HUYỀN VÂN THANH
(Về Nguồn – Tây
         Đô) 
 
 
                       
         NHỮNG DÒNG
          
         LỤC BÁT
 
 
LỜI
         TỎ BÀY TRỄ MUỘN
 
Chút riêng tư. Một chút thôi
Mà
         sao nghèn nghẹn – bồi hồi - xuyến xao
Nói. Không thể
         nói bên nhau
Lặng im... để dậy sóng trào. Lặng im
Ðời
         thường máu chảy về tim
Muốn chung nhau phải kiếm tìm hụt
         hơi.
 
Chút riêng tư. Một chút thôi
Tỏ
         bày trễ muộn vẫn lời cho nhau
Lung linh bóng ngã bên cầu
Chảy
         theo dòng nước gợn màu thời gian.
 
1990
 
 
PHÂN NỬA
 
Tóc thơm mùi gỗ rừng thiêng
Còn
         đây một nửa... dành riêng ưu buồn
Anh nhìn suối
         tóc chiều buông
Mà nghe ray rứt trên nguồn tâm tư
Ở
         đây ngồi khóc tạ từ
Em đi... để lại nửa bờ tóc
         thơm
Còn yêu thương, còn cô đơn
Còn
         lưu kỷ niệm, còn buồn đó em!
 
1964
 
 
LỤC BÁT TÌNH YÊU
 
DƯỚI HÀNG ME NƯỚC
 
Không là bóng
         của hàng sao
Cành me nước chỉ vươn cao nửa chừng
Nắng
         soi, em bước ngập ngừng
Gió lay, lá nhỏ bay dừng tóc em
Phải
         anh là chiếc lá mềm
Mãi cài suối tóc duyên em đời
         đời.
 
QUA CẦU
 
Rủi giun mình
         bước chung cầu
Bóng hai người bỗng chập vào đáy
         sông
Nước hiền hoà chảy thong dong
Anh nghe có
         chút se lòng. Bên em
Nếu mình từ trước thân quen
Qua
         cầu dìu dắt nhau thêm vững lòng.
 
TÓC
         EM
 
Tóc em dợn nét thời gian
Màu đen
         tuyền thật dịu dàng dễ thương
Ngồi bên nhau một
         thôi đường
Sao anh nghe cứ vấn vương theo mình
Bởi
         hương tóc đượm hương tình
Nên ngoài mặt
         lạ, quen hình dáng trong
“Chim quyên ăn trái nhãn lồng
Lia thia
         quen chậu, vợ chồng quen hơi!” (*)
___
(*) Ca dao
02-10-1986
 
 
TỰ KHÚC CHO MÌNH
 
Khi đưa
         con sáo sang sông
Là anh biết nó xổ lồng cao bay
Bởi
         chưng trong cuộc sống nầy
Bao nhiêu ràng buộc cũng hoài công
         thôi!
 
Dù cau trầu có song đôi
Cũng chưa
         đằm thắm bởi vôi cay nồng
Dù cầu đã bắc sang sông
Cũng
         chưa sang được bởi lòng còn xa
Dù cành nẩy
         lộc đơm hoa
Cũng chưa đượm sắc mặn mà, điểm
         trang
Dù em ngọt tiếng ngân vang
Cũng chưa trải rộng
         với trang giấy đời.
 
Ðắn đo – lòng
         cứ bồi hồi
Khô se dòng mực nghiêng soi bóng mình
Phải
         chăng là khúc tự tình
Gởi con chim sáo thay mình, cao bay?
 
Tháng 3-1988
 
 
DÒNG
         CA DAO MỚI GỞI EM
 
Chắt chiu từng
         chữ từng lời
Viết lên trang giấy mà đời dửng dưng.
 
Bên
         khung cửa sổ mông lung
Nhìn chồng bản thảo nghe lòng sắt
         se
Báo đăng thơ của bạn bè
Hoạ hoằng
         mới có câu vè của anh!
Chắc em mũm mĩm cười tình
Dở
         hơi mà cứ ngỡ mình nhà thơ!?!
 
Tại
         em. Chớ anh nào ngờ
Làm thơ. Duyên cớ để mơ
         hảo huyền
Dòng ca dao mới gởi em
Là anh chắt
         lọc từ tim óc mình.
 
19-9-1991
 
 
HUYỀN VÂN THANH
(Về Nguồn –
         Tây Đô)