Tạp bút                
         
  Mong manh giọt nắng
          
 
  Th...
         Hễ mỗi lần tôi nghe ca khúc đó
         là mỗi lần tôi lại bang khuâng với bao niềm nhớ. Rồi em sẽ
         hiểu vì sao tôi lại yêu mến một số bài hát của nhạc
         sĩ Thanh Tùng.
  Từ nỗi
         buồn tan tác qua "Lối cũ ta về" đến niềm đợi
         mong của "Hoa tím ngoài sân" cũng chưa đủ gây cho
         tôi nhiều bàng hoàng bằng ca khúc "Giọt nắng bên thềm"
         của nhạc sĩ Thanh Tùng. Chính bài hát này chứa
         đựng tâm tình u ẩn mà từ lâu tôi đã đeo mang và
         hôm nay tôi muốn mượn để tỏ bày cùng em trong cánh thư
         này.
  Gần mười năm rồi tôi
         xa vườn nhà cũ. Còn em, có bao giờ tìm về nơi ấy nữa
         không? Cái thị trấn hiền hòa nằm cạnh dòng sông lượn
         lờ uốn khúc. Bên kia tả ngạn, nhà tôi khuất sau hàng dậu
         thơm hoa nắng. Những trưa hạ vàng em thường sang chơi cho mùa bưởi
         them đậm đà vị ngọt. Tôi hình dung lại buổi mới quen, mồng
         ba Tết năm đó em đến thăm tôi mà đứng thẹn thò
         trước ngõ, tay bíu lấy cành mai. Trong tôi lúc ấy cũng rộn
         rang như tiếng chim mừng xuân ríu rít sau vườn. Nhưng mộng đời
         tôi chưa kịp vun bồi cho đơm hoa kết trái thì em vội rời
         quê lên học nơi phố thị xa xôi...
  Mình tôi ở lại nhà cũ để nhung nhớ trôi dài theo
         từng hạ vàng, thu tím. Đông qua, mùa xuân lại đến cho tôi
         biết bao ngẩn ngơ khi nghe tiếng chim gọi bạn sau vườn; rồi lại
         thẩn thờ ngắm nhìn hoa vẫn thắm tươi trước sân mà nhớ
         Tết năm nào em ghé thăm. Từng vệt nắng thấp thoáng bên
         thềm tôi cứ ngỡ bóng em vừa qua khung cửa. Chợt mềm lòng khi
         nghe câu hát đượm buồn quấn quít: "Hoa vẫn hồng trước
         sân nhà tôi. Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi. Giọt nắng
         chơi vơi, giọt nắng rơi rơi bên thềm"...
  Hết lễ Tết này đến vụ hè kế tiếp,
         em càng xa vườn xưa biền biệt. Cỏ hoa như mất đi nguồn nước
         phù sa tắm mát. "Lâu lắm rồi em không đến chơi. Cây
         xen đá lá bạc như vôi". Để có từng buổi chiều
         hoa rụng, những buổi trưa màu nắng cũng hanh hao. Nắng đổ từng
         giọt bâng khuâng bên thềm cũ. Một sáng ngày nào sau vườn
         bỗng xôn xao tin em về bởi tiếng chim mách lẻo. Em đã về thăm
         quê, nhưng với tôi em đã bước khỏi đời tôi từ bao
         giờ. Trong ngậm ngùi khôn tả tôi mới khám phá ra điều
         ước muốn của mình chỉ là ảo vọng như làn sương
         giọt nắng mong manh. "Một sáng mai xưa chợt thấy hư vô trong
         đời. Người vẫn quanh đây hay người cũng đã như xa
         rồi. Chỉ là thế thôi...".
  Không
         ai dám đoan chắc rằng mình đã thấu hết mọi nỗi thống
         khổ dù đã qua nhiều nếm trải. Không có gì tồn tại
         mãi mãi ở cõi thế gian này. Tất cả mọi thứ đều
         sẽ đi qua. Cũng như câu chuyện của tôi ngày nào vừa kể
         lại cho em nghe "chỉ là hư không, giọt nắng bên thềm"...