| 
                     | 
                    
                     
                        
                         |   | 
                        
                        
                         
                              
                                
                                 
                                 
                                 
                                 
   
   
      
       
 THƠ VĂN    MaiLoc  ____________________________________________________________________________ 
      
        THANH MINH  Thanh minh trong tiết tháng ba  Lễ là tảo mộ,
         hội là đạp thanh.  Nguyễn Du       (Mến tặng PHST)    Sáng thanh minh heo may lành lạnh  Nghĩa trang mờ hiu quạnh
         mình em.  Mưa xuân lấm tấm buồn thêm  Trầm tư em đứng
         trước thềm mộ anh.    Lặng lẽ đặt một cành hoa trắng  Trời âm u không nắng buồn vương.  Ôm chầm bia ảnh sầu
         thương  Mắt xưa trìu mến như dường nhìn em.    Trẩy
         cỏ gai bám trên phần mộ  Thay nước bình cắm lọ hoa tươi.  Mộ anh sơn lại sáng ngời  Một con bướm trắng lại vờn
         trên hoa.    Khói nhang đèn, lệ nhoà mắt ướt  Ngồi
         bên anh chân bước khôn đành.  Trên cành lảnh lót tiếng
         oanh  Đang ru anh ngũ giấc lành nghìn thu!!     Mailoc  4-5-19
 
 
 
  
         
      
            CHÚC MỪNG SINH NHẬT 79 GS MAILOC MGUYỄN VĂN LỘC       
                                            
                                             79 TỰ
         KIỂM       Thất thập niên tiền, cửu tuế niên 
         Cuối đời thấu hiểu lý nhân
         duyên.   Trầm tư mọi
         lúc xa tham ái   Chánh
         niệm từng giây tránh lụy phiền.   Xướng họa miệt mài chữ nghĩa nhộn  
         Vui buồn buông bỏ cõi lòng yên. 
         Tháng ngày quấn quít ba thằng
         nhóc   Không vọng tâm
         như ý hướng thiền.           Mailoc    
              3-12-19     MỪNG
         SINH NHẬT 79     
         Sắp đầy bát thọ mừng rơn 
         Chúc Thầy sống thọ hơn hơn nhiều
         nhiều       Mở vận Đường thi chúc thọ Thầy   Niên trường bảy chín ánh vàng lay   Thần hưng tuệ mẫn thơ hoà ái  
         Sắc toả hào quang khí thịnh dày 
         Nghiệp giáo tài năng đường dở
         gánh   Tha hương tịnh dưỡng buổi
         chồn tay   Còn thương đất mẹ
         miền quê cũ   Thản nhẹ niềm riêng
         chuỗi tháng ngày.   Mai Thắng - 190312  
              MỪNG SINH NHẬT THẦY 
             Bảy
         chín tám mươi chúc thọ thầy,   Tuổi ta tuổi Mỹ cũng lần tay.   Lão
         đương ích tráng tinh thần vượng,   Hạc phát đồng nhan khí chất dày.   Yếm thế gieo vần khi áo não,   Yêu đời thơ thẩn chẳng lung lay,   Học trò bằng hữu cùng vui chúc,   Sinh nhật hôm nay nhớ lấy ngày !              
                                 Đỗ Chiêu Đức 
               Thầy Tôi 
          ( Em tập làm thơ bằng Hán Việt vì
         thấy câu đầu bài của thầy bằng Hán Việt, nếu có
         gì sai nhờ sư huynh Chiêu Đức chỉ vẽ cho ạ)       Ngô sư thái
         tuế thượng cao niên   Ngộ nhập
         tâm từ  tất hữu duyên   Bất
         chấp thời gian tăng luyến ái   Mạc
         vong  quốc thổ mãn ưu phiền   Đầu
         xanh ngả bạc qua ngày nhộn   Giấc
         tĩnh thêm dài định tánh yên   Ước
         đặng nghe thầy kêu chú nhóc   Cùng
         quên ưu lự lạc trong thiền.     
          Cao Linh Tử   13/3/2019 
              Mừng sinh nhật 79 Thầy NGUYỄN HỮU LỘC   Thương thầy Mailoc bậc cao niên   Thượng thọ nay mừng  bảy chín duyên  
         Gặp gỡ đôi lần nghe nhớ mãi 
          Hàn huyên những lúc thoại ưu phiền 
          Gieo vần bát cú thơ Đường luật 
          Thích ý đôi câu thực, luận yên 
          Thong thả vui đùa bên quý cháu 
          An nhiên tự tại vẫn tham thiền  
              MAI XUÂN
         THANH   Ngày 12/03/2019 _______________________________________________  
 
 
  
         
      
         
      
         
      
         TỨ TUYỆT MÙA XUÂN   Xuân
         Nhật Tức Sự   Nhị
         bát giai nhân thích tú trì,   Tử kinh hoa hạ chuyển hoàng ly.   Khả liên vô hạn thương xuân ý   Tận tại đình châm bất ngữ
         thì.                      Huyền
         Quang    Dịch Nghĩa:   Tức cảnh ngày xuân    Người đẹp tuổi vừa đôi
         tám, ngồi thêu gấm chậm rãi,   Dưới lùm hoa tử kính
         đang nở, líu lo tiếng chim oanh vàng.   Thương biết bao nhiêu
         cái ý thương xuân của nàng,   Cùng dồn lại ở
         một giây phút, đứng kim và im phắc.    Các bản dịch thơ:    Tức cảnh ngày xuân 
           Lỏng tay thêu gấm, gái yêu kiều,   Hoa rợp, oanh vàng lảnh lót kêu.   Bao nỗi thương xuân, thương biết mấy,   Là khi không nói, chợt dừng thêu.                                         Huệ Chi 
         Tức cảnh ngày xuân 
         Nhẹ nhàng thêu gấm gái xinh xinh 
         Hoa rợp chuyền cành ríu rít oanh . 
         Thương quá ý xuân thương biết
         mấy ,   Khi dừng đường chỉ
         bặt âm thanh .                                                 
         Mailoc                        NGUYỆT   Bán
         song đăng ảnh mãn sàng thư ,   Lộ trích thu đình dạ khí hư .   Thụy khởi châm thanh vô mịch xứ
         ,   Mộc tê hoa thượng
         nguyệt lai sơ .       Trần Nhân Tông  ( Trần
         Khâm 1258-1308)       Nghiã:         TRĂNG 
         Nửa cửa sổ bóng đèn soi giá
         đầy sách ,   Khí trời đêm
         loãng dán những giọt sương trong sân .   Ngủ dậy nghe tiếng chày không biết từ đâu
         ,   Trên cây hoa quế trăng mới
         mọc .     Dịch: TRĂNG
 Qua song giá sách ánh đèn soi ,   Đêm mát ngoài hiên móc trắng ngời
         .   Tỉnh giấc chày ai đâu
         vẳng lại ,   Trên chùm hoa quế
         nguyệt vừa khơi .                                
         Mailoc   He-hé
         đèn soi giá sách mờ ,   Sân
         ngoài sương xuống ,trời thu mơ .   Tiếng chày , choàn tỉnh đâu đưa lại ,   Nhô khỏi ngọn cây nguyệt lững-lờ 
                                                          
         Mailoc   KHÚC THƯƠNG XUÂN 
         Thâm thiển thiềm hoa  thiên
         vạn chi ,    Bích sa
         song ngoại chuyển hoàng ly .   Tàn
         trang hòa lệ hạ liêm tọa ,   Tận nhật thương xuân xuân bất tri .                      
                                   BACH CƯ DỊ 
         Dịch nghiã:   Muôn ngàn cành hoa nở đậm nhạt bên trái
         nhà,   Ngoài cửa sổ
         lụa xanh, con chim oanh vàng hót êm đềm không
         ngớt .   Bỏ hết trang điểm mắt chan hòa, buông mành
         ngồi xuống .   Suốt ngày
         thương xuân, mà xuân không biết!                                       Khúc Thương Xuân       Đậm nhạt thềm nhà
         chi chít hoa ,   Song ngoài lảnh lót
         tiếng oanh ca .   Son phai,mắt lệ buông
         mành xuống ,   Thương mãi xuân
         này , xuân của ta .                                                  Mailoc      
                     SƠN PHÒNG XUÂN
         SỰ       Lương viên nhật mộ loạn phi nha 
          Cực mục tiêu điều tam
         lưỡng gia    Đình
         thụ bất tri nhân khứ tận ,   Xuân lai hoàn phát cựu thời hoa .                                                       Sầm
         Tham.   Chuyện Xuân
         tại Sơn Phòng   Vườn
         Lương chiều tối qụa bay ,   Nẻo
         xa trông thấy một vài nhà hoang .   Cây
         sân nào biết tang thương ,   Xuân
         về lại nở như thường hoa xưa .                                    
                      Trần trọng-Kim 
          Lương Viên chiều tối qụa kêu
         vang ,    Xa thẩm tiêu-điều mấy
         nóc hoang .   Cỗ thụ chẳng màng
         bao thế hệ ,   Như xưa , xuân đến
         nở hoa vàng .                                                     Mailoc    
                            
                         XUÂN
         OÁN    Sa song nhật
         lạc tiệm hoàng hôn ,   Kim
         ốc vô nhân kiến lệ ngân .   Tịch mịch không đình xuân dục vãn , 
         Lê hoa mãn điạ bất khai
         môn .   Lưu Phương Bình 
         Nghiã:   Ngoài song mặt trời lặn chiều về ,   Nơi cung vàng không ai không trông thấy dấu lệ
         mỹ nhân   Trên sân trống
         tịch mịch mùa xuân sắp qua hết ,   Hoa lê rụng đầy sân ,cửa vẫn đóng kín . 
         Dịch thơ                             Xuân Oán   Ngoài 
         song lịm chết ánh dương tà ,   Mỹ nử cung vàng mắt lệ sa .   Sân vắng buồn tênh xuân sắp hết ,   Cửa cài ,mặt đất phủ lê hoa . 
                            
                       Mailoc   Xuân Cảnh   Dương liễu hoa thâm điểu ngự trì , 
          Họa đường thiềm ảnh
         mộ vân phi .   Khách
         lai bất vấn nhân gian sự ,   Cộng
         ỷ lan can khán thúy vi .                            Trần
         nhân Tôn (Trần Khâm )   Chim nhẩn
         nha kêu,liễu trổ đầy ,    Thềm
         hoa chiều rợp bóng mây bay .    Khách
         vào chẳng hỏi chuyện nhân thế ,    Cùng tựa lan can nhìn núi mây .   Huệ Chi   
             Liễu
         thẩm ,hoa đầy ,chim hót ca ,   Thềm
         nhà chiều rợp bóng mây qua .   Khách
         vào chẳng thiết chuyện nhân thế ,   Cùng tựa lan can ngắm núi hoa .                                  
                  Mailoc   Tống Xuân Từ   Nhật nhật ,nhân không lão ,   Niên-niên xuân cánh quy .   Tương quan hữu tôn tửu , 
          Bất dụng tích hoa phi . 
                                             
         Vương Duy       Lời
         tiễn Xuân   Người già thêm mỗi ngày ,   Năm-năm xuân trở lại .   Hãy vui chén rượu nầy ,   Lờ đi cánh hoa phai                                       
         Mailoc   Cái
         già rầm rập đến từng ngày ,   Xuân đến , xuân nầy, xuân khác thay .   Bình rượu kề bên hãy cạn chén , 
          Vui đi đừng xót cánh hoa bay  . 
                           
                                 Mailoc   Mỗi năm
         ,mỗi tuổi ,mỗi già thôi ,   Xuân
         đến , xuân đi, đâu đợi mời   Hãy uống mừng xuân vài chén rượu , Bận tâm chi
         nữa chuyên hoa rơi .                                            Phạm khắc Trí   
 
 Người mỗi ngày
         mỗi già , Xuân mỗi năm mỗi
         qua  .   Hãy vui với rượu
         đã ,   Bận lòng chi đời
         hoa .                                          MaiLoc   XUÂN
         HIỂU    Xuân niên bất giác hiểu ,   Xứ-xứ văn đề điểu 
          Dạ lai phong vũ thanh   Hoa lạc tri đa thiểu .                               Mạnh
         Hạo Nhiên   Nghĩa:   Buổi sáng
         mùa xuân   Giấc ngủ xuân không
         biết sáng   Mọi nơi nghe chim hót 
          Đêm qua tiếng gió mưa   Biết hoa rơi nhiều hay ít ?              Sáng Xuân 
          Đêm xuân giấc vùi say ,   Ngoài kia chim hót hay   Đêm qua mưa ầm-ỉ ,   Hoa rơi
         ít nhiều đây ?                                         
         Mailoc   Đêm
         xuân giấc ngủ mộng vùi say ,   Chim
         chóc nơi nơi lảnh lót thay .   Mưa
         gió đêm qua huyên náo nhỉ !   Hoa
         rơi nhiều ít có ai hay ?                                             Mailoc     
          XUÂN DẠ   Kim lô hương tẫn lậu thanh tàn, 
          Tiễn-tiễn khinh phong trận trận
         hàn.   Xuân sắc não
         nhân miên bất dắc ,   Nguyệt
         di hoa ảnh thướng lan can .    
                                             Vương
         an Thạch     
              Đêm Xuân   Lò hương lửa tắt điểm canh tàn ,   Gió thoảng từng cơn thấm nỗi hàn .   Xuân sắc chạnh lòng không ngủ được
         ,   Bóng hoa trăng dọi ngập lan can . 
          Phạm khắc Trí 
              Lò
         hương lặng tắt báo canh tàn ,   Gió
         thoảng từng hồi lạnh thấm tràn .   Xuân đẹp khuấy người không ngủ được ,   Lay lay hoa nguyệt ánh lan can .                                                  Mailoc  _____________________________________________________________________  
                
 
 
   
      
      PHỐ CHIỀU CUỐI NĂM 
               Chiều xuống phố, cõi lòng hoang vắng 
          Mây giăng sầu, trầm lắng tâm tư. 
          Bên đường lác đác bóng
         dù   Trong mưa lất phất thực
         hư bóng người.     
          Chiều cuối năm, chiều ơi! Xao xuyến. 
          Nghe trong ta phiên phiến cái già. 
          Chút gì man mác xót xa,  
         Một năm thấp thoáng như là bóng
         mây!       Đông về tới, núi xây tuyết trắng, 
          Lá chết nằm hóng nắng trên mui. 
          Ngày nào trong gió reo vui,   Mà nay tan tác dập vùi thảm thương. 
              Nơi
         góc phố, người đang run rẩy,   Kẻ không nhà xe đẩy, mưa bay!   Tóc râu, nắng xám mặt mày,   Chiều nay rét mướt lạc loài về đâu? 
              Bản
         "Sầu Đông"*bỗng đâu ra rả,   Người Mỹ già phùng má lưng khom   Tiếng kèn não nuột chiều hôm 
          Một trời thương nhớ quyện hồn
         về quê!             
         Mailoc    (  Little Saigòn chiều cuối năm 2018)     *Sầu Đông : Bản nhạc sáng tác của nhạc
         sĩ Khánh Băng          
 
 
  
         
      
        AM MÂY Mailoc, Đỗ Chiêu Đức,
         Phương Hà, Lý Đức Quỳnh Kỷ niệm một năm mùa thu nơi thiền viện Kim Sơn 
         bắc Cali 2017 . Một năm trôi nhanh qúa các bạn già ơi!   
 
 
  
                     Am Mây 
 
 
   
 
 
               Suốt
         năm tháng trần ai vội vã 
 
 
              
         Nhưng nơi nầy nhàn nhã khói sương 
 
 
              
         Kim Sơn hiếu khách thập phương 
 
 
              
         Nhiều lần có dịp ta thường ghé thăm 
 
 
                          
                         ML 
 
 
 Sơn
         tự đường khúc khuỷu 
 
 
 Vực
         thẳm sườn cheo leo, 
 
 
 Gập
         ghềnh sơn đạo nhỏ, 
 
 
 Vi vút
         ngàn thông reo. 
 
 
   
 
 
 Lảnh
         lót chim rừng kêu, 
 
 
 Lưng
         đồi nắng xiêu xiêu. 
 
 
 Am
         mây chìm sương khói 
 
 
 Mờ
         ảo bức tranh chiều. 
 
 
   
 
 
 Trên
         cành mấy con sóc, 
 
 
 Đùa
         giỡn nhảy lăng xăng 
 
 
 Con
         sâu rọm dưới gốc 
 
 
 Đo
         từng tấc da sần. 
 
 
   
 
 
 Hòn
         đá rơi vực sâu 
 
 
 Tiếng
         dội vang hồi lâu. 
 
 
 Giật
         mình bên suối vắng 
 
 
 Ngơ
         ngác nai ngẩn đầu . 
 
 
   
 
 
 Qua
         rừng trúc rì rào, 
 
 
 Chân
         người sỏi lao xao. 
 
 
 Lưa
         thưa sân chùa nắng 
 
 
 Lá
         bồ đề xạc xào. 
 
 
   
 
 
 Giật
         mình, chuông vang vọng 
 
 
 Hoa
         lá dường rung rinh. 
 
 
 Thời
         gian như lắng đọng, 
 
 
 Bâng
         khuâng phút hữu tình. 
 
 
   
 
 
 Ê-a
         tiếng kinh chiều 
 
 
 Mơ
         màng giữa tịch liêu. 
 
 
 U
         trầm đều nhịp  mõ
         , 
 
 
 Ngập ngừng
         mây trắng phiêu. 
 
 
   
 
 
 Vị
         sư già mảnh khảnh, 
 
 
 Gió
         lay nhẹ tăng bào. 
 
 
 Phật
         đường chiều thanh vắng, 
 
 
 Nghe
         hồn mình xuyến xao. 
 
 
   
 
 
 Thì
         thào trong lá cây 
 
 
 Thả
         hồn theo gió mây. 
 
 
 Pha
         phôi niềm tục lụy, 
 
 
 Thanh
         thoát đôi vai gầy. 
 
 
   
 
 
 Thơ
         thẩn chốn am mây, 
 
 
 Gió
         núi rừng hây hây. 
 
 
 Mơ
         màng giữa mộng thực 
 
 
 Cuộc
         đời sương khói bay. 
 
 
   
 
 
   
 
 
 Từng
         bước trong chánh niệm. 
 
 
 Hơi
         thở dài chậm sâu 
 
 
 Hạnh
         phúc thôi tìm kiếm 
 
 
 Tâm
         an phép nhiệm mầu. 
 
 
   
 
 
 Hiện
         tại và tương lai 
 
 
 Thời
         gian là hư ảo 
 
 
 Buông
         xả mọi phiền não, 
 
 
 Tận
         hưởng ngày hôm nay. 
 
 
   
 
 
 Xuống
         núi, giục hoàng hôn, 
 
 
 Tiếng
         khánh xoáy trong hồn . 
 
 
 Chuông
         chùa chạy theo nhắc :    
 
 
 Vạn
         pháp  cũng là "
         không"! 
 
 
                  
         Muà Thu Cali 2017 
 
 
                    
         Mailoc   
 
 
      
         ( Trở lại  thăm Kim Sơn
         Tu Viện ngày 11-4-17 ) 
 
 
 AM
         MÂY 
 
 
                   
                 Năm tháng trần ai vội, 
 
 
                       
            Nơi nầy nhàn nhã thôi. 
 
 
                           Kim
         Sơn luôn hiếu khách, 
 
 
                           Có
         dịp mời ghé chơi ! 
 
 
   
 
 
 Con
         đường khúc khuỷu lên non, 
 
 
 Cheo
         leo vực thẳm đường mòn khó đi. 
 
 
 Gập
         ghềnh sơn đạo khu khi, 
 
 
 Ngàn thông
         vi vút thấy gì chân mây. 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
         Chim rừng lảnh
         lót bên tai, 
 
 
         Lưng đồi
         nắng đổ cuối ngày xiêu xiêu. 
 
 
        
         Am mây sương khói đìu hiu, 
 
 
         Chập
         chờn mờ ảo bóng chiều mông lung.  
 
 
   
 
 
 Trên
         cành sóc đuổi lá rung, 
 
 
 Lăng xăng đùa
         giởn ung dung tháng ngày. 
 
 
 Một con
         sâu rọm dưới cây, 
 
 
 Đo từng
         tấc một tiếc hoài thời gian ! 
 
 
   
 
 
         Có
         viên đá cuội lìa đàn, 
 
 
         Rơi
         tòm xuống vực tiếng vang ngân dài. 
 
 
         Giật
         mình bên suối chú nai, 
 
 
        
         Ngẩn đầu ngơ ngác đạp hoài lá khô. 
 
 
   
 
 
 Xuyên
         qua rừng trúc lô nhô, 
 
 
 Rì rào
         lá trúc xô bồ bước chân. 
 
 
 Lao
         xao tiếng sỏi trong sân, 
 
 
 Chiều nghiêng
         nắng nhạt như gần như xa. 
 
 
   
 
 
       
         Giật mình chuông đổ ngân nga, 
 
 
        Rung
         rinh chuyển động lá hoa vươn mình. 
 
 
       
         Không gian lắng đọng hữu tình, 
 
 
        Bâng
         khuâng lữ khách ngỡ mình lên tiên.   
 
 
   
 
 
 Ê
         a trong tiếng kinh êm, 
 
 
 Mơ màng
         sương khói gợi thêm nỗi niềm. 
 
 
 U
         trầm tiếng mõ chiều êm, 
 
 
 Ngẩn ngơ
         mây trắng trước thềm du du. 
 
 
   
 
 
        Sư
         già mảnh khảnh ôn nhu, 
 
 
       
         Tăng bào theo gió chiều thu là đà. 
 
 
        Phật đường
         vẳng tiếng ngân nga, 
 
 
       
         Hồn nghe lắng đọng ta bà hư không. 
 
 
   
 
 
 Thì
         thào cây lá mông lung, 
 
 
 Tâm tư
         theo gió mịt mùng ngàn mây. 
 
 
 Nỗi
         niềm tục lụy vơi đầy, 
 
 
 Nghe
         như thanh thoát vai gầy nhẹ tơi. 
 
 
   
 
 
        
         Am mây thơ thẩn chiều rơi, 
 
 
        
         Thì thào gió lạnh đưa hơi núi rừng. 
 
 
        
         Mơ màng mộng thực mông lung, 
 
 
        
         Cuộc đời mây khói lưng chừng nhẹ bay. 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 Bước
         chân chánh niệm chợt khai, 
 
 
 Quay đầu
         là bến thở dài chìm sâu. 
 
 
 Còn
         tìm hạnh phúc nơi đâu ? 
 
 
 Tâm
         an là phúc, nhiệm mầu nhân sinh. 
 
 
   
 
 
          Tương
         lai hiện tại đinh ninh, 
 
 
         
         Thời gian hư ảo riêng mình xót xa. 
 
 
         
         Sao không buông xả cho qua, 
 
 
         
         Hôm nay tận hưởng tuổi già hôm nay !    
 
 
   
 
 
 Hoàng
         hôn xuống núi nắng phai, 
 
 
 Chiều tàn
         chiều tắt chiều lay gọi hồn. 
 
 
 Khánh
         chuông theo nhắc nhở luôn, 
 
 
 Giai Không
         Vạn Pháp còn buồn mà chi ?! 
 
 
   
 
 
                                    Đỗ
         Chiêu Đức 
 
 
  
                                           11-24-2018 
             
 
 
  Sau khi đọc bài thơ AM MÂY rất hay của anh Mai Lộc, Phương
         Hà xin có bài thơ cảm tác sau đây:
 
 
   
 
 
   
 
 
 CHÙA
         TRÊN NÚI 
 
 
 ( Cảm tác bài
         thơ Am Mây của Mai Lộc ) 
 
 
   
 
 
 Đường
         lên Sơn Tự uốn quanh co 
 
 
 Sườn
         núi cheo leo, vực tối mò 
 
 
 Sơn
         đạo gập ghềnh, thông vút thẳng 
 
 
 Am
         mây ẩn khuất, khói giăng mờ 
 
 
 Chim
         kêu lảnh lót trong vòm rậm 
 
 
 Sóc
         nhảy vui đùa trên nhánh thưa 
 
 
 Hòn
         đá bay vèo rơi xuống suối 
 
 
 Nước
         văng tung tóe phủ màn tơ. 
 
 
   
 
 
 Nước
         văng tung tóe phủ màn tơ 
 
 
 Ngơ
         ngác nai con ngước mắt chờ 
 
 
 Ánh
         nắng hanh vàng tia chiếu nhẹ 
 
 
 Bồ
         đề xanh biếc bóng che mờ 
 
 
 Tiếng
         kinh vang vọng trong chiều vắng 
 
 
 Nhịp
         mõ u trầm giữa cõi mơ 
 
 
 Lặng
         lẽ sư già ngồi tĩnh tọa 
 
 
 Khói
         hương thoang thoảng nhẹ nhàng đưa... 
 
 
   
 
 
 Khói
         hương thoang thoảng nhẹ nhàng đưa 
 
 
 Huyền
         ảo không gian giữa thực mơ 
 
 
 Du
         khách lắng hồn theo tiếng mõ 
 
 
 Hồi
         chuông vẳng nhịp khuấy hư vô 
 
 
 Tâm
         tư thanh thản buông phiền não 
 
 
 Thần
         thái ung dung biệt oán ngờ 
 
 
 Xuống
         núi quay về, lòng luyến tiếc 
 
 
 Chiều
         buông chầm chậm, ngập sương mờ. 
 
 
   
 
 
 Phương
         Hà 
 
 
 ( 26/11/2018 ) 
 
 
   
 
 
 LÊN
         NÚI TU HỌC 
 
 
   
 
 
 Người
         níu theo người tựa kéo co 
 
 
 Đường
         xa dốc ngược bước lò mò 
 
 
 Thông
         vi vút lộng qua ngàn thẳm 
 
 
 Suối rạt
         rào tuôn quyện khói mờ 
 
 
 Dưới
         vực thú rừng đi lững thững 
 
 
 Bên
         hồ hoa dại nở lưa thưa 
 
 
 Sương
         cùng hơi nước loang bờ cỏ 
 
 
 Nắng
         chiếu soi bừng lóng lánh tơ 
 
 
   
 
 
 Năng
         chiếu soi bừng lóng lánh tơ 
 
 
 Thầm vui
         len lén thuở mong chờ 
 
 
 Nhìn lên
         mây trắng trời nay lộng 
 
 
 Ngó xuống
         bùn đen lối cũ mờ 
 
 
 Nhịp mõ
         hồi chuông về thực tại 
 
 
 Phương
         đời ngõ ý tiễn cuồng mơ 
 
 
 Tầng
         không thoáng đãng chim hòa hót 
 
 
 Cửa
         Phật an lành rộng đón đưa 
 
 
   
 
 
 Cửa
         Phật an lành rộng đón đưa 
 
 
 Chân
         thiền hiện trú giã trần mơ 
 
 
 Từng
         giây sáng tỏ nơi thường,tạm 
 
 
 Mỗi
         bước trong ngần chốn hữu,vô 
 
 
 Dưỡng
         cội sen ngời dâng trí tín 
 
 
 Soi nguồn
         nhật rạng xóa tâm ngờ 
 
 
 Trầm hương
         chánh niệm nhìn viên mã 
 
 
 Đuổi
         bóng phù du phía mịt mờ... 
 
 
   
 
 
 Lý
         Đức Quỳnh   ________________________________________________________________________________________________  
 
 
  
                                                                                                                                  
                                                                                                                                  
                                                                                                                                  
                                                                           
      
      COLCHIQUES - HOA MÙA THU 
   
 
  Colchiques 
              Colchiques dans les prés fleurissent , fleurissent ,   Colchiques dans les prés c'est la fin de l'été .   Les feuilles d'Automne emportées par le vent ,   En ronde monotone , tombent en tourbillonnant .       Châtaignes dans
         les bois se fendent se fendent ,   Châtaignes dans
         les bois se fendent sous mes pas .   Les feuilles d'Automne
         emportées par le vent ,   En ronde monotone , tombent
         en tourbillonnant .       Nuage dans le ciel s'étire , s'étire ,   Nuage dans le ciel s'étire comme une aile .   Les feuilles d'Automne emportées par le vent ,   En ronde monotone , tombent en tourbillonnant .       Et ce chant dans mon coeur murmure
         , murmure .   Et ce chant dans mon coeur appelle le bonheur
         .   Les feuilles d'Automne emportées par le vent
         ,   En ronde monotone , tombent en tourbillonnant . 
                                                    
         Auteur inconnu               Hoa
         Mùa Thu .       Hoa mùa Thu , đồng hoang đua
         nở ,   Hè đã
         tàn bỡ ngỡ Thu sang .   Lá vàng lả tả miên man , 
          Xoay xoay trong gió phủ phàng
         kiếp hoa  .     
          Rừng heo hút , trời
         xa lặng lẽ ,   Hạt
         dẻ nào nứt nẻ dưới
         chân .   Lá Thu theo gió 
         nhẹ dâng ,   Quay
         tròn tơi tả bâng khuâng
         não nề .     
          Mây Thu buồn lê
         thê sầu thảm   Như cánh nhạn lảng
         đảng trời sương . 
          Vàng bay rơi rụng
         vấn vương ,   Quay
         quay theo gió tiếc thương bao lần . 
              Quạnh
         hơi Thu thì thầm tiếng hát
         ,   Phút dâng sầu
         chất ngất hồn ai .   Lá vàng tan tác gió bay ,   Xoay xoay cuốn mãi lạc
         loài phương nao !                 MaiLoc phỏng
         dịch _______________________________________________________________________  
             
 
  
         
      
      XƯỚNG
         HỌA: KIẾP NHÂN SINH 
          Mailoc, Đỗ Chiêu Đức,
         Phương Hà, Mai Xuân Thanh, Songquang ___________________________________________________________  
              KIẾP  NHÂN  SINH       Nghiệp qủa
         xô nhau bám kiếp người,   Nhân
         sinh ngoảnh lại mấy lần vui?   Chào
         đời run rẩy oa oa khóc,   Kiếm
         sống sầu tơi mếu máo cười.   Dằng dặc khổ đau buồn lắng đọng,   U hoài tan họp lệ đầy vơi.   Cái già xồng xộc tháng ngày lụn, 
          Thất thập mệnh tri tạ Đất Trời. 
                     Mailoc 
                   8-15-18 
          HỌA VẬN :                     Kiếp Nhân Sinh     
                 Tiên thiên nào biết
         kiếp con người,         
         Khóc chóe cuộc đời qủa chẳng vui !          Sinh xuất bôn ba ràng buộc
         sống,          Lão lai thất
         thập tự do cười !          Bệnh hành
         vốn dĩ tư là vậy,          Tử biệt
         lẽ thường bỉ lại vơi !         
         Cuộc sống sinh sinh rồi hóa hóa,         
         An nhiên nhập thổ thuận theo Trời !                                               
         Đỗ Chiêu Đức                                            
         18-8-2018   * Nhớ bài hát nói 
                   " Chữ Nhàn
         " của Nguyễn Công Trứ :     
                           Thoạt sinh
         ra thì đà khóc chóe,                    Trần có
         vui sao chẳng cười khì ?   VÔ
         THƯỜNG       Sinh ra đã được kiếp con người   Thế cũng là may, hãy cứ vui   Hơn bọn cỏ cây không mắt ngó   Khác loài sỏi đá chẳng môi cười 
          Có buồn mới quý khi vui đến 
          Ngập khổ thêm mừng lúc rủi vơi 
          Lão, tử...muôn đời ai tránh khỏi 
          Nhường nhau đất sống dưới gầm
         trời !       Phương Hà   (18/08/2018)   Sinh Lão Bệnh Tử   
          Thất tình lục dục bám theo người 
          Lẩn quẩn nhân duyên tọai ý 
         vui   Mở mắt chào đời
         chu miệng khóc   Mọc răng mừng
         bé hé môi cười   Thoi đưa
         tháng lụn gân tay nổi   Thấm
         thoát năm chầy nước mắt vơi   Sức khỏe tiêu hao nên dưỡng lão   Cao Đài nương bóng tạ ơn Trời       Mai
         Xuân Thanh   Ngày 18/08/2018    HÃY CỐ TÌM
         KHUÂY       Đừng bi quan  mãi hại thân người 
          Hãy cố tìm khuây để được
         vui   Vẫn biết nhân sinh luôn khổ
         lụy   Và hay nghiệp quả mãi đầy
         vơi   Có khi con tạo xoay thời thế 
          Lắm lúc bể dâu chuyển số Trời 
          Thôi hãy yên tâm theo định mệnh 
          Tâm hồn thanh than mĩm môi cười 
          songquang   8/19/18  
 
 
   
      
      
 
 Mailoc, Mai
         Xuân Thanh, Thái Huy, Đỗ Chiêu Đức, Phương Hà, Quên Đi, Kim Phượng, Songquang     
 Xướng : HƯƠNG
         GIANG 
 
 
 
 
 Chiều về, loang loáng bến
         Hương Giang, 
 
 
 Về
         tổ, chim muông nắng sắp tàn. 
 
 
 Bạch Hổ nhịp cầu
         soi bóng nước, 
 
 
 Hồi chuông Thiên Mụ
         giục hôn hoàng. 
 
 
 Rập rềnh thuyền khách,
         lao xao sậy, 
 
 
 Văng
         vẳng Nam Ai , não nuột đàn. 
 
 
 Dào dạt nguồn thơ, lai láng
         nguyệt, 
 
 
 Nặng
         tình trăng gió, nhớ miên
         man. 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 Họa : Hàn Giang
         (Đà Nẵng) 
 
 
 
 
 Nóng hè hóng mát bến Hàn Giang 
 
 
 Xế bóng chiều buông nắng chóng tàn 
 
 
 Du khách ba lô nhìn thắng cảnh 
 
 
 Ba Tàu trọc phú ngỡ ông hoàng 
 
 
 Thuyền con ảm đạm bơi sông nước 
 
 
 Khúc hát bi ai vẳng tiếng đàn 
 
 
 Tưởng nhớ người xưa soi bóng nguyệt 
 
 
 Tình quê lạc lỏng ngủ mê man... 
 
 
 
 
 
 
 Ngày 20 tháng 06 năm 2018 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 Khó
         quên sức hút của Hương Giang 
 
 
 Khi sóng lô nhô dưới nắng tàn 
 
 
 Ẩn hiện qua mây lăng tráng lệ 
 
 
 Tỏ mờ  trong trí cảnh huy hoàng 
 
 
 Những xa xưa ấy còn hưng thịnh 
 
 
 Bao nỗi đau đây bởi lạc đàn 
 
 
 Chẳng biết chừng mô chân ghé lại, 
 
 
 Cho thuyền với nước quyện  lan man? 
 
 
 
 
 
 
 Thang 8 /1970 Huy ghe Hue, 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 Chiều xuống
         bên dòng nước Hậu Giang, 
 
 
 Lục bình trôi dưới ánh dương tàn. 
 
 
 Cất cao bông tím in trời thẳm, 
 
 
 Ngó xuống lá xanh vệt nắng vàng. 
 
 
 Mây trắng lửng lơ theo dòng chảy, 
 
 
 Cánh cò la lả xếp thành đàn. 
 
 
 Lửng lơ con nước trôi êm ả, 
 
 
 Không khói sóng buồn cũng ngổn ngang !... 
 
 
 
 
        
                                     Đỗ Chiêu
         Đức    TRỞ VỀ 
              Đò
         hỡi ghé vào cho quá giang   Chiều
         dần buông xuống, nắng phai tàn   Gió
         reo xào xạc như câu hát   Sóng
         vỗ lao xao tựa tiếng đàn   Viễn
         xứ nửa đời, tim khắc khoải   Hồi
         hương một chuyến, dạ bàng hoàng   Nương dâu bãi bể sầu cô quạnh   Chứng kiến cuộc đời bao dối man       Phương
         Hà       Tạo Hóa     
          Sắc đỏ trời tây cũng sắp tàn 
          Ánh chiều tô nét đẹp trường
         giang    Chèo buông thuyền thả
         theo dòng nước   Giọng lý
         ai vang giữa nhịp đàn   Mây
         độc chợt về gieo hoảng loạn   Gió hung kéo đến tạo kinh hoàng   Thiên nhiên biến đổi là như thế   Cũng giống điều lành thế dã man. 
                                      
         Quên Đi           Người Em
         Hậu Giang       Trên chuyến đò đưa khách Hậu Giang 
          Về nơi sống lại tuổi chiều tàn 
          Em đây nũng nịu vờ cung nữ 
          Anh đấy uy nghi giả thượng hoàng 
          Thần thiếp đưa hơi ra rã hát 
          Quân vương nắn phím nhẩn nha đàn 
          Xa khanh cung lạnh hồn sương phủ 
          Mặc trẫm nặng lòng miên với man 
              Kim
         Phượng       Chiều
         Hậu Giang xưa   (Họa bài "Hương
         Giang " của ML)       Chiều rơi chầm chậm ,nắng dần tàn   Sóng vỗ đôi bờ nước Hậu Giang 
          Dưới bến Ninh Kiều thuyền tấp nập 
          Trên đường Hoàng Diệu khách từng
         đàn   Xóm Chài thấp thoáng
         người quăng lưới   Chợ Nỗi
         dập dìu ghe ngổn ngang   Nhớ cảnh
         thanh bình xưa thuở ấy   Khiến lòng
         rười rượi nặng tình mang     
          song quang   6/22/2018    _______________________________________________________________________________________________  
 
 
  
      
      TRƯỜNG TÔI Mailoc, Đỗ Chiêu Đức, Phương
         Hà, Songquang       
          Mới đó đã một tuần, đại
         hội PTGĐTĐ  thứ 22 tại San Jose 5-5-18 vẫn còn xao xuyến trong lòng
         tôi. Gặp lại bạn bè cũ xiết bao thương mến, kỷ niệm
         trường xưa thật bồi hồi. Ngày vui võn vẹn hai ngày ngắn
         ngủi, bạn bè rồi cũng chia tay.Tôi cảm tạ bao nhiêu đóng
         góp của thầy cô bạn hữu đem cả tâm trí, sức khỏe,
         vật chất, nhiệt tình làm nên những đại hội nầy, đem
         đến cho những kẻ xa quê, tuổi già man mác, những niềm vui hằng
         năm tại nhưng nơi khác nhau. Tôi cảm động lắm những màn
         trình diển thật dễ thương của những bạn già, show nào cũng
         hay ( cao bồi Texas, chiếc áo bà ba v..v.. ), những món ăn ngon đượm
         tình quê hương. Năm ngoái đại hội tại Houston, tôi xúc
         động trước hai tấm ngói (hình dưới) của mái   trường cũ mà nay đã
         bị cào nát đã đươc anh em cất giữ chuyển qua như món
         quà trân quí với anh em hải ngoại. Năm nay tôi
         cũng bùi ngùi trước bức ảnh tường to lớn của hai mái
         trường thân yêu xưa, không biết ai đã có sáng kiến
         đưa lên phóng to hai bức ảnh nầy làm xúc động bao nhiêu
         tâm hồn. 
 
  Nhân đây xin gởi đến quí bạn
         cảm tác của tôi khi đứng trước bức ảnh trường PTG của
         tôi như một lời cảm tạ với các thầy cô trong ban cố vấn,
         ban tổ chức đại hội San Jose, xin cám ơn tất cả thầy cô và
         bạn hữu.   Thân kính   Mailoc      
           TRƯỜNG  TÔI   Tần ngần đứng ngắm ảnh trường xưa,   Kỷ niệm nao nao tựa mới vừa .   Áo trắng bay bay thời mộng ước,   Quần xanh cười cợt tuổi vui đùa.   Nầy đây mái ngói rêu năm tháng, 
          Còn đó bức tường gió nắng
         mưa.   Trong đám học sinh ngoài cổng
         đó,    Biết đâu tôi đấy,
         một hè trưa.            
          Mailoc            5-15-18    CÁC BÀI HỌA:       Trường Tôi     
          Kỷ niệm tràn về trước ảnh xưa, 
          Cổng trường ngày đó tựa như
         vừa ...   Hôm nao khai giảng còn nôn
         học,   Buổi ấy tan trường mãi
         thích đùa .   Áo trắng phất
         phơ bay trước gió,   Quần xanh bạc
         thếch nắng vờn mưa .   Biết bao
         thế hệ giờ tan tác ...   Ngơ ngẩn
         ảnh trường một buổi trưa !...     
                                               
         Đỗ Chiêu Đức                                 
         Đại Hội 5-5-18 San-josé     
       Phương Hà xin góp họa cùng anh ML và VTT: 
           Trường
         Xưa       Ngắm lại ngôi trường qua ảnh xưa   Miên man ký ức chợt như vừa...   Đây từng lớp học ngồi nghe giảng   Nọ dãy hành lang chạy giỡn đùa 
          Tán phượng đỏ bừng trong ánh nắng 
          Cột cờ ủ rũ dưới cơn mưa 
          Học sinh áo trắng giờ vô học 
          Ngay ngắn xếp hàng mỗi sáng, trưa. 
              Phương
         Hà   ( 16/05/2018 )   TRƯỚC CỔNG TRƯỜNG XƯA   ( Cảm tác bức ảnh anh ML chụp trước cổng
         trường PTG )       Thầy vẫn như xưa, chẳng thấy già   Tác phong điềm đạm, khác chi a !   Tần ngần trước cổng trường yêu dấu 
          Ngơ ngẩn trong niềm đau thoáng qua 
          Đồng nghiệp tình thân luôn thắm
         thiết   Học trò tính nết thật
         tinh ma   Sao dời vật đổi sau năm tháng 
          Kỷ niệm trong tim mãi thế mà. 
              Phương
         Hà      
          Kính bạn ML cùng các bạn trong vtt 
          SQ xin có bài  "Trường xưa
         trong ký ức" để họa bài "trường tôi " của
         ML.để thay một lời thăm hỏi ân cần đến quý Thầy và
         các bạn thân trong vtt. Cầu chúc mọi người an vui và sức khoẻ.  
         SQ       Trường
         xưa tong ký ức   (Họa bài "trường
         tôi" của ML)   (có hoán vị
         một vận)       Nhìn cổng trường Phan qua ảnh xưa   Bao nhiêu ký ức chợt như vừa.....   Thương thời áo trắng ưa mơ mộng   Nhớ thuở quần xanh thích giỡn đùa 
          Bụi phấn rắc rơi trên bục gỗ 
          Tiếng chuông giòn dã mỗi ban trưa 
          Rêu phong in dấu qua năm tháng   Mái ngói hằn sâu vết nắng mưa 
              songquang 
          5/16/2018   Nhân
         xem một tấm hình cổng trường Phan   trong kỳ Đại hội 22 tại San Jose CA)   ______________________________________________________________________  
  
         
      
      Anh Trí ơi, 
          Thật cảm động với bài thơ
         của anh sau mỗi lần Đại Hội trường chúng ta.   Trong niềm xúc động dào dạt đó,
         xin gởi đến anh cảm tác của tôi qua ý thơ của anh. 
          Cám ơn anh   Thân kính    
            Mailoc            TRƯỜNG XƯA 
              Mỗi
         đại hội, một lần xao xuyến,   Bạn ngày xưa quyến luyến khôn cùng.   Trường xưa một thuở nhớ nhung,   Bảng đen, bụi phấn lạnh lùng trên vai. 
              Thời
         gian trôi, ai bày sự thế?   Vật
         đổi đời như thể mây bay.   Vẫn còn tình nghĩa không phai,   Vẫn còn hơi ấm tràn đầy trường xưa. 
              Vẫn
         còn đây trò xưa thân ái,   Đứa mất còn cũng ngoại sáu mươi.   Bạn bè lơ láo tuổi đời,  
         Thời gian vun vút rụng rơi sao trời. 
              Ôi!
         Trường xưa trong mơ còn mãi,   Hồn mi xưa, tê tái lòng ta!                                Mailoc 
                             
                 4-7-18 
 
 
   
      
         ĐÊM BUỒN Mailoc, Phương Hà, Đỗ
         Chiêu Đức, Mai Thắng, Songquang     ĐÊM
          BUỒN       Mưa đêm buồn viễn xứ,   Cho ai mãi u hoài.   Thương
         cho đời lữ thứ,   Lạc loài cánh
         vạc bay!       Mưa đêm sầu trên mái,   Êm êm gió thở dài.   Ngoài
         hiên dế ngân mãi,   Hoa lá buồn
         sương rây.       Sương đêm mờ mịt lối,   Trăng khuya gãy đôi bờ.   Ngổn ngang sầu trăm mối,   Bên
         gối hồn bơ vơ.       Đât khách bao mùa trăng,   Năm tháng cứ qua dần.   Sắt se đầu bạc trắng,   Tri
         kỷ ánh sao băng!       Nhớ quê nhà đêm nay,   Cánh hạc đã mệt nhoài.   Kêu thương vạn nhung nhớ,   Trong gió lùa mây bay.     
                        Mailoc     
         ( Những đêm mưa Cali )            
           3-27-18         Sầu Viễn Xứ 
          ( Họa bài Đêm Buồn của Mai Lộc
         )       Thương
         ai đời viễn xứ   Quê hương
         mãi xa hoài   Trằn trọc đêm
         không ngủ   Nghe gió thoảng mưa bay. 
              Mưa
         lăn theo dốc mái   Rả rích trong
         đêm dài   Giọt đều đều
         rơi mãi   Kết sợi buồn rắc rây. 
              Đường
         về quê mờ lối   Đại dương
         cách đôi bờ   Lòng ngổn ngang
         trăm mối   Trong nỗi buồn vu vơ. 
              Quặn
         thắt mỗi đêm trăng   Nỗi nhớ
         cứ tăng dần   Người xưa thời
         áo trắng   Tâm còn vẹn tuyết
         băng ?       Đằng đẵng bao năm nay   Hy
         vọng đã mỏi nhoài   Ngày về
         xa mờ mịt   Chim mỏi cánh đường
         bay                   
              Phương Hà                       ( 28/03/2018
         )   Chết bỏ, tật không bỏ ! Xin phép
         Thầy được viết lại bài thơ ĐÊM BUỒN thành thể
         Lục Bát Thầy nhé !       
            ĐÊM MƯA BUỒN     Gợi buồn viễn xứ đêm nay,  Mưa
         bay bay mãi bay hoài ngàn năm !  Cám đời lữ thứ xa xăm,  Lạc loài cánh vạc âm thầm nơi xa.           Mưa đêm sầu chẳng nhạt nhòa,        Thở dài tiếng gió dế hòa êm êm. 
               Tiếng mưa vẫn rớt bên thềm,      
          Lá hoa xào xạt gợi thêm lòng sầu.     Sương đêm mờ mịt đâu đâu,  Trăng
         khuya mờ nhạt nghe sầu đôi nơi.  Ngổn ngang trăm mối bời bời,  Đèn khuya đối bóng bồi hồi quê xa.            Bao mùa đất khách đi qua,         Năm đi năm đến biết đà bao năm !         Bạc phơ đầu khách xa xăm,       
          Bâng khuâng nhìn ánh sao băng cuối trời.     Nhớ quê nhớ qúa quê ơi !  Mưa hoài
         mưa mãi mưa rơi ướt lòng.  Gió lùa se sắt ngoài song,  Thiết tha nhờ gió gởi lòng nhớ thương.           Bên trời xa lắt quê hương
         !                                      
            Đỗ Chiêu Đức                                       
          03-28-2018   ĐÊM BUỒN
         BỆNH VIỆN     
          Mưa đêm viễn xứ rơi buồn 
          Trời mây một cõi hạt tuôn đêm
         dài   Chừng nghe tiếng vạc lạc
         loài   Tình quê xa thẳm vẫn
         hoài nhớ thương     
          Khung trời mù mịt màn sương 
          Vọng vang tiếng dế canh trường giằng
         rây   Lạnh lùng ngọn gió
         ngàn lay   Lời thơ nhóm dậy
         rứt ray lòng sầu   +++ 
          Nỗi lòng lặng cảm đêm thâu 
          Hành lang ánh điện nhạt màu vàng
         hoe   Điểm xa vài tiếng tắc
         kè   Cô đơn bệnh viện
         khi hè chớm sang     
          Tình quê những chuỗi thảm nàn 
          Những đêm tăm tối nối trang ngậm
         ngùi   Vết thương nào đã
         chôn vùi   Mối nguy bất hạnh
         còn trôi dật dờ     
          Nằm đây cảm giọt tình hờ 
          Cảm màu phông chuyển bơ vơ nỗi
         nhà   Cảm nguồn điệp khúc
         thi ca   Quê hương - viễn xứ
         trời xa - tình gần     
          Mai Thắng   180329   Đêm mưa buồn   (Dựa vào ý thơ "Đêm buồn" của Mai Lộc) 
              Trời
         viễn xứ,mưa buồn ray rứt   Khiến
         cho ta cảm thức u hoài !   Thương
         đời lữ khách hôm nay   Lạc loài
         cánh vạt vụt bay ngút ngàn     
          Mưa đêm rớt,rơi vang trên mái 
          Tí tách buồn như gió thở dài 
          Ngoài hiên tiếng dế bi ai   Sương rây hoa lá cũng lây lất buồn !  
             Mưa
         giăng mắc,màn sương mờ mịt   Mảnh
         trăng khuya mây tách vỡ đôi   Niềm
         riêng trăm mối bời bời   Thư phòng
         bên gối hồn chơi vơi sầu !     
          Sống đất khách bao Thu trăng tỏ ?? 
          Năm tháng dài cứ gõ dần qua 
          Sắt se tóc bạc thân già   Thương người tri kỷ quê nhà ra sao ? 
              Mưa
         suốt đêm đượm màu nhung nhớ   Mà thân như cánh hạc còn bay   Lòng đà cảm thấy mệt nhoài   Đến bao giờ hết đọa dày tấm thân ??!!       songquang 
          3/28/18  __________________________________________________________  
 
 
  
         
      
        CẢM TÁC ĐẦU
         XUÂN Mailoc, Phương Hà, Songquang   Giao thừa cảm tác   (1)      BÂNG
          KHUÂNG   Bàn thờ khói hương
         trầm   Bỗng thấy lòng bâng
         khuâng.   Giao thừa thời khắc điểm 
          Đất khách buồn xa xăm!  
         (2)    
          HỒN  QUÊ   Giao thừa rồi
         cũng qua   Rượu đỏ đã
         ngà ngà.   Nghe như hồn quê
         cũ,   Đang ôm chầm lấy ta. 
          (3)    
          BẠN  ĐỜI   Tay nâng ly
         rượu mừng   Bạn đời lòng
         thủy chung.   Thương ai đầu
         trắng xoá,   Màu thời gian lạnh
         lùng!   (4)      KẺ Ở NGƯỜI ĐI   Một năm đã vèo bay   Bạn bè còn những ai?   Người đi biền biệt mãi   Kẻ ở ôm u hoài!   (5) 
             THỨC  GIẤC   Thức giấc giữa đêm khuya   Bàng hoàng mộng mới vừa.   Mùi nhang vương bàn Phật   Gió lạnh lùa song thưa.   (6)       NHỚ 
          Mồng một trời gần sáng, 
          Nằm nán, ngỡ quê nhà. 
          Đâu rồi tiếng con trẻ,  
         Áo mới từng tóp qua.           Mailoc           
          Xuân Mậu Tuất Cảm Tác 
              (1) 
          Chiều Ba Mươi   Hết vào rồi lại ra,   Như vui, như xót xa   Nửa đợi
         ngày xuân mới   Nửa sợ thêm
         tuổi già.       (2)   Giao Thừa 
          Nghe có tiếng ngựa phi   Kẻ đến và người đi   Ai cũng như vội vã   Tấn
         tuồng đang đổi vai.       (3)   Cùng
         Bạn Đời   Đối ẩm, xin
         mời nhau   Uống cạn những thương
         đau   Uống cho tan nỗi nhớ   Cùng bóng suốt đêm thâu.       (4)  
         Sáng Mồng Một   Nắng lên còn nằm mãi   Vội chi mà trở dậy   Chúc
         Tết mừng ai đây ?   Thời gian như
         chậm lại          (5)   Bàn Thờ 
          Mờ ảo trong khói bay   Có phải người về đây   Cho bớt đi quạnh quẽ   Gian nhà vắng u hoài     
          (6)   Mồng
         Bốn   Cánh mai rụng trên bàn 
          Bàn thờ lạnh khói nhang   Gió lùa qua song cửa   Như
         tràn vào nhà hoang.                   
          Phương Hà     
          Bâng khuâng tối 30 Tết       Đón rước
         Ông Bà,hương khói tram   Thoáng
         lòng ,chợt nhớ chút bâng khuâng   Đêm
         nay, thời khắc giao thừa điểm   Đất
         khách,hồn quê thoáng tận tim     
          Hồn Quê   Giao
         thừa lặng lẽ cũng trôi qua   Rượu
         lễ mừng Xuân uống cũng ngà   Một
         chút hồn quê nghe lắng đọng   Hình
         như hương củ ngợp trong ta     
          Cùng bạn đời   Ly rượu ngày Xuân chúc bạn đời   Bao năm chung thủy sống bên tôi   Thương người nay đã đầu bạc trắng 
          Dù mốc thời gian cứ mãi trôi 
              Với
         bạn bè   Ngày tháng lạnh lùng
         nối tiếp bay   Nhìn quanh bè bạn
         đếm còn ai ?   Có người biền
         biệt không về nữa!   Để lại
         trong ta mối cảm hoài.       Thức giấc giữa đêm khuya       Bàng hoàng thức
         giấc giữa đêm khuya   Cơn mộng
         đâu đây cũng mới vừa ...   Ẩn
         hiện bên mành như khói toả   Ngoài
         trời gió lạnh tạt song thưa.     
          Sáng mùng một Tết       Mùng một trời
         Xuân sang bửng ra   Hôm nay ngày Tết
         nán nằm nhà   Im lìm không tiếng
         đùa con trẻ   Cũng chẳng người,xe
         lũ lượt qua.       songquang   Mùng 8 Tết MT 
                
 
 
 
  
      
      Hoạ cùng Vũ Đình
         Liên        ÔNG  ĐỒ 
              Mỗi
         năm hoa đào nở   Lại
         thấy ông đồ già .   Bày mực tàu giấy đỏ 
          Bên phố đông người
         qua .       Bao nhiêu người thuê viết 
          Tấm tắc ngợi
         khen tài .   "Hoa tay thảo
         những nét   Như
         phượng múa rồng bay "!       Nhưng
         mỗi năm mỗi vắng ,   Người thuê viết nay
         đâu ?   Giấy đỏ
         buồn không thắm   Mực đọng trong nghiên sầu
         !       Ông đồ vẫn ngồi đấy 
          Qua đường không ai hay . 
          Lá vàng rơi trên giấy
         ,   Ngoài trời mưa
         bụi bay .     
          Năm nay đào lại nở
         ,   Không thấy ông
         đồ xưa .   Những
         người muôn năm cũ   Hồn
         ở đâu bây giờ ?                                   
         Vũ Đình Liên     
          Vài  bài hoạ
         theo dòng thời gian :     
               Nhớ Quê   ( 1 )   Mỗi lần
         hoa đào nở ,   Bỗng
         nhớ cha mẹ già .   Căn nhà xưa mái đỏ ,  
         Vận nước bao lần
         qua .       Nỗi lòng bao lần viết
         ,   Lại xúc động
         không tài .   Chử
         mờ tay run nét ,   Tuổi
         đời gió cuốn bay .       Quê hương
         giờ xa vắng,   Vườn
         cũ nay còn đâu ?   Mắt
         nhòa khăn lệ thắm   Sao ta mãi ôm sầu ?       Hồn
         xưa vẫn còn đấy ,   Nào ai biết ai hay .   Vần thơ vội trên
         giấy ,   Theo áng mây
         Tần bay .     
          Năm nay đào rực nở
         ,   Ôi ! nhớ qúa quê
         xưa .   Bùi ngùi kỷ
         niệm cũ   Hồn
         ngẩn ngơ bao giờ ?           Mailoc (  Xuân 2014 )          Vẩn Vơ 
          (2)     
          Trước sân hoa đào nở
         ,   Gậy trúc , ông
         giáo già .   Săm soi nhành hoa
         đỏ ,   Ngơ
         ngác nhìn người qua .       Bài thơ
         dang dở viết ,   Bởi
         biết mình kém tài .   Tay
         đơ không kềm nét ,   Ý tưởng cũng vèo bay .       Vẩn
         vơ thư phòng vắng ,   Bồi hồi chuyện
         không đâu .   Ngoài trời
          mưa xuân thắm ,   Hình như có chút sầu . 
              Vẫn
         ngồi bên song đấy ,   Nghĩ gì nào ai hay   Tơ
         lòng vương trên giấy   Gửi gió mây ngàn bay ! 
              Năm
         nay đào sớm nở,   Một trời kỷ niệm
         xưa!   Bao nhiêu hình
         bóng cũ   Thương
         biết đến bao giờ ?                 
         Mailoc ( Xuân 2015 )                AN
         NHIÊN   (3)   Ngoài sân hoa Xuân nở ,   Rực rỡ gốc
         đào già .   La đà khoe sắc
         đỏ ,   Dừng
         ngắm bao người qua .       Câu đối
         Xuân muốn  viết ,   Thư pháp ngại  không tài . 
          Qua tay đá mấy nét , 
          Dỡ ẹt giống
         cò bay .       Xuân này chị đã vắng
         ,   Buồn mãi  thấy
         lại đâu .   Nhìn
         cỏ cây tươi thắm ,   Thời gian sẽ vơi
         sầu .     
          Hiên ngoài vẫn ngồi
         đấy ,   Gật
         gù bài thi hay .   Hồn
         thơ lai láng giấy ,   Vài cánh én tung bay  .       Xuân đến
         hoa lòng nở ,   Quên
         hết chuyện năm xưa ,   Kể cả đau buồn
         cũ ,   Trân qúi phút bây
         giờ !                      
         Mailoc ( Xuân 2016 )           " QUÀ " - HIỆN
         TẠI   (4)    ( Present) 
              Gió
         Xuân làm hoa nở   Rộn
         rã lòng Giáo Già   Năm
         nay đào rực đỏ   Trầm trồ khách đường qua
         .       Bao nhiêu làn muốn viết  
          Đường Luật
         ngặt kém tài   Bài
         thơ không rạng nét   Gởi gió mây ngàn bay!       Bạn
         già ngày một vắng   Cánh hạc bỏ về đâu
         ?   Dưới trời
         quang xuân thắm   Lầu
         không dõi mắt sầu !       Già rồi
         lẩn thẩn đấy   Mặc tuổi tác nào hay 
          Quên rồi thời mực
         giấy   Quên cả
         bụi phấn bay !       Chỉ biết
         nay đào nở   Đẹp
         mắt quên chuyện xưa   Lạnh lùng ngày tháng cũ 
          Trân trọng "quà" bây giờ. 
                   Mailoc ( Xuân
         2017)          NGẬM
          NGÙI     
          Khi đào ngoài sân nở, 
          Đua sắc với mai
         già   Bên giàn hoa giấy
         đỏ   Là lúc mùa
         đông qua .       Truyện ngắn bao lần
         viết   Nhưng
         biết mình không tài   Mắt
         già run run nét   Lần
         lữa thời gian bay.       Nhiều lúc
         buồn xa vắng   Tự
         hỏi sẽ về đâu?   Đường trần ngày
         một thắm   Hằn
         nét trên mi sầu!       Bình trà bạn
         ta đấy   Ngày tháng
         qua không hay   Vần thơ
         mờ trên giấy   Hoàng hạc bỏ lầu bay! 
              Năm
         nay đào lại nở   Heo hút bóng người xưa   Tìm đâu ngày tháng cũ?   Buồn biết đến
         bao giờ !                
         Mailoc           
         Xuân 2018     
 
 
  
         
      
        Ngày Xuân, gặp lại
         cố nhân. Tình xuân thời sinh viên man mác !   Mailoc 
              Xuân Xưa 
                                     Tình cờ
         gặp cố
         nhân                    
          Lòng chợt thấy
         bâng khuâng                   
            Vèo bay nửa thế
         kỷ                    
             Nhớ mãi một
         thời Xuân !     
          Bệnh viện năm xưa
         nhớ cả đời,   Nằm lì mấy tháng thảm
         sầu ơi!   Nhớ
         nhà, Xuân đến thêm buồn
         tủi,   Heo hút hành
         lang vắng bóng người.       Phòng một
         chỉ còn mấy bệnh nhân, 
          Tôi cùng vài móng chẳng
         người thân.   Ma Soeur
         thường đến đem an ủi 
          Những kẻ  đơn
         côi, Tết đến
         gần.     
          Còn nhớ người
         em tóc lượt cài,   Trong
         đoàn ủy lạo kẻ không may. 
          Bên tôi tà áo Xuân trong
         gió,   Trên sỏi lao
         xao bóng đổ dài.     
          Đôi mắt ai kia đẹp
         lạ lùng,   Mi dài
         lay láy mịn như nhung.   Môi hồng phơn phớt hoa Xuân thắm, 
          Nhát gái tình đầu tôi
         khẻ run.     
          Chiều ba mươi Tết,
         gió Xuân lay   Em
         đến thăm tôi tóc xõa dài.   Ghế đá buồn tênh chiều
         lặng lẽ,   Mộng
         hồn ngây ngất ngỡ liêu trai. 
                
          Thời gian bệnh viện
         bóng Xuân qua,   Cái bệnh dây dưa thật
         khó mà...   Lạnh
         nhạt cùng em tôi đóng kịch,   Hỡi người yêu dấu
         thấu lòng ta ?     
          Biến cố dập
         dồn với nổi trôi,   Đêm Xuân năm ấy
         vẫn trong tôi.   Bồi
         hồi thương tiếc thời thơ
         mộng,   Cái thú đau
         thương mãi tuyệt vời!  
             Bỗng
         gặp cố nhân, Xuân xứ
         người,   Như
         mơ như mộng ngỡ ngàng
         ơi!   Bàng hoàng hai
         mái đầu sương điểm, 
          Đôi mắt nhung kia đâu mất
         rồi!      
                           Mailoc 
                         
         02-11-18        Cali  26 Tết
         Mậu Tuất  2018   (  Kỷ niệm bệnh viện
         HB  ChợLớn, Tết 1963 ) 
             
 
 
 
  
      
      Le temps....   
   Le temps va te voler des amis, des amis qui vont t'oublier,
         qui vont peut-être tellement changer que tu auras l'impression de ne plus les connaître. Le temps va te voler
         des souvenirs, qui petit à petit, s'échapperont de ta mémoire et deviendront de plus en plus flous. Le
         temps va te voler des centaines de moments, des moments que tu voudras mettre sur pause mais qui défileront tellement
         vite que tu auras l'impression d'essayer d'attraper de l'air avec tes doigts. Le temps va te prendre ton enfance, tes
         rêves, tes illusions, tes projets. Il va te presser, te faire faire de mauvais choix. Il va te prendre des tas de gens
         qu'il ne te rendra sans doute jamais, même si tu les pensais si proches, même si tu pensais que "pour toujours"
         existait. Le temps va te faire comprendre que rien n'est éternel et que beaucoup de personnes que tu aimes aujourd'hui
         s'en iront un jour. Le temps va te faire changer, il va tout faire pour que tu te perdes, pour que tu ne saches plus exactement
         qui tu es. Il va te faire grandir, il va peut-être faire de toi quelqu'un de différent. Le temps va bouleverser
         ta façon de penser, d'aimer, de rire. Le temps va te laisser des cicatrices qui ne partiront jamais, il va te faire
         pleurer, il va te faire verser des larmes de rage, il laissera un paquet d'amertume, de souvenirs et de déceptions.
         Mais le temps te fera aussi mûrir et il t'apprendra à profiter du moment présent pour que jamais tu ne
         regrettes de ne pas l'avoir fait à temps.                  
         Auteur inconnu          Thời Gian   Thời gian hỡi có phải mi thủ phạm?  Khiến hình
         hài biến dạng nhận không ra .   Mới
         ngày nào má thắm dáng kiêu sa   Nay gậy chống mặt già hằn nét gấp.          Thời
         gian hỡi chính mi đà cướp mất   Bao vui buồn ta cất giử tâng tiu.   Đã mờ dần tan loảng tuổi xế chiều,   Làm lẫn lộ bao điều hư với thực.              Ôi ngắn ngủi những ngày xanh hạnh phúc 
          Ta muốn dừng mi lén lút lấy đi. 
          Rồi lạnh lùng nước đại vó
         câu phi   Ta cố níu được
         gi đôi tay với.        
          Vi vút mãi thời gian bao giờ đợi, 
          Thời vàng son mấy chốc đã phôi
         phai.   Khi đã già suy nghĩ cũng
         đổi thay   Trong đau khổ dạn
         dày niềm tục lụy.          Mi cướp lấy những gì
         ta trân qúi   Người thân
         thương cứ nghĩ mãi bên ta   Đã
         lạnh lùng bước xuống những sân ga   Để  ghế trống xót xa người còn lại. 
                 Ta đã biết vô thường, sắc không mãi   Sống từng ngày hiện tại với yêu thương 
          Khi chuông reo thúc giục phút lên đường 
          Bỏ lại hết hành trang thênh thang bước. 
                         
         Mailoc thoát dịch                 
         8-16-17       Viết lại bài THỜI GIAN của thầy Mai Lộc đã phỏng
         dịch bài Le Temps...  Auteur inconnu.    
              THỜI GIAN     Thời gian là thủ phạm ?  Khiến biến dạng
         hình hài.  Mới ngày nao má thắm,  Giờ tóc đã bạc
         phai.         Thời gian đà
         cướp mất,      Bao vui buồn tâng tiu.      Tàn
         như buổi xế chiều,      Lẫn lộn đời hư thực. 
            Ngắn ngủi ngày hạnh phúc,  Như
         lén lút ra đi.  Lạnh lùng tợ ngựa phi,  Cố níu, ôi,
         bất lực !         Đã
         đi là biền biệt,      Thời oanh liệt vàng son.     
         Nay già héo cõi còm,      Dạn dày niềm tục lụy. 
            Cướp hết điều trân quý,  Người thân ở quanh ta.  Đã xuống hết sân ga,  Lạnh
         lùng ta ở lại...        
         Sắc không đeo đẳng mãi,      Dẫu biết đấy vô
         thường.      Ta đợi phút lên đường,     
         Nhẹ nhàng thênh thang bước !     Thời gian thoáng chốc đi về,  Tử sinh một kiếp không hề
         chuyển lay.  Bận lòng chi cỏi trần ai,  Thác về sống gởi
         xưa nay lẽ thường !!!                               
         Đỗ Chiêu Đức    
  
         
      
           
      
      CHIỀU ĐÔNG  Mailoc, Đỗ
         Chiêu Đức, Songquang, Danh Hữu 
 
 
 
          
           
 
 
 
 
  
 
 
 
 
   
 
 
 
   
 
 
 
 Chiều Đông 
 
 
 
 Bốn mùa thời tiết
         cứ xoay vần, 
 
 
 
 Đông đến tư bề quạnh thế
         nhân. 
 
 
 
 Phố sá im lìm đèn rực rỡ, 
 
 
 
 Bóng người đăm
         đắm mắt bâng khuâng. 
 
 
 
 Giáo đường, tượng
         Mẹ sầu bi đứng, 
 
 
 
 Thánh giá, chuông chiều lạnh lẽo
         ngân. 
 
 
 
 Lặng lẽ năm tàn ngày tháng lụn, 
 
 
 
 Saigon trăm nhớ khóc bao
         lần! 
 
 
 
            Mailoc 
 
 
 
         Cali 12-10-17 
 
 
 
 HỌA VẬN : 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
          
         Vào Đông 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
  Thời tiết đổi thay cứ
         chuyển vần, 
 
 
 
  Hết thu đông đến ấy nguyên nhân... 
 
 
 
  Tuyết rơi phất phới sầu
         thêm não, 
 
 
 
  Gió bấc lạnh lùng bâng với khuâng. 
 
 
 
  Khắp chốn đón chào
         đêm Thánh lễ, 
 
 
 
  Đâu đây vang vọng tiếng chuông
         ngân. 
 
 
 
  Giáng sinh năm hết  mừng năm mới. 
 
 
 
  Khoắc khoải lòng quê
         biết mấy lần ! 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
                      
         Đỗ Chiêu Đức 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 Nhớ mùa Đông
         cũ 
 
 
 
 (Mượn vận bài thơ
         "Chiều Đông" của ML 
 
 
 
   
 
 
 
 Bốn tiết thay nhau cứ chuyển
         vần 
 
 
 
 Mùa Đông sắp đến ,dạ bâng khuâng 
 
 
 
 Khi xưa,xem lễ bên em bước 
 
 
 
 Nay chỉ độc hành vắng
         cố nhân 
 
 
 
 Đường phố rộn ràng đèn mắc sáng 
 
 
 
 Giáo Đường thảnh
         thót tiếng chuông ngân 
 
 
 
 Thời gian lặng lẻ trôi
         ngày tháng 
 
 
 
 Nghe nổi tình đau nhói lắm lần 
 
 
 
   
 
 
 
 songquang   
 
 
 
 Sắp vào Đông
         2017 
 
 
 
 Mượn vần bài « Chiều Đông »
         của bạn Mai Lộc. 
 
 
 
       
 
 
 
  
             Một chiều đông vẩn vơ 
 
 
 
 Hàng
         năm, trời đất cứ xoay vần, 
 
 
 
 Rơi
         rụng dần dần, những cố nhân. 
 
 
 
 Lắm
         lúc ngồi thừ, đầu trống rỗng; 
 
 
 
 Nhiều
         khi đứng lặng, óc bâng khuâng. 
 
 
 
 Muốn
         la lớn, mong nghe lời vẳng; 
 
 
 
 Toan hét vang, chờ
         vọng tiếng ngân. 
 
 
 
 Đường phố
         im lìm, nhiều thách thức; 
 
 
 
 Bạc
         đầu vẫn đợi ... dẫu bao lần ! 
 
 
 
            
                       Danh Hữu 
 
 
 
                        
         (11.12.2017) 
 
 
 
 
                                                                        
                          
      
      VẨN
          VƠ  CHIỀU 
                 Ngồi
         một mình khi chiều dần tắt 
          Vạt nắng còn hiu
         hắt trên hoa.   Nỗi
         buồn như giục mau già,   Sáng trưa chiều tối
         vào ra hết ngày.     
          Gió tây về lay lay mái tóc 
          Vườn im lìm chim chóc đi
         đâu?   Cỏ cây
         hoa lá khép sầu,   Tiếng
         thu xào xạc lâu lâu thở dài.       Mộng
         trở về phôi phai năm tháng,   Bóng quê nhà lảng vảng
         trong tim.   Còn đâu cố
         lý để tìm,   Mỗi
         lần thu đến nỗi niềm
         miên man.       Nhạc Giáng Sinh rộn ràng ngoài
         ngõ   Nắng chưa
         tàn lấp ló trăng ngân.   Rồi đông rồi tuyết trắng
         ngần,   Một
         năm sắp hết bâng khuâng bên trời! 
                                    
         Mailoc               
         12 - 03 - 17 Phương Hà
         xin họa bài thơ VẨN VƠ CHIỀU của anh Mai Lộc:     
          Đêm Trăng          Trong
         ánh nắng cuối ngày lịm tắt   Sương
         lạnh lùng héo hắt ngàn hoa   Tựa
         lưng bên cội mai già   Nghe lòng
         nằng nặng xót xa tháng ngày.          Cơn gió nhẹ lắt lay làn
         tóc   Sợi rụng nào lăn lóc
         nơi đâu   Sợi đen sợi bạc
         chen sầu   Sợi thương sợi nhớ
         ngàn sau vẫn dài.        
          Vầng nhật nguyệt chuyển xoay ngày tháng 
          Bao bóng hình thấp thoáng qua tim  
         Bơ vơ trong cuộc trốn tìm   Biển đời lồng lộng, sóng chìm cơ man. 
              Ánh
         trăng chiếu mơ màng trước ngõ   Gió lao xao ngọn cỏ non ngàn   Không
         gian bàng bạc trong ngần   Long lanh ngàn
         hạt kim ngân khắp trời.     
          Phương Hà   SQ xin nối lời thơ Chị PH để có bài 
         "Bâng quơ....Chiều tàn Thu" họa bài "Vẩn vơ Chiều"
         của Huynh ML.       Bâng quơ...chiều tàn Thu   (Họa bài "Vẩn vơ chiều" của Mai Lộc) 
              Chiều
         tàn Thu nắng vàng sắp tắt   Không
         dáng người vắng ngắt vườn hoa   Bơ vơ một bóng thân già   Sớm
         hôm thui thủi mình ta trong ngày     
          Gió heo may thổi lay làn tóc   Mộng trong đời phút chốc về đâu
         ?   Bâng quơ lòng mới đeo sầu  
          Lâu lâu than thở giọt châu lăn dài 
              Tình
         quê hương nào phai ngày tháng   Nhớ
         Mẹ Cha nào lãng buồng tim   Người
         xưa bóng củ rong tìm   Tâm tư
         quay quắt riêng niềm mênh mang     
          Đèn Giáng Sinh đỏ vàng đầu
         ngõ   Nhạc Noel nhịp gõ như ngân 
          Trăng khuya vằng vặc trong ngần   Năm tàn tháng lụn lâng lâng cõi lòng 
              songquang 
          12/5/2017      
                
 
 
   
      
      CHIỀU 
         THANKSGIVING     
          Nhạc chiều êm ái
         quạnh thu không   Dạ
         khúc Schubert u ẩn lòng.   Vài
         chiếc lá vàng còn nấn ná,   Một vầng trăng mỏng
         mãi sầu đong.   Bên
         đèn lặng lẽ vương trăm mối, 
          Trên phím bâng khuâng gõ mấy
         dòng.   Lễ Tạ
         Ơn Trời, xao xuyến khách,   Ngày về cố lý nỗi
         hoài mong !              Mailoc 
            Thanksgiving 11-23-17       Chiều
         Thanksgiving       Nhạc chiều
         êm ái quạnh thu không  Dạ khúc Schubert u ẩn lòng.  Vài chiếc lá vàng còn nấn ná,  Một vầng trăng
         mỏng mãi sầu đong.  Bên đèn lặng lẽ vương trăm
         mối,  Trên phím bâng khuâng gõ mấy dòng.  Lễ
         Tạ Ơn Trời, xao xuyến khách,  Ngày về cố lý nỗi
         hoài mong !     Mailoc   Thanksgiving 11-23-17  ***  Các Bài
         Họa: Y Đề    Tiệc vui hưu lễ
         tớ đây không  Nên chẳng quan tâm với bận lòng  Cô bác làm chi thôi để mặc  Thế thời nói
         miết cũng đi đong  Ca hoài lại sợ ca sai điệu  Bấm mãi càng lo bấm lạc dòng  Mắt mũi bây chử
         đâu sáng suốt  Còn phần cảm tạ hẳn luôn mong. 
          Thái Huy     Hôm nay đã qua ngày Lễ Tạ Ơn rồi nên PH xin phép
         được góp bài họa... lạc đề          Trầm
         Tư          Mây trời lờ lửng ở trên không   Có chở dùm ta một nỗi lòng   Đến kẻ tri âm ngàn dặm cách   Về người tri kỷ một đời mong   Đêm nhìn trăng úa, sầu khôn cản   Ngày ngắm chiều buông, lệ khó đong 
          Bến cũ nằm trơ, đò vắng bóng 
          Sông trôi, trôi mãi, nước xuôi
         dòng...              
                       Phương Hà   
          Qua thơ " Chiều Thanksgiving " - Thầy Mailoc 
          MXT xin có bài họa góp VTT như sau : 
          Nghỉ Lễ Tạ Ơn - Vẫn
         Chưa Qua       Mùa lễ Tạ Ơn lưu luyến không   Niềm thương ấp ủ mãi bên lòng   Yêu ai canh cánh tình thu gánh   Mến bạn trầm tư mắt lệ đong   Cách trở quê nhà mong cánh nhạn   Xa xôi đất khách ngóng đôi dòng   Gia đình sum họp trong kỳ nghỉ   Vẫn nhớ tri âm lại ước mong...       Mai Xuân Thanh 
          Ngày 24 tháng 11 năm 2017            Phút Cảm Hoài 
              Trăng
         tròn khuyết đường mây nào mở lối    Lòng nghe dâng bao cảm xúc bồi hồi. 
          Xuân hạ thu đông mai vàng mấy độ 
          Tình quê hương đâu há dễ
         phai phôi   Tang điền thương
         hải chẳng dừng biến đổi   Tuế
         nguyệt phong ba thế sự đã rồi   Trái đất vẫn xoay non sông vẫn đấy   Sao chừng như cay đắng ngập hồn tôi.                                      
         Quên Đi       
 
 
  
         
      
      Lạnh
         Lùng !   
      
                                   Hồ Erie, PA 1986 
           Lòng đà nguội
         lạnh mặc thu sang  ,   Không xót , không thương chiếc
         lá vàng .   Không
         để nhạc thu làm thổn
         thức ,   Hững
         hờ dế lạnh nỉ non than . 
              Không
         nghe lanh lảnh vịt từng bầy
         ,   Man mác lưng trời
         lướt gió mây .   Bỏ lại đồng
         hoang bao tổ ấm ,   Bơ vơ lau lách tuyết
         rơi đầy !       Không còn xao xuyến
         mảnh trăng tan ,   Mặc
         cánh hoa rơi kiếp thủ phàng
         .   Mặc tiếng
         rừng chiều nai réo gọi , 
          Không nhìn phố sá
         tím chiều hoang.       Lạnh lùng
         không lắng tiếng mưa thu , 
          Mặc gió thê
         lương khói mịt mù . 
          Mặc cánh chim ngàn
         đôi cánh mỏi     Mặc người chinh phụ khóc
         chinh phu!       Chiêm chiếp trên cành
         bỗng cảm thương   Một con chim nhỏ lạnh
         trong vườn.   Lạnh
         lùng chai đá dường tan biến 
          Xao xuyến lòng thu với
         đoạn trường!                                
         Mailoc           ( Mùa
         thu xa vắng bên hồ Erie- Pennsylvania 1986 )    
 
  
         
      
        Đừng khóc bên mộ Mẹ  Mary Elizabeth Frye. Mailoc, Phương Hà, Mai Xuân Thanh, Song Quang,
         Thái Huy     Cùng Bạn,   Halloween sắp đến xin gửi đến bạn
         một bài thơ của Mary Elizabeth Frye     
          DO NOT STAND AT MY GRAVE AND WEEP 
                               
                                           Mary
         Elizabeth Frye   Do not stand at my grave and weep  I am not
         there; I do not sleep.  I am a thousand winds that blow,  I am the diamond glints on snow,  I am the sun on
         ripened grain,  I am the gentle autumn rain.  When you awaken in the morning's hush  I am the swift uplifting
         rush  Of quiet birds in circling flight.  I am the soft starshine at night.  Do not stand at my grave and cry:  I am not there; I did not die.       Bài dịch:     
          Đừng Đứng Khóc Bên
         Mộ Mẹ       Đừng đứng bên mồ mẹ
         tức tưởi,   Không
         có mẹ ở dưới mộ sầu. 
          Mẹ không an giấc nghìn thu, 
          Mẹ là ngàn gió vi vu miên trường. 
              Là
         lóng lánh kim cường trên tuyết,   Là mặt trời nắng dệt lúa
         vàng,   Là mưa, thu hạt
         dịu dàng.   Khi con thức
         giấc mơ màng sớm mai.       Mẹ, lời
         gọi giục bầy chim sáng,   Đang lượn vòng lảng đảng ru êm. 
          Mẹ là lấp lánh sao đêm, 
          Thôi đừng thút thít đứng
         bên mộ sầu.     
          Mẹ không ở dưới
         sâu mộ huyệt,   Không,
         mẹ nào có chết đâu con !                          Mailoc
         phỏng dịch                
               Cali 10-26-17       Bài thơ vô cùng xúc động
         Do not stand at my grave and weep (Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ)
         của Mary Elizabeth Frye (1905-2004) đã được dịch ra không biết bao nhiều
         thứ tiếng và đã được đọc lên, phổ nhạc, trình
         bầy không biết bao nhiêu lần bởi các ca sỹ trứ danh.   Mary Elizabeth Frye là một bà nội trợ người
         Mỹ, làm nghề bán hoa. Bà được cả thế giới biết tên
         vì một lý do độc nhất : bà là tác giả bài thơ
         « Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ », được
         viết vào năm 1932.   Mary Elizabeth sinh
         ra ở Dayton, Ohio. Mới ba tuổi đã mồ côi. Sau đến ở Baltimore,
         Maryland. Năm 27 tuổi lập gia đình với Claud Frye, ông làm nghề buôn
         bán quần áo. Bài thơ làm bà sau này trở nên nổi tiếng
         được viết trên một chiếc túi mua sắm, lấy cảm hứng
         từ chuyện một cô gái trẻ tuổi, Margaret Schwarzkopf, ở với gia đình
         Frye, đã không thể đến thăm mẹ đang hấp hối ở Đức,
         vì cô gái là dân Do Thái. Bài thơ chỉ vẻn vẹn có
         12 dòng, không có chủ đề. Frye thấy bạn bè thích nên
         đã sao nhiều bản và lưu hành, nhưng chưa bao giờ gửi đăng
         trên báo.   Bài thơ được
         cả hoàn cầu biết đến, nhưng mãi đến năm 1990, Frye mới
         tiết lộ rằng chính mình là tác giả. Yêu cầu bồi thường
         của bà đã được chấp nhận trong năm 1998 sau cuộc điều
         tra của Abigail Van Buren.    ( Bài
         viết của Nguyễn Vạn An trên internet )   Bài phỏng dịch           Đừng Đứng Khóc Bên Mộ Mẹ 
              Bên
         mộ mẹ, con đừng đứng khóc   Vì mẹ không ngủ dưới mồ sâu   Mẹ là ngọn gió vi vu   Mẹ là ngọc quý rạng ngời tuyết băng.   Mẹ là nắng trên ngàn lúa chín 
          Là mưa thu nhẹ đến trần gian 
          Khi con thức giấc, mơ màng   Mẹ là lời gọi chim sang trước thềm 
          Mẹ là ánh sao đêm lấp lánh 
          Con đừng nên ngẫm chạnh lòng sầu 
          Đừng than khóc trước mồ sâu 
          Mẹ không ở đó, mẹ đâu
         từ trần.                     Phương Hà phỏng
         dịch            
                  ( 27/10/2017 )       Bài góp vào VTT của
         MXT như sau :       "Con dù lớn vẫn là con của mẹ   Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con"                          
                  Chế Lan Viên     Đừng Đứng Khóc Bên Mộ Mẹ       Đứng chi khóc lóc bên
         mồ mẹ   Ở đó mồ sâu có
         mẹ đâu   Gió thổi ngàn thu
         không ngủ được    Kim cương
         băng tuyết chớ buồn đau     
          Nắng lên lúa chín vàng bông hạt 
          Dưới thế mưa thu mẹ dãi dầu 
          Ngủ dậy mơ màng trong sáng sớm 
          Nghe chim hót mẹ giục con đầu       Sao đêm
         lấp lánh kia là mẹ   Thôi hết
         buồn chi nữa xót đau   Chớ để
         châu rơi bên cửa mộ   Mộ không
         có mẹ sống đây sao !     
                               
              Mai Xuân Thanh        
                    Ngày 27 tháng 10 năm 2017           SQ đọc qua bài thơ dịch của Anh ML,chị PH cùng
         bài thánh ca của KO that là bùi ngùi và cảm động.Đấy
         là lời của một người Mẹ nói với đứa con yêu dấu
         của mình và bảo rang"Đừng đứng khóc bên mộ Mẹ"
         nhưng có mấy ai mà không khóc bên mộ phần của Mẹ trước
         cảnh tử biệt sinh ly ??    Sau đây
         SQ có bài cảm tác "Khóc bên mộ Mẹ" cũng dựa vào
         lời dặn bảo của Mẹ bài thơ trên mà hình thành. 
          Đây chỉ là sự cảm xúc khi nghĩ
         đến có một lần SQ ngồi khóc bên mộ Mẹ khi về viếng
         thăm.Không phải là bài dịch thơ trên như Anh ML và chị PH
         đã dịch,cũng để đóng góp chút chữ nghĩa vào
         vtt.       Khóc bên mộ Mẹ   (Cảm xúc
         qua bài dịch "Đừng đứng khóc bên mộ Mẹ" của ML
         và PH)        qua bài thơ
         "Do not stand at my grave and weep       Con thổn thức quỳ đây bên mộ Mẹ 
          Mẹ xa rồi ,sao chẳng khóc Mẹ ơi ! 
          Tình Mẹ con không thể nói nên lời 
          Mà chỉ có đất trời kia chứng giám
         !       Lời
         Mẹ dạy còn in trong tâm khảm   Nổi
         nhọc nhằn Mẹ gánh vác đôi vai   Để nuôi con khôn lớn tháng năm dài   Mà con chửa có lần ơn báo đáp !       Con vẫn biết,
         Mẹ xa rồi khó gặp   Dưới mộ
         sâu,hồn Mẹ ngự thiên đàng   Mẹ
         là dòng suối mát,ánh trăng loang   Là ánh sáng sao đêm ngời lấp lánh       Mẹ là gió
         hiu hiu trên cây cảnh   là nắng vàng
         trên ruộng lúa đồng khơi   là
         mưa Thu nhè nhẹ giữa lung trời   là
         tất cả...Mẹ hiền ơi yêu dấu !       songquang   (ngày sắp giỗ bà ngoại)   14 tháng 9 al           Xin góp chút
         tâm tình,sau khi đọc bài của quí anh chị.       MẸ ĐÓ-CON ĐÂY 
           Khóc mà mộ mẹ có đây
         đâu   Cỏ mọc xa kia-nửa địa
         cầu   Chẳng biết chi hơn
         dâng ít vận  Thôi đành cam vậy nguyện đôi
         câu   Chúa thương ban thưởng
         về thiên quốc   Bu sẽ được
         tha thoát vực sâu   Con cháu dương
         gian lan bốn hướng   Nhìn làn
         khói tỏa xoáy lòng đau.    Thái
         Huy,10/27/17      
  
 
 
 
  
      
        Mùa Thu
         Bên Cháu       Một
         sáng trời thu phớt nắng vàng,   Hiên ngoài bên cháu ngắm vườn
         lan.   Cái thằng
         lớn đại , ôi mau qúa !   Hạnh phúc trong tôi bỗng rộn
         ràng.      
         Còn nhớ năm nào ẩm
         cháu ru,   Trong cây man mác
         tiếng chim gù.   "Donna"
         bài hát cháu ưa thích,(*)   Một thoáng mười năm đã tít
         mù.!       Xanh mướt cỏ thu trải
         khắp vườn,   Liều
         xiều chân bước mái đầu sương. 
          Tre tàn măng mọc vui bên
         cháu,   Sao vẫn thấy
         lòng chút vấn vương!       Lê
         thê mây trắng gió thu sầu,   Lựu đỏ bên hè ngả sắc
         nâu.   Ngõ trước
         vườn sau rào rạc lá,   Phong linh réo rắt ngỡ kinh cầu. 
                  Tựa
         cửa lơ mơ mắt lặng nhìn   Dừa cao xõa tóc đứng
         làm thinh.   Trên cành
         chiêm chiếp, mùa thu tới,   Thu hỡi vào đây nhấp chén quỳnh
         !                                
         Mailoc                            
         10-20-17               
         ( Mùa thu Cali 2017 )   (*) Bản
         nhạc Donna Donna (Le petit garçon) par Claude Francois       
 
 
 
  
      
        CẢM THU Mailoc, Mai Thắng, Đỗ Chiêu Đức,
         Phương Hà,
         Thái Huy, Songquang, Mai Xuân Thanh   Gởi
         VTT nhân ngày Thu Phân (9-23-17)                 Cảm
         Thu     
             Thu Phân 
          Thu phân lại đến gió
         tư bề,   Mấy
         cánh hoa tàn gợi tái tê.   Thấp thoáng lá vàng rơi lác đác, 
          Mơ hồ sương trắng
         rắc lê thê!   Núi đồi
         khói quyện mây vương vấn,   Ngày tháng thoi đưa khách não nề. 
          Phiên phiến tuổi già vui với
         cháu,   Vào ra ngơ ngẩn
         kẻ xa quê!    Nhớ
         Quê   Xa quê mấy chốc
         nửa đời người,   Ngoảnh lại mái đầu tóc trắng phơi. 
          Chén rượu dật dờ
         men nhạt nhẽo,   Câu
         thơ nghèn nghẹn ý sầu tơi.   Vầng trăng mấy độ nao nao
         khách,   Cánh nhạn bao thu
         mải miết trời.   Trở
         gót phòng khuya lòng khắc khoải,   Ngoài hiên sương lạnh lá vàng
         rơi!        Thu Cảm   Vàng rơi lác đác nắng phai
         phai,   Sớm tối qua mau sắp
         hết ngày.   Sáng cảnh
         sương lan mây xám lướt,   Chiều sân lá rụng khói mờ bay. 
          Vườn thu lặng lẽ chim
         đi vắng,   Ghế đá
         buồn tênh bụi phủ dầy.   Lạnh lẽo heo may lùa mái tóc, 
          Quê người hiu hắt nỗi
         niềm tây.          
            Mailoc        
          ( Thu Cali 2017)        HỌA:  NGÀY THU PHÂN
         23/9/2017   1.   Gió buổi thu phân lộng bốn bề   Hoa tàn rã rụng cảnh buồn tê 
          Thềm côi ngập lá màu khô rũ 
          Tiết lạnh se lòng gánh tủi lê 
          Lặng dõi sương mờ in nhạt bóng 
          Thầm xao bước nhẹ chuyển sang nề 
          Tàn chưa cuộc chiến hồn ngơ ngẩn 
          Cám cảnh đêm dài chạnh nỗi
         quê.   2.   Chạnh nỗi lay hoay buổi cuối đời   Thương nhìn mái tóc trắng màu phơi 
          Đêm dài khó ngủ nằm thao thức 
          Rượu nhạt khôn hàn gấp tả
         tơi   Khắc khoải niềm đau sầu
         viễn khách   Mơ màng giấc
         mộng gửi phương trời   Phòng
         khuya tiếng nhạc chìm sâu lắng   Vẳng tiếng lá vàng lặng lẽ rơi   3.   Lặng lẽ trên
         cành nhuốm vạt phai   Ngày qua
         ngày lại bước sang ngày   Mây
         thu vẫn tản màng sương đọng   Gió sớm đang lùa chiếc lá bay   Nở khắp công viên bày cổng rạng   Nhìn quanh ghế đá thưởng hoa dầy 
          Heo may khẽ chạm vào chân tóc 
          Để nhắc duyên đời những nỗi
         tây.   Mai Thắng - 170922    Thu Phân   Lại
         đón thu phân khắp bốn bề,   Sen
         tàn rả cánh gợi niềm tê.   Quạnh
         hiu kim tỉnh không người ngắm,   Trơ
         trọi ngô đồng vắng phụng thê.   Mây trắng lưng trời trôi lặng lẽ,   Lá vàng theo gió cuốn quanh nề.   Heo may hiu hắt từng cơn thổi,   Giục
         khách xa nhà chạnh nhớ quê !                      Nhớ
         Quê   Thu đến nhớ quê có những
         người,   Đầu đà điểm
         bạc tóc sương phơi.   Vầng trăng
         ngày cũ còn vương vấn,   Khóm
         trúc bây giờ đã tả tơi ?   Nghèn
         nghẹn câu thơ ai đất khách,   Dật
         dờ hồn nước kẻ ven trời.   Cố
         hương những ước ngày sum họp,   Cùng
         ngắm lá vàng lác đác rơi !                      
         Thu Cảm   Khắp chốn nắng vàng đã
         nhạt phai,   Trời trong khí sáng mát
         đêm ngày.   Xum xuê cúc thắm
         hoa vàng nở,   Thăm thẳm trời xanh
         mây trắng bay.   Hờn tối giọng trùng
         bi thiết bấy,   Kêu sương tiếng
         nhạn nhớ thương đầy.   Trăng
         thu vằng vặc tình thu ngát,   Hiu hắt
         nỗi niềm trận gió tây !    
                                              
         Đỗ Chiêu Đức                                  
         Thu Phân 1017 Thu sầu          Mây
         xám giăng giăng phủ bốn bề   Lòng
         người tràn ngập nỗi sầu tê   Sương
         mù lan tỏa, trời u ám   Mưa gió
         mịt mờ,  cảnh thảm thê   Thiếu
         phụ cô đơn, tim héo úa   Người
         già nhức mỏi, gối sưng nề   Bâng
         khuâng thao thức từng đêm trọn   Canh
         cánh nỗi niềm thương nhớ quê       Mưa ngâu          Sùi sụt mưa tuôn trắng
         xóa trời   Cỏ cây ướt sũng,
         ngọn oằn phơi   Bờ tre trước ngõ
         cành xơ xác   Bụi chuối bên
         hè lá tả tơi   Đêm bỗng
         dài thêm, hiu hắt dạ   Ngày thu
         ngắn lại, xót xa người   Nỗi
         buồn như nước dâng tràn ngập   Giọt
         lệ u hoài lã chã rơi.     
              Trong
         đêm thu       Lặng lẽ chiều buông, nắng nhạt phai   Màn đêm phủ xuống...lại qua ngày !   Ánh trăng mờ ảo, mây giăng mắc 
          Trời đất mịt mờ, sương tỏa bay 
          Ký ức miên man niềm luyến nhớ 
          Tâm tư tràn ngập nỗi vơi đầy 
          Bình trà độc ẩm đà vơi cạn 
          Sầu muộn chưa rời tấc dạ tây.. 
               
                                 Phương Hà 
                           
                ( Thu 2017 )     
          Thái Huy xin góp vui,họa
         theo ý riêng.       THU,TRĂNG
         VỪA HÉ   Họa:Thu
         Phân     
          Với gío thu sang
         trải bộn bề   Bên song em gái dạ buồn tê...   Chờ
         trăng ngày cũ thương da diết   Ngó tấm hình xưa thấy thảm thê 
          Ai đó quên
         không-hay đã nàn?   Người đây nhớ mãi-chứ đâu nề... 
          Cái mà bậu
         nói,mình chưa thể...   Anh,mẹ không ưng em gái  quê..       THU CẢM 
          Họa:       Vàng gieo
         nhàn nhạt lá thu phai   Ngồi đếm
         thời gian tính mỗi ngày   Người
         đã về đâu cơn gío thoảng   Ta còn đợi mãi áng mây bay?   Tìm qua kỷ niệm trăng tan loãng   Nhớ lại hôm nay bụi đóng đầy 
          Kép kín tâm tư qua cốc rượu 
          Cho đời khuất lấp giữa trời tây. 
                
          VÀ NHỚ TRĂNG 
          Họa:Nhớ Quê       Nhìn trăng thu ấy, hỏi
         đâu người?   Cái thuở êm
         đềm nắng lụa phơi...   Bên nớ
         vàng  hoa dàn mướp đắng   Bờ ni tím cọng dậu mùng tơi   Hỏi nay sao nhỉ trong lòng bé?   Thưa vẫn như xưa giữa đất trời   Anh có thiết đâu mà cật vấn  
         Đầy tay thổn thức lá thu rơi. 
              Thái Huy,9-22-17     
            Thu về gợi chút tình quê 
          (Họa 3 bài thơ chủ đề "Thu phân
         "của Mai Lộc)       Niềm tây khắc khoải cứ dâng bề   Ta vấn vương hoài thấy lạnh tê ! 
          Hạ hết bên hồ sen cháy nắng 
          Thu về nước suối chảy tràn
         thê   Sương giăng trước ngõ
         mờ nhân ảnh   Lá rụng đầy
         sân thoáng nặng nề   Thoảng gió
         heo may rung ngọn cỏ   Nghe lòng thổn thức
         mối tình quê                       
         x      x      x       Tình quê nung nấu kiếp
         con người   Tóc trắng trên đầu đã điểm
         phơi    Gởi chút niềm riêng về
         cố quận   Gợi nguồn thương mến
         dạ buồn tơi !   Trăng Thu nấn ngó
         người bên biển   Mưa nhớ ngùi
         trông kẻ cuối trời   Hình bóng
         quê nhà mờ mịt khuất   Một
         mình bên gối lệ thầm rơi     
                          
         x    x    x       Thầm rơi mấy chiếc lá vàng phai   Thấp thoáng qua nhanh lại hết ngày   Nấng ná hạ nồng chưa muốn tắt 
          Chần chờ mây trắng dật dờ bay 
          Sương Thu quạnh quẻ ngoài hiên vắng 
          Gió lạnh đìu hiu một dãi dầy 
          Mõi mắt trông về miền cố quốc 
          Ngậm ngùi nuối tiếc khoảng trời Tây** 
                 songquang 
                 **
         VN nằm về phía tây của HK     
          Họa : 1) Thu Phân       Ngồi đợi đêm
         thu lạnh bốn bề   Uống trà hồi
         tưởng thấy buồn tê   Tương
         tư tình cũ lòng lưu luyến,   Thương
         mến người xưa dạ thảm thê.   Nét
         đẹp đài trang tim thổn thức,   Tánh
         hay lý luận bụng đâu nề   Ngoài
         song trăng tỏ soi vằng vặc,   Tựa cửa
         bâng khuâng lại nhớ quê     
          Mai Xuân Thanh     
          Họa : 2) Nhớ quê       Giã biệt ra đi tới
         xứ người,   Da mồi mái tóc
         điểm sương phơi.   Lưng còng
         chốn cũ bao thương nhớ,   Chân
         yếu quê xưa bị tả tơi   Mấy
         độ thu sang ra cửa biển   Hằng năm
         gió lạnh đến chân trời   Quay
         về quạnh quẽ em nào thấy,   Thầm
         lặng bên song lá úa rơi     
          Mai Xuân Thanh     
          Họa : 3)  Thu Cảm       Tình cảm đôi ta
         cũng nhạt phai,   Cô đơn héo hắt
         sống qua ngày.   Thu sương ước
         muốn yêu thương lại   Giá rét
         cầu xin gắt gỏng bay.   Lẩn thẩn cao
         niên mùa lạnh, cảm   Lang thang trai tráng
         áo len dầy   Bâng khuâng vương
         vấn tình em nặng,   Đất hứa,
         đưa nhau tới viễn tây...     
          Mai Xuân Thanh   Ngày
         22 tháng 09 năm 2017                      
 
 
  
      
      Nhân
         mùa Vu Lan          C'est toi     C'est
         toi  Qui m'a porté, m'a donné le jour  Balancé, caressé, cajolé   C'est toi  Qui depuis toujours   M'a chéri, m'a aimé,
         m'a bercé   C'est toi   Qui a séché
         mes larmes  Adouci mes peines   C'est toi  Qui m'a offert
         mes premières armes  Contre la vie et la déveine   C'est
         toi  Qui m'offre ton épaule  Quand j'ai peur et que le jour s'achève   C'est toi  Qui me console  Quand je fais un mauvais rêve   C'est toi  Qui me supporte tout le temps  Qui me cède ce bonheur   Qui
         me fait sourire    C'est moi  A présent  Qui te rend cet honneur  Un peu, pour te séduire 
          C'est pour toi  Sincèrement   Ce petit mot de mon cœur   Juste pour le plaisir   Bonne Fête, tout simplement  A toi, maman...                    
         Michaëla Degui   Bản dịch của Mailoc
         :               Mẹ
         Yêu Dấu! 
          Mẹ ơi, 
          Ôi! vất vả tháng
         ngày đau đáu   Nặng nề mang hòn máu
         trong người.   Rồi
         ngày con khóc chào đời 
          Mẹ ôm, mẹ
         ấp bao lời nỉ non.       Mẹ
         ơi, Mẹ!   Kể
         từ đó trong vòng tay mẹ, 
          Mẹ ôm tròn,
         con ngọ ngọe ơ .. ơ. 
          Mẹ ru trìu mến
         con thơ,   Đong đưa
         tay mẹ thay bờ chiếc nôi. 
              Mẹ
         ơi !   Giòng thời
         gian cứ trôi con lớn,   Tiếng đầu tiên
         đả đớt càng cưng. 
          Mẹ lau nước mắt
         con rưng   Con đau mẹ
         xót, đau cùng con yêu. 
              Mẹ
         ơi!   Bước
         chập chững, liêu xiêu mẹ
         nắm,   Nâng đở
         con mưa nắng cuộc đời. 
          Rủi may, sóng gió
         ai ơi!   Sợ
         con vấp ngả, một thời lo toan. 
          Mẹ ơi ! 
          Khi con sợ, hoang mang cuộc
         sống   Bờ
         vai mẹ nơi chống lưng con. 
          Thương con chẳng
         nệ mõi mòn   Xua tan ảm đạm không
         còn vây con.       Mẹ ơi
         !   Mộng ước
         sai làm con thất bại,   Đến bên con mẹ
         lại vỗ về.   Ủi an tha thiết tỉ tê 
          Như hồi còn
         bé con mê ru hời.       Mẹ
         ơi, mẹ đã...   Nâng đở con không ngơi
         mọi lúc   Luôn
         nhường con hạnh phúc mẹ
         ơi!   Mẹ
         vui khi thấy con cười   Nhìn con sung sướng một đời
         mẹ mong.     
          Mẹ yêu hỡi! 
          Giờ chúng con tấm
         lòng tấc cỏ   Mẹ vinh quang trăng tỏ sáng
         ngời.   Niềm
         vui khó tả nên lời 
          Mẹ vui trên ấy
         mĩm cười cùng con.            Kính  mừng
         ! kính mừng!                         
         Mẹ yêu!     
                          
         Mailoc thoát dịch     
 
 
  
         
      
           ĐỘC ẨM Mailoc,
         Mai Xuân Thanh, Phương Hà, Songquang, Đỗ
         Chiêu Đức, Kim Oanh     Source: longhovinhlong.blogspot.com.au   Bỗng
         nhiên nhớ về nhà thơ Quang Tuấn, người vừa là người
         thầy, vừa là bạn già vừa là tri kỹ của tôi . 
          ML   Độc Ẩm       Nửa
         chén trăng bên trời độc ẩm,   Một mình ngồi ngơ ngẩn cùng đêm.   Sao khuya rơi rụng trên thềm,   Kêu sương tiếng quạ cho mềm nhớ nhung. 
                 Sương mờ rơi mông lung đêm vắng,   Tiếng dương cầm càng lắng càng hay.  
         Đàn lòng thổn thức từng dây 
          Nỗi niềm tri kỷ như đầy như vơi. 
                 Đêm thanh vắng tiếng rơi hoa lá,   Xao xuyến lòng, khuấy cả hồn đêm.   Bên hè tiếng gió như rên,   Ai đem sương trắng nhuộm thêm mái đầu. 
                 Trăng ngả nghiêng ly sầu mãi rót,   Xuân rồi hạ nối gót thu phong.   Thời gian nhanh quá lạnh lùng,   Người vui trên ấy có còn làm thơ ? 
                              Mailoc 
                          
         7-5-17   Dạ Sầu 
           Vò võ tơ sầu
         quạnh quẽ đêm   Lai rai mấy chén đã
         say mèm.   Nhẹ
         nhàng chiếc lá buông trên
         mái,   Lấp
         lánh sao khuya rụng trước thềm. 
          Tri kỷ người đi
         biền biệt mãi,   Mái đầu sương nhuộm
         não nề thêm.   Trăng tà chênh chéch gà eo óc,   Ngoài ngõ ai về nhẹ
         bước êm .             Mailoc        ( Nhớ Quang Tuấn )  
                7-7-17   Nhớ
         Bạn Tri Âm. (Họa)     
          Vắng bạn tri âm ai đối ẩm  
         Rượu còn nguyên lẩn thẩn qua đêm 
          Mảnh trăng rớt xuống bên thềm 
          Hồ sen bán nguyệt gối mềm bọc nhung 
              Sương
         giăng đất lạnh lùng khuya vắng   Người
         đi xa cay đắng ai hay   Nâng đàn
         ta khảy đứt dây   Nhớ thương
         tri kỷ đêm ngày chưa vơi     
          Thoáng nghe cành gảy rơi nhánh lá 
          Giật mình tỉnh mộng quá nửa đêm 
          Ai còn nức nở khóc rên   Trong mơ gặp bạn đôi bên trắng đầu  
              Chiêm
         bao chén lệ sầu tay rót   Cách
         biệt lâu vàng vọt rừng phong   Âm
         dương cách biệt truy lùng   Chẳng
         hay thượng giới bạn cùng tiên thơ ?       Mai Xuân Thanh   Ngày 09 tháng 07 năm 2017     Nhớ Thương Hoài Tri Kỷ  (Họa) 
              Cung Thiềm
         nguyệt thẹn thức canh đêm   Đối
         ẩm cùng ai chén ngọt mềm   Lấp
         lánh trăng sao rơi trước ngõ   Lung
         linh ánh điện rụng bên thềm   Thân
         già lẻ bóng buồn hiu quạnh   Tri
         kỷ cô đơn lạnh lẽo thêm   Chuốt
         rượu khô môi không muốn uống    Mơ màng ngỡ bạn hiện về êm !       Mai Xuân Thanh   Ngày 09 tháng 07 năm 2017           Đối ẩm trong mơ       Mơ sẽ lại cùng
         ai đối ẩm   Trước hiên nhà
         vui ngắm quỳnh đêm   Sương rơi
         thấm đẫm bên thềm   Dòng trăng
         tuôn chảy trên triền cỏ nhung.     
          Lá rơi rụng mông lung vườn vắng 
          Gió lên rồi lòng vẫn không hay 
          Bạn xưa dường vẫn đâu đây 
          Bao nhiêu kỷ niệm tràn đầy khó
         vơi.       Như có bước chân ai trên lá   Hơi thở gần ấm cả trời đêm   Kề vai tâm sự nỗi niềm   Sợi thương sợi nhớ bạc thêm trên đầu. 
              Chén
         hội ngộ quên sầu xin rót   Rượu
         tương phùng tựa giọt mật phong   Ngọt
         say thấm đượm lạ lùng   Vẫn
         như ngày trước, ta cùng đọc thơ.       Phương Hà    Gọi người đối ẩm 
          Mươn vận thơ"Độc ẩm"
         của ML)   để tưởng
         nhớ Thầy Quang Tuấn      
         Gọi tri âm cùng ta đối ẩm 
          Kể chuyện đời,suy gẫm thâu đêm 
          Trăng khuya rọi sáng bên thềm 
          Để cho cạn hết nổi niềm nhớ nhung. 
              Kể
         từ lúc lao lung bóng vắng   Thiếu
         thơ người cũng chẳng ai hay !   Vậy
         mà,quanh quẩn đâu đây   Hương
         thơ phản phất khi đầy khi vơi     
          Nhiều lúc thấy sao* rơi trên lá 
          Tưởng hơi người đang phả hương
         đêm   Côn trùng rỉ rả như
         rên   Ngỡ hồn thơ củ đượm
         thêm buổi đầu       Có những lúc đeo sầu trót rót 
          Niềm ưu tư như giọt mưa phong 
          Ước mơ chi quá lạ lùng !  
         Người đâu đến được,chỉ
         còn có thơ       songquang      7/10/17 
           *thấy sao....(ví người như môt vì sao sáng)       Uống
         trà một mình 
          (Mưọn vân bài thơ "Dạ sầu"
         của Mai Lộc)       Trà ngon độc ẩm thức thâu đêm   Vị ngọt men theo chiêc lưỡi mềm   Ngó trước sân nhà trăng đã lặn 
          Nhìn sau vườn cỏ ,lá đầy thềm 
          Gật gù hồi tưởng người tri ngộ 
          Khất khưởng thương nhiều lại nhớ
         thêm   Bình cạn hương thơm còn
         phản phất   Tưởng ai vừa đến
         bước chân êm !      
         songquang   Để
         tưởng nhớ nhà thơ Quang Tuấn     Thưa Thầy, 
                  Em không biết thầy
         Quang Tuấn là ai, cũng chưa từng gặp mặt, nếu làm thơ nhớ
         thương thầy Quang Tuấn thì có vẻ giã dối quá. Nên đành
         viết lại những cảm xúc của Thầy để bày tỏ chút lòng
         ngưỡng mộ đối với thầy Quang Tuấn mà thôi !          Mong thầy thông cảm ! 
                                                                          Nay
         kính,                                                                
         Đỗ Chiêu Đức                                                                    
                 ĐộcẨm                                                                                               
                                                                               Độc
         Ẩm                     Nửa chén
         trăng bên trời độc ẩm,                           
            Nửa chén bên trời độc ẩm,        
          Một mình ngồi ngơ ngẩn cùng đêm.                         
         Một mình ngơ ngẩn trong đêm.   Sao khuya rơi rụng trên thềm,                                   
         Sao khuya rơi rụng bên thềm,   Kêu
         sương tiếng quạ cho mềm nhớ nhung.            
         Tiếng qụa kêu sương gợi nhớ.          Sương mờ
         rơi mông lung đêm vắng,                        
         Mông lung sương mờ đêm vắng,   Tiếng dương cầm càng lắng càng hay.                      Đàn
         lòng thổn thức từng dây.   Đàn
         lòng thổn thức từng dây                                     
         Dương cầm nhà ai sâu lắng,   Nỗi niềm tri kỷ như đầy như vơi.                               
         Nỗi niềm tri kỷ ai hay ?!          Đêm thanh vắng tiếng rơi
         hoa lá,                                Vắng
         tiếng đêm thanh hoa lá,   Xao xuyến
         lòng, khuấy cả hồn đêm.                          
         Xuyến xao khuấy cả hồn đêm.   Bên hè tiếng gió như rên,                                           
         Như rên bên hè tiếng gió,   Ai đem sương trắng nhuộm thêm mái đầu.              
         Mái đầu sương trắng nhuộm thêm !          Trăng ngả
         nghiêng ly sầu mãi rót,                             
         Trăng ngã nghiêng ly mãi rót,   Xuân rồi hạ nối gót thu phong.                                   
         Xuân qua hạ nối thu đông.   Thời
         gian nhanh quá lạnh lùng,                                  
         Người còn làm thơ trên ấy,   Người vui trên ấy có còn làm thơ ?                            
         Có còn vui thấy đông phong ?     
                          Mailoc                                                   Đỗ
         Chiêu Đức                       
                          
         7-5-17   Dạ Sầu                                                             
         Dạ Sầu    Vò võ tơ
         sầu quạnh quẽ đêm                       
         Tơ sầu vò vỏ quạnh sương đêm,   Lai rai mấy chén đã say mèm.                      
         Mấy chén lai rai khó uống thêm.   Nhẹ nhàng chiếc lá buông trên mái,            
         Chiếc lá nhẹ nhàng buông trước gió,   Lấp lánh sao khuya rụng trước thềm.          
         Sao khuya lắp lánh rụng bên thềm.   Tri kỷ người đi biền biệt mãi,                        Người
         đi người đã đi biền biệt,   Mái đầu sương nhuộm não nề thêm.            
         Kẻ ở kẻ đang ở ấm êm.   Trăng tà chênh chéch gà eo óc,                    
         Chênh chếch trăng tà gà gáy sáng,,   Ngoài ngõ ai về nhẹ bước êm .                       Chưa
         vơi mấy chén đã say mèm !             Mailoc                                                                                             Đỗ
         Chiêu Đức        (
         Nhớ Quang Tuấn )         
         7-7-17   Đối Ẩm     
          Gió se buồn tìm quên đối ẩm 
          Ngọc Lan hương  đọng ngẩn ngơ
         đêm   Trăng hoa bóng phủ xuống
         thềm   Ghé hôn  âu yếm
         mi mềm tóc nhung       Hạnh phúc lệ đêm lung linh vắng   Lòng rộn ràng êm lắng người hay   Nồng nàn xâu chuổi thành dây   Bắt cầu Ô Thước tình đầy khó
         vơi       Tháng Bảy mưa rơi rơi xanh lá   Hai tâm hồn bừng cả giấc đêm   Quên thời gian chẳng sầu rên   Niềm vui chan chứa thấm thêm đôi đầu       Rượu tâm giao
         nỗi sầu cùng rót   Ao
         ước  mùa dời gót đông phong   Yêu thương huyền dịu lạ lùng   Muôn trùng cách biệt tình còn trong thơ! 
              Kim
         Oanh           Dạ Sầu   
            Dường như có tiếng khóc
         trong đêm   Tìm lại vườn hoang
         phế cũ mèm   Thổn thức ve rầu
         nằm cạnh phượng   Xót xa  cánh
         rả gục bên thềm   Tiếc thương
         hương nhụy hoa phai nhạt   Day dứt sắc
         hồn đóa nhầu thêm   Ánh nguyệt
         dần tan sau rèm vắng   Vọng hoài
         miền hạ lắng sầu êm       Kim
         Oanh   _____________________________________________________________________________________________________________________  
           
 
 
 
  
 
 
  
      
      Gởi Bạn chia sẻ cảm
         xúc nhân ngày Lễ Cha   Thân mến  
          ML            Nhớ
         Thương Ba                                      Dẫu bảy mươi người ơi! 
                       
                                       Vẫn
         là thằng bé thôi.                                                    
         Mỗi khi nhớ cha mẹ                        
                                       Lệ
         già không khỏi rơi !      
                                                                
                                          ML 
          Tấm ảnh cũ nầy tôi bao lần ngắm, 
          Nhưng hôm nay sao nghe lắm bồi hồi. 
          Hình trắng đen mờ nhạt, mắt Ba tôi 
          Dường như vẫn đang nhìn tôi trìu
         mến.          Vầng trán ấy ngày nao, làm xao xuyến 
          Gương mặt hiền nầy quyện lấy
         hồn tôi.       Nhớ Ba tôi
         từ dáng đứng, tiếng cười,   Khi sung sướng, cùng bạn bè ha hả !           Thời
         ly loạn chiến tranh về tàn phá   Gia đình tôi trong vất vả khốn cùng   Thương Ba tôi cảnh khổ cực lao lung.   Đầu sớm bạc nuôi bầy con thơ dại.  
                 Sau ly loạn, thanh bình vừa lập lại,   Với cần lao với nhẫn nại không ngưng   Một căn nhà được dựng lại xinh xinh 
          Bên kinh nhỏ hữu tình rào tre trúc. 
                 Bởi học thấp, nên Ba tôi hối thúc   Từng đứa con phái ý thức học hành. 
          Anh dạy em, mỗi đứa cố tiến nhanh 
          Đời là cuộc đấu tranh không
         ngừng nghỉ.          Ký ức tốt, Ba tôi thường
         nhớ kỹ   Những tích xưa đạo
         lý đẹp sáng ngời   Chuyện
         ngụ ngôn, chuyện Phật giáo răn đời .   Tài kể chuyện hấp dẩn, bao người ghé. 
                 Với con cái, Ba tôi thường nhỏ nhẹ   Không nặng nề luôn giữ vẽ bình yên 
          Với tình thương nhưng kỹ luật
         thường xuyên.   Nền đạo
         lý cổ tuyền trong gia tộc.           Nhớ những lúc lên
         Saigon trọ học,   Tôi thường
         xuyên đọc những cánh thơ nhà.   Lời thơ êm mường tượng kế bên Ba:   "Xoài sắp chín đang chờ con về hái..." 
                 Rồi đến lúc hè qua đi học lại,   Hai cha con sắp phải cảnh chia tay.   Nơi bến xe nước mắt lại lăn dài, 
          Còn đứng ngóng, bóng ai ! xe dần
         khuất.          Ba tôi mất sau bảy lăm, u uất,   Tiễn Ba tôi võn vẹn chỉ vài người. 
          Vĩnh biệt Ba , tôi lặng lẽ ra khơi. 
          Vẫn còn khóc, Ba ơi! mỗi khi nhớ
         .                          
         Mailoc                
                 6-12-17   ( Viết nhân
         ngày lễ Cha )         
 
 
   
      
        CÔ ĐƠN  Cuối tuần buồn, ngồi nhuận sắc lại một bài
         dịch cũ khá lâu rồi gởi các bạn mình đọc giaỉ
         khuây 5 phút.   Cám ơn. Thân mến 
          Mailoc   
  L' isolement                                                     
            Cô Đơn   Souvent sur la montagne, à
         l' ombre du vieux chêne        Dưới bóng sồi
         già giữa núi đồi , Au coucher du soleil, tristement je m'assieds              
            Chiều tà buồn bả tôi hay
         ngồi . Je promène au hazard
         mes regards sur la plaine ,           Dõi mắt mông
         lung đồng ruộng khắp, Don't le tableau changeant se déroule à mes pieds      
             Cảnh chiều thay đổi dưới
         chân tôi .                                                      
         .                
                                            
             Ici gronde le fleuve aux vagues écumantes
                             Nơi  đây  gầm
         thét  sóng tung lên,    Il
         serpent, et s'enfonce en un lointain obscur                  Sông lượn
         rồi chìm nẽo tối đen      
                                            
                       Là,
         le lac immobile s'étend ses eaux dormantes               Hồ
         kia nước lặng  mơ màng ngủ  Où l étoile du soir se lève dans l' azur.  
                                   Chân trời
         lấp lánh ánh sao đêm                                
                                  Au sommet de ces monts couronnés des bois sombres,          
         Âm u trên đỉnh núi rừng mờ Le crépuscule encore jette un dernier rayon    
                               Hoàng hôn thoi thóp nắng
         lơ thơ Et le char vaporeux
         de la reine des  ombres                           Sương
         lên hoàng hậu màn đêm ngự Monte, et blanchit déjà les bords de l'horizon          
                       Cao dần trắng xóa
         chân trời bờ .                
                                            
                                            
                                                           
                                     . Cependant,s' élancant  de la flèche gothique      
                     Gác chuông lúc ấy cũng ngân
         nga Un son religieux se répand dans les airs  
                                Âm thanh tôn giáo quyện
         trời xa Le voyageur s' arrête
         ,et la cloche rustique,                      Lữ
         hành dừng bước chuông thôn dã , Aux derniers bruits du jour mêle de saints concerts      
            Trong tiếng chiều tà quyện thánh
         ca .                
                                            
                  Mais à ces doux
         tableaux mon âme indifferente,               Vẫn lạnh
         lùng trước cảnh đẹp mơ N' éprouve devant eux ni charme ni transports;    
                    Chẳng gì quyến rủ
         chẳng nên thơ Je
         contemple la terre ainsi qu'une ombre errante .            Một bóng
         mơ hồ của trái đất Le soleil des vivants n'échauffe plus les morts.    
                      Mặt trời hết
         sưởi kẻ trong mồ .   De colline en colline
         en vain portant ma vue ,                  Đồi đồi
         ngút mắt tận ngàn khơi Du sud à l'aquilon,de l ‘aurore au couchant,      
                     Gió nam lên bắc sáng chiều
         trôi . Je parcours tous les points de l' immense étendue,
                  Bốn phương rộng
         mở lê chân khắp Et je dis:"Nulle part le bonheur ne m' attend ".              
          Chẳng nơi nào hạnh phúc  chờ
         tôi.                                
                                    Que se font ces vallons,ces
         palais, ces chaumières ,          Thung lũng lâu đài cả
         mái tranh Vains objets dont pour moi  le charme
         est envolé?             Ích gì, duyên thắm
         đã bay nhanh ?                            
                                  Fleuves,rochers,forêts,solitudes si chères,          
                       Núi  sông, cô tịch, rừng
         thân ái Un seul être vous manque, et
         tout est dépeuplé                 Thiếu một
         người nhân loại vắng tanh.                        
                                            
                                            
                                                           
                                  Que le tour du soleil ou commence ou s' achève,            
            Rạng đông  rực rỡ hay
         chiều tàn D' un oeil indifferent
         je le suis dans son cours                   Với mắt
         lạnh lùng tôi bước hoang. En un ciel sombre ou pur qu' il se couche ou se lève,          Mặc
         sáng tối, âm u,  lặn  thức Qu importe le soleil? Je n ‘ attend rien des jours.  
                     Đâu gì quan trọng lúc ngày
         sang .   Quand je pourrais le suivre en sa vaste carrière,              
           Khi tôi đến tận chốn mênh
         mông Mes yeux verraient partout le vide et les deserts
                         Chỉ toàn  sa mạc
         với trời  không   Je ne désire rien de tout ce qu' il éclaire              
                       Tôi chẳng mơ gì
         nơi rạng rỡ Je ne demande rien l' immense univers.                    
                   Đòi chi nơi vũ trụ vô
         cùng !   Mais peut-être au delà des bornes de sa sphère,        
                 Biết đâu bến đậu
         ngoài tinh cầu Lieux où
         le vrai soleil éclaire d ‘autres cieux                    
         Nơi mặt trời thực chiếu
         khắp châu Si je pouvais laisser
         ma dépouillé la terre                          Khi
         xác thân vùi sâu  đất cát Ce que j' ai tant rêvé paraitrait à mes yeux!        
                       Ước mơ trước
         mắt biết đâu nào !            
                                            
                   Là, je m' enivrerais à la source où j'aspire,    
                             Nơi ấy
         say sưa cảm hứng về , Là,je trouverais et l' espoir et l' amour      
                                 Tình yêu hi vọng
         sẽ tràn trề Et
         ce bien idéal que tout âme desire                      
                      Lý tưởng mà hồn
         hằng mộng ước Et qui n' a pas de nom au terrestre séjour!            
                      Không có tên trong cõi bến
         mê !   Que ne puis-je,porté sur le char de l'Aurore              
                   Bởi chẳng thể mang
          tàu Rạng Đông Vague
         objet de mes voeux,m élancer jusquà toi !                  Chở
         mộng vu vơ đến bạn lòng Sur la terre d' exil pourquoi resté-je encore?    
                            Trái đất đọa
         đày còn phải sống  Il n' est rien de commun entre la terre et moi .            
                Với tôi trái đất chẳng
         chung dòng .            
                                            
                                            
                               Quand la feuille des bois tombe dans la prairie,                
           Khi lá rừng rơi nhẹ thảm
         xanh, Le vent du soir sélève et l' arrache
         aux vallons                     Gió chiều
         thung lũng cuốn đi nhanh. Et
         moi,je suis semblable à la feuille flétrie ,                  
                Tôi như chiếc lá vàng tơi
         tả, Emportez-moi comme elle,orageux
                                            
             Gió hỡi! mang tôi tận cuối
         gành .            
                        ...Alphonse de Lamartine                                                         Mailoc phỏng
         dịch  2011                        
                                            
                      
                                            
                        
                                            
                                            
                                            
                                         
                                            
          . .              
                                        Alphonse de
         Lamartine              
                                         Premières
         Méditations
             
                                                                                                                                  
                      
      
        NGUYỄN ĐẠT THỊNH
         & MAILOC Viết để
         kỷ niệm buổi Đại Hội "Người Cần Thơ": Dư âm Đại Hội PTGĐTĐ: Bến Bắc Cần Thơ      
 Houston, Texas 2017        Bến Bắc Cần Thơ 60 năm trước    Bến
         Bắc Cần Thơ      
         Sáu thập niên trước,   Tôi lạc về Cần Thơ,   Rời bỏ chiến trường Quốc Lộ 19   tàn bạo, khốc liệt, 
          Mỗi thước đường
         một xác chết   xác bạn, xác thù. 
              Đứng
         trên Bắc Cần Thơ,   ngẩn
         ngơ như Mán,    tôi đón nhận hòa
         bình.   Gió sông Hậu ga
         ghiết nói "chào anh"   qua
         âm điệu CầnThơ ghéo gắt đả đớt. 
          Bỡ ngỡ, chú lính trận ngơ ngác 
          lạc vào thế
         giới hòa bình   tưởng mình là Lưu,
         là Nguyễn ngày trước 
          tình cờ tìm được,   bí quyết mở cửa tiên giới Thiên Thai. 
              Nàng
         hỏi tôi,   "Bắc cặp bến gồi, sao
         không xuống?'   "Tôi bận tìm,...", 
          "Anh làm gớt gì
         vào lòng sông Hậu?"   Tôi thú
         nhận, "rớt trái tim."   Nàng
         cười, "lính, đúng là giống đa tình."       Sáu thập
         niên trước,   Về Cần Thơ, tôi
         không cần qua cầu.   Năm nay, con Bắc
         yêu thương có còn nửa đâu   Để tôi xuống Bắc, tìm lại trái tim đánh mất 
          trong cặp mắt, cô gái Hậu Giang. 
          Tôi nhắn con nước, lúc lớn, lúc
         ròng   là tôi vẫn ga
         ghiết nhớ thương bậu, 
          Nhớ mái tóc,
         lượn quanh như giòng sông
         Hậu,   nhớ
         người em yêu dấu,  
          Cần Thơ ơi. 
                  
               Nguyễn đạt Thịnh 
          Viết để kỷ niệm buổi Đai Hội
         " Người Cần Thơ "     
           Bến Bắc Cần Thơ 
          Sáu mươi năm
         trước đây   Thuyên chuyển về miền Tây. 
          Rời quốc lộ
         mười chín  ( QL 19 )   Chiến trường ngập
         xác thây.           Lần
         đầu tới Cần Thơ 
          Cảnh thanh bình nên
         thơ.   "Thiên Thai"
         dòng sông Hậu,   Khiến
         "Lưu Nguyễn" sững sờ. 
                 Bỗng một giọng bâng
         quơ   _"Bắc
         cặp gồi, không xuống
         ?"   Người lính
         dường luống cuống   _ "Tôi đang tìm ... ơ.. ơ" 
                  _ "Bộ gớt gì gồi hở?" 
          _ "Rớt tim rồi em
         ơi !".   Cái
         nguýt dài mắc cỡ   Cho tôi nhớ đến giờ. 
              Gió
         sông chiều man mác   Lất phất mái tóc
         ai!   Áo bà ba ôm sát 
          Người lính trận
         thở dài.          Tôi thương
         những chiếc phà,   Năm tháng đưa người qua. 
          Thương sao giọng
         đả đớt   Thương nước đục
         phù sa.       Rời bến theo dòng
         người,   Ngoảnh
         lại miệng ai cười.   Trên cầu rồi khuất
         dạng,   Người
         lính mắt xa xôi !          Những
         năm ấy mỗi lần 
          Qua dòng sông Bassac   Hình ảnh xưa còn
         nhắc   Đôi mắt
         ai hiền lành.       Nay trở về
         ngơ ngác   Những
         chiếc bắc nay đâu ?   Tôi muốn xuống tìm
         lại   Trái tim rớt
         lúc đầu .                 Mailoc phỏng
         tác          
                 Cali 5-9-17   (
         Cảm tác qua bài thơ Bến
         Bắc Cần Thơ    của Nguyễn Đạt
         Thịnh viết để kỷ
         niệm   buổi
         đại hội "trường
         Phan thanh Giản- Đoàn Thị
         Điểm   Cần
         Thơ ngày 5-7-17 tại Houston Texas ) 
                 
 
 
 
  
      
        HÌNH KỶ NIỆM ĐH XXI-Houston
         TX 2017 tại ĐÊM TIỀN HỘI
         May 5, 2017     
  
   
   
      
        Tứ
         Tuyệt Tháng Tư          Thanh
         Minh   Từ độ
         quê hương đổi chủ
         rồi   Thanh minh bấm
         đốt tháng ngày trôi 
          Mộ phần ngàn
         dặm ai sơn phết ?   Xao xuyến hồn con một
         góc trời !     Nghiệp Nước 
          Quê nhà ngàn dặm cách
         trùng dương,   Vận nước truân chiên
         nghĩ chán chường.   Cái nghiệp tổ tiên
         con cháu gánh   Bao
         giờ sóng lặng gió ngàn
         phương?        
            Lử
         Thứ   Bao thu vời
         vợi nỗi hàn ôn 
          Xao xác thời gian vó
         dập dồn   Đất
         khách hồn quê sầu lử
         thứ   Chuông chiều
         se sắt mỗi hoàng hôn ! 
               Quán đêm    Trăng tà lả lả bóng
         thùy dương   Quan
         vắng đêm thâu lạnh hải
         đường.   Tiếng
         sáo thuyền sông ngơ ngẩn
         khách   Người
         về quạnh quẽ nước trời
         sương .         Xuân muộn 
          Vườn xuân hương thoảng
         gió lao xao   Nhảy
         múa trên hoa nắng đổi
         màu.   Hoa bướm
         cợt cười khoe sắc thắm 
          Mơ màng thiếu
         nữ mắt buồn sao .      Vô
         Thường   Đã
         biết lẽ vô thường 
          Mà khôn cầm tiếc
         thương.   Thời
         gian làm bạc tóc,   Hiu hắt bóng tà dương. 
             Chiều   Bỗng nhiên buồn vơ
         vẩn   Cây cỏ
         chiều hắt hiu.   Hương
         pha trà độc ẩm   Lạnh lẽo tiếng
         chim chiều.      Đường Về 
          Hồi chuông xé
         không gian   Xao xuyến
         bỗng ngập tràn.   Đường về ngày
         một ngắn   Sương
         khói chiều mênh mang .     Mộng Về 
          Ôm lòng mãi mộng về 
          Bên trời khách
         ủ ê.   Vườn
         xưa đà đổi chủ, 
          Xa lạ mảnh tình
         quê.     Đêm   Rỉ ran dế oán
         trách   Song lạnh
         gió ri rào.   Bên đèn vài trang sách   Mới
         nằm đã chiêm bao.                                      
         Mailoc    
                                         4-26-17    
                      ( Cảm xúc tháng Tư
         - 2017 )  
 
 
 
  
      
      NỖi NIỀM THÁNG TƯ Mailoc, Kim Phượng, Phương
         Hà  
 Nỗi
         Niềm Tháng Tư   Đã bao năm cách xa vườn cũ, 
          Tháng Tư nào cứ
         ngỡ hôm qua.   Niềm
         đau nào có phôi pha,   Đất
         trời sầu thảm lệ nhòa
         biệt ly.     
          Bỏ đất nước
         người đi ruột thắt,   Trời tự do giá đắc
         khôn cùng.   Biển
         khơi sóng cả hãi hùng,   Đáy mồ bao kẻ, lạnh
         lùng trùng dương!     
          Đời lử thứ
         sầu thương trăm mối,   Khách quê người bao nỗi
         đắng cay.   Soi gương
         thấy thẹn mặt mày,   Lòng quê dằn vặt những
         ngày rớt rơi.       Có những
         lúc rã rời ngao ngán,   Mảnh hồn say chếnh choáng đêm
         thâu.   Thời gian phờ
         phạc tóc râu,   Quê
         hương đổi chủ rầu
         rầu đỗ quyên !       Gượng
         cười khan để quên sầu hận, 
          Tháng Tư về ngơ
         ngẩn hồn ta.   Nghẹn
         ngào trong bản du ca,   Những
         mong mầu nhiệm nước nhà đổi
         thay.                
         Mailoc              
         4-06-17   
 
 
  Cùng nỗi niềm với Thầy, em xin chia sẻ hình ảnh
         những Người Em của tháng Tư  Em Tháng
         Tư Gió sớm sương chiều em tuổi thơXuôi dòng biển cả nước xanh lơĐánh rơi vóc ngọc thời son sắcXóa dấu môi ngoan của dại khờ Gió sớm sương chiều em tuổi hoaDáng xuân chưa chớm kịp hồn giàTháng ngày quanh quẩn sầu cô lẽ                     
                             Đất khách u hoài nỗi
         xót xa Gió sớm sương
         chiều em gái quê 
 
 
 
 Ngây thơ tìm lại chỉ cơn mê 
 
 
 
 Hương đồng gió nội đường xưa đã 
 
 
 
 Giậu đổ bìm leo mất lối về 
 
 
 
   
 
 
 
 Kim Phượng 
 
 
 
 
  
  Họa Nỗi Niềm Tháng Tư của Mailoc:  
              Nỗi đau còn mãi
  Bốn hai năm vết thương chưa
         cũNỗi đau còn lưu trú khôn quaThời gian
         mái tóc sương phaTháng 4 mắt lệ đẫm nhòa
         chia ly.
 
 Lòng
         của kẻ ra đi quặn thắt 
 
 
 
 Nỗi buồn thương chất ngất trong lòng 
 
 
 
 Mênh mông sóng nước điệp trùng 
 
 
 
 Vùi bao thân xác trong lòng đại dương  
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 Xòt tình cảnh đau thương vạn mối 
 
 
 
 Kẻ quê nhà lắm nỗi chua cay 
 
 
 
 Người đi héo hắt hình hài 
 
 
 
 Nhớ quê ray rứt từng ngày lệ rơi 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 Niềm tâm sự bời bời chán ngán 
 
 
 
 Xót phận mình ai oán canh thâu 
 
 
 
 Nghĩ suy bạc trắng mái đầu 
 
 
 
 Thương người ở lại u sầu lệ quyên 
 
 
 
   
 
 
 
 Càng suy nghĩ càng thêm uất hận 
 
 
 
 Bao năm rồi lòng vẫn xót xa 
 
 
 
 Niềm đau mãi chẳng phai nhòa 
 
 
 
 Khi nào tìm lại quê nhà như xưa ? 
 
 
 
   
 
 
 
 Phương Hà 
 
 
 
 ( 09/04/2017 ) 
 
 
 
    
 
 
                                                 
                                                                  
      
       HOA DẠI Mailoc, Danh Hữu, Quang Tuấn,
         Phương Hà, Songquang, Đỗ
         Chiêu Đức, Quên Đi, Kim Phượng    
 
 
 
     Hoa Dại     
          Chiều một mình trên đồi lặng
         ngắm,   Hoa mùa xuân lấm tấm
         nở đầy   Chừng như lạc
         giữa trùng vây   Thảm vàng
         bát ngát lay lay gió đùa.     
          Hoa sa mạc đang mùa khoe sắc, 
          Bao năm trời cát lấp nằm yên. 
          Âm thầm mầm sống còn nguyên 
          Chỉ cần mưa xuống hoa liền ngoi lên. 
              Trên
         cát đá triền miên nắng cháy    Dưới ráng hồng lộng lẫy cánh nhung.   Mỗi nàng mỗi vẽ lung linh,   Xinh xinh nhún nhảy như chừng làm duyên.  
             Mỗi
         loài hoa nét riêng mộc mạc   Khách
         tần ngần ngỡ lạc thiên thai.   Bỗng
         nhiên cảm thấy bàn tay   Nghệ
         nhân, Tạo Hóa phơi bày tài hoa .       Đẹp mấy ngày
         xót xa khép cánh,   Để
         cát vàng mông quạnh trời xanh.   Buồn cho một kiếp mong manh   Ai
         người không ngắm, thôi đành năm sau !                                                                
         Mailoc                  
                                                   Cali
         3-12-17           Hoa
         Dại       Hoa dại vàng tươi lấm tấm màu,   Bên đường rực rỡ gió lao xao 
          Ai kia dừng bước tâng tiu ngắm 
          Hoa khép mĩm cườì hẹn kiếp
         sau .                    
         ML               
         (Mùa xuân Cali 2011)     
          Hoa dại vàng tươi lấm tấm màu, 
          Bên đường rực rỡ gió lao xao. 
          Ai kia không ngắm mầu hoang dại,   Hoa khép buồn lòng đợi kiếp sau.                      
         Danh Hữu ( góp ý )                           
         2011       Hoa dại vàng tươi lấm tấm màu   Bên đường rực rỡ gió lao xao   Ai kia không cảm đời hoang dại   Hoa khép cánh buồn đợi kiếp sau. 
                             
         Quang Tuấn ( góp ý )                         
         2011 Hoa dại          Hoa dại xinh xinh
         lấm tấm màu   Bên đường
         e ấp, gió lao xao   Người qua lơ đãng
         không buồn ngắm   Hoa tủi, rưng rưng
         khép cánh sầu          
                  ( Phương Hà chế tác )       Họa:HOA DẠI 
              Hoa dại
         bên đường điểm lắm màu   Gió
         lùa lả ngọn cứ lao xao   Bao người
         dừng bước cùng nhau ngắm   Em nhoẻn
         nụ cười, hẹn gặp sau    songquang     Đừng Vin Hoa Dại     
          Đưa người đưa tận mãi đầu
         thôn,   Hoa dại bên đường rưc
         sắc hương.   E ấp đôi lời
         xin nhắn nhủ,   Đừng vin hoa dại mọc
         bên đường !   Đỗ Chiêu Đức           Hoa Dại       Bên đường
         hoa dại cánh hồng tươi   Đón
         gió ban mai hé nụ cười   Nhan
         sắc hoang sơ không vẩn đục   Gợi
         lòng nhớ lại thuở đôi mươi                                    
         Quên Đi Hoa Dại       Hoa dại vàng
         tươi lấm tấm màu   Ngày
         lên rực rỡ nắng xôn xao   Bâng
         khuâng lữ khách hồn như lạc   Hoa mĩm cười duyên nhóm mộng đầu       Kim Phượng cảm
         tác           
 
 
 
 
  
      
      GIẤC MƠ 
          Mailoc, Phương
         Hà, Mai Xuân Thanh, Cao Linh Tử, Quên Đi, mai Thắng, Kim Oanh 
          Quê hương, vườn cũ vẫn còn lan
         man trong tiềm thức không hề dứt . Cảm tác gởi bạn thơ VTT. 
          Thân   ML 
                  Đẹp
         Giấc Mơ       Tiếc
         rẻ bồi hồi đẹp
         giấc mơ   Bâng
         khuâng tiềm thức chửa
         phai mờ.   Căn
         nhà cổ kính rêu nhàn nhạt, 
          Thôn xóm điêu tàn mái xác
         xơ .   Lộp
         độp hạt mưa tàu
         lá chuối ,   Ngân
         nga tiếng gõ chiếc đồng
         hồ.   Dư
         âm văng vẳng sau cơn mộng
         ,   Trằn
         trọc tàn đêm dạ thẩn
         thờ !                         
         Mailoc                     
         02-27-17           Giấc
         mơ một đời      
            Cuộc đời tái hiện giữa
         cơn mơ   Thức dậy còn vương,
         chửa xóa mờ   Quyển sách làm
         quen hôm xuống phố   Cành hoa gởi
         tặng buổi thăm hồ   Tháng ngày
         chung sống, tình chan chứa   Giây phút
         chia lìa, tim héo xơ   Ngơ ngẩn tiếc
         hoài khi tỉnh giấc   Nhìn vầng trăng
         úa, dạ bơ thờ.       Phương Hà          Chập Chờn Trong Mộng 
              Ký
         ức quê nhà cứ mộng mơ,   Sáng
         trăng tâm khảm chẳng lu mờ   Ngôi
         nhà mái ngói rêu phong nguyệt,   Lúa
         thóc kho đầy gốc rạ xơ.   Mưa
         bão tơi bời te đọt chuối,   Đàn
         kêu réo rắt vọng ven hồ.   Mơ
         màng quả lắc đong đưa gõ   Tiềm
         thức chuông ngân cạnh án thờ.     
          Mai Xuân Thanh   Ngày
         27 tháng 02 năm 2017   Họa Liên hoàn
         nguyên vận với thầy:     
          Đẹp Giấc Mơ         
          Thẩn thờ tiếc rẻ nửa cơn mơ 
          Cố níu mà sao vẫn cứ mờ 
          Nắng nhẹ xuyên cành em bẽn lẽn 
          Người xa vắng bóng lá còi xơ 
          Dù nhiêu tiếng nhạc trao thơ mộng 
          Cũng chỉ vầng trăng hiện đáy hồ 
          Đã hợp thì tan duyên vẫn thế 
          Chân thương ai trách kẻ ơ thờ ! 
              Cao Linh
         Tử   1/3/2017              Ác Mộng       Mồ hôi
         ướt đẫm bởi cơn mơ   Thấy
         phố chìm trong khói phủ mờ   Tiếng
         đạn thét gầm mang chết chóc   Dòng người xuôi ngược vẻ lơ xơ   Cụ già hớt hải đang tìm cháu   Đứa trẻ hoang mang núp dưới hồ 
          Cũng chính con người gieo thảm cảnh 
          Máu dân tuôn đổ vẫn ơ thờ. 
                                    
         Quên Đi           Những giấc
         mơ          Đêm dài thoảng lúc chợt choàng mơ 
          Bóng cũ thân thương chẳng xóa
         mờ   Nọ áo nhà binh màu
         lá thẳm        Đây
         mền chiến trận mảnh vành xơ   Hồn thiêng ẩn hiện sầu dai dẳng   Bóng tối chìm loang chạnh thẫn thờ   Tiếng súng như còn đang vẫn nổ 
          Nghìn con sóng cả cuộn loang hồ! 
          Mai Thắng - 170301       Tâm Bất Biến 
              Dỡ dang giấc điệp vẫn còn mơ   Bóng dáng người
         xưa chửa xóa mờ   Nhật nguyệt dần xoay hồn đứng đợi   Chim ngàn gọi bạn dáng lơ xơ   Cách ngăn ly xứ mong đoàn tụ   Hội ngộ  cố nhân chốn Biển Hồ 
          Phố Núi Đồng
         Bằng tâm bất biến   Muôn đời muôn thuở đẹp tình thơ       Kim Oanh     
                
 
 
   
      
       
           MƯA XUÂN   Xướng hoạ: Mailoc, Phương
         Hà, Mai Thắng _________________________________________________________________________________________________    
 
 
 Ngồi buồn nhìn trời mưa ngoài
         trời. Nghe tin dự báo mưa bão to sẽ ập xuống Cali trong mấy ngày
         liên tiếp. 
 
 khiến người dân Cali lo lắng vô cùng nhất là những
         nhà gần đồi núi. Cali năm năm liên tiếp khô hạn, nay
         Trời cho nước nhiều qúa  nên vừa mừng vừa lo sợ. Cảm
         tác gởi bạn thơ . 
 
 
 
 
 
 
 Tung hoành nắng cháy bỏ đi đâu? 
 
 Nhường chỗ cho mưa
         trả hận sầu. 
 
 Tầm tã căm hờn lai láng nước, 
 
 Tuôn trào cuồng nộ
         cuốn trôi cầu. 
 
 Núi đồi sạt lỡ nhìn
         kinh hãi, 
 
 Nhà cửa vùi chôn thấy phát rầu. 
 
 Ngũ niên cửu hạn phùng
         cam vũ, 
 
 Giờ thì lụt lội khiến lo âu! 
 
 
 
        ( Những
         ngày mưa sau Tết ở nam Cali 2017) 
 
 
 
 Miền Trung thời tiết lạ gì đâu 
 
 Mưa gió liên miên, bão thảm
         sầu 
 
 
 Nước dâng cuồn cuộn cuốn phăng cầu 
 
 Tan tành nhà cửa, người điêu
         đứng 
 
 Nheo nhóc em thơ, cảnh khổ rầu 
 
 Lạc lõng bơ vơ trong đói lạnh 
 
 Lặng nhìn tuyệt vọng cánh chim âu. 
 
 
 
 
 
  Soải khúc buông chiều cánh hải âu 
 
 Trời cao biển
         rộng nỗi vương sầu 
 
 Tình quê khắc
         khoải hòa năm tháng 
 
 Ký ức âm thầm
         dõi bóng câu 
 
 Tạn chuỗi thương đau càng cảm hận 
 
 Còn bao khốn
         khó chửa sang cầu 
 
 Hơn rồi tứ thập niên căm uất 
 
 Gửi áng
         thơ buồn lãng tránh đâu? 
 
 
  
      
       Cảm tác sau chuyến hành hương xuân Đinh
         Dậu .   ML   Tứ Tuyệt Đầu Năm Họa: Kim Phượng        (1) 
              Xuân Về 
          Êm ái xuân về một sớm
         mai   Mai đào cười
         cợt gió lay lay.   Nắng
         vàng nhảy múa trên cành lá   Ríu rít chim trời mây trắng bay. 
          (2)       Mưa Xuân 
          Hiên ngoài buổi sáng lạnh
         heo may   Liên tiếp mưa
         xuân suốt mấy ngày.   Ướt cánh hoa đào tơi tả rụng, 
          Tách trà nghi ngút khói hương
         ngây!   (3) 
              Hành Hương 
          Mỗi năm tôi thích chuyến
         hành hương   Võn
         vẹn một ngày thật dễ thương. 
          Ngoạn cảnh nhìn người
         cho đỡ nhớ   Quê hương
         biền biệt, Tết tha phương !   (4)         Mắt
         Xưa   Người
         xưa năm ấy chuyến hành hương 
          Đôi mắt huyền trong đẹp
         lạ thường.   Thắm
         thoát thời gian nay gặp lại   Má hồng nhợt nhạt nét sầu
         vương .   (5) 
               Chùa Nghèo 
          Tôi thương nho nhỏ mái
         chùa nghèo,   Chánh điện
         lờ mờ khách vắng teo.   Tượng Phật mun đen làn khói tỏa 
          Sư già lần hạt nét
         xanh xao.   (6) 
              Sơn Tự 
          Lắng lòng, chầm chậm
         gót hành hương,   Bóng
         ngã chiều buông khúc khuỷu đường. 
          Trước mặt gập ghềnh
         sơn đạo nhỏ   Sau
         lưng hiu hắt ánh tà dương.   (7)       Lên
         Cao   Lên cao dõi mắt
         cảnh bao la   Đậm
         nhạt rừng hoang dưới nắng tà. 
          Bé nhỏ thân nầy như
         hạt cát   Mà hồn
         bay bổng tận trời xa.   (8)      
         Tĩnh Lặng   Tần
         ngần ngắm mãi cảnh chiều buông 
          Văng vẳng ê-a niệm Phật
         đường.   Tĩnh lặng
         tâm tư lòng đã rõ   Trần gian huyễn mộng cõi vô thường. 
          (9)       Già   Đã
         già, già thật , đã già rồi!   Thở dốc leo lầu xin chịu
         thôi.   Lên bus, xuống
         xe em cứ nhắc   Coi chừng
         vấp té đấy mình ơi!   (10)      
         Hết Tết   Bỗng
         thấy buồn buồn Tết đã qua 
          Chút gì vương víu lén
         hồn ta.   Một năm
         một tuổi da nhăn nhíu,   Thấm thía bâng khuâng chấp nhận già! 
                                    
         Mailoc           
            ( Kỷ niệm chuyến hành hương Xuân
         Đinh Dậu 2017 ) Họa:   1/ Xuân Về       Em người con gái tuổi ô
         mai   Má thắm môi hồng suối
         tóc lay   Chân sáo tung tăng vờn
         nắng mới   Hồn xuân nhẹ thả
         gió cao bay       2/ Mưa Xuân     
          Hái lộc đầu năm chữ rủi
         may   Niềm vui mong đợi đếm
         từng ngày   Từ đâu lất
         phất mưa xuân lại   Man mát
         mặt người thêm ngất ngây     
          3/ Hành Hương       Những cánh
         mai vàng còn ngậm hương   Trong
         làn sương sớm thấy mà thương   Hành hương nhàn ngắm tâm thành kính   Cùng đến nơi này khách thập phương 
              4/
         Mắt Xưa       Mỗi độ xuân về nhớ cố hương 
          Tìm trong nét đẹp cái tầm
         thường   Mắt xưa lạ quá
         sao mà nhớ   Mươi mấy năm
         rồi mãi vấn vương          5/ Chùa Nghèo 
              Trở
         lại nhìn quanh cám cảnh nghèo   Rau cà cây trái đã dần teo   Bàn thờ Đức Phật trầm hương lạnh 
          Hình ảnh sư già mãi xuyến
         xao       6/ Sơn Tự     
          Gió thoảng đêm về len lén hương 
          Lần theo sơn tự cuối con đường 
          Sương đêm cảnh vật thêm huyền ảo 
          Rạng sáng mai ngày đón ánh
         dương       7/ Lên Cao     
          Trường độ âm thanh dừng nốt
         La   Thử lên cao ngắm cảnh chiều
         tà   Hóa thân hạt cát
         trong trời đất   Nhập thể
         mây ngàn bay tít xa    
              8/ Tĩnh Lặng 
                 Chầm chậm chuông chùa nhẹ tiếng buông 
          Thân tâm an lạc tọa thiền đường 
          Phút giây tĩnh lặng trong vô niệm 
          Huyễn cảnh trần gian ấy lẽ thường 
                 9/ Già       Sinh ký tử quy như thế rồi   Gìn nhân tạo đức cố lên thôi 
          Dẫu già sắp hoại luôn hồn trẻ 
          Xứng đáng một đời đấy
         bạn ơi        
          10/ Hết Tết          Mai tàn trước ngõ biết xuân qua   Hồi ức xưa nào đến với ta   Ai người tỏ rõ lòng tri kỷ   Mau mang xuân đến kẻo hồn già 
                 Kim Phượng          __________________________________________________________________________________________________-  
                
 
 
  
         
      
           CUỐI NĂM - ĐẦU
         NĂM, CHẠNH NGHĨ Mailoc, Song
         Quang, Mai Xuân Thanh      Tứ Tuyệt
         Cuối Năm   (1) 
          Giao Thừa   Giao thừa, năm cũ vội vàng
         đi   Bịn rịn
         mà chi có ích gì ?   Thương
         cảm năm tàn không níu được, 
          Hãy mừng năm mới
         rượu tràn ly   (2) 
              Tha
         Hương   Lại
         thêm năm nữa Tết tha hương, 
          Lạnh lẽo heo may nhớ
         lạ thường.   Đất
         khách xuân về còn bỡ ngỡ, 
          Một mình ôm ấp
         mối sầu vương!       (3) 
                     Nhớ
         Nhà   Mộng ước
         trở về đã lịm sâu, 
          Căn nhà xưa cũ mối
         tình đầu.   Thần
         tiên ngày tháng bên cha mẹ,   Hình ảnh mẹ hiền con khắc
         sâu.   (4)             Một
         Năm   Thời khắc
         trôi trôi mãi lạnh lùng   Năm tàn mỗi phút qúi vô cùng 
          Một năm ôn lại
         trong vài phút,   Mất
         mác, vui buồn với nhớ nhung! 
          (5)            Chạnh
         Lòng   Bàn thờ, hương
         án đã tàn nhang,   Nến
         sáp lệ dài, lặng lẽ trang. 
          Phòng vắng, trở
         mình nghe gió thở,   Nằm
         hoài dỗ giấc cứ mơ màng
         .              
         Mailoc          
          Cali 30 Tết 2017 HỌA: Tứ tuyệt đầu năm   (Mượn vận bài thơ "Tứ tuyệt cuối năm" của
         ML)         Đầu năm   Đầu năm,mùng
         một ở đừng đi   Năm củ
         hay chi níu kéo gì ?!   Năm mới
         mong rằng hơn hẳn trước   Ta mừng
         nhấp rượu chớ ngưng ly     
           Tha hương   Vẫn còn thêm nữa kiếp ly hương   Tết nhứt mà chi...thấy cũng thường   Xuân đến khi lòng còn ray rứt   Quê nhà vẫn nặng mối tơ vương        Nhớ
         nhà   Mơ về quê Mẹ đã
         chìm sâu !   Nơi đó còn in
         kỷ niệm đầu   Cái thuở tóc
         dài còn cắp sách   Yêu người
         ,ký ức mãi in sâu     
          Năm tàn   Ngày
         tháng trôi nhanh đến lạ lùng !   Mới
         vừa thấy đó...đã năm cùn   Vui buồn tâm trí còn tồn đọng   Được mất chỉ là những nhớ nhung       Chạnh lòng 
          Hương án chạnh lòng thiếu khói
         nhang   Đèn hoa trống vắng chẳng nghiêm
         trang   Xuân về,lữ thứ hoài trăn
         trở   Tết đến sao ta dạ chẳng
         màng !       songquang   Đầu
         năm Đinh Dậu/2017        Họa : Cát
         bụi vô thường       1 ) Giao Thừa     
          Nửa đêm trừ tịch khỉ ra đi, 
          Lặng lẽ giao ban chẳng nói gì ! 
          Mão Nhựt Kê oai phong đắc chí, 
          Tân niên chúc tụng rượu đầy
         ly !       2 ) Tha Hương     
          Mấy chục năm dài vọng cố hương, 
          Tạm dung đất khách nhớ quê thường. 
          Bà con cô bác xa ngàn dặm, 
          Canh cánh bên lòng dạ vấng vương
         !       3 ) Nhớ Nhà     
          Tình làng nghĩa xóm vẫn in sâu, 
          Tri kỷ hàn vi khổ lúc đầu. 
          Bằng hữu anh em luôn gắn bó, 
          Chia bùi xẻ ngọt biết ơn sâu ! 
              4
         ) Một Năm       Thời gian mới đó lẹ vô cùng,   Tháng chạp thoi đưa cứ lạnh lùng. 
          Ôn cố tri tân, rồi hết Tết, 
          Vô thường tuổi hạc khép màng
         nhung !           5 ) Chạnh Lòng 
              Hương
         khói Cữu Huyền đốt nén nhang,   Bàn thờ Thất Tổ thật nghiêm trang.   Một mình xót phận mà than thở,   Cát bụi vô thường thấy chẳng màng. 
              Mai
         Xuân Thanh   Ngày 28 tháng
         01 năm 2017     _____________________________________________ 
 
 
  
         
      
      Cuối tuần, lòng
         buồn, ngồi dịch thơ giải khuây gởi bạn chia sẻ.   Thân kính   Lộc       Après la bataille   Victor Hugo   Mon père, ce
         héros au sourire si doux,  Suivi d'un seul housard qu'il aimait entre tous  Pour sa grande bravoure et pour
         sa haute taille,  Parcourait à cheval, le soir d'une bataille,  Le champ couvert de morts sur qui tombait
         la nuit.  Il lui sembla dans l'ombre entendre un faible bruit.  C'était un Espagnol de l'armée en
         déroute  Qui se traînait sanglant sur le bord de la route,  Râlant, brisé, livide, et
         mort plus qu'à moitié.  Et qui disait:  » A boire! à boire par pitié !  »  Mon père, ému, tendit à son housard fidèle  Une gourde de rhum qui pendait à sa
         selle,  Et dit: « Tiens, donne à boire à ce pauvre blessé.  »  Tout à
         coup, au moment où le housard baissé  Se penchait vers lui, l'homme, une espèce de maure, 
         Saisit un pistolet qu'il étreignait encore,  Et vise au front mon père en criant: « Caramba!
          »  Le coup passa si près que le chapeau tomba  Et que le cheval fit un écart en arrière.  « Donne-lui tout de même à boire », dit mon père.   Victor Hugo        SAU
         TRẬN ĐÁNH       Cha tôi, một người hùng  giàu nhân
         ái   Dáng người cao
         phong thái nét can trường.   Cùng
         lính hầu, người tin cậy dễ  thương 
          Chiều ruổi ngựa chiến
         trường sau trận đánh.       Chiến địa,
         xác ngổn ngang đêm xuống lạnh ,   Chợt tiếng rên yếu ớt vẳng
         đâu gần   Một
         lính Tây Ban Nha, đám bại quân   Đang lê lết, máu loan bên đường
         vắng .       Trong hấp hối, nhợt nhạt
         gần gục hẳn,   "Nước!
         làm ơn,nước!" hắn cố thều thào
         .   Cha tôi trong nỗi xúc cảm
         dạt dào   Tháo bình
         rượu bên yên trao hầu cận:       "Rót một
         ngụm cho người nầy " người phán. 
          Thình lình khi người cận
         vệ khom người   Tay
         địch quân với khẩu súng không rời 
          Nhắm ngay trán cha, " chết
         nầy! " hắn hét.     
          Mũ người rớt, qúa gần
         làn đạn xẹt.   Ngựa
         nhảy lùi kinh hãi, người ghìm cương 
          Rồi thản nhiên  bình
         tĩnh lệnh như thường :   "Không sao cả, cứ đưa cho hắn
         uống" !                             
         Mailoc phỏng dịch                           
         Cali 01-14-17 
 
 
   
      
         CHIỀU
         CUỐI NĂM           Mailoc, Đỗ Chiêu Đức, Mai Xuân Thanh  _______________________________________________________________________________   Cảm khái chiều cuối năm gởi bạn thơ 
               
               CHIỀU CUỐI NĂM     
          Chỉ còn vài khắc một
         năm qua ,   Bỗng thấy
         chơi vơi lệ nhạt nhoà .   Lòng khách thời gian đà khắc khoải 
          Tình quê năm tháng cũng phôi pha
         .   Vườn xưa hiu hắt
         buồn trăng úa   Đất
         mới sầu thương mỏi mắt già . 
          Lạnh lẽo chiều buông
         sương trắng xóa   Giao
         thừa man mác chiếm hồn ta !                Mailoc 
                  Cali 12-31-2016 
                  CHIỀU CUỐI NĂM 
                 Vài
         khắc nữa thôi năm lại qua,   Khuyên
         người bớt thảm lệ thôi nhòa.   Thời gian đằng đẵng tình quê nhạt,   Năm tháng lạnh lùng tóc muối pha.   Mấy kẻ dửng dưng lòng viễn xứ ?   Nào ai hờ hững tấm thân già ?   Thôi thì cuộc thế, nhân sinh thế,  
         Xin hãy vui cùng bạn với ta !                                          
         Đỗ Chiêu Đức                               
         Chiều 12-31-2016             BÀI HỌA : ĐÓN TẾT TÂY LỊCH Lịch
         Tây tờ chót một ngày qua,   Năm
         mới pháo bông mắt lệ nhòa.   Thổn
         thức, quê cha, đời viễn xứ,   Bâng
         khuâng đất mẹ tóc sương pha.   Nhìn
         về chốn cũ đau lòng trẻ,   Ngó
         lại nơi xưa xót dạ  già.   Bạn hữu từng người đau bệnh tật,  Kẻ còn người
         mất nặng lòng ta.   Mai
         Xuân Thanh   Xin phép kính họa thơ
         chiều cuối Năm của thầy Mailoc   Ngày
         31 tháng 12 năm 2016     
 
 
  
         
      
       NĂM TÀN                          
                  Mailoc, Đỗ Chiêu Đức,
         Mai Xuân Thanh    ___________________________________________________________________________________
                    NĂM TÀN 
              Buồn nào
         hơn chiều đông,   Khi
         mưa gió não nùng.   Thu
         vàng đi lặng lẽ   Nhạn
         cũng bỏ trời không !       Một mình thư
         phòng vắng   Gió lạnh
         lùa qua song.   Nghe tâm tư
         sầu lắng   Chiếc
         lá trôi theo dòng.     
          Nhạc giáng sinh văng vẳng 
          Kỷ niệm về ngập
         lòng.   Tiếng xưa còn
         ai oán   Man mác giữa hư
         không !       Tháng chạp còn thoi thóp   Mây xám giăng bềnh bồng.   Ngày tháng nhanh như chớp 
          Lạnh lùng cái sắc không
         !       Trên tường tấm lịch cũ   Mấy tờ lẻ khóc ròng, 
          Xin tha, tay không nỡ   Năm tàn không dám trông !                     Mailoc 
                        Cali
         12-24-16         ( Christmas eve
         2016 ) CÁC BÀI HỌA & CẢM TÁC:        
         NĂM TÀN THÁNG LỤN       
          Buồn nào buồn hơn chiều đông, 
          Mưa mưa gió gió não nùng lắm
         khi.   Thu vàng đã lặng lẽ
         đi,   Từng không vắng nhạn
         đen xì ngàn mây.                   *** 
          Một mình phòng vắng canh chầy, 
          Hắt hiu gió lạnh thổi đầy song đơn. 
          Tâm tư sầu lắng chiều hôm, 
          Lòng như chiếc lá tủi hờn trôi
         xuôi !                  
         ***   Thánh ca văng vẳng bồi hồi, 
          Ngập trời kỷ niệm ngập trời luyến
         lưu.   Tiếng xưa lẫn khuất
         còn đâu,   Giáng sinh năm
         cũ nhạt màu hư không.                    
         ***   Năm tàn tháng lụn ngày
         mong,   Thời gian vùn vụt sắc
         không ơ hờ.   Lạnh lùng trông
         lịch ngẩn ngơ,   Trên tường
         lác đác mấy tờ mong manh.                   
         ***   Dang Đay xé xuống sao đành
         ?   Nhưng thời gian vẫn trôi nhanh
         ai ngờ !                  
         ***   Thì thôi, vẫn hãy làm
         thơ !        
                                               
         Đỗ Chiêu Đức          HỌA THƠ "NĂM TÀN"
         CỦA THẦY MAILOC       SẮP CHIA TAY NĂM KHỈ     
          Cali một ngày đông,   Nắng hanh cũng ấm lòng.   Trời râm mưa ít lạnh,   Thu
         tàn lâu như không ?     
          Người già nghe cô độc,   Nên đứng chờ bên song.   Nơi xứ người quạnh quẽ,   Xe cộ ngược, xuôi dòng.       Quê cha ơi lũ lụt ! 
          Canh cánh mãi trong lòng.   Xóm giềng nghe ai oán,   Nói
         hoài cũng như không !     
          Bà con nghèo xơ xác,   Con đông trẻ bế bồng   Nhìn sao trời sấm chớp,   Mùa
         màng thất thu không ?       Giọt sầu trong sương đục,   Lệ hờn đổ rơi ròng...   Tuổi già nay phiêu bạt,   Đất
         mẹ vẫn vời trông       Mai Xuân Thanh   (Xin
         phép kính họa thơ "Năm Tàn" của Thầy Mailoc)   Ngày 25 tháng 12 năm 2016       NĂM TÀN
         CẢM TÁC          Tháng chạp ta buồn khe gió lọt,   Cuối năm Thân khỉ đột lạnh lùng.   Mùa đông mưa gió não nùng,  
         Thu đi lá rụng, nhạn trời bỏ không
         !          Lay cửa rèm văn phòng trống trải,   Trời mưa to trở lại ngoài song.   Trái sầu chín rụng cõi lòng,   Năm tàn lặng lẽ theo dòng thời gian.          Vẳng tiếng
         nhạc ca vang Thánh Lễ,   Bao niềm vui xiết
         kể ngập lòng.   Giáng Sinh kỷ niệm
         ước mong,   Người xưa gặp lại,
         hư không mơ màng...        
          Tháng chạp bước lang thang chớp nhoáng, 
          Mưa mùa đông loáng thoáng bủa
         giăng.   Bềnh bồng mây gió giá
         băng,   Năm tàn tháng lụn Đạo
         hằng sắc không !         
         Tờ lịch cũ không mong sắp gở, 
          Lệ chia tay bỡ ngỡ khóc ròng. 
          Tay ai chẳng nỡ đèo bòng     
          Năm tàn, thôi hết dám trông...tuổi
         mừng !          Mai Xuân Thanh   (xin phép cảm
         tác thơ "Năm Tàn" của Thầy Mailoc)   Ngày 26 tháng 12 năm 2016        
            
 
 
  
         
      
      MAILOC: BIỂN ĐÊM  
 
   Cứ mỗi lần tháng 12
         về  lâ một lần tôi bồi hồi nhớ đến chuyến
         vượt biên đêm Noel 1980 năm nào của tôi . Bốn đêm
         năm ngày lênh đênh trên biển cả , sống chết không
         biết lúc nào , lại thêm 4 lần bị hải tặc , tả tơi
         , tan thương, bi thảm ... 36 năm vẫn còn ám ảnh . Mấy bửa
         nay nhân đọc lại bài Oceano noxcủa Victor Hugo khiến
         tôi vô cùng cảm xúc khi nhớ lại cảnh biển đêm
         ghê rợn , nước biển đen như mực tàu đêm
         như ngày, những lượn sóng cao vời vợi,lúc thì vực
         thẳm sâu làm thót ngưới .Tôi xin miển kể lể nỗi kinh
         hoàng của tôi trên biển cả nơi đây vì nghĩ rằng mấy
         chục năm qua đã bao bút mực trên các bài viết đăng 
         trên báo đã kể lại những chuyến đi hãi hùng  khác
         nhau của triệu thuyền nhân Viện Nam chúng ta đã thách đố
         với biển cả bằng những con thuyền bé như chiếc lá trên
         con đường đi tìm Tự Do trong những thập niên 70 và 80 , chắc
         các bạn ai cũng đã có dịp đọc cả rồi . 
    Oceano
         nox , ông chỉ nói lên nỗi đau thương của bao sinh mạng
         đã chìm sâu trong lòng đại dương của bao thuyền trưởng
         và thuỷ thủ trong những cuộc hải trình phiêu lưu ngày trước
         , nhưng sâu sắc nhất là nói lên cái tính hay lãng quên
         muôn thuở của lòng người với thời gian . Đọc lại Ocean nox
          cũng khiến tôi bùi ngùi nhớ lại gương mặt hiền từ
         của thầy Tệt dạy Pháp văn năm xưa ở Vinh Long , thầy đã
         đọc và giảng cho chúng tôi nghe bài nầy chỉ vài đoạn
         thôi ,tôi vẫn nhớ đến thầy, nhớ lắm ! nhớ rõ ràng
         lắm ! Cám ơn GS Phạm đình Lân đã nhắc lại cho tôi
         bài thơ nầy . 
 Đã cuối tuần , xin gởi đến
         bạn để chia sẻ đôi phút qua bản dịch của tôi . Xin cám
         ơn . 
 Oh ! combien de marins, combien de capitaines 
  Qui sont
         partis joyeux pour des courses lointaines, 
  Dans ce morne horizon se sont évanouis ! 
  Combien
         ont disparu, dure et triste fortune ! 
  Dans une mer sans fond, par une nuit sans lune, 
  Sous l'aveugle
         océan à jamais enfouis ! 
  Combien de patrons morts
         avec leurs équipages ! 
  L'ouragan de leur vie a pris toutes les pages 
  Et d'un
         souffle il a tout dispersé sur les flots ! 
  Nul ne saura leur fin dans l'abîme
         plongée. 
  Chaque vague en passant d'un butin s'est chargée ; 
  L'une a
         saisi l'esquif, l'autre les matelots ! 
  Nul ne sait votre sort,
         pauvres têtes perdues ! 
  Vous roulez à travers les sombres étendues, 
  Heurtant
         de vos fronts morts des écueils inconnus.  
  Oh ! que de vieux parents, qui n'avaient
         plus qu'un rêve, 
  Sont morts en attendant tous les jours sur la grève 
  Ceux qui
         ne sont pas revenus ! 
  On s'entretient de vous parfois dans les veillées. 
  Maint joyeux
         cercle, assis sur des ancres rouillées, 
  Mêle encor quelque temps vos noms d'ombre
         couverts 
  Aux rires, aux refrains, aux récits d'aventures, 
 Aux baisers
         qu'on dérobe à vos belles futures, 
  Tandis que vous dormez dans les goémons
         verts ! 
  On demande : - Où sont-ils ? sont-ils rois
         dans quelque île ? 
  Nous ont-ils délaissés pour un bord plus fertile
         ? - 
  Puis votre souvenir même est enseveli. 
  Le corps se perd dans
         l'eau, le nom dans la mémoire. 
  Le temps, qui sur toute ombre en verse une plus noire, 
  Sur le
         sombre océan jette le sombre oubli. 
  Bientôt des yeux
         de tous votre ombre est disparue. 
  L'un n'a-t-il pas sa barque et l'autre sa charrue ? 
  Seules,
         durant ces nuits où l'orage est vainqueur, 
  Vos veuves aux fronts blancs, lasses de
         vous attendre, 
  Parlent encor de vous en remuant la cendre 
  De leur
         foyer et de leur coeur ! 
  Et quand la tombe enfin a
         fermé leur paupière, 
  Rien ne sait plus vos noms, pas même une humble
         pierre 
  Dans l'étroit cimetière où l'écho nous répond, 
  Pas même
         un saule vert qui s'effeuille à l'automne, 
  Pas même la chanson naïve et
         monotone 
  Que chante un mendiant à l'angle d'un vieux pont ! 
  Où
         sont-ils, les marins sombrés dans les nuits noires ? 
  O flots, que vous savez de lugubres
         histoires ! 
  Flots profonds redoutés des mères à genoux ! 
  Vous vous
         les racontez en montant les marées, 
  Et c'est ce qui vous fait ces voix désespérées 
  Que vous
         avez le soir quand vous venez vers nous! 
 Ôi!
         bao thuỷ thủ cùng bao thuyền trưởng, 
 Cuộc
         viễn du mơ tưởng với hân hoan 
 Chân
         trời xa, u tối đã tiêu tan. 
 Bao
         người mất, thương đau cho số phận 
 Trăng
         nào thấy, biển mịt mùng sâu thẳm 
 Đã
         vùi chôn yên lặng dưới thâm cung . 
 Cấp
         chỉ huy đồng đội đã chết cùng, 
 Một
         cơn bão! bao trang đời xóa sạch ! 
 Biển
         cuồng nộ, phủi tan tành mọi vật. 
 Nào
         ai hay dưới vực thẳm nấm mồ. 
 Mỗi
         sóng xô vồ chụp mỗi con mồi 
 Một
         thủy thủ, một mảnh thuyền trôi dạt
         . 
 Ai nào biết những
         con người mệnh bạc 
 Trôi bềnh
         bồng trong bóng tối mênh mông 
 Đầu
         giập vào những tảng đá lạ lùng , 
 Ôi!
         cha mẹ già ôm lòng hi vọng 
 Đã
         mòn mỏi ngày ngày trên bến ngóng 
 Những
         người đi chẳng trở lại xót xa ! 
 Có
         những đêm dài nhộn nhịp hoan ca 
 Quanh
         neo rỉ, lửa hồng vui đến sáng . 
 Anh
         được nhắc vài khi trong loáng thoáng , 
 Qua
         tiếng cười, khúc hát, chuyện phiêu lưu 
 Qua
         cái hôn len lén của người yêu 
 Khi
         giữa đám rêu xanh mồ anh nghỉ . 
 Người
         ta hỏi, anh giờ đâu rồi nhỉ ? 
 Bỏ
         ta, làm chúa đảo? chốn phì nhiêu . 
 Kỷ
         niệm anh, rồi cũng nhạt phai nhiều 
 Thân
         dưới nước, tên hắt hiu ký ức
         . 
 Thời gian chảy, tối tăm về
         càng lúc 
 Trên biển đen, quên lãng
         chụp xuống đời . 
 Rồi
         bóng anh tan loảng trước mắt người 
 Kẻ
         thuyền cá, người ruộng cày tất bật. 
 Có
         những tối bão bùng rền trời đất 
 Sương
         phụ, vầng trán bạc mỏi mòn trông 
 Kể
         về anh khi bới lớp tro hồng 
 Của
         bếp lửa, của cõi lòng cô quạnh ! 
 Khi
         mắt họ khép rồi trong mồ lạnh 
 Ai biết
         tên anh? mộ chí vắng tanh. 
 Nghĩa trang buồn trong
         tiếng dội vang vang 
 Không gốc
         liễu lá thu vàng lả tả 
 Cả tiếng
         hát ngây ngô ôi! buồn bả 
 Gả ăn
         mày ra rả hát bên cầu ! 
 Họ
         giờ đâu? những thủy thủ chìm sâu 
 Hỡi
         sóng ! để cho đời bao bi thảm 
 Mi,
         sóng dữ! người mẹ qùy khiếp đảm
         ! 
 Thủy triều lên, mi lảm nhảm
         cùng nhau 
 Tiếng kêu la tuyệt vọng của
         ngày nào 
 Còn vang vọng đến
         ta khi chiều xuống ! 
  
      
      2 BÀI THƠ PHÁP    Victor Hugo: Le pêcheur  Paul
         Verlaine: Il pleure dans mon coeur     Le pêcheur       L'homme est en mer. Depuis l'enfance matelot,   Il livre au hasard sombre une rude bataille.   Pluie ou bourrasque, il faut qu'il sorte, il faut qu'il aille,  
         Car les petits enfants ont faim. Il part le soir,   Quand l'eau profonde
         monte aux marches du musoir.   Il gouverne à lui seul sa barque
         à quatre voiles.   La femme est au logis, cousant les vieilles
         toiles,   Remaillant les filets, préparant l'hameçon,   Surveillant l'âtre où bout la soupe de poisson,   Puis priant Dieu sitôt que les cinq enfants dorment.   Lui, seul, battu des flots qui toujours se reforment,  
         Il s'en va dans l'abîme et s'en va dans la nuit.   Dur labeur !
         tout est noir, tout est froid ; rien ne luit.     Victor Hugo     ĐỜI NGƯ PHỦ     Là thủy thủ, biển với người từ
         nhỏ   Lăn xả mình giữa sóng gió
         mênh mông .   Trong tối tăm chiến đấu
         mãi không dừng   Với biển cả , hiểm
         nguy đến từng phút .     Mặc giông
         tố, phải xông pha mỗi lúc   Bởi
         bầy con nheo nhóc đói đang chờ .  
         Mỗi chiều về nước ngập tới chân đê   Đó là lúc thuyền ra khơi lặng lẽ .  
           Chỉ mình hắn, đơn côi, con thuyền lẻ   Bốn cánh buồm sóng rẽ giữa trùng khơi
         .   Người vợ nhà bận rộn việc
         không ngơi   Áo quần cũ tả tơi
         ngồi khâu vá .     Đan lưới rách,
         đôi bàn tay rệu rã !   Lưởi
         câu mồi cũng đã chuẩn bị xong .  
         Mắt trông chừng ánh lửa bếp than hồng   Nồi cháo cá gia đình đang sùng sục .     Khi bầy trẻ, năm mái đầu vừa gục   Trong bóng đêm lạnh lẽo túp lều tranh,   Nàng chấp tay lạy Chúa ban phúc lành   Thương xót kẻ độc hành trên biển
         vắng .     Chỉ còn hắn, một mình,
         một mình hắn ,   Sóng điên cuồng,
         vực thẳm, sóng chẳng ngưng.   Vẫn
         phải đi, đi mãi giữa mịt mùng  
         Đời gian khổ, lạnh lùng không ánh sáng !     Mailoc thoát dịch   Cali
         12-01-16     Tiểu sử  Victor Marie Hugo là con trai út của vị tướng triều đình
         Joseph Léopold Sigisbert Hugo (1773-1828) với bà Sophie Trébuchet (1772-1821). Hai người
         anh lớn của ông là Abel Joseph Hugo (1798-1855) và Eugène Hugo (1800-1837). Năm
         1811, Victor cùng với anh trai Eugène được gửi trọ học tại trường
         Collège des Nobles, Madrid. Khoảng năm 1813, ông về Paris sống với mẹ, lúc
         này đã chia tay cha ông và đi lại với tướng Victor Fanneau de
         la Horie. Tháng 9 năm 1815, ông vào trọ học tại trường Cordier. Theo
         Adèle Hugo, đây là khoảng thời gian mà Victor Hugo bắt đầu làm
         thơ. Ông tự mày mò học vần và luật. Được mẹ
         và anh trai ủng hộ, Victor đã tỏ rõ tham vọng lớn lao của mình
         khi ông viết trong nhật kí lúc mới 14 tuổi: "Tôi muốn trở
         thành Chateaubriand hoặc không gì cả!".   Tập thơ Odes ra mắt năm 1821 khi ông 19 tuổi, với 1500 ấn bản
         được tiêu thụ trong vòng 4 tháng. Vua Louis XVIII sau khi chiêm ngưỡng
         tác phẩm này, đã dành tặng ông một học bổng trị
         giá một nghìn franc một năm.   Sau khi
         mẹ ông mất (1821), Victor Hugo làm đám cưới với người bạn
         gái thời thơ ấu Adèle Foucher. Họ sinh được năm người
         con:   Victor Hugo có rất nhiều tình nhân,
         nổi bật trong số đó là mối quan hệ nồng cháy với Juliette
         Drouet (Julienne Gauvain). Họ gặp nhau lần đầu tiên năm 1833, năm Victor Hugo
         ra mắt vở kịch Lucrèce Borgia. Juliette vào vai công chúa Négroni, một
         vai diễn bé nhỏ nhưng để lại ấn tượng mạnh cho khán
         giả và nhất là cho Victor Hugo. Họ bắt đầu đi lại với nhau.
         Juliette trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho Victor. Juliette luôn dành
         cho ông một tình yêu mãnh liệt, một sự chiếm hữu lớn,
         một tính cách thất thường.   7 tháng
         2 năm 1841, Victor Hugo được bầu vào Viện Hàn Lâm Pháp, sau bốn
         lần thất bại.   Mùa hè năm 1843,
         ông cùng Juliette đi nghỉ. Tại một quán cà phê ở Rochefort,
         ông tình cờ nhận được tin dữ thông qua một bài báo:
         Léopoldine-con gái ông và chồng bị chết đuối trên sông
         Seine ở vùng Villequier. Sự kiện này đã chấn động dữ dội
         Victor Hugo.   Năm 1845, Hugo bắt đầu đi vào
         chính trị. Năm 1848, ông được bầu làm nghị sĩ hội đồng
         lập hiến. Ông lên án cuộc đảo chính ngày 2 tháng 12 năm
         1851 của hoàng tử Louis-Napoléon (cháu của Napoléon Bonaparte). Ngay lập
         tức, Victor Hugo bị buộc đi đày ở Bỉ, sau đó là đảo
         Jersey và Guernesey.   Trong khoảng thời gian sống
         lưu vong, Hugo vẫn không ngừng sáng tác. Ông cho ra đời các tập
         thơ: les Châtiments (1853), les Contemplations (1856) và hoàn thành tiểu thuyết
         les Misérables (1862) - tác phẩm được công chúng đón nhận
         nồng nhiệt.   Sau khi nền cộng hòa Pháp
         được thiết lập năm 1870, Victor Hugo trở về Paris.   Ngày 8 tháng 2 năm 1871, ông được bầu vào quốc
         hội Pháp.   Năm 1876, ông được
         bầu làm thượng nghị sĩ. Những tham luận đầu tiên của
         ông hướng đến sự ân xá cho các chiến sĩ công xã
         Paris.   Ngày 22 tháng 5 năm 1885, Victor Hugo qua
         đời vì sung huyết phổi. Hai triệu người dân đã đưa
         tiễn ông đến điện Panthéon.       Cùng Bạn  Cali đang chìm
         trong làn mưa cuối thu , trời lạnh, mây giăng mờ , tiếng mưa rơi
         lộp độp trên mui xe, êm ái trên mặt đường khiến tôi
         bâng khuâng  nhớ lại bài " Il pleure dans mon Coeur " c ủa Paul Verlaine
         . Xin chia sẻ với bạn trong ngày cuối tuần    Il
         pleure dans mon coeur    Il pleure dans mon coeur  Comme il pleut sur la ville  Qu' elle est
         cette langueur ?  Qui pénètre mon coeur.    Ô ! bruit doux de la pluie  Par terre
         et sur les toits  Pour un coeur qui s' ennuie  Ô ! Le chant de la pluie !    Il pleure sans raison  Dans ce coeur qui s' écoeure  Quoi ? Nulle trahison  Ce deuil est sans raison.    C'est bien
         de la peine  De ne savoir pourquoi ?  Sans amour et sans haine  Mon coeur a tant de peine     
            (Paul Verlaine)      Mưa Lệ Trong Tim    Mưa lệ trong tim ta  Như mưa sa hè phố  Nỗi buồn sao vời vợi  Len lén chiếm
         hồn ta !    Ôi! tiếng mưa êm ái  Trên mái trên mặt
         đường  Làm con tim tê tái  Ôi! nhạc mưa du dương
         !    Lệ nầy mãi vẩn vơ  Trong con tim bơ thờ  Đâu
         có gì bội bạc ?  Tang tóc sầu vu  vơ !    Đau khổ
         chẳng tìm ra  Vì đâu ta không biết  Chẳng thương cũng
         chẳng ghét  Quặn thắt trái tim ta              
                Mailoc    
      
        BUỒN THU                 Mailoc, Phương Hà, Song Quang ____________________________________________________________________________     Một chút buồn vương cuối tuần gởi
         VTT   ML     
          VƯỜN THU       Rừng
         thu vàng, chiều về man mác   Lá xạc xào ngơ ngác mắt
         nai .   Tà dương hiu
         hắt phai phai   Trên cành
         chiêm chiếp lạc loài kêu thương
         .       Công viên chiều  buồn  vương
         trong nắng   Quạnh
         hơi thu ghế vắng đìu hiu, 
          Hồ thu in bóng rừng
         chiều   Trăng non lặng
         lẽ mỹ miều vành cung .       Sương
         thu mờ chập chùng mây khói 
          Lá trên cành mòn mỏi
         thời gian   Xoay xoay trong gió
         phủ phàng   Lạnh
         lùng một kiếp gió ngàn cuốn đi 
              Vườn xơ
         xác, sầu bi cánh bướm 
          Tuổi vàng đâu
         ? tóc nhuộm sương thu .   Một mình trong gió vi vu   Hư vô một cõi, mịt
         mù phù vân .     
          Cánh chim ngàn bâng khuâng cánh mỏi 
          Trăng tần ngần le
         lói trong sương   Ai
         ngồi đếm lịch vấn vương
         ?   Thì thôi buông thả,
         vô thường trần gian  !                                Mailoc  
                             
                             Cali 11-18-16   Bài VƯỜN THU của anh Mai Lộc hay  và buồn
         quá, nhất là hai câu:   Một
         mình trong gió vi vu   Hư vô
         một cõi, mịt mù phù vân   khiến PH xúc cảm, xin được trải lòng mình trong bài
         sau đây    SẦU CẢM BỐN
         MÙA       Một mình trong gió vi vu   Hư vô một cõi, mịt mù phù vân                              (
         Mai Lộc )       Lòng quặn thắt sầu dâng chất ngất   Mảnh trăng thề ẩn khuất qua song   Lời xưa vẫn giữ bên lòng   Mà người hẹn ước giờ trong cõi nào
         ?       Cuối xuân tủi cánh đào phai thắm   Nhụy héo tàn, ong bướm lìa xa 
          Niềm vui thoắt đã phôi pha 
          Gió sương mờ mịt, nhạt nhòa
         sắc hương       Chiều hạ cảm nỗi buồn ve hát  
         Rền rĩ ngân khúc nhạc u hoài 
          Điệu sầu ngân mãi vì ai 
          Mỏi mòn gục chết, lạc loài xác
         khô       Lá thu rụng vật vờ trong gió   Mới ngày nào rạng rỡ chồi xanh   Cuộc đời, một kiếp mong manh   Phù du ảo ảnh cũng đành thế thôi ! 
              Đông
         lạnh lẽo, đất trời u ám   Gợi
         buồn thương ảm đạm trong lòng   Cô đơn tràn ngập khuê phòng   Biết bao giờ lại tương phùng, hở anh ? 
              Phương
         Hà   Saigon, 19/11/2016    THU  TÀN       
 
 
                         
                                     Vườn Thu cũng tàn theo ngày tháng                            
            Sót lá vàng lẩn quẩn quanh đây                              
          Chắc còn lưu luyến heo may !  
                                      Trong chiều
         hiu hắt chưa phai nắng tà.                          
                Đông đã nhuốm,la đà trong gió                        
                Bấc trở về lạnh ngõ vườn thơ                            
            Sương giăng khắp nẽo xa mờ  
                                      Mình như
         cánh lá vu vơ cỏi đời !                      
                    Thu còn níu đôi lời vương vấn                        
                Trăng Thu làm ngơ ngẩn hồn ai                              
          Rừng phong lối nhỏ u hoài    
                                    Bầy nai ngơ ngác
         lạc loài đêm sương                          
                Thu tàn vẫn sầu vương canh cánh                            
            Kiếp tha nhân cô quạnh xứ người                              
          Đường đời lắm nẽo nổi trôi                              
          Vô thường một chốn bên trời phù vân            
                             Giấc mơ tạm chỉ ngần có
         thế !                
                       Xuân đâm chồi,Thu phế vàng hoe                    
                   Không gì hơn cả hương quê                            
           Trăm năm rồi cũng đi về.....mà thôi            
                                            songquang                    
                                    11/19/16                                                              _____________________________________________________________________________________    
      
      PHỐ
         CHIỀU     
          Cứ chiều xuống
         sầu về không dứt ,   Khiến tơ lòng bức
         rức từng dây .   Buồn dâng theo gió cùng mây ,   Lang thang phố vắng , lòng đầy
         nhớ thương !.       Chiều thứ
         bảy phố phường im ắng 
          Lá chết nằm hóng
         nắng trên mui .   Đêm
         qua mưa gió sụt sùi ,   Một màu ảm đạm
         ai xuôi lạnh về .       Mây chiều xám
         lê thê xuống thấp ,   Suơng trong ngần phủ khắp
         đồi thông .   Những
         con đường nhỏ song song ,   Bóng chiều lãng đãng , xa trông mơ
         hồ .      
         Chiều hoang lạnh bơ
         phờ hoa lá ,   Mấy
         nóc nhà lạnh giá mờ sương
         .   Chút gì nhớ nhớ
         thương thương ,   Cánh chim bạt gió dặm trường
         quan san .       Hoàng hôn xuống một làn
         sương mỏng   Từng
         bước thầm lạc lỏng hồn
         ai   Thì thầm tiếng
         gió bên tai,   Bóng chiều
         như giục , u hoài không vơi . 
              Trông
         chiếc lá vàng rơi trên cỏ , 
          Lòng bùi ngùi biết tỏ
         cùng ai .   Có gì xanh mãi
         không phai ?   Vô thường
         , vô ngã mệt nhoài trần gian .   MaiLoc  
 
 
  
         
      
        THU                         
                 Tứ
         Tuyệt Vào Thu 
                   
         Mây Thu   Mây
         xám thu xưa đã trở về   Cũng buồn man mác cũng lê thê 
          Sương đêm nặng
         trĩu trên cành lá   Đất
         khách mặt già cũng tái tê !          Lạnh !   Tuổi già lạnh tới thật
         không mong   Sụt
         sịt hắt hơi mũi chảy ròng 
          Ê ẩm trong xương
         đầu cổ mỏi   Tài chi uốn éo cũng như không
         .          Trà Sáng 
          Một ngày mới đó
         một ngày qua   Tiếng
         nước sôi tăm , lại ấm trà 
          Gió sớm, mênh mang vờn
         mái tóc ,   Thu về
         len lén chiếm hồn ta  !          
          Vườn Thu   Gió đêm chưa dứt gió
         mai thay   Rào rạt
         sân ngoài lá úa bay .   Mấy
         cánh cúc vàng đà gãy sạch   Một nhành hàm tiếu
         vẫn vươn vai .           Buồn   Vĩnh
         biệt bạn già mới tháng qua 
          Giờ nghe thầy Thuận
         lại đi xa .   Lắng
         lòng tưởng niệm tôi đưa tiễn 
          Ký ức lơ mơ
         mắt nhạt nhòa .           ( Thầy Lê Minh Thuận
         ra đi ngày 2-th 9 -2016)     
              Mong Manh 
          Nhìn lá thu vàng rõ tử
         sinh   Ngày nao hoa lá nắng
         lung linh   Mà nay run rẩy
         trên cành bám   Cơn
         gió vô tình lá viễn chinh !           Gió Thu   Đêm
         thu lạnh, bốn bề im ắng 
          Thư phòng ngồi
         lặng ngắm trăng tan .   Gió đâu sa chiếc lá vàng 
          Lại còn lật sách
         mơ màng cùng ta .           Chiều
         Phật Đường   Chiều Phật đường,
         một mình ngơ ngác   Sân lạnh lùng, lác đác vàng
         rơi .   Lặng
         nhìn theo cánh chim trời   Gió
         thu mây xám tơi bời hồn ai ! 
                   Chiều   Chiều
         chầm chậm còn vương trên tóc 
          Mắt mơ màng mấy
         nóc nhà xa   Áo em nhuộm
         ánh dương tà   Nắng
         vàng  e ấp thướt tha tơ sầu
         !            Sáng Thu 
          Những sáng thu, sương
         giăng ngoài ngõ   Nơi
         phía đông lấp ló ánh hồng. 
          Một ngày còn được
         ngắm trông   Lòng
         ta cảm khái mênh mông Đất Trời
         !                    
         Mailoc                   
          ( Cảm xúc muà thu Cali 2016 )         MÙA THU ĐẦU TIÊN Cùng Bạn    
            Hôm nay 22-th 9 Thu Phân lại trở về . Trời nam Cali bổng nhiên
         trở mát lạnh, tôi rùng mình với cơn heo may đầu thu sáng
         hôm nay  .Thời gian trôi nhanh quá, tính ra đã mấy chục mùa
         thu xa quê hương !Thu nào cũng là thu ,mùa thu nào cũng đẹp
         cũng buồn , nhưng tôi khó quên được mùa thu đầu
         tiên khi đặt chân nơi xứ lạ quê người ở Erie -Pennsylvania
         miền đông bắc Hoa Kỳ .Cảm xúc lần đầu tiên với cảnh
         thu đẹp tuyệt vời ở nơi đây với thành phố cỗ,
         với rừng phong, với hồ Erie mênh mông bát ngát (một trong ngũ
         đại hồ ) mà nước thường đóng băng vào mùa đông
         , mối tình đầu với sắc thu khiến tôi không thể nào
         quên được.   Xin chia sẻ với
         bạn qua bài thơ Đường Luật ngắn gọn nhân ngày thu phân
         vào cuối tuần.   Cám ơn 
          ML   Mùa
         Thu Đầu Tiên    
                (2)   Lần đầu đất khách ngắm vàng
         bay   Cảm xúc mênh mang cứ
         nhớ hoài .   Hiu hắt
         thu phong rừng lá đổ   Chập chùng mây xám núi đồi xây
         .   Phố phường
         lạnh ngắt chìm băng giá   Bông tuyết trăng ngần bám
         áo vai .   Từng bước
         âm thầm chiều sắp tắt 
          Quê nhà ngàn dặm, mắt
         se cay .                      
         Mailoc                
              9-22-16        
         ( Nhớ Erie, Pennsylvania mùa thu 1983)    HỌA VẬN : 
                      
         THU THA HƯƠNG       Đất khách bao thu ngắm lá bay,   Mênh mang cảm xúc những ai hoài.   Heo may gió cuốn cây vàng rụng,   Xanh ngắt da trời mây trắng xây.   Chớm lạnh lòng buồn chồn chân bước,  Vào
         thu sương ướt trĩu bờ vai.  Quê hương khuất nẽo chân
         trời cũ,  Không khói hoàng hôn sao mắt cay !?                                             Đỗ
         Chiêu Đức                                       
          Thu Phân 2016     BÀI
         HỌA : THU NHỚ NHÀ    HỌA THƠ " MÙA THU ĐẦU TIÊN"  -
         THẦY MAILOC       Đất khách thu về lá úa bay,   Chạnh lòng xứ sở mối u hoài.   An cư Mỹ quốc mua nhà cửa,   Lạc nghiệp Cali mở tiệm xây...   Khí hậu bốn mùa sương trắng tuyết,   Heo may tứ quý áo hồng vai.   Quê tôi xứ Quảng bao thương nhớ,   Thoáng gặp đồng hương mắt lệ cay !       Mai Xuân Thanh 
          ( xin phép họa "Mùa Thu Đầu Tiên"
         của thầy Mailoc )   Ngày 22 tháng 09 năm
         2016    Kính Anh ML và các
         bạn VTT    SQ giống  như anh
         Lần đầu tiên đến đất Mỹ vào ngày 10 tháng 9 năm
         1993 thì cũng vào chớm Thu nên cảm giác như anh. Xin có bài
         họa cho dzui khi Thu phân đã đến ngày hôm nay.Thời tiết TX có
         mát hơn chút đỉnh. Xinh anh cho SQ đổi vận câu thứ 2 cho phù
         hợp với "Mùa Thu đầu tiên "nhé !     Thân chúc anh cùng các bạn vtt vui khoẻ 
         SQ                                    
         MÙA THU ĐầU TIÊN                       
         Mới chớm vào Thu....lá đã bay !                   
         Đầu tiên tôi đến ở nơi đây                    Heo may se
         lạnh càng tê tái                   
         Mây trắng bềnh bồng cứ mãi xây                    Hiu hắt rừng
         phong vàng lối nhỏ                   
         Ngập ngừng sương thấm ướt đôi vai                    Quê
         nhà cuối nẽo chân trời lạ                   
         Chẳng khói hương trầm....mắt lại cay                  
                              SONGQUANG    Phương
         Hà xin góp họa  THU BUỒN
   Đếm bước trên đường
         ngập lá bay Tâm tư chìm đắm nỗi u hoài Sương
         chiều mờ mịt như voan phủ Mây xám chập chùng tựa lũy
         xây Nhớ bạn tri âm ngày họp mặt Thương người
         tri kỷ lúc kề vai Hợp tan dẫu biết là quy luật Mắt vẫn
         rưng buồn lệ đắng cay. Phương Hà
    ______________________________________________________________________________________________________  
 
 
 
  
      
        BÂNG KHUÂNG  Cùng Bạn,        Chúc
         mừng đại hội VTT vừa qua ở VinhLong đã thành công
         rực rỡ , tốt đẹp nhất là đã kết nối thêm
          nhiều bạn thơ mới vào vườn thơ chúng ta .    Chúc mừng ! Chúc mừng  ! Cám ơn anh
         Quền Đi cực khổ đứng ra tổ chức và các bạn thơ đã
         không ngại sức khỏe ,tuổi tác , xa xôi đã đến và
         nời rộng vòng tay thân ái ,  khiến gia đinh VTT ngày càng
         trăm hoa đua nở .   Tôi rất thèm
         quê xưa cảnh cũ nhất là mùa trăng Trung Thu vùng sông nước
         của tôi . Bây giờ thì chỉ còn biết gợi lại để
         BÂNG KHUÂNG mà thôi.   Xin cám ơn  
          Thân ái    Mailoc           Bâng Khuâng       Bàng hoàng
         sân trước lá đầy sân,   Cỏ biếc sương thu hạt trắng ngần .   Xột xoạt bên hè ai quét lá ?   Chạnh lòng lữ khách kiếp chinh nhân . 
              Đường
         trưa lặng bước nỗi sầu dâng,   Lựu đỏ hè đi sắc nhạt dần .   Con bướm chập chờn rung rẩy cánh,   Tháng ngày ngao ngán cảnh phù vân . 
              Chiều
         về theo gió áng mây Tần ,   Man
         mác lòng ai cứ mỗi lần .   Hai
         mái đầu gìa nhìn không nói   Giáo đường xa vắng tiếng chuông ngân .       Hoàng
         hôn hoi hóp nắng thu phân ,   Vòi
         vọi trời trong lửng thửng Hằng   Đất
         khách  trăng xưa tìm chẳng thấy ,   Ngang đầu tiếng hạc bỗng bâng khuâng !                                      
         Mailoc                                
         Trung Thu Cali                                  
         9-15-2016     
 
 
 
  
         
      
        ĐÀ
         LẠT                        Cuối tuần gởi bạn bài thơ để
         nhớ về Dalat ngày xưa cũ của chúng ta .   Thân    ML   ĐÀ-LẠT NGÀY VỀ       Đà-Lạt
         hỡi ! một trời  nhung nhớ
         ,   Nơi tình yêu chớm
         nở đôi ta .   Đồi
         thông , thác nước , trăng ngà ,   "Xuân Hương "Than Thở"
         mặt hồ như ru .       Ta nhớ
         mãi sân Cù xanh cỏ ,   Bóng
         giáo đường hiện rõ xa xa.   Bên em trong nắng chiều tà
         ,   Khói ngo ai nhúm làm ta nhớ
         hoài .       Nay trở lại mặt mày
         ngơ ngác ,   Cảnh
         nên thơ tan tác còn đâu .   Đồi thông trơ trọi
         rầu rầu ,   Nhà
         nhà san sát để sầu người xưa
         .       Mong tìm lại chiều mưa sương
         khói ,   Mây la đà che lối
         nhà ai .   Giờ đây
         dõi mắt trông hoài ,   Ồn
         ào xe cộ buồn thay đổi đời
         .       Trời lành lạnh , nhớ ơi
         ! ngày trước ,   Em
         co ro bước bước bên anh .   Con đường nho nhỏ thông xanh
         ,   Cao nguyên còn đấy
         trăng thanh đâu rồi !       Rời Đà-Lạt
         bồi hồi chua chác ,   Nỗi u hoài man mác lòng ta .   Cảnh xưa giờ đã
         phôi pha ,   Em ơi ! thôi
         hết bài ca hoa đào .                                       
         Mailoc                (kỷ-niệm
         chuyến về thăm Đalat 2-13-12 )  
 
 
 
  
      
        CHỚM
         THU Quang Tuấn, Mailoc       Mùa thu đã ngập ngừng
         trước cửa , xin chuyển đến bạn thơ một bài thơ và
         bài họa để nhớ về nhà thơ Quang Tuấn   Mailoc       Quê Mẹ và Em       Đất
         khách sao mà lắm tuyết sương 
          Phải đành ướp
         lạnh kiếp tha hương   Ngồi mơ giọt
         nắng hồng quê Mẹ   Sưởi ấm hồn anh
         ngập nhớ thương        Em ở
         quê xa dạt chốn nào   Anh ngoài xứ lạ biết
         về đâu   Ngóng
         trông thôi đã mòn con mắt   Em hỡi bao giờ mới gặp
         nhau .       Quê Mẹ vời trông nhớ
         đến em   Nhớ
         sao nhớ qúa nhớ ngày đêm   Em và quê Mẹ chung hình bóng 
          Anh giữ nghìn năm trong trái
         tim .       Anh rót mời anh chén rượu buồn 
          Chén thì cạn chén thương
         đầy thương   Bâng khuâng ngoảnh lại chân trời
         cũ   Đâu bóng em và bóng
         cố hương ?                                    
                   Quang Tuấn   Bài
         Họa :        Mùa
         Thu Đầu Tiên     
          Đất khách lần đầu nếm tuyết
         sương   Mùa thu càng thắm
         nỗi ly hương   Hồn anh bay bổng
         về bên Mẹ   Đôi mắt
         diệu hiền ngập luyến thương .       Rày đây mai đó
         biết nơi nào   Gian khó xứ
         người chẳng ngại đâu .   Có
         những đêm trường lệ khóe mắt   Tri âm ai đó thấu lòng nhau ?       Không phút
         giây nào quên mắt em   Càng
         thương càng nhớ lúc về đêm   Căn phòng vò võ đèn soi bóng   Nghe rõ từng hồi tiếng nhịp tim.       Rượu sầu
         càng uống lại càng buồn   Tin
         tức quê nhà lại xót thương   Tăm tối ngục tù bè bạn cũ   Trời thu buồn thảm, ôi quê hương !!                                              
         Mailoc                    
                               8-22-2016 
          ( Nhớ về mùa thu đầu tiên ở
         Erie Pennsylvania 1983)  
 
 
 
  
      
        TỰU TRƯỜNG Mai Xuân Thanh, Hồ Nguyễn, Mailoc, Đỗ
         Chiêu Đức     NĂM HỌC MỚI          Đầu
         thu tháng tám sắp khai trường,   Tề
         tựu ghi danh khắp phố phường.   Mẫu
         giáo học trò còn nhỏ tuổi,   Mười
         hai Trung Học vẫn như thường   Thầy
         cô chuẩn bị bài năm mới,   Lớp
         học sẵn sàng thấy dễ thương.   Ba
         tháng hè qua thăm nội, ngoại,   Áo
         quần, cặp sách bảnh thơm hương...                            Mai
         Xuân Thanh   * Ngày 20 tháng 08 năm
         2016       HỌA: HÈ ĐÃ QUA RỒI   Ba
         tháng trôi nhanh đến tựu trường,   Vươn vươn hè hắc đọng quanh phường.   Vui đùa bỏ lại hàng tre mát,   Tấp nập vào trường học toán, chương. 
          Hè đã qua nhanh lưu bóng phượng, 
          Thu sang vẫn đọng tiếng ve thương. 
          Đâu thời son trẻ trường chung học, 
          Thoang thoãng hè xa nhớ dáng hương. 
                                                       HỒ
         NGUYỄN          HỌA :  TỰU TRƯỜNG ( BACK TO SCHOOL )          Thấm thoát
         hè qua, nhớ tựu trường,   Ghi danh
         niên học mới gần phường.   Rộn
         ràng trẻ nhỏ cầm tay mẹ,   Nô
         nức sinh viên tới lớp thường.   Lũ
         lượt bên nhau, chim ríu rít,   Râm
         ran trò chuyện, ấm tình thương.   Đồng
         quê nhảy nhót sao nhanh quá,   Về
         tổ thân quen ấp ủ hương...     
          Mai Xuân Thanh   Ngày
         19 tháng 08 năm 2016       Xin gởi bài hoạ cùng MXT 
          Bài Hoạ :        Mùa Thu Dắt
         Cháu        Tháng chín vương vương buổi tựu trường , 
          Đã nghe lành lạnh khắp trong phường
         .   Không gian bàng bạc mây giăng
         mắc,   Chim chóc lặng im vẽ khác
         thường .   Bước cháu tung tăn
         tràn sức sống ,   Mắt già đăm
         đắm trĩu niềm thương .   Mái
         đầu trắng xoá mùa thu tới ,   Ngan
         ngát bên đường cúc tỏa hương .             Mailoc     
               NHỚ
         BUỔI TỰU TRƯỜNG       Suốt mấy mươi năm chẳng ...Tựu trường, 
          Xứ người chẳng phố cũng không phường.
         (trong khu nhà ở )   Xe đưa tới chỗ
         không thay đổi,   Xe đón tận
         nơi vẫn lệ thường ! ( Houston có xe Bus đón HS )   Y  lệ ba-lô đeo phát chán,   Đâu còn cắp sách thấy mà thương. 
          Hằng năm cứ đến thu thì nhớ
         ....*   Lá rụng, mây bàng bạc...thoáng
         hương (thoáng chút hương xưa)     
                                                 
         Đỗ Chiêu Đức   * NHỚ : 
          ............ Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá
         ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám
         mây bàng bạc, lòng tôi nao nức, những kỷ niệm hoang mang của
         buổi tựu trường !!!....            
         Buổi mai hôm ấy, ........ Nhớ qúa đi thôi !!!          
 
 
  
      
         HỒN QUÊ Mailoc Chuyển thể: Đỗ Chiêu Đức _________________________________________________________________________    Cùng bạn VTT   Khi đôc
         lại bài tứ tuyệt  CHIỀU của anh Chiêu Đức
         , tôi vô cùng cảm xúc với câu thứ hai trong bài  
               CHIỀU 
          "Sân nhà nghiêng chiếu nắng vừa
         buông    " Diều
         vợi lòng quê ngơ
         ngẩn hồn
         "    Chiều tắt chiều tà
         chiều tím mãi'....   Hôn hoàng đã
         biết mấy hoàng hôn !"     
          Và tôi cũng vậy, chỉ với một câu
         thơ thôi cũng đủ làm cho tôi ngơ ngẩn cả tâm hồn mỗi
         khi nhớ về quê xưa . Xin chia sẻ với bạn.   Thân mến    Mailoc  
             HỒN
          QUÊ     
          Chiều thoi thóp nắng
         còn vương trên mái   Làn khói lam trên chái uốn tròn xoay , 
          Mùi cơm chiều trong
         xóm, mủi ngây ngây,   Trời
         vời vợi, ráng mây chiều tím ngắt
         .       Lối đi nhỏ, men theo con đường
         tắt,   Cây cầu
         dừa thầm lặng vắt qua mương. 
          Bụi tre già quẹt
         áo khách bên đường,   Tà áo trắng nử sinh đang dần
         khuất .     
          Mùi gốc rạ nồng
         nồng hòa hương đất, 
          Mùi hoa cau ngây ngất quyện
         trời quê.   Chiếc
         xe trâu lộc cộc chở rơm
         về,   Tiếng
         chim vịt lê thê chiều sông vắng
         .       Ghe dưới bến tiếng ầu
         ơ trầm lắng,   Nước đã ròng bãi cát trắng
         mênh mông .   Chiếc
         cà ràng lửa củi đã dụi xong, 
          Sào đã cấm, thuyền
         bềnh bồng sông nước .  
             Hoa
         lau trắng gió rì rào tha thướt, 
          Đàn cò ma lũ lượt
         cánh tà tà .   Chuông chiều
         buồn xa vắng tiếng ngân nga , 
          Nắng chưa tắt,
         vầng trăng đà thấp thoáng . 
              Tần
         ngần mãi , một mình trên cầu ván
         ,   Dòng sông mờ,
         văng vẳng tiếng sáo thôn   Tình quê hương len lén tận
         tâm hồn.   Tôi nghe
         rõ cả hồn quê đang thở !  
                                
                          Mailoc  
                             
                           8-18-2016                Xin
         phép THẦY             
         cho em tiếp tục làm cái việc " bên hông Chợ Lớn " 
                                                                         
               Thầy nhé !                             
         ............................                LÒNG QUÊ                         
         Lòng quê dợn dợn vời con nước                    
         Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà !                           
          (Tràng Giang - Huy Cận)     Nắng chiều
         vương mái nhà tranh,   Khói lam chiều vẩn
         vơ thành tròn xoay.   Cơm chiều
         thoang thoảng hương bay,   Trời chiều
         vời vợi nghe dài ngẩn ngơ.     
                   Lối đi nho nhỏ
         ven bờ,           
         Cầu dừa thầm lặng vắt hờ qua mương.            Lá tre níu khách qua đường, 
                   Phất phơ
         áo trắng còn vương nắng nhòa.       Bên đồng hương rạ
         tỏa xa,   Hòa cùng hương đất
         hương hoa thoảng nồng.   Xe trâu lôc
         cộc thong dong,   Oang oang chim vịt bên sông
         kêu chiều.                 Bến sông ghe đậu
         dập dìu,             Ầu ơ
         tiếng võng thiu thiu giấc nồng.             Nương
         theo tiếng hát bổng trầm,             Bềnh
         bồng sóng nước bềnh bồng hồn thơ !        Hoa lau theo gió phất
         phơ,   Đàn cò ma trắng lượn
         lờ bay qua.   Chuông chiều văng vẳng
         ngân nga,   Nắng chiều dần tắt trăng
         tà nghiêng treo.                  Tần ngần suốt buổi
         xóm nghèo,             
         Chiều tan chiều tắt chiều theo trăng tà.              Tình quê bát ngát bao la, 
                     Hồn
         quê tràn ngập chan hòa trong tôi.     
                     Bao năm
         xa cách quê rồi !!!                                                       
         Đỗ Chiêu Đức    
 
 
  
         
      
      Vườn Thơ Thẩn gặp nhau qua: 
         10 BÀI TỨ TUYỆT               
 Mailoc,
         Phương Hà, Đỗ Chiêu Đức, Mai Thanh Xuân, Nguyễn Đắc Thắng 
  ễn Đắc Thắng
   VTT ơi,
         xin  mời họa hoặc nhái
         như mọi khi cho vui. Cám ơn . 
          ML   CHIỀU   Không
         gian bàng bạc nắng chiều buông 
          Thương nhớ vu vơ
         ngập cả hồn   Ngày tháng chập chùng trong lặng
         lẽ   Hôn hoàng nháy
         mắt lại hoàng hôn !                Cali 8-8-16                 Mailoc        MỘT TUẦN 
          Mỗi lần xé lịch,
         xấp trong tay   Lắt
         nhắt làm chi để cảm hoài 
          Muốn níu thời
         gian không vội gỡ,   Bảy tờ một lúc cứ
         vèo bay !   Mailoc   
             GIẬT MÌNH 
          Chưa sáng nhà bên nổ
         máy rồi   Giật
         mình ngủ lại khó thì thôi,   Về hưu cứ
         ngỡ thời cày cuốc   Nhớ lại miên man
         khiến bồi hồi .                              
                         Mailoc                      Đường
         Về   Tuổi vàng
         trôi lạnh lùng mải miết 
          Gió cùng mây bám riết
         chân người   Nhân
         sinh kiếp trọ khách đời 
          Đường về thui
         thủi mịt mờ khói sương
         !              
                             
                     Mailoc               Kim Sơn Thiền Viện 
          Suốt tháng năm trần
         ai vội vã   Nhưng
         nơi nầy nhàn nhã khói sương 
          Kim-Sơn hiếu khách
         thập phương   Nhiều
         lần có dịp ta thường ghé thăm 
                    
                             
                   Mailoc       
         Trời Cũ   Lòng vẫn
         mơ xa xăm trời cũ   Những trưa hè bóng rũ hàng me 
          Gà tre trong xóm te-te   Đêm về trăng giải lập
         lòe đóm bay .            
                      Mailoc         Trống
         Trường   Tiếng
         trống trường lạ thay vương
         vấn   Nửa
         đời người sao vẫn trong ta 
          Con đường trong nắng
         chan hòa   Thơ ngây
         duyên dáng, những tà áo bay !                              
                    Mailoc    
                                            
                     Thuyền 
         Trần   Vạn
         pháp vô thường mỗi phút giây , 
          Thuyền trần bào
         ảnh nước cuồn quây .   Sóng xô gió giật mây đen
         kịt ,   Bờ
         bến nơi đâu bóng tối dầy
         .                  
                              Mailoc                              
                        Đáy
         Nước    Trăng lồng
         lộng lung linh đáy nước ,   Trên cầu  mây nhẹ bước
         tiêu dao .   Gió vờn
         hồ sóng lao xao ,   Cầu
         mây tan rả trăng chau mày ngài .                              
                   Mailoc      
                                          
                            
         Thời Gian     
          Vạn cỗ sầu
         thương khóc cuộc đời , 
          Chúng sinh nước mắt
         cũng đầy vơi .   Tóc xanh mấy chốc , bạc đầu
         cụ ,   Thiếu
         nử hôm nao , nội ngoại rồi 
                             
              Mailoc       Hưởng ứng lời mời của anh Mai Lộc, PH xin
          có thơ nhái  hoặc vừa nhái  vừa họa các bài
         xướng rất hay, tràn đầy cảm xúc : Xin gởi đến Thầy
         và các bạn xem cho vui:   CHIỀU    ( Nhái và Họa ) 
              Bàng
         bạc không gian sợi nắng buông   Nhớ
         thương tràn ngập cả tâm hồn   Thời
         gian lặng lẽ trôi đi mãi   Vun vút
         nhanh hơn một nụ hôn       
                                     Phương Hà 
          MỘT TUẦN    ( Nhái và Họa )          Lịch ngày vừa xé, nắm
         trên tay   Lại tiếp tờ sau...cứ thế
         hoài   Để khỏi tiếc thương
         ngày chóng hết   Xé luôn bảy
         mảnh thả bay bay...            
                                Phương Hà  
             GIẬT
         MÌNH   ( Nhái và Họa )       Còn khuya,
         tiếng máy đã vang rồi   Giật
         thót, bật ngồi, thức dậy thôi   Cứ
         ngỡ còn đang thời vướng bận   Nhịp
         tim vội vã đập từng hồi.    
                                  Phương Hà 
           ĐƯỜNG VỀ      ( Nhái
         )       Thời
         gian lặng lẽ trôi dần mãi   Tuổi
         trẻ rời xa khỏi dáng người   Quán
         trọ cuộc đời ai cũng trải   Sau
         cùng lủi thủi một thân thôi    
                              Phương Hà       KIM SƠN THIỀN
         VIỆN      ( Nhái )       Mặc bóng thời
         gian vội vã qua   Nơi này thanh thản
         khói sương pha   Kim Sơn Thiền Viện
         lưu mời khách   Bao dịp đường
         lên in gót ta.            
                     Phương hà    TRỜI CŨ       ( Nhái )     
          Lòng mãi mơ về nơi chốn xưa 
          Trưa hè yên ả dưới hàng me 
          Tiếng gà văng vẳng trong thôn xóm 
          Đom đóm đêm trăng sáng lập
         lòe                  
                  Phương Hà     
          TRỐNG TRƯỜNG           ( Nhái )     
          Nửa đời vương vấn lạ lùng thay 
          Tiếng trống trường xưa vẫn đó
         đây   Ánh nắng chan hòa trên
         lối nhỏ   Những tà áo trắng
         nhẹ nhàng bay            
                           Phương Hà       THUYỀN TRẦN 
             ( Nhái và  Họa )       Cuộc đời
         từng phút lại từng giây   Biến
         đổi không ngừng đến quắt quây   Sóng gió đẩy xô, trời tối sẫm   Bến bờ đâu giữa bóng đen dầy ?!                          
             Phương Hà       ĐÁY NƯỚC       ( Nhái )       Lung linh đáy nước bóng trăng lồng 
          Cầu ván tiêu dao nhẹ bước chân 
          Gió gợn xôn xao làn sóng bạc 
          Cầu tan, mây rã, ánh trăng hờn ! 
                               
             Phương Hà       THỜI GIAN    (
         Nhái và Họa )       Muôn kiếp sầu thương khóc cảnh đời 
          Trần gian khổ lụy lệ đầy vơi 
          Đầu xanh thoắt chốc ra đầu bạc 
          Cô gái năm nao hóa ngoại rồi. 
                               
           Phương Hà       Thầy ơi !           Bài CHIỀU của Thầy làm em
         nhớ câu " Phạ hoàng hôn đáo hựu hoàng hôn " và
         :                        
         Song sa vò võ phương trời,                
           Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng !                                                 
         của Nguyễn Du qúa Thầy ơi !   Xin
         được Họa Vận :      
                      CHIỀU 
          Sân nhà nghiêng chiếu nắng vừa buông, 
          Diệu vợi lòng quê ngơ ngẩn hồn. 
          Chiều tắt chiều tà chiều tím mãi
         ...   Hôn hoàng đà biết mấy
         hoàng hôn !                  MỘT TUẦN 
          Thời gian ai nắm giữ trong tay !?   Lịch bay từng tấm cứ bay hoài ...   Quay ngược đồng hồ kim vẫn chạy ... 
          Mỗi tuần qua tựa lá vàng bay !!! 
                       
          GIẬT MÌNH                              
         Vẳng nghe tiếng ếch bên tai,                          Giật
         mình còn tưởng tiếng ai gọi đò !                                                           
         Trần Tế Xương.   Trời chưa rựng
         sáng đã mưa rồi,   Tiếng ếch
         sau nhà... " ếch " chẳng thôi !   Giật
         mình tỉnh giấc nghe thao thức,   Nhớ
         quê, nhớ qúa... dạ bồi hồi ...     
                     ĐƯỜNG
         VỀ                                Đường
         về đêm nay vắng tanh,                               
         Rạt rào hạt mưa rớt nhanh,                               
         Lạnh lùng mưa xuyên áo tơi...                                Mưa
         chẳng yêu kiếp sống mong manh !                                                 
         Kiếp Nghèo- LAM PHƯƠNG   Thời
         gian mãi miết lạnh lùng,   Gió
         mưa mưa gió não nùng qua nhanh.   Thương
         thay kiếp sống mong manh,   Đường về
         lặng lẽ vắng tanh một mình !     
          Thưa Thầy,          Kim Sơn Thiền Viện của thầy làm em nhớ
         đến Kim Sơn Tự của Pháp Hải Hòa Thượng trong truyện tình
         dân gian Thanh Xà Bạch Xà với Bạch Tố Trinh và chàng thư sinh
         Hứa Tiên ở Hàng Châu đời Tống với di tích Bạch Nương
         Nương Bảo Tháp.     
                    KIM SƠN TỰ 
          Báo đáp nên duyên tội Tố
         Trinh,   Hợp tan tan hợp khóc riêng mình, 
          Kim Sơn Pháp Hải vô không sắc, 
          Chẳng hiểu nhân gian một chữ tình ! 
                         TRỜI
         CŨ   Cái Răng Ba Láng chân trời
         cũ,   Trưa nắng Sa-Kê rộn tiếng
         ve.   Đêm vắng bến sông ven Vàm
         Xáng,   Cây bần chấp chới đóm
         lặp lòe !                TRỐNG TRÀNG   Vượt hai cây số đến cổng tràng, 
          Trưa nắng thùng thùng tiếng trống vang. 
          Sáu chục năm xưa còn vọng mãi, 
          Thùng thùng tiếng trống mỗi thu sang ! 
                         THUYỀN
         TRẦN   Vô thường vạn pháp phút
         từng giây,   Nhân ảnh mờ mờ
         cái búng quay *   Bể khổ mênh mông
         lênh đênh mãi,   Quay đầu là
         bến phúc cao dầy.       * Cái quay búng sẵn trên trời,      Mờ mờ nhân ảnh như người đi
         đêm !                                       
         Cung Oán Ngâm Khúc.                    ĐÁY
         NƯỚC   Đáy nước trăng lồng
         lộng bóng mây,   Mây lồng bóng
         nước ánh trăng đầy.   Trăng
         thanh nước biếc mây lồng bóng,   Nước
         biếc trăng về vớt bóng mây !          
         ( Câu nào cũng có Trăng, Mây, Nước )              
         THỜI GIAN   Năm chục năm xưa em với
         anh,   Hai nửa cùng xây đắp mộng
         lành.   Hồng nhan thoáng chốc đà
         bạch phát,   Tổ mẫu, em giờ đàn
         cháu quanh !!!                                                
         ĐỖ CHIÊU ĐỨC                                                      Kính
         phúc đáp.     BÀI HỌA  :  THƠ "MẤY VẦN TỨ
         TUYỆT"       1) CHIỀU       Một mình xõa tóc gội rồi buông, 
          Kẽo kẹt trưa hè, võng thả hồn. 
          Thoáng chốc bóng câu qua cửa sổ, 
          Tà huy mơ tưởng ngỡ ai hôn ! 
              MXT  (
         ngày 10 tháng 08 ăm 2016 )     
          2) MỘT TUẦN       Nhìn xem, cuốn lịch gở
         liền tay,   Mới đó, ngày qua, cứ
         xé hoài.   Chủ Nhật, thứ hai qua
         sáu, bảy,   Ai hay thấm thoắt một
         tuần bay !       MXT        3) GIẬT MÌNH     
          Năm giờ sáng sớm nổ xe rồi, 
          Mất ngủ, chập chờn, thức dậy thôi. 
          Pha chế cà phê phin với sửa,   Nhâm nhi nhấm nháp một đôi hồi. 
              MXT 
              4) ĐƯỜNG
         VỀ       Cao niên quạnh quẽ buồn đi miết,   Cháu nhỏ tìm quen biết chỗ "người"...   Ai ơi cũng một kiếp đời,   Buông tay nhắm mắt, đổi dời tuyết sương ! 
              MXT 
              5) KIM
         SƠN THIỀN VIỆN       Leo tới Kim Sơn, chùa, vất vả,   Quanh co lòng rộn rã gió sương.   Hành hương đón khách bốn phương, 
          Gái trai già trẻ cũng thường ghé
         thăm.       MXT       6) TRỜI CŨ     
          Đất tạm dung hằng mơ chốn cũ, 
          Võng trưa hè lá rũ cành me. 
          Tiếng gà lối xóm gáy te,   Vui trăng giã gạo bên hè cú bay... 
              MXT 
              7) TRỐNG
         TRƯỜNG       Buổi xưa tiếng trống trường rộn rã,   Nghe thấy lòng êm ả tình ta.   Nhìn xem nắng ấm thái hòa,   Hồn nhiên trong sáng áo tà gió bay !       MXT       8) THUYỀN TRẦN 
              Năm
         canh trằn trọc đếm từng giây,   Sáu
         khắc mơ màng đất vẫn quây.   Ảo
         ảnh rừng nho chim hái trái,   Xuôi
         tay nhắm mắt, bóng đêm dầy.     
          MXT     
          9) ĐÁY NƯỚC       Lồng lộng trời cao in
         bóng nước,   Nghe em ngọt lịm bước
         ca dao.   Bèo trôi lờ lững sóng
         xao,   Trăng chìm dưới đáy, làm
         sao mi ngài !       MXT       10) THỜI GIAN     
          Nhờ chim Ô Thước giúp cho đời, 
          Chức Nữ, Ngưu Lang, nước mắt vơi. 
          Tiên ở trên trời xanh mái tóc, 
          Hạ trần, bạc trắng, lão bà rồi
         !       Mai
         Xuân Thanh    (xin phép kính họa
         thơ "Mấy Vần Tứ Tuyệt" -  Thầy Mai Lộc)   1. CHIỀU   Say
         chiều giọt nắng thẫn thờ buông   Ngẫm bước đường xa trĩu nặng hồn   Ráng đỏ ngập ngừng chân rã rượi 
          Đêm dài tống tiễn bóng hoàng
         hôn       2. MỘT TUẦN   Gỡ
         tờ lịch nhỏ nắm trong tay   Tấm
         gỡ tấm xem cứ thế hoài   Tính
         toán thời gian ngày mấy buổi   Hàng
         tuần thứ bảy cứ vèo bay!     
          3. GIẬT MÌNH   Không gian vắng lặng chẳng yên rồi   Tiếng máy đang gầm rú một thôi 
          Thân bật tay quơ tìm vũ khí 
          Con tim loạn nhịp đập liên hồi! 
              4.
         ĐƯỜNG VỀ   Sương mờ
         ẩn hiện nẻo sơn khê   Ngẫm
         có cần chăng một lối về?   Để
         gọi tình thương ngày khốn khó?   Để buồn trăn trở bước chân đi?       5. KIM
         QUANG TỰ   Thanh bình tĩnh lặng
         cửa từ bi   Một cõi nhân
         sinh Phật độ trì   Có những
         âm hồn đang hí hởn   Đang
         chờ mõ lệnh để buông ghì!       6. TRỜI CŨ 
          Vẫn bầu trời cũ đảo vần mây 
          Vẫn gió lang thang đuổi bóng ngày 
          Vẫn giọng hòa âm lời oán thán 
          Bạo tàn vẫn đứng thế lung lay! 
              7.
         TRỐNG TRƯỜNG   Bường qua Tháng
         Tám lẫn trời sương   Để
         lắng hồn tan tiếng trống trường   Một thuở rộn ràng lưu ký ức   Cuộc đời tuổi trẻ vẫn hoài vương! 
              8.
         THUYỀN TRẦN   Vô thường cảnh
         ngộ tính từng giây   Phút
         lỡ cơ qua trống vắng bày   Ảo
         ảnh chập chờn luôn thách đố   Con thuyền nghẽn lối giữa vòng quay!       9. ĐÁY
         NƯỚC   Mặt hồ gió gợn
         lung linh sóng   Đáy nước
         hàng cây lay bóng lộng   Chiếc
         lá lìa cành đảo cánh quay   Buông vèo một loáng sương mờ đọng!       10. THỜI
         GIAN   Thời gian chạy mãi với
         thời gian   Gắn cuộc đời trôi
         phút khởi tàn   Giữa mảnh
         gian nan đầy cảm xúc   Sắc
         không không sắc vẫn lan man!     
          Nguyễn Đắc Thắng   CHS - Trung học Kiến Phong      __________________________________________________________________________________________________  
             
 
 
  
         
      
      ROSÉE - SULLY PRUDHOMME 
              Cùng Bạn ,   Xin chuyển dến Bạn môt bài thơ của Sully
         Prudhomme đã làm tôi cảm xúc nhiều .   Sully Prudhomme tên thật là René-Francois-Armand Prudhomme  (1839-1907)
         là một nhà thơ Pháp và là thành viên của Viện Hàn
         Lâm Pháp.   Ông là người
         đầu tiên trên thế giới đoạt giải Nobel Văn Học . 
          Năm vừa lên hai tuổi , ông đã
         mồ côi cha , gia đình sa sút khó khăn , gia đình phải sống
         dưới sự đùm bọc của người chú . Cậu bé 8 tuổi
         vào học Lycée Bonapart , vừa giỏi toán vưà say mê ngôn nhử
         văn chương .. Năm 1860 , ông in tập thơ đầu dưới bút danh
         Sully Prudhomme được đánh giá khá cao . Năm sau, một nhà xuất
         bản in thơ ông vào tập Le Parnasse contemporain. Năm 1870  , chiến tranh Pháp
         Phổ bùng nổ , ông xin đầu quân , ông bị liệt bại , sau cùng
         phải cưa mất hai chân , Năm 1888  ông xuất bản trường ca Le
         Bonheur gồm 4000 câu thơ đê cao sự ham học , thiện tâm và lòng
         hi sinh . Năm 1901 ông trở thành người đầu tiên nhận giải
         Văn Học  do lý tưởng cao cả kết họp giữa tình cảm và
         tài năng . Sully Prdhomme đã trao cả tiền thưởng của mình cho
         các nhà thơ trẻ nước Pháp . Ông mất tại nhà riêng
         ngoại ô Paris , hưởng thọ 68 tuổi .      Trở lại bài thơ Rosée , Hạt Sương , theo 
         chúng ta , người thường , thi hạt sương là hạt sương không
         hơn không kém  có gì đâu phải nghĩ ngợi . Nhưng dưới
         mắt của thi nhân , nhìn giọt sương , người muốn biết nó
         từ đâu đến , kết thành ra sao ?do duyên nào ? đưa đến
         nhân qủa . Rồi thi nhân lại liên tưởng hạt sương với
         giọt nứớc mắt của mình , nước mắt tự sẳn có trong
         hồn của mọi người . Người cứng rắn khô khan , trước những
         khổ đau họ chịu đựng giỏi , nhưng với người đa sầu
         đa cảm , nước mắt dường như phuc sẳn trong tim trong khoé mắt
         ,  chỉ cần một xúc động đau buồn hay một niềm hạnh phúc
         dịu dàng cũng đủ làm dòng lệ ràn rụa tuôn rơi . . 
          Xin lổi đã dài dòng . Cám ơn
         Bạn   Thân kính   Mailoc     
          ROSEÉS   * 
          Je rêve, et la pâle rosée   Dans les plaines
         perle sans bruit,   Sur le duvet des fleurs posée   Par la main fraîche de la nuit. 
         *  D'où viennent ces tremblantes gouttes ?   Il ne pleut pas, le temps est clair ;   C'est
         qu'avant de se former, toutes,   Elles étaient déjà dans l'air.  *  D'où viennent
         mes pleurs ? Toute flamme,   Ce soir, est douce au fond des cieux ;   C'est que je les avais dans l'âme   Avant de les sentir aux yeux.  *  On a dans l'âme une tendresse   Où
         tremblent toutes les douleurs,   Et c'est parfois une caresse   Qui trouble, et fait germer les pleurs  *                                               
         René-François SULLY PRUDHOMME                                     
                                   (1839-1907) 
                       
         HẠT  SƯƠNG     
          Hồn mơ đến hạt
         sương lóng lánh  ,   Trong
         cánh đồng óng ánh lặng êm .   Do bàn tay mát hơi đêm ,   Trên hoa nước đọng tơ viền
         ngọc sương .     
          Từ đâu đến hạt
         sương run rẩy  ?   Trời
         sáng trong không lấy giọt mưa !   Trước khi thành hạt mới vừa
         ,   Đã trong không khí có
         thừa tạo thôi .     
          Từ đâu nhỉ ! lệ
         tôi nóng ấm ?   Trời
         ru êm , thâm thẩm chiều nay  !   Lệ sầu chất sẳn hồn ai , 
          Trước khi mắt ướt
         cảm hoài tuôn mau  .     
          Hồn đã chứa niềm
         đau êm ái ,   Nơi khổ
         đau đọa mãi tâm can .   Đôi
         khi cảm khái dịu dàng,   Cũng làm nước mắt dâng tràn xót thương 
         .                                    
         Mailoc  phỏng dịch                                          
         10 28-14                 
 
 
 
  
         
      
        MỘT
         NGÀY ĐẦU THÁNG 7/2016 Ở
         SAPA.  Viết từ Sapa, Sài Gòn, Nam Cali: Phạm Khắc Trí, Mailoc, Phương
         Hà                             
               SÁNG SỚM, NGƯỜI CON TRƯỞNG, CHE Ô,
         DẪN BỐ, RA PHỐ UỐNG CÀ PHÊ, NGẮM MƯA NÚI.  NGỒI Ở
         NGOÀI HIÊN MỘT TIỆM ĂN MỚI VỪA MỞ CỬA TRONG NGÀY ĐỂ
         ĐÓN DU KHÁCH. MƯA ĐÊM CHƯA DỨT, VẦN CÒN RỈ RẢ. HAI
         BỐ CON, TRẺ MỘT TÁCH EXPRESSO, GIÀ MỘT LY TRÀ GỪNG NÓNG. TRẦM NGÂM. BỖNG NHIÊN NHỚ ĐẾN MỘT CÂU CHUYỆN THIỀN VỀ TIẾNG VỖ TAY CỦA MỘT BÀN TAY? LẠ NHỈ? MỘT TAY, KHÔNG PHẢI HAI TAY, LÀM SAO MÀ VỖ THÀNH TIẾNG ĐỂ NGHE ĐƯỢC. NGƯỜI XƯA NGỤ Ý GÌ ĐÂY TRONG CÂU CHUYỆN
         NÀY? HỮU THANH TRONG VÔ THANH? LÀ MỘT CHÂN LÝ ĐẾ TÌM KIẾM HAY CHỈ LÀ
         MỘT MƠ TƯỞNG HÃO
         HUYỀN? KHÔNG BIẾT VÀ THỰC RA TÔI CŨNG KHÔNG CÒN HAM MUỐN
         ĐỂ TÌM HIỂU NỮA. CHỈ BIẾT NGAY LÚC NÀY, LÒNG VUI, NGHE TIẾNG NGƯỜI CON NHẮC, BỐ UỐNG TRÀ ĐI CHO ẤM KẺO NGUỘI.   PKT 07/25/2016                  
                   Mưa
         Núi       Sa-pa sáng sớm
         khói sương mờ,   Còn ngủ
         say sưa phố lặng tờ .   Le lói vầng hồng sau rặng núi , 
          Màn mưa lướt thướt
         dệt trời mơ.     
          Khép nép co ro dưới chiếc
         dù,   Bố con lặng
         bước khách nhàn du .   Ngoài
         hiên hàng quán vừa khi mở   Rảo mắt mây giăng khói mịt mù . 
              Cà
         phê thơm phức, quyện gừng nồng 
          Mưa núi thì thầm tiếng
         đục trong.   Trầm lắng
         hồn ai trong chánh niệm,   Trần gian đẹp qúa khách ghi lòng ! 
                     Mailoc   
                 7-26-16   ( Thân tặng anh Phạm Khắc Trí
         )      
                 Thầy Trí và anh Mai Lộc kính,   Cách đây mấy năm, PH cũng đã lên
         Sapa, buổi sáng mặc áo ấm đi dọc theo các con đường khi
         thành phố còn ngái ngủ, dày đặc sương mù. Tháng
         12, trời rất lạnh, cái lạnh như úp chụp từ trên xuống và
         lan tỏa từ đất lên, con người cảm thấy bé nhỏ làm
         sao, bơ vơ làm sao giữa cảnh đất trời  giao tiếp hoa quyện
         nhau ấy. Hai bàn tay nắm chặt nhau cho ấm. im lặng không dám khuấy
         động cái không gian tĩnh lặng trong vắt ấy- trong vắt như thủy
         tinh - dù xung quanh đang mịt mù sương tỏa....   PH xin mượn vần bài thơ đầy cảm xúc của
         anh Mai Lộc để chia sẻ cảm xúc cùng Thầy Trí trong một buổi
         sáng mù sương ở Sapa     
           BUỔI SÁNG Ở SAPA   ( Họa bài MƯA NÚI của Mai Lộc )      Đồi núi sương giăng trắng
         mịt mờ   Không gian tĩnh mịch
         lặng như tờ   Bình minh rón
         rén sau vòm lá   Lất phất
         mưa nhòa gợi cõi mơ     
          Một già một trẻ nép chung dù 
          Phố núi an nhàn bước lãng du 
          Ghé quán cà phê ngồi nhấm nháp 
          Bên ngoài hiên lạnh ngập sương
         mù       Hương quyện không gian, khói tỏa nồng   Mặc đời bao chuyện đục và trong 
          Lòng vui chẳng gợn niềm xao động 
          Thanh thản cha con phút ấm lòng. 
              Phương
         Hà      
         
      
       THƯ VIẾT TỪ HOÀNG LIÊN SƠN    Lý Thương Ẩn, Phạm
         Khắc Trí, Mailoc, Phương Hà                  
                  TRÍCH ĐOẠN NHẬT KÝ RỜI GỬI
         THÂN TÌNH VỚI LỜI CẦU CHÚC AN VUI  Tri Khac Pham <Phamid1934@gmail.com>   TRÚ QUÁN TOPAS, HOÀNG LIÊN SƠN ,MỘT NGÀY ĐẦU THÁNG
         7/2016        ĐÊM NẰM NGHE MƯA RƠI RỈ RẢ. SÁNG DẬY MỞ CỬA
         HỨNG GIÓ SỚM. MỘT CON ÉN LẺ ĐANG ĐẬU TRÊN CÀNH TRÚC
         NGOÀI LAN CAN VỤT BAY ĐI, BỎ LẠI MỘT KHOẢNG KHÔNG TRỐNG HẸP TRONG
         SUỐT,IM LÌM , ĐẦY MÂY TRẮNG NÕN BAO QUANH. NHÌN XUỐNG THUNG LŨNG
         NGOÀI XA, VÀI CĂN NHÀ NHỎ RẢI RÁC BÊN NHỮNG THỬA RUỘNG
         LÚA THẤP CAO TẦNG LỚP. DƯỜNG NHƯ ,Ở DƯỚI CHÂN NÚI,TRỜI
         VẪN CÒN MƯA.       LẠI NHỚ ĐẾN BÀI DẠ VŨ KÝ BẮC (ĐÊM
         MƯA GỨI VỀ BẮC) CỦA LÝ THƯƠNG ẨN ĐỜI ĐƯỜNG.
         "QUÂN VẤN QUY KỲ VỊ HỮU KỲ/ BA SƠN DẠ VŨ TRƯỚNG THU
         TRÌ / HÀ ĐƯƠNG CỘNG TIỄN TÂY SONG CHÚC / KHƯỚC THOẠI
         BA SƠN DẠ VŨ THÌ ". BẠN HỎI HẸN VỀ CHƯA ĐỊNH ĐƯỢC/
         ĐÊM THU MƯA NÚI TRÀN AO ĐẦY/ NGÀY NÀO CHONG NẾN RIÊNG TÂY
         NHỈ/ ĐẾ NÓI VỀ MƯA ĐÊM Ở ĐÂY.       Ừ NHỈ, BIẾT
         CÓ NGÀY NÀO, CŨNG ĐÃ HƠN 60 NĂM RỒI. PKT 07/22/2016   
          Tri Khac Pham  Phamid1934@gmail.com       Cảm khái vẽ đẹp mơ màng của Hoàng Liên
         Sơn do anh diễn tả , Mailoc xin có đôi vần chia sẻ cùng anh . Chúc
         anh chị có chuyến du lịch đầy thơ mộng .   Thân kính   ML         Quán Núi Topas   Quán núi đêm nằm rỉ rả mưa ,   Cửa ngoài sương sớm gió mây lùa . 
          Lan can, én lẻ rời cành trúc , 
          Bỏ lại khung trời vắng lặng chưa ! 
              Ẩn
         hiện trong mây mấy nóc nhà ,   Con
         đường nho nhỏ dốc xa xa .   Bậc
         thang ruộng rẫy sườn đồi lượn ,   Đẹp mắt tay người đã tạo ra .       Núi đồi mây
         trắng cuốn xây thành ,   Thung lủng
         sương mờ khói tỏa nhanh .   Tiên
         cảnh bồng lai đây trước mắt ,   Khách
         du cám cảnh bước không đành .                 Mailoc    
                    7- 22 - 2016      
           ( Thân tặng anh Phạm Khắc Trí )   Thưa Thầy Trí và anh Mai Lộc,   Đọan văn  TRÚ QUÁN TOPAS...rất truyền cảm
         cuả Thầy Trí đã lay động tâm tư đa cảm của anh Mai Lộc
         để trào tuôn những vần thơ cảm tác tuyệt vời qua những
         đoạn thơ thất ngôn tứ tuyệt trong bài QUÁN NÚI TOPAS làm
         lay động lòng người. Phương Hà xin ăn theo, mượn nguyên
         ý thơ, họa lại theo bài sau đây:           ĐÊM MƯA TOPAS     
          Nửa đêm thức giấc lắng nghe mưa 
          Phần phật ngoài hiên tiếng gió
         lùa   Cánh én lặng rời
         xa khóm trúc   Ánh trăng đầu
         núi lặn hay chưa ?       Mịt mờ sương xuống trước hiên nhà 
          Che phủ con đường dốc núi xa 
          Ruộng lúa bậc thang nằm uốn lượn 
          Thiên nhiên tuyệt đẹp trải lan ra... 
              Đồi
         núi trong mây tựa bức thành   Lũng
         xa sương khói tỏa lan nhanh   Bồng
         lai tiên cảnh là đây hẳn   Ngơ
         ngẩn lòng ai bước chẳng đành.       Phương Hà 
          ( Cảm họa phóng tác bài QUÁN
         NÚI TOPAS của Mai Lộc ) _____________________________________________________________  
                       
 
 
 
   
      
        ĐÈO HÒN GIAO   Con đường
         núi vách cheo leo vực thẫm ,   Đèo Hòn Giao chầm chậm
         lúc lên cao .   Nhiều
         khúc cong chóng mặt vách nhô chào ,   Chuối rừng mọc lưng
         đèo sườn lỏm chỏm . 
              Có
         những chổ mặt đường
         nhiều lồi lỏm ,   Những chồi thông mơn
         mởn gió lay lay   Sương
         mờ giăng mây thấp cảnh bồng
         lai .   Bóng sườn núi
         đổ dài trời sắp tắt
         .       Hơi núi lạnh mặt người
         chiều hiu hắt ,   Hồn
         cô đơn rảo mắt  chập
         chùng xa .   Rừng âm
         u cô tịch ánh dương tà ,   Mây trên đỉnh la đà, bồng
         lai cảnh .     
          Đường trơn ướt
         , suối tràn từ khe rãnh   Bên vệ đường mưa
         tạnh nước ào ào .   Mấy bóng người , gùi
         củi chất cao cao ,   Bao trẻ nhỏ gập mình mau chân
         bước .     
          Người sắc tộc
         có gì để mơ ước ? 
          Bạn núi rừng suối
         nước tiếng thông reo   Dứt mưa chiều đêm
         xuống ánh trăng gieo ,   Khoai
         với bắp, bếp nghèo vui buổi
         tối .     
          Đêm ĐàLạt , mệt
         nhoài buông trên gối ,   Giường nệm êm nhớ tới
         cảnh ban chiều ,   Xót
         trẻ thơ những nét mặt
         buồn hiu   Càng nghĩ
         ngợi, ôi bao điều trăn trở . 
                                                 
         ĐàLạt đêm 12-th 2-2012                         
                                     Mailoc   Đèo
         Hòn Giao:   Đường
         tỉnh 723 là tên gọi
         của con đường nối thành phố Nha Trang tỉnh Khánh Hòa với thành phố Đà Lạt tỉnhLâm Đồng của Việt Nam. Đường tỉnh 723 nối đoạn
         cuối của quốc lộ 20 với phần quốc lộ 1 đi qua Khánh Hòa, liên thông vùng biển miền
         Trung với cao nguyên Lâm Đồng, nên được
         mệnh danh là "con đường nối
         biển và hoa".   Đường
         tỉnh 723 được khởi công ngày
         20 tháng 4 năm 2004, dài 131,5 km. Đường đi từ Đà Lạt đến huyện Lạc Dương rồi huyện Khánh Vĩnh và Diên Khánh của tỉnh Khánh Hòa. Đoạn qua đèo Hòn Giao cao 1700m, dài 33 km là đèo dài nhất Việt
         Nam (sau đèo Pha Đin dài 32 km). Đường đi qua nhiều đồi
         núi hiểm trở, với nhiều
         khúc cua gấp, vách đá cao và vực sâu
         đến 300m tạo nên phong cảnh hùng
         vĩ hai bên. Tuyến đường này còn đi
         ngang quaVườn quốc gia Bidoup Núi Bà - vườn quốc gia có tài nguyên sinh học
         đa dạng bậc nhất tại
         Việt Nam. Du khách sẽ có cảm
         giác lạ lẫm khi được tắm
         mình trong làn sương mờ mờ ảo
         ảo. Ở đây mỗi sáng ra, đến
         tám giờ mù sương vẫn còn
         bao phủ. Và chiều lại, khoảng
         ba, bốn giờ chiều trở đi,
         những "thung lũng mù sương" phiêu bạt
         đó lại sà xuống con đường. 
          Ngày 24 tháng 7, 2007 chính thức hoàn thành giai đoạn 1 của
         tuyến đường. Đoạn từ
         Đà Lạt đến Lạc Dương
         hiện vẫn còn chưa thi công xong. Trong
         tương lai đây là sẽ là tuyến
         đường quan trọng và có ảnh
         hưởng đến sự phát triển
         kinh tế - xã hội của hai tỉnh
         Lâm Đồng và Khánh Hòa. Ngoài ra tuyến
         đường này còn thu hút nhiều du khách
         đến với vùng Cao nguyên. Đó là sẽ
         là điều kiện thuận lợi
         để phát huy những tiềm năng du lịch
         của vùng cao nguyên - vùng biển nói chung
         và Khánh Hòa - Lâm Đồng nói riêng.      
 
 
  
      
          Chuyển đến các bạn một bài
         thơ tiếng Pháp  hay và đầy ý nghĩa nói về cái đẹp
         của tuổi già qua bài dịch của Danh Hữu và Mailoc   Thân   ML 
                 Vieillir
         en beauté !          Vieillir en beauté, c'est vieillir avec son cœur;   Sans remord, sans regret, sans regarder l'heure;   Aller de l'avant, arrêter d'avoir peur;   Car, à
         chaque âge, se rattache un bonheur.       Vieillir en beauté, c'est vieillir avec son corps;   Le garder sain en dedans, beau en dehors.   Ne
         jamais abdiquer devgant un effort.   L'âge n'a rien à
         voir avec la mort.       Vieillir en beauté, c'est donner un coup de pouce   À ceux qui se sentent perdus dans la brousse,   Qui
         ne croient plus que la vie peut être douce   Et qu'il y a
         toujours quelqu'un à la rescousse.       Vieillir en beauté, c'est vieillir positivement.   Ne pas pleurer sur ses souvenirs d'antan.   Être
         fier d'avoir les cheveux blancs,   Car, pour être heureux,
         on a encore le temps.       Vieillir en beauté, c'est vieillir avec amour;   Savoir donner sans rien attendre en retour.   Car,
         où que l'on soit, à l'aube du jour,   Il y a quelqu'un
         à qui dire bonjour.       Vieillir en beauté, c'est vieillir avec espoir;   Être content de soi en se couchant le soir.   Et
         lorsque viendra le point de non-recevoir,   Se dire qu'au fond,
         ce n'est qu'un revoir.                                 
         Un certain Monsieur              Cái già đẹp đẽ 
                 Già
         đẹp đẽ, già từ tim óc, 
          Không ăn năn, trách móc, đợi
         thì.   Cứ tiến
         tới, quẳng sợ đi;   Mỗi thời, hạnh phúc,
         du di tương phùng.     
          Già đẹp đẽ,
         già cùng thân xác   Đẹp
         lành mạnh, tương tác trong ngoài. 
          Khó khăn, cũng chẳng so vai; 
          Tuổi đời, cái
         chết, quan hoài chi nhau.     
          Già đẹp đẽ,
         là mau giúp đỡ   Cho
         những người cần trợ một
         tay.   Để ai chưa
         đủ tin ngay   Rằng
         thời vẫn có người hay giúp đời. 
              Già
         đẹp đẽ, già thời thực
         tế,   Chuyện
         cũ, đừng khóc kể lan man.   Bạc đầu, đáng phải
         hân hoan,   Bởi chưng
         hạnh phúc, thời gian vẫn còn. 
              Già
         đẹp đẽ, lòng son diệu vợi, 
          Biết cho đi, chẳng
         đợi hồi quà.   Mà đây kia, mỗi sáng ra   Có ai đâu đó, cùng ta, hỏi chào. 
              Già
         đẹp đẽ, già sao trọn ước, 
          Mỗi đi nằm, thấy
         được vừa lòng.   Những khi, gặp việc chẳng
         mong   Coi như chuyện
         cũ, thật không đáng gì.                                     
         Danh Hữu thoát dịch.                                
                   Paris 19-6-16       
                   NÉT ĐẸP
         GIÀ       Già vẫn đẹp với
         con tim rắn rỏi ,   Không dày vò hối tiếc cánh thời
         gian.   Nhìn tương lai
         không sợ hãi hoang mang,   Ở
         mỗi tuổi , mỗi niềm vui dào
         dạt.      
         Già vẫn đẹp
         trong thân tâm an lạc,   Sạch
         trong hồn , tươi mát xác thân ngoài . 
          Không buông xuôi vẫn cố
         gắng miệt mài,   Mặc tuổi tác, "chết"
         chưa là nỗi sợ .       Già
         vẫn đẹp khi lòng đầy hớn
         hở,   Vui giúp người
         nâng đỡ mỗi khi cần. 
          Vững lòng tin nơi
         cái đẹp tha nhân,   Tình
         tương trợ ân cần luôn mọi
         lúc.       Già vẫn đẹp khi lạc
         quan không dứt,   Không
         khóc than, ray rứt chuyện ngày qua .   Mái đầu sương ta
         hãnh diện thật thà ,   Vẫn hạnh phúc thời
         gian ta còn lại .     
          Già vẫn đẹp
         với tấm lòng nhân ái ,   Luôn cho đi, ơn nghĩa chẳng
         mong cầu.   Từ
         ban mai và bất cứ nơi đâu 
          Bàn tay bắt mỗi
         ngày câu chúc tụng .       Già vẫn
         đẹp, cuộc đời luôn hi vọng
         ,   Tự hài lòng khi
         bóng xế chiều tà .   Và một khi cảm nhận
         hết thiết tha ,   Ta
         tự nhủ chỉ là cuộc
         từ giả .     
                          Mailoc
         thoát dịch                  
         Cali 6-19-2016        
 
 
 
  
         
      
      GIÀ                
                Thơ Mailoc Chuyển thể thơ:
         Đỗ Chiêu Đức Cảm tác: Cao Linh Tử  
 
 
 
   Sáng nay, đọc lại bài thơ cũ, lòng buồn
         buồn gởi đến các bạn để chia sẻ . 
 Thân mến  
 Lộc 
    
              GIÀ  !                                                         
         GIÀ !  
   
 Già ơi!  mi đến
         thật rồi sao ?                    
         Già đến thật rồi sao ? 
 Trằn
         trọc vài đêm má nhợt màu               
         Trằn trọc tóc thay màu. 
 Nhức
         mỏi rêm rêm đau khắp chổ              
         Xương cốt rêm cùng khắp, 
 Liều
         xiều chân bước, gối ôi chao !             
         Liều xiều bước thấp cao
         ! 
   
 Năm truớc thu về
         dạ ước ao ,                      Thu
         về những ước ao, 
 Đã
         nghe khoan khoái , sức dồi dào .         
         Sức khỏe mãi dồi dào. 
 Bây
         giờ chút lạnh nghe ơn ớn                     
         Hơi thu nghe ớn lạnh,        
 Áo
         ấm  tay dài với cổ cao .                          
         Áo ấm với cổ cao ! 
   
 Trí
         nhớ ngày nao cũng vẫy chào ,               
         Trí nhớ cũng vẫy chào, 
 Tên
         nguời chử nghĩa nắm tay nhau .           
         Chữ nghĩa nắm tay nhau, 
 Đi đâu trốn 
         biệt chìm trong nảo ,                
         Chìm sâu trong trí não, 
 Cố nhớ
         móc moi tức muốn trào... !                
         Moi óc... tức muốn trào !... 
   
 Già
         ơi! chầm chậm được
         không nào ?             Gìa ơi,
         xin chậm nào, 
 Xin đến từ
         từ chớ qúa mau                            
         Từ từ chớ qúa mau ! 
 Xồng
         xộc làm chi  nhân thế hoảng ,               
         Xồng xộc chi thêm hoảng, 
 Bàng
         hoàng mỹ nữ trách Trời cao .                
         Mỹ nữ... trách trời cao !!! 
   
 Bạn
         xưa gặp lại cứ mầy
         tao                             
         Bạn cũ vẫn mầy tao, 
 Hoàn
         cảnh từng người dạ xốn
         xao                    Vài
         thằng... dạ xốn xao ! 
 Rượu
         đỏ mềm môi rồi cũng dứt
         ,                      
         Gặp gỡ mềm môi... chén ! 
 Ngày
         mai còn mất khiến lòng đau .                
         Biết ngày sau ra sao ?!!! 
   
 Đất
         khách tình quê vẫn rạt rào ,                     
         Nhớ quê tình rạt rào, 
 Lấy
         gì đổi được tuổi trăng
         sao .                       
         Đâu rồi tuổi trăng sao ? 
 Hồn
         theo khói thuốc  vờn theo gió                   
         Vờn theo làn khói thuốc, 
 Bỗng
         thấy trong ta chút nghẹn ngào  !             Lòng
         ta bỗng nghẹn ngào !!! 
   
              
         NhL                                  
                         Đỗ Chiêu Đức 
             Cali (6-29-10)    
                                   Houston, June 7, 2016  (Kỷ niệm ngày họp
         mặt :Ân-Lạc-Lộc-Tuởng-Kiệt 
          tại Wesminster nơi nhà Lạc
         6-29-10 , bây giờ thì 2 người 
   đã ra đi
         , một người ngồi xe lăn trong nursing
         home )    
 TỈNH GIẤC 
   
   
 Bốn mươi
         năm lẻ tìm sinh kế 
 Đôi ngả trời xa biệt mái
         trường 
 Kẻ lạ lạc loài trên đất mẹ 
 Người
         buồn lây lất chốn tha phương 
 Tàn canh ác mộng còn
         đeo đuổi 
 Bạc tóc vô thần chửa hết vương 
 Tự giác
         tìm an trong lẽ đạo 
 Đua tranh phải trái tập xem thường. 
   
 Kính tặng
         Thầy tui, 
 Cao Linh Tử 
 9/6.2016  
 _________________________________________________________________________________________________________  
  
                                                                                 
      
       LẶNG LẼ Mailoc, Danh Hữu, Song Quang        
                      LẶNG
         LẼ NƠI ĐÂY     
          Buổi sáng ngoài hiên với tách
         trà ,   Mới đây mà đã
         một tuần qua ,   Vẫn bầy sẻ
         cũ bay sà xuống ,   Dáo dác
         tìm mồi bỗng vút xa .     
          Cúc vàng hàm tiếu sắp ra hoa , 
          Đôi  bướm bên hoa cánh mượt
         mà ,   Vài nụ hồng dòn
          đà kết trái   Ngập
         ngừng hè đến nắng vàng pha.       Năm ngoái ,ngoài sân
         dưới bóng dù ,   Đê
         mê cháu thích giọng ông ru.   Năm
         nay bồng ẩm cháu vùng vẫy ,   Len
         lén chút buồn tựa lá thu !.     
          Lặng lẽ nơi đây với sắc trời
         ,   Thời gian tan tác tóc ông
         rơi .   Sang năm cháu lớn thêm
         đôi chút ,   Lạt lẽo bên
         ông hết chọc cười   !     
          Thời gian vun vút áng mây trôi 
          Thờ thẩn bâng khuâng dạ đứng
         ngồi.   Đã biết đời
         người là giấc mộng ,   Sao
         buồn vơ vẩn mãi không thôi !                            Mailoc 
                             
           Cali 5-21-16      Mượn vần
         bài "Lặng lẽ nơi đây" của anh Mai Lộc                      
         Đi thôi !       Mỗi sáng cà phê, thế tách trà.   Trà nay, hóa chất đã phun qua.   Nghe mà phát sợ, thôi đành bỏ, 
          Vị lợi ? Tính người, như đã
         xa !       Nhớ lại, khi xưa, trà với hoa   Với trăng, với gió, với thơ, mà   Một thời, ta học làm thi sĩ   Chữ mới, tình xưa, đem trộn pha. 
              Xách
         máy ra vườn, dưới bóng dù   Thời nay, vào mạng, khỏe như ru.   Năm châu, du lịch trong giây phút;   Hạnh phúc này, ta hãy tận thu.       Thế giới và ta, dưới
         góc trời,   Chợt nghe, đâu
         đó, lá vàng rơi.   Không gian,
         bỗng thấy như chùng lại,   Cảm
         giác, quanh ta, tiếng kẻ cười.       Thời gian, cứ thế,
         mặc tình trôi,   Thế giới
         thì đi, ta lại ngồi ...   Sao cứ
         quẩn quanh, thơ cũ kỹ.   Đứng
         lên, cùng thế giới, đi thôi !     Danh Hữu           CAFE,TRÀ
         CÓ LÀM VƠI NỔI NHỚ ??     
                                               
         Khó bỏ café ,khó bỏ trà !                                        
         Thói quen vui thú mấy năm qua                                        
         Cuộc đời gắn bó bao nhiêu ấy                                        
         Hạnh phúc đây rồì ở chẳng xa !                                            
         Đã thế ! còn thêm thích giởn hoa (hoa thiệt nhe)                                        
         Ra vườn cắt tỉa mấy cành mà....                                        
         Lay ơn vàng đỏ vờn trong gió                                        
         Cánh bướm chập chờn lúc nắng pha                                            
         Đôi lúc,ngồi phơi dưới tán dù                                        
         Vần thơ rỉ rả lắng lời ru                                         Xét
         mình thanh thản tâm hồn lạ !                                        
         Nhác thấy ngoài hiên rụng lá Thu                                             
         Lữ thứ vùi thân ở cuối trời                                        
         Tưởng mình như một cánh diều rơi                                        
         Quê hương xa tấp niềm lưu luyến                                        
         Cố quốc trông theo....lở khóc cười !                                            
         Đối diện dòng đời nghiệt ngả trôi                                        
         Mà ta sao lại cứ yên ngồi ???                                        
         Cà phê có thể tìm quên lãng ?                                        
         Chỉ gợi nổi buồn gặm nhắm thôi !!                                                          
         SONG  QUANG ________________________________________________________________________________________  
 
 
 
  
         
      
       Khi Tuổi
         Đời Chồng Chất      Góc đường đó tới lui quen
         thuộc lắm ,   Sao hôm
         nay xa lắc gắp đôi lần .   Thêm dốc kia, làm chân cẳng như dần     Chẳng để ý ,hình như ai đắp vội
         ?                        
              Hụt chuyến buýt, rượt theo xe hết nổi ! 
          Dường xe nào cũng phóng
         vội hơn xưa ?   Cầu
         thang giờ cũng cao nghệu khó ưa   Thời ta trước làm gì cao quá vậy ?       Mùa đông lạnh năm nay run lẩy bẩy ,   Lò sưởi giờ cũng vậy chẳng ấm chăng
         ?   Báo hằng ngày chử
         nhỏ rức lăn tăn ,   Hãy
         để ý , hình như khuôn chử mới ?       Những
         người trẻ hôm nay trông phơi phới ,   Trẻ hơn tôi so với tuổi cùng thời .  
         Còn những người xấp xỉ 
         cở tuổi tôi ,   Trông
         lụ khụ , già hơn tôi thấy rõ .       Hôm
         nọ gặp một bà quen thuở nhỏ ,   Em quá già , ôi thật khó nhận ra  . 
          Em nhìn tôi xa lạ chẳng thiết
         tha ,   Buồn ngơ ngác
         xót xa thời tri kỉ .     
          Sao thiên hạ quanh tôi luôn lí
         nhí ,   Vểnh lổ tai không
         hiểu họ nói chi ?   Còn
         áo quần cũng khó xỏ mỗi khi   Thật bực bội mông đùi, vừa để  ý
         .       Mãi nghĩ ngợi về bao điều phi lý 
          Sáng trước gương tôi
         ngắm kỹ bóng hình   Bốn
         mươi năm ai đó chẳng phải mình ,   Gương tệ hại,  khi thời gian chồng chất
         !       Mailoc thoát dịch   Quand Les Ans S'Additionnent   (Auteur Inconnu ). 
 
  
 
 
 
 
     Bài chuyển thể của Phương Hà: 
               Khi Tuổi Đời Chồng Chất       Quãng
         đường quen thuộc tới lui   Hôm nay dài tựa gấp đôi mọi lần   Dốc cao làm cẳng mỏi dần   Dường như ai mới bất thần đắp thêm
         ?       Hụt xe chẳng kịp leo lên   Xe lao vun vút liền liền, khác xưa  
         Cầu thang cao nghệu khó ưa 
          Khác xa thuở trước chỉ vừa
         bước thôi     
          Đông sang lạnh giá khắp
         trời   Sao lò sưởi
         chẳng ấm người chút nao ?   Báo thì chữ nhỏ làm sao   Tại khuôn chữ mới, lẽ nào mắt ta !  
             Người trẻ phơi phới như hoa   Tươi hơn cái thuở thân ta tuổi này 
          Người già trạc tuổi ta đây 
          Nom sao lụ khụ yếu gầy đáng
         thương !       Gặp bà xưa học chung trường   Dung nhan tiều tuỵ khó đường
         nhận ra   Cón đâu
         ánh mắt thiết tha   Ngẫm
         thời tri kỷ xót xa dạ sầu       Người ta giao tiếp
         với nhau   Nói năng lí
         nhí chẳng vào lỗ tai   Loay hoay quần áo mặc sai   Xỏ vào đã khó cởi hoài chẳng ra       Bao
         điều phi lý xót xa   Soi
         gương ngắm mãi mặt già của ai   Bốn mươi năm , quãng đường dài 
          Là ta, hay bởi gương phai bóng
         hình ?   PHƯƠNG HÀ 
            
 
 
 
  
         
      
      THƠ THÁNG TƯ ĐEN Mailoc, Mai Xuân Thanh, Phương Hà, Cao Linh
         Tử   
   VẬN
         NƯỚC     
          Tháng Tư năm ấy
         phủ màu tang   Đạn
         pháo dậy trời tiếng khóc than. 
          Xác mẹ ôm con đầu
         nát máu,   Thương
         binh dìu bạn bụng lòi gan.   Thây người phơi nắng
         nằm la liệt,   Xe
         cộ nằm đường vất
         ngổn ngang .   Hơn
         bốn mươi năm lòng khắc khoải, 
          Chiêm bao còn đọng nét
         kinh hoàng!       Kinh hoàng thương hận nỗi
         sầu mang,   Vận
         nước ai xuôi để  bẽ bàng
         !   Sông núi đẹp
         tươi hờn cách biệt   Dân tình êm ấm hận
         ly tan.   Trông về cố
         quốc lòng rười rượi, 
          Nhớ đến tháng
         tư lệ ngấn tràn.   Tuổi hạc phiêu phiêu đời
         một ngắn,   Lạc
         loài theo gió cánh chim ngàn !               
         Mailoc               
         4-9-16   CÁC BÀI HỌA:  
          TANG TÓC KINH HOÀNG          Pháo kích tơi
         bời đất trắng tang,   Xô bồ hổn
         độn tiếng ai than !   Lương dân
         chạy giặc thương đầy máu,   Lính
         tráng dìu nhau bị ruột gan...   La liệt
         bà con nằm bất động,   Lật xe
         chổng gọng chết nằm ngang.   Bốn mươi
         mốt Tết rồi còn sợ,   Chết
         chóc điêu linh khóc Bội Hoàng.          Bội Hoàng em hởi ! Tội ai
         mang !   Bão táp mưa dông trốc gốc
         bàng !   Từ giã anh đi vào gió
         bụi,   Biệt ly em ở với nhà tan... 
          Nhìn qua cố quận sao mù mịt,  
         Ngó lại quê hương nhỏ lệ tràn... 
          Tuổi tác không chờ già đứng đợi, 
          Bao giờ nhắm mắt gởi mây ngàn ! 
                 Mai
         Xuân Thanh xin phép kính họa   (Họa
         thơ "Vận Nước" - Mailoc)   Ngày
         16 tháng 04 năm 2016    ĐẤT
         NƯỚC THƯƠNG ĐAU     
          Một ngày đất nước đội khăn
         tang   Đau đớn, lòng người dậy
         oán than   Sùng sục căm hờn loài
         khát máu   Sững sờ kinh khiếp lũ
         chai gan   Gia đình ly tán, đời tan
         nát   Họ tộc chia lìa, cảnh trái
         ngang   Kẻ ở người đi sầu thắt
         ruột   Nói sao cho hết nỗi bàng
         hoàng !       Bàng hoàng uất hận mãi vương mang   Chồng chất cao như xác lá bàng   Năm tháng trôi qua, hờn mãi đọng   Tuổi đời chồng chất, giận không tan 
          Người nơi đất khách buồn dai dẳng 
          Kẻ ở quê xưa tủi ngập tràn 
          Mong ước một ngày vui tái ngộ 
          Niềm mơ xin gởi gió mây ngàn. 
              Phương
         Hà   ( Tháng 4/2016 )       CƠ
         ĐỜI !       Vĩnh biệt mái trường ứa lệ tang   Tâm tư xào héo giấu lời than   Vô thi độc lệnh đen dòng máu   Bất phục cường quyền tím lá gan   Tranh đấu phàm tâm  luôn khốc liệt 
          Tôn thờ Thánh chất vẫn hiên ngang 
          Hằng tin vạn sự nơi Thiên định 
          Mặc lũ ma vương thách Ngọc Hoàng 
              Ngọc
         Hoàng ân tứ điểm linh mang   Cỏ
         cú tiềm sinh mục gốc  bàng   Vỡ
         mộng huỳnh lương danh mất biệt   Xây
         đài bạch hạc khí hòa tan   Người
         đi lắm nỗi gian truân chịu   Sức
         chứa nhiều nơi  ngấp nghé tràn    Được mất tuần hoàn cơ phải thế   Thầy ơi, vân cẩu áng mây ngàn !       Cao Linh
         Tử   17/4/2016      
 
 
 
  
      
      Quand Les Ans S'additionnent- Khi Tuổi Đời Chồng Chất Danh Hữu, Mailoc, Phương Hà, Mai Xuân
         Thanh    Cùng Bạn .  
          Sao bỗng nhiên chiều nay mình thấy thấm
         thía cái già , xin gởi đến bạn một bài thơ phỏng
         dịch cũ nói về cái già một cách thật mỉa mai chua xót
         . Không biết tên tác giả la ai , nhưng chắc là phái nữ rồi
         vì các bà có ai chấp nhận mình già mình xấu bao giờ
         đâu ,họ tìm cách đỗ thừa lên mọi thứ . Tôi còn
         giữ 2 bài dịch nầy của bác Danh Hữu ở Paris và của Mailoc
         xin chia sẻ với bạn ,để tìm vui vài phút lúc cuối tuần
         .   Thân mến    Mailoc                       
                                            
                    QUAND
         LES ANS S'ADDITIONNENT 
  Le coin de la rue est deux fois 
 
 
 
 
 plus loin
         qu'auparavant ! 
 
 
 
 
 Et ils ont ajouté
         une montée que 
 
 
 
 
 je n'avais jamais remarquée. 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 J'ai dû
         cesser de courir après l'autobus, 
 
 
 
 
 Parce
         qu'il démarre bien plus vite qu'avant. 
 
 
 
 
 Je crois
         que l'on fait les marches 
 
 
 
 
 d'escaliers bien plus hautes 
 
 
 
 
 que dans notre temps ! 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 L'hiver
         le chauffage est beaucoup 
 
 
 
 
 moins efficace qu'autrefois
         ! 
 
 
 
 
 Et avez-vous remarqué les petits caractères 
 
 
 
 
 que les
         journaux se sont mis à employer ? 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 Les jeunes
         eux-mêmes ont changé ! 
 
 
 
 
 ils sont
         bien plus jeunes que 
 
 
 
 
 lorsque j'avais leur âge
         ! 
 
 
 
 
 Et d'un autre côté les gens de mon
         âge 
 
 
 
 
 sont bien plus vieux que
         moi. 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 L'autre
         jour je suis tombée sur 
 
 
 
 
 une vieille
         connaissance; elle avait 
 
 
 
 
 tellement vieilli qu'elle
         ne 
 
 
 
 
 me reconnaissait pas ! 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 Tout le
         monde parle si bas qu'on 
 
 
 
 
 ne comprend quasiment rien
         ! 
 
 
 
 
 On vous fait des vêtements si serrés, 
 
 
 
 
 surtout
         à la taille et aux hanches, 
 
 
 
 
 que c'est
         désagréable ! 
 
 
 
 
 Je réfléchissais
         à tout ça 
 
 
 
 
 en faisant ma toilette ce
         matin. 
 
 
 
 
 Ils ne font plus d'aussi
         bons miroirs 
 
 
 
 
 qu'il y a 40 ans 
  
 
 
 
 
 (Auteur inconnu) 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 
   
         CHỢT 
         THẤY  TUỔI  GIÀ 
 
                                               Khi tháng năm tuổi đời chồng chất 
         Ra góc phố cũng thật lôi thôi  Con đường, dài thấy gấp
         đôi  Thêm con dốc, ta tự hồi ... biết đâu.    Xe buýt
         đến, cố mau, chẳng kịp  Nó nhanh, hay tại nhịp bước ta.  Thang lầu như cũng dài ra  Thời ta trước, lầu có mà cao
         đâu ?    Cái lò sưởi, nay hầu cũng tệ !  Mùa đông
         rồi, trở quẽ hay sao ?  Bạn ơi, để ý chút nào :  Báo
         nay, chữ nghĩa đưa vào, nhỏ hơn !    Mà này, bọn trẻ
         con giờ thấy,  Trẻ hơn ta thời hãy còn xuân.  Cùng lứa
         tuổi, đem so phân  Thì xem ra, họ có phần già hơn.   
         Mấy hôm trước lơn tơn ra phố,  Gặp người quen từ thuở
         xa xưa,  Mặc ta, chào hỏi đón đưa  Mặt bà ngơ ngác,
         như chưa biết mình  Thiên hạ nay, cố tình nói sẻ 
          Dẫu có nghe, nếp tẻ rõ đâu.  Áo quần may mặc cũng rầu,  Áo thì chẹt, quần xỏ hầu
         chẳng vô.    Tôi suy nghĩ những trò nghịch lý,  Nhân
         sáng nay, để ý chiếc gương  Gương nay trông chẳng tỏ
         tường  Bốn mươi năm trước, gương dường tốt hơn
         .                   
              Danh Hữu thoát dịch 
                         KHI TUỔI ĐỜI
         CHỒNG CHẤT     Góc đường đó tới lui quen thuộc
         lắm ,   Sao hôm nay xa lắc gắp
         đôi lần .   Thêm
         dốc kia, làm chân cẳng như dần
             Chẳng để
         ý ,hình như ai đắp vội ?                        
              Hụt
         chuyến buýt, rượt theo xe hết nổi
         !   Dường xe nào cũng
         phóng vội hơn xưa ?   Cầu thang giờ cũng cao nghệu
         khó ưa   Thời
         ta trước làm gì cao quá vậy ?       Mùa
         đông lạnh năm nay run lẩy bẩy , 
          Lò sưởi giờ
         cũng vậy chẳng ấm chăng ? 
          Báo hằng ngày chử
         nhỏ rức lăn tăn ,   Hãy để ý , hình như khuôn
         chử mới ?     
          Những người trẻ
         hôm nay trông phơi phới ,   Trẻ hơn tôi so với
         tuổi cùng thời .   Còn những người xấp xỉ 
         cở tuổi tôi ,   Trông lụ khụ , già hơn tôi
         thấy rõ .     
          Hôm nọ gặp một
         bà quen thuở nhỏ ,   Em quá già , ôi thật khó nhận
         ra  .   Em nhìn tôi xa lạ
         chẳng thiết tha ,   Buồn ngơ ngác xót xa thời tri
         kỉ .      
         Sao thiên hạ quanh tôi luôn
         lí nhí ,   Vểnh lổ
         tai không hiểu họ nói chi ?   Còn áo quần cũng khó xỏ
         mỗi khi   Thật
         bực bội mông đùi, vừa để 
         ý .       Mãi nghĩ ngợi về bao điều
         phi lý   Sáng trước
         gương tôi ngắm kỹ bóng hình 
          Bốn mươi năm
         ai đó chẳng phải mình ,   Gương tệ hại,  khi
         thời gian chồng chất !                               Mailoc thoát
         dịch    Ăn cắp " nghề " của anh
         Chiêu Đức, PH xin chuyển bài thơ của anh Mai Lộc ra thể thơ lục
         bát:    Bài
         chuyển thể của Phương Hà:       KHI TUỔI ĐỜI CHỒNG CHẤT 
           Quãng
         đường quen thuộc tới lui   Hôm
         nay dài tựa gấp đôi mọi lần   Dốc cao làm cẳng mỏi dần   Dường như ai mới bất thần đắp thêm ?     Hụt xe chẳng kịp leo lên   Xe lao vun vút liền liền, khác xưa   Cầu thang cao nghệu khó ưa   Khác xa thuở trước chỉ vừa bước thôi 
                 Đông sang lạnh giá khắp trời   Sao lò sưởi chẳng ấm người chút nao ?   Báo thì chữ nhỏ làm sao   Tại khuôn chữ mới, lẽ nào mắt ta ! 
                 Người trẻ phơi phới như hoa   Tươi hơn cái thuở thân ta tuổi này   Người già trạc tuổi ta đây 
          Nom sao lụ khụ yếu gầy đáng thương
         !          Gặp bà xưa học chung trường   Dung nhan tiều tuỵ khó đường nhận ra  
         Cón đâu ánh mắt thiết tha 
          Ngẫm thời tri kỷ xót xa dạ sầu 
                 Người ta giao tiếp với nhau   Nói
         năng lí nhí chẳng vào lỗ tai   Loay hoay quần áo mặc sai   Xỏ
         vào đã khó cởi hoài chẳng ra       Bao điều phi lý xót
         xa   Soi gương ngắm mãi mặt
         già của ai   Bốn mươi năm
         , quãng đường dài   Là
         ta, hay bởi gương phai bóng hình ?     
          Phương Hà       THƠ CẢM TÁC
         : KHÔNG LẺ MÌNH ĐÃ GIÀ RỒI SAO !   ( QUA BÀI THƠ "KHI TUỔI ĐỜI CHỒNG CHẤT" -  MAILOC) 
              Mõi
         mòn, tuổi tác, lão, cao niên,   Hụt
         hẩng hôm nay bước chậm, phiền !   Con dốc
         sao mà cao mệt nhọc,   Cầu thang cũng
         khác khó khăn liền.   Còn đâu
         sức khỏe thời trai tráng,   Cạn kiệt,
         tinh thần sợ đảo điên...   Lẩn
         thẩn tre tàn, măng sẽ mọc,   Bạn
         cùng thế hệ đã qui tiên !     
          MAI XUÂN THANH   NGÀY
         02 THÁNG 04 NĂM 2016          
   
      
        
 
 
 
   Mailoc, Đỗ Chiêu Đức,
         Kim Oanh, Song Quang, Nguyên NhungTHỜI
         GIAN       Cùng Bạn, 
          Theo Phật giáo ,thì vạn pháp dều vô
         thường vô ngã . Còn thời gian thì sao nhỉ ? có vô thường
         vô ngã không ? Tôi chỉ biết thời gian chi phối vạn pháp , với
         thời gian vũ trụ tiếp tục dãn nở , không gian tiếp tục bành
         trướng vô tận. Thời Gian ghê gớm thật ! mãnh liệt thật !
         có gì quật ngả nó không ?và con người, nhân gian nhỏ
         bé chúng ta cũng chỉ là một pháp  đành thúc  thủ
         nhìn thời gian trôi trôi đầy quyền lực đầy huyền diệu
         ! Xin chia sẻ cùng Bạn    Thân mến  
          Mailoc     
          THỜI GIAN                                     
              Thời
         gian hỡi ! sao mi đi lặng lẽ , 
          Để bốn mùa
         khe khẻ vội sang ngang .   Có khi nào mi nhỏ lệ xốn
         xang ?   Đóa hoa nhỏ,
         rụi tàn khi nắng tắt .       Trong vô
         tận, mi đi không ngoảnh mặt , 
          Cho má hồng héo hắt
         nếp nhăn nheo .   Cho hây
         hây mấy chốc đã eo sèo ,   Từ kim cổ, mi gieo sầu
         nhân thế .     
          Bao triều đại ,
         bao nhiêu lần hưng phế ,   Bao tháp ngà , bao đế quốc
         thênh thang   Sụp đỗ
         dần dưới gót nện thời
         gian   Vùi cát bụi
         , điêu tàn đà mấy lượt . 
              Thời
         gian hỡi ! mi cùng ta sánh bước ,   Mi vô tư, phi nước
         đại vó câu .   Ta hoang mang gần mãi núm cỏ khâu , 
          Bên đường vắng
         dãi dầu mưa với gió . 
              Từ
         vô ngã sắc không ta thành có ,   Mi lôi ta từ có trở về
         không .   Cõi đi về
         thui thủi giữa mênh mông ,   Đường trần bước
         một lần không trở lại
         .       Tiếc chi nữa , tuổi vàng
         heo hút mãi ,   Khóc người
         về cát bụi trải nghìn thu . 
          Gót chân mi sương khói
         phủ mịt mù ,   Nhân sinh hỡi ! ôi phù du mộng
         ảo .                                                 
         MaiLoc   Thầy kính cám ơn thời gian của thầy. Chắc ai cũng
         có 1 thời gian để yêu, sống, chết và .... Trước đây
         em cũng có 1 thời gian của em, kính gửi chia sẻ cùng thầy và
         anh chị cho vui.
  Xin Thời Gian...
  Thời
         gian chấp cánh bay mau! Cho tôi xếp nhẹ nỗi đau chôn vùi Thời gian
         xóa hết ngậm ngùi Cho tôi thở lại hương mùi
         luyến lưu  Thời gian cũ! Hãy vội qua
 Cho tôi
         giấc mộng thật thà ngủ say Thời gian mới! Hãy thật
         dài... Bên người, cả giấc ngủ ngày cũng ngoan  Xin thời
         gian chớ vội tàn!
 Cho lòng dệt khúc mơ vàng khát
         khao Thời gian thấm vị rượu đào! Mảnh tình
         kết chỉ ngạt ngào hương trinh. Kim Oanh 
 
 
   
  Đỗ Chiêu Đức chuyển thể Lục Bát:     
 
 THỜI GIAN                                     Thời
         gian hỡi ! sao mi đi lặng lẽ ,                    
               Thời gian sao lặng lẽ
         trôi, Để bốn mùa khe khẻ
         vội sang ngang .                   Bốn
         mùa thoáng chốc xuân rồi lại thu.  Có khi nào mi nhỏ lệ xốn xang ?                            
         Cánh hoa mỏng mảnh còn đâu, Đóa hoa nhỏ, rụi tàn khi nắng tắt                          
         Thời gian có xót có sầu cho hoa ?!   Trong vô tận, mi đi không
         ngoảnh mặt ,                Bóng
         câu vùn vụt thoáng qua,            Cho má hồng héo hắt nếp nhăn nheo .                  
         Hây hây má thắm giờ đà nhăn nheo. Cho hây hây mấy chốc đã eo sèo ,                         
         Yêu kiều dáng vóc còn đâu ?, Từ kim cổ, mi gieo sầu nhân thế .                          
         Cổ lai bất hứa bạc đầu mỹ nhân !            
                       Bao triều đại , bao nhiêu lần hưng phế
         ,                 Hoàng triều
         hưng phế vân vân, Bao tháp
         ngà , bao đế quốc thênh thang               
         Tháp ngà sụp đổ bao lần đổi thay, Sụp đỗ dần dưới gót nện thời gian                         
         Điêu tàn vùi lắp u hoài, Vùi
         cát bụi , điêu tàn đà mấy lượt .                         Rừng
         xanh núi thẳm có hay chăng là !?   Thời gian hỡi ! mi cùng
         ta sánh bước ,                    Thời
         gian ơi, hãy đợi ta, Mi vô tư, phi nước
         đại vó câu .                                 Cùng
         nhau sánh bước sao mà vội phi ? Ta
         hoang mang gần mãi núm cỏ khâu ,                  
         Đường trần sanh ký tử quy, Bên
         đường vắng dãi dầu mưa với gió .                    
         Chung cùng rồi cũng xanh rì cổ khâu !   Từ vô ngã sắc
         không ta thành có ,                           
         Sắc không nào có gì đâu, Mi lôi ta từ có trở về không .                                     Không
         không sắc sắc cho sầu lòng ai. Cõi
         đi về thui thủi giữa mênh mông ,                       
         Mang thân tứ đại những ngày, Đường trần bước một lần không trở lại .                  
         Trả về tứ đại nghe dài ngẩn ngơ,   Tiếc chi nữa ,
         tuổi vàng heo hút mãi ,                       Tiếc
         chi một tấm thân hờ, Khóc người về cát bụi trải
         nghìn thu .                      
         Nghìn thu cát bụi ơ hờ vùi sâu. Gót chân mi sương
         khói phủ mịt mù ,                       Thân
         như sương khói mịt mù, Nhân sinh hỡi ! ôi phù
         du mộng ảo .                          Cuộc
         đời vốn dĩ phù du vô thường !          
                                            
                                            
            Liệu mà vun đắp tình thương !!!...      
                                            
              MaiLoc                                                      Đỗ
         Chiêu Đức                      
                                            
                                            
                                03-18-2016    THỜI GIAN ƠI ! 
                                      
         Thì giờ có đợi một ai đâu!                           
         Lặng lẻ trôi đi thắm thoát mau                           
         Mới thấy má hồng môi thắm đỏ                           
         Mà nay tóc bạc trắng phau phau                           
         Bốn mủa khí tiết còn quay lại                           
         Tiếng bước thời gian chẳng trở đầu                           
         Cuộc sống vô thường là bản ngả                           
         Trở về Cát Bụi chuyện cơ cầu                            
                                    Song Quang     THỜI GIAN       Thời gian
         như giọt nước   Nhỏ xuống đời
         mông mênh   Thấm vào từng năm
         tháng   Thành sông dài lênh đênh 
              Đợi đến
         đôi vai mỏi   Là lúc ta đã
         già   Mới nghe lòng tiếc nuối 
          Thời gian nào đã qua ...       Thương
         từng chiếc lá úa   Cố níu
         lấy cành cây   Thương từng con
         dốc nhỏ   Bao bóng người đã
         xa       Thời
         gian như cơn gió   Như có mà
         như không   Gió luồn qua phòng trống 
          Nào biết gió đi đâu?       Thời gian
         sẽ ngừng lại   Vào phút cuối
         cuộc đời   Chỉ mỗi người
         mới biết   Thời gian là gì thôi! 
              Nguyên
         Nhung  
 
 
 
 
 
                                                                   
                   _____________________________________________________________________________________ 
       
 
  
   
      
        
 
 
  
      
      HÀNH HƯƠNG - THĂM
         THẦY     
          Hành hương một
         sớm, núi cùng mây .   Sơn
         đạo quanh co cổ thụ dầy
         .   Vài cánh én đùa, thông
         lả lả ,   Mấy
         tà áo lượn, tóc bay bay .   Tiếng chuông thanh thoát vờn hoa lá
         ,   Nhịp mõ u trầm
         lắng cỏ cây .   Bỗng thấy lòng trần chùng
         hẳn xuống ,   Vô
         ưu một thoáng phút giây nầy . 
              Vô
         ưu một thoáng phút giây nầy , 
          Cong vút mái chùa đỉnh
         khói vây .   Hoa lá im lìm rừng
         trúc biếc ,   Áo
         lam thấp thoáng dáng ai gầy .   Thiền hành chân nhẹ men bờ
         suối ,   Chánh niệm
         tâm như lắng tiếng chày . 
          Nắng trải thảm
         vàng , xuân vạn vật ,   Hoa đàm lòng nở chốn am
         mây .                                                
         Mailoc                      
                                 02-15-16 
                     Am mây một
         tối ghé thăm Thầy ,   Mờ mịt lưng đồi
         khói trắng vây .   Chuông
         mõ ngân nga hồn lắng đọng
         ,   Sóng lòng xao xuyến
         phút vơi đầy .   Giường thiền sư cụ
         đà an giấc ,   Tràng
         kỉ khách trần cứ trở
         xoay .   U tịch tư
         bề ngoài tiếng suối ,   Qua song len lén mảnh trăng gầy
         .       Trăng gầy lặng lẽ ngả
         về tây ,   Chuông sớm
         công phu tỉnh mộng nầy .   Sương giá trắng ngần
         xoa mặt đất ,   Vầng hồng le lói vén màn mây . 
          Lây quây chú tiểu trà
         cùng nước   Nghi ngút
         hương sen khách với Thầy . 
          Xuống núi còn vương
         mùi khói nến .   Qua
         rừng  trên áo xác hoa rây .                      
         Mailoc _________________________________________________________________      
 
 
 
   
      
          CHÙM THƠ TỨ TUYỆT ĐẦU NĂM    
   Giao Thừa   Giao thừa chầm chậm đã trôi qua , Xao xuyến lòng ta một
         tuổi già .   Năm trước lễ chùa khuya
         hái lộc ,   Năm này mắt kém ngại đường xa
         .   Mồng Một  Mâm chay thanh đạm
         cúng Ông Bà ,   Đông đủ
         cháu con dưới mái nhà
         .   Hạnh phúc sum vầy Xuân đất
         khách ,   Ơn Trên vời vợi chạnh lòng ta !   Mồng Hai 
          Cuốn lịch tờ đầu gỡ sáng nay ,   Một ngày năm mới
         lại vèo bay .   Ngoài sân chúm chím
         đào trong nắng ,   Chim sẻ đùa chơi
         vẫn mọi ngày . 
          Mồng
         Ba   Con
         gà mới luộc cúng Ông Bà ,   Nghi ngút nhan đèn nhớ mẹ cha .   Ngày ấy Ba tôi hay đoán vận ,   Hên
         xui xuy cứu cặp chân gà . 
          Mồng
         Bốn   Mồng bốn hành hương mấy kiểng chùa ,   Bạn già phật tử những năm qua 
          Từng đoàn
         hớn hở du xuân thắm ,   Ngắm cảnh người ta đỡ nhớ nhà !   Mồng Năm 
          Dị đoan
         vợ buộc phải nằm nhà .   Tới tấp e-mail đọc mắt nhoà .   Đi bộ vài vòng xương cốt rảng,   Một ngày thắm thoát
         lại trôi qua ,   Mồng Sáu   Xem lịch hướng nào hợp tuổi ta ,   Ra quân đen đỏ để vui mà .   Ăn thua vài chục không
         mê mẩn .   Sạch túi năm xưa
         trốn vợ nhà !   Mồng Bảy   Xà bần thức cũ mấy ngày qua   Bánh tét thịt kho cải muối cà .   Khèo lại tỏi hành thơm hấp dẫn ,   Lai rai thưởng thức nhớ quê nhà !   
            Mailoc  (
         Xuân 2016)   SONG QUANG GÓP TIẾNG THƠ:     Kính tặng Huynh MAI LỘC 
                                          
               "Đẹp lão, trông hình
         xem rất phong !      
                           Kế bên ai đứng áo tươi
         hồng ??        
                         Vai kề, tóc mượt vai buông xõa              
                    Hạnh phúc trên đời...chỉ có ông
         "                        
                            SQ    
                                    TẾT VỀ, ĐỌC
         CHÙM TỨ TUYỆT                
                 Trừ tịch, giao thừa              
                      Trừ tịch,giao thừa lặng lẻ qua                
                    Thấy mình thương xót tấm thân già              
                      Đâu còn nôn nóng chờ như trước              
                      Mà lặng thầm thì nổi xót xa.              
                Mùng một                
                    Sửa soạn mâm cơm cúng tổ tiên              
                      Quây quần con cháu,rễ dâu hiền              
                      Gia đình đoàn tụ niềm vui lớn              
                      Trời Phật ban lành đủ phước duyên              
                Mùng hai                      
              Lên Chùa lễ Phật sáng hôm nay                      
              Hái lộc đầu năm kiếm chút may                      
              Xem lể người đông trong nắng sớm                      
              Hương trầm thoang thoảng nhẹ nhàng bay                      Mùng ba                            Thăm
         viếng bạn thân,lối xóm gần                            Cùng
         nhau chúc tụng tiếng cười rân!                            Tách
         trà,ly rượu vui ngày Tết                            Quên bỏ
         riêng tư,chuyện nợ nần                       Mùng
         bốn  
                                   Cùng vợ ra ngoài
         ngắm cảnh Xuân  
                                   Lái xe giong rổi chợ
         xa gần        
                             Bạn già sẳn gặp ngồi
         tâm sự      
                               Uống tách cà phê
         tán nghĩa nhân  
                             Mùng năm              
                       Mùng năm theo tục chẳng đi xa                
                     Vui với cháu con ở tại nhà                      
               Thử vận hên xui cùng xúm lại                      
               Lô tô ,bọc số tiếp bày ra                        Mùng sáu                            
         Chuẩn bị các con trở lại cày                            
         Mấy ngày nghĩ Tết đã vèo bay                            
         Trở về làm việc mưu sinh song                             Hẹn
         gặp năm sau hạnh phúc này                        Mùng
         bảy  
                                   Tục lệ "Hạ
         niêu" có tự xưa  
                                   Thức ăn,bánh
         mứt cũng là vừa  
                                   Thịt kho ,dưa kiệu
         xà bần nấu    
                                 Rượu nhấm lai rai thích
         lại ưa !                  
                                    SONG 
         QUANG
    
                        
                                                                                         
   
 
  
      
      Je Croyais Que Vieillir ...Tôi Cứ Ngỡ
         Tuổi Già...       Je Croyais Que Vieillir ...       Je croyais
         que vieillir me rendrait bien maussade ,   Craignant chaque saison,
         les années ,le tapage .   Le grand vent et la pluie ,l' esprit
         qui se dégrade ,   Les cheveux clairsemés , les rides
         du visage .       Et puis je m'apercois que vieillir n'a pas d'âge ,   Qu'il ne faut point gémir , au contraire chanter .   Et même , à petits pas , les jours ont l'avantage .   D'être beaux et trop courts quand ils sont limités   Je croyais que vieillir c'était le ciel tout gris ,   Le
         printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire .   Les
         fleurs sans chansons , les arbres rabougris ,   Un livre sans histoire
         , un crayon sans écrire .       Et puis je m'apercois que vieillir rendre bien sage ,   Que je vis chaque instant sans penser à demain .   Que je ne compte plus les années de mon âge ,   Peu
         importe le temps , le crayon à la main     
          Je croyais que vieillir transformerait mon âme ,   Que je ne saurais plus contempler les étoiles .   Que mon coeur endurci n'aurait plus cette flamme ,   Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.     
          Et puis je m'apercois que les plus belles roses ,   Fleurissent à l'automne et sous mes yeux ravis.   Je respire très fort ce doux parfum que j'ose ,   Garder pour embaumer l'automne de ma vie .                                     
         Marcelle Paponneau                              
         (La voix de l'Hospitalité )                 Tôi Cứ Ngỡ Tuổi Già .... 
                             
                           Khi lòng buồn
         man mác ,                                  Ta
         miệng hát nghêu ngao .                                  Quên
         tuổi già tẻ nhạt                          
                          Thơ với nhạc
         dạt dào .                                    
                               ML                                                 
          Tôi cứ ngỡ tuổi
         già buồn tẻ nhạt ,   Sợ từng mùa , năm tháng
         vụt qua nhanh .   Sợ
         gió to mưa lớn , xuống tinh thần
         ,   Sầu tóc rụng
         , những làn nhăn khóe mắt . 
              Nhưng
         chợt thấy già không do tuổi tác
         ,   Không thở than rên
         rỉ , hát vang vang .   Ngày
         trôi chầm chậm , ý nghĩa mênh mang , 
          Dù ngắn ngủi ,
         phù du , song tươi mát .       Tôi cứ
         tưởng tuổi già trời xám ngắt
         ,   Xuân vắng hoa , héo
         hắt nụ cười môi .   Cây trơ cành , hoa nhạc
         quá xa xôi ,   Sách không tựa
         , bút sầu thơ nghẹn tắt
         .       Nhưng chợt thấy tuổi
         già tâm sáng quắc ,   Sống
         từng giây chẳng thắc mắc ngày
         mai .   Quên tuổi đời
         , không nhọc đếm từng ngày , 
          Thơ tuôn chảy ,
         mặc thời gian thoăn thoắt .  
             Tôi
         cứ ngở tuổi già hồn
         lạnh ngắt   Lòng
         không còn say ngắm các vì sao .   Tưởng tim mình chai đá , lửa
         nguôi trào ,   Hết
         thắp sáng trong ta , trời lặn tắt
         .       Nhưng chợt thấy những
         hoa hồng đẹp nhất ,   Nở vào thu đẹp mắt
         biết dường bao .   Chẳng đắn đo , hít mạnh
         áng ngạt ngào ,    Ắp
         ủ mãi hương rạt rào trần
         thế                                           
         Mailoc phỏng dịch                          
                                 
 
 
 
   
      
      NĂM TÀN                       Cùng Bạn ,   Chỉ còn mấy ngày nữa thôi một năm lại thoáng qua .
         Người Việt chúng ta nơi quê nhà hoặc đất khách cũng
         không khỏi chạnh lòng trong những giờ phút cuối cùng của năm
         cũ .   Chút nỗi niềm gởi bạn để
         chia sẻ .   Mailoc     NĂM  TÀN    Đông về lạnh co ro chăn ấm
         ,   Tưởng không bằng
         dậy ngắm trời không .   Mỗi mùa mỗi vẽ
         mênh mông ,   Mùa đông vẫn
         ấm khi lòng mở toang .     Bên bếp
         hồng củi đang tí tách ,   Ấm áp càng được cạnh
         người thân .   Cuộc
         đời một thoáng bâng khuâng ,   Thời gian thắm thoát năm
         dần qua mau .     
          Ngoài hiên vắng lao xao lá
         đỗ ,   Chiếc
         cuối cùng cũng bỏ cành trơ . 
          Buồn vui lẫn lộn
         thẩn thờ ,   Cuối
         đời đất khách ai ngờ ngồi
         đây .       Mộng trở về như
         mây như khói ,   Tình
         quê hương một khối nào tan . 
          Nhớ nhà da diết
         năm tàn ,   Mộ phần
         cha mẹ nghĩ càng xót xa .       Ngồi giờ
         lâu , bình trà lạnh ngắt ,   Nơi quê người hiu hắt
         nhớ quên .   Chuyện
         xưa năm cũ buồn tênh ,   Ngày mai một tuổi bạc
         thêm mái đầu .                         
         Mailoc                     
         Cali 12-28-15       Nhớ Mẹ Yêu       Đông về se sắt lạnh 
          Tím rát đôi bàn tay   Lưng trời con cò trắng   Như chừng mõi cánh bay.       Mẹ đi xa mất rồi 
          Chân bước đều thảnh thơi 
          Mái tranh chiều ươm khói   Đưa tiển mẹ muôn đời.       Ngày nào con đi
         học   Mẹ dắt tay dọc đường 
          Một hôm thấy mẹ khóc   Khi con giởn trong trường !       Tím chiều mây bãng
         lãng   Thương mẹ mấy cho vừa 
          Nhớ con mương nước cạn   Mẹ tát cá ngày mưa.       Tức tưởi con
         xin lỗi   Nói nhỏ vào cơn mê 
          Mẹ ơi xin dừng lại   Con đang đợi mẹ về.       Đêm rồi con cầu nguyện 
          Mong mẹ được bình yên   Âm dương dù lưu luyến   Mẹ vẫn về cõi tiên.       Gió đông về lạnh
         cóng   Nhớ mẹ suốt đêm gầy 
          Giật mình cơn gió lộng   Bồi hồi đôi mắt cay...       Dương
         hồng Thủy   (ngày cuối năm
         31/12/2015)        BUÂNG KHUÂNG
         CHIỀU CUỐI NĂM   Cuối năm
         tờ lịch lại rơi   Tóc thêm
         sợi bạc bồi hồi ngẩn ngơ   Âu
         lo nhiều nổi mong chờ   Những ngày
         tháng cứ hững hờ trôi mau   Vẵng
         nghe tiếng sóng thì thào:   Hãy
         đem phiền muộn thả vào hư không   Mây trời tản mạn bềnh bồng   Mưa đan chút nắng nghe lòng nhẹ tênh   Cỏ mềm ướt nhẹ ngoài hiên 
          Lợi danh bọt nước đầu ghềnh vỡ
         tan   Rừng thu xào xạc lá vàng 
          Đong đưa hơi lạnh gió ngàn thoảng
         qua   Ưu phiền - Ta tự ru ta 
          Trở về cát bụi tan ra tro tàn. 
                                         
         Saigon, ngày 29 tháng 12 năm 2015    
                                            
                     Đông An       
          BỐN MÙA IN DẤU     Em đón mùa xuân trên nhánh
         mai   Cánh vàng rực rỡ nét
         trang đài   Nắng hồng nhảy
         nhót trên chồi biếc   Đàn
         bướm dập diù say ngất ngây.     
          Em đợi mùa hè trong tiếng ve 
          Âm thanh rộn rã giữa tàn me 
          Sắc hồng lộng lẫy chùm hoa phượng 
          Từng cánh rơi rơi xuống vỉa hè. 
              Em
         gặp mùa thu với lá vàng   Bầu
         trời dìu dịu gió miên man   Những
         tà áo trắng trên đường phố   Buổi lễ khai trường trống rộn vang.       Em nhớ mùa
         đông giá buốt tràn   Nỗi
         buồn vô cớ cứ dần lan   Vầng
         trăng bàng bạc màu sương khói   Và tiếng chuông chùa xa vẳng sang       Em khắc tình ta
         lên gốc thông   Dãi dầu
         mưa nắng chẳng thay lòng   Ngàn
         năm sương gió cây già cỗi   Mà trái tim yêu vẫn đỏ hồng.    Phương Hà 
            Sưởi Vần Thơ Lạnh     
          Thềm khuya yên ắng tư bề   Bỗng dưng gió lộng thổi về phố đông
            Nửa hụt hẫng, nửa chờ mong 
          Gở tờ lịch cuối, tính xong sổ đời 
              Bể
         sầu, bể khổ mù khơi   Cõi trần
         lạc bước, chơi vơi cõi buồn   Bóng
         trăng lẩn khuất màn sương   Hồn
         se se lạnh, tiếng buông thở dài...     
          Thời gian như cánh vạc bay   Đường mây vô tận, tháng ngày đi hoang 
          Gió ơi chở mộng đêm ngàn 
          Chở mơ ngập lối, vườn tràn sắc
         xuân       Đường đời mỗi bước trầm luân   Ngàn thu lá phủ dấu chân ngập ngừng 
          Bao mùa tuyết đổ chẳng ngưng 
          Tình ơi, sưởi ấm mỗi từng cánh
         thơ...!!   Yên Dạ Thảo 
          26/12/2015     
          THÁNG LỤN NĂM TÀN 
          
 
 
         
                     (Cảm tác từ bài thơ "Năm tàn"
         của thi hữu Mai Lộc)                              
             Vài tờ lịch nữa sẻ năm tàn !                                
         Thời khắc vần xoay để lật trang  
                                       Hy vọng Xuân
         về đời tốt đẹp      
                                   Niềm tin Tết đến
         cảnh huy hoàng            
                             Quê hương ,thương nhớ
         nhà hiu hắt            
                             Đất khách,nổi buồn lệ
         chứa chan              
                           Một tuổi thêm già thêm tóc
         bạc                
                         Lòng càng hổ thẹn nói sao đang....
                  
                                       SONG 
         QUANG   Bài Thơ Cuối Năm   Ngày
         cuối một năm đã đến đây Sáng về rồi tối tợ tên bay Bâng
         khuâng ôn lại đôi điều cũ Nôn
         nả ước mơ lắm chuyện hay Chúc
         mãi sống qua đời hạnh phúc Mong
         luôn dẹp bỏ chuyện chua cay Cuộc đời
         ngắn ngủi ai cũng biết Hãy hưởng
         nay và đợi đến mai!   Anh Tú 31/12/2015 
 
 
 
 __________________________________________________________________________________________________                            
      
         VÀO ĐÔNG Mailoc,
         Đỗ Chiêu Đức ___________________________________________ Chiều qua và sáng nay Nam Cali sương
         mù dày đặc khắp nơi, tôi
         lái xe qua vài con đường phố đưa
         các cháu  đến trường, kính xe mờ
         đọng hơi nước, cảnh
         vật bên ngoài mơ hồ nhưng
         đẹp vô cùng!  Mùa Đông lại đến! 
          ML             VÀO  ĐÔNG          
                                            
                               VÀO ĐÔNG (Nhái vận)   Chiều nhợt nhạt
         lạc loài bướm trắng ,                    
         Đông lạc loài bướm trắng, Vườn thu phai  lặng lẽ tư bề .                                  
         Vườn lặng lẽ tư bề. Sầu
         theo cánh nhạn lê thê ,                                     
         Sầu theo từng cánh nhạn, Mùa
         đông sắp tới não nề trần gian .                        
         Trần gian dài lê thê !   Gió gào ngàn thu vàng thay áo ,                               
         Gió bấc rung cây lá, Lá
         cuối cùng chao đảo buông tay .                            Tơi
         bời chao đão bay. Ngàn năm
         mây trắng bay bay ,                                 
         Lá vàng theo mây trắng, Tuổi
         vàng tan tác u hoài hoàng hôn .                       
         Tuổi vàng theo gió lay !   Bên song vắng nghe hồn thơ thẩn ,                          
         Bên song lòng aí ngại, Chiều
         cuối thu vương vấn lạ thường .                       
         Vào đông dạ vấn vương. Vơi
         dần tấm lịch treo tường ,                                     
         Như tấm lịch trên tường, Mấy
         tờ còn bám như dường xin tha .                         
         Mấy tờ còn sót lại !   Quê ngàn dặm phôi pha nhung nhớ ,                          Quê
         nhà xa vạn dặm, Một lần về
         bỡ ngỡ lòng đau .                                       Lữ
         thứ chạnh lòng đau. Còn đâu
         cảnh cũ dạt dào ,                                           Cảnh
         cũ cứ dạt dào, Mà nay xa
         lạ gieo sầu trong ta .                                 
         Xót xa lòng hoài vọng !   Thời gian trôi tóc đà sương tuyết
         ,                             
         Thời gian pha mái tóc, Tuổi chất
         chồng da diết tình quê .                               Canh
         cánh mối tình quê. Xa rồi
         mộng ước ngày về ,                                           
         Ngày về xa xa tít ... Lạnh lùng
         đất khách ủ ê bên trời !                               Bên
         trời luống  ủ  ê  !  
                              Mailoc                                                                        Đỗ
         Chiêu Đức                                                                      
         Cali 12-10-15                                                     
         Houston, TX 12-10-2015. 
 
   
      
         Mailoc,
         Phương Hà, Mai Xuân Thanh, Quên Đi CHÙA XƯA                Cùng Bạn ,     Hôm qua đọc một bài
         viết  của nhà văn Huy Phương,
         ông đau buồn  trước cái cảnh 
          xô bồ, lao xao trên sân khấu
         của một số nhà sư với
         ca sĩ trong những ngày lễ Phật thật
         là trần tục, thật lố
         bịch thật trơ trẻn ngày
         hôm nay. Ông chán ngán và bùi ngùi nhớ
         lại cảnh cũ chùa xưa với
         tiếng chuông ngân nga, tiếng mõ tràng kinh, ông
         cũng còn nhớ cả tiếng lá bàng
         rơi trong sân chùa. Chùa của Ông trong văn chương
         là Đồi Mai  trong Vang Bóng Một Thời
         của Nguyễn Tuân hay chùa Long Giáng trong Hồn
         Bướm Mơ Tiên của Khái Hưng,
         hoặc ngôi chùa Linh Mụ trầm lặng
         uy nghiêm  bên dòng sông Hương xứ Huế
         của Ông.     Tôi
         cũng vậy, tôi cũng bùi ngùi nhớ lại
         cảnh chùa Linh Sơn Tự của
         quê tôi sau những năm ly loạn 1945-1955.Chùa hoang
         phế, đìu hiu, u tịch, vậy mà
         đi xa tôi vẫn nhớ vẫn thương
         và ghi mãi hình ảnh ấy trong đầu
          của ngày xưa cũ.   Xin các Bạn chia sẻ.   Thân mến   Mailoc     
                 CHÙA  XƯA 
              ( Linh Sơn Tự
         - CaoLảnh )                           
          Ngày xưa tôi thích bước
         trong chiều ,   Chùa cổ
         một mình giữa tịch liêu . 
          Cao vút hàng sao mưa trái
         rụng ,   Xoay xoay trong gió
         cánh quay đều .     
          Ra rả ve sầu nhạc
         khúc trưa ,   Hàng
         dương bóng ngả nắng lưa
         thưa .   Rêu phong tháp
         cổ buồn im đứng ,   Lất phất cô đơn
         liễu bốn mùa .       Sen hồ
         vào hạ lá tròn xoe ,   Hàm tiếu hồng sen mấy cánh
         xòe .   Thủy tạ
         nhịp cầu đà gảy đổ
         ,   Đáy hồ in nước
         mấy cành tre .     
          Ẩn mình , rợp bóng
         mái chùa cong ,   Vách nứt
         hậu liêu mặc gió lồng . 
          Lỗ chỗ tường
         vôi nhiều vết đạn ,   Ê - a kinh mõ vẳng trời
         không .       Chim chiều xao xác gọi trong
         cây ,   Cảm xúc lòng
         ai bỗng ngập đầy .   Lẳng lẽ  sư
         già gom xác lá ,   Khói un
         mờ mịt quyện lên mây . 
              Sau
         chùa nghĩa địa mộ lê thê ,   Tiếng khóc khói nhang thật
         não nề .   Một
         cõi đi về ai tránh khỏi ,   Lòng tôi xao xuyến bước chân
         lê !                                         
         Mailoc                            
         Cali  11-5-15 CÁC THI HỮU GÓP VẦN: 
 Xin
         cám ơn anh Mai Lộc đã cho thưởng thức bài thơ hay, tràn
         đầy cảm xúc.   PH xin mượn mấy
         vần đầu , cảm tác bốn câu thơ sau:       LANG THANG
         CHIỀU       Tôi thích lang thang những buổi chiều   Trong mùa lá rụng, cảnh cô liêu 
          Lòng buồn man mác theo chân bước 
          Cảm nhận bên đời nỗi quạnh hiu. 
                             
            Phương Hà   MAI XUÂN
         THANH xin phép thầy Lộc mượn vần 4 câu cuối, cảm tác như
         sau :                
                HÒA BÌNH VỪA LẬP LẠI 
              Chiến
         tranh Pháp Việt cách phu thê,      ( chia cách phu thê , chồng
         là trai thời loạn, đi đánh giặc )   Hy vọng Hòa Bình khổ chẳng nề...   Trai gái nhi đồng mong học lại,   Ông bà cha mẹ vất dao lê...     ( lo làm
         việc nuôi con ăn học )     
          Mai Xuân Thanh   Ngày 06 tháng 11 năm 2015   Tiếp
         theo Phương Hà và Xuân Thanh, Quên Đi hoạ đoạn 3 của bài
         Chùa Xưa:     Đợi gì          Nắng hè oi bức lúc
         vào trưa   Có kẻ muộn phiền
         bởi gió thưa   Cái lạnh
         heo may còn lẩn tránh   Phải
         chăng chờ đến phút giao mùa.                                 
         Quên Đi          
 
   
      
         Terre Natale - Quê Mẹ - Lamartine     Cùng Bạn ,   Cuối
         tuần xin gởi đến thân hữu một bài phỏng dịch thơ của
         Lamartine. Tôi nghĩ ai trong chúng ta cũng  mang một tâm trang của kẻ
         lưu đày  buồn dằng dặc khi ở xứ người, nhớ mãi
         quê hương nơi mình được chôn nhau cắt rún. Dù quê hương ngày ấy có
         nghèo nàn có buồn thãm với mái tranh vách đất, có
         lạc hậu, chúng ta cũng vẫn thương vẫn nhớ. Xin hãy lắng nghe
         tâm trạng của Lamartine .       Chúc
         một cuối tuần êm ấm bên gia đình .   Thân mến   Mailoc 
                Lamartine, sinh
         tại Mâcon, ông  trải tuổi thơ dài nơi đồng quê và
         chiụ ảnh hưởng giáo dục sâu đậm Thiên Chúa giaó nơi người mẹ. 
              Từ năm 1808 đến năm 1811, ông
         sống trong nếp sống trưởng giả nhàn rỗi và đắm mình
         trong mơ mộng văn chương.
         Ông định bước vào quân ngủ nhưng phải giải ngủ sau trận
         Waterloo.        Sau cuộc tình
         gẩy đổ với Mme Charles, nguời đã để lại cho ông nỗi
          đớn đau cùng cực nhưng cũng  gây bao cảm hứng trong ông, khiến không lâu
         ông trở thành một nhà thơ nổi tiếng.       Ông bước vào ngành ngoại giao và giữ một chân trong tòa đại
         sứ ở Naples rồi Florence. Chính
         trong thời gian (1819-1825) nầy ông sáng tác hằng loạt những áng
         thơ văn tuyệt vời bất hủ .   Từ
         năm 1833 đến 1851 ông trở thành nghị viên thành phố Mâcon,
         và là một trong những nhà hùng biện về chính trị tiếng tâm lúc bấy giờ.
         Ông chấm dứt cuộc đời  chính trị năm 1848, mang theo vô số nợ nần, ông phải
         cố viết lách để kiếm sống.          
         Lamartine chết trong thầm lặng hoàn toàn năm 1896 .       
 Pourquoi le prononcer ce nom de la patrie ? 
 
  Dans son brilliant * exil mon coeur en a frémi ; 
 
  Il résonne de loin dans mon âme attendrie, 
 
  Comme les pas connus ou la voix d'un ami. 
 
 
  Montagnes que voilait le brouillard de l'automne, 
 
  Vallons que tapissait le givre du matin, 
 
  Saules dont l'émondeur effeuillait la couronne, 
 
  Vieilles tours que le soir dorait dans le lointain, 
 
 
  Murs noircis par les ans, coteaux, sentier rapide, 
 
  Fontaine où les pasteurs accroupis tour à tour 
 
  Attendaient goutte à goutte une eau rare et limpide, 
 
  Et, leur urne à la main, s'entretenaient du jour, 
 
 
  Chaumière où du foyer étincelait la flamme, 
 
  Toit que le pèlerin aimait à voir fumer, 
 
  Objets inanimés, avez-vous donc une âme 
 
  Qui s'attache à notre âme et la force d'aimer ?... 
 
 
 *Le poète était diplomat , en poste en Ytaly 
 
 
 
 
 
 Quê hương ấy
         nhắc chi  thêm lưu luyến , 
 
 Giữa lưu đày
         rạng rỡ *, xuyến xao lòng . 
 
 Từ xa xôi vọng
         lại vấn vương hồn , 
 
 Bước chân cũ hay âm
         quen người bạn . 
 
 
 Chập chùng núi sương
         thu giăng lãng đãng , 
 
 Thung lũng mờ thảm giá
         trắng ban mai . 
 
 Liễu vòm xoe ai tỉa lá
         đẹp thay , 
 
 Tháp cổ loáng nắng
         chiều phai xa tắp . 
 
 
 Tường đen nhuộm
         thời gian , đồi , dốc thẩm
         , 
 
 Ngồi
         xỏm bên khe nước mục tử
         chờ . 
 
 Từng giọt trong , từng
         giọt qúi hiếm rơi . 
 
 Hủ nước
         mát trong tay rồi tán ngẫu . 
 
 
 Trong mái rạ lửa
         bập bùng bếp nấu , 
 
 Kẻ hành hương
         đăm đắm khói hoàng hôn , 
 
 Vật vô tri kia hỡi
         có linh hồn ? 
 
 Sao mi quyện hồn ta trong thương
         cảm ! 
 
 
  * Thời gian rạng rỡ
         chức phận ngoại giao ở nước
         Ý 
 
 
  
      
         
      
                   Tiễn Chị
         - Vĩnh Biệt Chị                   
 
 
 
 
    
  Ảnh:
         Đỗ Ngọc Huệ  
 
 
 
 
   Nhỏ Nho ơi ,    
          Cậu sáng tác gắp rút để gởi bài cho con, làm thơ
         trong hối hả mì ăn liền Cậu chưa bao giờ làm, chỉ vì con
         thôi. Chắc là bài thơ không ra gì. Sẵn đây
         Cậu gởi con hai bài thơ cũ, nói lên mỗi lần tiễn đưa
         chị10 về San Jose lòng cậu bùi ngùi vô hạn, và
         một bài nói về cuộc đời con người như khách đi
         trên một chuyến tàu, có nhiều bạn bè trên tàu mình
         thương quá  muốn lưu giữ họ mãi bên mình nhưng họ
         chỉ ngồi với mình qua vài sân ga  một đoạn đường
         mà thôi rồi cũng lạnh lùng bước xuống tại một ga nào đó
         bỏ ta mà đi .   Cuộc đời
         là như vậy, kiếp nhân sinh mong manh vô cùng !   Cậu Ú hôn mầy             CHUYẾN 
         TÀU  ĐỜI       Dạo : 
                  Cuộc
         đời môt chuyến
         tàu ,          
         Người lên xuống
         lao xao .          
         Đồng hành chỉ
         một đoạn
         ,           Chia
         tay tại ga nào ?       Đời
         người giống cuộc hành trình tàu hỏa ,   Kẻ lên tàu người vội vã xuống ga .   Vừa oa oa đã được khách mẹ cha , 
          Ôm ấp lấy ban tình yêu sức  sống
         .       Ơn
         vời vợi như trời cao đất rộng ,   Không âu lo , khách dệt mộng thiên đường .   Có biết đâu mọi sự , lẽ vô thường 
         ,   Đầy thách đố , vui cuời và
         nước mắt .       Tàu có lúc  đường hư  máy trục
         trặc ,   Ngạc nhiên nầy , buồn thảm
         khác ga kia .   Người an vui , kẻ nức
         nở chia lìa ,   Mắt chưa ráo , đã
          bên người đon đả .     
          Còi lanh lãnh , xuyến xao , người vội
         vã ,   Khách ùa lên , cũ mới
         , ghế dưới trên .   Tranh giành nhau
         , nhốn nháo cảnh bon chen   Người
         muôn mặt , bức tranh đời muôn thuở ,       Có nhiều khách ta thương
         ta cứ ngỡ ,   Suốt hành trình người
          ở mãi bên ta .   Lại giả từ
         , ta hụt hẫng xót xa ,   Lòng chợt
         hiểu :  ngồi bên nhau  một đoạn       Cùng một chuyến , buồn
          vui nhờ có bạn  ,   Người
         yêu đời , kẻ bất mản chuyến đi .   Người vừa lên , quày qủa xuống tức thì , 
          Có kẻ dạo vài ga rồi biệt  dạng
         .       Có
         những khách cô đơn buồn  lẽ nhạn ,   Cũng có người chán nản kẻ ngồi bên . 
          Để lạnh lùng ghế trống khách buồn
         tênh ,   Đời là thế , lòng
         người hay thay đổi .      
         Điều mầu nhiệm mà ta thường tự
         hỏi  ,   Ta là ai ? sao bỗng tới cõi
         nầy ?   Xuống ga nào ? chẳng rõ
         cũng chẳng hay ,   Thật bí mật ! nhưng
         tràn đầy thú vị .     
          Điều cần thiết ta nên luôn trang bị
         ,   Một tình thương tri kỷ suốt
         chuyến đi .   Đem bao dung , lòng bác
         ái , từ bi ,   Để chia sẻ một
         khi người cần đến .     
          Trong khoảnh khắc con tàu lại đổ bến
         ,   Bạn đồng hành ,  ai xuống
         ? lúc nào đây ?   Trong tiếng còi
         thê thảm bóng đêm dầy ,   Một
         tiếng nấc , nghẹn ngào giây phút cuối .       Cư xử đẹp để
         lòng vơi tiếc nuối ,   Cám ơn
         người , xin thứ lỗi lâu nay .   Xin
         cùng nhau hãy siết  chặt vòng tay ,   Thực hiện một hành trình đầy ý nghĩa .            
         Chúc Hành Trình Bình An         
         Have a nice trip .                         
         Mailoc                 
         Cali  8-3-14   MỖI
         LẦN TIỄN
         CHỊ     
          Trong hơi thu sương
         mai lất phất ,   Đưa
         chị về miền Bắc xa xôi
         .   Mỗi lần
         tiễn biệt chia phôi ,   Một lần se thắt tim tôi
         rầu rầu .     
          Mới vui đó đã sầu
         ly biệt ,   Để
         người về nuối tiếc khôn
         nguôi .   Tuổi già
         thấm thiá cuộc đời ,  
         Những ngày còn lại
         , phúc Trời ban cho .     
          Tôi lặng đứng
         bơ-vơ nhìn mãi ,   Xe khuất dần tê tái lòng ai . 
          Chim âu buổi sáng lượn
         hoài ,   Phía đông nắng
         đã , sương mai tan dần .                                      
         Mailoc                               
         Thu Cali 10-21-12     VĨNH
         BIỆT CHỊ 
              Nay tháng mười mùa thu lại
         đến ,   Được
         hung tin chị bệnh ngặt nghèo . 
          Tim em se thắt ruột
         bào ,   Những
         ngày còn lại nghẹn ngào lệ rơi
         .       Ngồi bên chị không
         ngơi cầu nguyện ,   Ánh đèn mờ xao xuyến
         hồn em .   Tay
         người mỗi lúc lạnh thêm , 
          Gió thu hiu hắt ngoài
         thềm lá rơi .       Như
         chiếc lá chị tôi lià thế , 
          Thật nhẹ
         nhàng thoát bể trần gian .   Đau thương ruột xé
         lệ tràn ,   Hồn
         ai phảng phất giữa màn sương
         đêm .     
          Vĩnh biệt chị
         về bên chân Phật ,   Kiếp nhân sinh qủa thật
         mong manh .   Chấp
         tay khẩn nguyện lòng thành ,   Chị cười trên ấy
         Vĩnh Hằng em mong .                        
         Mailoc            
         Thu San Jose 10-5-15   
 
 
 
 
  
   
 
 
 
 
 
 
 
 
      
 
 
   
      
          LÁ KHÔ        
                                      Jacques Prévert Bản dịch: Quang Tuấn, Mailoc ___________________________________________________________________________  Les Feuilles Mortes                  
                                         Lá
         Khô       Oh! je voudrais tant que tu te souviennes     Em yêu hỡi! mong em nhớ
         lại   Des jours heureux où nous étions amis         Ngày
         vui xưa, ta bạn ấu thơ   En ce temps-là la vie était plus belle,            
         Ôi thuở ấy dời đẹp biết mấy  Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui.     
           Và nắng xưa ấm hơn bây giờ.    Les feuilles mortes se ramassent à la pelle     Những lá khô
         chất chồng thành đống  Tu vois, je n'ai pas oublié.. .                      
             Em thấy không, anh chẳnglãngquên:  Les feuilles mortes se ramassent à
         la pelle     Những lá khô chất chồng thành đống 
         Les souvenirs et les regrets aussi.                  
         Bao tiếc thương, kỷ niệm êm đềm.       Et le vent du
         nord les emporte                     
           Gió Bấc cuốn hầu như cả thảy  Dans la nuit froide de l'oubli.                    
             Vào điêu tàn ,  giữa lạnh lùng đêm   Tu
         vois, je n'ai pas oublié                          
             Em thấy chăng anh chẳng lãng quên   La chanson que tu me chantais.         
                    Bài hát em  tặng anh ngày ấy.  C'est une
         chanson qui nous rassemble         Là bài hát giúp ta sum họp 
         Toi, tu m'aimais et je t'aimais                        Em
         yêu anh và anh yêu em  Et nous vivions tous deux ensemble            
         Sống chung nhau thỏa niềm mơ ước  Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais    
                    Em yêu anh và anh yêu em  .Mais la vie sépare ceux
         qui s'aiment            Những lứa đôi đời
         làm xa cách  Tout doucement, sans faire de bruit             
         Thường êm đềm không một tiếng vang  Et la mer efface sur le sable                          
         Và biển cả xóa nhòa trên cát   Les pas des amants désunis.                         
         Những dấu chân tan tác tỉnh nhân.   Les feuilles mortes se ramassent à
         la pelle,  Những lá khô chất chồng thành đống  Les souvenirs et
         les regrets aussi                  
         Bao tiếc thương, kỷ niệm buồn vui  Mais mon amour silencieux et fidèle           
         Tình anh vẫn thủy chung thầm lặng.   Sourit toujours et remercie la vie.                
         Luôn cười vui và tạ ơn đời .   Je t'aimais tant, tu étais si
         jollie,                   Anh yêu
         em , người em xinh xắn  Comment veux-tu que je t'oublie?             
         Sao lại mong  anh hãy hững hờ  En ce temps-là, la vie était plus belle          
         Ôi thuở ấy đời đẹp biết mấy   Et le soleil plus brûlant
         qu'aujourd'hui       Và nắng xưa ấm hơn bây giờ.  Tu étais ma plus douce amie                     
            Trong bạn thân em dịu hiền nhất   Mais je n'ai que faire des regrets            
              Giờ đây anh chỉ biết tiếc thôi  Et la chanson que tu chantais          
                     Bài hát em tặng anh ngày ấy  Toujours, toujours
         je l'entendrai!                Anh vẫn nghe,nghe mãi
         suốt đời...               JACQUES PRÉVERT                      
                                  Quang Tuấn 
              
         NHỮNG CHIẾC LÁ 
         ÚA 
 
 
 
 
 
    
                     EM! 
 
 
 
 
 
 Em
         có nhớ những ngày hạnh phúc
         ? 
 
 
 
 
 
 Khi chúng mình
         quấn quít bên nhau . 
 
 
 
 
 
  
             Ngày xưa ôi đẹp biết
         bao , 
 
 
 
 
 
 Nắng
         xưa nồng ấm , xôn xao hơn giờ . 
 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 
 Lá
         thu vàng xơ rơ từng đống
         , 
 
 
 
 
 
 Kỷ
         niệm sầu lắng đọng
         nghẹn ngào . 
 
 
 
 
 
  
              Đêm về gió bấc lao xao , 
 
 
 
 
 
 Cuốn đi tất cả trôi vào
         lãng quên  ! 
 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 
 Anh
         còn nhớ tên bài em hát , 
 
 
 
 
 
 Giọng ca em ngây ngất hồn anh . 
 
 
 
 
 
  
               Bài ca kết chặt Em-Anh , 
 
 
 
 
 
 Chúng
         mình say đắm liền cành bên nhau . 
 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 
 Nhưng em hỡi  , tình sầu cay đắng , 
 
 
 
 
 
 Khiến chúng mình xa cách em ơi . 
 
 
 
 
 
  
               Nỗi đau gậm nhấm
         im hơi , 
 
 
 
 
 
 Dấu chân trên cát sóng khơi xóa mờ . 
 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 
 Lá
         úa vàng bơ phờ chồng chất
         , 
 
 
 
 
 
 Tiếc
         nuối về chất ngất
         hồn ai . 
 
 
 
 
 
  
             Tình anh lặng lẽ không phai , 
 
 
 
 
 
 Vẫn cười cảm tạ những
         ngày bên em . 
 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 
 Lòng
         muốn quên càng thêm thắm thiết
         , 
 
 
 
 
 
 Em đoan trang
         diễm tuyệt của anh . 
 
 
 
 
 
  
             Bóng hình đã khắc tim anh , 
 
 
 
 
 
 Làm
         sao quên được cho đành hỡi ơi
         ! 
 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 
 Ngày
         có em bên đời nồng thắm , 
 
 
 
 
 
 Mặt trời hồng nồng ấm
         hơn nay , 
 
 
 
 
 
  
             Người tình trong mộng mơ
         say, 
 
 
 
 
 
 Bài ca em hát ngân hoài
         trong anh . 
 
 
 
 
 
      
                                            Mailoc phỏng dịch 
 
 
 
 
 
 
                                                
                                  THU PHÂN    
                                       Mailoc  Đỗ Chiêu Đức, Quên Đi, Cao Linh Tử ________________________________________________________________                                                       
                                          
         HỌA VẬN :      Thu Phân                                                     
         Thu Phân                              
          Hai mươi ba tháng chin ,                             Xuân
         phân thu phân,   Xích đạo
         mặt trời về .                                 Đêm
         ngày chia cân.   Thu phân ngày
         hôm ấy ,                            
         Ngày như đêm ngắn,   Đêm
         bắt đầu lê thê .                                 
         Đêm như ngày gần !     
              Vào Thu                                                      
         Vào Thu   Trong làn sương
         mỏng khói chưa tan , Giọt nắng ban đầu sương chửa tan, 
          Chiếc lá đong đưa lấm tấm vàng
         .        Long lanh sương đượm lá hanh vàng. 
          Treo ngọc giọt mưa cành lá bám
         ,        Heo may nhè nhẹ trong sương sớm, 
          Lòng tôi xao xuyến bóng thu sang.      
         Sương lạnh thấm lòng thu đã sang !          Thu
         Về                                                          
         Thu Về   Lặng lẽ thu về
         chẳng có hay ,               Âm thầm
         lặng lẽ chẳng ai hay,   Chén trà
         nghi ngút sáng heo may.         Hiu hắt hơi thu heo hẻo
         may.   Nghe như nức nỡ lùa trong
         gió.             Đâu đó hoa tàn
         tan tác rụng,   Từng cánh hoa
         tàn run rẩy bay !            Nhẹ nhàng đầy
         đất vẫn còn bay !     
               MƯA THU                                                       Mưa
         Thu       Mưa thu đẫm uớt mấy cành mai ,          Nở
         sớm trên cành mấy đóa mai,   Ri rả sầu ai giọt ngắn dài .                   
         Mưa thu ướt cánh lệ tuôn dài.   Réo rắt phong linh trong gió sớm ,        
         Phải chăng hoa khóc vì thương nhớ ?   Tuổi già một thoáng mắt ta cay .           Hoa
         nhớ thay người, mắt cũng cay !     
                Hình Như                                               
         Hình Như   Hình như trong
         tiếng gió ,                     
         Hình như sau hè vắng,   Lặng
         lẽ cánh hoa rơi .                            Tiếng
         dế khóc hoa rơi.   Thì thầm
         trong bụi cỏ ,                         
         Ri rỉ trong đêm lạnh,   Dế
         mẹ đang ru hời .                              
         Buồn hơn tiếng ru hời !     
               Đêm  Thu                                                  
         Đêm Thu   Đêm thu phòng
         hiu quạnh ,                   
         Đêm thu phòng vắng quạnh hiu,   Cửa
         kính mờ hơi sương .                   Mờ
         mờ cửa kính tiêu điều hơi sương    Sách đèn cũng thắm lạnh ,                     
         Sách đèn lạnh ngắt đêm trường   Thẩn thờ chạnh cố hương .              
         Thẩn thờ chạnh nhớ cố hương nơi nào !?          Tiếng
         Chó Đêm                                      
         Tiếng Chó Đêm    Đêm
         nằm nghe tiếng chó ,                    
         Đêm Ca-Li nghe chó ?!   Rờn rợn
         lẫn bồi hồi .                              Chợt
         cảm thấy...lạ đời !   Nhớ
         xưa thời ly loạn ,                            
         Texas mà như thế...   Chết chóc
         về muôn nơi !                        
         Sáng ... ở tù như chơi !!!    
                    Mailoc                                                           
         Đỗ Chiêu Đức      
             Thu Cali 21-9-15                                 
             Thu Texas 21-9-2015.     Thu Phân   Tháng chín hai ba đến   Mặt trời xích đạo gần   Đêm ngày bằng chẳng lệch   Đây mới là Thu Phân.                    
         Vào Thu   Nắng đến sương
         mù đã vội tan   Vầng dương
         ló dạng sắc tươi vàng   Heo
         may nhẹ lướt xuyên cành lá   Quyến rũ tình thu tiết chuyển sang.                     
         Thu Về   Nhớ người thu đến
         chẳng hề hay   Kỷ niệm hằn
         trên mũi chỉ may   Đằng đẳng
         bao năm trời cách biệt   Tình
         như chiếc lá lỡ làng bay     
                     
         Mưa Thu   Từng giọt ngâu buồn
         trong sớm mai   Nghe như tiếng trách
         tháng năm dài   Chờ thu mòn
         mỏi đêm tao ngộ   Trên nhịp
         cầu ô mắt lệ cay.     
                 Hình Như 
          Thoảng nghe trong hơi gió   Hình như chiếc lá rơi    Lặng thầm trên đám cỏ   Chẳng một tiếng ơi hời               
         Đêm Thu     Đêm tàn
         trong cô quạnh   Lá buồn nhỏ
         lệ sương   Chơ vơ vầng
         trăng lạnh   Tình phai theo sắc
         hương          Tiếng Chó đêm   Đêm vắng chó sủa vang   Dao động đến từng hồi   Ngỡ bước ai tìm đến   Chỉ sương về nơi nơi.                           
         Quên Đi     NGÀY THU 
              Vầng
         dương màu ớt chín   Nước
         nhỏ cá chưa   về   Gác
         mái ngư ông ngủ   Mưa tràn
         phố thảm thê           TRUNG THU 
              Vẫn
         nước  đầy sông bóng nguyệt tan   Vẫn đường quê nhỏ rãi trăng vàng   Miệt mài  đục đẽo chừng quên bẵng 
          Dâu nhớ nửa mùa thu đã sang. 
                
              MỪNG
         THU   Mỗi mùa Hội Yến nhắc
         chừng hay   Đại lễ về thăm
         được cũng may   Nghịch cảnh
         thăng trầm xa Thánh Địa   Cuối
         đường mệt mỏi cánh chim bay.               MAI THU 
              Bỗng
         nở lưng chừng một đóa mai   Trung
         thu cô độc với đêm dài   Trái
         mùa  nhưng đẹp mà gan góc   Rạng
         rỡ cho dù bao đắng cay !     
              MƯA
         THU       Mưa tạnh trời im gió   Sương thu tí tách rơi   Ễnh ương hòa tiết tấu   Như  giọng hát ơi hời.                 RỪNG
         THU       Mạng căn tòng bá mộc   Đứng vững hứng phong sương   Mặc tiết thu mưa hạ   Trơ
         lì chẳng tõa hương     
              TÌNH
         THU       Tím ngắt tình bao thuở   Người
         xa chẳng khứ hồi   Trở trăn duyên
         hay nợ ?   Thu cảm tình muôn nơi. 
              Cao Linh
         Tử   23/9/2015 
 
 
 
 
  
      
      MÙA THU DẮT CHÁU   Cùng Bạn ,          Hôm nay , ngày
         tựu trường ở Nam Cali , nắm
         tay dát hai thằng cháu ngoại đến
         trường ,   một
         thằng mới lớp 2 , một
         thằng mới vào mẫu giáo  . Cứ
         mỗi lần chứng kiến cảnh
         ngày tựu   trường
         lòng tôi  tự nhiên  xao xuyến vô cùng
         !      Ai trong chúng ta cỡ
         60 tuổi trở lên , tôi nghĩ  cùng  đã
         đọc và ít nhất thuộc lòng
         đoạn   mở
         đầu trong bài văn "  Tôi Đi Học "
         rất đẹp của nhà văn Thanh Tịnh
         ( 1917-1988 ) .Mời các   đọc
         lại để cùng ngậm ngùi cho một
         thời thơ ấu  như mơ 
         đã qua .                 Tôi
         Đi Học      "
         Hằng năm cứ vào cuối thu , lá ngoài
         đường rụng nhiều và trên không
         có những đám   mây
         bàng bạc , lòng tôi lại nao nức
         những kỹ niệm bâng khuâng của
         buổi tựu trường .   .....Buổỉ mai hôm ấy
         , một buổi mai đầy sương
         thu và gió lạnh , mẹ tôi âu yếm
         nắm tay tôi   dẫn
         đi trên con  đường làng dài và hẹp
         . Con đường này tôi đã quen đi lại
         lắm lần , nhưng lần 
           này tự nhiên
         thấy lạ . Cảnh vật chung quanh
         tôi đều thay đổi , vì chính lòng tôi
         đang có sự   thay
         đổi lớn : hôm nay tôi đi học
         " ....                                                         Thanh
         Tịnh      
             Trong nỗi niềm
         bâng khuâng đó ,  tôi cũng xin qúi bạn chia
         sẻ phút giây cảm khái của một 
           ông giáo già về hưu
         nắm tay dắt hai thằng cháu trong ngày
         tựu trường cuả một sớm
         mai đầu thu .     
                 Mùa  Thu  Dắt  Cháu 
              Thu đã tới mà hồn ngớ
         ngẩn .   Ngỡ
         hạ còn lẩn quẩn đâu đây
         .   Thời gian thắm
         thoát nào hay ,   Heo may
         lành lạnh , sáng nay tựu trường
         .       Trên vỉa hè , con đường
         thu phố ,   Trường
         lao xao lố nhố bóng người . 
          Tiếng xe , riếng
         nói , tiếng cười ,   Trẻ con lúp xúp không rời
         mẹ cha .     
          Lối đi nhỏ
         , trẻ già tay nắm ,   Gót chân non giày trắng bên ông
         .   Vai đeo cập
         nhỏ lòng thòng ,   Cái
         thằng mới đó cao nhòng lớn ra . 
              Nắm tay cháu sao mà nhớ
         quá !   Nhớ
         ngày nao theo Má đến trường .   Bàn tay hơi ấm
         còn vương ,   Trong
         ta cảm giác như dường hôm qua . 
              Thằng nhóc ấy nay đà
         bạc trắng ,   Một ông già thủng thẳng
         bước đi .   Ai
         hay ai biết nhớ gì ?   Tiếng xưa giọng
         Má thầm thì bên tai .       Vài
         lá úa thở dài trên cỏ ,   Nắng thu về lấp
         ló trong mây .   Ngày
         xưa thương nhớ ngập đầy
         ,   Như ràng
         như buộc như giày hồn
         ta .                            
         Mailoc                
         Đầu thu Nam Cali  9-1-15   Tiếp
         nối Dòng Lưu Niệm MÙA NHẬP HỌC:    HỌC VỠ LÒNG 
              Trứng
         luộc đèn nhang học vỡ lòng   Bác
         Hai khai trí chữ Tàu không...   Thiên
         trời địa đất ...như con két   Thằng
         nhỏ ê a học thuộc lòng!     
          Đầu trần chân đất bước theo
         ba   Lớp học chuồng bò ở khá
         xa   Kê gạch ghế bàn mươi tấm
         ván   Năm đồng mỗi tháng dễ
         thôi mà       Ngòi viết lá tre, bình mực tím   Băm hai trang tập giấy hàng đôi   I  u viết chữ đầu tiên học   Huyên náo bầy ong lũ trẻ ôi!        Cô giáo hiền
         nghiêm tận tụy này   Duy trì kỷ
         luật khúc roi mây   Trả bài tranh
         đọc quanh bàn viết   Vừa phóng
         bài nghe thế mới hay       Ra chơi ỏm tỏi vườn xoài mận   Cút bắt, chuyền chuyền, bắn đạn , u... 
          Cỏ cú đá gà chơi ăn dạ 
          Hơn thua đáo lạc mấy đồng xu 
              Đi
         tắt về mau lội đất cày   Băng
         đồng gốc rạ gót chân chai   Lối
         mòn buộc nối đuôi hàng dọc   Rủ
         đợi cùng nhau bước mỗi ngày     
          An chẳng bao năm lại chiến tranh   Tuổi thơ lửa đạn lớn song hành 
          Lòng tham nhuộm độc dần con trẻ 
          Thánh thiện hồn nhiên rụi mất nhanh 
              Đức
         dục hồn xưa còn bản chất   Dập
         vùi bao lượt nổi phong ba   Nghe thầy
         gợi lại mà thương quá   Ký
         ức trường quê chửa xóa nhòa.       Cao Linh Tử   2/9/2015           SQ xin nối
         tiếp dòng lưu niệm thửa đầu tiên bước đến trường,để
         ghi lại một thời xa xưa     
                                                    BUỔI HỌC ĐẦU ĐỜI                                     
         Cứ mỗi tựu trường lòng ta liên tưởng                                  
         Thuở ấu thơ theo chân Mẹ đến trường                                  Đứng
         bên ngoài,đôi mắt Mẹ ngùi thương                                 
         Nhìn thằng bé,mặt này lo lắm lét !                                      
         Nhiều đứa nhỏ đứng bên ngoài khóc thét  
                                        
         Chẳng chịu vào,níu kéo Mẹ chẳng buông                                  
         Tôi ngồi đây mà nét mặt đượm buồn                                  
         Ngó ra cửa mẹ vẫn còn đứng đó !                                      
         Cây thướt kẻ trên tay cô giáo gõ                                  
         Nhịp trên bàn và nghiêm nghị nói to                                  
         Các trò nghe ,cô khuyên nhủ dặn dò                                  
         Giờ đến lớp,giờ ra chơi phải đúng !                                       
         Chữ A,B đầu tiên tôi lúng túng                                    Đọc
         theo cô mà có biết gì đâu !                                   
         Các thú vui còn in khắc trong đầu                                   
         Chạy bắt bướm,đi câu cùng chúng bạn                                       
         Cô dạy viết..U,O không đúng dạng                                   
         Cây viết chì nặng chit,miệng mím môi                                   
         Chữ O tròn nhảy tuốt giấy hàng đôi                                    Nó
         méo xệch như trứng gà bể vỏ                                       
         Chuông tan học,Mẹ đứng chờ cửa nhỏ                                   
         Tôi vội vàng sà vào Mẹ níu tay                                    Trên đường
         về vui chân sáo tung bay                                   
         Mới vắng Mẹ nữa ngày...mà thấy nhớ !                                                      
         SONG  QUANG   
 
 
   
 
 
 
 
    Cần Thơ Ơi
         ! Mùa Thu !        Cần Thơ mùa nầy mưa bay nhè nhẹ   Lá vẫn xanh và mây trắng mịt mù   Miền nam chỉ có hai mùa mưa nắng   Cần Thơ ơi! sao chẳng có mùa Thu ?! 
              Mưa
         chiều bên ly cà phê góc phố   Từng
         giọt buồn đẫm hoa cúc ngoài sân   Thu giận ai không thèm qua phố chợ   Có người đang chờ đón một người sang.       Nhớ ngày
         xưa trên đường làng buổi sáng   Trong tay mẹ đầu tiên tuổi học trò   Dường như lúc đó trời trong quang đảng 
          Sương Thu về nghe lạnh tuổi ngây thơ. 
              Ôi
         cái thuở còn hoang mang vụng dại   Đẹp
         làm sao ký ức buổi ban mai   Bây
         giờ đã mái đầu hai thứ tóc   Bụi mưa bay nhòe ướt tháng năm dài.       Mưa bong bóng không
         gian buồn chớm lạnh   Có giọt nào
         làm ướt át hồn thơ   Mưa
         như khóc mưa dỗi hờn lâu tạnh   Nhưng Cần Thơ ! Mùa Thu đến bao giờ ?!       Dương
         hồng Thủy   (03/09/2015)           
   
      
      THƠ THẨN NGÀY SINH NHẬT  Mailoc, Mai Xuân Thanh, Nguyễn Đắc Thắng, Đỗ Chiêu Đức,  Trầm Vân, Chân Diện Mục, Song Quang, Cao Linh Tử    
 Cùng Bạn    Thứ Năm vừa qua tôi đua rước thằng cháu
         từ nhà trẻ . Ông cháu tay trong tay . Cái bàn tay tí hon ấm
         áp của thằng nhỏ nằm tron vẹn trong bàn tay to xương xẩu của
         mình làm ông Ngoai cảm khái lạ thường , rồi lại bàng
         hoàng sực nhớ hôm nay sinh nhật 75 , thời gian nhanh chóng qua ! 
          Xin gởi đến Bạn một cảm tác
         của tôi.   Thân kính  
          Mailoc     
               |                      MỘT
         NGÀY XUÂN 
 
   
 
 Khung   trời
         nhỏ êm đềm
         nơi tôi sống
         , 
 
 Tình   nảy sinh lắng
         đọng tháng năm dài  . 
 
 Đời lưu
         vong trôi nổi thoáng u hoài , 
 
 Tuổi già đến
         vui cùng trời mây gió . 
 
   
 
 Những buổi
         sáng sương mờ giăng ngoài ngõ
         , 
 
 Nơi phía đông lấp
         ló vạt nắng hồng . 
 
 Thêm một ngày
         còn được ngắm trời
         không , 
 
 Lòng cảm khái mênh
         mông ơn Trời Đất
         . 
 
   
 
 Mùa xuân đẹp khiến
         lòng tôi ngây ngất , 
 
 Nhìn trăm hoa muôn sắc
         thật diệu kỳ . 
 
 Bàn tay nào tô vẽ
         quá chi li ? 
 
 Cho cánh bướm si tình
         bên hoa dại . 
 
   
 
 Tôi trân qúi từng
         phút giây hiện tại , 
 
 Thoáng đâu đâu cũng lại
         thấy tình thương . 
 
 Thương bước
         chân thằng cháu sáng đến trường
         . 
 
 Bàn tay nhỏ trong tay , ông sướng
         lạ ! 
 
   
 
 Ngày gió lớn
         hàng dương cành lã lã , 
 
 Mỗi đầu
         xuân rộn rã én nơi nơi
         . 
 
 Hồn bâng khuâng theo cánh nhạn
         chơi vơi , 
 
 Trời xanh ngắt
         tuyệt vời ươm thơ
         mộng . 
 
   
 
 Nhưng lòng biết
         ngày xuân qua nhanh chóng , 
 
 Hạc vàng bay trong gió lộng
         đường về . 
 
 Sống từng
         ngày hiện tại chẳng
         ủ ê , 
 
 Xin cảm tạ
         đất trời quê hương
         mới . 
 
                                 
           Mailoc 
 
                            
           3-12-2015 
 
                      
           ( Kỷ niệm Sinh nhật
         lần thứ 75 ) 
 
  
                                                                                                               |      
 
  HAPPY BIRTHDAY TO YOU 
 
 Thầy ơi không biết nên mừng trễ.  
 
  Chúc mừng sinh nhật 75 của thầy.  
 
  Chúc sức khỏe vạn an.  
 
  Chúc gia đình hạnh phúc 
 
 Nguyễn Đắc Thắng 
 
   
 
   
 
 CHÚC MỪNG SINH NHẬT THẦY
         MAILOC  : 
 
 NGÀY 12 THÁNG 03 NHẰM NĂM TÂN TỴ 
 
   
 
 Tân Tỵ sinh nhằm năm bốn
         mốt, 
 
 Kinh qua thế sự cũng thăng trầm. 
 
 Định cư Mỹ quốc
         tình ông, cháu, 
 
 Sống gởi an nhiên hưởng
         phúc phần. 
 
 Tuổi hạc thân tâm cùng huệ
         nhãn, 
 
 Cao
         niên dắt cháu dưới trời Xuân. 
 
 Bạn bè chước tửu mừng sinh nhật, 
 
 Cảm tạ ơn trên, mạch
         sống dâng... 
 
   
 
 Mai Xuân Thanh 
 
 Ngày 14 tháng 03 năm 2015 
 
   
 
  MỪNG SINH NHẬT THẦY 
 
 
 
 
 
         Thất thập cổ lai đã
         quá năm, 
 
 
                Hồn thơ lai láng tợ trăng rằm. 
 
         Thầy ơi, Xuân
         sắc trường tồn mãi, 
 
         Tự tại an nhàn với tháng
         năm ! 
 
 
 
 
 
                                 
         Đỗ Chiêu Đức 
 
   
 
 Nhân sinh thất thập cổ lai hy 
 
 
 
 
 
 Thầy đã bảy lăm vượt tuổi hy 
 
 Bên cháu bên con nhiều hạnh phúc 
 
 Kính Thầy trường thọ cổ lai hy. 
 
                             
         Quên Đi 
 
 
 
 
 
     
                       MỪNG TUỔI BẠN MAI LỘC 
 
 
 
 
 
              Bàn tay nhỏ mềm thơm
         tình khôn tả 
 
              Niềm vui dâng rộn rã dưới hương
         trời 
 
     
                 Ông lão bẩy lăm nhìn đời khoan khoái   
 
              Cám ơn xuân
         mãi tươi đẹp cùng người 
 
 
 
 
 
                             
                                 C.D.M. 
 
 MỪNG SINH NHẬT THẦY MAILOC 
 
   
 
 Mừng sinh nhật thất thập...dư năm, 
 
 Cảm khái cầm tay nhỏ ấm thầm, 
 
 Ông cháu bên nhau là chỗ dựa, 
 
 Hai người dẫn dắt, bước
         xa xăm. 
 
 Mới
         hay tính sổ đời tư lự, 
 
 Chợt ngẫm ra rằng... thọ đủ trăm. 
 
 Cảm tác bài thơ vui thú vị, 
 
 Thầy nay tuổi hạc sánh trăng
         rằm... 
 
   
 
   
 
 Mừng Sinh Nhật Bạn Mai Lộc 
 
   
 
 Đã bảy lăm rồi thật thế sao 
 
 Hồn hoa nghiêng cánh gió lao xao 
 
 Ngắm nhìn mắt sáng còn tinh tỏ 
 
 Xướng họa thơ hay vẫn ngọt ngào 
 
 Vui với cháu con lòng hớn hở 
 
 Say cùng bè bạn chén thanh tao 
 
 Mấy mươi năm nữa đang chờ đón 
 
 Mộng thả trời xuân rực cúc đào 
 
   Trầm Vân 
 
   
 
 MỪNG SINH NHẬT MAI LỘC 
 
   
 
 Mừng Anh Mai Lộc được bảy lăm 
 
 Sinh nhật thật vui, sống đủ trăm 
 
 Xướng họa thơ văn hơn gió thoảng 
 
 Tinh thần trong sáng tựa trăng rằm 
 
 Cháu con đoàn tụ ngày sum hợp 
 
 Bè bạn gởi quà, đến viếng
         thăm 
 
 Thanh thản
         thanh tâm thêm vững chí 
 
 Cài hoa, thổi nến kết tình thâm 
 
   
 
  SONG QUANG 
 
                               
 
   
 
 Thân gởi anh Lộc, 
 
 Xin gởi tới anh vài
         vần thơ mừng tuổi thọ nhân ngày cuối tuần, cầu chúc anh
         mãi mãi có duyên với nàng thơ, lúc nào thi hứng cũng
         dồi dào. Tuổi già lười chi cũng được nhưng tim óc thì
         không thể lười. 
 
   
 
 Bạn đã bảy lăm, tôi tám mươi, 
 
 Thế thời chen
         bước, sống làm người. 
 
 Dẫu không danh vọng,
         thân càng khỏe; 
 
 Mà được bình an, đời cũng tươi. 
 
 Thi phú, noi theo tiền
         bối xướng, 
 
 Văn chương, há ngại hậu sinh cười. 
 
 Hôm nay mừng bạn, vui
         SINH NHẬT 
 
 Xin chúc nhau : Tim óc chẳng lười. 
 
                                    Danh
         Hữu 
 
                           (Dimanche,
         15 mars 2015) 
 
 Dù nay
         đã muộn nhưng em cũng xin thay mặt các cựu môn sinh Trung Học Kiến
         Phong 
 
   
 
 KÍNH MỪNG 
 
   
 
 Chúc mừng thầy đã bảy mươi lăm 
 
 Quá cổ lai hi cả mấy tầm 
 
 Chuốc rượu thơm cầu thân tráng
         kiện 
 
 Dâng trà
         đậm nguyện trí cao thâm 
 
 Dắt dìu hậu bối gần xa trọng 
 
 Truyền dạy toàn tâm cũ mới ngầm 
 
 Thay mặt môn sinh Cao Lãnh kính 
 
 An khang đắc thọ vượt hàng trăm! 
 
   
 
 Cao Linh Tử 
 
 
 15/3/2015     
                                                                                                                                  
                                                                                 
      
        
 
 
  THƠ CUỐI NĂM        
                             
 Mailoc,
         Quên Đi, Đỗ Chiêu Đức, Cao Linh Tử, Mai Xuân Thanh,  Nguyễn Đắc Thắng, Song
         Quang ________________________   Bài Thơ Cuối Năm .   Chỉ còn
         mấy khắc sắp tàn năm , Áo ấm co ro chỉ muốn nằm
         . Thiệp Tết chậm rì lười biếng gởi , E-mail nhanh
         chóng sẳn sàng thăm . Mùa đông đất khách lòng
         rười rượi , Quê cũ bạn nghèo cảnh tối tăm . Biết viết gì đây giờ thắm thoát , Song ngoài gió
         tuyết rét căm căm !                    
            Mailoc                          
              Chiều cuối năm Cali 12-31-14  Năm Mới Năm đến
         năm qua lại đến năm Ai vui nhộn nhịp tớ đi nằm Chẳng
         quan chẳng tước nào ai viếng Không bạn không bè mấy kẻ
         thăm Tri kỷ xuân về chưa thấy bóng Tri âm tết tới biệt
         mù tăm Còn chi mà đợi chờ thêm nữa Đóng cửa
         đi thôi kẻo lạnh căm.
                   
                   Quên Đi                 
               BÀI THƠ CUỐI NĂM 2014
               Thoáng
         chốc thế mà đã hết năm,              Đông
         tàn đêm ngắn sáng chưa nằm.              Ông
         bà cha mẹ còn ai viếng ?              Bạn hữu
         thầy cô mấy kẻ thăm ?              Viễn xứ
         gần như buồn suốt kiếp,              Quê hương
         xa tít biệt mù tăm.              Tết Tây nhộn
         nhịp, Tây vui Tết,              Riêng chạnh lòng
         ai gió rét căm !
                       
                                  Đỗ Chiêu Đức    Họa với thầy: Bài Thơ Cuối Năm        
           BÀI THƠ ĐẦU NĂM   Cơm cháo chưa rồi lại đến
         năm Nào ai muốn chết vũng trâu nằm Thời cơ bất lợi
         cờ đâu phất? Sức khỏe vô chừng bệnh mãi thăm! Kẻ
         muốn yên nhà chim bỏ tổ Người tìm chân lý cá không
         tăm Dù là dê  ngựa hay chi nữa Tuổi  mới mà như
         xe sút  căm.                        
                            Cao Linh Tử   1/1/2015 BÀI
         HỌA CỦA MAI XUÂN THANH         ĐẦU NĂM KHAI BÚT   Xuân lai khai bút viết đầu năm, Trăn trở suốt đêm
         hết muốn nằm. Tết mới mười lăm mong khởi sắc, Ất
         Mùi tháng rưởi nửa về thăm. Quê hương lạnh lẽo
         buồn xa cách, Đất khách tin nhà vẫn bặt tăm. Niên kỹ
         càng cao đời thấm thóat, Đông tàn tuyết giá rét
         căm căm !                            
                       Mai Xuân Thanh     Em họa bài thơ
         thay cho lời chúc          BÀI THƠ CUỐI NĂM Ta
         lại ngỡ ngàng dịp cuối năm Hằn sâu tâm sự khó yên
         nằm Gửi tờ thiệp Tết lời vui chúc Ướm họa thơ mừng
         tiếng hỏi thăm Đất khách ngậm ngùi thân lữ thứ Quê
         nhà thui thủi cảnh mù tăm Bao mùa xuân đến chia dòng cảm Giá lạnh ngoài trời vẫn rét căm!            
                                         Nguyễn
         Đắc Thắng    
  
                               
                   CUỐI NĂM TÍNH SỔ ĐỜI TÔI  
                             
                     Ngồi tính sổ đời lại trọn năm !                    
                             Mệt nhoài,cũng muốn thảnh
         thơi nằm              
                                   Không danh chẳng phận
         :ai cần viếng            
                                     Chẳng bạc không
         tiền :trộm khó thăm      
                                           Đất
         khách hẫm hiu sầu chiếc bóng  
                                            
           Quê nhà vắng lặng biệt hơi tăm                                  
               Ba trăm ngày đã trôi qua mất                                
                 Giữ chút thân già khỏi rét căm    
                                            
                                            
                SONG  QUANG                                                                         
                                                                                                      
      
      NỖI NIỀM        Cùng Bạn ,   Tuổi già mùa đông buồn thật , nhớ
         quê hương vô cùng Bạn ơi ! Chuyển đến các Bạn để
         chia sẻ lúc cuối năm .   Thân
         kính   Mailoc           NỖI 
         NIỀM     
          Đông về  có ai
         hay ,   Lạnh lẽo
         gió heo may .   Áo ấm
         khăn choàng cổ ,   Nhức
         mỏi ở hai vai .     
          Sương khuya giọt tí
         tách ,   Đất
         khách bạc phơ đầu .   Quê nhà ôi xa lắt !   Trằn trọc suốt đêm
         thâu .      
         Ngoài song mưa lải
         rải ,   Thấp
         thoáng mấy nhánh hồng .   Trái chín buồn không hái ,   Mặc tình với gió đông
         .       Vắng bóng bầy chim sẻ , 
          Khi gió sớm đông về
         .   Vườn hoang
         cây run rẩy ,   Mây
         xám chiều lê thê     .       Bạn
         bè cũng thiếu vắng ,   Tri kỉ ngày một thưa .   Tin buồn dài đằng đẵng
         ,   Có kẻ đi
         mới vừa .     
          Chén trà còn quyện
         khói ,   Đã ôn
         hết một đời .   Trầm luân sầu vời vợi 
          Man mác cánh chim trời . 
              Hồn ai luống ngẩn ngơ , 
          Thời gian mau chẳng ngờ
         .   Hạc vàng  không
         trở lại .   Cuộc
         đời tựa giấc mơ .                 
         Mailoc             
         ( Mùa đông Cali 2014 ) 
 
   Kính THẦY,             Như thường
         lệ, Đỗ Chiêu Đức rất thông cảm với nỗi niềm tâm
         sự của THẦY, nên, xin được viết lại bài thơ của THẦY
         bằng thể Lục Bát THẦY nhé ! NỖI  NIỀM                        NỖI
         NIỀM TÂM SỰ   Đông về  có ai hay ,               Đông
         về ai có hay chăng? Lạnh lẽo gió heo may .          Heo
         may lạnh lẽo băn khoăn nỗi niềm. Áo ấm khăn
         choàng cổ ,        Áo khăn choàng cổ
         dày thêm, Nhức mỏi ở hai vai .             
         Hai vai vẫn nhức vẫn rêm cả mình !   Sương
         khuya giọt tí tách ,     Sương khuya tí tách xót
         tình Đất khách bạc phơ đầu .      
         Tha hương đất khách trắng tinh mái đầu. Quê
         nhà ôi xa lắt !                
         Quê nhà xa tít tận đâu, Trằn trọc suốt
         đêm thâu .      Bồi hồi trằn trọc đêm
         thâu mơ màng.   Ngoài song mưa lải rải
         ,        Ngoài song mưa lải rải vang, Thấp
         thoáng mấy nhánh hồng, Vườn hồng thấp thoáng mấy
         hàng chơ vơ. Trái chín buồn không hái
         ,     Trái buồn trong gió ngẩn ngơ, Mặc
         tình với gió đông .          Không
         người vin hái thẩn thờ gió đông.   Vắng
         bóng bầy chim sẻ ,       Vắng tanh chim sẻ ven sông, Khi gió sớm đông về .          
         Đông về gió sớm lạnh lùng hơi may. Vườn
         hoang cây run rẩy ,     Vườn hoang run rẩy hàng cây, Mây xám chiều lê thê .         
         Chiều lê thê xuống mây vây tứ bề.   Bạn
         bè cũng thiếu vắng ,      Bạn bè thiếu vắng
          ủ  ê, Tri kỉ ngày một thưa .  
                 Tri âm tri kỉ đi về những đâu ?! Tin
         buồn dài đằng đẵng,      Tin buồn nối
         tiếp thêm sầu, Có kẻ đi mới vừa .               
         Nại Hà có kẻ qua cầu mới đây.   Chén
         trà còn quyện khói,     Chén trà còn quyện
         khói bay, Đã ôn hết một đời .              
         Một đời đà hết ai hoài xót xa ! Trầm
         luân sầu vời vợi           Trầm
         luân vời vợi ta bà, Man mác cánh chim trời .    
         Chim trời man mác bóng xa mịt mờ.   Hồn ai
         luống ngẩn ngơ ,       Hồn ai luống những ngẩn
         ngơ, Thời gian mau chẳng ngờ .  Thời gian thoáng
         chốc ai ngờ qua mau. Hạc vàng  không trở lại
         .      Hạc vàng đi mất từ lâu, Cuộc
         đời tựa giấc mơ .        Cuộc đời
         tựa giấc mơ sầu đêm đông !!!            
                     Mailoc.                                            Đỗ
         Chiêu Đức.        ( Mùa đông Cali 2014
         )                     (
         Mùa đông Houston 2014 )                                                                                                
       
      ĐÔNG
         SẦU   Mailoc,
         Phương Hà, Mai Xuân Thanh       Như
         các Bạn biết Cali ba bốn năm nay hạn hán thật đáng ngại
         , cỏ cây tàn úa vì thiếu nước , người người nhà
         nhà được kêu gọi tiết kiệm nước xài, nay có vài
         trận mưa , đúng là "cửu hạn phùng cam vũ ".  Cali như được
         tắm gội , xa xa núi cao tuyết trắng đẹp vô cùng . Mấy đêm
         vừa qua mưa gió ầm ĩ , nằm nghe , sao cũng buồn buồn . Xin chuyển
         đến bạn cảm tác của tôi trong đêm mưa .   Cám ơn    Thân kính    Mailoc 
                               
          ĐÔNG  SẦU 
              Quê
         cũ ngày về chẳng thấy đâu ,   Vội chi đông đến để
         thêm rầu .   Non sông tơi
         tả hờn chinh chiến ,   Đất nước tiêu đìều hận
         biển dâu .   Khắc khoải
         đêm trường trăn trở giấc ,   Bâng khuâng tuổi hạc chứa chan sầu
         .   Bên đèn vò võ nhan
         tàn lạnh ,   Tí tách
         sân ngoài những hạt ngâu .   ***   Hạt ngâu
         rỉ rả suốt canh thâu ,   Héo hắt hồn quê bạc mái đầu
         .   Đất khách năm tàn
         se sắt nhớ ,   Quê
         người đông tới lạnh lùng đau .   Vườn thu ngơ ngác bầy chim
         sẻ ,   Mây xám lạc
         loài cánh hải âu .   Sân
         trước lá vàng đầy mặt đất , 
          Núi xa một dãi tuyết pha
         màu .                               
         Mailoc                         
         Cali 12-16-14                   
         ( Những ngày mưa gió )                       ĐÊM
         MƯA       Đêm mưa nằm nghĩ chuyện đâu đâu   Chạnh nhớ quê hương, dạ héo rầu   Thoáng chốc đầu xanh thành tóc bạc 
          Ngậm ngùi bãi bể hóa nương dâu 
          Ngày về chắc hẳn còn xa lắm 
          Xuân đến làm chi đã hết sầu
         !   Nghe gió ngoài trời, tim buốt lạnh 
          Cảm thương số kiếp vợ chồng ngâu. 
              Mưa
         ngâu tí tách suốt đêm thâu   Một
         ngọn đèn chong, một mái đầu   Sợi
         bạc phất phơ ghi nỗi tủi   Sợi
         cong xơ xác gợi niềm đau   Đêm
         tàn khắc khoải vầng trăng úa   Bãi
         vắng im lìm những cánh âu   Quê
         cũ , đường về xa diệu vợi   Áo
         hoa ngày ấy đã phai màu ?    
                           Phương Hà                     ( 18/12/2014 )         
          ĐÊM ĐÔNG       Gió nhẹ mưa dầm
         nắng trốn đâu !   Đường trơn
         trợt té tối đau rầu.   Nhìn
         về xứ sở không chinh chiến,   Trông
         lại quê hương có bể dâu !   Bão
         tố điêu tàn ai trở giấc ?   Lũ
         tràn nước lụt trẻ lo sầu.   Nhành
         mai vóc hạc buồn đơn lạnh,   Rơi
         rớt đêm dài rả rít ngâu !     
          Ngâu còn dứt được tạnh canh thâu, 
          Quạnh quẽ cao niên sớm bạc đầu. 
          Ngọai quốc xa xôi lòng vẫn nhớ, 
          Quê nhà cận Tết hết tiền đau. 
          Làm sao trang trãi cho con nợ ?   Đô Mỹ trông chờ cánh hải âu ! 
          Mấy chục năm dài đời vẫn vậy, 
          Ai người vở đất trúng hoa màu ? 
              Mai Xuân
         Thanh kính họa   Ngày 17 tháng 12 năm
         2014 _____________________________________________________________________________________________  
              
      
      NHỚ 
         XƯA  
                                        
             Cùng Bạn ,   Người ta thường bảo , người về già hay cứ
         nhớ , nhắc hoài chuyện cũ . Thật không sai chút nào đối
         với tôi .Vẫn biết chúng ta nên sống vui  từng phút từng
         giây trong hiện tại , vì hiện tại ( present )  cũng là món quà
         ( present) của Thượng Đế .Nhưng  hiện tại có thật không
         ? vì tíc tắc đã là quá khứ rồi .Thôi thì hãy
         để mỗi người một quan niệm sống , riêng tôi quá  khứ
         vẫn là ý nghĩa của cuộc đời .   Xin gởi đến Bạn một  cảm tác về một
         kỷ niệm nhỏ ngày xưa của tôi , nhỏ lắm nhưng đầy ý
         nghĩa , tôi thật khó quên . Chúc an vui . Cám ơn    Thân kính    Mailoc 
                                NHỚ 
         XƯA                                Nhớ mãi ngày xưa
         ấy ,            
         Tiễn chân mỗi lần đi .            
         Bên sông gà sáng  gáy ,            
         Hai cha con thầm thì .       Ngày xưa ấy , xa xăm
         sao mãi nhớ ,   Mỗi
         lần đi có việc ở SàiGòn
         ,   Ba Má tôi sắp
         đặt mấy ngày tròn ,   Quà các thứ , cháu con luôn đầy
         đủ .     
          Bao nhiêu món ôi chao ! trông lủ-khủ
         ,   Mắm cá trèn ,
         đu đủ mới trộn xong ,   Những trái xoài xanh vỏ
         đỏ bên trong ,   Khô
         cá sặc không ai mà không thích ,       Những
         quầy chuối mập tròn , ôi chình
         chịch !   Vịt
         với gà ,dây rịt cũng kỹ càng
         .   Mỗi món quà chan
         chứa cả tấm lòng ,   Tình cha mẹ muôn đời
         vầng trăng tỏ .                  
                *  *  *    Trời
         còn sớm , sương mai còn ướt
         cỏ ,   Tiếng
         côn trùng ri rỉ khúc nhạc êm ,  
         Tiếng ho-hen trong xóm xé màn
         đêm .   Lối đi
         nhỏ,  cỏ sương hoen giày vớ
         ,       Ra đường lớn ,bên kia sông , phố
         chợ ,   Chiếc
         xe lôi hăm hở rướn lên cầu , 
          Cha con tôi lủng lẳng chiếc
         đèn dầu   Bến
         xe đậu , đầu người đà lố
         nhố       Mì hủ tiếu thơm
         lừng nơi đầu phố , 
          Tiệm chú " Xừng
         "đông nghẹt khách chờ xe   Máy ra-dô đâu đó tiếng
         rè rè ,   Khói thuốc
         lá the the trong gió sớm .       Gió tháng chạp
         se se như mơn trớn ,   Mùi cà phê lởn vởn mủi
         ngây ngây.   Tài xế
         ngồi nhả khói điếu cầm
         tay ,   Lơ lúi húi
         trên mui hàng từng đống .       Xe chật
         ních , kẻ đi  người lóng ngóng , 
          Những dặn dò  ,nhắn
         gởi  giọng thân thương 
          Đôi vợ chồng
         , người vợ lính lệ vương 
          Cảnh ly biệt , lòng
         bỗng dưng xao xuyến       Xe sắp
         chạy , trong phút giây đưa tiễn 
          Ôm hôn Ba , quyến luyến
         mỗi lần xa   Tôi
         thương thương ánh mắt đượm
         hiền hòa ,   Qua khúc
         quẹo ,  Ba tôi còn đứng ngó. 
              Làn
         sương mỏng , ánh dương
         đà lấp ló ,   Nơi
         phiá đông mây đã ửng hồng-hồng
         ,   Thành phố buồn
         lặng-lẽ giữa trời trong . 
          Qua cầu đúc , ruộng
         đồng dài hun hút .       Phà Cao Lảnh
         khói sông mờ nghi ngút ,   Mỗi lần qua , lòng cảm xúc
          bồi hồi .   Thả
         hồn theo mấy đám lục bình trôi
         .   Quê hương đó
         trong tôi , ôi ! nhung nhớ !!  !   .            
             Mailoc          
         10-14-10   ( Kỷ-niệm
         Caolảnh 1960 - 1970 ,những lần tiễn
         đưa )      
                         
   
      
      CHUYẾN
         TÀU ĐỜI   Mailoc, Đỗ Chiêu Đức, Phương
         Hà    
           
    CHUYẾN  TÀU  CUỘC  ĐỜI       Dạo : 
                  Cuộc
         đời môt chuyến tàu ,           Người lên xuống lao xao . 
                  Đồng hành
         chỉ một đoạn ,          
         Chia tay tại ga nào ?     
          Đời người giống cuộc hành trình
         tàu hỏa ,   Kẻ lên tàu
         người vội vã xuống ga .   Vừa
         oa oa đã được khách mẹ cha ,   Ôm ấp lấy trong tình yêu sức  sống .       Ơn
         vời vợi như trời cao đất rộng ,   Không âu lo , khách dệt mộng thiên đường . 
          Có biết đâu mọi sự , lẽ vô
         thường  ,   Đầy thách
         đố , vui cuời và nước mắt .       Tàu có lúc
          đường hư  máy trục trặc ,   Ngạc nhiên nầy , buồn thãm khác ga kia .   Người an vui , kẻ nức nở chia lìa , 
          Mắt chưa ráo , đã  bên người
         đon đả .       Còi lanh lãnh , xuyến xao , người vội vã
         ,   Khách ùa lên , cũ mới
         , ghế dưới trên .   Tranh giành
         nhau , nhốn nháo cảnh bon chen   Người
         muôn mặt , bức tranh đời muôn thuở ,       Có nhiều khách
         ta thương ta cứ ngỡ ,   Suốt
         hành trình người  ở mãi bên ta .   Lại giả từ , ta hụt hẫng xót xa ,   Lòng chợt hiểu :  ngồi bên nhau  một
         đoạn       Cùng một chuyến , buồn  vui nhờ có bạn
          ,   Người yêu đời , kẻ bất
         mản chuyến đi .   Người
         vừa lên , quày qủa xuống tức thì ,   Có kẻ dạo vài ga rồi biệt  dạng . 
              Có
         những khách cô đơn buồn  lẽ nhạn ,   Cũng có người chán nản kẻ ngồi bên . 
          Để lạnh lùng ghế trống khách
         buồn tênh ,   Đời là thế
         , lòng người hay thay đổi .     
          Điều mầu nhiệm mà ta thường
         tự hỏi  ,   Ta là ai ? sao bỗng
         tới cõi nầy ?   Xuống ga nào
         ? chẳng rõ cũng chẳng hay ,   Thật
         bí mật ! nhưng tràn đầy thú vị .       Điều cần
         thiết ta nên luôn trang bị ,   Một
         tình thương tri kỷ suốt chuyến đi .   Đem bao dung , lòng bác ái , từ bi ,   Để chia sẻ một khi người cần đến
         .       Trong khoảnh khắc con tàu lại đổ bến ,   Bạn đồng hành ,  ai xuống ? lúc nào
         đây ?   Trong tiếng còi thê
         thảm bóng đêm dầy ,   Một
         tiếng nấc , nghẹn ngào giây phút cuối .       Cư xử đẹp
         để lòng vơi tiếc nuối ,   Cám
         ơn người , xin thứ lỗi lâu nay .   Xin cùng nhau hãy siết  chặt vòng tay ,   Thực hiện một hành trình đầy ý nghĩa . 
                   
         Chúc Hành Trình Bình An         
         Have a nice trip .                         
         Mailoc                 
         Cali  8- 8 - 14   Kính thưa Thầy và
         các bạn,            
         Hổm rày bận rộn vắng mặt, vừa mở lại Email lại đọc
         được bài thơ đầy cảm xúc về nhân sinh của Thầy.
         Thôi thì sẵn Ý, sẵn Lời, sẵn Vần, chỉ đổi.... điệu
         thơ một chút thôi, xin phép Thầy cho... nhái lại lời rao thành
         Lục Bát và Bài thơ thành 5 chữ như sau :                     CHUYẾN
         TÀU CUỘC ĐỜI                    Cuộc
         đời như một chuyến tàu,                 Kẻ
         lên người xuống lào xào lao xao.                 Đồng
         hành chỉ một đoạn nào,                 Chia
         tay nào biết ga nào, nơi nao ?!     
                      
         Đời người tựa chuyến tàu,              
         Kẻ lên người xuống mau.              
         Chào đời ga cha mẹ,              
         Ôm ấp yêu thương sao !                          
         Như trời cao đất rộng,                       
         Khách dệt mộng thiên đường.                       
         Biết đâu đời vô thường,                       
         Đầy cười vui nước mắt.                  Có lúc tàu trục trặc,               Buồn vui khác ga kia.              
         Sinh ly mới chia lìa,               Đà
         bên người đon đả !                          
         Còi xuyến xao vội vả,                       
         Khách củ, mới, xuống, lên.                       
         Nhốn nháo cảnh bon chen,                       
         Bức tranh đời muôn thuở !     
                      
         Khách thương, ta cứ ngỡ,              
         Hành trình mãi bên ta.              
         Lại giã từ xót xa,              
         Chỉ bên nhau một đoạn !                          
         Đồng hội đồng thuyền bạn,                       
         Yêu đời, bất mãn đi.                       
         Vừa lên, xuống tức thì,                       
         Vài ga rồi biệt dạng !                 
         Khách cô đơn lẻ nhạn,              
         Chán nản kẻ ngồi bên.              
         Ghế trống khách buồn tênh,              
         Lòng người hay thay đổi !    
                               
         Mầu nhiệm thay tự hỏi,                        
         Ta là ai, tới đây ?!                        
         Xuống ga nào chẳng hay,                        
         Bí mật, đầy thú vị  !!!     
                      
         Ta nên luôn trang bị,               Tình
         thương suốt chuyến đi.              
         Bao dung lẫn từ bi,               Những
         khi người cần đến.                          
         Khoảnh khắc tàu đổ bến,                       
         Ai xuống ? Lúc nào đây ?                       
         Thê thảm bóng đêm dày,                       
         Nghẹn ngào giây phút cuối !                  Đẹp lòng vơi tiếc
         nuối,               Xin thứ lỗi lâu
         nay,               Hãy cùng siết chặc
         vòng tay,               Hành trình Ý
         nghĩa nhớ hoài ngàn năm !!!                                                                         
            Đỗ Chiêu Đức                                                                                       Kính...
         Nhái.       CŨNG THẾ THÔI     
          Tự dặn lòng không để lệ rơi 
          Nỗi niềm chua xót ở trên đời 
          Phận người như chiếc thuyền vô định 
          Bến đỗ theo dòng nước nổi trôi 
          Hạnh phúc mong manh vừa chớm nở 
          Tâm tư sầu muộn đã vương rồi
         !   Chuyến tàu cõi thế bao ga đến 
          Ta xuống nơi nào cũng vậy thôi ! 
                               Phương
         Hà       Hàng nhái...bên hông Chợ Lớn mà cũng được khen,
         quá đã !!! Thẳng đà thừa thắng xông lên HỌA luôn
         bài thơ Cảm tác của PH nhé !                    CŨNG ... VỀ THÔI
         !               
         Dằn lòng chớ để lệ sầu rơi,            
         Chua xót mà chi ấy sự đời.            
         Thẳng cánh vững lèo buồm cứ lướt,            
         Bền lòng chặc dạ chẳng buông trôi.            
         An bày hạnh phúc ta đang hưởng,            
         Dứt bỏ buồn lo chuyện đã rồi.            
         Có xuống ga nào răng chả thế,            
         Bận lòng cho lắm cũng... về thôi !                                                      
          Đỗ Chiêu Đức.
 
 
   
         
       
           THỜI GIAN và TUỔI
         GIÀ Mailoc, Phương
         Hà   Cùng Bạn, 
          Xin mạn phép vớ vẩn hỏi ý kiến
         các Bạn : không biết tại sao khi mình càng lớn tuổi , thời
         gian sao cảm thấy qua mau vô cùng hơn khi ta còn trẻ ?   Mấy năm trước tjôi khi còn đi cày hằng
         ngày , tôi sợ khi về hưu , nằm nhà không việc gì làm
         , ngày sẽ chậm chạp buồn tẻ lắm . Nhưng bây giờ ngày ngày
         vào ra , buồn chán thật  , song thời gian sao cứ vun vút lạnh lùng
         ; mới đẩy thùng rác ra đây bây giờ kéo ra nửa
         , lại một tuần như mới hôm qua  thôi .     Cuối tuần buồn , xin chuyển đến bạn một
         cảm tác của tôi . Thân chúc tất cả an vui .   Thân    Mailoc THỜI GIAN - TUỔI GIÀ 
              Có
         nhiều lúc bâng khuâng khi nắng tắt
         ,   Sầu chập
         chùng , hiu hắt nỗi cô đơn . 
          Gió đâu về lạnh
         buốt cả tâm hồn ,   Hoàng hôn xuống , buồn
         mênh mông không dứt .       Thời gian hỡi
         ! sao lạnh lùng vi vút ,   Như
         cổ xe đổ dốc chẳng thể
         phanh .   Cho tháng ngày nối
         tiếp vụt qua nhanh ,   Ngoảnh mặt lại  , đời
         mong manh thoáng mộng !       Ngày tàn tạ
         khiến hồn ai lắng đọng
         ,   Một ngày qua
         , ước vọng cứ vơi dần
         .   Ngày vừa đi , dĩ
         vãng đã lâng lâng ,   Ôm
         quá khứ , lòng sầu dâng nuối tiếc
         .       Trong từng phút , từng giây, ta hằng
         biết ,   Bao người
         đi đột biến lệ chan hòa . 
          Bao linh hồn xuất hiện
         khóc oa oa ,   Người
         lên xuống , sân ga đời tất bật
         .       Một ngày hết , tuổi đời
         đã hao mất ,   Lòng
         khó vui , sầu chất lại càng dầy
         .   Xác thời gian đè
         nặng tấm thân gầy ,   Mái đầu trắng lất
         lây theo năm tháng .     
          Có những lúc băn khoăn
         đời một thoáng ,   Như hạt sương tan loảng
         mặt trời lên .   Như lá vàng tan tác , cành chênh vênh , 
          Đời lặng lẽ,
         buồn tênh ngày lịm tắt . 
                
          Thôi hãy sống từng
         ngày , ngay trước mắt ,   Quên tuổi đời , quên tất
         cả xa xưa .   Quẳng
         âu lo nắng táp  gió mưa sa  . 
          Chiều đã tắt
         , chuông ngân nga hồn lắng  .                    
                                                  Mailoc       
                                   Cali
         6-6-14       Thưa Thầy và các bạn.   Phương Hà cũng cảm nhận như anh Mai Lộc: thời gian trôi
         qua nhanh quá. Và dường như khi tuổi càng về già thì chúng
         ta lại càng thấy thời gian đi nhanh hơn ! Phải chăng vì ý nghĩ
         quỹ thời gian còn lại ngày càng ít đi mà ta càng quý
         hiện tại và càng thấy tiếc khi mỗi ngày trôi qua?... 
          Mới mùa đông năm ngoái, bây
         giờ đã sắp vào thu....Rồi thu cũng sẽ qua, nhiều thi sĩ gọi
         là thu chết,nhưng thật ra từng mùa chỉ như mỗi diễn viên
         trong tấn tuồng thời gian, thay phiên lần lượt....và muôn đời
         vẫn thế ! Chỉ có điều dường như mỗi lớp tuồng ngày
         một ngắn hơn?             
           MỘT NĂM       Khi gió thu ngừng cuốn lá
         bay   Thì trời đông lạnh
         chín mươi ngày   Rồi xuân ấm
         áp xanh chồi lá   Và hạ oi nồng
         trắng đám mây   Tuần tự bốn
         mùa không biến đổi   Luân phiên
         ba tháng chẳng lung lay   Như từng vai diễn
         trên sân khấu   Nhiệm vụ xong rồi
         lại ngủ say.              
                   Phương Hà ____________________________________________________________________________  
              
       
           QUÊ HƯƠNG NỖI NHỚ– MỘNG VỀ     Cùng Bạn , Cứ mỗi lần
         tháng 4 về , lòng mình bỗng nhiên xao xuyến  nhớ quê hương
         vô cùng . Hình ảnh thôn xóm êm đềm ngày xưa
         còn in đậm trong trí nhớ , tôi nhớ rõ những đêm trăng
         mờ huyền ảo , nhớ bến đò ngang , nhớ tiếng khóc trẻ thơ
         trong mui lá trong những ngày tản cư chạy giặc , nhớ tiếng gà
         gáy trưa đập cánh bên con kinh của nhà Chú Năm , nhớ bụi
         tre sau nhà , nhớ nhiều lắm .....Tôi có một làn trở về quê
         cũ để tím lại cảm giác xưa , nhưng vô cùng thất vọng
         vì với thời gian mọi việc đều xóa nhoà . Tout passe, tout s'efface ! Xin cùng
         Bạn chia sẻ mấy vần thơ . Thân
         kính Mailoc 
 
  QUÊ HƯƠNG NỖI NHỚ– MỘNG
         VỀ   Chim sáo
         ngày nào gợi tuổi thơ , Lòng
         ta xao xuyến đến bây giờ . Bên sông
         trưa vắng gà eo ốc , Dưới
         bến chiều êm nước lững lờ . Tiếng dế tỉ tê trong gió lạnh , Thôn làng huyền ảo dưới trăng mơ . Một trời thương nhớ ! ôi thương
         nhớ ! Thắm thoát tuổi
         già tóc xác xơ .   Xác xơ làng cũ lắng trời mơ , Sáo vẳng trên sông trúc dật dờ . Lau lách đìu hiu chiều bảng lảng , Con thuyền
         chầm chậm tiếng ầu ơ . Trên cầu lặng
         lẽ ai mong ngóng , Dưới bến xôn xao khách
         đợi chờ Man mác hôn hoàng trời
         sắp tắt , Người về sương khói giữa
         bơ vơ .   Bơ vơ
         sầu nhớ khách bơ phờ  , Da diết
         ngày về dạ ngẩn ngơ . Trằn
         trọc đêm tàn trăng chếch bóng , Âm thầm song lạnh nhện giăng tơ . Nhạc xưa phòng vắng hồn tê tái , Sách cũ đèn khuya chữ nhạt mờ
         . Dằng dặc thời gian
         buồn viễn xứ , Vinh quang
         ngày ấy vẫn mong chờ .                           
         Mailoc                          
         4-01-14   
 
  
       
          Ta Vẫn Ngồi Đây
          !  Cùng
         Bạn , Tôi có một anh bạn dạy
         cùng trường ngày trước , giáo sư Lý Hóa , anh đã
         ngoài thất thập nhưng vẫn còn độc thân lại bị parkinson
         đang sống cô độc trong một căn apt miền đông bắc Hoa Kỳ.
         Năm rồi anh có sang Cali thăm chúng tôi và các em học sinh cũ
         . Nhìn hoàn cảnh anh ai cũng mũi lòng . Tháng rồi trong một email
         ngắn ngủi anh kể sơ  về những trận bão tuyết liên tiếp
         bên ấy khiến tôi vô cùng xúc động , tôi rất thông
         cảm cảnh cô đơn cùng cực của anh vì tôi cũng đã
         từng nếm mùi tứ cố vô thân trong suốt 8 năm dài nơi vùng
         tuyết gíá trước khi được đoàn tụ với vợ
         con . Xúc động với hoàn cảnh
         của anh tôi có tặng anh một bài thơ , nay chuyển đến các
         bạn dọc để thông cảm cảnh cô đơn vào mùa đông
         nơi xứ lạnh . Cám ơn  Thân
         mến Mailoc     Ta
         Vẫn Ngồi Đây  !         Ta vẫn
         ngồi đây ngắm tuyết trời , 
           Mấy ngày tuyết đổ vẫn không
         ngơi .    Tùng hồi gió rích qua khung cửa ,    Nặng trĩu
         hồn ta nhớ tơi bời .         Ta vẫn ngồi đây mắt chẳng rời ,    Khung trời nho
         nhỏ tận xa xôi .    Cánh đồng chói lọi chiều băng
         giá     Cơm nước bơ vơ lạnh
         cả rồi .         Ta vẫn
         ngồi đây vẫn chiếc phòng ,    Tháng năm lặng lẽ vẫn
         giường không .    Thời gian chầm chậm như dày
         xéo ,    Một mảnh đời ai vẫn lạnh lùng
         !         Ta vẫn ngồi đây bạn với đèn,    Ngày ngày
         tắt vặn đã thân
         quen ,    Ai đâu tri kỷ nào ai thấu ,    Một phút
         hàn huyên bớt nỗi niềm .                         
          Mailoc    
 
 
  
       
          Xuân
         về bên Em    Ngày Xuân ong bướm nhởn nhơ , Lung linh
         nắng sớm phất phơ mai đào . Con đàn cháu chắt xôn
         xao , Đứa bò đứa hét ồn ào vui thay !    Cháu
         con dâu rễ áo dài đẹp xinh .    Cùng nhau ta đón
         TẾT mình ,    Trúc đào ngoài ngõ rung rinh vẫy chào
         .    Mai vàng cúc trắng rực màu ,    Nhành lan hàm
         tiếu như còn làm duyên.    Bàn thờ bánh mứt tân niên
         ,    Bánh chưng bánh tét hai miền Bắc Nam .    Mâm
         vàng ngủ qủa cao sang ,    Hạt dưa đỏ thắm mứt sen
         ngọt bùi .    Bếp hồng  tí tách reo vui ,    Anh
         nhìn sung sướng nụ cười trên môi,    Tình anh nào
         có pha phôi.    Nhìn em lòng thấy bồi hồi vấn vương
         ,    Quên đi một kiếp tha hương  ,     Tay
         em anh nắm trên đường trần gian .    Ba sinh cực khổ  nào than .    Một
         ly anh uống ơn mang một đời ,    Hai ly say đắm nụ cười .    Bên
         em anh thấy đất trời mênh mông .                   
                                Mailoc                       
                            Cali 01-26-14    
 
 
  
      
          MỘT CHIỀU ĐÔNG    Cùng Bạn     Mấy ngày nay nghe tin tức miền Đông Bắc
         Hoa Kỳ phải chịiu một cơn bão tuyết dữ dội có một không
         hai kể từ 20 năm nay , cũng vì mình đã từng sống vùng
         nấy những năm vừa mới định cư , nên cảm thấy nao lòng
         . Hồi tưởng lại những năm lạnh lẽo ở Erie ,Buffalo vào mùa đông
         mà rùng mình nhớ xa xôi . 
           Xin gởi đến Bạn một cảm tác mùa đông
         năm xưa , và cũng để thân tăng một số bạn già còn đang
         co ro bên ấy và Canada .     Thân mến     Mailoc      Một Chiều Đông
          
           
 Chiều lặng lẽ gió
         đông về hiu hắt , Trên viã hè vắng ngắt bóng người
         đi . Hàng cây im , trụi lá đứng sầu bi , Trời tháng chạp chiều lâm li vời vợi .    
 Trạm xe buýt người lao xao đứng đợi , Những làn xe đèn sáng nối đuôi nhau . Xe cứu
         thương còi ré phóng thật mau , Làm náo động cảnh
         chiều êm thành phố .      
 Lê từng bước kẻ không nhà tìm chổ , Dưới mái hiên một cái tổ lờ mờ . Người
         co ro , chăn rách phủ che hờ , Trời rét mướt gió
         lạnh lùng dao cắt .    
 Trong
         áo ấm lòng ai dường se thắt , Kỷ niệm về chất ngất
         mắt cay cay . Đông năm nào cơn bão tuyết mưa bay , Ta đơn độc đường xuyên bang trắng xóa .    
 Nơi đất khách thời gian đi vội vã , Những năm dài trong vất vả  cô đơn . Lòng
         hằng mơ một mái ấm đơn sơ , Quê hương mới , ta một
         lòng cảm tạ .    
 Có
         những lúc nhớ quê nhà khôn tả , Tình quê hương rào
         rạt mãi trong ta . Những chiều đông lạnh giá bóng xế
         tà , Hồn bay bổng theo mây mờ xa vắng .    
 Có những lúc thấy đời sao quá ngắn
         , Mấy mươi năm ôn lại chỉ canh giờ . Đôi vai gầy , hốc hác , tóc xơ rơ , Trong mây
         khói chim dật dờ mỏi cánh .  Mailoc  Cali 01-7-14        ( Nhớ mùa đông Erie –Pennsylvania
         )   ________________________________________________________________ 
 
 
  
      
          Gởi
         các bạn thơ một cảm tác nhân Halloween    Mailoc   DẠ  SẦU    Ngồi một mình trăng
         thu bẽn lẽn , Môi đã mềm len lén thương đau . Sao khuya rơi rụng đêm thâu . Mỗi lần cạn chén
         một lần vẩn vơ .    Qụa kêu sương phất phơ mây khói Hồn đêm cười
         trong tối mông lung . Người đi một thuở tơ chùng , Trên mi mưa lệ não nùng mắt
         nhung  .    Gió đâu về hoa rung cỏ lạnh , Trong chén sầu lấp lánh trăng tan
         . Thu không
         quạnh quẽ mênh mang , Sương khuya  trắng xóa  nhịp nhàng trên vai .    Đóa huỳnh hương
         đêm khai lặng lẽ , Ru hồn ai khe khẻ vương hương . Trần gian một cõi vô thường , Sớm mai một thoáng
         sắc dường tàn phai .    Trong đám cỏ sầu ai tiếng dế , Khóc đêm trường
         kể lể tỉ tê . Một đời chìm nổi  ê chề , Mõi mòn sầu chất đi về mình
         ta .    Đêm
         đã nhạt trăng tà nghiêng bóng , Rượu hồ tàn chén đọng sương
         mai . Một đêm
         thêm bạc tóc ai , Chó tru xa vắng u hoài không vơi  !!    Mailoc Halloween 2013    _______________________________________     Cùng Bạn , Đọc mấy bài thơ của Kiên Giang- Hà huy Hà ,
         tôi cảm khái vô cùng . Bài thơ nào cũng khiến lòng tôi
         man mác buồn nhớ lại ngày tuổi thơ sống ở quê hương,
         vùng sông nước miền Nam . Thơ ông tả chân , đi sâu
         vào lòng người , chân tình không hư cấu , không cầu kỳ
         văn chương bóng bẩy , không ước lệ .năng tình với quê
         nghèo , đậm đà trong tình chồng vợ ,thương mẹ thương
         cha thật cảm động . Đọc thơ Kiêng Giang , gợi trong tôi
         kỷ niệm một chuyến đi về quê ngoại vào năm nào tôi
         không nhớ rõ , độ khoảng năm 1948-1951 gì đó , khi tôi
         còn bé ở Vinh Long , khi quân đội Pháp còn , khi miền Nam
         đang trong cảnh  ly loạn chiến tranh ,cực kỳ dã man  chém giết
         trả thù , thủ tiêu , bắt cóc , mổ bụng dồn trấu , cho mò
         tôm v..v... Những ngôi nhà gạch ngói ngày trước , đẹp ,
         cổ kính của những ông Hội Đồng hoặc đại điền
         chủ dều bị đốt rụi hoặc san phẳng sạch trong chính sách
         tiêu thổ kháng chiến của mặt trận Việt Minh ,cho nên vừa ra khỏi
         ngoại ô thành phố đã thấy ngay cảnh điêu tàn
         xơ xác của ly loạn của chiến tranh , rợn người . Gởi đến các
         Bạn cùng các em học sinh thân mến vài nét cuả bối cảnh
         miền Nam ngày ấy trong chuyến về quê ngoại cuả tôi mà tôi
         khó quên được . Thân mến  Mailoc    MỘT CHUYẾN VỀ QUÊ NGOẠ    Hè năm ấy theo mẹ về quê ngoại
         , Quê bà tôi ở mãi miệt Tân
         Dương . Từ Vỉnh Long- Sa Đéc
         một chặn đường  Chẳng xa mấy
         nhưng gian nan khôn tả .    Thời ly
         loạn đường xe , ôi ! vất vả , Đoàn công voa (1) kẹt cả nửa ngày trời . Mìn ,  mô, cầu sập gẩy, ở nhiều nơi
         ,                    Phải lôi bộ băng đồng khơi mấy lượt
         .    Đoạn Sa Đéc –
         Tân Dương đường sông nước Quá giang xuồng , mẹ tát nước , con bơi . Sợ chủ rầy bơi mệt muốn hụt hơi , Lại phải né mấy nơi trôi thằng chổng (2)
         .    Phút sợ hãi ! bỗng
         tay chưn lóng cóng , Không dám
         nhìn , lấm lét quẫy tránh xa . Đồn Lê Dương (3) rải rác sắp phải qua , Tim hồi họp , mặt mày xanh tàu lá .    Về đến bến, chủ xuồng trông
         mệt lã , Mẹ con tôi
         còn cả một đỗi dài . Trong nhá nhem , cầu khỉ hiểm nguy thay ! Đường vắng ngắt nhà ai chìm trong tối .    Nhà ngoại đó ! ẩn mình trong cây
         cối , Một chái nhà mái
         ngói chỉ một gian . Trên nền xưa
         cẩn đá rộng thênh thang , Cỏ tranh mọc hoang tàn vôi gạch ngói .    Lòng xao xuyến , cảm thương tim đau nhói , Nhìn đâu đâu cũng thấp thoáng cảnh
         sầu . Ngoài bờ sông nhà
         thủy tạ trơ cầu , Hai hàng cột
         nhô đầu nhìn nước xuống .     Trong mương nhỏ lục bình chen rau muống , Xác con thuyền còn luyến thuở vàng son . Vẫn trơ gan , cổng sắt đã rỉ mòn 
         , Trong gạch đá nỉ non bài ca dế .    Hàng lu nước lạnh lùng trong hoang phế
         , Cái còn nguyên , cái bể nửa ,
         còn xài . Con ểnh ương
         sợ hãi nhảy ra ngoài . Đêm dần
         xuống u hoài nhìn mấy lược .  
           Đêm vắng lặng êm êm ngoài hiên trước , Khách trở về im bước chẳng ai hay . Gieo mình trên bộ ngựa gõ , sải tay . Ngoài song cửa trăng rây trên tàu chuối !    Mailoc 10-15-13 (
         Một chuyến về Sadec –Tân Dương –Tổng Điện khoảng năm
         1948-1950)         (1)   Công voa : (convoi ) đoàn xe chạy nối đuôi (2)    Thằng chổng : xác người
         chết trôi sông (3)       
         Lê Dương : bọn lính ô họp do Pháp tuyển mộ từ Phi Châu
         như Maroc, Algerie. Tunisie ,Sénégal
         v..v..       QUÊ NGOẠI              Nhớ ngoại
         về thăm nặng nhớ thương            Qua sông cách
         bến tới thôn làng            Đầu thôn mô đắp
         tre rào lại            Chẳng thấy câu hò chỉ thở
         than              Tình người xa cách bởi rào gai            Sông nước đầy vơi ngoại thở dài            Năm nay sao thấy làm ăn khó       
             Nhân tai theo bén gót thiên tai              Thưa
         ngoại giữa đường con thấy ghê            Trôi
         sông xác chết cháy đen sì            Anh em giết
         lộn ... gì ... gì ... đấy            Sáng bạn chiều
         thù , nhanh quá đi              Cảnh buồn ngưới
         ác quyện thê lương            Ngẫm cảnh quê ta
         luống đoạn trường            Đồng ruộng úa
         vàng chiều hấp hối              Trâu già người
         mệt bước hoang mang             Tôi
         đứng nhìn quê quặn thắt đau            Gió chiều
         sẽ hỏi  : cậu về đâu ?            Quê hương
         ra thế ! Sao hở ngoại             Con ngẩn
         ngơ nhìn , chẳng biết sao !                     
                           C.D.M. 
                
 
 
  
      
            Tiếng Rao Đêm               
            
             Cùng
         Bạn ,    Xin
         chuyển đến bạn vài tiếng rao hàng bánh ban đêm ngày
         xưa khi còn ở trọ đi học ở Saigon . Đã hơn 60
         năm rồi mà
          những tiếng rao ấy vẫn còn lắng đọng trong tâm hồn
         tôi , thật bùi ngùi ! thật thương cảm ! Tôi nghĩ rằng những dư
         âm ấy cũng vẫn còn man mác trong các bạn .Xin chia sẻ. Cám ơn Thân  Lộc     TIẾNG RAO ĐÊM     Lòng còn nhớ ngày xưa trên gác
         trọ , Trong phố nghèo hẻm nhỏ tối êm êm  Tôi lắng nghe tiếng động của
         xóm đêm , Hồn man mác buồn theo chiều tắt nắng .    Trong im lặng tiếng rao
         đêm xa vắng , Như bơ vơ như sầu lắng chợ đời . “ Bánh mì đây “! Ba gết
         nóng xin mời , “ Khoai lang nướng !“hết hơi giọng cộc lốc .    “ Tiếng cắc cụp!’
         rộn ràng trong chốc chốc , Mùi thơm lừng nghi ngút bát mì đêm
         . Đời sinh
         viên nghèo rệp chẳng dám thèm , Mủi không ngửi , ráng kềm dòng
         nước miếng . 
           “ Bánh tét hấp!” tiếng rao khuya xao xuyến , Giọng khàn khàn quyến luyến giữa
         canh trường , Dư
         âm buồn man mác lẫn cảm thương , Chiếc bánh nóng còn vương mùi
         lá chuối . 
           Từng chất giọng , từng âm thanh , từng lối , Có tiếng rao như hối hận kiếp
         người , Có
         tiếng rao chấp nhận gió mưa đời , Bản giao hưởng rã rời đêm
         sâu vắng . 
           Tiếng rao cuối khi còi khuya lanh lảnh , Đèn tắt dần xóm nhỏ cảnh
         lặng im . Buông
         mình trên ghế bố mắt lim dim , Lòng xao xuyến nỗi niềm riêng êm ái
         .                                               
         Mailoc                                          
         10-05-13      Kính Thầy, Như thường lệ, xúc động trước " Tiếng
         rao đêm " 8 chữ của Thầy, Đỗ Chiêu Đức xin " rao "
         lại bằng 5 chữ, như sau :                            
         TIẾNG RAO ĐÊM                          
         Ngày xưa trên gác trọ,                           
         Trong xóm nghèo hẽm nhỏ.                           
         Thức học nghe tiếng đêm,                           
         Ngọn đèn khi mờ tỏ !                   
         Văng vẳng tiếng rao ngon :                   
         " Bánh mì đây, nóng dòn ! ".                     
         Em bé trai vai quảy,                     
         Một túi bánh mì con !...( mới ra lò ).                           
         Xa xa tiếng : " Bánh bò, 
                                   
         Bánh tiêu, dầu chá quảy ! ".                            
         Tiếng xe đạp lẩy nhẩy,                            
         Dòn như bánh ra lò.( mới chiên )                     
         Thỉnh thoảng trong đêm chầy,                      
         Vẳng tiếng : " Bánh Giò đây ! ".                      
         Ông lão già tay đẩy,                      
         Một giỏ bánh giò đầy...( mới nấu chín ).                          
         Như tiếng mỏ đêm canh, 
                                   
         Lốc cốc tiếng nhịp nhanh.                          
         " Mì gỏ " đà đến hẽm,                            
         Thèm rỏ dãi cũng đành ( nuốt nước miếng ! ).                     
         Tiếng kéo nhấp vang vang,                      
         Bánh cắt đã mở màn,                      
         Tôi nhớ hoài mùi vị,                      
         Nước mắm tỏi chanh chan ( thả giàn ! ).                             
         Đêm nửa, sáng gần kề,                              
         Thức học thi mõi mê,                              
         Bánh mì nhai đỡ đói,                              
         Hàng rong đã đi về .                      
         Xé tan đêm vắng lặng, 
                              
         Tiếng xúc xắc leng keng,                       
         Ông " Giác hơi đấm bóp "                       
         Lộc cộc xe đạp quèn !                              
         Những cuộc đời cơ cực,                               
         Những cuộc sống về đêm.                               
         Những người nghèo vất vả.....                               
         Nhớ hoài, " Tiếng Rao Đêm ! ".                       
         Năm mươi năm nhớ lại,                        
         Học trò... thuở cơ hàn.                        
         Sài Gòn năm xưa ấy,                        
         Hỏi ai chẳng bàng hoàng !!!                                                          
         Đỗ Chiêu Đức.   
 
 
 
 Ý kiến 1 đọc giả về 2 bài thơ
         “Tiếng rao đêm”: BBT: Chúng tôi
         đăng ý kiến đọc giả dưới đây về 2 bài thơ
         trên sau khi được sự cho phép của ngưòi viết email: Đồng
         môn Niên trưởng Nguyễn Văn Trường. Cảm ơn Thầy.   (1) October 8,
         2013   Anh Lộc ơi,     ‘Tiếng rao đêm’
         của Anh là ký ức năm nào đó.  Không của riêng
         Anh, mà cũng là của thế hệ chúng tôi. Thế hệ mà phải
         buộc rời nông thôn ra thành thị, hoặc đi học, ở trọ như
         Anh, hoặc tản cư, gọi là tạm, nhưng một khi đã đi là
         không trở về. Bốn đoạn đầu, tiếng rao đêm quen thuộc,
         không những cho người Sàigòn, mà cho cả Mỹ Tho, Cần Thơ,…khắp
         miền Sông Tiền, Sông Hậu.  ‘Vang bóng một thời’. 
         Cái bóng của đau thương, của cái nghèo dai dẳn. Nghèo
         sinh nạn.  Cái nạn còi cọc.  Còi cọc thể
         chất, còi cọc trí tuệ.  Thiếu dinh dưỡng của tâm
         linh.    Thế hệ chúng tôi đã quá bát thập, đến
         quí anh chị, rồi đến đàn em nhỏ của chúng mình, 
         đều có nghe và  nhớ mãi ‘tiếng rao đêm’. 
         Và cho đến hôm nay, vẫn còn tiếng rao đêm, đậm nét
         và ‘cùng khắp’, vì thành thị được mở rộng,
         vì tiếng gọi của thị thành, hoặc cũng vì thành thị hóa
         nông thôn.…     Và ‘Từng chất giọng, từng âm thanh, từng lối, tiếng
         rao ấy  như hối hận kiếp người, tiếng rao ấy như
         chấp nhận gió mưa đời. Thật là một ‘bản giao hưởng
         rã rời đêm sâu vắng.’    Từng
         chất giọng, từng âm thanh, từng lối.    Như âm vang tiếng rao của
         bà lão đơn cô, chồng con là nạn nhân của chiến trận. 
         Hay tiếng rao của trẻ thơ, tuồi học trò, nhưng phải giúp
         mẹ cha tìm miếng cơm manh áo,   Hay tiếng ‘’cắt cụp’
         vô tình’ làm cho đêm thâu thêm vắng…    Anh nói
         đúng.   Những tiếng khác biệt ấy, trổi lên trong đêm
         thâu, vắng lặng, như một đoạn giao hưởng, ‘rã rời’,
         thê lương. Thật như ‘hối hận kiếp người’, và cũng
         thật như chấp nhận thân phận.  Thân phận là giáp
         mặt với gió mưa, với  thách đố. Và  cũng
         là thất vọng và hi vọng.    Người đi trong đêm—những
         người ấy— có lẻ không có cái may mắn có được
         những cảm nhận nầy.  Nhưng người trong quán trọ, trong
         nệm êm gối ấm, ‘lòng xao xuyến nỗi niềm riêng êm ái’
          Trong cái êm ái ấy, nghe như có xót, xót cho bà
         cụ rao hàng, xót cho em bé bôn ba trong xóm vắng, và cũng xót
         cho mình bất lực, hay xót cho bao nhiêu thế hệ đã qua, mà giờ
         đây, hơn bốn thập niên hòa bình trở lại,vẫn còn  cái
         bản nhạc buồn nghèo đói ấy—đói cơm ăn áo mặc,
         nghèo vệ sinh sức khỏe, nghèo thông tin, trí tuệ, tâm linh. 
         Bản giao hưởng thê lương vẫn kéo dài!!!    
         Cám ơn Anh nhắc nhở cho những tuổi già bất lực, cho một thời
         dang dở.  Bài thơ Anh là một lời gọi tuổi trẻ hôm
         nay: Tỉnh thức trước cuộc đời trong khi còn đang đầy sinh lực.    Thơ Anh, một bài thơ buồn, một khúc nhạc buồn. Lời thơ,
         âm vận, chỉ mươi câu mà sao lại vang sâu vào lòng người,
         nói riêng cho tôi.     Lần nữa Cám ơn Anh   Thân , Trường (2) October 8, 2013   Anh Đức ơi,     Tôi vừa viết cám ơn anh Lộc
         xong, về ‘Tiếng Rao Đêm’, thì lại được ‘Tiếng
         Rao Đêm’ của Anh, rõ ràng hơn vể hình ảnh người học
         trò khó ‘trong xóm nghèo hẽm nhỏ thức học’, nghe ‘tiếng
         rao đêm’ , cùng là hình ảnh ‘đứa em bé trai vai quay túi
         bánh mì con.’, ‘ông lão tay đầy một giỏ bánh bò
         đầy’,.. ‘ông giác hơi đấm bóp,.’, đủ hạng
         người, già trẻ bé lớn. Tiếng người, tiếng ‘cắt cụp’,
         ‘tiếng xúc xắc len keng’, tiếng kéo nhấp vang vang’, …nhắc
         nhở một phạm vi khá rộng âm thanh, và sinh hoạt ban đêm. 
         Đêm lặng, đêm nghỉ ngơi, nhưng cũng có người sống
         vế đêm.  Xã hội nào cuãng vậy.  Nhưng cái xã
         hội mình sao mà ‘cơ cực’.  Tuổi già chưa được
         nghỉ, tuổi thơ phải thất học.     Đầy đủ lắm. Bài
         thơ của Anh cũng như của anh Lộc làm tôi nhớ lại tuổi trẻ,
         thời ấy,.. nhớ và buồn.  Anh viết phải lắm :                                 Những
         cuộc đời cơ cực,                               Những
         cuộc sống về đêm.                               Những
         người nghèo vất vả.....   Thực tế là vậy.  Nhưng sao lại:                                Đâu
         rồi, " Tiếng Rao Đêm ! ".   ‘Đâu
         rồi’, nghe như hối tiếc một cái gì đó đã mất.
         Hối tiếc thời son trẻ, hối tiếc cái thời mà mình còn
         tay trắng, nhưng tương lài chưa định, mọi việc như trong tầm
         tay, trong khả năng của tự thân.    Tôi hiểu Anh như vậy. 
            Tôi cũng hiểu rằng chúng ta không hối tiếc
         cái thời mà con người còn mỗi ngày chạy gạo, cái thời
         mà trẻ con đáng lý phải ở lớp học hay trong lòng chăm
         sóc của mẹ cha thì phải ra đường, rao và  hàng trong trong
         đêm vắng.    Đâu rồi, " Tiếng
         Rao Đêm ! ". làm tôi nhớ đến một bài ca, mà đã
         có lần làm tôi khó chịu.  ‘Ai bảo chăn trâu là khổ,
         chăn trâu sướng lắm chớ,….’ Tôi, con của một điền
         chủ, sống và nhờ ở ruộng, tôi ít nhiều hiểu cái cảnh
         của những đứa bé chăn trâu, những đứa nhỏ thất học,
         thiếu dinh dưởng ở trí tuệ.  Tôi chỉ mong đứa trẻ nông
         thôn của tôi thoát khỏi những thân phận chăn trâu.   
           Đôi giòng thưa trình với Anh.  Mong Anh thứ tha những điểu
         không phải của tôi.  Thân,  Trường. Thêm
         1 tiếng thơ đồng cảm: (BBT: Trang Nhà nhận được
         bài thơ dưới đây sau khi đăng 2 email của 1 đọc giả
         viết về cảm tưởng sau khi đọc 2 bài thơ của Mailoc và của
         Đỗ Chiêu Đức)         Kính Thầy,    Đọc Tiếng Rao Đêm
         của thầy em vô cùng xúc động. Xin được gởi đến
         Thầy      “ tiếng rao thuở học trò “ của
         55 năm về trước ở hẽm Hai Địa đường Phan thanh Giản ngày
         xưa. Kính chúc thầy sức khỏe và sáng tác đều.    DHT    TIẾNG RAO THUỞ HỌC TRÒ   (từ TIẾNG RAO ĐÊM
         của Thầy Mai Lộc)  
   Hẽm Hai Địa bây giờ (1)    năm 58 khi vừa lên Đệ Tứ ở trọ
         nhà cô giáo Bảy bà con  trước nhà là
         con rạch đầu nguồn 
          có dòng nước lững
         lờ trôi trong vắt.        buổi xế trưa ngồi gạo bài dưới
         đất   chiếc cầu con - gánh chè nhẹ
         đong đưa   hẽm Hai Địa những chiều vắng
         không mưa   chợt văng vẳng tiếng rao :   “
         ai ăn chè đậu xanh đường cát ? ”.        giọng lanh lảnh ngọt ngào
         như suối mát   len vào hồn kẻ hàn
         sĩ tái tê   chưa một lần dám gọi
         mua chén chè   dù trong miệng nghe mùi thơm ngọt
         lịm.        mỗi buổi
         sáng lúc năm giờ vừa điểm   chú chệt
         bánh mì quảy cần xé đi ngang   miệng khàn
         khàn “bánh mì nóng hổi đây”   chợt
         rạo rực cồn cào trong bao tử.      
          55 năm qua đã trở
         thành bất tử  
         khi tiếng rao đêm của thầy
         Lộc gọi về   cảm ơn thầy dù cuộc sống
         bộn bề   vẫn không quên kỷ niệm xưa
         thời đi học.    Dương
         hồng Thủy (11/10/2013)    (1) bây giờ là hẽm 18 đường XVNT        
 
 
 
                        
                   
   
     
   
 
   
           
 
 
  
      
          CHIỀU
         BỆNH VIỆN         Bước loạng choạng vào
         ngay phòng cứu cấp ,    Ôm ngực đau thở gắp thật nặng nề .    Bên vợ con  , ta
         nửa tỉnh nửa mê .    Trí còn sáng trong cơn đau ghê gớm .         Chiều bịnh viện
         , vợ con ra về sớm ,    Ngồi một mình lỡn vỡn bóng tối mờ .    Dáng đưá
         con mất hút , cổng lặng tờ ,    Màn đêm xuống , nắng lơ thơ
         hiu hắt .         Đêm bệnh viện , những hành lang vắng ngắt ,    Một nỗi buồn man
         mác lẫn mông lung  ,    Của thê lương chết chốc , của lạnh lùng .    Cổng bệnh
         viện , lằn biên cương sống chết .         Trong vắng lặng đêm  dài lòng
         da diết    Ngơ ngác nhìn lạnh lẽo chiếc giường lăn ,    Ta nằm dài
         , dây nhợ khắp châu thân .    Ba ngày trước , đã hai lần đâu
         khác .         Đêm khó ngủ , ánh đèn vàng lợt lạt ,    Khúc phim đời
         tỏ nhạt lại hiện về .    Kiếp phù sinh chìm nổi quá ê chề ,    Ngoảnh mặt
         lại bến mê dài bất tận .         Lòng cầu nguyện một tâm an chấp
         nhận ,    Mọi khổ đau số phận của kiếp người .    Ngoài bảy mươi
         , luôn cảm tạ ơn Trời ,    Sinh lão bệnh , muôn đời là định luật .         Rời bệnh
         viện quay nhìn người và vật ,    Chỉ mấy ngày tất cả đã thân
         quen .    Trái tim nầy còn đập thật khó quên ,    Một đất nước
         mông mênh tình cao ngất .                                                Mailoc                                              
         8-20-13     
 
 
  
       
      ĐÊM XUÂN Dỗ giấc
         mãi không xong ngồi dậy , Vén rèm ngoài , sương hãy
         còn rây . Không gian nhàn nhạt trăng gầy , Đêm xuân
         vắng lặng ,trời mây bạn cùng , . Qua song cửa trăng rung chênh
         chếch , Mấy nhành lan rụng hết đêm qua . Vườn khuya
         xao xuyến hồn hoa , Thì thầm hoa lá , lệ hoà cánh nhung . Cơn gió
         thoảng lạnh lùng cây cỏ , Vẳng xa đưa tiếng chó nhà
         ai . Đêm trường dễ gợi buồn thay , Ô hay ! tuổi hạc u hoài
         lòng ta . Mailoc  04-04-13 
 
 
  
      
      Trừ dạ hữu hoài (Nỗi nhớ đêm cuối
         năm ) Mạnh hạo Nhiên Cùng Bạn , Chỉ còn
         võn vẹn một ngày nữa là hết năm .Ngày cuối năm lúc
         nào cũng gây bùi ngùi thương cảm , buồn buồn luyến tiếc
         năm cũ  vì sáng mai thôi ,tuôỉ đời
         thêm chồng chất , tóc bạc thêm ...thời gian luôn phũ phàng .Xin
         chuyển đến các bạn một bài thơ của Manh Hạo Nhiên , nói
         lên nỗi bâng khuâng cuối năm , tôi tâm đắc nhất nơi câu
         thứ 7 (Thủ tuế gia gia ưng vi ngọa -Nhà nhà muốn níu năm lại
         chưa đi ngủ ) . Xin cám ơn. Kính chúc một
         năm mới AN LÀNH - SỨC KHỎE Thân mến  Mailoc Trừ Dạ Hữu Hoài 
  Nguyên tác: Mạnh Hạo Nhiên
  除 夜 有 懷 
  五 更 鐘 漏 欲 相 催  四 氣 推 遷 往 復 迴  帳 裏 殘 燈 才 去 焰  爐 中 香 氣 盡 成 灰  漸 看 春 逼 芙 蓉 枕  頓 覺 寒 銷 竹 葉 杯  守 歲 家 家 應 未 臥  相 思 那 得 夢 魂 來 
  孟 浩 然 
  Trừ Dạ Hữu
         Hoài 
  Ngũ canh chung lậu dục tương thôi  Tứ khí
         thôi thiên vãng phục hồi  Trướng lý tàn đăng tài
         khứ diệm  Lô trung hương khí tận thành tro  Tiệm khan xuân
         bức phù dung chẩm  Đốn giác hàn tiêu Trúc Diệp bôi
          Thủ tuế gia gia ưng vị ngọa  Tương tư na đắc mộng
         hồn lai 
  Mạnh Hạo Nhiên 
  --Dịch nghĩa--
         
  (nỗi nhớ nhung đêm cuối năm) 
  (chuông báo và
         đồng hồ nước như giục giã nhau trong năm canh [cuối])  (bốn
         mùa theo nhau cứ đi rồi lại về)  (trong phòng ngọn đèn hết
         dầu vừa tắt lửa)  (trong lò hương thơm đã tỏa hết
         chỉ còn lại tro tàn)  ([ta] cảm thấy hương xuân đang từ
         từ thấm vào gối sen)  ([và] chợt nhận ra chén rượu Trúc
         Diệp đã nguội lạnh rồi)  (níu kéo năm [cũ] nhà nhà
         chưa chịu đi nằm)  (thì hồn của những kẻ nhớ nhau làm
         sao đến với nhau trong mộng được) 
  Dịch thơ :  Nỗi Nhớ Đêm Cuối
         Năm Chuông
         năm canh giục hoài dồn dập , Cho bốn mùa cứ lập lại nhau . Đèn phòng , dầu cạn , ngọn
         chao , Lò hồng
         , hương lịm , phủ màu tro than . Gối phù dung Xuân đang nhuộm thấm , Rượu trúc nầy chợt thấy
         lạnh tanh . Tiếc
         năm đi ngủ chẳng đành , Mộng hồn khó vượt , mơ màng nhớ nhau . Mailoc phỏng dịch 12-30-12  . ĐỖ
         CHIÊU ĐỨC: Đỗ Chiêu Đức xin trình bày thêm một dị
         bản của bài thơ " TRỪ DẠ HỮU HOÀI " của Mạnh Hạo
         Nhiên như sau : 除夜有懷 TRỪ DẠ HỮU HOÀI (孟浩然 ) ( Mạnh Hạo Nhiên )   五更鐘漏欲相催, Ngũ canh chung lậu dục tương
         thôi, 四氣推遷往復回。 Tứ khí thôi thuyên vãng
         phục hồi.   帳裡殘燈猶有焰, Trướng lý tàn đăng
         DO HỮU diệm, 爐中香氣盡成灰。 Lô trung hương khí tận
         thành HÔI.   漸看春逼芙蓉枕, Tiệm khan xuân bức phù
         dung chẩm, 頓覺寒銷竹葉杯。 Đốn giác hàn tiêu
         trúc diệp lai.   守歲家家應未臥, Thủ tuế gia gia ưng vị ngọa, 相思那得夢魂來。 Tương tư na đắc mộng hồn lai. CHÚ
         THÍCH : 1. Ta có 2 chữ THÔI : Cuối câu 1 chữ THÔI có bộ
         Nhân 催,THÔI nầy là Thôi Thúc,
         là Thúc giục, là Hối hả . Chữ thứ 3 của câu 2, chữ
         THÔI có bộ Thủ 推, THÔI nầy là Đẩy,
         là Thúc Đẩy. THÔI THUYÊN là Thúc đẩy cho xoay chuyển. 2. DO HỮU : là Vẫn còn, so với bản TÀI KHỨ là Mới đi,
         có nghĩa là Mới Tắt, thì DO HỮU DIỆM : Vẫn còn nóng
         hay hơn, thi vị hơn là TÀI KHỨ DIỆM : Mới tắt nóng. 3. Chữ
         灰 đọc là HÔI, chứ không đọc
         là TRO. Mặc dù HÔI có nghĩa là TRO. Ví dụ như : Lạp
         cự thành HÔI lệ thủy can... mà Ngân Giang Nữ Sĩ đã dịch
         thoát rất hay là : Đêm nay lệ nến rơi thành chữ ! 4.
         PHÙ DUNG : Là hoa Phù Dung, sáng trắng, trưa hường, chiều đỏ,
         sớm nở tối tàn. Khi nào gọi là THỦY PHÙ DUNG thì mới
         chỉ Hoa Sen. 5. TRÚC DIỆP THANH : Là tên một loại rượu mạnh,
         có màu trắng hơi ửng xanh, rất thơm, dùng để uống cho ấm
         vào mùa đông lạnh lẽo. 6. THỦ TUẾ : Thủ là Giữ lấy,
         Tuế là Tuổi, là Năm. Tục lệ của người Hoa, thức suốt
         đêm giao thừa để nuối tiếc năm cũ và đón mừng năm
         mới, gọi là THỦ TUẾ. Ta gọi là Đón Giao Thừa. DỊCH
         NGHĨA : CẢM XÚC TRONG ĐÊM TRỪ TỊCH Giọt rồng thánh thót
         năm canh như thôi thúc thời gian qua mau. Bốn mùa như xô đẩy
         nhau xoay chuyển đi rồi lại đến. Trong màn đèn đã tàn
         nhưng vẫn còn hơi ấm. Trong lò vẫn còn hơi thơm nhưng trầm
         hương đã thành tro cả rồi. Hơi xuân đã dần dần
         hong ấm lại gối thêu hoa phù dung, và chợt nhận ra rằng ly rượu
         trúc diệp thanh đà nguội lạnh.( vì thức suốt đêm để
         Thủ Tuế ). Đón Giao Thừa nên mọi nhà đều còn thức
         ( Chưa đi nằm ). Vì thế, mà có nhớ nhau cũng khó mà tìm
         thấy nhau trong mộng được ! ( Có đi ngủ đâu mà mộng
         để gặp nhau. ! ).  DIỄN NÔM : Giọt rồng thánh thót
         như thôi thúc, Xoay chuyển bốn mùa Tết lại sang. Trong trướng
         đèn tàn hơi ấm vẫn, Bên lò hương thoảng xác trầm
         tan. Hơi xuân hong ấm phù dung gối, Giá lạnh tràn ly trúc
         diệp hàn. Cùng đón giao thừa không chợp mắt, Nhớ nhau
         khó gặp mộng riêng mang ! Đỗ Chiêu Đức.
 
 SONG QUANG: ĐÊM CUỐI NĂM CẢM HOÀI Tàn
         năm giục giả tiếng chuông vang Lập lại bốn mùa cứ
         tiếp sang Tắt lửa đèn phòng ,nhưng vẫn ấm Hương
         thơm còn đọng dưới tro than Hơi Xuân nhuộm thấm phù
         dung gối Rượu Trúc nhìn ra đã lạnh tàn Chờ
         đợi Giao Thừa chưa muốn ngủ Tìm nhau nào dễ.....mộng
         miên man SONG QUANG  . Quên Đi: Kính
         chào Thầy Mai Lộc, Song Quang, Chiêu Đức, Về chữ Chung Lậu, Quên
         Đi có ý kiến thế nào:
 
  鐘 Chung: là cái chuông còn
         có nghĩa khác là dụng cụ để đo thời gian.
 
  漏 Lậu: chỗ nước rỏ
         ra. 鐘 漏 Chung lậu : là đồng hồ nước.  Xin tiếp theo ba vị: . Nỗi Nhớ Đêm Trừ Tịch Đồng
         hồ từng giọt thúc canh thâu Quanh quẩn bốn mùa mãi đổi
         trao Đèn tắt sau rèm tàn đóm lửa Trong lò hương
         lụn sẩm tro màu Hơi xuân đến cận phù dung gối Khí
         lạnh như vào rượu trúc mau Luyến tiếc năm qua chưa ngủ
         vội Khó lòng vào mộng thoả tình nhau Quên
         Đi 
  
      
       Mailoc và các bạn:
         Dương Hồng Thủy, Trầm Vân... Cùng Bạn Vừa dịch xong một bài thơ người bạn chuyển đến
         , thật cảm khái . Chúc sức khỏe , an vui . Thân
          Lộc Le Temps Qu'il Nous Reste:  Thời gian ta còn lại   
  Quelle importance
         le temps qu'il nous reste  Nous aurons la chance de vieillir ensemble  Au fond de tes yeux vivra ma tendresse  Au fond de mon cœur vivra ta jeunesse 
  Comme une prière du temps de l'enfance  Ces mots sur tes lèvres me donnent
         confiance  Je nous imagine ta main dans la mienne  Nos moindres sourires voudront dire je t'aime 
  Mais l'un de nous s'en ira le premier  Il
         fermera ses yeux à jamais  Dans un tout dernier sourire  Et l'autre en perdant la moitié de sa vie
          Restera chaque jour dans la nuit  Son cœur bien sûr battra mais pour qui ? mais pourquoi ? 
 
  Ton pas résonne la porte s'entrouvre  Mon cœur bat plus vite et je te retrouve  Quand nos mains
         se tiennent j'oublie tout le reste  J'ai l'impression même que le temps s'arrête 
 
  Mais l'un
         de nous s'en ira le premier  Il fermera ses yeux à jamais  Dans
         un tout dernier sourire  Un jour l'un de nous sera trop fatigué 
  S'en ira presque heureux le premier  Et l'autre s'en tarder viendra
         le retrouver  Je nous imagine ta main dans la mienne  Nos moindres sourires voudront dire je t'aime !  (Auteur
         inconnu) 
 
 Thời Gian Ta Còn Lại . Thật
         qúi gía những ngày vui còn lại , Được bên nhau tuổi hạc ở cuối đời . Trong mắt em tình anh vẫn
         sáng ngời , Trong
         tim anh , em vẫn còn đẹp mãi . Như lời ước ngây ngô thời bé dại , Trên môi em , anh được
         cả niềm tin . Tay trong tay nồng ấm nhớ như in , Nụ cười khẻ ,mình yêu như
         mộng ước . Nhưng một chúng ta ,có người đi trước ,  Khép làn mi trong giấc ngủ ngàn
         thu . Nụ sau cùng
         , vĩnh biệt cõi phù du, Người còn lại , âm thầm hồn dỡ chết . Trong bóng tối ngày qua ,
         sầu nối kêt , Trái tim nầy còn đập chẳng vì ai . Bước em vang, cửa mở ở phòng
         ngoài , Tim anh đập
         tưởng chừng em đã mất . Vòng tay siết , sự đời anh quên tất , Nắm tay em anh sợ mất em thôi . Thời gian như ngưng đọng
         , phút bồi hồi , Ta ghê sợ một ngày không biết được . Một ngày , có kẽ giành nhau
         đi trước , Khép bờ mi trong giấc ngủ nghìn thu . Nụ sau cùng héo hắt giữa âm u , Người ở lại dật
         dờ hồn lây-lất . Kẽ đi trước mĩm cười , sung sướng nhất , Còn người kia cũng vội vã
         chạy theo . Tay
         trong tay trong tiếng suối thông reo , Nụ cười cuối , chúng ta yêu nhau mãi . Mailoc phỏng tác 11-15-12 . Dương Hồng
         Thủy:                         
         CẢM TÁC BÀI :                     
             THỜI
         GIAN TA CÒN LẠI                  ( Le Temps Qu`il Nous Reste)                           
         Sống bên anh những ngày dài tóc trắng                           
         Ngồi bên nhau tình sâu lắng chập chờn             
                       Đối với
         em anh là cơn sóng vờn                            Ru
         đôi tim mộng lòng say bất diệt. 
                           
         Anh thường dổ em những lời tha thiết                           
         Má tựa vai kề những buổi hoàng hôn                      
              Anh đọc thơ và cùng đón trăng
         lên                           
         Bên khung cửa – ngoài kia là hoa lá. 
                           
         Em luôn sợ tình em anh mặc cả                           
         Bỏ em đi tìm chốn lạ bình yên                           
         Anh xa rồi chắc em sẽ ngồi thiền                           
         Để gợi nhớ mối tình anh để lại.   
                           
         Em không bao giờ xót thương ngây dại                           
         Dù trái tim không xóa được hình anh                           
         Anh đã bỏ đi  đúng lúc sao đành                           
         Người ở lại thẩn thờ buồn cô quạnh. 
                            
         Em lo sợ những cơn mưa chợt tạnh                            
         Buồn cô đơn trong gió lạnh mùa Thu                        
             Anh ngoài kia đội mưa gió mịt mù                            
         Im lặng co ro trong mồ huyệt lạnh. 
                            
         Nếu thật sự có dương trần âm cảnh                            
         Cầu xin anh được an lạc tiêu diêu                            
         Nơi chốn tiên buổi sáng đến buổi chiều                            
         Anh nhớ đợi em về chung một lối. 
                            
         Trăng đêm nay về sớm hơn một tối                        
             Soi con đường lầy lội bước chân anh                    
                 Em gục đầu : cuộc tình cuối
         mong manh                   
                  Anh hững hờ sao tìm
         đường đi trước? 
                         
                                  
              Hãy đợi chờ em  qua cầu
         ô thước                              
         Để gặp anh trong một bước đi về.                        
           Dương hồng Thủy(20/11/2012)                              
         (cảm tác qua bản dịch của Mai Lộc) Trầm
         Vân:  
 
 
 
  
      
       2 bài thơ
         Thu 
 1. Mến tặng chị Hiếu Đức sau cuộc Đai Hội PTGĐTĐ
         Cần Thơ tại Boston vừa qua Lộc Tiễn Đưa Trong hơi Thu sương mai lất phất , Đưa chị về miền Bắc xa-xôi
         . Mỗi lần tiễn
         biệt chia phôi , Một lần se thắt tim tôi rầu rầu . Mới vui đó đã sầu ly biệt , Để người về nuối
         tiếc khôn nguôi . Tuổi già thấm thía cuộc đời , Những ngày còn lại ,phúc Trời ban cho . Tôi lặng đứng bơ-vơ
         nhìn mãi , Xe
         khuất dần tê tái lòng ai . Chim âu buổi sáng lượn hoài , Phía đông nắng đã , sương
         mai tan dần . Mailoc Cali muà thu 10-21-12 2. Cùng Bạn . Trời đang vào Thu , lá vàng rơi rụng khắp nơi . Gởi
         Bạn một phóng tác qua bài hát Colchiques Chúc
         an vui Thân mến  ML Colchiques Colchiques dans les prés fleurissent , fleurissent , Colchiques dans les prés c’est la fin de l’été . Les feuilles d’Automne emportées
         par le vent , En ronde monotone
         , tombent en tourbillonnant . Châtaignes dans les bois se fendent se fendent , Châtaignes dans les bois se fendent sous mes pas . Les feuilles d’Automne emportées par le vent , En ronde monotone , tombent en tourbillonnant . Nuage dans le ciel s’étire , s’étire
         , Nuage dans le ciel s’étire
         comme une aile . Les feuilles d’Automne
         emportées par le vent , En ronde monotone , tombent en tourbillonnant . Et ce chant dans mon coeur murmure , murmure . Et ce chant dans mon coeur appelle le bonheur . Les feuilles d’Automne emportées par le vent , En ronde monotone , tombent en tourbillonnant . Auteur inconnu Hoa Mùa Thu . Hoa mùa Thu , đồng hoang đua nở , Hè đã tàn bỡ ngỡ Thu sang . Lá vàng lả tả miên man , Xoay xoay trong gió phủ phàng
         kiếp hoa . Rừng heo-hút
         , trời xa lặng lẽ , Hạt dẻ nào nứt nẻ dưới chân . Lá Thu theo gió nhẹ dâng , Quay tròn tơi tả bâng
         khuâng não-nề . Mây thu nhạt lê-thê sầu thãm , Như cánh
         nhạn lảng đảng trời sương . Vàng bay rơi rụng vấn vương , Quay quay theo gió tiếc thương bao lần
         . Quạnh hơi
         Thu thì thầm tiếng hát , Phút lâng lâng chất ngất hồn ai . Lá vàng tan tác gió lay , Xoay xoay cuốn mãi lạc loài
         phương nao .  MaiLoc phỏng tác ___________________________________________________________ 
 
  
      
      Ý THU . 
 Cùng
         Bạn , Nhân thu
         về gởi Bạn một bài thơ của Théophile Gautier cùng một bài
         dịch thơ tiếng Việt. Thân mến . Chúc an vui Lộc* PENSÉES D’AUTOMNE L’automne va finir ,au milieu du ciel terne , Dans un cercle blafard et livide que cerne . Un nuage plombé , le ciel dort ; du fond Des étangs remplis d’eau monte un brouillard qui
         fond . Collines , champs
         ,hameaux dans un même teinte , Sur les carreaux la pluie en larges gouttes tinte . La froide bise sifle ; un sourd frémissement , Sort du sein des forêts ;les oiseaux tristement , Mêlant leurs cris plaintifs aux cris des bêtes
         fauves. Et semblent aux
         beaux jours envolés dire adieu , Le pauvre paysan se recommande à Dieu . Craignant un hiver rude ; et moi dans les vallées , Quand je vois le gazon sous les blanches gelées , Disparaitre et mourir ; je reviens à pas lents , M’asseoir , le coeur navré , près
         de tisons brulants. Et
         là je me souviens du soleil du Septembre , Qui donnait à la grappe au jaune reflets d’ambre . Des pommiers du chemin pliant sous leur fardeau . Et du trèfle fleuri , pittoresque rideau
         , S’étendant
         à longs plis sur la plaine rayée , Et de la route étroite en son milieu frayée . Et surtout des bleuets et des coquelicots , Point de pourpre et d’azur dans l’or
         des blés égaux . Théophile Gautier Ý THU Thu sắp biệt , giữa khung trời ảm đạm , Không gian mờ say ngủ nét xanh-xao . Khói sương thu bàng bạc
         bốc từ ao . Đồi
         , thung-lũng , thôn xa pha sắc xám . Mưa lộp độp trên đường nghe buồn thảm , Từ rừng sâu gió lạnh
         rú thê lương . Chuyền cành trơ , chim chíp tiếng kêu thương , Hoà cùng tiếng não-nùng
         muôn dã thú . Đã mất hút những ngày tươi đẹp cũ , Xót nhà nông chỉ biết
         cậy Trời cao . Sợ mùa đông tàn bạo kéo theo sau , Đám cỏ biếc chết dần dưới
         băng giá . Trở
         lại bếp hồng , lòng buồn khôn tả , Bỗng nhớ về tháng Chín nắng huy hoàng , Những chùm nho màu hổ
         phách ánh vàng , Cùng hàng táo bên đường quằn trái mọng . Nhớ cỏ dại tưng bừng
         trong trời lộng , Trải dài xa từng nếp, nắng như đương . Những lối mòn nho-nhỏ tủa con
         đường , Cúc
         ngàn cánh xanh rờn khoe sắc thắm . Mòng gà đỏ tô thêm màu nâu xẩm , Đồng lúa mì óng
         ánh tận trời xa . Mailoc phỏng dịch 10- 3 -12 Cali chớm thu ____________________________________________ 
 
  
      
      TẢO
         THU SƠN CƯ  . Gởi đến Bạn một bài
         thơ nói về Muà Thu của Ôn Đình Quân nhân Trung Thu đêm
         nay . Chúc bình an TẢO THU SƠN CƯ Sơn cận
         giác hàn tảo , Thảo đường sương khí tình
         . Thụ điêu song hữu nhật , Trì mãn thủy vô thanh . Qủa
         lạc kiến viên quá , Diệp can văn lộc hành . Tố
         cầm cơ lự tĩnh , Không bạn dạ tuyền thanh . Ôn đình Quân Dịch nghiã : Ở gần núi biết trời lạnh sớm  Nhà cỏ , trời tạnh sương
         khói bay  Cây rủ lá, ánh mặt
         trời ngoài song  Ao đầy
         nước lặng êm  Quả
         rừng rụng thấy vượn đến  Lá khô nghe rõ bước chân nai đi Gảy đàn lòng yên tĩnh Đêm nay làm bạn với suối nước trong . Dịch
         thơ : Thu Sớm Trong Núi Trong rừng núi , đã nghe lạnh
         sớm , Mái tranh nghèo , thu chớm
         , mờ sương . Ngoài
         song lá úa nắng vương , Ao đầy vắng lạnh , khói dường như mây. Hoa trái rụng trên cây vượn hú Đạp lá khô một lũ hươu
         nai . Gảy đàn thanh thoát lòng
         ai , Bạn cùng suối nước
         đêm nay riêng mình . Mailoc phỏng dịch Trung Thu Cali 9-30-12 Trong núi trời lạnh sớm , Nhà cỏ sương khói bay . Song ngoài nắng lá úa
         , Ao lạnh vắng
         nước đầy . Vượn về , trái cây rụng , Xào xạc bước chân nai . Gảy đàn lòng yên tĩnh , Bạn cùng suối đêm
         nay . ML Thu Sớm Trong Núi Núi rừng trời lạnh sớm sang Một căn nhà cỏ mơ màng khói sương Hàng cây rủ lá bên đường Ao đầy nước lạnh gió dường
         lặng im Trái rơi bóng vượn
         đến tìm Lá khô xào
         xạc ru mềm gót nai Gãy đàn nhàn nhã lòng ai Đêm nay bạn với suối dài nước trong Trầm Vân . Đỗ Chiêu Đức
         xin được tham gia với các phần sau đây :  1.
         Bản chữ Hán Cổ của bài thơ :
 早秋山居
         TẢO THU SƠN CƯ  溫庭筠 Ôn Đình Quân 
    山近覺寒早, Sơn cận giác hàn tảo,
    草堂霜氣晴。 Thảo đường sương khí tình.
    樹凋窗有日, Thụ điêu song hữu nhật,
    池滿水無聲。 Trì mãn thủy vô thinh.
    果落見猿過, Quả lạc kiến viên quá,
    葉幹聞鹿行。 Diệp cán văn lộc hành.
    素琴機慮靜, Tố cầm cơ lự tịnh,
    空伴夜泉清。 Không bạn dạ tuyền thanh. Diễn nôm : Núi gần nên thấy lạnh, Sương rơi
         nắng ráo thu. Bên song lá vàng rụng, Ao thu nước như tờ. Trái chín vượn tìm đến, Cành khô nai ngẩn ngơ. Tiếng đàn trong thanh vắng, Suối róc rách đêm mơ ! Lục bát : Núi gần nên sớm heo may, Sương
         rơi nắng ráo cho dài ngày thu ! Bên song vắng, cành lá khô, Ao thu trong vắt nước hồ lặng trang. Trái vàng rụng, bóng vượn
         sang, Cành khô xào xạc nai vàng ngác ngơ. Tiếng đàn
         nhỏ giọt bâng quơ, Suối tuôn róc rách đêm thơ mơ
         màng ! Đỗ Chiêu Đức. 
 . ___________________________________________________ 
  
      
      
 HẠ CHUNG NAM SƠN (1) QÚA
         HỘC TƯ SƠN NHÂN TÚC , TRÍ TỬU 
 Cùng Bạn , Lâu rồi , xin thành thật mà nói tôi không thích
         lắm mấy bài thơ Đường có tựa đề dài thườn
         thượt rắc rối , nhưng khi đọc bài thơ dưới đây của
         Lý Bạch , lòng tôi vô cùng cảm khái nhất là câu "
         Thanh la phất hành y" diển tả lá xanh hay giây leo vướn vào áo
         khách như chào mừng khi người đi trong lối nhỏ rợp bóng
         trúc xanh vào nhà người bạn nơi hoang vắng . Tôi thấy chỉ
         có những thi nhân tế nhị mới có cảm xúc nầy khi hoa lá
         chạm quẹt vào áo mà không thấy bực mình trái lại cảm
         thấy vui vui khi được chúng chào đón . Đến đây tôi
         xin được phép tào lao một chút ,tôi nhớ năm rồi khi đi
         viêng cảnh ở Hungtinton library ở Los Angeles , sau khi qua vườn Nhật , qua ngôi
         nhà thiền , lại xuyên qua khu rừng tre trúc rậm rạp , tôi cũng
         bị một ngọn trúc quẹt vào tay nhưng chưa cảm nhận được
         cành trúc đang khều tay mình như muốn chào mừng mà lại
         đâm bực dọc tự trách mình , dỡ quá !  Cám
         ơn Bạn. chúc an vui . Thân mến Lộc HẠ CHUNG NAM SƠN (1) QÚA HỘC TƯ SƠN NHÂN TÚC , TRÍ TỬU LÝ BẠCH Mộ
         tòng bích sơn há , Sơn nguyệt tùy nhân quy . Khước cố (2) sở lai kính (3) Thương
         thương (4) hoành thúy vi (5) . Tương huề
         cập điền gia , Đồng trĩ khai kinh phi (6) Lục trúc nhập u kính (7) Thanh la phất
         hành y .  Hoan ngôn đắc sở khí (8) Mỹ tửu liêu cọng huy (9) Trường
         ca ngâm Tòng phong (10) Khúc tận hà (11) tinh hi Ngã túy quân phục lạc , Đào nhiên
         (12) cọng vong ky (13) Chú thích : (1) Chung Nam Sơn : Núi Chung Nam ở Tây
         An- Thiểm Tây (2) Khước cốc :Chỉ ý quay lại (3) Kính : Đường tăt , đường nhỏ  (4)
         Thương thương :Chỉ trời màu xanh thẫm (5)
         Thúy vi : Vùng đất chênh vênh lưng chừng núi (6)Kinh
         phi : Cửa sài , cửa phên bằng tre (7) U kính
         : conđường nhỏ vắng vẻ âm u  (8) Khí : nghỉ
         ngơi (9) Cọng huy :Cùng rót rượu (10) Tòng phong : Một tên khúc hát (11)Hà
         : Thiên hà , sông Ngân (12) Đào nhiên : Hớn hở
         vui mừng (13) Vong Ky :Không dối trá Dịch nghiã : Buổi
         chiều ta theo núi xanh mà về  Trăng núi cũng
         theo chân người  Ngoảnh đầu nhìn lại
         con đường nhỏ vừa qua  Chỉ còn thấy mênh mông
         một màu xanh giăng ngang  ( Găp sơn nhân Hộc Tư
         ) cùng dắt tay về điền trang  Trẻ vội mở
         cổng sài Hàng trúc xanh dẫn lối vào nhà
         u nhã . Dây leo quẹt áo khách như mừng đón Mừng vui được chổ nghỉ chân qua đêm  Cùng nhau chuốc chén thỏa thích Cao
         hứng hát khúc Tòng phong Dứt khúc trời gần sáng
         ,Ngân hà mờ dần Ta say , bác cũng lâng lâng Vui quá quên hết cuộc đời dối trá đắng cay Dịch thơ : Xuống Núi Chung Nam Ghé
         Nhà  Sơn Nhân
         Hộc Tư -Bày Tiệc Chiều buông xuống , lần theo núi biếc , Trăng miền cao bám riết chân người . Nghoảnh lại đường
         nhỏ xa vời , Một
         vành xanh ngắt chơi vơi lưng trời . Gặp bạn cũ mắt ngời hớn hở , Sánh bên nhau cùng trở bước
         về . Xá chào
         trẻ mở cổng tre , Trúc xanh rợp bóng, lọng che đường vào . Quẹt áo khách lào xào lá
         đón , Cười
         hả hê bên chốn bạn hiền . Rượu ngon nâng chén triền miên , Lòng vui cao hứng ca liền Tòng
         phong  Trong sảng
         khoái vừa xong khúc hát , Trời sáng dần mờ nhạt sông Ngân . Ta say bạn cũng lâng lâng , Vui quên dối trá đua
         tranh thói đời . Mailoc phỏng dịch Cali 9-11-12 
  
      
      KIM SƠN TỰ  
 Cùng Bạn Xin
         gởi đến bạn bài cảm tác năm rồi khi chúng tôi đến
         viếng Kim Sơn Tự phía bắc Cali nhân mùa Vu Lan . Chúc an vui trong niềm
         tưởng nhớ Mẹ  Thân mến Lộc KIM SƠN TỰ 
 Đường lên Kim Sơn Tự , Vực thẩm núi cheo leo . Gập ghềnh sơn đạo nhỏ , Bạt ngàn rừng thông reo . 
 Bước chân khua sỏi đá , Qua rừng trúc rì-rào . Phật đài uy nghiêm đứng , Lồng lộng giữa trời cao . 
 Dưới chân Phật giờ lâu , Thanh tịnh vơi phiền não . Vạn pháp là hư ảo , "Vô Thường " vợi thâm sâu . 
 Chuông ngân nga huyền diệu , Sâu thẩm tận cõi lòng . Cuộc đời là giấc mộng , Đi về một chử "không" . 
 Từng bước trong chánh niệm
         , Lối nhỏ dưới tàn
         cây . Lắng lòng theo hơi thở
         , Tỉnh thức từng phút
         giây . 
 Tâm hồn
         bỗng thảnh thơi , Mĩm
         cười với lũ sóc . Đời người không mấy chốc , Hiện tại thật tuyệt vời . 
 Thênh thang chốn tịch liêu , Gió núi rừng hiu-hiu . Nhạt nhòa bao thế sự , Chớp mắt bóng xế chiều . Mailoc Cali 8-6-11 ______________________________________________ 
  
      
      Vĩnh Biệt Quê Hương Cùng Bạn , Bỗng
         nhiên nghe lại bản Adieu mon pays , một bản nhạc đã từng làm
         cả triệu con tim rung động ,thổn thức trong thập niên 1960 trong đó
         có tôi và các bạn .Những người tị nạn chúng mình
         lại càng thấm thiá xúc động hơn khi nghe lại bản nhạc nầy.
         Đọc lại lời bài hát , sao mà hay đến thế, đã diển
         tả đầy đủ , chân tình tâm trạng của kẻ phải lià
         bỏ quê hương xứ sỡ, thêm vào đó giọng ca khàn khàn
         , giọng Algerien cuả Enrico Macias như nức nở khóc than, một giọng ca khó
         có ai có thể bắt chước, khiến cho bản nhạc trở thành bất
         hủ . ( Việt Nam mình giọng ca của Thanh Thúy ,Ngọc Lan cũng hết sức
         độc đáo ).Nhớ lại những lúc còn ở trại tị nạn
         Songklha , Galang , nghe anh Phan Sinh hát bản nầy bằng tiếng Pháp khiến tôi
         không cầm được nước mắt . Sang đây lại được
         nghe giọng Khánh Ly điêu luyện truyền cảm ,tôi phải khâm phục
         người dịch lời ca sang tiếng Việt , nay tôicũng bắt chước dịch
         chơi, chuyẻn đến các bạn giải khuây .Trước tiên tôi
         xin được phép có vài dòng tóm lượt tiểu sử Enrico
         Macias: Ông tên thật là Gaston Ghrenassia sinh ngày 11-Dec-1938 tai Constantine Algeria
         , sau lấy tên Enrico Macias ( Enrico có nghiã chú bé Enrico "petit Enrico"
         ,cái họ Nassia của ông , cô thư ký nghe nhầm viết thành Macias
         khi lập hồ sơ di dân sang Pháp 1960 , tên Enrico Macias có từ đấy)
         . Năm1962
         bản nhạc đầu tiên "Adieu mon Pays "được hảng diã Raymond
         Bernard ký hợp đồng ,bản nhạc viết cho người tình bỏ lại
         Algeria trên chiếc tàu rờì bến cảng sang Pháp .Sau đó ông
         sáng tác rất nhiều , chơi guitar tuyệt diệu ,ông đi lưu diển
         khắp thế giới , đâu đâu ông cũng đước hằng triệu
         người mến mộ, bài nào cũng mang nặng tình quê hương
         , xót thương người , ca ngợi lòng chung thủy , yêu thương trẻ
         con . Enrico Macias có thể hát diển đạt bằng nhiều thư tiếng ,
         phát âm rất chuẩn từ tiếng Pháp ,Anh ,Ý, Spanish , đến Hebreu
         , Greek, Armenian Turkish v..v.. Sau đây là vài bản tôi biết và
         ưa thích như : L'amour c'est pour rien (1964) Compagnon disparu ,La femme de mon ami (1962) Les filles de
         mon pays , Malheur à celui qui blesse un enfant (1975) Solenzara (1967) Sous le ciel de Paris(2005). -1965 nhận
         giải Prix Vincent Scotto -1980 Tổng thơ Ký LHQ Kurt Waldheim ban cho ông danh hiệu "Singer
         of Peace " qua tác phẩm Malheur à celui qui blesse un enfant " -1997 ÔngTTK LHQ Kofi
         Annan coi ông như một Đại sứ lưu động cuả hoà bình và
         bảo vệ trẻ con Suzy Leyris vợ ông qua đời ngày 23 dec-2008 sau 47
         năm mặn nồng . Con trai Jean Claude Ghrenassia một nhạc sĩ ,một tài năng
         mới được mến mộ . Cám ơn bạn. Chúc cuối tuần
         an vui Thân mến Mailoc  Adieu Mon Pays J'ai quitté
         mon pays , j'ai quitté ma maison , Ma vie, ma triste vie se traine
         sans raison. J'ai quitté mon soleil , j'ai quitté ma mer blueu, Leurs souvenirs se réveillent ,bien après mon adieu . Soleil . Soleil de mon pays perdu . Des villes blanches que j'aimais, Des fillẹs que j'ai jadis connues . J'ai quitté
         un amie, je vois encore ses yeux , Ses yeux mouillés de pluie ,
         de la pluie de l'adieu . Je revois son sourire ,si près de mon visage . Il fesait resplendir les soirs de mon village . Mais du
         bord du bateau , qui m'éloignait du quai , Une chaine dans l'eau
         a claqué comme un fouet . J'ai longtemps regardé ses yeux
         blues qui fouillent . La mer les a noyés dans le flot du regret ./. 
 Vĩnh
         Biệt Quê Hương Thế
         là phải xa lià xứ sở , Xa căn
         nhà một thuở yêu thương . Đời tôi một chuổi chán chường . Ra đi sầu thảm vấn vương tâm hồn . Vừa khi mới bồn chồn chân bước , Kỷ-niệm về như cướp hồn tôi . Một trời thương nhớ xa-xôi , Nghe sao đắng chát bồi hồi mắt cay . Mặt trời hỡi ! từ nay xa vắng , Trời mênh-mông cát trắng biển xanh . Phố phường màu trắng nắng hanh , Quê tôi rực-rỡ bức tranh chiều vàng . Tôi nhớ mãi những nàng bạn gái , Người tôi yêu lay-láy mắt
         nhung . Chao ôi ! mưa lệ rưng-rưng
         , Nụ cười héo-hắt
         tơ chùng ngày đi . Trong từng phút chia ly não nuột , Tàu đi mỗi lúc một xa bờ . Mắt tôi đăm-đắm thẩn thờ , Trông theo , trông mãi , trông
         vời bóng quê ! Tàu
         rẽ nước đìên mê chẳng khác , Sóng bạc đầu chan-chát mạn tàu . Lặng nhìn mắt biếc lao xao , Biển khơi xóa hết dạt-dào
         tiếc thương . Mailoc
         phỏng dịch Cali 8-10-12 ______________________________________________________ 
  
      
      
      CÔ BÉ NGÀY XƯA 
 Cùng Bạn, Mấy
         ngày trước tôi có dịp tạt ngang city cũ , nơi tôi lập nghiệp
         sinh sống gần mười năm . Lòng thật bồi hồi trước cảnh
         cũ , trường học cũ của con tôi , từ con đường xưa mà
         buổi trưa xe cộ nối đuôi kẹt đèn xanh đỏ để đến
         khuya về nó thật vắng lặng chỉ còn vài con vạc ăn đêm
         như tôi sau một ngày làm thợ đứng mệt mỏi ,cho đến
         khu apt ngày trước tôi ở vẫn vậy , vẫn cây cối um tùm ,
         nhưng mấy cây palm thì ôi thôi nhổ giò cao ngất phât phơ
         đong đua cái chóp tóc theo gió, tất cả đều để lại
         kỷ- niệm trong tôi . Con người mình ai cũng vậy
         ,khi sống ở một nơi nào đó khá lâu thì sinh lòng quyến
         luyến khác thường dù là đất khách quê người , ta
         cũng nhận nơi ấy là quê hương mới , ta cũng thương nhớ
         khi xa cách nó , cũng đậm đà ghi nhớ từng chi tiết nhỏ của
         nó thế mới lạ .Trở lại thành phố cũ , tôi bùi ngùi
         dừng xe trước cổng trường trung học STS , nơi tôi đưa đón
         con tôi hằng ngày trong những năm đầu mới định cư ; cũng
         tại mình gốc "giáo" nên hễ thấy mái trường là
         thương thương nhớ nhớ lạ lùng . Cảm xúc trước cảnh
         trường cũ cuả đứa con ,tôi xin gởi đến bạn một cảm
         tác của tôi. Chúc tất cả an vui Qúi mến Lộc  CÔ BÉ NGÀY XƯA Hai mươi năm trước, cổng trường nầy , Cô bé mười hai mái
         tóc mây , Sách
         vở , vai gầy , cô bước bước , Buồn vương đôi mắt , má hây-hây . Cô bước mau mau để
         kịp về , Đồ
         may từng đống thật ê-hề . Phụ tay giúp mẹ kiếm từng cắc , Đâu biết xuân thì bạn
         rủ-rê . Cô
         bé giờ đây đã có chồng , Hai con nũng-nịu ở bên hông . Dù vương dù bận không
         than thở , Mái ấm
         gia đình một ước mong . Những ngày tháng cũ đã xa-xăm , Thành phố ngày xưa chạnh
         ghé thăm . Nho
         nhỏ hàng thông nay rợp bóng , Mái trường không đổi vẫn âm thầm . Tần ngần trưa nắng dưới
         tàn cây , Hình
         bóng con tôi bỗng ngập đầy . Giữa đám học sinh nhộn nhịp ấy , Tôi mơ cô bé nét thơ
         ngây . Mailoc 7-31-12 ( Trước cổng Santa Fe Springs High School
         Cali ,một trưa hè ) Kính Thầy,  Nghe Thầy nhắc cảnh cũ từng sống trong 10 năm
         thôi mà ai hoài cãm xúc thật tuyệt vời. Nhờ Thầy nhắc,
         tuần qua tôi có dịp trở lại quê xưa thời còn bé mà
         thương cãm triền miên khi những kỹ niệm xưa chợt đột
         ngột quay về.  Kính xin được góp mặt với Thầy cho vui… tuổi già
         :  QUÊ TÔI THỜI CÒN BÉ Bài
         thơ tôi gởi đến miền quê  Phú Thứ,
         Thạnh An đẹp lối về  Đồng lúa bao quanh kênh Mặt Cật  Rạch nghèo chạy dọc bỡi con đê.  Có
         những cầu tre bắt ngang sông  Lung lay cây vịn
         - run tay cầm  Bước qua xem
         lại cần câu cắm  Ruộng thấp bờ cao khi đến thăm.  Nước nổi chuột cơm lội giữa sông
          Cống nhum chấp chới ngọn ngô đồng  Cá
         linh rỉa ngọn bông điên điển  Theo mẹ
         thăm đồng lúa trổ bông.  Có một lều
         tranh rách hững hờ  Của ngày còn bé sống đơn
         sơ  Đã xa xôi lắm khung trời nhớ  Ký ức quay về đẹp ý thơ.  Dương hồng Thủy   
      
    
   
                                 
   
   
                                 
   
   
                                 
   
   
                                 
   
   
                                 
                                 
                                  | 
                              
                             | 
                        
                       |