Nguyễn Đấu Lộc
Mùa
          Xuân Xứ Lạ

Ngày
         Tết nơi tôi ở luôn luôn rơi vào cuối tháng 01 hoặc đầu
         tháng 02 Dương Lịch. Cảnh vật đang đắm chìm trong thời điểm
         trọng đông, vườn cây trụi lá, thảm cỏ vàng khô đang
         nằm trốn lạnh dưới một một tấm chăn tuyết trắng phếu,
         có khi dày đến hơn năm bảy tấc tây. Sinh hoạt thường
         nhật bị ảnh hưởng nên có chậm, tùy theo thời tiết nhưng
         không vì thế mà ngưng trệ. Học trò vẫn đến trường
         người làm việc vẫn đến sở. Mùa Đông đến nhìn
         bề ngoài ai cũng oai vệ, “phốp pháp”, rất nhiều người
         má phính ửng hồng, dù không khạc ra lửa nhưng tất cả đều
         thở ra khói trông rất ư là “phong độ”.
Những ngày cuối tuần gần giáp Tết có nhiều
         lể hội lớn nhỏ của những cá nhân hay hội đoàn nên
         những hội  trường, phòng họp thường rất khó
         thuê nếu không ghi danh và đặt cọc trước. Đây cũng là
         một trong những dịp vui chơi, tặng thưởng cho nhau. Tống cựu nghinh tân,
         thăng hoa bia rượu, luân vũ mút mùa.. Để giử gìn an ninh
         trật tự, an toàn giao thông những anh chị ”bạn dân” phải 
         làm việc đầu tắt mặt tối, tăng giờ phụ trội… 
         kiếm chút tiền thêm.
Sống
         đâu quen đó.Câu nó thật đơn giản nhưng thật sự
         rất khó quen và cũng rất khó quên những cái gì xưa cũ
         mà tôi đã nếm trải khi còn sống ở quê nhà.
Khá lâu rồi, không nhớ là mấy năm
         trong mục” Thơ Thẩn …” thầy Phạm Khắc Trí có đưa
         lên bài thơ Trừ Tịch Dạ Túc Thạch Đầu Dịch
         của Đới Thúc Luân (732 - 789) nói lên tâm sự của kẻ ở
         tha hương, chiều cuối năm ngủ trong quán trọ……. “Lữ
         quán thùy tương vấn. Hàn đăng độc khả thân. Nhất
         niên tương tận dạ. Vạn lý vị quy nhân. Liêu lạc bi tiền
         sự. Chi li tiếu thử thân. Sầu nhan dử suy mấn. Minh nhựt hựu phùng
         Xuân.”
Bài thơ đã
         có nhiều bản dịch, nói lên tâm sự của kẻ xa nhà, ngày
         cuối năm đang ở trong quán trọ, buồn nhớ quê hưong , xa cách
         đã lâu chưa có dịp về thăm…
Để chia sẻ với quý Thầy,Cô  và các
         anh chị đồng môn những người còn đang ở khắp nơi ngoài
         Việt Nam nhưng tình hoài hương đã làm cho quý vị nhiều
         đêm thao thức, xin được phép tạm dịch bài thơ trên làm
         món quà mọn mừng Xuân của một đứa học trò cũ đang
         sống lưu lạc nơi  vùng đất lạnh tình nồng , giửa
         ngày tháng trọng Đông. “Một mình quán trọ chiều
         nay. Bên chong đèn lạnh hỏi ai tâm đầu? Năm tàn đêm
         sắp qua mau. Quê hương muôn dặm đã lâu chưa về. Bâng
         Khuâng buồn nhớ chuyện xưa. Lanh quanh mấy chuyện già nua nực cười.
         Buồn cho thân phận nổi trôi. Ngày mai Xuân đến ngậm ngùi
         đón Xuân.”
Bấm đầu
         tay đếm được đất nước mình đã có gần 40 năm
         không chiến tranh nhưng người dân Việt Nam chưa thật sự hưởng
         được cảnh thanh bình. Sau tháng Tư năm 1975 - kẻ bị bắt tù
         đày, người tìm đường đào tị - có rất nhiều
         người  thiệt mạng xác thân bị vùi nông giửa
         núi rừng hay chìm sâu trong lòng đại dương.  Đa
         số những người Việt  tị nạn đang sống ở nước
         ngoài trong đó có tôi ngay từ những ngày đầu “ giải
         phóng” đã vô duyên được những  người
         thắng cuộc đối xử quá phân biệt. Bốn mươi năm sau khi
         đất nước có hòa bình, theo thời gian càng có nhiều người
         dân oan nghèo đói, đầy dãy cảnh bất công. Trong những ngày
         gần cuối năm có quá nhiều người, có người còn rất
         trẻ, tiếp tục bị làm khó dể, bị kết án tù vì
         những tội danh rất mơ hồ, mâp mờ không thuyết phục…, dễ
         làm mất ngũ.
“Có những đêm
         dài quên chợp mắt. Sáng nhìn gương tóc trổ thêm bông.Giật
         mình hỏi: sao già mau vậy? Cuộc đời trôi như một giòng
         sông. Mừng Xuân đến, nghinh tân tống cựu. Tống nghinh hoài mắt
         mõi mòn trông: Nhà nhà được cơm no, áo ấm. Người ngưòi
         vui, chung sức chung lòng.Hoa sẽ nở không còn tuyết giá.
         Đông sẽ tàn,trời đất sang Xuân.”
Gần cuối năm, càng cảm thấy buồn hơn
         khi nhiều bạn bè gởi cho xem những  hình ảnh Tết ở
         quê nhà trước và sau ngày đất nước “được
         thống nhứt”. Bên cạnh những nhà cao tầng của phú ông ngoài
         mặt lộ, phía  trong đường hẻm là vô số “chung
         cư ổ chuột” của dân nghèo. Cố gắng xem  và
         tìm câu giải thích nhưng vẫn không tìm được lời lý
         giải thuyết phục để có được niềm vui. Xin lổi tôi đã
         nói lang bang nhiều chuyện. Nếu ngày xưa làm luận văn như vậy
         chắc bị lạc đề. Đa ngôn đa quá, nếu có điều gì
         sai quấy xin quý Thầy, Cô và các anh chi đồng môn vui lòng
         bỏ qua.
Trước thềm năm mới
         Quý Tị, kính chúc quý Thày Cô,và các anh chị đồng
         môn khắp nơi, trong cũng như ngoài nước, quý thân hữu và
         gia đình: Thân Tâm An Lạc Vạn Sự Kiết Tường.
         Xuân đến mang niềm vui khắp  ba miền đất nước.
         Nhà nhà hạnh phúc, người người  yên vui .
Xuân Quý Tỵ
Nguyễn
         Đấu Lộc (NVP)