Sáng sớm Thứ Sáu hôm nay, một
         ngày sau Lễ Thanksgiving, một mình ngồi trước máy truyền hình.
         Người nữ duy nhất trong nhà đã rời nhà từ sáng sớm;
         chắc nàng đang ở đâu đó tại Macy’s hay JCPenney với những
         cái nồi, cái chảo. Mong là nàng không nhìn thấy mấy cái
         hột lóng lánh bằng đầu ngón tay cái trong tủ kính nhấp
         nháy đèn màu! 
Đa số
         các màn ảnh chiếu cảnh người ta sắp hàng dài cả mấy
         trăm thước trước các cơ sở thương mại lớn; có cả
         cảnh người ta lăng xăng bên trong tiệm, buông cái nầy, bắt
         cái kia rồi chất đầy lên xe đẩy. Duy nhất có 1 đài
         chiếu sinh hoạt của một tổ chức từ thiện. Trông thì thật
         lạc lõng, nhưng nghĩ thì thật thâm thúy vô cùng. Đài
         số 2 chiếu cảnh những người, có cả các em bé nguyên là
         những bịnh nhân ốm yếu, đang phân phát những túi nylon màu
         xanh lục in hình em bé chìa tay xin, trong có món quà nhỏ và
         những chi tiết về hội thiện nguyện này. Đó là sinh hoạt
         của những người trong Chương Trình Thanks & Giving của Bịnh Viện
         St.Jude Children’s Research Hospital. Chương Trình kêu gọi sự tham gia thiện
         nguyện và giúp đỡ tài chánh của mọi người nhằm tạo
         điều kiện chữa trị bịnh tật cho trẻ em kém may mắn. Hàng
         ngàn em còn sống được đến ngày nay cũng nhờ Chương
         Trình này. Điển hình là bé Alex ở Texas. Em bị bướu trong óc ngay sau một thời gian ngắn ra đời.
         Thanks & Giving Program đến với em đúng lúc và ở với em, nâng
         em đứng dậy trong cõi đời. Nay Alex là em bé 5 tuổi khỏe mạnh,
         thích chạy nhảy và đá banh dù đã trải qua nhiều lần
         giải phẫu óc và 45 tuần lễ hóa trị.
Mùa Thanskgiving làm người ta không khỏi nghĩ tới Thanks và
         Giving. Phải chăng là Cảm Ơn và Cho Đi cũng cùng nghĩa
         với Cho và Nhận, với Tương Thân Tương Ái, với
         Lá Lành Đùm Lá Rách…Từ khi chào đời, trong
         giòng sống của mình, có ai mà không NHẬN; còn CHO thì chưa
         chắc ai cũng có. 
Một bài đồng dao mà trẻ con
         vài tuổi đã biết hát:
.
Thank you, thank you, very much
For everything that I can touch…
Thanks a lot for Nature’s food
And for when I’m feeling good
Thank you, thank you very much
For moms and dads and friends and such.
.
Thật ý nghĩa vô
         cùng: “Thanks for everything that I can touch”. 
Tin tức hôm nay cho hay: Hôm Thứ Tư Nov.26, người già nhất
         thế giới: Đại Lão Bà Edna Parker ở Shelbyville, Indiana đã từ
         giã Cõi Đời, hưởng đại thọ 115 tuổi và 220 ngày.
         Sinh thời với 42185 ngày dưới thế, chắc hẳn bà đã NHẬN
         không biết là bao nhiêu và chắc đã CHO cũng không
         ít. Mình chỉ mới sống có phân nửa cái niên kỷ của
         Bà mà đã thấy đôi vai đã oằn vì NHẬN
         hơi nhiều mà CHO thì chẳng được bao nhiêu. Kính chúc
         bà Parker NHẬN một ân sũng cuối cùng: linh hồn bay thênh thang về
         Cõi Trời.
Nhiều
         năm rồi, năm nào cũng vậy, một ngày trước ngày Thanskgiving,
         tôi hay làm một
 việc rất nhỏ mọn, tạm gọi là CHO. Chẳng hạn như trao vài
         đồng cho người bán báo góc đường để lấy tờ
         nhựt báo 75 xu dù mình đã có tờ báo ấy trong xe, như
         mọi ngày. Năm nay, hai ngày trước, ngày Thứ Tư, trên đường
         đi làm về, tôi tắp xe vào tiệm fastfood ở ngả tư, băng qua
         lộ, nói chuyện với người Mỹ già, tay luôn cầm tấm bảng
         viết ngoằn ngoèo 3 chữ: VN WAR VET. Sau đó tôi nắm tay ông băng
         qua đường vào tiệm thưởng thức mấy cánh gà chiên.
         Rồi chúng tôi chia tay với lời chúc Happy Thanskgiving cho nhau. 
Bắt
         tay từ giả ông, tôi cảm thấy mình đã NHẬN chớ không
         phải CHO.
Hôm qua, ngày Thanskgiving, tôi đã
         gọi điện thoại cảm ơn và chúc lành rất nhiều người,
         như hàng năm. Riêng đối với người cao niên cựu chiến
         binh của chiến trường Việt Nam, tôi đã lái xe trở lại cái ngả tư ấy để gặp
         lại ông, chỉ để nói “ Thank You”. Cảm ơn người
         đã CHO tôi một phút vui.
.
Thanksgiving 2008
Trần Bang Thạch