Đông An                                                                  
         
THÁNG TƯ BÃO NỔI

Chiều trước biển tôi cuối đầu thầm
         lặng
Sóng bạc đầu trắng
         xóa vở ngoài khơi
Gió
         nghẹn ngào miên man dìu dặt thổi
Hồn ngẩn ngơ lạc lõng nẽo chơi vơi
Con sóng vỗ tự tình thương bờ bãi
Vồ dập gần giây phút lại
         chia xa
Thuyền lênh đênh dong
         ruổi mãi quan hà
Triều
         lên xuống theo vầng trăng tròn khuyết
Hoàng hôn đến nắng vàng buồn lịm tắt
Những dòng sông xuôi ngược
         trở về nguồn
Nhiều
         cánh buồm no gió chở niềm thương
Tìm lẽ sống giữa phong ba bão nổi...
Nay trước biển - thuyền trôi xa vời vợi
Sóng bạc đầu thao thức mãi
         ngóng trông
Trăng mờ
         nhạt chập chờn soi hình bóng
Những ngày nào của năm tháng Tư xưa
Biển đã ngủ yên bao mùa trăng định
         mệnh
Sóng vẫn chòng chành
         tiềm thức một tình yêu.
MƯA THÁNG TƯ
Tháng tư nối tiếp tháng tư heo may
Bước lan man ngơ ngẩn gió lay phay
Đi dọc Duy Tân
         trôi dài chốn cũ
Về thăm trường Luật
         như kẻ mộng du
Cỏi vô thường -tháng
         tư mùa nhung nhớ
Bên giảng đường đôi
         chim nhìn trời cao
Ngoài thềm xưa cỏ rãi
         thảm rêu mờ
Bình minh xanh rực rỡ cả
         trời thơ
Chân đơn côi lặng thầm phố tang thương
Ta về đâu tìm vạt nắng vàng vương
Nước non mòn - con đường cũ đổi thay
Ngôi trường Luật bây giờ tên xa lạ !!!
Tháng tư xưa nghẹn ngào tháng tư sang
Đôi mi quầng thâm ngơ ngác - dậm ngàn
Thay sắc nắng tháng tư lòng ướm lệ
Thay trời xanh bằng mắt ngậm hơi sương
Mưa tháng tư - tình yêu thành huyền thoại
Rớt loanh quanh thổn thức đến ngu ngơ...
Trận
         cuồng phong xua áng mây phiêu bạt 
Một nửa hồn
         rơi lạc lõng dại khờ...
 
Đông
         An
Nguyễn Thị Thanh Dương                                 
          
NGƯỜI TÙ TRỞ VỀ.
( Cảm
         tác theo hình ảnh đón người tù trở về
         tại ga xe lửa Sài Gòn năm
         1988)

Anh trở về từ trại tù “cải tạo”, 
Trại tù
         miền Bắc heo hút trong rừng,
Ga Sài Gòn
         như mọi ngày bình thường,
Có một hành khách thấy đời rất lạ.
Đã bao
         nhiêu năm không về cảnh cũ,
Phố phường xưa không còn chỗ cho anh,
Nào vì
         gió bụi đã xóa bước chân !
Nào vì
         thời gian vô tình chia cách !
Chuyến xe lửa đến Sài Gòn từ miền Bắc,
Đã đưa anh qua khắp nẻo quê hương,
Nơi ấy một thời là những chiến trường,
Anh và đồng đội đổ mồ hôi xương máu.
Tàu đưa anh qua những vùng lửa khói, 
Nơi xóm
         làng xưa dù đã đổi tên,
Nhưng người lính xưa không thể nào quên,
Nơi ấy một thời đóng quân gần gũi.
Hình ảnh quê hương lòng anh mừng tủi,
Như đứa con yêu lạc mẹ trở về,
Tàu đến Sài Gòn bước xuống sân ga,
Anh nghẹn ngào bên người thân yêu cũ.
Vợ mỉm cười sau nhiều năm nhỏ lệ,
Nắm tay chồng mà tưởng giấc mơ thôi,
Người
         thân đón anh nước mắt tuôn rơi,
Anh đã về. Người tù không kỳ hạn .
Anh đã về. Người tù không tuyên án,
Kẻ bại binh cũng là kẻ tội đồ,
Anh bây giờ trông gìa yếu hơn xưa,
Râu, tóc anh đã bạc màu trắng xóa.
Da ngăm đen, gương mặt buồn khắc khổ,
Manh áo nâu
         anh quen mặc trong tù, 
Chẳng đủ ấm thân
         khi gío sang mùa,
Trong lán trại vách nứa tre trống trải.
Anh héo gầy những tháng ngày ăn đói,
Miếng khoai khô, miếng cơm hẩm chia phần,
Bàn tay anh
         cầm tay vợ rưng rưng,
Gặp lại nhau hai người cùng xơ xác.
Chào ga Sài Gòn,
         chào tàu Nam Bắc, 
Chào lán trại tù rừng núi nơi xa,
Hôm nay người tù đã trở về nhà,
Dù thế nào còn chút tình vẫn đợi. 
Nguyễn
         Thị Thanh Dương 
( March 31, 2013 ) 
THÁNG BA
         TRÊN TỈNH LỘ 7B.
( Cảm
         tác theo hình ảnh và bài viết của
         Phi Loan- Hoàng Thị Cỏ May).

Tháng Ba
         trên tỉnh lộ 7B,
Đoàn người chạy loạn dài lê thê,
Người mẹ tất tả đôi quang gánh,
Gia tài là
         những đứa con kia.
Thằng anh túm áo mẹ bước
         theo,
Thằng em ngồi trong thúng thơ ngây,
Chắc nó tưởng trò chơi chốc lát,
Mẹ gánh về nhà như mọi ngày.
Theo dòng người mẹ nó bước mau,
Cha nó còn
         cố thủ dãi dầu?
Người lính tan hàng không đơn vị,
Những ngày cuối cùng anh ở đâu
         ?
Có người di tản từ Pleiku,
Phố núi cao, phố núi sương mù,
Hoa Dã Quỳ vẫn vàng đâu đó,
Nước
         vẫn trong xanh nước Biển Hồ.
Có người di tản từ Kontum,
Đạn bom xé nát rừng cao nguyên,
Người
         dân ngơ ngác rời thành phố,
Nỗi buồn cao như đỉnh Ngọc Linh. 
Người ta gọi nhau trong hãi hùng, 
Kẻ ngược người xuôi, đường mịt mùng ,
Về Tuy Hòa hay đi Phú Bổn ?
Có nơi nào bình yên hơn không? 
Tiếng khóc, tiếng súng,
         tiếng còi xe,
Rợn người như từ ác mộng về,
Bên đường đồ đạc nằm vương vãi,
Người bên người mà vẫn phân ly.
Bao quân, dân, cán, chính miền Nam ,
Trên tỉnh lộ này đã hi sinh,
Quân đoàn 2 rút quân,
         triệt thoái,
16 tháng Ba năm 75.
Đường liên tỉnh lộ 7B ơi,
Bao tháng Ba qua, bao ngậm ngùi,
Bốn phương tám hướng đời dâu bể,
Ai có thể quên kỷ niệm này.
Nguyễn Thị Thanh
         Dương.
( March 20, 2013 )