TẠP GHI 
đoàn xuân thu
Cựu GS PTG
 Melbourne,
         Australia__________________________________
 
      
      Tình
         ca người thất trận!
   
 
Tàn cuộc chiến anh còn lại gì?
 cùm gông, tù
         ngục, đời biệt ly.
 công danh ngày cũ tan như khói
 tan vỡ
         tình ta, đứt ruột, anh đi.
  Em không
         đợi nữa, không chờ nữa
 thất trận đi đày, em xa anh.
 Em không đợi nữa, không chờ nữa
 ngọn lửa tình em đã
         rụi tàn.
 Ái ân nồng ấm yêu ngày cũ
 còn lại
         gì đâu? chỉ tro than!
  ***
 Năm
         năm về, em không nhận ra anh
 ngõ tang thương, phố phường xa
         lạ
 cơn địa chấn miền Nam mình tơi tả
 binh lửa tan rồi
         tan cả tình ta.
  Giã biệt cố nhân,
         hỏi em tình cũ!
 bên chồng vui, em còn nhớ anh không?
 thôi
         ‘Biển' ơi! chữ tình là mộng;
 đời hợp tan, tan hợp
         hết trông mong!
   
  Viết
         cho ngôi trường đã bị mất tên
   
 
Trường xưa còn đó, bao thương nhớ!
 từng gốc phượng đau, rụng lá sầu.
 phấn trắng, bảng
         đen, mình một thuở
 trôi vào quá khứ, cuộc bể dâu.
         Buc giảng ngày nao, ta đứng đó,
         trầm ngâm trong gió đợi thu về.
 lá rụng ngoài sân như
         muốn tỏ:
 chào cố nhân! người trở lại xóm quê.
         Em hỏi: ta làm gì khi xa quê hương?
 ta chỉ là nhà thơ khốn khổ,
 với những bài thơ buồn.
 (Thơ ta điền vào những trang còn trống chổ
 em đọc để
         mà quên!)
  Em hỏi: thơ ta nói những
         gì?
 toàn là tan vỡ với chia ly.
 Đời toàn mất mát!
         vui sao được?
 ngay chính trường ta cũng mất tên.
  Ôi trường ta tang thương!
 theo vận nước
         nhiễu nhương!
 học trò năm cũ giờ đâu cả?
 em giạt
         về đâu mấy nẻo đường?
  Thơ
         ta, em đọc, rồi cũng quên.
 vì không có gì đáng nhớ.
 Đời ta toàn lỡ dở; 
 đời ta toàn xót xa
 đón
         xe trễ chuyến, ra ga trễ tàu.
  Trường
         xưa! Ta xót xa đau!
  Đoàn Xuân
         Thu.
 Melbourne
  
   
 
      
      Đời như một vở cải lương!
          
 
   
  Hồi
         xưa bà con mình gọi mấy đoàn cải lương là gánh hát.
         Vì mỗi lần đi lưu diễn, mai chỗ nầy mốt chỗ kia, ngoài xe
         bò chở phông màn và vợ con ông bầu gánh, đào kép
         tự gánh y trang của mình, rồi lục tục quảy theo sau.
  Gánh hát thời đó cũng có bảng hiệu
         đàng hoàng nhưng bà con mình lại thích gọi là gánh
         bà bầu Thơ tức đoàn Thanh Minh Thanh Nga, gánh bầu Ba Bản tức
         đoàn Thủ Ðô, gánh bầu Xuân tức đoàn Dạ Lý Hương,
         hay gánh bầu Long tức 5 đoàn Kim Chung 1, 2, 3, 4 và 5.
  Sau nầy, mấy ông ký giả trên mục sân khấu
         kịch trường về cải lương mới dùng chữ đại ban nếu
         gánh hát lớn, trung ban nếu gánh hát vừa vừa. Còn những gánh
         nhỏ, mà ông bầu già, đóng vai lão, con gái làm đào
         chánh, con rể làm kép chánh thì gọi là gánh bầu Tèo,
         tức gánh hát nghèo, dọn từ nhà lồng chợ tới đình
         làng để trình diễn.
  Gánh
         hát thì phải có tuồng tích do mấy ông thầy tuồng, sau nầy
         trân trọng gọi là soạn giả viết ra, phân vai, kiêm chỉ đạo
         diễn xuất (tức vai trò đạo diễn sau nầy).
  Ngoài thầy tuồng là người có ăn học (mới
         biết chữ mà viết tuồng chớ) phải kể tới kép chánh và
         đào chánh (có người mù chữ).
  Kép cũng có hai loại: Kép muồi, chuyên môn đóng
         vai hoàng tử  không hè (Út Trà Ôn, Thành Ðược).
         Phản diện với kép muồi là kép
         độc, đóng vai ác thôi hết biết (Hoàng Giang, Văn Ngà, Trường
         Xuân)...
  Ðào cũng có hai loại:
         Ðào thương (Út Bạch Lan, Thanh Nga, Phượng Liên), ra sân khấu
         là khóc bụp con mắt luôn, đôi khi khóc nhiều quá son phấn
         trôi đi, hết màn, phải chui vào hậu trường dặm mặt lại.
         Phản diện với đào thương là
         đào lẳng (Hồng Nga, Thanh Nguyệt), vừa hát vừa nghiến răng trèo
         trẹo đóng những vai ghen tuông, đòi xởn tóc đào thương.
         Trong vở hát nào cũng vậy, làm khán
         giả khóc lóc, chửi bới riết thì phải cho bà con cười
         chút chút cho thư giãn chớ. Người phụ trách cái nhiệm
         vụ nặng nề đó là vai hề, ăn khách không kém kép
         chánh, đào chánh là: hề Minh, hề Văn Hường, hề Thanh Việt,
         hề Văn Chung... chẳng hạn.
  ***
         Nhớ thời hoàng kim của sân khấu cải
         lương, bà con khán giả mộ điệu miền Nam mình đã nuôi
         sống biết bao nhiêu người nghệ sĩ.
  Không những đủ sống thôi mà những danh ca: Vua vọng cổ
         như Út Trà Ôn, Hữu Phước, Thành Ðược... trở nên
         giàu có, ở nhà lầu mặt tiền, đi xe hơi Huê Kỳ, vì
         tiền ký ‘công tra' lên cả triệu đồng (số tiền rất
         lớn). Vì trúng số độc đắc kiến thiết quốc gia xây
         cửa xây nhà, lô độc đắc cũng chỉ 1 triệu đồng thôi.
         Nhớ hồi nhỏ, đi học, thường lội
         bộ theo đường Phan Thanh Giản qua đường Nguyễn Thiện Thuật là
         phải đi ngang nhà ông Út Trà Ôn.
  Ðôi khi thấy ổng đang ở trần, mặc cái quần tiều lỡ,
         mái tóc chải xước ra đằng sau, không có rẽ đường
         ngôi, nhưng có xức ‘bi-ăng-tin' láng mượt... đang lấy vải
         chùi chiếc xe Huê Kỳ bóng lưỡng, bèn đứng lại nhìn.
         Té ra mặt mày không tô son điểm
         phấn như lúc trình diễn trên sân khấu, ở đời thường,
         ổng xấu hoắc hè! He he!
  Nhưng: "Than
         ôi! Thời vận bất tề". Không phải ai đi hát cũng đều
         nổi danh, tiền vô như nước, nữ khán giả ái mộ cuồng
         nhiệt.
  "U xàng u xáng u, xáng
         trên đầu ba bữa còn u" Bài bản phải vững vàng. Hát
         chạy chữ sao cũng đặng nhưng tới xề là phải nhịp song lang
         nghe cái cốc mới đặng nhe!  Muốn ca diễn cho có nghệ thuật,
         làm khán giả hài lòng, bỏ tiền ra mua vé, đâu có dễ.
          
  ***
         Gánh bầu Tèo nghèo hơn nhiều! Ghe hát
         vừa mới cắm sào bên dòng kinh Ngã bảy mà cô gái năm
         xưa hổng thấy ra chào... là cả gánh xúm lại khiêng phông
         màn lên bờ, lấy vải bố bao quanh nhà lồng chợ để đêm
         nay bổn ban sẽ ra mắt bà con cô bác xã nhà. Xong, ông bầu
         mướn một chiếc xe ngựa, treo hai cái bảng quảng cáo hai bên hông.
         Trên xe có cái trống chầu, một kép cơm (theo gánh hát làm
         kép chỉ để được ăn cơm), đánh thùng thùng từ
         đầu làng đến cuối xóm.
  Ngựa
         bị ghìm cương, xe chạy chậm, con nít nó ùa theo reo hò tở
         mở, mừng gánh hát... mới ‘dzìa'.
  Gánh bầu Tèo thường về làng vào tháng Mười
         Một âm lịch trước khi trời sắp đổ mưa;  lúa đổ
         đầy bồ xong, bà con rảnh rang đến coi đông, nhưng khá lắm
         gánh hát lưu lại chưa tới một tuần thì vắng hoe, khán
         giả chỉ loe ngoe chừng chục mống.
  Nghỉ
         hát, tiền chưa chạy đâu được để dọn đi xứ khác
         thì ông bầu cho đào kép tự kiếm việc mà làm. Ai mướn
         gì làm nấy như: gặt lúa, vác lúa, đi mót, đi câu,
         bắt cua, lưới cá.
  Nên: "Bầu
         Tèo hát dở đừng lo. Sang năm hát khá được đi xe bò!
         Bầu Tèo hát dở đừng rầu. Sang năm hát khá được
         ngồi xe trâu!"
  Ðời nghệ sĩ,
         nhứt là đào thương cũng ngắn ngủi, tới bốn mươi
         là quá ‘đát', trừ trường hợp cực kỳ xuất sắc,
         thanh sắc vẹn toàn, nhưng nói chung bụi thời gian không ai phủi được,
         đành phải chuyển qua đào mụ, vai nhì, vai ba...Bèn lo xa, thôi
         kiếm một đại gia nào đó để nhờ vả tấm thân hầu
         đeo đuổi con đường nghệ thuật tới khi không còn hát
         nổi nữa! "Thiếu chi rau em ăn rau é, thiếu chi chồng em làm bé
         người ta!" (?!)
  Vậy mà có
         người ác tâm, ác khẩu, rằng: ‘Xướng ca vô loại! Không
         thông cảm cho duyên kiếp cầm ca dâng hiến cho đời gì ráo
         trọi, nỡ bĩu môi chê rằng: "Mới là tiểu thơ đêm
         trước mà mơi hổng có gạo nấu à nghe, đừng bày đặt
         nhí nhảnh!"
  ***
  Lại nhớ, gánh hát về nhà lồng chợ Cái
         Bè, năm 1958, thời ông Nguyễn Bá Cẩn đang ngồi quận, thuở
         thanh bình thạnh trị của miền Nam mình.
  Ôi bà con vui hết biết! Tui cũng đi coi hát là phụ
         nhưng hẹn với em yêu là chánh! Chờ em cho mãn kiếp chờ, gần
         kéo màn rồi em mới chịu ló mặt ra, kẻo anh nóng lòng trông
         đợi bóng ‘chim'?! Tui nóng lòng thiệt nên làm hết chục
         mía ghim và hai lon đậu phộng nấu.
  Khi khán giả đông bộn, tiếng gõ cồm cộp trên sàn
         sân khấu, bức màn nhung được kéo lên, hiện ra gác tía
         lầu son sáng choang dưới ánh đèn măng xông như thể ánh
         trăng rằm.
  Mở đầu tuồng Phạm
         Công - Cúc Hoa là màn Nghi Xuân Tấn Lực, quần áo rách rưới
         tả tơi, vá chằng vá đụp, vẻ mặt thiểu não, tay cầm
         thau nhôm móp méo, dắt nhau chầm chậm quanh sân khấu, rồi xuống
         tới hàng ghế thượng hạng. Ðám khán giả nầy, chắc như
         bắp, là có tiền rủng rỉnh đây, ca điệu Xuân Tình:
         "Bà con cô bác dùm thương. Bố thí cho con một chén cơm
         thừa" "Tấn Lực ơi! Ráng nhịn đói chút xíu nữa
         nghe! Chừng nào bà con cho tiền, chị mua cơm đút em ăn!"
          Bà con mếu máo, tháo kim Tây, găm túi
         áo khỉ, móc ra cho năm đồng nói: "Nè! Nghi Xuân! Chạy ra
         trước cửa rạp mua cho thằng Tấn Lực tô bánh canh giò heo ăn
         đỡ đi nhe! He he!"
  Rồi giữa vở
         diễn, chờ chuyển màn, chuyển cảnh, cái ‘mi cà rô' treo trên
         dây ròng rọc căng ngang, thả xuống trước miệng, ông bầu Bảy
         Cao của đoàn Hoa Sen, quần áo lớn chỉnh tề, thắt ‘cà ra
         oách', kính thưa khán giả: tuồng ‘Tôn Tẫn giả điên'
         sẽ hát đêm mai. Tiện thể, nghệ sĩ Bảy Cao xuống sáu câu
         vọng cổ, phựt đèn màu, bà con khán giả vỗ tay rào rào...
          Lại nhớ năm 1960, tại rạp Ðồng Thinh,
         tỉnh lỵ Rạch Giá, đoàn Hữu Tâm của bầu Ba Khuê về,
         hát tuồng: "Nắm cơm chan máu" của đôi soạn giả Bạch
         Diệp và Minh Nguyên.
  Trần Ai (kép
         Bửu Tài) phải đi ăn trộm về nuôi Ðỗ Lệ (đào Thanh
         Hương) bị thiên hạ đánh lỗ đầu, chảy máu...
          Em yêu cảm động khóc thút thít,
         hỉ mũi rột rột... Thiệt là thấy mà gớm nhe!
  ***
  Tháng Tư  lại
         về trên quê người viễn xứ, lại nhớ biến cố năm xưa:
         "Tróc mã đề thương, ứ ư ứ ư..." "Cấp báo!
         Cấp báo!" "Ðiều chi?" "Dạ, chí nguy! Giặc Hung Nô vượt
         khỏi biên thùy. Ta, dũng tướng thảy đều tử trận..." "Lui!"
         "Thôi rồi!"
  Nhưng "Họa phước
         đáo đầu chung hữu báo. Cao phi viễn tẩu giả nan tàng." 
          (Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác.
         Bay cao, chạy cho thiệt xa cũng không trốn đâu cho khỏi). "Kìa!
         Ma trêu trước cửa" "Nọ, quỷ lộng sau hè" .
  Chữ rằng: "Quan nhất thời; Dân vạn đại!"
         Dẫu ‘quan anh' có múa chàng múa tiên gì chăng đi nữa
         trong thời điên đảo thì đời quan cũng như một vở tuồng
         cải lương, trước sau cũng phải hạ màn, vãn hát chớ!
         Phải không thưa bà con?
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
 
      
       
DÂN PETRUS KÝ
 
Ðầu đường Ðại lộ Cộng
         Hòa có cái bùng binh nơi đường Phạm Viết Chánh, Hồng
         Thập Tự, Lý Thái Tổ, Hùng Vương, Nguyễn Hoàng và Ðại
         lộ Cộng Hòa gặp nhau. Ra khỏi bùng binh, chạy trên Ðại lộ
         Cộng Hòa, hướng về phía chợ Nancy, thì trường Trung học
         Trương Vĩnh Ký, bà con Sài Gòn thường hay gọi là (trường
         Petrus Ký)  nằm ở đầu đường phía bên tay phải.  Ðối
         diện bên kia cổng trường Petrus Ký là thành Ô-ma (Camp des Mares),
         là Bộ Tư lệnh Cảnh sát Quốc gia Việt Nam.  (Xin phụ đề
         thêm chút chút là Petrus, tiếng Latin nên không có dấu sắc)
          Vì địa thế đặc biệt như vậy
         nên các biến cố chánh trị lớn, nhỏ thời đó trường
         Petrus Ký dù muốn dù không cũng bị liên can. Mà người
         thọ nạn tới 2 lần lại chính là nhà bác học Petrus Trương
         Vĩnh Ký.
  Ngày mùng 6, tháng Chạp,
         năm 1937, kỷ niệm ngày sinh lần thứ 100, tượng bán thân bằng
         đồng của nhà bác học Petrus Trương Vĩnh Ký do nhà điêu
         khắc Sylve Raffegeard (Pháp) thực hiện mà tên tác giả vẫn còn
         ghi rõ ở vai trái, được dựng lên trong sân trường.
          Cuối tháng Tư, năm 1955, trường Petrus
         Ký trở thành bãi chiến trường giữa lính Dù của Quân
         đội Quốc gia Việt Nam và Công an Xung phong của tướng Bảy Viễn.
          Tạp chí Thế giới Tự do của Phòng
         Thông tin Hoa Kỳ, in trên giấy tốt, nên bọn học sinh chúng tôi
         thời đó hay dùng để bao vở, có chụp hình một người
         lính phe Bình Xuyên nằm chết gần phòng thí nghiệm của trường.
         Tượng ông Petrus Ký thì cũng bị trúng đạn bên má
         trái, gần hàm dưới có một vết tròn hơi lõm vào.
          Tàn trận đánh, Công an Xung phong Bình
         Xuyên rút chạy về Tổng hành dinh, bên kia cầu Chữ Y. Quân Dù
         xông vào trường lục soát và tưởng nhầm ông Hiệu trưởng
         Phạm Văn Còn, đang mặc một bộ ‘complet tussor' màu hột gà,
         mang kính trắng gọng vàng rất ‘oai phong' là...  tướng Bảy
         Viễn, thủ lãnh của Bình Xuyên!
  Rồi
         đến năm 1963, mùng Một, tháng Mười Một, quân đội đảo
         chánh Tổng thống Ngô Ðình Diệm! Lính Dù đóng đầy
         trong dãy nhà chứa xe đạp của học trò, ngang hông trường.
         Bọn học trò tụi tui đành phải nghỉ học để chờ trời
         yên bể lặng.
  Cuối cùng năm
         1975, tượng ông Petrus Ký bị mang đi! Hổng biết ổng có bị
         đem đi nấu đồng chảy ra để bán ve chai không nữa? Chết
         đã lâu mà cũng không được yên, còn bị đuổi
         nhà?!
  o O o
  Nhiều sử gia miền Bắc coi bộ không khoái gì về ông
         Petrus Ký. Mấy thằng chả phán rằng: "Về mặt văn hóa, Petrus
         Ký có công; về mặt chính trị ông có tội (?!)''
          Tội đã đào tạo ra đám thông
         ngôn bản xứ phục vụ cho chính sách xâm lược và đô
         hộ của thực dân Pháp. Cứ nhìn hàng huân chương ông
         đeo trên ngực được chính phủ thực dân ban tặng thì
         đủ biết cái tội "làm tay sai cho giặc" lớn ngần nào
         (?!)."
  Nhưng bà con đất Sài
         Thành cự lại là: Petrus Ký là một danh nhân văn hóa: "Ngát
         tỏa trời Tây danh thông thái. Thơm hồn Nước Việt rạng non
         sông"
  Các cố đạo người
         Bồ Ðào Nha, Tây Ban Nha và Pháp đã phiên âm tiếng Việt 
         bằng cách dùng mẫu tự tiếng  La Tinh để dễ giảng đạo.
         Từ đấy, Việt ngữ, dễ học hơn nhiều so với chữ Hán hoặc
         chữ Nôm...Rồi Petrus Trương Vĩnh Ký và Paulus Huỳnh Tịnh Của
         có công rất lớn trong việc phát triển và truyền bá chữ
         quốc ngữ để tiếng Việt mình mới có được ngày
         hôm nay.
  Còn những cái huân chương?
         Không hẳn là phải giúp Pháp đô hộ thì mới có huân
         chương. Mà viết sách, nghiên cứu khoa học vẫn được chính
         quyền đô hộ bấy giờ tặng huân chương!
  Dân Sài Gòn và cả nước, ai ai cũng kính
         trọng nhà bác học Petrus Trương Vĩnh Ký. Mỗi người yêu
         nước đều có quyền đóng góp cho đất nước một
         cách khác nhau chớ!
  o O o
  Ôi trường ta tang thương! Theo vận nước
         nhiễu nhương! Học trò năm cũ giờ đâu cả? Ðã dạt
         về đâu mấy nẻo đường! Tui nhớ trường Petrus Ký không
         những lớn mà còn bề thế! Cổng trường bằng gạch rất
         đồ sộ, cao độ 4 mét. Trên có ghi hai câu đối của Giáo
         sư dạy Hán văn Ưng Thiều: ‘Khổng Mạnh cương thường
         tu khắc cốt. Tây Âu khoa học yếu minh tâm!" Trên đầu
         hai cột có tấm biển tên được đắp nổi: ‘Trường
         Trung Học Petrus Ký'. (Chắc quý Thầy sợ đề Petrus Trương Vĩnh
         Ký dài quá, chữ nhỏ rí hay chăng? Nhưng hiệu đoàn may
         dính vào túi áo thì đề P. Trương Vĩnh Ký(le lói
         nhe); mãi tới năm tui học đệ ngũ mới thay bằng miến mica nền
         xanh chữ trắng). Qua khỏi cổng là một sân có trải đá xanh
         cán nhỏ, có hai cây điệp rất lớn, vào mùa Hè (cũng
         là mùa thi) trổ bông vàng rực rỡ.
  
Ngay chính giữa là Hành lang Danh dự,
         dài và rộng, lót gạch bông. Qua hành lang này, xuống tam cấp,
         là sân trường hình vuông vức. Chính giữa sân là tượng
         Petrus Trương Vĩnh Ký, mặc quốc phục, áo dài khăn đóng,
         trên ngực trái có đeo một dãy huân chương. 
  Hai dãy nhà lầu hai tầng hai bên làm lớp
         học. Cuối dãy bên tay phải, qua một hành lang nhỏ mới vào được
         lớp, lớp Ðệ thất 5, niên khóa 1963, của tui đó. Ðối xứng
         dãy bên kia có một cái phòng y hệt vậy là phòng Giám
         thị, nơi mà các Thầy đứng đó nhìn lũ học trò
         từ nhà chứa xe đạp qua hàng sao đi vào.
  Kỷ luật của trường Petrus Ký phải nói là
         nghiêm khắc không thua gì trường Võ Bị Quốc Gia Ðà Lạt!
         Học trò Petrus Ký phải mặc đồng phục: quần dài màu xanh
         dương đậm, áo sơ mi trắng tay ngắn! Áo phải bỏ vào
         trong quần. Ðứa nào tóc dài, mang dép Nhựt, không đeo hiệu
         đoàn trên túi áo sẽ bị bắt lại để Thầy Giám
         thị cho cái cấm túc (consigne).
  Trước
         khi vào lớp, học sinh phải xếp hàng đôi ngay trước lớp.
         Khi giáo sư đến  cho phép thì học sinh mới được vào.
         Ði ngang thầy cô đứng là phải cúi đầu chào. Vô lớp
         xong, vẫn đứng nghiêm, chờ thầy hay cô cho phép rồi mới được
         ngồi xuống!
  Mỗi khi không thuộc
         bài, trò được quý thầy cô cho hai cái trứng vịt, hai con
         số không và đóng khung lại (zéros encadrés) thì đương
         nhiên đó là cấm túc. Bị cấm túc cũng không ngán
         bằng đưa cái giấy báo cho Tía mình. Ðọc được bảo
         đảm mình sẽ biết điểm sôi nó nóng như thế nào.
         Nên mấy thằng bạn quậy của tui đâu dám đưa cho Tía
         nó vì sợ ăn roi mây! Ðành muối mặt nhờ Bà Tư hàng
         xóm ký thay vậy.
  Suốt cả đời
         đi học chưa được lên bảng danh dự lần nào mà cũng
         chưa hề bị cấm túc hoặc phải ra Hội đồng Kỷ luật của
         nhà trường vì đánh bạn học u đầu chẳng hạn; vì
         tui là một thằng chết nhát!
  Cái
         lạ là: Ra đời, những thằng bạn góc cạnh, chọc trời khuấy
         nước, bán trời không mời thiên lôi thuở còn đi học,
         coi chuyện bị cấm túc là chuyện thường ngày ở huyện thì
         lại thành công (?); thành đại gia ‘chơi' với người mẫu
         không hè?! Ðứa học giỏi thì làm bác sĩ, kỹ sư! Nhưng
         so với bọn bạn học chọc trời khuấy nước thì lại chẳng
         nhằm nhò gì. 
  Còn tui thuộc cái
         đám đông thầm lặng, giỏi không ra giỏi, dở không ra dở.
         Trong lớp 55 đứa lúc nào cũng hạng trung bình từ 30 đổ xuống
         thì ra đời cũng ‘èng èng' như thời đi học vậy thôi!
         Hu hu!
  Tuy nhiên nhờ kỷ luật nghiêm
         khắc và chặt chẽ này cộng với thầy cô trường Petrus Ký
         rất uyên thâm lại tận tâm nên học trò đi thi cái gì
         cũng ăn trùm thiên hạ. Trường cử 5, 6 con gà chọi đi thi ‘Ðố
         vui Ðể học' trên đài truyền hình số 9 do thầy Cao Thanh Tùng
         phụ trách, lần nào cũng chiến thắng vẻ vang, sát nút, trước
         trường Chu Văn An. Dù học trò trường ‘Chết Vì Ăn' cũng
         không hề kém cạnh!
  Còn đi
         thi Tú tài Một, Tú tài Hai là đậu gần hết lớp! Ưu,
         Bình là chuyện bình thường. Xoàng xoàng là Bình Thứ
         hay Thứ thì im thin thít hổng dám khoe vì sợ bị quê.
          o O o
  Muốn
         vào học Petrus Ký phải qua kỳ thi tuyển rất gay go. Cả 4,5 ngàn sĩ
         tử, đậu chưa tới 500, một chọi mười, chen vào 8 lớp đệ
         thất! Danh sách đậu được đăng trên trang nhứt của nhựt
         báo Thần Chung, là một vinh dự lớn lao biết sao mà kể.
          Sau nầy xa quê, lâu lâu có những bực
         thức giả là Giáo sư Tiến sĩ gì gì đó vốn là
         đồng môn trước cả chục, hai chục năm đi du thuyết, là
         tui mon men tới: "Tui cũng là dân Petrus Ký nè anh!" Ðể
         thấy sang bắt quàng trường cũ! Thiệt là tệ hơn vợ thằng
         Đậu. He he!
   
  Đoàn Xuân Thu.
Melbourne 
 
________________________________________________________________________ 
          
      
      Bếp lửa chiều hôm chợt tắt rồi!
           
  Đi bất cứ đường phố
         nào ở Hà Nội, thiên hạ cũng tìm thấy ít nhứt là
         một, hai tiệm Phở. Chính vì thế mà cựu Tổng thống Mỹ,
         Bill Clinton, khi đến thăm Việt Nam để đi ăn Phở... tại Sài
         Gòn (?!)
  Bill Clinton, một Tổng Thống
         Mỹ tài hoa và đào hoa; vì biết thổi kèn ‘saxophone' cùng
         em thực tập sinh Monica Lewinsky trong Tòa Bạch Ốc.
  Nên thiên hạ cười khè khè bảo Bill Clinton đã
         chán cơm nên thèm Phở (?!)
  Dĩ
         nhiên Bill Clinton (cũng do bọn cố vấn không phụ đề  cho ngài
         cưu Tổng thống  hiểu cái thành ngữ nầy) nên ông mới
         vô tư lự xơi Phở tại Sài Gòn.
  Còn Tổng thống Barack Obama 6 tháng trước khi mãn nhiệm
         đã đến Hà Nội cho cá ăn, rồi không thèm ăn Phở
         mà đi ăn Bún Chả
  (Thiên hạ
         lại cười khè khè, chê mấy bọn cố vấn bên Bộ Ngoại
         giao Mỹ không biết cái khỉ mốc gì hết về văn hóa ẩm
         thực, văn hóa chùa chiền của nước Việt Nam mình), nên khi
         vô Sài Gòn, ông lại đi thăm chùa ‘Tàu' ở Đa Kao.
          Chùa Tàu nầy xưa giờ dành cho các
         chú Ba đến cầu tự nên bà con mình lại đặt cái dấu
         hỏi to tổ bố là Barack Obama vốn đã có hai đứa con gái
         rồi nên giờ đến cầu tự để có thêm một thằng cu
         con mà nối dõi tông đường!
  Nếu
         Michelle Obama đã nằm hai lửa rồi ngán quá, ớn quá! "Thôi
         em chả..." thì để Beyoncé (đã từng hát quốc ca trong lễ
         nhậm chức Tổng thống của Obama năm 2013) thay thế cũng đặng! He he!
          ***
  Nói
         nào ngay vốn là dân miền Nam, tui chỉ biết ăn Phở Bắc; chớ
         còn Bún Chả thiệt chưa nếm thử lần nào. Vậy là khi Footscray
         nầy mới mở một tiệm bán Bún Chả thì mấy thằng bạn
         nhậu dắt người viết đến để xơi thử coi nó ra làm
         sao mà Tổng thống Obama phải cất công bay gần cả hàng chục tiếng
         đồng hồ trên chiếc ‘Air Force One' đến để ăn.
  Té ra nó chỉ là thịt heo, nướng trên
         lửa than, ăn với bún và hầm bà lằng các loại rau sống,
         trong một cái tô, rồi chan ngập nước mắm chua ngọt vậy thôi.
          Chắc còn lâu món Bún Chả nầy
         mới soán được ngôi vị của món Phở đang danh trấn giang
         hồ bấy lâu, kể cả trong nước và theo chân đồng bào
         mình ra hải ngoại.
  Mỹ nó cũng
         biết vậy nên viết là: "Bun cha is NOT a national dish" (Bún Chả
         không phải là món ăn quốc hồn, quốc túy của người
         Việt).
  Nhưng nó nổi lên vì
         được Tổng thống Mỹ Barack Obama ghé quán Hương Liên, trong
         khu Phố cổ Hà Nội, leo lên lầu hai, cầm đũa đàng hoàng,
         ngồi trên ghế nhựa, xơi bún chả và uống beer với nhà đầu
         bếp trứ danh của Mỹ là Anthony Bourdain.
  Ngày hôm sau, nhà hàng bèn đem hai cái tô, hai chai bia đã
         cạn nhốt vào trong tủ kính để chưng bày, quảng cáo mà
         câu khách.
  ***
  Người ‘xúi' và thu xếp cho Obama ăn bún chả
         Hà Nội là Anthony Bourdain, một đầu bếp trứ danh, đang là chủ
         xị một cái show truyền hình ẩm thực nổi tiếng cho tập đoàn
         truyền thông CNN, phát trong giờ có nhiều người Mỹ xem truyền
         hình nhứt vào mỗi tối.
  Chuẩn
         bị quay hình một show về ẩm thực, ăn nhậu với trùm đế
         quốc Mỹ, Tổng thống Obama, người quyền lực nhứt thế giới,
         nên đâu phải là một điều ‘đơn giản' như ‘đang
         giởn'.
  Anthony Bourdain nói chả có ‘chánh
         trị chánh em' chen vô gì ở đây. Chọn Việt Nam, chẳng qua là
         vì ông đã đến, đã phải lòng và yêu nước
         Việt Nam cực kỳ xinh đẹp nầy. Yêu vì có bè bạn, có
         những món ăn ngon; có những nhà hàng hiếu khách.
  Rồi Anthony Bourdain nói thêm: "Tôi sẽ không
         phỏng vấn Tổng thống về bất cứ vấn đề đối ngoại
         nào; vì lẽ dễ hiểu tôi không phải là một nhà báo,
         một chuyên gia về ngoại giao.
  Tôi
         chỉ muốn cư xử với ông như là một người bạn thiết. Tôi
         cũng biết Obama thời niên thiếu đã từng sống ở Indonesia chắc
         thích ăn một tô mì thịt heo cay nồng rồi uống một chai beer lạnh."
          (Tui e rằng: Anthony Bourdain đoán trớt quớt,
         trật lất vì Obama thời niên thiếu có ở Indonesia thiệt; nhưng
         đó là một nước có nhiều người theo Hồi giáo nhứt
         trên thế giới thì làm gì có mì nấu với thịt heo để
         mà xơi chớ?
  Mặt khác, đồng
         ý xơi bún chả thịt heo nướng vỉ than, cũng cho mình biết
         Obama, Tổng thống da màu đầu tiên của Mỹ không phải là
         người Hồi Giáo rất kỵ, không bao giờ xơi thịt heo như những
         người ủng hộ ‘me xừ' Donald Trump đã từng chụp mũ.)
          Anthony Bourdain cho rằng Tổng thống Mỹ đã
         dự biết bao là quốc yến, ăn biết bao là món ngon vật lạ,
         quốc hồn quốc túy trên thế giới. Dắt Tổng thống đi ăn
         một món bình dân, có vẻ bụi đời, trên một lầu hai
         của một cái nhà hàng nho nhỏ, trên con đường không có
         gì to to, thuộc khu phố cổ Hà Nội một cái chơi lại là
         một ý kiến lạ và hay!
  "Tổng
         thống cầm đũa gấp miếng chả hỏi: "Ăn làm sao đây?"
         "Thì đút vô miệng nhai ngồm ngoàm cũng được mà.
         Nuốt xong, chiêu thêm một ngụm beer!"
  Tổng thống Barack Obama vui tính hay cười khi tôi hỏi ông ấy
         có nhớ ngày xưa đi quán nhậu, ngồi một mình, với một
         chai beer lạnh, nghe bài hát phát ra từ một chiếc máy hát cũ
         hay không?"
  "Chỉ khoảng 6 tháng
         nữa thôi" (Nghĩa là cuối năm 2016, chấm dứt hai nhiệm kỳ
         4 năm liên tiếp làm Tổng thống; ông sẽ về làm dân.)
          Tui e rằng Tổng thống Barack Obama chỉ mơ thôi.
         Lên tới tuyệt đỉnh quyền lực giờ leo xuống, muốn sống như
         thường dân, cũng đâu có được hè. Đi đâu nhậu
         cũng có mật vụ kè kè theo bảo vệ là mất hứng rồi.
          Cho nên thiên hạ nói: "Càng cao danh
         vọng càng dầy gian nan là vậy đó".
  ***
  
Anthony Bourdain, sinh năm 1957, tại thành phố New
         York. Ông từng sống những năm tháng 20 tuổi ngập trong rượu và
         ma túy. Vượt lên trên những năm tháng sa ngã, ông tốt nghiệp
         Học viện Ẩm thực Mỹ năm 1978; rồi làm bếp trưởng tại
         nhiều nhà hàng, khách sạn lớn.
  Bourdain
         viết cuốn sách ẩm thực đầu tiên là ‘Kitchen Confidential' (Bí
         mật căn bếp), bất ngờ đưa ông lên đài danh vọng! "Tôi
         viết mà chẳng kỳ vọng về việc liệu có ai mua nó không
         và người ta sẽ nghĩ gì... Có gì đâu mà quan trọng
         hóa. Cứ viết thật chân thực thôi."
  "Tôi đáng lẽ đã chết khi mới ngoài 20 tuổi.
         Thế rồi tôi thành công ở tuổi 40. Tôi làm cha ở tuổi 50.
         Những gì đã trải qua khiến tôi cảm thấy như thể mình
         đã đánh cắp một chiếc xe hơi, một chiếc xe thật đẹp,
         tôi lên xe và kể từ đó, tôi chỉ nhìn lại quá khứ
         từ gương chiếu hậu".
  Thành
         công nối tiếp thành công, biến ông thành một người dẫn
         chương trình truyền hình ẩm thực của tập đoàn truyền
         thông CNN, ăn khách nhứt trên thế giới.
  Danh vọng và giàu có nhờ tài nấu bếp, nhân sinh
         quan sống sâu sắc... làm vua biết mặt; chúa biết tên đã
         đột ngột từ bỏ thế gian nầy bằng một sợi dây choàng
         áo ngủ. Anthony Bourdain thắt cổ tự vận trong một khách sạn ở
         Pháp, vào sáng thứ Sáu, ngày 8, tháng Sáu, năm 2017 khiến
         những người yêu mến ông,  trên toàn thế giới bàng
         hoàng thương tiếc
  Người ta gọi
         Anthony Bourdain là ‘The Elvis of bad boy chefs' để so sánh ngang tầm với vua nhạc
         Rock Elvis Presley, (Cùng chung số phần...đột tử khi đang trên đỉnh
         vinh quang!)
  ***
  Nhiều năm qua, Anthony đã đi khắp hang cùng ngỏ hẻm trên
         toàn thế giới để ăn những món địa phương với đủ
         loại người chống đối nhau: những người ủng hộ nhóm khủng
         bố Hezbollah hay những người Palestine hoặc Do Thái (vốn đã thù
         địch bắn giết lẫn nhau xưa giờ).
  Anthony Bourdain đã đến, không để khuyên răn hòa giải
         gì ráo mà chỉ để ngồi ăn rồi hỏi những câu đơn
         giản: "Điều gì làm bạn hạnh phúc? Bạn muốn ăn
         gì? Và Bạn muốn nấu món gì?" (What makes you happy? What do you eat? What
         do you like to cook?) Cho tôi ăn với!
  Chính
         kiến khác nhau, căm thù lẫn nhau, muốn giết lẫn nhau nhưng đứa
         nào cũng muốn phải ăn hết ráo. Bạn muốn xơi, muốn ngồi
         chơi, thì hai đứa mình sẽ vừa chơi; vừa xơi vậy!
          ***
  Nghe tin
         Anthony Bourdain tự kết liễu đời mình người viết thật là
         buồn bã. Buồn như mình nhìn vào một ngọn bếp chiều hôm,
         tối qua còn vương lên ánh lửa, Anthony Bourdain lui cui nấu một món
         gì của nước nào đó cũng được, rồi cả bọn
         chúng ta: da trắng, đen, vàng, đỏ, hè nhau dọn lên bàn, muỗng
         nĩa, chén đũa... kể cả ăn bốc, xúm xít vào...Ai cũng
         được ăn, được uống, được cười vui. Ngồi với
         nhau, ăn nhậu với nhau là thời khắc thiêng liêng; vì súng ngừng
         nổ; bom ngừng rơi và người ngừng giết người!
  Buồn thay! Bếp lửa đó, chiều hôm chợt
         tắt rồi! Vì người đầu bếp tài hoa đó, Anthony Bourdain,
         đã tự mình làm dang dở cuộc chơi, để biến vào cõi
         hư vô!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
           
  
      
       
Hồn cố thổ!
 
   Tết nào cũng vậy, tệ nạn cờ bạc nó rộ lên
         như nấm mối gặp mưa. Sòng bầu cua, sòng tài xỉu ngoài
         xóm. Đang ăn, nhà cái chưa kịp chung tiền, ai đó hô ‘lính
         tới' cả bọn chạy thục mạng. Sau mới biết tụi nó chơi đểu,
         ăn vùa thua giựt. Thiệt là tức trào máu họng
  Còn bài xấu, cái đầu sù sụ con mắt
         trỏm lơ, mình đi phất phơ như con chó đói. Do đó lỡ
         binh xập xám, ba phé ba nơi hoài, đầu hôm xao xác bạc tốt
         như tiên, đến khuya không tiền bạc như chim cú. 
  Theo tui thì Tết đừng đánh bài là
         hay hơn hết. Lỡ mình ăn mình vui; thì người thua cũng bà
         con lối xóm không hè, họ buồn... Mà Tết nhứt mà làm
         thiên hạ buồn thì lương tâm mình cũng kẹt... ‘phé'.
          Cờ bạc là chuyện không nên chơi;
         thôi mình nói đến chuyện ăn Tết cho nó no, nó vui hơn.
          Tết là mứt bí, mứt dừa, mứt me,
         mứt mãng cầu, mứt gừng, kẹo chuối, chuối khô, ...để quý
         bà uống trà rồi đàm đạo trong những ngày xuân.
          Quý anh sui thì đem cái nhạo rượu
         nếp rót vô ly hột mít, sùi bọt tăm, thơm lừng mùi nếp;
         gắp miếng củ kiệu tôm khô, đưa vô mồm nhai ngồm ngoàm,
         xong khà một tiếng.
  Đó là
         sui gia đến nhà nhau chúc tết, nhâu chơi chút đỉnh để
         giao tình thương mến thương...Sương sương rồi dông qua chúc
         Tết bà con lối xóm, đủ mặt văn võ bá quan không sót
         đứa nào, kẻo nó vạc miểng chén, miểng sành, rủa sả:
         "Giàu hổng bao nhiêu mà làm bày đặt làm phách!"
          Cái vụ đi xông đất nầy tui hổng
         ham rồi vì rất ngại chủ nhà tin dị đoan, kiêng cử cái
         nầy cái nọ.  Anh Phát, Chú Tài mới đặng. Chớ anh Tài
         đang ngồi với lai rai với chủ mà ỷ mình tên "Quan' (chớ
         không phải lính) lọ mọ bước vào thì bà chủ nhà
         sẽ lấy cái chỗi chà để mà rượt ‘Quan Tài' đầu
         năm chạy xịt khói.
  Tên Quan cứ
         ở nhà làm ‘quan', nhậu với em yêu là ‘phẻ' nhứt hạng.
         Ôi thôi lủ khủ, hầm bà lằng, bao nhiêu món ngon ngày Tết
         sợ ăn tới ra Giêng còn chưa hết.
  Món ăn ngày Tết của bà con mình ba miền Bắc, Trung, Nam
         coi vậy cũng khá khác nhau. Tết thay vì ăn cơm thì người
         Bắc ăn xôi gấc có màu đỏ cho nó hên. (Rồi có câu
         ‘đen bạc đỏ tình'. Quánh bài thua là dê được
         gái. Cái nầy coi bộ khó tin nhe. Thua sạch bóc, không còn một
         xu dính túi, áo vũ cơ hàn, lại thả dê ra, tui e rằng em nào
         cũng bĩu môi chê hết ráo.)
  Nói
         chuyện phong tục ngày Tết mấy nhà văn, biên khảo quê mình
         ‘phét' nghe rất ‘bốc'. Chẳng hạn như trên bàn thờ, cúng
         trái cây phải có trái dừa, trái đu đủ, trái mảng
         cầu và trái xoài thì quý thức giả nầy phán rằng: "Sỡ
         dĩ có 4 loại trái nầy là vì bà con miệt Lục tỉnh quê
         mình tin dị đoan chưng trái cây cúng ông bà tiên tổ với
         lời ước nguyện là năm mới ‘cầu vừa đủ xài'. (Phải
         vậy hông?)
  Chớ theo ngu ý của tui,
         Tết tới, mùa trái cây đang chín rộ, thơm ngon thì mình
         cúng ông bà trước để nhớ ơn người xưa đi mở
         đất, xong người nay rinh xuống ăn, đâu còn y nguyên đấy
         chớ ông bà vốn thảo ăn chỉ hưởng cái hương hoa thôi.
          Rồi các bực thứ giả nầy tán hưu
         tán vượn, nói bà con mình tin dị đoan vì chịu ảnh hưởng
         của mấy chú Ba trong quận Năm, Chợ Lớn. 
  Tết, chú Ba người Quảng Đông, ăn tôm vì tôm
         là ‘há', đồng âm với "hí há tài xiu", là
         cười to ha hả trong nhà suốt tháng quanh năm. 
  Rồi ăn thịt heo, tức là ‘trư', đồng âm
         với ‘châu', ý là "châu long nhập thủy', châu báu tràn
         vào nhà như nước. Rồi ăn cải xà lách là ‘phát
         soi', đồng âm với ‘phát tài'.
  Còn chú Ba, người Triều Châu, ăn bánh tổ là ‘niên
         cao', mang ý nghĩa là ước mong cho năm mới, gia chủ được may
         mắn, phát tài, năm mới sẽ tốt hơn năm cũ. 
  Rồi chè ‘ỉ' là viên nếp nhỏ, tròn,
         không nhưn, được nấu chung với nước đường và gừng,
         khi ăn rắc thêm muối mè. "Ỉ" nghĩa là "viên", "tròn".
         Ăn chè ‘ỉ' với mong muốn gia đình sẽ luôn được
         đoàn viên. (Phải vậy hông?)
  ***
  Cứ mỗi độ xuân
         về, miền Bắc hoa đào nở rộ, miền Nam mai vàng đua sắc thắm
         nên có bực thức giả phán như thánh rằng: "Chưng mai vàng
         vào dịp Tết vì sẽ đem đến may mắn". (Phải vậy hông?)
          Có ông còn đi xa hơn (tui e rằng ổng
         đi lạc) cắt nghĩa trong mâm cơm ngày Tết của dân Lục tỉnh
         Nam kỳ bao giờ cũng có canh khổ qua dồn thịt, vì ăn khổ qua là
         mong muốn cái khổ sẽ qua đi. 
  Nhưng
         44 năm, từ khi mất miền Nam, khổ qua đâu không thấy mà khổ
         nầy qua thì khổ khác tới, khổ dài dài hè; nên bà con
         mình Tết nào cũng lại tiếp tục ăn khổ qua. 
  Dân vưỡn, miệt vườn như tui, gọi khổ qua là
         ‘hủ qua', không có sướng khổ gì ở đây hết ráo,
         (người Bắc gọi là mướp đắng cũng nó đó). Hổng
         lẽ ăn mướp đắng dồn thịt heo bằm nhuyễn với bún tàu,
         nấm mèo thì mong đời mình sẽ đắng nghét như trái
         mướp đắng hay sao? 
  Ca dao cũng có
         câu: "Đói lòng ăn trái khổ qua. Nuốt vô thì đắng,
         nhả ra bạn cười."
  Khổ qua, ăn
         sống, nó đắng nghét như thuốc Tetracycline; nhưng dưới tài
         nghệ ‘cook, cook' của em yêu, trái khổ qua bào mỏng, bóp muối
         cho bớt đắng, làm gỏi thịt bò cho chàng ăn và uống với
         beer. Quá đã!
  Phần đói ăn
         rau đau uống thuốc nên mấy ông thầy thuốc Nam có cắt nghĩa
         vầy thuyết phục được tui nè. Trái khổ qua ăn mát, giải
         nhiệt trong cái nóng ẩm ngày tết miền Nam, loại cholesterol (mỡ xấu
         trong máu), ăn với thịt kho hột vịt không bao giờ ngán ngược.
          Tui cho rằng bà con mình ăn Tết món
         gì là theo kinh nghiệm mấy ngàn năm ăn uống của ông bà
         mình truyền lại. Nên nhà thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm đưa ra cái
         định đề về nghệ thuật ăn là mùa nào thức nấy,
         trong bài Cảnh Nhàn "...Thu ăn măng trúc, đông ăn giá. Xuân
         tắm hồ sen, hạ tắm ao..."
  Em yêu
         đã chỉ dạy tui một cách có lý rằng: ăn Tết không
         dị đoan gì hết ráo. Đừng nghe những nhà văn, nhà báo
         tán láo. Một mâm cơm ngày Tết ngon là phải có cay, chua, ngọt,
         bùi, đắng mới làm đã cái lưỡi của mình. 
          Nhà nào Tết cũng có nồi thịt
         kho hột vịt sắc cầm hòa hiệp với tô canh khổ qua hầm. Món
         mặn và món canh nầy nầy nó hợp rơ hết biết, như tình
         anh với em, chớ không phải ăn khổ qua để cầu mong cái khổ
         nó qua đâu (?!)
  Nhắc tới món
         thịt kho, không cần tới Tết mới ăn mà giỗ chạp hay ngay cả
         ngày thường cũng có. Em nào trước khi về nâng khăn móc
         túi anh yêu cũng được má dạy cho cách kho thịt nên rành
         sáu câu vọng cổ.
  Thịt heo tươi,
         mua về rửa sạch bằng nước muối, cắt miếng vừa ăn có
         đầy đủ da, thịt và một lớp mở mỏng ở giữa. Ướp
         với nước mắm nhỉ, đường, bột ngọt, tỏi băm...Thêm
         một ít ớt sừng trâu chín đỏ. Hột vịt to đùng, lòng
         đỏ mới nhiều, luộc xong, lột vỏ. Nồi thịt màu cánh kiến,
         ớt đỏ sừng trâu, chén cơm trắng, dĩa cũ kiệu hay cãi
         làm dưa. Bảo đảm ăn hết nồi thịt kho, cây kim trên cái
         cân sẽ vụt cái rét, gãy làm hai vì cái thân bồ tượng
         của mình sau ba bữa Tết, nếu mình không ăn canh khổ qua để
         nó làm tan bớt mỡ.
  ***
          Lại nhớ khoảng năm 65, 66 gì đó,
         thế kỷ trước, hồi tui nhỏ chút éc hè, Má tui kho nồi
         thịt không phải với hột vịt mà là trứng cút để giúp
         đồng bào mình qua cơn hoạn nạn.
  Chẳng qua dân nghèo thành thị Sài Gòn bị lọt vào
         bẩy của mấy tay trùm tài phiệt Chợ Lớn cấu kết cùng bè
         đảng tuốt bên Hương Cảng để xí gạt dân mình. Đó
         là phong trào nuôi chim cút. 
  Cái
         mồi câu bằng cách mướn báo chí rầm rộ đăng tin trứng
         cút lên giá hàng ngày còn mắc hơn trứng gà, trứng vịt.
         Có bao nhiêu ‘bao tiêu' hết bấy nhiêu nên đừng có lo nhe.
         Cứ mua cút giống về nuôi đi. Cút giống chừng hai tháng là
         bắt đầu đẻ ngày một trứng, kéo dài đến 9 tháng.
          Sau hết đẻ trứng, cút đem ra bán
         thịt. Rồi lại mua cút giống về gầy đàn mới. 
  Trứng cút đem bán cho ông chủ tiệm chạp
         phô người Tàu, cười hè hè nói trứng cút bán chạy
         lắm, có bao nhiêu nị mang đến đây ngộ bao hết cho. 
          Trứng cút ăn với muối tiêu như trứng
         hột vịt lộn đều bổ, cường dương (chắc như viên màu
         xanh huyền diệu ‘Viagra' bây giờ vậy). Thịt cút rô ti, chiên
         bơ lót dưới dĩa là cà tô mát đỏ xắt lát với
         cải xà lách, cút chấm muối tiêu nhậu với beer 33 là một
         trăm em ơi chiều nay một trăm phần trăm.
  Cái thủ đoạn tinh vi, thâm độc nầy bơm giá chim
         cút giống phình từng ngày một. Cút giống từ 5,000 đồng
         một cặp cút giống bằng gần 20 đô la bấy giờ, tăng lên
         gấp đôi 10 ngàn, rồi tăng lên gấp 15 ngàn đồng một
         cặp. 
  Người dân Sài Gòn thuở
         ấy nghèo nhưng lương thiện nhắm mắt, nhắm mũi có bao nhiêu
         tiền để dành, cũng xuất ra mua cút giống về nuôi.
 
         Sau khi đã hốt được hàng chục
         triệu đô la của dân nghèo, bọn đầu cơ Chợ Lớn cùng
         đám đại xì thẩu Hong Kong dông mất. Trứng cút, thịt cút
         ê hề, ế nhệ rớt giá từng ngày nhưng vẫn ít người
         mua vì dội chợ. 
  Bà con mình
         ngơ ngác hổng biết đứa nào cầm đầu mà chơi quá
         ác, không để đức gì lại cho con cháu hết trơn?
          Thôi thì bị xí gạt, bà con mình
         xúm lại giúp đỡ nhau qua cơn hoạn nạn. Trứng cút được
         làm nhân bánh bao, thay trứng vịt như bánh bao bà Cả Cần chẳng
         hạn.
  Còn đứa nào làm ác,
         gạt tiền mồ hôi nước mắt của dân nghèo thì để
         bà bắt nó.
  ***
  Mấy chú Ba Chợ Lớn, dân buôn bán, thường
         dán câu đối liễn giấy đỏ chữ vàng, 
  như: ‘Tân xuân đại cát. Nhất bổn vạn
         lợi'. Một đồng vốn bỏ ra mà kiếm được tới 10 ngàn
         đồng lời thì nằm mơ cũng không có. Nếu có, chỉ bằng
         cách đầu cơ như phong trào nuôi chim cút. Nhưng làm ăn như
         vậy thất đức lắm nhe.
  Cuối
         năm, quê người, em yêu cũng nấu canh khổ qua rồi kho một nồi
         thịt bự ế kinh, nhưng tui thấy vẫn còn thiêu thiếu. Ước chi
         có được một nồi thịt kho hột vịt do Má tui nấu như
         ngày xưa cũ mang cái hồn cổ thổ cho tui lúc sống xa quê.
           
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
    
      
       
 
  THẦY CÒN NHỚ EM KHÔNG?! 
 
               
Từ cái thuở đứt phim, mà tui gọi
         là thuở đứng hình, vết thương vẫn còn rỉ máu. Buồn
         nào hơn đêm nay, lau lệ mình ên! tui tí toáy làm thơ:
                  
   "Em
         còn có mẹ già bên đó!/ tiếng thơ buồn như tiếng
         thở than !
  anh đọc thấy : "
         ...hai hàng lụy nhỏ...có mẹ già biết bỏ cho ai ?!"*
          "Anh cũng có mẹ già bên đó!
         mẹ anh đã nằm dưới mộ sâu.
  Cỏ trên mồ chắc xanh thương nhớ/mẹ chắc nhớ anh, nhớ
         để rầu.
  Hai lăm tháng chạp
         về tảo mộ/hẹn lần, hẹn lửa, hẹn năm sau.
  Năm nào cũng vậy, tiền không có/không tiền,
         không có vé máy bay!
  Ngày khánh
         tận mà anh khánh kiệt/chỉ biết tàng xe đến phi trường.
          "Ai về xứ Việt, quê hương đó/cho
         ké, dùm tôi, nỗi đoạn trường!"
  Nỗi đoạn trường, áng chừng em khóc/vẫn còn
         ai đó vỗ về em,
  ai đó làm
         em không khóc nữa/nỗi buồn nhớ mẹ, chắc rồi quên.
          Anh nhớ mẹ, rồi anh cũng khóc/ Melbourne
         buồn, anh lau lệ mình ên!
   
          Cách đây mấy bữa trên Facebook, có
         một em từ bên Little Saigon, Orange County. Quận Cam bên Mỹ gọi qua, xưng tên
         là ‘Chi Lan', tức cành hoa lan trắng, rồi hỏi: "Thầy còn
         nhớ em không?"
  Ủa tui đã
         ‘giã' trường xưa theo tiếng gọi lên đường, vượt
         biên tìm tự do mấy chục năm nay; đã rời xa phấn bảng quá
         xá là lâu mà đột nhiên bây giờ lại có người
         gợi nhớ cái thuở ‘giáo chức, dứt cháo'; ‘thầy giáo
         tháo giày' đi chân đất vậy cà?
  Nói nào ngay, em học trò năm cũ nầy, phải kể thêm
         một vài kỷ niệm nào đó, tui mới nhớ được. Chẳng
         hạn như Thầy đã từng đến nhậu với Tía em, ăn gỏi
         khô cá sặc với xoài thanh ca; ăn canh chua bông sua đũa do chính
         tay chị em nấu là tui nhớ liền hè.
  Chớ vài ngàn em mà đứa nào mình cũng nói nhớ
         hết ráo là mình nói láo. Nói láo với ai còn có
         thể châm chước được; chớ với học trò cũ gọi mình
         là ‘Thầy', dẫu mình đã nghỉ dạy lâu, thì đâu
         có được hè!
  "Nhà
         em ở Cù lao Quốc Gia đó!" Nghe tới Cù lao Quốc Gia là kỷ
         niệm ngày xưa ta bé ta vui... lại hiện về... để giờ xa quê
         lại buồn trong kỷ niệm.
  Cù lao,
         cái địa danh hồi xưa bà con mình xài hà rầm. Như Cù
         lao Ông Chưởng, (Bao phen quạ nói với diều/ Cù lao Ông Chưởng
         có nhiều cá tôm), Cù lao Rồng, Cù lao An Hóa, Cù lao Bảo,
         Cù lao Minh trên sông Tiền. Còn trên sông Hậu là Cù lao Dung
         và biết bao cơ man Cù lao khác.
  Bà
         con mình ai cũng biết dòng sông Mekong phát xuất từ chỗ cao thiệt
         là cao, trên Cao nguyên Tây Tạng vượt qua qua biết bao nhiêu gềnh
         thác. Cuối cùng bình độ của dòng sông gần ngang bằng
         mực nước biển; nước sông phải rề rề chậm lại; kết
         quả bùn lắng tụ lâu ngày, gom lại nổi lên ở giữa sông.
         Đất ấy bà con mình gọi là đất Cù lao.
  Bây giờ thiên hạ ít xài chữ Cù lao như
         hồi xưa mà chỉ xài chữ cồn không hè.
  Còn cái tên Quốc Gia là vầy: Hồi thời chiến
         tranh, chia làm hai phe: phe nó là Việt Cộng; phe mình là Quốc Gia.
          Cù lao Quốc Gia rõ ràng là của phe
         mình rất an ninh. Không phải là vùng xôi đậu, ngày Quốc
         Gia đêm VC. Ban ngày trốn, ngủ hay nhậu trong hầm, tối bò ra bắn
         cắc bùm phá đám lương dân. 
  Nếu cả miền Nam mình không có cái bọn ‘cà khịa'
         theo CS nầy, thì đất nước thanh bình, dân tình chí thú
         mần ăn, ắt là dễ thở, phẻ re!
  Cái Cù lao Quốc Gia nầy nhỏ chút tẳn hơn 1000 mẫu lại
         bốn bề sông nước nên VC không dám bò về vì sợ lính
         hành quân, hổng biết chạy đi đâu để chém vè. Lỡ
         bị lính rượt, hổng lẽ nhẩy cái tùm lội xuống sông
         thì Hà Bá nó rước.
  Cách
         đây khoảng 150 năm lúc đầu, mặt cồn rất thấp, chỉ toàn
         bãi bùn, cỏ dại, dây leo, một số loài cây tạp, cây bần
         cùng thú hoang và chim muông sinh sống. 
  Vào cuối thể kỷ XIX, thực dân Pháp bắt đầu cai quản,
         đặt tên là cồn Công Điền (tức vùng đất công),
         thuộc địa phận làng Kế Sách, tổng Định Khánh, tỉnh
         Sóc Trăng. 
  Đến 50 của thế
         kỷ XX, phù sa tiếp tục bồi lắng và nổi lên một vạt cồn
         mới, cặp sát đuôi cồn Công Điền, cách nhau bởi con rạch
         nhỏ, người dân gọi tên là Cồn Bùn.
  Đầu cồn hướng về phía Cần Thơ, đuôi
         cồn hướng ra biển Đông, tiếp giáp với huyện Cù Lao Dung,
         cách đầu cù lao khoảng 1km, cách bờ biển Đông khoảng 40km,
         cách Sóc Trăng khoảng 25km.
  Sau nầy
         VC kỵ chữ Quốc Gia, nên đổi tên thành cồn Mỹ Phước.
         Theo không ảnh, trên cao nhìn xuống, cồn có hình trái xoan với
         hai đầu thắt lại, đoạn giữa phình ra với chiều rộng trên
         500m. dài khoảng 5km, được bao bọc bằng những thân đê vững
         chãi, và đường xá trên cồn đều đã được
         trải bê tông.
  Vào khoảng năm
         1946, những người đầu tiên đặt chân lên cồn khai phá
         đất hoang, bao bờ trồng rẫy trên đất cồn phì nhiêu màu
         mỡ trên khoảng 1020 hecta. Làm ăn khấm khá nên dân kéo đến
         khai hoang, sinh cơ, lập nghiệp ngày một đông hơn lên tới 400 gia
         đình khoảng 2000 ngàn người.
  Từ
         việc trồng rẫy lúc ban đầu, bà con bắt đầu trồng thêm
         các loại cây ăn trái như: chuối, dừa, cam quýt, bưởi, rồi
         sau đó thêm xoài, nhãn, chôm chôm, sầu riêng, sa-pô-chê,
         mãng cầu, măng cụt. Rồi dùng ghe lớn chở trái cây lên
         chợ Cầu Ông Lãnh, Sài Gòn bán đắt như tôm tươi.
          Bà con mình xứ khác mà muốn đến
         Cù lao Quốc Gia nầy thăm mấy người đẹp miền sông nước
         chơi thì đi theo đường nào hè.
  Có hai cách: đường lộ và đường sông. Đường
         lộ phát xuất từ Cần Thơ theo Quốc lộ 4 tới ngã ba An Trạch,
         quẹo trái chạy thêm 12 cây số là đến quận Kế Sách.
          Từ Kế Sách đi thêm 10 cây số nữa
         đến xã Nhơn Mỹ, rồi đi phà qua sông là đến cồn
         Mỹ Phước.
  Năm chục năm sau, từ
         Cần Thơ theo quốc lộ Nam Sông Hậu đi khoảng 40km đến Nhơn Mỹ,
         xuống phà khoảng 10 phút là đến cồn Mỹ Phước.
          Còn đường sông, hồi xưa là
         tui xuống đò Ngọc Diệp ở bến Ninh Kiều theo dòng sông Hậu
         khoảng 50 cây số là đến cồn Mỹ Phước.
  Ngồi trên mui đò trời nước bao la chừng 4 tiếng
         đồng hồ là anh về quê em để nhậu chơi với Tía của
         em.
   
  ***
  Sau tháng Tư, năm 75, nhiều
         thầy giáo của phe mình rất là chịu chơi, chơi tới cùng,
         dứt áo ra đi mà không hề ngoảnh lại. Có phụ huynh hỏi
         thầy: "Bộ không được lưu dung hay sao mà Thầy bỏ nghề
         giáo?" "Không tôi tự nguyện! Tôi thà ‘mất dạy' để
         giữ cái tư cách nghề giáo của mình, chớ không chỉ vì
         cái đồng lương chết đói, tháng được 60 đồng,
         gạo 13 kí, thịt mỡ nửa ký... để bán rẻ cái lương
         tâm chức nghiệp của mình."
  Nói
         nào ngay tui cũng muốn hành xử một cách anh hùng mã thượng
         như bậc đàn anh đáng kính nầy nhưng không được.
         Thầy còn có ruộng đất để về cày, còn tui một cục
         đất chọi chim cũng không... thì nghỉ dạy rồi mình biết về
         đâu, làm gì mà sống. Đành chịu nhục của người
         thất thế rán ‘đu' được ngày nào hay ngày đó.
          Dẫu vậy nhưng đâu có được
         yên thân nhứt là mầy thầy giáo đã từng đi lính,
         là sĩ quan biệt phái hay mấy cô có chồng là Sĩ quan đang
         bị ở tù cải tạo...
  Sinh viên
         đang học ở trường Luật hay văn Khoa gì đó bị lùa qua
         Sư Phạm học sáu tháng để về thay thế các thầy cô
         cũ.
  Trong số nầy, tui biết chắc là
         sẽ tới phiên mình. Cho đến một hôm: Sáng bước vô
         trường, nghe bị đuổi/ về nhà lúi húi xếp hành trang/ bài
         thơ tình cũ... quần áo cũ/ hết thời dạy giáo... giờ lang
         thang.
  Đến quán em quen, để
         trả tiền/ "anh bị đuổi rồi, cuốn nóp thôi"/ em buồn,
         con mắt rưng rưng nói/ "hia giáo bỏ đi... chợ chắc buồn."
          Em hỏi làm sao anh bị đuổi?/ Vì
         anh là giáo ngụy em ơi! Chỉ vì tin bạn mà bạn phản/ bởi
         tại Lý Thông, bởi thói đời.
  Tiệc tiễn hành anh, em thết đãi/ cá sặc rằn khô,
         xoài thanh ca rắc chút đường, thêm vài lát ớt/ "uống
         đã đời đi! lắm đắng cay."
  Nửa khuya thức giấc đò Ngọc Diệp/ tình ta như
         chiếc lá xuôi dòng, "thức dậy đi anh... về cho kịp!/ Lỡ
         nhịp tình ta... sông cách sông.
  Footscray cũng có khô cá sặc/ đầy dẫy, ê hề xoài
         thanh ca, cũng là món gỏi... nhưng không phải/ quay quắt chiều xưa
         tiệc tiễn hành.
  Melbourne đất
         khách trời lưu lạc/ Kế Sách... quê mình nhớ biết bao,
          Thương người con gái Tiều lai ấy/
         ước gì mình gặp lại kiếp sau.
  Sau ngần ấy năm tha hương, đêm nay đốt lò hương
         cũ, sao nhớ vô cùng cái món gỏi khô cá sặc của ngày
         xưa ấy.
  Cá sặc là cá nước
         ngọt. Mùa nước nổi bắt ăn không hết bèn ướp nước
         muối làm khô. Khoái nhứt là nướng xé ra để ăn với
         cơm hơi nhão.
  Nhưng gỏi khô
         cá sặc và xoài thanh ca là món nhậu dân dã không thể
         nào tìm thấy đâu bán trên toàn nước Úc.
  Trái xoài thanh ca dài, đầu hơi cong, còn
         có tên là xoài mút (vì khi chín ăn chỉ cần lột vỏ
         và mút). Khô cá sặc vốn của nhà nghèo, của vùng quê
         xa ngai ngái. Cộng hưởng với trái xoài xanh, thêm hành tím,
         tỏi, ớt, ngò gai.
  Nước trộn
         gỏi là nước mắm với đường, tỏi đập dập, ớt
         bỏ hạt, bằm nhỏ. Con khô cá sặc nướng trên bếp than đến
         khi vàng và thơm. Cá chín, gỡ lấy phần thịt, bỏ xương,
         xé ra từng miếng nhỏ. Ngò gai cắt sợi, trộn đều với xoài,
         cà rốt và hành. Bày gỏi lên đĩa, rắc khô cá sặc
         lên. Trộn đều rồi gắp một đũa đưa vô miệng nhai khẽ
         khàng, nhai nhẹ nhàng nhưng cũng nghe hai hàm răng rít lên rau ráu.
         Chơi thêm nửa hớp trong ly hột mít rượu nếp sủi bọt tăm
         em cất tại nhà. Thiệt là quá đã cái tâm can tì phế
         thận...
  Vì biến loạn, phải bỏ
         xứ đi nhưng cũng như bà con mình, trên cái lưỡi vẫn
         mang theo cái vị quê hương; và trong tâm hồn cứ vấn vương
         hoài cái hồn cố thổ.
  "Thầy
         còn nhớ em không? Nhớ nhiều quá xá đi chớ!"
 
          
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne 
 
      
          Viết Báo Xuân!
   
   
   Hồi thời VNCH mình, lúc
         tui mới vừa 14, 15 tuổi, tuổi đọc thông và viết thạo, khoảng
         chừng năm đệ ngũ là tui đã viết báo rồi đó nhe
         bà con.
  Bài viết cũng được
         đăng trong các trang thiếu nhi (dĩ nhiên vì tui còn là con nít),
         tờ Thần Chung của ông Nam Đình, tờ Đuốc Nhà Nam của ông
         Trần Tấn Quốc, tờ Chánh Đạo của Đại đức Thích
         Hộ Giác, tờ Xây Dựng của Linh mục Nguyễn Quang Lãm hay tờ Công
         Luận của Thượng nghị sĩ, gốc nhà binh, Tôn Thất Đính.
         (Thực ra ông tướng nầy chỉ ra tiền làm báo để có
         tiếng tăm về chánh trị; chớ mọi chuyện là do nhà văn Duyên
         Anh ‘thầu' hết ráo).
  Đăng đâu
         có cắc nào nhưng cũng khoái chí tử; vì hồi nhỏ đứa
         nào hổng ngu như vậy chớ?
  Thân
         phụ tôi có thói quen đọc báo; nên xế trưa nào, khoảng
         3 giờ chiều, một chú giao báo tháng chạy chiếc xe đạp, có
         cái bọc vải chứa báo cuốn tròn, vắt ngang cái đòn dông,
         xẹt ngang qua nhà, giao một tờ cho tui đang đứng chực chờ. 
          Tui đọc hết ráo từ tin xe cán chó
         đến Tiếu Ngạo Giang Hồ của Chú Ba Kim Dung bên Hong Kong, Lịnh xé
         xác (tiểu thuyết kiếm hiệp của Hàn Giang Nhạn), Song Ngoại của
         Quỳnh Dao do Liêu Quốc Nhĩ dịch hay những chuyện nhảm nhí như Con
         ma vú dài chẳng hạn.
  Đọc
         hết, rồi đọc luôn tới Tìm bạn bốn phương, Gởi giòng
         lá thắm, Gỡ rối tơ lòng...thòng!
  Không bao giờ bỏ sót mục tử vi của Chiêm tinh gia Huỳnh Liên.
         (Dẫu thừa biết bói ra ma quét nhà ra rác). Sau cùng là đọc
         luôn mục tìm trẻ lạc, quảng cáo linh tinh.
  (Nói tới quảng cáo là phải nói tới nhật báo
         Chính Luận của ông Đặng văn Sung.
  Nghe nói ông chủ báo nầy giàu thôi hết biết. Tuy nhiên
         cũng có người tự xuất vốn ra làm báo, cầm cự được
         chừng vài tháng thấy không êm, thì tưng bừng khai trương
         và âm thầm dẹp tiệm...)
  Phải
         nói làm báo không phải là cái nghề để làm giàu
         mà cái nghiệp vì đam mê nên mang cái chuyện buồn hơn vui
         nầy vào cái cần cổ.
  Bây
         giờ trên web cũng vậy thôi, người người làm báo, nhà
         nhà làm báo (như ở không lắm vậy). Đâu kiếm được
         cắc nào; mà cũng đâu có trả tiền nhuận bút cho ai. Bài
         đi ‘chôm' của thiên hạ không hè. Vậy mà lâu lâu,
         vì một bài viết, cũng mắng nhiếc nhau như bạn hàng tôm,
         hàng cá chợ Cầu Ông Lãnh vậy.
  (Tuy nhiên cũng mở ngoặc đây để cám ơn hội Petrus
         Ký Úc Châu ở Sydney. Mặc dầu đăng mấy cái bài cũ
         mèm của tui hồi năm nẩm, cũng thơm thảo nghĩ tình, xuất tiền
         quỹ của Hội gởi cho tui một cái ‘gift card' của tiệm rượu
         Dan Murphy tới 100 đô Úc. 
  Rượu
         của mấy anh, tui uống hết cả mấy tháng nay... mà vẫn còn say
         cái tình văn nghệ cho tới tận bây giờ. Call again! He he!)
  ***
  Việt Nam Cộng
         Hòa mình là một đất nước tự do, nên nền báo chí
         cũng phát triển khá rầm rộ. Chủ báo thường là người
         làm chánh trị, có thế, có lực, có tiền, xuất vốn ra,
         mướn thư ký tòa soạn điều hành hết ráo từ bài
         vở tới in ấn.
  Quản lý trị
         sự thì trả tiền cho nhà in và các nhà văn, nhà báo,
         cộng tác viên. Nghe xôm tụ vậy chớ toàn thể ban biên tập
         chỉ loe ngoe vài mống.
  Nhật báo
         ngày ấy cũng phân định đẳng cấp, đại ca hay tiểu đệ,
         báo 4 trang hay 8 trang, căn vào lượng độc giả mua báo (số bà
         con đọc báo mướn cũng nhiều không kém làm mấy ông
         chủ báo la trời như bộng). 
  Ngoài
         nhựt báo còn có tuần san, bán nguyệt san rồi nguyệt san chuyên
         về lãnh vực giải trí. Trăm hoa đua nở như vầy thì theo nền
         kinh tế thị trường là phải đua, cạnh tranh nhau rất dữ dội.
         Tin thời sự phải nóng hổi, bình luận chánh trị phải sắc
         bén. 
  Còn những bài "nằm",
         tức bài dài kỳ, tiểu thuyết tâm lý xã hội, dịch thuật
         từ tiểu thuyết kiếm hiệp ‘Long Hình Quái Khách' tới cao trào
         hấp dẫn là thòng thêm câu: "Xin quý độc giả theo dõi
         kỳ sau sẽ rõ".  Cái nghệ thuật làm báo nầy gọi là
         câu nhấp tới câu rê...
  ***
          Làm báo mỗi ngày là vậy nhưng
         cuối năm, mỗi độ Xuân về, Tết đến là còn tranh đua
         quyết liệt hơn nhiều. Số Xuân còn gọi là báo Tết phải
         công phu chuẩn bị bị trước đôi ba tháng. Mới tháng Chín
         là mấy ông Chủ bút đã la làng chói lói đòi bài
         inh ỏi rồi hè!
  Báo Xuân hải
         ngoại phát hành hơi sớm, trước Tết Tây. Còn hồi xưa
         trong nước, báo Xuân phát hành từ 20 tháng Chạp âm lịch
         cho tới 23, ngày đưa ông Táo về trời, lúc bà con đi chợ
         Tết, nhưng vẫn còn nhiều báo phát hành vào ngày 25, 26, thậm
         chí tới 28 Tết.
  Tờ báo Xuân
         khổ lớn, bìa in 4 màu, hình ảnh nghệ sĩ nổi tiếng, (mà
         toàn con gái không hè), trình bày rực rỡ, tăng trang lên gấp
         nhiều lần, bài vở phong phú đặc sắc của những nhà văn
         tiếng tăm lừng lẫy, được treo trang trọng ở các quầy sách
         báo ven đường, các ngã ba, ngã tư luôn đập vào mắt
         mọi người.
  Độc giả háo
         hức chờ đợi, chực sẵn ở các quầy sách báo ven đường
         để mua tờ báo xuân mình yêu thích, chọn thêm 2,3 tờ báo
         xuân mà mình thấy đẹp, thấy hay, có nhiều nhà văn, nhà
         thơ, nhà báo tên tuổi cộng tác để tặng bạn bè. Thiệt
         là một truyền thống đáng yêu hết sức.
  ***
  Bà con mình ai cũng
         biết khi Tây tới, nước Việt Nam mình mới có nghề báo.
          Nhưng có lẽ chỉ duy nhất Việt Nam là
         quốc gia có báo Xuân ra đời đã gần một thế kỷ.
          Chính tờ Nam Phong Phạm Quỳnh sáng lập
         cho ra số Tết đầu tiên năm Mậu Ngọ, 1918. Ngay trang đầu, nêu
         lý do làm số Tết, ông chủ bút Phạm Quỳnh kính báo:
         "Cả năm có ngày Tết là vui. Vui ấy là vui chung của mọi
         người, vui suốt trong xã hội, vui khắp một quốc dân, trong thế
         giới dễ không đâu có một cuộc vui hoàn toàn như vậy.
         Dẫu người buồn đến Tết cũng phải vui..."
  "Bản báo muốn cho khúc đàn riêng của
         mình không đến nỗi sai nhịp với khúc cảm chung của xã
         hội trong buổi đầu Xuân mới, giời ấm, khí hoà, cảnh vật
         tươi cười, lòng người hớn hở, lại muốn không trái
         chủ nghĩa bình thường, bèn định in ra tập ngày Tết này,
         ngoài những số báo thường, trước là để cùng quốc
         dân góp một phần vào cuộc vui chung, sau là để tặng các
         bạn đọc báo đã có bụng tin yêu gởi mua từ đầu
         đến nay một cái quà hợp với cảnh năm mới..."
          Mà muốn độc giả đọc báo Xuân
         để vui mừng vui quá vui thì bổn báo phải lựa đề tài
         vui. Mấy cái vụ ghen vác súng rượt chồng chạy có cờ hay
         chồng ghen quánh vợ văng mất cái đầu tóc mượn (kiếm
         hoài hổng có ra) thì dẹp qua một bên sợ có huông.
          Thay vào đó là lời chúc Xuân
         của ông chủ nhiệm, kiêm chủ bút, kiêm luôn ông xã của
         cô thư ký tòa soạn.
  Ông chúc
         thân chủ quảng cáo trước; rồi tới thân hào nhân sĩ,
         chức sắc, độc giả mua báo năm rồi cuối cùng mới tới
         quý văn hữu (đứng hạng bét)
  Sau
         đó là Sớ Táo quân. Bài điểm lại nhưng sự kiện
         quan trọng năm qua... như Donald Trump ‘quánh" Tập Cận Bình vì
         ‘khoái' dân Việt Nam mình chẳng hạn.
  Đề tài chánh trị ít thôi; đọc cả năm nhức
         đầu quá, uống gần hết cả trăm viên asprin rồi hè. 
          Sau đó là bài năm Hợi nói chuyện
         Heo theo truyền thống. Tại sao phim bậy bạ dành cho người lớn, con nít
         không được quyền xem, lại được gọi là phim con Heo?
          Truyện ngắn như tình Lan Điệp phải
         có hậu, dẫu trái ngang nhưng Lan không có đi tu vì nhờ Điệp
         thuyết phục con vợ nhà, là con quan phủ, cho Lan về làm vợ bé
         chẳng hạn.
  Hay những chuyện mua vé
         số bỏ quên trong túi, còn một ngày nữa quá hạn, tình
         cờ móc ra dò thấy trúng một triệu đô la Mỹ. (Dóc thấy
         ớn luôn!)
  Rồi các mục giải
         trí văn nghệ, kịch trường, phỏng vấn các ‘ngôi sao' cải
         lương, ca nhạc, truyện ngắn, thơ tình, thơ châm biếm, hí họa,
         chuyện Đông Tây kim cổ loại độc, lạ.
  Tiếp theo là mục "Gia chánh" dạy làm các
         món ngon ngày Tết: Mứt bí, mứt dừa, bánh tét, bánh chưng.
          Chuyện vui tiếu lâm nhưng nhớ đừng
         mặn quá kẻo bị rầy. Chuyện "Thầy thuốc bắt mạch". Tết
         ăn nhiều thịt mỡ nhưng kèm theo dưa hành để mỡ máu
         đừng lên cao. Ngày xuân nhậu quá xá thì làm sao ‘giã'
         rượu... 
  Cuối cùng là đố
         vui Tết! Ai trả lời ngay chóc được thưởng một hai trăm đô
         do Mít tờ ‘Hăng rết', chủ hàng trăm tiệm làm răng trên
         toàn nước Úc tài trợ.
  Làm
         báo Xuân sướng hay cực? Cực là cái chắc rồi. Nhưng phải
         làm vì đây là dịp may, năm chỉ có một lần vì các
         thương vụ đăng quảng cáo rần rần... Mà nhiều chừng nào
         là tiền vô nhiều chừng nấy. Có ông chủ báo nhậu nói
         với người viết rằng phải chi tháng nào cũng là Tết; phẻ
         cho cái túi tiền của bà xã mình lắm nhe.
  Chủ báo cháo bào ngư thì bọn viết mướn
         tụi tui cháo trắng ăn với hột vịt muối. Bèn làm reo, đòi
         nhuận bút cao gấp mấy lần ngày thường. Ông chủ báo đành
         bấm bụng ứng trước một mớ, cũng hơi khẳm, để nhà
         văn có chút rượu nhâm nhi, chút mồi đưa cay, vài gói
         thuốc lá phì phèo mà sáng tác.
  Vậy mà tới hạn chót với nhà in, lửa táp vô
         đít, mà bài của thằng chả chưa thấy đâu? Bèn gọi
         điện thoại nhắc: "Làm ơn viết gấp gấp!" Thì thằng
         chả lại bắt chước Tản Đà phán rằng: "Viết văn
         đâu phải là bửa củi. Nghe mà ứa gan hè!"
  (Sơn Nam là nhà văn chuyên nghiệp, sống bằng
         nghề viết báo nên làm ăn đàng hoàng cẩn trọng, đề
         tài độc lạ như Ăn Tết ở rừng U Minh, chuyện người Hoa
         ở Chợ Lớn ăn Tết ra sao?
  Nên
         nhà văn Sơn Nam thường được các chủ báo giành độc
         quyền cầm, ứng trước tiền nhuận bút cao gấp mấy lần các
         tác giả khác. Báo tỉnh lẻ hứa: báo Sài Gòn trả bao
         nhiêu là tụi tui xin kính ông bấy nhiêu. Ông cười, dơ ngón
         tay lên, khen: "Ngon a!"
  Phát
         hành báo Xuân xong, ra giêng, còn nghỉ, tui thấy ông mặt mày
         tươi rói, tay mang, tay xách bánh mứt, thèo lèo cứt chuột và
         một chồng báo Xuân, đi xe đò về Mỹ Tho thăm vợ, thăm
         con.)
  ***
  Xuân
         về, Tết đến, người Việt ở hải ngoại mình cũng hay đến
         các shop Tàu, mua cho mình tờ báo Xuân ‘ruột', mang về nhà
         đọc dần những ngày Tết. Còn mua thêm chừng hai, ba chục tờ
         ‘sơ cua', gởi tặng bàn bè; ngầm ý khoe có bài Tết của
         tui, được đang trang trọng trong ‘Mục Bạn đọc viết' đó
         nhe!
  Trước thềm năm mới, năm
         Kỷ Hợi, người viết xin kính chúc bà con mình: "Tân Xuân
         Vạn Hạnh".
  Xin giữ gìn truyền
         thông tốt đẹp, mua báo Xuân của ông bà mình để cho
         anh em báo (đời) chúng tôi, năm chỉ một lần được ăn
         cháo bào ngư!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
  
      
       
NHÀ THƠ, NHÀ VĂN ĂN TẾT!
 
 
Bà con mình nhận xét rất
         xác đáng là: "Nhà văn, nhà thơ, nhà báo, nhà
         giáo cộng lại thành nhà nghèo". Quả có vậy! 
          (Sở dĩ có ông nhà giáo chen vô
         mấy nhà nầy vì nhà văn, nhà thơ, nhà báo thường
         là nghề tay trái; còn nghề tay mặt cũng đi bán chữ là
         nhà giáo đó thôi.)
  Nhân
         dịp xuân về, chúng ta thử đốt lò hương cũ, tìm lại
         bóng hình xưa để xem mấy ‘nhà' nầy hồi xưa ăn Tết
         ra làm sao?
  Trước hết là nhà
         thơ Trần Tế Xương! 
  Ông sanh
         ngày mùng 5, tháng Chín, năm 1870. Còn gọi là Tú Xương
         vì ông thiTú tài 9 lần mới đậu... thi Cử nhân tới 5 lần
         đều rớt cả nên không được làm quan. 
  (Thời nào cũng vậy thực dân Pháp hay CS... làm
         quan mới có đường tương chao mà chấm mút chớ!)
          Nhà thơ Tú Xương bất đắc chí,
         hay tức cảnh sinh tình làm thơ, nhứt vào dịp xuân về, Tết
         đến. Mà bài nào cũng chua với chát.
  Nhưng cái may mắn nhứt trong đời nhà thơ (không
         phải ai cũng có được kể cả tui) là có một người
         vợ "Quanh năm buôn bán ở mom sông. Nuôi đủ năm con với
         một chồng!" 
  Bù lại là
         lòng biết ơn vợ, nhà thơ làm xong một bài dán trên gốc
         cột: "Hỏi mẹ mày rằng dốt hay hay?" "Thưa rằng hay thật
         là hay!"
  Rồi ông cười
         khè khè tiếp ngay: "Chẳng hay sao lại đỗ ngay tú tài?!"
          Người vợ cũng là một độc giả
         hiểu thơ Tú Xương đâu thua gì nhận xét của Tản Đà,
         nhà thơ nổi tiếng ‘ngông' của giao thời cũ mới: "Trong
         những thi sĩ tiền bối, tôi khâm phục nhất Tú Xương".
         
  Rồi Nguyễn Khuyến, lớn hơn
         Tú Xương tới 35 tuổi, nhưng lại mất sau ông 2 năm, khi nghe tin nhà
         thơ từ giã cõi đời vào ngày thứ Ba, ngày 29, tháng Giêng,
         năm 1907, nhằm ngày 16, tháng Chạp, năm Bính Ngọ, nghĩa là còn
         2 tuần nữa tới Tết ta, chỉ mới 37 tuổi, cảm thán rằng: "Kìa
         ai chín suối Xương không nát. Có lẽ nghìn thu tiếng vẫn
         còn"
  Thơ Tú Xương thâm
         trầm, ý nhị, hay là khỏi phải bàn cãi rồi! Như trong bài
         thơ "Năm mới": "Khéo báo nhau rằng mới với me. Bảo
         nhau rằng cũ, chẳng ai nghe. Khăn là bác nọ to tầy rế. Váy lĩnh
         cô kia quét sạch hè. Công đức tu hành, sư cô lọng. Xu hào
         rủng rỉnh, Mán ngồi xe. Phong lưu rất mực ba ngày tết. Kiết cú
         như ta cũng rượu chè".
  Nhà
         thơ xứ Bắc nầy nghèo kiết xác, mà nói kiểu trong Nam là
         nghèo mạt rệp;
  nên Tú Xương
         chua chát rằng tiền mình cũng có nhưng chưa lĩnh, rượu cúc
         đã ‘ó đơ' (order) rồi mà hàng rượu làm biếng
         chưa ‘delivery'.
  Rồi trà rồi bánh
         mứt đủ cả... 
  Nhưng kết luận
         là thôi đành để Tết khác hẳng ăn.
  "Anh em đừng nghĩ Tết tôi nghèo. Tiền bạc trong
         kho chửa lĩnh tiêu
  Rượu cúc
         nhắn đem, hàng biếng quẩy. Trà sen mượn hỏi giá còn kiêu
          Bánh đường sắp gói e mồm chảy.
         Giò lụa toan làm sợ nắng thiu
  Thôi thế thì thôi đành Tết khác. Anh em đừng nghĩ
         Tết tôi nghèo".
   
          ***
  Nhưng
         tại sao những nhà thơ nước ta ông nào cũng nghèo hết ráo?
         Vì thơ bán có ai mua đâu mà có tiền! Tản Đà làm
         thơ còn tính đem lên bán cho ông Trời nữa là.
  Đó là một lẽ nhưng lẽ thứ hai là
         có đồng nào mấy ông nhà thơ xào đồng nấy. Có
         nhiều xài nhiều; có ít xài ít. Xài cho mình rồi chia cho
         bạn văn, bạn thơ của mình nữa.
  Giai thoại ghi lại là: Tết Giáp Tuất 1934, tờ Đông Pháp
         thời báo của ông Diệp Văn Kỳ ở Sài Gòn làm xong số
         Tết; thợ thầy, nhà văn, nhà thơ, cộng tác thường xuyên,
         có tên trong Ban Biên Tập, được lãnh thêm một tháng lương
         thứ 13. 
  A lê hấp! Tản Đà
         đã xài sạch sành sanh, xài sạch bách! Hình như để
         tiền trong túi bị tiền cắn làm cho ngứa ngáy sao đó.
          (Tui cũng vậy! Em yêu của tui thừa biết
         tâm tính các nhà văn, nhà thơ, nên có chút đỉnh
         tiền nhuận bút là em yêu tình nguyện giữ hết hè.)
          Tết đến nơi, không còn một cắc,
         nên Tản Đà hỏi mượn tiền, ông Chủ báo Diệp Văn
         Kỳ cũng thông cảm, bèn lì xì cho tiên sinh thêm 5 đồng.
          Tản Đà ra Bưu Điện gởi cho ông
         Ngô Tất Tố, là bạn văn (chắc cũng nghèo mạt như ông)
         3 đồng ăn Tết.
  Rủ bạn thơ
         Tùng Lâm mướn xe ‘xịn' chạy vòng vòng Sài gòn chơi
         cho nó oách hết 1 đồng. Còn 1 đồng, lấy 2 cắc mua rượu
         khề khà trước. Còn 8 cắc, nhờ Tùng Lâm đi mua một hũ
         rượu Mai Quế Lộ và một con gà mái tơ luộc làm mồi
         nhắm cho ba bữa Tết.
  Trên đường
         về, qua một sòng bầu cua, thấy một đám đánh lộn, Tùng
         Lâm đứng lại xem. Mã tà ùa tới, còi tu huýt inh ỏi,
         cả bọn lên xe cây về bót trong đó có nhà thơ Tùng
         Lâm.
  Sáng hôm sau, mùng Một, ông
         Cò thương tình Tết nhứt, nên ra lịnh thả cả bọn ra.
          Mã tà vào thấy nhà thơ Tùng
         Lâm còn quá xỉn, nằm ì ra đất, bên cạnh mớ xương
         gà và cái hũ rượu cạn queo.
  Về đến nhà thì Tản Đà đêm qua chờ hoài hổng
         thấy bạn về, nên ‘quất' hết 2 cắc rượu đế, xỉn
         ngủ mê man tàng tịch, giờ chưa dậy.
  Tùng Lâm ứng khẩu 4 câu thơ để biện minh cái lỗi
         không phải của mình: "Cao hứng vì yêu bác Tản Đà.
         Một chai Quế Lộ, một con gà. Suốt đêm trừ tịch nằm trong
         bót. Nhớ lại buồn cười lúc tỉnh ra!"
   
  ***
  Nhắc đến Tản Đà là chúng ta lại nhớ
         tới Nguyễn Vỹ. Ông nầy nhiều nhà lắm. Nào là nhà thơ,
         nhà báo, nhà biên khảo... Có lúc nghèo mạt và cũng
         có lúc giàu sụ.
  Nghèo là
         lúc Nguyễn Vỹ làm báo ở Hà Nội. Tết đến không một
         xu dính túi, bèn viết thơ mượn ông Nhất Linh cũng 5 đồng
         bạc. Cho dù hai người chỉ nghe tiếng nhưng chưa biết nhau lắm. Cái
         ngạc nhiên là ông Nhất Linh Nguyễn Tường Tam cũng gởi cho.
          Ông Tản Đà gởi cho ông Ngô Tất
         Tố 3 đồng thì Nguyễn Vỹ cũng cho nhà văn Trương Tửu 3
         đồng để ăn Tết.
  Sau nầy
         vô Sài gòn làm ăn khấm khá, Nguyễn Vỹ có trả 5 đồng
         lại cho nhà văn Nhất Linh. Ông Nguyễn Tường Tam lại chơi ngon, dắt
         Nguyễn Vỹ đi nhậu hết để kỷ niệm một giai thoại.
          Vậy là các nhà thơ, nhà văn của
         chúng ta đều nghèo đói như nhau cả; nhưng có chút đỉnh
         là chia sẻ với bạn văn nghệ của mình, lá rách đùm
         lá nát.
  Nguyễn Vỹ chuyên làm
         báo và chuyên đi ở tù. Tù thời thực dân Pháp đến
         phát xít Nhựt. Mãi đến sau khi vào Nam, ra tạp chí bán nguyệt
         san Phổ thông rất ăn khách, xuất bản hàng tuần lên tới
         25 ngàn ấn bản. Rồi tuần báo Bông Lúa, Tuần báo thiếu
         nhi Thằng Bờm bán rất chạy... nên ông Nguyễn Vỹ ‘thoát
         nghèo', tiền bạc rủng rỉnh, cư xử hào phóng với bạn văn
         chương; có lẽ vì nhớ thuở xưa thân sơ thất sở mới
         bắt đầu vào nghề viết báo giống mình hay chăng?
  Nguyễn Vỹ viết đủ thể loại từ thơ
         tới văn và biên khảo. Nhưng bài thơ "Gửi Trương Tửu"
         mới thực là kiệt tác. 
  "...Dạo
         ấy chúng mình nghèo xơ xác. Mà vẫn coi tiền như cỏ rác.
         Kiếm được đồng nào đem tiêu hoang. Rủ nhau chè chén
         nói huênh hoang. Xáo lộn văn chương với chả cá. Chửi Ðông,
         chửi Tây, chửi tất cả. Rồi ngủ một đêm mộng với mê.
         Sáng dậy nhìn nhau cười hê hê!
  ...Bây giờ thời thế vẫn thấy khó. Nhà văn An-nam khổ
         như chó! Mỗi lần cầm bút viết văn chương. Nhìn đàn
         chó đói gặm trơ xương. Rồi nhìn chúng mình hì hục
         viết. Suốt mấy năm trời kiết vẫn kiết!..."
  Sau khi tuần báo Phụ nữ Hà Nội đăng bài
         thơ, Nguyễn Vỹ thuật lại là: "Một buổi chiều, tôi đến
         chơi ở tòa báo, ngõ Hội Vũ, bỗng thi sĩ Tản Đà từ
         ngoài bước vào. Một chiếc khăn đóng đã mòn viền,
         đáng lẽ đội trên đầu ông lại đeo tòn ten trong cánh
         tay. Vẫn chiếc áo lương thâm cũ giống chiếc áo mà tôi
         đã thấy ông mặc năm năm trước. Ông hỏi: "Có
         ông Nguyễn Vỹ ở tòa báo không?" Cô bạn thơ ký
         Tòa soạn liền cười, chỉ tôi: "Thưa cụ, Nguyễn Vỹ
         đây ạ!"
  Ông ngạc nhiên
         ngó tôi: (chắc còn nhóc quá) "Ông muốn đi chơi với
         tôi không? Ông có rảnh không?""Dạ thưa cụ, cháu rảnh
         ạ!"
  Ông đưa tôi đến
         nhà ở ấp Thái Hà. Ông lấy chai rượu ra và hai cái cốc,
         bảo một chú bé chạy đi mua hai gói lạc rang (đậu phộng)
         để làm mồi nhắm. 
  "Tôi
         thích bài thơ ‘Gởi Trương Tửu' của ông, nên mời ông
         uống rượu. Trương Tửu là ai? Ông ấy biết uống rượu
         không?""Dạ, tên anh ấy là Trương Tửu, thì cụ khỏi
         hỏi!" "Hôm nào ông rủ ông ấy đến uống rượu
         với tôi!"
  "Nhưng tôi
         giận ông lắm vì sao ông lại bảo: Nhà văn An Nam khổ như
         chó? Ông so sánh nhà văn chúng ta với kiếp chó, mà ông
         không hổ thẹn ư?"
  "Thưa
         cụ, nếu cháu so sánh nhà văn với chó, thì chó nó thẹn,
         chớ sao nhà văn lại thẹn?"
  Ông
         Tản Đà làm thinh nốc hết ly rượu, rồi rót luôn một
         ly nữa. Xong, ông nói, không ngó tôi: "Ông làm tôi buồn
         cười!" Rồi ông rưng rưng nước mắt!
  (Thiệt đúng: Cười là tiếng khóc khô không
         lệ!)
  ***
  Còn nhà thơ nhà văn nhà báo hải ngoại nầy sống
         ra sao ăn Tết ra sao? Thiệt tình tui không biết.
  Lẽ thứ nhứt là viết văn, viết báo với tui chỉ
         là một thú vui. Trong cái làng văn nghệ đầy dẫy cây đa,
         cây đề tui chỉ là một thằng hề... vô danh tiểu tốt, đứng
         sớ rớ ngoài cửa nhìn vô, hóng chuyện nghe các nhà văn...
         ăn nói lung tung... xèng (?!)
  Hai là
         cũng học câu: Có công mài sắt có ngày nên sắt... nên
         tui tính kiếm sống bằng ngòi bút, chỉ mong rau cháo qua ngày thôi;
         chớ hỏng dám đòi khô lân, chả phụng, rượu Hennessy gì
         đâu. Vậy mà có lần tui ngu ngơ, tâm sự ‘vặt' với một
         em Chủ bút bên Canada rằng: "Qua tới Úc mấy chục năm rồi,
         cày suốt, oải quá. Giờ đến tuổi về hưu, tui tính nghỉ
         để có nhiều thời giờ rảnh rỗi hơn, đọc và viết
         chơi. Sau đó có thêm tiền nhuận bút kha khá để bù
         vào cái lương hưu còm cõi của mình!"
  Nhưng người em văn nghệ (đất lạnh tình
         nồng) phán một câu thiệt là chánh xác; nhưng nghe đau lòng
         hết sức như đọc bài thơ "Gởi Trương Tửu" của
         Nguyễn Vỹ vậy! Em phán rằng: "Ở hải ngoại nầy đây,
         đâu có ai sống được bằng ngòi bút của mình đâu
         chú?!" Nghe xong tui muốn bắt chước ông Tản Đà (mà
         đập đầu vào gối) khóc hu hu!
  Đó đó bà con nào thắc mắc hỏi ở hải ngoại
         nhà thơ, nhà văn ăn Tết ra sao? Câu trả lời của tui là:
         "Dà hổng dám ăn đâu!"
  Vậy mà thằng bạn nhậu, kiêm độc giả của tui, lại
         phán một câu rất ư ‘cà chớn' rằng:"Viết một bài
         chỉ có 2000 chữ, nhuận bút tới 50 đô Úc, bằng bà con
         mình trong nước bán vé số suốt một tuần. Vậy mà cứ
         than thở hoài hè. 
  Các nhà 
         thơ nhà văn các ông là bọn: "Được voi đòi Hai
         Bà Trưng!"
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne 
      
       
Chuyện tình dưa đầu heo! 
 
                            
 
Ăn thịt heo trước hết là phần
         đầu. Bắc gọi là thủ lợn; Nam gọi là đầu heo.
          Bà con miền Tây mình khi van vái điều
         gì, được đắc thành sở nguyện thì thực hiện lời
         hứa với người khuất mặt, khuất mày đã giúp cho tai qua
         nạn khỏi. Rủng rỉnh tiền, thì cúng nguyên cả một con heo. Nghèo
         nghèo một chút thì cái đầu heo cũng đặng. 
  Nếu lỡ nổ, chơi sộp, hứa nguyên con là
         phải cúng nguyên con. Còn hứa nguyên con mà cúng chỉ có cái
         đầu thì coi chừng ông bà giận bẻ cái cần cổ mầy,
         cái miệng lọi qua phía sau, là hai tay vẫn còn phía trước
         thì thấy đường đâu mà bóc thịt heo bỏ vô miệng.
          Chuyện rằng: nhà thơ Tản Đà xứ
         Bắc chỉ ăn có một thủ lợn tức cái đầu heo mà rườm
         rà quá thể.
  Cái đầu heo
         luộc, khệ nệ đem cúng trên bàn thờ. Xá xá chờ một
         hồi cho nước dãi (miền Nam gọi là nước miếng) tràn ra cả
         khóe miệng, nhịn hết nổi, nhà thơ bèn hai tay kính cẩn bưng
         xuống (coi chứng rớt). 
  Rót đầy
         ly rượu, cầm dao xẻo một miếng tai heo, chấm muối, nhai rau ráu, chiêu
         một ngụm, chơi một miếng xôi. 
  Lai
         rai hoài đến hết thì thôi. Hết là tới quắn cũ tỉ
         say, lăn quay ra mà ngủ.
  ***
  Nói thiệt tình tui chỉ biết ăn, nấu là
         mù mịt. Muốn ăn nhậu gì đó là nhờ vào một tay của
         em yêu. Bằng em không chịu nấu nướng gì ráo thì tui đành
         đi tiệm vậy thôi.
  Nội cái
         đầu heo, em làm được biết bao nhiêu là món. Cái món
         khoái khẩu, nhậu chết bỏ, là món dưa đầu heo. Tết nào
         em cũng làm vì món nhậu rất bắt nầy chứa cả một trời
         kỷ niệm.
  Ôi nhớ xưa nhà tui
         ở cạnh nhà em, cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn (Giậu là
         cái hàng rào đó ạ). Nên lâu lâu, tui vạch rào, ngó
         qua coi em yêu làm cái gì trên sàn nước gie ra mé mương.
          Chiều 23, tháng Chạp, đưa ông Táo
         về Trời, tui thấy em mặc chiếc áo bông hường, ngoeo ngẩy vác
         cái đầu heo ra sàn nước ngồi chành bành để nhổ lông...
         heo.
  Em cầm  dao bửa cau bén ngót,
         thiện nghề như một tay đồ tể, cạo sạch lông; xong tách đầu
         heo làm hai phần xương và thịt. Phần xương, em để riêng
         vào một cái thau nhôm. Phần thịt đầu, gồm hai cái lỗ tai,
         thịt mũi, thịt nọng, em lóc ra, ngâm với nước lạnh có pha
         một ít phèn chua rồi xả sạch, để ráo. 
  Tui hút gió, em nhìn qua, tay tui chỉ ra bờ mẫu. Ngón
         tay trỏ và ngón tay cái đâu vào nhau, còn ba ngón bên bàn
         tay trái với 5 ngón bàn tay phải giơ lên. Em cười lỏn lẻn
         đánh tín hiệu cũng bằng ngón trỏ cong vào ngón còn lại
         giơ lên trời nghĩa là ‘ok'! 
  (Còn
         hôm nào, mặt trận miền tây không yên tĩnh vì ông già
         Tía em ở nhà thì ba ngón còn lại của em cụp xuống có
         nghĩa là không, tối nay không có được.)
  Đêm đó, tui ngồi cạnh em trên bờ mẫu còn
         nghe phảng phất mùi thịt heo quanh quẩn đâu đây, tui nói: "Cha!
         Năm nay Nhà Mén ăn Tết lớn!"
  "Tía kêu Mén làm dưa đầu heo để Tía đãi
         khách đó anh!"
  "Cha nghe
         hấp dẫn quá! Nhưng đãi khách nào vậy? Phải có người
         tới coi mắt Mén phải không?"
  Em
         ngoe ngẩy lắc đầu. Mà nếu có, em nhứt định không ưng;
         cho dù Tía em có "Đem em ra treo tại cái cột đình. Đứt
         dây rớt xuống thương mình em vẫn thương!"
  "Thiệt hé?! Thề đi!" Em bèn thề:
         "Đứa nào phụ anh cho bà bắt nó! Còn anh cũng vậy phải
         thệ hải sơn minh, phải thề lại em mới tin! Chẳng qua em nghe con ‘Chín
         Bờ Đò' bán xôi gần sạp thịt heo của tía em ngoài chợ
         nói nó kết anh lắm! Anh là người duy nhứt trong cái xóm nầy
         có ăn có học. Nó chẳng ham ruộng cả ao điền chỉ ham cái
         bút cái nghiên anh đồ thôi hè!"
  Tui vội vàng cải chính: "Anh đâu có học
         chữ Nho, anh học chữ Tây. Mà học cũng tới cái ‘đít
         lôm' thôi!"
  "Thì cái
         ‘đít lôm' của anh đủ làm thầy thông, thầy phán; đủ
         để sáng rượu sâm banh tối sữa bò nên con Chín Bờ
         Đò tính phổng anh trên tay của em!"
 Tui bèn trấn an em rằng:
         "Thôi lấy con Chín Bờ Đò bán xôi, ngày nào cũng
         ăn nếp ngán lắm. Anh chỉ thương con Mén bán thịt heo thôi.
         Ngày nào ăn thịt heo mình cũng đâu có ngán. Biết bao nhiêu
         là món! Nhưng nè cái đầu heo em làm món gì vậy?"
         
  "Thì em bắc nước lên
         bếp, nấu sôi đổ thịt vào luộc vừa chín tới, vớt thịt
         ra ngâm vào nước lạnh, rửa sạch để ra rổ cho ráo, dùng
         vải the sạch lau từng cục thịt đã luộc chín cho ráo. Tiếp
         đến, đổ thịt đã luộc vào thau, ướp muối, đường,
         tỏi, bột ngọt rồi cho vào keo giấm đường, muối, riềng...
         khoảng tới 30 Tết là ăn được. Dưa đầu heo nhai dòn dòn
         xực xực uống với la de là hết xẩy đó anh yêu!"
          Xong em vẽ ra một chân trời viễn mộng:
         "Khi về làm vợ anh rồi, mỗi khi gió chướng thổi về trên
         ngọn ô môi, Tết tới, em sẽ làm dưa đầu heo cho anh nhậu để
         nhớ ngày đầu đôi ta tao ngộ chiến hé!"
  ***
  Tết năm
         đó, mùng Hai, Tía tui kêu: "Tèo à! Mặc quần áo mới
         vô, bỏ vô quần đàng hoàng ra vẻ con nhà có học, chải
         đầu với bi-ăng- tin, đừng để xước xước như con gà
         ướt... Theo Tía với Má mầy qua nhà con Mén. Tía Má nó
         đánh tiếng cho nhà mình tiến tới!"
  Nghe tới cái vụ đi hỏi vợ là tim tui đập
         thình thịch, mặt mày đỏ ké, mắc cỡ ngang xương hè.
         Nên thoái thác: "Thôi Tía với Má đi đi! Con đâu
         biết ăn nói gì đâu hè?"
  "Mầy cưới vợ hay tao?" Tía tui gằn giọng: "Mầy
         tối nào cũng dụ khị con gái người ta, dắt ra bờ mẫu; bộ
         tưởng thiên hạ đui điếc hết sao mà không biết? Lần lửa
         hoài, cái bụng con Mén chang bang lên là Tía Má mầy phải
         phải trầu rượu dắt mầy qua cho mầy thú phạt thì mặt mũi
         nào tao dám ngó người ta he""Phần qua bên đó mầy không
         cần nói; chỉ cần ăn thôi!" 
  Nghe tới ăn, nhớ tới cái món dưa đầu heo em yêu từng
         quảng cáo, nước miếng tui nhểu ròng ròng. "Thôi Tía
         tính vậy cũng đặng! Chớ ý con là họ muốn gả con gái
         họ cho con trai của Tía là họ phải qua đây chớ?!" "Mắc
         mớ gì mình phải qua nhà nó?"
  "À cái thằng nói ngộ! Bộ cái xứ nầy theo chế
         độ mẫu hệ hay sao? Mầy có chút đỉnh Tây học mà quên
         phứt cái phong tục của ông bà mình. Trâu tìm cột chớ
         cột nào tìm trâu?"
  Vậy
         là mùng hai Tết năm đó! Năm Tân Hợi, 1971.  Để coi cũng
         hơn nửa thế kỷ rồi đó chớ. Tui lúm cúm theo Tía Má
         tui qua nhà em Mén.
  (Nhà em chỉ có
         hai anh em. Thằng anh tên là Chí và em tên là Mén. Chí Mén.)
          Tía em mời Tía tui lên ngồi bàn trên,
         trước tủ bàn thờ tiên tổ. Má tui với Má em trên bộ
         ván gỏ, ngồi ngoáy trầu!
  Tía
         em giả lã: "Hỏng dám nào! Tết nhứt tới nơi, tui mời
         anh vài ly rượu, do cái tình chòm xóm, nhứt cận lân nhì
         cận thân. Sát nhà nhau, thân con hơn bà con ruột thịt nữa đó
         anh." Tui vọt miệng chen vô: "Bác trai nói chí phải!"
          Tía tui nạt ngang làm tui cụt hứng hè
         "Nín! Con nít bày đặt thèo lẻo, ăn cơm hớt. Để
         Tía" "Dà đúng như thằng Tèo con tui nói, anh nói quả
         là phải phải."
  (Đời mà!
         Ai nói trật lất mà mình cứ cho họ nói phải, là cửa
         ải ngăn cách nào cũng vượt qua vì nghe tâng bốc, trong bụng
         họ khoan khoái lắm)
  Tía em quay vô
         trong kêu: "Mén à! Dọn ra cái gì cho Tía với với Bác
         ba đây làm sương sương, tình thương mến thương, nhân
         ngày tết nhứt đi con!"
  Thì
         "Dạ Tía!" Cái giọng nhẽo nhẹt như Điêu Thuyền
         vâng lời quan Tư đồ Vương Doãn đi ‘bồi' rượu cho
         Lữ Bố vậy!
  Một dĩa dưa đầu
         heo nè, tôm khô củ kiệu cho bàn trên. Trên bộ ván gỏ,
         Má tui ngồi với Má em là dưa hấu, bánh Tét nhưn mỡ, ăn
         với củ cải mắm làm dưa.
  Tía
         em lấy cái nhạo trên bàn thờ xuống, rót vào ba cái ly hột
         mít. Nhắc cái nhạo hơi cao, mà rượu không đổ ra giọt
         nào! Tía em quả là một người điệu nghệ, dân nhậu
         thứ thiệt.
  Xong quay qua tui, Tía em nói:
         "Tết nhứt mà thôi miễn lễ cho thằng Tèo được phép
         ngồi chung bàn. Mình làm sương sương vài ly vui Tết đi anh!"
          Nghe lời như cởi tấc lòng, tui khép
         nép ngồi xuống ghế, chẳng qua là tui thèm món dưa đầu
         heo của em Mén mà thôi. Dai dai, xừng xực cắn một cái ngập
         chân răng, quá đã.
  Tía em
         bảo tui gắp một miếng rồi cầm ly rượu đế lên. Tui khẳng
         khái chối từ: "Thưa bác Tư Hí, con chỉ khoái món dưa
         đầu heo của em Mén mới ngồi.  Phần con không thích uống
         rượu đế. Nóng quá. Con thích lave BGI Con Cọp mà nhãn trái
         khóm uống mát làm sao, đã hết biết!"
  Tía tui trừng mắt nhìn rồi sửa lưng tui: "Con
         đừng gọi anh Tư là Bác Tư Hí nữa. Ảnh ‘hí' là
         kệ ảnh! Thiên hạ kêu như vậy là đồ vô phép; phận
         con cháu; đừng có hỗn hào."
  Ai dè Tía em binh tui nhe! "Ối anh ơi! Tui hí thì cháu kêu
         hí phải rồi. Tui chịu cái tính chân thật không dóc láo.
         Thấy sao nói vậy!"
  "À
         Tèo à! Nghe cháu có cái bằng ‘đít lôm' của Tây;
         cưới vợ về cháu tính làm sao nuôi nó?"
 Tui bèn
         trả lời: "Thưa Bác Tư! Con không phải là người theo chủ
         nghĩa vô thần. Con tin có ông Trời. Có chút chữ, con sẽ đi
         viết báo, đặt chuyện dóc, kiếm tiền nhuận bút để
         nuôi em Mén. Dẫu hổng nhiều, no thì không nhưng chết đói
         là không có.
  Người ta
         hay nói lấy bồ đựng lúa chớ không phải để đựng
         chữ là do nông dân cà nanh với dân trí thức. Lúa đầy
         bồ bán rồi cũng hết. Chữ lai rai bán hoài hổng hết đâu
         nhe Bác Tư!"
  "Ờ! Bác
         Tư đồng ý với con! Chữ con đủ nuôi vợ rồi. Nhưng vợ
         chồng xáp lại phải đẻ con chớ... Thì làm sao nuôi tụi
         nó"?
 "Dà như đã nói, con tin ở ông Trời! Trời
         sanh voi Trời sanh cỏ mà. Con của con sau nầy là cháu ngoại của bác
         Tư. Con ăn hiền ở lành ông Trời không nỡ bỏ. Con của con
         là cháu ngoại của bác Tư thì hai bác bỏ sao đành."
          Thì Tía em phán rằng: "Như vậy
         cháu Tèo nghĩ bác Tư là ông Trời hả?"
  Tui bèn khoanh tay cúi đầu: "Bác Tư dạy
         quả không sai!"
  ***
  Vậy đó bà con ơi! Tưởng ông già
         vợ tương lai là ông Trời mà không phải! Tui mới là ông
         Trời đây! Cày như trâu có chút đỉnh tiền, con vợ tui,
         con gái bác Tư ngày cũ, và đám con tui là cháu ngoại
         của ổng bây giờ, muốn gì có nấy! 
  Ổng già vợ tui bàn giao chức ông Trời cho tui mà hổng
         chịu bảo gì nhau! Hu hu!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
 
      
       
Sờ mu rùa
   
          Tết tới, báo Việt ngữ hải ngoại
         từ Úc sang Mỹ đều đồng loạt ra báo Xuân. Bài vở đặc
         sắc; tuy nhiên đôi khi độc giả không có huỡn mà đọc
         hết những dòng tâm huyết của tác giả vì mắc bận ăn
         Tết. Nhưng có một mục đăng vào những trang cuối của đặc
         san số Tết là tử vi, ai ai cũng đọc. Bà già, ông già,
         con trai, con gái, nếu không mù chữ, đều đọc. Ðọc rồi
         quên ráo mà cũng hổng có hưỡn để mà tin lời mấy
         thầy... bói ra ma, quét nhà ra rác.
  Bà
         con mình chắc có nghe bài vọng cổ "Tôn Tẩn giả điên"
         của soạn giả Viễn Châu do đệ nhứt danh ca Út Trà Ôn xuống
         sáu câu mùi rệu: "Ta chép cuốn thiên thơ cho đến
         khi chữ cuối cùng vừa chấm dứt thì mạng của ta cũng chấm
         dấu sau cùng..."
  Tôn Tẩn bèn
         giở tờ thiên thư của Quỷ Cốc tiên sinh, đời nhà Chu, là
         ông tổ của các thuật tướng số, bói toán, phong thủy bói
         đâu trúng đấy, là sư phụ của mình ra xem. Thì trong bức
         thư chỉ có một chữ ‘cuồng'...
  Tôn Tẩn là học trò thông minh, đọc có một
         chữ ‘cuồng', hiểu ngay là sư phụ muốn mình bắt
         chước nhà thơ Bùi Giáng, bèn giả điên để tránh
         nạn Bàng Quyên.
  Chính vì tài
         nghệ của chú Ba, vua đặt dóc y như thiệt, nên bà con mình,
         kể cả em yêu của tui rất tin vào bói toán.
  Mà có nhiều người đi coi bói theo quy luật cung
         cầu của thị trường là có nhiều người làm thày bói.
         Vì thế cho nên tui cứ tưởng nước Tàu, nước ta mới có
         nghề thầy bói. Ai dè nước Mỹ, siêu cường duy nhứt trên
         thế giới, với nền khoa học kỹ thuật tối tân hiện đại
         (đầy hại điện) lại có quá nhiều thầy bói nghiệp dư,
         bói đâu trật đó!
   
 
Bảo Huân
          Những lời tiên đoán sai bét nhè
         nầy có thể xếp ra thành hai loại. Một là khoái Tổng thống
         Donald Trump như Fox News... (hơi bị ít). Hai là hổng khoái Donald Trump (hơi
         bị nhiều) CNN, CBS, New York Times và Washington Post...
  Phe khoái và sùng bái Trump thì bói toán như vầy: "Cuộc
         điều tra về việc ban vận động tranh cử của Donald Trump thông
         đồng với Nga trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ vừa qua sẽ chấm
         dứt vào tháng Chín, trước cuộc bầu cử giữa kỳ quốc
         hội Mỹ. Không ai bị truy tố ra ba Tòa quan lớn".
  Bói trật lất vì cuộc điều tra vẫn còn đang
         tiếp diễn, đã truy tố 33 ‘mông xừ' hơn 100 tội hình sự.
         Mấy hãng làm lịch của Mỹ coi bộ năm tới, chắc như bắp
         là làm ăn rất khấm khá!
  Rồi
         chính Tổng thống Doanld Trump bói: Bầu cử Quốc Hội Mỹ giữa
         kỳ, màu đỏ sẽ tràn ngập, đảng Cộng Hòa thắng lớn
         cũng do tui quá giỏi và hay. Nhưng bói trật lất vì mất tới
         40 ghế ở Hạ viện. An ủi một cái là Thượng viện thêm
         được hai ghế.
  Bà con người
         Mỹ nào hổng thích Donald Trump thì bói: "Quốc hội sẽ luận
         tội và Tổng thống sẽ ra đi" Bói cũng trật lất vì tới
         giờ thì Donald Trump vẫn còn ngồi lù lù một đống trong Tòa
         Bạch Ốc.
  ***
  Dân Úc nầy lại không khoái chuyện đảng phái
         lắm. Ðối với chánh trị gia, Úc phán là toàn bọn crooks
         (lừa đảo), nên ‘who cares?' (ai mà quan tâm). Ðể thời giờ
         uống beer, ăn thịt nướng, sướng hơn bàn về chánh trị.
          Bầu cử bên Úc bắt buộc, đứa
         nào không đi bầu, chỉ khoái ở nhà để làm em yêu
         có ‘bầu', thì bị phạt 50 đô, bằng giá một thùng
         beer. Nếu không sợ mất một thùng beer là Úc, thứ Bảy, ngày
         đi bầu tụi nó ở nhà nhậu hết trơn hè!
  Nhưng báo chí người Việt ở Mỹ, Canada và
         Úc đều có ‘bình loạn' về chính trị dẫu hổng dám
         bắt phe lắm; vì sợ làm mích lòng độc giả của mình,
         (kẻ binh, người chống Tổng thống Donald Trump).
  Quý chủ nhiệm, kiêm chủ bút, kiêm thư ký tòa
         soạn chọn thái độ trung dung là vì độc giả là đối
         tượng phục vụ của tờ báo. Có nhiều độc giả mới
         có nhiều quảng cáo. Mà quảng cáo nhiều mới có tiền
         mà sống để tiếp tục làm báo. Tui cho rằng thái độ
         đó hơi ‘ba phải' nhưng ‘lém'!
  Nhưng bà con người Việt mình ở hải ngoại có lẽ
         cô đơn buồn nào hơn đêm nay nên khoái lên Facebook làm
         thầy bói nghiệp dư đoán mò, kẻ nói gà bà nói
         vịt, cãi nhau chí chóe như mổ bò... Vui lắm.
  Thấy thiên hạ làm thầy bói tui cũng ham
         vui, bèn nhào vô bói vầy nè: "Mai sáng mặt trời sẽ
         mọc hướng Ðông; chiều tối sẽ lặn về hướng Tây. Lễ
         Giáng Sinh sẽ tổ chức vào 25 tháng Chạp" Trúng chắc
         100%.
  Còn về chánh trị bói trúng
         tới 90% là: Quan chức chóp bu CS mất ghế, vì đấu đá giành
         ăn lẫn nhau trong nước, mình sẽ gặp nó đi đánh bài
         ở Las Vegas. Còn tầm tầm cỡ Giám đốc Sở ở tỉnh, mình
         sẽ thấy nó ngồi ăn phở ở Footscray (Úc Châu).
   
  ***
          Có hai lý do chánh, theo tui, những tai to mặt
         lớn trong chánh giới Hoa Kỳ bói đâu trật đấy và trật
         bấy là vì làm thầy bói tay mơ, nghiệp dư, không có đào
         tạo bài bản như mấy thầy bói ‘Mít' nhà mình.
          Lý do thứ nhứt là bói toán giống
         như mù sờ voi, nên phải khôn lỏi là phân hai, đường
         nào cũng trúng, mới đặng.
  "Số
         cô có mẹ, có cha. Mẹ cô đàn bà, cha cô đàn ông.
         Số cô có được tấm chồng. Sanh con đầu lòng, không gái,
         thì trai".
  Còn lỡ phán trật,
         là phải biết lưỡi không xương nhiều đường lắt
         léo. Miệng không vành nó méo tứ tung. Bói rằng: "Cha
         cô chết lúc ban ngày..". "Không phải thầy ơi!" là
         mình quẹo cua liền "Cha cô chết lúc ban ngày. Thương con nhớ
         vợ, chết rày ban đêm".
  Lý
         do thứ nhì thầy bói Mỹ dở như hạch vậy vì trước khi
         xủ quẻ là mình phải sờ ‘mu'... rùa. Bói trật mình đổ
         thừa cái ‘mu' chớ hổng phải tại thầy bói ngu. Vì ‘mu'
         rùa là đồ nghề của thầy bói. Làm nghề không có
         đồ nghề đâu có được.
  Mu, dáng múp múp, nhô lên trên tay hay chân. Nên có chữ
         mu bàn tay, mu bàn chân. Còn con rùa cũng có cái múp múp
         như vậy nên gọi là mu rùa (bắc gọi là mai rùa). Vốn là
         dân vườn, Lục tỉnh miền Tây nên tui khoái chữ ‘mu'
         vì nó tượng hình hơn.
  Ðem
         mu rùa hơ lửa. Mu rùa gặp nóng sẽ tạo ra những vết nứt.
         Nếu vết nứt trên mu rùa chạy song song với đường thẳng chạy
         từ dưới lên trên thì là điềm lành. Và ngược
         lại, nếu vết nứt bị cắt ngang bị cho là điềm dữ.
          ***
  Còn
         bói kiểu nhạc sĩ Hoài An (1929-2012) là để được cầm
         tay em mà dê đạo lộ.
  Trong "Thiên
         Duyên Tiền Ðịnh' ông nhạc sĩ kiêm thầy bói đã cho anh
         Hùng Cường sờ mu rùa  em Mai Lệ Huyền trúng phóc như vầy:
          "Mười hai con giáp em đây cầm
         tinh Quý Mùi. Cầm tay anh đoán năm nay duyên lành đến rồi.
         Gặp chồng hiền đức dễ thương. Tuổi này vượng số
         lắm con. Muốn cho vuông tròn nhờ anh môi giới mối mai đưa tình!"
          Làm thầy bói như Hùng Cường được
         nắm tay em Mai Lệ huyền, tui cũng muốn làm hết sức vì muốn cầm
         cái gì khác của em trước hết là mình phải cầm tay em
         trước. Quá đã. Mân mê một hồi cho em khoái tỉ tê
         rồi em hỏi: "Người ấy quê quán nơi nào giàu nghèo.
         Tuổi tác bao lớn sang hèn thế nào ?"
  Bèn nhấp nhấp, giựt giựt cái râu dê như hề
         Thanh Việt và phán rằng: "Anh ta tuổi chừng hai mươi mấy. Quen
         lắm nhìn sơ em biết ngay.  Chẳng ai xa lạ chàng ấy chính là
         anh, là anh đây!"
  ***
          Lại nhớ ngày xưa mới đeo đuổi
         em yêu, vốn là em gái của thằng bạn học chung trường, chung lớp.
         Tết tới, chỉ có 500 đồng bỏ túi, tính rủ em đi ăn
         hủ tiếu bò vò viên trước rạp Ðại Ðồng Cao Thắng
         để thổ lộ tình anh.
  Tình
         cờ gặp sòng bầu cua ở nhà em, bèn thử thời vận năm mới
         hên xui. Năm đó xui quá, đặt trái bầu em lắc ra ba con cua. Ðặt
         con cua em lắc ra ba trái bầu. Thua ạch bóc tính đứng dậy ra về
         thì em yêu cười chúm chím: "Ðen bạc đỏ tình.
         Cờ bạc anh đen nhưng tình duyên anh đỏ lắm; đưa cái tay
         cho em bói cho một quẻ đầu năm!" "Hết tiền rồi coi bói
         không có tiền quẻ đâu có linh hè?" Em cười khanh
         khách bảo: "Cho anh thiếu chịu, đưa tay đây cho em coi"
          Ối cầm tay em hay để em cầm tay mình
         thì cũng rứa, cũng khoái tỉ tê như nhau mà! Tui bèn xòe
         cái bàn tay trái (nam tả nữ hữu) ra. Em cầm lấy, ngắm nghía
         một hồi, rồi cúi xuống, nhổ vào đó một bãi nước
         miếng.
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
            
      
      Rạch Giá thuở lên 10!
           
  Rạch Giá nằm ven biển,
         có 2 con dòng nước ăn thông với nhau và chạy gần như song
         song, một là rạch Vàm Trư, hai là Sông Kiên, sông Cái Lớn,
         bắt nguồn từ rạch Cái Lớn, U Minh Thượng, quận Long Mỹ, tỉnh
         Chương Thiện,  khi vào xã Vĩnh Thắng, quận Gò Quao, tỉnh
         Kiên Giang (quê của soạn giả tuồng cải lương nổi tiếng Hà
         Triều chung với Hoa Phượng người Núi Sập, tỉnh An Giang), rạch
         rộng dần ra thành sông. Từ đây, dòng sông chảy theo hướng
         Tây Bắc, ôm lấy một cù lao, trên đó mọc nhiều cây
         giá (cùng họ với mắm, đước) rồi trổ ra biển.
          Thấy mặt đặt tên, những người
         đến trước đã đặt tên cho khu vực này là ‘Cù
         lao Giá', con rạch bám riết cù lao là rạch Cây Giá. Rồi tỉnh
         lỵ Rạch Giá thành lập trên đất cù lao nầy.
  Từ Rạch Sỏi về tỉnh lỵ Rạch Giá, có
         cái cổng Tam Quan. Phía trên cổng có hàng chữ "CHÂU THÀNH
         RẠCH GIÁ"; chiều ngược lại có hàng chữ ‘TỔ QUỐC
         TRÊN HẾT".
  Muốn vào tới trung
         tâm tỉnh lỵ Rạch Giá ngày xưa đó, bà con mình phải
         đi qua hai chiếc cầu quay.
  (Nhắc tới
         cầu quay, tui lại nhớ tới Mỹ Tho, thị xã quê mình. Khoảng 1890,
         Tây xây cây cầu đầu tiên bắc qua kinh Bảo Định để
         thay thế cho những cây cầu tre thô sơ hay những chiếc đò ngang
         nhỏ bé. 
  Cầu quay Mỹ Tho theo thiết
         kế của ông Gustave Eiffel, tác giả của tháp Eiffel, một thắng cảnh
         kiến trúc lừng danh tại thủ đô Paris, nước Pháp.
  Thời thực dân chiếm đóng nước ta, Tây
         xây cầu xe lửa Bến Lức, cầu xe lửa Tân An (bắc qua sông Vàm
         Cỏ Tây và Vàm Cỏ Đông) ở trong Nam; cầu Hàm Rồng Bắc
         Trung bộ, thuộc tỉnh Thanh Hóa (bắc qua sông Mã xa rồi Tây tiến
         ơi); cầu Long Biên, gần Hà Nội (bắc qua sông Hồng). Tây gọi
         là cầu Doumer, theo tên  Toàn quyền Đông Dương Paul Doumer (Mà
         dân mình khi kêu tên cầu như một tiếng chửi thề quân cướp
         nước).
  Cầu quay, thoạt kỳ thủy,
         hoàn toàn làm bằng sắt thép vì thế giới chưa chế ra
         bê tông cốt sắt.  Để cho tàu bè lưu thông qua lại,
         hai đoạn của nhịp giữa tách ra và được kéo lên cao
         như hình mái nhà; xong hạ xuống, hai nhịp lại ráp vào nhau
         cho xe cộ và người bộ hành qua lại.
  Dĩ nhiên tàu bè qua lại dòng sông nầy phải chờ
         tới giờ công nhân dùng tay quay hệ thống ròng rọc để kéo
         hai đầu nhịp cầu lên cao, mở ra.
  Cầu
         quay nhà lồng chợ Rạch Giá bắt ngang sông Kiên, nối liền khu
         thương mãi với khu hành chánh cũng vận hành y như thế.
          Riêng cầu quay Vàm Trư, trước khi vào
         tới nội ô Rạch Giá, thì khi quay nhịp cầu, nó chơi kiểu
         khác, thụt vào đất liền, dòng rạch thông thoáng để
         tàu bè chạy tới, chạy lui.
  Cầu
         Vàm Trư bị VC gài mìn giật sập vào tháng Bảy, năm 1967.
         Công binh VNCH xây lại cầu mới và có đặt tấm bia: "Ngày...tháng
         Bảy, năm 1967. Ngày Uất Hận của toàn dân Kiên Giang vì trên
         30 đàn bà, cụ già và trẻ em đã thác oan nơi đây.
         Xin cầu nguyện cho họ". 
  Tấm
         bia đã bị VC đập bỏ vào ngày mùng Một, tháng Năm,
         năm 1975, khi CS chiếm được miền Nam.
   
  ***
  Tháng Sáu năm 1960, tui mới được 9 tuổi, thì thân
         phụ tui đổi từ quận Cái Bè, tỉnh Định Tường về
         làm Trưởng ty Bưu Điện Rạch Giá. Coi như được thăng
         chức vì từ quận lên tỉnh.
  (Tỉnh
         Rạch Giá lớn nhứt về diện tích miền đồng bằng sông
         Cửu Long, dẫu vậy tỉnh lỵ lại nhỏ; nhỏ nhưng trù phú; vì
         vừa có rừng vừa có biển. Năm 1960 Đại tá Hoàng Văn
         Lạc, làm Tỉnh trưởng; ông nầy lon lá hơi to; thường chỉ
         cấp bậc Thiếu tá mà thôi. Còn ông Phó hành chánh là
         Nguyễn Văn Nam.  Hai ông nầy là ‘xếp' của thân phụ tui, theo
         hàng ngang. Còn theo hàng dọc, Ty Bưu Điện trực thuộc Nha Bưu
         Điện Nam Phần đóng tại thủ đô Sài Gòn.)
  Ngày dọn đi, ông quận trưởng Cái Bè
         Nguyễn Bá Cẩn (sau làm tới Thủ tướng cuối cùng của chế
         độ VNCH mình) cho xăng và tài xế để chở ba, má với
         6 anh em tôi, cùng con chó Ki Ki (của ông quận đoàn trưởng Công
         Dân vụ quận Cái Bè cho lại trước khi ông lên đường
         đi Mộc Hóa, tỉnh Kiến Tường để đáo nhậm nhiệm
         sở mới) trên một chiếc xe bán tải (pick-up) Citroen trực chỉ qua Bắc
         Mỹ Thuận, Bắc Vàm Cống. Khởi hành từ 8 giờ sáng, chạy
         hoài chạy hủy, tới 4 giờ chiều mới tới Bưu Điện Rạch
         Giá nằm ở số 2 đường Tự Đức.
  Ông ngoại tui từ quê theo tiếp con gái, con rể để
         dọn nhà. Tới nơi mệt quá, nằm lăn ra ngủ. Được một
         lát, miệng ú ớ la, rồi choàng tỉnh, mặt xanh lè, xanh lét.
         Ông ngoại tui gặp ‘quỷ'; vì đang nằm ngủ có một ông
         mặt đằng đằng sát khí đến, kéo giò hỏi: "Chú
         em là ai? Sao lại dám đến đây?" Má tui thuật lại chớ
         tui không dám đặt chuyện đâu nhe, thưa quý bà con. 
          Chắc vì tin tưởng có người khuất
         mày, khuất mặt như vậy nên thân mẫu tui rất siêng đi chùa.
         Mỗi lần rằm lớn, má đều dắt tui lên chùa Tam Bảo, hay gặp
         thầy Thành, dạy tui lớp Nhứt trường tiều học tỉnh ly Rạch
         Giá, mặc áo dà, chắp hai tay lâm râm đọc kinh Phật. (Lúc
         đó ông Mã Sanh Long làm Trưởng ty Tiểu học).
  Rằm tháng Bảy, cúng cô hồn các đảng, thì
         đi chùa Thập Phương. Trên vách tường có vẽ mấy cái
         hình quỷ sứ cưa hai người ta đem nấu dầu; hình người
         ngồi trên bàn chông đầu đội chậu máu, những hình
         phạt tàn khốc cho kẻ làm ác ở thế gian. Coi ghê lắm. Lúc
         má kêu vào ngồi bàn đàng hoàng ăn cơm chay, tui no ngang hông
         hè, nuốt hổng vô, bèn buông đũa ra thơ thẩn phía sau chùa
         kế một dòng kinh. Cảnh vật coi êm đềm, u tịch.
  Trước cổng chùa, có một chú tiểu
         ngồi vắt vẻo bên cạnh cái thúng, thí cô hồn, ném xuống
         nào là mía, bắp, khoai mì, khoai lang luộc, bánh tét, bánh ít...
         Có cả tiền cắc, tiền giấy, nhiều nhứt là 5 đồng. Đứa
         cô hồn nào giựt được khoái chí, la inh ỏi.
  Nhỏ tuổi, nhỏ con, giựt không lại đám
         cô hồn sống nầy, đành chịu thua, tui làm khán giả đứng
         coi chơi.
  (Có lẽ từ đó, học
         được bài học nầy, lớn lên ra đời thấy thiên hạ
         giành danh, giành lợi, giành gái, la chí chóe; tui chỉ lặng lẽ
         chuồn êm. Vì trong cái vòng danh lợi cong cong đó mình không
         đủ sức).  
  ***
  Ngang Bưu Điện, cũng ở trên đường Tự Đức,
         số 1, bên tay trái, là công quán. Lâu lâu gánh cải lương
         về hát ở rạp Đồng Thinh bên chợ là mấy ông kép chánh
         đến trọ ở đây. Trong đó có danh ca Minh Chí, vua xàng xê,
         hát cho đoàn Minh Chí Việt Hùng.
  Thuở ấy là thằng nhóc mới 9, 10 tuổi thôi nhưng rành
         sáu câu như vậy vì Tía tui ngoài làm cho Bưu Điện, còn
         có thêm nghề tay trái là ký giả kịch trường nên mấy
         đoàn hát về Rạch Giá, soạn giả Bạch Diệp Minh Nguyên hay
         gởi thiệp mời và Tía tui luôn dẫn tui theo coi chơi.
  Ngoài ra Rạch Giá còn hai rạp hát chiếu
         bóng là rạp Hòa Lạc và rạp Châu Văn ở đường
         Phó Cơ Điều gần bến xe đi Sài Gòn.
  Nhớ Noel năm 1961, rạp Châu Văn chiếu phim Nhựt Bổn
         "Quỷ đồng đen", mặc áo giáp sắt đi nhát con nít.
         Coi phim xong về ngủ nằm mơ thấy ‘quỷ' không hè.
  Rạp Châu Văn bề thế, nhiều ghế ngồi
         hơn rạp Đồng Thinh nên đại ban nào cỡ Thủ Đô của
         ông bầu Ba Bản, chủ hãng dĩa Hoành Sơn, về mướn, hát
         tuồng dã sử ‘Tiếng trống sang canh' của soạn giả Thu An.
          Vai chánh vua Lê Long Việt do vua vọng cổ
         Út Trà Ôn đóng, mặc hoàng bào bị em mình, hôn quân
         Lê Long Đỉnh, rượt phải chạy tuốt vô rừng. Sương xuống
         lạnh, tuyết (bằng bông gòn) thả xuống rơi rơi, chơi luôn 6
         câu vọng cổ muồi rệu nên ăn khách tợn.
  Ngoài ra còn có người khổng lồ cao tới 2 mét
         2 (tên là Nguyễn Văn Dữ quê ở Ba Tri, Bến Tre) theo xe ngựa đi
         phát quảng cáo, kích thích sự tò mò của bà con mình
         nên càng ăn khách tợn hơn nữa.
  ***
  Nhắc tới Rạch Giá là
         phải nhắc tới nhà lồng chợ, nơi bán cái gì cũng ngon hết
         ráo. Mà nổi tiếng nhứt là bún cá nên có câu rằng:
         "Lần đầu ăn tô bún cá. Chạy dìa Rạch Giá bỏ
         má theo em!" 
  Tấm tắc khen, ca tụng
         bún cá Rạch Giá của người em xứ Kiên Giang như vậy là
         đụng la phông rồi. Bún cá ngon, ham ăn đến nỗi thành thằng
         con bất hiếu.
  Giống như  mấy
         đứa con nít khác, cùng tuổi, thèm đường, hảo ngọt
         (giờ già khú đế rồi tui vẫn còn ‘hảo ngọt') khoái
         ăn bánh bao ngọt của tiệm cà phê Quách Xái bên hông chợ,
         giá 2 đồng một cái.
  Nhưng
         ba tui lại thích ăn sáng bằng bắp với xôi. Bắp giã, hột
         bắp xay sơ sài rồi đem hầm, trắng nõn, ăn với dừa rám
         nạo, rắc đường với lại muối mè. Ngoài ra còn xôi
         nước dừa, xôi nghệ. Vừa ngon vừa rẻ cũng chỉ tốn 2 đồng.
         Mấy đứa em tui thì khoái bánh bò, bánh da lợn, bánh tằm
         nước cốt dừa.
  Còn cái xe
         bán mì hủ tiếu ở đường Phó Cơ Điều nữa chớ.
         Nhớ một hôm, tui ngủ sớm, giựt mình dậy, nhà vắng hoe; mới
         hay ba má dắt đám em mìmh qua đó ăn hủ tiếu mì. 
          Tui bèn lấy chiếc xe máy (hồi xưa gọi
         là xe máy nhưng không có gắn cái máy nào hết, tức xe
         đạp bây giờ) chạy theo. Chiếc xe đạp đòn dông cao, tui lại
         lùn beo, đâu đủ thước tấc để ngồi lên yên xe mà
         chạy. Bèn thọt cái chân ngang qua cái khung hình tam giác, đạp
         cà ẹo, cà ẹo nhưng vẫn chạy vo vo như người ta làm xiếc.
         
  Qua cầu Cá chợ Rạch Giá quẹo
         tay trái chạy dọc bờ sông, xe đạp cán cục đá, tui té
         xuống, dộng đầu xuống mặt lộ nghe cái cốp. Tới nơi, được
         má cho ăn tô hủ tiếu mì lớn, ngon hết biết, mà vẫn còn
         hoa mắt, đầu vẫn quay mòng mòng. 
  Tối hôm đó về, nửa khuya lên cơn sốt, tui ói hết
         tô mì ra gối. Mở mắt nhìn lên, thấy má tui đang chườm
         nước đá lên cái trán nóng sâm sấp của mình. 
          Sau nầy lớn lên mới biết là tui bị
         té nặng đến nỗi chấn thương đầu, chưa nứt sọ để
         đi chầu ông bà ông vải đã là may. Chắc ông Trời bắt
         tui phải sống trên cõi đời ô trọc nầy mà trả cho xong nợ
         tiền kiếp cho con vợ của tui sau nầy.
  Ôi!
         Nếu có kiếp sau, Diêm Vương hỏi: "Ê đầu thai trở
         về dương thế, chú mầy có muốn sống sướng như Tổng
         thống Mỹ Donald Trump tối ngày ăn cho no mập rồi đi nói dóc hay
         không?"
  "Dạ không! Chỉ
         xin Diêm Vương cho tui được tiếp tục làm con của má tui thế
         thôi!"
  
 
  Cầu
         Vàm Trư. Rạch Giá.
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
   
         
      
       Chiều cuối năm nhớ Mắm!
           
  Phú Tâm còn có tên là Phú
         Nổ hoặc Vũng Thơm là một xã đất giồng miệt Sóc Trăng
         trù phú, nơi người Tiều, người Khmer, người Việt đã
         và đang sống chan hòa với nhau hằng cả trăm năm.
  Vũng Thơm nổi tiếng với lạp xưởng và
         mè láo không những chỉ trong nước mà còn bán qua tới
         tận Hương Cảng.
  Độ ấy,
         đầu tháng Ba, năm 1975, Ban Mê Thuột thất thủ, xe đò hãng
         Phi Long chở đồng bào mình chạy giặc xuống tạm cư tại trường
         Trung học xã Phú Tâm, cách ngã ba An Trạch trên quốc lộ 4
         chừng 9, 10 cây số.
  Cũng tại trại
         tạm cư nầy, tui được may mắn đứng từ xa nhưng vẫn thấy
         mặt được một người anh hùng của QLVNCH là Thiếu tướng
         Nguyễn Khoa Nam, Tư lịnh Quân đoàn IV& quân Khu 4.
  Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam mặc đồ trận, dây
         ba chạc, đội nón sắt, đeo súng Colt 45 được Đại tá
         Liêu Quang Nghĩa, Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng Tiểu khu Ba Xuyên
         tháp tùng, đi ủy lạo đồng bào tỵ nạn CS.
  Khi Tướng Nam và Đại tá Nghĩa rời trại
         tạm cư lên xe jeep trở lại Sóc Trăng, tui lại bận túi bụi
         phụ tiếp các sư sải Khmer phát bánh mì, sữa hộp hiệu
         Kim Cương cho bà con mình xong thì tới phiên mình đói bụng.
          Dẫu chỉ là một giáo làng làng
         nhàng nhưng tui cũng được ông Trung úy Trưởng ban 5 Chi khu Kế
         Sách cho dựa hơi đi ăn ké thịt bò nhúng giấm chấm mắm
         bò hóc do một xì thẩu, thân hào, nhân sĩ ở chợ Phú
         Tâm thết đãi!
  Prahok chow là mắm
         bò hóc sống làm bằng cá trê trắng, sền sệt màu đất
         sét với sả, ớt vắt thêm nước chanh để làm nước
         chấm, được người Khmer dùng đãi khách quý đến
         nhà.
  Cầm đũa nhúng miếng thịt
         bò vào cái nồi nhỏ đựng dấm đang sôi, tui tính đưa
         ngay vô miệng vì đói bụng quá Trời rồi; thì ông Trung
         úy ngăn lại, kêu chấm vô cái nầy đã. Chưa thử lần
         nào, tui hơi ớn.
  Úy trời đất
         ơi! Nó ngon thấu trời đi. Ngon đến nỗi gần 48 năm rồi, đêm
         nay quê người, tui cũng còn thấy nó phau trong miệng!
  Do đó có một bậc thức giả vin vào
         câu nói: "Đến nhà qua chơi, có mắm ăn mắm có muối
         ăn muối, em đừng ngại!" là một cách nói khiêm cung, chứng
         tỏ lòng hiếu khách của người dân Lục Tỉnh Nam Kỳ.
          Giờ thì tui lại hiểu rằng: Có mắm
         ăn mắm, có muối ăn muối; một câu có hai vế đối nhau
         chan chát, tức là có món ngon cũng xin mời cầm đũa; mà
         chỉ muối hột cũng xin chớ có chối từ!
  Nghĩa là mời khách ăn mắm là quý lắm đó
         nhe. Mắm cũng chứng minh được miệt Lục Tỉnh Nam Kỳ, thiên nhiên
         giàu có hào phóng cho cá dưới sông hay trên đồng, trong
         lung, đìa, bào nhiều đến nỗi bà con cô bác mình ăn
         không hết mới làm mắm phải không nào?
  Như vậy xin đừng võ đoán là nghèo mới
         ăn mắm nhe quý anh!
  Úc nầy cũng
         vậy. Đến nhà ai, thấy nhà to chưa chắc họ đã giàu.
         Vì có thể nhà chưa trả xong. Chạy Mercedes, chưa chắc họ đã
         là giàu, vì tiền nợ xe có thể chưa trả hết.
  Muốn biết giàu hay nghèo chỉ cần mở cửa
         cái tủ lạnh ra... Nếu nó đầy nhóc; thì chắc chắn chủ
         nhà giàu rồi hè.
  Riêng nhà
         tui là độc nhứt vô nhị, là không giống ai. Tủ lạnh luôn
         đầy nhóc vì khi siêu thị giảm giá, em yêu ham rẻ, rinh kình
         kình về, chất đầy một tủ! Tiết kiệm được đồng
         nào hay đồng nấy mà.
  Xin cám
         ơn em yêu, người phụ nữ Việt Nam quá xá đảm đang; đã
         ghi thêm tên anh vào danh sách của những người Úc sắp bị
         bịnh béo phì!
  ***
          Muốn làm mắm, cá phải làm sạch,
         cho cá thật khô rồi mới muối, đựng trong mái vú hay khạp
         da bò! Xong gài bằng những tấm vỉ tre và dằn lên những cục
         đá xanh để ép con cá muối nằm sát lại. Muối từ hai
         đến ba tháng!
  Xong rang gạo lức
         cho chín vàng, xay nhuyễn ra làm thính, rắc vào cho mắm nó thơm.
          Cuối cùng là chao mắm. Đường chảy
         thắng kẹo lên, trộn đều vào làm cho vị mắm dịu lại.
          Sau vài tháng là mắm bắt đầu
         ăn được.
  Tùy theo loại cá,
         ta có mắm cá lóc, mắm cá sặt, mắm cá rô đồng,
         mắm cá trèn, mắm cá linh, mắm cá thác lác, mắm cá
         chốt...
  Mắm kho chỉ cần nửa ký
         lô mắm sặc, cho vô nồi nấu với hai lít nước lã để
         thịt con mắm rã ra. Lấy cái rây lược bỏ hết xương cá,
         nêm thêm bột ngọt, muối, đường gốc sả đâp hơi dập
         cột lại thành một nắm.
  Chờ
         nồi mắm sôi lên, cà tím cắt khúc dài chừng ba, bốn phân,
         chẻ đứng, thả vài khứa cá ba sa vào (cá ba sa là nhứt
         hạng), thêm vài lát thịt ba rọi xắt nhỏ,
  Nhắc nồi xuống rưới nước mỡ tỏi phi lên
         mặt.
  Nồi mắm thơm phức quyết
         liệt tấn công vào khứu giác ai mà không ứa nước miếng
         cho được chớ?
  Mùa gió chướng,
         sa mưa giông, người ơn ớn lạnh; khỏi cần aspirin, chỉ cần em
         yêu chơi cho một nồi mắm kho là giải cảm.
  Ông bà mình đã dạy: "Đói ăn rau! Đau
         uống thuốc!"
  Món mắm kho là
         tổng hợp các vị thuốc Trời cho như rau càng cua, rau đắng, cải
         trời, rau má, rau muống chẻ, rau diệu, rau mát, rau muống, rau ngổ, rau
         dền, cải trời; lá lốt, lá chùm ruột, lá vông nem, bông
         bí rợ, bông so đũa, bông lục bình, bông điên điển;
         đọt bầu, đọt bí rợ, đọt bí đao, đọt mướp,
         có đầy dẫy trong vườn hay ngoài ruộng.
  Nhưng có ba loại không thể nào thiếu cho được!
         Đó là rau ngổ, cọng bông súng và hẹ ruộng.
  Rau ngổ mọc dưới ao, ruộng, đìa, láng
         ngập xăm xắp nước ở Miền Tây mới có. Thân rỗng giống
         rau muống, lá nhỏ và dài giống lá rau răm nhưng có răng
         cưa xung quanh. Vị đắng nhẫn nhẫn, dai dai giòn giòn Khi ăn chỉ
         lấy phần cọng rau, tuốt bỏ hết lá đi.
  Ca dao cũng có câu: "Muốn ăn bông súng mắm kho.
         Thì vô Đồng Tháp ăn cho đã thèm!"
  Mắm kho không thể nào thiếu cọng bông súng cho
         được. Cọng bông súng khi tước vỏ rất giòn dễ gãy,
         dùng dao tước mỏng, rồi chỉ cần bẻ thành từng khúc.
          Cuối cùng là Hẹ. Hẹ có hai loại:
         Hẹ rẫy và hẹ ruộng.
  Hẹ rẫy
         lá dầy, bề ngang hẹp, màu xanh sẫm ăn với hủ tiếu hoặc
         mì hay hoành thánh của mấy chú Ba người Quảng.
  Còn hẹ ruộng lá mỏng, có gân trắng
         chính giữa mỏng, mềm, xanh nhàn nhạt như lá sả, xốp và
         giòn.
  Mùa nắng ruộng khô rang,
         nứt nẻ, không có cây cỏ gì sống được. Vậy mà
         mưa xuống, ruộng đầy nước, không cần gieo, không cần trồng
         gì hết, như lúa ma trên đồng nước nổi tới đâu
         nó đua tới đó, thì hẹ ruộng nói có em đây!
          Lội xuống ruộng, trầm mình dưới
         nước, thò tay tìm cái gốc hẹ mà lắc lắc vài cái
         cho đất nhão ra rồi nhổ lên cả bụi lẫn gốc rễ.
          Nhổ về, ngâm trong thau nước khoảng một
         giờ đồng hồ để rửa phèn và sình. Xong xếp ngay ngắn
         đầu theo đầu, đuôi theo đuôi trong cái rổ lớn cho ráo
         nước. Lấy kéo cắt bỏ phần rễ đi, cuộn nó lại cỡ
         ngón chưn cái, chấm với mắm kho, rồi bỏ vô miệng nhai rau ráu,
         vừa giòn tan, vừa mềm, vừa ngọt, vừa mát lạnh trong cổ họng,
         thiệt không có thứ rau nào có thể chiếm được ngôi
         bá chủ võ lâm trong các giống rau dùng ăn lẩu mắm.
          Bưng chén đầy rau, gắp thêm miếng
         cá ba sa chấm muối ớt, ngon nhứt phần ức có mỡ hoặc thịt
         hai bên má của cái đầu cá, gắp vài miếng thịt ba rọi,
         miếng cà tím, múc mắm kho chan ngập vào, ớt sừng trâu chín
         đỏ xắt miếng xéo xéo (cho miếng ớt được lớn) vừa
         nhai rau ráu vừa húp rồn rột.
  Ăn
         no mà không bao giờ sợ cái vòng số hai, tức cái bụng phình
         lên như cái trống chầu bao giờ. Một cách "diet" hiệu nghiệm
         của phụ nữ Việt Nam mình.
  Chính
         vì vậy từ trẻ tới xồn xồn tới già, dù ăn như xáng
         xúc mà phụ nữ chúng ta ai cũng đẹp bóng lẫn hình mà
         không cần đi hút mỡ bụng.
  Sau
         này, món lẩu mắm là mắm kho trong cái cù lao, đỏ rực
         than hồng! Món mắm kho luôn luôn sôi ục ục đã chễm chệ
         ngồi vào thực đơn nhà hàng ở cái đất Footscray nầy!
          Cá, tôm, mực, nghêu ướp gia vị,
         gắp nhúng vào mắm nhưng tui lại thấy không ngon. Vì đồ
         biển nhúng vào mắm cá đồng là trật chìa, là trái
         bản họng hết trơn; như ca sĩ chuyên xuống xề nhạc muồi mà
         buộc phải chơi nhịp chỏi của "Rock and Roll"'!
  ***
  Chiều cuối
         năm, gần Tết tới, lấy hai tuần lễ nghỉ thường niên vì
         cày suốt năm oải quá. Đi làm quen, ở nhà mà mấy thằng
         bạn nhậu, hình như tụi nó chết hết rồi sao mà không có
         ai kêu tui đó; nên cái mặt tui chảy xệ như cái bánh bao
         chiều; cứ trước sân anh thơ thẩn đăm đăm trông nhạn
         về!
  Em yêu thương quá; bèn
         chơi cho chàng một cái lẩu mắm để chàng nhậu với rượu
         đế, trong như mắt mèo của Nga, là rượu vodka.
  Vậy mà thằng Úc sát bên nhà, hửi hửi
         mùi mắm thơm nức mũi như vậy lại hỏi xỏ tui là: "Bộ
         nhà có người chết hả?" "Ờ có! Ông nội mầy!"
          Nghe nói vậy, nó bèn ôm mặt khóc
         hu hu... làm tui cũng hoảng. E mình xài xể nó quá nặng lời
         làm tan vỡ cái tình chòm xóm, ít khi có trên nước
         Úc nầy, với nó bấy nay.
  "Ờ!
         Anh nhắc, tui mới nhớ ông Nội tui chết trong niềm cô độc! Cả
         tháng mà hổng ai hay! Hu hu!"
  Tui hối
         hận, bèn an ủi nó rằng: "Ôi cái xã hội bây giờ
         tệ như vậy đó chú em ơi! Buồn mà chi!"
  "Anh nghe nói chú em mầy đang rắp ranh, bắn sẻ,
         ve vãn một em Việt Nam bán cá ở chợ Footscray thì phải?
          Nhưng chú em mầy chỉ khoái ăn cheese,
         (hôi mùi xà bông tắm), và cá lăn bột với khoai tây chiên
         mỗi bữa, lại không ngửi được mùi thơm của nồi mắm
         kho trên bếp thì anh thành thật khuyên chú em mầy hãy từ bỏ
         niềm hy vọng bấy nay là chiếm được trái tim em! Vì đó
         chỉ là ảo vọng mà thôi!"
  Thằng
         Úc nầy là thằng dại gái! Thấy con gái là mặt nó khờ
         căm thấy thương luôn.
  Nghe tui hù
         như vậy nó bèn xuống nước nhỏ: Bắt đầu từ ngày
         mai nó sẽ ráng tập. Hãy mua dùm nó trước hết là chai
         nước mắm hiệu ba con cá cơm cái đã.
  Từ từ nó sẽ ráng bịt lỗ mũi mà mần
         thêm cái món mắm kho!
  Bằng không,
         em Việt Nam nầy sẽ tuyệt tình ca vì tui không ăn được mắm
         kho! Tim tan vỡ làm sao sống; chỉ còn cách đâm đầu xuống
         dòng sông Maribyrnong mà chết! Anh hai ráng giúp em nhe! Thank you very much!
          Chiều cuối năm nhớ mắm!
   
  đoàn xuân thu
  melbourne.
    
 
      
      Chữ và Nghĩa!
   
  Bà con mình, già già cỡ tui, hồi
         xưa chắc đều biết các danh hài của sân khấu miền Nam mình
         như: hề râu Thanh Việt, hề nhựa Thanh Hoài, hề Tùng Lâm, hề
         Xuân Phát. Mấy danh hài nầy có cách diễn, cách giễu rất
         duyên và rất riêng. Không ai lẫn vào ai; không y chang, giống đồ
         hộp sản xuất hàng loạt danh hài như trong nước sau nầy.
          Riêng hề Xuân Phát còn là soạn
         giả cải lương nữa đó. Ðâu hồi ngàn chín trăm sáu
         mươi mấy gì đó Xuân Phát viết tuồng ‘Tình Chú
         Thoòng', diễn trên sân khấu Dạ Lý Hương của bầu Xuân.
         Hùng Cường, vai chú Thoòng, xuống vọng cổ, phát âm lơ
         lớ, hịt Ba Tàu. "Ai có răng vàng pể bạc pể đồng
         hồ hư pán hông?". Dễ tính như chú Ba... "Hà
         cái lầy xính xái, nó chọc mình mê gái Việt Nam, chổng
         khu làm bao nhiêu đưa cho em ăn hết (mà hổng làm vậy
         thì cách chi để đỉa đeo chân hạc cho được chớ?)
         Xuân Phát cười mình ‘dại gái' là viết đúng, chớ
         hổng có sai thì hà cái lầy cự cãi làm gì!
  Tuồng ăn khách quá xá, quà xa. Xu hào
         rủng rỉnh nên soạn giả Xuân Phát hăng hái soạn thêm tuồng
         ‘Tình Anh Bảy Chà' cũng na ná, chỉ chuyển từ chú Ba qua anh
         Bảy mà thôi. Nhưng lần nầy bị tổ trác (chắc ông quên
         cúng Tổ!) Anh Bảy Chà do kép Thành Ðược đóng (chắc
         ngầm đua với kép Hùng Cường); cũng ca vọng cổ, giọng lơ
         lớ hịt ‘Cà ri Chà'. Nhưng hội Ấn Kiều lại hổng chịu
         cách Xuân Phát chọc quê như vậy, làm mất mặt bầu cua cả
         đám Chà Và. Hăm đi thưa Xuân Phát ra ba tòa quan lớn. Rét
         quá! Xuân Phát đành viết thư dà lỗi tại tôi muôn
         phần!
  o O o
  Melbourne, thủ phủ đa văn hóa của tiểu bang Victoria, Úc Châu,
         có hà rầm Ấn Ðộ. Có đứa đội ‘turban', để
         râu rìa, nói: "Tui là Sikh chớ không phải Ấn Ðộ." Vậy
         Sikh ở đâu?  Nó nói ở gần Ấn Ðộ (He he!). Rồi Ấn
         Ðộ Bombay; nhưng cữ chữ ‘bom bay' nầy rồi, (ghê quá mà) bèn
         đổi thành Mumbai. (Ối cái nào cũng ‘bai' hết mà bày đặt
         đổi tới đổi lui chi cho nó mệt? Huỡn quá hè!)
  Sikh không ăn thịt, chỉ ăn rau. Ấn Ðộ,
         đạo Bà La Môn (Hindu), không ăn thịt bò. Ấn Ðộ, đạo
         Hồi, không ăn thịt heo. Người đạo Hồi trước khi giết trừu
         mần thịt luôn làm nghi thức; giống như bà con miền Tây mình
         trước khi cắt cổ gà, nấu cháo, xé phai, cũng lâm râm khấn
         vái cho ‘con gà' kiếp sau nó đầu thai... thành ‘con vịt'.
          Cái thịt đó gọi là ‘halah meat'.
         Không phải ‘halah meat' nhứt định không mua. Nên có Chú Ba từ
         đại lục gom được một mớ kha khá, chạy trốn Hoàng đế
         Tập Cận Bình qua định cư vùng Coburg, phía Bắc thủ phủ
         Melbourne. Nơi đây nhiều dân Thổ Nhĩ Kỳ (Turkey), Li Băng (Lebanon), toàn
         theo đạo Hồi, nên không ăn thịt heo; thịt mà chú Ba rất
         ‘hẩu xực', coi là ‘quốc nhục' (nhục là thịt chớ hổng
         phải nhục nhã đâu nhe bà con). Chú Ba nầy bèn mở cái
         tiệm bán thịt heo. Nhưng ế nhệ hè. Nhìn qua bên đường,
         thấy một tay Thổ Nhĩ Kỳ bán thịt không kịp hở tay hè. Nhìn
         lên bảng quảng cáo của nó chú Ba thấy đề ‘Halah Meat'.
          Sáng hôm sau, chú Ba khệ nệ khiêng
         cái bảng quảng cáo ‘Halah Pork' đặt chình ình trước cửa
         tiệm mình để cạnh tranh câu khách. Ðúng là ngu như heo!
           
  o O o
  Chữ và nghĩa nó quan trọng
         dường nào trong buôn bán, thương trường mà ngay cả trong
         chính trường cũng vậy. Mới đây nè tờ ‘Wall Street Journal'
         của Mỹ, vô tình hay cố ý chơi chữ, gọi Tổng thống Nga là "Vladimir
         Trump" (ám chỉ hai ông ‘thần thừ' nầy là bà con cật
         ruột, cùng họ với nhau)  Sau đó phải xin đính chính,
         do lỗi của thằng đánh máy viết lộn họ Putin với họ Trump.
         Có một chú Sam cũng rất thâm, biểu nhà báo là tên Tổng
         thống Mỹ nên viết nhầm là "Donald Putin" luôn đi.
          (Xin phụ đề Việt ngữ! ‘Putin' cắt
         thành hai âm ‘Pu' và ‘tin'; nếu phát âm theo kiểu Mỹ thì
         ‘pu' đồng âm với ‘poo' là tiếng lóng của chữ ‘phân';
         còn ‘tin' nghĩa là cái hộp thiếc. Do đó ‘poo' ‘tin' là
         hộp đựng cái gì thối lắm). Ai mà nói mấy thằng Yankees
         cạn sợt, không có óc hài hước, hổng biết chọc quê
         thâm thúy như người Anh là lầm to đó.
  o O o
  Tóm lại,
         nếu nhờ chữ nghĩa để kiếm sống, tui xin mấy nhà văn mình
         nên cẩn tắc để vô áy náy. Lạng quạng là bị phang
         hoài hè!
  Tác giả nhờ nhà
         phê bình, mới viết càng lúc càng ít rác. Viết văn,
         lựa chữ như đãi cát (trong bãi rác đời) để tìm
         những mảnh vàng nhỏ li ti hầu kết lại thành một đóa bông
         hồng vàng tươi thắm, dâng hiến cho người đọc.
  Ða số những nhà phê bình, cầm cân nẩy
         mực như một quan tòa chánh trực, công minh. Chẳng bao giờ phê
         bình tác phẩm mà lại lôi tác giả ra chửi cha, mắng mẹ
         họ bao giờ.
  Tui thường tôn kính
         một anh bạn văn như ngọn Thái sơn sừng sững, bởi kiến thức
         về miền Lục tỉnh quê mình, ổng chỉ chịu đứng hạng
         nhì, sau nhà văn Sơn Nam mà thôi.
  Tuy nhiên chỉ vì chữ ‘Chà Và' có một tay ăn nói
         cộc cằn, thô lỗ phạng ảnh thiếu điều lọi tay, hết muốn
         viết luôn.
  "Chà Và không
         phải là Ấn Ðộ; mà là người đến từ Java thuộc
         Nam Dương. "Viết vậy mà dám nhận vơ là giáo viên!"
          Thiệt là lời phê bình cà chớn,
         cà cháo và cà pháo. Miền Nam mình, xưa, dạy trung học được
         gọi là ‘giáo sư' chớ không phải ‘giáo viên' miền
         Bắc CS.
  Chữ ‘nhận vơ' người
         miền Nam hổng có xài; bà con mình dùng chữ ‘nhận ẩu';
         ai khoái chơi từ Hán Việt thì xài chữ ‘mạo danh'.
          Sau khi mất nước, các nhà văn miền
         Nam đều bị tụi nó đem đi nhốt, hoặc dè bỉu, chê bai
         hết ráo; chớ đâu phải riêng chỉ cá nhân tui!
  "Trước khi chê tui dốt, sao ‘giả' hổng
         chịu tra tự điển của Lê Văn Ðức và Lê Ngọc Trụ
         định nghĩa: người Chà ở cù lao Java (Nam Dương) đang sinh sống
         ở Việt Nam, nghĩa rộng chỉ chung người da đen, gốc Ấn Ðộ,
         Malaysia hay Indonesia tới sống ở Việt Nam!"
  Anh nói đúng đó! Ða phần người da ngăm ngăm,
         đến nước mình sinh sống là Ấn Ðộ.  Quê tui nè,
         Mỹ Tho nhỏ xíu hè, vậy mà anh chạy qua cầu quay về hướng
         Gò Công, gần chợ Cũ cũng thấy có cái nghĩa địa Ấn
         Kiều đó.
  Rồi còn người
         Chăm, tức người Chiêm Thành, con cháu của Chế Bồng Nga, sau khi
         bị Ðại Việt thôn tính, chạy tùm lum, tùm la qua Miên rồi
         về Châu Giang, Châu Ðốc. Người Việt gọi những người Chăm
         mất nước đó là ‘Chà Châu Giang'.
  Nếu có là buồn buồn chọc ghẹo nhau chơi cho vui; chớ
         không hề ác ý như: "Chà và, ma ní tí te. Cái
         bụng thè lè, con mắt ốc bươu" hoặc "Chà
         và ma ní tí te. Hàm răng trắng nhách, con [...] đen thùi". Những
         người Chà Và (Ấn, Chàm...) đó sống chan hòa với bà
         con người Việt từ miền Trung vào; bà con người Minh Hương,
         phản Thanh phục Minh thất bại, chạy qua; rồi bà con Khmer đã bao đời
         sống trên vùng Thủy Chân Lạp.
  Chỉ
         đến khi miền Nam sụp đổ, dưới sự áp bức của CS Bắc
         Việt, anh Bảy Chà chạy trước (vì còn giữ quốc tịch Anh
         hoặc Pháp). Rồi đến chú Ba bị đánh tư sản, mất nhà
         cửa cơ nghiệp. Sau rốt tới người Việt mình, vì mất tự
         do, cũng chạy luôn ra biển.
  o
         O o
  "Thôi bỏ qua đi Tám! Tui phục
         tài anh lắm. Dùng câu nào ra câu nấy, chữ nghĩa sáng trong!"
         Nhưng mới đây tui đọc chỉ vài câu (văn hay đâu nệ
         ngắn dài!) của một tác giả ‘nặc danh', thấy cách dùng
         chữ cũng hay quá xá.
  Tả cơn
         bão số 9, rớt ở Sài Gòn, ổng tường trình như vầy
         nè: "Ðường Kha Vạn Cân ngập tới chân. Ðường
         Huỳnh Thúc Kháng ngập tới háng. Ðường Khương Hữu Dụng
         ngập tới bụng. Ðường Trần Phú ngập tới vú. Ðường
         Phạm Văn Hai ngập tới vai. Ðường Nguyễn Thị Minh Khai ngập tới
         tai (Cha, ‘khai' dữ nghe vì lỗ tai gần cái lỗ mũi).  Ðường
         Cao Văn Lầu ngập tới đầu. Ðường Võ Thị Sáu ngập
         hết ráo..." (Nghĩa là ngập từ chân lên tới đầu).
          Tên đường toàn là ‘Vi- Xi' không
         hè! Mà còn hay hơn nữa! Ðường Trần Ðình Xu ngập tới
         [...] và đường Vân Ðồn ngập tới [...]
  Tác giả không chịu viết ra ba cái ‘chấm chấm'
         nầy mà ai cũng hiểu; không có người không hiểu. Thiệt hổng
         biết ổng muốn ăn gì để tui cúng... He he!
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne 
   
  
      
       
Lục lâm thảo khấu!
 
   
  Bảo Huân
   
  Tới Úc gần một phần tư thế kỷ, một phần ba của
         năm tháng đời người, (cũng lâu đó chớ), tui thấy có
         nhiều điểm tương đồng giữa dân Úc và bà con Lục
         tỉnh Nam kỳ của mình. 
  Bà con
         mình cũng như dân Úc vốn bị áp bức, phải bỏ xứ ra
         đi đến vùng đất xa xăm. Đất cũ đãi người mới,
         vừa làm vừa chơi cũng có ăn nên ‘hưởn' đâu mà
         lo cho nó ốm o, gầy mòn. 
  Kiếm
         cái bỏ vào mồm dễ dàng như thế ắt đưa đến cái
         tánh phè cánh nhạn. Lè phè từ tướng đi giọng nói,
         đến cách ăn chơi. Thấy ai lạch bạch như con vịt trên đường,
         thất tha thất thểu; nếu da trắng là Úc chánh tông; còn da
         vàng chắc chắn là bà con mình miền Lục tỉnh quê mình.
          Tánh giống nhau và suy nghĩ cũng không
         khác mấy. Cả Úc lẫn Việt đều đồng ý là xã
         hội cần cảnh sát thi hành pháp luật, để giữ gìn trật
         tự an ninh cho mình. Chớ hổng phải vô cái đồn công an rồi
         ra trên chiếc băng ca; rồi hòm gổ cài hoa như ở quê ta bây
         giờ.
  Tuy nhiên đối với cảnh
         sát, dân Úc rặt nó đâu có ngán, ăn hiếp nó đi
         thưa vì Úc rất ghét bất công (not fair).
  Trái lại, bà con mình thì tránh voi chẳng xấu
         mặt nào, cứ chín bỏ làm mười hoài hè. Trong sở làm
         bị thằng ‘boss' ăn hiếp một cách vô lý cũng nín khe; vì
         đấu tranh thì tránh đâu hay sợ bị trâu đánh. Cự nó
         sợ bể nồi cơm bất tử. Cứ tự an ủi: nó ăn hiếp mình
         như nó ăn hiếp thằng cha của nó vậy. Thế hệ thứ hai thì
         may ra mới ‘on bon phi nan' cái vụ nhịn là nhục nầy.
  Qua nước Úc nầy đây mình phải học
         cái hay của nó. Hổng làm trật là hổng sợ ai hết ráo
         kể cả cảnh sát. Bất kỳ ai quyền lực thế mấy cũng không
         được quyền ngồi xổm lên luật pháp bao giờ.
  Mà muốn hành xử cái quyền công dân
         chánh đáng của mình, người dân Úc cũng cam go, đấu
         tranh dữ lắm mới có, chớ hổng có cái vụ trên trời rớt
         xuống, dưới đất chui lên bao giờ.
  Phản kháng nhè nhẹ là dùng lời nói như câu chuyện
         dưới đây: "Vào sáng ngày Giáng Sinh, một tay ‘cớm',
         tức phú lít, tức thầy đội, tức cảnh sát Úc đang
         ngồi trên lưng ngựa, cạnh một cột đèn giao thông để
         chờ mấy đứa nào suốt tối hôm qua nhậu quá xá, say xỉn,
         liều mạng chạy ẩu qua, thầy đội sẽ gọi xe tuần tra đuổi
         theo mà ghi giấy phạt hoặc tước bằng lái cho nó tởn tới
         già; đừng đi nước mặn mà hà ăn chưn.
  Chờ hoài mà thấy hổng có xe nào chạy
         qua mà phạm luật cả! Chẳng qua mấy thằng tài xế láu cá
         nầy thấy cảnh sát đón đường là nó đã nhá
         đèn báo động cho những tài xế khác đang chạy ngược
         chiều né trước, cho dù hổng có bà con thân thích ruột
         thịt gì ráo. Chớ tiền phạt vài trăm đô chớ đâu
         có ít, rồi trừ 3 điểm trong bằng lái. Hết 10 điểm là
         phải đi học lại để lấy bằng! Hồ sơ án tích còn
         nằm chình ình ở đó, rất khó mua bảo hiểm xe cộ; nó
         tính mắc gấp đôi thiên hạ để cho mấy tay sáng say, chiềuxỉn,
         tối ôm chai mà ngủ hết còn dám nhậu xong, hà tiện tiền
         đi Uber, vác xe ra đường chạy nhong nhong.
  Ngồi trên lưng ngựa, hổng có gì làm mà gió hiu hiu
         thổi, buồn ngủ nên thầy đội bắt chuyện với một thằng
         nhóc tì Úc đang ngồi trên chiếc xe đạp mới cáu cạnh
         để chờ đèn chớp xanh dành cho bộ hành hoặc xe đạp
         băng qua lộ.
  "Ê nhóc! Chú
         mầy có chiếc xe đạp đẹp quá he! Có phải Santa Claus cho chú
         mầy hông vậy?" Thằng nhóc gật đầu: "Phải"
          Thầy đội tiếp lời: "Nè! Năm
         tới nhớ nhắc Santa gắn đèn sau cho chiếc xe đạp nhé!" Xong
         thầy đội biên một giấy phạt thằng nhóc 20 đô về lỗi
         vi phạm luật an toàn giao thông.
  Thằng
         nhỏ nhận giấy phạt xong rồi hỏi: "Thầy đội có con ngựa
         nầy đẹp quá hè. Có phải Santa Claus cho thầy đội phải không?"
         Nghe khen con ngựa mình đang cỡi đẹp nên thầy đội hểnh mũi,
         gật đầu: "Đúng vậy!" Thằng nhóc bèn tiếp lời:
         "Năm tới nhớ nhắc Santa đừng có để ‘con lừa' ngồi
         trên lưng ngựa nầy nữa nhé". "Bye! Merry Christmas" 
  Nói nào ngay thằng nhóc tì nầy chắc là
         Úc gốc Irish nên trong dòng máu luân lưu của nó đã thừa
         hưởng từ Ned Kelly, tay lục anh chị lục lâm thảo khấu; nhưng là
         một anh hùng trong cõi nhân gian Úc.
  Chuyện
         rằng: Năm 1861, dân số tiểu bang Victoria từ 80 ngàn, chỉ trong vòng
         10 năm, đã tăng lên gấp 10, tới 540 ngàn; vì mỏ vàng được
         phát hiện ở Ballarat và Bendigo. Thiên hạ đổ xô tới đi tìm
         vàng. ‘Gold Rush!"
  Ngày lui cui đi
         đào vàng, chiều về nhậu xỉn, giành gái, đánh lộn
         ì xèo. Số cảnh sát không đủ để giữ gìn an ninh trật
         tự.
  Tuyển thêm cảnh sát ngay tại
         chỗ hơi khó vì toàn là ‘convict', (tội phạm) đi đày
         không hè. Tư pháp lý lịch đen ngòm thì làm cảnh sát
         đâu có được. Vậy là phải về mẫu quốc, nhưng mấy
         tay cảnh sát tân tuyển từ bên Anh đa số theo đạo Tin Lành
         (Protestant) phân biệt đối xử với di dân Irish vốn theo đạo Thiên
         Chúa (Catholics)
  Do chạy trốn nạn đói
         do suy trầm kinh tế ở Ireland, nên qua đây đa số dân Irish nghèo.
         Mà đất canh tác tốt lại bị đám địa chủ dùng
         tiền bạc hối lộ, cấu kết với bọn chánh trị gia và bọn
         cảnh sát bất lương chiếm hết. 
  Bất công như vậy thì ắt có người đứng lên
         chống lại: đó băng đảng của Ned Kelly.
  Ned Kelly sanh năm 1854 tại Beveridge, một thị trấn nhỏ về
         hướng Bắc của Melbourne. Cha của Ned là John ‘Red' Kelly bị đi đày
         qua Úc vì tội ăn trộm heo. Mãn án, cha Ned cưới Ellen rồi lại
         đi ăn trộm ngựa của địa chủ. Red Kelly bị bắt, ở tù
         sáu tháng, ra tù bị bệnh chết ngắt.  
  Ned Kelly mới 16 tuổi cũng bị ở tù 3 năm khổ sai về
         tội trộm ngựa. (Đúng là con ơi nghe lấy lời cha. Một đêm
         trộm ngựa bằng ba năm làm). 
  Ra
         tù, Ned và em là Dan Kelly cùng hai bạn tù là Joseph Byrne and Steve Hart
         lập ra băng đảng Kelly.
  Ngày 15,
         tháng Tư, năm 1878, cảnh sát viên Fitzpatrick đến nhà Kelly để
         bắt Dan cũng về tội trộm ngựa. Ned chống lại, bắn Fitzpatrick trúng
         cổ tay rồi cả bốn trốn vào rừng. Cảnh sát bèn bắt mẹ
         của Ned là Ellen Kelly nhốt ba năm về tội giúp đỡ con mình. Thấy
         mẹ mình bị cảnh sát đối xử tàn tệ nên anh em nhà
         Kelly rất lấy làm căm hận.
  Ngày
         26, tháng Mười, 1878, thượng sĩ Kennedy và ba cảnh sát viên là
         McIntyre, Lonigan and Scanlon được phái đi truy lùng Ned và đồng bọn.
         Kết quả địch chẳng sướt một miếng da; phe ta ba đứa chầu
         tiên tổ. Chỉ còn tay cớm McIntyre sống sót.
  Cảnh sát Victoria ra lịnh cho băng Kelly nộp mình. (Giết
         ba cảnh sát thì ngu sao mà đầu thú).
  Vậy là băng Kelly bị đặt ra ngoài vòng pháp luật.
         Gặp là ‘phơ' ngay tại chỗ. Bắt sống xử tử ngay; khỏi đưa
         ra Tòa chi cho nó lâu lắc. Còn ai bắt được (dù sống hay
         chết) giao nạp cho cảnh sát sẽ được trọng thưởng. 
          Đêm 26, tháng Sáu, năm 1880, Joe Byrne and
         Dan Kelly bắn chết Aaron Sherritt, một đồng đảng cũ, giờ là mật
         báo viên cho cảnh sát. Cảnh sát từ Melbourne lên vây chặt lấy
         lữ quán Glenrowan, nơi băng đảng Kelly đang ẩn náu. 
  Trận đấu súng quyết liệt một mất một
         còn xảy ra. Joe Byrne bị bắn chết. Lữ quán bị cảnh sát đốt,
         Dan Kelly và Steve Hart bị chết cháy. 
  Ned
         Kelly mang giáp chống đạn chống trả quyết liệt nhưng bị bắn
         vào chân và bị bắt. Ngày 11, tháng Mười Một, năm 1880,
         lúc 10 giờ sáng, Ned Kelly bị treo cổ tại khám lớn Melbourne.
          Truyện, thi ca, tranh, nhạc, phim ảnh ca tụng một
         tên đầu lĩnh lục lâm thảo khấu cầm đầu băng đảng
         chuyên ăn trộm ngựa, cướp nhà băng, giết cảnh sát là
         một vị anh hùng trong cõi nhân gian Úc vì dám chống lại sự
         áp bức, bất công của bọn cầm quyền.
   
  ***
  Còn ở Lục tỉnh Nam kỳ nước ta, cũng có một
         băng đảng lục lâm thảo khấu, chuyên ăn cướp của người
         giàu chia cho người nghèo vào đầu thế kỷ 20. 
  Đầu lỉnh là Lê Văn Tín, quê gốc
         Cao Lãnh. Nhỏ ham luyện võ nghệ, bùa chú; lớn lên làm ăn
         cướp với biệt danh là Đơn Hùng Tín (sống cuối nhà
         Tùy bên Tàu hay giao du cùng bọn thảo khấu như Tần Thúc Bảo
         cũng chuyên đi ăn trộm ngựa).
  Giới
         giàu có sợ Tín, giới giang hồ đều nể mặt; vì tin là
         Tín có bùa ‘Thiên Thư bí quyết' Nhà văn Sơn Nam giải nghĩa: ‘Thiên
         Thư bí quyết' là sách dạy ảo thuật của một người
         đồng hội, đồng thuyền với Đơn Hùng Tín, tên là
         Giáo Phép. 
  Việc súng bắn không
         chết chỉ là kỷ xảo do đầu viên đạn bắn ra làm bằng
         sáp, còn đầu viên đạn trong miệng Đơn Hùng Tín nhả
         ra đã được ngậm từ trước. (Té ra Đơn Hùng Tín
         vừa có tài ăn cướp vừa có tài hát xiệc. 
 
         Một giai thoại Đơn Hùng Tín đi ăn
         cướp như vầy: "Hôm ấy thầy Cai (tổng) làm lễ vu qui cho con.
         Quan chức hội tề, điền chủ các làng tới chung vui. Cũng là
         dịp mấy bà khoe của, đeo vòng vàng đỏ tay.
  "Con ơi, tháng Chạp tới đây là ngày con được
         ghi vào sổ nhân duyên, trên cung đàn nhấn phím tơ loan đàn
         bản cầm sắt cho duyên hai con bền chắc... ". 
  Một chiếc ghe hầu cập bến. "Xin thầy Cai nhận cặp
         rượu sâm banh với hai gói trà Ô Long Kỳ Chưởng gọi là
         chút quà mọn".
  Chàng rể
         và cô dâu ra chào bà con hai họ và thân bằng quyến thuộc,
         để khách tặng bao thơ giúp vốn cho cặp vợ chồng trẻ ra riêng.
         Đúng vào lúc đó, Đơn Hùng Tín móc súng ra, là
         tất cả các bà đều riu ríu nộp hết cà rá, dây chuyền
         và tiền đi đám cưới. Tín ung dung từ biệt hai họ, nhổ
         sào chống ghe hầu đi mất!
  Cuối
         cùng bị đàn em phản bội, chỉ điểm, Đơn Hùng Tín
         bị Tây bắn chết trên sông Tiền, đoạn giữa Mỹ Tho và
         cù lao Rồng (cồn Tân Long bây giờ).
  Chiếc ghe lườn của Đơn Hùng Tín được học giả
         Vương Hồng Sển, theo lịnh Tây thuở đó, bán rất được
         giá. Nhưng bán hớ! Vì người trúng thầu biết Đơn Hùng
         Tín đã giấu vàng lá trong ghe. Thiệt là cốc mò cò
         xơi!
  Nguyên nhân Miệt Dưới -
         Miệt Vườn đều có bọn lục lâm thảo khấu vì luật
         pháp không công bằng, xã hội loạn lạc, trộm cướp ắt
         nổi lên như rươi. Xưa giờ cũng vậy!
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne 
 
________________________________________________________________________________ 
 
      
      Mùa  Xuân sao lại lạnh?!
           
   

  Bà con mình, dù lương hay giáo,
         cứ mỗi độ mùa Giáng Sinh về, đều nghe lời hát: "Đêm
         đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời. Chúa sinh ra đời nằm trong
         hang đá nơi máng lừa..."
  Nghĩa
         là Giáng Sinh mùa phải lạnh, tuyết rơi lã chã trắng trời;
         xe tuần lộc, tiếng lục lạ reo vui chở ông già Noel đi phát quà
         cho trẻ con, chạy băng băng trên những con đường, mặt lộ là
         băng giá.
  Nước Mỹ, thuộc bắc
         bán cầu, mùa đông, mùa Giáng Sinh về lạnh quéo, thở
         khói quanh mồm; Úc, thuộc nam bán cầu, mùa hè, mùa Giáng
         Sinh về nực muốn khùng, thở ra toàn hơi beer. Phải làm vài
         chai cho đã khát...
  Hồi xưa trước
         khi ai bao năm từng lê gót nơi quê người, tui cứ tưởng tượng
         là Giáng Sinh về mùa phải lạnh. 
  Lạnh mới nên thơ chớ. Để tìm chút ấm, mình ngồi
         xáp lại gần em yêu, tay cầm ly vang đỏ, tiếng lò sưởi chạy
         bằng ga kêu tí tách mà trời bên ngoài tuyết vẫn rơi rơi.
          Đó chỉ là tình mộng chớ mùa
         Giáng Sinh ở Úc nầy mới xáp lại gần em, để tình thương
         mến thương là em nạt: "Xê chút ra!Nực nội quá hè!"
         Nghe mà tan nát cái lòng... thòng!
  Tui
         có cái tật xấu là đêm nào lai rai vài ba sợi là lên
         facebook, gọi mấy thằng bạn cũ đang trên bước đường lưu
         lạc tận Hoa Kỳ để phá nó chơi.
  Cái lạ là cái tật xấu nầy mấy thằng bạn học,
         bạn lính của tui lại khoái mới chết. Tui gọi là nó trả
         lời ngay vì tụi nó cũng cô đơn, bị em yêu ‘cấm vận'
         y chang tui vậy đó. Mùa đông Hoa Kỳ lạnh thấu xương mà
         em lại không cho run run tìm hơi ấm... để đợi xuân về.  
          Tui có thằng bạn lính, đi HO, được
         một gia đình người Mỹ bảo trợ về gần Ngũ đại hồ,
         tiểu bang Minnesota, mà nó dịch ra tiếng Việt là ‘Mỹ nó sợ
         ta'. 
  Mỹ nó sợ ta hay không thì
         tao không biết nhưng tao sợ mùa đông nước Mỹ! Chu choa nó
         lạnh ác ôn luôn! Trên một vùng đất hoang vu đẹp tuyệt
         vời,  thác Minnehaha đóng băng nhưng tao không dám đến thưởng
         ngoạn vì ra ngoài trời, chỉ hơn nửa giờ, dù có áo ấm
         mấy lớp đi chăng nữa cũng có thể chết nghe em!
  Hồi năm 2017, Minnesota nhiệt độ xuống tới trừ 37
         độ C, phá kỷ lục cũ là trừ 32 độ vào năm 1924.
          Lạnh đến nỗi nước đang sôi trong
         chảo biến thành tuyết ngay khi được hất ra ngoài trời. Khi mình
         vắt sữa bò thì mình được cà rem. Khi mình vắt sữa
         trâu thì mình lại được chocolate. Rồi tạp chí khiêu dâm
         Playboy phải đình bản vì trời lạnh quá hổng em nào chịu
         cởi truồng hết trơn cho tụi mình coi hè!
  Nghe nó than như vậy, tui hỏi: "Sao mầy không chuyển về
         Little Saigon, tiểu bang California, một trời nắng ấm?"
  "Cũng muốn lắm chớ! Vì ngoài thời tiết Little
         Saigon quá đã mà mấy em Mít của mình bên ấy mặc ‘bikini'
         bán cà phê sữa, trông còn đã hơn nữa.
  Nhưng lực bất tòng tâm! tiền tao không có. Căn
         nhà 3 phòng ở Minnesota, trả hết nợ ngân hàng, sau nhiều năm
         vợ chồng cày bừa cật lực, chỉ giá có 250 ngàn đô
         Mỹ. Với số tiền đó vác về Cali, tao chỉ có thể mua được
         túp lều của chú Tom. 
  Tui lại
         hỏi: "Lạnh quá rồi làm sao sống cho được chớ? Nên nhớ
         mình là dân nhiệt đới, đến Mỹ từ miền Nam mưa nắng
         hai mùa. Mưa ở trần chạy nhong nhong ra đường tắm mưa cho mát;
         mùa nắng cũng ở trần mặc cái quần ‘xà lỏn' đeo tòng
         ten cái đồng hồ quả lắc, chỉ có cây kim giờ, đi khắp
         xóm. Em nào nhìn thấy cũng buột miệng xuýt xoa khen là ‘của
         quý'!
  Chân ướt chân ráo tới
         đây mình cũng học dân bản xứ cách mưu sinh thoát hiểm,
         chống lạnh để sống sót tới mùa xuân?
 Một là vợ
         nói gì thì mình nghe đó; sai gì thì mình làm ngay; đừng
         cù cưa, cù nhằn hẹn mai, hẹn mốt. Bị vợ đì sói trán
         cũng rán mà chịu vì em độc quyền cái lò sưởi 37
         độ rưởi. chạy bằng cơm. 
  Em
         giận lẫy là tối mình phải nằm chèo queo, buốt giá là
         nó héo queo hết ráo.
  Hai là
         coi người bản xứ chống lạnh như thế nào để mình bắt
         chước. 
  Hồi mới được gia
         đình người Mỹ bảo trợ tuốt lên cái xứ lạnh nầy
         đây, vợ chồng cứ nhủ lòng rán tồn tại một vài năm
         đầu rồi tính tới.
  Tao mua căn
         nhà của vợ chồng ông Mỹ già để có chỗ che bão tuyết
         mùa đông. Thì em yêu cản: "Đừng mua, mắc kẹt ở đây,
         lạnh chết!"
  Hai vợ chồng ông
         Mỹ già trấn an rằng: "Vợ chồng tao ở đây cả mấy chục
         năm, mấy chục mùa tuyết đổ cũng đâu có chết chóc
         thằng tây nào. Mua đi rồi vợ chồng ‘qua' sẽ truyền bí kiếp
         chống lạnh lại cho hai em mà! Đừng có lo!"
  Trả tiền xong xuôi, dọn vô nhà, mùa đông
         Minnesota đang tới bên thềm cửa. Bão tuyết ngoài trời; trong phòng
         lò sưởi bật tối đa mà tường vẫn thở ra hơi khói
         lạnh. Đun một chảo nước sôi tạt ra ngoài cửa để đi
         không trơn trợt; nước sôi trong chảo biến thành bông tuyết
         phất phới bay. 
  Vậy là bốc ‘phôn'
         lên hỏi vợ chồng ông chủ nhà cũ, bí quyết chống lạnh
         là gì?  Lão cười he he nghe rất đểu: "Ờ mỗi mùa
         lạnh về, khi đàn ngỗng trời kêu quang quác xuôi nam thì vợ
         chồng ‘qua', giống như ngỗng, bay về Florida đó chú em!"
          Bị Mỹ gài thế đành chịu trận;
         nhưng lâu rồi đời mình sẽ quen. Ông Trời rất công bằng.
         Thiệt cái nầy thì Trời bù lại cái kia. 
  Xứ lạnh mình ăn nhiều, da có lớp mở kha khá
         dầy; chớ hối còn kẹt trong nước, ốm o gầy mòn như con khỉ
         mắc phong; qua đây ai cũng thêm ít nhứt là chục ký. Lên
         cân, tốn tiền mua quần áo mới; nhưng an ủi một cái là
         da mặt mỡ màng, căng mộng! Em yêu gần 61 mà nhìn tưởng
         chừng 16; còn mình 64 nhìn tưởng chừng mới 46 thôi.
  "Năm rồi, tao về Sài Gòn, thăm bà già
         bị bệnh nặng Trời nóng ẩm quá, cỡi trần ngồi hóng gió
         trước hiên nhà, em bán vé số ngang qua mời anh Việt kiều mua
         dùm em một tấm vé số xổ liền. 
  Ngạc nhiên hỏi: "Sao em gái biết anh là Việt kiều mà
         không phải là Việt cộng?"  Em cười lỏn lẻn trả lời:
         "Việt cộng nó đen thùi lùi hè; còn Việt kiều nó
         trắng nỏn đó anh hai!".
  ***
          Thằng bạn lính nhân cơ hội nầy
         giảng cho tui thêm một bài về địa lý.  Nó nói hồi
         xưa mình đọc nhản thuốc lá Pall Mall của Mỹ là: "Phải
         anh là lính mời anh lên lầu!". Chí lớn gặp nhau, bên ni. Mỹ
         đọc tên Ngũ Đại Hồ "HOMES" (nhiều nhà"), tức là
         Huron, Ontario, Michigan, Erie và Superior. 
  (Ngũ
         là năm, đại là bự, hồ là cái hồ) là năm hồ
         nước ngọt lớn nhất thế giới, từ Hoa Kỳ ăn tuốt qua Canada
         
  Hoặc "She Made Harry
         Eat Onions ("Bà ấy bắt Harry phải ăn hành")
         tên 5 cái hồ, xếp từ tây sang đông.
  Các hồ, mùa hè giữ nhiệt, mùa đông sẽ làm
         bớt cái giá băng nhưng Ngũ Đại Hồ năm nào cũng băng
         giá.
  ***
  Bà con mình thường nói: Bên Mỹ chuyện gì cũng có
         thể xảy ra được hết ráo!" Quả có vậy!
  Nhân mùa Giáng Sinh lạnh bà con mình cũng
         nên đọc qua chơi mấy câu chuyện có thật nầy để ‘rút
         sợi dây kinh nghiệm'. 
  Mùa đông
         đường dẩn nước trong nhà thường bị đóng băng. Để
         có nước pha cà phê, uống cho ấm, chú em Mỹ bèn de xe lại
         gần cửa sổ đang mở để ống bô xịt khói vào nhà
         giúp tan băng.
  Kết quả tan băng đâu
         không thấy, chú em, vợ và ba đứa con được xe hồng thập
         tự chở vô nhà thương cứu cấp vì ngộ độc khí
         ‘carbon monoxide'.
  Rồi một buổi sáng
         mùa đông lạnh giá, không thể khởi động xe, George chẩn đoán
         xăng bị trong bình bị thành đá cục hết rồi. Nên chú
         em đem cái bình xăng chục lít dự trử trong nhà xe cũng bị
         đóng băng, đặt lên cái bếp ga để sưởi cho nó ấm,
         rồi đổ vô bình xăng xe. 
  Hậu
         quả cái bình nổ cái ‘bùm', văng tùm lum làm phỏng luôn
         cái mặt điển trai như diễn viên hài hải ngoại Hoài Linh
         (đang về kiếm ăn trong nước). 
  ***
          Mùa đông cũng là mùa Giáng Sinh,
         mùa vui... nhưng có chuyện vui muốn khóc.
  Vốn là một đứa con cá biệt, chú em không muốn
         đánh thức bố mẹ mình; vì sợ bị dũa te tua vì vi phạm
         lệnh giới nghiêm, cấm sau 9 giờ tối không được trốn đi
         chơi lễ Giáng Sinh cùng chúng bạn.
  Về nhà muộn, chú em lên ống khói tuột xuống để
         vào nhà; nhưng thân thể phì nộn, mập như con heo nên chú
         em mắc kẹt trong ống khói. Leo lên không được; tuột xuống
         không xong; chỉ còn cách chổng mông là bố ơi cứu con với.
          Lính cứu hỏa và cảnh sát từ
         thành phố Oak, tiểu bang Michigan, Hoa Kỳ, đến để giải cứu chú
         em ra khỏi ống khói; rồi xe hồng thập tự chở chú em thẳng vô
         nhà thương xức thuốc đỏ cho những vết xước, xức dầu
         cù là lên những vết tím bầm.
  Cái kinh nghiệm hơi hoảng hốt và đau đớn nầy đã
         dạy cho chú em một bài học là: Bao giờ cũng nên dùng cửa
         để vào nhà hơn là qua cái ống khói của lò sưởi.
          Chú em nầy phần số cũng còn may mắn
         lắm. Có tay chuyên nhập nha ăn trộm cũng làm y như thế, mắc
         kẹt trong ống khói, hổng ai hay. Mười năm sau, khi còn là một
         xác quắt queo vì bị xông khói người ta mới biết tại sao
         chú em hành nghề đạo chích nầy đột nhiên mất tích.
          Rồi hai ngày trước Giáng Sinh, Jimmy lái
         môt chiếc xe buýt nhỏ để chở 12 tù nhân đi điều trị
         bức xạ tại một bệnh viện gần đó.
  Giáng Sinh là ngày vui, nên tù nhân mời Jimmy một
         ly. Vì vậy, họ dừng lại ở quán rượu Rose và Crown, Ai cũng
         có một ly chúc mừng nhau Merry Christmas.
  Uống
         xong Jimmy đi ‘xì trum'. Xong ra, tất cả các tù nhân đã biến
         mất. Jimmy lái xe vòng vòng hơn nửa tiếng đồng hồ để
         kiếm mấy ngài bạn quý của mình. Nhưng bóng chim tăm cá.
         
  Làm gì bây giờ? Cái khó
         là nó ló cái khôn hè. Xưa giờ cũng vậy. Jimmy bèn dừng
         lại một trạm buýt nơi khách đang chờ xe để về nhà
         ăn mừng lễ Giáng Sinh.
  "Mại
         dô! Mại vô! Xe buýt miễn phí cho ai muốn về nhè nè. Nhưng
         chỉ đúng 12 chỗ thôi. Ai lẹ chân thì còn; chậm chân thì
         rán đợ!"
  Nghe vậy, 12 ông vội
         leo lên ngồi và Jimmy chở họ thẳng vô nhà tù. Xong đánh
         xe chuồn mất.
  Thật đáng ngạc
         nhiên, cái trò láu cá của tên tài xế nầy chỉ được
         phát hiện vào năm mới. 12 ông khi khổng khi không bị ở tù
         một cách lãng nhách hè.
  
 
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
         
      
       
Rạch Giá thời thơ ấu.
           
  Khác với các địa danh như
         Cần Thơ, Sóc Trăng, Bạc Liêu nguyên là từ tiếng Khmer, Rạch
         Giá là do ông bà mình đặt tên. Rạch là con sông nhỏ.
         Giá là cây giá.
  Con sông nhỏ
         gần ra biển, hai bờ có cây giá ken dầy. Rải rác vài cây
         giá khá to, lá xanh, khi về già chuyển sang màu đỏ chớ không
         đổi ra lá vàng. Rễ cây giá không to, chằng chịt quấn vào
         nhau theo vòng tròn, sóng đánh mạnh, gió thổi ù ù thì
         thân cây cứ lúc lắc qua phải, qua trái. Rễ không ăn chặt
         vào đất bùn như cây mắm, cây tràm, cây đước.
         Vùng đất đó gọi là Rạch Giá đấy thôi.
          Còn xa biển phía trong nầy là truông,
         đầy lau sậy. Chính vì thế mà "Anh đi Rạch Giá
         qua truông. Gió rung ngọn sậy ngồi buồn nhớ em!" Thời trước
         đất đai hoang vu, heo rừng khoái lau sậy non lắm. Heo rừng sống lâu
         năm, có hai cái răng nanh dài và nhọn hoắt, có thể chống
         lại cọp dữ. Từ Rạch Sỏi vào Rạch Giá mình gặp con rạch
         nhỏ, hai bên tràn lan dừa nước (cây của vùng nước lợ)
         bà con mình gọi là rạch Vàm Trư. (Trư là con heo đó ạ;
         nhưng là heo rừng). Tây tới cất cây cầu quay, cầu Vàm Trư.
         Ðể thuyền bè qua lại là nó thụt vô chớ không chổng
         đầu lên như cầu quay ở gần nhà lồng chợ Rạch Giá.
          Cầu quay gần nhà lồng chợ Rạch Giá
         bắc ngang sông Kiên, nối liền khu thị tứ với khu hành chánh.
         Sông Kiên là sông Cái Lớn bắt nguồn rạch Cái Lớn, quận
         Long Mỹ, tỉnh Chương Thiện, U Minh Thượng. Rạch Cái Lớn rộng
         dần thành sông khi vào xã Vĩnh Thắng, quận Gò Quao tỉnh Kiên
         Giang. Từ đây sông chảy theo hướng Tây-Bắc đổ ra biển
         tại tỉnh lỵ Rạch Giá. Sau này, đường bộ phát triển
         lấn át đường sông, cầu không còn quay nữa, thay bằng cầu
         bê tông cố định. Vì hai bên cầu, phía nhà lồng chợ
         Rạch Giá, năm 1919, Tây cất hai cái chợ cá, chợ cá đồng
         và chợ cá biển nên bà con mình gọi là cầu Chợ Cá.
          ***
  Ca
         dao về Rạch Giá có câu: "Chợ Sài Gòn cẩn đá.
         Chợ Rạch Giá cẩn ‘xi mon' / Giã em ở lại vuông tròn / Anh về
         xứ sở, không còn ra vô". ‘Xi mon' phát âm theo phương
         ngữ miền Trung chính là ‘xi măng' theo phương ngữ miền Nam. Anh
         vốn ở miền Trung, lang bạt vào vùng Rạch Giá, rồi trở lại
         quê nhà, bỏ lại em yêu, lòng đau như cắt. Vĩnh biệt tình
         ta, lời trăn trối!
  Ngoài ra Rạch
         Giá còn có người Khmer, người Hải Nam (bán cơm gà, cơm
         thố, ngon lắm. Hồi nhỏ, tui được ba má dẫn cho đi ăn chỉ
         một lần mà nhớ tới bây giờ. Nhớ cái bùi bùi của
         cơm do hạt gạo hấp trong thố, nhớ cái màu vàng ươm của
         miếng thịt gà bày ngay ngắn trên cái dĩa trẹt.) Rồi người
         Triều Châu, chuyên cần làm rẫy hoặc cuốc khoai trên những giồng
         đất gần biển.
 
                 
                    
 
           
           Cầu quay gần nhà lồng chợ Rạch Giá ngày xưa.
           
  Nhiều
         sắc dân chung đụng như vậy nên con gái Rạch Giá đẹp
         một cách não nùng."Tháng hai tháng ba anh đi chở cá /
         Không khá anh qua Rạch Giá chở khoai lang / Tìm người bạn ngọc
         thở than đôi lời / Biết làm sao lên đặng ông trời / Hỏi
         thăm duyên nợ đổi dời về đâu?
  Từ nhà lồng chợ Rạch Giá đi qua cầu Chợ Cá,
         băng ngang công trường Thủ tướng Thinh (1888-1946), là tới ngay trước
         cổng Ty Bưu Ðiện. Phía sau lưng Ty Bưu Ðiện, cách một con đường,
         là Ty Công An. Con đường nầy dẫn ra biển, chạy ngang Dinh Tỉnh
         trưởng có trồng mấy hàng sao. Chiều chiều những con cồng cộc,
         một loài chim bói cá, bay về rợp, đậu đen đầu trên
         những nhánh cây sao.
  Con đường
         phía bên phải Ty Bưu Ðiện chạy thẳng luôn sẽ tới bến
         xe đi Hà Tiên, chỉ lèo tèo vài chiếc xe đò nhỏ hiệu
         Renault. Trước khi VC dậy, có xe đò từ Sài Gòn chạy Rạch
         Giá tới thẳng Hà Tiên. Chạy luôn cả ban đêm vì đâu
         có giới nghiêm. Năm 1961, có lần VC phục kích đoàn công
         voa của lính Bảo An (Ðịa phương quân) qua khỏi cầu số Ba, làm
         chết một ông đại úy. Những ngày yên bình của chế
         độ Ðệ nhứt Việt Nam Cộng Hòa dưới sự lãnh đạo
         của Tổng thống Ngô Ðình Diệm sắp chấm dứt. Rạch Giá
         quê mình bắt đầu vào cơn binh lửa.
  ***
  Danh sĩ đất Rạch
         Giá Huỳnh Mẫn Ðạt đã từng làm câu đối: "Hỏa
         hồng Nhựt Tảo oanh thiên địa! Kiếm bạt Kiên Giang khấp quỷ
         thần!"
  Nhựt Tảo và Kiên
         Giang là địa danh ghi lại hai chiến công ‘kinh thiên động địa',
         lừng lẫy của ông Nguyễn Trung Trực. Ngày 10 tháng Chạp 1861, ông
         Nguyễn Trung Trực cùng nghĩa quân đốt cháy tàu L'Espérance (Hy
         Vọng), án ngữ nơi vàm Nhựt Tảo (nay thuộc xã An Nhựt Tân,
         huyện Tân Trụ, tỉnh Long An). Vào 4 giờ sáng ngày 16 tháng Sáu
         năm 1868, ông Nguyễn Trung Trực và nghĩa quân từ Tà Niên (nay
         là xã Vĩnh Hòa Hiệp, huyện Châu Thành, tỉnh Kiên Giang) được
         nội ứng giúp sức, đã đánh úp và chiếm được
         đồn Kiên Giang do Trung úy Sauterne chỉ huy. Có hai tên sĩ quan Pháp
         may mắn chạy thoát được ra ngoài, len lỏi trốn tới một xóm
         nhà thưa thớt, gặp cái tiệm bán hàng xén của người
         Tàu lai Khmer! (Mới hừng sáng, sao có hai thằng Tây hớt hải chạy
         đến, xin trốn vào nhà bếp. Ðành phải cho nó trốn!)
          Khi quân Pháp từ Sa Ðéc kéo xuống
         tái chiếm tỉnh lỵ, ông chủ tiệm tạp hóa đưa hai tên
         lính Pháp may mắn sống sót trở về; được Tây thưởng
         công, phong cho chức Cai tổng. Có chức có quyền, ông Cai tổng nầy
         xin Pháp cho mình trưng khẩn những phần đất tốt trong tỉnh, rồi
         cho tá điền mướn lại để thâu lúa ruộng, trở nên
         giàu có. Con cái qua Pháp du học; rồi đi luôn không về xứ
         nữa.
  Nghĩa quân làm chủ Rạch
         Giá được 3 ngày, quân Pháp phản công ác liệt, ông
         Nguyễn cùng nghĩa quân rút ra Phú Quốc. Ngày 19 tháng Chín
         1868, tên quan tư của Pháp chỉ huy 125 lính mã tà tấn công
         Hàm Ninh, Dương Ðông. Cuộc chiến diễn ra rất ác liệt, ông
         Nguyễn bị thương, sa vào tay giặc. Thực dân Pháp dụ hàng
         nhưng ông Nguyễn khẳng khái từ chối: "Bao giờ Tây nhổ
         hết cỏ nước Nam mới hết người Nam đánh Tây".
          Chưa đầy một tháng sau, ngày 27 tháng
         Mười 1868, giặc Pháp đem ông Nguyễn và một số nghĩa quân
         ra pháp trường, là một miếng đất trống, có cây da ở
         giữa, (tức công trường trước cổng Ty Bưu Ðiện sau nầy)
         để xử chém.
  "Sanh vi tướng,
         tử vi thần!" Ông Nguyễn linh thiêng lắm. Người dân kính phục
         người đã bỏ mình vì nước, lập đền thờ ông
         Nguyễn Trung Trực và bộ tướng là Phó cơ Nguyễn Hiền Ðiều
         (Rạch Giá có đường Phó Cơ Ðiều, học Sử tui không
         nghe nói đến, giờ mới biết), phó Lãnh binh Lâm Quang Ky, và
         các nghĩa quân đã bỏ mình vì nước.
  ***
  Hồi đó,
         chiều Thứ Bảy Tây hay có một đội kèn đồng thổi kèn
         ‘tò le' đi vòng vòng thị tứ. Có người cho rằng Tây
         cho thổi kèn để xua đuổi những oan hồn uổng tử, bởi lúc
         đánh chiếm lại đồn Rạch Giá nghĩa quân của mình chết
         khá nhiều nhưng không ai chôn cất vì thời xưa đất gần
         đồn là rừng rậm, dân cư gần như không có.
  Tui không nghĩ như vậy, vì những người
         quyết tử cho tổ quốc mến yêu thì đâu có phải là
         oan hồn uổng tử (?!). Những vị anh hùng vị quốc vong thân nầy
         tự quyết định đi vào chỗ chết để dân mình không
         phải sống đời nô lệ cho Tây.
  Mãi
         sau nầy, năm 1960, cứ mỗi chiều Thứ Bảy, tui vẫn còn thấy một
         tiểu đội kèn đồng của tiểu khu sắp hàng, vừa đi vừa
         thổi kèn, đánh trống. Ðầu hàng là một ông trưởng
         ban quân nhạc, đánh nhịp bằng cái thanh bằng đồng sáng
         choang, đầu nhọn có kết tua. Hàng kế là mấy ông thổi kèn
         ống. Rồi mấy ông đeo cái trống trước bụng, vỗ thùng
         thùng. Hàng cuối có ông mang cái kèn mà miệng nó to tổ
         nái. Tui nghĩ, nếu lỡ trời mưa ông chỉ cần quay ngược cái
         kèn, chụp lên đầu là không bị ướt. Ðó là nét
         đẹp về văn hóa, có từ thời Tây, thời VNCH mình vẫn
         còn giữ đó thôi!
  ***
          Sau 75, bà con mình lũ lượt bỏ phiếu
         bằng chân, ra biển. Số người vượt biển chắc thủ đô
         Sài Gòn là nhiều nhất, vì dân đông. Nhưng tính theo tỉ
         lệ trên số dân tui e rằng dân Rạch Giá (sát biển) sẽ đứng
         đầu bảng. 
  Ðêm cuối năm,
         quê người, tui chợ nhớ rạch Vàm Trư. Nhớ gần biển, nước
         chảy thao thao, lục bình trôi từng giề, riu ríu, đơm bông
         màu tím dợt, đẹp; nhưng mềm yếu, cắt đem chưng vào
         bình chừng mươi phút đà héo rũ.
  "Lênh đênh bèo nước biết về đâu?"
         Ðời tui vậy đó bà con ơi! Chỉ hai năm ở Rạch Giá rồi
         theo Ba tui đổi đi nơi khác, nhưng tình hoài hương, hình bóng
         cũ, con đường xưa - hơn 60 năm rồi mà cứ tưởng như
         mới hôm qua.
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne  
      
      ĐỌT CHOẠI!
 
Cần Thơ được xưng tụng là
         Tây Đô, vì cái thế đắc địa, nằm giữa miền Tây
         trù phú. Cần Thơ trai thanh gái lịch, có con vợ tui nữa đó
         nhe (lâu lâu cũng khen xạo em một tiếng, chỉ tối ngày ngợi ca
         mấy em khác thì em yêu của mình đổ quạu, lãng công, không
         cơm nước gì ráo thì báo! Nước sôi mì gói hoài
         chịu sao thấu?)
  Tuy nhiên so với Cần
         Thơ thì Rạch Giá không kém cạnh gì. Bên tám lạng đằng
         nửa cân. Cần Thơ ruộng phì nhiêu, vườn cây trái sum xuê;
         dòng sông Hậu mênh mông nhiều tôm cá thì Rạch Giá có
         biển rồi còn có cả rừng. 
  Rừng
         U Minh thượng; còn U Minh hạ ở miệt Cà Mau. U Minh được hiểu
         là mờ mờ, mù mịt như cõi u minh chốn địa ngục! Vì
         trên là rừng tràm, dưới là dừa nước, dưới nữa
         là cỏ lác, nên mặt trời ít khi rọi tới, mới chiều xuống
         đã thấy tối thui.  Xèo, rạch đi ngoằn ngoèo, đô bờ
         lá dừa nước gie ra um tùm. Muốn đi qua phải dùng rựa đốn
         vẹt hai bên. Vùng đất xa xôi, hoang sơ, khắc nghiệt, hiểm trở
         nhiều thú dữ, bệnh sốt rét, muỗi kêu như sáo thổi, đỉa
         lội lềnh tựa bánh canh.
  Những lưu
         dân ngày đó cùng đường mạt lộ, trốn thuế thân,
         những tá điền hoàn cảnh ngặt nghèo, vợ ốm con đau nhà
         ngập nước, không có lúa đong cho điền chủ hoặc người
         trốn nợ. 
  Rồi cũng có trai gái
         yêu nhau, mà môn không đăng; hộ không đối, nhà gái
         không chịu gả hoặc nhà trai không chịu cưới, hai đứa chỉ
         còn cách bỏ nhà, trốn vào rừng U Minh để giữ lời hải
         thệ sơn minh; sống đồng tịch đồng sàng, chết đồng quan
         đồng quách.
  Rừng U Minh với cơ
         man là kinh rạch. Đôi mình dắt díu nhau vô đây, trên chiếc
         xuồng ba lá, gồm có hai tấm ván be và một tấm ván đáy.
         Ôi cái xứ: chèo ghe sợ sấu cắn chưn. Xuống sông sợ đỉa,
         lên rừng sợ ma. Tới đây xứ sở lạ lùng. Chim kêu cũng
         sợ, cá vùng cũng ghê. 
  Ghê
         thiệt nhưng nẻo về đã khép đành rị mọ tìm đến
         chổ nào hơi cao ráo một chút để đôi ta che chòi mà
         ở. Vì chàng đi cho thiếp theo cùng. Đói no thiếp chịu lạnh
         lùng thiếp cam.
  Nói nghe bi thảm thiệt
         nhưng cái vụ đói là hổng có rồi. Những lưu dân cùng
         khốn đó chỉ cần khoét lõm ruộng chừng vài công, cấy
         lúa mùa chỉ sáu tháng là có gạo mặc sức ăn, nhưng
         không có dư để bán, vì rừng U Minh đất xấu, nhiễm
         phèn nặng một công trúng lắm chỉ 5, 3 giạ là cùng.
          Bù lại cá ục dưới rạch như
         nước cơm sôi, thò tay xuống mà vớt lên cả rổ. Tới
         mùa khô, nước cạn cá theo ra rút hết xuống mấy cái vũng,
         đìa, lung, bàu. Mấy con cá nầy, biết thân phận trước sau
         gì cũng lên bàn nhậu, nên thiệt là lịch sự, chúng gom
         về một chỗ vừa đông vui, vừa chờ bà con mình lội vô
         tát đìa bắt cá mà ăn Tết. 
  Cá nhiều ăn đến nỗi ăn không hết phải phơi khô,
         làm mắm ăn dần. Còn rắn, rùa, kỳ đà, heo rừng, ba ba nhiều
         vô số kể. Toàn là thứ đồ nhậu rất bắt nên bây
         giờ chúng leo vào đứng đầu bảng, chữ VC xài là đặc
         sản, trên cái thực đơn của những nhà hàng sang trọng nhứt
         trên Sài Gòn để phục vụ đám cán bộ tiền bạc
         thừa mứa do ăn cướp đất của dân. 
   
  *** 
  Em yêu hay cằn nhằn sao người viết rảnh rỗi một
         chút là tụ bè tụ đảng đi nhậu hoài hè không chịu
         ở nhà hú hí với em? Người cầm bút phải giao thiệp cho
         biết đó biết đây, biết chuyện nầy chuyện nọ mà viết
         bài; chớ ở nhà với vợ biết ngày nào khôn?
  Tuần rồi, thằng bạn mời đến nhà nhậu
         vì ông già vợ nó từ Miệt Thứ quê mình bay xuống chơi
         Miệt Dưới (Down Under).
  Ông già
         vợ nó bằng tuổi tui, làm tui lóng ngóng không biết xưng hô
         cho phải đạo? Kêu bằng anh thì sợ nó chê mình vô phép!
         Nó kêu bằng Tía mà mình kêu bằng anh; hổng lẽ mình
         cũng là Tía nó hay sao?  
  "Anh
         em mình cùng tuổi Mùi, con dê, thì anh em tuốt luốt đi hơi sức
         nào để ý tới thằng rễ đu đủ nầy càm ràm nầy
         nọ mất vui!"
   
  Sau ổng tự giới thiệu: "Út là
         thứ. Tên là Đọt, cái chồi non. Vợ thằng nầy, con gái tui
         tên là Choại. Hơi khó kêu hả? Nhưng tên Tía con tui có
         cái tích hết. 
  Tui là dân Miệt
         Thứ giáp với rừng U Minh thượng đây anh. Hồi xưa cách đây
         hơn 150 năm, ông sơ của tui là nghĩa quân theo ông Nguyễn Trung Trực
         đánh Tây.
  Sau ông Nguyễn bị
         Tây bắt xử trảm tại chợ Rạch Giá thì nghĩa quân tan vỡ.
         Để trốn sự truy nã của thực dân, ông sơ tui dông tuốt
         vào U Minh lập nghiệp giờ đã tới 4 đời. 
  Nghe bà con bên nầy gọi Úc là Miệt Dưới
         (Down Under) nghe hay quá. Tui e rằng chữ nầy do người tỵ nạn quê mình
         từ Miệt Thứ đem qua đó thôi.          
         
  Miệt là xứ, miền, một dãy
         đất. Như Miệt Trên (Bà Rịa, Vũng Tàu). Miệt Dưới: Rạch
         Giá, Cà Mau) nếu lấy cái đất Sài Gòn làm điểm
         đứng.
  Rồi Miệt Vườn là
         vùng cao ráo, có vườn cam, quýt trên đất phù sa mầu mỡ
         ở ven sông Tiền, sông Hậu như Sa Đéc, Vĩnh Long, Mỹ Tho, Cần
         Thơ. 
  Quê tui Miệt Thứ dài trên
         30km kể từ sông Cái Lớn tới An Minh, rộng chừng 15km tính từ
         bờ biển vào đất liền, giáp với rừng U Minh Thượng (Kiên
         Giang), cặp sông Cái Lớn, đổ ra vịnh Rạch Giá.
  Từ Cần Thơ muốn về Miệt Thứ qua Vị Thanh,
         Chương Thiện, theo quốc lộ 61 tới ngã ba Minh Lương, rẽ trái
         vô quốc lộ 63 để qua phà Tắc Cậu. 
  Hai là theo quốc lộ 91 qua Thốt Nốt đi Rạch Sỏi (Kiên
         Giang) tới ngã ba Minh Lương rẽ phải vô quốc lộ 63 qua phà Tắc
         Cậu. (Con rạch Cái Thia chảy dìa Tắc Cậu, con sáo qua sông con sáo
         đậu hiên nhà).
  Nghe anh Út Đọt
         cắt nghĩa rành rọt như vậy tui đoán mò nhưng trật lất:
         "Chắc hồi xưa anh Út là giáo sư Sử Địa hả?"
          Nghe tui nịnh khéo như vậy, ảnh hểnh
         mũi, lắc đầu: "Tui dốt mà anh! Đâu có học hành
         chữ nghĩa gì. Hồi nhỏ muốn đi học phải lặn lội qua tận
         Rạch Giá rồi về Cần Thơ ở trọ, cả năm mới về quê
         một lần, mà phải chèo ghe cả ngày mới tới. Nghe phát ớn.
         Mười người dốt hết chín, ban đêm phải đốt đèn
         dầu mù u mà học. Người biết chữ dạy người chưa biết
         chớ đâu có thầy cô dạy dỗ như bây giờ!"
          Tui không học nhưng Má tui thì có.
         Vì quê Ngoại của tui Miệt Vườn bên Cần Thơ mà. 
          Ông Ngoại tui mê đá gà, thua sạch
         bách, phải cầm cố rồi bán cả đất điền trả nợ
         cờ bạc. Xấu hổ với bà con lối xóm ông Ngoại tui bỏ xứ,
         dắt cả gia đình vô U Minh nầy làm lại cuộc đời.
          Tui đẹp trai như anh vậy là nhờ Má
         tui hồi xưa đẹp gái lắm. Mới16 tuổi mà đã có người
         đeo đuổi. Lúc Má tui theo ông bà Ngoại về U Minh nầy thì
         làm tan vỡ biết bao trái tim của mấy chàng trai xứ Miệt Vườn.
         "Sương khuya ướt đẫm giàn bầu. Bậu về Miệt Thứ bỏ
         sầu cho qua!"
  Miệt Thứ thời ấy
         xa xôi cách trở quá, cho nên con gái Miệt Vườn theo chồng về
         Miệt Thứ: "Đêm đêm ra đứng hàng ba. Trông về quê
         mẹ lệ sa buồn buồn".
  Thiên
         tình sử đẫm lệ ướt vạt áo bâu như vậy; mà nghe
         má tui kể Tía tui chỉ cười khè khè nói: "Ối chim
         trời cá nước, ai bắt được nấy ăn mà! Tui bắt được
         má nó rồi đâu có hưởn đâu mà ghen với mấy thằng
         không bắt được chớ!
  Má
         nó kể là muốn thử lòng tui coi có ghen hay không, vì ghen mới
         thiệt là yêu. Cái đó tui hổng có rảnh rồi hè. Con đàn
         cháu đống lủ khủ như vậy thì yêu quá xá quà xa
         rồi cần gì phải chứng minh chi nữa chớ! He he!"
  Tui đồng ý với Tía tui đó anh. Lời yêu chỉ
         chót lưỡi đầu môi thôi. Không quan trọng; hành động
         mới đáng kể.  Với lại Miệt Thứ mà trời sụp tối
         là muỗi vo ve như trấu; hai vợ chồng phải chui vào mùng mà
         đàm đạo. Kết quả là: Đứa thôi nôi đứa lôi
         đầy tháng là chứng minh hùng hồn nhứt cho tình yêu của
         đôi ta.
  Tui cũng tin là con người
         có cái số. Tình nghĩa phu thê cũng vậy thôi như con gái
         tui nè dân Miệt Thứ mà lấy chồng Miệt Dưới là do cái
         mục tìm bạn bốn phương của thằng rể tui đăng trên báo:
         "Muốn tìm vợ chân quê, là rau sạch không có phun thuốc
         trừ sâu!" Con gái tui, con "Choại' đáp ứng được
         cái tiêu chí nầy trăm phần trăm. 
  Mới đầu nó chê thằng chồng nó hơi già háp, chỉ
         nhỏ hơn Tía nó một tuổi. Tui giảng cho nó nghe: "Già thời
         già tóc già râu. Già hết ráo riêng cái cần câu không
         già... là được!"
  Phần
         con hổng nghe Ngọc Trinh, người đẹp Vĩnh Bình, chỉ yêu ông
         nào đáng tuổi ông Ngoại mình không đó sao? Ông Ngoại
         nhưng đừng xài tiền nội, mà xài tiền ngoại như đô
         la Mỹ hay đô la Úc là được hè.
  ***
  
Nhưng anh có biết tại sao
         con gái tui tên Choại, đọc hơi tréo bảng họng hay không? Tréo
         bảng họng thiệt như có ý nghĩa lắm đó. Choại mang cả
         một trời quê hương đó nhe anh!
  Sau mùa khô hạn, những cơn mưa đầu mùa bắt đầu
         rớt hột, mặt đất xâm xấp nước, cây cỏ mát mình
         là loại dây Choại rừng này bò vượt lên cao, bám vào
         thân cây tạo thành rừng bụi trong vùng ngập mặn U Minh. 
          Dây choại dùng để làm lạt, buộc
         lại cái kèo, đòn tay trong căn nhà tre, bện lộp, đăng, đó
         để bắt cá tôm. Còn đọt choại non, quắn tít nên còn
         gọi là rau tóc quăn, hơi chát, nhưng hậu ngọt. Ngắt đọt
         choại như hái rau, ăn sống chấm nước mắm giấm tỏi ớt,
         hoặc luộc chấm nước tương, chao, nước cá kho, nước thịt
         kho hay mắm nêm. Đọt choại xào xào thịt bò, thịt heo hay tôm
         tép, hoặc ăn kèm với cá thác lác, cá rô chiên, hoặc
         cá lóc nướng trui. 
  Tóm lại
         cây choại không bỏ gì hết ráo, xài hết từ đầu tới
         đít, cũng như con gái vùng Miệt Thứ quê tui nói chung và
         con Choại, con gái của tui nói riêng.
  Dứt
         câu, anh Út Đọt quay qua hỏi thằng rể, rằng: "Con đã
         thử đọt choại bấy lâu rồi có phải Tía nói đúng
         hay không?" 
  Xong, anh quay qua mời tui:
         "Nghe nói anh khoái rau sạch lắm mà. Về quê tui ăn rau choại
         mệt nghỉ!"
  Tui hứa: "Ờ
         hết VC, tui về Miệt Thứ quê anh để ăn đọt choại; mà
         "đọt choại" có hai cái nháy nháy lại càng khoái.
         He he!"
   
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne 
      
      Tình Mộng
   
  Năm 1948 Kim
         Dung tốt nghiệp Cử nhân Luật quốc tế tại Đại học Tô
         Châu, Thượng Hải. Làm phóng viên chuyên dịch tin, rồi viết
         chính luận cho báo. Một hôm có tác giả truyện kiếm hiệp
         đăng nhiều kỳ trên báo vì bất đồng về nhuận bút
         nên bỏ ngang. Chủ bút nhờ Kim Dung nhảy vô điền khuyết. Không
         ngờ nhờ vậy mà nổi tiếng.
  Danh
         vọng và giàu có của nhà văn Kim Dung chỉ là bề phải
         của tấm huy chương, còn bề trái cũng nhiều cay đắng. Nhứt
         là con đường tình ta đi của Kim Dung cũng gập ghềnh gãy khúc.
         Ông có tới ba đời vợ. (Mà thằng bạn nhậu của tui, cũng
         vốn có công phu thượng thừa nhờ luyện chưởng, cười khè
         khè phán rằng: đại hiệp Kim Dung ‘xài' vợ hơi bị hao.)
          Người vợ đầu, Ðỗ Dã Phân,
         một tiểu thơ khuê các. Cưới nhau năm 1948, Kim Dung chỉ chuyên tâm
         vào sự nghiệp viết lách, xao nhãng vợ trẻ. Hậu quả là
         ly hôn. Người vợ thứ hai, Chu Mai đã cùng Kim Dung đồng cam cộng
         khổ gầy dựng nên tờ Minh Báo, có ngày in tới 200 ngàn số.
         Họ có hai trai hai gái. Nhưng lần nầy do Kim Dung có thói trăng hoa,
         hậu quả là ly hôn. Chu Mai vẫn ở một mình và cuối đời
         ra đi trong cô độc. Kim Dung nói, "Tôi có lỗi với bà
         ấy! Tôi là một người chồng thất bại. Bà ấy qua đời,
         tôi rất đau lòng."  Người vợ thứ ba là Lâm
         Lạc Di, sanh năm 1953, năm ấy mới 16 tuổi nhỏ hơn Kim Dung 29 tuổi, là
         người rất hâm mộ tiểu thuyết võ hiệp của ông nên theo
         đại hiệp tới cuối đời.
   
          ***
  Có
         lần trả lời phỏng vấn của báo chí tại sao lại chọn nghiệp
         viết văn, thì Sơn Nam cười hè hè nói: "Tôi không
         đẹp trai như Chánh Tín để đi đóng phim, hay khỏe như
         Huỳnh Ðức để đi đá banh, nên đành đi viết văn
         vậy!"
  Giống như nhà văn
         Sơn Nam, Kim Dung có một ‘nhan sắc' của một người đàn ông
         không được đẹp trai nhưng hay khoái gái đẹp, minh tinh điện
         ảnh, trở lên không hè. Lúc say mê nữ diễn viên Hạ Mộng,
         Kim Dung cũng chưa có tiếng tăm gì nhiều, tất nhiên là nghèo.
         Nghèo thì ‘xơ' còn không có huống hồ chi tới ‘múi'.
         Nghĩa là không ‘xơ múi' được gì hết ráo. Hạ
         Mộng sanh ngày 16, Tháng Hai, năm 1933, nhỏ hơn Kim Dung gần 10 tuổi."Tây
         Thi đẹp như thế nào, chẳng ai từng trông thấy," Kim Dung
         nói. "Tôi nghĩ Tây Thi phải giống Hạ Mộng thì mới
         gọi là danh bất hư truyền."
  Kim
         Dung bỏ việc ở một tòa soạn báo để chuyển sang biên kịch,
         rồi làm đạo diễn, mời Hạ Mộng vào vai chánh phim mình
         làm để hy vọng còn vớt vát được chút gì chăng
         với người trong mộng. Nhưng tất cả những cố gắng đó
         chỉ là dã tràng xe cát biển đông-nhọc lòng mà chẳng
         nên công cán gì.
  Hạ Mộng
         năm 22 tuổi đang trên đỉnh cao màn bạc, có chồng giàu, một
         đại gia. Năm 1967, Hạ Mộng bỏ luôn nghề diễn xuất đang lên,
         theo chồng sang Canada định cư. Ngày đi ta đưa em qua con đò nầy,
         em chẳng bao giờ hứa đợi chờ nhau nên nhà văn vĩnh biệt tình
         mộng bằng một bài xã luận nhưng lại đầy chất thơ, mang
         tên ‘Giấc mộng Xuân của Hạ Mộng' đi liền hai ngày trên
         trang nhứt tờ Minh Báo (Kim Dung làm chủ biên).
   
 
Bảo Huân
  ***
  Trong làng văn
         nghệ của nước ta cũng biết bao nhà văn, nhà thơ, nhà nhạc
         muốn người ta mà người ta không muốn; đành vác ‘cù
         nèo' đi xuống đi lên. Như Y Vân (nghe vợ ông nói viết giùm
         cho Nguyễn Long; chớ ông xã nhà tui không có à nhe) vào thập
         niên 60 thế kỷ trước. "Thúy đã đi rồi. Những
         ngày băng giá không tiếng cười. Thúy đã đi rồi. Biết
         làm sao cho nhớ thương nguôi. Ðời em về đâu? Cho gió trăng
         sầu. Tìm em ở đâu? Ðường mây tìm dấu... Thúy quá
         vô tình. Ví dù em có hay dỗi hờn. Cũng vẫn hơn là bến
         tình anh lê gót cô đơn...".
  Hay Bùi Giáng, tình mộng với Kim Cương suốt 40 năm tới
         chết. Có người nói Bùi Giáng là nhà thơ điên. Ðiên
         mà biết làm thơ dê gái, mà lại là gái đẹp nữa
         thì khó thể tin được là Bùi Giáng bị điên thiệt
         (?!)
  Nghe các giai thoại đổ mồ hôi
         hột nầy tui phải gục gặc cái đầu, ngả nón mà thán
         phục! Dẫu không có học gồng; chỉ là dân chơi sợ gì
         mưa rơi, mấy nhà văn nghệ ‘Mít' nầy uống thuốc liều,
         si mê em rồi là bất cần thân thể, hổng ngán tay nào đang
         làm chồng em yêu hết ráo. Dám đem lời tỏ tình ‘trần
         trắng trợn' của mình lên đăng chình ình trang báo mà
         không sợ chồng em ghen quánh cho mà sặc máu!
  Kim Dung, (tui e) nhát gan hơn, hổng dám chịu chơi, chơi
         tới cùng mà chỉ dám bóng gió xa xôi, vẽ nên hình ảnh
         của người trong mộng qua những nhân vật trong tiểu thuyết của mình.
         Dẫu bị chê là nhát gan, nhưng lại hay vì hai lẽ. Một là
         con vợ nhà dẫu là sư tử Hà Ðông, ghen hết biết, cũng
         hổng biết nhân vật nữ trong truyện là đứa nào ngoài đời
         để bà đến xé quần, xé áo; cho em một trận tơi bời
         hoa với lá.
  (Yêu người mà
         làm liên lụy tới người thì mang tiếng nhà văn, vốn đầy
         trí tuệ, mà chi cho chúng nó khi!) Hai là mấy em ‘đèm đẹp'
         đọc xong rồi đi khoe cùng làng khắp xóm là ‘thằng chả',
         tay tác giả, lừng danh nức tiếng nầy, nhểu nước miếng là
         vì tui đó nhe.
  Có độc giả
         cho rằng những người đẹp như Hoàng Dung trong "Anh Hùng Xạ
         Ðiêu", Tiểu Long Nữ trong "Thần Ðiêu Ðại Hiệp" hay Vương
         Ngọc Yến trong "Thiên Long Bát Bộ" đều phảng phất hình
         ảnh của Hạ Mộng. Nhưng tui lại cho rằng Nhạc Linh San trong "Tiếu
         Ngạo Giang Hồ" mới chính là Hạ Mộng, vì "Tiếu Ngạo
         Giang Hồ" ra đời vào năm 1967 đến năm1969. Khoảng thời gian
         này Hạ Mộng bỏ Hong Kong giũ áo ra đi... làm trái tim nhà văn
         rướm máu.
  Ðây là một
         mối tình tay ba, tình tam giác, giữa Lệnh Hồ Xung, Lâm Bình Chi
         và người đẹp Nhạc Linh San. ‘San' mới đầu yêu ‘Xung'
         nhưng thấy ‘Chi' đẹp trai, con nhà giàu, đại gia (giống như
         chồng ngoài đời của Hạ Mộng) nên đá đít ‘Xung"
         mà quay qua yêu ‘Chi'. Tim và lòng tan nát, Kim Dung bèn trả thù
         bằng cách cho tình địch Lâm Bình Chi dẫn đao tự cung thành
         ‘Thái Giếng' để luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, mong làm bá
         chủ võ lâm. Lệnh Hồ Xung thất tình "Hoa Sơn, tùng vẫn
         bạc đầu. Lệnh Hồ còn đọc kinh cầu ngày xưa. Nhạc Linh
         San vẫn ơ thờ. Khúc ca Phúc Kiến ngây thơ giết người. Lệnh
         Hồ hỡi! Lệnh Hồ ơi! Kinh cầu còn đọc bao giờ mới thôi!"
          Tội nghiệp Chú Ba Lệnh Hồ Xung (hình
         ảnh của Kim Dung), muốn người ta người ta không muốn; mòn chục
         đôi giày đi xuống đi lên để tìm cách làm ‘bạn
         đời' tri âm, tri kỷ với Nhạc Linh San mà em hổng có chịu!
          Kim Dung hưởng đại thọ tới 94 tuổi.
         Mấy năm cuối đời bệnh hoạn rề rề. Văn hữu ghé thăm,
         đoán chừng nhà văn sẽ sống thêm vài tuần lễ nữa.
         Ai dè ngày 30 tháng Mười năm 2018 Kim Dung giũ áo ra đi với nụ
         cười còn nở trên môi. Tui đoán mò (nhưng dám trúng
         lắm đa) Kim Dung chọn chết vào ngày này vì cách đây hai
         năm, cũng chính ngày nầy tháng đó, người tình trong mộng
         của ông là diễn viên Hạ Mộng cũng ra đi.
  Năm 2014 đã già hết ráo rồi nhưng Hạ Mộng
         vẫn khăng khăng mình chỉ là người Kim Dung mộng thế thôi.
         "Chuyện Kim Dung và tôi chi bằng đừng nhắc lại."
          Ðại hiệp Kim Dung đành "Ðến
         đại náo chốn giang hồ một lần rồi lẳng lặng ra đi!" Sống
         đã lỡ không đồng tịch, đồng sàng; chết thì lỡ
         không đồng quan, đồng quách - như Lương Sơn Bá với Chúc
         Anh Ðài. Thôi không trúng được độc đắc thì trúng
         lô an ủi cũng được, bằng cách chờ tới cùng ngày, cùng
         tháng, dẫu khác tới 2 năm. Ðại hiệp Kim Dung mỉm cười mãn
         nguyện vĩnh quyết cõi giang hồ gió tanh mưa máu để:  "Cho
         dù người có biến thành tro bụi ta cũng sẽ nhận ra."
          "Rượt theo em tới cùng hè!" Thiệt
         là tình mộng.
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne
 
_________________________________________________________________________ 
           
 
      
      Thoi thóp miền
         Châu thổ!
   
   Sông Cửu Long, còn có tên là sông Lớn, sông Cái,
         bắt nguồn từ Tây Tạng, chảy qua Trung Quốc, Lào, Myanma, Thái Lan,
         Campuchia chuyên chở rất nhiều phù sa bồi đắp vùng châu thổ
         rồi đổ ra Biển Đông bằng chín cửa. Chính vì thế dòng
         sông mới có tên là Cửu Long, là chín con rồng,
  Bắt đầu từ Phnom Penh, sông Cửu Long chia thành
         hai nhánh: Tiền Giang, Hậu Giang là do lưu dân từ vùng ngũ Quãng
         vào đất mới, vào miền Tây (khoảng nửa cuối thế kỷ
         17), gặp con sông lớn đầu tiên gọi là Tiền Giang, sau đó
         gặp con sông lớn thứ hai gọi là Hậu Giang.
  Trên sông Tiền có 6 cửaː Tiểu, Đại, Ba Lai, Hàm
         Luông, Cổ Chiên và Cung Hầu, trên sông Hậu có 3 cửaː Định
         An, Ba Thắc và Tranh Đề.
  Cửa Ba
         Thắc, khoảng thập niên 1960, đã bị nhiều cồn cát ở cừa
         sông bồi lấp, chỉ còn là con rạch nhỏ mang tên sông Cồn
         Tròn có cửa nằm sâu bên trong cửa Tranh Đề, nên sông Hậu
         ngày nay chỉ còn hai cửa biển.
  Cái
         cửa thứ hai mới biến mất là cửa Ba Lai do bị hệ thống cống
         đập Ba Lai ngăn lại để ngọt hóa vùng ven biển của tỉnh
         Bến Tre.
  Vậy là Cửu Long chỉ cón
         là Thất Long, 7 cửa sông chính thông thuyền ra biển Đông.
          Bây giờ vùng châu thổ
         đồng bằng sông Cửa Long có khoảng 17 triệu người dân thân
         yêu của mình đang sinh sống. Vậy mà gần 2 triệu người dân
         phải đau lòng, nước mắt lưng tròng, đứt ruột tha hương,
         rời bỏ "vùng mật ngọt" với gạo trắng nước trong, dòng
         sông, ruộng đồng đầy tôm cá để tha phương cầu thực.
          Đàn ông thì đi làm thuê, làm
         mướn cho hãng xưởng Đài Loan, Nam Hàn ở tận Bình Dương.
         Phụ nữ trung niên phải đi Đài Loan qua tới cả Arab Saudi làm ‘osin'
         tức ở đợ.
  Còn phụ nữ
         trẻ có nhan sắc một chút thì phải để cho mấy Chú Chệt
         Đài Loan, Củ Sâm nắn bóp lựa chọn như lựa một con thú
         cưng về làm vợ.
  Thân phận
         người phụ nữ Việt nam bị bức hiếp, bạo hành; tiếng kêu
         cứu, khóc than cứ biến vào cõi hư vô.
  Ai đang bức tử dòng sông Cửu Long đã nuôi sống
         đồng bằng thân yêu của chúng ta bao đời nay?
  Thủ ác là Tàu Cộng và Việt Cộng, Lào
         Cộng và Miên Cộng. Tội ác hủy hoai môi trường sinh thái
         vùng hạ lưu sông Cửu Long trước hết là do Trung Cộng ngang nhiên
         xây con đập khổng lồ ở Vân Nam. Rồi nước Lào xây liên
         tiếp 9 con đập thủy điện để bán điện cho Thái Lan và
         Cambodia cũng xây hai đập.
  Hậu quả nhản tiền thấy liền trước mắt là đập
         thủy điện thay đổi dòng sông, dòng nước làm bà con
         mình ở miền Tây lãnh đủ. Mất nguồn cát phù sa mầu
         mở, bờ sông sạt lở, nhà dân đổ chìm xuống sông. Bờ
         biển thì cũng sạt lở, nước mặn tràn vào.
  Cái lẽ phải ở đây là dòng sông
         chảy qua nhiều nước. Không phải sông chảy qua nước Tàu rồi
         Tàu muốn làm gì thì làm.
  (Bài
         học lịch sử ngày xưa về nguồn nước đã cho biết Ông
         Thái Hữu Kiểm dựng chợ Trong bên cạnh rạch Ba Tri, giúp cho dân
         cư ở khu này có nơi làm ăn sinh sống. Khi đó có ông
         Xã Hạc ở chợ Ngoài chơi ép, đắp đập chặn không
         cho ghe thuyền từ sông Hàm Luông vào chợ Trong. Ông Kiểm bất
         bình, kiện lên Huyện, Huyện xử chợ Trong thua với lập luận: "Mỗi
         làng đều có quyền đắp đập trong địa phận làng
         mình".
  Ông già Ba Tri Thái Hữu
         Kiểm không chịu cái phán quyết bá láp nầy khăn gói đi
         bộ 1000 cây từ Ba Tri ra Huế để đưa đơn lên nhờ vua Minh
         Mạng phúc thẩm lại phán quyết bất công kia.
  Vua thụ lý rồi xử cho dẹp bỏ đập, vì rạch
         là rạch chung, đường giao thông chung của cả chợ Ngoài lẫn
         chợ Trong.
  Vậy thì các nước
         trên thượng lưu sông Cửu Long, đầu têu là Trung Cộng ỷ
         mình là nước lớn làm càn như vậy đâu có được,
         các nhà học giả về môi trường của nước mình phải
         ra Đại hội đồng Liên Hiệp quốc thưa nó mới được.
          Ăn thua thì chưa biết chắc nhưng ít
         nhứt để các nước khác thấy được cái dã tâm
         của Trung Cộng mà dè chừng.
   ***
  Cái gây
         hại cho vùng châu thổ sông Cửu Long do nước ngoài đã là
         kinh khủng; nhưng hậu quả kinh khiếp hơn lại chính là do chính
         những quan chức CS trong nước.
  Vịn
         vào công trình nghiên cứu khoa học (tào lao) ngọt hóa Bán
         đảo Cà Mau, bọn chúng đi mượn tiền nước ngoài về
         xây dựng cái hệ thống thủy lợi Cái Lớn - Cái Bé.
          Nghe thấy vậy, nên mấy hôm nay các nhà
         bảo vệ môi trường người Việt trong cũng như ngoài nước
         khẩn thiết lên tiếng báo động công luận, khuyên can bọn
         chúng ngừng lại nhưng hình như là đàn khảy tai trâu, nước
         đổ đầu vịt!
  ***
          Hồi CS Bắc Việt chiếm được miền
         Nam, CS Bắc Việt đã mang nguyên xi chương trình đắp đê
         ngăn lũ của sông Hồng ngoài Bắc vào áp dụng ở miền
         Nam
  Vùng trủng tứ giác Long Xuyên,
         cứ đắp đê, cứ chận nước lại để làm lúa ba
         mùa. Được cái nầy là mất cái kia. Lúa thì có
         nhiều thiệt nhưng đất thì ngày một cạn kiệt không còn
         mầu mở, vì làm gì có phù sa theo nước lụt mà bồi
         đắp như xưa giờ.
  Phải xài
         phân hóa học, thuốc trừ sâu...Tiền vốn nhiều, bán lúa
         giá chẳng bao nhiêu nên dân làm ruộng từ nghèo thành mạt.
          Rồi cả đống công trình được
         vẻ lên nào là: Công trình Quản Lộ-Phụng Hiệp, Cống đập
         Ba Lai. Bà con dân Bến Tre có câu thơ như một tiếng chửi thề:
         "Ba Lai là cái cửa mình. Trung ương đem lấp dân tình ngẩn
         ngơ!"
  Cái đập nầy chắn
         ngang cửa sông Ba Lai từ xã Thạnh Trị (Bình Đại) tới xã
         Tân Xuân (Ba Tri).
  CS đánh trống
         thổi kèn là để ngăn mặn, giữ ngọt cho 115,000 hecta đất,
         cấp nước ngọt sinh hoạt cho hơn 600 ngàn dân Bến Tre và Ba Tri,
         Giồng Trôm, Bình Đại, Châu Thành. Rồi phát triển giao thông
         thủy bộ và cải tạo môi trường sinh thái vân vân và
         vân vân...
  Hậu quả nhản tiền
         là: Sông Ba Lai ngừng chảy, vì biến sông Ba Lai thành hồ.
          Nói ngăn mặn từ biển tràn vô giờ
         dân Bến Tre phải sống với nước sông Ba Lai mặn hơn trước
         kia nhất là vào mùa khô, thiếu nước ngọt kinh niên, phải
         tới 100,000 đồng/mét khối mới có mà xài.
  Không có tiền mua nước ngọt là phải bơm từ
         những giếng ngầm, nguồn nước ngầm này cũng ngày một hạ
         thấp và có nơi cư dân đã phải khoan đến độ sâu
         80-120 mét làm đất sụt lún thấp nước mặn tràn vào
         nhiều hơn trước.
  Ngăn
         dòng nước thì sông ô nhiểm do rác rưởi, độc chất
         thuốc trừ sâu, thuốc diệt cỏ và phân bón hóa học tràn
         xuống tích tụ dày đặc, nước trong các sông rạch đổi
         sang màu đen, bốc mùi hôi thối.
  Các
         loài cá trắng của nước chảy, giờ trong nước tù đọng
         có nguy cơ chết ráo. Chỉ còn lại các loài cá đen nước
         tù của ao hồ như cá lóc, cá trê, cá rô phi. hủy diệt
         sinh cảnh và nguồn thủy sản nơi cửa sông và vùng ven biển.
          Các loại cây quen sống ở vùng nước
         lợ như cây dừa nước, hư hại và chết do vùng nước
         lợ bị ngọt hóa.
  Phía trong cống,
         thì chẳng còn nước lớn, nước ròng mỗi ngày, hoặc
         nước rong nước kém mỗi nửa tháng. Lục bình phát triển
         tràn lan kín cả mặt sông rạch ghe xuống hết đi luôn. Dân
         phải phun thuốc diệt cỏ trên lớp lục bình để còn thủy
         lộ mà đi lại khiến nước sông càng ô nhiễm thêm nữa.
          Mấy nhà khoa học nông nghiệp Việt Nam
         đã từng kêu gào là: trồng nhiều loại cây khác nhau chớ
         không hẳn là cây lúa. Nuôi nhiều loại con khác nhau chớ không
         hẳn là bắt com tôm ôm cây lúa rồi cả hai cùng chết. Vì
         con tôm cần độ mặn trên 4 phần ngàn, còn cây lúa dưới
         4 phần ngàn. Nước thải ruộng tôm làm chết lúa và nước
         thải ruộng lúa có nhiều thuốc sâu cũng làm chết tôm.
          Thế nên đừng đắp đập để
         ngăn mặn, lợ; vì nước mặn, lợ cũng có lợi cho dân miền
         ven biển. Đừng thế thiên hành đạo làm chuyện nghịch kỳ
         thiên nữa mấy cha nội!
  Xưa giờ
         người dân miền châu thổ, miền văn hóa sông nước, chưa
         có nha khí tượng, mà đã biết dự báo thời tiết,
         nắng mưa khá chính xác và hiệu quả.
  Chưa có nha Địa chất, nhưng đã biết chọn
         đúng loại cây trồng, không chỉ có cây lúa họ biết
         đa canh để giữ màu cho đất. Cứ một vụ lúa rồi cuốc
         khoai để đất sốp cho vụ mùa sau.
  Hối xưa vùng châu thổ năm nào cũng lụt. Đâu có
         nghe ai than khóc gì đâu; vì lụt rửa phèn cho đất, nước
         dân lên tiêu diệt mầm mống sâu gây bệnh rồi bồi đắp
         phù sa, một loại phân bón của thiên nhiên ăn đứt phân
         hóa học vốn làm chai đất.
  Không
         trồng được lúa mùa nước nổi được thì thủy
         sản: cá tôm dư sức bù qua. Mà còn bù rất sộp nữa!
          Nhưng tại sao Bộ Nông nghiệp
         và phát triển nông thôn của CS bộ dốt nát hay sao mà không
         biết cái thực tế rành rành ra đó.
  Họ biết chớ ban bệ tùm lum đầy đủ học vị
         cũng cùng mình tứ đầu tới đích.
  Biết nhưng vẫn vẻ ra cái đề án phải xây
         dựng hệ thống thủy lợi quy mô lớn, xây dựng cống đập
         ngăn mặn, đào kênh dẫn nước ngọt quí hiếm từ Sông
         Hậu xa tít để tiếp tục bắt dân trồng lúa, như Dự án
         SôngCái Lớn - Cái Bé.
  Được
         duyệt dự án thì họ mới có ăn, rồi đem chính mạng
         sống và kế sinh nhai người dân ra đánh bạc.
  Chữ rằng: Nhứt phá sơn lâm nhì đâm Hà
         Bá là phá rừng và hủy hoại dòng sông, tiêu diệt môi
         trường sống của dân là hai tội ác trời không dung đất
         cũng không tha.
  Bên mấy nước
         phương Tây dân chủ nầy đây, đâu có đứa nào
         dám gan cùng mình làm ẩu như vậy? Cái đảng ‘Xanh' chuyên
         bảo vệ môi trường nó sẽ đem mấy cha ra mà mần thịt.
          Ngẫm lại cuối cùng cái tàn hại
         của rừng, của sông, của biển quê mình là cũng do thể chế
         chánh phủ độc tài CS mà thôi.
  Nó làm cái nầy, dân cự nự kêu ngưng thì nó
         vẻ ra cái khác. Cái vòng lẩn quẩn nó không ngừng. Bỡi
         cái bản chất của chế độ XHCN là thối nát, tham nhũng, độc
         tài...Mà bản chất thì làm gì sửa cho được chớ.
          Nên Boris Yeltsin gần cả đời theo CS bên
         nước Nga nói "Cộng sản không thể nào sửa chữa,
         chúng phải bị đào thải" (Communists are incurable, they must be eradicated...).
          Dân mình không chấm dứt nó. Thì
         nó sẽ chấm dứt dân mình!
đoàn xuân
         thu
Melbourne 
 
_______________________________________________________________________________________________________________________ 
         
      
       
Quý hơn vàng cục!
           
  Mỏ khoáng sản Beta Hunt của Công
         ty RNC Minerals, Canada, nằm ở thị trấn Kambalda. thuộc Goldfield, Tây Úc. Tại
         mỏ vàng nầy, trung bình đào mỗi tấn đất đá lên,
         sàng lọc chỉ được 1gram vàng. Xưa giờ công ty nói trên
         đã đào được tổng cộng 680kg vàng. Nhưng mới đây
         xúc chỉ có một gàu, cách mặt đất 500 mét, công ty vô
         mánh được hai khối vàng nặng 95kg và 63kg trị giá khoảng11.5
         triệu đô Mỹ. Sau khi tinh luyện còn lại vàng ròng, khối đầu
         khoảng 2,300 lượng Tây (ounce), giá khoảng 3.8 triệu đô.  Khối
         thứ hai khoảng 1,600 lượng, giá khoảng 2.6 triệu đô la. Quá đã!
          RNC la rùm lên tin đào được vàng
         khủng, thế là giá cổ phiếu của công ty tăng gấp đôi.
         Ai nắm cổ phiếu nầy hổng cần phải trần ai lai khổ như những
         người thợ mỏ, chỉ ngủ một đêm sáng dậy là tài
         sản của mình tăng gấp đôi, một lời một. Nghe ham quá hè.
          Chánh phủ Úc đang nợ ngập đầu,
         nợ như chúa Chổm, cũng bớt rầu chút chút vì được
         chia 2.5% bất cứ khoáng sản nào mà RNC Minerals đào lên được.
         Rồi cũng vài bữa gần đây nhựt trình lại chạy một cái
         tin rất giựt gân giựt thịt là: một ông già Úc, đã
         về hưu, bỏ 8,000 đô mua cái máy dò kim loại hiệu Minelab GPZ
         7000, ở độ sâu chỉ 80cm, nghĩa là chưa tới một thước,
         đào được cục vàng hình na ná như cái bàn chân
         vịt, nặng 3.23kg,  lẫn trong đất sét. Ðem về tinh luyện lại
         thành vàng ròng được 2.11 kg, giá lên tới 110,000 đô Mỹ.
           
  Bảo Huân
   
  Nước Úc cũng dễ kiếm
         tiền quá chớ! Nghe phát ham hè. Tui tính hỏi thằng chả đào
         ở đâu để tui đi đào vàng với. Biết đâu đất
         cũ đãi người mới, cho tui kiếm được một cục vàng.
         Xin ông Trời đừng cho tui quá nhiều, chừng một tấn là tui vui,
         tui khoái rồi hè, không dám đòi hỏi gì hơn. Nhưng thằng
         cha nội nầy làm hiểm, giấu biệt chỗ nầy. ‘Giả' nói: "Ðó
         là bí mật kinh tế! Ngu sao chỉ?"
  Tuy nhiên, theo thiển ý thì vàng mình còn có thể hên
         mà đào được, chớ cái tình bạn với Úc ít có
         lắm, còn quý hiếm hơn nhiều. Kiếm được một thằng bạn
         Úc chơi được cũng khó như là đào đất trúng
         được cục vàng sa khoáng vậy! May mắn sao tui đã tìm được
         một đứa tri kỷ tri âm, tánh giống hịt tui hè, dẫu khác
         màu da và tiếng nói.
  Xưa bên
         Tàu, Tử Kỳ lúc đàn mà nghĩ đến sông thì Bá
         Nha nghe tiếng nước chảy. Tử Kỳ đàn nghĩ đến núi cao
         thì Bá Nha nghe có tiếng cây rừng xào xạc gió. Còn bây
         giờ thì tui tri âm tri kỷ với thằng Jack Daniel nầy (cái tên dễ
         nhớ vì cùng tên với rượu whiskey) vì khi nó nói ra là
         tui biết ngay là nó nói dóc. Ngược lại, khi tui nói ra là
         nó cũng biết ngay là tui xạo. Nhưng Jack Daniel là một người bạn
         rất thành thật. Thành thật ở chỗ luôn thú nhận là mình
         đang nói dóc đó nhe bồ!
  Tình
         bạn cao quý đó là ân sủng của ông Trời ban tặng suốt
         hơn ba mươi mấy năm kể từ ngày tui lon ton có cái quần xà
         lỏn đặt chưn lên cái đất Melbourne nầy đây.
  Tình láng giềng bên Úc nầy nó nhạt
         như nước ốc, nhưng cái tình chòm xóm của tui với Jack Daniel
         là ngoại lệ, vì nó đậm đà như hương cà phê
         Cappuccino pha theo kiểu Ý vậy.
  Ngày
         mới dọn tới, em yêu của tui bồng thằng cu mới đẻ được
         vài tháng trên tay, đêm lạ nhà, nó khóc quá chừng.
         
  Cá tánh dân Úc là rất
         khoái càm ràm, than phiền thiên hạ lắm. Vợ thằng Jack Daniel cũng
         không là ngoại lệ, hổng dám cằn nhằn ngay trước mặt tui
         mà kêu thằng chồng nó ‘còm len' (complain) mới được. Bị
         vợ kêu nên cực chẳng đã nó phải làm. Sáng ra nó
         hỏi: "Vợ chồng bồ có ngắt véo gì thằng nhỏ không
         mà sao nó khóc suốt cả đêm thế?"
  Tui cũng thông cảm, chắc tối qua thằng nhỏ tui khóc
         quá nên vợ chồng nó không ngủ được, lục đục suốt
         đêm, mệt chết, nên tôi giả lả: "Bồ làm ơn thông
         cảm giùm cho nó. Hãy thử đặt vào hoàn cảnh bi thảm của
         nó thì bồ cũng cư xử giống hệt vậy thôi hè! Mồm không
         có một cái răng, đầu không có một sợi tóc, chân
         yếu đến đứng không vững thì làm sao mà không khóc
         cho được chớ?"
  Rồi một
         hôm, vợ tui sai đi siêu thị mua đồ. Về, tui kéo hai túi nặng
         chình chịch nào tã, nào sữa cho con. Jack Daniel ló đầu qua hàng
         rào hỏi: "Chào bồ tèo! Làm gì mà vác hai cái
         túi bự xộn vậy?" (Cái thằng Úc nầy tò mò dữ
         nhe!)
  Tui bèn ‘nhát' nó:"Ờ
         tớ mới đi gặp chủ gánh xiếc xin phỏng vấn để tìm việc
         làm. Trong cái túi nầy chứa toàn là đá. Khi biểu diễn,
         tớ ném cục đá lên trời; khi cục đá rơi xuống, thay
         vì bắt bằng tay tớ đưa cái đầu ra hứng!"
 
         "Hay quá! Chắc bồ có nội công
         thâm hậu cỡ Bruce Lee?"
  "Lý
         Tiểu Long so với tớ chẳng ra cái thớ gì hết!"
  "À còn cái túi thứ hai?"
          "Ờ! Cái túi nầy, tớ dùng
         để đựng thuốc giảm đau đó chú em!"
   
  ***
          Nói nào ngay, xa hàng xóm người Việt
         trên St Albans cũng tiếc. Dọn xuống đây lối xóm đa phần là
         Úc nên em yêu của tui cũng hài lòng và hy vọng là tui sẽ
         ít tụ bè tụ đảng để nhậu (vì nhớ quê hương).
         Ai dè tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa- thằng Jack Daniel nầy nó nhậu
         còn quá cha tui nữa đó.
  Hồi
         tối qua nghe vợ chồng nhà nó dằn mâm xáng chén dữ lắm,
         thiếu điều quánh lộn nữa đó. Hỏi chuyện gì? "À
         con vợ nó đang ngủ nằm mơ cái gì đó buồn lắm cứ
         khóc rấm rứt hoài hè! Em ác mộng nằm mơ thấy một tay
         tỉ phú giàu nứt đố đổ vách, đi xe Ferrari, Made in Italy, đến
         bắt cóc, giựt em ra khỏi vòng tay của anh yêu." Nghe rất
         cảm động... đậy, Jack bảo: "Honey đừng buồn nữa! Ðó
         chỉ là giấc mơ thôi mà!"
  "Ðúng vậy! Vì đó chỉ là giấc mơ nên em mới
         buồn, mới khóc!"
  Nghe câu nói
         thiệt phũ phàng duyên kiếp ba sinh từ miệng của con vợ mình,
         Jack sầu đời, tự ái vặt, nên bỏ đi nhậu suốt cả đêm.
         Tới gần sáng mới ló đầu về thì gặp tui đang bắt chước
         Tây, dắt chó đi tập thể dục.
  "Ê Jack! Bỏ nhà đi nhậu suốt đêm không sợ con vợ
         mầy nó ‘bụp' hay sao?"
  "Làm
         gì nó dám! Cạn một chai Jack Daniel thì tớ là ông Trời! Bồ
         hổng tin hả dám cá thêm một chai Jack Daniel nữa hay không? Tui sẽ
         chứng minh cho bồ thấy!"
  Jack bèn
         dẫn tui quay lại quán rượu. Em phục vụ quầy rượu mới thấy
         mặt nó là kêu lên: "Ối Trời ơi! Ông lại đến
         nữa hả?"
  Sau nầy tui mới phát
         hiện Jack Daniel rượu chè be bét vì giận vợ nó thì ít
         mà vì sợ chết là nhiều. Vì thằng Bill là bạn thân của
         nó hồi tóc còn để chỏm, cùng chơi banh cà na luật Úc,
         vừa mới lên cơn nhồi máu cơ tim ngỏm củ từ khi tuổi chưa
         quá 70.
  Hình ảnh bạn hiền từ
         tấm bé bây giờ đột ngột bỏ ra đi làm Jack sa vào trầm
         cảm nặng. Ðêm ngủ ác mộng cứ lũ lượt kéo nhau về
         làm nó xanh xao hẳn.
  Jack tâm sự: "Tối
         qua tao lại thấy thằng Bill hiện về.Tao hỏi nó trên thiên đàng
         có vui hông, nó nói: ‘Thiên đàng thì cũng vui
         như nước Úc mình thôi. Muốn beer có beer; muốn whiskey cũng có
         whiskey. Muốn gì có nấy'"
  "Rồi
         trên thiên đường có bóng cà na luật Úc hay không?"
         "Sao không? Mà nè Jack ơi! Trong danh sách cầu thủ được ra
         sân ngày mai, từ đầu trận có tên bồ nữa đó."
          Thôi xin ông Trời đừng cho tui đào
         trúng cục vàng nào hết, chỉ xin đừng bắt thằng Jack Daniel đi
         mất thì tui biết nhậu với ai đây?!
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne 
   
            
 
      
      Bắt đầu tạ ơn nước
         Úc
   
  Có người nói: dân Việt mình có cái ngộ:
         Khi có giặc ngoại xâm là đoàn kết một lòng, như Hội
         Nghị Diên Hồng! "Toàn dân nghe chăng sơn hà nguy biến.
         Hận thù đằng đằng nên hòa hay chiến? Quyết chiến. Quyết
         chiến!"
  Còn đất nước
         không có họa xâm lăng, không có thù ngoài thì giờ tới
         giặc trong.
  Chắc mấy ông nầy ‘huỡn',
         buồn chán quá, bèn chiêu binh mãi mã, quay qua đánh lẫn nhau.
         Trước là đỡ cái buồn rầu; sau là để giành quyền
         lực làm vua một cõi.
  Dân ngu khu
         đen có người vốn hiếu hòa, ai khoái tối ngày kiếm chuyện
         đánh nhau lỗ đầu sứt trán thì cứ đánh; còn tui dắt
         vợ tui đi lánh vô vùng đất phương Nam để ta làm lại
         từ đầu.
  Vậy là "Tía
         em hừng đông đi cày bừa, má em hừng đông đi cày bừa.
         Tía em là một người nông dân má em cũng là người
         nông dân. Cùng sống trên đồng bao la"
  Xin đừng cho rằng ngày xưa đó: "Ðến
         đây gặp vịt cũng lùa; gặp gái cũng ghẹo gặp chùa cũng
         tu", là lưu dân không biết nghĩa nhơn. Mà trái lại,
         no ấm là nhờ Trời, Phật, Thánh, Thần phò hộ. Nên ông
         bà mình biểu lộ cái lòng biết ơn trời đất đó
         bằng cách trước sân nhà nào cũng có một bàn ông
         Thiên, tức là bàn thờ ông Trời.
  Bàn ông Thiên cao khoảng một thước tây, trên có đặt
         một tấm ván hình vuông, tượng trưng cho đất, mỗi cạnh
         khoảng 4 tấc, đủ để một bình cắm nhang hình tròn, tượng
         trưng cho Trời, và ba cái chung nhỏ; vẫn còn đủ chỗ cho một
         dĩa trái cây.
  Chập tối, ngày
         bàn giao cho đêm, là thời khắc linh thiêng để bà con mình
         thắp một cây nhang, khấn vái cầu Trời khẩn Phật cho quốc thái
         dân an, mưa thuận gió hòa, gia đình ai nấy đều mạnh giỏi...
         Ðó là một hình thức tạ ơn quanh năm suốt tháng của
         bà con vùng châu thổ sông Cửu Long chúng ta.
   
  Bảo Huân
  ***
  Bà con mình ai cũng
         biết: Nước Mỹ, lễ Tạ Ơn vào cuối tháng 11 và Giáng
         sinh vào cuối tháng Chạp là hai dịp lễ lớn.
  Rồi có người cũng nói: "Christmas thì
         ở Việt Nam còn biết, còn Thanksgiving ở Việt Nam không biết. Việt
         Nam mình không có ngày này, không có ngày tạ ơn trời
         đất như thế này."
  Có
         chớ! Chẳng phải cái bàn thiên là hình thức ông bà mình
         tạ ơn vùng đất mới đó sao?
  Người Mỹ, người Canada, khi xưa cũng là thuyền nhân, là
         người tỵ nạn vì bị bức hại về tôn giáo đến nỗi
         phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún để lưu vong.
  Sử chép rằng: Tháng Chín, năm 1620, tàu
         Mayflower gồm 121 người rời Âu Châu! Sau hai tháng vượt biển, ngày
         9, tháng Mười Một, tàu Mayflower cập bến Mỹ Châu.
  Sau mùa Ðông đầu tiên đó, lạnh
         giá đã quật ngã nhiều di dân. Trong số 102 người đến
         nơi bình an giờ đây chỉ còn 55 người sống sót.
          Mùa Thu năm 1621, vụ mùa đầu tiên
         thật sung túc, đủ lương thực sống suốt mùa Ðông cho đến
         vụ mùa năm sau. Nên một bữa tiệc linh đình kéo dài trong
         ba ngày, ba đêm được tổ chức để tạ ơn Thượng
         Ðế (Trời) và vùng đất mới. Hơn 90 thổ dân bản địa
         mang đến 5 con nai để xẻ thịt làm món nhậu chung vui.
  Lễ Tạ Ơn hằng năm, rơi vào ngày thứ
         Năm của tuần lễ thứ tư tháng Mười Một.
  Kỳ lễ kéo dài từ thứ Năm đến hết cuối
         tuần, tới 4 ngày, nên cả nước Mỹ lên xe, tàu, xe lửa hoặc
         máy bay, dọc ngang như mắc cửi để mọi người trong gia đình
         gặp lại nhau, dù ở xa cả ngàn cây số cũng về. Về để
         cùng nhau đi Nhà Thờ tạ ơn Thiên Chúa!
  Rồi cả gia đình về nhà cùng nhau ăn bữa tối.
         Trên bàn tiệc lễ Tạ Ơn, luôn luôn có bắp, khoai tây nghiền,
         các loại bánh ‘pie', rau, thịt heo muối, ngỗng hoặc vịt quay và
         dĩ nhiên không thể thiếu món gà tây đút lò để
         nhắc lại bốn chú gà tây rừng đã có mặt trong buổi
         lễ Tạ Ơn đầu tiên tại nước Mỹ.
  Gà tây được hân hạnh được hy sinh vì
         bao tử của người Mỹ; vì nó bự, mập thù lù như Mỹ,
         nhứt là cái bụng, nên chỉ cần một con là đủ cho cả
         nhà ăn cành hông, ăn tràn họng.
  Tuy nhiên mấy em mình, người Việt ở Mỹ, việc nấu nướng
         là nghề của nàng, cực khổ mấy em cũng chịu được, nếu
         anh yêu ăn ngon, nhậu vui là em cũng vui hè. Nên không làm biếng
         như Mỹ chỉ ra siêu thị mua một con gà tây béo mập, nhét
         tùm lum tùm la đủ thứ vào rồi đút lò cho nó gọn
         ...Thì mấy em ‘Mít' mình chọn gà hay vịt thay thế gà tây.
         Có em, (làm chủ năm, ba cái tiệm neo tiền bạc rổn rảng), chơi
         luôn cả tôm hùm cho nó ‘oách'!
  Mấy em quan niệm rằng cái hồn của lễ Tạ Ơn mới chánh.
         Còn ăn con gì, nấu món gì thì tùy khẩu vị của từng
         dân tộc, thấy ngon thì quất láng; chớ đâu nhứt thiết phải
         bo bo giữ truyền thống tiệc Tạ Ơn đầu tiên, Mỹ ăn gì
         thì mình phải ăn y hịt mới đặng (?!)
  Chính vì quan niệm phóng khoáng như vậy mà mấy
         con gà tây Mỹ nó thích mấy em ‘Mít' mình lắm đó.
         Gặp mấy em là nó kêu ‘cà lót, cà lót' rượt theo,
         rỉa mấy cọng lông chưn... để hàm ý biết ơn.
  Năm 2014, nước Mỹ nuôi tới 242 triệu con gà
         tây để ăn thịt trong lễ Tạ Ơn. Một cuộc thảm sát gà
         tây kinh hoàng cũng vì truyền thống. Nên ngày nầy còn gọi
         là ‘Turkey Day'!
  Ôi tui thấy con gà
         tây nằm trần truồng, chết trên bàn tiệc lễ Tạ Ơn mà
         cảm thấy quá mủi lòng! Chẳng qua cái tâm cảm sướt mướt
         của tui chịu ảnh hưởng của Tổng thống Abraham Lincoln. Người vốn
         từ tâm, san sẻ bớt tội lỗi của dân Mỹ mình vì giết
         gà tây nhiều quá xá, năm 1864, đã dùng quyền ân xá
         của Tổng thống để tha chết cho một con gà Tây.
  (Con gà nầy được ‘Tad', con trai ông, nuôi
         làm thú cưng; để buồn buồn nghe nó kêu ‘cà lót,
         cà lót' cho vui).
  Rồi từ đấy,
         năm nào Tổng thống Mỹ cũng phóng sinh, tha chết cho một con trong buổi
         lễ tại Tòa Bạch Ốc.
  Con gà
         nào may mắn sống sót, hên như trúng số Power Ball, được
         đưa tới vườn Bách Thú để sống tới già, rồi chết
         một cách tự nhiên, không phải bị cởi truồng, nằm tô hô
         trên bàn tiệc.
  ***
          Lễ gì Úc cũng có nhưng lễ Tạ
         Ơn thì tại sao không? Thì thằng bạn Úc cắt nghĩa (đâm
         xuồng bể) như vầy: "Ông bà cố của tao là ‘convict'
         (tội phạm) ăn cắp chỉ có chai rượu và khúc xúc xích
         nhậu cho vui thôi; mà bị bắt đi đày hàng ngàn dặm tới
         đây.
  Rồi leo lên bờ thì
         bị thổ dân vác boomerang rượt, phang thiếu điều lỗ
         đầu. Ðà điểu cả bầy rượt theo mổ lia mổ lịa; kangaroo
         rượt theo đá đau muốn tức thở; cá sấu chờ sẵn dưới
         sông, mới lui cui xuống rửa cẳng, là nó táp nghe cái ‘phập',
         hổng lẹ chưn nhảy ngược lên bờ là tiêu hết cả bộ
         đồ lòng.
  Thân phận tù đày,
         nước non ngàn dặm phải ra đi, đâu có ai ‘welcome' mình đâu,
         (hổng thấy người tầm trú nào bén mảng tới đây là
         bị điệu ra đảo Nauru, giữa Thái Bình Dương mà nhốt
         mút chỉ cà tha đó, thì tại sao phải tạ ơn chớ?)
          ***
  Bà
         con người Việt mình làm ơn không thèm nhớ nhưng chịu ơn
         chẳng hề quên. Là thân phận một người tỵ nạn đến
         nước người, giờ cũng sống được phẻ re như con bò
         kéo xe, (chớ còn mắc kẹt lại trong nước là tui đã chết
         ngắc lâu rồi).
  Ai giúp tui, dù
         ít dù nhiều, là tui phải tạ ơn chớ! Thế nên tui mạo muội
         đề nghị vầy nhe: Bà con mình trên toàn thế giới từ Âu
         qua Mỹ rồi xề xuống Miệt dưới, Úc Châu, cũng nên bắt
         đầu một truyền thống tạ ơn đất nuớc cho mình và con
         cháu mình tạm dung, nương náu, trùng với ngày lễ Tạ Ơn
         của Mỹ cho nó tiện.
  ‘Long weekend'
         nghỉ nhiều ngày, đoàn tụ gia đình, năm một lần, ăn
         nhậu cho tới bến, cho nó đã. Sau là gợi cho con cháu mình
         nhớ tại sao mình tới đây? Ðể giữ hoài cái hồn dân
         tộc, cái tình yêu nước, thương nòi; kẻo sắp nhỏ sau
         nầy lớn lên nó lạc, nó quên ráo thì thêm báo.
          Bà con nào ở Footscray, gần nhà tui, đồng
         ý xúm làm lễ Tạ Ơn nước Úc bắt đầu từ năm
         nay nhe! Nếu có ăn nhậu gì xôm tụ, vui vui, nhớ hú tui một tiếng!
         Tui vác cái miệng tới liền!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne.
   
          
      
      Bạn thời thơ ấu!
           
  Hồi
         xưa bên Tàu, và cả bên Việt Nam mình, nghề thuốc là một
         cái nghề cao quý, chỉ để cứu nhân độ thế. Bào chế
         cao đơn hoàn tán chẳng qua là phục vụ cho dân; nếu có
         tính tiền thì cũng chẳng là bao; chỉ đủ rau cháo qua ngày
         mà thôi. Như nhà thơ Nguyễn Ðình Chiểu của đất Ba Tri,
         Bến Tre vừa làm thơ, vừa bốc thuốc để chữa bịnh cho dân
         nghèo. Thực dân Pháp tính mưu chuộc, cấp tiền nhưng ông
         khẳng khái khước từ.
  Còn
         bây giờ trong chế độ CS là khác nhe. Làm nghề thuốc là
         để kiếm tiền, càng nhiều càng tốt ngay cả bất lương
         cũng được tuốt. Mới đây nè! Bên Trung Cộng, công ty Trường
         Xuân dám sản xuất ra 250 ngàn liều chích ngừa dỏm, bán cho
         con nít để bỏ túi tới 90 triệu đô Mỹ.
  Cái ‘y đức' thời CS nó đi ‘đứt' như
         vậy; nên phim Tàu ngày nay mới dám định nghĩa cái nghề
         thầy thuốc bên Tàu hồi xưa như vầy: Sau khi thua xiểng niểng trận
         Xích Bích dưới tay của quân Tôn Quyền và Lưu Bị, Tào
         Tháo phán rằng, "Làm tướng như làm thầy thuốc.
         Có thất bại mới tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm nhờ đó
         cuối cùng mới đưa đến thành công. Tỷ như làm thầy
         thuốc, thất bại nhiều lần, chữa cho người nào người nấy
         lăn ra chết mới tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm để trở thành
         thầy thuốc của nhân dân sau nầy!"
  Tào Tháo phán thiệt là bá láp. Ðem hai cái nghề
         khác nhau mà so sánh khập khiễng như vậy đâu có được
         nè. Làm tướng là dắt lính đi đánh nhau, là giết
         người hoặc bị người giết; nên mới có câu: "Nhứt
         tướng công thành vạn cốt khô!"
  Còn làm thầy thuốc là cứu người. Cứu không được
         là do bịnh nhân tới số rồi, vì thầy thuốc dẫu giỏi thế
         mấy, vẫn không phải là ông Trời. Tận nhân lực còn tri
         thiên mạng nữa chớ.
  Nên có
         chuyện rằng vợ Diêm Vương bị ấm đầu, sổ mũi. Thương
         vợ, Diêm Vương cho đòi quỷ sứ vào truyền lịnh:"Hãy
         lên trần thế, rước về cho ta một thầy lang thiệt giỏi để
         chữa bịnh cho phu nhân của ta." Quỷ sứ cầm đinh ba bước
         ra, sực nhớ điều gì đó bèn quay lại: "Tâu bệ
         hạ thầy lang trên trần thế nhiều vô số kể; chúng thần biết
         rước ai đây?"
  "Thì
         các ngươi bỏ tiền ra mua tờ báo, xem mục quảng cáo, thầy
         lang nào chữa bá bệnh, từ tiểu đường, ung thư, cao máu đều
         lành bịnh hết ráo thì rước xuống đây cho ta!"
          "Tâu bệ hạ! Tin vào quảng cáo
         không được đâu, vì đa số thầy lang đó là lang
         băm chuyên nói láo!"
  Sau một
         hồi chống tay lên cằm suy nghĩ, Diêm Vương phán rằng: "Ðến
         phòng mạch nào mà có ít oan hồn uổng tử khóc lóc
         đòi đền mạng thì rước thầy lang đó xuống đây
         ngay cho ta!"
  Bọn quỷ sứ đằng
         vân giá vũ bay lên trần thế rước ngay được một thầy
         lang đem vào triều bệ kiến. "Nè thầy lang kia! Quỷ sứ
         báo cho ta biết là trước phòng mạch của nhà ngươi chỉ
         có một oan hồn uổng tử khóc lóc đòi đền mạng; con
         số một nầy chứng tỏ tay nghề của thầy lang thiệt là cao diệu.
         Vậy chẳng hay xưa giờ thầy lang đã chữa hết có tất cả
         bao nhiêu bệnh nhân?"
  "Số
         bệnh nhân xưa giờ của thần chỉ có một người. Ông ta
         chỉ 62 tuổi thôi nhưng vì bị ‘virus lạ' tấn công nên thần
         không biết ‘con virus' lạ đó là con gì? Ðành phải bó
         tay thôi! Chỉ hy vọng rằng Hoàng hậu không bị nhiễm con ‘virus
         lạ'; chắc thần sẽ chữa hết. Cam đoan không hết không tính
         tiền!"
   
  ***
  Ðời mà!
         Mỗi người một phần số khác nhau, chuyện nghề nghiệp là
         do ông Trời ổng phân công đó thôi. Mình có muốn cũng
         không được.  Như khoái viết nhăng, viết cuội trên báo,
         coi đó là niềm vui. Nhưng ông Trời phán đó là nghề
         tay trái; còn nghề tay phải, phần số tui phải làm ‘cu li' mới
         có cơm mà ăn có rượu mà nhậu, nên tui đành chịu.
          Nhưng cũng nhờ viết báo mà một
         thằng bạn học cũ hồi Tiểu học Bàn Cờ, rồi Trung học Petrus
         Ký, giờ làm bác sĩ bên Úc nầy đây, mới tìm được
         ra tui sau cuộc biển dâu, trời sập năm 75 đó chớ.
  Nói nào ngay hồi còn nhỏ đi học tui cũng
         ngưỡng mộ ngành Y, muốn mình được làm bác sĩ chích
         đít mấy em... mà còn được trả tiền. Phần trộm nghe
         mấy người đẹp cỡ "Thanh Nga, Thanh Lan, Thanh Thúy, Thanh Tuyền"
         kháo nhau rằng: "Phi cao đẳng bất thành phu phụ". Phải
         cỡ bác sĩ trở lên mới rớ được cọng lông chưn của
         mấy em; chớ ‘phèn' như tui, đỉa mà đòi đeo chân hạc,
         là mấy em sẽ nói: "Thanh Kiu"!
  Do
         đó đắt mèo nhứt, gái đeo phủi không hết, là mấy
         thằng học Y khoa. Chưa ra trường là Bố Mẹ em đã đặt
         cọc cái ống chích của nó cho con gái họ xài tới mãn
         đời rồi hè!
  Tui rất muốn vậy,
         nhưng lực bất tòng tâm không cách chi mà đua cho lại tụi
         nó.
  Muốn làm bác sĩ là
         phải học Y Khoa. Mà muốn vào được trường Y thì thời
         Trung học phải giỏi Toán, Lý, Hóa, Vạn vật và Sinh ngữ. Nghĩa
         là môn nào nó cũng giỏi hết. Chính vì vậy mà hai kỳ
         Tú tài nó đều đậu Ưu hết ráo. Rồi phải đậu
         một kỳ thi tuyển 5000 đứa, vừa trai vừa gái, mà chỉ chọn
         được có 200. Một mình phải đá đít được 25
         đứa khác! Rồi phải học tới 6 năm dài lê thê, dài
         đăng đẳng; rồi nội trú một, hai năm trong bịnh viện mới
         dám khoe: "Tui là đốc tờ!'
  Rồi
         qua đây, nghe con cái của người Việt mình ra bác sĩ ào
         ào hè! Thấy nhiều như vậy đừng tưởng là dễ. Phải
         tốt nghiệp VCE (Tú tài) với hạng Ưu 99.95 điểm. Rồi phải
         đậu vào trường Y, học ròng rã 5 năm, thêm một, hai năm
         nội trú, thực tập ở các khoa, phòng khác nhau tại bịnh viện
         rồi gia nhập vào Hội đồng Y Khoa của tiểu bang mới được
         giấy phép hành nghề.
  Còn có
         bằng Cử nhân, muốn làm bác sĩ cũng phải học ròng rã
         tới 4 năm. Bác sĩ chuyên khoa còn học lâu hơn. Học phờ râu
         luôn, nếu có râu!
 
 
  Bảo Huân
  ***
  Ðang hăng
         tiết vịt, sùi bọt mép gây lộn với em yêu thì cái ‘mobile
         phone' Samsung 9 của tui nó rung lẩy bẩy, kêu ò í e. "Hello! Phải
         thằng ‘Ca' không?" (‘Ca' là cái bí danh của tui, do mấy
         thằng bạn quỷ sứ thời đi học nó đặt cho, đem ráp thêm
         vào cái tên, nói lái lại, nhằm chọc cho tui quê xệ chơi
         vậy mà!)
  À cái thằng nầy
         biết cả cái tên tục của tui, cái bí mật đời tư, mà
         ngay cả em yêu cũng không biết thì chắc chắn nó là một
         trong cái đám quỷ sứ phá nhà chay thuở đó rồi. "Ờ
         "Ca' đây! Ðại ca của mầy đây! Ðứa nào ở đầu
         dây vậy!"
  "Tao! Ðốc tờ
         Thí-ô đây! Là bạn học thời thơ ấu của mầy!" (Hồi
         xưa, nó tên Tèo nhưng qua đây chuyển ngữ, thêm chữ ‘h'
         vào, tiếng Việt mình đọc là Theo hay Thẹo, còn tiếng Úc
         đọc là Thí-ô)."Chiều nay thứ Sáu, cuối tuần, 6 giờ
         đóng cửa phòng mạch, mầy ra gặp tao."
  "Chi vậy? Tao đâu có bịnh hoạn gì mà cần
         đi gặp bác sĩ?"
  "Tao
         chỉ muốn mầy ra Footscray nầy đi nhậu chơi với tao thôi!"
          Hai đứa kéo nhau ra nhà hàng. Bác
         sĩ ‘Thí-ô' chơi sộp, kêu chai rượu đỏ Penfolds Bin 95 Grange
         Shiraz, đời 2013, giá tới 700 đô. Giở menu, gọi vài món nhắm,
         toàn là sơn hào hải vị như: tôm hùm xào mì, bào
         ngư sốt dầu hào, bò Kobe Nhựt Bản nướng vỉ. (Hèn chi bà
         con mình hay nói nghề bác sĩ bên Úc nầy đây được
         chánh phủ cấp cho cái máy in tiền, tên là Medicare).
  "Mầy làm bác sĩ giàu thiệt.""Giàu
         có gì? Chỉ đủ ăn thôi! Nhưng hôm nay để đãi bạn
         thời thơ ấu, tao chơi hơi sộp... để nhát mầy!"
          Cầm cái ly rượu đỏ lên, tui hỏi: "Sao
         tay tao run quá hè?" Thì nó hỏi lại: "Bộ mầy uống
         nhiều lắm hả?""Có vô miệng được giọt nào đâu.
         Ðổ ra ngoài hết trơn rồi!"
  Ðốc tờ ‘Thí-ô' bèn rót rượu ra chén cho tui, rồi
         nói: "Hồi xưa Lưu Linh hay uống rượu bằng chén, gọi
         là chén thù chén tạc!"
  "Như vậy tay tao run là bịnh gì?""Thì bịnh ghiền
         rượu chớ gì! Bịnh nầy không có chết ngay đâu. Ðừng
         lo. Nhưng trước sau rồi cũng chết, chết chắc! Nhưng mầy còn
         trẻ, mới 70, thì chết sớm làm gì? Ðể tao vẽ cho mầy một
         cái ‘plan' cai rượu."
  "Ờ,
         mà nghe nói chữa bệnh ghiền rượu rồi hay chết vì bệnh
         sơ gan lắm mà?!"
  "Với
         bác sĩ nào, tao không biết; nhưng tao chữa bệnh ghiền rượu
         nếu có chết là chết vì rượu chớ không có chết vì
         gan đâu mà mầy lo!"
   
          đoàn xuân thu
  melbourne 
   
         
      
      Tuổi hạc!
   
  
   
   Chắc bà con nào già
         ‘sêm sêm' như người viết, đang hưởng ‘bonus' (phần thưởng
         của cuộc đời); nghĩa là đã trên 60, tuổi ăn đáo
         tuế, đều biết bản "Những chuyến xe trong cuộc đời" của
         nhạc sĩ Hoài Linh, do ca sĩ Giáng Thu trình bày vào những năm
         1960.
  Nghe tiếng hát Giáng Thu và tiếng
         nhạc hòa theo y như tiếng xe ngựa lăn trên mặt đường đầy
         sỏi đá ‘chắc chắc bùm bum'!
  Nhạc sĩ Hoài Linh chia cuộc đời chỉ có 3 giai đoạn mà
         thôi, thay vì 4 là: sanh ra; lớn lên lấy vợ hoặc lấy chồng,
         (hoặc không, hay lấy rồi lại bỏ); rồi cúp bình thiếc, ngủm
         là xong. 
  Phần đầu, mới sanh ra,
         đi xe tài nhứt :"Chuyến xe đầu, đưa người từ lòng
         nôi vào tư thế chơi vơi. Tay không hành lý ngóng nhìn
         về tương lai. Ngỡ ngàng tiếng lên khóc cười, thay cho lời
         đầu tiên người nói ..."
  Còn
         nằm nôi, có quần thủng đít mặc là may quá xá rồi;
         nói chi đến hành lý va li đầy châu báu chớ. Khát sữa,
         đòi bú tí, khóc oe oe chớ có biết nói năng gì hè?
          Phần hai là lớn lên, đi làm kiếm
         tiền (hay không bằng hên, dở không bằng giỏi) lên đại gia,
         thành trọc phú, gáy te te như dế... lửa.
   "Tháng năm dài, vui buồn tuổi trầm vui, ngọt
         cay cũng mau quen. Xe lăn một chuyến cát bụi mòn chân đen. Sang giàu
         may mắn phút đầu. Hay nhịp độ gãy đôi ba cầu."
          Có tiền rồi phải có vợ cho nó
         xài ké với chớ. Xài một mình sao hết? Nên: "Xe hoa đưa
         người êm ấm tình nồng. Em anh nên đôi vợ chồng.  Se
         tơ hồng một duyên hai bóng"
  Nhưng
         giày dép còn có số; người ta cũng vậy thôi. Có đứa
         chỉ một xe đầu, chạy miết hè, một vợ thôi tới già.
         Nhưng có đứa ‘xài' vợ hơi hao nên ‘sắm' vợ mới
         hoài hè! Nên: "Duyên đưa, có người chỉ một xe đầu.
         Có người vài lần thương đau..." Nhưng có đứa
         nhứt định tử thủ tới giờ lên giàn hỏa. "Có người
         chẳng bao giờ đâu!"
  Coi vậy
         thời gian như bóng câu qua cửa sổ. vèo một cái là già
         tới nơi rồi. Tui cũng vậy: "Ủa mình mới cưới vợ hôm
         qua quá đã mà sao nay nhìn lại là con đầy đàn, cháu
         một đống!"
  Chuyện rằng:
         Một bé gái ngồi cạnh ông Nội mình trên một cái ghế
         salon trong phòng khách. Em thấy rõ những nếp nhăn hằn theo năm tháng
         trên khuôn mặt của ông Nội mình. Em lấy tay chà lên những
         nếp nhăn đó. Rồi sau đó chà lên chính khuôn mặt của
         mình. Có vẻ như bé gái hơi bối rối, hổng biết tại
         sao, nên hỏi: "Nội! Có phải ông Trời đã tạo ra Nội
         phải không?""Đúng vậy cháu cưng! Ông Trời đã tạo
         ra Nội một cũng rất lâu rồi!"
  "Có phải ông Trời đã tạo ra chính con?" "Đúng
         vậy cháu cưng! Ông Trời đã tạo ra con cách đây không
         lâu!"
  "À! Vậy là
         tay nghề của ông Trời tiến bộ vượt bực theo thời gian đó!
         Nội có đồng ý với nhận xét của con không?"
          Rồi cuối bản nhạc là cuối đời
         mình: "Sáng trưa chiều, khi tuổi đời nặng reo. Vòng tay cũng
         xuôi theo. Công danh ngày ấy giấc mộng tình hôm nay. Cũng về
         như chiếc lá gầy. Xe đơn lạnh tiễn ai trong này?"
          Vậy là "chắc chắc bùm bum" xong!
         Nên xin bà con đừng cày sâu cuốc bẩm làm gì nhiều, Sở
         Thuế nó ăn hết. Cày ‘vừa (dừa) đủ (đu đủ) xài
         (xoài)' thôi; để thời gian chơi nữa chớ. Làm việc kiếm tiền
         để sống; chớ đâu phải sống chỉ có cái mục tiêu
         duy nhứt là kiếm tiền?
   
          ***
  Trong bài
         Tống biệt, nhà thơ Tản Đà có viết: "Cái hạc bay
         lên vút tận trời! Trời đất từ đây xa cách mãi...Ngàn
         năm thơ thẩn bóng trăng chơi!" (Nhà thơ xứ Bắc gọi
         là cái hạc, còn trong Nam mình gọi là con hạc). 
  Bà con mình chắc ai cũng đã từng thấy
         con hạc trong tranh hay con hạc cao lêu khêu đứng trên lưng con rùa trong
         đình, chùa, miếu mạo. Mà ngay cả ở nhà, trên bộ lư
         đồng để thờ cúng gia tiên cũng có rùa và hạc,
          Rùa sống dai, sống rất lâu, già lão.
         Nhưng dù già bao lâu chăng nữa cũng có ngày rùa biến thành
         cánh hạc bay lên vút tận trời nghĩa là phải ngỏm củ từ.
          Vì thế cho nên tuổi già, mà chưa
         đi bán muối, râu dài tới rún, tóc bạc phơ, cầm cây
         phất trần (tức cây chổi lông gà) ve vẩy để đuổi ruồi
         cho có vẻ tiên phong đạo cốt là tuổi hạc.
  Có sanh có diệt là chuyện đương nhiên, không
         ai cãi lại được kể cả ông Bành Tổ.
  Đời mà sanh lão bệnh tử. (Nghe tới tử ai cũng
         sợ, kể cả tui, nên muốn được sống lâu. Nhưng muốn sống
         lâu thì phải già chớ sao! Hôm rồi nè, ra Footscray ngồi chễm
         chệ trên ghế cho ông bạn, thầy hù hớt tóc... Xem dung nhan đó
         bây giờ ra sao? Vì lâu nay cứ tưởng mình già. Soi gương
         mới biết quả là y chang! Mặt mày, mắt, môi đế xếp li ráo
         trọi hè. Muốn phủ định cái già chỉ còn cách đem
         cái bàn ủi ra ủi mới mong thẳng nếp.
  Rồi tóc chỗ hoa râm, chỗ bạc trắng phong trần. Tui thì
         không tìm cách dấu cái già đi; có sao để vậy người
         ơi! Vì quan niệm là già thì già tóc, già râu... Mặt
         già hết ráo cái cần câu không già... là OK ‘Salem'!
          Già đâu có tính theo năm tuổi
         mà phải căn theo cái tánh. Gặp ai, nhứt là những người
         em xuất sắc trong vai tì nữ, mình cứ mím chi cọp, mỉm miệng
         cười tình là mình còn trẻ chán. Cho dù mấy em tưởng
         tui có chút đỉnh về vấn đề tâm thần hay sao mà cười
         suốt hè? 
  Mấy em nói sau lưng gọi
         tui là: "Sugar Daddy' (Ông già hảo ngọt). 
  (Mấy em Mít mình tối ngày cứ nằm mơ Hoàng tử
         cùa lòng em không hè. Gái Úc nầy nó thực tế và thực
         dụng hơn nhiều: Em chán phải đi làm cực khổ để kiếm
         tiền nên giờ em đang nhận đơn cho chức danh ‘Sugar Daddy'. Mại dô!
         Mại dô!)
  Đừng có ỷ mình,
         sanh sau đẻ muộn, tuổi xuân còn hơ hớ, rồi dè bỉu tuổi
         già! Chớ nghĩ sâu, nghĩ xa... Thời điểm nào đó, ngày
         nào đó cũng tới, tới phiên mấy em cúp bình thiếc, đua
         nhau coi cái bộ ngực của em nào thòng tới rún trước?
          Cho nên có em đường thương đau
         đày ải nhân gian, em tính chết phứt cho rồi để con cháu
         được lãnh tiền bảo hiểm nhân thọ nên đi bác sĩ
         hỏi trái tim nằm ở đâu? Bác sĩ chỉ trên đầu ngực,
         phía bên trái. Về nhà, em móc cây súng ra, kê vào đó
         mà bóp cò nghe cái rầm. Hậu quả là em bị gãy cái
         chưn!. 
  Do đó em nào ngạo tui là
         già dịch, già khoái gặm cỏ non, (Cỏ chát răng đâu còn
         đủ cứng mà gặm hè?) thì xin cứ tự nhiên; vì tui học
         theo thi sĩ  Hồ Xuân Hương: 'Chơi xuân kẻo hết xuân đi.
         Cái già sồng sộc nó thì theo sau!"Còn xuân nên chơi
         kẻo trễ! mà đã hết xuân rồi, tuổi hạc rồi, còn chơi
         được thì tại sao không?
  Mà
         không phải cánh đàn ông tụi tui quan niệm phóng khoáng như
         thế đâu mà cánh phụ nữ, mấy em cũng quan niệm y vậy đó
         thôi.
  Nên có chuyện rằng: Em Sally
         đi làm ăn xa. Xong công chuyện em lái xe dọc xa lộ xuyên bang để
         từ Sydney trở lại Melbounre.
  Doc đường
         em thấy một cụ bà đang đi dọc theo con lộ. Đường xa lái
         xe một mình buồn... buồn ngủ; nên em cũng cần một người bạn
         đồng hành bèn ngừng xe lại quay kiếng xuống, hỏi: "Cụ
         ơi! Cụ có cần quá giang không?" Bà cụ không trả lời
         gì ngoài cái gật đầu. 
  Cửa
         mở, cụ bà lên xe ngồi gần Sally. Suốt một đoạn đường
         dài, bà cụ chỉ im lặng nhìn quanh quất mà không nói gì.
         Có thể là bà cụ đang mang trong lòng cả một trời tâm
         sự u uất hổng biết tỏ cùng ai chăng?
  Cuối cùng sau khi đưa đôi mắt kèm nhèm, sau cặp
         kính lão, nhìn quanh, bà cụ dừng lại cái túi giấy màu
         nâu đặt kế bên Sally, rồi hỏi: "Trong cái túi nầy con
         gái đựng cái gì?"
  "À
         chai rượu! Con mua nó về làm quà cho ông xã của con" Bà
         cụ im lặng một lát rồi nói: "Con gái biết mua quà cho chồng
         lắm đó!"
  Nghe tui kể, thằng
         bạn nhậu của tui lắc đầu quầy, bĩu môi chê: "Chuyện chỉ
         có vậy ai mà cười cho được chớ?" Té ra cu cậu không
         có óc hài hước, lẫn trí thông mình! Nhưng cứ mở
         miệng ra, không suy nghĩ tận tường mà hay chê người khác
         để chứng tỏ mình khôn!
  Tui
         buộc lòng phải phụ đề Việt ngữ. Chớ một câu chuyện
         đùa không cần phải cắt nghĩa gì thêm. Cắt nghĩa thêm
         nó mất cái hay!
  Vợ đi xa về
         mua quà cho chồng đó là chuyện rất bình thưòng. Nhưng
         tại sao lại mua chai rượu? Đó đó! Cái hay nằm ở chỗ
         đó. Vì chữ có câu rằng: "Một là rượu lúc
         ngà ngà. Hai là là những lúc đi xa mới về!"
          Bà cụ là người đã kinh nghiệm
         cùng mình trên tình trường cũng như trên giường, nên
         buông lời ca ngợi Sally quả còn trẻ mà khôn hết biết. "Nó
         uống nhưng mình đã! Quá xá đã!"
  Mà tại sao bà cụ lại bỏ đi lang thang trên đường
         hoang vắng vậy? Chẳng qua bà cụ giận đám con cháu của mình.
         Hôm qua, tụi nó đến chơi nhà thấy cụ ông không mặc
         quần, tồng ngồng ngồi trên ghế trước cửa, đón gió
         Đông. Hỏi cớ sự ra làm sao thì Cụ ông trả lời là:
         "Hôm qua ông Nội cũng ngồi trước cửa và gió Đông
         tới; tối vào nhà cái cần cổ cứng ngắc hè! Nên bữa
         nay bà Nội bắt ông phải tồng ngồng ngồi trước cửa đó
         con!"
  ***
  Nhưng không phải ai già cũng hết xí quách, không còn
         làm ăn gì được nữa? Nghĩ vậy là lầm. Làm không
         được; nhưng dòm thì được, cũng còn khoái lắm nên
         có chuyện vầy:
  Mới ba giờ sáng
         trong một khách sạn năm sao. Cụ bà từ trên lầu chạy xuống
         như bay kêu cô nhân viên tiếp tân "Lẹ lẹ lên! Lên
         phòng tôi ngay đi! Tôi mới vừa thấy một ông trần truồng
         như nhộng nè!"
  Cô tiếp
         tân nghe vậy (không biết có ‘sôi nổi' lòng ta hay không?) cũng
         vội vã chạy như bay lên phòng bà cụ, nhìn dáo dác,
         rồi hỏi: "Đâu đâu! Sao con không thấy" "Nè nhìn
         qua khung kiếng. Anh ta bên đó!"
  Cô
         tiếp tân nhìn qua căn ‘bin đinh' đối diên, bên kia đường,
         thì thấy một anh không mặc áo đang đi vòng trong trong phòng.
         "Chời ơi tưởng gì! Ảnh chỉ ở trần, chắc chuẩn bị
         đi ngủ đó mà! Nhưng từ bên nầy nhìn qua cụ chỉ thấy
         từ vai anh ấy trở lên sao cụ dám cả quyết là anh ta đang ở
         truồng? Làm con mừng hụt hè!" 
  "Nè! Đứng lên cái bàn đặt bên cửa sổ, rán
         nhón chân lên là biết ngay!"
  Kết luận: "Ai bảo già, tuổi hạc sắp bay lên trời là
         buồn tha thiết, buồn hết biết? Nó vui gần chết đó thấy
         hông?"
   
  đoàn xuân thu.
  Melbourne
   
 
      
      Hủ tiếu thương hồ!

 
Tranh Bảo Huân
   
  Xưa nay chỉ thấy tô phở bò, gà theo chân người
         Việt tỵ nạn tràn lan và nổi danh toàn thế giới; còn tô
         hủ tiếu quê mình hình như đã tàn phai nhan sắc. Chớ hồi
         xưa trong nước, phở Bắc chỉ làm ‘đại ca' trên chốn giang
         hồ Sài Gòn; ngay cả vô Chợ Lớn cũng phải chào thua.  
          Nhứt là Lục tỉnh Nam Kỳ tô hủ
         tiếu quê mình vẫn vô địch quyền vương, độc cô cầu
         bại. Tô phở Bắc mon men về tới cái đất Mỹ Tho danh trấn
         giang hồ về hủ tiếu cũng đành phải chịu xếp ve luôn. Mỹ
         Tho có cả hàng chục tiệm hủ tiếu chỉ loe ngoe vài ba tiệm phở
         tái, nạm, gầu...
  Do đó, đầu
         bếp Gordon Ramsay, 49 tuổi, người Scotland, chủ nhiều nhà hàng nổi
         tiếng trên toàn thế giới, một năm kiếm được tới 5, 6
         chục triệu đô la Mỹ, tánh tình nóng nảy, ăn nói bổ
         bả, bặm trợn hay chửi thề um trời trong rất nhiều chương trình
         trên truyền hình của Anh, của Mỹ như Masterchef, Hell's Kitchen...khen hủ
         tiếu của miệt Lục tỉnh quê mình ngon hết biết là chuyện
         không cần thiết; vì tô hủ tiếu nầy nó ngon tự lâu rồi
         chớ đâu phải mới đây. 
  (Khen
         như vậy là khen con bò trắng răng vì chẳng cần kem đánh
         răng, bò nhơi cỏ, đánh răng suốt thì răng làm sao mà
         không trắng cho được chớ?)  
  Thoạt
         kỳ thủy Gordon Ramsay là cứ nghĩ món ăn Việt Nam cũng như các
         món Thái hoặc các nước lân bang vùng Đông Nam Á. Nhưng
         sau mới ngộ ra rằng: "Món ăn Việt Nam đúng là độc
         đáo và không thể so sánh với bất cứ món ăn nào
         ở những đất nước mà tôi đã đi qua".
 
         Gordon Ramsay khen nước lèo hủ tiếu có
         thể ngon hơn nhiều nhà hàng Việt tại London, rồi học cách nấu
         hủ tiếu, bán trên một chiếc thuyền trôi bềnh bồng trên
         sông Cái Răng, Cần Thơ cùng với đầu bếp Úc gốc Việt,
         Luke Nguyen, tháp tùng theo làm thông dịch để quay truyền hình cho
         bà con toàn thế giới xem chơi!
  ***
          Tây thấy món nào có nước thì
         gọi là soup. Hủ tiếu nó gọi là ‘soupe chinoise' (súp Tàu).
         Gọi vậy cũng phải vì hủ tiếu là của người Tàu, người
         Quảng Đông; còn người Triều Châu thì ăn hủ tiếu bò
         vò viên, tức ‘ngầu dục viễn'! 
  Nổi tiếng nhứt là hủ tiếu Mỹ Tho! Nó khác xa với hủ
         tiếu Nam Vang, phở Bắc, bún bò Huế, bún mắm Sóc Trăng. 
          Hủ tiếu Mỹ Tho của người Quảng Đông
         nhưng bánh hủ tiếu lại do người Việt ở Gò Cát, bên
         bờ kia sông Bảo Định, vùng ven thành phố Mỹ Tho làm.
          Bánh hủ tiếu bằng bột gạo, không
         pha bột mì, bột lọc. Sợi hủ tiếu tươi chỉ cần trụng
         sơ với nước nóng là trong, giòn và dai và dẻo hơn các
         loại bánh hủ tiếu mềm xèo ở Chợ Lớn.
  Cái thùng nước lèo của mấy xe hủ tiếu Mỹ
         Tho có hai ngăn. Một là nước sôi để trụng bánh; một
         ngăn chứa nước lèo, có vị ngọt từ xương, giò heo và
         khô mực nướng cùng với củ cải. Thịt heo nạc xắt mỏng
         như tờ giấy quyến, gan heo trải lên mặt tô rồi chan nước lèo
         lên, rắc tiêu.
  (Sau nầy người
         ta thêm phèo non, tôm thẻ và trứng cút... Nhưng ăn thấy nó
         làm sao đâu vì làm mất cái vị, cái mùi hủ tiếu!)
          Hủ tiếu là phải ăn với giá sống,
         hẹ, cải xà lách, củ hành phi. (Đừng có bỏ rau tần ô
         rau ghém vô, ăn lãng xẹt hè).
  Nêm
         nếm là phải xì dầu và dấm đỏ. Nêm bằng nước
         mắm y, rồi vắt chanh vào (để ăn phở) là trật lất.
           
  ***
          Sở dĩ tui kỹ từng chút một về tô
         hủ tiếu là vì em yêu của tui là á xẩm. Ông già vợ
         tui, bà con gọi là Chú Xồi, chuyên nghề bán hủ tiếu. 
          Chú Sồi có một chiếc xe có thành
         vách ba bên, lộng kiếng vẽ hình trong truyện Tam Quốc như Quan Công
         phò nhị tẩu, Giang tả cầu hôn, Đương Dương trường
         bản, Khổng Minh tọa lầu. 
  Ở giữa
         xe là một thùng nước lèo, bốc hơi nghi ngút, những rổ
         nhỏ đựng bánh hủ tiếu, mì nhỏ, mì lớn, hoành thánh,
         dầu chá quảy.
  Hồi xưa lúc
         đói bụng, trong túi lại có kha khá tiền, tui bèn tắp vào
         lề, ngồi lên cái ghế xếp, trước mặt xe, có miếng ván
         hình chữ nhựt gài chốt bè ra, đủ đặt vừa tô hủ
         tiếu.
  Lập tức chú Sồi đon
         đả: "Hà cái lầy thằng Tửng ‘xực mý dệ' (ăn
         cái gì)?" 
  (Thằng nhỏ nào
         Chú Sồi cũng kêu là Tửng hết trơn hè. Hèn chi sau về làm
         rể cho Chú Sồi tui cũng bị hơi tửng tửng!)
  Tui chơi lại tiếng Tàu luôn; cho dù tiếng tàu
         của tui là loại ‘Tào Lao'. "Dách cô phảnh, thím xực
         xí quách...tố tố sủi!" (Một tô hủ tiếu nhiều xí
         quách, nhiều nước lèo). "Hầy lớ!" (Được rồi!)
          Đưa tay đón lấy tô hủ tiếu
         từ bàn tay búp măng của á xẩm Quế Thanh, con gái chú Xồi,
         tui xịt một chút xì dầu, giấm đỏ, gắp thêm vài lát
         ớt, xốc bánh hủ tiếu lên, gắp một đũa khá lớn đưa
         vào miệng, bắt đầu hẩu xực.
  Nước
         lèo nóng, cay vì ớt vì tiêu, hơi nước lèo phả vào
         mặt, mồ hôi tươm ra ướt cả lông mày. Tui chiến đấu
         quyết liệt, hai hàm răng kêu kèn kẹt, chỉ trong chốc lát là
         tô hủ tiếu cạn queo.
  Quế Thanh mang
         cho tui cái bình trà "Thái Đức' bằng nhôm nóng hổi, rót
         cho tui một ly rồi hỏi: "Hẩu lớ hia Tửng?" (Ngon không anh Tửng?)
         
  Tui cười hè hè: "Hẩu
         hẩu" (ngon ngon)! "Nị hụ len, hụ len!" (Em đẹp lắm!)
         
  Em nguýt tui một cái dài thậm
         thượt chừng 3 cây số, xổ luôn một tràng tiếng Việt: "Tía
         em nghe được là rượt anh chạy có cờ đó nhe! Ai biểu
         hia Tửng no bụng cửng lên, dám dê ‘tiểu thư', con cưng của
         Tía!"
  ***
  Rồi sau khi CS chiếm miền Nam, gia đình bà con mình ai
         cũng đều suy sụp, ai cũng mạt, không còn tiền ăn hủ tiếu.
         
  Cái một xã hội mình trước
         75, dù đang chịu đựng cuộc chiến đẫm máu kinh hoàng để
         vệ quốc vẫn còn chút ổn định nhưng khi tiếng súng ngưng
         rồi tàn phá còn hơn cả lúc chiến tranh.
  Người dân bị bức hại, bị trả thù, bị
         đe dọa cướp nhà cửa, ruộng vườn, đất đai, bị đày
         đi kinh tế mới. Đêm nào CA Phường cũng xét hộ khẩu để
         bắt người đem đi nhốt khơi khơi.
  Không còn chịu đựng nổi, bà con mình ai nấy cũng âm
         thầm nhưng rất quyết tâm là tìm đường ra biển. Muốn
         ra biển là phải biết đường sông vì tất cả các dòng
         sông đều xuôi dòng ra biển; nên phải chấp nhận cuộc sống
         gạo chợ nước sông, đời sương gió buôn bán qua ngày
         dò đường để dọt. Phần trên đường bộ bọn chúng
         rào đường, chận ngỏ ác liệt không bán buôn gì được
         hết. 
  Thế là ở những ngã
         ba sông: chợ nổi Cái Bè, chợ nổi Lục Sĩ Thành (Trà Vinh),
         chợ nổi Cái Răng, Phong Ðiền và chợ nổi Ngã Bảy Phụng
         Hiệp, (Cần Thơ) nổi lên.
  Khoảng
         thời gian thương hồ, dò đường đi nước bước, dù
         chỉ là tạm bợ để tìm cách ra đi vẫn ghi dấu lại biết
         bao là kỷ niệm. Kết bạn thương hồ, sống rất ruột gan, tứ
         hải giai huynh đệ, sống điệu nghệ.
  (Bây giờ, quê người cơm áo đủ đầy, thừa mứa
         nhưng tình người hình như hơi bị hiếm!)
  Tui trở về Mỹ Tho thăm Quế Thanh lần cuối trước
         khi đi. Không biết lành dữ thế nào, tui nói với em rằng:"Nị
         rán chờ chừng nào biết thằng Tửng nầy chết chắc; rồi hãy
         đi lấy chồng nhe!"
  Chú Xồi
         nghe được, kêu tui lại biểu:"Tửng à! Nị dắt nó
         đi luôn đi. Thương nhau là sống chết phải có nhau, đồng
         tịch, đồng sàng, đồng quan, đồng quách mới được
         lớ!"
  ***
  Người ta thương hồ khấm khá thì có ghe lườn,
         ghe cui, ghe rỗi, ghe cà vom... mui lợp ván chắc chắn, chịu được
         nắng mưa. Còn hai đứa tui nghèo, nhờ Chú Xồi vét hết trong
         nhà được chưa tới 5 chỉ vàng, mua cho một chiếc ghe tam bản
         be kèm, lợp mui giả khung bằng nan tre đan bện lá dừa nước, chạy
         máy đuôi tôm Kohler 4.
  Sáng em
         bán hủ tiếu, tui bán cà phê, nước đá và rượu
         trên chợ nổi Cái Răng. 
  Chiều
         về một bến sông nào đó qua đêm thì Quế Thanh chèo
         mũi; tui chèo lái hoặc căng bốn góc mềm nhờ gió đưa
         đi cho đỡ tốn xăng.
  (Hồi đó,
         trèo vô trèo ra trên ghe chạm mặt hà rầm mà sao ít cự
         cãi hơn bây giờ?)
  Chợ nổi
         họp theo con nước lớn, 5 giờ sáng tiếng máy ghe, thuyền trên
         chợ nổi cứ bồng bềnh trên sông trong tiết trời mờ mờ đục
         đục đẫm hơi sương. 
  "Chợ
         đã nổi từ nửa đêm về sáng/Ta vẫn chìm từ giữa
         bữa hoàng hôn/ Em treo ‘bẹo' Cái Răng, Ba Láng/ Ta thương hồ
         Vàm Xáng, Cần Thơ"
  (Em treo
         ‘bẹo', là treo lủng lẳng trên cây sào trái khóm, trái
         xoài, dưa hấu, bầu, khoai lang, bưởi, khóm, chuối, cam, quýt. mía...
         bẹo hình, bẹo dạng, treo gì bán nấy.)
  Giang hồ gạo chợ nước sông, dù có á xẩm em yêu
         kè kè một bên nhưng bữa nào đi bán một mình cũng
         có vài em bẹo hình bẹo dạng với tui. Con gái đồng bằng
         trên sông nước, gió thổi phần phật lật lên vạt áo
         bà ba, có cái gì trăng trắng làm tui cũng thèm nhểu nước
         miếng hè. 
  Rồi nghe em than mà đứt
         ruột: "Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi. Buôn bán không
         lời chèo chống mỏi mê!" Thôi thì cám cảnh nhau, tui lén
         Quế Thanh cho em thương hồ ăn chịu hủ tiếu, chừng nào có
         tiền trả cũng được mà giựt luôn cũng hổng sao.
 
         Em bạo dạn ướm lời: "Nước
         xuôi chạy gió buồm mền, muốn vô làm bé, biết bền hay
         không?"
  Đời mà trai năm
         thê bảy thiếp là thường. Năm bảy con (vợ), tui còn lo được
         huống gì là hai nên tui tính ừ cho rồi. 
  Nhưng Quế Thanh, em yêu của tui, đánh hơi được,
         nhứt định không chịu cái cảnh chồng chung; nếu tui rước thêm
         một con ‘ngựa bà' nữa xuống ghe là em sẽ nhẩy xuống sông
         tự trầm mà chết.
  Sau sợ tui lạc
         lòng, nấn ná lâu sanh biến; nên Quế Thanh về lại Mỹ Tho ‘ráp'
         với mầy xì thẩu có đóng tàu vượt biên cho hai đứa
         tui, vốn quen kiếp sông hồ làm ‘taxi' đưa khách ra cá lớn.
          Hôm cuối cùng, đưa khách bị bể,
         không dám quay vô, tui với em bèn ngộ biến phải tùng quyền,
         leo đại lên theo thuyền, dông theo luôn ra cửa biển. Cái đó
         gọi là canh me!
  Gần 4 chục năm rồi,
         đêm ngủ bên Quế Thanh, á xẩm bán hủ tiếu, tui vẫn còn
         nghe tiếng sóng vỗ mạn thuyền trên chợ nổi năm nào.
          "Vật đổi sao dời. Ðá mòn
         sông cạn. Trần ai chớp mắt trăm năm mộng". Tui vẫn nhớ
         chiếc ghe hủ tiếu thương hồ đã đưa mình thoát khỏi
         gông cùm CS để đến được bờ bến tự do. 
   
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
           
   
  
      
       
Nguyễn Văn Bến Nghé!
          
   
  Tui rất thích cái tựa "Nguyễn Thị Sài Gòn",
         tên một bài hát của nhạc sĩ nổi tiếng đấu tranh Việt
         Dzũng.
  Nhưng ‘Thị' là chữ lót
         của một người đàn bà, con gái; còn tui là đàn ông,
         con trai, tất chữ lót phải là Văn; nên tui tự đặt tên mình
         là: "Nguyễn Văn Bến Nghé".
  Hai
         cái tên nầy chỉ đối nhau chan chát giữa ‘Thị' và ‘Văn'.
         Còn cái họ Nguyễn, người Việt mình nhiều vô số kể,
         nên mấy em Úc tóc vàng mỏ đỏ ở Melbourne nầy đây
         muốn dụ dỗ tui ‘tù ti tú tí', bao giờ cũng gọi tui là
         "Mít-tờ (Mister) Nguyen!"
  Còn Sài
         Gòn và Bến Nghé (là cái bến mà người ta thường
         cho trâu, bò ra tắm) chỉ là một mà thôi!
  Sài đọc theo âm ‘Prei', tiếng Khmer, nghĩa là rừng.
         Gòn là bông gòn. Như vậy Sài Gòn là Rừng cây bông
         gòn.
  Ông bà mình hồi xưa
         từ miền Trung vào miền Nam khẩn hoang, đến vùng đất mới
         nào, thấy có nhiều loại cây hơn chỗ khác thì lấy tên
         loại cây đó đặt tên cho vùng đất mới.
  Chính vì vậy mình mới có các địa
         danh dễ thương như: Gò Cây Mai, Gò Sao, Gò Cây Quéo và
         Gò Vấp...
  Cây Da (miền Bắc gọi
         là Cây Ða) nổi tiếng với địa danh Cây Da Xà. đường
         Da Bà Bầu... (Cây Da có nhà bà tên Bầu, chớ hổng phải
         da của bà đang mang bầu đâu nhe!) gần nhà ông Trường Kỳ
         nhạc trẻ...
  Rồi Cây Ðiệp, Cây
         Gõ, Cây Vông... đến Chợ Vườn Chuối, Chợ Rẫy, Chợ Ðệm,
         Chợ Cây Ðiệp...
  Kinh rạch cũng
         mang tên các loài cây như: Rạch Bàng, Rạch Chiếc hay Hóc Môn
         (Rạch nước nhỏ có cây môn nước) hoặc Mười tám
         thôn Vườn Trầu, suối Lồ Ô (bà con với cây tre, cây trúc)
           
  ***
          Nhà thơ Bùi Giáng có câu: "Hỏi
         rằng: người ở quê đâu? Thưa rằng: tôi ở rất lâu
         quê nhà!"
  Mình đang ở Sài
         Gòn mà có người hỏi quê đâu? Sanh đẻ ở đây,
         lớn lên ở đây, mèo chuột gái gú ở đây, bị em
         yêu bắt làm tù binh, cũng ở đây! Rồi ăn nhậu, tụ bè
         tụ đảng cũng ở đây thì hỏi quê đâu là sao hè?
          Tui cũng ở Sài Gòn khá lâu đó
         chớ, dù không liên tục nhưng gộp lại trước sau dẫu đứt
         khúc cũng khoảng 10 năm. Vậy mà hai thằng bạn nhậu nghe tui gáy
         te te là dân Sài Gòn mà quận Nhứt nữa, tụi nó cứ cười
         khằng khặc:"Ông chỉ là dân ở trọ đất Sài Gòn.
         Còn hai thằng tui là sanh đẻ ở Tân Ðịnh nè, là dân
         Sài Gòn chánh gốc, có trích lục thế vì khai sanh đàng
         hoàng do Chánh lục bộ của Tòa án cấp."
 
  Tranh Bảo Huân
   
  Tuy nhiên
         hỏi phăng ngược lên đời trước nữa thì một đứa
         có ‘Thầy U' đi tàu há mồm từ Bắc vào Nam, đứa còn
         lại có ‘Ba Mạ' từ Huế, xứ thần kinh, bám xe lửa xuyên
         Việt vào tới Sài Gòn những năm 40.
  Chính vì vậy mà hồi năm 1963, học Ðệ thất ở
         Petrus Ký, bạn cùng lớp tui không thấy thằng nào vỗ ngực xưng
         tên là ‘Made in Sài Gòn' vì đứa nào cũng là dân
         tứ xứ.
  Nhưng đến Sài Gòn
         là yêu Sài Gòn hè! Như ông nhạc sĩ Y Vân, sanh đẻ
         tại Hà Nội, vào Nam năm 1952, cũng khoái, nên la làng lên rằng:
         "Sài Gòn đẹp lắm! Sài Gòn ơi!" La xong còn nhảy ‘twist'
         nữa mới đã!
  Rồi nhà thơ
         Nguyên Sa, cũng người Hà Nội, vào Nam rồi cũng cảm nắng Sài
         Gòn.
  "Nắng Sài Gòn anh đi
         mà chợt mát/ Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông
          ...Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết/
         Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu."
  Vâng! Nắng Sài Gòn kinh lắm nhứt là vào đầu
         mùa Hạ, tháng Sáu, tháng Bảy.
  Nhưng
         được cái là: nắng sớm mưa chiều! Mới nắng đó
         rồi bất ngờ Trời đế cho một trận mưa rào, ào ào ướt
         áo em yêu, ướt hết ráo cái áo dài của em may bằng vải
         Tetoron trắng mỏng dính.
  Nên mưa
         Sài Gòn, (không phải tui tửng tửng với thời tiết gì đâu),
         là tui che dù, mặc áo mưa, dù đang ở trong nhà tạnh ráo,
         tui cũng ráng bò ra đường dòm, chắc bà con mình đã
         biết tại làm sao?
  Rồi sau nầy mất
         nước làm thân lưu lạc, phiêu bạt quê người tới tận
         Melbourne nầy đây tui vẫn tự nhận mình là người Sài Gòn
         hè!
  Mà nó đâu có chịu
         nằm im, cứ nhúc nhích hoài, gợi nhớ... nhứt là mỗi độ
         tháng Tư về.
  Do đó khi ông
         Trịnh Công Sơn hỏi em yêu của ổng là: "Em còn nhớ hay em
         đã quên?" (Thì tui thấy hỏi vậy là thừa!)
  Ông nhạc sĩ nầy sợ em quên, nên nhắc
         nhỏ em là: "Nhớ Sài gòn mưa rồi chợt nắng/ Nhớ phố
         xưa quen biết tên bàn chân? Nhớ đèn đường từng đêm
         thao thức...
  ...Nhớ đường dài
         qua cầu lại nối/ Nhớ những con sông nối hai dòng kênh / Nhớ ngựa
         thồ ngoại ô xa vắng..."
  Tuy nhiên
         đang bùi ngùi thương nhớ Sài Gòn thì nhạc của ổng
         bỗng chuyển ‘ton' một cách lãng xẹt hè: "Em ra đi nơi này
         vẫn thế... Thành phố vẫn có những ước mơ/ Vẫn sống
         thiết tha/ Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi"
  Ðang dịu dàng hỏi ‘ní': "Có nhớ Sài
         Gòn không? Thì đàn đứt ngang cung, nổi khùng lên: "Em đi
         thì kệ em chớ! Sài Gòn vẫn thế, còn ngon hơn ngày hổng
         có em!"
  Tới đây là tui không
         đồng ý với ông nhạc sĩ (gió chiều nào che chiều đó)
         rồi đó nhe!
  Một là Sài Gòn
         là thủ đô chớ không thành phố (?!)... gì ráo. Hai là:
         Bên cạnh một Sài Gòn hoa lệ với nhà cao tầng, trang phục hàng
         hiệu, xe cộ sang trọng là một Sài Gòn lam lũ, nhọc nhằn của
         những gánh nặng trĩu trịt hai vai của người bán hàng rong, của
         trẻ ăn xin, bán vé số, vất vả dãi nắng dầm mưa với
         hy vọng tối nay đi ngủ không phải với cái bụng đói meo.
          Tui đi đã mấy chục năm mà chưa
         trở lại Sài Gòn, nhưng có nghe nói Sài Gòn giờ là
         một rừng bê tông, cao ốc... Vì CS muốn Sài Gòn giống hịt
         Singapore.
  Úy trời đất ơi! Học
         cái hay thì học. Học cái ngu thì học làm gì.
  Lý Quang Diệu xây cái Singapore trên một làng
         chài hoang vắng. Còn Sài Gòn có một kiến trúc tuyệt vời
         đâu phải ai cũng có, người ta thèm muốn chết mà không
         có được... Sao cứ chơi ngu đập và đập?
  Viện lý do quy hoạch như hạch, bèn chặt
         dãy cây dọc đại lộ Nguyễn Huệ,  trên đường Cường
         Ðể, đốn ngã hàng cây cao trước Quốc Hội ngày xưa...
          Thực dân Pháp dẫu xâm chiếm nước
         ta cũng không đến mức ngu xuẩn và tàn nhẫn như vậy!
          Năm 1862, sau khi chiếm Sài Gòn - Gia Ðịnh,
         Kiến trúc sư Pháp đã thiết kế Sài Gòn là một thành
         phố Vườn, một Paris nhiệt đới! Sài Gòn có Sở Thú,
         Vườn Ông Thượng (vườn Bờ Rô hay công viên Tao Ðàn,
         cũng nó đó đa! )
  Ai cũng biết
         là năm 1868, Tây cất Dinh Norodom cho Thống đốc Nam Kỳ.  "Vườn
         phía sau Dinh của quan lớn dân gọi là "Vườn Ông Thượng"
          (Giữa vườn có một sân gạch, nên
         dân gọi là "Vườn Bờ Rô" (Préau tiếng Pháp, là
         "sân lót gạch").
   
          ***
  Tía
         tui rất thích chụp hình. Hồi xưa Chủ Nhựt, Tía dắt Má
         và đám con đi Sở Thú coi khỉ hay đi vườn Bờ Rô chụp
         hình....
  Sau nầy xa quê, ngày anh em
         tui xúm lại làm đám giỗ Tía Má, đem những cái hình
         xưa cũ còn giữ trong ‘album' ra coi.
  "Nè
         cái hình nầy là Má bồng thằng Phương. Tao với anh Nhiên
         mặc quần ‘sọt' mang giày ‘săng đan', đầu chải bảy ba.
         Còn con Phượng, (em gái kế tui). thì mặc áo đầm tóc quăn
         (uốn tóc), thoa son môi của Má, vì Ba muốn làm đẹp cho đứa
         con gái của mình.
  Còn thằng Quân
         trong hình, sao mầy lại khóc?" Thì thằng em tui cười khè khè
         nói: "Tại lúc đó tui khát nước... mía! He he!"
           
  ***
          Nhớ Sài Gòn! Nhớ Bến Nghé! Nhớ
         nhà thơ Nguyễn Ðình Chiểu trong bài thơ ‘Chạy Giặc' "Tan
         chợ vừa nghe tiếng súng Tây/ Một bàn cờ thế phút sa tay? Bỏ
         nhà lũ trẻ lơ xơ chạy/ Mất ổ đàn chim dáo dác bay/
         Bến Nghé của tiền tan bọt nước/ Ðồng Nai tranh ngói nhuốm
         màu mây..."
  Và tui cũng tự
         hỏi Sài Gòn, Bến Nghé bị CS làm cho tanh bành tí bị như
         thế nầy mà: "Hỏi trang dẹp loạn rày đâu vắng/ Nỡ
         để dân đen mắc nạn này?"
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne 
      
      Tháng Tư! Vùi đất
         lạ! 
   
   
   
  Cứ mỗi độ tháng Tư
         về, những người tha hương như chúng ta lại nhớ, lại bùi
         ngùi trong tấc dạ với lòng thương cảm hướng về đồng
         bào ruột thịt, đã bỏ mình trên bước đường trốn
         chạy Chủ nghĩa CS, để tìm tự do.
  Về thân phận những người Việt Nam tỵ nạn CS, phiêu bạt
         quê người, nhà thơ Du Tử Lê viết về cái chết: "Vùi
         đất lạ thịt xương e khó rã/ Hồn không đi sao trở lại
         quê nhà?"
  ***
  Bán đảo Kuku chỉ là môt trong hàng chục trại
         tỵ nạn CS dành cho người Việt Nam khắp vùng Đông Nam Á.
         
  Kuku là một rẻo rừng dừa trên
         đảo Jemayah, thuộc quần đảo Anambas, tỉnh Riau, cách thủ đô
         Jakarta của Nam Dương hơn 1300km.
  (Kuku có
         nghĩa là "Cậu", theo tiếng Hoa! Vì cách đây hơn nửa
         thế kỷ có một người Tàu đã đến đây khai hoang
         để trồng dừa. Ông là một người tốt bụng, thường
         giúp đỡ dân nghèo nên được mọi người thương
         mến gọi bằng "Cậu". Sau đó, dân địa phương ở
         đây đặt tên rừng dừa này là Kuku.)
  Từ năm 1979 đến giữa thập niên 1980, có lần
         lượt khoảng 40.000 thuyền nhân Việt Nam đã đặt chân lên
         Kuku. Cả Nam Dương thì con số này lên đến 180.000 thuyền nhân.
          Khi những thuyền nhân VN cuối cùng rời
         trại tỵ nạn Kuku để chuyển về trại tỵ nạn Galang, chờ đi
         định cư ở một nước thứ ba; Kuku lại trở về hoang vắng,
         tiêu điều như thuở ban sơ. 
  Cả
         một rẻo rừng rộng lớn, từng xôn xao bóng hàng chục ngàn
         người tỵ nạn năm nào, bây giờ chỉ là một vạt rừng
         dừa xanh ngăn ngắt, hoang vu!
  Bãi biển
         thênh thang ngày xưa bây giờ hẹp lại vì rừng lấn dần ra
         biển! Cầu tàu, rồi các dãy lều tạm cư đã biến mất
         vào hư vô? Chỉ còn xác mấy chiếc thuyền vượt biên
         trơ sườn; vì cát biển theo hàng vạn đợt thủy triều,
         nắng gió đã chôn vùi phần đáy, nhưng vẫn còn ráng
         nhú mũi ghe lên nắm níu, như một bia mộ của một thời dâu
         bể!
  Ðâu rồi lán trại, chùa,
         nhà thờ, văn phòng Cao ủy? Ðâu rồi trạm xá ? Ðâu rồi
         bãi đáp trực thăng trên đỉnh đồi?
  Những năm 80, hàng ngày có cả chục, cả trăm
         người chết... Xác tấp vào bờ hoang, xác trôi bập bềnh
         giữa biển, xác nằm vắt trên ghe... Thảm lắm! 
  Các câu chuyện thuyền nhân bi thảm đó như
         thể mới vừa xảy ra hôm qua đó thôi!
  Khi những người năm cũ trở lại rừng xưa đã khép,
         không còn gì nữa cả. Nếu còn chỉ là mộ thuyền nhân
         nằm rải rác trên đồi thân nhân đến viếng mộ phải
         băng qua con suối hoặc trảng cỏ và những con dốc cheo leo.
  "Con tôi chết! Chồng tôi chết! Vợ tôi
         chết... Hiện giờ còn đang nằm lại ở Ku ku!" 
  Mỗi ngày ít nhất có một người chết. Khi
         họ chết rồi cũng không có gì để liệm, chỉ có một
         bộ đồ dính thân. Bà con đào một cái lổ, hạ huyệt,
         lấy một cục đá hay cành cây viết họ tên người chết
         mà thôi.  
  "Mộ phần thuyền
         nhân hoang phế, mộ bia nghiêng ngã, bể gãy, cỏ mọc cao tới đầu
         rất thảm thương" khiến người trở lại viếng thăm không
         cầm được nước mắt trong hoàng hôn bủa lưới nhanh trên
         biển, ráng chiều từ từ lặn xuống cuối chân mây! 
 
         ***
  Ngày
         định mệnh! 30 tháng Tư, năm 1975! Dương Văn Minh đầu hàng
         và Sài Gòn sụp đổ!  
  Tướng
         VC Trần Văn Trà lừa phỉnh "Giữa chúng ta không có kẻ thua
         người thắng mà chỉ có dân tộc Việt Nam thắng Mỹ".
          Để sau đó quân nhân dẫu cấp
         bậc thấp nhấp trong hàng sĩ quan là Thiếu úy đều phải đi
         tù, ít nhứt là 3 năm. 
  Cấp
         Đại úy hoặc Thiếu tá có người bị tù đày tới
         10 năm. Nên: "Vĩnh biệt ta mười năm chết dấp/ Chốn rừng
         thiêng ỉm tiếng nghìn thu/ Mười năm mặt sạm soi khe nước?
         Ta hóa thân thành vượn cổ sơ!"*
  Ra tù cũng đâu dễ gì yên, lại tiếp tục bị
         kềm kẹp, bị o ép, bị đày ải. Từ một nhà tù nhỏ
         ra một nhà tù lớn hơn. Đâu cũng là tù...thì làm
         sao mà sống? 
  Nên người mẹ
         phải cắt ruột mình, đưa con ra ngả ba sông! "Đất
         lành, quê, giờ là đất dữ/ Cải tạo xong, an phận
         không xong, thì phải chịu, nén lòng vượt biễn/ đưa
         con buồn, vàm, ngã ba sông.
  ...Vào
         chỗ chết tìm ra chỗ sống/ tử biệt buồn
         hay nỗi sanh ly?/thuyền ra biễn, ngàn trùng biễn sóng vỗ
         ngàn sao - dỏi mắt con đi.
  Đêm
         ác mộng nhớ ngày năm cũ/ đưa con buồn, vàm, ngã
         ba sông/ xót má xa con, trời vần vũ/ đêm mịt mùng...
         má sợ bão giông.
  Con chạm
         đảo, má mừng hết biết/ công an hầm hè, hỏi
         nó đâu?/ "nó vượt biên rồi, giờ đở
         khổ/ còn thân già ...nhốt...cũng chẳng sao".
          Còn đã có gia đình có vợ,
         có con rồi thì phải chẻ hai, xẻ đàn ta nghé. Người cha,
         tù cải tạo 10 năm về, dắt con đi trước. Vợ ở lại lỡ
         có bất trắc gì thì ở ngoài còn có người bươn
         chải để thăm nuôi. 
  "Năm
         1987, lúc đó tôi mới 15 tuổi, tôi đâu có ngờ đó
         là lần cuối tôi còn thấy mặt mẹ. Thuyền chở theo 114 người,
         ra khơi, may mắn là được tàu Tây Đức vớt và đưa
         trại tỵ nạn Hong Kong. Năm 1988, tôi qua Úc!"
  Năm 1989, nghe nói trại tỵ nạn toàn vùng Đông
         Nam Á sắp đóng cửa vào tháng Tư, không thể chờ được
         nữa, mẹ tôi liều chết ra đi. 
  "Mẹ
         tôi mất khi tàu đã gần tấp vô đảo. Thi thể được
         bà con chôn cất trên đảo Kuku! "Trong nhiều năm liền, tôi
         vẫn thấy mẹ tôi trong giấc mơ!"
  "Sao mình có thể để mẹ nằm lại lẻ loi nơi đảo
         vắng? "Dù mỗi lần thăm, là một đường xa vạn dặm,
         mất hai ngày rưỡi chỉ để đi-về."
  Băng qua một trảng cỏ, vượt qua một sườn dốc,
         cây cối rậm rạp để lên viếng mộ nằm cạnh một bãi
         đáp trực thăng, chỉ có tiếng gió xào xạc và vài
         tiếng chim lẻ loi trên ngọn đồi u tịch!
  Khi ánh nắng cuối ngày sắp tắt, trước lúc rời
         đảo về lại đất liền, nguời con chí hiếu nầy đi một
         vòng thắp những nén nhang cho những đồng bào xấu số vùi
         thân nơi đất lạ, nằm lại ở Kuku.
  ***
  "Bao năm qua rồi về
         lại Ku Ku chiều thu lá rụng sóng biển khóc, khóc thương người
         uổng tử! Rụng lá vàng, sao nỡ rụng lá xanh?
 
         Vượt trùng dương, ngàn cơn
         bão, em đã đến Nam Dương: đất nước ngàn, vạn
         đảo; em chạm cửa thiên đường, cửa chưa mở...cơn
         sốt rừng ập đến, chiều thu buồn, em nằm lại Kuku!
          Hòm cao ủy phủ thân người yêu
         dấu, thay vòng tay anh ấm... tấm nilong/ Mộ chí đề tên, ngày
         em mất, mả lạn... tàn phai sương gió thời gian/ Mộ chí khắc
         bằng dao để lòng đau... anh nhớ...
  Rượu cay đắng mang theo/ rửa cốt người yêu
         dấu/ chiếc nhẩn cưới còn đây, thương hoài...tay áp
         út/ Bài thơ khóc em chiều Kuku ngàn thu vĩnh biệt; anh mang hài cốt
         em theo mình vĩnh biệt Kuku! Kuku! Chiều thu lá rụng/ rụng lá vàng,
         sao nỡ rụng lá xanh?" 
  "Tháng
         Sáu, năm 1982, sau một chuyến hải hành gian nan đã đến được
         Kuku, Nam Dương. Mừng vì đến được bến bờ tự do chưa
         thỏa thì đau đớn thay chỉ hai tháng sau, cơn sốt rừng ác
         tính đã mang vợ tôi đi mãi mãi!" 
  Một thuyền nhân tỵ nạn ở Ku ku ngày xưa hồi
         tưởng: "Tôi đã chôn theo em gương, lược, áo quần!
         Chiếc nhẫn cưới em vẫn còn đeo trên ngón tay áp út!"
          Mộ em trên sườn đồi, cạnh bãi
         đáp trực thăng, là một vùng đất sét pha cát, khá
         xốp, chứ không phải đá núi nên chiếc quan tài của Cao
         ủy trong đó xác bọc bằng một tấm nilong lúc hạ huyệt cũng
         sâu tới hai thước đất.
  Một
         chiếc thánh giá bằng gỗ đơn sơ, tên em và ngày mất
         được khắc lên trên đó
  Giờ
         khai quật, cẩn trọng đào xuống gần hai tiếng đồng hồ, chiếc
         áo quan hiện ra, nắp ván thiên đã mục rã thành cát
         bụi sau thời gian dài đăng đẳng...
  Trên nền xi-măng của bãi trực thăng dưới cơn mưa nặng
         hạt, tôi thu nhặt toàn bộ mẩu xương cốt, những di vật, gương
         lược và chiếc nhẫn cưới ngày xưa trên ngón tay áp
         út tôi đã từng chôn theo em, được bỏ trong chiếc bọc
         ni lon. 
  Hài cốt được hỏa thiêu
         dần dần biến thành tro trắng! Cát bụi đã trở về cát
         bụi!
  Nhìn lên đỉnh đồi
         phủ mờ mây trắng như một dải khăn tang nghìn trùng xa cách
         
  Xin tạ ơn đất trời Kuku, dẫu
         quê người, vẫn rộng lượng cho xác thân em tạm nương náu
         suốt 37 năm qua.
  Ngày xưa, khi chiếc
         tàu Cao ủy xa dần Kuku, tôi đã thầm nói lời từ biệt với
         em và hẹn ngày trở lại. Bây giờ tôi trở lại vì ai nỡ
         bỏ em mồ hoang cỏ lạnh cho đành! 
  Trời
         Kuku bỗng đổ một cơn mưa rừng nhiệt đới! Cơn mưa rừng
         nhiệt đới ngày xưa phân ly, tôi đi, em ở! Và cơn mưa
         rừng nhiệt đới chiều nay tôi trở về Ku Ku để tìm lại
         em..."
   
  ***
  Năm 1954, hơn cả triệu
         đồng bào miền Bắc chạy trốn chủ nghĩa CS di cư vào Nam; nhiều
         gia đình đã phải chịu cảnh phân ly.
  Phim: ‘Chúng tôi muốn sống' ngày ấy không phải là
         một phim chỉ để tuyên truyền mà là lời cảnh báo rất
         ghê rợn trên con đường vượt thoát chủ nghĩa CS. 
          Hành trình vượt biển, vượt biên
         cả triệu đồng bào ruột thịt của chúng ta sau ngày 30 tháng
         Tư mất nước còn thê thảm hơn, gấp vạn lần!  
          Có những chiếc thuyền mà tất cả
         thuyền nhân đã vùi thây trong lòng biển cả! 
  Đồng bào ruột thịt cũa chúng ta cũng
         hằng biết rằng đặt chân xuống thuyền là phó thác số
         phần mình cho nhiều rủi, ít may. Nhưng tại sao hàng hàng lớp
         lớp lũ lượt nhau ra biển? 
  Chỉ
         có câu trả lời duy nhứt đúng là: "Thà chết! Còn
         hơn là sống mòn mỏi trong gông cùm của một đời nô
         lệ!" 
  Là: "Chủ nghĩa Cộng
         sản còn đáng sợ hơn cái chết!"
  Thánh kinh cũng dạy rằng: "Sự gì Thiên Chúa
         đã kết hợp, loài người không được phân ly".
          CS Bắc Việt cưỡng chiếm miền Nam tự
         do đã làm bao gia đình ly tán, phân ly! Đó là tội ác!
          Tháng Tư lại trở về trên quê người
         viễn xứ! Xin hãy rót xuống một giọt rượu để giải oan
         cho những cái chết tức tưởi trong cuộc biển dâu nầy!
           
  đoàn
         xuân thu
  melbourne. 
   
     
           
   
   
  
      
       
Valentine's Day! Ngày lễ Tình
         yêu!
 
  Valentine's Day, ngày 14, tháng Hai hàng
         năm, là Ngày lễ Tình yêu hay là Ngày lễ Tình nhân!
         
  Ngày lễ Tình yêu là dành
         cho em yêu tức con vợ của mình! Còn Ngày lễ Tình nhân là
         dành cho con vợ...bé!
  Còn đối
         với mấy em chưa chồng thì Valentine's Day cũng là dịp ỏ tình
         một cách kín đáo với quý anh mà không sợ người
         đàm tiếu là: trâu tìm cột chớ dè đâu cột lại
         tìm trâu? 
  Còn đối với quý
         anh mình thì Valentine's Day là dịp để tỏ tình rất văn nghệ!
         Khoái con nhỏ nào đó mà nhát gái; gặp cứ cà lăm,
         thì chịu khó móc xỉa mua (hay hà tiện thì tự tay mình làm)
         thiệp Valentine, thêm một đóa hoa hồng chừng 10 đô; một hộp
         chocolate chừng 10 đô nữa, tổng cộng có 20 đô là đủ
         để tỏ chút lòng ái mộ  mà không sợ mấy em thưa
         gởi bị quấy rối tình dục gì hết trơn hết trọi.
          Giả sử em không chịu, trả lại thiệp
         vì chê mình già, mập, bụng bự, đầu hói, nhìn phát
         ói thì chờ năm tới, cũng ngày nầy mình gởi cho... em khác.
          Đời mà con gái thiếu gì... Nhớ
         đừng vì thất tình rồi nhảy cầu Bình Lợi để thiên
         hạ nói mình ngu! 
  Em không chịu
         không phải là do mình tệ quá, hết xài đâu; mà vì
         có thằng nó còn ngon hơn mình nữa kìa. 
  Vì đàn ông con trai phải giống như tách cà
         phê sữa nóng. Phải ngọt ngào, nóng bỏng, rồi khả năng
         tù ti tú tí của chàng phải làm em thức suốt đêm (giống
         như đã uống một tách cà phê đậm đặc) để
         phê với mình mới được! 
  Thằng
         bạn Úc của tui, Johnny, năm rồi ve vãn rồi cầu hôn con Melissa như
         vầy:
  "Em yêu! Nhân ngày Valentine,
         anh muốn nói với em vài điều: Anh không giàu như thằng Jack.
         Nhà anh không phải là một tòa lâu đài như của thằng
         Russell. Anh không có chiếc xe xịn như chiếc Porche của thằng Martin. Nhưng
         anh thực sự yêu em và anh muốn cưới em!"
  "Ối giời ơi! Sung sướng quá. Em cũng yêu anh
         nữa. Nhưng tiện đây anh có thể cho em số mobile phone hay email của ba
         đứa nó được không anh?"
  ***
  Nhưng Valentine là ai vậy? 
          Thì theo truyền thuyết, vào thế kỷ
         thứ 3, Hoàng đế Claudius II, Đế quốc La Mã cứ khoái xua quân
         đi chinh phạt các xứ khác. Nhưng thanh niên không muốn lớn lên
         là tại sao phải đi giết nhau nên hè nhau trốn lính ráo trọi.
          Claudius II cho rằng: Thanh niên chết nhát vì
         khoái gái nên ra lịnh cấm làm đám hứa hôn, đám
         cưới... Phải đi lính trước đã!
  Nhưng linh mục Valentine không tuân, tiếp tục làm lễ cưới
         trong vòng bí mật cho hai trẻ yêu nhau. 
  Chẳng may vụ việc bị đổ bể, linh mục Valentine bị tên
         bạo chúa nầy ra lịnh tử hình bằng cách ném đá cho tới
         chết!
  Valentine, người xưng tụng và
         bảo vệ tình yêu đã trở thành Thánh bổn mạng cho đôi
         lứa yêu nhau.
  (Cái nầy hồi xưa
         CS Bắc Việt cũng từng thi hành chánh sách tàn ác nầy với
         thanh niên nam nữ miền Bắc qua chủ trương Ba Khoan. 
  "Chưa yêu; khoan yêu! Yêu rồi; khoan cưới. Cưới
         rồi; khoan đẻ!".Để đi xâm lược miền Nam trước đã.
          Hậu quả là, sanh Bắc; tử Nam; chết vô
         số nên các em thanh nữ miền Bắc phải ở vậy tới già...
         Đâu còn thằng 'cu' nào mà ru em ngủ?
  Mấy nhà văn CS đã viết 'Bến không chồng' ở ngoài
         Bắc. Hay có ông ở Quảng Bình không phải Nam tiến vì bị
         thọt chân, tối đi khám điền thổ khắp làng; nhiều đến
         nỗi... không kịp kéo quần lên!
  Chuyện
         nầy là do mấy giả kể; chớ không phải vì ghét mà tui
         đặt chuyện 'dóc' đâu nhe!)
   
          ***
  Nói
         hỏng phải khoe với bà con nhe! Hồi vượt biên qua Úc nầy, cách
         đây cũng 30 năm rồi! Tuổi xuân còn hơ hớ nên mấy em Úc
         trắng có, Úc đen, đứa bán cá; đứa bán rau ngoài
         chợ Footscray, thấy tui xách giỏ tòn teng đi chợ một mình, vì
         đã bỏ con vợ bên kia trời lận đận nên mấy em thương
         quá! 
  Ôi thôi nhân ngày lễ
         Tình yêu, tui nhận biết bao là thiệp Valentine, hoa hồng và kẹo chocolate!
          Hoa hồng thì tui đem chưng trong bình! Dẫu
         có bỏ thêm vài viên aspirin vào cho lâu tàn thì chỉ 3, 4
         ngày là hoa héo rũ, cánh hoa rơi lả tả xuống bàn là
         phải đem đi vứt. 
  Còn chocolate cũng
         đâu để lâu cho được. Pha một bình trà, ngồi tẩn
         mẩn lột giấy bọc ra, tui quất láng chít hè.
  Chỉ còn có mấy cái thiệp Valentine, với lời
         yêu tha thiết, thơm mùi cá và rau, nó bằng giấy ăn không
         được; nên tui bỏ vô hộp bánh 'lu' để làm kỷ niệm
         một thời được mấy em yêu tha thiết.
  Nhưng lúc con vợ sư tử Hà Đông của tui với hai
         thằng cu tí được bảo lãnh qua thì việc đầu tiên của
         em yêu là thu dọn chiến trường. Phát hiện những tình thư
         trong hộp, em bèn nghiến răng, mím lợi xé banh hết ráo!
          "Nào phải lỗi tại anh đâu?"
         Thì em nói: "Anh không 'ngựa' thì đứa nào dám tỏ
         tình cho được chớ?" Thiệt là y như kinh!
  Với tui là còn yêu là còn ở; hết yêu
         là thôi. Ghen chi cho thiên hạ họ cười! Nên cái gì của
         em yêu; tui không bao giờ đụng tới. 
  Thơ mèo của em; tui cóc thèm coi. Email, facebook của em, tui cũng không
         cần 'password' để mở ra coi mấy thằng khỉ gió, em bỏ lại quê
         nhà trước khi lên máy bay đoàn tụ với chồng em bên Úc,
         nó viết cái quái quỷ gì trong đó.
  Tui giống nhưng ông Úc trong chuyện nầy nè, không
         có rảnh để ý tới cảm xúc của vợ mình mà chi?
          Hai vợ chồng sống với nhau đã 60 năm.
         Không có gì dấu diếm nhau hết cả. Chỉ có một hộp đựng
         giày, bà vợ cất trong tủ áo và cấm chồng không được
         mở nó ra.
  Nhưng khi nằm trên hấp
         hối, ngáp ngáp chờ đi theo ông bà ông vải; bà thều thào
         cho phép chồng được mở cái hộp đó ra.
  Trong đó chỉ có con búp bê được đang
         bằng len và 95 ngàn đô tiền mặt.
  "Má em đã truyền cho em cái kinh nghiệm quý báu để
         giữ cuộc hôn nhân mình luôn hạnh phúc. Má dạy rằng: "Khi
         con giận chồng con mèo chuột, chè chén say sưa hay cờ bạc gì
         đó; những lời khuyên của con đối với nó như nước
         đổ đầu vịt như đàn khảy tai trâu!
 Con sẽ giận lắm
         nhưng bỏ chồng không được thì hãy xả 'sì-trét' bằng
         cách cặm cụi đan một con búp bê bằng len. 
  Bận rộn đan móc, con sẽ quên đi tất
         cả giận hờn; quên tất cả nỗi thống khổ của vợ hiền
         do một thằng chồng rất ư là 'cà chớn' đã gây ra!"
          Người chồng rưng rưng nước mắt
         cảm động; vì trong hộp nầy chỉ có một con búp bê bằng
         len thôi. Như vậy trong 60 năm mặn nồng hương lửa, anh làm em giận
         chỉ có một lần. 
  "À nè
         có 95 ngàn đô trong hộp, một số tiền quá lớn, em tìm
         ở đâu ra vậy?
  "À đó
         là tiền do em bán những con búp bê đó anh!" 
  ***
  Nghe thiên hạ
         sầm sì rằng: Úc nó bày ra cái ngày Valentine hàng năm để
         hâm nóng lại tình ta; vì tình Úc mau nguội lắm! Ở với
         nhau được 5 năm là mừng muốn chết! 10 năm là hơi hiếm
         hiếm rồi. 
  Chớ không như người
         Việt mình cưới nhau về, dù có xung khắc với nhau như nước
         với lửa, như mèo với chuột... cũng rán bấm bụng ăn đời
         ở kiếp, con đàn cháu đống.
  Bí
         quyết giữ lửa tình yêu của tui thực ra cũng đơn giản. Ngày
         nào cũng ăn cơm chung, tối nào cũng ngủ chung; có chuyện gì
         cũng chia sẻ với nhau.
  Ngay cả bị
         viêm họng, em yêu không nói được suốt cả hai ngày liền!
         Tui, nằm gác chưn lên trán, rán sáng tạo ra một cách để
         em truyền thông là dùng tay mà vỗ vai tui.
  Vỗ một cái có nghĩa là: "Hun em một cái đi
         anh!" Còn em vỗ hai cái nghĩa là "Không!" Vỗ ba cái
         có nghĩa là: "Được!"
  Còn em vỗ 95 cái, nghĩa là: "Kéo thùng rác ra đường
         đi cha nội!"
  Tình nghĩa vợ
         chồng mà! Quýanh mình cứ yên phận kéo thùng ra ra đường
         vào mỗi tối thứ 5 để ngày thứ sáu xe rác chạy ngang qua
         đổ; là tui bảo đảm tình ta như chiếc xuống ba lá, chồng
         chèo vợ chống trên dòng Cửu Long, tức dòng đời, trong trời
         yên bể lặng.
  Tuy nhiên không phải
         cuộc tình của dân Mít mình, ai cũng xuôi chèo mát mái
         như tui đâu! 
  Cũng có đứa
         giữa chừng gãy gánh tình ta; cho dù ngày Valentine nào nó cũng
         hối lộ cho em yêu của nó tới một lượng vàng ba số 999 để
         làm quà tỏ, chút tình yêu.
  Theo
         nhân sinh quan của nó khi đã là chồng vợ, dẫu không còn
         tình cũng còn nghĩa. Bỏ vợ là bất nghĩa; mà để vợ
         bỏ mình là vô nghì!
  Cũng
         vì một lời thề hẹn như mũi tên bắn vào lỗ tai, rút
         ra tất là chảy máu nên: "Người vợ sắp cưới và
         tôi đến văn phòng hộ tịch để làm hôn thú. Sau khi
         cung cấp cho đầy đủ tên họ, ngày sanh tháng đẻ, em thơ
         ký đưa cho tui tờ hôn thú mới cáu chỉ, rồi thòng thêm
         một câu là: "Không được trả lại! Không được
         đổi! Không bảo hành gì hết ráo!" Tui nói: "OK
         Salem!"
  Từ đó có sao chịu
         vậy. Trăm năm may may rủi một người. Cho dù thiên hạ có cười...
         cũng kệ người ta!
  Nhưng cuối
         cùng tình cũng vỡ tan vì một lời nói rất mực chân tình.
          Đầu đuôi cớ sự như vầy nè:
         Tui có việc làm rất tốt lương cao chỉ tội một cái là
         cứ phải xa nhà, xa cả em yêu năm tới 9, 10 lần, nghĩa là bổ
         đồng một tháng một lần. 
  Lần
         nầy chuyến đi thương thảo hợp đồng với đối tác ở
         tận nước ngoài. Đêm đầu tiên trở về nhà! Nằm
         trên giường với em yêu, ôm cho nó ấm. Tui buột miệng tán
         thán rằng: "Đi xa hoài hè anh thấy: không gì hạnh phúc
         hơn là được trở về nằm phè trên chiếc giường ngủ
         của chính mình và ôm con vợ... cũng của chính mình".
          Sáng hôm sau tui thấy trên bàn ăn là
         tờ đơn ly dị của em yêu chờ tui ký. 
  Sau khi cuộc hôn nhân tan vỡ đó, thằng bạn Mít của
         tui bỗng trở nên tin vào chiêm tinh học. 
  Nó nói: "Tuổi của tao là tuổi Tí, con chuột.
         Vợ tao tuổi Mão, con mèo. Tao mạng Thổ là đất. Con vợ tao mạng
         Thủy là nước. Hai cái trộn vào nhau thì thành một đống
         bùn... thì thử hỏi vợ chồng tao làm sao ăn đời ở kiếp
         cho được?!"
  Thế nên năm
         nay Valentine's Day với thiên hạ là ngày lễ Tình yêu còn với
         thằng bạn tui... nó lại ngày lễ 'Độc lập' mới chết chớ!
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne 
      
       
 
HAI CHUYỆN TẾT:
 
1.
         Năm Tuất là con chó cò!
   
  Tây không có làm báo xuân. Cuối
         năm bất quá ra một số đặc biệt, điểm lại những biến
         cố trọng đại xảy ra trong năm rồi là hết chuyện.
  Ta, hồi xưa trước 75 cũng như ra hải ngoại
         sau nầy, cái truyền thống báo xuân xưa giờ vẫn giữ.
          Báo xuân là tờ báo màu mè
         nhứt để câu khách; dầy nhứt vì nhiều bài vở nhứt
         và bán mắc nhứt để bọn báo (đời) chúng tôi kiếm
         chút tiền còm nhuận bút mà ăn Tết, sau một năm bù đầu,
         bứt tóc, nhổ râu trong trường văn trận bút!
  Mới đầu tháng Mười Một là mấy ông Chủ
         bút đã hối bài: "Ê! Nhớ viết bài cho báo xuân
         nhe. Năm nào viết con nấy!"
  Như
         năm nay 2018, là năm Mậu Tuất xin quý văn hữu viết bài về
         con chó cò.
  Một đề tài Chó;
         mà cả đống nhà văn nhào vô ngậm ngải tìm trầm, đãi
         cát tìm vàng, tìm những chuyện đặc sắc không đụng
         hàng để viết quả là một điều không dễ dàng.
          ***
  Thôi
         thì để mở bài, tui xin nhắc tới đệ nhứt mỹ nhân nước
         Mỹ là Marilyn Monroe từng nói: "Dogs never bite me. Just humans."  
          Không biết ngữ cảnh của câu người
         đẹp nói như thế nào, nên chỉ có vài chữ mà khó
         dịch quá trời hè! "Chó không bao giờ cắn em! Chỉ có
         con người!"
  Chắc Marilyn Monroe đã
         từng về nâng khăn sửa túi cho Arthur Miller, một nhà văn Mỹ nổi
         tiếng; nên chịu ảnh hưởng văn chương (tao đàn mầy đàn0,
         một câu nói ngắn mà quá xá là đa tầng và đa nghĩa.
          Hành động cắn cũng có hai nghĩa:
         giận hờn, ganh ghét, cắn; nghĩa là táp một cái, phập một
         phát cố ý làm đau kẻ khác về thể xác. Người bị
         tấn công dùng động từ cắn nầy cũng để chửi xéo
         kẻ cắn mình là con chó cho đã cơn tức vì bị nó
         cắn.
  Nhưng cắn cũng có trong động
         từ kép là 'cắn yêu'; là ngoạm vô cái chỗ nào 'đèm
         đẹp'.
  Marilyn Monroe sắc nước hương
         trời nên quý anh mình bên Mỹ thuở đó, ai cũng muốn 'cắn
         yêu' thì cũng có lý đấy chớ.
  ***
  "Tuổi Tuất là
         con chó cò. Nằm khoanh trong lò cái mặt lọ lem.
  Nghe kêu mà chẳng nghe ơi. Cong đuôi mà chạy
         một hơi tới nhà!"
  Bà
         con mình ai cũng biết chó sói trong rừng được con người đem
         về thuần hóa thành chó nhà. Rồi con chó bị con người
         đưa vô thực đơn trên bàn nhậu, vẫn trông chết cười
         ngạo nghễ!
  Tui không ăn thịt chó
         vì tui cũng thích chó như Tây vậy. Vì chó rất thính
         tai có thể bắt được tiếng động mà taicon người không
         nghe được. 
  Thường đi nhậu
         về khuya, tui rón rén chui qua cái lỗ chó vào nhà, em yêu nằm
         ngáy khò khó không hay! May quá!
  Riêng
         con chó cò nhà tui khịt khịt mũi, chồm dậy quấn lấy chân
         tui, rên khe khẽ như hỏi: "Ê! Ông chủ đi nhậu có vui hông?"
          Thính tai như vậy nên giữ nhà mới
         giỏi. Nhưng thính tai cũng làm khổ con chó nhiều lắm. 
 
         Năm nào giao thừa, mừng năm mới, bắn
         pháo bông tuốt ngoài 'city', cách nhà tui tới 5, 6 cây số mà
         con chó cò nghe tiếng pháo nổ bụp bụp là mắt láo liên
         hoảng loạn, mồm rít lên, điên cuồng chạy ra khỏi nhà...
         Có con đi lạc luôn; không biết đường về...
  Từ kinh nghiệm đó, giao thừa nào tui cũng
         xin phép em yêu chở con chó cò đi  trốn. Tui cột nó trước
         cửa rồi vào quán bù khú với chiến hữu! 
  Giao thừa đồng hồ kêu bon bon, pháo bông đã
         bắn xong và  nhậu cũng xong, tui lon ton kêu Uber chở thầy trò, tui
         với con chó cò, về xông đất chính nhà mình mà lòng
         vui như Tết.
  ***
  Có người rầy là: "Chơi với chó; chó liếm
         mặt". Thì đã sao?
  Vì chó
         tốt lắm nhe! Chó là một sinh vật duy nhất trên thế gian nầy
         yêu người còn hơn yêu chính bản thân mình. Càng giao tiếp
         với con người bấy nhiêu thì tui lại càng thương con chó
         bấy nhiêu!
  Dưới mắt con chó
         cò, là ông chủ, dẫu tui có dở như hạch nhưng bao giờ chó
         cũng tôn kính tui như là Napoleon, một anh hùng cái thế, trăm
         trận trăm thắng.
  Cuối năm vợ
         sai đi chợ, tui khệ nệ mang về nào là gà, vịt, bò, trừu
         chừng chục kí lô. Con vợ nghĩ tui khùng; vì vác về nhà
         cho cả đống?
  Riêng con chó cò
         ban cho tui một cái nhìn đầy ngưỡng mộ vì nghĩ tui là một
         thợ săn tài ba nhứt trên thế giới!
  Thiệt vậy! Con chó nó đối xử mình bằng tình cảm;
         chớ không phải như con gái chỉ đối xử với mình bằng
         tình cảm với điều kiện là mình phải có cả đống
         tiền.
  Với tiền bạc, mình có
         thể mua một con chó cho đẹp mã nhưng chỉ với tình yêu,
         mình mới có thể làm nó ve vẩy cái đuôi.
  Nên, nếu trên thiên đường không có
         chó, khi tui ngủm. tui không muốn lên thiên đường mà chi! 
          ***
  Tui không
         biết con chó có kỳ thị phái tính hay không? Sao những câu
         chuyện cảm động về tình bạn giữa chó và người; toàn
         là chó thương tưởng quý ông không hè?
  Điều con chó lo sợ nhứt trong đời là ông
         chủ ra khỏi nhà không chịu dắt nó theo và không bao giờ trở
         về nhà nữa!  
  Năm 1941, thấy
         một con chó bị thương nằm bên vệ đường ở Luco di Mugello,
         một thị trấn nhỏ vùng Florence, nước Ý, Carlo Soriani thương tình
         đem nó về nuôi và đặt tên là Fido.
  Kể từ đó, mỗi khi Soriani từ nhà máy về
         nhà, Fido luôn đứng sẵn tại trạm xe bus chờ ông chủ để
         cả hai lội bộ về nhà.
  Một
         ngày nọ, nhà máy nơi Soriani làm việc bị trúng bom của phe
         Đồng minh.
  Soriani không trở về nữa!
          Fido lặng lẽ từ bến xe bus về nhà. Nhưng
         đến hôm sau, chú lại tiếp tục trở lại bến xe để chờ
         chủ. Suốt 15 năm trời ròng rã, ngày nào Fido cũng kiên nhẫn
         đứng ở bến xe chờ đợi ông chủ không bao giờ trở về
         nữa.
  Qua đời năm 1958, Fido được
         chôn cất ngay cạnh mộ của ông chủ Soriani.
  Trái lại, con người cư xử tệ hơn con chó nhiều.
         Có một em vừa từ giã cõi đời. Ngày đưa tang, đạo
         tì khiêng quan tài sơ ý va vô cánh cửa một cái rầm làm
         tim em đập lại. Em sống thêm 10 năm nữa rồi mới chết thiệt.
         
  Lần di quan nầy, ông chồng cẩn
         thận chạy kè kè theo mấy tay đạo tì: "Ê! Ê! Coi chừng
         cái cửa!" 
  Hèn chi so sánh
         giữa chó và người, ai cũng chấm điểm người thua con chó!
          ***
  Chó
         thương người nhưng người thương chó cũng có chớ hỏng
         phải không!
  Chuyện rằng: Jason Loosmore,
         32 tuổi, nuôi một con chó kiểng. Láng giềng là Casey Brown, 21 tuổi
         cũng nuôi một con chó; nhưng là chó Berger Đức.
  Hôm 13, tháng Mười, năm 2016, trên đường
         Riderwood Drive, vùng Westside thành phố Houston, tiểu bang Texas, Hoa Kỳ, hai con chó
         nầy tao ngộ chiến vì chó với chó có thương nhau bao giờ!
         Một trận thư hùng sống mái để phân định ai sẽ làm
         đại ca 'chó' của vùng nầy đã xảy ra quyết liệt!
          Dĩ nhiên, con Berger Đức hung hăng như Hitler,
         rượt con chó kiểng của Jason Loosmore chạy te, kêu ẳng ẳng về
         nhà nằm thẳng cẳng.
  Nó yên
         lặng bò vào một góc nhà , gặm nhắm nỗi đau thân xác
         đã lớn mà vết thương lòng vì thua  trận càng lớn
         hơn. 
  Mình có ông chủ làm
         Cảnh sát Mỹ mà đi cắn thua con chó của tay hàng xóm bá
         vơ;  thiệt là mất mặt bầu cua quá!
  Nỗi buồn đau nó cam chịu một mình. Đến khi bớt
         đau, cảm thấy đời vui trở lại nó mới bò ra để nói
         với ông chủ mới đi làm về: "Vẫn có em bên đời!"
          Loosmore thấy con chó mình bị thương
         tơi tả vì cắn thua chó hàng xóm, lòng đau như cắt! 
          Loosmore mặc thường phục, đeo huy hiệu
         cảnh sát bằng sợi dây quàng quanh cổ, mang theo con chó... lửa, tức
         cây súng lục, tức tối sang nhà Casey Brown cà khịa, gõ cửa,
         hỏi con Berger của chú mầy có chích ngừa theo luật định hay
         chưa? 
  Casey Brown trả lời bằng nắm
         đấm, tặng Thầy đội vài cục u trên đầu, Loosmore bèn
         móc chó lửa ra sủa ba viên và Casey Brown đi nằm nhà thương,
         may mà không tán mạng.
  Ra hầu
         Tòa,  Loosmore khai: "Chó nó cắn chó tui đau quá; nó còn
         đánh tui đau quá; sợ nó nó đánh tui chết ngắc thì
         ai nuôi con chó của tui đang bị thương nằm ngắc ngoải  nên
         tui bắn nó ba phát để tự vệ!"
  (He he! Cái lập luận biện hộ của thầy đội nầy
         nghe cũng quen quen!)
  Ông Tòa đang cân
         nhắc: Nếu thầy đội nầy vì binh con cún, mà móc con chó
         lửa ra sủa bậy sủa bạ, cộng tội xâm nhập gia cư bất hợp
         pháp có thể bị bóc lịch từ 2 cuốn đến 20 cuốn thêm
         10 ngàn đô tiền phạt vạ.
  Thiệt!
         Ỷ mình làm Cảnh sát rồi muốn làm gì thì làm hay sao
         cà?
  Chó nó là chó Berger cắn
         chó mình chó kiểng; chó kiểng cắn không lại thì mình
         đi mua con Bulldog ngầu hơn về chơi cho con Berger nầy một trận để
         biết thế nào là lễ độ.
  Quân
         tử trả thù mười năm chưa muộn mà! Hốp tốp mà chi để
         giờ có cơ nguy vô hộp?
  Trường
         hợp chó tui mà bị chó nhà hàng xóm ăn hiếp như vậy;
         tui sẽ núp sau hàng rào, xít con chó cò của tui ra khiêu chiến.
         
  Chờ con Berger nầy ló mặt ra, tui lấy
         giàn ná chơi cho mầy vài viên đất sét; là từ rày
         về sau mầy sẽ bỏ cái thói hung hăng.
  ***
  Cũng chuyện chó mà
         năm rồi nhém chút nữa là tui bay một nửa căn nhà, một
         nửa chiếc xe và một nửa tiền hưu trí rồi đó chớ.
          Chẳng qua má của em yêu, tức bà già
         vợ tui ở Việt Nam bịnh, sắp hui nhị tì nên em tất tả bay về
         thăm; sợ không còn thấy mặt má mình trước phút lâm
         chung, xa lìa trần thế!
  Nhưng nhờ
         kiều hối, đô Úc và thịt bò cũng của Úc bỏ bọc
         ny long mang về, làm bò nhúng giấm ăn, hiệu nghiệm như thuốc
         tiên nên má em hồi phục.
  Bay trở
         qua, em yêu hỏi thằng cu con tui: "Lúc má vắng nhà, tía mầy
         có 'mèo chó' với con nhỏ hàng xóm hay không?"
  "Má đừng lo. Dì hai hàng xóm ghét
         ba lắm đó. Dì ấy chửi ba là con chó!" 
  "Ê con chó cưng của em! Bộ vợ vắng nhà;
         nên mặt buồn như cha mới chết vậy?"
  Nghe con nói vậy, em yêu bèn nổi tam bành lục tặc,
         gầm lên: "Đúng là đồ hám gái! Rậm rật như
         chó tháng Bảy. Đồ chó chết!"
  Chó chết là hết chuyện. Giao thừa tới rồi! Xin phép
         bà con cho tui ngừng bút tán láo về con chó. Để tui dọn con
         gà ra đặt trên bàn cúng, rước ông bà về vui ba bữa
         Tết.
  Tàn cây nhang, em yêu rinh con gà
         xuống, xé phay với bắp chuối hột cho tui nhậu chơi.  Con chó cò
         nhà tui sẽ được hưởng sái vài khúc xương! Quá
         đã!
  Xong chừng chục lon; bảo đảm
         với bà con là thầy trò tui sẽ quên hết chuyện buồn năm
         cũ mà vui như Tết tới!
  Cung Chúc
         Tân Xuân!
 
2. Chó và Người!
   
  Nhà văn Hoa Kỳ,
         John Steinbeck, năm 1937, có viết truyện tựa là: 'Of Mice and Men', Chuột và
         Người. Tui nghi rằng ông thai nghén cuốn tiểu thuyyết nầy vào
         năm Bính Tý, năm con chuột, tới năm Đinh Sửu, 1937, viết mới
         xong.
  Thấy người sang tui hay bằng quàng
         làm họ. Thấy nhà văn nổi tiếng là tui bắt chước theo hè.
         Nên năm nay năm Tuất, Mậu Tuất, tui xin viết về 'Of Dogs and Men', nghĩa
         là "Chó và Người" vậy!
  Trong 12 con giáp: Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi,
         Thân, Dậu, Tuất, Hợi.
  Chó đứng
         gần hạng bét, chỉ trên được con Heo, tức Hợi.
 Năm rồi,
         năm 2017, là năm Đinh Dậu, con gà, thì năm nay, năm 2018 là năm
         Mậu Tuất năm con chó. Cẩu hay khuyển, tiếng Hán Việt, còn tiếng
         Nôm là con chó. 
  Đừng viết
         về con chó lửa là cây súng lục. Tết mình cử! Vì móc
         chó lửa là móc súng ra sủa đằng mồm; thì anh em mình
         dẫu đang ngồi nhậu vui như Tết cũng phải bỏ hết mồi ngon, rượu
         quý , lồm cồm trốn dưới gầm bàn; rồi chạy mất dép
         mới mong bảo toàn được tính mạng.
  ***
  Hồi thời tạo thiên
         lập địa, chó sói sống trong rừng. Thấy con chó nó khôn,
         siêng năng giỏi dắn nên con người bắt về thuần hóa để
         làm nô lệ cho mình. 
  Con người
         chơi cha con chó không hè! Như bắt chó đi săn, đi chăn cừu,
         kéo xe trượt tuyết. Bắt chó chạy đua để đánh cá
         ăn tiền gọi là đua chó. Rồi bắt chó đi kiếm tiền bằng
         cách dạy chó làm xiếc. 
  Ở
         Melbourne có mấy thằng Úc làm biếng, khoái chơi xì ke ma túy
         hoặc ăn nhậu tối ngày nên cần tiền, bắt chó đi ăn xin.
          Ngồi trên hè phố, nằm chày bày,
         con chó cũng nằm chắp tay lạy ông đi qua lạy bà đi lại; kế
         bên có cái nón lật ngửa đầy những tiền xu, tiền cắc
         có cả tờ 5, 10 đô Úc nữa. Thu nhập cũng đủ cho hai thầy
         trò phè phởn sống! Chó và Người, cuối ngày, cười
         hề hề lượm tiền của thiên hạ.
  Người ta thương tình cho tiền; không phải cho cái thằng
         làm biếng đó mà cho con chó; vì sợ nó đói.
          (Chó Úc dạo nầy than phiền chánh phủ
         Úc dữ lắm vì vật giá gia tăng, thức ăn đóng hộp dành
         cho chó đã lên giá tới 10% lận đó.)
  Ngoài ra, con người còn huấn luyện chó dẫn đường
         cho người khiếm thị.
  Ngoài đường
         phố Melbourne, ngựa xe như mắc cửi, mỗi lần lái xe đi làm, thỉnh
         thoảng tui cũng thấy con chó dẫn đường!
  Đèn đỏ chó biết dừng, chờ dấu hiệu đèn
         xanh dành cho người đi bộ kêu lốc cốc nó mới dẫn ông
         chủ khiếm thị của nó băng qua lộ. Hay hết biết!
  Rồi Cảnh sát cũng huấn luyện chó để
         lùng sục xì ke ma túy hay để cắn mấy thằng tội phạm hung
         hãn mà mấy Thầy đội cũng ngán không dám nhào vô;
         bèn suỵt chó cho vô trước, gọi là Cảnh khuyển.  
          Quân đội cũng huấn luyện chó đánh
         hơi tìm bom mìn, lùng sục bọn khủng bố đang trốn dưới
         hầm gọi là Quân khuyển.
  Chính
         vì vậy mà hồi chiến tranh Việt Nam, VC ghét chó lắm. Vùng
         xôi đậu, ban ngày quốc gia, ban đêm CS, là chó bị tụi nó
         bắt mần thịt, rựa mận, chả chìa, dồi chó... ăn nhậu ráo
         trọi.
  ***
  Nghĩa là ở đâu có người là ở đó có
         chó! Chó đối xử với con người rất tốt ngay cả hi sinh thân
         mình biến thành cầy tơ bảy món, a đây rồi; còn con người
         chỉ biết lợi dụng lòng tốt của chó mà thôi!
  Chó tốt nhứt là lòng trung thành. Ai cũng
         biết!  
  Chuyện rằng chú chó
         Hachiko sáng đều ra nhà ga xe lửa Shibuya tiễn ông chủ Eizaburo, một
         giáo sư Khoa Nông Nghiệp trường Đại học Tokyo đi làm. Hachiko
         ngồi đợi tới chiều để đón ông chủ về.
  Nhưng ngày 21, tháng Năm, năm 1925, ông chủ
         không về nữa vì bị đột tử trong lúc làm việc do bị
         một khối u trong não.
  Thiệt là:
         "Hẹn cùng ta: Lũng Tây nham ấy/ Sớm đã trông, nào thấy
         hơi tăm? 
  Ngập ngừng, lá
         rụng cành trâm/ Thôn trưa nghe dậy tiếng cầm lao xao!"
          Rồi suốt 10 năm sau đó, Hachiko vẫn tiếp
         tục đến nhà ga vào buổi sáng đợi cho tới buổi chiều,
         ngay đúng giờ tàu đi và đến để chờ ông chủ mình
         về trong vô vọng.
  Năm 1934, dân Nhật
         cho đúc một tượng đồng ngay trước cổng nhà ga khi Hachiko
         vẫn còn sống. Hachiko tuổi già, sức yếu chết một mình, cô
         đơn trên đường phố gần nhà ga Shibuya vào ngày mùng
         8, tháng Ba, năm 1935.
  Đây là một
         câu chuyện cảm động về một nghĩa khuyển tri tình nhưng tiếc
         thay sau đó chánh quyền quân phiệt Nhựt lại lợi dụng lòng
         trung thành tuyệt đối vô điều kiện của con chó Hachiko để
         kích động lòng yêu nước cực đoan, mù quáng trung thành
         vô lối với Thiên hoàng nhằm xô đẩy nhiều thế hệ thanh
         niên Nhựt Bản gia nhập vào quân đội Phù Tang, gây biết
         bao nhiêu tội lỗi cho dân các nước vùng Đông Nam Á trong
         đó có nước Việt Nam mình vào Thế chiến thứ Hai. 
          ***
  Chó
         Nhựt trung thành là vậy; chó Tàu Thời Tam Quốc cũng chơi ngon,
         dám hi sinh thân mình để cứu chủ nữa đó.
  Chuyện rằng: Lý Tín Thuần nuôi con chó
         tên là Hắc Phong. Một hôm, Lý ra ngoài thành nhậu xỉn, loạng
         choạng về nhà không nỗi, bèn nằm phê ngay dưới bãi cỏ.
         
  Xui cái là quan Thái thú đi
         săn, đốt cỏ để đuổi thú, khiến quần áo Lý bén
         lửa cháy. 
  Hắc Phong đến kéo
         chủ dậy nhưng chủ không động đậy. Chó bèn đến
         ngòi nước cách đó 35 bước, dầm mình cho ướt chạy
         về dập lửa cho chủ. 
  Cứ như
         vậy, chó chạy đi chạy lại nhiều lần, cuối cùng  mệt
         quá, kiệt sức, Hắc Phong nằm thè lưỡi chết ngắc. 
          Khi Lý tỉnh cơn say, thấy chó chết vì
         cứu mình thì báo cho quan Thái thú biết. Quan Thái thú phán:
         "Đúng là sự báo ân của loài chó còn hơn sự
         báo ân của con người. Con người đôi khi không bằng được
         con chó?" 
  Bèn cử hành đám
         tang cho Hắc Long rất long trọng và tôn làm nghĩa khuyển để răn
         dạy mấy chú ba Tàu khác đừng có manh tâm phản loạn. Hãy
         trung thành tuyệt đối với chủ mình, trung thành với chế độ
         phong kiến, với tầng lớp quan lại như là chó trung thành, xả
         thân vì chủ vậy!
  Mấy ngàn
         năm sau, bà Tôn Nữ Thị Ninh, từng làm Đại sứ VC tại Liên
         Âu cũng học theo cái chiêu màu mè, ý đồ thâm độc
         của quan Thái thú Tàu hồi xưa! 
  Bà
         Ninh nầy nghe nói cũng có ăn học tiếng Tây, tiếng U rốp rốp
         như bẻ mía mà không hiểu về dân chủ, tự do, nhân quyền
         gì hết ráo mà mở miệng ra là tán láo.
  Năm 2004, khi bị báo chí phương Tây chất vấn
         về tình trạng vi phạm nhân quyền trong nước thì bà Ninh phán
         một câu xanh dờn là: "Trong gia đình chúng tôi có những
         đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi
         đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng
         trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có
         mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng
         tôi".
  Ê! Nói nghe kỳ quá
         he? Chánh quyền là đầy tớ của dân, phục vụ dân, dân
         làm chủ.
  Chánh quyền đâu
         phải là cha là mẹ dân mà đóng cửa, bộp tai, đá
         đít nó rồi hàng xóm nhẩy vô can; còn tru tréo là chuyện
         nội bộ của tụi tui đừng có chỏ mỏ vào sủa nhe! Nghe sao
         đặng hè?!
  Vì cái cặn bã
         lợi danh mà muối mặt trung thành với bọn CS cầm quyền cho mình
         ăn nhậu thì cứ làm. Đừng dạy đời những người bất
         đồng chánh kiến trong nước là: "Con không chê cha mẹ
         khó, chó không chê chủ nghèo!".
  Dân ngu khu đen, người làm chủ đất nước thấy
         chánh quyền tức đầy tớ của mình làm không chịu làm;
         mà chỉ ăn không, thì họ có quyền rầy đấy chớ!
          Con chó trung thành với người chủ vì
         người chủ yêu thương chăm sóc nó. 
  Đó là một quan hệ hổ tương và rất công
         bằng! 
  Còn chánh quyền gì hở
         ra là bóc lột, áp bức, đàn áp nhân dân mà mở
         miệng ra là ra rả kêu gọi lòng trung thành làm sao được?
          W.R. Koehler, một bậc sư tổ trong nghề dạy
         chó, đã từng phán rằng:
  "Những
         con chó thông minh ít khi làm vui lòng những ai mà chúng không
         tôn trọng" "Intelligent dogs rarely want to please people whom they do not respect."  -
          ***
  Tui thì
         yêu chó; nhưng em yêu của tui thì ghét chó! Vì nhém chút
         nữa con chó đã làm tan vỡ tình mộng với anh yêu tức là
         tui đây nè!
  Chẳng qua hồi xưa
         cách đây hơn gần nửa thế kỷ tui đeo đuổi, trồng cây
         si ngay lối đi, trước cửa nhà em mỗi chiều, chờ em tan trường
         về anh theo Ngọ về!
  Tía em thấy
         vậy, nhà đã kín cổng cao tường mà ổng còn hù tui
         bằng cách treo trước cổng nhà hình con chó Berger, nhe hai hàm răng
         nhọn lễu với hàng chữ tiếng Anh là: "Beware of the Dog!"
          Tui đâu biết tiếng Anh, tui chỉ biết tiếng
         em; nên một ngày bạo gan chặn em lại giữa đường để cho
         anh hỏi tận tường: "Beware of the Dog là gì vậy em Hai?"
          Thì em cầm cái vạt áo dài đưa
         lên miệng cắn, e thẹn cắt nghĩa là: "Coi chừng chó dữ:"
          Sau dó, em lại cố vấn cho tui là: "Never
         mind the Dog, beware of the owner!"
  Tui không
         hiểu gì ráo! Về nhà giở từ điển Lê Bá Kông chổng
         mông ra tra mới hiểu lỏm bỏm là: "Đừng kể số gì
         tới con chó mà hãy coi chừng chủ của nó!"
  Ối tưởng cái gì! Khi yêu, em là sư
         tử, tui còn chưa sợ huống hồ gì đem con chó ra hù tui chớ?!
          Đẹp trai không bằng nói dai mà! Nói
         hoài cũng lọt lỗ tai. Em đồng ý ưng tui để hai ta vầy duyên
         can lệ. 
  Ngày rước dâu tui xin nhà
         bên vợ cho tui cái bảng: "Beware of the Dog", "Coi chừng Chó dữ"
         về treo trước cửa nhà tui.
  Em yêu
         hỏi nhà mình đâu có chó mà anh cần cái bảng nầy?
         Tui cười he he trả lời rằng: "Treo để hù thằng khác!
         Nhứt là thằng cha bưu tá phát thư; vì như em thấy đó
         con chó lúc nào thấy thằng chả là nó ùa ra sủa. Con chó
         còn hỏng tin thì mình ngu sao mà tin hé?
  Đời mà em! Mình có vợ đẹp là đừng
         tin ai hết. Treo bảng coi chừng chó dữ cho nó chắc ăn."
          Kết luận: Chó và người! Chó luôn
         bị con người lợi dụng. Thiên hạ lợi dụng chó cho mưu đồ
         chánh trị xấu xa. Còn tui lợi dụng chó chỉ để bảo vệ
         tình ta thôi mà!
  Happy New Year!
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne 
    
      
       
 
RỪNG ĐẤT KHÁCH BẠT
         NGÀN MÀU ÁO TRẬN! 
 
 
Trong chiến sử của loài người
         xưa giờ, dù là chiến tranh vệ quốc chống quân xâm lược
         hay cuộc nội chiến giữa những thế lực phong kiến để thâu
         tóm thiên hạ về một mối thì chịu biết bao đau thương
         thống khổ là toàn dân tộc, đa số là người dân thường
         không một tấc sắt trong tay.
  Dĩ nhiên
         người lính là người phải hi sinh nhiều nhứt! Hi sinh cả cuộc
         đời đang tuổi xuân phơi phới với biết bao nhiêu là ước
         vọng chưa thành bỗng chợt vỡ tan!
  Tàn
         chiến trận, có thể là "Anh về hòm gỗ
         cài hoa. Hay anh trở về trên đôi nạng gỗ, anh trở về bại
         tướng cụt chân!"
  Kế
         phải kể đến sự hi sinh của vợ con, cha mẹ, anh em hay người yêu
         của lính!
  
Hồi thời Trung học, chắc anh chị em mình
         đều có học những đoạn thơ não lòng trong Chinh Phụ Ngâm
         (Lời than vãn của người phụ nữ có chồng đi đánh trận),
         của Đặng Trần Côn, ra đời trong khoảng năm 1741."Vì
         chàng lệ thiếp nhỏ đôi.Vì chàng thân thiếp lẻ loi một
         bề!".
  Trước đó khoảng
         ngàn năm, Trương Tịch (768-830) bên Tàu, cũng khóc thương cho
         người chinh phụ có chồng bỏ thây nơi chiến trận!
  "Tháng chín Hung Nô giết
         biên tướng/ Quân Hán tiêu tan dưới Liêu Hà
  Xương phơi muôn dặm không người
         nhặt/ Trăm họ đầu thành cất đám ma
  Thân gái xưa nay nhớ chồng con/ Nghèo hèn
         có nhau, hả dạ hơn
  Chồng
         chết chiến trường, con trong bụng/ Như ngọn nến ngày thiếp mỏi
         mòn!"
  Trương Tịch cũng có
         một người anh ra trận, rồi thất tung, mất tích, không thấy trở
         về; không biết sống chết ra sao bằng những vần thơ đẫm đầy
         nước mất mà cả ngàn năm sau, mình đọc lại vẫn còn
         thấy bùi ngùi thương cảm!
  
"Đánh Nhục Chi theo quân
         năm trước/ Toàn đạo binh bị diệt trên thành
  Hán, Phiên vắng bặt tin anh/ Cho dù
         sống chết cũng đành xa nhau
  Màn trướng nát không ai thu lượm/ Ngựa trở về
         cờ phướn rách tan
  Cúng
         anh, nghi vẫn sống còn/ Chân trời xa tắp, khóc trông quê nhà..."
          ***
  Từ năm 1960, khi Mặt trận dân tộc giải phóng, tức VC được
         thành lập!
  Cứ 4 năm một lần
         (trong kế hoạch ngũ niên),  CS Bắc Việt và VC tay sai ở miền Nam
         lại bắt đầu những trận đánh lớn.
  Năm 1964, trận Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giả,
         những quận lỵ heo hút của miền Nam.
  Năm 1968, 44 tỉnh thành trên toàn cõi VNCH bị CS, không từ
         một thủ đoạn đê hèn nào, bất ngờ tấn công; dù
         đã cam kết hưu chiến!
  Gần trăm
         ngàn người bị giết! Máu chảy thành sông; thây phơi đầy
         nội xảy ra đúng 50 năm trước, tức đã nửa thế kỷ,
         một khoảng thời gian quá dài trong đời người mà cứ tưởng
         như nó mới vừa mới hôm qua vì tánh cách khốc liệt của
         nó.
   
  
Rồi cũng 4 năm sau, năm 1972,
         còn gọi là mùa hè đỏ lửa, Cộng quân dốc toàn lực
         tấn công vào Quảng Trị ở Quân khu Một, Kon Tum ở Quân khu Hai
         và Bình Long ở Quân khu Ba.  
Người
         ta sanh ra không ai muốn mình cầm súng cả; mà chỉ muốn đất
         thanh bình ba trăm năm cũ. Nhưng không làm lính, không nẻo binh
         lửa cũng không được!
  CS Bắc
         Việt, tuân lịnh quan thầy Nga Hoa, ồ ạt đưa quân tiến chiếm
         Miền Nam thì làm trai khi đất nước hưng vong thất phu hữu trách,
         giã nhà đeo bức chiến bào là để bảo vệ tổ quốc
         chớ đâu phải muốn làm anh hùng. Vì muốn hòa bình là
         phải chuẩn bị chiến tranh.
  
Từng lớp lớp thanh niên nối tiếp nhau
         lên đường ra mặt trận theo lịnh Tổng động viên của Bộ
         Quốc Phòng. Đang trên giảng đường đại học, năm thứ
         nhứt, năm thứ hai, chúng tôi xếp bút nghiên lên đường
         nhập ngũ theo tiếng gọi của non sông.
  "Quang Trung vào ai nỡ gọt đầu tôi?" Tóc
         cắt ngắn ba phân. Quân trang, quân dụng, hai chiếc thẻ bài, khắc
         họ tên, số quân và loại máu, đeo tòn teng trên cổ.
          Rồi Chứng chỉ tại ngũ. Quân Lực
         Việt Nam Cộng Hòa. Bộ Quốc Phòng.  Số... Họ và Tên. Cấp
         bậc. Số quân.  Đơn vị. KBC (Khu Bưu Chính của đơn vị)
          Thẻ căn cước quân nhân, cũng y như
         vậy, nhưng có hình chụp chân dung, được bọc nhựa.
          Sau nầy mất nước, nhà thơ Cao Tần
         di tản qua Hoa Kỳ năm 1975, vẫn còn cảm khái bằng những lời thơ
         trác tuyệt:
  
"Trong ví ta này chứng chỉ
         tại ngũ/ Mất nước rồi còn hiệu lực hơi lâu?
          Chiều lưu lạc chợt thương
         tờ giấy cũ/ Tái tê cười: giờ gia hạn nơi đâu?"
          "Trong ví ta này một thẻ
         căn cước/ Hình chụp ngây ngô rất mực cù lần!
          ...Tên chụp hình làm ta xấu
         như ma /Thằng khốn nạn làm sao mà nó biết? Ta sẽ thành dân
         mất nước tan nhà!
  Hình
         căn cước anh nào mà chẳng xấu/ Tên chụp hình như một
         lão tiên tri
  Triệu
         mặt ngây ngô bàng hoàng xớn xác/ Cùng đến một ngày
         gẫy đổ phân ly
  ...Ngàn
         lẫm liệt tan trong chiều rã ngũ/ Muôn anh hùng phút chốc hóa
         lang thang!"
  Nhà thơ Cao Tần may mắn
         vượt thoát trong những ngày VNCH hấp hối; còn những người,
         đồng đội, đồng ngũ bạn lính của ông, còn kẹt lại
         phải đi tù CS.
  "Có
         thằng bạn nào tàn đời học tập/ Cõng gông xiềng lê
         lết một thân đau!
  Còn kiên
         cường sống sót ra tù CS rồi tìm đường vượt biển!
         Đau đớn thay lại bỏ mình trong cơn sóng dữ!
  "Này biển chiều sóng xô ào
         lớp lớp/ Những tiếng đời tan nát khóc thương nhau..."
          ***
 
          
Bọn chúng tôi là lớp ‘Mùa hè
         đỏ lửa'! Gần 800 đứa từ giảng đường đại học
         vào Tiểu đoàn 2 của Trường Bộ Binh Thủ Đức, tháng
         Tám, năm 1972, khóa 4/72/SQTB TĐ.
  Ngày
         27, tháng Giêng, năm 1973, các SVSQ tiểu đoàn 2 đi chiến dịch
         Hiệp định Paris. Mỗi đợt 2 tháng, sau 4 tháng, trở về trường
         Bộ Binh, ra Vũ đình trường làm lễ mãn khóa! "Quỳ
         xuống các Sinh viên Sĩ quan! Xin thề! Đứng dậy các tân Sĩ
         quan!"
  "Ân tình
         theo gót chân, bọn đi xa đánh trận, gặp gỡ trong cơn lốc!
          Xưng tao gọi mày thương quá
         gần. Bốn vùng mang lưu luyến bước bâng khuâng của vạn người
         thân!"
  Thế hệ thanh niên miền
         Nam Việt Nam mình, trong đó có chúng tôi, sanh từ 1945 đến 1955,
         thời điểm ác liệt nhứt của cuộc chiến tranh bởi CS Bắc Việt
         xâm lược miền Nam nên thế hệ nầy hi sinh nhiều hơn hết thảy.
          Cuộc chiến tranh đã tàn gần 43 năm
         qua! Thân phận là lính; chúng ta không ai đem thành bại để
         luận anh hùng!
  ***
  
 Footscray, Melbourne, Victoria, Úc Châu thảng hoặc
         gặp bất cứ ông nào đầu bạc, muối nhiều hơn tiêu, những
         nếp nhăn hằn trên trán, đôi mắt màu khói như còn
         vương lửa của chiến trường thì chắc chắn rằng họ đã
         có một thời giầy sô, áo trận đó thôi!
  Chiều cuối năm, rừng đất khách bạt ngàn màu
         áo trận. Nhưng Tiểu đoàn 2 năm xưa đó, nằm gần Khu Gia
         Binh Thiết Giáp, tuyến B, gồm 4 đại đội gom lại chỉ còn
         được có 5 thằng lưu lạc tới tận phương trời nầy!
          Nguyễn Văn Rạng (222), Trinh sát Dù; Nguyễn
         Văn Luyến (231), Thiết Giáp;
  Phùng
         Ngọc Thái (224), Thiết Giáp;  Trương Ngọc Đông (242), ông
         Địa, Mộc Hóa, Kiến Tường và Đoàn Xuân Thu (242).
          (Sydney cũng được vài ba đứa: Đặng
         Hữu Hiếu (242), Nguyên (223), Địa phương quân ; Thanh (224); Há (223),
         Không quân; Lại văn Bính, Thủy Quân Lục Chiến và Nguyễn
         Bằng Dương, Sư đoàn 23!)
  Chúng
         tôi như những mũi tên đã bật ra khỏi cánh cung, bay khắp
         bốn phương trời.
  Những địa
         danh trường cũ tưởng chừng như đã mù khơi trong tiềm thức
         bỗng chợt về lay động cánh rừng xưa.
  
Nào đồi Tăng Nhơn Phú, Vũ đình
         trường, Trung Nghĩa đài, Cổng số 9, sân bắn Long Thạnh Mỹ,
         cầu Bến Nọc.
  Nào bãi Nhà
         sập, đồi 31, (đêm ngóng về Sài Gòn quầng sáng phía
         xa xa), đồi Bác sỹ Tín (ngang nghĩa trang Quân đội Biên Hòa).
          Rồi đêm hành quân dã trại, (để
         từ Tân Khóa sinh để sáng hôm sau thành Sinh viên sĩ quan) trời
         đổ trận mưa to, trùm poncho kín mít nhưng giày sô sũng nước.
         Về tới doanh trại, cởi giày, cởi vớ ra, thay quần áo lính ngồi
         hút thuốc với bạn bè... Ôi nó đã biết làm sao đâu?!
          Giờ đây, trên bàn rượu chỉ
         vỏn vẹn năm thằng nhưng có tới 6 cái ly. Ly thứ sáu dành
         cho những thằng bạn lính đã không về được nữa vì
         đã ngã xuống chiến trường năm ấy!
  Rót đầy ly rượu, chuyền tay nhau, người một hớp
         để uống cùng những oan hồn tử sĩ còn tức tưởi đâu
         đây.
  
Nầy Khôn ngã xuống ở Cái Côn,
         quận Phong Thuận. Nầy Tuấn chuyển qua Cảnh sát, mang ngay lon Thiếu úy,
         làm trưởng cuộc, ngã xuống ở quận Thuận Nhơn, tỉnh Phong
         Dinh... Rồi Lưu, rồi Đa... và nhiều nhiều nữa!
  Tôi nhớ Nguyễn Quang Mẫn, cùng trung đội 242, gốc
         cố đô Huế, 18 tuổi, vừa đậu Tú tài Một là tình
         nguyện vào Thủ Đức.
  Ngày
         mãn khóa Thủ Đức, Mẫn tình nguyện về Biệt Cách 81 Dù.
         Chỉ đi lính trong vòng chưa tới 3 năm mà Nguyễn Quang Mẫn từ
         chuẩn úy sữa đã lên tới đại úy; vì lập được
         nhiều công trạng được đơn vị đưa về lại trường
         Bộ Binh để học khóa Tham mưu Trung cấp.
  Sau 75, tù CS, Mẫn giựt súng của bọn vệ binh, toan vượt
         trại nhưng bị bắn chết! Đúng là một anh hùng!
  "Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm/ Mộ
         bia kín trong nghĩa địa buồn
  Bạn anh đó đang say ngủ yên/ Xin cám ơn, xin cám ơn
         người nằm xuống!"
  ***
          
Lũ chúng tôi, người lính thuở ấy,
         đã từng mơ ước: "Rồi có một ngày,
         sẽ một ngày chinh chiến tàn... Xin trả lại đây, bỏ lại
         đây thép gai giăng với lũy hào sâu/ Lỗ châu mai với những
         địa lôi, đã bao phen máu anh tuôn..."
  Trả súng đạn này khi sạch nợ
         sông núi rồi? Anh trở về quê, trở về quê tìm tuổi thơ
         mất năm nao! Thiên đường này mơ ước bao lâu?"
          Nhưng mộng đẹp đã tan tành theo
         vận nước. "Mơ thấy cả một quê hương
         đổ vỡ/ Mình lên đường ngơ ngẩn, lang thang!"
          Chỉ mong là: "Hãy
         đem hết những đổi đời tan tác/ Gói giùm vào cơn mộng
         dữ đêm qua".
  Chiều cuối
         năm quê người. Đứa nào cũng tha hương vì mất nước
         đều tự hỏi:
  "Hỡi
         thằng chiến binh một đời dũng cảm/ Mày lang thang đất lạ đến
         bao giờ?"
  ***
  
Sân trước cửa nhà tôi, em yêu có
         trồng một cây bông giấy. Mùa hè hoa nở đỏ cả một
         góc sân vườn, gợi tình quê tha thiết!
  "Này cây bông giấy bên rào năm
         xưa.../ Chẳng qua trời đổ cơn mưa/ Thì thương cành mọn
         đong đưa một mình!"
  Đời
         chúng tôi, những người lính của mùa hè đỏ lửa năm
         đó, chìm trong màu lửa, màu máu như màu bông giấy quê
         nhà trong tiềm thức còn vương vấn đến màu bông giấy
         của quê người!
  Quê người
         chiều cuối năm! Những người lính thất trận, mất nước,
         rồi mất cả quê hương buồn lắm phải không?
  Năm thằng mặc đồ dân sự, ngồi uống rượu
         quê người nhưng trong tâm cảm đứa nào cũng còn là lính.
          Chỉ mong ước là "Ôi!
         Xóm xưa ơi, khi nào đổi kiếp? Ta về thành chim hót trước
         hiên nhà!"
  đoàn xuân thu.
  melbourne.
    
 
      
       
Vĩnh biệt Thầy
         Nguyễn Văn Trường!
 
 
   
   
  Thầy Nguyễn Văn Trường,
         tuổi Canh Ngọ, sinh năm 1930, tại quận Vũng Liêm tỉnh Vĩnh Long!
          "Tôi là con út trong nhà, mà lại
         là dân ‘cậu': bên ngoại là điền chủ--không gieo mạ,
         mà góp lúa; bên nội là hương cả trong làng và cũng
         có chút đất điền, theo đó bên nào tôi cũng được
         người dân quê gọi là ‘cậu'.  
  Cậu, ‘ngồi mát ăn bát vàng', nên: yếu lắm!
         Đã vậy mà còn là cậu út, nên:  quá yếu! 
          Trên tôi, ngoài sự "kềm kẹp
         của ba má tôi"-"gọi dạ, bảo vâng" một chiều, năm
         nầy sang năm khác- còn thêm một tá anh chị. 
  Cho nên, trong bản chất, tôi nhút nhát. 
         Với bạn bè thân, thì thoải mái, cãi lý, chí chóe
         đến nơi đến chốn. Ở chỗ lạ, thì thận trọng, ít
         nói, ít lời.   
  Tôi
         là một đứa bé của đồng quê, học Trường Tiểu học
         Vũng Liêm, từ lớp tư đến lớp nhất, cách nhà 4 cây số,
         đường đất, phải qua bốn cây cầu - cầu tre lắc lẻo, khó
         đi.
  Cả quận Vũng Liêm, năm
         1943, chỉ có hai trò trúng tuyển vào Trường Phan Thanh Giản Cần
         Thơ, thằng cháu tôi đậu cao, nhưng vì không được học
         bổng, nên bỏ học, và tôi, hạng chót.
  Với cái tuổi 12-13, đi học Trường Phan Thanh Giản,
         là rời làng mạc, lên thành thị, lần đầu đi học xa,
         như đi du học...." 
  ***
          Rồi Thầy qua Mỹ Tho, học trường Collège
         Le Myre de Vilers. (Tháng Tám, năm 1945 khi Việt Nam mình giành được
         độc lập từ tay Thực dân Pháp, trường đổi tên là
         Trung học Nguyễn Đình Chiểu) trước khi sang Pháp du học và tốt
         nghiệp Cao học Toán ở Toulouse. Từ Pháp về, Thầy dạy ở
         Đại học Huế. 
  Năm 1963, Tổng
         thống Ngô Đình Diệm bị các tướng lãnh lật đổ!
         Chính trường Việt Nam Cộng Hòa trải qua nhiều biến động,
         chỉnh lý, đảo chánh liên miên. 
  Đến khi Giáo sư Trần Văn Hương làm Thủ tướng
         lần đầu (1964-1965), Thầy Nguyễn Văn Trường được mời làm
         Tổng trưởng Giáo dục. 
  Thuộc
         nhóm người trẻ, (34 tuổi), đầu óc cởi mở, tiến bộ,
         Giáo sư Nguyễn Văn Trường rất thiết tha, rất tích cực với
         nền giáo dục nước nhà. 
  Thời
         này cũng là thời hổn loạn ngoài xã hội lan tới học đường!
         
  Một số đảng phái đầu
         cơ chính trị, xúi giục học sinh biểu tình, chống đối chính
         phủ, tạo cảnh bất ổn trong các trường trung học lớn ở Đô
         thành Sài Gòn như Petrus Ký, Gia Long và ngay cả cả tỉnh lớn
         v v... khiến cho an ninh trật tự bị xáo trộn, chẳng còn dạy dỗ
         học hành gì được cả. 
  Giáo
         sư Nguyễn Văn Trường phải dùng biện pháp quyết liệt để
         đối phó với tình thế: "Không ai có quyền, dù với
         bất cứ danh nghĩa tôn giáo hay đảng phái nào, xúi giục
         học sinh trung học chưa đủ tuổi trưởng thành, lợi dụng sự
         hăng say bồng bột của tuổi trẻ, đẩy họ vào những công
         cuộc chống đối, đấu tranh cốt để phục vụ cho quyền lợi
         riêng tư của phe nhóm mình.!"
  Nhờ
         vậy, Thầy và trò mới tiếp tục được việc dạy và
         học một cách bình yên như  cũ. 
  Năm 1966, khi Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ làm Chủ tịch
         Ủy ban Hành pháp Trung ương trong Nội các Chiến tranh, Giáo sư
         Nguyễn Văn Trường lần thứ hai, lại được mời ra làm Ủy
         viên Giáo dục (tương đương với chức Tổng trưởng Giáo
         dục).
  Công lớn nhất của Thầy
         Nguyễn Văn Trường, lúc nầy, là cùng nhiều nhân sĩ trí
         thức nổi tiếng của miền Nam khác như: Thầy Nguyễn Duy Xuân, Thầy
         Nguyễn Trung Quân (vốn là cựu học sinh và đang làm Hiệu trưởng
         trường Trung học Phan Thanh Giản) và Kỷ sư Canh nông Võ Long Triều,
         Ủy viên Thanh niên... vận động ráo riết để thành lập
         cho được Viện Đại học Cần Thơ, vào năm 1966, để  học
         trò miền Tây Nam Phần, đa số là con nhà nghèo, vừa đậu
         Tú tài hai không phải dở dang con đường học vấn.
  (Như Giáo sư Nguyễn Thanh Liêm, Phụ tá Đặc
         biệt Tổng trưởng, đặc trách Trung, Tiểu học và Bình dân
         Giáo dục, Bộ Văn hoá Giáo dục và Thanh niên, Việt Nam Cộng
         Hoà cho biết)
  ***
  "Tiến vi quan; thoái vi sư!". Không còn tham
         gia nội các nữa, Thầy trở về dạy  
  ở Đại học Sư phạm Huế và Sài Gòn, Đại
         học Đà Lạt, Đại học Vạn Hạnh... 
  Rồi vận nước bỗng đổi thay, Việt Nam Cộng Hòa
         sụp đổ!
  "... Sau 1975,  được
         ‘giải phóng', vậy mà sợ. Tôi sợ. Khuya, nghe chiếc xe jeep, ngừng
         trước nhà: tôi sợ. Sợ chính quyền cách mạng chiếu cố.
         
  ... Cách mạng, không là cải
         cách, không là sửa đổi, mà là đập phá, dẹp mọi
         cái cũ, mà Miền Nam thuộc cái cũ. 
  Cả não bộ Miền Nam đang ở trong các trại tù
         cải tạo tập trung, chỉ vì nó thuộc cái cũ!"
 
         Trong những ngày tối tăm nhất của Miền
         Nam Việt Nam mình thuở đó, như lời Thầy từng tâm sự: "Giống
         như cây sậy của La Fontaine; Tôi cong, rạp mình, nhưng không gãy
         gục!"
  Nhưng cuối cùng Thầy
         cũng phải đành bỏ nước ra đi, về định cư tại Thành
         phố Houston, Tiểu bang Texas, Hoa Kỳ.
  ***
          Tuổi đời đang trôi dần vào bóng
         hoàng hôn, dẫu là một Giáo sư Đại học, dạy toán
         nhưng Thầy vẫn cầm bút để trải lòng mình.
  "Viết xong, như thường lệ, tôi có trình
         cho tiện nội duyệt khán. Đây là một thủ tục, cũng không
         rõ có từ lúc nào, và lý do hình như vì tiện nội
         là một giáo sư Việt văn - có môn bài - mà tôi thì
         chính tả lôi thôi, pháp cú lộn xộn, ý tứ có khi không
         ổn. "thiếu trách nhiệm".  Có nàng, ngữ pháp sẽ trong
         sáng, tư tưởng có thể rõ ràng, súc tích và mạch
         lạc hơn..."
  Bài của Thầy
         chỉ đăng trên web của trường Phan Thanh Giản & Đoàn Thị
         Điểm ở Houston, Texas.
  Thầy từng
         nói lớp hậu sinh của trường cũ rằng: "Chúng ta có nhau
         , đồng tình, đồng đội, trong cái dễ thương nhất của
         tình người. Trong dị biệt các em đã tìm được tương
         đồng và hòa đồng. Tôi cám ơn các em về bài học
         nầy mà tôi học được ở các em!"
   
  ***
  Tôi cũng có một số bài viết 'làng nhàng'
         nhưng  may mắn được nhà văn Trần Bang Thạch đưa lên
         web. Lâu lâu vắng bài, thì Thầy gọi hỏi anh Trần Bang Thạch
         lý do là tại làm sao?"
  Anh Trần
         Bang Thạch gởi 'email' cho tôi, nói: "Thầy Trường nhắc bài của
         Đoàn Xuân Thu đó! Vậy là tôi lại lui cui leo lên bàn phím,
         gỏ lóc cóc!"
  Tôi cười
         he he, đùa với anh Trần Bang Thạch là: "Phải chi hồi xưa tụi
         mình là giáo làng mà hân hạnh được Thầy Nguyễn
         Văn Trường, Tổng trưởng Giáo dục để ý tới, chắc
         đở biết bao vì mình sẽ được 'dựa hơi' Thầy!"
           
  ***
          Bài viết mới nhứt của Thầy Nguyễn
         Văn Trường, là bài ai điếu, cách đây không lâu, khi
         tiễn 3 người bạn cùng trường Phan Thanh Giản về cõi vĩnh
         hằng là: Trương Hữu Đạt, ra đi ngày 24, tháng Chín; Trần
         Văn Kỳ, ra đi  ngày 11 tháng Mười và Võ Văn Nghi, ra đi
         ngày 25, tháng Mười, năm 2017.
  "Các
         anh đã để lại ở chúng ta một niềm tiếc
         thương vô hạn, một nỗi buồn vô biên!"
          Rồi Thầy Nguyễn Văn Trường tự hỏi:
         "Trăm năm đời người như bóng ngựa qua cửa
         sổ. Mới đó, mà giờ đã quá 80. Và Ông Xanh
         không cho một ai biết tuổi thọ của mình đến ngày
         nào, tháng nào, năm nào?"
  ***
          Chiều nay khi lên net, đọc tin dữ từ nhà
         văn Trần Bang Thạch, Houston, cách tôi, Melbourne, cả một biển Thái
         Bình!
  "Tin buồn:  Xin trân trọng
         khấp báo: Giáo sư nguyên Tổng trưởng Giáo Duc Việt Nam Cộng
         Hòa Nguyễn Văn Trường, cựu học sinh trường Trung học Phan Thanh
         Giản, sanh năm 1930, vừa được bác sĩ tại bịnh viện Methodist
         Houston rút ống trợ sinh lúc 12 giờ 30 phút  trưa nay, ngày  Jan
         3rd, năm 2018."
  Dẫu biết rằng
         'sanh ký tử qui' nhưng bất ngờ nhận hung tin hỏi lòng ai không đau
         xót?
  Thuở sanh tiền, Thầy thường
         nói: "Con người được gặp nhau là do bởi cái 'duyên'.
         Tôi chưa được cái 'duyên' may đó! Nếu có, chỉ là
         cái tình văn nghệ với nhau, giữa một già và một không
         còn trẻ nữa!
  Thầy trò chúng
         ta như hai hạt phù sa của dòng Cửu Long yêu dấu định lắng
         xuống để bồi cho đất quê hương mình nhưng dòng nước
         cuồng nộ của thời thế đã đẩy hai hạt phù sa đó
         trôi luôn ra biển. Thầy trò mình đành phải tha hương vì
         đã mất quê hương! 
  Em xin gởi
         theo Thầy bài viết nầy, như là một nén hương lòng để
         tưởng nhớ một trí thức, một nhà giáo khả kính, một
         nhân cách lớn của Việt Nam Cộng Hòa mình.
  Xin vĩnh biệt Thầy Nguyễn Văn Trường!
    
  Đoàn
         Xuân Thu.
  melbourne 
 
      
       
Chiều cuối năm
         nhớ Mắm!
  Phú
         Tâm còn có tên là Phú Nổ hoặc Vũng Thơm là một
         xã đất giồng miệt Sóc Trăng trù phú, nơi người Tiều,
         người Khmer, người Việt đã và đang sống chan hòa với
         nhau hằng cả trăm năm.
  Vũng Thơm
         nổi tiếng với lạp xưởng và mè láo không những chỉ
         trong nước mà còn bán qua tới tận Hương Cảng.
  Độ ấy, đầu tháng Ba, năm 1975, Ban Mê
         Thuột thất thủ, xe đò hãng Phi Long chở đồng bào mình
         chạy giặc xuống tạm cư tại trường Trung học xã Phú Tâm,
         cách ngã ba An Trạch trên quốc lộ 4 chừng 9, 10 cây số.
          Cũng tại trại tạm cư nầy, tui được
         may mắn đứng từ xa nhưng vẫn thấy mặt được một người
         anh hùng của QLVNCH là Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam, Tư lịnh Quân
         đoàn IV& quân Khu 4.
   
 
         Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam mặc đồ
         trận, dây ba chạc, đội nón sắt, đeo súng Colt 45 được
         Đại tá Liêu Quang Nghĩa, Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng
         Tiểu khu Ba Xuyên tháp tùng, đi ủy lạo đồng bào tỵ nạn
         CS.
  Khi Tướng Nam và Đại tá
         Nghĩa rời trại tạm cư lên xe jeep trở lại Sóc Trăng, tui lại
         bận túi bụi phụ tiếp các sư sải Khmer phát bánh mì,
         sữa hộp hiệu Kim Cương cho bà con mình xong thì tới phiên mình
         đói bụng.
  Dẫu chỉ là một
         giáo làng làng nhàng nhưng tui cũng được ông Trung úy Trưởng
         ban 5 Chi khu Kế Sách cho dựa hơi đi ăn ké thịt bò nhúng giấm
         chấm mắm bò hóc do một xì thẩu, thân hào, nhân sĩ ở
         chợ Phú Tâm thết đãi!
  Prahok
         chow là mắm bò hóc sống làm bằng cá trê trắng, sền
         sệt màu đất sét với sả, ớt vắt thêm nước chanh để
         làm nước chấm, được người Khmer dùng đãi khách
         quý đến nhà.
  Cầm đũa
         nhúng miếng thịt bò vào cái nồi nhỏ đựng dấm đang
         sôi, tui tính đưa ngay vô miệng vì đói bụng quá Trời
         rồi; thì ông Trung úy ngăn lại, kêu chấm vô cái nầy đã.
         Chưa thử lần nào, tui hơi ớn.
  Úy
         trời đất ơi! Nó ngon thấu trời đi. Ngon đến nỗi gần 48
         năm rồi, đêm nay quê người, tui cũng còn thấy nó phau trong
         miệng!
  Do đó có một bậc thức
         giả vin vào câu nói: "Đến nhà qua chơi, có mắm ăn
         mắm có muối ăn muối, em đừng ngại!" là một cách nói
         khiêm cung, chứng tỏ lòng hiếu khách của người dân Lục
         Tỉnh Nam Kỳ.
  Giờ thì tui lại hiểu
         rằng: Có mắm ăn mắm, có muối ăn muối; một câu có
         hai vế đối nhau chan chát, tức là có món ngon cũng xin mời cầm
         đũa; mà chỉ muối hột cũng xin chớ có chối từ!
          Nghĩa là mời khách ăn mắm là quý
         lắm đó nhe. Mắm cũng chứng minh được miệt Lục Tỉnh Nam
         Kỳ, thiên nhiên giàu có hào phóng cho cá dưới sông hay
         trên đồng, trong lung, đìa, bào nhiều đến nỗi bà con cô
         bác mình ăn không hết mới làm mắm phải không nào?
          Như vậy xin đừng võ đoán là
         nghèo mới ăn mắm nhe quý anh!
  Úc
         nầy cũng vậy. Đến nhà ai, thấy nhà to chưa chắc họ đã
         giàu. Vì có thể nhà chưa trả xong. Chạy Mercedes, chưa chắc
         họ đã là giàu, vì tiền nợ xe có thể chưa trả hết.
          Muốn biết giàu hay nghèo chỉ cần mở
         cửa cái tủ lạnh ra... Nếu nó đầy nhóc; thì chắc chắn
         chủ nhà giàu rồi hè.
  Riêng
         nhà tui là độc nhứt vô nhị, là không giống ai. Tủ lạnh
         luôn đầy nhóc vì khi siêu thị giảm giá, em yêu ham rẻ,
         rinh kình kình về, chất đầy một tủ! Tiết kiệm được
         đồng nào hay đồng nấy mà.
  Xin
         cám ơn em yêu, người phụ nữ Việt Nam quá xá đảm đang;
         đã ghi thêm tên anh vào danh sách của những người Úc sắp
         bị bịnh béo phì!
   
 
         ***
   
          Muốn làm mắm, cá phải làm sạch,
         cho cá thật khô rồi mới muối, đựng trong mái vú hay khạp
         da bò! Xong gài bằng những tấm vỉ tre và dằn lên những cục
         đá xanh để ép con cá muối nằm sát lại. Muối từ hai
         đến ba tháng!
  Xong rang gạo lức
         cho chín vàng, xay nhuyễn ra làm thính, rắc vào cho mắm nó thơm.
          Cuối cùng là chao mắm. Đường chảy
         thắng kẹo lên, trộn đều vào làm cho vị mắm dịu lại.
          Sau vài tháng là mắm bắt đầu
         ăn được.
  Tùy theo loại cá,
         ta có mắm cá lóc, mắm cá sặt, mắm cá rô đồng,
         mắm cá trèn, mắm cá linh, mắm cá thác lác, mắm cá
         chốt...
  Mắm kho chỉ cần nửa ký
         lô mắm sặc, cho vô nồi nấu với hai lít nước lã để
         thịt con mắm rã ra. Lấy cái rây lược bỏ hết xương cá,
         nêm thêm bột ngọt, muối, đường gốc sả đâp hơi dập
         cột lại thành một nắm.
  Chờ
         nồi mắm sôi lên, cà tím cắt khúc dài chừng ba, bốn phân,
         chẻ đứng, thả vài khứa cá ba sa vào (cá ba sa là nhứt
         hạng), thêm vài lát thịt ba rọi xắt nhỏ,
  Nhắc nồi xuống rưới nước mỡ tỏi phi lên
         mặt.
  Nồi mắm thơm phức quyết
         liệt tấn công vào khứu giác ai mà không ứa nước miếng
         cho được chớ?
  Mùa gió chướng,
         sa mưa giông, người ơn ớn lạnh; khỏi cần aspirin, chỉ cần em
         yêu chơi cho một nồi mắm kho là giải cảm.
  Ông bà mình đã dạy: "Đói ăn rau! Đau
         uống thuốc!"
  
Món mắm kho là tổng hợp các vị
         thuốc Trời cho như rau càng cua, rau đắng, cải trời, rau má, rau muống
         chẻ, rau diệu, rau mát, rau muống, rau ngổ, rau dền, cải trời; lá
         lốt, lá chùm ruột, lá vông nem, bông bí rợ, bông so đũa,
         bông lục bình, bông điên điển; đọt bầu, đọt bí
         rợ, đọt bí đao, đọt mướp, có đầy dẫy trong vườn
         hay ngoài ruộng.
  Nhưng có ba loại
         không thể nào thiếu cho được! Đó là rau ngổ, cọng
         bông súng và hẹ ruộng.
   
  Rau
         ngổ mọc dưới ao, ruộng, đìa, láng ngập xăm xắp nước
         ở Miền Tây mới có. Thân rỗng giống rau muống, lá nhỏ và
         dài giống lá rau răm nhưng có răng cưa xung quanh. Vị đắng
         nhẫn nhẫn, dai dai giòn giòn Khi ăn chỉ lấy phần cọng rau, tuốt
         bỏ hết lá đi.
  Ca dao cũng có
         câu: "Muốn ăn bông súng mắm kho/ Thì vô Đồng Tháp
         ăn cho đã thèm!"
  Mắm kho không
         thể nào thiếu cọng bông súng cho được. Cọng bông súng
         khi tước vỏ rất giòn dễ gãy, dùng dao tước mỏng, rồi
         chỉ cần bẻ thành từng khúc.
  Cuối
         cùng là Hẹ. Hẹ có hai loại: Hẹ rẫy và hẹ ruộng.
          Hẹ rẫy lá dầy, bề ngang hẹp, màu
         xanh sẫm ăn với hủ tiếu hoặc mì hay hoành thánh của mấy
         chú Ba người Quảng.
  Còn hẹ
         ruộng lá mỏng, có gân trắng chính giữa mỏng, mềm, xanh nhàn
         nhạt như lá sả, xốp và giòn.
  Mùa nắng ruộng khô rang, nứt nẻ, không có cây cỏ gì
         sống được. Vậy mà mưa xuống, ruộng đầy nước, không
         cần gieo, không cần trồng gì hết, như lúa ma trên đồng nước
         nổi tới đâu nó đua tới đó, thì hẹ ruộng nói
         có em đây!
  
Lội xuống ruộng, trầm mình dưới
         nước, thò tay tìm cái gốc hẹ mà lắc lắc vài cái
         cho đất nhão ra rồi nhổ lên cả bụi lẫn gốc rễ.
           
  Nhổ về, ngâm trong thau nước
         khoảng một giờ đồng hồ để rửa phèn và sình. Xong
         xếp ngay ngắn đầu theo đầu, đuôi theo đuôi trong cái rổ
         lớn cho ráo nước. Lấy kéo cắt bỏ phần rễ đi, cuộn
         nó lại cỡ ngón chưn cái, chấm với mắm kho, rồi bỏ vô
         miệng nhai rau ráu, vừa giòn tan, vừa mềm, vừa ngọt, vừa mát
         lạnh trong cổ họng, thiệt không có thứ rau nào có thể chiếm
         được ngôi bá chủ võ lâm trong các giống rau dùng ăn
         lẩu mắm.
  Bưng chén đầy rau,
         gắp thêm miếng cá ba sa chấm muối ớt, ngon nhứt phần ức có
         mỡ hoặc thịt hai bên má của cái đầu cá, gắp vài
         miếng thịt ba rọi, miếng cà tím, múc mắm kho chan ngập vào,
         ớt sừng trâu chín đỏ xắt miếng xéo xéo (cho miếng ớt
         được lớn) vừa nhai rau ráu vừa húp rồn rột.
  Ăn no mà không bao giờ sợ cái vòng số
         hai, tức cái bụng phình lên như cái trống chầu bao giờ. Một
         cách "diet" hiệu nghiệm của phụ nữ Việt Nam mình.
 
         Chính vì vậy từ trẻ tới xồn xồn
         tới già, dù ăn như xáng xúc mà phụ nữ chúng ta ai cũng
         đẹp bóng lẫn hình mà không cần đi hút mỡ bụng.
           
  
Sau này, món lẩu mắm là mắm kho trong
         cái cù lao, đỏ rực than hồng! Món mắm kho luôn luôn sôi
         ục ục đã chễm chệ ngồi vào thực đơn nhà hàng
         ở cái đất Footscray nầy!
  Cá,
         tôm, mực, nghêu ướp gia vị, gắp nhúng vào mắm nhưng tui
         lại thấy không ngon. Vì đồ biển nhúng vào mắm cá đồng
         là trật chìa, là trái bản họng hết trơn; như ca sĩ chuyên
         xuống xề nhạc muồi mà buộc phải chơi nhịp chỏi của "Rock
         and Roll"'!
  ***
  Chiều cuối năm, gần Tết tới, lấy hai tuần lễ nghỉ
         thường niên vì cày suốt năm oải quá. Đi làm quen, ở
         nhà mà mấy thằng bạn nhậu, hình như tụi nó chết hết
         rồi sao mà không có ai kêu tui đó; nên cái mặt tui chảy
         xệ như cái bánh bao chiều; cứ trước sân anh thơ thẩn đăm
         đăm trông nhạn về!
  Em yêu thương
         quá; bèn chơi cho chàng một cái lẩu mắm để chàng nhậu
         với rượu đế, trong như mắt mèo của Nga, là rượu vodka.
          Vậy mà thằng Úc sát bên nhà,
         hửi hửi mùi mắm thơm nức mũi như vậy lại hỏi xỏ tui
         là: "Bộ nhà có người chết hả?" "Ờ có! Ông
         nội mầy!"
  Nghe nói vậy, nó
         bèn ôm mặt khóc hu hu... làm tui cũng hoảng. E mình xài xể
         nó quá nặng lời làm tan vỡ cái tình chòm xóm, ít
         khi có trên nước Úc nầy, với nó bấy nay.
  "Ờ! Anh nhắc, tui mới nhớ ông Nội tui chết trong
         niềm cô độc! Cả tháng mà hổng ai hay! Hu hu!"
  Tui hối hận, bèn an ủi nó rằng: "Ôi cái
         xã hội bây giờ tệ như vậy đó chú em ơi! Buồn mà
         chi!"
  "Anh nghe nói chú em mầy đang
         rắp ranh, bắn sẻ, ve vãn một em Việt Nam bán cá ở chợ Footscray
         thì phải?
  Nhưng chú em mầy chỉ
         khoái ăn cheese, (hôi mùi xà bông tắm), và cá lăn bột
         với khoai tây chiên mỗi bữa, lại không ngửi được mùi
         thơm của nồi mắm kho trên bếp thì anh thành thật khuyên chú
         em mầy hãy từ bỏ niềm hy vọng bấy nay là chiếm được
         trái tim em! Vì đó chỉ là ảo vọng mà thôi!"
          Thằng Úc nầy là thằng dại gái!
         Thấy con gái là mặt nó khờ căm thấy thương luôn.
          Nghe tui hù như vậy nó bèn xuống nước
         nhỏ: Bắt đầu từ ngày mai nó sẽ ráng tập. Hãy mua dùm
         nó trước hết là chai nước mắm hiệu ba con cá cơm cái
         đã.
  Từ từ nó sẽ ráng
         bịt lỗ mũi mà mần thêm cái món mắm kho!
  Bằng không, em Việt Nam nầy sẽ tuyệt tình ca vì
         tui không ăn được mắm kho! Tim tan vỡ làm sao sống; chỉ còn
         cách đâm đầu xuống dòng sông Maribyrnong mà chết! Anh hai ráng
         giúp em nhe! Thank you very much!
  Chiều cuối
         năm nhớ mắm!
  Happy New Year!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne.
            
      
       
Trao thân gửi phận!
 
   
  Cưới vợ một lần là
         sợ tới già nên tui không dám làm tới lần thứ hai. Nhiêu
         khê lắm mấy anh ơi.
  Nè trước
         khi cưới là Tía Má mình phải làm Ðám hỏi, mà Tây
         gọi là Ðính hôn!
  Người
         Việt mình ở Úc nầy đây dù gả cho Tây hay cho Mít ít
         nhiều cũng còn giữ gìn phong tục của ông bà mình. Nhưng
         không khe khắt lắm. Cái nào của Tây hay hay, mình cũng học chớ
         không bo bo thủ cựu như các cụ ngày xưa!
  Ðối với Tây thường chỉ có một đám
         Tân hôn thôi. Người Việt có tới hai lễ: Vu quy và Tân hôn.
          Vu quy, tổ chức bên nhà gái, sính
         lễ: gồm trầu, cau, (vì miếng trầu là đầu câu chuyện), dù
         bây giờ đâu còn ông, bà nào ăn trầu xỉa thuốc rê
         nữa. Rồi rượu, chè tức trà, nhẫn, hột xoàn, dây chuyền,
         đồ trang sức cho cô dâu; cộng thêm tiền chợ tức tiền làm
         tiệc để quan viên hai họ cùng vui.
  Tiệc tan, đoàn rước dâu sẽ rời nhà gái về nhà
         trai để làm lễ Tân Hôn. Theo cô dâu về nhà chồng cũng
         có mấy em phù dâu, tức dâu phụ, chưa chồng. Mấy em trang điểm
         lộng lẫy như Thẩm Thúy Hằng hay Thanh Nga để quảng cáo chào
         hàng. Ðám cưới nầy mới đẻ ra đám cưới kia chớ!
          Rước dâu về, tân lang và tân giai
         nhân cũng đến bàn thờ gia tiên, nam tả nữ hữu, lạy, báo
         với ông bà tiên tổ nhà mình có thêm một người nhập
         vào ‘hộ khẩu'.
  Rồi lạy, lạy
         hoài hè! Lạy cha mẹ chồng, chú, bác, cô, dì bên chồng
         để nhận phong bì tiền mừng cưới. Ðược miễn lạy mừng
         muốn chết! Chớ cuốc lên cuốc xuống hoài đêm động phòng
         hoa chúc, còn xí quách nữa đâu mà cuốc. Hổng lẽ đuốc
         hoa còn đó mặc nàng nằm trơ?
  Chú rể nhận phong bì mừng cưới nhưng đừng bỏ túi
         mà đưa cho cô dâu giữ để thiên hạ đừng có xầm
         xì là thằng chồng gì mà rít quá, kẹo kéo quá.
          Ðêm hợp cẩn giao bôi động phòng
         hoa chúc, tân lang nói với tân giai nhân là: "Thôi hai đứa
         mình bắt đầu đi!"Em e lệ, mặt đỏ bừng, lí nhí
         trong cổ họng: "Anh tắt đèn đi đã!"
  "Tắt đèn thì làm sao thấy đường mà
         đếm tiền hè? Bà chủ nợ cho anh mượn tiền làm đám
         cưới em còn ngồi ngoài bàn chờ kia kìa!"
  Thì ra mới về với nhau, em nghĩ chuyện khác, tiền
         bạc không quan trọng bằng yêu. Sau nầy thì ngược lại 180 độ.
          Còn anh, đầu tiên phải là tiền
         đâu trước? Còn cái vụ kia có mất đi đâu mà sợ
         chớ, nên từ từ cũng được.
   
  ***
  Úc đây ít thấy đám cưới làm tại nhà
         như quê mình mà đến những dịch vụ chuyên tổ chức đám
         cưới.
  Bỏ tiền ra là guồng
         máy chuyên nghiệp phục vụ cho ngày vui của đôi trẻ khởi
         động liền.
  Dĩ nhiên, tùy túi
         tiền nặng hay nhẹ thì đám cưới lớn hay nhỏ. Coi vậy chớ
         tốn cũng khẳm lắm nhe!
  Hãy nghe
         một em du học sinh lấy chồng Úc, trải nỗi lòng... thòng trong tiệc
         cưới của mình như sau: Ðám cưới ở Australia, tốn kém
         hơn ở Việt Nam nhưng không khí thoải mái, vui vẻ hơn và
         không câu nệ hình thức.
  Tiệc
         cưới theo kiểu Tây, gồm món khai vị, món chính và tráng
         miệng, được người phục vụ thường là những sinh viên
         làm thêm cuối tuần dọn các món ra dần dần, mỗi người
         một phần ăn rất lớn, bảo đảm ăn là no luôn.
  Cuối cùng là trà, hoặc cà phê. Bia rượu
         các nhân viên sẽ phục vụ tại bàn, có quầy bar nhỏ để
         ai thích có thể ra đó uống rồi tự mình móc xỉa.
          Khách gồm gia đình, bạn bè và
         đồng nghiệp tới 150 người. Mỗi đầu người dự chi khoảng
         150 đô. Vợ chồng em tốn hết khoảng 30 ngàn đô Úc.
          Khách Úc không đi phong bì như ở
         Việt Nam mà mang hoa, chai rượu hay những món quà nhỏ! Sau tiệc, mỗi
         người có một hộp kẹo xinh xinh mang về.
  Ðám cưới theo kiểu Úc là có tiền thì làm,
         không thì chờ; chớ hổng hy vọng gì có phong bì để mà
         gỡ vốn, là ngày vui của mình thì mình ráng chi, ráng chịu;
         chớ hổng có ai nhào vô gánh tiếp cho mình.
  Có một ông khen là: "Ðám cưới bạn hay
         quá. Ðể mình rút kinh nghiệm cho lần sau!" (He he! Con vợ mầy
         nghe được thì mầy chết!)
   
          ***
  Truyền
         thống người Việt mình thì hay hơn nhiều. Hai vợ chồng tui đi
         đám cưới ít nhứt cũng 400 đô. Ối tiếp sắp nhỏ
         mà! Mình ăn mình trả tiền chớ tụi nó có lời lóm
         gì đâu?
  Nhưng cầu mong một
         năm xin mời vợ chồng tui đi đám cưới một lần thôi nhe!
         Thân lắm hãy mời. Còn quen sơ sơ xin quên dùm một cái
         được hông?
  Người Việt mình
         mới định cư không lâu mà đám cưới người Việt
         ở Úc nầy tới 5, 6 trăm khách là thường. Úc thấy còn
         hết hồn. Ðông đến nỗi Úc nó tưởng là mình đi
         biểu tình chống Trung quốc chớ không phải là đi ăn đám
         cưới.
  Do đó mấy chú Việt
         Nam bên nầy dù cưới vợ Tây hay vợ Việt nên mời khách
         Việt hơn là khách Tây, vì Tây nó đi đám cưới
         đã không cho tiền mà còn ôm con vợ mình hun nữa chứ!
           
  ***
          Melbourne nầy, mùa cưới là mùa Xuân,
         hoa chen sắc thắm, tháng Mười hoặc mùa Thu, tháng Ba chuẩn bị
         lạnh, nên quý anh mình sắm cái lò sưởi 37 độ rưỡi
         nầy về ôm cho nó ấm.
  Tiệc
         cưới thường tổ chức vào những ngày cuối tuần: Thứ
         Bảy hạng nhứt, Thứ Sáu hạng nhì và Chủ Nhựt hạng ba.
          Ngày Thứ Bảy, sau Lễ Tình nhân (Valentine's
         Day) rơi vào mùa Thu là ngày được ưa chuộng nhứt. Nhưng
         phải đặt cọc trước 2, 3 năm mới có chỗ đó!
          Ðàn ông Úc trong gia đình, ngày
         thường đóng một vai trò rất mờ nhạt!
  Cho đến ngày bàn giao con gái mình vào tay một
         thằng khác, mới được quyền chiếm đài phát thanh mà
         dạy đời và tán dóc.
  Nói
         với con gái: "Tía đã làm cha suốt một khoảng thời gian
         dài, Tía đã lo lắng khi con gái mình bị ốm (dĩ nhiên
         không phải là ốm nghén), đã tắm cho con, đã ru con ngủ.
         Tía không bao giờ nghĩ ngày con sẽ theo chồng. Nhưng cuối cùng
         thì Tía rất vui vì từ nay cái bồn tắm duy nhứt trong nhà
         sẽ trở lại tay Tía."
  Rồi quay
         sang con rể tương lai: "Tía xin tự giới thiệu Tía là thân
         phụ của cô dâu! Khi lớn lên nó đã kêu Tía bằng cái
         tên thân thương, bữa nào nó làm biếng thì gọi cụt
         ngủn là ‘Dad', bữa nào siêng nó gọi dài hơn một vần
         là ‘Daddy'. 
  Tuy nhiên đôi khi nó
         cũng gọi Tía là: ‘Visa, Mastercard hay American Express'.
  Giờ Tía giao con gái cưng của Tía cho con và hãy
         nhớ là: Hàng mua rồi không được quyền trả lại.
          Từ giờ phút nầy: Con là rể của
         Tía, là người trong nhà. Con đường tình ta đi, Tía đã
         trải qua, hôm nay Tía xin trải lòng mình cho con một trời tâm sự!
          Nhớ rằng khi phải tranh luận với vợ về
         vấn đề gì thì hãy để cho nó nói lời cuối cùng.
         Còn nếu con muốn nói lời cuối cùng, thì câu đó phải
         là: ‘Em nói đúng!' Cầm bằng nói câu khác hơn con sẽ
         khơi mào cho một cuộc cãi lộn mới.
  Khi con sai hãy mở miệng ra mà nhận lỗi nhé! Khi con đúng
         nhớ đừng có mở miệng ra.
  Cưới
         vợ rồi tốt hơn mua một cuồn băng keo dính về dán miệng trước
         khi đi ngủ vì: Có ông nầy đến nhà thờ lúng búng
         vài câu rồi thấy rằng mình đã kết hôn.
  Một năm sau, trong giấc ngủ, ông cũng lúng
         búng trong miệng vài câu và thấy rằng mình ly dị.
  Cũng như Tía, chắc con chưa hề biết hạnh
         phúc là gì cho đến khi con cưới vợ. Tiếc thay lúc đó
         đã quá trễ, chim đã vào lồng cá đã cắn câu.
          Tía tin rằng con không cưới vợ vì
         tiền. Vì mình đi mượn tiền ở ngân hàng sẽ chịu tiền
         lãi ít hơn.
  Bởi một cuộc
         sống vợ chồng hạnh phúc chỉ gom lại hai chữ cho và nhận. Chồng
         cho và vợ nhận.
  Người ta nói
         tình yêu là mù quáng. Tin Tía đi! Hôn nhân sẽ làm con
         sáng mắt ra!
  Tía không nghi ngờ
         gì về chuyện con có đủ phẩm chất để làm chồng. Nhưng
         đủ phẩm chất làm con rể thì hãy chờ xem. Coi mỗi Chủ Nhựt,
         con còn đến nhà hay là cứ để Tía cắt cỏ một mình.
          Tía chúc con rể của Tía được
         nhiều may mắn."
  Sau lời khuyên chí
         lý của thằng bạn Úc nầy với con rể nó, thì chỉ một
         ngày sau nó bị vợ bỏ vì tội tuyên truyền bôi xấu lãnh
         đạo nhà ta.
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
    
      
       
Santa Claus là có thật!
 
          
   
  Chuyện rằng: Một hôm, một
         thằng ‘cu' Úc hỏi Má nó: "Mommy! Ai là Daddy của con vậy?"
          Má nó buồn bã, thả hồn về cái
         thời sung sướng cũ mất gần năm phút, bỗng bừng tỉnh giấc
         mơ hoa trả lời là: "Daddy của con là Santa Claus!"
  "Cuối năm, đêm hè áp Lễ Giáng
         Sinh, chàng đến phát quà cho Mommy là một con lăng quăng. Rồi
         một đi không trở lại!
  Con
         lăng quăng đó, sau chín tháng mười ngày nở ra, là con đó
         Johnny!"
  Johhny là một thành viên
         trong băng tầng nhậu của tui. Tụi tui mỗi lần bù khú với nhau
         đã có ba thằng ‘Mít'. Johnny hân hạnh lắm mới được
         ba thằng tui kết nạp vào, để Việt Úc đề huề, đa văn
         hóa vậy mà!
  Chẳng qua, ông bà
         mình nói rằng: 'Trà tam, rượu tứ'. 
  (Tại sao uống trà chỉ cần ba người? Thú thiệt, tui
         bù trất hỏng biết trả lời sao?)
  Chớ
         uống rượu, tức nhậu, cần bốn người là quá phải. Cạn
         vài ly whiskey, nghe ót ót, như cái máy có châm xăng nhớt
         đầy đủ là bắt đầu 'đề pa', chạy! 
  Một cái miệng chiếm đài phát thanh, 'on air'.  Một
         đứa nói ba đứa nghe. Màn hai thì bắt cặp: một đứa
         nói một đứa nghe. Màn cuối cùng là bốn đứa nói
         mà hỏng có đứa nào nghe hết trơn hết trọi. 
  Lúc đó là tới giờ tan hàng cố gắng
         rồi nhe quý bạn. Hai giờ sáng, Johnny đi xiên xẹo trên đường
         phố để về nhà. Cảnh sát Úc đang chạy đi rỏn, lo sợ
         cho an nguy của người chiến sĩ cô đơn trên đường phố,
         bèn dừng xe lại hỏi: "Khuya rồi! Ê bồ! Còn đi đâu
         đó?" "Ờ! Tui đi nghe diễn thuyết."
  "Dóc tổ hoài cha! Ai rảnh đâu mà diễn thuyết
         giờ nầy?""Có chớ! Người diễn thuyết là con vợ của
         tui!"
  Thầy đội nghe vậy cũng
         cám cảnh đàn ông với nhau bèn mời ông Lưu Linh nầy lên
         xe, về bót ngủ 4 tiếng, cảnh cáo không được quyền say xỉn
         ngoài đường nhe nhưng miễn đóng tiền phạt; vì biết
         rằng có bao nhiêu tiền nó mua rượu uống còn không đủ;
         thì tiền đâu mà nó đóng!
  Đó là chuyện của Johnny thằng Úc bạn của chúng tôi.
         Mà cái tình bằng hữu chi giao giữa bọn tui với nó cũng do ông
         Trời xui khiến mà thôi.
  Chẳng qua
         cách đây gần chục năm, mấy thằng 'cáo sồ' tức hội
         đồng quận hằng năm đều cho phép tổ chức hội chợ Tết
         Việt Nam ở những khu thị tứ, có đông người Việt mình
         sinh sống như St Albans, Richmond, Footscray, Springvale!
  Sau
         rốt mới là hội chợ Tết cho cả cộng đồng người Việt
         mình ở Melbourne Showgrounds, sát bên trường đua ngựa Flemington, đối
         diện nhà tui, chỉ cách một con sông Maribyrnong, bề ngang chừng vài
         chục thước. Tui bịt lỗ mũi nhảy qua cũng được mà Úc
         dám gọi là sông? He he!
  Hội chợ
         Tết Footscray năm nào, băng tầng nhậu của tụi tui cũng được
         nhà hàng quen, ưu ái vì tới nộp tiền hoài, bày bàn
         ngay trước cửa. 
  Cả bọn vừa
         uống beer cho mát, mùa hè mà, vừa hút thuốc xả giàn, vừa
         ngắm mấy em mặc áo hai dây lòi hai trái bưởi tròn tròn,
         quần cũn cỡn lòi rún và luôn hai cái mông đít, đi
         qua đi lại! Khoái hết biết!
  Vì
         thế cho nên dù em yêu có kè kè một bên, ngăn cản tui
         đi rửa mắt hỏng tốn tiền, ở nhà có mà hỏng chịu
         dòm cứ lom lom đi dòm của thiên hạ không hè? Có khác
         gì đâu chớ!
  Lời em yêu không
         thuyết phục được đôi mắt sáng ngời của tui nên tui quyết
         dùng tam thập lục kế dĩ đào vi thượng để trốn đi
         ra bù khú với bạn hiền. 
  Huynh
         đệ như thủ túc, phu thê như y phục; nếu vì sợ vợ bỏ
         đám bạn nhậu cô đơn, thiệt tui hỏng có đành lòng!
          Gần Tết Việt Nam, theo truyền thống tui lấy
         phép thường niên, nghỉ hai tuần xả hơi; chớ cày hoài oải
         quá.
  Ở nhà với em yêu, vô
         đụng mặt, ra cũng đụng mặt, chu choa nó buồn như dế kêu;
         nên tui rinh một thùng beer về, giấu ở nhà xe phía sau nhà, lâu
         lâu tui trốn em ra, làm vài ve để dục tửu phá thành sầu...
         xa xứ!
  Nhậu riết, râu ra xồm sàm
         như Santa Claus vậy. Một chiều đã khá là say, nghe em yêu mắng
         chó chửi mèo: "Trời ơi ngó xuống mà coi, chồng với
         con cuối năm rồi mà vẫn còn say với xỉn!"
  "Thôi em ơi! Chuyện nhà người ta đừng
         có chen vào!""Chuyện nhà người ta nào? Chuyện nhà nầy
         đó. Em nói anh! Chớ nói ai!" 
  "Đi cạo râu đi! Để râu, mỗi lần hun nhột muốn
         chết hè!" "Trời đất! Chọc lét mới nhột! Hun thì ‘đã'
         chớ nhột cái gì hè?"
 Nói vậy nhưng vốn thờ
         bà, tui tuân lịnh em yêu, bước vào nhà tắm soi gương! Một
         khuôn mặt, vì rượu chè be bét, làm tàn phai nhan sắc hiện
         ra như nhát tui vậy đó!
  "Thôi!
         Tui dẫu không biết anh bạn là ai mà dám vô tới phòng tắm
         nhà tui nhưng vì tình chiến hữu với nhau, tui cũng cạo râu giúp
         dùm anh bạn vậy!"
  Cạo mặt
         xong thì "Ô kìa kìa! Mặt ai mà mày râu nhẵn nhụi
         áo quần bảnh bao như Mã Giám Sinh vậy cà?" Té ra là
         cái bản mặt của tui!
 Ngay lúc đó thì cái mobile phone trong
         túi quần kêu ò e í e! Chiến hữu hú ra ngoài chợ Footscray
         nhậu tiếp; kẻo tàn một đêm vui.
  Vậy là bấm cái nút cửa cuốn của nhà xe kéo lên,
         tui bèn dông luôn ra chợ. 
  Mới
         đặt đít ngồi xuống, là thò tay chộp ngay chai beer VB (Victoria Bitter)
         mà người Việt mình đặt tên VB là Vợ Bỏ; thì một
         trong những thằng bạn nhậu của tui hỏi đố, nếu ai trả lời
         được thì tiệc hôm nay nó trả; bằng không ghi sổ, mai ba
         thằng chôm tiền vợ đem tới trả cho nhà hàng.
   "Từ Melbourne chạy xe tới Sydney mất bao lâu?"
         "Tùy chú mầy chạy xe hiệu gì, chạy nhanh hay chạy chậm nhưng
         trung bình mất 8 tiếng."
  Nó
         hỏi tiếp:"Như vậy từ Sydney chạy xe tới Melbourne mất bao lâu?"
          Thằng Johnny tình cờ đang ngồi nhậu bàn
         sát bên, nóng mũi, chỏ mỏ qua:
  "Ê bồ thiệt là ngu hè! Vậy mà cũng hỏi?"
          "Ê! Bồ biết câu trả lời không
         mà dám xía vô hả? Dám cá một thùng beer 24 chai không?"
         Johnny OK! "Câu trả lời là cũng y như vậy!"
  Thằng bạn nhậu của tui cười rất đểu
         vì thấy một con nai tơ đang ngây thơ bước vào bẫy rập
         của nó:"Như vậy bồ cắt nghĩa tại sao khi từ Lễ Giáng
         Sinh tới Tết Tây chỉ có năm ngày; mà từ Tết Tây tới
         Lễ Giáng Sinh lại mất tới một năm?"
  Thằng Johnny cà lăm một hồi, rồi chịu thua! Chung hết
         thùng beer VB, tốn 50 đô tiền chôm của con vợ nó!
  Có beer chùa uống là tui vui hè nhưng trong
         bụng nghĩ cái thằng Úc nầy ngu như con Kangaroo vậy!
  Đem không gian, đường dài mà so sánh
         với thời gian làm sao được hè?
  Nhưng tui nín khe không mở miệng ra; vì sợ thằng bạn nhậu
         chê tui thiệt là ngu, beer chùa tới miệng không biết uống mà
         còn lên mặt thầy đời! 
  Từ
         câu đố đó; Johnny đâm ra khớp bọn 'Mít' tụi tui, nên
         xin gia nhập vào băng tầng nhậu, vì vui quá hè, nhưng cũng không
         quên phân ngôi thứ giữa Tống Giang, Triều Cái, Lâm Xung và Lỗ
         Trí Thâm trong Anh Hùng Lương Sơn Bạc.
  Jonhnny kính cẩn gọi ba thằng tui là: ‘Đường sơn
         Đại huynh'; chớ không còn là bồ nầy bồ nọ, bằng vai, bằng
         vế, cá mè một lứa như trước nữa.
  Đã không kết nghĩa kim bằng thời thôi! Kết nghĩa
         rồi thì ba đại ca đối đãi với tiểu đệ Úc Johnny
         bằng tấm chân tình chớ không hề chơi 'đểu' nó thêm
         lần nào nữa.
  ***
  Nói nào ngay chơi với Johnny tui cũng học được
         rất nhiều điều. Trước hết là tiếng Anh giọng Úc. Dù
         đã ở cái xứ nầy hơn 20 năm ròng rã, tui vẫn còn
         nghe tiếng Úc, tiếng được tiếng không! Bây giờ nghe cũng hơi
         thông; tui còn biết cả
         tiếng chửi thề!
  Cái quan trọng
         hơn là cái phong tục tập quán của người Úc. Khi không
         biết là tụi tui xúm lại hỏi để mở mang đầu óc mà;
         vì chữ có câu rằng: "Học thầy không tầy học bạn!"
          Chẳng hạn như mùa Giáng Sinh năm nay
         lại về, mấy lần đi bù khú với nhau, tui ra đề tài mới
         cho Johnny thuyết trình! Nó lấy làm khoái chí vì được
         dịp khoe khoang cái kiến thức chưa đầy cái lá mít của
         mình.
  "Người Úc nghĩ gì,
         làm gì trong mùa Giáng Sinh vậy Johnny?"
  Ực một hơi, thiếu đều cạn hết chai beer, nó hắng
         giọng trả lời: Hồi nhỏ nó khoái Lễ Giáng Sinh lắm. Khoái
         ngọn lửa bập bùng, khoái cây thông lấp lánh ánh đèn
         và kim tuyến. Khoái treo những chiếc vớ dưới cây thông Giáng
         Sinh mà lòng cứ tự hỏi Santa Claus làm sao mà tuột qua ống khói
         cho được; khi ông bị bịnh béo phì, mập quá? Rồi làm
         sao mấy con tuần lộc lại có thể bay được như phi cơ không
         người lái?
  Nhưng Johnny lại có
         thằng bạn con nhà giàu, gốc Do Thái, có tới mấy chục căn
         nhà, căn shop cho mướn; tưởng giàu là khôn nhưng nó lại
         ngu hết biết.
  Có lần, ông già
         Santa Claus đến gỏ cửa nhà chắc để xin tiền giúp cho người
         homeless. Nó mở cửa ra ngạc nhiên hỏi: "Ủa Santa Claus! Có nhận
         được email của con rồi phải không?"
  "Trong email đó, con chỉ xin một chiếc Ferrari, Made in Italy;
         với chừng chục triệu đô trong tài khoản ngân hàng; để
         lâu lâu buồn buồn con ra 'casino' chơi 'roulette'."
  Santa Clau gục gặc cái đầu: "Ờ! Nhưng cho ta
         hỏi: Năm nay con được bao nhiêu tuổi hả?" "Dạ con được
         40." 
  Santa Claus bèn phán một câu
         nghe rầu hết sức: "40 tuổi đầu rồi mà vẫn còn tin có
         Santa Claus hay sao?"
  Tui lại binh vực thằng
         bạn nó: 40 tuổi đầu bạn của chú còn tin có ông già
         Santa Claus thì cũng phải. Vợ ta ăn đáo tuế đã mấy năm
         rồi mà còn tin có ông già Santa Claus nữa đó!
  Trước Giáng Sinh, em gởi email cho ta như vầy:"Năm
         nay, Santa Claus được tiền nhuận bút khoảng vài ngàn, xin đừng
         mua vàng cho em đeo nữa; trặc cần cổ; cứ đưa cho em 20 tờ 100 đô
         Úc, dễ cất trong áo gối là em vui rồi hè!" 
  Johnny có vẻ tò mò tọch mạch hỏi: "Rồi
         đại ca xử sự ra sao?"
  "Còn
         trăng sao gì nữa? Ta chuyển 2000 đô từ cái tài khoản của
         ta qua cho em!
  Anh hỏi chú mầy là:
         Khi mua quà Giáng Sinh cho thiếm ở nhà; chú mầy có tốn nhiều
         hơn tiền mua quà cho mẹ ruột của chú, vốn là người đã
         chín tháng mang nặng đẻ đau rồi ba năm bú mớm hay không?
          Anh đây cũng vậy thôi! Dẫu không
         sanh đẻ ra ta; nhưng công nuôi dưỡng thật là lớn lao! Mình
         phải bồi đáp cho em tới 2000 đô Úc, cũng là chuyện nhỏ!"
          Johhny gục gặc cái đầu đồng ý:
         "Đại ca phán y như kinh vậy! Giờ thì em lại tin là đời
         có Santa Claus rồi đó nha!" Ha ha!
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne.
   
           
    
      
       
Ông già Noel!
   
  Santa
         Claus hay ông già Noel mặc bộ đồ màu đỏ viền trắng, thắt
         lưng đen, đội chiếc nón đỏ với chòm râu dài trắng,
         bộ mặt hóm hỉnh, tiếng cười "hô hô hô".
 
         Chính vì thắt lưng đen, nên nhiều
         trẻ em cho rằng ông già Noel có võ nhu đạo, tức Judo, còn giỏi
         hơn cả Tổng thống Nga Vladimir Putin.
  Nhưng
         vốn là người khiêm tốn, ông già Noel không có khoe khoang rùm
         beng như Putin mà chỉ mang để cho bọn cướp cạn nó ngán mà
         không dám làm sảng, cướp đồ chơi chất đầy trên
         xe trượt tuyết do 9 con tuần lộc kéo vào đêm áp lễ Giáng
         Sinh.
  Theo truyền thuyết, ông già Noel
         sống tại Bắc Cực! Và mỗi đêm Giáng Sinh hằng năm, ông
         già Noel lại bắt đầu một cuộc hành trình vòng quanh thế
         giới để mang đồ chơi cho các em thiếu nhi.
  Muốn có quà Giáng Sinh thì trẻ con phải viết
         thơ xin ông già Noel để biết mấy em khoái cái gì mà cho
         chớ?
  Cách đây một trăm năm,
         Hannah Howard, một bé gái mới lên 10 tuổi, ở County Down, Bắc Ái
         Nhĩ Lan đã viết thơ cho ông già Noel rồi nhét vào ống khói
         lò sưởi trong nhà.
  Hannah chào
         đời vào ngày Giáng Sinh năm 1900 và qua đời năm 1978.
          Mãi tới năm 1992, ông chủ mới của
         căn nhà Hannah đã từng ở, phá bỏ cái ống khói lò
         sưởi để thay vào đó hệ thống sưởi toàn nhà,
         tình cờ phát hiện ra cái thơ mùa Giáng Sinh xưa cũ dẫu
         đã ám khói theo thời gian năm tháng gần cả một thế kỷ.
          Hannah chỉ xin: một con búp bê, một đôi
         găng tay và chiếc áo mưa có mũ trùm đầu, chắc để
         mặc lúc đi học vì thời tiết bên Anh xưa giờ nổi tiếng
         sương mù, ẩm ướt và lạnh!
  Rồi thêm vài đồng tiền lẻ dĩ nhiên là không quên
         xin một cây kẹo ngậm chơi.
  So với
         trẻ con bây giờ, đòi hỏi đó quá ư là khiêm tốn.
         Chớ con nít ngày nay toàn xin là: I-phone 8, máy bắn games...!
 
         May mà mỗi năm con nít chỉ xin quà có
         một lần. Chớ xin nhiều lần chắc Tía Má mình sẽ mạt!
          ***
  Mùa
         Giáng Sinh năm nay, Sở Bưu Điện bên Canada vừa lên tiếng thông
         báo cho các bậc cha mẹ có con em muốn viết thư cho ông già
         Noel, thì phải gửi thư đi trước ngày 11, tháng Chạp, là
         ngày chót mà sở Bưu Điện có thể chuyển thơ đến
         Bắc Cực kịp trước lễ Giáng Sinh.
  Bên Mỹ thì có thị trấn Santa Claus, thuộc quận Spencer, vùng
         tây nam tiểu bang Indiana, Hoa Kỳ thành lập năm 1854.
  Dân số gần 2.500 người. Đa phần là Mỹ trắng,
         cũng có Mỹ đen, Mỹ đỏ, Mỹ vàng và dân Hispanic nữa.
          Điều lý thú là tuổi bình quân
         thị dân ở đây còn khá trẻ chỉ 39.8 tuổi. Đàn bà
         con gái nhiều hơn đàn ông con trai.
  Chắc tui phải đóng một chiếc tàu vượt biển, vượt
         biên qua bên ấy để kiếm thêm một con vợ "sơ cua" quá
         ta! Xin bà con đừng tiết lộ âm mưu này cho em yêu của tui hay
         nhe! Tui xin đội ơn nhiều.
  Thị trấn
         cũng có một Chi Bưu Điện mang tên là Santa Claus. Cũng vì tên
         này nên hàng năm các em không những chỉ ở Hoa Kỳ mà còn
         trên toàn thế giới đều viết thơ đến đây để
         cầu xin những điều các em muốn.
  Thơ
         sẽ được Chi Bưu Điện Santa Claus trả lời không sót một
         cái nào từ năm 1914.
  Đến năm
         1930, thơ đến nhiều quá, rồi mấy năm gần đây có tới
         25 ngàn bức thơ. Trả lời không xuể, nên các thiện nguyện
         viên của nhà thờ, của hội Cựu Chiến Binh Mỹ và các thầy
         cô giáo trường trung học nhào vô giúp một tay trả lời
         theo một trong bốn mẫu thơ soạn sẵn.
  Nội dung các thơ trả lời này là khuyên các em ngoan ngoãn,
         biết san sẻ, và biết giúp đỡ người khác.
  Thời buổi "e mail, facebook, twitter" mà vẫn giữ
         truyền thồng viết thơ tay này làm các nhân viên Chi Bưu Điện
         Santa Claus vui mừng vui hết biết vì không bao giờ bị thất nghiệp.
          Trưởng phòng Thơ thường của Chi Bưu
         Điện, nói không có nước nào trên thế giới mà không
         có thơ gởi đến đây. Bưu Điện Mỹ bảo đảm là
         các bức thơ dù tận đâu đâu cũng được chuyển
         tới Chi Bưu Điện Santa Claus, tiểu bang Indiana cho dù địa chỉ ghi trên
         bìa thơ chỉ là: Người nhận: Santa, Bắc Cực hay gởi "Ông
         già to béo, mặc đồ đỏ".
  Một ông Mỹ làm thiện nguyện giúp Bưu Điện trả lời
         thơ của trẻ con toàn thế giới gởi đến cho biết: Trẻ con thường
         có óc hài hước nhưng đôi khi cũng có những nỗi buồn
         sâu kín.
  Chúng chỉ thổ lộ
         cho người chúng thương yêu và tin tưởng đó là ông
         già Noel.
  Ông già Noel là chỉ
         dấu của niềm hy vọng. Là ánh sao sáng trong trời đêm, là
         ánh lửa trong cuộc đời đôi khi tối đen buồn bã lắm.
          Có em không xin quà mà chỉ xin ông
         già Noel có cách nào làm ba má nó đã bỏ nhau giờ
         vì đàn con mà sum họp, chơi lại bản tình ca năm cũ! Vì
         mấy đứa trẻ này muốn gia đình có cha và có mẹ như
         gia đình mấy đứa trẻ khác. Thiếu vắng một người sẽ
         làm nó tủi thân.
  Có đứa
         không xin gì cho mình mà chỉ xin cho Cha cho Mẹ hay anh em được lành
         bịnh.
  Dĩ nhiên trong thơ trả lời,
         ông Già Noel không dám hứa "cuội" điều gì mà chỉ
         chuyển lời cầu nguyện đến Thiên Chúa lòng lành sẽ giúp
         đỡ các em.
  Đối với con nít
         bên này, không làm được thì không nên hứa. Còn hứa
         là phải giữ lời nhe anh chị em mình! Đừng làm sắp nhỏ
         thất vọng tội nghiệp lắm!
  ***
          Tuy nhiên, đa phần trẻ con viết thơ cho
         ông già Noel chỉ để xin rất nhiều đồ chơi. Nhưng có
         đứa xin không phải cho mình mà để cho bọn khủng bố để
         họ "không còn thù ghét tụi con nữa!"
  Bé trai xin đồ chơi khác; bé gái xin đồ
         chơi khác.
  Có em gái xin tiền
         để giúp Mẹ trả tiền điện, tiền chất đốt trong mùa
         Đông lạnh giá vì thấy Mẹ mình lo lắng quá!
  Nhưng cũng có em: "Thưa ông già Noel!
         Năm nay xin ông vui lòng cho con một con búp bê! Con muốn nó ăn, đi
         bộ, làm bài tập của cô giáo cho về nhà, và giúp con
         dọn dẹp phòng của con!"
  Lời
         xin này chục năm trước có vẻ viễn vông không mong gì có;
         nhưng sẽ thành hiện thực nay mai thôi. Vì bây giờ các nhà
         khoa học, nhứt là bên nước Nhựt Bản, đang chế ra người
         máy! Nên xin em ráng đợi!
  Con gái
         bao giờ cũng có lòng lo xa và quảng đại.
  Lo xa, nên em viết rằng: "Thưa ông già Noel:
         Ông sẽ vào nhà con trong năm nay như thế nào? Nhà con không
         có ống khói; và Tía con đã lắp đặt một hệ thống
         an ninh rất tinh vi! Báo để ông lo liệu trước!"
  Rồi em khác với tấm lòng quảng đại,
         chăm lo cái bao tử của bất cứ người khách nào đến
         nhà, nhứt là vào lúc nửa đêm, trời rét mướt: "Thưa
         ông già Noel! Ông có muốn con để bánh bích quy và sữa
         hoặc bánh pizza dưới gốc thông không? Tía con nói có thể
         ông thích pizza. Hãy trả lời ngay để con biết nhé!"
          Nhưng cũng có em gái khác, chắc là
         con của thám tử điều tra Cảnh sát, hoặc chỉ đơn giản
         là theo bản năng tò mò, tọc mạch hay đi bốt đờ sô
         vô đời tư của người khác nên: "Thưa ông già
         Noel! Tên của ông thực sự có phải là ông già Noel? Ông
         bao nhiêu tuổi? Làm sao ông gặp được bà Noel? Làm thế nào
         để ông mang được tất cả những món đồ chơi chỉ
         trong một chiếc xe trượt tuyết? Con sẽ gởi thêm nhiều thắc mắc
         vào thơ sau!"
  Nhưng đám
         con trai, bất cứ đứa nào từ lúc mới đẻ ra là có
         máu tranh đua hơn thua với đứa khác rồi hè. Bao giờ cũng
         muốn mình là vô địch quyền vương, là độc cô cầu
         bại nên: "Thưa ông già Noel! Cảm ơn về chiếc xe đua
         năm ngoái. Xin ông cho con một chiếc khác, phải chạy nhanh hơn chiếc
         xe đua của thằng bạn trong lớp thân nhất của con mới được!"
          Hoặc: "Thưa ông già Noel! Xin cho con
         một chiếc xe tăng, một chiếc máy bay tiềm kích, một khẩu súng
         bazooka chống tăng và 20 lính biệt kích.
  Con đang lập kế hoạch hành quân để bất ngờ
         tập kích vào anh con.
  Vì vậy,
         xin ông giữ bí mật quân sự! Đừng hé môi tiết lộ cho
         ai biết hết nhé!"
  Vốn nghịch
         ngợm và hiếu động, nên Ba Mẹ em thường hăm he là lì
         lợm, không ngoan ngoãn là không được quà gì ráo nên
         mấy chú nhóc này thúc hối ông già Noel có thể đến
         ngay được không? Càng sớm càng tốt.
  "Hiện tại con rất ngoan. Nhưng con không biết là mình
         sẽ kéo dài tình trạng ngoan ngoãn này được bao lâu nữa?!"
          Rồi chú khác lại than phiền vì mình
         đã lỡ không ngoan là: "Mẹ nói rằng ông chỉ mang
         quà cho những cậu bé ngoan. Điều đó thật không công bằng!"
          Rồi cũng có em yêu muốn "đá
         khéo" anh yêu nên xúi con mình viết thơ như vầy nè: "Kính
         thưa ông già Noel! Má con kêu con viết thơ cho ông để cảm
         ơn về chiếc tàu chạy bằng pin hồi năm ngoái. Vì Tía con
         thích chơi với nó lắm đó! Thích đến nỗi quên rửa
         chén giặt đồ hay quên kéo thùng rác ra đường vào
         mỗi tối thứ Năm!"
  ***
          Chắc bà con mình cũng thắc mắc xem tui
         có gởi thơ xin ông già Noel cái gì không? Có chớ! Năm
         rồi tui muốn ông già Noel tặng cho tui cái danh sách những em nào
         nóng bỏng nhứt vùng Footscray, nơi tui đang sống.
  Ông già Noel cho tui địa chỉ cái quán rượu
         gần nhà. Mà quả thiệt, quán có em Úc tên là "Li- sà"
         pha rượu! Nhìn cái "bó đì" (body) của em là anh nào
         cũng phải nhiểu nước miếng!
  Mấy
         hôm trước nè! Mùa lễ hội đã về, theo thông lệ, đến
         quán nhậu bọn tui đều hóa trang thành ông già Noel, đội
         cái chớp đỏ trên đầu để ra vẻ dẫu là Mít nhưng
         đã hoàn toàn hội nhập vào xã hội Úc.
  "Li- sà" có vẻ kết tui; có lẽ vì
         tui không quen bốc hốt bậy bạ hay ngắt đít em như Matt Lauer của
         đài CNN bên Mỹ, em "Li-sà" thầm thì vào tai tui, bỏ nhỏ: "Chiều
         áp lễ Giáng Sinh, quán sẽ đóng cửa lúc 6 giờ chiều.
         Em sẽ đến nhà anh, pha rượu, nghề của em mà, để đôi
         ta nhậu tiếp!"
 Thấy tui không trả lời trả vốn gì hết
         ráo nên em giận dỗi: "Nè ông già Noel hay là ở nhà
         anh có ai đó mà anh không muốn em nhìn thấy phải không?"
          Tui phải đành phải thú thiệt, dù
         lòng tiếc biết là bao: "Có! Có Bà già Noel!"
           
  đoàn
         xuân thu.
Melbourne 
 
      
       
Một Chút Quà Cho Quê Hương!
           
  
   
  Những năm 80, người đi thì
         đi rồi... người chưa đi vẫn tiếp tục... trốn ra đi nếu
         có vàng đóng cho chủ tàu. Còn đa số dân nghèo chạy
         ăn từng bữa thì ở lại chịu trận!
   Vật chất
         đói thì khỏi nói rồi; tinh thần thì còn khổ hơn. Không
         được nói, thấy được thì nhìn... rồi để đó!
         Cấm nói tùm lum mà trở thành "phản động"?!
 
          Nhạc thì ra rả Quốc Hương! Già xấu thấy tội nghiệp
         luôn! Già cúp bình thiếc! Gần 5, 6 chục tuổi rồi... mà lên
         đài truyền hình "cưa sừng làm nghé"... đội nón
         tai bèo, mang súng AK... hát Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây!
           "Đường ra trận mùa này đẹp lắm?"
   Giỡn
         chơi hoài "cha nội"! Ra trận là đánh nhau! Là có chết
         chóc, có thương vong dù ở bên nào đi chăng nữa! Tui hỏng
         tin! Đi bắn nhau "ì ì" chớ đâu phải đi "picnic" đâu...
         mà rảnh rỗi Trường Sơn Tây nhớ "o" Trường Sơn Đông
         đây "cha nội"?
   Mà bữa nào truyền hình cũng có
         mặt "ổng" hết trơn. Chán như "cơm nếp nát!" Bà
         con mình muốn ổng đừng lên "truyền hình" nữa mà "tàng
         hình" luôn cho "phẻ" con mắt và "phẻ" cái lỗ tai!
           Đó là về tinh thần! Còn về vật chất thì đói
         xanh như tàu lá chuối! Nhà nào có con chạy được vài
         năm trước, giờ nó gởi về cho một thùng "quà" chừng
         hai, ba chục "pounds" là mừng như trúng số!
   Người
         viết không có anh em nào chạy được vì lẽ là nhà
         nghèo... hỏng có vàng... vậy thôi! Nên đành "ké"
         mấy thằng bạn nhậu khác... có anh em thơm thảo gởi về tí
         chút, "an ủi" chiều cuối năm. Tụi nó đem thuốc tây hay
         vải vóc ra chợ bán được một mớ rồi "hú" người
         viết: "Ê! chiều xuống quán Tám Lư ở đường Trần
         Hưng Đạo mà uống bia hơi nhe!"
   Quán nhậu chiều cuối năm cũng
         rôm rả lắm! Đa số uống rượu thuốc là rượu đế
         (gạo hay nếp) pha màu cho nó dễ "ực." Ai trúng mánh như
         bàn nhậu của người viết và mấy thằng bạn thì mới
         dám uống bia hơi!
  Đầu
         hôm, thằng con của chủ quán ham vui, vác cái đàn ghi ta ra nhập
         bọn... đờn "tửng từng tưng," chơi nhạc "cách mạng"
         Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây do Hoàng Hiệp phổ thơ
         Phạm Tiến Duật.
  
Nửa khuya, thiên hạ tan hàng,
         về nhà hết ráo, quán gần dẹp, nó ra kéo cửa lại! Ở
         trong, còn bàn nhậu duy nhứt của người viết vẫn chưa tàn;
         nó chơi bản "Một Chút Quà Cho Quê Hương"
   Em
         gởi về cho anh dăm bao thuốc lá Anh đốt cuộc đời cháy mòn
         trên ngón tay. Gởi về cho mẹ dăm chiếc kim may Mẹ may hộ con quê
         hương quá đọa đầy!
   Gởi về cho chị dăm ba xấp vải
         Chị may áo cưới hay chị may áo tang? Gởi về cho em kẹo bánh
         thênh thang Em ăn cho ngọt vì đời nhiều cay đắng!
   Con
         gởi về cho cha một manh áo trắng Cha mặc một lần khi ra pháp trường
         phơi thây. Gởi về Việt Nam nước mắt đong đầy Mơ ước
         một ngày quê hương sẽ thanh bình!
   Em gởi về cho anh
         một cây bút máy Anh vẽ cuộc đời như ước vọng mong manh.
         Gởi về cho mẹ dăm gói chè xanh (Xin) Mẹ pha hộ con (dòng) nước
         mắt đã khô cằn!
   Gởi về cho chị hộp diêm nhóm
         lửa Chị đốt cuộc đời trong hoang lạnh mù sương. Gởi về
         cho em chiếc nhẫn yêu thương Em bán cho đời (để) tìm đường
         vượt biên!
   Con gởi về cho cha vài viên thuốc ngủ Cha
         rũ cuộc đời trong trong tử tù chung thân. Gởi về Việt Nam khúc
         hát ân cần Mơ ước yên lành... trong giấc ngủ... da... vàng...!
           
  Lần
         đầu nghe "chú" hát đâu biết là nhạc của ai nhưng
         phải công nhận là hay! Nhạc như vậy mới gọi là nhạc chớ!
         Nghe tưởng tượng như tác giả ở hải ngoại vừa đi siêu
         thị về, lui cui đóng thùng, gởi về cho ba má, anh chị em người
         một chút... Vừa làm vừa nức nở!
   
  Trong thâm tâm, ước gì
         mình cũng "may" như tác giả, được có tiền, được
         đi siêu thị, mua rồi đóng một thùng quà gởi về nhà
         cứu đói. Mình muốn làm người gởi chớ hỏng muốn làm
         người được thăm nuôi đâu!
   
Sau này vọt được; mới
         biết bài này là của ông Việt Dzũng. Rồi chiều nay nghe tin ổng
         mất ở Huê Kỳ, tại bệnh viện thành phố Fountain Valley, quận Cam,
         tiểu bang California, hồi 10h35" sáng, ngày 20, tháng Chạp, năm 2013, chỉ
         mới 55 tuổi!
 Nghe tin... như mình đang đi mà bị hụt
         chưn... lảo đảo muốn té!
   Chưa hề được gặp ông,
         chỉ nghe nhạc của ông. Nhạc của ông là một phần đời
         kỷ niệm bi thiết đó của mình!
   
  Xin cám ơn ông!
 
          
  Ông
         là "Một chút quà cho quê hương!" Mà người viết
         được "ké" vào trong đó một chút nước mắt
         khi nghe năm xưa! Và bây giờ khi nghe tin ông mất!
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne. 
      
       
Tuồng gặm bánh
         mì!
   
  Vì dân được bầu cử tự do nên mấy ông
         dân biểu nào rắp ranh muốn leo lên làm Thủ tướng Úc là
         phải gần dân, chớ bị phê là ‘out of touch' (xa dân) là
         coi như "lúa"
  Vì vậy phải
         ra vẻ bình dân như bế đứa con nít hay nựng mồm một con chó!
         Ðó là điều kiện tiên quyết cho cuộc sống còn trong chính
         trường dân chủ.
   
  Tuy nhiên, Harold Holt nhậm chức Thủ tướng thứ
         17 của Úc vào tháng Giêng năm 1966 thì lại khác! Có sao để
         vậy người ơi!
  Chắc ông nghĩ ‘actions
         speak louder than words' (Làm đi! Ðừng nói dóc nữa!)
  Thủ tướng Harold Holt đã hủy bỏ the ‘White
         Australia Policy', chánh sách nước Úc da trắng, nhờ vậy mà tui mới
         có mặt ở đất nước nầy đó chớ!
  Xin cám ơn ông nhe!
  Là
         đồng minh rất thân cận với Tổng thống Mỹ lúc đó là
         Lyndon B. Johnson, Harold Holt tích cực gởi quân Úc đến Việt Nam Cộng
         Hòa để chống CS Bắc Việt xâm lược Miền Nam.
  Lại xin cám ơn ông nhe!
  Làm Thủ tướng mới vừa được 2 năm, Holt đã
         biến mất khi đi bơi trong lúc biển động ở Cheviot Beach, gần Point
         Nepean, tiểu bang Victoria, Australia vào ngày 17 tháng Chạp năm 1967, chỉ còn
         đúng một tuần lễ nữa là tới Lễ Giáng Sinh.
  Cái bãi biển nầy được đặt tên
         là Cheviot để tưởng niệm 35 người đã chết khi chiếc
         thuyền SS Cheviot gãy đôi và chìm vào ngày 20 tháng Mười
         năm 1887.
  Cheviot Beach là một bãi biển
         cực kỳ nguy hiểm cho người bơi lội bởi những luồng nước
         xoáy lúc thủy triều lên hoặc xuống.
  Holt yêu biển, thích dùng lao lặn đi săn cá nên có
         nhà nghỉ mát ở Portsea gần đấy. Holt cũng tự hào là: "know
         this beach like the back of my hand" (Rành bãi biển nầy như lòng bàn
         tay của mình)
  Buổi sáng định
         mệnh ấy, chỉ có ba người. Alan Stewart xuống lội với Harold Holt nhưng
         chỉ quanh quẩn gần bờ. Holt bơi ra xa hơn và bất ngờ như một
         chiếc lá chìm trong dòng nước lũ rồi biến mất.
  Một cuộc tìm kiếm lớn lao trong lịch sử
         nước Úc nhưng không ai tìm thấy xác Holt.
   
  Có nhiều giả
         thuyết tai nạn xảy ra là vì Holt quá tin vào tài bơi lội của
         mình. Mà cũng có thể là bất ngờ lên cơn nhồi máu
         cơ tim. Hoặc bị cá mập tấn công hay bị sứa biển chích nọc
         độc làm tê liệt toàn thân nên chết chìm.
  Có giả thiết hoang đường hơn cho rằng
         Holt đã tự sát hay bị CIA, Cơ quan Tình báo Hoa Kỳ, ám sát
         hay bị tàu ngầm của quân thù bắt cóc đưa tuốt qua bên
         Trung Cộng?!
   
  Harold Holt cũng như các Thủ tướng Úc khác khá
         lè phè! Khoái sống một đời bình dị, ưa thích thể
         thao và yêu biển như những người dân Úc bình thường
         khác!
  Căn nhà nghỉ mát của
         một đương kim Thủ tướng mà cửa trước không bao giờ
         khóa, không có tường rào, không có trạm gác và không
         có cả nhân viên an ninh.
  Chỉ vài
         giờ sau thảm kịch, tin tức loan ra: Thủ tướng Harold Holt mất tích làm
         cả nước Úc sửng sốt, bàng hoàng.
  Harold Holt hưởng dương 59 tuổi. Cuộc đời khá ngắn
         ngủi nhưng phong cách sống  chân thật của ông vẫn truyền
         tới các đời Thủ tướng Úc sau nầy.
  Cũng lè phè thân thiện, đóng tuồng y như thiệt
         (Chánh trị gia nào mà không phải là diễn viên chớ?).
          Tuy nhiên không mặt vằn mặt vện, không
         râu ria đầy mồm, đằng đằng sát khí giơ tay chỉ về
         phía trước: Nhân dân hãy theo ta XHCH (Xạo hết chỗ nói) như
         các lãnh tụ độc tài CS!
   
          ***
  Lý
         thuyết cho rằng: Kinh tế là quyết định! Ðầu tiên là tiền
         đâu? Nguyên thủ các quốc gia trên thế giới họp lại bàn
         tới bàn lui cũng chỉ là thương mãi. Vậy thôi!
  Mấy bữa trước, báo chạy tin rằng: Bộ
         trưởng Nông nghiệp Nga sẽ xuất thịt heo bán qua Nam Dương. Tổng
         thống Putin cười ngặt nghẽo, thiếu điều té ghế, nói: "Ông
         nội con nít ơi! Nam Dương là nước theo Hồi Giáo thì làm
         gì có chuyện ăn thịt heo! He he!"
  Ông
         Bộ trưởng quê quá, chữa thẹn: "Giờ chưa ăn nhưng
         mai mốt tụi nó sẽ ăn thôi... Vì thịt heo xông khói của
         Nga ngon nhất thế giới mà!"
  Thôi
         dốt thì nhận cho rồi cứ cãi chày cãi cối hoài vậy cha
         nội! Lỗi nầy là do ông cương ẩu, không chịu học thuộc
         tuồng của bọn trợ lý soạn sẵn nên mới lòi ra cái dốt
         đấy thôi
   
  Thủ tướng Úc Malcolm Turnbull thì đóng phim hay hơn
         nhiều. Vì có tuồng tích đàng hoàng, duyệt lên duyệt
         xuống mấy lần rồi mới đem ra quảng cáo bột mì, lúa mạch
         và thịt bò Úc ra toàn thế giới chớ!
  Năm 2016, Việt Nam nhập của Úc tới 446.2 triệu đôla
         bột mì để làm bánh mì, 94.9 triệu đô la lúa mạch
         để làm beer và 37.5 triệu đô la thịt bò để làm ‘bít
         tết' từ Úc.
  Diễn viên chánh
         dĩ nhiên là Thủ tướng của chúng ta, còn bạn diễn hụ
         hợ là Vua đầu bếp Úc gốc Việt, Luke Nguyễn, chủ mấy cái
         nhà hàng Việt Nam tên là Red Lantern rất đông khách tại Surry
         Hills, Sydney.
  Nhưng hình như Luke Nguyễn
         đang khoái làm giám khảo của chương trình Vua đầu bếp:
         MasterChef Vietnam và là Ðại sứ Chương trình Taste of Australia (Hương
         vị Úc) tại Việt Nam để kiếm ăn thêm!
  Nội dung chánh của đoạn phim quảng cáo bột mì
         và thịt bò Úc bắt đầu khi Luke Nguyễn dắt Ngài Thủ tướng
         lần đầu tiên trong đời ra vỉa hè ngồi ăn bánh mì thịt.
           
  
Thủ tướng Úc Malcolm Turnbull ăn
         bánh mì tại thành phố Đà Nẵng.
   (Tại
         ông Thủ tướng không chịu ghé Footscray mỗi lần đi vận động
         tranh cử, vì đây là ghế an toàn của đảng Lao Ðộng đối
         thủ chánh trị của đảng Tự Do nên ông không biết đấy
         thôi. Chớ ông có thăm dân cho biết sự tình tui sẽ dẫn ông
         đi ăn phở nè! Bánh mì thịt nè! Ăn mệt nghỉ! Mà không
         sợ Tào Tháo rượt chạy tới sút quần đâu!)
   Làm
         bánh mì thịt nguội dễ ợt hè! Ðâu cần tới Vua đầu
         bếp chỉ chọt lung tung.
  Bữa nào
         em yêu của tui giận không nấu cơm, tui cứ mở tủ lạnh, bày
         ra các thứ và chỉ trong vòng 5 phút là xong!
  Nướng ổ bánh mì hơi giòn một chút. Lấy
         dao có răng cưa rạch bụng nó ra, trét bơ, phết patê vào
         hai bên. Ðừng bốc bằng tay nhe, lấy cái gắp xếp vài lát
         thịt nguội vào. Thêm cà rốt, củ cải trắng làm dưa. Rồi
         hành ngò, rau sống! Ai muốn ăn cay thì thêm vài khoanh ớt sừng
         trâu.
  Không xài muỗng nĩa gì
         ráo, cầm ổ bánh mì lên như người ta thổi kèn, cắn
         một miếng, nhai từ từ, nuốt cái hỗn hợp hầm bà lằng xắn
         cấu này qua cái cần cổ nghe cái ót, chiêu thêm một ngụm
         beer. Chết cũng đành lòng.
  (Tất
         cả tốn chưa tới 5 đô là xong bữa trưa rồi đó. Tiện
         tặn như vậy mới có tiền mà còng lưng đóng thuế cho
         Chánh phủ Liên đảng của ông đang bị thâm thủng ngân
         sách nặng nề, trả nợ đó nhe!)
  ***
  Bà con Ðà Nẵng mình
         trông người lại ngẫm tới ta, la: "Thấy chưa? Người ta làm
         tới chức Thủ tướng mà bình dân, thân thiện như vậy
         còn bà nầy mới làm tới cái chức nhỏ như con thỏ là:
         Bí thư Ðảng ủy kiêm Chủ tịch Ủy ban nhân dân phường
         Ðông Thọ, thành phố Thanh Hóa lại vảnh cái mặt mẹt lên,
         đứng trên bè để cho một ông già tổ trưởng dân
         phố kéo... để bà không bị ướt cái quần ‘xì'.
          
   
  Dân
         nó chửi thôi quá xá, chửi tá lả, chửi tùm lum. Chẳng
         qua là dân ngu khu đen trong nước khổ quá, đâm ra oán cái
         bọn làm quan nhũng nhiễu nên cái gì trái tai gai mắt là xúm
         lại chửi cho xả bớt cơn tức tối và bức bối...
  Em Bí thư Phường bị quê xệ nên ráng
         kéo lên là: "Dân còng lưng đi kéo bè cho cán bộ
         mặc váy đi thị sát vùng lũ. Làm gì có cái chuyện
         như thế?! Tui đâu có ấu trĩ (nghĩa là ngu) để làm như
         vậy?" Nếu mặc váy mà có tội thì nay tôi chẳng thèm
         mặc váy nữa!"
   
  "Ậy ậy! Ðừng có làm nũng, dỗi hờn
         không thèm mặc váy nữa, chịu ở truồng là trúng kế bọn
         thế lực thù địch rồi đó nhe em! He he!"
  Nên bài học ‘đút rút' cho em Bí thư là:
         Muốn làm quan là phải học diễn xuất y như thật cỡ Thủ tướng
         Úc Malcolm Turnbull  mới được.
  Tuy
         nhiên cũng còn sót một hạt sạn về diễn xuất trong đoạn
         phim nầy là: Khi nói ‘guốc bay' bà bán bánh mì Việt Nam
         ở Ðà Nẵng mà ngài Thủ tướng lại chắp tay xá xá
         như ở Bangkok của Thái Lan hay ở Phnom Penh của Cambodia.
  Trân trọng người phục vụ, bán bánh mì cho
         mình gặm, chỉ cần gật đầu ‘thánh kiều' là đủ
         theo phong tục Việt Nam.
   
  đoàn xuân thu
  melbourne
    
      
       
Hãy đốt lò lên!
           
  Bảo Huân.
   
   
  Lễ
         Tạ Ơn ở Hoa Kỳ phải rơi vào Thứ Năm của tuần lễ thứ
         tư tháng Mười Một.
  Năm nay,
         2017, Lễ Tạ Ơn ở Mỹ rơi vào ngày 23, tháng Mười Một.
          Mùa lễ kéo dài đến hết cuối
         tuần, tới 4 ngày, nên cả nước Mỹ lên xe hơi, xe lửa, đáp
         máy bay hoặc chạy xe đạp, dọc ngang như mắc cửi để mọi
         người trong gia đình gặp lại nhau, dù ở xa cả ngàn cây
         số cũng lặn lội về thăm, năm một lần.
   
  Nhưng thằng bạn
         tui bên Mỹ, lỡ cưới con vợ Mỹ, lại nghĩ: một năm mà
         bà con cô bác, nhứt là bên vợ, đến thăm nhà nó
         nhân Mùa Lễ Tạ Ơn là quá xá nhiều.
  Vì nó phải nghe đầy cả hai cái lỗ tai những
         lời dạy đời của bà Má vợ Mỹ.
  "Trong thời tiết khắc nghiệt của mùa Thu Bắc Mỹ, năm
         1621, nhiều sử gia tin rằng chỉ có 5 người phụ nữ ‘Pilgrim' dự
         tiệc trong số 50 người! Tại sao vậy con?"
  Má vợ tra vấn nó như hồi xưa mình đi thi vấn đáp
         vậy. Cũng như những người phụ nữ khác: Hỏi là để
         hỏi chớ câu trả lời có sẵn rồi hè!
  "Vì đa số phụ nữ xưa giờ luôn tẩy chay
         việc nhậu nhẹt của chồng mình. Thế nên con đừng có lân
         la, tụm năm tụm bảy với băng tần nhậu. Hãy làm người
         chồng tốt bằng cách ở nhà ăn cơm với nước mắm kho quẹt
         nhe con!"
   
  "Xin nghe lời chỉ dạy chí lý của Má. Phần con trộm
         nghĩ: Lễ Tạ Ơn rất tuyệt vì vợ con giống như con gà tây
         kêu ‘cờ lót, cờ lót' ít hơn mọi ngày vì mồm nó
         mắc bận nhai!"
  Nghe lời dạy cách
         làm chồng của bà má vợ Mỹ, anh rể Việt, rễ đu đủ,
         chỉ còn tìm cách trả thù ngọt ngào là: Khi con vợ Mỹ
         đút con gà Tây vào lò nướng, nó len lén gắn vào
         mình nó thêm hai cái chân nữa.
  Lúc
         dọn ra bàn tiệc, bà Má vợ Mỹ nầy há hốc mồm rồi
         ngã lăn ra xỉu. Quá đã!
   
          ***
  Ai cũng
         biết theo truyền thống, Lễ Tạ Ơn của Mỹ là phải có gà
         Tây, tức Turkey, nên có đứa gọi đó là ‘Turkey Day'!
          Bạn gọi một con gà Tây không có
         một cọng lông là gì? Là bữa ăn tối Lễ Tạ Ơn. Tuy
         nhiên bạn có phân biệt được con gà trống hay gà mái
         hay không?
  Rất dễ! Con gà trống
         một tay cầm lon beer, tay còn lại cầm cái bộ phận điều khiển
         từ xa của máy truyền hình.
  Còn
         con gà mái cầm cái điện thoại di động tức ‘cell phone'
         và kêu ‘cờ lót cờ lót' rất ấn tượng.
  Nên mỗi lần đi công tác xa nhà, tình
         cờ nghe được tiếng kêu ‘cờ lót, cờ lót', tui lại nhớ
         vô cùng, nhớ tha thiết đến em yêu.
   
  Tuy nhiên em Mỹ yêu lại
         không thích chuyện bếp núc, đảm đang yêu chồng, thương
         con như những người vợ Việt Nam mình đâu, nên nấu dở
         ẹt hè.
  Lúc em dọn thức ăn
         lên bàn để ăn mừng Lễ Tạ Ơn thì đám con lại tưởng
         đó là bữa tiệc để tưởng nhớ biến cố Trân Châu
         Cảng chớ!
  Thế nên Lễ Tạ Ơn
         em yêu thích làm gì nhứt? Là tìm ra cho được cái nhà
         hàng nấu ăn ngon nhứt để mà đặt chỗ cho cả nhà.
           
  Tuy nhiên
         mùa Lễ Tạ Ơn năm nay khác hơn năm ngoái nhiều vì Má
         tui ở Việt Nam vừa bay qua thăm tui và đám cháu nội nên nhà
         rôm rả hẳn lên.
  Em yêu muốn
         chứng tỏ dẫu là Mỹ, cũng là vợ hiền dâu thảo, bèn
         đi chợ tìm mua con gà Tây cho Lễ Tạ Ơn. Nhưng con nào cũng
         nhỏ xíu.
  Em bèn  hỏi thằng
         nhỏ trong quầy là: "Những con gà Tây nầy, có lớn hơn
         không?"
  "Thưa bà nó không
         thể lớn hơn được nữa. Vì tụi nó đã chết hết
         ráo rồi ạ!"
   
  Nhìn em yêu cứ loay hoay hoài trong bếp như gà
         mắc đẻ mà không nấu được món nào nên thân, tui
         cảm thương, tội nghiệp vô cùng người vợ Mỹ của tui.
          Vì yêu chồng, thương con em mới lặn
         lội xuống bếp năm một lần đó! Chớ bình thường em chỉ
         ngồi kẻ mắt và giũa móng tay.
  Tui
         đang lui cui rửa sơ một đống chén dĩa chuẩn bị cho vào máy
         thì em yêu của tui từ phòng khách tất tả chạy xuống nhà
         bếp, la lên: "Ðể đó cho em! Má anh tới kìa!"
          ***
  Trên
         bàn tiệc Lễ Tạ Ơn, luôn luôn có bắp, khoai tây nghiền,
         các loại bánh pie, rau, thịt heo muối, ngỗng hoặc vịt quay và dĩ
         nhiên không thể thiếu món gà Tây quay để nhắc lại bốn
         chú gà Tây rừng đã có mặt trong buổi Lễ Tạ Ơn đầu
         tiên tại nước Mỹ do tui đặt ở nhà hàng đem tới!
           
  Nói
         nào ngay, tui cũng muốn dạy con tui ý nghĩa về Lễ Tạ Ơn nên
         hỏi: "Con tạ ơn về điều gì?" "Dạ con xin tạ ơn
         ông Trời, vì con không phải sinh ra dưới kiếp một con gà Tây!"
          Thế nên nếu kiếp nầy mình làm
         ác, kiếp sau chắc sẽ bị ông Trời trừng phạt bằng cách
         cho mình đầu thai lên kiếp con gà Tây, trước sau gì cũng
         vô lò nướng và lên bàn tiệc Lễ Tạ Ơn.
  Chết không ít đâu, mỗi mùa Lễ Tạ
         Ơn, hàng chục triệu con gà Tây anh dũng hy sinh vì sự nghiệp
         ăn nhậu của nhân dân Mỹ chúng ta.
   
  Món gà Tây đút
         lò trong buỗi tiệc tối Lễ Tạ Ơn đã giúp số người
         bị bệnh béo phì ở Mỹ tăng lên như hoả tiễn.
 
         Vì, sau bữa tiệc tối Lễ Tạ Ơn vô
         cùng thịnh soạn, đi thử máu, Y tá chỉ rút ra được
         từ mạch máu cánh tay tui toàn là nước sốt!"
  Tiệc Lễ Tạ Ơn cũng giúp cho quý ông
         anh mình đầy vóc dáng, cân nặng đủ tiêu chuẩn để
         đóng vai ông già Santa Claus cho mùa Lễ Giáng Sinh sắp đến.
           
  Dân
         Úc có cái tánh rất dễ thương là làm cái gì trật
         là quy lỗi cho kẻ khác. Chớ không phải ‘tiên trách kỷ,
         hậu trách nhân', lỗi tại tôi muôn phần như người Việt
         mình đâu.
  Một số người
         Mỹ, (hổng dám quơ đũa cả nắm), sau mùa Lễ Tạ Ơn, làm
         gãy cây kim của cái cân, cũng quy lỗi tại con gà Tây đút
         lò ngon quá.
  Tuy nhiên, người từng
         làm Thống đốc tiểu bang California, tài tử vai u thịt bắp mồ
         hôi dầu Arnold Schwarzenegger (Chu choa! Cái tên mà mất tới 10 năm, tui vẫn
         không biết  làm sao phát âm cho nó đúng!) lại thương
         quá gà Tây:
  "Gà Tây và
         mấy em mình có chung điểm gì? Cái điểm chung đó là
         bộ ngực mà quý anh mình ai cũng say mê. Nhìn thấy là nhểu
         nước miếng hè!"
  "Tui yêu
         con gà Tây của tiệc tối Lễ Tạ Ơn. Vì đó là lần
         duy nhứt mỗi năm trong đời, tui được thấy một bộ ngực
         tự nhiên, sanh sao để vậy, ở thành phố Los Angeles nầy đây"
           
  ***
          Người Mỹ muốn ăn thịt gà Tây
         vào Lễ Tạ Ơn, thì con gà Tây muốn gì? Muốn ‘tam thập
         lục kế, dĩ đào vi thượng', chạy trốn vô rừng, dù vận
         tốc có thể đạt tới 20 dặm giờ nhưng cũng không có thoát.
          Chỉ còn cách duy nhứt là chạy vô
         Toà Bạch Ốc để nhờ Tổng thống Mỹ Donald Trump và em yêu
         là Melania cùng một đám con lóc nhóc, dòng trước dòng
         sau, cháu nội, cháu ngoại có mặt đủ đầy để xin tha
         chết.
  Vậy con gà Tây có tội
         tình gì mà phải xin ân xá chớ? Không ai biết, như chuyện
         dưới đây: Em yêu mua về con vẹt biết nói. Chẳng may con vẹt
         nầy xưa sống ở nhà Tú Bà và Mã Giám Sinh nên quen thói
         ăn nói linh tinh hay chửi thề và nói tục.
  Em giận quá, nhốt con vẹt nầy vô tủ lạnh để
         trừng phạt. Sau 3 phút, em thả con vẹt ra!
  "Xin lỗi bà chủ, tôi đã biết tội của tôi rồi.
         Nhưng xin cho tui hỏi: Con gà Tây bị nhốt trong tủ lạnh, nó có
         tội gì đấy ạ?"
  Kết luận
         là sanh ra làm kiếp gà Tây vô tội cũng bị ‘thịt' như
         thường!
   
  ***
  Bà con mình ai cũng
         biết ngày 20, tháng Sáu, năm 1792, con đại bàng đầu trụi
         lũi không có một cọng lông, nhưng sống rất dai, có sức mạnh
         kinh hoàng và cái vẻ rất oai nghiêm đường bệ và chỉ
         đất Mỹ mới có, nên được chọn làm biểu tượng
         cho sức mạnh của đất nước Hoa Kỳ.
   
  Ca tụng lòng quảng đại,
         dám hy sinh cả thân mình để cho cả trăm triệu người Mỹ,
         già trẻ lớn bé say sưa đánh chén hằng năm, nên ông
         ông Benjamin Franklin lại đề nghị lấy con gà Tây làm linh vật,
         biểu tượng cho nước Mỹ
  Vốn
         là dân khoái tiệc tùng ăn nhậu, tui xin giơ cả hai tay lên mà
         đồng ý... kiến!
   
  Vì  trộm nghe rằng: hai tuần đầu của
         tháng Mười Một, con gà trống nói với con gà mái: "Thôi
         em ở lại mạnh giỏi!"
  Con gà 
         mái ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Chuyện gì sẽ xảy ra?"
          "Ông chủ của mình đã loại
         anh ra khỏi danh sách bạn bè của ổng trên ‘Facebook' rồi!"
          "Nè ông chủ! Vì sự nghiệp ăn
         với nhậu mà ông nỡ đang tâm bẻ gãy chữ kim bằng!
          Thôi! Hãy đốt lò lên và nướng
         ta đi!"
   
   
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
    
 
      
       
Quân ông Tướng kéo xuống!

  Bảo Huân
   
  Mấy
         nhà văn Việt Nam mình hồi trước 75, đôi khi phải đến
         nhà in, vừa uống cà phê, tay mân mê điếu thuốc, viết cho
         kịp để thợ sắp chữ in ngay. Vì tối qua mắc nhậu quắc cần
         câu, viết bài không có kịp.
  Gấp
         gáp nên làm sao tránh khỏi sơ sót? Có cái thấy nhỏ
         như con thỏ, chỉ thêm một dấu huyền thôi mà tiểu thuyết
         dã sử của nhà văn chợt biến thành một câu chuyện tiếu
         lâm.
  Chẳng qua nhà văn hạ bút
         là: "quân ông Tướng kéo xuống". Thợ sắp chữ không
         biết có cố tình chơi xỏ mấy nhà văn mặt thấy ghét
         nầy không? Mà quánh thêm một cái dấu huyền vào chữ quân.
          Quân ông Tướng kéo xuống... thành
         quần ông Tướng kéo xuống! Mà khi quần kéo xuống, nó lộ
         ra biết bao là chuyện bi hài trong thời buổi ngày nay.
  Chớ ngày xưa làm Tướng quân, quần kéo xuống
         là chuyện rất bình thường!
  Chuyện
         binh đao, làm tướng phải tả xung hữu đột ở sa trường,
         sống nay chết mai, nên ngu sao mà cữ ‘sex'?
  Chuyện rằng: Thời Tam Quốc, trong lịch sử Trung Quốc, Ðiển
         Vi là một vị tướng giỏi, có 500 quân sĩ tinh nhuệ dưới
         quyền, nên lập được nhiều chiến công, được Tào
         Tháo phong làm Hiệu úy, cho theo hầu cạnh bên mình.
  Nói theo thời bây giờ, Ðiển Vi là sĩ
         quan cận vệ, là ‘tà lọt' cho Tào Tháo.
  Tào Tháo đem quân đi đánh nơi nào là
         Ðiển Vi theo sát như hình với bóng để bảo vệ cho chủ
         tướng lúc lâm trận trên chiến trường... hay cả lúc chủ
         tướng lâm trận trên giường... Ðiển Vi cầm song kích gác
         ngoài, để không đứa nào dám bén mảng đến làm
         hỏng một đêm vui của Tào chủ tướng.
  Năm 197, Tào Tháo đem quân đánh Trương Tú.
         Trương Tú sợ... nên đầu hàng. Tào Tháo kiêu căng tự
         phụ, muốn gì được nấy, lại khoái gái đã có
         chồng, nên tư thông với thím dâu của Trương Tú, Trương
         Tú lấy làm nhục nhã nên rất tức giận.
  Trương Tú mời Ðiển Vi đến uống rượu
         cho say mèm rồi ăn cắp đôi thiết kích của Vi! Ðêm đó
         nổi lửa tấn công dinh trại của Tháo. Bị tập kích bất ngờ,
         Tào Tháo xách quần bỏ chạy.
  Ðiển
         Vi say rượu đang ngủ, mơ màng nghe tiếng ngựa hí quân reo, giật
         mình vùng dậy, lăn xả vào đám quân ấy, chém giết
         một lúc, làm chết hơn vài chục người, quân mã ấy
         mới lui, lại có quân bộ kéo đến.
  Hai bên giáo mác tua tủa như ngọn lau, mình Vi không một
         mảnh giáp, trên dưới bị vài mươi nhát đâm nhưng
         Vi vẫn cứ lăn xả vào đánh.
  Giặc
         không dám đến gần, chỉ đứng đằng xa bắn tên lại
         như mưa! Ðiển Vi vẫn liều chết giữ cửa trại, nhưng quân
         giặc đã kéo được vào cửa sau! Ðiển Vi lại bị một
         mũi giáo đâm trúng giữa lưng! Ðau quá, Vi kêu to một tiếng,
         máu chảy đầy đất rồi ngã lăn ra chết ngắc.
  Tào Tháo nhờ có Ðiển Vi chặn cửa trước
         nên thoát chạy được về Hứa Xương. Kiểm điểm quân
         số: Trưởng nam là Tào Ngang và cháu Tào An Dân của Tào
         Tháo đều tử trận.
  Tào Tháo
         khóc hu hu: "Ta mất một con trưởng và một cháu yêu, cũng
         không thương là mấy, chỉ thương khóc Ðiển Vi mà thôi".
           
  ***
          Làm tướng Tàu xưa nay, ỷ có quân
         có lính trong tay, là một ông Trời con muốn làm gì thì làm!
         Ngày nay ở các nước độc tài CS cũng rứa!
  Nhưng trong quân đội Hoa Kỳ là không có
         được cái chuyện bậy bạ nầy đâu nhé. Lỡ có thì
         ráng mà giấu cho kỹ; bằng bị báo chí đánh hơi được,
         khui ra là Tướng quân không còn ‘chăn' lính nữa mà phải
         về nhà ‘chăn' vịt.
  Mất chức,
         lột lon cũng chưa sợ bằng về nhà bị con Sư tử Hà Ðông
         nó đem ra mà xé xác.
  Chắc
         quý bạn có nghe nói đến căn cứ không quân cực kỳ
         bí mật có bí danh là "Ðặc Khu 51" nằm trong sa mạc hoang
         vắng, thuộc tiểu bang Nevada, Hoa Kỳ.
  Trời
         gần chập choạng tối rồi, nhân viên an ninh căn cứ ngạc nhiên
         thấy một chiếc phi cơ Cessna loại nhỏ, đáp xuống căn cứ bí
         mật nầy.
  Họ nhanh chóng bao vây
         chiếc phi cơ, điệu phi công khả nghi nầy vào phòng thẩm vấn.
         Viên phi công thật thà khai báo là đã cất cánh từ Vegas
         và bị lạc.
  Không quân bắt
         đầu kiểm tra tư pháp lý lịch của anh chàng phi công nầy
         và giữ anh ta lại để thẩm vấn suốt cả một đêm dài.
          Sáng hôm sau, nhân viên điều tra tin
         rằng anh chàng phi công nầy bay lạc chớ không phải điệp viên
         của thế lực thù địch nước ngoài nào hết ráo.
          Họ cho đổ đầy bình xăng và
         phóng thích viên phi công với lời căn dặn rằng:
  "Không được hé môi cho thiên hạ
         về chuyện ông đã vô tình đáp xuống căn cứ bí
         mật nầy vào đêm qua nghe không?! Bằng bép xép, ông sẽ
         được đưa vô tù gỡ lịch cho tới ngày đi bán muối."
         
  Viên phi công gật đầu cam kết:
         "OK Salem!" Rồi nổ máy nghe phành phạch, cánh quạt bay vù
         vù, phi đạo anh cất cánh bay lên... để về nhà má nó.
          Vậy mà bất ngờ thay, ngay chiều tối
         đó, chiếc phi cơ hạng nhẹ nầy quay trở lại căn cứ tối
         mật nầy.
  Quân cảnh báo động,
         quây quanh chiếc máy bay. Cũng viên phi công đó, mặt mày hình
         như bị móng tay ai cào mấy lằn rướm máu, thổn thức nói:
         "Tui vẫn giữ rịt những lời cam kết với quý ông là không
         mở miệng hé môi một lời. 
  Giờ thì tới phiên các ông hãy cắt nghĩa cho con vợ
         tui đang ngồi trong chiếc máy bay biết là: Tối hôm qua tui đã
         ở đâu?!"
   
  ***
  Hồi xưa
         bà con mình có câu là: "Trai khôn tìm vợ chợ Ðông.
         Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân"
  Mấy em muốn lấy chồng nên chọn chồng lính. Vì
         lính quen kỷ luật nhà binh. Lịnh đâu làm đó; không dám
         lạng quạng như mấy anh mình sống đời dân sự.
  Nhứt là ca sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ và thi
         sĩ, có máu văn nghệ là bướm bay bay bướm tùm lum, hết
         cụm hoa nầy tới bụi hoa khác... làm em ghen quá xá hè.
          Chắc có lẽ vì khờ, cả tin như
         vậy, nên vợ lính Mỹ rất an tâm, không lo chồng mình đóng
         quân xa nhà mà manh tâm đem lòng bội phản.
  Phu nhân của quý Tướng lãnh càng chắc ăn
         hơn cho cái lòng chung thủy của tướng quân... Vì theo quân kỷ,
         cấm quân ông tướng kéo xuống (mà có kèm theo cái dấu
         huyền!)
  Nhưng nghĩ vậy mà không
         phải vậy. Khi con cá đã mê mồi thì Trời cứu!
  Mới đây nè! Báo chí Hoa Kỳ làm rùm
         beng vụ một ông tướng hai sao dê đạo lộ.
  Tướng hai sao là có quyền, có chức, khó lòng
         nào tránh khỏi được lòng khoan với khoái khi được
         mấy em tỏ lòng ngưỡng mộ.
  Còn
         em, dù đã có chồng, mà lại được tướng quân đem
         lòng ái mộ, tui cho rằng lòng em cũng khoan với khoái! ‘Trai tài
         gái sắc' phải không nè?
  "Em
         nóng bỏng quá", "Em đẹp quá", "Em mà làm
         người mẫu thì thích hợp lắm", "Tối nay chồng em có
         nhà không? Hắn đi trực hả?" "Ước gì chúng mình
         ngủ chung tối nay!"
  Các công
         tố viên của Lục quân Hoa Kỳ cho rằng tướng quân đã
         phạm quân phong, quân kỷ và chuẩn mực đạo đức của một
         quân nhân cấp lãnh đạo. Ðâu có ngồi xổm trên quân
         luật được nè?!
  Bởi cấp
         bậc càng cao, quyền lực càng nhiều và quyền lợi cũng lắm;
         nhưng cũng có rất nhiều trách nhiệm với quân đội, phải
         làm gương cho thuộc cấp và gia đình, phải gương mẫu,
         cơm nhà quà vợ!
  Tướng quân
         chắc sẽ bị rơi đài, phải về hưu non, coi như tiêu tan sự
         nghiệp.
   
  ***
  Tướng quân nầy chắc
         đương độ hồi xuân, đèn leo lét cháy rồi đột
         nhiên con lợn lòng bừng lên một cái, trước khi tắt ngủm;
         chớ tui già rồi thì cái đời sống tình dục của tui như
         chiếc máy chạy phải cần pin.
  Gần
         hết pin thì kêu rè rè, nhìn... chớ không làm ăn gì
         được ráo trọi! Chỉ là ‘Yamaha' tức ‘Già mà ham'...
         nhìn, làm ăn sao bằng mấy đứa hồi xuân cho được chớ?
         Sắp sồn sồn còn làm ăn được là tui mừng cho họ chớ
         không ganh tị gì hết ráo!
  Chữ
         rằng: "Sắc bất ba đào dị nịch nhân!" (Sắc đẹp chẳng
         phải cơn sóng dữ, nhưng dễ dàng đánh đắm được
         người)
  Va vào cảnh trái ngang,
         chỉ ước ao thôi, chớ quân ông tướng (có dấu huyền)
         chưa kéo xuống... mà quân đội Mỹ đã kéo ông tướng
         xuống rồi hè.
  Ngay cả Bill Clinton, Tổng
         thống Mỹ, Tổng tư lịnh quân đội còn bị vướng vào
         con đường tình ta đi thì tướng hai sao nhằm nhò gì mà
         phê với phán?!
  Thiệt là chán
         như con gián!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
   
    
      
       

 
Thủ tướng Đức Angela Merkel.
   
   
          Ngọn đèn trước bão! 
   
          Barack Obama, năm cuối cùng làm Tổng thống
         Mỹ, sắp về nhà chăn vịt nên nhân cơ hội còn được
         đi du lịch... hỏng tốn tiền; bèn đi thăm thú các nước
         xưa là cựu thù như CS Việt Nam và CS Cu Ba nhưng nay nghe hơi đồng
         đô la là tụi nó đổi thù đi làm đệ tử Mỹ.
          Obama đi ăn bún chả ở Hà Nội rồi
         lại bay vô Sài Gòn, đất chánh tông của người Việt
         lưu dân ... để đi thăm chùa Tàu gần chợ Đa Kao (?!)
          Sau đó còn bay qua Cu Ba để coi Fidel Castro,
         con khủng long thời tiền sử còn sót lại của mồ ma chủ nghĩa
         CS đã chết thiệt, chết tiệt hay chưa?
  Obama cũng bay đi Châu Âu từ giã bạn bè các nước
         đồng minh cật ruột đã từng ăn nhậu, vui tưng bừng, vui hết
         biết với nhau!
  Một trong những người
         bạn thân thiết đó là Thủ tướng Đức Angela Merkel.
          Merkel đã làm12 Thủ tướng năm trời
         dài đăng đẳng, mệt mỏi ở chính trường, tính theo chân
         Obama về quê cắm câu cho nó phẻ!
  Cũng
         như, John Key, làm Thủ tướng New Zealand từ năm 2008, tự dưng nghỉ
         không chịu làm Thủ tướng nữa  từ ngày 12, tháng Chạp,
         năm 2016 chắc để kịp về nhà ăn lễ Giáng Sinh với má
         bầy trẻ; dù ông cũng còn trẻ chán; mới có 56 tuổi hè!
          "Biết cái gì thì cống hiến
         hết cho nhân dân hết rồi; thôi tui về vườn cho sấp nhỏ tấn
         lên; biết bao đứa còn tài giỏi hơn mình!"
  Còn hơn biết bao đứa cố đấm đá
         để leo lên được cái ghế chóp bu, rồi bắt vít vô
         đít mình, ngồi hoài hè không chịu xuống.
  Như Vladimir Putin, leo lên Tổng thống Nga rồi tuột xuống
         Thủ tướng. Tuột xuống rồi lại leo lên.
  Như Hunsen của xứ Chùa tháp Campuchia quyết ngồi tới
         tận năm 90 tuổi. Mà năm nay thằng chả mới 65 tuổi hè.
          Mấy đứa còn sót máu CS trong người
         là vậy không!
   
  Bữa tiệc tối Angela Merkel tiễn hành Obama về vẽ chưn
         mày cho vợ kéo dài suốt 3 tiếng đồng hồ. "Tôi
         không biết Barack Obama, làm Tổng thống Mỹ suốt 8 năm trời, có
         bao giờ ngồi nói chuyện với một người khác phái lâu đến
         thế hay không... ngoại trừ em yêu Michelle của ổng!"
  Barack Obama đã thuyết phục Angela Merkel ra tái tranh
         cử nhiệm kỳ thứ tư vào ngày 24, tháng Chín, năm 2017! Kẻo
         công sức chúng ta xây dựng thế giới dân chủ được như
         ngày nay Donald Trump sẽ đem đổ sông đổ biển hết!
  Vì Trump sẽ tự nhốt mình trong bốn bức
         tường; đưa nước Mỹ trở lại thời đồ đá, bế
         quan tỏa cảng, trời tối là rút vô hang;  Putin sẽ lợi dụng
         cơ hội nầy mà làm ‘sảng', múa gậy vườn hoang!
           
  Angela
         Dorothea Merkel sinh tại Hamburg, Đức, ngày 17, tháng Bảy, năm 1954. Năm nay
         mới được 63 cái xuân xanh!
  Tên
         cúng cơm là: Angela Dorothea Kasner, lớn lên ở vùng quê, chỉ 80 km
         về phía bắc Berlin, (Đông Đức).
  Năm 1986, khi thăm thân nhân ở Hamburg, (Tây Đức) Merkel đã
         từng muốn trốn ở lại nhưng vì cha mẹ còn kẹt ở Đông
         Đức đành phải trở về.
  Merkel
         từng uống một lon bia mừng bức tường Berlin sụp đổ năm 1989.
         Nước Đức thống nhứt trong hòa bình.
  (Chớ không giống như CS Bắc Việt thống nhứt Việt Nam
         bằng AK của Nga và pháo 122 ly của Trung Cộng!)
  Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ Vật lý, Angela Dorothea Kasner được
         Mật vụ Stasi của Cộng sản Đông Đức tuyển mộ nhưng bị
         Merkel nói ‘no way'!
  Sau nầy, đi thăm
         nhà tù Hohenschoenhausen, nơi Mật vụ Stasi bí mật giam người, Thủ
         tướng Angela Merkel lên án chủ nghĩa cộng sản: "Đây
         là ví dụ cho thấy sự tàn bạo của CS, vi phạm nhân phẩm
         của con người".
  Cái nầy
         khác một trời một vực với Tổng thống Nga. Khi Mật vụ KGB của
         CS Liên Xô chiêu mộ là Putin gật liền, leo lên tới chức Trung
         tá tình báo.
  Năm 1977, Angela Dorothea
         Kasner kết hôn với Ulrich Merkel một nhà vật lý, và theo họ Merkel
         của chồng.
  Mấy ông anh mình nhiều
         chuyện, lại vô duyên, chê Angela Merkel làm Thủ tướng Đức
         mà xấu hoắc hè. Hổng chịu em về điểm phấn tô son lại.
         Ngạo với nhân gian một nụ cười!
  "Nè nè! làm Thủ tướng, là đầy tớ phục vụ
         nhân dân Đức chớ bộ đi thi hoa hậu hay sao mà cần phải xí
         xọn vậy mấy cha"
  Angela Merkel cũng
         nghe xì xào đó chớ nên nói: "Bất cứ ai thực sự
         có một điều gì đó để bộc lộ thì không cần
         đến sự trang điểm."
  Có
         bằng Tiến sĩ Vật lý (thiệt) là nặng ký lắm rồi nhưng
         Angela Merkel còn nói tiếng Anh và xổ tiếng Nga rốp rốp như bẻ
         mía!
   
  Theo tạp chí Forbes, từ năm 2006 cho tới năm nay, Angela Merkel là
         Thủ tướng Đức,( trẻ tuổi nhất kể từ sau Chiến tranh Thế
         giới thứ hai), là người phụ nữ nhiều quyền lực nhất thế
         giới!
  Năm 2015, Angela Merkel được
         tạp chí Time chọn là nhân vật của năm!
  Năm 2017, Angela Merkel tiếp tục đắc cử Thủ tướng
         Đức lần thứ 4 vì Merkel đã giúp phục hồi nền kinh tế
         và làm giảm tỷ lệ thất nghiệp.  GDP 3, 3 ngàn
         tỷ USD, Đức là nền kinh tế lớn nhất châu Âu.
  Hơn 90% người Đức cho biết khá hoặc rất
         hài lòng với cuộc sống hiện tại.
  "Dân Đức tin tưởng bà ấy!Ngay cả những người
         không ủng hộ cũng không nghĩ rằng họ sẽ bị bà ấy phản
         bội, ném họ vào dưới gầm một chiếc xe buýt."
           
  ***
   
          Trên bình diện thế giới, Thủ tướng
         Đức Angela Merkel là lãnh tụ của thế giới tự do! "Angela
         Merkel là người phụ nữ chúng ta cần, trong một thế giới của
         những người đàn ông nguy hiểm."
  Tại  Úc, Merkel nói chuyện tay đôi với Putin trong hội
         nghị thượng đỉnh G-20 ở Brisbane "Tại Âu Châu vẫn
         còn có những nước ỷ dựa vào thế lực của kẻ mạnh,
         và coi thường  luật pháp. Như việc Nga chiếm lấy Bán
         đảo Crimea của Ukraine là vi phạm luật quốc tế chẳng hạn."
          Nói như tát nước vào mặt! Chắc
         Merkel vẫn còn để bụng cái vụ Putin chơi khăm, mang một con chó
         bự xộn, đen thùi vào buổi hội kiến với Merkel tại Sochi vào
         năm 2007;  vì biết rằng bà nầy vốn sợ chó... cắn!
          Sợ chó thì có sợ nhưng với các
         chế độ độc tài CS thì không!
   
  Đối với Tàu cộng,
         dù Tập Cận Bình mặt nhăn mày nhó, làm áp lực; nhưng
         Angela Merkel vẫn thản nhiên tiếp kiến Đức Đạt-Lai Lạt Ma, lãnh
         tụ tinh thần lưu vong của Tây Tạng! (Không có nín khe, chạy xịt
         như Thủ tướng Úc đâu nhe!)
  Rồi
         tại Đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh, mùng 8, tháng Bảy, năm 2014, Merkel
         nói với sinh viên rằng: "Luật pháp dùng để bảo
         vệ chớ không phải để trấn áp người  dân. Điều
         then chốt là phải có một xã hội tự do, cởi mở, đa nguyên
         để xây dựng một tương lai thành công tốt đẹp."
           
  Rồi
         tại Hungary, ngày mùng 2, tháng Hai, năm 2015, Merkel trong một cuộc họp
         báo đã thẳng thắn phê bình Thủ tướng Orbán Viktor:
          "Trong thể chế dân chủ,phải tôn
         trọng vai trò của phe đối lập, của xã hội dân sự và
         tôn trọng tự do báo chí, tự do ngôn luận là hết sức quan
         trọng...
  Nói thật,cá nhân
         tôi không biết phải làm sao khi nói tới một nền dân chủ
         mà người dân lại không được tự do!"
  (Cái nầy là CS Việt Nam cũng nên kính cẩn
         lắng nghe chớ đừng có bốc phét là chế độ CS dân chủ
         gấp triệu lần chế độ tư bản nhe mấy cha!)
   
  ***
  Merkel ủng hộ mối quan hệ mật thiết giữa Đức
         và Hoa Kỳ. Nhưng quan hệ của hai nước từng là đồng minh thân
         cận với nhau có vẻ giờ đây đang bị sứt mẻ ít nhiều!
          Trong phòng Bầu dục Tòa Bạch ốc, trước
         những chiếc máy quay hình chớp lóe sè sè trước mặt,
         Trump đã từ chối bắt tay Merkel.
  Donald
         Trump đưa ra khái niệm: "Nước Mỹ trước tiên", đưa
         ra chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi xây tường, chắn cửa với
         người tị nạn; viện lý do chống khủng bố!
  Donald Trump đã phê phán dữ dội Angela Merkel vì đã
         tiếp nhận gần 1 triệu người tị nạn, đa số là Hồi giáo
         từcác vùng bị chiến tranh tàn phá vào nước Đức.
          "Dân Đức sẽ nổi loạn để
         lật đổ bà nầy. Tôi không biết bà ấy đang nghĩ ra cái
         quái quỷ gì?"
  May mắn thay
         Donald Trump sờ mu rùa trật lất!
   
          Lúc Donald Trump đánh bại Hillary Clinton thì
         những chánh trị gia mị dân cực hữu, theo chủ nghĩa dân tộc
         hẹp hòi, cắc ké như  Pauline Hanson, đảng One Nation bên Úc
         nầy đây cũng nổ sâm banh ăn mừng.
   
  Rồi bà đầm Marine
         Le Pen bên Tây nữa làm thiên hạ cũng hơi lo là: Angela Merkel tồn
         tại hết nhiệm kỳ nầy là hết mức.
   
  Tuy vậy, giống như một
         ngọn đèn trước bão, Angela Merkel lại thắng cử nhiệm kỳ
         thứ tư liên tiếp; cho dù sau 56 năm, một đảng cực hữu lại
         lò mò tiến vào Quốc hội Đức, gợi nhớ cơn ác mộng
         kinh hoàng, một bóng ma thời Adoft Hitler!
  Thủ
         tướng Đức, Made in Germany! Cũng bền như xe Mercedes vậy!
   
  Dẫu đa
         số dân Đức không thích Donald Trump nhưng nước Đức không
         thể phớt lờ Tổng thống Mỹ cho được. Vì Đức và
         Mỹ bị ràng buộc bởi các giá trị chung: dân chủ, tự do,
         cũng như tôn trọng luật pháp và phẩm giá của mỗi người,
         bất kể nguồn gốc, màu da, tín ngưỡng và giới tính!
           
  Mới
         ngồi trong Tòa Bạch ốc chưa giáp năm nhưng Trump đã chuẩn
         bị tranh cử nhiệm kỳ hai rồi.
  Ngoài
         miệng, Donald Trump cự cãi nhưng trong bụng cũng muốn ngồi lâu trên
         đầu thiên hạ như Angela Merkel vậy nên: "Thủ tướng
         Merkel! Hãy dạy cho tui biết làm thế nào bà đã thành công
         trong vai trò lãnh đạo nước Đức ngần ấy năm?"
          "À! Chẳng qua nhờ những người
         cộng sự trong nội các của tôi chọn đều là những người
         thông minh xuất chúng!"
  "Hay
         quá! Nhưng làm thế nào để biết họ có thông minh hay không?"
          "Muốn biết thì phải hỏi chớ!
         Chỉ cần vài câu là biết người đó khôn hay ngu rồi
         hè!" "Dạy cho tui vài câu hỏi đi!"
  Merkel bèn nhắc điện thoại lên gọi Bộ trưởng
         Tài chính của mình là Wolfgang Schäuble: "Nó là con của
         bố ông nhưng không phải là anh em của ông; vậy nó là ai?"
          Wolfgang Schäuble trả lời: "Dễ ợt.
         Nó là tui chớ là ai nữa vô đây hè!"
   
  Về tới
         Hoa Kỳ, Donald Trump bèn gọi Phó Tổng thống Mike Pence vào triều kiến
         để trắc nghiệm trí thông minh.
  "Nè Mike! Nó là con của bố ông nhưng không phải là
         anh em của ông; vậy nó là ai?"
  Mike bí lù không biết trả lời sao đành câu giờ, hoãn
         binh: "Thưa Tổng thống! Tối nay về tui sẽ gác chân lên
         trán, rán tìm ra đáp án rồi trình cho Tổng thống vào
         sáng mai!"
   
  Tối về, Mike Pence gọi cho Barack Obama đặt câu hỏi y
         hịt như vậy.
  Obama cười khè
         khè, đáp: "Dễ ợt! Nó là tui chớ là ai nữa vô
         đây hè!"
   
  Mike Pence hôm sau lò dò vào Tòa Bạch ốc,
         trả lời Donald Trump là:
  "Thưa
         Tổng thống! Tui đã biết câu trả lời rồi: Nó là Barack
         Obama!"
   
  Sau một phút im lặng, Donald Trump quạu lên: "Đồ
         ngu! Nó là Wolfgang Schäuble!"
   
          đoàn xuân thu
  melbourne. 
 
Lấy
         chồng từ thuở 13!
   
  Tảo hôn, với tảo trạng từ nghĩa là sớm. Hôn,
         động từ nghĩa là lấy vợ hoặc lấy chồng. Như vậy tảo
         hôn là lấy vợ hoặc lấy chồng quá sớm khi chú rể và
         cô dâu chưa tròn 18 tuổi.
  Tảo
         hôn có ba loại: Loại thứ nhứt vợ già, chồng còn con nít.
         Loại thứ hai chồng già, vợ còn con nít. Loại thứ ba cả hai
         vợ chồng đều là con nít hết ráo.
   
  Loại thứ nhứt vợ
         già lấy thằng con nít nó xảy ra hà rầm hồi xưa thiệt
         là xưa ở miền quê Việt Nam mình.
  Em đi lấy chồng nhưng thực ra bên nhà chồng em là phú
         hào trong làng muốn bóc lột, cưới em về cho thằng cu tí để
         em ở vú không công.
  "Chàng
         bé tí teo, nghe lời cha mẹ em đi theo chồng. Khác gì ở vú
         không công!
  Chồng em mũi dãi
         thò lò. Mặc quần thủng đáy nó bò như cua."
           
  ***
          Loại thứ hai chồng già vợ còn con nít.
          Xui cái là lấy chồng gặp nhầm thằng
         chồng làm biếng nhớt thây không chịu làm ăn gì ráo để
         nuôi vợ nuôi con... Nên em than nghe đứt ruột rằng: "Lấy chồng
         từ thuở 13. Ðến năm18 em còn thơ ngây.  Chồng em sáng xỉn
         chiều say. Ruộng đồng thì nhác lại mê đá gà. Chồng
         người đánh giặc phương xa. Chồng em ở nhà gà đá
         gãy chân."
  Chỉ giỏi ra đường
         tụ bè tụ đảng ăn nhậu với đá gà. Về nhà thì
         chỉ giỏi cái vụ ‘ấy ấy' mà thôi. Ngoài ra làm cái
         gì cũng dở ẹc. Nấu cơm thì cơm nửa sống, nửa chín.
         Rửa chén bát thì làm bể khiến hai đứa phải ăn cơm
         bằng miểng vùa.
  Nên: "Lấy
         chồng từ thuở mười ba. Chồng chê em bé, chẳng nằm cùng
         em.
  Khi em mười tám trăng lên.
         Em nằm dưới đất chồng lôi lên giường
  Một thương anh bảo rằng thương. Hai thương
         anh bảo rằng thương
  Có bốn
         chân giường gãy một còn ba."
   
  ***
  Còn loại thứ ba là cả hai vợ chồng đều là con
         nít.
  Xa quê đã lâu, tui cứ
         tưởng cái hủ tục tảo hôn, cái tệ nạn xã hội thời
         phong kiến đã biến mất rồi chớ. Ai dè không phải vậy.
          Ðọc báo mạng thấy những làng sơn
         cước thuộc tỉnh Khánh Hòa nạn tảo hôn rầm rộ như giặc
         Tàu Ô vậy đó.
  Chú rể
         dân tộc thiểu số Raglai mới 15 tuổi còn cô dâu mới 10 tuổi
         thôi hè.
  Già làng cản: "Con
         bé còn nhỏ, như cái cây mới nhú cành, làm sao làm
         vợ, làm mẹ cho được?"
  Nhưng
         đàng trai lẫn đàng gái nhứt định không nghe, họ nói
         tụi nó thương nhau thì cho cưới thôi. 
  Trăm năm hạnh phúc đâu chưa thấy, chỉ thấy
         vợ chồng bé tẻo teo nầy phải theo cha mẹ lên rừng phát rẫy
         tỉa bắp để còn có cái bỏ vào mồm.
  Rồi rừng núi hoang vu chim kêu vượn hú tối lửa
         tắt đèn hai vợ chồng chui vô mùng nói chuyện. 
  Hết chuyện nói... mới có chuyện làm là:
         đầu năm sanh con trai, cuối năm sanh con gái.
  "Vợ chồng nó còn nhỏ đâu biết làm gì ăn...
         Nhà 6 miệng ăn đều trông chờ vào mấy sào bắp. Cạp
         bắp riết nên hàm răng ai cũng nhô ra như cái bừa... Khổ lắm!"
          Ðúng là: "Bướm vàng đậu
         nhánh mù u. Lấy chồng càng sớm lời ru càng buồn."
           
  ***
          Như nhìn quanh quất trên thế giới không
         phải chỉ có miền núi nước ta mới bị nạn tảo hôn hoành
         hành dữ đội đâu.
  Mà
         Châu Phi nhứt là nước Yemen nè, con nít mới 8 tuổi mà đã
         gả chồng. Rồi Châu Á như nướcNepal, Ấn Ðộ, Pakistan, Bangladesh.
         Thiếu nữ, thiếu niên nước này khi mới vừa dậy thì, thậm
         chí còn chưa kịp dậy thì đã bị gia đình buộc phải
         lấy chồng, lấy vợ. 
  Bé gái
         cỡ 11, 12 tuổi gả (hoặc bán) cho những người đàn ông trên
         40, 50 tuổi. Mấy nước nầy đàn ông được đa thê, được
         cưới hoặc mua nhiều vợ, nếu có tiền...
  Thế kỷ 21 rồi phải văn minh đi chứ! Làm vậy gớm
         ghiếc quá hè!
   
  ***
  Bà con mình
         khoái hát ‘karaoke' chắc đều biết bài ‘Ðám cưới
         đầu Xuân' của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh
  "Ngày xửa ngày xưa. Ðôi ta chung nón, đôi
         ta chung đường...
  Lên sáu
         lên năm, đôi ta cùng sách, đôi ta cùng trường...
          Chiều nao đuổi bướm, bướm bay
         vô vườn mà nước mắt rưng rưng...
  Trò chơi trẻ con, em cô dâu mới chưa nghe nặng sầu/
         Chú rể ngẩn ngơ, ra hái hoa cà, làm quà cưới cô dâu."
          Mới lên 6 lên 5, tối ngủ còn đái
         dầm mà bày đặt cái chuyện vợ chồng, chuyện người
         lớn, chú rể đi hái hoa cà làm quà cưới cô dâu...
         Ðúng là con nít quỷ nhe!
   
          Bên Úc nầy cũng có chuyện y hịt
         như chuyện ‘Ðám cưới đầu Xuân' đó thôi!
          Chuyện rằng: Thằng Tó Nì (Tony) mới
         10 tuổi, cắm cúi viết một thư tình cuối mùa thu cho con Ly Sà
         (Lisa) học chung lớp 5 ở trường Tiểu học như vầy: "Chiều
         nay tan học, Tó Nì hẹn Ly Sà ra công viên. Hai đứa mình nói
         chuyện... rồi ‘hun' nhau nhé!"
  Con
         Ly Sà đọc thơ xong lại cắm cúi viết thơ trả lời, là: "Nếu
         hẹn nhau ra ngoài công viên để chỉ mỗi làm cái việc đó
         thì chú mầy hãy xuống lớp 1 mà học!"
   
  ***
  Làm nhạc, viết văn đặt chuyện để cổ vũ
         cho tình thơ dại lấy đại với nhau trong tưởng tượng thì
         chẳng lôi thôi cò bót gì ráo... 
  Bằng làm thiệt trong thực tế cuộc đời... là rồi
         đời luôn chớ không phải chỗ để giỡn chơi đâu.Vì
         luật lệ nước Úc nầy cũng nghiêm khắc lắm. 
  Muốn kết hôn hợp pháp thì con trai hay con gái
         ít nhứt phải 18 tuổi.
   
          Chính vì vậy mà một thanh niên 35
         tuổi cưới một em bé mới 14 tuổi, tức nhỏ hơn mình tới
         20 tuổi làm hôn lễ theo Hồi giáo, nhưng chưa vui sum họp đã
         sầu chia ly. Ðuốc hoa còn đó mà chỉ 5 ngày sau chú rể
         nầy bị phú lít Úc bắt nhốt về tội cưỡng ép hôn
         nhân.
  Bà Tòa phán rằng: "Hành
         động nầy về mặt đạo đức là không thể biện minh
         được!"
  Bà Tòa công nhận
         rằng di dân tỵ nạn khó có thể hội nhập nhanh chóng với
         một nền văn hóa mới, tuy nhiên cứ cãi chày cãi cối là
         vì bị can đến từ nền văn hóa chấp nhận nạn tảo hôn
         là không có được. 
  Bị
         can chắc chắn biết rằng em bé nầy chỉ 15 tuổi hoặc còn nhỏ
         hơn vì em còn mặc đồng phục đi học.
  Luật sư cãi không lại bà Tòa nên chú rể
         lắc đầu khóc ‘hu hu' khi bị tuyên án 18 tháng tù.
          Bị nhốt hết 12 tháng rồi và lúc
         ngồi gỡ lịch có hạnh kiểm tốt nên Bà Tòa ra lịnh thả
         ra nếu nó chịu đóng 2000 đô tiền bảo chứng.
   
  Giáo sĩ
         của cộng đồng Hồi giáo Bosnian ở Noble Park, Melbourne, Úc Châu chứng
         nhận cho lễ tảo hôn nầy cũng bị văng miểng. Trong cuộn băng
         ghi lại hình ảnh đám cưới thì giáo sĩ nầy dạy đời
         cô bé là: "Nếu chồng vui về chuyện gì đó thì
         hãy làm nó. Còn nếu chồng không vui về chuyện gì đó
         thì đừng có làm." Giáo sĩ nầy dạy đời...
         rồi rồi đời vì bị phú lít Úc bắt nhốt.
  Giáo sĩ nầy cãi tui đâu có làm gì
         sai đâu hè!? Chứng nhận vợ chồng như vậy để tụi nó
         được phép đi chung với nhau trước mặt bàn dân thiên
         hạ mà thôi.
  Bà Tòa nghe không
         lọt lỗ tai nên ra lịnh nhốt ông Giáo sĩ ẩu xị nầy hai tháng
         tù và bắt đóng 2500 đô tiền bảo chứng.
   
  Hội đồng Hồi
         giáo tiểu bang Victoria công khai phê phán cuộc hôn nhân nầy. "Với
         nước khác, hôn nhân ở tuổi thiếu niên được phép
         theo nền văn hóa của nước đó. Nhưng ở Úc là không.
         Những người Úc theo đạo Hồi chúng ta phải tìm hiểu và
         tôn trọng luật pháp của Úc Châu."
  Hội đồng Giáo sĩ thì cách chức ông nầy.
         Cảnh sát Úc thì hủy bỏ cái ‘lái sần' được
         quyền ủy nhiệm chính phủ Liên bang... dám cả gan mà chứng hôn
         thú cho một vụ tảo hôn.
   
          Chữ rằng nhập gia tùy tục, nhập giang
         tùy khúc. Ðừng có cà chớn lớn họng: "Quê tui là
         như vậy đó!" Nhớ nhe mấy thằng ông nội con nít ‘ấu
         dâm'!
 
Bảo
         Huân
   
  đoàn xuân thu.
   melbourne
    
      
       
Huyền thoại bạn!
  
 
  Theo từ điển, huyền thoại là
         một câu chuyện không có thật, kỳ lạ, hoàn toàn do trí
         tưởng tượng thêu dệt nên... Như bài "Huyền thoại Mẹ"của
         nhạc sĩ Trịnh Công Sơn chẳng hạn!
   
  Còn huyền thoại bạn là
         tình bạn không hề có thật, theo nhân sinh quan của nhạc sĩ Lê
         Hựu Hà, trưởng ban nhạc trẻ Phượng Hoàng vào những năm
         60, không có bạn bè thân thích, nên sống cô đơn và
         chết trong cô độc.
  8 giờ sáng
         ngày 11, tháng Năm, năm 2003, tại nhà  đường Hồ Hảo
         Hớn, phường Cô Giang, quận Nhứt - Sài Gòn, nhạc sĩ Lê Hựu
         Hà, (1946-2003), được phát hiện nằm chết trong phòng, xác đã
         bắt đầu phân hủy. Trong nhà đèn vẫn sáng, tivi vẫn mở,
         quạt máy vẫn quay! Đời vẫn trôi!
   
  Phần số Lê Hựu Hà
         giống như lời tiên tri trong bản nhạc nổi tiếng ngày xưa "Hãy
         ngước mặt nhìn đời" của ông: 
  "Cười lên đi em ơi/ Dù nước mắt
         rớt trên vành môi/ Hãy ngước mặt nhìn đời/ Nhìn
         tha nhân ta buông tiếng cười
  Ta
         không cần cuộc đời / Toàn những chê bai và ganh ghét .
          Ta không cần cuộc đời/ Toàn những
         khoe khoang và thấp hè .
  ...Yêu
         thương gì loài người/ Ngoài những câu trau chuốt với đời
          Ngoài những toan tính trong tiếng cười/
         Và những âm mưu dọn thành lời
  Ta chỉ cần một người/ Cùng với ta đợi chết mỗi
         ngày /Rồi hóa thân trong loài hoa dại / Để muôn đời không
         biết đớn đau
  Cười lên
         đi em ơi/ Cười để giấu những dòng lệ rơi/ Hãy ngước
         mặt nhìn đời/ Chờ ngày xuôi tay xong kiếp người!"
          Xong một kiếp người sống cô đơn,
         chết trong cô độc, người nhạc sĩ tài hoa nầy đã về
         miền vĩnh cửu cũng tại huyện Vĩnh Cửu, tỉnh Đồng Nai.
          ***
  Còn
         đối với Tổng thống Mỹ Donald Trump, tình bạn cũng là một
         huyền thoại!
  Mới làm chủ Tòa
         Bạch Ốc được 8 tháng mà Hollywood đã tính dựng phim về
         cuộc đời của vị Tổng thống, xưa giờ và cả trong tương
         lai không giống ai và cũng không ai dám giống!
  Nghe nói phim nầy sẽ do tài tử Mỹ Tom Hanks, chuyên
         trị tâm lý nhân vật cực kỳ phức tạp sẽ đóng vai Tổng
         thống Donald Trump!
   
  Truyền thông Mỹ đặt cho Donald Trump biệt danh là: "Gã
         cao bồi đơn độc! Người biệt kích cô đơn!" Tức
         là không có bạn bè gì ráo trọi!
  Thời niên thiếu, gia nhập học viện quân đội ở
         New York, ai cũng biết Donald Trump chỉ qua cái tên; vì Trump vốn con một
         đại gia ngành địa ốc; tuy nhiên các thiếu sinh quân nầy
         không ai biết rõ về Trump cả. Vì sau khi ăn tối cùng nhau là
         Trump ‘hô' biến vô phòng riêng của mình, nơi Trump cảm thấy
         là nơi thoải mái nhất!
  Rồi
         từ trường Fordham chuyển tới trường Đại học Pennsylvania, Trump không
         thèm nói một lời từ biệt, ‘good bye' với bất cứ một ai.
          Tốt nghiệp đại học, ra đời, về
         sống ở Manhattan, New York trong cao ốc của gia đình mình; quây quanh Donald
         Trump chỉ là những người thân cận nhứt trong gia đình.
           
  Rất
         hiếu thắng, ai thân cận mon men tới gần đều bị Trump tìm cách
         tiêu diệt.
  "Anh không thể nào
         kết bạn với ông ta. Ông ta tạo ra nhiều kẻ thù hơn là bè
         bạn!" Những người trong giới kinh doanh địa ốc đều
         cố gắng lánh xa Trump.
  Trump không bao
         giờ cười trước lời nói đùa của kẻ khác. Cho dù
         tính hài hước là đức tính căn bản và cần thiết
         để có được tình bạn. Tình bằng hữu không có
         trong từ vựng của đời Trump
  Trong
         cuộc phỏng vấn của đài truyền hình: "Ông có bạn
         thân không?" "Tôi có rất nhiều bạn nhưng bạn thân thì
         khó để nói là có hay không!"
  "Vợ ông có phải là bạn thân nhứt của ông
         không?" "Bà ấy là người bạn lớn của tôi. Thân
         phụ tôi cũng vậy! Ngoài ra, tôi không tin ai khác!"
           
  Các
         nhà tâm lý học bèn nhào vô lý giải, căn theo lời Trump
         từng tâm sự loài chim biển là: "Anh ấy (Freddy Trump Jr
         lớn hơn Donald Trump 8 tuổi) cả tin vào nhiều người quá! Một
         lỗi lầm chết người. Họ lợi dụng anh ấy; điều đó
         đưa đến việc anh ấy bị nghiện rượu và cuối cùng
         qua đời khi chỉ mới 43 tuổi. Đó là bài học của tôi.
         Đúng ra! Anh ấy đừng nên tin bất cứ một ai!"
  "Xưng là bạn thì thực ra không phải
         là bạn! Họ cư xử như những người tốt, lịch sự nhưng
         sau lưng sẵn sàng rút dao ra, đâm sau lưng bạn!
  Hãy nghĩ xa hơn để thấy rằng: Gọi là
         bạn bè mà chúng muốn cướp công ăn việc làm, muốn
         chiếm nhà, muốn cướp tiền và chúng muốn giựt luôn vợ
         của mình!"
  Trump cho rằng thế
         giới nầy nhẫn tâm, tàn bạo, đầy thú tính; là một
         bọn ‘chó ăn thịt chó'! Trump bèn dựng nên một bức tường
         quanh mình và không cho phép bất cứ một ai xâm nhập!
 
         "Tôi ghét dựa dẫm vào bạn bè.
         Tôi dựa vào sức mình là chánh. Người bạn thực sự
         là gia đình tôi!" "Có qua nhiều câu chuyện về người
         bị giết hại bởi kẻ mà họ đã từng hết lòng tin cẩn!"
          "Tôi chỉ yêu tui thôi thế nên
         rất khó có người phụ nữ nào chịu làm vợ mình!" Chính
         vì vậy Trump có tới 3 đời vợ!
  "Song thân tôi là những người bạn tốt nhứt!" Dẫu
         vậy, khi thân phụ qua đời năm 1999; thân mẫu một năm sau đó,
         Trump cố gắng không để rơi nước mắt vì Trump không tin nước
         mắt sẽ giúp ích được cái gì?
  Đắc cử Tổng thống Mỹ, cầm đầu Hành pháp;
         nhưng bên Lập pháp, trong Quốc hội và ngay cả trong đảng Cộng
         Hòa của chính mình, Donald Trump không có ai là bạn cả. Chỉ
         là quan hệ trên công việc; vì lợi ích của đôi bên
         khác nhau quá xa!
  "Nếu ở thủ
         đô Washington DC cần một người bạn thì hãy nuôi một con
         chó!"
  Càng ngày Trump càng
         tự cô lập mình trong Tòa Bạch Ốc! Đây là tuýp người
         không chịu nghe ai khác bảo phải làm gì, nói gì, đi đâu,
         ai cần gặp, ai không nên gặp; ai có thể trò chuyện; không hoặc
         nên công du tới chỗ nào?
  Donald
         Trump cố gắng tự kiểm soát lấy chính bản thân mình mà
         không cần ai khác dạy bảo! Thế nên các cố vấn thân cận
         của Trump muốn làm điều nầy trước hay sau đều thất bại
         cả!
  ***
  Bây giờ Donald Trump là con người nắm giữ quyền lực nhứt
         trên thế giới. Là một trong những lời nguyền kinh hoàng nhứt
         (của những người chống Mỹ) đã trở thành hiện thực!
          Trump từng nói: "Là một ngôi
         sao truyền hình, một người nổi tiếng, mình muốn làm gì
         cũng được mà! Có thể rờ rẫm, sờ sẫm, mò mẫm
         hôn hít mấy em! Làm gì cũng được hết ráo!"
          Phụ nữ Mỹ cự nự quá xá trời;
         nhưng Floyd Mayweather, 40 tuổi, một võ sĩ quyền Anh huyền thoại, đánh
         50 trận chưa thua, từng kiếm tới 300 triệu đô Mỹ trong cuộc thượng
         đài tỉ thí và thắng Conor McGregor gần đây, vỗ tay tán
         thưởng: "Ông ấy đã nói như một người đàn
         ông đích thực. Mọi người có thể không thích sự thật
         này, nhưng ai chẳng kích thích khi thấy một vòng ba nảy nở".
          Mayweather khoe khoang là: "Có ít nhất
         bảy bóng hồng bên cạnh! Vì chỉ có một bạn gái thì
         xem như chẳng có gì!" "Hãy nói chuyện với phụ nữ
         sau khi đã chốt cửa"!
  (Tưởng
         cái gì, giàu cả vài trăm triệu đô như ông mà chỉ
         có 7 em cũng bày đặt khoe! Tui mà giàu cỡ đó, tui sẽ có
         gấp 10 lần chí ít là cũng 70 em; vì tui vốn già hơn sống
         hổng bao lâu, sẽ để lại gia tài... và tui vốn đẹp trai hơn!
         He he!)
  Mã tầm mã! Ngưu tầm ngưu;
         nên Mayweather từng được mời dự lễ đăng quang Tổng thống
         Mỹ của Donald Trump vào ngày 20, tháng Giêng, năm 2016!
  Rồi cả hai lại gặp nhau, chụp hình kỷ niệm chung,
         cười tí toét ở Tòa Bạch Ốc chỉ 8 ngày sau đó.
          Thành ra giới truyền thông Mỹ nói Donald
         Trump cô độc, không có bạn bè là tui hổng có tin đâu
         nhe!
  ***
  Riêng
         tui, tui rất sợ sống cô đơn; sợ không đứa nào chịu chơi
         với tui hết ráo vì cái tánh ‘cà chớn' của mình!
          Tui khoái chơi với bạn, nhứt là bạn
         nhậu. Tui chỉ ghét thằng bạn nào đi nhậu hoài với tui mà
         hổng chịu móc túi trả lần nào. Còn ngoài ra, tui đều
         khoái hết ráo!
  Vì bằng hữu,
         từ Hán Việt, là bạn bè, thân bằng, hảo hữu, thân hữu.
         Tui khoái giao bằng kết nghĩa! Giao du bè bạn!
  Chỉ cần: "Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ?"
         (Giao thiệp với bạn bè, có thành tín hay không?)
   
  Bạn thân
         nhứt trong cuộc đời là quà tặng của phần số hên mới
         gặp; do ông Trời ông thương ổng khiến nó chịu chơi xả
         láng với mình!
  Đó là người
         đầu tiên bạn nghĩ tới khi tính lập ra kế hoạch, làm một
         chuyện gì đó?
  Đó là
         người đầu tiên bạn nghĩ tới khi cần người nói chuyện.
         Đôi khi bạn gọi cho nó mà không nhứt thiết phải có chuyện
         gì để nói; hoặc để thổ lộ chuyện quan trọng nhứt trong
         đời mà ngay cả con vợ bạn cũng mù tịt luôn. Nhứt là
         chuyện mèo chuột!
  Khi bạn buồn,
         họ tìm đủ mọi cách để làm bạn vui. Họ là bờ
         vai cho bạn tựa vào thổn thức khóc hi hi! Hu hu!
  Trong nhiều trường họp họ hứng lấy viên đạn
         đồng chữ nổi; bởi vì họ cực kỳ đau đớn khi phải
         nhìn thấy bạn bị bắn què giò.
  Tay súng gầm lên: "Ta sẽ giết người bạn thân
         nhứt của nhà ngươi. Không! Hãy giết tui trước đi!"
          Thân đến nỗi khi em yêu trốn đi với
         người bạn thân nhứt mà tui lại nhớ thằng nầy mới chết! "My
         wife ran off with my best friend and I sure do miss him!"
   
          Kết bạn, tui chẳng nghĩ giàu nghèo gì
         ráo; chỉ cần biết nhậu (dẫu chỉ sương sương cho thắm
         giọng càng tốt; vì ít tốn tiền rượu) và biết nói
         dóc cho vui vẻ cả làng là được.
  Có những lúc ta cần bằng hữu hơn cần cả gia đình.
         Bạn hữu hiểu ta hơn vì cùng lứa tuổi, cùng đương đầu
         với những rắc rối của cuộc đời rất giống như nhau.
          Một người được coi là may mắn
         khi có được một người bạn chân thật. Vì vậy: Đừng
         bao giờ từ bỏ tình bạn thâm giao bấy lâu nay. Vì nó cũng
         như là rượu quý. Càng lâu càng ngon. Càng già càng
         tốt hơn! 
  Tui sẽ tốt hơn... còn
         bạn sẽ già đi!
  Người bạn
         sẽ làm cuộc đời mình thêm nhiều màu sắc tuyệt đẹp.
         Thế nên cần sơn mới lại căn nhà là tui lại kêu một
         đứa đến!
   
  Tui đã từng ân cần căn dặn những người
         bạn thân, là ‘ní' của tui rằng:
  "Khi bạn đang sa vào rắc rối và cần lời khuyên
         bảo: Hãy gởi tin nhắn cho tui nhe!
  Nếu
         cần một người bạn nhậu hãy gọi cho tui. Mưa gió bão bùng,
         tui cũng sẽ trùm áo mưa, trốn em yêu mà đi nhậu với bạn!
          Nhưng nếu kẹt quá, bạn đang cần
         tiền thì số điện thoại của tui không liên lạc được
         đó nhe." He he!
  Huyền thoại
         bạn với tui là có thực tới 100%!
   
  đoàn xuân
         thu
  melbourne
    
      
      Tình đã vội tan!
 
   
  Michelle Võ, một người
         con gái Mỹ gốc Việt 32 tuổi, tốt nghiệp trường trung học Independence,
         San Jose, lên đại học; rồi đi làm bình thường như những
         người con gái khác trên đất Mỹ, lại là một trong số
         58 người bị bắn chết vào tối Chủ Nhật, ngày 1, tháng Mười,
         năm 2017, tại Las Vegas, tiểu bang Neveda, Hoa Kỳ.
  Một tay súng cuồng điên, từ hai cửa sổ của hai phòng
         trên tầng 32, khách sạn Mandalay Bay Casino bắn xối xả suốt 11 phút
         vào buổi trình diễn nhạc đồng quê trên một sân khấu
         lộ thiên, chỉ cách chỗ hung thủ siết cò súng khoảng chừng
         400 m.
  Con ác quỷ đội lốt người,
         Richard Paddock, 64 tuổi, đã biến nơi những người trẻ tuổi đang
         vô tư thưởng thức ca nhạc thành một pháp trường, hành
         quyết bằng cách xử bắn, nhắm vào 22 ngàn khán giả vô
         tội; sau đó đã tự sát khi Cảnh sát Las Vegas đã đến
         ngay trước cửa phòng của hắn.
   
          ***
  Đây
         là cuộc tàn sát, giết người hàng loạt, kinh hoàng nhứt
         trong lịch sử hiện đại của Hoa Kỳ, làm ít nhất 58 người
         thiệt mạng và 527 người bị thương.
  Lúc đó là 10 giờ 08 phút tối, Kody Robertson và Michelle
         Võ, hai người bạn mới quen, ngước lên trời để xem pháo
         hoa khi nghe tiếng nổ.
  Nhưng tiếp liền
         là một tràng súng liên thanh bắn bừa bãi từ cửa sổ tầng
         32 tại tòa cao ốc phức hợp khách sạn với sòng bài Mandalay
         Bay.
  Tiếng súng kêu ‘pop-pop' liên
         hồi. Jason Aldean, ca sĩ đang trình diễn, màn cuối cùng đêm diễn,
         chạy khỏi sân khấu, tìm chỗ ẩn nấp
  Hàng chục ngàn khán giả kinh hoàng, tìm cách trốn
         chạy.
  Đau đớn thay, một viên
         đạn oan nghiệt xuyên qua bên trái ngực, phía trái tim của Michelle
         Võ.
  "Cô ấy bị trúng đạn
         và tôi quay lại và nhìn thấy cô ấy ngã ngay xuống đất,"
         Robertson nhớ lại. "Cô ấy đang đứng sát bên tôi, có
         thể chưa tới một mét."
  "Michelle,
         Michelle!" Robertson hét lên khi anh và một thanh niên khác thay phiên làm
         hô hấp nhân tạo trên cơ thể đã bất động của Võ.
          "Tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi!"
          Robertson dùng thân mình như một cái
         khiên để chắn đạn, cuối cùng khi tiếng súng dường như
         ngừng lại, anh cùng với một thanh niên khác khiêng Michelle ra khỏi
         hiện trường. Cả hai dừng lại để núp, mỗi lần tiếng
         súng vang lên trở lại.
  Mark Jay và
         Lindsay Padgett đã biến chiếc xe tải của họ thành một chiếc xe
         cứu thương chạy vào bệnh viện, khi thấy nhiều người bị
         thương nằm la liệt khắp nơi cần cấp cứu.
  Kody Robertson đặt Michelle Võ xuống trên sàn xe, sau đó
         chạy về ngược về phía sân khấu.
  ***
  Trở lại bên
         trong, những xác người nằm nghiêng nghiêng, mặt cúi xuống mặt
         đất! Robertson nhìn thấy những người trốn phía sau các quầy
         bán thức ăn, thức uống. Những ghế ngồi đầy những máu.
          Giữa những tràng đạn liên hồi như
         tiếng trống, Robertson và những người cứu nạn khác đang chạy
         từ người này sang người khác, kéo các thân thể người
         đang nhuốm máu đến nơi an toàn.
  Người vợ hét vào người chồng đang nằm bất động
         để mong anh thức dậy! 
  Và một
         người chồng khác cúi xuống đầu vợ mình cố làm hô
         hấp nhân tạo.
  Rồi Robertson tìm
         được bóp của Michelle, trên mặt đất, gần chỗ họ đã
         đứng. Cái điện thoại di động của cô ấy không còn
         nằm trong đó!
  Anh ấy gọi cái
         số điện thoại mà Michelle Võ đã cho anh ấy trước đó;
         cuối cùng có ai đó trả lời.
  Một nhóm khán giả khác đã tìm thấy chiếc điện
         thoại khi chạy ra khỏi lối ra. Robertson đã đến nhận lại nó
         tại Planet Hollywood.
  Đến thời điểm
         đó, điện thoại của Võ đầy những tin nhắn, mà anh không
         thể mở được vì không có mật mã!
   
  Một nhân viên
         lễ hội âm nhạc cho biết Desert Springs là bệnh viện gần nhất,
         vì vậy Robertson đi bộ, trên đường vừa đi, vừa nhắn tin
         cho gia đình và bạn bè của mình để họ biết rằng
         mình vẫn bình an.
  Đã 3 giờ
         sáng, trước khi đến nơi, bệnh viện đã nội bất xuất
         ngoại bất nhập. Không ai được phép vào, và ít thông
         tin được đưa ra.
  Máu đẫm
         trên chiếc quần jeans và trên cả cánh tay anh, đã bắt đầu
         khô.
  Rồi điện thoại di động
         của Võ vang lên. "Xin vui lòng cho tôi biết cô ấy không mệnh
         hề gì!" Jeremiah Hawkins, 37 tuổi, người anh rể của Võ, cầu xin
         qua điện thoại.
  Robertson trả lời
         những gì anh biết: "Cô đã bị bắn vào ngực và đưa
         đến bệnh viện. Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm cho đến khi
         tìm thấy cô ấy!". 
  Robertson đã
         thề hứa và giữ lời cho tới phút cuối cùng.
   
  Robertson
         đã chờ hơn một tiếng đồng hồ trước khi được
         phép vào bệnh viện từng người một. Cầm bóp của Michelle
         Võ trên tay, anh chạy tới một cảnh sát viên ngay bên trong lối
         vào.
  "Trong danh sách, ông có
         tên một người phụ nữ, dáng vẻ Á Châu, cao khoảng 1m 6,
         có một hình xăm hoa lớn trên lưng, tên là Michelle? Cô ấy
         không có bất kỳ giấy tùy thân nào; vì tôi đang giữ
         bóp của cô ấy!"
  Viên
         cảnh sát kiểm tra. Võ không có ở đó.
   
  Robertson gọi tất
         cả các bệnh viện khác mà anh có thể tìm thấy tên. Không
         ai trong số họ có tên cô ấy.
  Anh
         ta đã gọi cho đường dây thông tin do Cảnh sát Las Vegas thiết
         lập, ít nhất 60 lần. Cũng không có tin tức gì!
  Vẫn quanh quẩn trong hành lang của Desert Springs, anh gọi
         lại Hawkins và nói rằng mình vẫn không biết được gì
         nhiều.
  Cuối cùng, nhân viên bệnh
         viện nói với Robertson rằng anh phải rời đi. Anh bắt đầu đi
         bộ bốn dặm để trở về Luxor, nơi anh ở.
  Anh tự hỏi mình khi đi. "Cô ấy đứng cách
         tôi chừng nửa mét. Tôi may mắn ư? Người trúng đạn đã
         có thể là tôi. Đó phải là tôi mới phải! "
           
  Một ngàn dặm về phía bắc, tiểu bang Washington, Hawkins vẫn liên
         tục gọi. Một bác sĩ chỉ cách loại bỏ từng nơi cấp
         cứu một; để cuối cùng có thể tìm ra được Michelle
         Võ, em vợ của mình!
  Có hai trung
         tâm cấp cứu người bị thương lớn ở Las Vegas, và các
         nhân viên tại một trung tâm cho biết họ không còn một nạn
         nhân nào chưa xác định được danh tánh. Thế thì Võ
         chắc phải ở bên trung tâm còn lại.
  "Tôi sợ hãi rằng Kody sẽ không bắt điện thoại,
         hoặc Kody sẽ rời khỏi, sẽ bỏ chúng tôi để đi nơi nào
         đó"- Hawkins nhớ lại.
  "Tôi
         đã gọi điện cho mỗi bệnh viện, cho mỗi phòng phẫu thuật,
         và mỗi lần tôi gọi cho Kody, anh ấy trả lời. Mỗi tin nhắn, anh
         trả lời. Mỗi khi chúng tôi cần anh ấy để làm điều
         gì đó, anh ấy đã làm nó ngay."
   
  Cuộc gọi đến
         Robertson khoảng 5 giờ sáng, sau khi trở lại Luxor, anh vẫn mặc chiếc quần
         jeans và áo sơ mi đẫm máu từ buổi ca nhạc.
  "Anh đã thử gọi đến bệnh viện Sunrise chưa?"-
         Hawkins hỏi.
  Robertson cởi đôi ủng,
         mang giày tennis và lên xe buýt. Vài phút sau, anh đến Trung tâm
         cấp cứu Sunrise, mô tả nhân dạng của Võ cho nhân viên phòng
         nhận bịnh: "Cao khoảng 1 m 6. Á châu. Tóc đen. Có một hình
         xăm hoa lớn trên lưng!"
  "Có
         thể cô ấy ở đây", nhân viên bệnh viện nói với
         Robertson, rồi hướng dẫn anh đến một căn phòng dành cho các
         gia đình và bạn bè của những người mất tích đến
         tìm kiếm.
  Các bác sĩ, nhân
         viên bệnh viện và cảnh sát đi vào và đi ra với những
         thông tin mới nhất! Mỗi 20 phút một lần, một gia đình nhận
         được tin tức. Thường là tin xấu.
  Từ buổi sáng sớm kéo dài đến trưa, niềm cảm
         xúc trên khuôn mặt của hơn ba chục người vẫn còn chờ
         đợi, đã nhường chỗ cho những ánh nhìn đau đớn.
          Một số bước đi. Một số khác
         run rẩy. Vài người lâm râm cầu nguyện.
   
  Tin tức đến vào
         khoảng 11 giờ sáng. Hai bác sĩ và một nhân viên bệnh viện
         đã dẫn Robertson tới một căn phòng nhỏ.
  "Michelle không qua khỏi," một trong những bác sĩ
         nói. "Các vết thương nặng quá. Cô ấy đã không
         qua khỏi. "
  Robertson gọi Hawkins, nói
         rằng anh nên ngồi xuống, và sau đó bật loa điện thoại lên
         để viên bác sĩ nói lại lần nữa. "Cô ấy đã
         không qua khỏi!"
   
  Rồi Kody Robertson từ từ bước ra khỏi cửa
         trước bệnh viện, mắt đẫm đầy lệ!
  Những người đang chờ bên ngoài bệnh viện,
         các thân nhân của những người bị thương cũng như người
         dân địa phương ôm chặt lấy anh!
  Một ông đến để hỏi xem Robertson có ổn không? Một
         người khác đứng dậy và cầu nguyện.
  Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy được an ủi.
         Chẳng bao lâu, cảm giác đó tan đi như cơn gió thoảng!
          "Như ai đó đánh vào đầu
         tôi," Robertson nói. "Tôi thực sự không còn muốn nói
         chuyện với bất cứ một ai nữa."
  Anh nhìn xuống điện thoại, màn hình vẫn còn vấy máu.
         Robertson bắt đầu đi bộ như một kẻ không hồn, suốt 4 dặm
         rưỡi, về lại Luxor.
  ***
  Đúng ra phải bay về lại vào sáng thứ
         hai, nhưng Robertson vẫn ở lại Las Vegas.
  Người
         quản lý tiệm bán phụ tùng xe hơi ở Ohio, nơi anh làm việc
         đã cho anh tất cả thời gian mà anh cần.
  Hãnh hàng không Southwest Airlines cho phép anh thay đổi lịch
         bay vào chuyến bay sau đó.
  Khách
         sạn Luxor cho thêm thời gian anh ở lại phòng của mình.
  Khách sạn Luxor cũng giữ phòng của Võ để
         thân nhân trong gia đình có thời gian đến, để lấy đồ
         đạc của cô.
  Gia đình của
         Michelle Võ đã hạ cánh xuống sân bay vào chiều Thứ Hai, một
         người chị, anh rể, một vài người bạn, nhanh chóng đến
         phòng 11375, nơi Robertson đang ở.
  Diane
         Hawkins, 40 tuổi, chị ruột của Võ, tin rằng Robertson đã không bỏ
         rơi em gái mình, cũng như gia đình vẫn đang cố sức tìm
         kiếm cô.
  "Anh ấy đã không
         để Michelle Võ chết một mình, chết trong nỗi cô đơn."
          Họ cảm ơn anh vì sự giúp đỡ
         của anh và lời thề hứa vẫn giữ đến phút cuối của
         anh.
   
  Họ nhắc về một Michelle Võ tràn đầy sức sống và
         lạc quan yêu đời!
  Khi đến lượt
         anh, Robertson kể lại một trong những câu chuyện duy nhất của anh từ
         ngày đầu tiên mà anh nghĩ sẽ bắt đầu một tình bạn
         lâu dài!
  Anh kể Michelle Võ đã
         lấy điện thoại của mình để cho anh xem những bức ảnh của
         cả hai người chị của cô, đẹp huy hoàng trong áo cưới.
          Đối với Kody Robertson cảm giác lần đầu
         tiên bây giờ là mãi mãi.
  Và
         rồi cùng nhau, họ mang Michelle Võ về trong tâm khảm.
  Đọc bài viết cảm động trên The Washington
         Post, ai cũng rơi nước mắt!
  Trong
         cái tàn nhẫn, dã tâm của tên thủ ác Richard Paddock; nước
         Mỹ vẫn còn thấm đẫm một tình người.
  Xin chia sớt nỗi đau khôn cùng của gia đình, bạn
         bè của Michelle Võ.
  Với Kody Robertson,
         chúng tôi xin cúi đầu để cám ơn ông!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
 
      
       
‘Con tằm là
         phải nhả tơ'
   
   
  O.
         Henry (1862 - 1910), người Mỹ, tác giả nhiều truyện ngắn lừng danh xưa
         giờ, với những kết cuộc bất ngờ nhưng hợp lý.
  Câu chuyện nổi tiếng nhứt của O. Henry về
         Giáng Sinh có tựa đề là: "The Gift of the Magi".
  Chuyện rằng: Hai vợ chồng còn trẻ, trẻ dĩ nhiên
         là còn nghèo, nghèo nhưng lại tha thiết yêu nhau.
  Mùa Giáng Sinh là phải tặng quà theo phong
         tục Mỹ. Nàng bán mái tóc xuân xanh, để có tiền mua cho
         chàng sợi dây đeo đồng hồ. Chàng bán cái đồng hồ,
         để có tiền mua cho nàng cái lược cài tóc. Tréo ngoe
         hết trơn!
  Dây đồng hồ nhưng
         đồng hồ không còn nữa. Lược cài tóc mà mái tóc,
         nàng đã đau lòng cắt ngắn đi, thiếu điều đầu trọc
         lóc... mà lược giắt trâm cài cái nỗi gì? Mất hết
         ráo nhưng chỉ còn tình ta là ở lại.
   
  Mới đầu để
         kiếm sống, O. Henry làm nhiều nghề từ dược tá cho tới nhân
         viên ngân hàng.
  Về Houston năm 1895,
         để tránh cơn ho dai dẳng, ông viết cho tờ Post được 25 đô
         một tháng, một ngày chưa tới 1 đô la. (Lương trung bình lúc
         đó khoảng 300 đô Mỹ một năm.)
  Ngoài viết báo, ông còn làm cho ngân hàng. Và như
         những con người có máu văn nghệ khác, chuyên xài trước
         trả sau, làm thất thoát tiền của nhà băng, ông trốn qua Honduras!
          Khi nghe tin vợ mình bị bệnh lao hấp hối,
         ông quay về chăm sóc cho tới khi người vợ qua đời!
  Sau đó ông bị nhốt trong nhà tù Liên
         bang ở Ohio từ năm 1898 đến năm 1901. Con gái phải vào Viện mồ
         côi.
  Gần Giáng Sinh, ở tù đâu
         có tiền, mà O. Henry lại muốn mua một món quà cho con gái mình
         nên ông cầm bút. Và nổi tiếng...
  Trong sự nôn nóng của hàng chục ngàn độc giả hằng
         ái mộ, O. Henry mỗi tuần viết một truyện cho The New York World Sunday Magazine
         hơn một năm trời.
  Tổng cộng,
         suốt cuộc đời con tằm phải trả nợ tơ, O. Henry viết được
         381 truyện ngắn. Mỗi truyện được trả 1,000 đô, bằng 3 năm
         tiền lương trung bình của dân Mỹ lúc đó. Quá đã!
          Làm nhiều tiền, xài cũng dữ mà
         nhậu cũng nhiều! Năm 1910, O. Henry ra đi, chấm dứt bi kịch của đời
         mình vì bị suy thận, biến chứng của bịnh tiểu đường
         và bị phì tim.
   
  Dẫu vậy, cuộc đời văn chương tao đàn
         của O. Henry so với các nhà văn khác trước và sau ông cũng
         ‘sang chảnh' hơn nhiều!
  Như ở
         bên Tây, thế kỷ thứ 19, nhà văn Honoré de Balzac (1799-1850) nghèo
         mạt rệp.
  Chuyện rằng một tên
         trộm lẻn vào nhà của Balzac, lom khom lục tủ kiếm tiền.
          Nhà văn nằm nhưng chưa ngủ, nghe tiếng
         lịch kịch, mở mắt ra cười khè khè, nói: "Bạn hiền
         ơi! Tội nghiệp bạn đã bỏ công chui vào nhà của Balzac để
         kiếm tiền trong đêm tối... Mà ngay chính tôi, ban ngày ban mặt,
         trời sáng trưng hè mà tui kiếm mãi cũng hổng có ra!"
           
  Tuy đa
         số nghèo rớt mồng tơi nhưng nhà văn, nhà thơ lại giàu
         tự ái... vặt!
  Có giai thoại rằng:
         Trong một bữa tiệc, có hai chú thanh niên choai choai, hợm hĩnh hỏi
         Voltaire (1694 -1778), giọng chế giễu: "Thưa nhà văn, nói thế nào
         cho đúng: Cho chúng tôi uống hay là: Mang thức uống cho chúng tôi!"
          Voltaire từ tốn, đốn cho hai chú em nầy
         một búa, là: "Ðối với các bạn, cả hai câu ấy đều
         không đúng. Các bạn phải nói: "Dẫn chúng tôi ra vũng
         nước"
  He he! Um bò!
  ***
  Các nhà
         văn Việt Nam mình xưa giờ cũng khó chịu không kém nhà văn
         Tây.
  Chẳng qua, viết văn, làm văn
         nghệ là nghèo, mà nghèo hay tự ái vặt hay giận lẫy người
         dưng lắm đó, nên tui rất lấy làm kính nhi viễn chi, ở xa
         mà xá, chớ hổng dám lại gần chọc quê, vì sợ nhà
         văn, nhà thơ quạu, đem chữ ra mà chọi cho tui u đầu sứt trán.
           
  Trong
         giới văn nghệ Việt Nam mình xưa giờ, ai cũng biết bài thơ:
         "Gửi Trương Tửu" của Nguyễn Vỹ.
  "Thời thế bây giờ vẫn thấy khó/ Nhà văn
         An Nam khổ như chó! 
  Mỗi lần
         cầm bút viết văn chương/ Nhìn đàn chó đói gặm
         trơ xương, 
  Và nhìn chúng
         mình hì hục viết/ Suốt mấy năm giời kiết vẫn kiết..."
           
  Rồi
         hồi thời tui còn đi học, thơ Tản Ðà đã được
         đưa vào sách giáo khoa.
  Ðã
         từng làm Chủ báo tờ An Nam tạp chí, nhưng Tản Ðà không
         biết quản lý, hứng làm, mệt nghỉ, chi tiêu lung tung, ăn
         nhậu hết mình.
  Năm 1927, Luật
         sư Diệp Văn Kỳ, chủ tờ Ðông Pháp thời báo mời Tản
         Ðà từ Hà Nội vào Sài Gòn cộng tác. Bước đầu
         đã giúp cho Tản Ðà 1,000 đồng lúc mới sơ ngộ, một
         số tiền quá xá lớn thời đó.
  Rồi một chiều cuối năm, xuất bản xong số báo Xuân,
         phát lương thầy thợ đâu đó rồi, thì thi sĩ Tản
         Ðà, chiều 30 Tết, lù lù tới thăm chủ nhiệm để mượn
         tiền ăn Tết.
  Một tháng lương
         mới lãnh, thêm một tháng lương thưởng và một tháng
         cho vay trả làm bốn lần, nhà thơ đã làm gì hết sạch
         bách? Ông Diệp đưa tặng thêm cho thi sĩ 5 đồng bạc.
          Tản Ðà cầm tiền, đi ra nhà dây
         thép mua măng-đa 3 đồng gửi ra Hà Nội giúp một bạn văn
         cũng nghèo xơ xác như mình.
  Còn
         2 đồng, tiên sinh bao một cỗ xe lô-ca-xông qua Bà Chiểu đón
         ông bạn thơ, Tùng Lâm Lê Cương Phụng ra Sài Gòn ăn
         Tết một cách phong lưu quý phái.
   
  Dẫu được tiếp đãi
         hào phóng như vậy nhưng khi bị Chủ báo Diệp Văn Kỳ thúc
         bài đi cho kịp in là Tản Ðà cự lại: "Ông muốn
         tôi vào đây viết văn hay bửa củi, nếu bửa
         củi thì lúc nào bửa cũng được. Bằng viết
         văn thì phải đợi hứng, không hứng không thể
         viết". 
  Ðể cuối đời,
         Tản Ðà chua chát viết: "Khi làm chủ bút, lúc viết
         mướn/ Hai chục năm dư, cảnh khốn cùng!"
  Và rồi Tản Ðà qua đời ngày 17, tháng
         Sáu, năm 1939, hưởng dương 51 tuổi, vì bị bệnh Xơ gan,
         chắc do nhậu nhiều quá xá.
   
          ***
  Ngày
         nay ở Mỹ, ở Úc, thị trường văn chương viết bằng tiếng
         Anh rộng lớn, nhiều bạn đọc sẵn lòng móc xỉa, nên làm
         nhà văn Tây phẻ hơn nhà văn Ta gấp ngàn lần. Vừa có
         danh có lợi. Tiền dư sức sống, rồi rủng rỉnh tiền ăn nhậu,
         nhờ nhuận bút rất sộp và tác quyền rất khẳm khi xuất
         bản sách! Thấy mà nhểu nước miếng!
  So lại, cũng hải ngoại, nhà văn, nhà báo mình viết
         bằng tiếng Việt, số người sống được bằng nghề lại
         chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
  Cộng tác viên, viết chủ yếu cho vui hoặc cho đỡ
         cái buồn... rầu, bởi kiếp con tằm là phải nhả tơ.
          Người Việt mình khi đi mua một món
         đồ mà người bán phán một câu: Giá văn nghệ mà...thì
         mình hiểu nó không mắc, không đáng giá bao nhiêu. Nghĩa
         là nó rẻ mạt hè!
  Thơ là
         hổng có cái chuyện trả nhuận bút rồi. Vì bài thơ hay
         thế mấy, nhưng đâu có bao nhiêu chữ mà trả tiền hè?!
          Còn văn thì mỗi bài được
         chừng 100 đô là hết mức, bằng giá một dĩa mồi nghêu
         xào XO và một thùng beer VB 24 lon, một mình tác giả nhậu còn
         chưa đã, chưa say nên mấy nhà văn nhà báo thường hay
         nhậu beer và ăn chực của quý độc giả ái mộ văn tài
         mời ngài ra quán.
  Còn trong nước,
         trừ mấy tay Tổng biên tập, làm quan chức chóp bu của tờ báo,
         thì cái đám bồi bút báo chí quốc doanh sống còn thê
         thảm hơn nhiều.
  Bằng mọi cách
         để kiếm ăn nuôi vợ, nuôi con là phải theo phe nầy làm bồi
         bút, văn nô cho anh Ba hoặc cho anh Tư. Lỡ phe mình theo phò, kiếm
         miếng cơm chén rượu, bị thất thế là mình phải bị
         đi tù.
  Còn không theo phe nào,
         chỉ muốn tống tiền doanh nghiệp làm ăn bê bối, bằng cách
         gỡ bài phóng sự điều tra xuống... mà xui rủi, nó có
         ‘piston' mạnh, nó gài bẫy, kêu CA phục sẵn. Cô em nhà báo
         mới ló tay ra nhận phong bì, tiền có ghi seri trước, là nghe còng
         cái cốp, vô tù ngồi gỡ lịch... Hu hu!
   
  ***
  Ðể kết luận nhà văn, nhà báo trong, ngoài nước
         bây giờ so với nhà thơ Lý Bạch bên Tàu, cả ngàn năm
         trước, thua xa lắc.
  Năm 742, Lý Bạch
         đến Trường An, Ðường Minh Hoàng nghe danh đã lâu nên rất
         ái mộ. Ðến năm 745, do lối sống của ông gàn dở bê bối,
         say xỉn suốt ngày, lại bị gièm pha nên vợ vua là Dương
         Quý Phi cũng phát ghét.
  Lý Bạch
         nhận thấy việc đó, cộng với lòng đam mê du lãm đang
         trỗi dậy, ông liền từ biệt vua Ðường. Vua rất buồn, nhưng
         cũng phải đành theo.
  Ngày tiễn
         đưa, vua tặng rất nhiều nén vàng làm lộ phí nhưng thi nhân
         không nhận. Cuối cùng vua cho ông đặc quyền uống rượu miễn
         phí tại bất cứ quán rượu nào mà ông đi qua, tiền
         rượu sẽ do ngân khố thanh toán.
  Tui
         khoái vậy đó! Ðừng trả nhuận bút! Hổng bao nhiêu! Mấy
         ông chủ báo chỉ cần cho tui cái ‘credit card'. Nhậu xong, tui quẹt 
         một cái, là vui... về viết nữa! Hi hi!
  Nhưng buồn thay! Chuyện nầy ở thế kỷ 22 mới có!
           
  đoàn xuân thu.
  melbourne
            
 
      
       
CHẢ GIÒ!

   
  Dân
         Việt Nam mình ai cũng biết món chả giò. Miền Bắc gọi là
         nem rán; miền Trung gọi là ram.
  Giống
         như những người đẹp miền sông nước Lục tỉnh Nam kỳ,
         em yêu của tui cũng biết làm món chả giò cho tui ăn và uống
         với bia lon.
  Nhứt là vừa mới có
         lương, ra máy rút tiền tự động, tui mang về hàng chục tờ
         50 đô Úc mới cứng, còn thơm phức mùi mực, để cống
         nạp cho em yêu đút vào túi áo khỉ.
  ***
  Làm chả giò cũng
         dễ, tui bèn tự học để lâu lâu em yêu có giận hờn
         mà hỏng chịu cơm nước gì ráo; tui tự đi chợ Footscray mua
         đồ về, tự làm, rồi tự ăn mình ên cho em yêu hết dám
         làm eo, làm xách, đình công nấu nướng cho anh đói rã
         ruột chơi vì dám hỗn; hổng nghe lời em yêu dạy bảo! He he!
          Muốn ăn chả giò, trước hết phải
         làm nước mắm chấm! Lý do chiên chả giò xong, lui cui pha nước
         mắm, chả giò nó nguội ngắt hết; chỉ còn nước đem
         đi cho hàng xóm; chớ ăn đâu có ngon lành gì nữa?!
          Cứ một muỗng canh nước mắm là một
         muỗng cà phê đường, một muỗng cà phê chanh hoặc giấm
         và tới 5 muỗng canh nước lọc.
  Đâm
         tỏi cho nhuyễn, ớt sừng trâu băm nhỏ; hòa tan với chanh hoặc giấm
         trước; rồi mới chan nước mắm vào để ớt bầm nó
         nổi váng lên, trên trông mới hấp dẫn.
  Chén nước mắm có vị ngọt thanh của đường,
         vị chua của chanh và vị mặn của nước mắm.
  Bên ni tiền bạc hơi thư thả nên chả giò nó
         trăm hoa đua nở nhiều loại; nhưng chỉ khác nhau chỗ cái nhưn.
          Tui thì khoái nhưn thịt heo xay nhuyễn, tôm
         rồi mộc nhĩ, hành khô, cà rốt, củ sắn, khoai môn. Cho tất
         cả vào trong một cái tô rắc tiêu, muối đường trộn
         đều.
  Cắt miếng bánh tráng
         ra làm hai, nhúng nước ướt vừa thôi, (ướt quá lúc
         cuốn nó bị lòi cuốn, cuốn vừa tay như điếu xì gà
         của Fidel Castro, rồi phết bia lên khi chiên nó mới giòn.
  Bắt chảo lên, đổ một lít dầu ăn
         vào. Dầu hơi nóng, tuần tự bỏ từng cuốn chả giò vô,
         chờ nó vừa vàng đều, lấy đũa gắp ra, đặt lên cái
         dĩa có lót một lớp giấy để hút bớt dầu.
  Cuốn chả giò còn nóng dòn rụm, lại
         cuốn với rau sống xà lách, chấm nước mắm, đút vô
         mồm nhai rau ráu; xong chiêu theo một ngụm bia rồi chết cũng đành.
          ***
  Mấy
         anh bạn nhậu của tui ơi! Chịu khó bớt làm biếng mà học
         cách làm chả giò như tui vừa mách bảo nói trên để
         phòng thân. Hổng phải tui thày lay làm thầy đời đâu; mà
         đời đã cho ta biết bao lần kinh nghiệm.
  Hồi mới qua Úc nè! Tiền an sinh xã hội nhà nước
         cấp cho đâu đủ sống!
  Vợ
         dại con thơ, hai vai hai gánh, em yêu bèn chiên sẵn cho tui chừng chục
         ký chả giò, ủ nóng trong cái thùng mốp để tui đi bán
         dạo ở chợ trời Laverton đó.
  Đắt
         hết biết! Chỉ một tháng mà tui đã đủ tiền mua được
         chiếc Holden đời tám hoảnh, giá tới 500 đô, để chở
         con vợ tui đi chơi cho biết đó cái thú đi xe hơi (chớ xưa
         giờ vợ chồng tui đi xe bò không hà!)
  Em yêu của tui là người phụ nữ miền Nam giỏi giắn,
         chịu thương, chịu khó.
  Thiếp
         chàng chung một chuyến đò. Kiếm cơm dễ ợt bán chả giò
         là xong (ngay)!
  Sở dĩ em biết vượt
         qua cảnh chân ướt chân ráo đất lạ quê người vì
         em cũng học sách của bà ngoại (người ta) đấy thôi.
          Chẳng qua hồi trước 1945, thực dân Pháp
         đã đưa gần 50 ngàn lượt lính Lê dương từ các
         nước thuộc địa khác ở Châu Phi đến bình định Việt
         Nam..
  Thế chiến thứ hai chấm dứt,
         chế độ thực dân thuộc địa tàn lụi. Lính Lê dương
         ai về nước ấy. Thì có khoảng 100 người phụ nữ Việt
         Nam đã theo chồng về bên Dakar, thủ đô nước Senegal, Phi Châu.
          Năm 1947, bà Nguyễn cũng dắt thằng con
         14 tuổi là Jean Gomis theo chồng là Emile Gomis về làm dâu xứ lạ.
          Lương hưu của chồng không đủ
         sống; thế là người phụ nữ Việt Nam nầy vẫn mặc áo
         dài tự mình may lấy, đã làm chả giò cho con đi bán để
         kiếm thêm tiền.
  Bây giờ, Jean Gomis,
         84 tuổi, một tướng lãnh Senegal về hưu, Gomis là một trong ba người
         còn sống ở Dakar, có thể nói, đọc,viết tiếng Việt và
         trên lầu thượng nhà ông tướng ở Dakar, vẫn còn trồng
         nhiều loại rau của Việt Nam.
  "Trong
         gia đình Việt Nam, tất cả bọn trẻ đều học nấu ăn để
         tiếp Má mình môt tay. Đó là một cách giáo dục trên
         cả tuyệt vời."
  Jean Gomis có
         người cháu tên là Pierre Thiam, một trong những đầu bếp nổi
         tiếng nhất của đất nước Senegal, từng viết hai cuốn sách
         về nấu ăn, nói rằng: "Ngày nay những người phụ nữ ly
         hương đó chết hết cả rồi; chỉ còn sót lại một
         bà cụ đã 92 tuổi. Khi những phụ nữ ban đầu làm chả
         giò đã qua đời, cách làm chả giò đã thay đổi,
         khác nhau như ngày và đêm.
  Pierre
         Thiam đang làm Đại sứ ẩm thực của Senegal tại New York, mỗi lần
         trở về quê nhà Dakar, ông đều ráng tìm lại món chả
         giò thời thơ dại nhưng đôi khi thất vọng vì bây giờ
         nó nhiều dầu mỡ quá!
  Pierre Thiam
         tìm được Boubacar Diallo, 12 tuổi, là đứa bé bán món chả
         giò kiểu Việt Nam trên những xe hai bánh, chạy rong khắp thành phố.
          Chả giò cũng có trong từ vựng tiếng
         Pháp là ‘nems'!"Một nems giá bao nhiêu?" Pierre Thiam hỏi
         bằng tiếng Pháp.
  Thằng bé rút
         một cuốn chả giò, vẫn còn âm ấm, từ trong một thùng chứa!
         Pierre Thiam cắn nghe dòn rụm và gật gù tắm tắc khen: "Ngon!"
          ***
  Nhưng
         tui xin ông vua bếp Senegal nầy đừng có buồn lo, sợ hỏng có chả
         giò mà ăn ở thủ đô Dakar của Senegal vì món chả giò
         Việt Nam đã có người thừa kế!
  Đó một anh chàng Việt Nam mình. Tha hương, lưu lạc
         qua tới tận Châu Phi; nếu không biết làm chả giò là ổng
         đã tiêu tán thòng rồi.
  Chẳng
         qua ông được một người bạn hứa cho công việc tại một
         "quán ăn Pháp," nhưng lại là ở Ivory Coast, mình hay dịch
         là Bờ Biển Ngà, thuộc vùng Tây Phi.
  Được một năm, đám lính tráng Bờ Biển Ngà
         giành ăn, quánh nhau chí chết, đảo chánh tới lui để giành
         giựt chánh quyền, làm dân ngu khu đen vì sự tồn vong phải lên
         đường bôn tẩu; ông Tha hương đành theo đoàn người
         địa phương di tản qua thủ đô Dakar của nước Senegal.
          Để sống sót, ông Tha hương làm
         chả giò đi bán dạo. Bán dạo đi hoài mỏi cẳng chớ;
         nên ông xin được cái sạp, vừa chiên vừa bán, cho nó
         nóng hổi, vừa thổi vừa nhai nên đắt quá trời!
  Sống phẻ, vì một cuốn chả giò giá
         tới 20 xu Mỹ lận đó. Tiền bạc rủng rỉnh, ông nhiều lần
         trở về Việt Nam vì còn con vợ dại tại quê nhà.
 
         Ông Tha hương muốn quy cố hương, vì
         đời tui cô đơn xa em cũng cô đơn! Nhưng con vợ ông lại
         khuyên rằng: "Cứ gởi tiền về nuôi là em vui rồi hè.
         Lâu lâu bay về để tình ta đàn lại bản đàn năm
         cũ thành mới là vui rồi! Ngu sao mà về cha nội!"
          Nghe lời vợ dạy, bao giờ cũng chí lý;
         nên ông Tha hương vẫn tiếp tục ly hương để bán chả
         giò ở nước Tây Phi. Vậy mà khôn!
  ***
  Tuy nhiên cũng có một
         ông khác được phong tới chức "the Spring Roll King!" (Vua Chả giò)
         Âu Châu; tưởng ông vua ắt phải khôn hơn ông dân nhiều...
         nhưng lại không phải vậy.
  Năm
         1975, mất miền Nam, năm 1976, "Hia" vượt biên đến Hòa Lan.
          Năm 1989, "Hia" mở xưởng làm chả
         giò, bán sĩ cho các siêu thị tại Hòa Lan, rồi tràn qua nước
         Bỉ và lan tới cả nước Anh. Tiền vô như nước, "Hia"
         thành triệu phú đô Mỹ tại Hoà Lan; đăng quang làm Vua Chả
         giò!
  "Là người làm kinh
         doanh, Trẫm thấy rõ bây giờ mình có sự chọn lựa: tiếp
         tục kinh doanh ở xứ người hay là về đầu tư thử ở Việt
         Nam. Lá rụng về cội, thâm tâm Trẫm cũng đã nghĩ
         một ngày nào đó sẽ về Việt Nam đầu tư."
          Hoàng tộc ý kiến chia hai! Một bên
         ngăn cản, cho là về Việt Nam "rất nguy hiểm". Một bên ủng
         hộ, cho là "sớm, có nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội"
          Còn bản thân Trẫm đánh giá Việt
         Nam lúc này có một "khoảng trống lớn" để đầu
         tư (?!)
  Thế là tháng Sáu, năm
         1990, Vua Chả giò ôm về 2,328,250 đô la và 96 ký vàng! (Thấy
         đô, tiền triệu, thấy vàng, hơn chín chục ký là nó
         ham hè!)
  Và chỉ trong khoảng hơn
         6 năm, Hoàng thượng đã nhân số tiền, vàng ky cỏm đem
         về lên tám lần! "Lên như diều gặp gió".
  Liền sau đó diều bị cắt đứt dây,
         Vua Chả giò bị VC truy tố về tội đầu tư bất động sản
         ‘chui' và đưa hối lộ. Vua Chả giò bị điệu ra Tòa,
         VC phát cho Vua 11 cuốn lịch để ngồi đếm.
  Vua phải trốn chui trốn nhủi qua Cam Bốt mới trở lại
         được đất nước Hòa Lan.
  Bị
         dụ về đầu tư, của tom góp bị VC đớp, còn bị nhốt;
         tức quá,Vua Chả giò quyết ăn thua đủ, đi thưa VC ra Pháp
         đình Quốc tế. Thắng kiện nhưng VC ì ra không chịu trả lại
         tiền. Lại tức quá, lại đi thưa, lần nầy đòi bồi thường
         hơn cả tỉ đô la (Để làm từ thiện?! He he!)
  Cho dù Hoàng thượng thắng ‘kiện' đi
         nữa, tiền vàng của Hoàng thượng đã bị cướp, cha con
         nó ăn dọng, tẩu tán hết thì tiền đâu nó trả lại
         cho Hoàng thượng?
  Chỉ còn cách
         duy nhứt là đè đầu dân ngu khu đen trong nước, vốn đã
         khổ quá chừng để bóp nặn mà đưa lại cho Hoàng thượng
         chớ gì?
  Hoàng thượng gõ
         bàn toán, tính chơi bí kiếp "đa kim ngân phá luật lệ",
         làm ăn với VC để kiếm lời! Rồi Hoàng thượng làm...
         mà VC ăn; giờ Hoàng thượng lại tính xòe tay ra lấy tiền
         của những thần dân cùng khốn nầy thì tui xin hỏi ngặt là:
         "Hoàng thượng không thấy bất nhẫn hay sao?"
  Tui xin kể cho ông Vua nghe câu chuyện nầy: Một em chân
         dài, cực kỳ xuất sắc trong vai tì nữ, xin được chân thư
         ký cho một công ty quốc doanh của VC.
  Em
         ‘hồ hởi, phấn khởi' về khoe với Má em rằng: "Chú
         Bí thư đảng ủy Công ty đã nhận con làm con nuôi rồi
         đấy Má!"
  Má em chép
         miệng, lắc đầu: "Theo kinh nghiệm đau đớn của Má (hồi
         nằm mùng chống muỗi) là trong chế độ CS nầy: con nào nuôi
         trước sau gì cũng bị mần thịt hết trơn hết trọi hà!"
          Thì Vua Chả giò cũng được VC nó
         nuôi như nuôi heo vậy! Cho ăn cám xú; chờ mập ú, mập ụt
         ịt... là mần thịt thế thôi!
  Thì
         mếu máo khóc cái gì hè? Tâu Bệ hạ "Chả giò"?
           
  đoàn
         xuân thu
  melbourne 
      
      Gò bồng đảo lạch đào nguyên.
          
   Bảo Huân
   
          Michael Lawes, 54 tuổi, giáo sư môn Ðộng
         vật hoang dã, thuộc đại học Charles Darwin đã bị truy tố ra Tòa
         án địa phương ở thủ phủ Darwin, lãnh thổ Bắc Úc, Úc
         Châu về tội lắp giấu máy thu hình cực nhỏ vào trong thiết
         bị báo khói trên trần phòng tắm để quay một em nữ sinh
         viên đang tắm truồng. Be he!
  Em nầy
         là nghiên cứu sinh, đang làm luận án Tiến sĩ dưới sự
         hướng dẫn của ngài giáo sư đáng kính. Em làm nghiên
         cứu thì Thầy cũng âm thầm nghiên cứu lại em. Nhưng em không
         chịu mới đưa Thầy ra Tòa.
  Tội
         nầy khung hình phạt tối đa là ở tù, bóc hai cuốn lịch
         và bị phạt tới 37 ngàn đô la Úc. Coi phim sexy không phép mà
         phạt nặng quá nhe?!
  Nhờ ăn năn
         hối cải "Tui không dám ngu làm vậy nữa!" nên
         ông Tòa cũng khoan hồng giơ cao mà đánh khẽ: bắt ngài Giáo
         sư đáng kính nầy đóng 7,700 đô tiền phạt phải giữ
         hạnh kiểm tốt trong vòng hai năm với tiền bảo chứng là 1,500
         đô.
  Luật sư cũng van xin ông
         Tòa đừng ghi vào tư pháp lý lịch của thân chủ mình
         nhưng ông Tòa hổng có chịu.
  Hết
         gần chục ngàn đô về cái tội ngu! Hu hu! Vậy mà nạn nhân
         phản đối:
  "Xử gì nhẹ
         hều hè! Hổng có tánh răn đe gì ráo hè! Mấy đứa
         khác, sẽ rắp tâm nhòm lén con gái người ta tắm tồng ngồng
         cho mà coi vì tụi nó đâu có ngán!"
  Nhưng ông Tòa cho rằng: Xử vậy cũng nặng quá
         rồi vì làm tiêu tùng danh tiếng, sự  nghiệp của ông giáo
         sư nầy rồi... đến nỗi ổng phải ‘mất dạy' và bỏ
         xứ Darwin ra đi đến phương trời vô định để không còn
         ai biết đến mặt ‘mẹt' của ta!...
  Ông giáo sư đổ thừa rằng: Chẳng qua bị khủng hoảng
         tinh thần do trầm cảm nên khoái coi con gái tắm truồng thế thôi...
          Ở Úc nầy có cái chiêu xin ông
         Tòa nhẹ tay dùm chút chút là tui làm vậy bởi tui bị khùng...
         Hi hi.
   
  ***
  Người ta thường nói
         đàn bà hay tò mò tọc mạch, cái gì cũng muốn thấy,
         muốn nhìn, muốn nghe rồi đi nhiều chuyện. Nói vậy là không
         có đúng, theo ý tui quý anh mình còn tò mò hơn quý
         chị cả ngàn lần.
  Tui không có
         cái tánh đó đâu vì nhỏ tới lớn, từ hồi cưới
         vợ về tới nay đã 4, 5 chục năm tui không bao giờ nhòm của
         người khác; vì tui biết làm vậy em yêu của tui hổng có
         cho. Có rồi mà kiếm cái khác chi nữa?!
  "Cứ tắt đèn là nhà lá cũng như nhà
         ngói đó anh ơi!" Thật là một lời khuyên cực kỳ
         chí lý của em yêu.
  Nhưng nếu
         mình không đòi mà mấy em cứ ‘sô' hàng thì e rằng
         con lợn lòng của tui lại khuyên là: "Ðứa nào không
         coi là ngu. Ðừng bỏ qua rất uổng. Phụ lòng của người đẹp
         đó nhe!"
  Chắc quý anh mình,
         vốn là quân tử hảo cầu, đã biết bài thơ nổi tiếng
         xưa giờ của nữ sĩ Hồ Xuân Hương. "Thiếu nữ ngủ ngày":
          "Mùa hè hây hẩy gió nồm đông/
         Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng.
  Lược trúc biếng cài trên mái tóc/ Yếm đào
         trễ xuống dưới nương long."
  Thiếu nữ mới đã, ngủ ngày còn đã hơn. Ngủ
         đêm thì tối hù mình đâu có thấy cái gì.
          Nào là: "Ðôi gò bồng đảo
         sương còn ngậm/ Một lạch đào nguyên suối chửa thông.
         Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt/ Ði thì cũng dở, ở không
         xong!"
  Cơ hội ngàn năm một
         thuở, nên dùng dằng nửa muốn ở; mà nửa muốn đi để
         bảo vệ cái thanh danh, cái bản mặt người quân tử không
         thèm nhòm trộm bao giờ.
  Té ra
         anh em mình một giuộc cả mà; cũng khoái nhìn em chiều nay 100% 
         em ơi như Thúc Kỳ Tâm trong truyện Kiều của Nguyễn Du đấy
         thôi.
  "Dưới trăng, quyên
         đã gọi hè/ Ðầu tường, lửa lựu lập lòe đâm
         (đơm) bông.
  Buồng the phải
         buổi thong dong/ Thang lan rủ bức trướng hồng, tẩm hoa.
  Rõ màu trong ngọc trắng ngà/ Dày dày
         sẵn đúc một tòa thiên nhiên.
  Sinh càng tỏ nét, càng khen/ Ngụ tình, tay thảo một thiên
         luật Ðường!"
  Nhưng quái
         một cái là: hình như đời sống tình dục của Thúc
         Sinh không được bình thường?! Thấy nguyên con như vậy mà
         hổng làm gì hết ngoài làm thinh... rồi làm thơ.
  Adam, ông tổ của tụi mình cũng vậy hè!
         Ai đời đứng gần một người đẹp rất sexy là Eva, hoàn
         toàn khỏa thân chỉ có chiếc lá che ngang mặt chữ điền...
         mà cứ mãi lo ăn táo! Thiệt là đồ ngơ ngáo!
          ***
  Lại
         cũng mùa hè! Hai vợ chồng thằng Úc bạn của tui dắt thằng
         con trai ra biển. Mẹ nằm tắm nắng. Bố dắt thằng con dạo quanh. Một
         lát thằng con chạy lại mách với Mẹ nó rằng: "Ở
         đằng kia có một cô, mà hai bình sữa còn lớn hơn của
         mẹ nữa đấy!"
  "Ôi
         lớn chừng nào ngu chừng nấy! Con đừng nhìn; coi chừng cái ngu
         đó lây qua con đó nhe!"
  "Hèn
         chi con thấy Bố bỗng nhiên mặt đờ đẫn... Tội nghiệp Bố
         quá! Hu hu!"
  Nói cho cùng đàn
         ông phe ta ai cũng tò mò muốn khám phá mấy em. Có anh thì
         thích ‘địa' mấy em từ dưới lên trên, từ vòng số
         ba, ẹo qua vòng số hai; rồi dừng ngay trên đỉnh của vòng số
         một. Anh khác thì lại từ trên xuống dưới...Ðúng cùng
         là cánh đàn ông mỗi người nhòm mỗi khác.
 
         Nhưng cánh chị em mình lại nhìn rất
         giống nhau. Khi các em chiêm ngưỡng các anh không từ trên xuống
         dưới hay từ dưới lên trên gì ráo, các em chỉ nhòm
         đăm đăm vào một chỗ, một chỗ một thôi. Chỗ đó
         là: Cái bóp đựng tiền của ta. Ha ha!
  Huyền thoại rằng: Thượng đế đã thừa lúc ta
         ngủ say, lấy một cái xương sườn của ta rồi nắn nắn bóp
         bóp ra thành một tuyệt tác chưa từng có, làm một cái
         quà tặng cho cánh đàn ông chúng ta. Chúng con xin đội ơn
         Thượng đế ngàn lần.
  Mà
         đã là xương là thịt của ta thì ta cứ nhòm. Việc
         gì mà phải cữ chớ?!
  Thế
         nên "Tui khoái nhòm cho tới chết, vì đàn ông ai cũng
         vậy!"
  Như một ông già
         Úc gần chết, thở hào hển, trăng trối với con vợ mình rằng: "Anh
         sắp đi về bên kia thế giới. Cả cuộc đời anh với em mình
         chung thủy mặn nồng. Anh không tiếc gì hết nhưng chắc chết mà
         mắt nhắm chỉ một con; là vì trong lòng anh có một điều
         anh mơ hoài mà chưa có làm được là xem vũ sexy tức
         vũ khỏa thân."
  Bà cụ em
         yêu nghe vậy thôi nghĩa tử là nghĩa tận mà ảnh chết đi
         bỏ lại một gia tài đồ sộ, một căn nhà và hai con chó,
         rồi chiếc xe xập kỷ nìn thì tiếc chi 1,000 đô mà hổng
         chịu làm ảnh vui để khi nhắm mắt ảnh nhắm luôn hai con cho mình
         bớt sợ!
  Nên bà cụ đi qua thương
         lượng với cô láng giềng, có hình dáng rất sexy mà đôi
         gò bồng đảo đẹp như Phú Sĩ Sơn của Nhật Bản đang
         chực chờ phun lửa.
  Nghe tới tiền
         là ham hè, nên em đồng ý qua vũ sexy, trần truồng như nhộng
         để cụ ông hấp hối được thưởng lãm trước phút
         thăng thiên.
  Như một vũ nữ múa
         bụng chuyên nghiệp, nàng từ từ lắc lư cái mông, rung rung bộ
         ngực cởi từng cái phụ tùng lỉnh kỉnh từ trên xuống dưới.
          Lặng im, chỉ nghe tiếng cụ ông thở ‘khì
         khì'... Màn vũ chấm dứt sau 15 phút.
  Huyền diệu thay, cụ ông hồi phục sức khỏe bắt đầu
         ăn nhậu được.
  Nhưng tuổi
         già mà như đèn cầy leo lét cháy, nó bùng lên rực
         rỡ như bóng chiều hôm... rồi cuối cùng đành lịm tắt.
          Lần nầy, cụ ông cũng ngáp ngáp
         chờ đi, cũng yêu cầu được xem cô láng giềng vũ khỏa
         thân như cũ coi có công hiệu cải lão hoàn đồng như
         lần trước hay không?
  Lần nầy,
         Cụ bà lại nghĩ: 1,000 đô nhiều quá nên thay vì mướn
         em khác, cụ bà quyết định cho cụ ông thưởng thức cây
         nhà lá vườn, ta về ta tắm ao ta dù trong dù đục ao nhà
         vẫn hơn.
  Như một vũ nữ múa
         bụng chuyên nghiệp, bà cụ từ từ lắc lư cái mông, rung rung
         bộ ngực cởi từng cái phụ tùng lỉnh kỉnh từ trên xuống
         dưới!
  Lặng im, chỉ nghe tiếng cụ
         ông thở ‘khặc khặc... ặc ặc' rồi im bặt... Màn vũ chấm
         dứt sau 15 phút.
  Cụ đã đi
         rồi! Ðám con mồ côi khóc hu hu... trách Mẹ mình sao tiếc tiền
         chi để Bố chết tức chết tối chết không kịp trối...
          Cô hàng xóm từng cứu sống cụ
         ông lần trước, hụt mối làm ăn nên cũng tức bèn xỏ
         ngọt là: "Cụ bà có tuổi rồi còn muốn vũ sexy,
         vũ khỏa thân trước hết là phải ủi cho nó thẳng thớm
         lại cái đã." He he!
   
          đoàn xuân thu - 
  melbourne
   
         
      
       
MƯỜI THANG THUỐC
         BỔ
 
Thưa chữ có câu rằng: "Nụ
         cười mười thang thuốc bổ/ Không biết cười là lỗ mười
         thang!"
  Nghĩa là trong bất cứ
         hoàn cảnh nào bạn ta cũng nên tìm được khía cạnh
         tích cực của cuộc đời để mà cười. "Hạnh phúc
         đời bạn ảnh hưởng rất sâu xa do trạng thái tinh thần của
         bạn" đó nhe!
  Bởi sống quá
         kiểu cách, cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói một cách thái
         quá, lúc nào cũng như đăng đàn đọc diễn văn: mở
         miệng ra là kính thưa dù cử tọa không có tội tình gì
         hết ráo mà cứ đòi ‘thưa' người ta hoài hè!
          Làm như vậy chẳng khác nào mình
         tự tra tấn mình. Tra tấn thì phải đau! Mà đau sẽ làm mặt
         nhăn như con khỉ đột; vì da mặt sẽ xếp li, ủi cách nào
         cũng không thẳng thớm lại cho được. Khuôn mặt khó đăm
         đăm như ai đau khổ vì bịnh trĩ, sẽ hằn sâu dấu vết
         mệt mỏi, dấu hiệu áp lực đè nặng của cuộc đời.
          Y học cũng chứng minh rằng: Khiếu hài
         hước vô cùng hữu ích cho sức khỏe. Nếu vui vẻ, quý ông
         anh mình sẽ trông rất trẻ; vì giảm căng thẳng cho bản thân
         và con vợ với một bầy con lủ khủ không phải gánh đủ
         cái cảnh quạu quọ, mắng chó chửi mèo; tất tụi nó cũng
         vui lây. Gia đình thêm hạnh phúc!
   
  ***
  Đừng cãi vã mà chi hỏng có lợi gì đâu
         như chuyện vui "Người thắng cuộc là..."
  Một ông bố vừa trúng thưởng một món đồ
         chơi ở Hội Chợ, bèn xách về nhà. Xong tụ họp 5 con lại,
         coi đứa nào xứng đáng với món đồ chơi nầy?!
          Bố hỏi: "Đứa nào dễ dạy
         nhứt? Luôn luôn làm theo lời của Mẹ mà không dám cãi
         lại bao giờ?"
   
  Năm đứa con xúm lại, trao đổi ý kiến
         một lúc. Xong: "Okay! Daddy! Bố rất xứng đáng giữ món đồ
         chơi nầy!"
  Con vợ mình mà
         nó nghe chuyện nầy rồi tui bảo đảm với quý ông anh là
         nó sẽ cười bò lăn, bò càng ra đất mà quên mất
         cái vụ nấu cơm để chiều nay Tía con mình đành nhịn
         đói cho coi nhe!
   
  Nhưng nếu đám con mình đói bụng mà khóc
         tỉ ti "Mẹ ơi! Mẹ hỡi Mẹ đi đường nào?" trong
         lúc bố con bụng sôi ồn ột chờ em yêu đi chợ về thì
         mình kể cho nó câu chuyện nầy đi bảo đảm nghe xong sắp nhỏ
         sẽ cười ‘hi hi, híc híc' mà quên luôn cơn đói!
          Một con muỗi còn bé ngày đầu
         tiên bay ra khỏi nhà. Chiều con muỗi con bay trở về. Muỗi bố hỏi:
         "Sao chuyến bay khỏi nhà lần đầu như thế nào?"
          Con muỗi con đáp lại: "Thật là
         tuyệt! Người nào thấy con cũng đều vỗ tay hoan hô con hết
         ráo!"
  ***
  Quẳng gánh lo đi! Cười lên mà vui sống! Cái
         bí quyết hay nhứt là hãy cư xử như một đứa trẻ thơ.
         Sống như Lão Ngoan Đồng trong truyện võ hiệp của Kim Dung vậy.
          Tuy là một nhân vật nổi tiếng trong
         tiểu thuyết võ hiệp, nhưng không phải do tác giả Kim Dung hư cấu
         100% đâu; mà là một nhân vật có thật trong lịch sử của
         Chú Ba Tàu. Chu Bá Thông dù già háp, đầu sói sọi,
         râu bạc phơ nhưng tính tình ngây thơ, khoái giỡn chơi như
         con nít vậy!
  Sống như con nít!
         Tại sao không? Vì trẻ con rất thành thật và chấp nhận người
         khác không phán xét, phê bình, chê bai, chửi bới gì ai ráo
         trọi.
  Trẻ con không để ý tới
         màu da sắc tộc; nghĩa là chúng không kỳ thị bao giờ.
          Như thằng cháu nội của tui nè! Nó
         đi nhà trẻ mà Úc trắng, Úc đen, Ấn Độ, Tàu, Việt
         Nam... nó đều chơi hết ráo.
  Nó
         không quan tâm cái vụ nhà mầy lớn nhà mầy cao sao bằng nhà
         tao! Hay xe mầy đẹp mà thường hay xẹp... bánh chẳng hạn.
           
  Nó
         chỉ khoái chơi ‘cút bắt' như câu truyện dưới đây:
         Ông boss lớn của một công ty cần một nhân viên đến gấp
         để sửa những trục trặc về hệ thống kết nối máy tính
         của của công ty.
  Ông gọi điện
         thoại cho một chuyên viên về vi tính của công ty và nghe trên
         đường dây, giọng một đứa trẻ con thì thào trả lời
         nhẹ như gió thoảng: "Hello!"
  "Có Tía ở nhà không cháu?" Giọng trả lời
         thì thào nhẹ như gió thoảng: "Có ạ!"
  "Cho bác nói chuyệnvới Tía cháu đi!"
         Thằng bé trả lời: "Không được!"
  Sao kỳ vầy cà? "Vậy có Má ở nhà không
         cháu?" "Có ạ!"
  "Cho
         bác nói chuyện với Má của cháu đi!" "Không được!"
          "Vậy thì còn có ai khác quanh
         cháu không cho bác nói chuyện với họ đi!" "Dạ có!
         Cảnh sát!"
  Ủa sao lại có
         mặt Cảnh sát ở đây nữa vậy cà? Chắc chuyện gì nghiêm
         trọng lắm đây!
  "Cho bác
         nói chuyện với Cảnh sát đi!" Lại giọng thằng bé thì
         thào nhẹ như gió thoảng: "Không được! Cảnh sát
         đang bận lắm!"
  "Bận
         làm gì vậy hả cháu?" Lại giọng thằng bé thì thào
         nhẹ như gió thoảng: "Cảnh sát bận nói chuyện với nhân
         viên cứu hỏa!"
  Rồi ông
         boss nghe tiếng máy bay trực thăng bay vần vũ, tiếng cánh quạt phầm
         phập lan tới ống nghe.
  "Có phải
         là tiếng trực thăng bay không cháu?" "Dạ phải."
          "Ối giời đất ơi! Chuyện gì
         đang xảy ra ở đó vậy? Tại sao các lực lượng khẩn cấp
         đều có mặt cùng một lúc?"
  Thằng bé giọng cũng rất thì thào nhẹ như gió
         thoảng: "Họ đang tìm cháu!"
   
  ***
  Còn nếu không sống như trẻ con được thì
         hãy bắt chước giống như một người tối nay ta chìm trong cơn
         say nên vui quá tay như câu chuyện "Từ tâm" dưới đây:
         "Một ông đang nằm trên giường với vợ thì nghe tiếng
         khỏ cửa. Lồm cồm ngồi dậy. Đồng hồ chỉ 3 giờ 30 phút
         sáng. "Tui không ra khỏi giường vào giờ nầy đâu!"
          Rồi tiếng khỏ cửa lớn hơn. Con vợ
         nói: "Anh không chịu đi mở cửa hả?!"
  Cực chẳng đã ông mới bước xuống lầu.
         Mở cửa ra, thấy một trự có vẻ đã quá sỉn, quá say,
         trên tay cầm một cái đèn pin, y lè nhè hỏi: "Ông có
         thể đẩy dùm tôi một lát được không?"
          Bị phá giấc ngủ, quạu quọ, ông
         nạt: "Cút mẹ mầy đi! Mới có 3 giờ rưỡi sáng hè.
         Tao đang ngủ!" 
  Xong ông đóng
         cửa lại nghe một cái rầm thiếu điều làm sập luôn cái
         nhà!
  Leo lên lầu, kể lại cho vợ
         nghe khúc nôi câu chuyện; con vợ không thông cảm lại lên mặt,
         giảng ‘moral' như vầy: "Anh thiệt là ích kỷ à nha! Hỏng
         nhớ tháng rồi, đêm trời mưa như trút nước, trên đường
         đi đón con mà xe mình giữa chừng chết máy hay không?
          Anh phải khõ cửa nhà người ta nhờ
         một ông ra đẩy tiếp, xe mình mới chịu khởi động lại
         đó! Nếu ông ấy cũng ích kỷ như anh kiểu: "Cút mẹ
         mầy đi!" Thì mình gặp rắc rối to rồi đó nhớ hông?"
          Ông chống chế: "Nhưng thằng cha nầy
         nó xỉn quá xá quà xa rồi mà!"
  "Thì đã sao nè! Khi người ta cần giúp đỡ
         thì một con người có lòng từ tâm là phải giúp người
         ta thôi!"
  Nghe vậy, ông chồng
         lại lồm cồm bò ra khỏi giường, mặc quần áo vào, xuống
         lầu mở cửa nhưng không thấy thằng cha quá xỉn ở đâu,
         bèn gọi vọng ra:
  "Nè ông
         bạn! Có còn cần tôi tiếp đẩy một tay nữa hay không?"
         
  Thì có tiếng trả lời: "Dà!
         Cần quá đi chớ!"
  "Nhưng
         ông đang ở đâu?" "Đây nè! Tui đang ngồi trên cái
         xích đu nè!"
   
  Vậy đó! Cư xử như con nít hoặc một
         tay ưa say sỉn suốt ngày không bao giờ tỉnh đều vui vẻ cả
         làng hết ráo; nhớ đừng tính toán chi li như ông nầy đây
         mà chi cho nó nhức đầu, lên tăng xông rồi nhồi máu cơ
         tim bất tử nhe!
  ***
  Chuyện rằng: Một ông già thích đi câu, viết
         email, đặt hàng giao tại nhà cho mình là: "Vui lòng gởi
         cho tôi một cái máy tàu chạy dầu cho chiếc thuyền câu của
         tui, y như quảng cáo của mấy ông đăng ở trang số 35! Nếu cái
         máy không có gì rắc rối tôi sẽ gởi chi phiếu đến
         cho quý ông!"
  Một lúc sau
         ông nhận được trả lời là: "Xin gởi cho chúng tôi
         chi phiếu trước; nếu nó không có gì rắc rối, chúng tôi
         sẽ gởi cái máy dầu đến cho ông nhé!"
   
  Và cũng
         đừng tìm cách ăn miếng trả miếng như vợ của ông nầy
         mà lượng đường trong máu vượt khỏi tầm kiểm soát
         lại khổ cho cái thân già.
  "Lựa
         hàng trong siêu thị xong, em yêu đến quầy thâu ngân để trả
         tiền.
  Lúc lục tung cái túi xách
         của mình mang theo, em để lộ cái bộ điều khiển từ xa của
         cái máy truyền hình!
  Cô thâu
         ngân hơi ngạc nhiên hỏi: "Bộ lần nào đi chợ bà
         cũng mang theo cái điều khiển từ xa của TV hết ráo hay sao?"
          "Đâu có! Chẳng qua bữa nay tui kêu
         ổng chở tui đi chợ. Ổng không chịu... nên tui trả thù bằng
         cách mang nó theo vậy mà!"
  Phần
         em tính chơi mình là vậy. Còn với em mình cũng nên từ
         bi hỷ xả mỗi lần đi họp mặt với bạn bè trường cũ,
         lỡ nhậu cưng cửng đành nhờ em làm tài xế đưa về
         kẻo cảnh sát chặn lại thổi rượu bất tử là mất cái
         bằng!
  Dẫu em yêu có điều khiển
         chiếc Mercedes, mới mua trả góp của mình, có kinh hoàng đến
         thế nào thì cũng đừng nên mở miệng chê bai mà chi kẻo
         làm em giận...
  Chỉ cần kể cho em
         nghe câu chuyện nầy nè: "Tôi không biết là tôi tài
         xế lái xe tệ hại đến chừng nào khi cái bộ phận chỉ
         đường trong xe báo rằng: "Chạy 500 mét nữa, quẹo phải, dừng
         lại và cho tôi ra khỏi xe đi!"
  ***
  Còn phần mấy em đừng
         nên để bụng châm chọc mà chi khi anh lỡ không thuộc bài...
         Dù trong lòng có bức bối và tức tối vì thằng chả làm
         ăn dở như hạch, thì xin mấy em hãy vui lên, cười lên khi
         đọc câu chuyện nầy:
  "Một
         nàng gặp chàng ở quán rượu. Nhậu nhẹt xong nàng mời chàng
         về nhà của mình. Uống thêm vài chai nữa. Chàng cởi áo
         ra và đi rửa tay.
  Em nhìn và nói:
         "Chắc anh là nha sĩ!" Anh hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Sao
         em biết?" "Dễ ợt hè! Vì em thấy anh rửa tay luôn!"
          Màn chót là hai đứa leo lên giường,
         hợp ca bản con đường tình ta đi.
  Xong xả, em nhất định cả quyết: "Anh đúng là một
         nha sĩ mà!"
  Lần nầy thì
         anh chàng, gật đầu xác nhận: "Đúng! Anh là một nha
         sĩ thứ thiệt." Nhưng cách nào giúp em khám phá ra ngay chóc
         vậy?"
  "Vì em không có
         cảm giác gì hết trơn hết trọi hè!"
   
  Thế đấy, đọc
         xong bài nầy, xin quý em yêu hãy ráng cười lên đi! "Cười
         lên đi em ơi! Cười lên để giấu dòng lệ rơi!"
           
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
 
      
      "Hai đường ray cỗ
         xe goòng!"
 
   
  Đêm quê người, tháo ách, nghỉ
         cày, rót đầy ly rượu, uống một mình, lang thang trên mạng
         cùng nhà thơ La Quốc Tiến "Đưa Mẹ"... tới lò thiêu.
          Đọc thơ Tiến, tôi nhớ như in lời
         thầy tụng trong đám tang má tôi:
  "Khi nào mẹ mẹ con con. Hôm qua còn đó bữa nay mất rồi."
          "Bước qua chiếc cầu tre lắt lẻo,
         con mới hay tin mẹ đã qua đời."
  Cái cảm xúc khi nghe tin mẹ mất là choáng váng, như cá
         ai nỡ đang tâm đánh một cú chí tử vào đầu. Ngừng
         suy nghĩ. Não không còn làm việc được nữa. Tê liệt,
         hoàn toàn tê liệt!
  Thiệt vậy
         không? Rán không tin. Không! Dẫu là là sự thật.
   
  Trong cái
         mờ mờ ảo ảo lưng chừng rượu, ngà ngà say, tôi thấy
         La Quốc Tiến, tôi thấy tôi: đầu một dải khăn sô, áo
         tang trắng, cẳng không, tay cầm gậy trúc hoang mang. Lò thiêu ánh
         lửa củi bạch trùm thân mẹ. Lửa tàn rồi, một ngày, đốt
         củi, lò nguội xuống. Melbourne lò đốt bằng ga, nóng hơn, ba ngày
         mới nguội.
  Thân mẹ yêu giờ
         là nhúm tro tàn. Và hàng hàng nước mắt. Cát bụi về
         cát bụi. Sắc sắc không không. Biết vậy!
  
Nhưng cỏ chát vô hồn, khi chuyển mùa
         tử biệt, vàng úa heo may thu, vẫn còn biết đớn đau. Biển
         giao mùa, thôi sóng, biển đồng chung, biển chết. Thì thử hỏi
         lòng con sao không đau xót?!
  Dẫu
         luân hồi, dẫu kiếp sau, con vẫn muốn nắm níu hình ảnh mẹ
         khăn san phất phập phồng thăm con ngày con vào lính, thăm con ngày
         con đi tù cải tạo...
  Mẹ khăn
         san đó, bây giờ, qua sương sương nước mắt của khói
         nâu buồn.
   
  "Hai đường ray cỗ xe goòng
  Quến người hớp đóa lửa hồng về tro
          Hóa thân qua ải cửa lò
          Sắc - không cậy nhát củi khô bạch
         đàn
  Con lần gậy trúc hoang
         mang
  Mai lên nhúm Mẹ tro tàn
         kẽ tay...
  Cỏ chát còn luống
         heo may
  Lòng con quặn biển xót
         ngày đồng chung
  Luân hồi
         bon cỗ xe rung
  Mẹ khăn san phất
         phập phồng khói nâu."
  (Đưa
         Mẹ- La Quốc Tiến)
   
  ***
  
Năm 85, thất nghiệp, đói quá, tôi
         trở lại Mỹ Tho sau mười lăm năm đi bụi. Tôi gặp La Quốc
         Tiến.
  Mười giờ sáng ra quán
         cà phê Mười Thượng, ở góc đường Lý Thường
         Kiệt và Trần Hưng Đạo, ngang trường xưa là Bán công
         Trương Công Định, gọi một ly cà phê đen, vài điếu
         Đà Lạt, thuốc đen không cán, ngồi xem ông đi qua, bà đi
         lại.
  Nhìn chán, hai thằng chụm
         đầu vào bàn cờ tướng: một cách giết thời gian, giết
         đời mình hay nhứt... tới chiều tối, rồi lết về nhà.
           La Quốc Tiến
  Mỹ Tho nắng sớm mưa chiều nhưng cũng có khi sớm không nắng
         mà mưa, chiều cũng mưa luôn, trời buồn... buồn như tiếng ễnh
         ương kêu!
  Tôi và Tiến ngồi
         trước bàn cờ tướng mà ngẫm sự đời!
  Thú thiệt tôi ước được ra biển tự vận,
         còn hơn sống mà không ra sống... kiểu này. Nhưng tự vận
         thì ít nhứt cũng phải có tiền mua thuốc chuột.
  Muốn vượt biên ít nhứt cũng có vài
         cây vàng đóng cho chủ tàu. Cơm còn hỏng có mà ăn...
         mà cứ ngồi đây... mơ ngày mai trời lại sáng. Hết nay rồi
         lại mai... trời vẫn cứ tối thui!
   
          Tiến đỡ hơn tôi nhiều. Không phải
         cù bơ cù bất. Có nhà ở Cầu Bắc, mặt tiền, có vợ.
         Vợ giỏi. Vợ Tiến là cô giáo sau nghĩ dạy, đi bỏ bánh
         kẹo từ Mỹ Tho lên miệt Cai Lậy.
  Sáng
         Tiến chở vợ ra bến xe ngoài cổng thị xã bằng chiếc Honda dame
         cũ mèm. Xong, trở về, ghé quán Mười Thượng chơi với
         tôi.
  Ba giờ chiều, chạy u về nhà
         nấu cơm, rồi ra bến xe rước vợ. Hai vợ chồng cơm chung, hủ
         hỉ.
  Còn tôi, tôi một mình!
         Sống "thơ" hơn Tiến. Và nhậu cũng nhiều hơn! Đời buồn
         quá! Hổng nhậu, tôi làm gì bây giờ?
  Dù gốc Tàu, Phúc Kiến, ba Tiến có tiệm thuốc
         Bắc ở chợ Đức Huệ, Long An; nhưng Tiến lại chơi cờ tướng
         dở.
  Tôi thì hỏng cao cờ gì;
         chẳng qua là ở không, đọc sách cờ, khai cuộc, tàn cuộc,
         còn trung cuộc thì mạnh ai nấy đi.
  Tôi chỉ Tiến vài cách khai cuộc. Công hay thủ: công thì
         pháo đầu mã đội, thủ thì bình phong mã.
   
  Mấy ngày
         bão rớt, ngồi kiểu nước lụt, chơi cờ tướng dưới
         tàn cây mận, quán cà phê Mười Thượng, tôi triết lý
         vụn với Tiến: "Đời tao với mầy như những con chốt thí
         trong khai cuộc tiên nhân chỉ lộ. Chốt chỉ biết qua sông như tên
         mầy: Tiến, tiến hoài, cấm quay lui, chết thôi.
  Còn tướng nằm trong cung có sĩ, có tượng
         che chở. Thua thì chạy trước như Tướng Kỳ chẳng hạn."
         Tiến gật gù "Đúng vậy!"
   
  Từ bàn cờ tướng
         rồi thân nhau, từ ông ông tôi tôi rồi tới mầy mầy tao tao,
         sau khi biết hai thằng đều cùng khóa 4/72 Thủ Đức, tổng động
         viên mùa hè đỏ lửa. Lúc đó Tiến đang học dở
         dang ban Việt Hán Văn Khoa Sài Gòn.
  Ra
         trường, Tiến về Thiết giáp có đóng ở Bàu Cá, Long
         Thành và quen biết Thu, người em năm cũ của tôi.
  Thêm được đề tài để hai đứa...
         "đía".
  Kỷ niệm những ngày
         lính tráng tràn về. Có khi Tiến bỏ tiền ra mua một xị rượu
         đế, hai thằng nhậu sương sương với xoài sống, chấm nước
         mắm đường, nhắc chuyện ngày xưa!
  Kể cả chuyện Tiến bị đày ải hơn hai năm tù
         cải tạo ở Vườn Đào, xã Mỹ Phước Tây, quận Cai
         Lậy, Mỹ Tho.
  Cũng vì tù chưa
         tới ba năm, nên xui quá, Tiến không đi HO được.
   
  Lúc đó
         tôi không biết La Quốc Tiến làm thơ hay như vậy, Tiến tài
         hoa như vậy. Tiến ít nói, ít khoe.
  Duy chỉ một lần Tiến nói "Tao vừa đoạt giải thơ của
         tuần báo Văn Nghệ. Bữa nào tao đưa mầy coi." Lời hứa
         đó mãi mãi là lời hứa!
  Tôi
         đi, cuối trời phiêu bạt phận cu li. Tôi không còn gặp Tiến
         nữa. Mãi mãi!
  Sau này tình cờ
         lên mạng đọc được thơ Tiến thì Tiến đã mất
         rồi.
  Hồi xưa Tiến ít nhậu,
         đôi khi cao hứng, chiều rủ tôi lên nhà Tiến uống rượu.
         Tôi cười, nói: "Mầy uống rượu như thằn lằn uống
         nước cúng. Rủ tao lên nhà, không tốn tiền rượu, chỉ
         tốn tiền dầu!"
   
  Xa Mỹ Tho rồi, tôi không biết Tiến có nhậu
         nhiều hông? Mà bịnh ung thư gan. Căn bệnh quái ác đó đã
         mang Tiến đi... đi luôn.
  Ngày cuối
         chắc Tiến đau lắm, khi thuốc giảm đau không còn hiệu nghiệm
         nữa. Thơ Tiến đã đau lắm rồi thì ông Trời ơi sao ông
         nỡ lòng nào làm nó đau thêm? Năm lăm tuổi chết. Không
         trẻ, nhưng cũng chưa già.
   
          Sinh thời, La Quốc Tiến khóc Nguyễn Chi. Nguyễn
         Chi là ai? Tôi không biết. Có thể là bạn thơ của Tiến
         bị chết chìm, uổng tử trên dòng sông Bảo Định, dòng
         sông chảy vòng vo, bọc lấy thị xã Mỹ Tho rồi đổ ra sông
         Cái.
  Riêng tôi, tôi lại nghĩ
         rằng Nguyễn Chi là ẩn dụ, là miền Nam yêu dấu của tôi
         đã chết trong chiều cả gió.
  Tôi
         chắc là Tiến không có ý như vậy nhưng tôi muốn đọc
         thơ Tiến theo ý của tôi để thấy thơ Tiến tài tuệ biết
         chừng nào.
   
  "Có vài chiếc lá rụng nghịch mùa
          Như mấy cánh cò ma trên mộ người
         uổng tử
  Sông Bảo Định
         chiều nay cả gió
  Hú ba hồn
         bảy vía Nguyễn Chi ơi!
  Hú
         khan khan như nhấp rượu không mồi!"
  (Hú khan khan - La Quốc Tiến)
   
          Đêm nay, quê người, Melbourne, hơn ba mươi
         năm xa Mỹ Tho, tháo cày, cởi ách, nhấp rượu không mồi,
         tôi không dám hú khan khan... vì sợ cảnh sát Úc... nhốt!
          Tôi lặng lẽ khóc Tiến: Khóc một
         thời kiêu bạt của chính phận mình.!
   
  Tạm biệt La Quốc Tiến.
         Nói tạm biệt chứ không là vĩnh biệt vì ai cũng phải "hui
         nhị tì" hết. Cái khác là sớm hay muộn, trước hay sau.
         Vậy thôi!
  Vã lại tôi còn
         nhiều điều phải hỏi La Quốc Tiến. Thơ La Quốc Tiến, theo tôi
         nghĩ, là tiếng chim hót trong lồng, nên quá nhiều ẩn dụ, vì
         làm sao nó dám hó hé khi vẫn còn bị nhốt.
  Tôi còn phải gặp lại bạn hiền xưa để
         hỏi nhiều điều cho ra lẽ... mới được.
  "Nên Tiến ơi! sắm sẵn bàn cờ, xị rượu
         đế. Để đó, chờ tao!"
   
  đoàn xuân thu
          melbourne
   
  
      
       
NHẠC MẪU VÀ HIỀN TẾ?!
 
Bảo Huân
   
  Trong
         tuyển tập Hương rừng Cà Mau của Sơn Nam, có kể câu chuyện
         "Cô Út về rừng".
  Cô Út
         xứ Long Tuyền, Cần Thơ xuất giá tòng phu, theo chồng về tận Cà
         Mau, xứ Cạnh Ðền, muỗi kêu như sáo thổi... nên mới chạng
         vạng tối là vợ chồng son rút vô mùng... nói chuyện. Vậy
         là con, đứa dứt thôi nôi đứa thôi đầy tháng. Con cái
         đầm đìa nên khỏi có ‘dìa' thăm cho tới khi má mình
         đi bán muối...
  "Một mai ai đứng
         bên kinh/ Ai phò giá triệu, ai rinh quan tài?
  Bên kinh đã có con trai/ Giá triệu con gái, quan tài
         nàng dâu
  Hỏi nào chàng
         rể ở đâu?/ Chàng rể uống rượu đi sau nói xàm"
          (Bà già vợ chết, thằng rể vui mừng
         vui hết biết, nhậu lết bánh luôn đó thấy chưa? Ðâu phải
         má của nó đâu, mà nó buồn nó khóc chớ!)
          Ðọc xong "Cô Út về rừng" nầy,
         anh bạn nhà văn của tui cảm cái thân phận bị bắt rể của
         mình, chép miệng, ta thán rằng: "Ông chồng tên Quỳnh trong câu
         chuyện nầy là một người may mắn vì cha mẹ dù ở trong rừng
         nhưng có đất có vườn, có ruộng, có rẫy nên cưới
         vợ là rước dâu chớ không chịu làm thân trâu ngựa
         như tui đã từng đi ở rể. Ôi bầm giập, cay đắng lắm
         anh ơi!
  Bên vợ chỉ sợ tui là
         thằng rể ham đất, ham cát sẽ đốc xúi con vợ tui đòi
         chia.
  Ðất điền không phải của
         tui là tui hổng có ham mà cho dù có ham cũng hổng có được...
         Vì đám anh, em vợ... đông như quân Nguyên vậy! Có mấy
         công vườn hè, chia mỗi đứa một khoảnh, chó nằm còn
         ló đuôi, thì nhận làm chi cho chúng nó khi!
  Tui rù rì rủ rỉ: vợ chồng mình ra riêng đi
         để anh khỏi phải gánh nước đêm trăng hay chẻ củi thước
         gì ráo... để giếng đâu thì dắt anh ra kẻo anh chết khát
         vì cả nhà em.
  "Rồi làm
         sao mà sống?"  "Thì anh đặt cái bàn ngoài lề đường,
         làm đơn mướn, kêu oan cho bà con mình bị CA nhốt ẩu. Nhiều
         lắm, chắc sống được mà! Em đừng lo!"
  "Tội nghiệp con vợ tui nhe! Thương chồng phải
         lụy cùng chồng, Ðắng cay phải chịu, mặn nồng phải theo. Ai ở
         lại cứ tự nhiên mà giành đất hương hỏa đi nhe!"
          Cuối cùng, hai vợ chồng tui dắt được
         hai thằng ‘cu' vượt biên qua được tới đây.
  Tự do đã đành rồi. Mà cái quan trọng
         không kém là đi xa gia đình bên vợ tui thêm được ‘mile'
         nào là tui vui thêm ‘mile' ấy.
   
          ***
  Thưa
         ‘MIL' là viết tắt chữ ‘Mother-in-law', nghĩa là bà già vợ
         hay bà già chồng. Mà có hai bà nầy chen vô là vợ chồng
         trước sau gì cũng gấu ó, có thể đưa đến chuyện
         anh đường anh, em đường em, tình nghĩa đôi ta có thế thôi.
          Lôi nhau ra Tòa ly dị, chia của, chia con làm
         sắp nhỏ khóc mò.
  Nên Adam và
         Eve là cặp vợ chồng may mắn và hạnh phúc nhứt nhân loại.
         Vì Adam không có bà già vợ và Eve cũng không có bà
         già chồng.
  Rồi mấy bữa nay đọc
         báo tui thấy có kể chuyện thằng Tây ‘ba xạo' cưới được
         con vợ Việt, nhờ cái chiêu: đi qua nhà má cái tay con xá,
         cái cẳng con quỳ, lòng thương con má sá gì cái thân
         con, được bà già vợ nó khen quá xá?!
  Hồi đó thằng rể Tây nầy dê con bả: "Có
         muốn làm vợ anh không?" "Quê em chưa có ai lấy chồng Tây.
         Em sẽ không phải là người đầu tiên."
  Nhưng ba em là người nhìn xa trông rộng. Cái cột
         đèn có chưn nó cũng đi nên khuyên em nên lấy cho rồi
         để nhờ thằng Tây, mập lù như con heo nầy, bắc cầu qua biển
         cho em vọt khỏi chế độ độc tài toàn trị.
  Cá cắn câu, lậm bùa mê thuốc lú
         nên rể Tây phải làm đám cưới đàng hoàng: Rước
         dâu đâu chừng chục chiếc xe bò.
  Cưới nhau về, vợ nấu món gì cũng khen ngon, dẫu ăn cơm
         trắng với nước mắm kho quẹt mà vẫn vui vẻ khen ngon. (Ðúng
         là cái thằng lẻo lự!)
  Còn
         lớn họng tuyên bố là: "Vợ con là tất cả đối
         với tui. Tài sản quý nhứt của đời tui."
  Rể Tây thương vợ thương con thiệt... cũng giống
         rể Ta thôi. Cái khác là khi vợ nó không còn thương nó
         nữa, muốn bỏ đi để xây tổ uyên ương với đứa
         khác... là nó vác súng rượt hai đứa bây chạy xịt
         khói. Báo đăng hoài.
  Nhưng
         cái văn hóa cả ngàn năm của Tây khác với ta là: cưới
         được vợ rồi thì Tía, Má vợ hổng có ra ‘cà
         ram' nào hết ráo.
  Tệ hơn nữa
         là: Chàng rể với má vợ là kẻ thù không đội trời
         chung, như chó với mèo, như nước với lửa vậy.
  Nên Tây mới có chuyện rằng: Vua Solomon, một
         vì vua thông thái, nên thần dân ai có xung đột chuyện gì
         cũng đến nhờ người phân xử.
  Một hôm có hai bà lôi một chàng trai trẻ đến trước
         mặt đức vua.
  Bà thứ nhứt nói: "Thằng
         nầy là rể của tui!" Bà thứ nhì: "Không phải!
         Nó mới là rể của tui!"
  Cãi
         qua cãi lại, làm rùm quá khiến vua Solomon kêu: "Nín đi!" 
         Hai bà mới chịu khép cái mồm lại.
  Vua Solomon: "Trẫm sẽ cho lính bổ dọc thằng nầy ra
         làm hai. Mỗi bà vác về một nửa."
  Bà thứ nhứt: "Xin đồng ý ngay lập tức!
         Vậy mới thực là công bằng."
  Bà thứ nhì lại không chịu cách giải quyết đó: "Tại
         sao bệ hạ lại giết người vô tội?"
  Vua Solomon bèn tuyên xử: "Chàng thanh niên nầy
         phải là con rể của bà thứ nhứt!"
 Quần thần bất
         mãn, nhao nhao lên phản đối: "Xử vậy đâu có được
         hè. Bà ta muốn bổ dọc thằng nhỏ ra làm hai đó!"
          Nhà vua vuốt râu cười khè khè: "Chính
         thế! Vì cư xử tàn nhẫn với con rể như vậy đã chứng
         tỏ 100% rằng bà ấy đúng là bà mẹ vợ."
           
  ***
          Thằng John, bạn nhậu người Úc của
         tui, nghe vậy cũng gật đầu xác quyết:
  "Tao cũng vậy hè! Cưới vợ xong là đèn nhà
         ai nấy sáng; cơm ai nấy ăn; nhà ai nấy ở. Rể là người
         dưng, rể là khách mà... Bên vợ, có ai thương tưởng
         gì mình đâu?!
  Mấy thằng Úc
         khác nó cũng nghĩ như tao nên đặt chuyện là: "Bà
         già vợ của ông bị nhồi máu cơ tim!" "Làm gì có
         chuyện đó? Bà già vợ của tui làm gì có tim mà bị
         nhồi máu chớ?"
  Rồi điều
         tệ hại nhứt mà một bác sĩ phòng cấp cứu nói với
         mình là: "Chúng tôi có thể cứu được bà
         già vợ của ông!"
  Vậy
         là để trù cho bà ấy ngoẻo, năm ngoái, John bỏ ra tới gần
         một chục ngàn đô mua sẵn một cái huyệt trong nghĩa trang để
         tặng cho bà già vợ làm quà sinh nhựt.
  Sinh nhựt bà già vợ năm nay, John đi tay không! Con vợ cự
         nự: "Sao anh không mua quà gì cho má em hết ráo vậy?"
          "Món quà năm ngoái anh tặng, má
         em chưa có xài thì mua chi nữa cho tốn tiền?"
   
  ***
  Chắc bà con mình ai cũng đã từng nghe bài hát:
         "Những chuyến xe trong đời" do ca sĩ Giáng Thu trình bày vào
         cuối những năm 60 ở quê mình.
  "...Vòng
         tay cũng xuôi theo... Xe đơn lạnh tiễn ai trong này?"
  Một chiếc xe tang có tới hai cái quan tài đang
         tiến về nghĩa trang. Nhạc ò e í e.
  Theo sau là một ông dắt theo một con ‘bulldog'. Sau đó là
         một hàng dài có tới khoảng hai trăm người đàn ông
         nối bước theo sau.
  Nhà báo chuyên
         săn tin xe cán chó, không ngăn được tính tò mò, cho rằng
         đây có thể là một cái tin hay lạ, sẽ làm ông chủ
         nhiệm rất hài lòng vì báo bán đắt, bèn chen vào sau
         xe tang để phỏng vấn tang chủ: "Chuyện gì đã xảy
         ra? Xảy ra như thế nào?"
  "Quan
         tài đầu tiên là của vợ tui. Bả bị con ‘bulldog', nuôi trong
         nhà cắn chết khi bả vác chổi chà rượt đánh tui, vì
         tối hôm kia tui đi nhậu suốt đêm không chịu về nhà rửa
         chén.
  Còn quan tài thứ hai
         là của bà già vợ tui. Bả nhào vô cứu con gái mình
         nên cũng bị con chó cắn chết luôn."
  "Thiệt là tội nghiệp!" Nhà báo hỏi:
         "Chắc gia đình bên vợ ông tu nhân tích đức khi còn
         sinh tiền nên mới được tới cả hai trăm ông đưa tiễn!"
          "Ðâu có! Hai trăm ông nầy đang
         sắp hàng để tính mượn con chó của tui đấy mà! Phần
         ông nhà báo nếu muốn, xin chịu khó sắp hàng nhe!"
           
  ***
          Ðể kết luận bà già vợ Việt
         Nam nào có rể Tây cũng đừng nên nổ sảng.
  Rể Tây, rể Ta gì cũng có đứa tốt
         đứa xấu; dâu Tây, dâu Ta cũng có đứa ngọt, đứa
         chua lè.
  Rể thảo, dâu hiền là
         mừng rồi. Vợ chồng nó, khác chủng tộc màu da, mà biết
         tha thiết yêu nhau là mừng rồi. Còn mong rể Tây nó cho tiền
         đô để xài cho đã thì còn lâu nhe Má!
   
  đoàn
         xuân thu
  mellbourne
   
 
      
      
Buổi họp mặt 
của
Cựu Sinh viên trường Ðại học Khoa học Sài Gòn
         ở Footscray!
   
  Thưa đời
         không như là mơ! Vì mơ là một chuyện; thực tế trần
         truồng là một chuyện khác.
  Mơ
         học báo chí thì những năm 70 chỉ Viện Ðại học Ðà
         Lạt mới có. Nghèo sặc gạch như người viết, ghi danh đi học
         chứng chỉ Toán lý Ðại cương (MGP) Ðại học Khoa học Sài
         Gòn mà má, ba còn lo không xuể thì cách chi mà lên Ðà
         Lạt để ‘mùa xuân sang có hoa anh đào'! Thôi đành:
         ‘Em ơi! Nếu mộng không thành thì thôi.'
  Mãi đến khi phiêu bạt quê người mới có
         dịp làm báo... ‘'đời". Mà làm báo coi như móc bọc,
         nghèo; nhưng nghèo mà sướng lắm nhe: Ðược độc giả
         rủ rê đi nhậu hoài hè... làm con vợ tui nó rầy tui quá
         xá.
  Chẳng qua bạn hiền Lê Trung
         Thụy, Ðại học Khoa học Sài Gòn năm 1967, nhà anh chỉ cách
         nhà em cái giậu mồng tơi xanh rờn, 2 căn... cực kỳ ái mộ
         mấy đứa làm báo hay nói láo, nên ‘hú u'.
  "Ai kêu tui đó?" Nghèo mà ham
         vui. Vui thì phải nhậu. Mà nhậu thì cần rượu. Ngặt cái
         hổng có tiền mua!
  Anh Thụy nói:
         "Tưởng chuyện gì? Rượu đỏ là chuyện nhỏ! Chỉ cần
         một điều kiện là nhậu xong, chú em phải viết một bài tường
         trình về Lễ Sinh Nhựt một thập niên của Cựu Sinh viên Trường
         Ðại học Khoa học Sài Gòn ở Melbourne. OK?"
  Buồn ngủ mà gặp chiếu manh. Chữ mình một bụng,
         nhưng bán chẳng ai mua. Thôi thì  chữ ‘ế' đem đi đổi
         rượu cũng được.
  ***
          Người Việt mình, Bắc, Trung, Nam kể cả
         người Việt gốc Hoa, giống nhau ở chỗ:"Không ăn đậu
         không phải là Mễ; không đi trễ không phải Việt Nam!"
          Ba giờ chiều ngày 6, tháng Tám, năm
         2017, đồng hồ khỏ bon bon, mà chỉ có vài đứa đến đúng
         giờ để đặt bàn, bày ghế, trang trí cái phòng khách
         rộng minh mông, cắm điện cái đàn organ, để ban nhạc (một
         người), tò le tí le cho xôm tụ.
  Còn
         mấy huynh trưởng khác không muốn đến sớm, chắc ngại sợ
         thiên hạ nói mình ham ăn, nên bạn mình cứ phè cánh nhạn,
         tới lai rai.
  Ông thì nhà xa, bà
         thì bận lo cho cháu. Vì ba má sắp nhỏ mắc bận đi nhảy
         đầm nên gởi cho ông bà nội ngoại làm ‘child care!' Chủ
         Nhựt mà.
  Chuyện đâu còn có
         đó,việc gì mà gấp chớ! Chúng ta ra đi mang theo nền văn
         minh lúa nước rất đáng yêu (và cũng rất đáng quạu).
          ***
  Mùa
         Ðông xứ Úc ngày dài đêm vắn, mới 5 giờ thôi mà
         trời đã sụp tối.
  (Bà con
         biết mà: Cái gì nóng là nó nở ra hè! Mùa Hè nước
         Úc cũng vậy, gặp nóng là ngày nó nở rộng kinh luôn,
         mà không cần tới ‘viagra'. Ngày dài... dài  ra.
  Mùa Ðông nước Úc cũng vậy, gặp
         lạnh, là ngày nó thun lại. Ngày vắn... vắn lại.
  Thôi tối hù rồi mình khai mạc đi! Ðói
         bụng rồi nhe!
  Người viết có
         cái ngạc nhiên là qua đây có rất nhiều hội cựu học
         sinh các trường Trung học. Nhưng trường Ðại học lại hơi
         bị... ít.
  Thế nên nhóm cựu
         sinh viên trường ÐHKH Sài Gòn chơi với nhau đã 10 năm, một
         thập niên dài đăng đẳng mà cho tới nay tui mới biết. (Thiệt
         là hụt ăn ‘chực' tới 9 lần nên tiếc hùi hụi hè!)
          ***
  Ôi
         nhớ xưa: Con trai sau khi đậu tú tài hai, đứa nào theo Ban B là
         tới trường Ðại học Khoa học mà ghi danh vô chứng chỉ MGP (Toán
         Lý Ðại Cương) tính làm Albert Einstein, hay chứng chỉ MPC (Toán
         Lý Hóa) để làm kỹ sư đào mỏ.
  Còn con gái, vua gạo bài, đa phần theo ban A, thì
         ghi danh vô chứng chỉ SPCN (Lý Hóa Vạn Vật) để sau nầy thi vô
         Ðại học Y Khoa, học ra làm bác sĩ để chích ‘đít'
         anh chơi!
  Mấy chú MGP và MPC nầy
         học không lo mà con mắt cứ liếc đưa tình với mấy em SPCN
         thôi, đẹp não nùng như cô đầm Brigitte Bardot vậy. Hậu quả
         là sau hai kỳ thi cuối năm, rớt hết ráo. Ðậu chỉ có từ
         5 tới 10% là hết mức! Cả 3, 4 ngàn đứa, còn trụ lại được
         trong cơn sóng gió ba đào, giỏi lắm chỉ còn được 1,
         2 trăm!
  Mấy đứa rớt: Con gái
         thì lên xe bông, đi lấy chồng; con trai thì tan mùa thi là anh đi
         lính, theo tiếng gọi của núi sông, ‘dông' vô trường Bộ
         Binh Thủ Ðức.
  Giờ già nhớ lại,
         đúng là cái thời tập tễnh từ học sinh ở với Tía
         Má rồi phải chuyển qua đời sinh viên xa nhà lại là khoảng
         thời gian đẹp nhứt của đời người.
  Ði chơi ‘líp ba ga' mà không sợ Tía má rầy
         la hay cho ăn cái chổi chà.
  Tui nhớ
         trường Ðại học Khoa học Sài Gòn năm ấy, 1970, nằm trên
         Ðại lộ Cộng Hòa vốn là ở ké đất của trường
         Trung học Petrus Ký do Giáo sư Nguyễn Chung Tú làm Khoa trưởng.
          Trong sân trường có mấy cây điệp
         Tây. Cuối mùa Hạ, sơ thu, trường đã tựu, vẫn còn bông
         vàng lác đác. Nhớ đám sâu đo, nhỏ như sâu gạo,
         từ cành lá thả tơ, buông mình sâu xuống đất để
         nhát mấy em học SPCN.
  (Anh bạn nhậu
         của tui, cưới vợ rồi chỉ ước mình được làm con
         sâu để vợ ảnh mới sợ mà thôi!)
  ***
  Người dẫn chương
         trình là anh Trương Như Tuấn (nk 1973) đã bỏ nhiều công sức
         ra tổ chức Lễ Sinh Nhựt 10 năm cho nhóm Cựu Sinh viên ÐHKH Sài
         Gòn ở Melbourne, nên được anh em mình tấn phong là ông Cả,
         theo kiểu miền Nam, dẫu anh là dân Huế của mình ơi, vốn dòng
         Tôn Thất...
  Cũng nhờ nhiệt tình
         của nhạc sĩ Lê Nguyên Trúc (nk 1968) và nhất là Nguyễn Chiếu
         (nk 1971), điệp viên không không thấy, vì ảnh vừa đeo kiếng
         đen vừa bận rộn chụp... hình kỷ niệm.
  Cũng xin cám ơn quý chị đã trổ tài làm
         bếp! Toàn là những món ngon, vật lạ Nam, Trung, Bắc lẫn của
         người Việt gốc Hoa.
  Từ bánh
         khọt, miến xào kiểu Singapore cho tới bánh củ cải Triều Châu...
          Ngon quá! Mà tui khờ thôi hết biết,
         mãi lo tán dóc, quay qua quay lại hết sạch bon (chứng tỏ nó ngon)
         Hu hu!
  Lần sau tui sẽ không dám khờ
         như vậy nữa!
  ***
  Vô bàn, đặt mâm, ngồi kế bên người viết
         là Quách Vũ Uối, Hội trưởng TQLC Úc Châu,  một bạn
         hiền ‘tu', cữ rượu, uống ít, nhưng ảnh nói còn cái
         vụ ‘kia' thì từ từ sẽ cữ!
  Quý
         anh mình xuất thân Cử nhân từ trường Ðại học Khoa học
         Sài Gòn vượt biên qua đây, định bằng lại rồi tiếp
         tục học lên Tiến sĩ, làm Giáo sư trường Ðại học
         Monash của Úc. Hãnh diện nhe!
  Bằng
         hữu Lê Bình, chủ chợ Little Sài Gòn, nói: "Mừng cho
         mấy anh có bằng Ph. D; còn tui có bằng Ph. O!"
  Hỏi cái bằng gì nghe lạ quá hè? "Ph.O
         là Phở ...vì Bình qua đây chuyên bán Phở!"
 
         Hèn chi giọng hát của Lê Bình rất
         ngọt ngào như nước lèo của phở tái nạm gầu bỏ thêm
         chút hành trần và có chan thêm nước béo.
  Lê Bình mời: "Tui có chai Penfold 1993 đây;
         rót cho ông một ly!" Lại vô mánh! Luật sư nói là
         có tiền, còn mình nhà báo nói là có rượu.
          Lê Bình là người chịu chơi, thích
         sưu tầm các loại nhạc khí, nhạc cụ và rất nhiều các
         loại đàn...từ đàn đá... tới cả...đàn...bà!
          Rượu được vài tuần, Lê Bình
         chiếm đài phát thanh, cầm ‘mi-cà-rô', hát bản Khúc Thụy
         Du, thơ Du Tử Lê, nhạc của Anh Bằng, để thương mến trao về
         anh Lê Trung Thụy, chủ nhà, đã có nhã ý cho anh chị em mình
         họp mặt đêm nay.
  (Tuấn Ngọc
         mà nghe Lê Bình hát thì chỉ còn có nước ‘mộng
         du' chớ không phải  ‘thụy du' (Ngủ mà mớ... vẫn nhớ hoài
         chim bói cá.)
  Tui e rằng anh Thụy, khoe
         được bà xã, chị Diệp Gò Công, tặng quà Sinh Nhựt
         là một vỉ viagra; nhưng lần nầy tui e bắp đùi của anh Thụy
         tối nay, sẽ bị bầm tím vì ‘Khúc Thụy Du' cho mà coi!
          Vì đây là bài hát khóc cho
         một mối tình tan vỡ với ai kia: ‘Em là chim bói cá'. He he!
          Rồi tắt bớt đèn, trong cái mờ
         mờ ảo ảo, chương trình dạ vũ bắt đầu. Slow với lại
         Rumba cộng với ‘Lam ba da'. Ôi thiệt là: ‘Cha cha cha'!
  Việt Nam, chồng hay ‘quánh' vợ nên gọi là vũ
         phu. Qua đây, đất của Nữ Hoàng, vợ ‘quánh' chồng gọi
         là ‘vũ nữ'. Khi hai vợ chồng ‘quánh' nhau thì ta gọi là
         vũ ‘sexy'! Là ‘luân vũ'! Tức là em sẽ ‘nhảy' với anh!
          Ðêm vui nào cũng phải tàn. Thôi
         gặp nhau đây rồi chia tay!
  Về tới
         nhà, mới bước vô là thấy em yêu của tui đang cầm cái
         chổi chà, núp sau cánh cửa.
  "Em
         ơi! Anh đây mà!"  Nhém chút nữa, là Má tui hổng
         nhìn ra tui rồi! Hi hi!
 
  Gươm lạc giữa
         rừng Hoa!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
   
 
      
      CHÚ ỦN!
  
 
  Nam
         Cao viết truyện ngắn Chí Phèo vào tháng Hai năm 1941.
  Truyện viết đã lâu; nhưng ngày nay đọc,
         lại thấy thú vị là nhân vật Chí Phèo từ trong truyện
         bước ra hóa thành những tay đầu têu của CS Bắc Việt và
         CS Bắc Hàn!
  Nhân vật phụ là
         Bá Kiến, xấu xa, độc ác, tàn nhẫn lại giống hịt như
         những lãnh tụ của đảng CS Trung Quốc đã và đang hành
         xử vậy!
  Bá Kiến, học theo sách
         Tào Tháo, ngoài mặt rất hiền lành, nhưng trong lòng thì gươm
         đao, hết sức thủ đoạn, nham hiểm, lật lọng! Khi thì dọa nạt,
         khi thì mềm mỏng, ngọt ngào khi đối xử với Chí Phèo.
          Bá Kiến đã biến Chí Phèo thành
         một tên lưu manh, một tên tay sai đắc lực, chuyên đánh thuê,
         chém mướn, dằn mặt đối thủ và sau đó là đe dọa
         toàn bộ dân làng Vũ Đại.
  Chí
         Phèo tưởng bở, vênh vênh, tự đắc: "Anh hùng làng
         này cóc có thằng nào bằng ta!"
  Giống hịt như CS Bắc Hàn và CS Bắc Việt đã làm
         ‘mọi', đánh Mỹ cho Trung Quốc và Liên Xô vào thế kỷ
         trước vậy!
  Thế giới đều
         biết tỏng cái trò láu cá nầy của CS Trung Quốc, nên Thượng
         nghị sĩ tiểu bang Arizona, thuộc đảng Cộng Hòa, là John McCain tuyên
         bố là: "Chỉ có Trung Quốc là nước duy nhứt có
         thể kiểm soát được Kim Jong-un, thằng nhóc béo phì, ú
         nu ú nần và điên rồ đang cai trị nước Bắc Hàn!"
          Tuy nhiên các nhà hài hước Mỹ
         lại cười he he, chọc quê Chánh quyền Mỹ bằng cách đùa
         rằng: "Trung Quốc cảnh cáo Bắc Hàn: Đừng bắn bất
         cứ hỏa tiễn nào vào đất Mỹ! Vì nước Mỹ đang
         nợ Trung Quốc tới 16 nghìn tỷ đô la... Đợi họ trả cho xong
         rồi thì các đồng chí Bắc Hàn muốn làm gì thì
         làm!"
  Rồi một nhà hài
         hước khác chọc quê các vị dân cử của Quốc hội Mỹ
         bằng cách đùa rằng:
  "Theo
         tiểu sử của Kim Jong-un, hắn ta bị cho là luôn luôn dóc láo,
         ghiền rượu và gái gú tưng bừng; nếu ở Mỹ thì Kim
         jong-un có thể là nghị sĩ hay dân biểu của Quốc hội Hoa Kỳ."
           
  Kim Jong-un,
         phiên âm Hán Việt: Kim Chính Ân, (người Việt mình lại
         âu yếm gọi là Chú Ủn vì chú hơi ủn ỉn, mập như
         heo vậy) sinh ngày 8, tháng 1, năm 1984, năm nay 33 tuổi!
  Là cháu nội của người sáng lập ra nước
         Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên Kim Il-sung (Kim Nhựt Thành)
         và là con trai của Kim Jong-il (Kim Chính Nhựt), là người kế vị,
         làm lãnh tụ kính yêu (Dear Respected Leader!) của đất nước Bắc
         Hàn.
  Dẫu không đi lính ngày
         nào tự nhiên mang hia đội mão lên, làm Nguyên soái Cộng
         hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, Chủ tịch Quân ủy Trung
         ương một cái rột hè.
  Vì
         Bắc Hàn thực chất chỉ là tàn dư của một chế độ
         phong kiến độc tài, cha truyền con nối. Nhưng vì vua cha, dâm tặc
         nên có nhiều giòng con; đám cận thần chia phe đứa muốn
         ủng hộ đứa nầy đứa muốn ủng hộ đứa kia.
  Kết quả đương nhiên là cuộc thanh trừng
         đẫm máu ắt xảy ra trên bước đường tranh giành để
         nắm trọn quyền lực cho phe phái.
   
          Nạn nhân đầu tiên là Jang Song-thaek,
         67 tuổi, chồng của cô ruột, một cố vấn cấp cao, bị lôi cổ
         ra khỏi chỗ ngồi trong một buổi họp khoáng đại của Ban chấp
         hành Trung ương đảng Công nhân Triều Tiên đang trực tiếp
         truyền hình.
  Jang bị lột trần cho
         bầy chó đói xé xác ngay lập tức! Kể cả trẻ con trong
         gia đình Jang Song-thaek, tức là có bà con gần xa với Kim Jong-un, cũng
         chịu cùng chung số phận bi thảm như tội phải tru di tam tộc vậy!
           
  Rồi
         anh cùng cha khác mẹ với Kim Jong-un là Kim Jong-nam đang lưu vong tại Macau,
         Trung Quốc với vợ con cũng bị giết chết bằng độc chất tại
         phi trường Kuala Lumpur của Mã Lai. Vợ con Kim Jong-nam phải làm đơn
         xin tha mạng!
  Các nhà hài hước
         của Mỹ châm biếm rằng: "Trong năm, sáu tuần lễ trở
         lại đây, không thấy xuất hiện trước công chúng, có
         lẽ Kim Jong-un đang bận rộn hành quyết gia đình mình!"
           
  Ngoài
         ra hơn 100 viên chức cao cấp Bắc Hàn đã bị Kim Jong-un ra lịnh
         hành quyết rất man rợ để hù dọa những kẻ nào có
         manh tâm tạo phản.
  Chỉ lên ngôi
         cách đây 5 năm nhưng Kim Jong-un đã nhanh chóng tìm ra được
         những bí quyết trở thành một nhà độc tài thông minh quỷ
         quyệt nhứt hành tinh!
  Mỗi lần Kim
         Jong-un đi kinh lý, là đám tướng lãnh già nua, ngực đeo
         đầy huy chương như nút khoén, cầm sổ ghi ghi chép chép lời
         dạy của lãnh tụ nhóc con vĩ đại. Còn nhân dân thì
         buộc vỗ tay hoan hô nồng nhiệt rầm trời Kim Jung-un.
  Cai trị đất nước Bắc Hàn là Kim Jong-un đang
         cỡi trên lưng một con cọp đói. Tuột xuống là bị xé
         xác nên cứ ráng mà ngồi lì, ngồi miết cho tới khi đám
         cận thần nghĩ rằng lật đổ Kim Jong-un sẽ an toàn hơn là trung
         thành; thì lúc đó
         số phận của Kim Jong-un mới "full stop"!
   
  Bắc Hàn dân số 25 triệu,
         bằng phân nửa Nam Hàn. Nền kinh tế chỉ huy theo chủ nghĩa Stalin. Dân
         đang lần mòn chết đói nhưng xe tăng của Bắc Hàn tốt
         nhứt thế giới. Có cả một hạm đội tàu ngầm như các
         nước lớn nhứt trên thế giới.
  Quân
         đội Bắc Hàn tới 1.3 triệu binh sĩ. Tối ngày cứ ăn, mặt
         đăm đăm, đằng đằng sát khí đi diễn hành rầm
         rập, chẳng đánh đấm gì mà ngốn tới 1/3 ngân sách
         quốc gia.
  Dù bị thế giới cấm
         vận; nhưng chẳng nhằm nhò gì khi còn có Chú Ba Tàu Tập
         Cận Bình chống lưng.
  Trung Cộng
         mua sỉ tới 76% hàng xuất cảng nên dân Bắc Hàn còn ngáp
         ngáp chớ chưa có chết!
  Ngoài
         ra, bọn cầm quyền ở Bình Nhưỡng còn kiếm tiền bằng mọi
         cách: Từ xuất khẩu kỹ thuật hạt nhân cho Iran, Pakistan đến buôn
         bán ma túy, in tiền giả và làm cả thuốc cường dương
         Viagra giả.
   
  Năm 2003, Lực lượng Đặc nhiệm Úc đã từ
         trực thăng đổ bộ xuống tàu chở hàng Pongsu của Bắc Hàn,
         nhưng mang cờ Tuvalu, trên vùng biển ở NSW đã phát hiện tới
         150kg heroin trên tàu toan tuồn vào nước Úc.
  Tuy Kim Jong-un hung hăng như vậy nhưng thế giới vẫn còn
         xem thường tay đầu gấu nầy là con nít! Ham vui ăn chưa no lo chưa
         tới nên đề nghị tiếu lâm rằng:
  "Tôi cảm thấy như toàn bộ việc rắc rối nầy
         có thể được giải quyết một cách dễ dàng và đơn
         giản bằng cách gửi tặng Kim Jong-un một vé đi xem Disneyland!"
          "Hôm qua, Bắc Hàn đã phóng
         một hỏa tiễn tầm xa nhằm mục đích đe dọa nhân dân toàn
         thế giới. Tuy nhiên, rời giàn phóng chưa tới 1 phút là hỏa
         tiễn phát nổ làm lãnh đạo Bắc Hàn nổi điên lên!
          Kim Jong-un về nhà, đá con chó của
         mình một cái rồi ra lệnh làm thịt cầy bảy món để
         dùng bữa tối!"
  (Dân Triều
         Tiên nổi tiếng toàn thế giới là rất khoái ăn thịt chó!)
           
  "Cả
         hai nước Nhựt Bổn và Nam Hàn đều bất ngờ trước việc
         thử bom nguyên tử của CHDCND Triều Tiên thành công, nhưng chắc
         chắn đứa ngạc nhiên nhứt lại chính là Bắc Hàn."
          "Bắc Hàn đang đe dọa Hoa Kỳ với
         cuộc chiến tranh toàn diện. Bạn có thể thấy họ đang đẩy
         mạnh việc này, và họ đã trưng ra cho thế giới thấy thêm
         10 bức ảnh Kim Jong-un đang nhìn qua ống nhòm."
   
  Nhưng tới ngày
         thứ Sáu, 28 tháng Bảy, Bắc Hàn đã phóng thử thành công
         một hỏa tiễn liên lục địa có thể mang đầu đạn
         hạt nhân bay đến tận lãnh hải của Nhật Bổn và nhiều
         thành phố ở Úc, Canada và Hoa Kỳ.
  Giờ thì thế giới mới đâm ra lo ngại: sợ chú Ủn
         khùng khùng làm ẩu.
  Nhưng người
         đáng lo nhứt phải là Tập Cận Bình, vì Bắc Kinh ở gần
         hơn.
  Giờ nói thì nó nghe! Mai
         kia mốt nọ, nó trở chứng không nghe, nó quay qua cắn Chú Ba trước
         cũng như Chí Phèo mần thịt Bá Kiến vậy.
  Chơi với lửa coi chừng có ngày phỏng tay nhe chú
         Ba!
   
  Hù dọa, cuối cùng cũng làm thiên hạ rét thằng nhỏ
         nhưng có võ, Kim Jong-un mặt mày phởn phơ vui hết biết, ăn mừng
         nhậu nhẹt tưng bừng.
  Nhưng tiền
         đâu để Kim Jong-un chơi bời trác táng như vậy?
  Thì Tình báo phương Tây cho biết Kim Jong-un,
         có khoảng 5 tỷ USD. Mỗi năm, ăn chơi xỉu xỉu tốn có 600 triệu
         đô la thôi!
  "Kim Jong-un ở đâu?" Đó
         là một câu hỏi khó trả lời bởi vì Kim Jong-un có tới
         17 cung điện lộng lẫy nằm rải rác khắp Bắc Hàn, và thậm
         chí cả một hòn đảo dành riêng cho cá nhân mình.
          Tổng thống Mỹ có ‘Air Force One' thì
         Kim Jong-un cũng có ‘Air Force Un'
  Tổng
         thống Mỹ có xe bọc thép thì Kim Jong-un, vì sợ bị ám sát,
         cũng có Benz S600 bọc thép, giá 1,7 triệu đô la Mỹ.
   
  Sách giáo
         khoa của Bắc Hàn ca tụng Kim Jong-un là một đứa trẻ khôn ngoan,
         đã biết cách lái xe ở tuổi lên ba?! Ha ha!
  Đệ nhứt phu nhân nước Mỹ, Melania Trump, sành điệu
         với phong cách Pháp khi công du thì Đệ nhứt Phu nhân Bắc Hàn,
         Ri Sol-jun, cũng không kém cạnh, bằng cách chơi cái túi xách
         Christian Dior giá 1.457 đô la Mỹ, gần bằng thu nhập trung bình của
         người dân Bắc Hàn một năm là: 1.800 đô la Mỹ.
           
  Còn
         về khoảng ăn nhậu thì Kim Jong-un cũng chắc chẳng chịu thua ai.
          Hỏng có cái vụ ăn cơm trắng với
         kim chi để màu mè như các lãnh tụ độc tài CS khác
         mà chú Ủn rất khoái ăn đồ ngoại!
  Thịt heo ngon nhứt hạng từ Đan Mạch, trứng cá muối
         từ Iran, dưa hấu và thịt bò Kobe, từ Nhật Bản.
  Uống rượu ngoại! Whiskey và cognac, như Hennessy,
         2.145 đô la Mỹ một chai. Thuốc lá Yves Saint Laurent của Pháp, giá
         44 đô la Mỹ...
  Đúng là một
         tay ‘play boy' (ăn cắp và ăn cướp tiền của dân để chơi
         bời) thứ thiệt!
   
  Ăn chơi, xài tiền như rác như vậy trong
         khi nhân dân Bắc Hàn đói khổ.
  Mùa hè năm nay vì hạn hán có thể Bắc Hàn phải
         hứng chịu một nạn đói giống như nạn đói thập niên 1990 đã làm chết
         tới khoảng ba triệu rưỡi người.
  Hèn chi người dân gặp Kim Jong-un là nắm lấy tay áo khóc
         ròng!
   
  Nên có chuyện rằng: Kim Jong-un trên đường đi du hí
         về thì thấy hai vợ chồng người Bắc Hàn đang lúi húi
         bên đường, bèn cho dừng xe lại hỏi: "Hai đồng chí
         nhân dân đang làm gì vậy?"
 "Thưa đồng chí
         lãnh tụ Kim Jong-un! Vợ chồng chúng tôi đang ‘lặt cỏ' về
         luộc ăn đấy ạ!" "À vầy thì lên xe của ta đi!"
          "Dà còn đám con tôi 5 đứa
         ở nhà nữa!" "Ờ ta sẽ cho cận vệ chở hết chúng lại
         biệt điện của ta! Cỏ trong sân đã cao lút đầu người.
         Các đồng chí nhân dân cứ thoải mái ‘bứt cỏ' nhe!"
           
  đoàn xuân thu
  melbourne
           
 
      
      Hữu thù bất báo... phi quân
         tử!
   
  Nhớ năm 72, sau khi học làm lính một khóa dài 9
         tháng, ở Trường Bộ Binh Thủ Ðức, mấy thằng bạn lính
         của tui lên đường ra mặt trận thì tui lại được biệt
         phái về trường cũ để dạy học.
  Chánh phủ mình hồi xưa quan niệm rất đúng đắn
         rằng: Dẫu đất nước vẫn đang còn chìm trong chiến tranh ác
         liệt thì cái học, cái tương lai của dân tộc nầy, bằng
         cách nầy cách nọ, phải được đặt lên ưu tiên ở
         hàng đầu!
  Nên thay vì cầm
         súng, cái đám giáo chức, dứt cháo, trong đó có tui
         được chánh phủ gởi về trường cầm phấn...
  Cầm cái sự vụ lịnh của Thiếu tá Nguyễn
         Văn Xin, Chủ sự Phòng Ðộng viên của Bộ Giáo dục, nằm
         trên đường Lê Thánh Tôn, thủ đô Sài Gòn về nhận
         nhiệm sở ở Cần Thơ.
  Có lẽ
         9 tháng quân trường chưa đủ lâu để làm tui bay đi mùi
         sữa ‘Babilac', nên ông gác dan chận lại khi tui mới dợm bước
         qua cổng trường:
  "Ê! Thằng
         kia! Chuông reo vào học đã lâu, giờ mới vác cái bản mặt
         tới. Chuyên đi học trễ không hà... mà còn hổng chịu mang
         hiệu đoàn nữa hè."
  Cha
         chả! Ông làm gác dan trường mà muốn nhảy lên làm thầy
         Giám thị một cách ngang xương hè?
  Tui bèn từ tốn cắt nghĩa: "Tui đi học là hồi
         xưa kìa. Còn giờ tui đi dạy chú ơi!"
  "Ủa! Thầy là giáo sư mới đổi về hả?
         Tui đâu có biết... Cứ tưởng học trò họ vè không hè!
         Thôi cho tui xin lỗi nghe!"
   
          ***
  Hồi
         xưa làm Hiệu trưởng trường công lập cấp tỉnh là oai
         lắm. Phụ huynh gọi là ông Ðốc không hè. Cỡ mới ra trường
         như tui được ông Giám học tiếp đã là hân hạnh
         lắm rồi, đâu dám đòi hỏi gì hơn.
  Nhưng chuyện đó với tui không quan trọng bằng cái
         chuyện điền tên vào bảng lương để cuối tháng lãnh
         lương. Vì có tiền mới có thực... Mà có thực mới
         vực được đạo của Thánh hiền phải không nào?
          Ông Giám học xếp thời dụng biểu
         cho tui dạy lớp Ðệ tứ, nhưng tui cứ nằn nì là: "Thưa
         thầy cho tui dạy lớp Ðệ thất đi!"
  Ông Giám học có vẻ không bằng lòng khi thấy tay thầy
         giáo lơ mơ và lơ ngơ mới ra trường nầy không kính nể
         cấp chỉ huy đúng mực, không tuân theo lịnh phân công, còn
         càm ràm xin xỏ lôi thôi nầy nọ nên dấm dẳn tra vấn tui
         là:
  "Tôi xếp thầy dạy
         lớp Ðệ tứ là ưu ái cho thầy có nhiều cơ hội dạy
         thêm để kiếm tiền mà cưới vợ... Nhưng tại sao thầy cứ
         nhứt quyết đòi dạy lớp Ðệ thất vậy hả?"
          Tui bèn kiên nhẫn và từ tốn trả
         lời cho ông Giám học rõ là: "Chẳng qua hồi xưa tui học
         lớp Ðệ thất tới hai năm nên có rất nhiều kinh nghiệm."
          ***
  Ngày
         đầu tiên nhận lớp, chưa kịp đặt đít ngồi xuống
         bàn Giáo sư, thì lấp ló ngoài cửa lớp có một phụ
         huynh dắt một thằng nhóc con xin phép được vào lớp. Tui bước
         ra chào đón thì: "Úy! Trời đất ơi! Người xưa
         của tui đây mà!"
  Em cũng
         vừa ngạc nhiên đến sững sờ, vừa bỡ ngỡ che ngang vành nón
         lá, nói: "Nếu Thầy có nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ
         dẫu không cùng nhau nên duyên mới lỗi cũng tại em, xin Thầy dạy
         cho cháu nên người! Ðừng có thù dai, thù vặt mà khẻ
         tay hay bắt nó quỳ gối tội nghiệp."
  Gọi em là người xưa! Chẳng qua hồi còn đi học,
         thằng anh ruột của em cũng là bạn tui, học hành siêng năng giỏi
         dắn ngồi chính giữa. Tui và một thằng nữa ngồi hai bên.
          Cả hai đứa tui đều làm biếng học
         bài nên lúc nào thầy cô cho bài làm trong lớp là phải
         nhờ bạn hiền giúp đỡ bằng cách cho cọp dê.
  Bù lại tụi tui sẽ hùn tiền đãi nó
         uống cà phê sữa đá ở quán Năm Dưỡng gần trường.
          Có lần mang điểm bài thi về cho Tía
         tui ký tên rồi nộp lại theo yêu cầu của Giáo sư, Tía tui
         có vẻ hổng có hài lòng, nên cật vấn tui rằng:
 
         "Sao điểm bài thi lục cá nguyệt
         của con thấp vậy?"
  "Thưa
         Tía! Tại khiếm diện ạ!"
  "Sao
         ngay ngày thi mà con lại khiếm diện, trốn học?"
  "Dạ đâu có! Tại thằng bạn ngồi
         kế bên con nó nghỉ!"
  ***
          Một hôm đến nhà tìm nó để
         rủ đi uống cà phê Năm Dưỡng thì người mở cổng
         cho tui vào là em gái của nó. Dịp may hiếm có nên tui cười
         he he mở miệng làm quen là: "Xin lỗi, Chủ Nhật vừa rồi
         hình như anh thấy em đi Sở Thú chơi phải không?" "Phải.
         Anh ở chuồng nào vậy?"
  Câu
         trả lời thiệt làm tan nát lòng tui.
  Mười năm sau, gặp lại, chắc em thấy tui được làm tới
         chức giáo sư ‘quèn', em tiếc hùi hụi con chim ngày xưa, em ngu
         không bắt để bây giờ hồn em phải chìm trong phương trời
         viễn mộng! Cho đáng đời em! He he!
  Rồi
         vài tháng sau, con em mang vào lớp cái thư phụ huynh mời tui đi ăn
         đám giỗ ông nội của nó!
  Cái
         gì cái, được mời ăn là tui không bao giờ từ chối.
         Ðôi khi còn đến sớm sủa để khỏi phải ăn xà bần
         nữa kìa.
  Ðón tui trịnh trọng
         trước cửa nhà là thằng chồng của em. "Úy trời
         đất ơi! Thằng chồng của em lại là thằng bạn học chí
         cốt của tui ngồi chung bàn năm cũ đây mà!"
  Thì ra trong lúc tui tấn công em trực diện thì
         nó lại tiêu lòn, nước chảy đá mòn nhờ nhà nó
         giàu tiền giàu bạc, giàu vô thiên lủng, nên nó đem tiền
         ra mua chuộc tình em để biến tui thành một kẻ tình thua!
          ***
  Vô
         bàn nhậu, làm sương sương vài ly là tui quên mất tiêu
         mối hận lòng năm cũ! Tui bồi hồi nhớ lại kỷ niệm xưa
         ở Sài Gòn, lang thang chợ đời, sau nhiều năm gặp lại ngoài
         đường, có lần tui hỏi nó:
  "Ðậu Tú tài hai rồi mày tính đi thi vô trường
         nào vậy?"
  "Tao hả? Thi vô
         Ðại học Y  khoa, làm bác sĩ!"
  "Ủa! Tao nhớ lúc trước mày tính thi vô Ðại
         học Kiến trúc mà?"
  "Tại
         lúc trước ba tao còn làm bên xây dựng!"
  "Còn sau đó?" "Ổng làm chủ trại
         hòm!"
  "Nhưng ba tao cũng mất
         rồi! Tao là con một nên hưởng toàn bộ gia tài. Ăn cả đời
         còn chưa hết nhưng con vợ tao cứ khăng khăng đòi mở "phéc-mơ-tuya"
         để bán.
  Ờ, tao nghĩ vợ
         tao, như mầy biết, vừa đẹp và có duyên ăn nói như nó
         mà mở "phéc-mơ- tuya" thì chắc chắn 100% đắt khách
         rồi, nên tui cũng tính chiều theo ý nó! Mầy thấy sao?"
          "Ý mầy nói là vợ mầy muốn
         cái ‘pharmacy' phải không? Chớ mở ‘phec mơ tua' ra thì bán cái
         gì hè?"
  ***
  Vài năm sau, mất miền Nam, VC đánh tư sản mại
         bản, nghe nói vợ chồng nó cũng lâm vào cảnh đói khổ
         như tui.
  Vì gốc sĩ quan biệt phái,
         nên tui bị VC đuổi không cho dạy nữa, từ Cần Thơ tui trở về
         Sài Gòn cũng như vợ chồng nó từ vùng kinh tế mới trốn
         về vậy.
  Một hôm, khoảng năm 
         78, 79 gì đó tình cờ gặp lại nó ngồi quán cóc uống
         cà phê trên lề đường Lý Thái Tổ, nó nói: "Sao
         tao thấy mầy suốt ngày mặc áo bỏ vô quần, giắt viết trong
         túi cầm sổ đi tà tà hoài vậy?" "À tao kiếm sống
         bằng ngòi bút!"
  Thằng bạn
         tui gục gặc đầu, thán phục: "Sao làm nhà văn hay nhà
         báo?" "Ðâu có! Tao đi ghi số đề!"
  Sau đó nghe đồn gia đình nó đã thuyền
         ra cửa biển!  o O o
  Trong Luận Ngữ
         của Khổng Tử có câu: "Hữu bằng tự viễn phương lai bất
         diệc lạc hồ" (Khách từ phương xa tới mà không vui sao được!)
          15 năm sau nữa, đó là tâm trạng
         của tui sau một cuộc vượt biển đầy hiểm nguy lại may mắn gặp
         người năm cũ.
  Một chiều, rinh
         theo chai rượu đỏ, vợ chồng tui đến ghé thăm vợ chồng
         nó ở Footscray, Melbourne.
  Ðứa cháu
         nội của tụi nó ra mở cửa xong, nó gọi vọng vô: "Bà
         nội ơi! Có ai gọi ông nội bằng thằng đến kiếm kìa!"
          Và người xưa của tui, vợ của thằng
         bạn tui, ra mở cửa, thấy em yêu của tui trước, bèn cất giọng
         khàn khàn: "Nè! Cháu muốn hỏi thăm nhà ai?"
          Tui bèn nói: "Bà xã của anh
         đó! Ở Việt Nam mới qua định cư được hai năm!"
          "Sắc đẹp dẫu chẳng bằng ai. Chỉ
         thua người mẫu với chân dài" về nâng khăn, móc
         túi...
  Phải em xưa đừng hỏi
         tui ở chuồng nào? Thì đôi ta đã chung một chuồng, cùng
         tóc bạc như nhau, sau bao năm vầy duyên can lệ!
  Quá đã! Không có cuộc trả thù nào ngọt
         ngào cho cái đắng cay ngày cũ bị em hỏi anh ở chuồng nào
         cho bằng cái lúc nầy đây!
  Ðúng
         là ‘hữu thù bất báo...phi quân tử' diễn Nôm là có
         thù mà không trả thì "sẽ không lớn nổi thành người"!
          
Bảo Huân
   
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
           
 
      
      BẤT CHIẾN TỰ NHIÊN THÀNH!
 
Hổm
         rày, Kim Jong-un của Bắc Hàn và Donald Trump của Hoa Kỳ khẩu chiến
         (còn gọi là đấu võ mồm) với nhau một cách ác liệt.
         Đe dọa lẫn nhau: "Chịu chơi chơi tới cùng!"
  Nên tin tức về cuộc khủng hoảng hỏa tiễn có
         khả năng mang đầu đạn hạt nhân của Bắc Hàn tràn lan
         trên báo chí!
  Kim Jong-un hù là
         giữa tháng 8 nầy sẽ hoàn thành kế hoạch phóng 4 quả hỏa
         tiễn tầm trung vượt qua không phận ba tỉnh của Nhật Bản, đáp
         xuống vùng biển cách Guam khoảng 30 - 40 km trong thời gian 17 phút 14 giây.
          Kế hoạch thôi! Hỏng biết lúc nào
         phóng hết trơn á! Cho Mỹ phập phồng chơi hè!
  Nhưng không phải bắn hỏa tiển vào đất đảo,
         mà là vùng biển gần đảo; giống như thằng du côn mất
         dạy vác đá ném xuống ao bèo trước cửa nhà mình
         vậy mà!
  Vậy mà Tổng thống
         Donald Trump nhẩy đong đỏng lên: Guam mà có mệnh hệ nào là
         chú em mầy sẽ biến mất khỏi bản đồ thế giới.
           
  Nghe thấy
         ghê quá hà! Làm bà con mình phải tìm hiểu Guam ở đâu
         vậy cà? Xưa giờ hỏng nghe nói há?
  Thì tầm chương trích cú thấy: nhà hàng hải
         Bồ Đào Nha, Ferdinand Magellan phụng lệnh vua Tây Ban Nha, dong thuyền vòng
         quanh thế giới đã phát hiện ra đảo Guam năm 1521, mà thổ
         dân ở đó đã sống từ 6000 năm trước; nhưng Tây Ban
         Nha vẫn ngang nhiên tuyên bố chủ quyền năm 1565.
  Rồi Tây Ban Nha và Hoa Kỳ đánh nhau cuối thế kỷ
         19. Tây Ban Nha thua phải nhượng đứt Philippines và Guam cho Hoa Kỳ năm
         1898.
  Từ đấy, Hoa Kỳ dùng đảo
         Guam làm trạm tiếp tế cho tàu chiến khi vượt đại dương
         sang Philippines vì đường đi từ mẫu quốc qua xa quá, lính vừa
         mệt vừa không có chỗ xả "xu páp"; đêm mơ thấy
         nàng tiên cá, nó nhẩy xuống ôm... thì thậm chí nguy!
          Thế chiến thứ hai bùng nổ, quân phiệt
         Nhật chiếm đóng Guam từ ngày 8 tháng Chạp năm 1941 cho tới ngày
         21 tháng Bảy năm 1944, suốt 31 tháng trời.
  Dân Guam bị quân Nhật hành hạ, đàn ông thì bắt
         lao dịch, giết hại khoảng 1000 người. Phụ nữ thì phục vụ
         sinh lý cho lính Nhật. Tội ác chiến tranh nầy làm nhiều gia đình
         người Guam ly tán.
  Nên ngày 21,
         tháng Bảy hàng năm, là Liberation Day (Ngày Giải phóng), một trong
         những ngày lễ lạc lớn nhứt của đảo Guam!
  Hiện nay, Guam, lãnh thổ hải ngoại của Mỹ, là
         hải đảo nằm ở miền tây Thái Bình Dương, diện tích
         là 544 km², chỉ rộng bằng thành phố Chicago, cách Hawaii hơn 5.000
         km về phía tây, cách Philippines và Nhật Bản hơn 2.000 km về phía
         đông và về phía nam.
  Trong khi
         chỉ cách thủ đô Bình Nhưỡng của Bắc Hàn khoảng 3.410
         km, khoảng 4 giờ bay, nghĩa
         là Guam là lãnh thổ thuộc Mỹ lại xa nhất, gần 12.000 km, cách
         thành phố New York tới 19 tiếng bay. Nhưng lại gần với Bắc Hàn
         nhất!
  Chính vì vậy Guam mới bị
         Bắc Hàn hù... cho ăn hỏa tiễn có gắn đầu đạn hạt
         nhân.
  ***
  Guam cũng không xa lạ với hàng trăm ngàn người Việt Nam
         tỵ nạn CS.
  Tháng Tư, năm 1975, sau
         khi Sài Gòn lọt vào tay quân CS Bắc Việt thì Hoa Kỳ bằng đường
         hàng không và hàng hải đã di tản 111.919 người Việt tỵ
         nạn CS tới Guam trước khi bà con mình được đi định cư
         ở Hoa Kỳ.
  Guam cũng là nơi con tàu
         Việt Nam Thương Tín cập bến vào tháng Chín năm 1975 sau khi thoát
         khỏi Việt Nam từ tháng Tư.
  Ngày
         16 tháng Mười, chính con tàu này đã trở về Việt Nam,
         chở theo 1.546 người Việt. Sau đó họ bị VC bắt đưa đi
         cải tạo hết ráo. Bà con còn kẹt lại, tiếc hùi hụi. Chạy
         được rồi sao lại quay đầu về chi cho nó nhốt vậy hè?!
           
  Ngày
         nay, đảo Guam có khoảng 200 người Mỹ gốc Việt làm ăn sinh
         sống, trong đó có hai bác sĩ. Có người từ California hay từ
         những tiểu bang khác qua Guam mở quán Karaoke hay hộp đêm để phục
         vụ du khách.
  Có tới bảy, tám
         tiệm ăn do người Việt Nam làm chủ, tiệm nào cũng có phở
         nhưng dân địa phương khoái hẩu xực hủ tiếu, nấu theo
         kiểu miền Nam, mà họ gọi là "combination soup".
  Kinh tế của Guam chính yếu dựa vào du khách từ
         Nhật Bản, Đại Hàn và Đài Loan vì chỉ cần khoảng
         4 giờ bay là du khách nườm nượp xuống sân bay quốc tế Antonio
         B.Won Pat. Khách sạn từ bình dân đến loại xịn đều đầy
         nhóc khách.
  Du khách đến Guam
         để tắm vì bãi biển đẹp, cát trắng dài mút mắt,
         khí hậu nhiệt đới ấm, tắm đã lắm nha!
  Để mua sắm tại nhiều trung tâm thương mại trên
         đảo Guam mở cửa suốt ngày đêm 24/7, bán thời trang cao cấp
         cho du khách với giá thấp hơn 20% so với quê nhà. Tốn tiền đi
         chơi, mua về bán gỡ vốn chớ!
   
          Guam còn là một đầu não chiến
         lược quan trọng của quân đội Mỹ ở Tây Thái Bình Dương,
         là một hàng không mẫu hạm không bao giờ bị chìm.
          Guam có nhiều căn cứ quân sự quan trọng
         chiến 1/4 diện tích đảo, nơi hơn 6.000 binh sĩ Mỹ trú đóng.
          Từ căn cứ không quân Andersen ở Guam,
         mỗi lần Bắc Hàn thử hỏa tiễn tầm gần, tầm xa là Mỹ
         cho oanh tạc cơ chiến lược B-1B, B-2 và B-52 bay qua vùng trời Bắc Hàn
         để thị uy. Mà đâu thấy Bắc Hàn dám làm gì?
          Từ căn cứ hải quân đóng tại
         Guam, Mỹ gởi tàu ngầm nguyên tử, với hàng chục hỏa tiễn
         Tomahawk, tầm bắn 3.100 km, đến tập trận với Nam Hàn và Nhật
         Bản hàng năm.
  Hành động nầy
         làm Kim Jong-un phát ghét và đàn anh Trung Cộng phát tức!
          Bắc Hàn chọn Guam là mục tiêu hàng
         đầu để tấn công bằng Hwasong-12, hỏa tiễn đạn đạo
         chiến lược tầm trung. Vì bắn tới đất Mỹ xa quá, Bắc
         Hàn chưa làm được.
  Tình
         báo Mỹ nói rằng Bắc Hàn đã thu nhỏ đầu đạn
         hạt nhân, gắn lên hỏa tiễn đạn đạo làm dân Guam hơi
         bị... rét.
  Một chú pha cà phê
         "latte", óc tiếu lâm, dùng bột chocolate vẽ hình cột nấm
         bom nguyên tử lên lớp sữa của ly cà phê để hù du khách!
          Chúa đảo, Thống đốc Eddie Calvo, cho biết
         Bình Nhưỡng từng đe dọa tấn công đảo Guam năm 2013. Nên
         chính phủ Mỹ đã lắp đặt hệ thống phòng thủ THAAD
         trên đảo để dàn chào đề phòng trường hợp hệ
         thống THAAD ở Nam Hàn bắn hụt! Thủ kỹ, tới hai lớp, nên bà
         con đừng có lo!
  Rồi hỏa tiễn
         của Bắc Hàn dở ẹt, chỉ có 0,00001% cơ hội đánh trúng
         Guam.
  Tuy nhiên tiên hạ thủ vi cường: "Nếu
         Bắc Hàn buộc Mỹ phải tiến hành đáp trả hạt nhân
         toàn diện, chỉ vài phút sau đợt tấn công đầu tiên
         của Bình Nhưỡng vào Seoul, Nhật Bản, những đồng minh của
         Mỹ, chớ không cần tới Guam thì Bắc Hàn sẽ thành bình
         địa, bị hoàn toàn xóa sổ trong vòng 15 phút!"
          Thế nên nhân viên thuế quan tại phi trường
         quốc tế của Guam bông đùa: "Chào mừng quý khách
         đến Vùng đất số không."
  (Ground Zero là vùng đất không còn gì sau khi bị dội bom
         nguyên tử).
  Dân đảo Guam cũng
         tỉnh bơ. Đứa lớn đi câu cá mỗi ngày thì vẫn đi
         câu. Đứa nhỏ vọc cát trên bãi biển thì vẫn vọc!
          Dân Guam cho rằng: Tổng thống Trump đang phóng
         đại mọi việc, đóng vai hiệp sĩ trừ gian để dụ khị
         con nít! Vì những vụ đe dọa kiểu này đã xảy ra nhiều
         lần rồi. Rung cây nhát khỉ! Khỉ không sợ thì làm gì
         nhau?
  Nhân loại nầy do Thượng đế
         quyết định, chuyện gì xảy ra thì sẽ xảy ra thôi. Chớ không
         phải Kim Jong-un hay Donald Trump.
  "Chúng
         tôi chỉ muốn hòa bình, muốn cuộc sống trên hòn đảo
         này tiếp tục diễn ra nhẹ nhàng như nó vốn có".
          Chín người mười ý, cũng có
         một em sợ quá: "Người ta bảo dân cứ bình tĩnh đi
         nào vì Guam đã được phòng thủ rất tốt. Nhưng thực
         tế là biết đâu bữa nay còn đó ngày mai mất rồi!
         Hu hu!"
  Du khách thì cóc ngán
         Kim Jong-un: Chàng và nàng đi hưởng tuần trăng mật ở Guam nói "Nếu
         hai đứa tui chỉ có 10 phút để chạy trốn cuộc tấn công,
         tụi tui sẽ dành 10 phút đó xuống quán uống vài ly vĩnh
         biệt với mọi người".
   
          Dân Mỹ cười hì hì cho rằng Kim
         Jong-un chém gió: "Hoa Kỳ vừa lên kế hoạch tấn công
         vào nhu liệu điều khiển hỏa tiễn của Bắc Hàn và kết
         quả là hai cái computer bị ngưng chạy!"
  Bắc Hàn lên kế hoạch bắn 4 hỏa tiễn tầm xa vào
         vùng biển gần đảo Guam. Nên nhớ gần chớ không có vào
         đảo Guam. Cái nầy cũng giống như thằng anh nói với em mình: "Tao
         đâu có đụng vô mầy. Nên mầy không được méc
         má! Tao đâu có dọng vô bản mặt của mầy! Sao mầy lại
         khóc bù lu bù loa thế kia?"
  Mấy
         nhà hài hước Mỹ chê Trump nhát, chọc quê là: "Căng
         thẳng với Bắc Hàn tiếp tục leo thang; Trump đang rất lo lắng bởi
         vì ông ấy đang đội một cái nón an toàn trên đó
         có in hàng chữ: "Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại!"
           
  Còn
         ý tui là chiến tranh Mỹ và Bắc Hàn rất khó xảy ra trừ
         trường họp Kim Jong-un muốn tự sát.
  Nhưng tự sát làm sao được khi Kim Jong-un muốn gì được
         nấy. Muốn nhậu là có sẵn rượu vài ngàn đô một
         chai. Muốn ăn sơn hào hải vị đều có cả. Muốn chơi biết
         bao nhiêu là em đẹp Bắc Hàn.
  Ngu
         sao mà chết! Nên cái chắc là hù cho vui, cho tên mình lên
         báo kẻo thiên hạ quên Kim Jong-un!
  Tui
         cho rằng Tập Cận Bình gởi cho Kim Jong-un một cuốn thiên thư dặn
         phải làm như vầy; như vầy. Nhưng lại đưa lộn cuốn Tây
         Du Ký của Ngô Thừa Ân. Làm Kim Jong-un tưởng mình là Tề
         Thiên đại thánh, bứt một cọng lông ra hô biến thành con
         khỉ... để làm trò khỉ!
   
          Nhưng để chắc ăn, sợ Kim Jong-un nổi
         cơn làm sảng, tui xin hiến kế cho Tổng thống Mỹ Donald Trump giải quyết
         một cách êm thắm cuộc khủng hoảng hỏa tiễn liên lục địa
         có mang đầu đạn hạt nhân của Bắc Hàn là gọi điện,
         đích thân mời Kim Jong-un tới Disneyland ở số 1313 Disneyland Dr, Anaheim, CA 92802,
         USA chơi miễn phí. Tay nầy còn con nít nên ham vui lắm!
  Sau đó đãi quốc yến tại Tòa Bạch
         Ốc vì lãnh tụ tối cao Bắc Hàn rất khoái ăn nhậu. Hỏng
         thấy y mập ú như con heo đó sao?
  Xong
         xuôi, tiễn Kim Jong-un ra tận chân cầu thang máy bay, nhớ ôm hun thắm
         thiết nhe!
  Bảo đảm là về tới
         Bình Nhưởng, chỉ tối đa một tuần, là Kim Jong-un sẽ ngã
         lăn ra chết vì bị Trung Cộng hạ độc vì cái tội vong tình
         bỏ Chú Ba mà đi hú hí với Chú Sam.
  Chiêu thức nầy gọi theo kiểu ông Đạo Dừa, kỹ
         sư hóa học Nguyễn Thành Nam, trụ trì ở cồn Phụng nằm giữa
         Mỹ Tho và Bến Tre năm xưa là bất chiến tự nhiên thành.
           
  đoàn xuân thu
  melbourne
           
      
       
Cứ bửa tới!
   
  Học thêm một ngoại ngữ ngoài tiếng
         Mẹ đẻ là một điều không dễ dàng là vì nó
         khó... (Nói huề vốn!)
  Chuyện rằng:
         Con chuột mẹ dẫn hai chuột con đi dạo. Bỗng một con mèo đánh
         hơi được mùi chuột, liền nhón cẳng núp sau cánh cửa
         chuẩn bị vồ ba mẹ con nhà chuột, tha về về đánh chén tối
         nay.
  Trong lúc thập phần nguy cấp, thập
         tử nhứt sanh, chuột mẹ vội kéo hai chuột con nấp vào phía nên
         nầy cánh cửa, sủa rõ to: "Gâu, gâu! gâu! Gừ! gừ! gừ!
         Gâu!"
  Mèo ta tưởng là chó,
         nên vội vàng tam thập lục kế dĩ đào vi thượng, lên
         đường bôn tẩu .
  "Đó
         các con thấy chưa? Biết được ngoại ngữ thật là có
         lợi vô cùng vì đôi khi nó cứu được mạng sống
         của mình!"
  Chính vì vậy
         khi thế giới toàn cầu đã trở thành một cái làng, việc
         giao tiếp bằng một ngôn ngữ khác tiếng Mẹ đẻ vô cùng
         cần thiết... thực! Nhứt là đi cưới vợ.
  Mấy thằng chuẩn rể Tây, tức da trắng nói chung,
         lỡ phải lòng với con gái Việt Nam là phải rán mà học
         tiếng Việt, (dẫu đâu có dễ), để lấy điểm với Bố
         Mẹ nhà em...
  Bố Mẹ ngoài một
         mớ đô bộn bộn bù của còn phải có một chàng rể
         Tây dẫu mắt xanh mũi lỏ, nhưng biết húp nước mắm, và
         phun ra tiếng Việt... để hãnh diện với xóm làng...
  Nàng là sinh viên đi Mỹ học, sau khi tốt
         nghiệp không muốn về nước mà muốn ở lại cái nước
         tư bản bóc lột nầy nên quăng chài tứ tung mới bắt được
         một thằng Mỹ lù khù, dễ dụ.
  Em sẽ dắt chàng về Hà Nội ra mắt bố mẹ và bà
         con nội ngoại để chứng tỏ rằng em chẳng lấy làm chơi mà
         làm thiệt. Nhưng anh lại đực mặt ra đó, một câu tiếng
         Việt chào hỏi cũng bù trất thì thiên hạ sẽ cho rằng anh
         ỷ là dân đế quốc Mỹ đem cái thẻ xanh ra nhử nhử trước
         mặt mà gạt gẫm tiết trinh em!
  
Nàng dạy chàng ngôi thứ nhứt, tiếng
         Anh là "I", thì tiếng Việt không "ai" gì ráo mà phải
         tùy người đối diện để mình xưng cho thích hợp: là
         con, là cháu, là anh, là tôi.. v.v...
  Lúc nói chuyện với nàng, chàng xưng là anh và âu
         yếm gọi em. Nhưng với ông bà, cha mẹ là khác! "Nhớ
         chưa con bò! Cha! Khó dữ vậy hè!"
  Về tới Hà Nội, gặp bố em, chàng cung kính, gật đầu
         chào "Anh muốn cưới con Bố. Bố có đồng ý không?"
          Rồi quay sang bà già vợ tương lai khen
         ngợi vài câu xã giao là: "Giò Mẹ căng lắm!" Quay
         sang con em vợ thì: "Em đẹp, sexy lắm!"
  Con vợ tương lai nghe vậy, bèn rầy: "Anh ngốc
         như con bò!"
  Vốn có chút
         đỉnh rượu, (chớ bình thường là không bao giờ dám),
         chàng rể Tây sửa lưng vợ, để cho nhạc phụ và nhạc
         mẫu biết là tiếng Việt mình cũng giỏi hỏng thua ai
  "Con bò không có ngốc! Em phải nói là:
         Anh ngốc như con ""donkey"", con lừa, mới đúng!"
          Trưởng tộc và cả nhà bên đàng
         gái thán phục, ồ lên cười vui vẻ.
  Xong ông Bí thư xã ủy đến ăn chực để chia
         vui, đứng dậy giới thiệu cùng chú rể Tây của làng ta,
         chỉ tay vào vợ đang đứng kế bên trịnh trọng nói: "Đây
         là nhà tôi!"
  Thằng rể
         Tây buộc miệng hỏi: "Rồi cái cửa ra vào, nó ở
         đâu?"
  Thiệt là cái đồ
         đế quốc Mỹ mà! Toàn là dân cà chớn không hè!
          Đó là Mỹ học tiếng Việt; còn
         Việt học tiếng Mỹ thì sao?
  Mấy
         bữa nay, bên Little Saigon, bà con mình rôm rả bàn về cái vụ
         nói tiếng Mỹ giả cầy, ba rọi, nửa nạc nửa mỡ mà không
         chịu giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt trong Cộng đồng
         người Việt...ở nước ngoài...Nghe vui quá chừng vui đi!
          Đa số ông bà, chắc bằng cấp đầy
         mình mẩy, xúm lại xài xể, xì nẹt bà con mình nói
         tiếng Việt mà cứ chêm vô tiếng Mỹ, theo giọng đọc của
         tự điển Lê Bá Kông, Ziên Hồng, trường dạy Anh văn từ
         hồi năm nẩm ở Sài Gòn!
  Ối
         tưởng cái gì? Chớ cái vụ sính nói tiếng Tây, tiếng
         U hòa đồng với tiếng Việt của dân mình có gần cả
         thế kỷ trước lận mà.
  
Tuồng cải lương Tô Ánh Nguyệt của
         soạn giả Trần Hữu Trang kể về chuyện tình giữa Nguyệt và
         Minh trắc trở rồi tan vỡ trong cái biến loạn của xã hội Việt
         Nam chuyển từ chế độ phong kiến qua chế độ thuộc địa,
         sự xung đột giữ cũ và mới!
  Ông
         Cả, (ba của Nguyệt) thì thủ cựu bài tân: "Nhân bất học
         bất tri lý. Học giả như hòa như đạo. Bất học giả như
         cảo như thảo (Người không học không biết lẽ phải. Học
         như lúa nếp lúa mùa. Không học như cỏ dại cỏ khô
         ích gì?)
  Còn bên ông chủ
         tiệm bazar Phát Đạt (ba của Minh) thì ""đã cựu nghinh tân":
         bonjour, oui, non, pardon, merci! C"est par bien? tá lả.
  Xách đít ra về, chủ tiệm bazar Phát Đạt còn ""Adieu""
         (tạm biệt) (A dơ). Ông Cả đáp lại: "Ai dơ" thì biết?
         He he!
  Ông soạn giả Tư Trang đã
         mượn nhân vật Tân, em của Nguyệt, để phê phán ông chủ
         hiệu bazar Phát Đạt rằng: "Tây phải ra Tây! Việt Nam phải
         ra Việt Nam! Đừng mở miệng lai căng pha trộn nửa nạc nửa mỡ
         nghe không lọt lỗ tai!"
  Chuyện
         đó xưa rồi! Còn bây giờ là thế kỷ 21, mình ở nước
         của người ta mà chỉ nên nói toàn bằng tiếng Việt, thì
         là tui sẽ dốt toàn tập tiếng Anh thì làm sao kiếm ra việc
         làm? Làm cu li, chớ đâu phải là diễn giả trường đại
         học đâu mà cần tiếng Anh lưu loát?
  Mấy thằng Úc nó thường khuyến khích tui, chớ nó
         không hề dám chê bai, dạy đời như ông Tư Trang đâu! Nó
         nói: một người biết hai thứ tiếng là ‘bilingual'; còn người
         chỉ biết một thứ tiếng là thằng Úc!
  
Thì việc gì mà sợ quê chớ? Muốn
         giỏi tiếng Anh là phải thực hành, không có cách nào khác.
         Từ dở mới tới giỏi, biết chữ nào chơi chữ đó, từ
         ít mới có nhiều, dựa vào kinh nghiệm chiến trường chớ
         không phải trong sách giáo khoa, toàn là phi hiện thực...tế!
          Đây là bài học thực tế nè: "Cô
         ơi, tôi muốn khám bệnh! Vậy bác "phiu ao" (fill out) cái "phom"
         (form) này dùm con nha bác!"" "OK Salem!"
  "Thằng chả nói tui suốt ngày chỉ lo "sốp
         binh" (shopping), hỏng có "khe" (care) gì cho chồng con, cho nhà cửa!
          "Nô mó nì" (no money) mà sốp
         binh (shopping) cái gì?Ai đi chợ "khút" (cook) cho cha con ông "ít"
         (eat)?
  Khôn hồn đừng làm
         tui"ghét mát" (get mad) là tui "mu" ra (move) thì đừng có
         mà chạy theo khóc lóc năn nỉ kêu tui "mu" vô..." Đồ
         sì tu pit! ((stupid)"
  (Ôi tui khoái
         cái chữ mu (move) ra, mu (move) vô nầy quá Trời! Mà nỡ lòng nào
         bắt em phải nói thuần tiếng Việt, không cho chen chữ "move " nào
         vô hết trơn thì làm sao mà đã chớ?)
  Mạnh vì gạo bạo vì tiền, thương vợ thương
         con; cái tình thương bao la đó đã làm tui không sợ mất
         mặt (ủa tui có mặt đâu mà sợ mất?)
  Không sợ các bức thức giả chê tui là đồ
         vọng ngoại cộng với "kém thông minh pẹc- ma- năng (permanent) (thường
         trực).
  Mười năm, hai chục năm
         nữa cái đám tụi tui sẽ đem cái "xi líp" (slip), "xú
         chiêng" (soutien-gorge), tiếng Tây ; "no star where" (không sao đâu), no
         medicine (không thuốc hút), master run (thầy chạy) tiếng Mỹ... đi luôn
         về bên kia thế giới.
  Cái tụi
         tui để lại là đám con cháu nói tiếng Mỹ như Hoàng
         gia Anh dù da nó vẫn vàng khè.
  Do
         đó cứ chê tui là tiếng Anh... ăn đong của Phước Lộc
         Thọ mà hay khoe. "Ai đông khe!" (I don"t care). He he!
  ***
  
Tóm lại sĩ diện hảo mà làm gì?
         Ai chê tiếng Anh tui giả cầy, ba rọi thì kệ họ chớ. Tui chỉ cần
         biết chút đỉnh tiếng Anh đủ xài, không cần trúng giọng
         gì ráo, sao cho "boss" Úc hiểu, cho tui cái "job" để tui
         đi làm kiếm tiền về cống nạp cho con vợ, để trả tiền
         nhà, tiền bill, tiền con cái ăn học nữa là tui... OK rồi!
          Chớ chờ tui nói tiếng Anh giỏi cỡ Donald
         Trump hãy nói (chắc tới Tết Congo)... thì vợ tui ai nuôi, con tui ai lo,
         tiền nhà tui ai trả?
 Thử hỏi chê tui rậm rề thì mấy cái
         chữ tiếng Mỹ nầy quý ông, quý bà có xài không vậy?
          Như đi ăn buffet, ăn hamburger, hot dog, pizza! Rồi
         OK, Cheers, Website, Cell, Ticket, IPhone, IPad, Computer... xe SUV, xe RV, xe Van...
  Kêu tui nói bằng tiếng Việt thì nó ra làm sao hả?
         Chỉ cho tui nói với nhe bồ!
  Chẳng
         qua, tiện là xài, tiếng Anh, tiếng Việt gì cũng được tất!
         Hoặc pha với nhau cũng được vì tui là một con người tha hương,
         đành đa văn hóa một phần mà phần khác tui học theo ông
         bà mình hồi xưa đấy thôi!
  Có
         cái chuyện như vầy: Có anh bồi kia muốn báo động với ông
         chủ Pháp có một con cọp ngoài vườn, nhưng anh ta không biết
         con cọp tiếng Pháp là gì!
  Không
         đi đường thẳng được, thì đi đường vòng, cốt
         cho ông chủ hiểu cái nguy hiểm cận kề, để hai người vọt
         cho lẹ!
  "Lui non buffle, lui pas boeuf, lui "tí
         ti" jaune, lui "tí ti" noir, lui "gầm" lui "gừ", lui beaucoup
         méchant, lui mangé monsieur , lui mangé moi!"
  "Lúy nông buýp, lúy pa bớp, lúy tí ti dôn, lúy tí
         ti noa, lúy gầm lúy gừ, lúy bố-cu mê-xăng, luý măng giê
         mông-xừ, lúy măng giê cả moa!"
  (Chẳng phải trâu chẳng phải bò, nó một tí vàng, nó
         một tí đen, nó gầm nó gừ, nó dữ lắm, nó xực ông,
         nó xực cả tui luôn).
  Do đó,
         tui rất hoan nghinh bà con mình ở bên Mỹ, bên Canada, bên Úc nầy
         đây nên nói tiếng Anh khi có dịp. Dù nói chỉ để
         khoe, để nổ thôi... cũng được mà!
  Vì một con người có đầu óc rộng mở, luôn
         luôn muốn du nhập cái mới! (Chớ không cực đoan thủ cựu,
         cứ bám riết vào cái cũ, không thèm học thêm cái mới
         vì sợ thiên hạ chê là nhà quê, dốt hay nói chữ) là
         tiến bộ rồi hè!
  "Nhật tân,
         nhật nhật tân, hựu nhật tân" mà!
  Vậy là không cần chờ đến giỏi tiếng Anh mới nói,
         cứ bửa tới, bửa tưới hột sen đi bà con!
  Ngay cả lúc cự nự em yêu, tui chơi tiếng Anh ba rọi
         không hè. Vì em không hiểu, nên tui an toàn trên xa lộ, còn
         xả được cơn tức... giận trong tình nghĩa vợ với chồng.
          Nhưng đau đớn thay những ngày hoa mộng
         đó qua mau; khi đám cháu nội của tui lớn lên đi nhà trẻ,
         mẫu giáo rồi vào lớp "prep".
  
Về nhà tụi nó líu lo tiếng Anh và
         con vợ tui chạy lăng xăng chạy xuống bếp lo cho tụi nhóc từng miếng
         ăn, thức uống...
  Mới đầu thì
         tụi nó ra dấu, đút ngón tay trỏ vô mồm... là đòi
         bú tí sữa....Riết rồi em yêu học và hiểu tiếng Anh cũng
         kha khá!
  Vậy mà tui cứ ngây thơ
         không biết. Cứ theo cái mửng cũ, xài xể em bằng tiếng Anh ba
         rọi của tui như "you sì -tu- pịt" chẳng hạn!
  Ai ngờ em trừng trừng nhìn tui với đôi mắt hình
         viên đạn. "What? How dare you?"
  "Chết Tía tui rồi bà con ơi!" Vậy mà tui cứ tưởng
         em yêu ù ù cạc cạc như hồi xưa chớ!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
____________________________________________________________________________________________________ 
            
 
      
       
CHIM VÀ BƯỚM! 
 
Bảo Huân.
   
  Câu
         chuyện đùa của Úc thường có phảng phất mùi phân
         biệt chủng tộc, kỳ thị về văn hóa nên bà con mình có
         định kiến cho rằng Úc trắng kỳ thị Úc đen.
  Nhưng Úc đen cũng bị dân da vàng mũi
         tẹt, mắt hí, nhứt là mấy chú thiếm ba Tàu kỳ thị cũng
         không thua gì bị Úc trắng.
  Mới
         năm rồi nè! Một công ty Trung quốc đã đưa ra lời xin lỗi
         về một đoạn quảng cáo bột giặt.
  Trong đoạn quảng cáo đó, một á xẩm ném một
         chú da đen, đen như cột nhà cháy, tóc quăn tít hè, quần
         áo dính đầy sơn vào máy giặt.
  Máy quay ro ro rồi ‘xì tốp', tay da đen này chui ra, sạch
         sẽ tinh tươm, màu da vàng nhạt y như một chú Ba ở Bắc Kinh
         vậy. Bột giặt tốt hết biết!
  Sợ
         các nước khác chê là giờ đã khá giàu mà Tàu
         lại kém văn minh, nên cũng có bà con Ba Tàu khác cự nự,
         đòi tẩy chay cái hãng bột giặt lếu láo này.
  Sợ sập tiệm, chú Ba chủ hãng phải đành
         xin lỗi là: "Từ rày về sau ngộ không dám quảng cáo
         ngu như vậy nữa!"
  Mấy ngàn
         năm nay Trung Hoa cứ tự xưng mình là thiên triều, nằm ngay chóc
         chính giữa, còn các nước chung quanh đều là man di  mọi
         rợ hết ráo hè.
  Cái máu
         kỳ thị, coi thường dân tộc khác hình như lậm cũng hơi
         lâu và hơi sâu rồi đó!
  Trong
         gia đình thì trọng nam khinh nữ: Nhất nam viết hữu thập nữ viết
         vô.
  Hồi Mao Trạch Ðông cấm đẻ
         nhiều, chỉ cho một đứa. Thì chú Ba và ngay cả thiếm Ba đều
         muốn có con trai để nối dõi tông đường, cúng giỗ hàng
         năm, hồn mới có cái mà ăn, chớ ở địa ngục a tỳ
         bị quỷ sứ bỏ đói dài dài hè!
  Hậu quả là ngày nay, chim nhiều bướm ít thì
         đại loạn trong và ngoài nước để giành gái thì chiến
         tranh tất yếu sẽ xảy ra, đe dọa đến cái tồn vong của chế
         độ CS Tàu cho mà coi.
  Mà khi nói
         chuyện chim và bướm, tui xin kể bà con nghe câu chuyện này nè:
          Tại phòng mạch của một bác sĩ
         tâm lý nổi tiếng, có ba bà mẹ dắt theo ba đứa con ngồi
         chờ.
  "Chào bác sĩ! Ðây
         là con gái tôi tên Hồng."
  Bác
         sĩ tâm lý: "Ồ! nếu tôi đoán không lầm thì
         bà là một con người tình tứ. Yêu màu hồng, thích bông
         hồng, thích mân mê bông hồng cho đã,  rồi đem ép vào
         trang giấy!
  "Ôi! "Ðúng
         là bác sĩ tâm lý mà! Quả có vậy!"
  Người mẹ thứ nhì: "Thưa bác
         sĩ, và đây là con gái tôi, tên Phượng!"
 
         "Ồ! Nếu tôi đoán không lầm
         thì bà đây chắc hẳn bà yêu hoa phượng lắm. Khi còn
         là tuổi học trò trong trắng, chắc chắn bà đã mân mê
         hoa phượng cho đã rồi đem ép vào trang giấy!
  "Ôi! Ðúng là bác sĩ tâm lý mà!
         Quả có vậy!"
  Tới phiên
         người đàn bà thứ ba sắp được tiếp chuyện cùng
         bác sĩ tâm lý, bỗng bà hớt hải đứng dậy và nói
         cùng đứa con trai của bà: "Thôi! Ði, đi về....Cu, mau lên
         Cu, mình đi về!"
  Bài học
         rút ra từ câu chuyện này là anh nào hân hạnh được
         Má đặt tên Cu thì đừng có buồn duyên tủi phận, khóc
         hu hu sao cái tên của mình ‘đen' quá?
  Nó ngang hàng với tên Hồng, tên Phượng là tên
         các loài hoa vương giả đó nha!
  Tuy vậy cũng đừng có quá tự cao tự đại, ỷ mình
         là nam nhi chi chí, là đấng trượng phu đường đường
         một đống, coi thường bọn nữ nhi tay yếu chân mềm, không có
         ‘con' đó chỉ có cái (họng) là rộng, vì hở cái
         là khóc hè!
  Em giận quá về
         nhà khóc hu hu méc má! Không biết Má em nói cái gì mà
         hôm sau vào lớp em trả đũa rằng: "Anh có ‘con' mà
         em không có, còn em có ‘cái' mà anh lại không có. Em đã
         có ‘cái' thì em muốn có mấy ‘con' cũng được hết
         á!"
   
  ***
  Thưa tiếng Pháp là
         một ngôn ngữ kỳ quái vì nó bị cái giới tính ám
         ảnh, phải giống cái (féminin) hoặc giống đực (masculin).
          Vật vô tri vô giác như cái bàn,
         cái ghế mà cũng đem đực cái vô đây chi hỡi ‘Mông
         xừ Victor Hugo'?
  Việt Nam mình xui cái
         là thuộc địa của thằng Tây tới cả trăm năm nên dù
         muốn ít nhiều cũng phải chịu ảnh hưởng nền văn hóa
         của nó, chớ chạy đi đâu cho khỏi?
  Nghe nói: Tây nó sợ vợ, nó ‘'galant'' lắm, tức là
         nịnh đầm lắm. Hỏi không sợ thì việc gì phải nịnh
         chớ? Ngay cả mấy ông Cử nhà mình hồi trào Tây cũng nịnh
         nữa là.
  Thế nên nhà thơ Trần
         Tế Xương mới có hai câu thơ đối nhau chan chát là: "Trên
         ghế, bà đầm ngoi đít vịt, Dưới sân, ông Cử ngẩng
         đầu rồng"
  Tui tâm đắc,
         thán phục nhà thơ sát đất khi đối ‘'ngoi đít vịt''
         và ‘'ngẩng đầu rồng'' với nhau. He he!
  Kết luận: Tây là một dân tộc đầy mâu thuẫn.
         Vừa sợ đàn bà, mà vừa phân biệt giới tính.
          Thì cũng như xã hội Việt Nam mình
         hồi tui còn mặc quần thủng đáy vậy thôi!
  Chắc do mình chịu ảnh hưởng xấu từ hai nền
         văn hóa phong kiến và thực dân nó trộn lẫn với nhau. Chịu
         ảnh hưởng của Tàu là nam nữ thọ thọ bất thân. (Chơi
         vậy thì làm sao có con nít hè?)
  Rồi cổng tam quan của đình chùa, miếu mạo nào cũng chia
         làm hai rạch ròi bên Thiện nam bên Tín nữ.
  Ði ăn giỗ quảy, đám tiệc gì đó là
         phải ngồi riêng. Bàn thượng hạng là dành cho mấy ông.
         Còn bàn gần bếp dành cho mấy bà, để tiện việc chạy
         lên chạy xuống tiếp đồ nhậu cho chàng đang cầm ly, ngồi nói
         dóc.
  Xa quê, tưởng rằng cái
         hủ tục trong nam khinh nữ đó đã bị bỏ lại quê nhà
         rồi chớ. Qua đây tui tắm gội bằng xà bông Dove để gội
         sạch cái văn hóa trọng nam khinh nữ. Giờ là sạch bong rồi.
          Tui với em yêu là: "Em ơi em à!"
         Cần là năn nỉ gãy lưỡi chớ đâu có ngang tàng hống
         hách như xưa: ‘'Lợi đây cho tui biểu chút coi!''
          Nhưng những sắc tộc di dân khác, nhứt
         là từ Phi Châu tới, hình như không chịu đổi.
  Dân Phi Châu theo Hồi giáo ở đây đi
         đám cưới là riêng lẻ hết. Ðàn bà là đàn
         bà, đàn ông là đàn ông. Chỗ đàn bà ngồi nhiều
         chuyện là không có đàn ông, chỗ đàn ông ngồi lo
         chuyện trên trời dưới đất là không có đàn bà.
          Ðàn ông thuộc về đẳng cấp cao
         hơn, cho dù lùn hơn con vợ mình cả tấc chăng đi nữa!
          Chuyện rằng: Bay đi Afghanistan để nghiên
         cứu về văn hóa của đất nước đang chiến tranh ly loạn
         này, một nữ phóng viên phương Tây kinh ngạc khi thấy đàn
         bà ra đường bao giờ cũng phải đi sau đức ông chồng của
         mình 10 bước chân.
  Hỏi lý
         do tại sao thì hướng dẫn viên trả lời: Phụ nữ đi sau đàn
         ông vì giai tầng trong xã hội vợ phải thấp hơn chồng.
          Cô phóng viên chiến trường về,
         viết bài phê phán dữ dội sự bất bình đẳng về giới
         tính nam nữ ở Afghanistan. Bài viết được trang trọng đi trên
         trang nhứt và gây tiếng vang toàn thế giới nên em rất lấy làm
         khoái chí.
  Một năm sau, em quay trở
         lại đất nước đầy bạo lực này để làm phóng
         sự thì ngạc nhiên thay khi thấy người vợ giờ ra đường
         lại đi trước đức ông chồng của mình tới 10 bước.
          Nhưng không phải do bài báo phê phán
         của em mà xã hội Afghanistan thay đổi đâu mà vội mừng.
          Phụ nữ  Afghanistan giờ đi trước đàn
         ông? Tại sao ư? Tại vì đàn ông sợ trúng mìn bẫy!
           
  ***
          Thưa bà con huyền thoại cho rằng: Từ
         cát bụi, Thượng Ðế nắn ra một người đàn ông đặt
         tên là Adam! Cu ky một mình trong vườn Ðịa đàng, không có
         ai bầu bạn, để cãi lộn cho vui."Ðời tui cô đơn, thân
         tui... quá cô đơn."
  Thượng
         đế nghe vậy cũng tỏ lòng thương cảm: Muốn là chiều.
         Nên thừa lúc Adam ngủ say, Thượng Ðế bèn lấy xương sườn
         của Adam và tạo ra một người nữ, đặt tên là Eva, đưa
         đến bầu bạn với Adam.
  Adam khoái
         quá xá, dõng dạc tuyên bố là: "Xương của Eva là
         xương của tui, thịt của Eva là thịt của tui. Cả thân xác
         đó đều từ tui mà ra... nên tui sẽ làm cha!" Ha ha!
          Ðây chỉ là một truyền thuyết thôi
         nhưng mấy ông anh mình hay vịn vào cái này để mà ăn
         hiếp vợ nhà. Bậy bạ quá! Tui là hổng có cái vụ đó
         rồi vì tui không dám. Em yêu ăn hiếp tui thì có.
  Lời khuyên của tui dành cho ông anh nào ủng
         hộ cái bất bình đẳng về giới tính, chỗ của đàn
         bà là trong bếp, thì phải luôn luôn dòm chừng phía sau lưng
         của mình. Vì trong bếp còn có chứa mấy con dao. Dao phay, dao chặt
         thịt... Cái nào cũng bén ngót hè...
  Thôi xếp bướm trên chim đi cho nó phẻ nhe mấy anh!
           
  đoàn xuân thu - 
  melbourne
           
 
      
       
TRỞ VỀ TỪ CÕI CHẾT! 
 
Theo tác giả người Mỹ, Guenter Lewy,
         chỉ trong vòng 9 năm, từ 1965 tới 1974, thì cuộc chiến tranh xâm lược
         của CS Bắc Việt vào Miền Nam Việt Nam đã làm: 
  Quân đội VNCH và Ðồng minh chết: 282,000. 
          CS Bắc Việt và VC chết: 444,000. 
  Thường dân Bắc và Nam Việt Nam chết: 627,000.
         
  Tổng cộng: 1,353,000.
   
  Ngoài những người
         bị thiệt mạng, còn nhà cửa, tài sản của lương dân
         vô tội bị phá hủy và hội chứng sau chiến tranh làm vô
         số quân nhân và thường dân còn chịu nhiều đau khổ
         cho tới tận ngày hôm nay.
   
          ***
  Một
         trong những người tưởng đã chết nhưng cuối cùng may mắn
         được trở về là: Binh nhứt Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ:
         Ronald L. Ridgeway.
  Là con của một công
         nhân đường sắt Southern Pacific, Ridgeway xuất thân từ một vùng
         ngoại ô thuộc tầng lớp lao động tại Houston, Texas, USA.  
          Ông thôi học và gia nhập Thủy quân
         Lục chiến bởi vì muốn trốn chạy cái bi kịch của một gia
         đình tan vỡ vì cha mẹ ông ly dị.
  17 tuổi khi đăng lính Thủy quân Lục chiến vào năm 1967;
         18 tuổi bị bắt cầm tù; 19 tuổi bị làm đám tang và 23
         tuổi được phóng thích ra khỏi nhà tù Hỏa Lò Hà
         Nội, sau Hiệp định Paris năm 1973.
  Mới
         đầu tại quê nhà Texas, trường cũ của ông: loan báo trên
         loa phóng thanh là ông bị mất tích khi chiến đấu (missing in action).
          Nhưng thân mẫu của ông nhận được
         thư của cấp chỉ huy ông cho biết rằng vẫn còn một chút
         hy vọng! Tuy nhiên vào tháng Tám, bà nhận được một thư
         chia buồn từ Lực lượng Thủy quân Lục chiến là ông đã
         tử trận.
   
  Trong lúc đồng đội và gia đình thương tiếc
         người chiến sĩ đã bỏ mình thì Ronald L. Ridgeway đang bị
         quân CS Bắc Việt cầm tù một cách khắc nghiệt trong suốt 5 năm
         trời.
  Ronald L. Ridgeway thường bị biệt
         giam, bị cô lập, bị hành hạ về tinh thần cũng như thể xác
         bởi địch quân, cho dù đối với ông, vốn đã là
         một tù binh, thì cuộc chiến tranh đã chấm dứt...
   
  ***
 
         Gần 50 năm sau khi bị cho rằng mình đã
         tử trận, Ridgeway, giờ đã 68 tuổi, đang ngồi suy tư ở nhà,
         hồi tưởng lại cuộc chiến tranhViệt Nam.
   
  Có từ 20 đến 40
         ngàn quân CS Bắc Việt bao vây khoảng 6 ngàn Thủy Quân Lục Chiến
         ở căn cứ Khe Sanh! Chúng pháo kích cấp tập và có súng
         phòng không làm hạn chế các cuộc không yểm, nên các
         cuộc tuần tra ngoài căn cứ để tìm kiếm vị trí đóng
         quân của địch là cực kỳ nguy hiểm.
   
  Vào buổi sáng đầy
         sương mù, ngày 25, tháng Hai, năm 1968, trung đội tuần tra do Thiếu
         úy Donald Jacques, 20 tuổi, chỉ huy lọt vào cuộc phục kích của địch
         quân.
  Binh nhứt Ronald L. Ridgeway trong nhóm
         4 người dẫn đầu trung đội, đang lục soát một giao thông
         hào hình chữ chi trống rỗng.
  "Thình
         lình quân địch ném lựu đạn xuống. Chúng tôi cũng ném
         trả lại vài quả lựu đạn ! Ðột nhiên chúng tôi nhận
         ra tiếng súng của Thủy Quân Lục Chiến phía sau ngừng bặt.
          Khi nhóng lên nhìn quanh quất, chúng
         tôi thấy lính CS Bắc Việt từ những bụi cây thấp tiến về
         phía họ. Tôi đoán chắc chúng cho rằng các người lính
         đó đã chết hết. Chúng tôi phải làm gì bây giờ?
         Chúng tôi phải rút lui."
  Charles
         G. Geller rút trước, theo sau Ronald L. Ridgeway chạy ngược về trảng cỏ
         nơi họ xuất phát. Khi chạy đến bờ rìa, họ gặp Willie J.
         Ruff, 20, quê Columbia, tiểu bang South Carolina, đang nằm vật ngửa ra vì bị
         trúng đạn vào tay. Geller quỳ xuống cạnh Ruff, một viên đạn
         trúng vào mặt Geller, gây một vết thương kinh hoàng. Khi Geller đang
         trong trạng thái bấn loạn vì bị thương nặng cố quỳ lên
         thì địch quân ném một quả lựu đạn và giết chết
         anh ấy.
  Ruff  khẩn cầu Ridgeway đừng
         bỏ anh lại. Ridgeway nói: "Không! Tao không bỏ mầy lại đâu!" Ðêm
         đó Ruff chết!
  Rồi Ridgeway bị một
         viên đạn xuyên qua bả vai."Chúng tôi nằm trên trảng trống.
         Tất cả điều có thể làm là nằm đó và giả chết."
          Ridgeway vừa tỉnh vừa mê. "Chúng
         đã bắn trúng tôi và bỏ mặc cho chết, rồi tiếp tục
         xung phong tràn qua xác của tôi!"  Trời sụp tối, pháo binh
         từ căn cứ Khe Sanh cày nát khu vực nầy.
  Ridgeway sực tỉnh vào sáng hôm sau, khi ai đó kéo cổ
         tay mình. Mới đầu ông nghĩ là đồng đội Thủy Quân
         Lục Chiến nhưng sau lại là một tên lính Bắc Việt, mặt non
         choẹt, đang cố rứt cái đồng hồ ra khỏi cổ tay của ông.
          Cuộc hành quân cứu viện để thu
         hồi xác tử sĩ đã không xảy ra vì cấp chỉ huy sợ sẽ
         bị chịu thêm nhiều thương vong. Thế nên các tử sĩ phải
         nằm ngoài đó ròng rã suốt 6 tuần.
   
  Cuối cùng, vào
         ngày mùng 6, tháng Tư, năm 1968, Thủy Quân Lục Chiến mới có
         thể trở lại chiến địa. Chỉ còn lại xương cốt của
         những người đã chết, giày trận và thẻ bài...
          Tất cả được mang về nhà xác
         dã chiến tại căn cứ Khe Sanh nhưng nhận dạng chính xác chỉ
         được 9 người trong 26 người được liệt kê mất tích.
          Những phần di thể không thể nhận dạng,
         được liệm chung trong hai chiếc quan tài, chôn dưới hai ngôi mộ
         tập thể.
  Vào ngày mùng 10, tháng
         Chín, 1968, đám tang theo lễ nghi quân cách rất trang trọng được
         cử hành tại nhà quàn Jefferson Barracks, Nghĩa trang Quốc gia St Louis, thân
         mẫu của  Ronald L. Ridgeway đến dự và mang về một lá quốc
         kỳ nước Mỹ được gấp lại.
  ***
  Xa bên ấy, mùa mưa Bắc
         Việt Nam đang đến và Ronald L. Ridgeway đang là tù binh chiến tranh
         đã được 7 tháng.
  Tàn
         trận đánh, chúng băng bó và cáng ông xuyên rừng bên
         Lào rồi trở vào Bắc Việt Nam. Trải qua nhiều trại tù trong
         rừng, bị nhốt trong chuồng cọp bằng gỗ làm vết thương trở
         nặng hơn.
   
  Ông mặc bộ đồ tù binh chiến tranh, POW, màu hồng
         và xám, mang dép râu!
  (Tất cả
         những thứ đó ông mang theo về làm kỷ niệm khi được
         phóng thích)
  Ông bị chấy rận,
         bị sốt rét rừng, bị kiết lỵ hành hạ. Hậu quả là
         sụt mất gần 50 pounds.
   
  Một điều tra viên được ông đặt
         cho cái biệt danh là ‘phô mai' (cheese). Vì hắn trông giống một
         miếng phô mai bự chảng. Mặt hắn như một con chuột chù, tánh
         tình lại cực kỳ hung ác.
  Hắn
         nói tiếng Anh và ngồi trên một cái ghế cao khi hỏi cung, và
         khi hắn ra dấu bằng cách gật đầu, tên lính dưới quyền
         dùng gậy tre đánh đập, tra khảo tù nhân đang bị trói
         nằm dưới sàn nhà.
  Dẫu bị
         tra tấn tàn bạo như vậy nhưng ông không bao giờ cộng tác
         với kẻ thù, ông nói dối với bọn điều tra và khai ra những
         tin tức quân sự không có thật!
  Những
         cai tù quân CS Bắc Việt cho rằng ông là một kẻ cứng đầu
         ngoan cố, và tất cả bọn Thủy Quân Lục Chiến Mỹ là đồ
         súc vật!
  Ông nói: "Bạn
         phải tính từng ngày một. Trong đầu, phải ráng nghĩ rằng
         mình sẽ sống sót. Phải tin rằng chúng sẽ không đánh bại
         được mình, tin rằng cuối cùng thì mình sẽ chiến thắng!"
          Ông  ngồi cô độc trong xà lim không
         cửa sổ, cạnh một chiếc giường gỗ! Không có ai để chuyện
         vãn, cố giữ vững tinh thần bằng cách tưởng tượng rằng
         mình đang ở một nơi nào khác, một ngày nào đó trong
         tương lai ông sẽ mua được một chiếc xe ‘pick up' để chở
         vợ và con đi câu cá.
   
          Tháng Giêng, năm 1973, đang bị nhốt trong
         nhà tù Hỏa Lò ở Hà Nội, mà tù binh Mỹ gọi châm
         biếm là ‘Hanoi Hilton' (Khách sạn Hilton Hanoi), thì những kẻ giam cầm
         ông loan báo rằng: Các tù nhân chiến tranh sẽ được phóng
         thích theo thỏa thuận hòa bình trước khi Hoa Kỳ rút khỏi Việt
         Nam.
   
  Khi danh sách tù binh Mỹ được công bố, tên Ronald L. Ridgeway
         nằm trong số đó. Ở Houston, mẹ ông đập cửa nhà hàng
         xóm, reo mừng: "Ronnie's alive!" (Ronnie còn sống!)
  Nhiều tháng sau khi trở về,  Ronald L. Ridgeway tới
         doanh trại Jefferson Barracks, Nghĩa trang Quốc gia St. Louis để nhìn tận mắt
         tấm bia mộ của chính mình. "Ambushed Patrol Died in Vietnam Feb. 25, 1968." (Toán
         tuần tiễu bị phục kích, đã chết tại Việt Nam  ngày
         25-2-1968).
   
  ***
  Năm nay, 2017, khi Hoa Kỳ đang
         đánh dấu nửa thế kỷ kể từ cao điểm chiến tranh Việt
         Nam ác liệt nhứt vào năm 1967-1968 thì chiến công của một thanh
         niên dũng cảm trong chiến đấu, bền gan trong ngục tù, dù bị
         hành hạ tra tấn một cách dã man, vẫn sống sót để trở
         về từ cõi chết lại xuất hiện trên truyền thông Mỹ. 
          Dẫu cuộc chiến Việt Nam (theo cách gọi
         của người Mỹ) vẫn còn chia rẽ người Mỹ một cách sâu
         sắc, nhưng họ cũng có cùng một điểm chung là: "Chúng
         ta, những người may mắn còn sống sót sau cuộc chiến, không bao
         giờ được phép quên lãng những người đã nằm xuống!"
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
   
 
      
      DÂN PETRUS KÝ!
 
Ðầu đường Ðại lộ Cộng
         Hòa có cái bùng binh nơi đường Phạm Viết Chánh, Hồng
         Thập Tự, Lý Thái Tổ, Hùng Vương, Nguyễn Hoàng và Ðại
         lộ Cộng Hòa gặp nhau. Ra khỏi bùng binh, chạy trên Ðại lộ
         Cộng Hòa thì trường Trung học Petrus Ký nằm ở đầu đường
         phía bên tay phải. Ðối diện bên kia cổng trường Petrus Ký
         là thành Ô-ma (Camp des Mares), là Bộ Tư lệnh Cảnh sát Quốc
         gia Việt Nam Cộng Hòa. 
  Vì địa
         thế đặc biệt như vậy nên các biến cố chánh trị lớn,
         nhỏ thời đó trường Petrus Ký dù muốn dù không cũng
         bị liên can.
  Mà người thọ
         nạn tới 2 lần lại chính là nhà bác học Petrus Trương Vĩnh
         Ký.
  
Ngày mùng 6, tháng Chạp, năm 1937, kỷ
         niệm ngày sinh lần thứ 100, tượng bán thân bằng đồng của
         nhà bác học Pétrus Trương Vĩnh Ký do nhà điêu khắc
         Sylve Raffegeard (Pháp) thực hiện mà tên tác giả vẫn còn ghi rõ
         ở vai trái, được dựng lên trong sân trường.
  Cuối tháng Tư, năm 1955, trường Petrus Ký
         trở thành bãi chiến trường giữa lính Dù của Quân đội
         Quốc gia Việt Nam và Công an Xung phong của tướng Bảy Viễn.
          Tạp chí Thế giới Tự do của Phòng
         Thông tin Hoa Kỳ, in trên giấy tốt, nên bọn học sinh chúng tôi
         thời đó hay dùng để bao vở, có chụp hình một người
         lính phe Bình Xuyên nằm chết gần phòng thí nghiệm của trường.
          Tượng ông Petrus Ký thì cũng bị
         trúng đạn bên má trái, gần hàm dưới có một vết
         tròn hơi lõm vào.
  Tàn trận
         đánh, Công an Xung phong Bình Xuyên rút chạy về Tổng hành dinh,
         bên kia cầu Chữ Y. Quân Dù xông vào trường lục soát và
         tưởng nhầm ông Hiệu trưởng Phạm Văn Còn, đang mặc một
         bộ ‘complet tussor' màu hột gà, mang kính trắng gọng vàng rất
         oai phong là...  tướng Bảy Viễn, thủ lãnh của Bình Xuyên!
           
  Rồi
         đến năm 1963, mùng Một, tháng Mười Một, quân đội đảo
         chánh Tổng thống Ngô Ðình Diệm! Lính Dù đóng đầy
         trong dãy nhà chứa xe đạp của học trò, ngang hông trường.
         Bọn học trò tụi tui đành phải nghỉ học để chờ trời
         yên bể lặng.
  Cuối cùng năm
         1975, khi CS chiếm Sài Gòn, tượng ông Petrus Ký bị mang đi! Hổng
         biết tụi nó có đem đi nấu đồng chảy ra để bán
         ve chai không nữa?
  Chết đã lâu
         mà cũng không được yên, còn bị đuổi nhà?!
           
  ***
          42 năm sau ngày mất nước, trường
         mất tên, thảng hoặc bà con mình trong nước cũng đòi: ‘'Phải
         trả lại tên trường Petrus Ký lại cho dân Sài Gòn!"
          Nhưng viên chức đảng CS vẫn ngoan cố,
         khăng khăng cho rằng: ‘'Về mặt văn hóa, Petrus Ký có công;
         về mặt chính trị ông có tội (?!)''
  Tội đã đào tạo ra đám thông ngôn bản xứ
         phục vụ cho chính sách xâm lược và đô hộ của thực
         dân Pháp. Cứ nhìn hàng huân chương ông đeo trên ngực
         được chính phủ thực dân ban tặng thì đủ biết cái
         tội "làm tay sai cho giặc" lớn ngần nào (?!).
   
  Nhưng bà con đất
         Sài Thành cự lại là: Petrus Ký là một danh nhân văn hóa: "Ngát
         tỏa trời Tây danh thông thái/ Thơm hồn Nước Việt rạng non
         sông"
  Các cố đạo người
         Bồ Ðào Nha, Tây Ban Nha và Pháp đã phiên âm tiếng Việt 
         bằng cách dùng mẫu tự tiếng  La Tinh để dễ giảng đạo.
          Từ đấy, Việt ngữ, dễ học hơn
         nhiều so với chữ Hán hoặc chữ Nôm...
  Rồi Petrus Trương Vĩnh Ký và Paulus Huỳnh Tịnh Của có
         công rất lớn trong việc phát triển và truyền bá chữ quốc
         ngữ để tiếng Việt mình mới có được ngày hôm
         nay.
  Còn những cái huân chương?
         Không hẳn là phải giúp Pháp đô hộ thì mới có huân
         chương. Mà viết sách, nghiên cứu khoa học vẫn được chính
         quyền đô hộ bấy giờ tặng huân chương!
   
  Dân Sài Gòn
         và cả nước, ai ai cũng kính trọng nhà bác học Petrus Trương
         Vĩnh Ký. Mỗi người yêu nước đều có quyền đóng
         góp cho đất nước một cách khác nhau chớ!
  Vậy mà từ năm học 1976 - 1977, trường lại bị
         mang tên Lê Hồng Phong!
  Có bà
         con phát biểu xỏ ngọt, kiểu Nam kỳ là: ‘'Nếu giữ lại tên
         trường là Petrus Ký thì tên Lê Hồng Phong quẳng đi đâu?''
          Biết rồi mà còn hỏi? He he!
   
  ***
 
          
  Ôi
         trường ta tang thương! Theo vận nước nhiễu nhương! Học trò
         năm cũ giờ đâu cả? Ðã dạt về đâu mấy nẻo đường!
           
  Tui nhớ
         trường Petrus Ký không những lớn mà còn bề thế!
 
         Cổng trường bằng gạch rất đồ
         sộ, cao độ 4 mét. Trên có ghi hai câu đối của Giáo sư
         dạy Hán văn Ưng Thiều: ‘Khổng Mạnh cương thường
         tu khắc cốt / Tây Âu khoa học yếu minh tâm!"
  Trên đầu hai cột có tấm biển tên được
         đắp nổi: ‘Trường Trung Học Petrus Ký'.
  Qua khỏi cổng là một sân có trải đá xanh cán
         nhỏ, có hai cây điệp rất lớn, vào mùa Hè (cũng là
         mùa thi) trổ bông vàng rực rỡ.
  Ngay
         chính giữa là Hành lang Danh dự, dài và rộng, lót
         gạch bông.
  Qua hành lang này, xuống
         tam cấp, là sân trường hình vuông vức. Chính giữa sân
         là tượng Petrus Trương Vĩnh Ký, mặc quốc phục, áo dài
         khăn đóng, trên ngực trái có đeo một dãy huân chương.
           
  Hai dãy
         nhà lầu hai tầng hai bên làm lớp học. Cuối dãy bên tay phải,
         qua một hành lang nhỏ mới vào được lớp, lớp Ðệ thất
         5, niên khóa 1963, của tui đó.
  Ðối
         xứng dãy bên kia có một cái phòng y hệt vậy là phòng
         giám thị, nơi mà các Thầy đứng đó nhìn lũ học
         trò từ nhà chứa xe đạp đi vào.
   
  Kỷ luật của trường
         Petrus Ký phải nói là nghiêm khắc không thua gì trường Võ
         Bị Quốc Gia Ðà Lạt!
  Học trò
         Petrus Ký phải mặc đồng phục: quần dài màu xanh dương đậm,
         áo sơ mi trắng tay ngắn! Áo phải bỏ vào trong quần.
  Ðứa nào tóc dài, mang dép Nhựt, không
         đeo hiệu đoàn trên túi áo sẽ bị bắt lại để Thầy
         Giám thị cho cái cấm túc (consigne).
  Trước
         khi vào lớp, học sinh phải xếp hàng đôi ngay trước lớp.
         Khi giáo sư đến  cho phép thì học sinh mới được vào.
         Ði ngang thầy cô đứng là phải cúi đầu chào. Vô lớp
         xong, vẫn đứng nghiêm, chờ thầy hay cô cho phép rồi mới được
         ngồi xuống!
  Mỗi khi không thuộc
         bài, trò được quý thầy cô cho hai cái trứng vịt, hai con
         số không và đóng khung lại (zéros encadrés) thì đương
         nhiên đó là cấm túc.
  Bị
         cấm túc cũng không ngán bằng đưa cái giấy báo cho Tía
         mình. Ðọc được bảo đảm mình sẽ biết điểm sôi
         nó nóng như thế nào. Nên mấy thằng bạn quậy của tui đâu
         dám đưa cho Tía nó vì sợ ăn roi mây! Ðành muối mặt
         nhờ Bà Tư hàng xóm ký thay vậy.
   
  Suốt cả đời đi học
         chưa được lên bảng danh dự lần nào mà cũng chưa hề
         bị cấm túc hoặc phải ra Hội đồng Kỷ luật của nhà
         trường vì đánh bạn học u đầu chẳng hạn; vì tui là
         một thằng chết nhát!
  Cái lạ
         là: Ra đời, những thằng bạn góc cạnh, chọc trời khuấy nước,
         bán trời không mời thiên lôi thuở còn đi học, coi chuyện
         bị cấm túc là chuyện thường ngày ở huyện thì lại
         thành công (?); thành đại gia ‘chơi' với người mẫu không
         hè?!
  Ðứa học giỏi thì làm
         bác sĩ, kỹ sư! Nhưng so với bọn bạn học chọc trời khuấy
         nước thì lại chẳng nhằm nhò gì.
  Còn tui thuộc cái đám đông thầm lặng, giỏi không
         ra giỏi, dở không ra dở. Trong lớp 55 đứa lúc nào cũng hạng
         trung bình từ 20 đổ xuống thì ra đời cũng ‘èng èng'
         như thời đi học vậy thôi! Hu hu!
   
          Tuy nhiên nhờ kỷ luật nghiêm khắc và
         chặt chẽ này cộng với thầy cô trường Petrus Ký rất uyên
         thâm lại tận tâm nên học trò đi thi cái gì cũng ăn
         trùm thiên hạ.
  Trường cử 5,
         6 con gà chọi đi thi ‘Ðố vui Ðể học' trên đài truyền
         hình số 9 do thầy Cao Thanh Tùng phụ trách, lần nào cũng chiến
         thắng vẻ vang, sát nút, trước trường Chu Văn An. Dù học
         trò trường ‘Chết Vì Ăn' cũng không hề kém cạnh!
          Còn đi thi Tú tài Một, Tú tài
         Hai là đậu gần hết lớp! Ưu, Bình là chuyện bình thường.
         Xoàng xoàng là Bình Thứ hay Thứ thì im thin thít hổng dám
         khoe vì sợ bị quê.
   
          ***
  Muốn
         vào học Petrus Ký phải qua kỳ thi tuyển rất gay go. Cả 3,4 ngàn sĩ
         tử chỉ chưa tới 500, một chọi mười, chen vào 8 lớp đệ
         thất!
  Danh sách đậu được
         đăng trên trang nhứt của nhựt báo Thần Chung là một vinh dự
         lớn lao biết sao mà kể.
  Sau nầy
         xa quê, lâu lâu có những bực thức giả là Giáo sư Tiến
         sĩ hay hàng Tướng lãnh vốn là đồng môn trước cả
         chục, hai chục năm đi du thuyết, là tui mon men tới: "Tui cũng
         là dân Petrus Ký nè anh!"
  Ðể
         thấy sang bắt quàng trường cũ hè! He he!
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne 
 
      
      Trắng da vì bởi phấn dồi!
  
 
  Chuyện rằng: Có một ông cụ,
         nhà trong rừng, một hôm ra bờ suối bắt được con tôm hùm
         ế kinh, tính rinh về, nướng lửa than, lột vỏ chấm muối tiêu
         chanh, nhậu là phải bắt.
  Ai dè
         con tôm hùm nầy vốn là Thái tử, con vua Thủy tề, đi lạc. "Đừng
         đưa ta lên giàn hỏa! Cha ta là Long Vương, quyền năng tuyệt
         đối, có dạy cho ta phép thần thông, có thể biến không
         thành có, ít xít ra nhiều. Chẳng hạn như nước của dòng
         suối nầy bình thường uống vào chỉ đã khát mà thôi;
         nhưng với pháp thuật cao cường của Tía ta truyền dạy, ta có
         thể biến nước suối nầy thành thuốc tăng lực, nhà ngươi
         chỉ cần uống đúng hai lon, dung tích mỗi lon là 375ml, là trẻ
         đi được hai lần hai mươi tuổi. Ngươi sẽ được cải
         lão hoàn đồng, tổng cộng là 40 năm!"
  Ông lão bèn múc đầy một lon nước suối,
         uống khà một cái. Huyền diệu thay, tóc đang lấm tấm muối
         tiêu, mà muối nhiều hơn tiêu, bỗng trở thành đen bóng như
         mình đi nhuộm tóc ở tiệm mới về. Da mặt đang xếp ly bỗng
         phẳng lì như ai đem bàn ủi đến ủi.
  Chỉ còn có cái bụng hơi phệ, chắc có lẽ
         do uống beer nhiều quá, nên hỏng thấy ép phê nhiều. Ông bèn
         múc đầy một lon nước suối nữa, xong đưa lên miệng tu
         một hơi hết ráo.
  Huyền diệu
         thay, cạn tới giọt cuối cùng thì bụng đang chang bang như bụng
         ông Địa, nó teo tóp dần đi như bụng sáu múi của lực
         sĩ kiến càng.
   
  Mừng quá anh (giờ là anh chớ hết là ông rồi
         nhe) ngựa phi ngựa phi đường xa, riết về nhà.
  Bà vợ ra mở cửa, hỏi: "Nè cậu muốn
         kiếm ai?" "Anh đây nè! Em yêu! Em không nhận ra được
         anh sao?"
  Xong tường tận kể khúc
         nôi câu chuyện thần tiên mà mình vừa mới trải qua. Bà
         vợ nghe chưa dứt câu đã chạy chân không kịp chấm đất,
         biến ngay ra bờ suối...
  Chờ mãi
         mà không thấy em yêu về... Anh bèn ra bờ suối, vừa khóc hu
         hu vừa kiếm: "Em ơi em đâu rồi? Làm sao hôn bờ tóc
         rối?!" Mà Trời sắp tối, chỉ thấy có một đứa
         bé gái sơ sinh nằm khóc oe oe trên thảm cỏ!
  Do đó bài học rút ra là muốn trẻ thì
         cũng vừa vừa phải phải thôi. Mình 60 tuổi rồi thì đại
         tu nhan sắc thành 20 tuổi là được rồi. Uống hai lon nước
         suối thôi! Ham hố chi mà nốc cạn tới 20 lon vậy hỡi Trời?
           
  Nói
         cho cùng không phải lỗi tại mấy em mà lỗi tại quý anh mình
         thôi.
  Đàn ông chúng ta là
         một lũ háo sắc, bao giờ cũng khoái mấy em trẻ và đẹp...
          Phụ nữ yêu bằng lỗ tai, yêu bằng
         những lời đường mật. Đàn ông yêu vì được
         thỏa mãn cái thị giác và cái khứu giác. Thị giác
         là để nhìn, còn khứu giác là để ngửi. Chính vì
         thế mà bất cứ người phụ nữ nào cũng khoái trang điểm,
         khoái trùng tu nhan sắc bằng cách vẽ mắt, tô son, kẻ chưn mày
         như đào hát bội và xức nước hoa vào hai nách để
         đáp ứng yêu cầu của quý anh yêu!
  Còn cánh đàn ông, chúng ta, tay nào cũng nói dóc
         hết trơn... để đáp ứng yêu cầu của quý em yêu!
           
  Quan niệm
         của quý anh mình "Đời chỉ là một sàn diễn thời
         trang, "catwalk", mà em yêu là người mẫu, đi ẹo qua ẹo lại
         như mèo, giơ móng vuốt mà chụp lấy túi tiền của quý
         anh mình."
  Chụp túi tiền của
         quý anh mình thì quý em yêu làm gì? Thì làm đẹp cho
         quý anh nhìn ngắm, thèm muốn vậy thôi! Chớ chê xấu òm,
         bỏ em vò võ ngủ một mình, mùa Đông Melbourne nầy, lạnh
         chết!
  Phần mấy em yêu thích trang
         điểm và xức nước hoa; vì mấy em xấu hoắc và hôi rình
         hè! Do vậy xưa giờ, phụ nữ nghĩa là phái đẹp thì
         chuyện làm đẹp, chuyện trang điểm là chuyện rất đương
         nhiên.
  Ngay từ thời Trung cổ, quý
         mệnh phụ phu nhân, thuộc tầng lớp quý tộc, đã nuốt thạch
         tín (Độc lắm nhen! Nuốt quá liều là cũng tiêu diêu miền
         cực lạc như thường; nhưng em không ngán đâu).
  Rồi tắm máu dơi để làn da mịn màng
         như em bé, rửa mặt bằng nước "xì trum" của hài nhi
         để xóa sạch mụn cám.
   
           
  Còn
         ở nước ta, cái răng cái tóc là gốc con người. Nên
         phụ nữ, thời bà cố bà nội tui, dùng nhựa cánh kiến để
         nhuộm răng đen hạt huyền mới đẹp, mới chắc... Làm mấy
         tay sơn đông mãi võ, chuyên nhổ răng sâu, la trời như bộng
         vì ế khách.
  Còn muốn tóc
         óng mượt thì dùng trái bồ kết để gội đầu! Để
         tóc em dài em cài hoa thiên lý; miệng em cười anh để ý
         anh thương.
  Bà cố, bà nội
         tui đâu cần son môi mà chi. Muốn son môi còn thắm chỉ cần
         ăn trầu là đôi môi đỏ quạch. Say trầu, mắt lúng liếng
         tình...nhìn là anh hùng cũng phải lụy thuyền quyên. Chính
         vì vậy mà ngày nay mới có tui trên cõi đời ô trọc
         nầy đó chớ!
  Phương Tây
         cũng vậy; vì mỹ phẩm, tiếng Pháp là Cosmétiques, tiếng Anh
         là Cosmetics, có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp Kosmein, có nghĩa là
         làm đẹp... Bằng cách vẽ bột đồng màu xanh nhạt lên
         mặt để làm nổi bật đường nét và vẽ lông mày
         bằng loại kem chế từ mỡ cừu, chì, bồ hóng.
  Mấy em bôi lòng trắng trứng gà lên mặt, đắp
         mặt nạ bằng những lát thịt bò tươi để mặt không
         xếp ly như cái quần tây chưa ủi.
  Thiệt là hoang tưởng và hoang phí. Miếng thịt bò ngon hết
         biết thì đem nhúng giấm cho chàng nhậu; chàng sẽ biết ơn
         và yêu em hơn. Đem miếng thịt bò đắp lên mặt thì ai
         mà dám ăn nè?!
   
  Có người quá sùng bái phương Tây;
         bất gì cái gì của Tây phát minh là hay hết ráo. Cái
         nầy cần xem lại, nhứt là trên phương diện làm đẹp của
         người phụ nữ .
  Ngày xưa, mỹ
         phẩm được bào chế theo cách thủ công trong nhà bếp. Dụng
         cụ là nồi niêu, xoong chảo và sử dụng theo kinh nghiệm của mỗi
         dân tộc, mỗi địa phương.
  Nhưng
         Tây lại hay "ghiền" hóa chất. Công hiệu thì thấy lẹ
         hơn kiểu truyền thống rồi nhưng mỹ phẩm của phương Tây
         có chứa những "tên sát nhân" giấu mặt, gây ngộ độc
         do chì trong phấn mắt, do thủy ngân trong son môi...
  Có em tô son, môi bị dị ứng với hóa chất,
         cặp môi hình trái tim nó sưng phù lên chù vù như cái
         bánh Doughnut. Cái giá phải trả cho sắc đẹp quả là đắt!
          Vậy mà Nhật, Hàn quốc, nói chung là
         các nước Đông phương trong đó có Việt Nam ta, cũng vọng
         ngoại, từ bỏ cách trang điểm truyền thống đáng quý, đáng
         bảo tồn vì rẻ tiền của quý bà cố bà nội mình,
         thình lình chuyển từ cây cỏ, lá hoa cành mà chuyển sang "ghiền"
         hóa chất như Tây phương!
   
          Vắng chàng má phấn môi hồng với
         ai? Nên khi Thế chiến lần thứ Hai kết thúc, đón chàng từ
         mặt trận trở về, nhu cầu làm đẹp của quý bà, quý
         cô là mảnh đất màu mỡ cho các hãng mỹ phẩm như Helena
         Rubinstein, Estée Lauder, L"Oréal, Nivea, Revlon và tiếp đó Dior, Chanel và
         Yves St Laurent xâm chiếm rầm rầm rộ rộ.
   
  Ngày nay, mỹ phẩm đã
         trở nên một ngành khoa học được giảng dạy trong các trường
         đại học. Các Viện nghiên cứu được hãng nầy, hãng
         nọ thành lập, đông như quân Nguyên, quy tụ các chuyên viên
         hàng đầu của nhiều ngành (hóa học, sinh học, y học, vật
         lý học, dược học,...) và được trang bị những máy móc
         hiện đại nhất chỉ để chế tạo mỹ phẩm phục vụ mấy
         chị em mình!
  Mỹ phẩm chiếm hầu
         hết chương trình quảng cáo, phát sóng hàng ngày trên
         truyền hình, trên tạp chí thời trang, dạy cách tô môi, kẻ
         mắt, cắt lông mày và lông... nách!
  Phần mua mỹ phẩm thật dễ dàng: ở nhà thuốc Tây,
         siêu thị, trên Internet... nên mấy chàng bước ra phố là gặp
         ngay mấy cô nàng mắt đỏ, mỏ xanh xanh.
  Cạnh tranh quyết liệt, nhứt định đưa sản phẩm đến
         tận tay người tiêu dùng, hãng Max Factor tung ra dầu làm nâu da, da
         trắng như sữa dê đã bị "đề-mốt-đê" (démodé)
         rồi, nước hoa, lông mi giả, viết kẻ mắt! Tất cả đều
         nhỏ gọn, bỏ trong túi xách đi xa rất tiện dụng. Rảnh rang một
         chút, ngồi trên xe đò, xe lửa hay máy bay là em lôi ra ngồi
         chu mõ, vẽ vẽ, tô tô... Bỏ chàng ngồi ngáp gió một mình!
           
  "Trẻ
         mãi không già" là mục tiêu phấn đấu của mấy em; không
         riêng người Việt Nam mình đâu mà trên thế giới em nào
         cũng vậy!
  Dù U70 hay U60, mấy em đều
         muốn mình xinh như mộng! Trừ khi ở truồng như nhộng, mình mới
         biết tuổi thật của mấy em thôi! He he!
  Mấy em yêu, người Việt mình, sau khoảng thời gian cắm đầu
         may ngày không đủ; tranh thủ may đêm, một hôm, sực tỉnh soi
         gương, xem dung nhan đó bây giờ ra sao?
  Mới hay mãi lo kiếm tiền, bỏ bê nhan sắc tàn phai. Sợ thằng
         chả sanh nhị tâm, bay về Việt Nam kiếm con bồ nhí; nên mấy em
         bỏ tiền "bi nhiêu thì bi" mà mua son phấn về để trang điểm
         lại má hồng!
  Thế nên chủ
         tiệm thuốc Tây người Việt mình giờ thích bán mỹ phẩm
         hơn là thuốc Tây; vì một lẽ dễ hiểu: thị trường thiệt
         là rộng lớn, doanh thu khổng lồ 20 tỷ USD mỗi năm trên toàn thế
         giới.
   
  Ôi nhớ xưa, Má đã từng dạy tui rằng: "Trai
         khôn tìm vợ chợ đông!"
  Nghe
         lời má, tui đi cưới em yêu, vốn là dân bán cá Chợ
         Cầu Ông Lãnh, Sài Gòn. Bữa nào bán ế, là em mần con
         cá lóc nấu canh chua cho chàng lai rai ba sợi là tui vui hè. Phần nhậu
         cửng cửng vô, thì đẹp xấu đâu có nhằm nhò gì?!
          Tui khoái em yêu của tui bắt chước bà
         vợ của nhà thơ Tú Xương.
  "Quanh
         năm buôn bán ở mom sông/Nuôi đủ năm con với một chồng.
          Lặn lội thân cò khi quãng vắng/
         Eo sèo mặt nước buổi đò đông..."
   
  Đừng tô son
         kẻ phấn, vẽ lông mày, sơn móng tay gì ráo trọi... Tổ
         cho mình ghen bóng, ghen gió chớ ích lợi gì hè?
  Tui thừa biết: "Trắng da vì bởi phấn
         dồi. Đen da vì bởi em ngồi chợ trưa..."
  Em vất vả như vậy ai mà không thương? Lòng
         dặn lòng là: Đừng bắt chước mấy đứa khác chuyên
         chạy theo bóng hồng, mặt hoa da phấn nhe?!
  Làm như vậy là không được thông minh! Tội nghiệp
         cho cái bóp của mình vì nội tiền em son phấn không đủ
         làm mình mạt!
   
          đoàn xuân thu
Melbourne 
 
      
       
Xe lửa MỹTho
  đoàn
         xuân thu                                
            

Chợ Tết Mỹ Tho ngày cũ 
  Thưa Nam phần là vùng đất mới!... Nói là vùng
         đất mới, so với vùng đất khác là trẻ, nhưng Nam phần
         đã trọng tuổi, cũng khoảng 5,000 năm rồi đó.
  Nam phần là Út cưng của dòng Cửu Long hùng
         vĩ. Gọi là Út cưng vì bao nhiêu phù sa mà dòng sông
         nầy ky cỏm mang theo từ thượng nguồn, tuốt bên Tây Tạng, năm
         dài chày tháng đều cho Út cưng hưởng hết ráo: bằng
         cách bồi đắp vùng hạ lưu nầy.
  Ðược vỗ béo, miền Nam trở nên màu mỡ, phởn
         phơ lớn như con gái tới tuổi dậy thì, cứ từ từ mỗi
         năm dài thêm một chút, lấn dần ra phía Biển Ðông.
          Mùa nước nổi, nước dâng, tràn
         mênh mông. Mùa nước kiệt, nước rút đi, cạn quéo. Chỉ
         còn phù sa, con tôm, con cá ở lại trong những ao, bàu, xẻo, lung
         để dâng hiến cho người.
  Xắn
         quần em lội qua lung
 Quần em tuột xuống anh hun chỗ nào? 
          Mỹ Tho, cửa ngõ của miền Nam, phù sa
         con sông Tiền bồi đắp vào chỗ trũng nên bà con từ từ
         biến ao, bàu, xẻo, lung thành ruộng rẫy.
  Ruộng rẫy thì cần nước vào mùa khô nên ông
         bà mình đào kinh dẫn nước. Vào mùa mưa, nước tràn
         bờ gây sạt lở để kinh biến thành sông. Để ông bà
         mình chèo xuồng ba lá qua nhà anh chị sui ăn đám giỗ.
          Để dọc theo hai bờ sông, rạch... dừa
         nước ken dày cho bà con mình chằm lá lợp nhà. Thiệt là
         nhứt cử tam tứ tiện!
  Để tui
         nhớ hồi 7, 8 tuổi có lần theo anh về trong Ngoại rọc lá dừa
         khô về cho Má nhóm bếp. Mùa mưa đường đất sình
         lầy nhão nhẹt. Về tới nhà chưn cẳng sình bùn lấm lem!
          Má kêu ra cầu ao sau nhà rửa cẳng;
         rồi vô má lột cam cho ăn. Tui lọ mọ xuống chiếc cầu ao. Phần
         gỗ chìm xuống nước lưu niên, nên rong nó mọc đầy, làm
         trơn trợt và tui đi luôn.
  Không
         biết bao lâu sau, tui tỉnh dậy khi thấy mình được dượng Tư
         Hí, bà con lối xóm, nắm hai cái cẳng, dốc ngược đầu
         tui, nhẩy tưng tưng xốc nước. Nước tràn ra lỗ mũi, tui tỉnh.
         "Thôi cho con xuống đi!".
  "Con
         té ao mùa nước nổi! Má la làng cô bác cứu con tôi. Môi
         tím ngắt bà con đem xốc nước. Trễ chút thôi là con đã
         đi rồi!" Con nhớ má! Má ơi!
  Sau lần chết hụt đó, về Ngoại, tui ôm bập dừa
         tập lội, quậy nước đùng đùng, sình nổi lên đục
         ngầu, mặt đứa nào cũng mọc râu hết ráo; để ông
         Ngoại nổi sùng, vác cây roi đánh ngựa, rượt mấy thằng
         cháu trai khỉ khọn, chạy té khói luôn, trong tiếng la rầy ỏm
         tỏi vọng theo sau: "Tao đố tụi bây đó nhe!"
          Chữ rằng: Một công rẫy bảy công
         ruộng! Làm rẫy cực gấp bảy lần làm ruộng! Làm ruộng mới
         mặt nám da nhăn chớ làm vườn con gái má trắng nõn hồng
         hồng như trái mận hồng đào; anh chàng nào thấy cũng đòi
         cho tui chén nước mắm đường có dằm thêm trái ớt hiểm,
         ăn cho nó đã... cái thèm!
  Còn
         con trai miệt vườn, phè cánh nhạn như công tử con quan vậy, vì
         chỉ cực mùa nắng do phải tiếp ông già Tía mình xúc
         sình bồi liếp cây ăn trái!
  Xong
         chờ cho cây ra hoa đậu quả, xách lồng hái, đóng vào mấy
         cái tụng đệm, chở ra chợ Hàng Bông ngoài Mỹ Tho hay chợ
         An Đông trong Chợ Lớn bán; rồi đếm tiền, giấy bộ lư,
         vậy thôi!
  Do đó mới có câu
         ca dao là:"Mẹ mong gả thiếp về vườn. Ăn bông bí luộc
         dưa hường nấu canh!"
  Vậy
         mà cách đây gần nửa thế kỷ, đi Sài Gòn học, mới
         xáp xáp vô ‘ve' mấy tiểu thơ khuê các của cái đất
         Sài Thành; mặc quần ‘xì cớt' (skirt), mặt rất ‘xì trum',
         bên chứng chỉ SPCN (Lý Hóa Vạn Vật) của Đại học Khoa học
         Sài Gòn mà hổng em nào chịu tui, còn xì xầm sau lưng, gọi
         tui là dân ‘vưỡn' tức dân miệt vườn.
  "Ê miệt vườn có gì tệ đâu em? Nó
         còn có cái văn minh miệt vườn đó nhe! Hổng nghe nhà văn
         Sơn Nam ổng ca tụng quê tui lên tới chín tầng mây sao? "
          Dẫu vậy hổng có em nào chịu nghe tui
         thuyết phục hết ráo... để tui đưa nàng về vườn ăn
         bông bí luộc, dưa hường nấu canh mới chết!
  Thưa! Rồi đêm nay xa quê đã chừng ấy năm,
         bịnh lẫn của tuổi già đã bò tới bên song cửa, kỷ
         niệm xưa tui quên gần hết trơn hết trọi rồi!
  Vậy mà thầy Nguyễn văn Nghĩa không thông cảm
         dùm, lại kêu tui viết một bài cho mấy em Lê Ngọc Hân, nhân
         sinh nhựt trường được 60 năm, tức ăn đáo tuế.
          Thầy biểu tui nào dám cãi, làm tui
         đêm nằm không ngủ được, cứ trằn trọc miết!
          Quê người lưu lạc đã lâu không
         về khi còn VC, vậy mà ai nhắc một cái tới Mỹ Tho làm tui nhảy
         mũi vì tui nhớ cái quê xưa, quê cũ của mình quá đỗi.
          Tui nhớ cái đất Mỹ Tho! Có những
         điều mà hồi xưa tui thấy tự nhiên như cơm mình ăn, nước
         mình uống... giờ gẫm lại... mới thấy lạ!
  Chẳng hạn như: Cái đất Mỹ Tho của tui sao có
         quá nhiều làng, xã có tên bắt đầu bằng chữ Tân,
         nghĩa là mới! Như: Tân An, Tân Hương, Tân Lý Ðông, Tân
         Lý Tây, Tân Hòa Ðông, Tân Hòa Tây, Tân Hội Ðông,
         Tân Hội Tây, Tân Ðức Ðông, Tân Ðức Tây, Tân Phú
         Ðông, Tân Phú Tây... và biết bao là Tân nữa.
  Tại sao ông bà mình xưa khoái cái Tân
         quá vậy Trời?
  Nghĩ ra rồi! Ông
         bà mình khoái đặt tên vùng đất mới là Tân vì
         trong tận cùng thâm tâm của những người lưu lạc, vì thời
         cuộc hay vì chén cơm manh áo, phải bỏ quê cha đất tổ mà
         đi nhưng trong lòng bao giờ cũng dàu dàu nhớ thương về quê
         cũ.
  "Mỹ Tho đại phố", trở
         thành một trong hai trung tâm thương mại sầm uất Miền Nam lúc
         bấy giờ (trung tâm còn lại là Cù lao Phố, Biên Hòa).
          Khi "Mỹ Tho đại phố" ì xèo
         thì Bến Nghé chỉ mới là một khu chợ nhỏ, còn Cần Thơ
         hầu như chưa có gì. (Hãnh diện nhe!)
  Mà vùng đất nào giàu, trù phú là thường
         hay bị ăn cướp. Mỹ Tho đại phố đã hai lần chịu cảnh
         tang thương như thế!
  Lần đầu
         vào năm 1785, quân Xiêm theo Nguyễn Ánh tràn sang. Phố xá bị
         tàn phá, của cải bị cướp bóc nên Mỹ Tho đại phố
         trở nên tiêu điều, chỉ còn lại một đống tro tàn. Thương
         nhân ở đây bỏ đi gần hết, chuyển lên làm ăn ở
         Sài Gòn - Bến Nghé...
  Lần thứ
         hai vào năm 1968, Mỹ Tho đại phố lại bị tàn phá là Tết
         Mậu Thân.
  Ðã gần 50 năm rồi
         mà tưởng chừng như mới hôm qua. Năm ấy, trường Trung học
         Nguyễn Ðình Chiểu cuối năm trước khi học trò về nghỉ
         ăn Tết, mấy Thầy có cho chút đỉnh tiền "còm" để
         mấy "trò" viết Giai phẩm Xuân cho trường mua thèo lèo cứt
         chuột và xá xị con cọp BGI để liên hoan.
  Tui có góp một bài...Viết về cái gì lâu
         quá nên quên mất tiêu rồi?
  Chiều
         liên hoan, có mấy "em" bên trường Nữ Trung học Lê Ngọc
         Hân qua tham dự. Ôi! Con gái 17 bẻ gãy sừng trâu; huống hồ gì
         một chàng trai mới vừa bể tiếng, râu măng lún phún vài
         cọng trên cằm như tui là em bẻ niềm rạo rực của tui gãy
         nghe cái rốp!
  Ngồi kế một em mặc
         áo dài trắng, tay raglan, vải tetron mỏng dính như cánh con chuồn
         chuồn mà tim mình đập thùng thình như cái trống đình
         hôm lễ cúng kỳ yên...(Ôi người em muôn năm cũ! Giờ em
         phiêu bạt đến phương nào?)
  Chỉ
         mười ngày sau buổi liên hoan đó là tui phải chui xuống hầm
         trốn; vì VC dùng cối 82 của Trung Cộng pháo kích vào trung tâm
         Mỹ Tho đại phố để bắt đầu trận đánh Tết Mậu
         Thân, dù đã hứa hẹn sẽ 3 ngày hưu chiến.
  Từ Cầu Vĩ hoặc Hốc Ðùn, chỉ cách
         trung tâm Mỹ Tho, chừng hai cây số đường chim bay, đạn súng
         cối 82 ly, sau tiếng "đề pa" cái bụp, là bay vo vo vào!
          Trước khi tiếp đất, kêu xè xè,
         rồi nổ ùng oàng, phang miểng bay rào rào trên mái ngói của
         nhà tui số 31 đường Gia Long tức Ty Bưu Điện Mỹ Tho!
 
         Cả nhà co rúm lại trong hầm năm, ba lớp
         cát, chìm sâu dưới mặt đất mà cầu Trời khẩn Phật
         cho đạn pháo không rớt ngay hầm...
  Sáng hôm sau, con nhỏ học Lê Ngọc Hân mà tui thầm yêu
         trộm nhớ, đến tìm tui, mếu máo khóc hu hu, nói: "Vậy
         mà em tưởng Thu chết rồi chớ!"
 Con gái Mỹ Tho, dễ yêu
         như vậy đó! Nhưng có đứa dám nói vì em là dân
         Lê Ngọc Hân nên có huông! Ai yêu em đều chết bất đắc
         kỳ tử như Hoàng đế Quang Trung Nguyễn Huệ vậy!
  Đời tui có quá nhiều lỗi lầm. Tui ngu nhiều thứ
         lắm nhưng cái ngu nhứt là tui không có cưới được em
         nào thuộc cái đất Mỹ Tho, của cái trường Lê Ngọc
         Hân nức tiếng!
  Mỹ Tho, tiếng Khmer,
         nghĩa là nàng tiên, nghĩa là người con gái đẹp. Nhứt
         là con gái vừa đẹp vừa học giỏi như con gái trường
         Nữ Trung học Lê Ngọc Hân. Con gái đẹp thì anh nào không
         khoái chứ?
  Nhưng nào phải lỗi
         tại tui! Chẳng qua không có em nào Lê Ngọc Hân chịu đèn
         tui mới chết.
  Sầu đời! Có
         lần tui tính bắt chước Trương Chi học thổi sáo, để tối
         tối đến bên khung cửa sổ nhà em mà thổi véo von coi có
         làm rung động trái tim son của em không? Dù anh lỡ sanh ra Trời bắt
         xấu; nhưng chỉ cần em mến tài thổi sáo của tui, nhỏ xuống
         vài giọt nước "cá sấu" buồn thương làm chén ngọc
         vỡ tan thì lòng tui cũng hả dạ lắm rồi.
  Có lúc tui lại tính bắt chước Chữ Đồng
         Tử, ra bờ sông Mỹ Tho, nằm tồng ngồng lấy cát phủ lên để
         hôm nào em ‘quởn', ra sông tắm! Nước sẽ trôi đi. Tui thấy
         em tô hô; em cũng thấy tui tồng ngồng (không còn trong trắng nữa)
         và đôi ta phải vầy duyên can lệ...
  Sau cùng, tuyệt vọng quá, tui đi lấy vợ. Bởi biết rằng
         em đã có chồng; anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không
         đẹp bằng em lắm. Anh lấy cho anh đỡ lạnh lòng.
  Thiệt là trong cơn giận dỗi vì hỏng được
         em Lê Ngọc Hân nào để mắt tới, tui quyết định rất sai
         lầm là: "Cưới em xứ Chắc Cà Đao. Cưới rồi mới
         biết như dao cắt lòng!" Hu hu!
  Ôi
         nữ sinh trường Lê Ngọc Hân đã làm dang dở đời tui!
         Đã làm tình tui như xe lửa Mỹ bung vành như Tàu Tây kia
         liệt máy!
  Nhưng tui không giận hờn
         gì em cả. Chẳng qua mình số con rệp!
  Nên năm nay mấy em xúm lại mừng sinh nhựt trường 60 tuổi.
         Ăn lễ "60th Diamond" (Lễ Kim Cương) thì cứ vui đi đừng bận
         lòng đến một người còn lăn lóc gió sương như tui
         nhé!
  Thưa xa quê đã quá xá
         là lâu! Ðêm nay đốt lò hương cũ, ly rượu buồn của
         kẻ tha hương nhìn về phía bên kia biển, tui vẫn còn hy vọng
         đất nước mình ngày nào đó sẽ có tự do, hy vọng
         hão huyền nào đó có người con gái Mỹ Tho, con gái Lê
         Ngọc Hân, ngồi bên song cửa chờ chàng về dẫu mà hóp da
         nhăn, răng đà rụng ráo!
  "Mỹ
         Tho! Em đón anh về/ Trăm thương, ngàn nhớ tư bề Mỹ Tho!"
          đoàn xuân thu
_______________________________________________________________________________________________________ 
            
      
      Cá nhà táng!
 
  Tranh Bảo Huân.
   
  Thanh Hóa
         là tỉnh lớn nằm về cực Bắc miền Trung Việt Nam, rộng hơn
         11 ngàn cây số vuông, dân hơn 3.7 triệu, có núi, có rừng,
         có đồng bằng và có biển nên giàu tài nguyên: lâm
         sản, khoáng sản, nông sản và thủy sản. Có sông lớn như sông
         Mã, gầm lên khúc độc hành, qua bài Tây Tiến của
         nhà thơ Quang Dũng, thời đánh Pháp.
  Thanh Hóa còn nổi tiếng hơn nữa vì là quê của
         nhà thơ Hữu Loan, xã Nga Lĩnh, huyện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hóa.
          Trong khi những nhà thơ nổi tiếng trước
         ông, thời tiền chiến, như Huy Cận, Lưu Trọng Lư, Xuân Diệu,
         Chế Lan Viên ăn theo thuở ở theo thì, cam tâm quỳ... để kiếm
         chút danh thừa, lợi cặn... thì Hữu Loan lại kiên cường không
         chịu luồn cúi! Sau 75, ông vào Sài Gòn, tình cờ nghe một
         thương binh trên sân ga, chơi Bolero, bài: ‘Những đồi
         hoa Sim' của Dzũng Chinh. Ông dừng chân, lắng nghe, vẻ xúc  động,
         xong nói: "Tôi là tác giả của bài thơ đó!"
          Hữu Loan kể: "Thi đậu Tú tài Tây,
         ông được mướn về làm gia sư cho một đứa học trò,
         Lê Ðỗ Thị Ninh, sau nầy là vợ ông. Cưới nhau xong, ông tiếp
         tục đi kháng chiến. Hôm đó là ngày 25 tháng Năm, âm
         lịch, năm 1948, em ra ngoài sông Chuồn, (thuộc ấp Thị Long, Nông Cống)
         giặt áo. Vì muốn chụp lại tấm áo nên trượt chân,
         bị nước cuốn trôi đi, chết đuối.
  "Em Ninh rất ưa mặc áo màu tím hoa sim. Lạ thay, nơi
         em bị nước cuốn trôi dưới chân núi Nưa cũng thường
         nở đầy những bông hoa sim tím."
  Năm 1955-1956, xuất hiện nhóm Nhân Văn Giai Phẩm, chống lại
         cái chính sách độc tài, chống bọn bồi bút cam tâm lừa
         thầy, phản bạn, dốc tâm ca ngợi cái này cái nọ để
         kiếm chút cơm thừa canh cặn, Hữu Loan có viết bài thơ: "Những
         thằng nịnh hót".
  Nhóm Nhân
         Văn Giai Phẩm bị đàn áp khốc liệt, Hữu Loan bị đi cải
         tạo.
  Cải tạo xong, ông bỏ về
         quê vì: "Tôi lấy vợ rồi ra mặt trận, mới lấy nhau
         chưa được hơn một tháng, ở nhà vợ tôi đi giặt rồi
         chết đuối ở sông... Tôi thấy đau xót, tôi làm bài
         thơ ấy tôi khóc, vậy mà họ cho tôi là phản động...
          Mất nàng, mất tất cả, tôi chán
         đời, chán kháng chiến, bỏ đồng đội, từ giã văn
         đàn về quê làm ruộng, một phần cũng vì tính tôi
         hay cãi, thích chống đối, không thể làm gì trái với
         suy nghĩ của tôi."
  Người
         vợ sau của Hữu Loan là bà Phạm Thị Nhu, một nạn nhân của
         chiến dịch cải cách ruộng đất năm 1954-1955. Song thân của bà
         Nhu bị đem ra đấu tố, rồi chôn sống xuống đất, chỉ để
         hở hai cái đầu lên. Xong bọn chúng cho trâu kéo bừa đi
         qua đi lại trên 2 cái đầu đó, cho đến chết. Bà Nhu,
         lúc đó, chỉ là cô con gái 17 tuổi, được tha chết
         nhưng bị đuổi ra khỏi nhà với vài bộ quần áo cũ, rách.
         Tàn nhẫn hơn nữa, cán bộ còn ra lệnh cấm không cho ai được
         nuôi nấng hoặc thuê cô ấy làm công, cấm đoán dân
         chúng lấy con cái địa chủ làm vợ, làm chồng. Nhưng Hữu
         Loan bất chấp lệnh cấm vô nhân đạo nầy, vẫn cưới cô
         làm vợ. Hai người có tới 10 đứa con và nhà thơ Hữu
         Loan vẫn tiếp tục thồ đá đi bán để nuôi vợ, nuôi
         con. Uy vũ bất năng khuất!
   
          ***
  Người
         thứ hai cũng làm Thanh Hóa trở nên nổi tiếng là nhà báo
         Phùng Gia Lộc với bút ký: "Cái đêm hôm ấy đêm
         gì?"
  Ðại để câu chuyện,
         có thật, là: "...Cụ đã bảy mươi lăm tuổi, lại
         phù nề, mặt mũi vàng ủng như quả thị rụng. Ai cũng bảo
         khó qua cái đầu mùa Ðông này. Vì vậy gia đình tôi
         đã lo chuẩn bị ngầm, phòng sau khi cụ về cõi.
  ... Cau cũng phơi kỹ bỏ be để hôm sau, thậm
         chí bọt bẹt được đồng rau nào cũng dồn mua ván đóng
         sẵn áo quan để hôm sau..."
  Trong
         khi vợ ông thì khổ quá, kêu: "Chả nhẽ kiếm liều
         thuốc chuột, cho vào nồi cháo, ăn hết cả nhà cho sướng
         cái đời..."
  ...Gần một
         giờ sáng, công an, dân quân đã ập đến các nhà nợ
         thóc.
  "Mất mùa màng,
         lợi ích thứ ba của người lao động phải hy sinh cho lợi ích
         của nhà nước". Ðồng chí Bí thư tỉnh ủy
         đã chỉ thị thế...
  ... Bọn
         chúng đạp lật nghiêng một cái. Nắp ván thiên bung ra, lúa
         chảy rào rào.
  "Van các
         anh! Cắn rơm cắn cỏ tôi lạy các anh! Lúa của tôi. Ðó
         là tạ lúa hai đứa con gái hắn mua góp lại cho, để hôm
         sau tôi chết, bà con thương mà chạy đến để ăn lưng
         cơm sốt!"
  "Cháu van các
         chú! Các chú đừng lấy lúa này đi. Lâu nay các cháu
         phải nhịn để dành bữa sau cúng cỗ bà, làm ma bà!"
          Nói rằng bài ký "Cái đêm
         hôm ấy đêm gì?" đăng trên tuần báo Văn Nghệ ở
         Hà Nội năm 1987 của Phùng Gia Lộc đã đốn sụm bà chè
         tay lãnh chúa Thanh Hóa, Hà Trọng Hòa, hét ra lửa mửa ra khói...
         là nói quá.
  Ðừng ngây thơ,
         bé cái lầm, tưởng ngòi bút trong tay mình mạnh bằng cả
         một sư đoàn như từng được xưng tụng mà "Viết
         lách như thế... bỏ cha có ngày!"
  Chẳng qua là nội bộ bọn chúng, trâu cột ghét trâu
         ăn, tìm mọi cách chơi nhau cho rớt khỏi cái ghế ngồi béo
         bở để tới phiên tao leo lên ngồi và cũng ăn giống hịt
         vậy... mà coi chừng còn ăn bạo hơn nữa kìa.
  Thân mẫu của nhà báo Phùng Gia Lộc (chắc đã
         mất, 30 năm rồi còn gì!) đã từng ước vọng: "Tao
         phải sống để nhìn con cháu được đến lúc sung sướng
         chứ. Khổ mãi rồi!" vẫn là nỗi tuyệt vọng khôn
         cùng của người dân Thanh Hóa từ thuở đó cho tới tận
         bây giờ.
  Tiếc thay nhà báo Phùng
         Gia Lộc, cũng đã không còn, để thấy không phải một
         Hà Trọng Hòa ăn thôi mà đứa nào leo lên được
         cái ghế nầy rồi cũng rứa!
  Phùng
         Gia Lộc sẽ ‘ngộ' ra và kết luận rằng: Guồng máy tỉnh đảng
         bộ CS Thanh Hóa, giống như một cái máy ‘photocopy' vậy! Những
         gì nó in ra, giống hịt nhau không sai chút nào hết ráo. Ðể
         nhà báo Phùng Gia Lộc đừng bịt mồm Mẹ mình vì ‘ngu
         trung' hay vì... sợ hãi?!
  "Ối
         Ðảng ôi là Ðảng ôi! Chính phủ ôi... Trông xuống mà
         coi...
  Tôi xốc mẹ lên giường,
         bịt mồm cụ lại:- Mẹ! Mẹ không được la như thế! Ðây
         không phải Ðảng! Ðảng ta không làm thế. Ðảng không chủ
         trương thế này!"
   
          ***
  Mới
         đây thôi, báo chí lề phải trong nước, được lịnh
         ngầm ở trên, kẻ tung người hứng, bèn chơi cái tựa "Tiền
         Ở Ðâu Ðể Cung Phụng ‘Bồ Nhí'?" trong loạt bài về
         ‘quan' Thanh Hóa. Rằng ‘quan' đã bỏ ra hàng chục tỉ đồng
         chạy chức, để leo lên ngồi trên đầu trên cổ dân ngu
         khu đen. Như các tỉnh và thành phố khác, ‘quan' Thanh Hóa hành
         xử như một lãnh chúa cát cứ, thời Thập nhị Sứ quân.
          Mang danh là Tiến sĩ về dâu tằm, nhưng
         ‘quan' cũng thừa biết, trồng dâu nuôi tằm là húp nước
         mắm! Muốn gỡ lại vốn, rồi làm giàu nhanh chóng thì chỉ
         có đất đai, mỏ... để bán lại cho một số doanh nghiệp
         thân hữu với giá như bèo rồi được "thối lại"
         hàng ngàn tỉ đồng.
  (Vậy mà
         có một em người mẫu đồ lót (tức nội y, tức quần ‘sì')
         trong nước, tuyên bố rằng: "Lấy chồng nghèo cạp đất
         mà ăn"! Em đẹp nhưng ‘lờ khờ'  thiệt! Cạp đất
         mới có ăn chớ!)
  Dĩ nhiên, ‘quan'
         chối bai bải, ngúng nguẩy như đỉa phải vôi! ‘Quan' đòi
         đi thưa mấy anh trên Bộ Công An, để ‘nhát' lại kẻ đã
         chơi mình.
  Nhưng chạy thuốc thì
         tốn tiền lắm lắm! Công vơ vét bấy lâu, nay nó hù mình,
         rồi nó hốt hết ráo công sức của mình bấy lâu. Cốc
         mò cò xơi! Sao được?
  Thôi,
         tom góp vàng bạc, đô la rồi cuốn nóp dông luôn đi, cha
         nội!
   
  ***
  Lại nhớ bãi biển
         Sầm Sơn, Thanh Hóa trong cuốn tiểu thuyết ‘Trống Mái' của Khái
         Hưng thời tiền chiến. Cũng một mối tình tan vỡ giữa Vọi,
         chàng thanh niên chài lưới chất phác, cùng Hiền, một thiếu
         nữ đài các, ở Hà Nội ngàn năm văn vật.
  Vọi yêu Hiền đơn phương trong câm lặng.
         Chỉ biết leo lên Hòn Trống mái, đục vào vách đá
         hai mẫu tự: VH - tên tắt của mình và người mình thầm yêu
         trộm nhớ.
  Rồi cuối cùng Vọi
         thả mảng ra khơi. Trời đẹp, biển êm. Sáng tinh sương, mảng
         đã ra xa. Vọi bỏ neo quăng lưới. Bỗng lưới mắc phải vật
         gì... Vọi nhảy xuống biển... "Trời ơi! Cá nhà táng!"
          Vâng! Thanh Hóa vùng đất dấu yêu
         của Hữu Loan, của Phùng Gia Lộc và của Vọi bây giờ cá
         nhà táng không phải chỉ có ngoài biển Thanh Hóa để ăn
         thịt người. Cá nhà táng nằm ngay trong những căn nhà tráng
         lệ của quan chức trên bãi biển Ðồ Sơn.
   
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
   
         
      
       
Tấn tuồng dâu biển!
 
   
   
  Dân Nga nói
         riêng và dân Liên Xô nói chung, ai cũng hãi hùng, kinh sợ nhà
         độc tài khét tiếng Stalin hết ráo! Cho tới con nít Nga dẫu
         chưa biết gì nhiều nhưng cũng biết ước ao khi Stalin đến thăm
         một trường học ở vùng quê, hỏi một đứa học trò.
          "Ai là cha của cháu?""Cha cháu
         là Stalin!" "Ai là Mẹ cháu?" "Mẹ cháu là nước
         Nga!"
  Stalin rất lấy làm hài
         lòng, bèn hỏi tiếp: "Lớn lên cháu muốn làm gì?"
         "Dạ cháu muốn mình thành một đứa bé mồ côi!"
          Ước mong đó mãi tới ngày 5 tháng
         Ba năm 1953, Đại Nguyên soái Stalin, mới ngủm củ tỏi.
  Vậy mà từ trong rừng Việt Bắc, các văn
         nô nghe tin như "sét đánh ngang tai"... Rồi lễ truy điệu được
         cử hành trọng thể, để tang như cha chết.
  Cả bọn xúm nhau lại đấm ngực, khóc lóc, nước
         mắt nước mũi choàm ngoàm.
  Mà
         đầu têu là Tố Hữu với bài thơ: ‘Đời đời
         nhớ ông!'
  "...Hôm qua loa gọi
         ngoài đồng/ Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao/ Làng
         trên xóm dưới xôn xao/ Làm sao, ông đã... làm sao, mất
         rồi! Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!/ Hỡi ơi, ông mất! đất trời
         có không? "...
  Không phải chỉ
         mình ên Tố Hưu vật vã khóc than mà trong tập Văn Nghệ
         số 40, còn có Chế Lan Viên, Huy Cận, Bùi Tài Đoàn, Nông
         Quốc Chấn và cả Xuân Diệu cũng đua nhau mà khóc lu bù,
         khóc hu hu!
  Phải rồi! "Khóc mới
         có miếng cơm mà mà ăn; khóc mới có chiếc áo mà
         mặc chớ..." (Câu nầy là của soạn giả Hà Triều Hoa Phượng
         viết trong vở tuồng Nửa đời hương phấn, khi Tùng (Thành
         Được) sỉ vả Hương (Út Bạch Lan) là gái bán phấn
         buôn hương!)
  Cả đám bồi
         bút chịu cái cảnh bán phấn buôn hương như vậy, duy chỉ
         mình Tố Hữu là bị bà con mình ‘xì nẹt' tơi bời
         hình như hơi bị bất công.
  Nhưng
         cũng có thể hiểu được sự nóng giận của bà con mình;
         là vì sau 75, Tố Hữu làm Phó Thủ tướng, ngăn sông cấm
         chợ, làm kinh tế, kinh đến thế, khiến bà con mình phải ăn
         bo bo thay cơm, nên quạu quá, chơi Tố Hữu sát ván tơi bời
         là: "Thơ như hạch thì làm kinh tế ạch đụi là chuyện
         tất nhiên thôi!"
  "Đời đời
         nhớ Ông" của Tố Hữu ca ngợi một tên phạm tội ác chống
         nhân loại, tên ‘butcher', tên đồ tể, là người chịu
         trách nhiệm chính cho cái chết tức tưởi của 20 triệu người
         dân không chỉ riêng Liên Xô mà còn ở các nước khác
         nữa.
  "Yêu biết mấy, nghe con
         tập nói!/ Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!"
  Đứa trẻ nào đầu đời cũng ‘ba, ba, bà
         bà'... Con của Tố Hữu thì lại nói tiếng Nga quá giỏi mà
         hỏng ai khen; còn phê một câu rất nặng nề nhưng cực kỳ chính
         xác là: "Đồ nịnh hót trắng trợn! Nhục!"
          Tuy nhiên cũng có người bênh vực:
         Tố Hữu không việc gì phải xấu hổ cả. Hồi ấy, có
         biết bao nhiêu người cũng nịnh ‘dơ' như thế, chứ đâu
         phải riêng Tố Hữu đâu nè! Nghĩa là nhục là nhục cả
         đám!
  Trước khi mất miền Nam,
         thú thiệt là tui không biết Tố Hữu là ai và dĩ nhiên
         càng không biết Stalin là đứa nào hết ráo.
  Mãi sau mới biết Joseph Stalin (1878-1953), nhà độc tài
         CS Liên Xô, từ năm 1929 tới 1953, có cái tên dài thòng là
         Josef Vissarionovich Djugashvili.
  Làm cách mạng
         vô sản thì phải lựa cái tên cho gọn, cho oai, cho dễ nhớ, để
         dân Liên Xô dễ gọi, dễ hoan hô. Vậy là Stalin, nghĩa là
         ‘Người Thép' được khai sinh.
  Stalin
         hồi nhỏ là con một của một ông đóng giày nghiện rượu.
         Say xỉn là cứ lôi đầu thằng nhỏ ra mà bộp tai đá
         đít để mua vui; nên lớn lên, để trả thù, Stalin quyết
         đi làm cách mạng bằng cách cướp ngân hàng, kinh tài cho
         Đảng "Bolshevik".
  Stalin có nhiều
         vợ. Vợ đầu chết vì lao phổi. Vợ thứ hai thì tự vận...
         chắc có lẽ không chịu được cái ông chồng tàn bạo,
         vô nhân đạo, nầy chăng?
  Sau
         khi Vladimir Lenin (1870-1924) chết, Stalin trừ khử các đối thủ chánh trị
         một cách tàn khốc để kiểm soát hoàn toàn đảng CS
         Liên Xô.
  Thi hành những kế hoạch
         kinh tế ngũ niên, Stalin tịch thu đất đai của dân để thành
         lập những nông trường tập thể. Nhiều triệu nông dân, không
         tuân theo lịnh Stalin, đều bị hành quyết hay bị đi đày. Nông
         trường tập thể thất bại, nạn đói tràn lan khiến hàng
         triệu người chết.
  Nên mới có
         chuyện vầy: Stalin than phiền là có quá nhiều chuột trong phòng
         làm việc của mình. Cận thần thân tín của Stalin suy nghĩ một
         lát rồi: "Sao đồng chí không treo lên cái bản Nông
         trường tập thể?! Thì phân nửa số chuột sẽ chết đói
         còn phân nửa số còn lại sẽ bỏ chạy đi nơi khác!"
          Chánh sách nông nghiệp tập thể, cha
         chung không ai khóc, hậu quả là khoai tây không có đủ mà
         ăn thì nói chi tới thịt trừu, bò, gà.
  Nên cuối buổi hội thảo về thành quả chăn
         nuôi của chế độ CS Liên Xô. Diễn giả chấm dứt xong bản
         báo cáo. "Các đồng chí! Ai có thắc mắc gì thì
         tự do chất vấn."
  Đồng chí
         ‘Dân Ngu' hỏi: "Sản lượng thịt, theo đồng chí
         diễn giả báo cáo là đã tăng gấp đôi! Dân
         Nga chúng ta giảm 3 triệu người vì bị bọn Phát xít Hitler giết
         hại. Thế thì tại sao dân Nga không có được một miếng
         thịt cho ra hồn, khi phải sắp hàng dài dằng dặc?"
 
         "Tôi không có số liệu chính
         xác về sản lượng thịt của chúng ta! Xin khất đồng chí
         ‘ Dân Ngu' câu trả lời vào tuần tới!"
  Tuần tới, sau khi chấm dứt bài báo cáo, tay tuyên
         giáo lại hỏi: "Ai còn có ý kiến gì không?" Thì
         đồng chí ‘Khu Đen' giơ tay lên: "Có! Cho tui hỏi: đồng
         chí ‘Dân Ngu' giờ ở đâu ạ?"
  Đó đó! Stalin cai trị bằng khủng bố dựa vào
         mật vụ, khuyến khích người dân theo dõi, tố cáo lẫn nhau!
         Hậu quả là hàng triệu người bị giết; hàng triệu người
         khác bị cưỡng bức lao động cải tạo trong các trại tù
         Gulag trên khắp nước.
  Stalin còn
         là một con người rất đa nghi và xem thường mạng sống của
         người khác! Nên một đám đoàn đại biểu từ Georgia,
         quê của Stalin, đến văn phòng làm việc của Stalin họp rất
         lâu, rồi lục tục ra về.
  Stalin không
         tìm được cái ống vố của mình để hút thuốc bèn
         triệu trùm Mật vụ
  vào điều
         tra xem ai trong đám đại biểu đó đã ‘thó' cái ống
         vố của mình?
  Nửa tiếng sau, Stalin
         tìm được cái ống vố trong ngăn kéo, bèn gọi điện
         thoại ra lịnh cho đoàn đại biểu đồng hương được
         tự do.
   "Xin lỗi đồng chí
         Stalin kính mến! Người gọi trễ quá! Phân nửa đoàn đại
         biểu đã thú nhận rằng mình đã lấy cái ống
         vố của đồng chí. Phân nửa còn lại đã chết trong qúa
         trình bị hỏi cung rồi ạ!"
  Giết
         nhiều người dân tất nhiên Stalin cũng rất lấy làm lo lắng
         sẽ bị dân giết lại, nên Stalin cực kỳ cao độ cảnh giác
         cách mạng:
  Tại buổi họp ban Chấp
         hành Trung ương đảng, Stalin đang đăng đàn phát biểu thì
         nhận được một tờ giấy cảnh báo: "Có người
         âm mưu ám sát đồng chí!"
  Stalin vẫn tiếp tục bài nói. Thì nhận được lời
         cảnh báo thứ hai: "Tên sát thủ là một trong hàng ngũ
         lãnh đạo của đảng ta!" Stalin cũng không phản ứng
         gì.
  Một đám nhân viên mật
         vụ KGB từ ngoài tràn vào: "Tên sát thủ có mặt
         trong phòng nầy!"
  Stalin nhướng
         mắt lên: "Hàng ghế thứ nhứt, ‘tay' ngồi ghế thứ
         hai, từ bên trái!"
  Đám
         KGB nhảy đè tên nầy xuống lục soát; quả nhiên tìm thấy
         một khẩu súng lục, y lận trong lưng quần.
  Cả hội trường bừng tỉnh giấc, ngạc nhiên: "Sao
         đồng chí Stalin sáng suốt biết ngay chóc! Thiệt là một lãnh
         tụ thiên tài!"
  Stalin xua tay: "Ố
         có gì đâu mà thiên tài! Chẳng qua đồng chí
         Lenin kính yêu đã từng căn dặn rằng: "Kẻ thù của
         Cách mạng không bao giờ ngủ đó thôi!"
  Nhắc tới Lenin, một đệ tử trung thành của
         chủ nghĩa Marx thì không thể quên cái chuyện vui nầy: "Lenin chết,
         mang theo một khẩu súng lục lên thiên đường. Thánh Peter chận
         Lenin lại ngoài cổng. "Không được mang súng vào thiên
         đường!"
  Lenin nhìn lên
         và thấy một ông râu xồm, tóc bùm xùm bạc trắng với
         một cây súng máy trên tay nên cho rằng mình bị đối xử
         bất công. "Còn ông kia thì sao?" Lenin hỏi.
          Thánh Peter trả lời: "Đó là
         biệt lệ! Ông ấy là Karl Marx và ông ta đang đợi Stalin!"
          Lòng căm phẫn nhà độc tài đỏ
         nầy sôi sục trong lòng bất cứ ai từ Karl Marx đến dân thường
         nhưng người dân Liên Xô, dẫu đói rách lầm than, vẫn
         chưa muốn mình chết mà người phải chết chính là Stalin
         mới được.
  Nên một hôm,
         sau khi nốc cạn chai một lít vodka, Stalin thơ thẩn đi dạo dọc bờ
         sông Volga, bị trượt chân ngã tùm xuống nước. May thay có
         một người Nga nhảy xuống cứu, ì ạch lôi cái thân mập
         ú lên bờ để mà xốc nước.
  Nhà độc tài đỏ, sau khi ọc ra một đống nước
         lẫn với cả lít rượu vodka uống trước đó, bèn mở
         mắt ra, tự giới thiệu: "Ta là Stalin đây, quyền lực vô
         song. Hỡi ân nhân, ‘ngươi' đã cứu ta thoát chết. Ân
         nhân muốn gì là có nấy. Nào bây giờ ‘ngươi' muốn
         điều gì?!"
  "Tôi chỉ
         muốn một điều là xin đồng chí Stalin hãy cực kỳ bí
         mật, đừng hé môi cho bất cứ một ai biết là tui đã
         cứu đồng chí thoát chết nhé!"
  Tuy thoát chết nhưng cuối cùng rồi Stalin cũng phải chết
         sau 74 năm đày ải nhân gian.
  Những
         năm cuối đời Stalin bị bệnh bách hại cuồng, một dạng hoang
         tưởng, trong đầu bao giờ cũng nghĩ có người theo dõi để
         giết hại mình.
  Stalin chỉ chấm
         dứt sự lo sợ hãi hùng nầy vào ngày 5 tháng Ba, năm 1953, sau
         một cơn đột quỵ.
  "Stalin
         bèn lò dò lên thiên đường, Thánh Peter chận lại hỏng
         cho vô vì tội ác chất chồng! Trời không dung đất không
         tha, nên gởi Stalin xuống Hỏa ngục.
  Hôm sau, chưa tới 24 tiếng đồng hồ, là đã có
         12 con quỷ sứ Satan và cả Diêm Vương từ Hỏa ngục chạy
         lên gõ cửa Thiên đường xin tỵ nạn!"
  Tuy nhiên đời mà! Chuyện chín người mười
         ý là chuyện rất bình thường trong cõi đời ô trọc
         nầy!
  Dù chủ nghĩa CS Liên Xô,
         đã rã bành tô, đã chết nhăn răng khỉ trên quê
         hương cách mạng Mười Nga vào năm 1991, thế kỷ trước,
         vẫn còn có mấy ‘cha' khoái ăn mày quá khứ, đi kiếm
         ăn bằng cách hóa trang thành các lãnh tụ CS Liên Xô.
          Du khách nước ngoài giờ đến thăm
         Moscow thủ đô nước Nga thấy: Lenin mặt buồn rười rượi,
         tay cầm cờ ngồi trên bậc đá với đầy đủ lễ phục,
         hoa đại lễ cài trên ngực áo, giữa Quảng trường Đỏ
         lịch sử, chụp ảnh với du khách, hòng kiếm chút tiền còm
         sống qua ngày. Cũng được chẳng bao nhiêu, chẳng đủ để
         mua rượu Vodka uống trong mùa Đông nước Nga lạnh giá!
          Đại Nguyên soái Stalin cũng theo chân
         Lãnh tụ Lenin ra Quảng trường kiếm ăn, bị Cảnh sát Nga rượt
         đuổi, phải chạy tuốt xuống đường xe điện ngầm.
          Thiệt lên voi xuống chó! Vốn là tấn
         tuồng dâu biển đó nhe bà con!
   
  đoàn xuân thu
          melbourne
    
      
       
Chằn tinh!
 
Tranh Bảo
         Huân
  
Chuyện cổ tích kể rằng: Thạch Sanh, tính
         tình chân thật, làm tiều phu, đốn củi bán cho Lý Thông.
         Lý Thông thì tánh tình láu cá, nấu rượu lậu. Hai người
         làm ăn lâu ngày chày tháng, bù khú với nhau nhiều lần,
         từ bạn nhậu rồi kết nghĩa anh em.
  Thạch
         Sanh giết được Chằn Tinh, cứu công chúa. Nhưng bị Lý Thông
         cướp công.  Anh em cắt máu ăn thề, kết nghĩa sanh đồng
         sanh, tử đồng tử, cục muối chia hai, sao cục đường huynh đành
         lòng lủm hết? Chơi vậy chơi với ai? Kết quả là Lý Thông
         bị Trời đánh chết.
  ***
          Những nhân vật phụ trong truyện cổ tích
         nầy đã đi bán muối hết ráo rồi; chỉ còn sót lại
         tới ngày nay là Thạch Sanh và con Chằn Tinh hay hãm hại dân lành.
          Thạch Sanh ngày xưa giờ chỉ còn giữ
         được cái họ Thạch, tên đã đổi từ Sanh qua Sang!
          Thạch Sang không đi đốn củi nữa mà
         về thành, coi trụ sở dân phòng Khu phố 1, đường Trần Khắc
         Chân, Phường Tân Ðịnh.
  Chằn
         Tinh ngày xưa, biến thành Phó Chủ tịch Quận 1!
  Chẳng qua con Chằn Tinh nầy dẫn đám lâu la đến
         phá dỡ trụ sở dân phòng vì nó chiếm lề đường
         khoảng 1m. (Xưa nó ra lịnh cất, giờ cũng chính nó phá đấy
         thôi!)
  
"Anh nầy xô vào người tôi! Mà
         anh là cán bộ tại đây. Tôi sẽ xử lý anh ngay lập tức!" Chằn
         Tinh nghiến răng hăm dọa.
  Thạch Sang
         biết mình sức yếu thế cô bèn xuống nước nhỏ: "Ðâu
         biết mặt anh đâu!"
  Chằn
         Tinh bèn kêu một tên đầu lĩnh lâu la tháp tùng đến: "Nghĩa
         đâu? Lại đây! Nghĩa! Nghĩa!"
  Nghĩa đây là Phó Chủ tịch Phường Tân Ðịnh đến
         hỏi Thạch Sang: "Lỗi gì?"
  (Hai đứa đều làm Phó, chức nhỏ như cái lỗ
         mũi mà đứa Quận gọi đứa Phường như là gọi con của
         thằng chả vậy hè!)
  Thạch Sang cắt
         nghĩa: "Ði ngang đụng ảnh thôi!"
  Một tên lâu la, ra chiều nịnh bợ không biết nhục,
         ăn cơm hớt, chen vào đánh hôi: "Ðường rất trống
         anh à!"
  Chằn Tinh bèn chụp
         ngay câu nói của đàn em, kết tội Thạch Sang ngay lập tức. "Ðường
         rất trống anh đi anh xô vào tôi luôn! Tức là sao? Anh thể hiện
         sự chống đối, cấp dưới với cấp trên!" (Cái
         nầy gọi là chụp mũ nhe! )
  "Tôi
         đề nghị thế nầy!" Chằn Tinh ra lịnh: "Mời
         anh nầy về Phường! Anh Nghĩa về đơn vị anh viết kiểm điểm
         ngay lập tức cái anh nầy. Nếu cần thiết cho ra khỏi guồng máy..."
         Anh nhớ chưa?" "Dạ rồi!"
  "Tất cả chúng ta làm việc vì cái chung. Nhưng mà anh
         nầy có thái độ chống đối cấp trên! Tôi không cần
         anh làm việc nầy nữa. Tôi mời anh đi chỗ khác. Nhanh!"
          Tên đầu lĩnh đám lâu la, miệng:
         ‘Dạ' rân, nhưng mắt  láo liên ngó chỗ khác, chắc
         trong bụng nghĩ: "Chuyện nhỏ như con thỏ mà cũng làm rùm
         beng trước  máy thu hình để đánh trống thùng thình
         cho dân xem mình đang hát Chèo cổ Bắc phần!
  ***
  Thạch Sang trần
         tình cùng bá tánh, trước máy thu hình, như vầy:
          "Chiều có đoàn giải tỏa trụ
         sở. Khiêng một thùng đồ nặng mới vô tình quẹt trúng
         ảnh. Thật ra không cố tình chuyện gì. Không xích mích gì
         với ảnh. Trụ sở nầy của Phường chớ không phải của riêng
         anh mà anh bức xúc!
  Nếu anh
         có lỡ va chạm với ảnh thì anh xin lỗi vậy thôi! Chuyện đã
         lỡ vậy rồi... Anh giãi bày cho anh. Muốn xử lý làm sao là
         anh chịu chớ làm sao?!"
  Chu choa!
         Hồi xưa Thạch Sanh dám chém Chằn, còn Thạch Sang ngày nay yếu
         xìu như cọng bún thiu, chắc sợ mất một triệu rưỡi đồng
         lương tháng, làm bảo vệ dân phố hay sao chớ?
  
Cái con Chằn Tinh nầy hống hách như Nghị
         Hách trong Giông Tố của Vũ Trọng Phụng ngày xưa vậy!
          Thạch Sang, nhịn là nhục! Lỡ mất ‘job'
         rồi, tao cự lại chú mầy tới bến luôn cho biết mặt dân Quyên
         Tân Ðịnh đã từng tỉ thí với Dzũng Ða Kao trong truyện
         của nhà văn Duyên Anh chớ!
 Dư luận quần chúng nhân dân
         chia hai bờ sông Bến Hải. Bờ Bắc sông Bến Hải, quen cái thói
         điếu đóm ăn tàn, theo voi hít bã mía thì vặn vẹo
         là:
  "Tôi ở Hà Nội mà
         biết ổng, Ông ở Sài Gòn mà không biết sao? Tôi ủng hộ.
         Phải dứt khoát ngay!"
  Nhưng
         bờ Nam sông Bến Hải, dân Sài Gòn vốn có máu Lục Vân
         Tiên, giữa đường thương kẻ thế cô mà bị Chằn Tinh
         vồ... nên lên giọng kẻ cả dạy đời rằng:
  "Ðề nghị đồng chí hết sức bình
         tĩnh. Ðừng cực đoan, cố chấp, hung hăng! Cần phải có cái
         đầu lạnh."
  (Muốn vậy đề
         nghị mỗi lần hỏa vượng lên thì Chằn Tinh nên đút cái
         đầu mình vào cái ngăn lạnh của nhà xác là nó
         ‘mát' dây ngay chớ gì?)
  "Nhìn
         gương mặt và lời nói nhỏ nhẹ, tôi tin rằng người này
         rất đàng hoàng. Ông nên nhớ rằng, các anh chị làm việc
         trong khu phố, tổ dân phố chủ yếu vì cộng đồng dân cư
         chứ phụ cấp chẳng đáng là bao. Hãy quý trọng họ và
         đối xử mềm mại hơn, tế nhị hơn!"
  "Ông nên cương quyết với tội phạm, mại
         dâm, ma túy thì hay hơn nhiều!"
  (Thiệt là khích tướng bậy bạ không hè. Ðụng vô
         cái bọn bán Trời không mời Thiên Lôi nầy... sức mấy mà
         dám?!)
  Học ăn, nói nói, học
         gói, học mở chưa có xong mà bày đặt đòi làm quan.
         "Làm việc là: Thưa ông, thưa bà... rồi xưng tôi; chớ
         không có cái vụ anh nói em nghe, em nghe anh nói gì hết ráo ở
         đây nha!"
  Bất cứ hành động
         gì, chánh sách gì là cũng phải nghĩ tới dân trước.
         Muốn đuổi hàng rong, muốn làm sạch bóng cái vỉa hè,
         là phải giải quyết công ăn việc làm cho cả hàng trăm ngàn
         người dân bán hàng rong, thằng Tư, con Tám lê la trên phố
         xa hoa, mưu sinh vất vả trong cái thành phố 13 triệu người nầy
         trước đã!
  ***
          Nói nào ngay, chúng có lo cho dân bán
         hàng rong đấy chớ: đang tập trung dân bán hàng rong vào 70 quầy
         hàng cố định đường Nguyễn Văn Chiêm và Công viên
         Bách Tùng Diệp .
  Bà con cười
         he he phán: "Mấy thằng quan nầy tiếng Việt không có rành. Không
         hiểu bán hàng rong là cái giống gì?!"
  Rồi có một quan hơi tưng tửng, đề xuất là:
          
"Người bán hàng rong có thể
         kinh doanh qua mạng Facebook! Những người kinh doanh vỉa hè, những hộ có
         tay nghề ẩm thực, những người buôn bán hàng rong... Bà con sẽ
         đăng lên đó sản phẩm và số điện thoại. Khách
         hàng có nhu cầu sẽ đặt hàng qua điện thoại.
 
         Cách làm này không chỉ giải quyết
         được việc làm cho người dân đó mà còn giúp
         những lao động nhàn rỗi có thêm công việc giao hàng.
          Ðiểm tích cực nữa là không
         tốn mặt bằng, bảo đảm an toàn thực phẩm mà lại giải
         quyết được bài toán về trật tự đô thị."
          Muốn bán hàng qua mạng, trước tiên
         mấy quan nên xuất tiền ăn hối lộ nhiều vô thiên lủng của
         dân bấy nay, giờ ‘sùy' ra chút đỉnh để mua cho bà con bán
         hàng rong  Sài Gòn mỗi người một cái ‘laptop', rồi nối
         mạng internet để họ bán hàng rong qua mạng nhe. He he!
  Thiệt là ăn cơm dưới đất mà nói chuyện
         trên trời!
  ***
  Ðó không phải là chuyện một ngày,
         một buổi, cứ đem xe ủi xuống là xong ngay đâu? Ngay cả nhà
         độc tài Lý Quang Diệu rồi con là Lý Hiển Long, hai tía con
         phải cần tới gần 30 năm mới gọi là tạm xong.
  Mà cái đất nước Singapore độc tài, độc
         đảng làm Thủ tướng mà cứ nghĩ mình là cha mẹ của
         dân: Ðứa nào lỗi nhỏ như vẽ bậy, nhai kẹo cao su vứt tùm
         lum... là đè ra đét đít. Tội kha khá hơn một chút
         như vài chục gram cần sa, ma túy là a lê hấp treo cổ người
         ta... thì man rợ quá!
  Singapore bất
         quá chỉ là một siêu thị khổng lồ, một cái Chợ Lớn
         như của Lý Long Thân vậy; nhưng dân chúng bị kềm kẹp, bị
         đe nẹt như những con chim bị nhốt túm hụm trong cái lồng son nhiều
         màu sặc sỡ... thì hay ho gì đó mà sì sụp tôn nó
         làm sư phụ?
  Thế nên, thôi
         nhe! Ðừng tối ngày dắt đám lâu la, chạy vô chạy ra như
         gà mắc đẻ, đục chỗ nầy, kéo sập chỗ kia nữa mà
         chi. Tuồng hát nó chán phèo mà cứ đòi đóng vai chánh
         ‘ngôi sao cô đơn' hoài hè!
  Làm
         ăn căn theo luật lệ đàng hoàng đi! Làm công chức, là
         phục vụ dân chớ hổng phải là ông Trời con: "Tui
         không cho!"
  Quen cái thói Chằn
         Tinh, muốn ăn thịt ai là ăn, ngồi xổm lên luật pháp mà
         cứ ra rả cái miệng là: "Làm vì cái chung! Vì 13
         triệu dân Sài Gòn!"
  Mắc
         cười quá hè!
  đoàn xuân thu.
  Melbourne 
________________________________________________________________________________________ 
 
      
      Lá thư Úc Châu 
 
Một mảnh đời rạn vỡ!
 
           December 10 th , 2014.
  Đọc xong bài phóng sự điều tra của ký giả David
         Montero, "Who was Tuan Nguyen?" đăng trên nhật báo Los Angeles Daily News ngày
         25 Tháng Mười, nhiều người Việt tị nạn chúng ta, nhiều người
         không cầm được nước mắt!
  Bà
         Kristin Chan, 42 tuổi, đã đạp nhầm chân ga thay vì chân thắng,
         đâm sầm chiếc Jeep Liberty của mình vào cửa trước tiệm Jolly
         Donuts, bán bánh ngọt và cà phê ở góc đường Roscoe và
         DeSoto giết chết một người khách hàng đang ngồi uống cà
         phê trong quán và làm bị thương bốn người khác. Cảnh
         sát không nghĩ là tài xế nầy gây tai nạn vì chịu ảnh
         hưởng của bia rượu hay ma túy.
  Băng
         hình an ninh ghi lại vào ngày Thứ Bảy, 4 Tháng Mười năm 2014
         cho thấy nạn nhân đến tiệm uống cà phê nửa tiếng đồng
         hồ trước khi anh bị xe đụng chết.
  Đã ba tuần trôi qua mà không có người thân nào
         đến nhận xác nạn nhân. Năm 2014, tại thành phố Los Angeles, số
         người chết vô thừa nhận, theo Sở Pháp Y cho biết là có
         5 người không phân biệt được giới tính nên gọi là
         ‘Undetermined Doe'; nếu là nữ được đặt tên là Jane Doe, có
         89 người; nếu là nam, John Doe 296 người. Nạn nhân trong tai nạn xe cộ
         nầy theo cảnh sát tới giờ nầy chưa xác định được
         nhân thân nên mang tên là John Doe 278.
  
Đêm John Doe 278 bị đụng  chết, trong
         túi anh đầy những tờ vé số đã cạo, 350 đô la tiền
         mặt, một điện thoại di động hiệu Samsung. John Doe 278 chưa từng
         gọi cho ai và cũng không có ai gọi cho anh cả. Điện thoại di động
         nầy anh dùng chỉ để chơi ‘gêm'.
  John Doe 278 là một người không nhà, cô độc, có
         thói quen  đến quán Jolly Donuts lúc 9 giờ tối mỗi đêm,
         mua một tách cà phê và cắm cái điện thoại di động
         nầy vào ổ điện để ‘sạc' pin. Trong tiệm chỉ có hai
         cái bàn đặt gần ổ điện; nếu lỡ có ai ngồi rồi
         thì John Doe 278 kiên nhẫn chờ cho đến khi nào nó trống!
           
  Video an ninh từ ngày 4 tháng
         10 năm 2014 cho thấy người đàn ông được gọi là Tuấn
         Nguyễn 53 tuổi. Nguyễn là người vô gia cư trong ba mươi năm
         ở Canoga Park. ẢNH JOLLY DONUTS
  Thói quen
         của John Doe 278 khi bước vào tiệm bỏ cái nón kết kiểu của
         cầu thủ chơi dã cầu ra, gọi một ly cà phê, giá một đô
         la, uống với sữa bột có thêm đường chớ không uống với
         sữa tươi.
  Giờ định mệnh
         đêm Thứ Bảy, 4 Tháng Mười đó, lúc 9 giờ 36 phút 34
         giây, có 6 người ngồi rải rác trong tiệm. Chiếc bàn quen thuộc
         của John Doe 278 đêm ấy không có ai ngồi. Cái điện thoại
         Samsung chưa ‘sạc' đầy pin thì chủ nhân của nó đã
         chết.
  Anh là ai? Những người buôn
         bán ở đó cho Cảnh sát biết vài chi tiết về nạn nhân.
         John Doe 278 là một kẻ không nhà đã hơn 30 chục năm nay. Anh tên
         là Tuấn; họ là Nguyễn, sanh năm 1961.
  Cảnh sát tìm ở cơ quan cấp bằng lái xe, danh sách có
         632 người cùng tên, cùng họ, cùng năm sanh. Lục trong hồ sơ
         Cảnh sát không tìm được dấu vân tay vì tuy là kẻ
         không nhà nhưng anh chưa hề phạm tội, chưa hề làm điều
         gì lôi thôi với luật pháp.
  Một
         con người không hề có tên trong bất cứ một hồ sơ lưu
         trữ nào, của bất kỳ một cơ quan nào, theo hệ thống lưu trữ
         bằng điện toán, là không hiện hữu... dù Tuấn đã
         và đang có mặt trên đất nước Hoa Kỳ nầy suốt hơn
         30 năm qua! Giờ chết đi, không xác nhận được nhân thân,
         chỉ là một tấm thẻ bài màu xanh cột vào ngón chân cái
         bên phải, tấm chăn phủ xác cũng màu xanh, nằm trong cái hộp
         đựng xác của văn phòng giảo nghiệm y khoa với bí danh là
         John Doe 278.
  Nhưng John Doe 278 cũng có một
         cuộc đời! Theo bà Lori Huỳnh năm nay 77 tuổi, bà biết Tuấn hơn
         20 năm về trước. Câu chuyện của Tuấn , một người tị nạn,
         đến nước Mỹ vài năm sau Tháng Tư 75, khi Sài Gòn sụp
         đổ, cũng âm hưởng tương tự như là câu chuyện của
         đời bà Lori Huỳnh, một người vượt biển.
  Sau khi trốn khỏi Việt Nam năm 1980, đến Hoa Kỳ, Lori Huỳnh,
         năm 1986, mua lại tiệm Violet Nails Salon! Bà để ý đến một thanh
         niên dáng vẻ Á Châu, gầy ốm, hay lang thang trong bãi đậu xe
         một mình. Tối ngủ quanh quẩn trong một ngõ cụt đàng sau các
         cửa tiệm ở góc đường Roscoe và DeSoto.
  Thoạt đầu bà mời anh thanh niên nầy một ly cà
         phê để làm quen và những cuộc nói chuyện rời rạc giữa
         hai người trong suốt 2 năm, được kết lại, vẽ nên cuộc
         đời của Nguyễn Tuấn.
  Trong số
         khoảng 200 ngàn người tị nạn đã chết trên biển vào
         những năm 70 và 80,  năm 1988, Tuấn, một lần duy nhứt, kể cho bà
         nghe là cả gia đình cha mẹ, (có thể còn có anh em nữa?) tất
         cả đều đã chết hết trên biển trong thảm trạng thuyền
         nhân. Và Tuấn là người duy nhứt trong gia đình còn sống
         sót!
  Năm 2007, sau khi bán tiệm neo của
         mình đi, bà Lori Huỳnh không có cơ hội gặp Nguyễn Tuấn
         thường như trước nữa. Bà đã yêu cầu người chủ
         mới tới hãy chăm sóc Tuấn dùm bà. Họ đồng ý! Và
         khi anh mất, họ cùng nhau đến đặt hoa nơi hiện trường tai nạn
         xảy ra để tưởng niệm người xấu số!
  Nguyễn Tuấn là con của một gia đình công chức
         Sở Thủy cục và Điện lực Sài Gòn! Tuấn từng học Petrus
         Ký, một trường trung học danh tiếng ở miền Nam. Anh có năng khiếu
         về Toán. Mặc dù sống hàng ba thập niên trên đường
         phố, đôi khi anh ngồi còn giữ thói quen ngồi vẽ những biểu
         đồ đơn giản. Trên cái túi đeo lưng của anh, luôn luôn
         có một cuốn sách.
  Bà cũng
         kể cho Tuấn nghe về chuyến vượt biển của mình. Sau 75, gia đình
         bà phải tan đàn xẻ nghé vì người chồng phải đi học
         tập cải tạo! Về chiếc tàu trôi dạt với 300 người trên
         đó và phải sống 6 tháng trên một hòn đảo kinh hoàng,
         gần nước Nam Dương, trước khi đặt chân lên nước Mỹ!
          Vì chia sẻ cùng chung một phần số,
         trong nhiều năm liên tục, bà Lori Huỳnh hay mang thức ăn đến cho
         anh. Bà nhớ Tuấn rất thích ăn mì.
  Tuan Nguyen chưa từng nhờ vào bất cứ trợ cấp nào của
         chánh phủ Mỹ, anh tự kiếm sống bằng cách nhặt những lon bia
         rồi đem bán, lãnh đổ rác cho tiệm giặt quần áo kế
         bên tiệm neo trong suốt 32 năm trời!
  Kate
         Leone, chủ nhân của viện thẩm mỹ Maine Affair Beauty Lounge thuật lại: "Một
         tối Chủ Nhựt, bà quên khóa cửa tiệm. Ngày Thứ Hai lại
         nghỉ. Sáng Thứ Ba quay lại, hoảng hốt khi thấy cửa vẫn còn mở,
         sau khi xem xét không thấy mất cái gì; coi lại hệ thống an ninh ghi
         hình của cửa tiệm, bà biết tại sao đã không bị ăn
         trộm; vì anh Tuan Nguyen đã ở đó suốt ngày Thứ Hai để
         canh chừng tiệm cho bà! Dù phải bận ra ngoài chỉ một chút,
         khi quay lại, anh vẫn xem xét lại để đoan chắc là không có
         ai đột nhập vào lúc mình vắng mặt!
  Bà Maria Avila, người cắt tóc cho anh một năm hai lần,
         đã khóc khi nghe anh tử nạn. Maria nói để tôi cắt tóc
         miễn phí cho; nhưng anh không chịu! Lần nào cũng nài nỉ trả
         cho tôi 10 đô la, công cắt tóc.
  "Anh
         ấy nghĩ chúng tôi đã chăm sóc cho anh ấy nhưng thực ra anh
         ấy mới là người đã chăm sóc cho chính chúng tôi".
         "He thought we were looking out for him, but he was looking out for us,"
  Cô Brooke Carrilo, 42 tuổi, cũng là một kẻ không nhà, sau
         khi bị mất việc không trả nổi tiền nhà, phải sống trong một
         chiếc xe, gợi nhớ vài kỷ niệm với Tuan Nguyen.
  Brooke làm việc thiện nguyện cho một nhà thờ, nấu
         nướng và phục vụ bữa ăn cho những kẻ không nhà vào
         mỗi Thứ Năm nơi Tuan Nguyen thường hay ghé qua. Brooke dọn bữa ăn
         cuối cùng cho Tuan Nguyen vào ngày 2 Tháng Mười tại nhà thờ,
         hai ngày trước khi anh mất. Hôm đó, Tuan Nguyen ăn một dĩa mì
         Ý (spaghetti) và uống một ly nước trái cây.
  "Anh ấy là một phần của chúng tôi trong một
         khoảng thời gian dài! Một năm không ai nghĩ là dài nhưng một
         năm không nhà, bụi đời như vậy là khoảng thời gian rất
         dài. Huống hồ hơn những ba mươi năm!"
  Đôi mắt Brooke Carrilo đẫm lệ khi nghe tin Tuan Nguyen đã
         chết. "Một ngày xe bị hết xăng, anh móc túi cho tôi chút
         đỉnh tiền đổ xăng! Để tôi có thể di chuyển từ chỗ
         nầy qua chỗ khác nhằm tránh sự quấy nhiễu của Cảnh Sát
         tuần tra" "Một con người tử tế, nhân hậu, không làm
         phiền nhiễu bất cứ một ai!"
  Tuan
         chỉ có hai tật xấu: hút thuốc (tự mình vấn lấy) và mua
         vé số cạo! Cách đây không lâu, trúng được 800 đô,
         anh mua hoa tặng cho tiệm neo và nước hoa tặng cho mấy cô làm trong
         tiệm!
  Hiện thời Tuan Nguyen đang nằm
         trong nhà xác, gần với khoảng 200 xác vô thừa nhận khác. Nếu
         không có bà con thân nhân nào đến nhận xác, anh sẽ được
         lấy mẫu DNA để lưu trữ. Từ 2 tới 4 tháng, xác John Doe 278, sẽ
         được đưa tới lò thiêu của quận Cam! Sau đó tro xác
         được lưu giữ tại nghĩa trang của thành phố Los Angeles. Tháng
         Chạp, thành phố sẽ làm một buổi lễ đơn sơ để chôn
         cất tất cả tro xác của những người chết vô thừa nhận
         vô cùng chung một huyệt mộ! Trên bia mộ chỉ đề duy nhứt
         năm những nạn nhân vô thừa nhận đã qua đời: 2014!
          Cuối cùng Nguyễn Tuấn đã trở về
         nhà!
  Có độc giả tự hỏi:
         "Tại sao một con người nhân từ, có tinh thần trách nhiệm
         như thế lại sống 30 năm ở ngoài đường? Tại sao anh ấy
         không xin phiếu trợ cấp thực phẩm (food stamps) và chương trình
         trợ cấp tổng quát (General Relief) của chính phủ?" Vâng cũng có
         người đã giúp anh tìm một chỗ tạm cư; nhưng sau đó
         anh lại trở về đời ‘homeless'; vì theo anh ở đó vẫn còn
         người đối xử tử tế với anh!
  Ký giả bài phóng sự điều tra nầy phỏng đoán:
         "Tôi nghĩ đây là câu chuyện bi đát của một người
         không quên được các thảm kịch mình đã trải qua; rồi
         sau đó không còn muốn trở về với đời sống thực tế
         nữa!"
  "Tôi đoán trong chuyến
         vượt biển, cái chết của cha mẹ anh kinh khủng lắm nên anh mới
         thành một con người khác hẳn chúng ta."
  ***
  Thưa! Người viết
         bài nầy đã từng gặp một thanh niên tị nạn Việt Nam ở
         Fleminton, Melbourne, Úc Châu, bề ngoài có vẻ rất bình thường,
         một hôm tình cờ bước vào một căn ‘flat' của chánh
         phủ cho anh mướn. Trong nhà không còn một khoảng trống nào,
         từ phòng khách vào tới nhà bếp. Toàn là những chai nước
         ngọt đủ cỡ, đựng đầy những nước. Khi được hỏi
         chứa nước nhiều như vậy để làm gì? Thì mặt anh đột
         nhiên trở nên nhăn nhúm, thống khổ như hình tranh lập thể
         của họa sĩ Picasso, anh trả lời: "Ông không biết! Chớ nước
         quý lắm đó!"
  Ôi! Những
         thảm kịch kinh hoàng của thuyền nhân trên biển. Những bi kịch
         không thể nhạt phai, những chấn thương tâm lý không bao giờ
         hồi phục. Chúng ta vô tình thản nhiên đi qua những niềm đau
         đó. Bác sĩ có thể chữa lành những vết thương về
         thể chất; còn những chấn thương tinh thần nầy mãi mãi sẽ
         không yên cho đến khi nạn nhân về với mộ!
  Xin anh Nguyễn Tuấn (tên Việt Nam), Tuan Nguyen, (tên Mỹ) và
         John Doe 278, (tên một xác chết vô thừa nhận), đã sống một
         cuộc đời lặng lẽ, đã chết trong cô đơn, sẽ được
         bình yên phía bên kia cuộc đời, sum họp với cha mẹ, với
         anh em... Chắc sẽ làm đời anh bớt đau đớn hơn chăng?!
          Vĩnh biệt anh! Một hình tượng của
         thảm trạng thuyền nhân Việt Nam!
  đoàn xuân thu 
  melbourne.
 (Theo David Montero, Los Angeles Daily News.)
 
      
       
Giã
         từ em đất cù lao!
  đoàn xuân thu
  Mỗi năm, cứ tháng Tư về là tui lại buồn trong
         tấc dạ! Nói nào ngay, xa xứ tháng nào tui cũng buồn hết ráo. Nhưng tháng Tư tui lại
         buồn nhứt hạng cho một mối tình vừa mới chớm nở đã
         vội dở dang hơn 40 năm rồi mà trái tim tui vẫn còn đang rỉ
         máu.
  Chẳng qua chuyện vầy nè:
         quận Kế Sách, thuộc tỉnh Ba Xuyên tức Sóc Trăng.
  
Hồi xưa từ Cần Thơ muốn về Kế
         Sách thì có hai cách: đường bộ hoặc đường sông.
          Đường bộ theo Quốc
         Lộ 4, rời Cái Răng qua Cái Tắc, tới Ngã Bảy, xã Đại
         Hải, (nơi bà con miền Bắc di cư vào năm 1954), rồi Ngã Ba An Trạch,
         quẹo tay trái vào quận Kế Sách, cách Cần Thơ khoảng 54 cây
         số và cách Sóc Trăng chỉ 6 cây số thôi.
  Nhà khảo cổ Vương Hồng Sển, người Sóc
         Trăng, cho biết: ‘Khsach' (Giồng Cát) đọc trại thành Kế Sách.
          Từ Ngã Ba An Trạch đến xã Phú
         Tâm (còn gọi là Phú Nổ hay Vũng Thơm, nổi tiếng với lạp
         xưởng, mè láo của người Tiều, mắm bò hóc của người
         Khmer). Qua khỏi Phú Tâm, hương lộ trải đá xanh, dọc bờ kinh,
         tới Na Tưng (chỗ nầy, xưa, VC phục kích bắn cả vào xe Hồng
         thập tự làm thằng bạn nhậu của tui, lúc đó, là tài
         xế bị đui hết một con mắt, và liệt một cánh tay).
          Na Tưng có vườn dừa, sau ông Quận
         cho đóng một cái đồn nghĩa quân, ngoài ra là đồng
         lúa nên VC khó mà phục kích, giựt mìn bất tử như lúc
         trước.
  Cuối cùng là tới quận
         lỵ Kế Sách. Chạy qua Cầu Sắt lên đến ấp Tập Rèn,
         xã Thới An Hội, đều là đất giồng.
  Mà trên đất giồng mình trồng khoai lang nên bà
         con nông dân mình cuốc khoai nhiều lắm.
  Còn đi đường sông thì từ Bến Ninh Kiều Cần Thơ,
         đò xuôi ra biển tới Cù Lao Quốc Gia, rẽ phải vào Vàm
         Nhơn Mỹ cũng tới được Kế Sách.
   
  
Kế Sách có đò Ngọc Diệp, chủ
         ở ngay chợ, nửa đêm, tài công ‘đề pa', chuông giựt
         leng keng để bà con miệt vườn đi bán trái cây ở chợ
         Cần Thơ hay đi bổ hàng tạp hóa về bán lại, ra bến nước
         bờ sông, gọi đò, ra hiệu bằng đuốc lá dừa quơ quơ
         trong gió.
  Tới Cần Thơ, khoảng 5
         giờ sáng. Đò đợi bà con mình đi công chuyện xong khoảng
         10 giờ sáng cùng ngày là đò Ngọc Diệp quay đầu về
         bến cũ.
  Đò chạy cà rịch
         cà tang, tùy theo lớn ròng, con nước ngược xuôi, từ bờ
         bên nầy băng qua bờ bên kia, chạy hình chữ chi, ghé bến nầy
         bến nọ cho hành khách lên bờ; đôi khi chỉ có một người;
         nên mất tới khoảng 4, 5 tiếng đồng hồ.
  (Má theo đò đi chợ Cần Thơ về, mua cho con mình
         ổ bánh mì và vài cục đường tán. Mấy đứa nhỏ
         mừng húm! Ôi những ngày thơ dại! Mừng má đi chợ về
         còn đâu nữa?!)
  Đò qua cơ
         man nào là những dãy bần xanh. Ôi đất nước mình đẹp
         biết bao mà trong vận nước đảo điên, tổ cha nó, làm
         tan hoang hết ráo!
  Đất Kế Sách
         ngoài giồng, còn mấy chỗ đất thấp hơn, phù sa sông Hậu
         bao đời bồi lấp, đất phì nhiêu, màu mỡ nên bà con
         lên líp lập vườn cây ăn trái đủ loại: cam, bưởi,
         mít, chôm chôm, măng cụt, sa bô chê, sầu riêng sai oằn nặng
         trĩu.
  Ghe trái cây, dân Kế Sách,
         lên tận Chợ Cầu Ông Lãnh bán cho dân Sài Gòn.
 
         Tất cả các loại trái cây nhiệt
         đới đó Cù Lao Quốc Gia đều có hết.
  Dòng sông Hậu đổ ra gần tới biển, bình độ
         của lòng sông cao hơn mực nước biển hỏng bao nhiêu; nên nước
         chảy chậm, phù sa lắng xuống, bồi tụ lâu ngày, rồi bần
         mọc lên giữ lại cát, làm nhô lên Cù Lao Quốc Gia (sau nầy
         VC đặt tên là Cồn Mỹ Phước và Cồn Bùn (cách nhau
         cái Rạch Mọp) cách đây khoảng 150 năm.
  Ban đầu mặt cồn còn thấp, là những bãi bùn
         năng lác, cỏ dại và cây bần, cây tạp cùng một số
         loài thú hoang và chim muông. Rồi bà con lưu dân mình từ Miệt
         Trên xuống khai phá, bao bờ trồng rẫy. Lấy ngắn nuôi dài; vì
         rẫy mau ăn. Trường vốn một chút thì lập vườn! Phẻ hơn
         làm rẫy!
   
  
Từ trên cao nhìn xuống, Cù Lao Quốc
         Gia, cách cửa biển khoảng 45 cây số, giống như một chiếc xuồng
         ba lá, nhọn hai đầu phình chính giữa, chồm ra biển. Chắc vì
         vậy mà bà con mình ở Cù lao Quốc Gia nầy, VC vô; hè nhau
         vượt biển vượt biên hết ráo?!
  (Người viết có em học trò cũ, Lan Chi, từ độ ấy
         cũng ra đi; giờ em ở Sydney! Giáo Phèn viết về quê cũ của
         em có thiếu sót gì thì dạy lại cho Thầy nhe!)
  Khi CS miền Bắc phát động cuộc chiến tranh xâm
         lược miền Nam cộng với sự tiếp tay phá hoại của VC nằm vùng
         thì cả đồng bằng sông Cửu Long cũng chìm trong lửa khói.
         Nhưng vùng đất cồn nầy vẫn là những ốc đảo bình
         yên, xa rời cuộc chiến.
  Nhà nào
         trên đất cù lao kha khá, có của ăn của để, sắm chiếc
         vỏ lãi gắn máy Yanmar 60 hay Kubota, làm máy đuôi tôm, lái
         bằng chưn nếu đứng hoặc bẻ lái bằng tay nếu ngồi.
          Nhớ có lần được mời về Cù
         Lao Quốc gia ăn đám cưới một đứa học trò cũ giữa
         đường thôi học, em sang sông ‘chống lầy' tức lấy chồng.
           
  
Vài đứa học trò gái, cùng lớp
         với cô dâu, vẫn còn đi học, trong chợ Kế Sách cũng được
         mời đi đám cưới, điệu đà xuống chung chiếc vỏ lãi.
         Giữa đường hết xăng, nước ròng, mũi chiếc vỏ lãi
         cắm vào một đám bần xanh, chạm phải tổ ong bần. Nó túa
         ra. Thầy trò mạnh ai nấy nhẩy xuống bờ kinh, núp dưới lườn
         chiếc vỏ lãi, né... trong khi đám ong bần vẫn u u quần ở trên
         đầu.
  Nước đưa chiếc vỏ
         lãi xuôi dòng xa dần cái tổ ong cái tổ ong mắc dịch nầy,
         Thầy trò mới lóp ngóp leo lên. Bộ đồ vía ướt hết
         trơn hết trọi hè.
  Đám học
         trò gái mặc áo dài, bị thấm nước, vải mỏng tanh như
         dính vô da thịt trắng nõn nà, dầy dầy đúc sẵn một
         tòa thiên nhiên, mắc cỡ lấy nón lá che ngang. Ai có thấy gì
         đâu hè?!
  Từ xã Nhơn Mỹ
         băng sông Hậu chừng cây số rưỡi, tấp vô bến đò
         giữa, lội chừng trăm thước là gặp cái bảng Vu Quy kết bằng
         bông đủng đỉnh với cọng lá dừa. "Trăng treo thềm cổng
         vu quy. Ai vui trong đó sầu bi ngoài nầy!"
  Ai sầu thì sầu đi... còn tui, làm giáo, được
         trưởng tộc bên đàng gái mời lên bàn thượng hạng
         đặt ở nhà trên. Đèn ‘măng xông' sáng choang hè. Mà
         buồn 5 phút. Vì ngồi chung với mấy ông già; Sao bằng ngồi với
         đám học trò 17, 18 tuổi vui hơn, nói chuyện hợp hơn, ăn rơ
         hơn; hơn là ngồi với mấy bô lão cổ lỗ sĩ: "Nhân
         bất học bất tri lý. Mời thầy giáo làm một ly!" Chán chết!
          Từ đám cưới của Huệ Chi, cành
         huệ trắng mà bị ong bần đánh... đêm nhóm họ, vu quy đó,
         thời gian sau, thằng học trò, nhà có giỗ quảy gì thì kính
         mời thầy ra nhậu với Tía em. Ổng nhắc Thầy hoài hè... Cái
         gì cái! Mời đi ăn giỗ là không có cái vụ từ chối
         bao giờ.
  Ăn giỗ năm lần bảy
         lượt mới biết ông phụ huynh nầy có đứa con gái sắc
         nước hương Trời đã gả đi Chợ Bãi Xàu, ông còn
         một đứa nữa so phần tài sắc lại là phần hơn.
          Tên con gái ổng đặt đều đẹp
         vì ổng khoái đọc truyện Tàu mà Tàu Đài Loan, ổng
         đọc Quỳnh Dao... Cô chị đã lấy chồng tên Huệ Chi, một
         cành hoa Huệ. Cô em chưa chồng tên Quỳnh Chi, tên một nhánh hoa
         Quỳnh.
  Tui yêu hoa Quỳnh lắm vì
         nó đẹp và thơm mà lại nấu cơm... ngon!
  Đó là bữa ăn cuối cùng của đêm tôi
         giã từ Kế Sách cách đây 40 năm. Bữa cơm đó em đãi
         chàng thi sĩ lăn lóc gió sương ba ngày đêm nổi lên
         sình chương món canh chua cá ngát và cá ngát kho tộ ăn
         với cơm trắng, gạo mới lúa mùa.
   
  
Cá đồng như cá lóc, cá trê,
         cá rô, cá sặc ở trong đồng. Cá ngát, cá bông lau, cá
         mè vinh, cá phèn, cá bống mú, cá lòng tong, cá chốt, là
         một loại cá sông ở trong sông... Cắt nghĩa như vậy là khỏi
         cãi.
  Sông thì nước ngọt vào
         mùa khô và mưa, từ tháng Tư cho tới tháng Chạp.
 
         Từ đầu tháng Giêng cho tới cuối
         tháng Ba nước lợ, hai phần nước ngọt và một phần nước
         từ biển chảy ngược vào sông mùa nước kiệt!
  Cá Ngát thích nước lợ, hay rúc vào
         trong những đống chà; hay trú ẩn trong hang ở bãi sông.
          Cá ngát hơi giống cá trê trắng!
         Đầu có 3 ngạnh, sắc bén và cứng, đâm rất nhức. Thịt
         không dai như cá trê trắng, dẻo và dẻ hơn cá bông lau.
         Chắc nhờ lội tới lội lui như tập thể thao?!
  Khoảng tháng 5 đến tháng 9 âm lịch là mùa
         cá ngát sinh sản, thịt ngon.
  
  Cá ngát làm sạch và cắt khúc
         để ráo, ướp tỏi chiên sơ. Bắc nồi nước lên, cho
         ít muối vào, khi nước sôi cho bần chín vào khoảng 5, 6 trái,
         năm phút sau, vớt bần ra tô, cà nhuyễn ra lấy nước chua.
          Nước dùng đun sôi liu riu bỏ đầu,
         đuôi cá vào, khúc giữa dành kho tộ để ăn cơm. Cá
         vừa chín tới, nêm nếm vừa miệng, thêm ngò om, cần dầy
         lá, khóm, giá, bông so đũa, bông súng, bạc hà, rau nhút,
         rau muống,... bông điên điển, thêm ít ớt hiểm còn xanh xắt
         lát.
  Ăn nóng! Giẽ cá, chấm
         với muối ớt hoặc nước mắm y, kẹp thêm lát ớt. Bưng
         ly hột mít rượu đế sủi tăm, quất nghe cái ót là toát
         mồ hôi mồ kê, nó ròng ròng đầy mặt như là mới
         tắm hơi xong. Chết cũng đành lòng!
  ***
  Mất nước
         được hai năm, tui vẫn còn nấn ná ở Kế Sách; vì thú
         thiệt tui không biết phải đi đâu, về đâu; rồi làm sao
         mà sống? Nhà không có được một cục đất chọi
         chim.
  VC giải tán Luật, Văn Khoa Cần
         Thơ chuyển mấy em sinh viên qua Sư Phạm, học chỉ 6 tháng, rồi đưa
         về trường! Để chúng nắm đầu mấy thằng Giáo Ngụy,
         gốc quân nhân biệt phái ra đuổi cổ. Tui nằm trong số đó.
         Nó đuổi thì tui đi... Và tui đi luôn ra biển...
  Tui còn bỏ lại bên Trời một cành hoa Quỳnh
         năm ấy. Quỳnh Chi, người năm cũ đã nấu cho tôi ăn canh
         chua cá ngát ngày xưa ấy! Tui mang kỷ niệm xưa đi cuối đất
         cùng trời!
  Đôi lứa chúng
         ta như hai chiếc lá, lạc lìa nhau giữa một dòng sông trong một
         thời bão loạn. Tui lỗi thề cùng em cũng bởi vì đời chớ
         nào phải tại tui đâu!
  đoàn xuân thu
  melbourne
    
      
       
Ăn hiếp con nít!!!
          đoàn xuân thu.
          Ôi nhớ xưa! 42 năm trước, tui còn
         độc thân tại chỗ nhe! Trai tơ hơ hớ hè!
  Ðường công danh còn dang dở, vì học chưa có
         xong, nhưng đang rộng mở.
  Vận nước
         đang ngả nghiêng, chực đổ nhào... mà tui cứ nằm mơ, mộng
         công hầu ... mới chết!

  (Cũng xin phụ đề Việt ngữ ở
         đây chút xíu là: Thời phong kiến, có ba khoa thi: Hương, Hội,
         Ðình. Ðậu thi Hương là Cử nhân. Ðậu thi Hội là Tiến
         sĩ. Thi Ðình dành cho Tiến sĩ để chọn ba hạng đầu là:
         Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa.
  Ðăng khoa, tức thi đậu xong, nếu còn cu ky, mà được
         Hoàng thượng, tức ông Vua, mến tài gả Công chúa... là
         vô mánh!
  Ðó là đại đăng
         khoa, được làm Phò mã, tức rể của Vua, chớ không phải
         là thằng giữ ngựa, Bật Mã Ôn, chức của Tề Thiên Ðại
         Thánh ở Thiên đình!
  Sau này
         bà con dân ngu khu đen mình gọi: tiểu đăng khoa là thi đậu,(
         sướng ít), đại đăng khoa tức là có vợ, (sướng
         nhiều)!
  Do đó phận đàn ông
         là phải học hành siêng năng giỏi giắn, bét lắm cũng kiếm
         được cái bằng Cử nhân về treo giàn bếp, xong mới tính
         đến đường vợ con để ngựa anh đi trước võng nàng
         theo sau!
  Dựa hơi chàng, nàng nhảy
         tót một bước lên làm bà ... mà không cần học hành
         gì ráo, chỉ cần cái vốn tự có của mình đem đầu
         tư vào chỗ nào cho trúng khía mà thôi!
  Nhưng vận nước nổi trôi, cái kế hoạch huy
         hoàng trong mơ đó đà trôi luôn ra biển...
  Thằng bạn ní, được mấy ‘xì thẩu' mướn
         lái thuyền vượt biên, hứa ghé rước, cho tui và em đi ké
         bằng cách canh me, từ taxi, xuồng nhỏ nhảy lên. Nhưng nó đầu
         môi chót lưỡi, nuốt lời, chạy một hơi 7 ngày, 7 đêm
         tới Palawan, Phi Luật Tân. Ðành đoạn bỏ bạn hiền lại cho VC
         nó hành hạ nè Trời!
  (Cái
         thằng phản bội vong thề nầy đang ở Canada. Lúc nào trúng số,
         tui sẽ bay qua, la cho nó một trận: "Sao mầy dám đang tâm bẻ gãy
         chữ kim bằng?")
  Tuyệt vọng, tui dắt
         em về, thì em yêu thỏ thẻ rằng: "Thôi anh làm đại đăng
         khoa với em đi, kẻo VC thấy em đẹp (?!) bắt ưng thương binh VC ‘xi
         cà que' là em tự vận em chết liền!"
  "Bậy nè! Ai mà chết lảng nhách vậy hè! Người
         bỏ ta sao đành hè!" Tui bèn đồng ý cái rụp!
          Em yêu đang đi làm cho nhà thương
         Thủ Khoa Nghĩa hồi xưa, giờ tụi nó đổi tên là Bịnh
         viện Ða khoa Cần Thơ, tháng tháng được 20 kí lô gạo
         (đầy bông cỏ), nấu cháo vợ chồng son ăn cầm hơi chờ
         qua cơn thắt ngặt!
  Mặn nồng hương
         lửa một năm thôi mà em đã tọt ra một thằng cu tí!
 
  Mới ăn đầy tháng là sáng
         sáng em nê thằng cu tí theo, lúc đi làm, để gởi vào nhà
         trẻ ngay trong khuôn viên bịnh viện, dưới khẩu hiệu: "Ðẹp
         như công viên! Sạch như bịnh viện!"
  Bịnh viện là chiến trường ác liệt, nơi thuốc kháng
         sinh đánh nhau quyết liệt với vi trùng để  bịnh nhân một
         sống, hai chết... mà sạch cái nỗi gì đây mấy cha nội?
          Chính vì vậy mấy đứa nhỏ, sức
         đề kháng còn kém, đi nhà trẻ hằng ngày cũng là
         hằng ngày đi bịnh viện, ổ chứa vi trùng, nên bị nhức đầu,
         sổ mũi, viêm họng liên tu bất tận. Nhưng không gởi ở đây
         thì biết gởi thằng cu tí ở đâu hè?
  Ôi thời gian như bóng câu qua cửa sổ! Tui ghi lại
         kỷ niệm nầy cho con nó đọc, để nhớ lại một thời nó
         làm ‘trùm quậy' cho Tía nó thót lên cần cổ như thế
         nào?!
  Một sáng, cô giữ trẻ
         hoảng kinh hồn vía chạy băng băng lên văn phòng, hào hễn
         hỏi em yêu: "Thằng nhỏ có bò lên kiếm mẹ để đòi
         bú tí không?" "Không? Trời đất ơi! Vậy nó biến
         đâu rồi?"
  Chẳng qua đang ngồi
         bô để đi ‘xì trum và xì tẹt', thấy cửa rào quên
         đóng, thằng cu bèn dế mèn phiêu lưu ký.
  Cả bọn nháo nhào đi kiếm. Ông Cơ cụt tay,
         gác cổng cho biết: "Cách đây 10 phút, có thằng nhóc mới
         lẫm đẫm biết đi, ở truồng nhong nhỏng băng qua lộ nè!"
         Rượt theo, thấy cu cậu đang nhẩn nha ngồi trong quán cà phê của
         thằng cha Chín Dành.
  Ðời mà!
         "Những người mẹ bận đi làm để kiếm tiền, buộc lòng
         ném con mình vào miệng núi lửa. Cái núi lửa đó có
         tên gọi là: Nhà trẻ!"
  Con
         mình mình rứt ruột đẻ ra là mình lo, còn giao vào tay người
         khác là giao trứng cho ác! Vì Nhà trẻ giống như Trại mồ
         côi vậy!
  ***
  Tuy nhiên có người lạc quan tếu: "Cái nghề
         nầy sướng thiệt. Tối ngày chỉ chơi với con nít không hà...
         mà còn được lãnh tiền!"
  Nhưng thật ra giữ trẻ không phải dễ ăn như ăn cơm sườn.
         Xì-trét (stress) lắm! Dễ bị bịnh nghề nghiệp như các cô
         mụ, thấy mấy em lâm bồn, đau quá xá cỡ nên ở vậy
         luôn, hổng dám có chồng!
  Còn
         cô đi giữ trẻ thì: "Con của anh chị đã khiến cho em phải
         uống thuốc ngừa thai quá liều!"
  Nước
         Úc còn đỡ nhưng ở Sài Gòn tiền công giữ trẻ còn
         còm cõi hơn nhiều.
  Giữ một
         bé cho ăn, uống, tắm rửa suốt ngày, tháng chỉ 2 triệu đồng
         tức khoảng một trăm đô Úc.
  Hổng
         biết có phải vì tiền ít mà mấy em giữ trẻ trong nước
         hay trút giận lên đầu trẻ thơ vô tội bằng cách ‘quánh'
         tụi nhỏ tơi bời! Mà không sợ chiều về nó méc ba, méc
         má. Chưa biết nói thì làm sao mà méc?!
  Báo chạy tin dữ rằng: Hai cô giữ trẻ, chừng 50
         tuổi, lui cui pha sữa, nấu cháo, trong khi 9 đứa nhóc, từ vài tháng
         đến 2 tuổi đang lăn lóc dưới sàn.
  Lần lượt từng trẻ vào góc nhà, ngồi há
         miệng để được đút ăn.
  Một bé trai, khoảng một tuổi, bị đè ngửa, kẹp đầu
         vào nách người phụ nữ, liên tục vùng vẫy, khóc thét.
         Cháu bị sặc nhưng bà ta vẫn đổ thức ăn vào mồm cháu.
         Thức ăn trào ra ngoài, bà này gõ vào mũi đứa trẻ,
         bắt ăn lại.
  Ðứa trẻ khác,
         khoảng 2 tuổi, run rẩy, liên tục bị ấn muỗng cháo vào mồm,
         bị ọc ra và bị "bảo mẫu" giáng tay vào đầu. Vừa
         ăn vừa bị tra tấn!
  Khi xem những
         cái video clip nầy phát tán trên mạng, ai có con nhỏ gởi tại
         đây đều phải rụng rời. "Ê! Nhà trẻ chớ đâu
         phải đồn Công an hè?"

  ***
  Nói nào ngay không phải riêng tại Sài Gòn hay Hà Nội,
         dân nhập cư vào kiếm sống phải gởi con đi nhà trẻ để
         bị đánh đập tưng bừng như vậy, mà ngay cả những nước
         văn minh như Úc, như Mỹ lai rai cũng có xảy ra đó chớ.
          Mới đây, một cô giữ trẻ ở
         Pennsylvania bị mất ‘ job', chờ vác chiếu ra tòa vì đã đẩy
         một bé gái, 4 tuổi, té lăn cù xuống cầu thang. Ðứa bé
         bị trặc đầu gối và sợ hãi chiếc cầu thang. Rõ ràng
         cháu bé tội nghiệp nầy đã bị chấn thương về tâm
         lý!

  Shawayne Tavares, người quản lý trung tâm
         giữ trẻ Clifton Heights, ngoại ô Philadelphia, qua video của hệ thống camera an
         ninh vừa mới lắp đặt, thấy vẻ run sợ, đôi mắt cháu
         hình như muốn nói: "Hãy cứu giúp con đi", cảm thấy
         đau nhói như chính cá nhân mình bị tổn thương.
          Bà đến gặp tận mặt cô giữ
         trẻ Sarah Gable, 52 tuổi, chất vấn một cách gay gắt: "What are you doing?
         We don't do this to children."
  "Bà đang
         làm cái quái gì vậy? Chúng ta không đối xử như thế
         với trẻ con!"
  ***
 
         "Mùa xuân ai đi hái hoa/ Mà em đi
         nuôi dạy trẻ/ Sao em muốn đàn em mau khoẻ/ Sao em muốn đàn em
         mau ngoan/ Hay bởi vì em quá yêu thương/ Những đôi môi đỏ,
         những đôi má tròn/ Em yêu từng đôi mắt sáng/ Long lanh
         như những giọt sương.
  ...Một
         mai khi em lớn lên/ Ðừng quên khi đi nhà trẻ/ Quên Cô giáo
         người nuôi em khoẻ / Quên Cô giáo người chăm em ngoan/ Quên
         những ngày Cô giáo yêu thương..."
  Ðó là bản nhạc "Cô đi nuôi dạy trẻ"
         của Nguyễn Văn Tý, cũng là tác giả bài Dư Âm nổi
         tiếng, đã bị phê bình là ủy mị, bị đấu tố tơi
         bời ở miền Bắc trước 54.
  Rút
         kinh nghiệm cái vụ lôi thôi phiền phức, nhém bị cấm viết
         nhạc... là mạt rệp luôn, nên từ đó, nhạc sĩ  Nguyễn
         Văn Tý sáng tác ‘ngành ca', ca tụng chung chung, vô thưởng,
         vô phạt cho cái ‘ngành' nào trả tiền tác quyền sộp cho
         chàng nhạc sĩ!
  Ông nhạc sĩ
         nầy, lạc quan tếu... thấy mà ớn chè đậu luôn! Vì thực
         tế trần trắng trợn là nhà trẻ trong nước, nơi khỏ đầu
         trẻ, nơi ăn hiếp con nít thấy mà khiếp... phải không bà
         con?!
  Thành ra đừng ‘ca từ' dóc
         nữa! Ðược không nè, kính thưa ông?
  đoàn xuân thu.
  melbourne.
    
 
      
       
Lá Thư Úc Châu: Cùng tắc biến!
           
  Chuyện rằng: Tới giờ cơm chiều,
         một bà mẹ Úc ra trước cửa nhà, rống họng kêu John tới
         bảy lần. Thì 7 thằng cu sàn sàn nhau, cách chỉ một cái đầu,
         chạy ùa về nhà.
  Anh yêu, em mới
         quen ngoài quán rượu đến chơi nhà, thắc mắc hỏi: "Sao
         đứa nào em cũng đặt tên John hết ráo vậy?" "À
         cho dễ nhớ mà!"
  "Rồi
         em muốn gọi riêng từ đứa thì phải làm sao?" "Dễ ợt!
         Em sẽ gọi ‘họ' của nó!" Té ra 7 thằng nhóc nầy
         cùng mẹ nhưng lại khác cha.
  Chuyện
         đó nó hơi là lạ với xứ ta; nhưng ở xứ Úc nầy
         nó là chuyện hàng ngày ở huyện. Vì chữ có câu rằng: "Không
         chồng mà chửa mới ngoan. Có chồng mà chửa thế gian sự thường!"
          Ở nước Úc phúc địa nầy đây!
         Đèn nhà ai nấy sáng! Chuyện có chồng, có con là chuyện
         riêng tư của từng chị em mình! Không có ai rỗi hơi mà chỏ
         mỏ vô giường của hàng xóm.
  Đời
         em em muốn sống làm sao thì sống? Muốn lấy ai thì lấy; muốn
         bỏ ai thì bỏ. Đó là cái quyền của em. Chánh quyền, xã
         hội hay ngay cả ông Trời cũng không có quyền nói vô nói
         ra, kiểm điểm phê bình gì ráo trọi.
  Đẻ nhiều vậy Úc nó còn mừng! Vì dân
         số Úc chỉ hơn 24 triệu một chút mà số sinh cứ giảm mà
         số tử cứ tăng thì trước sau gì nước Úc cũng bị
         diệt vong; nên chánh phủ lo sợ lắm chớ.
  Tuy nhiên ở cái xã hội công nghiệp nầy mấy em bận
         đi làm kiếm tiền, đâu có ai ở không... mà đẻ?!
          Vì nuôi một đứa con nít từ khi
         lọt lòng đến năm 16 tuổi, hơi cứng cựa để tự vỗ
         cánh bay vào đời... thì tốn mỗi đứa xỉu xỉu tới nửa
         triệu đô!
  Nào tiền ăn, tiền
         quần áo, tiền gởi nhà trẻ, tiền đi học, tiền đồ chơi
         rồi tiền đi nghỉ lễ hằng năm. Đó là không kể tiền
         khám răng, tiền mua thuốc uống lúc ốm đau... Hầm bà lằng
         vô số thứ phải chi. Nên chị em mình nín đẻ là vậy!...
          Chánh phủ Úc bèn đem tiền ra dụ
         khị, khuyến khích chị em ta nên vui hưởng chuyện tù ti tú tí
         và đừng quên làm cái nghĩa vụ thiêng liêng, phục vụ
         tổ quốc mến yêu là sản xuất cho thật nhiều cu tí...
          Nhưng trong bụng chánh phủ chỉ muốn cái
         đám thu nhập cao, đám dân nhà giàu đẻ thôi, đẻ
         nhiều tự nuôi con, không xin trợ cấp gì ráo...
  Còn đám dân nhà nghèo, làm ơn tốp tốp
         lại; chứ đẻ như gà, cục tác một tiếng ra một đứa,
         đông như quân Nguyên, ngân sách phải è cổ ra gánh là
         gãy xương đòn gánh; hết gánh luôn!
  Bụng muốn vậy nhưng chánh phủ không dám nói
         tách bạch ra vì sợ dân nó chửi là không ‘fair', tức
         bất công, chống lại nguyên tắc bình đẳng của Hiến pháp
         Úc, là rắc rối to...là mất thế cầm quyền trong kỳ bầu
         cử tới như chơi hè!
  Không dám
         công khai kêu dân nghèo bớt đẻ... thì chánh phủ Úc chơi
         kiểu ma lanh là đẻ vẫn cho tiền, cùng lúc lại cắt trợ
         cấp nuôi con của các bà mẹ Úc nghèo bỏ chồng hay bị
         chồng bỏ mà chữ gọi là ‘single mum'!
  (Mấy thầy thông dịch Việt Nam dịch rất bay bướm là
         mẹ đơn thân. Còn tui, tui dịch là mẹ cu ky!)
  Dĩ nhiên đời mà! Cuộc sống đã khổ, phải
         giật gấu vá vai. Tiền có bữa nay mai lại hết; ai mà không cự
         nự chớ?
  ***
  Nhiệm vụ của chánh phủ Úc là thâu thuế người
         đi làm rồi đem giúp lại người thất nghiệp, sống cầm
         hơi chờ ngày mai trời lại sáng. (Sáng đâu không thấy mà
         thấy tối hù tương lai nên mấy em la bài hải cũng là phải
         phải!)
  Chẳng hạn như em Jessica Russell,
         sống ở khu nghèo miền Tây Sydney mới có 25 tuổi thôi, mà
         một nách đã hai con!
  Không biết
         thằng đồng tác giả hai tác phẩm nầy nó trốn biệt đi
         đâu mà không chịu đóng tiền ‘child support', tức tiền trợ
         cấp nuôi con, (hay thằng chả cũng ăn thất nghiệp luôn nên mậu
         lúi?) làm em phải cực kỳ khốn khổ dựa vào tiền sữa của
         nhà nước cho, để nuôi hai thằng nhóc tì chỉ mới vừa
         lên 2, 3 tuổi.
  Em Jessica ca bản nhạc
         buồn, con cá nó sống vì nước nghe đến đứt ruột như
         vầy: "Em phải trả tiền chợ mỗi ngày... tiền mướn
         nhà, tiền điện thoại di động, tiền nước, tiền điện,
         tiền ga, tiền xăng, tiền thuế đường, tiền bảo hiểm xe hơi...
          Phần em hai tuần chỉ được $552.60.
         Hai thằng cu em, mỗi đứa được $260.
  Tổng cộng cả nhà em chỉ được hơn 1000 đô hai
         tuần. Một tuần chỉ khoảng 500 đô; ngày chỉ 70 đô thôi.
         Chính vì vậy rút tiền trợ cấp ra trả hết ráo, em chỉ
         còn đúng có 50 đô cầm hơi cho đến tiền đợt tới!
         Hu hu!
  Rồi giờ chánh phủ Liên
         đảng của Malcolm Turnbull chơi ác như vầy ai mà chịu nỗi chớ?
          Hai đứa con em đang ngụp lặn; chỉ có
         cái lỗ mũi ló lên khỏi mặt nước để thở mà giờ
         mấy ông bà chánh trị gia nắm giò tụi nó kéo xuống nữa
         hay sao?
  "Hai thằng cu của em là
         tối quan trọng, nhất đời em. Đời em, em không ‘care' (lo) nhưng đời
         chúng ít nhứt phải no, có đồ ăn, phải ấm, có quần
         áo mặc, phải tắm, có tiền trả tiền nước, phải có
         điện để mấy đứa nhỏ không phải sợ ma...
  Đừng có rầy sao em suốt ngày ngồi nhà,
         uống bia và coi tivi không à nhe. Em đợi con em lớn lên một chút
         là em đi học làm cô mụ để giúp mấy chị em Úc khác
         sản xuất thật nhiều baby, mầm non của tổ quốc thân yêu chúng
         ta trong tương lai...
  Tăng trưởng
         kinh tế Úc liên tục suốt 25 nay rồi nhưng ai ăn không hè. Tại
         sao giờ bắt tụi con em phải chịu...?"
  ***
  Theo thống kê cho biết em
         Jessica nầy chỉ làm một trong khoảng 3 triệu dân Úc, chiếm tới
         13, 3% dân, và có hơn 731 ngàn con nít chiếm 17% đám xây lố
         cố đang sống dưới mức nghèo khổ.
  "Đơn thân một nách hai con. Vất vả như thế, ‘đá'
         còn phải đau!"
  Nên các
         tổ chức binh vực phúc lợi cho tầng lớp thiệt thòi ở nước
         Úc kêu gọi chánh phủ dẹp cái kéo đi; đừng cắt vào
         số tiền còm cõi của bà con mình nghèo mạt nữa.
          Nhưng chánh phủ nói rằng: "Đang
         nợ ngập đầu nè, không cắt cũng đâu có được,
         tiền đâu mà trả?"
  Mấy
         năm trước, Tàu Cộng nó cần khoáng sản, nên Úc chỉ
         đào đất lên mà bán. Công ty thâu tiền nhiều, đóng
         thuế nhiều, hỏng nói làm chi! Giờ Tàu nó bớt mua quặng mỏ
         rồi.
  Đào đất hỏng được
         giờ Úc chỉ còn có nuôi bò, nuôi heo mà bán ra nước
         ngoài thôi. Thịt bò thì bán cho Nam Dương, vì nó theo Hồi
         giáo! (không có ăn thịt heo). Còn thịt heo của cựu Thủ tướng
         Úc Paul Keating thì bán cho Tàu Cộng.
  Dân nó cả tỉ rưỡi người! Thịt heo, thịt bò nó
         đều quất láng!
  Thị trường
         ăn heo, bò của Tàu A Man thấy lớn vậy nhưng so với quặng mỏ
         thì tiền thuế thu hỏng được bao nhiêu.
  Nên xin quý ‘single mum' hãy thắt lưng buộc bụng,
         mua cái sợi dây nịt nhỏ nhỏ một chút được hông?
          Năn nỉ coi bộ không xong, Chánh phủ Liên
         đảng bèn lên mặt dạy đời rằng:
  "Cách thức tốt nhất để đối
         phó với vấn đề nghèo khó ở trẻ em, là phải
         có một nền kinh tế mạnh mẽ, bởi vì có nhiều
         trẻ em lớn lên trong các gia đình, trong đó một hay nhiều
         cha mẹ và có thể cả ông bà, không có công việc
         nào cả".
  "Vì vậy
         chúng ta phải khuyến khích họ tham dự vào lực lượng
         lao động".
  Nghĩa là than
         nghèo thì đi kiếm việc làm đi; chớ đừng ngồi nhà
         uống bia, xem ti vi hay ra biển ‘sex, sea và sand' (chơi, sóng biển và cát
         trắng) nhe!
  Nhưng tui hỏi ông chính
         phủ một câu rất ngặt là: "Việc làm ở đâu
         mà biểu mấy em yêu của tui đi kiếm chớ?"
  ***
  Thật ra không phải
         chỉ mấy em ‘single mum' là bị cái chánh phủ nầy nó gõ
         đầu mà ngay cả mấy ông già, bà lão đang ăn tiền già,
         tiền hưu cũng bị cái kéo nầy nó thò vô túi để
         cắt...
  Cả một đời cày sâu
         cuốc bẩm, đóng thuế đều đều cho ngân sách mà tới
         già, hết xí quách về ăn tiền già mà nó cũng hỏng
         để cho yên.
  Bà con ơi chính
         vì vậy mà đúng ra tui đã tới tuổi về hưu, vui thú
         điền viên cùng má sắp nhỏ; vì đời càng ngày càng
         thun lại, hỏng biết đi ra đi mãi mãi ngày nào? Nhưng tui vẫn
         còn chưa dám tháo ách, cởi cày đó nha! Thôi còn sức
         là mình còn làm cu li; chừng nào đi thì rảnh nợ...
          Người Việt mình dễ thương vậy
         đó đến đây là đóng góp hè chớ không thèm
         chơi cái kiểu: cái khó nó ló cái ma lanh, ăn gian trợ cấp
         của chánh phủ (tiếng Úc nó nói là: smart ass; ass là cái
         mông, smart là khôn lõi)
  Nhưng
         Úc rặt thì khác! La làng không ai cứu thì mình phải tự
         cứu mình thôi! Như hai cặp Úc già trong câu chuyện dưới
         đây:
  Hai vợ chồng Úc già
         đã trên 70, đến một phòng khám chuyên khoa về rắc rối
         trong đời sống tình dục.
  Bác
         sĩ hỏi: "Tôi có thể làm được gì cho quý vị
         đây?"
  "Bác sĩ có
         thể chứng kiến lúc tụi tui ‘se chỉ luồn kim' với nhau được
         không?"
  Hai cặp lông mày của
         bác sĩ dựng đứng lên, vẻ ngạc nhiên; nhưng trong bụng thầm
         nghĩ ông già nầy kinh nghiệm chiến đấu ở trên giường
         còn quá cha tui; mà bày đặt đến gặp mình nhờ tư
         vấn về nghệ thuật ái ân nữa chớ! Thôi được!
          Xong chuyện. Bác sĩ chẩn đoán: "Không
         có gì trục trặc hết ráo nhe!" "Chúc may mắn; tiền công
         của bác sĩ là 50 đô!"
  Tuần
         sau, đến hẹn lại lên, hai cụ lại tới. "Cũng không
         có trục trặc gì ráo! Và tiền công của bác sĩ là
         50 đô!" Rồi nhiều tuần liên tiếp, đến hẹn lại
         lên, y hịt vậy.
  Vị bác sĩ
         đâm nghi ngờ bèn hỏi: "Xin lỗi! Tới giờ tôi cũng
         không hiểu hai ông bà muốn tôi chữa bịnh gì?"
          "À bịnh viêm túi! Vì chánh
         phủ Liên đảng của Malcolm Turnbull thẳng tay cắt trợ cấp của người
         già!" "Thưa bà nói sao tôi không hiểu?"
  Thì cụ ông chen vô, ăn cơm hớt: "Có
         gì đâu mà không hiểu. Chẳng qua, bà ấy có chồng; nên
         tui đâu tới nhà em được. Tui cũng có vợ; nên em cũng
         không thể đến nhà tui được. Đi khách sạn hạng xoàng
         nó tính 175 đô; khách sạn hạng sang nó tính tới 210 đô.
          Thế nên tụi tui làm chuyện đó
         ở đây; bác sĩ tính 50 đô! Xong, tụi tui còn được
         Medicare, tiền trợ cấp y tế, của chánh phủ Malcolm Turnbull bồi hoàn
         cho 40 đô!
  Cuối cùng, hai đứa
         tui chỉ tốn có 10 đô, em trả 5 đô; tui trả 5 đô thì
         ngu sao mà hỏng làm chớ?"
  Thế
         nên: "Cùng tắc biến, cái khó nó ló... cái ma lanh!"...
         là vậy đó mấy ông anh mình ơi!
   
  đoàn xuân thu
          melbourne
    
 
      
       
Da vàng mũi tẹt!
 
   
  Bà con mình ở hải ngoại,
         như nước Úc nầy đây, thường nghe cảnh báo: "Con
         nít mà không được ai trông chừng sẽ bị bán cho rạp
         xiếc!"
  Vì con nít rất lí
         lắc! Má nó chỉ rời mắt có chút xíu thôi là tụi
         nó đã quậy tưng lên, làm diễn viên xiếc rồi.
           
  Chẳng
         qua có chuyện vầy: Busan (âm Hán Việt: Phủ Sơn), hay còn được
         gọi là Pusan, là thành phố cảng lớn nhất của Đại Hàn,
         dân số khoảng 4 triệu người, lớn thứ nhì tại Đại Hàn
         sau Seoul.
  Giáo sư Robert Kelly, người
         Mỹ, dạy tại Khoa Chính trị học và Ngoại giao, Đại học quốc
         gia Busan (Đại Hàn), trong căn phòng làm việc của mình ngay tại
         nhà, đang trả lời phỏng vấn truyền hình trực tiếp với đài
         BBC, hôm 10 tháng Ba.
  Giáo sư Đại
         học chuyên về bán đảo Triều Tiên cũng có nhiều; nhưng
         Robert tức Bob, được BBC, hãng thông tấn nổi tiếng của nước
         Anh mời là trúng mánh nhe!
  Một
         là có danh, nhiều khán giả truyền hình biết mặt, biết tên!
         Hai là có lợi, vì phỏng vấn là được trả tiền đó.
          Không gì sung sướng hơn là làm
         việc ngay tại nhà, gần vợ, gần con. Muốn chạy qua nựng con một
         chút; hay hun vợ một cái là phẻ re hè. Được em yêu tiếp
         thêm năng lượng bất cứ lúc nào mình muốn thiệt không
         khoái lắm ru?
  Nên phu nhân của
         vị Giáo sư nầy, bà Kim Jong-a, cô giáo dạy yoga, chắc cũng lấy
         làm sung sướng và hãnh diện nên cùng hai đứa con mình:
         bé gái Marion, 4 tuổi và bé trai James, mới 8 tháng tuổi, ngồi
         xem ông xã mình đem cái sở học ra trả lời nhà đài,
         được truyền hình trực tiếp trong phòng khách.
  Marion, mới ăn sinh nhựt trong trường về, còn
         phấn khích lắm; giờ lại thấy Tía mình xuất hiện trên
         truyền hình nên mở cửa phòng làm việc của Tía mình,
         tay cầm đồ chơi, vừa đi vừa nhún nhẩy như đang múa ba
         lê! Vô kiếm chắc để báo tin vui cho biết là Tía đang có
         mặt trên truyền hình kia kìa..?!
  Thằng
         nhóc tì James ngồi trên xe tập đi cũng vội vã bường theo!
          Giáo sư Kelly thấy trên màn hình con
         gái mình mở cửa bước vào: "Thôi rồi! Hư bột,
         hư đường hết ráo rồi! Cũng lỗi tại tôi sơ ý quên
         đóng cửa đó mà!"
  Sợ
         nhà đài BBC chê mình làm ăn không chuyên nghiệp, lần nầy
         chắc không có lần sau; nên miệng xin lỗi nhà đài, tay đẩy
         con ra...
  Bà Kim Jong-a hoảng hồn vọt
         theo vào, (cố cúi rạp người xuống chắc để né cái
         camera, tránh bị thâu hình trực tiếp trên Skype), kéo hai đứa
         con ra, cho chồng mình tiếp tục trả lời phỏng vấn.
  Marion không chịu ra, dù bị kéo, miệng hỏi mẹ
         bằng tiếng Hàn là: "Tại làm sao mà kéo nó ra khỏi
         Tía nó vậy hè?"
   
          Thiệt là một tình huống dở cười
         dở khóc trước hàng triệu bạn xem đài trên toàn thế
         giới.
  Nhưng tiền hung hậu kiết. Thấy
         xui mà lại hên, trên Facebook, hơn 84 triệu lượt người xem, khiến
         gia đình Kelly nổi như cồn! Bà con mình chú ý đến hai
         nhóc tì đang hát xiệc, vui quá mạng, hơn là việc ông
         giáo sư Kelly nhận định về phán quyết lịch sử của Tòa
         án Hiến pháp phế truất nữ Tổng thống Nam Hàn Phác Cận
         Huệ!
  Nổi tiếng, ăn khách là
         truyền thông nó lại mời phỏng vấn nữa hè. Lại vô mánh!
          Lần nầy, hôm 15 tháng Ba, ông bà giáo
         sư diện cho hai đứa con mình rất là bảnh tỏn. Marion mặc áo
         khoác, vì Nam Hàn đang mùa Đông, mang kiếng màu hồng.
          Dụ khị con nít ngồi yên, có tham khảo
         sách vở đàng hoàng nên bà giáo sư cho một cây kẹo
         để Marion ngồi mút. Được một cái bánh, James, bận rộn
         hai cái tay nhỏ xíu đút vô mồm...
  Có kẹo, có bánh... mắc ăn rồi nên không chộn
         rộn làm xiếc nữa mà chi... Ai muốn làm, muốn nói gì thì
         xin cứ tự nhiên nhe!
  Giáo sư Kelly
         chia sẻ: "Khi con bé mở cửa, tôi đã thấy qua màn hình.
         Tôi biết chuyện này không ổn rồi! Nhưng ráng nhịn cười!
         Con nít mà! Hãy để cho chúng tự nhiên... như con nít!"
          "Tôi nghĩ việc đó dễ thương
         đấy chứ. Vợ tôi xứng đáng được gắn ‘mề đai',
         vì đã làm một việc thật tuyệt vời, cố cứu vãn tình
         huống không ai lường trước được!
  Tôi đã mắc phải sai lầm nhưng không ngờ lại
         biến gia đình mình trở thành ngôi sao trên YouTube.
   Chúng tôi rất vui về tình cảm bà
         con mình dành cho bọn trẻ. Xin cảm ơn các bạn."
   
  ***
           
  Rồi tui cũng trộm nghe công viên Hyde Park ở thủ đô Luân
         Đôn nước Anh, từ năm 1872 tới nay, chánh phủ Anh dành cho dân
         Hồng mao một nơi để ai muốn đến đó diễn thuyết, muốn
         nói gì thì nói, bất cứ đề tài gì mà không bị
         chụp mũ là thế lực phản động bao giờ!
  Thời buổi internet thì còn tiện lợi hơn, tự do
         hơn nữa; ai muốn nói gì thì nói... bất cứ đề tài
         gì trên các trang mạng xã hội như Facebook, Youtube. Bấm chuột nghe
         cái cốc là nó hiện hình liền! Cái quan trọng là bá
         tánh có chịu nghe mình nói xàm, nói bá láp hay không?
           
  Chỉ
         một hạt cát mà bà con mình tìm thấy được một đại
         dương, xôn xao cãi nhau ì xèo, ông nói gà bà nói vịt
         như cái chợ Cầu Ông Lãnh vậy!
  Có người cho rằng: "Cuộc phỏng vấn trên BBC hài
         hước nhất, thú vị nhất mà tôi từng được xem trên
         BBC nhưng tôi không thể cười nổi khi chứng kiến Marion bị Tía
         đẩy ra và bị Má lôi đi."
  Có người lại hỏi tại sao không đứng dậy, dắt con
         mình ra khỏi phòng, chỉ chừng vài giây thôi, rồi vào trả
         lời phỏng vấn tiếp?
  Thì có
         tay khác đầu óc hơi ‘bị' tiếu lâm trả lời là: "Máy
         thu hình thấy ông Giáo sư mặc đồ lớn thắt cà vạt
         phía trên khi ổng ngồi. Đứng dậy, sợ bà con mình thấy
         ổng mặc quần xà lỏn sao cha? Ha ha!"
   
  Người binh vực thì khen
         ông Giáo sư rất chuyên nghiệp, tôn trọng nhà đài và
         bạn xem đài. Ông Giáo sư thương con đó chớ; chính vì
         vậy mà cháu bé muốn vào phòng làm việc của Tía mình
         lúc nào cũng được. Cửa không khóa là mở cửa vào
         thôi hè!
   
  Chương trình hài của New Zealand đã làm một
         video ăn theo! Thay vì giáo sư Kelly, lại là bà Kate Wordsworth đang trả
         lời câu hỏi về khủng hoảng chính trị ở Nam Hàn thì đứa
         con gái bước vào.
  Bà bế
         con lên, cho nó ngồi lên đùi, đút vào miệng cháu cái
         núm vú, không phải của mình mà của cái bình sữa! Khi
         đứa thứ hai bước vào, Bà đưa cho nó một món đồ
         chơi.
  Sau đó, bà mẹ ba đảm
         đang nầy còn lấy gà nướng ra khỏi lò, chùi bồn cầu
         ‘toilet' và thậm chí còn dư tay dùng kéo cắt dây điện
         của bom hẹn giờ trong khi vẫn tiếp tục nói chuyện với đài
         truyền hình BBC.
  Cái video clip nầy
         ca ngợi chị em ta; rồi đá khéo cánh đàn ông chúng ta
         dở như hạch, có như vậy mà cũng không biết giải quyết
         ra làm sao cho xuôi chèo mát mái!
   
          Rồi bà con mình ở không, ghiền ‘facebook',
         kẻ nói qua người nói lại đưa đến một cuộc tranh luận
         nẩy lửa về chủng tộc, da trắng, da vàng và cuộc hôn nhân
         dị chủng.
  Một nhà đài bèn
         phóng tác video clip nầy thành một tiểu phẩm hài hước nhưng
         đầy tính phê phán rất sâu cay.
  Bằng cách cho xuất hiện một người phụ nữ Á Châu,
         ăn mặc có có vẻ xốc xếch "Chị vú em của ông
         bước vào kìa?" "Không! Đó là vợ tôi!"
          Kế đó một người phụ nữ Á
         Châu khác cũng lôi thôi không kém bước vào.
  "Chị người ở của ông kìa!" "Không!
         Đó là má vợ tui!"
  Rồi
         một ông già Á Châu, vẻ lam lũ bước vào.
  "Người làm vườn của ông kìa!"
         "Không! Đó là ông già vợ tui!"
  (Mấy thằng Tây da trắng nó cười ai lấy phụ
         nữ Á Châu làm vợ là phải nuôi hết cả gia đình bên
         vợ nữa!)
  Cuối cùng có một
         bà da trắng, cầm trên tay một bức tranh rón rén bước vào.
          "Mẹ ông kìa!" thì ông
         Giáo sư hốt hoảng hỏi: "Bà là ai?"
  Người phụ nữ đó chạy biến đi. "Nè!
         Xì tốp!"
  Té ra bà da
         trắng nầy đi ăn trộm tranh!
   
          Phụ nữ Á Châu, mũi tẹt da vàng,
         mắt một mí thường bị truyền thông phương Tây mô tả
         là nanny, tức vú em, tức bảo mẫu, kẻ giúp việc, đầy tớ,
         khúm núm trước ông chủ da trắng, là chủng tộc thượng
         đẳng, ưu tú nhất.
  Do đó
         vợ của giáo sư Robert Kelly là Kim Jung-a, người Nam Hàn, mới bị
         nhầm là vú em, là bảo mẫu.
  Ê!
         Cái nầy đúng hồi thế kỷ thứ 19, thuở huy hoàng của đế
         quốc Anh mặt trời không bao giờ lặn!
  Bây giờ là thế kỷ 21 rồi! Muốn có một người vợ
         Á Châu đảm đang, hết lòng nâng khăn móc túi mình
         không phải là dễ rớ tới cọng lông chân của em đâu
         nha!
  Muốn rớ tới cọng lông của
         em là phải giàu chừng 13 tỉ đô la Mỹ mới được đó.
          Hỏng thấy ông chủ bự của đài
         Fox News, ‘mông xừ' Rupert Murdoch giàu xụ vậy mà còn bị á
         xẩm Wendi Deng cho đi tàu suốt; sau khi tuốt của chàng chừng vài trăm
         triệu đô thôi.
   
  Á xẩm Hong Kong bên hông Tàu Cộng mắc như
         vậy; nhưng còn chưa nhằm nhò gì với một người em Việt
         gốc Hoa, Priscilla Chan! Tía má em không phải là dân Hong Kong mà chính
         thực là bên hông Chợ Lớn, nhưng em sanh ở cái đất nước
         Cờ Hoa!
  Phải giàu hạng 5 trên toàn
         thế giới, phải trẻ tuổi, tài cao, tài sản xỉu xỉu có
         56 tỉ đô Mỹ như Mark Zuckerberg mới được làm Huyện Trìa
         mà đi khám điền thổ của Thị Hến.
  Dẫu da trắng, thuộc chủng tộc siêu đẳng gì gì
         đó... mà móc bọc thì đừng có hòng!
   
  ***
           
  Như vậy, so với mấy thằng còn đầu óc kỳ thị chủng
         tộc, coi da trắng là siêu đẳng thì tui may mắn hơn tụi nó
         nhiều. Vì em yêu của tui cũng là xẩm lai da vàng như nghệ! Được
         em yêu ‘OK Salem' là coi như tui có tài sản cả tỉ đô rồi
         đó. Con vợ tui nghe tui nịnh ‘sảng' như vậy nó khoái quá
         trời.
   
  Chịu làm vợ của tui là tui khoái quá rồi; nhưng được
         voi đòi Hai Bà Trưng, phải chi em sản xuất cho tui một đứa con
         gái, để nó làm diễn viên xiếc cho Tía nó cũng nổi
         tiếng như ông Giáo sư Kelly vậy; vì em chỉ cho tui được có
         hai thằng cu hè.
  Thì em chu cái mỏ
         cong cong, phán rằng: "Con trai hay con gái là do Trời định sao
         mình chịu vậy! Càm ràm cái gì hỏng biết nữa hè?
          Còn xét về Bảo sanh viện Từ Dũ,
         nhiễm sắc thể X, Y gì đó là do anh; chớ nào phải do em.
          Do cái phần cứng và cái phần mềm
         của anh lập trình sẵn. Em chỉ là cái máy in ba chiều, 3D thôi.
         Anh làm sao là em in ra y hịt vậy hè. Đổ thừa là hỏng có
         được đâu nhe!
  Phần có
         con gái cũng lo lắm; chớ có sướng ích gì đâu!
          Ông bà mình xưa giờ thường
         nói:"Có con gái lớn trong nhà như hũ mắm treo giàn bếp!"
          Nó ngoan thì đi tiệc tùng xong, về
         nhà, leo lên giường ngủ.
  Bằng
         không nó đi tiệc tùng xong, leo lên giường ngủ, rồi mới
         về nhà! Thì vợ chồng mình chỉ còn có cái nước
         khóc tiếng Tiều!"
   
          đoàn xuân thu
  melbourne
    
 
      
       
Em làm khổ đời ta!
   
           
   
  Hồi xưa, tui đâu
         có biết ngày Quốc Tế Phụ nữ, ngày mùng Tám, tháng
         Ba bao giờ. Chỉ thấy lễ Hai Bà Trưng tức ngày Phụ nữ Việt
         Nam do bà Trần Lệ Xuân, phu nhân của Cố vấn Ngô Ðình Nhu
         chủ tọa mà thôi.
   
  Cũng có diễn hành của Thanh nữ  Cộng
         Hòa mà cô Ngô Ðình Lệ Thủy mặc sắc phục, đeo súng
         lục (oai ra phết) đi diễn binh thôi. Rồi cũng có xe hoa của các
         trường Nữ Trung học nổi tiếng ở Sài Gòn mình như Gia Long
         và Trưng Vương. Hai em nữ sinh đẹp nhứt được hân hạnh
         đóng vai Trưng Trắc và Trưng Nhị, mặc hoàng bào, đầu
         đội mấn, ngồi trên lưng con voi, có cái vòi đàng hoàng,
         làm bằng bông gòn, tay cầm gươm chỉ chỏ vô mặt bọn
         Thái thú Tô Ðịnh. 
   
          Ngoài ra còn có những cuộc thi nữ
         công gia chánh, thêu thùa may vá, làm bánh bông lan, nuôi con khỏe,
         dạy con ngoan. Nói chung là công dung ngôn hạnh để lớn lên tồng
         ngồng, em có chồng, về cai quản chồng mình và một đàn
         cu tí...
   
  Nhưng ở Việt Nam, ngày mùng Tám, tháng Ba bây giờ,
         mấy chú em mình đầu bù tóc rối, làm quần quật kiếm
         tiền để tặng hoa, tặng quà cho vợ lớn... và vợ bé!
           
  Còn
         chưa kịp có vợ bé, vợ lớn gì ráo thì tặng người
         yêu, quần áo, son phấn, lụa là linh tinh gì đó. Rồi dắt
         em đi ăn tiệm một ngày cho thiệt no... cành hông (364 ngày còn
         lại thì để em đói, ốm o gầy mòn cũng được).
           
  E rằng
         mấy ông anh mình trong nước hổng hiểu ý nghĩa của ngày
         mùng Tám, tháng Ba là gì cả! Ngày Quốc tế Phụ nữ,
         chớ đâu phải là Valentine's Day
   
          (Ngày Tình yêu) của đôi lứa đôi
         ta, hay Mother's Day (ngày Từ Mẫu) mà tặng quà lung tung vậy mấy cha nội?
         Chị em tổng công kích phe ta mà mấy cha đi mua quà chi vậy? Bộ
         tính hối lộ để mấy em bớt giận hay sao chớ?
   
  ***
   
  Ngày mùng Tám,
         tháng Ba rồi, mới vừa bảnh mắt dậy, đang ngồi nhâm nhi cà
         phê cà pháo và đọc báo thì thấy em cầm cái điện
         thoại lên ‘alô' ai đó!
   
          Nói chuyện chỉ nửa tiếng đồng hồ
         làm tui cũng hơi ngạc nhiên sao cuộc điện đàm nầy ngắn
         ngủn vậy cà? Té ra em gọi lộn số! Cuộc điện đàm kế
         đó theo thông lệ, chấm dứt sau hai tiếng đồng hồ!
   
  "Em mới
         nói chuyện với chị Tư Bự nè! Bữa nay anh nghỉ làm ở nhà,
         ngày mùng Tám, tháng Ba, ‘bổn phận sự' anh là: nấu cơm,
         canh, kho thịt, rửa chén, giặt đồ, thay tã, cho con bú bình để
         em cùng chị Tư Bự đi biểu tình... đòi quyền sống!"
           
  Hai cái
         lỗ tai tui giờ lãng ngãng sao đó? Tui lại nghe em đi biểu tình
         đòi quyền ‘sướng' mới chết chớ!
   
  Trưa, em bò về,
         mặt mày đỏ gay có vẻ rất phấn khích. Ngày phụ nữ
         vùng lên không phấn khích làm sao được? Tui lui cui dọn chén,
         dọn đồ ăn do chính tay tui nấu dâng lên!
   
  "Em ăn có ngon
         không hả?" Em cười khẩy mà rằng: "Ngon lắm!"
   
  "Em thích
         món nào nói? Ðể năm sau, tới ngày mùng Tám, tháng Ba,
         em mắc bận đi la, anh ‘bổn phận sự' ở nhà, nếu em dám ăn
         là anh lại dám nấu cho em ăn hè!"
   
  "Em thích món kia kìa!
         Nhưng thú thiệt, em không biết nên gọi nó là cháo hay là
         miến?"
   
  Cơm xong, ra nhà sau, thấy một đống quần áo dơ,
         ế kinh luôn, tui bèn tẩn mẩn lựa đồ của em ra, để qua một
         bên. Tui dồn đống đồ của mình vô cho vừa một cối giặt.
           
  "Hôm
         nay mùng Tám tháng Ba. Tui giặt dùm bà quần áo của tui!"
           
  ***
           
  Rồi
         đến hẹn lại lên, năm nay, 2017, chị em người Mỹ chúng ta lại
         biểu tình, tổng đình công, la làng chói lói, gọi là:
         "A Day Without a Woman" (Ngày không có một người phụ nữ) tại
         thủ đô Washington D.C. để: Một ngày phụ nữ không đi làm,
         không mua sắm (cái thú đam mê khó từ nan nhưng mấy em sẽ
         ráng... nhịn), gây thiệt hại cho nền kinh tế Mỹ đang èo uột,
         xỉu xỉu chỉ có 21 tỉ đô thôi.
   
  Ðây là một cú
         tuyệt chiêu, quánh vào cái hầu bao, quánh vào túi tiền của
         mấy ông chủ, để đưa ra yêu sách: bình đẳng về
         giới tính ở nơi làm việc.
   
          Trong sở, tay nào ‘dê' mà mấy em không
         chịu là phải ‘sì tốp' liền lập tức, nếu cứ tiếp
         tục, sách nhiễu tình dục là không có đặng. Mấy em nhứt
         định sẽ không câm lặng mà đi thưa ra tới ba Tòa quan lớn
         để đòi bồi thường tới cả triệu đô la nữa đó.
         (Còn mấy em ‘dê' mình thì ‘welcome'! Ðàn ông đâu
         có đứa nào giả bộ ‘chảnh' mà đi thưa. Hãnh diện
         vì được em dê còn không hết nữa là!)
   
  Nói nào ngay quyền
         phụ nữ là nhân quyền mà! Mấy em đòi ở sở, làm việc
         như nhau; lương như nhau; thăng thưởng, đề bạt, lên chức
         cũng như nhau. Không phân biệt đàn ông hay đàn bà gì
         sất.
   
  Sanh em bé, mấy em được nghỉ hộ sản có lương,
         phải cho ông chồng nghỉ (đẻ) để phụ chăm sóc con còn
         sơ sinh chớ một mình em làm không có nổi. Em đi sanh em bé mình
         được nghỉ ở nhà... nhậu. Quá đã nhe!
   
  Mấy tay chủ hãng
         tư bản coi bộ hao, ngần ngừ chưa muốn chịu nhượng bộ thì
         mấy em lại tiếp tục biểu tình.
   
          ***
   
          Ðòi hỏi quyền lợi chánh đáng
         cho quý chị em ta trong sở làm thì tui hoàn toàn ‘ẳm hộ',
         vì nó đâu có văng miểng tới tui nhưng trong gia đình của
         đôi ta mà em yêu cứ miệt mài tranh đấu thì chắc tui sẽ
         bị trâu đánh vì không biết tránh đâu...
   
  Ngày Phụ
         nữ quốc tế là ngày quý chị em ra lịnh chồng mình hãy
         đối xử với chị em chúng ta với lòng ‘kinh sắc kính'.
           
  Ối
         cái chuyện ‘kinh sắc kính' nầy, tui làm từ lâu rồi nhe, từ
         hồi tui cưới vợ lận mà! Tui còn hơn là ‘kinh sắc kính'
         nữa, nói chính xác là ‘kinh sợ'.
   
  Vì lọt vào tay em rồi:
         Em muốn mình đi là mình đi, muốn mình đứng là mình
         phải đứng. Muốn mình cười, là mình phải cười. Muốn
         mình khóc, là mình phải khóc.
   
  Trong gia đình, em muốn chồng
         mình chia sẻ chuyện bếp núc, giặt đồ, rửa chén chớ không
         có vụ vợ lui cui dưới bếp mà chồng nằm ngửa trên cái
         ‘sofa', tay cầm lon bia, vừa xem bóng đá, la ‘dzô, dzô'! Hãy
         để cho ngày ấy lụi tàn đi mới được!
   
  Cuộc tranh đấu
         quyết liệt của quý chị em ta xảy ra ròng rã trên một trăm
         năm đã đơm hoa kết quả: Ở Mỹ, phụ nữ  trong xã
         hội đứng hàng ‘dzách lầu', là ‘number one', là số một,
         (phụ nữ, con nít, chó rồi mới tới quý ông anh mình!).
           
  Tui đã
         bao phen lòng hỏi lòng mình rằng: Quý em đang đội vòng nguyệt
         quế, ngồi trên đầu trên cổ quý anh rồi thì cần cái
         cái quái gì ngày mùng Tám, tháng Ba nữa chớ?!
   
  Tui vẫn thường
         trộm nghĩ: ông Trời sanh ra đàn ông phụ nữ khác nhau về
         thể chất cũng như về tâm thần. Chuyện chồng cày, bừa (nặng)
         thì chồng làm! Còn chuyện nhổ mạ, cấy (nhẹ, chỉ hơi chịu
         khó chổng mông lên trời thôi), thì vợ làm!
   
  Yêu nhau chín bỏ
         làm ‘bù', thì so đo, nhỏ mọn làm gì chớ? Hạnh phúc
         là cho chớ không phải là nhận. Tui cho và em nhận!
   
  Ai giỏi gì
         thì làm cái đó. Em giỏi bếp núc, thì bếp núc. Tui
         giỏi nhậu, thì nhậu. Thế thôi. Càm ràm chi cho nó nhức đầu,
         sổ mũi.
   
  Ðặt chân tới nước Úc nầy đây, bị mấy
         con Úc tẩy não nên em yêu của tui đã bỏ quên câu ca dao
         ngày cũ (rất lọt lỗ tai tui) ở lại chốn quê nhà: "Ðem
         chiên con cá cho vàng! Lấy tiền mua rượu cho chàng uống chơi!"
           
  Nên
         khi thằng Cu, con tui, ngỏ ý: "Tía à! Con muốn vợ!", thì tui
         dạy nó rằng: "Cu à! Nếu Cu không muốn giặt đồ rửa
         chén, thay tã cho con hay đẩy thùng rác ra lộ, dù trời mưa
         hay bão tuyết đêm thứ Năm, cho xe rác đến đổ vào rạng
         sáng thứ Sáu thì đừng có lập gia đình, cưới vợ
         đẻ con mà chi!"
   
  Cu cưới vợ rồi là Cu thua chắc 72 phần dầu!
         Nó nắm được ‘Cu' rồi, nó có cái bửu bối, tên
         cấm vận, rất là lợi hại!
   
          Bởi có thơ rằng: "Hôm nay mùng
         Tám, tháng Ba/ Mấy em chộn rộn đi ra, đi vào/ Thiệt là ngứa
         mắt chúng ta/ Nhưng thôi cứ để mấy em ra, vào/ Không thì
         ‘cửa sắt' em rào/ Ðố ‘Cu' kiếm được lối vào, lối
         ra!"
   
  Bằng ‘Cu' cứ ngoan cố kiếm chỗ vào ra nơi khác, thì
         cuối cùng ‘Cu' sẽ ra đi với cái mình không. Còn cái
         nhà, cái xe của ‘Cu', cày sâu cuốc bẫm mới có được,
         sẽ mãi mãi ở lại cùng ‘Bu' nó!
   
  Ôi ngày mùng Tám,
         tháng Ba đã làm khổ đời ta!
 
   Bảo Huân
   
          đoàn xuân thu -
  melbourne 
      
       
Chiến trường khuyết một vầng trăng!
           
  Tổng thống Mỹ là Tổng tư
         lệnh tối cao của quân đội Mỹ!
  Nên ngày 25 tháng Giêng, Bộ trưởng Quốc phòng, Ðại
         tướng James Mattis, biệt danh ‘Mad Dog Mattis', đã yêu cầu Tổng tư
         lệnh Donald Trump triệu tập một cuộc họp về cuộc đột kích,
         mật danh ‘Yakla raid'.
  Tham dự có tướng
         4 sao Joseph F. Dunford Jr: Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân,
         tướng 3 sao Michael Flynn: Cố vấn về An ninh Quốc gia, Mike Pompeo: Giám đốc
         Cơ quan Trung Ương Tình báo Mỹ CIA.
  Chỉ trong vòng có 25 phút thảo luận, Tổng thống Donald Trump đã
         chấp thuận cuộc hành quân phức tạp nầy!
   
  Trước kia trong những
         cuộc hành quân như thế nầy, Cơ quan Trung Ương Tình báo Mỹ,
         CIA, sẽ trình ra một cái bản đồ. Hội đồng An ninh Quốc gia
         Mỹ, ngồi quanh một chiếc bàn, suốt cả 2 giờ đồng hồ để
         cân nhắc từng chi tiết một.
  Chỉ
         huy cuộc hành quân đặc biệt nầy sẽ xem xét cẩn thận kế
         hoạch và chỉ cho thi hành khi cảm thấy nó có thể thành công.
           
  Mục
         tiêu là căn nhà bằng đất nung, xung quanh là những bãi mìn
         phòng thủ, là sào huyệt của một chỉ huy cao cấp của Al-Qaeda
         tại bán đảo Á Rập là Abdul Rauf al-Dhahab, trên triền đồi
         vùng sa mạc, trung bộ Yemen.
  Thời điểm
         tấn công là 1 giờ khuya, đêm Thứ Bảy, 28 tháng Giêng, năm
         2017. Ðó là một đêm không trăng, trời rất tối.
          Lực lượng đột kích gồm khoảng
         hai chục ‘Navy Seal' dưới quyền của Trưởng toán William "Ryan" 

Owens phối hợp cùng một toán ‘comandos',
         biệt kích của nước Emirate.
  Ryan
         Owens - nguồn Miami Herald
   
  Trên đường bay vào mục tiêu toán biệt
         kích nhận được tin là địch đã được cảnh báo
         (có lẽ vì tiếng động của phi cơ không người lái).
          Mất yếu tố bất ngờ, đáng lẽ
         cấp chỉ huy hành quân phải ra lệnh hủy bỏ cuộc đột kích,
         nhưng cuộc hành quân không rõ tại sao vẫn cho tiếp diễn?!
          Do đó, ngay khi nhảy ra khỏi trực thăng,
         nhóm lính biệt kích đã bị địch quân chờ sẵn.
          Một chiếc Bell Boeing V-22 Osprey, trị giá 75 triệu
         đô, bị mất điều khiển trong lúc đáp xuống đổ quân
         làm 3 chiến sĩ biệt kích bị thương.
  Lực lượng biệt kích tấn công đã sử dụng
         lựu đạn và súng trường để đột nhập vào nhà
         và bắn hạ Dhahab. Quân khủng bố còn sống sót rút qua một
         căn nhà kế cận, tung lựu đạn và dùng AK 47 bắn trả quyết
         liệt, mặc dù còn có phụ nữ và trẻ con vẫn còn trong
         đó.
  Trận đột kích rất
         căng thẳng, kéo dài từ 1 giờ khuya tới rạng sáng, nhiều nhà
         cửa trong làng bị xóa sổ.
  Quân
         biệt kích thâu được máy tính, tài liệu, hình ảnh
         quan trọng. Xong rút lui dưới sự yểm trợ của trực thăng võ
         trang và phi cơ chiến đấu.
  Trưởng
         toán biệt kích Mỹ, Chief Petty Officer William "Ryan" Owens, 36 tuổi, là
         người lính Mỹ đầu tiên dưới trào chánh phủ Trump hy
         sinh tại mặt trận.
  Có 3 tay chỉ
         huy và 11 chiến binh thuộc tổ chức khủng bố Al Qaeda bị giết!
           
  ***
          Một lính Mỹ chết; ba bị thương nhưng
         Tổng thống Donald Trump gọi đó là thành công vĩ đại (?!)
         vì đã tịch thu được những tin tình báo đáng giá,
         giúp nước Mỹ ngăn chặn được các cuộc tấn công
         khủng bố nhắm vào dân Mỹ trong tương lai.
  Thượng nghị sĩ, John Mc Cain, thuộc đảng Cộng Hòa,
         tại tiểu bang Arizona,  cựu tù binh trong chiến tranh Việt Nam không đồng
         ý về cách đánh giá của Donald Trump: "Tôi không cho
         rằng cuộc đột kích mà binh sĩ Mỹ bị tử trận lại là
         được coi là thành công!"
   
  Gia nhập quân đội vào
         tháng Tám, năm 1998, Ryan Owens được thăng ‘chief' tháng Chạp,
         2009; được tưởng thưởng 3 huy chương đồng, 2 trong 3 huy chương
         này có kèm theo chữ V(combat valor - anh dũng trên chiến trường), đã
         từng đến Tòa Bạch Ốc để được Tổng thống Mỹ
         Barack Obama ân thưởng huy chương.
  Hôm
         thứ Tư, mùng Một tháng Hai, năm 2017, Tổng thống Donald Trump đã
         cùng ái nữ là Ivanka đến căn cứ Không quân Dover, tiểu
         bang Delaware để đón rước thi hài của ‘Ryan' Owens.
   
  Thân phụ
         của Owen là Bill, một cựu quân nhân, một Thanh tra Cảnh sát tại
         Fort Lauderdale đã về hưu, được viên tuyên úy quân đội
         thông báo rằng Tổng thống Trump trên đường tới để gặp
         ông!
  Nhưng thân phụ của tử
         sĩ ‘Ryan' Owens: "Tôi đã nói với họ rằng tôi không
         muốn gặp mặt Tổng thống. Tại sao mới nhậm chức Tổng thống
         có một tuần, mà ông ấy lại chấp thuận cho cuộc hành quân
         ngu ngốc nầy được khai triển? Tại sao?
  Trước đó suốt hai năm trời trên đất Yemen,
         chỉ có hỏa tiễn và phi cơ không người lái; bởi vì
         không có mục tiêu nào đáng giá để ta phải hy sinh tánh
         mạng một người lính Mỹ. Và bây giờ đột nhiên chúng
         ta lại muốn phô trương?"
  "Ðừng
         núp sau cái chết của con tôi mà ngăn cản một cuộc điều
         tra. Chánh phủ còn nợ con tôi một cuộc điều tra!"
          ***
  Tổng
         thống Donald Trump tuyên bố trước Lưỡng viện Quốc Hội Hoa Kỳ
         rằng:  "Những thách thức mà đất nước chúng
         ta đang đối diện rất lớn nhưng nhân dân nước ta còn vĩ
         đại hơn. Không ai vĩ đại và dũng cảm hơn những người
         Mỹ khoác trên mình bộ quân phục."
  "Chúng ta vinh dự chào đón bà Carryn Owens, vợ
         của người lính đặc nhiệm Navy Seal, William "Ryan" Owens để
         cùng cầu nguyện cho sự hy sinh của ông ấy: một chiến binh, một
         anh hùng đã chiến đấu chống khủng bố để gìn giữ
         sự yên bình cho đất nước chúng ta.
  Di sản của Ryan đã khắc sâu vào bất tử.
         Như Thánh kinh đã dạy chúng ta rằng: Không có hành động
         nào vĩ đại hơn là ngã xuống hy sinh tánh mạng cho đồng
         đội của mình, cho đất nước, cho tự do... Và chúng ta không
         bao giờ quên lãng ông ấy."
   
          Tiếng vỗ tay của cử tọa vang lên khích
         lệ kéo dài hơn 2 phút. Ông Trump nói đây là tràng pháo
         tay lớn nhất từ trước đến nay mà ông từng nghe! (?!)
          Và William "Ryan" Owens trên thiên đường
         đang nhìn xuống chắc rất vui vì nó đã phá kỷ lục?!
 Những nhà báo, vốn có ác cảm, đã kết án Donald Trump
         lợi dụng người quả phụ của tử sĩ trong một cuộc đột
         kích thất bại tại Yemen.
 
  Vợ Ryan Owens được mời
         đến vinh danh tại Quốc Hội - nguồn McClatchy
   
  Trong bất
         cứ hoàn cảnh nào, Tổng thống là vị Tổng tư lịnh tối
         cao phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cho những quyết định mình
         đã đưa ra.
  Tổng thống Mỹ,
         Harry Truman, nổi tiếng với câu nói, được ghi lên bàn làm
         việc của ông trong Phòng Bầu Dục: "The Buck Stops Here" Việc
         đổ tội cho người khác chấm dứt ở đây!
  (Chớ không có vụ"Mất mùa là tại
         thiên tai. Ðược mùa là tại thiên tài đảng ta" bao
         giờ!)
   
  Tổng thống George W. Bush, năm 2003, đã nhận toàn bộ trách
         nhiệm trong việc đưa quân Mỹ vào tham chiến ở Iraq; mặc dù
         đó là do Cơ quan Tình báo Mỹ CIA đã cung cấp tin tức sai
         lầm.
   
  Tổng thống Barack Obama, năm 2012, cũng đã nhận hoàn toàn
         trách nhiệm về  cuộc tấn công của khủng bố vào Tòa
         lãnh sự Mỹ ở Benghazi  làm 4 người Mỹ bị thiệt mạng,
         trong đó có cả Ðại sứ Mỹ tại Libya.
   
  Tổng thống Donald
         Trump thì nói các tướng lãnh của chánh quyền Obama tiền nhiệm
         đã đề ra kế hoạch nầy.
  "Ðây
         là cuộc hành quân đã bắt đầu trước khi tôi nhậm
         chức. Họ đến gặp tôi, cắt nghĩa những điều họ muốn
         làm, những viên tướng mà tôi rất thán phục và tôi
         tin. Kết quả là họ đã làm mất Ryan."
  ***
  Dẫu biết là
         lính, nghĩa là chấp nhận chiến trường da ngựa bọc thây;
         nhưng những toan tính của các cấp chỉ huy cao nhứt, sau lưng người
         lính làm chúng ta cũng phải đồng cảm với song thân của
         tử sĩ khi khước từ gặp mặt vị Tổng tư lịnh của quân
         đội Mỹ, Donald Trump.
   
  Ðất nước VNCH của chúng ta, đã trải
         qua một cuộc chiến đấu anh dũng để bảo vệ tự do! Nhiều
         cha mẹ, vợ, con đã đau đớn biết chừng nào khi hiến dâng
         người thân yêu nhứt của đời mình cho Tổ quốc.
          Thế nên chúng ta không khỏi bùi ngùi
         khi thấy William Ryan Owens tử trận bỏ lại ba đứa con còn thơ! Và
         quả phụ Carryn Owens khóc nức nở, mắt ngước lên Trời, khi nghe
         Tổng thống Donald Trump vinh danh chồng mình trước Quốc hội Mỹ.
           
  Ðau
         đớn như một lời thơ: "Chiến trường khuất nửa xa
         sâu/ Mây đêm vương nửa khuyết vào vầng trăng!"
           
  đoàn
         xuân thu. 
  melbourne.
    
      
       
Pháo xịt!
 
   
  Hồi xửa, hồi xưa mình
         kêu là quận Nhứt; giờ CS kêu là quận Một. Xưa mình kêu
         tên quận theo số thứ tự; giờ CS kêu theo số đếm.
  Dù khác nhau như vậy nhưng quận Nhứt thời
         nào cũng là trung tâm của ‘Sè Gòn' hoa lệ, là thành
         phố lớn nhứt nước Việt Nam.
  Quận
         Nhứt lớn nhứt ‘Sè Gòn' thì quận Nhứt cũng là quận
         lớn nhứt của cả nước Việt Nam, dù diện tích chỉ 7, 73 cây
         số vuông mà dân số lên tới hơn 185 ngàn người. Mật
         độ hơn 24 ngàn một cây số vuông.
  Đây là chỗ đất vàng! Đất vàng thì đẻ
         ra vàng. Được về làm quan trấn nhậm cái đất nầy không
         phải là người thường mà phải là người Thượng,
         tức là con ông cháu cha, con cháu cả cụ cả; chớ hạng bình
         dân thường thường làm sao giành cho lại cái cục thịt mỡ
         (bầy hầy) nầy chớ?.
   
          Sau 75, những tầng lớp thượng lưu của
         VNCH, các tầng lớp tư sản giàu sụ đã bỏ của, chạy
         lấy người, thì những căn nhà vắng chủ ở quận Nhứt
         trở thành chiến lợi phẩm để đám từ miền Bắc tràn
         vô chia chác."Tớ vài căn; đồng chí vài căn... Cứ
         thế nhé!"
  Thế nên có
         câu: "Nhà mặt phố là bố phải làm to rồi!" Huống
         hồ lại là nhà mặt tiền của quận Một, (quận number one)!
           
  Mấy
         hôm nay thì báo chí trong nước lại rầm rầm rộ đưa
         tin: Phó Chủ tịch quận Một, Đoàn Ngọc Hải, được anh
         ở trên xúi dại làm đại đi, có anh chống lưng; nên
         Hải hừng chí lên đồng, thân chinh cầm còi, nhí nhăng, nhí
         nhố xuống phố phát động chiến dịch giải phóng vỉa hè,
         hiện thực hóa giấc mơ, biến quận Một thành một "Singapore
         thu nhỏ!"
   
  Làm quan ở cái đất ‘Sè Gòn' nhưng Hải
         chắc chưa bỏ được cái tật bốc phét mang từ miền Bắc
         CS vào, nên vẫn còn hung hăng tiết canh vịt:"Làm tới nơi
         tới chốn, không ngại đụng chạm đứa nào hết ráo."
          Làm không được, xưa thì gọi
         là treo ấn từ quan, giờ Hải nói sẽ cởi áo về vườn?!
          Bộ tính ăn thua đủ sao cha nội? Cởi
         áo về vườn tức ở trần... thôi cũng được đi; đừng
         có cởi luôn cái quần... để tô hô, e khó coi lắm đó!
           
  Bất
         cứ một trận đánh nào, người có bản lĩnh một chút
         cũng tính tới đường thua trước! Rút chạy bằng cách
         nào để bảo vệ nồi cơm, nhứt là nồi cơm có đầy
         sơn hào hải vị, bảo vệ vàng vòng, hột xoàn, cà rá
         cho ‘ bu' nó!
   
  Còn nếu thuận buồm xuôi gió là mình cứ
         làm tới tới. Cứ ‘Đánh cho quán cút, tiệm nhào/
         Đánh cho chết (mẹ) đồng bào bán rong!'
  Đồng bào bán hàng rong mà đòi đánh
         chết (mẹ), đồng bào thì ‘ dễ ợt hè. Bởi dân ngu
         khu đen, bám vỉa hè kiếm sống, chỉ trên răng dưới dế,
         thì quá dễ! Làm sao chúng nó dám cự cãi với quan dù
         đã phải đóng hụi chết, không thiếu một cắc, cho bọn
         Công an phường, Công an khu vực và Cảnh sát cơ động 113.
           
  Chiến
         dịch của Phó Hải bước một là sai Ủy ban phường rình
         người đái đường, quay phim để có bằng chứng, phạt
         tới cả triệu rưỡi đồng (một số tiền không nhỏ với
         dân).
  Nhưng có chú cự cãi:
         "Tui mới quay mặt vô tường, chưa móc súng nước ra mà
         phạt cái gì?!". Chưa có tang chứng, vật chứng... thì đành
         cho nó đi vậy!
  (Muốn dân không
         đái đường thì phải có chỗ cho dân xả bầu tâm
         sự chớ! Chuyện nầy thì không thấy ai lo! Lo phạt để kiếm
         tiền ăn nhậu không hè!)
   
          Bước hai là phạt xe gắn máy chạy
         hay đậu bậy trên vỉa hè, lề đường... Mấy chiếc xe chở
         cán bộ thành phố đi nhậu đêm, mang bảng xanh, cũng bị cẩu
         về bót.
   
  Bước ba là: phạt các quán nhậu, nhà hàng,
         kể cả cơ quan nhà nước... lấn chiếm vỉa hè .
  Trạm gác của công an trước Chi nhánh Ngân
         hàng nhà nước cũng bị bứng, một quan chức hỏng biết lớn
         bé tới cỡ nào, ra càm ràm: Làm, sao không báo trước
         nhưng đã bị Hải đuổi ra và ra lệnh tháo sạch.
           
  Hải
         chắc có coi phim Tàu khá nhiều nên nhập tâm chăng? 
  Phim Tàu thì nói: "Người đâu?
         Lẹ lẹ lên nào!" Hải thì: "Lực lượng đâu?
         Khẩn trương lên!"
  Khẩn trương
         chớ Hải không dám nói: ‘Lẹ lẹ lên nào!' lên sợ
         nói ngọng thành: ‘Nẹ nẹ nên lào!' dân ‘Sè Gòn'
         nó cười cho mà thối cái mặt.
   
  Đám Ngân hàng Nhà
         Nước nầy giữ kho bạc và chi tiền nên đàn anh của Hải
         còn phải cạch mặt, nên sai Hải và đám lâu la mang trạm
         gác đến trả.
  Thế là Hải
         phải co vòi lại, ra lệnh Đội quản lý đô thị quận Một
         lắp lại các vọng gác ngay sau đó, đến 6 giờ tối là
         phải hoàn tất.
  (Lắp lại không
         xong là bọn bây chết với chúng ông nhe! He he!)
   
  Bất cứ thành
         phố lớn nào, vỉa hè phải thông thoáng cho bộ hành không
         phải bước xuống đường xe chạy, nguy hiểm. Đây là nhiệm
         vụ của ban Quản lý Đô thị lên kế hoạch và sau đó
         để cho những bộ phận trách nhiệm thi hành.
   
  Các diễn viên
         láu cá, có thừa kinh nghiệm, chỉ đóng tuồng trong tích tắc
         rồi chuồn đi nhậu cho nó sướng; nhưng phó Hải khoái đóng
         tuồng chèo hơn, lì hơn, không làm kiểu: bắt cóc bỏ dĩa,
         mà làm liên tục suốt năm, đến khi nào hoàn tất được
         sự nghiệp giải phóng vỉa hè mới thôi!
   
  Dân nghèo ‘Sè
         Gòn', vốn chui rúc trong hẻm, có hai ba cái ‘xuỵt', thấy tụi
         nó ở mặt tiền chơi nhau cũng đã; nên bình luận rôm
         rả: "Hay đó tới luôn bác tài!"
  Hải nghe khoái chí tử, càng thêm hăng vịt tiết
         canh! 
  Nhưng cái đám con ông cháu
         cha, con cháu các cụ cả, nhà mặt tiền nầy mất quyền lợi,
         chúng cũng điên lên đi chứ.
  Chúng
         bảo: "Ông Hải là Phó chủ tịch quận, còn có bao nhiêu
         việc để làm, nhưng đã tuyên bố từ nay đến cuối
         năm ông chỉ làm mỗi một việc là dọn vỉa hè. Chẳng
         lẽ quận Một biên chế hẳn một ông "Phó chủ tịch đặc
         trách vỉa hè"?"
  Ông làm
         quan, là đầy tớ của nhân dân, mà dám hỗn hào, gọi
         dân bằng nó ! "Ở đây nó biết rồi, nó dọn
         hết rồi... Đấy! Anh em báo hết rồi. Tôi nói các đồng
         chí, cứ như thế này thì bao giờ mới làm được." "Bây
         giờ ai cũng rút kinh nghiệm hết thì xã hội này nó loạn."
          (Ủa mãi tới bây giờ quan mới biết
         được cái xã hội nầy nó loạn sao cà?)
   
  Cho dù Hải có
         ô dù thì bọn nhà mặt phố bố làm to nó cũng đâu
         có ngán! Chọc vô ổ kiến lửa là tụi nó chơi lại
         hè.
  Bọn chúng bảo: "Hải
         hành xử như một ông trời con, một quan lại thời phong kiến, không
         biết thượng tôn pháp luật!"
  Theo luật thì đầu tiên phải nhắc nhở và ấn định
         thời hạn tháo dỡ, đến khi quá hạn mà không thay đổi
         thì mới phá và gia chủ phải chi trả toàn bộ chi phí đập
         phá, dọn dẹp.
   
  Phó trưởng văn phòng báo Đời Sống & Pháp
         Luật chơi đểu, gửi cho Đoàn Ngọc Hải một công văn có
         đóng mộc cái cộp đàng hoàng, yêu cầu được
         tiếp xúc để làm rõ "nghi vấn chiếc điện thoại
         Vertu hạng sang" và "chiếc đồng hồ Patek Philippe cũng
         hạng sang" trong một bức ảnh đăng trên báo khi Phó Hải
         đang tiến hành chiến dịch "dọn vỉa hè, dành đường
         lại cho người đi bộ".
   
          Chúng tính cản mũi kỳ đà bằng
         cách ‘hù' Phó Hải đây mà!
  Từ đó Hải có thêm cái biệt danh là Hải Vertu, mặc
         áo ngắn tay, bỏ ngoài quần, giắt túi bút máy mạ vàng,
         đi giày Italy đánh ‘xi ra' bóng lưỡng!
   
  Phó Vỉa hè chắc
         có về méc lại và khóc lóc bù lu bù loa... nên mấy
         anh ở trển nhẩy vô binh, cách chức tay Phó trưởng văn phòng
         nầy, rút luôn thẻ nhà báo. (Tội mầy dám giỡn mặt với
         bố mầy nha!)
   
  Nhưng mấy tay quan chức tại Thủ đô Hà Nội,
         không vội được đâu, cười he he, phán rất đểu như
         thế nầy: "Hà Nội đã làm thường xuyên mấy
         năm rồi, đâu có làm một ngày một buổi mà xong đâu!
         Dẹp vỉa hè của ông Hải chả có gì mới, đâu có
         gì mà ồn ào hè!"
  Đám
         quan chức Hà Nội nói thế: Vì những con đường đắt (giá)
         nhất là của các tư bản đỏ, đám con cháu của các
         công thần đảng, tỏa rộng khắp 36 phố phường. Mỗi căn
         nhà, mỗi hàng quán hay khách sạn, cửa tiệm tại các khu vực
         đắc địa của trung tâm thủ đô đều có những quan
         hệ quyền lực sâu dày, là sân sau hay tài sản người nhà,
         con cháu của quan chức rất bự.
   
          Còn nhớ cái đường Trường Chinh,
         đúng ra phóng thẳng nhưng đâm vào nhà bọn tướng tá
         Bộ Tư lệnh Phòng không nên nó phải cong vòng như cái ‘ghi
         đông' đó thấy hông?
   
          Còn 180 quán bia vỉa hè ở Hà Nội,
         có tới 150 quán do Công An chống lưng. Còn bãi giữ xe lềnh
         khênh, choán chỗ hết cả lề đường, thu tiền vô thiên
         lủng là của con cháu mấy ông to, bà nhớn...thì tụi bây
         dám lảng vảng léo hánh tới mà chọc vô cái đám
         ong vò vẻ nầy hay không?
   
          Ở ‘Sè Gòn', bắt quá là chọc
         vô ổ kiến lửa, bị chúng nó xúm lại cắn, nhức cẳng
         là cùng... Nhằm nhè gì so với Hà Nội, cái đất ngàn
         năm ‘văn vật' nầy đâu?!
  Chọc
         vô cái tổ ong vò vẻ, chúng nó sẽ xúm lại đánh
         cho đầu bù tóc rối, áo mão cân đai văng hết trọi,
         hết trơn là lơn tơn về vườn chăn vịt, đuổi gà cho
         bu nó.
  Singapore có một đô thị
         xinh đẹp, là nhờ cơ chế pháp trị của nó. Hỏng có
         đứa nào dám ngồi xổm, ngồi chồm hổm trên luật pháp
         như cái bọn kiêu binh như ở nước ta!
   
  Đã bao nhiêu cuộc
         ra quân, bao nhiêu chiến dịch, bao nhiêu phong trào?! Lúc đầu thì
         trống giong cờ mở, rầm rầm rộ rộ, khí thế ngất trời, lùng
         tùng xèn, sau thì tắt lịm như đèn dầu lụi bấc! Kết
         quả vũ như cẩn, chả đi đến đâu, đâu lại vào
         đấy, mèo lại hoàn mèo, ném đá ao bèo, đánh trống
         bỏ dùi, đầu voi đuôi chuột... nhắt!
   
  Nên Hải Vertu ơi! Đừng
         có nói khoác, nói phét, nói dóc, nói láo, nói trạng,
         nói nói thánh, nói tướng nữa! Đừng có "nổ banh nhà
         lầu", "nổ văng miểng", "nổ banh xác". Bộ tưởng
         nổ như vậy là đe dọa được các các loài yêu tinh
         quỷ quái nầy hay sao? "Kêu lắm lại càng tan xác lắm"
           
  Hải
         Vertu múa may quay cuồng, lên đồng như vậy làm tui lại nhớ đến
         tài tử Trần văn Nhơn, từng xuất sắc trong vai một cán bộ
         CS, xách động quần chúng đứng lên đấu tố địa chủ
         trong phim: "Chúng tôi muốn sống"!
   
          Hải Vertu chỉ là một tay sai, xách động
         dân chúng ‘Sè Gòn' (trong đời thiệt) cho dân cả nước
         quên đi cái vụ Formosa cá chết hàng loạt ở miền Trung; nhưng
         dù phùng mang trợn má, ráng nổ ì oàng, cuối cùng cũng
         chỉ là một quả pháo xịt mà thôi!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
    
      
       
Ned Kelly
   
  Chó
         cắn người áo rách!
   
  Chuyện rằng: Một thằng ‘cu' đi hỏi bố nó: "Bố
         à! Chánh trị là gì nhỉ?"
  "Chánh trị như vầy: Bố làm ra tiền trong nhà nên
         bố là giai cấp tư bản. Mẹ quản lý tiền bạc bố đem
         về nên Mẹ là chánh phủ.
  Bố với Mẹ là người chăm lo những nhu cầu thiết yếu
         cho con như ăn, mặc, sức khỏe, học hành. Nên con là quần chúng
         nhân dân.
  Chị bạn ở là
         người làm công. là giai cấp công nhân.
  Em của con là tương lai, là mầm non của đất
         nước."
  Thằng bé vẫn còn
         suy nghĩ về lời Bố vừa giảng giải cho tới khi đi ngủ.
          Khuya, giựt mình thức giấc vì nghe em nó
         khóc, bèn lồm cồm ngồi dậy xem sao?
  Vô phòng Bố Mẹ, thấy Mẹ vẫn đang ngủ say. Đi tìm
         Bố, nhìn qua lỗ khóa phòng ngủ của Chị bạn ở, nó thấy
         Bố nó đang nằm trên giường với chị ấy.
  Sáng hôm sau nó nói: "Bố à! Giờ con
         đã hiểu chánh trị là gì rồi! Là khi giai cấp tư bản
         áp bức, bóc và lột quần áo của giai cấp công nhân; trong
         khi chánh phủ vẫn còn đang ngủ say.
  Còn nhân dân thì không biết phải làm gì? Hậu
         quả là tương lai của đất nước bị đói khát, khóc
         đến lòi rún mà chẳng ai chịu quan tâm!"
  Câu chuyện trên tưởng là chỉ đùa chơi
         nghe qua rồi bỏ. Nhưng thực sự là nó đang xảy ra ngay tại nước
         Úc nầy đó bà con ơi!
  Ở
         nước Úc nầy đây, một tuần quy định làm toàn thời
         là 38 giờ. Làm hơn số giờ đó, được trả thêm chút
         đỉnh, gọi là giờ phụ trội. 2 giờ đầu thêm 50%. Sau 2 giờ,
         thì được trả gấp đôi.
  Còn
         làm đêm thì được trả thêm 30%! Thứ Bảy được
         thêm 50%. Chủ Nhựt được thêm 100%. Còn làm vào ngày lễ
         được trả thêm 150%.
  Nghe tưởng
         nhiều, nhưng thực ra không có bao nhiêu vì lương căn bản thấp
         lắm; chỉ 17 đô 70 xu Úc một giờ!
  Tháng Bảy, đầu năm tài chánh, có tăng thêm chút
         đỉnh; nhưng vẫn không sao theo kịp đà lạm phát phi mã; nên
         cuộc sống của dân ngu khu đen nước Úc nầy đây ngày
         thêm vất vả.
  Vậy mà nỡ lòng
         nào, từ ngày Một, tháng Bảy, năm 2017, Ủy ban Công bằng Công
         việc (The Fair Work Commission), quyết định giảm mức phụ cấp ngày Chủ
         Nhựt chỉ trả bằng ngày thứ Bảy mà thôi.
  Hơn một triệu công nhân Úc trong ngành khách
         sạn, nhà hàng, bán thức ăn nhanh như KFC, McDonald hay bán thuốc Tây
         bị lãnh cái búa. Tính bổ đồng mỗi người bị thiệt
         mất tới 6000 đô một năm.
  Một
         em chạy bàn, 28 tuổi, ở Melbourne, nói giảm lương thì ma nào
         nó chịu đi làm ngày Chủ Nhựt? Người ta làm việc để
         sống! Chớ không phải sống để chỉ làm việc. Con người
         chớ đâu phải con trâu mà bắt cày dài lâu không cho nghỉ.
          Còn những chị em mình đa phần làm
         trong ngành bán lẻ cho các đại công ty như Woolworths, Coles, Aldi... luôn
         bận rộn chưn tay chỉ kiếm đủ tiền để có cái bỏ
         vào mồm con cái; trái lại các đại công ty thu được
         lợi nhuận khổng lồ, mà lòng tham vẫn còn không đáy...
          Cái chánh phủ Liên đảng nầy nhe!
         Bắt đại công ty trả thêm thuế thì không. Giảm tiền lương
         các chánh trị gia cũng không. Nhưng giảm lương của những người
         thấp cổ bé miệng thì được!
  Thiệt là trớ trêu khi biết rằng phụ cấp cho người làm
         công vào ngày Chủ Nhựt đã bị những ông bà tai to mặt
         bự, ăn sung mặc sướng, suốt cả đời chưa đi làm vào
         ngày Chủ Nhựt lần nào, lại ra tay cắt xén.
  Rồi những sinh viên trường đại học, bấy lâu
         nay đi làm thêm ngày Chủ Nhựt, nhờ vào lương gấp đôi
         ngày thường, mới có đủ tiền để trả tiền nhà,
         tiền ăn, tiền mobile phone, tiền computer và vé xe lửa, xe tram,...
          Dĩ nhiên là hơn 60% dân Úc phản
         đối. Một thế giới quái quỷ gì ta đang sống vậy?! Một
         quyết định kinh hoàng!
  Xã hội
         tư bản mà. Làm công khóc là ông chủ cười hè!
          Nghiệp đoàn công nhân, luôn ủng
         hộ đảng Lao động đang ở thế đối lập, phản đối,
         la lối um sùm: "Việc cắt giảm là một chuyện không thể
         chấp nhận được vì nó ảnh hưởng đến mức sống
         của những người nhận lương thấp nhất trong xã hội, tới
         gần một triệu lao động ở Úc và tác động tới cả
         nền kinh tế."
  Còn giới chủ
         cả thương vụ thì cười he he mà rằng: "Bấy lâu
         nay tui đóng cửa ngày Chủ Nhựt vì trả lương nhiều quá;
         hỏng có lời. Giờ thì mở cửa bán buôn ì xèo luôn
         thì người thất nghiệp sẽ có việc làm, sẽ đóng thuế
         nhiều hơn cho chánh phủ xài thoải mái!"
  Chính vì vậy mà Liên đảng đang cầm quyền
         ở cấp Liên Bang, gồm đảng Tự Do, (đa phần là chủ cả
         thương vụ) cùng với đảng Quốc Gia, (đa phần là điền
         chủ) hoan nghinh cả hai tay lẫn hai chưn luôn.
  Có ông tai to mặt bự trong chánh phủ: "Vậy là tốt
         cho kinh tế rồi. Giảm lương mà kêu khóc cái nỗi gì? Muốn
         hỏng bị mất tiền thì chịu khó tuần cày thêm vài giờ
         vậy!"
  Nghe thằng chả dóc mà
         tức đến ói máu hè! Khi người dân đòi cắt bớt
         những quyền lợi như lúc đương chức hoặc đã về hưu
         rồi không được đi máy bay nội địa mà bắt dân thọ
         thuế phải trả, mấy chánh trị gia nầy đã từng lớn họng
         phản đối!
  Cắt quyền lợi của
         mấy ổng là không được; nhưng cắt quyền lợi của dân
         ngu khu đen trên răng dưới dế là cứ thế mà làm!
          Ai cũng biết là mấy đời chánh phủ
         trong 10 năm trở lại đây tiêu xài hoang phí, nước Úc nợ
         thiếu điều ngập đầu; nên mấy chánh trị gia cầm quyền
         chạy quắn đít lên mà không quên cầm theo cây kéo thật
         bén để tìm cách cắt chỗ nầy chỗ nọ trong túi tiền,
         vốn đã hẻo, của nhân dân.
  Chuyện
         sờ sờ ra đó ai cũng biết mà tối ngày cứ dóc... một
         lòng vì dân vì nước... Úc!
  Khi nào biết các chánh trị gia nói dóc? Dễ ợt hà,
         khi ông, bà ta mấp máy đôi môi. Nên chúng ta, dân Úc,
         phải kêu Quốc hội Liên bang ra luật phạt thật nặng những chánh
         trị gia chuyên nói dóc. Rồi lấy tiền đó, chỉ cần một
         năm, là đủ trả dứt nợ cho đất nước của chúng ta.
          Phần các nghị viên, dân biểu, thượng
         nghị sĩ cũng nên soi lấy mình, sống lương thiện phục vụ
         nhân dân đi chớ.
  Đừng có
         chỉ 80 cây số mà phải bay trực thăng trả bằng tiền thuế
         của dân cho nó oách! Đừng có sai tài xế lấy công xa để
         chở chó cưng đi vòng vòng tiểu bang cho hóng mát.
  Đừng có bắt dân thọ thuế phải chi cho
         phụ cấp nơi ở thứ hai lên tới cả chục, cả trăm ngàn
         đô nữa nhe. Đừng có khi đi họp quốc hội thủ đô
         Canberra, ở nhà vợ mình đứng tên mà bắt dân phải trả
         tiền như mình đang đi mướn khách sạn vậy.
  Phần mấy ông đại công chức mà Úc đây
         gọi là ‘Australian public servant', tạm dịch là đầy tớ cho nhân
         dân Úc (cái nầy nghe cũng quen quen he); nhưng người dân thường
         lại đặt cho mấy tay công chức đầu têu nầy cái mỹ danh
         là: ‘Fat Cat' tức con mèo mập, ăn no rồi liếm lông không hè
         mà tiền lương lãnh; ai nấy nghe cũng tè...
  Ông Tổng Giám Đốc Bưu Điện Úc, một công
         ty quốc doanh do nhà nước làm chủ nhe, năm kia lỗ tới 222 triệu
         đô, năm rồi gượng lại hết lỗ, lời có 36 triệu đô
         Úc; vậy mà lương năm là 4.4 triệu đô cộng thêm tiền
         thưởng 1.2 triệu. Tổng cộng là 5.6 triệu đô một năm, từ
         tháng Hai năm 2010 tới nay.
  Nghĩa là
         ông nầy năm nào cũng trúng số độc đắc hết. Mà
         trúng dài dài từ 6, 7 năm nay.
  Tui
         thì hỏng ưa gì bà Thượng nghị sĩ Pauline Hanson (vốn làm
         chủ tiệm bán cá lăn bột chiên), thủ lãnh đảng One Nation
         (Một Nước), vì bà ta là cha kỳ thị nhưng trong cái vụ
         nầy bà đòi đuổi hết mấy tay ‘Fat Cats' nầy tui thấy bà
         cũng hơi hơi có lý!
  Cuối cùng
         thì công luận cự nự quá, ông Tổng nầy về nhà chăn
         vịt nhưng trước khi cuốn nóp ra đi, còn quay lại nói xỏ
         bà Thượng nghị sĩ là: "Điều hành một công
         ty nhà nước rất lớn như Bưu Điện Úc trong thời buổi
         điện toán hóa toàn cầu nầy, làm ăn cho có lời là
         không có dễ như điều hành một tiệm bán cá lăn bột
         và khoai tây chiên đâu nhe!"
  Theo
         tui thấy thì Chánh phủ Úc trước khi tăng thu, khỏ đầu người
         dân bằng tăng thuế thì nên giảm chi, giảm tiền chấm mút
         vào công quỹ mới được.
  Đừng
         để dân nó bực bội, nó xỏ xiên bằng chuyện ngụ ngôn
         như vầy tui e mấy ông đọc qua rồi cũng nhột!
  Chẳng qua có mấy ông dự thầu để xây hàng
         rào dinh Thủ tướng Úc. Một ông từ Sydney, một từ Melbourne và
         một từ thủ đô Canberra.
  Sydney lấy
         thước ra đo, tính toán xong bèn cho giá 900 đô, 400 đô cho
         vật liệu, 400 đô tiền công nhân và tiền lời cho tui 100 đô.
          Melbourne không đo đạc gì ráo, tui tính
         700 đô thôi. 300 đô tiền vật liệu, 300 đô cho lính của
         tui, 100 đô tiền lời cho tui.
  Cuối
         cùng là Canberra không thèm đo mà cũng không thèm tính toán
         gì ráo trọi cho giá 2700 đô.
  Viên
         chức chánh phủ gọi thầu: "Tính gì mà mắc quá
         vậy cha nội? Con số nầy ở đâu ra?"
  Anh Canberra trả lời: "1000 đô cho tui, 1000 đô cho
         ông. Còn 700 mình mướn Melbourne làm!"
  Viên chức chánh phủ gõ búa tuyên bố anh Canberra
         được trúng thầu.
  Đó đó!
         Chính vì vậy mà dân số Úc chưa tới 24 triệu, hơn dân
         thành phố New York của Mỹ chỉ vài triệu, đất nước rộng
         bao la, tới 7,686,850 cây số vuông đứng hàng thứ 6 trên thế giới,
         tài nguyên vô thiên lủng mà người dân sống ngày một
         chật vật!
  Gần 20 năm, tiền lương
         tăng không theo kịp đà lạm phát, giờ lại cắt tiền phụ
         cấp ngày Chủ Nhựt nữa thì hết nói.
  Theo tập quán người Úc bình thường ở đây
         là: Cày 5 ngày trong tuần. Ngày 8 tiếng. Thứ Bảy nghỉ, đi nhậu.
         Chủ Nhựt dắt con, dắt vợ đi chơi kẻo nó bỏ mình theo thằng
         khác.
  Cực lòng chẳng đã!
         Không đủ sống người ta mới bỏ con không ai trông, bỏ vợ
         không ai hun mà đi cày thêm ngày Chủ Nhựt. Hy sinh nhiêu đó
         chưa đủ sao mấy cha? Mà còn nỡ lòng cắt tiền của người
         ta?!
  Công bằng xã hội là lấy
         bớt của người giàu đưa cho người nghèo.
  Ned Kelly là một tay ăn trộm ngựa nổi tiếng của
         Úc, chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo để
         giảm bớt bất công trong xã hội: Kẻ ăn không hết; người
         lần không ra!
  Tiếc rằng Ned Kelly đã
         bị xử giảo, chết đã lâu; nên nước Úc giờ chỉ
         còn bọn đi cướp của người nghèo đem chia cho người giàu
         không hè!
   
  đoàn xuân thu
  melbourne
    
 
      
      
      
       
Nễ Hành thời @ !
   
           
  Ðời
         mà! Vợ chồng hay nói ngược, làm ngược, chơi nhịp chỏi
         với nhau, nó xảy ra hà rầm hè! Tui nói cộng thì em nói trừ;
         tui nói nhơn thì em nói chia. Chỉ lúc hai đứa không nói ngược
         với nhau là lúc đôi ta đi vô buồng ngủ.
  Ông bà mình hồi xửa hồi xưa cũng ưa nói
         ngược đó thôi: "Bao giờ cho đến tháng ba/ Ếch cắn
         cổ rắn tha ra ngoài đồng... Gà con đuổi bắt diều hâu/ Chim
         ri đuổi đánh vỡ đầu bồ nông!"
  Nói ngược bất quá cãi lộn là cùng. Chớ
         làm ngược, nhứt là làm ngược với toàn thể thiên
         hạ là rắc rối to, là lôi thôi lớn, là tới cò tới
         bót, rồi bị nhốt chớ không phải chuyện giỡn chơi! Nhứt là
         chuyện thiên hạ mặc quần mặc áo đàng hoàng mà mình
         cứ khăng khăng, cương quyết ở truồng... cho nó dễ thở.
          Bàn cái vụ ở trần, ở truồng nầy
         quan điểm giữa chàng và nàng cũng rất ngược nhau. Chẳng
         hạn như muốn nàng sập bẫy tình ta thì chàng phải:
          "Thề thốt sẽ đi cùng trời cuối
         đất vì nàng. Rồi bồng nàng, ẵm nàng (dù nặng hơn
         một tạ). Ôm nàng dù hai tay không có giáp mí. Ðưa nàng
         đi ăn tối, mua quà cho nàng (dù tốn tiền ôi vô thiên lủng).
         Hun nàng, an ủi nàng, lắng nghe nàng nói, khen nàng búa xua (dù
         không có gì đáng để khen hết ráo). Binh vực nàng, chở
         che nàng khi nàng gây lộn với con nhỏ bên hàng xóm."
          Còn muốn chàng sập bẫy tình ta thì
         đơn giản hơn nhiều: "Em đến thăm anh một chiều hè, cứ
         lè phè không quần không áo, không mặc gì ráo, chỉ cần
         hai tay hai chai beer, một cho chàng và một cho mình."
  Kết luận là quý anh mình chỉ khoái em lo cho mình
         ăn nhậu và em ‘sexy' dày dày đúc sẵn một tòa thiên
         nhiên... là mình sướng điên lên rồi.
  Biết cái tâm lý đàn ông như vậy, nên
         anh bạn nhậu của tui giải quyết vấn nạn ô nhiễm tiếng ồn,
         bấy lâu hằng cam chịu, bằng một cách rất rẻ tiền và gọn
         hơ như vầy: Chẳng qua ảnh đi cày sâu cuốc bẫm để dành
         được một số tiền đặt cọc rồi mượn ngân hàng
         để mua căn nhà đầu tiên trên nước Úc phúc địa
         nầy đây.
  Mới tới mà, kinh
         nghiệm mua nhà đâu có biết vị trí là cái quái gì
         đâu? Thấy rẻ là a thần phù mua thôi. Ai dè mua rồi mới
         biết mình ngu, mới biết tại sao căn nhà nầy nó rẻ.
          Chẳng qua là căn nhà của ảnh nằm
         sát xa lộ xuyên bang, cho chạy tới 100 cây số một giờ. Nửa khuya
         mơ màng giấc điệp để sáng có sức mà cày tiếp,
         thì tiếng xe gầm rú hú hú chạy ngang qua lại thức. Ðiệu
         nầy chắc chết sớm!
  Diệu kế
         của ảnh là cách nhà chừng 5 cây số, ảnh chơi một cái
         bảng đề chữ "Trại Khỏa Thân!" Từ đó, xe nào qua
         đều chạy chầm chậm như rùa mà mắt tài xế cứ láo
         liên.
  Giống quý anh em mình! Giữa
         mấy em mặc quần mặc áo và mấy em không mặc gì ráo...
         tui khoái trường hợp thứ hai hơn nhe!
  Từ đó tui đâm ra ấm ức và ghen tức với ông tổ
         Adam sao sướng hơn tui bây giờ nhiều. Vì Eve đâu có quần
         áo che chắn gì? Adam muốn nhìn là nhìn hè. Thiệt là quá
         đã!
  ***
  Nhân chủng học cho biết là: khi mới sanh ra con người
         đã có lông măng, mịn như tơ. Theo thời gian dần dần trôi,
         lông cứng hơn, nhiều hơn. Trên đầu thì gọi là tóc.
         Dưới cằm thì gọi là râu. Rồi từ mặt trở xuống đều
         gọi là lông cho nó tiện bề sổ sách.
  Lông giúp con người cổ xưa ban đêm được
         ấm, khỏi bị bịnh sưng phổi, ban ngày ngăn bớt sức nóng,
         bớt tia bức xạ của mặt trời, bớt bịnh ung thư da.
  Thời ăn lông ở lỗ phải đi kiếm ăn
         cực khổ, chui vô rừng vô bụi, cọ tới cọ lui nên lông rụng
         bớt. Vậy là con người phải nghĩ ra là phải có cái gì
         che cho ấm lúc đêm về lạnh chớ?
  Sau khi săn bắt thú rừng, ăn hết thịt rồi chỉ còn da
         (dai quá nhai không nổi, bỏ uổng), nên tổ tiên mình dùng xương,
         (cứng quá gặm không vô), làm dụng cụ như dao để cắt
         da thú thành những miếng vuông vức, dùng chỉ tét ra từ thân
         cây, kết vào nhau để thành quần áo bằng lông thú quanh
         phần nhạy cảm, rờ tới là nhột quá chừng hè! Ai có coi
         phim Tarzan, chúa tể rừng xanh, thảy đều biết.
  Tuy nhiên vẫn còn có nhiều bộ lạc trong rừng
         Amazon của Brazil chưa hề tiếp xúc với thế giới văn minh, trai hay gái
         gì cũng vẫn ở truồng.
  Cái
         nầy quá đã nhe quý ông anh! Tui nhứt định phải rủ mấy
         ông anh mình chui vô rừng Amazon mà rình một chuyến mới được!
          Kết luận: quần áo rất quan trọng để
         bảo vệ cơ thể chống lại cái lạnh, không có quần áo
         là nhân loại đã diệt vong, chết sạch hết cả rồi.
          Dù quan trọng cho sự sinh tồn của nhân
         loại, là biểu hiện của con người văn minh nhưng cũng có mấy
         em chơi nổi, không mặc gì hết ráo; hoặc có mặc là nhỏ
         xíu bằng bàn tay mới hấp dẫn.
  Khước
         từ quần áo mình tưởng chỉ dành riêng cho mấy em sao? Nghĩ
         vậy là lầm to, là trật lất. Mấy em xấu che, tốt khoe là phải
         quá rồi. Còn bên cánh đàn ông có gì tốt đâu
         mà cũng đem khoe mới là lạ chớ?!
  Ông đó là Nễ Hành (173-198), thời Tam quốc, tinh thông cầm
         kỳ thi họa, miệng lưỡi, nói xuôi cũng được mà nói
         ngược cũng nghe xuôi.
  Nễ Hành
         mắc bịnh vĩ cuồng, coi mình giỏi trùm thiên hạ nên chúng
         ghét. (Ối thời nào cũng vậy! Người giỏi dù đã khiêm
         tốn hết mực rồi mà vẫn có đứa không ưa?) Huống hồ
         giỏi mà hay nổ nữa.
  Nễ Hành
         đến gặp Tào Tháo xin chút công danh. Ai dè bị Tào A Man chơi
         khăm phong chức ‘Cổ Lại' tức là thằng đánh trống để
         làm nhục Nễ Hành cho bõ ghét.
  Ai
         dè Nễ Hành đánh trống hay, cỡ danh thủ Tùng Giang, bèn xăn
         tay áo chơi nhịp Ngư Dương, âm tiết tuyệt diệu, nghe vang vang như
         có tiếng đá, tiếng vàng ngân lên ai oán.
  Tên Cổ Lại cũ sợ Nễ Hành giành mất ‘job'
         nên cà khịa, kêu Nễ Hành phải mặc trang phục dành cho người
         đánh trống.
  Xin làm quan mà Tào
         Tháo cho chức đánh trống là đã bị hạ nhục quá xá
         rồi. Giờ thêm chú Ba nầy kêu mặc áo nầy quần nọ, nên
         Nễ Hành quạu quá, cởi tuột hết ra luôn, trần truồng như
         nhộng cho mấy tay áo mão cân đai người xem một chút...
          Người cởi truồng đầu tiên trong sử
         sách Trung Hoa, tiếc thay, chỉ hưởng dương 26 tuổi vì đang buổi
         nhậu nhẹt mà xài xể nặng lời Hoàng Tổ, vốn là một
         con người thô lỗ nên bị đao phủ lôi ra chém.
  ***
  Còn Nễ
         Hành thời A còng, @, tức thời hiện đại, không phải chỉ
         một lần ở truồng; mà truồng ‘full time' luôn!
  Stephen Gough, người Ăng Lê, 57 tuổi, có biệt danh là
         "Naked Rambler" người cà nhỏng rong chơi, ở truồng ngao du sơn thủy!
         Thời tiết ấm áp lên một chút là nhong nhong xuống phố
         trưa nay đang còn nhức mỏi đôi vai. Ở truồng nhưng có
         mang vớ mang giày ‘boot' và đội nón nhe!
  Từ năm 2003 tới nay cứ cà nhỏng như thế, bị bắt
         bỏ bót rất nhiều lần.
  Ra Tòa,
         chỗ trang trọng, chú cứ để tồng ngồng, nên được ông
         Tòa tặng thêm 4 tháng tù ở về cái tội khinh mạn tòa
         án.
  Mấy thầy phú lít bắt
         chú như bắt cóc bỏ dĩa vậy. Tốn công quỹ tới cả trăm
         ngàn bảng Anh; phần lỡ thấy ‘con' của nó... xui tận mạng đi,
         chắc chắn sẽ bị nghèo mạt suốt cả năm, nên bà con thọ
         thuế la ó rùm trời để phản đối một thằng ‘tửng
         từng tưng', nhưng coi bộ hổng có ăn thua gì sất!
  Theo ý tui, muốn chú em nầy ngưng ngay cái trò
         cà chớn, vớ vẩn nầy đi thì mấy thầy đội bắt được
         chú trần truồng như nhộng lần nữa, đừng thèm nhốt vào
         tù, để ăn có người bưng, ngủ có người gác nữa...
         mà đem thẳng vô Sở Thú, đưa chú đến chuồng Voi để
         ‘đọ'!
  Tui tin chắc rằng con Voi đang
         ve vẩy cái vòi dài ngoằng, sẽ bụm miệng cười hô hố
         mà rằng: "Giời ơi! Vậy mà cũng khoe? Ngắn ngủn như
         vậy rồi làm sao mà thở?"
  Chú
         em nầy sẽ tự ái, mắc cỡ ên hè... Ðể từ rày về
         sau không còn dám ta quá đỗi tự hào mà dám đem cái
         vòi nước của mình ra khoe cùng bàn dân thiên hạ nữa.
 
  Bảo Huân
    
      
       
Chồng người áo gấm!
         
   
  Suốt gần cả năm nay Donald
         Trump luôn luôn chiếm hàng tít đầu của báo chí trên toàn
         thế giới. Nhưng có lẽ nói nhiều quá cũng nhàm.
  Báo chí sợ ế, bèn kiếm cái tuồng
         khác, vui, lạ, hay hơn để câu khách...
  Lần nầy diễn viên là Ivanka Trump, ái nữ của đương
         kim Tổng thống Mỹ Donald Trump.
  ***
          Nói nào ngay, vào ngày mùng 4, tháng
         Mười Một, năm 2015, khi mới đắc cử Thủ tướng thứ 23 của
         Canada, Justin Trudeau đã nổi tiếng toàn thế giới nhờ vẻ trẻ
         trung, điển trai và lịch lãm như một tài tử phim Hollywood với
         chiều cao lý tưởng 1mét 88.
  Justin
         Trudeau năm nay 45 tuổi. (Ðâu có già chát, già khú đế như
         Donald Trump, 70 tuổi) tức còn rất trẻ, lại tài cao mới ngồi được
         trên đầu trên cổ hơn 35 triệu người Canada đó chớ!
          Ðẹp trai, nói dai (chánh trị gia mà),
         con nhà giàu, học giỏi; lại vốn dòng quyền quý nên không
         ngạc nhiên chút nào là chàng có vợ hơi sơm sớm, năm
         2005! Và có con cũng hơi nhiều nhiều tới 3 đứa. Giàu thì
         muốn đẻ bao nhiêu hổng được. Ðông vui đâu sợ hao?!
          Chớ tiêu chuẩn Tây thường thấy là
         sản xuất ra hai đứa thôi... là nghỉ!
  Mấy chú em Việt Nam mình cũng ‘cọp dê' y vậy! Nên
         con vợ ‘sòn sòn' mới 2 đứa là mấy chú hoảng kinh kêu
         tốp tốp! (Tại anh đó... chớ em nào muốn đâu!)
  
Ðẻ nhiều, tiền ‘child care', tức tiền
         gởi nhà trẻ không cũng mạt!)
  Ivanka
         Trump, 35 tuổi, chân dài tới nách, vì em cao tới 1 mét 80. (Tui đứng
         giỏi lắm chỉ đứng tới nách của em là cùng) tiểu thư
         nhà giàu, học giỏi!
 
   Thủ
         tướng Justin Trudeau và Ivanka Trump -
  Báo
         chí Mỹ muốn em là ‘Ðệ nhứt Phu nhân', (The First Lady), của Mỹ
         hơn là dì ghẻ của em là Melania Trump, cũng đẹp, vì là
         người mẫu, nhưng tiếng Anh lại không ‘siêu' lắm?!
  Ðẹp gái, con nhà giàu học giỏi thì
         dễ gì phòng không chiếc bóng! Một chàng Mỹ gốc Do Thái,
         ắt hẳn là giàu sụ rồi, Jared Kushner, nhanh nhẩu rước em về dinh
         để nâng khăn sửa túi! Ðền đáp lại, chàng cho nàng
         nằm ba lửa! Tám năm tình ta... chui ra ba đứa!
   
  ***
  Hôm thứ Hai, ngày 13 tháng Hai, Thủ tướng Canada, Justin
         Trudeau, đến Bạch Cung, thủ đô Washington, D.C  Hoa Kỳ  để gặp
         Tổng thống Mỹ Donald Trump.
  Tại đây
         anh hùng hội ngộ thuyền quyên! (Vì vợ anh đang bận ở nhà
         trông con và chồng em bận ở nhà cũng trông con, nên không tới...
         Dịp may ngàn năm có một nhe!)
  Nên
         mấy nhà báo mới có cớ đồn rùm lên chuyện tình
         ‘Robinet và Toilette' (Roméo và Juliet) vui như Tết Congo tới!
  Trước và trong khi họp, ái nữ nhà họ
         Trump tỏ vẻ mừng rỡ, dành cho nhà lãnh đạo Canada một cái
         nhìn đầy ngưỡng mộ.
  (Cả
         hai nói chuyện đẩy đưa rồi đưa đẩy. Chàng đẩy
         qua, nàng đẩy lại như hai đứa chơi đánh đu kiểu bà
         Hồ Xuân Hương vậy mà!)
  Ivanka
         Trump dường như bị sét ‘quánh' giữa trời quang, lang thang hồn
         phách, đôi mắt biếc lơ mơ, chỉ sơ sơ tập trung vào cuộc
         thảo luận, mà mắt chỉ về... Thủ tướng Canada!
  Báo chí lá cải dám nói: Ivanka's ‘thirsty', (nghĩa
         đen là khát nước nhưng trong ngữ cảnh mình dịch đại
         là ‘rạo rực'... Trao cho chàng cái ánh mắt bằng vàng ròng
         24 cara  (Tây gọi là ‘golden look', còn nhà thơ của mình gọi
         là cái nhìn đắm đuối!)
  Thiệt
         là đoán mò! Làm như đi guốc trong bụng của người ta
         hổng bằng!
  Nhìn vậy thì bộ
         có tình ý với nhau sao cha nội? Bộ đàn bà cười mỉm
         chi ‘rồ man tít' (romantic) như vậy hổng được hay sao?
  Ðàn ông làm chánh trị, Tổng thống
         Mỹ Barack Obama hổng những cười ‘mỉm chi cọp' mà  còn chụp
         hình chung với mỹ nhân Rania, Hoàng hậu xứ Jordan... làm Ðệ nhứt
         Phu nhân Michelle Obama mặt quạu đeo như vừa bị ai giật bóp...
          Thiệt là mấy tay nhà báo nầy cứ
         khư khư giữ cái đầu óc kỳ thị giới tính hoài hè!
          Rồi cũng theo mấy nhà báo xạo, đưa
         tin vịt là: Không chỉ mình Ivanka bị Justin Trudeau ‘bỏ bùa'mà
         nhiều em khác cũng bị ‘thôi miên'!
  Trong chuyến theo chồng công du tới Canada vào Tháng Chín, năm
         2016,  Công nương Kate của nước Anh có vẻ cũng e thẹn hơn,
         nhu mì hơn, vén tóc làm duyên khi đối diện với Thủ tướng
         Justin Trudeau 

khi ông chồng, Hoàng tử William, đầu hơi
         ít tóc một chút, chớ không bùm sùm, quăn tít như ảnh,
         đang đứng chần vần ra đó.
   
  Công nương Kate và Thủ tướngJustin Trudeau
          Dẫu em đã kết hôn với Hoàng tử
         nhưng khi mặt nhìn tận mặt  với Thủ tướng Canada nhà ta là
         em cũng e lệ, ngất ngây như uống phải một chung rượu men tình!
          Thấy màn một, màn hai coi bộ bà con
         vỗ tay quá, nhằm kiếm thêm chút cháo, nhà báo hát tiếp
         màn ba!
  Tuồng nầy với lời giới
         thiệu ‘tùng tùng xèn' là: Ðêm ăn tối lãng mạn giữa
         hai người!... Ðầu tiên với Ivanka Trump, ái nữ của tân Tổng
         thống Hoa Kỳ Donald Trump, giờ thì tới phiên Thủ tướng Ðức,
         Angela Merkel, cũng bị hớp hồn?!
  Angela
         Merkel đã gây kinh ngạc cho anh chàng trẻ tuổi, tài cao của đất
         nước hoa phong đỏ nầy bằng cách trao tặng một tấm hình chụp
         lúc Justin chỉ mới lên 10 tuổi, tháp tùng thân phụ mình là
         Pierre Trudeau, Thủ tướng Canada gặp Thủ tướng Ðức Helmut Kohl vào
         ngày 12 tháng Mười Một năm 1982.
  Sau
         đó, Thủ tướng Ðức Angela Merkel mời Thủ tướng Canada, Justin
         Trudeau đi ăn tối  dưới ánh nến lung linh mờ ảo tại khách
         sạn Regent, thủ đô Berlin vào tối 16 tháng Hai.
  Mà theo lối sống của Phương Tây, ‘Date night' 
         chỉ dành cho hai người đang yêu nhau tha thiết hay đang có tình
         ý với nhau hò hẹn mời nhau đi ăn tối như vậy.
  Một người hài hước, đùa cợt là:
         "Không ai có thể thoát khỏi sức hút nam châm của  Justin
         Trudeau?!" Già không bỏ nhỏ không tha! (Khen nhau như thế bằng mười
         ‘xỏ' nhau!).
  Sự thực là ảnh
         chụp cho thấy tới 4 người trong ánh nến lung linh (nhưng nhà báo
         nói láo ăn tiền nầy cho 2 người còn lại hô biến).
          Gán ghép bà Merkel, năm nay đã 62 tuổi
         rồi, đang đi giữa mùa mãn dục, mà cặp đôi với một
         chàng chỉ mới 45 cái xuân xanh, đáng tuổi con mình thì thiệt
         là chuyện gán ghép khiên cưỡng, ruồi bu kiến đậu! 
          Ngu sao mà tui lại tin nhà báo chớ? Viết
         lách nên giữ gìn ý tứ một chút, đừng phá gia cang người
         ta kẻo mang tội! Vì lỡ bà Thủ tướng Canada nổi máu Hoạn
         thư thì tội nghiệp cho ‘thần tượng' của ‘em vợ' tui.
          Mấy chú em mình thì lại có mòi
         ganh tị với Justin Trudeau, nên thầm ước trong lòng để con vợ thằng
         chả cho ‘giả' chết!
  Mặt khác
         cầu khẩn với ông Tơ bà Nguyệt cho mình kiếm được một
         em yêu lúc nào cũng nhìn mình rạo rực, đắm đuối,
         cháy bỏng như Ivanka nhìn Justin Trudeau vậy!
  Còn đứa có vợ rồi thì báo động đỏ ở
         mức cao nhứt là:
  "Justin Trudeau tới
         rồi anh em ơi! Hãy lẹ lẹ giấu vợ, giấu con gái của mình,
         giấu con bồ nhí, giấu luôn cả thú cưng là chó lẫn mèo
         vì coi chừng ‘giả' chôm mất đó nhe!"
  Nghe rung cây nhát khỉ như thế, tui cũng ra kế hoạch
         phòng thủ từ xa:
  Lúc nào Justin
         Trudeau đến công du nước Úc, trước sau gì cũng tới mà,
         tui sẽ dắt em yêu của tui đi giấu trước.
  Nhưng em yêu của tui cười nắc nẻ, thề một câu
         nghe ăn tiền (tui) hết sức: "Chồng em áo rách em thương/
         Chồng người áo gấm xông hương mặc người."
          Chớ không bao giờ có cái vụ: "Chồng
         người áo gấm em thương chồng người" đâu
         mà anh lo!
  Vì em thường tâm niệm
         rằng: "Chưa chồng dòm dọc, liếc ngang. Có chồng em chẳng
         liếc ngang thằng nào!"
  Dẫu
         cho rằng: "Chồng em tuy nách hơi hôi/ Nhưng vì em ngửi mãi
         rồi nên quen!"
  Nghe xong tui lấy làm
         khoái chí trước tình em, bèn "Móc thuốc ra đốt liên
         miên! Hút xong vài điếu (tui) cười hiền vì phê!"
          Phê xong, tui thầm nghĩ: "Em yêu của
         tui tự tin thấy mà ớn nhe! Làm như còn trẻ, còn đẹp lắm
         như Ivanka, như Kate vậy!"
  Mà
         quên rằng bà Angela Merkel, 62 tuổi, nếu có lỡ gặp em yêu của
         tui, còn phải kêu bằng bà... Ở đó mà mơ mộng viển
         vông! Ðúng là ‘đồ Yamaha'! Tức ‘già mà ham'! He he!
           
  đoàn xuân thu.
  melbourne
            
      
       
Háo danh!
   
  Tuần rồi đi nhậu, anh bạn văn của tui than phiền
         "bà đầm" của ảnh quá xá!
  Thấy tui có vài bài phiếm được báo đăng
         (và nhờ dựa hơi ông Chủ bút) nên ông Chủ báo cho chút
         đỉnh tiền nhuận bút, đủ uống cà phê mà mặt đã
         vênh vênh, váo váo ra vẻ ta đây là nhà văn ‘nhớn',
         nên em yêu tui, tức con vợ tui, tức má bầy trẻ của tui (chớ không
         phải má của tui) đã chướng tai gai mắt, không nói không
         rằng, lẳng lặng gởi vào cái email của tui bài: ‘Vợ răn
         chồng' trong sách Cổ Học Tinh Hoa của nhà văn Ôn Như Nguyễn Văn
         Ngọc (để tui học tập và quán triệt?! Cái nầy nghe coi bộ
         quen nhe! He he!).
  Ðại để câu chuyện
         là: "Án Tử nhỏ con nhưng làm chức lớn, tới Ðại phu
         nước Tề, nhưng cực kỳ khiêm tốn. Trong khi tên đánh xe theo
         hầu, vai u thịt bắp, mồ hôi dầu, bự con, lại làm chức nhỏ,
         nhưng lúc nào cũng vác mặt lên trời, dương dương tự
         đắc. Con vợ nhà không chịu được cái tánh kênh kiệu
         của chồng nên muốn bỏ về với má! Sợ vợ bỏ, anh chàng
         đánh xe nầy bèn xếp ve chớ không còn dám vênh váo nữa!"
          Ðọc xong câu chuyện, tui thầm nghĩ: "Ối
         đàn bà là những niềm đau!" Làm quê chồng mình! Chồng
         làm phách cũng phải vì đánh xe ngựa cho quan cũng vinh quang lắm
         chớ!?
  Chồng viết phiếm đăng
         báo trước là mong độc giả đọc thiệt rồi cười chút
         chơi cho vui cửa vui nhà, sau kiếm thêm chút tiền còm để uống
         cà phê, cà pháo và đấu láo với bạn bè mà cũng
         lên mặt dạy đời làm tui cũng mất vui luôn.
  À phải rồi, chắc em thấy tui ốm mà cũng yếu,
         nên em khoái bú li (bully) để cho tui ngoan ngoãn trong vòng tay kềm kẹp
         của em. Bảo gì nghe nấy, đặt đâu là chàng phải ngồi
         đấy, cấm nhúc nhích, cục cựa như xưa giờ vậy đó!
          "Như em đây, gọi Bà Tùng Long người
         viết tiểu thuyết ‘phơi-dơ-tông' (feuilleton), hồi xưa, đăng trên
         tuần báo Phụ nữ Diễn đàn, kỳ nào cũng có, bằng Bà
         mà em còn chưa dám khoe khoang! Còn cái văn tài của anh không
         là cái thá gì so với Bà em hết ráo!"
  Tức hộc gạch, nên tui xỏ xiên lại: "Em không
         khoe là phải... phải!  Bà em viết văn hay... chớ em có biết viết
         đâu mà khoe?!
  Chuyện tui và ‘bà
         đầm' của tui ngày nào không cãi là ăn cơm hổng có
         ngon.
  Nên sau lần cãi lộn sanh tử
         lửa với em yêu cách đây 3 năm, tui quyết tịnh khẩu luôn,
         không nói tiếng nào. Cần gì của em... là tui chỉ ra dấu hè...
         He he!"
  o O o
  Thưa bà con! Anh bạn văn của tui cãi lộn với vợ về
         cái thói háo danh mà tịnh khẩu tới ba năm! Nhằm nhè gì!
         Tui tịnh khẩu tới 30 năm, từ hồi mới về với em lận!
          Tuần rồi, tui có may mắn đọc  "Thư
         gửi bạn ta"  rất nổi tiếng, nhà văn Bùi Bảo Trúc kể
         rằng: "Hơn ba mươi lăm năm trước, một bữa đang ngồi
         trong quán cà phê ở Sài Gòn, thì tôi bị một người
         đàn ông gây sự và cuối cùng ông ta quăng ra cho tôi câu
         hỏi ‘Ông biết tôi là ai không?'
  Ít lâu sau, tôi được cho biết ông là đàn em của
         một quan chức lớn, và nhờ đó, ông thỉnh thoảng đem chút
         ‘hào quang' vay mượn được để hù dọa những người
         yếu bóng vía như tôi..."
  Rồi
         30 năm sau, trên bước đường lưu lạc trên đất Mỹ, tình
         cờ nhà văn Bùi Bảo Trúc đã tìm được câu trả
         lời thích đáng cho câu hỏi năm xưa, bằng cách kể lại
         một câu chuyện thú vị như vầy: "Tại phi trường, chuyến
         bay bị trễ, ai cũng bực bội vì phải chờ lâu, sắp hàng dài
         dằng dặc để chờ lên máy bay, thì có ông  khách,
         muốn ưu tiên, muốn nhảy hàng, mà Mỹ thường hay gọi ‘jump
         the queue' hét vào mặt một nhân viên trẻ và xinh của hãng
         hàng không "Cô biết tôi là ai không?" (Do you know who I am?)
          Cô nầy trả lời ông bằng cách hỏi
         người khác: "Có một vị hành khách không biết mình
         là ai, quý hành khách ai có thể giúp ông ta biết được
         căn cước hay thân thế của ông, xin tới quầy 112."
  Cô ám chỉ ông nầy bị khùng rồi nên
         không nhớ "Tôi là ai?"
  Làm
         bà con ai nấy đều phá ra cười vui như xem một cái phim hài
         hước của Vua hề Sạc Lô vậy.
  Bị
         chọc quê, ông nầy điên lên, chửi thề ỏm tỏi... Nhưng
         cô em vẫn bình thản trả lời: "Ông muốn cái ‘vụ đó'
         với em thì ông cũng phải xếp hàng chờ đến lượt mới
         được!" He he!
  ***
  Thưa bà con! Ðọc truyện nầy của ông Bùi Bảo
         Trúc tui khoái quá xá, gật gù tấm tắc khen hay! Viết như vậy
         mới là viết chớ!
  Ai đọc câu
         chuyện nầy cũng biết đây là một vở kịch, do một tác
         giả tài hoa sáng tác để răn đời, để chỉ trích,
         để phê phán những hạng người ưa vênh váo dù mình
         chỉ là con cáo chớ hổng phải là con báo.
  Vậy mà quỷ thần ơi, cũng có một ông, chắc
         muốn chứng tỏ mình là người đọc sâu hiểu rộng, trên
         thông thiên văn dưới tường địa lý, lên mặt chê
         nhà văn mà tui hằng thán phục và kính mến rằng:
          "Câu chuyện của tác giả Bùi Bảo
         Trúc ngỡ là do tác giả chứng kiến, nhưng thật ra thì không
         đúng! Thực ra bài này tôi đã đọc trên báo Mỹ
         từ lâu lắm rồi. Khi đó chưa có internet. Ổng cũng
         đi "chôm" của thiên hạ nhưng khéo làm như của mình
         đó thôi!"
  (À thì ra muốn
         nổi tiếng, cho Vua biết mặt Chúa biết tên, phải có danh gì
         với núi sông, thì không có cách nào ngắn, gọn và mau
         (khỏi ngồi nặn óc, viết lách lôi thôi gì ráo) chỉ cần
         lôi các nhà văn nổi tiếng ra mà bình phẩm!)
  (Nói nào ngay, nhà văn cần người đọc,
         cần người phê bình lắm chớ! Người phê bình hay, phê
         bình đúng chính là thầy ta vậy!
  Vì viết văn, viết báo gì chăng nữa, những điều
         mình biết chỉ là một hạt cát mà điều mình chưa
         biết lại là một đống cát bự ế kinh luôn!)
  Nhưng bộp chộp kết tội nhà văn tài
         tuệ nầy là chôm của thiên hạ... thì thiệt là hỗn hào
         quá đáng nhe!
  Cũng như Nguyễn
         Du đã từng dựa vào Kim Vân Kiều của Thanh Tâm Tài Nhân,
         đời nhà Thanh bên Tàu để sáng tác ra Truyện Kiều, áng
         văn chương bất hủ của Văn học Việt Nam xưa giờ vậy.
          Ðâu có ai nghĩ chuyện đời của
         Kiều là thực 72 phần dầu đâu?!
  Và cũng không ai ếch ngồi đáy giếng không thấy được
         bầu trời cao và rộng hơn cái miệng giếng mà vội vã kết
         tội rằng tác giả ‘chôm' của người nầy người nọ
         đâu?!
  Ông Bùi Bảo Trúc đâu
         phải là một phóng viên, là người viết bản tin. Bản tin
         dĩ nhiên cần sự thật trăm phần trăm. Chuyện đó không
         ai dám cãi rồi.
  Ông Bùi Bảo
         Trúc là nhà văn! Mà là nhà văn thì người ta có
         quyền sáng tác ra, dựng nên một câu chuyện, xoay quanh những nhân
         vật, diễn biến như thế nào trong một không gian hay một thời gian
         nào đó!
  Không ai cần phải
         hỏi Kiều có thật ngoài đời hay không? Ðẹp cỡ Củng Lợi
         hay Chương Tử Di không? Hay Thúc Sinh là ông nào, có phải là
         tui hay không, mà sợ vợ quá thể? Hay Hoạn Thư có phải đã
         từng ghen đến nỗi ra tay tàn độc, bắt tình địch của
         mình là Thúy Kiều phải cạo đầu trọc lóc để đi
         tu? (Ðể cho Kiều phải tuân theo giới luật, không được lén
         ‘tò tí' với Thúc Sinh hay ngay cả người khác. Thiệt ghen mà
         dùng thế lực để cấm vận tình địch mình, từ nay không
         được làm chuyện ấy nữa... thì ác quá! Cấm gì thì
         cấm! Cấm chuyện đó? Thà bị xử tội chết còn sướng
         hơn!)
  Thưa ông thần nầy trông
         gà hóa cuốc, tưởng nhà văn Bùi Bảo Trúc lại là
         một ông nhà báo hay sao?!
  Chuyện
         có thật hay không? Chẳng nhằm nhò gì ở đây hết ráo!
         Cái quan trọng, cái cốt lõi của một tác phẩm văn học
         là nó muốn truyền đi một cái thông điệp nào đó
         xuống cuộc đời?!
   
  ***
  Như vậy
         té ra chỉ vì một chút hư danh mà thiên hạ nỡ nhẫn tâm,
         thản nhiên chà đạp lẫn nhau không thương tiếc!
  Tui thì khác nhe! Vì có chuyện như vầy:
         Ðầu năm học một chú nhóc chuyển vào trường mới. Giờ
         ra chơi, chú tán gẫu với một em học trò gái.
  Chú chê ông Hiệu trưởng trường nầy
         sao cái mặt lúc nào cũng quạu đeo hè? Thiệt trông không
         có cảm tình gì ráo trọi!
  Ðứa
         học trò gái có vẻ bực bội hỏi lại: "Nè! Trò có
         biết tôi là ai không?"
  Chú
         trả "Không!" "Tui là con gái cưng của ông Hiệu trưởng
         đây"
  "Vậy con gái cưng
         của ông Hiệu Trưởng có biết tôi là ai không?"
          Em trả lời: "Không!"
  Nghe em trả lời không, chú nhóc hú hồn, mừng
         quá... dông luôn!
  Thưa chú nhóc
         đó là tui 60 năm về trước đó bà con ơi!
  Từ cái kinh nghiệm nhém chết nầy, tui rút
         ra được bài học là người ta không biết mình là ai...
         là mình phẻ hè!
 
  Bảo Huân
   
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
    
      
       
Người phao tin vịt!
   
           
   Thưa du lịch "bụi",
         xưa gọi là tiếu ngạo giang hồ; giờ thì gọi là du lịch
         ba-lô vì du khách (back packer) đeo trên vai một cái ba lô lớn, gồm
         quần áo, bản đồ, điện thoại di động, chút đỉnh
         tiền mặt, dụng cụ cá nhân, thuốc, dầu (nhị Thiên đường
         để xức rún?!)...
  Quan trọng hơn
         hết là bao cao su để cần là có ngay; chớ giữa rừng giữa
         bụi, có tụi mình với nhau, chớ nhà thuốc Tây nơi khỉ ho
         cò gáy làm sao có!
  Tưởng
         gì chớ cái vụ nầy ông bà mình xưa có làm hàng
         trăm năm trước chớ đâu có phải đợi tới bây giờ
         đâu.
  Ca dao chứng minh là tui không
         có nói phét đó nhe! "Đến đây gặp vịt cũng
         lùa. Gặp gái cũng ghẹo; (mà) gặp chùa cũng tu!"
          Tui thì tối ngày chỉ quanh quẩn bên
         má bầy trẻ nhe! Vì nói theo một nhà thơ là: "Giang
         hồ ta chỉ giang hồ vặt! Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà!"
          Tuy nhiên, một lần, tui đâm ra chán cơm
         nhà, quà vợ; vì tối ngày vô ra đụng mặt hoài, thấy
         mà ghét; nên tui tuyên bố thẳng với em yêu rằng tui sẽ đi
         ‘phượt' (tiếng bây giờ trong nước, có cùng nghĩa là
         đi giang hồ, đi bụi...)
  Em yêu trả
         lời là được; nhưng chờ em ra shop Tàu, mua cho tui cái khóa trinh
         tiết mang vào cho nó chắc ăn. Vì em thừa biết cái thói là
         trăng hoa dữ lắm của chồng mình. Có em bên đời mà còn
         ngóng mỏ qua con nhỏ hàng xóm, nước miếng nhểu ròng ròng...
         Hà huống gì đi phượt một mình thì làm sao tránh được
         cái chuyện có cơ hội mỡ tới miệng mèo... là ‘quằm'!
          Du lịch bụi thì phương tiện nào
         rẻ là mình đi. Hỏng cử kiêng xe đò, xe bò, xe trâu gì
         ráo!
  Đôi khi ngoắc xe lại có
         xin có giang; rồi cũng thông báo cho thằng tài xế hảo tâm nầy
         là: Tui vốn mạt nhưng ham vui nên mới đi nhờ xe; để nó đừng
         nhị tâm sanh lòng tham bất tử, ra tay mần thịt Tây Ba lô như chuyện
         xảy ra cho một du khách người Anh trên con đường xuyên rừng
         bụi của Úc hơn chục năm về trước.
  Ăn chỗ nào rẻ, ngon là xơi. Xơi loạn ‘cào
         cào' như thế, nên có đem theo thuốc Alka-Seltzer, trị sình bụng;
         vì e bị Tào Tháo rượt.
  Ở
         thì chui vào mấy cái hostel, (nhà trọ rẻ tiền) để có
         chỗ tắm giặt, chỗ ngủ là OK. Không chơi khách sạn năm sao
         (vì tiền đâu mà chơi?!). Đôi khi khách sạn ‘ngàn
         sao' cũng được. Chỉ cần chui vào cái túi ngủ, ngước
         lên bầu trời ngàn sao lấp lánh!
  Tóm
         lại không phải trả lệ phí cho một công ty du lịch lữ hành
         nào hết!
  Ba lô (Tây ba lô) xài
         hầm bà lằng hết ráo không quá 15 đô một ngày.
          "The plan is there is no plan" (Kế hoạch là
         không có kế hoạch nào cả).
  Vui
         ở; buồn đi tiếp. Hết tiền thì kiếm đại cái việc gì
         đó có sẵn ở địa phương như hái trái cây, lặt
         rau cải ở các nông trại bên Úc nầy đây!
  (Hay dạy tiếng Anh ở những nước như Việt
         Nam chẳng hạn; dù không có bằng cấp sư phạm gì hết ráo.
         Ai mướn là làm hè!)
  Chính
         vì vậy, du lịch ba lô thú vị thiệt nhưng cũng có nhiều
         bất trắc!
  Thú vị là vì
         khác với "đi tour", vốn bị bó buộc trong một không gian và
         phải bị giới hạn thời gian theo lịch trình của thiên hạ... là
         mất hết tự do!
  Còn bất trắc
         là đến một nơi lạ nước, lạ cái, lớ ngớ lơ ngơ
         dễ làm mồi cho mấy đứa trời ơi đất hỡi.
  Rồi chung đụng với đủ hạng người
         thượng vàng hà cám biết đứa nào tỉnh, đứa nào
         điên?!
  Và bi kịch cũng đã
         xảy ra tại nhà trọ Shelley's Backpackers, thị trấn Home Hill, phía Nam Townsville,
         tiểu bang Queensland, Úc châu dành cho Tây Ba lô.
  Tháng Tám năm rồi, vào ngày 23, Mia Ayliffe-Chung, mới
         20 tuổi (tháng Mười mới ăn mừng sinh nhựt năm 21) nhưng bi thảm
         thay ngày đó không bao giờ đến cho một cô gái còn quá
         trẻ, yêu đời, háo hức trên con đường du lịch bụi vì
         Mia bị một tên loạn tâm thần tên Smail Ayad, người Pháp, dùng
         dao nhà bếp đâm chém cho đến chết.
  Tom Jackson, người Anh, 30 tuổi, xông vào để mong cứu mạng
         cho Mia cũng bị tên điên nầy đâm chém vào đầu, đâm
         vào ngực. Tom đã hi sinh mạng sống của mình để mong cứu
         thoát Mia, sau một tuần cấp cứu trong bệnh viện!
  Bà Ayliffe, thân mẫu của Mia, người đã từ
         nước Anh bay sang Queensland, để tham dự tang lễ của con gái yêu thương
         của mình tại Coolibah Downs.
  Tang lễ
         được cử hành theo nghi thức hòa đồng tôn giáo: Hồi
         giáo, Do Thái Giáo, đạo Sikh và ngay cả Phật giáo.
  Tro xác của Mia Ayliffe-Chung sẽ được bạn
         bè du lịch ba lô đem rải trên toàn thế giới, nơi Mia đã
         từng đặt chân qua trong những chuyến đi du lịch bụi của cuộc
         đời rất ngắn ngủi của Mia.
  Cái
         chết của cả hai tạo ra cơn chấn động không chỉ cho toàn nước
         Úc mà cũng lan tới Vương quốc Anh.
  Cảnh Sát Úc và Cơ quan Chống khủng bố của nước
         Pháp cùng mở cuộc điều tra về vụ sát nhân tàn bạo
         nầy; vì trong 30 nhân chứng, có người khai rằng: Trước khi giết
         người, Ayad đã hát quốc ca Pháp và hét lớn: ‘Allahu Akbar'
         (Thượng Đế vĩ đại!)
  Nhưng
         cuối cùng, giới chức điều tra của hai nước đều đi đến
         kết luận là:
  "Cái chết
         của Mia và Tom là không phải do một cuộc tấn công của bọn
         Khủng bố Hồi giáo quá khích."
  Bất chấp sự thực rõ ràng như vậy, Tổng thống
         Donald Trump trong cuộc nói chuyện với các cấp Chỉ huy trong quân đội
         Mỹ tại Florida đã phê phán giới truyền thông phương Tây
         không tường trình đầy đủ về những cuộc tấn công
         do bọn Khủng bố Hồi giáo quá khích gây ra trên toàn thế
         giới.
  Sau đó, Giám đốc Truyền
         thông kiêm phát ngôn nhân của Chánh phủ Trump cho công bố một
         danh sách 78 cuộc khủng bố lớn như xảy ra ở Paris, Orlando, và San
         Bernardino từ tháng Chín năm 2014 tới giờ.
  Vì lý do đó, nên Trumptạm thời cấm dân từ 7
         nước, đa phần theo Hồi giáo không được vào nước
         Mỹ trong 90 ngày, và tất cả những người tị nạn trong 120 ngày.
          Trong cái danh sách 78 cuộc khủng bố nầy
         có đề cập tới cái chết bi thảm của
  Mia Ayliffe-Chung và Tom Jackson, quy cho bọn khủng bố gây ra. Mà
         điều nầy lại trái với sự thật.
  Mia chết rồi, bạn bè và thân nhân đều cầu nguyện
         cho Mia Ayliffe-Chung được yên nghỉ nơi cõi vĩnh hằng, ‘Rest in peace!'
         Nhưng Mia không được yên nghỉ.
  Quạu
         quá, nên thân mẫu của Mia Ayliffe-Chung đã viết một bức thư
         ngỏ gay gắt cho Tổng thống Mỹ Donald Trump, đăng trên facebook như vầy:
          "Đây là câu trả lời của
         tôi về việc ông tuyên bố rằng Tom và Mia chết là do cuộc
         tấn công của bọn Khủng bố Hồi giáo mà không được
         giới truyền thông tường trình đầy đủ.
  Tôi đã nói chuyện với nhiều người
         bạn của Mia và những người đi du lịch ba lô khác đã
         từng làm việc trên nông trại và không có ai đã từng
         chứng kiến hung thủ Ayad trải chiếu ra mà quỳ cầu nguyện (là
         điều bắt buộc của các tín đồ Hồi giáo bao giờ cả!)
         Cái chết của con tôi không có liên quan gì tới bọn Hồi
         giáo cuồng tín quá khích..
  Ông
         sẽ không được phép sử dụng cái chết của con gái tôi
         làm một phương tiện, một thủ đoạn chánh trị để
         đưa nhân loại vào chốn tối tăm của lòng thù hận!
          Không nghe Chánh phủ Trump trả lời trả
         vốn về bức thơ ngỏ nầy hết ráo. Có lẽ vì Trump đang
         bận hô khẩu hiệu: An ninh của dân chúng Mỹ phải là
         ưu tiên hàng đầu. Lệnh cấm của Trump là cần thiết và
         đúng luật."
  Nhưng có người
         chống đối Trump cho rằng: "Lệnh cấm nầy phản lại các
         giá trị của người Mỹ!"
  Trump
         lại nói: "Chủ nghĩa Khủng bố là mối đe dọa rất
         lớn. Một đứa học trò Trung học dở ẹt cũng biết điều
         đó! Tin tôi đi! Vì tôi có đọc những bản tóm tắt
         tình báo về đe dọa khủng bố hằng ngày mà!"
          Chuyện nầy, Trump nghĩ chỉ mình ‘ên'
         Trump biết... Nhưng sự thực, người Mỹ bình thường nào cũng
         biết!
  Vì sau cuộc tấn công khủng
         bố bất ngờ, gây chết chóc nhiều nhứt trong lịch sử Hoa Kỳ
         vào mùng Chín tháng Mười Một, Tổng thống George W. Bush (thuộc
         đảng Cộng hòa) cũng đã trấn an nhân dân Mỹ rằng: "Bây
         giờ dân Mỹ vẫn tiếp tục sinh hoạt như thường. Chúng ta không
         cho phép bọn khủng bố đạt được mục tiêu là làm
         đất nước chúng ta khiếp sợ để đến nỗi không dám
         làm ăn hay đi bất cứ nơi đâu!"
  "Hoa Kỳ vẫn là một quốc gia truyền hy vọng cho
         những di dân đã từ bỏ tất cả cho một giấc mơ được
         sống tự do."
  "Đây là
         một đất nước nơi người dân bình tĩnh trong nguy cấp; vẫn
         đầy lòng trắc ẩn khi đối diện với những mất mát đau
         thương."
  "Chúng ta phải
         bảo vệ một quốc gia vô cùng rộng lớn, nên chúng ta không
         thể nào tiên đoán hay ngăn chận được tất cả những
         cuộc tấn công hèn nhát của bọn khủng bố trong tương lai.
         Nhưng là một quốc gia của tự do và lòng rộng mở, chúng
         ta sẽ thi hành những biện pháp cần thiết để bảo vệ đất
         nước và nhân dân của chúng ta!"
  Trước Trump, Tổng thống Barack Obama (thuộc đảng Dân
         chủ) cũng từng tuyên bố: "Chúng ta cảnh giác nhưng không
         hề lo sợ! Bọn ISIS tìm cách giết những người dân vô tội.
         Nhưng chúng không thể nào đánh bại được nước Mỹ
         trừ phi chúng ta phản bội lại Hiến pháp và những nguyên tắc
         cơ bản của người Mỹ trong cuộc chiến đấu nầy!"
          Nhưng tại sao Trump lại muốn làm dân
         Mỹ lo sợ trong khi những Tổng thống như George W. Bush và Barack Obama lại
         muốn trấn an?
  Câu trả lời đơn
         giản là: ‘Hù'... để làm dân Mỹ lo sợ về an ninh của
         chính bản thân mình đã giúp ích rất hiệu quả cho chiến
         dịch tranh cử của Trump.
  Tuy nhiên khi
         đã thắng cử, đã làm Tổng thống Mỹ rồi thì nhân
         dân Mỹ chắc muốn được chánh phủ Donald Trump phổ biến những
         tin xác thực.
  Đừng phun ra tin vịt,
         tin giả mạo, bóp méo, không đúng với sự thật. Đừng
         ly dị với sự thực! (Divorced from reality!). Như giới truyền thông Mỹ
         đã ‘gán' cho Trump (?!)
  Làm Tổng
         thống, công bộc ‘number one' của nước Mỹ, là để phục
         vụ nhân dân Mỹ. Dân làm chủ thì phải để ông chủ,
         tức dân, tin.
  Có thì nói có;
         không thì nói không. Không nói được thì đừng nói!
         Kỵ nhứt là nói dóc!
  Nghe nói
         Trump tính hy sinh thân già, phục vụ tới hai nhiệm kỳ, tức 8 năm
         lận mà! Dân Mỹ phải tin mình trung thực, minh bạch (mới biết
         đường mà rờ), mới tiếp tục bầu cho mình để mình
         còn thêm cơ hội phục vụ nhiệm kỳ 2 nữa chớ!
  Làm dân tin mới khó; chớ làm dân hết
         tin dễ ợt hè. Đừng để dân nói: ‘Ổng mở miệng
         ra là ‘xạo' thấy thương luôn!'
  Một lần bất tín là vạn lần bất tin đó nhe! Hỏng
         có kinh nghiệm thì đi hỏi đảng Cộng sản Việt Nam là biết
         ngay đấy thôi!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne.
  
 
 
      
       
   Sao quên mùi nước mắm?!
           
 
Bảo Huân
   
  Thưa
         chắc quý anh mình, ai cũng đã từng nghe bài hát ‘Thân
         Phận' do ca sĩ Giáng Thu trình bày mỗi tối trên đài phát
         thanh Sài Gòn vào cuối những năm 60, thế kỷ trước.
          Em than rằng: "Tối qua có người
         đến nhà xin bỏ trầu cau/ Ba me đón chào chuyện hỏi cưới
         bàn thật lâu/  Em buồn em khóc biết bao nhiêu/ Nhớ anh và thương
         anh thật nhiều/ Nhưng lòng giận anh mình yêu nhau/ Cớ sao không tìm
         nhau?
  Me thương em đến bên
         giường nằm/ Hôn trán em thì thầm: "Con nhỏ này dại ghê! 
         Mẹ chọn nơi quyền quý/ Người ta thế mà chê?!
 
         Nhà họ sang giàu lắm/ Một bước
         lên xe hơi / Con khỏi phí cuộc đời/ Cưng nghe mẹ đi con/ Hai lần
         hai là bốn/  Thực tế vậy mà khôn"
  Thưa theo tui thấy thực tế như Me em chẳng khôn chút
         nào cả?!
  Cái nầy đâu phải
         là gả con, gầy dựng cho con gái mình nên vợ nên chồng mà
         là bán con mình cho những tay trọc phú. Con mình đâu phải
         là một món hàng mà đem đi, chỗ nào có giá cao là
         bán hè. Thiệt là bậy bạ quá!
  Phần em nữa! Than cái gì? Thân mình mình lo! Lỡ có yêu
         anh chàng trên răng dưới dế, thì cứ can đảm dứt áo
         ra đi, bỏ nhà ‘dzọt' theo chàng! Cho dù chàng có chết nhát,
         sợ lính bắt về tội dụ dỗ con gái người ta... thì mình
         phải phân bày cặn kẽ khúc nôi là: "Dụ dỗ gái vị
         thành niên mới bị lính bắt! Còn em đã trên 18 tuổi rồi,
         đã có thẻ căn cước, thì ai làm được gì ai mà
         sợ chớ? 
  Nên ru chàng bằng câu
         ca dao: "Ði đâu cho thiếp theo cùng/ Ðói no thiếp chịu lạnh
         lùng thiếp cam!" Chỉ đừng có no thì thiếp ở, lạnh
         lùng thiếp dông, là được! Vài năm sau, ván đã đóng
         xuồng, Tía Má em nguôi giận thì em cứ thản nhiên bồng thằng
         cu về thú phạt. Tới lúc đó banh chành hết ráo rồi, dù
         Tía Má em có chịu hay không cũng huề cả làng...
  Ðừng có thèm năn nỉ ỉ ôi Má em
         gì sất! Ðừng kèo nài: "Má ơi đừng gả con xa
         / Chim kêu vượn hú biết nhà Má đâu?" Tự do luyến
         ái mà. Nghĩa là: yêu thằng nào là lấy thằng nấy. 
          Ông Trời ép uổng còn hổng được,
         huống gì Tía Má em là người phàm mắt thịt phải hông
         nè?
  ***
  Thưa bà con, xúi dại mấy em như vậy nghe tưởng
         chừng hợp trào lưu hiện đại nữ quyền nhưng bây giờ thế
         kỷ 21 rồi mà nhìn quanh quất lại không phải vậy mới chết!
         
  Vì nghe nói mấy em, nhứt là
         ở Miền Tây mình giờ, lấy chồng không cần yêu đương
         gì hết ráo! Ngay cả không cần biết thằng chồng tương lai
         mặt mày tròn méo ra sao hết. Cứ lấy đại, để bỏ cái
         quê nhà dấu yêu, bỏ luôn cái thằng Ðực chăn trâu cùng
         xóm đã từng cùng em thề non hẹn biển để em được
         bay đi Ðài Loan, Hàn Quốc gì đó cũng được.
          Có em thành thật khai báo rằng: Nghe mấy
         chị em làm trước, lấy chồng nước ngoài được đi
         máy bay nên em ham! Thế nên Tía, Má em gả em cho Chệt Ðài Loan
         là em ưng liền để có dịp đi máy bay cho biết với người
         ta. 
  Phần anh Ðực cùng xóm, phèn
         quá thể! "Ðường về đêm tối canh thâu/ Nhìn anh
         em tưởng con trâu đang cười!" Nên em ỉ ôi với Má
         em là: "Má ơi đừng gả con gần/ Con qua xúc gạo nhiều
         lần má hao!"
  Hậu quả là
         con gái trong xóm em, rủ nhau đi một bầy, lên Sài Gòn cho bọn
         Ðài Loan, Hàn quốc đến săm soi, sờ mó coi bự nhỏ... như
         đi mua một miếng thịt heo ngoài chợ vậy, thiệt là nhục!
          "Hồi đó phải đi theo ‘Ðoàn'.
         Tức là có người mai mối, họ xuống tận nhà, ngỏ ý
         rồi đưa con chúng tôi lên Sài Gòn. Họ thuê nhà ăn
         ở để chờ ngày ‘ra mắt' các chú rể Ðài Loan, cam kết
         là sẽ chắc chắn có chồng người nước ngoài."
          Cỡ nào cũng gả! Xứ này phần lớn
         các gia đình là có con gái lấy chồng Ðài Loan, chỉ trừ
         những gia đình không có con gái mà thôi.
  Tới tháng Giêng năm 2015, quận Thốt Nốt có hơn
         3,000 phụ nữ kết hôn với người nước ngoài, trong đó
         nhiều nhất là lấy chồng Ðài Loan với 1,680 người và Hàn
         Quốc với 1,198 người!
  ***
          Thưa! Ðảo là một vùng đất 
         nổi lên giữa biển khơi, nhỏ hơn thì gọi là Hòn, nhỏ
         hơn hòn, là Cù lao, thường là một dải đất nhô lên,
         nhờ phù sa bồi đắp lâu năm, ở giữa con sông lớn (sông
         cái) tư bề sóng vỗ, như  Cù lao Năng Gù ở An Giang, Cù
         lao Dung ở Sóc Trăng, Cù lao Bảo, Cù lao Minh, Cù lao An Hóa ở Bến
         Tre...
  Mà cái tăm tiếng (hay đúng
         hơn là cái tai tiếng nầy) rùm beng hơn hết thảy là Cù
         lao Tân Lộc, cách Cần Thơ hơn 40 cây số, thuộc Thốt Nốt,
         bây giờ có cái hỗn danh là Ðảo Ðài Loan.
  Từ quốc lộ 91, qua đò Thuận Hưng, Cù
         lao Tân Lộc nằm giữa con sông Hậu hiền hòa có tổng chiều
         dài trên 20 cây số, hình thành cách đây khoảng 400 năm.
          Thoạt kỳ thủy, Cù lao toàn là bần
         gie đom đóm sáng ngời cùng lau sậy, trên cành cây là
         những chiếc tổ của chim dòng dọc, tựa như những ống tay áo,
         chiếc vớ vắt vẻo, đung đưa trong gió.
  Sau đó ông bà mình díu vợ con từ miền Trung khô
         cằn, chó ăn đá gà ăn muối, đất hẹp người lại
         đông, vào đây đổ mồi hôi sôi nước mắt suốt
         nhiều đời, lập  được hơn 3,200 mẫu đất phù sa màu
         mỡ, không cần đến phân phướng gì hết ráo, để
         trồng dừa xiêm, dừa lửa, dừa dứa (nước ngọt, mùi thơm
         dịu), vườn cây ăn trái như mít, mận, ổi sầu riêng,
         chôm chôm, rồi trồng mía, nấu đường nên còn có tên
         là Ðảo Ngọt.
  Hồi đang chiến
         tranh ác liệt khắp cả miền Nam thân yêu của chúng ta thì Cù
         lao Tân Lộc vẫn là một ốc đảo bình yên, dân chưa hề
         chịu đói bao giờ. Vậy mà sau 41 năm mất miền Nam, bậc làm
         cha làm mẹ ở cái đất Cù lao nầy lại phải bán con mình
         cho Chệt Ðài Loan, để từ những cái tên mỹ miều đáng
         yêu như Cù lao Tân Lộc, Cù lao Sa Châu (Cù lao cát), ‘Cù
         lao Tam Tỉnh' (vì nằm giáp ranh ba tỉnh: Sa Ðéc, An Giang, Cần Thơ),
         Ðảo Ngọt... thành Ðảo Ðài Loan mới thật là chua xót!
          Hồi thời Pháp thuộc cũng có những
         gia đình túng quẫn đến cùng cực phải bán vợ đợ
         con để trang trải nợ nần, nhưng bà con lỡ lâm vào cảnh cùng
         khốn đó giấu biệt, không dám hé môi vì coi đó là
         một nỗi nhục gia phong, vậy mà giờ có ông  lại cảm thấy
         đó là hay, là hên... vì bán con gái mình cho Chệt Ðài
         Loan được giá!
  "15 năm trước,
         gia đình sống nhờ vào mấy ruộng trồng mía, cả nhà có
         đến 8 miệng ăn, quay qua quay lại lúc nào cũng thiếu trước
         hụt sau. Những lúc túng thiếu phải đi hỏi nợ, cứ vậy ngày
         qua ngày, nợ mẹ đẻ nợ con, 7 công đất ruộng lần lượt
         mang ra bán, không trả đủ. Cùng đường, đành gả bán
         đứa con gái duy nhất ‘cho Ðài Loan' đã được hơn
         10 năm rồi, với hy vọng nhỏ nhoi là con sẽ biết báo hiếu. Nhờ
         thế mà trong 5 năm đầu, tôi đã trả hết nợ nần. Sau
         mấy năm tích cóp thêm, tôi cũng xây được căn nhà
         tường cao vừa mới cất, rộng rãi và thoáng mát với những
         tiện nghi chẳng thua gì nhà ở thị thành, tốn hết 700 triệu
         (khoảng $35,000)." Rồi ông vui vẻ khoe thêm là: "Nó
         vừa gửi về cho tôi hơn 100 triệu (khoảng $5,000) để  tôi trị
         bệnh!"
  Nhưng có người không
         mừng đâu mà rầu hết sức! Ðó là những thằng Cu của
         đất Cù lao Tân Lộc, lỡ sanh ra phận nhà nghèo, một cục
         đất chọi chim cũng không có.
  "Bây
         giờ trai làng ế vợ nhiều lắm. Tôi 35 tuổi mà vẫn chưa có
         vợ. Ngày trước cũng quen một cô trong làng này, nhưng gia đình
         họ không cho cưới, vì tôi nghèo. Họ chỉ muốn con gái mình
         lấy chồng nước ngoài, bởi thế mà cô ‘người yêu'
         cũng vì chữ hiếu mà vâng lời cha mẹ!"
  ***
  Mấy thằng
         Cu nầy thấy thế thái nhân tình như thế nản bèn thành
         nhà thơ hết ráo: "Buồn buồn ra ngõ đứng chơi/ Ai
         ngờ chó cắn buồn ơi là buồn!"  
  Ðứa khác thì  sau vài xị sương sương,
         thương nhớ một mối tình xưa, cũng vì tiền mà tan vỡ,
         hát rằng: "Có con chim đa đa nó đậu cành đa/ Sao
         không lấy chồng gần mà đi lấy chồng xa?" Rồi một
         ngày: "Tình cờ tôi gặp lại em/  Ta đi chung trên một
         chuyến đò/  Con đò chiều đưa khách sang sông / Tình
         cờ ta nhận ra nhau/ Nghe mênh mông nhớ chuyện hôm nào/  Ðể
         đò chiều sóng vỗ lao xao...!"
  Chú em ơi! Em yêu ngày cũ, nói cho tận cùng bằng số,
         tội nghiệp em, cũng là nạn nhân của tệ  buôn người (có
         Tía, Má em và sự ngầm dung dưỡng, khuyến khích để kiếm
         thêm ngoại tệ của chế độ thối nát nầy, vui vẻ nhúng
         tay vào đó) đấy thôi!
  Chớ
         trong sâu thẳm lòng của mấy em đi lấy Ðài Loan nầy, cũng đau
         đớn như cắt ruột vì duyên số chia lìa. Vì chữ hiếu,
         vì chín chữ (cũng) cù lao nữa hè, buộc phải xịt nước
         tương, chan xì dầu thì cũng không thể nào quên được
         mùi nước mắm của chú em đâu?
  đoàn xuân thu -
  melbourne
    
      
       
CHƠI VẬY? CHƠI VỚI AI?
  
 
   
  Chẳng
         qua Donald Trump vừa nhậm chức Tổng thống Mỹ, ngồi chưa nóng ‘đít',
         đã a thần phù ký sắc lệnh tạm ngưng chương trình tiếp
         nhận người tỵ nạn, hạn chế người từ 7 nước (đa phần
         theo đạo Hồi) như Iran, Iraq, Syria, Somalia, Yemen, Sudan và Libya vào nước
         Mỹ.
  Và vào thứ Bảy, 28 tháng
         1 rồi, Trump nói chuyện trên điện thoại với Thủ tướng Nhựt
         Abe, Tổng thống Pháp Hollande, Thủ tướng Đức Merkel và Tổng thống
         Nga Putin.
  Merkel và Hollande đem cái Hiệp
         định Geneva, quy chế về người tỵ nạn mà ‘giảng đạo'
         cho Trump!
  Mỗi cuộc điện đàm
         dài gần một tiếng, tổng cộng tới 5 tiếng đồng hồ...
          Bị ‘xì nẹt' tơi bời nên Donald
         Trump nhức đầu quá hè! Mệt quá hè; nên quạu đeo hè!
          Nên khi nói chuyện (cũng về vấn đề
         người tỵ nạn) với Thủ tướng Úc Malcolm Turnbull mới được
         có 25 phút là Donald Trump đã tức tối, dập cái máy nghe cái
         ‘cốp' không thèm nghe Malcolm nói nữa!
  Chẳng qua là: Dưới thời chính quyền của Barack Obama, Washington
         cam kết sẽ nhận 1.250 người tỵ nạn đang bị nhốt ở các
         trại tập trung ngoài khơi Thái Bình Dương như Papua New Guinea và
         Nauru.
  Bánh ít đi bánh quy lại!
         Úc sẽ nhận người tị nạn từ El Salvador, Guatemala và Honduras.
          Vậy là cũng công bằng quá xá
         đi chớ! Vốn là đồng minh thân thiết như anh em ruột thịt thì
         cùng gỡ kẹt cho nhau! Vậy mà Donald Trump lại la ‘sảng' lên là:
          "Bạn có thể tin được không?
         Chánh quyền Obama đã đồng ý nhận cả hai ngàn người
         tị nạn từ Úc. Tại sao hả? Tôi sẽ xem lại cái thỏa thuận
         ngu ngốc nầy!"
  (Do you believe it? The
         Obama Administration agreed to take thousands of illegal immigrants from Australia. Why? I will study this dumb deal!)
          (Vì có thể một trong số đó sẽ
         có đứa trở thành kẻ đánh bom như đã từng xảy
         ra ở Boston.)
  Turnbull vẫn lễ phép, nài
         nỉ: "Đâu tới 2000. Chỉ có 1250 người tị nạn
         thôi mà!"
  Trump cũng ngoan cố
         kêu ‘dẹp dẹp'... Trump hỏng muốn nghe thêm tiếng nào nữa hết!
           
  ***
   Ôi cái
         tình nghĩa đôi ta giữa Úc và Mỹ vốn hết sức thắm
         thiết! Từng mời nhau ăn với nhậu, từng thân chinh ra tới tận chân
         cầu thang máy bay, bắt tay bông rua bủa xua! Đâu phải mới đây
         mà từ hồi Thế chiến thứ Hai, thời Thủ tướng John Curtin, quyết
         xa rời mẫu quốc Anh để ngã vào vòng tay của anh cao bồi sao
         sọc Mỹ.
  Từ độ ấy, Úc
         sát cánh bên anh bạn Mỹ bàn tay đầy lông lá, ít nhứt
         trong năm cuộc chiến lớn nhỏ! Trong đó máu binh sĩ Úc cũng
         đổ ra rất nhiều ở Việt Nam, Iraq và Afghanistan. Cho dù Úc đâu
         có quyền lợi cốt lõi gì ở Iraq và Afghanistan?
  Chẳng qua hai nước Úc và Mỹ, ngoài những nét
         tương đồng về văn hóa, việc giao thương, đầu tư giữa
         đôi bên lên đến hàng chục tỷ đô la mỗi năm!
          Ngoài ra, Úc còn chia sẻ tin tình báo
         tối mật của mình với Mỹ, Canada, New Zealand và Vương quốc Anh.
          Úc còn đồng ý cho Thủy quân Lục
         chiến Mỹ lập căn cứ đồn trú ở Darwin thuộc vùng Bắc
         Úc.
  Chính vì vậy mà mấy
         đời Tổng thống Mỹ trước Donald Trump, ai cũng coi quan hệ giữa hai
         nước chúng ta là một quan hệ đồng minh trên cả tuyệt vời!
          Dù đã có đứa, xấu miệng,
         than phiền là tiểu đệ Úc lệ thuộc quá nhiều vào đại
         ca Mỹ hè. Đại ca làm gì là tiểu đệ ‘cọp dê';
         làm theo răm rắp hè!
  Hơn 70 năm
         tình ta không chia cắt mà giờ Donald Trump lại tính rẽ thúy chia
         uyên, không nhớ những ngày mặn nồng xưa cũ! Thiệt là bẽ
         bàng duyên kiếp ba sinh hương lửa tình ta. Thiệt là đồ cạn
         tàu ráo máng. Chơi vậy thì chơi với ai hè?
  Tui xin nước Úc cứ bình tĩnh, đừng run nhe! Vì
         nghe lời ‘tweet' của Trump rồi mình phản ứng thái quá là kiệt
         sức ngã lăn đùng ra mà xỉu cho coi.
  Trump đã hứa hẹn thề thốt điều gì thì Trump sẽ
         giữ. Tin tui đi (như Trump thường hay nói). Còn nếu quý vị không
         tin thì hãy hỏi ngay mấy bà vợ của ổng là biết liền
         hè.
  Thằng chả đã thề yêu
         em tới ngày răng long đầu bạc... mà giờ tới đời vợ
         thứ ba rồi đó! Thấy hông?
  Nay
         Trump nói vầy; mai Trump nói khác là chuyện rất thường ngày
         ở huyện. Nên hơi sức đâu mà lo con bò trắng răng!
          Dĩ nhiên cái vụ nầy dập máy giữa
         chừng là hỗn hào thái quá... sẽ gây tác hại. Nhưng quan
         hệ đồng minh cật ruột giữa Úc và Mỹ lớn hơn quan hệ
         cá nhân giữa Tổng thống Mỹ và Thủ tướng Úc nhiều.
           
  ***
  Tui cũng xin Thủ tướng
         Malcolm Turnbull nhà ta cũng đừng tự ái mà chi. Đừng chấp nhứt
         một người đang bị bịnh.
  Vì
         Tổng thống Mỹ Donald Trump vừa bị giới tâm lý học Mỹ cho là
         đang rối loạn nhân cách vì mắc chứng ái kỷ!
  Ái kỷ, theo chuyện đời xưa, chuyện thần
         thoại của Hy Lạp, là có chàng Narcissus rất đẹp trai nhưng không
         yêu ai hết ráo.
  Vô rừng đi
         săn, nhìn xuống mặt hồ nước lung linh thấy... rồi yêu ngay cái
         bóng của chính mình.
  Khát nước
         thấy bà, mà cái hồ đầy nước lại hỏng dám chỏ
         cái mỏ xuống mà uống... vì sợ sóng làm tan biết hình
         ảnh người thương... Nên cuối cùng khát quá lăn ra ngỏm
         củ tỏi.
  Triệu chứng bịnh ái
         kỷ nầy là: ảo tưởng, tự cao tự đại, khát vọng được
         người khác ngưỡng mộ, luôn ham muốn thành công chói sáng
         cho chính bản thân mình.
  Làm
         cái show truyền hình thực tế ‘The Apprentice' hồi xưa cũng tự
         cho mình là ‘number one'. Ai thay thế mình là ‘number ten' hết ráo.
          (Nghe chê, tài tử Arnold Schwarzenegger, cựu Thống
         đốc California, (là một tài tử và cũng là một chính trị
         gia như Ronald Reagan vậy) tức ói máu, phản pháo: "Hey Donald, why
         don't we switch jobs?"
  Nghĩa là: Donald
         chê Arnold làm truyền hình dở ẹt. Arnold chê Donald làm Tổng thống
         cũng dở ẹt... Nên đề nghị đổi ‘jobs' cho nhau!)
  Bệnh ái kỷ không có khả năng nhìn
         ra sự thực. Ai dù nói hợp lý đến chừng nào cũng không
         thuyết phục được Donald Trump.
  Ba
         triệu chị em mình bên Mỹ biểu tình rần rần, la ó rầm
         trời Trump cũng điềm nhiên tọa thị, không nhúc nhích gì
         hết ráo.
  Trump chỉ muốn nghe những
         điều mình muốn nghe thôi. Khoái nói dóc, thổi phồng lên
         sao cho thỏa mãn cái tánh tự cao, tự đại của mình.
          Cắt rời với sự thực; chỉ tin vào
         những điều xu nịnh. Còn những tin không tốt đẹp về mình
         đều là những tin vịt hết ráo (fake news).
  Donald Trump tự cho mình là một lãnh tụ vĩ đại
         có quyền lực siêu nhiên như ‘Super man', siêu nhân, hay ‘Batman'
         tức người dơi, xuất chúng siêu quần tới không còn cái
         quần mà mặc.
  Lúc nào cũng
         đòi hỏi thiên hạ phải thán phục mình, phải phục tùng
         một cách tuyệt đối, phải đề nghị hoan hô. (Cái nầy
         nghe coi bộ quen quen nhe!)
  Trump là loại người
         đi xem trận chung kết bóng bầu dục Super Bowl và nghĩ rằng hàng
         trăm ngàn khán giả trên khán đài đang nói về mình.
          Bệnh ái kỷ nầy có cảm giác như
         một người say rượu vậy. Dân nghiện rượu uống rượu
         để tìm quên rồi sau đó tự hủy diệt mình. Người
         bị bệnh ái kỷ kết cục rồi cũng rứa!
  Người bị bệnh ái kỷ có lẽ do chấn thương
         tâm lý, lo lắng sợ bị thất bại khi còn trẻ thơ nên hung
         hăng càn lướt, bức hiếp kẻ thế cô, yếu đuối hơn
         mình, (Mỹ, Úc gọi là bullying) thiếu lòng trắc ẩn, không thương
         yêu đồng loại
  "Không ai
         cư xử công bằng như Trump cả. Trump ghét Mễ và Mỹ đen
         như nhau!" Bạn không thể dùng logic để thuyết phục người
         như vậy.
  Barbara Res, quản đốc xây
         dựng cũ của Trump nhớ lại: "Bệnh tình vị Tổng thống
         Mỹ thứ 45 đã nặng hơn rất nhiều so với 35 năm về trước.
         Tôi cầu mong đất nước sẽ sống sót qua nhiệm kỳ của
         ông ta."
  Rồi có người
         ghét Trump, so sánh Trump như bịnh ung thư! So sánh vậy là không chính
         xác. Nên nhớ ung thư còn chữa được. Chớ Trump là vô
         phương; là bó tay chấm com!
  Rồi
         tuần báo uy tín của Đức Der Spiegel đã cho đăng bìa số
         tháng Hai, năm 2017, với biếm họa ông Trump trảm thủ Nữ thần Tự
         do.
  Rồi trong chương trình của đài
         WFBS phát sóng ở thị trấn Salem, bang South Carolina, tối 30 tháng Giêng,
         tin tặc chiếm sóng phát thanh và phát bài hát chứa những
         lời tục tĩu, chửi bới Tổng thống Donald Trump suốt 20 phút.
          Bầu ổng lên rồi ‘xài xể' quá
         xá. Làm lòng tui cũng cảm thấy bất nhẫn!
  Tui mà giàu cả tỉ đô như Donald Trump thì tui
         chỉ lè phè lo ăn chơi hè!
  Hỏng
         thèm bon chen mà chi! Bảy mươi tuổi đầu! Trước sau cũng nắm
         cỏ khâu xanh rì! Sao không chơi đi... kẻo trễ!
   
  ***
          Thưa bà con cuối tuần rồi tui hơi quá
         chén cùng mấy chiến hữu. Thả bộ về nhà, trời đã
         quá nửa đêm, trăng hạ tuần mờ mờ ảo ảo, tui lảo đảo
         đâm sầm vào cái hàng rào nhà hàng xóm sát bên;
         vì tưởng đó là nhà mình.
  Hậu quả là mặt mày bị cắt mấy vết. Sợ bị phong
         đòn gánh, chết bỏ em yêu lại đứa khác nuôi dùm...
         uổng!
  Nên tui chui vào phòng tắm
         soi gương, ráng chịu đau, xức cồn sát trùng, băng dính vết
         thương cẩn thận rồi len lén leo lên giường ngủ.
  Mới tờ mờ sáng là đã nghe em yêu,
         tức con vợ tui tru tréo, lên rồi:
  "Tối
         hôm qua lại xỉn phải không?" "Đâu có!"
  "Thế ai bôi thuốc đỏ, dán bông băng
         đầy mặt gương soi đây hả?!"
  Chết cha! Cười Trump bị bịnh ái kỷ, tức
         yêu thương chăm sóc cái bản mặt của mình quá đáng
         thì tui cũng vậy đó thôi!
  Cùng
         bịnh ái kỷ như nhau; yêu cái bóng của mình; nên tui không
         dám cười Trump.
  Chỉ xin là lần
         sau đừng ỷ mình Tổng tư lịnh một siêu cường duy nhứt
         còn lại trên thế giới mà đi ăn hiếp Thủ tướng của
         nước Úc tui nhe!
  Nước Úc đất
         rộng người thưa nhưng tinh thần dân tộc chủ nghĩa lại dầy
         cui. Nước Úc trông ốm nhưng không có yếu đâu mà ông
         bạn Tổng thống Mỹ Donald Trump lại lên mặt làm tàng.
  Nhớ hồi xưa George W. Bush, Tổng thống Mỹ, qua đây
         chơi nè. Đi vô rừng bụi của nước Úc mà cái gì
         cũng chê nước Úc tui rậm rề hết ráo hè.
  Nông trại bạt ngàn rộng cả hằng trăm
         ngàn cây số vuông mà Bush chê nhỏ chưa tới phân nửa của
         cái nông trại chăn bò đất cao bồi Texas.
  Đàn bò Úc, vang danh thịt bò nhúng giấm trên
         toàn thế giới, có xuất qua cả Việt Nam, lên tới hàng chục
         triệu con, nhiều hơn cả dân số Úc cộng lại mà Bush dám
         bĩu môi nói nhiêu đó nhằm nhò gì?
  "Ủa sao cái gì, con gì của mình cũng thua nó
         hết trơn hết trọi hè?"
  May
         có một bầy kangaroo đuổi nhau, phóng ào ào qua trước mặt.
          Từ bé tới lớn, Bush chưa hề thấy
         bao giờ... Tuy bên Mỹ con nào cũng có... nhưng không có con nầy;
         bèn hỏi Thủ tướng John Howard của Úc lúc đó:
  "Chu choa lạ quá! Con gì vậy hả John?"
          "Bộ bên nước Mỹ của George
         không có con ‘cào cào' sao?"
  He he! Vậy coi con... của đứa nào bự hơn?!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
            
      
       
"Em tên:Trần thị Mồng Tơi!"
 
           
  Chiều cuối năm, tui lấy 3 tuần nghỉ
         phép! Cày suốt cả một năm trời đăng đẳng; oải quá
         xá hè!
  Nhưng chiều giáp Tết
         ở Footscray nầy buồn như dế kêu! 
  Bạn
         bè vốn thường xúm tụm nhau nhậu nhẹt tưng bừng đã
         tản lạc khắp bốn phương Trời. Đứa giàu thì đi Hokkaido,
         Nhựt Bổn để trượt tuyết; nhân tiện trốn luôn cái mùa
         hè cháy da, chảy mỡ của nước Úc. Đứa nghèo nghèo
         hơn thì bay về Việt Nam ăn Tết; nhân tiện đi uống bia ôm cho
         nó rẻ.
  Tui thì thưa thiệt thuộc
         phân nửa dân trên địa cầu nầy, xếp vào loại nghèo
         mạt; nên không có tiền đi Nhựt Bổn. Còn về Việt Nam thì
         em yêu lại ra nghiêm lịnh, cấm tiệt, hỏng cho đi. Nên tui đi ngủ!
         
  Nằm trên cái võng tòn ten sau
         vườn, nghe chim hót, tui lại mơ về những tiếng ‘chim' ngày cũ;
         mà hỏng tốn một xu nào...Quá đã!
  Đang làm một giấc quá đã như vậy thì thình
         lình có một thằng đến nắm cái chưn tui giựt giựt. Dụi
         mắt ra nhìn; té ra là anh bạn Mười Nổ của tui. 
  (Chớ gặp đứa khác, dám phá giấc ngủ
         của tui làm: giấc Nam Kha khéo bất bình! Bừng con mắt dậy thấy
         mình tay không...Thì tui đã cho nó một đạp rồi...)
          Mười Nổ cười hè hè, hỏi tui
         rằng: "Sao ngủ hoài vậy cha nội! Hỏng lo đi làm. Hèn chi nghèo
         là phải!"
  Tui dấm dẳn: "Đi
         làm để làm gì?" "Thì để kiếm tiền!"
          "Kiếm tiền để làm gì?" "Kiếm
         tiền để đầu tư; tiền nó đẻ ra tiền"
  "Rồi nhiều tiền để làm gì?" "Thì
         để tận hưởng cuộc sống!"
  "Thì
         tui đang tận hưởng cuộc sống đây nè! Cần gì mà phải
         lao tâm khổ trí như anh vậy! Tối ngày chỉ tiền và tiền. 
         Làm quá... chết; thằng khác nhào vô hưởng. Thì : tui và
         anh... ai ngu hơn ai? Thôi cha nội về lo kiếm tiền đi... để yên cho
         tui ngủ tiếp giấc mơ hoa!
  Thưa! Khi
         bàn về cái vụ giàu nghèo hỏng biết bà con có bao giờ
         tự hỏi là: "Tại sao khi đi ăn nhà hàng hay đi nhậu nhẹt,
         người nghèo lại cho tiền 'tip' nhiều hơn người giàu?"
          Câu trả lời là: "Người nghèo
         cho tiền 'tip' nhiều để người phục vụ không biết rằng mình
         nghèo. Còn người giàu cho tiền 'tip' bèo vì anh ta không muốn
         người phục vụ biết rằng mình giàu!"
  Bài học rút ra là: Đời ai cũng có bí mật
         muốn giữ cho riêng mình. Sống để vậy! Chết đem theo! Chớ
         nhứt định không thèm hé môi cho thiên hạ biết!
  Nhưng anh bạn nhậu Mười Nổ của tui giàu
         nứt đố đổ vách, trong khi thiên hạ dấu gần chết vì
         sợ bị ăn cướp hay bị bắt cóc đòi tiền chuộc thì
         ảnh tỉnh bơ, tỉnh như ruồi, hỏng thèm dấu gì hết ráo
         mà lại khoái khoe khoang, khoái nổ, giàu ít xổ thêm nhiều,
         nên mới có tên Mười Nổ đó chớ!
  Sở dĩ tui nghèo rớt mồng tơi mà chịu khó
         muối mặt chơi với anh Mười Nổ là vì tui muốn học lóm
         cái bí quyết làm giàu của ảnh.
  Ảnh đã từng dạy tui rằng: "Cho anh một con cá; anh chỉ
         ăn được một ngày. Dạy cho anh biết câu cá, tui biết chắc
         là anh sẽ ngồi trên xuồng câu và uống bia suốt buổi! Nên
         kết cục mèo vẫn hoàn mèo! Nghèo vẫn hoàn nghèo!" 
          Nghe thấy mà ghét!
  Dù vậy phải công tâm mà nói: anh Mười Nổ
         ngày càng giàu vì tiền của ảnh là tiền cái, biết đẻ,
         biết sanh sôi nẩy nở. Còn tiền của tui là tiền đực!
          Chính vì biết tui, nhà báo nghèo
         sặc máu như vậy nên nhậu nhẹt lần nào anh cũng móc xỉa,
         chi hết ráo làm tui cũng có phần áy náy!
  Nhưng Mười Nổ gạt phăng đi: "Ái náy, ái
         ngại cái gì?! Đời mà bánh ít đi thì bánh quy lại.
         Đâu có ai cho không ai cái gì đâu?! Tình bạn nhậu của
         đôi ta cũng vậy! Tui tốn tiền; anh thì tốn thì giờ kể chuyện
         vui cho tui nghe! Phải thành thật khen là có duyên lắm làm bữa nhậu
         nào về tui cũng vui suốt tới một tuần giống như đi xem hài
         kịch của Hoài Linh và Chí Tài vậy đó!"
  Thiệt là khẩu khí của một tay trọc phú
         làm một tay trọc lóc như tui nghe cũng tủi thân. 
  Vậy mà bấy lâu nay tui cứ tưởng bở là: Mười
         Nổ khoái giao lưu với nhà báo nói láo ăn tiền để
         chứng tỏ mình là một con người có học và biết đọc!
          Ối! Hơi sức nào mà giận người
         dưng chớ! Chơi mà được đãi ăn, đãi nhậu thì
         ngu sao mà mình nghỉ...chơi?!
  Nhưng
         bất ngờ thay Mười Nổ báo cái tin tui nghe giữa trời quang mà
         giống như sét đánh bên tai vậy!
  "Chắc vài tháng tới đây, anh em mình ít có cơ
         hội mà bù khú nữa vì tui đã có một em yêu rồi...
         Sợ không còn thời giờ rảnh!"
  Vậy là tui bắt đầu cuộc đời móc bọc! Rán không
         tin đó là sự thật bèn hỏi vặn lại rằng: "Thiệt chơi
         cha nội! Anh đã 72 tuổi rồi, bà xã anh đi bán muối đã
         lâu; sống độc thân sướng gần chết mà giờ đòi
         ăn mặn chi nữa vậy anh?"
  Thì
         Mười Nổ móc cái 'Apple iPhone 7 Plus', sim tứ quý tận cùng 4 số
         8; có mạ vàng ròng ra, kéo rẹt rẹt để khoe hình một
         người mẫu đồ lót, cũng là người trong mộng của ảnh
         cho đám bạn nhậu già khú đế như tụi tui thèm nhểu
         nước miếng và ghen tị với số đào hoa của một ông già
         72 tuổi.
  Té ra Mười Nổ và
         em yêu của ảnh cùng tuổi. Cùng số 2 và số 7. Nhưng Mười
         Nổ số 7 đứng đầu; còn em yêu của ảnh số 2 đứng
         đầu. Chỉ hoán vị (hàng chục qua hàng đơn vị) mà thôi.
         Nói trắng ra là ảnh 72 tuổi; em yêu của anh mới vừa 27 tuổi!
          Hình hai người so le như đôi đũa
         lệch! Nàng chân dài tới nách và chàng lùn tè đứng
         chỉ tới nách của em. Đứng sóng đôi, nhằm má tựa vai
         kề mà với không tới; chỉ tựa được vào nách của
         em! Rồi cái lỗ mũi nào chịu cho thấu hỡi Trời?
  Rồi Mười Nổ khoe thêm là chuyện tình
         tui được đưa lên mặt báo đó! Vì em yêu của Mười
         Nổ là một con người nổi tiếng mà! Người của quần...
         chúng!
  "Mới tháng rồi nè,
         tui đi Hong Kong để nhập vài chục tấn đông trùng hạ thảo
         về Úc nầy đây để bán kiếm lời.
  Hợp đồng thỏa thuận xong xuôi, tui bèn xuống phà
         qua sòng bài Ma Cau chơi cho nó biết. Tại đây, đêm đó,
         đời tui đã rẽ một khúc quanh! 
  Tui gặp em đang đánh bài! Người đâu gặp gỡ mà
         chi? Trăm năm biết có duyên gì hay không?
  Gương mặt nàng tròn dễ mến, đôi mắt tròn
         xoe, bờ môi xinh mọng, chân dài thẳng tắp quyến rũ trong chiếc
         sườn xám xẻ tới mông, làn da trắng mịn màng như sữa
         dê vậy đó! 
  Nàng như đóa
         hoa sen trắng, ngây thơ, thật thà. Thấy tui 'cổ tại', nàng không
         ngần ngại mà gọi đại tui là "anh dấu yêu" làm con
         tim tui đã vui trở lại.
  Quan niệm
         luyến ái của nàng là: "Lấy chồng nghèo cạp đất mà
         ăn hả? Nên em chọn lấy chồng giàu; chứ mấy thằng trẻ trai
         chỉ được cái mã thôi, tình yêu mà gặp khó khăn
         về tài chánh thì cũng nên để cho ngày ấy lụi tàn"...
          "Già một chút cũng đỡ lo chuyện
         chồng cặp bồ này nọ, mèo chuột lăng nhăng. Chỉ lo cho có
         mình em là ảnh đã hết xí quách, nhăn răng rồi! Thì
         em không phải lăng xăng, lo đi đánh ghen, mướn giang hồ xé
         quần xé áo tình địch chi cho nó lôi thôi cò bót!"
         
  Nên em quyết yêu anh, yêu...cho đến
         khi... anh chết!"
  "Đừng sợ là
         tuổi xuân đang phơi phới, khao khát tràn đầy, em sẽ cắm sừng
         anh? Không bao giờ! Em sẽ tiết dục bằng cách ăn hột vịt lộn
         với nhiều rau răm! Rau răm sẽ làm lửa lòng em, dẫu đang cháy
         phừng phừng, cũng tắt!" 
  "À
         anh nói tui 72 tuổi, già khú đế rồi nên em chỉ yêu tiền
         của tui thôi hả?!"
  "Thì đã
         sao nè? Thử hỏi trên cõi đời này ai mà không ham tiền?"
         
  "Cũng có đại gia như Donald
         Trump chẳng hạn, trẻ hơn tui hai tuổi, giàu hơn tui nhiều thì sao em
         lại không yêu?" 
  "Tui hòa hợp
         với em cả tinh thần và thể xác!" "Trai tài, gái sắc"
         
  Em yêu tui là vì tài; vì tui
         biết làm ra tiền bằng cách nhập khẩu đông trùng hạ thảo
         từ Tây Tạng về Úc, để bán kiếm lời! 
  Tui yêu em về sắc; vì em đã và đang làm
         người mẫu nội y, lừng danh ba vòng, trên sàn catwalk (trình diễn
         thời trang) trên toàn thế giới! 
  Anh
         lại nói, tui già rồi, đèn leo lắt cháy, bình dầu sắp
         cạn, sao đáp ứng được tình em là anh càng lầm to nữa
         đó!
  Bà con mình thường hay
         nói: "Càng già càng dẻo càng dai. Gừng già thì gừng
         mới cay". Hơn em 45 tuổi! Chuyện nhỏ. Không có trở ngại gì
         hết ráo!  
  Tui còn khỏe lắm,
         có bệnh hoạn gì đâu! Nếu có! Chỉ cao máu, cao đường
         một chút thôi mà! Và đừng quên là tui có thủ sẵn
         bùa yêu là thần dược viên màu xanh hy vọng Viagra. 
  "Tui lại là nhà nhập cảng đông trùng
         hạ thảo nữa. Thì đừng lo con 'trùng' của tui quặt quà quặt
         quại nhe!"
  Nghe Mười Nổ khăng
         khăng như vậy; nên tui chỉ còn biết nâng ly lên: "Xin chúc
         mừng hai em!" 
  Thiệt là: Không có
         cách nào tự tử, tự giết mình sung sướng hơn là một
         ông già 72 tuổi gần kề miệng lỗ mà đi yêu một em mới
         27 tuổi xuân thì!
  "Nhưng nè!
         Em tên gì? Để  tui biết! Ra đường lỡ gặp, thì tui xưng
         hô cho phải phép, kêu bằng chị!"
  Nghe hỏi! Mười Nổ bèn vò đầu bức tai một hồi lâu
         rồi hỏi lại: "Nè nhà thơ Kiên Giang có viết: "Tôi
         đã tương tư màu mực tím/ Từ ngày mới viết chữ
         A, B/ Cong queo dòng bút tình thơ dại / Chữ nghĩa đẹp trong nét
         vụng về?"
  Là học trò
         nghèo không có tiền mua mực thì mình phải hái cái trái,
         cái trái gì để làm mực thay thế vậy?!"
  "Ý anh muốn nói đến cái trái mồng
         tơi phải không?"
  Mười Nổ
         bèn sung sướng vỗ đùi nghe cái đét: "Đúng! Đúng
         rồi!"Tên em là Mồng Tơi!"
  "Còn
         họ của em hả?" Mười Nổ lại vò đâu bức tai một
         hồi lâu rồi hỏi lại:"Nè khi em không mặc áo gì ráo
         thì mình gọi là gì ha?"
  "Ý
         anh muốn nói là em ở trần phải không?"
  Mười Nổ bèn sung sướng vỗ đùi nghe cái
         đét: "Đúng! Đúng rồi!"
  Tên họ em đầy đủ là: Trần thị Mồng Tơi!
          Rồi anh Mười Nổ căn dặn tui rất kỹ
         càng: "Bất cứ giá nào cũng làm ơn nhớ kỹ tên em yêu
         của tui dùm một cái nhe! Để trong tương lai, anh có cơ hội
         diện kiến cùng em thì đừng có xớn xa, xớn xác tưởng
         em là con gà móng đỏ nào đó, rồi  nhào vô dê
         sảng...làm mẻ đi cái tình bè bạn bấy lâu nay; thì buộc
         lòng tui phải đoạn tình thủ túc với anh đó! Nhớ kỹ
         nhe cha!
  
 
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
   
   
    
      
      
Bảo Huân 
   
   
  Nhớ
         xưa khi mình thi tuyển đậu vào lớp Ðệ Thất là đứa
         học trò nào cũng phải học môn Quốc Văn, tuần 6 giờ, nhiều
         nhứt hạng so với mấy môn khác! (Chỉ có môn Anh Văn là
         dám đồng hạng mà thôi).
  Quốc
         văn có hai phần Kim Văn và Cổ Văn.
  Tui nhớ thầy Võ Văn Dung đã dạy cho đám nhỏ tụi
         tui ca dao ngay từ đầu niên khóa.
  Thầy
         dạy rằng: "Ca là bài hát có chương khúc, giai điệu!
         Dao là bài hát ngắn, không có giai điệu, chương khúc,
         thường theo thể thơ lục bát cho dễ nhớ, dễ thuộc, được
         truyền miệng như những câu hát, lời ru con!"
  Rồi lại nhớ tới sau 75, tui đang làm thầy giáo
         thì bị tụi nó cho về vườn, thầy giáo tháo giày, ngồi
         đưa võng ru con cho vợ nó đi làm, kiếm chục ký bo bo mỗi
         tháng.
  Nhớ những câu ca dao ngày
         cũ, tui ru thiệt là muồi nhe! Thằng nhỏ thèm sữa mẹ, khóc lòi
         rún, tiếng khóc đã khàn, rè rè như dế kêu...
          Dù vậy nghe một hồi ca dao thay sữa mẹ,
         điệu lên trầm xuống bổng cũng buồn... rồi ngủ ngon ơ.
          Tiếng ru trưa hè, mang một nỗi niềm u
         uất của một người sa cơ lỡ vận thất chí, vang xa... qua nhà
         hàng xóm để con nhỏ Chín bờ đò láng giềng, chỉ
         cách một giậu mồng tơi xanh rờn, nó ‘cảm' ngang hông nhà
         thơ trong cõi nhân gian dù tui đã có vợ con đùm đề
         rồi.
  Một hôm, em Chín bờ đò,
         nhân lúc vợ tui vắng nhà, thò đầu qua rủ rỉ rù rì,
         rủ tui cùng đi vượt biên với nó.
  Mà tui lại không nỡ bỏ con vợ (tui) cho đành. Nên nhắn
         với em Chín bờ đò rằng: "Ba đồng một mớ trầu
         cay! Sao em không hỏi những ngày anh còn xanh. Bây giờ anh đã banh
         chành. ‘Mết' em thì cũng ‘mết'... nhưng bỏ con anh không đành." Vậy
         là em Chín bờ đò ‘dzọt' mình ên!
  Giờ nghe nói bên Mỹ, em giàu lắm, tài sản có
         tới cả chục triệu đô la Mỹ... nhờ làm chủ hơn một chục
         cái nhà hàng chuyên bán bún mắm.
  Thôi tình ta đã lỡ! Số tui chẳng được sang giàu
         thì đành để cho đứa khác hưởng vậy thôi. Giày
         dép còn có số! Tiếc con cá sổng mà chi kẻo con cá còn
         trong rộng, tức em yêu, tức con vợ tui nó biết được tui một
         mặt hai lòng tham đó bỏ đăng, thấy trăng quên đèn nó
         xuống tay tàn độc, hạ thủ là đời tui coi như vãn hát
         sớm.
   
  ***
  Thưa bây giờ thằng
         con tui ngày cũ đã lớn khôn, đã cưới vợ, và có
         con y hệt như tui ngày xửa ngày xưa vậy.
  Chiều cuối năm, mang thằng cu, con nó, về gởi để hai
         vợ chồng đi ‘holiday',  sau một năm cày ná thở, ít có
         thời giờ cho tình ta cầm sắt nên tình đà nguội ngắt, phải
         đi... hâm cho nó nóng.
  Thằng cu
         vắng hơi mẹ, cứ khóc i ỉ hoài mà em yêu tui dỗ không thèm
         nín. 
  Tui tài khôn: "Ðể
         nó cho anh!" Rồi bồng thằng nhỏ ra ‘ga ra' đằng sau hè,
         nơi tui có giăng chiếc võng.
  Ðặt
         thằng nhỏ lên, lắc qua lắc lại theo nhịp võng đưa, tui ầu
         ơ: "Chừng nào xe lửa Mỹ bung vành. Tàu Tây kia liệt
         máy anh mới đành xa em!"
  Muồi
         tận mạng nên thằng cu thôi khóc hu hu... mà lại ngáy khò khò.
         Tui nghe còn buồn ngủ thì nói chi tới thằng nhỏ chớ!
 
         Ngồi gục gặc, lim dim, tui thả hồn về
         quê cũ.
   
  ***
  Quê người, tiếng
         Anh, tiếng Em... tui bù trất nhưng nhất định không chịu học, bởi
         khó quá nên đành cam phận làm cu li làm hãng với mấy
         cái máy chạy rầm rầm hoài.
  Phần
         cũng vì: "Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời,
         người ơi. Mẹ hiền ru những câu xa vời. À à ơi! Tiếng
         ru muôn đời. Tiếng nước tôi. Bốn ngàn năm ròng rã
         buồn vui. Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi.
         Tiếng nước tôi."
  "Tàu
         súp lê một còn trông còn đợi/ Tàu súp lê hai còn
         đợi còn chờ/Tàu súp lê ba tàu ra biển Bắc/Tay anh vịn
         song sắt, nước mắt chảy ròng ròng/Anh lấy khăn mu soa ra chậm/Cái
         điệu vợ chồng ngàn dặm không quên."
  Khăn mu soa (mouchoir) là khăn tay dùng chậm nước mắt.
         Nên sau nầy mấy em yêu mình tin dị đoan, cữ không dám còn
         thêu con... ‘chim' trên khăn mu soa mà tặng anh ngày tiễn biệt vì
         ảnh dông luôn.
  Còn súp-lê
         (souffler), hú còi tàu, nhắc bộ hành lẹ bước xuống làm
         hành khách vì tàu sắp nhổ neo.
  Câu ca dao nói lên nỗi buồn ly biệt mà cũng còn có
         thể là vĩnh biệt giữa đôi vợ chồng trẻ lâm vào cảnh
         trái ngang vì phận nghèo, không có tiền lo lót để trốn
         lại, phải bị bắt đi lính cho Tây trong Ðệ nhứt Thế chiến
         (1914-1918) phải xa vợ, xa con, xuống tàu đứng sau song sắt như bị ở
         tù, hổng khóc làm sao được?
  Xúc cảm như vậy mới làm được bài thơ não
         lòng, bi thiết. Rồi bài thơ đó trải qua biết bao thử thách
         của thời gian mới được trở thành ca dao, thành tiếng hát
         ru cho thân phận những người cùng khốn cũng như tui ngày cũ
         vậy.
   
  ***
  Rồi hồi xưa Bến Thành
         là một bến sông, nơi ghe thuyền đậu tấp nập, từ Sài
         Gòn ra biển rồi lên cửa sông Tiền Giang, tàu ghé lại đỗ
         rước hành khách: Mỹ Tho, Vĩnh Long, Sa Ðéc, Cái Tàu, Cao Lãnh,
         Hồng Ngự, Tân Châu, rồi tiếp tục lên Nam Vang.
  Sau khi đã vững chân trên đất Nam Kỳ, năm 1860,
         Tây đã cho xây cất lại chợ Bến Thành bằng cột gạch,
         sườn gỗ, và lợp lá.
  Ðến
         năm 1911, Tây cất lại một chợ mới, lớn hơn do việc buôn bán
         ngày càng sầm uất.
  Và câu
         ca dao: "Mười giờ tàu lại Bến Thành/ Súp lê vội
         thổi bộ hành xôn xao" có nghĩa gì?
  "Mười giờ tàu lại Bến Thành" là
         tàu thủy nó cặp vô bến sông tên Bến Thành. Mới cặp
         vô mà đã vội thổi súp lê để chạy trở ra liền
         mà không kịp cho khách xuống mà quày quả, tách bến, quay
         đầu chạy trở ra sông, làm bộ hành, người đang đi trên
         bộ trên bến chuẩn bị xuống nhưng không được nên rất
         xôn xao vì sự việc rất bất ngờ.
  Chẳng qua là do Sài Gòn đang có cuộc binh biến.
  Lịch sử cho biết rằng: Phan Xích Long tên thật
         là Phan Phát Sanh (1893 -1916), căm thù giặc Pháp nên ông học cách
         làm lựu đạn, tự chế bom để làm vũ khí khởi nghĩa.
          Nhân dân ở khắp nơi như Chợ Lớn,
         Thủ Dầu Một, Long An, Bến Lức, Cần Giuộc theo rất nhiều.
          Khuya ngày 23 rạng ngày 24 tháng Ba, năm
         1913, Phan Xích Long cho gài bom tự chế tại Dinh thự quan Thống Ðốc
         Pháp, Khám lớn Sài Gòn, rải truyền đơn, dán bố cáo
         hiệu triệu nhân dân nổi lên chống  Pháp.
  Không may, bom nổ trước giờ quy định vài trái,
         nên quân Pháp có thời giờ phòng bị, cho gỡ những quả
         bom còn lại, đồng thời xua quân truy tầm nghĩa quân.
  Cuộc nổi dậy bất thành, Phan Xích Long chạy
         ra Phan Thiết thì bị bắt giải về Sàigòn, bị xử chung thân
         khổ sai, giam tại Khám lớn.
  Ba giờ
         sáng, rạng ngày 15, tháng Hai năm 1916, hằng mấy chục ghe thuyền cặp
         bến Cầu Ông Lãnh, nghĩa quân cầm gươm, giáo, mác xông
         lên đánh vào dinh quan Thống đốc Pháp để dương đông
         kích tây, nhưng mục tiêu chánh là: vào Khám lớn để
         giải thoát cho Phan Xích Long cùng chiến hữu,
  Nhưng do có phòng bị trước nên Pháp phản công
         kịch liệt bằng súng đạn tối tân khiến nghĩa quân thua to,
         hầu hết đều bị Pháp bắt.
  Ngày
         22 tháng Hai năm 1916, Pháp xử tử Phan Xích Long. Năm đó ông
         mới 23 tuổi.
  Do đó hai câu ca dao
         nầy ghi lại việc Tây trong cơn hoảng loạn, sợ dân mình dưới
         tàu khách nhảy lên tham gia cuộc binh biến nên tàu mới cặp
         bến, khách chưa kịp lên, là Tây nó đuổi phải chạy
         trở ra liền.
  Chỉ hai câu lục bát
         ca dao mà lại là một thiên anh hùng ca, ghi lại lời vĩnh quyết
         của dân mình với những người tay không, chỉ có giáo mác,
         gậy tầm vông nhưng đầy lòng yêu nước, dám đứng
         lên chống lại sự đô hộ sưu cao thuế nặng của thực dân
         Pháp.
  Ru con, ru cháu bằng ca dao, như
         truyền cái dòng sữa ngọt ngào của quê mẹ để sau nầy
         dầu ở quê người có học hành giỏi giang, rỡ ràng danh phận,
         thì cũng đừng bao giờ quên quê mình vẫn còn chìm trong
         vòng cùng khốn .
   
  ***
  Thưa bà
         con! Chiều cuối năm, nhớ nhà, nhớ nước, nhớ Sài Gòn quá
         đỗi!
  "Ôi cố hương! xa
         nửa địa cầu / Nghìn trùng kỷ niệm vẫn theo nhau..."
          Thì em yêu trong nhà gọi vọng ra: "Ông
         nội ơi! Bồng thằng nhỏ vô kẻo muỗi cắn!
  Em có xào cho ông nội một dĩa thịt bò
         nè, để thưởng công ru cháu"
  Nghe vậy tui khoái quá Trời nhe!
  Tui sẽ: "Ðêm nay ta đốt sầu lưu lạc/ Trong khói
         men nồng hạnh phúc xưa."
   
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
    
 
      
       
Chuyện hai con cua!
 
   
   
  Thưa mấy ông anh
         mình vốn có tinh thần văn nghệ văn gừng, thường nằm tòn
         teng trên võng, nghêu ngao vài câu vọng cổ (để nhắn nhủ
         với hiền thê đừng bao giờ biến thành con ác phụ); chắc
         đều biết cái bài vọng cổ: "Lòng dạ đàn bà
         hay chuyện hai con cua!" của soạn giả Viễn Châu?!
  Chuyện rằng: Vua nước Sở, hưỡn, đi câu, thấy
         trong một cái hang, con cua cái đang nằm lột vỏ, còn con cua đực
         ngày đêm lo canh giữ vợ hiền, quên cả việc ra đi tìm mồi
         cho đỡ đói...
  
    
Nhưng đến
         ngày lột vỏ của con cua đực thì con cua cái mặc tình đi
         dọc, về ngang. Bỏ con cua đực nằm quạnh hiu ngóng trông ‘mình'
         về! Vậy mà con ác phụ nầy đã đem lòng bạo tàn...
         nhẫn; dẫn về một gã nhân tình có đôi càng to lớn,
         đến xé xác ông chồng xấu số, vô duyên!
  "Đàn bà lòng dạ hiểm sâu, ngoài
         môi lại nói những câu chung tình!"
  Hai vợ chồng cua là vậy còn hai vợ chồng chú thiếm
         Ba nước Sở bên Tàu hỡi ơi cũng y chang vậy mới chết!
          Sắc lệnh triều đình ban ra là: Đàn
         bà Sở quốc, ai can đảm giết chồng; thủ cấp dâng lên, được
         ban nhất phẩm phu nhân, lụa là gấm vóc, vàng ròng đầy
         xe.
  Loa đây, loa đây! Là từ
         mệnh phụ phu nhân, cho đến trang thiếu nữ chung tình, đông như
         đi hội chợ ‘Tết', đem đầu người yêu máu me còn
         chảy ròng ròng đến hoàng cung để mong... hưởng lộc triều
         đình!
  Thưa tui không thể nào
         tin được chuyện nầy đâu. Chắc tác giả thêm thắt chớ
         đâu phải thiếm Ba nào cũng là ác phụ hết trơn. Thấy
         có gấm vóc, lụa châu báu là ngộ cho nị chết Tía nị
         luôn?!
  
Nếu thiệt vậy thì nước Tàu đã
         diệt vong từ thuở ấy; vì chỉ còn lại toàn là thiếm Ba
         không hè; còn chú Ba, nơm nớp sợ vợ giết mình để
         lãnh thưởng, chắc đã hè nhau trốn lên Hoa sơn để thành
         khỉ hết trơn rồi?!
  Thử lòng
         thiếm Ba xong; Vua nước Sở lại rắn mắt, thử lòng chú Ba nữa
         chớ!
  "Ai can đảm giết chết
         vợ nhà? Trẫm sẽ chia phân nửa giang san Sở quốc."
  Nhưng một năm trời lặng lẽ trôi qua, không
         có một người đàn ông nào đến bệ rồng lãnh thưởng.
          Bỗng một hôm có một gã nông phu
         nghèo khổ, áo chẳng đặng lành, cơm chẳng đặng no, đến
         Sở Vương xin vua trao gươm báu để về nhà giết vợ. Nhưng
         khi về đến nhà, đứng trước túp lều tranh, nghe tiếng vợ
         hiền ru con buồn não ruột.
  "Bệ
         hạ ơi, ngu dân thà chịu chết, chớ không thể nhẫn tâm mà
         giết thác vợ cho đành!."
  "Cho
         hay trong đạo vợ chồng, biết ai chung thủy, ai lòng bạc đen?!"
          Thưa tui không tin; nhứt định không tin
         câu chuyện hư cấu nói xấu toàn thể phụ nữ như thế
         nầy đâu!
  Bây giờ qua Úc, lâu
         lâu đọc báo cũng có thấy cái tin vợ giết chồng; chồng
         giết vợ... vì ngoại tình, vì tiền bảo hiểm nhân thọ,
         quả là cũng có. Nhưng hiếm khi xảy ra lắm kìa.
  
Rồi mới đây tui đọc báo thấy
         trang sau chia buồn. Chẳng qua là chánh phủ Brazil bên Nam Mỹ chia buồn
         cùng chánh phủ Hy Lạp bên Âu Châu!
  Kyriakos Amiridis
  Ông
         chồng xấu số là: Kyriakos Amiridis, bây giờ 59 tuổi, đã từng
         làm Tổng lãnh sự Hy Lạp ở Rio từ năm 2001 đến năm 2004. Ông
         cưới Francoise De Souza Oliveira, người Brazil, bây giờ 40 tuổi.
  Cặp vợ chồng này đã sống với nhau
         15 năm và có một đứa con gái 10 tuổi.
  Amiridis thăng chức Đại sứ đặc mệnh toàn quyền
         Hy Lạp tại Brazil vào tháng Giêng, năm 2016.
  Đường công danh của ông lên nhưng đường tình
         duyên ‘cạo da đầu, cầu gia đạo'... thì gặp nhiều sóng
         gió!
  Vợ ông là Oliveira ‘tằng
         tịu' với một tay quân cảnh tên là Sergio Gomez Moreira, mới 29 tuổi.
          Sau nầy, hung thủ Moreira khai rằng: đã có
         một cuộc ẩu đả với ông Amiridis sau khi nghe bà Oliveira khóc lóc,
         khúc nôi về việc ông Đại sứ đánh đập mình!
          Hung thủ đã siết cổ ông chồng bất
         hạnh nầy tới chết.
  Xong kêu một
         đứa em bà con là Eduardo Moreira de Melo, mới 24 tuổi, đến gói xác
         nạn nhân vào trong một chiếc thảm, bỏ vào xe, chạy xuống một
         chân cầu, đốt trụi tất cả để phi tang.
  Nếu tội ác êm xuôi, thì 30 ngày sau, tòng phạm
         sẽ được bà Đại sứ ‘black widow' (góa phụ áo đen)
         nầy tưởng thưởng 80 ngàn reals (tiền Brazil) bằng khoảng 25 ngàn
         đô Mỹ.
  Lưới Trời lồng
         lộng tuy thưa nhưng khó lọt!
  Trước
         lời khai tiền hậu bất nhất của con ác phụ nầy. Cảnh sát
         bèn điều tra tìm thấy vết máu của nạn nhân trong phòng
         khách của căn nhà hai vợ chồng đang nghỉ lễ.
  Góa phụ áo đen nầy chối không có tham gia vào
         vụ giết chồng nhưng thú nhận là có biết vụ sát nhân
         nầy.
  Dĩ nhiên làm ác là
         phải đền tội trong ngục tối! Nhưng mấy ông anh mình đọc
         tin xong ai cũng phát rét: "Kinh khủng thật! Ôi, đàn bà
         là những niềm đau! Một khi máy bay bà già si tình phi công
         trẻ thì thật là nguy hiểm cho đức lang quân; vì ra tay tàn
         độc đúng như là con cua cái trong bài vọng cổ Lòng dạ
         đàn bà tức chuyện hai con cua của soạn giả Viễn Châu."
          Thưa dẫu câu chuyện ghê tởm nầy
         xảy ra đã làm tui lạnh xương sống; cóng xương sườn;
         nhưng tự trong thâm tâm, tui vẫn hằng nghĩ không chút suy suyển
         chút nào, là: Đàn bà đâu phải ai cũng ác như bà
         nầy đâu. Chỉ là trường hợp cá biệt đấy thôi.
          Không yêu nữa thì cứ ra Tòa ly dị,
         tài sản chia đôi, rồi "Anh đi đường anh, tôi đường
         tôi, Tình nghĩa đôi ta có thế thôi. Đã quyết không
         mong xum họp mãi. Bận lòng chi nữa lúc chia phôi?"
  Chớ nỡ lòng nào mà xúi tình nhân
         giết chết người đã từng đầu ấp tay gối với mình
         suốt mười lăm năm dài; mà lại là cha của đứa con gái
         còn bé bỏng của mình mới vừa lên 10 tuổi. Ác gì mà
         ác dữ vậy hỏng biết?!
   ***
          Thưa trở lại chuyện hai chúng mình!
         Vợ chồng người ta giết nhau không gớm tay như vậy nhưng vợ
         chồng tui là hỏng có chuyện đó rồi. Tui cam đoan chắc như
         bắp vậy.
  Vì một là dù em
         yêu dẫu có xúi tui rất nhiều lần; nhưng tui cương quyết không
         bao giờ mua bảo hiểm nhân thọ cả...
  Hai là lâu lâu tui cứ hỏi em hoài hè: Nếu em không còn
         yêu anh nữa mà có yêu ai đó xin em cứ tự nhiên như người
         Hà Nội! Lội đâu thì lội... nhớ tha chết cho anh nhe!
  
Ôi nhớ hôm xưa ngày cưới em, chu
         choa lạy muốn sói trán luôn mới có tiền mừng cưới chớ.
         Nhưng ông Ngoại của em yêu dễ dãi: "Thôi miễn! Bây
         khỏi lạy! Mai mốt tao chết; lạy luôn một lần cho nó tiện!"
          "Còn bây giờ hai đứa vảnh lỗ
         tai lên mà nghe ông dạy đôi lời để tụi bây theo đó
         mà ăn đời ở kiếp với nhau; cho đến ngày răng long đầu
         bạc."
  "Nè thằng chồng
         bây nếu không muốn chết bất đắc kỳ tử, chết tức chết
         tối, chết không kịp trối, muốn an toàn trên xa lộ và thanh lịch
         trong thành phố thì đừng bao giờ mèo mả gà đồng! Nếu
         làm con vợ bây nó ghen... là bây chết chắc!"
  "Còn con vợ thì: Không chồng đi dọc
         về ngang; có chồng cứ thẳng một đàng mà đi nghe không?"
          "Nhớ đừng có luông tuồng!
         Liếc thằng nầy một cái; cười mĩm chi với thằng kia một cái!
         Có chồng rồi mà cứ tưởng mình như thời son giá vậy!"
          "Cà chớn lửa... coi chừng chồng bây
         nó đập cái mặt te tua, má nhìn hỏng có ra! Vì ca dao có
         câu rằng: Không đánh thì bậu luông tuồng! Dang tay đánh
         bậu để buồn lòng qua!"
  Ôi ông Ngoại nầy xưa rồi! Cứ khoái dùng bạo lực
         gia đình không hè! Nó xí xọn một chút mà hăm dọng
         phù mỏ, xưa được; chớ giờ nó đi thưa lính bắt
         thì thêm phiền phức!
  Nó xí
         xọn; kệ nó chớ! Nếu lỡ bực mình quá, ở không được
         nữa thì cuốn nóp dông cho nó phẻ hè!
  Chính vì ngay từ đầu tui đã suy nghĩ chín
         chắn như vậy nên mới yêu em được dài lâu đó chớ!
          
Tuần rồi là kỷ niệm 50 năm ngày
         cưới của đôi ta, tui đề nghị với em yêu là: tui sẽ ăn
         mừng y hịt như năm rồi! Em yêu rất vui vẻ. giơ hai tay lên, đồng
         ý!
  "À! Anh sẽ đi chợ,
         tự nấu ăn. Còn em thì về bên Má em!"
  Con vợ tui nghe vậy, mặt chù ụ một đống, xách
         xe dông về bên Ngoại.
  Chu choa, vắng
         chủ nhà gà vọc niêu tôm! Tui móc cái ‘mobile phone' ra gọi
         cho một chiến hữu, bạn thiết của tui đến nhà nhậu.
          Nó đến nhà tui, đều khỏ cửa
         bằng chân... Vì hai tay mắc bận ôm một thùng bia xịn hoặc năm
         thì mười họa, chơi xộp hơn, là một chai rượu quý!
          Dọn bàn đặt mâm! Khệ nệ bưng
         ra một dĩa thịt bò Úc xào cải rổ, có nước sốt ‘Made
         in Hong Kong'! Rượu khui kêu lốp bốp!
  "Kỷ niệm 50 năm ngày cưới! Bí quyết nào mà yêu
         em dài lâu vậy cha nội?"
  "Chẳng
         qua khi cưới vợ về rồi cuộc hôn nhân đã dạy cho tui rất
         nhiều điều: Trung thành, biết lúc nào phải giữ thinh lặng, biết
         dằn cơn tức, biết không nên la lối hay mở miệng ra là chửi
         thề bốp trời thiên, biết tha thứ, biết trốn ra nhà xe mà khóc
         một mình; rồi kêu con khổ lắm má ơi; mà chẳng ai đoái
         hoài gì tới!
  Những đức
         tính đó tui chưa hề có khi còn sống độc thân!"
          Rồi có câu chuyện vầy nè: Một
         bà long trọng loan báo với bạn bè rằng: "Em sẽ làm
         đám cưới lần thứ tư!" Quá đã! Ai nấy đều
         gọi điện thoại, gởi ‘mét sịt' và lên cả ‘facebook'
         để chúc mừng!
  Nhưng có chàng
         cắc cớ lẫn tò mò nên hỏi: "Nếu em không phiền
         khi anh vô phép đi ‘bốt đờ sô' vô đời tư của em
         thì cho anh hỏi: Chuyện gì đã xảy ra với ông chồng đời
         thứ nhứt của em vậy?"
  "À!
         Anh ấy ăn nấm rừng nên chết!" "Cha! Thiệt là tội nghiệp!"
          "Còn ông chồng đời thứ hai?"
         "À! Ảnh cũng ăn nấm rừng rồi chết!" "Trời đất
         ơi! Đời tình ái truân chuyên của em quả là một bi kịch!"
          "Còn anh chồng đời thứ ba?" "À!
         Ảnh chết vì bị gãy cổ?
  "Trời
         đất ơi! Sao đến nỗi ảnh bị gãy cổ vậy em?!"
          "À! Tại vì ảnh không chịu
         ăn nấm rừng đó anh!"
  Thú
         thiệt với quý anh mình! Tui không muốn ăn nấm rừng đâu.
         Vì đời còn đẹp lắm hỡi đời ơi!
  Nói trắng ra là: Hôn nhân dài lâu là vì
         tui sợ vợ thiệt! Còn nếu con vợ tui không thèm yêu tui nữa thì
         cứ tự nhiên yêu thằng khác; chỉ xin đừng xúi nó giết
         tui là được.
  Phần tài sản,
         tiền bạc có nhiêu, tui nhậu hết bấy nhiêu thì việc gì
         sợ bị ‘sát nhân đoạt của' chớ!?
  Do đó con cua đực nào sợ con cua cái... thì cứ
         tự nhiên sợ! Còn bài bản tui đã thủ kỹ rồi; nên
         tui không hề sợ con cua cái nào hết ráo!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
            
 
      
       
Anh Ba Gà!
 
  Trước ngày 30 tháng Tư năm
         75 tới, những người có kinh nghiệm đau thương ở miền Bắc
         trước 54, rất thông minh, nhanh nhạy với thời cuộc, đã bỏ
         nước ra đi trước khi Trời sập!
  Nhưng
         cũng có người có thể đi được nhưng chọn ở lại.
         Sau bị quê xệ vì lầm!
  Nên
         xa em rồi nhớ em nhiều; bèn viết nhạc để trải nổi lòng...
         thòng!
  Dù biết thân, nịnh nọt
         hết mức, vẫn bị bọn Tuyên huấn kiểm thảo ráo riết, phê
         bình nặng nề là tiểu tư sản. Em ôm chân đế quốc Mỹ
         chạy đi rồi mà khóc than cái nổi gì?
  Thiệt là cái gân gà khó nuốt! Nên nhạc sĩ
         Trịnh Công Sơn đổ mồ hôi hột, buộc phê phán em Khánh
         Ly qua bên đất Mỹ hỏng có tiếng gà gáy trưa đâu nhe!
          "Em ra đi nơi này vẫn thế/ Lá
         vẫn xanh trên con đường nhỏ/ Vườn xưa vẫn có tiếng Me
         ru/ Có tiếng em thơ / Có chút nắng trong, tiếng gà trưa!"
          Lúc đó, tui cũng muốn dọt hết sức;
         giờ nghĩ vẫn còn ấm ức; vì không biết cách nào?! Chỉ
         biết chạy vô chạy ra như con ‘gà mắc tóc!'
  ***
  Thưa bà
         con! Năm nay, năm Đinh Dậu, mình bàn về con gà mái trước.
         "Lady first" mà!
  Gà mái, chân
         dài tới nách, trường túc bất chi lao như bao em hoa hậu, là
         biểu tượng sinh sản, lông rực vàng nắng xuân...trông rất
         đáng ‘cắn'yêu!
   
  
Úc gọi một người nữ là ‘chick'
         (gà); để ca ngợi mấy em!
  "What
         are the chick's doing tonight?" "Các nàng sẽ làm gì tối nay?"
          Nhưng mấy thằng Úc lựu đạn cũng
         có một thành ngữ là ‘bird brain', não như chim; nghĩa là nhỏ
         nên ngu?!
  Gà mái tơ cũng là
         một loại ‘chim' khờ khạo, ngu quá xá là ngu! Nên Úc gọi
         em là ‘chick' có nghĩa là đẹp, hấp dẫn; nhưng cái đầu
         trống rỗng. Thiệt là bậy bạ! Phân biệt giới tính... vì
         dê em hỏng có được?!
  Do đó
         muốn dê sảng mấy em Úc tóc vàng sợi nhỏ, cái mỏ cong
         cong; thì đừng có khờ, ngu ngơ gọi ‘chick' nầy ‘chick' nọ!
         Kẻo không còn cái răng mà ăn cháo gà.
  Việt Nam mình gọi em là gà, trước Úc vài
         trăm năm lận! Bằng cớ, ca dao, "Gà nào hay bằng gà Cao
         Lãnh/ Gái nào bảnh bằng gái Nha Mân".
  Rồi em trẻ đẹp như gà tơ mà phải lấy
         một ông già (như tui chẳng hạn) bèn than thân trách phận như
         vầy: "Gà tơ xào với mướp già/ Vợ hai mươi tuổi,
         chồng đà sáu mươi/ Ra đường chị giễu, em cười/ Rằng
         hai ông cháu kết đôi vợ chồng/ Đêm nằm tưởng cái
         gối bông/ Giật mình gối phải râu chồng nằm bên/ Sụt sùi
         tủi phận hờn duyên/ Oán cha trách mẹ tham tiền bán con!"
          Còn về con gà trống, thì anh Ba Gà,
         bạn nhậu của tui, thôi ca tụng con gà trống hết biết đi. Điều
         đó không làm tui ngạc nhiên chút nào hết! Vì trong khai sanh
         ảnh tên Dậu, sanh năm Dậu. Ảnh thứ Ba trong nhà, nên bà con lối
         xóm kêu là anh Ba Gà.
  Anh Ba Gà
         gáy rằng: Gà trống có đủ 5 đức tính mẫu mực theo
         mấy chú Ba Tàu là: văn, võ, dũng, nhân và tín?!
          Văn: Hai cái mào ở dưới nhìn như
         mũ cánh chuồn của ông tiến sĩ, chữ nghĩa đầy mình...
         Võ: cựa gà như dắt bên chưn hai cái dao găm.
  Dũng: liều chết đánh nhau dẫu xù lông tước
         máu, để bảo vệ lãnh thổ biên cương và đàn gà
         mái của mình! Nhân: có ăn thì ‘túc túc'gọi một
         bầy gà vợ và đám gà con của mình cùng mổ!
          Cuối cùng là Tín: luôn gáy đúng
         giờ, giữ lời... bất kể Sài gòn giờ trời mưa hay nắng ?!
          Anh Ba Gà còn thêm rằng: Xa quê đã
         lâu nhưng đêm ngủ với con gà mái của ảnh; nàng không
         có gáy mà chỉ ngáy. Nên anh nhớ vô cùng tiếng gà gáy
         trưa eo óc, chơi vơi, lảnh lót vang xa !
  Theo anh Ba Gà dày công nghiên cứu đồng loại thì: Cứ
         bình minh! Gà như chiếc đồng hồ chạy bằng thóc, đập
         cánh, vươn cổ gáy là do đồng hồ sinh học của nó,
         tạo hóa có lập trình sẵn.
   
  
Nhưng ban ngày, gà trống gáy là để
         dụ khị mấy em gà mái (ham nghe hát hò) đến cho chàng đạp
         mái!
  (Giành gái thì ghét nhau
         vì tiếng gáy. Con người nào có khác gì đâu?!
          Trong bàn nhậu bốn người, thì ít
         nhứt có hai chiến hữu gáy đã lỗ tai luôn!
  Tui vẫn ngồi cười ruồi, chăm chăm gắp mồi, đưa
         vô miệng nhai rau ráu rồi chiêu thêm một cốc whiskey. Vì trộm
         nghĩ đi ăn nhậu, nghĩa là ăn rồi nhậu chớ đâu phải
         vô trường gà mà lại gáy te te!)
  Người Việt mình quan niệm vật dưởng nhân. Nên nuôi
         gà dù mến tay mến chân nhưng cuối cùng thân phận gà là
         phải nhảy vô nồi cháo...
  Gà
         được làm thịt để cúng trong đám giỗ, đám cưới.
         Đám là có thịt gà...
  Tết
         cũng có luôn! Chiều 30, rước ông bà về vui ba bữa. Tới ngày
         mùng Ba gọi là cúng tất cũng là gà.
  "Khách đến nhà không gà thời vịt!" Lòng
         hiếu khách của bà con Lục tỉnh Nam Kỳ mình vậy đó; nên
         khi nhà có khách là đám gà mừng lắm ...vì sắp được
         đi đầu thai rồi.
  Anh Ba Gà, thuật
         lại cuộc tình ái truân chuyên của ảnh như vầy: Sau ba năm
         đi ở rể, chai cả hai vai, gánh nước đêm trăng để tìm
         bạn chung tình!
  Mà nhà gái hà
         tiện, hà tặn cho ăn uống cực kỳ kham khổ. Miếng thịt gà
         xé phay chỉ thấy trong mơ! Chỉ giếng đâu thì dắt anh ra kẻo
         anh chết khát vì cà nhà em!
  Tía
         Má anh Ba Gà trầu rượu coi Tía má em đòi thêm sính lễ
         gì nữa để đi cầm đồ có tiền cưới vợ cho thằng
         cu của nhà mình.
  Má em tằng hắn,
         sai tui đi cắt cổ gà nấu cháo, xé phay, để đãi Tía
         Má tui!
  Ghê quá ai làm tui ăn
         thì được. Phần tui tên Ba Gà nữa kêu cắt cổ gà, tui
         từ chối! Cắt nó không chết tội nghiệp!
  Nghe bà già vợ tương lai lầm bầm gì đó!
         Rồi thấy bả tự tay hạ thủ; nhưng con gà không chết; chạy
         cà niểng vòng vòng, máu chảy ròng ròng... trông rất thảm
         thương!
  Tui khèo em Chín bờ đò,
         người vợ tương lai của tui, ra sao hè, nói nhỏ: "Tía má
         em, vốn hà tiện, vắt chày ra nước, lại chảnh, bày đặt
         gà vịt chi cho nó tốn hao? Sao không bắt chước nhà thơ Nguyễn
         Khuyến.
  "Đã bấy lâu nay
         bác tới nhà/ Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa/ Ao sâu, sóng
         cả, khôn chài cá/ Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà!"
          Đang rù rì rù rỉ với em sau hè
         chợt nghe tiếng the thé cuả Má em gọi: "Thằng Chín à (Tui thứ
         Ba mà; nhưng vì tính cưới em nên bên vợ đổi thứ của
         tui một cách ngang xương hè)
  "Đem
         hai con gà nầy lên cúng coi! Một con để trên bàn thờ! Đầu
         quay vô lư hương, há miệng, chân quỳ, cánh duỗi! Là đang
         chầu ông bà cố tổ của nhà nầy!
  Con còn lại, cúng trên bàn, đầu quay ra ngoài, đừng
         chổng phao câu ra! Coi không đặng!
  
Ổi vẻ chuyện! Có cái phao câu; hồi
         chổng ra, hồi chổng vô làm em Chín và tui phải lăng xăng như
         ‘gà mắc đẻ'.
  Cúng xong, xé
         phay với bắp chuối hột, rau răm, rắc đậu phọng rang đâm dốt
         dốt. Xong mời anh chị suôi cầm đủa.
  Sau khi bàn thảo về đám cưới xong, Tía má tui húp
         vài muỗng cháo rồi xin kiếu; về cho kịp con nước.
  Đưa Tía Má tui xuống bến nước. "Ba
         năm ở rễ khổ lắm hả Cu?"
  Nghe
         Má tui hỏi vậy! Tủi thân, tui muốn trào nước mắt! Con khổ
         lắm Má ơi!
  Tía tui nói: "Không
         ở rễ gì hết ráo. Không con gà nầy thì con gà khác!
         Thiếu gì gà!"
  Tui bèn cười
         hí hí làm sao mà dám hỏng chịu. Con bỏ bùa em Chín bờ
         đò rồi Tía Má cứ thân tâm thường an lạc đi!
          Vì em Chín đã dặn: "Chuột
         kêu chút chít trong rương. Anh đi cho khéo đụng giường Má
         hay!"
  Thằng Ba Gà nầy đã
         đóng dấu nhà bưu điện lên con cò đó rồi... Cò
         giò lên cây! Sức mấy?!
  Đừng
         tưởng thấy con khờ mà tưởng con ngu.Con lù khù nhưng con biết
         vác cái lu mà chạy đó!
  Hèn
         chi sau nầy chị Ba Gà, không biết ăn cái giống gì, mà hệt
         như cái lu vậy đó!
  Có vẻ
         Anh Ba Gà gáy hơi nhiều về đời sống tình dục của loài
         gà:
  "Hai Lúa làm ruộng, có
         nuôi một chú gà trống rất sung. Đạp mái hết gà mái
         rồi tới vịt mái khiến chúng đẻ liên tục, nên rất
         lấy làm hả hê!
   
  
Một bữa, Hai Lúa đi làm ruộng về,
         thấy gà trống đang nằm chổng mông trước sân, bên trên
         là mấy con quạ đang bay vòng quanh chờ ăn xác.
  "Ối trời đất ơi! Sao mày vội bỏ tao mà
         đi sớm vậy?!"
  Gà trống mở
         he hé mắt nói: "Nè Hai Lúa! Đi chỗ khác chơi! Kẻo lũ
         quạ mái bay hết mất bây giờ!".
  Anh Ba Gà giờ đã già! Tình dục vẫn như xưa! Có
         số lượng nhưng không có chất lượng! Người ta nói như
         gà đâu có sai!
  Dẫu vậy, tạo
         hóa cho vậy mình chịu vậy nên anh Ba Gà vẫn gáy như thường
         khi nghe tui nói già rồi tui đã nghỉ chuyện tù ti tú tí.
         Bây giờ tui là con gà chết, gà tử mị!
  Anh Ba Gà không chịu: "Có con gà trống hoa
         mơ. Nó đi đạp mái bạc phơ cả đầu. Bạc thì bạc
         có sao đâu! Nếu không đạp mái sống lâu làm gì?"
đoàn xuân
         thu.
melbourne
_________________________________________________________________________________--- 
            
 
      
       
Gà móng đỏ!
 
   
  Phải rất thông minh mới
         được làm Thầy Bói. Đã gọi là Thầy thì ngu đâu
         có được hè. Phải có học đàng hoàng. Làm Thầy
         giáo đã là khó mà làm Thầy Bói càng khó hơn!
         Khó vì phải đoán mò... cho trúng kìa. Đoán trật, ế
         khách là đói rã họng luôn nhe Thầy!
  Tui vốn máu 35, chảy trong huyết quản kể từ khi tui mới
         bước vào tuổi dậy thì! Thấy gái lạ như quạ thấy gà
         con!
  Tui ở xóm trên; em xóm dưới,
         cách một độ đồng. Mấy bữa em đi chợ bán hàng bông,
         tui nằm tòng teng trên chiếc võng giăng ngoài hàng ba: "Cha con nhỏ
         nầy con cái nhà ai mà ngộ quá ta?"
  Nên tui mới tìm cách xít lại gần, gặp mặt mà
         ve vãn tức là dê. Nhưng thiên hạ đồn là Má em khó
         quá! Nhà em chó cũng dữ quá; đám trai tơ trong xóm sợ
         chó cắn nên dạt ra hết ráo!
  Còn
         tui lì, em cắn mới sợ... Chớ chó cắn nhằm nhè gì? Nên
         nghĩ ra một cái kế: "Thương em không dám vô nhà!
         Đi qua đi lại (hỏi) có gà bán không?"
  Bữa đó hên hay phần số duyên nợ chi đó
         mà má em tối qua nằm mơ thấy con gà! Nên má em kêu tui vô
         bán mấy con gà trống thiến để lấy tiền đi ghi số đề.
          Đánh vài ngàn bạc, theo ông bà cho thai đề trong mơ, chắc
         chắn là sẽ trúng; là sẽ đổi đời từ nghèo sang...
         mạt?
  Em rải lúa kêu túc túc
         cho mấy con gà bu lại mổ, rồi tui rình chụp! Ôi! Mồ hôi mô
         kê tươm ra đầy mặt mới bắt được ba con! Chắc em thấy
         vậy cũng thương hại nên rót đại nước trà mời tui
         một chén!
  "Mấy con gà nầy
         thiệt là tốt số mới được chính tay cô em chăm sóc.
         Nên nó ú nu hè! Em mát tay lắm! Ai được em đồng ý
         về nâng khăn sửa túi là cũng ú nu như vậy đó!"
          "Theo anh bấm độn, số em là số vượng
         phu ích tử. Nghĩa là lấy chồng thì khiến chồng làm ăn
         thịnh vượng, còn có con là tụi nó làm toàn là điều
         hữu ích cho gia đình, cho xã hội, làm nở mặt nở mày
         với bà con giòng tộc; chớ không phải là đồ nghịch tử!"
          
  
Em nghe tui nịnh sảng nhưng tưởng thiệt
         bèn: "Bộ anh biết coi bói hả?"
  "Sao không? Nè! Bói cho một quẻ trong nhà! Chuồng
         heo ở dưới, chuồng gà ở trên".
  Em xít xoa: "Trời hay quá! Ngay chóc hè. Anh bói nhà
         em rồi giờ anh bói tới em đi! Xủ một quẻ về tình duyên
         gia đạo đi!  Vì thú thiệt với anh nữa lập gia đình,
         em không biết thằng chồng em nó có tánh mèo mả gà đồng,
         trăng hoa tí tọe gì không? Hay cờ bạc rượu chè, say xỉn
         tối ngày thì lại khổ cho đời con gái trót trao thân nhầm
         bến đục!"
  "Vậy thì
         xin em cho anh coi cái chỉ tay!"
  Ôi!
         Rờ cái bàn tay búp măng, trắng hồng hồng mà khoái khoái!
          Con nhỏ nầy mà về làm vợ mình
         thì mình phải nấu cơm giặt đồ thấy Tía mình luôn!
          Nhưng hỡi ơi vì: "Một thương
         tóc bỏ đuôi gà; Hai thương ăn nói mặn mà có duyên" nên
         tui nghĩ hỏng sao, chuyện nhỏ mà!
  Nấu
         cơm là có nồi cơm điện; còn giặt đồ là có máy
         giặt rồi... thì đâu có cực khổ gì đâu mà ngán
         chớ?!
  Nên cầm tay con nhỏ tóc đuôi
         gà mày lá liễu nầy lên, tê mê, tui lim dim nhắm mắt lại,
         giả bộ như chờ ông lên bà xuống (nhưng thực sự là
         tui câu giờ vì rờ càng lâu càng khoái mà!).
  Xong tui phán: "Số cô chẳng giàu thì
         nghèo/  Ngày ba mươi tết thịt treo trong nhà "
  Em xít xoa: "Giời ơi! Trúng! Trúng quá!"
          Xong: "Số cô có mẹ, có cha/
         Mẹ cô đàn bà, cha cô đàn ông!"
  Em lại xít xoa: "Giời ơi! Trúng! Trúng quá!"
          Rồi sau nầy vầy duyên can lệ, đêm
         hợp cẩn giao bôi, phòng hoa chúc, đuốc hoa còn đó, tui mới
         hỏi em rằng: "Em thấy tài bói toán của anh đã đạt
         tới trình độ thượng thừa như Quỷ Cốc tiên sinh chưa?"
          Em chu cái mỏ cong cong, xong phán một câu,
         tui nghe thiếu điều ngã ngửa.
  "Em
         biết anh xạo ơi là xạo; giả bộ bói toán để được
         nắm tay em thôi. Em giả bộ tin... vì em cũng thích tay em được
         anh nắm. Chứ em đâu có khờ như anh tưởng đâu nhe. Cái
         đồ be he!"
  Thưa rồi đoạn
         kết là: "Số cô có vợ có chồng! Sinh con đầu lòng
         hỏng gái thì trai!" Cũng ngay chóc luôn!
  Em sản xuất cho tui chừng nửa chục con, vừa trai vừa
         gái. Con đông, cày bờm đầu, nên không có thời giờ
         rỗi rảnh, tui quên phứt đi chuyện tu luyện! Nên con đường chiêm
         tinh học đành phải dở dang!
  ***
          Thưa bà con xin hãy khoan cho tui là cái
         thằng ba xạo biết khỉ khô gì về chiêm tinh học mà chỉ
         chuyên ăn ốc nói mò!
  Tui xin thi
         thố tài bói toán nhân dịp Xuân về nầy cho bà con coi có
         linh nghiệm hay không rồi hãy đưa ra kết luận!
  Năm nay là năm Đinh Dậu; năm của con gà. Còn
         giờ Dậu là giờ của con gà; bắt đầu từ 5 giờ chiều
         tới 7 giờ tối.
  Giờ gà lên
         chuồng, tụi nó chét chét rùm cho tới khi đi ngủ! Giống hịt
         như em yêu của tui, sanh năm 1957, cũng tuổi Đinh Dậu đó, vừa
         tròn 60 cái xuân xanh! Chét chét tới giờ đi ngủ mới thôi!
          Tuổi Dậu, con gà siêng năng vì phải
         bận rộn từ sáng đến tối. Nhưng rảnh cái là ‘cục
         tác' hè... ai mà chịu đời cho thấu?!
  Em tuổi Dậu, màu lông sặc sỡ, khoái chưng diện quần
         nầy áo nọ, rồi son phấn lòe loẹt tùm lum! Làm tui muốn mạt.
          
  
Cầm tinh con gà, không có tài năng nào
         đặc biệt! Chỉ biết tối ngày bươi móc cái túi tiền
         của tui thôi!
  Công danh, sự nghiệp
         cũng không lớn. Vì vậy em phải tìm và lấy một người
         chồng đại trượng phu như tui, có kinh tế vững chắc để
         bảo đảm đời em.
  Dẫu mấy
         lần, tui tính chạy theo con gà móng đỏ khác, chân dài tới
         nách; cho em độc lập chi kê, con gà cô đơn chơi; nhưng tui
         không đành lòng vì em cũng biết lo lắng cho chồng con, là một
         người mẹ hiền, vợ đảm!
  Phải
         chi hồi xưa em đừng chịu ưng tui, già hơn đúng một con giáp,
         sanh năm 1945, tuổi Ất Dậu mà em lấy chồng tuổi Tỵ tức con rắn;
         nó bò tứ tung!
  Hay em lấy chồng
         tuổi Thìn, tối ngày nó cứ bay trên Trời!
  Ít gặp mặt nhau thì  khỏi cãi, chắc đời
         em hạnh phúc hơn và cũng đỡ khổ cho cái lỗ tai của tui nhiều!
          Vợ chồng cùng tuổi Dậu, xung khắc dữ
         lắm, vì chữ có câu rằng: "Hai con gà ghét nhau vì
         tiếng gáy!"
  Rồi cùng mạng
         Hỏa nữa, tánh như lửa, không ai chịu nhịn ai hết trơn hết
         trọi hè. Mạng Hỏa phải lấy đứa nào mạng Thủy mới
         phải. Bởi em cháy là nó tát nước vô; là em tắt đài
         thôi!
  ***
  Thưa bà con! Mới năm ngoái đây, tui lễ phép xin em cho tui
         về Việt Nam!
  "Tối qua anh nằm
         mộng thấy bà cố kêu về hốt cốt và xây lại mả cho
         bả!
  Vì xưa chôn trên gò,
         cách bờ sông cũng không xa; giờ cát tặc hút cát dưới
         lòng sông gây nên sạt lở!
  Không di dời, bà văng tuốt xuống sông... thì con cháu sau
         nầy dẫu làm ăn cực khổ như gà cũng không thể nào ngóc
         đầu lên nổi!"
  Nghe tui ỉ
         ôi như thế em cũng xiêu... xiêu lòng! Không phải là cháu
         dâu mấy đời hiếu thảo gì đâu mà do em tin dị đoan.
          Cái mả ngay long mạch nên gia đình con
         cháu mới thành rồng bay được qua tới đây! Giờ án binh
         bất động e cái long mạch nầy nó rớt tỏm xuống sông là
         sẽ mang họa lớn!
  Nên em buộc lòng
         ký ‘sự vụ lịnh' cho tui đi dù lòng em lo ngay ngáy.
  "Thuở lâm hành oanh chưa bén liễu! Hỏi
         ngày về ước nẻo uyên ca!"
  "Anh đi cuối xuân, một tháng, đầu hè sẽ quay về
         tổ ấm của đôi ta!"
  
  
Dâng cho tui chung rượu tiễn hành, em thỏ
         thẻ dặn rằng: "Tiện thiếp nghe quê mình giờ có rất
         nhiều con gà móng đỏ. Khuyên chàng nên bảo trọng. Có
         khoái chân dài tới nách thì hãy ăn gà đi bộ chớ
         đừng có ăn gà đi xe gắn máy mà chi! Vì nghe nói cúm
         gà, cúm chim ở Việt Nam giờ dữ lắm nhe phu quân!"
 
         Bởi chữ có câu rằng: "Cúm
         gà chỉ chết mình gà! Cúm chim sẽ chết cả bà lẫn ông!"
          "Anh biết chớ! Bạn anh có thằng đã
         chết rồi; nên anh cũng sợ lắm!
  Xin phu nhân đừng lo lắng chi mà hao mòn vóc ngọc. Chuyến
         nầy anh đi chỉ một tuần trăng là quy về cố thổ Melbourne!"
          "Trong thời gian hải ngoại thương ca,
         nếu anh có thèm thịt gà thì anh sẽ ăn: canh gà Thọ Xương,
         tiếng Úc của anh rất siêu, nên anh dịch là "chicken soup" đó
         phu nhân!"
  
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne
 
    
      
       
Cần Thơ đi dễ! Khó về!
           
   
  Chữ rằng: "Cần Thơ đi
         dễ khó về! Trai đi có vợ; gái về có con!"
  Đó đó! Đúng y hịt đời tui vậy
         đó bà con ơi! 
  Như ai nấy nếu
         để ý đều biết bất cứ thị trấn, thị xã nào của
         Lục tỉnh Nam Kỳ, quê mình, đều kề cận một dòng sông.
         
  Vì chữ cũng có câu rằng:
         "Sông Cửu Long chín cửa hai dòng! Người thương anh vô
         số, nhưng anh chỉ một lòng với em!" (Tự cao thấy mà ớn
         nhe!)
  Rồi thòng thêm câu hỏi nữa:
         "Bên dưới có sông; bên trên có chợ. Ta với mình
         chồng vợ nên chăng?"
  Thì
         em yêu, dân Cần Thơ, tóc em dài em cài hoa thiên lý, nghe anh hỏi
         mi mí... là em biết tỏng cái tim đen, bèn trả lời móc họng
         anh, như vầy: "Biết rồi mà bày đặt hỏi lôi thôi!"
          Có nghĩa là: "Anh có thương
         em thì thủng thẳng em ừ! Anh đừng thương vội mẫu từ 'quánh'
         em!"
  Ha ha! Mẫu từ, mẹ hiền,
         mà roi vọt bất tử quá vậy ta? Nhưng có nhằm nhè gì!
         Quánh em; chớ có dám quánh thằng rể đu đủ tương lai
         trời đánh nầy sao mà mình sợ chớ?! Nên tới luôn bác
         tài...Vì em đã chịu đèn rồi!
  Chẳng qua là tới tuổi quân dịch, tui vào lính; nhưng
         bị bịnh mộng du! Bác sĩ quân y thuộc Hội đồng giám định
         y khoa khám, cho tui về hoản dịch vì lý do sức khỏe!  
          Vì tối nào tui cũng ngủ mớ, tuột
         cái rột, ra khỏi giường, đi vòng vòng doanh trại, dạo mát
         trăng thanh; nhưng không có ý thức gì ráo!
  Mật khẩu không biết, đêm cà lơ phất phơ...
         lính canh nó phơ ẩu là bỏ mạng sa tràng...
  Thôi lính chê thì mình về đi học nữa vậy!
          Năm 1970, tui theo thằng bạn thân, sau Tết,
         mùng Bốn, đi Cần Thơ cho biết đó biết đây; ở nhà
         với Má biết ngày nào khôn?
  Từ
         Sài Gòn xuống Cần Thơ, trên Quốc lộ 4, qua Bắc, leo lên xe Lam,
         chạy một hơi thôi, khoảng 1300 mét, là tới Ngã ba Lộ tẻ.
         
  Rẽ trái vào trung tâm thành
         phố Cần Thơ! Rẽ phải vào liên tỉnh lộ dẫn đến Long
         Xuyên, Châu Đốc, Rạch Giá và Hà Tiên. 
  Tại Ngã ba Lộ tẻ, có Bến xe mới xe lên Sàigòn;
         hoặc xuống Sóc Trăng, Bạc Liêu, Cà Mau, chạy thẳng tắp từ
         đây tới tận quận Cái Răng; mà không phải đi qua trung tâm
         thành phố.
 Vào trung tâm Cần Thơ phải qua cây Cầu đôi
         bằng sắt, kiểu Eiffel, bắc ngang qua rạch Cái Khế. 
  Bên kia cầu là một ngôi biệt thự kiểu Pháp,
         xưa dành cho mấy ông Tây mũi lỏ; sau nầy là Dinh của Tư lệnh
         Vùng 4 Chiến Thuật, Quân lực Việt Nam Cộng Hòa . 
  Đi tới là dinh Tỉnh Trưởng! Trước mặt là
         một bùng binh khá rộng, nơi hội tụ của nhiều con đường
         chạy vòng vòng để khỏi đụng nhau. 
  Đường Phan Đình Phùng xuất phát từ đây, coi
         như là cái xương sống của thành phố, chạy ngang qua Ty Bưu
         điện, Tòa án, Tòa Thị Chính, Ty Cảnh Sát, Trường Tư
         thục Nam Hưng v.v. xuống tận khu Cầu Xéo.
  Một đường khác cũng từ dinh Tỉnh Trưởng hướng
         về Cầu Tham Tướng, là Đại lộ Hòa Bình. Nhưng dân quen
         gọi là đường Hàng Xoài, vì dọc theo đường có
         trồng Xoài. 
  Đại lộ Hòa Bình,
         lớn nhưng ngắn ngủn, chấm dứt khi tới Bịnh viện Thủ Khoa Nghĩa
         (Nơi em yêu của tui làm đó nhe!). Đường Lý Thái Tổ,
         bắt đầu từ đây, chạy dài tới cầu đúc Tham Tướng.
         
  Qua cầu, là đường Mạc Tử
         Sanh, phía bên trái là chợ chồm hổm, chỉ nhóm vào buổi
         sáng, nhưng tấp nập quanh năm vào buổi chiều, tối vì có
         xề bánh cống, quầy hủ tiếu, gánh cháo gà cho dân nhậu
         bình dân. 
  (Tham Tướng là Mạc
         Tử Sanh, con của Mạc Thiên Tích (Hà Tiên), làm cận vệ cho chúa
         Ðịnh Vương Nguyễn Phúc Thuần.
  Năm
         1777, quân Tây Sơn ồ ạt tấn công xuống miệt Trấn Giang (Cần
         Thơ)! Mạc Tử Sanh bị vây, chết trận nơi khoảng rạch nhỏ đổ
         ra sông Cần Thơ! Sau nầy dân chúng đặt tên là rạch Tham
         Tướng!)
  Rạch Tham Tướng chạy
         vòng vòng phía trong, cắt ngang đường Tạ Thu Thâu, chui qua cái
         cầu sắt nhỏ, cầu Rạch Bần, vốn là đường thoát nước
         mưa tự nhiên cho Cần Thơ! Sau nầy nghe nói đã bị lấp! Nên
         bây giờ mưa lớn một chút là Cần Thơ ngập thấy thảm
         ...thương luôn?! Tội nghiệp mấy em mắc mưa, ướt luôn cái
         quần lãnh Mỹ A hết ráo!
  Cầu
         Tham Tướng đã biến mất, đường Mạc Tử Sanh đi về
         hướng Cái Răng cũng bị mất tên luôn, thành đường
         30 tháng 4.
  Ngã ba Tham Tướng xưa
         có doanh trại của đại đội Quân vận 411, dưới hàng cây
         bả đậu. Sau nầy là quán cà phê và quán nhậu bình
         dân. 
  Ôi những ngày đói rách,
         lang thang sau khi mất nước, tui không biết làm gì; chỉ biết long nhong
         như ở không lắm vậy! Và từng đóng đô thường trực
         ở đó. 
  Ngồi tréo ngoảy, trước
         mặt ly rượu thuốc ngâm ô môi, có màu cho dễ ực; vì
         màu trắng mắt mèo, e nó có nhúng một đầu tăm thuốc
         trừ sâu cho rượu trong veo... Thấy ớn quá hà! 
  Xa em, người đã cả gan bán chịu cho tui ngày cũ
         (mà không sợ bị giựt)! Biết giờ em giờ phiêu bạt tận phương
         nào, để tui gởi về em một, hai trăm đô Úc, bồi đáp
         cái ‘bát cơm phiếu mẫu' ngày xưa?! 
  Phần để cho em có tiền mua trầu nhai bỏm bẻm, chống
         tay lên cằm mà nghĩ tui vẫn còn thương tưởng tới em?!
          ***
  Nhưng
         nếu bà con mình ở tỉnh khác tới chơi; người ta khoái cái
         bến Ninh Kiều hơn là chợ Tham Tướng!
  Bến Ninh Kiều, nơi nghĩa quân Lam Sơn đã đánh quân
         Minh xâm lược một trận tơi bời; nên nằm trên đường
         Lê Lợi.
  Thế mới biết ông cha
         mình đặt tên đường, tên bến nước là đầy trí
         tuệ, có hậu ý; chớ không phải như sau nầy muốn đổi
         tên đường sao cũng được; tùy bữa say nhiều hay sỉn ít
         đâu nha mấy cha?!
  Nhạc sĩ Lam Phương,
         là thầy giáo, miệt Rạch Giá, gần biển, nên 75, ông chạy
         sớm hơn ai hết thảy. Xa quê, tuốt bên trời hải ngoại, ông
         vẫn còn nhớ tới bến Ninh Kiều để: "Một đêm anh mơ
         mình ríu rít đưa nhau về / Thăm quê xưa với vườn cau
         thề / Bàn tay anh đan dìu em bước trên cỏ khô/ Đi trong
         hoang vắng chiều Tây Đô!" 
  Đó
         là ông ước, ông mơ, ông nhớ về ngày tháng cũ: "Bờ
         sông yêu xưa tà áo thướt tha mỹ miều/ Sao anh không thấy
         về Ninh Kiều? Dường như anh nghe đời nặng trĩu trong màu đen/
         Đen như manh áo buồn chưa quen!"
  Rồi ông nhớ cái thuở học trò! "Ngày xưa ta quen
         từng viên đá quanh sân trường/ Nay nghe sao khác từ tên đường/
         Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hồi hương/ Tây Đô
         sẽ sống lại yêu thương!"
  Cái
         trường, ông Lam Phương, đã từng theo học, bây giờ vẫn
         còn nhớ, là trường Phan Thanh Giản, trường công lập lớn
         nhất ở miền Tây, được thành lập vào đầu thế kỷ
         20.
  Học sinh ở các tỉnh lân cận,
         như nhạc sĩ Lam Phương hay nhà văn Sơn Nam, miệt Rạch Giá, vẫn
         phải khăn gói đến trường Phan Thanh Giản để học tiếp
         bậc "Đút rơm trâu ăn mê" (Diplôme) tức Trung học Đệ
         nhất cấp! 
  Tới năm 1964, trường
         Phan Thanh Giản lại được tách ra để thành lập Nữ Trung học
         Đoàn Thị Điểm.  (Em yêu của tui đã từng đi học
         ở đây đó nhe! He he!)
  Sau 75, Trung
         học Phan Thanh Giản bị thay bằng Châu Văn Liêm.
  Mà không phải chỉ cái trường học bị đổi
         tên đâu mà những con đường chu vi trường cũng chịu cùng
         chung số phận.
  Cổng trường nằm
         trên đường Phan Thanh Giản bị đổi thành đường Xô
         Viết Nghệ Tỉnh. Đường Pasteur, giữa trường Phan Thanh Giản và
         trường Đoàn Thị Điểm, bị đổi tên là Võ Thị
         Sáu. 
  Ông Pasteur, dù là Tây;
         nhưng có công lớn là đã chế ra thuốc chủng ngừa, cứu
         mạng hàng triệu người, không phân biệt màu da sắc tộc,
         khỏi bệnh tật! Công lớn với nhân loại khó có ai sánh
         bằng vậy mà cũng bị đuổi đi...để thay bằng chị Sáu...
         'mùa lê kim ma' nở?
  Nhưng tui buồn
         nhứt có lẽ là đường Võ Tánh, dọc bên hông trường,
         từ đường Phan Thanh Giản tới đường Ngô Quyền; đã
         đổi thành đường Trương Định. 
  Không phải tui (dám) ghét bỏ ông Trương Định,
         một anh hùng kháng Pháp, gì đâu? Mà chẳng qua con đường
         Võ Tánh, dẫu ngắn, có một khúc tẻo tèo teo thôi; nhưng
         nó lại mang quá nhiều kỷ niệm...
  Phía sau lưng đường Võ Tánh nầy là xóm Cả Đài
         (theo tên Hương cả Phạm Thành Đài), bắt đầu từ cái
         chợ nhỏ cũng gọi là chợ Cả Đài kéo dài dài đến
         chùa Cây Bàng; nơi tui từng ở trọ gần trường để tiện
         đường... đi gỏ đầu trẻ hồi năm nẩm.
  Tui nhớ quán Ngọc Lan, chuyên bán cơm tháng cho quân
         nhân và công chức. Năm 1973, nếu mua vé cả tháng, sáng ăn
         đưa một vé, chiều ăn đưa một vé, bữa nào hỏng
         ăn, lại đi ăn cháo, gỏi đầu cá lóc (bự ế kinh), ngon
         hết biết, với em yêu ở đường Nguyễn Trường Tộ thì
         khỏi đưa vé...
  Ăn hết xấp
         vé đó mua xấp vé khác, tốn 4 ngàn đồng bạc, dằn
         túi; không sợ đói bất tử vì đôi khi hứng xài ẩu...(Hồi
         thanh niên, đứa nào hỏng vậy cà?)
  Từ quán cơm Ngọc Lan, có ông chủ lúc nào cũng mang
         mặc áo bỏ vô thùng bảnh tỏn, đi vài căn nữa thì
         tới tiệm chụp hình Phúc Vinh, nơi em yêu làm duyên, chụp tấm
         hình cho anh lộng bóp; để lúc nào cũng phải nhớ tới em!
         
  Và nếu vắng em, có con 'quỷ hó'
         nào dám lục bóp anh, thì nó thấy tấm hình bà La Sát
         nầy là nó sẽ bỏ chạy sút dép luôn!
  Sau 75, người ta đói xanh râu, đói đến lòi
         hai cái lỗ tai; nên tiệm Phúc Vinh không còn chụp hình nghệ
         thuật nữa mà quay sang bán cháo, gỏi gà... để kiếm cơm!
          Tui đã từng theo Giáo M. dạy Việt văn,
         em Bác sĩ H. ở hẻm 5, đường Phan Thanh Giản tới đây nhậu.
          (Giáo M. có người em gái trắng như
         bông bưởi! Tắm xong, em hay ra hàng hiên ngồi hong tóc; mà tui tình
         cờ trông thấy... phải há hốc cái mồm!)
  Thưa bà con! Dù Cần Thơ không phải là nơi
         chôn nhau cắt rún của tui nhưng là quê hương yêu dấu ngậm
         ngùi của em yêu.  Cần Thơ là quê vợ, là người tui
         rất sợ; nên tui còn yêu Cần Thơ hơn cả quê tui nữa đó!
         
  Vì nơi đó có em... và còn
         có mấy em khác (tui thầm thương trộm nhớ) nhưng vì đã
         có vợ rồi nên tui đành phải giữ mối tình câm...Nên
         riết rồi... tui bị 'hâm hâm!"
  Tui
         xa Cần Thơ... Đi và đi luôn mấy chục năm! 
  Người xưa bên ấy, mới đây, gởi cho tui câu
         ca dao nầy, tui lén vợ, tui học thuộc lòng, kẻo quên, mà buồn
         đứt ruột nhe: "Con chim buồn, chim bay về cội/ Con cá buồn, cá
         lội trong sông/ Em buồn em đứng em trông/ Ngõ thì thấy ngõ,
         người không thấy người!"
  Thôi
         xin tạ lỗi cùng em hẻm 5, đường Phan Thanh Giản nhe! 
  Thân anh giờ như:"Chim vào lồng; như cá
         cắn câu! Cá cắn câu biết đâu mà gở; chim vào lồng
         biết thuở nào ra!"
  Thôi đành
         "Hẹn nhau kiếp sau ta tìm thấy nhau!" 
  Hu hu!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
   
    
 
      
       
Về đâu chiếc Bắc ngày xưa?!
           
  Bảo Huân
   
  Thuở xưa Trấn
         Di, tức Cần Thơ, thuộc tỉnh Vĩnh Long, một trong Lục tỉnh Nam Kỳ,
         bên kia bờ sông Hậu, hãy còn nê địa sình lầy.
          Từ Miệt Trên xuống, muốn qua bên đó,
         vượt sông bằng ghe bầu, ghe chài hay từ những bến đò ngang
         vắng vẻ ở miệt Trà Ôn, Cái Vồn, Tân Quới, Tân Lược.
          Nhà văn Sơn Nam đã làm thơ: "Trong
         khói sóng mênh mông / Có bóng người vô danh/  Từ bên
         này sông Tiền/ Qua bên kia sông Hậu/  Mang theo chiếc độc huyền/ 
         Ðiệu thơ Lục Vân Tiên..."
  Tui
         e rằng ông bà mình từ Miệt Trên xuống Miệt Dưới khẩn
         hoang, mở đất mà chỉ mang theo đờn độc huyền để nói
         thơ Lục Vân Tiên, trong túi lại hổng có tiền, thì muốn
         qua sông chắc phải xin ‘quá giang' (chùa) quá ta?!
  Rồi Tây cho phóng lộ trải đá, từ Sài Gòn
         đi Cần Thơ, Rạch Giá vào năm 1915.  Khoảng năm 1918, chiếc
         Bắc (Bac, tiếng Pháp, nghĩa là đò ngang) đầu tiên, nối những
         bờ xa, chỉ đơn sơ, bé mọn trên dòng sông mênh mông,
         vàng quạch phù sa như màu của chè sương sa mình ăn hồi
         nhỏ vậy!
  
Bắc Cần Thơ ngang sông Hậu dài 1,840m,
         trong đó, phía Cần Thơ, cầu Bắc tại Cái Khế, phía Vĩnh
         Long, cầu Bắc tại Cái Vồn, quận Bình Minh, tỉnh Vĩnh Long.
          Chiếc Bắc đầu tiên ấy nhỏ xíu,
         chỉ có một đầu, chở được vài chục người với
         chiếc xe mui rùa của quan Tây mũi lõ. Chạy bằng máy hơi nước,
         có nồi súp de, chụm bằng những cây tràm to cỡ cườm chân.
          (Hồi đó, tướng Hòa Hảo, Trần
         Văn Soái (1889-1961) biệt danh là Năm Lửa, vì chuyên môn chụm
         lửa).
  Mỗi lần Bắc cặp bến,
         từng chiếc xe xuống ponton (phao nổi), bốn nhân viên dùng tay quay bàn
         cầu, có hình chữ thập, sao cho đúng vị trí mỏ Bắc để
         xe de xuống. Lúc cặp phía bên kia, xe chạy thẳng lên bờ mà
         khỏi phải quay đầu.
  Tài công
         của chiếc Bắc ngồi trong buồng lái trên cao cho dễ quan sát thuyền
         bè qua lại hay lúc cặp vào bờ. Còn thợ máy phải làm
         việc dưới hầm tối om om để chạy máy.
  Mỗi lần nghe tài công giựt dây, chuông kêu leng
         keng, thì căn theo tiếng kẻng, thợ máy nắm cây ‘cần' giảm
         tốc độ để Bắc từ từ ráp vào gờ phao nổi.
          Năm 1946, Bắc Cần Thơ chỉ có 6 chiếc
         loại nhỏ, mui trần, mỗi chiếc chở được hai chiếc xe đò.
         Trên mỗi chiếc Bắc thường có 6 nhân viên phục vụ, thời
         gian Bắc chạy chỉ từ 4 giờ sáng đến 10 giờ đêm mỗi
         ngày.
  Dần dần, máy hơi nước
         cổ lỗ sĩ được thay bằng máy chạy dầu diesel.
  Mãi đến những năm đầu thập niên
         1960, mới có Bắc 25 tấn, 30 tấn, ghé được hai đầu, cuối
         cùng thêm được bảy chiếc 100 tấn chở được nhiều
         hơn, tới cả chục chiếc xe lớn nhỏ, và cả hàng trăm hành
         khách qua sông một lần.
  Việc đi
         lại, qua sông thì phải lụy đò của người đồng bằng
         đã bớt nhiêu khê.
  Từ năm
         1965 trở đi, chiến sự trở nên ác liệt, Cần Thơ thành Tây
         Ðô, thủ phủ của vùng Châu thổ Ðồng bằng sông Cửu
         Long, nơi đặt bản doanh của Quân đoàn 4 và Quân khu 4.
          Xe quân vận ngày nào cũng ào ạt,
         chuyển quân hay tiếp tế đạn dược ra chiến trường nên
         Cần Thơ có thêm vài chiếc Bắc chỉ dành riêng cho quân
         đội.
  Sau khi miền Nam thất thủ, những
         chiếc Bắc ngày xưa giờ máy móc dần cũ kỹ, không có
         phụ tùng thay thế, đèn đuốc không đủ, dầu nhớt cũng
         không, xăng dầu khan hiếm phải nằm ụ.
  Chiếc nào còn lết lết được thì mùa nước
         đổ nước sông chảy xiết dữ dằn, có lúc vượt sông
         phải mất tới cả tiếng đồng hồ.
  Một tài công, sau 75 còn được lưu dụng, than thở
         nghe thấy thương luôn:
  Lần nọ,
         Bắc chỉ còn cách bến 50m thôi mà cứ loay hoay hoài, lên ga
         miết rồi mà nó vẫn ì ạch không cập bến được.
         Buộc lòng phải chạy sát vào bờ, nơi nước ít chảy.
         Cập bến được mất cả nửa tiếng đồng hồ, hành khách
         liếc nửa con mắt nhìn lên ‘cabin', lầm bầm: "Tài công khùng!"
          Ngay cả cồn cát do phù sa bồi lắng,
         nổi lên cạnh bến cũ phía Cần Thơ cũng thiếu phương tiện
         nạo vét. Mỗi lần nước ròng, Bắc phải chạy né, vòng
         xa lên bên trên do sợ mắc cạn! Bà con hành khách không thông
         cảm, lại xì nẹt: "Chạy kiểu gì vậy cha nội!?"
          "Tài công bị dân chửi như cơm
         bữa, ngày nào mà hổng nghe chửi bới là về ăn cơm không
         có ngon! Hu hu!"
  Sau 10 năm ngăn sông
         cấm chợ theo sáng kiến, đỉnh cao mang dép lốp đi vào vũ
         trụ, của nhà thơ (Tố Hữu), đầy mộng mơ, lại khoái đi
         làm kinh tế làm dân ‘kinh đến thế'... thì hậu quả là
         quên phắt cái vụ xây dựng bằng mười ngày nay đi... bằng
         cách năn nỉ ỉ ôi đế quốc Mỹ, cựu thù ngày xưa,
         bỏ cấm vận, để các quan bị gậy đi ăn mày khắp cùng
         thế giới.
  Ðáp lại lời khẩn
         thiết: "Chào ông đi qua, chào bà đi lại!" Ðan Mạch cho
         hai chiếc Bắc tải trọng tới 200 tấn! Một cho Bắc Mỹ Thuận và
         một cho Bắc Cần Thơ vào năm 1998 để  ‘bến phà ta', qua
         cơn thắt ngặt.
  "Mấy thằng
         tư bản nầy làm cái gì cũng tốt cũng hay cũng giỏi hơn
         bè bạn anh em xã hội chủ nghĩa năm châu của mình hết ráo
         hè! Xưa qua sông mất cả tiếng đồng hồ, giờ chỉ còn
         15, 20 phút"
  (Chiếc Bắc, tiếng
         Tây thực dân, bà con Lục tỉnh Nam Kỳ mình quen xài xưa giờ,
         bị đổi thành ‘Phà' để giữ gìn sự trong sáng của
         tiếng Việt? He he!)
  Ăn xin coi bộ khá
         thì mình lại tiếp tục ăn xin. Lần nầy thì cũng xin một
         cựu thù, quân phiệt Nhựt, cho tiền xây cái cầu Cần Thơ
         dài gần 3 cây số để thay cho cầu Bắc ngày xưa.
  Tháng Ba, năm 2010, cầu Cần Thơ nối liền đôi
         bờ sông Hậu đã xây xong.
  Dân,
         đa số, là vui mừng vui quá vui, nên xổ tiếng Nhựt là: 
         "Arigatou gozaimasu" tức ‘méc xi bố cu' cái thằng Nhựt Bổn.
          Trái lại, cũng có người xưa giờ
         sống nhờ vào cầu Bắc để kiếm cơm hằng ngày lại buồn! "Từ
         ngày có cầu, tụi tôi đâu biết làm gì ngoài chuyện
         làm thinh!"
  Trong ánh nắng hiu hắt
         buổi chiều, Bến Bắc Bình Minh, phía Vĩnh Long, khi xưa lúc nào
         cũng đông nghẹt người và xe, tất bật suốt ngày đêm...
         thì nay là một xóm nhà heo hút với những hàng quán cũ
         trôi vào đìu hiu hoang phế!
  Ôi!
         Bà con mình đã từng bán cơm dĩa, trà đá, bán cóc,
         ổi, mía ghim, bắp luộc, vé số... giờ biến mất vào cõi
         mịt mờ.
  Bao nhiêu tình mộng, ‘anh
         đi mau kẻo trễ chuyến phà đêm qua Bến Bắc Cần Thơ', 
         ngang qua bến sông này để dạt về Mũi Cà Mau, qua đường
         sông Ông Ðốc tìm đường vượt biển, giờ cũng đã
         chìm vào miên viễn!
  Tui nhớ em
         bán bắp luộc: em Ba người Chợ Bà, Tân Lược đã dúi
         vào tay tui chục bắp còn nóng hổi! "Anh đem theo xuống thuyền
         cạp đỡ, để đừng bị say sóng... Tới đảo là nhớ
         tới em nhe!"
  "Ngày đi, em
         đưa tui qua đò chiều, em hứa bao điều mãi đợi chờ nhau.
          Nhưng mà sao em lại quên?"
          Em không chờ tui ngày trở lại, mà đi
         ưng đại cái thằng Hai Gà lôi, chạy xe lôi Bình Minh Tân
         Lược... "Ðể con đò buồn hiu quạnh bến quê. Chẳng còn
         ai nhớ mong mình về?"
  Thưa xa
         quê đã lâu, đêm cuối năm, tui nhớ về em Ba Chợ Bà mà
         tình đã dở dang, tui lại nhớ: "Tới Bắc Cần Thơ rồi,
         bà con xuống xe đi bộ, qua Bắc"
  Tui nhớ em Ba, nhớ nhà, nhớ người chiến hữu thương binh
         mù đôi mắt, bàn tay mất cả năm ngón, chỉ còn lại
         cái cánh tay, mà bác sĩ quân y Mỹ nó ráng mổ, chẻ đầu
         xương ra làm hai để anh có thể gắp vào cái lon sữa bò
         đựng tiền xin được khi hát rong ngày ngày trên chiếc Bắc
         qua sông.
  "Phà Cần Thơ!/ Vậy
         là xong! Chỉ còn con sông!/ Chiếc phà xưa đã đi vào lịch
         sử! Không còn phà!/ Không còn mỏ bàn đò!/ Không còn
         cả ponton!/ Không còn đèn pha... mù mù tối/ Không còn ai bước
         vội/ Cho kịp chuyến phà đêm!
  Không còn người nghệ sĩ mù trên chiếc phà năm cũ/
         Cây đàn ghi ta phím lõm và cái nhịp song lang./ Không còn
         "Xuân nầy con không về."/
  Cần
         Thơ cất cầu nhưng rầu cho chiếc Bắc. Ruột thắt với lòng đau./
         Cầu Bắc xưa sẽ nằm trong ký ức/ Xa xứ về! Chiếc phà cũ
         giờ đâu?"
   
          đoàn  xuân thu.
  melbourne
   
            
 
      
       
Rượu và Thơ!
 
   
  Bảo Huân
   
  Hai tay bưng chén rượu đào.
  Xin mời quân tử uống vào cho say.
   
  Thưa! Tui hồ
         nghi rằng tổ tiên chúng ta không phát minh ra lửa, mà chỉ phát
         kiến, nghĩa là tình cờ nhìn thấy lửa (?!)
  Có thể do một cơn sét trong trời giông bão, đánh
         trúng vào một hòn đá, rồi nẹt ra tia lửa, từ đó
         làm cháy rừng.
  Khi rừng cháy,
         mấy con hươu, nai, heo rừng, trâu rừng, bò rừng v.v... nếu không
         bị cháy thành than, mà chỉ bị nướng sơ sơ thành thịt
         nướng, ăn rất ngon, ngon bá cháy!
  (Món
         barbecue, thịt nướng của Úc... chắc cũng từ đó mà ra đó
         đa!)
  Và vì ăn barbecue một lần
         là quá khoái khẩu, (sau nầy dân nhậu gọi là mồi rất
         bắt) nên tổ tiên chúng ta, ‘cọp dê' theo ông Trời.  Lấy
         hòn đá đập vào nhau gần đám lá rừng khô, rơi
         đầy trước cửa hang, để tạo ra lửa hòng có thịt nướng
         mà ăn!
  Ðó là phát kiến
         phải nói là vĩ đại nhứt của loài người thời Thượng
         cổ.
   
  Rồi thời hái lượm. Có thể là tổ tiên ta đã
         quan sát thấy con gấu rất khoái ăn mật ong. Vì đường trong
         mật ong được men trong không khí rơi vào, biến đường
         thành rượu ngọt.
  Như vậy nói
         chính xác là con gấu nó nhậu. Nhậu tất say vùi, lảo đảo
         thân phì lũ như múa hát, vui hết biết. Vui đến nỗi thấy
         chúng ta, nó bỏ luôn cái tánh hung hăng rượt mình chạy
         có cờ, chạy ná thở.
  Tổ tiên
         mình ăn và uống thử cũng thấy say ngầy ngật như con gấu vậy.
         Cũng vui hết biết vì đêm nay làm bà xã hài lòng. (Bởi
         một là ‘giả' say ngà ngà / Hai là thằng chả đi xa mới
         về mà.)
  Từ mật ong thành
         rượu rồi đến trái cây chín rục có chứa đường
         cũng thành rượu. Nên chàng siêng năng hái, lượm trái
         cây về chất đống trong hang động cho em yêu làm rượu, để
         đôi ta nhậu chơi mỗi khi trời sập tối hù ngoài hang đá.
          Kết luận rượu là một phát kiến
         vĩ đại thứ hai của tổ tiên mình sau phát kiến ra lửa.
          Rồi cứ di chuyển hoài, tổ tiên ta mỏi
         cẳng, bèn định cư và định canh gần một dòng sông để
         có nước mà uống. Rồi mùa nước lũ, lúa ma (tức hổng
         có ai gieo trồng gì ráo), lại cho hạt. Từ từ mình mới giã,
         bóc vỏ trấu ra thành gạo nấu cơm ăn. Nền văn minh lúa nước
         đã ra đời.
  Ăn không hết,
         cơm nguội còn dư, từ tinh bột lại biến ra đường, rồi
         đường thành rượu để vợ chồng mình uống chơi.
          Tổ tiên ta thuộc nền văn minh lúa nước
         đã tìm cách làm ra rượu nếp và rượu gạo như
         thế đó!
   
  ***
  Thưa những bạn
         hiền, cỡ tuổi lão phu đây, đa phần đều đi lính vì
         đất nước mình điêu linh. Nhưng thuở ra đi gối mộng đăng
         trình, còn áo thư sinh, chưa có đứa nào thành Lưu Linh
         hết.
  Tuy nhiên, sau khi đánh nhau vài
         trận, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, thét roi cầu Vị ào
         ào gió thu thì mấy chiến hữu thân thương của tui, đứa
         nào cũng biết nhậu, biết gái, (biết tửu, biết sắc)... hết
         ráo! Thế mới báo!
  Như Nguyễn
         Bắc Sơn: "Mai ta đụng trận may còn sống/ Về ghé sông
         Mao phá phách chơi/ Chia sớt nỗi buồn cùng gái điếm/ Ðốt
         tiền mua vội một ngày vui. 
  Ngày
         vui đời lính vô cùng ngắn/ Mặt trời thoáng đã ở
         phương Tây/
  Nếu ta lỡ chết
         vì say rượu/ Linh hồn chắc sẽ thành mây bay..."
   
  Các nhà
         thơ xưa bên Tàu cũng như bên Ta, luôn mang theo túi thơ và
         bầu rượu để làm bạn đường, rồi cũng là bạn
         đời luôn.
  Như vậy càng nhậu,
         thơ càng hay hay sao mà nhà thơ nào cũng nhậu hết vậy cà?
          Nhậu đến nỗi băng rắp (bankrupt) hết
         tiền luôn thì đi cầm đồ, cầm quần, cầm áo. Lý Bạch
         đã từng ‘chà đồ nhôm' để có tiền mua rượu
         như thế:
  "Ngũ hoa mã/ Thiên
         kim cừu/ Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu/ Dữ nhĩ đồng tiêu
         vạn cổ sầu! (Này ngựa hoa năm sắc/  Này áo cừu giá
         ngàn vàng/ Kêu đứa nhỏ ra đem đổi lấy rượu/ Cùng
         bạn tiêu mối sầu vạn cổ!)
  Tui
         thì khác, nhậu chịu thì không có uy tín. Chà đồ nhôm
         thì đồ nhà đâu có gì để chôm vì em yêu giữ
         kỹ lắm!
  Chỉ còn cách ‘phone',
         hỏi bạn hiền: "Chiều nay ai kêu tui đó?!"
   
  ***
  Thưa bà con! Hồi xưa bạn nhậu hay rủ nhau vô rừng
         trúc! Coi đó là một thú chơi cao thượng, tao nhã tuyệt
         vời. Tui cho rằng nói vậy là nói dóc. Sở dĩ phải vô rừng
         nhậu vì nhậu ở nhà con vợ nó hổng cho.
  Tui và mấy anh bạn nhậu ở cái đất Footscray nầy
         đây, nhậu là không có cái vụ vô rừng vì nó xa,
         nên mỗi lần muốn bù khú với nhau là bốn đứa bắt
         taxi chạy u lên tới Sunshine. Chẳng qua trên đó có cái nhà
         hàng của Nhị nương tức hai nương tử.
  Không có gì khoái bằng cầm ly rượu lên, nghe
         nương tử hát tặng chàng một bản tình sầu. Sầu đâu
         cũng vậy... sầu đây, em cám ơn!
  Ngoài nhạc sống ra, nhà hàng còn có một dàn karaoke mà
         anh bạn nhậu của tui là một người hát hay không bằng hay hát.
          Làm vài lon hoặc vài ly là khúc
         hát lâm ly: "Hai năm tình lận đận". Nghe, tui vẫn còn giận
         con bà ba Ù, em tư Ú, nỡ lòng bỏ tui để lấy thằng cắc
         chú.
  Thôi "Mời anh, ta cạn
         hết chén này/ Trăng vàng ở cuối non Tây ngậm buồn!"
          Nghĩa là nhậu tới quán nửa khuya đèn
         mờ theo sương khói... Cửa tính đóng, then tính gài, phe ta mới
         chịu bắt ‘taxi', rút quân về, nghe vợ diễn thuyết.
   
  Tiện đây
         cũng nhắc nhỏ em yêu rằng: Mấy tay ưa nhậu nó cũng ưa dê
         sảng lắm đó. Vì chữ cũng có câu rằng:"Thế gian
         ba sự khôn chừa/ Rượu nồng, dê béo, gái vừa đương
         tơ!" "Rượu ngon cái cặn cũng ngon/Thương em bất
         luận chồng con mấy đời! Bất cứ em nào nó cũng quơ
         hết ráo. Vì chữ cũng có câu rằng:
  "Rượu nào là rượu chẳng nồng/ Trai nào
         chẳng khoái Lan, Hồng, Cúc, Mai ?"
  Ôi nhớ xưa! Cái tánh trăng hoa của chàng khi nhậu nhưng
         vì yêu mù quáng, nên em cũng bỏ qua luôn.
  Tự an ủi là: ngay cả Tía Má em cũng đòi
         nhậu mới chịu cho em xuất giá vu quy đi lấy chồng về bên Úc
         đó sao? "Rượu lưu ly chân quỳ tay rót/ Cha mẹ uống
         rồi dời gót theo anh.
  Dẫu vậy!
         Cho nó đi nhậu nhưng dặn đừng có dê sảng mà phải mang
         cái bản mặt u một cục về là quê lắm đó!
   
  Ôi nhớ
         xưa, thời mới đá lông nheo, cho dù:
  "Rượu hồng đào trút nhào vô nhạo
          Ðố em biết được thằng nào
         (ba) xạo hơn anh?"
  Biết anh yêu
         làm vài lon là xạo dữ lắm! Mười chuyện đã chín
         chuyện dóc rồi mà em vẫn yêu, vẫn: "Ðốt than nướng
         cá cho vàng/ Ðem tiền mua rượu cho chàng uống chơi!"
          Bởi "Nhất khi rượu đã khề
         khà/ Tán đâu ra đấy đậm đà có duyên!"
          Vậy mà khi đã nắm đầu được
         anh rồi thì em trở mặt. Làm khó dễ hoài hà. Lại dám
         vỗ ngực ta đây xưng hùng xưng bá chớ?!
  "Ở đời chẳng biết sợ ai/ Sợ thằng (chả)
         say rượu nói dai cả ngày!
  Rồi
         lên mặt dạy đời là: "Ai ơi uống rượu thì say/
         Bỏ ruộng trâu cày bỏ giống ai gieo?
   
  Cấm cản, giới nghiêm
         quá, là không được! Vì ngoài tình nghĩa vợ chồng
         nó còn có nghĩa kim bằng với bạn nhậu! Coi chừng thằng chả
         dzọt luôn là em ở góa.
  Vì
         chữ cũng có câu rằng: "Anh xỉn, anh say ngày mai anh tỉnh.
         Chỉ sợ anh mê gái rồi là không tỉnh đâu em."
          Phần anh, cũng xin thề với em là cho dù: "Rượu
         men tẩm mẩm tê mê!
  ...thì
         không bao giờ..."Mảng theo con ‘đĩ' bỏ bê việc nhà!" (Như
         lời em kết án oan anh đâu!)
  Ðơn
         giản là anh nhậu có chừng, có mực, chỉ: "Một ly nhâm
         nhi tình bạn/
  Hai ly uống cạn
         lòng sầu/ Ba ly mũi chảy tới râu/ Bốn ly ngồi đâu gục đó!"
          Em chỉ đè xuống cạo gió thế thôi!
           
  Rồi
         anh cũng không đến nỗi uống ‘điên' như Lý Bạch của
         Tàu để phải bị bệnh hoang tưởng! Mặc áo cẩm bào,
         chơi sông Thái-Thạnh, huyện Ðang-Ðồ, ngạo-nghễ tự-đắc,
         xem như không có ai bên cạnh; nhân say rượu, nhảy xuống nước,
         bắt bóng trăng rồi chết".
  So
         với Lý Bạch thì tửu lượng của anh chẳng nhằm nhò gì!
         Mà quan trọng hơn; là anh chưa muốn chết!
  Nhậu vui hơn Tết! Thì ngu sao mà chết!
   
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
    
      
       
Mùa Giáng Sinh ngày ấy!
          
   
  Tháng Mười hai lại về!
         Đường phố Melbourne, (nơi tỵ nạn đời tui, xui làm sao, tấp
         vào; rồi mắc kẹt mấy mươi năm chưa tìm được đường
         về quê cũ), đã giăng đèn kết hoa, biểu cảm mùa vui
         của Giáng Sinh! Mùa bán buôn nhộn nhịp nhất trong năm!
          Mùa Giáng Sinh với những món quà
         dưới gốc cây thông, đèn trong cửa sổ, thiệp Giáng sinh,
         bữa ăn tối đoàn tụ gia đình, bạn bè thân thiết...
         với gà Tây đút lò!
  Bên
         Mỹ, bên Canada, tuyết Đông rơi lã chã trắng trời ngoài
         sân. Bên Úc, đang Hè, nên chỉ có tuyết rơi trên màn
         ảnh truyền hình... để cho mấy thằng Úc, gốc Ăng Lê, nhớ
         tới bà cố tổ của mình!
  Con
         nít Úc treo vớ dưới cây thông trong phòng khách. Cháu nội
         tui, cũng Úc; nhưng Úc vàng mũi tẹt, cũng bắt chước theo...
         Làm ông Nội của tụi nó là tui, buộc lòng móc xỉa. Hu
         hu! Hao xu quá!
  Lễ Giáng Sinh, không
         chỉ dành cho hàng tỉ người có đạo Thiên Chúa mà
         hầu như tất cả mọi người dù tôn giáo có khác, ai
         cũng đều gửi đến nhau lời chúc "Merry Christmas"! Chúc bạn
         một mùa Giáng sinh vui vẻ và hạnh phúc, khi lái xe qua mặt tui
         cái vù trên phố thị!
  Giáng
         Sinh có thể là một mùa vui lớn với ai kia; chớ mấy thầy Phú
         lít của nước Úc lại buồn vì quá ư là bận rộn!
          Nhà tù Úc chật chội vì tù
         nhân đông lúc nhúc; nên vịn vào thời điểm Giáng
         Sinh để đặc xá, mở cửa xả cảng, thả bớt, (mà không
         sợ dân nó càm ràm), cho cái đám bán trời không mời
         thiên lôi nầy được về nhà đoàn tụ gia đình!
          Ra tù, ai hỏi sao lâu hỏng thấy cái
         "bản mặt" hè? Thì trả lời đi "holiday", (bên Mỹ
         là "vacation") mới về!
  Đi holiday
         về và "bộng"... Cần gấp tiền xài; nên ngựa quen đường
         cũ!
  Thằng nào lì lợm và
         bặm trợn thì vác búa vô mấy cây xăng, mấy tiệm bán
         rượu về đêm, đe dọa mấy anh Bảy Cà ri Chà đang đứng
         bán, để gom tiền, thuốc lá và rượu; dông về để
         ăn "reveillon" với bè đảng cướp.
  Thằng nào nhát gan hơn thì rủ thêm một "đồng
         chí", ăn cắp một chiếc xe, rồi de "đít" vô, đụng
         cái rầm, sập "cha" luôn cái cửa cuốn. Nhào vô, hốt
         đầy vài thùng mắt kiếng, loại đắt tiền (tổng cộng
         khoảng 300 ngàn đô Úc) như vừa xảy ra ở chợ Footscray nầy
         đó thôi! Xong dông trước khi lính tới...
  Mắt kiếng mùa hè Úc nầy bán chạy lắm!
         Đem ra chợ Trời thứ Bảy ở Laverton! Bán nửa giá, mua một tặng
         một, là chúng sẽ có một mùa Giáng Sinh xa hoa như tỉ phú
         Donald Trump bên Mỹ vậy!
  Đám hơi
         "bị" buồn thứ hai là Bưu điện Úc!
  Trước cái thời email, facebook nầy, Giáng Sinh là mùa
         Bưu điện Úc hốt tiền, ôi vô thiên lủng, vì bán thiệp,
         bao thơ, tem cho thiên hạ gởi tùm lum tà la chúc mừng "Merry Christmas
         and Happy New Year"
  Giờ thì thiên hạ
         chỉ chơi e-card, có kèm theo nhạc, bấm con chuột cái cốc là
         bay cái vù tới em yêu tận phương trời nào, dẫu xa lơ xa
         lắc, chỉ trong vòng tích tắc!
  Ôi
         người xưa của tui, em Mà rí à (Maria), hằng đã bao năm,
         tình cũ không rủ cũng nhớ... Mùa Giáng Sinh nào em cũng gởi
         lời "Merry Christmas" tới tui!
  Cuối
         lời chúc, em không dám đề tên; vì sợ con Sư tử Hà
         Đông của tui ở nhà biết được là tui sẽ chết tức,
         chết tối; chết không kịp trối... vàng cây vàng miếng "diếm"
         ở đâu?
  Em chỉ ký bằng ba chữ
         "XXX" nghĩa là "kiss, kiss và kiss". "Hun, hun và hun!"
          Tui, cũng lén con sư Tử Hà Đông,
         lịch sự gởi lại em xưa, trên Facebook, là "Merry Christmas" nhưng
         tới 6 chữ X nghĩa là hun em gấp đôi, tới 6 lần lận!
          Bấm chuột gởi xong; soi gương xem dung nhan đó
         bây giờ ra sao? Thì thấy cái lỗ mũi của tui vẹo đeo, quặt
         hẳn qua một bên. Ai kêu chú mầy khoái hun cho lắm nhé!
          Ôi lại nhớ xưa! Một mùa sao sáng
         đêm Noel Chúa sinh ra đời độ ấy, tui ở đường Hai Bà
         Trưng gần Nhà thờ Tân Định.
  Nói
         không phải khoe với bà con chớ hồi nhỏ tui rất đẹp trai! Cỡ
         danh hài Tùng Lâm, vốn ở cuối cái hẻm, từ đường Đinh
         Công Tráng đâm ra đường Trần Văn Thạch gần rạp chiếu
         bóng Mô Đẹc, Tân Định.
  Nhờ
         đẹp trai thấy "ớn chè đậu" như thế; nên tui mới
         bắp non mà nướng lửa lò; đố ai cò được con gà
         giò đó nhe? Con gà giò, (ghệ nhí), của tui ngày đó
         là nữ sinh chuyên mặc áo đầm màu hồng, trường Thiên
         Phước gần nhà thờ Tân Định.
  Em học trường đạo tất nhiên là có đạo. Mùa
         Giáng sinh năm nào tui cũng tò tò, anh tan trường về; anh theo em về...
         dọc đường Hai Bà Trưng, cà rề cà rà xem người ta bán
         thiệp Giáng Sinh!
  Chắc em cũng tính
         quen chơi; rồi sau tính "ưng" tui thiệt... Nên em chịu khó cắt
         nghĩa cho tui ý nghĩa ngày Giáng Sinh như thế nào?
  Bởi theo lệ, cưới một người em xóm đạo
         là mình phải học đạo rồi theo đạo của em!
  Thưa bà con tui có cái tật hơi ngồ ngộ,
         không giống ai, là: thầy cô dạy gì thì tui quên hết ráo.
         Nhưng mèo (cụt đuôi) hay vợ dạy cái gì là tui luôn ghi
         nhớ trong lòng... để mà cãi lại!
  Hơn nửa thế kỷ rồi đó, mà lời dạy của em xưa
         về ý nghĩa của mùa Giáng Sinh vẫn còn vang vọng đâu đây.
          Ngày ấy, em dắt tui vào sân nhà thờ
         Tân Định để xem hang đá với máng cỏ, bên trong có
         tượng Chúa Hài Đồng, tượng Đức Mẹ Maria, chung quanh có
         những con lừa, tượng Ba Vua và một số thiên thần.
  Em cắt nghĩa rằng: "Tại Bethlehem, thuộc tỉnh
         Judea, nước Do Thái, dưới quyền thống trị của Đế quốc
         La Mã, Chúa sinh ra đời trong hang đá nơi máng lừa!
  Chúa vừa giáng sinh thì xuất hiện một
         ngôi sao rực rỡ. Ánh sáng tỏa ra mấy trăm dặm còn nhìn
         thấy. Từ các vùng phía đông xa xôi nay thuộc lãnh thổ
         Iran và Syria, có Ba vị vua được mặc khải tin rằng cứ lần
         theo ánh sáng ngôi sao dẫn đường để đến được
         thành Bethelem và mang theo ba món quà quý giá: vàng, trầm hương
         và mộc dược để bày tỏ sự thành kính của mình.
          Đó anh thấy hông? Trên nóc hang đá
         có treo cái ngôi sao năm cánh đủ màu sắc sáng rực như
         ngọn hải đăng, dành cho những con chiên còn lạc bầy như anh,
         biết chỗ để trở về. Vì là con chiên, đi một mình
         nguy hiểm lắm!
  Chúa phán: "Ta
         sẽ tìm con nào đã mất, dắt về con nào đã bị đuổi,
         rịt thuốc cho con nào bị gãy, và làm cho con nào đau được
         mạnh."
  Và em trang trọng thêm
         rằng: "Tất cả chúng ta đều như chiên đi lạc, ai theo đường
         nấy. Nếu Chúa không đến cứu chúng ta, không người nào
         có thể tìm được đường về nhà Cha!"
 
         Xong, tui dắt em ra quán cà phê Thu Hương,
         cách nhà thờ Tân Định chừng mười thước, để em
         uống chanh rum, có chút rượu rum cho bốc, hầu giữ giọng; vì
         em đêm nay, trong vai thiên thần, em được ca đoàn trưởng chọn
         làm lĩnh xướng!
  Tui uống cà
         phê phin đen không đường, ra vẻ là người lớn, đời
         đắng thế nào cũng không có ngán, lim dim ngồi thả khói
         thuốc Capstan mù mịt như ống khói tàu!
  Em ôn ca từ bằng cách hát nho nhỏ, đủ để tui...
         và cả quán cùng nghe. "Đêm đông lạnh lẽo Chúa
         sinh ra đời/ Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa/
         Trong hang Bethlehem ánh sáng tỏa lan tưng bừng/ Nghe trên không trung tiếng
         hát thiên thần vang lừng/
  Đàn
         hát réo rắt tiếng hát, xướng ca dư âm vang xa/ Đây Chúa
         Thiên tòa Giáng Sinh vì ta? Người hỡi hãy kịp bước tới,
         đến xem nơi hang Bethlehem / Ôi Chúa Giáng Sinh khó khăn thấp hèn?
          Nửa đêm mừng Chúa giáng sinh ra
         chốn nhân trần/ Người đem ân phúc xuống cho muôn dân lầm
         than/ Nơi hang Bethlehem thiên thần xướng ca/ Thiên Chúa vinh danh chúng dân
         an hòa.
  Ngày nay Thiên Chúa
         giáng sinh ra chốn gian trần/ Người đem ân phúc xuống cho muôn
         dân lầm than/ Nơi hang Bethlehem chiên lừa thở hơi/ Tan giá đêm
         đông ấm thân con người!"
  Xong,
         em còn ngân nga rằng: "Sáng danh Thiên Chúa trên trời! Bình
         an dưới thế cho người thiện tâm!"
  Nhưng vài năm sau mùa Lễ Giáng Sinh êm đềm năm
         ấy, tui vào lính và lên đường ra mặt trận. Thuộc lực
         lượng Tổng trừ bị, nên tiểu đoàn lội ra tuốt ngoài
         Quảng Trị, Thừa Thiên.
  Cuộc chiến
         tranh càng lúc càng ác liệt. Đổ vỡ điêu tàn khắp
         nơi nơi. Ngay cả những ngôi giáo đường hòa bình, như
         nhà thờ Đức Mẹ La Vang, cũng cùng chung số phận!
  "Con đã qua bao giáo đường đổ nát/
         Duy chỉ còn ngơ ngác gác lầu chuông,
  Chuông gọi hồn ai? chiều thôi óng ả/ Chúa gục
         đầu, nhỏ máu, khóc tang thương!"
  Rồi tháng Ba gãy súng! Những cuộc di tản chiến thuật
         liên miên (mà không biết tại làm sao?!) Cuối cùng, tui về lại
         được Sài Gòn. Về lại cái đất Tân Định, đi
         lại con đường xưa, giờ trong cơn hoảng hốt!
  Tìm em nhưng không còn gặp em được nữa. Em
         đã theo bố mẹ, anh chị em di tản khỏi Sài Gòn, trên chiếc
         vận tải cơ C130, từ Phi trường Tân Sơn Nhứt bay thẳng tới Guam,
         chừng mười ngày trước khi miền Nam sụp đổ. Tui kẹt lại,
         bị bắt đi tù cải tạo!
  Những
         đêm Giáng Sinh, bụng đói meo, nằm lạnh lẽo trong trại tù,
         đêm tui lại mơ về ngày cũ!
  Tiếng
         nhạc Jingle Bells rộn rã! Hình ảnh Ông già Nô-en cưỡi xe tuần
         lộc trên trời, đến nhà, leo qua ống khói để bỏ quà
         vào những chiếc vớ treo lủng lẳng dưới cây thông Giáng
         Sinh chợt trở về trong tiềm thức!.
  Tui
         cũng thầm mong ông già Noel ghé qua, hãy bỏ vào chiếc vớ tui
         treo dưới cành cây Giáng Sinh tưởng tượng trong tù, mối
         tình tui và em của những  đêm Đông, nồng ấm yêu nhau
         ngày ấy.
  Ra tù, về lại Sài
         Gòn, ngóng tin hoài từ bên Mỹ, nhưng em vẫn bặt tăm hơi!
         Nghe nói em đã có chồng. Mà chồng em chắc không bao giờ hài
         lòng... nếu biết vợ mình đã từng có một thời yêu
         thằng khác!
  Nên vì lẽ đó
         em muốn chôn chặt tình tui vào mồ chôn dĩ vãng rồi chăng?
         Thôi phần số mà! Nên tui chẳng trách gì em!
  "Nếu biết rằng em đã có chồng! Tui về lấy
         vợ thế là xong!
  Vợ tui không
         đẹp bằng em lắm! Tui lấy cho tui đỡ lạnh lòng!"
          Vâng! Tình tui đã đứt phim theo vận
         nước... buồn hắt hiu như thế đó!
  Nên đã bao mùa Giáng Sinh về, thiên hạ ai vui thì
         cứ vui... Còn tui, tui buồn thì kệ Tía tui!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
  
 
 
      
       
Tạ ơn... vì ơn một tạ!
           
  Bảo Huân
   
  Lễ
         Tạ ơn năm nay rơi vào ngày Thứ Năm, 24 tây, tháng Mười
         Một, kéo dài đến hết cuối tuần, tới 4 ngày (long weekend), nên
         cả nước Mỹ, như mọi năm, sẽ rùng rùng chuyển động,
         lên xe, tàu, xe lửa hoặc máy bay, dọc ngang như mắc cửi để
         đoàn tụ gia đình! Dù nghìn trùng xa cách cũng lặn lội
         về thăm Tía Má!
  Bà con người
         Mỹ đã vui mà các siêu thị cũng vui, vì ngày Thứ Sáu
         liền sau ngày lễ Tạ ơn, Black Friday, là ngày buôn bán nhộn
         nhịp nhứt trong năm.
  Cả trăm triệu
         người ùn ùn đi mua sắm, tốn hết 5, 6 chục tỉ đô la
         Mỹ để chuẩn bị cho mùa Lễ Giáng sinh đã về gần trước
         cửa.
  Cái tập tục dễ thương
         nầy do chính những người vượt biên, vượt biển cách
         đây gần 400 năm (hổng phải người Việt mình đâu nhe),
         mang tới nước Mỹ.
  Tháng Chín,
         năm 1620, tàu Mayflower gồm 121 người Plymouth Pilgrim, chạy trốn sự bách
         hại về tôn giáo ở quê nhà Anh Cát Lợi, rời Âu Châu.
         Sau hai tháng vượt biển, ngày mùng 9, tháng Mười Một, năm
         1620, thuyền cập bờ Plymouth thuộc tiểu bang Massachusetts ngày nay.
  Mùa Ðông Bắc Mỹ thật khắc nghiệt, kéo
         dài từ cuối tháng Chạp đến hết tháng Ba năm sau, lạnh giá
         đã quật ngã nhiều thuyền nhân, chỉ còn 55 người sống
         sót.
  Mùa Thu năm 1621, những người
         sống sót trên vùng đất mới thu hoạch vụ mùa đầu tiên
         thật sung mãn. Họ có đủ lương thực dự trữ cho mùa
         Ðông và đủ sống cho đến vụ mùa năm sau. Thời khốn
         khó đã qua, giờ có của ăn của để!
  Thói thường ai làm cái gì tốt cho mình là
         mình biết ơn hè. Mà người ta thi ơn cho mình quá nhiều
         mà để đáp lại mình chỉ nói lời cám ơn suông
         thì hơi yếu. Mình phải tạ ơn mới đúng. Vì cái ơn
         nầy nặng hơn một tạ!
  Chính
         vì vậy nên những người di dân đầu tiên đã trân
         trọng kính mời quý thổ dân da đỏ đến nhậu nhẹt cùng
         tụi tui suốt ba ngày ba đêm vì đã giúp mình bước
         đầu bỡ ngỡ...Nhậu đã rồi, họ còn vẫy tay chào nhau,
         xin hẹn lại mùa sau!
   Những ngày
         không phân biệt chủng tộc đó qua mau, vì cái đám tới
         sau lại cỡi ngựa, móc súng bắn bùm bùm làm mấy tù
         trưởng giắt lông chim, vẽ mặt vằn mặt vện, chạy chí chết
         vào trong núi trốn!
   
  ***
  Lễ Tạ ơn
         của Mỹ là phải có gà tây (turkey) nên còn gọi đó
         là ‘Turkey Day' (Nước Turkey tức Thổ Nhĩ Kỳ hổng có dây
         mơ rễ má gì vào đây hết ráo). Gà tây hoang dã
         thịt ngon hơn gà tây công nghiệp nhiều. Có điều là nó
         mắc quá xá nên chỉ dân Mỹ nhà giàu cỡ Donald Trump mới
         có tiền mà ăn. Người Mỹ sau nầy đã mang món gà tây
         đút lò trở về cố xứ Anh quốc để cạnh tranh quyết liệt
         với món ngỗng quay trong tiệc tối Giáng Sinh của quê nhà năm
         cũ.
  Ðã gọi là truyền thống
         thì phải giống hịt thuở ban đầu mới được.
  Mỹ ăn món gà tây đút lò thay vì
         ngỗng quay là để nhớ tới bốn hương hồn của bốn chú
         gà tây rừng đã hy sinh chính thân mình cho buổi lễ Tạ
         ơn đầu tiên trên nước Mỹ.
  Trong niềm vui của bình an, sung túc và đoàn tụ nhân mùa
         lễ Tạ Ơn, người Mỹ luôn nhớ tới những kẻ không may mắn
         như mình, nhớ 47 người đã chết trong mùa Ðông lạnh lẽo
         đầu tiên nên dùng dịp này thơm thảo chia lại cho những người
         cùng khổ.
  Cơ quan cứu tế Salvation
         Army có nhiều tình nguyện viên phục vụ miễn phí bữa ăn
         tối cho những kẻ không nhà.
  Rồi
         bà con người Việt mình bên Mỹ, mở nhà hàng, nhân lễ
         Tạ ơn cũng thiệt tình mời những kẻ lang thang cơ nhỡ đến
         ăn đỡ một bữa ăn miễn phí!
  Thiệt là một hành động từ tâm rất là đáng
         quý!
   
  ***
  Cả nhà đoàn tụ,
         cùng đi nhà thờ cầu nguyện, tạ ơn Thượng Ðế đã
         từ tâm cho gia đình mình một năm đủ ăn, đủ mặc,
         xong về nhà cùng lên tiệc tối. Món chủ lực theo truyền thống,
         không có không được là: món gà tây (bà con mình
         ở miền Nam gọi là gà lôi) đút lò hoặc chiên bơ,
         ăn với  khoai tây nghiền và nước xốt, bắp, súp bí
         đỏ, khoai lang và bánh bí ngô.
  Ăn
         nhiều là tốn tiền nhiều! Mỗi mùa lễ Tạ ơn, người Mỹ
         đã chi tới 3 tỉ đô la, mần thịt tới 51 triệu con gà tây.
          Mà gà tây nó bự ế kinh đi, chừng
         chục ký trở lên, nhưng không sao, ăn không hết đút vào
         tủ lạnh, ăn từ từ cho tới lễ Giáng sinh.
  Ăn rồi đi chơi! Nổi tiếng nhất là Macy's Thanksgiving
         Day Parade ở New York, với những bong bóng bay khổng lồ đầy màu sắc,
         hình Santa Claus để báo hiệu mùa mua sắm Giáng sinh đã bắt
         đầu.
   
  ***
  Ðể gánh bớt tội
         lỗi của dân Mỹ mình vì giết gà tây quá xá, nên
         năm nào Tổng thống Mỹ cũng ân xá, tha chết cho một con gà
         tây 'đại biểu'.
  Truyền thống
         nầy bắt đầu từ năm 1982. Tổng thống Ronald Reagan đã tha tội
         chết cho một con gà tây của The National Turkey Federation. (Liên đoàn Gà
         Tây Quốc Gia) được trở về Sở Thú mà ở tù chung thân,
         tới khi ngủm củ tỉ, chớ không phải bị đút vô lò nướng
         thơm vàng ngậy!
  Năm nay, lần thứ
         8, là lần cuối cùng, Tổng thống Barack Obama sẽ để ‘đức'
         lại cho con cháu vì tha chết cho con gà tây, sẽ có sự chứng
         kiến của Hoàng hậu Michelle Obama! (Riêng hai nàng Công chúa Malia và
         Sasha bận; năm nay không có dự), sẽ được trực tiếp truyền
         hình cho dân Mỹ xem.
  Năm sau là
         tới phiên Tổng thống tân cử Donald Trump rồi. 
  Ðông hơn (vì tới ba dòng con)! 
  Vui hơn, vì mới lên ngôi cửu ngũ. 
  Và lần đầu trong đời Donald Trump làm được
         một việc thiện (được chúng khen) là tha chết cho một con gà!
          Hy vọng là Trump sẽ từ tâm thiệt, chớ
         không phải thấy vậy mà hổng phải vậy. Tha rồi, nên đưa
         về Sở Thú để tiếp tục nuôi, chứ đừng trục xuất
         nó về nguyên quán như đòi trục xuất người Mễ, kẻo
         con gà tây nầy lại bị đem ra mần thịt thì tội nghiệp cho
         nó lắm nhe ông!
  Vì gà tây
         cũng dễ thương lắm! Nó giữ nhà là khỏi chê, không
         thua gì ngỗng, mà sợ còn hay hơn mấy chú chó cò nhà
         mình nữa kìa. Thấy người lạ là nó kêu ‘lót lót',
         còn thấy con nít là nó nhảy lên nó đá làm thằng
         nhỏ khóc rùm.
   
  ***
  Úc không
         có ngày Lễ Tạ ơn như Mỹ, nhưng vài năm trở lại đây,
         nhiều Tía Má Úc mua gà tây về đút lò, để đãi
         vợ chồng tụi nó từ hải ngoại về thăm, kẻo ‘bà dâu'
         hay ‘ông rễ' Mỹ nầy lại chầm dầm cái mặt mẹt với
         con mình!
  Úc bây giờ khoái coi
         Super Bowl (Siêu cúp bóng bầu dục Mỹ) hơn Melbourne Cup (cuộc đua ngựa
         làm ngưng đọng cả nước Úc) nữa đó!
  Mấy ông Úc già than thở rằng: "Chẳng bao lâu
         nữa nền văn hóa Mỹ sẽ bóp cổ nền văn hóa Úc thè
         lưỡi ra, chết ngắc cho mà coi. Hồi chuông báo tử đã rung
         lên rồi đó!"
  Tui là Úc
         gốc Mít nên không lấy gì làm lo lắng. Úc và Mỹ như
         bà con chú bác. Em Úc bắt chước anh Mỹ, đường ăn chơi
         mỗi vẻ mỗi hay, thì âu cũng là chuyện thường tình. Xin
         đừng biến nước Úc thành tiểu bang thứ 51 của Mỹ là
         được (ngay cả tiểu bang Cali còn muốn ra đi nữa kìa!). Vì
         ngài Tổng thống tân cử Donald Trump ăn nói lôi thôi như con gà
         lôi lắm lắm!
  ***
  Ôi nhớ xưa, tui lội tới đảo một mình. Sau
         cuộc ra đi nhứt chín nhì bù đó, nhân sinh quan tui đà
         thay đổi 180 độ!
  Xử thế nhược
         đại mộng, đời chỉ là giấc mộng! Bữa nay còn đó
         ngày mai mất rồi, nên tui yêu cuồng sống vội!
  Trước khi chân bước xuống thuyền nước mắt
         như mưa, tui đã hứa hôn với em Ba Ù, con thiếm Ba bánh ú
         ngoài chợ Mỹ (Tho), vậy mà một mình một thân trên đảo,
         tui vẫn len lén em Ba Ù, sơ cua thêm một con mèo (cụt đuôi).
          Nhưng tình Bidong có ‘list' thì dông!
         Con mèo (cụt đuôi) nầy dông qua Mỹ trước. Chờ tui hoài mà
         không thấy tăm hơi, chỉ bãi hôm tuôn dậy nước trào
         mênh mông nên em đành đi lấy Mỹ! Dẫu vậy, tình năm
         ba tháng mà thành thiên thu! Bằng cớ là cái ‘mét sịt',
         em mới  gởi cho tui sau 30 năm vầy nè:
  "Ngày Thanksgiving năm nay, em sẽ đi mua một con gà tây mập
         ú như anh, chừng 15, 20 pounds, về, nhồi ruột bằng nếp xào với
         hành tím, tôm khô và lạp xưởng, làm nước xốt cũng
         chế biến từ ‘gravy' của Mỹ nhưng ướp thêm chút ‘nước
         mắm' cho đậm đà hương gây mùi nhớ Việt Nam. Nhưng cái
         lõi là để nhớ anh, vốn cũng từng thơm lừng như vậy đó,
         he he!
   
  Happy Turkey Day!"
   
          đoàn xuân thu - 
  melbourne
    
 
      
       
Phụ nữ Việt Nam mình giỏi thiệt!
          
  Cổng chào Sài Gòn tại Footscray!
   
   Thưa bà con!  Người Úc sợ ma nên cứ
         xúm chùm nhum lại, sống dày đặc tại những thành phố ven
         biển. Còn rừng bụi bao la thì nhường cho Kangaroo (Chuột túi) và
         Koala (Cù lần Úc) ở. Diện tích thì không thua kém Hoa Kỳ
         bao nhiêu nhưng dân số chỉ vỏn vẹn có 24 triệu người, còn
         ít hơn số con Kangaroo, mà bà con bên Mỹ hay chọc quê tui là
         ở xứ ‘Kan lu lu'! (Xin bà con mình đừng nói lái!).
  Chỗ người viết trôi dạt rồi tấp vào
         là thành phố Maribyrnong, do Thổ dân đặt tên dòng sông nước
         mặn đổ ra Vịnh Phillip, về phía Tây Melbourne.
  Maribyrnong dân số ngày càng tăng, nên giá nhà
         đất cứ lên vù vù như pháo thăng thiên.  Còn Footscray
         (có nghĩa là hạ lưu sông Cray ở tuốt bên Anh), một thị tứ
         thuộc Maribyrnong là thủ phủ của người Việt mình.
   
  Ôi chúng
         ta đi mang theo quê hương! Ðiều này cũng đúng với những
         người Úc gốc Anh đó thôi.
  Người
         Việt tị nạn mình, từ những năm 80, đến Footscray, làm ăn
         cần cù, dành dụm tiền (triệu) mua lại cái thương xá Bilo
         rồi đổi tên thành Little Sài Gòn để nhớ thủ đô
         Sài Gòn, dù nó nhỏ hơn Sài Gòn nhiều (chính vì nhỏ
         mới có chữ Little đó chớ!) Hi hi!
  Chớ trước khi bà con mình đặt chân tới, Footscray là
         ‘ghost town', thành phố hoang vắng, đêm về ma nó ở (tối, cứ
         sáu giờ là thiên hạ rửa cẳng lên giường, ngáy kho kho
         để sáng sớm đi làm hãng), giờ thành một khu thương
         mại sầm uất, trong quãng thời gian 30 năm trở lại đây.
           
  Từ
         trung tâm thủ phủ Melbourne, nếu đi bằng xe lửa mất khoảng 10 phút
         sẽ tới  ‘thủ phủ' người Việt ở Melbourne. Nhà ga xe lửa
         Footscray vừa được chánh phủ tiểu bang tân trang toàn bộ coi cũng
         hổng thua ai nhe!
  Sài Gòn có gì
         thì Footscray có nấy. Quán cà phê, tiệm phở, bún bò Huế,
         hủ tiếu, tiệm bánh mì, quán cơm, nhà hàng mọc lên như
         nấm... Công ty du lịch, tiệm vàng, tiệm hớt tóc, phòng khám
         nha khoa nhổ răng rồi trồng răng giả, phòng khám của bác sĩ
         gia đình...
  Trong số các siêu thị,
         thương xá Little Sài Gòn là nhộn nhịp nhứt, bán đầy
         đủ các loại rau của Việt Nam mình như: rau muống, húng, hẹ,
         bắp chuối, giá, rau má, cà tím... Trái cây nhiệt đới
         thì xoài, nhãn, chôm chôm, măng cụt và sầu riêng. Kể
         cả mắm sặt cũng có nữa!
  Ðôi
         khi bà con mình đến Footscray không để mua cái gì mà có
         thể là đi hớt tóc, nhuộm tóc cho trẻ lại để đỡ
         sầu đời, hay ngồi trên cái ghế uống cà phê sữa đá
         kiểu Sài Gòn. Rồi nhìn ông đi qua, bà đi lại, anh đi tới
         em đi lui, mà đa phần là đầu đen, rồi lâu lâu nghe mấy
         ông anh mình mở miệng xài giấy năm trăm, như tiếng đệm,
         cũng làm nguôi ngoai bớt nỗi sầu xa xứ!
   
  Chính vì người
         Việt mình là một dân tộc cần cù, chịu thương, chịu
         khó... và chịu chơi như vậy nên các chánh trị gia nước
         Úc muốn ăn phiếu của Cộng đồng mình bằng cách rối
         rít cám ơn và phụ thêm tiền cho bà con mình cất một
         cái cổng chào vào khu thương mại Little Sài Gòn để vinh
         danh sự đóng góp của bà con mình cho nước Úc ‘Kăn
         Lu lu'.
  Kiến trúc sư Úc thiết kế
         cái cổng chào nầy dựa trên văn hóa Việt Nam, gồm một đôi
         chim Lạc Việt, huyền sử Lạc Long Quân và Âu Cơ, một trăm
         quả trứng, trống đồng Ðông Sơn, và chiếc thuyền vượt
         biển!
  Cổng chào nầy không giống
         cổng Tam quan ở những nơi khác mà cách điệu theo mỹ thuật
         đương đại, dù không giống ai, nhưng phải công nhận là
         rất đẹp. Ðúng là Úc Việt đề huề mà!
   
  Nói nào
         ngay thị tứ Footscray trên đường phát triển không phải lúc
         nào cũng chạy ro ro như mình tưởng mà cũng bao phen lên trầm
         xuống bổng. Buôn bán lúc đắt, lúc ế. Lúc đắt ai
         cũng mừng, mà lúc ế ai cũng rầu, vì tiền đâu mà trả
         cho tiền mướn shop?!
  Nhứt là kinh
         tế thị trường, chuyện cạnh tranh lúc nào cũng có. Trung tâm
         thương mại Highpoint,  là một trong những cái lớn nhứt nước
         Úc, thuộc địa phận thành phố Maribyrnong kéo khách về bên
         ấy, thì Footscray cũng quặt quà quặt quại theo đó thôi.
          Thế nên Hội Ðồng thành phố Maribyrnong
         với sự kiên trì vận động của Hội Thương gia Á Châu
         Footscray đã quyết tâm làm sống lại khu Little Saigon, trái tim của
         thị tứ Footscray.
  Một tòa nhà
         mới nhiều tầng, có các cửa hàng ở tầng trệt và bãi
         đậu xe tầng trên sẽ tưng bừng khai trương vào cuối năm
         nay. Rồi cắt một phần Byron Street và Leeds Street làm Phố đi bộ. Rồi
         trồng thêm cây ven đường trong khu phố... cho nó mát cái đầu
         hói của tui!
   
  Bài học rút ra của bà con người Việt mình,
         sau vài chục năm định cư, là muốn làm ăn xuôi chèo
         mát mái, thực hiện giấc mơ an cư lạc nghiệp, con cái nên
         người và con vợ có tiền đi Seoul, Hàn quốc sửa sắc đẹp,
         thì làm việc cần cù không thôi chưa đủ mà phải gởi
         người đại diện mình vào chánh quyền Thành phố, chánh
         quyền Tiểu bang và ngay cả chánh quyền Liên bang.
  Chánh quyền Liên bang hơi cao nên dù ráng (mấy
         lần tuyển cử rồi), nhưng con em mình đều rớt hết ráo. Thôi
         thì từ chánh quyền Thành phố, nơi mình ở, rồi leo từ
         từ... Tui chắc cuối cùng (có lẽ vài chục năm nữa) mình
         cũng tới thủ đô Canberra!
   
          Thưa bà con! Bầu cử Hội đồng thành
         phố Maribyrnong cứ mỗi 4 năm một lần, vào Tháng Mười.
          Tui và em yêu nhận được phiếu bầu
         gởi qua đường bưu điện tới tận nhà. Mình cứ chọn
         mặt gởi vàng, cầm cây viết lên, đánh số 1, 2, 3, 4 theo thứ
         tự phiếu ưu tiên.
  Yếu tố sắc
         tộc ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả bầu cử, nên
         lá phiếu của cử tri gốc Việt rất quan trọng. Chỉ cần vài
         chục phiếu là có thể làm kẻ thắng người thua rồi!
          Mấy năm rồi, Hội đồng Thành phố
         Maribyrnong bắt dân đóng tiền đậu xe khi ra Footscray đi chợ. Hậu
         quả là chợ ế nhệ hè!
  Biểu
         tình mấy lần, cự nự quá xá mà mấy ông bà nghị
         viên không có chịu nghe dân than,  nên bầu cử lần nầy nghị
         viên nào từng đòi bà con đóng tiền đậu xe lúc đi
         chợ, ra tái cử là bị cho đi cầu tuột hết ráo!
  Kiếm tiền cho ngân khố thành phố để
         lo cho phúc lợi của người dân, ai mà cản?! Nhưng cũng vừa
         vừa phải phải thôi! Tiền rác, (council rate), năm nào cũng lên...
         Bộ chưa đầy túi ba gang hay sao chớ?!
   
  Hôm tối Thứ Ba, mùng
         Chín, tháng Mười Một, năm 2016, mấy anh độc giả thân thương
         ‘hú u' người viết đi dự lễ tuyên thệ nhậm chức của
         Hội đồng Thành phố Maribyrnong.
  Sáu
         giờ rưỡi tối, nhưng trời mùa Hè Footcray vẫn còn ráng
         chiều sắc đỏ. Tui lò cò cái thân già, diện kẻng, đeo cà
         ra oách, đẹp trai thấy mà ớn, leo lên thang lầu, vào cái
         sảnh trên lầu hai.
  Ðược mấy
         ông, bà Úc cho uống sâm banh, ăn bốc vài miếng nho nhỏ bằng
         ngón tay (Úc gọi là finger food mua ở siêu thị), rồi có nhạc
         sĩ ngồi chơi đàn guitar cho mình nghe nữa đó.
          Mình là dân, mà dân làm chủ...
         Lâu lâu, đầy tớ đãi mình ăn chực... thì mình xực...
         thế thôi!
  Niềm vui rượu rót
         tận ly, thức ăn đưa tận miệng mà hổng tốn đồng xu cắc
         bạc nào càng tăng lên gấp bội khi 7 ông bà nghị viên mới
         cắt chỉ tuyên thệ xong rồi ra mắt quần chúng thì nữ lưu
         chiếm đa số... tới 5 vị! Chỉ loe ngoe có hai ông. Ðúng là
         âm thạnh dương suy!
  Mà tui vốn
         rất ‘galant'!  Nên phụ nữ nào làm boss (như em yêu
         của tui ở nhà) là tui cũng vỗ tay hoan hô hết trơn hè! Và
         trong năm vị nữ nghị viên nầy (thiệt tình nhe), tui cũng vui mừng
         vui quá vui khi có tới hai nghị viên gốc Việt!
  Cúc Lâm (thế hệ thứ nhứt) làm nghị viên
         Hội đồng Thành phố Maribyrnong lần nầy là lần thứ hai. Còn
         tân nghị viên Gina Huỳnh (thế hệ thứ hai, do sanh đẻ tại đây)
         mới là lần thứ nhứt.
  Tui tin chắc
         như bắp là nghị viên Gina Huynh đã lập một kỷ lục, không
         phải cho người Việt mình tại Úc thôi đâu... mà có
         thể cho toàn thế giới nơi có bà con mình cư trú, vì
         Gina là một sinh viên trường Luật, nghĩa là còn mài đũng
         quần trên ghế trường đại học, và chỉ mới vừa 20 tuổi!
          Nghe bà con kháo với nhau là đám trẻ
         dồn phiếu tưng bừng... nên Gina Huỳnh đắc cử rất vẻ vang!
          Phụ nữ Việt Nam mình giỏi thiệt nhe!
         He he!
   
  đoàn xuân thu
  melbourne
            
      
       
Lá thư Úc Châu: Lai rai ba sợi!
           
  
   
  Thưa bà con! Thú
         thiệt là lúc rảnh rỗi, tui rất khoái tụ bè tụ đảng,
         tùng tam tụ ngũ để lai rai ba sợi; để đấu láo cho vui thôi.
         Chớ bạn bè chí cốt gặp nhau... hỏng lẽ uống nước trà?
          Dẫu vậy, tui cực kỳ chống đối chuyện
         say sưa tối ngày đó nhe! Chẳng qua nếu mình chạy quá trớn
         để thành bợm nhậu, ghiền rượu nó cũng di truyền từ
         đời ông tới đời cha, tới đời con rồi đời cháu đó
         nhe?
  Do đó lỡ có nhậu thì
         mình trốn ra sau garage mà uống một mình! Đừng để con vợ
         mình, mấy đứa con mình biết. Kẻo tụi nó bắt chước
         nhậu theo hết ráo là càng thêm báo.
   
  Thưa bà con cái gì
         cũng vậy. Vừa vừa phải phải cho đời vui... Thì tại sao không?
          Còn uống như hũ chìm rồi chìm
         luôn thưa thiệt quả không nên!
  Vì
         rượu sẽ làm mình mất trí nhớ, ngu như bò vậy!
          Nên có chuyện rằng một ông bước
         vào quán rượu gọi một ly whiskey. Mới nhắm môi một hớp,
         thì có đứa chạy vào cấp báo: "Tèo! Nhà mầy
         cháy kìa!"
  Ông vội bỏ
         ly rượu xuống, chạy ra ngoài mới sực nhớ: "Ủa mình
         đâu có căn nhà nào đâu hè!"
  Bèn bước trở vô cầm ly whiskey lên, làm thêm
         một hớp thì có một đứa khác chạy vô cấp báo: "Tèo!
         Tía mầy chết rồi!"
  Ông
         vội bỏ ly rượu xuống chạy ra ngoài mới sực nhớ: "Ủa
         mình đâu có Tía!"
  Bèn
         bước trở vô cầm ly whiskey lên làm thêm một hớp nữa thì
         có đứa chạy vào cấp báo: "Tèo! Mầy trúng lô
         độc đắc rồi!"
  Ông
         bèn nhảy phóc lên lưng ngựa ra roi, để đến sở Xổ số
         Kiến thiết Quốc gia giúp đồng bà ta... lãnh tiền. Quá đã!
          Phi ngựa giữa chừng chợt nhớ: "Ủa
         mình đâu phải tên Tèo!"
   
  ***
  Rồi nhậu là kỵ nhứt cha con, ông cháu nhậu chung một
         bàn. Nhậu khác bàn thì được! Chẳng qua ngà ngà say sợ
         tụi nó quên hết lễ nghĩa, kẻ trên người trước mà
         đánh đồng cá mè một lứa vì có chuyện như vầy:
          ‘Ba thằng đầu gấu đang ngồi nhậu,
         chén chú chén anh, trong góc quán. Một ông cũng già rồi,
         thấy cũng quá say, bước vào kêu một ly rượu mạnh.
          Nhìn quanh quất, thấy ba thằng đầu trâu
         mặt ngựa, ông già cầm ly bước tới, cà khịa với cái
         thằng bự con, hầm hố nhất:
  "Ê!
         bồ! Tao mới chạy qua nhà bà nội mầy, thấy em đang đứng trước
         cửa ở trần. Thiệt là quá đã nhe!"
  Hai thằng kia nhìn có vẻ tự hỏi sao đại ca mình
         không cho ông già nầy một trận như thường khi bị ai sỉ nhục
         cái danh dự của mình cà?
  "Tao
         dừng lại, hun bả một cái chụt! Chu choa nó đã ơi là đã!"
          Hai thằng đàn em bắt đầu nổi điên
         lên chỉ chờ đại ca mình ra hiệu là dần cái ông ỷ
         già, hỗn hào vô phép nầy một trận nên thân.
  Ai dè đại ca đứng dậy, từ tốn dìu
         ông già: "Nội à! Say quá rồi! Mình đi về đi!"
           
  Chính
         vì tui khoái uống rượu để xã giao thôi! Úc nó gọi
         là "social drinker"! Mà thấy bây giờ, vịn vào cái chuyện
         nam nữ bình quyền: Chồng nhậu vợ cũng nhậu luôn... Theo thiển
         ý tui là không có đặng đâu nha!
   
  Thưa bà con! Mới đây
         thôi, Tổng thống nước Nigeria, Châu Phi, Muhammadu Buhari, 73 tuổi, khi bị
         em yêu của mình là Aisha, mới 45 cái xuân xanh, chê cai trị cái
         gì mà dở ẹt, nên ngài Tổng thống quạu quá, nói sảng: "Vợ
         tui thuộc về cái bếp và phòng ngủ!"
  Thiệt! Xưa rồi Tám! Thế kỷ 21 rồi! Cái gì
         quý ông làm được là quý bà cũng làm được.
          Chẳng hạn như Bill Clinton đã làm Tổng
         thống Mỹ giờ tới em yêu của ổng là Hillary sẽ làm Tổng
         thống Mỹ đó thôi!
  Tui cho rằng
         Bill lần nầy dọn trở vô tòa Nhà trắng, chắc khoái chỉ
         tử vì nơi đó sẽ có thực tập sinh (như em Monica Lewwensky hồi
         xưa vậy)! He he!
  (Nhưng hỡi ơi! Buồn
         thay cho Bill vì giấc mộng đã tan thành mây khói vì em yêu
         Hillary đã thất cử!)
   
          Thưa đó là chuyện làm ăn! Còn
         chuyện chơi, ăn nhậu thì thế kỷ 21 nầy rồi, phụ nữ nhậu
         cũng nhiều, ngang ngửa với đàn ông; chớ chẳng kém thua chi!
          Trung tâm Nghiên cứu ma túy và rượu
         thuộc Đại học New South Wales (Australia) vừa chỉ rõ ra rằng: Nam giới
         sinh từ năm 1891 đến 1910 uống rượu gấp đôi phụ nữ cùng
         lứa!
  Một trăm năm sau, người
         chào đời trong khoảng 1991-2000 thì gần như không có sự khác
         biệt nào giữa đàn ông và đàn bà trong cái khoản
         nhậu nhẹt li bì nầy hết ráo!
  Đàn
         ông Úc khoái uống beer, còn phụ nữ Úc khoái uống rượu
         vang Penfolds.
  Tiền rượu tốn 32 đô
         35 xu một tuần. Tính từ 15 tuổi trở lên dân Úc uống mỗi
         đứa một năm khoảng 10 lít rượu nguyên chất.
  Nước Úc là một nước đa chủng tộc,
         đa văn hóa... nhậu... rất khác nhau vì mỗi nước đều
         có thức uống quốc hồn quốc túy, để mang theo khi đến nước
         Úc định cư!
  Như Guinness cho Ái
         Nhĩ Lan, Grappa cho Ý Đại Lợi, Rum cho Jamaica, Ouzo cho Hi Lạp, Sake cho Nhựt, Whisky
         cho Scotland, Tequila cho Mễ Tây Cơ, Vodka cho Nga và Rượu đế cho Việt
         Nam của mình!
  Mà nhắc tới rượu
         đế của quê mình thì tui trộm nghe rằng chị em ta bây giờ
         trong nước nhậu rất khá...
  Úc
         nó thấy chắc phải giơ tay lên mà đầu hàng vô điều
         kiện.
  Cả nước gồm đàn
         ông nhậu, đàn bà nhậu khoảng 3 tỷ lít beer một năm. Kinh
         chưa?
  Vậy mà VC đành đứt
         từng đoạn ruột, buộc phải bán 2 công ty beer quốc doanh nầy để
         lấy 2, 2 tỉ đô la... vì ngân khố đã hết tiền...
          Hồi xưa chỉ quý ông anh mình khoái
         nhậu nên chỉ quý ông anh mình ai cũng biết làm mồi nhậu
         cho nó bắt. Mùa nào thức nấy. Có gì chơi nấy!
 
         Chuyện mồi màng đó dễ ợt! Khách
         đến nhà hổng gà thì vịt, hổng có gà vịt thì còn
         cá dưới ao!
  Lòng, mề gà
         xào chua trước một dĩa sương sương sau đó nồi cháo
         gà và một thau gỏi trộn bắp chuối hột bự xộn được
         dọn lên!
  Hay trên bàn chiếc bàn
         tròn ngoài hiên, mấy dĩa thịt vịt xiêm luộc, chấm nước
         mắm gừng và vài chục con tôm nướng là đủ cho cho tụi
         mình cạn ly đầy rồi đầy ly cạn. Chừng nào ngã tại
         trận mới thôi!
  Giờ thì quý
         tửu hữu mình khỏi cực thân nữa. Mấy em giờ nghe bày tiệc
         nhậu là xăng xái chạy ngay vô bếp làm mồi vì trong nầy
         mấy em cũng có phần hùn.
  Nào
         là: vào cửa bửa một ly; nhâm nhi vài ba xị gọi là súc
         miệng cho đỡ ghiền! Không được kê táng (uống cạn ly,
         không được chừa lại giọt nào).
  Ai uống tới đâu, tui em nhậu tới đó, không say không
         về! Ai uống hết nổi thì xin đầu hàng, ai say thì đi ngủ...
          Quê mình giờ nghe nói: bà con lối
         xóm mời đám giỗ, đám cưới, đám thôi nôi, đám
         đầy tháng... Gần đây, bắt chước Tây u, còn thêm đám
         sinh nhật con, sinh nhật cháu chắt. Người ta quý mình nên mới
         mời đi dự đám.
  Những chỗ
         thân tình, chồng đi đám vợ cũng đi và ông nhậu thì
         bà cũng... nhậu. Từ chỗ một vài bà biết nhậu, từ từ
         nhiều phụ nữ trong xóm thấy ham vui nên cũng... nhậu luôn.
          Tình nguyện làm đệ tử lưu linh,
         cầm ly hò hét vang trời "một, hai, ba dzô, dzô 100%" một
         trăm em ơi chiều nay một trăm phần trăm!
  Nhậu xong lảo đảo ra về, do trời nắng nóng nên các
         chị cao hứng rủ nhau cởi phăng áo ngoài vắt lên vai, chỉ mặc
         độc áo lót vừa đi vừa hát nghêu ngao khiến đám con
         nít rủ nhau bu theo vỗ tay coi rần rần như đám hát bội.
          Người phụ nữ Việt Nam đoan trang, nhã
         nhặn khi trên bàn nhậu, cũng chữi thề bốp trời thiên, quần
         áo xộc xệch, cởi bớt nút áo vì nóng hay kéo vạt áo
         lên quạt trước mặt bao nhiêu người.
  Hồi xưa mấy em mà chơi vậy... chắc tui đành ở góa!
           
  Ôi
         nhớ xưa! Lính về làng thần hoàng về miễu! Lính là đã
         vậy huống hồ là chuẩn úy Địa (phương quân) mới về
         đóng đồn ở Ngã Ba sông!
  "Bữa
         nay nghe sắp nhỏ nói: Ông Thượng sĩ (quan) ghé qua tệ xá, nên
         ‘qua' kêu thiếm mày (vợ của chú Tư) bắt con cá lóc bự
         xộn, dính câu tối qua, làm cá lóc nướng trui đãi khách,
         còn ‘qua' nghỉ đi thăm ruộng một ngày để chơi với tụi
         bây cho tới bến". "Chín à! Làm đi sao còn xớ
         rớ đứng đó?"
  Thưa
         nghe Tía mình nói vậy, em Chín, sau nầy là xếp của tui và
         Má của đám con tui, te te rẹt rẹt ra sàn nước bắt con cá
         lóc bằng cả một cườm chân, lấy chày đâm tiêu đập
         đầu cá nghe cái bốp.
  Tui nhớ,
         nên còn sợ tới bây giờ! Sau nầy vầy duyên can lệ cùng
         em Chín (bờ đò), em có nói gì là tui riu ríu làm theo,
         không bao giờ dám cãi; vì tui vẫn còn nhớ phần số con cá
         lóc ngày xưa đã chết dưới bàn tay trắng như bông bưởi,
         lún phún mấy cọng lông tơ của em Chín! Sao mà ác thôi
         hết biết?
  Sau đó, em Chín đem
         rửa cá cho sạch bùn nhớt, (không cần đánh vảy hay làm
         ruột), rồi xuyên một que tre qua thân cá rồi cắm xuống đất,
         phủ rơm khô lên và châm lửa đốt.
  Khi cá vừa chín tới, phần vảy cá cháy được
         cạo bớt, rút que tre ra, đặt con cá lóc lên tàu lá chuối,
         dùng dao vạch đôi ra, lộ phần thịt trắng, khói bốc lên
         thơm phức.
  Cuốn với bánh tráng,
         rau thơm, chuối chát, khế chua, đọt xoài, đọt cóc kèn...
         chấm nước mắm me, đưa lên miệng nhai rau ráu...
  Bồi thêm một ly hột mít, rượu nếp, là mồ
         hôi mồ kê nó ròng ròng trên mặt.
  Thưa bà con! Tình yêu qua cái bao tử! Ông bà mình
         nói hỏng có sai mà!
  Thấy em Chín,
         mắt cứ chớp chớp chịu đèn, mỗi lần buồn tui hay ghé nhà
         Chú thiếm Tư nhậu... để đỡ sầu thân lính ở miền
         xa...
  Nên chú Tư, một hôm, ướm
         lời rằng: "Nếu ông Thượng sĩ (quan) không chê con Chín
         nhà tui, dốt nát, dân quê mùa đồng nội thì về dắt
         Tía Má ông Thượng sĩ (quan) xuống đây; nói một tiếng
         là vợ chồng tui gả con Chín liền!"
  Được lời như cởi tấm lòng, tui mới gục gặc
         mà thưa rằng: "Tía Má con ở tuốt trên Sài Gòn!
         Đường sá xa xuôi; mà chỗ hòn tên mũi đạn bất
         an! Thôi nếu chú thiếm Tư không chấp nhứt, câu nệ gì thì
         con nhờ ông Thượng sĩ già, thường vụ đại đội, làm
         Tía con cũng được!"
   
          Thưa bà con! Từ bữa nhậu cá lóc
         nướng trui đó, mà được vợ; giờ đã gần tới
         50 năm kềm kẹp mà tui hỏng biết ngày nào ra. Hu hu!
  Xưa phụ nữ mình đâu có ai nhậu nhẹt
         li bì hư đốn như bây giờ đâu?
  Nếu có là làm mồi cho anh yêu mình nhậu với Tía
         mình mà thôi.
  Thời buổi đảo
         điên mà! Nam nữ bình quyền cái giống gì... thiệt là
         hỏng ham!
  Chiều nay, tui sẽ bảo em yêu,
         tức con Chín (bờ đò) ngày xưa đó, làm một món gì
         để hai vợ chồng cùng lai rai rồi sau đó đôi ta, nhớ lại
         cái duyên kỳ ngộ năm xưa, đàn lại bản tình xưa trên
         sông lạnh... Lâu quá nó nguội ngắt hết trơn rồi em ơi!
          Chồng lai rai; có em yêu, xuất sắc trong vai
         tì nữ, ngồi kế bên đưa cay là phải phải!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
    
      
       
Lá thư Úc Châu:
         
Không thèm làm Tổng thống?!
 
   
  Tháng Giêng, năm 2017, đất
         nước quyền lực nhứt trên quả địa cầu nầy sẽ có
         một tân lãnh đạo!
  Tổng thống
         Mỹ sẽ là người đứng đầu nhà nước, đứng đầu
         chánh phủ và là Tổng tư lệnh quân đội hùng mạnh
         nhứt thế giới!
  Đó là một
         trách vụ rất nặng nề vậy mà Hillary Clinton cũng muốn kề đôi
         vai bé nhỏ của mình hoặc Donald Trump xòe đôi bàn tay bé nhỏ
         của mình ra mà bốc vác! Dù cả hai đã già chát! Già
         khú đế! (Tròm trèm 70 hết ráo rồi; mà ham chi nữa hỏng
         biết?!)
  Đây là một công việc
         làm tàn phai nhan sắc!
  Ngày dọn
         vô Tòa Bạch Ốc, là một chàng trai đầy sức sống! Ngày
         dọn ra là một "ông già" cụp xương sống, đầu đã
         bạc!
  Thế nên khi tân Thủ tướng
         thứ 23 của Canada, Justin Trudeau, đắc cử lúc mới 44 tuổi, láng giềng
         phương Bắc rất dễ thương của Mỹ, qua thăm xã giao, Tổng
         thống Mỹ thứ 44, Barack Obama, lúc đắc cử chưa được 48 tuổi,
         giờ đã 55, cười hè hè nói: "Chú em! Tóc tai rồi
         cũng giống hịt như anh mầy đấy thôi!"
  ***
  Thưa
         bà con! Muốn chạy đua để làm tổng thống Mỹ thì quý
         vị phải là công dân Mỹ, được má sanh ra ngay ở trên
         đất Mỹ mới đặng!
  Như vậy
         người nhập cư dù có quốc tịch thì chỉ được làm
         Đệ nhứt Phu nhân là cùng. Như trường hợp Melania, vợ của
         Donald Trump, nếu chẳng may ông ‘thần' nầy thắng cử.
  Sau là phải ít nhứt được 35 tuổi và
         phải cư ngụ tại nước Mỹ suốt 14 năm trở lại đây!
          Vậy mà bà Michelle Obama, khi đi vận động
         cho ứng cử viên đảng Dân Chủ Hillary Clinton, lại phán rằng: "Tòa
         Bạch Ốc cần một người trưởng thành!"
  (Ý ám chỉ là ứng cử viên thuộc đảng
         Cộng Hòa, Donald Trump, dù đã 70 cái xuân già mà... vẫn còn
         là con nít!)
  Thực sự là từ
         năm 1933 tới nay, ứng cử viên Tổng thống Mỹ đang hoặc đã
         từng là Thống đốc, Thượng nghị sĩ hay Tướng lãnh 5 sao!
         Còn lần nầy Donald Trump, không thuộc băng tần đó, là tay mơ,
         vì ổng chỉ là trùm mua bán địa ốc và chuyên làm
         show truyền hình mà thôi!
  Vậy
         mà ngạc nhiên lý thú thay tay mơ nầy hồi mới ra tuyên bố
         tranh cử chỉ được có 3% đảng viên Cộng Hòa ủng hộ...
         lại lần lần cho 19 Thống đốc hay cựu Thống đốc và 10 Thượng
         nghị sĩ, kinh nghiệm chính trị cùng mình, rơi rụng như sung.
          Thói thường, thừa thắng xông lên,
         Trump phải đến Washington DC đuổi một gia đình người Mỹ da
         đen (Obama) ra khỏi nhà như đã từng làm nhiều lần trước
         đó; nhưng nhà làm phim tài liệu có tiếng tăm ở Mỹ
         là Michael Moore lại phán (nghe nghịch kỳ thiên quá?!):
  "Donald Trump tranh cử Tổng thống Mỹ! Nhưng Trump
         lại không muốn làm Tổng thống, không muốn dọn vô Phòng
         Bầu Dục!"
  (Hay tại Melania, vợ
         Trump, chê nhà nhỏ quá; hỏng có bằng cái lâu đài của
         vợ chồng mình... nên em hỏng muốn dọn vô đâu!)
  Theo Michael Moore, viết trên The Huffington Post, thực
         chất là Trump quậy đục nước trong cuộc tranh cử lần nầy,
         thoạt kỳ thủy chỉ là một thủ thuật để làm reo, làm
         giá cho đài NBC trả tiền kha khá hơn khi đài nầy đã
         ký hợp đồng với Trump, vốn là một ngôi sao, làm thêm cái
         show truyền hình thực tế đang ăn khách tợn là: "The Apprentice!"
          Tuy nhiên sau khi Trump gọi những người Mexico
         nhập cư là bọn chuyên bán xì ke ma túy và là bọn hiếp
         dâm thì đài nầy đã mời Trump đi chỗ khác chơi!
          Thua keo nầy ta bày keo khác! Trump tiếp tục
         vận động tranh cử Tổng thống để nhằm thu hút thêm nhiều
         bạn xem đài cho cái hệ thống truyền hình sắp thành lập
         của riêng mình! Chớ không thèm đi làm mướn cho đứa
         nào hết ráo! Tức quá mà! Nó dám: "You're fired!" (đuổi
         tui chớ)?!
  Cái nầy nghe cũng có
         lý đấy! Hai ba bữa trước, Trump đã ngừng vận động tranh
         cử để đi khai trương cái khách sạn của mình vừa mới
         cất xong ở Washington DC.
  Chuyện gì Trump
         làm... mục đích cuối cùng là tiền... Dễ hiểu vậy!
          Michael More cho rằng: Chính bản thân Trump cũng
         vô cùng kinh ngạc đến té ghế khi mình được đảng
         Cộng Hòa đề cử.
  Như vậy
         bà Hillary xui quá vì tranh cử với một tay mà tự thâm tâm
         không muốn thắng; mà lần nầy lại thua như 8 năm trước đã
         từng thua Obama trong cuộc vận động để đảng Dân Chủ chọn
         làm ứng cử viên, thì quả là bà nầy, số thầy bói
         nói, là không có chân mạng đế vương; nên không được
         làm Tổng thống Mỹ?!
  Trump khoái
         phát biểu tầm xàm bá láp; nhưng lại làm một bộ phận
         người Mỹ nghe xong như bị điện giật, lên đồng, nhảy múa
         điên cuồng như đang say xỉn; Trump càng khoái chí, tiến lên
         toàn thắng ắt về ta, cho những người (từng dè bỉu, bêu
         rếu ta: Khoe là tỉ phú mà vài lần khánh tận; và là
         con dê chúa chuyên bốc hốt tùm lum) lé mắt chơi!
  Được ủng hộ cuồng nhiệt như vậy,
         Trump trở về cái bản tính cố hữu là mình chỉ yêu mình!
         Ta không còn là Vua trong các cuộc thương lượng mần ăn để
         kiếm tiền mà giờ: "Ta đã là Vua của Thế giới"!
         (King of the World!)
  Trump chỉ muốn thiên
         hạ chú ý đến mình và chỉ mình xuất hiện rực rỡ
         trước ánh đèn sân khấu thế thôi!
  Tuy vậy chơi bất cứ cái gì bao giờ Trump cũng muốn
         thắng, không bao giờ muốn dán lên trán mình chữ L nghĩa là
         Lost, nghĩa là Thua!"
  "Xin lỗi
         những người Mỹ ủng hộ đảng Cộng Hòa nhe! Donald Trump thực
         sự chẳng quan tâm gì đến việc làm cho nước Mỹ vĩ đại
         trở lại như khẩu hiệu ông ta thường hay hò hét đâu!"
          Và chó ngáp phải ruồi, buồn ngủ
         gặp chiếu manh, Donald Trump thắng cử thiệt!
  Tổng thống Donald Trump sẽ giao toàn bộ việc nội trị và ngoại
         giao cho Phó Tổng thống Mike Pence; để rảnh mà đi hô khẩu hiệu: "Making
         America Great again!" (Làm nước Mỹ vĩ đại trở lại!) Vui
         hơn!
  Thưa bà con!
  Khi bài nầy lên khuôn thì bà con nước Mỹ
         cũng như trên toàn thế giới, kể cả cái Down Under, Miệt Dưới,
         đã biết Nữ kê tác quái, gà mái không có đá
         được gà cồ!
  Tưởng Hillary
         thắng, là: "Đầu tiên tôi thở cái phào/ Bao nhiêu
         phiền não như trào ra theo."Ai dè Hillary rớt rồi làm tui cũng
         lên cơn nhồi máu cơ tim! 
  Vì
         đưa cái nút bấm chiến tranh hạt nhân cho một quái nhân
         lên trầm xuống bổng, hay lên dầu sống bất tử như vầy, tui
         sống ngày nào phập phồng ngày nấy đấy bà con ơi!.
          Phần thầy bói nói: "Barack Obama
         là vị Tổng thống cuối cùng!" Nên cũng sợ chết
         hết... quá đi chớ!
  Nước Mỹ
         là dân tộc thích phiêu lưu; nhưng chính mình ‘phiêu lưu'
         cà! Giờ nhờ Donald Trump ‘phiêu lưu' dùm mình... thì tụi tui
         e rằng mình không ‘phiêu lưu' mà sẽ ‘phiêu diêu' miền
         cực lạc ráo nạo!
  Thưa bà
         con! Xin đừng có lo chi cho tổn thọ nhe! Dẫu Doanld Trump thắng cử tui cũng
         không có lo sợ gì hết ráo!
  Sao
         mà tỉnh bơ như ruồi vậy? Vì ở một nước dân chủ,
         chớ đâu phải là độc tài Cộng sản mà muốn làm
         ‘sảng' gì là làm đâu hè?!
  Hành pháp! Lập pháp!...và còn Tư pháp nữa! Tam quyền
         phân lập, nó kiểm soát lẫn nhau chớ; để ngăn ngừa cái
         chuyện độc tài làm ẩu bất tử.
  Donald Trump đắc cử, thì tui cũng vui như thường thôi...
         
  Vì gần cả năm nay, nhờ cách
         phát ngôn trên trời dưới biển, nói chuyện ruồi bu kiến
         đậu nầy đã giúp những người viết báo như tui kiếm
         được kha khá tiền nhuận bút để ăn với nhậu!
          Nên tui xin cám ơn Donald Trump rất là nhiều
         nhiều! Mấy nhà báo trên toàn thế giới chắc cũng nghĩ y
         hịt như tui thôi: Donald Trump thua là tụi mình cũng thua luôn... Phải
         húp cháo rùa!
  Hillary Clinton làm
         chánh trị kiểu xưa quá; lại không có tánh hài hước
         bẩm sinh, không hấp dẫn... nên không ăn khách! Lại thủ kỹ
         lời ăn tiếng nói, ngay tới son môi còn thắm, áo quần sắc
         màu còn chọn lựa kỹ càng... thì có gì đâu cho cánh
         nhà báo tụi tui ‘xăm xỉa' chớ?
  Chỉ e Hillary mà thắng thì tui lại tội nghiệp cho Cựu Tổng
         thống Bill Clinton, vốn là một thần tượng chuyên chơi kèn saxophone
         của Monica Lewinsky! 
  Chắc nghe lời ai oán
         của Bill nên Hillary đã bị ngựa về ngược đá giò lái!
          Từng tuổi nầy rồi, xí quách còn
         hỏng bao nhiêu, mà em yêu cứ bỏ đi hoài! Không chịu ở nhà
         giữ cháu ngoại với anh yêu! Cứ bay tới, bay lui; bay xuôi, bay ngược
         để vận động tranh cử!
  Để
         Bill phòng không chiếc bóng để nhớ ai ra ngẩn vào ngơ, nhớ
         ai ai nhớ bây giờ nhớ ai? Chiếu chăn ơi hỡi chiếu chăn! Bỏ
         nhà đi suốt... thì (còn) mần ăn cái giống gì?
  Làm Đệ nhứt Phu nhân; làm Thượng nghị
         sĩ tiểu bang New York; rồi làm bà Ngoại (cả hai nghĩa) chưa đủ
         hay sao?
  Tất cả những danh vọng đó
         đều ‘kinh qua' mà không hề làm Hillary ‘kinh hãi' để rũ
         áo từ quan, vui thú điền viên, non xanh nước biếc cùng Bill.
          Cái chức vụ tối quan trọng nhứt cuộc
         đời con gái là làm vợ; mà sao em nỡ đành quên?
          Theo ý tui, 4 năm tới, sau khi Donald Trump làm
         một nhiệm kỳ rồi, đảng Dân Chủ nên đưa Michelle Obama (một
         luật sư hùng biện, vẫn còn trẻ, đẹp) ra đi.
  Lúc đó đảng Dân Chủ Hoa Kỳ sẽ
         thắng chắc, sẽ lấy lại Tòa Bạch Ốc cho gia đình người
         Mỹ da đen ăn nói rất dễ thương, sẽ lập một kỷ lục
         vô tiền khoáng hậu là: "Chồng làm Tổng Thống; rồi
         vợ làm Tổng Thống!"
  Cho cái
         đảng Cộng Hòa đối thủ, nó tức hộc gạch chơi; vì
         nó làm hỏng có được!
   
  đoàn xuân thu
          melbourne
  
 
 
      
       
Bob Dylan! Người hát rong của Mỹ!
           
  Bảo Huân
   
  Thưa!
         Bob Dylan, một nhạc sĩ du ca người Mỹ, lại được trao tặng giải
         Nobel Văn chương làm dấy lên lời qua tiếng lại um sùm trong giới
         cầm bút về việc định nghĩa của văn chương!
  Nhưng Bob Dylan, là một nhạc sĩ thì trao giải
         Văn chương coi bộ hình như Viện Hàn Lâm Thụy Ðiển đã
         chơi ‘khăm' các nhà văn, nhà thơ chính thống rồi chăng?
          Suốt 115 năm, lần đầu mới có chuyện
         nầy nên bà con xúm nhau lại cãi vui hơn Tết!  
  Các nhà văn, nhà thơ cũng thích được
         trao tặng giải Nobel Văn chương lắm chớ! Nhất là giải thưởng
         tới 8 triệu Krona, tiền Thụy Ðiển. Theo hối xuất hôm nay một krona
         bằng 0.11 đô Mỹ. Thì 8 triệu krona bằng 907,641 đô Mỹ, gần
         một triệu đô. Ðâu phải nhỏ? Vậy mà có nhà nhạc
         đột nhiên nhào vô rinh mất cục thịt nạc... thì hổng tức
         cành hông sao được hè?
  Ðó
         là lợi, còn danh thì nhà văn, nhà thơ mà có cái tước
         hiệu Nobel Văn chương, một chiếc huy chương mạ vàng, tấm bằng
         chứng nhận đàng hoàng do Vua Thụy Ðiển trao cho thì mới là
         sang đó nhe! Sau nầy có kẹt tiền ăn nhậu, đem ra bán đấu
         giá cũng được khẳm tiền...
  Thiệt
         là một mùa bội thu tiền tài lẫn danh vọng sau gần suốt cả
         đời người, viết mòn tay, cùn hàng ngàn ngòi bút và
         cạn chừng vài ngàn bình mực... tím!
   
  Thế nên, nhà văn
         Pháp, Pierre Assouline tỏ ra giận hết biết với Ủy ban Nobel:
  "Tên tuổi của  Bob Dylan cũng đã được
         nhắc tới trong vài năm qua, nhưng chúng tôi luôn nghĩ đó
         chỉ là chuyện đùa. Quyết định của họ là một sự
         coi thường với các nhà văn. Tôi thích Dylan nhưng tác phẩm
         văn học của ông ấy đâu? Tôi nghĩ Viện hàn lâm Khoa học
         Thụy Ðiển đã tự biến họ thành trò lố bịch".
          (Mấy ông Tây, Bà Ðầm nầy cũng
         nhiều chuyện lắm nhe: Không trao giải cũng giận mà trao giải thì
         lại không thèm nhận! Như trường hợp ông Tây mũi lõ,
         triết gia Pháp, Jean-Paul Sartre là người duy nhất ‘chảnh', người
         ta trao tặng Nobel Văn Chương, năm 1964, mà ông nói tui cóc có
         cần!)
  Tây nó thường ghét
         Mỹ, nó cà khịa như thế mình cũng hiểu được. Tuy nhiên
         Mỹ mà chơi Hoa Kỳ thì hơi bị lạ đó nhe!
   
  Theo thói thường,
         người Mỹ được vinh danh như vậy là báo Mỹ phải nhảy
         cửng lên mà tát nước theo mưa!
  Vậy mà tờ New York Times nầy lại đâm xuồng bể, viết là: "Bob
         Dylan không cần một giải thưởng Nobel Văn chương, nhưng văn chương
         cần một giải thưởng Nobel. Và năm nay nó đã không có
         giải!"
  Tờ New York Times cho rằng
         Bob Dylan vô cùng xứng đáng với rất nhiều giải Grammy, trong đó
         có cả một giải thành tựu trọn đời năm 1991. 
  Ông là một nhạc sĩ tuyệt vời, một người
         viết ca từ có sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong văn hóa
         Mỹ. Nhưng "Bob Dylan không thích hợp để được giải
         Nobel Văn chương".
   
          ***
  Thưa
         bà con! Ðời, chín người mười ý!
  Như ca sĩ Marianne Faithfull, lại phán rằng: "Tôi
         nghĩ ông ấy là một trong những nghệ sĩ vĩ đại nhất thế
         giới và ông ấy đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của
         chúng tôi bằng lời ca tuyệt mỹ như thơ". Ca sĩ khen nhạc
         sĩ thì cũng là điều dễ hiểu vì tụi mình đi chung một
         xuồng mà!
  Do đó trao tặng Bob Dylan
         giải Nobel Văn Chương là trao tặng một nhà thơ. Vì Bob Dylan đã
         từng nói rằng: "Tôi tự xem mình trước là một thi
         sĩ sau mới là nhạc sĩ. Tôi sống như một nhà thơ và
         sẽ chết như một nhà thơ!!"
  Nhạc thì đoạt giải Grammy tới 11 lần, bán được hàng
         trăm triệu đĩa hát! Diễn thì đoạt giải Quả cầu vàng
         và giải Oscar! Báo thì đoạt giải Pulitzer báo chí năm 2008!
          Bob Dylan cũng được vinh danh tại Ðại
         sảnh Danh vọng Rock and Roll, Ðại sảnh Danh vọng âm nhạc Minnesota, Ðại
         sảnh Danh vọng nhạc sĩ Nashville và Ðại sảnh Danh vọng nhạc sĩ.
         
  Năm 2004, ông được tạp chí
         danh tiếng Rolling Stone bình chọn là nghệ sĩ vĩ đại thứ 2 mọi
         thời đại, chỉ sau ban nhạc The Beatles.
  Giống
         như hòn đá lăn, tựa đề một ca khúc của ông, lăn
         tới tuốt trên đỉnh cao danh vọng, Bob Dylan được Tổng thống
         Mỹ Bill Clinton và Barack Obama lần lượt mời đến ăn nhậu và
         gắn mề đay!
  Xong về, ông phán
         rằng: "Ðược người ta chú ý tới là một gánh
         nặng. Tôi đã từng ăn nhậu với những con người đầy
         quyền lực. Tôi đã được xưng tụng những lời có
         cánh, nhưng thiệt tình tui hổng có ấn tượng gì ráo..."
          "Sự được ái mộ có tốt
         gì đâu?! Mình đâu có ăn sáng bằng những lời xưng
         tụng đó và cũng đâu có mất ngủ vì nó!"
          "Bạn thích tác phẩm của tôi
         không có nghĩa là tôi phải hàm ơn bạn đâu nhé!
          Tôi không nợ gì thế giới? Không
         nợ gì cả!"
  ***
  Ðó là về danh. Còn về lợi thì Bob
         Dylan nói: "Tiền bạc không biết nói! Nó chỉ biết chửi
         thề!"
  Như vậy Bob Dylan khoái
         chuyện gì? Dà, ổng khoái du ca, tức là đi hát lòng vòng,
         đi hát rong... nhưng khẳm ‘tại'!
  Vì
         trên sân khấu lúc trình diễn là nơi ông cảm thấy hạnh
         phúc nhứt! "Nó là cuộc sống, là hơi thở, không
         có nó là tôi chết!"
  "Người
         trong bản nhạc tôi viết chính là tôi! Tôi đi từ đời
         thực. Tôi sống nơi tôi tìm được chính bản thân tôi!"
          "Tôi thích nước Mỹ cũng như
         thiên hạ. Phải nói là tôi yêu nước Mỹ mới đúng
         nhưng nước Mỹ phải bị phê phán!"
  Bob Dylan từng tuyên bố: "Tôi là người
         phát ngôn cho cả một thế hệ của chúng ta!"
  Bob Dylan đã tự nhận là mình chỉ tin mình: "Tôi
         không muốn bất cứ điều gì liên quan đến định thức
         cả. Tôi thích sự hỗn mang? Không có gì bền vững hơn là
         sự thay đổi!" Rõ ràng là một tánh cách đặc
         sệt chất Mỹ!
  Bob Dylan là một người
         viết ca từ rất mực tài hoa, kết hợp nhuần nhuyễn những điều
         phức tạp giữa chính trị, xã hội, triết học và cả văn
         học, được rất nhiều người nổi tiếng trích dẫn trong
         bài diễn văn của mình như thành ngữ ca dao Mỹ vậy.
          "Không dễ dàng để định
         nghĩa thi ca. Mình không thức dậy và quyết định mình cần
         viết nhạc. Cảm hứng thật khó đến. Phải bắt lấy ngay khi
         tìm được."
   "Tôi
         thay đổi hàng ngày. Thức dậy là một người khi đi ngủ
         tôi đã là một con người khác. Tôi mâu thuẫn ngay cả
         với chính tôi!"
  "Một
         người được xem là thành công nếu sáng thức dậy và
         tối đi ngủ, giữa khoảng thời gian đó anh ta làm được
         điều anh ta muốn!"
  Năm nay, đã
         75 tuổi, khi suy nghĩ về cái chết, Bob Dylan đã nói rằng: "Bạn
         sẽ chết. Tôi sẽ chết. Có thể là hai mươi năm nữa. Có
         thể là ngày mai. Có thể bất cứ lúc nào! Cuộc đời
         không có chúng ta thì cuộc đời vẫn sống! Ai cũng nói về
         sự bình đẳng. Chỉ có cái bình đẳng duy nhứt trong cuộc
         đời nầy là ai trước hay sau gì cũng phải chết! Thế nên
         công việc mà chúng mình phải làm để đối mặt cái
         chết là tự mình sống, tự mình quyết định đời mình!"
          ***
  Bob Dylan
         được người Mỹ yêu mến vì chính ông có đầy
         đủ những ưu khuyết điểm của người Mỹ trong vòng 5 thập
         niên trở lại đây.
  Một nước
         Mỹ vừa tự tin chính vào bản thân mình, vừa tự cao, tự
         đại và đôi khi cũng có tự ti!
  Bình thường, bất cứ ai được trao tặng giải thưởng
         Nobel Văn chương danh giá nhất hành tinh thì cũng nói ‘thank you'
         rồi nhận lời mời đến dự chớ!
  Nhưng Bob Dylan thì im thin thít, im khe, không trả lời trả vốn
         gì ráo! Chỉ tiếp tục tỉnh bơ, ôm đàn đi Las Vegas hát
         ca khúc "Why Try To Change Me Now" (Tại sao muốn thay đổi tôi lúc này)
         như muốn nhắn gởi với Ủy ban giải Nobel vậy!
  Thưa bà con trong cái vụ lùm sùm nầy, tui thấy
         Ủy ban giải Nobel làm cái chuyện khá bất công với mấy nhà
         văn và nhà thơ trên toàn thế giới!
  "Bob Dylan đã lội qua tới bờ rồi... thì vụt cho
         ổng một chiếc phao... để làm chi nữa hỡi mấy ông nội con
         nít trong Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Thụy Ðiển?!"
           
  đoàn
         xuân thu
  melbourne.
    
 
      
       
Lá thư Úc Châu: Xúc xích!
   
   
  Thưa bà con người
         Việt mình chắc ai cũng biết món phở đã danh trấn giang hồ
         trên khắp năm châu! Hãnh diện nhe!
  Như anh bạn nhậu của tui, thường từng tự hào: "Ai
         qua đây, có công mài sắt có ngày nên... sắt; học thấy
         bà tiên tổ, để có được cái bằng Ph. D (tức Tiến
         sĩ); để thiên hạ gặp cái mặt ‘mẹt' của mình... đều
         phát rét; phải kêu bằng ‘Đốc tờ' (Dr) mới được!
          Tui thì trái lại, có công trụng
         phở mấy giây là đầy một tô phở, làm thấy bà tiên
         tổ, để có cái bằng Ph. O (nghĩa là Phở).
  Mỗi tô 12 đô, lời được 3 đô!
         Ngày tui bán một ngàn tô! Thì tiền đầy  túi, thiên
         hạ Mercedes thì tui cũng Audi! Rồi nhà mầy lớn nhà mầy cao chưa
         chắc bằng nhà tao?!"
  Thưa chắc
         bà con ai cũng biết là Cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton rất khoái
         ăn phở. Bill không những tài hoa; mà còn có cái số đào
         hoa... nên thường hay chán cơm mà thèm phở! Nghe thiên hạ đồn
         rằng là khi vào Sài Gòn, hơn chục năm trước đây, Bill
         đã bảo đám tùy tùng dắt tui đi ăn phở tái đi!
          Nhưng Tổng thống Barack Obama chắc hơi sợ
         vợ; nên dẫu có chán cơm cũng không dám thèm phở... như
         vị Tổng thống đồng đảng của mình! Nên khi ghé Hà
         Nội, sau khi đi cho cá ăn với người đẹp Kim Ngân, Obama chỉ
         dám đi ăn bún chả mà thôi!
  Trong
         bún chả có chữ ‘chả'; chắc Obama muốn nhắn nhe với em yêu
         Michelle, đang phải giữ con ở nhà, rằng: "Anh ‘chả' dám đâu!"
         He he!
  Thưa sau phở là mình phải
         kể tới bánh mì. Phở húp một miếng nước lèo, mùa
         Đông Melbourne, dẫu lạnh cắt da, cũng thành ‘nơ pa'!
  Ít xu hơn, hỏng đủ tiền chơi một tô
         phở tái nạm gầu thêm hành trần và nước béo tới
         mười mấy đô; trong túi chỉ vỏn vẹn còn có 5 đô
         thôi thì mình chơi một ổ bánh mì thịt kiểu Việt Nam đi!
         Hồi xưa nghèo, gặm bánh mì gọi là thổi kèn Tây, hay
         ăn cơm tay cầm, cũng no bụng như thường. No mà còn ngon nữa
         chớ! Vì cắn miếng nào miếng nấy đều giòn rụm! Rất
         là khoái khẩu!
  Rồi bà con mình
         qua đây có người chỉ bán bán mì thịt cho Úc nghèo
         ăn thôi mà thành giàu... đa tỉ phú (tiền Việt) và đa
         triệu phú (tiền đô Úc) rồi đó nhe!
  Chiều dẹp cái quầy bán bánh mì lại, đóng
         cửa tiệm cái rẹt, cầm cái bộ phận điều khiển từ xa,
         tức cái remote control, bấm cái kịt là chiếc Mercedes xì po, đời
         2016 chớp chớp đèn! Em ỏn ẻn bước vô cho chồng, kiêm tài
         xế, chở em về lâu đài, bên kia dòng Yarra lung linh nước biếc,
         về Toorak (khu nhà giàu nhứt hạng của Melbourne đó!)
  "Một ổ bánh mì thịt tui bán chỉ 4
         đô! Trung bình mỗi ngày bán được gần cả hai ngàn
         ổ, mỗi ổ chỉ lời được 1 đô rưỡi thôi! Nếu
         trừ đi các chi phí, hàng họ, điện ga, hầm bà lằng xắn
         cấu - thì bét lắm vợ chồng tui cũng bỏ túi được vài
         trăm ngàn đô Úc/ năm! Quá đã!"
  (Cái nầy là thông tin vỉa hè Catinat, do anh bạn nhậu
         của tui, vốn là một tay chủ lò bánh mì, trong lúc phừng phừng
         vài ly rượu, thành thật khai báo cho tui xanh mặt, há hốc miệng
         ngán... chơi! Còn nó chính xác tới mức độ nào, xin bà
         con nếu có tính đi bán bánh mì thịt kiểu Việt Nam để
         triệu phú đến nơi mua lấy cái nhà giàu sang mấy hồi; xin
         tự mình quyết rồi, lời mình ăn lỗ mình chịu! Lỡ có
         bề gì; xin chớ có kêu tên cái thằng tui ra mà xài xể
         nhe! Tác giả không chịu trách nhiệm bản quyền về những lời
         mình tán dóc!)
  Thưa trở lại
         cái vụ phở và bánh mì; cho dù bị Donald Trump phao tin đồn
         thất thiệt là Hillary Clinton chưa chắc đã trung thành với Bill đâu;
         vì chữ cũng có câu rằng ông ăn chả; bà ăn nem! (Hay anh
         ăn phở; em ăn bún bò Huế!)
  Hillary
         không khoái ăn nem hay ăn bún bò Huế; chỉ khoái ăn bánh
         mì mà phải bánh mì kiểu Sài Gòn mới đặng.
          Mới đây nè, ngày 14 tháng Hai, năm
         2016, ngay chóc Lễ Tình nhân, tức Valentine's Day, tiệm bánh mì Lee's
         Sandwiches, ở Spring Mountain , thành phố Las Vegas, tiểu bang Nevada, đã hân hạnh
         được ứng cử viên đảng Dân Chủ, Hillary Clinton và đoàn
         tùy tùng đông như kiến cỏ đến ăn trưa.
  Mỗi đứa gặm một ổ bánh mì thịt
         heo nướng, đứng số 5 trong thực đơn, uống một ly cà phê
         đá kiểu Sài Gòn; rồi xơi thêm một miếng bánh ngọt
         nữa cho nó đã cái miệng.
  Nói
         nào ngay! Ứng cử viên Hillary Clinton trước là muốn ăn bánh mì
         Việt Nam sau là muốn ăn phiếu của cộng đồng người Mỹ
         gốc Việt luôn một thể. Ăn một hơi hai thứ cho nó tiện mà!
          Ba cửa hàng Lee's Sandwiches, chỉ một ông
         Việt Nam làm chủ, sẽ cung cấp ăn sáng cho toán nhân viên trong
         ban vận động tranh cử của bà Hillray Clinton suốt cả tuần trong cuộc
         họp đại hội đảng Dân chủ tiểu bang Nevada. Vậy là trúng
         mối, vô mánh! Quá đã! Ngon và bán đắt như tôm tươi
         vậy mà không giàu to mới là chuyện lạ!
  Thưa khi bà con mình lưu lạc, xa quê nhưng vẫn không
         quên mang theo bánh mì kiểu Sài Gòn thì phương Tây, tụi
         nó chỉ chuyên trị món bánh mì ‘sandwich' từ hồi thế
         kỷ 19 lận!
  Hai lát bánh mì ‘sandwich'
         kẹp chính giữa, thịt, phô mai, cùng với rau hay xà lách và
         nước sốt.
  Bánh mì ‘sandwich'
         nầy theo dòng người di dân từ Châu Âu vượt biển, vượt
         biên đến vùng đất mới, Hoa Kỳ, thành ‘hot dog'!
  Bà con mình hay nói: "Người Mỹ
         yêu chó! Người Việt yêu thịt chó!"
  Còn hơi bị thiếu thiếu, phải thêm là: "Người
         Mỹ yêu chó và yêu ‘hot dog'."
  Hot dog không phải là ‘chó nóng'! Mỹ đời nào
         dám ăn thịt chó dù nóng hay nguội! Chó là bạn! Nên
         đâu có ai ở đời mà lại đi ăn thịt bạn cho đành
         lòng chớ!
  Hot dog là một loại
         thức ăn nhanh, gọn của Mỹ! Gồm một ổ bánh mì mềm (bun)
         dài bằng gang tay, kẹp một khúc xúc xích (đa văn hóa), kiểu
         Ý, kiểu Ba Lan, kiểu Đức, nhỏ, mềm, dài như khúc lạp xưởng
         làm từ thịt heo, bò, gà.... Gia vị rau rác kèm theo cho đỡ
         ngán là mù tạc, sốt cà chua, hành, dưa leo, sốt mayonnaise, dưa
         cải xanh hay dưa cải chua!
  Hot dog trở
         thành món ăn bình dân, rẻ tiền, ăn lúc nào cũng được,
         ăn chơi lúc nhậu, lúc đánh bài tiến lên hay sập xám
         cũng được; mà bữa nào bà xã giận hỏng thèm chịu
         nấu cơm chiều, mình ăn no luôn cũng được.
  Dân Mỹ ăn hot dog; còn chơi thêm một lon Coca thật
         lạnh mới đúng điệu, giống như uống một tách cà phê
         là phải phì phèo thêm điếu thuốc thơm vậy!
  Thưa bên Úc nầy thì tụi nó rất khoái
         tụ tập nhau cuối tuần uống beer ngoài công viên, có lò ga hay
         điện dùng để nướng thịt. Ngoài, bò, gà, trừu không
         thể nào thiếu xúc xích.
  Văn
         hóa Úc là ai làm nấy ăn hè! Hỏng đứa nào phục
         vụ cho đứa nào hết ráo!
  Nam
         nữ bình quyển! Chồng một lon, vợ một lon! Mạnh ai nấy lựa thịt
         gì gắp thịt nấy! Rồi mạnh ai nấy nướng và mạnh ai nấy
         xơi! Tui và em yêu chỉ khoái xúc xích hè, vì tụi tui thương
         biết bao cái hình của nó!
  Chơi
         như vậy coi bộ không có cái tình trong văn hóa Việt Nam mình!
         Đi ăn barbeque với Úc, bao giờ tui cũng dắt em yêu của tui theo, để
         em nướng tui ăn. Tui có cái bổn phận rất quan trọng là tay cầm
         lon beer, ngồi không mà tán dóc...
  Ai
         bảo làm đàn ông Việt Nam mình là khổ như con chó đâu
         nè?
  "Muốn con vợ mình nó
         yêu, nó chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho mình thì đi
         làm về có bao nhiêu tiền là nộp vô túi áo khỉ của
         em yêu hết đi!"
  "Chớ
         đời mà ai làm không công cho ai bao giờ? Kể cả vợ với chồng!
         Bánh ít đi thì bánh quy lại!"Ông bà mình dạy vậy
         nên tui đâu có dám quên!
  Mấy
         đứa bạn Úc tò tò theo học cái bí quyết nầy nhưng
         khi được tui truyền bí kiếp, đứa nào cũng lắc đầu
         quầy quậy, hỏng chịu bắt chước theo tui. Tiền của mình kiếm
         cực khổ tự ên đưa cho con vợ mình giữ hết hả?!... Tụi
         Úc nói tui ngu!
  Thưa bà con! Để
         kết luận! Giữa cơm và phở; tui khoái phở; giữa bánh mì
         kiểu Việt Nam, và hot dog thì tui lại khoái khúc xúc xích biết
         chừng nào, nhứt là khi khúc xúc xích đó được kẹp
         êm ái giữ hai lát bánh mì trắng hếu.
  Chẳng qua có chuyện vầy nè: "Marc Glasby, Tây Úc,
         đã cưới vợ được 30 năm trời ròng rã! Y chỉ biết
         cơm nhà quà vợ chớ không bao giờ dám lén đi ăn vụng
         phở!
  Nhưng những ngày đơn giản
         hạnh phúc của đôi ta êm đềm như mặt nước hồ thu
         đó đột nhiên chấm dứt! Khi có một kẻ thứ ba đột
         ngột xuất hiện trong cái nhà nầy!
  Chẳng qua là do cái Trang mạng tìm kiếm ông bà cố tổ
         của mình! Chỉ cần gởi một chút nước miếng và 89 đô
         Mỹ là dựa theo DNA, là nó sẽ tìm ra được ông tằng
         cố tổ mình xưa xuất phát từ đâu, giờ phiêu bạt tới
         tận phương nào?
  Lần nầy thì
         vợ Marc tìm được đứa em gái song sinh, thất lạc từ thuở
         hai đứa mới biết bò... Giờ đoàn tụ mừng mừng tủi tủi!
          Cái ngặt là Marc (dù hữu ý hay vô
         tình chẳng ai biết) chẳng phân biệt được ai là chị; ai là
         em!
  Vì cái tướng đi, tướng
         đứng, cái liếc mắt đưa tình, cái ngủ nằm chình ình
         một đống ú nu không khác gì nhau! Nghĩa là giống hịt như
         hai giọt nước, hai điếu thuốc hay nói một cách hình tượng
         hơn là giống hịt hai cái thùng tô nô đựng rượu!
          Lầm một lần quá đã... nên cứ
         lầm riết hè! Thôi ai cũng vậy mà giống hệt nhau thì mình
         đối xử cũng như nhau! Nghĩa là yêu hết ráo cho nó gọn!
          Chỉ có cái cực là phải soạn
         cái thời dụng biểu đàng hoàng nhe, đêm nay về đâu
         hỡi anh để hai em dù là ruột thịt với nhau không càm ràm
         kẻ anh thương nhiều; người anh thương ít. Hoặc trồng trầu
         là phải khai mương! Làm trai hai vợ sao anh thương không có đồng?
         Nhức đầu lắm!
  Dẫu lần lượt
         sung sướng hết sức mình phục vụ cả hai em nhưng anh chàng may
         mắn nầy cũng phải thú nhận là tình của ba ta (chớ không
         còn đôi ta nữa) đôi khi cũng như thuyền đi trong giông bão!
         Nếu nói rằng không có ghen tuông gì thì là mình nói
         láo. Tuy nhiên hai em yêu của tui cũng phải tìm cách vượt qua
         cái cảm xúc ghen tuông của nhi nữ thường tình! Hễ hai em còn
         chịu là tui còn ‘ủi' tới vậy thôi! Cơm lành canh ngọt!
         Chớ đâu có gấu ó gì đâu để làm phiền hàng
         xóm đang cần sự im lặng để nghỉ ngơi đâu nè!
          Nghe chuyện tình khúc giữa hai lát bánh
         mì trắng hếu và khúc xúc xích nầy làm tui cũng nhễu
         nước miếng à nhe! Ước gì mình được vậy hé!
          Tui bèn quay sang hỏi em yêu là: "Em
         có đứa em song sinh nào mà còn thất lạc không em?" "Có
         chớ!"
  Nghe em trả lời có làm
         tui... ôi nó khoái tỉ tê! Nhưng ê chề thay đứa song sinh của
         em yêu lại là một thằng đực rựa!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne.
   
            
      
       
Lá
         thư Úc Châu: 
Quẳng gánh ‘già' đi mà vui sống!
 
   
  Thưa
         bà con! Nhựt Bổn, nền kinh tế lớn thứ ba trên thế giới, sau Mỹ
         và Trung Cộng, lại là một nước có nhiều ông, bà già
         nhất trên thế giới.
  Cái kỷ
         lục sống lâu, hơn một thế kỷ, đa phần lọt vào tay mấy
         ông cụ, bà cụ người Nhựt Bổn, cái đất nước Phù
         Tang... Phù nên nổi hoài hỏng có chịu chìm! Của đất nước
         mặt trời mọc... Mọc rồi hỏng có thèm lặn!
  Trong 120 triệu dân, số các cụ cao niên từ 60 tuổi
         trở lên, chiếm tới một phần tư. Cha một gánh nặng quá sức
         cho mấy đứa nhỏ đó nhe! Tiền ngân khố đâu mà nuôi
         cho nổi?!
  Rồi kinh tế Nhựt, hai chục
         năm nay rơi vào suy thoái! Tiền trợ cấp người già cứ bị
         cắt đầu cắt đuôi hoài làm sao mà sống? Viện Dưỡng
         lão thì chật cứng, muốn xin vô để sống cuối đời trai...
         lại trần ai lai khổ!
  (Ngay cả như
         nước Đức, dẫu rất hùng mạnh trong khối Liên Âu, cũng
         rầu hết sức. Bèn gởi các cụ ông, cụ bà người Đức
         qua đất nước láng giềng Ba Lan để ít tốn tiền chăm sóc,
         ít tốn hao cho ngân quỹ nhà nước! Bằng cái chánh sách
         lưu đày người già đi biệt xứ!)
  Tui cứ tự hỏi tại sao nước Nhựt không chịu bắt
         chước nước Đức? Tự ái chăng? Nhớ hồi đệ nhị
         thế chiến, hai đứa thuộc phe Trục, là ní (bạn thân) với
         nhau mà?)
  Hoặc là nước Nhựt
         còn biết lễ nghĩa, ăn trái nhớ kẻ trồng cây, người
         Nhựt già thì để người Nhựt trẻ lo!
  Hồi xưa các cụ đã cày sâu cuốc bẩm,
         làm cả đời đóng thuế oằn lưng; giờ già làm hết
         nổi, thành gánh nặng cho quốc gia thì mình cũng rán mà gánh!
         Chớ thấy già rồi lưu đày người ta biệt xứ thiệt là
         hỏng đành lòng ăn cháo đá bát đâu nhe!
  Chánh phủ Nhựt ôm gần 30 triệu bô lão
         vô; nhưng cuối cùng lực cũng bất tòng tâm. Viện Dưỡng
         lão không đủ, nhân viên không đủ! Không ai chăm sóc;
         nên nhiều cụ phải sống cu ky ở nhà, rồi một hôm lẳng lặng
         từ giã cõi đời ô trọc trong lặng lẽ, cô đơn mà
         đôi khi cả tháng nhà nước mới hay đặng vác đem chôn.
          Thế nên các cụ ông, cụ bà Nhựt
         Bổn bèn nghĩ ra một cái kế rất tuyệt vời, tuy hơi láu cá
         một chút, là đi ở tù.
  Vì
         tù nhân được ăn ‘sushi' miễn phí, ốm đau được
         chữa bệnh không mất tiền, tối ngủ có lính canh gác. Chết
         là chúng hay liền hè. Chôn cất cũng hỏng tốn tiền luôn!
         Quá đã!
  Mà muốn đi ở
         tù là phải phạm tội mới được. Nên các cụ rủ
         nhau đi ăn cắp. Chỉ cần chôm một ổ bánh mì giá 200 yên,
         tiền Nhựt, (khoảng 2 đô rưỡi Úc), ra Tòa là được
         tặng hai năm.
  Hai năm, ăn có người
         lo, ngủ có người gác... Thiệt là sướng như tiên vậy
         đó!
  Dần dần giới cao niên
         Nhựt Bổn biến một số nhà tù thành... Viện Dưỡng lão!
          Tuy nhiên làm như vậy thì mất mặt
         bầu cua hết ráo hè. Suốt cả đời đầu tắt mặt tối,
         sống một cách lương thiện, từ cây kim sợi chỉ cũng không
         màng mà giờ đi ăn cắp vặt để được vô tù...
         Làm như vậy chỉ nhắm tới cái lợi nhỏ mà bỏ cái
         danh dự của mình vô thùng rác. Tui không chịu vậy đâu!
          Cái khó nó ló cái khôn... (Khó
         đây là nghèo đó). Tui chịu cách ‘binh' của bà chị
         người Úc nầy hơn .
  "Một
         cụ bà người Úc, đã 80 cái xuân xanh, vừa đi thêm
         bước nữa.
  Báo chí đài
         phát thanh, truyền hình rất lấy làm phấn khích. Đúng là
         một tin ăn khách đây, nên cử phóng viên nườm nượp
         tới nhà tân giai nhân để mà phỏng vấn.
  "Thưa cụ! Chú rể, tân lang, anh yêu của cụ
         làm nghề gì?"
  "À!
         Ổng làm quản lý nhà lễ tang đó mà!"
  "Ủa! Xin cụ cho quý thính giả, bạn nghe
         đài thân mến của chúng tôi được biết tại sao cụ
         lại chịu ưng một ông làm nghề quản lý nhà lễ tang? Chớ
         theo tâm lý nhi nữ thường tình, già người ta sợ chết, sợ
         luôn cả những gì có liên quan đến cái chết lắm mà?!"
          "Chẳng qua là đúng như kế hoạch
         của tui đề ra đó thôi!
  Ông
         chồng đầu tiên của tui làm Giám đốc Ngân hàng, tui lấy
         lúc tui mới vừa tuổi đôi mươi! Trẻ, khỏe ai mà hỏng
         cần tiền chớ!"
  "Rồi
         ông chồng thứ hai, tui lấy năm tôi lên bốn mươi lăm, nhỏ
         hơn tui hai chục tuổi làm nghề phi công. Vì khi đã giàu có
         rồi ai mà không muốn phi công trẻ để lái máy bay đầm
         già phải không?"
  "Còn
         ông chồng thứ ba, tôi lấy năm tôi lên sáu mươi, vừa
         ăn đáo tuế, vốn làm nghề thầy tụng cho đám ma."
          "Còn ông chồng thứ tư, tôi cho
         rằng sẽ là người chồng cuối đời của tôi, làm nghề
         chôn thiên hạ! Chi vậy?
  Vì
         khi tôi chết đi, ông chồng thứ nhất làm ngân hàng vốn có
         tiền, sẽ lo chi phí mai táng.
  Ông
         chồng thứ hai, phi công trẻ, sẽ đến khóc ròng, tiếc thương
         hoài những gối chăn xưa!
  Ông
         chồng thứ ba sẽ đến tụng niệm cho tôi siêu thoát.
          Và ông chồng cuối cùng sẽ lo cho
         tôi tươm tất tới ngày tôi ra nghĩa địa".
  Đó là chuyện của các bà cụ đẹp
         lão, miệng còn dẻo dẹo, ăn nói gió đưa ngọt ngào,
         tám mươi tuổi rồi, mà vẫn còn người muốn cưới.
          Còn trong trường họp má hóp da nhăn,
         răng rụng móm mém như người xưa của tui, tiền trợ cấp
         người già của Chính phủ Úc không đủ sống thì phải
         làm sao?
  Thưa có một cái sách
         dễ ẹt để dụ khị mấy con vịt đẹt như vầy nè:
          "Một thanh niên đi siêu thị để
         mua vài món đồ lặt vặt. Có một cụ bà cứ lẽo đẽo
         theo sát bên anh hoài. Đến quầy tính tiền thì cụ bà
         lại giành đứng trước anh.
  "Ối
         kính lão đắc thọ mà! Nhường cho cụ, cụ mua nhiều đồ
         đến thế kia, mình có chờ hơi lâu một chút... cũng hỏng
         có sao."
  Trong lúc chờ tới
         phiên, bà cụ lịch sự xin lỗi là đã nhìn chằm chằm
         vào mặt anh chắc có lẽ cũng làm anh bực bội?!
  "Con tha lỗi cho ta nhé! Chẳng qua vì con giống
         hệt thằng con trai của ta vừa mới qua đời vì chơi ‘drug' quá
         liều!"
  "Dạ! Con rất buồn
         mà nghe cái tin không vui nầy của cụ! Con có thể làm gì để
         giúp cụ được không?"
  "Con
         thật tốt bụng nhe! Thôi lúc mình chia tay, ta chỉ muốn con nói: "Goodbye
         Mum" (tạm biệt Má) là ta vui lắm rồi!" Tưởng gì?
         Chuyện nầy dễ ợt!
  Và khi bà
         cụ nầy đi, chàng thanh niên vẫy tay, nói với theo: "Good bye,
         Mum!"
  Tới phiên chàng tính
         tiền, hóa đơn vọt lên tới 199 đô 99 xu.
  "Sao nhiều như vậy chớ? Tôi chỉ mua có cây
         kem đánh răng với cái bàn chải thôi mà!"
  Cô thâu ngân từ tốn, âu yếm thỏ thẻ
         như mật rót vào tai: "Má nói với em rằng anh sẽ trả
         tiền luôn cho Má đó!"
  Thưa
         bà con! Còn dưới đây là chuyện lão niên của chính
         tui và anh bạn già của tui; vì thú thiệt với độc giả
         thân mến, tui không còn trẻ nữa.
  Mới
         hôm qua, gởi bài cho tòa soạn, tui được trả lời: "Con
         xin cám ơn chú!"
  Ôi người
         ta lễ phép xưng con, kêu mình bằng chú mà lại làm tui buồn
         biết bao trong tấc dạ. "Trời ơi! Đời tui đã tới hoàng
         hôn bóng xế rồi sao?"
  Bấy
         lâu nay tui cứ tưởng là: phải lú, phải lẫn, phải quên trước,
         quên sau như anh bạn tui mới gọi là già chớ!
  Chẳng qua anh chị bạn nầy lớn hơn vợ chồng tui tới
         một con giáp, tức 12 tuổi lận. Nhân cuối tuần, ‘weekend', tui và
         em yêu được ảnh chỉ mời đến nhà ăn cơm tối và
         nhậu sương sương thôi... Vì ảnh nói: già rồi uống nhiều
         sợ đứt bóng bất tử bỏ chỉ lại hỏng ai lo!
  Ảnh gọi vợ mình là: "Em yêu! Cục
         cưng! Hoàng hậu của lòng anh! Con mèo nhỏ của anh!"
          Nghe mới mùi, mới tình hết biết; dù
         hai người đã lấy nhau gần 70 năm rồi mà vẫn còn tha thiết
         yêu đương ra rít.
  Em yêu của
         tui rất lấy làm cảm động, cứ bắt tui phải học cách ăn
         nói gió đưa ngọt ngào của anh bạn già nầy mới được.
          Bỏ cái tánh gọi bà nầy bà nọ
         đi nhe. Gọi vậy em tủi thân lắm vì nghĩ mình cũng đã
         già rồi!
  Hai đứa mình mới
         lấy nhau mới có 50 năm, chưa nhằm nhò gì mà em thấy anh coi
         bộ muốn keo rã hồ tan rồi đó nhe!
  Bữa tiệc tàn, hai bà vợ rủ nhau xuống bếp, rửa chén
         bát chỉ còn hai cụ ông ngồi trên bàn ăn nhâm nhi chút
         rượu đỏ rồi nói chuyện Tề Thiên.
  "Thiệt anh đúng là một ông chồng tuyệt vời!
         Từng tuổi nầy mà mở miệng ra một cũng em yêu, hai cũng em yêu!"
          "Nói thiệt với chú nhe! Chẳng qua
         tui đã quên tên bả cách đây gần mươi năm lận!"
          "À nè! Tối qua, tui dắt bả đi
         ăm tiệm. Nó nấu ngon lắm, thiếm nhà lỡ có giận hờn gì,
         chú chỉ cần dắt thiếm ra đó ăn; là đời sẽ vui trở
         lại hè."
  "Tiệm ăn anh
         khen nấu rất ngon tên gì tui mới biết để dắt con vợ tui đi
         chớ?!"
  "À nè chú
         em à! Cái bông gì mà khi tui muốn tỏ tình, tui mua để tặng
         em yêu đó?"
  "Ý anh
         muốn nói là ‘Hồng' phải không?"
  Nghe xong, anh chủ nhà quay miệng vào bếp, hét to lên:
          "Hồng ơi! Nhà hàng tối qua anh với
         cục cưng đi ăn, tên của nó là gì vậy?"
  Thưa bà con! Anh bạn già của tui bị lẫn;
         còn em yêu của ảnh thì lại bị lãng tai.
  Vậy mà năm rồi ảnh dám xách xe chở chỉ
         đi du lịch xuyên bang đó.
  Giữa
         đường đói bụng, dừng lại tiệm McDonald's, ở thị trấn
         giữa đàng, chuyên bán thức ăn nhanh.
  Người phục vụ hỏi: "Thưa hai cụ dùng chi?"
          "Cho tôi hai cái hamburgers!"
          Em yêu của ảnh: "Thằng nhỏ nói
         gì vậy anh?"
  "À! nó
         hỏi tụi mình ăn gì và anh nói: cho hai cái hamburgers."
          Người phục vụ: "Hai cụ tính
         đi đâu?"
  "Vợ chồng
         tôi đi Adelaide để thăm cháu nội!"
  Em yêu của ảnh: "Thằng nhỏ nói gì vậy
         anh?"
  "À! Nó hỏi mình
         đi đâu và để làm gì? Anh nói: Mình đi Adelaide để
         thăm cháu nội!"
  Người phục
         vụ lại hỏi (Cha cái thằng nhỏ nầy nhiều chuyện nhe! Hỏi hoài
         hè!)
  "Hai cụ từ đâu tới?"
         "Melbourne!"
  Em yêu của ảnh: "Thằng
         nhỏ nói gì, vậy anh?"
  "Nó
         hỏi mình từ đâu tới; anh trả lời Melbourne!"
  Người phục vụ: "Melbourne! À cháu
         có lần sống thử với một con ghệ ở đó một khoảng thời
         gian! Chu choa cái miệng nó chét chét suốt ngày, không kịp kéo
         da non! Lại làm biếng thầy chạy! Không chịu nấu ăn gì hết
         ráo trừ trường hợp đói bụng gần chết mới chịu lết
         vào bếp!"
  Em yêu của ảnh: "Thằng
         nhỏ nó nói gì vậy anh!"
  Ảnh
         bèn hét to lên: "Nó nói: nó biết em!"
  Thưa bà con! Hãy quẳng gánh ‘già' đi
         mà vui sống!
  Già không phải là
         lú lẫn; là lãng tai, rồi cứ ngồi than trời trách đất,
         lo sợ cho cái tương lai của người già. Già thì còn tương
         lai gì nữa mà lo chớ?
  Mình già
         là khi mình không còn biết cười nữa. Còn nếu quý ông
         anh, quý bà chị mình: đi vô cười, đi ra cười, đứng
         cũng cười, ngồi cũng cười luôn... Cười hoài hè!
          Thì tui cho rằng quý anh chị mình còn
         trẻ hơn cả khối người trong thiên hạ nữa đó!
   
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
    
      
       
Tôi đi để lại trường xưa!
           
  "Ôi! Trường ta tang thương!
         Theo vận nước nhiễu nhương! Bạn bè năm cũ giờ đâu
         cả? Ðã dạt về đâu mấy nẻo đường?"
  Thưa mới đây ông Chủ bút kêu réo
         um sùm: "Anh Thu ơi! Có bạn học của anh kiếm kìa!" "
         Ðứa nào vậy cà?"
  Thì
         ra Bùi Quang Long, đã đi Mỹ du học từ năm 1970, lúc mới vừa
         đậu Tú tài hai, tìm lại tui, là thằng bạn đồng song của
         nó.
  Ðã 53 năm! Thiệt là chớp
         mắt! Thiệt là bóng câu qua cửa sổ! Vậy mà bạn học cũ
         vẫn còn tìm! Thiệt là bùi ngùi cảm động à nhe!
          Ôi nhớ xưa! Muốn vào học trường
         Petrus Ký là đám học trò phải qua một kỳ thi tuyển cũng
         lắm gian nan! Bốn, năm ngàn sĩ tử, chưa tới 500 đứa còn sống
         sót.
  Bài thi gồm 3 môn: Toán
         quan trọng nhất, hệ số 3, Văn hệ số 2 và Câu hỏi Thường
         thức hệ số 1.
  Bài tủ về môn
         Toán thường là động tử. Nghĩa là xe chạy. Xe chạy phải
         hai chiếc, chạy cùng chiều, hoặc chạy ngược chiều. Cho vận tốc
         mỗi xe rồi tính thời điểm gặp nhau, tính quãng đường
         hai xe chạy được... đại khái là thế. Cùng chiều, rượt
         đuổi nhau thì đường dài chia hiệu số hai vận tốc. Còn
         chạy ngược chiều thì lấy đường dài chia cho tổng số
         hai vận tốc là ra thời gian hè!
  Ðứa
         nào thông minh giỏi toán, làm trúng hết hai bài, là phẻ
         re như con bò kéo xe, chỉ có việc ngồi rung đùi, đậu chắc
         trăm phần trăm. Còn nếu trúng chỉ một bài, còn bài thứ
         hai trúng lớt lớt như phớt thuốc đỏ thì phải nhờ bài
         Luận văn hoặc Câu hỏi Thường thức kéo lên cho khỏi xệ.
         Bài Luận văn thì khó dàng trời mây đi. Mới 11, 12 tuổi
         đầu mà quý Thầy ra đề thi kêu tụi em bình luận lời
         của Ngô Tổng thống là mấy em chết cửa tứ.
  Thưa cái năm đó, thằng đậu hạng bét
         là được 45 điểm cho ba môn.
  Ðứa
         đậu hạng nhứt, tức Thủ khoa, được tới 81 điểm, gần
         gấp đôi thằng đậu hạng bét. Tên nó là Âu Dương
         Khoát, sau được xếp vào chung lớp Ðệ thất 5, niên khóa
         1963 với tui đó nha!
  Nhớ ngày đi
         dò kết quả, tui và thằng anh chen vào cái bảng điểm, che bằng
         mắt cáo, đề phòng đứa nào rớt, quạu, xé, là hết
         coi luôn!
  Bên trong mắt cáo dán
         chừng 15 tờ giấy đánh máy danh sách thí sinh trúng tuyển,
         gồm số ký danh, họ tên, ngày tháng năm sanh, điểm, và
         thứ hạng của thí sinh.
  Biết thân
         mình học dở ẹc nên tui cắm đầu dò từ dưới dò
         lên! Chớ đời em hổng dám mơ mộng gì đâu?!
  Dò lần lần lên hoài mà hổng thấy
         tên mình. Chắc tui trợt vỏ chuối rồi quá?
  Ai dè thằng anh tui la lên: "Tên mầy nè, 56 điểm,
         đậu hạng 176! Má mình vui lắm đó! Mầy mà rớt, Má
         hổng có tiền cho mầy đi học trường tư đâu!"
          Bữa đó, Tía tui dắt hai anh em tui vinh quy
         bái tổ ở cái xe bán bò vò viên gần rạp hát Ðại
         Ðồng! Tía móc túi cho năm chục đồng để tân khoa ngồi
         xơi ‘đại yến'!
  Mỗi đứa
         một chén bò vò viên, mỗi chén 5 đồng. Số tiền còn
         lại, hai anh em dung dăng, dung dẻ, dắt nhau ngược đường Cao Thắng,
         lên gần tới đường Trần Quý Cáp, rạp Việt Long, để
         coi phim ò e Ro Be đánh đu, Tazan nhảy dù, Zoro bắn súng...
 
         Gần tới ngày tựu trường còn được
         Má dắt ra ông thợ may trong xóm chợ Hai Mươi, góc ngã tư
         đường Phan Thanh Giản và Cao Thắng, may cho hai cái áo sơ mi tay ngắn
         và hai cái quần ka ki xanh, và mua cho một đôi dép da của hãng
         Bata...  (Vì trường Petrus Ký không cho học trò mang dép Nhựt
         lẹp xẹp coi nó hổng có oai!). Ðóng bộ vô trông  rất
         oách!
  Vậy là giã từ cái
         quần xà lỏn, có mang theo hai quả lắc đồng hồ bé tí teo,
         đi học trường Tiểu học Bàn Cờ trong Cư xá Ðô Thành
         rồi đó nhe. Tui chuẩn bị làm người lớn!
  Và 9, 10 năm sau đó, từ khi tui thôi học, từ khi
         tui khoác áo trây-di (treillis), lạc về vùng quê Hốc Bà Tó,
         rồi thiên duyên tiền định gặp em yêu, tức má đám con
         tui bây giờ, tui từng ‘nổ' tơi bời với em là: "Ðừng
         thấy anh dở mà rầu! Ðã từng đi học trường (đứng)
         đầu Miền Nam đó nhe!"
  Làm
         con vợ tui nó há hốc mồm kinh ngạc: vì lẽ tại sao anh yêu trông
         lù khù mà lại hổng có ngu... như em hằng tưởng?!
          Rồi mấy hôm nay, mấy đứa cùng lớp
         năm xưa, kêu gào bay về họp mặt lớp cũ trường xưa bên
         Mỹ (chớ hổng phải Mỹ Tho!). Có đứa đề nghị ‘sảng'
         là bay về họp mặt ngay tại trường xưa ở đường Cộng
         Hòa đối diện thành Ô Ma mới được.
  Thì đứa khác hổng chịu nói: "Khi nào cái
         trường mình lấy lại tên P. Trương Vĩnh Ký thì tao về.
         Bằng không? ‘Nô quê!' (No way!)!"
  Ngô
         Văn Trí, Liên toán trưởng ngày xưa, chắc khoái chơi và
         sưu tầm đồ cổ, gởi cho toàn thể đám học trò danh sách
         lớp Tứ 5, niên khóa1966, bị gián cắn rìa giấy lổm nhổm
         hết trơn, cộng với hơi ẩm trong không khí làm chữ bằng viết
         Bic, bút nguyên tử, cũng tèm lem tuốt luốt, nhưng may mắn thay, đeo
         kiếng lão vô, vẫn còn đọc được!
  Mai mốt mình lấy lại được cái trường
         xưa, tui sẽ đem cái danh sách nầy lộng kiếng (chớ không phải
         liệng cống), chưng trong phòng Truyền thống của Trường P. Trương
         Vĩnh Ký để nhát mấy đứa con nít học sau mình chừng
         một thế kỷ chơi!
  Bồi hồi đọc
         cái danh sách mà đầu têu là tên Liên toán trưởng
         Ngô Văn Trí nầy, thì ký ức như một cuồn phim cũ, tưởng
         đã mờ phai theo năm tháng, lại hiện về khiến tui cũng rưng
         rưng nước mắt.
  Nhớ thầy Chung
         Hữu Thế, dạy Anh văn, lớp Ðệ thất 5, định cư ở Canada,
         vừa quá vãng!
  Nhớ Thầy rầy
         (sau khi mấy ông Mỹ, bên USAID, đến dự giờ dạy Anh Văn của
         Thầy ra về rồi): "Cái thằng Thu nầy... có chữ ‘young' mà
         đọc năm lần bảy lượt cũng không xong!"
  Em xin cám ơn Thầy đã tế nhị, không nỡ làm
         quê mặt em với khách đến viếng lớp mình!
  Thưa mất Sài Gòn, mất miền Nam, mất trường
         P. Trương Vĩnh Ký là thầy trò, bạn bè tui tản lạc khắp
         năm châu, bèo dạt hoa trôi theo vận nước. Nhưng cũng có đứa
         mới 19, 20 đã ở lại quê hương mãi mãi cũng vì vận
         nước. Ðó là trò Châu Minh Nhạn, khoái ca hát, nên tụi
         tui bầu nó làm trưởng ban Văn nghệ lớp!
  Nhạn đi khóa 3/72 SQTB TÐ (khăn xanh) đại đội 34 trong
         đợt tổng động viên mùa hè đỏ lửa năm 72.
          "Châu Minh Nhạn là người lạc quan,
         yêu đời, thường ca, nhạc chế, bài "Where do I begin do" của
         Andy Williams hát trong phim Love Story do Erich Segal viết kịch bản.
  "Where do I begin/To tell the story of how great a love can be..."
          "Bởi bà già rắc rối, cuộc
         tình rối rắm, ôi biết nói gì, thì đành nói dối...".
          Hiệp định Paris để chấm dứt chiến
         tranh, lập lại hòa bình mà bi thảm thay Châu Minh Nhạn lại tử
         trận ngay những ngày đầu đi chiến dịch, khi hãy còn quá
         trẻ!
  "Nhạn cùng ông trưởng
         ấp và hai người lính nghĩa quân đi trên ghe máy vào xóm.
         Khi ghe qua một đám dừa nước rậm rạp thì bị VC phục kích
         ném lựu đạn lên ghe, rồi thêm hàng loạt đạn AK bắn
         xối xả. Bốn người trên ghe đều tử trận!"
  Thưa những người bạn học của một thời
         niên thiếu, đẹp như hoa mộng đó và sau một cuộc biển
         dâu nầy mà giờ đứa nào may mắn còn sống sót thì
         cũng  đều già cả hết rồi.
  Thế nên dẫu chân Trời góc biển nào đó thì tụi
         tui cũng phải ráng lò dò hay lò cò bay về mà tề tựu
         một lần sau chót chớ!
  Tui sẽ mang
         theo một chai rượu ông già chống gậy (Vì tui cũng đã quá
         già rồi dù gậy chưa có chống!).
  Trước là tế tửu quý Thầy Cô ngày cũ, đã
         quá vãng, sau để rót xuống cho bạn hiền Châu Minh Nhạn, người
         đã anh dũng ngã xuống khi tuổi đời vừa mới chớm đôi
         mươi, hy sinh cho cuộc chiến đấu vì tự do của miền Nam mình.
          Ôi Trường xưa! Cho tui xin chịu lỗi nhe!
         Tui nỡ bỏ ra đi cũng vì phần số thế thôi!
  Dẫu vậy, trong trái tim nầy, ở phần sâu thẳm nhất,
         vẫn còn những hình ảnh cũ của trường xưa, của bạn bè
         năm cũ, từ giờ tới chết, cũng không thể nào quên!
          
Bảo Huân
đoàn xuân
         thu 
  Melbourne 
      
       
Chốn ấy hang hùm!

Tranh Bảo Huân 
   
  Thưa bà
         con! Người viết trộm nghe bà con mình bên Mỹ nói rằng: "Hạng
         nhứt con nít; hạng nhì con gái; hạng ba con chó và hạng bét
         con trai." Trong bốn con đó thì anh em tụi mình cầm đèn đỏ.
          Vậy mà ứng cử viên đảng Cộng
         Hòa Donald Trump lại xăm mình, dám nhảy ra cầm đầu cái đám
         phản loạn, toan đá đổ cái trật tự tôn ti xưa giờ. Thiệt
         là khờ thôi hết biết!
  Bằng
         cớ là Donald Trump khoái cãi lộn với đàn bà con gái, nên
         luôn gặp rắc rối ‘to' với phụ nữ Mỹ.
  Người đẹp nào dù nổi danh trên chốn giang
         hồ gì cũng mặc kệ, Trump chê hết ráo mà chê rất nặng
         lời, làm quý chị em ta bên Mỹ rất lấy làm căm giận.
          Chính vì biết tỏng cái tánh cực
         kỳ ba trợn nầy của Donald Trump, nên ban vận động tranh cử của
         bà Hillary Clinton chụm đầu vào nhau, bàn bạc, tương kế tựu
         kế, gài sẵn một cái bẫy: phân biệt giới tính, coi phụ
         nữ Mỹ không ra cái cà ram nào cho Donald Trump vác mặt lủi vô,
         gặp ngay cái tổ ong vò vẽ.
  Và
         cục mồi mắc vào cái lưỡi câu có ngạnh là vầy: Hillary
         Clinton phê phán Donald Trump đã nhiều lần mạt sát quý chị
         em ta trong suốt hàng chục năm liền, gọi chị em mình là heo, là
         chó.
  Donald Trump chối bai bải, dựa vào
         cái ‘mi cà rô', đánh trống lảng: "Bà kiếm cái
         nầy ở đâu ra vậy?"
  Ðâu
         cần kiếm chi cho nó xa. Những lời xúc phạm, dè bỉu, chọc quê
         những phụ nữ có hà rầm trong những cuộc phỏng vấn còn
         ghi lại giữa Trump với giới truyền thông đấy thôi.
  Em Alicia Machado nhớ lại: Sau khi đoạt vương miện
         cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ năm 1996, chắc vui mừng vui quá vui nên người
         đẹp Venezuela nầy ăn hơi ‘bị' nhiều.
  Ăn nhiều tất lên cân. Ðó là quy luật. Em nặng thêm
         khoảng 16 pounds, hơn 7 ký lô một chút; nhưng Trump cho rằng em ấy từ
         117 pounds lên tới 170 pounds (hơn 77 ký lô thịt và xương). Donald Trump
         chê em có tâm hồn ăn uống, thì Trump uống và ăn cũng không
         kém. Số ký lô của Trump đang mấp mé bên bờ biên giới,
         giữa mập và béo phì. Thì lươn chê lịch cái gì
         phải hông bà con?
  Chẳng qua là
         em Hoa hậu Hoàn vũ nầy có lời qua tiếng lại với người vợ
         thứ ba của Donald Trump là Melania nên Trump giận.
  Melania và Alicia đều là cựu người mẫu và người
         nhập cư. Sinh ra tại Venezuela, Alicia nhập tịch Mỹ hồi tháng 8. Sinh ra tại
         Slovenia, Melania (vợ Trump) trở thành công dân Mỹ năm 2006.
  Em Hoa hậu Alicia chê người mẫu Melania như vầy:
         (Cũng giống như hai cô ca sĩ có khen nhau bao giờ?)"Tôi không
         thấy bất cứ điểm gì đặc biệt về người phụ nữ
         này. Bà ấy là một con búp bê. Bà ấy là một vật
         trang trí."
  Binh vực em yêu, Donald
         Trump phản pháo lại, đặt cho em, chết tên luôn, là ‘Miss Piggy",
         ‘Hoa hậu Lợn xề', vì em hơi bị mập; là ‘Miss Housekeeping', ‘Hoa
         hậu Vú em'; vì em là người Latino, sắc dân thường đến
         nước Mỹ để đi làm người giúp việc nhà. Vì em
         dám cả gan gọi vợ Trump là một ‘con búp bê' chỉ để...
         chơi thôi. Thiệt giận quá mất khôn nên khốn đốn nó
         tới liền xì bóc.
  "Chúng
         tôi không thể chấp nhận thêm những lời lăng mạ của Donald
         Trump đối với phụ nữ Latino. Tôi hiểu rất rõ ông Trump và
         tôi có thể thấy con người ông ấy hiện giờ vẫn giống
         cách đây 20 năm."
  Ðám
         đệ tử trong ban vận động tranh cử của Trump nhào vô cứu chúa
         là: Chủ tướng tui đâu có coi thường phụ nữ. Ông ấy
         có cái quan hệ rất tốt đẹp với chị em ta mà. Em cựu Hoa
         hậu Hoàn vũ nầy chỉ bịa chuyện ăn theo, để mong được
         nổi tiếng.
  Tuy nhiên những lời sỉ
         nhục, lăng mạ nặng nề nhiều phụ nữ Mỹ của Donald Trump là
         có thật. Chính vì vậy trong các cuộc thăm dò ý kiến
         của nữ cử tri Mỹ, Hillary Clinton bao giờ cũng dẫn Donald Trump tới 20 điểm.
          Trump cũng biết điều đau đớn đó,
         nên từng than thở rằng: "Mấy bà về một phe để chơi
         tui. Chứ nếu Hillary Clinton là đực rựa như tui, giỏi lắm chỉ kiếm
         được 5% số phiếu là cùng."
  (Cản hoài mà hổng chịu nghe nha. Cãi lộn với đàn
         bà, đàn ông thua là cái chắc.)
   
  ***
  Thưa quý ông anh mình ‘sáng mắt' ra chưa? Chớ người
         viết thì ‘sáng mắt' lâu rồi. Ðối với đàn bà
         con gái, anh em tụi mình nên kính nhi viễn chi cho nó lành. Nhứt
         là với con vợ của mình. Vì hổng có vợ kè kè một
         bên, là đám đàn ông hư hết ráo hè. Một vợ,
         một chồng sống mới dai. Còn chồng một, vợ hai là ‘đai'
         (die) cái rụp.
  Thưa bà con! Còn
         người viết, thú thiệt dẫu ái mộ quý đàn bà con
         gái, khác ‘con nhỏ' ở trong nhà, dẫu thèm thiệt là thèm,
         cũng ráng vén nước miếng lên mà cơm nhà quà vợ.
          Lý do là vì có chuyện vầy nè:
         ông Vua, một hôm, triệu tập bá quan văn võ vào chầu rồi
         ra câu hỏi: "Ai là người quan trọng nhứt đời ta?"
          Quan Tể tướng nhào lên trước, vì
         ông có cấp bậc cao nhứt trong triều, chỉ sau có ông Vua.
          Cầm cục phấn viết lăng quằng lít
         quỵt tên nhiều người lên bảng đen rồi quỳ xuống: "Tâu
         bệ hạ, người quan trọng nhứt trong đời của hạ thần cũng
         không ai xa lạ, là: hàng xóm, bạn nhậu, cha mẹ vợ lớn, cha
         mẹ vợ bé... Rồi cha mẹ ruột, vợ, tức em yêu, và con cái
         của mình."
  Vua phán tiếp: "Trong
         số đó, nhà ngươi hãy gạch tên những người không
         quan trọng nhứt đi."
  Quan Tể
         tướng gạch tên thằng hàng xóm (mắc dịch hay dê sảng), rồi
         quan đồng liêu (hay đâm sau lưng chiến hữu), rồi bạn nhậu (nhậu
         cho đã rồi thường hay cãi lộn coi ai đúng ai sai) cũng gạch
         luôn. Cuối cùng chỉ còn có cha mẹ ruột, vợ và con.
          Gạch thêm nữa đi. Quan Tể tướng khóc
         hi hi, ha ha ra chiều tim lòng tan nát, gạch tên cha; gạch tên mẹ; rồi
         gạch cả tên con... Chỉ còn vỏn vẹn có tên của em yêu là
         chưa gạch.
  "Người thân thiết
         nhất với ngươi, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ
         là người sinh thành và dạy dỗ ngươi nên người. Gạch
         tên cha mẹ mình là coi thường công sanh thành dưỡng dục,
         chín chữ cù lao không sợ người đời nguyền rủa là
         đồ bất hiếu hay sao?
  Còn
         con do nhà ngươi tạo ra, phụ tử tình thâm ở đâu mà
         nhà ngươi xử sự tệ bạc như vậy chớ?
  Còn người vợ, phu thê như y phục, không
         có con vợ nầy thì nhà ngươi kiếm con vợ khác, trong thiên
         hạ thiếu gì đàn bà con gái, bởi chữ có câu rằng:
         Trai năm thê bảy thiếp là thường. Vả lại vợ ngươi là
         người dưng đâu có máu mủ ruột rà gì mà sao ngươi
         chừa lại hả?"
  Quan Tể tướng
         mặt xanh chành như đít nhái, vội phủ phục quỳ xuống, lết
         lết gần Hoàng thượng, đang ngự trên chiếc long ngai, xin phép
         được kề tai nói nhỏ.
  "Tâu
         Hoàng thượng, cha mẹ già rồi cũng sẽ chết; bởi người
         ta không phải là rắn, không thể lột da sống đời. Trước
         sau gì cha mẹ thần cũng sẽ bỏ ra đi về phía bên cầu biên
         giới.
  Còn con thần lớn lên.
         Gái phải lấy chồng, trai phải lấy vợ. Tụi nó sẽ bỏ thần
         mà đi qua tiểu bang khác để xây tổ uyên ương.
          Xét cho cùng nhà chỉ còn có
         hai con khỉ già nầy thế thôi. Mong Hoàng thượng thông cảm.
          Sỡ dĩ thần không dám gạch tên
         em yêu là vì tiện nội đang núp sau rèm. Gạch tên tiện
         nội, về nhà bà nội cũng đội chuối khô."
 
         "Trẫm cực kỳ thông cảm với quan
         Tể tướng. Vì cái trò nầy cũng chính là do Hoàng hậu
         bắt Trẫm phải bày ra đó mà thôi."
  Thưa bà con! Tóm lại, xưa đã vậy mà bây
         giờ vẫn vậy. Người phụ nữ  bao giờ cũng chiếm vai trò
         lãnh tụ, cực kỳ quan trọng, không những trong gia đình mà ra
         ngoài xã hội cũng ‘sêm sêm'.
  Làm phận đàn ông, con trai, thôi thì chúng ta đành
         chịu phép một bề cho nó xong; chớ đừng có ngược dòng
         lá đổ, kênh xì po, như ứng cử viên Donald Trump của đảng
         Cộng Hòa mà có ngày đổ nợ.
  Hãy sợ cho chắc ăn vì con ruột của vợ ta, nó còn
         dám quánh, huống hồ ta với em chỉ là người dưng nước
         lã mà thôi.
  Xin quý ông anh mình
         hãy ghi tâm khắc cốt lời khuyên của bà chúa thơ Nôm Hồ
         Xuân Hương rằng: "Này này chị bảo cho mà biết/
         Chốn ấy hang hùm chớ mó tay."
  Vậy là êm ru bà rù hè. Nhớ đừng có khờ mà
         đi bắt chước Donald Trump nhé quý ông anh!
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne. 
      
       
Người muôn năm
         cũ!
   
   
   Mộ
         phần Tổng Thống Ngô Đình Diệm - nguồn www.cdnvqglbhk.org
   
   
          Thưa hồi xưa, đường Hai Bà Trưng
         bắt đầu từ bến Bạch Ðằng, trên sông Sài Gòn, nơi
         có Công trường Mê Linh, đặt tượng của Hai Bà do Kiến
         trúc sư Ngô Viết Thụ thiết kế, chạy dài khoảng 2967 mét,
         tới cầu Kiệu, Phú Nhuận!
   
          Theo địa phương chí, con đường
         nầy đã từng thay tên đổi họ tới mấy lần!
  Thời Pháp, tên Impériale, rồi năm 1870, đổi
         là Nationale. Và từ ngày mùng 4 tháng Tư, năm 1902, đổi là
         đường Paul Blanchy, để tưởng nhớ một ông Tây mũi lõ,
         tai to, mặt bự vừa mới đi bán muối.
  Lúc ông Ngô Ðình Diệm còn làm Thủ Tướng,
         ngày 22, Tháng Ba, năm 1955, con đường nầy được mang tên là
         Hai Bà Trưng cho tới mãi tận bây giờ.
  ***
  Ôi nhớ xưa! Mỗi chiều
         tan học, từ trường Petrus Ký, trên đường Cộng Hòa được
         anh mình chở trên chiếc xe đạp cọc cạch, dọc theo đường
         Hồng Thập Tự, hồi xưa Tây nó gọi là đường Cao (Route
         Haute) vì nó ở trên cao. Tới đường Hai Bà Trưng thì chiếc
         xe đạp quẹo trái, bắt đầu đổ dốc ‘phẻ re' về Cầu
         Kiệu, bắc qua kênh Nhiêu Lộc.
  "Nhớ
         khi xưa anh chở em, Trên chiếc xe đạp cũ. Áo ướt đẫm mồ
         hôi những trưa hè...Quay đều quay đều quay đều, thương
         hoài những vòng xe."
  Về tới
         Bưu Ðiện Tân Ðịnh là chuông nhà thờ đổ, giục bà
         con giáo dân đi lễ trong ráng chiều hấp hối!
  Trời sắp tối và những ngọn đèn cao áp thủy
         ngân bắt đầu bật cháy cho một quãng đường Hai Bà Trưng
         thơ ấu của tôi trong Sài thành hoa lệ.
   
  ***
  Thưa nhắc tới khúc đường Hai Bà Trưng Tân
         Ðịnh là tôi nhớ tới tiệm hòm Tobia. 
  Hồi còn con nít, sợ chết lắm, mà bây giờ già
         tôi cũng sợ... sợ chết như xưa đó thôi! Nên cái gì
         có ‘lan can' tới người chết như: nhà xác của bịnh viện,
         tiệm bán hòm hay nghĩa trang là tui sợ hết ráo.
  Tiệm hòm Tobia nầy nếu từ phía Sài Gòn chạy
         vô, qua khỏi đường Hiền Vương một chút là nó nằm
         bên tay phải, trước khi đến Bưu điện Tân Ðịnh, và
         tiệm bán đèn trần Bùi Huy Mong.
  Tiệm
         hòm nầy chủ yếu phục vụ cho bà con người Công Giáo; nên
         nó ở gần nhà thờ Tân Ðịnh đấy thôi.
  Nhưng tại sao tiệm hòm mà lại đặt tên
         Tây vầy cà?
  Thưa ông Tôbia,
         trong Kinh Thánh, một người chuyên đi nhặt xác chết về khâm
         liệm rồi chôn cất. Cho dù người chết là ai, một kẻ tha
         phương cầu thực hay kẻ bị án tử hình. Cho dù nhà vua đã
         ra chiếu chỉ cấm đoán gì cũng mặc.
  Chỉ vì việc làm nhân đạo này mà ông bị
         bắt bớ, bị kết án. Ngay chính vợ ông, người đầu ấp
         tay gối cũng chế giễu khi ông bị mù lòa, bị tán gia bại
         sản. Thiên hạ còn cho rằng ông là một kẻ khùng điên.
          Vậy mà ông Tobia vẫn vững lòng với
         trái tim tràn đầy nhân hậu đối với tha nhân, cho dù đó
         chỉ là những cái xác chết vô thừa nhận đã khô queo,
         cong quắt.
   
  ***
  Tiệm hòm Tobia nầy đã
         ngẫu nhiên trở thành một chứng nhân lịch sử. Chứng kiến
         một tội ác thí Vua khủng khiếp của nước Việt Nam mình
         thời hiện đại.
  Thưa chiều ngày
         mùng 2, tháng Mười Một, năm 1963, ông Trần Trung Dung nguyên Bộ
         trưởng Quốc Phòng, (cháu rể, kêu Tổng Thống Ngô Ðình
         Diệm bằng Cậu), đã gọi điện thoại đến ông chủ
         tiệm hòm Tobia.
  "Tổng Thống,
         và ông Cố vấn Nhu đã bị giết  trong chiếc thiết vận
         xa M113 mang số 80.989, theo lệnh của ông Dương Văn Minh."
          Sau đó, ông Dung nhờ tiệm hòm Tobia
         mang hai chiếc quan tài đến bịnh viện Saint Paul, trên đường Phan
         Thanh Giản, để lo việc tẩm liệm cho hai người.
  Cảnh sát, quân cảnh đứng gác ở các chốt,
         trước cổng nhà xác của bịnh viện nằm trên đường
         Tú Xương. Rồi một chiếc xe hồng thập tự, kiểu Dodge nhà
         binh, thắng lết bánh, đỗ xịch lại.
  Bà Soeur mở cánh cửa nhà xác ra. Hai chiếc băng ca được
         khiêng vào. Trong nhà xác chỉ có một ngọn đèn vàng
         lù mù leo lét treo lơ lửng trên trần.
  "Nằm trên băng ca là thi thể vị TổngThống kính
         mến của nền Ðệ nhất Cộng Hòa! Cả bộ complet  đẫm
         đầy những máu. Vì trên đầu của Tổng Thống có một
         vết thương sâu từ dưới ót trổ lên đỉnh đầu.
          Những người lo việc tẩm liệm, khiêng
         xác Người lên, đặt trên một bệ đá bằng cẩm thạch
         có lót hai lớp vải trắng. Rồi lấy bông gòn và băng gạc
         nhúng đầy alcohol, nhẹ nhàng, cẩn thận lau sạch các vết máu,
         rồi sửa sang áo quần của Tổng Thống lại cho chỉnh tề.
          Bà chủ tiệm hòm nhét vào tay Tổng
         Thống một xâu chuỗi hột mân côi, rồi lâm râm đọc kinh
         cầu nguyện cho linh hồn người quá cố.
  Tổng Thống Ngô Ðình Diệm vừa mới chết, mình còn
         dịu nhỉu, nên hai bàn tay Người khép lại khá dễ dàng
         để giữ xâu chuỗi; như thể Người đang lim dim đọc kinh,
         lần hạt.
  Người nằm đó
         vẻ thản nhiên trong im lặng; dường như Tổng Thống đang chìm
         trong giấc ngủ ngàn thu, bình an, không muộn phiền, mà cũng chẳng
         khổ đau...?!"
  Khâm liệm xong, cái
         Hội đồng Quân nhân Cách mạng nầy ra lịnh chuyển hai xác
         anh em Tổng Thống vào bộ Tổng Tham mưu, âm thầm chôn trong khuôn
         viên trại Trần Hưng Ðạo, cạnh chùa An Quốc.
  Sau đó thấy êm êm, cái Hội đồng Quân
         nhân Cách mạng phản loạn nầy lại ra lệnh cho ông Chủ tiệm
         hòm Tobia đem hai hài cốt của Tổng Thống Ngô Ðình Diệm
         và Cố vấn Ngô Ðình Nhu về chôn ở nghĩa trang Mạc Ðĩnh
         Chi, đường Hai Bà Trưng, Tân Ðịnh.
  Lệnh chỉ được phép lóng cát phủ dày lên
         mặt mộ cho bằng phẳng. Không được phép ghi tên tuổi, ngày
         tháng trên bia mộ gì cả.
   
          ***
  Rồi
         năm 75, Sài Gòn thất thủ. Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ.
          Nghĩa trang Mạc Ðĩnh Chi bị VC giải tỏa
         để lấy đất xây Công viên Lê Văn Tám, một nhân
         vật do Trần Huy Liệu bịa đặt ra, thời Chiến tranh Ðông Dương.
          Hài cốt của Tổng Thống Ngô Ðình
         Diệm và Cố vấn Ngô Ðình Nhu lại bị buộc phải di tản
         ra tới nghĩa trang Lái Thiêu (Bình Hòa, Thuận An, Bình Dương!)
         Bia mộ cũng chỉ được đề là: "GIOAN BAOTIXITA HUYNH" và
         "GIACÔBÊ ÐỆ".
  Tổng Thống
         Ngô Ðình Diệm đã bị giết một cách dã man bởi trò
         đời bất trung, bội phản; nhưng không phải ai cũng muối mặt
         như thế đâu.
  Có bà Soeur,
         người từng theo sát di hài của Tổng thống, từ khi cải-táng
         cho đến khi xây cất phần mộ xong xuôi, đến lúc gần lâm
         chung, bà trăng trối xin được chôn gần mộ phần của Tổng
         Thống Ngô Ðình Diệm để tiếp tục hầu hạ Người. Thiệt
         là một trung thần bất sự nhị quân!
   
  ***
  Ngày 26 Tháng Mười, năm 1963, ngày Quốc khánh cuối
         cùng của Chế độ Ðệ nhất Việt Nam Cộng Hòa, học trò
         được nghỉ học. Mấy hôm sau đi học, vô cất xe đạp
         ở dãy nhà chứa xe, bên dãy hàng sao ngang hông trường, tôi
         đã thấy lính Nhảy dù đứng gác ở đó.
 
         Rồi ngày mùng Một, tháng Mười
         Một, năm 1963, cuộc đảo chánh phản loạn đã diễn ra. Tới
         11 giờ trưa, ngày hôm sau, thì đài Phát thanh Sài Gòn, Hội
         đồng Quân nhân Cách mạng thông báo là Tổng Thống Ngô
         Ðình Diệm và Cố vấn Ngô Ðình Nhu đã tự sát.
          Chuyện bịa đặt nầy, dân không ai
         tin cả. Vì Tổng Thống Ngô Ðình Diệm, một người Công
         Giáo ngoan đạo; mà đạo Công Giáo cấm tín đồ tự
         sát.
  Lại nhớ kỷ niệm. Năm
         1962, lúc còn học lớp Nhứt, trường Tiểu học Bàn Cờ trong
         Cư xá Ðô Thành. Cứ mỗi ngày Thứ Năm, đám học
         trò nhỏ xếp hàng để mỗi đứa được cho uống miễn
         phí một ly sữa bột của Viện trợ Mỹ, Usaid.
  Rồi khi vào Ðệ thất Petrus Ký, đám học trò
         nhỏ tụi tui, được nhà trường cho lên một chiếc xe bus, chạy
         u qua cầu Tân Thuận để đi coi xưởng dệt.
  Một lãnh tụ lo cho dân từng li từng tí như thế
         thì làm gì có cái chuyện gia đình trị ác ôn gì
         đó chớ?! Một lãnh tụ không tư túi gì cho cá nhân
         mình hết. Sống thanh bạch. Chết thanh liêm.
  Rồi sau nầy lớn lên, nhớ lại những ngày thơ dại
         của tôi, hồi còn do Tổng Thống Ngô Ðình Diệm lãnh đạo,
         là những ngày no đủ bên Ba, bên Má, bên anh, bên em, đẹp
         nhứt đời người... kể luôn cho tới bây giờ.
   
  ***
 
         Ai công hầu ai khanh tướng? Rồi cũng một
         nắm cỏ khâu xanh rì. Nhưng điều đó không có nghĩa là
         hết. Lịch sử sẽ cho biết ai làm đúng? Ai làm sai? Ai công? Ai
         tội với nhân dân?
  Những người
         đã nhúng tay vào máu trong cuộc đảo chánh, thí Vua ngày
         đó, leo lên sân khấu làm những trò nhăng nhố cho đến
         nỗi làm mất cả miền Nam thì làm sao còn mặt mũi nào
         mà ăn nói được gì với người đã khuất?!
          Ôi! "Những người muôn năm cũ!
         Hồn ở đâu bây giờ?"
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne
    
 
      
       
Ô Khảm: cánh chim báo bão!
           
  
   
  Thưa tục ngữ Việt
         Nam ta có câu: "Tham quan ô lại!"
  Quan là người làm việc cho triều đình. Lại là
         người để quan sai phái.
  (Ô,
         tiếng tĩnh từ, tham lam, ăn bẩn của dân!)
  Như vậy tham quan ô lại là đứa làm chức to ăn miếng
         lớn; đứa làm chức bé ăn miếng nhỏ. Ăn của dân hết
         ráo! Ăn dưới lên trên! Từ nhỏ tới lớn. Một đồng
         không bỏ; một cắc cũng chôm!
  Thưa
         trong bài viết nầy tôi xin lạm bàn về bọn tham quan ô lại ở
         bên Tàu; mà nói chuyện Tàu cũng là nói chuyện ở bên
         ta. Vì bọn chúng cùng là một giuộc, là đồng chí với
         nhau!
  Ô Khảm, một làng chài, thuộc
         huyện Lục Phong, tỉnh Quảng Đông, chỉ cách Đặc khu Hong Kong khoảng
         4 giờ xe.
  Dân khoảng 15.000 người,
         sống bằng nghề đánh cá hoặc làm ruộng.
  Làm ruộng thì phải có ruộng, có đất nhưng
         ruộng đất của dân đã bị tên Tiết Xương, ngồi lì,
         vốn làm Bí thư Đảng ủy xã từ năm 70, đem bán cho mấy
         tay đầu cơ địa ốc, để xây 60 biệt thự sang trọng, những
         tòa nhà mới nguy nga, những cửa hàng tráng lệ...Mà dân ngu
         khu đen không dễ gì vô...
  Bọn
         tham quan ô lại toàn huyện Lục Phong nầy đã đút túi khoảng
         1 tỷ nhân dân tệ bằng 156 triệu đô Mỹ. Bọn đầu cơ
         địa ốc trả cho chúng 50 đồng thì chúng bồi thường
         cho dân chỉ 1 đồng.
  Hỡi ơi!
         Chỉ là cái bọn ô lại cắc ké cấp xã, cấp huyện
         thôi, mà đã ăn hồn vía như vậy thì nói chi tới cái
         bọn ở chóp bu?!
  Vậy là: "Vùng
         lên hỡi các nô lệ ở thế gian, vùng lên hỡi ai cơ khổ
         bần hàn, sục sôi nhiệt huyết trong tâm đầy chứa rồi quyết
         phen này sống chết mà thôi...."
  Cái nầy là quốc tế ca của CS; chớ hỏng phải của tay
         phản động nào xúi à nhe!
  Dân
         chúng làng Ô Khảm đồng lòng đi biểu tình, đòi: "Trả
         lại đất cho chúng tôi!"
  Bọn
         tham quan ô lại nầy và bọn đầu cơ địa ốc cùng phối
         hợp ra tay đàn áp một cách tinh vi và khốc liệt. Đầu gấu
         giang hồ, được mấy đại gia mướn, mỗi đứa 3000 nhân
         dân tệ để đánh thấy Tía tụi nó cho tao.
  Bọn ô lại, hơn một ngàn tên công an
         và cảnh sát chống bạo động trang bị đến tận răng! Nào
         khiên mây, mặt nạ heo, hơi cay, súng bắn đạn cao su, được
         phái tới.
  Chúng bao vây, cô lập
         làng Ô Khảm. Nội bất xuất ngoại bất nhập. Cắt điện;
         cắt nước. Xong đi từng nhà, ruồng bắt những người lãnh
         đạo cuộc phản kháng.
  Ngày
         9, tháng 12, năm 2011, Tiết Cẩm Ba bị công an mặc thường phục bắt
         giải về đồn tra khảo. Vào 10 giờ sáng ngày hôm sau, Tiết
         Cẩm Ba chết.
  Trên thi thể của nạn
         nhân đầy những vết cắt, vết bầm tím. Hai lỗ mũi đầy
         vết máu khô. Ngón tay cái bị bẻ ngược xoắn ra phía sau.
         Lưng cũng có vết bầm lớn. Nghĩa là trên thân thể không
         chỗ nào là không bị bầm dập. Thiệt là quá dã man!
          Vậy là dân làng phẫn nộ biểu
         tình rầm rộ; bị cảnh sát chống bạo động truy đuổi!
         Bọn chúng"giống như bầy chó điên, đánh đập
         bất cứ ai lọt vào tầm mắt chúng".
  Nhưng dân quyết không lùi bước, dùng gạch đá,
         chai lọ, gậy gộc chống lại quyết liệt; kết quả là 12 tên
         cảnh sát chống bạo động bị u đầu sứt trán và 6 xe
         cảnh sát bị đốt.
  Tình hình
         làng Ô Khảm căng thẳng tới cực độ! Dân vây đồn
         công an; trụ sở ủy ban. Bọn tham quan ô lại và bọn cảnh sát,
         công an tay sai, bọn đầu gấu xã hội đen, nhắm không êm, bỏ
         chạy như vịt!
  Thưa mỗi năm ở
         Trung quốc có chừng hơn chín chục ngàn cuộc phản đối và
         khoảng một trăm tám chục ngàn cuộc biểu tình xảy ra trong cả
         nước để chống việc dân bị quan cướp đất nhưng biến
         cố ở làng Ô Khảm nầy gây ra tiếng vang sâu rộng nhứt trong
         cũng như ngoài nước Tàu.
  Bọn
         quan chức than thở rằng: "Quyền lực của chúng tôi giảm
         đi từng ngày... Người dân thường càng ngày càng trở
         nên thông minh hơn và ngày càng khó kiểm soát hơn".
          Năm 2011, đảng Cộng sản Trung Quốc họp
         lại, bầu bán nội bộ để chia ghế; Uông Dương, Bí thư
         tỉnh ủy Quảng Đông muốn lọt vào Thường vụ Bộ Chính
         trị ở Bắc Kinh nên xuống nước nhỏ: "Mềm nắn, rắn buông!"
          Cho lính bắt tên Tiết Xương, bí
         thư đảng ủy làng Ô Khảm, về tội tham nhũng!
  Lâm Tổ Luyến, một đại diện của dân
         làng Ô Khảm cương quyết sẽ không có cuộc đàm phán
         nào hết... cho đến khi thi thể của Tiết Cẩm Ba được trả
         lại, 4 đại diện khác bị cảnh sát bắt giữ phải được
         thả ra, và trả lại đất cho dân làng.
  Cuộc chiến đấu này bắt đầu bằng đất
         đai, và nay là cuộc chiến đấu vì dân chủ. Uông Dương
         buộc phải đồng ý và chịu cho dân làng được tự
         do bầu Xã trưởng! Và Lâm Tổ Luyến, 72 tuổi, được dân
         Tàu coi là một một ‘anh hùng', chống bạo quyền của bọn
         tham quan ô lại, được dân tín nhiệm!
  Thắng lợi của dân làng Ô Khảm mới chỉ là một
         bước đầu trong cuộc đấu tranh vì dân chủ ở Trung Quốc.
         Vụ Ô Khảm chắc chắn không dừng lại ở đây.
  Liệu đảng Cộng sản Trung Quốc có thể
         thực sự nuốt hận mà không tính đến trả thù hay không?
         Chắc chắn là không rồi!
  Một
         đám mây đen có thể một lần nữa sẽ kéo đến Ô
         Khảm.
  Tới đầu năm 2016, Lâm
         Tổ Luyến lại kêu gọi dân biểu tình để đòi bồi
         thường thỏa đáng cho dân làng đã bị cướp đất.
          Lần nầy thì bọn tham quan ô lại trong
         đảng Cộng Sản ở Quảng Đông quyết định chơi tới bến.
          Lâm Tổ Luyến bị bắt, bị đưa
         ra Tòa bị vu cho tội ăn hối lộ bốn trăm ngàn nhân dân tệ
         tức khoảng sáu chục ngàn đô la Mỹ. Tòa xử Luyến ba năm
         tù.
  Nhưng dân làng Ô Khảm
         cho rằng Lâm Tổ Luyến bị trả thù, bằng một phiên xử bất
         công nên họ lại ùn ùn đi biểu tình cho tới khi nào Lâm
         Tổ Luyến được thả ra.
  Đêm
         rạng sáng ngày 13 tháng Chín năm 2016, công an huyện Lục Phong, tỉnh
         Quảng Đông, Trung Quốc, mở chiến dịch lùng bắt người dân
         làng Ô Khảm (cứng đầu).
  Số
         đầu trâu mặt ngựa lần nầy lên tới mười ngàn tên.
         Một số video clip cho thấy người dân bị đánh lỗ đầu
         chảy máu. Người lớn bị đánh. Đàn bà cũng bị
         đánh. Con nít cũng bị đánh. Bị đánh hết ráo!
          Nhưng dân không sợ, quyết không lùi
         bước, lập chốt gác, dựng chướng ngại vật, đánh chiêng
         báo động khi bọn công an, cảnh sát kéo vào.
  Hai bên đụng độ. Chỉ có gạch đá
         và gậy gộc nhưng đôi khi dân làng cũng làm bọn chúng
         lại... chạy như vịt...
  Sở dĩ
         lần nầy đảng Cộng sản Trung Quốc đàn áp khốc liệt
         và quyết liệt hơn mấy năm trước là vì chia chác ghế
         trong đảng đã xong!
  Phần đảng
         lo sợ biến cố tại làng Ô Khảm sẽ lan qua các nơi khác;
         vì nơi nào dân cũng đều bị đảng Cộng sản Trung Quốc
         cướp đất hết ráo... Ô Khảm đòi được thì
         mình tại sao không? Cộng sản Trung Quốc sợ vết dầu loang nầy
         sẽ làm sụp đổ chế độ!
  Khi
         tình hình tại làng Ô Khảm chưa biết ngã ngũ sẽ ra sao
         thì tại Việt Nam, báo chí lề phải trong nước vừa chạy
         một cái tin na ná là:
  "Tại
         xã Long Bình, huyện Phú Riềng, tỉnh Bình Phước. Cưỡng
         chế đất, (tức bị cướp đất) một người dân bị
         Công an bắn; và một Công an bị đâm thủng bụng."
          Càng ngày người dân càng phản
         ứng quyết liệt hơn chớ không chịu cái cảnh bọn tham quan ô
         lại nầy cứ tự nhiên cướp bóc mãi được.
 
          
  ***
  Thưa Liễu Tông Nguyên
         (773-819), người Hà Đông, Sơn Tây,Trung Quốc, đỗ Tiến sĩ,
         làm quan đến chức Giám sát ngự sử.
  Vì tham gia cải cách triều chính, nhằm cải thiện
         đời sống dân chúng và hạn chế đặc quyền, đặc
         lợi của hoạn quan và đại quý tộc, bị biếm làm Tư
         mã Vĩnh Châu.
  Cách đây hàng
         chục thế kỷ, dẫu làm quan cho chế độ phong kiến, cũng có
         người còn biết thương xót dân đen mà sao giờ trong chế
         độ Cộng sản nầy, đốt đuốc tìm đỏ con mắt cũng
         không có tới một người!
  Liễu
         Tông Nguyên thuật rằng: Đất Vĩnh Châu có một loài rắn
         cực độc, thân đen, vằn trắng. Cắn người, người chết
         ngay; chạm vào cây cỏ, cây cỏ cũng chết!
  Nhưng nếu bắt được rắn để làm thuốc
         chữa bịnh trúng phong, kinh giựt, sát trùng rất hiệu nghiệm.
          Nhà vua xuống chỉ, bắt dân Vĩnh Châu
         phải tiến cống mỗi năm hai con để làm thuốc. Ai bắt được
         hai con năm, được miễn đóng địa tô tức thuế ruộng.
          Dân Vĩnh Châu tranh nhau bắt. Có nhiều
         người bị rắn cắn chết.
  "Ông
         tôi chết về nghề bắt rắn, cha tôi cũng chết về nghề bắt
         rắn. Tôi nối nghề ông cha tôi mới có mười hai năm, cũng
         đã mấy lần suýt chết!"
  "Ta sẽ nói với quan trên cho nhà ngươi bỏ nghề ấy
         mà cứ nộp thuế ruộng như thường. Nhà ngươi tính thế
         nào?"
  "Ông thương tôi,
         muốn cho tôi sống, thì ông để cho tôi làm nghề bắt rắn
         còn hơn! Nhà tôi ba đời ở làng kể đã hơn sáu
         mươi năm, cách sinh nhai trong làng mỗi ngày một quẫn bách, phải
         vét hết cả của cải trong nhà để mà nộp thuế!
          Thậm chí bỏ làng, bỏ xóm, đói
         khát, trôi dạt, chết đường, chết chợ kể bao nhiêu người.
          Những quan lại tàn ác về thu thuế,
         sục hết đầu làng, cuối xóm vơ vét đến cả con gà,
         con chó, dân gian phải hãi hùng kinh sợ.
  Tôi làm nghề bắt rắn một năm sợ chết chỉ
         có hai lần, ngoài ra không phải lo thuế má, không đến nỗi
         như người làng xóm tôi hết ngày này sang tháng khác
         khốn khổ về quan lại tàn ác!
  Giá tôi có chết về nghề bắt rắn, so với người
         làng xóm tôi cũng đã là may vì sống thọ hơn nhiều!
         Thế nên tôi vẫn đánh liều sinh mạng mình mà bắt rắn
         độc tiến Vua vậy!"
  Than ôi,
         cái ác độc của bọn tham quan ô lại còn dữ hơn con rắn
         độc.
   
  ***
  Thưa
         Liễu Tông Nguyên có lần tiễn Tiết Tồn Nghĩa, người Hà
         Đông, sắp đi làm quan ở một tửu quán cạnh bờ sông,
         rót chén rượu mời bạn rồi nói rằng:
  "Phàm làm quan ở hạt nào, phải biết chức
         phận của mình là người làm việc cho dân, chứ không phải
         sai dân làm việc cho mình.
  Dân
         ở trong hạt đã chịu nộp thuế, để lấy tiền thuê quan
         giữ sự công bình cho dân, mà nay ngán thay, thiên hạ ra làm
         quan, tiền thuế của dân thì biết lấy cả, còn công việc
         của dân thì trễ biếng, thường khi dụng tâm ăn cắp của
         dân nữa.
  Giả sử ta đây
         thuê một người làm việc trong nhà, nó đã lấy tiền
         thuê mà lười không làm việc, lại còn ăn cắp... thì
         tất ta phải giận mà trách phạt nó và đuổi nó đi.
         Bây giờ, làm quan như thế nhiều, mà dân không dám nổi
         giận trách phạt và đuổi đi là tại làm sao?"
          Những bài học về đạo làm quan
         Liễu Tông Nguyên đã dạy mấy chú Ba cả ngàn năm rồi
         mà không đứa nào trong đảng Cộng sản Trung Quốc chịu học
         hết trơn vậy cà?
  Chẳng qua vì
         lòng tham không đáy của bọn tham quan ô lại: Sống chết mặc
         bây. Tiền thầy bỏ túi! Không biết ô nhục là gì hết
         ráo!
  Dưới ách của đảng
         Cộng sản, dân Tàu, dân Việt sẽ còn khổ dài dài...
          Tuy nhiên con giun xéo mãi cũng oằn. Tức
         nước tất vỡ bờ. Trước sau gì cũng tới. Và Ô Khảm
         chính là một trong những cánh chim báo bão!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
  
 
 
      
       
Thiện và
         Ác!
   
  Tranh bảo Huân.
   
  Thưa
         hồi nhỏ tôi thường theo Má tôi lên chùa lễ Phật. Ðứa
         con nít nào cũng  thích được đi theo Má mình, dù
         tới bất cứ  nơi nào.
  Nhưng
         thực sự, thưa rằng, hồi 9, 10 tuổi tôi không thích đi chùa
         chút nào.
  Tại vì tôi sợ.
          Thưa trước khi bước vào chánh điện,
         chùa nào cũng có tượng hai ông Thiện và Ác đứng
         ở hai bên. Tượng ông Thiện có vẻ hiền từ, (dĩ nhiên)!
         Tượng ông Ác thì có vẻ dữ, (cũng dĩ nhiên)!
 
         Rồi thơ thẩn đi theo một chú Tiểu,
         đầu chừa ba vá miểng vùa, vốn là thằng bạn học cùng
         lớp Nhì, tôi xem những bức tranh rất ghê rợn, vẽ quỷ sứ
         đang cưa người ta ra làm hai để nấu dầu, máu chảy tùm
         lum tề lê, nhằm trừng phạt tội ác đã phạm phải khi còn
         trên trần thế.
  Sợ lắm, nên
         đi chùa về, tối nào ngủ cũng mớ. Bị ác mộng. Bị quỷ
         sứ đầu trâu mặt ngựa, đầu có mọc sừng, cầm đinh
         ba đến nắm cẳng lôi đi.
  (Mà
         tôi đâu có tội tình gì?! Nếu có, chỉ là tội giành
         ăn cà rem với mấy đứa em tôi thôi mà!)
  Giựt mình choàng tỉnh thức, mồ hôi, mồ kê
         ướt đẫm mình mẩy... Sợ run luôn. Lầm bầm thầm hứa với
         đám quỷ sứ rằng: Từ rày về sau, tôi không dám giành
         ăn cà rem với mấy đứa em tôi nữa.
  Sau từ từ lớn lên, ‘ngộ' ra rằng sở dĩ tôi bị
         ác mộng là do chú Tiểu, bạn học, chơi ác, nhát tôi thôi...
         Chớ làm gì có Thập điện Diêm Vương, làm gì có
         chuyện người gây tội trên trần gian, chết xuống âm phủ phải
         ngồi bàn chông, đầu đội chậu máu đâu hè?!
          Nếu có ai làm ác thì Trời sẽ
         ‘quánh' ngay cho một búa, chết không kịp ngáp... ngáp. Ngày
         xưa quả báo nhãn tiền, ngày nay quả báo thấy liền một
         khi.
  Rồi lớn lên chút nữa, biết
         nghĩ sâu, thì mới ‘ngộ' ra rằng: Ðời, bất cứ nơi đâu,
         trong nhân loại, đều cũng có ông Thiện và có ông Ác.
          Ngay cả chính trong lòng chúng ta cũng đang
         có thiện và ác đánh nhau tơi bời hoa lá để giành
         giật tâm hồn của chúng sinh, như tôi, vẫn còn chìm trong bể
         trầm luân, sân si, lục dục thất tình.
  Em yêu nghe vậy, bảo rằng anh đã ‘ngộ' rồi đó!
         Nhưng tôi chưa muốn cạo đầu đi tu như Lan trong tuồng Lan và
         Ðiệp, vì lòng trần tôi còn rất nặng, tôi vẫn còn
         tha thiết yêu em. Mà nợ trần chưa trả hết cho em. Ði tu sao đành?!
         Uổng!
  Nhưng có lẽ vì bị nhát
         hồi nhỏ, mà vẫn bị ám ảnh, sợ tới bây giờ, nên tôi
         ráng làm lành lánh dữ cho nó chắc ăn. Coi điều ác như
         giết người là kinh khủng lắm. Ráng sống sao cho có cái lòng
         nhân hậu mới được!
   
          ***
  Thưa
         vậy mà ở Chicago thành phố lớn hàng thứ ba của nước Mỹ,
         quê hương của Tổng thống Barack Obama, coi bộ ông Ác hơi ‘bị'
         nhiều.
  Tính từ đầu năm cho
         đến nay, số người bị giết ở thành phố Chicago lên đến
         471 người, cao hơn tổng số những người bị giết ở hai thành
         phố New York và Los Angeles gộp lại.
  Tuy
         nhiên trong bức tranh ảm đạm về tội ác của mấy ông Ác
         tại thủ đô sát nhân Chicago nầy, thì tui cũng thấy lóe
         sáng lên tấm lòng nhân hậu của một ông Thiện.
  Chẳng qua có một người đang lái xe bắt
         gặp hình ảnh một ông tên là Fidencio Sanchez, dẫu đã già
         tới 89 tuổi rồi mà vẫn còn còng lưng, nặng nhọc đẩy
         một chiếc xe, đi bán cà rem dạo quanh một khu phố tên là Little
         Village.
  Ðiều đó làm ông Thiện
         xúc động, rồi tự hỏi: "Tới cái tuổi nầy rồi
         sao vẫn còn phải vất vả để mưu sinh?!"
  Thế là ông Thiện nầy dừng xe lại, móc bóp
         lấy tờ 50 đô, mua ủng hộ cho ông lão bán cà rem 20 cây.
          Rồi ông Thiện chụp hình ông lão
         còng lưng đi bán cà rem dạo, đưa lên trang mạng xã hội
         Facebook làm bà con khắp nước Mỹ, ai nấy cũng đều cảm động.
          Có vài người đề nghị nên
         mở một cuộc gây quỹ giúp gia đình ông Cụ nầy đi!
          Mục tiêu ban đầu rất khiêm tốn là
         khoảng 3 ngàn đô la là đã quá thành công. Nhưng ít
         ai ngờ chỉ trong vòng vài ngày, số tiền quyên góp đã
         lên tới hơn 300 ngàn đô Mỹ.
  Mà
         hoàn cảnh gia đình của ông đáng thương thật. Con gái
         ông từ trần vào Tháng Bảy rồi, bỏ lại mấy đứa cháu
         Ngoại không ai nuôi. Vợ ông lại bịnh hoạn, sắp nhỏ chỉ còn
         biết trông cậy vào ông Ngoại đã già yếu của mình.
          Ðứa cháu gái bùi ngùi, cảm động,
         nói: "Thượng đế đã gởi đến cho tụi con món
         quà trong lúc cần kíp nhứt. Bây giờ ông Ngoại con có thể
         thôi không phải vất vả đi bán cà rem để nuôi tụi con
         nữa rồi!
  Con xin cám ơn tấm
         lòng nhân hậu của những người, con còn chưa hề biết mặt.
         Thật là điều tuyệt vời khi mở lòng ra giúp những kẻ không
         may."
   
  ***
  Thưa nói nào ngay, (trừ
         đám cán bộ ra) thì người dân rất đỗi bình thường
         dẫu không giàu có gì mấy cũng có tấm lòng nhân hậu...
         cũng không có hiếm.
  Chị Lê
         Thị Bích Diễm, một người tiểu thương ở xã Phú Thuận
         B, huyện Hồng Ngự, tỉnh Ðồng Tháp, năm rồi, đã xuất
         150 triệu, tiền túi dành dụm của gia đình mình ra, mua một
         chiếc xe 7 chỗ, dù đã cũ, nhưng vẫn còn chạy tốt để
         làm xe cứu thương, chở miễn phí bà con nào ốm đau bịnh
         hoạn bất ngờ, cần đi nhà thương gấp.
  "Hồi đó lúc Ba bịnh. Kêu xe cũng hơi khó.
         Ba đau cũng khổ nữa. Từ cái khổ đó mình vái mình
         làm ăn có dư chút đỉnh để mua chiếc xe cho Hội Hồng
         Thập Tự chuyển bịnh... Cho những người không có tiền đi bịnh
         viện bớt khổ phần nào..."
   
          ***
  Thưa
         thiệt là quý hóa! Nhưng khi tôi đọc đưa cái tin nầy
         thì lại thấy căm giận rồi bùi ngùi muốn rơi nước mắt.
         Ðồng bào của tôi đây mà!
  Ngày 29 Tháng Tám, Chị Lò Thị Phanh, 40 tuổi, đi nằm điều
         trị tại Bệnh viện Lao và bệnh Phổi huyện Mai Sơn, tỉnh Sơn
         La.
  Ðến ngày 12 Tháng Chín, bệnh
         tình trở nặng, rất yếu, phải dìu mới đi được, bệnh
         viện nói là không chữa được, nên chị Phanh thều thào
         là: "Cho em về, để chết ở nhà."
  Theo lời trăn trối của em mình, người anh trai là
         Lò Văn Muôn, thuê xe ôm chở em về, nhưng đến Nà Sản
         thì chị mất.
  Ông xe ôm nhận
         150 ngàn tiền công và không chịu chở nữa; ông Muôn đành
         bó xác của em gái mình trong một cái chiếu, để nằm ngang
         sau yên xe, hai cẳng của bệnh nhân vẫn còn ló ra ngoài. Và
         tự mình chở về nhà.
  Người
         dân đã chụp được tấm hình bi thảm, ghi lại thân phận
         của một đời người cùng khốn mà nhà ‘thương' nỡ
         dửng dưng, không ‘thương'... làm bà con mình xót xa rồi
         phẫn nộ... trên mạng.
  Công an khẳng
         định cái nầy do bệnh chết. Không phải án mạng nên khỏi
         điều tra. Phủi tay là xong.
  Về phía
         bên Y tế, thì thầy đổ bóng, bóng đổ thầy.
  Và nước mắt cá sấu của lương y
         như ‘ác' mẫu nhễu nhão ra.
  "Tôi
         rất đau lòng khi xem bức ảnh. Tôi xin khẳng định. Sẽ không
         bao giờ có trường hợp để người nhà phải chở xác
         bệnh nhân từ bệnh viện về trên xe máy."
  (Còn hấp hối thì chắc được phải không?).
          Bộ Y tế cho biết việc giải quyết tình
         huống cho xe đưa bệnh nhân Phanh về quê là không có quy định,
         nhưng về tình thì nên cho xe đưa bệnh nhân về. Và bệnh
         nhân nghèo cũng thuộc diện được hỗ trợ vận chuyển 0.2
         lít xăng/km.
  Trong khi đó, bà con
         trong nước mình từng được biết, các quan lớn đầu, tỉnh
         Sơn La đã xài tới 1400 tỉ đồng, tiền ngân sách, để
         xây dựng một tượng đài?!
  Thưa
         bà con! Có một chi tiết rất đắt là: Ðể phủi tất cả
         trách nhiệm của một người thầy thuốc của nhân dân (?!) là
         bắt thân nhân của nạn nhân (chớ không còn là bệnh nhân
         nữa) cam kết sẽ không kiện cáo gì khi bệnh viện cho phép chở
         bệnh nhân, đang hấp hối, về nhà lo hậu sự, là phải làm
         đơn xin được chết.
  Ðiều
         đau đớn nhứt dành cho gia đình nạn nhân trong tờ đơn
         kính gởi lãnh đạo bệnh viện cho được về chết tại
         nhà bắt đầu bởi hai dòng chữ:
  "Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam - Ðộc lập Tự
         do Hạnh phúc."
  Thiệt là cười
         ra nước mắt!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
    
 
      
       Tạp ghi
Tôi đi để lại đường xưa!
   
          "Hỏi rằng quê ở nơi đâu?
          Là dân mất nước, quê đâu
         mà ‘dìa'?!
   
          Ôi! Quê hương, nơi tui đành đoạn
         bỏ ra đi rất là lâu, vì thời cuộc biển dâu.
  Vậy mà cứ đêm đêm, khi tui chăn êm
         nệm ấm, nằm ngáy khò khò thì nó từ trong một ngõ ngách
         nào của lòng tôi lại hiện ra rõ mồn một như một bức
         tranh chân dung vẽ thời xưa cũ, về miền quê nào đó xa ngai
         ngái, đượm buồn trong bão lửa  và... nghèo rớt mùng
         tơi.
  Thưa khi Sài Gòn thất thủ,
         tự dưng trong rừng, trong bưng, tụi nó chạy ào ào như chạy
         vượt rào... tới quê tui.
  ‘Thôi
         coi đó là chiến lợi phẩm, gom hốt cho lẹ rồi dông! Vì
         mình đánh ăn nó, tất cả cái gì của nó là mình
         giải phóng, mình tiếp quản... cho mình!'
  Sau thấy thiên hạ im re, không càm ràm gì ráo, chỉ
         ngậm tăm, tìm cách bỏ đi ra hướng biển Ðông... nên cũng
         từ từ an tâm... hô phong hoán vũ, biến nhà cửa của người
         ta, vàng vòng của thiên hạ, và ngay cả con đường, căn phố,
         cái chợ của ông cố ông cha người ta lập ra... giờ tất cả
         là của mình.
  ***
  Thưa! Có anh bạn văn, lúc nhậu nhẹt với tui, thường
         hay hỏi rằng: "Khi nào tui sẽ ‘dìa' quê?" "Muốn về
         đâu biết quê đâu mà ‘dìa'."
  "Thôi phần số ông trôi sông lạc chợ như vậy,
         nếu mai kia mốt nọ thời thế đổi thay ông về quê tui đi."
          Cứ tưởng quê phải là quê... Phải
         là nơi khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn muối, ai dè
         ảnh hiểu quê là chỗ ảnh sanh ra. Ngay tại cái đất Sài
         Gòn, mà cụ thể là ngay tại cái đất Tân Ðịnh.
          Sau khi quất nghe cái ót ly rượu đỏ,
         rồi chiêu thêm một ngụm nước lạnh, ảnh mới khề khà
         kể chuyện khi xưa ta bé ta ngu... ta lấy dây thun ta bắn con... ruồi như
         vầy:
  "Từ đường Trần Quang
         Khải mình quẹo vào đường Trần Nhật Duật chạy thẳng
         tới bờ kinh Nhiêu Lộc, có bốn con đường nhỏ đi ngang qua:
         đường Ðặng Dung (con), Ðặng Tất là (cha). Rồi đường
         Trần Quý Khoách và Trần Khánh Dư.
  Trần Quý Khoách tức vua Trùng Quang (1409 - 1413) thất trận bị
         quân Minh bắt cầm tù. Tháng Tư, năm Canh Ngọ (1414), trên đường
         bị giặc giải về Tàu, người đã anh dũng nhảy xuống sông
         Lam tự trầm, quyết không để sa vào tay giặc."
  ***
  Ðó là chuyện
         ngày xưa, còn thời mình, đường Trần Quý Khoách cũng
         cho anh bạn văn của tui nhiều kỷ niệm rất bùi ngùi của một
         thời đi học...
  "Trước năm
         1975, số trường Trung học Công lập ở Sài Gòn, Chợ Lớn và
         Gia Ðịnh không đủ để đáp ứng nhu cầu đi học của
         tất cả học sinh nên phải tổ chức thi tuyển rất gay go, nhứt là
         với những trường có tiếng như Petrus Ký, Chu Văn An (dành cho
         nam sinh) hay Gia Long và Trưng Vương (dành cho nữ sinh).
  Ảnh là một học sinh (lớp Nhứt) cực kỳ xuất
         sắc... nên thi không đậu, đành phải đi học trường Tư,
         có uy tín ở Tân Ðịnh! Ðó là trường Văn Lang ở
         số 51 đường Trần Quý Khoách.
  Trước năm 1954, chia đôi đất nước, nơi đây chỉ
         là những ao rau muống, bùn lầy nước đọng và cây cỏ
         mọc um tùm.
  Thầy Ngô Duy Cầu đã
         từ bỏ tất cả sản nghiệp ngoài Bắc để di cư vào miền
         Nam tìm tự do và xây dựng trường Văn Lang bắt đầu trên
         nền đống rác này, với những lớp học sơ sài, rồi xây
         dựng dần dần, để sau đó trở thành một ngôi trường
         bề thế: Trung học Ðệ Nhất Cấp và Trung học Ðệ Nhị Cấp.
          Sau ngày 30 tháng Tư, năm 1975, trường
         Văn Lang bị VC tịch thu.
  Cái trường
         Văn Lang của anh bạn văn đã trôi theo y chang cái vận nước
         Việt Nam Cộng Hòa. Bắt đầu từ năm 1954 và chấm dứt một
         cách tức tưởi vào 30 tháng Tư, năm 1975.
  ***
  Dù chỉ có 21
         năm ngắn ngủi nhưng thuở vàng son đó, trường Văn Lang đã
         kịp đào tạo được những con người có học, có hạnh
         và có tài...
  Ý tui muốn nói
         tới nhà thơ Phạm Thiên Thư (Ðưa em tìm động Hoa Vàng
         nhớ nhau).
  Nghe nói lúc người ta
         đi lính, thì ổng đi tu... Người ta đi tù... thì ổng mở
         quán cà phê Hoa Vàng.
  Thoạt đầu
         nghe ổng tính đặt tên quán cà phê là Ðộng Hoa Vàng
         nhưng sau nằm đêm nghĩ lại tên quán có chữ Ðộng... e
         mấy ông anh mình tưởng lầm chỗ đó không có bán cà
         phê mà bán ‘cái khác' thì chết...
  Nên ổng bỏ quách chữ Ðộng đi, chỉ còn Hoa
         Vàng... để quý ông anh hảo ngọt của mình đừng có
         bé cái lầm.
  Thưa dẫu vậy
         tui vẫn còn cái lòng ái mộ nhà thơ từng làm Ðại
         đức mà làm thơ tình, mùi hết biết... như ổng.
          Tui khoái cái bài Ngày Xưa Hoàng
         Thị, thơ Phạm Thiên Thư do Phạm Duy phổ nhạc.
  Ông nhà thơ thì thích Thanh Thúy hát... Tui cho rằng
         thích vậy cũng phải. Vì một là Thanh Thúy hát hay, hai là
         Thanh Thúy cũng đẹp.
  Nhưng ông
         nhạc sĩ Phạm Duy thì lại thích Thái Thanh (em vợ của mình)
         hát thôi...
  Tui cho rằng thích vậy
         cũng phải. Vì một là Thái Thanh hát hay, hai là Thái Thanh cũng
         đẹp... Hi hi!
  "Em tan trường về
         /Anh theo Ngọ về/ Chân anh nặng nề / Lòng anh nức nở
  Mai vào lớp học / Anh còn ngẩn ngơ ngẩn
         ngơ.... Em tan trường về/ Anh theo Ngọ về/  Môi em mỉm cười/
         Man man sầu đời tình ơi...Tình ơi!"
  Thành thử nhà thơ, nhà nhạc, nhà văn khoái
         ai cũng khó lòng giữ kín như bưng trong lòng, dẫu biết tiết
         lộ ra là có xác suất rất cao cho cái chuyện ‘guốc bay'.
          Thưa ‘guốc bay' bà con độc giả thân
         thương hiểu nghĩa nào cũng đặng hết.
  Một là em yêu ghen, cho ‘guốc bay' vô bản mặt của
         mình.
  Hai là em ‘guốc bay' tức
         ‘good bye' (người bỏ ta sao đành?) cũng đặng nhe!
  Thưa cái đất Tân Ðịnh, quê cũ mến
         yêu của anh bạn văn, làm tui cũng mến yêu luôn. Vì thú
         thiệt với bà con chuyện nầy (xin đừng hé môi cho con Sư Tử
         Hà Ðông của tui biết, tui đội ơn nhe!)
  Vì ngày đó, cây si anh trồng ngay lối đi, hẻm Bưu
         Ðiện 230 Hai Bà Trưng, Tân Ðịnh...
  Em Thanh Xuân, 50 năm, giờ chắc người xưa đã thành đồ
         cổ như tui rồi...
  Hu hu!
   
  ***
 
         Nhưng thưa bà con cũng có một người
         chỉ xẹt qua, xẹt lại bằng xe đạp ngang qua đất Tân Ðịnh
         thôi mà hơn 40 năm sau ông vẫn còn nhớ tới bây giờ.
          Ðó là Thầy  Võ Hoài Nam, tốt
         nghiệp kỹ sư tại Marseille, Pháp, về dạy Trường Trung học Petrus
         Trương Vĩnh Ký (1955-1956).
  (Năm mà
         tui chưa có đi học, còn ở truồng, tập tễnh bắn ‘cu li' để
         sau nầy phải chịu cái thân làm ‘cu li' ở cái đất lạ
         quê người.)
  Năm 1979, Thầy vượt
         biên qua Pháp rồi trở thành nhà văn Tiểu Tử.
  "Xe cháo huyết của bà xẩm đó nằm
         trên vỉa hè phía đối diện với rạp hát Casino Ða Kao, gần
         trụ đèn xanh đèn đỏ. Chiều đi làm về tôi hay tấp
         vô đó "làm" một tô cháo huyết.
  ... Cháo nấu nhừ, huyết cắt vuông thành từng
         miếng vừa vặn nhỏ để được nằm gọn trong lòng cái
         muỗng nhôm. Múc một muỗng vừa có cháo vừa có huyết đưa
         lên môi thổi cho bớt nóng trước khi cho vào miệng, mà nghe thơm
         phức làm chảy nước miếng...
  Rồi
         sau đó!... Có khi cả tháng không dư được một đồng.
         Lấy gì ăn cháo huyết?
  -
         Vô ăn cháo đi thầy Hai. Lâu quá mà...
  - Tôi không có tiền! (Tôi đã nói như vậy
         - dám nói như vậy - một cách thẳng thừng và không chút
         ngượng nghịu!)
  - Không có
         sao! Vô ăn đi! Chừng nào trả cũng được. Mình quen mà..
          ... Miếng cháo tôi đang nuốt bỗng
         nghe như bị nghẹn ngang ở cổ họng, làm tôi ứa nước mắt..."
          ***
  Thưa
         Thầy! Cái truyện ngắn Tô Cháo Huyết của Thầy làm em lại
         bùi ngùi nhớ lại vùng quê, một Trời Tân Ðịnh.
          Nhớ: Mình đi hết đường Trần
         Quang Khải sẽ gặp đường Ðinh Tiên Hoàng, nơi có bà xẩm
         bán tô cháo huyết cho Thầy ăn chịu...
  Nhớ bên kia đường Trần Quang Khải là đường
         Nguyễn Văn Giai, gần Chợ Ða Kao. Quẹo trái là đường Bùi
         Hữu Nghĩa. Có một cây cầu sắt cũ. Ði về phía chợ Bà
         Chiểu (Gia Ðịnh), nơi thầy muốn né xe cháo huyết vì ‘Giải
         phóng' vô... Thầy hổng có tiền...
  Cái ngã tư đèn xanh đỏ trên đường Ðinh Tiên
         Hoàng và xe cháo huyết của bà Xẩm già gần rạp hát
         Casino Ða Kao... làm mắt em ướt... nên em buồn như mây chiều trôi
         khi nhớ về một trời Tân Ðịnh.
  Hu
         hu!
 
 
  Đường Đinh Tiên Hoàng,
         phía trước là rạp Casino Dakao. 
  Ảnh.
         Dave De Milner.
   
  đoàn xuân thu
  melbourne
    
      
       
Lá thư Úc
         Châu: Hồn ma cũ!
          
   
  Thưa mấy hôm rồi, bầu rượu
         túi thơ, tình cờ xuống chốn giang hồ, tui có dịp may diện kiến
         và đàm đạo với một độc giả thân thương. "Hỏi
         rằng quê ở nơi đâu?" Tui trả lời: "Sài Gòn,
         quận Nhứt! He he!"
  Phải là
         quận Nhứt (hạng) ở Thủ đô Sài Gòn mới hỏng sợ anh
         bạn mới quen nầy ngon hơn mình nữa!
  Ảnh nhìn tui với đôi mắt FBI (Cơ quan Điều tra Liên bang
         Mỹ), nghi ngờ tui là cái thằng chuyên dóc tổ...
  "Quận Nhứt nhưng mà chỗ nào?"
          "Tân Định?"
  Rồi lại thêm màn tra vấn: "Tân Định,
         Hai Bà Trưng hay Tân Định, Trần Quang Khải? Tui ở đường Phạm
         Đăng Hưng nè! Có Viện Nhu đạo Quang Trung của Thượng tọa
         Thích Tâm Giác, Giám đốc Nha Tuyên úy Phật Giáo! Tui có
         võ Judo, đeo tới đai vàng, đệ tử ruột của Võ sư Chiêm
         Huỳnh Văn nè! Ngán hông?"
  Chu
         choa, người ta học Nhu Đạo, đeo tới đai đen, một hai, đẳng
         còn chưa dám khoe. Thằng cha nầy mới có thắt đai vàng, học
         mới ba tháng, mà nổ như đẻ gần Trảng Bom vậy!
  Dẫu nghĩ vậy; nhưng thưa vốn là con người
         tế nhị, tui giả bộ... khờ thôi hết biết, hỏng nói ra làm
         chi, đâu có ích lợi gì?
  Nên
         tui trả lời xuôi xị hè: "Tui ở nhà số 9, trên lầu
         hai cư xá công chức, hẻm 230, sát bên hông Bưu điện Tân
         Định!"
  Anh độc giả nầy
         điềm nhiên đi ‘bốt đờ sô' vô đời tư của tui!
          Sau khi điều tra xét hỏi lung tung cũng hơi
         tin tin; nhưng ra vẻ ta đây là người Tân Định cố cựu
         nên thằng chả làm tàng cho tui thi thêm vài câu vấn đáp
         nữa.
  "Đường Phạm Đăng
         Hưng, bây giờ bị đổi tên thành đường Mai Thị Lựu!"
          Tui hỏi khó: "Mai Thị Lựu hay Mai Thị
         Lựu ‘đạn' là ai?"
  Thì
         thằng chả bí lù và tui cũng mù, hỏng biết luôn! Mà biết
         để làm cái ‘quái' gì chớ?!
  Anh bạn hơi bị quê xệ, ráng vớt vát là trên
         đường Mai Thị Lựu tức Phạm Đăng Hưng nầy có ngôi
         chùa Tàu gọi là Điện Ngọc Hoàng cho bà con người Hoa
         hay đến cầu con trai mà Tổng thống Barack Obama mới vừa đi thăm
         đó!
  "Ủa! Tổng thống Mỹ
         đi thăm người Việt mà vô Chùa Tàu chi vậy cà? Tréo
         cẳng ngỗng hết trơn!" Bộ có hai đứa con gái, giờ ổng
         muốn cầu có một đứa con trai... cho nó giống tui... sao chớ?
          "À chắc tại Mỹ xa quá nên
         ông Obama hỏng biết ất giáp gì, mấy đứa chủ nhà mời
         đi đâu thì đành đi đó... Chớ con nào cũng là
         con! Trai hay gái gì mình cũng thương hết ráo!"
  Mai Thị Lựu gì đó là tui không biết
         thiệt vì từ hồi vượt biên tới giờ tui chưa có trở
         về thăm, nhưng Phạm Đăng Hưng là tui biết nhiều à nha. Vì
         nó có dính tới cái Nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi nằm trên đường
         Hai Bà Trưng, Tân Định đó.
  "Biết gì nói thử nghe coi!"
  Được lời như cởi tấm lòng, tui bèn đem mớ
         kiến thức lượm được trên mạng mà phang tá lả cho thằng
         chả ngán, để không dám giỡn mặt với một con người
         trí ‘tệ' như mình chơi!
  Chớ
         thú thật với bà con là hồi nhỏ tới lớn tui sợ ma lắm!
         Nói tới người chết, nói tới nghĩa trang, nơi người chết
         ở... là hỏng có tui trong đó rồi!
  Chẳng qua ông Phạm Đăng Hưng từng làm tới chức Lễ
         bộ Thượng thư, (như Bộ trưởng Bộ Giáo dục bây giờ),
         là người ở Giồng Sơn Quy (xưa thuộc huyện Tân Hòa, phủ
         Tân An, tỉnh Gia Định); nay thuộc ấp Lăng Hoàng Gia, xã Long Hưng,
         thị xã Gò Công.
  Mùa hạ
         năm 1825, ông Phạm Đăng Hưng mất, được đưa về quê
         nhà ở Giồng Sơn Quy chôn cất.
  Con
         gái của ông là Phạm Thị Hằng (sinh năm 1810), tức Hoàng Thái
         hậu Từ Dũ vốn được gả cho Hoàng tử Miên Tông, sau này
         là Vua Thiệu Trị.
  (Thời Việt Nam
         Cộng Hòa mình có Bảo sanh viện Từ Dũ nằm ở đường
         Cống Quỳnh đó đa! Sau bị đổi tên là Xưởng đẻ
         Từ Dũ! Từ Bảo sanh viện đổi thành Xưởng đẻ...Thiệt
         là hay chữ thôi hết biết hé!)
  Đối
         với Vua Tự Đức, con Vua Thiệu Trị, thì Phạm Đăng Hưng là
         ông Ngoại nên mới được truy phong Đức Quốc Công vào
         năm 1849.
  Năm 1858, Vua Tự Đức sai
         đại thần Phan Thanh Giản khắc bia ghi lại công trạng của ông Ngoại
         mình; rồi cho chuyển vào Bến Nghé nhưng tấm bia nầy biến mất
         một cách bí ẩn. Mãi tới đúng 140 năm sau, (1859-1999), châu
         mới về hợp phố!
  Chẳng qua là
         do việc xóa sổ nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, bọn vô thần đào
         mồ cuốc mả người ta để làm công viên Lê Văn Tám,
         đã phát hiện tấm bia mộ của Đại úy Thủy quân Pháp
         Nicolas Barbé chữ được khắc phía mặt sau, chính là tấm
         bia ghi công trạng của Đức Quốc Công Phạm Đăng Hưng
          Năm 1858, Nicolas Barbé xua quân chiếm giữ
         Chùa Khải Tường, một ngôi cổ tự, tọa lạc trên một
         gò cao tại ấp Tân Lộc, thuộc Gia Định xưa.
  Barbé là một tên thực dân vô lại, cho đem
         tượng Phật bỏ ngoài sân, đuổi các vị sư trụ trì
         ra khỏi Chùa.
  Chính Barbé cướp
         tấm bia vào năm 1858 và Trời bất dung gian đảng, 2 năm sau, y bị
         Nghĩa quân Trương Định giết chết, Tây đã lấy tấm
         bia ấy làm bia mộ cho y!
  Vào tháng
         Ba năm 1955, nghĩa trang rộng khoảng 7.5 ha này, được mang tên nghĩa
         trang Mạc Đĩnh Chi. Phía Bắc là đường Hai Bà Trưng, phía
         Đông là đường Phan Thanh Giản, phía Tây là đường
         Hiền Vương và phía Nam là đường Phan Liêm. Còn đường
         Mạc Đĩnh Chi thì đâm vô ngay cổng chánh!
  Thoạt kỳ thủy là Nghĩa trang cho người Châu Âu
         (Cimetière Européen) hay Nghĩa trang Massiges hoặc Đất Thánh Tây theo cách
         gọi của người Sài Gòn, là nơi chôn cất các lính
         bộ binh, thủy thủ và sĩ quan Pháp trong cuộc chiến nhằm chiếm
         đóng Sài Gòn. Và tên thực dân xâm lược Nicolas Barbé
         là một trong những khách hàng đầu tiên đến thường
         trú!
  Từ ngày 14 tháng Chạp năm
         1912, nghĩa trang này vốn dành riêng cho người Châu Âu trở thành
         một nơi chôn cất cho tầng lớp thượng lưu của Nam Kỳ thuộc
         địa.
  Kết quả là: các ngôi
         mộ của nhiều người lính và thủy thủ đa phần là Pháp,
         vốn không có thân nhân ở gần nên bị bỏ phế, cỏ mọc
         um tùm.
  Đã có những lời
         chỉ trích việc "không cữ kiêng", đào mồ cuốc mả
         những người nghèo, chỉ cho chôn trong thời hạn bảy hay tám năm
         rồi phải di dời đi nơi khác, để nhường chỗ cho những
         người giàu có và nổi tiếng.
  (Sống giành nhà! Chết rồi lại giành đất để chôn!
         C'est la vie!)
  Thưa nhà văn Ngọc Linh,
         sau 75, không còn thấy viết tiểu thuyết đăng nhiều kỳ trên
         báo như trước nữa! Chắc để kiếm sống, ông quay qua viết
         tuồng "Nàng Hai Bến Nghé" dựa trên sự kiện lịch sử
         nầy.
  "Nàng Hai Bến Nghé" với
         đào chánh Mỹ Châu và kép Hùng Minh trong vai Đại úy
         Barbé. Vì Hùng Minh cao lớn giống như Tây vậy!
  Nàng Hai - một người con gái Bến Nghé trẻ đẹp,
         yêu một anh học trò nghèo cùng xóm tên Tri! Nhưng nàng Hai
         bị buộc phải về làm thiếp cho tên Lãnh binh Sắc lớn tuổi,
         hung hăng và tàn bạo.
  Lãnh binh
         Sắc nghi vợ mình vẫn còn tơ tưởng tới tình xưa, nên
         rất ghen tức. Một hôm Sắc cho người giả danh vợ mời Tri tới
         nhà bàn công việc gấp. Khi hai người gặp nhau, Sắc rời khỏi
         nơi ẩn nấp bước ra tri hô, ghép họ vào tội lăng loàn
         và cho lính đóng bè thả trôi sông cả hai người.
          Một hai hôm sau viên quan ba Barbé, đóng
         binh ở chùa Khải Tường đang đi săn, bất ngờ gặp một bè
         chuối trôi trên đó có một người đàn ông và
         một người đàn bà. Theo dòng, hai con sấu lớn hung hãn, quẫy
         đuôi bám riết đuổi theo bè. Barbé liền nổ súng, sấu
         sợ hãi lặn trốn mất.
  Khi bè
         được vớt lên, người con trai tức Tri bị sấu cắn cụt mất
         một chân, đã chết. Phần người con gái là Nàng Hai còn
         thoi thóp thở.
  Sau khi được chăm
         sóc, thấy Nàng Hai trẻ đẹp nên Barbé, vốn là tên thực
         dân háo sắc, ép cô phải chung sống với mình. Nàng Hai đành
         phải tỏ vẻ ưng thuận với điều kiện là được trở
         về nhà để thu xếp việc riêng.
  Hôm đó là ngày mồng 7, tháng Chạp, năm 1860, trời vừa
         sụp tối, nghe lính canh báo có Nàng Hai đến xin gặp. Barbé
         mừng rỡ phóng ngựa ra đón, đâu ngờ mình đã trúng
         mỹ nhân kế, điệu hổ ly sơn của Nghĩa quân Trương Định!
          Đúng là: "Súng giặc đất
         rền/ Lòng dân trời tỏ....
  ...Gươm
         đeo dùng một ngọn dao phay, cũng chém đặng đầu quan hai nọ"
          (Văn Tế Nghĩa Sĩ Cần Giuộc của Nguyễn
         Đình Chiểu)
  Còn Trung úy Hải
         quân người Pháp là Léopold Pallu đã sang Sài Gòn tham chiến,
         sau này, kể lại:
  "Buổi chiều
         hôm đó, Đại úy thủy quân Barbé cưỡi ngựa đi tuần
         tra như thường lệ. Bọn sát nhân rình rập trong một bụi cây...Ông
         bị đột kích bằng giáo té ngay xuống ngựa. Bọn An Nam liền
         cắt đầu, bò qua các bụi rậm và cỏ cao trở về giới
         tuyến cũ của thành Kỳ Hòa.
  Sáng hôm sau, người ta thấy phần thi thể còn lại (của
         Barbé) bị kéo bỏ bên vệ đường; con ngựa bị thương
         nằm bất động kế bên.
  Người
         ta kể lại rằng khi cái đầu ông Đại úy đem đến
         đặt bên khay trầu của vị tướng An Nam, thì ông này liền
         đếm tiền thưởng mà không nói gì, rồi sau đó mới
         thốt ra một lời tiếc thương!"
  Thưa rồi sau 75, Sài Gòn mình tức đất Bến Nghé xưa
         thất thủ.
  Mà đâu phải chỉ
         riêng Nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi của giới thượng lưu, Nghĩa trang
         quân đội Pháp tại ngã tư Bảy Hiền và Lăng Pigneau de Béhaine
         tức Lăng Cha Cả, gần sân bay Tân Sơn Nhất... mà còn những
         nghĩa trang khác rải rác khắp các tỉnh của Việt Nam Cộng Hòa
         như Nghĩa trang Quân đội, Nghĩa trang Công chức cũng đều chịu
         nỗi tang thương.
  Trong vòng hai tháng,
         thân nhân của người quá vãng phải tự lo hốt cốt, di dời;
         bằng không thì tụi nó đem đi đốt...
  Thiệt chết rồi mà cũng còn bị hành hạ,
         hỏng có được yên mồ yên mả!
  Thưa bà con! Phong tục tang ma xưa giờ của dân mình là
         địa táng tức là chôn xuống đất.
  Tục ngữ có nói "Sống cái nhà, thác cái
         mồ". Khi còn sống, ai ai người ta cũng phải lo cho mình có cái
         nhà để ở. Trước khi chết, ai cũng mong có ngôi mộ đàng
         hoàng để được ‘mồ yên mả đẹp'.
  Tục ngữ cũng có nói: "Có mồ có mả
         thì ả làm nên". Người chết mà "mồ xiêu mả lạc"
         thì con cháu không thể "ăn nên làm ra"
  Bà con mình còn đi nhờ thầy Địa lý, chi
         biết bao nhiêu tiền của, để cố tìm cho được long huyệt
         để sau nầy con cháu phát làm vương, làm tướng!
          (Chuyện Thầy Tả Ao, chuyện Trạng Trình
         Nguyễn Bỉnh Khiêm mà ai cũng tin là thiệt đó thôi!)
          Thế nên vì lòng tham không đáy,
         bọn vô thần nhẫn tâm đi đào mồ cuốc mả của ông
         bà cha mẹ người ta để cướp đất,... thì dẫu không
         dám nói ra nhưng trong lòng, họ oán giận lắm!
  Rồi bây giờ, Nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi đã thành
         Công viên Lê Văn Tám rồi sẽ lại bị đào mồ cuốc
         mả thêm lần nữa để trở thành siêu thị... gì gì đó!
          Thì: "Ê! Ngon nhào vô làm đi!
         Sẽ biết thế nào là lễ độ với những hồn ma cũ nầy
         đã từng bị đuổi nhà một lần, nên hồn vẫn còn
         vất vưởng, lảng vảng quanh đây, hiện về báo oán cho mà
         coi!"
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne.
    
      
      BỤI ĐỜI!
 
Thưa 'home' là gia đình, là nhà, là chỗ
         ở. Còn nói văn chương hơn một chút home là 'tổ ấm'!
         Khi Trời sập tối, cánh chim  bạt gió bao giờ cũng muốn bay về
         'tổ' vì nơi đó 'ấm'.
  Còn
         thêm tiếp vĩ ngữ 'less' (không) thành 'homeless' nghĩa là những kẻ
         không nhà, không cửa, những người vô gia cư. Sinh vô gia cư;
         Tử vô địa táng! Sống không có nhà ở, chết không
         có đất chôn. Lang thang phiêu bạt, không nhà cửa, không ai thân
         thích, không nơi nương tựa. 
  Không
         có 'tổ ấm' để bay về, phải lang thang ngoài trời Đông; dĩ
         nhiên là rất lạnh!
  Không phải
         một xã hội từng ly loạn như Việt Nam mình mới có nhiều
         kẻ bụi đời, không một mái nhà, mà cả ngay nước Mỹ,
         cường thịnh nhất trên thế giới, nước Úc, 'lucky country', đất
         nước phúc địa, hay cả nước Anh, thời Đế quốc, đã
         từng khoe rằng: "Mặt trời không bao giờ lặn ở Đế quốc
         Anh!" cũng có vô số người vô gia cư.
  Không có xã hội nào là hoàn hảo, là toàn
         bích cả! Ngay những nhân vật đình đám: giàu có và
         nổi danh, đang sống một đời nhung lụa, chúng ta thường tưởng
         rằng cuộc đời của họ trên từng bước đi đều trải
         những đóa hoa hồng. Sự thực thì trái lại. Họ đã
         từng có một thời "homeless!"
  Charlie
         Chaplin, là diễn viên hài nổi tiếng nhứt của thời đại phim
         câm và thần tượng của mọi thời. Trước khi tác phẩm
         đầu tiên của Chaplin được trình chiếu ngoài rạp hát,
         ông đã phải trải qua một thời kỳ sống vô cùng vất
         vả. 
  Mồ côi cha khi lúc còn rất
         nhỏ. Mẹ thì nằm bịnh viện liên miên vì bịnh tật, Vua hề
         "Sác Lô" phải ngủ bờ, ngủ bụi trên đường phố
         Luân Đôn và phải đương đầu với bệnh tâm thần
         đa nhân cách.
  Hay tài tử Daniel
         Craig, tiền thù lao lên đến 20 triệu đô cho một phim, chơi toàn
         hàng hiệu, quần áo do Tom Ford cắt may, ly bén ngót, sờ tới là
         đứt tay. Xe xịn Aston Martin DBS V12, cái cell phone là Xperia Z5 của hãng Sony,
         là siêu sao James Bond của thời đại ngày nay. 
  Ít ai biết được là Daniel Craig đã từng khánh
         kiệt, phải ngủ trên băng đá công viên; từng chật vật
         kiếm tiền cho từng bữa ăn một! 
  Đời
         nghèo túng cơ cực, không có một xu trong túi, vì mãi lo chạy
         đuổi một giấc mơ tưởng chừng như không tưởng.
          Tuy nhiên trong cả hàng chục triệu người
         vô gia cư trên toàn thế giới thì số người vượt qua
         được phần số để đi đến vinh quang quả không có nhiều.
          Chúng ta luôn bắt gặp rất nhiều người
         sa cơ thất thế, lang thang cơ nhỡ nhan nhản đầu đường xó
         chợ của các thành phố lớn toàn thế giới. 
  Rồi thái độ của người bình thường đối
         với những kẻ bụi đời phải sống bằng cách đi ăn xin ra
         sao? 
  Có hai thái độ đối nghịch
         nhau! Một là phê phán. Hai là muốn chìa tay ra giúp đỡ.
          Thưa có bà con mình nói: "Ngày
         mới qua, thấy nước Mỹ đầy cơ hội... Tui vội làm việc
         vất vả, đầu tắt mặt tối, làm ngày không đủ tranh thủ
         làm đêm, vừa đi làm vừa đi học; để chụp lấy ngay
         cái American Dream (giấc mơ Mỹ) nầy kẻo hụt...
  Nhưng cùng lúc lại thấy những người vô gia
         cư, ăn xin trên đường phố Hoa Kỳ, hơi ‘bị' nhiều, tui cũng
         nghĩ mấy tay nầy lười biếng quá, không chịu làm việc, chỉ
         ngồi đó xòe tay xin ông đi qua bà đi lại ở các ngã
         tư!
  Còn khỏe vì còn trẻ,
         trên dưới 20, mà mặt dầy, mày dạn vừa đứng cầm bảng:
         "No food! No money!" Tai vừa nghe nhạc và mông lắc lư liên tục...
         'bùm chát bùm!'
  "Tui chỉ muốn
         xuống xe, 'bùm chát bùm', đạp cho nó một đạp!"
          Người cho phần lớn lại là người
         Việt Nam, đôi khi trông ốm yếu, già cả hơn người đi xin.
         
  Người Việt mình thì thương
         người như thể thương thân. Thấy ai đói rách lại càng
         thương hơn. Hay là một miếng khi đói bằng một gói khi no.
          Hoặc dẫu xây chín bực phù đồ!
         Không bằng làm phước cứu cho một người!
  "Họ nói thất nghiệp, đói, nghèo thì mình
         giúp, còn họ nói dóc, nói láo là chuyện của họ. Mình
         cứ làm phước, ông Trời sẽ phán xét mọi việc!"
          ***
  Thưa
         "Vô gia đình" (tiếng Pháp: Sans famille), là tiểu thuyết nổi
         tiếng nhất của văn hào Pháp, Hector Malot, xuất bản năm 1878, đoạt
         giải thưởng của Viện Hàn lâm Văn học Pháp. 
  Nhiều nước trên thế giới đã dịch
         tác phẩm nầy, trong đó có nước Việt Nam mình với dịch
         giả Hà Mai Anh. Kiệt tác này đã được xuất hiện nhiều
         lần trên phim ảnh và truyền hình.
  "Vô gia đình" là truyện về cậu bé Rémi bị
         bỏ rơi được gia đình nọ đem về nuôi. Một hôm cha
         nuôi làm việc ở Paris bị tai nạn và tàn phế trở về. Gia
         đình không kham nổi nữa đành đem Rémi cho một gia đình
         nghèo khác nuôi.
  Sau đó Rémi
         đi làm mướn cho gánh xiếc rong của cụ Vitalis. Hai người đã
         đi lang thang khắp mọi miền nước Anh và Pháp, trình diễn xiếc
         để kiếm sống. 
  Rémi ấy đã
         lớn lên trong gian khổ, đã lang thang kiếm sống khắp mọi nơi, chung
         đụng với mọi hạng người. "Nơi thì lừa đảo, nơi
         thì xót thương". 
  Em đã
         đói có mà no cũng có! Em là một người 'sans famille', một
         người 'homeless'! Nhưng dù ở đâu, trong cảnh ngộ nào, Rémi
         vẫn noi theo nếp rèn dạy của ông già Vitali là giữ phẩm chất
         làm người, là ngay thẳng, gan dạ, tự trọng, không ngửa tay xin
         xỏ, không dối trá, gian giảo, nhớ ơn nghĩa, luôn luôn muốn
         làm người có ích. 
  Ông Trời
         có mắt, nên cuối cùng Rémi đã tìm lại được
         mẹ và em.
  ***
  Thưa có người phải 'homeless' vì bị bệnh tâm
         thần, bị nghiện ngập, bị bạo hành gia đình, bị đánh
         đập, bị lạm dụng phải trốn ra đi rồi phải rớt xuống
         tận cùng đáy xã hội.... 
  Đa
         phần là do hoàn cảnh; chớ đời mà ai muốn phải làm cặn
         bã của xã hội đâu?! Vì vốn là con người, ai cũng
         đều có lòng tự trọng!
  ***
          Thưa! Mỗi đêm Melbourne và Bribane có
         từ 120 đến 130, Sydney có độ 350 người  'homeless', ngủ lang thang
         trên đường phố. 
  Nhu cầu căn
         bản và thiết yếu của một người vô gia cư cũng tượng
         tự như chúng ta thôi: là ăn, ngủ và giặt giũ quần áo!
          Ăn thì có những chiếc xe van lưu động,
         chạy vòng vòng nơi người vô gia cư dễ tìm tới để
         được cho một chén súp, một lát bánh mì ‘sandwich', một
         ly cà phê sữa hay một tách trà giữa mùa Đông nầy đã
         lạnh mà lỡ đói còn lạnh thêm lên!
  Cũng có những 'hostel' dành cho người vô gia cư
         đến tạm trú qua đêm. Nơi có gắn cái tủ lạnh nhỏ,
         cái ấm nấu nước, cái máy truyền hình chạy bằng năng
         lượng mặt trời. 
  Nhưng phải
         tới sớm, tới trễ rán chịu. Đi kiếm chỗ khác để có
         chỗ ngủ và giặt đồ rẻ lắm cũng tốn tới 4, 5 chục đô.
         Tiền đâu có?!
  Thế nên cái
         nhu cầu thứ ba cũng quan trọng là giặt rồi sấy quần áo cho người
         vô gia cư chưa thấy ai lo?! Nên năm rồi, ở thủ phủ Brisbane, tiểu
         bang Queensland, Úc Châu, hai người bạn từ hồi nhỏ, năm nay vừa
         lên 21 tuổi, tên là Lucas Patchett và Nicholas Marchesi nảy ra ý tưởng
         lắp vào chiếc van cũ, tên Sudsy, một máy phát điện nhỏ,
         một bồn chứa nước và hai cái máy giặt và hai cái máy
         sấy đồ cỡ lớn để đáp ứng nhu cầu ăn mặc quần
         áo sạch sẽ nầy cho những kẻ lang thang.
  Cái dịch vụ nầy được đặt tên là Orange Sky Laundry,
         theo tên bài hát của nhạc sĩ Alexi Murdoch. Bài hát diễn tả
         việc mình đưa tay ra cho những người đang cần, vin vào để
         đứng dậy! 
  Chiếc xe van có trang
         bị đầy đủ tốn 70 ngàn đô. Tiền vận hành, mỗi
         năm 10 ngàn đô nữa; thường đồng hành với những chiếc
         xe van cung cấp thức ăn miễn phí. Nhân viên phục vụ đều thiện
         nguyện!
   Những người vô gia
         cư đến được đối xử đàng hoàng chớ hỏng có
         cái vụ ra vẻ ta đây ‘ngon' làm để ban ơn bố đức.
         Bởi vì cách cho bao giờ cũng quý hơn của cho. Thiệt là quý
         hóa! 
  Chương trình nầy mở
         rộng xuống tới tiểu bang Victoria. Chánh phủ Úc và công ty Good Guys
         hiến tặng 100 ngàn đô.
  Thưa!
         'Home' còn có nghĩa rộng hơn là quê hương, là nơi chôn
         nhau cắt rún!
  Thế nên bà con mình
         đã từng là người vượt biên, vượt biển, đã
         từng là người tỵ nạn, tất đã từng là kẻ không
         nhà 'homeless'; vì mất quê hương; ai mà không từng phải tạm
         trú trong những cái 'hostel' chớ!
  Đêm
         Đông, trong căn nhà ấm, bạn có nhìn qua cửa sổ để
         thấy mưa đêm ướt dầm ngoài khung cửa kiếng, để nghĩ
         tới những người 'homeless' đêm nay co ro bên hiên nhà ai đấy
         mà tự hỏi lòng mình:
  "
         Đêm Đông/ Ai lê bước chân phong trần tha hương/ Có
         ai thấu tình cô lữ đêm Đông không nhà?"
 
          
  đoàn
         xuân thu. 
melbourne 
      
       
TẠP GHI 
                                         
Cái nghề khấm khá!
   
   
  Thưa tổ chức
         the Economist Intelligence Unit vừa xếp hạng 140 thành phố lớn trên thế giới
         về mức độ đáng sống nhất (the most livable) dựa vào 30 yếu
         tố khác nhau như sự chăm sóc sức khỏe, hệ thống chuyên chở
         công cộng, khủng bố, bạo hành, v.v... để tính điểm chọn
         những nơi đáng sống.
  Melbourne của
         Úc chiếm giải quán quân với điểm số 97.5, thành phố Toronto
         của Canada đứng hàng thứ tư với 97.2 điểm.
  Vậy mà Melbourne, thủ phủ tiểu bang Victoria, Úc Châu,
         beggar (người ăn xin) ngồi đầy đường ngoài city; dù ông
         Thị trưởng Robert Doyle kêu gào tới mỏi miệng là bà con đừng
         có cho tiền hành khất.
  Muốn cho
         thì cho mấy busker (nghệ sĩ trình diễn trên đường phố), giúp
         vui cho công chúng. Hoặc hiến tặng cho cơ quan từ thiện, chuyên cứu
         tế như Salvation Army hay the Smith Family đi!
  Nếu
         bà con không cho mà sợ bị mấy tay hành khất đại hiệp nầy
         hung hăng chửi bới hay đe dọa gì thì cứ việc kêu lính bắt.
         Vì ‘beggar' là bất hợp pháp ở tiểu bang nầy nhe!
  Cầm bằng bà con phớt lờ lời khuyên của
         tui thì beggar trên toàn nước Úc sẽ đổ bộ về thủ
         phủ nầy để kiếm tiền hút chích, nhậu nhẹt thì Melbourne
         sẽ trở thành thành phố đáng sống nhứt trên thế giới
         không phải cho chúng ta mà cho giới Cái Bang!
  Vậy mà ông Thủ tướng Úc Malcolm Turnbull hỏng chịu
         nghe!
  Chẳng qua ông bị phe Lao Động
         đối lập xỏ ngọt là ‘out of touch' tức xa dân nên mấy thầy
         dùi, cố vấn ông nên đóng một đoạn phim ngắn để
         quảng cáo: ‘tui cũng gần dân nhe!', bằng cách dừng lại, tay trái
         bỏ vào cái lon đặt trước mặt một người hành khất
         ngồi ở lề đường Melbourne một tờ 5 đô. Trong khi tay phải của
         ngài Thủ tướng cầm một xấp tiền dầy cộm!
  Bà con Úc ‘Căng gu ru' chê Thủ tướng
         giàu, có cả trăm triệu đô mà kẹo kéo quá!
          Còn bên Canada, nước giàu đâu có
         thua gì nước Úc, thứ Ba, ngày 16, tháng Tám, đài truyền
         hình CBC có phỏng vấn một phụ nữ không nhà và đang có
         bầu ở thành phố Toronto.
  Amanda Watson,
         21 tuổi, chỉ có việc trương cái bụng bầu ra với cái bảng
         các tông viết nguệch ngoạc dòng chữ tiếng Anh là: "Pregnant
         and Hungry" (Có bầu và đói bụng!) vài tiếng đồng hồ
         trước nhà ga chính Union Station!
  Thị
         dân thành phố Toronto là những người từ tâm, khi thấy cô
         này bụng mang dạ chửa, rất nhiều người dừng lại cho cho tiền,
         thức ăn và thức uống.
  Sau vài
         giờ trưng bày cái bụng bầu đã đủ sở hụi thì
         nghỉ phẻ. Đêm về thì giăng võng ngủ với người bạn
         trai ở dưới những hàng cây trồng dọc theo bờ hồ trong khách
         sạn ‘ngàn sao'.
  Như vậy cho dù
         là thành phố đáng sống hạng nhứt trên thế giới như
         Melbourne hay hạng tư như Toronto thì cũng có người ăn xin. Đây
         là vấn nạn toàn cầu chớ đâu có chừa bất cứ một
         nước nào đâu!
  Thưa "Hành
         khất" là từ Hán Việt. Hành là đi. Khất là xin. Như
         vậy hành khất là đi ăn xin.
  Nhưng
         dân Úc Cái bang đây không cần đi chi cho nó mỏi chân như
         đồng nghiệp ở Việt Nam mình, mà cứ ngồi thừ lừ một
         đống, để cái lon trước mặt, để gom tiền bá tánh.
          Còn tiếng Nôm đi ăn xin còn gọi
         là đi ăn mày. "Mày", chính là lớp vỏ mỏng tang của
         hột bắp hay hột gạo, tróc ra khi được xay xát, nghiền nhỏ.
          Từ chút vỏ của hột bắp, hột gạo,
         không đáng gì, đến nghĩa rộng ra là chút bạc lẻ,
         lỡ cho đi có vơi bớt chút đỉnh cũng không ảnh hưởng
         gì mấy đến cái túi tiền!
  Thưa
         nghề ăn xin cũng xưa không kém mấy nghề bán phấn buôn hương!
          Khi xã hội phân hóa, có kẻ giàu
         người nghèo; kẻ ăn không hết; người lần không ra vì
         thiên tai, dịch họa! Đói quá người ta phải lang bạt đến
         Thành đô hay Kẻ Chợ, nơi có đông người để lạy
         ông đi qua lạy bà đi lại... là nghề ăn xin xuất hiện!
          Mới đầu tính làm ăn xin ‘bán
         thời' để qua cơn túng ngặt mà thôi nhưng sau thấy cũng khá
         quá chớ mà không cực nhọc gì nên có một số đệ
         tử Cái Bang chuyển qua ăn xin ‘toàn thời'.
  Xin người vài đô, năng nhặt chặt bị; kiến
         tha lâu đầy tổ, góp gió thành bão! Giàu! Nên nghề ăn
         xin hiện nay trở thành nghề rất ‘hot'!
  Mới đây báo chí trong nước có đăng tin một cụ
         ông 86 tuổi, chuyên đi xin ‘toàn thời' đã thưa lính bắt
         5 đứa ăn cướp khi thấy cụ nằm ngủ trên sạp bán hàng
         trong Chợ Tam Nông Đồng Tháp, nhào đến lột quần ông cụ!
          Trong cái quần đó có tới 25 lượng
         vàng và rất nhiều tiền mặt, là tài sản được tích
         cóp qua hàng chục năm cụ lặn lội ăn xin khắp chốn giang hồ.
          Bọn cướp nầy bị bắt, cơ quan điều
         tra thu hồi được 4,5 lượng vàng 24 K, một sợi dây kim loại,
         1 nhẫn và 1 lắc tay màu vàng với hơn 29 triệu đồng .
          Phần sai biệt hỏng biết phải do kiểu
         ngao sò ốc hến: Vàng đến cửa quan là của quan mà biến
         mất tăm! Hu hu!
  Thưa hành khất, ăn
         xin là tiếng Việt; còn tiếng Anh là ‘beggar'; do động từ ‘to
         beg' là nài nỉ, van xin mà ra.
  Tất
         nhiên ở các nước dân giàu thì cái nghề ‘beggar' nầy
         cũng khấm khá hơn ở các nước nghèo rất là nhiều.
          Bằng cớ một bà cụ ăn xin của nước
         Saudi Arabia, (rất giàu vì có nhiều dầu mỏ) vừa chết bất ngờ
         trong phòng tắm, thượng thọ 100 tuổi.
  Hơn nửa thế kỷ, bà lão khiếm thị nầy đã đi
         ăn xin trên đường phố Jeddah, một thành phố cảng nằm trên
         bờ Hồng hải (Red Sea).
  Những người
         láng giềng đã đau buồn khi thấy xe cứu thương đến mang
         xác bà đi trên một chiếc băng ca nhưng họ vô cùng kinh ngạc
         khi phát hiện ra là bà làm chủ tới 4 tòa nhà ở cùng
         quận, thêm khoảng 4 triệu đồng Riyal (tiền Saudi Arabia).
  Một đô Mỹ bằng 3.75 đồng Riyal nghĩa là gia
         tài của bà ăn mày nầy để lại hơn một triệu đô
         Mỹ.
  Mẹ và chị gái của bà,
         cũng làm nghề ăn xin trên đường phố Jeddah. Khi mẹ và chị
         gái qua đời, bà vẫn tiếp tục đi ăn mày.
  Một người bạn thân biết bà đã trở nên
         giàu có nên từng thành thật khuyên bà lão mù lòa
         và cô độc nầy bỏ nghề, đừng đi ăn xin nữa. Nhưng
         bà luôn từ chối lời khuyên đó, chỉ nói là mình
         phải đi xin để dành dụm tiền cho những ngày khốn khó.
          Bà cụ ăn xin ‘toàn thời' nầy đã
         biếu tất cả những đồng tiền vàng cho ông bạn, bảo hãy
         giữ lấy cho đến khi nào bà thấy đúng thời điểm vàng
         lên tới đỉnh điểm rồi thì hãy bán ra!
  Đó là cách đây 15 năm, một đồng tiền
         vàng có giá 250 đồng Riyal giờ thì đã lên tới 1000 Riyal
         rồi.
  Rõ ràng bà cụ ăn xin
         nầy là một con người trí tuệ, có đầu óc kinh tế,
         kinh đến thế; chớ đâu phải tay mơ!
  Rồi qua tới bên nước Anh, Simon Wright, người Fulham, đi ăn
         xin trên đường phố Tây London, nhưng sống trong một căn flat của
         chánh phủ ưu tiên dành cho kẻ không nhà, có giá tới
         300 ngàn bảng.
  Tay nầy xuất thân
         từ một gia đình có của ăn của để nhưng bỏ học,
         nhậu, chơi xì ke cho đã... rồi trở thành ăn xin chuyên nghiệp.
          Báo chí thấy tin hấp dẫn bèn cho phóng
         viên đi làm phóng sự điều tra thì thấy rằng: Sáng 9 giờ,
         chú em bắt đầu đi ăn xin. Sau 8 tiếng đồng hồ, tan ca, chú
         em trở về. Cuối tuần, chú em vẫn ăn xin ‘overtime' nhằm kiếm thêm
         thu nhập.
  Mặc quần áo sờn cũ,
         dắt theo một con chó, chú em chọn địa điểm gần máy rút
         tiền và gần nhà ga xe lửa trên một đường phố có đông
         ông đi qua bà đi lại để hành nghề.
  Một ngày chú em kiếm được từ 2 tới 3 trăm
         bảng. Tiền xu đem đổi thành tiền giấy, cất cho nó đỡ
         nặng túi.
  Tổng thu nhập cả năm
         trước thuế của ông thần cái bang nầy khoảng 181.000 USD, chỉ kém
         lương thủ tướng Anh có 16.000 USD.
  Những
         người đi làm tốt bụng thường cho tay ‘beggar' nầy tiền...
         thì oái ăm thay lương trung bình của họ chỉ khoảng 28.000 USD/năm.
          Làm ‘beggar' kiếm khẳm địa xài
         sao cho hết! Nên mua rượu xịn nhậu chơi, phê xì ke ma túy rồi
         quậy phá xóm giềng. Bà con hàng xóm than phiền quá làm
         mấy thầy đội mới mở cuộc điều tra đưa chú em ra Tòa
         để cấm từ nay không được ăn xin nữa. Hỏng nghe, nhốt!
          Bà con thủ đô London, nước Anh đọc
         phóng sự nầy đều ngã ngửa, nói: "Một năm tui cho
         thằng chả khoảng 10 bảng vì tui thực sự tin ổng là kẻ không
         nhà! Đói khổ! Tội nghiệp quá hà! Ngày nào đi qua mà
         không cho tui cảm thấy lương tâm mình cắn rứt!"
          Ai dè gặp cái tay lừa đảo thì
         lại tội nghiệp những người ăn xin chân chính?!
  Do đó dư luận quần chúng bây giờ chia hai. Kẻ
         thấy ‘beggar' muốn cho; kẻ bảo đừng...
  Nên có chuyện vầy: Hai sinh viên đại học đi trên
         xe điện ngầm ở thành phố New York thì có một người hành
         khất đến xin vài đô lẻ.
  Frank
         bực bội gạt phắt; nhứt định không cho một xu. Matt, thì trái
         lại, móc ví ra lấy 5 đô, vui vẻ cho người hành khất.
          Người hành khất đi rồi. Frank cự
         Matt: "Sao lại cho hắn tiền! Hắn ta sẽ đi mua xì ke để
         chơi và mua rượu để uống say bí tỉ bằng tiền của mình
         cho!" Matt từ tốn nói: "Thì tui với bồ cũng xin tiền
         Tía Má rồi uống rượu và chơi xì ke ma túy y hệt như
         thằng chả đó thôi!
  Đến
         ngày nào đó sẽ tới phiên mình! Tui tin vào quả báo:
         Làm phước đặng phước mà!"
  Thưa kết luận là chính vì cái nghề ăn xin toàn
         thời nầy nó rất lấy làm khấm khá nên mới cũng có
         chuyện vui như vầy:
  Một sinh viên
         làm một cuộc khảo sát cho luận án tốt nghiệp Cử nhân
         ngành Xã hội học của mình bằng cách phỏng vấn một ông
         hành khất ngồi trên lề đường đại lộ Thứ Năm, thành
         phố New York, Hoa Kỳ:
  "Xin lỗi vì
         tôi đường đột! Thưa ông đi ăn xin được bao lâu
         rồi?"
  "Khoảng tám năm
         đó cậu!"
  "Rồi mỗi
         ngày ông xin được bao nhiêu?"
  "Khoảng 250 đô."
  "Khá
         quá chớ!"
  "Ờ! 250 đô
         một ngày đủ nuôi cả một gia đình!"
  "Ông cũng có gia đình nữa sao? Giờ họ
         ở đâu?"
  "Vợ tôi
         thì mất lâu rồi! Tôi chỉ có 3 đứa con thôi!
 
         Một ở Đại học Harvard. Một ở
         Đại học MIT. Còn thằng Út ở nước ngoài, Đại học
         Oxford bên Anh."
  "Thật là
         quá giỏi! Chừng nào ba đứa con ông tốt nghiệp?"
          "Không! Chúng đâu có đi học!
         Chúng đến mấy nơi ấy cũng để đi ăn xin như tui vậy!"
          Thiệt là: "Con ơi nghe lấy lời Cha! Cái
         bang một tháng bằng ba năm làm!"
   
  đoàn xuân thu
          melbourne
    
 
      
       
TẠP GHI        
          
Đời không như là mơ!
           
  Thưa! ‘Poly', tiếng Hy Lạp,
         tiếp đầu ngữ, nghĩa là nhiều; ‘gamy' là vợ.
  Như vậy ‘polygamy' là nhiều vợ. Còn ‘Mono',
         tiếng Hy Lạp, tiếp đầu ngữ, nghĩa là một. Như vậy ‘monogamy'
         là một vợ.
  Và cũng theo văn
         phạm tiếng Anh thì một là số ít, hai trở lên là số nhiều.
         Do đó một vợ là ít, hai vợ là nhiều.
  Giữa ít và nhiều phải có con số trung gian, không
         ít mà cũng không nhiều, nghĩa là vừa đủ. Ðó là
         con số một rưỡi!
  Nên quý ông
         anh mình có một con vợ ở Úc và thêm rưỡi là con bồ
         nhí ở Việt Nam. Ðó là con số một rưỡi, là vừa đủ,
         không ít mà cũng không nhiều.
  Ðừng
         đèo bồng hơn con số một rưỡi nhe! Cõng hổng có nổi
         đâu. Tui đã thử rồi mà, tin tui đi!
  Thưa nhà văn Mark Twain của Hoa Kỳ cũng từng nói rằng:
         "Có hai vợ là không dễ dàng, vì đâu có thằng đầy
         tớ nào có thể một lúc làm vui lòng tới hai bà chủ!"
          Tuy nhiên, anh bạn lính của người viết,
         hổng giống ai, vẫn chọn kiếp cu ky, độc thân tại chỗ gần
         suốt cả cuộc đời mình. Hỏi sao anh nỡ lòng để phế
         tích hoang vu như vậy chớ? Thì anh trả lời là: "Polygamy có
         nhiều vợ. Còn Monogamy có một vợ... là cũng đã quá nhiều!"
           
  o O o
           
  Tuy vậy
         một ông có tới một trăm bà vợ cũng không nhằm nhò
         gì, vẫn phẻ re như con bò kéo xe, vì ổng là vua!
  Mahamat Bahar Marouf (cha cái tên dài thòng nhe!) là
         vua của vương quốc Logone-Birni, một tỉnh nằm về cực Bắc nước
         Cameroon.
  Vua Cha đi bán muối, chữ hoàng
         gia gọi là băng hà, để lại nhà một trăm bà vợ và
         năm trăm đứa con lúc nhúc cho tân vương thừa kế theo phong
         tục tập quán. Bắt buộc phải nhận, không nhận không được!
         Cấm chê già, chê xấu hoắc!
  Ðăng
         quang rồi, muốn tấn phong Hoàng hậu, là cục cưng của riêng mình
         thì cứ tự nhiên... Quần thần hổng đứa nào cả gan dám
         đứng ra cản.
   
  "Tâu Bệ hạ! Có cần Minh Mạng thang, nhất dạ
         lục giao sanh ngũ tử không?"
  ‘Nhất
         dạ lục giao' thì cũng chưa đủ chỉ tiêu, vì tới một
         trăm bà vợ lận mà!
  Còn ‘sanh
         ngũ tử' nữa chứ! Chắc phen nầy cả đám bị gậy đi ăn
         mày hết ráo!
  Ðã có năm
         trăm đứa con chạy gạo cũng ná thở, thêm nữa thì làm
         sao mà nuôi cho nổi hở Trời?
  "Ối!
         Trời sanh voi! Trời sanh cỏ mà!"
  "Ờ
         đẻ cho dữ... rồi cho sắp nhỏ ăn cỏ hết ráo đi nhe!"
           
  Nên
         bắt chước kế hoạch hóa gia đình trong nước ta bây giờ,
         với khẩu hiệu là: "Mỗi gia đình có hai con vợ chồng hạnh
         phúc".
  Thêm dấu phẩy sau chữ
         vợ thì nó có nghĩa như vầy: "Mỗi gia đình có hai
         con vợ, chồng hạnh phúc". Nếu em yêu có cự nự: "Thiệt
         là đồ già dịch!", thì mình cứ cười hè hè,
         đổ thừa tại tụi nó phẩy bậy đó thôi!
   
  o O o
           
  Thưa
         tháng rồi nhà thơ Ba Bốp lang thang trên mạng, tình cờ nhặt
         được cái thông báo làm nức lòng mấy ông anh mình
         như vầy:
  "Vì đất nước
         Eritrea của chúng ta vừa kinh qua một cuộc chiến tranh tàn khốc với
         nước láng giềng Ethiopia! Thiệt hại nhân mạng biết bao nhiêu mà
         kể! Ðiều tra dân số cho biết là đàn ông chết gần hết!
         Và đàn bà góa trở thành tuyệt đại đa số, lên
         tới cả triệu chị em!
  Vì sự
         tồn vong của dân tộc, vì sự hạnh phúc của quý chị em
         ta, nên chánh phủ vừa ban hành một đạo luật về hạnh phúc
         gối chăn cho phụ nữ quốc gia Eritrea vĩ đại là: Ðàn ông
         nước ta, mỗi đứa đều phải có ít nhứt là hai con vợ!
          Nếu vì lý do gì (không cần biết)
         mà không chịu thi hành lịnh cưỡng bách có vợ bé nầy
         thì chánh phủ sẽ trừng phạt rất gắt gao là xử tù chung
         thân ông nào vì một lòng chung thủy một vợ một chồng
         mà bất tuân thượng lịnh! Ngay cả có thể bị tuyên án
         tử hình để làm gương cho kẻ khác!"
   
  Thưa, toàn Lục
         địa Ðen sôi sục... Từ các nước vùng Sừng Phi Châu, ở
         cực Bắc, chạy dài tới cực Nam là nước Nam Phi, mấy ông
         anh mình vô cùng mừng rỡ, bèn trốn vợ nhà, mang passport đến
         Tòa Ðại sứ Eritrea sở tại để xin giấy visa.
  Gần thì quý ông anh cưỡi lừa, cưỡi bò,
         cưỡi trâu, cỡi lạc đà. Xa xa hơn một chút thì đi xe
         đò, xe lửa. Xa hơn nữa thì đeo càng máy bay. Ðông như
         đàn dê núi. Lẹ chân thì còn, chậm chân thì hết.
          Anh nhà thơ Ba Bốp đã xin được
         giấy nhập cảnh vào Eritrea, đang chuẩn bị hành lý để bay
         cho lẹ. Sợ chậm chân mấy em xuất sắc và duyên dáng bị
         tụi nó tới trước vớt mất.
   
          Thưa bà con! Eritrea thuộc châu Phi, thủ đô
         là Asmara, giáp Sudan về phía tây, Ethiopia về phía nam và Djibouti về
         phía đông nam. Eritrea rộng 118,000 km² và dân khoảng 4,400,000 người,
         là một đất nước đa chủng tộc, dòng máu pha trộn tùm
         lum tùm la, nên con gái Erictria cũng đẹp, hấp dẫn, nóng bỏng
         không thua gì ca, nhạc sĩ Beyoncé của Mỹ.
  Chính vì đất nước Eritrea chiến tranh loạn lạc,
         trai thiếu gái thừa nên Tập đoàn truyền thông Standard Group, vốn
         kiểm soát đài truyền hình, đài truyền thanh và tờ báo
         có tuổi thọ, già nhứt đất nước Kenya, vua nói láo ăn
         tiền, mới nhào vô đăng tin vịt tưởng chừng như thiệt.
         Tập đoàn truyền thông nầy có cái lịch sử rất bậy
         bạ là chuyên đặt tin láo, tin trên trời dưới biển. Kiểu
         con Ma vú dài ở khám Chí Hòa hay người lấy khỉ Cà Mau
         hồi năm xưa trong nước. Tập đoàn truyền thông nầy cũng
         đã từng chạy tin là: Tổng thống Tanzania, tân cử, ra lịnh đàn
         bà con gái xứ nầy từ nay không được quyền mặc cái
         ‘xì cớt' (skirt), tức cái quần đầm ngắn cũn cỡn nữa.
         Bởi nó sẽ khêu gợi con lợn lòng của quý ông anh kêu ột
         ột, từ đó sẽ góp phần vào việc lây lan ‘virus HIV', gây
         bệnh liệt kháng cho đồng bào, làm Bộ trưởng Ngoại giao
         của nước Tanzania phải ra thông báo, thề bán mạng rằng: "Tổng
         thống nước tui sẽ không bao giờ cấm mấy em mặc xì cớt ngắn
         cũn cỡn vì bất cứ lý do trời ơi đất hỡi nào đâu
         nha mấy cha nhà báo nói láo ăn tiền!"
   
  Thưa, tui nghe nhà thơ
         Ba Bốp, già hai thứ tóc trên đầu mà còn bị tờ báo
         trời ơi đất hỡi nầy gạt dễ dàng như gạt con nít vậy,
         bèn vuốt râu mà rằng: " Mấy hãng thông tấn lớn trên
         toàn thế giới như BBC cũng tin sái quai hàm luôn, nên xin anh cũng
         đừng tự xỉ vả mình mà chi! Hổng phải chỉ có mình
         anh ngu đâu! He he!"
  Mấy nhà báo
         nước Kenya có lần chế ra tin, thêm thắt là ở nước Iraq cũng
         đang quánh nhau ì đùng, nên trai thiếu gái thừa, ông nào
         cưới thêm con vợ thứ hai... sẽ được chánh phủ cho tiền...!
           
  Tưởng
         gì? Cái vụ có hai vợ, và có rất nhiều con đã được
         chánh phủ Úc nó cho tiền từ năm Thìn bão lụt lận! Chỉ
         với điều kiện là khi điền ‘form' xin trợ cấp của chánh
         phủ, chỉ một vợ mà thôi. Em thứ hai, thứ ba, kể cả em thứ
         tư phải là ‘single mum', tức Mẹ đơn thân. Còn đám con,
         đông như cầu thủ một đội đá banh Brazil đi tranh World Cup,
         chánh phủ Úc đều hào phóng cho tụi nhỏ tiền sữa tới
         năm lên 16 tuổi lận.
  Nên thú
         thiệt, tui đâu cần đi nước Eritrea hay Iraq chi cho nó xa! Mất thời
         giờ lại tốn tiền vé máy bay! Tui làm ngay tại Melbourne, tại nước
         Úc nầy đây cũng được vậy.
  Chỉ có vướng mắc một điều, tui gỡ mãi không ra
         là: "Tui muốn... càng nhiều càng tốt, nhưng mấy em hổng có
         ai muốn tui hết ráo... Thế mới báo!"
   
  o O o
   
  Nhà thơ Ba Bốp
         nghe tui phân trần và vạch trần ‘gõ gàng' ra như vậy nên
         than dài...
  "Nghe anh nói làm tui cũng
         tan vỡ giấc mộng vàng đi Eritrea rồi. Tui sẽ ở lại đây để
         chọn một em yêu, một mà thôi trong ba em mà tui đang hò hẹn!"
          Một mình mà có tới ba con ‘bướm'!
         Rồi chọn ai bỏ ai đây? Nhà thơ Ba Bốp cười mím chi cọp
         mà rằng: "Mình phải có phép thử chớ!"
  "Thử làm sao?"
  "À
         tui cho mỗi em một ngàn đô, rồi tui sẽ ra quyết định. Em A lấy
         một ngàn đô đi mua quần áo mặc hết trơn. Em B lấy một
         ngàn đô đi Casino đánh bài cào ăn vào được hai
         ngàn đô nữa. Em C đem một ngàn đô đi đầu tư vào
         thị trường chứng khoán, kiếm được 10 phần trăm tiền lời
         một năm!"
  "Rồi ai chiếm được
         trái tim của anh! Hỡi nhà thơ Ba Bốp?"
  "Em có hai trái bưởi Biên Hòa, và cặp trường
         túc bất chi lao, chân dài tới nách!"
 
  Tranh Bảo Huân
  đoàn xuân thu 
   melbourne.
    
      
       
Lá thư Úc châu! 
          Nhành liễu rũ kiên cường trước gió!
           
   
  Thưa thành phố San Francisco, hồi
         xưa bà con mình hay gọi là Cựu Kim Sơn, là một trung tâm văn
         hóa và tài chính hàng đầu về phía Bắc của tiểu
         bang California, Hoa Kỳ.
  San Francisco (tiếng Tây
         Ban Nha có nghĩa là "Thánh Phanxicô")
  Cơn sốt đi tìm vàng ở California vào năm 1849, đã
         biến nó thành thành phố lớn nhất trên miền Tây Duyên
         hải Hoa Kỳ vào thời điểm đó.
  Năm 1906, ba phần tư thành phố bị động đất tàn phá
         và đám cháy rất lớn đã bùng lên, thiêu rụi hơn
         28 ngàn tòa nhà, khiến hơn 225 ngàn người trong 400 ngàn cư
         dân không nơi trú ẩn.
  Ngày
         nay, San Francisco rộng tới 121 cây số vuông, là thành phố đông
         dân thứ tư tại tiểu bang California, sau Los Angeles, San Diego và San Jose, đứng
         thứ 14 trong các thành phố đông dân nhất tại Hoa Kỳ với
         hơn 825.863 người.
  Mật độ dân
         số 6.803 người chen chúc trên một cây số vuông, chỉ sau Thành
         phố New York.
  San Francisco mùa hè mát
         mẻ, đôi khi có sương mù, đồi dốc trùng điệp, kiến
         trúc đa dạng, nhiều danh lam thắng cảnh trong đó có cầu Golden
         Gate, xe chạy bằng dây cáp, nhà tù xưa trên đảo Alcatraz và
         khu Phố Tàu.
  Và cũng tại cái
         Chinatown nầy một tờ báo địa phương vừa đi một bài viết
         rất cảm động của một nữ phóng viên viết về một phụ
         nữ Việt Nam đã lớn tuổi!
  Làm
         chúng ta nhớ tới bài hát: ‘San Francisco!'
  "If you're going to San Francisco/ Be sure to wear some flowers in your hair/ You're gonna meet
         some gentle people there!"
  (Nếu đến
         San Francisco, hãy nhớ cài hoa trên tóc; vì bạn sẽ gặp những
         người rất đáng yêu ở đó!)
  Thưa! Trong mục "The regulars" (Những chuyện bình thường),
         nhà báo có kèm theo một đoạn video tên là Suu the Street
         Sweeper.
  Suu là viết theo tiếng Mỹ,
         không bỏ dấu. Còn có bỏ dấu thì là Sửu.
  Sửu là một người phụ nữ Việt Nam, tên
         đầy đủ là Ngô Thị Sửu.
  Tên
         Sửu vì bà sanh năm Kỷ Sửu, 1949, năm nay 67 tuổi.
  Video Sửu, người quét đường của
         báo Francisco Chronicle vào ngày mùng Một, tháng Tám vừa
         qua, đã được tới 2.6 triệu lượt người xem và được
         chia sẻ tới 27 ngàn lần, lan truyền trên mạng xã hội Facebook.
          Bà Sửu khiêm tốn: "Mọi người
         bảo tôi giống ngôi sao điện ảnh. Không đâu, tôi không
         phải là ngôi sao điện ảnh, chỉ là phim ảnh quét dọn đường
         phố mà thôi."
  Đó là
         một cận ảnh của một người phụ nữ Việt Nam chịu nhiều
         bi kịch trong cuộc đời, từ cuộc chiến tranh Việt Nam cho đến lúc
         định cư tại đất nước Hoa Kỳ, nhưng vẫn chịu thương,
         chịu khó, vẫn đứng vững như một nhành liễu rũ kiên
         cường trước gió!
  Chồng bà
         vốn làm việc cho Tòa Đại sứ Mỹ và đã quay trở lại
         Hoa Kỳ vào năm 1970, bỏ lại người vợ Việt Nam, một đứa
         con trai và đứa con gái chưa kịp chào đời.
  Năm 1985, một mình dắt hai đứa con đến Mỹ!
         Bà đã không đi thêm bước nữa, mà ở vậy nuôi
         con ăn học.
  Chỉ sau ba tháng học
         tiếng Anh, rồi suốt hơn 23 năm trời ròng rã làm việc cho các
         nhà hàng để nuôi con, để gửi tiền về Việt Nam nuôi
         một mẹ già đã 97 tuổi.
  Bà
         Sửu nói ít tiếng Mỹ, từ vựng rất đơn giản, rõ ràng
         và dễ hiểu! (Mỹ nó gọi là ‘broken English', nghĩa là nói
         tiếng Anh không lưu loát!)
  Chân
         dung của Bà Sửu phác họa trong đoạn video cho thấy: Đó không
         những là một người phu quét đường bình thường và
         cần mẫn mà cũng còn là một bà ngoại dũng cảm, tự
         mình nuôi dạy ba đứa cháu sau khi người con gái đã qua
         đời ở tuổi mới 33.
  Lấy di ảnh
         của con gái trên bàn thờ xuống, dùng chiếc khăn lau khung kiếng
         rồi rơm rớm nước mắt, bà Sửu kể lại:
  "Chồng nó giết nó chết khi nó chỉ mới 33
         tuổi rồi phải đi tù gần tới 40 năm!"
  Lần theo bi kịch nầy thì sáng ngày 22, tháng Tư,
         năm 2003, tại thành phố Garland, tiểu bang Texas, con gái của bà ra xe để
         đi làm thì người chồng cũ, vừa mới vừa ly dị xong vài
         tuần trước, sau 16 năm chung sống và có 3 con, đã rình rập
         rồi dùng búa đập chết khi cô ấy ngồi vào tay lái.
          "Tôi không biết tại sao nó lại
         muốn giết con tôi?! Con gái tôi không phải là người gây
         nên chuyện. Chẳng qua chồng cũ của nó muốn cưới một đứa
         khác ở Hà Nội! Vậy là con tôi nó muốn thôi; không sống
         chung nữa!
  Nhưng thằng chồng cũ
         của con gái tôi đã rình rập và đe dọa nó. Con tôi đã
         khóc vì rất sợ; không biết mình phải làm gì bây giờ?
         Rồi cuối cùng nó bị giết chết một cách rất dã man!
          Ba nó hồi xưa làm việc cho Tòa Đại
         sứ Mỹ vào năm 1970, rồi được chuyển về lại Hoa Kỳ trước
         khi con gái tôi chào đời 4 tháng.
  Khi đã lập gia đình và có con, con gái tôi đã
         cố tìm cho được cha ruột để báo cho ông ấy biết
         làđã có mấy đứa cháu ngoại vào 3 năm trước
         khi nó bị giết.
  Đứa em
         gái cùng cha khác mẹ với nó đã dự định gặp
         nhau vào tháng Sáu năm 2003. Giờ đã trễ!"
  Sau bi kịch đó, ba đứa cháu còn thơ
         dại. Mẹ bị giết, cha phải đi tù. Một gia đình tan vỡ vì
         nỗi cuồng ghen!
  Về đâu? May mắn
         thay còn bà Ngoại. Vì tục ngữ cũng có câu: "Nhất mẹ
         nhì cha, thứ ba bà ngoại".
  Bà
         Sửu đã bay xuống Dallas rước đám cháu ngoại của mình
         về San Francisco để nuôi dưỡng.
  Sau
         23 năm phụ việc cho nhà hàng, cảm thấy ông chủ không tôn
         trọng mình đúng mực, bà Sửu nghỉ làm! Rồi thay vì đến
         nhà hàng khác để tiếp tục làm bồi bàn thì bà
         lại đến hội đồng thành phố San Francisco xin việc.
  "Tôi cần tiền nuôi đám cháu mồ
         côi của tôi. Làm ơn cho tôi một công việc làm, bất
         cứ việc gì! Tôi có thể chùi rửa cầu tiêu cũng được!"
          "Có chắc là bà muốn công
         việc làm vệ sinh, quét rác trên đường phố hay không?
         Có thể một, hai, tuần?!"
  "Vậy
         là họ mướn tôi ngay!"
  "Là một người mẹ rồi bây giờ là một người
         bà đơn thân thực rất khó khăn nhưng tôi can đảm! Trời
         Phật phù hộ nên tôi có thể làm được điều
         đó."
  "Đám cháu
         tôi rất ngoan hiền. Chúng đi học, đi làm, rồi về nhà ngay.
         Không quậy phá. Không gây gì rắc rối. Tôi thương yêu
         chúng lắm.
  Tôi không bao giờ
         bỏ cháu tôi... Không bao giờ!"
  Trong một căn chung cư ở tầng sáu có nuôi một con chó
         nhỏ tên Ellie, bà ngồi ngó ra ngoài cửa sổ, thấy người
         bộ hành nhỏ như kiến đi tới đi lui.
  Một ngày bắt đầu bằng nấu bữa ăn sáng trên
         một cái bếp ga cho mình và ba đứa cháu, bà mặc chiếc
         áo bảo hộ màu vàng của công nhân vệ sinh, xách túi
         ra khỏi nhà, lên xe bus rồi xe lửa để bắt đầu vào ca làm
         việc lúc 11 giờ sáng.
  Sở Công
         Chánh của thành phố San Francisco gồm 1200 nhân viên, có nhiệm vụ
         chăm sóc, duy tu, bảo dưỡng, giữ vệ sinh cho đường phố.
          Bà Sửu quét rác, bắt đầu từ
         giao lộ của đường số Chín và dọc đường Irving St. trong
         Chinatown.
  Công việc khá vất vả! Đẩy
         một thùng đựng rác có bánh xe, với cái chổi và đồ
         hốt rác đi quét,nhặt rác, nhặt tàn thuốc. Đôi khi còn
         làm thêm những việc ngoài bổn phận của mình như nhổ sạch
         cỏ dại mọc trên lối đi.
  Năm
         năm trời như vậy ai cũng đều biết mặt. "Người ta rất
         tử tế và tôn trọng tôi. Tôi rất vui!"
  Mấy đứa trẻ âu yếm gọi tôi là
         bà Ngoại! Có những người tôi không quen biết nhưng vẫn giúp
         đỡ tôi. Nhiều người yêu mến đến gặp tôi, và
         ôm tôi, rồi chụp ảnh cùng.
  Dù đây chỉ là quê hương thứ hai của tôi; nhưng
         tôi yêu nước Mỹ, tôi yêu người Mỹ! Vì họ đã
         quan tâm đến cuộc sống của gia đình tôi; cũng như hàng
         triệu người Việt Nam khác. Nước Mỹ thật tốt, thật từ
         tâm. Khi tôi chết, tôi sẽ gởi nắm xương tàn của một
         người phải ly hương tại nước Mỹ nầy đây!"
          Ở tuổi 67, bà Sửu cho hay mình vẫn
         sẽ tiếp tục làm việc cho đến khi nào không còn đủ
         sức khỏe nữa mới thôi!
  Bà
         Sửu là một công nhân quét rác dọc lề đường, một
         con người rất bình thường nhưng lại rất phi thường. Tiếng
         chổi của bà vang xa hơn cái lề đường Irving St. của thành
         phố San Francisco, làm lay động đến lòng người ở khắp mọi
         nơi.
  Người xem đoạn video nầy
         đã tôn trọng và hết lời khâm phục, ngưỡng mộ tinh
         thần lao động chăm chỉ bất chấp tuổi già của một người
         phụ nữ bình thường nhưng vô cùng dũng cảm, một người
         bà tuyệt vời không những cho đám cháu của chính bà mà
         cho cả cộng đồng của chúng ta.
  Rồi
         có bà mẹ Mỹ còn rất trẻ, nói: "Đứa con trai lên
         sáu tuổi của tôi rất sung sướng được nói chuyện khi
         gặp bà quét rác trên đường phố. Bà là một viên
         ngọc quý! Là tinh hoa thầm lặng của xứ sở nầy đây!"
          Một người Mỹ tốt bụng, từ tâm,
         muốn lập ra quỹ hiến tặng để bà ấy có tiền đi nghỉ
         lễ ở quê hương mình. Thì người khác lại cho rằng nước
         Mỹ chính là quê hương của bà ấy rồi!
  Có người nói: "Thật là tuyệt khi nghe
         bà ấy là người Việt. Mấy đứa cháu thật vô cùng
         may mắn! Xin cảm ơn lòng độ lượng của người gây
         quỹ. Tuy nhiên những người Việt Nam, nhất là người cao tuổi,
         họ không thích nhận tiền ‘bố thí' của người khác
         đâu!"
  
Báo chí thường tường
         thuật về những con người kiệt xuất, phi thường nhưng câu chuyện
         của bà Sửu trong cái bình thường lại chứa tất cả những
         cái phi thường rất nhiều ở quanh ta mà đôi khi ta lại chẳng
         nhận ra.
 Ba đứa cháu hiếu thảo của bà
         Sửu    
Chúng ta vô tình thản
         nhiên bước vội qua mau những con người tuyệt vời như thế nầy
         trên đường phố cho đến khi tình cờ nhìn sâu được
         vào nỗi đau riêng của họ, sự vất vả của người mẹ,
         một mình lo cho con, rồi một người bà, cũng một mình, lo cho
         cháu mà không một chút than van!
  "Đám
         cháu ngoại tôi nói: "Ngoại không cần làm việc nữa! Tụi
         con sẽ lo cho Ngoại !"
  "Không!
         Ngoại vẫn còn khỏe lắm. Ngoại muốn đi làm. Không muốn ở nhà
         đâu. Chán lắm! Không có việc gì làm chỉ xem truyền hình
         tối ngày sẽ làm Ngoại phát điên lên mất! Ngoại muốn
         đi ra ngoài vận động, gặp người nầy người nọ và
         nghe thiên hạ nói. Vui lắm!"
  Thưa,
         một người phụ nữ Việt Nam, một nhành liễu rũ vì bi kịch
         của đời riêng nhưng vẫn kiên cường trước gió.
          Tình yêu gia đình bao la nhưng thầm lặng
         đó đã đóng góp cho nước Mỹ nầy biết là bao!
           
  đoàn xuân thu
  melbourne
            
 
      
       
Người có mặc quần!
           
Tranh Bảo Huân 
   
  Thưa
         em yêu thường dặn tui: "Không bao giờ được phép tụ tập
         chỗ đông người!"
  Vì em
         sợ tui tùng tam tụ ngũ ! Nhậu nhẹt hoài sẽ bị bệnh xơ gan
         cổ trướng, đi chầu ông bà ông vải, bỏ em ở lại vò
         võ một mình nghe tiếng con thạch sùng chắc lưỡi suốt đêm
         sâu mà sầu trong tấc dạ!''
  "Ôi ai cũng có cái số mà... Anh cúi đầu chờ ơn
         huệ, xin em tối nay cho phép anh đi nhậu với nhà thơ Ba Bốp và
         nhà văn Rô Bẹt một bữa nha!
  Anh cày suốt tuần cũng oải, cần tái nạp lại niềm vui
         sống... mà cày nữa... mong em thông cảm!"
  "Chàng đi thiếp có dặn rằng: Rượu mời
         thì uống, rượu mua thì đừng!"
  Và "Chàng đi, thiếp có dặn rằng: Thuốc xin
         thì hút, thuốc mua thì đừng!"
   
  Làm riết, bạn bè
         đang ngồi trong quán nhậu thấy bóng tui lảng vảng qua lại bèn
         ngó quay lơ qua chỗ khác.
  "Mấy
         đứa nầy bộ quáng gà hết hay sao? Mình đi lên đi xuống
         cả chục lần rồi mà hổng có ai kêu tui đó hết trơn
         vậy cà?"
  Thiệt chơi bần
         như tui, bạn bè bỏ chạy mất dép hết cũng phải. Nên tui cũng
         ráng làm thêm giờ phụ trội,"diếm" được
         vài trăm đô, giấu trong gối nằm không cho em yêu biết, sợ
         bị em tịch thu sung vào ngân quỹ gia đình.
  Chờ ngày lành tháng tốt có dịp mà trả nợ
         miệng cho nhà thơ Ba Bốp và nhà văn Rô Bẹt, mạnh thường
         quân, thường móc tiền túi chiêu đãi bạn hiền đã
         bấy lâu nay cho rồi!
  Nợ ăn chực
         kiếp nầy không trả thì kiếp sau cũng phải trả; vì nghe đồn
         ông Trời mới mua một dàn vi tính tối tân để ghi sổ bộ:
         tên tuổi, ngày tháng năm sanh; số lần ăn chực, ăn chực của
         ai, lúc nào, giờ nào, tháng nào, ở đâu... nên muốn quỵt
         cũng không có đặng!
   
          Thưa! Gia đình tui bấy lâu nay trong ấm
         ngoài êm dẫu chánh giữa hơi ‘bị' lạnh. Chẳng qua tui vốn
         là một người rất sành tâm lý phụ nữ. Quý em yêu,
         yêu bằng hai cái lỗ tai! Cứ khen tới, khen tới đi!
  Em nào cũng muốn được khen là đẹp, dẫu
         xấu hoắc.
  Muốn được khen là
         khéo, giỏi giang chuyện bếp núc, dẫu tài nghệ nấu ăn của
         em còn tệ hơn vợ thằng Ðậu!
  Mật
         ngọt chết ruồi! Em muốn làm ruồi thì mình cứ tự nhiên
         mà rót... mật.
  Nói rồi còn
         phải biết lắng nghe! Phải trân trọng nàng và nhứt là đừng
         có chặn họng nàng; cho dù miệng em nói không kịp kéo da non!
          Phải luôn luôn thề hứa rằng anh sẽ
         mãi mãi mãi yêu em... cho tới khi em chết!
   
  Thưa! Tuần rồi tui đang
         ngồi đọc báo miết... Thì em yêu sà vào lòng tui, thỏ
         thẻ rằng: "Ước gì em là tờ báo để được
         mãi trong tay anh."
  Nhướng cái
         kiếng lão lên tui khẽ khàng lời rót mật vào lỗ tai em:
          "Ờ anh cũng ước, giống hịt như
         em, để mỗi ngày anh có thêm một tờ báo mới!"
          Em giận, bèn đóng quần áo vào
         va li, bay về với má em, ở Adelaide, ít bữa cho nguôi cơn giận.
          Tui hoan hỉ đưa em ra tận phi trường Tullamarine
         để đoan chắc rằng em đã bay. Xong vội vã gọi nhà thơ
         Ba Bốp và nhà văn Rô Bẹt đến nhậu. Vắng chủ nhà gà
         mọc đuôi tôm mà!
  Chưa đầy
         năm phút là đã thấy hai ông thần ló mặt tới! Ủa
         sao lẹ vậy?!
  Ờ! Hai anh em tui đứng
         sau lưng ông ở phi trường để đưa chị nhà thơ Ba Bốp
         cũng giận chồng bay đi Adelaide!
  "Giận
         chuyện gì?" "Em yêu tuyên bố với tui là: Nếu tui chết trước,
         em sẽ về ở với em gái của em." Tui gật gù:"Ờ
         nếu em chết trước anh, anh cũng vậy!"
  Thiệt là hai đứa mình đều bị em yêu giận mà
         không có lý do chánh đáng! Mình chỉ nói y hịt như em
         nói mà!
   
  Anh nhà văn Rô Bẹt lục trong cái túi mình ra
         một hộp ‘take away' thịt heo quay có đầy đủ rau sống và
         bánh hỏi trét mỡ hành, mua ngoài chợ Footscray.
  Anh nhà thơ Ba Bốp móc ra chai rượu, Ông già chống
         gậy, Johnny Walker nhãn xanh!
  "Hai
         anh nhậu mà cứ ‘chi' hoài thiệt tình, làm tui áy náy lắm
         nhe! Tui có "diếm" con vợ tui được hai trăm đô, tính dắt
         mấy anh ra quán, nhậu để mà trả lễ nè!"
  "Ối chuyện nhỏ! Tiền đó để
         tuần tới tụi mình nhậu đi! "
   
  Thưa! Sau vài tuần rượu
         sương sương là chuyện nổ như bắp rang.
  Anh nhà văn Rô Bẹt cắc cớ: "Ai là người
         mặc quần ở trong nhà nầy?"
  "Hỏi cái gì bậy bạ quá hè? Hổng lẽ vợ chồng
         tui ở truồng hết hay sao?"
  Như
         Tây thường hỏi đó thôi!: ‘Who wears the pants in the family? '
          Trong nhà nầy ai làm lãnh đạo?"
         Kẻo lỡ thấy đại bàng, chim ưng mà cứ tưởng chim sâu,
         chim sẻ thì đến nhà nhậu được có một lần... là
         không có lần sau!
   
  Ờ hé! Xưa giờ tui đóng vai gì trong cái
         nhà nầy? Kép chánh, kép phụ hay vai hề?
  Thú thiệt là từ ngày cưới em yêu về, tui toàn
         chọn chuyện dễ dễ để mà làm, như: nhậu nè, ngồi coi
         đá banh trên ti vi nè, hoặc lên trang mạng xã hội Facebook để
         tìm lại người xưa nè!
  Chuyện
         khó khăn khác như cho con bú, (cái nầy nếu muốn thì tui cũng
         làm không được vì bà con biết tại sao rồi). Thay tã thì
         tui hơi bị gớm. Nấu cơm thì bữa sống, bữa sực sực! Rửa
         chén thì hay làm bể tô, bể chén, dĩa lia chia!
  Mấy việc nầy, thú thật, vượt quá khả năng,
         nên tui để em yêu làm hết ráo.
  Nên giờ đây, bất cứ chuyện gì, để tui hỏi vợ
         tui cái đã!
  Thưa! Khi tạo ra loài
         người, ông Trời có chỉ rõ rằng: "Ðàn ông là
         người lãnh đạo trong nhà!" Ðàn bà chỉ có việc
         nghe lịnh, rồi thi hành răm rắp mà thôi.
  Nghĩa là hổng ưng thời thôi! Nhà ai nấy ở, cơm
         ai nấy ăn, quần ai nấy mặc, mùng ai nấy ngủ; nhưng lấy chồng
         rồi là phải phục tùng, mới phải đạo phu thê.
  Vợ phải luôn luôn kính phục, nghe lời một
         người đàn ông, tức đức ông chồng của mình. Chớ
         hổng phải đụng thằng nào cũng nghe lời hết ráo... là báo!
           
  Như
         vậy từ nay tui sẽ lãnh đạo trong gia đình, đưa hai vai ra mà
         gánh vác toàn việc lớn mới được.
  Như coi cuộc bầu cử sắp tới bà Hillary Clinton hay ông
         Donald Trump, ai thắng?
  Còn chuyện nhỏ
         như kiếm tiền, xài tiền, nuôi dạy con cái ra sa, tui sẽ giao cho bả!
          Làm lãnh đạo, em yêu phải kêu
         mình bằng anh chớ hổng phải bằng thằng! Tuy nhiên đừng ỷ
         thế mà ăn hiếp em yêu nhe!
  Cần
         tương kính như tân! Phục vụ khi em cần. Em kêu trả bài thì
         phải ráng mà thuộc!
   
          Nhà thơ Ba Bốp: "Cha! Làm lãnh
         đạo, người có mặc quần khó quá hà! Tui không làm
         nổi đâu, tui không khoái mặc quần! Tui khoái ở truồng như
         ông thần nầy ở Việt Nam mình vậy."
  Thằng chả, gần 30 năm về trước, lúc chỉ mới 18
         tuổi thì tía má kêu cưới vợ để có con mà nối
         dõi tông đường.
  Hai vợ chồng
         ra riêng, nghèo mạt rệp, chỉ có mấy công ruộng phèn, mặn.
         Em yêu, lại mắn đẻ, đầu năm tọt một đứa, cuối năm
         tọt thêm đứa nữa! Muốn tốp mà tốp làm sao, không ai biết!
          Nghèo, buồn, mơ mộng viển vông nên
         em lậm số đề... Thua! Nên mạt!
  Chàng
         phải tha phương cầu thực, đi bán vé số để mưu sinh! Duyên
         số đẩy đưa gặp một em, dẫu chốn ong bướm dập dìu
         nhưng vẫn cu ki, khá giả lắm, chủ quán bán bia ôm, chơi sộp,
         mão hết ráo vé số của chàng trong những chiều mưa bán
         ế.
  Cái gì hổng có... thì
         mình mua. Chồng cũng vậy! Không mua được bằng nhiều tiền thì
         em sẽ mua chàng bằng vàng... y!
  Con
         vợ cũ của chàng cần tiền đi đánh số đề; con vợ
         mới thì cần trang nam nhi chi chí trong nhà kẻo thằng Chủ tịch xã
         đã rồi tới thằng Trưởng Công an xã cứ đến uống
         bia ôm rồi trêu hoa ghẹo nguyệt hoài hè.
  Thế là ba mặt một lời.  Mua đứt bán đoạn
         anh yêu với giá là năm chỉ vàng ba số chín.
  "Về với em chủ quán bia ôm, tui phẻ! Chỉ
         còn nằm chơi không hè..!"
  "Bây
         giờ có ai muốn mua ảnh mười cây vàng em cũng không có bán!"
           
  Nhà
         thơ Ba Bốp tính cọp dê y chang vậy: "Ðợi em yêu hết
         giận, về, tui sẽ kêu em bán anh đi; bán anh đi!"
  "Ông thần ơi! Thằng chả đẹp trai, vừa
         dẻo, lại vừa dai nên mới có người mua!"
  "Còn cái thân anh, một nhà thơ cò
         ma, ốm đói! Ai mà mua?"
  "Xin
         lỗi! Cái hình chụp X-Ray, coi có bị ung thư phổi hay không, còn
         đẹp hơn bức hình chụp chân dung của anh nữa đó!"
           
  Lai tỉnh
         đi! Ðừng có nằm mơ nữa nhe cha nội!
   
  dxt 
 
         melbourne
    
      
       
Hàm Mô Công!
  
   
  Thưa, nghe hai anh bạn nhậu: nhà
         văn Rô Bẹt và nhà thơ Ba Bốp bàn chuyện bầu cử Tổng
         thống Mỹ! Ai thắng?  Ai thua? Tại sao thắng? Tại sao thua?
  Là tui ngán ngược hè, nên thoái thác: "Bàn
         về chánh trị thì ít nhứt là mình có đi học môn
         chánh trị ở trường đại học, biết về kinh tế, xã hội,
         biết về sử địa, biết tùm lum tà la thì bàn vô bàn
         ra mới được! Chớ bàn theo kiểu mấy ông Mù xúm lại
         sờ voi thì ai mà nghe cho lọt cái lỗ tai chớ!"
   
  Bị chê
         quánh võ rừng cũng tức, nhà văn Rô Bẹt xóc hông: "Hồi
         nhỏ đi chăn trâu ngoài ruộng, tui có đem theo cuốn Tam Quốc Diễn
         Nghĩa của La Quán Trung! Ngồi lưng trâu, sờ đuôi trâu, nghiền
         ngẫm lâu... coi mấy Chú Ba Tàu đấu trí,  tranh bá đồ
         vương với nhau! Tui cũng ‘ngộ' được nhiều điều!
         Sợ còn giỏi hơn nhà thơ Ba Bốp nữa đó!"
 
          
  Bị
         chọc tức, nhà thơ Ba Bốp cãi lại: "Biết gì nói
         thử ra coi! Nói bậy, nói bạ, ăn roi nhe bồ!"
  Thưa, người viết có cái tánh xấu nhiễm từ
         hồi nhỏ lận. Thấy ai cãi lộn là dừng lại coi hè. Nhớ
         xưa có lần đi học trễ, cô giáo hỏi sao trễ?
  "Trên đường đi học, em thấy hai cô
         gái còn trẻ, đẹp, rất sexy, đang cãi nhau chí chóe!"
          "Rồi chuyện đó đâu có
         liên quan gì đến vụ em đi học trễ đâu hè?"
          "Dạ có chớ! Chẳng qua cô nầy
         đòi lột quần cô kia nên em mới đi trễ đó chớ. He he!"
           
  Lần
         nầy cũng vậy, nghe hai ông cãi lộn, tui cũng dừng lại coi nhà
         văn Rô Bẹt bàn như Mao Tôn Cương về cuộc bầu cử Tổng
         thống Mỹ lần nầy, ra sao.
  Nhà văn
         Rô Bẹt mào đầu như vầy: Chẳng qua hồi Bill Clinton còn làm
         Tổng thống, có tù ti tù tí với em Monica Lewinsky. Chuyện vỡ lở,
         Bill bèn về, quỳ gối... xin lỗi em yêu! Hillary nghĩ cũng có phần
         lỗi của mình trong đó, vì bị bỏ đói nên ảnh mới
         đi ăn vụng đó chớ! Thôi để hâm nóng tình ta đà
         nguội ngắt, Hillary bèn dắt Bill, một hôm, xa lánh bụi trần vùng
         Hoa Thịnh Ðốn, về vùng quê Illinois, thời đôi lứa mới yêu
         nhau.
  "Dắt Bill về Ngũ đại
         hồ! Tình cờ gặp lại thằng bồ năm xưa!"
  Tay cao bồi (cowboy) nầy là bạn học cũ của
         Hillary! Y nhe hàm răng bò ra cười, vồn vã nhắc: "Hillary!
         Em còn nhớ ngày xưa thơ mộng ấy không? Giờ em tuyệt đỉnh
         cao sang còn anh vẫn lang thang chăn bò như năm cũ!"
  Hillary cũng vồn vã nhắc lại thời bắt bướm
         hái hoa, thả diều trên cánh đồng bắp xa tít tắp mà chỉ
         có đôi ta và hai con bò đang gặm cỏ!
  Buộc phải dỏng tai nghe chuyện tình bò như vậy, dù
         mặt tỉnh bơ, Bill không nói gì nhưng lòng cũng ghen tức lắm!
          Khi cả hai trở lại xe, Bill cười he he, chọc
         quê: "Phải xưa em ưng nó, giờ em cũng phải đi chăn bò
         rồi! Chớ đâu được làm Ðệ nhứt Phu nhân nước
         Mỹ!"
  Hillary cười hi hi, đáp
         lại: "Nếu em ưng thằng chả, thì giờ nó đã làm
         Tổng thống Huê Kỳ rồi, chớ không phải là anh! Hi hi!"
           
  Rút
         ra một bài học: Hillary là ‘king maker', người có đầu óc
         thiên biến vạn hóa, biến không thành có, biến có thành
         không, người có khả năng tạo ra vua!
  Chuyện biến một anh chăn bò thành Tổng thống nào có
         khó khăn chi. Biến con bò còn được nữa là!
   
  "Giờ
         ai cũng biết là Hillary Clinton, đại diện đảng Dân Chủ và
         trùm địa ốc, tỉ phú Donald Trump, đại diện đảng Cộng
         Hòa sẽ tranh nhau vô ngồi trong Tòa Bạch Ốc!
  Hillary Clinton và Donald Trump giống như hai đấu thủ dàn
         binh bố trận trên bàn cờ tướng, đang tìm cách chiếu bí
         lẫn nhau.
  Donald Trump vốn người nóng
         nảy, tính tình thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói nấy, bèn
         vô pháo đầu, rồi tấn hai con mã liên hoàn, gác lên nhau,
         pháo đầu mã đội, công thành phá lũy, tính tốc chiến
         tốc thắng như Vua Quang Trung đại phá quân Thanh, rượt Tổng đốc
         Lưỡng Quảng, Tôn Sĩ Nghị chạy thiếu điều sứt cái bím
         tóc Mãn Châu.
   
  Phàm làm Tướng là phải ở trong cung, cho
         bọn tùy tùng, sĩ tượng vây quanh, cứu khổn phò nguy, nhưng
         Trump tự cao tự đại, nghĩ mình ta khôn cha thiên hạ, hăng tiết
         vịt, tự xuất chinh với chiêu thức Hàm mô công (còn gọi
         là Cáp Mô Công).
   
 
         "Cáp Mô" có nghĩa là con cóc,
         là môn võ công cực kỳ thâm hiểm của Tây Ðộc Âu
         Dương Phong trong Anh Hùng Xạ Ðiêu của Kim Dung!
  Donald Trump vận khí xuống đan điền lấy hơi kêu
         ồm ộp, lợi dụng bọn truyền thông đang chỏng mông chờ tin
         sốt dẻo, để loa truyền: Nghe đây! Nghe đây! Nghe Donald Trump xuất
         khẩu ra... là chửi tá lả!
  (Cứ
         tưởng bở! Bọn truyền thông sẽ ‘lăng xê' là Trump lên
         nghiệp bá!)
   
  Trump vận khí, hơi quá hớp, nên tiếng kêu ồm
         ộp vang khắp năm châu bốn bể. Ai nấy nghe cũng đều sợ, run
         tợ cầy sấy. 
  Chỉ trừ Tổng
         thống Phú Lãng Sa, François Hollande chê: "Nghe thấy mà gớm!"
          "Hồi giáo đang đe dọa chúng
         ta! Cấm ngặt không cho chúng đặt chân đến nước Mỹ này!"
          "Chú Mễ vượt biên vào chôm
         chỉa hết công ăn việc làm, nên lương dân nước ta vô
         cùng ta thán! Trên bàn vỏn vẹn có miếng thịt bò mỏng
         tang như tờ giấy quyến, biết ai ăn, ai nhịn? Ta sẽ cho xây bức vạn
         lý trường thành để ngăn chúng lại!"
  "Nhà máy Mỹ cứ vượt biển qua tận
         nước Tàu để làm giàu cho Chệt. Ta nhất định rinh nhà
         máy về nhà mới được!"
  (Nhưng bề trong, cái ‘cà ra oách' có in chữ Donald Trump thì
         được ‘Made in China' tại Bắc Kinh, thế mới thiệt là kinh!)
           
  "Còn
         về đối thủ của ta là Hillary Clinton, là con quỷ dữ (devil)!
          Người đã làm mất 33 ngàn điện
         thư tối mật khi đang giữ trọng trách Thuyết khách cho nước
         Cờ Hoa!
  Và chịu trách nhiệm
         chánh vì làm sứ thần nước ta phải bỏ mạng sa tràng tại
         Benghazi, nước Lybia xa lăng lắc!
  Vụ
         mất điện thư nầy là tội hình sự phải đưa ra Bộ
         Hình luận tội, rồi nhốt luôn vô ngục tối!"
  "Ta sẽ nhờ đại đế bạch quỷ Vladimir
         Putin của nước Nga La Tư, truyền chỉ cho bọn tin tặc tài ba, dùng
         phần mềm ‘úm ba la', khôi phục lại để làm vật chứng
         hầu Tòa!"
   
  Cha chả! Hay cho Donald Trump! Giỏi cho Donald Trump! Tội phản quốc!
         Dám cõng rắn cắn gà nhà, thỉnh mời tin tặc của kẻ thù
         tấn công vào máy tính của gia gia!
  Bị trúng một ‘phản quốc chưởng' thiếu điều hộc
         máu mồm, chưa kịp hoàn hồn thì Trump bị bồi thêm một chưởng
         của "Trùm Xịa!" nữa!
  Xịa
         đây tức CIA, the Central Intelligence Agency, Cơ quan Tình Báo Trung Ương Hoa
         Kỳ!
   
  Người lãnh ấn tiên phuông ra trước trận tiền là
         tướng quân Michael J. Morell, nhiếp chính quyền Trùm CIA từ năm 2010
         đến 2013, đánh phèng la: "Như ta đây suốt 33 năm làm
         việc gian khổ mới leo lên được tới chức Phó Trùm Tình
         báo! 
  Ta đã kề cận Tổng thống
         George W. Bush (Cộng Hòa) khi bọn khủng bố tấn công chúng ta vào
         ngày 11, tháng Chín, năm 2001.
  Ta đã
         kề cận Tổng thống Obama (Dân Chủ), khi chúng ta tiêu diệt Osama bin
         Laden để trả thù vào năm 2011.
  Là
         công chức mẫn cán của chánh phủ, bổn chức luôn luôn im
         thin thít về cách bầu Tổng thống của ta. Bây giờ thì không!
         
   
  Vào
         ngày mùng 8, tháng Mười Một tới đây, ta sẽ bỏ phiếu
         cho minh chủ Hillary Clinton, người có đủ tài thao lược, biết điều
         binh khiển tướng, dẫu là phận nữ nhi, nhưng đã từng làm
         Thượng nghị sĩ tiểu bang New York, là xếp sòng đoàn thuyết
         khách của nước ta, từng dùng miệng lưỡi Tô Tần nói
         vô nói ra cùng các nước chư hầu khác! 
  Kinh nghiệm đã cùng mình, nước Cờ Hoa không
         xài e rất uổng!
   
  Trái lại, Nghịch tặc Donald J. Trump không có
         chút xíu kinh nghiệm nào về an ninh quốc gia. Cái miệng bô bô
         tối ngày thì bất cứ chuyện nào về tình báo, về an ninh
         quốc phòng tới tai y, dẫu bí mật đều trở thành bật mí!
         Mà nguy hiểm nhứt là khi được ai khen nịnh, Trump cười tít,
         nhắm mắt nhắm mũi, lủi đi đâu cũng thây kệ!
  Vladimir Putin, đại đế nước Nga La Tư, đã
         xua quân xâm lược, chiếm được vùng Crimea của nước láng
         giềng, còn hăm he đánh lỗ đầu các nước lân cận
         vùng Baltic mà Trump lại chủ trương bình chân như vại, nói:
         "Chuyện đó không có hại tới Huê Kỳ!"
  Làm lãnh đạo của Thế giới Tự do mà
         nói vậy sao phải hè?!
   
          Thêm nữa, Vladimir Putin vốn là một tay Trung
         tá tình báo cáo già, đã dùng vài lời khen, không
         phải trả một xu teng, là phỉnh dụ được Donald Trump làm gián
         điệp một cách vô ý thức! Nghĩ thiệt cha chả là tức!
           
  Rồi
         tính cách hay giễu cợt, mỉa mai, bốc đồng, tự thổi phồng,
         phóng đại thêm và phản ứng thái quá cho những điều
         nhỏ nhặt, thường đưa ra quyết định dựa trên trực giác,
         cứ khư khư, cóc cần dữ kiện hay thông tin mới! Không coi ai ra
         gì! Ðóng hai cái lỗ tai, không lắng nghe người khác! Xem luật
         pháp là cỏ rác...
   
          Donald Trump rất nguy hiểm khi nắm chức Tổng
         tư lịnh của đất nước Sao và Sọc, khi nắm được quyền
         sinh sát trong tay.
   
  Nhứt định chúng ta không để Trump vọc tay vào
         nút bấm bom nguyên tử kẻo chúng ta chết hết ráo!
   
  Truyện còn
         dài! Xin tạm nghỉ ở đây! Cảm phiền bà con chờ xem hồi sau
         sẽ rõ...!
   
  đoàn xuân thu.
   melbourne
            
      
       
Món quà của quỷ!
                              
 
Bảo Huân.
   
  Thưa
         bà con! Sau một tuần ngất ngư lao động! Thứ Bảy tui thường
         thức suốt đêm để bù khú với hai anh bạn.
  Một là nhà văn Ro Bẹt (Robert). Hai là nhà
         thơ Ba Bốp (Bob).
  Thưa cả ba chúng
         tui vừa lai rai ba sợi vừa tán dóc! Mỗi tuần một đề tài.
         
  Sau đó mới có cái tứ mà
         cầm bút kiếm tiền nhuận bút để đến cuối tuần sau có
         tiền mà ăn với hút. Chớ tiền lương bà xã ở nhà
         đã tàn nhẫn tịch thu không còn một xu, (sung vào công quỷ)!
          Nhà văn Ro Bẹt mở đầu cuộc hội
         thảo như vầy: "Tình yêu là món quà của Thượng
         đế; còn ghen tuông là món quà của quỷ!"
  Quỷ vốn công bình khi tặng quà thì tặng
         hết cả gái và trai; chớ hỏng quên một ai. Tặng cho nàng và
         chàng cũng có phần trong đó!
   
          Thưa có bà con hỏi: Úc có ghen không?
         Sao không?!
  Dà, ngày nào tui cũng
         đọc tin trên báo Úc thấy chồng ghen giết vợ. Vợ ghen giết
         chồng mà ớn xương sống. Nên trong thâm tâm tui không bao giờ
         cả gan mà lấy vợ Úc! Tui sợ chết lắm! 
  Lấy vợ Việt Nam, nếu em yêu bắt gặp mình léng
         phéng thì bất quá em sẽ trừng trị con nhỏ cướp chồng bà
         mà thôi! 
  Rũ chị em ruột, chị
         em bạn dâu, đi một bầy, bắt con tình địch, lột trần truồng
         rồi xát muối ớt vào phương trời viễn mộng của chồng,
         cho nó tởn tới già... Thiệt là rất ớn cái da gà!
           
  Nhưng
         em chỉ xách đầu mình về thôi, cất đó! Chớ không đánh
         đập nặng nhẹ gì ráo trọi. Sao dám? Vì sợ mình chuồn
         luôn thì khốn! 
  Chớ không phải
         như bà chị nào đó ở Chợ Gạo, Mỹ Tho vì ghen chơi
         chiêu cầm nả thủ, tấn công xiết vặn thẳng vào Ngũ giác
         đài của chàng khiến chàng phải tức tưởi xuống tuyền
         đài như báo trong nước vừa mới đăng!
   
  Vợ Úc nó
         ghen, so với vợ Việt dù không manh động lại có phần bạo
         động chiến tranh tâm lý nhiều hơn, đến nỗi Hoạn Thư có
         sống vậy cũng phải bái làm sư mẫu.
  "Chồng về! Vợ không thấy có cọng tóc nào vương
         trên áo chàng hết ráo! Bèn gầm rú như phi cơ phản lực
         F-35: "Giỏi dữ ha! Giờ lại dám hẹn hò với một con đầu
         trọc nên không có chiếc tóc nào hết ráo!"
 
         Thiệt là ghen bóng ghen gió giống hịt
         con vợ của tui!
   
  Thưa công tâm mà nói: Chút giận hờn ghen tuông
         như gia vị (tiêu, ớt), góp vào hương vị tình yêu ngọt
         ngào; nhưng việc ghen tuông quá mức sẽ giết chết tình ta!
          Chuyện vầy: Một tên tù vượt ngục!
         3 tiếng đồng hồ sau mới trốn về được tới nhà. Mới
         bước vào cửa, con vợ đã tru tréo lên rằng: "Đài
         truyền hình loan tin anh đã trốn tù cách đây ba tiếng đồng
         hồ rồi. Trong khoảng thời gian đó anh tù tí với con quỷ hó
         nào hả? Nói ngay!"
   
          He he! Ớt nào mà ớt hỏng cay gái nào
         là gái chẳng hay ghen chồng? Ớt là phải cay. Không cay là ớt
         kiểng!
  Vậy mà mới đây trong
         nước, ớt không cay mà còn ngọt ngào với tình địch
         của mình mới lạ...mới được đưa lên báo!
 
         Chàng 65 tuổi, đã đi về phía hoàng
         hôn, trời sắp lặn, nghĩa là sắp chết tới nơi mà vẫn
         còn ong với bướm.
  Nàng 58 tuổi,
         trẻ hơn chàng tới 7 tuổi! Có lẽ vì làm sớm nghỉ sớm;
         nên hết xí quách rồi ...Thôi thì ảnh muốn làm gì thì
         làm. Chỉ cần chạy xe ôm đem tiền về cống nạp nếu không
         em cho một đạp...
  Mà nhớ về
         ăn cơm với em là được. Bằng không lỡ ảnh đi luôn
         thì em mất sở hụi sao? Tuổi nầy em chỉ cần tiền; còn tình
         là em chịu thua...!
  Tình dục là
         một nhu cầu, em thua là phận của em, nhưng không có thì làm
         khó cho ảnh quá hà. Nên xin chàng tự nhiên làm thêm tô
         phở tái!
  Vậy mà bà con lối
         xóm, nhứt là mấy chị em ta, nói em hơi bị 'tửng từng tưng'
         vì hỏng biết ghen!
  (Thưa! Thiệt
         đúng là một người phụ nữ thông minh và nhân hậu.
         
  Tui ước gì em yêu của tui cư
         xử độ lượng như vậy biết là bao; nhưng xưa giờ chưa
         có được. Mới hơi hơi là trong gió đã có tiếng
         em nghiến răng nghe trèo trẹo; làm tui cứ cơm nguội với nước
         mắm kho quẹt hoài hè!)
   
          Khổ nỗi ông thần nầy có phước
         mà không chịu hưởng phước! May mắn có được người
         vợ ớt không cay, không ghen với chàng mà chàng lại ghen với
         vợ của người ta bỏ rớt dọc đường, mình lượm được
         xài dùm cũng đã khá là lâu!
  Con bồ nhí sau khi hú hí với chàng được 4 năm,
         cái thứ già nhân ngãi non vợ chồng nầy nên em hơi luông
         tuồng một chút. Ngoài tình ta, em còn la cà với tình khác...
          Nghe đồn, chàng nổi cơn ghen, đến
         nhà em, để bắt tại trận đôi gian phu và dâm phụ! Thì
         thấy em cưng với thằng chả trong nhà bước ra. 
  Ôi thôi! Ghen ơi là ghen! Máu nóng nó giục lên
         trên đầu! Tính đục cho cái thằng hổn láo, dám chen vào,
         toan rớ tới cái của tao. Ai dè em ôm tui lại cho gian phu chạy mất.
         
  Tức quá; tui lấy cây lau nhà,
         phết em mấy cái cho bỏ cái tật lẳng lơ. Phản xạ tự nhiên,
         em thụp xuống, né! 
  Xui thay cây lau
         nhà dọng vào đôi mắt người Sơn Tây, máu chảy đầm
         đìa, đau quá, em ngả lăn ra chết giấc.
  Bác sĩ bảo từ nay em chỉ nhìn đời bằng con mắt
         còn lại mà thôi.
  Bị lính
         bắt, vợ lớn bèn năn nỉ 'dì' nó..."Dẫu gì cũng
         chút tình xưa; mong 'dì' nó nén đau mà bải nại để
         ảnh tiếp tục về chạy xe ôm cho 'dì' nó ôm nữa!"
           
  Thưa
         tui thấy bạn hiền nầy chắc nó hơi bị điên! Vì ghen hóa
         dại!
  Cái chuyện tù ti tú tí;
         mà em thôi cười hí hí thì mình thí cô hồn. 
          Là người thua cuộc trên con đường
         tình ta đi, là quê độ! Đúng ra phải quân tử , chúc
         mừng tân lang và tân giai nhân trăm năm hạnh phúc tới ngày
         xuống lổ mới là bực anh hùng. 
  Thưa
         anh bạn nhà thơ Ba Bốp của tui cũng gật đầu, đồng ý!
          "Sá gì một nải chuối xanh/ Hai đứa
         bây giành cho mủ dính tay?!"
  Em
         chỉ là một tờ báo cũ mình đã đọc từ trang bìa
         tới trang trong. Từ trang nhứt tới trang chót! Mình biết ráo rồi;
         giờ có đứa nào chưa đọc thì mình cứ de lui cho nó
         đọc. 
  Ở đời thiên hạ
         của chung! Hơn nhau hai tiếng ‘gian hùng' mà thôi!
  Qua đường mà hầm hè chi vậy cha nội?!
           
  Thưa
         quý bà con! Ghen là thuộc tính của người phụ nữ. Chém
         cha cái kiếp chồng chung! Chính vì vậy mới có cái hổn danh
         là Sư tử Hà Đông. 
  Nhưng
         Sư tử Hà Đông nầy thường thịt ăn thịt mấy con Sư
         tử khác chớ ít khi muốn ăn thịt anh yêu của mình. 
          Chính vì vậy, nên mấy ông anh nhà
         mình dễ ngươi chăng? 
  Dù đang
         có một gia đình yên ấm, con cháu đầy đàn, đầy
         đống vẫn khoái lang thang tìm cảm giác lạ khi có cơ hội,
         mỡ tới miệng mèo nè, xơi đi anh thì ít khi anh nào ngu mà
         từ chối! 
  Vẫn khoái trêu hoa ghẹo
         nguyệt; quan hệ ngoài luồng, để kiếm thêm, hỏng biết thêm
         bao nhiêu em mới đủ?! 
  Nếu bị
         vợ nhà bắt quả tang tại chỗ đang ăn vụng thì mấy anh mình
         cũng chối bai bãi hè! Chỉ văn nghệ, vui vẻ chút chút thôi
         chớ anh nào nỡ đang tâm bẻ gãy chữ đồng!
   
  Nhà thơ
         Ba Bốp vốn là một con người tài hoa. Thơ anh gởi lên đang
         trên tuần báo Phụ nữ Diển đàn làm biết bao con tim của
         mấy em trên toàn thế giới đều nhỏ lệ khóc thương cho
         trái tim chàng Ba Bốp đang rướm máu...
  Mà phàm là phụ nữ; ai cũng có thiên chức làm
         mẹ trong người; nên thấy ai bị thương đều tìm đến
         săn sóc...băng bó vết thương lòng! Chính vì vậy mình
         mới có người nữ cứu thương đó chớ.
  Dù vết thương lòng của nhà thơ Ba Bốp chỉ
         là tưởng tượng trong phương Trời viễn mộng, thơ mới lồng
         lộng, mới hay; dè đâu mấy em tưởng thiệt, email về như bướm
         bay giữa mùa hoa đang độ nở...
  Nhưng
         phu nhân của nhà thơ Ba Bốp không chịu. Chị Ba Bốp bắt buộc
         ảnh phải đưa cái 'password' của ảnh cho 'chỉ'...
  Nhà thơ Ba Bốp nhứt định không chịu vì cho
         rằng 'chỉ' đi 'bốt đờ sô' xâm phạm vào quyền riêng
         tư , tự do thư tín của mình.
  Nhưng
         'chỉ' nhất quyết rằng: "Đã là của nhau sao phải giấu giếm
         gì nhau?".
  Cuối cùng, sau khi trì
         hoản chiến một thời gian đủ để xóa đi những thơ tình
         cuối mùa thu, nhà thơ Ba Bốp bèn bàn giao password của gmail.com cho em
         yêu, để yên nhà yên cửa.
  Sau
         đó, bèn bí mật mở một cái email mới trên yahoo.com! Nghĩa
         là nhà thơ Ba Bốp vẫn còn nhứt quyết lang thang trên khung trời
         viễn mộng.
   
  Thưa chắc bà con mình cũng thắc mắc là Má
         bầy trẻ của người viết có ghen không? Cha! Thầy chạy luôn
         đó chớ!
   
  Nhớ xưa, cách đây sáu chục năm, hồi mới
         cưới em về. Tui trẻ, khỏe và đẹp trai thêm cái tật nói
         hơi dai nên thú thiệt hỏng phải khoe với bà con là làm biết
         bao em say nắng...quái!
  Tui cũng tính
         đánh bắt xa bờ đó chớ. 
  Nhưng
         người phụ nữ nào cũng có giác quan thứ sáu để phòng
         thủ từ xa; để bảo vệ hạnh phúc của tình ta.
  Em yêu thường tuyên bố như đinh đóng
         cột với tui là:    
   "Loại
         người không xứng đáng thì mình đánh ghen để làm
         gì?". 
  "Và nếu tình
         yêu của hai người quả là mãnh liệt đủ để làm
         cảm động trời đất, có lẽ cái gia đình này cũng
         chẳng là gì với anh! Em tự nguyện để bản thân đau khổ
         cho anh và cô ấy đến với nhau. Chỉ có điều chắc chắn
         các con sẽ buồn và nhớ anh lắm!". 
  Nói đoạn em đưa hai thằng cu về nhà Má em mà
         không chút lưu luyến!" Làm tui khoái quá Trời!
  Ai dè chừng vài tiếng sau, em dắt sắp nhỏ,
         đứa bồng, đứa dắt, quay trở lại và cũng tuyên bố như
         đinh đóng cột rằng: "Ngu sao mà giận lẫy?!"
           
  Sau nầy,
         hai thằng cu hình như theo phe Má nó, có vẻ trách cứ, điều
         tra xét hỏi tui rằng: "Tía có thực lòng yêu Má của
         tụi con không?"
  Làm tui phải
         chỉ Trời chỉ đất lung tung, thề thốt. Con mình mình phải làm
         gương tốt cho nó mới được. Phải dấu biệt cái chuyện
         tình vụng trộm của mình đi! Đừng cho nó biết; kẻo tụi
         nó sẽ khi dễ Tía nó là con người một mặt hai lòng. Nên
         tui nói dóc là: "Có! Tía đã từng chỉ mất một
         giây để nói yêu Má của tụi con; nhưng Tía phải mất
         cả cuộc đời để chứng tỏ điều đó cho Má tụi
         con biết đó!"
  Khi tới tai đám
         con của tui rồi; thì tui đành chịu vậy. Chứ dù em yêu có
         chữi tui lòng lang dạ sói thì cũng đâu có gì đáng
         nói?!
  Nên tui bèn nén đau thương,
         lòng nhỏ lệ, viết thư từ tạ với con bồ nhí của tui rằng:
          "Nếu giọt nước là những nụ
         hôn, anh sẽ trao em biển cả/ Nếu lá là những ôm ấp vuốt
         ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây. . ./ Nếu đêm dài là tình
         yêu , anh muốn gửi em cả trời sao lấp lánh.
  Nhưng trái tim anh không thể dành tặng em được
         vì nơi đó đã thuộc về con vợ của anh rồi!
          Mà nó dữ lắm em ơi! Thôi vĩnh
         biệt tình hè...Nhe!
   
          Con bồ nhí tui nhận được, biểu môi
         nói: "Tui là cái thứ đồ chết nhát!"
   
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
    
      
       
Lá Thư Úc Châu:  Em yêu!
   
  
   
   
  Thưa anh Ba Hù
         làm một cái nghề rất ‘oách'! Ai anh cũng đè đầu được
         hết ráo. Từ già đến trẻ; từ giàu đến nghèo; từ
         có quyền lực hay không. Đó là nghề hớt tóc!
  Chính vậy nên ảnh mới có tên là
         Ba Hù. Hù ở đây là hù dọa mấy đứa con nít ngồi
         yên cho mình lấy tông đơ hớt, và dao cạo mặt. Con nít thường
         hiếu động; đâu có bao giờ chịu ngồi yên chừng năm phút;
         mình không hù nó; coi chừng đứt rớt mất cái lỗ tai, nó
         mới ngồi yên cho mình hớt đó chớ.
  Theo lời anh Ba Hù kể: Hồi nhỏ, nhà tui ruộng đất đâu
         có cò bay thẳng cánh như của người ta; nên học được
         ít chữ dằn bụng là Tía tui truyền lại cái nghề gia truyền
         từ đời ông cố Nội. Coi vậy mà sống phẻ lắm nhe!
           
  Hồi
         xưa, vượt biên tới đảo, cả hàng chục ngàn người
         mà đâu có bao nhiêu thợ hớt tóc. Nên khách ôi thôi
         nó đông như quân Nguyên.
  Lúc
         xuống thuyền ra biển, người ta mang theo vàng cây, vàng miếng, kim
         cương, hột xoàn để sau nầy qua nước thứ ba có chút
         đỉnh vốn mà khởi nghiệp; làm lại cuộc đời vốn đã
         tả tơi. Riêng tui chỉ mang theo có một cái tông đơ.
          Qua tới Úc, tui lại tiếp tục nghề cũ,
         nó đã giúp tui sống phẻ trong cuộc biển dâu nầy.
          Sau đó tui kiếm được một con vợ
         Úc đàng hoàng đó nhe. Chỉ có điều em hơi ú nu, môi
         dầy cui, tóc quắn tít và đen như cột nhà cháy vì em
         vốn là thổ dân bản địa.
  Tên
         em là ‘Quá Gà! Quá Gà'! Âm theo tiếng Việt mình cho dễ
         kêu; chớ thực sự nó là ‘Wagga Wagga', tên một thị trấn
         buồn thiu, nằm cực Nam tiểu bang New South Wales, nơi chôn nhau cắt rún của
         em yêu.
   
  Mà chuyện vợ chồng là duyên nợ ba sinh do ông Trời
         sắp đặt đó thôi.
  Chẳng
         qua một hôm em đi khám bác sĩ. Tui nói: "Ở trên!" Em
         bèn vén cái ‘sì cớt' (skirt) của em lên!
  Tui lại nói: "Ở trên!" Em lại vén
         áo em lên! Tui tức quá nói: "Ở trên!"
  Em e thẹn trả lời là: "Tới đây
         là hết rồi... Còn ở trên nào nữa đâu, bác sĩ?"
          Chắc em lầm khi thấy tui mặc bộ đồ
         bờ lu trắng, đứng hớt tóc hay sao?
  Nên tui cắt nghĩa: "Ở trên là ở trên lầu; mới
         là phòng khám. Còn đây là phòng hớt tóc mà!"
           
  Ai dè
         em quay qua kết tội tui là quấy nhiễu tình dục! Thấy hết ráo
         rồi từ dưới lên trên mà không chịu cưới; em sẽ đi
         kêu lính bắt tui.
  Nói thiệt tui
         chỉ muốn cưới vợ Việt Nam hiền thục, luôn luôn nghe lời chồng
         mình dạy bảo, đặt đâu ngồi đó không bao giờ dám
         cãi; chớ tui đâu muốn lấy Úc nhứt là Úc đen đâu!
         Ngang như cua bò tám cẳng vậy!
  Nhưng
         sợ lôi thôi cò bót nên tui đành phải cưới vậy thôi!
           
  Mấy
         ông anh mình cứ cười tui và gọi em yêu của tui là chị
         Ba Ù! Mập như cái lu! Và đặt chuyện nói xăm con vợ Úc
         đen của tui như vầy nè:
  Anh Ba Hù
         mãi đi nhậu bù khú với tụi tui; Úc nầy đây nam nữ
         bình quyền. Chồng nhậu thì vợ cũng nhậu! Nên chị Ba Ù
         một mình nằm chèo queo cũng tức; nên dắt theo con ngỗng, thú
         cưng, đi pub, nhậu.
  Nhậu xong về,
         chị Ba Ù bù lu bù loa với ảnh như vầy: Người phục vụ
         quán rượu hỏi em: "Sao lại dắt theo con heo?" "Ê!
         Con nầy đâu phải là con heo nó là con ngỗng mà!"
          Thì thằng chả nói rằng: "Xin
         lỗi bà! Tui đang nói chuyện với con ngỗng!"
   
  Chuyện thấu tới
         tai, nên em ‘Quá Gà Quá Gà' cự lại: Chuyện mập ốm là
         chuyện tư riêng. Đàn ông mập sao không ai nói? Còn đàn
         bà lỡ mập chừng một tạ, là mấy ông cứ đem ra mà
         bình phẩm chê bai. Kể cả anh nữa!
  Thôi tình duyên khác chủng tộc màu da của đôi ta đà
         đứt đoạn. Em đi đây!
  Nghe
         con vợ đòi bỏ mình, anh Ba Hù hoảng kinh lên, hỏi: "Nè
         rồi con của chúng ta sẽ ra sao?"
  Chị
         Ba Ù trố mắt: "Con nào?" "Ủa vậy không phải
         là em đang mang bầu hay sao?"
   
          Vậy là tình duyên của anh Ba Hù với
         chị Ba Ù gãy gánh. Giờ mùa đông lạnh, đêm cô đơn
         lạnh thêm, nên anh Ba Ù quyết định đi thêm bước nữa
         để rước về cái lò sưởi 37 độ rưỡi! Mà phải
         ‘Made in Viet Nam' mới được. Ta về ta tắm ao ta. Dù trong dù đục
         ao nhà vẫn hơn!!
   
  Mấy lần ảnh mời tui đi nhậu để nhờ
         tui cố vấn về cách chọn vợ cho mình vì như anh nói: tui là
         một người có rất nhiều kinh nghiệm. Rất lấy làm hãnh diện
         tui bèn lên lớp ảnh như vầy:
  "Có
         ba loại đàn bà. 
  Một là
         đẹp và không chung thủy. 
  Hai
         chung thủy nhưng không đẹp.
  Ba
         là vừa đẹp vừa chung thủy... Nhưng đó chỉ là huyền
         thoại!"
  Mấy ông anh mình khi
         lựa vợ hay để ý đến vẻ bề ngoài như: vòng ngực,
         vòng eo hay vòng mông. Để ý vậy cũng phải nhưng không đủ.
         Phải để ý đến cái trí tuệ của em nữa mới được.
          Ai cũng nghĩ trai tài và gái sắc. Không!
         Gái cũng phải có tài.
  Nhứt
         là tài lái xe để khi mình đi nhậu, em biết lái để
         chở mình về. Chớ đừng chọn vợ như anh Tư Bốp, nhà văn
         bạn của tụi mình, hốp tốp chọn chị Tư Bốp như vầy mà
         giờ phải hối hận nghìn thu.
  Hồi
         còn cu ky một mình, một thân, anh Tư Bốp đang rề rề lái
         xe xuyên rừng!
  Bỗng một em chạy
         phía sau nhấn ga để vọt qua mặt. Anh hét lên: "Bò rừng!" Em
         hét lại: "Đồ heo, đồ lừa, đồ ngu!"
          Và em đụng cái rầm vào con bò
         rừng đang lững thững qua đường. Xe văng vào gốc cây nghe cái
         rầm. Em lồm cồm mở cửa bò ra. May mắn không bị thương tích
         gì nhiều.
  Bài học rút ra là:
         Phụ nữ không bao giờ có thể hiểu đàn ông họ nói
         cái gì?
   
  Như anh Tư Bốp thường nói: Hữu duyên thiên
         lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng.
          Sau cái vụ đụng con bò rừng đó,
         em trở thành chị Tư Bốp, về nâng khăn sửa túi cho ảnh.
          Từ đó, anh không tin tưởng lắm vào
         tài cầm lái của chị Tư, dù trong thâm tâm ảnh hy vọng
         em yêu của mình, một người phụ nữ Úc gốc Việt thời
         hiện đại, phải biết cách cầm cái vô lăng như thỏi son
         môi còn thắm.
  Nên mỗi lần
         đi đâu anh đều ưu tiên cho chị cầm lái dù đôi khi
         ngồi một bên mà trái tim muốn rớt ra ngoài.
  Chẳng hạn như lúc lái xe đi rút tiền ở cái
         máy đặt ven đường. Anh chỉ cần có 4 động tác là
         xong:"Ngừng xe tại máy rút tiền. Đút thẻ ngân hàng
         vào. Bấm số mật mã chọn tài khoản. Nhận thẻ và tiền
         mặt. Lái xe đi!"
  Nhưng chị
         Tư Bốp thì khác. Chị ngừng tại máy rút tiền. Xem lại
         dung nhan qua kính chiếu hậu. Tắt máy xe. Bỏ chìa khóa xe vào bóp.
         Mở cửa xe bước ra vì đậu quá xa. Mở bóp ra tìm cái
         thẻ rút tiền. Nhét thẻ vào. Kiếm tờ giấy trong bóp có
         ghi mật mã. Nhấn mật mã vào máy. Đọc hướng dẫn trên
         màn hình mất 2 phút. Nhấn cái nút hủy. Liếc xéo cái
         thằng cha đang đậu xe phía sau đang mặt mày nhăn nhăn nhó
         nhó vì phải chờ quá lâu!
  Nhấn
         mật mã đúng vào máy. Rút tiền mặt ra. Trở lại xe. Xem
         lại mặt mày qua kiếng chiếu hậu. Kiếm chìa khóa xe. Khởi động
         xe. Tắt máy. Mở cửa bước ra trở lại máy rút tiền để
         lấy tờ biên nhận. Trở lại xe. Bỏ thẻ rút tiền vào bóp.
         Gài số de. Xong dừng lại. Gài số tới. Lái đi được
         3 cây số và nhớ là mình phải xả thắng tay.
  Thấy vậy nên anh Tư Bốp tình thiệt nói với
         em yêu của mình là: "Chỉ sử dụng cái bằng lái
         xe như căn cước để giao dịch với nhà băng thôi! Vì từ
         phòng giặt tới nhà bếp không có đường lộ, nên em
         không cần phải biết lái xe chi nữa!"
   
  Thưa bà con chuyện vợ
         chồng Việt Nam của mình coi vậy chớ cũng không rắc rối, tùm
         lum tà la như chuyện vợ chồng thằng Johnny, người bạn Úc của
         tụi tui.
  Đang nhậu vui như Tết, thì
         thấy Johnny lù lù ló mặt vô, cười hí hí. "Hỏi
         sao ông biết tụi tui đang nhậu ở đây hay vậy?" "Mùi
         rượu Jack Daniel's bay tới lỗ mũi tui chớ sao?"
  "Đùa thôi! Chớ hồi chiều đi làm về thì
         ‘honey' của tui có nói: Mấy anh nhắn ngày mai tụi mình không đi
         câu cá! Tui hỏi: Tại sao? Thì em yêu của tui nói: Là tại vì
         quán rượu nó đóng cửa để tân trang!"
  Tui biết mai không nhậu ở quán được
         là thế nào ba ông cũng tụ tập tại nhà anh Ba Hù mới bị
         vợ bỏ đây chớ đâu?
  Nên khi con vợ tui lên lầu thay áo ngủ, xuống ngồi lên
         ghế, nói với tui rằng: "Hãy trói tay em lại rồi anh yêu muốn
         làm gì thì làm!" Vậy là tui trói tay em lại rồi chạy
         u tới đây nhậu với mấy anh đó chớ!"
   
  Thưa cái đề
         tài em yêu, vợ của tụi mình nầy nó không phân biệt chủng
         tộc gì hết ráo.
  Johnny than thở
         nghe mà đứt từng đoạn ruột! Đàn ông Việt, mấy anh đau
         khổ mà đàn ông Úc của tui cũng chịu khổ đau.
          Vợ Việt nghe nói ghen lắm. Và vợ Úc
         cũng không thua gì.
  Cục cưng của
         tui đã từng cật vấn tui rằng: "Khi anh ‘tù tí' với
         em, anh có nghĩ tới người xưakhông?"
  Tui là thằng chồng chân thật, chưa bao giờ nói dối
         em yêu, dù chỉ một lần, nên tui ‘sorry'! "Anh xin lỗi! Quả
         có vậy!"
  "Anh đúng
         là đồ lẳng lơ trắc nết! Em thì trái lại! Khi ‘tù
         tí' với người khác; em lại luôn luôn nghĩ tới anh!"
           
  Cuối
         cùng tiệc nhậu cũng tàn, đủ đô, ai về nhà nấy. Uống
         rượu thì ngủ rất ngon; nên Johnny ngáy ồ ồ như thụt ống
         bễ của lò rèn. Con vợ nó cằn nhằn quá; kêu phải đi
         khám bác sĩ! Chớ cứ để cái mửng nầy sẽ làm phiền
         hàng xóm đang cần sự yên lặng để nghỉ ngơi.
  Vốn sợ vợ, nên Johnny nghe lời! Thì bác
         sĩ hỏi: "Giờ anh muốn thôi vợ hay thôi ngáy?"
          Nghĩa là ngáy không còn cách nào
         chữa hết được thì trước sau gì em cũng bỏ tui. Buồn
         quá, nên tui tạt ngang vào pub làm bậy chục ve.
  Xỉn, tui lạng quạng về nhà! Vợ tui tức giận hỏi: "Nầy
         anh đã uống bao nhiêu ly?" Tui trả lời: "Thôi
         anh không uống nổi thêm ly nào nữa đâu!" Johnny kể lại!
          "Ối cái chuyện đó có gì
         nghiêm trọng lắm đâu mà thiên hạ đồn, nói
         ông nhảy từ lầu hai xuống đất!"
  "Tui đâu có nhảy mà vì con vợ tui nó đá
         đít tui đó chớ! Nghĩa đen và lẫn nghĩa bóng. Em yêu
         sau khi chơi cái độc cước xong... đã bỏ dông luôn rồi!"
           
  Anh em
         bèn vỗ tay hoan nghinh chúc mừng Johnny được tự do!
  "Sao tính cưới vợ nữa hông?"
          "Còn ngán quá, để từ
         từ coi sao mới được. Chớ mấy anh biết mà: Thời tạo thiên
         lập địa, ông Trời tạo ra trái đất rồi nghỉ ngơi.
         Kế đó ông Trời tạo ra quý ông rồi lại nghỉ ngơi. Sau
         đó ông Trời tạo ra người phụ nữ. Kể từ đó
         cả ông Trời và quý ông anh mình không bao giờ được
         nghỉ ngơi một phút giây nào nữa cả!
  Chính vì vậy mà: "Tại sao đàn ông luôn
         chết trước đàn bà? Tại vì quý ông anh mình muốn
         vậy!"
  Kết luận: Không có
         vợ thì lỗ mà có vợ rồi thì lại quá xá... khổ!
          Thằng Johnny nầy tưởng nó ngu vậy mà
         khi lấy vợ và bị vợ bỏ rồi... nó cũng thâm trầm thôi
         hết biết!
   
  đoàn xuân thu
  melbourne.
    
      
       
Lá Thư Úc
         Châu: Cày trên xứ Úc!
 
Thưa hồi xưa vợ
         chồng con cái nhà tui đặt chân xuống phi trường quốc tế
         Tullamarine thuộc thủ phủ Melbourne, tiểu bang Victoria, nước Úc vào tháng
         Chín, đang độ mùa xuân hoa nở. Vui hết biết luôn!
 
         Cũng như bà con người Việt mình mới
         tới, cả nhà tui, vợ chồng con cái đi làm hãng gạch. Gạch
         đây không phải gạch ngói gì đâu mà cứ hai tuần cứ
         gạch (tick) vào cái đơn xin trợ cấp của chánh phủ gọi là
         Social Security, tức An sinh Xã hội; bây giờ đổi tên lại là Centrelink.
          An sinh Xã hội cấp tiền để mấy
         đứa thất nghiệp như tui có cái ăn; kẻo không vì đói
         quá mà đi cướp bóc (bần cùng sanh đạo tặc), làm
         rối cái xã hội bình yên của nước Úc.
  So với Úc, tiền hỏng bao nhiêu; chỉ vừa đủ
         sống, (nếu biết tiện tặn theo kiểu vợ Việt Nam mình)! Trộm nghĩ
         chắc kiếp trước Úc mắc nợ mình đây; nên kiếp nầy
         nó è lưng ra mà trả. Sau ở lâu rồi nghĩ lại là không
         phải vậy.
  Di dân như một cành
         cây trôi giạt tới đây, cắm rễ trên nước nầy thì
         bước đầu chánh phủ vun phân tưới nước bằng cách
         cho tiền. Sau nó bén rễ đâm chồi, nghĩa là có công ăn
         việc làm, cây ra trái thì chánh phủ bắt đầu hái trái...
         nghĩa là đánh thuế... Đời mà! Đâu có ai cho không
         ai cái gì đâu nè!
  Dẫu vậy,
         may mắn đặt chân đến đất nước phúc địa nầy,
         xài tiền thuế của người ta trước; nên tui tu tỉnh không chơi
         bời lêu lỏng, la cà quán xá như hồi còn thất nghiệp ở
         Sài Gòn.
  Em yêu mắc lãnh đồ
         về may; còn tui mắc đẩy thùng rác nè; cắt cỏ sân vườn
         nè và rửa chén với giặt đồ nữa! Muốn đi cày để
         kiếm tiền lắm mà không ai mướn!
  ***
  Thưa! Sát vách nhà tui
         là thằng Tony có con vợ Việt Nam! Vì bị vợ chửi cũng suốt
         cả mười mấy năm, nên tiếng Việt của chú em rất sõi!
          Gia đình Tony, gốc Ý, thuộc băng đảng
         Mafia ở đảo Sicily thất thế nên chạy tuốt qua đây để
         trốn...
  Tony đi bán cá ngoài chợ
         Footscray; vì vậy mới quen được con vợ nó là người gốc
         ngã ba Cổ Cò, Mỹ Tho đó chớ.
  Cưới vợ xong, vợ nó không cho đi bán cá nữa vì
         nó có cái tật ‘dê'! Thấy đàn bà, con gái Việt
         Nam mình đi chợ, là nó bao giờ cũng tặng thêm mấy cái
         đầu cá mập ú về nấu canh chua cho chồng nhậu.
  Ông Chủ cứ rầy hoài: Bảo đầu cá
         vụt thùng rác! "Mầy cho, khách hàng không mua cá! Bán ế!
         Chết tao!"
  Vậy mà nó cứng
         đầu, không nghe; nên ông Chủ bảo thôi mai khỏi vô làm nhe!
          Nó cười hè hè: "Ờ! Vợ
         tui cũng nói y như ông Chủ vậy đó!"
  Bị đuổi, coi như nghỉ xả hơi, cuối tuần là
         nó hú tui qua nhà nó nhậu. Tony càng uống mặt càng xanh, quả
         là tay mạnh rượu.
  Nó tuyên
         bố một câu cũng ranh dờn là: "Một con lạc đà có
         thể làm việc suốt mười ngày mà không cần uống. Tui thì
         có thể uống suốt mười ngày mà không cần làm việc!"
          Nhưng ngày vui qua mau. Chiều nọ đang kéo
         thùng rác ra trước cửa thì tui nghe tiếng loảng xoảng dĩa bay;
         rồi bóng Tony vọt ngay ra cửa, nước mắt đầm đìa! Tui mới
         biết là nó đang xỉn.
  Dừng
         tay đẩy thùng rác, tui hỏi: "What's wrong, mate?" (Chuyện
         gì vậy, bồ?)
  Nó thút thít
         trần tình là con vợ nó ra hạn chót hết tuần sau mà không
         kiếm được việc làm thì... biến.
  Vậy mà chỉ mới thứ Ba, nó nhìn tui cười toe tét: "Ê
         bồ! Tui kiếm được việc làm rồi và rất bảo đảm;
         không bao giờ sợ mất. Vì không có người nào muốn làm
         nó hết ráo!"
  Tui, vốn thất
         nghiệp kinh niên, phải cúi đầu mà khâm phục: "Ê
         giỏi thiệt nhe! Mà làm việc gì vậy?"
  Nó hãnh diện vảnh cái mặt lên thấy ghét: "Ờ
         nghề thông ống cống!"
  Ối,
         nghề nào lương thiện làm ra tiền để nuôi vợ nuôi con
         là tốt, là cao quý rồi. Đâu có nghề nào sang nghề nào
         hèn đâu?
  (Chớ đừng như
         thằng bạn của tui là bác sĩ bên Việt Nam, qua đây phải học
         lại để định bằng mà suốt bao năm cứ rớt lên rớt
         xuống hoài.
  Tui can: "Thôi ông
         ơi cái thời của mình đã qua, giờ tới thời của sắp
         nhỏ con ông! Chịu khó đi làm, cu li cũng được, để có
         tiền lo cho sắp nhỏ. Ông cứ đeo đuổi học hoài... rồi cứ
         rớt hoài... Chi vậy chớ?"
  Thì
         anh bạn nầy hỏng chịu: "Tui khoái làm bác sĩ hè! Để
         tui có quyền kêu em cởi áo quần ra và gởi hóa đơn tính
         tiền cho chồng của em đó! Hi hi")
  Thiệt cái thằng cha mơ mộng thấy mà ớn! Thôi ai mơ mộng
         thì mơ tui trở về thực tế!
  Cuối
         tuần, chiều thứ Bảy, tui lui cui vác một thùng bia về, mời Tony qua
         điểm nhãn cho tui vài chiêu thức làm thế nào xin được
         việc.
  Có việc làm, có tiền,
         là tui chắc em yêu của tui sẽ ấn tượng hơn về tui; sẽ vui
         như Tết cho coi.
  Tony dạy tui rằng: "Trước
         hết là làm đơn xin việc có kèm theo cái CV."
          "CV là cái giống gì?"
          "À! CV là viết tắt tiếng Latin:
         Curriculum Vitae, nghĩa là lý lịch, bản tóm tắt về quá trình
         học tập và làm việc. Đây thiệt sự là cái quảng
         cáo cho bản thân mình. Mà đã là quảng cáo, đa phần
         là nói láo!
  Cứ liệt
         kê hàng tá khả năng; rồi hy vọng là ông Chủ đừng
         bao giờ bắt mình phải thực hiện thế thôi!
  Thứ Hai tuần tới, tui dắt bồ tèo vô. Đừng
         thắt cà ra oách gì hết ráo nhe! Áo quần công nhân, giầy
         bảo hộ lao động, tóc tai gọn gàng là đủ. Cu li mà!
          Tui nghe lời răng rắc và cóm róm theo
         Tony vào hãng.
  Ông Chủ, cũng người
         Ý, rất niềm nở nói: "Đừng coi tui là một ông Chủ.
         Hãy coi tui như một người bạn; nhưng là người bạn có
         quyền nắm đầu đuổi đứa nào cà chớn!"
          Tui cũng trộm nghe Tony nói với ông Chủ
         là tiếng Anh của tui ‘poor' lắm, nghèo lắm! Nhưng tánh tình
         chân thật, siêng năng, giỏi giắn. Không ăn cắp giờ công, không
         ăn cắp vật tư, không đi trễ về sớm và nhiều cái không...
         không nữa. Vậy là ông Chủ cho tui vào học việc ở bộ phận
         đúc ống cống.
  Làm được
         một tuần, ông Chủ vô kiểm tra sản phẩm rồi nói cho tui về
         sớm một bữa làm tui mừng hết biết.
  Ông Chủ nói: "Mai hẵng làm. Bữa nay anh làm hư,
         làm trật như vậy... là đã đủ chỉ tiêu rồi!"
          Tui được cho về sớm để con vợ
         tui ngạc nhiên chơi và hy vọng lúc về nhà em cũng không cho tui
         ngạc nhiên về lòng ‘chung thủy' của em.
  Ai dè gặp cái bản mặt tui, em yêu hỏi: "Bộ
         bị đuổi nữa rồi hả?"
  Tony
         còn chỉ cho tui vài cái bí quyết để giữ job: "Đừng
         có con nhà lính; tính nhà quan! Nắng không ưa mưa không chịu.
         Ghét nắng kỵ mù sương!"
  Cũng
         đừng ráng hoàn thành công việc trước thời hạn mà
         chi. Bởi làm sớm không có cái vụ nghỉ sớm;trên đời
         nầy không có chủ nào mà cho cu li ở không; rảnh là phải
         làm thêm công việc khác nhưng hỏng có thêm tiền đâu
         mà mong!
  Còn hôm nào mệt uể
         oải vì tối Chủ nhựt nhậu khuya quá; nhớ lúc có mặt đốc
         công, dù làm biếng thế mấy cũng giả bộ như mình đang
         bận rộn nhe bạn hiền.
  Làm việc
         thì có đồng nghiệp. Người chơi được; kẻ không?
         Đứa nào chơi được thì chơi. Còn đứa nào cà
         chớn kiếm chuyện; bạn cứ méc tui, từ từ tui kiếm cách ‘đục'
         nó văng dùm bồ.
  Tuyệt đối
         không đánh lộn; mà cãi lộn cũng không; cho dù bồ có
         bắt quả tang nó đang gặm miếng bánh mì ‘sandwich' của mình
         đem theo để ăn trưa.
  Nên nhớ
         Chủ nghĩa Tư bản là thằng Chủ nó có quyền đuổi mình
         bất cứ lúc nào nó muốn. Mình không làm lợi cho nó
         nữa là đi chỗ khác chơi! Thiệt hại đến túi tiền là
         nó sẽ ‘sacked' mình. Cho mình cái bị gậy để đi ăn
         mày!
  Đuổi thì có nhiều cách
         lắm. Hạ tầng công tác, giao việc nặng nhọc hơn, đổi đi
         phân xưởng ở xa, giờ làm tréo cẳng ngỗng!
  Nó o ép tới chừng nào mình nản; tự ên
         mình xin nghỉ thì thôi!
  Úc nầy
         có nghiệp đoàn, có luật Lao động đó; nhưng Trưởng
         phòng Nhân viên của hãng được đào tạo bài bản
         đàng hoàng; nó biết cách đá ‘đít' mình rất
         đúng luật.
  Hãng Úc đâu
         có đàng hoàng tử tế như hãng Nhựt Bổn! Cho dù kinh tế
         suy trầm vẫn không muốn đuổi một ai, nhứt là những người
         gắn bó gần cả đời với công ty.
  Úc nầy bắt chước theo Mỹ đó. Tính bắt công
         nhân ký hợp đồng riêng lẻ chớ không phải một bầy như
         xưa để dễ dàng ép công nhân tăng năng suất. Ai không
         nghe là cuốn nóp.
  John Howard tính
         ra cái luật ‘Work Choice', nhưng cu li Úc hỏng chịu; phản ứng dữ
         dội đến nỗi ông Thủ Tướng nhà ta bay luôn chức dân
         biểu, năm 2007 đó, nhớ hông?
  Chủ
         hãng bên Mỹ càng khó khăn; công nhân Mỹ bị đuổi việc
         phản ứng cũng rất kinh hoàng. Tiếng lóng của Mỹ là ‘going
         postal', nghĩa đen là đi gởi bưu thiếp, nhưng nghĩa thực sự là
         công nhân bị đuổi xách súng vô bắn đốc công, bắn
         quản đốc hay bắn luôn đồng nghiệp!
  Mấy cái vụ bắn giết ghê rợn nầy đã xảy
         ra hà rầm trong ngành Bưu điện Mỹ đó.
  Ối! Mất việc đâu có phải là Trời sập
         đâu? Bắn giết người ta mà chi?
  Hỏng làm việc nầy thì mình lại tiếp tục về nhà,
         làm hãng gạch vậy thôi.
  ***
          Thưa người phụ nữ Việt Nam đảm
         đang và dễ thương lắm nhe! Chồng lên voi hay xuống chó gì
         cũng một lòng một dạ cùng anh. Chờ ngày mai trời lại sáng.
          Phụ nữ Tây Phương không có cái
         tánh kiên nhẫn đó đâu. Mất việc là hỏng có tiền. "No
         money là no honey!" (Không tiền là không anh yêu gì ráo).
         Là vợ bỏ.
  Nên có việc ráng
         mà giữ nhe bạn! Tony dặn dò tui kỹ như vậy nhưng buồn thay người
         bị đuổi không phải là tui mà là ân nhân Tony của tui.
          Chẳng qua, đi thông ống cống một thời
         gian, Tony được đề bạt làm Đốc công nên thường qua
         lại với Quản đốc và Giám đốc. Cứ tưởng là tình
         thân. Ai dè hỏng phải.
  Có lần
         Tony chỏ mũi vô chuyện tư riêng của thằng Quản đốc như
         vầy:
  "Tui thấy con nhỏ thư ký
         ngồi trên đùi của ông nhưng tui kín miệng lắm. Hỏng nói
         ai nghe đâu. Kể cả vợ ông! He he!"
  Nói chơi mà ai dè tay nầy rét; sợ con vợ nó biết;
         bèn tiên hạ thủ vi cường! Vì con nhỏ thư ký nầy ai có
         chức chút đỉnh là nó đều ngồi trên đùi, để
         sau đó ngồi trên đầu! Em kinh doanh, thăng quan tiến chức bằng vốn
         tự có!)
  Tay Giám đốc chắc
         cũng có chấm mút sơ sơ nên nhột, sợ văng miểng tới mình
         nên xuống thanh tra phân xưởng của đốc công Tony, hỏi một
         câu móc họng: "Ai là người ngu ở đây? Tôi hoặc
         anh?"
  Tony biết mình bị đâm
         sau lưng chiến sĩ; nhưng máu anh hùng mã thượng Mafia, khẳng khái
         trả lời là: "Ai cũng biết là ông chủ không bao giờ
         mướn một thằng ngu mà!"
  Vậy
         là ông Chủ bèn 'email' cho Tony thôi việc đừng vô làm nữa!
         Sợ mặt đối mặt Tony làm sảng.
  Nhưng Tony cười hè hè: "Vợ tui, Việt Nam, chồng có
         sụp lỗ chân trâu là em kéo lên; chớ không nỡ lòng nào
         cho thêm một đạp. Tui không ngán thằng Chủ nào hết ráo
         mà chỉ ngán em yêu của tui thôi. Vì cho dù đổi bao nhiêu
         công việc đi chăng nữa tui luôn luôn có chỉ một người
         Chủ để tôn thờ. Đó là con vợ của tui."
  "Tony! Tui xin chúc bạn hiền thượng lộ bình
         an nhe!"
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
 
 tạp ghi                      
                                            
                                            
          
Hai tay bưng chén rượu đào!
           
tranh Bảo Huân 
  Thưa sách Quốc Văn Giáo Khoa Thư- Lớp Sơ
         Ðẳng do Việt Nam Tiểu Học Tùng Thư xuất bản cách đây
         trên nửa thế kỷ có tả người say rượu như sau:
 
         "Các anh hãy trông người kia đi
         ngoài đường. Mặt đỏ gay, mắt lờ đờ, quần áo xốc
         xếch, chân đi xiêu bên nọ, vẹo bên kia, múa chân múa tay,
         mồm nói lảm nhảm. Lũ trẻ đi theo sau, reo cười chế nhạo. Thỉnh
         thoảng anh ta lại đứng lại, nói những chuyện gì ở đâu
         đâu. Người qua lại ai trông thấy cũng phải tránh xa.
          Người ấy vừa ở hàng rượu
         ra. Chỉ tham mấy chén rượu mà thành ra say sưa, mất cả tư
         cách con người, có khi như con vật vậy, thật là đáng khinh
         bỉ.
  Hỡi các anh, các anh đã
         trông thấy người say rượu như thế, thì nên lấy đó
         làm gương mà giữ mình."
  Thưa bà con! Ông bà mình dạy thì quá trúng rồi!
         Ðừng có nhậu! Nhưng lỡ sanh vào một thời giày sô áo
         trận, sống nay chết mai nên đôi khi tui cũng có nhậu lai rai... cùng
         chiến hữu.
  "Bồ đào mỹ
         tửu dạ quang bôi/ Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
          Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu/
         Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?"
  (Rượu Bồ đào, cất từ quả nho, rất ngon, chứa trong chén
         bằng ngọc Dạ quang, rất quý. Ðang muốn uống thì tiếng đàn
         tỳ bà đã giục, phải lên lưng ngựa để ra đi/ Say nằm
         giữa bãi cát, mong người đừng cười, đừng chê trách/
         Từ xưa đến nay, người đi chinh chiến có mấy ai trở về!)
          Mãi sau nầy qua tới đây làm cu li, cày
         suốt, tuần nghỉ hai ngày. Một ngày chở vợ đi chợ còn một
         ngày lén vợ đi bù khú cùng chiến hữu cho vui...
  Còn dân Úc, sống đã lâu, tiền bạc
         phẻ re nên có đứa nhậu quên tên quên tuổi, quên cả
         đường về như vầy:
  "Cảnh
         sát tuần tra chận y lại thổi rượu. Trình bằng lái xe. Giữa
         chừng phía bên kia đường có tai nạn xe cộ! Viên cảnh sát
         bỏ dở giữa chừng lo cấp cứu nạn nhân.
  "Hơi sức đâu mà chờ chớ!" Sỉn quá,
         bèn lái xe về nhà ngủ.
  Sáng
         Chủ Nhựt, mới vừa thức dậy, có hai thầy đội đến khỏ
         cửa, hỏi: "Tối qua ông bị cảnh sát chận lại thổi rượu
         phải không?" "Phải chính tôi!"
  "Rồi ông lái xe về nhà phải không?" "Ðúng
         vậy!"
  Ông cho chúng tôi
         xem chiếc xe được không?" "Ðược chớ!"
  Ông Lưu Linh nầy mở cửa nhà chứa xe. Và
         kỳ diệu thay chiếc xe của cảnh sát tuần tra nằm chần vần trong
         đó!"
  Rồi ở Việt Nam có
         ông anh nầy không xài nhầm xe của cảnh sát mà nhém chút
         nữa ổng xài nhầm ‘đồ' của người ta.
  Ông bạn nhậu nầy sau một chầu bí tỉ bèn
         lết về nhà. Say quá mà nên leo đại lên giường quánh
         cho mầy một giấc mà không để ý: "Ủa bữa nay hình
         như em yêu hơi sổ sữa? Ối kệ nó mà! Rượu đưa con
         buồn ngủ lên bờ. Mùng ai có trống cho ‘qua' ngủ nhờ một
         đêm. Chuyện đâu có gì lớn hè?"
  Sáng bửng, còn mơ màng giấc điệp bỗng nghe
         tiếng la bài hải, bị gọi giựt dậy. Chưa kịp đưa tay lên
         dụi mắt thì đã bị ăn một đạp, lăn xuống đất.
          Con sư tử Hà Ðông tức con vợ nhà
         và bà con lối xóm chạy tới, bu xem.
  Em ‘single mum' nói: "Tối qua, mệt nên em đi ngủ sớm,
         khi tỉnh giấc thì thấy thằng chả nằm ngáy kho kho trên giường.
         Quá hốt hoảng nên em hô hoán lên.
  Chớ  ‘giả' say quắc cần câu rồi thì còn
         cần câu nào mà đi câu cá."
  Vậy mà con Sư tử Hà Ðông nghe không lọt lỗ tai,
         kết tội ‘tui' là cái ruộng đó hoang hóa lâu ngày chẳng
         qua ông mượn rượu để làm nư. Có sẵn không xài
         mà đi mượn đỡ của ai đâu. Thiệt là nhục...
          "Tui thì không thấy nhục gì hết
         ráo. Bụng làm dạ chịu tui không đổ thừa ai. Nhân vô thập
         toàn. Trong đời ai không (cố ý) một lần làm trật...!"
          Thưa  mình nhậu mình chịu chớ đâu
         có nhậu đã rồi còn đi thưa tại thiên hạ là chuốc
         rượu cho tui xỉn.
  Chẳng qua có một
         ông Mỹ ở Dallas, Texas nhậu suốt 8 tiếng đồng hồ, say hết biết,
         vác xe chạy về nhà, đụng vô dải phân cách trên xa lộ,
         bị thương nặng.
  Ông đi thưa
         tiệm rượu, đòi bồi thường một triệu đô la! (Nếu
         thắng kiện là mình có tiền nhậu tới tới).
  Thưa bà con! Rượu là một chuyện dài đi theo
         nhân loại hoài mà chưa có hồi kết trừ phi thiên hạ chết
         hết...
  Thời con người còn hái
         lượm, còn ăn lông ở lỗ là đã có rượu rồi.
         Chẳng qua trái cây nào có chứa đường, ăn thừa mứa
         dư dả, để lâu men trong không khí rơi vào chuyển hóa đường
         thành rượu.
  Rồi mấy con khỉ
         đột, đười ươi uống, vô cùng khoan khoái, nhảy nhót
         chí chóe tưng bừng nên tổ tiên mình mới bắt chước
         đó chớ.
  Chính vì vậy mà
         ngày nay trông mấy chàng say múa may như là khỉ vậy vì bắt
         nguồn từ độ ấy đó đa.
  Thái
         quá là bất cập. Rượu uống ít thì vui! Nhiều quá là
         ghiền, trở thành bệnh lý không phải do vi khuẩn gì ráo mà
         do chính người bịnh tự gây ra.
  Ghiền
         là thèm rượu kinh khủng, phải uống vài ly cho đỡ nhớ. Nếu
         không  cảm thấy trong mình bực bội, khó chịu, ợ khan, đổ
         mồ hôi, cơ thể run rẩy, ngáp lên ngáp xuống như thầy bói
         lúc lên đồng.
  Sáng ngồi kiểu
         nước lụt trên cái ghế đẩu, một tô xí quách và
         một xị đế.
  Cầm cái ly hột
         mít quất nghe cái trót; húp miếng nước súp có rắc hành
         lá và bỏ tiêu là mồ hôi tươm ra, hai tay nó hết run hè!
          Thưa bà con "Nam vô tửu như kỳ
         vô phong!"  Ðứa nào không nhậu bạn bè chê là
         ‘đồ gà mái'!
  Người ta
         gọi á phiện, ma túy và rượu là ma men. Toàn là ma hết
         ráo.
  Không uống thì bị mất
         ngủ, nếu chợp mắt được thì thấy toàn ác mộng, nhìn
         thấy toàn là hổ, báo, sư tử, quỷ dữ, quái vật, chuột
         cống, rắn độc, nhện độc, hay gián bò kín đất.
          Quất vài ly tới một xị là mặt
         hồng hồng sáng trong trong tất cả các triệu chứng trên đều
         biến mất. Thiệt là thần dược: Sakê của Nhựt, Mao Ðài
         của Tàu hay Whiskey của Tô Cách Lan hoặc Tequila của Mexico, rượu đế
         của quê mình!
  Năm dài chầy
         tháng thì gan ruột, đồ lòng tiêu tùng ráo trọi.
          Ghiền rượu là một cách tự vận,
         chết từ từ nhưng chết chắc. Còn uống rượu như uống nước
         chanh đường phải ‘quậy'. Coi chừng chết bất đắc kỳ tử
         nhe tửu hữu!
  Bởi quậy là đánh
         vợ hay là bị vợ đánh (thừa sống thiếu chết). Rồi con cái
         mình nó bắt chước thì... chết hết!
  Chẳng qua người viết có anh bạn làm tài xế
         xe tải xuyên bang, xa nhà cả tuần, hay nửa tháng mới về.
          "Một là những lúc ngà ngà.
         Hai là những lúc đi xa mới về!"
  Anh về, chị làm món đồ nhậu cho anh sương sương,
         khui chai sâm banh ướp lạnh. Người cạn một ly rồi dìu nhau vào
         phòng tính đàn lại bản tình ca sau bao ngày xa vắng!.
          Thằng cu, mới 4 tuổi, thấy Tía Má mình
         người ‘lỳ một lam' sao vui hết biết, bèn tự ý rót cho
         mình một ly. Cha đã nhe! Chua chua ngọt ngọt mà có sủi bọt
         như ‘Coca Cola!'.
  Cạn ly, đi lảo đảo,
         đụng bàn ghế ngã rầm rầm. "Ối giời ơi! Ai cứu
         con tui? Sao thằng nhỏ sùi bọt mép, mắt trợn trắng trợn vọc
         nè Trời ?!"
  Thưa bà con! Tui
         hằng trộm nghe rằng: 7 nhà văn Mỹ đoạt giải Nobel Văn chương
         thì có 5 người ghiền rượu, một trong số đó ghiền nặng.
         Ở Trung Quốc, Lý Bạch! Ở Việt Nam thì Tản Ðà!
  Nên tui thường tự hỏi rằng muốn viết
         văn cho hay làm thơ cho nổi tiếng như mấy ổng, điều kiện tiên
         quyết là phải ghiền rượu hay chăng?
  Rồi cũng trộm nghe: Uống vừa phải, không gây tác hại.
         Vừa phải là một lon bia hay một ly vang, hoặc một ly rượu mạnh.
         Dưới 0.05 cảnh sát có thổi rượu vẫn cho đi là có
         tác dụng tích cực, ăn ngon hơn, hơi vui vẻ với má bầy trẻ.
          Thưa lóng rày nghỉ cuối tuần là
         quý độc giả thương mến thương thường hú tui đi nhậu.
         Em yêu buồn bực lắm nên nói tui đi khám bác sĩ để
         tìm kiếm sự giúp đỡ bởi em nghĩ tui đã bị ghiền.
          Em phán rằng: "Ghiền rượu có
         thể chữa được bằng thuốc, bằng tâm lý... Nhưng quan trọng
         nhứt là tùy thuộc ý chí của anh có thực tâm muốn xa
         lánh thần Lưu Linh hay không?"
  Em
         lải nhải hoài nghe nhức cả lỗ tai nên tui phải đành chiều
         em đến bác sĩ gia đình để khám.
  Mới gặp mặt tui, ổng mừng hết biết, nói: "Ông
         nhà báo chờ tui đóng cửa phòng mạch rồi hai đứa mình
         lại ‘pub' làm vài ly trước đã rồi mình nói chuyện
         sau nhe!"
  Thiệt "Hai tay nâng
         chén rượu đào. Không uống thì tiếc uống vào thì
         say"
  Lâu lâu được Bác
         sĩ mời đi nhậu, hãnh diện hổng hết, từ chối sao đành.
          Ngà ngà say, tui lảo đảo về nhà
         thì nghe em yêu giảng ‘moral' vầy nè:
  "Ðời tui ghét nhứt là hút thuốc và uống rượu,
         ghét của nào Trời trao của nấy. Tui sẽ thôi; không ở với
         anh nữa. Tui về ở với Má tui!"
  Thưa bà con tui tính bỏ rượu rồi đó chớ. Nghe vậy,
         tui bèn lục ra một chai rượu quý, Johnnie Walker, Ông già chống gậy,
         nhãn xanh; bấy lâu nay giấu trong kẹt tủ ra nhậu, để mừng ngày
         được trả tự do.
  Cheers! Mong em yêu
         đừng nửa chừng... đổi ý nhe!
  Bảo
         Huân
  đoàn xuân thu
          melbourne.
   
            
    
 
      
       
Lá Thư Úc Châu: Trăm năm may rủi! 
   
  
   
   
  Thưa em yêu
         của người viết thường hay ‘lẩy' thơ: "Trăm năm
         may rủi một chồng. Dù ai thêu phượng vẽ rồng mặc ai".
          Em yêu nói: "Thôi coi như cái
         phần số mình xui rủi đi!"
  Đó
         là chuyện trong nhà với nhau; nhưng ở ngoài thiên hạ nhìn vô
         thấy vợ chồng tui vừa tổ chức tiệc kỷ niệm mừng sáu mươi
         năm ngày cưới, Lễ Kim Cương, ai nấy cũng đều trầm trồ
         ngưỡng mộ!
  Nên quý bạn nhậu
         của tui khi dựng vợ gả chồng cho con đều dắt sắp nhỏ đến
         diện kiến tui, để nghe tui chỉ bảo những lời vàng ý ngọc;
         làm sao để đôi trẻ ăn đời ở kiếp với nhau!
          Như Tây thường nói: đám cưới
         là đám "Tying the knot'! Là đám cột chặt, cột gút tình
         ta, sau những ngày sống thử, là ngày vui nhứt đời người
         để ăn mừng tình yêu của hai đứa chúng ta cùng Tía
         má, anh chị em của đôi bên bè và bạn.
  Tiệc cưới là tính toán chi li đến từng chi
         tiết một, nhằm đem đến niềm vui cho hết ráo bà con tốn tiền
         đi ăn đám cưới.
  Trước
         hết đám nào cũng có chụp hình và quay phim để sau nầy
         làm kỷ niệm.
  Vợ chồng sống
         vui vẻ cùng nhau thì thỉnh thoảng đem hình ra xem, cười hí hí.
         Còn cơm không lành canh không ngọt thì đem hình ra mà cắt
         làm đôi, hỏng thèm má tựa vai kề gì ráo, trước
         khi đôi ngả đôi ta!
  Căn nhà
         kêu thợ hồ đến xây vách để chia hai. Chiếc xe thì tự
         tay lấy cưa máy cắt ngang ra! Chồng lãnh hai cái bánh xe trước;
         vợ lãnh hai cái bánh sau. Xe hết chạy!
  Chén bát, tô dĩa, chia hai; mỗi người một cái! Riêng
         đôi đũa chia hai; người một chiếc! Hết gắp luôn!
          Con chó cũng tính chia hai! Con chó nghe vậy
         mếu máo! "Thôi chết con rồi, Tía má ơi!"
  Lần đầu tiên đóng phim, làm minh tinh màn
         bạc thì trang phục của cô dâu hay chú rể phải ‘kẻng' mới
         được. Đâu thể nào áo vũ cơ hàn!
  Chú rể thì áo vest, quần tây, giày vớ, cà
         ra oách! Nếu giàu thì móc túi của Tía Má ra mua! Nghèo
         thì đi mướn! Còn mạt thì đi mượn của bạn bè
         đã từng cưới vợ! Rồi cũng xong; ai biết?
  Cô dâu, trang phục lỉnh kỉnh hơn nhiều! Em diện
         váy dài 3 thước, trắng muốt, viền đăng ten! Mang bao tay ra vẻ
         con nhà quý phái, chưa hề làm động đến cái móng
         tay để anh biết sau về đừng bắt em rửa chén nhé!
  Mạng che mặt làm như em còn trong trắng lắm,
         mặt em chưa hề cho ai hun hít bao giờ; cho dù sự thực em đã từng
         nằm mấy lửa!
  Nếu gia đình
         em thủ cựu, theo truyền thống thì áo cưới, kiểu xưa, em mặc
         ngày vu quy vốn là của Má mình ngày lấy Tía; hay của bà
         Ngoại mình ngày về với ông Ngoại.
  Các phù dâu bây giờ cũng phải đi kiếm đồ
         của phù dâu năm cũ mượn mà mặc cho nó giống hệt hồi
         xưa! Đã bảo truyền thống gia đình mà!
  Xưa Má hay bà Ngoại còn đói, ốm nhom, ốm
         nhách; giờ mấy em mập ú ù! Mặc khín quần áo là hai
         trái bưởi Biên Hòa cứ chực ló ra ngoài!
  Rồi xe đi rước dâu, chở em yêu đến nhà
         thờ để: "Will you marry me?" và: "I do!"
          (Tới giờ nầy mà còn bày đặt
         hỏi có chịu lấy anh không? Thiệt cái thằng cha ngu hết biết.
         Hỏng chịu, em tới đây làm chi hả?)
  Xe cưới để rước cô dâu, mà tài xế kiêm chú
         rể khoái chơi đồ cổ kiểu xưa như Chevrolet có trang hoàng
         những băng rua màu trắng.
  (Hồi mới
         qua tui cứ tưởng xe đưa đám ma không hè. Ai dè là xe đưa
         đám cưới. Vì với người Tàu hay người Việt màu
         trắng là trắng khăn tang là tiếc thương cái gì vừa mới
         mất!
  Hay là trong thâm tâm chú
         rể Tây nầy cũng tiếc thương thuở độc thân, thuở tự
         do không cần đi thưa về trình ai hết ráo... giờ đà chết
         ngắc!?)
  Có tân lang vốn coi phim cao
         bồi nhiều quá thì thay vì xe, chàng mướn một con ngựa! Đèo
         em phía sau. Nhớ ôm eo cho thật chặt kẻo té lòi bản họng!
          Anh tập cỡi ngựa là vừa; kẻo sau về
         gặp em hơi bị ‘ngựa' thì mình biết cách mà ‘khớp
         khớp con ngựa ô' chớ!
  (Thưa nghe
         nói trong nước bây giờ, mấy đại gia cưới vợ, gả chồng
         cho con khoái chơi nguyên một hàng xe xịn Ferrari, Lamborghini. Toàn là
         xe của Ý.
  Đối lại, dân ngu
         khu đen rước dâu bằng xe đạp nếu là dân nghèo thành
         thị; còn nếu dân mạt ở nông thôn thì rước dâu bằng
         chiếc xe bò. Chỉ tốn công cắt cỏ cho bò ăn chớ không tốn
         tiền xăng gì hết ráo!
  Còn
         cái vụ rước dâu bằng đò, bằng xuồng ba lá, nếu có
         chỉ để quay phim cho mấy chàng ca sĩ làm DVD bán nhạc; giờ ít
         ai dám vì cô dâu nôn quá, tim đập thình thịch làm chìm
         đò, chìm xuống bất tử.)
  Còn
         nơi tổ chức đám cưới, bên mình hồi xưa thì chẻ
         lá dừa dựng rạp; đốn đủng đỉnh làm cổng tân hôn;
         còn bên nầy thì mướn mấy cái hall rộng mênh mông chỗ
         ngồi lên tới 5, 6 trăm người! Đông khách chừng nào mình
         thu hụi chết nhiều chừng ấy!
  Nên
         có chuyện vầy. Tiệc cưới vừa xong, đôi ta dắt nhau vô phòng
         hoa chúc. Chàng nói với nàng: "Thôi ta bắt đầu đi!"
          Em e thẹn: "Anh tắt đèn trước
         đã!"
  Chàng cự lại: "Tắt
         đèn làm sao thấy đường mà đếm tiền trong bao thơ bà
         con bạn bè đi mừng đám cưới chớ!"
  Thưa bà con bất cứ cái gì trên cõi đời
         ô trọc nầy đều phải có tiền mới được. Cưới
         vợ không là một ngoại lệ trừ trường họp bạn là chú
         Bảy Chà Và, Cà ri Ấn Độ! Bên đó cưới vợ là
         trúng mánh, có thêm tiền; vì phong tục gả con là bù của,
         của hồi môn!
  Cha kiếp sau, khi đi
         đầu thai, chắc tui xin Diêm Vương cho tui làm Ấn Độ.
 
         Chớ làm người Việt mình cưới
         vợ coi bộ ‘ưu tư' quá nhứt là chuyện tiền.
  Một chú em muốn cưới vợ bèn hỏi: "Tía
         à! Lập gia đình tốn tổng cộng bao nhiêu?"
  "Tía chưa kết sổ được con à! Vì
         Tía vẫn còn đang tiếp tục cày (như trâu) để trả!"
          Thưa vì cưới vợ là nghèo ba năm,
         như ông bà mình thường nói. Nên tui khuyên mấy chú em
         mình cưới vợ nên cưới một lần thôi. Chớ đừng có
         bắt chước mấy thằng Tây, cứ ba năm cưới vợ một lần,
         là suốt cuộc đời sẽ mạt.
  "Nè con! Hãy bắt chước y hệt như Tía. Khi đã cưới
         vợ về rồi, mỗi lần vợ chồng có thảo luận bất cứ chuyện
         gì từ nhỏ tới lớn như cách tiêu xài, cách dạy dỗ
         con cái, cách ăn ngủ, đi đứng của chính bản thân mình
         thì câu cuối cùng, con nên nhớ là: "Em yêu nói rất đúng!"
          Một hôn nhân hạnh phúc chỉ nằm
         trong hai chữ cho và nhận. Chồng cho và vợ nhận!
  Tía đã từng có kinh nghiệm đau thương rằng: "Có
         một cách chuyển tiền từ tài khoản nầy sang tài khoản kia nhanh
         hơn điện. Cái đó gọi là cuộc hôn nhân!"
          Bảo đảm mấy chú em nghe lời tui chỉ
         giáo là không sống cùng nhau 5, 6 chục năm mà tình tới trăm
         năm nữa đó! (Nghe dài dằng dặc sao mà oải quá?!)
          Nhưng nếu quý chú em hỏi ngặt rằng:
         Mình không bỏ em mà em muốn bỏ mình thì sao?
  Tui xin truyền vài cái bí quyết như vầy nhe: Hai vợ
         chồng ở với nhau được tới 60 năm nuôi dưỡng 11 đứa
         con và 22 đứa cháu. Hỏi tại sao cuộc hôn nhân nầy dài
         lâu phá kỷ lục như thế. Thì người vợ cho biết rằng: "Hồi
         mới cưới nhau, vợ chồng tui có ra một điều kiện nếu ai mở
         miệng đòi thôi trước, bỏ ra đi là phải mang theo tất cả
         các đứa con; nên tui với ổng hỏng ai dám hết!"
          Khi được hỏi ngoài ra còn có bí
         quyết nào để cuộc hôn nhân được dài lâu. Ôi dễ
         ợt hè! Dù đã cột gút với nhau rồi cũng đừng nên
         cột chặt quá, lỏng lỏng một chút... để cho chàng và nàng
         có tí không gian và không khí... mà thở dốc.
  Tuần nào cũng đi nhẩy đầm tức là
         đi vũ trường khiêu vũ đó. Cứ ôm nhau xà nẹo là
         xong hết.
  "Nhưng nhớ kỹ! Em đi
         tối thứ Ba; còn mình đi tối thứ Sáu!"
  Thưa bà con đó là lời khuyên tui dành cho mấy
         chú em mình can đảm chấm dứt đường tình với ai kia mà
         đi lấy vợ.
  Còn sau đây là
         lời khuyên của tui dành cho mấy em cũng can đảm chấm dứt đường
         tình với ai kia mà đi lấy chồng!
  Em
         lấy chồng nhưng sợ sau nầy em già háp, phấn nhạt hương phai
         sẽ bị chồng em bỏ để chạy theo con bồ nhí, thì em nên lấy
         nhà khảo cổ! Vì em càng già nó càng trân quý.
          Đừng đặt yêu cầu cao quá như
         em đầm nầy đây mà ế nhé!
  "Thằng chồng trước của em lấy bụng ở đời vì
         uống bia nhiều quá. Nó giống như cái máy cắt cỏ! Rất
         khó khởi động. Mà em ráng khởi động cho cái bu gi của
         nó nẹt lửa rồi... thì nó chạy nửa chừng là nghỉ. Hỏi
         có tức hông?"
  Thế nên
         em quyết không bao giờ lấy chồng nữa! Vì nhà em có nuôi một
         con két, một con chó và một con mèo. Thế là đủ rồi!
          "Cả ba đều giống hệt chồng em!
         Con két thì chửi thề luôn miệng. Con chó thì tru lên mỗi sáng
         sớm. Còn con mèo, trời đã quá nửa đêm, mới vác
         cái bản mặt về nhà!"
  Còn
         bây giờ nếu em muốn đi bước nữa người chồng thứ hai của
         em phải đáp ứng những tiêu chí quan trọng sau đây mới được:
          "Ảnh phải biết hát hay như ‘Quang
         Lê', phải biết nói đùa cho thâm trầm ý nhị như ‘Hung
         Le', khiến em cười bò lăn bò càng mới đặng, phải biết
         nấu ăn tuyệt vời như ‘Luke Nguyen' và quan trọng nhứt là đêm
         đêm nào cũng phải ở nhà thủ thỉ cùng em không ngưng
         nghỉ!"
  Nhân vật mà em thầm
         mơ như vậy không hề hiện hữu trên cõi đời ô trọc
         nầy đâu. Theo ý tui em nên đi lấy... cái ‘ti vi'!
  Thưa quý chú em sắp đi lấy vợ tui không
         cản mà còn khuyến khích! Vì lấy vợ không bao giờ bị
         lỗ; mặc dù đôi khi cũng hơi bị khổ!
  Vì triết gia Hy Lạp, thời Cổ đại, Socrates đã
         từng phán rằng: "Nếu bạn lấy nhầm con vợ ngoan, hiền,
         giỏi giắn... bạn là người hạnh phúc vì may mắn (táp phải
         ruồi).
  Cầm bằng bạn lấy
         nhầm con vợ dữ như bà chằn... thì bạn sẽ trở thành một
         triết gia như tui vậy!"
  Còn
         lời khuyên cuối cùng dành cho mấy chú em nào bị tình phụ:
          "Nhận được thư em lúc nhá
         nhem/ Mừng mừng tủi tủi mở ra xem/
  Trong thư em viết dăm ba chữ/ Anh hỡi ngày mai nó lấy em!"
          Rồi: "Hôm nay ngày cưới em...
         Hân hoan tay em mang đến tôi cây đàn/ mà rằng để mừng
         xin hát cho một lần/ ngượng ngùng dạo đường tơ cũ
         tôi ca rằng: ngày xưa đưa em sang sông / ngày nay đưa em bước
         sang ngang..."
  Dù cay đắng, cứ
         nhậu cho đã, dịp hỏng tốn tiền mà; bỏ qua rất uổng.
          Chớ đừng vì thua cuộc, thù dai, chơi
         đểu, lên sân khấu, cầm ‘mi cà rô', chúc em bản: "Ngày
         mai đi nhận xác chồng" là chắc chắn sẽ bị ‘phù mỏ'
         đó nhe!
   
  đoàn xuân thu
  melbourne
    
      
       
Lá Thư Úc
         Châu: Mỡ trước miệng Mèo!
           
   
   
  Thưa! Sau 11 năm nước
         chảy qua cầu! Đã biết bao điều thay đổi huống hồ là
         tình bạn.
   
  Năm 2005, Hillary Clinton đang làm Thượng Nghị Sĩ tiểu
         bang New York, là khách mời đặt biệt, VIP, tại đám cưới
         của Donald Trump và vợ là Melania.
  Trump,
         trước đó, đã hiến tặng ít nhứt là 100 ngàn đô
         Mỹ vào Quỹ của nhà Clinton.
  Khi
         được báo chí hỏi: Cho tiền nhiều vậy đổi lại được
         cái gì?
  Trump cười hè hè
         nói: "Để Hillary bắt buộc phải đi đám cưới của
         tui!"
  Hillary Clinton, chạm tự ái,
         phản bác lại là: "Tôi đi vì nghĩ đám cưới
         cũng vui vậy thôi! Chớ tôi và Trump chưa bao giờ là bạn bè
         gì hết ráo!
  Tôi biết
         y vì cùng ở thành phố New York và tôi thì quen biết rất nhiều
         người"
   
  Thưa ngày mùng 8 tháng Mười Một năm 2016, dân
         Mỹ sẽ đi bầu Tổng Thống.
  Nếu
         không có gì bất ngờ xảy ra thì Hillary Clinton sẽ đại diện
         đảng Dân Chủ ra tranh với Donald Trump đại diện đảng Cộng Hòa.
          Vậy là dân Mỹ sẽ có: Nữ Tổng
         Thống đầu tiên! Hoặc vị Tổng Thống cuối cùng.
  Nữ Tổng Thống đầu tiên nếu Hillary Clinton
         đắc cử.
  Còn nếu Donald Trump đắc
         cử thì không riêng gì nước Mỹ mà cả thế giới nầy
         coi như xong, coi như đi đoong... Vì chìa khóa kho bom hạch nhân sẽ
         lọt vào tay một ông tỉ phú, trùm địa ốc, mà đầu
         óc hình như cũng không được bình thường.
  Sau những lời mật ngọt có cánh cho nhau; giờ
         lại thành cay đắng chỉ là vì miếng đỉnh chung thôi! Thưa
         bà con!
  Ai cũng muốn làm Trùm
         Đế quốc Mỹ nên tình xưa nghĩa cũ thời còn ăn nhậu
         với nhau, chén thù chén tạc không còn nữa.
  Trump dán cho Bill Clinton cái nhãn là một tay cực kỳ
         bức hiếp vợ nhà.
  Đôi bên
         dùng hết lời lẽ chê bai, thóa mạ nhau đủ kiểu để mong
         giành phiếu.
   
  Tám năm trước, khi Hillary ra tranh để được đảng
         Dân Chủ đề cử, Bill Clinton hết lòng ủng hộ 'em yêu' bằng
         khẩu hiệu: "Buy one! Get one free" "Mua một! Tặng một!" Bầu
         một Tổng Thống được tặng thêm một Cựu Tổng Thống!
          Nhưng dân Mỹ hỏng khoái cái vụ
         tặng thêm ông ‘Cựu' tai tiếng này... nên Hillary rớt... đài.
          Nhưng thời thế giờ đã khác! Cuộc
         thăm dò dư luận cho thấy Hillary Clinton rất có cơ may đắc cử!
         Thì vị Cựu Tổng Thống tài hoa và đào hoa năm cũ sẽ
         dọn vô Tòa Bạch Ốc trở lại, để được làm ‘Đệ
         Nhứt Phu Quân'... Nghĩa là: Người chồng số một của nước
         Mỹ...
   
  Thưa có bà con mình! Em yêu của người viết đây,
         dù ở Úc, hỏng có ăn nhậu gì với bầu cử Tổng Thống
         Mỹ hết ráo; lại cực kỳ phản đối Bill Clinton là ‘Vua ăn
         vụng' mà làm Người chồng số một của nước Mỹ cái
         gì chớ?!
  Em chỉ tội nghiệp cho
         Hillary thôi. Lỡ lấy nhằm ông chồng chuyên léng phéng hết con
         này tới con khác mà bả hỏng thác? Quả là một người
         phụ nữ đáng nể và đáng kể! Hillary làm Tổng Thống
         Mỹ là xứng đáng!
  Em yêu nghiến
         răng trèo trẹo như thể là tui đang ăn vụng vậy. Em chơi cái
         chiêu giết gà dọa khỉ đây mà. Chửi chồng Mỹ để
         đe nẹt chồngViệt Nam! Đừng có bắt chước cái thói mèo
         mả gà đồng đó nha cha nội!
  Xong,
         em còn đem chuyện xưa tích cũ ra mà hài tội Bill Clinton.
          Xưa thời còn son trẻ, Bill và Hillary cả
         hai cùng học ở trường luật Yale.
  Nàng
         giỏi, chàng thông minh nhưng tánh tình nghệ sĩ lè phè, với
         tài thổi kèn saxophone, nghèo, mỗi tuần trong túi chỉ vỏn vẹn
         có 25 đô la.
  Mỗi tuần Bill chỉ
         xài 6 đô la. Để dành 14 đô la bao em Hillary đi ăn tối thứ
         Bảy.
  Những ngày hàn vi nhưng tình
         đẹp như thơ đó đã qua mau.
  Cưới nhau năm 1975, đường công danh hoạn lộ của Bill Clinton
         hanh thông như vác xe chạy nhong nhong trên xa lộ Mỹ!
  Bill trở thành Thống Đốc Arkansas; rồi Tổng Thống
         thứ 42 của Hoa Kỳ.
   
  Trên đỉnh cao quyền lực Bill đã làm
         biết bao em say nắng và Bill không từ chối một em nào. Mà cũng
         không em nào lại chối từ Bill!
  Báo
         chí Mỹ phỏng vấn 2000 phụ nữ xem họ có muốn ‘tò tí'
         với Bill Clinton hay không?
  94% mấy em trả
         lời là: "Không có lần thứ hai đâu!"
           
  Rồi
         một đêm, Bill soi gương trước khi đi ngủ, phát hiện ra những
         vết mẩn đỏ khắp người:"Không thể nào cho Hillary thấy được."
          Hôm sau, bác sĩ cho Bill thuốc uống, tuần
         sau tái khám. Xui xẻo thay, vết đỏ vẫn còn đó.
  Bác sĩ bèn cho một loại kem thoa ngoài da, coi
         có hết hay không? Tuần sau tái khám. Lần nầy những vết đỏ,
         huyền diệu thay, biến mất.
  Bill Clinton
         cám ơn rối rít: "Thưa bác sĩ! Loại thuốc nào
         hay đến thế?"
  Bác sĩ trả
         lời: "À đó là loại kem để tẩy vết son môi
         của phụ nữ đó mà!"
   
  Đó là vết son môi;
         còn vết bị quào làm sao mà giấu? Giấu không đặng là
         phải tìm được cái nguyên do hợp lý nào để thuyết
         phục con Sư tử Hà Đông ở nhà nghe cho lọt cái lỗ tai; kẻo
         nó gầm lên... là chết hết?
  Khi
         Bill ngoại tình với Monica Lewensky, về nhà, Bill bỏ ra rất nhiều thời
         giờ, (một mình) để đùa giỡn với con chó Buddy.
  Vì nhờ đó, Bill biết cách cắt nghĩa
         là tại vì sao mà Bill bị nhiều vết quào trên lưng của
         mình.
   
  Bill Clinton cảm thấy rất an toàn khi ra thơ thẩn và vơ vẩn
         ở khu đèn đỏ Harlem, ngoại ô New York (vốn nổi tiếng về tội
         ác)! Chẳng qua đó là nơi duy nhứt, Hillary không dám tới để
         kiếm chồng mình vào ban đêm. Mặc sức mình du hí!
           
  Chuyện
         rằng: Nhà Clinton đặt mua một con két. Người ta giao nó cho Tòa
         Bạch Ốc. Rủi thay con két nầy từng sống trong một kỷ viện.
          Khi Hillary đi qua cửa, con két kêu quàng
         quạc: "Già quá! Già quá!"
  Khi Monica Lewinsky đi qua cửa, con két kêu quàng quạc: "Trẻ
         quá! Trẻ quá!"
  Khi ngài Tổng
         Thống bước qua cửa, con két nói: "Chào Bill!"
           
  Dẫu
         Bill Clinton thủ kỹ như thế; nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày
         lòi ra. Ăn vụng khó giấu lắm. Ra đường tiền hô hậu
         ủng rùm beng lên thiên hạ biết thêm phiền; nên làm gan ăn
         vụng ngay trước mũi con vợ nhà! 
  Bill
         Clinton đã biến Phòng Bầu Dục nơi Tổng Thống làm việc thành
         một kỷ viện!
  (Theo lời tiết lộ
         của một nhân viên Mật Vụ cò con, lợi dụng mùa bầu cử
         Tổng Thống năm nay bằng cách ít xít ra nhiều, thêu dệt chuyện
         xưa về đời tư của vị Tổng Thống tài hoa và cũng hào
         hoa bậc nhứt lịch sử Hoa Kỳ, (qua mặt John. F. Kennedy một cái vù),
         phát hành sách để kiếm bạc cắc!)
  Gary J. Byrne tiết lộ rằng Cựu Tổng Thống Mỹ Bill Clinton đã
         có một quan hệ ngoài luồng với ít nhứt là 3 con gà móng
         đỏ lúc đang ở Tòa Bạch Ốc.
  Có thể nói không ngoa là khi nói đến Bill Clinton người
         ta chỉ nhớ là vị Tổng Thống Mỹ sau Bush và cũng trước Bush.
         Sau là sau Bush cha (41) và trước là trước Bush con (43).
   
  Nhưng nhắc
         tới Monica Lewinsky là ai cũng nhớ con gà móng đỏ nổi tiếng nhứt
         nước Mỹ. Cô nàng thực tập sinh, lúc ấy còn ngây thơ
         trong trắng, mới 22 tuổi, sinh ra trong một gia đình Đức gốc Do Thái,
         di cư qua El Salvador rồi mới tới Hoa Kỳ,
  Nhưng em đã làm Bill Clinton nhém bị con vợ mình bóp cổ;
         may phước chỉ bị em yêu lấy cuốn sách phang túi bụi vào
         đầu; hỏng biết đường đâu mà đỡ.
  Em cũng làm chàng phải bị đàn hặc vì cái
         tội nói dóc Quốc Hội Mỹ.
  Câu
         nói nổi tiếng của Bill vào năm 1998, mà bà con mình chắc ai
         cũng nhớ, Nhứt là mấy ông anh mình phải thuộc lòng nhe! Để
         trường hợp có bị em yêu tra khảo là phải chối. Một cũng
         chối. Hai cũng chối. Không chối... chết ráng chịu!
  " I did not have sexual relations with that woman, Miss Lewinsky. I never told
         anybody to lie, not a single time; never."
  "Tôi
         không có quan hệ tình dục với người phụ nữ đó,
         Cô Lewinsky. Tôi chưa hề nói dóc với một ai, dù chỉ một
         lần; chưa bao giờ"
  Nhưng sự
         thực trần truồng là: Tổng Thống đã cấp cho Ms Lewinsky quyền
         được vào Tòa Bạch Ốc vào đầu năm 1996 và ngay cả
         số điện thoại bí mật để em có thể gọi trực tiếp
         vào Phòng Bầu Dục.
  Vào ngày
         6 tháng Chạp năm 1997, Lewinsky rất giận dữ khi đến gặp Bill Clinton
         để ‘tâm sự loài chim biển', nhưng nhân viên mật vụ
         bắt phải ngồi chờ vì Tổng Thống đang ‘làm việc' với
         Ms Mondale chưa xong.
  "Khi ảnh đã
         có cái nầy rồi thì ảnh còn muốn cái gì ở cô
         ấy chớ?" Lewinsky vỗ vỗ!
  Sau
         bao năm mỏi mòn đợi chờ lời hứa của người xưa sẽ
         ly dị vợ để cưới em đã không trở thành sự thực,
         em cay đắng:
  "Chắc chắc một
         điều rằng, ông chủ (Bạch ốc) đã lợi dụng em. Nhưng em khẳng
         định rằng đây là mối quan hệ đồng thuận!"
          "Đã đến lúc đốt chiếc
         váy màu xanh dương, (kỷ vật của tình ta) và đoạn tuyệt
         với quá khứ!"
   
 
         Thưa! Người mà em Lewinsky ghen lồng lộn
         lên là Eleanor Mondale, ái nữ của Cựu Phó Tổng thống Walter Mondale.
          Eleanor Mondale đã qua đời năm 2011 vì
         ung thư não, hưởng dương 51 tuổi, từng nói với tờThe New
         York Post là: "Tôi và Ngài Tổng Thống chỉ là bạn...
         bè mà thôi!"
   
 
         Còn em thứ ba là cô nhân viên tiếp
         tân Văn phòng Hành chánh bên Cánh Tây Tòa Bạch Ốc. Vì
         vết son môi còn thắm hỏng phải của Monica; mà cũng hỏng phải
         của Eleanor.
   
  Đệ nhứt Phu nhân Hillary Clinton biết hết mấy cái chuyện
         ‘ruồi bu' nầy. Đành ngậm đắng nuốt cay! Bởi nói ra xấu
         thiếp hổ chàng; chớ có lợi gì đâu. Cho dù ớt nào
         mà ớt hỏng cay?!
  (Trời ơi! Phải
         con vợ tui nó bắt chước bà Hillary là phẻ cho tui biết bao nhiêu!)
           
  Thưa
         bà con! Cuộc tranh cử Tổng Thống Mỹ năm nay sẽ tới hồi quyết
         liệt. Tui chắc Donald Trump sẽ nhắc lại chuyện xưa tích cũ mà
         tấn công đối thủ chánh trị của mình.
  Nhưng nếu Donald Trump trong cơn tuyệt vọng, không từ thủ
         đoạn đánh dưới thắt lưng nào, chơi cái chiêu ‘Monicagate'
         nầy, thì coi chừng phản tác dụng nhe!
  Chuyện mèo mả gà đồng là chuyện đời tư của
         ngài Tổng Thống mà! Ai hỏng vậy?! Xưa giờ chớ có mới mẻ
         gì đâu.
   
  Ngày xưa, hoàng đế tàu thì chánh hậu,
         thứ phi, tam cung lục viện, cả mấy ngàn em, nhiều vô thiên lủng.
         Đến nỗi phải ngồi xe dê tức dương xa đi giáp vòng đêm
         đêm, ban ơn bố đức mà còn không hết.
  Đến nỗi có em được tấn cung, còn con gái
         mà lúc thải về quê (cấm không được đứa nào rớ
         vô hết ráo) vẫn còn là con gái đó thôi.
   
  Rồi thời
         đại bây giờ, Tổng Thống Nga Vladimir Putin, Tổng Thống Pháp François
         Hollande, Thủ Tướng Anh Tony Blair... Và các đồng chí chưa bị
         lộ khác. Ai mà không hám gái? Mỡ trước miệng mèo mà!
           
  Đời
         thiệt bất công! Kẻ ăn không hết; người lần không ra!
          Tui cũng có chút ganh tị. Chút chút
         thôi! Vì trộm nghĩ, nếu tui được đẻ bọc điều, may
         mắn va vô ngã ba (cực kỳ) sung sướng như mấy ổng thì chắc
         tui cũng hỏng có ‘say no!'
  Ăn vụng
         bao giờ cũng ngon hết ráo! Ai xầm xì kệ họ! Miễn không tới
         tai bà chằn ở nhà là phẻ re!
  đoàn xuân thu
  melbourne
           
 
      
       
Trễ!
 
   
  Thưa! Văn hào
         William Shakespeare của nước Anh đã từng phán: "Nên tới sớm
         3 tiếng đồng hồ hơn là đến trễ một phút!"
          Vì ổng là nhà soạn kịch! Kéo
         màn, đèn tắt mà còn lục tục đi vô rạp, dẫm phải
         chân người khác, đau la oai oái! Giận là phải!
  Tuy nhiên không phải ai cũng chịu khó lắng
         nghe lời khuyên chí lý nầy để không bao giờ đi trễ. 
          Tại sao vậy?! Thưa vì người đi trễ
         luôn vui vẻ hơn nhiều so với những người đang chờ đợi.
          (Đời mà! Cái gì làm mình vui
         là được. Còn làm thiên hạ bực mình... thì cũng được...Vậy
         thôi!)
  Mà nhân vật thích và
         cố ý làm người khác phải bực cả mình về cái thói
         cà chớn, chuyên đi trễ là Tổng Thống Nga, Vladimir Putin.
  Nên có chuyện vầy: Sáng chuông reo tới
         giờ làm việc, Diêm Vương bệ vệ đăng đường, dỡ
         sổ khai tử ra, rồi hỏi: "Sao tới giờ nầy vẫn chưa thấy Vladimir
         Putin tới?" 
  Quỷ Sứ trả lời:
         "Ông Tổng Thống Nga nầy chuyên môn tới trễ xưa giờ lận!
         Tâu Bệ Hạ!"
  Ngay cả đám
         ma của chính thằng chả, thần tin chắc là 'giả' vẫn tới trễ;
         trong khi thiên hạ đang nôn nóng chờ, để đem 'giả' đi chôn.
          Nói có sách mách có chứng, Quỷ
         Sứ bèn đem hồ sơ đi trễ (dầy cui như cuốn từ điển
         Bách Khoa Toàn Thư) của Vladimir Putin trình lên để Diêm vương
         có chứng cớ mà thi hành kỷ luật; như bắt 'giả' phải ngồi
         bàn chông hay cưa hai nấu dầu; vì trên trần thế; Putin không
         hề ngán ai hết ráo.
  Người
         vợ cũ của Putin là Lyudmila Putina đã từng tố cáo: "Em không
         bao giờ trễ hẹn nhưng Vladimir Vladimirovich luôn luôn trễ.
  Một tiếng rưởi đồng hồ là thường.
         Em phải đứng quanh quẩn ở ga xe điện ngầm mùa Đông Moscow.
         Chờ 15 phút cũng được đi, kể cả nửa tiếng. Nhưng chờ
         suốt một tiếng là em khóc hu hu!"
  Rồi phụ huynh của những trẻ con bị thiệt mạng trong vụ rớt
         máy bay cũng tố cáo là phải chờ suốt 2 tiếng đồng hồ
         tại nghĩa trang Bashkortostan năm 2002; vì Putin mãi bàn chuyện Syria với
         Ngoại Trưởng Mỹ, John Kerry, hơn kế hoạch dự trù tới 3 tiếng
         đồng hồ.
  Năm 2003, Nữ Hoàng
         Anh tố: Putin bắt bà cụ ngồi chờ tới 14 phút; thiếu điều
         ngủ gục. 
  Năm 2012, Ngoại Trưởng
         Mỹ, John Kerry, cũng tố là: tui phải chờ tới 3 tiếng đồng hồ;
         phải thẩn thơ đi dạo ở Quảng trường đỏ Moscow trước
         khi được mời vào Điện Kremlin.
  Ngóng cổ chờ hoài nên sau cái lần gặp đó cái
         cần cổ của quý lãnh đạo nầy ai nấy cũng dài thêm
         ít nhứt vài phân như cái cổ cò.
  Diêm Vương giận quá vỗ bàn: "Thôi thôi đủ
         rồi!"
  Nhưng Quỷ Sứ chắc cũng
         không thích gì Tổng Thống Nga, nên cố gắng bồi thêm cú
         chót.
  "Tâu Bệ Hạ! Cái nầy
         mới quá quắc nè. Vladimir Putin còn dám để Đức Giáo Hoàng
         Francis chờ suốt cả tiếng đồng hồ tại Vatican thì y mới vác
         cái bản mặt của mình tới" 
  Putin
         trễ hẹn với ai khoảng nửa tiếng là... kính trọng người
         đó ghê lắm đó.
  Putin là
         vậy nên Bệ Hạ đừng hòng mong là y sẽ thay đổi.
          Diêm Vương bèn chất vấn Quỷ Sứ
         rằng: "Tại sao Vladimir Putin luôn luôn trễ hẹn?'
  Thì Quỷ Sứ quỳ xuống tâu: "Putin đi trễ vì
         trong sâu thẳm, nghĩ mình đã thay thế ngôi vị của Sa Hoàng
         trong thời cực thịnh của đế chế Nga! Nhân vật quan trọng bao giờ
         cũng tới trễ hơn thiên hạ" 
   "Đâu
         có được nè! Chỉ ta là Diêm Vương, là Vua cái địa
         ngục nầy! Còn Putin chẳng qua chỉ là một tay Trung tá tình báo
         KGB cò con, gặp thời, hên;  được Boris Yeltsin nâng đở, mới
         được làm Tổng Thống nước Nga. Giờ nghĩ mình là Sa Hoàng
         ngang đẳng cấp Vua như ta sao được?!"
  "Trẫm nghĩ rằng: Putin chuyên môn đi trễ vì là
         dân KGB, dân tình báo. Tình báo kỵ nhứt là đúng giờ
         vì sợ kẻ thù, căng theo thời biểu, nó đang rình theo kế
         hoạch là mình hộc gạch!
  Quỷ
         Sứ còn tâu thêm là: "Ngạc nhiên thay! Chưa thấy có nhà
         lãnh đạo nào hủy bỏ cuộc họp nào với Putin cả; mà
         vẫn kiên nhẩn chờ?!"
  Diêm Vương
         gật gù: "Ờ thì ta cũng vậy thôi! Cũng đang chờ! Được
         rồi, khi gặp mặt hắn, ta sẽ tính chuyện phải quấy sau! Giờ bãi
         chầu! Ta đi ngủ! Chừng nào y tới, vô kêu ta dậy, ta sẽ cho hắn
         một bài học để biết thế nào là lễ độ, để
         bỏ cái tật đi trễ thâm căn cố đế nầy đi!"
          Thưa bà con! Đúng vậy! Đi trễ rất
         có hại. Hại to nữa là khác! Chắc bà con có nghe, biết chuyện
         đi trễ mà mất vợ rồi chớ.
  Chuyện
         rằng: Hùng Vương thứ 18 có con gái tên gọi Mỵ Nương,
         duyên dáng, xinh đẹp. Vua Hùng kén rể. Sơn Tinh, Thần núi Tản
         Viên, còn Thủy Tinh, Chúa Thủy Tề, thập bát ban võ nghệ, tài
         năng cân lượng 'sêm sêm'.
  Chọn
         ai bây giờ? Vua Hùng đành tuyên bố: "Ai đem đầy đủ
         sính lễ tới trước sẽ là phò mã!"
  Sơn Tinh tới trước. Thủy Tinh đến trễ đành
         mất vợ, đùng đùng nổi giận, bèn sai binh tôm tướng
         cá đi cướp Mỵ Nương về. 
  Thủy
         Tinh dâng nước ngập mênh mông. Còn Sơn Tinh ném đất đá
         xuống mép các vùng ngập nước, ngăn nước lại! Bây giờ
         mình gọi là đắp đê ngăn lũ.
  Đi trễ thì mất vợ, rán chịu đi, chớ quạu quọ,
         lũ lụt mà chi cả mấy ngàn năm cho dân tình ta thán?!
          Thưa cái vụ cưới vợ của tui thì
         lại khác. 
  Nôn lắm! Ngày rước
         dâu, tui đã thúc Tía Má đi sơm sớm cho kịp con nước.
          Từ Cạnh Đền, Cà Mau phải đi vỏ
         lãi lên tới tận Giai Xuân, Bình Thủy, Cần Thơ rước dâu;
         mất tới gần 3 ngày độ đường sông.
  Nhờ lo xa nên đến trước trăng treo thềm cổng
         vu quy sớm được nửa ngày trời. Nhưng ông Trưởng tộc bên
         đàng gái không cho làm lễ tơ hồng gì hết ráo; viện
         lẽ chưa tới giờ Hoàng đạo. 
  Cả
         đám đàng trai lủ khủ đứng xếp hàng, mâm xửng phủ
         nhiễu đỏ, mà chịu trận một cơn mưa nặng hột, làm quần
         áo chiến đi đám cưới ướt nhem như con chuột lột. Lạnh
         run mà giận cũng run. Tía tui nói: "Thôi dìa!"
  Làm tui sợ mất vợ, năn nỉ thiếu điều
         gãy lưởi. "Tía à! Nhịn chút đi. Quân tử trả thù
         mười năm chưa muộn mà!"
  Từ
         đó tui rắp tâm cho em yêu (và cả dòng họ nhà em) biết
         thế nào là nỗi lòng căm phẫn của người chờ đợi!
          Về với nhau, như chim liền cánh như cây
         liền cành, tui thường nói với em rằng: 
  "Nửa tiếng nữa anh về" thì có nghĩa là hai tiếng
         nữa, tui mới về. 
  "Anh đang trên
         đường về" có nghĩa là tui đã quên đường về.
         
  "Anh sẽ về tới trong vòng 5 phút
         nữa. Đừng có cái mửng cứ nửa tiếng lại gọi, coi anh đang
         ở đâu nhé!"
  Em ngây thơ
         đâu biết rằng chồng em, tức là tui, đang rắp tâm trả mối
         hận lòng năm cũ.
  Một lần hiếm
         hoi duy nhứt trong đời, tui lại về đúng giờ; thì em ngạc nhiên
         nói: Em có cảm tưởng là anh muốn về thình lình để
         bắt quả tang em đang làm gì phải không? 
  Thì tui cự lại: "Em muốn cái gì? Anh về đúng
         giờ cũng la mà về trễ cũng la là làm sao?"
  Rồi nghe em yêu ca cẩm với bạn em trên điện thoại
         là: " Chị biết hông? Rút kinh nghiệm, người sao mười hẹn
         chín thường đơn sai? Em tính giờ dây thun của ảnh, là có
         trừ hao, nếu nói 15 phút nữa về thì em cứ nhởn nhơ không
         làm đồ ăn gì hết; vì biết chắc ảnh 2 tiếng đồng
         hồ nữa mới về!"  
  Hôm
         cuối tuần, em muốn hai vợ chồng ra ngoài ăn để kỷ niệm 40
         năm tình lận đận, em cẩn thận dặn trước: "Chiều mai 6
         giờ mình đi ăn nha anh, nhớ đúng giờ dùm một cái được
         hông?"Ảnh gục gặc cái đầu rồi nói: "OK Salem!" 
          Em chờ hơn một tiếng rưởi đồng
         hồ, gần 8 giờ, trời mùa đông Melbourne sập tối hù. Mà
         bóng người vẫn khuất mấy ngàn dâu xanh!
 Đói run, lạnh
         run và giận cũng run luôn, em bèn quyết định thay đồ ngủ,
         ngồi xem ti vi.
  Thì ảnh hiện hình
         ra! "Trời ơi! Anh về trễ có hai tiếng vậy mà em cũng chưa
         có sửa soạn gì hết ráo vậy hả?" "Hỏi có tức
         chết đi không ?"
  Thưa bà con!
         Cái thói đi trễ với vợ để trả mối thù xưa, năm
         dài chày tháng nó ngấm vào máu trở thành một thói
         quen (xấu) khó bỏ. 
  Bởi có câu
         rằng: "Không ăn đậu không phải Mễ, không đi trễ không
         phải là Việt Nam". 
  Tui đi trễ
         hoài hè nhứt là lúc đi ăn đám cưới! Vì đám
         cưới của mình mà mình, (như Thủy Tinh), đi trễ mất vợ
         thì rán chịu. Nhưng đám cưới của người ta, vợ của
         người ta, mình có đi trễ thì đâu có mệnh hệ gì
         phải không? 
  Đi ăn đám cưới,
         là đi đóng tiền hụi chết, thì việc gì phải gấp chớ?!
         
  Gia chủ ít có cằn nhằn vì
         ngày vui họ cữ, sợ xui! Còn gia chủ không nói năng gì mà
         bạn bè ngồi chung bàn cằn nhằn dùm; thì tui cứ cười hè
         hè cầu tài! 
  "Tới trễ hả?
         Tui cứ nghĩ đám cưới nầy sẽ kéo dài tới nửa đêm
         mà!"
  Hoặc chống chế rằng: 
         "Tui tới đúng giờ tại những người khác đến sớm
         đó thôi! Phần tui đã nói rồi, nếu tui chưa đến thì
         cứ tiến hành không có tui cũng được mà. Tui đâu phải
         là chú rể đâu! Hi hi!"
  Lè
         phè là bản tánh của tui. Bởi đi đâu mà vội mà vàng.
         Mà vấp phải đá mà quàng phải dây. Té cho lọi họng
         thì đừng có trách! 
  Thưa
         bà con! Dẫu vậy có những thứ, tui không bao giờ đi trễ. 
          Nhứt là đi ăn đám giỗ. Ăn đám
         giỗ khác với ăn đám cưới; vì mình ăn miễn phí
         không có đi hồng bao gì ráo; nên tui khoái đi ăn đám
         giỗ hơn ăn đám cưới gấp ngàn lần.
  Phần ông bà mình có dạy một câu rất là
         chí lý: "Ăn cỗ đi trước! Lội nước đi sau!" 
          Ăn cỗ đi trước là đồ ăn
         còn thơm phức chưa ai đụng đũa vào; đi trễ, đi sau coi
         chừng phải ăn 'xà bần'...
  Còn
         lội nước mình đi sau là đề phòng đứa đi trước
         có sụp lỗ chân trâu thì mình biết mà né chớ. Phần
         đi ăn giỗ không bao giờ đi trễ nếu không muốn rửa chén.
          Nhì là được mời nhậu, không
         bao giờ nên đi trễ! Vì khi chiến hữu đã ngà ngà, nói
         thánh nói tướng, nói sùi bọt mép, tay chém gió lung tung
         phèn, mà mình mới ló mặt vô, còn tỉnh như sáo, nghe
         mấy 'giả' nói chuyện trên trời dưới đất, nổ bốp Trời
         thiên, nổ mát trời ông Địa; mình nghe không lọt cái lỗ
         tai thì dễ sinh ra cự cãi mất vui.
  Thưa
         bà con! Tóm lại chuyện sớm trễ đối với tui là tùy theo
         tình hình cụ thể hè!
  Đời
         mà cứ răng rắc chạy theo cái đồng hồ công nghiệp... thiệt
         thấy căng thẳng lắm. 
  Vốn trẻ
         trâu, đồng hồ của tui là đồng hồ nông nghiệp, là mặt
         trời với mặt trăng, là tiếng gà gáy ó ò o. 
  Giờ khắc của tui là áng chừng; là khoảng
         đó. Chớ không giờ phút, giây chính xác như cái đồng
         hồ thạch anh của phi thuyền NASA mà chi chớ?
  Tuy nhiên "Tui trễ là OK! Nhưng khi em (con bồ nhí ngoài
         luồng của tui) trễ ! Là tui ngã lăn ra chết giấc! 
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne
   
    
      
       
Phần số!
 
   Tranh Bảo Huân
  Thưa,
         người viết quen anh bạn văn cũng đã khá lâu, nhưng lòng
         tui vẫn thường ganh tị; vì ảnh có phần số thực lộc chi
         thê, sướng ơi là sướng...!
  Ảnh
         hay khoe: "Giày dép, quần áo đều có số! Con người cũng
         vậy! Giàu hay nghèo đều do phần số. Ðang giàu chơi cờ bạc
         trở thành nghèo. Ðang nghèo, cũng chơi cờ bạc, mua vé số
         hú họa cho đỡ buồn; bỗng trúng vài chục triệu đô
         trở thành giàu.
  Trời có mắt;
         nên chắc ngày nào đó ổng sẽ để mắt đến tui!
           
  Sau 75,
         dẫu thiên hạ khổ muốn chết, tui cũng phè cánh nhạn như xưa
         vì miền Tây Lục tỉnh của tụi mình không làm cũng có
         ăn. Nhưng lần nầy là: ăn chực...
   
  Lúc VC vô, trường đóng
         cửa hết ráo.Tháng lương cuối cùng chưa kịp lãnh là
         đã bị chúng giựt mất rồi.
  Ði
         hỏi, thì tụi nó bảo kiếm Tổng thống Thiệu mà đòi.
         Nhưng tui chắc ông Tổng Thống nhà mình hổng có ‘chôm'
         tháng lương cuối cùng của tui đâu. Vì hổng có bao nhiêu;
         và bên đó người ta xài đô Mỹ không hà...
          Chỉ có mấy đứa mới vô nầy
         nó chôm của tui thôi! Ðừng nói dóc đổ thừa người
         khác nhe! (Như cái vụ 16 tấn vàng đó!)
  Nhưng nó có súng nên tui đành phải im re. Bị
         giựt tiền mà tui hổng dám kêu ai.
   
  Giờ thì làm sao sống?
         Vậy mà tui vẫn sống nhăn răng ra đó chớ...
  Bởi như đã nói ở trên con người ai cũng
         có số mà...Trời không bao giờ hại người ngay...(đơ cán
         cuốc); nhứt là người hiền như tui.
  Ðói rồi cà lơ phất phơ ở chợ quận đi tới đi
         lui hoài vì trường học biết bao giờ mới mở lại. Mà mở
         lại biết mấy thằng VC nầy nó có cho tui đi dạy trở lại
         hay không? Hỏi hổng thằng nào biết hết.
  Nhưng có một người biết đó là Tùa Hia (tức
         anh Hai), tui hay gọi, vì ổng là người Tiều, là Huyện đề
         cho cái chợ Quận nầy. Nghề làm cái nầy bao giờ cũng ăn
         nên giàu cất được cái nhà lầu cao 4 tầng, cao nhất ở
         chợ quận đìu hiu hút gió nầy.
   
  Ôi nhớ xưa cứ mỗi
         chiều Thứ Bảy, khoảng 3 giờ là ổng đèo tui từ Kế Sách
         chạy ra Sóc Trăng trên chiếc Honda SS 67, để nộp ‘phơi' tức
         là sổ ghi số tiền của người đánh đề cho ‘Tỉnh
         Ðề', là mấy xì thẩu ở đường giữa tức đường
         Hai Bà Trưng.
  Trong khi chờ giờ xổ
         số để biết kết quả, thì hai anh em, mặc dù ổng lớn hơn
         tui tới 20 tuổi, xề vô mấy cái nhà hàng Tàu muốn ăn cái
         gì thì ăn mà. 
  Thiệt ăn ké
         mà cũng như đế vương vậy đó.
  Nhưng cái ngày huy hoàng đó chấm dứt đột
         ngột khi VC vô! 
  Ðầu tiên, tụi
         nó coi cái nhà nào ngon nhứt để bày mưu lập kế sung công,
         không phải cho công quỹ gì ráo mà cho vợ con dòng họ nó
         ở. Mới đầu thì mượn cái phòng khách của Tùa Hia
         để đặt cái bàn làm tạm văn phòng Kinh tế Tài chánh
         cho thị trấn; rồi từ từ sẽ lấn hết cái nhà!.
   
  Năm 78, phong
         trào vượt biên bán chánh thức, đóng vàng cho Công an,
         rồi đóng tàu vượt biên lên hết biết. 
  Tùa Hia gọi tui vô phòng thì thào: "Mấy xì
         thẩu ngoài Sóc Trăng tính vọt hết rồi. Ngộ không đi! Phần
         đã già; phần đi nó sẽ lấy cái nhà của ngộ! Thôi
         thầy giáo! Nị dắt con Huệ Trân, con gái của ngộ, cũng là
         học trò của nị, đi đi...
  Nếu
         qua được bên đó, chăm sóc nó dùm ngộ...Con gái ở
         quê, khờ lắm sợ hổng lại người ta...Nếu có phần số
         tơ hồng se chỉ với nhau thì nị cưới nó cũng được;
         dù con gái ngộ không nhan sắc lắm... sợ nị chê!"
 
         Trời ơi! Buồn ngủ gặp chiếu manh! Nên
         tui gật đầu cái rụp: Bề (tức là Ba, tiếng Tiều) đừng
         có lo để ‘con' lo. (Ổng đồng ý gả con gái của ổng
         cho mình rồi mà cứ Tùa Hia hoài coi sao phải hè?!) 
   
  Thuở đó,
         con gái vượt biên ít, con trai nhiều; dù em không được đẹp
         lắm nếu cho điểm khoảng 4/10 nhưng cũng có cả đống thằng
         đeo đuổi.
  Bậy nà công tui dắt
         em qua đây mà để thằng khác a thần phù nhảy vô ăn
         cơm hớt sao được!
   
          Thưa cái phần số là vậy đó!
         Nước chảy tới đâu thì lục bình mình trôi tới đó.
         Nhưng phần số sướng là sướng!
  Ngoài mớ chữ Việt lận lưng; tiếng Anh, tiếng U hay lao động
         chân tay đều không biết! Thầy cũng dở... mà thợ cũng không
         xong; nên khó kiếm việc làm.
  Một
         lần, tui theo bạn bè đi nhổ cỏ, làm vườn, tỉa hoa lá cành
         cho nhà người ta. Làm được một tuần, da đen thui, người
         quắt lại, đôi mắt đẹp buồn thiu xa vắng như khói đốt
         đồng quê cũ giờ hấp háy như bóng đèn ‘néon'
         quá hạn sử dụng.
  Em nhìn xót
         tui quá, không cho đi làm nữa. Em sẽ tính đi bán phở để
         hai vợ chồng có cơm mà ăn.
  Nhưng
         em yêu là Xẩm lai; cùng lắm là biết nấu mì, hủ tiếu
         hay bò vò viên, còn món phở của người Bắc làm sao em
         biết? Em nói cái gì không biết là khó. Biết rồi thì
         dễ. Không biết thì mình học. Nghề dạy nghề mà. Tin em đi!
           
  Hỡi
         ơi vợ mình mình hổng tin hổng lẽ đi tin vợ thằng hàng xóm
         hay sao? 
  Nói là làm. Em đi chợ
         mua về: đuôi bò, xương ống bò, bắp bò, thịt bò phi
         lê, bánh phở tươi, hành tây, hành lá... hầm bà lằng
         đủ cả!
  Ðể nấu được
         món phở ngon trước hết nước dùng sao cho ngọt thanh, trong
         và thơm. Chần bánh phở qua nước sôi rồi cho vào tô, cho
         thịt bò phi lê lên bề mặt, chan ngập nước dùng, thêm ít
         rau hành thái nhuyễn là xong.
  Rau quế,
         ngò gai, giá, tương đen, cà, tương ớt, tiêu, tỏi ngâm
         giấm...chanh! 
  Phở đựng trong tô
         bằng sứ; đừng xài tô thủy tinh hay tô nhựa. Chọn tô vừa,
         tô nhỏ quá, mau nguội, to quá như tô xe lửa nhìn phát ngán.
         
  Khi ăn thì dùng đũa tre, bánh
         phở khi gắp sẽ không bị tuột.
   
          Rồi em thực tập cả tháng Trời. Bắt
         tui ăn trừ cơm. Nghe tới phở là tui muốn ná thở... 
  Nhưng phần số tui là phần số sướng,
         thực lộc chi thê mà. Vợ cho ăn gì mình ăn cái nấy chớ
         không bao giờ nhị tâm như những ông anh mình khác mà đi
         ăn vụng món khác! 
  Xong em mời
         mấy á xẩm, bạn ‘ní' của em đến ăn! Thử coi ý kiến
         ra sao để thêm cái nầy, bớt cái kia...
  Mới đầu thì chỉ một tô phở, ai ăn cũng bỏ
         mứa. Rồi chỉ tuần sau, dọn ra tô nào là bạn em quất láng
         chít. Ðược một tháng, hết một tô, xong còn thiếm xực
         thêm tô nữa ăn cho nó đã. Còn ‘take away' xách đem về
         cho sắp nhỏ!
  Em reo lên mừng rỡ,
         sau khi hôn đánh cái chụt vào cái gò má của tui. "Vợ
         chồng mình đã thành công vẻ vang trên bước đường
         nấu phở!" 
   
  Em hốt hụi, kêu tui đi mua một chiếc xe van cũ, có
         nồi niêu soong chảo đàng hoàng để Thứ Bảy hai vợ chồng
         chạy ra chợ Trời mà bán phở. 
  Cũng
         đắt; sống phẻ. Nhưng em lại thấy tui thức khuya dậy sớm nên
         đau lòng em quá. Thương chồng ai nỡ để chồng cực thân.
         Nên em quyết định là từ rày mình sẽ bán phở ‘take
         away' ở nhà. Bán chợ Trời đắt thiệt nhưng tuần chỉ có
         ngày Thứ Bảy. Bán ở nhà, tuần 7 ngày, ngày nào cũng
         bán cho thiên hạ làm biếng nấu ăn chạy tới mua đem về.
          Nhà mình cũng tiện đường và
         chỗ đậu xe cũng dễ dàng; mình bán rẻ hơn tiệm là
         mình sống được hè. Anh đừng có lo cho hao mòn vóc ngọc
         nhe anh.
  Từ đó y như em tính; tui
         phẻ re chỉ có việc trực điện thoại để nhận ‘ó
         đờ' (order).
  Phần nấu, rất cực
         công, em giành lấy về em! Nấu xong em cho phở vào trong 2 hộp, một
         hộp nước lèo, một hộp bánh phở, thịt, rau ... để khách
         mang về nhà, trút vào tô, hâm nóng rồi ăn! Gọn hơ!
          "Hay là mình khuếch trương công
         việc mần ăn, phở giao tận nhà như giao bánh ‘pizza' của Ý
         đi em."
  Em bác ngay ý kiến của
         tui. Anh đi giao phở lỡ gặp thằng khốn nạn nào đó, nó ló
         dao ra hù dọa để ăn quỵt... Lỡ có bề gì em sống với
         ai?
   
  Nghe mà đứt ruột. Em muốn sống cùng tui, hủ hỉ cùng
         tui trong buổi chiều bóng xế mà có được đâu. Cho đến
         khi em bất ngờ bị đột quỵ; rồi chìm vào hôn mê sâu...
          Có lẽ vì em ngày nào cũng phải
         nêm nếm nồi nước súp phở có nhiều mỡ, mà mức cholesterol
         của em lại quá cao?!
  Ngồi cạnh
         giường bịnh, tui lặng lẽ vuốt vuốt bàn tay nhỏ nhắn, chai sạn
         vì xắt thịt bò và trụng bánh phở của em yêu, mà rưng
         rưng nước mắt.
  Một tuần sau,
         bác sĩ gặp tui và nói ‘'sorry''! 
  Có lẽ đó là lần đầu tiên tui thấy phần số
         của đời mình là khổ. Tui khóc!
  "Ừa, thôi em an tâm đi trước. Vài bữa nữa, anh cũng
         sẽ đi gặp lại em!"
   
          Từ đó tui không hề ăn Phở nữa.
         Vì nó nhắc tui tới một kỷ niệm buồn đau!
  Hôm nay là ngày giỗ của em, tui mới tự tay nấu
         phở cho anh ăn đó anh. 
  Phở tui nấu,
         so với em thua xa lơ xa lắc!
  "Mà
         nè! Lâu quá không nấu phở, nên tui chắc hơi lỡ tay, bỏ
         muối làm nước súp hơi mặn phải không anh?"
  Tui trả lời: "Tô phở của tui nước súp
         vừa ăn lắm. Nhưng tô phở của anh mặn là phải!"
           
  "Vì
         ai cũng biết trong nước mắt là có chứa rất nhiều chất muối..."
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne 
      
       
Tui ghé về tuổi thơ!
   
           
  
  Bảo Huân
   
  Thưa hai anh
         bạn nhậu của người viết hay nói: "Uống rượu mình ngủ
         rất ngon. Mê gái mình ngủ hãy còn chiêm bao!" 
  Ôi hạnh phúc thay cho những người còn (xí
         quách) để mê gái. Và còn gái để mê! Tui thì xong
         rồi. Cái thời đó quá vãng cũng khá là lâu! 
          Bây giờ mỗi đêm, già hơi khó
         ngủ, tui quất cái trót ba ly rượu đỏ, là tui ghé về tuổi
         thơ, nghĩa là tui đi ngủ!
  "Câu
         đò đưa thầm gọi/ Tui ghé về tuổi thơ/ Người xưa
         đâu xa vắng/ Ai đưa tui qua đò?"
  Ôi nhớ xưa, thời đi học, bữa nào hỏng có ai đưa
         đò là tui trốn học để lạng quạng đường quê! Để:
         "Ngô mướt dài bãi quê/ Gió chiều chiều dịu mát/
         Ðàn trâu chậm ngoài đê/ Vẫn đi về lối cũ!"
          Chiều xuống, là đi về lối cũ, về
         nhà mà không thấy lương tâm cắn rứt gì ráo. Ôi trốn
         học bữa nay mai mình lại đi học mà! Học suốt đời chớ
         đâu có học một ngày một buổi đâu thì việc gì
         phải vội chớ? 
  Tại hỏng có
         ai đưa đò, hỏng lẽ tui lội qua sông, ướt quần rồi làm
         sao vô lớp?
  Sau nầy, lớn lên vào
         Đại học, có lần cắc cớ, tui hỏi Thầy tui rằng: "Thưa
         Thầy! Hồi xưa Thầy có từng trốn học hay không?"
          Thầy thành thật: "Có chớ! Nhưng
         hỏng có nhiều! Tui có thằng bạn thân trốn học, rủ trốn
         theo, hai đứa cho vui; nhưng sợ Má tui buồn, nên tui hỏng chịu! Giờ
         thấy tiếc thời thơ dại!"
  "Tiếc
         gì ạ?" "Tiếc nhiều lắm: Tiếc không biết bắn chim bằng
         giàn ná! Tiếc không biết ôm bập dừa tập lội. Còn bạn
         tui cái gì cũng biết hết! Thiệt là đáng khâm phục!"
          Thưa: "Vậy giờ bạn của Thầy làm
         nghề gì ạ?" "Ờ! Nó chăn trâu!"
  Thưa người Việt mình là dân tộc hiếu học!
         Chắc có lẽ tại sợ lớn lên con mình nhỏ không học, lớn
         sẽ đi chăn trâu chăng?
  Rồi qua
         đây thấy mấy thằng bạn Úc cũng có cái tư tưởng
         lớn giống như Thầy tui vậy! "Cần cái gì học cái nấy!
         Không cần không học! Đời ngắn lắm mà!"
  Có để ý chữ 'Studying' (học vấn) là
         do hai chữ 'Study' (học) và 'dying' (chết) ghép lại hay không? Bỏ thời
         giờ đi học cái mình không cần thì mình đã giết
         chết một phần của đời mình đó! Uổng lắm!
  Nên bạn Úc tui quen đều làm 'cu li' hết
         ráo! Mà không phải Úc không đâu; Mỹ cũng vậy. 
          Mới đây thôi, em Rosabella Dahu, 7 tuổi, đang
         theo học tại Sheldon Elementary School ở Houston, đã rời trường về nhà
         sau khi tự thay quyền cha mẹ mình mà viết giấy xin nhà trường
         cho mình về sớm.
  Cô bé học
         trò mới lớp 2 này vì không ăn 'pizza' buổi trưa nên bị
         đói bụng. 
  Khi chuông tan trường
         vừa reo vang, Rosabella bỏ ngang giờ học thêm đúng ra phải tới 6 giờ
         chiều lận. 
  Làm sao về sớm bây
         giờ? Rosabella bèn viết một tấm giấy, giả danh cha mẹ mình:
          "Hôm nay tôi muốn bé Rosabella về
         nhà theo chuyến xe buýt số 131."  (Chuyến xe buýt đưa các
         học sinh không phải ở lại để học thêm như Rosabella mỗi ngày).
          Lúc đầu quý thầy, cô cũng nghi!
         Vì bức thư xin phép nầy sai chính tả tùm lum, tà la. Nhưng
         rốt cuộc, quý thầy coi đây là thư do cha mẹ em viết (vì
         mới lớp 2 làm sao nó nghĩ ra được cái diệu kế nầy
         chớ?) nên cho em về.
  Nhưng Tía em,
         Charlie Dahu, thì trách là Thầy cô không chịu xem xét chữ viết
         trên tờ giấy đó mà cứ cho phép con mình về sớm. 
          Bị Tía em cật vấn! Thì thầy cô
         biện minh là: "Thời buổi này, phụ huynh học sinh viết một
         lá thư trật bấy bá như vầy cũng không phải là ít!"Thôi
         cho tụi tui chịu lỗi đi nhe!" 
  Nhưng
         ông Charlie Dahu hỏng hài lòng, lặng lẽ cho con mình chuyển trường
         đi nơi khác. 
  Thưa không phải
         chỉ có học trò là làm biếng học không đâu. 
          Nên có chuyện vầy: "Victor dậy đi!
         Ra khỏi giường mau! Kẻo con lại tới trường trễ nữa đó"
          "Không! Má đừng buộc con! Tất
         cả thầy, cô giáo đều ghét con ra mặt! Học trò đứa
         nào cũng ghét con hết ráo. Con không dậy đâu!"
          "Nè phải dậy ngay đi chớ! Dẫu
         sao con cũng đã 34 tuổi đầu rồi và làm Hiệu trưởng
         nữa. Đi trễ hoài đâu có được nè!"
  He he! Thầy Hiệu trưởng đôi khi cũng làm
         biếng tới trường nữa đó thấy hông? (Nếu trường không
         có gì vui!)
  Thưa bà con mình
         xưa ai đi học đều biết từ trốn học và cúp cua (coupe cours)!
          Trốn học khác cúp cua nha! Trốn học
         là trốn nguyên buổi học. Cúp cua là trốn một hay hai giờ thôi.
          "Nắng mưa là chuyện của Trời/ Cúp
         cua là chuyện của đời học sinh/
  Cúp
         cua đừng cúp một mình/ Rủ thêm em nữa hai mình cho vui!"
          Nhớ xưa học chung lớp với em yêu. Cũng
         nhá đèn chút đỉnh. Em chịu tui... vì tui học giỏi (?) (Phải
         vậy hông? Hi hi!). Tui chịu em... vì em đẹp (?) (Phải vậy hông? He he!).
          Một hôm tui rủ em cúp cua giờ Sử Địa
         vì tối hôm qua mắc nắn nót viết thơ tình cho một em khác
         nữa nên tui hỏng có học bài. Sợ cô giáo kêu trả bài
         bất tử thì quê mặt với đám nữ sinh lắm nhe!
  Thế nên giờ ra chơi tui rù quến em cúp cua,
         ra Vườn hoa Lạc Hồng cạnh bờ sông Mỹ Tho hóng gió.
          Em ỏn ẻn:"Tưởng ra để làm
         gì? Ai dè cúp cua ra bờ sông chỉ để hóng gió! Thôi tui
         hỏng đi đâu!"
  Sau nầy cưới
         em về, rồi con đàn cháu đống, có lần em cười hi hi, nhắc:
         "Hồi đó! Ông khờ bỏ mẹ!"
  "Phải rồi! Tại tui khờ mới có hai đứa! Nếu
         tui không khờ, chắc giờ đã hai chục đứa rồi! Cho bà chạy
         gạo vắt giò lên cần cổ! Ha ha!"
  Thưa hỏng phải mình em yêu của tui dám cúp cua để
         đi nhong nhong với anh yêu đâu. Mà mấy em khác cũng vậy.
          Một nữ độc giả của tui hồi xưa
         từng làm cô giáo kể rằng: "Con gái tới tuổi dậy thì
         là ngứa ngáy toàn thân, bắt ngồi hoài trong lớp thì làm
         sao chịu cho nổi.
  Thế nên có
         em mới học lớp Đệ Tứ thôi (tức lớp Chín bây giờ) ôm
         bụng mếu máu xin cô giáo cho về! Thông cảm phận nữ nhi với
         nhau, cô giáo gật đầu. 
  Ai
         dè hết giờ dạy, tui về thì thấy em ngồi sau 'bọt ba ga' ôm eo
         ếch thằng bạn trai cùng lớp, miệng cười toe toét. Vui hết biết
         luôn!
  Thế nên lần sau em cũng
         ôm bụng mếu máo xin về, tui gọi xe cứu thương chở em thẳng
         vô phòng cấp cứu luôn. Bởi dù nghi em làm người nhái,
         lặn để đi chơi với bồ nhưng lỡ lần nầy em đau thiệt
         thì sao? Ai dè từ đó em không còn đau bụng nữa!"
          Thưa cái vụ cúp cua nầy thường
         là bịnh của mấy đứa học dở ẹc như tui vậy. Tánh tui
         cái gì dở là tui chịu dở, buông xuôi luôn hè! Trong tự
         điển của đời tui không có chữ phấn đấu. Nhưng thằng
         bạn học của tui thì có.
  Hồi
         Tiểu học hai đứa thường trốn học, đi bắn cu li hay đuổi
         bướm cạnh bờ ao. Mẹ bắt được chưa đánh roi nào
         đã mếu. Sau nó thức tỉnh, hỏng lẽ đời ta mãi thế
         nầy nên quyết chí tu tỉnh bằng cách xin đi học thêm. Vì
         con học dở ẹc hè! Vậy mà Tía Má nó cũng hỏng tin. Nó
         bèn mượn cái bảng điểm của tui về để chứng minh cho
         ba má nó thấy.
  Nhờ vậy, sau nầy
         nó làm Tiến sĩ Hàng không, chuyên vẽ đường bay cho phi thuyền
         Appolo bay vào cõi hư vô!
  Thưa bịnh
         là phải chữa. Cúp cua, trốn học là bịnh của thời học
         sinh. Chắc chắn rồi! Nhưng tại sao? Dà! Có nhiều nguyên nhân
         lắm! 
  Có đứa sợ bị cô
         kêu lên trả bài mà không thuộc thì mất mặt bầu cua cá
         cọp với đám con gái học chung một lớp. 
  Cúp cua rồi đi về nhà? Dễ gì. Về sớm là
         ăn chổi chà nên mấy em cà rà đi coi thiên hạ đá gà.
         
  Cho tới khi thi đâu rớt đó;
         Tía Má biết được sự thực phũ phàng... là đã
         quá muộn màng!
  Tía tui đã
         từng năn nỉ tui rằng: "Rừng Nhu, Biển Thánh không ham! Nhỏ
         mà không học lớn làm cu li!"
  Dẫu vậy không phải đứa học trò nào từng cúp cua,
         trốn học hay ngay cả bỏ học cũng đều làm cu li hết ráo như
         tui đâu, thưa bà con.
  Có trò
         có cái đầu bự hơn cả cái trường học nên buộc
         phải theo học nhà trường nầy đối với họ là cả một
         cực hình. 
  Như ông Thomas Alva Edison
         chẳng hạn. Hồi nhỏ, Edison ốm yếu, gầy gò, đầu óc lơ
         tơ mơ nhưng hay tò mò, hỏi nhiều câu hóc búa, trật bản
         họng, làm thầy giáo bí rị; hỏng biết đường đâu
         mà trả lời!
  Thầy quạu, xếp
         Edison hạng bét lớp, tức đội sổ, còn ghi vào học bạ: 
         
   "Trò này dốt, lười,
         hư và hơi tửng tửng! Tốt nhất nên cho trò ấy đi chăn
         bò! Vì trò ấy có học nữa thì sau này cũng không làm
         nên trò trống gì... "
  Từ
         đó, Edison không đến trường nữa mà ở nhà tự học
         với mẹ! Và có thể vì lời phê phũ phàng đó làm
         Edison tự ái, nên dù hoàn cảnh gia đình rất khó khăn,
         vừa đi bán báo kiếm tiền giúp Mẹ; vừa mày mò nghiên
         cứu những chuyện khác thiên hạ, (khi chỉ mới vừa 12 tuổi), Edison
         đã cống hiến cho nước Mỹ một thiên tài có một không
         hai! 
  Edison đã phát minh ra bóng đèn
         điện để thắp sáng toàn thế giới. Rồi nào là máy
         hát, máy ghi âm, máy quay phim, hệ thống điện báo, ngay cả
         tàu điện...
  Bổ đồng cứ
         11 ngày là ông có một phát minh. Tổng cộng 1907 cái được
         cấp bằng sáng chế! 
  Không học
         ở trường nhưng ông tự học. Đọc mỗi ngày 3 cuốn sách.
         Tổng cộng tới 10 ngàn cuốn. Một con số đáng kể và đáng
         nể.
  Chính vì vậy, Edison là người
         đứng đầu trong danh sách 12 vĩ nhân của nước Mỹ thế kỷ
         20. Xưa đội sổ nay sổ đội ông lên!
  Ngoài Edison ra còn nhiều người khác cũng bỏ học
         giữa chừng như vậy vì cái đầu quá lớn như tỉ phú
         Bill Gates của Microsoft; tỉ phú Mark Zuckerberg của Facebook!
  Thế nên bà con mình không thể kết luận võ
         đoán là mấy ông nầy cúp cua, trốn học rồi bỏ học
         nghĩa là họ bước chân ra khỏi cổng trường vôi trắng
         là lắng nhắng chơi không đâu. Chẳng qua cách học của họ
         khác hơn cách của thiên hạ. Học cái họ say mê; học ngay
         cả ở trường đời! (Trường học có giới hạn mà trường
         đời ôi thôi nó mênh mông!)
  Thưa
         bà con! Người viết đã từng làm Tía của hai thằng 'cu'.
         Con mình chắc hỏng phải là thiên tài rồi nên lúc nào
         tui cũng phải chạy theo năn nỉ tụi nó: 
  "Học đi con! Học đi! Để nữa vợ con hỏng dám
         khi dễ con như Má con đối với Tía. Tía chỉ cần hai đứa
         học hết cái lớp 12 cũng đặng. Vậy là giỏi hơn Tía
         cả một trời một vực rồi; vì như tụi con đã biết: xưa
         Tía chỉ học hết cái lớp Đệ Tứ, tức lớp Chín ngày
         nay, rồi bỏ ngang việc học vì mắc bận yêu đương nhăng
         nhít với Má con.
  Tía ân hận
         lắm! Nên bằng bất cứ giá nào, hai đứa bây không bao giờ
         cúp cua, không bao giờ trốn học, không bao giờ bỏ học ngang xương
         như Tía khi xưa.
  Rán hết sức
         bình sinh để rinh được cái Tú tài 2. Rồi mang cái bằng
         cấp đó về cho Tía treo trên giàn bếp cho Má tụi con biết
         rằng dòng dõi gia đình mình, (theo cái 'gene' di truyền của Tía
         cho hai đứa)... toàn là dân khoa bảng ?!
  Kẻo Má tụi bây lại phán rằng: "Làm biếng học,
         chuyên cúp cua, di truyền từ Tía tới con!"
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne.
   
   
   
    
      
       
Anh hùng rơm!
   
  Thưa người viết có anh bạn khá thân.
         Chơi bời, ăn nhậu với ảnh cũng khá lâu nhưng lòng ngưỡng
         mộ cái tánh anh hùng của ảnh chỉ tăng lên chớ không bao
         giờ giảm bớt.
  Trước ngực, ảnh
         có xăm câu lục bát, "Trên trời muôn vạn vì sao. Dưới
         đất chỉ có mình tao anh hùng!"
  Anh thường tuyên bố trên bàn nhậu là: ‘Ninh thọ tử
         bất ninh thọ nhục!'
  Tuy nhiên, cũng
         có thằng bạn nhậu thẳng tánh, không khâm phục mà nói
         ảnh xạo ke; sợ vợ thấy thương luôn. "Tui rành thằng
         chả sáu câu vọng cổ mà!"
  Cách đây chừng hai năm, ảnh bị thất nghiệp, vì hãng
         nó dọn qua Trung Quốc.
  Ảnh thường
         hay đi nhậu giải sầu tình đời thế thái với mấy đứa
         tụi tui, vốn cùng  cảnh ngộ.
  Bữa
         đó, ảnh xỉn quá; tụi tui phải đưa ảnh về nhà. Bước
         xuống xe, em yêu của ảnh thấy đã thất nghiệp còn ăn chơi
         đổ đốn như vậy, bèn nắm đầu, lên gối, tát tai
         ảnh túi bụi.
  Ảnh kêu thấy
         thương. "Bu ơi! Bỏ anh ra! Anh xin bu nó mà!"
  Nghe vậy, tụi tui cũng chạm tự ái của bọn
         đàn ông (cùng chung số phận thất nghiệp, đâu ai muốn) mà
         lại bị em yêu đối xử quá phũ phàng nên khích tướng
         câu anh hay nổ trong bàn nhậu: "Ninh thọ tử bất ninh thọ nhục!"
          Như bừng tỉnh, ảnh xô mạnh em yêu
         ngã sóng soài trên mặt đất rồi hùng dũng: "Người
         ta đã sợ... thì để cho người ta sợ chớ!"
 
         Ai dè nhờ câu ‘thiệu' ngẫu nhiên
         đó, ảnh làm được một cuộc đảo chánh ngoạn mục,
         cướp được chánh quyền về tay mình một cách ngon ơ!
          Tuần rồi bà xã ảnh mời tụi tui
         tới nhậu chơi! Quá đã! Ai dè bữa tiệc đó, ảnh bị
         chỉ đem ra đấu tố tơi bời.
  Mới
         cầm chai beer lên tính tu một hơi; nghe ‘chỉ' nói thiếu điều
         tui mắc nghẹn!
  "Chồng em là
         ‘hê rồ'! Là anh hùng nhưng là anh hùng rơm, em cho mồi lửa
         hết cơn anh hùng"
  "Mấy
         anh nghĩ coi: ảnh kiếm được việc làm lại mới mấy tháng
         nay thôi; chớ cả năm trước chỉ ở nhà rửa chén, nấu
         cơm, giặt đồ hoặc cho thằng cu bú bình và thay tã thôi;
         giờ ỷ mình làm ra tiền, là bắt đầu lớn lối, đòi
         làm cha!
  Hằng ngày, em cũng
         đi làm từ sáng sớm, trưa mới về, sở làm thì xa. Bao giờ
         cũng thế, trên đường về, em ghé vào một tiệm nào đó,
         khi thì ổ bánh mì, khi thì vỉ nem nướng, khi thì tô bún
         bò Huế, mang vội vào sở cho ảnh ăn để ảnh có sức
         mà cày... (như trâu).
  Em chỉ
         mua một phần, hà tiện hà tặn mà (mình về nhà ăn mì
         gói cho đỡ tốn); Xong xuôi hộc tốc chạy đến chỗ chồng
         làm, đưa cho chồng. Mệt mà vui khi nghĩ chồng mình sẽ ăn
         ngon.
  Vậy mà hộp đồ ăn,
         ảnh nỡ lòng nào đem cho con gà móng đỏ làm chung sở nghe
         nói chồng đã bỏ về Việt Nam vui duyên mới.
  Em tức điên lên, vừa khóc vừa kể lể,
         thì ảnh phán cho một câu xanh dờn: "Em nhỏ mọn quá, người
         ta không có ai lo anh mới đưa, sao em nỡ lòng nào ở ác như
         vậy chớ !!".
  Mà đó
         chỉ là chuyện nhỏ của mấy hộp đồ ăn. Chuyện nầy mới
         hộc máu mồm ra chớ.
  Chẳng
         qua nhà tới 4 phòng. Bỏ không thì uổng nên em cho một em nhà
         quê từ Việt Nam mới qua ‘se' để kiếm thêm chút đỉnh
         tiền chợ.
  Ai dè em nhà quê
         nầy nó khôn trật bàn đạp, ỏn ẻn sao đó, sai cái
         gì ảnh cũng làm hết ráo, hổng có cái vụ từ nan!
          Chỉ cách đi xe bus, xe tram, xe lửa! Ngồi
         thừ lừ một đống cho nó tập lái xe. Còn ở không gắn
         internet wifi, rồi download cái viber gì đó cho em nói chuyện với thằng
         kép, còn bỏ lại Việt Nam, cho đỡ nhớ. (Trong khi máy tính của
         em virus nó nhảy vô hà rầm mà ảnh hổng có ‘ke'!)
          Hoa có chủ rồi. Dù nó có ỏn
         ẻn thì mình đâu có xơ múi được gì! Vậy mà
         cứ ngây thơ làm thân trâu ngựa cho nó cỡi! Nó cỡi, còn
         cười, còn nói mình ngu, dại gái. Thấy gái là cứ tươm
         tướp lên hà!
  "Người
         ta từ Việt Nam mới sang, người ta không biết English, người ta không
         biết trả bill, người ta chân yếu tay mềm, người ta cần thì...
         anh làm phước... Vậy thôi!"
  Em bèn không cho ảnh làm phước nữa. Kêu em ỏn ẻn dọn
         đi cho khuất mắt bà!
  Về
         nhà thấy vắng, ảnh hỏi?  "Em ỏn ẻn của anh đã tìm
         được người làm phước hơn anh nữa, dắt em đi hồi chiều
         rồi!"
  Vậy là mặt ảnh
         cứ dàu dàu như tương tư chiều. Bỏ cơm đúng ba bữa,
         chỉ uống bia!
  Hỏi sao buồn vậy
         thì ảnh nói: "Cô ấy cho anh cơ hội làm bóng tùng quân
         cho cô ấy che mưa, đụt nắng! Cô ấy đã cho anh cơ hội
         trở lại làm một anh hùng trong cái nhà nầy!" 
          Phải rồi 100 người đàn ông thì
         hết 99.99 ưa làm anh hùng... rơm!
  Nhìn quanh, biết bao nhiêu ông bị gái dụ! Cứ thấy gái
         liếc mắt đưa tình, ỏn a, ỏn ẻn là biểu gì cũng làm.
         Kêu nhảy vô lửa, dám cũng nhảy luôn mà không sợ phỏng...?!
          Bọn đàn ông các anh gần như...
         quáng gà hết trơn hết trọi! Chồng em, chắc thằng chả bị
         thiếu vitamin A. Nhưng người ta quáng gà, chiều sập tối mới hổng
         thấy đường; còn ảnh, sáng trưa chiều tối gì cũng quáng
         gà. Quáng gà triền miên luôn, nhứt là gặp mấy con gà
         móng đỏ!
  Xin lỗi mấy anh
         nghen: "Ngu" quá! Tính tỉ lệ thì đàn ông dại gái
         số phần trăm hơn gấp bội số đàn bà dại trai. 
          Ông nào xách ‘đít' về VN
         cũng thừa biết là sẽ bị con gái nó dụ! Nhưng họ bảo
         nghe lời nói gió đưa ngọt ngào, từ chối không có đặng.
         Có phải "ngu" không?
  Hồi
         xưa ảnh bị vợ bỏ, em mới vớt về nâng khăn sửa túi,
         đánh bóng đời anh lại! Ai dè cái tật dê, khoái làm
         anh hùng rơm cũng không bỏ hè!
  Vợ cũ ảnh đi kéo máy thua! Lâu lâu hỏi xin 50 hay 100 đô;
         (ảnh giấu em đó chớ) móc túi đưa liền!
  Có lần em bắt gặp, cằn nhằn: "Ngu chừa
         chỗ cho người ta ngu với chớ!"
  Thì ảnh cười hè hè, phán rằng: "Dẫu không còn
         tình cũng còn nghĩa. Dẫu xây chín bậc phù đồ. Hổng
         bằng làm phước cứu cho một người. Nhứt lại là người
         xưa nữa!" Nghe xong em, thiếu điều, tức đến ói máu vậy
         đó."
   
  Nghe vậy, sợ chị nhà ói máu thiệt nên tui làm
         tài khôn, nhào vô can gián, dạy đời!
  "Ối chị ơi! Tui cũng là đàn ông nên tui
         hiểu tâm lý đàn ông.
  Tụi
         tui yêu ai là xài hết ngũ quan lận. Mắt nhìn, thị giác. Tay
         sờ, xúc giác. Lưỡi nếm, vị giác. Mũi ngửi là khứu
         giác. Ðã nhứt là tai nghe lời ngon ngọt là thính giác.
          Ảnh còn sống với chị, chưa cuốn
         nóp, bỏ ra đi là vì ảnh xài hết cái ngũ quan với chị
         đó đa.
  Còn với mấy
         em gà móng đỏ hay em ỏn ẻn như chị vừa đấu tố, chẳng
         qua ảnh chỉ xài có thị giác và thính giác mà thôi.
          Thị giác là nhìn em đẹp, xuất
         sắc trong vai tì nữ. Còn thính giác là nghe lời êm đềm
         như mật ngọt rót vào tai. Chớ lời vợ nói, nó cay như ớt
         và chua như giấm nghe sao đặng?
  Ðàn
         ông mà ai không khoái em đẹp; khoái lời ca tụng, để vuốt
         ve lòng tự ái! (Vì nghĩ dưới mắt em, mình luôn luôn là
         một anh hùng.)
  Khoái thôi!
         Chớ từ khoái đến yêu còn cả ngàn cây số lận! Chị
         đừng có lo sợ chi cho hao mòn cái dáng ‘ú nu' nhe!
          Tuy nhiên phòng thủ trước cho chắc
         ăn, kẻo mất! Hãy chăm sóc anh ấy!
  Ðừng ác khẩu, nói lời phang ngang bửa củi nữa!
         Ðãi bôi thêm một chút có chết thằng Tây nào đâu,
         mới mong giữ được lửa ấm của tình ta, tức hạnh phúc
         của gia đình.
  Dù ảnh có
         ngu như con bò tót thì cũng nên hót là anh khôn trật bàn
         đạp để ảnh vui.
  Còn
         cái lời khuyên nầy, quan trọng nhứt nè! "Ðể giữ tình
         ta là thằng chả có cái gì thì chị nhớ xài cho hết
         nhe! Ðừng có bỏ cho rêu mọc tùm lum trong hoang phế!"
          Vì có chuyện như vầy: Một em bất
         chợt về nhà, thấy một em lạ hoắc lạ huơ từ phòng ngủ
         của chồng mình tồng ngồng, long nhong, tông luôn ra cửa.
  "Cái quái quỷ gì đã xảy ra ở
         đây?"
  "Chẳng qua khi em không
         có ở nhà thì cô ấy gõ cửa xin cái gì ăn cho đỡ
         đói!
  Úc nầy đây mà
         còn có người bị đói?! Thiệt là tội nghiệp!
          Anh nhớ nồi bún riêu cua, anh bỏ công
         nấu cho em ăn, mà em chê dở ẹc không thèm đụng đũa tới.
         Nên anh lui cui múc cho cô ấy một tô đầy vun!"
  "Ăn hết bún, rau muống chẻ; đến chút
         nước súp cù cặn đáy tô cũng không bỏ phí, húp
         nghe rồn rột!"
  "Anh là đàn
         ông, con trai, sao biết nấu ăn? Giỏi quá! Xưa giờ em mới thấy!
         Thiệt là một ‘hế rô'! (hero)"
  "Anh lại thấy quần áo cô ấy đang mặc sờn cũ
         quá; mà tủ áo em quần áo biết bao nhiêu bộ, chất đầy,
         mà em chẳng thèm mặc tới một lần. Nên anh đem cho cô ấy."
          "Tắm rửa xong, xịt vô nách vài
         giọt nước hoa Chanel số 5, (anh mua tặng em kỷ niệm ngày cưới của
         đôi ta năm rồi), mà em chê mùi hăng hắc nên hổng chịu
         xài, rồi mặc bộ quần áo anh cho. Cô ấy lột xác, từ một
         con bé lọ lem thành minh tinh màn bạc Củng Lợi!"
  "Cô ấy rất lấy làm cảm động về
         tấm lòng nhân từ và độ lượng của anh, xao xuyến hỏi:
         "Anh còn cái gì mà chị ấy bấy lâu không xài, không
         rớ tới thì anh cứ cho em!"
  "Thế
         là chuyện quái quỷ đã xảy ra như vậy đó! He he."
          Nhớ nhe! Chồng mình bao giờ cũng là
         một anh hùng.
  Ðó là câu kinh
         nhựt tụng dành cho những người vợ thông minh!
 
  Bảo Huân
  đoàn xuânthu.
  melbourne
    
      
       
Lá thư Úc Châu: Đồ Con Rùa!
           
   
  Cuba, (nghĩa là vùng đất
         màu mỡ), là một quần đảo thuộc Biển Caribbean, hình dáng
         như một con cá sấu, nằm trên đường đi của các cơn
         bão thường xảy ra nhất trong khoảng từ tháng Chín tới tháng
         Mười hằng năm.
   
  Cuba rộng 110.860 km², dân số hơn 11 triệu người,
         thủ đô là Havana. Kinh tế chủ yếu là dựa vào nông nghiệp.
         Những đồn điền trồng mía, sản xuất đường và bọt
         đường làm ra rượu Rum để nhậu chơi! Ngoài xì gà
         nổi tiếng toàn thế giới. Cuba còn trồng chanh, lúa gạo, khoai tây,
         khoai mì, trái cây vùng nhiệt đới, nhứt là những đồn
         điền trồng chuối!
   
  Diện tích khá lớn, dân số ít, đất
         đai mầu mỡ nhưng dân lại khó thở, sống nghèo mạt bởi
         Fidel Castro. Có lần với bộ râu rậm, Fidel Castro đi kinh lý đồn
         điền trồng chuối rồi ăn chuối! Tài diễn xuất đóng phim
         của Fidel Castro được chiếu trên đài truyền hình nhà nước
         mà dân Cuba cứ tưởng mình đang coi phim ‘sex'!
   
  Fidel Castro sanh ngày
         13 tháng Tám, năm 1926, tại một đồn điền trồng mía Đông
         Nam Cuba.
   
  Năm 1940, Castro có viết thơ xin Tổng thống Mỹ lúc đó
         Flanklin D. Roosevelt một tờ 10 đô. Nhưng không có ai rảnh mà cho. Chắc
         vì vậy mà Fidel Castro oán Chú Sam và thù bất cộng đái
         thiên chủ nghĩa tư bản hay chăng?
   
          Castro tố cáo đã bị Cơ quan Tình
         báo Mỹ, CIA ám sát hơn 9 lần nhưng hỏng có chết.
           
  Sau khi
         Vua Hussein xứ Jordan ngoẻo năm 1999, Fidel Castro trở thành tên đầu sỏ
         nhà nước bám chặt vào cái ghế của mình lâu nhất
         trên thế giới!
   
  Làm Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Cuba từ
         năm 1959 tới 1976. Rồi leo lên làm Chủ tịch nước từ năm 1976
         tới 2008 thì bịnh quá đành tạm thời bước xuống giao lại
         cho em là Raul Castro, ít già hơn... có 6 tuổi!
   
  Năm 2006, tạp chí
         Forbes tiết lộ tài sản của Castro khoảng 900 triệu đô Mỹ, hơn
         gấp đôi so với Nữ hoàng Anh Elizabeth.
   
  Tại sao nước Cuba mạt mà
         Fidel Castro lại giàu dữ vậy?
   
          Thì Juan Reinaldo Sanchez, cận vệ thân tín
         của Fidel Castro suốt 17 năm, 10 lần vượt biển đều thất bại,
         cuối cùng đến được Mexico, sau vượt biên giới vào Texas
         năm 2008, đã tiết lộ trong cuốn sách tựa là The Double Life of Fidel
         Castro (Cuộc đời hai mặt của Fidel Castro)
   
  Chuyện rằng: một tên ‘Cuba
         kiều', buôn lậu ma túy, đang sống ở Mỹ, là đối tác
         làm ăn với chánh phủ Cuba.
   
          Tên nầy muốn đi nghỉ mát cùng
         cha mẹ ở Santa María del Mar, một bãi biển cách Havana về phia Đông
         khoảng 12 dặm nơi có đầy rùa biển và cát trắng mịn
         như phau.
   
  ‘Cuba kiều' đồng ý chi trả 75 ngàn đô cho chuyến
         ‘vacation' (nghỉ phẻ) nầy. Fidel gật đầu OK.
   
  Nhưng làm thế
         nào để ba má của tay ‘Cuba kiều' nầy giữ bí mật, không
         ba hoa chích chòe với thiên hạ rằng họ đã có kỳ nghỉ
         tuyệt vời suốt cả tuần tại bãi biển sát nách Havana với
         con trai mình mà ai nấy cũng thừa biết hắn đã vượt biển
         từ năm nẩm.
   
  Như vậy phải cho Tía má thằng nầy nghĩ là
         con trai họ là gián điệp của phe ta gài vô nước Mỹ. Vì
         thế, nếu tiết lộ chuyện nầy ra thì con trai họ lúc trở về
         Mỹ sẽ gặp muôn vàn nguy hiểm.
   
          Cuộc bàn bạc nầy giữa Fidel Castro và
         Bộ trưởng Nội Vụ José Abrantes vô tình bị tay cận vệ thân
         tín nầy nghe lóm được.
   
          "Nghe vậy bầu trời hình như sụp
         đổ dưới chân tôi. Tôi nhận ra rằng người hùng cách
         mạng mà tôi đã hy sinh gần suốt cả cuộc đời để
         tôn thờ và phục vụ, người mà tôi kính yêu như Thượng
         đế, người mà tôi luôn dõi mắt theo còn hơn cả vợ
         con tôi, giờ đã hiện nguyên hình là một bố già (Godfather)
         đang chỉ đạo một guồng máy chuyên buôn bán cocaine!"
           
  Người
         Mỹ bắt đầu nghi ngờ là chánh phủ của Fidel Castro có dính
         líu vào việc buôn ma túy và xì căng đan nầy cứ lớn
         dần lên, làm rúng động đất nước Cuba vào mùa Hè
         năm 1989. Để làm lụi tắt những tin đồn đãi đó
         Fidel Castro ra tay hành động.
   
          Ông ta chỉ thị cho tờ báo Đảng
         Granma thông báo với độc giả rằng cuộc điều tra sâu rộng
         đang được tiến hành.
   
          Tướng Arnaldo Ochoa đã từng theo lịnh
         Fidel Castro dẫn quân tham chiến ở Angola và José Abrantes, Bộ trưởng
         Nội vụ cùng 6 người phụ tá đã bị bắt giữ.
           
  Là
         một tay làm chính trị giảo hoạt và đầy thủ đoạn,
         Fidel Castro ra vẻ mình vô can, cương quyết truy tố những đồng chí
         thân cận nhứt của mình ra Tòa!
   
          Tướng Arnaldo Ochoa bị xử tử hình, bị
         giải ra pháp trường, ông cứ thẳng lưng mà đi. Dựa cột
         nhưng không cho bịt mắt, cứ nhìn chăm chăm vào mắt của bọn
         hành hình gồm 7 tên. Ngực ông ưỡn ra, cằm nhô lên như
         thể ông đã hét lên: "Bắn đi! Ta không hề run sợ!"
         Vài giây sau, xác ông đổ gục xuống! (theo cuồn video quay cảnh
         xử bắn cho thấy)
   
  Cuồn video nầy Fidel Castro buộc toàn bộ Trung ương
         Đảng Cộng sản Cuba đứa nào cũng phải xem, để nhằm dằn
         mặt bọn manh tâm phản loạn!
   
          Lợi dụng cái xì-căng-đan mua bán
         cocaine nầy, Fidel Castro thanh toán đối thủ tiềm tàng vì đã
         biết quá nhiều, nhằm bám chặt lấy quyền hành bằng giết
         chết và chà đạp không thương tiếc, làm nhục những
         người đã hết lòng tậm tâm phục vụ cho mình.
           
  Còn
         José Abrantes bị xử 20 năm tù! Năm 1991, sau khi ở tù được
         2 năm, mặc dù sức khỏe rất tốt, José Abrantes bị nhồi máu
         cơ tim, chết một cách bất ngờ đầy khả nghi.
   
  Fidel Castro đã
         rửa tay bằng máu, bằng sanh mạng của các đồng chí mình.
           
  Sau khi
         Ochoa chết, Raul Castro sa đà vào nghiện ngập rượu Vodka vì mặc
         cảm tội lỗi đã dự phần vào việc giết chết bạn mình.
         Raul nơm nớp lo sợ là sẽ tới phiên mình, một Bộ trưởng
         Quốc phòng, cho dù là em ruột của Fidel.
   
  Fidel Castro nghe Raul chè chén
         say sưa như vậy bèn lên lớp: "Tại sao Chú lại xuống tinh
         thần như thế hả? Nhậu nhẹt như vậy là bêu xấu hình
         ảnh gia đình Cách mạng trước mặt nhân dân!
   
  Nếu chú
         sợ rằng số phận chú cũng sẽ như Abrantes thì ta nói cho chú
         biết rằng: "Abrantes không phải là em trai của ta!"
   
  Nghe nầy, ta nói
         chuyện với chú trong tình huynh đệ! Hãy thề hứa với ta rằng:
         Chú sẽ bước ra khỏi cái vũng lầy, rượu chè be bét
         đó và ta hứa rằng sẽ không có gì xảy ra cho chú cả!"
           
  An tâm
         đôi chút nhưng nghiện rượu làm sao bỏ?! Raul vẫn tiếp tục
         uống vodka nhưng ít hơn lúc trước rất nhiều!
   
  Rồi năm 2008, dân
         Cuba tị nạn ở Miami mở tiệc ăn mừng vì Fidel Castro đang được
         phẫu thuật và chuyển giao quyền Chủ tịch nước cho em mình là
         Jeb Castro! (Cố ý nói trật tên Raul thành Jeb để ‘ngoéo cù
         nèo' gia đình Bush, cha truyền con nối ở Mỹ! George Bush cha làm Tổng
         thống Mỹ 41; rồi George Bush con làm Tổng thống Mỹ 43... giờ tính
         tới phiên Jeb Bush!)
   
  Dân Cuba (vượt biển ngày xưa) vui như Tết, kháo
         với nhau rằng: "Ngay khi được tin anh mình chuyển giao quyền lực
         thì Raul Castro quay chiếc bè vượt biển lại, hướng về thủ
         đô Havana!"
   
  Fidel Castro bước xuống nhưng vẫn làm Thái Thượng
         Hoàng, vì cái thói háo danh đến bịnh hoạn; nên mấy Chú
         Sam cười ‘ặc ặc' phán rằng: "Hôm nay Fidel Castro từ chức
         Chủ tịch Cuba. Nhưng đừng có lo quý bạn vẫn sẽ thấy ông
         ta xuất hiện trong chương trình "Dancing with the stars" của đài
         ABC!"
   
  Chú Sam cũng ngạo luôn cái cách chải chuốt diện mạo,
         quần áo cũng y hệt như các lãnh tụ Cộng Sản khác trên
         thế giới
   
  "Chúng ta vừa nhận được tin buồn từ Havana. Fidel
         Castro vừa từ chức. Nhiều người nghĩ rằng do vấn đề sức
         khỏe nhưng không phải vậy... mà chỉ vì ông ta muốn có
         thêm thời gian với bộ râu quai nón của mình!"
   
  Rồi mong Fidel
         Castro chết đâu chết phức cho rồi!
   
          "Như bạn đã biết Fidel Castro đang
         hồi phục sau cơn phẫu thuật. Theo tin tức báo chí thì Fidel Castro
         được mang tới bệnh viện trên con ‘Donkey One!'
   
  Tình trạng của
         Fidel Castro ổn định! Điều đó theo các quốc gia theo Cộng sản
         nó có nghĩa là Fidel Castro sẽ từ trần vào thứ Sáu tới!"
           
  Cuba và
         Việt Nam cùng theo CS nên có nhiều điểm khá tương đồng.
         Chẳng hạn khi hết quyền lực rồi, tai to mặt lớn nào cũng muốn
         ‘quy mã' nghĩa là qua Mỹ!
   
          "Nên sáng nay nhà độc tài Cuba
         Fidel Castro tuyên bố sẽ bước xuống sau 5 thập kỷ cầm quyền. Nhưng
         điều ngạc nhiên lớn nhứt là ông sẽ nghỉ hưu ở Miami!"
           
  Mà
         chắc toàn thể dân chúng Cuba cũng ngán tận cổ cái chủ
         nghĩa xã hội trời ơi đất hỡi nầy rồi nên có dịp
         là người ta chạy hết ráo.
   
          Vì vậy mới có chuyện tếu như vầy:
         Fidel Castro đang đọc diễn văn trước một đám đông dân
         Cu Ba.
   
  "Bọn đế quốc đang kết tội chúng ta can thiệp vào
         Angola ở Châu Phi!" Và trong đám đông, một tiếng hét to
         vang lên: "Đồ Xạo ke!"
   
          Castro tiếp tục: "Bọn đế quốc đang
         kết tội chúng ta can thiệp vào Mozambique!" Và một tiếng hét
         to vang lên: "Đồ Xạo ke!"
   
          Castro lại tiếp tục: Bọn đế quốc
         đang kết tội chúng ta can thiệp vào Nicaragua!" Và tiếng hét
         to lại vang lên: "Đồ Xạo ke!"
   
          Tới lúc nầy Castro sôi máu lên, ra
         lịnh. "Đem đứa nào gọi ta là ‘Đồ Xạo ke' lên đây!
         Ta sẽ trục xuất nó đi Miami, Hoa Kỳ ngay lập tức!
   
  Nghe vậy, cả đám
         đông reo hò cùng một lúc: "Đồ Xạo ke! Đồ Xạo
         ke!"
   
  Thưa mấy câu chuyện tiếu lâm kể trên do ‘Cuba kiều' đặt
         ra, dĩ nhiên có phần hư cấu nhưng cái chuyện nầy là thiệt
         72% phần dầu nhe bà con!
   
          Ngày 19 tháng Tư, tại thủ đô Havana,
         trước đám đông khoảng 3.000 người, ông Fidel Castro trối dài:
         "Tôi sắp bước vào tuổi 90. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ
         giống như tất cả những người khác. Tất cả chúng ta rồi
         cũng phải đến lúc! Castro có thể chết, nhưng chủ nghĩa Cộng
         sản sẽ trường tồn!"
   
          "Ối Fidel già rồi lú lẫn đấy
         mà!" Nhưng người khác lại phản bác! "Fidel lú lẫn
         từ lúc còn trẻ rồi chứ đâu phải đợi đến già!"
           
  Thưa
         bà con! Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung những nhân vật trên
         chốn giang hồ thường hay chửi rủa, thóa mạ nhau bằng: ‘Đồ
         Con Rùa!' Là câu chửi rất nặng vì thô tục!
   
  Ngoài ra còn có
         thành ngữ ‘húp cháo rùa' dùng để chỉ tình trạng
         mạt vận, nghèo nàn, đói khổ.
   
  Fidel Castro sống dai như Rùa,
         cứ giữ khư khư trong cái đầu rùa, trong cái mu rùa của
         mình, một tư tưởng cực kỳ lạc hậu dù sắp ‘xí
         lắc léo' tới nơi! Nên người ta gọi Fidel Castro là ‘Đồ
         Con Rùa' cũng có lý đấy chớ!
   
  Fidel Castro là "Đồ Con
         Rùa' làm lãnh đạo; nên gần 60 năm nay nhân dân Cuba vẫn
         phải tiếp tục ‘húp cháo rùa' dài dài!
   
  đoàn xuân
         thu
   
  Melbourne
    
 
      
       
Tui ghé về tuổi thơ!
 
 
 
 
Bảo Huân
 
Thưa hai anh bạn nhậu của người viết hay nói: "Uống
         rượu mình ngủ rất ngon. Mê gái mình ngủ hãy còn chiêm
         bao!" 
Ôi hạnh phúc thay cho những
         người còn (xí quách) để mê gái. Và còn gái để
         mê! Tui thì xong rồi. Cái thời đó quá vãng cũng khá
         là lâu! 
Bây giờ mỗi đêm,
         già hơi khó ngủ, tui quất cái trót ba ly rượu đỏ, là
         tui ghé về tuổi thơ, nghĩa là tui đi ngủ!
"Câu đò đưa thầm gọi/ Tui ghé về tuổi
         thơ/ Người xưa đâu xa vắng/ Ai đưa tui qua đò?"
Ôi nhớ xưa, thời đi học, bữa nào hỏng
         có ai đưa đò là tui trốn học để lạng quạng đường
         quê! Để: "Ngô mướt dài bãi quê/ Gió chiều chiều
         dịu mát/ Ðàn trâu chậm ngoài đê/ Vẫn đi về lối
         cũ!"
Chiều xuống, là đi về
         lối cũ, về nhà mà không thấy lương tâm cắn rứt gì
         ráo. Ôi trốn học bữa nay mai mình lại đi học mà! Học suốt
         đời chớ đâu có học một ngày một buổi đâu thì
         việc gì phải vội chớ? 
Tại
         hỏng có ai đưa đò, hỏng lẽ tui lội qua sông, ướt quần
         rồi làm sao vô lớp?
Sau nầy, lớn
         lên vào Đại học, có lần cắc cớ, tui hỏi Thầy tui rằng:
         "Thưa Thầy! Hồi xưa Thầy có từng trốn học hay không?"
Thầy thành thật: "Có chớ! Nhưng hỏng
         có nhiều! Tui có thằng bạn thân trốn học, rủ trốn theo, hai
         đứa cho vui; nhưng sợ Má tui buồn, nên tui hỏng chịu! Giờ thấy
         tiếc thời thơ dại!"
"Tiếc
         gì ạ?" "Tiếc nhiều lắm: Tiếc không biết bắn chim bằng
         giàn ná! Tiếc không biết ôm bập dừa tập lội. Còn bạn
         tui cái gì cũng biết hết! Thiệt là đáng khâm phục!"
Thưa: "Vậy giờ bạn của Thầy làm
         nghề gì ạ?" "Ờ! Nó chăn trâu!"
Thưa người Việt mình là dân tộc hiếu học!
         Chắc có lẽ tại sợ lớn lên con mình nhỏ không học, lớn
         sẽ đi chăn trâu chăng?
Rồi qua
         đây thấy mấy thằng bạn Úc cũng có cái tư tưởng
         lớn giống như Thầy tui vậy! "Cần cái gì học cái nấy!
         Không cần không học! Đời ngắn lắm mà!"
Có để ý chữ 'Studying' (học vấn) là
         do hai chữ 'Study' (học) và 'dying' (chết) ghép lại hay không? Bỏ thời
         giờ đi học cái mình không cần thì mình đã giết
         chết một phần của đời mình đó! Uổng lắm!
Nên bạn Úc tui quen đều làm 'cu li' hết
         ráo! Mà không phải Úc không đâu; Mỹ cũng vậy. 
Mới đây thôi, em Rosabella Dahu, 7 tuổi, đang theo
         học tại Sheldon Elementary School ở Houston, đã rời trường về nhà
         sau khi tự thay quyền cha mẹ mình mà viết giấy xin nhà trường
         cho mình về sớm.
Cô bé học
         trò mới lớp 2 này vì không ăn 'pizza' buổi trưa nên bị
         đói bụng. 
Khi chuông tan trường
         vừa reo vang, Rosabella bỏ ngang giờ học thêm đúng ra phải tới 6 giờ
         chiều lận. 
Làm sao về sớm bây
         giờ? Rosabella bèn viết một tấm giấy, giả danh cha mẹ mình:
"Hôm nay tôi muốn bé Rosabella về nhà
         theo chuyến xe buýt số 131."  (Chuyến xe buýt đưa các học
         sinh không phải ở lại để học thêm như Rosabella mỗi ngày).
Lúc đầu quý thầy, cô cũng nghi! Vì
         bức thư xin phép nầy sai chính tả tùm lum, tà la. Nhưng rốt
         cuộc, quý thầy coi đây là thư do cha mẹ em viết (vì mới
         lớp 2 làm sao nó nghĩ ra được cái diệu kế nầy chớ?)
         nên cho em về.
Nhưng Tía em, Charlie Dahu,
         thì trách là Thầy cô không chịu xem xét chữ viết trên
         tờ giấy đó mà cứ cho phép con mình về sớm. 
Bị Tía em cật vấn! Thì thầy cô biện
         minh là: "Thời buổi này, phụ huynh học sinh viết một lá
         thư trật bấy bá như vầy cũng không phải là ít!"Thôi
         cho tụi tui chịu lỗi đi nhe!" 
Nhưng
         ông Charlie Dahu hỏng hài lòng, lặng lẽ cho con mình chuyển trường
         đi nơi khác. 
Thưa không phải
         chỉ có học trò là làm biếng học không đâu. 
Nên có chuyện vầy: "Victor dậy đi! Ra
         khỏi giường mau! Kẻo con lại tới trường trễ nữa đó"
"Không! Má đừng buộc con! Tất cả thầy,
         cô giáo đều ghét con ra mặt! Học trò đứa nào cũng
         ghét con hết ráo. Con không dậy đâu!"
"Nè phải dậy ngay đi chớ! Dẫu sao con cũng đã
         34 tuổi đầu rồi và làm Hiệu trưởng nữa. Đi trễ hoài
         đâu có được nè!"
He
         he! Thầy Hiệu trưởng đôi khi cũng làm biếng tới trường
         nữa đó thấy hông? (Nếu trường không có gì vui!)
Thưa bà con mình xưa ai đi học đều biết
         từ trốn học và cúp cua (coupe cours)!
Trốn
         học khác cúp cua nha! Trốn học là trốn nguyên buổi học. Cúp
         cua là trốn một hay hai giờ thôi.
"Nắng
         mưa là chuyện của Trời/ Cúp cua là chuyện của đời học
         sinh/
Cúp cua đừng cúp một mình/
         Rủ thêm em nữa hai mình cho vui!"
Nhớ
         xưa học chung lớp với em yêu. Cũng nhá đèn chút đỉnh.
         Em chịu tui... vì tui học giỏi (?) (Phải vậy hông? Hi hi!). Tui chịu em...
         vì em đẹp (?) (Phải vậy hông? He he!).
Một hôm tui rủ em cúp cua giờ Sử Địa vì tối hôm
         qua mắc nắn nót viết thơ tình cho một em khác nữa nên tui hỏng
         có học bài. Sợ cô giáo kêu trả bài bất tử thì
         quê mặt với đám nữ sinh lắm nhe!
Thế nên giờ ra chơi tui rù quến em cúp cua, ra Vườn hoa Lạc
         Hồng cạnh bờ sông Mỹ Tho hóng gió.
Em ỏn ẻn:"Tưởng ra để làm gì? Ai dè cúp cua
         ra bờ sông chỉ để hóng gió! Thôi tui hỏng đi đâu!"
Sau nầy cưới em về, rồi con đàn cháu
         đống, có lần em cười hi hi, nhắc: "Hồi đó! Ông khờ
         bỏ mẹ!"
"Phải rồi! Tại
         tui khờ mới có hai đứa! Nếu tui không khờ, chắc giờ đã
         hai chục đứa rồi! Cho bà chạy gạo vắt giò lên cần cổ!
         Ha ha!"
Thưa hỏng phải mình em
         yêu của tui dám cúp cua để đi nhong nhong với anh yêu đâu.
         Mà mấy em khác cũng vậy.
Một
         nữ độc giả của tui hồi xưa từng làm cô giáo kể rằng:
         "Con gái tới tuổi dậy thì là ngứa ngáy toàn thân,
         bắt ngồi hoài trong lớp thì làm sao chịu cho nổi.
Thế nên có em mới học lớp Đệ Tứ
         thôi (tức lớp Chín bây giờ) ôm bụng mếu máu xin cô giáo
         cho về! Thông cảm phận nữ nhi với nhau, cô giáo gật đầu.
         
Ai dè hết giờ dạy, tui về
         thì thấy em ngồi sau 'bọt ba ga' ôm eo ếch thằng bạn trai cùng lớp,
         miệng cười toe toét. Vui hết biết luôn!
Thế nên lần sau em cũng ôm bụng mếu máo xin về,
         tui gọi xe cứu thương chở em thẳng vô phòng cấp cứu luôn.
         Bởi dù nghi em làm người nhái, lặn để đi chơi với bồ
         nhưng lỡ lần nầy em đau thiệt thì sao? Ai dè từ đó em không
         còn đau bụng nữa!"
Thưa cái
         vụ cúp cua nầy thường là bịnh của mấy đứa học dở
         ẹc như tui vậy. Tánh tui cái gì dở là tui chịu dở, buông
         xuôi luôn hè! Trong tự điển của đời tui không có chữ
         phấn đấu. Nhưng thằng bạn học của tui thì có.
Hồi Tiểu học hai đứa thường trốn học,
         đi bắn cu li hay đuổi bướm cạnh bờ ao. Mẹ bắt được
         chưa đánh roi nào đã mếu. Sau nó thức tỉnh, hỏng lẽ
         đời ta mãi thế nầy nên quyết chí tu tỉnh bằng cách xin
         đi học thêm. Vì con học dở ẹc hè! Vậy mà Tía Má
         nó cũng hỏng tin. Nó bèn mượn cái bảng điểm của tui
         về để chứng minh cho ba má nó thấy.
Nhờ vậy, sau nầy nó làm Tiến sĩ Hàng không, chuyên
         vẽ đường bay cho phi thuyền Appolo bay vào cõi hư vô!
Thưa bịnh là phải chữa. Cúp cua, trốn học
         là bịnh của thời học sinh. Chắc chắn rồi! Nhưng tại sao? Dà!
         Có nhiều nguyên nhân lắm! 
Có
         đứa sợ bị cô kêu lên trả bài mà không thuộc thì
         mất mặt bầu cua cá cọp với đám con gái học chung một lớp.
         
Cúp cua rồi đi về nhà? Dễ
         gì. Về sớm là ăn chổi chà nên mấy em cà rà đi coi
         thiên hạ đá gà. 
Cho tới khi
         thi đâu rớt đó; Tía Má biết được sự thực phũ
         phàng... là đã quá muộn màng!
Tía tui đã từng năn nỉ tui rằng: "Rừng Nhu, Biển Thánh
         không ham! Nhỏ mà không học lớn làm cu li!"
Dẫu vậy không phải đứa học trò nào từng
         cúp cua, trốn học hay ngay cả bỏ học cũng đều làm cu li hết
         ráo như tui đâu, thưa bà con.
Có
         trò có cái đầu bự hơn cả cái trường học nên
         buộc phải theo học nhà trường nầy đối với họ là cả
         một cực hình. 
Như ông Thomas Alva
         Edison chẳng hạn. Hồi nhỏ, Edison ốm yếu, gầy gò, đầu óc
         lơ tơ mơ nhưng hay tò mò, hỏi nhiều câu hóc búa, trật
         bản họng, làm thầy giáo bí rị; hỏng biết đường đâu
         mà trả lời!
Thầy quạu, xếp
         Edison hạng bét lớp, tức đội sổ, còn ghi vào học bạ: 
         
 "Trò này dốt, lười,
         hư và hơi tửng tửng! Tốt nhất nên cho trò ấy đi chăn
         bò! Vì trò ấy có học nữa thì sau này cũng không làm
         nên trò trống gì... "
Từ
         đó, Edison không đến trường nữa mà ở nhà tự học
         với mẹ! Và có thể vì lời phê phũ phàng đó làm
         Edison tự ái, nên dù hoàn cảnh gia đình rất khó khăn,
         vừa đi bán báo kiếm tiền giúp Mẹ; vừa mày mò nghiên
         cứu những chuyện khác thiên hạ, (khi chỉ mới vừa 12 tuổi), Edison
         đã cống hiến cho nước Mỹ một thiên tài có một không
         hai! 
Edison đã phát minh ra bóng đèn
         điện để thắp sáng toàn thế giới. Rồi nào là máy
         hát, máy ghi âm, máy quay phim, hệ thống điện báo, ngay cả
         tàu điện...
Bổ đồng cứ
         11 ngày là ông có một phát minh. Tổng cộng 1907 cái được
         cấp bằng sáng chế! 
Không học
         ở trường nhưng ông tự học. Đọc mỗi ngày 3 cuốn sách.
         Tổng cộng tới 10 ngàn cuốn. Một con số đáng kể và đáng
         nể.
Chính vì vậy, Edison là người
         đứng đầu trong danh sách 12 vĩ nhân của nước Mỹ thế kỷ
         20. Xưa đội sổ nay sổ đội ông lên!
Ngoài Edison ra còn nhiều người khác cũng bỏ học giữa
         chừng như vậy vì cái đầu quá lớn như tỉ phú Bill
         Gates của Microsoft; tỉ phú Mark Zuckerberg của Facebook!
Thế nên bà con mình không thể kết luận võ đoán
         là mấy ông nầy cúp cua, trốn học rồi bỏ học nghĩa là
         họ bước chân ra khỏi cổng trường vôi trắng là lắng
         nhắng chơi không đâu. Chẳng qua cách học của họ khác hơn
         cách của thiên hạ. Học cái họ say mê; học ngay cả ở trường
         đời! (Trường học có giới hạn mà trường đời ôi
         thôi nó mênh mông!)
Thưa bà
         con! Người viết đã từng làm Tía của hai thằng 'cu'. Con mình
         chắc hỏng phải là thiên tài rồi nên lúc nào tui cũng
         phải chạy theo năn nỉ tụi nó: 
"Học
         đi con! Học đi! Để nữa vợ con hỏng dám khi dễ con như Má
         con đối với Tía. Tía chỉ cần hai đứa học hết cái
         lớp 12 cũng đặng. Vậy là giỏi hơn Tía cả một trời một
         vực rồi; vì như tụi con đã biết: xưa Tía chỉ học hết
         cái lớp Đệ Tứ, tức lớp Chín ngày nay, rồi bỏ ngang việc
         học vì mắc bận yêu đương nhăng nhít với Má con.
Tía ân hận lắm! Nên bằng bất cứ giá
         nào, hai đứa bây không bao giờ cúp cua, không bao giờ trốn học,
         không bao giờ bỏ học ngang xương như Tía khi xưa.
Rán hết sức bình sinh để rinh được cái
         Tú tài 2. Rồi mang cái bằng cấp đó về cho Tía treo trên
         giàn bếp cho Má tụi con biết rằng dòng dõi gia đình mình,
         (theo cái 'gene' di truyền của Tía cho hai đứa)... toàn là dân khoa
         bảng ?!
Kẻo Má tụi bây lại
         phán rằng: "Làm biếng học, chuyên cúp cua, di truyền từ Tía
         tới con!"
 
đoàn xuân thu.
 
melbourne.
      
       
LÁ THƯ ÚC
         CHÂU
 
 "Trăm tuổi... thành
         một tuổi!"
   
  Thưa bà con! Lễ Phục Sinh vừa rồi,
         người viết rất vui mừng vui quá vui khi được thằng bạn học
         cũ cách đây 53 năm, từ Wellington, Tân Tây Lan bay qua thăm.
          Nó đi du học theo chương trình học
         bổng Colombo năm 1970. Học xong, tính về, nhưng năm 75, miền Nam mình
         ‘sập tiệm' nên nó dông luôn tới tận bây giờ.
          Trước khi qua, cố nhân đã cẩn thận
         gởi cho người viết một tấm ảnh để tui xem dung nhan đó bây
         giờ ra sao? "Kẻo gặp nhau ngoài đường không nhìn ra, không
         nhận ra nhau, mầy dám ‘đục' tao như hồi xưa mình đi học
         lắm đa!" Bạn hiền nói đùa như vậy!
  Thưa gặp bạn học cũ là vui hết biết, mầy tao
         rôm rả lên; dù đứa nào cũng cháu nội, cháu ngoại
         một bầy.
  Nó có nhắc tới
         các thầy cô trường Petrus Ký niên khóa 1963; như chiếu lại
         cái cuồn phim cũ, đã rất lâu, mình cất vào ngăn kỷ
         niệm vì không có bạn coi cùng; giờ tưởng bụi thời gian
         đã phủ mờ năm tháng; dè đâu nhắc lại cứ tưởng
         mới hôm qua.
  Bạn đồng song nhắc
         tới một Giáo sư Sử Địa, (nghe nói giờ bên Mỹ), khá
         nghiêm khắc (phải vậy chớ!) làm tui nhớ, tui cũng hơi rét, nên
         lâu lâu mới chịu học bài, nhờ vậy mới biết Úc Châu
         là một cái đảo đó chớ!
  Sử Địa tuần có hai giờ thôi mà đám học trò
         tụi tui lúc đó coi nó dài như hai thế kỷ vì cô thường
         coi đứa nào mặt mày lấm lét, xanh chành như trái chanh... để
         kêu lên trả bài rồi cho nó hai cái trứng vịt!
  Có lần cô kêu một đứa lên trả
         bài. Thằng nhỏ khớp quá nên cà lăm. Sử dạy rằng: "Lý
         Thường Kiệt đánh Tống" mà nó dám đọc là: "Lý
         Thường Kiệt đánh trống". Làm cả lớp ôm bụng cười:
         Ha ha! Hi hi! và He he!
  Thưa cái trường
         Nam, toàn học trò trai chỉ có nữ Giáo sư là gái nên
         dưới mắt tụi tui, cô nào cũng đẹp một cách thần sầu.
          Vậy mà chuyện vui, bữa nhậu đoàn
         viên đó, bạn hiền lại kể cho tui nghe là:
  "Lớn lên em sẽ làm nghề gì?" Thì em gái
         học trò trả lời: "Thưa cô! Lớn lên nếu em chân dài,
         đẹp, em sẽ đi làm người mẫu, làm diễn viên điện
         ảnh hay đi hát cải lương! Còn nếu lỡ em là con gái trời
         bắt xấu thì em sẽ đi làm... Cô giáo!"
  Thưa hồi xưa đi học, Tía tui cũng như Tía của
         mấy thằng khác đều muốn con mình học giỏi hơn con của người
         ta. Nên Tía nói: "Tèo nè! Tía rất kỳ vọng ở con. Nếu
         năm nay nếu con được lãnh phần thưởng... hạng ba cũng được!
         Tía sẽ thưởng cho con một chiếc xe đạp Peugeot mới cáu cạnh."
          "Thưa Tía! Con rất thông cảm nỗi
         kỳ vọng của Tía đặt vào con. Nhưng con e rằng nỗi kỳ vọng
         đó rất viển vông!" Xong tui dọt mất.
  Thưa học Petrus Ký được ba năm thì Tía tui được
         đổi về Mỹ Tho, quê cũ; nên tui buộc lòng phải đi theo; dù
         xa mấy thằng bạn quỷ phá nhà chay suốt ba năm học nầy cũng
         buồn biết bao trong tấc dạ.
  Về trường
         mới đi ban C, học chung với vài đứa con gái bên trường Nữ
         Lê Ngọc Hân gởi qua. Vì ban C ít đứa quá; nên không đủ
         túc số mà mở cho một lớp nên mấy em phải học... lưu vong.
          Mấy em ra vẻ thiếu nữ con nhà đài
         các, mặc áo dài, điệu đà tay raglan, đội nón lá
         bài thơ của Huế, đi yểu điệu trước sân trường...
         làm mấy đứa học ban A, ban B nhìn theo mút con mắt.
  Không có thì ước; chớ có rồi thì
         phiền toái lắm. Học chung với con gái là ngày phải tắm một
         lần chớ không phải tuần một lần như trước nữa.
          Mặc quần áo đi học là phải xem
         xét đàng hoàng coi có quên kéo ‘fermeture' đóng cái
         cửa sổ hay không? Kẻo mấy em kết tội mình khiêu dâm thì
         lại khốn.
  Hết ba năm lên đại
         học, đường ai nấy đi nhưng khổ nỗi vắng mấy cái nón
         lá nầy là nhớ!
  Tuy nhiên có
         người nữ đi qua đời ta như cơn lốc rồi không để lại
         xót xa gì ráo trọi. Tại sao vậy?
  Vì: "Nè anh có nhớ em không? Hồi xưa hai đứa mình
         học chung lớp, ngồi chung bàn đó!"
  "Dà! Già rồi nên xin lỗi tui không nhìn ra được
         bạn cũ?"
  "Ờ để em nhắc
         cái kỷ niệm đắng cay nầy cho anh nhớ nhé! Anh thường gọi
         em là hột mít đó, nhớ chưa?"
  "Nhớ rồi nhưng quả anh nhìn không ra vì em bây giờ không
         còn là hột mít nữa... Mà thời gian đã biến em thành...
         một trái mít!"
  Chọc quê người
         em cùng lớp mình năm nẩm thôi cho vui! Ai dè giống hịt khi xưa
         ta bé ta chơi, em giận thiệt!
  Em hứ
         cái cốc rồi bỏ đi bàn khác sau khi phán một câu mình
         nghe cũng đau lòng hết sức: "Đừng có làm tàng nhe! Hồi
         xưa xấu trai thấy thương luôn. Đi học bữa nào gặp cái
         bản mặt của anh tối về ngủ, tui cũng đều bị ác mộng!
         Gần năm chục năm rồi, bữa nay gặp lại anh nữa, tui e ác mộng
         ngày xưa lại trở về trong giấc ngủ của tui!"
  Thưa bà con! Sau nầy mình ra hải ngoại rồi. Mấy
         năm đầu thì mạnh ai nấy cày! Cày tối tăm mặt mũi để
         lạc nghiệp, an cư. An cư rồi thì nhớ nhau sao không tìm nhau?
          Vậy là hội đoàn lập ra như nấm
         gặp mưa vậy. Trường nào cũng có hội ái hữu hết để
         bạn bè cùng trường gặp lại, ôn lại thời đi học, cái
         thời ai cũng cho là đẹp nhứt đời người.
  "Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ/ Nhiều
         nét đổi thay tường mái rêu mờ/"  "...Thầy đó
         trường đây bạn hữu đâu rồi?/ Bao nhiêu kỷ niệm hoa bướm
         ngày thơ/ Vang trong nỗi niềm nhung nhớ/ Có ai đi thương về trường
         xưa?"
  Giờ thì mình không về
         trường xưa được thì mình gặp lại bạn xưa cho đỡ
         ghiền vậy mà.
  Hằng năm, trường
         nào cũng có tổ chức luân phiên Đại hội toàn thế giới
         mà học sinh cũ về đôi khi phải bay cả hàng chục ngàn cây
         số, đi Mỹ, đi Úc, đi Canada gặp nhau dù chỉ vài bữa cuối
         tuần cho thỏa cái lòng mong nhớ.
  Đó
         là cái truyền thống hay đấy chớ nên khi có trường nào
         mời dự đại hội là tui, dù không phải là học trò
         trường đó cũng chịu khó đi cho nó vui.
  Người ta nói trẻ sống cho tương lai; già sống
         về quá khứ! Tui già rồi chỉ còn cái thời quá khứ là
         vui thì tại sao không?
  Tui đi dự
         đại hội trường xưa để tìm vui mà lại gặp chuyện
         buồn mới chết.
  Chẳng qua mấy tuần
         trước đi dự hội Cựu Học sinh Phan Thanh Giản Cần Thơ, nghe chuyện
         nầy tui cũng buồn lây theo anh bạn cựu học sinh trường nầy.
          Ảnh nói rằng: "Thời Pháp thuộc,
         Nam Kỳ quê mình là thuộc địa của Tây; trong khi Trung Kỳ và
         Bắc Kỳ là xứ bảo hộ suốt 61 năm, từ năm 1884 mãi tới
         năm 1945 mình mới giành được độc lập đó anh!"
          "Tây thì có thương tưởng gì
         dân mình! Chỉ muốn bóc lột tài nguyên của xứ mình chở
         về xứ nó. Sau khi bình định được đất Nam Kỳ để
         củng cố guồng máy cai trị, Tây cần người bản xứ đi
         học chút đỉnh để làm việc cho nó.
  Chớ Tây với chánh sách chia để trị, chánh
         sách ngu dân nên tới năm 1945 dân Việt mình tới 95% phần trăm
         là mù chữ đó anh!"
  "Đau
         đớn thay - phận An Nam/ Để cho Đại Pháp - nó làm thịt dân!
          Cả cái Nam Kỳ mênh mông, cò bay thẳng
         cánh, chó chạy cong đuôi nầy chỉ có được 3 cái trường
         Trung học. Hai cái chỉ dạy tới "Đút rơm trâu ăn mê"
         tức là Diplôme, tức cái bằng Thành Chung ở Collège Le Myre de Vilers 
         (sau nầy là Nguyễn Đình Chiểu) và Collège de Cantho (sau nầy là
         Phan Thanh Giản.)
  Nhà giàu muốn con
         mình học lên nữa tới Baccalauréat Local (Tú tài Bản xứ) là
         phải lên thi vào Lycée Petrus Trương Vĩnh Ký ở tận Sài
         Gòn.
  Dẫu trường do Tây cất
         để phục vụ yêu cầu của thực dân nhưng (dù chúng không
         muốn) những ngôi trường nầy đã sản sinh ra biết bao người
         yêu nước như trường Phan Thanh Giản của tui đây!
  Võ cũng như văn! Võ có ông làm tới
         Tướng! Còn văn như ông Sơn Nam, nhà biên khảo nổi tiếng
         xưa giờ về Văn minh Miệt vườn đã từng theo học đó
         anh!"
  Trường Phan Thanh Giản (tiền
         thân là College de Cần Thơ) Tây cất năm 1917! Tới 2017 là đúng
         một trăm năm! Một thế kỷ! Hiếm và quý!
  Vậy mà mấy quan lớn CS ở Cần Thơ (hỏng biết
         có đứa nào là học trò cũ hay không lại nỡ đang tâm
         ra lịnh tử hình trường Phan Thanh Giản) ra lịnh kéo sập xuống,
         cất lại mới toanh! Chỉ còn giữ cái mặt tiền để làm
         kiểng.
  Nghe thiệt là buồn nhe. Có
         những công trình kiến trúc còn xưa hơn trường Phan Thanh Giản
         như: Nhà Thờ Đức Bà, Bưu Điện Sài Gòn mà còn
         giữ lại được! Thì trường Phan Thanh Giản tại sao không?
          Ngay cả tuốt ngoài Bắc, trường Ngô
         Quyền mà tiền thân là trường Bonnal đã 96 tuổi, cất năm
         1920, tức ‘ít già' hơn trường Phan Thanh Giản có 3 tuổi thôi...
         Xưa học trò 45 đứa  hiện giờ tới hơn 1600 đứa vẫn
         đi học đều đều phẻ re  ngày hai buổi đó thôi.
          Tại sao những công trình đó người
         ta còn giữ được mà Trường Phan Thanh Giản tụi bây lại
         đập tan tành cho đành chớ?
  Thưa
         bà con! Anh bạn nầy vốn là một cựu học sinh rất nặng lòng
         với trường cũ, (Thiệt là đáng ngưỡng mộ nhe!), vài
         năm trước, mấy ảnh lên tiếng đòi lại cái tên Phan Thanh
         Giản cho trường mà sau 75 tụi nó tự động đổi thành
         Châu Văn Liêm.
  Rốt cuộc, chạy
         tới chạy lui, chạy vô chạy ra, chỉ toàn nghe hứa cuội và trớt
         quớt. Lý do là mấy ảnh thiếu cái thủ tục đầu tiên
         tức tiền đâu!
  "Tiến sĩ
         Phan Thanh Giản là một nhà yêu nước xuất chúng của Lục
         Tỉnh Nam Kỳ mình, cái đó giờ đã rõ không bàn cãi
         gì ráo thì phải trả tên trường Phan Thanh Giản lại cho dân
         chớ!"
  "Sau 75, có ba điều đáng
         phê phán mà tui tin rằng những đứa đầu têu ở Thành
         phố Cần Thơ, chắc cũng có đứa là học trò cũ của
         trường nầy chớ hỏng lẽ xưa giờ tụi nó hỏng có ai đi
         học?
  Một là dùng búa đập
         nát tượng cụ Phan Thanh Giản vừa mới dựng trong khuôn viên nhà
         trường năm 1974. Hai là bỏ tên trường. Rồi bây giờ cũng
         vì tiền, chúng đập luôn cả ngôi trường...
  Dân Cần Thơ đâu có ai chịu... Mà tụi
         nó vẫn đập. Thiệt đau lòng tụi tui quá!
  Trường đâu chỉ là cái vật chất thôi
         đâu... mà còn là cái hồn, cái tinh thần, là tình cảm,
         là kỷ niệm của biết bao lứa học trò năm cũ.
  Tụi nhỏ, nhứt là đám con gái, nghe trường
         sắp bị đập bỏ, bèn mếu máo rủ nhau trở về, chụp hình
         kỷ niệm trường xưa! Kẻo mai kia mốt nọ biết đâu mà tìm?"
          "Té ra mấy đứa nhỏ con cháu mình
         nó thông minh hơn tụi tui nhiều. Tụi mình lại ngây thơ hơn
         vì vẫn còn nắm níu, hy vọng trường Phan Thanh Giản sẽ được
         trùng tu chớ!"
  Thưa hỏng biết
         an ủi anh gì hơn, nên tui nói xụi lơ là: "Mình có nước
         mà mình không biết giữ cho đến nông nỗi nầy thì cái
         trường của anh cũng chịu chung phần số tang thương theo vận nước
         đó anh!"
  Nghe vậy ảnh chép
         miệng thở dài, cay đắng: "Biết bao kỷ niệm êm đềm thời
         đi học của Ba tui, Má tui, con cháu tui cũng sẽ tiêu vong.
  Cái trường Phan Thanh Giản của tụi tui 100 tuổi;
         giờ tụi nó ‘hô biến' thành một tuổi!
  Tụi mình giờ chỉ còn biết:"Minh tinh chín chữ
         lòng son tạc/ Trời đất từ rày mặc gió thu!""
          đoàn xuân thu
  melbourne. 
 
 
      
       
Cô bạn bốn chân!
   
  Thưa bà con!
  Một
         chú em đến thăm và kinh ngạc thấy bạn mình đang chơi cờ
         tướng với một con chó trong phòng khách.
  Thấy ai chơi cờ là khoái lắm, chú im khe, coi hai bên
         xuất chiêu ra làm sao? Rồi ngứa miệng, giơ tay chỉ chỏ mách nước,
         tức ngoại thủy! (Bị đập bàn cờ lên đầu mấy lần
         rồi mà cứ không chịu bỏ cái tật thày lay nầy hè!)
          Anh bạn dùng chiến thuật ‘Pháo đầu
         mã đội' tấn công ráo riết! Tốc chiến, tốc thắng!
          Trong khi cô bạn bốn chân nầy, điềm
         tĩnh thủ thế, kín kẽ, bằng chiến thuật ‘Bình phong mã'.
         Lên hai con ngựa để giữ chốt đầu không cho con pháo đánh
         cấp tập, dồn ép quân mình phía trung lộ, rồi dú dí
         vào cung của mình!
  
  Bảo Huân
  "Thiệt là thấy tận mặt vậy đó mà tui hổng
         thể nào tin được! Thật là con chó cực kỳ thông minh hồi
         nhỏ giờ tui mới thấy đó nhe!"
  Anh bạn cười hè hè gạt ngang: "Con chó nầy cũng
         đâu có thông minh gì lắm đâu! Chơi 5 ván mà tui đã
         ăn nó được 3 ván rồi đó chớ! Ha ha!"
   
  Thưa câu
         chuyện vui có phần ba xạo nầy cho thấy chó là một loài vật
         rất thông minh. So với con người là nó một tám một mười!
          Ngoài ra, những đức tính khác, nó
         ăn đứt luôn: như lòng chung thủy, sự trung thành, tình yêu
         vô điều kiện.
  Bạn rước
         một cô bạn bốn chân về nuôi, dẫu bạn giàu hay nghèo, sang
         hay hèn, lên như diều lộng gió hay xuống như diều đứt dây,
         nó không bao giờ bỏ bạn để chạy theo... một con chó khác!
           
  Thưa
         như mới đây nè! Bên thành phố Conception, nước Chile, Leonardo
         Valdes, mới 23 tuổi, bị xe đụng chết. Khi xe cứu thương đến
         định mang xác người xấu số đi, họ thấy cô bạn bốn
         chân, tên Doki, nằm dài buồn bã bên cạnh thi thể của cậu
         chủ của mình.
  Doki sau đó được
         một thân nhân trong gia đình Valdes đưa về nhà và Doki thức
         suốt đêm cạnh quan tài của Leonardo.
  Nhưng chủ chết chưa chắc là hết. Lòng tiếc thương
         còn kéo dài dài nhiều năm tháng nữa. (Chớ chưa chắc mồ
         xanh cỏ mà em đã bỏ đi rồi!) (Nếu mai tui chết tha hương!
         Xác thân quàn ở nhà thương thí nào? Người yêu ai
         đến nguyện cầu? Cỏ xanh non mọc trên màu lãng quên! )
         Tui chắc hổng có ai đâu!
  Như
         cô bạn bốn chân, Greyfriars Bobby, ở Scotland đã nằm bên mộ của
         ông chủ từ năm 1858 cho đến khi nó cũng qua đời vào năm
         1872, thọ 14 tuổi.
  Ðấy là những
         câu chuyện có thật. Cho nên chúng ta không lấy làm ngạc nhiên
         khi những người phương Tây coi chó là bạn thân nhứt của
         loài người, ‘the best friend'!
  Tình
         bạn giữa chó và người ăn đứt tình bạn giữa Bá
         Nha Tử Kỳ hay Lưu Bình Dương Lễ luôn!
  Vì vậy, khi một con chó già quá rồi chết, đúng
         ra là một chuyện thường ngày ở huyện, lại là một tin chiếm
         đầy mặt báo vì ai cũng xúc động kể cả tui luôn! Hu
         hu!
   
  Tại Woolsthorpe, Victoria, Úc Châu, một trại chủ là Brian McLaren buồn
         bã cho báo chí biết tin dữ là ‘bà bạn bốn chân' Maggie
         the Kelpie, trong giấc ngủ, đã vĩnh biệt mùa Thu nước Úc đêm
         cuối tuần, Thứ Bảy ngày 17 Tháng Tư, hưởng thọ 30 tuổi chó,
         tức bằng 133 tuổi của loài người!
  (Bình thường một con chó chỉ tiếu ngạo giang hồ trên
         cõi đời ô trọc nầy từ 8 tới 15 năm là hết mức!)
          Hồi chiều, nó còn rượt theo mấy
         con mèo, gầm gừ cho vui cửa vui nhà giờ thì nó đã thanh thản
         bỏ đi xa!
  Brian McLaren nói: "Tui
         mua Maggie được 8 tuần tuổi, khi thằng Liam, con út của tui, được
         4 tuổi, giờ nó 34 tuổi rồi. Tức Maggie đã quá xá thọ,
         hơn 30 năm tuổi chó. Nhưng không có giấy khai sinh, nên nói hổng
         ai tin!"
  Chánh thức thì con chó
         Úc tên là Bluey có giấy khai sanh và chứng tử đàng hoàng
         đang giữ kỷ lục sống lâu của loài chó, là từ giã
         cõi trần năm 1939, thọ chỉ mới 29 tuổi thôi nhe!
  Maggie được chôn dưới một gốc cây thông
         già. Rồi chắc bụi thời gian sẽ phủ mờ theo năm tháng. Hổng
         có ai, kể cả chủ nó sẽ ra bên mồ mà nằm cho tới chết
         như chó đã từng đối xử đẹp với ông chủ của
         mình đâu?
   
  Thưa cũng chuyện chó bên Mỹ! Chẳng qua năm 1952,
         khi Thượng nghị sĩ tiểu bang California, Richard Nixon được Tướng Dwight
         Eisenhower chọn đứng cùng liên danh, tranh cử Tổng thống Hoa Kỳ thì
         một xì căng đan có liên quan đến một con chó xảy ra!
          Xì căng đan nầy xém chút nữa làm
         Richard Nixon phải rút lui khỏi việc tranh cử chức Phó Tổng thống 
         Mỹ.
  Một là Nixon bị cáo buộc
         đã nhận 18 ngàn đô cho chiến dịch tranh cử của mình.
          Hai là một ủng hộ viên từ Texas đã
         gởi tặng gia đình Nixon một con chó đốm.
  Ðối thủ chánh trị kết tội Richard Nixon nhận tiền
         hiến tặng và quà tặng là một con chó đốm bất hợp
         pháp. Nghĩa là ăn hối lộ!
  Lời
         xầm xì lan rộng trong nhân dân Mỹ đe dọa đến vị thế
         chánh trị của Nixon. Ðể đảo ngược thế chông chênh nầy,
         Richard Nixon đã bay đi Los Angeles để giải độc dư luận!
          Ðảng Cộng Hòa phải chi tới 75 ngàn
         đô la (một số tiền rất lớn thời đó), mướn đài
         truyền hình, đài phát thanh từ thành phố Los Angeles, truyền đi
         bài diễn văn khắp nước Mỹ và được tới 60 triệu
         người theo dõi lắng nghe!
  Nixon đã
         đọc một bài diễn văn nổi tiếng và đầy xúc động
         dài 30 phút vào lúc 6 giờ 30 phút tối ngày 23 tháng Chín
         năm 1952, để tự bảo vệ mình.
  Nixon
         nói: "Khi nghe Pat, trên đài phát thanh đã nói rằng
         hai đứa con gái nhỏ của chúng tôi ước có một con chó
         cưng thì một ông ở tận Texas đã gởi ngay cho một con cún
         đốm!
  Tricia, 6 tuổi, đứa
         con gái nhỏ của chúng tôi đã đặt tên cho con chó cưng
         của mình là Checkers. Như tất cả trẻ con khác, cháu rất yêu
         con cún nầy thì cho dù có ai nói gì chăng đi nữa chúng
         tôi sẽ tiếp tục giữ và nuôi dưỡng Checkers!"
  Hàng triệu điện thư và điện thoại
         gọi đến Ủy ban Quốc gia đảng Cộng hòa, Republican National Committee
         (RNC) bày tỏ việc ủng hộ Nixon!
  Tướng
         Eisenhower tiếp tục giữ Nixon đứng chung liên danh tranh cử với mình.
         Và 2 tuần lễ sau, họ đã thắng cuộc đua vào Tòa Bạch
         Ốc.
  Từ đó bất cứ bài
         diễn văn của chánh trị gia Mỹ nào gây được sự đồng
         cảm lớn lao của nhân dân thì báo chí gọi nó là ‘Checkers
         speech!'
  Như vậy Checkers đã giúp
         ông chủ mình thoát hiểm một cách ngoạn mục! Cứu được
         một bàn thua trông thấy! Thiệt là vẻ vang thay cho loài chó!
          Sau đó nhiều năm, trở thành Tổng
         thống Mỹ và bà con mình ai cũng biết là Richard Nixon đã ảnh
         hưởng đến cuộc chiến Việt Nam biết dường nào.
 
         Nếu không nhờ bài diễn văn (Checkers speech),
         đề cập đến một cô bạn bốn chân da tàn nhang mà mình
         gọi là Chó đốm làm xúc động tình yêu chó của
         nhân dân Mỹ, từ chống đối quay sang ủng hộ, thì rất có
         thể Richard Nixon rớt đài năm đó. Lịch sử chắc đã khác
         đi rất nhiều!
   
  Thưa cũng chuyện chó! Nhưng đây là Chó Úc!
          Nơi tui ở, thị trấn nào cũng có
         ‘Lost Dogs Home'! Có cái thành lập cách đây hơn cả trăm
         năm, với tôn chỉ là:"Chúng tôi chăm sóc chó, mèo
         mà người ta không muốn nuôi nữa hay bị thất lạc; rồi sau
         đó hiến tặng cho những người muốn nuôi dưỡng chúng.
         Chúng tôi tranh đấu cho quyền lợi của chó và mèo!"
          Những cơ sở nầy hoạt động dựa
         trên công sức của thiện nguyện viên và tiền hiến tặng của
         những người yêu thương mèo... và chó!
  Chó, Mèo được chụp hình trên mục ‘Pet
         of the Day', trang điểm giống như sắp đi dự thi Hoa hậu Hoàn vũ với
         chi tiết: đực cái, tuổi tác, cân nặng, màu lông, xong dán
         lên website cho bà con ta ai muốn nuôi thì lựa.
  Dĩ nhiên cũng phải hiến tặng một số tiền cho ‘Lost
         Dogs Home', tùy theo lòng hảo tâm chớ!
  Việt Nam mình, nhớ hồi tui còn nhỏ, cũng có xe chuyên bắt
         chó thả rông, chạy long nhong ở ngoài đường vì sợ nó
         cắn bậy cắn bạ làm nạn nhân lên cơn dại rồi chết;
         nếu không đi chích ngừa chó dại kịp lúc! (Nhớ hình như
         phải chích tới 21 mũi vòng vòng quanh cái rún! Ðau thấy mấy
         ông Trời!)
  Mỗi lần thấy xe bắt
         chó lảng vảng ngoài đường là tui sợ xanh mặt, chạy riết
         về nhà cột con Mực mình lại; kẻo nó bị bắt chỉ còn
         nước mà mếu máo. Lên đóng tiền phạt hổng kịp dám
         con chó cưng của mình đã nằm im trong chảo.
   
  Thưa bà con! Trở
         lại phương Tây thì những nhà văn, nhà thơ, tài tử
         xi nê đều yêu thích chó và mèo. Không tiếc lời khen nức
         nở người bạn bốn chân nầy:
  Có
         ông nói: "Con chó là sinh vật duy nhất trên cõi đời
         ô trọc nầy thương bạn hơn là thương chính thân của
         nó!"
  "Cuộc đời nầy
         sẽ tốt hơn biết bao nhiêu nếu nhân loại đều có khả
         năng yêu thương tha nhân vô điều kiện như người bạn
         bốn chân nầy!"
  "Dưới
         mắt nó, ông chủ luôn là một Napoleon, nghĩa là một vị
         anh hùng thì hỏi làm sao mà chúng ta không khoái cho được
         chớ?"
  Thưa để kết bài
         nầy tui xin ‘cọp dê' một câu nói của tài tử Will Rogers mà
         tui rất lấy làm tâm đắc như vầy: "If there are no dogs in Heaven,
         then when I die I want to go where they went."
  "Nếu
         không có con chó nào được lên Thiên đường, thì
         khi tui chết, tui muốn đến chỗ mà con chó đã đến!"
           
  đoàn xuân thu
  melbourne
            
      
       
LÁ THƯ ÚC
         CHÂU
 
Chửi
         thề!
 
   
  Thưa bà con cuối tuần rồi, có một độc giả thương
         mến thương nhà báo gọi người viết chiều ra Footscray, vô
         một cái nhà hàng của bà con Việt Nam mình, vừa lai rai ba sợi
         vừa nói dóc chơi.
  (Nhà hàng
         nầy không có cái ‘lái sần' bán rượu, bia nên bạn
         mình phải BYO, Bring Your Own, tức là tự mang rượu của mình tới
         nhậu!)
  Tác giả thì đãi lại
         bằng giai thoại văn chương, chớ tiền có đâu mà hùn
         vô trả!
  Ðược mời ăn nhậu
         không tốn tiền, lại được chiêu đãi một cách trọng
         thị nên rượu vô vài cốc là bốc lên ngay. Mồm miệng
         tía lia, xài lia chia toàn giấy năm trăm, tức chửi thề thôi tá
         lả.
  Ðộc giả nầy lần đầu
         tiên mới diện kiến để bàn chuyện văn chương thơ phú
         mà thấy cha nội nhà văn nầy ăn nói bạt mạng như vậy
         nên hơi làm lạ, con mắt tròn xoe như cái bi ve!
  Sượng một chút! Bèn ngẫm bạn mới quen lần
         đầu mà bỗ bã quá coi kỳ nên tìm cách chữa thẹn
         bằng cách thuyết trình cái đề tài: ‘Chửi thề là
         gì?'
  Bảo Huân
  Có ích lợi gì không mà sao ai cũng chửi, dân
         tộc nào cũng chửi?
  Thưa mấy
         nhà văn hóa, nhà đạo đức học, nhà luân lý học,
         nhà nhân loại học, nhà động vật học, và nhiều nhà
         học... học nữa, cho tui mạn phép không đồng ý!
  (Nhớ hồi mới qua, lang thang cuối tuần, ra Footscray
         gặp toàn là bọn Ý và Hy Lạp! Thấy được đứa
         nào mũi tẹt, da vàng là mừng hết lớn cho dù không rõ
         nó là Tàu Mã (Lai) hay Indo, Phi Luật Tân gì đó... Chắc ăn
         nghe thằng chả mới mở miệng ra là ‘Ðù' một cái là
         biết ngay phe ta liền hà.)
  Do đó
         chửi thề cũng là một nhãn hiệu không cần cầu chứng tại
         Tòa cũng cho mình biết đó là người ‘Việt Nam Mít'
         mình vậy!
  Vậy là nhìn bà
         con xa xứ với nhau, ở đây không mấy đứa, mời anh bạn sơ
         giao nầy đi nhậu để kết tình huynh đệ.
  Bữa nhậu đầu tiên đó giờ đã hơn
         30 năm rồi mà tui vẫn còn nhớ như in trong óc như nó mới
         xảy ra ngày hôm qua vậy.
  Tui hỏi: "Nghe
         tiếng anh chửi thề rất là quen. Phải dân Sài Gòn hông?"
          "Ðúng vậy! Tui ở Chợ Cầu Ông
         Lãnh đó nhe!"
 Thưa! Có người khoái chửi thề để
         ra vẻ mình ‘ngầu', mình là dân chơi, là anh chị bự, là
         đại ca trong chốn giang hồ, sao tui thấy anh hiền như Bụt vậy... mà
         anh Hai cũng chửi thề?
  "Ối cuộc
         đời mà nhiều ‘xì trét' lắm! Nhiều cái bực mình
         nó bơm vào làm lòng mình phình bự như trái banh! Cứ
         giữ trong lòng hoài, e một ngày nó nổ chắc là mình banh
         xác... Nên cần có cái vòi. Lúc căng quá thì mình
         xì hơi ra cho bớt, để lấy lại cái cân bằng mà sống
         chứ!" Và chửi thề là cái vòi đấy đó đa!
          "Anh thấy không dân tộc nào cũng
         chửi thề hết ráo chớ đâu phải chỉ mình ên người
         Việt mình? Úc đây cũng chửi thề nghe thấy thương luôn! 
          Nhưng là người Việt mà chửi
         thề bằng tiếng Úc nghe không có đã! Người Việt phải
         chửi thề bằng tiếng Việt, nghe mới có ép phê!"
          Trong cuốn Tháng Ba Gãy Súng, nhà văn
         Thủy Quân Lục Chiến, Cao Xuân Huy có đoạn đối thoại đầy
         tiếng chửi thề đầy chất lính, đọc rất ‘đã' cái
         miệng như vầy:
  ..."Ông sĩ
         quan này đây hả?"
  Nghe câu
         này, tôi biết chắc là hai người đã nói chuyện về
         tôi, và dĩ nhiên không phải là nói tốt. Nhằm nhò gì!
         Tiểu đoàn trưởng không trả lời, quay sang nói với tôi:
          "Ð.M, ông về đại đội liền
         bây giờ."
  "Ðại đội
         tôi nằm đâu, thiếu tá?"
  "Ð.M, không biết, ông đi cho khuất mắt tôi đi!"
          Ðó là đối với cấp trên. Còn
         với cấp dưới, mấy thằng em cũng chửi thề ráo trọi:
          "Ðù má, lâu dzậy mậy?"
          Tiếng nói đột ngột, không đủ
         lớn nhưng đủ lọt vào tai tôi. Xong rồi! Tiếng chửi thề nghe
         sao dễ thương lạ. Tiếng chửi thề đã chấm dứt sự nguy
         hiểm bao quanh tôi.
  ... "Ðại
         đội 4 phải không?" "Ðù má, đi đâu về trễ vậy
         cha nội?"
  Như vậy ai đã
         từng là lính làm sao không chửi thề trong cuộc chiến tai trời
         ách nước, sống nay chết mai cho được chớ?
  Tôi đã từng là lính, nhiễm cái thói quen
         nầy vào lậm tới tận trong xương rồi. Khó bỏ lắm!
          Có bực thức giả cho rằng chửi thề
         là rất xấu, là ngôn ngữ của người vô học, vô văn
         hóa, của bọn đá cá lăn dưa, đầu đường xó
         chợ.
  Tui thì không nghĩ vậy chẳng
         qua đời lính nghe rất quen những lời ‘tục tĩu' nên tôi chẳng
         khó chịu gì cả, thấy rất bình thường.
  Chửi thề như một phản ứng tự nhiên của cảm
         xúc, làm tăng nhịp tim lên, làm giảm căng thẳng, giảm đau
         đớn thể xác, vì thế việc chửi thề được xem như
         một liều thuốc giảm đau (hổng tốn tiền mua) rất hiệu quả.
          Chửi thề không phân biệt giới tính,
         trình độ, tuổi tác; chửi riết rồi quen, mở miệng ra mà
         không xài giấy năm trăm là nói chuyện cứ cà lăm!
          "Ðịnh kiến về những người
         hay chửi thề, cho rằng họ có IQ thấp (tức ngu) hay khả năng diễn
         đạt kém là hoàn toàn sai. Chửi thề là một ngôn ngữ
         giàu cảm xúc, giàu nhịp điệu nhứt là trong quán nhậu.
          Có thể nói việc chửi thề cũng
         là một trong những nhu cầu cơ bản của mỗi người, bên cạnh
         những nhu cầu như ăn, uống, ngủ...!
  Nhưng ăn nhiều, vợ tui nói, cũng đâu có tốt (sẽ
         bị béo phì), uống nhiều, vợ tui nói, sẽ say, và ngủ nhiều,
         vợ tui nói, sẽ ngu!
  Chửi thề
         như một liều thuốc, uống quá nhiều sẽ làm giảm công hiệu!
         Chửi thề quá xá, nhiều hơn là cần thiết sẽ làm mình
         ‘over dosed', làm mình hiện nguyên hình là một người thiếu
         văn hóa. Chửi thề càng nhiều thì tác dụng xả ‘xì
         trét' của nó lại càng ít đi".
  Nên chửi thề ít thôi! Nhưng cái nào ra cái
         nấy mới được! Ngay cả những nhà thơ, nhà văn nổi tiếng
         lẫy lừng trên chốn văn đàn (đâu phải du côn, du kề gì
         đâu) cũng đều chửi thề hết ráo.
  Rồi khi tiếng chửi thề, nó mang guốc mộc, đi vào Văn
         học sử, nó mang cái tánh nghệ thuật rất cao.
  Một từ rất tục tĩu, trong miệng các nhà thơ,
         nhà văn phát ra nó trở thành một vần thơ, một đoản
         văn cũng hay như những từ bác học khác vậy thôi. Chỉ cần
         đưa nó vô đúng lúc, đúng ngữ cảnh, đúng ngữ
         điệu, đọc lên sẽ thấy cái huyền diệu của tiếng chửi
         thề!
  Hồi xưa nhà thơ Cao Bá
         Quát bất mãn triều đình Tự Ðức đi làm loạn. Bị
         bắt, giải ra pháp trường hành quyết."Ba hồi trống giục
         đù cha kiếp/ Một nhát gươm đưa đéo mẹ đời!"
          Hai câu thơ, tiếng Nôm, đối nhau chan chát
         nghe như hát, như một bản thiên anh hùng ca của một người
         sa cơ thất thế nhưng không hèn yếu, cúi đầu mà chịu
         nhục.
  Ai dám bảo hai câu chửi thề
         nầy nó không có tánh văn chương?
  Nhà thơ xưa đã chửi thề vào mặt triều đình
         phong kiến, giờ thì nhà văn hiện đại cũng chửi thề luôn
         vào mặt chế độ.
  Ngoài Bắc,
         những năm 60, có nhà văn Tuân Nguyễn (xin đừng nhầm với Nguyễn
         Tuân, rất nổi tiếng trước 45 với những bài tùy bút, sau
         thui chột vì cam tâm làm bồi bút) theo ông Phùng Quán kể
         lại trong truyện "Người Bạn Lính Cùng Tiểu Ðội" như
         vầy:
  "Hòa bình lập lại,
         Tuân ra khỏi quân ngũ, đi học tiếp và tốt nghiệp Ðại
         học Sư Phạm, làm thầy giáo. Sau đó được điều về
         Ðài phát thanh Tiếng nói Việt Nam...
  Còn tôi, lâm vào cảnh khổ nạn văn chương Nhân
         văn Giai phẩm phải về tá túc bên bờ hồ Tây, nhập phường
         câu cá trộm..."
  "Trong khi
         bạn bè thân thích, kể cả máu mủ ruột thịt, người
         yêu, đều xa lánh tôi, thì Tuân Nguyễn vẫn gắn bó, cưu
         mang tôi. Mặc dầu lúc này anh là người có chức danh của
         một cơ quan quan trọng, bắt đầu có tiếng tăm trên thi đàn.
         Tuân mò tìm được nơi tôi tá túc, thường xuyên
         mang cho tôi áo quần, tem gạo, phiếu thịt, kẹo, thuốc lá căng
         tin..."
  "Một lần, tôi hỏi
         Tuân:
  - Cậu hay gặp mình, thế
         nào cơ quan họ cũng biết. Cậu không ngại à...?
  - Có ngại cái con ‘c.c'. Ðù mạ ...!"
          Chịu chơi như vậy, nên sau đó bọn
         chúng bắt nhốt Tuân Nguyễn vào ngày 21 tháng 10 năm 1964, và
         được thả... mười năm sau đó!
  Ra tù, ông lại bị tai nạn xe cộ rồi mất nhưng cái
         chịu chơi, cái tiếng chửi thề của ông văng vào mặt bọn
         chúng vẫn còn sống tới bây giờ nên tui mới biết đó
         chớ!
  Thấy những bậc tiền bối
         vang danh trên chốn văn đàn về tiếng chửi thề phát ra đúng
         nơi, đúng chỗ, đúng lúc, đúng hoàn cảnh như vậy
         nên thưa tui rất an tâm mà tiếp tục chửi thề... Không phải
         cho nổi tiếng mà chỉ cho vui cái mồm trong lúc trà dư tửu hậu,
         nói dóc với chư bằng hữu.
  Nhưng
         em yêu của tui cực kỳ phản đối! Em phán rằng: "Hồi
         xưa Tía má em chắc chắn là không bao giờ chịu gả em cho một
         đứa cứ mở miệng ra là chửi thề bốp trời thiên như anh
         đâu!"
  Tui gật gù: "Thiệt
         đúng là phần số mà! Phải hồi xưa anh mở miệng ra ‘chơi'
         một tiếng. Không cưới được em, anh cưới đứa khác;
         chắc đời anh đã khá hơn rất là nhiều lần."
           
  đoàn xuân thu
  melbourne
            
 
      
      LÁ THƯ ÚC CHÂU
 
Mộc tồn!
 
  Thưa bà con! Kỹ sư James Watt (1736 -1819), người
         Scotland, đã cải tiến máy hơi nước. Trước đó, dân
         Anh Cát Lợi biết dùng sức gió và sức nước nhưng động
         lực chủ yếu vẫn là sức của con người.
 Từ khi máy hơi nước xuất hiện, nó tạo ra
         một cuộc cách mạng công nghiệp. Máy hơi nước trong các
         nhà máy, trong giao thông vận tải đường bộ và đường
         biển.
Nền công nghiệp phát triển,
         sản xuất tăng thì cần thêm nguyên liệu nên chánh phủ Tây
         Phương, thời đó ở Âu Châu, xua tàu, thuyền chạy bằng
         máy hơi nước (giờ chạy lẹ hơn thuyền buồm xưa nhiều)
         chở quân đi ăn cướp toàn thế giới.
 Đời mà có
         ai chịu làm cha ăn cướp bao giờ nên đám thực dân Anh Pháp
         phải gióng trống thổi kèn là đi khai hóa văn minh cho các nước
         thuộc địa.
Vỗ ngực xưng tên
         mình là dân tộc siêu việt hơn hẳn các dân tộc bị
         trị bán khai man di, mọi rợ. Nói nôm na là đi dạy đời thiên
         hạ.
 Từ đấy chủ nghĩa phân biệt chủng tộc ra đời,
         sống hùng sống mạnh, sống dai như đỉa; gây ra biết bao cuộc
         chiến tàn khốc, tang thương, làm chết triệu, triệu người
         dân vô tội trên trái đất.
 Rồi từ từ nền văn minh
         thứ thiệt cũng bò bò tới... Đa số nhân loại ngày nay phải
         công nhận rằng chẳng có dân tộc nào... Da đen, vàng, trắng,
         đỏ mới sanh ra còn đỏ hỏn là khôn trùm thiên hạ hết
         ráo. Ai cũng như nhau thôi!
 Thế nên Racism (Chủ nghĩa phân biệt
         chủng tộc) và racist (tên kỳ thị chủng tộc) là những từ
         ngữ rất xấu xa! Hỏng cha nào dám vỗ ngực xưng tên, tao là
         một thằng kỳ thị hết ráo vì sợ bị chúng chửi.
 Dẫu
         vậy cà cuống chết cái đít vẫn còn cay; chủ nghĩa phân
         biệt chủng tộc vẫn còn rơi rớt đâu đó; để lâu
         lâu tới mùa bầu cử, nhằm xách động, lợi dụng sự chia
         rẽ sắc tộc của cử tri, nó lại ló đầu ra mà múa
         may quay cuồng, để mà kiếm phiếu. Donald Trump, ứng viên của đảng
         Cộng Hòa trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ năm nay là một
         trong số đó.
 Còn cuộc bầu cử Thượng viện Mỹ mùa
         thu năm nay cũng có vài đứa cắc ké nhảy ra mà kêu hé
         hé!
 Thưa tiểu bang Oregon, nằm phía Tây Bắc Hoa Kỳ, nhìn ra
         Thái Bình Dương. Bắc giáp Washington. Nam giáp California và Nevada. Tây
         giáp Idaho. Diện tích tới hơn 255 ngàn cây số vuông mà dân
         số chỉ hơn 4 triệu người.
 Trong 4 triệu người đó, có
         sót một đứa kỳ thị từ thế kỷ thứ 18. Mà tui xin đặt
         tên là: ‘Chú Sam Racist!', bởi gọi tên thật thì sợ nó
         đi thưa!
 Chuyện rằng: Sam Racist đang hy vọng sẽ được đảng
         Cộng Hòa chọn ra trong cuộc bầu cử sơ bộ, để long tranh hổ
         đấu vào Thượng viện với đương kim Thượng nghị sĩ
         Ron Wyden thuộc đảng Dân Chủ.
 Sam Racist vốn chủ một xưởng
         cưa cây lớn nhứt tiểu bang Oregon. Nhứt phá sơn lâm nhì đâm
         Hà bá mà! Mua cây rừng đốn xuống, xẻ ra rồi bán. Khoan
         nói cái vụ ván xẻ, ván sàn gì hết; nội tiền bán
         mạt cưa không cũng khẳm rồi.
 Chủ nghĩa tư bản là lợi
         rồi danh nên Sam Racist bèn đi theo con đường của bác! Vốn là
         cựu dân biểu tiểu bang Oregon, giờ đã thôi đi làm cây; mà
         đi bán muối dưới Diêm Đài.
 Sam Racist vận động tranh
         cử ráo riết, viết lời hiệu triệu quốc dân đồng bào
         như vầy: "Kính thưa đồng bào! Tui là Sam Racist!
 Chắc đồng
         bào thân mến có biết tin là tui đang chạy đua ra tranh cử chức
         Thượng nghị sĩ để có cơ may mà phục vụ đồng bào
         Oregon tại Thượng viện Hoa Kỳ!
 Giống như bà con, tui thương,
         tui mến, tui yêu biết bao cái tiểu bang vĩ đại (Lại vĩ đại!
         He he!) Oregon nầy!
 Chính vì tình yêu bao la, không bờ, không bến
         ấy; nên tui quyết định ra tranh cử vào Thượng viện Mỹ để
         biến vùng đất nầy là nơi sản sinh mầm mống của những
         người (kỳ thị) như tui có thể kiếm được việc làm
         để mang bánh mì trét bơ và bình sữa bò về cho em yêu
         và 4 sắp nhỏ ăn sáng, trưa và chiều tối.
 Thưa ông
         cố, bà cố tổ của tui, cách đây 150 năm, đã đến
         tiểu bang Oregon nầy trên mấy chiếc xe ngựa kéo. Thời nghèo mạt
         rệp, từ hướng Đông về miền Viễn Tây, đổ xô đi
         tìm vàng đó mà! (Ý ‘giả', tui là dân cố cựu mấy
         đời ở đây nên lớn họng chê người mới tới)
         Hơn chục năm qua, là Hội đồng Phường, tui đã phục vụ
         không ngừng nghỉ; nghĩa là lúc nào tui cũng chạy hết! Tui đã
         được đồng bào xoa đầu khen ngợi rất nhiều lần; vì
         tui đã làm cho cái thị trấn nầy tốt hơn để bà con
         mình vừa có việc làm, vừa sống nuôi dạy con cái và
         còn dư tiền ra để ăn và nhậu!
 Nhưng úy trời đất
         ơi! Tui mới phát hiện ra rằng nếu làm hội đồng Phường
         thì chỉ giải quyết được chuyện trong phường trong khóm mà
         thôi! Còn những nan đề rắc rối của Liên bang hỏng lẽ chúng
         ta đứng đó, trơ con mắt ra mà ngó.
 Tiểu bang Oregon của
         chúng ta đang tụt hậu; nghĩa là đang đi sau ‘đít' thiên
         hạ. Mà bà con biết đi sau ‘đít' ai đó là không có
         thơm tho gì nên tui quyết định ra tranh cử để dẫn dắt đồng
         bào, chen ra phía trước, để cho tụi tiểu bang khác đi sau ‘đít'
         mình chơi. Hỏi như vậy không sướng lắm ru?!
 Rồi tui sẽ
         tạo ra nhiều cơ hội trước hết cho 4 đứa con tui; sau nếu còn
         dư thì tới con của đồng bào.
 Cùng hợp lực, chúng
         ta sẽ phục hồi sự vĩ đại (Lại vĩ đại nữa!) cho tiểu
         bang Oregon nầy... rồi mới cho toàn nước Mỹ!
 Xin hãy dồn phiếu
         cho ứng cử viên Sam Racist, Thượng nghị sĩ tiểu bang Oregon tại Thượng
         viện Hoa Kỳ vào ngày 17 tháng Năm tới đây. Chào quyết
         thắng! (Hi! Hitler!)
 Thưa sau khi mở màn tưng bừng như vậy! Đầu
         tháng nầy, trong cuộc tranh luận giữa 10 ứng cử viên trong đảng
         Cộng Hòa tại trường đại học George Fox thì Sam Racist hiện nguyên
         hình là tên phân biệt chủng tộc hạng nặng khi tuyên bố
         với cử tọa rằng:
 "Tui từng nghe bạn bè thân thiết của
         tui, lúc nhậu, kể lại rằng: "Những người Việt Nam tỵ nạn
         Cộng Sản đến Porland nầy đã từng bắt trộm chó, mèo
         của nhà hàng xóm để làm thịt chó 7 món!"
 "Chánh
         phủ của chúng ta đã cấp nơi ăn chốn ở cho họ trong những
         nhà cao tầng khu Porland nầy đây. Để rồi mùa đông tới,
         họ lạc hậu đến nỗi không biết làm sao để sưởi
         ấm; chỉ biết đốt lửa ngay trong phòng khách của mình làm
         cháy rụi tòa nhà!"
 "Tại sao người Việt làm như
         vậy?" "Vì văn hóa và cách sống của họ không phù
         hợp với văn hóa và cách sống của người Mỹ chúng
         ta"
 Thưa bà con dù không phải là người Mỹ gốc Việt
         ở Oregon, tui ở tít sa mù Miệt Dưới nầy, nghe xong, tui cũng phừng
         phừng bốc hỏa! Tính bay một hơi qua bển tìm thằng chả để
         nói chuyện phải quấy chút chơi!
 Sam Racist nói dân mình ăn
         thịt chó là vô nhân đạo, mà chó mèo lại ăn cắp
         của hàng xóm nữa chớ... tức dân mình là dân tội phạm
         ư?
 Thưa xin bà con (cũng như tui) bớt nóng! Đúng là người
         Việt ta, bên quê nhà, có ăn thịt chó thiệt. Nào là chó
         luộc; dồi nướng; lòng hấp; chả chìa; rựa mận, xào lăn
         và xáo măng! Ăn với bánh đa kèm lá mơ trắng, rau húng
         chó, hành sống, mơ tam thể, củ sả, riềng, mẻ và ớt trái.
 Gắp một miếng rồi chấm mắm tôm. Thêm một cúc cuốc lủi.
         Có chết cũng đành!
 Ngay cả Hoàng thân Henrik của Đan Mạch,
         người từng sống ở Hà Nội đã từng chép mỏ nói
         rằng thịt chó hả? Ngon... ngon lắm!
 Ngoài người Việt mình
         ở thủ đô Hà Nội ngàn năm văn vật ra, còn có Trung
         Quốc, Indonesia, Đại Hàn, Mexico, Philippines, Polynesia, Đài Loan, Bắc Cực,
         Nam Cực, và ngay cả Thụy Sĩ cũng xơi tất tần tật món mộc
         tồn; còn gọi là con cầy... tơ!
 Ngay tại các nước Hồi
         giáo, việc giết chó làm thịt và ăn thịt chó cũng bị
         cấm.
 Nhưng tại Syria, do chiến tranh, nhiều người bị đói,
         vì thế người dân ở đây được phép ăn thịt
         chó để khỏi chết đói đó thôi.
 Nói như vậy
         không phải là tui bênh chằm chằm những người ăn thịt chó
         đâu. Cái thói quen ẩm thực xưa giờ của họ mà! Cả
         ngàn năm chớ đâu có ít! Ai xơi mộc tồn là quyền của
         họ! Who cares?
 Còn thưa thật với bà con, cũng như đa số dân
         đồng bằng sông Cữu Long, ăn thịt chó cũng có, mà ít
         lắm! Nếu tò mò muốn ăn chơi cho biết với người ta thì
         kêu em yêu làm cho anh món heo giả cầy.
 Con chó mình nuôi
         để giữ nhà; hỏng ai nỡ lòng ăn thịt nó bao giờ! Nó
         sống với mình hơn chục năm đã mến chưn, mến tay, nay già
         bịnh chết, cuốn chiếu đem chôn còn khóc hu hu nữa đó.
 Thưa nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục, bà con mình sau 75,
         phải làm thân lưu lạc trên toàn thế giới mà đa số
         ở Phương Tây thì dân mình cũng lịch sự có thừa, hiểu
         việc giết chó làm thịt và ăn thịt chó bị coi là tàn
         bạo và bị cấm.
 Mấy chục năm xa xứ, tui chưa nghe người
         Việt nào ở Mỹ, ở Canda hay ở Úc bắt trộm chó mèo của
         hàng xóm mà mần thịt ăn bao giờ.
 Bà con mình bên Oregon
         nghe Sam Racist chụp mũ như vậy thì giận lắm, nói: Trong nước thì
         dân xứ Bắc quê mình có ăn thịt chó thiệt nhưng là
         chó nhà, chó cỏ! Không phải loại chó cưng, chó kiểng
         như ở đây! Chó kiểng mắc quá; mà có ngon lành gì
         đâu; ngu sao mà ăn?
 Hai là người Mỹ gốc Việt chúng
         tôi không mang theo cái theo cái thói ăn thịt chó qua đây bao
         giờ. Chúng tôi đến đây sống, làm ăn, cống hiến và
         tuân thủ theo luật pháp và ăn thịt bò Mỹ.
 Đương
         kim Chủ tịch Cộng đồng người Việt ở Oregon nghe lời phê phán
         cà chớn nầy của ứng cử viên Sam Racist, cũng giận xanh mặt, bèn
         dập cho chú em mầy (bằng tiếng Mỹ lưu loát, trúng văn phạm
         đàng hoàng nhe), một trận ra trò.
 "Cộng đồng chúng
         tôi đã nhận được đầy đủ thông tin về việc
         chú Sam Racist nầy chửi bới chúng tôi!"
 "Làm Hội đồng,
         thì không nên phát biểu bằng cách: "Ờ! Tui nghe bạn tui nói!"
         "Tôi không biết ông lấy tin ở đâu về chuyện người
         Việt ở Porland ăn thịt chó và đốt cháy nhà để sưởi
         ấm?!''
 "Cộng đồng người Việt ở Oregon đã đóng
         góp rất nhiều về văn hóa, tôn giáo, chánh trị, kinh tế
         cho toàn tiểu bang mà nói vậy đâu có được nè!"
 "Ông phải rút lại lời bình phẩm đó và ông còn
         nợ Cộng đồng chúng tôi một lời tạ lỗi. Ông không thể
         nào đại diện cho chúng tôi tại Thượng Viện Hoa Kỳ được
         đâu!"
 Bị phang tới tấp mấy cú đau điếng, Chú Sam
         Racist nầy xuống nước nhỏ, xin lỗi là lời bình phẩm của
         tui chỉ nghe từ bạn thiết của tui kể (tính bán cái mà) đã
         truyền thông bị xuyên tạc (chơi tui). Đúng ra tui phải nói cách
         khác. Xin lỗi nếu lời phê phán của tui có làm xúc phạm
         ai đó!
 Thưa bà con tui biết tỏng tim đen của chú Sam Racist nầy
         rồi!
 Đặt chuyện nói láo, khích động sự chia rẽ về
         sắc tộc của dân Mỹ để mà kiếm phiếu của mấy thằng
         kỳ thị. Cái sách nầy hơi xưa và hết ăn khách rồi
         nhe chú Sam. Thượng viện Hoa Kỳ đâu có rảnh mà dành cái
         ghế nào cho một tay cực kỳ racist đặt ‘đít' ngồi đâu
         mà mong chớ!
 "Kỳ thị từ trong máu mà! Kêu nó tạ
         lỗi làm chi; chỉ làm mất thời giờ của bà con mình mà
         thôi!
 Đừng bỏ phiếu cho nó! Thất cử, là nó sẽ tiếp
         tục vô rừng cưa cây và bán mạt cưa như xưa vậy!"
 
 
  đoàn xuân thu
melbourne 
      
       
Tố khổ... anh yêu!
   
   
  Tranh Bảo Huân
   
 
         Thưa hôm 7 Tháng Tư năm 2016, Hải quân
         Mỹ vừa cho bà con cô bác mình coi một tấm hình cho thấy hai
         ông thần nào đó, mặc áo cứu sinh màu vàng cam, quơ tay
         vẫy rối rít, khi chiếc phi cơ tuần tra biển P-8 A bay ngang qua một hòn
         đảo hoang vắng không người, tên Fanatik ở Thái Bình Dương.
          Một chiếc tàu được phái tới
         giải cứu được hai ông thần, đưa về chốn an toàn sau ba
         ngày mất tích.
  Sỡ dĩ chiếc
         máy bay nầy bay là là xuống thấp vì thấy trên bãi cát
         có chữ ‘Help' to tổ bố ghép bằng những cành lá cọ.
          Hỏi nguyên nhân tại làm sao ra đến
         nông nỗi nầy, thì hai ông thần nầy nói: "Giận vợ nên
         rủ nhau xuống thuyền dông ra biển, tính một đi không trở lại,
         nhứt quyết ra hoang đảo để làm Robinson Crusoe!''
  Hai ngày đầu thì cũng vui, cũng thoải mái hết
         sức vì không còn nghe tiếng ‘chét chét' của con vợ nhà;
         nhưng tới ngày thứ  ba thì buồn miệng vì thèm beer quá
         xá.
  Hai đứa ngồi gác chưn
         lên trán ngẫm nghĩ, thấy mình làm vậy thiệt là nông nổi,
         bồng bột nhứt thời như con nít, đâm ra cực kỳ hối hận
         nên mới kêu cứu đó chớ.
  May
         phước là máy bay Hải quân Mỹ tuần tra, nó thấy; bằng không
         con vợ tui sẽ mồ côi ‘chồng'!
  Thưa
         một trong hai ông thần bị hâm hâm nầy lại là anh bạn văn
         của người viết mới chết chứ!
  Gặp
         lại ảnh, tui bèn phỏng vấn chớp nhoáng rằng: "Sao người
         bỏ em cho đành lòng?"
  Ảnh
         bèn móc túi ra cho tui coi bức tuyệt tình ca của con vợ ảnh viết
         để đấu tố bố thằng cu như vầy:
 Em đã có một
         thời gian dài đăng đẳng theo một ông, đi cạnh đời em mà
         em phải gọi là chồng. Lúc vui em gọi là ông xã; lúc buồn
         bã thì gọi là thằng chả hay ‘giả' để em vui!
  Em đã chọn, lỗi tại em mọi đàng, không
         đổ thừa ai hết vì có đổ thừa cũng không có được.
          Ngày ấy, cây si anh trồng ngay lối đi....
         Thằng chả chơi mánh, dùng cái sách của ‘Pavlov' đó mà!
         Tình yêu là thói quen thôi. Bữa nào vắng thằng chả cũng
         nhơ nhớ chớ.
  Rồi miền Nam mình
         sập tiệm. Em đang là sinh viên ban Lý Hóa Vạn Vật của Đại
         học Khoa học SàiGòn, vừa phải đào kinh, vét mương để
         trở thành giai cấp lao động. Học làm nha sĩ, nhổ răng mà...
         biết đào kinh để làm cái giống gì?
  Bị mấy đứa quần nilon dầu ‘quần' tối tăm
         mặt mũi như vậy phần nếu cứ cà nhỏng chống xâm lăng;
         sợ VC bắt lấy thương binh cùi đui sứt mẻ của nó là
         bỏ bu nên Tía em nói ưng nó phứt cho rồi.
  Má gom đâu được mấy cây vàng Thế Tài
         cho, nói thôi hai đứa bây dông đi mới có tương lai. Tía
         Má già rồi đành ở lại mà chịu trận.
  Phước đức ông bà để lại sau một tuần
         lênh đênh trên biển thì tới được Pulau Bidong. ‘Giả'
         xưa đâu có lính tráng gì nên lọt sổ vì phái đoàn
         Mỹ ưu tiên lãnh mấy anh bạn lính đồng minh của nó. Đành
         phải đi Úc Kangaroo.
  Nghe nói bên
         Úc mùa Đông lạnh quéo, râu xụi lơ, nhưng đi cho rồi
         để đảo trống chỗ cho bà con mình mới tới nữa chớ!
          Những năm đầu tiên vất vả, bận
         rộn thiệt nhưng hạnh phúc vì hổng có thời giờ mà cãi
         lộn. Nói hổng cãi nhau là không có chính xác. Cũng có
         một vài lần. Và lần nào cũng vậy, thằng cha cà chớn lửa
         nầy, ỷ mình độc quyền ‘cầm', làm nư mang cái mền
         dầy cui ra salon ngủ mình ên, bỏ em ở lại một mình trong phòng
         ngủ với cái chăn đơn! Mà bà con biết mà mùa đông
         Úc Châu nó lạnh trong xương lạnh ra; mà ‘giả' chơi cha mang
         cái lò sưởi 37 độ rưỡi đi, bỏ em cô quạnh, để
         buồn nào hơn đêm nay khi ngoài kia bão tuyết đầy Trời?!
         Lửa hờn căm của em đã nhen lên từ độ ấy!
  Em hy sinh làm ‘cleaner', tức công nhân vệ sinh
         cho ảnh đi làm ‘cụ' sinh viên! Sau đó, em thu xếp để vừa
         học vừa làm, chớ đường đường là một nữ sinh viên
         đài các SPCN mà lau bàn, quét rác hoài coi sao được
         nè?!
  Trời thương cho hai kẻ nghèo
         nhưng bền chí phấn đấu! ‘Giả' ra trường, làm chuyên
         viên điện toán chuyên thảo phần mềm chống bọn hacker, tức
         tin tặc! Em học xong làm việc cho ngân hàng, chuyên dụ người
         ta mượn tiền mua nhà để em ăn hoa hồng...
  Cuộc sống ổn định, em sinh con. Đứa con trai đầu
         lòng ra đời chưa bao lâu thì gia đình lủng củng, bắt đầu
         cãi nhau, trước ít sau nhiều... Và những khác biệt về ý
         thích, cá tính bắt đầu lộ ra, tình ta rã bèn như đồ
         vàng mã gặp mưa.
  ‘Giả' hiện
         nguyên hình bản tính phát xít như Mussolini, độc tài như
         Stalin, điên loạn như Hitler và bốc phét như Mao Trạch Đông!
          Thằng chả còn tuyên bố láo lếu
         như vầy: "Chân lý chính là ta!" (Cứ tưởng mình là
         Hoàng đế Caesar thời cổ đại La Mã không bằng!)
  Lấn tới hổng được thì em đành
         phải thụt lui. Việc tranh cãi giữa hai vợ chồng như chạy chiếc
         xe trên con đường rất hẹp. ‘Giả' chắn đường, nếu
         mình sấn tới tất đụng, hư móp cả hai. Thôi đành gài
         số ‘R' mà de lại.
  Thấy em nhịn
         thằng chả cứ lấn tới, lấn sát mé giường luôn! Hổng
         lẽ chịu rớt xuống sàn, đành để cho ‘giả' chấm tọa
         độ! Không đi lính mà ‘giả' có khiếu như đề lô
         pháo binh vậy. "Em ơi đừng lấy Pháo Binh. Đêm đêm nó
         pháo rung rinh cả giường!" Kết quả là em tọt thêm một đứa
         nữa!
  Thêm con, thêm đầu bù
         tóc rối rồi cũng thêm xung đột vợ chồng! Giờ như cơm
         bữa. Ngày nào không có gây là coi như bữa cơm đó
         mất ngon!
  Chỉ an ủi là ‘giả'
         không có máu bạo động! Hay có lẽ quánh vợ ở Úc
         nầy, bạo hành gia đình, là bị lính bắt nên ‘giả'
         sợ chăng?! Không dám xuống tay động thủ nhưng hay động mỏ,
         ác khẩu thôi hết biết!
  Thằng
         chả không biết rằng chửi vợ cũng là bạo hành đó!
         (Mấy bà nhân viên xã hội dạy em như thế!)
  Thằng chả rất tự hào vì có lối nói làm
         ai nghe phải tức đến hộc máu mồm...
  Nói tới CS là ghét cay ghét đắng nhưng ‘giả'
         lại có đủ tính xấu của Cộng sản: tàn nhẫn, độc
         tài và chuyên chính! Tự coi mình là người duy nhất đúng.
         Duy ngã độc tôn!
  Mỗi lần thuyết
         trình đề tài gì cho em nghe, thay vì kính thưa kính gửi má
         bầy trẻ thì thằng chả lại chửi và có lúc chửi thề;
         thiệt làm ê chề cho cái tiếng Việt của quê mình ghê!
          Cãi nhau với em, ‘giả' gầm thét như
         hổ nhớ rừng của Thế Lữ vậy! (Là bài thơ tủ của thằng
         chả!)
  Mỗi lần có bạn ‘ní'
         đến nhậu tại nhà, em nói để em xào cho vài món đưa
         cay thì ‘giả' gạt phăng đi... "Em chỉ biết nấu ăn chớ
         không biết làm đồ nhậu?! Để đó cho ta!"
  Làm 5, 10 chai beer, là phởn lên: "Gặm một
         khối căm hờn trong cũi sắt/ Ta nằm dài, trông ngày tháng dần
         qua/ Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ/ Giương mắt bé giễu
         oai linh rừng thẳm"
  "Nay sa cơ, bị
         nhục nhằn tù hãm/ Để làm trò lạ mắt, thứ đồ
         chơi/ Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi/ Với cặp báo chuồng
         bên vô tư lự"
  Chính vì
         nghĩ mình là Cọp, nên ‘giả' luôn kiêu căng, tự phụ,
         mở miệng chê bai người này ngu, kẻ kia dốt, óc đặc, óc
         tàu hủ...
  Bản tính ‘giả'
         vốn không chấp nhận phê bình, chỉ trích hoặc khuyên răn
         gì ráo, nhiều lúc em chỉ nhận xét nhẹ nhàng (như búa
         bổ) nhưng ‘giả' cảm thấy thương tổn và chỉ chờ dịp
         để sỉ vả em rất nặng lời.
  Khi
         thằng nhỏ con em được 3 tuổi, trong một lần cãi vã, ‘giả'
         nói: ‘Mother in law' (má đơ in lo) lúc nào cũng phải lo! (Chẳng
         qua em có lén gởi về má em chỉ có hai ngàn đô để
         ăn trầu. Thằng chả xót của quá, nên phát biểu linh tinh!)
          Đấy là giọt nước làm tràn
         cái ly đã đầy. Chút tình cảm vợ chồng còn sót
         lại trong em hoàn toàn nguội tắt. Người ta nói dâu hiền rể
         thảo. Nhưng rể nầy là rễ đu đủ!
  Em bèn ra luật sư để làm thủ tục ly dị. Luật sư
         khoái quá, hối em ký lẹ lẹ lên đi! Nhưng em nhìn hai đứa
         con thơ, chúng có tội tình gì mà phải chịu mồ côi khi
         cha chúng còn sờ sờ ra đó. (Còn ăn, còn nhậu, còn nói
         dóc tưng bừng!)
  Ly dị rồi lỡ
         có con ‘ngựa bà' khác nhào vô ‘giả' thì sao? Đâu
         có được nè! Vậy là em ngoe ngoảy ra về, tiếp tục ở
         nữa, dù ông Luật sư mất mối, mặt buồn xo như cái bánh
         bao chiều!
  Vậy là tiếp tục chịu
         đựng, vì tình yêu đã đội nón lá ra đi, cuộc
         sống bên lề đời nhau thật là nhạt hơn nước ốc.
          Rồi gần đây em ngờ rằng ‘giả'
         bị mắc bệnh tâm thần, bị bệnh trầm cảm, có lẽ bịnh
         Alzheimer (hay quên) luôn! Vợ con sờ sờ ra đó mà không nhớ, chỉ
         nhớ con bồ xí xọn bán đậu đỏ bánh lọt trước
         cửa trường Trung học, từng cho thằng chả ăn chịu khi ‘giả'
         mới lên 16 tuổi. Hỏi có tức hông?
  Đêm đêm, em thường ra bàn thiên trước nhà đốt
         nhang để cầu Trời, khẩn Phật cho em thêm sức mạnh như người
         Nhện (Spider woman!) để có thể tiếp tục chịu đựng người
         chồng "quái đản" này cho tới khi em tìm được lối
         đào sanh.
  Chắc là kiếp trước
         em mắc nợ thằng chả nhiều quá, nên kiếp này phải trả cả
         vốn lẫn lời. Trốn nợ kiếp này, kiếp sau phải trả tiếp,
         không thể giựt nợ đời như giựt hụi được đâu!
          Em đã viết di chúc (sợ tiền em bỏ
         lại, ‘giả' sẽ đem nuôi đứa khác), và căn dặn con em
         rằng: "Nếu Me đi bán muối, hãy thiêu, (Me không sợ nóng),
         tro lén đem ra dòng sông Maribyrnong rải xuống! Đừng để tụi
         Bảo vệ Môi trường nó bắt gặp, nó phạt tiền, tội làm
         ô nhiễm nước sông!"
  "Để
         hương hồn Me hạc nội mây ngàn! Nhứt định không được
         chôn vào cái huyệt mà Bố tụi bây đã ‘ó đơ'
         (order) sẵn hai cái song song, nằm chình ình trong nghĩa địa!"
          "Em rất sợ nằm gần "ông chủ
         nợ" của đời em lắm rồi!"
  Đưa
         cho tui đọc cái bài tố khổ bố thằng cu xong, ảnh bèn hỏi:
         "Nếu anh là tui, anh sẽ cư xử ra sao?"
  "Thì cũng trốn ra hoang đảo như ‘huynh' thôi! Con vợ
         chằn ăn và cà chớn lửa như vậy ai mà chịu cho nổi hỡi
         Trời!
  Chỉ khác anh là thuyền ra
         hoang đảo của tui sẽ chở theo rất nhiều beer VB (Vợ Bỏ)!"
           
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
    
 
      
       
 Truyện 30 tháng
         4
Tôi chỉ mới vừa 19 tuổi!
 
  Thủy Quân Lục Chiến, Quảng Trị 1972
   
  Có nghững người làm thơ rất ít; nhưng bài
         thơ lại đứng lâu, rất lâu trong lòng người đọc. Trần
         Bích Tiên trong giai phẩm xuân 1972, trường nữ trung học Bùi Thị
         Xuân - Đà Lạt với bài thơ: ‘Nói Với Em Lớp Sáu'
         là như thế!
  "Này em lớp sáu
         này em nhỏ. Em hãy dừng chân một chút lâu. Chị vuốt tóc
         em rồi chị nhớ .Tóc em thơm ngát mùi hương cau ...Hương cau
         vườn chị xa như tuổi. Ba má chị nằm dưới mộ sâu .Vườn
         cũ nhà xưa tàn với lửa. Chị đi về hai buổi âm u!"
          Tác giả bài thơ chắc cũng chừng
         18, 19 tuổi thì thầm với người em lớp 6: ‘Giữ hoài cho chị
         tuổi hoa niên!'
  Nhưng tuổi hoa niên
         của Trần Bích Tiên và người em lớp 6 đó cũng đã
         tàn theo binh lửa mất rồi! Cuộc chiến tranh tàn khốc đó, hủy
         hoại biết bao nhiêu là mộng ước một thời phải nói là
         đẹp nhất của đời người.
   
          Những ngày thanh bình miền Nam xem chừng
         ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn được vài năm dưới chế độ
         Đệ Nhứt Cộng Hòa cho đến khi Bắc Quân phát động cuộc
         chiến tranh, xâm chiếm Miền Nam. 
  Mà
         một trong những cao điểm tàn khốc của cuộc chiến là Tổng
         tấn công và Tổng nổi dậy Tết Mậu Thân 1968. Tổng tấn công
         thì có mà tổng nổi dậy thì không.
  Dưới dòng nhạc Trịnh Công Sơn, ông hát trên
         những xác người trong trận đánh 68, Tết Mậu Thân, cố đô
         Huế: "Chiều đi lên đồi cao, hát trên những xác người.
         Tôi đã thấy, tôi đã thấy:Trên con đường, người
         ta bồng bế nhau chạy trốn...Bên khu vườn, một người mẹ ôm
         xác đứa con...Trên con đường, người cha già ôm con lạnh
         giá. Chiều đi qua Bãi Dâu, hát trên những xác người .Tôi
         đã thấy, tôi đã thấy:Những hố hầm đã chôn vùi
         thân xác anh em..." để những người mẹ, người cha mất
         con, người vợ mất chồng, người con gái mất anh, mất em, đến
         nỗi phải phát điên ...
  "Mẹ
         vỗ tay reo mừng chiến tranh. Chị vỗ tay hoan hô hòa bình. Người
         vỗ tay cho thêm thù hận.Người vỗ tay xa dần ăn năn!"
           
   
          Còn người lính, Linh Phương, ngoài
         mặt trận: "Em hỏi anh bao giờ trở lại? Xin trả lời mai mốt anh
         về. Không bằng chiến trận Plei Me hay Đức Cơ - Đồng Xoài -
         Bình Giã. Anh trở về hàng cây nghiêng ngả. Anh trở về hòm
         gỗ cài hoa. Anh trở về bằng chiếc băng ca. Trên trực thăng sơn
         màu tang trắng. Mai trở về chiều hoang trốn nắng. Poncho buồn liệm
         kín hồn anh. Mai trở về bờ tóc em xanh. Vội vã chít khăn sô
         vĩnh biệt. Mai anh về em sầu thê thiết. Kỷ vật đây viên đạn
         màu đồng. Cho em làm kỷ niệm sang sông. Đời con gái một
         lần dang dở. Mai anh về trên đôi nạng gỗ. Bại tướng về
         làm gã cụt chân.Em ngại ngùng dạo phố mùa xuân. Bên
         người yêu tật nguyền chai đá. Thì thôi hãy nhìn nhau xa
         lạ. Em nhìn anh - ánh mắt chưa quen. Anh nhìn em - anh sẽ cố quên.
         Tình nghĩa cũ một lần trăn trối!"...
  Có người cho đó là những bài thơ phản chiến.
         Nhưng ai mà không phản chiến bởi con người sinh ra không phải để
         đánh nhau. Mà cầm súng là chuyện bắt buộc, chuyện chẳng
         đặng đừng vì phải đem thịt xương này ra để ngăn
         lại bạo tàn, chống lại tham vọng của một lũ điên.
           
  Cái
         tham vọng của lũ điên đó cũng đã lôi kéo cả một
         người lính Úc từ Melbourne thanh bình, lên tàu về chốn lạ,
         tham gia cuộc chiến trong một thời gian cực kỳ ngắn ngủi, một năm;
         mà vết thương trong tâm hồn còn dai dẳng cho tới bây giờ:
           
  "Mẹ,
         ba, Denny nhìn cuộc diễn binh ở Puckapunyal. Cuộc diễn hành dài của
         những tân binh.Tiểu đoàn 6 tới phiên và tôi là người
         trúng tuyển. Tới Canunggra và Shoalwater huấn luyện thêm trước khi
         đi.
  Townsville sắp hàng trên lối
         khi chúng tôi tiến ra bến cảng.
  Chúng
         tôi trẻ, khỏe, sạch sẽ, tinh tươm in hình trên báo chí!
          Đó là tôi, chiếc nón nhà binh,
         khẩu súng và quân phục màu xanh lá.
  Trời ơi! Tôi chỉ mới vừa 19 tuổi! 
  God help me, I was only nineteen.
   
          Từ Vũng Tàu trực thăng vào bụi
         mù Núi Đất. Đã trèo lên, nhảy xuống trực thăng cả
         tháng trời. Lấy lều làm nhà, beer VB và hình gái khỏa thân
         dán trong tủ áo. Xuyên qua rừng bụi, trời hoàng hôn đẫm
         màu độc chất da cam!
  Thưa bác
         sĩ sao tôi không ngủ được? Đêm đêm về...cánh rừng
         đen... hòa tiếng M16? Sao những vết mẩn đỏ này cứ đến
         rồi đi?
  Trời ơi! Tôi chỉ mới
         vừa 19 tuổi! 
  God help me, I was only nineteen.
           
  Hành
         quân dài bốn tuần và mỗi bước đi có thể chỉ còn
         lại một chân! Tôi chiến đấu cùng nỗi sợ! Nhưng không
         bỏ rơi đồng đội trừ phi phải nhắm mắt xuôi tay!
          Thôi nhắm mắt lại, rán nghĩ ra điều
         gì khác!
  Có ai đó la lên
         ‘chạm địch!' Đồng đội phía sau bật lên tiếng chửi
         thề! Loay hoay cả giờ... rồi tiếng nổ... long trời lở đất. Frankie
         đặt chân lên trái mìn ngày nhân loại đặt chân lên
         tới mặt trăng!
  Trời ơi! nó
         sẽ trở về nhà vào tháng sáu.
   
  Vẫn còn thấy Frankie uống
         beer khi đi phép 36 tiếng ở Vũng Tàu. Vẫn còn nghe Frankie nằm thét
         lên vì đau đớn giữa cánh rừng mênh mông nhiệt đới!
         Cho đến khi thuốc giảm đau phát huy tác dụng và tiếng rên
         xiết đó chết đi!
   
          Huyền thoại Anzac không nói về bùn,
         máu và nước mắt. Và những câu chuyện ba tôi kể đường
         như là không thật. Tôi dính vài miểng vào lưng mà không
         hề hay biết.
  Trời ơi! tôi chỉ
         mới vừa 19 tuổi. 
  God help me, I was only nineteen.
           
  Thưa
         bác sĩ sao tôi không ngủ được ? Sao tiếng trực thăng của
         đài truyền hình số 7 làm chân tôi lạnh? Sao những vết
         mẩn đỏ này cứ đến rồi đi?
  Trời ơi! tôi chỉ mới vừa 19 tuổi! 
  God help me, I was only nineteen.
   
          Cuộc chiến đó đã về tới Sài
         Gòn! Chiều qua, nhận thư anh viết từ Núi Ba Hô Quảng Trị. Những
         địa danh xa lạ: Khe Gió, Cam Lộ, Đông Hà, Ái Tử. Đại
         đội 1, Tiểu đoàn 6 Thủy Quân Lục Chiến. 
  Anh đóng trên núi cao mà mùa này gió Lào
         khắc nghiệt, khô khốc! Phải bò, trườn, xuống thung lũng lấy
         nước...Nhưng rán học nha em! Anh dặn! Cuộc chiến này rồi cũng
         có lúc phải tàn chớ. Mình về xây dựng lại! 
  Nhưng anh không về nữa. Thơ anh đến chiều
         qua. Chiều nay đã có tin báo tử. Lên nghĩa trang Quân đội
         Biên Hòa nhận xác anh. Chiếc hòm gổ sơn xanh có chữ thượng
         trên đầu, phủ cờ vàng ba sọc đỏ. Nằm kế anh là Lê
         Định, chuẩn úy, và hai mươi người lính đại đội
         1, tiểu đoàn 6 Thủy Quân Lục Chiến trong trận đánh chống
         Bắc Quân tràn ngập đỉnh Ba Hô.
  Buổi chiều 20 tháng 8 năm 1971, nắng vàng cam thoi thóp thở chân
         mây. Má tựa vào ba từng bước chậm, theo sau là một đàn
         em lóc nhóc, lên nhà quàn của Liên đội chung sự, nhận
         xác anh. 
  Má khóc sưng con mắt,
         đỏ chạch!
  Trời ơi! tôi chỉ
         mới vừa 19 tuổi! 
  God help me, I was only nineteen!
           
  đoàn
         xuân thu
  (4/72/SQTBTD)
  melbourne.
   
   
  I Was Only
         19.
   
   Mum and Dad and Denny saw the passing out parade at Puckapunyal,
  (1t was long march from cadets).
   
          The Sixth Battalion was the next to tour and it was me who drew the card...
          We did Canungra and Shoalwater before we left.
  And Townsville lined the footpath as we marched down to the quay;
  This clipping from the paper shows us young and strong and clean;
  And there's me in my slouch hat, with my SLR and greens...
  God help me, I was only nineteen.
   
          From Vung Tau riding Chinooks to the dust at Nui Dat,
  I'd been in and out of choppers now for months.
  But we made our tents a home, VB and pin-ups on the lockers,
  and an Asian orange sunset through the scrub.
   
           And can you tell me, doctor, why I still can't get to sleep?
          And night time's just a jungle dark and a barking M16?
  And what's this rash that comes and goes, can you tell me what it means?
           
  God help
         me, I was only nineteen.
  A four week operation, when each step
         could mean your last one on two legs:
  it was a war within yourself.
           
  But you
         wouldn't let your mates down 'til they had you dusted off,
  so
         you closed your eyes and thought about something else.
   
          Then someone yelled out "Contact"‘, and the bloke behind
         me swore.
  We hooked in there for hours, then a God almighty roar;
          Frankie kicked a mine the day that mankind kicked the moon: -
          God help me, he was going home in June.
   
  1 can still see Frankie, drinking
         tinnies in the Grand Hotel
  on a thirty-six hour rec. leave in
         Vung Tau.
  And I can still hear Frankie lying screaming in the
         jungle.
  ‘Till the morphine came and killed the bloody row
           
  And the
         Anzac legends didn't mention mud and blood and tears,
  and stories
         that my father told me never seemed quite real
  I caught some pieces
         in my back that I didn't even feel...
  God help me, I was only
         nineteen.
   
   And can you tell me, doctor, why I still can't get to sleep?
  And why the Channel Seven chopper chills me to my feet?
  And
         what's this rash that comes and goes, can you tell me what it means?
   
          God help me,
  I
         was only nineteen.
   
  John Schumann
    
      
       
Đại dịch 'Só Rì!'
           
Tranh Bảo Huân.
   
  Thưa
         có lần em yêu của tui đưa ra một cái nhận xét rất thẳng
         thắn, làm tan nát lòng tui, như vầy: "Sao bạn anh chơi, người
         nào cũng khôn hơn anh hết ráo vậy?"
  Nghe tức muốn trào máu, tui bèn hỏi lại bằng tiếng
         Anh, vì hỏi bằng tiếng Việt, tui e rằng Thế chiến Thứ Ba sẽ bùng
         nổ ngay lập tức!
  "Excuse me!" Và
         tui nhấn rất mạnh chữ me (mi) thành chữ 'mí' luôn mà xin tạm
         dịch là: "Hả? Cái gì? Em thử nói lại nghe coi!"
 
         Em yêu của tui, tiếng Anh tới mười nút,
         bù trất, đâu có hiểu "Excuse me!" là gì? Êm! 
          Đem chuyện nầy thuật lại với anh Ba Tèo
         là 'ní' (bạn nhậu rất thân của tui) thì được ảnh
         kính cẩn, cúi đầu khâm phục cách tui giải quyết cơn khủng
         hoảng, tránh cuộc chiến tranh với vợ, nhém xảy ra trong gang tấc!
          Tối đó, còn quạu em, tui cho nó ngủ
         chèo queo chơi, coi ai lạnh cho biết? Tui xách một xâu sáu lon beer , xuống
         'garage' nằm nhậu một mình và suy nghĩ lung lắm. 
  "Ê! Em yêu của tui nhận xét cũng đúng quá
         chớ! Bởi chữ có câu rằng: Học thầy không tầy học bạn!"
         
  Hồi chân ướt chân ráo qua
         đây, tui chỉ biết có ba động từ tiếng Anh thôi. Đó
         là động từ 'to quơ, to gặc và to lắc!'
  Tình cờ Trời xui, đất khiến quen được anh Ba Tèo,
         vội kết tình bằng hữu chi giao, kết nghĩa vườn Đào, vì
         tui thấy tiếng Anh của ảnh nói rốp rốp... như người ta bẻ
         mía vậy.
  Anh Ba Tèo truyền kinh nghiệm
         đầy mình: "Muốn học tiếng Anh? Cách hay nhứt, hiệu quả nhứt
         là học... ở trên giường!"
  Thế
         là từ đảo mới qua, vợ con còn bỏ lại quê nhà, anh Ba Tèo
         đã hy sinh vì đại nghĩa tình ta, để cặp ngay với một
         em Úc, hơi sồn sồn, dưới mắt tui là cái hột mít biết
         lăn, còn dưới mắt ảnh, vốn giỏi tiếng Anh, em là 'a fat cow'!
         (là con bò cái... mà lại mập nữa... mới chết!)
  Nhưng hề gì ở với em là để học
         tiếng Anh thôi... Tiếng Anh rành rồi là mình thôi... nó!
          Năm đầu, dù đôi bên khác chủng
         tộc, màu da, ngôn ngữ nhưng sống với nhau cũng thuận buồm xuôi
         gió lắm. 
  Chẳng qua là con vợ
         Úc nó có nói cái gì anh Ba Tèo cũng không hiểu thì
         làm sao mà cãi lộn hà rầm như vợ chồng người Việt
         mình được chớ!
  Vợ Úc
         khen chồng Việt là dễ dạy; bởi nói cái gì thằng chả
         cũng 'Yes!'. 
  Sau chừng hai năm, ngày thêm
         một chữ, là rắc rối nó lù lù bò tới; vì bây
         giờ nói ra hai đứa đã hiểu nhau hết ráo mới báo. 
          Em biết 500 chữ tiếng Việt; nên anh Ba Tèo
         bữa nào bực mình con vợ Úc mình quá, anh xài giấy 500, chửi
         thề bằng tiếng Việt, em cũng hiểu! 
  Ngược lại, bữa nào vợ Úc bực mình thằng chồng
         Việt của mình quá, em xài giấy 500, chửi thề bằng tiếng Úc,
         anh cũng hiểu!
  Rồi hai đứa thôi
         nhau bởi cái lý do cực kỳ lãng xẹt là: Một hôm anh ra chợ
         Footscray, mua về chục hột vịt lộn! Luộc xong, ra vườn lặt mớ rau
         răm, một dĩa muối tiêu, nhậu với beer Úc, Victoria Bitter, quá là
         khoái khẩu.
  Con vợ Úc đi nhậu
         ở pub, bò về, thấy vậy chun mũi phê là: anh Ba Tèo đúng
         là dân dã man nỡ lòng ăn con "babby duck!"
  Anh Ba Tèo phản pháo lại là:  "Kangaroo là quốc
         huy của Úc, thịt của nó, em còn đem ra, barbecue, nướng nhậu...
         Thì ai dã man hơn ai hả?"
  Xong con
         bò cái mập của anh cuốn gói ra đi mà không có mang theo gì;
         vì cả hai lấy nhau chỉ chung đụng có chuyện đó thôi! Còn
         tiền bạc của ai nấy xài chớ hỏng có hỏng ai chôm chỉa
         được của ai. 
  Em đi nhưng còn
         bỏ lại 500 chữ tiếng Anh cho anh Ba Tèo! Nên giờ ảnh mới hân
         hạnh vừa là bạn nhậu vừa là thầy giáo tiếng Anh của tui
         đó chớ!
  Với tui, ảnh là cuốn
         tự điển Anh Việt biết uống beer và biết nói dóc.
          Thưa lúc đi làm, tui hay bị mấy thằng
         Úc cùng sở hay phê bình tui vô phép quá. Hỏng bao giờ có
         'excuse me' hay 'sorry' gì ráo trọi!
  Thì
         anh Ba Tèo dạy tui rằng: Chẳng hạn như đi coi chớp bóng vô trễ
         thì mình nói "excuse me" để xin người ngồi ở hàng
         ghế co chân nhường chỗ cho mình bước qua! 
  Nếu gặp thằng Úc kỳ thị không thèm nhúc
         nhích thì cứ đạp cha lên cẳng nó mà đi; nhớ quay lại
         nói: "só rì" để xin lỗi!
  Đơn giản, dễ nhớ là: Lỗi phải của ai; hỏng cần biết!
         Cứ 'só rì' đại là xong!
  Nghe
         lời chỉ giáo đó, đụng ai tui cũng 'só rì'! Đụng với
         con vợ tui, tui cũng 'só rì'; nên em mới ở tới giờ mà không
         bỏ tui để đi theo thằng khác!
  Thưa
         trôi giạt tới đây cũng được hơn hai chục năm rồi,
         thiệt hỏng phải khoe với bà con, nhờ sư phụ Ba Tèo chỉ dạy
         nên tiếng Anh của tui cũng kha khá!
  (Tui
         biết nghe Adele, người em phốp phát mà hát như chim, nức nở điệu
         buồn: 'Hello'; làm biết bao đứa bị em yêu đá đít năm
         nào phải bùi ngùi sa lệ!
  Adele
         đã gọi cả ngàn lần cho người yêu cũ để nói lời
         xin lỗi vì đã làm tim chàng tan nát. (I'm sorry for breaking your heart!)
          Nhưng anh yêu ngày cũ không còn quan
         tâm tới. Hỏng chịu bắt 'phone'! Vết thương ngày xưa đã
         thành sẹo thì em có khơi gợi lại chẳng ăn thua gì; vì
         một lẽ rất dễ hiểu là anh đã có rồi... em khác. Hi hi!)
          Thưa cũng cái vụ 'Sorry' nầy, hôm 16 tháng
         Ba năm 2016, Brian Earl Taylor, một tên tội phạm hình sự, bị còng tay,
         đứng trước vành móng ngựa, chờ tuyên án, được
         Tòa cho phép nói lời cuối cùng, Brian Earl Taylor 'nhái' theo bài 'Hello'
         của Adele để 'sorry' bá tánh!
  Trước
         tiên là bà Tòa Darlene O'Brien. 'Sorry! Sorry! Sorry!' Kế đó là Má
         tui cũng 'Sorry'! Và cuối cùng là với nạn nhân, tui cũng 'Sorry' luôn!
           'Sorry' hết trơn hết trọi; hỏng bỏ
         sót đứa nào!
  Taylor đã hứa
         như đinh đóng cột với quý Tòa rằng: Ra tù tui sẽ đi
         nhà thờ thường xuyên hơn, (nghĩa là em sẽ tu). Tui không hút
         cần sa rồi quậy đục nước như trước nữa! 
  Nghe 'sorry', bà Tòa cũng cảm động phán:
         "Có khiếu ca hát đấy chớ!" 
  Dẫu khuyến khích mầm non văn nghệ như vậy, nhưng bà Tòa
         cũng không quên tặng cho chú em ba cuốn lịch,vô đó mà ngồi
         gỡ từng tấm một! 
  Chắc nhờ
         hát 'Sorry' nên chú em nầy bị án nhẹ hơn khung hình phạt tới
         hai năm! 
  Chính vì thấy 'Sorry' có
         lợi bên nước Mỹ văn minh, nên mấy quan rinh 'Sorry' về Việt Nam,
         làm thành cơn đại dịch 'só rì'!
  Công an đánh nghi can trẹo cái bản họng rồi 'só rì'!
         Tòa án nhốt lương dân mút chỉ cà tha rồi 'só rì'!
         Bệnh viện biến bệnh nhân từ lành lặn thành người tàn
         tật rổi cũng 'só rì'! 
  Chỉ
         mới đây thôi, một em nữ sinh, đang thời hoa mộng, 16 tuổi, đi
         học về bị xe gắn máy đụng. Chở vô nhà thương, bác
         sĩ nói gãy xương, băng bột. Đau quá và chân cứ xưng
         vù ngày một to mà hỏng có ai lo. Tới 5 ngày sau, nhắm không
         êm, mới chuyển em vô bịnh viện Chợ Rẫy Sài Gòn. Muộn quá.
         Chân phải bị hoại tử; phải cưa bỏ khỏi đầu gối.
          Anh Ba Tèo nghe chuyện nầy rất lấy làm
         thương cảm cho nạn nhân mà rằng: 
  Hồi xưa, năm 1978, mất nước mới 3 năm, nhém chút nữa
         là tui cũng bị y hệt như em gái 16 tuổi tội nghiệp nầy! Nó
         dám mổ bụng tui lắm đó nhe!
  Chẳng
         qua, tui bị đau bao tử không ăn uống gì được hết ráo;
         có lẽ vì phải nhai bo bo cứng quá nên lủng cái bao tử rồi
         chăng? 
  Suy dinh dưỡng nên mặt tui
         xanh chành như đít nhái. Con vợ sợ tui chết bỏ nó mồ côi
         chồng nên chở gấp tui vô Bệnh viện Đa khoa, nằm Khoa Nội!
          Sáng hôm sau, chín giờ còn thiêm thiếp,
         thì y tá nắm giò tui lay lay thức dậy cho bác sĩ nó khám.
         Mở mắt ra thấy thằng cha Bác sĩ. Y cũng thấy tui rồi bỏ đi
         luôn một nước. 
  Anh biết tại
         sao hông? Té ra là thằng Bác sĩ nầy là thằng học trò
         cũ, tui dạy nó năm 1975, lớp 8, dẫu nó đã 19, 20 tuổi đầu
         rồi! 
  Học thì như hạch! Còn
         nói về trí thông minh, nó phải kêu con bò bằng chị! 
          Mới có 3 năm, nó đã làm bác
         sĩ nội khoa thì cha tui cũng chết chớ nói chi tui!
  Chẳng qua nó có thằng cậu từ trong bưng ra làm
         tới Giám đốc Sở Y tế, nên cho nó học qua quýt chút đỉnh,
         rồi làm bác sĩ, đưa nó về cái bệnh viện lớn nhứt
         tỉnh nầy để vừa chữa bịnh vừa học thêm kinh nghiệm.
          Tui xuất mồ hôi hạn, vội nhắn con vợ
         tui vô, dắt tui đi trốn viện! 
  Thưa
         cái lối đào tạo 'dốt như chuyên tu, ngu như tại chức' nầy
         đã làm hỏng biết  bao nhiêu người chết oan mạng? Mà
         hỏng nghe ai xin lỗi, 'só rì' gì hết hè! Chết! Bây rán chịu!
          Bây giờ thì nền y học trong nước
         đã tiến bộ, theo kịp thời đại rồi! 
  Bị xe gắn máy đụng mẻ xương chút đỉnh,
         nhưng họa vô đơn chí, gặp phải bác sĩ dỏm, cưa giò
         người ta! 
  Đích thân bà Bộ
         trưởng Y Tế phải đứng ra xin lỗi, 'só rì' nạn nhân vì
         sợ chúng chửi! Còn hứa cho em lắp chân giả hỏng trả tiền
         và hỏi em có chịu đi học ra làm bác sĩ hay không bả sẽ
         cho đi! 
  Trời ạ! Cái thói ỷ
         quyền làm ẩu, muốn ai làm bác sĩ là làm, mấy chục năm
         rồi mà tụi nó chưa có chịu bỏ... Thiệt tội nghiệp bà
         con trong nước mình hết sức!
  Vậy
         mà có chị em mình ở hải ngoại lại uống mật gấu, chưa
         thấy quan tài chưa đổ lệ, dám bay về bên ấy đại tu
         sắc đẹp, bơm mông, độn ngực vì nó rẻ mà không
         sợ chết?! 
  (Ở Hà Nội, đã
         có người chết; bác sĩ thẩm mỹ đem xác nạn nhân xấu
         số vụt tuốt xuống sông Hồng rồi đó nhe bà con!)
  Thưa chuyện làm bậy, làm trật cái gì
         thì cứ xin lỗi, 'só rì' là êm re, là xong; nên một thằng
         đi ăn cướp cũng bắt chước 'só rì'.
  Mười giờ đêm, y bịt mặt leo lên lầu hai tính
         ăn cướp. Em kế toán, thu ngân nhà hàng thức ăn nhanh kiểu
         Hàn quốc đang kiểm tiền. Thằng ngu nầy cầm kéo nhào vô:
         "La! Tao đâm cho một kéo... là mặt em sẽ méo!"
  Em thu ngân, (thấy dao mới sợ, thấy kéo không
         sợ), bèn chơi cái ngón võ 'cẩu xực xí quách', phập
         ngay vô cái tay nó đang cầm kéo! Rồi em la bài hải! 
 
         Tam thập lục kế dĩ đào vi thượng
         nên chú em ăn cướp bất thành nầy tẩu.
  Về nằm suy nghĩ chắc nó biết giọng nói của
         mình rồi. Trước sau gì cũng bể! Thôi bò trở lại cọp
         dê, bắt chước xin lỗi, 'só rì' (của mấy quan từ  Công
         An, Tòa án đến Y tế!). "Đừng kêu lính bắt... tội nghiệp!"
         
  Tính xin lỗi là xong chuyện, chìm
         xuồng! Ai dè cái còng nó chờ sẵn. 
  Em được 5 cuốn lịch, vô trỏng mà gỡ dù em chưa
         cướp được cắc nào. Chưa làm hại một ai chỉ mới
         hăm thôi. Cướp tài tử mà!
  Anh
         Ba Tèo đọc xong, cười khè khè, nói: "Thằng nhỏ ăn
         cướp nầy khờ thiệt! Quan cướp, quan xin lỗi là huề! Quan khác;
         dân khác! Chú em mầy lỡ đói, đi ăn cướp, dẫu không
         thành, rồi ló đầu ra mà xin lỗi, 'só rì' thì bà nội
         cũng đội chuối khô!
  Nói một
         cách trần trụi, cái đại dịch 'só rì'  của các quan
         trong nước đang thi nhau hội diễn, chỉ là một vở hát chèo
         mà thôi!
  Ngu lắm mới tin!
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne 
   
    
      
       
Lá thư Úc Châu!
         
  Chén nước ‘bậu' đổ
         đi rồi !
   
  Anh bạn văn của người viết năm nay 65, đã tới
         tuổi hưu ở Úc; nhưng vẫn cần mẫn đi cày vì nợ áo
         cơm; quyết làm tới 70, mới chịu nghỉ ở nhà chơi với vợ!
          "Lúc đó chắc tui vừa đi làm
         vừa chống gậy quá. Còn bây giờ nếu về ăn tiền hưu
         thì hỏng đủ trả tiền nhà còn thiếu ngân hàng, tiền
         chợ, tiền biu! Con vợ nó sẽ mặt lớn mày nhỏ! Rầu lắm ông
         ơi!"
  "Đi làm còn sống
         lai rai, về hưu đôi khi lại chết ngay lập tức... vì buồn! Vì
         chơi với vợ lớn niềm vui lại nhỏ; chơi với vợ nhỏ niềm
         vui lại lớn! He he!"
  "Hỏng thấy
         David Letterman, cũng 65, chủ xị ‘the late-night show' của đài CBS mới về
         hưu chỉ có mười tháng thôi mà đầu sói, râu ria mọc
         xồm xoàm. Sáng chạy bộ tập thể dục không ai nhận ra, cứ
         tưởng đó là ông già Santa Claus!"
  "Thôi ráng cày thêm 5 năm nữa! Có tiền ăn cơm;
         còn có tiền coi văn nghệ ca nhạc do ca, nhạc sĩ bên Huê Kỳ
         bay qua trình diễn nữa đó!"
  Thưa
         hồi còn thanh xuân, ảnh là con người đã chớm yêu văn
         nghệ, yêu ca sĩ rồi yêu luôn tới già.
  Ảnh đã từng tuyên bố người ca sĩ thần tượng
         của ảnh nếu muốn, ảnh lấy làm rất vui lòng mà xách guốc
         cho em!
  Giờ bèo giạt qua trôi tới
         Úc, phận mình đã êm êm; lại có tánh tào lao bao đồng
         hết biết; lo cho ca sĩ thần tượng của ảnh đang gặp vận xui!
          Mới đây nghe thần tượng, từ thời
         thơ dại tới thời lớn đại, bò về Việt Nam hát... Rồi
         bị tụi nó chơi ‘đểu', nó cấm; bây giờ gần năm
         rồi hỏng biết ‘bậu' sống ra sao? Còn nấn ná nhẫn nhục
         phục vụ khán giả ở Việt Nam hay bay cái vù trở qua bên Mỹ
         rồi! Hu hu!
  Người viết vội đem
         khăn giấy ra, lau vội đôi dòng lệ nóng lăn dài trên đôi
         má hóp vì răng rụng gần hết ráo của anh! Vậy mà ‘thằng
         chả' vẫn còn thút tha thút thít không thôi!
  Người viết thấy tình hình coi bộ nghiêm trọng
         quá, có thể vượt ngoài tầm kiểm soát, lỡ ‘giả'
         xúc động quá, lên cơn nhồi máu cơ tim là Tía tui cũng
         chết; bèn nhẩy vô can: "Yểm bi lụy! Yểm bi lụy! Chớ ai bi! Chớ
         ai bi!"
  "Anh ơi! Bên Mỹ mà;
         anh có thấy cái mộ bia nào nói: ‘Chết vì đói!' đâu
         mà anh lại lo con bò nó trắng răng vậy hả?"
  Nín khóc, ảnh nói, nhớ: Ông Hoàng Trúc Ly
         năm 1964 còn làm thơ cho ‘bậu', thần tượng của tui, nữa đó!
         Nhiều người mê chớ đâu phải mình ên tui mới mê, mới
         khoái ‘em' đâu?
  "Từ em tiếng
         hát lên trời - Tay xao dòng tóc tay mời âm thanh - Sợi buồn chẻ
         xuống lòng anh - Lắng nghe da thịt tan tành xưa sau."
  Tui không biết làm thơ để tặng ‘người';
         nhưng giống ông nhà thơ nầy ở chỗ là tui mê ‘bậu'
         hồi còn nhỏ xíu lận cà! Khoái ‘bậu' ca cái bản: ‘Nỗi
         buồn hoa Phượng' hết biết!
  Lần
         nào, lên Youtube nghe ‘bậu' hát là tui nhớ tới con bồ cũ hồi
         đi học lớp đệ Tứ biết bao! Tui phải trốn con vợ; ra sân sau,
         ngồi khóc một mình!
  "Mỗi
         năm đến hè lòng man mác buồn... Màu hoa phượng thắm như
         máu con tim... Người xưa biết đâu mà tìm?"
  Còn "Bản dấu chân kỷ niệm" nữa
         chớ!
  "Trời làm mưa tuôn nên
         khiến xui anh gặp em! Cho mình kết lời hẹn ước. Cớ sao trời cho
         tình yêu rồi ngăn cách. Mấy ai không rơi lệ sầu?"
          Rồi sau nầy ra hải ngoại, lâu lâu tui
         lại nghe ‘bậu' ca cái bản vượt biên, làm ‘taxi', đưa
         người ra cá lớn, vọt! Thấy em lên sân khấu, chèo chèo,
         chèo riết... Trốn công an biên phòng, công an cửa khẩu... Tui ngồi
         nghe, rơi nước mắt, lã chã dòng châu luôn đó nghe cha!
          Nhớ hồi xưa mình đi vượt biên
         cũng khổ trần ai khoai củ như vậy đó! Thành thử em nhắc tới
         là tui lại nhớ tới Má của tui?
  "Ta
         quý mến giòng sông quen đưa tiễn. Thương người đi đến
         trọn nghiệp đưa đò... Con sông nào biết đường ra biển,
         đều biết đường đến bến Tự Do..."
  Rồi ‘bậu' còn đốt cho tui niềm hy vọng mỏng
         manh nữa chớ!
  "Một ngày bao người
         đi sẽ về đây dựng cờ... Lửa ngục tù bốc cháy cõi
         u tối hát về rạng đông... Quanh năm đưa đò... đưa
         người tìm Tự Do..."
  Tui tôn
         thờ thần tượng của tui, phe ta... Thiệt hỏng có lầm mà!
          Vậy mà vài năm gần đây, đột
         nhiên ‘bậu' hỏng có thèm chèo chèo nữa; mà bay về Việt
         Nam, nói để gặp lại khán giả từng yêu mến ngày xưa
         ta bé ta chơi, để hát nhạc muồi cho họ nghe!
  Hôm qua bậu nói bậu không ‘dìa' mà hôm
         nay bậu ‘dìa'? ‘Bậu' ‘dìa' như phụ tình ái mộ của
         tui! Để tui: "Một mình lê bước em đến công viên ngày
         xưa nghe làn gió đùa xao xác..."
  Thiệt bậu chơi như vầy là chơi ác, phụ cái tình
         cảm tui hằng yêu mến; làm tui có cảm giác đau hơn bò nó
         đá!
  Tui nghe ảnh tâm sự cõi
         lòng tan nát như vậy bèn nhào vô an ủi một cách vô duyên
         rằng: "Thôi em làm vậy ngay chính tui cũng ngã ngửa như anh!"
          Tuy nhiên cũng còn đỡ hơn mấy ông
         xí gạt vợ hiền nói về quê xây mộ phần cho Tía Má!
         Chứng tỏ mình là người con hiếu thảo đang lưu lạc quê
         người nhưng vẫn nhớ mồ mả ông cha; nhưng thiệt ra nói dóc
         để có cớ về uống bia ôm cho nó rẻ?
  Ảnh nghe vậy bèn lắc đầu quầy quậy: "Ôi
         mấy cha đó tệ hơn vợ thằng Đậu thì kể số gì!"
          Chuyện đáng phê phán là chuyện
         thần tượng của tui nè! Lòng dạ thiệt bạc đen quá xá!
         Em ‘xử' như vậy là gấp mười phụ nhau!
  "Bậu nói với qua, bậu không lang chạ. Bắt đặng
         bậu rồi, đành dạ bậu chưa!"
  Vậy mà cứ ong óng, làm như tui, một khán giả thầm
         ái mộ em, là đứa mới đẻ hôm qua sao chớ?!
  ‘Bậu' sợ mình nói ‘bậu' về vì
         tiền?! Nên ‘bậu' ‘thanh minh thanh nga' rằng: "Cái tình khán
         giả với mình mới quan trọng chớ! Đừng đem cái vụ tiền
         bạc vô đây chi cho nó mất cái vẻ thanh cao nha! Kiếm được
         bao nhiêu là em đi làm từ thiện hết trơn rồi!"
  Tui nghe ‘bậu' nói vậy; ráng mà tin vậy;
         nhưng không thể nào tin được. Vì tin thiên hạ sẽ nói
         tui ngu! Lòng tui nói thiệt ông nghe nó tan nát hết trơn rồi. Tiếng
         hát một thời mình yêu dấu mà bây giờ...
  Ôi nhớ xưa! Dẫu biết ca từ và nốt nhạc là
         do ông Thanh Sơn, ông Thúc Đăng và ông Trầm Tử Thiêng viết;
         nhưng bậu không cảm, không hòa điệu thì cách chi mà hát
         hay cho đặng?
  Tui già mà cứ ngây
         thơ; cứ tin người như thế đó! Người bỏ ta sao đành
         chớ!
  Từ độ bậu bay về Việt
         Nam tới nay, tui hỏng thèm nghe ‘bậu' hát nữa! Vì có nghe thấy
         cũng hết hay rồi! Một lần bất tín; vạn lần bất tin!
          Rồi cuối năm ngoái nghe mấy ‘quan lớn'
         giận hờn sao đó mà cấm ‘bậu' không cho về hát hò
         gì hết.
  Thấy chưa? Tụi nó
         ác lắm mà! Người ta hát lấy tiền làm từ thiện chớ
         có bỏ túi cắc nào đâu mà cũng cấm?
  Rồi cuối năm nay thấy ‘bậu'quay trở lại Mỹ,
         làm cái ‘live show' kỷ niệm 50 năm ca hát! Nhưng cái lạ là
         khi nghe em hát, lòng tui đã thôi không còn xúc động nữa?
          Chén nước ‘bậu' đem đổ đi
         rồi dù ‘qua' có ráng hốt lại dùm ‘bậu' đi chăng
         nữa thì nó cũng hỏng có chịu đầy!
  Hồi xưa nghe ‘bậu' hát; tui ước gì mình
         được ‘xách guốc' cho ‘bậu'... cũng vui!
  Còn bây giờ tui cứ tự hỏi lòng tui từng ngày:
         "Tại sao em phụ anh cho đành lòng?"
  ‘Bậu' giờ quay trở ra chắc khán giả cùng quan to, quan nhỏ
         trong nước chán chê nhạc mùi của ‘bậu' rồi sao? Hỏng ai
         chịu mua vé nữa, ế thì phải tung cánh chim tìm về tổ ấm
         với tụi mình mà không bỏ đi luôn? Phải có lý do gì
         đó chớ!
  Lý do chánh chạy
         nhựt trình trong nước là vì mấy quan căm tức vụ ‘bậu'
         đi hàng hai, chân nầy cẳng kia đó mà! Mấy ‘quan' tuyên
         huấn ỷ quyền, cấm không cho hát; chỉ cho ‘hú' thôi...
          Có thể là nó ‘hù' bậu chơi
         rồi cho hát lại! Nó muốn cho bậu biết ‘thằng' nào làm
         ‘cha' ở đây!
  Người viết
         phụ đề Việt ngữ thêm là: có thể thần tượng ‘bậu'
         của anh chuyên trị nhạc muồi mà bây giờ người ta không còn
         thèm nghe, thèm coi nữa vì có người khác hát còn mùi
         hơn, còn trẻ hơn, còn ‘sexy' hơn nữa anh ơi!
  Hát nhạc muồi còn khuyến mãi thêm: "Rõ
         màu trong ngọc trắng ngà! Dày dày sẵn đúc một tòa thiên
         nhiên!" Thì cách chi mà ‘bậu' của anh ‘chơi' cho lại chớ?
          Anh bạn văn rầu rĩ nói: Biết vậy
         nhưng thấy ‘bậu' lỡ một lầm hai thì lòng tôi đau như
         cắt? Mình muốn trách mà trách không đành!
  Trách: "Thương nữ bất tri vong quốc hận!" Nhưng
         thời buổi kim tiền mà!
  Ai cũng đầu
         tiên tiền đâu? Mình nghèo đành chịu bị ‘em' phụ thôi,
         chớ sao?
  Hải ngoại, tuần một show,
         làm sao sống? Rồi tiền son phấn, áo quần nữa ở đâu ra?
          Tui nghe vậy bèn cười ruồi mà phán
         rằng: Cha nội ơi! Em cũng chỉ là đồ tham đó bỏ đăng
         thôi! Nghe hơi tiền là vọt mà cứ ở đó bênh hoài
         hè!
  Ai dè anh bạn văn nổi nóng
         một cách lảng òm, quay sang ‘quạt' người viết liên thinh kỳ
         trận:
  "Còn ông nữa! Hỏng chia
         sẻ nỗi buồn hoa phượng với tui gì hết chỉ giỏi có cái
         xỏ xiên thần tượng của tui thôi! Thiệt là tệ! Hỏi vậy
         thì lòng ông có hẹp lượng lắm hay không? Tui sẽ nghỉ chơi
         với ông ba tháng!"
  Người viết
         bị anh bạn văn phạt trọng cấm... Ba tháng nghỉ chơi... Lòng tui
         cũng man mác buồn! Nhưng không có ở không mà năn nỉ. Bèn
         đưa tiễn anh bạn nhậu mình ra cửa!
  "Mình nói thiệt lòng vì nghĩ sao nói vậy; mình hỏng
         thích ai nói dóc mình hết ráo... Mình nghe dóc quá xá
         nhiều rồi, nghe đầy cả hai cái lỗ tai, dẫu muốn bắt chước
         Hứa Do, Sào Phủ bên Tàu... nghe lời nghịch nhĩ bèn xuống sông
         mà rửa; kẹt cái hỏng biết lội, sợ chết chìm... Nên thích
         người nào nói thiệt! Bụng ngay dạ thẳng!"
  Lần nầy lời thật mích lòng... lỡ đụng trúng
         thần tượng đất sét rã bèn trong mưa tầy hầy của ảnh
         như vậy mà ảnh cũng hỏng chịu nghe, hỏng chịu sáng mắt,
         sáng lòng gì ráo trọi... mà cứ bênh chầm chầm ‘người
         đẹp' thì kệ... thằng chả!
  Tự
         nguyện cho em ‘vẽ' rồng, vẽ ‘rắn' thì ráng chịu nghe! Nhớ
         đừng có kêu réo, than thở với tui chi! Nghe chán cái lỗ tai
         tui lắm lắm!
   
  đoàn xuân thu
  melbourne
    
      
       
Xử án miệt rừng!
  
  Tranh Bảo Huân.
   
  Thưa cuối
         tuần rồi, tui hân hạnh được một anh bạn, nhà tuốt ở
         trong rừng, mời đến tệ xá của ảnh chơi, nghỉ hai ngày cho
         nó phẻ. 
  Bấy lâu nay, tui cứ châu
         đầu vô thủ phủ Melbourne đầy khói bụi và tiếng ồn;
         mà con mình gọi là ô nhiễm thành phố! 
  Ngày nào cũng phải đi cày 8 tiếng, 5 ngày một
         tuần, để kiếm cơm cho má bầy trẻ và sắp nhỏ nên thú
         thiệt, hỏng phải than vãn gì mà thấy cũng hơi ‘oải'. 
          Má bầy trẻ cũng tội nghiệp! Sợ
         chồng mình đầu tắt mặt tối quá, đâm bị khùng thì
         đổ nợ nên cũng đồng ý ký sự vụ lịnh cho đi. Chớ
         bình thường dễ gì!
  Vậy là:
         "Người lên ngựa kẻ chia bào! Rừng phong thu đã nhuốm màu
         quan san".
  Dĩ nhiên ở đây Úc
         nầy là không cỡi ngựa bốn chân rồi mà chỉ chui vào chiếc
         xe cà tàng rồi đường trường xa. Một tiếng đồng hồ
         sau thì tới nhà anh bạn quý. 
  Mùa
         thu nước Úc thiệt đẹp à nha! Lá phong trên ngọn đồi
         cao, gần thảo lư của anh bạn, đã nhuốm màu vàng sắp chuyển
         sang lá đỏ. Thơ hết biết luôn! 
  Nhưng thơ hơn nữa là anh bạn văn đã đặt mâm sau
         sân vườn nhà; để vừa uống rượu vừa ngắm hoa lắc
         rắc rơi!
  Ngoài anh bạn văn là
         chủ xị còn có anh bạn khác, mặt lạ quắc, hồi nhỏ giờ
         mới biết. Sau vài tuần rượu sơ giao, hỏng biết thì thôi;
         biết rồi thì chán chết! 
  Anh bạn
         mới quen nầy từ Việt Nam sang Úc để ngắm mùa thu lá bay!
          Ở Việt Nam mà có tiền sang Úc du lịch
         là phải khá rồi. Mà ảnh khá thiệt, vì bên ấy (nghe
         ảnh khoe) tui làm Luật sư! 
  Hồi
         VC mới vô, nghề Luật sư nó dẹp! Cử nhân Luật ngồi bán
         vé số đầy đường! Giờ nghề Luật sư, nó cho làm
         lại cho giống với người ta; kẻo thế giới chê rằng rừng rú;
         hỏng có cái văn minh!
  Tội ác
         bây giờ trong nước xảy ra hà rầm. Mời nhậu không nhậu cũng
         chém mầy tới chết. Ghen tuông linh tinh lang tang, nói hoài không bỏ
         tật, vợ lấy kéo đâm hai phát lủng tim, làm chồng phải
         đi chầu ông bà ông vải!.
  Chính
         vì vậy mà nghề Luật sư bây giờ làm ăn khấm khá lắm.
         Nghe ảnh nổ mình thấy cũng mắc cười nên hỏi ‘ngoéo'
         bậy một câu. 
  "Nghe nói Việt
         Nam cả rừng luật mà chuyên xài luật rừng thì anh ra Tòa, anh
         cãi ai nghe?" 
  Ảnh hơi chạm tự
         ái nói: "Năm rồi tui có cãi cho một thằng thoát khỏi
         án tử hình đó nhe!" 
  "Giỏi
         vậy sao? Hỏng bị tội chết! Bộ được tha bổng hả?" 
          "Đâu có nó bị chung thân!"
         
  "Trời đất! Vậy anh cãi làm
         chi để nó bị tù mọt gông, theo tui, để cho nó chết coi
         bộ sướng hơn!" 
  "Đâu
         được nè! Phải sống trước; rồi từ từ mình chạy
         án, mình lo chớ!"
  Rồi ảnh
         hỏi bên Úc nầy, có chuyện chạy án như Việt Nam hông? 
          Thú thiệt, người viết không biết;
         nhưng có đọc một chuyện vui mà tui tin tác giả Úc nầy
         xạo, đặt dóc: Ngồi chủ tọa phiên xử, quan tòa nói với
         hai luật sư bào chữa cho nguyên đơn và bị cáo như vầy:
         "Luật sư Leon, bên nguyên đơn, đã hối lộ cho bổn chức
         15 ngàn đô! Luật sư Campos, bên bị cáo đã hối lộ cho
         bổn chức 10 ngàn đô!" 
  "Thôi
         bổn chức sẽ viết một cái chi phiếu, trả lại 5 ngàn đô
         cho luật sư Leon bên nguyên đơn!"
  "Xong xuôi, bổn chức sẽ tiến hành xét xử cho nó công
         bằng. Không bênh ai và không bỏ ai hết ráo!"
  Thưa đi học Luật rồi được làm Tòa là
         có quyền lắm! Ai cũng sợ. Chạy lon ton trong nội thành mà thấy
         ông nào mặc áo thụng đỏ, đội tóc giả, ôm một
         chồng hồ sơ, băng qua đường là mình né trước cho chắc
         ăn. Lỡ tông ổng một cái là luật pháp nó đổ nợ
         lên đầu mình chớ chẳng phải chuyện chơi đâu. 
 
         Cảnh sát còn rét mấy ổng nữa
         huống chi dân ngu khu đen như tui. Mỗi lần đi hầu tòa, là phải
         mặc cảnh phục đàng hoàng, áo quần thẳng li như quân phục
         đại lễ của sinh viên trường Võ Bị vậy. 
  Bị cáo dù giết người không gớm tay, tay bị
         còng, cũng phải mặc áo vest và thắt 'cà ra oách'! 
  Vô Tòa, đứng trước vành móng ngựa
         là còng phải được tháo ra vì trước khi ông Tòa khỏ
         búa là đứa nào cũng chưa có tội hết ráo. 
 
         Chớ hỏng phải như Việt Nam chưa xử
         là biết chú phải đi tù mút chỉ cà tha rồi hè!
          Thưa ông Tòa cũng là con người!
         Mà con người thì đôi khi cũng thù dai, hận lòng năm cũ,
         thời đi học, đó chớ! 
  Nên
         có chuyện vầy: Một cô giáo phải ra Tòa vì bị cảnh sát
         truy tố tội vi phạm luật giao thông, lái xe vượt đèn đỏ.
          Đọc hồ sơ thấy bị cáo làm
         nghề dạy học; ông Tòa vui hết biết, lễ phép đứng lên,
         phán rằng:
  "Thưa cô! Bổn chức
         ngồi xử ở đây bấy lâu nay chỉ chờ được có ngày
         nầy!"
  "Xin cô hãy ngồi xuống
         cái bàn kia. Và đây là giấy, viết!"
  "Hãy viết 500 lần, câu: "Tôi sẽ không bao
         giờ lái xe vượt đèn đỏ nữa!" He he!
  Thưa thẩm phán xét xử một cách không thiên
         vị tại các phiên tòa công khai. Thẩm phán nghe những người
         làm chứng và các bên trong vụ án trình bày chứng cứ,
         đánh giá mức độ xác thực của các bên, và sau đó
         đưa ra phán quyết về vấn đề được trình bày dựa
         trên việc giải thích pháp luật và đánh giá chủ quan
         của mình. 
  Tại một số quốc
         gia, quyền hạn của thẩm phán được chia sẻ với bồi thẩm
         đoàn hoặc hội thẩm! Bà con người Việt tỵ nạn mình
         đến đây sau khi nhập tịch Úc cũng có người được
         Tòa mời gia nhập bồi thẩm đoàn, làm nhiệm vụ của công
         dân. Không thể nào thối thoát trừ trường hợp có lý
         do chánh đáng. Mà lý do chánh đáng mà bà con mình
         hay viện dẫn ra để né là: "No English!" Thế là thoát nạn!
          Thưa Úc cũng như Mỹ thích và ghiền
         thưa gởi lắm. Cái gì cũng thưa nhau được nên Luật sư,
         Tòa án làm không bao giờ hết việc. 
  Thôi nhau! Chia con chia của cũng đi thưa. Nuôi con cừu làm
         thú cưng! Cáo sồ không cho! Cũng đi thưa! 
  Đôi khi kép đến nhà chơi thôi...không làm
         gì cũng đi thưa. Nên mới có chuyện vầy: Cô gái, nguyên
         đơn, nói: "Tuần qua anh ấy đến nhà tôi!. Đang ngồi chơi
         thì anh ấy đè tôi xuống, cởi hết đồ tôi ra rồi...
          Quan Tòa hỏi riết: "Rồi sao nữa?"
          "Rồi anh ấy bỏ đi ạ!"
 
         "Vậy tại sao cô lại tố cáo anh ấy
         làm nhục cô?"
  Cô gái chỉ
         tay vào mặt chàng trai hét lớn: "Thưa Tòa, thằng chả nhìn
         thấy cơ thể trần truồng của em mà lại bỏ đi thì làm
         nhục em quá xá rồi còn gì?"
  Thưa tiệc nhậu là dễ làm bạn nhứt! Mới đầu lạ
         nước lạ cái, còn thủ thế nhưng chừng một xị, là bằng
         vai bằng vế hết trơn. 
  Tui lại nhớ
         chuyện xưa: Chàng rể mời nhạc gia đến nhà thù tạc để
         mừng cháu ngoại trai vừa dứt thôi nôi! 
  Chàng rể thảo, thỉnh nhạc phụ ngồi mâm thượng
         hạng! 
  "Dạ kính mời Tía một
         ly!" 
  "Thôi đừng khách sáo
         nữa con! Dẫu sao cũng là con cháu trong nhà không hè!" Tía
         vợ nói! 
  Được lời như
         cởi tấm lòng, bèn rót đầy chung rượu cho Tía và cho cả
         chính mình. Xong nâng ly lên nói: "Thôi! Tụi mình cạn trăm
         phần trăm đi nhe!"
  Và cũng chính
         vì vậy anh bạn Luật sư của người viết mới quen, sau vài
         ly whiskey, thôi không còn nổ sảng, khoe khoang:"Việt Nam bây giờ cái
         gì cũng ăn trùm hơn thiên hạ. Nước Úc nầy kể số
         gì!"
  Anh Luật sư bắt đầu
         kể những chuyện vui pháp đình Sài Gòn bây giờ mà vì
         công ăn việc làm, ảnh đã từng chứng kiến! Ảnh cam đoan
         nói thật chớ không có đặt dóc như tui.
  Ảnh nói: "Ôi mấy thằng Tòa bây giờ ở
         Việt Nam mình tụi nó ngu lắm đó!"
  Có lần tui đi bào chữa trong một phiên tòa hình sự!
         Khi bị cáo, thân chủ của tui, trình bày loanh quanh, vị thẩm phán
         chủ tọa đã hét lên: "Câm ngay!". 
  Rồi sau đó quan Tòa "mời" kiểm sát viên
         xét hỏi bằng câu: 
  "Ê, tới
         phần của mày rồi đó!"
  Té
         ra hai đứa nầy là bạn nhậu với nhau! 
  Rồi một phiên Tòa khác, quan Tòa tra hỏi một nữ bị
         cáo như vầy:
  "Bị cáo có
         3 đứa con, phải không?"
  Đáp:
         "Vâng ạ!"
  Hỏi: "Trong đó,
         có bao nhiêu bé trai?"
  Đáp:
         "Không có đứa nào cả!"
  Hỏi:
         "Thế có bé gái nào không?"
  Chẳng qua, em nầy bị truy tố về tội 'lừa đảo' do sau khi ngã
         giá, nhận tiền bán dâm xong, bị cáo lợi dụng sơ hở 'chuồn'.
         
  Không may lần đó gặp phải
         một tay khách làng chơi không vừa, anh này bỏ thời gian tìm
         bị cáo ở nhiều điểm thường tụ tập gái bán dâm
         và "tóm" được bị cáo nộp công an. 
  Quan Tòa phán rằng: "Bị cáo là người vô
         nhân đạo! Đã nhận tiền của người ta thì phải bán
         dâm đi chứ! Ai nhận tiền rồi lại chạy. Làm ăn như thế
         là rất mất uy tín..."
  Thưa
         phiên Tòa ở Việt Nam có thẩm phán, có kiểm sát viên
         tức bên công tố, có Luật sư biện hộ và hội thẩm nhân
         dân nữa! Mà hội thẩm nhân dân cũng vui không kém!
          Có lần, theo lời anh Luật sư kể, tại
         một phiên tòa xử vụ án gây rối trật tự công cộng,
         một vị hội thẩm nhân dân cao giọng hỏi bị cáo: 
  "Khi tham gia gây rối có đem theo dao không?".
          Bị cáo lí nhí thưa: "Dạ có".
         
  Vị này hỏi tiếp: "Đem theo
         dao; sao không đâm?"
  Rồi tại
         một phiên tòa xét xử vụ án trộm cắp, một vị hội
         thẩm nhân dân cũng hỏi: "Trước khi đi ăn trộm, bị cáo
         có ghé nhà ai không?" 
  Bị
         cáo khai: "Dạ có, bị cáo ghé nhà ông nội của bị
         cáo chơi". 
  "Sao không ghé
         nhà ông ngoại?"
  Lần khác,
         một vị hội thẩm nhân dân khi tham gia xét hỏi 
  "Bị cáo bao nhiêu tuổi?"
   "Dạ, 16 tuổi". 
  "Tuổi
         này là tuổi đi học, đến trường. Ai lại đi ăn trộm?"
          Bị cáo ngơ ngẩn hỏi: "Vậy, mấy
         tuổi mới đi ăn trộm được ạ?"
  Thưa! Tui có may mắn đọc được bài báo tên
         là Xử án Miệt vườn. Nhưng tui cho rằng nên đặt tựa
         bài là Xử án Miệt rừng mới chính xác. Vì một rừng
         luật nhưng khi xử toàn là xài luật rừng.
  Chẳng qua tại huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long, một
         đám cưới, có sòng tài xỉu đánh khá lớn. Một
         con bạc là nghệ sĩ cải lương nổi tiếng!.
  Ra Tòa, tay chủ sòng, lắc hột tài xỉu bị xử
         hai năm tù, cho hưởng án treo vì bà cố nội của bị cáo...
         có công với Cách mạng!
  Ông
         nghệ sĩ cải lương nầy bị phạt 30 triệu đồng vì tội
         "đánh tài xỉu" nhưng lại cho miễn đóng phạt vì
         bị cáo có nhiều đóng góp cho nghệ thuật cải lương,
         có tinh thần phục vụ nhân dân!
  Bà
         con mình rôm rả! "Á! Ông Tòa nầy mê cải lương; nên
         xử vui quá bà con ơi!" 
  Thưa
         mới đây, tui nghe nói bên Mỹ có một em làm truyền thông
         khá nổi tiếng bị quay lén lúc em đang ở truồng trong phòng
         khách sạn của mình. 
  Em đi thưa.
         Ông Tòa Mỹ xử cho em được 55 triệu đô. 
  Chu choa! Luật pháp nước Mỹ sao mà phức tạp và
         nghiêm khắc quá! Luật pháp Việt Nam thời Cộng sản bây giờ
         'đơn giản' như là 'đang giỡn' vậy!!
  Do đó tui bèn khuyên anh bạn Luật sư mới quen của tui
         từ Việt Nam qua rằng: "Muốn tiếp tục hành nghề Luật sư mà
         không bị tức hộc máu, chết bất đắc kỳ tử thì phải
         có óc hài hước và tiếu lâm, chuyện gì cũng cười
         he he, hi hi hết ráo thì mới được nhe anh!"
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne 
      
       
Hình như họ biết...?!
 
  Thưa bà con, nước Úc diện
         tích rộng mênh mông nhưng dân chỉ có một nhúm, 24 triệu
         người, mà trong vòng 5 năm trở lại đây lại có tới
         5 đời Thủ Tướng.
  Cuộc tổng
         tuyển cử của Liên Bang Úc năm 2016 đã gần kề mà nội
         bộ của đảng Tự Do đang cầm quyền vẫn còn tiếp tục gấu
         ó...
  Niki Savva, nhà báo chuyên về
         chánh trị, vừa cho ra mắt quý độc giả thương mến thương
         một cuốn sách mới tựa là: "The Road to Ruin".  
  Dịch một cách văn hoa bóng bẩy là: "Con
         đường đi đến lụi tàn". 
  Còn dịch một cách lè phè Nam bộ là: "Con đường
         đi đến banh chành!"
  Nhà báo
         'đời' nầy đã vẽ lại bước đường công danh lên
         thác xuống ghềnh của Cựu Thủ tướng Úc, Tony Abbott. 
  Từ trên đỉnh cao quyền lực, làm xếp
         sòng, Thủ tướng thứ 28 của nước Úc đi cầu tuột, tuột
         luôn xuống hàng ghế sau trong Hạ Viện, nghĩa là làm một dân
         biểu bình thường.
  Thường thường
         lên tới 'number one' rồi rớt xuống cái ạch là người ta một
         đi không trở lại. Từ chức dân biểu luôn, về nhà đuổi
         gà cho vợ, hay vẽ lông mày cho em yêu. Tiền hưu ăn tới đời
         sau chưa có hết thì ngồi chần vần đó làm gì? Trừ
         trường hợp chờ thời cơ tui chơi lại nó! Như Câu Tiễn
         ẩn nhẫn 10 năm, chơi Ngô Phù Sai trong truyện Tàu!
  Chắc vì đối thủ chánh trị của mông xừ
         Tony Abbott đều biết tỏng cái tim đen của người như vậy; nên
         tiên hạ thủ vi cường cho cuốn sách này tung ra để điểm
         huyệt Tony, nằm ngay đơ cán cuốc, hết đường toan tính quay
         trở lại ngai vàng!
  Cuốn sách của
         Nikki Savva tiết lộ rằng: Tony Abbott từng được những đại thần
         thân cận, cả nam lẫn nữ, khuyên là nên loại bỏ Peta Credlin,
         em Chánh văn Phòng Thủ Tướng đi vì thiên hạ ở Canberra,
         thủ đô nước Úc đồn rùm rằng: "Em nghe họ nói
         phong phanh. Hình như họ biết chúng mình với nhau!" 
  Cựu Thủ tướng John Howard, một sư phụ đã
         hết lòng dẫn dắt Tony trên con đường hoạn lộ tới tuyệt
         đỉnh vinh quang cũng đã hối thúc Tony Abbot đổi Peta Credlin đi,
         đừng cho em làm Chánh văn phòng của mình nữa!  
  Hai là thay thế người bạn nhậu, cật ruột
         của mình là Bộ trưởng Ngân Khố Joe Hockey bằng Malcolm Turnbull để
         dẹp bớt mầm phản loạn! Mà nói Tony hỏng chịu nghe!
  Bỏ ai thì bỏ chớ bỏ bạn đời và
         bạn nhậu sao đành he!
  Cuốn sách
         giựt gân nầy cũng tiết lộ vài cái giai thoại vui vui, có người
         chịu làm chứng đàng hoàng đó nhe.
  Trong một nhà hàngÝ, ở Melbourne, buổi ăn tối có
         Tony, có Peta, một Bộ trưởng và một viên cố vấn.
 
         Cả hai tròn mắt nhìn em yêu Peta dùng
         cái nĩa của mình đút thức ăn cho chàng Tony một họng!
          Ăn xong, nàng ngã đầu vào vai chàng,
         thỏ thẻ: "Em mệt quá hà!" 
  (Thưa
         tui tự hỏi con Sư tử Hà Đông ở nhà của ổng nghe chuyện
         nầy nó sẽ gầm rống ra sao? Chớ nếu va vào trường hợp của
         tui, tui e bà con không còn gặp cái bản mặt tui nữa; vì một
         lẽ rất dễ hiểu là tui đã băng hà!)
  Rồi một lần khác, một vị Bộ trưởng khác
         cũng chứng kiến cảnh tình thôi hết biết là tình; mà nguyên
         văn tiếng Anh như vầy: 
  "Abbott
         slapped the buttocks of his chief of staff Peta Credlin, not realising a minister witnessed the behaviour. Ms Credlin is said
         to have responded to the slap with a smile"
  Thưa
         người viết vốn tiếng Anh chỉ đầy cái lá mít, vội
         vàng lật tự điển Anh Việt ra tra chữ ‘buttocks' nghĩa là gì?
         Và cười ra nước miếng. 
  Xin
         tạm dịch: "Abbott vỗ vào mông (đít) Chánh văn phòng
         Peta Credlin mà không biết một Bộ trưởng đang nhìn thấy. Đáp
         lại cái vỗ mông đó, em cười he he!"
  Thưa trong tự điển nó viết nguyên văn như vầy:
         "Buttocks, danh từ, số nhiều, mông đít!"
  Sỡ dĩ tui phải chưng ra sách vở đàng hoàng vì
         sợ bà con rầy cái thằng tui thù vặt, khi đi khai lấy thuế lại
         năm nay đã bị chánh phủ Tonny Abbott cắt hết 2400 đô tiền
         nuôi vợ, nuôi em yêu; nên tui đâm ra thù dai đặt điều
         nói bậy...
  Thưa bị cắt tiền
         nuôi vợ ngang xương mà hỏng bảo gì nhau tui có giận thiệt.
         Nỗi căm hờn bị mất tiền nầy tui sẽ biến thành hành động
         là sẽ bỏ phiếu cho đảng đối thủ của đảng cắt tiền
         vợ tui trong kỳ bầu cử sắp tới vậy thôi.
  Chớ cái vụ vỗ qua vỗ lại nầy tui thấy cũng
         thường thôi... Ở Việt Nam nó vỗ hà rầm mà có ai nói
         gì đâu hè?!
  Thưa cái vụ:
         "Thơ ký riêng của Tây đi làm mang theo hồ sơ (hình xưa
         hơi bị xưa rồi vì nó bắt chước) thơ ký riêng của
         Việt đi làm mang theo son phấn...và  bong bóng!"
  Tony Abbott mất chức lãnh tụ đảng Tự Do, đương
         nhiên là mất luôn chức Thủ Tướng, theo cuốn sách nầy, là
         phần lớn là do chuyện Peta Credlin và Tony Abbott ngủ, ngáy cùng nhau...
          Rồi Peta ức hiếp nhân viên dưới
         quyền, cô lập cả bà Thủ tướng không cho đệ nhứt phu
         nhân nước Úc tháp tùng để giúp đỡ chồng mình
         lấy điểm trong những lần xuất hiện trước công chúng, khi
         những cuộc thăm dò dân ý thấy Tony đang đi cầu tuột...
          Làm việc thì độc tài, chỉ chăm
         chăm vào tiểu tiết; rồi la hét thuộc cấp như rầy chồng.
         Chẳng hạn chuyện bình hoa có đổ nước đầy đủ hay
         không?
  Kênh kiệu, khoe khoang, dựa hơi
         Cọp: "Hỏng có em là ảnh không làm được việc gì
         hết ráo..."
  Có đứa còn
         phán rằng Peta Credlin là nữ Thủ tướng thứ hai của nước
         Úc sau Julia Gillard!
  "Ối! Ở không
         rồi nhiều chuyện, thèo lẻo hè! Tụi nó tính bôi xấu tụi
         tui mà!
  Nhà báo nầy không có
         lương tâm chức nghiệp gì ráo, không cho hai đứa tui xem trước
         những than phiền của thiên hạ về đôi ta mà cứ tự tiện
         xuất bản hè!"
  Đôi ta phản
         pháo nhà báo như vậy đó! Hỏng nghe thưa gởi gì hết
         trơn! Hú hồn nghe nhà báo!
  Dĩ
         nhiên cũng có người bạn nhào vô binh. Phê phán những đứa
         thèo lẻo cung cấp tin cho nhà báo viết láo mà không dám
         làm anh hùng quân tử vỗ ngực xưng tên ra gì hết ráo.
          "Bộ là nữ làm việc với xếp
         mình là nam luôn luôn phải làm việc phụ trội, miễn phí,
         không lương hay sao? Vậy mà tui cứ tưởng ngày ấy đã
         qua rồi chớ".
  Thiệt là buồn
         vì vụ tiết lộ nầy đã là một cái tin giựt gân xùy
         ra ngay vào đêm trước ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng Ba  nhe!
          "Nếu là Peter tức là nam; chớ hỏng
         phải là Peta tức là nữ, tui chắc là hỏng có cái vụ
         đồn hai người tù ti tú tí đâu. Luôn luôn đối
         xử bất công với chị em tui không hè!"
  "Vả lại Peta, theo tui biết, vốn cầu toàn, làm việc
         quá sức; tất quá mệt nên đôi khi cũng quạu quọ chớ
         có hiếp đáp nhân viên dưới quyền mình gì đâu!"
          Mấy ông tai to mặt bự trong đảng Tự
         Do thì thuyết pháp rằng: Chánh phủ Abbot đổ không phải tại
         Credlin mà tại vì Abbott thất bại khi chuyển đổi từ Phe đối
         lập sang qua Phe cầm quyền! 
  Dân Úc
         là mình phải thuyết phục nó, chớ dạy đời là thua. Hỏng
         có đứa nào chịu nghe đâu. 
  Mất
         chức Thủ tướng là vì ngân sách do Joe Hockey, Bộ trưởng
         Ngân Khố đệ trình năm 2014 bị dân nó cự nự quá Trời!
          Thường mới nhậm chức là chánh
         phủ được dân ủng hộ khoảng thời gian đầu, mọi chuyện
         dẹp qua một bên, gọi là Thời kỳ trăng mật! 
  Nhưng chưa hết một tuần trăng là chúng ghét
         rồi. Đó là thời kỳ trăng mật ngắn ngủi nhứt trong lịch
         sử nước Úc.
  Cử tri Úc đã
         từng được Liên đảng hứa hẹn là đắc cử, sẽ
         không cắt trợ cấp về sức khỏe, về giáo dục, về học
         phí đại học,về truyền thông, về tiền trợ cấp người
         về hưu, v.v... Tưởng hứa là làm. Cũng làm... nhưng làm ngược
         lại!
  Như buộc dân đi khám bác
         sĩ gia đình phải móc xỉa thêm để bù vào. Tiền học
         phí đại học tăng lên như hỏa tiễn, ưu ái dành cho đám
         sinh viên è cổ ra mà trả. 
  Rồi
         cắt giảm ngân sách dành cho đài ABC! Cắt tiền tài trợ
         trước dùng để khuyến khích dân xài năng lượng sạch
         và xanh và có thể tái tạo! 
  Cắt
         ráo trọi!
  Tuần nào, suốt gần
         cả hai năm luôn, thăm dò dân ý cũng tuột điểm hết ráo
         mà ở đó lo đi phong tước hiệp sĩ cho anh yêu của Nữ
         hoàng Anh! Hay đi bang đảo Tasmania biểu diễn ăn củ hành sống mà
         không chảy nước mắt, chắc để dành nước mắt để
         dành khóc cho ngày sau khi đôi lứa sẽ xa nhau! 
  Rồi vụ bà chủ tịch Hạ Viện Bronwyn Bishop, hoang phí
         tiền thuế của dân! 
  Đáp trực
         thăng đi Geelong, chỉ 60 cây số, tốn gần 6000 ngàn đô của
         dân. Làm như tiền Chùa xài sao xài... chớ hỏng chịu lên
         công xa, chạy cái vù đôi khi tới chỗ còn sớm hơn máy
         bay nữa đó... 
  Vậy mà cứ
         chần chừ hoài không chịu mời bà Chủ tịch Hạ viện xa hoa
         nầy đi chỗ khác chơi!
  Rồi vụ
         Joe Hockey, Bộ trưởng Ngân khố, người nắm hầu bao của chánh
         phủ, nhậu xong, ngồi phè, hút xì gà Havana, vài trăm đô
         một điếu, vào ngày công bố ngân sách cười he he và
         phán rằng: "Dân nghèo tụi nó đâu có lái xe..?!"
          Hockey giờ đã từ chức dân biểu!
         Được làm vua thua làm đại sứ... Mỹ, đi Washington DC để
         tiếp tục hút xì gà... và không lái xe vì có tài
         xế nó lái...
  Nhưng không phải
         do ông thần Joe Hockey nầy chịu trách nhiệm không thôi mà là
         toàn bộ nội các của Tony Abbott gật đầu cho cắt chỗ nầy
         chỗ nọ, cắt khá sâu, dân nó đau nó kêu là tại chánh
         sách của chánh phủ Liên đảng mà...
  Khi Tony Abbott buộc phải rủ áo ra đi xuống hàng ghế
         sau, mông xừ Malcolm Turnbull lên thay, dẫu miệng lưỡi giảo hoạt hơn
         vì vốn là Luật sư, cũng đâu có thay đổi bao nhiêu đâu,
         cũng giữ lại hầu hết vũ như cẩn tức vẫn như cũ. 
          Thế là chánh phủ của Malcolm Turnbull, sau
         tuần trăng mật cũng bắt đầu đi cầu tuột trong những cuộc
         thăm dò dân ý!
  Trong chánh trị,
         nhóm có quyền đề ra chánh sách bao giờ cũng quan trọng hơn
         từng cá nhân trong nhóm. 
  Do đó
         trăm dâu đổ đầu tằm lên đầu Peta Credlin làm Tony Abbot banh
         xà rông là hỏng có công bằng đâu nhe! 
  Ai biểu thằng chả nghe em xúi bậy mà chi!
  Thưa bà con! Là đàn ông vốn háo sắc,
         nên tui cực kỳ thông cảm với Tony Abbott. Ai yêu không mù quáng,
         u mê chớ? U mê rồi nghe lời em yêu cũng là chuyện thường
         ngày ở huyện. 
  Nếu em yêu là
         người thông minh cực kỳ xuất chúng, mình cũng nên kính
         cẩn nghe em xúi! 
  Bởi có câu rằng:
         Thấp thoáng sau lưng sự thành công của người đàn ông
         bao giờ cũng có bóng dáng một người đàn bà.
          Nên có chuyện vui rằng: Bill Clinton lái
         xe đưa Hillary về thăm quê cũ của em yêu. 
  Gần tới nhà, ghé vào trạm xăng, nơi ấy Hillary
         gặp anh chàng là chủ cây xăng, vốn là bạn học thời thơ
         dại đã từng theo đuổi Hillary mà em hỏng có chịu.
          Đổ đầy xăng, trở lại xe, Bill Clinton
         cười hè hè nói: "Xưa em ưng nó giờ em là bà chủ
         cây xăng rồi chớ đâu có được làm Đệ nhứt
         phu nhân đâu!"
  Hillary từ tốn
         đáp lại anh yêu rằng: "Nếu em ưng nó. Thì giờ nó
         đã là Tổng thống Huê kỳ!"
  Do đó, chuyện Tony nghe lời cố vấn mà ổng cho là cao kiến
         của Peta và cám ơn em  bằng cách vỗ gì qua lại với nhau...
         Thiệt tui, như đa số dân Úc đi làm và thọ thuế... hỏng
         có ‘ke' 
  Chỉ mong là đừng
         đem chánh sách bóp nặn dân ngu khu đen mà vỗ vào mặt
         tụi tui là được...
  Còn đời
         tư của ông với  bà... thì cứ để vợ ông và chồng
         bà... họ tính sổ với chư vị! Chớ đâu có mắc mớ
         gì tui? Phải không thưa bà con!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
   
    
      
       
Lá
         thư Úc Châu: 
   
  Không còn con sông!
   
          Thưa thân tui giờ già, viễn xứ; nhưng
         làm sao quên được thời trẻ trâu cho được chớ?
          Nhớ xưa, cứ vào tháng Tám tới tháng
         Chín âm lịch, là dân miền Tây sinh sống dọc hai bên con sông
         Tiền, sông Hậu, hoặc vùng Tứ giác Long Xuyên, vùng Đồng
         Tháp Mười, lại lục tục khăn gói bỏ nhà ra đi khi lũ
         lớn tràn về.
  Lũ về, xóm làng,
         Tía má nhộn nhạo lên! Riêng đám con nít ‘ke' vừa dứt
         mùa hè mới tựu trường được vài hôm, lại được
         nghỉ học nữa (Khoái quá xá!).
  Cả
         nhà cụ bị tom góp đồ đạc chất xuống chiếc ghe tam bản,
         chèo riết đến rẻo đất cao, đất gò hay ra chợ xã che
         chòi ở tạm một hai tháng để chờ cho nước giựt!
          Đêm quê người, tha thiết nhớ một
         dòng sông chìm dưới cơn mưa mùa năm cũ! Nước từ
         trên Trời rơi xuống và nước từ dưới đất dâng lên!
         Nhưng mùa nước lũ năm rồi không về; hậu quả khốc liệt
         là mùa hạn năm nay nước mặn tràn vô vùng quê cũ.
         Lúa chết, cây trái lá úa vàng, bông bụp, bông nở đều
         rụng hết ráo, nước ngọt không có để mà uống; nói
         chi đến tắm giặt.
  Thôi rồi:
         "Không còn con sông, nước dâng tràn lên bãi bờ/ Anh
         về quê em khắp nơi như là biển khơi/ Chập chờn mái tranh
         ngoi lên giữa ngọn triều dâng/ Những đàn gà con bơ vơ đứng
         nhìn trời xanh"
  Ôi nhớ xưa!
         Nơi mà con sông, đồng lúa, rẫy khoai chỉ một đêm, sáng
         ra thành biển nước khi lũ tràn về. Không còn nhận ra đâu
         là bờ mẫu, ao cá! Hàng cau trước nhà chỉ còn nhìn thấy
         mấy ngọn tàu lá dật dờ sóng nước.
  Lũ vậy mà bà con mình mừng! Vì ruộng phủ
         phù sa, kênh rạch thì đầy tôm cá!
  Thưa mùa lũ đồng bằng sông Cửu Long dính liền với
         cá linh. Cá linh lại dính liền tới chuyện tình tui kể người
         nghe. Chuyện nọ nó xọ chuyện kia thành một đám rối nùi
         trong trí tưởng.
  Mùa thu quê người,
         đêm nay, bên ly vang trắng, tui tẩn mẩn gỡ ra từng cọng nhớ một
         để bùi ngùi thương cảm một vùng quê, tui đã nỡ
         lòng nào bỏ nó đi cho đành đoạn nè Trời!
   
  Nhớ mùa
         lũ năm 1978, nước chụp xuống tràn đồng, tui lon ton theo một đứa
         bạn giang hồ sông nước về quê nó mùa nước nổi tận
         miệt Thơm Rơm, Thốt Nốt, Cần Thơ để ăn chực bậy mấy
         bữa cơm!
  Ôi cái xứ quê nghèo
         nhưng tình người với nhau không có nghèo như mình tưởng!
         Có gì ăn nấy! Có cá ăn cá; có mắm ăn mắm!
          Miệt đồng bằng mình xưa giờ đãi
         nhau bằng tấm lòng nhân hậu; dẫu đất nước miền Nam sau khi
         thua trận, đang chìm trong cơn giông bão rách áo đói cơm.
          Thằng bạn có đứa em gái thiệt
         là hoa đồng cỏ nội nhe bà con. Con gái ruộng vườn rẫy bái
         làm sao se sua son phấn đẹp như con gái ở thành?
  Có điệu hết biết gì chăng nữa chỉ là
         mái tóc dài chấm lưng thon, xức dầu dừa mướt rượt
         và dùng cái kẹp lá giữ cho mấy lọn tóc trước cái
         trán hơi vồ, khỏi lòa xòa che khuất hai con mắt ươm màu
         khói đốt đồng!
  Tui chơi ác
         nhìn sâu vào đôi mắt đó để em quýnh cẳng chơi!
         Ôi đôi mắt có bao điều muốn nói, mà em hỏng dám
         nói huỵch toẹt ra, chỉ vòng vo, để ai muốn hiểu sao thì hiểu
         vì mắc cỡ quá hè!
  "Tình
         cờ anh Hai về quê em chơi dăm ba bữa, nửa tháng, để em trổ
         tài đãi anh Hai vài món quê Thơm Rơm! Hỏng phải cao lương
         mỹ vị gì đâu nhưng ăn đặng cơm lắm đó; để
         sau nầy anh Hai rời cái vùng quê buồn như tối đỏ đèn
         nầy mà nhớ em nhe!"
  Tui cười
         he he đáp lại: "Làm liền! Cái gì ăn là tui khoái hè...
         Cô Út!"
   
  Món em đãi anh Hai năm ấy là món cá linh, con
         cá quê nghèo như lời em ngọt như đường cát mà mát
         như đường phèn từng thỏ thẻ!
  Tía em đi giăng lưới, dựng đăng, đặt đáy bắt
         được cá rô, cá mè vinh nè nhưng cá linh ôi nhiều
         vô số kể, tươi chong, nhảy soi sói cho một rổ.
  Đầu mùa lũ, cá linh con ngon bá cháy; bởi cá
         chưa lớn quá, nên xương chưa cứng, bụng cá lại có mỡ
         nên ăn rất béo. Cá càng non thì thịt càng ngọt, xương
         càng mềm ăn nguyên con, không sợ mắc cổ.
  Em ra sàn nước cầm kéo cắt ngang rún cá một
         đoạn nhỏ rồi móc hết ruột bên trong ra. Cắt đuôi, không
         cần đánh vảy gì ráo!
  Sau
         đó rửa sạch mớ cá, ướp tỏi, ớt, đường, dằn
         thêm chút muối, để nấu một nồi canh chua với bông điên
         điển.
  Chặt một trái dừa tươi,
         thêm vài muỗng nước mắm ngon, đường, ít me dầm lấy
         nước cốt đổ vào nồi; rồi nêm nếm sao cho vừa ăn. Sau
         đó cho tỏi phi thơm, thêm ít tóp mỡ, rau ngò gai và nấu
         cho nước canh sôi riu riu lên.
  Trút
         nhẹ cá linh vào nồi. Cho bông điên điển vào rồi vớt
         ra liền kẻo bông mềm nhũn, hết giòn và hết ngọt. Rồi múc
         canh chua ra tộ!
  Gắp con cá linh vừa
         chín tới, chắm vào cái chén nhỏ đựng nước mắm y,
         thêm vài lát ớt sừng trâu, đưa vô miệng nhai từ từ.
         Cầm cái ly hột mít rượu đế quất nghe cái tróc.
          Bà con ơi! Ăn từ độ ấy mà
         mồ hôi trên chân tóc của tui còn ứa ra tới tận bây giờ...
          Cơm quê nghèo có canh chua cá linh là
         phải có món cá linh kho tiêu.
  Em
         gom mớ cá linh đã làm sạch cho thêm chút nước màu, đảo
         cho nó đều! Xong cho nước mắm vào nồi đất kho chung với cá,
         giữ lửa liu riu cái ơ kho cá. Rồi bỏ tiêu cho ngọt; bỏ hành
         cho thơm!
  Bới cơm, chén đầu
         chan với canh chua, vừa ăn vừa nhậu. Chén cơm trắng cuối bữa, ăn
         với cá linh kho tiêu mà không cần phải chan canh. Mới ngon!
 
         Bữa cơm mùa nước lũ năm 78, và
         ánh mắt đó theo tui suốt những cơn mơ hằng đêm nơi xứ
         lạ quê người...
  Tía em khề
         khà cầm ly rượu hỏi tui: "Nghe thằng Hai mầy có mớ chữ chắc
         hỏng muốn về làm rể miệt ruộng đâu hả? Nếu muốn, tao
         gả con Út cho mầy. Về nói Tía Má mầy mang trầu cau xuống đây,
         nói láp giáp vài tiếng... là xong."
  Tui cười hè hè thưa: "Chắc gì cô Út chịu
         ưng con mà Chú Tư nói như đinh đóng cột vậy hè?"
          "Ối! Tao là Tía, tao biết lòng con
         cái mà! Mầy đừng có lo!"
  "Con
         cá linh mình ăn hết mùa là hết. Muốn ăn nữa là phải
         chờ mùa nước nổi năm sau. Còn mớ chữ của mầy xài
         hoài, càng ngày nó càng nở thêm ra chớ không hao hớt gì
         thì thử hỏi con gái đứa nào mà hỏng khoái có thằng
         chồng dạy giáo chớ?!"
  "Nhưng
         giờ con bị đuổi rồi chú Tư ơi!"
  "Ôi mấy thằng chăn trâu, nó ngu, nó có quyền,
         nó đuổi mầy vì nó dốt! Nó tị nạnh, cà nanh; chớ
         chế độ nào mà không cần chữ? Không chữ thì tụi nó
         chết cha tụi nó hết ráo cho coi!"
  Quay qua con gái mình mặt đang đỏ bừng như vừa uống hết
         một chung rượu đế, hỏi: "Mà Tía nói vậy có hợp
         ý con không vậy Út?"
  Em e thẹn
         hỏng trả lời trả vốn gì hết ráo.
   
  Cuối mùa nước nổi
         3 tháng đó, tui xa Thơm Rơm luôn. Út chống xuồng đưa tui ra
         mặt tỉnh lộ để đón xe về Cần Thơ, em nói: "Mùa
         nước nổi năm sau dù bận bịu tối tăm mặt mũi gì đi
         chăng nữa nhớ về Thơm Rơm ăn canh chua cá linh Út nấu và
         cá linh Út kho tiêu nhe anh Hai!"
  ‘Mến
         anh... Út chẳng dám thưa?! Hai hàng nước mắt như mưa tháng
         Mười!'
  Thời cuộc biến loạn,
         đổi thay liền xì bóc; tui không về Thơm Rơm quê Út nữa
         mà tui đi luôn ra biển; tới giờ đã 38 năm trời!
  Để bây giờ đêm đêm nhớ lại
         buồn biết bao trong tấc dạ. Mình mất cái gì quý nhứt của
         cuộc đời chắc không bao giờ tìm lại được nữa đâu.
          Rồi nghe phong phanh thiên hạ nói: "Năm
         rồi miền Tây vào mùa nước nổi giờ buồn thỉu, buồn
         thiu khi con cá linh đã sông dài cá lội biệt tăm!"
          Bà con miệt vùng trũng tứ giác Long
         Xuyên than thở: "Tụi tui ở miệt này muốn kiếm dăm mớ cá
         linh về lai rai ba xị... còn trần ai nè. Muốn ăn cá linh, phải đợi
         những ngày cá chạy theo con nước. Cá linh không chạy thì tui
         cũng nhịn thèm món canh chua bông điên điển luôn chứ biết
         đâu mà tìm!" -
   
          Mùa nước nổi không còn vì mực
         nước con sông Cửu Long đã xuống mức thấp nhất trong vòng
         90 năm qua, kể từ năm 1926.
  Biển Hồ
         và Vùng trũng Tứ giác Long Xuyên, vùng Đồng Tháp Mười
         và những vùng đất thấp khác thuộc miền Tây Nam Bộ không
         còn nước để dành vào mùa lũ rồi lai rai chảy ngược
         ra sông vào mùa nước kiệt, giúp bà con xứ mình đẩy
         mặn.
  Hậu quả là hạn, đất
         ruộng nứt nẻ, lúa chết, vườn cây ăn trái tưới bằng
         nước lợ, bông rụng hết ráo, trái không đậu nổi, thất
         mùa. Và con cá linh sẽ ngàn thu yên nghỉ, nằm trong cổ tích!
          Không còn nước, không còn phù
         sa, không còn tôm cá nghĩa là không còn gì nữa cả nếu
         dòng sông nầy chết đi! Nông dân Đồng bằng sông Cửu
         Long đang nước mắt chảy ròng ròng trên những cánh đồng
         nứt nẻ!
  Chính bọn Tàu Cộng
         đã và đang giết chết dòng sông Cửu Long; bởi chúng xây
         tràn lan những đập thủy điện ở thượng nguồn.
  Dù bọn cầm quyền Trung Nam Hải, Bắc Kinh luôn
         chối bai bải rằng tình hình hạn hán tệ hại hiện nay là
         do thiên tai El Niño gì gì đó; chứ không phải do con người.
          Mùa hạn năm nay, người dân hạ lưu
         châu thổ sông Cửu Long kêu tới thấu trời xanh; nên Trung Cộng
         làm bộ giả nhân giả nghĩa, sẽ xả nước từ đập thượng
         nguồn ở tỉnh Vân Nam nhằm xoa dịu; để chúng bớt chửi!
          Nhưng lượng nước xả về đến
         Việt Nam phải mất khoảng một tháng! Trên đường nước
         đi, Lào, Miến Điện, Thái Lan, Campuchia, hứng trước thì nước
         về tới quê mình hỏng có được bao nhiêu!.
  Dòng sông Cửu Long, Mekong, trong tiếng Thái và
         Lào, hiểu là ‘Nguồn nước mẹ' đang cạn dòng. Hơn 50
         triệu người dân Miến Điện, Lào, Thái, Campuchia và Việt
         Nam thuộc hạ lưu của dòng sông đang thoi thóp như những con cá
         mà người ta tát đìa cạn hết nước chỉ còn bùn
         với sình! Ráng chòi đạp lung tung mà thở.
  Các nhà khoa học về môi trường đã cảnh
         báo lâu rồi: "Cửu Long cạn dòng; Biển Đông dậy sóng!"
          Tất cả đều do một tay Chú Ba Tàu
         hàng xóm, bự con, nhưng khó chơi nầy gây ra cả! Chúng giết
         dòng sông vì thói ích kỷ, sống chết mặc bây của một
         nhà nước bá quyền!
   
          Thưa bà con! Và Út ơi!
  Tui tin có ông Trời! Những kẻ tham lam quỷ quyệt
         hủy hoại môi sinh bằng cách bằm nát cả một dòng sông
         thì chắc như bắp là ông Trời, có mắt mà, ổng hỏng
         có để yên cho tụi nó muốn làm gì là làm đâu!
           
  đoàn xuân thu
  melbourne
            
 
      
       
Chú Sam thời hoang dã!
           
  
Thưa bà con mình chắc ai cũng biết bài
         đồng dao: ‘Old Mac Donald had a farm'! 
  ‘Ông
         lão Mac Donald có một nông trại', một bài hát mà trẻ con
         Mỹ, Úc; cũng như mấy đứa cháu nội của người viết
         rất thích hát. Và hát rất dễ thương!
  Thưa lão nông Mac Donald nầy có: horse là con ngựa;
         nó hí hí! Cow; là con bò, nó kêu um bò! Pig là con heo; nó
         kêu ột ột! Lamb là con cừu; nó kêu be be. Chicken là con gà; nó
         kêu lót lót. Duck là con vịt; nó kêu cạp cạp.
  Mà nhắc tới nông trại ồn ào náo
         nhiệt vui như cái chợ gà vịt Cầu Ông Lãnh, tui lại liên
         tưởng đến đảng Cộng Hòa mùa bầu cử Tổng thống
         Mỹ năm nay, nó giống hệt như cái nông trại của Mac Donald. Vì
         có đủ giọng hết: ngựa, bò, heo, cừu, gà, vịt! Đủ
         cả! Mà lớn họng nhứt tới giờ nầy phải nói là con vịt
         Donald Trump!
  Donald Trump chuyên nghề mua bán
         nhà đất, xây khu nghỉ mát, sòng bài; kể cả tổ chức
         thi Hoa hậu Thế giới hay làm show truyền hình thực tế... Chỗ nào
         có mùi tiền là có ổng!  
  Bây
         giờ dẫu là tay ngang, tay mơ, chưa hề là Thống đốc, Thượng
         nghị sĩ hay dân biểu gì hết ráo, vẫn liều mạng bước
         vào chính trường, tranh giành sự đề cử của đảng Cộng
         Hòa để trở thành ứng viên trong cuộc bầu cử Tổng thống
         Mỹ năm 2016.
  Tháng Sáu năm 2015,
         khi tỉ phú New York, Donald Trump tuyên bố tranh cử Tổng thống, một số
         người đã cười ruồi cho rằng y nói diễu cho vui. 
  Nhưng nay, không ai còn cười được nữa
         mà bắt đầu mếu, vì sau một loạt chiến thắng trong các
         vòng bầu cử sơ bộ vừa qua! ‘Tưởng Donald Trump nhào vô cho
         vui... ai dè giả làm nước Mỹ bắt đầu mếu máo; mà
         đảng Cộng Hòa là người mếu trước hơn ai hết!'
          Thưa về một nhân vật xôm tụ của
         quần chúng bao giờ cũng có điểm mạnh lẫn điểm yếu!bằng.
          Điểm mạnh của Donald Trump là ông có
         rất nhiều tiền, cả tỉ đô Mỹ. Trong xã hội tư bản, có
         nhiều tiền ắt không phải là ngu! Cho dù Donald Trump đã từng
         khai phá sản, sập tiệm tới 4 lần.
  Donald Trump nói tui có 10 tỉ, nhưng thiên hạ cho rằng ông nổ.
         Chỉ hơn 4 tỉ đô một chút. Một tỉ là một ngàn triệu
         đô. Cho 4 tỉ đi chăng nữa thì cũng có số má trên chốn
         giang hồ đó chớ!
  Tuy nhiên một
         đối thủ chánh trị của ổng chọc quê rằng: ‘Hỏng nhờ
         Tía cho 200 triệu đô, tiền thừa kế, thì giờ Donald Trump đang
         đi bán đồng hồ ở Manhattan, New York!'
  Nhiều tiền ắt nhiều vợ. Donald Trump cũng giống như những tỉ
         phú dân chơi khác như Rupert Murdoch chẳng hạn. Mỗi lần thôi vợ,
         cưới vợ mới là em lại trẻ hơn, đẹp hơn, hấp dẫn
         hơn hè!
  Vợ thứ ba của Donald Trump
         là Melania, người mẫu từng chụp hình cởi truồng, đến từ
         Slovenia, một quốc gia nhỏ bé ở Trung Âu, là một phần bể ra
         từ nước Tiệp Khắc Cộng Sản cũ.
  Đồng ý theo chàng về dinh, thì Melania thấy gì trong con người
         của Donald Trump?' ‘Thưa! Mười tỉ đô la và mức cholesterol trong
         máu rất cao!'
  Có vợ trẻ, đẹp
         là phải cưng rồi. Quê hương của em cũng được hưởng
         xái chút đỉnh; vì cách đây vài năm, Donald Trump đã
         tặng một xe cứu thương và trang thiết bị y tế cho bệnh viện
         nhi ở Sevnica, quê vợ mình. Thằng rể nầy cũng là rể thảo
         đó phải không bà con?
  Vậy
         mà có người phê phán Donald Trump coi thường phụ nữ. Chỉ
         thấy Donald Trump đem người vợ cực kỳ xinh đẹp của mình ra
         khoe với bàn dân thiên hạ trên bước đường tranh cử,
         bèn hỏi: ‘Những người vợ trước của Trump sao không cùng
         xuất hiện? Thưa tại vì họ đều ủng hộ Hillary Clinton!'
          Rồi sau đó lại phán rằng: ‘Melania
         không muốn trở thành Đệ nhứt Phu nhân? Vì em không muốn
         phải dọn tới căn nhà nhỏ hơn nơi em đang ở!'
  Tòa Bạch Ốc rộng và lớn mênh mông
         như vậy mà còn nhỏ hơn lâu đài của Donald Trump nữa đó
         bà con ơi!
  Chọc quê vợ Trump như
         vậy; thưa tui hỏng chịu đâu. Chuyện của ổng làm; lôi em yêu
         của ổng vô chi? Úc nầy làm vậy nó cự đó! Cười
         ai cũng được! Cấm cười em yêu của tui nhe! Tui còn sợ; hỏng
         dám cười mà quý vị lại ‘gan hùm' quá xá há?
          Mấy tay chủ xị talk show hài hước của
         truyền hình Mỹ, vợ tui tui sợ việc gì phải sợ vợ của thằng
         chả hả? Không ngán vợ của thằng chả mà ngay cả thằng chả
         dẫu giàu bạc tỉ đô, tụi tui cũng hỏng ngán luôn! 
          Bèn lấy kính lúp ra, soi rọi vào
         hình dáng của Donald Trump để ngạo chơi.
  Và cái đầu tóc của Donald Trump được quý ông
         anh mình soi kính lúp kỹ nhứt bằng cách kể những chuyện vui
         như vầy: Donald Trump làm nghề xây dựng. Ông ấy sẽ xử dụng
         tài nguyên vô thiên lủng của nước Mỹ để xây một
         Vạn lý Trường thành dọc biên giới với Mexico, tạo ra một
         tầng lớp Mỹ trung lưu bằng cách móc xỉa cho họ đến vỗ
         tay trong những buổi vận động tranh cử và quan trọng hơn cả là...
         chế ra một cái máy để chữa bịnh hói đầu dành cho
         quý ông.
  Khi trở thành Tổng thống
         Mỹ, chuyên cơ ‘Air Force One' dành cho nguyên thủ quốc gia sẽ được
         Donald Trump đổi tên thành ‘Hair Force One'.
  Dĩ nhiên làm chánh trị là có kẻ thương người
         ghét. Thương thì vỗ tay hoan hô; ghét thì nó cười nhạo
         mình. 
  Mặt phải dầy cui cả tấc
         mới làm chánh trị được. Còn nhạy cảm, hay nhột quá,
         hở cái là giận như em yêu của tui là không thể nào làm
         chánh trị được đâu!
  Một
         tay căm ghét Donald Trump, đặt dóc như vầy: ‘Buổi trình diễn
         nhạc kịch gần xong thì có hai mệnh phụ phu nhân đến trình
         báo với Cảnh sát kiểm tục là mình bị quấy nhiễu tình
         dục. Cuộc điều tra được tiến hành ngay lập tức. Thì
         thấy Donald Trump đang lom khom bò theo mấy hàng ghế. 
  "Tui mất hai cọng tóc giả, tui đang bò kiếm đó
         thầy đội."
  Thầy đội hỏi:
         "Rồi Ngài kiếm được không?"
  "Tui kiếm được hai cọng; nhưng hình như không phải
         của tui. Tóc tui đâu có quăn!"
  Thưa Úc đây, theo tui biết ít khi nhà báo phê bình
         nhân dáng mập như cái lu, ốm như que tăm, cao như cây tre miễu,
         lùn như cái hột mít, đầu sói như sân đá banh của
         chánh trị gia. Chỉ mấy đứa vẽ tranh biếm họa thì có!
          Nếu phê bình, chỉ trích gì đó
         thì nhà báo Úc chăm chăm vào chánh sách của quý Ngài
         mà xỏ ngọt!
  Thế nên bà con
         mình thử xem xét chánh sách của Donald Trump ra sao?
  Dù săm soi rất kỹ, tui thấy Donald Trump không có chánh
         sách gì ráo trọi về ngoại giao hay nội trị. Chỉ có chửi
         và chọc cho chúng chửi.
  Trước
         hết, Donald Trump chọc thằng láng giềng phía nam nước Mỹ tức
         Mexico.
   "Mexico gởi cho nước Mỹ
         chúng ta những tên buôn ma túy, những kẻ hiếp dâm. Toàn là
         bọn tội phạm. Nên tui sẽ cho xây một bức tường giữa hai nước
         và bắt Mexico phải trả tiền!
  Chánh
         phủ Mexico quạu lên, nói: ‘Hỏng có trả bất cứ một xu nào
         cho một bức tường ngu ngốc như vậy!'
  ‘Tội phạm Mỹ chạy qua Mexico. Và tội phạm Mexico chạy qua
         Mỹ. Vậy là huề.'
  Dân Mỹ gốc
         Mexico và Châu Mỹ La tin thì cười hì hì, hỏi rằng:
          "Trước khi chống bọn nhập cư bất
         hợp pháp thì Donald Trump làm gì? 
  Xem
         xét để đoan chắc là hồ bơi của mình đầy nước
         sạch và sân cỏ đã được cắt tỉa gọn gàng."
         
  Hàng xóm thì chọc cho chúng
         chửi như vậy ngay cả mẫu quốc, tiên tổ nhà mình, Donald Trump
         cũng ‘cà khịa' luôn. 
  Donald Trump
         chê thủ đô London của Anh quốc có nhiều khu mất an ninh ngay cả
         Cảnh sát không dám léo hánh tới vì lo sợ cho sinh mạng của
         chính mình.
  Nghe vậy, Đô trưởng
         Luân Đôn, Boris Johnson, người có mái tóc rất đẹp như
         Donald Trump, xỏ lại rằng: 
  "Tội
         phạm đã và đang giảm tại cả London lẫn New York, và lý
         do duy nhất mà tôi sẽ không tới khu vực nào ở New York, vì
         nguy cơ thực sự của tui là phải gặp mặt Donald Trump".
  Thưa còn về nột trị thì Donald Trump có
         chánh sách con cắc kè bông! Nghĩa là đổi màu liên tục
         tùy theo cử tọa. Donald Trump cũng biết lưỡi không xương nhiều
         đường lắt léo. Miệng không vành nó méo tứ tung!
          Đối với cử tọa là tầng lớp
         ít học thì Donald Trump tuyên bố là: "I love the poorly educated. Tui yêu
         biết mấy những người Mỹ ít học". Và khi Donald Trump đắc
         cử làm Tổng thống Mỹ, tầng lớp nầy chắc chắn sẽ có
         nhiều hơn! 
  Còn đối phó với
         những người biểu tình chống đối thì Donald Trump khuyến khích
         ủng hộ viên của mình hãy đấm vào mặt nó! Đánh
         cho nó xịt ‘khói' ra! Tui hứa sẽ trang trải chi phí pháp lý
         cho quý bạn mà!
  Donald Trump vin vào
         Tu chính án số một, bảo vệ quyền tự do ngôn luận của công
         dân Mỹ; nên muốn chửi ai thì chửi nhưng khi có một người
         tham gia cuộc biểu tình chống Donald Trump, hét lên: "Trump là một
         tên kỳ thị chủng tộc!''
  Thì
         Donald Trump yêu cầu Cảnh sát truy tố người nầy vì tội ăn
         cắp bản quyền! 
  Nên những người
         Mỹ công chính lắc đầu ngán ngẩm mà rằng:
  "Một Tổng thống ngu, một Tổng thống khôn,
         một Tổng thống đen, một Tổng thống trắng? Chẳng ăn thua gì
         đâu! Đất nước nầy đang cần một nhà độc tài
         điên khùng nhập cảng từ Thế giới Thứ ba!"
  Chắc ý bà con bên Mỹ muốn nhắc tới
         Kim Chính Ân, lãnh tụ Bắc hàn hay chăng?
  Thưa bà con, nước Mỹ là siêu cường duy nhứt
         còn sót lại trên thế giới sau khi Liên Xô Cộng Sản sập
         tiệm. Vì là siêu cường duy nhứt nên khi nước Mỹ ấm
         đầu là cả thế giới đều xổ mũi. Hỉ kêu rột rẹt!
          Thưa có người nói đã thế
         kỷ 21 rồi, nhưng hệ tư tưởng của Donald Trump vẫn còn thuộc
         về thời đồ đá! Tui không nghĩ vậy! Đâu có lâu
         dữ vậy! Tư tưởng ‘hâm hâm' nầy của Donald Trump thuộc về
         nước Mỹ thời hoang dã. Thời mà như Donald Trump tuyên bố: ‘Tui
         móc súng bắn một đứa ở Đại lộ Thứ năm thì người
         Mỹ vẫn bỏ phiếu cho tôi!' 
  Thời
         hoang dã, thời Chú Sam xử nhau bằng bạo lực, thời người Mỹ
         da đen vẫn còn là nô lệ!
  Dù
         đang ở nước ‘Kan Lu Lu' (xin bà con đừng nói lái) tức Úc
         Châu xa xôi diệu vợi nầy đây, tui cũng rất lấy làm lo nếu
         chẳng may Donald Trump đắc cử Tổng thống Mỹ kỳ nầy! 
  Là Tổng tư lịnh, luôn kè kè bên mình
         cái cặp táp tối mật để sẳn sàng bấm nút, ra lịnh
         chiến tranh nguyên tử! Lỡ bữa nào thằng chả hứng ẩu làm
         thiệt thì mình biết làm sao để còn sống sót?
  Thưa trong một cuộc thăm dò dân ý gần
         đây thì 70 phần trăm dân Mỹ nói Tổng thống Donald Trump làm
         cho họ rất lo lắng. 30% phần trăm còn lại thì nói: Tổng thống
         Donald Trump sẽ làm họ thành người Canada.
  Tui phải lo phần tui trước mới được! Thay vì vọt
         qua Canada, chiến tranh nguyên tử do Donald Trump hứng lên mà bấm nút thì
         mình cũng chết. 
  Chỉ còn một
         cách duy nhứt để tồn sanh là: qua bên Tàu gặp Đường
         Minh Hoàng để Tết Trung Thu nầy, tui và em yêu của tui sẽ có
         giang ổng lên Chị Hằng tức Mặt Trăng mà định cư...
          Tới ngày 20 tháng Giêng năm sau, nếu
         thắng cử, Donald Trump tuyên thệ nhậm chức Tổng thống Mỹ thứ 45;
         thì lúc đó tui và thằng chả chẳng đứa nào làm
         được gì nhau hết ráo! Hi hi!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne.
   
    
 
      
       
Meo! 
  Thưa,
         ca dao mình, miệt Cần Thơ xưa, có câu rằng: ‘Cái Răng, Ba
         Láng, Vàm Xáng, Xà No. Anh có thương em thì mua một chiếc
         đò! Để em đi lại mua cò gởi thơ!'
  Rồi thời buổi tin học tân tiến, thế kỷ 21 bây
         giờ, quý anh hải ngoại mình càng chết lớn hơn nữa, khi nghe
         em dại khờ bên kia biển, thỏ thẻ là mua cho em cái ‘laptop' hiệu
         Apple (trái Táo bị ăn vụng), để em ‘meo' cho anh! Tui chắc quý
         anh mình phải kêu ‘meo meo' luôn quá!
  Dẹp cái vụ so sánh mua đò và mua laptop cho em tâm tình
         với mình, công tâm mà nói: So với cách gởi thơ xưa, giờ
         thì email tiện lợi hơn nhiều. Vì không phải rườm rà mua
         giấy viết, mà phải giấy ‘pelure' mỏng tanh mới được, màu
         xanh hy vọng tình ta mãi mãi như chồi cây xanh lá mới tình!
         Viết xong ký tên cái rẹt, rồi xịt nước hoa cho thơm, vì
         ảnh vừa đọc vừa ngửi... hích hích! Rồi phải chạy u ra Bưu
         điện mua bao thơ, mua con cò, phun nước miếng vào sau lưng con cò
         cho lớp keo tráng sau lưng chảy ra, dán lên góc bì thơ, nắn
         nót, rồng bay phượng múa.
  Thưa
         ‘meo' do bà con người Việt mình nói tắt chữ ‘email', tiếng
         Mỹ. Mới đầu là e-mail có cái gạch ngang, sau bỏ cái gạch
         ngang quách cho rồi. E là chữ viết tắt của electronic, nghĩa là điện
         tử. Mail là thư. Nên email là thư điện tử. Meo hay email, thư điện
         tử nầy, bây giờ trên thế giới có tới 3.1 tỉ người
         xài.
  Meo em viết lời yêu đương
         tha thiết, như nhớ anh cơm ăn cũng mắc nghẹn, uống nước cũng
         mắc nghẹn luôn, kèm theo hình ảnh em rất sexy!
  Dĩ nhiên một phát minh nào dẫu có giúp ích
         cho nhân loại nhiều biết bao nhiêu mà nói thì bao giờ cũng có
         kẻ thương người ghét. Ghét cay ghét đắng email, thù nầy
         thành hận phải nói trước tiên là mấy anh làm nghề bưu
         tá phát thơ.
  Vì thơ gởi kiểu
         xưa, kiểu cũ ít đi nên việc làm bị giảm. Bưu điện
         xưa giờ sống nhờ tiền bán tem, cò. Giờ Bưu điện Úc,
         hay Mỹ đều bị lỗ sặc gạch. Thơ càng chậm, con rùa Bưu
         điện, khách hàng càng chán, chuyển qua xài thơ điện tử
         càng nhiều... Vì chỉ cần khỏ cái cóc! ‘Send'! Là vài
         giây sau, nó đã tới, cho dù em yêu đang ở chân trời góc
         biển đâu đâu đi chăng nữa! Bói mà không sợ trật
         là: thơ điện tử, meo, nó sẽ giết nhanh, giết gọn cách gởi
         thơ theo lối cũ trong một khoảng thời gian không lâu nữa.
 
         
  BẢO HUÂN
  Thưa quý anh nào vẫn còn ‘Tía em hừng đông đi
         cày bừa' là phải học cách sử dụng meo thôi! Chạy trời
         cho khỏi nắng. Vì theo thống kê, ở sở sùng, trung bình mỗi
         nhân viên nhận tới 121 emails mỗi ngày. Và có chuyện vui như
         vầy: Một công nhân nghỉ phép thường niên 4 tuần, vui vẻ,
         sảng khoái, vác đầu vô gặp ông chủ, lựu đạn cỡ
         Donald Trump (You're fired!), thì nghe y phán rằng: "Anh nên mở hộp thư điện
         tử của mình ra xem thường xuyên hơn mới được. Vì tui
         đã đuổi anh cách đây ba tuần rồi mà!"
  Một sư phụ đã dạy đời rằng: muốn
         viết thơ điện tử cho hay là phải bám sát đề tài.
         Không cà kê dê ngỗng! Cụ thể, ngắn gọn chừng nào tốt
         chừng nấy! Nên giữ độ dài của email trong một màn
         hình mà không phải kéo xuống. Nhưng phải súc tích để
         giúp tiết kiệm thời gian của người nhận. Hãy đánh
         dấu những ý quan trọng và dùng cách ngắt câu, xuống dòng
         một cách thoải mái. Chọn mẫu chữ nào dễ đọc và
         đừng nên chọn quá 3 mẫu chữ trong một bức thơ. Ngay cả trong
         những email ngắn, đừng dùng chữ to. Tránh lỗi chánh tả nhờ
         spelling check kiểm dùm! Kẻo em chê mặt mày sáng láng mà ngu như
         bò, chánh tả trật tùm lum còn bày đặt meo với miếc.
         Chú ý về văn phạm, chấm câu, viết hoa để lời lẽ bức
         thơ trở nên trong sáng và dễ hiểu. Quan trọng hơn cả là:
         trước khi nhấn nút ‘gửi', hãy xem lại một lần nữa
         cho kỹ coi người nhận có thực sự cần hay không; kẻo làm
         phiền như thư rác là người nhận bực mình, nó chửi
         tới ông tằng tổ của mình! Đừng thơ cho người nầy mà
         gởi qua địa chỉ của người kia là chết giấc. Có một
         anh đã gởi lầm, như chuyện dưới đây, nhém chút nữa
         đã gây ra án mạng.
  Chẳng
         qua mùa đông Canada, bão tuyết đến hẹn lại về, đôi
         ta muốn làm đôi chim trốn tuyết, từ Toronto, Canada định đến
         một khách sạn ở Florida, cực Nam về phía Đông Hoa Kỳ, nơi
         tụi mình đã hưởng tuần trăng mật nồng ấm 20 năm về
         trước. Anh yêu đến trước một ngày, chuẩn bị rước
         hoàng hậu của lòng anh đang lu bu trang điểm, sẽ  bay đến
         hôm sau. Lấy phòng! Chuẩn bị mọi thứ đã xong. Giường, ra,
         chăn chiếu... Chỉ còn thiếu có mình em! Sổng chuồng được
         một đêm, anh bèn đến một cái hộp đêm có vũ sexy
         rửa con mắt, để xem Made in USA có khác gì với Made in Canada hay không.
         Làm hết chục ly whiskey nên hơi quỷnh, loạng choạng về phòng,
         meo về lại em yêu để chứng tỏ tình anh yêu dấu xiết bao,
         sau khi đi ăn vụng! Lạng quạng như gà mờ, dán địa chỉ
         người nhận lại là cô bạn vừa có chồng đi bán muối.
         Đám tang mới vừa xong. Thân xác chàng đã trở về tro bụi.
         Ôi, đêm về cô đơn, em bèn mở meo ra xem thơ chia buồn của
         bạn bè bốn phương tám hướng, thì nhận được thơ
         như vầy:
  From: nguoichongmuonthuo@yahoo.com
  "Người vợ cực kỳ yêu
         dấu của anh!
  Anh đã đến nơi.
         Anh biết là em rất ngạc nhiên khi nhận được tin anh. Dưới
         đây họ cũng có máy vi tính và anh có thể gửi email cho
         những người thân yêu của mình. Anh vừa mới tới và làm
         thủ tục nhận chỗ. Anh thấy dường như mọi thứ đã được
         chuẩn bị xong để chào đón em vào ngày mai. Anh mong gặp em lắm.
          Người chồng yêu dấu của em.
          Tái bút: Dưới nầy nóng lắm em
         ạ!"
  Nàng đọc xong sợ quá
         ngã lăn ra chết giấc!
  Ôi! Em yêu
         từng thề thốt sống đồng tịch đồng sàng chết đồng
         quan đồng quách, mà mới sơ sơ rủ đi theo là đã sợ
         đến sùi bọt mép như thế nầy? Vậy mà một thề thốt
         là yêu; hai vẫn thề thốt là yêu... Yêu như vậy sao hỡi
         Trời?
  Thưa bà con! Thơ điện
         tử đã gởi đi là không lấy lại được. Cũng như
         mũi tên đã bắn đi, chạy theo chụp lại là điều vô
         vọng. Thế nên lỡ có gởi một bức thư tình để ve vãn
         con nhỏ làm chung sở thì phải coi chừng. Dẫu lúc đầu nó
         chịu đèn đi nữa. Ấm nồng đôi lứa đôi ta, khoái
         quá xá quà xa, nhưng hôm nào nó giở chứng xin tiền đi
         nâng ngực, độn mông mà mình không chịu xùy ra là coi
         chừng nó chuyển cái tình thơ nầy vào tay bà chằn lửa
         ở nhà là Tía ta cũng thác...
  Hai
         là ăn vụng thì nhớ chùi mép cho thiệt là kỹ mới được.
         Mở một cái hộp thư điện tử không tốn đồng xu cắc
         bạc nào thì mở hai cái đi. Một cho chuyện thường ngày
         ở huyện, nếu em yêu có nghi ngờ ta mèo mả gà đồng cần
         kiểm tra, buộc ta phải khai ra cái mật mã thì cứ khai nó ra đi!
          Còn cái hộp thư điện tử thứ
         hai thường để ‘hẹn chiều nay mà sao không thấy em gió hiu
         hiu lòng bỗng nghe lạnh thêm. Chờ một đêm bằng thế kỷ dài.
         Em biết yêu lần đầu mà anh đã yêu mấy lần sau! ' thì
         nên giấu cho thật kỹ. Dù có chết cũng không khai. Không khai
         còn có cơ may  sống sót! Còn khai là chết chắc!
          Và cuối cùng là viết ‘meo' làm
         ơn bỏ dấu dùm một cái. Phần mềm đánh dấu tiếng Việt
         hà rầm trên mạng, lấy về xài miễn phí mà. Đừng
         viết mà không bỏ dấu như cái ‘meo' dưới đây nhe!
          "Anh oi!
  Ba
         ma em khong co nha! Em dang coi quan! Den ngay di anh! Muon lam roi!"
  (Thưa quý anh, nếu em viết bỏ dấu một cách đứng đắn,
         đàng hoàng, thì anh em mình đâu có nghĩ bậy hè!)
          "Anh ơi!" "Ba má em không có nhà!
         Em đang coi quán! Đến ngay đi anh! Muộn lắm rồi! )
  Hi hi!
   
          đoàn xuân thu 
  Melbourne
   
   
           
   
    
      
       
Từ ngày có chim về!
           
   
   
 Thưa tiệm bán
         thú cưng, Úc đây, gọi là pet shop, là một thương vụ
         nhỏ, chuyên bán đủ loại thú vật cho khách hàng đem về
         nuôi, để cưng...
  Mặt hàng bán
         chạy nhứt, không cần kể ra chắc bà con mình ai cũng biết, là
         chó, mèo, cá kiểng và chim chóc...
 Tiệm còn bán đồ
         ăn, đồ chơi, vòng cổ, dây dắt, ô ngủ cho mèo, chuồng
         chó và bồn cá kiểng... Vài tiệm còn có dịch vụ đeo
         ‘chứng minh nhân dân' cho thú cưng nữa mà tiếng Anh gọi là
         ‘pet tag', trong đó có ghi địa chỉ của chủ nhân trong thường
         hợp thú cưng mìng đi lạc...
  Bây
         giờ, thời đại văn minh tiến bộ, chơi vô lỗ tai mầy một
         con ‘chíp' theo dõi để biết giờ nầy ‘em ở đâu' mà
         đi bắt nó về...
  (Cái kỹ thuật
         tối tân nầy mấy bà vợ Hoạn Thư, ghen tuông bóng gió, đã
         xài từ năm nẩm, bí mật gài một phần mềm vào cái
         điện thoại di động của chồng để bí mật theo dõi đường
         đi nước bước, coi thằng chả đi hú hí với con quỷ hó
         nào ở đâu, lúc mấy giờ... là hết có chối...)
 Ngoài
         ra mấy tiệm bán thú cưng còn có dịch vụ tắm rửa, cắt
         lông, trang điểm cho chó, cho mèo đi thi hoa hậu được tổ chức
         hàng năm, có trực tiếp truyền hình trên toàn thế giới.
          Năm 2004, ở Mỹ thương vụ nầy thu về
         1.6 tỉ đô la. Làm ăn ngày càng khấm khá!
 Thưa tại
         sao trong xã hội công nghiệp như Mỹ, như Úc càng ngày người
         ta càng yêu thương chó mèo (bốn cẳng)?
 Theo các nhà tâm
         lý học là vì thú cưng nó giúp cho mình chữa được
         bệnh khủng hoảng tâm thần trong cái xã hội căng thẳng, ngày
         càng xô bồ, xô bộn nầy.
  Chẳng
         hạn như anh nào bị vợ bỏ, không còn trung thành với lời
         thề sống chết có nhau trong bữa thành hôn nữa, thì hãy ra
         tiệm rước về một con chó. 
  Con
         chó nầy, nó sẽ trung thành với quý anh cho tới chết. Cho dù
         quý anh có rước về nhà thêm một con chó nào đi chăng
         nữa; con chó của quý anh không bao giờ kêu chia hai tài sản rồi
         bỏ đi...theo tình mới!
  Con mèo
         cũng vậy! Cũng giúp quý anh mình chữa bệnh tâm thần, bệnh
         luôn luôn lo sợ, cảm thấy bất an khi làm bất cứ chuyện gì.
         
  Mấy anh muốn ve vuốt cái lông
         óng mượt của mèo là nó khoái chí tử nằm lim dim đôi
         mắt biếc! Chớ không có cái vụ đòi thưa quý anh mình
         ra ba tòa quan lớn về tội sách nhiễu tình dục đâu!
 Tuy
         nhiên cũng có người không khoái chó và mèo lắm vì
         cho rằng: Đã chơi là phải chơi hàng độc, không ai có
         mới là đại gia! Chớ chơi theo kiểu phong trào, người ta nuôi
         chó mình nuôi chó, người ta nuôi mèo mình cũng nuôi mèo!
         Cái đó mới là thiếu gia thôi; đâu có gì lấy làm
         hãnh diện với đời hè!
 Thế nên mới có chuyện như
         vầy: Chàng đến tiệm bán thú cưng nhưng không muốn mua chó
         hoặc mèo, chim chóc! Xoàng xĩnh quá! Ai cũng có, mình chơi
         trội phải có con gì đặc sắc, hỏng giống ai mới được.
 Chủ tiệm đề nghị mua con rết giá tới 100 đô vì con rết
         nầy nó biết nói tiếng Anh nữa đó.
 Hào hứng, chàng
         mang con rết về nhà. Đặt cái hộp đựng rết lên bàn,
         mở nắp ra rồi "Chào Mr. Rết! Hai đứa mình ra ‘pub' làm
         vài ve nhé?"
  Con rết nín thinh;
         không nói năng gì. Hơi nghi là tay chủ tiệm chắc nói dóc
         để bán con rết dỏm cho mình chăng?
 Chờ thêm một tiếng
         đồng hồ nữa lại hỏi: "Chào Mr. Rết! Hai đứa mình ra
         ‘pub' làm vài ve nhé?"
 Con rết nín thinh; không nói năng
         gì! Nỗi nghi hoặc lớn dần lên. Hay là mình bị gạt rồi...
         Thử chờ thêm hai tiếng nữa, bằng không mình mang nó đi trả
         để lấy tiền lại mới được.
 "Chào Mr. Rết! Hai đứa
         mình ra ‘pub' làm vài ve nhé?"
 Lần nầy con Rết bực bội
         nói: "Ê! Thằng nhóc kia! Ta đã nghe nhà ngươi nói ngay
         lần đầu! Ta đang mắc bận mang giày mà cứ hỏi hoài hè!"
          Thưa Sài Gòn mình hồi xưa, trước
         75, bà con cũng có chơi thú cưng đó chớ. Việt Nam Cộng Hòa
         mình, kinh tế thị trường tự do, nghĩa là khi có nhu cầu, có
         khách hàng là có người cung cấp, người bán.
 Nhiều
         người bán, tập trung thành một cái chợ, chuyên bán chim, bán
         chó nên gọi là Chợ Chim Chợ Chó nằm trên đại lộ
         Hàm Nghi, dài chừng một cây số, rộng khoảng 56m, bắt đầu
         từ ngã tư Hàm Nghi - Công Lý kéo dài qua khỏi ngã tư
         Hàm Nghi - Pasteur.
  Ở đoạn đầu,
         từ vách tường của trường Kỹ thuật Cao Thắng trở đi,
         người ta buôn bán dọc theo lề đường; còn cuối đoạn
         qua giao lộ Pasteur thì người ta bán trong nhà.
 Sau tháng 4 năm 75
         chừng một tháng, thiên hạ đồn Chợ Chim Hàm Nghi, Sài Gòn
         có một tay cán bộ, đội nón cối, ngồi vật vạ bên
         lề đường bày bán ba con vẹt lạ vừa mang từ Hà Nội
         vào!
 Dân Sài Gòn kéo nhau đi xem đông nghẹt. Nhưng mọi
         người chỉ xem thôi chứ chẳng ai mua nổi vì tay cán bộ nầy,
         quen thói bốc phét, "hét" giá quá mắc: Con vẹt trắng
         giá 200 đô Mỹ, con vẹt xanh giá 500 đô, con vẹt đỏ giá
         tới 1500 đô.
 Theo lời quảng cáo của tay cán bộ nầy: "Con
         vẹt trắng biết hô khẩu hiệu! Con vẹt xanh biết đọc diễn văn
         chúc mừng!"
 "Còn con vẹt đỏ biết làm gì mà
         giá đắt gấp mấy lần hai con kia vậy?"
 "Nó không biết
         làm gì cả."
 "Không biết làm gì mà dám kêu
         giá mắc gấp hai, gấp ba?
 "Nó không biết làm gì thực,
         nhưng nó là ‘thủ trưởng' của hai con vẹt kia!"
 Thưa
         rồi 40 năm trôi qua, vật đổi sao dời, bao nhiêu nước đã
         chảy qua cầu Ba Cẳng! Mấy quan lớn trong nước giờ đã biết
         làm giàu và rất giàu, bèn đua đòi bắt chước phương
         Tây.
  Nó chơi gì mình chơi
         nấy. Mà chơi phải ngon hơn Tây; kẻo chúng cứ chê mình hỏng
         có cái văn minh. Cứ tự ti mặc cảm, mang hoài cái tâm trạng
         da vàng nhược tiểu, đàn em sao được hè?!
 Tàu nó
         chơi chó Ngao Tây Tạng. Trong nước, tụi nó bắt chước Tàu,
         chơi chó Phú Quốc thì mình chơi chim cho nó độc lập tự
         do!
  Thế là cả bọn bỏ ra khối
         tiền để mua chim về chơi! Tiền chơi chim của quan bằng cả tài
         sản của dân ngu khu đen, nghèo mạt rệp, đủ để mua gạo
         cho vợ chồng con cái ăn cả năm. Tới 16 triệu 350 ngàn Việt Nam
         đồng lận đó! Nhưng với tiền muôn bạc vạn của quan mà
         nhằm nhò gì. Chuyện nhỏ!
 Trong quan trường, đấu đá
         rất nhức đầu để giành chức, giành ghế, thật là căng
         thẳng. Rồi giữa nhịp sống gấp gáp, huyên náo của phố phường,
         bao nhiêu ‘xì trét' trút xuống đầu mà quan không có
         gì thư giãn chắc phải đột ngột từ trần... Rồi để
         thằng khác nhào vô hưởng của cải bấy lâu nay quan tom góp
         được của dân hay sao?
 Mấy anh bên Thường Vụ thì lại
         khoái thư giãn bằng cách chơi gà móng đỏ, chân dài
         tới nách. Chơi kiểu nầy cũng khoái thiệt nhưng thời buổi
         tai vách mạch rừng, bạn thù lẫn lộn biết tin ai?!
  Mấy ‘đồng chí' lăm le chiếm cái ghế của
         mình, chơi chiêu quay lén mấy con gà móng đỏ rồi bắn lên
         Youtube là đường công danh mạt lộ! Và con vợ già ở nhà
         nó sẽ giết... giết mình luôn!
 Chính vì vậy Sài Gòn
         giờ thú chơi chim cảnh của mấy quan ngày càng nhiều
 Mấy
         quan đánh xe công, bảng xanh, đến vườn Tao Đàn, chơi chim,
         để tìm phút giây thảnh thơi, thư thái cho mình.
 Chim ở
         đây có đủ loài: Họa mi, Sơn ca, Hồng yến, Hoàng yến,
         Bạch yến...!
 Tên chim giống như tên ca sĩ vậy đó!
 "Con
         chim non trên cành cây, hót véo von, hót véo von! Anh yêu chim, anh mến
         chim; vì mỗi lần chim hót anh vui."
 Chơi chim để cho thanh thản
         tâm hồn rồi lâu lâu cũng đưa chim mình đi thi với chim mấy
         anh bên Thường Vụ; gọi là giao lưu văn hóa mà!
 Để
         coi: Chim của đứa nào đẹp, hát hay, nhảy giỏi, múa giỏi,
         xòe cánh đẹp.
 Tóm lại là giống hệt mấy em ca sĩ
         đi thi giải: "Con chim được ái mộ nhứt!" vậy!
 Tuy nhiên
         em yêu ở nhà, nó đâu có chịu hè! Nó nói: "Ngày
         xưa quan nhỏ, hơi bèo/ Giờ anh quan lớn, chơi trèo chơi chim!
 Anh
         chỉ suốt ngày chăm chim, nuôi chim thiên hạ, ích gì; có mỗi
         con chim thiết thực, đó là con chim của nhà thì anh lại quên!"
 Vậy là phải ráo nước miếng thuyết phục cho em yêu vui lòng
         cho quan chơi chim. "Vì từ ngày có chim về. Nhà mình bớt chửi
         thề!!"
  Em nghe cũng xiêu xiêu lòng,
         quan bèn sai lính tìm mua dùm quan một con vẹt mà phải biết nói
         mới được. Vì lúc cô đơn quan muốn có đứa để
         đàm đạo; chớ không muốn mấy đứa xạo, bu lại là
         cứ nịnh ‘dóc' không hè!
 Lính tiến cống lên một
         con vẹt thôi khôn hết biết. Quan tính nhốt con vẹt trong lồng nhưng
         thấy làm vậy ác quá. Dân mình đã nhốt hết trong lồng
         hết rồi; giờ nhốt luôn cả con chim thì tội ác nầy khi chết
         chắc không được lên thiên đàng xã hội chủ nghĩa
         đâu.
 Nghĩ vậy quan chỉ cột dây vô chưn con vẹt cho nó
         thẩn thơ, bay nhảy ngoài sân biệt phủ của quan. Vừa chơi; vừa
         giữ nhà luôn thể.
 Nào ngờ thảm kịch đã xảy ra. Một
         chiều, quan bước vô nhà thì cháu gái quan lẩm đẩm chạy
         ra, bẩm báo: "Gà mổ chim Nội! Gà mổ chim Nội!"
 Đầu
         thềm, con gà nòi đứng nghiêng ngó ra cái điều "Tui không
         biết gì hết ráo nhe!".
 Cuối thềm, con mèo tam thể lăn lộn
         giỡn với mớ lông chim. Không thấy xác chim đâu?
 Quan hỏi
         cháu. Cháu nó chỉ con mèo. Còn ra dấu con mèo cắn cổ con
         vẹt của quan đem đi đánh chén làm con vẹt kêu ‘ẹc
         ẹc' mà không ai đến cứu.
  Té
         ra con gà nòi nhìn con vẹt thấy ghét nên mổ chim quan xong bèn
         bàn giao cho con mèo!
 Thôi lỡ rồi hỏng lẽ giết con gà chọi
         vô địch của mình sao. Con gà mang đến bao điều may mắn! Đá
         trận nào cũng thắng! Cũng như bầu thường vụ là lần nào
         mình cũng thắng. Giết nó chắc là xui.
 Còn con mèo nữa!
         Giết nó! Ai bắt chuột? Nhà mênh mông, chuột cả bầy, không
         mèo chắc chết!
 Nghĩ kỹ, quan bèn sai lính rán tìm cho quan
         con vẹt biết nói khác. Lần nầy quan nhốt nó trong lồng!
 Nghe
         quan tiếp tục chơi chim nên hai tên cà lơ phất phơ, chờ đêm
         đến, trèo qua tường biệt phủ, chôm ‘chim' của quan! Nghe quan lớn
         bị mất chim, bọn Công an lo sốt vó kiếm bắt cho bằng được
         để đưa hai đứa nầy ra tòa về tội dám ăn cắp chim
         quan.
 Điều tra xét hỏi mới biết con vẹt nầy hai đứa nó
         bán cho một Tú bà chuyên chăn dắt mấy em bán phấn buôn
         hương. Đến nơi thu hồi tang vật, thì Tú bà nói con vẹt
         quá đẹp nên má mì đã đem đi tiến cống mấy anh
         trên Công an quận rồi xin mấy anh Công an phường thông cảm bắt
         con vẹt tui nuôi bấy lâu thay thế cho quan vậy!
 Đành áp giải
         con vẹt của Tú bà tới biệt phủ! Nhưng khổ một cái là
         con vẹt nầy ở xóm Bình Khang đã bấy nay nên khi mở miệng
         ra hay nói những điều bậy bạ!
 Lúc thấy vợ quan về, con
         vẹt nói: "Cái động nầy đẹp quá và ‘Má mì'
         trông không đến nỗi tệ!"
 Vợ quan nghe khen vậy cũng ‘sướng'
         nhe!
 Rồi hai đứa con gái của quan đi chơi về, con vẹt nói:
         "Có ‘ghệ' mới rồi, tối nay chắc chắn là khách sẽ
         tới nườm nượp cho coi!"
 Vài tiếng sau, quan lò dò vác
         cái bản mặt quan về.
 Thấy vậy, con vẹt mau mắn: "Chào Thủ
         trưởng!"
 Thế là: "Từ ngày có chim về. Nhà mình
         lại chửi thề!"
  He he!
  đoàn xuân thu.
 melbourne
  
 
      
       
Núi đôi! 
  
Bảo Huân 
   
  Thưa, trong một
         thế giới đầy thử thách và biến động nầy, ‘Núi
         đôi' của em đã đưa anh về chốn bình yên, êm đềm
         của ngày anh chưa dứt sữa. Anh nhớ Má anh quá! Hu hu!
  Thưa, ‘Núi đôi' tức bộ ngực, chức
         năng chính là cho con bú tí nên con mình gọi nó là hai bình
         sữa ấm. Lúc nào cũng ấm ở 37.5 độ C nên không cần
         đút vô cái microwave hâm cho mắc công lâu lắc, khiến thằng
         nhỏ đói bụng khóc lòi rún luôn. Hai là tiện lợi, cần
         là có ngay lập tức.
  Thế nên
         mới có chuyện một ông nhìn lom lom khi thấy một em đi bộ ngược
         chiều. "Em ơi! Hình như nó ló ra ngoài kìa." Em nhìn xuống
         ngực, rồi hốt hoảng kêu lên: "Giời ơi là giời! Em lại
         bỏ quên thằng con em trên xe bus rồi!"
  Thưa, lâu lâu người viết cũng được mấy anh bạn
         già dịch, hơi (bị) trắc nết, gởi cho một chùm ảnh ‘con
         gái nhà nghèo' qua điện thư.
  Dòm
         dáo dác xung quanh đoan chắc là em yêu không có thấy, người
         viết bèn chuyển toàn bộ những hình ảnh thiếu vải, tươi
         mát nầy vô một cái mục cực kỳ bí mật, lưu trữ ở
         đó để lâu lâu có thèm thì mở ra xem.
  Thưa, trong bộ ảnh mà tui yêu quý đó toàn
         là núi đồi và đồi núi! Nói theo nữ sĩ Hồ Xuân
         Hương là: "Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm!
         Một lạch đào nguyên suối chửa thông!"
  Thưa, ‘Núi đôi' hay đôi gò bồng đảo
         là dấu hiệu đầu tiên của tuổi dậy thì, để phân
         biệt con trai và con gái. Chính vì vậy mà ông bà mình có
         phán (rất chính xác) là: ‘Nam tu, nữ nhũ' (Đàn ông râu,
         đàn bà vú.)
  Từ cái chữ
         ‘nhũ' nầy chúng ta mới có nhũ hoa, giống một cái hoa, ôi
         thơm hết biết! Còn nếu cứng như đá mình gọi là thạch
         nhũ.
  Tây cũng vậy thôi! Nó
         gọi ‘Núi đôi' của người em gái hơi quá khổ một
         chút là cái ‘balcony' tức cái ban công hay trái melon (dưa hấu).
          Em Pamela Anderson, người Mỹ gốc Canada, chắc
         kiếp trước có ‘căn tu' nên kiếp nầy tạo hóa ban tặng
         cho em đôi gò bồng đảo, hai trái dưa hấu vĩ đại. Mấy
         em ‘rặt' Mỹ khác ghen tức bèn đặt ra chuyện nầy để
         ngạo:
  "Xin hỏi:  Khoảng trống
         giữa hai cái núi đôi của em Pamela Anderson tên là gì? Hỏi
         xong mấy em cười hi hí rồi tự trả lời ên là: Thung lũng
         Silicon (Silicon Valley)". ( Ngầm ý chọc quê em Pamela yêu dấu của tui chơi
         đồ giả)
  Cho dù ai nói ngả
         nói nghiêng gì chăng nữa thì đời mà hơi sức đâu
         mà nghe tiếng thị phi của thiên hạ chớ. Tốt khoe xấu che! Của
         em tốt, em khoe! Che chắn kỹ càng chi cho nó uổng.
  Thưa, khi đi đám cưới, mấy anh mình hay cầu
         may mắn được gia chủ xếp ngồi gần bên em có cái hỏa
         diệm sơn! Để nhìn say mê, há hốc mồm ra, nước miếng
         tràn ra tới khóe miệng. Trong khi mấy em khác lại hỏi móc lò:
         "Tốn hết bao nhiêu?"
  "Không!
         Đồ xịn, đồ thiệt, đồ origin, sanh sao để vậy, chớ không
         phải hàng silicon đâu ạ!" Thế nên đi ăn đám cưới
         về, em yêu của tui ra lịnh năm nay anh chịu khó cày hai job để
         em có tiền mà bay đi Seoul, Hàn quốc nâng cấp vòng một cho
         bằng chị bằng em. Chớ dẹp lép như vầy em tủi thân lắm đó!
          Thưa, nghe lời yêu cầu thống thiết nầy
         của em tui thiếu điều ngã lăn ra chết giấc. Cày một job, thở
         không ra hơi, cày thêm job nữa chắc tiêu diêu miền cực lạc
         quá.
  Nên tui ráng thuyết phục
         em rằng:  Nhỏ chưa chắc là không hấp dẫn đâu! Em hổng
         có nghe người ta hay nói rằng: "Vú em chum chúm núm cau. Cho anh
         bóp cái có đau anh đền" sao?
  Ý anh muốn nói là: Có đôi gò bồng đảo hơi
         nhỏ thì cũng đừng có buồn. Coi vậy cũng có ích lắm
         đó. Ngực nhỏ sẽ không gây tai nạn giao thông khi em đứng
         chờ anh ở cột đèn xanh, đèn đỏ. Ngực nhỏ khiến em trông
         còn rất nhỏ... Mặc cái T-shirt ai cũng đọc được hết
         nguyên hàng chữ em in trên ngực áo em. Lỡ em có đi coi hát
         bóng vô trễ, khi chen vô hàng ghế, không làm phiền ai hết vì
         nó sẽ không che khuất cả màn ảnh. Rồi lúc đi tập thể
         dục dụng cụ, em có nhảy nhót tưng tưng cũng không sợ nó
         va, đập vô mặt người khác làm họ phải ngất xỉu...
          Em không nhớ hồi xưa lúc mấy em tới
         tuổi dậy thì, nở nang là Tía Má bắt phải nịt cho chặt,
         thít đến nỗi không thở được, không cho nó bung ra kẻo
         ruồi bu kiến đậu đó hay sao?
  Thuyết
         phục ráo nước miếng như vậy mà em yêu cũng không chịu.
         Phải cho bằng chị bằng em mới được kẻo tụi nó xấu mồm
         cứ gọi em là ‘vu khống'.
  "Cái
         gì? Em nào có ‘vu khống' ai đâu hè?" "Nghĩ kỹ cho
         đi... Rồi sẽ hiểu!"
  Chính vì
         sợ bị gọi là ‘vu khống' như vậy nên vì lẽ đó
         mà ngày càng có nhiều phụ nữ tìm đến những trung tâm
         thẩm mỹ để có thể nâng vòng một của mình lên để
         trông gợi cảm hơn.
  Và "tham
         vọng" nâng ngực của phái đẹp dường như chưa bao giờ
         là đủ. 30% phụ nữ muốn vòng một của mình "có sức
         sống" hơn nữa; 20% phụ nữ lại muốn đôi gò bồng đảo
         trông thật "nở nang".
  Và tai
         biến đã xảy ra, chỉ mới đây thôi, một em người mẫu
         Trung Quốc phải thiệt mạng khi đang nằm trên bàn phẫu thuật, mà
         hình như chưa có em nào lấy đó mà tởn kinh hồn vía
         cả! Mấy em chỉ đổ thừa tại phần số! Xui mà!
  Thưa, nói cho công bằng! Hoàn toàn do lỗi
         của quý ông anh đó thôi... Nhìn đâu cũng thấy nó
         hết ráo. Chui vô động cũng thấy cái vú đá (thạch
         nhũ). Ra biển cũng kiếm một loại nghêu sò, tên là ‘vú
         nàng' bắt đem về làm mồi nhậu. Về miệt vườn Nam Bộ,
         phải mua vài chục trái vú sữa tươi, no tròn cho nó đã.
          Chính vì cánh mày râu như anh em chúng
         ta (vốn không có nó) nên càng thêm háo hức, săm soi tìm
         hiểu. Sức quyến rũ của nó ở chỗ luôn được che đậy
         qua lớp quần áo và không nhìn thấy được. Mà không
         thấy được lại càng muốn dòm lom lom.
  Thưa theo ngu ý của tui là: "Ôi! Bự nhỏ! Sao cũng
         được mà... Có ảnh hưởng gì đâu đến đời
         sống gối chăn?"
  Nhưng người
         bạn trẻ thì ít kinh nghiệm, muốn thỏa mãn cái trí tò
         mò, bèn gởi email, phỏng vấn tui rằng: "Căn theo hình thức, kích
         cỡ, nó có mấy loại vậy anh hai?"
  Thưa theo kinh nghiệm bản thân, xin trả lời là: Vì ‘Núi
         đôi' là một cơ phận của thân thể người ta nên phải
         tàn phai theo năm tháng. Phần mỗi người mỗi khác!  Em nào
         hên, được tạo hóa ban cho:"Mông tròn như trái quýt,
         vú nguýt như sừng bò" là coi như trúng số độc đắc
         rồi đó. Tiết kiệm cả khối tiền đi thẩm mỹ!
  Ngoài cái dạng nguýt như sừng bò, còn
         có dạng như trái dưa hoàng kim, dưa hấu, dưa leo, trái bầu,
         trái mướp...
  (Nên có chuyện
         vui rằng: Có em giận chồng mèo chuột lăng nhăng, đi mua cây súng
         về kê vào đầu ‘ví' bên phải, phía trái tim, tính
         tự sát. Bóp cò, súng nổ em bị thương ở cái chưn!)
          Mấy chàng thanh niên Úc mới lớn cũng
         tò mò như thanh niên Việt Nam mình vậy thôi. Có một đứa
         hỏi Tía nó: "Daddy! Có bao nhiêu loại ‘ví'?"
  Daddy nó, nhân cơ hội nầy, dạy con mình
         một bài nhập môn về tình dục học. "Có ba loại con à!
         Năm nó vừa 20, như trái dưa hoàng kim mới hái, tròn và
         cứng! Năm nó 40, như trái lê, vẫn còn đẹp nhưng sức
         hút trái đất đã có tác dụng chút đỉnh."
          "Năm nó 60, như cái củ hành!"
         "Sao lại là như cái củ hành hả Daddy?"
  "À! Vì khi con nhìn thấy, nó sẽ làm con rơi
         nước mắt."
  Thưa, Tạo hóa
         đã tặng cho em cặp núi đôi hùng vĩ; mới đầu dành
         cho thằng cu tí nhưng sau bố nó thấy hay hay cũng nhào vô... chơi
         tí.
  Cái gì cũng vậy thôi!
         Muốn bền lâu là phải bảo trì cẩn thận, phải sử dụng
         nhẹ nhàng kẻo hư, kẻo bể nhe.
  Vậy
         mà thằng nhóc nầy bất cẩn quá để bố nó phải la
         Trời là:
  "Con ơi bố cũng lạy
         mày/ Mày dùng như thế bố đây hết nhờ...
  Kiểu gì vừa cắn vừa lôi/ Như này hỏng
         hết đồ chơi con à...
  Bố van
         mày đấy nhả ra/ Để cho nguyên vẹn cả nhà dùng chung"
          Thưa để kết bài nầy, tui xin long trọng
         phát biểu rằng: "Núi đôi như mặt trời! Nhìn sơ sơ
         thì được. Nhưng nhìn chằm chằm rất có hại. Chính
         vì vậy mà người ta chế ra cái kính râm!"
  Thưa bà con cho phép tui mang cái kính râm đi
         chợ Footscray mùa hè nầy một chút nhe!
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne
    
      
       
Đẩy xe về chốn hoàng hôn!
          
 
  Thưa bà con! Có chuyện vui như vầy:
         John và Mike đi nhậu, tán dóc với nhau chuyện học hành và
         nghề ngỗng tương lai của con cái!
  John
         hỏi: "À thằng con anh, nghe nói nó hỏng thèm đi học nữa.
         Hết lớp 10 là đủ chữ xài rồi! Vậy... nó tính làm
         nghề gì vậy anh?" 
  Mike: "Nó
         tính làm nghề đổ rác!"
  John:
         "Đổ rác hả? Sao nó lại khoái làm nghề đổ rác?"
          "À! Nó nghĩ nghề đổ rác làm
         việc tuần chỉ mỗi một ngày thứ Sáu mà thôi!"
          Té ra thằng nhóc nầy vừa làm biếng
         mà vừa ngu nữa! 
  Làm biếng vì
         tưởng nghề nầy tuần làm việc chỉ một ngày. 
  Còn ngu vì tưởng những ngày khác được
         nghỉ phè! Chớ đâu biết là bữa nay đổ khu nầy; ngày
         mai phải đổ khu khác. 
  Tuần phải
         làm việc 5 ngày, ngày 8 tiếng, như những ngành nghề khác thế
         thôi!
  Thưa thời buổi hiện đại,
         khác hồi xưa, thay vì đổ rác bất cứ nơi nào tiện
         cho nhà mình, thản nhiên đem gieo rắc vi trùng, mầm bệnh khắp
         nơi thì bây giờ chúng ta có xe đổ rác mang rác đến
         mấy cơ sở quản lý rác thải ở tuốt trong vùng sâu, vùng
         xa thành phố để mà chế biến thành phân bón hoặc tái
         chế cái nào còn xài lại được...
  Thưa ở Úc, nhà nào cũng có hai thùng rác
         của 'Cáo sồ' cấp. Một thùng đựng rác tùm lum, tùm la,
         màu xanh; tuần nào xe rác cũng ghé đổ. Khu tui ngày đổ
         rác là thứ Sáu. 
  Còn một
         thùng nữa, màu vàng, bự gấp đôi, dành cho rác có thể
         tái chế như lon đồ hộp, lon beer, chai rượu, giấy, thùng cạc
         tông thì hai tuần nó mới gom một lần.
  Cái dịch vụ đổ rác nầy không phải miễn phí
         đâu nha. Ở Úc nầy không có gì là miễn phí cả! 
         
  ‘Cáo sồ' nó đã tính
         hết vào tiền 'rate' mà bà con người Việt mình dịch cực
         kỳ chính xác là tiền rác...
  Tiền
         rác nầy năm nào ‘Cáo sồ' cũng khỉa thêm chút chút
         tùy theo giá nhà... Giá nhà lên, tiền rác lên! Giá nhà
         xuống, tiền rác cũng lên...Mấy thằng ‘Cáo sồ' nầy thiệt
         là quá cáo!
  Dịch vụ đổ
         rác nầy do do công ty tư nhân bỏ thầu, ký hợp đồng với
         thành phố.
  Bên Mỹ, cũng vậy
         thôi! Mới đây tui có đọc báo thấy hai ông đổ rác
         người Mỹ, lương hằng năm mỗi đứa kiếm được còn
         hơn cả lương của kỹ sư! 
  Mà
         hai đứa đâu cần học hành tới nơi tới chốn gì đâu.
         Hết lớp 10, đủ chữ xài rồi là nghỉ đi làm kiến tiền
         cho nó phẻ...
  Xe rác bên Mỹ thường
         có hai trự. Tài xế và người phụ việc gọi là lơ xe
         rác, chuyên kéo thùng rác hay thùng đựng vỏ lon, chai, giấy,
         bao bì...Cần đứa mạnh khỏe, vì kéo cả  hàng ngàn
         thùng rác mỗi ngày; dù mưa gió hay tuyết rơi, trơn trợt
         hay mùa hè nóng bức cháy râu.
  Úc
         nầy xe rác chỉ có một đứa, đàn ông con trai hay đàn
         bà con gái gì cũng được. Cư dân phải kéo thùng rác
         ra đường! Nó chạy từ từ, dừng lại, giơ cái càng ra
         gắp rồi đổ ngược thùng vào bồn chứa rác bự trên
         xe, rồi rề rề tới thùng khác. 
  Cứ
         vậy! Dễ ợt! Nhưng có ăn! Lái xe đi đổ rác bên Mỹ,
         nhứt là tại thành phố New York, lương 112 ngàn đô năm. Lương
         lơ xe rác 100 ngàn đô. Gần gấp đôi lương tui rồi! Sướng
         nhé!
  Không cần bằng cử nhân,
         cao đẳng gì ráo! Mà học việc đâu có lâu lắc gì!
         Chỉ vài ngày; cùng lắm là một tháng.
  Tài xế dĩ nhiên là phải có bằng lái xe
         tải. Còn cách điều khiển máy ép rác gắn trong xe thì
         đứa làm lâu năm chỉ cho đứa mới vô. Vừa làm vừa
         học việc!
  Đổ rác thường
         làm ca đêm từ 7 giờ tối tới 3 giờ sáng. Làm cái giờ
         tréo ngoe như vậy nên dù lương nhiều, khẳm, nhưng cũng có
         cơ may bị vợ bỏ; vì tội bỏ nó nằm ngủ chèo queo một
         mình ở nhà.  
  "Tiền em cũng
         cần nhưng cái đó em còn cần hơn nữa!"
  Xã hội tư bản mà! Lương càng cao, càng cực...
         Nghề đổ rác nầy đây cũng không là ngoại lệ. 
          Làm nghề nầy thì khứu giác (lỗ
         mũi) và thị giác (con mắt) đều bị tra tấn hành hạ một
         cách dã man, về lâu về dài là bịnh hậu... Nên mới có
         phụ cấp độc hại. 
  Nào là
         cá ươn, chuột chết là chuyện nhỏ... Bự bự hơn một chút
         là heo và cả bò bị chết...Đôi khi còn có cái chưn
         người ta; ai bỏ vô thùng rác nữa đó...
  Mưa gió, tuyết rơi, lạnh quéo hay mùa hè chảy
         mỡ; xuân hạ thu đông gì cũng phải đổ! Vì bà con lúc
         nào cũng xả rác hết.
  Dân
         càng giàu, rác càng nhiều! Dân càng mạt, rác càng ít!!
          Do đó muốn biết chánh phủ bên
         Úc nầy có 'đổ' hay không? Gần bầu cử, cứ đi dở nắp
         mấy thùng rác ra coi rồi đi đánh cá đảng nào thắng,
         đảng nào thua? 
  Thùng rác nào
         cũng đầy vun là chánh phủ nầy lại thắng. Còn thùng rác
         nào cũng cạn queo là chánh phủ nầy chắc chắn sẽ đi đong,
         theo xe rác mà ra bãi rác!
  Rác
         càng nhiều, mấy công ty đổ rác càng khoái, chớ đâu
         có càm ràm sao xả rác nhiều quá vậy mấy cha? 
  Vì "Rác của quý vị là tiền của
         tui mà!" ("Your trash is my money!")
  Thưa
         có một gia đình người Việt Nam tỵ nạn, bên Mỹ, nhờ
         "Rác của quý vị là tiền của tui mà" đã kiếm
         tới tiền tỉ đô Mỹ rồi đó nhe. Giờ nghe nói đã
         bay về Sài Gòn để khuyếch trương việc... hốt rác!
          Thưa đó là nói về việc đổ
         rác. Còn việc quét rác nữa chớ.
  Úc nầy đây quét rác bằng xe! 
  Quét trong lối đi trước hàng quán hơi chật
         hẹp, xài chiếc xe nhỏ chạy bằng ga cho nó êm, kẻo mấy thằng
         chủ tiệm đang ngủ khò khò phía trong, làm rùm nó ra nó
         dộng thấy Tía! 
  Xe có hai cây
         chổi tròn quay, gắn dưới lườn xe, quây vòng vòng để
         làm rác văng lên rồi hút vào bồn chứa. 
  Dọc hai bên lề đừng thì xe lớn hơn hút rác
         cũng như vậy; xong còn xịt nước cho bụi cát đừng bay...
          Còn Việt Nam bây giờ, Hà Nội vẫn
         quét rác bằng tay, xài chổi tre như thời Tố Hữu làm thơ
         vào năm 1960 vậy.
  Bài ‘Tiếng
         chổi tre'như vầy nè: 
  "Những
         đêm hè/ Khi ve ve/ Đã ngủ!/ Tôi lắng nghe/ Trên đường/
         Trần Phú/ Tiếng chổi tre/ Xao xác/ Hàng me/ Tiếng chổi tre/ Đêm
         hè/ Quét rác!
  Những đêm
         đông/ Khi cơn giông/ Vừa tắt/ Tôi đứng trông/ Trên đường/
         Lặng ngắt/ Chị lao công/ Như sắt/ Như đồng/ Chị lao công/ Đêm
         đông/ Quét rác!
  Sáng mai ra/ Gánh
         hàng hoa/ Xuống chợ/ Hoa Ngọc Hà/ Trên đường/ Rực nở!
          Hương bay xa/ Thơm mát/ Đường ta/ Nhớ
         nghe hoa/ Người quét/ Rác đêm qua.
  Tiếng chổi tre/ Chị quét/ Những đêm hè/ Đêm đông/
         Gió rét/ Tiếng chổi tre/ Sớm tối/ Đi về/ Giữ sạch lề/ Đẹp
         lối/ Em nghe!"
  Trời đất!  Đây
         đâu phải là thơ nè! Đây là bài vè! Toàn những
         vần e! Đọc muốn tè... mà cũng đem vào sách giáo khoa...
          Nhưng lại có một cây đa, cây đề
         về phê bình văn học, thời tiền chiến, là Hoài Thanh, ('Vị
         nghệ thuật một nửa đời/ Nửa đời còn lại vị người
         cấp trên!') ‘nịnh' thôi nức nở!
  Sao lạ vậy? Chẳng qua Tố Hữu làm quan lớn. Hét ra lửa mửa
         ra khói! Không nịnh nó là bỏ bu cả lũ.
  Nhưng khi Tố Hữu rớt đài vì cái vụ làm
         Phó Thủ tướng đặc trách về kinh tế! Làm kinh tế kinh đến
         thế!  Ngăn sông cấm chợ rồi giá lương tiền làm cho  dân
         khổ quá muốn phát điên ... nên bị nắm đầu lôi xuống!
         
  Mất chức là rầu muốn chết
         mà một nhà phê bình thơ, nhân  cơ hội nầy, trả thù
         xưa, lôi ông 'thợ thơ' của đảng ta... ra chơi sát ván!...
          Thiệt:  Còn bạc còn tiền còn
         đệ tử! Hết cơm hết rượu; hết ông tôi mà!
          Nhưng gẫm cho cùng, nhà phê bình nầy
         chê cũng đúng đó chớ!
  Ông
         viết rằng: "Thời học phổ thông ai cũng nhớ bài thơ "Tiếng
         chổi tre" của Tố Hữu tả hình ảnh đẹp về chị lao công
         quét rác trong đêm, dù hè hay đông, khi phố xá đã
         ngủ yên thì chị lao công vẫn "như sắt như đồng"
         thầm lặng, cần mẫn đưa những nhát chổi tre "xao xác hàng
         me" quét cho "sạch lề, đẹp lối" phố phường, để
         "sáng mai ra" hoa rực nở, hương thơm mát.
  Học trò thi tốt nghiệp phổ thông, ‘bình loạn'
         bài thơ nầy là phải có ý 'biết ơn', 'cảm phục'... thì
         mới có được điểm cao.
  Tố
         Hữu là nhà thơ của Đảng; là người quản lý văn
         hoá văn nghệ, luôn bám sát đáy các chủ trương, đường
         lối, chính sách của Đảng. 
  Bài
         thơ "Tiếng chổi tre" cũng vậy!Mở màn là thấy ngay: "Tôi
         lắng nghe / Trên đường Trần Phú",  (Con đường, con phố
         hạng sang dành cho các quan lớn cách mạng; chứ quyết không phải
         một con phố cũ như: Trần Hưng Đạo, Lò Sũ, Khâm Thiên,
         Đồng Xuân, hay Hàng Tre, Hàng Gà nào!) 
  Thơ là phải giữ vững lập trường giai cấp "công
         nông"! Không anh thợ lò, anh thợ rèn, anh thợ xây, nông dân,
         thì cũng là cô lao công quét rác. 
  Không phải là một anh thầy giáo, một anh kỹ sư, hay
         cô bán hàng mậu dịch, tay buôn đường dài!
  Cũng là công nông, sao Tố Hữu không chọn
         anh móc cống? Chắc có lẽ công việc của anh "khó ngửi"
         quá, và anh cũng không có âm thanh - hình ảnh đẹp như chị
         lao công quét rác.
  Xét cho cùng
         lao công quét rác cũng như anh đạp xích-lô, anh thiến heo, hay
         anh giáo làng hay vị lãnh đạo nào đó. 
  Quét rác cũng là một nghề và được
         trả công. Nên không có cái vụ anh hùng hy sinh vì cộng đồng
         gì sất!.
  Làm tốt, quét sạch
         bà con cám ơn. Làm dối, quét ẩu coi chừng bị đuổi thế
         thôi. 
  Khách hàng là dân, người
         cung cấp dịch vụ là cô lao công quét rác. Tiền lương là
         từ tiền thuế của dân đóng. Chẳng ai cho không ai cái gì
         hết! 
  'Cám ơn' thì có, chứ
         'biết ơn' thì không. Chúng tôi đã trả công cho chị làm
         việc đó, và để có tiền trả cái công ấy, chúng
         tôi đã phải - như chị - lao động đổ mồ hôi sôi
         nước mắt ra.
  Chớ đâu phải
         cứ lao động là vinh quang; và phải là lao động chân tay mới
         được. 
  Cứ người giàu là
         bóc lột, người nghèo là bị bóc lột rất đáng thương!"
         
  (Trịnh Hiệp)
  Sau đó nhà phê bình văn học hậu bối nầy
         còn ‘đế' cho nhà thơ tiền bối một câu xanh dờn là
         đề nghị đuổi bài thơ Tiếng chổi tre nầy ra khỏi sách
         giáo khoa mà nên đưa nó vào tập thơ "Bảo vệ môi
         trường".
  Thưa cũng chuyện tiếng
         chổi tre nầy, mới đây, tui may mắn lên ‘facebook' thấy một hình
         ảnh cảm động và đáng yêu. 
  Cũng chị lao công quét rác trên đường nhưng tui cũng
         hỏng thấy gì là anh hùng cả mà chỉ thấy một tình mẫu
         tử rất đẹp!
 Chiều mùng Ba Tết, hai mẹ con cùng nhau đẩy
         một chiếc xe rác (giống như thời Tố Hữu làm thơ cách đây
         60 năm), trên một khúc đường vắng vẻ ở Hà Nội! 
         
  Và không khí mùa Xuân đang
         tràn về khắp ngõ! Chiếc xe rác ấy ngập đầy lá rụng!
          Đứa bé gái, 5 tuổi, mặc một chiếc
         đầm, màu hồng, tươm tất; tận lực dùng sức mạnh tuổi
         thơ, để phụ mẹ mình đẩy chiếc xe rác xã hội chủ
         nghĩa về bãi rác!
  Vâng! Bức
         hình cho người viết nỗi cảm động về tình mẫu tử lẫn
         niềm hy vọng tràn trề về thế hệ tương lai của đất nước
         Việt Nam mình!
  Chính các cháu,
         (chớ không ai vô đây), sẽ đẩy hết cái bọn rác rưởi
         nầy về chốn hoàng hôn! 
  
         đoàn xuân thu.
  melbourne
           
   
           
    
      
       
Tình đá... quá phũ phàng!
           
   
  Thưa! Vừa rồi,
         ngày 14, tháng Hai hằng năm, tới hẹn lại lên, là ngày Valentine,
         tức ngày Lễ Tình Nhân.
 (Ôi hoa hồng nó bán chạy nườm
         nượp, đủ loại, đủ giá, thượng vàng hạ cám. Có
         loại hoa phải nhập từ Nam Mỹ hay Nam Phi; nên mấy chú trồng hoa Úc
         phải la làng rằng: "Người Úc nên mua hoa của Úc... mới
         là yêu nước Úc?!"
 Rồi rượu sâm banh rót tràn
         như suối, để mừng tình ta dài tới một năm, 365 ngày, mà
         chưa có vãn hát; anh đường anh; tôi đường tôi; tình
         nghĩa đôi ta có thế thôi...)
  Mà
         nói đến chữ tình, nhứt là tình ta, thì đề tài
         hấp dẫn nầy, thưa bà con, mấy nhà văn viết tới Tết Congo
         cũng chưa có hết chuyện!
  Trong cái
         dư âm của Valentine's Day năm nay, người viết xin hầu quý bà con
         đã, đang và sẽ yêu... ba câu chuyện tình đối chọi
         nhau chan chát. 
  Có tình đẹp như
         mơ, đẹp như thơ và cũng có tình rất là bết... như
         con gà chết!
 Thưa nhân Lễ Tình Nhân: Một rừng phóng viên
         báo chí, truyền thanh, truyền hình tụ tập đông đảo trước
         thềm cửa nhà nàng, để đưa tin về cuộc hôn nhân thế
         kỷ của một anh ca sĩ Úc lừng danh và một em diễn viên cũng
         Úc, vốn rất nhiều tăm tiếng (xin bà con đừng đọc nhầm
         là tai tiếng).
  Chàng ‘hồ hởi,
         phấn khởi', quơ tay chém gió nhưng lỡ trúng làm chết một
         con ruồi đang bay vo ve trước mặt (Mùa hè nước Úc, chu choa, ruồi
         trốn ở đâu hỏng biết, giờ trở về quê cũ, đông như
         ruồi, ào ào như đi đại hội, chắc canh me Valentine's Day để
         xơi chocolate cho đã điếu hay chăng?)
 "Cuối cùng tôi cũng
         được toại nguyện vì đã thành hôn được với
         em yêu sau 20 năm!"
 Phóng viên hỏi lại: "Dà! Thưa trong khoảng
         thời gian 20 năm dài đăng đẳng đó, anh và ‘em yêu' của
         anh đã làm gì ạ?"
  "À!
         Cả hai chúng tôi luôn... mắc bận lập gia đình!"
 Thưa
         còn chuyện hai bên yêu nhau, rồi cũng mắc bận lập gia đình,
         để mãi chừng ấy 73 năm dài, mới gặp lại người xưa
         là chuyện có thật 72 phần dầu vừa mới được báo Anh,
         báo Mỹ, báo Úc nó đăng như vầy nè:
 Năm ấy,
         Mỹ, chờ cho cha con tụi nó: Phát xít Đức và Cộng Sản
         Nga ở Châu Âu đánh nhau u đầu sứt trán, mỏi mòn và
         mòn mỏi... Mỹ mới nhào vô chấm (mút) dứt Đệ nhị
         Thế chiến. 
  Và chàng Norwood Thomas,
         21 tuổi, một chú Sam, đi quân dịch là thương nòi giống!
 Vượt Đại Tây Dương, chàng đến London, thủ đô nước
         Anh. Ở đó, chàng bị tiếng sét ái tình quánh trúng,
         khi gặp em yêu, chỉ mới vừa lên 17 tuổi, tên Joyce Durrant, dân Hồng
         Mao (tức có lông màu hồng).
 Tình mộng đôi ta kéo chỉ
         được vài tháng là chàng được lịnh phải ra mặt
         trận đang hồi khốc liệt, là đổ bộ lên Normandy, bờ biển
         Tây Bắc nước Pháp, năm 1944 để giải phóng Châu Âu khỏi
         bàn tay của trùm Phát xít vừa ‘Hít vừa Le' tức Hitler!
 "Chàng thì đi cõi xa mưa gió/ Thiếp thì về buồng cũ
         gối chăn/ Đoái trông theo đã cách ngăn/ Tuôn màu mây
         biếc, trải ngần núi xanh!"
 Dĩ nhiên, xa nhau thì cũng thư
         từ qua lại để chờ anh em nhé!
 Nhưng "Thư thường tới,
         người không thấy tới/ Bức rèm thưa lần dãi bóng dương/
         Bóng dương mấy buổi xuyên ngang/Lời sao mười hẹn, chín thường
         đơn sai?!"
  Rồi tin nhạn bặt dần
         rồi đứt hẳn; hay là chàng đã đền nợ nước? Chiến
         tranh mà!
 Cả ngàn câu hỏi cứ quay mòng mòng trong đầu
         em! Chờ anh yêu cho mãn kiếp chờ hay đi lấy chồng?
 Mà đời
         con gái, như một cành hoa, chỉ có một thời! Và em đi lấy
         chồng, kẻo ế!!
 Từ London, vợ chồng em phiêu giạt, qua biết bao
         nhiêu là biển, về tới tận Adelaide, thủ phủ tiểu bang Nam Úc,
         để làm rẫy.
  Rồi, vài chục
         năm sau, chồng em đi bán muối, bỏ em vò võ một mình.
 Thì:
         "Phận trai già ruổi chiến trường, Chàng Siêu tóc đã
         điểm sương mới về!"
 Đúng ra tàn chinh chiến, chàng
         Siêu cũng bận lập gia đình và em yêu của chàng vài chục
         năm sau cũng đi bán muối.
 Tưởng vậy là hết chuyện...
         Ai dè... chàng giờ góa bụa và nàng giờ góa phụ cô
         đơn thường lên trang mạng trực tuyến Skype chít chat để giải
         sầu lẻ bóng, tình cờ gặp lại người xưa!
 (Ôi trái
         đất nó tròn quay! Nàng đi về hướng Tây, chàng đi về
         hướng Đông, quay lưng lại mà đi... cuối cùng cũng gặp
         được mặt nhau... nhờ mạng ảo!) 
  Chàng muốn nhìn tận mặt người xưa bằng xương, bằng
         thịt, bằng da hiện thực đàng hoàng, dẫu nay đã 88 cái
         xuân xanh, để xem dung nhan đó bây giờ ra sao; chớ không chỉ gặp
         em xưa trên mạng ảo mà thôi? Vì không sờ tận mặt là
         không có đã!
 Nhưng đâu có dễ nè! Chàng, 93 tuổi,
         ăn tiền trợ cấp cựu chiến binh, không dư một cắc, làm sao
         đủ tiền mua được vé máy bay (tốn nhiều lắm đó),
         bay đi Úc?
 Hãng Hàng không Tân Tây Lan (AirNZ), người em làm
         quảng cáo tiếp thị, sau khi nghe câu chuyện, phần cảm động, phần
         nhìn thấy cơ hội quảng cáo bằng vàng, vừa rẻ vừa hiệu
         quả; nên mau mồm mau miệng bảo trợ, cho bay miễn phí, bắc cầu
         ô thước từ Virginia (Mỹ) tới Adelaide (Úc) cho Chức Nữ gặp Chàng
         Ngưu! Ôi! Chức Nữ, Ngưu Lang, tháng Bảy mưa ngâu, năm gặp một
         lần đã là tội nghiệp; huống hồ đây mãi tới 73 năm
         là phải tới 73 lần tội nghiệp đó nhe!
 Ngày đôi ta
         gặp lại, nhân Valentine's Day, máy quay phim rè rè. Máy chụp hình
         tách tách, chớp nháng liên tục. Chàng run run ôm chặt nàng
         trong vòng tay khẳng khiu đầy những vết đồi mồi!
 "Joyss (Joyce)
         của anh đây sao?" 
  "Ôi! Norwood!
         Cánh rừng phương Bắc của em!"
 Tay cầm tay nhắc cái thuở
         ‘bái bai'' rồi thôi! Chớ không có màn phụ diễn ‘lambada'
         gì hết ráo"
 "Thiếp xin muôn kiếp sau này! Như chim liền
         cánh, như cây liền cành!"
 Nhưng chàng chỉ tính ở
         lại cùng em vài ngày thôi để tìm lại tình mơ thời
         đã mất?! Gặp được mặt nhau rồi cũng là thơ, là
         đẹp...
  Anh sẽ bay về Mỹ; em ở
         lại Úc Châu... Lâu lâu nhớ nhau; còn hơn dọn về ở chung...
         rồi cãi lộn!
 Thưa đó là cuộc tình đẹp... của
         Mỹ! Nhưng cuộc tình, tui kể người nghe dưới đây, của
         Tàu đã không đẹp lại còn chèm nhẹp!
  Không biết nàng có đẹp bằng nữ tài tử
         Hong Kong bên hông Chợ Lớn hay không? Nhưng em người Thượng Hải,
         dân thành! Đã 27 cái xuân xanh, tuổi cứng cạy rồi chớ
         không còn là vén cháo! Nên con đường tình em đi đã
         quá nhiều kinh nghiệm; đâu có cái vụ trẻ người non dạ,
         lóc chóc hè!
 Tết Nguyên Đán, theo truyền thống, là ngày
         đoàn tụ gia đình nên chàng dắt nàng, yểu điệu thục
         nữ trong chiếc áo dài xường xám, về để ‘Pà-pá
         và Mà-má' biết mặt con dâu tương lai của mình tròn méo
         ra sao?
 Chàng, người Giang Tây! Pà-pá và Mà-má của
         chàng làm lò chén từ thời ông tằng cố tổ tới giờ
         (mới có sứ Giang Tây nổi tiếng chớ!). Nhưng phận nghèo, cam làm
         mướn; chớ hỏng phải làm chủ cả gì hết ráo...
 Nghe
         con trai dắt cái ‘máy đẻ' tương lai về, mừng: ‘Hè
         hè! Từ nay ngộ với nị sẽ có một thằng Tửng để nối
         dõi tông đường rồi! Chết còn có đứa cúng, chớ
         tuyệt tự, hỏng ai cúng quảy gì hết ráo, đói thấy bà!'
 Bèn rán vét tới đồng Nguyên cuối cùng trong túi, mà
         vẫn không có được món Vịt quay Bắc Kinh, (dẫu nó bán
         lềnh khênh ngoài chợ); hay món cơm Dương Châu, chỉ là trứng
         trộn với cơm, với rau, đậu, rồi bắc chảo lên chiên...
         Bữa ăn thịnh soạn nhứt trong năm (Đói ngày giỗ cha! No ba ngày
         Tết) mà chỉ có bánh tổ, há cảo, sủi cảo chấm xì
         dầu... Cơm thì chỉ đậu xào, hẹ xào cũng chấm xì dầu...
         Tô canh chỉ toàn ‘quốc' và một con cá bằng hai ngón tay hè!
         
  Gắp vài đũa là sạch trơn...
         Ai ăn; ai nhịn?
  Dù anh có yêu em
         ngàn lần hơn là anh yêu Mao Chủ tịch; nhưng thời buổi Trung quốc
         mở cửa ra, nhìn thế giới tư bản rồi bắt chước, đâu
         còn thời Cách mạng Văn hóa, vài chục triệu người ngã
         lăn chết như rạ vì đói!
 Bây giờ Trung quốc là siêu
         cường thứ hai về kinh tế chỉ sau đế quốc Mỹ; thì nghèo
         là cái trọng tội; nên em quầy quả ra ga đón tàu về Thượng
         Hải... để lại anh chồng tương lai phải la bài hải... "Mất
         em rồi! Xa em rồi! Nị ơi!"
 Sau đó, em còn nhẫn tâm đưa
         hình những thức ăn đạm bạc mà Pà-pá và Mà-má
         dọn lên mâm, để đón em, lên mạng xã hội Weibo, để
         bêu xấu cái nghèo lương thiện của Pà-pá và Mà-má
         ‘hụt'.
  "Nghèo vầy mà bắt
         tui kêu Pà-pá, Mà-má sao được hè?!"
 Mấy Á
         Xẩm khác, vốn chủ trương thực dụng: ‘No money; no honey' (Không
         tiền, không yêu), nói: "Nghèo mạt như vậy bỏ nó là
         phải rồi!"
  Mấy Chú Ba khác,
         ngẫm lại phận mình, chắc cũng nghèo mạt rệp, vì đâu
         phải là đảng viên đảng CS Trung Quốc gì đâu mà ăn
         hối lộ cho được chớ, bèn ngửa mặt lên trời như Châu
         Du trong Tam Quốc, cười ba tiếng Tàu; cúi mặt xuống đất khóc
         ba tiếng Tàu rằng: 
  "Ô hô!
         Ai tai! Trung Hoa thời hiện đại mà tình thơ dại đã bị chó
         dại cắn... chết ngắc còn đâu!"
 Một Chú Ba khác thì
         dùng photoshop, tẩn mẩn tô màu lên mấy món ăn nầy với
         lời chú thích rằng:
 "Em vốn thích màu mè! Lỗi của
         Pà-pá và Mà-má lội sông bắt cá lên, công nấu
         cực khổ mà lại quên màu mè, quên tô màu nên em mới
         phũ phàng dứt áo ra đi như vậy."
 Tiên trách kỷ hậu
         trách nhân! Đời bây giờ! Phải sống màu mè! Phải sống
         giả dối! Phải sống lưu manh! Còn sống chân thật, sống lương
         thiện, sống nghèo là... ngu?!
  Cộng
         sản, ai cũng biết, là vương quốc nói dóc! Mình sống chân
         thật ắt phải thua thôi!
 Ôi đọc chuyện tình nầy, tui cũng
         cảm thương cho Chú Ba bị tình đá quá phủ phàng; nên
         có lời ‘chỉ đại' rằng:
 "Đừng có tiếc ngọc
         thương hương chi một em chảnh chọe như thế. Hãy về quê,
         mở lò chén... (Nhớ đừng có bóc lột nhân công một
         cách tàn tệ nha cha nội), Chén, tô, dĩa sẽ xuất khẩu ra toàn
         thế giới... Made in China! Chẳng bao lâu là giàu thì biết bao đứa
         khác đẹp cỡ Chương Tử Di hay Cũng Lợi sẽ bu theo cho coi!
 Thưa!
         Cùng bị kềm kẹp dưới ách Cộng Sản như nhau, nên xã
         hội chủ nghĩa Việt Nam giờ cũng vậy thôi, giống như bên Tàu
         vậy; cũng tình dang dở vì nghèo!
  Chắc bà con cô bác anh em mình đều biết dòng sông
         Lam, phía Bắc Trung Phần nước ta. Sông Lam vì nước nó màu
         xanh lam, phát nguồn từ Lào xuôi dòng qua Nghệ An và Hà Tĩnh
         đổ vào biển Đông tại Cửa Hội...
  Tại dòng sông nầy, có chàng nhạc sĩ An Thuyên,
         cứ lang thang tìm kiếm công danh, tức lang thang kiếm tiền, đi bốn phương
         trời, đục trong nhục vinh hỡi người... Đi hoài! Ai mà chờ
         cho được chớ?
 Nên "Cây đến thì trổ hoa/ Chuyến
         đò đầy rời bến/ Em hát rằng đến duyên/ Em lấy chồng
         năm ấy!"
 Rồi một hôm: "Câu đò đưa thầm gọi/
         Tôi ghé về tuổi thơ/ Người xưa đâu xa vắng/ Ai đưa
         tôi qua đò?"
 Thôi mấy em đã lấy chồng hết ráo
         vì sợ ế! Mà ông cứ lo đi kiếm công danh hoài hè! Hỏng
         ai đưa mình qua đò thì mình cởi trần, mặc quần xà
         lỏn lội qua sông vậy... Đừng dằn vật mình mà chi cho nó
         nhức mình!
 Bài toán nan giải nầy: Nghèo thì hỏng ai ưng!
         Lo đi kiếm tiền thì hỏng ai rảnh mà chờ!
 Người lương
         thiện đàng hoàng, không quyền, không tiền vì không chôm,
         không chỉa gì của ai cho được thì đành phải chịu sống
         ‘cu ky' vậy!
  Chữ tình, thời kim
         tiền xã hội chủ nghĩa dã man như rừng rú nầy, coi như kể
         bỏ. Vì nó không đáng giá một xu... teng!
   
  đoàn
         xuân thu
 melbourne.
   
            
 
      
       
Nhà văn Ba Phải!
  
   
  Thưa người
         viết có anh bạn văn, xưa làm Hương giáo tức giáo làng.
         Là giáo làng dĩ nhiên là ảnh có mớ chữ; ăn đứt
         những người mù chữ; nên trong làng, ảnh thuộc hàng danh gia
         vọng tộc so với đám Hương chức (nhiều đứa chỉ biết
         chữ: ký tên!).
  Sau nầy qua đây
         ảnh không còn làm Hương giáo nữa nhưng vẫn ráng giữ
         cho được cái tiếng của ngày xưa.
 Và để duy trì
         cái tăm tiếng đó bằng chính cái thực lực của mình
         không cho đứa nào xấu miệng nói là ăn mày quá khứ!
         Ảnh bèn thành lập cái Thi văn đoàn; tự ên phong mình
         làm Chủ tịch; còn em yêu của ảnh làm Phó Chủ tịch Nội
         vụ, Ngoại vụ, Tổng thơ ký kiêm Thủ quỹ.
  Làm Chủ tịch Thi văn đoàn, ảnh thường tự
         mình xuất tiền túi ra, tổ chức ăn nhậu ở nhà cuối tuần!
         Mà bạn văn, bạn thơ ai tới, có vác thùng bia cũng được
         hoặc chỉ vác cái miệng không cũng không sao!
  (Ảnh vốn là một con người hào sảng, có
         bà con xa với Mạnh Thường Quân tuốt tận bên Tàu).
 Bữa
         tiệc ăn nhậu là chính nhưng cái cũng chính luôn là tạo
         cơ hội cho các thi, văn hữu xướng họa đề thơ và bàn
         luận chuyện chính trường thế giới trên trời dưới đất.
          Bàn luận đôi khi đưa đến tranh
         luận; rồi vì có chút đỉnh bia, rượu... hăng tiết vịt
         quá đưa đến khẩu chiến tức cãi lộn vì hỏng ai chịu
         mình trật hết trơn! 
  Nên với
         tư cách rất trang trọng là Chủ tịch Thi văn đoàn, ảnh nhiều
         phen phải đứng ra phân xử kẻ trúng, người sai.
 Như mới
         tuần rồi đây, nhà thơ Hai Lúa và nhà văn Ba Rẫy đã
         cãi nhau một trận sanh tử lửa về cách dùng chữ Hán Việt:
         ‘tiếp kiến'!
 Chẳng qua Tổng Thống Mỹ Barrack Obama đi thăm Nhựt
         Bổn và một ký giả tường thuật rằng:
 "Obama tiếp kiến
         Nhựt hoàng hôm 14 tháng Mười Một và hành động cúi
         chào quá sâu của ông đã khiến nhiều blogger ở Mỹ tức
         tối."
  Nhà văn Ba Rẫy bắt bẻ:
         "Viết vậy là sai. Động từ ‘tiếp kiến' có nghĩa là
         Nhựt hoàng đón rước Tổng thống Mỹ Obama đến thăm chính
         thức. 
  Nghĩa là Nhựt hoàng là
         Chủ; mà Tổng thống Obama là Khách. 
  Nên câu nầy phải hoán đổi vị trí chủ từ với
         túc từ, thành: "Nhựt hoàng tiếp kiến Tổng thống Mỹ Obama".
         Hoặc: "Tổng thống Mỹ Obama được Nhựt hoàng tiếp kiến"
 Anh Hương giáo gục gặc cái đầu, phán rằng: "Nhà
         văn Ba Rẫy nói đúng!"
 
 
  Nhưng nhà thơ Hai Lúa thì phê phán nhà văn
         Ba Rẫy chuyên vạch lá tìm sâu.
 Rồi đơn cử trường
         hợp của chính cá nhân mình là: Có lần tui viết bài
         thơ về con cá sặt! Nhưng có độc giả phê là nhà thơ
         gì mà viết sai chính tả bét nhè như thế? Phải viết là
         con cá ‘sặc' mới đúng nhe!
 Tui bức bối rồi tức tối
         trả lời rằng: ‘Sặt' hay ‘sặc'? Cái vần ‘ặt' hay ‘ặc'
         nầy khó biết viết sao là trúng; vì Việt Nam mình không có
         Hàn lâm viện về ngôn ngữ nên chưa biết được tui viết
         trúng hay sai mà ông lại võ đoán như thế hử?
  (Lỗi nhỏ như con thỏ mà cứ chỉ chỏ,
         chu cái mõ của mình vô! Cha! Cái nầy là xài xể, nói
         nặng bạn văn của mình đó nha. Mẻ hết một miếng cái
         tình văn nghệ của đôi ta rồi!)
 Anh Hương giáo thấy tình
         hình căng quá, cũng gục gặc cái đầu, phán rằng: "Nhà
         thơ Hai Lúa nói cũng đúng!"
 Chị Hương giáo, là
         em yêu của anh Hương giáo, không đồng ý "Anh giáo nói
         vậy là không phải. Ở đây phải có kẻ đúng người
         sai chớ? Nhà thơ Hai Lúa hay Nhà văn Ba Rẫy? Một trong hai mà thôi!
         Chớ không phải cả hai đều đúng cả!"
 Anh Hương giáo
         cũng gục gặc cái đầu và phán rằng: "Bà nói cũng
         đúng luôn!"
 Từ đấy anh Hương giáo có cái ‘nick
         name' là: Nhà văn Ba Phải! Ai cũng ‘phải' hết ráo bà con ơi!
 Thưa sau bữa nhậu về, nằm gác tay lên trán mà suy nghĩ, tui
         thấy cách xử thế ba phải của anh Hương giáo vậy mà hay.
         
  Vì nó tránh cho ta bao điều rắc
         rối không đáng có! Đời mà! Chuyện cơm áo gạo tiền
         còn quan trọng hơn chuyện thơ văn nhiều.
 Văn chương, nhứt
         là ở hải ngoại nầy đây, là chuyện chơi cho vui chớ hỏng
         có ông nào kiếm sống được bằng nghề cầm bút đâu
         thì cãi nhau chi cho nó mất vui bữa nhậu chớ?!
 
 
  Em yêu của người viết nghe vậy,
         bèn phản đối: "Ông nói vậy sao phải hè! Thiên chức
         của nhà văn, nhà thơ, nhà văn hóa (và nhiều nhà nữa)...
         đâu phải ra đấy đàng hoàng; đâu có đập dập
         được nè!"
 Tui bèn gục gặc cái đầu và phán:
         "Bà nói cũng đúng luôn!"
  Ôi! Nói như vậy để dập ngay đám lửa tranh luận với
         em yêu, không cho nó bùng lên! Kẻo cháy nhà!
 Vì kinh nghiệm
         xương máu cho tui biết rằng: Cãi lộn với vợ sẽ không bao
         giờ chấm dứt... Nếu mình là người nói sau cùng...
 Bởi
         lời nói sau cùng của mình sẽ bắt đầu một cuộc cãi
         lộn khác...
 Nó có thể dài như trường thiên tiểu
         thuyết Chiến Tranh và Hòa Bình của Leo Tolstoy mà không bao giờ
         có hồi kết gì hết ráo.
   
          Em yêu với cái sở học chưa
         đầy lá mít, mà dám cãi lý với nhà văn, trên thông
         thiên văn dưới tường địa lý như tui là vì em không
         có đọc văn học sử... bên Tàu!
 Nếu có, em sẽ biết
         phê bình văn thơ người khác; nhứt là tác giả là
         người có chức, có quyền là một điều vô cùng dại
         dột. 
  Nó thù, nó ‘quánh'
         cho lên bờ xuống ruộng, quần áo ướt nhem, dính đầy bùn
         đất! Vợ con bị ‘lan can', vì bể cái nồi cơm, đói khổ,
         nheo nhóc, lang thang... chỉ vì tội nhỏ như con thỏ của chồng mình
         là thày lay, ỷ tài đi phê bình thơ của người khác.
 Văn học sử Tàu có ghi lại một bài học kinh điển và
         kinh nghiệm cho ai lỡ cầm bút như sau: Tô Đông Pha đọc thơ
         của Vương An Thạch (Tể tướng), thấy có hai câu: "Minh nguyệt
         sơn đầu khiếu/ Hoàng khuyển ngọa hoa tâm"
 Đông Pha chê
         vô lý: "Trăng sáng sao lại hót ở đầu núi, chó vàng
         sao lại nằm trong lòng hoa được?"
 Tô thi sĩ bèn lấy
         bút sửa chữ khiếu ra chữ chiếu, sửa chữ tâm thành chữ
         âm, thành ra: "Minh nguyệt sơn đầu chiếu/ Hoàng khuyển ngọa
         hoa âm"
 (Trăng sáng soi đầu núi/ Chó vàng nằm dưới
         hoa)
  Hậu quả là Tô thi sĩ bị
         Vương tể tướng đì, đày đi phương Nam để lao cải
         (lao động, cải tạo) về cái tội ngu mà hay nói! 
  Ở đó, Tô thi sĩ thấy Minh nguyệt là
         tên con ‘chim', và Hoàng khuyển tên con sâu. Chớ hỏng phải trăng
         sáng, chó vàng gì ráo....
  Hối
         hận thì đã muộn! Tô thi sĩ đã bị Vương tể tướng
         thù vặt, đì sói trán luôn... vì không thuộc bài sinh
         vật học về ‘chim', về ‘sâu' của nước Tàu ta...
          (Ngộ tả con ‘chim' mà nị không biết
         ‘chim'! Nên ngộ cho con ‘chim' nó mổ cho nị sáng mắt ra!)
 Từ
         ấy đọc đâu, tui để đó, cũng như anh Hương giáo
         Ba Phải, hỏng thèm ‘lan can' gì trong những cuộc bút chiến của
         bất cứ một ai hết ráo; dù đôi khi thấy trật lất cũng
         không dám hở môi, làm tài khôn chỉ chỏ gì hết trơn,
         hết trụi! Cho nó lành... 
   
          Nhưng bữa nay, tức mình quá
         mà, dẫu biết thẳng mực tàu là đau lòng gỗ! Coi chừng
         ‘gỗ' nó quạu nó ‘bổ' mình; tui cũng phải nói , vì
         ông ký giả kịch trường nầy dám chê thần tượng của
         tui chớ!
 Thưa chắc bà con cũng từng nghe câu hát: "Sáng
         ăn cơm sườn, chiều ăn nước tương/ tối leo lên giường,
         nằm nghe cải lương... (" Hey, hey, hey, it's a beautiful day!)
 Tui cũng như đa
         số bà con mình, dân Sè Gòn, đều khoái cải lương!
         Nên dù lúc no lúc đói, lúc sáng ăn cơm sườn, lúc
         chiều ăn nước tương; nhưng tối nào cũng nằm nghe cải lương...
         mới ngủ được!
 Chính vì khoái cải lương như vậy,
         nên cái gì có dính líu ít nhiều tới nó, mà tui trộm
         nghĩ là không trúng; tui ngứa miệng chen vô cãi liền hè.
 Cãi để bênh đôi soạn giả tài danh Hoa Phượng và
         Hà Triều (tuổi đời của hai ổng bằng Tía của tui) đã
         sáng tác ra cái tuồng Tuyệt tình ca hay hết biết...
 Vậy mà
         có một tác giả dám chê soạn giả; dù chỉ chê một,
         hai chi tiết nhỏ.
  Sơ lược vở
         tuồng Tuyệt tình ca như vầy: Giáo Hương, dân Mỹ Tho, đổi
         về Vĩnh Long dạy học.
 Giáo Nguyễn văn Hương lập phòng
         nhì với Giáo Lê thị Lan. Em tặng cho chàng một đứa con gái
         là Lê thị Trường An và một đứa con trai là Lê Long Hồ.
         (Cả hai đều theo họ Mẹ vì là con vợ bé!)
 Trường An
         là tên một cái chợ, chân cầu Cái Côn, xã Tân Ngải,
         trên đường từ Bắc Mỹ Thuận vào chợ Vĩnh Long.
 Còn
         Lê Long Hồ, vì tỉnh Vĩnh Long, thời Giáo Hương có bồ nhí,
         còn có tên là tỉnh Long Hồ....
 Rồi Giáo Hương về
         chợ Vòng Nhỏ, Mỹ Tho thăm vợ lớn... Chiến tranh loạn lạc xảy
         ra... Giáo Lan bồng bế hai con tản cư và mất liên lạc với chàng
         từ độ ấy...
  Hai mươi năm
         sau, giáo Hương làm ông Cò quận 9 tại Sài Gòn, bắt được
         một cô gái giang hồ tên Thoa mà chính thật là Lê thị
         Trường An...
  ("Đứa con gái mà
         ngày xưa ảnh cưng như ngọc như vàng mà ngày nay đã
         quen cùng sương gió")
 Lê thị Trường An (do Bạch Tuyết
         đóng) dẫn Cò Hương (Út Trà Ôn) về gặp lại em Lan
         (Út Bạch Lan)...
 Kỷ niệm xưa, ngày đôi ta còn đượm
         tình hương lửa ba sinh, tràn về như sóng nước trường
         giang của dòng sông Mỹ Thuận!
 (Mà ngộ cái nầy bà con
         ơi! Mấy ông có vợ nhỏ ít khi nào mà bỏ cho đành!)
 "Mỗi lần thấy bông ô môi điểm hồng trong gió chướng,
         mỗi lần nghe tiếng quết bánh phồng rộn rã đón xuân sang.
         Mỗi lần có dịp về Vĩnh Long, đi ngang Tân Ngải thấy nhà
         chợ Trường An là mỗi lần tôi nhớ đến mùa xuân của
         đầu năm binh lửa. Nhớ đến dáng người vợ trẻ đã
         chèo xuồng qua sông Mỹ Thuận để đưa tôi rời tỉnh Long...
         Hồ"...
 Rồi em Lan cũng đập cổ kính ra tìm bóng cũ,
         xếp tàn y lại để dành hơi, em thổn thức: "Đây, bộ
         bà ba lụa Lèo mà chồng tôi bận hai mươi năm về trước.
         Lượt sau cùng ảnh bận là buổi tối mà sáng ra ảnh ra bến
         Mỹ Thuận để về tỉnh Mỹ Tho"
  Và Giáo Hương, ông Cò quận Chín, Út Trà Ôn
         xuống vọng cổ mùi rệu:
 "Tôi đang đứng trước mặt
         mình đây. Tôi đứng đây mà tưởng như đang đứng
         trên bờ sông Mỹ Thuận, khi mình quay xuồng tách bến để
         trở lại với hai con. Bờ cây xa mờ nhuộm khói hoàng hôn, con
         nước lớn lục bình trôi rời rạc.
 Chiều đã xuống
         mặt trường giang bát ngát mà bóng người thương lẩn
         khuất giữa sông... đầy."
 Ông ký giả kịch trường
         nầy phê rằng: "Tiền hậu bất nhất! Lan nói Hương đi buổi
         sáng; mà Hương nói Hương đi, đi buổi chiều!"
           
  Thưa ông ký giả kịch trường thân mến! Tui xin
         phản đối!
 Lan nói: "...Lượt sau cùng ảnh bận là buổi
         tối mà sáng ra ảnh ra bến Mỹ Thuận để về tỉnh Mỹ
         Tho"
 Theo ngu ý của tui, dân Nam Kỳ đặc sệt, thường hay nói:
 "Sáng ra... tức là tới ngày hôm sau" ... Chứ không hẳn
         sáng ra phải có nghĩa là buổi sáng mà thôi!
 Dó đó
         viết như vậy là trúng... Hỏng có cái vụ ông nói gà
         bà nói vịt gì hết ráo ở đây nhe!
 Thưa! Còn nếu
         ông ký giả kịch trường nầy cứ khăng khăng: sáng ra phải
         là buổi sáng... (thì thưa, xin cọp dê y chang theo cách xử thế
         của anh Hương giáo, kiêm nhà văn Ba Phải) là: "Ông nói
         cũng đúng luôn! He he!"
   
          đoàn xuân thu
Melbourne 
 
      
       
Thơ gởi Santa!
   
  Tranh Bảo Huân.
  Thưa! Chọn
         đề tài Santa Claus để viết trong mùa lễ Giáng Sinh nầy cho bà
         con mình mua vui cũng được một vài phút giây nhưng lòng
         tui rất lấy làm lo và sợ!
  Tại
         sao? Vì Santa Claus rất giỏi võ Judo? Bộ hỏng thấy ổng mang đai đen
         đó sao? Bị chọc quê, Santa Claus quạu lên, cho tui một đòn 'Tomoe
         Nage' là cái mông của tui chắc bầm, ê cả tháng! 
  Thưa! Cứ mỗi mùa Giáng Sinh, cuối năm là
         anh bạn nhà thơ ghé qua tệ xá hỏi: "Anh thấy tui năm nay có
         già thêm chút nào không anh?" 
  Chẳng
         qua là ảnh mới rước một em trẻ, đẹp xuân thì, xuất
         sắc trong vai tì nữ, tuổi nhỏ hơn thằng con út của ảnh một
         chút, từ Việt Nam qua nâng khăn sửa túi cho ảnh trong buổi chiều
         bóng xế!
  Một câu trả lời
         tưởng chừng như quá dễ! Thấy sao nói vậy: "Anh già háp
         như con khỉ mắc phong đang ngồi ở không... ngáp ruồi" ... thì
         sợ ảnh buồn!
  Mà nói dóc,
         đãi bôi như bạn sơ giao lâu lâu đi ăn đám cưới,
         gặp nhau: "Ôi lóng rày sao anh trẻ quá vậy? Bộ có chơi
         'Viagra' hả?" 
  Thì thấy lòng mình
         cắn rứt lương tâm lắm lắm. Chơi với bạn, nhứt là bạn
         thâm giao, mà cắc cớ cho bạn mình uống nước đường hoài
         thì sao gọi là bạn hiền cho được chớ ?!
  Thế nên tui phân hai, trả lời trớt quớt là: "So
         với Santa Claus, anh còn thiếu niên mà lo rầu chi cho nó tổn thọ!"
          Nghe vậy ảnh cũng lấy làm khoan khoái:
         "Vậy mà hôm qua đi với em yêu ra siêu thị mua quà Giáng
         Sinh cho đám cháu nội, ông Già Santa Claus kêu vợ tui bằng cháu
         (Làm nó khoái ơi là khoái!). Còn kêu tui lại bằng anh đó!
          Tui an ủi ảnh rằng: "Thiệt tình! Cái
         tay đóng vai Santa Claus nầy nó nịnh đầm đó anh ơi! Hơi sức
         đâu mà nghe!"
  "Vả lại
         Santa Claus đâu có thiệt. Nó mặc áo quần đỏ, viền trắng,
         đeo râu giả, la 'Ho ho' chỉ để dụ con nít mua đồ đó;
         chớ thực ra đôi khi nó chừng ba, bốn chục tuổi là cùng!
         Sợ còn nhỏ hơn thằng con út của tui nữa đó!"
           
  Thưa
         bà con! Mới đây ông Chủ bút có chuyển cho tui một câu
         hỏi của một cháu gái tên Đẹt, mới 8 tuổi, ở Kangaroo Island,
         tiểu bang Nam Úc, nhờ tui trả lời dùm quý độc giả thân
         thương nhỏ xíu nầy (Tuần nào cũng để dành 4 đô
         la ra mua báo!) Độc giả trung thành của quý báo là mình làm
         ngơ đâu có được nà.
  Nhân
         mùa Giáng Sinh tới, cháu Đẹt hỏi khó Tía mình là:
         "Tía ơi! Santa Claus có là người thật, việc thật không vậy
         Tía?"
  Tía em bí; biết trả
         lời sao? Bèn bán cái cho mấy ông nhà báo, chuyên nói láo
         ăn tiền nầy, đỡ đạn dùm mình!
  Em bèn lấy giấy viết ra, vài hàng gởi ông Chủ bút
         trìu mến như vầy:
  "Thưa ông
         nhà báo! Cháu 8 tuổi! Bạn cháu nói Santa Claus không có thật.
         Hỏi ba cháu. Ba cháu không biết. Nên xin ông nhà báo cho cháu
         biết Santa Claus có thật hay không nhé!"
  Thưa nhận câu hỏi của em 8 tuổi nầy do ông Chủ bút
         chuyển làm tui đổ mồ hôi hột, lạnh run như hồi xưa lội
         trong rừng mà lên cơn sốt rét ác tính bất tử vậy. Đêm
         nằm vác chưn lên trán, rán suy nghĩ cho nát nước hết rồi
         mới cầm viết trả lời như vầy:
        "Cháu
         Đẹt thân mến!
  Bạn cháu nói
         không đúng. Những người như họ nghi ngờ hết ráo. Thấy
         mới tin! Không thấy không tin! Chẳng qua là họ không có trí
         tưởng tượng như vợ của chú, tức thiếm ở nhà. 
          Thấy bóng tưởng hình. Thấy có
         vệt son trên áo của chú là tưởng tượng ngay ra rằng chú
         đang có mèo; có chuột! Chớ thật ra đó không phải là
         vết son mà là vết tương ớt khi chú đi ăn phở, lỡ dính
         áo thế thôi! 
  Thấy gà hóa
         cuốc đã là khổ rồi. Mà không thấy tưởng rằng không
         có... là còn khờ hơn nữa!
  Cháu
         Đẹt thân mến!
  Santa Claus có thật
         đó nhe! Có thật như tình yêu và lòng quảng đại luôn
         hiện diện quanh ta, nhờ đó mà cuộc sống của chúng ta được
         vui tươi và hạnh phúc. Nếu không có Santa Claus thì thế giới
         của chúng ta sẽ ảm đạm biết bao. 
  Cửa hàng sẽ ế ẩm, vì không có ai đi mua sắm quà
         Giáng Sinh gì ráo. Không có gà Tây, cũng không có rượu
         vang! 
  Cả khối người sẽ thất
         nghiệp, sẽ  đói rách lang thang. Kinh tế sẽ trì trệ! Và
         chắc tội nghiệp nhứt là ba cháu và chú đây chẳng hạn!
          Vì thất nghiệp dài dài, chú sẽ bị thiếm bỏ đi;
         lấy chồng khác!...
  Ánh sáng niềm
         tin và hy vọng của trẻ em trên khắp thế giới cũng sẽ tiêu
         tan.
  Không tin là có Santa Claus thì
         cũng không tin vào hoàng tử và cô bé lọ lem dự dạ hội
         nửa đêm, vội vã về, rớt lại một chiếc giày cao gót
         để Hoàng tử tìm ra người mộng, chờ Vua Cha đi bán muối
         rồi, mình sẽ đăng quang và phong cho em làm Hoàng hậu!
          Cháu sẽ đọc chuyện nồi kê chưa
         chín! Nghèo mạt rệt mà vẫn phải nằm mơ mình làm nên
         vương tướng! Mơ để mà sống cháu ơi! Vì thực tế
         nó phũ phàng như phang vô mặt! 
  Thế
         nên mươi năm nữa cháu lớn lên sẽ hiểu. Có những chuyện
         không có thật bao giờ mà mình cũng phải rán mà tin. Vì
         tiền cháu ạ!
  Vâng "Yes, there is
         a Santa Claus". Có Santa Claus trong thế giới tư bản đang dẫy chết mà
         mình đang sống đó Đẹt ơi!
  Santa Claus vẫn sống và sẽ sống mãi trong sự nghiệp của chúng
         ta. Hàng nghìn năm sau nữa cháu Đẹt à, Santa Claus vẫn tiếp
         tục mang đến niềm vui và hạnh phúc cho những tâm hồn trẻ
         thơ trên khắp hành tinh này.
  Chúc
         cháu Đẹt ở Kangaroo Island một Mùa Giáng Sinh vui vẻ! 
  Merry Christmas!"
   
          Thưa trả lời xong thơ cháu
         Đẹt thì tuần sau ông Chủ bút lại chuyển cho tui một bức
         thơ của cháu Tèo, 10 tuổi,  ở Penguin Island tức Đảo Chim Cánh
         Cụt bên tiểu bang Tây Úc,  kêu tui sẵn trớn, trả lời luôn
         dùm cái
  Cháu Tèo viết vầy
         nè: "Con có đọc thơ của chú trả lời em Đẹt, con tự
         hỏi: Chú có phải là Santa Claus hay không mà sao chú rành quá
         vậy?
  Cháu cũng nhìn thấy Santa
         Claus ở khắp nơi trong Mùa Lễ hội thì ông Santa nào mới là
         thật? Ông Santa ở shop Coles hay ở Safeway? Ông Santa trước cửa nhà
         hàng xóm hay ông Santa đứng trụi lũi trong nhà mình?" 
          Thôi thì phóng lao thì phải theo lao. Trả
         lời luôn để sắp nhỏ nó không phân bì sao thương cháu
         gái mà bỏ bê mấy đứa cháu trai? Kỳ thị giới tính
         như vậy là bất công lắm! Nước Úc nầy nó cấm!
          "Tèo thân mến! 
  Cám ơn cháu đã hỏi một câu rất hay "Có
         phải ta là Santa hay không?"
  Ta biết
         cháu chờ đợi câu trả lời nầy rất lâu nên ta đã
         suy nghĩ cặn kẽ, tỏ tường rồi mới trả lời cho cháu đây!
          Câu trả lời là: "Không! Ta không
         phải là Santa. Không có ai là Santa cả!" 
  (Đúng là lưỡi không xương nhiều đường
         lắt léo! Miệng không vành nó méo tứ tung mà! Chỉ một
         câu hỏi mà trả lời hồi có hồi không!)
  Ta chỉ là người bỏ những món quà vào đôi
         vớ của cháu treo tòn ten dưới lò sưởi trong nhà. Ta làm
         như mà Tía ta đã làm cho ta từ độ ấy. Cũng cùng cách
         mà ông Nội ta đã làm cho Tía của ta.
  Ta tưởng tượng ra một ngày nào đó, Tèo
         sẽ làm y hệt như vậy cho mấy đứa con của Tèo. Ít con 
         tốn ít; nhiều con tốn nhiều. Tuy nhiên dù có hao xu chăng đi
         nữa; Tèo sẽ vui hết biết luôn khi nhìn thấy mặt mấy đứa
         con mình rạng rỡ dưới ánh đèn lung linh huyền ảo của Cây
         thông mùa Giáng Sinh sẽ tới.
  Tuy
         nhiên điều đó cũng không biến Tèo thành Santa đâu nhé!
          Santa lớn hơn chúng ta nhiều. Ông sống
         lâu hơn chúng ta! Từ năm này qua năm khác. Ông tặng quà
         hoài... lâu hơn cả đời chúng ta đang sống.
  Công việc mang qua đến cho trẻ con xem chừng rất đơn
         giản nhưng tạo ra một hiệu quả lớn lao. Santa đã dạy trẻ
         con niềm tin vào một con người nhân hậu mà chúng không thể
         thấy hay gặp tận mặt. Vì Santa sẽ tuột xuống lò sưởi lúc
         bọn trẻ đã ngủ say, ngáy ò ó o!
  Dẫu không gặp được tận mặt Santa Claus thứ thiệt
         chăng đi nữa; Tèo à! Cháu cũng nên tin là có; như suốt
         đời cháu nên tin vào bản thân mình, tin vào gia đình
         mình; tin vào bạn bè mình. Tin cho dù những niềm tin đó không
         bao giờ được cân đo đong đếm một cách chính xác
         hay có thể cầm giữ trong tay.
  Vâng!
         Ta đang nói về tình yêu!  Nó có một năng lực vô cùng
         lớn để thắp sáng đời con nha Tèo dù trong những lúc con
         buồn bã và cô đơn nhất.
  Santa
         là một người Thầy và ta là học trò của ông ấy và
         bây giờ chắc cháu đã hiểu ra là dù Santa mập thù lu
         như cái lu, cũng rán tuột qua được ống khói của lò
         sưởi vào đêm áp Lễ Giáng Sinh để tặng quà. Dẫu
         lấm lem đầy lọ nghẹ  mà lòng Santa tràn ngập những niềm
         vui.
  Vâng Ta và Tía của Tèo đều
         là những phụ tá, đã thay phiên nhau để giúp đỡ Santa
         trong việc tặng quà nầy. Bằng không thì Santa không thể nào
         cáng đáng nổi.
  Santa là tình
         yêu; là nhiệm mầu của hy vọng và niềm hạnh phúc. Ta chỉ
         là đệ tử của Santa mà thôi. Lớn lên Tèo có vợ rồi
         sẽ có con. Tèo cũng sẽ trở thành đệ tử của Santa như
         ta vậy.
  Chúc Tèo ăn no chóng lớn
         và học giỏi, kiếm được tiền thiệt nhiều để mùa
         Giáng Sinh hai chục năm tới, Tèo sẽ trở thành Đệ tử của
         Santa.
  Merry Christmas!"
   
  Thưa
         bà con cái vụ Santa Claus nầy cuối cùng theo người viết kết
         luận là: Đứa nào tin có là có! Đứa nào không tin
         có là hỏng có vậy thôi! 
  Chuyện
         nhỏ không có gì lớn. Chuyện lớn là chuyện quà cáp mùa
         Giáng Sinh kìa vì nó hao. Hao xu... nó làm mình 'tâm tư' lắm!
          Đứa nhỏ nào trong lòng cũng nôn
         nao chờ Santa Claus để được quà. Hỏng có nó mè nheo, mít
         ướt, khóc i ỉ nghe tới nhức xương luôn.
  Nên có chuyện vầy: Một đứa cứ xin Tía nó
         cây thông Giáng Sinh hoài. Năm nào cũng vậy. 
  Tía nó từ chối nói: "Tía không muốn chi
         tiền cho cái cây thông Giáng Sinh đâu!
  Nhưng thằng nhỏ cứ kèo nài, mè nheo mãi nên Tía
         nó xách cây búa ra khỏi nhà:
  Chỉ
         một lát sau, Tía quay trở lại với cây thông Giáng Sinh thật
         lớn.
  Thằng con hỏi: 'Tía đốn
         cây nhanh thật nha!"
  "Tía đâu
         có đốn. Cây nầy là ngoài tiệm bán đồ Giáng Sinh
         đó mà!"
  "Ủa! Vậy Tía
         mang theo cái búa để làm gì?"
  "Thì Tía đã từng nói với con là Tía không bao
         giờ muốn trả tiền cho cây thông Giáng Sinh nào hết ráo mà!"
           
  Thưa bà con! Giáng Sinh là mùa gia đình đoàn
         tụ, có cha có mẹ thì hơn; không cha... có mẹ như đờn
         một dây. 
  Nên một gia đình
         em người Úc nọ sống đơn thân chỉ một Mẹ và một
         đứa con trai. 
  Giáng Sinh nhà nào
         cũng có hai! Có Má có Tía nên thằng cu hỏi mẹ mình
         rằng: "Mà à! Tía con là ai?"
  Má trả lời là Santa Claus! "Đến phát quà cho Má một
         lần rồi đi... đi mãi tới bây giờ! Hu hu!"
  Thấy Má mình nhớ Santa Claus mà buồn quá mạng
         nên nó lấy giấy ra để viết một bức thơ như vầy:
          Kính gửi Santa Claus!
  Nhà chỉ một Mẹ một con nên buồn quá! Hỏng có
         ai chơi! Hỏng có ai quánh lộn hết trơn hè... Nên xin Santa Claus mùa
         Giáng Sinh nầy gởi cho con một đứa em!
  Và Santa Clau vui sướng trả lời ngay :
  "Được quá đi chớ! Hãy gửi mẹ con đến
         đây ngay nhá!"
  Merry Christmas!
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
 
Phản diện! Santa!
  
  Thưa "Santa Claus is coming to town"
         là một bài hát Giáng sinh nổi tiếng của John Frederick Coots và
         Haven Gillespie sáng tác vào tháng Mười Một, năm 1934.
 Nghe tiếng nhạc lục lạc, leng keng của mấy con
         tuần lộc phi giữa trời trắng xóa tuyết bay bay trên truyền hình,
         ai cũng thấy lòng nôn nao chờ mùa lễ hội!
 "You better watch out/
         You better not cry/ Better not pout / I'm telling you why
 Santa Claus is coming to town.
 He's making a list/ And
         checking it twice/ Gonna find out Who's naughty and nice/ Santa Claus is coming to town
 He sees you when you're sleeping/
         He knows when you're awake/ He knows if you've been bad or good/ So be good for goodness sake!"
 (Santa Claus sẽ
         về!/ Tốt hơn là con nên ngoan ngoãn/ Tốt hơn hết là đừng
         có khóc nhè! Tốt hơn hết là đừng nên phụng phịu?
         Để Tía cho con biết tại sao/
 Vì Santa Claus sẽ về.
 Ông
         đã lập ra một danh sách/ Kiểm tra nó tới hai lần/ Để biết
         chắc đứa nào ngoan hay đứa nào hư/ Santa Claus sẽ về.
 Ông
         sẽ đến gặp khi con đang ngủ / Ông biết lúc nào con sẽ thức/
         Ổng biết con có ngoan hay không/ Thế nên ráng mà ngoan con nhé!).
 Tuy nhiên có những đứa không những không chịu ngoan
         mà còn hư quá xá là hư. Hỏng cần chờ Santa Claus mang quà
         đến tặng mà tự ên mình đi kiếm lấy.
 Như ở Queensland,
         tiểu bang đầy nắng ấm của Úc đây, ‘Sunshine State', Brendon Gould,
         mới 18 tuổi, hóa trang thành Santa Claus và đồng phạm là Nicholas
         Jenner, cũng 18 tuổi, hóa trang thành Người Nhện.
 Đứa vác
         búa, đứa cầm kiếm Nhựt xông vào cây xăng Helidon lúc 2
         giờ khuya! Không để chúc mừng ‘Merry Christmas' gì ráo trọi
         mà đe dọa thằng nhỏ bán cây xăng để cướp đi một
         số thuốc lá.
 (Thuốc lá Úc rất mắc, một điếu gần
         1 đô, một gói 25 điếu giá đã tới 20 đô rồi; nên
         chôm chừng vài chục cây, mỗi cây mười gói... là kiếm
         tới cả ngàn đô chớ đâu có ít!)
 May phước là
         hỏng có ai bị Santa Claus và Người Nhện cà chớn nầy xin tí
         huyết.
 Cảnh sát tóm được, truy tố ra Tòa, tính nhốt
         cho hai chú em, trẻ người non dạ, mà bày đặt bắt chước
         tài tử phản diện trong phim Home Alone (Ở nhà một mình!) hóa trang
         thành Santa Claus... để đi ăn cướp.
 Ông Tòa Úc thấy
         tụi nó còn nhỏ và ngu; nên cho tại ngoại hầu tra! Kệ cho tụi
         nó ăn cái mùa Giáng Sinh nầy rồi qua Tết Tây mình sẽ
         tính...
 Thưa rồi bên Mỹ, quận hạt Fresno County, thuộc
         vùng Trung Bộ tiểu bang California, một chú em đã 19 tuổi rồi mà
         khờ thôi hết biết, bắt chước Santa Claus, lẻn vào nhà qua đường
         ống khói, tính kiếm một mớ.
 Chủ nhà, mùa đông lạnh
         cóng, bèn đốt lò, sưởi cho ấm thì nghe tiếng kêu la thảm
         thiết vì khói bốc lên ngùn ngụt mà chú em còn kẹt
         cứng trong ống khói.
 Hoảng quá, chủ nhà tìm cách dập
         lửa và gọi cảnh sát. Khi mấy ông chữa lửa ò e, ò e,
         Cháy đâu? Cháy đâu? Chạy tới, dùng búa đập bể
         ống khói bằng gạch để cứu Santa Claus ăn trộm nầy ra. Thều
         thào được vài câu, rồi chú em ngả lăn ra chết ngắt!
 Thưa mấy chú teenagers ở Mỹ, ở Úc nầy, tuổi thiếu niên,
         ăn chưa no lo cho chưa tới, con nít không ra con nít mà người lớn
         cũng chưa phải là người lớn, hay làm ẩu để đến
         nổi thiệt thân... Nghĩ mà thương cho các bậc cha mẹ ráng
         dạy con mình hết sức mà nó hỏng chịu nghe!
 Nuôi cho lớn
         rồi chết một cách lãng nhách! Thiệt là đau lòng quá!
 Thưa đó là chuyện mấy đứa còn nhỏ. Còn
         đây là chuyện của mấy đứa lớn hơn. Thay vì đi ăn
         trộm, chúng lại giả làm Santa Claus để mà đi ăn cướp.
 Ngày 27 tháng Mười Một, một tay cũng hóa trang thành Santa Claus,
         đến thuê một chiếc trực thăng, hiệu Robinson 44, rất xịn, của
         một công ty taxi hàng không tại sân bay Campo Marte ở Sao Paolo của đất
         nước Brazil.
 Santa Claus kêu viên phi công nầy bay ra ruộng để đón
         một đồng phạm chờ sẵn. Cả hai xúm lại trói gô viên
         phi công nầy; rồi lấy trực thăng, phập phập bay đi mất.. Mãi
         vài giờ sau, phi công mới tự cởi trói, rồi đi thưa cảnh
         sát.
 Biết nó bay đi đâu mà bắt bây giờ...?
 Chỉ
         còn hy vọng là nó xách chiếc máy bay nầy bay chơi cho đã
         hết mùa Giáng Sinh rồi bỏ bậy bạ đâu đó... mình
         rinh về... Hy vọng coi bộ viển vông... Chớ giờ coi như đã mất.
         Bộn bạc chớ hỏng có ít ỏi gì đâu!
 Cái vụ
         giả dạng Santa Claus để đi ăn cướp mới xảy ra gần đây
         ở Úc, ở Brazil nhưng bên Mỹ thì lâu rồi bà con ơi!
         Chuyện rằng: Marshall Ratliff cùng với Henry Helms và Robert Hill là
         dân chơi trên chốn giang hồ, từng vào tù ra khám vì tội
         cướp nhà băng Valera Texas, vừa mới được tạm tha.
 (Bên
         Mỹ hay Úc nầy, khi nhà tù đông quá thì Chánh phủ hay
         xét tạm tha một mớ tù nhân cho nó về ăn Lễ Giáng Sinh,
         đoàn tụ với gia đình. Chớ nhốt tụi nó hoài, nuôi
         ăn cũng hao lắm đó!)
 Sau đó, ba đứa lôi kéo Davis, một
         người bà con của Helms, xưa giờ sống đàng hoàng nhưng gia
         đình vợ dại con thơ, đang túng quẩn, mùa Giáng Sinh lại
         về, cần tiền quá nên đồng ý tham gia sau khi được hứa
         là sẽ được chia phần hậu hỉ.
 Khoảng thời gian nầy,
         mỗi ngày ở Texas, có 3 tới 4 nhà băng bị đánh cướp.
         Hiệp hội Ngân hàng Texas treo giải thưởng tới 5000 đô (một
         số tiền rất lớn thời đó) cho ai bắn hạ được một
         tên lúc chúng đang ăn cướp.
 Dẫu dân Texas ai cũng có
         súng lận lưng hết ráo nhưng Marshall Ratliff đâu có ngán vì
         nghĩ mình có kinh nghiệm ăn cướp ngân hàng... đã từng
         vào tù ra khám mà...
 Nếu quay về Cisco để cướp nhà
         băng the First National thì biết mình sẽ bị nhận diện ngay lập tức
         nên Ratliff hóa trang thành Santa Claus để che giấu nhân thân. Và
         cũng để nhân viên ngân hàng mất cảnh giác, không nghi ngờ
         gì cho đến khi vụ cướp bắt đầu.
 Ăn cắp một chiếc
         xe hơi ở Wichita Falls đêm trước, sáng hôm sau, ngày 23 tháng
         Chạp năm 1927, bọn cướp tới Cisco.
 Ratliff mặc đồ Santa Claus, tách
         khỏi đồng bọn, cách ngân hàng vài dãy phố trên đường
         giữa (Main Street). Đám con nít và có cả người lớn khoái
         quá theo sau coi...
 Santa Claus lâu lâu dừng lại để trò chuyện,
         trả lời với trẻ em đang háo hức, vỗ nhẹ chúng trên đầu.
         Nghĩa là đóng vai Santa Claus y như thiệt!
 Đường phố chính
         của Cisco trang trí mừng Lễ Giáng Sinh, đông đúc ông đi
         qua, bà đi lại. Và ai cũng nghĩ ông già Santa Claus xuống phố
         vào giữa trưa, một ngày trước Giáng Sinh là chuyện rất
         bình thường.
 Ba tên cướp còn lại, từ trong một cái
         hẻm, cũng ra nhập bọn. Vào bên trong ngân hàng, được các
         nhân viên thu ngân niềm nở, chào hỏi vui vẻ: "Xin chào, Santa!"
 Ngay lúc đó, Ratliff, Robert Hill, Henry Helms và Davis móc súng ra, chĩa
         vào các thu ngân: "Giơ tay lên!"
 ‘Santa Claus' ra lịnh cho các
         thu ngân phải mở két sắt, gom tiền và chi phiếu vào cái bao
         tải, mà y đã mang theo, giấu dưới trang phục đỏ trắng của
         mình.
 Một bà dắt đứa con gái 6 tuổi vào ngân hàng
         tính cho nó chiêm ngưỡng Santa Claus; thấy vậy, hai mẹ con hoảng hốt,
         chạy ngược trở ra; la làng ỏm tỏi: "Santa Claus đang cướp ngân
         hàng!"
 Cảnh sát trưởng Bedford từ đồn chạy đến,
         trấn cửa trước với sự giúp sức của dân chúng có
         võ trang. Phó Cảnh sát trưởng George Carmichael và một cảnh sát
         viên khác đón lỏng ở cửa sau.
 Cuộc đấu súng dữ
         dội giữa đôi bên đã diễn ra. Alex Spears, quản đốc ngân
         hàng, một thu ngân viên, một khách hàng và sáu dân thường
         tham gia bắt cướp trúng đạn bị thương.
 Cảnh sát trưởng
         Bedford bị trúng tới 5 phát đạn, chết sau đó vài giờ vào
         ngay ngày Lễ Giáng Sinh.
 Phó Cảnh sát trưởng Carmichael qua đời
         gần một tháng sau đó vào ngày 17 tháng Giêng năm 1928.
         Davis, lần đầu tiên đi ăn cướp, bị thương nặng! Trong khi
         Santa Claus bị hai vết thương, một ở cằm và một ở chân.
 Tiến về chiếc xe, toan tẩu thoát, bọn cướp giữ hai bé gái,
         Laverne Comer, 12 tuổi và Emma Robertson, 10 tuổi, làm con tin, làm lá chắn.
 Xe bọn chúng gần hết xăng, vì bất cẩn, quên đổ đầy
         bình trước khi đi ăn cướp! Xe chạy đến rìa thị trấn.
         Đám đông rượt đuổi theo sau. Một cảnh sát viên nổ
         súng làm xì một bánh xe. Bọn chúng ra khỏi chiếc xe nầy và
         cướp một chiếc xe khác của Woodrow Harris. Nhưng Harris đã nhanh trí
         rút mất chìa khóa xe.
 Thế là bọn chúng đành phải
         quay lại chiếc xe cũ.
 Tên Davis hấp hối vì vết thương quá
         nặng bị chúng bỏ lại, chỉ mang theo hai con tin. Trong lúc quýnh quáng
         bọn cướp bỏ lại luôn cả cái bao tải đựng tiền!
         Đám đông thấy tên cướp Davis và tiền bỏ lại; nên
         tạm thời ngưng săn đuổi.
 Số tiền này được trả
         lại cho ngân hàng, gồm 12,400 đô la tiền mặt và 150.000 ngàn
         đô chi phiếu. Riêng tên cướp Davis được đưa tới bịnh
         viện nhưng không cứu được.
 Sau đó cuộc truy nã lại
         tiếp tục! Cảnh sát phi ngựa và người dân lội bộ đổ
         về từ mọi phía để săn người mà miền Texas chưa bao giờ
         được thấy trước đó.
 Họ vạch tìm bọn chúng
         trong các bụi cây, trong đám cỏ cao của khe núi và lục soát
         từng tảng đá trong hẻm núi.
 Một nhóm tìm kiếm đã
         phát hiện ra một áo khoác và găng tay dính máu, một chiếc
         vali và một đống giẻ rách đẫm máu!"
 Sau 7 ngày đêm
         trốn chạy cuộc truy nã. Vòng vây siết chặt dần! Cuối cùng
         kiệt sức; cả ba tên cướp đều bị bắt.
 Helms bị kết
         tội là bắn chết Cảnh sát nên bị án tử hình vào
         cuối tháng Hai. Ngày 06 tháng Chín năm 1929, tại Huntsville, Texas, Helms lên
         ghế điện. Bữa ăn cuối cùng của tử tội là: Xúc xích,
         bắp cải, cà chua và bánh ngọt.
 Hill bị xử tù 99 năm.
         Và tìm cách vượt ngục tới 3 lần, đều bị bắt lại.
         Được tạm tha vào giữa năm 1940, thay tên đổi họ để
         làm lại cuộc đời. Đó là tên cướp duy nhất còn
         sống sót!
 Ratliff, người hóa trang thành Santa Claus, bị kết tội
         chủ mưu cướp ngân hàng có vũ trang và cũng đã bị
         kết án 99 năm tù giam.
 Nhưng đám đông tụ tập gần
         2.000 người, yêu cầu nhân viên nhà tù giao nạp Ratliff. Bị từ
         chối, họ xông vào trói gô Ratliff, đem y ra khoảng đất trống
         sau rạp hát Majestic để xử giảo.
 Lời trăng trối của Ratliff
         là: "Hãy tha thứ cho tôi!" Y đền tội lúc 9:55 phút đêm
         19 tháng Mười Một, năm 1928. Gia đình Ratliff xin xác về chôn
         cất ở Fort Worth, tại Nghĩa trang Olivet.
 Vụ cướp ngân hàng The
         First National đã làm 6 người thiệt mạng cả thảy, trong đó
         có 3 tên cướp đã đi vào huyền thoại miền Viễn Tây
         nước Mỹ!
 Cái tàn nhẫn nhứt của vụ cướp ngân
         hàng nầy là những tên cướp đã hủy hoại đi hình
         ảnh nhân hậu, dễ thương của Santa Claus trong mắt của trẻ thơ.
 Một ngày sau vụ cướp xảy ra, đêm áp Lễ Giáng Sinh tại
         một nhà thờ vùng Eastland gần đấy, giáo dân đang tụ tập
         lại làm lễ, Santa Claus vui vẻ bước vào giáo đường, thì
         đám trẻ con kêu lên, run sợ:
 "Santa Claus! Sao ông lại đi
         cướp nhà băng? ("Santa Claus! Why did you rob that bank?")
 Thế nên xin
         mấy tay đầu trâu mặt ngựa nầy từ rày về sau có đi
         ăn cướp đâu cũng vậy thì xin đừng giả dạng Santa Claus
         nữa nhe mấy cha!
  đoàn xuân
         thu
 melbourne
    
    
      
       
''Em mãi mãi yêu anh!''
   
   
    
   
  Thưa
         chữ rằng: ''Đồng bệnh tương lân!'' Nghĩa là khi đồng bệnh
         thì mình cùng thương xót nhau! 
  Như
         tui mỡ cao, gặp đứa cao mỡ thì khuyên nhau đừng ăn mỡ.
          Đường cao khi gặp nhau thì khuyên có
         thèm bánh bông lan sinh nhựt nhớ đừng có ăn; vì đường
         nhiều lắm.
  Huyết áp cao gặp nhau
         thì khuyên con vợ mình có chửi chó mắng mèo gì đi nữa,
         lỡ có nghe đừng để bụng; kẻo giận; 'tăng xông' lên bất
         tử thì nhà quàn tụi nó lại ăn mừng...vì vô mánh!
          Còn nghĩa bóng của đồng bệnh tương
         lân là cùng hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm
         với nhau. 
  Nên có chuyện vầy: Một
         anh chồng bữa đi làm về sớm. Con vợ đang tò tí với một
         đứa ở trong buồng. Em vội vã lôi người tình (phút giây)
         đứng tựa lưng vào tủ áo! Xong em bôi dầu xức em bé và
         phấn rôm... trắng cả cái đầu hói của nó.
  "Đứng yên đó! Giả làm pho tượng...
         đợi êm êm rồi vọt!"
  Chồng
         bước vào:"Em yêu! Gì vậy em?"
  "Ôi! Em thấy chị Ba hàng xóm mình nè! Mấy bữa trước
         có mua về một tượng người cũng hay hay... chưng trong phòng ngủ,
         em bắt chước cho đỡ cô đơn, quạnh quẽ đó mà!"
          Hai giờ sáng, vợ ngủ say! Chồng lồm
         cồm bò dậy, xuống bếp mở tủ lạnh, rót ra ly sữa và một
         miếng bánh mì 'sandwich', xách lên lầu!
  "Nè! Ăn chút đỉnh; rồi uống ly sữa nầy đi!
         Ông hên đó nha! Tổ cha nó! Tui đứng trong phòng ngủ thằng
         Ba hàng xóm suốt cả đêm mà có đứa nào từ tâm
         mời tui một ngụm nước!" 
  Đồng
         bệnh tương lân là vậy đó!
  Thưa hôm tối thứ Sáu rồi, em yêu dắt tui đi
         ăn tối với hội Phan Thanh Giản và Đoàn Thị Điểm Cần
         Thơ (là trường cũ của em yêu), họp mặt! Trường của em...
         tui chỉ tháp tùng, theo ké...Vì hồi xưa tui vốn là  'trẻ
         trâu'; nên đâu có học hành gì... mà làm cựu học
         sinh cho được!
  Ông bạn già
         tình cờ ngồi chung bàn hỏi nhỏ tui: "Ê! Bão nổi lên rồi!
         Phong trào lên quá! Ông có bắt chước làm theo không?"
         
  Tui cứ tưởng phong trào tẩy chay
         không xài hàng độc hại của Trung Cộng;  và vì nó
         lăm le chiếm Biển Đông của mình chớ!
  Ai dè ông anh thì thầm: "Phong trào bỏ vợ nhỏ (vợ
         cưới hồi nhỏ); về Việt Nam cưới vợ lớn (vợ cưới
         hồi lớn)!"
  "Không! Không nhứt
         định là không! Tui không bao giờ bỏ em đâu!" 
  "Ủa bây giờ người ta bỏ vợ hà
         rầm để về Việt Nam cưới em trẻ, em khỏe, em thơm như múi
         mít! Sao ông khù khờ quá hỏng chịu theo thời thượng gì
         hết ráo vậy ông?''
  Thưa tui hỏng
         bỏ con vợ nhỏ của tui cũng có cái lý do củ nó chớ! Chẳng
         qua hồi nhỏ, quê tui, nạn tảo hôn vẫn còn hoành hành!! 
          Tui đi học, bị mấy thằng lớn con trong
         lớp giành đạn bắn culi, quánh tui u đầu, sứt trán! Ngày
         nào đi học về cũng khóc mò hết ráo! ''Má ơi! Tụi
         nó quánh con!''
  Má xót con nên
         bàn với Tía tui rằng: "Cưới vợ cho thằng nhỏ đi, lớn
         hơn nó chừng năm, bảy tuổi thôi... để tiếp mình cơm
         bưng nước rót cho nó; rồi đưa nó đi học, chờ ngoài
         cửa, tan trường rước thằng nhỏ về!"
  "Em tin hỏng có đứa nào dám quánh con mình
         nữa! Bằng không, để ở nhà, nó dốt, lớn lên, mù chữ
         như tui với ông, chỉ biết chồng cày vợ cấy; con trâu đi bừa
         thì tội nghiệp con mình!"
  Tía
         tui nói: ''Sợ lớn lên nó chê con vợ nó già háp, mèo
         mả gà đồng, vợ bé, vợ mọn, bồ nhí lung tung thì mặt
         mũi nào mình ăn nói với anh chị sui chớ?!"
  Má tui nói: "Ối nghèo mới sợ! Già sợ gì?
         Mặt nhăn, da nám thì gởi nó đi Hàn quốc phẩu thẩm mỹ,
         hút mỡ bụng, căng da mặt, gọt cằm... Trẻ lại mấy hồi!"
         
  Thưa hôn nhân là quà
         tặng của ông Trời, có khuyến mãi thêm sấm chớp và đôi
         khi giông bão. Nên trước khi cưới vợ cho tui; Má tui đã
         cẩn thận đi coi Thầy Bói! 
  Thì
         Thầy nói rằng: "Hè! Thằng Nam! Tuổi Mão, là con mèo ngao hay
         cấu hay cào ăn vụng thành tinh!''
  Chính
         vì vậy không nên cưới vợ tuổi con Chuột tức tuổi Tí.
         Tuổi nầy nó gặm nhấm, đục khoét còn dữ hơn nữa. Cưới
         về thằng Nam giành ăn không lại, tất đói! Không nên! 
          Kỵ tuổi Ngọ tức con ngựa! Ngựa nó
         'ngựa' lắm... sợ thằng Nam nầy cỡi không  nổi. Còn bị nó
         đá giò lái... cho thấy Tía!
  Kỵ
         tuổi Dậu tức con gà! Gà gáy hoài, vợ tuổi nầy nói suốt...
         thằng Nam không mở miệng tiếng nào, im lặng lâu... sợ nó câm
         luôn thì báo!
  Chỉ nên lấy
         vợ tuổi Mùi tức con dê. Con Dê nó ăn so đũa không giành
         ăn cá kho với thằng Nam nầy; nếu có vợ như vậy bảo đảm
         nó sẽ no! 
  Hoặc tuổi Hợi tức
         con heo. Heo chỉ ăn cám hoặc ăn hèm. Cám hay hèm, Mèo cũng hỏng
         thèm. Không giành ăn! Chắc chắn hai đứa nó sẽ sống đời
         hạnh phúc.
  Nhưng đừng có tưởng
         bở, hỏi cưới là em ưng liền đâu nha. Trước khi ưng, em
         còn làm một cuộc sát hạch bằng chữ Nho như vầy (Dẫu sao
         em cũng là lá ngọc cành vàng, vốn là con út của bà
         bán hàng xén ở đầu làng tui đó nha)
  Em hỏi rằng: "Thấy anh hay chữ em hỏi thử đôi
         lời! Vua cha đạo trọng hay vợ chồng nặng hơn?" 
  Tui trả lời rót rót là: "Quân thần cang, phụ
         tử cang, phu thê cang! Tam cang đạo trọng (mà) đạo vợ chồng anh
         trọng hơn." 
  He he! Đúng là
         cái thằng sợ vợ mà! Chưa lấy, nó đã 'đội' lên
         đầu rồi!
  Nghe khoái quá, em ưng
         tui! Nên:''Cưới em từ thuở mười ba/ Đến năm mười tám
         anh đà năm con/ Ra đường anh hãy còn ngon! Về nhà anh đã
         năm con với nàng!"
  Thưa
         rồi sau nầy lớn lên tui cũng sợ thiên hạ cười tui có vợ
         già... nên cũng tính vui duyên mới đó chớ! Em nghe phong phanh lòng
         tui toan bội phản, nên thủ thỉ với tui rằng:
  ''Vợ chồng một ngày cũng nghĩa, một ngày tình
         cũng trăm năm... Huống gì anh đã có 5 con với em rồi. Anh chê
         em, không còn yêu em nữa. Không tình thì cũng còn nghĩa phải
         không?!"
  Nên: "Dang tay dưới
         gió thiếp kể công khó cho chàng nghe!/ Từ hồi chàng đau ban
         cua lưỡi trắng! Cháo đậu xanh chàng còn chê đắng!/ Cháo
         trắng chàng còn chê hôi! Tiếc công thiếp dỗ đứng bồng
         ngồi!/ Bây giờ chàng ở bạc! Ông Trời nào để chàng
         yên!''
  Nghe em rủa nếu bỏ em thị
         bị Trời đánh nên tui rét... thề thốt lung tung... Nhưng em có
         tin đâu.
  Thằng bạn tui nghe vậy,
         xúi là: "Muốn cho con vợ mình tin, dỏng tai nghe hết những lời
         mình nói... thiệt thì không có gì hơn là hãy nói
         trong lúc ngủ!"
  Quả nhiên hiệu
         nghiệm... từ đó cuộc hôn nhân tui êm đềm như biển Thái
         Bình trong những ngày... sau cơn bão tố!
  Thưa sau qua Úc, thằng Johnny, bạn cùng sở của tui, nó đâu
         có tin. Nó nói: ''Ngày nào cũng của Trời. Yêu con nào lấy
         con đó. Khùng sao mà mê tín dị đoan, cưới vợ còn
         đi xem bói coi hợp tuổi hay không... Đem tiền cho mấy tay thầy Bói
         nó ăn!"
  "Ờ! Mầy hỏng tin
         đi nha... thì quả báo nhãn tiền liền hà!"
  Chẳng qua, tháng rồi, Johnny đột nhiên ngã đập
         đầu xuống thềm cửa dù không nhậu sỉn hay phê xì ke, ma
         túy gì hết ráo! 
  Vợ nó
         chở vô nhà thương. Tỉnh rồi mê! Mê rồi lại tỉnh suốt
         tháng trời. 
  Em yêu túc trực bên
         giường mỗi ngày. Khi tỉnh lại, Johnnny ra dấu cho em đến gần giường,
         thều thào: 
  "Em đã sát cánh
         cùng anh suốt những thời điểm đen tối trong đời, lúc anh
         xui xẻo nhứt. Khi anh bị mất việc, em vẫn ở bên anh! Khi thương
         vụ của anh bên bờ khánh tận, em vẫn ở bên anh! Khi anh bị bắn
         què giò, em cũng vẫn ởbên anh! Khi anh bị ngân hàng xiết nhà,
         em vẫn ở bên anh.  Khi sức khỏe anh sa sút, thập tử nhứt sanh;
         em vẫn ở bên anh!"
  Để cuối
         cùng tổng kết lại, anh ''ngộ'' ra được điều ầy: ''Cả
         đời anh xui xẻo?! Chắc có lẽ vì em luôn vẫn ở bên anh!"
          Tao nói kỵ tuổi mà chú mầy hỏng
         chịu nghe nha!
  Bây giờ Johnny
         'bái' tui làm Sư phụ. Có gì rắc rối với con vợ, nó đều
         khệ nệ vác một thùng bia đến tui nhờ gỡ rối tơ lòng!
          Tội nghiệp nó! Tui hay lên lớp nó về
         dự bị hôn nhân, dựa theo kinh nghiệm từng trải của mình! Đúng
         ra mấy bài nầy nó phải học trước khi có vợ mới phải.
         Tuy nhiên: "Trễ còn hơn không!"
  Hãy động não, suy nghĩ lời Sư phụ chỉ dạy! Nó cười
         hè hè nói: ''Đệ tử có não đâu mà động! Thôi
         Sư phụ dạy gì con nghe nấy!'
  Tui
         lên mặt lớn lối! (Mình là Thầy mà!)
  Ông chồng nào cũng đều ao ước vợ mình: Đẹp
         nè! Sâu sắc, có suy nghĩ nè! Tiết kiệm tiền bạc nè. Và
         nấu ăn ngon!
  Nhưng hỡi ơi luật
         pháp ở đây chỉ cho phép mình có chỉ một con vợ mà
         thôi!
  Nên đừng bao giờ cầu
         toàn. Vợ chú dù chỉ có được một trong những đức
         tính đó thôi là coi như chú trúng số độc đắc
         rồi đó.
  Bài học
         thứ hai là đừng bao giờ tranh cãi với vợ mình cả. Hỏng
         ăn thua gì đâu. Vợ mình có chỉ một cái lưỡi và
         hai cái lỗ tai như mình. Nhưng nó đã ký quyết định
         cho hai cái lỗ tai nó về hưu ngày từ lúc nó về làm
         vợ mình rồi.
  Biết vậy đừng
         thuyết phục tranh cãi làm gì chỉ uổng công. 
  Theo kinh nghiệm của qua thì hôn nhân nào cũng vậy!
         Năm đầu chồng nói vợ nghe. Năm thứ hai vợ nói chồng nghe.
         Năm thứ ba cả hai đều nói và hàng xóm nghe!
  Ôi nhớ xưa! Trước khi cưới anh đã từng
         thức suốt đêm suy nghĩ về điều em nói. Cưới nhau rồi
         anh chìm sâu vào giấc cô miên trước khi em dứt tiếng!
          Vì em nói ra lời nào cũng chán như
         cơm nếp nát, cũng lập đi lập lại một tuồng cũ chạy bằng
         cái dĩa hát mà cây kim đã bị cùn.
  Tranh cãi với em có bao giờ tìm ra được chân
         lý hay thỏa hiệp gì đâu. Nếu có thỏa hiệp: Là anh nhận
         anh đã sai... là em vội vàng giơ tay lên đồng ý: Đúng
         như thế!
  Người ta nói chồng
         chúa vợ tôi! Xin lỗi nó đã là cổ tích là ngày
         xửa ngày xưa rồi. Còn bây giờ, dù bạn đổi bao nhiêu
         công việc... cuối cùng bạn chỉ có một bà chủ mà thôi;
         không chạy đâu cho khỏi cả!
  Kết
         luận là có vợ và không có vợ! Không có vợ tốt
         hơn nhiều!
  Tuy nhiên Johnny cũng còn
         cố cứu vãn cuộc hôn nhân của nó bên bờ vực thẳm
         bằng cách dắt vợ nó đi xuống Geelong cách Melbourne khoảng một
         giờ xe, đến một giếng cầu may. 
  Vợ
         nó tựa vào thành giếng, thì thầm ước nguyện rồi bỏ
         xuống một đồng xu.
  Johnny cũng thầm
         ước nguyện nhưng vì cúi người hơi sâu để bỏ xuống
         đồng xu xuống, nó ngã tòm xuống giếng.
  Vợ nó mừng quá, kêu lên: "Hỏng ngờ cái
         giếng nầy nó linh thiệt! Ước gì có nấy liền hà!"
         
  Đau muốn chết; rán lết lên!
         Về, hai đứa thôi nhau! Bởi tình còn đâu nữa mà thù
         thế thôi!
  Thưa tui còn
         một cái bí quyết nầy... mà tui dấu không cho nó biết mà
         chi. Vì là bí quyết tui cất rất kỹ, chỉ tiết lộ cho hai thằng
         con trai của tui thôi! Để cho hai đứa giống... như Tía nó!
          Sở dĩ mấy thằng Úc đây bị
         vợ bỏ hoài là vì theo truyền thống văn hóa của nó tiền
         ai làm nấy xài! Cái gì cũng chia hai; kể cả vụ nuôi dạy
         con cái!
  Việt Nam mình, trái lại:
         Của chồng công vợ! Mình làm ra tiền là vợ giữ!
 
         Vì vậy cứ mỗi hai tuần, nhằm ngày
         thứ Năm, là con vợ tui 'ngoan' hết biết!
  Bà con biết tại sao hông?
  Ngày
         đó là ngày tui lãnh lương! Em thì thầm như mật rót
         bên tai: ''Em mãi mãi yêu anh!  I'll always love you!''
  Thế thì xin bà con đừng thắc mắc là đàn
         ông Việt Nam mình tại sao chưa bao giờ bị em yêu đá đít!
           
  đoàn
         xuân thu.
  Melbourne 
      
       
Sầu lẻ bóng!?
   
  
  
 
 Thưa chắc bà con chắc ai cũng biết cái máy
         đo điện tâm đồ! Trên màn hình, nó vẽ những đồ
         thị nhảy lên, rồi tuột xuống liên tục.
 Nó cho mình biết
         là tim mình còn đập là mình còn sống. Còn nếu cái
         đồ thị đó nó chạy ngang phè, máy kêu tít tít,
         là trái tim mình hết đập... mình ngỏm!
  Mà còn sống tất còn yêu! Dẫu ai cũng biết:
         Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn.
 Còn nếu cái ‘tình yêu đồ' không chịu giống cái
         ‘điện tâm đồ', cứ chạy ngang phè; tim còn đập, còn
         sống mà đã hết yêu 'em' rồi... thì nói thiệt nhe... thà
         chết sướng hơn!
  Chính vì vậy
         mấy họa sĩ mới vẽ trái tim yêu tựa máu đào.
 Còn
         đứa nào bị em đã hết yêu anh, đá... là trái tim
         có mũi tên xuyên qua cái rẹt! Đau lắm nha nhưng hỏng có
         chết...
 
 
  Biết rằng
         yêu là khổ mà không yêu là lỗ; nên tui cũng tính yên
         bề gia thất cho rồi... đời son trẻ; là mấy thằng bạn tui có
         vợ, có con đều xúm vô cản mới chết.
  Tui nó nói: "Làm cánh bướm vườn xuân,
         cứ bay hết bông nầy hoa nọ; thụ phấn xong rồi bay luôn là khỏe...
         Chớ đừng có ngu như tụi tao, đút đầu vô rồi là
         hỏng còn chỗ để chui ra!"
 Mới ngày lễ Tình yêu, Valentine's
         Day, năm ngoái đây thôi, tui mới lờ mờ hiểu ra rằng mấy thằng
         bạn muốn tui tử thủ, độc thân là vì tụi nó... chớ
         hỏng phải thương tưởng gì tui đâu...
 Vì lúc buồn
         bực do mới gây lộn một trận tưng bừng với em yêu, ông pháo
         qua bà nã lại, tụi nó móc mobile phone, gọi tui đi nhậu... là
         bất cứ lúc nào, sáng trưa chiều tối, kể cả nửa khuya về
         sáng, thiên hạ đang chỏng cẳng ngáy khò khò tui cũng đều:
         "Có mặt!" hết ráo vì hai lẽ:
  Một là nhậu theo lối Việt Nam mình, ai mời sẽ móc
         túi ra trả hết chớ không như mấy anh Mỹ cứ chia hai!
 Hai là
         một mình một thân tối ngày chỉ nói chuyện với bốn bức
         tường được đứa bạn nào hú đi nhậu thì thiệt
         tui mừng hết lớn!
 Mấy đứa bạn muốn tìm ai kia để trút
         một trời tâm sự mà gọi thằng khác có vợ rồi thì
         bao giờ cũng nhận được lời xin lỗi: "Sorry nha! Bả hỏng cho
         tui đi!"
  Té ra tụi nó coi hai cái
         lỗ tai tui là cái thùng rác... để quăng vào đó toàn
         là rác rưởi của tình ta.
 Nhưng tui không có ‘ke'; vì
         thương vụ cho mướn lỗ tai nầy làm ăn cũng khấm khá. Tuần
         nào cũng có mối hết trơn hè! Và thế là tui cứ độc
         thân tại chỗ!
  Nên mỗi năm,
         nhân Valentine's Day, ngày Tình yêu, mấy chiến hữu của tui xúm lại
         một đám, nâng ly, chúc mừng tui rôm rả: "Lễ Độc Lập
         vui nhé! Happy Independence Day!"
   
          Bạn Việt là vậy! Bạn Úc
         cũng vậy luôn!
 Weekend rồi, thằng Tom, chung Sở, quên mua quà cho cái
         kỷ niệm năm năm tình lận đận... nên ‘honey' giận dỗi.
         Đi lên đá con mèo một cái, kêu meo meo. Đi xuống đá
         con chó một cái, kêu gâu gâu...
 Chịu hết xiết! Tom hỏi:"
         Honey! Cần bao nhiêu, how much, để mua quà?"
 "Thì ‘honey' đưa
         tờ giấy ‘ó đơ' (order), trên đó em phun châu nhả ngọc
         như vầy: 500 đô để em mua cái xì cớt (skirt), nó giảm giá
         50% off rồi đó. Hạn chót là Chúa Nhựt nầy nè!"
         "Eo ơi! Chỉ có một miếng vải để che cái tam giác châu
         phì nhiêu của em khỏi bị mưa rơi, gió cuốn, mà tốn tới
         500 đô! Hết một tuần lương sau thuế của tui rồi. Nếu số
         tiền đó dành cho hai anh em mình đi nhậu, tới mút chỉ cà
         tha, mút mùa lệ thủy... Ít nhứt là cũng được tới
         5 lần chớ bộ?"
 "Tiền chớ đâu phải là giấy vàng
         bạc. Và tui đâu phải là cái máy in tiền đô của Chánh
         phủ Úc... Thế nên... tức quá tui vọt, gọi bạn hiền mình
         đối ẩm để bớt sầu tình!"
  Tui cũng giã lả, nói cám ơn, rồi bảo: "Bấy lâu
         nay thấy hai ông bà cũng hạnh phúc! Mấy lần tới chơi, tui thấy
         chị ấy cũng tiếp đón niềm nở. Đồ ăn còn dư trong
         tủ lạnh, thay vì vụt thùng rác, đều mang ra thết đãi tui
         hết ráo mà!"
 Thì anh bạn lắc đầu! "Ôi! Ông chỉ
         thấy mặt hồ yên tĩnh chớ đâu biết dưới đáy là
         biết bao cơn sóng ngầm dữ dội. Ông về rồi là tui nghe ‘honey'
         chì chiết đến như cả xương luôn!"
  "Sao tối ngày cứ tụ bè tụ đảng ăn nhậu
         hoài vậy cha nội?" "Chén không rửa; quần áo không giặt.
         Ngay cả cây đinh treo hình cưới đôi ta lên cũng không thèm
         đóng. Làm biếng nhớt thây chỉ có cái nhậu là siêng
         thôi!"
  Tui nghe, hỏng lẽ xúi nó
         bỏ con chằn lửa nầy cho rồi... mà xúi chưa chắc nó nghe, vì
         bên Úc nầy đàn bà, con gái hiếm, quý lắm!
 Bỏ con
         nầy chưa chắc kiếm được con khác đâu, ngoại trừ phải
         bay đi Philippines mới có... Nên tui an ủi Tom rằng: "Chén bát úp
         trong sóng đôi khi còn kêu rổn rảng... vì động đất...
         huống chi là chuyện vợ chồng ăn đời ở kiếp với nhau chớ!
         Thôi bỏ đi Tám!"
 
 
  Sau
         vài cái ‘shot' Jack Daniel's, Tom thấy đời đã vui trở lại; nên
         tui kể một chuyện vui của hai vợ chồng già người Úc cho nó
         nghe để thấy rằng vợ chồng cắn đắng lục đục, ai cũng
         vậy chớ hỏng phải chỉ riêng Tom!
  Chuyện
         rằng: "Hai vợ chồng Úc về với nhau đã được 60 năm.
         Cả hai không có bí mật đời anh hay bí mật đời em gì
         ráo trọi. Nhưng có một cái hộp giấy, xưa dùng để
         đựng giày, em yêu tuyệt đối cấm anh mở ra coi!
  Phải cái hộp em đựng thư tình năm cũ với
         thằng khác hay chăng?
 Lúc em bịnh nặng, sắp đi chầu ông
         bà ông vải, anh quá xá tò mò, bèn mở nó ra xem! Thì
         thấy trong đó có một con búp bê và 90 ngàn đô tiền
         mặt. Quá đã!
 Hỏi em rằng: "Sao em cất con búp bê và
         90 ngàn đô tiền mặt trong hộp để làm gì?"
  Em thều thào, cắt nghĩa.: "Ngày em đi lấy
         chồng, Má em có dặn rằng: "Một cuộc hôn nhân hạnh phúc
         là một cuộc hôn nhân không bao giờ cãi lộn với chồng hết
         ráo nhe con! Mỗi lần giận nó chuyện gì... con nên im lặng và
         mua một con búp bê; rồi cất vào trong hộp."
 Tom cực kỳ
         cảm động! "Trời ơi! Sau 60 năm tình ta, ba sinh hương lửa, lên
         bổng xuống trầm mà em chỉ giận anh đúng có một lần hay
         sao?"
 "Còn 90 ngàn đô?" "À số tiền đó em
         có được là nhờ bán mấy con búp bê đó anh yêu!"
 
 
  Thưa thấy mấy thằng
         bạn vừa Việt, vừa Úc chỉ có một con vợ thôi mà đứa
         nào cũng khổ quá xá! Cũng đầu bù tóc rối. Ngày
         cày không đủ; tối ngủ phải cày thêm... nên ngẫm thân
         mình không có vợ, lòng sung sướng biết bao. Ngu gì mà ách
         giữa đàng lại mang vào cổ!
 Nên tui cám ơn cái Chánh
         phủ Úc nầy đã nghĩ hết cách để cứu bọn đàn
         ông con trai chúng tôi bằng cách cấm đa thê, nhiều vợ.
         Một con nuôi muốn lòi còn mắt... Nhiều con chắc chết!
 Nhưng
         ngạc nhiên thay mấy ông giáo sĩ đạo Hồi cứ kêu gào
         thảm thiết: "Chánh phủ ơi! Cho tụi cưới thêm vài con vợ
         bé nữa đi!" "Theo giáo luật là tụi tui được quyền
         có tới bốn con vợ lận mà!"
 Chánh phủ Úc trả lời
         là: "Đúng! Theo giáo luật đạo Hồi là mấy chú được
         quyền có tới bốn vợ... Nhưng làm sao mấy chú mầy nuôi
         nổi?"
 "À! Cái vụ nầy là nhiệm vụ của Cơ quan
         An sinh Xã hội! (Centre Link) mà!"
 Thưa bà con! Nói tui chưa có
         vợ vì thấy bạn bè tui có vợ rồi khổ quá nên tui sợ;
         là tui chỉ nói có 50% phần trăm sự thực mà thôi!
 Tui
         chưa có vợ chẳng qua là tui đã mất lòng tin vào tình
         yêu của em ưu ái dành cho tui rồi!
 Xưa tui cũng đã từng
         yêu đó chớ! Cũng tính về xin Tía Má tui bán cặp heo chừng
         hai tạ để làm sính lễ rước em về dinh. Nhưng khổ thay hai
         con heo nuôi thúc hoài không thấy lớn để kêu lái lại cân.
 Dù tui đã bỏ công xắt chuối trộn cám, nấu rượu
         lậu, bán huề vốn, chỉ lời hèm cho hai con ột nầy vừa ăn,
         vừa nhậu hèm tối ngày ngủ khì, chóng lớn.
 Vậy mà
         tụi nó không chịu lớn mới chết!
  Em chờ hoài chờ hủy hỏng được... bèn đi lấy chồng,
         con trai cưng của ông Hương Cả...
 Lòng tui tan nát hết ráo
         cũng bởi con heo. Vậy mà khi về bên ấy em còn chép trong giấy
         hoa tiên gởi tui, cọp dê 4 câu thơ của TTKH, chắc để an ủi
         vì tui ‘bị' hụt trúng lô độc đắc của em!
 "Nếu
         biết rằng em đã lấy chồng/ Trời ơi người ấy có buồn
         không
 Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ/ Tựa trái tim phai tựa
         máu hồng!"
 Tui bèn thả thơ lại mà là thơ của chính
         tui làm, có cầu chứng đàng hoàng đó nha! Chớ hỏng thèm
         cọp dê thơ người khác như em! Hỏng có hay!
 "Nếu
         biết rằng em sắp lấy chồng /Anh về tát cạn hết nước sông
 Đò rước cô dâu đành mắc cạn/ Hỏng có rước
         dâu; khỏi động phòng!"
 Em đừng có lo anh sẽ tự vận
         vì tình đâu. Anh không bao giờ ngu đến thế.
 "Nếu biết
         rằng em đã lấy chồng/ Ra cầu Bình Lợi thế là xong
 Để
         thiên hạ chửi là hám gái!/ Hám gì không hám? Hám
         cái mông!"
  Sách của anh là:
         Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!
  Nên "Nếu biết rằng em đã lấy chồng/ Anh về
         cưới vợ kiếm thằng cu
 Mai này nó lớn đi cưới vợ/
         Xúi lấy con em, để trả thù!"
 
 
  Dẫu tính vậy! Nhưng sau khi nhiều đêm
         trằn trọc nghĩ suy, tui thù; tụi hận, tui giận... không những em yêu
         thôi... mà hết cả bọn con gái, đàn bà; kể cả bà
         già hàng xóm; tui quyết chí ở vậy cho tụi nó thèm chơi!
 Nhưng ông bô, bà bô thúc giục mãi, nói nhà 6 đứa
         con, ngũ long công chúa chỉ mình mầy là đực, không chịu
         lấy vợ, làm sao mà nối dõi tông đường hả?
 Rồi
         tiên tổ mình ai lo cúng kiến?... Tính bỏ đói ông bà
         mình; không giỗ quảy gì hết trơn hay sao hỡi cái thằng con bất
         hiếu!
 Nghe Tía tui chửi tối tăm mặt mũi như vậy nên tui tính
         thôi cái tình tuyệt vọng mà đi lấy vợ phứt cho rồi.
 Tính vậy nhưng có cái làm mình cũng rất băn khoăn là:
         Kiếm được một em đẹp để yêu nhưng tiếc thay ba má
         em lại nghèo... nên em chỉ muốn lấy đại gia để có tiền
         mà trả hiếu.
 Mấy em có ba má giàu, (thì khổ thân tui),
         là em không được đẹp!
 Còn mấy em vừa đẹp vừa
         giàu thì đâu có tới phiên tui.
 (Thưa nếu bà con biết
         em nào có điều kiện ắt có và đủ... Xin làm ơn mai
         mối cho tui nhe! Đội ơn nhiều bằng một cái đầu heo!)
 Cuối
         cùng! Trong khi mấy thằng bạn thì đầu năm vợ nó tọt ra
         một đứa, cuối năm thêm đứa nữa. Chỉ năm năm tình
         lận đận, giờ phải ráng cày cật lực để đủ tiền
         mua chiếc xe Toyota 12 chỗ; mới chở hết một đội đá banh.
         Còn phần tui! Vẫn sầu lẻ bóng! Thôi cái phần số mình
         vậy! Chịu vậy!
 Biết đâu chừng ông Trời bữa nào rảnh
         ranh ngó lại cho mình một cơ hội ngàn năm có một được
         con vợ vừa đẹp vừa giàu; vừa hiền vừa ngoan nữa thì sao.
 Vì chữ có câu rằng: "Chó ngáp... táp phải ruồi"
 Đem niềm mơ ước nầy sẻ chia cùng mấy bạn hiền vợ
         con đùm đề hết ráo... thì đứa nào cũng bĩu môi
         nói tui là kẻ mộng du! Hu hu!
 Chính vì vậy mà tới giờ
         tui vẫn sầu lẻ bóng đó bà con ơi!
   
  đoàn
         xuân thu
 melbourne.
    
      
       
Mưa trên biển máu! 
   
   
  Cuộc
         tấn công khủng bố tại thủ
         đô Paris, nước Pháp, đêm thứ Sáu ngày 13 tháng Mười
         Một, chỉ trong vòng 33 phút, 8 tên khủng bố IS đã sát hại
         ít nhứt 130 người và làm hàng trăm người khác bị
         thương.
 Trước đó, vào ngày
         31 tháng Mười, bọn khủng bố IS đã gài bom trên chiếc phi
         cơ hàng không dân dụng, Metrojet Airbus 321-200, giết chết toàn bộ
         hành khách đa phần là người Nga và phi hành đoàn; khi
         nó rơi trên bán đảo Sinai của Ai Cập, sau khi cất cánh được
         23 phút từ khu du lịch thuộc thành phố Sharm el-Sheikh trên bờ Biển
         Đỏ, định bay về St Petersburg của Nga.
 Phản ứng lại, Nga và
         Pháp đã dội bom, đã bắn phi đạn từ biển vào để
         tàn phá những cứ địa vững chắc của bọn Nhà nước
         Hồi giáo IS cuồng tín nầy.
 Tổng thống Nga, Putin thề quyết trả
         thù: "Chúng ta sẽ truy lùng chúng ở bất cứ nơi nào chúng
         ẩn náu và trừng phạt chúng."
 Những lời như: "To forgive
         the terrorists is up to God, to send them to Him is up to me." (Tha thứ cho bọn khủng bố tùy
         thuộc vào Thượng Đế, gởi chúng đến gặp Người là
         tùy thuộc vào tôi) được gán vào miệng Tổng thống
         Nga Putin, chớ thực ra nó là từ miệng của diễn viên Denzel Washington
         trong phim hành động Mỹ "Man of Fire", trình chiếu năm 2004.
 Khi
         nước Nga bị bọn khủng bố tấn công Putin đã từng thú
         nhận rằng: "Chúng ta đã yếu kém, mà yếu thì bị
         đánh".
 Rồi cương quyết: "Nga không đàm phán với
         những kẻ khủng bố. Nga tiêu diệt chúng."
 Nghĩa là: "Mắt
         đền mắt, và răng đền răng!". (‘An eye for an eye, and a tooth for
         a tooth.') Hay: "Máu kêu trả máu; đầu kêu trả đầu...!"
 Đối với bọn khủng bố cuồng tín IS, Tổng thống Nga Putin quyết
         liệt như vậy cũng là điều dễ hiểu.
 Nhưng bọn khủng
         bố IS mệnh danh Nhà nước Hồi giáo cũng cực kỳ quỷ quyệt,
         trà trộn vào hàng trăm ngàn người Syria tị nạn đang tiến
         về Liên Âu hầu gây bạo loạn. Chính vì vậy mà hàng
         trăm ngàn người Syria tị nạn khốn khổ đã bị nhiều nước
         vì lý do an ninh, đóng sập cánh cửa lại trước mặt.
 Những người Syria khốn khổ nầy đã từng: "Ở lại Syria
         thì trên đầu là bom của máy bay, dưới chân cũng là
         bom của bọn khủng bố! Thì đành phải bỏ nước ra đi!"
 Tình hình xã hội của nhiều nước Phương Tây
         trở nên bất ổn. Lòng khoan dung, chủ nghĩa đa văn hóa bị
         đẩy lùi một bước. Tư tưởng bài Hồi giáo như lửa
         gặp gió; cháy bùng lên!
 Nên một phụ nữ Hồi giáo
         mang khăn che mặt đã bị đâm tại ga xe điện ngầm ở Pháp.
         Một giáo đường Hồi giáo bị đốt cháy ở Nga.
 Bất
         cứ nước nào có người Hồi giáo nhập cư giờ cũng
         chia hai và nước Úc không là ngoại lệ, dù ở rất xa những
         điểm nóng nói trên, cũng bị cuốn vào vòng tranh chấp.
 Chúa nhựt ngày 22 tháng Mười Một, tại Melton, cách thủ phủ
         Melbourne, tiểu bang Victoria 47 km về hướng Tây Bắc đã có một
         cuộc biểu tình lớn lên tới hàng ngàn người giữa hai phe
         kình chống nhau.
 Phe Reclaim Australian: "Mỗi một người Úc có
         bổn phận phải tham dự cuộc biểu tình chống xây dựng giáo
         đường và trường học Hồi giáo vào Chúa Nhựt nầy!
         Hãy nhìn kỹ những gì đã xảy ra ở Pháp!"
 Phe No
         Room for Racism cũng tổ chức biểu tình cùng một lúc để chống
         lại sự kỳ thị tôn giáo.
 Đây là cuộc đối đầu
         lần thứ 4 giữa đôi bên. Hai lần trước ở Bendigo, một thị
         xã vùng quê cách Melbourne khoảng 147 km về phía Tây, một lần
         ngay trung tâm thủ phủ Melbourne.
 Cũng chửi bới, xô đẩy, lăng
         mạ lẫn nhau! Nhưng lần nầy nhóm cực hữu Reclaim Australian tính mang
         ‘đồ chơi' theo... nên Cảnh sát Victoria phải thực hiện vài
         cuộc bắt giữ trước để ngăn ngừa bạo động.
 Cảnh
         sát thông báo rằng: "Bạn có thể có quan điểm gì
         cũng được. Biểu tình phải ôn hòa! Biểu tình bạo động
         nhứt định là không!"
 Dẫu vậy, hai phe chữi bới nhau, thấy
         chưa đã... rồi xông vào nhau làm ba người bị thương.
         Cảnh sát phải xịt hơi cay để giải tán. Có sáu người
         bị lính bắt. Một vì lận theo dao. Một bị bắt về tội tàn
         ác với súc vật vì cả gan dám đấm vào mặt một con
         ngựa của Cảnh sát.
 Biểu tình để bày tỏ quan điểm
         khác nhau mà hung hăng làm như vậy thiệt làm xấu hổ nước
         Úc hết sức nha!
 Thưa bàn về phương pháp đấu
         tranh bao giờ cũng có hai khuynh hướng đối chọi nhau như nước
         với lửa, như hoa với súng, như bạo động và bất bạo
         động.
 Nói tới phương pháp đấu tranh bất bạo động
         là phải nhắc tới Thánh Mahatma Gandhi (1869 -1948)! Người đã dẫn
         dắt nhân dân Ấn Độ giành được độc lập từ
         tay Đế quốc Anh.
 Khi bàn về tôn giáo, Người đã trả
         lời là: "Đúng, tôi là tín đồ Ấn giáo. Tôi
         cũng là một tín đồ Thiên chúa giáo, một tín đồ
         Hồi giáo, một Phật tử và một tín đồ Do Thái giáo."
         Vì Gandhi tin rằng, tinh hoa của mỗi tôn giáo là chân lý, là
         tình thương.
 Trong suốt cuộc đời, Người phản đối
         tất cả các hình thức khủng bố bạo lực. Nhưng chua xót
         thay bạo lực đã cướp đi mạng sống của Người.
 Cùng
         số phận bi thảm, cổ võ cho bất bạo động rồi lại chết
         chính vì bị bạo động, bị bắn chết vào chiều tối
         ngày 4 tháng Tư năm 1968, vào lúc 6 giờ 01 phút, tại Memphis, Tennessee,
         là: Mục sư Martin Luther King, Jr. (1929 - 1968), lãnh tụ phong trào Vận động
         Quyền công dân tại Hoa Kỳ (American Civil Rights Movement).
 Martin Luther King, Jr. có
         một giấc mơ: "Mọi người sinh ra đều bình đẳng..."
 Hai nhà lãnh đạo kiệt xuất nói trên dù đã ngã
         xuống nhưng tư tưởng và phương pháp đấu tranh trong hòa
         bình của họ đã ảnh hưởng đến toàn thế giới.
 John Lennon (1940-1980), một ca sĩ lừng danh của ban nhạc The Beatles đã xiển
         dương tình yêu giữa con người với nhau; vượt qua những định
         kiến về chủng tộc, tôn giáo, quốc gia, lòng tham lam và vị
         kỷ trong bản ‘Imagine' nổi tiếng! Rồi cũng bị bắn chết ngày
         8 tháng Chạp năm 1980 tại New York!
 Khi bàn về tôn giáo, John Lenon:
         "Tôi tin ở Thượng đế. Tôi tin những điều Đức Chúa
         Jesus, Đấng Tiên Tri Mohommed và Đức Phật dạy đều đúng
         cả!" "Tình yêu là giải pháp cho tất cả! Tình yêu
         là hoa và chúng ta hãy để hoa nở!"
 Thưa! Việc
         130 nạn nhân bị khủng bố sát hại đều làm ai nấy cũng
         đau lòng!
 Suốt hai ngày ròng rã, Antoine Leiris đã đến
         từng bịnh viện khắp Paris để tìm kiếm vợ mình... Rồi nhân
         viên Sở Pháp Y báo tin cho anh biết rằng cô ấy đã chết!
 "Tôi cảm thấy mặc cảm tội lỗi khi không có mặt ở
         đó cùng em; để em một mình cam chịu."
 Antoine Leiris đã
         nhận lại xác người vợ yêu dấu, Helene Muyal-Leiris, mới vừa 35
         tuổi, là một trong số 89 nạn nhân tại nhà hát Bataclan trong đêm
         kinh hoàng đó, đã viết một bức thơ làm lay động lương
         tâm của loài người để gởi IS, kẻ thù đã bắn
         chết vợ anh như sau:
 "Cuối cùng thì sáng nay tôi đã
         gặp lại cô ấy sau bao ngày đêm đợi chờ. Cô ấy vẫn
         cứ xinh đẹp như lúc ra khỏi nhà vào đêm thứ Sáu,
         ngày 13 tháng Mười Một, vẫn cứ xinh đẹp như thuở tôi
         mới gặp và yêu cô ấy lần đầu cách đây hơn 12
         năm."
 "Đêm thứ Sáu, các ông đã cướp đi
         vợ tôi, tình yêu của đời tôi, là mẹ của con trai tôi,
         17 tháng tuổi!"
 "Nhưng tôi sẽ không thù hận các ông.
         Tôi không biết các ông là ai và cũng không muốn biết.
         Các ông chỉ là những linh hồn đã chết".
 "Nếu
         Thượng Đế, đấng mà các ông nhân danh để giết người
         bừa bãi, tạo dựng chúng ta theo hình ảnh của Người, thì
         mỗi viên đạn trên thân thể của vợ tôi là mỗi vết
         thương trong trái tim Thượng Đế!"
 "Vì thế, sẽ không
         có chuyện tôi tặng lại cho các ông món quà thù hận.
         Các ông muốn nó, nhưng đem thù hận ra mà đáp trả
         hận thù thì chẳng khác nào tôi cũng giống như các ông
         sao?"
 "Các ông muốn tôi sợ hãi. Các ông muốn tôi
         nhìn đồng bào của tôi với cặp mắt nghi ngờ. Các ông
         muốn tôi hy sinh tự do cho an ninh. Các ông đã lầm!"
 "Tất
         nhiên, tôi đau đớn trước sự mất mất này. Nhưng sự
         đau đớn sẽ qua đi. Tôi biết rằng cô ấy sẽ luôn ở
         bên cạnh chúng tôi mỗi ngày và chúng tôi sẽ lại tìm
         được nhau ở chốn thiên đường của những linh hồn yêu
         thương và tự do, chốn mà các ông sẽ không bao giờ vào
         được!"
 "Chúng tôi chỉ còn lại hai người, con trai
         tôi và tôi. Nhưng chúng tôi sẽ mạnh hơn bất kỳ đội
         quân nào trên thế giới này!"
 "Tôi muốn con tôi mở
         lòng ra cùng thế giới như Mẹ nó đã từng; vì nếu
         tôi để lòng tôi chìm trong thù hận thì tôi sẽ nuôi
         dưỡng con tôi lớn lên thành một tên khủng bố."
 "Không!
         Tôi sẽ nuôi dạy con tôi lớn lên trong hạnh phúc và tự
         do. Vì thế các ông cũng sẽ không nhận được sự hận
         thù từ nó."
 Trong biển máu của lòng thù hận; may mắn
         thay vẫn còn nở rực rỡ những đóa yêu thương!
 Thưa!
         Còn những người theo Hồi Giáo thì sao?
 Ngày 17 tháng Mười
         Một, một thanh niên người Pháp đến Quảng trường ‘Place
         de la République'  bịt mắt lại, dang tay ra, cạnh một tấm biển:
         "Tôi là người Hồi giáo, nhưng người ta nói tôi là
         phần tử khủng bố. Tôi tin bạn, bạn có tin tôi không? Nếu
         bạn tin, xin hãy cho tôi một cái ôm"
 Nhiều người qua đường
         dừng lại, một số người đã ôm chàng trai Pháp theo Hồi
         giáo nầy trong những giọt nước mắt!
 "Tôi xin chia buồn sâu
         sắc tới gia đình của các nạn nhân. Tôi chỉ muốn nói
         với các bạn rằng, người Hồi giáo không có nghĩa là
         khủng bố. Khủng bố là khủng bố, là kẻ sẵn sàng giết
         người khác vì những mục đích đê hèn. Một người
         Hồi giáo chân chính không bao giờ làm như vậy. Tôn giáo
         của chúng tôi ngăn cấm điều đó."
 Vâng!
         Cho dù chánh phủ các nước tự do trên thế giới sẽ làm
         tất cả mọi biện pháp để ngăn chận bọn khủng bố giết
         người vô tội! Nhưng giải quyết cho tận cội rễ của vấn
         nạn nầy rõ ràng là nằm trong tay những người Hồi giáo
         chân chính như chàng thanh niên Pháp nói trên.
 Đòi hỏi
         sự cảm thông chưa đủ, những người Hồi giáo chân chính,
         biết yêu thương nhân loại phải là người đầu tiên
         đứng lên, vạch mặt, chỉ tên, phản bác lại những kẻ
         lợi dụng Hồi giáo trong những giáo đường để cổ xúy
         bạo lực và thánh chiến, xô đẩy những người thanh niên
         Hồi giáo vào chỗ chết để mình được sống; được
         hưởng 72 nữ đồng trinh ngay trên cõi đời nầy... chớ không
         cần chờ đợi đến lúc được lên thiên đàng.
 Chặn bàn tay của chúng ngay bây giờ thì tốt hơn là chỉ
         biết chia buồn và than khóc: "Tôi cũng là nạn nhân nữa!"
         Phải không?
  đoàn xuân thu.
 melbourne
    
      
       
 Súng và Hoa!
          
Tháp Eiffel chính giữa một biểu tượng hòa bình
   
          Thưa mấy năm trước, đài
         SBS (đài Phát thanh Sắc tộc Úc Châu) cứ mỗi hai tuần, là
         có bài của một cộng tác viên, gốc Tràng An, Hà Nội,
         Bắc 54, từ Paris gởi về.
  Với giọng
         nói lưu loát, nội dung bài viết súc tích về hoạt động
         của bà con người Việt mình hơn 250 ngàn người bên Pháp,
         rất hấp dẫn bạn nghe đài! Kể cả tui!
  Nhưng gây nhiều ấn tượng nhứt phải nói là:
         Trước bài đọc, tác giả cộng tác viên nầy đã
         cho chơi bản nhạc Sous le ciel de Paris (Dưới bầu trời Paris) của
         Hubert Giraud soạn nhạc; Jean Dréjac viết lời và nữ ca sĩ lừng danh
         của Pháp là Édith Piaf trình bày trong tiếng phong cầm (tức accordion)
         dìu dặt.
  Nghe! Dù không hiểu tiếng
         Tây, tiếng U gì ráo... nhưng đã lỗ tai thôi hết biết! Nhạc
         đâu cần hiểu; nhạc chỉ cần cảm. Nhạc nghe bằng trái tim...
         Cái đầu dùng để phân tích... xin đi chỗ khác chơi!
          Tiếc rằng, dạo sau nầy, mấy ‘quan anh'
         của đài SBS (ăn tiền thuế của tụi tui nhưng muốn làm gì
         thì làm; hỏng cần hỏi bà con xem ai có ý kiến ý cò
         gì hết ráo?!) thay bằng chương trình: "Nấu gì? Ăn gì?"
         làm thính giả, bạn nghe đài cũng buồn, cũng tiếc!
 
          
  Lại
         nhớ xưa, không nói ra chắc ai cũng biết, quê mình là dưới
         sự đô hộ của thực dân Pháp hơn một thế kỷ! Vì
         bị đô hộ lâu năm như vậy nên dân mình chịu ảnh
         hưởng văn hóa Pháp khá là sâu đậm.
  Người Pháp rất hãnh diện về tiếng Tây của
         mình. Và rất khoái; khi nghe dân mũi tẹt đầu đen mà lại
         nói tiếng Tây như bẻ mía.
  Cũng
         nghe thuật lại rằng: Hồi xưa Tây vào ruộng vườn mình ruồng
         bố; gọi là Tây bố. Bắt được mấy ông làm ruộng
         là tụi nó cũng khoái bạt tai đá đít người ta lắm...
         Nhưng nếu gặp nhằm chàng thanh niên nào đang đi học ở tỉnh
         xa về thăm nhà mà xổ tiếng Tây rốp rốp là: Oui Oui!
         mông xừ ngay; chớ hỏng bao giờ dám làm ẩu...( Vì biết
         tiếng Tây, ắt biết nước Pháp là đất nước của
         văn minh; của tự do nhân quyền! Cách mạng Pháp từng phá ngục
         Bastille...)
   
  Nhà văn Mỹ Mark Twain, một lần đến Paris, đã hài
         hước thuật lại rằng: "Ở 
  Paris,
         họ chỉ trố mắt nhìn tôi, khi tôi nói tiếng Pháp! Tôi
         chưa bao giờ thành công trong việc làm mấy thằng ngu nầy hiểu
         được ngay tiếng Mẹ đẻ của họ!"
  Chẳng qua văn hào Mỹ của chúng ta nói tiếng Tây
         quá ‘giỏi' đấy thôi!
   
          Thưa, lúc tui lớn lên là Tổng thống
         Ngô Đình Diệm, thời Đệ nhứt Cộng hòa, đã giành
         lại được độc lập tự do cho miền Nam Việt Nam của mình
         rồi; nên thú thiệt, ai thì tui không biết, nhưng tui không có
         giận mấy thằng Tây như thuở nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu
         mình, đòi cắn cổ bọn xâm lăng trong Văn tế Nghĩa
         sĩ Cần Giuộc.
   
          Tui chưa đi Paris, kinh đô ánh
         sáng lần nào ráo trọi... mà nghe thiên hạ kháo nhau rằng: Paris
         còn là thành phố của tình yêu! Cái gì có yêu
         yêu... nghe là đã khoái! Đi ngoài đường với em yêu
         mà mình nổi hứng bất tử, dừng lại bên bờ sông Seine, hun
         em yêu một cái... Không bao giờ sợ bị lính bắt sảng như
         trên đường phố của Tehran của đất nước Hồi giáo
         Iran.
   
  Thưa! Rồi cũng theo Sử ký, hỏng phải mình tui, chỉ nghe nói
         là ‘a dua' theo, yêu Paris hết biết... mà một ông Tướng võ
         biền của Đức ngày xưa cũng yêu thành phố nầy đến
         nỗi bất tuân thượng lệnh, không sợ mình bị đưa ra xét
         xử ở Tòa án binh. Bất tuân thượng lệnh thời chiến, dám
         bị đem ra xử bắn cái bùm... Chớ không phải chuyện giỡn
         chơi!
  Chuyện rằng: Tướng Đức
         quốc xã, Dietrich von Choltitz (1894-1966), giữ chức Thống đốc Grand Paris khi thành
         phố này bị quân Đồng Minh và lực lượng kháng chiến
         Pháp tấn công năm 1944.
  Hitler ra lệnh
         phải cố thủ tới cùng và phải đốt rụi Paris nếu rút
         lui. Những chiếc cầu bắc qua sông Seine, bảo tàng Louvre, nhà thờ
         Notre-Dame, tháp Eiffel... đều bị đặt mìn và chỉ còn chờ
         lệnh.
  Choltitz quyết định không tuân
         lệnh và ra đầu hàng ngày 25 tháng Tám 1944.
  Sau nầy trong hồi ký của mình, năm 1951, ông bất
         tuân thượng lệnh vì ông yêu thành phố Paris và nhận ra
         rằng lúc đó Hitler đã nổi điên.
  Sau nầy nhiều người Pháp gọi ông là "Saviour
         of Paris" (Vị Cứu tinh của Paris).
   
          Nhưng ông Tướng chịu chơi và chịu
         yêu thành phố Paris nầy không phải là người duy nhứt 'cảm'
         Paris đâu. Mà còn hằng hà sa số các nhà văn, nhà thơ,
         nhà kịch, triết gia danh trấn giang hồ trên toàn thế giới nữa.
          Có ông nói: Tui khoái ngồi ngậm ống
         vố, uống cà phê trên lề đường phố Paris để xem ông
         đi qua bà đi lại. ‘Oui, oui, Paris!'
  Ngay cả những nhà văn Mỹ phải buột miệng thú nhận rằng:
         "Nước Mỹ là quê hương nhưng Paris mới chính thật quê
         nhà!"
   
  Nhiều người tự hỏi tại sao có rất nhiều nhà
         văn đến sống ở Paris như vậy?
  Câu
         trả lời rất đơn giản là: Paris nơi tốt nhất để nhà
         văn tìm ra ý tưởng. Cũng như bạn muốn hái hoa anh túc, làm
         á phiện hút cho phê, thì đến vùng Tam giác vàng Miến
         Điện. Thế nên muốn làm thơ, muốn viết văn cho hay hãy đến
         Paris.
  Ở bất cứ nơi nào thuộc
         Liên Âu, người nghệ sĩ lăn lóc gió sương, ba ngày sau
         nổi lên sình chương; ở Paris là không bao giờ có chuyện
         đó.
  Bạn cũng đừng ngạc
         nhiên khi đi trên đường phố Paris mà gặp một ông du khách
         nằm ngáy khò khò, gần cái nón ngửa ra với hàng chữ:
         "Tui không đói bụng!" (Nghĩa là đừng cho bánh mì sừng
         bò, croissant, gì hết ráo). Tui chỉ cần vài Phật lăng (franc) mua
         rượu uống chơi thôi!
  Dẫu xin
         tiền giọng cha như vậy; ở chỗ khác có thể bị chửi là
         làm biếng nhưng ai thường đến thăm Paris, dẫu cục cằn thô
         lỗ, cũng từ từ trở nên thanh lịch!
  Cho hỏng cho thời thôi... chửi nó mà chi cho mất cái thanh lịch
         của người Tràng An chớ!
   
          Paris có 4 mùa ...mà mùa nào cũng
         đẹp. Khi mùa Xuân đến, Paris là vườn địa đàng.
         Mùa Thu là thơ... mộng.
  Những chiếc
         cầu bắc qua dòng sông Seine đang êm đềm xuôi chảy. Viện Bảo
         tàng Louvre, Nhà thờ Notre Dame de Paris, Vườn Tuileries, Vườn Luxembourg, Quảng
         trường Concorde, Điện Élysée, Khải hoàn môn và Tháp Eiffel...
           
  Có
         nhà văn cũng Mỹ chắc luôn bị ám ảnh về tình dục nên
         phát ngôn bừa bãi rằng: "Bất cứ thành phố nào cũng
         mang trong người mình một phái tính!" "London là đàn ông.
         Paris là phụ nữ. Còn New York là người đang phẫu thuật để
         chuyển đổi giới tính!"
  Thôi
         khen Paris dịu dàng như em yêu... nghe là quá đã rồi... Còn
         quay qua đá giò lái New York mà chi... hỏng sợ mấy thằng Mỹ
         nó buồn sao?
   
  * * *
  Thưa những
         tưởng Paris, kinh đô ánh sáng, thành phố của tình yêu
         ai cũng thích, cũng yêu... 
  Vậy mà
         mấy tay khủng bố Hồi giáo cực đoan nầy lại ác tâm, dìm
         Paris chìm trong biển máu vào cái đêm định mệnh thứ Sáu,
         ngày 13 tháng Mười Một vừa rồi, làm cả trăm người
         chết và bị thương khiến ai đã tới hay dù chưa tới Paris
         đều nhỏ lệ.
  Sáng thứ Bảy,
         cả Paris chìm trong tang tóc. Pháp dành một phút mặc niệm các
         nạn nhân đã chết! Tổng thống Pháp Francois Hollande tuyên bố
         quốc tang ba ngày!
  Những nơi đã
         từng bị bọn khủng bố tấn công gây chết chóc như: thủ
         đô Madrid (Tây Ban Nha), thủ đô London (Anh), World Trade Center của New York và
         những nơi khác trên thế giới: như nhà hát Opera Sydney của Úc
         được chiếu sáng trong màu lá cờ Pháp tam tài, xanh, trắng,
         đỏ... để tỏ tình đoàn kết với nhân dân Pháp
         trong giây phút khó khăn nầy.
   
          Riêng ở Úc, Lễ Cầu hồn cho các
         nạn nhân bị thảm sát đã diễn ra tại St Mary's Catholic Cathedral ở
         Sydney, tiểu bang New South Wales.
  Tại thủ phủ
         Melbourne, tiểu bang Victoria, hơn 3000 người đã đến Federation Square, đốt
         nến cầu nguyện, vinh danh những nạn nhân của cuộc tấn công khủng
         bố tại Paris.
  Một người Pháp
         xa quê phát biểu rằng: "Năm 2015 là năm đầy thảm kịch
         đối với nước Pháp. Khủng bố đầu năm ở Tòa báo
         châm biếm Charlie Hebdo; rồi cuối năm tại nhiều địa điểm khác
         nhau của Paris."
  "Cần bao nhiêu người
         chết nữa?" Những gì xảy ra ở Paris thực sự là một bi kịch".
           
  Một
         họa sĩ Pháp, tràn ngập nỗi buồn rầu trước cuộc tấn
         công ghê rợn đêm thứ Sáu tại Paris, đã vẽ Tháp Eiffel
         chính giữa một biểu tượng hòa bình.
  Nhạc sĩ dương cầm Davide Martello đang ở trong một hộp
         đêm bên Đức, theo dõi trận đá banh giao hữu quốc tế
         giữa Pháp và Đức tại vận động trường Stade de France; thì
         cuộc trực tiếp truyền hình trận đấu nầy bị cắt ngang để
         loan tin về cuộc khủng bố giết người đang xảy ra tại Paris!
          Davide đã đi suốt đêm, thực hiện
         một chuyến đi dài tới 400 dặm, kéo theo chiếc dương cầm của
         mình trên một cái trailer để tới Paris!
  "Tôi phải làm cái gì đó để an ủi và
         xin Paris đừng tuyệt vọng!"
Nhạc sĩ dương cầm Davide Martello
         đã đi suốt đêm tới 400 dặm, kéo chiếc dương cầm
         của mình tới Paris!
   
  Bên ngoài Hí viện Bataclan,
         nơi cả trăm người đã bị bắn chết đêm trước,
         những người đến tưởng niệm nạn nhân, im lặng vây quanh
         lấy cây dương cầm để lắng nghe nhạc sĩ trình tấu bản Imagine của
         John Lennon.
    Những người đến
         tưởng niệm nạn nhân, im lặng vây quanh lấy cây dương cầm
         để lắng nghe nhạc sĩ trình tấu bản Imagine của John
         Lennon
    
  Bài hát cũng như bức
         tranh mà người họa sĩ và người nhạc sĩ nầy muốn truyền
         đi toàn thế giới. Đó là thông điệp: "Hòa bình!"
          Trong những nạn nhân ngã xuống: có
         những người đang yêu; có những người mới cưới. Đủ
         tất cả các quốc tịch từ Anh, Mỹ, đến tận Chile. Mà hầu
         hết còn rất trẻ!
  Cuộc đột
         ngột chia lìa chỉ bởi lòng thù hận của bọn khủng bố cuồng
         tín dã man! Thiệt là bi thảm!
   
          Thưa, nhà thơ Cung Trầm Tưởng của
         chúng ta đã từng viết về chia lìa đôi lứa như thế
         trong bài thơ "Tiễn em", cách đây hơn sáu chục năm...
         Giờ đọc lại sao giống như một lời tiên tri đau xót!
           
  "Lên
         xe tiễn em đi
  Chưa bao giờ buồn
         thế
  Trời mùa đông Paris
          Suốt đời làm chia ly...
  Ga Lyon đèn vàng
  Tuyết rơi buồn mênh mang
  Cầm tay em muốn khóc
  Nói
         chi cũng muộn màng
  Hôn nhau phút
         này rồi
  Chia tay nhau tức khắc
          Khóc đi em, khóc đi em...!"
           
  Rồi
         sau vụ khủng bố ghê rợn nầy, trên đài truyền hình Canal+,
         chương trình Le Petit Journal đã phỏng vấn một người Pháp
         gốc Việt tên Angle Le và đứa con trai bé bỏng chừng 5, 6 tuổi
         tên Brandon, khi hai cha con đến trước Hí viện Bataclan tưởng niệm
         các nạn nhân xấu số!
  Một
         phóng viên hỏi Brandon rằng: "Cháu có hiểu chuyện gì đã
         xảy ra? Có hiểu tại sao họ hành động như thế không?""
          Brandon trả lời rằng: "Có! Bởi họ
         là những người xấu... Chúng ta phải cẩn thận và chắc phải
         chuyển nhà đi thôi!".
  Ngay lúc
         đó, Angel Le đã trấn an con mình: "Sẽ không phải chuyển
         đi đâu; vì Paris là nhà của chúng ta". "Con không phải
         sợ sệt bọn người xấu với súng ống đó... vì chúng
         ta đã có hoa mà con!".
  Sau khi
         nghe ba mình giải thích hoa là biểu tượng của sức mạnh sự
         đoàn kết có thể chống lại trước cái xấu, cái ác,
         Brandon, ngay sau đó, cho biết em đã cảm thấy bớt sợ đi nhiều.
           
  Vâng!
         Có nước mắt có tiếc thương hơn 129 người đã chết
         oan uổng.
  Nhưng khủng bố là muốn
         làm ta sợ... Brandon không sợ! Chúng ta không sợ thì bọn khủng
         bố chắc chắn sẽ thua!
   
          Paris! Đừng tuyệt vọng!
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne
    
      
       
Lễ Tạ Ơn!
Mời nghe audio LỄ TẠ ƠN qua giọng đọc của XNV Hoàng Tín,
         đài Radio Saigon Dallas :  20151125100552 (1).mp3 
 
  
 
   Holiday Dinner
   
  Thưa không phải tới sau nầy người miền
         Nam chúng ta mới lìa quê hương cố thổ để đến một
         vùng đất mới! Mà cách đây vài trăm năm ông bà
         ta đã dắt díu, dìu nhau vào vùng đất phương Nam để
         lập nghiệp.
  Sau khi xóa sổ nước
         Chiêm Thành thì tổ tiên ta tiến mãi, tiến mãi... đến
         cuối đất cùng trời, tức tới Mũi Cà Mau mới dừng lại...
         Vì đi nữa là bị... ướt!
  Vùng
         đất tân bồi đó, là Nam Kỳ ngày nay, khi những di dân ngoài
         Trung tràn vào vẫn còn là một vùng đầm lầy nê địa,
         rừng hoang cỏ rậm, thú dữ tràn đầy... ‘Dưới sông sấu
         lội... Mà trên rừng cọp đua!'
  "Tới
         đây xứ sở lạ lùng / Con chim kêu cũng sợ, con cá vùng cũng
         ghê"
  Rồi bà con ta hợp quần
         lại thành làng xã! Đất cũ đãi người mới! Làm
         chơi ăn thiệt, no ấm dần lên, tạo nên cái tánh hào phóng:
         chơi mát trời ông Địa luôn của người dân Lục Tỉnh
         Nam Kỳ.
  Thưa ông Địa, là ông
         thần coi sóc đất đai (giống như ông Trưởng Ty Điền Địa
         của chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa mình khi xưa vậy), là một
         người trung niên chuyên ở trần, mập mạp, ‘ví' xệ, miệng
         cười hể hả, tay cầm quạt, tay cầm điếu thuốc lá... Vẻ
         no đủ, phương phi, hào sảng!
  Thế
         nên phàm việc gì có đụng chạm đến đất đai như
         đào ao, đào giếng, xây cất, mở vườn, mở ruộng, đào
         huyệt... tất cả đều phải cúng ông Địa.
  Ngay cả ngày Tết, múa Lân mừng năm mới, ta cũng
         thấy ông Địa, mang chút hơi hướm hài hước của người
         dân dễ chịu, dễ chơi, chín bỏ làm mười, phe phẩy quạt
         vì cái khí hậu miền đất mới nầy vừa nóng vừa ẩm
         ướt, nhảy cà tưng theo nhịp phèng la và tiếng trống!
          Những cửa tiệm buôn bán, bà con mình
         cũng thờ ông Địa! Tượng nhỏ đặt dưới đất! (Địa
         là đất mà đặt trên cao hỏng đất ổng đâu có
         chịu nà!)
  Sáng mời ông Địa
         một ly cà phê sữa, một điếu thuốc ba số 555 hẳn hoi, gắn
         trên tay! Đôi khi mua may bán đắt, ông Địa còn được
         hối lộ cả thịt heo quay và bánh bao nữa đó!
  Trước là cúng ông Địa sau là đợi tới
         chiều, hú thằng cha chủ tiệm kế bên qua, hai đứa mình nhậu.
          Còn lỡ bán ế, (bán cái gì
         cũng mắc gấp rưỡi, gấp đôi thiên hạ thì làm sao bán
         đắt cho được chớ?), bèn đổ thừa ông Địa, đem
         ổng vụt tuốt xuống sông; rồi thỉnh ông Địa khác về
         mà cúng!
  Do đó, khi phải tha phương
         cầu thực bất cứ phương Trời nào, bà con mình tới vùng
         đất mới, ngày nào cũng đều tạ ơn Trời và Đất.
         Tạ ơn Trời mình lập bàn Thiên trước sân nhà. Tạ ơn
         đất mình thờ ông Địa!
  Người
         Mỹ cũng vậy thôi, chỉ khác cái là người Mỹ một năm
         Tạ ơn chỉ một lần! Lễ Tạ Ơn hằng năm, rơi vào ngày
         thứ Năm của tuần lễ thứ tư tháng Mười Một. (Chớ không
         phải luôn luôn là thứ Năm cuối cùng vì đôi khi trong một
         tháng Mười Một, có tới 5 thứ Năm lận đó!)
  Lễ Tạ Ơn được những di dân đầu
         tiên đến Hoa Kỳ tổ chức cách đây khoảng 400 năm.
          Tháng Chín năm 1620, tàu Mayflower gồm 121
         người rời Âu Châu! Sau hai tháng vượt biển, ngày 9 tháng
         Mười Một năm 1620, tàu Mayflower cập bến Mỹ Châu.
  Mùa Đông ở Bắc Mỹ thật khắc nghiệt,
         kéo dài từ cuối tháng Chạp đến hết tháng Ba năm sau. Sau
         mùa Đông đầu tiên đó, lạnh giá đã quật ngã
         nhiều di dân. Trong số 102 người đến nơi bình an giờ đây
         chỉ còn 55 người sống sót.
  Mùa
         Thu năm 1621, những di dân thu hoạch vụ mùa đầu tiên thật sung
         túc. Họ có đủ lương thực dự trữ cho mùa Đông
         và đủ sống cho đến vụ mùa năm sau. Nên một bữa tiệc
         linh đình kéo dài trong ba ngày được tổ chức. Đó
         là Lễ Tạ Ơn Thượng Đế và Đất đai (Trời và
         Đất) đã giúp cho những người chạy trốn sự bách hại
         về tôn giáo ở quê nhà Anh Cát Lợi được tồn sinh trên
         vùng đất mới!
  Thời gian dần
         trôi, di dân đổ xô đến Bắc Mỹ càng đông. Họ xây
         dựng vùng đất này thành một khu vực trù phú. Lễ Tạ
         Ơn tổ chức có đều đặn hơn nhưng vẫn còn tánh cách
         địa phương, mạnh ai nấy ‘tạ'!
  Năm 1774, dân Mỹ quyết đòi độc lập. Họ bất mãn
         trước sưu cao thuế nặng do mẫu quốc Anh áp đặt trên thuộc
         địa và các sắc thuế này cứ tiếp tục gia tăng.
          Cuộc chiến tranh giành độc lập kéo
         dài từ năm 1773 đến năm 1783 kết thúc thành công. Năm 1793,
         tại Paris, chính phủ Anh ký hòa ước và công nhận nền
         độc lập của Hoa Kỳ.
  Cuối cùng,
         năm 1863, Tổng Thống Abraham Lincoln quyết định công bố Lễ Tạ Ơn
         là một ngày quốc lễ!
  Kỳ
         lễ kéo dài từ thứ Năm đến hết cuối tuần, tới 4 ngày,
         nên cả nước Mỹ lên xe, tàu, xe lửa hoặc máy bay, dọc ngang
         như mắc cửi để mọi người trong gia đình gặp lại nhau,
         dù ở xa cả ngàn cây số cũng về.
  Về gặp để cùng nhau đi Nhà Thờ tạ ơn Chúa;
         rồi cả gia đình về nhà cùng nhau ăn bữa tối.
  Trên bàn tiệc Lễ Tạ Ơn, luôn luôn có
         bắp, khoai tây nghiền, các loại bánh pie, rau, thịt heo muối, ngỗng
         hoặc vịt quay và dĩ nhiên không thể thiếu món Gà Tây quay
         để nhắc lại bốn chú gà tây rừng đã có mặt
         trong buổi Lễ Tạ Ơn đầu tiên tại nước Mỹ.
  Trong niềm vui của sự bình an, sung túc và đoàn
         tụ của Lễ Tạ Ơn, người Mỹ luôn nhớ tới những kẻ
         không may mắn như mình, nhớ lại 47 người đã chết trong mùa
         Đông đầu tiên, dùng dịp này để giúp những người
         nghèo khó.
  Những người di dân
         đầu tiên đã từng được những người Da Đỏ (mà
         Christopher Columbus, (vì dốt Sử Địa), đã từng gọi họ là
         Indian, tức người Ấn Độ) cứu giúp, do đó một trong những
         truyền thống của Lễ Tạ Ơn là giúp đỡ những người
         mới đến.
  Hằng năm, Hoa Kỳ đón
         nhận hàng triệu người trên thế giới đến định cư,
         với nhiều lý do, đoàn tụ gia đình hay là người tỵ
         nạn.
  Đoàn tụ gia đình thì
         thường có người trong gia đình bảo trợ, giúp đỡ bước
         đầu. Còn đối với những người tỵ nạn cô đơn,
         người dân Mỹ cũng không hề quên họ.
  Cộng đồng Việt Nam mình đã liều mình, vượt
         biên, vượt biển, vượt thoát chế độ Cộng Sản ở
         quê nhà để tìm kiếm tự do trên nước Mỹ, bây giờ
         số người đã lên tới vài triệu, trong lòng họ luôn
         nhớ những ngày đầu đặt chân tới, nước Mỹ đã
         mở rộng vòng tay chào đón họ!
  Một người Việt tỵ nạn mình đã nói: "Tôi
         cám ơn nước Mỹ, vì nước Mỹ đã cho tôi sự bình
         yên trong tâm hồn. Đối với tôi, nước Mỹ không phải là
         thiên đường, nước Mỹ là một cuộc sống đời thường,
         và tôi cám ơn nước Mỹ đã cho gia đình tôi cuộc
         sống đời thường, đã cưu mang cho gia đình tôi, cho tôi
         được sống và hưởng những gì mà chính trên ‘quê
         hương thứ nhất' chúng tôi chưa hề được có."
          Thưa anh bạn văn của người viết cách
         đây hơn 30 năm có em xưa ở đảo Kuku, Indonesia, sau mỗi người
         đi mỗi ngã. Em lên phương Bắc, về Mỹ; anh xuôi Nam về Úc,
         dưới chùm sao thập tự. Vậy là đôi ngã đôi ta; đã
         bao năm nước chảy qua cầu mà em vẫn nhớ cái tình sầu năm
         cũ!
  Em hỏi: "Úc có Lễ Tạ
         Ơn không anh?"
  "Lễ gì Úc
         cũng có nhưng Lễ Tạ Ơn thì không!" "Vì Úc tới
         đây người dân bản địa thấy cái bản mặt là ghét...
         nên vác cái boomerang ra phang vài đứa bị lỗ đầu nên nó
         giận nó không Tạ Ơn đứa nào hết ráo! (Boomerang là cái
         vũ khí bằng cây, hình chữ V, phang đi hỏng trúng ai thì nó
         quay trở lại, do thổ dân Úc chế ra đó đa).
  Không như người Mỹ lúc đầu tạ ơn dân
         da đỏ đã giúp mình... Rồi sau đó, lại cỡi ngựa, móc
         súng bằn bùm bùm làm mấy tù trưởng giắt lông chim, vẻ
         mặt vằn mặt vện chạy chí chết vào trong núi!
  Anh bạn văn bèn hỏi lại người xưa: "Em
         có Tạ ơn Mỹ hay không?"
  Thì
         em ỏn ẻn trả lời rằng: "Người Việt mình, một dân tộc
         nhơn nghĩa mà anh. Uống nước là nhớ nguồn. Ai giúp mình
         dù ít dù nhiều là mình phải tạ ơn chớ!"
  "Thế nên, ngày Thanksgiving năm nay, 26 tháng Mười
         Một, em sẽ làm một cái tiệc Tạ Ơn theo truyền thống Mỹ
         Việt đề huề, đi mua một con Gà Tây chừng 15, 20 pounds, về nhồi
         ruột bằng nếp xào với hành tím, tôm khô và lạp xưởng,
         làm nước xốt cũng chế biến từ ‘gravy' của Mỹ nhưng pha
         thêm ‘maggi' vào cho đậm đà và có ‘mùi Việt Nam'."
          "Xong em đút lò. Nó vàng ươm,
         em sẽ mang ra, đặt trên bàn, lấy I-phone 6 chụp vài cái hình
         rồi gởi qua bên Úc để anh... ‘xơi'!"
  Thưa người viết có một thằng bạn thân đi
         du học hồi trước năm 75 lận, kể cho nghe một chuyện vui về Lễ
         Tạ Ơn đầu tiên của nó trên nước Mỹ như vầy: "Theo
         truyền thống, Lễ Tạ Ơn của Mỹ là phải có Gà Tây,
         tức Turkey nên có đứa gọi đó là ‘Turkey Day'! Để san
         sẻ bớt tội lỗi của dân Mỹ mình vì giết Gà Tây quá
         xá, nên năm nào Tổng Thống Mỹ cũng phóng sinh, tha chết cho một
         con trong buổi lễ tại Tòa Bạch Ốc.
  Cái truyền thống nầy thấy cũng hay hay đấy chớ! Vì con
         Gà Tây nó cũng dễ thương lắm. Giữ nhà là khỏi chê,
         không thua gì ngỗng mà sợ còn hay hơn mấy chú chó cò
         của mình nữa kìa. Thấy người lạ là nó kêu ‘lót
         lót'. Còn thấy con nít là nó nhảy lên nó đá làm
         thằng nhỏ khóc mò!
  Hồi xưa
         tui đã từng bị Gà Tây đá rồi đó nhen bồ nhưng
         tui không hề giận nó, không thích ăn thịt Gà Tây dù đút
         lò hay quay gì chăng nữa. Thịt nó dở òm hà! Ăn thịt gà
         ta sướng hơn!
  Năm đầu qua Mỹ
         học, năm đó không hiểu sao tuyết rơi nhiều hơn mọi năm,
         bao nhiêu cây cành cảnh vật đều bị tuyết ôm trắng xóa,
         con bạn Mỹ cùng trường Đại học, đẹp như Beyonce vậy!
         Tui e rằng con nhỏ nầy khoái mùi nước mắm của tui hay sao đó
         mà em dẫn tui về nhà em ăn cái Lễ Tạ Ơn đầu tiên ở
         trong đời tui.
  Hôm sau, em còn trao tặng
         kỷ vật tình em là con Turkey còn sống để tui đem về nuôi
         cho đỡ nhớ nhà. Mà quan trọng hơn là nhìn gà để
         nhớ tới em ‘‘yêu''... vì năm tới em sẽ đổi qua trường
         Đại học khác. Em nói: "Mỗi lần anh nghe con Turkey nó kêu ‘lót
         lót' là anh nhớ tới em nha!" Tui nói: "I will!"
  Ôm con Turkey của em (ôi hình bóng người thương!)
         trên đường về, tui bị một thằng Mỹ đen, bự gấp đôi
         tui, chận lại.
  "Ê! Mầy ôm con
         Turkey của Beyonce đi đâu đó?"
  "Turkey
         nào?"
  "Thì con Turkey mầy cặp
         dưới nách mầy đó, thằng nhóc Chinese!"
  "Tao không phải là Chinese! Tao là Vietnamese! Nhưng không
         phải chuyện của mầy! (It's none of your business!)" Ỷ lớn con, nó tính
         ‘bú li' tui chớ!
  Nó nói: "Lễ
         Tạ Ơn đã hết! Turkey Day is over! Thế nên những gì mầy làm
         với con Turkey nầy thì tao sẽ làm giống hịt như vậy đối
         với mầy nhe thằng nhóc!"
  "Nếu
         mầy bẻ giò con Turkey nầy, tao sẽ bẻ giò mầy! Nếu mầy bẻ
         cánh nó; tao sẽ bẻ tay mầy!"
  "Sao
         giờ thì nghe rõ rồi; mầy sẽ làm gì với con Turkey nầy đây
         hả?"
  Tui trả lời: "Ờ! Tao sẽ
         hun cái ‘đít' của con Turkey nầy rồi thả cho nó đi!"
          "Còn mầy! Nói là phải giữ lời
         đó nha!"
  Xong tui dông như gió!
         Vì tui vẫn còn muốn gặp lại em Mỹ yêu của tui mùa Lễ
         Tạ Ơn năm sau!
   
  đoàn xuân thu.
  Melbourne
    
 
      
       
Tình thở... tàn phai!
 
Mời nghe giọng đọc XNV HOÀNG TÍN, Đài phát
         thanh Sài Gòn Dallas:
 
Tình thở tàn phai.mp3
 
  
   
   
  Thưa chẳng
         qua Tía Má tui vốn đã nhỏ con nên sanh tui ra đẹt ngắt hè.
         Con gà nòi nó đẻ ra con gà nòi. Con gà tre nó đẻ ra
         con gà tre. Đành chịu vậy!
  Trong
         khi thiên hạ nhổ giò, cao như cây tre miễu (Ai biểu cây tre tàng.
         Bao nhiêu lá rụng thương chàng bấy nhiêu!), chàng cao có thước
         mốt thôi.
  Hồi xưa đi lính,
         sắp trong hàng quân, tui chuyên đứng bét. Mỗi lần điểm danh,
         Thiếu úy ‘Tân chà và' cán bộ quân trường, cứ gãi
         đầu, gãi tai: "Sao tiểu đội nầy lại thiếu một thằng.
         Hỏng biết nó có nhân cơ hội đi tiền đồn Mã Đá,
         từ Chợ Nhỏ Thủ Đức nó dám vù về Sài Gòn thăm
         con ghệ nó lắm đa?!"
  Từ cuối
         hàng quân, tui lên tiếng: "Trình Thiếu Úy: Tiểu đội đủ
         mà! Mười hai đứa cả thảy. Tại tui hơi thiếu thước tấc,
         đứng cuối hàng quân. Thiếu úy đứng đầu hàng đếm...
         nên không thấy tui đó thôi!"
  Thưa,
         thiếu thước tấc, nhỏ con cũng có cái lợi là: Đụng
         trận, xác suất trúng đạn của quân thù cũng ít hơn
         mấy đứa bự con nhe!
  Rồi sau
         nầy lưu lạc tới đây, thấy mấy thằng Úc bạo hành gia
         đình do ghen tuông, ‘quánh' con vợ nó bầm giập hết trơn...
         toàn là mấy đứa bự con, vai u, thịt bắp, mồ hôi dầu.
          Còn nhỏ nhỏ như tui (cũng đâm trái
         bầu thui như thường)... là không bao giờ bị nghi khi nhậu xỉn thường
         hay quánh vợ lắm. Sao dám! Ngược lại là có!
  Nên mới có chuyện như vầy: Hồi mới
         qua, tui xin được cái ‘job' bán quần áo đàn ông. Có
         một bà đầm, bự như cái hột mít biết lăn, đến
         mua cho ông chồng Úc của mình một cái áo sơ mi trắng để
         làm quà sinh nhựt.
  "Thưa bà!
         Ông nhà mặc áo ‘size' số mấy?" Thì em ỏn ẻn trả
         lời rằng: "Dà! Em không biết!"
  Sau đó, em ra dấu: đấu đầu hai ngón trỏ với nhau, đầu
         hai ngón tay cái đấu với nhau thành một cái vòng tròn! "Cần
         cổ của ổng vừa khít với cái vòng tròn nầy nè!"
          Chu choa nghe em Úc nầy ra dấu trả lời làm
         tui run đổ mồ hôi hột hết trơn!
  Lấy hết can đảm, tui hỏi: "Cái cần cổ của ổng có
         bằng cái cần cổ của tui không?"
  "Ờ cỡ đó đa!"
  Tui
         vội lấy cái áo sơ mi cỡ tui mặc đưa cho em, còn thòng thêm
         một câu:
  "Về nhà... Rộng chật
         gì xin bà cứ tự nhiên đem ra đây tui đổi cho nhe... Đừng
         có ngại! Tui bớt thêm 10% nữa đó, thay vì 33 đô tui tính
         30 đô thôi!"
  Trong bụng, mong em đi
         đâu đi khuất mắt cho rồi. Lạng quạng, nó giận ‘sảng';
         nó bóp cổ tui chắc chết!
  Rồi
         cũng có thằng bạn Úc làm chung, nó chỉ cho tui cái bí quyết
         sống một cuộc đời hôn nhân hạnh phúc, mà không bị
         con vợ ỷ lớn con, lúc giận là đè ra bóp cổ cho thè cái
         lưỡi dài ngoằng thì phải: "Luôn luôn khen là em yêu rất
         đẹp! Cho dù em xồ xề như một chiếc xe tải! Nhớ nhe!"
          Lời dạy đó tui khắc cốt ghi tâm
         tới giờ. Vì nó đã giúp tui vượt qua biết bao nỗi hiểm
         nguy khi tranh luận với vợ về bất cứ vấn đề gì !
   
  
Thưa, người viết có anh bạn
         văn rất đáng nể. Nể là vì cuộc đời tình ái
         của anh là một trường thiên tiểu thuyết "Chiến tranh và
         Hòa Bình". Chiến tranh không phải đánh với ai... và hòa
         bình cũng không phải với ai xa lạ... mà với người ảnh ‘dấu'
         yêu và thường hay đem ‘dấu'...vì sợ bị mất!
 
         Muốn ảnh tiết lộ câu chuyện tình
         của ảnh cho tôi nghe chơi... là phải chịu khó tốn một thùng
         beer tới 40 đô Úc. Thôi tốn thì tốn... Mình gỡ vốn bằng
         nhuận bút mỗi bài một trăm đô thì mình vừa có beer
         uống; vừa bỏ túi được 60 đồng.
   Chuyện vầy, theo lời anh kể: "Cách đây
         50 năm, lần đầu tiên hẹn hò với em yêu! Thôi nó gian nan,
         trần ai khoai củ... lắm ông ơi!
  Ba
         em (tức ông già vợ tương lai sau nầy) thuở ấy còn thủ cựu
         lắm. Có búi tóc như cái củ hành, lủng lẳng trên đầu;
         chớ chưa chịu nghe lời ông Phan Chu Trinh khuyên cắt tóc ngắn để
         giữ cái vệ sinh!
  Lần đầu tiên
         đến nhà em xin phép chở em đi ăn đậu đỏ bánh lọt
         ở đường Ngô Quyền, gần trường nữ Trung học Đoàn
         Thị Điểm, Cần Thơ.
  Trước
         khi đi, ba em dặn dò em rất kỹ lưỡng là: "Đừng để
         thằng đó làm ‘nhục' gia đình mình nhe!"
  "Tía nói sao... con không hiểu?"
  "À! Nghĩa là đừng để nó hun hít,
         rờ rẫm, sờ sẫm gì hết ráo trọi nhe con!"
  Đi chơi về, trời cũng khá khuya, trăng thượng
         tuần đã lên khỏi ngọn dừa mà Tía em còn chưa chịu
         đi ngủ. Thấy còn gái mình về còn nguyên vẹn hình hài,
         Tía mừng hết lớn, hỏi: "Đi chơi với nó vui hông con?"
          Thì em trả lời liền: "Vui lắm Tía
         ơi! Con nghe lời Tía, nhứt định không cho nó làm ‘nhục'
         gia đình mình... Con đã làm ‘nhục' gia đình nó trước!"
           
  Thưa,
         sau khi bị em làm ‘nhục' gia đình tui, tui cưới em. Rồi con đàn,
         cháu đống giờ cũng 50 năm rồi đó, em cứ tiếp tục làm
         ‘nhục' tui, tui không cho... em không chịu... Thế nên mà nỗi ‘nhục'
         gia đình tui cứ bị hoài hè không hề gột rửa được
         mới chết chớ!
  "Nói thiệt với
         anh! Ai mà làm ‘nhục' tui như kiểu của anh bị làm ‘nhục'
         là tui cũng chịu ‘nhục' luôn... Chớ ngu sao mà lắc đầu để
         thiên hạ chê mặt mày sáng láng vậy mà khờ thôi hết
         biết. Mỡ trước miệng mèo mà không táp! Bộ sợ ‘cholesterol'
         hay sao?
   
  Thưa! Cái tình thuở... tàn phai của tui thì đơn
         giản hơn nhiều. Chuyện tình của tui nói thiệt cũng xuôi chèo
         mát mái lắm; hỏng thác cùng gềnh gì đâu. Nhưng cũng
         có chút chút rắc rối.
  Chẳng
         qua em yêu của tui người Bắc, bây giờ gọi là người dân
         tộc; mà hồi xưa bà con mình kêu là người thiểu số,
         Thái trắng, tuốt trên núi Đồng Đăng, tỉnh Lạng Sơn đó.
          Thái trắng nên em trắng như bột năng!
         Trắng dĩ nhiên là đẹp rồi! Đỡ tốn tiền mua son phấn.
         Nghèo mà mua son phấn hoài chắc tui mạt quá!
  Dẫu vậy mỗi lần đi đám tiệc tùng gì
         là em kẻ mắt, thoa son môi, tỉa chưn mày, sơn móng tay, đánh
         cái đầu tóc xùm lên như lông nhiếm... mất cả buổi
         Trời. Xong, quay lại hỏi tui rằng: "Anh xem: Em trang điểm như vậy có
         ‘tự nhiên' không?"
  Tui bèn
         trả lời là: "Em trùng tu ‘di tích' như vậy coi bộ hơi lâu
         đó nha!"
  Sau đó, em giận tui
         ba tháng Trời không nói tiếng nào. Tui tính ra Tòa thôi cho rồi...
         thì mấy chiến hữu, bạn tui, nhào vô can gián: "Ê! Người
         vợ như vậy khó kiếm lắm nhe! Bỏ uổng."
  Anh bạn mở miệng ra can gián còn nói: "Coi hoàn
         cảnh của tui nè! Hơn một năm nay, tui không nói với con vợ tui
         được một tiếng nào; vì tui có cái thói quen là không
         bao giờ ngắt lời người khác!"
   
  Thưa! Ba tháng em
         yêu không hề mở miệng ra một tiếng! Cần gì là em viết
         chớ nhứt định không hội nghị Paris, đánh đánh đàm
         đàm gì ráo trọi.
  Em viết
         qua thì tui cũng viết lại thôi... Chớ không hề mở miệng ra trước.
         Làm vậy thua ‘nhục' lắm! Mình xuống nước nhỏ, con vợ nó
         sẽ lừng. Một chiến hữu của tui đã từng khuyên bảo rằng:
         "Con chí ở trên đầu mình còn bắt xuống được.
         Còn con vợ ở trên đầu là vô phương... Nhớ nhe bạn hiền!"
          Chính vì vậy tuần rồi, công ty kêu
         đi Sydney công tác. Tui bèn viết thơ cho em yêu rằng: "5 giờ sáng
         đánh thức anh vậy; để anh bay đi Sydney!"
  Tối đó, ngủ nằm mơ toàn là ác mộng, thấy
         quỷ không hè; nên khi bừng tỉnh giấc đã trưa trời trưa
         trật, tui tìm thấy trên chiếc gối của em yêu một tờ giấy:
         "5 giờ rồi... Dậy đi cha nội!"
  Đi
         công tác gần cả tháng về, anh bạn văn ghé tệ xá thăm
         hiền hữu! Xa vắng bây lâu cũng nhớ. Nhậu cửng cửng, rượu
         vô lời ra, có gì khai hết ráo, ảnh tâm sự là chắc vợ
         ảnh không còn yêu ảnh như xưa nữa... Vì ảnh lỡ miệng,
         bắt chước tui, gọi em yêu của ảnh là "cổ vật".
          Từ hôm được gọi là ‘phế
         tích, cổ vật' tới nay, em yêu của ảnh không thèm hé miệng
         nói tiếng nào mà chỉ hát "Mùa thu lá bay" để
         tưởng nhớ tới ‘tay' nào đó!
   
  "Một ngày sống bên
         anh sẽ muôn đời
  Dẫu cho
         mưa rơi đá mòn tháng năm
  Lạy trời được yêu mãi nhau người ơi
  Đừng mang trái ngang chia lìa lứa đôi
          Thế gian ơi sao nhiều cay đắng
          Tình vẫn đắm say, người đã
         xa ta rồi
  Ngồi ôm vết thương
         lòng đớn đau
  Nghe tình
         rên xiết trong tim sầu
  Mùa thu
         lá bay anh đã đi rồi!
  Vỡ
         tan ôi bao giấc mộng lứa đôi
  Giờ đành lìa xa thế nhân sầu đau!
  Hẹn anh kiếp sau ta nhìn thấy nhau!"
           
  Thấy
         bạn hiền đau khổ quá... làm tui cũng đau khổ lây. Vì
         chữ có câu rằng: "Niềm vui đem ra chia sẻ thì nó lại
         lớn gấp đôi. Còn nỗi buồn đem ra sẻ chia thì nó còn
         một nửa!" Nửa kia tui gánh bớt cho ảnh... nên rầu muốn chết
         theo ảnh luôn đó bà con ơi!
  Nên
         tui an ủi ảnh rằng: "Ối! Cái chuyện đó là thường.
         Ai hỏng vậy?! Nè hồi xưa, trước khi anh lấy chị nhà, anh có
         người yêu không?"
  Anh phải thành
         thật thú nhận là: "Có, mà không phải một, thôi vô
         thiên lủng đi! Vì vốn tui đẹp trai, cao ráo, dài đòn...
         chớ đâu có lùn tịt như anh! Rồi người yêu tui cũng lần
         lượt đi lấy chồng. Thảng có gặp lại, tôi âu yếm gọi
         em là ‘ex', tức người yêu cũ!"
  Tui nói: "Đó đa! Cũng có thể con vợ mình xưa cũng
         có một người yêu... mà thằng mắc dịch đó gọi con
         vợ mình là người yêu cũ!"
  "Mà anh ơi đời mà! Ai không có lúc yếu lòng?!
         Nhứt là lúc chồng giận vợ thì hay nhớ tới người yêu
         cũ!"
  (Cái nầy là mình phải
         ngoặc một chút để cảnh cáo mấy bà! Muốn chồng mình
         không nhớ con bồ cũ thì làm vợ, mình đừng làm cho chồng
         nổi giận nhe không?).
  Còn vợ mình
         cũng vậy thôi, lúc nó thấy mình nghèo, mình mạt, mình
         không thể nào cho nó quần là áo lụa, hột xoàn đeo xệ
         hai cái dái tai, nhẫn kim cương làm trặc luôn ngón tay đeo nhẫn
         cưới!
  Ra đường không lo cho em
         được lên Mercedes xuống Ferrari... thì em so sánh mình với người
         yêu cũ, người từng đeo đuổi em thời con gái, giờ đi bán
         Phở tái nạm gầu thêm chút hành trần và nước béo...
         giàu hết biết luôn... thì cũng có cái lý của nó. 
          Buồn chi cho nó mệt!
  Con cá sổng là con cá lớn! Bao giờ cũng vậy!
         Nhưng cứ bắt đi, bắt đi... nhứt là gặp nhằm con cá ngát;
         nó đâm cho sưng tay! Nhức! Khóc mếu máo thì lúc đó
         tui chắc em lại nhớ cá lòng tong!
   
  Thưa! Tình
         yêu là một sinh vật. Đã là sinh vật thì lúc mạnh, lúc
         yếu, nó sống hoặc nó chết cũng là chuyện rất bình thường.
          Nói thiệt với anh nhe! Nếu em yêu của
         tui có bỏ tui mà ra đi với ai kia... Thiệt tui cũng buồn, cũng thở...
         nhưng thở ra những tàn phai.
  Nhưng
         chỉ vài bữa thôi! Tui đi kiếm em khác. "Life's ‘short'!"
         Đời nó ngắn như cái quần ‘short' vậy! 
  Ngu sao mà cứ tình thở tàn phai ('thở' chớ không
         phải 'thuở' nhe bạn hiền! Thở tàn phai... là thở dài đó
         ạ!) hoài cho nó phí của Trời chớ?!
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne
__________________________________________________________________ 
            
      
       
Châu về hợp phố!
  
 
   
   
  Thưa bức
         hình bên trái rất đặc biệt. Có thể nói là có
         một không hai trong chính trường thế giới. Hình cho thấy một
         người lính chào kính hai ông Thủ tướng cùng một lúc.
         
  Ông Thủ tướng đương nhiệm,
          Pierre Trudeau, làm tới 2 nhiệm kỳ cách khoảng nhau, leo lên rồi tuột
         xuống... lại leo lên (thời gian tổng cộng tới 16 năm)  đang cắp
         nách ông Thủ tướng tương lai, Justin Trudeau, 2 tuổi, của đất
         nước lá phong đỏ tức Canada. 
  Còn
         người phụ nữ đi cạnh bên cũng rất là đặc biệt.
         Một là: Nhỏ hơn chồng mình tới 30 tuổi. Hai là: Vừa là
         Vợ của Thủ tướng nầy, vừa là Má của Thủ tướng
         kia. Vai trò nào bà cũng làm 'boss' hết trơn thì thử hỏi trên
         thế giới nầy chỉ có một người dám đọ với bà
         là Barbara Bush, vừa là Vợ của George Bush lớn, Tổng thống Mỹ đời
         41 vừa là Má của George Bush con, Tổng thống Mỹ đời 43.
          
  Còn tấm ảnh thứ hai là
         Thủ tướng Canada tương lai, lúc đó mới 10 tuổi, đang bị
         thằng em mình là Alexandre, 8 tuổi, 'bốc' cho mầy một cái vào mặt.
         
  Trận nầy ông thua! Nhưng vài chục
         năm sau, ngày 31 tháng Ba năm 2012, ông so găng với Thượng nghị
         sĩ đảng Bảo thủ Patrick Brazeau, gốc thổ dân bản địa Canada,
         trong một trận đấu gây quỹ chống bịnh ung  thư thì ông
         lại thắng điểm, quánh đối thủ mình sặc máu mũi  luôn;
         còn bắt đối thủ phải mặc cái áo T- shirt quảng cáo đảng
         Tự Do.
  Ông Justin Trudeau thắng điểm
         có lẽ nhờ hút vài hơi cần sa như ông đã từng thú
         nhận với báo chí khi đã là dân biểu. Như vậy cũng
         anh hùng mã thượng hơn Tổng thống Bill Clinton của Mỹ. Khi báo
         chí hỏi Bill rằng: "Có hút cần sa không?" Thì Bill trả
         lời là: "Tui có hút nhưng không hít, nghĩa là khói vô
         mồm mình thì tui phun ra..." He he! 
  Dân
         Canada khoái nhé... Tân Thủ tướng hứa hẹn hồi tranh cữ, nếu
         thắng, tui sẽ hợp thức hóa cần sa... Làm mấy cổ phiếu của
         công ty bán cần sa y khoa nó lên như hỏa tiễn đó mấy ông
         anh ơi! Mừng thôi hết biết vì có tân Thủ tướng trẻ
         khỏe và rất chịu chơi!
  Thưa
         cũng có giai thoại rằng: Justin Trudeau có số chánh vì vương
         không phải chánh vì vương như Kim Chính Ân của Bắc Hàn
         khi mới sanh ra là trên núi có vầng hào quang chói lọi nên
         sau nầy dân Bắc Hàn đói hết ráo; phải ăn cháo thay cơm
         mà có người còn phải ăn luôn cả cỏ.
  Chẳng qua là năm 1972, Tổng thống Mỹ, Richard Nixon, công
         du Canada. Ông nhậu với Thủ tướng Canada lúc đó là Pierre Trudeau
         tại Ottawa. 
  Chắc có chút đỉnh
         rượu, cửng cửng; nên Nixon hứng ẩu lên, làm thầy bói: "Nâng
         ly chúc mừng tân Thủ tướng Canada là Justin Pierre Trudeau". 
 
         Lúc đó thằng cu mới vừa lên 4 tháng
         tuổi!
  Đâu ai ngờ Tổng thống
         Mỹ Richard Nixon bói còn giỏi hơn là chiêm tinh gia Huỳnh Liên! 43
         năm sau thằng 'cu' tí đó đã trở thành tân Thủ tướng
         Canada sau khi dẫn dắt đảng Tự Do của mình thắng cử vẻ vang vào
         ngày 19 tháng Mười năm 2015.
  Sau
         khi lên làm xếp sòng vương quốc Canada thì bà con mình trên
         thế giới mới hỏi: Justin Trudeau! Who are you? Ông là ai?
  Thưa Justin Trudeau sanh ngày 25 tháng Chạp năm
         1971, ngay chóc ngày lễ Giáng Sinh. Lại theo bói toán nữa, hy vọng
         ông sẽ mang cho nhân dân Canada, trong đó có hơn hai trăm ngàn
         bà con người Việt mình bên đó, chút niềm hy vọng vào
         tương lai, sau 9 năm cai trị của đảng Bảo Thủ coi bộ oải quá
         xá.
  Chính vì oải quá xá
         nên dân Canada hăng hái đi bầu để cho chánh phủ đương
         nhiệm một đạp! Cả Nội các lật nhào chỏng gọng đến
         nỗi tới 13 vị Bộ trưởng trong Nội các của đảng Bảo
         thủ nầy mất luôn cả ghế dân biểu.
  Khác với Úc, không đi bầu là nó phạt 50 đô,
         Canada không bắt buộc phải bầu cử. Ai đi thì đi vậy mới là
         đất nước tự do chớ. Nhưng nếu tự do như vậy ở Úc
         là hỏng đứa nào đi bầu hết! Ở nhà uống bia, nó sướng
         hơn. Nên có nhiều thằng Úc dời nhà hỏng thèm báo cho
         Ủy ban Tuyển cử biết để lập danh sách cử tri nên nó làm
         biếng bầu... (Nó ở nhà ''bầu'' con vợ nó!) cũng huề trớt!
         Biết nó ở đâu mà phạt. 
  Thưa
         bà con qua tới đây tui cũng đi bầu nhiều lần rồi đó
         chớ! Hết tiểu bang tới liên bang! Bầu hỏng thiếu lần nào vì
         sợ bị mất 50 đô nhưng có thay đổi gì được đâu
         nè! Chẳng qua khu bầu cử của tui là ghế an toàn của đảng
         Lao Động. Nghĩa là Đảng đưa một con lừa ra ứng cử nó
         cũng thắng; như dân Úc thường nói!
  Tuy chưa công bố kết quả chánh thức là tui biết trước
         'cha' nào sẽ lên làm Thủ tướng Úc...
  Dễ ợt... Muốn biết đảng đương quyền có
         sống sót qua con trăng nầy hay không là chỉ cần nhìn vào số
         người đi bầu sớm là biết liền hè! Dân sắp hàng đi
         bầu là họ muốn dùng lá phiếu của mình để cho chánh
         phủ đương nhiệm một đá! 
  Chờ
         đã bao lâu... tao trút căm hờn qua lá phiếu! Dân làm chủ
         là vậy đó đa!
  Quả nhiên,
         cuộc vận động tranh cử dài tới 11 tuần Ottawa: Có 17.6 triệu
          cử tri đã đi bầu, với tỷ lệ 68.5 phần trăm. Đây
         là tỷ lệ đi bầu dân biểu cao nhất ở Canada, kể từ năm
         1993 cho đến nay.
  So với cuộc bầu
         cử năm 2011, từ 34 ghế, đứng hạng Ba, thì đảng Tự Do lượm
         thêm tới 150 ghế, biến đảng Bảo Thủ cầm quyền của Stephen
         Harper thành đối lập bằng cách chiếm tới 184 ghế trong Hạ viện
         338 ghế. 
  Thiệt đáng nể! Đây
         là cuộc chiến thắng vẻ vang thứ nhì trong lịch sử đảng
         Tự Do.
  Hệệ thống bầu cử của
         Canada và Úc  na ná như nhau. Na ná ở chỗ Nữ Hoàng Anh Elizabeth
         Đệ Nhị cũng là Nữ Hoàng của Canada và Nữ hoàng của
         Úc...
  Đảng nào chiếm đa số
         ghế ở Hạ viện là thành lập chánh phủ và lãnh tụ
         đảng đương nhiên trở thành Thủ tướng. Cái khác
         là Thượng viện Canada các Thượng nghị sĩ là do Thủ tướng
         bổ nhiệm. Úc đây là phải bầu.
  Cái khác thứ hai là chức lãnh tụ đảng ở Canada,
         toàn thể đảng viên bỏ phiếu bầu trực tiếp; nên năm
         2013, Justin Trudeau chiếm tới 77.8 phần trăm số phiếu của hơn 100 ngàn
         đảng viên, leo lên làm xếp. 
  Còn
         ở Úc, chỉ có Dân biểu và Thượng nghị sĩ dắt nhau
         vô phòng, đóng  cửa kín mít bầu... bán Lãnh tụ
         với nhau. Vì vậy chia phe kết phái... nó lật nhau hà rầm. Trong
         vòng 4 năm, Úc có tới 4 đời Thủ tướng; nên thế giới
         nó cười hi hi nói "Canberra, thủ đô của nước Úc cũng
         là thủ đô đảo chánh của thế giới tự do!''
  Mấy hôm trước, trong Đại hội đảng
         Tự Do, Malcolm Turnbull vừa đảo chánh Tony Abott thành công tháng rồi...
         nói: Thủ tướng do dân bầu lên, chớ hỏng phải phe phái gì
         đâu... làm cái đám đảng viên đảng Tự Do Úc tụi
         nó bụm miệng cười rần. Dóc vừa vừa thôi cha nội!
          Thưa Justin Trudeau mặc dù sanh ra ở
         Dinh Thủ tướng, lớn lên ở đó nhưng chú em nầy sau phải
         làm nhiều nghề để tự kiếm sống... từ bảo vệ hộp đêm
         đến hướng dẫn viên trượt tuyết rồi đi học đại
         học ra làm Thầy giáo trung học dạy văn chương và tiếng Pháp.
         Chớ không có cái thói sanh ra với cái muỗng bạc trong mõm
         rồi cứ ngậm hoài như ''Thái tử đảng'' đâu nha! 
          Justin không tính tham gia chánh trị cho tới
         năm 2000 khi thân phụ mình mất vì bịnh ung thư tiền liệt tuyến,
         thọ 84 tuổi. Là con cả, lúc 28 tuổi, ông đọc một bài điếu
         văn cảm động được trực tiếp truyền hình làm cả
         triệu người Canada nghe xong, ai nấy đều rơi lệ.
  Lúc đó cái đảng Tự Do đang tang gia bối rối
         vì tai tiếng tham nhũng, ăn quá xá là ăn; nên mấy tay to mặt
         lớn trong Đảng khuyến khích ông hãy tham gia chính trường để
         cứu vãn 'Đảng ta' đang hồi mạt vận.
  Dù vậy, mãi tới năm 2007, Justin Trudeau chơi ngon, giao cái ghế
         an toàn, ra là chắc thắng, cho ứng cử viên khác còn mình
         đi đua vào cái ghế an toàn của đối phương. 
  Cuộc bầu cử đó, ông thắng dù sít
         sao. 4 năm sau lại thắng nhiệm kỳ hai. Và lần nầy lại thắng để
         trở thành tân Thủ tướng Canada khi mới vừa 43 tuổi. Là người
         trẻ thứ nhì sau Joe Clark 39 tuổi làm Thủ tướng...
  Trong 11 tuần tranh cử sôi nổi, các đảng đối
         thủ chê ông còn con nít, còn hôi sữa quá, chưa sẵn sàng
         để lèo lái con thuyền quốc gia Lá phong đỏ trong thế giới
         đầy biến động nầy! "He's just not ready!"
  Thưa dân Canada và tui đều nghĩ rằng 43 tuổi
         mà nhỏ nhít gì. Vợ con đùm đề rồi. Nghề ngỗng cũng
         OK.  Làm dân biểu được hai nhiệm kỳ; cử tri ở đơn
         vị bầu cử của ông đâu có mời ông đi chỗ khác
         chơi đâu mà chê còn non cơ, chưa kinh nghiệm?!
  Cứ để mấy ông già, đi vô đi ra cũng thằng
         cha hồi nãy, như  Stephen Harper, đảng Bảo thủ làm cũng 9 năm
         rồi chớ ít ỏi gì đâu. Sáng kiến cạn queo... Thôi để
         sắp nhỏ, thời đại thông tin toàn cầu, lên với khẩu hiệu
         ''Real Change'' coi thực sự thay đổi được gì không?
  Trẻ! Khỏe! Vui vẻ! Thoải mái! Thoáng là
         tui chịu hè. Còn cái vụ xăm mình cho vui hay bập bập cần sa
         thì nhằm nhò gì mà khe khắt chớ?!
  LàmThủ tướng bây giờ, nói thiệt ra, đa phần là
         trình diễn như tài tử màn bạc, ăn nói hùng biện, lưu
         loát, thêm cái điển trai bắt mắt là ăn tiền hè!
          Tối qua thắng cử, sáng nay khoái quá,
         tân Thủ tướng dậy sớm đóng tuồng, xuống ga xe điện ngầm
         bắt tay đồng bào... "Cám ơn đã bỏ phiếu cho đảng
         tui!". Hy vọng là không phải bắt tay một lần rồi trốn mất
         tiêu luôn nhe xếp.
  Thưa trước
         khi ra phục vụ đất nước thì mấy chánh trị gia phương
         Tây đều cũng phải kê khai tài sản. Khai thiệt đàng hoàng
         chớ không có khai dóc, dấu đầu dấu đuôi như ở Việt
         Nam bây giờ. Khai để bảo đảm rằng trong quá trình phục vụ
         nhân dân ông hay bà không có rình rình ăn cắp của dân.
          Thì tài sản của tân Thủ tướng
         Canada, Justin Trudeau được 1.2 triệu đô, do thừa kế bất động
         sản do cha mình để lại tại Montreal.
  Bên Má thì ông ngoại làm Bộ trưởng Thủy sản nhưng
         giàu sụ là nhờ làm chủ một chuỗi cây xăng, hồi những
         năm 20 của thế kỷ trước, khi xe hơi mới bắt đầu thông
         dụng trong những gia đình ở Bắc Mỹ, chắc cũng có cho chút
         đỉnh!
  Sau khi trở thành Thủ tướng
         mới của Canada, một lần nữa, Justin sẽ châu về hiệp phố; trở
         lại căn nhà năm xưa từng lớn lên cùng cha mẹ tại số
         24 đường Sussex Drive cùng vợ và ba đứa con.
  Khi còn bé, Justin không biết Tía mình làm gì
         để sống? Chỉ đơn giản biết rằng Tía tui là 'Xếp sòng
         của nước Canada!' "The boss of Canada!"  Giờ thì tới phiên tui! He
         he!
  Cái khác của Canada với Việt
         Nam là: Bên Canada giàu, rồi tham gia chính trường, chừng nào nghỉ,
         về hưu mới giàu nhờ viết hồi ký, in ra... bán!
  Còn ở Việt Nam bây giờ chưa có chức
         thì nghèo mạt rệp; có chức rồi thì giàu; cất nhà cả
         triệu đô nhờ làm vườn, làm ruộng... thúi móng tay luôn
         vậy đó... Mà mấy cha cứ nói tui ăn cắp của dân không
         hè! 
  Xin chúc ông tân Thủ tướng
         Canada, Justin Trudeau: "Châu về hợp phố!"  Vui nhe! 
  Bà con kỳ vọng; xin đừng làm cho tụi tui thất
         vọng nhe ông! 
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
   
    
      
       
Mùa nước nổi!
   
          
   
  Thưa! Đời ông
         sơ, ông cố mình từ miền Trung khô cằn sỏi đá, dắt
         díu vợ con vào vùng đất mới, Đồng bằng sông Cửu Long,
         nầy lập nghiệp thì cái đầu tiên phải nghĩ tới là
         kiếm cái chỗ cất nhà để có chỗ che mưa đụt nắng
         chớ! Bởi có an cư mới lạc nghiệp được.
  Cất nhà là phải lựa rẻo đất nào cao ráo,
         mùa nước nổi không có ngập tới nhà mình. Cái rẻo
         đất cao đó là giồng do phù sa bao đời tích
         tụ, nên đất xốp và màu mỡ... Thế mới có câu hát
         làtrên đất giồng mình trồng khoai lang. Cha! Củ nào củ
         nấy nó bự ế kinh luôn. Chính vì vậy mà quý "anh Hai"
         mình ít khi bị vợ bỏ lắm?!
  Cái
         tiếng tăm cái vùng đất làm chơi ăn thiệt nầy vang ra tới
         ngoải; bà con mình nghèo không đất cày, lũ lượt kéo
         vô! Cứ bám dọc theo bờ sông Tiền, sông Hậu! Ai tới trước
         khai khẩn trước; ai tới sau khai khẩn sau! Chừng mười hay hai chục mẫu
         là thường. Nên nói điền chủ ở Nam Kỳ Lục Tỉnh là
         phải nói vài trăm mẫu trở lên cho chó chạy cong đuôi mới
         được coi là điền chủ.
  Khi
         các khu đất giồng đã bị nạn nhân mãn, do cưới
         nhau sanh con đẻ cháu, chắt, chít... thì bà con mới tới đành
         cất nhà sàn mà ở! Mùa nước nổi vẫn phẻ re, cao lắm
         là nước mấp mé bờ hè. Muốn đi nhậu thì chịu khó
         chống xuồng ba lá một chút qua anh Hai hàng xóm, cách chừng vài
         rẻo đồng, mà ăn giỗ!
  
   
  Thưa! Đồng bằng sông Cửu Long! Đồng thì
         đúng quá xá mà bằng thì chưa chắc. Dù đất năm
         nào cũng được phù sa bồi lấp; tuy vậy cũng còn chỗ
         cao, chỗ thấp.
  Cao thì gọi là
         Gò như Gò Công, Gò Quao hay Giồng như Giồng Riềng, Giồng Dứa!
         Còn thấp thì gọi là Vũng như Vũng Liêm, Vũng Thơm chẳng
         hạn!
  Cuối dòng sông, chín cửa
         đổ ra Biển Đông mà mùa nước nổi thường là từ
         tháng Chín âm lịch khi Biển Hồ bên Campuchia đầy, nước tràn
         ra, chảy về hạ lưu qua sông Tiền, sông Hậu.
  Nước nổi nhảy bờ, cứ tìm cái vùng trũng
         mà lấp cho đầy (như vùng Tứ giác Long Xuyên chẳng hạn).
         Đầy nước và phù sa trong đó lắng xuống bồi đắp
         năm nầy qua năm nọ; đời nầy qua đời khác cả ngàn năm
         nên bây giờ quê mình mới có Đồng bằng Sông Cửu Long.
         Mới hôm qua còn đồng không mông quạnh mà bữa nay nước
         dâng lên từ từ là thấy mênh mông luôn như biển.
          Trời thương trên cánh đồng giờ
         mênh mông biển nước đó có một loại lúa của Trời
         cho mà bà con có nơi cũng gọi là lúa ma! Nước
         dâng tới đâu là chú vọt lên tới đó; vì cây
         lúa cũng như con người mà thôi. Bám vào đất nhưng phải
         ngoi lên mặt nước mà thở chớ!
  Đến lúc nước giựt thì thân cây lúa rạp mình
         trên đất; chờ bà con xách liềm, hái, cù nèo ra gặt,
         về giã gạo trăng thanh là có nồi cơm chiều! Hột cơm ngon
         ăn đứt mấy cái loại lúa Thần Nông sau nầy chừng vài
         cây số!
   
  Thưa khi những giề lục bình từ
         đồng đất Campuchia bị ngập, tróc rễ trôi về là mùa
         nước nổi đó bà con ơi! Nước đầy mặt sông, đầy
         kinh rạch thì tràn vô ruộng! Một là rửa phèn, hai là mang
         theo phù sa là một loại phân bón thiên nhiên của ông Trời
         ban tặng cho cánh đồng thêm màu mỡ. Ba là cùng với con nước
         đục ngầu đẫm phù sa, là các loại cá lội theo vào
         ruộng đồng đẻ trứng! Miễn phí hỏng tốn cắc nào nên
         khoái làm sao đâu. Dân mình đâu có nghe lời mấy thằng
         ngu mà đắp đê làm chi cho phí của Trời!
  Mùa mưa trên thượng nguồn đã hết, nước
         sông ít thì mực nước đứng lại và rồi hạ xuống
         rất nhanh gọi là "nước giựt".
  Miệt Tân Châu Hồng Ngự nước giựt trong đồng giựt
         ra sông mà miệt hạ lưu Vĩnh Long Cần Thơ nước lại nổi.
         Ông Trời công bằng chia đều hết, không sót một ai.
          Đến lúc nước giựt từ trong các
         đồng ruộng chảy ra, cùng với vô số cá lúc nhúc từng
         bầy, nhất là loại cá linh, ùa theo nhau tràn vào các kinh rạch
         để ra sông lớn. Dân đặt lờ, đóng đáy bắt cá
         dọc theo các kinh rạch này. Cá nhiều tới mức phải giở lưới
         lên xả bớt; kẻo bị rách lưới.
  Mùa nước nổi ngày một chút cứ lên tà tà
         chơi, rất hiền hòa khác hẳn với các mùa lũ lụt tàn
         phá dữ dội như ở miền Bắc hoặc miền Trung. Do đó, nói
         miền Tây lũ là hỏng trúng chút nào! Lũ khác lụt chớ!
         Lũ, nước lên cái ào; còn lụt nước lè phè ngày
         vài tấc! Năm nào mưa nhiều nước lắm thì lụt là cùng...
         Nghĩa là những căn nhà vùng trũng, nước lé đé dưới
         sàn ra phải chịu khó leo lên bộ ván ngựa mà ăn cơm vậy.
          Cái khác với ngoài Trung ngoài Bắc
         là nhà miền Tây đa phần lợp lá; ít có cái lợp
         bằng tranh; vì dừa nước dọc theo kinh rạch nó vô thiên lủng!
         Nhưng mấy tay nhà thơ, nhà nhạc cứ mái tranh không hè! Chắc
         để dễ gieo vần, dễ hát... nhưng mà trật lất!
  Đồng bào miền Tây mình bao đời nay,
         sống chan hòa với thiên nhiên như vậy hàng trăm năm rồi...
         mà có nghe ai khóc lóc than thở gì đâu?
  
   
  Thưa vốn là dân "vưỡn"; nên tui chỉ
         biết mùa nước nổi về là bà con mình vui lắm. Có cá
         mà ăn; có phù sa cho ruộng. Dân nhậu thì càng khoái nữa!
         Rủ nhau vài đứa lên mấy rẻo đất cao, nơi rắn, chuột
         đang chùm nhum trên đó, mặc sức bắt về lột da khìa với
         nước dừa hay xào xả ớt ăn với cơm trắng.
  Sau nầy đột nhiên tui nghe mấy cô ca sĩ khi mùa
         nước nổi quê tui về... lại đấm mặt, đấm mũi, nước
         mắt chảy ròng ròng, than khóc như vầy mới lạ!
  "Không còn con sông, nước dâng tràn
         lên bãi bờ!/ Anh về quê em, khắp nơi như là biển khơi!/ Chập
         chờn mái tranh ngoi lên giữa ngọn triều dâng!/ những đàn gà
         con bơ vơ đứng nhìn trời xanh!
  Bao ngày trôi qua lũ cao dâng thêm nữa rồi!/ Không còn nhận
         ra tiếng ai đi tìm người trôi!/ Mẹ ngồi dưới mưa tay ôm ấp
         trẻ lạnh căm!/ Xóm làng chìm trong bao la những nỗi đau này!
          Ôi! Nước lũ dâng cao dâng cao dâng
         theo bao nỗi sầu đau!/ Ôi! Nước tràn bờ đê nước
         tràn bờđê tang thương khắp một miền quê!
  Bên bờ đê cao mái tranh tạm che kiếp
         người!/ Ơi đồng bằng ơi, biết bao thân phận nổi trôi!/
         Còn một trái tim ai ơi nhớ lại Miền Tây/ "Nhiễu điều" mà
         thương dân ta lắm nỗi đoạn trường!"
  Nước nổi tràn về bà con mình lòng vui hỏng
         có hết mà sao ông nhạc sĩ và cô ca sĩ la làng chói lói...
         Coi bộ thảm thiết quá vậy ta?
  Thì
         ra ông nhạc sĩ nầy là dân sanh đẻ ở Sài Gòn, cô ca
         sĩ cũng vậy... Nên đâu có biết mùa nước nổi là
         cái giống gì đâu! Ổng chỉ coi truyền hình rồi ổng khóc
         ròng! Vì cứ tưởng nước nổi ở miền Tây cũng làm
         khổ dân như cái đất Sài Gòn của ổng bây giờ hể
         cứ mưa là lụt!
  Nói nào ngay
         ông nhạc sĩ cũng thành thật bày tỏ cái tưởng tượng
         như cái ‘tưởng voi' của mình như vầy: "Bài hát
         ‘Quê em mùa nước lũ' được viết từ... gợi ý
         của ca sĩ Hương Lan. Qua truyền hình, tôi thấy ống kính quay cận
         cảnh một bà mẹ ngồi thu lu trong góc tối ôm xác đứa con
         ướt sũng, gương mặt mẹ thất thần dường như bà đã
         khóc con đến không còn nước mắt. Cảnh tan hoang điêu tàn,
         nước ngập mênh mông, đàn gà chạy táo tác..."
          Bài hát được (ngu ngơ) phủ sóng
         trên khắp mọi miền quê hương đất nước, góp phần
         kêu gọi đồng bào cả nước hướng về... miền Trung ruột
         thịt mỗi khi mùa lũ tới(?!)
  À
         há! Té ra ông viết Quê em mùa nước lũ ở đồng
         bằng sông Cửu Long nầy để hướng về lũ Miền Trung đó
         đa!
  Thế mới hay nhà văn Sơn
         Nam khuyên một câu rất chí lý: "Viết văn làm nhạc gì
         cũng phải biết Sử Địa nhe mấy cha! Kẻo trật bàn đạp!"
           
  Thưa theo ngu ý của tui là mùa nước nổi ở
         đồng bằng sông Cửu Long tràn về là mình cười mình
         vui mới phải. Còn khóc, còn rên như bài hát nói trên
         là để dành cho khi quê mình khi không còn mùa nước nổi
         nữa mới đúng.
  Mà đâu
         có lâu! Năm nay, năm 2015, Miền Tây không có mùa nước nổi.
         Úy Trời!
  Nghĩa là ruộng không
         có phù sa và con cá linh sẽ trở thành đặc sản. Đứa
         nào có tiền mới được quyền ăn, nghèo là chịu khó
         nhịn thèm đi nhe cưng! Đó mới chính là thảm kịch. Mới
         đáng khóc ròng!
  Mà tại
         ai gây ra để quê mình không có mùa nước nổi, để
         nước mặn Biển Đông xâm thực, ngược dòng tới 80 cây
         số từ cửa biển! Tới chừng đó nước uống sợ còn
         không có... Chớ nói chi tới cá, tới tôm.
  Thủ phạm là mấy đứa phá rừng là một.
         Mấy đứa làm đập thủy điện là hai!
 
   
  Đó là Thằng Tàu
         Cộng, xây hàng chục cái đập thủy điện khổng lồ trên
         đất Vân Nam. Rồi quân phiệt Thái Lan xúi Lào Cộng xây
         đập thủy điện trên dòng sông Mekong để bán điện
         cho nó, làm "Mùa nước nổi" ở đồng bằng sông Cửu
         Long thành cổ tích.
  Bây giờ không
         còn mùa nước nổi nữa tui khuyên ông nhạc sĩ Sài Gòn
         nầy cũng đừng khóc ‘sảng' nữa... mà phải cùng tui đi
         thưa thằng Tàu Cộng và thằng Thái Lan quân phiệt mới được.
           
  Thưa nó ra dư luận của cộng đồng quốc tế!
         Để nó ngưng cái việc làm ích kỷ, tàn nhẫn, làm
         càn dùng dòng sông là của chung nhiều nước chỉ để
         làm lợi cho mình; không nghĩ tới hàng chục triệu lương dân
         đang dựa vào dòng sông để sống ở hạ lưu!
  Thưa tụi nó, tui chắc tụi mình sẽ ăn
         như vụ ông già Ba Tri đi thưa về nguồn nước thuở trước
         đấy thôi!
  Chuyện rằng: Năm 1806,
         ông Già Ba Tri dựng chợ Trong bên cạnh rạch Ba Tri, giúp cho dân cư
         ở khu này có nơi buôn bán nông sản mà sinh sống. Khi đó
         có ông Xã Hạc ở chợ Ngoài chơi ép, đắp đập
         chặn không cho ghe thuyền từ sông Hàm Luông vào chợ Trong!
          Ông Già Ba Tri thưa lên huyện. Huyện
         quan ngu, xử ông thua với lập luận là: "Mỗi làng đều có
         quyền đắp đập trong địa phận làng mình".
  Tức quá! Ông già Ba Tri và hai ông già
         nữa bèn cơm gói mo cau, đùm túm đi bộ hơn 1000 cây số
         ra thưa với Vua Minh Mạng.
  Vua Minh Mạng
         sáng suốt xử: "Rạch là rạch chung, đường giao thông chung
         của cả chợ Ngoài lẫn chợ Trong! Không đứa nào được
         xây đập hết ráo nghe không!"
  Dòng
         sông Cửu Long hay còn gọi là sông Mekong là của chung nhiều nước
         thì cũng vậy thôi! Đâu phải nó chảy qua địa phận nước
         nị rồi nị muốn làm gì cũng được.
  Nếu thằng Tàu Cộng và thằng quân phiệt Thái
         Lan không biết đâu là phải, là trái; cứ ngoan cố làm...
         thì những người chuyên bảo vệ môi trường nổi tiếng
         thế giới, từng đoạt giải Nobel Hòa Bình, như Cựu Phó Tổng
         thống Mỹ Al Gore chẳng hạn; sẽ phát động thế giới cấm vận,
         tẩy chay hàng Trung Cộng và quân phiệt Thái Lan! Bà con mính nhào
         vô ‘boycott' (tẩy chay); nhứt định không mua hàng Tàu, hàng
         Thái... Coi tụi nó có sợ để không dám làm càn làm
         bậy nữa hay không?
  Tui tin là cha con
         tụi nó chắc chắn sẽ thua thôi! Cũng như tay Xã Hạc Chợ Ngoài
         của cái huyện Ba Tri hồi năm nẩm vậy mà!
   
  đoàn xuân
         thu.
  Melbourne 
      
       
Hết xí quách! 
 
  Bảo Huân
   
   
  Chuyện
         rằng: Hồ Xung người làng Phú Thuận, huyện Núi Thoại,
         đã lập gia đình, nên duyên giai ngẫu với Doanh Doanh người
         cùng xóm, cùng làng, cùng huyện, cùng phủ sông An, phía
         Tây Nam nước Việt giáp ranh với vương quốc Khmer!
  Ba năm hương lửa cháy bừng bừng! Ðụng
         nhè nhẹ một cái, Doanh Doanh sáng tác ra một tác phẩm, một
         đứa. Ba năm, ba tác phẩm, ba đứa. Nhà nheo nhóc; lại thêm
         Mẹ già, vì chữ hiếu ráng mà chăm sóc hết lòng nhưng
         bữa đói, bữa no. No thì ăn cơm với nước mắm kho quẹt.
         Còn đói thì ăn cháo trắng với muối hột.
  Làm thân nam nhi chi chí, nuôi vợ con không nổi
         thì lỗi vô cùng! Vậy mà Hồ Xung lại không lo; tối ngày
         chỉ chuyên tâm luyện ‘Tịch tà kiếm phổ'; mơ làm bá
         chủ chốn giang hồ; để làm giàu bằng nghề đâm thuê
         chém mướn.
  Nhưng thiên hạ đang
         đại loạn, anh hùng nổi lên như nấm mối gặp mưa. Có
         đứa rành chiêu thức ‘Tàn chi quái đao' so với ‘Tịch
         tà kiếm phổ' thì bên tám lạng đằng nửa cân nên nhiều
         trận đụng độ phải u đầu sứt trán!
  Hồ Xung thấy làm ăn ngày một khó bèn đổi
         qua nghề thầu khoán chuyên cất nhà hay sửa chữa lặt vặt để
         kiếm miếng cơm dù không có tốt nghiệp trường lớp kiến
         trúc gì hết ráo!
  Cùng huyện,
         có Linh San, nửa chừng xuân gãy cành với Bình Chi, đành ở
         vậy. Một hôm, Linh San ăn gói mì tôm, hên hết biết, trúng
         thưởng "khuyến mãi" được 3 cây vàng 3 số chín,
         bèn kêu Hồ Xung đến cất cho mình một căn nhà cấp 4, lợp
         tôn để có chỗ chui vô, chui ra.
  Hồ
         Xung nhận hợp đồng đến xây nhà cho Linh San. Chiều nghỉ, xuống
         bến nước rửa tay chưn xong, ngồi chéo ngoảy trên ghế đẩu
         để chờ chủ nhà cơm bưng nước rót và còn bồi
         dưỡng thêm cho một xị rượu đế ngâm tắc kè để
         mai có sức mà làm tiếp.
  Linh
         San sở dĩ tiếp đãi Hồ Xung rất nồng hậu là vì sợ
         khi cất nhà mình, đối đãi nó hổng vừa ý, nó ếm
         bùa lỗ ban là mình tan hoang nhà với cửa.
  Thói đời cơm no bò cưỡi. Lửa gần rơm lâu
         ngày cũng bén. Tình ta quá chén... nên việc cất nhà không
         làm rút cho xong mà cứ nhởn nhơ ngày nầy sang ngày khác.
         Xây nhà rồi giờ tính xây luôn cả tổ uyên ương.
          Doanh Doanh, tai vách mạch rừng, biết tỏng
         trò mèo mả gà đồng của Hồ Xung và Linh San, mấy lần đến
         đánh ghen, làm um sùm lối xóm. Thưa ra hương quản nhưng cả
         hai đều chối. Không bắt được quả tang, vả lại tay hương
         quản nầy vốn là thằng chăn trâu, học hành không tới đâu,
         không biết làm sao mà phân xử nên sự việc chìm xuồng
         luôn, mạnh ai nấy lội.
  Dù vậy,
         duyên đôi ta tình nồng như rượu nếp mà Doanh Doanh cứ tới
         phá đám hoài thiệt làm mất vui; vì đang ‘tù ti tú
         tí' mà cứ lo ngay ngáy là Doanh Doanh đến tập kích bất tử...
         nên Linh San nghĩ ra một kế như vầy:
  Rút trong ruột tượng ra còn được hai cây vàng 3 số
         9 của tiệm Thế Tài, Linh San đánh tiếng thương lượng với
         Doanh Doanh để mua đứt bán đoạn Hồ Xung. (Thấy vàng miếng
         là nó ham hà!) Quả nhiên Doanh Doanh đồng ý bán!
  Hai bên bèn làm tờ cam kết bằng giấy trắng
         mực đen đàng hoàng, có lăn tay (điểm chỉ) vì cả hai
         đều mù chữ ...
  "Ngày 24-5-201,
         âm lịch, tôi Doanh Doanh đồng ý cho chồng tôi là Hồ Xung sống
         cùng chung với chị Linh San... Nay chúng tôi làm tờ thỏa thuận này
         để làm bằng chứng. Kể từ nay không ai xúc phạm tới ai".
          Từ đấy, Hồ Xung ở hẳn bên nhà
         Linh San, gần như ly thân với vợ, chỉ thỉnh thoảng về thăm mẹ,
         thăm con một chút! Coi ta tuy vắng nhà nhưng cám của ta còn để
         đó... có con heo nào ‘ột ột' dám đòi ăn sảng hay
         không? Thiệt là đồ bắt cá hai tay!
  Tưởng chuyện chỉ có thế thì bỗng dưng hai năm sau,
         Hồ Xung vẫn còn ‘sung' độ lắm... cao chạy xa bay! Linh San lòng bức
         bối và tức tối nên tìm gặp Doanh Doanh để đòi lại
         hai cây vàng 3 số 9 theo giá thị trường bữa nay là 50 triệu
         đồng.
  Ðôi bên cãi qua cãi
         lại từ giờ nầy qua giờ khác, từ giờ Thìn tới giờ Dậu
         mà không phân định hơn thua... bèn đưa vụ việc lên quan
         huyện. Huyện quan thấy chuyện tréo ngoe nầy cũng không biết xử
         ra làm sao nên họp dân để trưng cầu ý kiến. Bởi ý
         dân là ý Trời mà?!
  Thì
         dân nói rằng: "Doanh Doanh đã ‘bán' chồng là Hồ Xung cho
         Linh San với giá 50 triệu đồng. Vậy là xong! Tiền trao cháo múc!
          Bây giờ Hồ Xung lặn đâu mất ?!...
         Có hai trường hợp: Một là Hồ Xung bay đi tìm cánh hoa khác
         sau hai năm mặn nồng hương lửa mà giờ củi lửa tắt queo. Hai
         Xung còn sung mà Chế San đà hết xí quách thì cái chuyện
         lôi thôi rắc rối nầy là giữa Xung và San còn Doanh Doanh được
         hai cây vàng do bán chồng, đã đánh số đề thua hết
         ráo thì lấy tiền đâu mà trả?
  Hai là suốt hai năm trời nay, Hồ Xung đã cúc cung tận
         tụy, phục vụ Linh San thiếu điều thấy ‘linh sàn' luôn! Xung mới
         bỏ chạy vì lẽ đã hết pin. Thử hỏi bỏ tiền ra mua cục
         pin về xài, nó hết pin rồi thì ráng chịu! Chớ ai mà trả
         tiền lại bao giờ?
  Thế nên quan huyện
         Núi Thoại bác đơn của Linh San đòi tiền lại.
  Anh bạn văn nghe tui kể chuyện nầy bèn ngửa
         mặt lên trời cười ba tiếng; xong cúi mặt xuống đất, khóc
         ba tiếng.
  "Cha chả khen thay cho Hồ Xung,
         còn rất ‘sung', nên con vợ Doanh Doanh còn đem đi sang nhượng cho
         người khác xài, được tới hai lạng vàng 3 số chín.
         Nghĩ thân ta. Mỹ nhân thiên hạ nhiều vô kể. Thử hỏi tri âm
         được mấy người? Ai dám bỏ vàng ra để mua ta đâu
         hả?"
  Người viết nghe anh cảm
         thán như vậy bèn vuốt râu cười hí hí, phán rằng:
         "Già cúp bình thiếc như anh, còn xí quách đâu mà
         gặm để mỹ nhân phải bỏ vàng lượng ra mà mua anh như
         Linh San mua Hồ Xung từ tay của con nữ Doanh Doanh!"
  Anh bạn văn chạm tự ái, bực bội: "Coi ốm nhưng mà
         không có yếu đâu nha! Không có cái vụ giờ thì
         cũng yêu mà yêu yếu xìu để nhà ngươi dám
         khi dể tại hạ.
  Nhưng mà xí
         quách là cái quái gì? Hết xí quách nghĩa là sao? Già
         như ta xương cốt còn đầy đủ, bẻ khớp tay còn kêu
         nghe răng rắc; sao các hạ lại dám phán là ta đà hết xí
         quách?"
  Người viết bèn tầm
         chương trích cú để giảng giải cho ông bạn già thông
         hiểu từ đầu tới cuối cái thành ngữ sặc mùi Nam Bộ
         nầy.
  Xí quách hay còn gọi là
         chí quách. Vốn xuất phát từ tiếng Quảng Ðông của mấy
         chú Ba Tàu bán hủ tiếu. Chí quách là xương heo (chí
         là heo; quách là xương).
  Món
         xương heo đã được dùng để nấu nước lèo. Xương
         đã hầm (ninh) lâu trong nước sôi, nên lớp thịt mỏng hoặc
         gân còn dính ngoài xương đã trở nên rất mềm, dễ
         gặm, dễ tách rời khỏi xương.
  Dân
         ‘nhậu', khi vào tiệm ở Sài Gòn hay Chợ Lớn, trước khi
         gọi hủ tiếu, mì hoặc hoành thánh, họ gọi "xí quách"
         để nhâm nhi với bia hay với rượu trắng.
  Vì vậy dân nhậu già già như tui với anh, răng
         cỏ xếu xáo hết ráo khoái ăn xí quách lắm vì nó
         vừa mềm, giá vừa lại rẻ. Do đó bữa nào xách cái
         thau ra, khuya lúc tiệm hủ tiếu, mì gần đóng cửa mà chậm
         chưn, Chú Ba lắc đầu quầy quậy nói: "Hết xí quách
         rồi! Nị tới trễ quá" là buồn ơi là buồn!
  Cái buồn đó cũng giống như anh em mình,
         đang đi chậm rãi vào bóng hoàng hôn, không còn cái khả
         năng ‘ấy ấy' nữa... Dẫu muốn mà cũng không được;
         nên nó cũng buồn như xách thau đi mua xí quách về nhậu
         mà không còn xí quách nữa vậy!
  Thưa sao anh bạn văn và một số bà con mình hay
         để ý đến cái chuyện hết hay còn xí quách? Chớ thú
         thiệt là: "Tui đã hết xí quách tự năm nào! Giờ phẻ
         re hà; chỉ biết ăn rồi ngủ mà thôi. Yêu chi nữa cho bận
         lòng nhau chớ?!"
  Nhưng con vợ tui,
         nó vốn đa nghi, không tin đó là sự thật, phũ phàng duyên
         kiếp ba sinh. Cứ nhìn bóng tưởng hình, cứ ghen bóng ghen gió;
         nó cứ làm trắc nghiệm ‘IBM' tui hoài mới chết.
  Cuối tuần rồi nè: Em yêu muốn biết tui sẽ
         phản ứng ra sao khi phát giác ra là em lẳng lặng, Thúy đã
         đi rồi! (Mà không biết đi đâu để xây tổ uyên
         ương với thằng quỷ hó nào nữa?!)
  Thế nên em bèn viết cho tui một bức thơ tình cuối mùa
         thu, vĩnh biệt tình anh, như vầy: "Thôi chia tay từ đây vì
         em chán ngấy anh rồi! Hết xí quách rồi! Làm sao em gặm! Nên
         em ‘bái bai' từ đây. "But I will always love you..." (Làm như em là
         Whitney Houston hổng bằng! Ê đừng có mơ mộng quá xá như
         vậy chớ!)
  Viết xong, em để trên
         giường ngủ của đôi ta; rồi chui xuống gầm giường mà
         trốn.
  Tui đi làm về, vừa mệt
         vừa đói, vô phòng ngủ tính thay đồ rồi xuống bếp
         lục cơm nguội, ăn với đậu rồng chấm chao có bỏ ớt cho
         đỡ đói chút coi!
  Thấy thơ,
         cầm lên lẩm nhẩm đánh vần. Im lặng giây phút dài bằng
         thiên thu! Xong, tui cầm viết lên, nguệch ngoạc vài hàng gởi em trìu
         mến.
  Rồi tui vừa thay đồ, vừa
         huýt sáo bản ‘Cầu sông Kwai', điệu quân hành nghe rất
         là vui vẻ. Tui móc trong túi quần cái mobile phone ‘Samsung Thiên Hà
         S(ờ) 6' ra, kéo màn hình rẹt rẹt: "Hello! Cưng ơi! Nếu cưng
         có ngước lên trời cao, sẽ luôn thấy có một vì sao là
         anh đó! ‘Ó ó!"
  "Nếu
         giờ cưng đang buồn đau, hãy nhớ đến lúc ta gần nhau! Xin chờ
         anh nhé cưng! Chụt chụt! Bái bai! "See you soon!" (Dưới chân giường,
         em cố gắng dỏng tai nghe.)
  Thì ngoài
         tiếng Anh, tiếng U ra, tui còn phụ đề Việt ngữ thêm rằng: "Cưng
         ơi! Anh đang thay đồ đến gặp cưng đây. Thiệt là vui mừng
         vui quá vui khi nó đã bỏ đi rồi. Anh thật là ngốc nghếch
         khi cưới con vợ ‘cà chớn lửa' như nó! Giờ anh đã thoát
         khỏi xích xiềng nô lệ rồi! Ôi tự do! Từ nay anh khỏi lo có
         đứa nào cằn nhằn cửi nhửi tháng nầy sao đưa tiền ít
         quá? Sao hút thuốc nhiều quá? Sao nhậu nhẹt nhiều quá ?" "Gặp
         cưng ngay đây. Chờ anh em nhé!" Xong tui tắt ‘mobile phone', tếch thẳng
         luôn ra cửa.
  Em từ dưới chân
         giường lồm cồm bò ra, mắt đẫm lệ. "Trời ơi! Thằng
         chả dám bỏ ta đi! Hi hi! Hu hu!"
  Em
         run run cầm tờ thư lên xem cái thằng chồng bạc tình bạc nghĩa
         nầy nó viết thêm cái quái gì trên bức thơ của mình
         đây?
  Thơ rằng: "Nè em khùng!
         Ta đã thấy hai cái cẳng của em ló ra khỏi chân giường.
         Ta đi mua bánh mì Như Lan ngoài chợ Footscray một chút nhe!
 
         Tửng tửng vừa vừa thôi! Hi hi!"
           
   đoàn
         xuân thu
   melbourne
   
    
 
      
       
Căn bệnh trầm kha!
   
           
  James Blake (right) và James Frascatore
   
  Thưa
         cách đây khoảng nửa thế kỷ cộng hai năm, tui học lớp Đệ
         Thất 5, trường Petrus Ký, gần Ngã Bảy Cộng Hòa Sài Gòn.
          Trường học mình hồi xưa, niên khóa
         nào cũng có cái Ban Đại diện Học sinh, thường là do mấy
         đứa lớn đầu, học lớp cao hơn, Đệ Nhị, Đệ Nhứt
         gì đó lập liên danh, ra tranh cử! Như người lớn giành nhau
         vô Thượng Viện của Việt Nam Cộng Hòa mình vậy.
  Học trò đứa nào cũng có quyền bầu
         một phiếu để chọn mặt gởi vàng. Số liên danh ra tranh cử
         thường là hai, chứ hỏng có cái vụ chỉ một mình tui đâu
         nhá, đến từng lớp xin phép Thầy hay Cô cho mấy em vào để
         vận động tranh cử!
  Mấy em bỏ
         phiếu cho mấy anh nha. Đắc cử, mấy anh sẽ xin Bộ Giáo dục cho
         tiền gắn máy lạnh ở thư viện cho mấy đứa vô đó
         ngồi đọc sách cho nó... mát.
  Liên
         danh năm đó thắng cử, giờ già rồi tui vẫn còn nhớ, vì
         nó có cái tên lập lờ đánh lận con đen, tuy nhỏ mà
         đã biết võ, chơi mấy cái thủ thuật bầu cử cho cử
         tri nhớ tới cái liên danh của mình!
  Nó tên là: ‘Liêm Hiệp Quốc'. Liêm chớ
         hỏng phải Liên vì trường con trai nên ít có đứa
         nào tên Liên, tên con gái, lắm. Nhờ vậy, cái liên danh ‘Liêm
         Hiệp Quốc' nầy thắng cử vẻ vang rồi sau đó thú thiệt tui
         hỏng biết tụi nó làm được cái giống gì?
  Nhắc chuyện xưa, ý tui muốn nói rằng cái
         lớp Đệ Thất 5 mà tui từng theo học nầy nó giống như cái
         Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc vậy.
  Sĩ số có 55 thằng nhóc thôi mà đủ cả:
         Bắc Kỳ khoái ăn rau muống, Trung Kỳ khoái ăn bún bò Huế,
         Nam Kỳ quốc khoái ăn mắm kho, Ba Tàu khoái ăn hủ tíu bò
         vò viên nè... Và hai thằng bạn học cùng lớp tên: Salamath,
         Hồi Quốc và Salem, Ấn Độ, chuyên ăn cà ri dê cũng có
         luôn.
  Trường hợp đặc biệt
         là có một đứa kêu Chế Bồng Nga, Chế Củ là ông cố
         Nội, cái gì cũng ăn hết ráo vì Chiêm Thành mất nước
         trước đó đã lâu rồi... Thằng đó là tui đó!
         He he!
  Lớp học đa sắc tộc như
         vậy đó nhưng tui đâu thấy có đứa nào kỳ thị chủng
         tộc gì đâu... Con nít mà... Dễ chơi lắm. Nhưng người
         lớn thì không...
  Còn nhớ thầy
         Quốc văn có dạy một bài ca dao, sặc mùi phân biệt chủng
         tộc, như vầy: "Tóc mây rủ đất bậu chê/ Nâng niu
         thằng Chệt tư bề sọ không/ Trên đầu nó vận đuôi
         nhông/ Cái răng trắng nhẻ, miệng không nhai trầu/ Gẫm trông thằng
         Chệt mà rầu..."
  Tui đoán
         chắc ‘người xưa' của Thầy tui: "Nị giàu là ngộ yêu
         hà!" nên Thầy của tui mới giận!
  Ôi! Thói đời đâu cũng vậy: có tiền là qua mặt
         khỏi bóp kèn! Ở không đâu mà trách người phụ rẫy
         nghĩa tao khang... Rồi giận cá chém thớt, kỳ thị chủng tộc mà
         chi? Hơi sức đâu mà giận đời cho nó mệt Thầy ơi?!
          Thưa chọn đề tài viết về kỳ
         thị chủng tộc kỳ nầy, tui xin kể cho bà con nghe câu chuyện như
         vầy: "Tại sao thuốc cảm aspirin màu trắng! Tại vì nó hay, nó
         tốt, nó hiệu nghiệm!"
  "Tại
         sao da nó đen? Vì Thượng đế quên bớt lửa nên hơi bị
         khét!"
  Hay chuyện: "Một đứa
         bé da đen vào bếp xem má nó làm bánh; chắc để xin một
         miếng ăn chơi. Má nó vô ý tứ, làm đổ lên đầu
         thằng nhỏ một mớ bột mì trắng tinh.
  Nó cười hí hí: "Má nhìn nè! Con đã trở
         thành thằng bé da trắng rồi đây!"
  Má nó vả vô mỏ nó một phát, thiếu điều
         gãy hết mấy cái răng cửa: "Lên mà nói câu đó
         với ông già tía của mầy đi!"
  Thằng nhỏ tìm thấy Tía nó ngồi phè phè uống bia
         trong phòng khách!
  "Nhìn nè Tía!
         Con là thằng bé da trắng đây!" Tía nó vỗ vô mông
         nó mấy cái thiệt là đau!
  "Giờ
         thì mầy nói cái gì?" "Con chỉ làm da trắng mới có
         5 phút thôi mà con đã căm ghét dân da đen quá xá rồi
         đó!"
  Thưa, phàm ai cứ nghĩ
         bậy bạ như Adolf Hitler: Da trắng, dân Đức, là ưu việt thì
         nạn kỳ thị chủng tộc là căn bệnh trầm kha! Còn lâu mới
         đứt đuôi con nòng nọc!
  Sau
         nầy tha hương, cầu thực... tui tự nhiên thành dân thiểu số
         trên nước Úc rộng bao la nầy hà. Vì là thiểu số nên
         hay bị bọn đa số ăn hiếp!
  Hồi
         mới qua, tui hỏng may ở cái vùng toàn là da trắng, nó cũng
         kỳ thị dân đầu đen như tui còn ác liệt hơn Thầy của
         tui khi xưa kỳ thị Ba Tàu nữa đó.
  Sau chịu hết siết, tui cùng em yêu dắt sắp nhỏ, mò về
         Footscray mà ở. Đi chợ Footscray thấy toàn là bọn đầu đen,
         mở miệng ra là ‘đù', nên Úc trắng lạc loài tới
         đây... bỗng trở thành dân thiểu số! Ha ha! Đời mà kiến
         ăn cá trên bờ; rớt xuống sông là cá ăn kiến.
          Dẫu vậy cái tệ nạn kỳ thị chủng
         tộc ở cái thành phố Melbourne nầy đây, công bằng mà nói
         nó hỏng ra cái đinh gì nếu so sánh với thành phố New York
         bên Mỹ.
   
  Chuyện rằng: James Blake, 35 tuổi, cựu ngôi
         sao quần vợt Mỹ, từng hạng tư thế giới, hạng nhứt Hoa Kỳ,
         vinh dự đại diện nước Mỹ dự Thế Vận Hội nữa đó.
         Ảnh từng đoạt được 10 danh hiệu và kiếm được 8 triệu
         đô nhờ xách vợt đánh trái banh qua lại...
  James Blake từng theo học Đại học Harvard, là một công
         dân Mỹ gương mẫu! Trên sân đấu, dù thắng hay thua, ảnh
         đều ăn nói lịch lãm chớ không phát ngôn bừa bãi,
         bậy bạ như chú em Nick Kyrgios của Úc nầy đâu nha!
  Thứ Tư tuần rồi, đang dựa cột đèn
         bên ngoài khách sạn Grand Hyatt ở Midtown Manhattan, James Blake chờ xe đến
         đón, đưa anh đến coi giải quần vợt Mỹ mở rộng.
          Bỗng có thằng ở đâu chạy tới!
         Blake tưởng bạn cũ của mình chạy tới ôm cho giựt mình chơi!
         Ai dè nó giở võ Judo ra, vật Blake xuống đất, thò tay vô túi
         quần jeans móc ra cái còng, còng nghe cái cốp, dựng Blake dậy,
         điệu đi giữa đường phố đông người mà không
         thèm nghe phân trần gì hết ráo.
  Tới đồn, nhốt James Blake tới 15 phút. Cho đến khi một viên
         cảnh sát về hưu báo cho biết: "Ê! Chú em đó là James
         Blake, danh vợt của Mỹ và thế giới đó nhe bây! Thả chú
         ấy ra ngay... Rồi cha con tụi bây chờ ‘bão' tới!"
  Té ra cái tay cớm chìm nầy, tên James Frascatore,
         là một trong toán có 6 đứa, toàn da trắng, đang mật phục
         để bắt hai đứa sinh viên Hồng Mao, có đứa cũng tên James
         (Short), 27 tuổi, dùng thẻ tín dụng giả của American Express để mua
         8000 đô rượu sâm banh, túi xách tay hàng hiệu Louis Vuitton và
         iPhone.
   
  Ngay sáng hôm sau, mấy cái đài truyền
         hình nổi tiếng nhứt của Mỹ như: NBC, ABC, CBS đều có làm
         cuộc phỏng vấn James Blake về cái ‘xì căng đan' nầy.
          James Blake than phiền rằng: "Thằng chả
         không tự giới thiệu mình là nhân viên công lực gì hết
         ráo, không thèm hỏi tui tên gì, cho tui biết quyền của tui như
         thế nào... Cứ nhào vô, vật tui xuống, còng tay, điệu tui đi...
         không cho tui nói tiếng nào hết ráo. Nó làm tui bị vết cắt
         ở cùi chỏ tay trái và những vết bầm ở chân trái!
          Tui tin rằng đa số Cảnh sát Mỹ hành
         xử đúng mức khi phục vụ nhân dân nhưng những gì xảy
         ra với tui... coi bộ cũng xảy ra hoài à nha!
  Trong đầu, tôi nghĩ có thể có vấn đề
         chủng tộc xen vô đây. Cho dù màu da của tôi như thếnào
         chăng đi nữa thì Cảnh sát không nhất thiết phải hành xử
         một cách quá đáng như vậy với bất cứ một ai, trắng
         đen gì cũng vậy.
  Tôi có
         khả năng theo đuổi tới cùng vụ Cảnh sát đã dùng vũ
         lực quá đáng trong trường hợp này; nhưng nếu đối
         với những người dân, thân cô thế cô, thấp cổ bé miệng
         thì sao?"
  Thị trưởng New York
         và Tư lịnh Cảnh sát thành phố phải đứng ra nhận lỗi.
          Blake nói hai ông nhận lỗi, tui cám ơn
         nhưng chưa đủ. Xin cắt nghĩa cho tui nghe Cảnh sát New York đã thi
         hành công vụ như thế nào để người dân còn tin tưởng
         chớ.
  Ông Cớm cội, Tư lịnh Cảnh
         sát thành phố lớn nhứt nước Mỹ nầy né: "Mấy đứa
         nó về im thin thít, có nói gì đâu... dấu biệt cái vụ
         "James nầy tính nhốt James kia; lại nhốt lầm James nọ!"
  "Tui chỉ biết khi ông trả lời phỏng vấn
         của đài truyền hình và báo chí đó đa!"
          Thấy chưa ở nước tự do, báo chí
         đóng một vai trò rất quan trọng. Cảnh sát làm trật, giấu,
         là báo chí nó vạch ra cho người coi một chút.
  Vậy là ‘James cớm' bị đình chỉ công
         tác, giao nộp súng và thẻ hành sự... để ngồi chơi xơi
         nước trà đá... chờ điều tra thêm.
  Nội bộ Cảnh sát nói đang làm... thì Truyền
         hình, Báo chí Mỹ nó làm trước rồi để câu khách.
          Thì ra tay cảnh sát hình sự cò con,
         James Frascatore, nầy chỉ làm toàn mấy vụ lặt vặt thôi mà ngạo
         mạn quá... Làm mới 4 năm, mà y đã hân hạnh được
         dân thưa, đưa ra Tòa án Liên Bang Mỹ tới 5 lần, về tội
         sử dụng bạo lực quá đáng như: thọi vô mặt dân, tẩn
         ra trò hai chú Mỹ đen và bắt giữ người trái phép.
          Mà lần nào Thầy đội cũng bị
         ông Tòa xử thua, phải giàn xếp ngoài Tòa, đền một mớ
         tiền cũng bộn bộn. (Cái đau là tiền thuế của dân mới
         chết!)
  Tui e lần nầy viên cảnh sát
         hình sự, James Frascatore, nầy đi ‘đoong' quá (?!)
  Nước Mỹ, tư pháp và hành pháp độc
         lập! Muốn binh cũng không binh chú em cho được. Báo chí, truyền
         thông nó làm rùm trời... chịu đời sao cho thấu.
  (Mỹ chớ đâu phải Việt Nam! Làm Công
         an ở Việt Nam muốn quánh ai thì quánh; còn ở Mỹ đục vô
         mặt dân thì ông Tòa đục vô mặt chú em đó nha!)
          Thưa ý tui là: Nghề cảnh sát là
         khó, là nguy hiểm, đôi khi vì dân mà cái mạng nầy coi
         như kể bỏ... Dân tụi tui biết ơn lắm lắm!
  Tuy nhiên mấy thầy đội kỳ thị, có máu phân
         biệt chủng tộc thì đi chỗ khác chơi dùm cái cho dân nó
         nhờ nhe! Chớ làm cái gì cũng tầm bậy tầm bạ hết ráo
         thì tội nghiệp cho mấy thầy đội đàng hoàng khác phải
         mang tiếng lây!
  Nên nhớ cảnh sát
         là bạn dân chớ hỏng phải là ông nội dân nhe cha nội. Nhứt
         là làm cảnh sát mà máu kỳ thị còn luân lưu trong huyết
         quản thì trước sau gì cũng vãn... hát!
   
  Thưa kỳ
         thị chủng tộc là căn bệnh trầm kha của xã hội Mỹ, ngay
         cả Tổng thống Obama cũng phải thú nhận rằng: "Chủ nghĩa phân
         biệt chủng tộc, chúng ta chưa chữa được bệnh này! Xã
         hội Mỹ rõ ràng không thể hoàn toàn xóa bỏ những thứ
         đã có cách đây từ 200 - 300 năm trong một sớm một chiều!"
          Cho dù thái độ về màu da đã
         thay đổi kể từ khi ông Tổng thống Obama và danh thủ quần vợt
         James Blake, vốn sinh ra từ một người mẹ da trắng và một người
         cha da đen, nhưng di sản của nạn nô lệ vẫn còn phủ một cái
         bóng lâu dài.
  Thưa, nguyên Thủ
         tướng Anh, Sir Winston Churchill, đã từng chọc quê, ‘đá khéo'
         nước Mỹ như vầy: "Nước Mỹ rất hay, cuối cùng người
         Mỹ cũng tìm ra được giải pháp... Sau khi đã thử hết
         mọi cách!"
  Thế nên, tui cũng
         tin rằng: Căn bệnh trầm kha, KKK, kỳ thị chủng tộc của mấy chú
         Sam nầy, vài ba trăm năm nữa, nước Mỹ sẽ tìm ra được
         thuốc chữa... Sau khi đã thử hết tất cả các loại thuốc
         khác!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne.
    
 
      
       
Má hồng phận bạc! 
   
   Bảo Huân
   
  Thưa
         hồi xưa bên Tàu, Hán Hoàn Ðế, Lưu Chí nghe thiên hạ
         đồn rằng Lương Doanh, con gái của đại tướng quân Lương
         Thương, vô cùng xinh đẹp lại hiền thục, nết na nên khoái
         chí tử... bèn sai một nữ quan tên là Ngô Hử mang thánh chỉ
         tới nhà khám điền thổ, bắt em ‘sexy' trăm phần trăm, rờ
         nắn chỗ nầy chỗ khác, coi đồ thiệt hay giả, còn ‘origin'
         hay ai đã dám bóc ‘tem' rồi? Em mắc cỡ, liên tục lấy tay
         che hết chỗ này chỗ nọ nên bị quan bà la hét, dở tay ra nè!
         
  Sau khi vượt qua cuộc sát hạch
         gắt gao, cũng giống như mấy em chân dài bây giờ đi thi Hoa hậu,
         em mới được chấm đậu!
   
          Thưa Thiên tử xứ Tàu, cha
         nào cũng hoang dâm vô độ. Một em đâu có đủ, mà
         phải lủ khủ một bầy! Em nào đẹp nhứt đem vô đây
         cho Trẫm hưởng.
  Mỗi năm vào
         đầu Tháng Tám, triều đình thu thuế má của thiên hạ,
         và cũng nhân dịp này trưng thu cả con gái đẹp trong nước
         bằng cách phái quan nha tới các vùng quê xung quanh Lạc Dương
         (đế đô) tìm những người đẹp nhất, từ 13 đến
         20 tuổi, mang về cung.
  Trước khi Vua chọn
         phi tần; cấm dân chúng cưới vợ gả chồng. Nhà nào đem
         con gái đi giấu sẽ phạm tội "khi quân", bị xử tử! 
          Mấy em được tiến cung, phải mặt hoa,
         da phấn, vóc dáng cao ráo như Sharapova, thân thể hoàn mỹ, không
         có tỳ vết, chỉ một vết bớt nhỏ ở ngực hay một nốt
         ruồi thậm chí ở cánh tay cũng ngay lập tức bị ‘rớt'.
          (Chiêu Quân bị họa sĩ cung đình
         Mao Diên Thọ chấm thêm có một cái mụt ruồi trên bức họa
         chân dung mà phải đi cống Hồ đó thấy hông?)
   
  Hậu
         cung có tới 5000 mỹ nữ, đông như một đống em Úc ‘sexy'
         đi chơi Melbourne Cup vậy, nên Hoàng đế phải cưỡi xe dê, luân
         phiên ngự giá mỗi đêm. Vì đi bộ mỏi cẳng, đi suốt
         đêm còn chưa giáp.
  Một số
         em láu cá, muốn tiếp cận giắt lá so đũa trước cửa
         phòng mình để dê ngừng lại ăn và Vua ngừng lại vui một
         đêm nay... mới mong có cơ hội, ngày mai từ phi tần lên chức
         thứ phi!
  Cũng có em má hồng phận
         bạc, tiến cung nhưng Vua hổng có rảnh; đến lúc được
         ra khỏi cung về quê cũ vẫn không được phép lấy chồng
         có khi còn bị buộc phải xuống tóc đi tu! Suốt cả đời
         chưa biết cái chuyện đó nó ra làm sao hết! Chết vẫn còn
         là trinh nữ! 
   
          Thưa làm phi tần dù ăn sung
         mặc sướng, kẻ hầu người hạ, nhưng buồn nào hơn đêm
         nay khi ngoài kia bão nổi đầy trời... mà lòng em cũng rối bời
         vì đơn lẻ, nên em nghe quan nha đi tuyển cung phi mỹ nữ cho Vua là
         em đi trốn. 
  Trốn không khỏi con
         mắt cú vọ của quan nha thì nhận đại thằng cha nào đó
         làm chồng để mong thằng cha Vua già, nhão quá, bỏ qua cho em một
         cái!
  Thưa bà con mình hồi xưa
         chắc đã từng đi coi hát cải lương đoàn Thanh Minh Thanh Nga
         với tuồng Người đẹp Bạch Hoa Thôn hay Chàng Ngốc bán than
         của soạn giả Hoàng Khâm.
  Vì
         đắm say nhan sắc nàng thôn nữ thôn Bạch Hoa (thôn đẹp có
         nhiều hoa trắng), Thanh Nga, Vua Minh Chí sai Thừa tướng Ba Túy đến
         rước nàng về để tiến cung. 
  Không
         bằng lòng vì Vua đã quá già, hết xí quách rồi, còn
         làm ăn ra nông nỗi gì nữa chớ... nên Thanh Nga nhanh trí nhận
         đại Hữu Phước, tên bán than nghèo, làm chồng giả; nhưng
         rồi cũng bị lính làng điệu lên kiệu, chạy u về kinh đô,
         mặc cho lời van xin của anh chồng bất hạnh. Chưa vui sum họp đã
         sầu chia ly!
  Trong cung cấm, Thanh Nga đem lòng
         ‘yêu mến yêu' Hoàng tử Thành Ðược, trẻ khỏe như
         củi nẻ, khô giòn... 
  Vua Minh Chí
         biết được nên cấm Hoàng tử Thành Ðược không được
         phép hẹn hò ra chỗ vắng với Thanh Nga; dẫu sao em cũng là dì
         ghẻ của ngươi. Cái nào cúng thì cúng nhe! Ðâu có
         ăn ẩu được!
  Thừa tướng
         Ba Túy lập mưu soán ngôi bằng cách đổ thừa cho Hoàng tử
         Thành Ðược vì mê gái đã ám hại cha mình. Vua trước
         khi chết truyền ngôi lại cho hắn. Thừa tướng, đã lên làm
         Vua, sắp hành quyết Hoàng tử, thì Chàng ngốc bán than Hữu
         Phước vô cung đình đòi lại vợ, tiện tay ‘thịt' hắn
         ta, giải cứu Hoàng tử Thành Ðược khỏi mất chỗ đội
         nón! 
  Người đẹp Bạch Hoa Thôn
         Thanh Nga, hiểu được lòng chàng bán than Hữu Phước nên nguyện
         kết tóc se tơ với chàng. 
   
          Kết thúc có hậu, ai ác
         thì phải trừng phạt, kẻ tốt phải được đền bù.
         Chàng ngốc bán than đen thùi lùi như cột nhà cháy lại
         ‘vớ' được một nàng đẹp như cành hoa trắng. Trắng
         với đen... tắt đèn cũng vậy! Ôi quá đã!
  Tưởng rằng từ chối làm vợ
         Vua, từ chối cung son điện ngọc chỉ có trong tuồng cải lương
         mà thôi... Nào dè trong đời thực cũng có.
  Mới đây, em Tintswalo Ngobeni, đang trốn ở bên Anh Cát
         Lợi, vì không muốn làm vợ cái thằng Vua hiếu sắc ở Vương
         quốc Swaziland bên Châu Phi.
  Không! Không!
         Nhứt định là không! Nên em dông luôn... một đi không trở
         lại quê nhà vì sợ nó nhốt! 
   
  Là hàng xóm
         với Nam Phi và Mozambique, Vua Mswati III, biệt danh là Sư tử, (dĩ nhiên là
         Sư tử đực), lên ngôi năm 1986, lúc 18 tuổi. Làm Vua đã
         hơn 1/4 thế kỷ rồi và thần dân yêu dấu của Vua đua nhau chết.
         Ðàn ông chỉ 50 năm, đàn bà chỉ 48 năm là đi... chầu
         Diêm Vương hết ráo! Ði vì đói, vì khát, vì nghèo,
         vì mạt, vì bịnh liệt kháng. Hơn một triệu dân một chút
         mà có tới hơn 230 ngàn người dương tính với HIV. Còn
         nhà Vua lại bận rộn mỗi năm kiếm thêm một con vợ. 
           
  Nền kinh tế đổ vỡ tới nơi! Ði mượn tiền
         hổng ai cho; ngay cả cái Ngân hàng Phát triển Phi Châu (the African Development
         Bank) cũng nói: "No, No!"
  Dân cầm
         hơi, ngày dưới mức 1.25 đô la; trong khi vương triều xa hoa, xài
         chỉ có 61 triệu đô Mỹ một năm thôi. Tài sản bóp nặn
         của dân bấy lâu nay đã lên tới 200 triệu đô, đám
         Vợ vua, thay phiên nhau bay đi nước ngoài, mua sắm hàng hiệu, mặc
         cho dân đói.
   
          Hàng năm, bọn nịnh thần tổ
         chức Lễ hội múa sậy mà mấy em còn trẻ, còn gin, từ khắp
         mọi miền đất nước đổ về làng Hoàng gia Ludzidzini để
         tham dự suốt 8 ngày.
  80,000 trinh nữ
         sẽ nhảy múa trước nhà vua Mswati vào ngày 3 Tháng Chín năm
         nay để hy vọng được ‘y' chọn làm vợ thứ 15! 
  Các em để ngực trần, mặc váy ngắn
         đính cườm, đeo vòng ở cổ chân và đồ trang sức
         sặc sỡ, hát múa trước khán giả, trong đó có du khách
         và các chức sắc nước ngoài. 
  Nịnh thần nói: 80,000 em trinh nữ nầy tham dự là do mấy em muốn
         chớ tụi tui hổng có ép, nhưng nếu em không chịu đi... là
         Tía Má em chỉ bị nhốt hay phạt tiền mà thôi!
  Từ các làng mạc xa xôi, em về thủ đô
         trên xe tải chỉ đủ chỗ để đứng, giống như gia súc
         vậy. Và một tai nạn kinh hoàng đã xảy ra vào ngày 28 tháng
         8. Mặt đường bê bết máu, những cô gái bị thương
         nặng nằm la liệt khắp nơi. Ít nhất 38 người chết. Nhưng nịnh
         thần cho rằng chỉ có 13 người đã thiệt mạng.
  Gia đình các em không may nầy sẽ được
         chánh phủ cho thực phẩm để làm đám ma vào tuần sau lễ
         hội. Bản thân các em thiệt mạng sẽ được phong làm liệt
         sĩ! Vì đã "ngã xuống khi đang thực hiện nhiệm vụ vua
         ban".
   
  Và trước một ngày Vua lựa vợ hàng năm,
         3 tháng 9 ở Swaziland thì ở Hà ‘Lội' có mấy ngàn em cũng
         được tuyển lựa về để diễu... binh!
  Em tập từ hồi đầu Tháng 5 lận đó! Nghĩa
         là tập suốt 4 tháng trời ròng rã.
  Em Thiếu úy, Phạm Trúc Sơn Quỳnh, 22 tuổi, vì em đẹp
         nên được quan anh cho đeo lon Trung tá, đi đầu một khối. Ôi
         cái lon lá Trung tá nầy, em mượn đeo cho le một chút mà sao
         mấy cha nhiều chuyện cà nanh chi vậy cà? Quan anh còn cho em cái bằng
         khen nữa đó nha!
   
  Người con gái đẹp bao giờ cũng
         như cục mỡ trước miệng đám mèo hoang của Chủ nghĩa phong
         kiến Vương quyền và Chủ nghĩa Cộng sản độc tài, thì
         ‘cẩn tắc vô áy náy' coi chừng tụi nó nhào vô cắn
         xé.
  Chữ rằng: "Chó treo, mèo
         đậy" mới còn. Cầm bằng nghe lời ‘đường mật' của
         tụi nó là coi chừng có ngày em ‘dập mật'!
   
  Ông bà
         mình nói là không sai, không dám trật đâu. Trời xanh quen thói
         má hồng đánh ghen! 
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
    
      
       
Giọt nước mắt
         cho người vượt biển!
   
  
   
  Thị trấn Kobani, phía
         tây bắc Syria, là một vị trí chiến lược với khoảng 400,000
         dân, ở biên giới giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Syria. Tiếng nổ xé
         toang màn đêm, phiến quân Nhà nước Hồi giáo IS đang tiến
         chiếm Kobani.
   
  Khói đen cuồn cuộn bốc lên sau trận không kích,
         nỗi khiếp đảm giữa đêm khuya của người dân Kobani. "Có
         tiếng bom nổ, tôi giục cả nhà chạy đi, còn tôi theo sau."
         Còn người sống sót thì đã phát điên: Có lần
         nghe sấm sét, một em gái nhỏ người Kurd ở thị trấn Kobani nói:
         "Ðó cũng là tiếng bom đấy... rồi cười."
   
  Hãy tưởng
         tượng rằng gia đình bạn và vài gia đình khác đang
         sống chui rúc ở tầng hầm của một tòa chúng cư cao ốc.
         Không có điện, không có nước và có rất ít thực
         phẩm.
   
  Những gia đình trong cơn biến loạn nầy vẫn còn may mắn
         sống sót sau trận bom. Mái ngói tan tành, những bức tường xung
         quanh đổ sập. Trời đang cuối Thu nhưng mùa Ðông lạnh cắt
         da đã gần kề.
   
  Thử hình dung như thế này: Chỉ
         hai năm trước đây, bạn làm việc cho một ngân hàng. Bạn
         mới vừa cưới vợ và đang háo hức chờ đón sự chào
         đời của đứa con đầu lòng. Thân nhân, bè bạn mang cả
         núi quà cáp đến thăm trong tiếng cười rộn rã. Nhưng
         tối qua, tầng hầm kế bên, những người hàng xóm ít ỏi
         còn sót lại của bạn đã chết. Khí độc Sarin vốn nặng
         hơn không khí đã len lỏi vào tới tận tầng hầm và
         giết họ hết cả rồi. Bạn cảm thấy tuyệt vọng.
   
  Khi bình
         minh đến, bạn tìm cách đào thoát, hy vọng còn tìm được
         một nơi nào đó an toàn trên thế giới hỗn mang nầy để
         cho bạn và vợ con mình được sống sót.
   
  Ra đi, bạn đứt
         ruột bỏ hết lại tài sản của mình, công việc làm mà
         bạn từng có, bỏ luôn giáo đường mà bạn thường
         đến nguyện cầu.
   
  Bạn chỉ muốn một điều duy nhứt là được
         sống bình yên. Bạn chỉ muốn đêm đi ngủ và sáng mai
         thức dậy mà không phải thấy xác của vợ con mình chìm
         trong đổ nát.
   
  Bạn tìm được một người và người
         ấy hứa sẽ mang bạn ra khỏi cái vùng đất mà chiến tranh
         đã hủy hoại tất cả để tới một nơi nào đó
         yên bình. Bạn đồng ý trả tiền để gia đình mình
         được ra đi. Ðánh cược với số phận còn hơn chui rúc
         trong cái tầng hầm nầy cho tới ngày tận tuyệt.
   
  Ðồ đạc
         bạn gói ghém mang theo: Nầy hình ảnh của vợ chồng mình ngày
         cưới! Nầy hình ảnh của con mình khi mới mở mắt chào đời!
           
  Vâng
         và câu chuyện sau đó như mọi người đã biết...
           
  Mà
         không phải vài ngàn người mà cả triệu người đã
         trốn chạy khỏi Syria, đến Thổ Nhĩ Kỳ, rồi xuống những chiếc
         thuyền mỏng manh vượt Ðịa Trung Hải đến hòn đảo nào
         đó của Hy Lạp, đặt chân lên Liên Âu, qua các nước
         thuộc bán đảo Balkan: Macedonia, Serbia, Hungary. Ðiểm đến mơ ước
         cuối cùng là Áo, Ðức, Hà Lan, hoặc ngay cả các nước
         Bắc Âu xa tít mù như Thụy Ðiển, Na Uy, Phần Lan... để tìm
         được một chỗ bình yên mà sống!
   
  Nhưng đó chỉ
         là điều tưởng tượng vẽ ra trong đầu. Là một giấc
         mơ đẹp có thể không bao giờ thành hiện thực. Mà kết
         cục lại bi thảm hơn nhiều.
   
          Ngày mùng 2 Tháng Chín, người
         ta tìm thấy xác một cháu trai 3 tuổi, tên là Aylan Kurdi, theo sóng
         dạt, tấp vào bãi biển Bodrum thuộc Thổ Nhĩ Kỳ.
   
  Cháu bé
         mặc cái áo T-shirt màu đỏ, chiếc quần short màu xanh thẫm,
         mang đôi giày đen nhỏ và nằm úp mặt lên cát, hai tay duỗi
         thẳng xuôi theo cơ thể, giống như đang ngủ. Sóng biển vỗ nhẹ
         vào bờ, vỗ dịu dàng quanh mặt và cơ thể không còn sự
         sống của em.
   
  Cháu bé là một trong số 12 nạn nhân xấu số
         trên con thuyền bơm hơi, mong tới được hòn đảo Kos của
         Hy Lạp, đã bị sóng đánh chìm.
   
  "Sống sót trong bạo
         lực chiến tranh, bom đạn tơi bời của thị trấn vùng biên Kobani,
         giữa Syria và Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng cháu bé đã chết cùng
         mẹ Rehan, 35 tuổi và anh Galip, 5 tuổi, trên đường hy vọng tìm
         đến một cuộc sống mới yên bình ở tận Châu Âu".
           
  Gia đình
         tan nát hết! Chỉ còn duy nhứt người cha bất hạnh Abdullah Kurdi, 40
         tuổi, còn sống sót.
   
          Xác của cháu Galip cũng nằm úp mặt
         xuống cát như đang ngủ cách em Aylan của mình chừng 100m. Còn
         xác người mẹ của hai cháu người ta tìm thấy dạt vào
         bờ biển cách đó tới 240 km. 
   
          Abdullah từng đưa vợ con đến thủ đô
         Damascus để làm thợ cắt tóc nhưng họ đã quay về Kobani cách
         đây 4 năm khi cuộc nội chiến sắp xảy ra. Họ sống ở đây
         được ba năm thì phải bỏ trốn sang Thổ Nhĩ Kỳ khi nhóm
         Khủng bố Nhà nước Hồi giáo (IS) tấn công. Gia đình sống
         ở Istanbul được một năm nhưng không tìm được công
         việc làm ổn định! Tiền bạc chật vật, cuộc sống thiếu
         thốn. Không có tương lai!
   
          Abdullah có người em gái hiện định
         cư ở Vancouver, British Columbia đã làm đơn xin bảo lãnh cho gia đình
         anh mình được đến Canada; nhưng đơn xin nhập cảnh đã
         bị khước từ vào Tháng Sáu. Cuối cùng chỉ còn cách
         tìm đường vượt biển, vượt biên sang Ðức!
   
  Abdullah phải
         trả tiền tới hai lần cho những kẻ buôn người để chúng
         đưa anh cùng vợ con tới Hy Lạp. "Thuyền chỉ chở được
         10 nhưng họ nhét tới 17. Tôi và anh trai phải trả mỗi người
         2,280 USD cho chuyến đi này."
   
          "Giờ phút cuối cùng trước khi thảm
         kịch xảy ra, khi bị sóng lớn đánh dồn dập, mọi người
         hoảng sợ đứng cả dậy. Nước tràn vào trong thuyền khiến
         nó bị lật.
   
  "Tôi níu lấy tay vợ tôi, còn các con tuột
         khỏi vòng tay tôi. Chúng tôi đã cố giữ con thuyền. Tất
         cả mọi người gào thét trong màn đêm đặc quánh. Vợ
         và hai con không thể nào nghe được tiếng tôi gọi, tôi kêu."
           
  Hôm
         mùng 3 Tháng Chín, Abdullah đã tới nhà xác bịnh viện, nhận
         dạng thi thể vợ cùng hai con. Thi thể ba người thân yêu nhất trong
         đời của Abdullah sẽ được đưa bằng máy bay qua Istanbul tới
         thành phố Sanliurfa. Từ đó, họ sẽ về Kobani, Syria, bằng đường
         bộ.
   
  Tang lễ của Aylan, Galip và người mẹ của hai cháu đã
         cử hành vào ngày Thứ Sáu, mùng 4 Tháng Chín tại thị
         trấn vùng biên Kobani quê nhà nơi hai cháu đã từng theo cha
         mẹ trốn ra đi... Rồi định mệnh cay nghiệt thay! Trở về quê
         cũ trong ba chiếc áo quan!
   
          Với ông Abdullah và những người còn
         lại trong gia đình, những ngày tiếp theo của họ sẽ chỉ có
         nỗi đau thương và niềm nhớ khôn nguôi!
   
  Abdullah nói: "Hai
         đứa trẻ, con tôi, cũng như con của những người tị nạn
         Syria khác, có đáng bị vớt lên từ những bờ biển vì
         cha mẹ chúng hoảng loạn và muốn cứu con họ khỏi chủ nghĩa
         khủng bố, khỏi bị bắt cóc, khỏi bị chết chóc hay không?"
           
  "Tôi
         không muốn bất cứ điều gì từ thế giới này nữa. Mọi
         thứ tôi từng mơ ước đều đã ra đi. Tôi muốn chôn
         cất, rồi ngồi cạnh mộ vợ và hai con tôi cho đến lúc tôi
         nhắm mắt."
   
  "Chúng tôi muốn cả thế giới trông thấy điều
         này. Có như vậy, họ mới ngăn chặn được những câu
         chuyện đau lòng xảy ra với người khác. Hãy để trường
         hợp gia đình tôi là cuối cùng."
   
  Sáng ngày
         mùng 2 Tháng Chín, Nilufer Demir, nữ phóng viên làm việc cho một
         hãng thông tấn Thổ Nhĩ Kỳ, theo dõi khủng hoảng nhân đạo
         của người tị nạn Syria, có mặt tại bãi biển ở thành
         phố Bodrum, tỉnh Mugla, nơi có nhiều thi thể người bị chết đuối
         dạt vào, sau khi hai con thuyền chở họ bị lật. Khi được hỏi
         cảm giác thế nào lúc chụp hình cháu bé Aylan, Demir thổn
         thức: "Tôi chết lặng trong nỗi buồn đau."
   
  "Tôi chẳng
         thể làm gì để mang cháu bé trở lại cuộc sống. Chỉ
         còn cách duy nhất là chụp ảnh! Tôi muốn nhân loại nghe được
         tiếng thét từ thi thể bất động của Aylan."
   
  "Tôi từng chụp
         ảnh, từ năm 2003, đã và đang chứng kiến nhiều cái chết
         và nhiều bi kịch của người tị nạn. Tôi hy vọng từ hôm
         nay, chuyện đó sẽ thay đổi."
   
          Tiếng thét câm lặng từ bức ảnh
         ấy giờ đang có sức lan tỏa, ảnh hưởng đến lương
         tâm nhân loại toàn thế giới...
   
          Nó nhanh chóng xuất hiện trên trang nhất
         tất cả các tờ báo, những đài truyền hình, những trang
         mạng xã hội, khơi dậy lòng xót thương và cả sự phẫn
         nộ đối với các quốc gia phát triển, khi họ không có động
         thái nào giúp đỡ người tị nạn Syria.
   
  Tấm hình đã
         trở thành một biểu tượng bi kịch, một ám ảnh lương
         tâm của nhân loại trên toàn thế giới!
   
  Thế giới đã
         và đang quay lưng với người tị nạn Syria. Cái chết của hai
         cháu bé cùng với người mẹ của mình trên bãi biển
         Thổ Nhĩ Kỳ là nỗi ô nhục của thế giới văn minh. Nơi
         chúng ta thấy có con người nhưng không thấy được lòng
         nhân đạo.
   
  Xem hình ảnh cháu bé nầy úp mặt trên cát
         như đang ngủ say làm ai cũng rơi nước mắt! Biển lớn cuốn
         em đi! Rồi xa, rồi xa, rồi xa mãi... Biển ơi, trả cho ta... xác em yêu..."
           
  Ông
         Mike Baird, Thủ hiến tiểu bang New South Wales, Australia, dù là một chánh
         trị gia của Liên Ðảng (Bảo thủ), nhưng đã đăng trên
         trang facebook của mình những lời cảm động!
   
  "Tôi quay đi nhưng
         hình ảnh bi thảm của cháu bé không rời bỏ tôi! Bức hình
         không phải chỉ là một bi kịch; mà là một câu chuyện trong
         hàng ngàn câu chuyện của những người tuyệt vọng đang chạy
         trốn cuộc nội chiến khốc liệt ở Syria để được tồn
         sinh."
   
  Ông Baird nói: "Tiểu bang NSW có nền kinh tế mạnh nhứt
         nước Úc. Trước thảm kịch nầy, tiểu bang sẽ vươn ra khỏi
         tầm biên giới tiểu bang của mình để làm bất cứ cái
         gì xét ra cần thiết để giúp người tị nạn Syria!"
           
  Về
         chánh sách chận thuyền tị nạn của chánh phủ Liên Ðảng,
         Tony Abbott, ông Mike Baird nói: "Chúng ta đã thành công khi không
         để trẻ con phải chết đuối trên biển lúc tìm cách
         đến bờ biển nước ta. Tuy nhiên ngăn chận tàu thuyền đến
         nước Úc không chưa đủ mà hành động tiếp theo phải
         có là bắt đầu cứu giúp người tị nạn!"
 
          
  "Chúng
         ta không thể nhìn tấm hình bi kịch đó, rồi cứ nghĩ giống
         hệt như xưa; nghĩ giống như mình thường nghĩ, để rồi
         thản nhiên quay về những công việc thường ngày! Bức hình
         nầy đã làm thay đổi tất cả." (The photo changes everything!)
           
  Thưa,
         xem bức hình xác cháu Aylan Kurdi, 3 tuổi, tấp vào bãi biển làm
         lòng tôi quặn thắt!
   
          Nhưng cái chết bi thảm của cháu không
         vô ích vì nó đã làm thay đổi nhận thức của toàn
         thế giới.
   
  Nước Ðức, nước Anh, đều mở cửa biên
         giới để đón người tị nạn Syria khốn khổ.
   
  Cầu mong cháu
         yên nghỉ trên chốn thiên đàng! 
  Aylan! Một biểu tượng của người Syria vượt biển!
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne 
      
       
Cười là tiếng khóc...!!!
   
  Tranh Bảo Huân
          Nhớ xưa, năm 1960, nhà ở Bưu điện
         Rạch Giá. Hàng xóm, xéo bên kia đường, là nhà ông
         Trưởng ty Thủy sản. Ðó là một gia đình trẻ vì có
         một đám ‘xây lố cố', sàn sàn tuổi của tụi tui, 9,10
         tuổi gì đó. Nhà có máy chiếu phim, tối hay rủ qua coi. Ðông
         mới vui!
  Lần đầu được coi
         chiếu phim ‘chùa', không phải lội bộ đến rạp Châu Văn
         mua vé, đỡ tốn tiền mà vui hết biết luôn. Vì phim chiếu
         ngày xưa thơ ấu đó là phim của Charles Chaplin mà bà con mình
         thường gọi là Vua hề Sạc Lô.
  Tắt đèn, máy chiếu phim chạy rè rè, hình ảnh hiện
         trên vách. Gần cả tiếng đồng hồ, tui cười ‘ha ha, he he,
         hi hi, hắc hắc'... đến nỗi đứa em gái, cùng đi xem ké, phải
         đưa tay bịt mồm tui lại, để giữ phép lịch sự... dẫu
         gì cũng là nhà của người ta...
  Hồi xa xưa đó chẳng biết tên phim nầy là gì, sau nầy
         lớn lên mới biết đó là phim Modern Times (Thời Hiện đại).
          Sạc Lô đóng vai một công nhân cầm
         cái mỏ lết vặn ốc trong một dây chuyền sản xuất máy móc.
         Cứ thấy ốc là đút mỏ lết vô vặn. Vặn riết nên
         bị ám ảnh! Ra đường thấy người đẹp nào mặc jupe,
         sau mông, hay trước ngực có đính vài ba cái nút to tổ
         bố, theo quán tính, ông xách mỏ lết rượt theo mà vặn...
          Rồi để tiết kiệm thời giờ ăn
         trưa của công nhân, tăng năng suất lao động, chủ hãng (tư
         bản bóc lột mà), cho thử nghiệm cái máy đưa thức ăn
         ngay tới tận miệng, công nhân chỉ hả họng, thức ăn từ đĩa
         sẽ nghiêng, đổ vào miệng cho mình nhai, nuốt. Nào ngờ cái
         máy trục trặc giữa chừng! Thay vì nó ụp thức ăn vào miệng,
         nó nhô cao hơn, ụp thức ăn vào hai cái lỗ mũi.
  Rồi tới món ‘lai sét' (dessert), cái mô
         tơ quay tròn một trái bắp. Mới đầu máy tốt, quay chầm chậm,
         công nhân cứ hả miệng ra mà cạp. Sau chạm điện, máy quay
         vù vù đưa miệng vô cạp, hột bắp văng tứ lung tung...
          Hết tuồng, bật đèn lên, mới hay
         phim trợt ra ngoài, rối nùi, muốn xem lại lần nữa.... nội cái
         phải ngồi cẩn thận cuốn lại, kẻo đứt là lần sau hết
         coi, mất chắc cũng cả tiếng đồng hồ nên đành tan hàng
         ai về nhà nấy... ngủ!
  Sau nầy lớn
         lên, lúc buồn quá, tui lại lôi trong ký ức hình ảnh vui thời
         thơ dại với Sạc Lô mà tiếp tục sống... vui!
  Thưa, đời Vua hề Sạc Lô thì trái ngược
         với đời tui 180 độ nha. Thuở nhỏ tui sướng, cưới vợ về...
         mới biết mùi tân khổ; còn Sạc Lô từ nhỏ là ổng
         đã khổ, khổ miết, khổ hết biết như cái phim: A Dog's Life (Khổ
         như chó! 1918).
  Sạc Lô sinh ra trong nghèo
         khó ở London, thủ đô nước Anh năm 1889. Cha bỏ mặc gia đình,
         để mẹ ông chật vật kiếm tiền nuôi con! Không có nghề
         nghiệp ổn định, thu nhập bấp bênh nên có lúc mấy mẹ
         con phải sống vất vưởng trên hè phố. Nghèo không đủ
         ăn đến nỗi ông đã hai lần bị gửi vào Trại Tế
         bần trước khi lên 9. Năm Sạc Lô 14 tuổi, mẹ ông phải vào
         Trại Tâm thần.
  Sau nầy ông thuật
         lại người thầy đầu tiên dạy ông về diễn xuất là
         chính người Mẹ bất hạnh của mình!
  "Khi còn bé, Mẹ thường làm trò cho con xem bằng cách
         ngồi bên cửa sổ và bắt chước cử chỉ người qua đường.
         Chính nhờ quan sát cách diễn xuất của Mẹ mà tôi học
         được không chỉ cách thể hiện cảm xúc bằng tay và
         nét mặt, mà nghiên cứu cả tính cách của con người."
          Sạc Lô, khi lên 5 tuổi, đã bắt
         đầu đi diễn những vở kịch vui khắp nơi để kiếm sống.
         Tháng 7 năm 1907, chàng trai 18 tuổi nầy đã trở thành một nghệ
         sĩ hài tài năng thực thụ.
  Năm
         1914, trong vai một người say rượu, ông mặc chiếc quần rộng thùng
         thình, áo chật, mũ nhỏ và giày to... thêm một bộ ria ở
         môi trên, nhỏ như mép cái bàn chải, làm tăng thêm tuổi
         mà không cần phải mất công hóa trang thêm... cho già.
          Chiếc mũ quả dưa, luôn đội, thể
         hiện lòng tự trọng, dù nghèo khó, vất vả, nhưng mình
         là người có văn hóa ứng xử; bộ ria thể hiện sự phù
         phiếm, muốn theo đuổi một chút lịch lãm của những người
         đàn ông thuộc giai cấp thượng lưu; cây gậy hướng đến
         sự đỏm dáng khi xuất hiện trước mặt người phụ nữ.
          Nhân vật Tramp (Gã lang thang), ăn mặc đối
         chọi nhau như thế là một thương hiệu đặc thù của Sạc
         Lô, mà sau nầy có nhiều anh hề khác bắt chước ‘ăn
         theo'!
  Tramp sống trong cảnh nghèo nàn,
         không nhà cửa và thường xuyên bị đối xử tệ bạc,
         những vẫn luôn tử tế và lạc quan đi về phía mặt trời
         lặn... để tiếp tục cuộc hành trình của mình.
  (Tramp lịch sự đến nỗi khi vấp vào cái
         cây, anh lễ phép nhấc cái mũ ra để xin lỗi cái cây.)
          Năm 1910, chàng thanh niên Sạc Lô cùng
         đoàn kịch lần đầu tiên lưu diễn sang Mỹ. Từ sân khấu
         kịch, ông bước qua lãnh vực điện ảnh! Phim câm, không lời
         thoại, chỉ có nhạc nền!
  Chỉ
         cần mười năm sau, năm 1918, Sạc Lô đã nổi danh toàn thế
         giới.
  Phim The Kid (Thằng nhóc) năm 1919,
         với sự diễn xuất của cậu bé 4 tuổi, Jackie Coogan, mang dấu ấn
         tuổi thơ, tái hiện lại thời niên thiếu vất vả của chính
         ông, là sự pha trộn tuyệt vời giữa hài kịch và chính
         kịch.
  City Lights, 1931 (Ánh đèn đô
         thị) đầy tính nhân văn, kể về tình yêu của Tramp dành
         cho một cô gái mù bán hoa (do Virginia Cherrill thủ vai) và nỗ lực
         của Tramp để kiếm tiền phẫu thuật mắt cho cô gái.
 
         "Tôi quyết tâm tiếp tục làm phim
         câm... Tôi là một diễn viên phim câm và trong môi trường
         đó tôi là độc nhất và, nói không hề khiêm tốn
         giả tạo: tôi là bậc thầy!"
  Dẫu
         tuyên bố như vậy, nhưng Sạc Lô cũng làm phim The Great Dictator, năm
         1940 (Nhà Ðộc tài vĩ đại) có lời thoại, để chế
         nhạo Adolf Hitler, công kích chủ nghĩa phát xít đang hồi cực
         thịnh...
  Chaplin và Adolf Hitler: ra đời
         cách nhau có 4 ngày, cả hai vươn lên từ nghèo khổ trở
         thành nổi tiếng thế giới! Nhà độc tài người Ðức
         có kiểu ria mép bàn chải giống nhân vật Tramp.
  Sạc Lô đã từng nói: "Khi lần đầu nhìn
         thấy Hitler, tôi nghĩ ông ta đã ‘chôm' bộ râu mép bàn
         chải, hình ảnh của tôi, lợi dụng sự thành công của tôi".
          Danh vọng và giàu có nhưng đường
         tình duyên của Gã lang thang nầy cũng đầy trắc trở. Mãi
         tới 54 tuổi, 1943, cưới vợ lần thứ 4, ông mới tìm được
         một người bạn đời chung thủy và hào phóng tặng cho ông
         tới 8 đứa con.
  Năm 1972, Sạc Lô
         được trao giải Oscar danh dự, thiên hạ đứng dậy, vỗ tay 12
         phút liên tục, đó là tràng pháo tay lâu nhất trong lịch
         sử giải Oscar.
  Sạc Lô nhận bằng
         danh dự Tiến sĩ Văn chương từ các trường Ðại học Oxford
         và Durham; được Nữ hoàng Elizabeth II ban tước Hiệp sĩ.
          Sáng sớm ngày 25 Tháng Chạp (lễ Giáng
         Sinh) năm 1977, ông mất tại nhà, sau khi mắc cơn đột quỵ trong lúc
         ngủ, thọ 88 tuổi.
  Tới giờ, Sạc
         Lô vẫn được coi là ‘kỳ quan của điện ảnh' không
         có ai thay thế nổi. Danh hài Bob Hope của Mỹ tán dương nồng nhiệt
         rằng: "Chúng ta may mắn được sống trong thời đại của
         ông".
  Thưa, ông bà mình thường
         nói: "Nhứt nghệ tinh nhứt thân vinh!" Quả không sai!
  Nhưng đằng sau hào quang, danh vọng, tiền bạc
         như nước đó lại là cảnh ngộ trái ngang. Mới tréo
         cẳng ngỗng chớ!
  Cười trên sân
         khấu, trong phim ảnh nhưng đời lại đầy nước mắt. Diễn
         viên hài lại là người buồn bã nhất (?!). Như ông hề
         Jerry Lewis, Mỹ, đã bị trầm cảm nặng đến nỗi nếu không
         phải vì hai đứa con thì ông đã tự kết liễu đời
         mình rồi.
  Vui hết biết trên sân
         khấu nhưng đời thường bị ám ảnh bởi tuổi thơ là
         chuỗi ngày đau đớn (Chính vì vậy mà Sạc Lô đối
         xử với những diễn viên nhí trong phim của ông rất là nhân
         hậu).
  Pha trò để mua vui cho khán
         giả cũng là cách để thoát khỏi thực tại khổ đau, ‘cười'
         vào số phận bi thương của chính mình.
  Các nhà tâm lý học cho rằng: diễn viên hài
         giống với người bị bệnh tâm thần (lúc vui, lúc buồn khó
         đoán). Họ mang hai bộ mặt: trên sân khấu rất vui nhưng khi một
         mình lại buồn thôi hết biết.
  Thưa
         Vua hề Sạc Lô! Tui xin cám ơn ông đã mang lại cho đời những
         nụ cười thâm thúy, pha trộn giữa bi kịch và hài kịch...
          Ngàn lần cám ơn ông! Thank you! Mate! (Cám
         ơn Bồ tèo nhiều lắm đó nhe!)
   
  đoàn xuân thu
  melbourne
    
 
      
       
Võ Tòng đã bị hàm oan! 
          
   Bảo Huân
   
   
  Thưa
         đọc truyện Tàu, chắc bà con mình, ai cũng nhớ hồi thứ
         22 trong Thủy Hử truyện của Thi Nại Am, thuật về Chú Ba Võ Tòng,
         tay không đấm con Cọp trên đồi Cảnh Dương chết ngắc!
          Ðồi Cảnh Dương ngày nay là một
         địa điểm du lịch nổi tiếng của tỉnh Sơn Ðông. Ðể
         thu hút du khách, ăn theo chuyện Võ Tòng hồi xưa đánh Cọp,
         mấy Chú Ba mở quán rượu "Tam oản bất qua cương" (Ba bát
         không qua đồi), miếu Sơn thần, nơi Võ Tòng đả hổ, bia
         đá, tượng hổ, miếu Võ Tòng...
  Truyện rằng: Võ Tòng mồ côi cha lẫn mẹ, được
         anh ruột là Võ Ðại Lang đi bán bánh bao để nuôi. Lớn
         lên, Võ Tòng sinh sống bằng nghề Sơn Ðông mãi võ nhưng
         khoái nhậu. Tánh lại nóng, làm sương sương vài lít,
         là có chuyện xích mích với thiên hạ, là thượng cẳng
         tay hạ cẳng chân nên nhiều lần bị lính bắt.
  Tuy nhậu xấu tánh như vậy nhưng khi có tiền là
         rộng rãi hay chiêu đãi bạn hiền trên chốn giang hồ nhậu
         ké... nên được tiếng là dân chơi đồi Cảnh Dương.
          Trên đường về thăm Võ Ðại
         Lang, ông ghé vào một tửu quán, bên ngoài có ghi "Uống
         3 chén không nên qua đồi". Võ Tòng là người mạnh
         rượu, uống như hũ chìm, thấy dòng chữ này rất bực,
         hỏi tại sao? Thì chủ quán kể có con hổ thành tinh chuyên ăn
         thịt người, ai uống quá say không nên đi qua đó.
  Ðang trong cơn say, không biết sợ nên Võ Tòng
         một mình cầm gậy lên đồi tìm Hổ ‘cà khịa' chơi!
          Gặp Hổ, ông cầm gậy vờn với mãnh
         thú từ sáng tới tối. Ðến lúc trời chạng vạng, Võ
         Tòng vụt một cái, hụt, trúng tảng đá làm cây gậy
         gãy làm hai. Chỉ còn cách duy nhứt là một tay nhận đầu
         Hổ xuống đất, một tay đấm, chừng 5, 7 chục cú làm con Hổ
         bể gáo chết tươi. Nhờ việc tay không đánh chết Hổ dữ,
         Võ Tòng được quan huyện Dương Cốc bổ làm Ðô đầu
         của nha môn huyện.
  Nhưng sau nầy,
         mấy Chú Ba cho rằng Võ Tòng chưa từng đánh bất cứ con
         Hổ nào. Chẳng qua đây là tiểu thuyết dã sử, dựa trên
         cuộc khởi nghĩa có thật của Tống Giang trong cuốn Tống Giang Tam thập
         lục nhân tán (Ca ngợi 36 người của Tống Giang).
  Cuộc đời Võ Tòng thực sự lại như vầy:
         Võ Tòng tới Hàng Châu mãi võ mưu sinh, phiêu bạt giang hồ,
         ngẫu nhiên gặp được quan tri phủ Hàng Châu là Cao Quyền.
         Họ Cao thấy Võ Tòng võ nghệ hơn người rất khâm phục,
         mời Võ Tòng về làm chức Bổ khoái Hàng Châu. Sau nhờ
         lập công lớn,Võ Tòng được thăng chức làm Ðề hạt.
          Không lâu sau đó, do Cao Quyền đụng
         chạm với các nhà quyền quý ở Hàng Châu nên bị bãi
         quan. Là người tâm phúc của Cao Quyền nên Võ Tòng bị
         huyền chức xuống làm một quan nhỏ trong nha môn của tri phủ. Tri phủ
         Hàng Châu, mới được bổ nhiệm, là Thái Cùng, là
         con trai của Thái sư Thái Kinh ở kinh đô. Dựa vào thế lực
         cha mình, Thái Cùng làm đủ chuyện càn quấy, nhũng nhiễu,
         bức hiếp dân lành. Do vậy, người đương thời gọi Thái
         Cùng là Thái Hổ.
  Thấy Thái
         Cùng ức hiếp dân lành, Võ Tòng rắp tâm giết. Hôm đó,
         Võ Tòng nấp ở bên ngoài, đợi khi Thái Cùng vừa ra khỏi
         cửa thì lập tức xông ra giết chết. Võ Tòng bị lính của
         nha môn bao vây bắt được. Sau đó, Võ Tòng bị Thái
         Kinh sai người giết chết trong nhà lao. Thái Cùng có biệt hiệu
         là Thái Hổ nên khi Võ Tòng giết chết Thái Cùng, người
         ta mới ca ngợi Võ Tòng đã "đánh Hổ".
  Người dân Hàng Châu cảm kích Võ Tòng
         nên đã mang xác về chôn tại cầu Tay Lãnh, lập một tấm
         bia đá ghi dòng chữ "Mộ của nghĩa sĩ đời Tống Võ
         Tòng".
  Thưa bà con nhắc
         chuyện xưa để minh oan cho Võ Tòng, kẻ giết một thằng tham quan
         ô lại chớ không phải là một đứa ‘tiger killer'.
  Còn hai tay dưới đây mới thiệt đáng
         chê trách!
  Trong khi nền kinh tế nước
         Tây Ban Nha bị suy trầm thì Hoàng gia Tây Ban Nha lại xài tiền vô
         tội vạ trong chuyến đi săn thú ở Phi Châu. Vua Juan Carlos Ðệ Nhứt,
         cách đây sáu năm, chối việc ông bắn chết một con Gấu
         Nga sau khi dụ nó uống rượu vodka, pha với mật ong.
  Rồi bây giờ ông Vua già 79 tuổi nầy lại đi
         Phi Châu săn bắn, hãnh diện chụp hình trước một con Voi vừa
         bị bắn chết. Tốn 15 ngàn đô cái ‘lái sần' cho phép
         bắn Voi. Mướn thợ săn chuyên nghiệp ở địa phương chỉ
         chỗ cho đi săn tốn tới 8,700 đô một tuần. Ngoài bắn Voi, Vua
         còn bắn Trâu rừng, bắn đủ thứ!
  Kết quả là cuộc sống hoang dã... vả cho ông một cái
         bằng cách cho ông té gẫy cái xương đùi! Phải cấp
         tốc từ nước Botswana, Châu Phi bay về Madrid cho bác sĩ phẫu thuật.
          Thưa 50 năm trước, số Sư tử ở
         lục địa Châu Phi còn chừng nửa triệu. Bây giờ chánh phủ
         các nước ở đây cấp phép loạn xà ngầu cho bọn nhà
         giàu phương Tây đi săn nên số Sư tử bây giờ chỉ
         còn lại khoảng 30 ngàn con theo ước tính của tạp chí Wildlife
         Nature ở Anh Quốc.
  Rồi bọn săn trộm
         thú quốc tế đã đột kích vào các khu rừng, công
         viên quốc gia và tàn sát tập thể Voi để lấy ngà, Sư
         tử để lấy da, Cọp để nấu cao Hổ cốt...
  Một tay nha sĩ người Mỹ, tên là Walter Palmer đã
         bắn chết con Sư tử Cecil - "Ngôi sao" của vùng rừng xứ sở
         Africa. Sư tử Cecil đã bị dụ ra khỏi Vườn Quốc gia Huange ở
         Zimbabwe. Palmer cùng với gã dẫn đường tên là Bronkhosrt, đã
         cố gắng hạ con thú bằng cung tên, rồi lần theo vết máu của
         Cecil và bắn chết nó bằng súng.
  Dân Mỹ nó tẩy chay phòng nhổ răng, lấy sơn xịt lên
         cửa nhà xe của ổng là ‘Lion killer'. Chánh phủ Zimbabwe, trước
         áp lực dữ dội của công luận, đòi dẫn độ thằng
         chả qua Châu Phi để đưa ra Tòa về tội sát hại những
         con thú có tên trong sách Ðỏ, cần bảo vệ.
  Thưa để đá giò lái, móc họng
         ông Nha sĩ cà chớn nầy; tui xin kể cho bà con mình nghe một câu
         chuyện như vầy: Hoa Kỳ là một đất nước yêu thể thao,
         say mê đến điên cuồng môn bóng bầu dục mà Mỹ gọi
         là football. Một hôm hai đội football đấu với nhau, trên khán
         đài có một ông rất lớn họng, la hét inh ỏi: "Chơi
         cùi chỏ! Giựt chỏ mạnh vào, vô ngay cái miệng của nó
         cho tao!"
  Ông khán giả đứng
         gần bên hỏi: "Nhưng ông ủng hộ đội bên nào?"
          "Ðội bên nào cũng được!
         Vì nghề của tui là nha sĩ mà!"
  Thế nên làm nha sĩ bên Mỹ kiếm được rất nhiều
         tiền, xài không hết, ổng bèn đi tìm cảm giác mạnh, bằng
         cách qua công viên quốc gia của nước Zimbabwe săn Sư tử!
          Thưa để kết bài viết nầy, tui hoàn
         toàn ủng hộ việc bảo vệ Cọp, Beo, Sư tử, Voi và nhứt là
         con Hà Mã... Bằng ỷ mình có tiền, có súng, bắn giết
         tùm lum chơi cho vui! Thì tui xin hỏi thiệt mấy ông rằng: "So với
         con Cọp, con Sư tử, con Hà Mã... và con người ai mới hoang dã
         hơn ai?"
  Văn minh là phải như
         Võ Tòng kìa! Tay không đánh chết Cọp mà không phải là
         con Cọp. Cọp đây là mấy đứa làm quan, tham ô nhũng nhiễu
         cho dân nó nhờ.
  Còn bằng xách
         súng mà bắn Cọp, bắn Sư Tử, bắn Hà Mã... thì có
         hay hớm gì đâu mà khoe khoang hỡi mấy thằng ông Nội con nít!
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
    
      
       
 
 Bảo Huân
  Cho lòng thêm chút
         ấm!
   
  Tháng Tư, trời
         đang giữa mùa Thu, lá vàng năm nay sao rơi nhiều quá? (Trận
         gió thu phong rụng lá vàng/ Lá bay hàng xóm lá bay sang/Vàng
         bay mấy lá năm già nửa! Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng?)
          Những thổ dân vùng hoang mạc, tiểu bang
         Victoria, nước Úc, hỏi già làng rằng: "Mùa đông năm
         nay trời có lạnh lắm không ông Nội?"
  Già làng thổ dân thời xưa cũ vì nhậu quá
         xá, sáng xỉn chiều say, tối ôm chai mà ngủ... nên không có
         thời giờ truyền lại những bí kíp về tiên đoán thời
         tiết lại cho người kế tục. Rồi nhậu nhiều nên xơ gan chết
         hết ráo rồi; hậu quả là già làng thổ dân thời hiện
         đại nầy nghe con cháu hỏi mà đổ mồ hôi hột vì ‘bí
         lù'...
  Nhưng vốn là già làng,
         (chức nầy lớn lắm à nha!) đâu có thể làng nhàng mà
         chi kẻo mấy thằng nhỏ nó khi; nên ông chọn cách an toàn nhứt,
         nói: "Trời năm nay sẽ rất lạnh đó tụi bây! Nên vô
         rừng, vô bụi, kiếm củi về dự trữ đi để lúc mùa
         đông đến có cái mà sưởi ấm! Kẻo ở trần tối
         ngày, chỉ đóng duy nhứt có cái khố thì teo ‘bugi' hết
         ráo đó nha!"
  Nhưng lỡ trời
         không lạnh thì sao? Ðể chắc ăn, già làng ra buồng điện
         thoại công cộng dọc xa lộ, gọi tụi Sở Dự báo Thời tiết
         xem sao. Thì tụi nó trả lời là: "Có vẻ năm nay trời khá
         lạnh đó!"
  Quay về, già làng
         bảo mấy thằng nhỏ đi kiếm thêm củi nữa đi. Tuần sau, già
         làng lại lẻn ra gọi Sở Dự báo Thời tiết lần nữa: "Mùa
         đông năm nay sẽ lạnh quéo luôn phải không?" "Ðúng
         trời năm nay sẽ rất lạnh!" Già làng lại quay về bảo tụi
         nhỏ kiếm thêm củi nữa!
  Hai tuần
         sau, già làng lại gọi cho Sở Dự báo Thời tiết lần nữa:
         "Tụi bây có chắc chắn là mùa đông năm nay sẽ lạnh
         lắm không?"
  Thì tay dự báo
         thời tiết trả lời: "Chắc chắn lạnh trăm phần trăm luôn."
          Già làng hơi hồ nghi bèn cật vấn
         "Dựa vào đâu mà mấy đứa bây trả lời là: Trời
         sẽ rất lạnh?"
  "À! Theo hình
         ảnh từ vệ tinh chụp được, bọn thổ dân trong vùng hoang mạc
         đang đi kiếm củi về dự trữ như điên đó! Chắc chắn
         trời mùa đông năm nay sẽ rất lạnh mà! Tin tui đi! Hi hi!"
          Còn thưa mùa đông năm nay, người
         viết biết ngay là sẽ rất lạnh... Vì hôm đi chợ Footscray, tui
         đi sau một em mặc quần jean, lòi ra một phần mông trắng hếu, em
         vừa đi vừa kéo quần lên... Hết coi luôn! Dự báo thời tiết
         kiểu nầy còn chính xác hơn già làng thổ dân và mấy
         tay thuộc Sở Dự báo Thời tiết Úc nhiều!
  Mà thiệt vậy bà con ơi! Mới đầu Ðông,
         tháng 6, trời đã phá kỷ lục lạnh quéo râu ria hết rồi
         đó nha.
  Trong vòng 15 năm trở lại
         đây, năm nay tuyết rơi trắng trời trên núi và cao nguyên.
         Ngọn Buller, chỉ một đêm mà tuyết rơi phủ trắng làng sơn
         cước nầy dầy tới 8 cm. Sở thú Melbourne phải dùng đèn sưởi
         để giữ ấm cho khỉ vượn, cọp. beo, sư tử, kangaroo và koala
         nữa đó.
  Phi trường Tullamarine, nhiệt
         độ xuống thấp nhứt từ năm 1971, tuyết đóng dày trên
         cánh phi cơ làm nhiều chuyến bay phải đình hoãn chờ trời
         bớt lạnh.
  Nơi người viết ở
         là vùng Tây Melbourne, vùng nghèo, mùa đông năm nay, có đêm
         cột thủy ngân tụt xuống chỉ còn 1 độ C, lạnh nhứt kể
         từ năm 1944, là năm thiên hạ có sổ sách để bắt đầu
         so sánh cái lạnh của từng năm.
  Thưa
         rồi trời lạnh đến nỗi tạp chí khiêu dâm Playboy phải đình
         bản vì không có em người mẫu nào dám cởi áo, cởi
         quần ra cho chụp hình... vì sợ bị sưng phổi!
  Và trời lạnh đến nỗi làm mấy ông luật
         sư phải đút tay vô cái túi quần của chính mình cho ấm,
         chớ không đút tay vô túi của người khác như mấy ổng
         thường làm. Ngược lại, trời lạnh đến nỗi mấy tay chuyên
         móc túi trên xe tram, xe bus phải đút hai ngón tay mình vô túi
         người khác để tìm thêm chút ấm!
  Còn ở vùng quê, nông trại nước Úc, nuôi
         bò. Trời lạnh đến nỗi khi ta vắt sữa bò thì ta lại được
         cây cà rem. Còn vắt sữa mấy con bò lông đen tuyền thì
         ta lại có cà rem pha ‘'chó có lết" (chocolate)!
  Dĩ nhiên thời tiết lạnh nó không chừa một
         ai cả. Tuy nhiên, giàu và nghèo có đối sách khác nhau. Giàu
         thì đôi ta ngoéo tay nhau bay về phương Bắc! Tình hè rực
         nắng! Giàu hơi hơi... thì Bali của Indo đang mùa hè nắng ấm...
         Giàu hơn thì bay đi Paris trong mùa hè rực rỡ của Khải Hoàn
         Môn hay Tháp Eiffel chẳng hạn.
  Còn
         nghèo thì ráng chịu nghe em. Ráng kiếm tiền mua áo ấm, tiền
         ăn pizza để tối đi ngủ không mang theo cái bụng đói meo. Rồi
         cày như trâu để trả tiền ga, tiền điện mà sưởi
         cho ấm.
  Khuya đi làm, tan ca từ trong
         Sở bước ra, cầm cái chìa khóa mà tay run run đút hoài...
         cũng trật chỗ! Làm sao ‘xì tạt' (start) cái xe, mở sưởi
         cho ấm rồi mới dám chạy. Khỏi hút thuốc mà chi cho nó tốn
         tiền, vì cái miệng và lỗ mũi, lúc thở ra luôn xì khói
         như ống khói xe lửa khi qua cầu Bình Lợi vậy.
  Nước Úc, ‘lucky country', nhưng không hẳn ai cũng
         sung sướng khi mùa đông lạnh giá về hết đâu nha.
          Trong cái lạnh mùa đông, trong bức tranh
         ảm đạm về kinh tế, bởi giá khoáng sản trên đà đi
         xuống, Tàu nó ít mua hơn lúc trước vì làm ăn không
         khá... làm bà con nước Úc mình khó sống hơn. Hồi trước
         giờ đào đất lên đem bán quen rồi... Giờ đào đất
         lên hổng đứa nào chịu mua chắc tụi mình phải ‘cạp
         đất' quá bà con ơi!
  Thưa! Mỗi
         năm nạn đói trên toàn thế giới đã giết chết tới
         12 triệu trẻ em. Và Úc cũng thường nói rằng: "Từ thiện
         là bắt đầu từ trong gia đình của chúng ta nhưng không chấm
         dứt ở đó!" Nghĩa là mình đi làm, kiếm tiền lo cho
         vợ, cho con, cho cháu mình ăn no, mặc ấm, có giày mang trước
         rồi sau đó đưa tầm mắt mình nhìn ra khỏi cái hàng
         rào để giúp người dưng.
  Nước
         Úc giàu thiệt nhưng vẫn có biết bao người cù bơ cù
         bất, phải sống ngoài công viên, không có chỗ để trốn
         cái lạnh thấu xương khi mùa Ðông tới!
  Mình còn may mắn hơn nhiều vì còn được
         chui vào trong cái mền điện ấm, nhìn qua khung cửa sổ có lắp
         kính, thấy trời trút xuống trần gian cơn sương muối!
          Xin bạn hiền hãy lắng lòng, nghĩ đến
         những kẻ không nhà đêm nay nha!
  Hôm
         qua đi chợ với em yêu, thấy một gã Úc râu ria xồm xoàm,
         ngồi trước cổng siêu thị, ôm đàn ghi ta, chơi một bản
         nhạc mùa đông, tui dừng lại, đặt nhè nhẹ vào cái
         hộp đựng đàn của nó hai đồng. Vậy mà lòng vui hết
         biết vì lần đầu tiên mình làm phước!
  Chứ thú thiệt, thưa bà con, hồi đó giờ tui
         ‘'rít, kẹo kéo" lắm có cho ai cắc nào đâu!
          Thưa!Nhà thơ Hoa Kỳ, Robert Frost, đã
         viết ‘'Stopping by Woods on a Snowy Evening'' (Dừng chân ven rừng một chiều tuyết
         rơi!).
  Xin chép một khổ thơ của
         ổng: ‘'The woods are lovely, dark, and deep/ But I have promises to keep/ And miles to go before I sleep/And
         miles to go before I sleep.''
  (Cánh rừng đáng
         yêu, âm u và sâu thẳm/ Ta thề hứa những lời ta phải giữ/
         Bao dặm đời trước giấc ngủ ngàn năm.../ Bao dặm đời trước
         giấc ngủ ngàn năm)
  Ðôi khi mình
         cô độc, hiu quạnh trên đường đời vạn nẻo, chợt một
         chiều tuyết rơi, lạnh, dừng chân suy nghĩ, rồi lại phải tiếp
         tục đi...
  Ðời là mùa đông,
         tuyết phủ đầy nên muốn cho mình thêm chút ấm thì không
         gì bằng cho người khác một cái áo lạnh... dẫu đó
         là người dưng!
  Bởi ‘cho là
         nhận' đó bà con ơi!
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne.
            
 
      
      "Thượng hạ giai cẩu"! 
           
  Thưa Tây nó thường coi
         con Chó là một thành viên trong gia đình. Nhưng mình hỏng biết
         nó ám chỉ đứa nào trong gia đình của nó?!
 Còn
         Tàu thì nói: "Khuyển Mã tri tình" nghĩa là: Chó và
         Ngựa coi vậy nhưng tụi nó sống có tình, có nghĩa lắm đa!
 Còn Việt Nam mình, sính thơ, con gì cũng ‘văng' ra thơ được
         hết ráo.
 Đây là một bài thơ ngợi khen con Chó và
         đá ‘đểu' con Vợ nhà!
 "Hôm qua anh đi tỉnh về.
         Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều. Con Vợ chẳng nói
         một điều! Chỉ con Chó Mực vẫy liều cái đuôi!"
         Thấy chưa? Chó không bao giờ dám ‘phê' ông chủ nó "rậm
         rật" như Chó tháng Bảy... vì nó cũng vậy mà thôi.
 Đó là đức tính của con Chó. Tuy nhiên đời mà...
         Con gì, kể cả con Người cũng vậy! Có tánh tốt và có
         tánh xấu. Không ai hoàn hảo, toàn bích bao giờ!
 Thưa tui, vốn
         đầu môi chót lưỡi, khen con Chó một phát... rồi cũng chê
         nó một phát... cho nó công bình!.
 Như bà con đã biết,
         hiện thời, bọn cán bộ có chức, có quyền, có tiền trong
         nước, cái con gì nó cũng ăn, nam nữ gì cũng nhậu. Thịt
         Chó lẫn thịt Mèo; đâu, xa tận Nhà Bè, Hố Nai gì đi
         nữa, nếu nấu ngon là tìm đến nơi... xơi tất.
 Thịt Chó
         thì gọi là nai đồng quê; còn thịt Mèo thì gọi là
         tiểu hổ. Toàn là thịt rừng không hà, ăn như thế mới
         là đại gia chớ!
 Nên quán nhậu ì xèo!! Hai nữ ỏng
         ẹo gọi anh bồi: "Anh ơi, cho hai đĩa thịt tiểu hổ nhé!"
         Hai anh thì: "Anh ơi, cho hai đĩa thịt chó nhé!"
 Anh bồi vội
         hướng vào bếp, la lớn: "Hai Mèo mới vô, hai Chó mới vào!"
          Thưa người Việt mình có
         nuôi Chó nhưng chắc chắn không yêu Chó như Tây. Không ai
         quen ôm và nựng Chó, coi Chó là bạn ‘hiền'.
 Không những
         vậy, do tính xấu của Chó được con người biết đến
         nhiều, nên người ta khinh và ghét Chó thậm tệ, đem Chó
         ra, mà chửi kẻ mình ghét cay ghét đắng!
 Lúc bình thường,
         giữa Chó với nhau, chúng đùa giỡn,thân thiện như bạn bè,
         nhưng khi có ‘miếng đỉnh chung', chúng giành và cắn nhau sống
         chết. Đó là tính phản phúc, tráo trở, lật lọng.
         Khi trong xóm có một con Chó sủa, thì cả xóm... Chó đều
         sủa theo, Chó hùa. Đó là tính: nhiều chuyện, a dua, xu hướng.
 Khi chúng đã ghét một ai, thì ghét suốt đời, bất cứ
         giờ nào gặp mặt, chúng cũng sủa tới khi nào khuất mặt
         mới thôi. Đó là tính: nhỏ nhặt, thù dai.
 Ngoài đường,
         Chó chỉ dữ khi có chủ bên cạnh, còn như không có chủ
         thì 10 con cụp đuôi hết 10. Đó là tính: dựa hơi, cậy
         thế.
 Chửi nhau, không có gì nặng nề hơn chữ: "Đồ
         chó!. "Đồ chó đểu! Chó ghẻ! Chó chết! Chó má!
         Chó săn! Chó hùa! Đồ trâu sinh chó đẻ!
 Còn chửi
         vợ là: lòng lang dạ sói (cũng là Chó) là chuẩn bị ra
         Tòa ly dị đi em!
 Rồi kết luận một câu làm loài Chó
         rất lấy làm tự ái là: "Làm người thì khó, làm
         chó thì dễ". 
  Thưa sau
         khi Miền Nam thất thủ, bọn giáo viên miền Bắc được Đảng
         gởi vào nắm các chức vụ then chốt trong Ban Giám hiệu mấy trường
         học từ tỉnh tới quận. Gọi là giáo viên A chi viện, là
         bọn theo đóm ăn tàn, vào Nam chiếm đóng mà thôi.
         Không khí trường học lúc đó ngột ngạt lắm. Nó không
         tin mình thì cách chi mà mình tin nó cho được. Mấy thầy
         cô hồi xưa, gọi là giáo viên chế độ cũ, lẳng lặng
         tẩy chay.
 Chỉ có tay thư ký trường là ra mặt xum xoe, bợ
         đỡ, đâm bị thóc thọc bị gạo, học tăm học tể, lập
         công bằng cách vu cáo thầy nầy, thầy nọ là sĩ quan biệt
         phái để kềèm kẹp học sinh!
 Mấy thầy biết thân, chỉ
         làm hết bổn phận dạy học của mình rồi về nhà! Có
         nhậu nhẹt sơ sơ gì thì cũng trong vòng bạn bè hồi cũ,
         còn tin được với nhau.
 Bọn giáo viên A chi viện nầy chỉ
         còn cách "mã tầm mã; ngưu tầm ngưu". Ngựa trâu, tụi
         nó, chơi với nhau thôi.
 Một lần, bọn chúng hùn được
         20 đồng, vào sóc Miên mua một con Chó về để làm thịt,
         nhậu. Ăn thịt cầy không có lá mơ là không xong... nên chúng
         sai tay thư ký trường sang vườn thuốc nam của một ông thầy,
         vốn là dân địa phương, xin lá mơ.
 (Mơ là loại
         dây leo bằng thân quấn, sống nhiều năm. Lá mơ có lông mềm,
         màu tím đỏ ở mặt sau, gọi là mơ tam thể. Lá mơ trồng
         ở hàng rào, bờ vườn hoặc bờ rẫy.)
 Tay thư ký trường,
         chuyên bợ đít nầy, ra đi về tay không, mặt tiu nghỉu vì
         ông thầy nầy nhứt định không cho, mua bao nhiêu cũng không bán
         luôn.
 Thầy nói: "Cái thằng Chó hùa nầy đến xin lá
         mơ, nói về làm thuốc chữa kiết lỵ. Nó nói dóc, chớ
         tui biết tỏng bọn nầy xin về để ăn với thịt chó!"
 "Nếu nói thiệt, như dân miền Nam mình, có lẽ tui sẽ
         cho vài nắm, nhằm nhò gì, Còn quen cái thói dóc láo như
         vậy thì nhứt định là không. Thiệt là cái quân Chó
         má!"
  Thưa ông thầy
         nầy không phải là người đầu tiên đem con Chó ra mà
         chửi mắng cái bọn Chó săn, Chó hùa đâu... Xưa nhà
         thơ bất khuất Cao Bá Quát đã chửi Chó mắng Mèo rồi!
 "Tiền thần bất tri/ Hậu thần bất tri/ Trung gian thần tri/ Đản
         kiến: Thượng bàn hô cẩu!/ Hạ bàn hô cẩu!/ Thượng hạ
         giai cẩu/ Lưỡng tương đấu ẩu/ Thần gián bất đắc/
         Thần kiến thế nguy/ Thần hoảng thần tẩu"
 (Trước thế
         nào, Thần không biết; Sau thế nào, Thần không biết; Giữa chừng
         thì Thần biết! Thấy: Bàn trên hô: "Chó!"; bàn dưới
         cũng hô: "Chó!" Trên dưới đều Chó. Rồi hai bên
         đánh nhau. Thần can không được. Thần thấy thế nguy, thần ‘tẩu'.)
 Rồi ông Ích Khiêm, một quan võ, đã chửi mắng bọn quan
         văn là một lũ Chó, toàn ăn hại.
 Một bữa, ông thết
         tiệc, mời các quan đại thần văn, võ đến xơi. Bàn trên
         cỗ dưới đều ăn toàn là thịt Chó cả. Có người
         không ăn thịt Chó, hỏi món khác, ông Ích Khiêm xoa tay cười,
         đáp lại: "Xin lỗi, trên Chó dưới Chó, tất cả đều
         là Chó, thành không có gì khác nữa!" 
  Thưa còn chuyện bây giờ: "Nhà em có
         con Chó đen, người lạ nó cắn, người quen nó mừng!"
 Nên bà con mình đừng có ngạc nhiên khi thấy mấy chú
         bưu tá ăn mặc như phi hành gia của Cơ quan Hàng không và
         Vũ trụ Hoa Kỳ, NASA, vậy. Quần áo phủ kín mít hết trơn!
         Đầu đội nón an toàn có kiếng che con mắt! Vì tụi nó
         sợ bị Chó cắn đó bà con ơi.
 Theo "National Dog Bite Prevention
         Week" thì bên Mỹ có "gần 3500 người đưa thư bị Chó
         cắn chỉ riêng năm 2003"
 Mùa Giáng Sinh năm 1989, Floyd Bertran Sterling,
         đi đưa thư, được chủ nhà thân ái mở cửa trao tặng
         một chai rượu whiskey. Chú Chó cũng lẹ chân nhào ra. Tay bưu tá
         phát hoảng, lật đật móc súng , tặng lại chú Chó săn
         giống Đức này mấy viên kẹo đồng.
 Vác chiếu ra Tòa,
         Tòa hỏi: "Sao lại nỡ lòng nào bắn con Chó chết ngắc vậy?"
 "Con Chó nầy tính cắn tui nhiều lần lắm rồi! Thưa Tòa!""
 Ông Tòa lục hồ sơ tư pháp lý lịch của chú em, thì
         thấy tay phát thơ nầy chẳng phải tay vừa. Y đã từng đánh
         đập vợ con; từng trộm cắp; từng mang vũ khí bất hợp pháp
         v.v...
 Ông Tòa cho chú em 6 tháng ngồi đếm lịch... về tội
         tàn ác với súc vật.
 Sở Bưu Điện Hoa Kỳ tốn 685 đô
         la tiền chôn con Chó, tức quá, nắm đầu chú em đuổi luôn.
          Thưa chuyện bên Mỹ, giờ mình
         tới chuyện bên Tàu mà Tàu hồi xưa nhe!
 "Chó đâu
         có sủa lỗ không. Hổng thằng ăn trộm cũng ông ăn mày"
 Thấy ăn mày là nó sủa, nó ào ra, nó táp hà. Để
         bảo vệ thân ngà vóc ngọc của mình, bọn Cái Bang, tức
         hành khất, tức ăn mày, tức ăn xin, võ trang "Đả cẩu
         bổng tức Gậy đánh Chó!" để phòng khi bị Chó dữ
         tấn công; nếu không thì nó cắn cho thấy mẹ!
 (Cái Bang
         là một Bang hội thành lập từ đời nhà Tống. Người
         nghĩa khí gia nhập Cái Bang phải đem của cải chia hết cho mọi
         người, rồi sống bằng nghề hành khất. Đứng đầu là
         Bang Chủ, 8 túi là ‘lon' cao nhứt!
 Kết quả là Đả cẩu
         bổng pháp tức cách đánh Chó, do kinh nghiệm thực tế chiến
         trường... mà đúc kết thành bí kiếp ma công, theo cách
         cắt nghĩa của Sư phụ viết truyện kiếm hiệp, Kim Dung.
 Hoàng
         Dung, con gái của Đông Tà Hoàng Dược Sư, nữ bang chủ duy
         nhất của Cái Bang, tinh thông đả cẩu bổng pháp, có 36 chiêu
         biến hóa khôn lường, xuất thần nhập hóa.
 Khi nhậm chức
         nữ Bang Chủ ăn mày, Hoàng Dung phải dùng chiêu này đánh
         4 vị trưởng lão, bất phục tùng, toan đảo chánh, làm bọn
         họ đau quá kêu ‘gâu gâu'... xin đầu hàng, thần phục)
          Chuyện Tây, chuyện Tàu... rồi
         tới chuyện Ta!
 Thưa anh bạn nhà thơ của tui thì căm thù
         loài Chó đến bất cộng đái thiên; đến nỗi thấy
         nó, là "Tui phải.... ăn thịt nó!"
 "Xưa tui có yêu
         một tiểu thơ, con nhà quyền quý, ở một biệt thự, kín cổng
         cao tường, đường Tú Xương, quận Ba, Sài Gòn. Em hay rủ
         tui lén ba lén má ra sau vườn, để ‘khám điền thổ'
         với nhau.
 Một hôm, đạp xe lơn tơn tới, lúc ba má em vắng
         nhà, đi Vũng Tàu đổi gió! Ngạc nhiên thay có cái bảng
         mới toanh "Coi chừng Chó dữ" trước cổng!
 Sợ xanh mặt,
         hỏng dám bấm chuông luôn. Đứng chờ hoài, mưa rơi ướt
         áo, ướt quần làm thằng ‘Tèo' teo héo, từ trái ớt
         sừng trâu thành trái ớt hiểm, lạnh run.
 Hồi lâu, em mới
         dời gót ngọc ra mở cổng. Tui cóm róm theo em vào! Run vì mưa
         ướt thì ít... Run cầm cập vì sợ Chó cắn thì nhiều.
         Vì nghe nói loài Chó nó ghen lắm, biết mình rắp tâm ‘quằm'
         cô chủ nó; là nó sẽ ‘quằm' lại mình ngay!
 Nhưng
         bất ngờ, em cười giả lã, nói: "Em không có nuôi Chó
         đâu nhưng treo cái bảng "Coi chừng Chó dữ" để thấy
         anh đến thăm em một chiều mưa, trông trái ớt sừng trâu hóa
         thành trái ớt hiểm, mắc cười lắm hà! "
 Thiệt là
         tự ái! Em đã thấy ‘teo héo chiều mưa'... thì còn cái
         thống chế gì nữa mà yêu đương, bồ bịch nữa! Tui bỏ
         em luôn... dù lòng đau như cắt nhưng mất mặt quá mà! Một
         đoạn kết tình bi thương vì Chó của tui... như vậy đó!"
          Thưa còn tui biết rằng Chó
         và Mèo xưa ở trong rừng, rồi con người mới thuần hóa, đem
         về nuôi trong nhà. Mèo thì bắt chuột. Chó thì giữ nhà,
         đi săn, chăn cừu, đi bắn vịt ‘giời'...
 So sánh giữa Chó
         và Mèo, ai cũng biết Chó thông minh hơn Mèo... "Con Mèo trèo
         lên cây vông, con Chó đứng dưới ngó ‘mông' con mèo".
         Thiệt hết biết! Ngó đâu sao mầy hỏng ngó hả con Ki Ki?
         Thưa ai yêu Chó thì yêu, tui lại yêu Mèo... Nhứt là Mèo
         có hai chưn nữa đó bà con ơi! Có một sự thật rất
         thú vị, mà các nhà khoa học đã chứng minh, đó là
         những người yêu Mèo thường thông minh hơn những người
         yêu Chó. Đó chính là lý do làm tui yêu Mèo hơn yêu
         Chó!
 Để kết bài nầy, tui xin kể đến một người,
         gan cùn mình, dám so sánh ‘em yêu' của mình với con Chó...
         mà là con Chó ốm nữa...
 (Ngộ thay ‘em' yêu hỏng có giận
         mà còn nói thiệt là thơ cách tân nha!)
 Chẳng qua, nhà
         thơ Nguyên Sa, từng đi học bên Tây nhưng lại làm bài thơ
         về Nga.
 "Hôm nay Nga buồn như một con Chó ốm/ Như con Mèo
         ngái ngủ trên tay anh..."
 Nguyên Sa dám làm như vậy nhưng
         kêu tui bắt chước ổng: "Dà, thú thiệt! Em hỏng dám đâu
         mấy huynh ơi!"
  đoàn xuân
         thu
 melbourne
   
  
      
      "Tiếng hạc trong trăng!"
 
   
  Nhà thơ,
         nhà văn, nhạc sĩ, soạn giả tuồng cải lương, nói chung, là
         những người làm văn nghệ, sáng tác ra một tác phẩm nào;
         bao giờ cũng chuyển tải theo một tư tưởng nhân bản về cuộc
         đời, về cách con người đối xử nhân hậu với nhau!
          Nhớ những năm đầu thập niên 60, soạn
         giả Viễn Châu có sáng tác một bài ca vọng cổ "Người đánh đàn trên sông Mỹ Thuận" do danh ca Thanh Nhàn thâu dĩa nhựa, làm cho tác giả lẫn nghệ
         sĩ trình bày nổi danh khắp cả miền Nam.
  Soạn giả Viễn Châu, tức nghệ sĩ đàn tranh Bảy Bá,
         quê xã Đôn Châu, quận Trà Cú, tỉnh Vĩnh Bình lên
         Sài Gòn lập nghiệp. 
  Những lần
         về lại, thăm quê là ông phải qua Phà Mỹ Thuận, nối những
         bờ vui, Mỹ Tho và Vĩnh Long qua con sông Tiền. 
  Nhà soạn giả tài danh nầy chú ý đến một người
         nghệ sĩ mù, chơi lục huyền cầm trên bến Bắc. 
  Lần sau quay qua chốn cũ, người xưa đà
         mất dạng... Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai!
   
   
          Viễn Châu lồng vào thân phận của
         người nghệ sĩ mù đó một số phận đắng cay, một
         mối tình tan vỡ: Khi anh ra thân tàn phế thì em (thiệt là tệ!)
         phụ rẫy người xưa đi lấy chồng giàu (?). Chu cha! Xưa giờ cũng
         vậy!
  Anh chỉ còn là một người
         nghệ sĩ mù lòa trên bến Bắc, đánh đàn trên sông
         Mỹ Thuận, sống...nhờ lữ khách từ tâm qua đường cho chút
         tiền độ nhựt. Cám ơn!
  "Trong
         một buổi chiều lặng gió/ áo não tiếng tơ đồng như
         oán, như than...
  "Nhạn ơi! Anh ra
         thân tàn phế/ em thì về làm vợ người sang/ Đời em sống
         với bạc vàng/ còn anh làm kẻ đánh đàn ăn xin/ Em đi
         biệt dạng biệt hình/ hết ân, hết ái, hết tình, hết duyên/....Anh
         ôm đàn dạo lên lần cuối/ bản nhạc lòng dang dở năm
         xưa/ ...Đó rồi anh mím chặt đôi môi/ đập vào cội
         cây cho đến nát tan chiếc đàn sương gió/  rồi nhảy
         xuống dòng sông giá lạnh/ đang mênh mang gợn sóng ba đào."
          Kết cuộc buồn như một câu vọng cổ,
         chàng nhạc sĩ mù lòa nầy tự trầm.
  Thưa cách giải quyết như vậy là bi thảm quá!
         Nó bỏ mình đi lấy chồng giàu thì mình kiếm con khác.
         Nếu kiếm không được vì thân phận mù lòa... thì ở
         vậy... có chết thằng Tây nào đâu?! Thân thể mình là
         của cha mẹ sanh ra; cuộc đời mình là ân sủng của Trời đất
         thì ngu sao mà chết?!
  (Bên Úc
         nầy, người chơi nhạc kiếm tiền độ nhựt trên đường
         phố, được ‘cáo sồ' khuyến khích; được xã hội
         tôn trọng, coi như là một ‘busker' (nghệ sĩ đường phố)
         thực sự. Chớ không có gọi họ, một cách khi dể, là ăn
         xin, ăn mày đâu nha!)
   
          ***
  Thưa
         năm 1965, sân khấu cải lương Sài Gòn có trình diễn vở
         tuồng ‘Tiếng hạc trong trăng' của đôi soạn giả Yên Ba và Loan Thảo. Đây là vở
         tuồng kiếm hiệp kỳ tình của xứ Phù Tang. 
  Dĩ nhiên của Nhựt Bổn nên đào kép đều
         mặc đồ Nhựt Bổn hết ráo... cho nó lạ con mắt!
  Nữ nghệ sĩ, sắc nước hương trời,
         Thanh Nga, trong vai cô gái mù Xuyên Lan, mặc áo kimono, mang guốc mộc,
         có che một cái dù tre, vẻ hình hoa anh đào, dùng cán dù
         xoay xoay để múa.
  Nam nghệ sĩ Thành
         Được, xuất sắc trong vai Thy Đằng, tướng cướp một tay,
         múa gươm xoèn xoẹt, như  ‘hiệp sĩ mù nghe gió kiếm
         vậy!'
  Yên Ba và Loan Thảo là hai
         soạn giả đi theo bước đường của đàn anh mình là
         Hà Triều Hoa Phượng. Vở  tuồng ‘Khi hoa anh đào nở' 
         ăn khách quá xá quà xa làm nên tên tuổi kép Thành
         Được trong vai kiếm sĩ Tô Điền Sơn trên sân khấu đoàn
         Thúy Nga năm 1959. Cái gì ăn khách là mình làm nữa hè!
          Với vai diễn xuất sắc nầy, Thành Được
         đoạt huy chương vàng giải Thanh Tâm của ông nhà báo kiêm
         chủ báo Trần Tấn Quốc và tuồng ‘Tiếng hạc trong trăng' cũng được trao giải tuồng xuất sắc nhất năm 1966.
   
  Thưa
         cốt truyện vở tuồng ‘Tiếng hạc trong trăng' mà tui nhớ lỏm bỏm như vầy:
  Bình
         Thiếu Quân (nghệ sĩ Việt Hùng) vâng lệnh phụ thân là Thần
         y Đông Trạch (nghệ sĩ Tám Vân) dẫn em gái mù Xuyên Lan
         (nghệ sĩ Thanh Nga) đi tìm Lý Bình Thanh (nghệ sĩ Hoàng Giang) và
         phu nhân (nghệ sĩ Kim Giác) để đưa thơ.
  (Ngoài đời, Hoàng Giang và Kim Giác góp gạo
         thổi chung... tức hai vợ chồng)
  Dọc
         đường, họ gặp tên cướp khét tiếng Thy Đằng(nghệ
         sĩ Thành Được), may nhờ có tráng sĩ  Tô Điền (nghệ
         sĩ Thanh Sang) ra tay giải cứu.
  Tướng
         cướp Thy Đằng tìm đến Lý gia trang để gặp Lý phu nhân,
         nhắc lại chuyện ngày xưa bà đã thuê hắn giết chồng.
         Nhưng điều tướng cướp Thy Đằng muốn nhất là gặp
         lại vợ con đã thất lạc sau cuộc hỗn chiến ngày xưa.
          Lý phu nhân cho biết con hắn đã được
         bà gửi cho Thần y Đông Trạch nuôi dưỡng vì đứa bé
         ấy bị mù.
  Khi biết con gái mình
         chính là Xuyên Lan, Thy Đằng tự nguyện hiến đôi mắt của
         mình cho con. Ngày mở băng mắt, Xuyên Lan đau khổ khi biết ân
         nhân của mình lại là tên cướp khét tiếng mà không
         hề biết đó chính là cha ruột của mình.
  Đoạn cuối, khi Xuyên Lan được Thần y Đông
         Trạch nhắc lại sơ yếu lý lịch của mình, họ tên và
         con của ai! Xuyên Lan biết được sự thật cha ruột là tướng
         cướp Thy Đằng đã cho con đôi mắt sáng ngời, để
         nhìn đời, nhìn rõ đục trong, và sẽ vầy duyên cá
         nước cùng tráng sĩ Tô Điền. Sướng nhe!
  Nam nghệ sĩ Thành Được xuất thần qua câu hát:
         "Cháu tôi đứa nào cũng dễ dạy, tụi nó có
         hai ông ngoại, chúng nói ông ngoại nầy móc mắt ông
         ngoại kia cho má tôi thấy đường"
  Hát xong, Thy Đằng vĩnh biệt con gái yêu Xuyên
         Lan của mình, lần mò đi vào cánh gà mà trời tuyết đang
         rơi lã chã! Hình ảnh Thy Đằng rọi trên nền phông sân
         khấu như một kẻ cô đơn, như  ‘Tiếng hạc trong trăng!'
  "Ò e Ro be đánh đu! Tazdan nhảy
         dù! Zoro bắn súng! Chết cha con ma nào đây làm tui hết hồn
         thằn lằn cụt đuôi!"
  Bà
         con đi coi cải lương tới đoạn vãn nầy khóc quá xá!
         Cô Sáu, dì Bảy, em Hai, em Ba, coi xong tuồng rồi cứ tấm tức hoài!
         Tại sao Thy Đằng đã nhường đôi mắt của mình cho con
         gái yêu là Xuyên Lan rồi; còn đi bụi đời chi nữa để
         phải lấy cây kiếm quờ quạng lần mò dò đường. Mù
         lòa mà đi đâu cho khổ thân như vậy hổng biết nữa?!
          Thưa lúc đó tui ‘bí'!... Biết
         trả lời sao? Tại hai ông soạn giả nầy muốn vậy mà.
          Khi sáng tác, soạn giả là ông Trời.
         Muốn cho Thanh Nga mù là phải chịu mù. Cho Thành Được bị
         chém rụng hết một tay thì tướng cướp Thy Đằng phải
         cụt một cánh tay!
   
  Rồi năm chục năm sau, tức là nửa
         thế kỷ, nước chảy qua cầu, đêm nay, viết bài nầy, tui lại
         tự hỏi tui: "Cha cái vụ hiến con mắt nầy, nền y học hiện
         đại giờ chưa thể làm được... mà soạn giả nói
         được là phải được... He he!"
  Nhưng cái quan trọng nhứt, cái ý chánh của vở tuồng
         đã nêu cao được cái phụ tử tình thâm và một
         cái nhìn rất nhân bản về người khuyết tật, mù lòa.
          Thưa tui nghe nói xã hội trong nước bây
         giờ, người ta vô cảm lắm, lành lặn với nhau mà hở một
         cái là xách dao ra... lụi!  Lành lặn còn chơi nhau tới cạn
         tàu ráo máng như vậy... thì lòng nhân đâu mà đối
         xử đàng hoàng tử tế với những kẻ không may, những người
         khuyết tật mà theo thống kê cả nước sau chiến tranh lên tới
         5, 7 triệu người!
  Đứa nào làm
         cho miền Nam mình băng hoại cho đến nỗi nầy?!
  Viễn Châu với ‘Người đánh đàn trên sông Mỹ Thuận'; Yên Ba và Loan Thảo với ‘Tiếng hạc trong trăng' dạy cho người viết là tui một cái nhìn đúng đắn,
         để biết cách đối xử với những người không được
         may mắn như chúng ta.
  Còn ai đó
         cho rằng :"Người khuyết tật phải gánh chịu số kiếp khuyết
         tật như vậy vì họ phải trả giá cho việc làm xấu xa ở
         kiếp trước..." Nói như vậy là nói bậy!
  Muốn biết một xã hội văn minh hay không chỉ cần
         nhìn vào cách họ đối xử với người khuyết tật. 
         Chớ văn minh không phải chỉ là đi mượn nợ nước ngoài
         để xây thật nhiều cao ốc cho giống Singapore hay lên truyền hình
         dạy con nít cách nhồi chất nổ C4 vô cái bánh chưng mà
         giết ‘giặc' Mỹ đâu nha mấy cha nội!
   
  Đối xử với nhau
         cho ra cái giống người mới là cái việc cần làm ngay đó!
           
  đoàn xuân thu.
  melbourne
           
 
      
       
Mùa hè khốn khổ!
Đọc và nghe:  20150805100325.mp3 
   
     Bảo Hân
   
   Thưa
         đất lạ, quê người nên cái gì cũng lạ, cũng khác...
         ngay cả cái chuyện ăn học.
   Ở
         Úc, niên học bắt đầu từ Tháng Giêng và chấm dứt
         vào Tháng Chạp. Học như điên, học suốt 12 tháng hay sao? Ðâu
         có! Học trò Úc cũng có nghỉ, nhưng không nghỉ Hè một
         lèo, suốt 3 tháng, từ Tháng Sáu cho tới Tháng Chín như ở
         quê mình đâu.
   Mà trò
         Úc nghỉ sau mỗi học kỳ. Một năm có 4 học kỳ; có bốn
         lần nghỉ cho nó phẻ!
   Cứ hết
         một học kỳ, nghỉ hai tuần (ngày hơi khác biệt nhau chút đỉnh
         tùy theo tiểu bang và lãnh thổ). Lúc con em nghỉ, thì phụ huynh
         học sinh cũng xin nghỉ phép theo, nên nhiều địa điểm vui chơi
         mùa nghỉ rất là tấp nập Tía Má và mấy công tử
         lẫn tiểu thư.
   Như năm 2015, xong
         học kỳ Một, học trò nghỉ từ 28 Tháng Ba tới 12 Tháng Tư.
         Lúc đó Úc rơi vào mùa Thu và trùng với lễ Phục
         Sinh (Easter). Trời Thu nhưng vẫn ấm và vẫn đầy ánh mặt trời;
         nhiệt độ dao động từ 20 đến 30 độ C.
   Thủ đô Canberra, cây cối đã chuyển màu,
         từ xanh xao sang vàng úa, từ lá cam sang lá đỏ. Bà con lặn
         lội, mang lều cọc, thịt hộp, xúc xích, bacon (thịt heo xông khói),
         bia bộng vào các công viên quốc gia cắm trại. Tây Úc là
         bắt đầu mùa của cá voi và cá mập. Bà con giong thuyền
         ra biển để coi tụi nó đua chơi!
   Cuối học kỳ Hai, kỳ nghỉ từ 27 Tháng Sáu cho đến
         12 Tháng Bảy, rơi vào mùa Ðông xứ Úc. Hiếm khi nhiệt độ
         xuống dưới 0 độ C, nhưng vẫn có tuyết rơi trên đỉnh
         Snowy Mountains, tiểu bang New South Wales, hay vùng cao nguyên của tiểu bang Victoria hoặc
         nhiều phần đất thuộc Tasmania. Vậy là bà con đi trượt tuyết.
           Nhưng cũng có nhiều gia đình trốn
         lạnh bằng cách dẫn con em bay lên tiểu bang nắng ấm Queensland; đến
         những địa điểm du lịch nổi tiếng như Gold Coast, Sunshine Coast, Noosa
         Heads, the Whitsunday Islands và Cairn.
   Vùng
         nhiệt đới của Úc, thời tiết mát hơn nên có nhiều
         người lớn dẫn con nít đi lãnh thổ Bắc Úc (Northern Territory),
         thăm Darwin, thăm Kakadu hay chiêm ngưỡng phiến đá Uluru khổng lồ,
         nằm chình ình giữa trung tâm sa mạc nước Úc. (Nhớ cẩn
         thận coi chừng chó rừng Dingo tha mất con mình như đã từng xảy
         ra tại đây vào ngày 17 Tháng Tám năm 1980).
   Tại Victoria, đó là khoảng thời gian tuyệt vời
         nhứt để vi vu trên Great Ocean Road, được mấy hãng du lịch quảng
         cáo là một trong những con đường đẹp nhất trên thế
         giới. Mại vô không đến xem, bỏ qua là rất uổng!
   Cuối học kỳ Ba, từ 19 Tháng Chín đến
         4 Tháng Mười, trời ấm dần lên, trong kỳ nghỉ mùa Xuân nầy,
         các tiểu bang miền Nam người ta ra biển, tắm nhưng xin bà con hãy
         coi chừng cá mập.
   Trời vẫn
         còn hơi mát, đi thăm vùng phía cực Bắc như Cairn cũng được,
         lúc hơi ẩm và mùa mưa vẫn còn chưa kịp đến.
           Còn Tây Úc, mùa nầy hoa dại
         nở đầy, mùa sinh sản của thú rừng, mùa rất tuyệt để
         trượt nước, chèo thuyền độc mộc trên sông, trên suối.
           So với kỳ nghỉ mùa Xuân, mùa
         Thu, mùa Ðông, nghỉ Hè, cuối niên học, từ 19 Tháng Chạp
         tới 26 Tháng Giêng là dài nhứt, là ‘đã' nhứt vì
         nhiều lẽ.
   Thời tiết nóng
         dần lên, thiên hạ đổ xô ra biển. Tui cũng nhào ra biển, rửa
         hai con mắt ti hí của tui luôn, mà em yêu hổng có càm ràm
         gì ráo trọi, vì tui đeo kính râm nhìn chăm chăm chỗ nào...
         thì làm sao em biết đặng?!
   Mùa
         Hè cũng là khoảng thời gian bận rộn nhứt trong năm với Lễ
         Giáng Sinh và Mừng Năm Mới. Những môn thể thao ngoài trời như
         Cricket, như Ðại giải quần vợt Úc mở rộng, tổ chức hàng
         năm ở Melbourne, những liên hoan âm nhạc ngoài trời...
   Học trò nước Úc hoàn thành ‘vẻ
         vang' bậc Trung học, sau 12 năm mài đũng quần trên ghế nhà trường,
         bèn xả hơi, tụ tập lễ hội gọi là Schoolies Week, 3 tuần, quậy
         tưng bừng, quậy hết biết, khắp các tiểu bang, khởi sự vào
         tuần lễ thứ Ba của tháng Mười Một. Ðám nhỏ choai choai nầy
         bay lên Gold Coast, Byron Bay, Sunshine Coast, Airlie Beach và Lorne, một bãi biển nổi
         tiếng thuộc tiểu bang Victoria cách Melbourne khoảng 2 giờ chạy xe!
           Sút chuồng, quậy mát trời Tía
         Má luôn. Tuổi nầy mà Tía Má nào lỡ rầy hơi bạo
         làm nó quạu... là nó tiếu ngạo giang hồ đó nha! Nên
         xin bà con cẩn trọng, đừng nạt nộ gì cho khổ mà phải nhẹ
         nhàng khuyên bảo các con thơ! Hu hu!
   Tóm
         lại học trò Úc học thì cũng rất siêng và chơi thì
         cũng ‘quá' siêng luôn. Vì thầy cô Úc nói (như xúi):
         "Chơi cũng là học. Và học cũng là chơi!"
   Vì có đi du lịch, có về quê, có
         lên rừng hay ra biển, có đi viện bảo tàng hay thư viện đều
         giúp trẻ em phát triển toàn diện sau nầy.
   Nhưng nhớ đừng quên đọc sách! Nghỉ một
         tháng, thầy cô cho chừng 25 cuốn thường là ebooks để đọc
         với Tía, với Má để đừng có quên chữ nghĩa thánh
         hiền nhe! Ðứa nào giỏi, siêng đọc hết 25 cuốn thì Úc
         nó gọi là ‘bookworm', người Việt mình gọi là con ‘mọt
         sách'
   Thưa còn người viết
         thì ‘nghỉ Hè' có nghĩa ‘sát sàn sạt' là ‘ra Hè
         mà nghỉ'.
   Mấy đứa cháu
         nội nghỉ Hè, thì hai thằng con chở về giao cho ‘em yêu' của
         người viết, tức bà nội, tức vú em, tức nanny, để cho tụi
         nó rảnh mà đi cày, kiếm tiền đong gạo.
   Ngoài Hè cũng có vườn cây trái, cũng
         đầy tiếng chim kêu nhưng không có nghe vượn hú à nhe! Nhà
         nghèo tiền đâu dắt sắp nhỏ đi chơi xa?! Nhưng ở nhà
         cũng vui hết biết mà lại đỡ tốn tiền! Bà Nội lụm cụm
         dắt sắp nhỏ ra Hè, bày cách làm bánh tai yến gì đó.
         Ðứa nào cũng xăng xái giành pha bột, nói :"Nội à!
         Ðể con ‘heo' (help) cho!'' He he!
   Thưa
         chuyện Hè bây giờ của đám cháu Nội làm mình lại
         nhớ vô cùng mùa Hè xưa cũ, cách đây gần nửa thế
         kỷ!
   Mùa Hè theo tiếng ‘hú
         u' của bè bạn, đạp xe ra khỏi khói, bụi và nắng Sài Gòn
         (hổng dám em đi mà chợt mát đâu), băng qua cầu Nhị Thiên
         Ðường, về một mảnh vườn quê của Tía Má thằng bạn,
         để trèo cây hái trái, hay ra sông câu cá chốt hay tập
         lội đì đùng, té nước tùm lum.
   Mùa Hè ‘em' dắt chó ra ruộng, đem theo một
         cái mai, đào hang dọc bờ mẫu, bắt chuột đồng về lột
         da, khìa ăn chơi, như Tây nó ăn thịt gà rô ti vậy, hay nấu
         canh chua với bần chín, thêm món chuột xào sả ớt ăn với
         cơm trắng là mồ hôi mồ kê rịn ra đầy trên trán. Quá
         đã!
   Bằng không thì xách
         cái rổ, lội ra đồng năn, lác quê mình mà xây cù.
         Nghĩa là cắm cái rổ xuống chỗ nước còn đọng vũng,
         kêu mấy đứa lội vòng vòng cho cá trắng, cá đen nhỏ
         bằng mút đũa sợ, nó chạy vô cái rổ của mình. Ðược
         kha khá, cá đầy vài ba chén ăn cơm thì đem về rửa
         sơ sơ với nước muối; xong bắc chảo, chờ mỡ nóng lên,
         chiên xù. Thịt cá nó bong, nó xù ra, xúc, cuốn với bánh
         tráng, rau sống: vấp cá, đọt xoài, rau răm, chấm nước mắm
         me. Ðưa lên miệng, nhai từ từ; vẫn nghe hàm răng kêu rau ráu,
         mới biết thiên đàng ẩm thực nó có đâu xa!
   Chu choa! Viết tới đây tui còn nhểu nước
         miếng đó bà con ơi! 
   Hay
         mùa Hè đi chăn bò để học được bài học ‘đặc
         sắc' là: "Ngu như bò, thẩn thơ đồng chiều gốc rạ mà
         không làm gì hết ráo; đôi khi... sướng hơn đi học nhiều!
         Hi hi!" Ðó là lối ‘ngụy biện' của đứa con nít mới
         14, 15 chưa biết ‘y cà lết' (yêu) tí tẹo nào như tui thời
         thơ dại đó bà con ơi!
   Nhưng
         mấy chú dậy thì sớm, râu măng lún phún trên cằm, lỡ
         để ý tiểu thơ nào chung lớp thì mùa Hè tới, mấy
         chú buồn lắm, như Ðỗ Trung Quân chẳng hạn: "Những chiếc
         giỏ xe chở đầy hoa phượng/ Em chở mùa Hè của tôi đi
         đâu? Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 16/ Thuở chẳng
         ai hay thầm lặng mối tình đầu..."
   "Em chở mùa Hè đi qua còn tôi đứng lại/ Nắng
         ngập đường một vạt tóc nào xa!"
   Nhà thơ nầy đứng lại ‘than' đi nha... Còn
         em yêu đã mang mùa Hè của tôi ra biển; vượt biên mất
         rồi... trước khi mùa Bão tới.
   
          ***
   Thưa
         còn bây giờ mùa Hè trong nước, nó ra làm sao?
   Thiệt là tội nghiệp đám con nít ghê.
         Suốt niên học dài đăng đẳng một lèo chín tháng học
         và học. Học ngày học đêm, học đến mụ người, học
         đến đẹt ngắt, học đến lớn không nổi... nên lùn
         beo hè!
   Vậy mà mùa Hè
         tới là không có nghỉ Hè gì hết ráo. Mùa Hè là
         phải đi ‘bộ đội'. Sao kỳ vậy hỡi trời? Bởi: Con trai, con
         gái 13,14 tuổi, chỉ biết ăn với học, chẳng bao giờ động chân,
         động tay đến việc nhà, lại có vẻ bắt đầu ương
         bướng, nên mùa Hè này, Bố Mẹ cho tụi con "đi bộ đội"
         ở Sơn Tây, học bắn súng AK.
   Học
         kỳ quái đản nầy diễn ra từ 7 đến 10 ngày, tốn khoảng
         6 triệu đồng một đứa. Cũng khoảng 300 đô Úc chớ đâu
         có ít ỏi gì!
   Tốn tiền
         kha khá mà hổng ai khen; còn bị mấy phụ huynh khác ‘xì nẹt'
         tưng bừng: "Chiến tranh, loài người có lương tri, không ai
         muốn. Cực chẳng đã mới phải cầm súng bắn vào đồng
         loại. Còn con nít dạy nó thương người, thương đời
         không hết. Ai dạy cho nó cầm súng AK vậy mấy cha?"
   Rồi mấy tháng trước đây, trên
         truyền hình, các ‘cụ' giao liên cộng sản tại Ðà Nẵng
         dạy cho mấy em cách nhào nặn và giấu thuốc nổ C4 trong bánh
         giò. "Luộc lá, luộc bánh, nặn thuốc nổ C4 cho giống bánh,
         rồi lấy lá gói lại"
   Thường
         dân Nam Bộ cự nự quá, nói: "Học gì không học, học
         làm khủng bố! Những thủ thuật đánh du kích dã man đó
         phải bị loại khỏi cuộc sống loài người mới phải chứ."
           "Dạy trẻ nhỏ toàn chuyện nguy hiểm,
         xem thường tính mạng người khác chưa bao giờ là sứ mệnh
         của một nền giáo dục nhân văn. Trách sao lớn lên, chúng
         không bị tiêm nhiễm thói vô cảm, hung hãn, côn đồ..."
           Thưa con em mình, ai cũng có quyền có
         một thời thơ dại đẹp như thơ! Xin quý phụ huynh đừng có
         nghe lời mấy đứa xúi dại: nghỉ Hè đi bộ đội gì
         gì đó... để tụi nó trước là lượm tiền bỏ
         túi, sau là cố ý tẩy não con mình!
   Thưa quý ông, quý bà xúi dại con nít, cho phép
         tui hỏi thiệt là ngặt câu nầy nha: "Những chiếc giỏ xe chở
         đầy hoa phượng! Tụi bây chở mùa hè của sắp nhỏ đi
         đâu?!"
   đoàn xuân thu
  melbourne 
 
      
       
 Trời đất từ
         rày mặc gió thu!
   
   
  Nhạc sĩ Duy Khánh có viết bài
         'Trường cũ tình xưa' thiệt là đúng với tâm trạng của
         mấy đứa học trò, vì đất nước chiến tranh phải bỏ
         dở việc học giữa chừng mà đi lính.
  "Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ/ Nhiều nét
         đổi thay tường mái rêu mờ/"  "...Thầy đó trường
         đây bạn hữu đâu rồi?/Bao nhiêu kỷ niệm hoa bướm ngày
         thơ/ Vang trong nỗi niềm nhung nhớ/ Có ai đi thương về trường
         xưa?" 
  Thiệt là chí lớn
         gặp nhau! Anh bạn nhà thơ của người viết cũng nghĩ vậy. 
          Tốt nghiệp Đại học Sư Phạm vừa
         xong thì Mùa hè đỏ lửa, năm 72, nổ ra, ảnh bị tổng động
         viên vào Thủ Đức, ra trường rồi cũng 'lội' bì bõm
         như ai. 
  Có lần hành quân qua một
         vùng quê chinh chiến; thấy một ngôi trường làng quê bị
         giặc tàn phá, ảnh xúc cảm, làm thơ như ý ông Duy Khánh:
         "Con đã qua bao ngôi trường đổ nát, duy chỉ còn ngơ
         ngác trống trường xưa/ Vết xé, đạn thù, tanh bành mặt
         trống/ thì làm sao con gọi bạn tựu trường?!(Nói tới trống
         trường xưa thì tui còn nhớ đứa nào to con, bắp tay cuồn
         cuộn, nổi lên hai con chuột là được mấy thầy cho đánh
         trống 'thùng thùng' để báo cho học trò giờ vô lớp và
         tan trường! Khoái chí tử, hãnh diện với đám nữ sinh biết
         bao nhiêu mà nói...!)
  Tháng Tư,
         năm 75 tràn tới, thầy trò tản lạc bởi thế sự nhiễu nhương
         nhưng trường cũ tình xưa vẫn còn hằn ghi trong kỷ niệm.
          Rồi lưu lạc xa quê cũng đã rất
         lâu, mà anh bạn nhà giáo kiêm nhà thơ của tui vẫn nhứt
         định không về; vì mang mặc cảm có tội với bà con mình
         còn kẹt lại trong nước! Khi tui chạy, bỏ đám học trò năm
         cũ chịu trận cho tới tận bây giờ. Thấy kỳ quá! Tuy nhiên
         xa quê, xa trường cũ, mà tui đâu có quên được đâu
         anh: 
  "Trường xưa còn đó,
         bao thương nhớ!/ từng gốc phượng đau, rụng lá sầu/ phấn
         trắng, bảng đen, mình một thuở/ trôi vào quá khứ, cuộc
         bể dâu."
  Mà ngôi trường
         hồi xưa của tui sau 75 nó đã bị mất tên rồi. Từ tên
         trường Trung học Phan Thanh Giản nổi tiếng cả mấy tỉnh miền Tây
         thành Châu Văn Liêm, tên của ông 'cố nội' nào đó,
         mà tui chưa hề được biết! 
  Anh
         biết mà! Quê mình có những trường học rất xưa, lập
         từ thuở Tây thực dân mới chiếm nước mình như: trường
         Collège de My Tho (1880), tới năm 1917 mới mở một chi nhánh ở Cần Thơ
         với tên gọi Collège de Can Tho, gồm 4 dãy nhà ngang và 2 tầng, ở
         giữa là khoảng sân rộng, cửa sổ lá sách...  
  Tháng Tám, năm 1945, trường danh dự được
         mang tên Phan Thanh Giản cho tới ngày mình mất nước. Như vậy chỉ
         hai năm nữa thôi là trường Phan Thanh Giản được 100 tuổi, là
         tròn một thế kỷ. Biết bao nhiêu thế hệ đã ngồi mài
         đũng quần trên ghế nhà trường nầy! Không phải là trường
         của Cần Thơ thôi đâu mà còn của cả mấy tỉnh miền
         Tây lân cận nữa đó.
  Rồi
         mấy hôm nay đọc báo, nghe cha con tụi nó tính đập cái
         trường Phan Thanh Giản xuống; rồi xây lên cái mới, tui thấy thiệt
         là buồn trong tấc dạ, lòng đau như ai cắt vậy.
  "Tại sao lại đập bỏ một ngôi trường
         cổ kính có gần 100 tuổi; đứa nào quyết định?" 
          Thì mấy 'quan' biện bạch rằng: "Niên
         hạn sử dụng, theo Tây nói, tới năm 1987 là hết.  Từ sau
         năm 1975 đến nay đã có 3 lần sửa chữa lớn, nhưng chỉ
         tạm thời thôi (?), như: thay toàn bộ đòn tay, rui, mè . 
          Rán lết thêm gần 30 năm nữa, nhưng
         giờ tình hình bác đi 'bi đát' lắm! Nhiều dãy phòng học
         vách tường bong, tróc xi măng, trơ ra các viên gạch; trụ sắt,
         lan can đã bị nứt, đổ ngã bất cứ lúc nào. Đà,
         sàn bị nứt; nhiều cầu thang, cửa bằng gỗ bị mục, cột trường
         gạch vữa rơi vãi, lộ lõi thép ra. 
  "Trường 'tệ', xập xệ như vậy nếu không đập
         bỏ, cất mới... lỡ sập, chết học trò thì ai vô mà chịu?
         Cái trường Nguyễn Đình Chiểu ở Mỹ Tho, già hơn, cũng
         đã bị đập bỏ, cất lên 4 tầng (cao hơn 2 tầng so với
         trường cũ). Có ai nói gì đâu?"
  Nghe vậy, dân Cần Thơ 'nghi' mấy 'quan' anh quá, nói: "Xây
         mới thì sao đẹp bằng kiến trúc cổ xưa; xây mới có
         khi được năm, bảy năm là lại hỏng...hóc!
  Rồi còn 'xỏ ngọt' nữa chớ: "Đúng rồi!
         Giờ nên đập bỏ đi... xây trường mới thì mới tiêu
         hết tiền thuế của dân chứ... Nếu không sẽ không biết sử
         dụng tiền vào việc gì."
  "Tu
         bổ cái cũ vừa khổ, vừa cực, vừa chẳng xà xẻo được
         gì. Làm chủ đầu tư một công trình mới toanh, lợi (túi
         bà xã) hơn nhiều!"
  Nghe dân
         nghi mình rút ruột công trình như 'ma lai', mấy quan, xúm lại một
         bọn, thề thốt là các thủ tục đầu tư xây dựng đều
         được tiến hành đúng theo quy định. (?!). Nghĩa là hỏng
         có bỏ túi cắc nào đâu mà trường mới vẫn đẹp
         như  trường cũ, đúng vị trí dãy phòng, đúng chiều
         cao, gồm 1 trệt, 1 lầu, tốn có 98 tỉ đồng tiền thuế của
         dân thôi! Đầu năm 2017 sẽ xây xong... cho con em mình đi học hé!
         
  Nói gần ráo nước miếng mà
         dân cũng hỏng chịu tin; còn hỏi mấy câu trật bản họng, khó
         trả lời, là: "Lăng tẩm Huế,...  Bưu điện Trung Tâm, Nhà
         thờ Đức Bà Sài Gòn (đã 140 năm tuổi), đang trùng
         tu, ngay cả nhà ở Phố Cổ Hội An bằng cây mà thiên hạ đâu
         có cần phải đập đi để xây lại cái mới?"
          Nhẩy vô cho mấy quan cứng họng luôn chơi,
         một ông khoa bảng cùng mình, có học vị, học hàm còn
         dài thòng hơn cái tên cúng cơm của mình nữa là 
         GS.TS. KTS (Giáo sư, Tiến sĩ, Kiến trúc sư ) 'phán': "Một trường
         học ngấp nghé 100 năm, hiếm lắm, quý lắm. Việt Nam hiện chỉ
         còn vài ngôi trường như thế thôi!"
  Rồi ông Giáo sư, Tiến sĩ, Kiến trúc sư nầy
         còn đem bên Pháp, bên Anh, bên Mỹ ra 'hù' mấy quan là: "Các
         trường đại học như Sorbonne (Pháp), Cambridge (Anh), Harvard (Mỹ)... đều
         là trường lâu đời và người ta đều giữ lại những
         công trình kiến trúc cũ!"
  "Việc
         xây mới nhưng theo hình dáng cũ, tương tự một bệnh nhân
         ốm đau thay vì chữa bệnh, lại nhân bản bằng đổ khuôn
         thạch cao vậy!" 
  Còn sợ Tây,
         nghe nó nói hết hạn sử dụng là tao đập (để kiếm chút
         cháo bào ngư) nghe cũng không lọt lỗ tai vì hầu hết công
         trình thời Pháp thuộc ở Hà Nội, Sài Gòn hay nhiều thành
         phố khác đều đã "hết hạn sử dụng".
  Tuy nhiên, không việc gì phải "tuyên án
         tử hình" nó (Cha! chữ ông dùng nghe 'ghê' quá xá), mà
         phải trùng tu, gìn giữ. Nhiều kiến trúc gỗ "hạn sử dụng"
         còn ngắn hơn cả kiến trúc gạch, chỉ 50 - 70 năm, mà còn
         duy trì được hàng trăm năm rồi đấy thôi. Về  kỹ
         thuật, trình độ Việt Nam hiện nay hoàn toàn có thể làm
         được. Trường sẽ tồn tại thêm 100 năm nữa. Dễ ợt!
          Nhưng tui thấy ông nầy nói câu nầy
         hay; tui chịu, là: "Nếu đập bỏ cho dù chúng ta sẽ có một
         hình hài mới, nhưng hồn cũ thì sẽ không còn nữa!"
          Đúng vậy! Trường đâu chỉ là
         cái vật chất thôi đâu... mà còn là cái tinh thần, là
         tình cảm, là kỷ niệm của biết bao lứa học trò năm cũ.
         Tụi nhỏ, nhứt là đám con gái (hay mít ướt), nghe trường
         sắp bị đập bỏ, bèn mếu máo rủ nhau trở về, chụp hình
         kỷ niệm trường xưa! Kẻo mai kia mốt nọ biết đâu mà tìm?
          Trên thì ông Tây nầy nói
         hỏng trùng tu được nữa! Hết hạn sử dụng năm 1987, là
         đập. Dưới thì ông Tây khác hứa cho chút đỉnh, khoảng
         150 ngàn đô Mỹ để trùng tu. Sao Tây... mà đứa nầy
         nói vầy; đứa kia nói khác... hay là 'quan' đang nói khoác
         ? Đập bỏ hay trùng tu mà chỏi nhau chan chát vậy? Đúng là
         miệng quan trôn trẻ mà!
  Đó
         là ý kiến của dân Cần Thơ trong nước! Còn ý kiến
         ông bạn nhà giáo kiêm nhà thơ ngoài nước của tui thì
         sao?
  Thì ảnh nhắc lại chuyện xưa
         rằng: "Năm 75, khi mất miền Nam, trường bị mất tên, tượng
         ông Phan Thanh Giản giữa sân trường nó còn đập phá được
         thì cái chuyện đập bỏ cái trường nầy cũng không làm
         ảnh ngạc nhiên một ly ông cụ nào hết ráo."
  Ảnh nói rằng:  "Tiến sĩ Phan Thanh Giản
         (1796-1867) từng làm quan trải ba triều, là Minh Mạng, Thiệu Trị và
         Tự Đức. Năm 1850 được phong làm Kinh lược sứ Nam Kỳ.
          Năm 1858, liên quân Pháp-Tây Ban Nha 
         lần lượt đánh chiếm các tỉnh miền Đông Nam Kỳ. Ông
         Phan Thanh Giản, Chánh sứ, và ông Lâm Duy Hiệp, Phó sứ được
         cử đi Pháp, để chuộc ba tỉnh miền Đông nhưng không được.
         Tây không những không cho chuộc mà còn đem quân chiếm nốt
         ba tỉnh miền Tây.
  Ngày 20 tháng
         6 năm 1867, chúng đánh Vĩnh Long, bằng tàu to súng lớn! Biết
         thế không thể giữ nổi, nên để tránh đổ máu dân
         lành vô ích, (Dân vi quý! Xã tắc thứ chi..."), ông Phan Thanh
         Giản đã quyết định trao thành, không kháng cự, với điều
         kiện là người Pháp không được giết hại dân lành!"
         
  Sau khi thành mất, ông tuyệt thực
         suốt 17 ngày, rồi uống thuốc độc tự  kết thúc đời
         mình vào ngày 4 tháng 8 năm 1867, hưởng thọ 72 tuổi.
  Vậy mà sau 75, mấy tay dạy Sử, từ Bắc vào,
         cứ lải nhải như một thằng ngu là:  "Phan, Lâm mãi quốc,
         triều đình khi dân" (Phan Thanh Giản và Lâm Duy Hiệp bán nước;
         triều đình coi thường dân chúng).
  Là vì chúng nó 'hùa' theo Trần Huy Liệu, năm 1963, là
         kẻ hậu sinh mà dám cả gan kết tội ông Phan Thanh Giản là 
         "bán nước". (Bán nước... rồi tuyệt thực, tự vẫn,
         chết... để làm gì?)
  Trường
         mất tên; nhiều đường phố ở miền Nam Việt Nam mình mang tên
         Phan Thanh Giản cũng bị mất tên luôn. 
  Mãi tới năm 2008, Viện Sử học Hà Nội mới thú nhận
         là tụi nó làm như vậy, nói như vậy là...sai, là... ngu
         hết biết luôn!
  Thời thế
         đảo điên, anh bạn giáo của tui, chỉ biết chép miệng, than
         dài:"Ôi! trường ta! tang thương!/ theo vận nước nhiễu nhương!
         Học trò năm cũ giờ đâu cả? Em giạt về đâu mấy nẻo
         đường?" 
  "Tháng tư
         đau thương tìm về trường cũ? Cái thiện đâu? khi nước
         mất, nhà tan/ Lời thánh hiền, phấn, bảng, Thầy ngã xuống/ Cái
         thiện thua rồi, cái ác vênh vang!"
  Phan Thanh Giản, rõ ràng là người thương dân, thương
         nước, một người Thầy rất lớn không những của Lục Tỉnh
         Nam Kỳ mà còn cả nước Việt Nam. 
  Mấy năm gần đây, có nhiều người học trò cũ
         đã nhân cơ hội tụi nó nhận đã sai lầm, đòi trả
         lại tên trường Phan Thanh Giản cho dân (để ông Châu Văn Liêm
         gì gì đó đi chỗ khác chơi)... suốt mấy năm trời ròng
         rã mà có được đâu! 
  Còn
         phần tui là giáo nghe anh! Tui mặc cảm, mình có tội với cái
         trường xưa nầy lắm lắm. "Mất lục tỉnh Nam Kỳ/ Chén
         thuốc đắng/  Người đi/ vào miên viễn. Anh mất miền Nam/
         anh lên đường vượt biển? Nước non nầy bỏ lại để
         ai lo?" Trường xưa đã tang thương như vầy mà mình
         chạy đi ra hải ngoại rồi... thiệt là có lỗi... Nhưng nếu
         còn kẹt lại, trước 'bạo lực cách mạng' cực kỳ hung hãn,
         chắc tui cũng không làm được gì hết ráo! 
  Chỉ còn cách là nhớ ông Phan Thanh Giản
         như nhà thơ yêu nước Nguyễn Đình Chiểu, cùng thời tao
         loạn đó, viết trong bài điếu rằng:
  "Minh tinh chín chữ lòng son tạc,
  Trời đất từ rày mặc gió thu!"
 
          
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne 
      
       
Thầy Giáo Ngụy!
   
          Thưa năm 75, tui cũng như những người
         khác là phải xách cái giỏ đệm đi học tập cải tạo
         cho thành người tốt. "Ủa! Xưa giờ tui có làm người
         xấu bao giờ đâu mà bây giờ tui lại phải bị ‘cải tạo'
         cho thành người tốt chớ?"
   
          Dạy ‘giáo' là dạy cho con nít biết
         đọc, biết viết chớ để tụi nhỏ dốt đặc cán mai
         sao được, thì Giáo có tội lỗi gì? Thì tay cán bộ
         Tuyên huấn Thành ‘quỷ' nói rằng: "Ðồng chí (?!) đừng
         có xỏ xiên tụi tui dốt đặc cán mai! Mấy đồng chí
         (?!) giáo viên không có tội cầm súng chống phá lại cách
         mạng nhưng các đồng chí có lỗi, lỗi nầy lớn lắm.
         Các đồng chí dạy học trò học toán cho giỏi, lớn lên
         tụi nó đi ‘đề lô' pháo binh, chấm tọa độ chính
         xác đến từng mi li mét một, pháo ngay chóc hầm của Cách
         mạng, làm tụi tui chạy như vịt... Mà các đồng chí nói
         hổng có lỗi là sao hả?"
   
          "Kẻ thù Pháp, Nhật, Mỹ nào...
         ta cũng đều đánh thắng hết ráo. Bắc Nam gom về chung một
         mối, cả nước hòa lời ca?! Khó như vậy ta còn làm được...
         huống hồ gì cái chuyện kinh tế! Ðảng ta sẽ xây dựng gấp
         10 lần ngày nay. Xong kế hoạch ngũ niên nầy cả miền Nam vừa được
         giải phóng đêm ngủ không ai cần đóng cửa nữa!"
         
   
  Ðúng
         vậy! Còn của cải quý giá gì nữa đâu mà sợ ăn
         trộm để đêm ngủ phải mắc công cửa đóng then gài
         chớ?!
   
  Thưa đói khổ như vậy; nhưng Trời lại thương cho
         trúng lô an ủi là tui có quen anh bạn tù cải tạo cũng giáo,
         giáo dạy Việt văn.
   
 
         Ở tù về, hai đứa thầy giáo ‘ngụy'
         đều bị ‘thầy giáo tháo giầy', ‘giáo chức dứt cháo!'
         Anh bạn chạy xe đạp ôm; còn tui, tui đi bán vé số.
           
  Chiều
         5 giờ là ảnh rề rề chiếc xe đạp đến trước bàn
         vé số của tui đặt ở Công viên trước cổng Bệnh viện
         Thủ Khoa Nghĩa hồi xưa, mà giờ VC đặt cái tên mới là
         Bệnh viện Ða Khoa Cần Thơ, để dò vé số. 
   
  6 giờ tối là
         tui xếp bàn vé số lại, leo lên cái ‘bọt ba ga' cho ảnh chở
         vào chợ Tham Tướng, kêu một xị rượu thuốc và hai tô
         cháo vịt, lai rai... để thưởng công cho một ngày lao động
         vinh quang! "Trời làm một trận lăng nhăng/ông xuống làm thằng,
         thằng lại lên ông!"
   
          Có hôm quất sạch tô cháo vịt
         và xị rượu đế, nổi hứng, mặt hồng hồng sáng trong
         trong, anh chơi luôn một bài thơ như vầy: 
   
  "Em giỡn chơi
         hay là em tàn nhẫn?/ phụ anh rồi, tình không để...
         trôi xuôi/ em bỏ anh, em lấy chồng... thây kệ ! nỡ
         lòng nào, em mời đến...chung vui?
   
  Anh đã đến
         dẫu lòng anh đưa đám/ mặt đám ma, miệng mếu...
         nở nụ cười/ anh... quân tử, trót lỡ làm... quân
         tử/ dẫu tình thua, tay vẫn bắt, vẫn cười...
           
  Em
         nhí nhảnh: "đâu rồi anh, quà cưới?/nhà thơ nghèo,
         tiền chẳng có bao nhiêu/quà anh đi: thư tình xưa, em viết/"em
         đốt đi, kẻo chồng biết, nó ghen!"
   
  Thì
         kỷ niệm.. ừ thôi... là kỷ niệm/ em đã quên khi
         em bước qua cầu/ lỡ chồng hỏi, từ xưa giờ...
         thùy mị/ "chỉ mình anh, không ‘nhăng cuội' ai đâu!"
           
  Anh
         quân tử, trót lỡ làm quân tử/ tình em yêu, anh liệm
         kín, chôn sâu/ an tâm nhé ! đừng vấn lòng... bội
         phản/ đời hợp tan... ai rảnh... để mà sầu?
           
  Dẫu
         giỡn chơi hay là em tàn nhẫn?/ thiệp cưới mời "anh
         đến để chung vui"
   
          "anh đã đến, dẫu lòng
         anh đưa đám/ đêm say vùi làm tốn rượu em chơi!"
           
  Chẳng
         qua, hồi còn đi dạy anh có tình nhỏ vắt lên vai với một
         em sinh viên Luật khoa năm thứ tư của trường Ðại học Cần
         Thơ, tính cưới Luật sư cho nó khoái. Ai dè 30 Tháng Tư
         75 bất ngờ ập tới như trời sập. Xong!
   
  Ba em ở trong rừng ra! Nghe
         nói làm ‘thành quỷ, thành ma' gì đó. Em có kêu tui
         tới nhà ra mắt ba em; rồi hai người đàm đạo để kết
         tình ‘thương mến thương'. Nhưng hai chiến tuyến khác nhau:
         ‘đàm đạo' cái gì... Chỉ có ‘đạn đạo' mà
         thôi! Tía em bắn qua; là tui xẹt lại... Hổng có hưu chiến, ‘đánh
         đánh đàm đàm' gì hết ráo!
   
  Có lần Tía em hỏi
         (xem tui cải tạo có tốt hay chưa) rằng: "Chủ nghĩa Tư bản
         và Chủ nghĩa Cộng sản khác nhau như thế nào?" Tui trả
         lời là: "Chủ nghĩa Tư bản là cái gì cũng bán.
         Còn Chủ nghĩa Cộng sản là cái gì cũng mua!"
 
          
  Ông
         trừng mắt, nghiến răng trèo trẹo: "Giáo Ngụy! Là đồ
         phản động!"
   
  Em yêu im lặng ngồi nghe hai người đấu khẩu
         sùi bọt mép... không dám binh ai bỏ ai, mặt em xanh chành như đít
         nhái.
   
  Tui thấy tới đây kể là xong rồi... Dễ gì ổng
         chịu gả con gái cưng của ổng cho một thằng ‘Giáo Ngụy'
         như tui. Tui nổi khùng lên, chơi luôn. "Nãy giờ Bác hỏi
         con coi bộ hơi nhiều. Giờ tới phiên con hỏi Bác... một câu thôi:
         Ai đã tìm ra cái cạo râu bằng điện?" Ổng trả
         lời như con két "Đồng chí Liên Xô chớ ai!" "Bác
         nói rất đúng: Đồng chí Ivan của Bác đã tìm ra...
         trong cái thùng rác đặt sau lưng Tòa Ðại sứ Mỹ ở Moscow!
         He he!" 
   
  Xong tui phủi ‘đít' cái rẹt ra về! Bữa sau em đến
         nhà để vĩnh biệt tình tui! Em nói tía em không chịu gả
         em cho một thằng giáo ngụy, cực kỳ phản động như tui! "Ôi!
         Yêu mà cũng phân chia giai cấp, địch ta, yêu theo lý lịch... thì
         nghỉ ‘yêu' luôn cho nó phẻ!"
   
  o O o
   
  Chiều chiều nhậu ở
         Ngã ba Tham Tướng, anh bạn, miệng hơi mom móm, được cứu vãn
         bởi một cái mụt ruồi duyên, cười chúm chím... đọc
         thơ cho tui nghe! 
   
  Nhậu ở đâu, ảnh đều ghi sổ được hết
         trơn mới hay chớ! Bí quyết của ảnh được quyền nhậu trước
         trả sau là... làm thơ tặng cho em chủ quán ‘Tím Yêu'! 
           
  "
         Ngã ba Tham Tướng, hàng cây bã đậu/ lá cho tàn, em quán
         nhậu bình dân/ anh, thầy giáo, tháo giầy, đi chân đất/
         ‘mất dạy rồi!', anh chạy xe đạp ôm.
   
  Sáng
         vất vả, chiều tà tà Tham Tướng/ xị rượu buồn,
         đêm ngủ khỏi nghĩ suy;
   
          khách quen lung, dĩ nhiên... em tình cảm/
         em cho anh ghi thiếu, lúc không tiền.
   
  Cuốn sổ
         nợ tên anh dài dằng dặc/ cụt vốn em sao? đành nhậu
         hơi thưa/ anh không đến, dăm ngày em đi kiếm/thấy
         bóng em, anh nhớ tới nợ xưa...
   
  Dè đâu nói:
         "vắng anh, em nhớ quá!/ đến uống đi! đừng
         có ngại ngùng chi!/
   
          chuyện tiền bạc đâu phải
         là tất cả/ nhơn ngãi mình mới thật tựa thiên
         kim."
   
  "ghi thêm nữa làm sao anh trả nổi?/ em vốn
         nghèo, anh mạt, chết chùm sao?"
   
  "đừng có sợ,
         nếu chết chùm, thì chết/ không kiếp nầy, em
         cho nợ kiếp sau,
   
          anh thề hứa một lời...
         là ghi tiếp.../ "Ráng chờ em! đừng cưới vợ
         nghe anh!".
   
  Sau đó, anh ‘biến' mất tăm... Mới hay là anh đã
         theo em ‘Tím Yêu' về tận cùng Năm Căn, Cà Mau sông nước
         quê em để "Chim quyên xuống đất ăn trùng. Anh hùng lỡ
         vận xuống rừng vượt biên!"
   
  Mãi Tết rồi, tiệc tất
         niên của hội cựu học sinh trường nọ, khi Thầy Cô lên sân
         khấu để được vinh danh thì người viết chợt thấy: "Cha!
         lần nầy móm dữ nha... nhưng vẫn còn được cứu vãn bởi
         một cái mụt ruồi duyên, trông giông giống ai vậy cà?"
           
  Cầm
         ly rượu bước qua bàn anh ngồi, tui nói: "Xa em lâu, vẫn
         nhớ chiều Tham Tướng/ buồn cuối năm, anh uống
         rượu quê người/ anh tiếc, anh thương một trời
         quê cũ/ tro tình ta vương kỷ niệm mù khơi!"
           
  Ảnh
         nhận ra bạn hiền năm cũ năm trên năm (5/5) ngay lập tức! 
           
  Rồi
         cuối tuần, Thứ Bảy, ảnh mời tới nhà ảnh nhậu chơi, tui đi
         liền.
   
  Bước vào phòng khách, thấy ảnh chỉ có nuôi
         một con chuột bạch, làm thú cưng, đang chạy giỡn trong một cái
         lồng. Tui nói: "Cha! Con chuột nầy lớn quá ta!" 
   
  Anh cười
         hi hi và trả lời: "Con chuột nầy là con chuột của chế độ
         Cộng sản Việt Nam! Nó ‘xơi' của đồng bào ta hơi ‘bị'
         nhiều nên hơi ‘bị' mập! Thịt của nó dành cho gia đình
         tui mùa Ðông nầy đó bạn!"
   
  Thiệt khẩu khí, 40 năm
         rồi, mà vẫn còn đúng y chang là ‘Thầy Giáo Ngụy'! He
         he!
   
   
  đoàn xuân thu
          melbourne 
 
      
       
 
CHIẾC
         ÁO BÀ BA IN HÌNH CHỮ HỶ 
           
   
   
Mới
         đầu nghe ba em gọi, tôi tưởng tên em là Muỗi. Tôi ghẹo em:
         "Muỗi này!Đừng chích anh, đau lắm". Em trề môi, vẻ không
         bằng lòng: "Tên em là Muội. Muội là em. Em là Muội". À
         ra thế!
Ba Muội, chú
         Phu, người Quảng Đông. Phu là phú, phú là giàu. Tên chú
         giàu nhưng chú không giàu. Chú chỉ có chiếc xe hủ tiếu,
         bán điểm tâm dưới hai tàng me đại thụ, trên vỉa hè,
         bên hông rạp chớp bóng Định Tường
 
  Má
         tôi đông con, cũng nghèo, có quầy bán cơm tấm gần bên.
Chủ nhựt được nghỉ
         học, hai đứa ra phụ chạy bàn. Em giúp ba em. Tôi giúp má tôi.
         Năm ấy tôi mười tám tuổi, học Đệ nhứt, năm cuối
         cùng của bậc Trung học Đệ nhị cấp. Cuối năm, tôi sẽ
         thi Tú tài hai. Đậu thì lên Đại học. Rớt thì vào
         Thủ Đức. Chiến trường đang hồi ác liệt. Bạn tôi, rớt
         Tú tài một, đi Đồng Đế, có đi mà chẳng có về.
         Muội, mười sáu tuổi, học Đệ tam, trường Tàu, sắp thi
         bằng Cao Trung.
Muội là cô giáo dạy tôi
         tiếng Quảng Đông. Dách là một, dì là hai, xám
         là ba, xập là mười. Bài xập xám là bài mười ba
         lá. Muội nói Muội không thích thanh niên đánh bài.
         Tôi đâu có ở không để đi đánh bài; vì tôi
         còn bận tơ tưởng đến Muội của tôi suốt ngày; ngay cả
         năm thi Tú tài hai, bài vở còn cả đống, tôi còn không
         để mắt tới nữa là.
 
          Muôi dạy tôi tính
         tiền là xấu lúi. Kỷ tố là bao nhiêu. Dách cô phảnh là
         một tô hủ tiếu. Tôi hỏi: "Một dĩa cơm tấm bì, tiếng
         Quảng nói làm sao?" Muội nói: "Muội không biết". Tôi
         nói: "Đi hỏi ba Muôi đi!". Muội không dám. Muội sợ ba
         biết Muội quen với tôi, ba Muội rầy.
Ba Muội nói: "Con trai Việt Nam làm biếng lắm,
         đi chơi tối ngày, không lo buôn bán. Không buôn bán lấy
         gì ăn. Không có gì ăn, làm sao lấy vợ. Nếu lấy được
         vợ làm sao nuôi vợ, nuôi con".
Tôi nói:
         "Muội đừng lo. Tôi sẽ rán học, thi đậu Tú tài hai,
         vào Đại học Sư phạm, được hoãn dịch, đi bán chữ,
         để có tiền nuôi Muội. Muội đi bán hủ tiếu, để
         tôi có hủ tiếu, ăn trừ cơm, trong những ngày mưa bán ế".
Muội nói: "Muội còn nhỏ lắm, chưa biết
         yêu". Tôi nói: "Tôi sẽ chờ vài năm nữa".
Nhưng thời cuộc biến chuyển. Tôi không chờ được Muội
         mà ngược lại Muội phải chờ tôi. Chờ tôi suốt cả một
         thời con gái.
 
  Cuối năm đó tôi đậu
         Tú tài hai. Hai năm xa Mỹ Tho, đi học Đại học Cần Thơ, tôi
         không còn dịp gặp Muội mỗi sáng chủ nhựt, để nói
         chuyện tào lao bắc đế nữa. Tôi sắp ra trường, sẽ đổi
         về một quận lỵ buồn thỉu, buồn thiu nào đó của đồng
         bằng sông Cửu Long; để làm một ông giáo làng, hai mươi
         mốt tuổi. Tôi sẽ trở về Mỹ Tho nhờ má tôi nói với
         chú Phu, ba Muội, hỏi cưới Muội cho tôi. Bây giờ tôi đã
         có đủ chữ để đi bán rồi. Tôi sẽ có tiền nuôi
         Muội, để ba Muội không còn chê con trai Việt Nam làm biếng nữa.
         Tôi sẽ không còn ăn cơm tấm má nấu. Tôi sẽ ăn hủ
         tiếu Muội nấu, trừ cơm, trong những ngày mưa bán ế.
Tôi không ao ước cao xa gì
         hết. Chuyện ấy dành cho con nhà giàu, quyền thế. Tôi chỉ ước
         được làm thầy giáo làng, có vợ bán hủ tiếu. Vậy
         mà cũng không được!
 
          Mùa hè năm 72: mùa
         hè lửa đỏ. Các trận đánh lớn đồng loạt nổ ra
         ở Quảng Trị, Kon Tum, An Lộc. Tin chiến sự chiếm đầy mặt báo.
         Trang sau là cáo phó, phân ưu những người lính tử trận.
         Tôi tốt nghiệp, nhưng không được nhận nhiệm sở. Lệnh
         tổng động viên đã ban hành.Tôi vào trường Bộ
         Binh Thủ Đức.
Tôi thư về Muội bảo chờ tôi.
         Tôi còn quá trẻ để chết. Tôi sẽ trở về! Tôi sẽ
         trở về! Tôi vẫn còn muốn ăn hủ tiếu Muội nấu, trừ
         cơm, trong những ngày mưa bán ế. Hai năm xa Mỹ Tho, tôi đã
         ăn hủ tiếu nhiều nơi, nhiều chỗ nhưng không nơi nào, chỗ
         nào nấu hủ tiếu ngon bằng Muội của tôi.
Muội hứa sẽ chờ tôi về dẫu
         trời sập chăng đi nữa. Lời hứa ấy làm ấm lòng tôi
         suốt những ngày gian khổ giày sô, áo trận.
Tôi rời trường Bộ Binh Thủ Đức,
         về Thủy quân Lục chiến. Sư đoàn là lực lượng tổng
         trừ bị, nên tôi lội khắp nơi: từ Cà Mau, Chương Thiện,
         Bến Tre ra tận Thừa Thiên, Quảng Trị.
Một năm lính trôi qua, khi tiểu
         đoàn về Mỏ Cày, Bến Tre truy kích chủ lực miền của địch
         về quấy rối thì tôi đạp phải mìn. Sức nổ của trái
         mìn tự tạo bằng quả đạn pháo 105 lép, đẩy tôi văng
         tuốt xuống mương, mình dính đầy những miểng.
Tôi
         không chết, như đã hứa với Muội. Trực thăng phầm phập
         tải thương về Bịnh viện 3 Dã chiến Mỹ Tho. Tôi nằm trên
         băng ca, ngoài hành lang trên lầu, chờ ngày mai xe hồng thập tự
         chuyển tôi về bịnh viện Lê Hữu Sanh của sư đoàn ở Thị
         Nghè. Muội nghe tin tôi bị thương; tất tả cùng má đến
         thăm. Đã hết giờ thăm thương bịnh binh, má với Muội đứng
         dưới lề đường Trương Định nhìn lên nơi tôi nằm.
         Tôi thò cái tay, không bị dính miểng, vẫy vẫy. Má khóc.
         Muội cũng khóc. Vạt áo xẩm, Muội mặc, đẫm đầy nước
         mắt.
Muội sợ tôi
         chết, Muội khóc. Khóc cho giấc mộng tôi muốn làm thầy giáo
         đi bán chữ nuôi Muội; Muội đi bán hủ tiếu cho tôi ăn
         trừ cơm những ngày mưa bán ế đã không thành.
Tôi nằm bịnh viện cả
         tháng trời. Miểng trong người lâu lâu lại lòi ra. Tôi nghiến
         răng, rút miểng ra, máu lại chảy. Tôi được hai tuần phép
         để chờ ra hội đồng giám định y khoa.
Tôi trở về Mỹ Tho gặp má. Cởi
         giầy sô, áo trận, tôi mặc lại chiếc áo học trò năm
         cũ. Tôi ra vỉa hè, dưới hai tàng me đại thụ, bên hông
         rạp chớp bóng Định Tường, chạy bàn cho má tôi. Tôi
         gặp lại Muội. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhứt đời
         tôi, khi bây giờ, tôi nhớ lại.
Tôi hỏi Muội: "Đẹp tiếng Quảng là gì?".
         Muội nói: "Hụ len. Còn yêu là ói". Vậy thì
         "Nị hụ len; ngọ ói nị". Muội mắc cỡ, ửng hồng
         đôi má.
Cả
         tháng trời nằm bịnh viện, không có dịp xài, lương vẫn
         y nguyên. Tôi lãnh tiền ra, đưa cho má tôi một nửa. Má
         tôi không cầm tiền, má khóc.
Tôi nài nỉ: "Em con đang sức lớn, má ơi!"
Số tiền còn lại tôi
         dắt Muội xuống tiệm Văn Minh, gần rạp hát Vĩnh Lợi, mua vải
         cho Muội may áo. Tôi chọn một xấp gấm Thượng Hải có in
         chữ Tàu.
Tôi
         hỏi: "Chữ Tàu đó nghĩa là gì?"
Muội nói: "Đó là chữ hỉ.
         Hỉ là vui. Vải này dành cho người ta may áo cưới".
Tôi hỏi: "Muội muốn
         màu gì?"
"Màu
         đỏ hên lắm! Muội xin Trời, Phật cho anh đi đánh giặc bình
         an, hết giặc, về với Muội".
Tôi nói: "Thôi! Đời anh xui quá xá rồi còn
         gì, muốn đi bán chữ mà cũng không được, mới đi
         lính có một năm đã bị thương rồi, hên đâu hỏng
         thấy".
Tôi chọn
         cho Muội vải áo màu xanh đọt chuối.
Tôi bảo: "Màu xanh là màu hy vọng.
         Anh hy vọng Muội sẽ chờ anh dù cho trời sập tới nơi." Muội
         nói:"Muội sẽ chờ."
Tôi may cho Muội một chiếc áo bà ba để bắt đền
         cho chiếc áo xẩm đẫm đầy nước mắt khi đến thăm tôi
         bị thương nằm ở Bệnh viện 3 Dã chiến ngày nào.
Muội nói: "Muội mặc
         chiếc áo bà ba giống hệt con gái Mỹ Tho."
"Ba má sanh Muội ra ở đây thì
         Muội đã là con gái Mỹ Tho rồi; mà con gái Mỹ Tho chánh
         cống chưa chắc đã dám đọ với em". Tôi nịnh Muội.
Hai tuần phép trôi nhanh, tôi
         ra hội đồng giám định y khoa tái khám, bị phân loại một,
         trở về tác chiến. Lại băng rừng, vượt suối, bạc màu
         áo trận, mốc thích giầy sô cho đến ngày tan hàng, sập
         tiệm.
Tôi
         chỉ là một sĩ quan cấp thấp, nhưng lại thuộc binh chủng rằn
         ri nên những người thắng trận cải tạo tôi hơi lâu; mãi
         năm năm sau mới thả tôi về.
Tôi trở về Mỹ Tho bèo
         nhèo như một chiếc áo rách. Má tôi đã mất khi tôi
         còn ở trong trại. Mấy đứa em giấu tôi tin buồn. Đứng trước
         bàn thờ má, đốt một nén nhang, tôi không còn khóc được
         nữa, nước mắt tôi đã cạn lâu rồi. Miệng tôi méo
         xệch như mếu, mắt chớp chớp, mặt nhăn nhúm, giựt giựt.
Má ơi!
Tôi nhớ lại nồi cơm tấm má
         nấu, nồi cơm tấm nuôi tôi ăn học. Tôi nhớ cái vỉa hè,
         bên hông rạp chớp bóng Định Tường, dưới hai tàng me
         đại thụ mà mùa thu lá me bay bay, rơi đầy trên tóc. Tôi
         nhớ những giọt nước mắt của má tôi, khi đến thăm tôi
         bị thương nằm ở Bịnh viện 3 Dã chiến năm nào. Tôi nhớ
         những giọt nước mắt của má tôi khi không chịu cầm số
         tiền lương tôi gởi. Bây giờ má tôi đã mất rồi;
         đàn em tôi vẫn còn nheo nhóc. 
 
  Cả
         nhà đói, ăn độn bo bo mà cũng không đủ. Ăn buổi
         sáng, phải chạy, lo buổi chiều. Việc chạy gạo dồn lên cả
         đôi vai khẳng khiu của em gái tôi đang tuổi thanh xuân. Nhưng tuổi
         thanh xuân của em tôi còn đâu nữa. Nước mất nhà tan! Chưa
         bao giờ tôi thấm thía câu nói ấy cho bằng bây giờ.
          Tôi không tìm
         gặp lại Muội nữa. Tình thơ dại của tôi đã tan theo vận
         nước. Bây giờ tôi chỉ là một sĩ quan ngụy, đi cải tạo
         về, mỗi tuần phải trình diện công an phường một lần cho
         tới ngày xả chế. Tôi ra khỏi một nhà tù nhỏ, để
         vào một nhà tù lớn hơn! Tôi chỉ có chữ, mà chữ
         bây giờ chẳng ai mua. Chế độ này không cần chữ. Lúc tôi
         lên trình diện, lão phó công an phường lẩm nhẩm đánh
         vần lịnh tha của tôi mà nước miếng tràn ra cả khóe miệng.
         Chế độ này cần lý lịch. Mà lý lịch tôi hạng
         15, nghĩa là hạng bét, tận cùng đáy xã hội, thì tôi
         làm được gì bây giờ?
Tôi không tìm gặp lại Muội không phải vì
         tôi mặc cảm. Tôi không có gì phải mặc cảm cả. Tôi
         chỉ đi lính, đánh giặc, tôi thua, giặc bắt tôi ở tù.
         Thế thôi!
 
   
Tôi
         không tìm gặp lại Muội chỉ vì tôi không muốn mình trở
         thành gánh nặng cho Muội. Yêu người, có ai muốn trở thành
         gánh nặng cho người mình yêu bao giờ đâu? Tôi cũng không
         muốn trở thành gánh nặng cho em tôi. Thương em, có ai muốn trở
         thành gánh nặng cho em mình thương bao giờ đâu?
 
Tôi đã sống sót suốt năm năm trời dưới
         chín tầng địa ngục. Tôi đã đói, đói đến
         mức phải ăn bất cứ cái gì động đậy: cóc, nhái,
         ễnh ương, bù tọt. Tôi phải sống sót để trở về,
         như đã hứa, với Muội. Kẻ thù muốn tôi quỳ xuống, van
         xin. Tôi không quỳ xuống, van xin. Kẻ thù muốn tôi chết. Tôi
         không chết. Tôi đã trở về, dù thân tàn ma dại.
 
  Em gái tôi đem chiếc nhẫn cưới của má để
         lại, đến vợ tên công an khu vực cầm, để tôi có chút
         vốn đi buôn lậu dầu dừa. Ngày xưa nói đến buôn lậu
         là nói đến tiền tỉ, đến những vật phẩm đắt tiền,
         trốn thuế, chuyển hàng có xe quân cảnh hụ còi như vụ Long
         An. Còn bây giờ chỉ mười lít dầu dừa, bỏ vào cặp
         táp, từ cầu Ba Lai qua phà Rạch Miễu về Mỹ Tho, kiếm lời đủ
         mua lít gạo.
Đế
         quốc Mỹ, tàu to, súng lớn, không đủ sức đưa nhân dân
         ta trở về thời kỳ đồ đá. Nhà nước ta, đỉnh cao
         trí tuệ loài người, bằng ngăn sông, cấm chợ, rào đường,
         chặn ngõ dễ dàng đưa nhân dân ta trở lại thời kỳ đồ
         đá, thời kỳ hái, lượm, thời kỳ của nền kinh tế tự
         cung, tự cấp; bởi buôn bán, dù năm mười lít gạo, mười,
         hai chục lít dầu dừa là không lao động, không sản xuất,
         là bóc lột, là chủ nghĩa tư bản xấu xa.
Tôi cắt tóc ngắn lên, cho gọn gàng, cho có vẻ thầy
         giáo. Phần thì để né mấy tay du kích bên Cầu Bắc Tân
         Thạch, quê hương Đồng Khởi. Mấy tay du kích VC này
         có kiểu làm tiền rất láu cá, bằng cách làm nhục khách
         bộ hành qua phà, dùng súng, chận họ lại, bắt vào hớt
         tóc. Tóc dài là tàn dư Mỹ Ngụy. Ngồi trước
         gương của ông thợ hớt tóc đầu đường, thấy tóc
         mình đã điểm vài sợi bạc, dù tôi chưa đầy ba
         mươi tuổi. Tôi mặc lại chiếc áo sơ mi trắng năm học đệ
         nhứt, đã ố vàng. Chiếc quần xanh được nhuộm đen. Mặc
         áo bỏ vô quần, mang giày với đôi vớ rách. Tôi xách
         chiếc cặp táp cũ nhưng không để đựng sách vở. Sách
         vở ích gì cho buổi ấy. Chiếc cặp đựng cái can nhựa mười
         lít dầu dừa. Tôi nhập vai thầy giáo, dù ước mơ làm
         thầy giáo làng, có vợ bán hủ tiếu để tôi ăn trừ
         cơm những ngày mưa bán ế, đã chết tự lâu rồi, từ
         Mỹ Tho qua Bến Tre dạy học, canh giờ đến lớp hay tan học, hòa
         vào đám học trò để vượt qua trạm Cầu Bắc.
Tôi đi buôn lậu dầu dừa được chừng sáu
         tháng thì thằng bạn học cũ thời trung học cũng ở tù về,
         rủ tôi hùn tiền mua chiếc xích lô đạp. Nó chạy sáng,
         tôi chạy chiều hoặc ngược lại. Thằng bạn tôi nói, cay đắng:
         "Thằng Mỹ quýnh quáng bỏ chạy, còn làm rớt lại cái
         tên Mỹ, Xô xích Le, xe xích lô". Tôi thì
         lại nói: "Mấy ông tai to, mặt lớn của tụi mình thì hô
         hào tử thủ, để có thời giờ tom góp vàng bạc, đô
         la rồi dông, còn làm rớt lại chức dân biểu. Xô xích
         Le, dân biểu. Dân biểu đâu, mình chạy đó"
Một buổi chiều sau
         khi chở khách ra bến xe cổng thị xã, tôi thả xe không về chợ
         Vòng Nhỏ thì thấy một ông cắc chú đội chiếc nón
         mây đan, rộng vành, như Khương Đại Vệ trong phim kiếm hiệp
         tàu trước 75. Ông mặc chiếc quần tiều lỡ, quá gối, chiếc
         áo thung tay dài gần tới cùi chỏ, bỏ vô quần, gánh hai cái
         cần xé không, đi lủi thủi. Tướng đi ngờ ngợ, quen quen. Chú
         Phu rồi chứ chẳng ai!
"Đi
         xích lô hông? Chú ba!" Chú Phu nhìn lên, ngơ ngác, ngờ
         ngợ một lát, rồi nhận ra tôi. Tôi đã đổi thay nhiều
         quá.
"Chèn ơi! Vậy mà ngộ tưởng
         nị chết rồi.""
"Chết sao được!
         Sống nhăn răng ra đây nè.""
Tôi chở
         chú Phu về nhà. Cũng căn nhà lợp ngói âm dương ở đường
         Huyện Toại, nhưng có vẻ tiêu điều, u ám. Chiếc xe hủ tiếu
         xập kỷ nìn, năm xưa, ngày cũ, còn đậu trước hàng
         ba, xẹp bánh, bụi bám, nhện giăng.
 "Nị
         ở chơi, ngộ nấu hủ tiếu cho nị ăn. Lâu quá ngộ cũng
         không có ăn hủ tiếu."
"Vậy chứ chú
         thôi bán hủ tiếu rồi sao?""
"Thôi
         lâu rồi! Giờ ai cũng mạt, tiền đâu ăn hủ tiếu.""
"Thì bán cho mấy ổng."
 "Ổng
         nào? À mấy ông cách mạng hả? Ờ mấy ổng đâu có
         thèm ăn hủ tiếu. Mấy ổng ăn vàng không hà."
Chú Phu đem ra một tô hủ tiếu và một lít rượu.
         Tô hủ tiếu, chú Phu vừa mới nấu, cũng chịu cùng số phận
         tang thương theo vận nước, chỉ nước lèo, bánh và lèo
         tèo những lát thịt mỏng như tờ giấy quyến.
 
Tôi nhớ tô hủ tiếu Muội nấu
         cho tôi ăn trong những ngày mưa bán ế. Tô hủ tiếu với bánh
         bột lọc làm bằng gạo Gò Cát, trụng với nước thật
         sôi, dai mà không bở như hủ tiếu Sài Gòn, nước lèo
         nấu bằng xương heo, tôm khô, khô mực, cải bắc thảo, thêm
         vài tép mỡ, điểm xuyến vài cọng sà lách non xanh với
         mấy cọng hành luộc, một nhúm giá, vài lát ớt sừng trâu
         xắt mỏng, rắc chút tiêu, ăn với xì dầu và dấm đỏ.
         Tô hủ tiếu, người thương mình nấu, ly cà phê sữa nhỏ,
         xây phé nại, do chính tay mình pha, trong những ngày bão rớt, mưa
         dầm, bán ế giờ đã trở thành kỷ niệm.
Tôi không tiện hỏi thăm về Muội, dù rất muốn.
Tôi hỏi: "Chú bây giờ làm gì để sống?"
"Thì nị thấy đó, ngộ đi mua ve chai, lông
         vịt về bỏ cho vựa. Nghề ve chai lông vịt mà, nghề móc bọc,
         móc bọc ny lon đem xuống sông rửa, rồi cân ký. Bây
         giờ khổquá! Nhớ hồi xưa mình vui quá!"
Lít rượu ngâm ô môi, cho có màu, chú, cháu cưa
         hai gần hết.
Chú Phu, chưn nam đá chưn chiêu,
         lảo đảo bước vào nhà trong, lấy ra cái bọc ny lon.
Chú nói: "Con Muội! Nó gởi cho nị. Con Muội!
         hu hu! Nó chết rồi!"
"Muội ơi!"
"Ngộ biết nó thương nị. Lúc nị đi ở
         tù, nó nói nó chờ nị được tha về, nó sẽ đi
         bán hủ tiếu nuôi nị. Nhưng có được đâu! Tụi nó
         đánh ăn tụi mình rồi lại giành ăn, đánh lẫn nhau.
         Thiệt hết biết! Hết Pol Pot, Bành Trướng Bắc Kinh, rồi Nạn Kiều.
         Ngộ sợ tụi nó sẽ đuổi cha con ngộ về Trung Quốc. Tưởng
         thống chế bỏ ngộ chạy ra Taiwan. Mao xếnh xáng rượt ngộ chạy
         tuốt đến đây. Mỹ Tho đất lành chim đậu. Rồi sanh ra con
         Muội. Ngộ nói với con Muội: "Mỹ Tho bây giờ đất dữ
         rồi, thôi bay đi con!"
Muội ngần ngừ, có
         ý đợi nị về. Ngộ nói: "Nị làm quan, mà lại
         rằn ri nữa, tù biết đến lúc nào ra? Nếu không đi; sợ
         không còn có dịp. Cái cột đèn còn muốn đi nữa mà."
"Suốt cuộc đời bán hủ tiếu, ky cỏm được
         hai cây vàng, ngộ xuống năn nỉ mấy xì thẩu dưới chợ
         Mỹ Tho cho con Muội một chổ."
"Tàu nó
         ra cửa được ba ngày đêm thì bơm nhớt bị hư, máy
         lột dên, trôi giạt. Ở hải phận quốc tế, tàu buôn qua lại
         nườm nượp mà không ai vớt. Ba tuần linh đinh trên biển, tuyệt
         vọng quá, mấy người đi trên tàu gom quần áo, giày dép
         lại, đốt. Cuối cùng có chiếc tàu buôn tội nghiệp dừng
         lại, thả thang dây xuống. Ba tuần trên biển, nị nghĩ coi, sức đâu
         nữa mà leo. Nó sút tay, rớt xuống biển. Chết chìm. Hu hu."
Chú Phu không còn nước mắt nữa để khóc,
         chú chỉ kêu hu hu, tiếng kêu của con thú bị một vết thương
         trí mạng, bị ví vào đường cùng, không lối thoát
         thân.
 
  "Đêm trước khi đi, nó đưa cho ngộ
         cái này, nói nếu nị còn sống sót trở về, thì đưa
         lại cho nị. Hu hu!"
Trong cái bọc ny lon, chú Phu đưa cho
         tôi, là chiếc áo bà ba hình chữ hỉ tôi may cho em ngày cũ.
 Muội ơi! Xác em giờ ở
         phương nào. Trôi vào đất Thái hay vào Nam Dương.Áo
         bà ba, Muội yêu, hòa biển tím. Tình còn đây trời
         đày ta mất nhau.
Tôi không còn khóc được
         nữa, nước mắt tôi đã cạn lâu rồi. Miệng tôi méo
         xệch như mếu, mắt chớp chớp, mặt nhăn nhúm, giựt giựt.
         "Muội ơi! Anh sẽ đem chiếc áo bà ba hình
         chữ hỉ của chúng mình theo, ra biển!" 
 
  Đoàn
         xuân Thu.
   
         
      
       
 MẢNH BẰNG!
 
Nông thôn mình hồi xưa
         ở ngoài Bắc hễ ai có ruộng vườn bát ngát (nói bát
         ngát cho ‘le' chơi... chớ chừng 5, 7 mẫu là cùng!), nhiều ao cá
         liền bờ là giàu, là địa chủ (Dân Lục Tỉnh Nam Kỳ
         không kêu là địa chủ (chủ đất) mà kêu là điền
         chủ (chủ ruộng)!) 
  Miền Tây, đồng
         bằng sông Cửu Long, phì nhiêu bát ngát (thứ thiệt), đất
         rộng người thưa, ai được cái danh 'điền chủ' là phải
         có ít nhứt vài trăm mẫu ruộng, có khi tới chục, trăm ngàn
         mẫu! Và có giai thoại nầy (hỏng biết thiệt hay không?) là quý
         Hắc công tử Bạc Liêu, Trần Trinh Huy, tức Ba Huy, đi thăm ruộng
         phải bằng máy bay, bay mới giáp?! Sao giống chủ 'farm' Úc bên nầy
         hết sức vậy ta?!) 
  Cái
         ngộ là mấy em thôn nữ miền Bắc quê mình 'Chẳng tham ruộng
         cả ao liền, Tham vì cái bút cái nghiên anh đồ?' Giữa tiền
         và chữ, em khoái chữ hơn khoái tiền? Tiếng rằng 'danh lợi',
         em chọn chữ, chọn danh trước... còn lợi thủng thẳng nó tới
         mà... thì việc gì phải lo chớ! 
  Nói một cách dễ hiểu là mấy em theo tam đoạn luận:
         có chữ, có danh, (được bổ làm quan, là mình ‘quằm')
         tất có lợi! Tuy nhiên cái tam đoạn luận chắc ăn như bắp
         nói trên đôi khi cũng trật lất!
  Sao vậy? Thưa Tú tài hồi xưa là le lói lắm như ông
         Trần Tế Xương đậu Tú tài nên mới gọi là Tú
         Xương. Nhưng cái Tú tài của ổng là Tú tài Hán
         học. Mà Hán học đang suy tàn trước Tây học, ổng có
         chữ, có danh (nhưng Tú tài chưa được  bổ làm quan!)
         nên nghèo sặc máu, nghèo mạt rệp, nghèo trớt mồng tơi.
         Đành 'Cao lâu thường ăn quỵt; thổ đĩ lại chơi lường'
         (Nhà thơ Tú Xương gan hết biết... chơi lường mà hỏng
         sợ 'ma cô' nó quánh cho lòi bản họng!)
  Nhà thơ nổi tiếng đất Vị Xuyên nầy còn có
         một bài thơ mà con vợ tui đọc xong nó cảm động quá
         chừng chừng. 'Quanh năm buôn bán ở mom sông, nuôi đủ năm
         con với một chồng. Lặn lội thân cò khi quãng vắng, eo sèo mặt
         nước buổi đò đông!' Đọc xong, em thổn thức: "Sao
         đau khổ... giống đời em quá vậy? Hu hu!"
  Nhưng nhà thơ Tú Xương của chúng ta đã ơn
         đền nghĩa trả (còn hơn là đầy đủ) công khó của
         vợ hiền; ông Tú dắt tay bà Tú thong dong đi guốc vông vào
         văn học sử dù chỉ bằng một bài thơ thôi... Rồi trăm
         năm sau, hay ngàn năm nữa, tình nghĩa, vợ hy sinh cho chồng nên danh
         phận vẫn lóng lánh như ngọc lưu ly! 
  (Bài thơ đó người viết 'chôm' để dành trong
         bụng hầu làm 'biện minh trạng' cho mình, một ông chồng hư quá
         là hư! Tui cũng biểu em yêu nên học tập, làm theo gương của
         Bà Tú... để đừng cằn nhằn, cửi nhửi lúc tui hư nữa
         nhe em!)
  Thưa! Rồi cũng chuyện
         hồi xưa, đầu thập niên 60, tại rạp Hưng Đạo (dĩ nhiên
         là nó nằm trên đường Trần Hưng Đạo rồi) thường
         chiều thứ Bảy có Đại nhạc hội hay sáng Chủ Nhựt có
         tổ chức cuộc thi Tuyển lựa ca sĩ, được trực tiếp truyền
         thanh trên làn sóng điện đài Sài Gòn cho bà con cả nước
         nghe.
  Trong chương trình phụ diễn
         văn nghệ nầy, ban Tam ca Trào phúng AVT hay trình diễn. Ra sân khấu,
         ba ông diện khăn đống, áo gấm thụng ba màu khác nhau. Mỗi
         người sử dụng một nhạc cụ dân tộc: đàn sến (Tuấn
         Đăng), đàn cò (Lữ Liên) và trống (Vân Sơn), hát những
         bài đa phần là lời thanh nhưng ý tục, hết sức ý nhị,
         thâm thúy... kiểu nữ sĩ Hồ Xuân Hương vậy. Khi có những
         câu thoại thì mỗi người nói rặt giọng của mỗi miền
         Trung, Nam, Bắc. 
  Cái bài mà tui khoái
         và nhớ tới bây giờ là bài 'Mảnh bằng' vì nó trúng
         ý tui ghê nha!
  'Mảnh' là tiếng
         Bắc, là mạo từ, chỉ đồ vật nên hỏng có giống đực,
         giống cái gì ráo. Nhưng tiếng Nam Kỳ Lục Tỉnh thì gọi
         là cái bằng, nghĩa là giống cái... Giống cái mà sao con gái
         lại mê quá trời? 
  Té ra em mê
         cái công danh! Như chồng làm Bác sĩ thì vợ tự động
         lên bà Bác sĩ vậy. Bên Mỹ cũng vậy thôi! Chồng làm
         Tổng thống thì vợ tự động leo lên làm Đệ nhứt Phu
         nhân (The First Lady). 
  Năm tới, năm 2016,
         nếu Hillary đắc cử Tổng thống thì cựu Tổng thống Bill Clinton
         sẽ thôi làm cựu (cựu hỏng có oai vì về ‘hưu' rồi
         sao bằng ‘đương kim' cho được chớ?) Ngài Bill Clinton sẽ là
         Đệ nhứt Phu quân ‘The First Gent' (chức nầy xưa giờ Mỹ chưa
         có nghe bà con!). 
  Nữ Tổng thống
         Mỹ Hillary Cliton là số 1; nhưng Bill là chồng của Tổng thống... còn
         ngon hơn số 1 nữa, Bill là số một La Mã... vì tui nói bả phải
         nghe! Sướng nhé!)
  Thưa rằng xưa
         thì thiệt là xưa, ban AVT hát rằng: 'Ngày xưa, lúc tuổi
         còn ấu thơ. Bố tôi thường nói con ráng học cho chuyên cần.
         Học nhiều thì ấm vào thân. Biếng lười sau chỉ vác chân
         đàn bà. Vợ con nó bắt coi nhà. Đuổi gà mà biết
         nhục, thì ráng học mà làm to... Cái bằng nó chỉ một
         gang thôi! Mà sao con gái họ mê quá trời...?'
  Mà tại sao con gái họ lại mê 'cái bằng chỉ
         một gang thôi' là vì: ‘Võng anh đi trước võng nàng theo
         sau'... ké! Anh lều chõng đi thi Hương, thi Hội rồi thi Đình mà
         đỗ đầu thì được làm Trạng nguyên! (Nhớ đừng
         lấy công chúa con vua, rồi thành Phò mã nghe huynh. Hãy bắt chước
         Trần Minh (Thanh Sang) không phụ nghĩa tao khang với vợ hiền Quỳnh Nga (Thanh
         Nga) trong  tuồng cải lương Bên cầu Dệt lụa của soạn giả
         Thế Châu mới là thủy chung như nhứt, không tham phú phụ bần!)
          Xui cái là Tây tới, cái
         bằng Hán học dẹp, treo giàn bếp. Giờ là cái bằng Thành
         chung, Tú tài, Cử nhân, Tiến sĩ dù tên mảnh bằng cũng na
         ná như xưa, nhưng không có Tứ thư, Ngũ kinh gì ráo mà
         sĩ tử thời nầy nói tiếng Tây như bẻ mía vậy!
          Thời thế đổi thay! Tây nó dọt,
         Miền Nam mình hết làm thuộc địa cho Tây, thì tiếng Tây,
         tiếng U nó de lại làm sinh ngữ... chớ hỏng dám đòi làm
         ‘cha', làm quốc ngữ vì tổ tiên chúng ta là người Gaulois
         (Nos ancêtres sont des Gaulois) như trước nữa... Thầy cô dạy mình bằng
         tiếng Việt cho nó độc lập nước nhà phải hông?
          Rồi cái Miền Nam trù phú của mình
         lại bị cái miền Bắc Cộng sản nó xâm lăng nên đa phần
         nhân tài, vật lực phải dồn vô guồng máy chiến tranh để
         chống trả lại. Tuy vậy chánh phủ cũng ráng xây dựng trường
         lớp, đào tạo thầy cô. Nên những năm năm 50, 60 quận đã
         có trường Tiểu học, Trung học tới lớp Đệ Tứ... Học
         trò học hết chữ ở quận nhà, nếu Tía má khá giả
         thì cụ bị quần áo, sách vở, gạo muối cho thằng 'cu' lên
         tỉnh, ở trọ nhà người ta, học lên nữa... hầu theo đuổi
         cái mộng công hầu!
  Thưa
         thân phận người viết thì khác. Bà con mình hồi xưa có
         nói 'ăn học'. Nghĩa là ăn trước rồi học sau. Nhà nghèo
         không đủ ăn thì nói chi tới cái chuyện học hành cho nó
         viễn vông chớ!
  Nên Tía má
         của người viết ráng hết sức cho tui hết cái bậc sơ học,
         tức cái lớp Đồng ấu (Cours Enfantin), lớp Dự bị (Cours Préparatoire),
         lớp Sơ đẳng (Cours Élémentaire) tổng cộng 3 năm. Tía má
         nói 'oải' quá rồi con! Bình dân học vụ vậy là đủ!
         
  Phần người ta lấy bồ đựng
         lúa chớ hỏng ai lấy bồ đựng chữ đâu con. (Đừng có
         nghe ông Cao Bá Quát nói: Thế gian có 4 bồ chữ; mình ổng
         hết 3 bồ mà chi!) Cho dù có 3 bồ chữ cũng hỏng làm được
         gì đâu... Học biết đọc, biết viết, biết làm tính
         cộng, tính trừ là đã đủ. Ở nhà tiếp Tía má
         làm ruộng, mới có gạo mà nấu cơm! Kẻo chết đói cả
         đám bây giờ!
  Sau nầy vì ít
         chữ, đi hỏi vợ... Tới đâu, thiên hạ cũng lắc đầu
         quầy quậy, nhà gái nào cũng đòi 'cái bằng chỉ một
         gang' thôi... làm thằng nhỏ mang mối hận lòng năm cũ biết bao
         giờ nguôi! Hu hu! 
  Thưa mãi
         sau nầy, trôi dạt tới Úc Châu, mối hận lòng năm cũ mới
         trả được! Niềm ao ước của đời ta mới trở thành
         hiện thực! Người viết đã cầm được trong tay được
         cái bằng rồi! Dạ! Đó là cái bằng lái xe của Nha Lộ
         vận tiểu bang Victoria, nước Australia cấp! Vẻ vang thay cho dân Việt! 
          Ôi mảnh bằng, cái bằng niềm ao ước
         của đời ta suốt bốn chục năm ròng! Mà hỏng phải mình
         tui có, con vợ tui nó cũng có nữa bà con ơi!
  Cái bằng lái xe nầy Úc nó không có sắp
         hạng 'Thứ, Bình thứ, Bình, Ưu' như cái bằng Tú tài quê
         mình năm cũ đâu... mà là cá mè một lứa. Chính vì
         vậy mới có chuyện so nạnh nhau. 'Bằng mầy giỏi; Bằng mầy cao!
         Sao bằng Bằng tao?!' Ai lái xe cũng hay hết trơn, hết trọi hà!
          Thưa! Bà con mình thấy hai người
         trong một chiếc xe: tài xế là phụ; người ngồi cà nhỏng
         kế bên mới là nhân vật quan trọng, là VIP (Very Important Person). Nên
         đi đâu là tui lái, còn em yêu của tui (cũng có bằng nhe)
         ngồi không chỉ chỏ. Tui làm phi công còn em làm hoa tiêu. Và
         có lần em làm 'tiêu' hết 100 đô! Làm tui 'hoa' cả mắt!
          Chuyện vầy: 'Có lần tui chở em yêu đi
         chợ. Gần chợ có nhà cư dân. Chiều thứ sáu chợ đông.
         Em thấy một chỗ đậu xe còn trống, giục, đậu lẹ lẹ lên
         anh! Kẻo thiên hạ giành! Tui đáp vô cái 'kịt', giung giăng giung
         giẻ cùng em đi ăn phở tái chín nạm gầu có thêm hành
         trần và nước béo, tốn 20 đồng. 
  Xong trở ra, thấy cái giấy phạt của mấy thằng 'cáo
         sồ' kẹp chình ình trên cái gạt nước phía trước!
         100 đô tiền phạt, bằng mười tô phở! Thiệt là đau hơn
         hoạn! Đọc kỹ lại cái bảng giờ cho đậu thì thấy chỉ
         được phép từ 9 giờ sáng tới 3 giờ chiều; sau đó phải
         dành chỗ đậu cho thằng ‘cha' chủ nhà đi làm về. 
          Tốn 100 tì, em cũng đau quá, bèn nhận
         trách nhiệm; từ chức hoa tiêu! Nhưng
  từ chức được vài bữa em quên; nên em lại tiếp tục
         giơ tay chỉ chỏ. Tui vốn sợ vợ, sợ nói thẳng mực tàu thì
         đau lòng gỗ nên nín khe!
  Thưa!
         Một chiều thu đầy gió, lá vàng rụng đỏ sân anh! Em êm
         đềm ngồi trên ghế dựa ngoài hiên, đan vớ cho chồng vì
         mùa đông sắp tới, sợ anh lạnh cẳng (ngỏm) thì em ở với
         ai đây?! Em không muốn đi bước nữa khi tuổi em chỉ mới vừa
         chớm tới 70 thôi! 
  Từ trong nhà
         bước ra, anh nhìn em đan vớ với biết bao nhiêu là trìu mến,
         thỏ thẻ rằng: "Cưng ơi! Cẩn thận coi chừng kim đan nó ghim
         vào bàn tay ‘búp măng' của cưng làm chảy máu... là lòng
         anh sẽ đau đớn lắm! Biết bao lần anh đã nói với em rằng
         khi đan phải chăm chú vào! Đừng nhìn quanh quất nhé!" 
          Em bèn bỏ cây kim đan và cuồn chỉ
         len xuống hỏi: "Nầy 'what's wrong with you?' Anh có 'tửng tửng' hông đấy?
         Nói lảm nhảm cái gì vậy hả? Anh có biết là em đã
         đan vớ biết bao lần chưa mà cứ lải nhải hoài như vậy?"
          Chờ có thế, tui bèn chộp ngay lấy lời
         em nói: "Đó đó! Đúng là điều anh muốn 'nhấn
         nhấn' với em đó! Em có biết là anh đã lái xe biết bao
         lần chưa mà mỗi lần ngồi cạnh anh, em cứ lải nhải là: "Cẩn
         thận... Coi chừng...‘Oh my God!' hoài vậy hả?"
  Kết quả chiều đó tui ăn mì gói... cho đỡ
         đói!
  Kết luận là: Đừng
         dại dột dạy dỗ người phụ nữ, nhứt là con vợ của mình,
         cho dù trực tiếp hay gián tiếp. Đừng nghĩ rằng đời mình,
         đã bỏ túi quần được 'mảnh bằng có một gang thôi'
         mà vội làm ‘cha'! Nhớ nhe mấy huynh!
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne
 
      
       
Chung một chiến hào!
   
   Bảo Huân
   
   
  Thưa
         cái ngạc nhiên lớn nhứt của người Việt gốc Mít như
         tui là khi thấy cái tình cảm Úc đối với gia đình bên
         vợ. Thiệt khác nhau như nước với lửa; như đen với trắng
         vậy.
  Rể Việt Nam mình thì: "Bước
         qua nhà Má, cái tay con xá cái cẳng con quỳ. Lòng thương con
         Má sá gì cái thân con!" Dẫu cho ‘kẻo anh chết khát vì
         cà nhà em' chăng đi nữa; phận lỡ nghèo mà phải đi ở
         rể, con hổng có buồn vui gì hết ráo! Vì trộm nghĩ cái
         công sanh thành dưỡng dục cù lao, ba năm bú mớm của Má
         sanh ra vợ con để đời con ‘lao đao' cho tới tận bây giờ! Công
         đó lớn lắm nên con muốn quên cũng không có dễ!
           
  Úc
         thì khác, như thằng Tony đây, nó coi ông già vợ nó là
         ‘mate' tức ‘bồ tèo!'. Vì hai người có một kẻ thù
         chung! Là Má vợ nó! Lâu lâu hai đứa đi nhậu cùng nhau
         mà giấu không cho Má vợ nó hay! Vì bả hắc ám lắm! Cho
         bả hay bả bực bội xúi con vợ tao bỏ tao thì tao biết ở với
         ai chớ? Nó nói với tui như vậy, sau khi giới thiệu ông già vợ
         của nó với tui! Mới đầu thấy hai đứa kêu tên nhau không,
         tui cứ tưởng tụi nó là bạn nhậu vong niên chớ. Dè đâu,
         như nó nói: "Chung một kẻ thù, chung một chiến hào!" Còn
         tui, tui là bạn ‘đồng minh'!
   
          Có lần nó kể cho người
         viết một chuyện nầy, khoái hết biết! Vừa kể Tía con nó
         vừa cười híc híc!
  "Má
         có hai thằng rể thứ Hai và thứ Ba. Một hôm để thử lòng
         hai đứa nó. Má dắt thằng rể thứ Hai ra đi dạo và đàm
         đạo cạnh bờ hồ. Bất ngờ, bà giả bộ trợt chân, ngã
         lăn xuống nước, sắp chết đuối tới nơi. Chẳng nói chẳng
         rằng, thằng rể thứ Hai ‘bờ lông rông' xuống nước, vớt
         Má vợ nó lên! Làm hô hấp nhân tạo, giơ tay giơ chân
         bả lên mà xốc nước! Bả ọc ra ôi cơ man nào là nước
         hồ... ô nhiễm!
  Sáng hôm sau, thằng
         rể thứ Hai ngạc nhiên thay thấy trước gara của nhà mình có
         đậu chiếc Toyota Camry, Hybrid mới cáu chỉ, đời 2015 với một cái
         thiếp cám ơn cứu tử hoàn sanh!.
  Tháng
         sau, bổn cũ soạn lại với thằng rể thứ Ba. Dè đâu nó
         đứng im như trời trồng, mặt có vẻ rất phấn khích, nói:
         "Mình hổng ngờ lời ước của mình linh nghiệm đến thế!"
         Xong phủi đít cái rẹt; thả bộ tà tà về nhà, báo
         tin dữ cho con vợ nó hay!
  Ngạc nhiên
         thay, trước sân nhà có chiếc Ferrari cáu cạnh, đời 2015, nằm
         oai hùng chần dần trước cửa. Trên tấm kiếng chắn gió của
         chiếc ‘xì po' Made in Italy nầy là một tấm thiếp với lời cám
         ơn rối rít của ông già vợ nó!
   
  Thưa người
         viết rất bận rộn đi cày ‘full time', tuần 40 tiếng, nên còn
         thì giờ đâu mà để ý đến gia đình bên vợ
         chớ. Bà con ruột thịt của em thì để em xử lý! Phần bên
         vợ còn ở Việt Nam nên mình phẻ. Bởi có câu rằng ‘xa
         mỏi chân; gần mỏi miệng', chớ lợi lộc như thừa kế tài
         sản gì đó... mà mong!
  Phần
         bao nhiêu đầu óc là mang ra đối ‘chọi' với em yêu, lúc
         nào công lúc nào thủ như quánh cờ tướng với một
         cao thủ võ lâm danh trấn giang hồ, thủ đầy bùa phép, là
         nhức hết cả đầu rồi! Trời ạ!
  Nói cho ngay hạnh phúc trong nhà không do mấy ông chồng quyết
         định đâu. Muốn tình ta ấm là em cho ấm còn muốn tình
         ta lạnh như Canada là cũng tại do em. Nhiệt độ đo chỉ số hạnh
         phúc trong nhà đa phần là do mấy em điều khiển. Cũng như
         hai đứa cùng trùm cái mền điện và vợ ta là người
         nắm cái công tắc điều khiển thế thôi! 
  Ai nói đàn ông là phái mạnh là nói dóc
         hổng có ‘ba-tăng'
   
  Tony và Tía vợ nó cạn nốt ly
         bia xong, quay sang hỏi người viết là sao hổng thấy vợ chồng Việt
         Nam nào lục đục hết trơn vậy? Tụi tao thấy thằng chồng Việt
         Nam nào đi nhậu cũng vui hơn Tết! Ði nhậu hoài hổng sợ vợ
         rầy sao? 
   
  Tui trả lời cũng sợ chớ sao không! Ðàn bà xứ nào
         cũng vậy có ai chịu nổi mấy thằng ngày xỉn đêm say; tối
         ôm chai mà ngủ đâu!
  Nên mới
         có chuyện rằng: "Một anh xỉn quay về nhà, đi xiên xẹo, cứ
         một khoảng lại cụng đầu vào cột đèn đường u một
         cục. Bèn hỏi người phụ nữ qua đường: "Cô ơi! Xin
         làm ơn đếm dùm trên trán tui có mấy cục u?" "À!
         Có ba cục u đó anh! Anh lẩm bẩm: "Ba cục rồi; còn một cục
         u nữa thì mình về tới nhà!"
  Tới nhà, anh mếu máo, quỳ gối, sụp xuống năn nỉ, ỉ
         ôi: "Vợ ơi! Cho anh xin lỗi! Tội của anh lớn lắm! Rồi bắt
         chước kép Minh Vương trong tuồng Tô Ánh Nguyệt: Anh xin cúi đầu
         chờ ân huệ em rộng lòng tha thứ cho anh! Kẻ đã vui nên quá
         chén để cuối cùng bay hết tháng lương!" Rồi cái nhẫn
         cưới kỷ niệm ngày anh về với em, anh đã cầm thế cho cha
         chủ quán nhậu bù vào món tiền còn thiếu!" Xin em đừng
         giận hờn mắng chửi rồi cầm chổi lông gà đánh đuổi
         anh đi! "Em đâu dám giận hờn mắng chửi gì anh! Phần nhà
         em cũng đâu có chổi lông gà. 
  "Mà cái nầy mới quan trọng nè! Em hổng phải là vợ
         anh. Em là Con Chín bờ đò, hàng xóm sát vách anh đó.
         Anh chịu khó quay trở ra cổng; đi thêm mười bước nữa là
         tới nhà anh!" "Xin chúc anh may mắn!"
   
  Thưa người
         Việt mình, khi em lo lắng về tương lai; em đi lấy chồng. Anh không
         bao giờ lo lắng về tương lai cho tới khi anh lấy vợ!
  Lấy nhau rồi, có hai thời điểm anh không thể hiểu
         được em. Trước và sau khi cưới em! Như hiểu để làm
         gì cho nhức đầu chớ! Vì anh thừa biết: "Vợ giống như
         xe hơi. Tất cả đều tốt ở năm đầu!"
  Sau đó thì: "Em đi đâu đó?" "Ði
         tự vận!" "Ði tự vận sao mà em trang điểm đẹp não
         nùng đến thế!" "Anh thiệt là ngu à nha! Mai hình tui xuất
         hiện trên trang nhứt tờ báo... hổng trang điểm sao được?"
         "Em nhát mình đó mà!"
   
          Báo chí nói tào lao rằng: "Người
         có vợ sống lâu hơn người độc thân!" Nhưng mấy thằng
         cha báo đời nầy giấu biệt cái thông tin rằng: "Người
         có vợ thì muốn tự sát gấp nhiều lần người còn độc
         thân đó!"
  Hôn nhân tức
         đời sống gia đình như một ban nhạc đại hòa tấu nên
         có rất nhiều điệu thức khác nhau. Lúc nhanh, lúc chậm, lúc
         cao lúc thấp, lúc dài lúc ngắn. Ôi thôi đủ cả hổng
         có thiếu một cái gì. Có thể là đầy những đam mê
         và cuồng nộ. Có thể là đau đớn chua xót lẫn hy sinh. Tình
         yêu có thể là ghen tuông và ích kỷ.
  Chua cay, ngọt bùi đủ hết! Như món lẩu Thái
         vậy! 
  Chính vì vậy mà hôn
         nhân không đơn điệu và buồn tẻ. Vì buồn tẻ sẽ
         làm em rẽ bước sang ngang; bỏ chàng lại cho con chó Mực!
          Kim cương, hột xoàn là người bạn
         thân thiết nhứt của mấy em. Chó là người bạn thân nhứt
         của mấy anh. Nhìn vậy là mình biết ai khôn hơn ai rồi!
           
  "Anh
         yêu em từ cái nhìn đầu tiên!" Câu nói làm em cực
         kỳ sung sướng vì em tưởng là em đẹp nên hớp hồn anh!
         Không phải vậy đâu; chẳng qua là thằng chả làm biếng nhớt
         thây và muốn tiết kiệm thời giờ đi cua gái; vì thời giờ
         là vàng bạc mà!
  Những lời
         nói dóc đó đôi khi lại cứu bạn khỏi bão giông đời
         do em yêu giáng xuống. Chẳng hạn như: "I love you more than yesterday, less than
         tomorrow!"
  Anh yêu em nhiều hơn hôm
         qua và ít hơn ngày mai! Nghe là bảo đảm trăm phần trăm con
         vợ nào nghe cũng khoái.
   
          Tony, thằng Úc bạn nhậu của
         tui, khờ, hổng biết dóc, môi mép như tui... nên khổ! Tuy vậy
         nó không hận đời đen bạc! Ðối xử cũng tốt! Có lần
         nó khuyên tui là: "Ðừng yêu nhau ở vườn sau! Tình yêu
         là mù quáng nhưng thằng cha hàng xóm thì không!"
          Rồi nó hỏi hồi xưa ông hẹn hò
         với con ‘ghệ' ông ở đâu? Thì ở ngoài ruộng chớ ở
         đâu! Rồi làm gì? (Cha thằng Úc nầy ngộ? Nó tính đi
         ‘bốt đờ sô' vô đời tư của tui sao chớ!) 
  "Thì ‘mi mi' chút đỉnh lên gò má
         thơm thơm mùi dầu dừa của em vậy thôi chớ hổng giống như
         Úc tụi bây hun dơ quá hà, nước miếng tùm lum. 
  Sau khi chê Úc cạp mỏ nhau dơ quá, tui khoe là:
         "Người Việt tao trong nước, như Giáo sư, Tiến sĩ, Anh hùng
         Lao động, Vũ Khiêu chỉ hun lên gò má của Hoa hậu Nguyễn
         Cao Kỳ Duyên thôi. Hun sạch sẽ như vậy mà có đứa còn
         nói: "Trông tục bỏ mẹ!"
   
          Tony than nghe đứt ruột! Cưới vợ rồi
         sao mà khổ quá chừng chừng?
  Làm
         tài khôn, tui chỉ nó cái bí quyết nầy để nếu có
         cưới vợ lần sau nữa thì cứ thế mà làm...đời sẽ
         bớt khổ đau hơn!
  "Ðàn ông
         tụi mình đa phần là hư; nên khi cưới vợ nên chọn ông
         già vợ cũng hư! Hư chừng nào tốt chừng nấy! "Vì con
         vợ mình hồi còn con gái sống trong nhà thấy Tía em ‘hư'
         như vậy nên quen. Về với mình, mình ít hư hơn ổng một
         chút xíu thôi... là mình sẽ thành thằng chồng ngoan.
          Chẳng hạn như Tía vợ mình hay đi
         đêm, nhậu nhẹt, bia rượu tưng bừng, mình cũng vậy thì
         vợ mình nó hổng có càm ràm gì sất. 
  Chẳng hạn Tía vợ mình không bao giờ giúp vợ
         nấu cơm, rửa chén, giặt đồ hay bồng con, tối ngày cứ lên
         Facebook ‘chít chát' với người tình trên mạng ảo! Thì
         mình cũng vậy luôn mà hổng sợ con vợ mình xát xà phòng
         cho sạch! (Như một nhà văn nữ trong nước phê phán rất gay
         gắt là đàn ông nào chỉ biết đi làm về rồi ăn
         với nhậu, không giúp vợ một tay gì hết; sống như vậy thiệt
         giống một con...heo! Ê! Nói nặng mấy anh quá vậy em Hai!)
   
  Rồi Tía
         vợ ‘bay bướm' càng tốt! Mình có ‘bướm bay' chút
         đỉnh thì em cũng sẵn lòng tha thứ cho anh!
  Tóm lại nếu may mắn mà ta tóm được một
         Tía vợ chưa ngoan... thì vợ ta không bao giờ đòi hỏi quá
         đáng là ta phải ngoan. Em chỉ đòi ta không hư hơn Tía em
         là được!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
    
      
       
Bạn dỏm và Bạn thiệt !
          
   
  Thưa quý độc giả thân
         mến!
 
 Trong "Ðoạn Trường Tân Thanh" của Nguyễn Du, có
         đoạn Kim Trọng ‘thả dê', ‘nịnh' Thúy Kiều vì biết
         nàng là một cầm thủ có hạng trên chốn giang hồ; nhưng
         cũng không quên nổ là mình có cái lỗ tai thẩm âm và
         trái tim biết ‘đăng xê' theo điệu nhạc, yêu cầu Kiều
         nâng đàn: "Rằng nghe nổi tiếng cầm đài / Nước
         non luống những lắng tai Chung Kỳ". Chung Kỳ đây là Chung Tử
         Kỳ. 
 
 Tích xưa rằng: Bá Nha chơi đàn điệu gì,
         tâm tư, tình cảm ra sao? Tử Kỳ đều biết hết ráo. Sau Tử
         Kỳ chết; Bá Nha gảy một bài ai điếu, thảm thiết khóc người
         tri âm, tri kỷ... rồi bất thình lình ‘quạu' lên, đập đàn
         bể tan nát vì cho rằng thiên hạ, ngoài Tử Kỳ ra, toàn là
         ‘đàn khảy tai trâu' cả... không còn ai nghe hiểu được
         tiếng đàn của mình? (Chú Ba nầy hỗn với mấy Chú Ba khác
         quá xá à nhe?!)
 
 Rồi sau nầy, Kim Dung xếnh xáng, khi viết
         Tiếu Ngạo Giang Hồ, cũng có ‘chôm' cái ý nầy. "Hoa
         Sơn, tùng vẫn bạc đầu / Lệnh Hồ còn đọc kinh cầu ngày
         xưa / Nhạc Linh San vẫn ơ thờ / Khúc ca Phúc Kiến ngây thơ giết
         người / Lệnh Hồ hỡi! Lệnh Hồ ơi! / Kinh cầu còn đọc
         bao giờ mới thôi!"
 
 Tội nghiệp Chú Ba Lệnh Hồ Xung
         muốn người ta người ta không muốn; mòn chục đôi giày
         đi xuống đi lên để tìm cách làm ‘bạn đời' tri
         âm, tri kỷ với Nhạc Linh San mà em hổng có chịu!
 
 Tri âm,
         tri kỷ giữa ‘Xung và San' thất bại... nhưng giữa hai người nầy
         thì thành công như chuyện Bá Nha Tử Kỳ. Lưu Chính Phong, chính
         phái, thổi tiêu. Khúc Dương, tà đạo, chơi thất huyền
         cầm. Hai người, hai chiến tuyến, chính tà xung khắc, lại kết
         tình bằng hữu tri âm, tri kỷ vì cùng có tâm hồn nghệ
         sĩ... lăn lóc gió sương; ba ngày đêm nổi lên sình chương!
 
 Cả hai đồng sáng tác khúc ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ' cầm
         tiêu hợp tấu, hòa điệu, hòa âm bi tráng, vừa mô tả
         cảnh đâm chém đau thương, tàn sát chẳng nương tay trên
         chốn giang hồ gió tanh mưa máu, nhưng tấu khúc nầy cũng mang tấm
         lòng khoáng đạt của con người yêu tự do, mong ước hòa
         bình hữu nghị, dù chánh hay tà, đừng có ở không mà
         vác dao, mã tấu ‘chơi' nhau nữa!
 
 Dù vậy, Chính phái
         và Ma giáo vẫn tiếp tục nhào vô chém giết lẫn nhau; không
         cho hai đứa làm bạn nữa. Thù đôi bên bất cộng đái
         thiên mà! Huề sao được? Cuối cùng hai chú Ba: Lưu Chính
         Phong và Khúc Dương chạy đến Hành Sơn, dùng chút tàn
         lực còn sót lại, tấu khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ một lần
         cuối cùng rồi bình thản ôm nhau ngáp ngáp, ‘ngỏm củ
         từ". 
 
 Trước khi chết, cả hai truyền khúc Tiếu Ngạo
         Giang Hồ nầy lại cho Lệnh Hồ Xung để không bị thất truyền...
         nhân tiện thâu dùm tác quyền, mua giấy vàng bạc, nhờ công
         ty chuyển tiền xuống Diêm Vương cho ‘tác giả'!
 
 Tàu
         có tình bằng hữu tri âm, tri kỷ: "Tao thổi; Mầy đàn!"
         Tây cũng có và quen cái thói sắp xếp lớp lang thứ tự,
         chia bạn ra làm hai loại: Bạn dỏm và Bạn thiệt.
 
 Bạn thiệt,
         ngay thời đi học Mẫu Giáo, là: "Ngày nào đi học, bồ
         (mate) đều chôm ‘sô cô la' của tui để trong cặp. Mà ngày
         nào cũng vậy... tui đều bỏ ‘sô cô la' đúng ngay bon vào
         chỗ cũ!" Rồi lớn lên một chút: "bồ mượn cây viết
         máy ‘Pilot' của tui... rồi quên luôn, không trả lại... Lâu dần
         bồ tưởng cây viết đó là của bồ!" 
 
 Người
         khác đến nhà kêu Tía Má tui là hai bác. Còn bồ cũng
         kêu Tía Má tui là Tía Má (vì tui biết trong thâm tâm, bồ
         muốn làm em rể của tui!). Bạn dỏm gõ cửa trước khi vào.
         Bạn thiệt... đi thẳng luôn vô nhà bếp hỏi có gì ăn
         hông, cho tao ăn với? 
 
 Bạn dỏm nếu mình chơi ‘xì
         ke' nó chỉ chỗ cho mình đi cai nghiện. Còn bạn thiệt là nó
         bán cho mình! Lỡ chơi quá liều, vào nhà thương: bạn dỏm
         sẽ điện thoại hỏi thăm mình có khỏe rồi chưa? Còn
         bạn thiệt sẽ hỏi: "Ê Tèo! Trong đó có con y tá nào
         hấp dẫn không mậy?"
 
 Rồi mình đi cưới vợ, bạn
         dỏm chúc mừng: "Tân lang và tân giai nhân trăm năm hạnh phúc!"
         Còn bạn thiệt vò đầu bứt tai, khóc sụt sùi: "Chết
         Tía con rồi con ơi!" Bạn dỏm sẽ: Không bao giờ thấy mình
         khóc; bạn thiệt cùng khóc với mình (Vì hai thằng cùng đi
         nhậu về... cùng bị hai con vợ không cho đặt chưn vô cửa)
 
 Bạn dỏm kết email bằng câu chào: "Thân mến!"! Còn
         bạn thiệt kết email bằng: Hai tiếng chửi thề!
 
 Bạn dỏm không
         nói gì khi bạn bỏ tàn thuốc xuống sàn nhà! Bạn thiệt
         rầy: "Ðừng bỏ tàn thuốc xuống sàn nhà vì mấy con
         gián sẽ bị ung thư!" Bạn dỏm không bao giờ hỏi mình nặng
         bao nhiêu ký? Bạn thiệt thấy mình mập như con heo và nói: "Sao
         lóng rày, mầy ốm quá vậy?!"
 
 Bạn dỏm nói chuyện
         điện thoại với mình lâu không quá 5 phút; còn bạn thiệt
         nói một tiếng đồng hồ mà mình có chen vô được
         tiếng nào đâu. Bạn dỏm biết chút đỉnh về mình; còn
         bạn thiệt có thể viết nguyên một cuốn sách. Bạn dỏm chơi
         một thời gian; bạn thiệt chơi cả đời! Còn trên bước
         đường văn nghệ, bạn dỏm đọc bài của bạn khen hay lắm;
         bạn thiệt chôm luôn; đem khoe với người khác là tao viết
         đó!"
 
 Thưa quý độc giả thân mến. 
 
         Bạn có nhiều loại. Bạn đời là bạn với con vợ mình...Xin
         để qua một bên đi! Sau đó có bạn nối khố là bạn
         hồi nhỏ cùng mặc chung cái quần xà lỏn. Rồi bạn học cùng
         trường, đồng môn, đồng song, đồng trồng cây si con nhỏ,
         tóc mai sợi vắn sợi dài, ngồi chài bài trước mặt! Rồi
         bạn lính, VC pháo kích, mình nhảy xuống hố cá nhân của
         nó trước. 
 
 Nhưng quý nhứt, giống như Bá Nha, Tử
         Kỳ, Lưu Chính Phong, Khúc Dương là bạn đờn...Ðờn tới
         đờn lui một bản mà gặp nhau thì cũng "Tao Ðàn Ðinh Hùng
         như thuở ấy!"
 
 Sống trên đời, bè bạn là một
         nhu cầu thiết yếu. Không có không được, vì đời buồn
         quá phải không? Vậy mà ‘em yêu' nỡ lòng nào phán một
         câu xanh dờn rằng: "Có con vợ kè kè một bên mà tối
         ngày cứ than buồn... Hở có dịp là tụ bè, tụ đảng...nhậu!" 
 
 Nghe vậy! Thưa quý độc giả thân mến: Thử hỏi có
         tức cành hông... Hông chớ?!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne. 
      
       
Tiền tài như phấn thổ!
Mời nghe Hoàng Tín, Sagon radio Dallas diễn
         đọc bài "Tiền tài như phấn thổ" cùa
         dxthu!
   
  http://www.saigondallasradio.com/?q=content/d%E1%BB%8Dc-truy%E1%BB%87n-ti%E1%BB%81n-tai-nh%C6%B0-ph%E1%BA%A5n-th%E1%BB%95-03182015 
  
 
  Bảo Huân
   
  Thưa Tuyên
         ngôn độc lập của Hoa Kỳ mà tác giả là Tổng thống
         Thomas Jefferson (13/4/1743 - 4 7/1826) được tuyên bố vào ngày 4 tháng 7
         năm 1776. 
 
 Trong đó có câu: "Tất cả mọi người
         sinh ra đều có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền
         không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có
         quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc".
 
 Sau nầy có nhiều nước khác ‘cọp dê' lại lời nói
         nổi tiếng nầy, a thần phù rinh vào Hiến pháp của mình (một
         cách tự nhiên như người Hà Nội năm 1945!)
 
 Rồi cũng
         có người ba xí, ba tú cọp dê nhưng bỏ mất tiêu chữ
         ‘có quyền' nên câu nầy thành ra là: "Mọi người sinh
         ra đều bình đẳng!" Trật lất!
 
 Con người mới lọt
         lòng Mẹ thì bình đẳng thiệt. Bình đẳng ở chỗ trần
         truồng như nhộng, khóc oe oe... mà ai nấy nhìn thấy cũng cười.
         Tía, Má, anh chị và kể cả người dưng là cô Mụ.
 
 Chỉ phút đầu tiên đó mà thôi. Bình đẳng!
         Từ phút thứ hai là bất bình đẳng rồi! Con nhà giàu bú
         sữa Guigoz; còn con nhà nghèo bú nước cơm pha loãng với đường...
         thùng!
 
 Sanh ra ở nước giàu, Tư Bản giẫy chết... còn
         đỡ; còn được chánh phủ cho tiền sữa nếu nhà nghèo;
         chớ lỡ sanh ra ở cái nước mệnh danh xã hội chủ nghĩa, tiến
         nhanh, tiến mạnh, cắm đầu tiến lên Chủ Nghĩa Cộng Sản gì
         gì đó là... bộng, là đói rã họng vì bà con ai
         cũng mạt cả đám! 
 
 Nên ai cũng muốn: Lạy trời kiếp
         sau đừng cho tui đầu thai vào mấy cái nước đó (nếu
         nó còn hiện hữu) được không hả Trời?!
 
 Nhưng
         lúc chết xuống Âm Phủ thì ai nấy cũng muốn lọt vào cái
         Ðịa ngục Cộng Sản hết ráo. Sao mà kỳ vậy cà? 
         
 Chẳng qua có chuyện như vầy: Một ông chết xuống Âm Phủ.Trước
         cửa địa ngục, ổng thấy treo hai cái bảng. Một cái là Ðịa
         ngục Tư Bản. Còn cái kia là Ðịa ngục Cộng Sản.
 
 Và lạ thay trước cổng Ðịa ngục Cộng Sản, oan hồn uổng
         tử sắp hàng dài dằng dặc, chờ vô. Còn Ðịa ngục Tư
         Bản không có một mống. Ế quá xá! 
 
 Ðem thắc
         mắc đi hỏi quỷ sứ đang cầm đinh ba đứng gác: "Ðịa
         ngục Cộng Sản, bọn đầu trâu mặt ngựa làm gì trong đó
         vậy huynh?" 
 
 "Ðịa ngục Cộng Sản, Quỷ sứ sẽ
         cưa ông làm hai khúc, bỏ vô vạc dầu, nấu cho đến chín
         rục hết ráo thân xác phàm trần!" 
 
 "Còn Ðịa
         ngục Tư Bản?" "Thì cũng y như vậy thôi!" "Nhưng tại
         sao các oan hồn nầy lại chọn sắp hàng trước Ðịa ngục
         Cộng Sản khi cả hai hình phạt giống hịt, chẳng khác gì nhau?" 
 
 Thì Quỷ sứ cười chúm chím, trả lời: "Họ chọn
         Ðịa ngục Cộng Sản vì nó có cưa nhưng cưa gãy hết
         ráo mà chưa có tiền mua cái mới! Dầu sôi cũng hết vì
         tụi nó ăn cắp bán cho mấy Chú Ba chiên bánh tiêu, bánh
         giò cháo quảy hết rồi. Vạc dùng để nấu dầu xài
         lâu không ai thèm bảo trì đà bể nát còn đâu!"
 
 Do đó sống xin chọn Chủ nghĩa Tư Bản dùm cái đi.
         Mua cái gì cũng có. Khi lìa trần, chọn Ðịa ngục Cộng Sản
         cũng đâu có muộn thì mới thiệt là người thông minh
         như Bill Gates. Ðừng làm ngược lại mà ăn năn không có
         kịp!
 
 Dà nhắc tới Bill Gates, là nhắc tới Tư bản Huê
         Kỳ. Tạp chí Forbes xếp người sáng lập ra Microsoft là người
         giàu nhứt thế giới. (Ổng đoạt giải quán quân lần nầy
         là lần thứ 16 rồi đó nha). Dù năm rồi ông có hiến
         cho quỹ từ thiện Bill&Melinda Gates Foundation 1.5 tỉ đô la thì tài sản
         của ông cũng lên tới 79.2 tỉ, so với năm rồi tăng 3.2 tỉ.
 
 Bill Gates và vợ là Melinda giàu chừng nào thì dân nghèo
         trên thế giới mừng chừng nấy vì ít nhứt cũng còn nhờ
         vả được số tiền của ông bà giúp cho trong lúc ốm
         đau, bệnh hoạn. Còn mấy ông khác giàu thì mình cũng mừng
         với điều kiện là giàu nhưng đừng trốn thuế như tài
         tử Phú Lãng Sa, Gérard Depardieu, ngày 15 Tháng Chạp năm 2012, y khước
         từ tổ quốc Pháp mến yêu bằng cách trả lại sổ thông
         hành con gà trống Gaulois, cho chánh phủ Tây, dông qua Moscow, xin Vladimir Putin
         cho tui nhập tịch Gấu Nga với. Sở dĩ Depardieu làm vậy vì François
         Hollande, Tổng thống Cộng Hòa Pháp ‘quánh' thuế tui đau quá.
         Tui yêu tiền số một... còn Tổ quốc Pháp tính sau nhe!
 
         Thưa trong danh sách nhà giàu nầy, ai có tên chắc đều đã
         ăn nên làm ra một cách đường đường chánh chánh.
         Nhân dân xin nhớ ơn mấy nhà giàu nầy làm ra tiền nhiều,
         đóng thuế nhiều nhiều... cho tụi dân ngu khu đen tụi tui ké chút
         cháo. Xã hội tư bản ai làm giàu lương thiện là anh hùng!
         Bravo!
 
 Còn giàu nhờ ăn cướp, ăn cắp của dân thì
         chắc trăm phần trăm là không dám chường mặt ra trong danh sách
         tỉ phú của Tạp chí Forbes nầy đâu. Khoe cho thiên hạ nó
         chửi tắt bếp; nó trù cho đột tử!
 
 Mấy hôm nay, sau
         Tết, ở Việt Nam mình có cái vụ nầy vui hết biết. Xin kể
         lại cho bà con người nghe một chút! 
 
 Mấy viên chức
         hội tề Xã Thuận Thiên, Huyện Kiến Thụy, Thành phố Hải
         Phòng có tổ chức một cái lễ hội sáng ngày 4 Tháng
         Ba năm 2015. 
 
 Trước bàn dân thiên hạ, mấy ông tiên
         chỉ trong làng khấn như vầy: "Ai dùng của công xây dựng
         việc công! Xin thần linh ủng hộ; ngược lại người lấy của
         công về làm của tư, xin thần linh đả tử... xin thần linh tru diệt!"
 
 Khấn như vậy hèn chi mấy quan lớn nhột... và sợ! Không
         có quan lớn nào dám cỡi xe biển xanh về dự hết trơn hết
         trọi! 
 
 Trời đất! Ðã theo chủ nghĩa vô thần mà
         còn tin dị đoan gì hổng biết nữa. Có gan ăn cướp, ăn
         cắp của dân thì còn sợ gì thánh thần trừng phạt chớ. 
 
 Quay qua mà học sách của đàn anh Nga Sô là Tổng thống
         Vladimir Putin kìa. Ổng có sợ ai đâu. Trong tài khoản nhà băng
         có 180 ngàn đô Mỹ mà thôi nhưng mấy đứa ghen ăn tức
         ở với Putin nói là ‘y' có tới 40 tỉ đô của chìm
         và của nổi.
 
 Ăn như xáng xúc mà còn cà chớn
         xua Hồng quân đi chiếm Crimea và Donetsk của Ukraine nên ai cũng ghét. 
 
 Người ta có tiếc, có thương là thương là tiếc
         ông Tổng thống Uruguay, Jose Pepe Mujica, 79 tuổi nghèo nhất, thanh liêm nhất
         thế giới mới vừa rời chính trường hôm mùng Một tháng
         Ba đây!
 
 Ông Jose Pepe Mujica là "Tổng thống mà bất cứ
         đất nước nào cũng muốn có".
 
 Uruguay với số dân
         3.4 triệu người. Năm 2005, nền kinh tế 55 tỷ USD của Uruguay tăng trung
         bình 5.7% mỗi năm. Cách đây 10 năm, khoảng 39% người dân Uruguay
         sống dưới mức nghèo; nay đã giảm tỷ lệ này xuống
         dưới 11%, đồng thời giảm tình trạng nghèo cùng cực từ
         5% xuống chỉ còn 0.5%"
 
 Hồi đương nhiệm, ông dành
         90% lương của mình cho từ thiện; ông đã từng từ chối
         sống trong dinh Tổng thống tráng lệ mà chuyển về ở trong một
         nông trại nghèo nàn thuộc vùng ngoại ô Montevideo cùng vợ
         và chú chó ba chân tên là Manuela. 
 
 Ông Mujica đi chiếc
         Volkswagen Beetle 1987 cũ kỹ. Năm ngoái, có một Hoàng thân Arab muốn
         mua chiếc xế ấy với giá 1 triệu USD. Tuy nhiên, ông đã từ
         chối bán! Vì nếu làm như vậy (dù 1 triệu đô lớn
         lắm), sẽ xúc phạm "tất cả những người bạn đã
         góp tiền mua xe cho vợ chồng tôi".
 
 Hồi Tháng Giêng, một
         thanh niên Uruguay, tên Gerhald Acosta, kể lại trên trang Facebook của mình rằng:
         Ðược vợ chồng Tổng thống cho quá giang, nhờ xe từ Conchilla về!
         "Họ là người duy nhất dừng xe lại khi thấy tôi giơ tay vẫy
         vẫy!" 
 
 Ông về vui thú điền viên với tỉ lệ
         65% dân hài lòng nhiệm kỳ duy nhứt (chỉ một không có hai theo
         hiến pháp Uruguay) mà ông phục vụ nhân dân! Một tỉ lệ
         đáng nể ở nước dù còn nghèo nhưng dân chủ chớ
         hổng có cái vụ 99% tín nhiệm đâu nha!
 
 Thưa bàn
         về chuyện giàu nghèo thì bà con mình thường an ủi rằng:
         "Không ai giầu ba họ; không ai khó ba đời!". Ba họ là họ
         cha, họ mẹ, và họ của bà xã. Ba đời là đời cha,
         đời con và đời cháu. Ý nói sự giầu nghèo không
         riêng gì một ai, có lúc đang giàu mà hóa nghèo, hoặc
         có lúc đang nghèo mà nhờ làm ăn tiết kiệm trở nên
         giầu có. 
 
 Câu nầy đúng với ai đó chứ với
         tui thì nó trật lất!
 
 Bà con ơi tiếng Việt mình hay thiệt
         là hay ở cái vần eo! Trừ vần eo trong chữ con heo là bự, ngoài
         ra chữ gì có eo là nhỏ, là nghèo. Em có cái eo! Nhỏ thấy
         thương! Thưa, người viết tên xấu hái do Tía Má đặt
         cho là Tèo, quê ở Bà Bèo. Hổng biết có phải vì sanh
         ở Bà Bèo, tên trong khai sanh Tía đặt tên Tèo nên cuộc
         đời nghèo từ nhỏ tới giờ hay chăng? Hay là tại hồi đám
         thôi nôi, Tía Tèo có khấn vái rằng "Xin Trời Phật phù
         hộ cho thằng Tèo ăn chơi chóng lớn và mạnh phẻ!" 
 
 Chắc cái lời khấn nguyện nầy của Tía đeo đuổi
         đời con đây. Tiểu phú do cần; đại phú do thiên! Nghĩa
         là giàu nhỏ thì phải làm ăn cần mẫn và cần kiệm.
         Còn đại phú thì có thêm cái trời giúp nữa. Do đó
         bà con mình, hồi xưa, trước cửa nhà ai cũng có bàn Thiên
         hết trơn đó thấy hông? Còn lớn lên, Tía chỉ xin cho con
         Tèo ăn chơi không... thì nghèo là phải quá rồi! Không
         mạt đã là may!
 
 Thưa tui bị nghèo nên bi quan, than thân
         trách phận quá, vì tự ái, vì tủi thân bởi một câu
         nói của một em người mẫu chân dài ‘Made in Cộng hòa Nhân
         dân Trung Hoa' (chớ hổng phải Made in Cộng Hòa nhăn răng Trung Hoa đâu
         nha!) rằng: "Em thà khóc trong xe BMW còn hơn ngồi cười sau xe đạp";
         nên em yêu, tức con vợ tui, tội nghiệp nhào vô an ủi. "Anh ui!
         Anh ui! Anh nghèo tiền thiệt nhưng lại giàu tình yêu. Anh còn có
         em đây, yêu người không so đo tính toán (vì sợ lỗ
         chăng?). 
 
 Em bèn ca rằng: (như Ngọc Lễ và Phương Thảo)
 
 "Nhớ khi xưa anh chở em, Trên chiếc xe đạp cũ, Áo ướt
         đẫm mồ hôi những trưa hè. Nhớ khi xưa bao mộng mơ, trên
         chiếc xe đạp cũ, Dưới cơn mưa cùng nhau dắt qua cầu. Xe đạp
         ơi, đã xa rồi còn đâu. Mối tình thơ, thoáng như một
         giấc mơ. Xe đạp ơi, những vất vả ngày ấy. Cho lòng tôi,
         nhớ thương hoài chẳng nguôi. Quay đều quay đều quay đều,
         Mối tình ngày xưa yêu dấu. Quay đều quay đều quay đều,
         Nhớ hoài những vòng xe. Quay đều quay đều quay đều, Mối tình
         nghèo đơn sơ quá. Quay đều quay đều quay đều, Thương
         hoài những vòng xe. 
 
 Nhớ khi xưa anh chở em, Trên chiếc
         xe đạp cũ, Dưới trăng khuya cùng trao chiếc hôn đầu. Nhớ
         khi xưa bao mộng mơ, Trên chiếc xe đạp cũ, ước mong sao tình
         yêu mãi không rời!"
 
 Thưa Việt Nam mình hồi xưa
         ai đi xe đạp là nghèo lắm! Sau 75, có người còn nghèo
         hơn nữa, không có xe đạp mà đi phải đi xe đạp ôm.
         Cái nghề chạy xe đạp ôm nầy (người viết đã từng
         làm) đã lắm! Vừa được em ôm; vừa có tiền!
 
 Ngẫm lại cho cùng, tui ơi đừng tuyệt vọng! Có em yêu bên
         cạnh đời, tiền bạc với tui chỉ là phấn thổ!! Em đừng
         tham sang phụ khó, bỏ tui theo thằng khác là OK! 
 
 Có em là
         giàu rồi! Giàu tình giàu nghĩa! Nhưng nếu ông Trời thương
         cho Tèo tui trúng sương sương một lô độc đắc Powerball
         thôi thì càng tốt! Tèo tui xin đội ơn nhiều! 
   
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne
    
 
      
       
Thôi hay bỏ?
 
   
   
   
   
  Tranh Bảo Huân.
   
          Bà con ta thường nói: "Yêu
         là khổ mà không yêu là lỗ! Thà chịu khổ còn hơn
         là chịu lỗ". Nhạc sĩ Trúc Phương, cũng đồng ý cả
         hai chưn, hai tay nên viết rằng: "Ðường vào tình yêu có
         trăm lần vui, có vạn lần buồn!" 
   
  Nhưng nói chính xác
         hơn yêu không phải là khổ hết cả đâu. Khổ là khi cưới
         nhau về kìa... còn thuở mới yêu nhau thì lại vui hết biết.
         Vì thế cho nên có em nài nỉ xin rằng "Mãi mãi là tình
         nhân. Tình nhân mới ‘đã' chớ cưới nhau về ‘tá
         lả' tình ta!" 
   
  Ôi! Nhớ thuở xưa yêu em! Tía má nghĩ rằng:
         có con gái trong nhà như hũ mắm treo đầu giàn bếp, sợ nửa
         chừng nó xì ‘hơi' ra bất tử nên cất kỹ em ở trên
         lầu. Ðâu ngờ ngoài cửa sổ có cái cột đèn. Ðêm
         chờ Tía Má ngủ ngáy ‘o...o', em ra trước ban công, cột dây
         vào một đồng 25 xu ném xuống cho anh nghe ám hiệu, trèo cột
         đèn lên với em yêu. Ðồng 25 xu ném xuống kêu cái keng rõ
         to mà hổng thấy bóng chàng đâu. Em ló mặt ra, nhìn xuống
         đường thấy chàng vẫn lom khom tìm kiếm. "Anh ơi lẹ lên!
         Ðừng kiếm đồng 25 xu nữa. Em cột dây ném nó xuống; rồi
         em cũng kéo nó lên rồi! Ðừng kiếm chi nữa mắc công!"
           
  Ðó
         là những ngày mới yêu nhau, đôi ta dắt ta, bước vào đường
         hoa mộng. Mà cưới nhau rồi ‘hoa mộng' thành ‘ác mộng'
         em ơi!
   
  Anh bạn văn của người viết là một nhà
         hiền triết (có ăn học đàng hoàng ở Ðại học Văn
         khoa Sài Gòn. Anh học Triết Ðông, Triết Tây, Triết Nam... và
         Triết Bắc!)
   
  Vì là nhà hiền triết nên anh thông tuệ hết
         biết. Có lần anh phán rằng: "Ðời có hợp ắt có tan!
         Có ‘hợp' hôn thì cũng có ‘ly' hôn. Hợp hôn nhiều
         thì ly hôn càng lắm! Theo toán học là hai cái tỷ lệ thuận
         với nhau!"
   
  Sau đó anh sai người viết nên tìm hiểu tài
         liệu về ly hôn ở Úc nầy rồi ‘báo cáo' cho anh, sau khi kề
         tai nói nhỏ: "Tình tui với bả hợp... đã sắp tan đây!"
           
  Nghe tin
         sét đánh ngang mày, người viết đang cầm ly Jack Daniel's uống
         nửa chừng bỗng sặc. Khoan khoan đình thủ bớ La Thành! Can gián
         bạn hiền, người viết bèn cất giọng oanh vàng, hát một
         bản tình ca (như ca sĩ Adele của Anh Cát Lợi): "Anh là ánh nắng
         của đời em. Chính vì thế em hay ra sân nằm tắm nắng. Ôi
         ánh nắng của đời em! Sao anh nỡ đòi tắt đi khi trời chưa
         sụp tối! Ú... u!"
   
  "Tui đâu có đòi thôi bả đâu!
         Bả đòi bỏ tui thì có!" À như vậy tại em chớ nào
         phải tại anh. Anh cứ về nhà thuật lại cho em yêu của anh chuyện
         nầy, tui xin bảo đảm với anh chắc như bắp là chị nhà sẽ
         từ bỏ cái ý định ngu xuẩn đó đi. Có người chồng,
         sợ vợ thầy chạy như anh thì ngu sao mà bỏ chớ?!
   
  Chuyện
         như vầy xảy ra bên Mỹ. Một người phụ nữ đã được
         giải cứu sau khi trần truồng, đột nhập vào nhà chồng cũ
         qua đường ống khói và bị mắc kẹt trong đó.
   
  Em yêu đã
         mắc kẹt trong ống khói vào khoảng 4:30 sáng, khi anh yêu dậy để
         chuẩn bị đi làm và nghe thấy tiếng em kêu: "Cứu em với anh
         ơi! Hãy nghĩ tình xưa mà làm ơn làm phước!"
           
  Dù
         không còn tình; cũng còn cái nghĩa, ngày nào chung chăn gối
         với nhau, nên anh yêu gọi 911. Hơn 20 lính cứu hỏa vội vã đến
         hiện trường và mất 2 giờ, buộc phải phá vỡ một phần
         lò sưởi trong nhà để đưa em xuống vì em hơi ‘phì
         lũ'.
   
  Ôi! Nhớ thuở xưa yêu anh, em đã từng trốn Tía Má,
         chui qua ống khói nhà đêm đêm, để tìm anh mà có
         mắc kẹt gì đâu. Chẳng qua thuở ấy em mình hạc xương
         mai. Còn bây giờ em mình voi xương tượng. Ai làm thân em ra tới
         nông nỗi nầy hở anh yêu? Em đã lỡ dại bỏ anh, giờ lòng
         em hối hận tràn đầy, quay lại mái nhà xưa... mà anh vẫn
         không quên mối hận lòng năm cũ sao anh? Em quỳ xuống xin anh tha thứ,
         cho mình nối lại mối tình xưa; dẫu em biết tình ta như sợi
         dây đã đứt, ráng nối lại thì còn cái gút. Nhưng
         dây có cái gút đôi khi nó lại chắc hơn anh à! Lỡ
         dại bỏ anh một lần, bỏ hình bắt bóng, một bài học chua
         cay, làm em tởn tới già! Em không dám vậy nữa đâu anh ơi!
         Hi hi! Em khóc ‘hi hi'! Sao anh lại cười ‘hí hí' hả?"
           
  Anh
         cứ về thuật cho chị ấy chuyện nầy tui đoan chắc chị sẽ đổi
         ý ngay. Anh lắc đầu tuyệt vọng: Chẳng ăn thua gì đâu. Tui
         đã dùng miệng lưỡi Trương Nghi, Tô Tần thuyết phục...
         mà em cứ khăng khăng: "Thôi tui đi! Thôi tui đi!"
   
  Sống với
         nhau cả 40 năm nay, con đàn cháu đống, mà cãi nhau một chút
         là em đùng đùng đòi: "Ly hôn cho rồi, đường ai
         nấy đi, em chán lắm rồi!" Tui chỉ từ tốn nói: "Thôi
         em rồi; anh ở với ai đây? Hu hu!"
   
          Nghe tui xuống vọng cổ mùi như vậy, tối
         hai đứa lên giường, nằm trằn trọc, cọ quẹt chút đỉnh...
         sáng thức dậy, vui quá, cười hí hí nên em quên!
           
  Rồi
         mới tháng rồi, em lại đem cái tuồng xưa như trái đất
         ra mà hát lại. "Ly hôn đi, tui không chịu nổi con người anh
         nữa. Thà tôi mang tiếng bỏ chồng còn hơn là tiếp tục làm
         tôi mọi cho anh. Nè đơn xin ly dị đây... cứ ký vào là
         xong. Là giải thoát đời nhau!"
   
          Tôi lại từ tốn cắt nghĩa: "Tôi
         mọi là thuộc về thời nô lệ, mà thời nô lệ đã
         cáo chung mất đất rồi. Sao em lại kết tội tui là chồng Chúa
         vợ tôi? Trật lất! Chúa tôi là thời Vua Lê Chúa Trịnh
         kìa. Bây giờ mình sống ở nước Úc dân chủ tự do,
         nam nữ bình quyền. Làm gì còn Chúa tôi gì nữa! Nhưng
         thôi!... Em muốn, tui chiều... Ðưa đơn ly dị đây!"
 
          
  Cầm
         tờ đơn nhét vào cặp chuẩn bị đi làm, tui lén lén
         liếc mắt nhìn em, thấy dung nhan em đà biến sắc. Ha ha! Nó rung cây
         nhát khỉ đây mà nhưng tui đâu phải là con khỉ!
           
  Chiều
         về, em làm mặt lạnh, mặt ngầu hỏi: "Ký rồi, nộp đơn
         chưa?"
   
  Tui đốp chát lại: "Ký rồi... đi nộp rồi!"...
         Lại trộm nhìn em, xem dung nhan đó bây giờ ra sao? Thấy em chực òa
         lên khóc "Anh nỡ lòng nào làm thiệt, thôi tui như vậy
         hả? Giời ơi! là Giời!" Thấy tội quá, tui nói: "Tui nộp
         rồi nhưng ông Tòa bảo chữ viết như cua bò; về nhà viết
         lại!" Nghe em thở phào một tiếng rõ to!
   
  Em hù tui; tui hù lại!
         Coi ai sợ cho biết! Có người chồng chăm chỉ hạt bột như tui,
         chỉ biết cơm nhà quà vợ, lâu lâu chỉ gia trưởng một
         chút mà cứ càm ràm hoài. Thiệt là: "Giang sơn dễ đổi,
         Bản tính khó dời"
   
          (Giang sơn dị cải, bản tính nan di) hay tánh
         nào tật nấy. Ðứng núi nầy trông núi nọ mà không
         sợ bị trặc cái cần cổ.
   
          Tuần rồi em lại đòi bỏ
         tui nữa. Tui nói ở Úc nầy bộ ly dị dễ lắm hay sao? Nhiêu khê
         và tốn tiền lắm đó. Nộp đơn là hết 800 đô lệ
         phí! Bay hết một tuần lương rồi còn gì! Còn phân chia
         tài sản nữa. Cái nầy phải ra Tòa nhờ ông Tòa ổng xử!
         Rồi tiền mướn Luật sư! Hổng có rẻ đâu!
   
  Hai vợ chồng
         thằng Úc, bạn trong sở của tui đưa nhau ra Tòa phân chia tài
         sản. Gần cả năm, Luật sư cãi qua cãi lại mới giải quyết
         xong. Kết quả là Luật sư của thằng chồng có căn nhà ngoài
         bãi biển và một chiếc tàu câu cá. Luật sư bên con vợ
         thì có căn nhà nghỉ mát trên núi và một khẩu súng
         bắn chim! Vợ chồng nó thôi nhau rồi, thằng chồng chỉ còn độc
         nhứt cái quần xà lỏn! 
   
          "Nên em muốn bỏ tui thì bỏ; chứ
         tui không muốn thôi em. Cuộc sống tình ta cũng làm tui mệt mỏi
         lắm rồi vì bị khủng bố tinh thần nhiều lần quá, tui cũng
         muốn dứt áo ra đi, chớ sống cùng nhau chi nữa mà nắng sớm
         mưa chiều, sáng cãi chiều gây như con nít!"
   
  "Anh nói tui là
         con nít hả? Anh sợ thôi tui tốn tiền thì mình cứ thỏa thuận
         mà chia! Khỏi tốn tiền Luật sư gì ráo!"
   
  Chia làm sao? Thì
         chia hai. Người một nửa. Hai cái chén, người một cái. Ðôi
         đũa người một chiếc. Trời ạ! Ðũa có đôi; chia người
         một chiếc rồi làm sao mà gắp? Không gắp được thì
         ăn bốc... có chết thằng Tây nào đâu?! 
   
  Còn con chó Ki
         Ki thì sao? Em nói: "Mình cũng chia hai!" Con chó Ki Ki nghe vậy, sợ
         quá lên cơn nhồi máu cơ tim, ngã lăn ra chết ngắc!
           
  Sau
         khi bày tỏ nỗi lòng và chai rượu hai thằng đều quất
         cạn, trước khi ra về, anh bạn hiền triết nầy còn xổ tiếng
         Anh để nhát anh em rằng: "Divorce isn't such tragedy. A tragedy is staying in an unhappy marriage!"(Ly
         dị cũng không phải là bi kịch lắm đâu! Bi kịch là cứ
         tiếp tục hoài cái hôn nhân không hạnh phúc!)
   
  Sau đó
         ảnh kính cẩn móc trong túi ra một thiệp mời. Ngoài bìa thư
         có in hai trái tim tan vỡ, còn nhỏ máu ròng ròng thấy ghê,
         rồi nói: "Tui gởi ‘thiệp mời Ðám Bỏ' nầy chỉ mời
         một mình anh thôi! Hãy nhín chút thời giờ đến chung vui với
         tui... ngày tui bỏ vợ. Ðừng dắt chị nhà theo mà chi. Ðám
         Bỏ không phải là đám cưới đâu mà tin dị đoan
         đi phải có cặp, về có đôi! Nếu vợ chồng anh cùng
         đến chỉ làm tui thêm tủi phận, hờn duyên! Hu hu!"
   
  Ảnh về
         rồi, cầm tấm ‘thiệp mời Ðám Bỏ' của bạn hiền mà
         bồi hồi tấc dạ. Nhớ xưa giờ, mình đã đi ăn nhiều
         đám. Ðám nào cũng ăn hết ráo. Ðám đầy tháng,
         đám thôi nôi, đám cưới, đám sinh nhựt... mà đám
         ma cũng ăn luôn. Giờ qua xứ người, lần đầu mới được
         bạn hiền mời đi ăn Ðám Bỏ.
   
  Lại thêm một cuộc tình
         tan vỡ. Thiệt là đúng mà! Có hợp ắt có tan! 
   
  Bất
         ngờ em yêu của tui từ trong bếp bước ra, thỏ thẻ giọng oanh vàng
         như sư tử hống! Té ra em đã lén nghe hết trơn hết trọi
         rồi. 
   
  Em nói: "Anh bạn của anh, Triết Ðông, Triết Tây, Triết
         Nam, Triết Bắc gì gì đó, vỗ ngực ta đây, xưng là
         thông tuệ mà nói tiếng Việt hổng có rành. Chồng là
         thôi vợ! Còn vợ là bỏ chồng mới đúng! (Thôi vợ nghĩa
         là nghỉ chơi với vợ; nhưng chưa có ‘em' nào mới! Còn
         bỏ chồng nghĩa là em yêu đã có sẵn thằng ‘khỉ' gió
         nào đó, đang lấp ló ngoài cửa chờ nhào vô ăn cắp
         chuối rồi đó nhe!). Do đó ảnh thôi vợ; mời anh thì phải
         đề trên thiệp là: Mời ăn đám ‘Thôi Vợ' mới đúng.
           
  Em không
         cho anh đi đâu, dù ảnh nói không thèm nhận tiền mừng như
         đám cưới, vì phân chia tài sản xong, ngoài cái quần xà
         lỏn ra, ảnh còn ‘giếm' được một mớ kha khá. 
           
  Người
         ta nói chọn bạn mà chơi; vì gần mực thì đen, gần đèn
         thì sáng. Anh mà cãi em, dám tùng tam tụ ngũ với người
         dám thôi vợ như anh ấy thì anh sẽ biết tay em! Chị ấy nhõng
         nhẽo làm nư; thì bổn phận làm chồng là mình xuống nước
         nhỏ! Chớ ai nỡ lòng nào thôi vợ cho đành, sau gần 40 năm
         tấm mẳn cùng nhau hả?
   
          Cầm bằng cãi em, cứ đi; thì hãy
         mang cho ảnh cái thiệp của em mời chị ấy. Thiệp đó mới
         chính là ‘thiệp Ðám Bỏ' đó! "Bỏ ai? Bỏ chồng,
         bỏ anh; chớ bỏ ai!" Ủa sao kỳ vậy? Sao có tui ‘lan can' trong đó!
         
   
  Vì
         em biết dê xổng chuồng mà, trước sau gì anh cũng sẽ bắt
         chước ảnh mà thôi em... nên "Thà mình phụ người hơn
         là để người phụ mình!" 
   
  Em sẽ bỏ anh trước... cho
         nó ngon! Khỏi bị đời rêu rao em làm sao đó mới bị chồng
         thôi! Ha ha!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne 
      
       
Nụ cười Kangaroo!
   
  Bảo Huân
   
   
  Thưa
         quý độc giả thân mến!
 
 Cuộc đời của chúng
         ta thường ít ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Cách đây
         vài chục năm người viết không thể nào tưởng tượng
         được... rồi có một ngày chinh chiến tàn mình lại lang
         thang tới đây, tới nước Úc nầy, để xin nhận nơi nầy
         là quê hương vì chỗ nào có bánh mì và bia là
         người viết âu yếm (hết biết) gọi là quê hương vì
         xin thú thiệt với bà con cô bác là với người viết trên
         đời ‘không có gì quý hơn... là... ăn với nhậu!'
 
 Cái tình duyên do ông Trời đưa đẩy giống như cưới
         con vợ mà mãi tới đêm hợp cẩn giao bôi, nàng mới e thẹn
         mở cái khăn che mặt ra... thì mình phải buột miệng la là ‘đẹp
         quá chời!' Cũng đẹp như ngày đầu tiên tới Úc, rạng
         hưng hửng sáng, máy bay đánh vài vòng trên bầu trời Melbourne,
         dưới cánh bay là thành phố, đèn đuốc sáng choang như
         hội hoa đăng ‘chào đón người tị nạn' vậy!
 
 Sống hơi (bị) lâu với con vợ do Trời run rủi nầy mới đầu
         thì thấy ghét sau thì thấy nó cũng dễ thương đó chớ
         nhứt là con gái Úc. Đừng rặt ri như thổ dân nha, nước
         nầy một chút, nước kia một chút thì em xuất sắc nghiêng
         thùng đổ nước như chơi!
 
 Giáp Tết, người viết
         theo ‘em yêu' đi chợ Tây sắm vài món về vui ba bữa. ‘Em
         yêu' thích đi shop lắm (nếu không nói là ghiền!). Tới cửa
         là biến mất tiêu. Người viết chờ hoài, chờ hủy mà
         không thấy em đâu vội vàng đi kiếm... Gần Giao thừa rồi mà
         đôi lứa tình ta còn lang thang trong siêu thị thì thiệt hổng
         có giống ai!
 
 Dớn dác nhìn quanh nhìn quất tìm... sợ
         ông Ba Bị nào đó bắt mất ‘em yêu' của mình đi thì
         khổ... Vì từ nay không còn ai rầy rà: "Tối ngày chỉ ăn
         nhậu rồi nói dóc không hà!" Người viết xớn xác,
         đâm sầm vô một thằng Úc  "Ê! Xin lỗi nha bồ! Tui bận
         kiếm ‘em yêu' của tui nên không thấy!" 
 
 Nó nói:
         "Hổng có chi! Tui cũng đang bận kiếm ‘em yêu' của tui đây.
         Thôi hai đứa mình cùng đi kiếm cho vui đi! Mà em yêu của
         bồ hình dáng ra làm sao?" 
 
 "À! Em da vàng, mũi tẹt,
         cao 1 thước rưỡi, mập như cái hột mít biết lăn và có
         đeo kiếng lão. Còn em yêu của bồ?" "À! Em chân dài
         tới nách, da trắng, mắt xanh, mỏ đỏ, mũi lõ, mặc áo hai
         dây có trưng hai trái bưởi Biên Hòa trước ngực!" 
 
 Vậy thì mình bắt đầu kiếm con vợ Việt Nam của ông
         bạn trước. Người viết trả lời: "Thôi quên con vợ tui
         đi... kiếm con vợ Úc của ông trước đã!" He he!
 
         Con gái Úc hấp dẫn như vậy đó bà con cô bác ơi;
         nhưng có ai biết đâu rằng 200 năm về trước, ông sở, bà
         sơ của em lại là dân chôm chỉa bên Anh bị mẫu quốc đày
         tới cái xứ nầy rồi... đẻ ra em... để hữu duyên thiên
         lý năng tương ngộ... gặp được anh yêu... gốc đồng
         bằng Nam Bộ... khoái đi bộ hơn đi xe! (Chuyện nầy giấu; xin đừng
         mét vợ tui giùm cái được hông?)
 
 Ngày 26 Tháng
         Giêng hằng năm là ngày Quốc Khánh của Úc, kỷ niệm ngày
         những chiếc tàu chở đầy tội phạm đến Sydney đó. Nói
         là tù nhân bị đi đày nghe thiệt là đầu gấu nhưng
         thực ra đa số hiền khô... chẳng qua nghèo đói quá... tiện
         tay chôm vài ổ bánh mì, vài cân đường hay thò tay móc
         túi người ta vài xu, vài cắc là đủ để bị đi
         đày. Chứ cướp của giết người thì bị mẫu quốc
         treo cổ bên đó rồi đâu có đày qua đây chi cho nó
         lâu lắc. Luật pháp nước Anh hồi xưa nó khó như vậy
         đó.
 
 Cũng do cái chuyện tội phạm đi đày nầy nên
         mới có cái chuyện hai thủ phủ Melbourne và Sydney gây lộn với
         nhau! Sydney thành phố đầu tiên và rộng nhứt của nước Úc
         còn có tên là ‘Sin City' (thành phố của tội ác?!); muốn
         trở thành thủ đô của nước Úc nhưng không được
         vì Sydney do những tù nhân bị đày biệt xứ lập nên (tay
         Melbourne nói vậy!)
 
 Melbourne muốn trở thành thủ đô của
         nước Úc vì được thành lập bởi John Batman, người đứng
         đắn, đàng hoàng, lý lịch trong sáng, không phải là tội
         phạm (mà là con của tội phạm mà thôi!) Hí hí! (tay Melbourne
         nầy cũng nói vậy). Nhưng Sydney lại nói: "Anh trước, chú
         sau! Nhà mầy lớn nhà mầy cao sao bằng nhà tao?!" Hai đứa gây
         nhau năm nầy qua tháng nọ! Cuối cùng Canberra được xây dựng
         giữa đường đi Sydney và Melbourne, làm thủ đô nước Úc,
         để cho hai ‘cha' Sydney và Melbourne không giành giựt nhau nữa. Huề! 
 
 Một dặm vuông, mật độ dân số trung bình trên thế
         giới là 117 người! 
  Nhưng Macao tới
         69 ngàn người... Mỹ 76 người; còn Úc chỉ có 6 người
         mà thôi.  70% dân Úc gom về ở thành thị, sống trong mười
         thành phố lớn. Ở thành phố, dân Úc phục vụ ăn chơi
         là chính, chiếm đến 80% sức nhân công! Chỉ có 14% sản
         xuất chút đỉnh ở nhà máy. Còn làm ruộng chỉ có
         5% tạo được 2.3% tổng thu nhập quốc dân. Hầm mỏ Úc chiếm
         diện tích khoảng 0.02% kiếm được tới 15% GDP đó. Đất
         dành để xây quán nhậu nhiều hơn là đất dành cho hầm
         mỏ!
 
 Đó là về kinh tế, là cái phần vật chất
         còn cái bên trong là tinh thần, là văn hóa... phải mất khá
         lâu người viết mới hiểu... mà chưa chắc đã hiểu hết?! 
 
 Khi tới nước Úc nầy, người viết nghe hoài cái bản
         'Waltzing Matilda', bài hát nổi tiếng nhứt của Úc nhưng lại là
         tiếng Đức, nghĩa là mang cái ba lô lên vai. Vậy xin mời bà
         con cô bác cùng ‘Waltzing Matilda' nước Úc chút chút cho vui ba
         bữa xuân về nhe!
 
 Tên Australia theo tiếng Latin là: ‘Terra Australis
         Incognito' nghĩa là vùng đất phương Nam chưa ai biết, the ‘Unkown
         Southern Land'.  Rồi đến đây, thấy con quái thú, không giống
         ai, nhảy tưng tưng cũng hổng biết là con gì? Mấy người da
         trắng lần đầu tới đây cũng ‘dốt' như vậy thôi; bèn
         mon men hỏi Thổ dân. Thổ dân trả lời ‘Kanguru' nghĩa là: ‘Tao
         không biết!" Từ đó con quái thú (có người gọi là
         đại thử, chuột túi)... tên là Kangaroo. 
 
 Kangaroo cần rất
         ít nước, nhiều tháng trời không uống gì hết. Tại sao vậy?
         Vì hơn 90% diện tích đất đai Úc khô cằn, thiếu nước.
         Ba phần tư đất đai không trồng trọt được gì ráo
         nên Kangaroo ở bầu thì tròn ở ống thì dài là phải uống
         ít thôi! Uống nhiều! Nước ở đâu mà có! Khi cần nước
         nó tự đào giếng, sâu từ 3 đến 4 feet là nguồn nước
         cho những sinh vật khác ‘ké'. (Bà con mình có người ước...
         phải chi rinh được dòng sông Cửu Long qua đây... thì nước
         Úc nầy sẽ trù phú; sẽ là một quốc gia ‘độc cô
         cầu bại'!) Chớ dòng sông Maribyrnong trước cửa nhà người
         viết, (vậy cũng gọi là sông?!), nó nhỏ xíu như kinh Bà
         Bèo của xứ quê nghèo mình đó bà con ơi!)
 
 Kangaroo
         là một con thú hiền hòa và dễ thương như dân Úc.
         Nhưng xin đừng chọc nó. Nó quạu lên, đá một cái,
         là không còn cái răng mà ăn cháo. Chuyện nầy đã
         xảy ra rồi chớ tui không có dóc, hổng có ‘ba tăng', đâu
         nha!
 
 Một con chó rượt con Kangaroo, nó thường nhảy xuống
         đập ngăn nước! Nếu con chó ngoan cố rượt theo thì con Kangaroo
         chơi luôn... bằng cách dùng móng vuốt của mình nhấn đầu
         con chó xuống cho mầy chết tía mầy. Ông chạy mà mầy cứ
         rượt nha!
 
 Chuyện Kangaroo xong, tụi mình nói tới chuyện Cá
         Sấu!
 
 Stephen Moreen, 20 tuổi, đi săn ngỗng cùng gia đình ở
         một vùng quê hoang vắng xứ Úc tên là Peppimennarti, cách thủ
         phủ Darwin của lãnh thổ Bắc Úc khoảng 320 cây số về hướng
         Tây Nam. Khi bắn rớt vài con ngỗng, chúng rơi xuống sông, chàng
         ta lội ra để vớt... ai ngờ có con Cá Sấu cũng muốn xí phần...
         gặp đứa phá đám không cho, quạu quá, ngoạm một cái
         vô cánh tay, lôi xuống nước; tưởng phen nầy đi đứt. Ráng
         sức bình sinh, Stephen dùng cánh tay còn lại đấm vô mắt mầy
         một phát. 
 Con Cá Sấu dài 2 mét rưỡi nầy nổ đom
         đóm mắt bèn nhả cánh tay ra, chàng lẹ lẹ lội lên bờ,
         kẻo chết! Trong khi chờ xe cứu thương tới chàng Úc nầy bèn
         khui vài lon bia Carlton Dry để sát trùng vết thương rồi nhân
         tiện quất luôn vài lon nữa cho đỡ đau. Nhân viên cứu cấp
         tới nơi thì chú đã ‘sần sần'. Hồi nãy nhém chết...
         còn giờ vui hơn Tết! Ha ha! Vậy mới là Úc chớ!
 
 Còn
         chuyện sau đây cũng là Úc với Cá Sấu nhưng mà Úc
         gốc Việt nhe bà con!
 
 Nhân ngày sinh thứ 60, một triệu phú
         người Việt Nam mình tổ chức một tiệc sinh nhựt, ăn đáo
         tuế, quá cỡ thợ mộc, quá đã ở một lâu đài
         vùng Toorak, giàu hạng nhứt thủ phủ Melbourne, bang Victoria. 
 
 Khách
         mời toàn là những người giàu có tiếng tăm trong xã hội
         thượng lưu như: chủ hãng may, chủ shop thịt, chủ tiệm phở,
         bầu ‘show'; rồi bác sĩ, kỹ sư, luật sư và kế toán
         khai thuế... Còn nhà thơ, nhà văn, nhà báo, nhà giáo là
         nhà nghèo... tiền... nhưng giàu... chữ cũng được ‘chiếu
         cố' mời ăn theo... cho xôm tụ!
 
 Nhậu cửng cửng rồi; anh bạn
         triệu phú người Việt tuyên bố rằng: "Trong hồ bơi nhà
         tui có hai con Cá Sấu, vị nào dám bơi ngang qua hồ; muốn cái
         gì tui cũng móc túi ra cho hết trơn nhe!" 
 
 Tuyên bố
         xong, tiệc nhậu tiếp tục! Nhạc xập xình! Mấy em chân dài tới
         nách, trang điểm lộng lẫy như nữ hoàng Cleopatra của Ai Cập đi
         tới đi lui làm ai nấy nhìn cũng đều nhểu nước miếng;
         phải len lén đưa khăn mù-soa ra chùi; kẻo con vợ nhà nó
         thấy... tàn tiệc, bò về tệ xá là có chuyện lớn chớ
         chẳng phải giỡn chơi! 
 
 Bỗng mọi người nghe ùm một
         cái rõ to! Ai nấy vội chạy ra hồ bơi để chiêm ngưỡng
         hành động dũng cảm và chân dung ‘đen đúa' của một
         anh hùng cái thế coi cái chết tựa lông hồng...
 
 Lội qua
         hồ, leo lên bờ... Té ra lại là anh bạn văn kiêm bạn nhậu,
         ốm nhom ốm nhách của người viết. Ảnh vẫn an toàn trên xa
         lộ; thanh lịch trong thành phố. Người viết gãi đầu tự hỏi:
         "Hay là thằng chả viết văn, viết báo nghèo quá, thiếu
         ăn nên suy dinh dưỡng, chỉ còn da bọc xương nên hai con Cá
         Sấu nầy nó chê ‘dai'!"
 
 Tiếng vỗ tay ào ào như
         sấm, anh bạn triệu phú cầm micro tuyên bố: "Quân tử nói
         mà giữ lời... là quân tử dại! Quân tử nói đi nói
         lại mới là quân tử khôn!" 
 
 Thưa quý quan khách!
         Hôm nay tui chọn làm quân tử dại đi! Tui sẽ giữ lời: "Nầy
         người bạn anh hùng cái thế xem cái chết tựa lông hồng
         của tui! Anh muốn gì? Một chiếc Ferrari, một căn biệt thự hay một
         tuần trăng mật bên Tây với con bồ nhí của tui vốn là đương
         kim Hoa hậu Chợ Cầu Muối. Nói đi! Anh sẽ được hoàn toàn
         như sở nguyện!" 
 
 Lại tiếng vỗ tay hoan hô rào rào
         như mưa Tháng Chạp quê mình! Anh bạn nhà văn ốm o gầy mòn
         của người viết đứng lên, run lẩy bẩy cầm cái micro và
         nói: "Trước tiên tui muốn biết: Tổ cha thằng nào hồi nãy
         đã đẩy tui văng xuống hồ nước?"
 
 Người viết
         giờ mới hiểu... Té ra anh run lên vì giận... Chớ không phải
         vì lạnh. Người viết bèn lẳng lặng lẻn ra cửa sau mà chuồn
         mất! Vì ngày mai là Giao Thừa rồi; sống mà ăn Tết chớ
         phải không thưa quý độc giả thân mến. 
 
 Chúc
         mừng năm mới! Happy New Year!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne.
  
 
 
 
    
 
      
       
           Báo thù!
                             
                                 
          Bảo Huân                             
         
  Anh bạn văn hôm nọ buồn
         tình, rinh chai rượu đỏ đến viếng tệ xá của người
         viết! Thiệt là rồng đến nhà tôm! Hai đứa vểnh râu
         rồng, râu tôm kéo nhau ra sau vườn, ngồi hong tóc trụi lủi trong
         buổi chiều mùa Xuân! Quá đã!
 
 Anh nói: "Hồi xưa
         đi vượt biên ở cửa Ba Động, Vĩnh Bình bị thằng bán
         dầu điềm chỉ gài công an bắt giải về khám lớn Cây
         Điệp, Vĩnh Long, nhốt chung với mấy thằng tù hình sự. Trong tù,
         có một đứa ở trần xăm mình: 'Hận kẻ tình ngu! Thù
         nầy phải trả!' Nó vác dao phay thẻo em hết một cái lỗ tai...
         cho em hết đeo bông chơi... rồi xách chiếu đi tù. Thiệt là
         ngu quá xá là ngu vì 'tẩn' một kẻ không xứng đáng với
         tình ta rồi phải bị ở tù. Lãng xẹt!"
 
 Người
         viết thì đỡ lời anh: "Thù cũng có nhiều loại! Tình
         thù là một! Thù kẻ chơi cha, chơi gác, sỉ nhục mình,
         làm mất danh dự của một chàng võ sĩ đạo cũng có luôn!
         Trước tiên mình bàn cái vụ tình thù rồi sau đó
         bạn thù và cuối bài viết là người dưng thù cho nó
         đủ bộ nhe anh!"
 
 Tình thù! 'Hận kẻ tình ngu! Thù
         nầy phải trả!' ở đâu mà không có. Nó xảy ra hà
         rầm từ cổ chí kim; từ Đông sang Tây, đàn ông báo
         thù đàn bà; đàn bà báo thù đàn ông như chuyện
         dưới đây: (Ngay tại cái đất nước Ba Lan mùa tuyết tan,
         anh đi giữa nắng tràn cũng có!)
 
 Em nha sĩ Anna Mackowiak bị tình
         phụ! Anh yêu, Marek Olszewski, 45 tuổi, bỏ em để chạy theo một bóng
         hồng khác mới được vài ngày. Cái thằng cha đã 45
         tuổi đầu rồi mà còn ngu hết biết! Nhức răng thì đi
         nha sĩ khác không chịu... lại mò về người xưa, quay lại phòng
         khám của nàng để... nhổ cái răng sâu.(Chắc thằng chả
         là trùm sò, hà tiện, sợ tốn tiền chăng?!) 
 
 Hận
         lòng nung nấu, nàng cho chàng một mũi thuốc tê novocain cực mạnh.
         Xong nhổ hết trọi 32 cái răng; cả hàm trên lẫn hàm dưới...
         Trụi lủi. Đẹp trai cỡ Alain Delon... giờ còn ‘lông' không... chớ
         không còn cái răng nào để cắn! Mà chữ rằng yêu nhau
         lắm cắn nhau đau; giờ chàng không còn cái răng nào nữa
         thì lúc yêu nhau lắm làm sao mà cắn nhau đây? Nên em 'mới'
         cũng đành lòng... người bỏ người ra đi! Hết chuyện!
 
 Thưa quý bạn đọc thân mến!
 
 Cái vụ
         ân oán giang hồ, báo thù nầy người viết không bao giờ
         nghĩ tới! Cho dù tình thù rực nắng đi nữa! Tánh người
         viết rất là 'easy-going' (lè phè, dễ chơi lắm!) như Tây nó
         thường nói. Đúng ra để dẹp mối thù qua một bên, quẳng
         gánh thù đi cho nhẹ để mà vui sống, cũng phải trải qua một
         thời gian học hỏi và rèn luyện mới được như bây giờ.
 
 Nhớ chuyện xưa, người viết cũng như quý anh
         em mình từ nhỏ tới lớn, hồi đi học tới lúc đi lính,
         đi làm... không bị tình thù, không bị Lan Huệ sầu nhau... đè
         xuống nhổ hết răng thì lâu lâu cũng thù vì bị hiếp
         đáp hoài hà! Cũng tức lắm chớ! Cũng muốn báo thù
         cho đã tức; nhưng sau đắc đạo: 'Oán thù nên mở chớ
         không nên buộc!' hay 'Ai tát mình má bên phải thì mình đưa
         má bên trái cho nó tát luôn... cho nó... đã giận'. Mình
         có đau một chút cũng hổng có sao đâu. Chữ rằng 'dĩ
         hòa vi quý!' Từ đó lòng thanh thản cách chi!
 Mà sở
         dĩ người viết đắc đạo như thế chẳng qua là nhờ một
         bài học từ thằng bạn học cũ năm lớp đệ tứ, đệ
         tam, thời Trung học Nguyễn Đình Chiểu của cái tỉnh Mỹ Tho mà
         chữ gọi là cái tỉnh Định Tường.  
 
 Tên
         nó là Đinh Viết Liết. Bố nó tên là Đinh Viết Đích.
         Còn mẹ là Nguyễn Thị Sẻ. Nó là dân Bắc 54. Rất dễ
         chơi (easy-going), vì mình chưa hề thấy nó giận đứa nào
         hết dù bị mấy thằng du côn, du kề hơn, hiếp đáp mà
         bên nầy Tây hay gọi là bị 'bú li' (bully)! 
  Một hôm, trong lớp nó thò mặt qua bàn mình nói
         chuyện khào chơi trong khi chờ thầy, cô từ phòng giáo sư xuống
         dạy. Nó đang 'đía' rân trời; thì có một thằng bự
         con ngồi cuối lớp chõ mỏ lên, la lớn: 
  "Liết ơi! Mầy không nín... tao 'Sẻ Đích' (phát
         âm kiểu văn minh miệt vườn của Sơn Nam) mầy bây giờ".
         
  (Hổng biết thằng nầy nó xem trộm
         khai sanh của thằng bạn tui ở đâu mà giỡn chơi hỗn hào như
         vậy chớ?) Mấy đứa khác nghe vậy cười ồ! Mà thằng bạn
         tui vẫn tỉnh bơ. Tan học, trên đường về tui hỏi: 
  "Mấy đứa đó đem tên ba má mầy
         ra chọc, hỗn quá... mà mầy hổng có giận sao?" Nó từ tốn
         trả lời: "Tên bố mẹ mình mà nó đem ra nó giỡn...
         Giận chớ sao không?" "Giận rồi mầy làm gì?" "Thì
         tao hái trái mắt mèo trét lên băng ghế nó ngồi cho cha con
         nó gãi một bữa đã đời...! 
  Vậy mà cái tật cà chớn hỗn hào vô phép đó,
         nó đâu có bỏ; nên một bữa tan học tao gởi cho nó một
         tối hậu thơ hẹn ra cổng trường để giải quyết! 
 
         "Kết quả ra sao?" 
  "Tao bị nó cắn một phát... đau thấy bà tiên
         tổ! Từ đó nghĩ thôi trả thù làm chi cho bị nó cắn.
         Nó hỗn tên bố mẹ tao cũng như nó hỗn tên bố mẹ nó
         vậy đó! He he!"
 
 Sau nầy qua Úc, người viết
         đi làm trong sở cũng có quen với một thằng bạn Việt Nam khác,
         thằng bạn mới nầy không có được cái nền văn hóa
         'chín bỏ làm bù' như thằng Liết bạn học cũ ngày xưa
         thân ái của mình đâu! Thì cũng dễ hiểu thôi... Chín
         người mười ý mà! Ai chơi nó... là nó chơi lại tới
         cùng!
 
 Có lần con bồ cũ, một em tóc vàng sợi nhỏ,
         mỏ đỏ mắt xanh, rặt ri Úc đá nó, chạy theo người tình
         mới... vậy mà còn cà chớn, chọc tức nó chơi. Em gởi cho
         nó một tấm hình em nóng bỏng, trần (văn) truồng với thằng
         kép mới cho nó xem. Nó xem xong rồi chuyển (forward) cái hình nóng
         bỏng đó cho Tía của em xem! Ha ha!
 
 Thiệt là một cách
         báo thù của Tây độc Âu Dương Phong, tàn chi quái đao
         và xỏ lá hết biết! Nhưng cách trả thù dưới đây
         theo lời 'giả' kể, nếu có thiệt, thì phải nói tui phải 'nhứt
         bộ nhứt bái' vì nó đã đạt tới đẳng cấp thượng
         thừa!
 
 Câu chuyện nó thuật cho người viết nghe như
         vầy:
 
 Đang ngồi làm việc trong văn phòng, một hôm
         sực nhớ là phải gọi điện thoại cho em Lan. Một người đàn
         ông bên kia đầu dây. Tui lịch sự nói: "Tèo đây! Xin
         cho tui nói chuyện với em Lan!"
 
  Bảo Huân
  
 Bỗng một giọng hét lên làm cái màng
         nhĩ tui rung lên như trúng bom rải thảm B 52 của Mỹ. "Đồ Con
         Bò! Không phải số nầy!"
  Rồi
         tui nghe tiếng cái điện thoại dộng cái rầm! Xem lại thì tui
         bấm nhằm hai con số cuối!
 
 Đời lầm lẫn chút chút
         là chuyện thường... Vậy mà thằng nầy nó dám chửi tui
         là Đồ Con Bò chớ! Tức quá, tui bèn gọi số nầy lần
         nữa. Khi cái thằng hồi nãy bắt máy; tui hét vào lỗ tai nó:
         "Mầy là Đồ Con Bò Đực!" 
 
 Rồi gác máy!
         Tôi bèn lưu trữ số điện thoại của thằng nầy dưới
         tên là 'Đồ Con Bò Đực' và cứ hai tuần, khi tiền bạc
         bức bối quá, không có để trả hóa đơn điện, nước,
         ga... bực quá; tui lại gọi số nầy và hét vào máy: "Đồ
         Con Bò Đực!" Xong là tui lại gác máy. 
 
 Cái liệu
         pháp báo thù nầy làm tui thấy đời đã vui trở lại!
         Riêng thằng ‘Đồ Con Bò Đực' nầy điên tiết lên
         mà không biết làm sao 'chơi' lại tui; vì tui giấu biến cái
         số của người gọi đến!
 
 Chiều cuối năm gần Tết
         cũng nôn, tui ra chợ Little Saigon tính mua vài đòn bánh tét để
         rước ông bà về vui ba bữa Tết, đang chờ để de xe vào
         bãi đậu, bỗng có một thằng Úc lái chiếc Mercedes màu
         đen từ sau vù qua, thản nhiên đậu vào cái bãi xe tui đang
         kiên nhẫn chờ gần nửa tiếng đồng hồ. Điên tiết, tui
         bấm còi inh ỏi nhưng nó cứ tỉnh bơ, mặt dương dương
         tự đắc tài lái xe như trong phim hành động Mỹ, de cái kịt,
         nghinh tới, ngó lui... rồi bỏ đi một nước. Chắc nó thấy
         tui cái thân ốm yếu sao dám chơi tay đôi với nó chứ. Mà
         nó nghĩ vậy cũng đúng! Tui ốm nhom, ốm nhách như cây sậy
         vậy mấy anh ơi! Nhưng là một cây sậy biết suy tưởng như
         ông Pascal đã từng nói. Mạnh dùng sức, yếu dùng mưu! Tui
         thấy khung kính sau chiếc xe của nó có dán chữ 'For Sale' và số
         điện thoại. Vậy là tui gọi nó rất lễ phép: "Thưa!
         Ông có bán chiếc Mercedes màu đen phải không?"  
  "Phải!"
   "Tui
         có thể coi xe ở đâu?" 
  "Nó
         đậu trước cửa nhà tui sau 5 giờ mỗi chiều, số 35 John St, Footscray!" 
         
  "Thưa ông tên gì?" "Tui
         tên Mái Cồ!(Michael)"
 Để chấm dứt cuộc điện đàm
         tui nói: "Ê! Mái Cồ nghe đây!" Tui hét vào trong máy:
         "Mầy là Đồ Con Bò Cái!" Rồi gác máy.
 
 Ngày
         sau tui lại gọi Con Bò Đực! Khi nó trả lời: Tui hét vào trong
         máy: "Mầy là Đồ Con Bò Đực!" 
  Nó hét trả lại: "Đừng gọi cho tao nữa! Mầy
         tên gì?" 
  "Tao tên Mái Cồ
         ở số 35 đường John St, Footscray, chiếc xe Mercedes hai cửa 'xì po' màu
         đen của tao đậu trước cửa nhà tao đó! Đồ Con Bò
         Đực! Bộ mầy tưởng tao sợ mầy lắm sao?"
 
 "Nè!
         Mái Cồ! Tao tới liền bây giờ đây! Mầy hãy bắt đầu
         đọc kinh cầu nguyện kẻo xa linh hồn đi nha con!" 
  Tui trả lời: "Đừng có nhát ma tao! Cứ tới,
         tao sẽ cho mầy biết thế nào là lễ độ!" 
 
 Xong tui
         lại gọi Con Bò Cái! "Ê! Con Bò Cái!" 
  Nó hét lên: "Nếu tao biết mầy là ai; tao sẽ
         đá mầy thấy Tía!" 
 "Vậy hả? Tao sẽ mang Tía tao tới
         cho mầy đá đây! Bộ mầy tưởng tao sợ mầy hả? Đồ
         Con Bò Cái!"
 
 Sau hai cú gọi một cho 'Đồ Con Bò Đực',
         một cho 'Đồ Con Bò Cái'; tui gọi cho Cảnh sát báo là tui trên
         đường tới địa chỉ nói trên để thanh toán người
         tình đồng tính của tui. 
 
 Xong, tui gọi cho đài Truyền
         hình số 9 thông báo: Có một cuộc thanh toán băng đảng
         sắp xảy ra cũng ở địa chỉ nói trên.
 
 Tui lái xe vù
         đến đó để kịp thấy 'Đồ Con Bò Đực' và 'Đồ
         Con Bò Cái' đang 'tẩn' nhau tơi tả. Quay vòng hai võ sĩ đang đánh
         võ đài là 6 xe Cảnh sát đèn chớp quay quay như trong phim chớp
         bóng. Còn trên đầu là chiếc trực thăng của đài truyền
         hình số 9 đang vần vũ bay tới bay lui để lấy tin nóng sốt!
         Mấy ngày đầu năm đó cũng vui như Tết! Hết chuyện!
 
 Thưa quý bạn đọc thân mến!
 
 Thỉnh thoảng
         quý bạn đọc thân mến có chuyện bực mình vì cuộc
         sống căng thẳng quá, tiền nong, tình cảm vợ chồng lục đục...
         thì đừng nên đem trút cơn nóng giận của mình vào
         một người mình quen biết mà chi! Hãy 'cà chớn' với những
         người chưa quen biết để xả xui. Cách mình quản lý việc
         nóng giận là như thế! Và rất hiệu quả! 
 
 Đây
         là kinh nghiệm 'Anger management' khi mình bị ai đó hiếp đáp trong
         đời mà người viết kính cẩn học của hai anh bạn Việt
         Nam, một hồi còn trong nước và một hồi ra hải ngoại. 
          Học để biết chơi thôi! Chớ tính
         người viết, xin thưa, xưa giờ là hiền như cục đất, nhân
         chi sơ tính bổn thiện, người viết không bao giờ chơi 'ác'
         với ai...Ngay cả bị vợ ăn hiếp còn ngậm miệng nín khe nữa
         huống hồ chi là với người dưng nước lã!
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne
 
 
 
 
       
       
Kính chào Sư Phụ!
 
                                                        
  Thưa
         quý độc giả thân mến!
  Một
         năm quê người qua mau thiệt! Năm ngoái Giáp Ngọ, ngựa lọc
         cọc gõ móng tới cửa... rồi chẳng bao lâu nó đã 
         phi nước đại... ngựa phi, ngựa phi đường xa tiến lên đường
         nắng cháy lóa lóa... tới 12 năm sau mới trở lại. Thiệt là
         bóng câu qua cửa sổ!
  Ngựa đi
         thời Dê tới! Năm nay là Năm Ất Mùi; tụi mình sẽ bàn
         tới Con Dê!
  Kính chào năm mới!
         Kính chào Sư Phụ! 
  Sư Phụ
         là tiếng xưng hô với người mà mình kính trọng. Xét
         cho cùng, Dê, tiếng Hán Việt là Dương có nhiều đặc
         tính mà chúng ta phải thành thật tự thú với lòng là
         so với Sư Phụ, đệ tử thấy mình còn kém cỏi quá;
         phải cần học hỏi ở Sư Phụ rất nhiều.
  Trước tiên là nhân dáng. Phải nói Dê rất
         đẹp trai hơn cả tài tử George Clooney mới vừa nghỉ sống cu ky một
         mình mà đi cưới vợ; làm con tim của biết bao bà "Đầm"
         tan nát. George Clooney mày râu nhẵn nhụi; áo quần bảnh bao! Cái
         đẹp của George Clooney là cái đẹp ẻo lả, cũng là dương
         nhưng ẻo... chữ gọi là 'dương liễu'. Còn sư phụ của
         tui, trời cho hàm râu dê, rậm, hơi dài, hơi cong, vểnh ra đàng
         trước một chút, trông oai hùng phất phơ trước gió (cha cái
         nầy cọ phải biết là nhột?!) trông cực kỳ nam tính!
          Cái thứ hai làm chúng ta phải ngã
         nón cúi đầu, tâm phục khẩu phục... là khả năng sẵn
         sàng lâm trận, đâu cần thanh niên có đâu khó có
         thanh niên. Người viết muốn nói tới khả năng tình dục của
         loài Dê... đực, phe ta!
 Xét cho cùng... "tò tí" với
         nhau là một nhu cầu căn bản của con người. Tình dục làm
         giảm "xì trét", giảm căng thẳng, giảm bệnh tim mạch và
         huyết áp.(Dà! Mấy loại bịnh nầy tui dính hết trơn; nên
         xét về cá nhơn thì nhu cầu nầy càng khẩn thiết). Làm
         mũi thính hơn! Tăng khả năng hệ miễn dịch! Rồi, không hề
         bực bội, tinh thần thoải mái, sảng khoái! Giúp mình trẻ lâu
         hơn mà không cần phải tốn tiền cho Bác sĩ Hàn quốc ăn...
         lấy chỉ may (đau thấy 9 ông Trời)...  để mà căng da mặt!
          Thưa quý độc giả thân
         mến!
  Mấy ông Đồ Nho của Tàu
         hồi xưa đạo đức giả! Cái gì liên quan tới Dê, tới
         tình dục là bỉu môi chê trậm trề, trậm trật, phê phán
         lung tung, nầy nọ nên mấy chú thanh niên, mấy cô thiếu nữ lòng
         xuân rạo rực muốn chạm vào nhau thì phải tìm cách bày
         trò. Đôi  ta quá đã mà không bị "tả" nị
         à nha! "Giả vờ bịt mắt bắt dê. Để cho cô cậu dễ
         bề... với nhau!" Do đó trong hội chợ xuân hồi xưa mấy tay
         tổ chức... đều bày ra cái trò hấp dẫn nầy, dụ khách
         đến chơi đông để kiếm xu, hào mà bỏ túi!
          (Tây cũng vậy thôi, bày đặt ra cái
         vũ hội hóa trang, đeo mặt nạ để dê thoải mái! Lỡ có
         bị cự không có bị quê mặt bầu cua cá cọp! Ai có xem phim
         Romeo và Julliet đều biết!)
  Thiệt là một phát kiến
         vĩ đại làm lợi vô số kể! Thiết tưởng mấy hội thương
         gia người Việt tổ chức hội chợ Tết năm nay ở Saint Albans, ở
         Richmond, ở Footscray hay ở Springvale nên phục hồi trò chơi nầy! Hỏng
         cần quảng cáo chi cho nó tốn tiền, chỉ cần lên đài SBS,
         la: "Bịt mắt bắt dê" là nam thanh nữ tú sẽ đến ào
         ào... vô số kể như đại dương (biển lớn toàn dê)...
         Lúc đó ta mặc tình kiếm bạc chục, bạc trăm ngàn đô...
         chớ không còn kiếm bạc cắc như những năm về trước. Ví
         dụ lỡ đang chơi, mà trời đổ trận mưa to; xin đừng có
         lo! Vì quần áo ướp nhẹp thì 'dầy dầy đúc sẵn một
         tòa thiên nhiên'... trò chơi sẽ nóng bỏng; dân chơi sợ
         gì mưa rơi! Hội chợ Tết không còn sợ ế, sợ lỗ... Càng
         mưa càng càng nhiều bạc vô túi "ngộ"... Mới ngộ!
          Thưa quý độc giả thân
         mến! 
  Hồi còn ở quê nhà,
         chắc bà con có người giống thi sĩ Bùi Giáng là chăn dê
         ở quê ông vùng núi Quế Sơn, Quảng Nam. Cho dù chăn dê ở
         ngoài Trung trong Nam gì thì để ý:  Sáng sớm, mình mới
         vừa mở cửa chuồng, thì chú Dê đực xông ra trước, đứng
         oai hùng, vểnh râu dê, làm chốt chặn, án ngữ lối đi. Em
         dê cái nào muốn bước qua! "Nầy em yêu đóng thuế!"
         Không nào được quyền từ chối...Phải đóng thuế... rồi
         mới được ra đồng ăn cỏ! Hết em nầy rồi em khác. Làm
         việc tận tâm, nhiệt tình... lâu lâu lại cất tiếng hoan ca "Be...
         he...Be ...he!" trong nắng bình minh! Chiều về, thì ''đại dương''
         (một biển Dê) muốn được vào chuồng, tránh hùm beo, chó
         sói xơi tái thì cũng phải để ''dê đực trả bài''.
         
  Do đó có chuyện rằng chàng
         Dê hăng hái quá nên đột tử! Xuống Diêm Vương đầu
         cáo, làm đơn khiếu nại rằng: Đời đang đã mà phải
         ngỏm củ tì quá sớm làm tắt đi nhiệt tình cách mạng...
         Thiệt ông Trời đối xử với tui bất công quá!
  Diêm Vương lục hồ sơ ra; an ủi: Chú làm
         việc rất tốt! Sáng đóng, chiều đóng, năm nầy qua năm
         nọ đều đóng, không bao giờ chểnh mảng, vừa ích nước
         lợi nhà, gia chủ được một bầy dê cỏn, đông như
         quân Nguyên. Ta cảm động trước nhiệt tình cách mạng, phục
         vụ không mệt mỏi của chú nên cho đi đầu thai làm người
         ngay lập tức. Lên đầu thai không cần phải học hành gì ráo
         trọi!  Chú sẽ sáng đóng, chiều đóng, già đóng,
         trẻ đóng, sồn sồn cũng đóng luôn không sót một ai
         cả! Dạ! Diêm Vương cho con làm gì mà quá sướng vậy?
         Ta cho Chú làm nhân viên Sở Thuế nhá!
  Thưa quý độc giả thân mến!
  Dê là chỉ cánh húi cua tui mình! Còn
         cánh kẹp tóc được "dê" khoái giàn trời mây đi
         chớ ! Còn giả bộ chính chuyên để xài xể bọn tụi
         tui! 
  "Phượng hoàng đậu nhánh
         sa kê. Ông thần ổng hổng vật mấy thằng dê cho rồi."
          Chửi tui thì cũng được đi nhưng
         tha cho Tía tui với chớ ổng đâu có ăn nhậu gì đâu
         với cái tật be he của tui đâu nè: "Dê sồm ăn lá khổ
         qua. Ăn nhầm sâu rọm, "chết cha" dê xồm?!"
  Nhớ hồi còn trẻ, mới học dê; thay vì khuyến
         khích mầm non văn nghệ lại bị bà Chúa Thơ Nôm Hồ Xuân
         Hương rầy, bị xài xể bằng thơ mới đau chớ. Bị gọi
         là dê cỏn, dê nhí, bị chê là khùng khùng, ngu ngu. 
          "Khéo khéo đi đâu lũ ngẩn
         ngơ. Lại đây chị dạy cho làm thơ. Ong non ngứa nọc châm hoa
         rữa. Dê cỏn buồn sừng húc giậu thưa!"
  Còn nhà thơ Hoàng Cầm, cũng dê cỏn, thì
         bị chơi khăm như vầy:
  "Váy
         Đình Bảng buông chùng cửa võng. Chị thẩn thơ đi tìm.
         Đồng chiều. Cuống rạ.  Chị bảo. Đứa nào tìm được
         lá diêu bông. Từ nay ta gọi là chồng."
  Con dê cỏn nầy còn 'khơ huyền khờ' bèn ráng
         tìm thấy lá đưa cho; ai dè... 
  "Ngày cưới chị. Em tìm thấy lá. Chị cười xe chỉ
         ấm trôn kim." 
  Chị cười
         hí hí vì lấy chồng rồi; đang quá đã, con dê cỏn
         nầy tới quấy rầy hoài. Sao tui khoái cái câu "Chị cười
         xe chỉ ấm trôn kim" nầy quá bà con ơi! 
  Riêng nhà thơ thì buồn như dế kêu; bèn than
         rằng:
  "Từ thuở ấy. Em cầm
         chiếc lá; đi đầu non cuối bể! Gió quê vi vút gọi 
          Diêu bông hời... ...ới diêu bông...!"
          Em ơi nếu mộng không thành thì sao!
         Dê em không đặng; tiếc hoài ngàn năm! 
  Dê cỏn, dê nhí dê; thì bị chê là thiếu
         kinh nghiệm tình trường. Mà xồn xồn như Bùi Kiệm dê cũng
         bị chê mới là lọa?!  Em đẹp, em hấp dẫn... người ta
         mới để ý mà dê. Dê là một hành động khen ngợi
         xuất phát tận đáy lòng... Hỏng chịu thời thôi... để
         anh đi "dê" em khác; xài nặng anh chi? "Con người Bùi
         Kiệm máu dê. Ngồi trơ bộ mặt, như dề thịt trâu?!"
          Rồi già! Đời sống tình dục vào
         buổi hoàng hôn, trước khi đêm tối đến trùm mềm; đời
         "Dê" ráng phựt chút đỉnh; như ngọn đèn, khô dầu
         lụi bấc, cháy bùng lên vài phát rồi tắt ngủm với thiên
         thu... không tội nghiệp thời thôi mà nỡ lòng nào xài xể
         là: Dê cụ, dê già, dê xồm, dê đạo lộ?! "Ông
         già ông đội nón cồi. Ông dê con gái, ông Trời đánh
         ông!"
  Người viết (cũng là
         một dạng Dê già) xin cực lực phản đối luận điệu nói
         trên. Nếu dê có nghệ thuật, dê đàng hoàng thì ta không
         được quyền phân biệt đối xử, kỳ thị tuổi tác như
         vậy; vì vi phạm... hiến pháp của Úc Đại Lợi! 
  Chỉ nên phê bình khi nó dê bậy, dê
         bạ, dê gian mà chữ gọi là: 'dương gian' như Lưu Bị chẳng
         hạn, 'nhứt tẩu' rồi quằm thêm 'nhị tẩu' nữa, bứng hoa, bứng
         cả cụm không chừa cho ai dê hết trơn. "Bươm bướm mà
         đậu cành bông. Ðã dê con chị, lại bồng con em!" 
          Thưa quý độc giả thân
         mến!
  Trong đời sống vợ chồng,
         tình dục đóng một vai trò rất quan trọng ai cũng biết, 
         chớ hỏng lẽ cưới nhau về, rồi ngồi đó nhìn nhau mà
         làm thơ...?! Tuy nhiên nếu dê không đủ đô, không cho em mỗi
         sáng thức dậy cười lỏn lẻn là bị chì chiết đến
         nhức xương luôn nên mới có cái chuyện như vầy:
          Hai vợ chồng đi Melbourne Show, cuộc triển lãm
         nông nghiệp, ở thủ phủ 
  Melbourne,
         tiểu bang Victoria, Úc Châu. Có một anh chăn dê đứng ra giới thiệu:
         "Con dê nầy đã phủ giống 50 lần năm rồi!" Bà vợ
         quay sang ông chồng: "Thấy chưa?" "Rồi con dê nầy 65 lần năm!"
         "Thấy chưa! Một tháng hơn 5 lần". "Còn con nầy mới là
         vô địch quyền vương nè: 365 lần năm." "Thấy chưa!
         Ngày một lần! Anh nên học theo sư phụ nầy!" 
  Ông chồng bèn đến hỏi cha chăn dê một câu:
         "Ê cho tui hỏi! 365 lần năm chỉ với một con dê cái thôi hay
         sao hả?"
  Từ cái việc ngày
         nào cũng xơi một món, ngán tận cần cổ, gây ra trầm cảm;
         rồi bị 'tịch dương và liệt dương'... nên mới có câu
         chuyện như thế nầy:
  Cuộc họp
         được triệu tập khẩn cấp của Trung Ương; vì có một
         đồng chí đột ngột muốn về hưu khi khoảng thời gian phục
         vụ cực kỳ ngắn ngủi; bắt đầu từ năm 20 tuổi đến
         năm 40 tuổi mà đã muốn từ giã tình trường; rủ áo
         ra đi!
  Đồng chí Não, từ miền
         Thượng Du, về nói: Mặc dù làm việc vất vả, suy nghĩ, động
         não tùm lùm tùm la, dầu không ra cái gì... tui cũng xin tiếp
         tục hi sinh. Đồng chí Bao Tử, đại biểu vùng Đồng Bằng,
         nói: Làm việc toàn thời cũng mệt vì phải tiêu hóa đất
         cát ăn cướp được của dân, tiêu hóa sắt thép,
         xi măng ăn cắp của công trình... Toàn là thứ cứng rắn,
         khó nuốt trôi lắm! Bao năm nay vì sự nghiệp của chúng ta; tui
         không phiền hà gì cả, xin cứ cho tui tiếp tục ăn... ăn nữa!
         
  Chỉ riêng có đồng chí "Dương
         Cụ Dê", là đại biểu vùng Tam Giác Châu lại xin nghỉ
         hưu với lý do là: 'Các đồng chí Não, đồng chí Bao
         Tử làm việc toàn thời, nhưng có giờ giấc đàng hoàng;
         lúc mệt là nghỉ xả hơi, lè phè chút đỉnh cũng chẳng
         sao! Riêng tui, dù làm việc thời vụ; nhưng lúc các đồng
         chí cần; tui phải ra sức phục vụ bất cứ ngày đêm, bất
         cứ nơi nào, bất cứ ở đâu, trong văn phòng, ngoài nhà
         nghỉ hay trong khách sạn 5 sao... Với bất cứ đối tác người
         mẫu chân dài đầu ngắn nào... Dầu thời gian làm việc chỉ
         có hai mươi năm nhưng giờ oải quá! Viagra cũng không giúp
         ích được gì nên tui đành xin nghỉ! 
  Các đồng chí Não, đồng chí Bao Tử nghe
         thế đều ôm mặt khóc nức nở!
  Thưa quý độc giả thân mến! 
  'Cà kê dê ngỗng' tới đây chắc đủ rồi...
         Xin phép quý bạn đọc thân mến cho phép người viết ngừng
         bút để dọn con gà nấu cháo lên cúng giao thừa, mời ông
         bà về vui ba bữa Tết và mở cửa trân trọng kính mời Sư
         Phụ Dê, Ất Mùi, bước vào nhà xông đất! Đệ tử
         xin kính cẩn chào Sư Phụ! 
  Chúc
         mừng năm mới! Happy New Year!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
    
      
       
 Mùa Xuân lá khô!
 
  Chiều nào, lúc
         3 giờ rưỡi là lo chạy xe đến trường để rước đứa
         cháu nội gái tan học về, người viết luôn gặp một anh bạn
         già đã đến trước chờ con. Lâu dần... rồi quen.
          Người viết ham vui, cưới
         vợ sớm, nên lên chức sớm... đến rước cháu nội. 
         Còn anh bạn già nầy, tuổi cũng gần bằng người viết, nhưng
         chắc hổng ham vui gì cho mấy... nên mãi tới năm 35 tuổi, ảnh
         mới cưới vợ. Chị nhà lại thuộc 'tuýp' người không
         mắn đẻ nên mãi gần chục năm sau, ráng hết sức mới
         móc được trong túi ra cho ảnh được một nàng công chúa.
         Thôi cưng hết biết!
  Và
         khi nàng công chúa nầy đi học mẫu giáo chung với cháu nội
         của người viết thì ảnh đã quá... quá... bên kia nửa
         chừng xuân, trên năm chục rồi còn gì nữa. Cha già con mọn
         nên ai thấy cũng thương. Ai biểu trầm đò chi cho nó trễ!
          Anh chỉ buồn bã trả lời:
         "Tại chiến tranh mà! Đâu ai muốn. Chỉ sợ ra trận lỡ có
         bề gì thì con dại cái mang vành khăn tang trắng!"
  Đám học trò nhỏ híu
         ríu rít theo chân cô giáo từ trong lớp ra, để vào phòng
         họp ngồi, đứng... chờ phụ huynh tới rước. Thấy ông, bà
         hay cha, mẹ đến, cháu vội  chào cô giáo, kiểu Úc, bằng
         cách 'high-five' rồi theo người rước ra xe. Tuổi thơ là mùa xuân
         lá rất non xanh.
  Người
         viết làm ông; còn ảnh là cha nhưng rước cháu, rước
         con đều tay bồng, tay bế như nhau mặc dù nó hơi nặng rồi
         đó nha! Tay xách cặp, nón. Năm tới cháu vô lớp một, chắc
         ông bồng hết nổi rồi thì để ông nội cõng vậy. Rồi
         lớp Hai, lớp Ba, ông càng già, cháu càng lớn, cõng hổng nổi
         nữa thì mình dắt. Đúng là tuổi già... Mùa xuân lá
         khô.
  Chiều nay đến
         hơi sơm sớm, ảnh bắt tay, 'Chúc mừng Năm mới' 'Happy New Year' làm
         mình sực nhớ. Ờ hé! Sắp hết Tháng Chạp rồi. Mùa xuân
         đã 'dông'. Ngày dãn ra; đêm thun lại. Mùa hè đổ
         lửa Úc sắp đến. Những hàng cây hôm qua còn xanh lá...
         mà bữa nay những mảng lá xanh đã cháy vàng trong nắng đỏ.
         Học kỳ 4, học kỳ cuối cùng của niên học chấm dứt, học
         trò sẽ được nghỉ ăn Tết Tây 4 tuần, bắt đầu vào
         ngày 18 Tháng Chạp 2014 tới 29 Tháng Giêng năm 2015 thì đi học
         lại, vào niên khóa mới. Mãi cho tới 19 Tháng Hai năm 2015 thì
         người Việt xa quê như tụi mình mới ăn Tết... xa quê.
          Cuối năm các hội đoàn
         như hội cựu học sinh, hội cao niên... thường hay tổ chức tiệc
         tất niên ở nhà hàng, mình cũng lò dò đến... để
         ráng tìm vui. Bà con xúm lại hỏi: "Năm nay có về Việt
         Nam ăn Tết không?" Câu hỏi nầy mình nghe năm ngoái, rồi năm
         nay và chắc lại là năm tới. Câu trả lời là không? Quê
         cũ còn đâu nữa mà về. Nhà xưa tanh bành trong đạn
         lửa, thành phố xưa chúng đập tanh bành, rồi cất lại...
         cho giống Singapore. Về chi nữa cho thêm đau lòng mình lắm lắm! 
          Nhớ năm rồi, may mắn được
         hai đứa con trai, dâu, cháu nội dắt hai vợ chồng người viết
         đi Sunshine, ăn 'yum cha' nhà hàng Tàu để mừng  Năm mới của
         Việt Nam?!
  Vợ chồng,
         con cái, cháu chắt ngồi đầy một bàn. Rôm rả, vui quá
         chừng chừng! Ăn xong,  tính móc bóp ra trả tiền như mọi
         khi. Hai đứa con trai xúm vô cản: 'Ba à! Để cho tụi con tính
         bữa nay. Mấy ngày khác thì phần của Ba. Hi hi.'
  Ngày vui, nhưng đêm, khi mấy nhỏ đã
         vọt xe về ngủ, (dẫu Tết Việt Nam) để sáng mai đi làm. Lại
         cô đơn! Già khó ngủ! Một mình rót một ly rượu đỏ.
         Ngồi tư lự cho tới nửa đêm để tiễn biệt một ngày
         năm cũ. Hẹn năm tới. Vâng Tết quê người buồn như vậy
         dù đã ráng hết sức để tìm vui.
  Còn quê mình xưa, Tết là những ngày
         vui lắm. Dẫu đất nước vẫn còn chìm trong cơn đạn lửa.
         Tết, ngày đầu năm lại là ngày đoàn tụ, dẫu đi
         năm sông bảy suối, chín núi ngàn đèo cũng lặn lội
         về thăm.
  Tây thì
         khác, Giáng Sinh mới là ngày đoàn tụ gia đình, ăn bữa
         cơm chung gồm ông bà cha mẹ và con cháu trở về quần tụ
         dù mỗi đứa một nơi, tha phương cầu thực. Tết Tây, tụi
         nó xúm nhau ra ngoài city để xem đốt pháo bông đêm Giao
         Thừa. Đếm ngược đồng hồ, bụp, cả bầu trời xanh vàng
         tím đỏ, rồi hai đứa 'hun' nhau.
  ******
  Giờ
         nầy đêm nay, cuối năm, ngồi một mình trước ly rượu nầy
         một mình con lại nhớ về quê cũ giờ đã xa hàng ngàn
         dặm biển, con lại nhớ đến Ba, nhớ Má, nhớ nhà xưa biết
         bao nhiêu mà nói. Những mùa khác, đêm đêm con cũng mơ,
         cũng nhớ về quê cũ nhưng năm cùng tháng tận con lại còn
         nhớ ác liệt hơn nữa? Kỷ niệm xưa... tràn về như sóng.
          Nhớ hồi xưa nhà mình
         trong hẻm chợ Hai Mươi gần Ngã Tư đường Phan Thanh Giản và
         đường Cao Thắng. Con đi học trường tiểu học Bàn Cờ trong
         Cư Xá Đô Thành, lớp Nhì tức lớp Bốn bây giờ. Một
         bữa, cô giáo cho bài tập vẽ một bông hoa cúc. Hồi nhỏ,
         con nghĩ  ba cái gì cũng biết, cái gì ba cũng làm được.
         Con nít ở thành nhà cửa san sát, không có được một
         khoảng đất trống nho nhỏ nào để trồng cây, trồng bông,
         trồng hoa, thì làm sao có diễm phúc để biết bông cúc
         mặt tròn, mặt méo ra sao mà vẽ. Con nhờ ba vẽ giùm. Vô lớp
         cô giáo cho Ba một điểm. Thiệt cô của con không có con mắt
         thẩm mỹ chút nào.
  Rồi lên lớp Nhứt, tức lớp Năm bây giờ, ba nộp đơn
         cho con thi vào Đệ Thất. Hai tuần sau kỳ thi, ba dắt con tới cổng trường
         Petrus Ký gần bùng binh Ngã Bảy Cộng Hòa, dò xem kết quả
         đậu rớt ra sao? Con được 56 điểm đậu hạng 176. Cái thằng
         đậu hạng chót chỉ được 45 điểm nghĩa là con của
         ba giỏi hơn con của người ta được 11 điểm. Còn cái thằng
         đậu thủ khoa được 81 điểm. Tên nó là Âu Dương
         Khoát nhưng không có bà con, dây mơ rễ má gì với Tây
         Độc Âu Dương Phong. Cái Trung tâm luyện thi Đệ Thất của
         nó, đậu chiếc xe Renault thời Bành Tổ, bắt ống loa trước
         cửa trường, la rùm, quảng cáo cho mấy đứa lỡ thi rớt năm
         nay, năm tới nhớ tới học nhe bây. Cái hay là cậu học trò
         đậu thủ khoa nầy phải thi tới lần thứ ba mới chiếm được
         bảng Trạng Nguyên. Mới thấy hồi xưa chỉ thi tuyển vào lớp
         Đệ Thất thôi mà đã trần ai khoai củ!
  Ba dò thấy số báo danh của con mình trên
         bảng vàng, mừng quá, bèn móc túi ra cho con mười đồng,
         rồi dẫn con về đường Cao Thắng, trước cửa rạp hát bóng
         Đại Đồng để ăn hủ tiếu bò vò viên. Ôi! Tô
         hủ tiếu con ăn thời thơ dại đã lâu sao nhớ tới thuở
         bạc đầu.
  Chú Tiều tay không
         bóc bò vò viên thường và bò vò viên gân bỏ vào
         nồi nước súp đang sôi sùng sục trên bếp. Bò viên
         trụng trong nồi nước lèo nóng dần lên, cắn vào còn xì
         khói, mới thấy hết cái vị ngon, giòn hết sẩy. Chén tương
         đen tương đỏ được rắc thêm một chút ớt sa tế
         cay nồng ở phía trên. Những miếng cải bắc thảo muối rắc
         lên mặt tô hủ tiếu bò viên với ngò gai xắt nhuyễn. Tô
         hủ tiếu bò viên nóng hổi vừa thổi vừa ăn. Cầm đũa
         lên 'lua' hủ tiếu, lấy muỗng múc bò vò viên, cắn nghe cái
         xực! (Người Triều Châu phản Thanh phục Minh không được, quang
         gánh chạy về phương Nam chỉ mang theo hủ tiếu bò vò viên
         mà sống hùng, sống mạnh, sống 'phẻ re' cho đến tận bây
         giờ. Ôi cái miền Nam dễ thương của cha con mình đã dang
         tay đón biết bao nhiêu người cùng khốn mà cuối cùng, cay
         nghiệt thay, là cha con mình không còn sống nổi nữa... phải bỏ
         nước ra đi!)
  Mười
         một tuổi, mười hai tuổi, sức đang lớn, ăn nhiều, ăn mạnh.
         Một tô hủ tiếu bò vò viên chưa đã miệng, còn thòm
         thèm, dù mồ hôi từ chân tóc đã tươm ra đầy lên
         mặt, rồi chảy từng giọt, từng giọt một trên má. Ngon quá
         là ngon mà!
  Ba kêu thêm cho con một tô gân, lòng bò,
         lá sách, tổ ong... cùng bò viên. Con cũng tự nhiên, cắm đầu
         quất láng. Cái lạ là Ba không ăn gì hết chỉ ngồi gần
         con và uống một cái xây chừng.
  Ăn xong, ba trả tiền. Trên đường về nhà cho
         má hay là con thi đậu. Cả hai cha con mình cười hỉ hả. Năm
         chục năm sau con đã tìm được câu trả lời tại sao ba
         lại không cùng ăn với con? Câu trả lời rất đơn giản
         là nhà mình nghèo không có đủ tiền để trả.
          Rồi lớn lên con ráng
         vào đại học, ngưng ngang giữa chừng vì Mùa Hè đỏ
         lửa nổ ra. Rồi giầy sô áo trận. Chiều cuối năm nào, dù
         bận hành quân, cũng mong (dù không bao giờ có), được đi
         phép, trở về nhà mình đoàn tụ. Con đã xa má, xa ba,
         xa mấy em, xa người yêu để đi trong mùa xuân lá khô. Đi
         trong vùng hành quân vùng xa xôi đá sỏi biết buồn. Đi
         giữa lạnh sang đông... Để hy vọng: Rồi có một ngày. Sẽ
         một ngày chinh chiến tàn...Trả súng đạn này. Khi sạch nợ
         sông núi rồi Anh trở về quê, trở về quê. Tìm tuổi thơ
         mất năm nao... Nhưng một mùa xuân hòa bình chỉ là ảo vọng.
          Rồi mất miền Nam, ba và
         con lưu lạc quê người. Đã hai mươi mùa Xuân quê nhà
         con xa. Và hai mươi mùa lá khô ở Úc mà ngày quay trở
         về sao thấy vẫn còn xa! Ước vọng gia đình ta có Ba; bay trở
         về quê cũ thăm lại Má đã nằm yên dưới ba tấc đất
         ở ngã ba Hòa Tịnh, Mỹ Tho đã vỡ tan.
  "Mộ má nhìn ra lộ Đông Dương.
         Như trông như ngóng người thương trở về. Người thương
         nay đã trở về. Dẫu tro than vẫn câu thề ngày xanh! Chừng nào
         xe lửa Mỹ bung vành. Tàu Tây kia liệt máy; anh mới đành xa
         em."
  Mười lăm
         năm trước, khi ba trở bệnh nặng ở Adelaide, từ Melbourne, trời sụp
         tối, con ra nhà ga 'Southern Cross' đi xe lửa suốt đêm về thăm ba kẻo
         không còn kịp nữa.
  Đêm sau, Chủ Nhựt, lúc từ giã Ba, con quay trở về nhà
         để Thứ Hai đi làm; con móc trong túi ra hai trăm đô nói:
         'Ba giữ để uống cà phê.'
  Hồi xưa, Ba cho con thì cả hai cha con mình đều cười.
         Bây giờ, con cho lại Ba thì cả hai cha con mình đều khóc.
          Con bây giờ, chiều cuối
         năm viễn xứ, như là chiếc lá khô... Nhớ nhà xưa, nhớ
         Ba, nhớ Má... Có giọt lệ nào ứa ra từ chiếc lá khô trong
         quê người cuối năm chiều lửa đỏ.
  đoàn xuân thu.
  melbourne
           
   
           
   
      
       
Mời nghe đọc truyện đoàn
         xuân thu: 
Bố tôi
         người đánh máy thuê 
www.vietfreefun.com/forum/showthread.php?215750-Bố-Tôi-Người... 
 
 Và mời đọc: 
 "Con đường tình ta đi!"
 
   
  Tranh Bảo Huân.
   
  Thưa
         quý độc giả thân mến!
 
 Cuối năm xin kính mời
         quý độc giả thân mến cùng người viết điểm lại
         con đường tình ta đi năm vừa qua, (Có tham khảo chuyện Chú
         Ba và Chú Kangaroo), coi nó có trật chìa chỗ nào hay không? Để
         mình ra tay cùng sửa chữa, trước khi nó bể bạc hết trơn!
 
 Chú Ba cà chớn hàng xóm của mình theo chế độ phụ
         hệ! Chồng làm cha! Là dách lầu; là số một! Chú Ba được
         quyền bỏ vợ, nếu Thiếm Ba lạng quạng! Thiếm Ba phạm bảy tội
         nầy là phải ‘xin cho thiếp đò ngang thiếp về'... để Chú
         Ba rước em khác. 
 
 Bảy cái tội đó gọi là ‘Thất
         xuất':  
 
 - Một là hổng tọt ra được thằng ‘cu'
         nào để nối dõi tông đường! Sau nầy khoa học chứng minh
         rằng lỗi nầy không phải chỉ do em. Nên gán tội nầy cho Thiếm
         Ba không mà thôi là Chú Ba dốt, hổng biết khoa học gì hết
         ráo! 
 
 - Tội thứ hai là dâm dật! Mà dâm dật với
         ai mới được chớ? Dâm dật với chồng mình thì đốt
         đuốc đi tìm chưa chắc có! Mừng hết lớn còn bày đặt
         nói ‘Hổng được!' Bộ khoái tình em như nước Bắc
         Băng Dương hay sao? Còn nếu Thiếm Ba dâm dật với xì thẩu
         khác thì phải mời Thiếm Ba đi chỗ khác chơi gấp gấp! Bằng
         không có ngày Chú Ba quất xong tô bò vò viên rồi sùi
         bọt mép. Xuống Diêm Vương giở sổ ra, chưa tới số mà;
         xuống đây làm chi thì biết trả lời sao? 
 
 - Tội thứ
         ba là không thờ cha mẹ chồng, coi Tía Má Chú Ba hổng ra cà
         ram nào hết trơn! Hổng có Tía Má mình, đồng tác giả
         xuất bản, thì làm sao có mình để em nâng khăn sửa túi.
         Hổng biết ơn mà còn ‘hỗn ẩu'... Đuổi đi là phải!
         Kẻo mấy tiểu muội nóng mũi, chê làm Ca ca (xin đừng hiểu
         theo tiếng Tây nhe!) gì mà cái mặt gà mái, thờ bà, thì
         quê lắm đó! 
 
 - Tội thứ tư là lắm lời! Nói
         hoài miệng hổng chịu kéo da non! Tội nầy thấy nhẹ nhưng thực
         ra là nghiêm trọng ngang với tội ‘khủng bố tinh thần' đó! 
         Nghe nhiều, nghe hoài một chuyện, băng nhão hết trơn, nhức đầu
         làm sao mà chịu nổi. Thôi là phải!
 
 - Tội thứ năm
         là trộm cắp, tiền của chồng chôm hết ráo, tuồn cho Tía
         Má em xài hổng biết sao cho đủ; thì sức trâu nào cày
         cho thấu. Nghỉ chơi cũng phải luôn! (Nên có chuyện rằng: "Con
         lấy tiền của Tía hả?" "Con không có lấy!" Thiếm Ba
         nói: "Em lấy đó!" "Ủa sao còn sót lại vài đồng
         bạc lẻ?")
 
 - Tội thứ sáu là ghen tuông! Trai năm thê
         bảy thiếp là thường vậy mà tối ngày xem nè tui với nó
         có khác gì đâu mà anh mê con quỷ đó? Ghen là tánh
         nữ nhi thường tình! Nhưng ghen cho trúng khía kìa; còn ghen gió...
         ghen bóng là tui đóng cửa sổ cho hết gió; tắt đèn luôn
         là hết bóng! Hết ghen!  
 
 - Tội thứ bảy, tội cuối
         cùng, là Thiếm Ba mắc bệnh hiểm nghèo. Cái nầy bậy bạ
         quá, vợ lỡ có bệnh thì lo chạy chữa chớ đòi thôi,
         đòi bỏ... thì thiệt là cái thằng chồng ác nhân thất
         đức. Chú Ba... 'Made in China' là đáng bị la lắm!
 
 Sau nầy
         thời cuộc đẩy đưa, lưu lạc quê người tới đây;
         thấy mấy Chú Kangaroo cũng theo phụ hệ. Con nó đẻ ra nhưng mang
         họ của mình! Cái khác với mấy Chú Ba là mấy Chú Kangaroo
         đây bỏ vợ không cần bày đặt kiếm chuyện nầy chuyện
         nọ. Hổng khoái nữa là thôi. Nhưng Thiếm Kangaroo cũng có cái
         quyền ‘y' như vậy. Bản mặt thằng chả thấy ghét là em thôi
         cho bỏ ghét! 
 
 Thưa quý độc giả thân mến.
 
 Chuyện rằng: Tèo, 32 tuổi mà chưa vợ! Bạn bè hỏi:
         "Bộ chưa kiếm được đứa nào hợp nhãn hay sao?" Tèo
         nói: "Có nhiều đấy chớ! Nhưng dắt em nào về nhà Má
         tớ đều không chịu!" "Thì tìm em nào tánh tình giống
         hịt Bà Già là xong ngay!" "Có dắt một em về giống hịt
         Má! Má thích lắm! Nhưng ngặt nổi là tới phiên Ông Già
         tớ; Ổng phản đối quá chừng!"
 
 Ông bà mình xưa
         có tâm sự rằng: "Ví dầu nhà dột cột xiêu! Muốn đi
         cưới vợ sợ nhiều miệng ăn!" nên Tèo trước khi ‘chim
         vào lồng; cá cắn câu' bèn hỏi: "Cưới vợ tốn bao nhiêu
         Tía?" "Tía không biết! Chưa tổng kết được vì Tía
         vẫn còn đang phải trả!"
 
 Làm gan, coi tiền bạc là
         chuyện nhỏ, cưới vợ về rồi mà muốn tình ta bền lâu,
         phải nhớ ông bà có dạy rằng: "Dạy con dạy thuở còn
         thơ! Dạy vợ dạy thuở bơ vơ mới về!" Phải đề ra ‘quân
         lịnh' đàng hoàng mới được!
 
 "Anh sẽ về nhà
         bất cứ lúc nào anh muốn, và anh muốn... ‘ẹ ...ẹ' bất
         cứ lúc nào anh muốn!" Anh muốn khi về bữa ăn tối phải có
         sẵn trên bàn; trừ trường hợp anh báo trước rằng tối
         đó anh không về!" "Anh sẽ đi săn, đi câu cá, đi nhậu,
         đi đánh bài cùng những người bạn cũ của anh bất cứ
         lúc nào anh muốn và không mong đợi em sẽ làm khó làm
         dễ anh chút nào!" "Em có ý kiến gì không?"  
         
 "OK! Vậy cũng được! Chỉ cho anh biết rằng:  Em sẽ ‘đốt
         nóng lửa lòng em với bạn tình' mỗi đêm, ở nhà nầy
         lúc 7 giờ, trong phòng ngủ của đôi ta... dù có mặt anh hay
         không cũng được!" OK? 
 
 Anh có vợ rồi mà vẫn còn
         muốn chơi! Nên em cũng vậy!
 
 Rồi sau đó, tuần trăng mật
         vui hết biết nha! Hai đứa ăn ở không rồi bắt ‘chí' cho nhau
         là vui?  Nhưng ngày vui sẽ qua mau. Cởi áo cưới ra, lau hết phấn
         son, đôi ta trở lại đời thường. Cơm áo gạo tiền! 
 
 Qua xứ Úc nầy, xứ của Nữ Hoàng Anh, khi hầu chuyện là
         mình phải khụy một đầu gối xuống! Về nhà với vợ mình
         cũng làm y hịt như vậy; đôi khi còn lễ phép  gấp đôi...
         không phải một mà là... cả hai đầu gối... Chữ gọi là
         "Phụ xướng phu tùy!" "Trong nhà, tui làm sếp!
 Vợ tui
         chỉ là người phát biểu sau cùng mà thôi!"
 
 Bằng
         không chịu chấp nhận sự thực phũ phàng đó thì ngay việc
         dạy dỗ con cái cũng đủ sanh giặc rồi!
 
 "Nhân loại
         từ đâu mà ra? Tía nói: "Adam và Eve có con. Con lớn lên
         lập gia đình và có con. Cứ thế!" Thằng nhỏ hỏi Má
         nó cùng câu hỏi. Má nói rằng: "Tổ tiên chúng ta là
         khỉ; tiến hóa dần trở thành con người!" Thằng nhỏ quay lại:
         "Sao Tía nói dóc con chi vậy?" Tía trả lời: "Má con nói
         về phía bên dòng họ của bả ấy mà!"
 
 Thưa
         quý em yêu! 
 
 Mỗi lần đay nghiến, xì nẹt chồng
         mình nên suy nghĩ kỹ! Lời nói như mũi tên bắn ra là không
         mong lấy lại!" Cuối năm rồi, chúng ta hãy cầu nguyện cho vợ
         chồng không bao giờ lớn tiếng với nhau... Trừ trường hợp cháy
         nhà!"
 
 Nhưng câu hỏi bự tổ chảng đặt ra là: "Tại
         sao, chung sống chỉ một thời gian chẳng bao lâu mà hai người không
         còn yêu nhau tha thiết nữa?" "Có phải là tại nhan sắc em
         đã hoa tàn nhụy rữa hay tại anh giờ đem bụng ở đời,
         vì ‘tộng' quá nhiều gà nướng Kentucky (KFC) hay không?"
         
 Em khỏa thân đứng trước gương soi! "Cha lóng rày em
         già, mập, trông xấu quá! Anh có thấy vậy không?" "Mắt
         của em còn tỏ lắm đó!" Và cuộc cãi lộn lại bắt
         đầu!
 
 Em gởi tin nhắn cho chồng: "Truyền hình nói Cảnh
         Sát vừa tìm được một cái xác mập như con heo, răng
         sún lại ngậm xì gà, trên tay còn chai rượu. Em lo cho anh quá!
         Hãy gọi cho em nhé! Anh yêu!"
 
 Hỡi ơi! Tình ta mới đầu
         như ly cà phê sữa nồng ấm uống vào buổi sớm mai trời sương
         thu lành lạnh... Sau thành ly cà phê đá mà phải uống giữa
         mùa đông rét mướt! 
 
 Anh không nói gì hết mà
         chỉ dán mắt vô cái máy truyền hình coi phim diễu ‘Big Bang
         Theory' hay đọc báo mà thôi!
 
 "Đời tui cô đơn nên
         yêu anh cũng cô đơn, ước gì em là tờ báo để em
         có thể trong tay anh suốt ngày!" "Anh cũng ước em là tờ báo
         để mỗi ngày anh lại có một tờ báo mới!"
 
 Chu
         choa! Ông Thần nầy gan thiệt!  Nói như vậy là em sẽ nổi
         máu Hoạn Thư lên; sẽ điều tra coi tờ báo mới đó là
         tờ báo nào? Và khi ghen tuông, em điều tra, theo dõi chồng mình
         còn hay hơn cả FBI (Cục Điều tra Liên bang Mỹ)
 
 "Sam và
         Becky được mời đi ăn tiệc Giáng Sinh, lễ hội hóa trang. Sam
         hóa thành Ông Già Noel. Bất ngờ Becky nhức đầu không đi
         nhưng cũng khuyến khích cho ông Xã mình thư giãn. Quất vài
         viên thuốc nhức đầu Panadol, nằm nghỉ một lát! Thuốc Panadol "Made
         in Australia" hay thiệt là hay nhe! Cơn nhức đầu biến mất; nên em
         cũng tới chơi nhưng giữ bí mật không cho anh yêu biết... để
         theo dõi coi vắng chủ nhà gà có mọc đuôi tôm không?
 
 Em bèn hóa trang thành nữ tài tử xinh đẹp Nicole Kidman! Em rề
         rà đến, má tựa vai kề với ông Già Noel. Rồi rủ chàng
         chui ra sau vườn! Em lẳng, em lơ như trái mơ... coi thằng chả có
         nhểu nước miếng và cư xử ra sao?  
 
 Được bật
         đèn xanh khuyến khích, chàng bèn ‘chơi' tới bến luôn.
         Thiệt là con Dê già háo sắc! Tới lúc tiệc gần tàn,
         thiên hạ sắp cởi mặt nạ hóa trang thì Becky lẳng lặng chuồn
         trước về nhà để định quạt cho ‘Đức ông chồng'
         một trận nên thân về tội không nên nết. Thấy ‘nó'
         là tươm tướp hè!
 
 Khi Sam bước vào phòng ngủ.
         Becky hỏi: "Sao dạ vũ hóa trang có vui không anh?" "Cũng được!
         Anh gặp thằng Harry nữa! Nhưng râu của ông Già Noel làm anh nhột
         lỗ mũi, ách xì hoài... nên anh đổi trang phục hóa trang của
         mình với nó!
 
 Ráng ráp lại tình ta mà bị chuyện
         nầy làm đôi ngã đôi ta nên: "Sao anh đi làm về sớm
         vậy?" "Tại ông chủ bảo anh hãy về lại cái địa
         ngục của anh đi!" (Go to the Hell!)
 
 "Thưa Luật Sư, suốt 6 tháng
         trời nay, vợ tui không mở miệng ra nói với tui một tiếng nào.
         Tui muốn ly dị!" Viên Luật sư: "Xin ông hãy suy nghĩ kỹ lại.
         Vợ như vậy là khó kiếm lắm đó!"
 
 Không ly dị
         được thì cuộc chiến tranh giữa vợ và chồng lúc nào
         ‘ục ục' trong nồi súp de chờ ngày cái bùm nó nổ!
 
 "Tía đi săn, bắn được một con nai. (Con nai tiếng Anh là
         deer cùng âm với dear là anh yêu!) vác về nhà xẻ thịt, làm
         bữa tối. Con hỏi thịt gì? Tía nói: "Tên của nó là
         chữ mà Má tụi con đôi khi gọi Tía đó! "Đứa em
         gái nhỏ thét lên với anh trai mình: "Đừng có ăn! Thịt
         đó là Chó đấy!"
 
 Vậy là thôi rồi "Anh
         đường anh em đường em; tình nghĩa đôi ta có thế thôi!
 
 Ra Tòa giành quyền nuôi con cái. "Thưa quý Tòa! Tui đẻ
         chúng ra, chính tui là người mang chúng vào cuộc đời ô
         trọc... lóc nầy... nên tui phải được quyền nuôi dưỡng!"
 
 Tòa quay qua ông chồng! "Thưa quý Tòa! Nếu tui nhét một
         đô vào máy bán kẹo. Viên kẹo ló ra. Thì nó thuộc
         về tui hay thuộc về cái máy?!"
 
 Thưa quý độc
         giả thân mến!
 
 Riêng người viết với em yêu là:
         ‘Thương lắm mình ơi!' Vì ngay từ đầu yêu em, người
         viết đã yêu theo chủ nghĩa ‘bình ắc quy'!
 
 Mình là
         điện dương; còn em yêu là điện âm. Bao nhiêu sức lực,
         tiền bạc từ điện dương đều được điện âm
         hút qua hết ráo... bình ắc quy mới ‘quớt' (work) và chiếc
         xe tình yêu của đôi ta mới êm đềm lăn bánh ‘bon bon'
         tới bến hoàng hôn mà nào có ‘khục khặc' gì đâu!
         
 
 Muốn tình ta đầu bạc răng long chỉ còn duy cách đó
         mà thôi! Thưa quý độc giả thân mến! 
  đoàn xuân thu.
  melbourne.
   
            
      
       
"Đem bất mãn dội vào vách núi!"
           
   
   
   
  Thưa quý
         bạn đọc thân mến!
   
          Ông Bill Gates nói: "Nếu bạn sanh ra mà
         nghèo không phải là lỗi của bạn. Nhưng nếu bạn chết mà
         nghèo thì đó là lỗi của bạn!"
   
  Ông Bill Gates là
         người tui hâm mộ từ lâu vì tấm lòng từ thiện của
         ổng. Hâm mộ hổng có nghĩa là ổng nói cái gì tui cũng
         nhắm mắt ‘All right!'
   
          Sanh ra nghèo hổng phải lỗi tại tui là
         phải rồi. Nhưng khi chết rồi giàu hay nghèo tui đâu có ‘ke'!
         He he! Chết là hết! Giàu nghèo ‘sêm sêm'. ‘Chẳng qua một
         nấm cỏ khâu xanh rì!'
   
          Nhưng câu nầy không phải của Bill Gates
         mà tui lại thấy đúng quá xá! (Thưa bà con trúng hay trật
         hổngphải là do ai nói (cứ nổi tiếng là nói trúng hay sao?!)...
         mà nói cái gì mới quyết định. Chớ có nhiều ‘cha'
         tai to mặt lớn lại nói chuyện Tề Thiên... hết biết à nha!)
          "Nếu Tía của bạn nghèo mạt
         không phải lỗi của bạn. Nhưng nếu Tía Vợ của bạn nghèo
         mạt đích thị là lỗi của bạn rồi đó!"
           
  Ai
         biểu không thực tế, cưới vợ nghèo mà chi, vì nghĩ một
         túp lều tranh hai quả tim vàng; thì phải đi làm nhân công cho
         mấy cái hãng của Chú Ba, Chú Sam, Chú Kangaroo làm chủ để
         nuôi vợ con đi bạn!)
   
          Bà con mình hồi xưa ai cũng biết nền
         kinh tế của miền Nam Việt Nam chúng ta đa phần do mấy Chú Ba trong
         Chợ Lớn chi phối.
   
  Mấy Chú Ba rất giỏi về thương mại, kinh
         doanh đủ thứ, hầm bà lằng xắn cấu và giàu sụ, mình
         gọi mấy ông chủ nầy là Xì Thẩu! Cao hơn một bực là
         Đại Xì Thẩu! Tiền của mấy ‘giả' đốt mình cũng
         chết.
   
  Bây giờ trong nước gọi mấy tay nầy là Đại gia,
         con cái của họ là Thiếu gia... chớ hổng phải Thiếu tiền!
           
  (Nhớ
         hồi xưa, Đại Xì Thẩu Vương Đạo Nghĩa chịu chơi, bỏ
         ra một đống tiền, mướn tài tử Vương Vũ (cùng thời
         với Khương Đại Vệ, Địch Long, Trần Tinh) đóng phim quảng
         cáo cho hãng kem đánh răng của mình. Vương Vũ ốm nhom ốm
         nhách như cọng mì nhỏ... 
  mà
         múa kiếm bay vun vút, giải thoát một đoàn xe bò chở lủ
         khủ những hòm rương niêm phong, kín mít có bảo tiêu hùng
         hậu hộ tống thoát khỏi cuộc cướp bóc của quân cướp
         đường, sơn lâm thảo khấu! Khi mở hòm rương ra... chỉ toàn
         là kem đánh răng Hynos (hình chú Tây đen có hàm răng cười
         trắng nhởn)! 
   
  Chú Ba Vương Đạo Nghĩa ‘xạo' cũng có hạng
         đấy chứ! Ăn cướp thường nhắm vào xe chở vàng bạc,
         châu báu... hay người con gái đẹp nghiêng thùng đổ nước,
         chim sa cá lặn cỡ Miêu Khả Tú chẳng hạn.... Còn ở đây
         vác đao, vác kiếm đi ăn cướp kem Hynos... Chắc Vương Vũ
         sợ kem Hynos bị tụi Lương Sơn Bạc cướp sạch; lấy gì mình
         đánh răng rồi sẽ bị sún răng... Gặp Á Xẩm nào cũng
         hổng dám cười tình!)
   
          Ngoài việc chịu ảnh hưởng của Chú
         Ba Tàu, gọi ông chủ hãng mình làm công là Xì thẩu;
         nước Việt Nam mình còn là thuộc địa của Pháp cả
         trăm năm, Tây tới mở công ty như BGI chuyên môn bán nước
         đá, nước ngọt xá xị con cọp cho con nít uống. Còn người
         lớn thì uống la ve nhãn con cọp. Tây cũng mướn người làm.
         Chăn dắt đám nhân công nầy là quản đốc...v.v... Nhân
         công người Việt mình làm culi thì gọi mấy đứa nầy
         (nhiều đứa là Tây rặt hoặc Tây lô can nói tiếng Tây
         sùi bọt mép) đều bằng Sếp cho nó gọn! Sau nầy đến
         định cư mấy nước nói tiếng Anh như Úc, Mỹ, Canada mình
         vẫn là culi, gọi cái thằng cà chớn ra vẻ ta đây là Boss.
           
  Làm
         culi ở cái xứ Úc nầy khá lâu, người viết có cái
         kinh nghiệm: Tây, Tàu, Ta gì đều khoái nịnh nọt, khoái lời
         tâng bốc hết ráo. Thằng nào cũng muốn: Một là Boss; hai cũng
         là Boss! 
   
  Thôi để  yên thân đi làm kiếm tiền nuôi vợ
         con chớ ăn thua làm gì cho nó mệt nên nó muốn là Boss, muốn
         là chiều, có tốn cắc bạc nào đâu mà cữ!
   
  Mà tại
         sao làm ‘Boss' ai cũng khoái vậy? Vì nó có quyền lực rầy
         la hay nắm đầu công nhân đuổi cổ. Ở nước Úc nầy
         mất việc là chua lắm! Tiền nhà, tiền xe, tiền chợ, tiền ga,
         tiền điện nước! Tiền và tiền... Ai ngu đưa đầu vô
         đây mà gánh cho mình chớ?!
   
          Có đứa mất việc... Về vợ bỏ,
         xách súng vô hãng kiếm đứa nào đuổi ông để
         rửa mối thù xưa! Kinh nghiệm dạy cho người viết mưu sinh thoát
         hiểm rằng: Khi đang làm việc trong hãng xưởng mà thấy thằng
         Úc nào hôm qua mới vừa bị đuổi, bữa nay xách cái túi
         cồm cộm trở lại... mặt hầm hầm, đằng đằng sát khí
         là mình lẹ lẹ... kiếm cái chưn bàn nào đó chui vô
         trốn... mới có cơ may: ‘Má sắp nhỏ không đi thêm bước
         nữa!'
   
  (Ngày 2 tháng 11 năm 1999, lúc 9 giờ sáng, tại Honolulu, Hawaii,
         Mỹ, Byran Koji Uyesugi mang khẩu súng lục bán tự động 9mm Glock bắn
         viên quản đốc và 6 công nhân khác chết tươi! Cũng do
         bất mãn giữa công nhân và Boss!)
   
  Làm Boss hay làm Sếp là
         có quyền. Sếp nhỏ quyền nhỏ! Sếp vừa quyền vừa. Sếp lớn
         quyền lớn! Từ có quyền đến lạm quyền chỉ một bước
         nhỏ mà thôi! Hách dịch và hống hách là căn bệnh trầm
         kha của Sếp. Hách dịch là cử chỉ. Đi đứng khệnh khạng.‘Trông
         nó thế mà hách lắm!' Còn hống hách (chữ Hán thuộc
         bộ Khẩu) là dọa nạt bằng lời...
   
  Chuyện về em đẹp Chu Hằng
         Ái (Cho Hyun-ah), con gái lớn của Chu Hoàng Hồ (Cho Yang-ho), Tổng Giám
         Đốc hãng Hàng không Korean Air Lines.
   
          Máy bay đang lăn bánh ra phi đạo ở
         Phi trường quốc tế John F. Kennedy, New York, chuẩn bị cất cánh về Nam
         Hàn, em chiêu đãi viên hàng không mang ra một bọc giấy đựng
         hạt điều cho khách sang ngồi trên lầu máy bay gọi là ‘First
         Class!' Đúng ra là em phải tháo ra rồi để lên đĩa mà
         mời khách mới đúng y như lời dạy của công ty!
   
  Em đẹp
         kiêm Sếp lớn Chu Hằng Ái nầy bực bội, (Dạy rồi mà tụi
         nó hổng để ý gì hết trơn nha!) nổi sùng lên, kêu
         tiếp viên trưởng ra ‘quạt' về cái tội không biết huấn
         luyện em chiêu đãi viên trong toán của mình. Kêu chú Sâm
         Cao Ly nầy lục tài liệu hướng dẫn cách phục vụ trong máy
         tính bảng ra nhưng chắc run quá nên chú em tìm không được!
         
   
  Park
         Chang-jin, trưởng toán, và em tiếp viên hàng không phải quỳ
         gối xin lỗi Cô chủ nhỏ mà làm lớn! Nàng vẫn không bớt
         giận, ra lịnh cho phi công trưởng chuyến bay báo với nhân viên
         đài không lưu cho máy bay quay trở lại và đuổi tiếp viên
         trưởng xuống đất. "Cho mầy biết tay Bà!" Vài tiếng
         đồng hồ sau chú em chiêu đãi viên hàng không nầy mới
         lót tót lên chuyến bay khác về lại quê nhà... mà tơ
         lòng muôn mối rối?! 
   
          Mấy hành khách cùng khoang hạng nhứt
         với cô chủ thấy chắc ngứa mắt, ngứa tai bèn kêu báo chí,
         truyền hình, truyền thanh, trang mạng xã hội... làm rùm beng lên
         mới được! 
   
  Công ty rét, quắn đít lên... Cho người đến
         "Ê! Tiếp viên trưởng nói dóc đi!" "Cô Chủ
         hổng có xài giấy năm trăm đâu nhe! Cô Chủ không có
         đuổi em xuống máy bay... mà do em tự nguyện?!"
   
  Báo chí Nam Hàn
         hỏi khó: "Chu Hằng Ái không ‘Ái' anh mà bắt anh quỳ
         gối! Sao anh lại quỳ?" Park Chang-jin mếu máo: "Hổng quỳ sao
         được? Cô chủ là con gái lớn của Ông Chủ mà!" 
         "Thằng Phi công còn ớn Cổ... Huống gì em! Hu hu!"
   
  "Ai mà
         hiểu được nỗi nhục của em?" "Cô chủ nhiếc mắng em
         là quê mùa, mọi rợ; cổ còn dùng xấp giấy đang cầm
         trên tay, vụt cho em mấy cái." Thiệt vì việc làm mà em phải
         qua cầu đắng cay! Chớ nhục lắm mấy ông ơi!
   
  Dân Nam
         Hàn đâu có chịu cái hách dịch, hống hách làm nhục
         công nhân như thế nầy nên đổi cái tên Korean Air Lines thành
         cái hỗn danh là "Peanut Air'. Rồi dọa, nếu không cách chức,
         mời cô chủ hống hách nầy đi chỗ khác chơi; họ sẽ tẩy
         chay không thèm bay hãng nầy nữa mà cùng nhau qua ‘ẵm hộ'
         cái hãng đang cạnh tranh ráo riết là Asiana Airlines. 
   
  Trước cái
         nguy cơ bể nồi cơm, Tía em đành đấm ngực "Hãy rầy
         tui đi! Tại tui hết trơn hết trụi, tui không biết dạy con (bốn mươi
         tuổi đầu rồi còn dạy gì nữa Tía!) để nó làm
         chuyện điên rồ nầy!" 
   
          Thưa quý bạn đọc thân mến!
           
  Nghe câu
         chuyện anh bạn Củ Sâm nầy người viết cũng động lòng
         thương cảm. Cùng là dân làm mướn như nhau mà thấy
         ảnh bị bức hiếp như vậy thiệt cũng nóng mũi... Tức lắm!
         "Công nhân toàn thế giới liên hiệp lại mà!"
 
          
  Người
         viết làm culi ở Úc cũng khá lâu đôi khi bị mấy thằng
         Boss nho nhỏ cỡ Manager (quản đốc) ăn hiếp chớ không phải không
         có nhưng không đến nỗi phải quỳ gối mà xin tội" "Boss
         tha cho con đâu!"
   
  Úc rặt nó giải quyết cũng tương tự
         khi bị Boss nó rầy. Nó quỳ xuống khấn nguyện rằng:
   
  "Con cầu
         xin Thượng Đế cho con đầy đủ sự khôn ngoan để hiểu
         được đằng sau cái khuôn mặt chầm vầm của Boss (như bị
         người ăn hết của) nó đang nghĩ gì? 
   
  "Cho con sự
         kiên nhẫn để hiểu được tại sao nó hay quát tháo!" 
         
   
  "Cho con tình thương và lòng quảng đại để
         con tha thứ cho nó!" "Nhưng Thượng Đế ơi! Đừng cho con sức
         mạnh vì nếu Người cho con sức mạnh, e rằng có ngày con sẽ
         ‘quánh' nó u đầu... thì phiền phức, lôi thôi lắm!"
           
  Làm
         việc dưới quyền nhiều Boss mình cũng thấy rằng: "Vài Boss
         như đám mây. Khi Boss biến mất bầu trời trở nên trong sáng
         ngay lập tức!"
   
  Boss hắc ám như vậy nên ai nấy đều nản! Boss
         bước vào văn phòng thấy nhân viên ai nấy đều ngáy
         pho pho! Sao vậy?" "Thưa máy pha cà phê bị hư rồi ạ!"
           
  Nản
         thì đâu ai muốn làm việc đâu nè! Boss nói với nhân
         viên: "Anh có tin vào sự sống sau khi chết không? Dĩ nhiên là
         không vì không có bằng chứng nào cho thấy điều đó
         cả!" Nhân viên trả lời chắc nịch như vậy!
   
  "Bằng chứng
         hả? Bây giờ có rồi đó! Hôm qua anh xin về sớm đi đám
         ma Chú anh. Thì ổng lại đến đây để tìm anh đó!"
           
  Tìm
         cách lãn công không được thì kiếm cách chọc quê
         Boss chơi cho đỡ buồn :"Hãy mang một ly cà phê đến phòng
         tao ngay lập tức nhé!" "Ê! Anh có biết đang nói chuyện với
         ai không? Tổng Giám Đốc mới của công ty đây!" "Vậy
         hả! Tổng Giám Đốc có biết đang nói chuyện với ai không?"
         "Không biết hả? Vậy thì tốt!"
   
  Thưa quý bạn
         đọc thân mến!
   
          Dẫu biết là: ‘The Boss is always right!' (Thằng
         Boss luôn luôn đúng!). Cự cãi lại nó hổng ăn thua gì,
         chỉ là đàn khảy tai trâu mà thôi! Nó là thiên lôi
         của Chủ; nhiệm vụ nó là kiếm công nhân nào lè phè
         để giáng cho vài búa! Tuy siêng năng giỏi dắn như người
         viết đôi khi cũng bị dính búa luôn vì thằng khác làm
         biếng mà tại sao mầy không méc hả?!
   
  Nhà người viết
         ở trong núi! Mỗi lần đi làm về, trong lòng bực bội vì
         bị Boss ăn hiếp là người viết ra sau nhà, hướng vào vách
         núi: "Tổ cha mầy nhe!" Vách núi hoàn toàn cảm thông
         nỗi niềm của tác giả bèn hưởng ứng theo: "Tổ Cha mầy
         nhe!..Nhe!... Nhe!... Nhe!" Xong thấy lòng nhẹ nhõm, vô nhà chờ vợ
         dọn cơm tối, uống vài ly rượu đỏ, rồi ngủ thẳng cẳng...
         Mai đi cày tiếp!
   
  Đem bất mãn dội vào vách núi! Đó
         là liệu pháp rất hiệu nghiệm thưa bà con cô bác! 
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne. 
 
      
       
 Giữ lửa tình ta!
 
 Tranh Bảo Huân
  Sau
         mười tám năm mặn nồng hương lửa mà bây giờ tình
         đôi ta nhạt thếch như nước ốc, lửa tình ta đã tàn
         lụi! Chỉ còn âm ỉ tro than, bất ngờ bùng lên cơn quạu quọ
         nên em lên trang mạng xã hội Facebook tố anh là bạo hành, là
         bức hiếp nên buộc lòng em phải bỏ ra đi?!
   
  Sự thực là
         18 năm cùng chung chăn chiếu, anh chỉ giựt mền của em, đắp cho anh
         chỉ một lần một trong mùa đông lạnh lẽo năm xưa mà
         em còn giận tới bây giờ, không thèm tha thứ mà còn nỡ
         lòng nào vu oan giá họa, bôi tro trét trấu lên mặt anh tèm
         lem tuốt luốt thì làm sao anh bước thêm bước nữa chớ?
           
  Tức
         quá, anh đưa em ra Tòa. Ông Tòa ở tiểu bang Tây Úc binh anh,
         bắt em móc túi, bồi thường danh dự cho anh 12 ngàn 5 trăm đô
         Úc!
   
  Đó là chuyện thiệt 72 phần dầu mới xảy ra đây,
         trên xứ Úc nầy, báo chí đăng rùm, là bài học chua
         hơn ăn chanh và cay hơn cắn nhằm trái ớt hiểm vì rất đắt
         giá cho người em thù dai hơn đỉa. 
   
  Nghĩ thử xem... Hai đấu
         thủ quyền Anh lên võ đài ‘quánh' nhau chí chết, đôi
         khi còn dộng nhau bể mí mắt, máu chảy ròng ròng thấy mà
         ghê; vậy mà vãn rồi vẫn còn bắt tay nhau gặc gặc, ôm
         nhau ‘hun' thắm thiết, rồi ai về nhà nấy; huống hồ gì tình
         đôi ta có một thời ‘yêu dấu' với nhau. Vãn, buông nhau
         ra thì quên phứt nó đi cho rồi, mạnh ai nấy đi kiếm người
         khác cho bớt cái quạnh hiu! Cầm bằng "Còn tình đâu nữa
         là thù đấy thôi!" làm chi cho nó sình bụng chớ!
           
  Đó
         là một cuộc hôn nhân dẫu khá dài, dài tới những 18 năm
         nhưng kết quả cuối cùng là thất bại! 
   
  Tây thường nói
         rằng: "Make love! Not war!" "Bằng muốn vừa yêu vừa chiến tranh thì
         đi lập gia đình! "Tui thích cưới vợ! Vì thật là tuyệt
         vời khi tìm thấy được một người mà tui sẽ bận rộn,
         điên cuồng tranh luận suốt cả khoảng đời còn lại!"
           
  Còn
         ông nào không thích cái vụ vừa yêu vừa cãi lộn thì
         nên biết rằng khi cưới vợ  là mình không còn tự do
         nữa! "Hôn nhân chỉ cần năm phút bước vào và tốn
         cả đời người để tìm cách thoát ra. Cái khác biệt
         duy nhứt giữa cưới vợ và đi ở tù là: Ở tù còn
         có ngày ra nha!
   
  Do đó trước khi kết hôn, hãy tự hỏi: "Con
         có thật sự yêu người đó hay không?" "Tình yêu
         có đủ cao, đủ lớn để mình tha thứ những tội lỗi
         của người ấy thường hay ăn vụng, hay ngủ ngáy như sấm
         sét vạch ngoằn ngoèo trong bầu trời sắp lên cơn giông bão
         hay không?"
   
  Cầm bằng thấy ai cũng gan dạ hơn mình: "Người
         ta đi cặp về đôi! Ngu sao tui chịu mồ côi một mình?" thì
         hãy nghe lời khuyên của Tía chuẩn bị: đồng tiền đi trước
         là đồng tiền khôn. Chú rể móc túi đưa cho viên phụ
         trách nghi lễ cưới 100 đô với lời yêu cầu là hãy
         thay đổi chút đỉnh lời dạy dỗ bổn phận làm chồng trong
         cuộc sống hôn nhân. Thay vì nói: "Chú rể phải thương
         yêu, tôn trọng, vâng lời, trung thành với vợ mãi mãi"...
         tui chỉ yêu cầu ông bỏ qua đừng nói! Đây 100 đô! Bỏ
         túi đi!
   
  Nhưng ngày cưới ông phụ trách nghi lễ lại dạy
         rằng: "Làm chồng là phải răm rắp tuân lịnh vợ, chuẩn
         bị bữa ăn sáng mỗi ngày, mang vô giường cho vợ! Phải chung
         thủy, từ nay không được nhìn ngó con nào khác nữa! Làm
         bao nhiêu tiền, về phải đưa hết cho vợ cất!" "Ủa sao ông
         lại nuốt lời hứa một cách trắng trợn! Kỳ quá vậy?" 
         Ông phụ trách lễ cưới móc 100 đô ra, trả lại chú
         rể rồi xin lỗi: "Rất làm tiếc vì cô dâu vừa mới cho
         tui nhiều tiền hơn chú... he he!"
   
          Thưa quý độc giả thân mến!
           
  Ngày
         xưa, quê nhà mình, đa phần làm ruộng! Mùa gặt, thóc lúa
         mang về chất đầy bồ! "Của chồng, công vợ". Ngày nay,
         xứ người, làm cu li, cũng nên theo truyền thống đem thẻ rút
         tiền giao cho vợ cất đi; nhưng đừng cho nó biết cái mật mã.
         Cho nó biết là nó xài hết ráo... Mạt! "Em đã làm
         chồng em trở thành triệu phú!" "Thiệt là giỏi! Trước
         đó ảnh nghèo lắm hả?" "Không! Ảnh là tỷ phú!"
           
  Rồi
         cũng nên nhớ rằng: ‘Chưa vợ đi dọc về ngang. Có vợ cứ
         thẳng một đàng mà đi!' Người chồng sống phải có đạo
         đức thì mới dạy dỗ được con cái của mình. Đừng
         để con, nhứt là con trai, bắt chước những thói hư tật xấu
         như có bồ nhí! Nếu có, nhớ giấu thật kỹ; đừng cho
         tụi nó biết!
   
  Khi cưới vợ rồi, làm chồng thì nên quên
         hết lỗi lầm của mình trong quá khứ như từng một thời oanh
         oanh liệt liệt... ‘mèo mèo mỡ mỡ'... Vì trong gia đình đâu
         cần tới hai người phải nhớ cùng một cái? Vợ nhớ là
         đã đủ!
   
  Đối với vợ, mình cứ ráng cày như trâu,
         đưa tiền thiệt nhiều là em vui hè! Dễ ợt! Cái khó là
         làm ra tiền; chớ đưa tiền ai mà làm không được? 
           
  Ngoài
         bổn phận làm chồng tốt với vợ; với nhà bên vợ phải
         là rể thảo. Có đồ nhậu ngon, lâu lâu cũng nên mời
         Tía vợ tới cụng ly, rồi lì xì cho ổng bả năm chục, cùng
         lắm là một trăm đô, cho má ăn trầu; cho ba hút thuốc! 
           
  Thưa
         quý độc giả thân mến!
   
          Trên là bổn phận làm chồng; còn
         dưới là bổn phận làm vợ! Đời mà! Sáng ngủ dậy,
         vừa lồm cồm ra khỏi giường, đã nghe tiếng con khóc bù lu
         bù loa, tiếng vợ quát tháo ầm ĩ; thì đến nơi làm
         việc, gặp những bông hoa biết nói rù rì rủ rỉ, xinh đẹp,
         thơm phức và nhẹ nhàng, hỏi lòng ta sao không xao xuyến?! 
           
  Nên
         bổn phận làm vợ là phải tam tòng tứ đức mới được.
         Nhớ nha em yêu! Đường đến trái tim anh, em phải chịu khó
         chui qua cái bao tử!  Nên ít nhứt là em phải biết nấu ăn,
         một món canh, một món mặn, một món xào... nếu biết làm
         đồ nhậu nữa... là ‘dách lầu' rồi đó! Đừng đòi
         nam nữ bình quyền, ‘giải phóng' người phụ nữ ra khỏi bếp
         núc, thì sớm muộn gì em cũng ‘giải phóng' luôn cả tình
         ta!"
   
  "Chiếc nhẫn cưới của em yêu làm bằng vàng trắng
         có đính hột xoàn." "Làm gì để bảo toàn chiếc
         nhẫn cưới nầy đây?" "Muốn bảo toàn nó, hãy nhúng
         nó vào bồn rửa chén ít nhứt ngày ba lần!"
   
  Nếu anh yêu
         hỏi: "Kỷ niệm ngày cưới đôi ta, em muốn đi đâu?"
         "Đi chỗ nào mà lâu rồi em chưa đặt chân em tới!"
         Thì chắc chắn anh chồng sẽ đề nghị: "Nhà bếp được
         không em?"
   
  Lo cho chồng ăn, rồi lo cho chồng ngủ nữa chớ! Đừng
         né tránh chuyện gối chăn, chăn gối! Muốn né... thì cứ
         kêu anh ơi, anh ơi... đo huyết áp dùm em một chút đi! Chớ
         đừng nói: "Bữa nay mệt quá... nghỉ!" "Dù mệt quá
         cũng không nên ngủ riêng; kẻo ‘thằng chả' lại đêm anh
         mơ về quê cũ thì thậm chí nguy!"
   
  Thưa quý độc
         giả thân mến!
   
  Bổn phận làm dâu nên đối xử tốt
         với cha mẹ, nhứt là với chị hay em gái của chồng; vì tụi
         nó nhiều chuyện hay khen chê dữ lắm. Đối xử thật tốt với
         nhà chồng... nhưng bằng cái miệng thôi!
   
  Chồng mình có phụ
         mình nấu cơm, rửa chén, giặt đồ, lau nhà, bồng con vì
         nó thờ bà... thì cũng đừng có đi qua bên nhà chồng
         mà nói oang oang làm mất mặt bầu cua của anh yêu hết ráo!
           
  Ông
         bà mình cũng thường dạy rằng: gái có công chồng không
         phụ! Không có thằng ngu nào đi phụ rẫy một người vợ
         đảm đang hết ráo đâu em!
   
          Tui cũng có cái mánh nầy để giúp
         quý em yêu níu kéo lại tình ta: Hai người cưới nhau được
         45 năm có được 11 đứa con, 22 đứa cháu. "Hỏi bí
         quyết nào yêu nhau dài lâu như thế?" "Cách đây nhiều
         năm, tụi tui có giao hẹn rằng ai muốn ly dị, bước cẳng ra khỏi
         nhà nầy trước thì phải mang theo tất cả các đứa con!"
           
  Cuối
         cùng, làm hết cách mà vẫn không xong thì buông nhau ra, ly dị!
         "Vợ chồng tui ly dị vì lý do tín ngưỡng! Vì chồng tui
         luôn luôn nghĩ ổng là ông Trời!" 
   
  Dẫu vậy, trong hôn nhân,
         người chồng ít khi đòi thôi vợ lắm! Không bao giờ nghĩ
         tới việc ly dị đâu. 
   
          Ly dị, rất tốn hao, ông nào cũng biết!
         Đôi ta buông nhau ra, chia nhau người một nửa. Em có tất cả các
         thứ trong nhà; còn tui có tất cả các thứ... ở ngoài sân!
         Hu hu! (Ông tỷ phú dầu lửa, Harold Hamm, của Mỹ, vừa ký cái
         ‘check' ly dị với em yêu, Sue Ann Arnall, chỉ có 975 triệu đô Mỹ
         mà em yêu còn chưa chịu đó thấy hông?)
   
  Ly dị xong, em yêu
         nhứt quyết ở vậy, không lấy chồng lần nữa vì thấy không
         cần thiết. Em nuôi ba con thú cưng là đã đủ. Con chó tru
         lên mỗi sáng đòi ăn; con vẹt chửi thề liên tu bất tận;
         con mèo chỉ trở về nhà khi trời quá nửa đêm thì em cần
         một ông chồng chi nữa chớ!
   
          Thưa quý độc giả thân mến!
           
  Trên
         đời, xin đừng tưởng chỉ có duy nhứt cuộc hôn nhân đầu
         tiên của nhân loại Adam với Eve là bền lâu, là hạnh phúc
         mà thôi (Vì bỏ nhau ra còn ai nữa đâu mà lấy?)
 
          
  Tui cũng
         thấy ở thế kỷ 21 nầy cũng có những người lấy nhau rồi
         sống bền lâu, sống hạnh phúc không thua gì Adam và Eve. Dù
         giàu hay nghèo đi chăng nữa! Giàu như Schumacher, tay đua xe người
         Đức, bị hôn mê suốt nửa năm trời sau tai nạn trượt tuyết,
         đã chảy nước mắt khi nghe tiếng nói dịu dàng của bà
         xã dấu yêu.
   
  Còn nghèo như Jo Byeongman (98 tuổi) và Kang Gyeyeol (89 tuổi),
         tỉnh Gangwondo, Nam Hàn, cưới nhau 76 năm trời mà vẫn tha thiết yêu
         nhau đó sao? Già rồi, ông Jo vẫn đi đốn củi về cho vợ.
         Bên bếp lửa, mùa đông, bà Kang nướng ngô cho ông ‘cạp'.
         (Đây là chuyện có thiệt chớ hổng phải do tui đặt dóc
         đâu nha!) "My love, don't cross that river!"  "Anh yêu, đừng qua con sông
         ấy! (mà không có em theo cùng)".
   
  Còn tui, luôn luôn hạnh
         phúc khi có em bên; vì tui học được bài học nầy ở
         Chú Ba Tùy Văn Đế hồi xưa tận bên Tàu. Ổng có vợ
         là Độc Cô Hoàng hậu. Yêu vợ, nhưng là Thiên tử, con
         trời, thiếu gì cung phi mỹ nữ tránh sao lòng khỏi xao xuyến, lâu
         lâu cũng lén vợ ‘chấm mút' chút đỉnh. Vợ hay biết
         được ‘hà cái lầy'... là ổng nín khe!  
   
  Khi vợ chết,
         Tùy Văn Đế, sút chuồng, ăn nhậu, gái gú vô độ,
         rồi sinh bệnh mà băng hà. Trước khi nhắm mắt, xuôi tay, ngoẻo
         củ từ, ổng buồn rầu nói: "Nếu Hoàng hậu còn sống
         thì ta không đến nông nỗi này!"
   
  "Thấy chưa hổng có
         vợ kè kè một bên là mấy ‘cha' hư hết ráo!" Cái
         nầy hổng phải do tui nói mà do ‘em yêu' nói đó bà con
         ơi!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
           
       
       
Chồng giàu!
 
   Tranh Bảo Huân
   
  Thưa
         quý độc giả thân mến!
  Nước
         Anh là một nước tư bổn. Đài BBC của nước Anh tất nhiên
         là một đài phát thanh tư bổn. Nói đến tư bổn là
         phải nói đến tiền, nói đến làm giàu; vậy mà ngạc
         nhiên thay trên trang Web của đài BBC lại có bài "Sự giàu
         có mang lại bất hạnh" (Bài nầy trộm nghĩ nên đăng trên
         báo Sự Thật (nhưng chuyên nói dóc) của Đảng Cộng Sản
         Liên Xô thì mới phải chớ!)
  Đại
         khái, bài báo cho rằng: Ai cũng muốn giàu. Tuy nhiên, giàu mà
         cứ muốn giàu nhanh, giàu mạnh, giàu vững chắc lên chủ nghĩa
         tư bổn... thì hậu quả là chồng bỏ vợ, vợ bỏ chồng,
         con cái xì ke ma túy vì cha mẹ bận, mải mê kiếm tiền, không
         rảnh mà chăm sóc cho thằng cu, cái hĩm!
  Tác giả còn tố thêm: Thằng đó nghèo đà
         thấy ghét mà nó trở nên giàu càng thấy ghét hơn nữa!
         Hi hi! Rồi giàu không có bạn! (Ai đến, chỉ sợ nó mượn
         tiền mình.) Giàu không có tình yêu chân thật! (Em nào đến,
         chỉ sợ em đào mỏ của thằng nhỏ?!)
  Mặc dầu đem cái giàu ra mà cạo sát ván như
         vậy cuối cùng tác giả kết luận một câu trớt quớt là:
         Giàu vẫn tốt hơn nghèo vì nó tạo ra sự thoải mái!
          Thưa người viết xin cực kỳ phản đối.
         Người viết rất khoái giàu... chỉ còn một điều kiện
         duy nhứt để trở nên giàu có; điều kiện duy nhứt còn
         lại đó là có tiền!
  "Sự
         giàu có mang lại bất hạnh"? Xin Thượng đế hãy cho con trúng
         độc đắc chỉ 10 triệu đô Mỹ (xin đừng cho đô Hong
         Kong hổng có bao nhiêu); con sẽ chứng minh là bài viết nói trên
         hoàn toàn sai bét!
  Thưa, có 3
         hạng người trong đời: Nghèo, Đủ ăn và Giàu. Dĩ nhiên
         mỗi cái còn chia nhỏ ra nữa như Giàu thì có giàu nứt
         đố đổ vách, giàu triệu phú, giàu tỉ phú. Khi mình
         còn đếm tiền của mình được dù máy đếm chạy
         gãy kim đi nữa chỉ có thể gọi là giàu chớ chưa thể
         gọi là "cực" giàu cho được. Cực giàu cỡ Bill Gates
         là khỏi có đếm. Vì có đếm cũng không được!
         Bỏ cả đời người ra chỉ ngồi mà đếm cũng không xong!
          Còn nhìn bề ngoài thì: "Bạn
         giàu khi mở cửa ‘garage' sẽ thấy chiếc tàu. Bạn cực giàu
         khi mở cửa chiếc tàu sẽ thấy cái ‘garage'!"
  Giàu đã là khoái rồi vì có nhà sát
         ngay bờ biển, mở garage thường để chứa xe lại thấy chiếc tàu
         lù lù trong đó! Rồi cực giàu, càng khoái hơn, vì làm
         chủ được một chiếc du thuyền bự như khủng long; có thể
         chở thêm được cả chục chiếc Ferrari (Xin đừng nhầm chiếc
         du thuyền cực khủng nầy với phà Cần Thơ hay phà Mỹ Thuận
         nhe bà con!)
  Chính vì giàu... sướng
         như vậy nên gia đình nào có con gái lớn lên đều dạy
         bảo "Con nhỏ này dại ghê mẹ chọn nơi quyền quý người
         ta thế mà chê!"
  Tây dạy con
         gái cũng y chang như vậy mà thôi: (Đồng đô la Mỹ không
         có tổ quốc là vậy!)  "Remember daughter; marry rich" "Nhớ nghe con!
         Hãy lấy chồng giàu!" (Để núp bóng tùng quân!)
          Em đầm nghe Má "Tây" tẩy não,
         dạy con dạy thuở còn thơ như thế nên nhập tâm. Má Việt,
         Má Tây đều nói thế thì làm sao trật cho được. Nhưng
         làm cách nào để lấy được chồng giàu? Em đẹp
         bèn gởi "théc méc" của mình lên một diễn đàn
         trên mạng toàn cầu rất được bà con ưa thích như thế
         nầy: "Em phải làm gì để lấy được chồng giàu?
          Năm nay em được 25 cái xuân xanh. Em đẹp,
         thời trang đúng mốt, rất có khiếu thẩm mỹ. Em mong được
         kết hôn với một quý ông có thu nhập một năm khoảng 500
         ngàn đô Mỹ trở lên. Có thể quý anh cho em là một kẻ
         tham lam nhưng thành thật mà nói tại thành phố Nữu Ước
         nầy thu nhập hàng năm một triệu đô thì chỉ được
         xếp vào tầng lớp trung lưu mà thôi. Yêu cầu của em đâu
         có cao gì lắm phải không? Trên diễn đàn nầy có anh yêu
         nào thâu nhập hàng năm 500 ngàn đô trở lên không? Nếu
         có, thì anh đã có vợ chưa? Em phải làm gì để kết
         hôn được một người giàu có giống như anh? Trong những
         người em từng hò hẹn, thằng thu nhập cao nhứt chỉ có 250 ngàn
         đô một năm thôi. Phải sống trong vùng phía Tây Nữu Ước,
         nơi nhà cửa đắt đỏ, em nghĩ 250 ngàn đô một năm
         là không bõ bèn gì.
  Và
         đây là những câu hỏi ‘xoàng xĩnh' của em:
  1. Những thanh niên độc thân mà giàu có
         thường lảng vảng bù khú nơi nao? (Xin cho em cái danh sách và
         địa chỉ của những quán rượu, nhà hàng hoặc nơi mấy
         ‘chả' đến tập thể dục thể hình đi!)
  2. Tại sao vợ của mấy tay nhà giàu lại chỉ có
         một nhan sắc rất trung bình? Em từng biết mấy đứa có ngoại
         hình rất ‘tầm tầm', không có gì hấp dẫn hết ráo
         mà lấy được thằng chồng giàu sụ. Tại sao?
  3. Anh quyết định như thế nào? Ai sẽ là
         vợ; ai chỉ là "ghệ" của anh thôi?  Hỡi anh yêu giàu
         có (Mục tiêu của em bây giờ là đi lấy chồng đó nhe)
         Ký tên: Em đẹp.
  Và đây
         là câu trả lời đầy tính triết học (và rất đểu)
         từ một CEO của công ty J.P. Morgan.
  Em
         đẹp thân mến!
  Anh vừa đọc
         xong những câu hỏi em gởi lên diễn đàn nầy với lòng ưa
         thích rất "khủng long". Anh cho rằng, trên đời nầy còn có
         nhiều em khác cũng có cùng chung những câu hỏi giống như em.
         Xin hãy cho phép ‘anh' phân tích tình huống dưới con mắt của
         một nhà đầu tư chuyên nghiệp trên thị trường chứng khoán
         Wall Street, New York.
  Thu nhập hàng năm của
         anh đây một năm hơn 500 ngàn đô, nghĩa là nó đã
         đáp ứng được yêu cầu của em đẹp. Anh hy vọng là
         bà con mình không vội vã quy chụp anh nghèo mạt rệp... lại
         ló đầu lên đây nói dóc chỉ để khoe khoang... làm
         mất thời giờ vàng ngọc của bà con.
  Từ quan điểm của một người chuyên làm thương
         mại: "Thật là một quyết định sai lầm; ngu xuẩn khi đi cưới
         em!" Câu trả lời của anh thật đơn giản, hãy cho anh giải thích.
          Bỏ qua những chi tiết râu ria đi, những
         gì em muốn là sự trao đổi giữa sắc đẹp của em và
         tiền bạc của anh. Bánh ít đi; bánh quy lại. Em có bánh ít...
         và anh có bánh quy. Em có sắc, anh có tiền, và anh trả tiền
         cho cái sắc của em phải không nào? Nghe có vẻ rất là sòng
         phẳng đấy chứ!
  Tuy nhiên, có
         vấn nạn chết người ở đây, sắc đẹp em sẽ tàn phai
         là cái chắc, cho dù em có chích hàng chục ống botox hay bay đi
         Hàn Quốc hoặc Thái Lan mà phẫu thuật thẩm mỹ gì gì
         đi chăng nữa (Cau già dao bén thì ngon; người già trang điểm
         phấn son cũng già); còn tiền bạc của anh đâu có dễ tàn
         phai, dễ dàng bốc hơi như thế! Thu nhập hàng năm của anh sẽ
         tăng theo bề dày kinh nghiệm thương trường; còn sắc đẹp
         của em mỗi năm đà héo úa vì làm sao em chống chọi được
         với thời gian. (Nước chảy đá mòn huống gì mặt hoa da phấn
         của em yêu sao cứng bằng đá cho được phải không nào?)
          Đứng về phương diện kinh tế học,
         tài sản của anh có trị giá gia tăng, trong khi tài sản của
         em trị giá ngày một giảm... mà giảm rất nhiều đấy. Chỉ
         sau 10 năm, em còn lại gì? Ngoài những nhăn nheo... như trái dưa
         leo?!
  Thị trường chứng khoán Wall
         Street, New York, mỗi cuộc mua bán đổi trao nào mục đích cuối
         cùng đều nhắm vào lời lỗ. Nếu giá trị cái gì giảm
         thì anh sẽ bán nó đi ngay... chớ ngu gì mà cứ khư khư
         giữ hoài cho càng ngày càng thêm lỗ. Nói nghe đau lòng nhưng
         đó là quy luật tàn nhẫn của thị trường mà đã
         là dân chơi thì mình không còn cách nào hơn là chấp
         nhận.
  Ai có thu nhập hàng năm 500
         ngàn đô, chắc chắn không phải là một thằng khờ khạo,
         thằng khùng. Nó có thể hẹn hò, chấm mút với em nhưng
         cưới em hả? Không bao giờ! Do đó anh thành thực khuyên em là
         hãy quên đi việc làm thế nào để lấy được chồng
         giàu em nhé! Thay vì đó em nên tự tìm cách để có
         thu nhập hàng năm 500 ngàn đô; anh nghĩ tính xác suất thành
         công còn cao hơn gấp nhiều lần nằm mơ kiếm được thằng
         chồng giàu có... mà tuổi con Bò em nhá! Mong em tỉnh mộng... ‘dừa'!
          Thưa quý độc giả thân
         mến!
  Đọc những lời tư vấn
         phũ phàng của một con buôn xứ Huê Kỳ nầy người viết
         thấy tội nghiệp cho ước vọng cực kỳ chính đáng của
         người em, có cái cẳng dài đuồn đuột, đẹp ba vòng
         nhờ có cái cong cong, bèn nhào vô chỉ chỏ.
  "Em đẹp ơi! Theo anh thì em nên rời bỏ Nữu
         Ước, di dân qua nước Anh Cát Lợi biết đâu chừng em sẽ
         gặp may, gặp người trong mộng vì anh có đọc báo thấy rằng:
         "Tháng Mười Một năm 1992, ông Hai Lúa sống ở làng Hoxne
         vùng Suffilk, nước Anh bị mất cái búa lúc đi cày; bèn
         nhờ bạn là ông Ba Ruộng đem cái máy dò kim loại ra mà
         tìm giúp giùm cám ơn. Máy đang rà qua rà lại thì nó
         kêu "e e"! Hai Lúa và Ba Ruộng tìm được 24 đồng xu bằng
         đồng, 565 đồng xu bằng vàng, 14 ngàn 191 đồng xu bằng bạc
         và hàng trăm muỗng nĩa, nữ trang, tượng bằng bạc, bằng vàng
         thời đế quốc La Mã.
  Theo luật,
         đây là tài sản của Vương quốc Anh. Tuy nhiên chánh phủ
         phải trả cho Hai Lúa và Ba Ruộng một số tiền tương đối
         phải chăng theo giá thị trường cho số tài sản nầy. Hai trự
         chia nhau một triệu bảy trăm năm mươi chín ngàn bảng Anh.
          Do đó em yêu khi nghe tin nầy mau chân đến
         đó coi Hai Lúa và Ba Ruộng nầy có vợ hay chưa? Hoặc nếu
         có vợ rồi mà vợ đã đi bán muối thì nói tụi
         nó cưới em đi! Nhớ mang theo cái máy dò kim loại nữa nha...
         đề phòng trường hợp hai thằng nầy con đàn cháu đống
         hết trơn mà lòng son dạ sắt... không bỏ vợ dù em đẹp
         biết bao... thì em cứ lội ra ruộng; làm mất cái búa, sử dụng
         cái máy dò kim loại nầy biết đâu. Một kho báu trong lòng
         đất nơi ấy ắt phải có cái thứ hai! Chẳng qua là ta chưa
         tìm thấy mà thôi. Đời đôi khi hay không bằng hên! Còn
         em mơ ước lấy chồng có thu nhập hàng năm năm trăm ngàn
         đô trở lên coi chừng gặp phải "khứa" nầy là em vắt
         chày ra nước. Xôi hỏng bỏng không! Làm vợ nó là em tự
         vận đó!
  "Trong buổi gây quỹ
         giúp những người già cả nghèo khổ, các thiện nguyện viên
         chú ý tới một Luật sư rất thành công, năm rồi kiếm
         được tới 600 ngàn đô Mỹ! "Thưa Ngài Luật sư kính
         mến! Theo khảo sát của chúng tôi thì Ngài chưa hề đóng
         góp vào quỹ từ thiện nầy lần nào. Thưa, năm nay chúng
         tôi có hân hạnh được sự hiến tặng hào phóng nào
         của Ngài không ạ?"
  "Quyên
         góp, hiến tặng ư?  Các ông có biết Mẹ tui già, bịnh
         hoạn triền miên, năm nào cũng cần giải phẫu một lần để
         được sống còn! Thằng em rể của tôi bị xe đụng chết
         và em gái góa bụa của tôi một nách nuôi 5 đứa con nhỏ
         dại mà không ai chìa tay ra giúp đỡ? Rồi thằng em tôi bị
         gãy cổ lúc đi làm, giờ cần người chăm sóc 24/7!"
          "Vô cùng xin lỗi Ngài Luật sư,
         chúng tôi chưa hề được biết ạ!"
  "Hoàn cảnh những người thân của tui bi thảm
         như thế mà tui còn hổng cho một cắc nào... thì việc gì
         tôi lại phải hiến tặng cho quỹ từ thiện của các ông chớ?!"
          Thành thử em yêu ơi! Coi chừng! Giàu
         đôi khi nó cũng "bần" lắm nha em!
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne ________________________________________
 
      
       
 
         "O. Henry! Giáng Sinh về lại nhớ!"
   
  The Cop and The Anthem - nguồn correctionhistory-org
   
       Khi đàn ngỗng,
         bay xuôi Nam, kêu táo tác trong trời New York; khi quý mệnh phụ phu nhân,
         trong thâm tâm, muốn chồng mình mua cho chiếc áo khoác mùa Đông
         làm bằng da hải cẩu, trở nên tử tế với chồng... là anh
         biết mùa Đông đã lại gần kề!
        Soapy, một người vô gia cư ở thành
         phố New York, bèn thảo ra một kế hoạch để được ở tù;
         nhằm không phải ngủ dật dựa trên đường phố suốt ba tháng
         mùa Đông New York lạnh cắt da. 
       
         (Soap nghĩa là xà bông tắm! Tên Soap và gọi thân mật thì
         thêm chữ y thành Soapy, như cách của người Mỹ thường làm:
         như Tom thành Tommy vậy! Vô gia cư, homeless, nhà không có, phòng
         tắm cũng không, mà nhân vật chánh trong truyện được cây
         viết tài hoa nầy sáng tạo, đặt cho một cái tên vô cùng
         sạch sẽ, Soapy. Âu cũng là một cách chơi chữ rất đắng
         cay!)
        Kế hoạch đó
         rất đơn giản! Làm cái gì đó phạm pháp nhè nhẹ
         thôi để bị lính bắt, để được ở tù ba tháng,
         trốn lạnh. Mùa Đông qua; mùa Xuân tới, ra tù là tiếp
         tục kiếp lang thang!
  Ăn
         quỵt hai lần ở nhà hàng đều không thành công! Lần đầu,
         chưa ngồi xuống ghế đã bị bồi nhà hàng đuổi ra khỏi
         cửa. Lần thứ hai ăn xong, không tiền trả, thay vì gọi cảnh sát
         thì hai tên bồi bàn nắm đầu Soapy, ném anh ngã sóng soài
         ngoài cửa. Rồi Soapy chọi đá vào một cửa kính, thọt tay
         vào túi áo, chờ cho bị bắt thì cảnh sát lại rượt
         theo một người đang chạy theo một chiếc xe ở cuối phố! Rồi
         chọc gái để ‘em' bực mình, thưa lính bắt, thì lại
         gặp một người con gái bán phấn buôn hương. Lượn lờ
         qua lại trước mặt viên cảnh sát, giả bộ say sưa, ca hát
         um sùm nhưng cảnh sát vẫn làm ngơ. Rồi ăn cắp vặt một
         cây dù bằng lụa của một quý ông đáng kính... Dè
         đâu quý ông đáng kính nầy cũng đã ăn cắp của
         người khác trong một nhà hàng vào buổi sáng.
        Tất cả mọi cố gắng để
         được ở tù đều thất bại vì lý do nầy hay lý
         do kia. Ở tù ba tháng coi bộ khó quá!
        Cuối cùng, Soapy tình cờ lang thang đến
         một giáo đường xưa cũ! Tiếng hát của những người
         đi xin lễ, một bài Thánh ca, làm anh tỉnh ngộ! "Mình không
         thể sống một cuộc đời cù bất cù bơ như thế nầy
         được nữa. Mình sẽ đi kiếm việc! Mình sẽ làm lại
         cuộc đời...." 
       
         Thì ngay lúc đó có một bàn tay của ai đã giữ chặt
         lấy tay Soapy: "Làm gì lang thang nửa đêm ở đây?" "Không
         làm gì cả!" "Theo ta" Viên cảnh sát có cái khuôn
         mặt phì nộn ra lịnh. Và sáng hôm sau ông Tòa phán 3 tháng
         tù ở! Lúc muốn ở tù không ai cho. Khi muốn làm lại cuộc
         đời thì lại bị tống vào tù vì một chuyện không
         đâu.
        Người
         tác giả tài hoa của truyện ngắn nổi tiếng toàn thế giới
         nầy bởi những nhận xét tế nhị và dí dỏm. Cách chơi
         chữ rất thông minh, kết luận rất bất ngờ nhưng hợp lý là
         O. Henry!
        Thưa
         quý độc giả thân mến!
       
         Nhớ xưa, Thầy Beidler là giáo sư dạy Anh Văn trường Đại
         Học Văn Khoa và Sư Phạm Cần Thơ những năm 70. Nhà Thầy ở
         Khu Văn Hóa đường Tự Đức. Ở đó có một thư
         viện nhỏ, sách đa phần là tiếng Anh để sinh viên đến
         tham khảo. Và người viết lần đầu tiên biết đến O. Henry
         qua những tuyển tập truyện ngắn gọi là ‘ladder book' (Ladder nghĩa là
         thang, những truyện nầy được viết với số từ vựng giới
         hạn theo bậc thang từ thấp lên cao! Bậc thang thấp nhứt một ngàn
         chữ, rồi lên bậc thang thứ hai, hai ngàn và cao nhứt là bậc
         thang thứ ba, ba ngàn chữ.) Khi vốn từ đã được ba ngàn,
         tương đối đầy đủ, thì sinh viên đọc nguyên tác
         để cảm thụ được hết cái hay của một tác phẩm
         văn chương.
        O. Henry
         là bút hiệu có vẻ như của một người Pháp! Tại sao?
         
        Năm 1909, trong một
         cuộc phỏng vấn với tờ New York Times, ông kể rằng mình đã
         chọn cái tên O.Henry trong những ngày ở New Orleans,  bằng cách chọn
         một cái tên của những người nổi tiếng, thường xuất
         hiện trên mặt báo. Henry được ông chọn làm họ! Và
         tên phải thật ngắn, gọn, không quá 3 âm tiết". O là một
         chữ cái đơn giản, dễ viết! Và bút danh O. Henry lừng lẫy
         ra đời như thế đấy!
       
         O. Henry, tên thật là William Sydney Porter, sanh ngày 11 tháng 9 năm 1862 tại
         Greensboro, North Carolina, Hoa Kỳ. Lên 3 tuổi, bị mồ côi, Mẹ ông đã
         qua đời vì bệnh lao. Porter phải theo Cha mình về sống với bà
         Nội. 
        Sau đó
         ông tiếp tục học ở trường trung học Lindsey tới năm 15 tuổi.
         Năm 1879, ông làm việc cho hiệu bán thuốc Tây của người
         chú, năm 1881, khi 19 tuổi, ông lấy được bằng dược tá.
                Tháng 3 năm 1882, khi bắt
         đầu có những cơn ho dai dẳng, sợ bị lao như Mẹ, ông chuyển
         về sống trong một trang trại chăn nuôi ở Texas với hy vọng khí
         hậu nơi đồng nội sẽ giúp ông vượt qua cơn bệnh. 
           
  Ở
         Texas, ông làm ở nông trại nuôi cừu, học chăn cừu, nấu ăn,
         giữ trẻ, học một mớ tiếng Tây Ban Nha và Đức từ những
         người di dân làm việc cho nông trại.  
        Đến Austin năm 1884, O. Henry sống một đời
         thanh niên sôi nổi: hát và diễn kịch, chơi đàn ghi-ta và
         cả măng-đô-lin. 
       
         Ông đến Houston năm 1895, bắt đầu viết cho tờ Post (Bưu Điện)
         như một sở thích, một thú vui, kiếm được một tháng
         25 đô, (một ngày kiếm chưa tới một đô la), lương trung
         bình lúc đó là 300 đô một năm! 
        Khi còn bé, rất ham đọc; đọc
         bất cứ cái gì mà ông có trong tay. Lớn lên, viết để
         tìm vui! Còn để kiếm sống, ông phải làm rất nhiều công
         việc khác nhau: vẽ kỹ thuật kiến trúc, thư ký, đầu bếp
         nhà hàng, làm nhân viên cho công ty địa ốc, xưởng in, v.v.
         Tất cả những công việc khác nhau đó là chất liệu trong
         nhiều truyện ngắn ông viết sau nầy!
        O Henry yêu Athol Estes, 17 tuổi, con của một gia đình
         giàu có nhưng gia đình cô không chịu gả. Tháng 7 năm 1887,
         O. Henry và Athol trốn đi; trở thành vợ chồng. (Tháng 9 năm 1889, họ
         có con gái đầu lòng, tên là Margaret Worth Porter.) 
        Kế đến, ông làm nhân viên
         cho First National Bank ở thành phố Austin, Texas. Năm 1896, ông bị điều tra
         vì tình nghi biển thủ 1.150USD, tiền của ngân hàng. Nghe lời bạn,
         ông bỏ trốn ra ngoại quốc, đến Honduras, một nước thuộc Nam
         Mỹ, không có hiệp ước dẫn độ với Hoa Kỳ lúc đó.
         
        Sáu tháng sau, nghe
         tin vợ mình đau nặng, ông quay trở về. Nhà cầm quyền đợi
         đến khi vợ ông qua đời mới đem ông ra xét xử. Ông bị
         kết mức án tù tối thiểu với tội biển thủ nầy là
         5 năm. Trong nhà tù ở thành phố Columbus, tiểu bang Ohio, ông làm
         dược tá cho bệnh viện nhà tù. 
        O.Henry muốn mua quà Giáng Sinh cho con gái 9 tuổi
         Margaret đang ở trong Trại Mồ Côi, nên gửi truyện ngắn tới một
         tạp chí và được đăng ngay mà không bị sửa chữa
         gì. 
        Mùa hè
         năm 1901, hơn ba năm sau khi bị bắt, O.Henry được trả tự do sớm
         nhờ hạnh kiểm tốt! 
       
         Năm 1902, hàng tuần, O. Henry, theo hợp đồng, phải gửi cho tờ The New
         York World Sunday Magazine một truyện ngắn, nhuận bút 100 đô la Mỹ - niềm
         mơ ước của bất cứ nhà văn Mỹ nào lúc bấy giờ.
         Ông viết mỗi năm 66 truyện ngắn. Cả tòa soạn háo hức chờ
         đợi bài, ai cũng muốn được là người đầu tiên
         đọc tác phẩm mới của O. Henry!
       
         Sau những năm tháng cùng quẫn, mặc dù lúc này đã trở
         nên nổi danh, có tiền nhuận bút khá, nhưng vẫn không đủ
         vì ông rất hào phóng; phần cuộc hôn nhân thứ hai thiếu
         hạnh phúc, O. Henry uống rượu nhiều! Đến năm 1908 sức khỏe
         của ông giảm sút nhanh chóng. Những năm cuối đời, nhà văn
         hầu như không viết được gì. O.Henry qua đời ngày 5 tháng
         6 năm 1910 tại một khách sạn ở New York trong sự cô độc, ở
         tuổi 48, vì xơ gan, cộng với biến chứng của bệnh tiểu đường,
         phì tim. Đám tang tổ chức ở thành phố New York nhưng được
         chôn cất ở quê nhà North Carolina.
       
         Năm 1919, Hội Nghệ thuật và Khoa học (Society of Arts and Sciences)  lập "Giải
         thưởng Tưởng niệm O. Henry" (O. Henry Memorial Awards), hàng năm trao cho những
         truyện ngắn xuất sắc nhất. Năm 1952, năm truyện ngắn đặc sắc
         của O. Henry được dựng thành phim do tài tử Marilyn Monroe và Charles
         Laughton thủ diễn. Viết văn được như ông phải nói là
         đã đạt đến tột đỉnh vinh quang!
        Thưa quý độc giả thân mến!
                O. Henry mất cách đây
         hơn một thế kỷ mà ngày nay, mỗi mùa Giáng Sinh về, chúng
         ta lại nhớ đến ông, nhớ đến truyện ngắn: ‘The gift of the
         Magi' (Món quà của các nhà thông thái) được người
         đọc phương Tây yêu thích nhất, được xem là một
         trong những truyện ngắn về Giáng Sinh hay nhất mọi thời đại.
                Truyện rằng: Jim và Della
         là một cặp vợ chồng trẻ, nghèo! Lễ Giáng Sinh, Della chỉ còn
         có 1 đô la 87 xu trong túi,  nhưng muốn mua một sợi dây cho chiếc
         đồng hồ gia truyền của chồng mình; bèn bán mớ tóc dài
         óng ả của mình đi! Trong khi đó, Jim quyết định bán chiếc
         đồng hồ quý giá của mình để mua cho vợ mình một
         cái kẹp tóc!
       
         Cuối cùng, cái kẹp cài tóc thời có mà mái tóc dài
         em đã bán đi! Dây đồng hồ thời có mà chiếc đồng
         hồ anh lại bán đi. Tréo ngoe hết ráo! Cái còn lại là
         tình yêu của hai đứa chúng ta!
       
         Thưa quý độc giả thân mến!
        Viết văn là nghèo đói!  Xưa giờ
         cũng vậy, ngoại trừ một số rất ít sống được bằng
         ngòi bút của mình. Mùa Giáng Sinh về, lại nhớ O. Henry, một
         nhà văn sống một đời bất hạnh. Vợ chết, mình phải
         đi tù chỉ vì một số tiền biển thủ không đáng là
         bao nhiêu, con phải vào Trại Mồ Côi. Đời nhà văn là một
         bi kịch!
        Mùa Giáng
         Sinh về, đang ở tù thì làm gì có tiền mua cho đứa con
         gái còn bé bỏng của mình một món quà Giáng Sinh đơn
         sơ cho khỏi tủi...bèn cầm viết! Tình phụ tử cao quý đó
         đã sản sinh cho chúng ta, những người đọc trên toàn thế
         giới, suốt cả trăm năm nay, những truyện ngắn về Mùa Giáng
         Sinh tuyệt tác của O. Henry!
       
         "O. Henry! Giáng Sinh về, người đọc lại nhớ đến ông!"
           
  đoàn
         xuân thu
  melbourne. 
       
       
Viết Từ Chiến Trường
           
  
   
  John Steinbeck (l902-l968) là
         văn nào Mỹ. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là:
         Chuột và Người (Of Mice and Men - l937) và Chùm Nho Uất Hận (The Grapes
         of Wrath - l939) đoạt giải Pulitzer Prize and National Book Award năm 1940, viết về thời
         đại khủng hoảng kinh tế ở Hoa Kỳ. John Steinbeck đoạt giải Nobel
         văn chương năm 1962.
 
Bốn năm sau đó,
         Steinbeck đi Việt Nam để chứng kiến tận mắt cuộc chiến đang
         hồi ác liệt. Tại đây, ông đã trải qua 3 tháng đi cùng
         với các đơn vị quân đội Mỹ đang tham chiến tại Việt
         Nam. Trong thời gian này, với tư cách là phóng viên chiến trường,
         ông đã viết hàng chục lá thư, ghi lại những cảm nhận
         của ông về cuộc chiến, gởi về cho tạp chí Newsday do bà Alicia
         Patterson, vợ của một người bạn thân quá cố, đang làm chủ
         nhiệm kiêm chủ bút.
Những lá thư được viết
         từ tháng chạp năm 1966 đến tháng 5 năm 1967. Gần đây, những
         lá thư này đã được nhà xuất bản University of Virginia Press
         tập hợp lại, in thành sách với nhan đề "Steinbeck in Vietnam: Dispatches
         from the War" (Steinbeck ở Việt Nam: Những Tường Trình từ Chiến Trường).
 
John Steinbeck
         là bạn của Tổng Thống Mỹ thời đó: Lyndon B. Johnson, người
         muốn Steinbeck đi, nghe, thấy và về, tường trình trực tiếp những
         gì đang xảy ra tại Việt Nam cho ông. Nhưng Steinbeck đi Việt Nam không
         phải là đại diện của Johnson. Ông là một nhà văn độc
         lập, không liên quan gì tới chánh phủ Mỹ cả. Tuy nhiên, nhũng
         bài tường trình này lại có vẻ ủng hộ cuộc chiến.
         Ông cũng như Johnson tin vào thuyết Domino là nếu miền Nam Việt Nam
         sụp đổ sẽ kéo theo nhiều nước khác.
 
John Steinbeck
         đã bị những người phản chiến và ngay chính cả con trai
         ông đang ở Việt Nam chỉ trích gay gắt bởi vì những quan điểm
         ủng hộ cuộc chiến Việt Nam trong những lá thư trên.
 
Những cảm
         nhận của ông về chiến tranh Việt Nam đã trái ngược hẳn
         với quan điểm của phong trào phản chiến, chống chiến tranh Việt
         Nam đang lên đến cao điểm tại Hoa Kỳ vào cuối thập niên
         1960. Dù vậy John Steinbeck vẫn mạnh mẽ chỉ trích những người
         phản chiến; vì cho rằng họ đã không có mặt ở đó
         để hiểu biết được ý nghĩa về cuộc chiến tranh này.
 
John Steinbeck
         đã mất ở tuổi 66, ngày 20/12/1968, tại New York vì bị trụy tim.
 
Ba mươi
         tám năm đã qua, cuộc chiến tàn... Những điều John Steinbeck nói
         vẫn còn đúng dù những bài viết này đã gần nửa
         thế kỷ trôi qua. John Steinbeck đã từng nói cuộc chiến tranh Việt
         Nam khác hẳn với tất cả cuộc chiến tranh quy ước khác. Nó
         không có mặt trận, không có hậu phương, không có phía
         trước và cũng không có phía sau...
 
Qua phần
         lược dịch, người viết xin kính mời quý độc giả thân
         mến đọc lại bài tường trình do John Steinbeck viết từ Cần
         Thơ, dầu ngắn ngủi, nhưng cho thấy một nhà văn đầy trí
         tuệ biết bao của đất nước Hoa Kỳ! John Steinbeck vẫn dũng cảm
         nói lên điều chính mình suy nghĩ ngày đó cho dù những
         người phản chiến năm xưa, và ngay cả ngày nay, vẫn còn tiếp
         tục ngoan cố chỉ trích ông!
 
*
Cần Thơ
         *, ngày 21 tháng Giêng năm 1967.
 
Alicia thân,
Tôi xin
         viết về một cuộc tuần tra bình an vô sự trên một dòng
         sông * giữa đôi bờ tĩnh lặng và những vì sao nhấp nháy
         bởi bầu trời đẫm những hơi sương. Chúng tôi về bến
         * chưa tới 9 giờ đêm. Một phần trong chiến dịch tên Game Warden
         đặt căn cứ tại Cần Thơ, thành phố lớn nhất vùng châu
         thổ. Ở Cần Thơ, có vài nhà hàng nhỏ, nơi người Việt
         dẫn con cái đi ăn, chuyện trò với nhau bằng tiếng Việt, âm
         vang như đang hát. Nơi đó đèn không đủ sáng. Vì
         thiếu điện, phải cần thêm những ánh đèn dầu chập chờn,
         leo lét.
 
Khoảng 10 giờ tối hai thanh niên đang lảng
         vảng, chợt dừng lại trước cửa nhà hàng đang đông thực
         khách, bất ngờ ném hai trái lựu đạn xuyên qua khung cửa mở.
         Một trái lép. Trái còn lại nổ tung và miểng xé nát
         thân thể người lớn lẫn trẻ con. Không có bất cứ người
         lính nào lúc đó trong nhà hàng kể cả Mỹ hay Việt. Không
         đạt được bất cứ một ích lợi nào về mặt quân
         sự cả!
 
Một viên đại úy Mỹ
         chạy vào và bế ra một em gái nhỏ khoảng chừng 7 tuổi. Khi đưa
         tới bịnh viện *, anh ấy khóc nức nở vì em đã chết rồi!
         Xe cứu thương chở những xác ngưòi đầy thương tích
         đến bịnh viện, xưa là của Pháp, giờ là của chúng
         ta. Bác sĩ bắt đầu cưa chân, cưa tay, gắp miếng lựu đạn
         ra, mùi ê-te lan tỏa cả tòa nhà. Vài người bị thương
         nặng quá đã chết trước khi đến nơi; vài người
         nữa chết chẳng bao lâu sau đó; còn những người sống sót
         thì được chữa trị, băng bó. Họ nằm trên những chiếc
         giường gỗ, ánh mắt thất thần như hỏi tại sao? Kim chuyền
         nước biển găm vào mu bàn tay và nếu họ đã mất hai
         tay rồi nó được ghim vào mắt cá chân.
 
Những đứa
         bé đang chơi đùa trong nhà hàng là bị nặng nhất. Những
         bác sĩ, y tá của đế quốc Mỹ bị gán cho là hung hăng,
         tàn bạo này đang làm việc suốt đêm để mong cứu chữa
         những sản phẩm do những người cao quý mệnh danh là bảo vệ
         tổ quốc mình đã gây ra.
 
Hai tên
         ném lựu đạn vừa bị bắt và chúng thú nhận một cách
         khoái trá, khoác lác về hành động của mình.
 
Tôi thật
         không biết bọn khủng bố này nghĩ gì? Tại sao chúng muốn
         giết người dân của chinh mình, những con người khốn khổ mà
         chúng thường rêu rao là giải phóng họ? Bịnh viện tràn
         ngập bởi nỗi bi thương. Có ai tin rằng VC, người đã nỡ
         nhẫn tâm làm như thế với chính đồng bào mình lại
         có thể vì dân, vì nước khi chúng chiếm được chính
         quyền. Tôi không tin. Khi hành quân, chúng ta và những người
         bạn đồng minh đôi khi cũng làm thương vong những người
         dân vô tội. Còn VC thì chắc chắn không quan tâm đến lương
         dân rồi. Chúng đặt súng máy ngay trước cửa nhà dân
         và buộc trẻ con phải chơi quẩn quanh đâu đó vì chúng
         biết chắc rằng chúng ta sẽ chần chừ bắn trả lại vì sợ
         sẽ bắn nhầm dân. Chúng xây những hầm trú ẩn ngay trong khu dân
         cư đông đúc cũng nhằm mục đích đó. Vì vậy
         người dân thường bị vạ lây. Chúng ta đã rất cẩn
         trọng muốn tránh cho dân khỏi bị thương vong nhưng đôi khi
         lại là điều không thể nào tránh được!
 
Một dãy
         nhà trong bịnh viện, hồi xưa của Pháp, dành để cứu chữa
         những tên VC bị thương. Dĩ nhiên cửa ra vào, cửa sổ có
         chấn song nhung cách cứu chữa thì không có gì khác cả. Nhưng
         dưới mắt những tù binh chiến tranh VC bị thương này, họ chỉ
         nghĩ là chúng ta sẽ tàn nhẫn tra tấn; thậm chí là hành
         hình họ mà thôi. Vì suy nghĩ lệch lạc như vậy nên chúng
         mới có thể đặt mìn ở chợ hoặc ném lựu đạn vào
         rạp hát đang đông người.
 
Tôi thực
         sự tin rằng những người biểu tình tuần hành đông đảo
         suốt nhiều ngày trước trụ sở Liên Hiệp Quốc và Tòa
         Bạch Ốc chán ghét chiến tranh. Tôi có hàng đống lý do
         để chán ghét chiến tranh hơn họ nhiều. Chán ghét chiến
         tranh thì tại sao họ lại không gia nhập vào những chương trình
         cứu trợ y tế? Được huấn luyện một cách cấp tốc để
         cứu người chớ không ai đòi hỏi họ phải giết người.
         Nếu họ có tình nhân loại tại sao họ lại không phụ một
         tay để cứu người? Đất nước nầy đang rất cần sự
         trợ giúp về y tế. Có ai dùng sức của mình, thay vì để
         mang, vác các áp-phích chống chiến tranh thì nên dọn dẹp
         các giường bệnh viện hay rửa ráy các vết thương đã
         bị nhiễm trùng chăng?
 
Đây mới thực
         sự là hành động phản chiến. Những người này nên biết
         rằng những người VC anh hùng của họ không tôn trọng hòa
         bình. Họ đặt bom bệnh viện và gài mìn ngay cả xe cứu
         thương.
 
Tôi không hiểu được
         những tên khủng bố bừa bãi này nghĩ gì? Tại sao họ lại
         giết hại chính những đồng bào khốn khổ của chính họ
         mà miệng cứ ra rả là đang chiến đấu vì sự tự do.
 
Phản chiến
         theo cách tôi đề nghị có thể là nguy hiểm thật, ngoài
         ra khi họ rời đất nước, những trợ cấp an sinh của họ có
         thể bị cắt đi. Nhưng bù lại họ có được chút tự
         hào là đã làm một điều gì đó thay vì chỉ
         đi biểu tinh hô hào chống đối suông.
 
Câu hỏi
         thường được đặt ra từ quê nhà là - khi nào sẽ
         chấm dứt chiến tranh? Tôi chỉ có thể đoán thôi, Alicia, nhưng
         chí ít ra cũng dựa trên sự quan sát suốt chiều dài của
         đất nước. Tôi đoán rằng việc ngừng bắn sẽ không
         còn xa nữa bởi vì chúng ta và các đồng minh của chúng
         ta có thể phối họp nhau lại và đánh bại bất cứ đối
         thủ quân sự nào dám đối mặt với chúng ta. Nhưng một
         sự ngừng bắn mới chỉ là một sự bắt đầu. Trong cuộc
         hưu chiến lễ Giáng Sinh, cũng là một sự ngừng bắn, đã
         có hàng trăm vụ vi phạm hưu chiến nhưng không có cái nào
         do chung ta cả. Đó không phải là sự kết thúc chiến tranh. Những
         tên VC trung kiên, chuyên nghiệp được huấn luyện trong tổ tam chế
         sẽ phá rối đất nước. Chúng phải bị đánh bật
         ra từng tên một cho đến khi nào các xã ấp có thể tự
         bảo vệ được lấy mình. Và điều này chắc phải
         cần đến một thế hệ. Nhưng bất cứ ai còn nghi ngờ rằng
         không thể làm được thì nên nhìn vào Nam Hàn. Chỉ
         trong một thế hệ mà một dân tộc đó đã thay đổi,
         tự hào, hiệu quả và tự tin. Binh lính của họ đã có
         mặt ở đây, ở Việt Nam, cũng thiện chiến như bất cứ quân
         đội nào khác trên thế giới. Và điều gì đã
         xảy ra cho họ vẫn có thể xảy ra ở đây (Việt Nam) chớ - chắc
         chắn là như vậy! Nếu chúng ta vội vã rút quân hay quá
         ngu muội để so đo cái giá phải trả, chúng ta có thể thắng
         trận đánh nhưng lại thua luôn cuộc chiến.
(From STEINBECK
         IN VIETNAM: Dispatches from the War)
 
* Cần Thơ tỉnh ly của
         tỉnh Phong Dinh năm 1967, nằm trên bờ sông Hậu, cách Sài Gòn
         169 km về hướng Tây.
* Sông Hậu.
* Trại Yết Kiêu
         Hải Quân gần bến Ninh Kiều.
* Bịnh Viện Thủ Khoa Nghĩa,
         Cần Thơ.
 
đoàn xuân thu
melbourne
Thư Quán Bản Thảo Số 58, Tháng 12-2013 
_________________________________________________________________________________________________ 
                                                                                                                    
      
       
Dân chơi... nên nghiệp... Đế!
 
   
  
 
 Bảo Huân
   
           
  Thưa quý độc giả
         thân mến!
   
  Lỡ thua bài mà nghe chú em Trường Vũ, người
         Triều Châu đến từ... Vĩnh Châu (nên nói tiếng Việt ‘hà
         cái lầy hơi lơ lớ!') rền rĩ mà ai lỡ thua bài thì muốn
         nhảy cầu... tự vận cho rồi. 
   
          "Giờ ta chẳng còn chi/ Mãi trắng tay
         mà thôi/ Đời bạc gian lắm phũ phàng/ Tiền có kiếm như
         nước rồi cũng sẽ trôi hết/ Tay không trắng tay lại vẹn không/
         Đời phiêu lưu là thế/ Không biết đến ngày mai/ Nên
         giờ đây mới đắng cay/ Ngồi trước tấm gương sáng
         rọi vào đó mới thấy/ Thân xác hoang tàn không nhận ra/
         Ta mang bao tội lỗi nên thân ta giờ đây/ Kiếp sống không nhà
         không người thân/ Ta mang bao tội lỗi/ Người ơi ta đâu còn
         chi/ Xin hãy tránh xa kiếp đỏ đen..."
   
  Chú em ‘tha thiết' khuyên
         ‘qua' như vậy, hổng có gì mới vì hồi xưa ông bà
         mình cũng có dạy rằng: "Cờ bạc là bác thằng bần.
         Cửa nhà bán hết tra chân vào cùm!" Cờ bạc sản sinh ra
         tội phạm. Cái đó y như kinh... khỏi cãi!
   
  Thưa quý độc
         giả thân mến!
   
  Đánh bạc sao nghe nói toàn là thua tới thua. Vậy
         ai ăn? Tiền mấy con bạc đó thua... nó chạy đi đâu?
           
  Dà!
         Nó chạy vô túi mấy ông sở Thuế. Chạy vô túi mấy
         em hồ lì xóc dĩa hay ỏng ẹo đứng chia bài gọi là tiền
         lương. Tất nhiên, khẳm lừ đừ nhứt, là chạy vô túi
         mấy ‘trự' làm chủ sòng bài chớ chạy đi đâu?
           
  Do đó
         nếu là tay chơi, là con bạc...thua là phải! Xưa giờ cũng vậy!
         Tuy nhiên, và cũng ngạc nhiên thay... có tay thua bài mà làm nên
         nghiệp... Đế! Đó là anh em Nhà Tây Sơn: Nguyễn Nhạc, Nguyễn
         Huệ và Nguyễn Lữ. 
   
          Theo mấy ông quan chép Sử nhà Nguyễn
         đặt điều nói xấu ‘Ngụy triều' Tây Sơn là: Nguyễn
         Nhạc làm Biện Lại (chuyên đi thâu thuế) ở tuần Vân Đồn.
         Lấy tiền thuế của dân đóng thay vì nộp cho quan trên, quan huyện,
         quan phủ ông đi đánh bài thua hết ráo; bèn trốn vào Tây
         Sơn làm trộm cướp! Những tên vô lại và người nghèo
         đói phần nhiều phụ theo, vì thế thủ hạ có đến vài
         ngàn người! 
   
  Trung tuần tháng 9 năm 1773, Nguyễn Nhạc đánh thành
         Quy Nhơn, thừa thắng chiếm toàn bộ vùng Quảng Nam. Năm 1778, Nguyễn
         Nhạc cho xây thành Chà Bàn, lên ngôi Hoàng Đế, lấy hiệu
         là Thái Đức. (Nhãn hiệu trà ‘Thái Đức' chắc từ
         đấy mà ra chăng?!)
   
  Đây chắc là trường hợp độc nhứt
         vô nhị; tự cổ chí kim không giống ai và cũng không ai giống.
         Đánh bài thua... xong làm Hoàng Đế! Tui e rằng mấy ông quan
         chép Sử triều Nguyễn nầy cam tâm làm bồi bút, đặt chuyện
         để làm vui lòng Thánh Thượng! Vì Nguyễn Ánh đã
         từng bị ba anh em nhà Tây Sơn: Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ và Nguyễn
         Lữ đánh cho nhiều trận xất bất xang bang, chạy vòng vòng miền
         Nam; có lần phải dông tuốt ra ngoài đảo Phú Quốc mới thoát
         được! Giận quá sai tụi bây đặt điều, đặt chuyện
         nói xấu tụi nó cho Trẫm nghe không!
   
  Còn chuyện bên
         Mỹ thì vầy: Ông Frederick W. Smith xuất 4 triệu đô tiền của gia
         đình cho (tương đương 23 triệu bây giờ) và huy động
         thêm được 91 triệu đô (tương đương 525 triệu đô
         bây giờ) để sáng lập ra Công ty Federal Express vào ngày 18 Tháng
         Sáu năm 1971. Công ty sau đổi tên là FedEx chuyên giao hàng, chuyển
         phát nhanh qua đêm, nghĩa là gởi hôm nay, sáng mai khách hàng
         sẽ nhận được dù tận nơi chân trời góc bể hay thâm
         sơn cùng cốc nào! Trên thế giới lúc đó chưa có ai
         làm như thế cả. 
   
  Xui xẻo thay, 3 năm sau, giá dầu tăng rất nhanh...
         công ty chuyển hàng bằng máy bay nầy trên bờ vực phá sản!
         Thương vụ trong 26 tháng đầu tiên lỗ 29 triệu đô! Không
         một ai dám cho công ty vay nợ thêm; những nhà đầu tư thì
         không ai muốn góp thêm vốn liếng. Công ty đang lỗ sặc gạch!
         Bộ ‘khùng' mới cắm đầu nhảy vô!
   
  Công ty chỉ còn
         được có 5000 đô không đủ tiền mua dầu cho ngày Thứ
         Hai tuần tới. Thay vì về gia đình ở Memphis, Smith đã mang 5000 đô
         cuối cùng nầy bay sang Las Vegas và chơi Blackjack vào cuối tuần đó...
         May mắn thay, ổng đánh bài ăn, tới Thứ Hai trong tài khoản nhà
         băng của công ty lên được 32 ngàn (nghĩa là ông ăn được
         27 ngàn đô) đủ đổ dầu cho máy bay của công ty vài
         ngày nữa... để ông có thời giờ đi huy động thêm vốn
         liếng! Huy động đầu trên xóm dưới thêm được 11 triệu
         đô; ráng cầm cự qua cơn thắt ngặt... và cuối cùng công
         ty sống sót tới bình minh! 
   
          Mãi tới năm 1976, công ty mới bắt đầu
         có lãi được 3.6 triệu đô. Bốn năm sau lên gần 40 triệu
         mỗi năm với thu nhập gần nửa tỉ Mỹ kim. 
   
  Ngày nay, FedEx trị
         giá từ 25 tới 35 tỉ. Và tài sản của ông Smith khoảng 3.5 tỉ
         đô. Vừa là Chủ tịch Hội đồng Quản trị kiêm Tổng
         giám đốc Điều hành, lương 13.7 triệu đô một năm.
         
   
  Tháng
         Ba năm 2014, tạp chí Fortune xếp hạng ông đứng thứ 26 trong bảng
         phong thần 50 nhà lãnh đạo tài ba nhứt của thế giới!
           
  Khi báo
         chí hỏi ông nghĩ gì khi đem số tiền 5 ngàn cuối cùng của
         công ty đi tìm may rủi trên chiếu bạc như thế? Ông trả lời
         rằng: "Có gì khác nhau đâu? 5 ngàn không đủ mua dầu
         thì hết bay. Nếu đánh bạc lỡ thua hết 5 ngàn thì cũng
         chết!"
   
  Ngày nay, FedEx là công ty vận chuyển hàng không lớn
         thứ nhì trên thế giới, làm chủ 697 máy bay và đang đặt
         mua thêm 49 chiếc nữa. Mỗi ngày chuyển phát 10.2 triệu kiện hàng
         qua lại trên 220 nước. Năm 2013, công ty lời một số tiền kỷ
         lục là 1.6 tỉ đô Mỹ.
   
          Từng là một Cử nhân kinh tế tốt
         nghiệp đại học Yale. Rồi tham chiến tại Việt Nam hai lần trong 3 năm,
         xuất ngũ với cấp bậc Đại úy Thủy Quân Lục Chiến Mỹ
         với một rổ huy chương, được Tổng thống George W Bush năn nỉ
         mời làm Bộ trưởng Quốc phòng hai lần... ông đều từ
         chối khéo! Vậy mới ngon chớ!
   
          Ngộ cái là: Ý tưởng thành lập
         công ty chuyển phát nhanh nầy, trong một bài luận văn của Smith ở
         một lớp học về kinh tế được các Giáo sư trường
         đại học Yale cho điểm C, nghĩa là rất tệ! Frederick W. Smith và
         Bill Gates gặp nhau ở chỗ học Thầy nhưng suy nghĩ khác Thầy... Đôi
         khi lại hóa hay?!
   
  Như vậy từ một tay cờ bạc cả hai đều làm
         nên nghiệp Đế...
   
  Nguyễn Nhạc, nhân viên sở Thuế, biển thủ
         tiền thuế đánh bài thua... sau làm Hoàng đế ‘Thái Đức'!
         Còn Smith lại đánh bài ăn... cũng trở thành Đế...làm
         chủ một đế chế chuyển phát nhanh bằng máy bay. Bây giờ
         việc mua bán trên mạng, trên eBay nở rộ! Ở Úc, người ta
         đặt mua iPhone 6 ở tận Huê Kỳ; hôm sau đã thấy nó nằm
         chình ình trước cửa. Rồi giao bánh pizza, giao sách bằng máy
         bay không người lái, (nhỏ như đồ chơi), mà trên đài
         truyền hình trình chiếu biểu diễn cho công chúng xem. Nội nhiêu
         đó cơ hội làm ăn thôi đã thấy công ty FedEx của ông
         Smith sẽ có một chân trời xán lạn. Tiền vô như nước!
           
  Ngày
         nào đó chắc người viết cũng sẽ phải nhờ tới cái
         dịch vụ chuyển phát nhanh nầy. 
   
          "Hãy chuyển phát ngay cho em yêu của
         người viết ở Sydney cách Melbourne gần ngàn dặm, em ở số 35 đường
         Broken Heart, Bankstown, người đã đá đít tui một cái quá
         đau! Kiện hàng cho em yêu, nhỏ thôi, trong đó có chứa trái
         tim vừa tan vỡ của tui. Tính bao nhiêu thì tính mà!" 
           
  (Đánh
         bạc bằng tiền lỡ thua; còn hy vọng có ngày gỡ lại! Còn
         đánh bạc bằng trái tim mình, đem ra đặt cược với tình
         em, thua là đừng có mong mà gỡ! Thấy ‘tui' vẫn còn ăn,
         còn nhậu, còn nói dóc... chứ thực ra xa em; ‘tui' đã chết
         nhăn răng rồi! Hu hu!)
   
  Thưa quý độc giả thân mến!
           
  Chuyện
         ‘dân chơi... nên nghiệp Đế nầy'... Thiệt nghe chơi rồi bỏ
         chớ hổng có ai tin đâu! Chắc mấy ông chủ sòng bài nhờ
         nhà báo quảng cáo dùm em; em cám ơn ($$$) vậy mà! 
 
          
  Nó
         cũng giông giống như chuyện nầy: "Bob vác tiền cuối tuần đi
         Las Vegas đánh bạc. Xui xẻo quá, Bob thua hết 30 ngàn đô. Thua sạch
         túi không còn một cắc, lại mắc ‘xì trum'; đành phải
         hỏi xin một đô tiền cắc từ thằng cha lạ hoắc để mở
         cửa ‘toilet' mà xả bầu tâm sự.
   
  May mắn thay, vừa lúc đó
         có một ‘trự' từ trong đi ra mà quên không đóng cửa;
         Bob không phải xài một đô cuối cùng nầy, bèn dùng nó
         bỏ vào máy kéo. Máy chạy ‘o o o'! Rồi ‘ò í o'! Màn
         hình hiện ra một hàng 5 cái ‘Búa'; Bob trúng độc đắc
         ‘jackpot' được 500 đô. 
  Mang
         500 đô, Bob chơi bài blackjack. Cuối cùng Bob thắng tổng cộng được
         10 triệu đô!
   
  Chuyện nầy vô tiền khoáng hậu... Mấy sòng bài
         ký hợp đồng để Bob, làm diễn giả đi nói chuyện may
         mắn của mình cho quý con bạc nó nghe... để nó hăng... mà
         thua tiếp!
   
  Một hôm với cử tọa, Bob tâm sự rằng: "Từ đêm
         may mắn đó; tui không hề ngừng nghỉ việc kiếm tìm ân nhân
         đã làm thay đổi cả cuộc đời tui. Nếu tìm được!
         Tui sẽ chia phân nửa tài sản tui hiện có để tỏ lòng biết
         ơn vô hạn!" Thì có một ông từ trong hàng ghế khán
         giả nhảy lên sân khấu, cầm micro nói: "Tui đây! Chính tui
         là người đã cho anh đồng một đô đêm đó!"
           
  Nghe vậy;
         Bob từ tốn trả lời rằng: "Tui không có ý định kiếm
         ông đâu! Tui chỉ tính kiếm cái ‘thằng cha' nào, xài xong
         rồi mà quên đóng cửa ‘toilet' đêm hôm đó!"
           
  Thưa
         quý độc giả thân mến!
   
          Bao giờ trong lòng người viết cũng tin
         chắc như bắp một điều là dính vô cờ bạc sẽ không
         còn cái quần mà mặc, như Tía Má người viết, em yêu
         của người viết đã từng dạy dỗ và khuyên bảo! Nó
         cũng y hịt như là câu chuyện dưới đây:
   
  "Anh bạn của
         người viết lấy vợ Tây. Em là Tây; nên sống cũng như
         Tây! Sau một tuần ngất ngư lao động, Thứ Sáu em thường ‘chơi'
         suốt đêm! Em đến nhà mấy đứa làm chung sở để nhậu
         nhẹt và đánh bài. Anh lại là người nho nhã, thích nằm
         nhà để đọc chữ Nho! 
  Dù
         tánh cách hai người khác nhau như trời với vực, như nước
         với lửa, như trắng với đen; nhưng tôn trọng tự do riêng tư
         của nhau nên vợ chồng ít khi gấu ó; đánh lộn thì cũng
         đôi khi, sặc máu mũi hay bầm con mắt tím... nhưng chưa bao giờ
         phải dắt nhau lôi thôi ra cò bót!
   
  Một tối Thứ Sáu, sòng
         bài vãn, trời quá nửa khuya. Em về nhà, rón rén thay quần
         áo trong phòng khách, trần truồng như nhộng, nhón gót lên
         phòng ngủ của đôi ta! Chắc em nghĩ bỏ chàng đi cả đêm
         cũng tội nghiệp nên tính cho chàng bù lỗ?! 
   
  Em mở cửa phòng
         ngủ; ai dè anh vẫn còn thức. Nghe tiếng động, anh bỏ sách xuống,
         kéo mắt kiếng lên, nhìn ra thấy em trần truồng như nhộng; bèn
         la lên rằng: "Trời ơi Trời! Tối nay thua sạch bách hết rồi
         phải không?"
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
   
            
      
       
 
Cống Hồ!
  
 
 Tranh Bảo Huân
   
  Thưa
         quý độc giả thân mến!
   
          Xưa giờ Việt Nam chúng ta là một nước
         nhỏ, nằm kế bên một anh chàng khổng lồ về đất đai và
         dân số. Lớn và láo! Rảnh, không có nội loạn, là dòm
         ngó lân bang, xua quân đi cướp bóc! Có thằng hàng xóm
         ‘cà chớn' như vầy thiệt cũng khổ!
   
  Chính sử Việt Nam cho
         thấy từ thời lập quốc tới giờ, triều đình phong kiến Việt
         Nam thường tìm cách né tránh cuộc chiến tranh với triều đình
         phong kiến Trung Quốc phương Bắc (vì quánh nhau với nó thì ‘hươu
         le lưỡi; chó cũng dạt móng!'). Thôi thì hối lộ cho nó
         chút chút, nói văn hoa là triều cống để cho nó câm cái
         mõm nó lại! (Còn né không được, bị chèn ép quá,
         không quánh không được thì buộc lòng cho nó vài chưởng
         để cho nó thấy 7, 8 ông Trời! Ông đã nhịn mà mầy
         cứ lấn nha!) Quánh nó xong... lại triều cống! Mỗi lần lên ngôi
         là phải đem lễ vật đến ‘cống' Thiên tử để được
         sắc phong là An nam Quốc vương. (Cấm xưng Đế nha! Hoàng Đế
         là chỉ riêng mình Trẫm được tự xưng thôi!) 
   
  Nghe chính
         sử Ba Tàu nổ ‘bùm bùm' như vậy! Ai cũng rét nhưng thực
         ra Thiên tử Ba Tàu đôi khi cũng chết nhát, cũng phải hạ mình
         mà đi ‘cống' rợ Hung Nô, sợ mới ‘cống' chớ...Kẻo không,
         nó quạu nó quánh cho Má mầy nhìn cũng hổng ra luôn! (Tháng
         chín Hung Nô giết biên tướng/Quân Hán tiêu tan dưới Liêu
         Hà/ Xương phơi muôn dặm không người nhặt /Trăm họ đầu
         thành cất đám ma...)
   
          Chuyện rằng: Vương Chiêu Quân là
         một người con gái tài sắc vẹn toàn, cầm kỳ thi họa. Biết
         đàn tỳ bà, biết làm thơ phú. Bị tiến cung, làm cung nữ
         thời Hán Nguyên Đế (năm 49-33, trước Công Nguyên).
   
  Rợ Hung Nô
         phương Bắc thời đó hùng mạnh, Vua là Thiền Vu Hô Tàn
         Tà đích thân đến kinh đô Tràng An ngoài mặt là thần
         phục nhà Hán, (nhưng trong bụng chưa biết ai ngán ai?!) muốn Hán
         Đế gả một công chúa nào đó cho, để mình được
         làm con rể. Thằng con rể nầy coi bộ đầu gấu quá! Nó muốn
         vợ, Hán Đế chê nó man di mọi rợ, không gả là không
         xong! Rét quá, Hán Đế  đành bấm bụng, nuốt nhục làm
         theo (nhưng len lén chơi đểu) thay vì gả một công chúa, thì
         Thiên tử xuống chiếu chọn 5 cung nữ từ hậu cung, ai tình nguyện
         lấy Thiền Vu Hung Nô sẽ được coi như công chúa. Các cung
         nữ dù được lên chức... đều ngần ngại sang Hung Nô. Chỉ
         có Vương Tường - tức Vương Chiêu Quân tình nguyện ra
         đi. 
   
  Đến ngày hôn lễ giữa Hô Hàn Tà và Vương
         Chiêu Quân, Nguyên Đế thấy nàng xinh đẹp quá trời... tiếc
         hùi hụi. Sao bấy lâu nay Trẫm lại không biết vậy cà?! Giờ
         hứa gả cho nó rồi làm sao mà nuốt lời cho đặng. Nuốt lời
         với nó; nó ‘nuốt' luôn mình thì chết! Té ra tên họa
         sĩ cung đình là Mao Diên Thọ buộc các cung nữ phải đút
         lót mới vẽ hình đẹp dâng lên Vua, để hy vọng còn
         có cơ may được đêm nào đó... vào chầu thiên tử,
         (nhịn hoài cũng thèm chớ phải không?!) Em nào không chịu hối
         lộ sẽ bị vẽ hình xấu. Khi vẽ Chiêu Quân, Mao Diên Thọ thêm
         một nốt ruồi dưới khóe mắt (như bây giờ người ta chơi
         Photoshop vậy!) và tâu với Hán Nguyên Đế đó là "Sát
         phu trích lệ", tướng sát chồng; nên Hán Nguyên Đế
         không dám rớ tới khi Chiêu Quân bị cống sang Hung Nô, Thiên tử
         nhìn mặt em hổng có mụt ruồi như tranh vẽ, Nguyên Đế biết
         tay họa sĩ này xạo, nổi trận lôi đình; sai lính đem Mao
         Diên Thọ ra mà mần thịt!
   
          Chiêu Quân được Thiền Vu Hung Nô
         Hô Hàn Tà sủng ái, trở thành hoàng hậu. Hai năm sau, năm
         39 trước Công Nguyên, Hô Hàn Tà chết, Chiêu Quân muốn trở
         về Trung Quốc, nhưng không được chấp thuận, nàng lại trở
         thành phi tần của Thiền Vu tiếp theo là con trai lớn của Hô Hàn
         Tà. Nghĩa là nàng ‘quằm' Vua cha rồi ‘quằm' luôn ông Vua
         con cho nó gọn!
   
  Trường hợp đem người đẹp đi Cống Hồ
         nhục nhã đó của Vua Tàu làm mấy Chú Ba đời nầy
         qua đời khác, các văn nhân, thi sĩ (vốn lúc nào thấy người
         con gái đẹp là thèm nhểu nước miếng) như Lý Bạch,
         Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Vương An Thạch, Quách Mậu Thiến,
         Mã Trí Viễn, Tào Ngu, Quách Mạt Nhược, Tiễn Bá Tán,...
         đều tiếc hùi hụi, làm thơ, viết kinh kịch...‘xì nẹt'
         vị Hoàng đế kém cỏi và hèn nhát, viên Thừa tướng
         thối nát bất tài, và tên Thợ vẽ tư lợi Mao Diên Thọ.
         
   
  Sau
         đó còn vẽ rắn thêm chân cho người đẹp Cống Hồ
         nầy bằng nhiều huyền thoại, truyền thuyết như: "Chiêu quân
         xuất tái" ("Đi đến biên cương")! Khi qua một hoang mạc
         lớn, lòng chứa chan nỗi buồn thân phận phải xa quê, trên lưng
         ngựa buồn u uất, Chiêu Quân đàn bài "Xuất tái khúc".
         Có một con ngỗng trời bay ngang, nghe nỗi u oán cảm thương trong khúc
         điệu; liền ruột gan đứt đoạn và sa xuống đất chết
         ngắc. Từ "lạc nhạn" trong câu "Trầm ngư lạc nhạn"
         do đó mà có. Nói dóc cỡ nầy cũng thuộc hàng cao thủ
         võ lâm đó chớ!
   
          Nhắc lại chuyện xưa để thấy Hoàng
         đế Trung Hoa cũng không có ngon lành gì; cũng chết nhát như
         ai. Khi yếu cũng sợ, cũng đem người đẹp đi cống Hồ cho rồi
         để được yên thân!
   
          Rồi hơn hai ngàn năm sau ở Trung Quốc
         bây giờ, thân phận người con gái mà lỡ sanh ra Trời bắt
         đẹp cũng không khá gì hơn nếu không nói là còn đau
         đớn hơn thời phong kiến ngàn xưa. Mấy em cũng bị đem ra làm
         một món hàng hóa để mua bán đổi chác! 
   
  Chuyện rằng:
         Lôi Chính Phú, bí thư quận ở thành phố Trùng Khánh
         được Tiêu Diệp ‘cống' cho một em đẹp tên Triệu Hồng
         Hà! Lôi Chính Phú khoái tỉ tê!
   
  Nhưng Tiêu Diệp là một
         thằng chơi đểu! Hối lộ tình dục xong; còn muốn nắm thóp
         Bí thư Lôi. Mỗi lần vào khách sạn với Bí thư Lôi,
         Triệu Hồng Hà đều bí mật gài máy quay phim trong túi xách
         có khoét lỗ để ghi lại toàn bộ cảnh ái ân. 
           
  Sau khi
         đã có được ‘bản đẹp' các ảnh nóng, Tiêu
         bắt đầu điều đàn em giả làm bạn trai của Triệu Hồng
         Hà đến bắt quả tang. Lôi Chính Phú thất sắc không biết
         làm thế nào cho khỏi bể bạc tùm lum... thì ‘người hùng'
         Tiêu Diệp xuất hiện để giải cứu. Bằng thủ đoạn này,
         Tiêu Diệp đã câu và bắt được rất nhiều quan chức
         Trùng Khánh làm con tin, tù binh của phe ta. Lúc nào muốn xài
         nó thì xài!
   
  Lôi Chính Phú chỉ là quan nhí, cấp quận, quyền
         lực ít, nên còn nhát, sợ nó xì ra tùm lum là chết!
         Nhưng cấp cao hơn thì ai dám làm gì tao?!
   
  Chu Vĩnh Khang, trùm
         Công An Trung Quốc, Cựu Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị Đảng
         Cộng sản Trung Quốc từng được thuộc cấp hối lộ 400 phụ
         nữ để "giải sầu"! Chu có ít nhất 6 căn nhà riêng
         để "vui vẻ" với các ‘em' ở thủ đô Bắc Kinh. Vợ
         Chu biết được ghen tuông lồng lộn lên, ly dị... Rồi bị xe
         đụng chết! (Sát nhân diệt khẩu, năm 2000?!) 
   
  Em Jia Xiaoye, cựu phát
         thanh viên Đài Truyền Hình Trung Ương Trung Quốc (CCTV), là vợ
         thứ hai của Chu- cũng được cho là "một món quà" mà
         cựu phó chủ tịch CCTV Lý Đồng Sinh hiến cho Chu. Ngoài ra, Chu, 71
         tuổi, còn bị tố đã quan hệ tình dục với phát thanh viên
         đài truyền hình trung ương Trung Quốc (CCTV) Ye Yingchun trong xe hơi vào
         ngày 29-11-2013, 2 ngày trước khi Chu bị bắt và tạm giam.
   
  Cựu Bí
         thư Thành ủy Trùng Khánh Bạc Hy Lai và cựu Giám đốc Công
         an Trùng Khánh Vương Lập Quân bị đồn là ‘các tay
         ma cô dẫn gái' cho Chu khi Chu lên làm Chủ nhiệm Ủy ban Chính pháp
         Trung ương vào năm 2007.
   
          Đồng minh thân cận của Chu, Thượng
         tướng Từ Tài Hậu, một thời là Phó Chủ tịch Quân
         ủy Trung ương cùng đàn em là tướng Cốc Tuấn Sơn, và
         Bạc Hy Lai Cựu Bí thư Trùng Khánh từng chia nhau người tình
         là diễn viên kiêm ca sĩ Tang Can. 
   
          Tang Can sanh ngày 12 Tháng Sáu năm 1975 tại
         tỉnh Hồ Nam, năm nay 39 tuổi. Em đã đẹp mà còn có học
         hành đàng hoàng, cử nhân về Âm Nhạc, chuyên trị nhạc
         Cách mạng không hà, làm văn công cho đoàn hát của Giải
         phóng quân Trung Quốc.
   
  Tang Can mới đầu được "giới thiệu"
         cho cựu Thứ trưởng Bộ Công an Trung Quốc Lý Đông Sinh! Sinh chuyền
         em qua tay Chu Vĩnh Khang cuối năm 1990, khi Chu đang là Bí thư Tỉnh ủy
         Tứ Xuyên. Tiếp đến, Chu Vĩnh Khang chuyền em Tang qua đàn em của
         mình là Bạc Hy Lai! Rồi Lai "bán cái" cô bồ nhí xinh
         đẹp nầy cho tướng Từ Tài Hậu. Con trai Từ cũng có ké
         vô cùng chấm mút với Tía của mình luôn. Sau đó, Từ
         Tài Hậu lại chuyền tay qua đệ tử ruột của mình là tướng
         Cốc Tuấn Sơn.
   
  Ngoài ra theo báo chí phe Tập Cận Bình còn tiết
         lộ Chu Vĩnh Khang tham gia hoạt động "đổi vợ" với các
         đồng minh hoặc cấp dưới, cũng như có quan hệ tình ái
         với Cốc Khai Lai, vợ của Bạc Hy Lai, vốn là đàn em của mình.
           
  Dưới
         tay mấy tên Trùm Đỏ nầy, phụ nữ đẹp Trung Quốc chỉ
         là một món đồ chơi tình dục không hơn không kém.
           
  Chu Vĩnh
         Khang bị nắm đầu, đá đít nhưng không biết có ra Tòa
         hay không vì lẽ từng là Bộ Trưởng Công an, Chu biết quá
         nhiều, biết quá rõ về các quan chức hàng đầu khác, dù
         đã về hưu hay còn đương nhiệm. Bắt nó ra vành móng
         ngựa, nó phun tùm lum ra... Ai mà bịt miệng cho kịp chớ?
   
  Tình hình
         Việt Nam cũng không khá gì hơn đàn anh Trung Quốc. Phó Ban Nội
         chính Trung ương Việt Nam đưa tin ra cho báo chí rất là... văn
         chương. Rằng "Chuyện hối lộ bằng tình dục chắc chắn
         có ở Việt Nam. ‘Hối lộ' bằng tình dục cho quan chức để
         đạt được mưu cầu lợi ích nào có gì lạ đâu! 
         Đã có những truyện ngắn người ta viết thành đề tài
         văn học phản ảnh thực trạng xã hội chủ nghĩa!?"
           
  Việc
         hối lộ bằng gái, tình dục cho các quan chức Trung Quốc, cho các
         quan chức Việt Nam còn hiệu quả hơn nhiều so với đút lót
         bằng tiền mặt hay hiện vật có giá trị!
   
  Hỡi ơi! Người
         con gái đẹp xưa giờ... thân phận sao cũng buồn như người
         em vườn Thúy. Thúy Kiều! Em nào sanh ra, lỡ mà đẹp, thì
         xui cho dòng họ của em biết mấy! Em không còn là con người nữa...
         Em trở thành một món hàng để mua bán, đổi trao, hối lộ
         trong một hệ thống thiệt là Xấu Hết Chỗ Nói (XHCN)!
  Vậy mà mở miệng ra cứ là giải phóng
         người phụ nữ như trong bài thơ 'Tiếng hát sông Hương'
         của Tố Hữu!
   
  "Trăng lên, trăng đứng, trăng tàn/ Đời
         em như chiếc thuyền nan xuôi dòng
  Thuyền em rách nát/ Mà em chưa chồng/ Em đi với chiếc thuyền
         không
  Khi mô vô bến rời
         dòng dâm ô/ Trời ơi em biết khi mô/Thân em hết nhục dày
         vò năm canh/Tình ôi gian dối là tình/ Thuyền em rách nát
         có lành được không?" 
   
          Chiêu Quân, xưa hai ngàn năm, bị Thiên
         tử cống Hồ; giờ thân phận những người con gái đẹp sẽ
         còn bị quan em tiến cống lên quan anh dài dài... cho coi!
   
  Do đó:
         "Thuyền em rách nát có lành được không?" Câu trả
         lời là: "Còn lâu!"
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne. 
 
      
       
 
"Con Thiên Nga ‘dấu'...yêu!"
 
   
   
  Tranh Bảo Huân 
   
   
   
          Thưa quý độc giả thân mến.
           
  Mấy
         bữa nay trời bớt lạnh, đêm ấm dần lên, những hàng cây
         ven đường tuần qua còn trụi lủi mà bữa nay đã nhú
         những chồi xanh. Cây mai làm kiểng trước sân nhà người viết
         đã lác đác trổ mấy nụ mai vàng. Nếu chúng ta đừng
         căn theo lịch mà căn theo thời tiết thì xuân tới phải là
         Tết tới. Mà Tết là khoảng thời gian đoàn tụ gia đình!
         Trăm núi ngàn đèo cũng lặn lội về thăm! Chắc quý độc
         giả thân mến hỏi: mùa xuân đến rồi; tui có bay về Việt
         Nam du xuân và du hí không? Làm sao khỏi! Nhưng hồi năm ngoái
         về, chẳng có gì vui! 
  Sài Gòn
         bây giờ bin-đinh vài ba chục tầng được cất lên nườm
         nượp vì người ta sợ mỗi lần mưa là ngập; mỗi lần
         mưa là phố bỗng thành dòng sông uốn quanh. Người Sài Gòn
         bây giờ rất giỏi; ai cũng biết lội hết ráo mà tui lại không
         biết nên ra đường trời mưa sợ sụp ống cống ngỏm củ
         từ bỏ vợ con lại hổng ai nuôi! 
   
          Nhưng điều làm tui thất vọng nhứt
         là những điều tưởng tượng, mơ ước trong lòng đột
         nhiên trước thực tế phũ phàng phang cho một cái quá đau
         nên tui quyết không thèm về nữa! 
   
  Về Việt Nam, em yêu (dù
         ghen thầy chạy đi) cũng thử cho tui về một mình, một lần xem sao?
         (Em nói tình ta là vàng thiệt, vàng 24 cara, nên không sợ lửa?
         Mà lửa có đốt anh cháy thì anh sẽ cháy đứt một
         nửa cái nhà, một nửa chiếc xe, một nửa chiếc tàu câu
         cá, luôn một nửa tiền hưu trí... nên em nghĩ dù anh có
         thèm chảy nước miếng tới rún cũng không dám manh động
         mà ra tay động thủ! Kẻo mất tiền!) 
   
  Không có con vợ kè
         kè theo kiểm soát 24/7 nên tui lén kiếm tìm, thăm lại người
         xưa. Quán hủ tiếu của em yêu một thời dang dở tình ta vẫn
         còn đó, dù hơi tiêu điều hoang phế, rêu mọc tùm lum!
         Bước vô, ngồi xuống cái bàn sát bên chỗ tính tiền,
         tui kêu một tô hủ tiếu mì hoành thánh có thêm cái đuôi
         heo... ăn cho nó lên mỡ máu, để hồi ức về yêu thương
         ngày tháng cũ! 
   
  Em thâu ngân là một em tóc dài, em cài
         hoa thiên lý, miệng em cười anh để ý... nhớ giống ghê nha!
         Nhưng em không nhìn ra tui. Hơn 40 năm rồi, vật đổi sao dời! Chắc
         có lẽ tui đã già quá đi rồi! Thời gian đã hủy hoại
         tất cả hồi ức và cái nhan sắc của tui! Quất sạch tô hủ
         tiếu mì hoành thánh, cạp hết cái đuôi heo, cạn hết mấy
         chai bia, móc túi trả tiền, tui lấy hết can đảm hỏi em: "Anh tên
         Tèo ở Melbourne, Úc Châu về; xin hỏi em có phải là em Đẹt
         của ngày xưa? Nàng nhìn tui trân trân một hồi không chớp
         mắt; rồi kêu vọng vô phía trong: "Ngoại ơi! Có ai kiếm ngoại
         kìa!" Nghe vậy tui quày quả bước ra khỏi cửa quán như bị
         ma đuổi.
   
  Bay trở qua bên nầy, tui giấu biệt chuyện đó... Sợ
         con vợ tui buồn vì trước khi về Việt Nam, em yêu cũng có lên
         một lớp ‘moral' cho tui rồi. Em nói: "Con cá làm ra con mắm! Vợ
         chồng già thương lắm mình ơi!" Anh có về Việt Nam đừng
         bày đặt như người ta, bia ôm bia iếc, rồi cặp bồ cặp
         bịch, kiếm mấy ‘con gà móng đỏ' làm tan nát tình ta!"
         Vì: "Gà tơ xào với mướp già! Vợ hai mươi mốt
         chồng đà sáu mươi. Ra đường, chị giễu em cười. Rằng
         hai ông cháu kết đôi vợ chồng. Đêm nằm tưởng cái
         gối bông. Giật mình gối phải râu chồng nằm bên. Sụt sùi
         tủi phận hờn duyên. Oán cha trách mẹ tham tiền bán con!" 
           
  Mấy
         em bên đó đẹp thì chắc phải có người yêu rồi
         chớ! Anh rước về; chẳng qua là anh xài đồ ‘second-hand'; có
         gì đâu mà hãnh diện? Em tuy già nhưng lúc anh cưới, em
         là hàng hiệu, hàng ‘brand- new', sau về nâng khăn móc túi
         anh rồi chỉ một đời chủ, chung thủy với anh. Còn tụi nó
         là lũ bạc tình, nó dám bỏ tất cả kép già, kép
         nhí, dù hẹn thề bán mạng...để theo anh...vì anh có tiền,
         có cái mác Việt Kiều thôi! Chớ chừng tuổi nầy còn cơm
         cháo gì nữa mà ham. Anh không có nghe chuyện: Một ông Việt
         Nam mình, mùa hè xứ Úc lên tới 42 độ C, tắm xong, trần
         truồng bước ra nói với con vợ: "Nóng quá mặc quần áo
         làm gì!" Nhưng nếu anh để vậy mà ra trước sân cắt
         cỏ hổng biết con nhỏ Úc hàng xóm nó sẽ nghĩ ra sao?" "À!
         Nó nghĩ là em lấy anh chỉ vì tiền mà thôi!"
   
  Đang tán
         dóc với vợ nhà thì anh bạn văn gọi điện bảo tới nhậu
         chơi! Bèn lễ phép xin em cho anh đi chơi một chút. Em yêu miễn
         cưỡng gật đầu!
   
 
         Anh bạn văn già của người viết là
         một người có máu tiếu lâm! Tán dóc với ảnh mình
         cứ ôm bụng cười bò lăn bò càng; nên người viết
         rất lấy làm ái mộ. Anh đã 71 nhưng cười hoài nên
         trông giống như 17. Nếu là phụ nữ, chắc người viết đã
         ‘ưng' ảnh lâu rồi!
  Không những
         có máu tiếu lâm mà ảnh còn là một con người khéo
         ăn, khéo nói. Anh gọi bà xã ảnh là ‘thiên thần'; gọi
         mấy thằng con là ‘thiên tử'; gọi gia đình bên vợ là
         ‘thiên triều'. Tự xưng mình là ‘phò mã' nghĩa là
         thằng giữ ngựa!
   
  Tuần rồi đích thân anh bạn văn nầy đưa
         ‘thiên thần' ra phi trường để chắc là em yêu đã bước
         chân lên máy bay về bệ kiến thiên triều; để vắng chủ
         nhà gà mọc đuôi tôm! 
   
          "Nhưng vợ vắng nhà cũng buồn lắm
         nha anh. Tui lại đang nghỉ phép thường niên một mình! Trong vòng
         vài tiếng đồng hồ mà tui đã mở tủ lạnh tới hơn
         một trăm lần rồi đó. Ăn nhiều mà không uống sợ lên
         cân nên bữa nay mời anh tới nhà tui, hai đứa mình lai rai một
         trời tâm sự!"
   
  "Hỏi sao anh không đi với chị cho vui? Cho ‘chỉ'
         đi một mình bộ anh không sợ bọn đạo tặc hay sao? Tốn tiền
         lắm nên năm rồi tui đi, năm nay bả đi... thay phiên nhau đi; để
         có đứa coi nhà... không thôi đạo chích đến dọn là
         không còn một cái chén ăn cơm!" 
   
  Anh nói: "Thiên thần
         của tui năm nay về bệ kiến thiên triều nhưng em vốn là người
         lo xa lắm, biết trước sau gì đồ ăn trong tủ lạnh tui sẽ rủ
         bạn bè đến quất sạch sành sanh nên em có để lại cuốn
         thiên thư nầy đây. Để tui mở ra coi em nói cái gì?"
         Mở thiên thư ra có vài chữ chỉ cách nấu mì gói. Nước
         sôi, bỏ bột nêm, bỏ mì vào bắc xuống rồi ăn. Hết!
          Căn vào thiên thư của thiên thần
         để lại, anh lui cui nấu hai tô mì gói hiệu con Ngỗng! 
 
          
  Anh nói
         khi em đáng yêu thì tui âu yếm gọi em là ‘thiên thần';
         nhưng khi em quạu, thì tui âu yếm gọi em là ‘thiên lôi!'
           
  Vợ
         thì thay đổi xoành xoạch vậy đó nhưng em gái vợ, Dì
         Út, thì chẳng bao giờ. Mãi mãi trong lòng anh, em là con Thiên
         Nga, đẹp hết biết!
   
  Ảnh nói có lần tui hỏi em yêu: "Nếu
         anh chết trước, em có đi thêm bước nữa không?" "Dĩ
         nhiên là không! Vì em ngán tới cần cổ rồi!" (Dì Út
         mấy bữa trước có gởi qua cái học bạ hồi còn học
         mẫu giáo của anh, lúc vượt biên mình không thể đem theo
         được. Trong đó cô giáo phê anh là ham chơi, khoái ăn,
         mê ngủ; và không chịu làm gì hết. Bốn chục năm nay từ
         khi anh cưới em về.... cũng đâu có thay đổi gì đâu!)
         Nên nếu lỡ anh chết trước em, em không lấy chồng, ngu gì cơm
         bưng nước rót, hầu hạ như một kiếp tôi đòi nữa,
         em sẽ về ở với em gái của em!" 
   
  "Còn nếu lỡ em chết
         trước anh... thì sao?" "Thì anh cũng vậy. Anh sẽ về ở với
         em gái của em!" Hi hi! (Chết cha tui lỡ miệng) Con vợ tui trừng mắt.
         "Ê nói chơi hè!" Cho qua chuyện nhưng trong lòng tui nghĩ y vậy
         đó anh ơi!"
   
  Anh đừng vội rầy tui là thằng anh rể lựu
         đạn. Kim Trọng cũng vậy mà có ai đàm tiếu gì đâu?!
         Thúy Kiều và Thúy Vân, Trọng ta đòi quằm hết ráo! Dì
         Út của tui đây cũng đẹp như là Thúy Vân vậy đó!
         Tại sao anh thắc mắc là tui không để ý ai khác mà lại
         để ý đến Dì Út, em vợ mình. Để tui cắt nghĩa
         cho anh nghe! Thứ nhứt là hồi tui mới tính cưới vợ; bà già
         vợ chơi khăm, bày trò thử lòng tui, coi tui có háo sắc, quơ
         quào tầm bậy tầm bạ không? Gần ngày cưới, Dì Út
         mới thỏ thẻ với tui là: (tui nghi đó là kịch do bà già
         vợ tui làm đạo diễn) "Em muốn tặng anh món quà đặc
         biệt trước khi anh nên duyên giai ngẫu với chị em. Em lên lầu nằm
         đợi. Rượu nằm trong nhạo chờ nem. Em nằm phòng vắng chờ anh
         một mình!" Tui suy nghĩ nhanh như máy tính! Bắt cá hai tay là
         xôi hỏng bỏng không...coi chừng vuột hết! Bèn dứt khoát bước
         đi cái rột ra cửa... (kẻo mình lại đổi ý!). Sau đó
         tui nghe phong phanh bà nhạc của tui khen rằng tui là thằng anh rể tốt.
         Chớ bả đâu biết rằng ở đâu thì còn ở đó.
         Mất mát, hao mòn gì đâu mà sợ... thì việc gì phải
         gấp gáp chớ?!
   
  Phần Dì Út cũng kén lắm nha. Nên tui hổng sợ
         có trự nào quỡn đến hớt tay trên. Muốn lọt vào mắt
         xanh của em là phải có vô số điều kiện. Dì Út muốn
         tìm một người chồng đẹp trai, lễ độ, có óc hài
         hước, ưa chuộng thể thao, có kiến thức sâu rộng, hát hay,
         khiêu vũ giỏi và biết nấu ăn! Anh ấy phải luôn bên em, cùng
         vui vẻ với em khi em ở nhà. Anh ấy phải kể cho em nghe những câu chuyện
         thú vị và biết im lặng khi em cần phải nghỉ ngơi.  
           
  Tui đã
         trả lời Dì Út là: "Giờ thì anh hiểu Dì Út muốn
         gì rồi. Để anh mua cho em một cái máy truyền hình!"
           
  Cục
         mỡ vẫn còn đó, vẫn còn lủng lẳng trước miệng mèo
         bao năm nay. Meo meo! 
   
  Tui có thằng bạn, con vợ nó có đứa em gái
         sanh đôi, giống hịt nhau như hai điếu thuốc. Có lần vợ nó
         sanh em bé. Bà già vợ thương con gái nằm cữ, gởi đứa
         em lên chăm sóc cho chị... và nó cứ lộn hoài không phân
         biệt ai là ai... Thiệt là cái thằng có phước hết biết?!
           
  Dì
         Út là em ruột của vợ mình, ít nhiều cũng giống con vợ
         mình. Phận làm chồng, ai mà không thương yêu con vợ? Không
         thương, mình cưới nó làm chi? Vì thương em như Biển
         Hồ lai láng, không tính tháng tính ngày như thế nên thấy
         Dì Út hao hao là tui thương luôn... là hợp lẽ, hợp tình
         thì có gì đáng phải phàn nàn dị nghị phải không? 
         À anh hỏi tui sao chị vợ cả bầy cũng giống hao hao... sao tui hổng chịu
         thương? Hỏi anh nè! Bác sĩ có cho anh xài thuốc quá ‘đát'
         hông?
   
  Phần tui chấm Dì Út, vì tui không muốn mình có
         tới hai bà già vợ chi cho nó mệt. Một bà là đủ nhức
         đầu lắm rồi! 
   
  Tôi chắc như bắp, Dì Út đối với
         đám con của tui cũng là bà con; hổng lẽ em nỡ lòng nào
         đanh đá, chơi trò mẹ ghẻ con chồng, hát tuồng Phạm Công
         Cúc Hoa và Nghi Xuân Tấn Lực.
   
          Anh còn cẩn thận dặn người viết
         rằng: "Ê! Cái vụ tui chấm Dì Út nó được mười
         điểm trên mười; anh nhớ đừng thày lay nói ai hay nhen. Chờ
         thời cơ, mai phục! Thiên cơ bất khả lậu!" Kẻo tui lại quỵ
         chết trước cổng Khải hoàn môn thì uổng lắm nhe anh bạn!
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne. 
      
      Kỹ nữ!
 
  Nhà thơ Nguyễn Bắc Sơn
         có một bài thơ thời chiến rất hay vì hồi xưa ai từng giày
         sô áo trận đều có cảm giác là ổng nói tui đó
         nha! Trong đó có mấy câu như: "Mai ta đụng trận, may còn
         sống / về ghé Sông Mao phá phách chơi / chia sớt nỗi sầu cùng
         gái điếm / đốt tiền mua vội một ngày vui!"
  Hà Triều Hoa Phượng, hai soạn giả cải lương
         tài hoa, thường đưa thân phận những người con gái bán
         phấn buôn hương vào các vở tuồng của mình như: ‘Nửa
         đời hương phấn, Con gái Chị Hằng, Tần Nương Thất hay Tuyệt
         Tình Ca!'
  Cuộc đời éo le, cay đắng
         của những thân phận bán phấn buôn hương đó làm em
         Ba, em Tư, dì Năm, dì Sáu khóc hết nước mắt cùng Út
         Bạch Lan, Bạch Tuyết hay Phượng Liên! Khóc vì thương người
         kỹ nữ chớ không phải khóc vì đã tốn tiền mua vé
         để đi coi năm lần bảy lượt đâu nha!
  Văn nhân, thi sĩ quê mình có tấm lòng ‘đại
         bác' với cái nghề kinh doanh vốn tự có nầy khác với những
         nhà đạo đức học gọi nó là nghề làm nhục tổ
         tông?! Nội cái truyện Kiều thôi mà mấy ổng ong ỏng chửi
         bới tối tăm mặt mũi dù nhân vật nầy không hề có thực
         ngoài đời!
  Trước
         mấy ông Việt Nam, bên Tàu cũng có những nhà thơ nổi tiếng
         lấy cảm hứng từ những người con gái sa cơ thất thế, phải
         bán mình vào lầu xanh, đem thân xác mình mua vui cho thiên hạ
         để đổi lấy miếng cơm.
  Chuyện
         rằng: Đỗ Mục bị đày xuống Dương Châu, sống với
         một kỹ nữ. Một hôm nhà thơ ôm lấy cái lưng thon nhỏ
         của em (khoái quá) mà làm bài Khiển hoài!
  Rồi Bạch Cư Dị bị đày đi làm Tư mã
         ở Cẩm Giang, gặp em kỹ nữ tài hoa chơi đàn tỳ bà mà
         cảm hứng viết ra bài Tỳ bà hành.
  Như vậy mấy nhà thơ, nhà văn phải cám ơn mấy
         em! Không những cám ơn mà còn thương cảm và thông cảm
         lắm lắm!
  Cái nghề bán thân
         mẹo dậu nầy theo Sử ký, nó có từ thời Xuân Thu bên Tàu.
         Kỹ nữ là người con gái làm nghề ca hát hoặc kể chuyện
         cho khách nghe, phục vụ rượu cho khách uống, ôm ấp khách (bây
         giờ gọi là bia ôm) và bán dâm cho khách (bây giờ gọi
         là chơi tăng hai). Quản Trọng (Quản Di Ngô) làm tướng quốc
         cho Tề Hoàn Công cho lập 700 nhà chứa cho gái bán rượu và
         bán dâm để thâu thuế làm giàu cho ngân khố!
  Nhớ hồi xưa, Sài Gòn mình cũng có
         những địa danh rất nổi tiếng về vụ nầy... như Xóm Bình
         Khang, Ngã Ba Chú Ía, Cầu Hàn Tân Thuận rồi sau nầy có Ngã
         Ba Sung Sướng mà dân chơi trên chốn giang hồ thường hay "hiệp
         khách hành".
  Đó là chuyện
         hồi xưa bên Tàu, bên Ta còn bây giờ chuyện bên Tây!
          Tiểu bang Victoria, Úc Châu nầy
         có 50 lầu xanh (nhưng treo đèn đỏ), 18 dịch vụ gái gọi,
         75 vừa nhà thổ vừa gái gọi có "đăng ký", có
         đóng thuế thu nhập như ai. Ngoài ra, còn có 525 thương vụ
         nhỏ (?) hợp pháp do chính chủ nhân điều hành để cung cấp
         dịch vụ về tình dục cho phe quý ngài đáng kính.
          Dĩ nhiên không thể nào biết rõ
         số kỹ nữ hành nghề bất hợp pháp tại nhà riêng, trong
         những nhà thổ lậu hay trên đường phố của thủ phủ Melbourne.
          Ta và Tàu xưa giờ làm kỹ nữ là
         vì hoàn cảnh nghèo đói, không còn biết làm gì hơn
         ngoài cái việc kinh doanh vốn tự có của mình. Còn Tây thì
         khác!
  Một kỹ nữ Tây tự nhận
         mình là một nữ doanh nhân kinh doanh vốn tự có, là 'call-girl',
         gái gọi cao cấp, tính giá từ 450 đô đến 600 đô một
         giờ. Suốt 11 năm qua, em tự tay sắp xếp việc quản lý khách hàng,
         coi sóc trang mạng quảng cáo và cân đối thu chi.
  "Người ta thường nghĩ thương vụ bán vốn
         tự có nầy là phải ra đứng đường, dùng chiêu trò
         ma giáo, lừa đảo kiếm tiền để chơi ma túy. Nó không
         đúng với trường hợp của tôi!"
  Em nói: "Tôi có tiền đầu tư, có bất động
         sản, có quỹ hưu trí, có bảo hiểm sức khỏe tư. Khi về
         già, với số tiền tích lũy được tôi vẫn bảo đảm
         cho cuộc sống của mình!"
  Kiều
         nữ, 29 tuổi, sanh ở Tây Úc, khởi nghiệp làm gái gọi năm
         18 tuổi, khi đó em đang là thợ cắt tóc và làm việc cho
         một hộp đêm. Làm nhiều giờ, lương lại ít... nên nản.
         Khi hai người bạn lớn tuổi hơn cùng chia phòng với em là công
         nhân tình dục (sex workers) dắt em vào đời... Em chịu liền!
          "Tôi là người rất 'năng động'
         về đời sống tình dục... nên nghĩ rằng có thể kiếm
         được nhiều tiền nhờ cái ‘năng động' nầy! Nhưng gia
         đình lại nghĩ tôi đang làm việc trong lãnh vực tiếp thị...
         Nếu Tía Má em biết chắc buồn khổ lắm!"
  "Tôi không phải là một người phụ nữ
         gương mẫu kiểu Úc gốc Ý ngoan hiền, lập gia đình rồi
         có con cái, sống êm đềm trong bốn bức tường."
          Khách hàng là những ông tai to mặt
         lớn, đủ giàu, để trả tiền phòng khách sạn 4 hoặc
         5 sao. Đôi khi kiều nữ nầy cũng bay xuyên bang hay ra nước ngoài
         tới Á Châu, tới Huê Kỳ với khách.
  "Những ngày trong tuần tôi làm việc khoảng hai hoặc
         ba tiếng. Nhưng cuối tuần thì rất bận rộn! Khách hàng thường
         thích chuyện trò, đi ăn tối chứ không phải luôn là đòi
         hỏi về 'tù ti'. Suốt ngày ‘quan anh' tiếp xúc nhân viên dưới
         quyền, nghe toàn là vâng dạ... làm ‘quan anh' chán ngấy lên
         tới tận cần cổ... Nên muốn nói chuyện với một ai đó
         dám ‘phản biện' quan anh."
  "Làm
         ít; xít... nhiều tiền! Tuy nhiên nếu quan nào chịu chơi mà
         không chịu chi thì tôi sôi máu lên! Tôi cự tuyệt thẳng
         thừng rồi xách 'vốn tự có'... về nhà!"
  Tiền kiếm thì nhiều nhưng nghề nầy đã hủy
         diệt một phần cảm xúc tình yêu. Kỹ nữ có yêu ai không?
         Có chớ! Đâu phải làm vợ khắp người ta mà trái tim
         em không hề rung động đâu!
  "Tình
         đầu với một khách hàng dài được 3 năm rưỡi và
         tôi ngưng đi khách. Nhưng khi quan hệ tan vỡ tôi lại trở về
         nghề cũ! Tổ cha cái thằng Sở Khanh!"
  "Tôi sẽ ngưng đi khách khi tìm đúng được
         người mình yêu. Tôi là người phụ nữ hơi cổ lỗ
         trong quan hệ tình cảm; tôi chỉ chấp nhận một vợ một chồng
         mà thôi(?!)
  Làm gái gọi! Đó
         là sự chọn lựa của tôi!"
  Nàng
         Kiều thứ hai, Amanda Goff, là một ký giả, sau bỏ nghề báo,
         làm gái gọi với giá 800 đô một giờ. Goff đã 40 tuổi,
         gây sôi nổi trên dư luận thế giới khi xuất bản một cuốn
         tự truyện về đời mình: 'Những bí mật của một gái
         gọi cao cấp!' (The Secrets of a High-Class Call Girl), do nhà Random xuất bản, giá 35
         đô. Mại dô!
  Hai kiều nữ nói
         trên coi bộ làm ăn khấm khá nên gáy te te! Tuy nhiên, một nhà
         khoa bảng, thuộc phân khoa Chánh Trị và Xã Hội Học trường
         Đại học lại rầy mấy ông anh ham vui (tại mấy ông mới có
         nghề nầy) như vầy: "Mại dâm làm tổn hại thể chất và
         phẩm giá của người phụ nữ!" "Phụ nữ không chọn
         nghề nầy mà là nạn nhân do sự thống trị của phái nam.
         Đàn ông thường coi người phụ nữ là công cụ để
         giải quyết nhu cầu sinh lý, lợi dụng tính phụ thuộc của phái
         nữ. Ta không thấy phái nam đứng đường và phụ nữ dạo
         xe qua, ngừng lại để mua thân xác của họ!"
  Thưa quý độc giả thân mến!
  Cái nghề bán phấn buôn hương nầy nó xưa
         như trái đất. Nước hợp thức hóa; nước không? Tranh luận
         dài dài, cãi nhau ỏm tỏi... Tui chắc hết thế kỷ tới còn
         chưa chấm dứt.
  Nhưng thường tình
         trong xã hội là phụ nữ mà bị gọi là tụi bán phấn
         buôn hương; là bị xúc phạm, bị sỉ nhục tột cùng,
         hậu quả là sẽ gây ra cơn giận dữ như sóng thần (tsunami!).
         Có chuyện thật 100% xảy ra như sau:
  Kondrat
         Golubev, 32 tuổi, đi nhậu cùng bạn bè ở một hộp đêm tại
         thành phố Atyrau, miền Đông nước Kazakhstan. Khi ra ngoài hút thuốc
         nhìn thấy hai cô gái, chú em mời hai nàng một ly nhưng bị cự
         tuyệt khá phũ phàng. Em bảo: "Cút đi!"
  Trả đũa, Golubev chọc quê hai em rằng: "Có đi
         khách hay không? Giá bao nhiêu?"
  Không
         chịu nổi sự xúc phạm như thế, một em cung tay đấm một phát
         vào mặt và con 'dê' nầy ngã lăn ra đất... bất tỉnh. Em
         chưa đã nư, bồi thêm một cú đá vào bộ chỉ huy
         'nhẹ' của chàng ta! Xong cả hai bỏ đi như chẳng có chuyện gì
         xảy ra cả!
  Anatoli Pokrovski, 36 tuổi, đang
         đứng chờ người bạn gái của mình đi lấy áo khoác,
         tình cờ nghe tiếng đôi bên cãi nhau, dùng mobile phone ghi lại được
         trận đấu võ, có nốc ao nầy, rồi đưa cho cảnh sát.
         Xe cứu thương chở con dê 'khờ' nầy vào bịnh viện. Sau đó,
         cảnh sát nhận xét rằng: "Thiệt là kinh ngạc! Một cú đấm
         ra trò! Cô nàng nhỏ nhưng mà có võ. Cách lăng ba vi bộ
         như thế chứng tỏ người đẹp không phải là một võ
         sĩ quyền anh nhưng chắc chắn là có học võ và cách động
         thủ nhanh gọn như thế cho thấy không phải là lần đầu em xuất
         chiêu đẹp kiểu này." May phước là con ‘dê' nầy không
         đến nỗi đi chầu ông bà ông vải!
  Thưa quý độc giả thân mến!
  Để kết bài, người viết xin kể hầu quý
         độc giả thân mến hai chuyện hổng vui hổng ăn tiền như sau:
          Một quý bà là phu nhân
         của một quý ông thành đạt. Ông bỏ nhà đi suốt vì
         công chuyện mần ăn. Hai đứa con gái xinh đẹp lại đi học
         xa. Ở nhà một mình, bà cảm thấy cô đơn lắm nên đến
         tiệm bán thú cưng mua một con vẹt biết nói về hủ hỉ cho
         vui! Con vẹt giá 20 đô! Sao rẻ vậy? Ông bán chim nói: "Con vẹt
         nầy nó từng sống trong một thanh lâu nên khi mở miệng nói toàn
         là chửi thề và nói những điều bậy bạ không hà nên
         chẳng ai muốn mua!" "Không sao! Đầu óc tui cởi mở lắm!"
          Đem con vẹt về. Mới bước vô nhà
         nó đã chửi thề nói: "Kỹ viện mới! Má mì mới!
         Quá đã!" Bà mệnh phụ cải chính: "Nhà tui chớ hổng
         phải là kỹ viện và tui không phải là 'Má mì'..."
          Rồi hai đứa con gái xinh đẹp về
         thăm nhà. Con vẹt bật lên tiếng chửi thề: "Quá đã!
         Có hai em mới! Thơm như múi mít!" Hai cô con gái mắc cỡ
         lên tiếng cải chính: "Ê! Tụi tao không phải là kỹ nữ
         đâu nha!"
  Lúc đó ông
         chồng bước vào nhà. Con vẹt rất mừng rỡ chửi thề liên
         tu bất bận: "Kỹ viện mới! Má mì mới! Kỹ nữ mới! Chỉ
         có khách là cũ!" "Bill! Hổm rày mần ăn ra sao vậy bồ?!"
          Chuyện thứ hai là: Cuối năm,
         một tổ chức từ thiện làm buổi gây quỹ Cây Mùa Xuân,
         kiếm tiền giúp những người vô gia cư nghèo khổ có chút
         đỉnh để ăn Tết với người ta. Và cuộc bầu cử tiểu
         bang sắp tới, mấy chánh trị gia bấy lâu ngủ Đông, lặn mất
         tiêu, không thấy mặt mũi tròn méo ra sao; lại lục tục xuất
         hiện tại buổi gây quỹ để ông đi qua, bà đi lại cho tui
         xin lá phiếu.
  Buổi gây quỹ đìu
         hiu, không ai mở hầu bao cho cắc nào hết ráo vì ai cũng mạt.
         Một 'Má mì' cai quản hơn một chục kỹ viện, dưới tay có
         hàng trăm kỹ nữ, làm ăn rất khấm khá, bèn nhảy lên,
         cầm micro, nói: "Tui xin hiến tặng năm chục ngàn đô!" Bà
         trưởng ban tổ chức ngần ngại nói: "Dạ tụi tui cần tiền
         thiệt... Nhưng những đồng tiền nhơ nhớp nầy thiệt không dám..."
          Thì một chánh trị gia nổi tiếng ngồi
         hàng ghế đầu vọt miệng: "Bà cứ nhận đi! Tiền của
         anh em chúng tôi cả đó mà!"
  đoàn xuân thu.
melbourne
         
      
       
"Lè phè như Úc?!"
 
   
   
  Bảo Huân.
   
  Người Việt chúng ta, trước 75, chắc ít có
         người biết nhiều về nước Úc. Ở đâu? Bao lớn? Dân
         tình sống ra sao? Rồi sau khi mất nước, bà con mình ồ ạt trốn
         ra đi, may mắn tấp được vô Bidong, Mã Lai, Galang, Nam Dương, chờ
         đợi mấy phái đoàn (tùm lum nước) đến để phỏng
         vấn cho đi định cư ở một nước thứ ba, thì trong đầu
         thuyền nhân, ai cũng nghĩ trước hết là nước đồng minh
         đã bỏ ta đi, là Hoa Kỳ?!
 
 Thế nên có chuyện vui là
         trong giờ học địa lý, Thầy hỏi: "Mặt trăng và Úc Châu;
         nơi nào xa hơn?" Trò lại trả lời là: "Úc Châu, vì
         mặt trăng mình còn thấy được đêm đêm!"
 
 Kiến thức về địa lý được một nút (được
         1 điểm vì ít nhứt mình còn biết trên quả địa cầu
         nầy có một nước tên là Úc Châu, một nước mà
         chiếm trọn một Châu trong năm Châu). Về lịch sử nước Úc,
         mình cũng bù trất luôn!
 
 "Tí!  Em tìm cho tôi nước
         Úc trên bản đồ đi" "Dạ thưa thầy! Nó đây! 
         Quay sang Tèo, thầy hỏi: "Ai tìm ra Úc Châu? Dạ thưa thầy! Trò
         Tí ạ!"
 
 Thưa quý độc giả thân mến!
 
 Mãi vài năm sau 75, những người tình cờ tiên phuông
         đến Úc sống! Chu choa sao mà quá đã, lè phè hết biết...
         nên báo tin vui quá vui cho những người còn ở đảo biết
         về nước Úc... một đất nước, bia đổ tràn như suối
         là có thiệt trăm phần trăm chớ không cần phải đến thiên
         đàng mới có... thì số người Việt của mình đến
         Úc định cư tăng vùn vụt!
 
 Ngày đầu tiên đặt
         chân tới Melbourne cách đây hai mươi năm... Từ phi trường Tullamarine,
         mấy đứa em chở u về nhà ở Coburg, vùng phía bắc Melbourne. Thay
         đồ, tắm rửa xong xuôi... là nhảy tót ngay lên bàn nhậu
         ăn mừng ‘tù nhân' đã vượt ngục... chạy thoát tới
         trời tự do. Quá đã! ‘Welcome to Melbourne!' Lon bia đầu tiên uống
         là Victoria Bitter (còn nhớ tới giờ); sao mà nó mát lạnh gì
         đâu... chạy khỏi cổ họng, bia xuống tới đâu là mình
         biết tới đó!
 
 (Sau nầy, thì thấy cũng hơi lạ mỗi
         tiểu bang Úc đều uống loại bia khác nhau. Lý do là: Trước
         khi thành lập liên bang, Úc châu có những tiểu bang riêng lẻ
         thuộc địa của Anh. Với luật lệ rất khác nhau về sản xuất
         và tiêu thụ rượu bia.)
 
 (Mãi đến cuối thập niên
         1880, hệ thống hỏa xa mới được thiết lập nối liền thủ
         phủ các tiểu bang Úc; chớ trước đó phải chuyên chở
         rượu bia bằng tàu. Vận chuyển khó khăn, cước phí cao như
         vậy nên mấy hãng bia địa phương khó lòng bành trướng
         nhãn hiệu của mình đến các tiểu bang khác. Dân tiểu bang
         nào thì uống bia của tiểu bang đó... Riết rồi thói quen tạo
         thành một truyền thống... từ đời ông, tới cha, tới con, rồi
         tới cháu! Nhậu hết ráo! Thế nên nếu là dân NSW thì uống
         Tooheys, Reschs, Hahn. Dân Victoria thì Carlton Draught, Victoria Bitter, Melbourne Bitter! Uống bia loại
         nào cũng là một hình thức giới thiệu rất dễ thương
         với dân thổ địa là ‘tại hạ' từ tiểu bang nào mà
         tiếu ngạo giang hồ, hạ cố tới chơi đây!)
 
 Rồi sau đó,
         mười năm liền nước Úc hạn hán, những rừng bạch đàn
         khô nẻ, cháy rừng liên tu bất tận. Hồ chứa Thomson lớn nhứt
         cho thành phố Melbourne xài, mực nước tụt xuống chỉ còn 19%
         dung tích. Chánh phủ cấm dùng nước bừa bãi. Người Úc,
         vốn cực kỳ yêu nước, nghe chánh phủ bảo cái gì đúng
         cho đất nước là răm rắp tuân theo. ‘Để tiết kiệm
         nước! Chúng ta hãy uống bia! Save water! Drink beer!'
 
 Nhưng theo dã
         sử, trước khi khoái uống bia, những người Úc đến từ
         Anh khoái uống rượu mạnh hơn! Sir John Robertson, năm lần làm Thủ
         hiến New South Wales, suốt 35 năm, sáng nào ông cũng ‘quất' một
         pint (hơn nửa lít) rượu rum. Giống như xe cần xăng, ông có
         ‘rum' mới chạy! Nhậu đã rồi còn nói "đâu phải
         mình tui! Không có ai đặt chân lên cái xứ nầy mà lại
         uống nước lã cả!"
 
 Theo thống kê, những người
         từ Châu Âu đến Úc định cư, tính theo đầu người,
         uống nhiều, đứng nhứt nhì hơn bất cứ cộng đồng nào
         khác của nhân loại. So với mẫu quốc Anh, sáng xỉn chiều say;
         tối ôm chai mà ngủ chắc chắn là Úc ăn đứt nước
         mẹ quê mình; nếu có thua là thua Boris Yeltsin một Tổng thống xỉn
         có tiếng của nước Nga thời hậu chế độ cộng sản mà
         thôi! Vẻ vang dân Úc nhá!
 
 (Ai cũng biết Yeltsin là người
         uống rượu nhiều. Hơn nữa, chứng nghiện rượu của ông làm
         vận mệnh thế giới đổi thay!? Xưa thì vận mệnh thế giới
         trong tay mấy đứa khùng như Hitler, Stalin, Mao... Sau thì trong tay mấy ‘ông
         thần ve chai' Sao tui thương, tui tội nghiệp thế giới của mình quá
         bà con ơi!)
 
 Năm 1989, Yeltsin tới Hoa Kỳ để phát biểu về
         đời sống xã hội và chính trị tại Liên bang Xô viết.
         Chuyến đi ấy được một bài báo trong tờ La Repubblica, Italia mô
         tả là thảm họa. Yeltsin thường xuất hiện trong tình trạng say
         sưa trước công chúng. 
 
 Tổng thống Mỹ Bill Clinton đã
         biết được về chứng nghiện rượu của Yeltsin trong cuộc nói
         chuyện điện thoại đầu tiên của họ khi Yeltsin gọi tới chúc
         mừng nhân lễ nhậm chức của Clinton năm 1993, Yeltsin khi ấy đang ‘xỉn'.
         Ông cũng say rượu trong cuộc gặp thượng đỉnh đầu tiên
         với Clinton tại Vancouver. Yeltsin đã rất xỉn quắc cần câu khi ông
         tới sân bay vào tháng 9, 1994 tới mức ông có thể ngã khỏi
         máy bay. Trong đêm ấy Yeltsin loạng choạng đi quanh với độc chiếc
         quần lót và kêu gào đòi bánh pizza. Trong vụ ném bom Kosovo,
         Yeltsin, rõ ràng đang say rượu, đã đề nghị rằng ông
         và Clinton nên gặp nhau trên một chiếc tàu ngầm!
 
 Người
         viết hoàn toàn thông cảm với ông bạn già Boris Yeltsin vì
         phải bị sống quá lâu trong chế độ cộng sản thì con đường
         tình ta đi: một là khùng; nếu không muốn khùng thì chỉ
         có thể uống rượu để tìm quên những nỗi đớn đau...Vì
         khi xỉn rồi Boris Yeltsin đã tới thế giới đại đồng, không
         còn áp bức bất công... He he! Vậy thì ngu sao mà không nhậu
         chớ?!)
 
 Bây giờ người viết may mắn đang sống trong xã
         hội tư bản giẫy chết, mà mình không muốn chết, chỉ muốn
         vui thôi! Và cũng theo kinh nghiệm cá nhân của người viết, uống
         rượu mà xỉn, nó vật mình vặn vẹo, quậy quạng... lôi
         thôi rắc rối với vợ nhà quá... nên người viết cũng
         như người Úc từ từ chuyển ‘ton' rượu đế, rượu
         bọt đường... ra uống bia lon! Nhứt là vào mùa hè trời
         oi bức, gió từ sa mạc trong đại lục thổi ra, ào ào nóng
         rát. Uống bia làm cho mình đã khát! Còn không khát, uống
         trước khi bị khát cho chắc ăn! Để phòng ngừa!
 
 Còn
         về sức khỏe: "Tui không bao giờ uống nước; vì nước rất
         độc, chứa rất nhiều vi khuẩn... nó làm cho ống dẫn nước
         dù làm bằng sắt, bằng gang đi chăng nữa cũng trở nên rỉ
         sét!"
 
 Thưa quý bạn đọc thân mến!
         
 Người viết cũng xin thành thật tự thú trước bình
         minh rằng mình đang có vấn đề về bia rượu rồi chăng?!
         Bằng cớ là: Chưa hề đặt chân vô quán rượu đó...
         mà tại sao người em xứ Úc dễ thương hết biết, em đi
         áo mỏng buông hờn tủi, thường hay ló ló ra hai trái bưởi
         Biên Hòa không vàng khè... mà trăng trắng trong nắng chiều
         xứ Úc, phục vụ bia bọt lại biết tỏng tên tui?! Danh trấn giang
         hồ ‘Đông phương bất bại!' Nhậu chưa ai nhậu lại hết
         trơn he?! 
 
 Người viết sở dĩ uống bia vì bia rẻ hơn
         nước vậy thôi chớ đâu có ghiền nè! Nhưng có người
         bạn dang dở đường tình, than thở: ‘Uống để tìm quên!"
         Thì nghe cũng được đi; nhưng khi dắt người viết đi nhậu
         để tìm quên... xin nhớ trả tiền trước nghe hông huynh!
 
 Nhập gia tùy tục! Đến xứ Úc mình làm như Úc thôi!
         Bài bạc, Cá cược và Bia! Gần mực thì đen gần đèn
         thì sáng! Nên xin phép quý độc giả thân mến kể một
         câu chuyện vui như vầy:
 
 "Ba đứa đang làm việc trên
         một tòa cao ốc. Macca, Chook và Simmo. Chook bị trợt chân, té chết
         ngắc. Khi xe cứu thương chở xác Chook đi khỏi thì Simmo nói: ‘Phải
         có ai đi báo tin nầy cho vợ nó chớ!' Macca giơ tay xin đi. Hai tiếng
         đồng hồ sau, Macca quay trở lại vác một thùng bia VB trên vai. ‘Ê
         bồ! Bia ở đâu ra vậy?' ‘À! Vợ thằng Chook cho tui đó!' ‘Thật
         không thể nào tin được! Bồ tới nói cho người vợ một
         tin buồn chồng bà ấy té chết ngắc... vậy mà bà ấy lại
         cho ông một thùng bia hả?' Macca trả lời: ‘Đúng ra là vợ
         nó không có cho tui. Chẳng qua là khi gõ cửa, bà ấy ra mở,
         tui bèn hỏi: "Bà đây có phải là Bà góa phụ của
         ông Chook hay không?" Vợ Chook trả lời: "Tôi đâu phải là
         góa phụ!" Vậy là tui nói: "Bà có dám bắt cá với
         tui một thùng bia không?"'
 
 Dân dã uống bia, quan quyền dù
         có nhiều tiền hơn cũng uống cùng loại bia như vậy! (Còn
         ‘chảnh' không chịu; đòi uống cỡ chai rượu chát 700ml Grange
         Hermitage hơn ba ngàn đô như Thủ hiến NSW Barry O'Farrel là về nhà
         đuổi gà cho vợ!) Thiệt là một nước Úc bình đẳng;
         đã san bằng mọi giai cấp trong việc ăn nhậu mà không cần
         phải ngu để đi làm cách mạng đổ máu; đấu tranh giai
         cấp làm chi cho chúng nó khi! Bất chiến tự nhiên thành!
 
 Còn quan quyền và dân ngu khu đen làm ăn ra sao thì từ từ
         tính tới! Mà đất nước Úc nầy thực ra đâu cần
         mần ăn chi cho nó mệt! Mới đây Úc khám phá ra mỏ dầu
         trong đá ở Nam Úc, rồi ngoài khơi Tây Úc nữa... Khi nhậu
         hết tiền, hút dầu lên bán cho Tàu... thì Úc sẽ qua mặt
         nước Saudi Arabia một cái rột! Giàu tài nguyên đến nỗi
         chủ chợ, Thủ Tướng Singapore, đất nhỏ thó, con chó nằm còn
         ló đuôi, cà nanh: "Úc đâu cần làm... Hết tiền, cứ
         đào mỏ, hút dầu lên bán... là phẻ re như con bò kéo
         xe!" Hi hi!
 
 Do đó: dân nhậu Úc khi phải đi cày, bị
         bắt buộc chẳng đặng đừng; thì khóc lóc, thở than là
         mình bị một lời nguyền từ chính mấy con vợ của mình là:
         "Úc! Đàn ông không được ở không! Phải kiếm việc
         làm đi chớ!"
 
 "Không! Không bao giờ! Cứ mặc kệ
         cho em nguyền rủa! Thiệt là lè phè như Úc!"
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne
  
 
   
      
      Vũ phu và Vũ nữ!
  
 
   Tranh Bảo Huân.
   
  Thuở còn là tình nhân chắc chúng
         ta cũng thường hay giận em yêu... hay em yêu giận chúng ta. Chuyện giận
         hờn hai hôm dài như một tháng... là chuyện thường ngày
         ở huyện. Mà chúa giận phải nói là phe kẹp tóc. Đó
         là thuở còn là tình nhân nhưng khi thành vợ chồng rồi
         (chén trong sóng còn khua huống hồ gì là chồng vợ); lại giận;
         lại hờn. Nếu cưới vợ mà ngày nào cơm tối cứ về
         trễ! ‘Ðêm đêm anh đi không về! Để em yêu: ‘Cô
         đơn trong căn nhà bé! 
  Tuần
         trăng mật mới không màng mà cứ mãi đi!" Tù ti hổng
         chịu mà cứ đi hoài thiệt là ngu nhe! Đêm anh yêu không
         về thì chỉ một trong hai trường hợp. Ngoại tình hay bị chết
         dọc đường dọc xá! Em yêu hy vọng anh yêu chết dọc đường
         dọc xá hơn?!
   
  Người Việt chúng ta, con gái lấy chồng
         thường lựa anh yêu khôn hơn mình; làm cho mình nể... mới
         yêu... Chính vì có truyền thống chọn đấng lang quân là
         cây tùng, cây bách như thế nên vợ chồng Việt Nam mình
         giận nhau thì có... chớ quánh nhau cũng có... nhưng ít lắm.
         Em nể mình, thì khó mà ‘bạt tai' mình lắm. Còn mình
         được em tâm phục, khẩu phục thì đâu có rảnh mà
         ‘đấm đá' em chi để thiên hạ nói có học mà lại
         du côn!
  Ngay cả em yêu đôi khi lầm
         lỗi như khoái đi đánh tứ sắc chẳng hạn! Mê tướng
         xanh, tướng đỏ không thèm nấu cơm, nấu nước gì ráo
         mà chồng quạu lên thì xuống nước nhỏ: ‘Chàng ơi giận
         thiếp làm chi! Thiếp là cơm nguội phòng khi đói lòng!' Nè
         cơm nguội ăn đi! Cho bớt giận nha anh!
   
  Còn chồng lỡ có thói
         trăng hoa, về nghe con vợ cằn nhằn, (không biết lỗi tày trời của
         mình) mà con mắt cứ long lên sòng sọc là em rét: ‘Ví
         dầu tình có dở dang! Thì xin cho thiếp đò ngang thiếp về'...
         với Má. Hu hu!  Chớ không phải như con vợ ở xứ Úc nầy
         đâu nha! Nhậu xỉn xỉn về, bước vô nhà, chân nam đá
         chân chiêu, lỡ đạp lên ngón cái em có một chút xíu,
         xức dầu xanh một lát là hết, mà cứ ra rả là bị bạo
         hành, là đòi ra Tòa li dị... chia con, chia của, chia luôn tiền hưu
         trí nữa chớ! Chính vì lý do đó mà người viết khoái
         cưới con vợ Việt Nam hơn!
   
          Qua tới cái xứ Úc nầy, ngày
         nào cũng nghe hoài, phát ớn chè đậu, cái vụ bạo hành
         gia đình. Chu choa cái xứ văn minh vật chất như vầy mà cái
         văn hóa vợ chồng của Úc coi bộ nhiều chuyện để đăng
         báo quá ta. Ở Việt Nam mình hồi xưa đâu thấy có!
          Báo đăng là ca sĩ nổi tiếng nầy
         đánh vợ bầm mặt bầm mày... vân vân và vân vân. Ông
         nội con nít kia giận vợ, vác súng rượt vợ chạy vòng vòng,
         bắn cái bùm... hụt... Cho nó sợ chơi!
  Nhưng theo người viết được biết, sau vài chục năm
         ở Úc, thì... đâu phải chỉ có chồng ‘quánh' vợ không...
         mà vợ ‘quánh' chồng cũng có. Theo một thống kê đáng
         tin cậy là: 38% nạn nhân bạo hành trong gia đình lại là phái
         mạnh, tức đàn ông. Thiệt nữ kê tác quái gà mái
         đá gà cồ! Nhưng lỡ bữa nào bạn đọc thân mến
         bị em yêu ghen bóng ghen gió mà thọi một cú vô mặt, bầm
         con mắt bù lạch ăn, giận quá kêu cảnh sát thì nó nghe
         xong rồi cười hô hố... ‘Ê! chuyện nầy xưa giờ mới thấy
         nghe!' Làm mình đã quê càng thêm quê xệ!
  Kêu cảnh sát bị nó cười vô mặt, mình
         dằn cơn nóng giận không được, mà cung tay dộng lại cho em
         một cái, bầm con mắt, đen thùi lùi như trét lọ nghẹ...
         Em nằm giãy đành đạch... ‘Bớ bà con làng nước ơi!
         Chồng tui nó quánh tui!' Rồi hàng xóm Úc, ở không, nhiều
         chuyện, gọi cảnh sát là đời mình cũng tối thui như đêm
         30 âm lịch vậy!
  Ngay cả đôi
         khi dộng nó, nó không kêu cảnh sát mà bàng quan thiên hạ
         biết được làm rùm lên là mình cũng chết giấc. Mới
         đây tivi, truyền thông bên cái xứ Cờ Hoa thổi tưng bừng cái
         vụ một danh thủ chơi bóng cà na ‘quánh' vợ.
   
  Chuyện
         như vầy: ngày 15 tháng Hai năm 2014, Ray Rice, 27 tuổi,  sanh ngày 22 Tháng
         Giêng năm 1987, cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp Hoa Kỳ và
         vị hôn thê Palmer, 26 tuổi, ‘quánh' nhau trong thang máy ở sòng bài
         Revel thuộc Atlantic City, tiểu bang New Jersey.  
  Theo
         một đoạn video, ghi lại rất rõ, đưa cho hãng thông tấn AP
         cho thấy: Hai người chửi nhau, em yêu xấn tới, phun nước miếng vào
         mặt anh yêu... Anh yêu nổi xung thiên đấm em một phát té xỉu.
         Anh yêu không hề cố che giấu sự việc nầy. Sau khi Palmer xỉu, Rice kéo
         Palmer ra khỏi thang máy và có vài nhân viên phục vụ trong khách
         sạn thấy. Một người nói: ‘Phải bà ấy xỉn không? Không
         gọi cảnh sát chớ?' Nhưng Rice không trả lời! Tên ‘Rice' vậy
         là chú em ‘lúa' rồi nhe!
  Ngày
         27 Tháng Ba năm 2014, một đại bồi thẩm đoàn truy tố Rice tội
         hành hung nghiêm trọng cấp độ 3 có thể bị xử tù từ
         3 tới 5 năm và bị phạt 15 ngàn đô.
  Tới giờ phút nầy thì chú em đã thấy chỉ 30
         giây dại dột có thể lột một đời.
  (Và hai người cưới nhau một ngày sau đó?!)
          Một năm lương cầu thủ 4 triệu đô
         chớ có ít đâu!  Rồi tiền quảng cáo của các nhà
         tài trợ, tiền bán áo thi đấu. Thất nghiệp là mất bạc
         chục triệu đô Mỹ và đời em đang huy hoàng sẽ hoang tàn
         trong ngõ hẹp!
  Vì cú đấm
         nầy, Rice bị cấm hai trận đầu tiên của mùa giải NFL 2014 bắt
         đầu vào ngày 25 Tháng Bảy. Sau đó tội hình sự nầy
         đã được hủy bỏ khi Rice đồng ý tham gia một khóa học
         về bạo hành gia đình để chuyên gia về tâm lý dạy
         dỗ chú em từ 6 tháng tới 4 năm theo lịnh Tòa. Hú hồn tưởng
         thoát! Nhưng không!
  Vào 8 tây Tháng
         Chín năm 2014, TMZ (chuyên ngồi lê đôi mách về những nhân
         vật nổi tiếng) tải thêm một đoạn video dài hơn nữa về
         việc ‘dộng' bạn tình nầy. Dư luận lại nóng lên như
         nồi ‘súp de' xe lửa.  Hậu quả là đội Baltimore Ravens đình
         chỉ hợp đồng vô hạn định với Rice. Hiệp hội bóng bầu
         dục Hoa Kỳ, NFL (National Football League) cũng cấm Rice thi đấu vô hạn định
         để tính sau...
   
  Hai người điều khiển chương trình
         Fox News là: Brian Kilmeade và Steve Doocy trực tiếp phát sóng trên truyền
         hình, nói đùa về cuộc tấn công bạo lực của Rice nhắm
         vào em yêu. ‘Lần sau đi chung: dùng cầu thang! Vì trong thang máy
         có máy thâu hình!'
  Dân tuốt
         bên Anh nghe hai chú nầy giỡn chơi lại giận thiệt... Kết tội hai
         tay nhà đài nầy là hổng có gì vui hơn khi thấy một người
         phụ nữ bị bạn tình mình đánh đến bất tỉnh. Cần
         phải xác định rõ ràng bạo hành gia đình không phải
         là chuyện để đùa cợt. Nó giết hai người phụ nữ
         mỗi tuần ở Anh và xứ Wales! Rồi hàng trăm nếu không nói
         hàng ngàn người đang sống trong sự sợ hãi bạn tình của
         mình. Chúng tôi đã cảnh báo cho ‘Tổ chức Trợ giúp
         phụ nữ', Women's Aid, về sự nguy hiểm khi xem nhẹ việc ức hiếp nầy.
         Nói đùa về nạn bạo hành gia đình là tầm thường
         hóa vấn nạn nầy và vô tình cho phép kẻ bức hiếp cảm
         thấy rằng hung hãn như vậy vẫn được xã hội chấp nhận!
           
  Ai
         nói làm báo, làm đài, làm truyền thông là tự
         do ngôn luận, nói gì là nói đâu?! Nói đúng cũng
         bị chửi mà lỡ trật chút xíu là bị tới tấp vô mặt...
         Tội nghiệp ghê!
  Một ngày sau khi
         video bị tiết lộ, lúc trước là hôn thê giờ là vợ,
         Palmer vội lên tiếng bảo vệ chồng, quy tội cho giới truyền thông
         đã gây đau khổ cho gia đình cô ấy!
  ‘Đây là cuộc đời của chúng tôi. Chồng
         tôi làm việc vất vả suốt cuộc đời mới được như
         vậy! Bây giờ quý vị tính làm chúng tôi thương tổn,
         làm chúng tôi xấu hổ, làm chúng tôi cảm thấy đơn
         độc, cướp đi niềm hạnh phúc của gia đình chúng tôi...
         Vậy là quý vị đã thành công! Nhưng vợ chồng tôi
         sẽ chứng tỏ cho thế giới biết tình yêu của chúng tôi thực
         sự như thế nào!'
  Bị anh yêu
         đấm cho một cú đến ngất xỉu hỏi ai không buồn không
         giận chớ! Nhưng tình em có thể lớn hơn sự căm giận, nên
         độ lượng tha thứ cho lỗi lầm (dù rất lớn), lần đầu
         mới xảy ra... Thì  mình cũng có thể hiểu được tâm
         trạng của người vợ Mỹ nầy.
   
          Nhưng dư luận không chịu thứ
         tha! Những bình luận của độc giả trên các hãng thông tấn
         lớn như CNN, CBS, Reuter cho thấy: ‘Nó có thể đấm chết cô
         ấy. Mất việc cũng còn là may mắn lắm!' Cay độc hơn là:
         ‘Có thể là cô ấy thích thế thì sao?' 
  Thấy tức tại sao người vợ nầy không chịu làm
         theo ý mình mà ra mặt binh người chồng vũ phu, có bà còn
         viết: ‘Người phụ nữ nầy điên rồ! Tại sao lấy thằng
         chồng vũ phu như vậy chớ! Tại sao vì tiền mà trở thành
         cái bao cát cho nó dợt võ vậy! Rồi còn đổ thừa tại
         truyền thông nên ông chồng mới mất việc. Tui hy vọng là nó
         không được quyền chơi bóng cà na nầy nữa!' Rồi hù
         dọa: ‘Một ngày nào đó cô em sẽ chết dưới tay nó
         cho coi!'
  Một em khác làm thầy đời,
         xúi Palmer bỏ chồng cho rồi: ‘Chồng cô xin lỗi dân chúng nhưng
         không xin lỗi cô! Hắn quên! Hãy đứng bằng đôi chân
         của mình; tìm một ai đó thương yêu, tôn trọng mình.
         Đánh tới xỉu như vậy là không tôn trọng. Có khùng
         mới ở với tay vũ phu nầy. Nó ‘quánh' mình một lần, là
         quánh tới. Cái đầu không bao giờ là cái chót. Nếu có
         con, tụi nó nghĩ sao? Đừng đổ tại mình mới ra nông nỗi.
         Chồng cô! Tại nó hết trơn. Đừng đổ cho giới truyền thông
         nữa! Con nít coi sẽ nghĩ làm sao. Cha mẹ đánh nhau rồi lớn lên
         có vợ có chồng chúng sẽ xử sự y như vậy cho coi!'
          Rồi mấy nhà tài trợ cũng sợ bị
         tẩy chay bèn cắt hợp đồng quảng cáo, áo thi đấu của
         Rice bị rút ra khỏi các cửa hàng bàn lẻ. Một ông chọc
         quê rằng: Thôi Rice đi quảng cáo cho hãng dược phẩm sản
         xuất thuốc giảm đau đi! ‘Ê! Tui đánh con vợ tui xỉu! Và
         tui cho nó một viên thuốc giảm đau ‘Advil' em yêu không cảm thấy
         đau đớn gì hết nha trong suốt 12 tiếng đồng hồ!'
   
  Người
         viết xin minh xác rõ một điều là cực lực lên án hành
         động chồng đánh vợ đến xỉu như thế nầy! Làm vậy
         là ‘hung nô' quá! Nếu em yêu có phun nước miếng vào mặt
         mình (đó cũng là bạo hành dù không tổn thương về
         thể chất nhưng bị thương nặng về tâm hồn) không ai thông
         cảm cho mình đâu! Nếu mình ngu quá mà nổi nóng ăn miếng
         trả miếng với một con người liễu yếu đào tơ là mình
         lãnh búa tạ! Vì chữ có câu rằng: Không bao giờ đánh
         một người phụ nữ dù bằng một cành hoa!
  Anh bạn văn của người viết là người điếc
         không sợ súng, không sợ bị ai chửi, cũng nhẩy vô nói đùa:
         ‘Chồng ‘quánh' vợ là vũ phu! Vợ ‘quánh' chồng là
         vũ nữ. Vợ chồng ‘quánh' nhau quần áo rách hết trơn gọi
         là vũ sexy!' ‘Tui chống vũ phu; chống vũ nữ nhưng nhiệt tình
         ủng hộ... vũ sexy!'
   
  Còn phần người người viết, nếu giận
         vợ quá, sẽ đánh ‘em yêu' bằng cái lỗ mũi! Hi hi! Êm!
           
  đoàn
         xuân thu.
  Melbourne
 
      
      Quê người!
  
 
  
 
 Tranh Bảo Huân
   
  The Economist Itelligence Unit mới làm một cuộc khảo
         sát 140 thành phố trên thế giới thì Melbourne đoạt huy chương
         vàng, nghĩa là hạng nhứt, với danh hiệu là thành phố đáng
         sống nhứt trên thế giới với số điểm là 97.5 trên 100.
          Nếu coi đây là cuộc đua ngựa Melbourne
         Cup, tổ chức hàng năm vào Thứ Ba đầu tiên của tháng 11
         thì ở mức đến phải cần ‘photo finish' 
  (Trong một cuộc đua mà có nhiều người tham dự,
         tới mức đến hầu như cùng một lúc mà mắt thường
         khó phân biệt ai là người thắng cuộc thì phải cần ảnh
         chụp để rạch ròi chính xác. Có hình ảnh sờ sờ
         ra đó làm bằng chứng thì khỏi cãi!)
   
  Melbourne hơn
         anh về nhì 00.1%, là Vienna của Áo được 97.4 chiếm huy chương
         bạc và Vancouver của Gia Nã Đại 97.3 chiếm huy chương đồng.
         Còn nói về nội địa chỏi với nhau thì Melbourne cũng hơn
         Adelaide, tiểu bang Nam Úc hạng 4 với 96.6 và Sydney của tiểu bang New South Wales
         hạng 7 với 96.1 và Perth của tiểu bang Tây Úc hạn 9 với 95.9. Nghĩa
         là trong 10 hạng đầu, mấy chú Kangaroo nầy đã chiếm hết
         4 rồi. 
  Người viết giận vợ,
         buồn tình quá, tính tự vận cho rồi mà nghe thành phố Melbourne
         mà mình đang ở được bình bầu là thành phố đáng
         sống nhứt trên thế giới bèn đổi ý, không thèm ngu mà
         chết vì bị ‘em yêu' xài xể! Sống ở thành phố đáng
         sống nhứt trên thế giới thì ngu sao mà chết?!
  Cái vụ thà chết sướng hơn nầy bây giờ
         xin dành cho những thành phố hạng bét đi như: Damascus, thủ đô
         của Syria, cầm đèn đỏ với 30.5 điểm. Kế đó là
         Dhaka, Đông Hồi (Bangladesh) 38.7 và Port Moreby ở Papua New Guinea và Lagos của
         Nigeria cùng 38.9 điểm.
   
  Dĩ nhiên trước kết quả rực
         rỡ tên vàng như vậy thì mấy ông chánh trị gia nhào ra
         kể công do tui đó à nha!
  Trước
         hết là Thị trưởng Melbourne, Robert Doyle, của Đảng Tự Do ca rằng:
         huy chương vàng tưởng thưởng cho Melbourne thật là trên cả
         tuyệt vời. Năm nay chúng tôi sẽ đặt trọng tâm vào an toàn,
         về phát triển thông minh (bộ ông thị trưởng nghĩ thị dân
         chúng tôi ngu cả đám hết hay so mà cần phát triển thông
         minh hả?) và cơ sở hạ tầng; về chăm sóc sức khỏe và
         giáo dục! Nghĩa là cái gì thành phố do tui làm ‘cha' cũng
         đậu tối ưu cả! Thôi mình đi nhậu ăn mừng cái đã!
          Rồi ông Tiến sĩ Denis Napthine, Thủ hiến
         tiểu bang Victoria: ‘Đây là bằng chứng rõ ràng những gì
         chúng ta đang làm cho Melbourne và Victoria thành tiểu bang tốt nhứt trên
         thế giới!'
  Người ta chỉ chấm
         có thành phố Melbourne thôi mà ông Thủ hiến cố tình gom toàn
         bộ cái tiểu bang nầy vô; tự ên khen mình cũng number one luôn.
         Tuyên bố lập lờ như vậy kỳ lắm nghe huynh!
   
  Công tâm
         mà nói về kinh tế thì phải kể tới Sydney trước. Còn về
         âm nhạc, triển lãm nghệ thuật, sự kiện thể thao như giải
         Grand Slam về tennis hoặc đua xe Formula 1, đua ngựa thì phải nói tới
         Melbourne.
  Mặc dù trên toàn cõi
         nước Úc tỉ lệ tội phạm đang gia tăng, nhứt là đang đi
         nhậu cãi lộn rồi bị đấm một phát rồi ngã lăn ra chết,
         thì Melbourne tỉ lệ tội sát nhân là 3.1 trên 100 ngàn dân
         theo thống kê năm 2012/2013. (Nghĩa là 1 triệu dân mỗi năm chỉ có
         31 người bị giết, 4 triệu thì hơn 100 nạn nhân mỗi năm, nếu
         đem so với thủ đô Mexico của nước Mễ Tây Cơ thì số
         người bị giết nầy có thể chỉ một ngày thôi)
          Còn khoe khoang về nhà mầy lớn nhà
         mầy cao sao bằng nhà tao thì Melbourne có Euroka Tower cao 285 mét chỉ sau Ocean
         Heights ở Dubai. Thang máy chạy với tốc độ 9 mét một giây đưa
         bạn lên ngắm cảnh toàn thành phố chỉ chưa tới một phút,
         như đi hỏa tiễn.
  Nhà hàng
         ăn trên xe điện (xe tram), The Colonial Tramcar Restaurant, đầu bếp 5 sao phục
         vụ ăn tối, khi xe tram (xe điện) chạy vòng vòng trong thành phố,
         qua Quốc hội tiểu bang tới bờ Nam rồi ngược về hướng Bắc
         tới Bourke St.
   
  Đây đâu phải lần đầu Melbourne được
         huy chương vàng đâu mà là lần thứ tư trong bốn năm liên
         tiếp đó bà con cô bác ơi!  Số thống kê cho thấy phi
         trường Melbourne mỗi năm tăng thêm 15% du khách người ngoại quốc.
         Nên bà con cô bác trên thế giới và các tiểu bang khác
         của nước Úc cứ việc xúm về đây ở cho vui nha!
          Mà đâu phải chỉ người ta khoái
         Melbourne không thôi mà mùa hè khi mặt trời lặn có hơn 60 ngàn
         con dơi cũng rủ nhau về đậu cho vui trên những cành cây trong công
         viên nằm giữa thành phố kề bên dòng sông Yarra. Ai bảo dơi
         không biết đọc báo hè?
  Nếu
         quý độc giả bên Mỹ mà lỡ bữa nào quá chén, chạy
         đua, quá tốc độ, bị cảnh sát chớp đèn kêu lại
         phạt thì hãy qua Melbourne mà chạy cho nó đã nha! Melbourne cho phép
         chạy tới 312 cây số giờ! Bạn nghĩ là trên siêu xa lộ của
         nước Đức chăng? Không phải! 
  Ngay
         tại Melbourne nầy đây, tay đua người Đức, Michael Schuhmacher, đã
         chạy tới 312 cây số giờ trên đường đua Công thức 1 tại
         Công viên Albert mà có ai nói gì đâu! Mà còn được
         hoan hô rùm trời, tay cầm cúp vàng giơ lên, chai sâm banh bành
         ky nái, xịt rượu văng tùm lum (thiệt là tiếc)... Rồi có
         hai em sexy, cực kỳ nóng bỏng, nhón gót lên, chìa môi thơm
         vào má nữa! Khoái nhé!
  Nếu
         quý bạn là thành phần thứ ba, xin hãy đến Melbourne! Chúng
         tôi yêu những người đồng tính nam và nữ (gays, lesbians) dù
         hôn nhân với người cùng phái chưa được chánh thức
         công nhận về mặt luật pháp. Tuy nhiên, Melbourne có một đài
         phát thanh phục vụ cho họ với 250 tình nguyện viên, đài Joy
         FM, rất được yêu thích đóng tại Bourke Street. Rồi nhà hàng
         Blue Train ở Southgate nữa. Vui hết biết!
  Còn
         quý bạn khoái cần sa! Hãy đến Melbourne, đừng đi Amsterdam, Hòa
         Lan chi cho nó xa. Luật pháp cũng chưa cho phép nhưng nếu bạn dùng
         ‘bazooka' mà kéo rột rột như bắn thuốc lào thì chả ai
         nói năng gì sất!
   
  Nhưng Melbourne thành lập hồi nào và
         tại sao có tên đó? Người viết vốn đã nhận nơi
         nầy làm quê hương dẫu cho khó thương thì cũng nên biết
         chút chút về người thương mình chớ phải không?
          Khám phá năm 1835 do John Batman, nông dân
         Tasmania, cùng John Pascoe Fawkner thám hiểm tìm ra vùng đất tốt hơn
         để chăn nuôi và trồng trọt. Melbourne là thành phố lớn
         của Úc không phải do những người tội phạm từ Anh quốc bị
         đi đày đến đây thành lập.
  (Do đó bạn có lỡ cãi lộn với Úc nói: ‘Ông
         cố mầy hồi xưa ăn cắp bánh mì bên Anh rồi bị đày
         qua đây; còn tao là dân đàng hoàng, chỉ tị nạn CS mà
         tới đây thôi!' Thì xin nói với dân Úc ở thành phố
         khác đừng nói ở Melbourne nó quạu nó đục mình phù
         mỏ!)
  Melbourne vùng Derbyshire, vốn là
         tên một làng, quê của Thủ tướng Anh William Lamb (1835- 1841) dưới
         triều đại của Nữ Hoàng Victoria; nên tên tiểu bang là tên
         Victoria của Nữ Hoàng; còn thủ phủ tiểu bang thì lấy tên Melbourne.
         (Cũng xin nhắc nhỏ là ở tiểu bang Florida Hoa Kỳ cũng có một thành
         phố tên Melbourne nữa đó nha!) Melbourne ngày nay diện tích khoảng
         9,900 km vuông gồm nội ô và các vùng phụ cận, có 4 triệu
         dân, ít dân hơn Sydney (khoảng 4.4 triệu)
  Phát triển rầm rộ thời đổ xô đi tìm vàng
         (Gold Rush) những năm 1850. Thời cực thịnh những năm 1880.
  Còn ông chủ thực sự của Melbourne là cộng đồng
         Koori, thổ dân chỉ còn khoảng 14 ngàn người thôi. Phần còn
         lại là di dân từ thế kỷ 19! Người Ái Nhĩ Lan, người
         Anh, người Tàu, người Đức, người Mỹ. Thế kỷ 20, người
         Ý, người Hy Lạp, người Thổ Nhĩ Kỳ, người Việt, người
         Tàu, dân tị nạn từ Đông Âu, Phi Châu và các phần
         khác của Á Châu.
  Ngôn ngữ
         tiếng Anh, và hơn 100 thứ tiếng khác như là tiếng Quan Thoại,
         Ý, Hy Lạp và tiếng Việt. Mạnh ai nấy nói tiếng của dân
         mình!
  38% dân Melbourne vốn sanh ra ở
         nước ngoài đến đây gom thành mỗi khu mỗi khác. Đồ
         ăn cũng khác; chào hỏi cũng khác và chửi thề cũng khác
         luôn!
   
  Đóng
         góp vào danh tiếng Melbourne là thành phố đáng sống nhứt
         trên thế giới phải kể tới công sức của hơn 120 ngàn người
         Việt đang sống tại thành phố nầy.
  Có anh bạn của người viết là cựu tù cải tạo,
         vượt biên qua được Melbourne định cư mấy chục năm rồi
         nói: ‘Tui từ địa ngục lên được thiên đàng?!'
          Nên có chuyện vui như vầy: ‘Ba người
         từ địa ngục gọi điện thoại về quê hương bản sở
         để nhắc bà con nhớ ngày mà cúng giỗ cho mình. Một người
         Mỹ, và người Úc tốn 100 đô nhưng anh Việt Nam tốn chỉ
         có 25 xu. Thế nên ông Mỹ, ông Úc than phiền là hổng có
         công bằng. Quỷ sứ bèn trả lời: ‘Hai ông gọi, tui tính
         tiền nhiều là vì điện thoại quốc tế. Còn ông Việt
         Nam nầy gọi là cú gọi địa phương!'
  Ý nó muốn nói Việt Nam mình sau 75, dưới sự
         cai trị của mấy 'quan anh' nó là một địa ngục! Mà cũng
         đúng! Chính vì vậy mà bà con ta ào ào ra biển, giong thuyền
         vượt biên hết ráo! 
   
          đoàn xuân thu
  melbourne.
 
      
      Má Vợ!
   
   
   
  1.Má vợ Ta:
          Thưa quý bạn đọc thân mến!
          Theo từ điển Hán Việt chỉ ra rằng:
         Nhạc gia là nhà bên vợ, còn Nhạc mẫu: Má vợ. Bài lần
         nầy xin đề cập đến 3 phần. Phần một: Má vợ Ta. Phần
         hai: Má vợ Tây và Phần kết: Má vợ tui!
  Má vợ là người đẻ ra vợ mình. Khi nói
         chuyện với 'em yêu' thì chúng ta hay dùng một từ ngữ rất êm
         đềm là 'Má của em'. Khi nói chuyện với Má ruột của mình
         mà có chuyện gì đề cập tới bả thì mình gọi là
         'Má vợ con'. Còn khi đi nhậu, bù khú, tán dóc với bạn
         bè thì mình gọi bả là 'Bà già vợ tao!'
  Tiếng Việt mình phong phú như vậy đó nên
         mầy thằng Tây muốn học tiếng Việt để nói chuyện với
         'em yêu' của nó... cũng phải bù đầu, bứt hai cái lỗ tai...
         rồi chịu thua luôn!
  Nhưng cũng có
         một trường hợp ngoại lệ là: cựu Thượng Nghị Sĩ tiểu
         bang Virginia Hoa kỳ, Jim Webb, có vợ là người Việt chánh tông, tính
         ứng cử Tổng thống Mỹ vào năm 2016, dù đã 68 cái xuân
         xanh, nghe báo chí hải ngoại mình 'lăng xê' ông quá cỡ thợ
         mộc... vì nếu ổng may mà đắc cử thì người Việt chúng
         ta sẽ có một Đệ nhứt Phu nhân Hoa kỳ là người Mỹ gốc
         Việt đó nhe! 
  Dẫu báo chí
         nói ông Jim Webb nầy nói tiếng Việt rất sõi nhưng người
         viết tin rằng ông không cách nào biết được lúc nào
         dùng 'Nhạc mẫu', lúc nào dùng 'Má vợ', lúc nào dùng
         'Bà già vợ' trừ trường hợp ngài Thượng Nghị Sĩ nầy
         có đi nhậu với tui mà khiêm tốn học hỏi. Hi hi!
  Theo luận lý học là trước khi có Má
         vợ là mình phải có vợ. Mà trước khi có vợ là
         mình phải có em yêu. May mà có em đời còn dễ thương
         đến lúc có Má vợ quả là một đoạn đường
         chiến binh phải ráng mà vượt qua; nhưng là đối với mấy
         chú: 'Áo vũ cơ hàn', nhà cửa không có phải 'Đêm
         lạnh chùa hoang' thì khó quá xá là khó... cũng như là
         lực sĩ chạy vượt rào. Vì sao vậy? Vì má em yêu bao giờ
         cũng muốn giao con gái cưng của mình vào tay một 'đại gia' chớ
         nhứt quyết không chịu gả cho một thằng 'Trần Minh khố chuối!'
          Hồi cuối thập niên 60, chắc anh em mình,
         ai cũng nghe trên đài Phát Thanh Sài Gòn, Giáng Thu rền rỉ
         bài 'Thân phận' của ông Lê Mộng Bảo? Thu hát cho người
         rằng:"Tối qua có người, đến nhà xin bỏ trầu cau. Ba mẹ
         đón chào, chuyện hỏi cưới bàn thật lâu. Em buồn em khóc
         biết bao nhiêu. Nhớ anh và thương anh thật nhiều. Nhưng lòng giận
         anh mình yêu nhau. Cớ sao không tìm nhau?!"
  Em yêu hối lẹ lẹ đi anh, kẻo trễ phà. Vì có
         thằng 'ôn dịch' nào đó theo Tía má nó đến tính
         cưới em về làm vợ! Mà nghe thiên hạ nói Tía má nó
         giàu lắm; có xe Huê Kỳ nên má em ham dù em hỏng chịu... Vậy
         là:"Me thương em đến bên giường nằm. Hôn trán em
         thì thầm: Con nhỏ nầy dại ghê đi! Mẹ chọn nơi quyền quý!
         Người ta thế mà chê?! Nhà họ sang giàu lắm! 
  Một bước lên xe hơi! Con khỏi phí cuộc
         đời. Cưng nghe mẹ đi con. Hai lần hai là bốn.  Thực tế vậy
         là khôn!" 
  Nghe  'Me em' đem
         tình ta ra làm toán cộng, thực tế, tính lời tính lỗ; nhưng
         em cứ lắc đầu quầy quậy. Khóc hoài hai con mắt biếc bị
         bụp hết trơn: "Vắng anh thấy buồn khóc hoài không ngủ
         cả đêm. Gió mưa trước thềm đèn le lói càng buồn
         thêm. Em là con gái yêu hôm nay. Biết sao ngày mai trong cuộc đời.
         Xin đừng bỏ em đừng xa em dưới cơn mưa trời đêm!"
          Nghe Giáng Thu 'xin đừng bỏ em; đừng
         xa em!' như vầy hỏi không nát lòng sao được?! Thôi thì
         lỡ sinh ra nhà nghèo, không có của ăn của để, thì mình
         thì thí công đi ở rể vậy. Nên 'Bước vô nhà Má
         cái tay con xá; cái cẳng con quỳ. Lòng thương con má xá gì
         cái thân con!'  Sở dĩ con phải xá Má (vợ) vì dù
         không có đi học Đại học Khoa học, ban Toán Lý, mà Má
         em gõ bàn tính rẹt rẹt làm anh cũng nhứt bộ nhứt bái
         Má em luôn.
  Thời gian ở rể thí
         công dài lắm... dài tới 3 năm. Làm túi bụi; làm đủ
         thứ ! Từ chẻ củi, gánh nước đêm trăng, nấu rượu
         lậu, lấy hèm nuôi heo và cắt cỏ cho bò. Vậy mà tới bữa
         chỉ có cơm trắng và cà... 'Giếng đâu thời dắt anh ra!
         Kẻo anh chết khát vì cà nhà em!' Sợ tốn, má em bỏ vào
         cà hơn chục ký muối mà anh vẫn ráng nuốt trợn trắng trợn
         dọc... dù bác sĩ có khuyên rằng đừng ăn mặn quá coi
         chừng lên 'tăng xông' máu!
  Em thấy
         anh vì tình ta cực quá cũng thương nên bày kế: 'Đặt
         cày trước trâu'! 'Khuya nay, đợi Má ngủ say, bò vô với
         em, mình 'ván đóng thuyền cho chắc nhe anh'. Nhưng cẩn thận: 'Chuột
         kêu chút chít trong rương. Anh đi cho khéo; đụng giường má
         hay.'
  Lửa gần rơm sao không cháy?
         Nhứt là trai tráng lửa phừng phừng, còn em rơm đang khô nẻ.
         Vài tháng sau, thấy me, em thèm... kêu anh hái cho ít trái...là
         mình kiếm đường vọt! Vô nói với Má em rằng:  'Thưa
         Bác mệt quá con kham không nổi nữa... xin Bác cho con 'ô rờ lui!'
         Má em nhìn cái bụng em lúp lúp là hiểu ngay cớ sự bỏ
         chạy nửa chừng của mình liền hà. Vì con người vốn giỏi
         toán như Má của em chắc hẳn rất thông minh?!
  Chừng đó, vốn mình lấy lại đủ, mà
         còn lời thằng nhóc ngọa ngậy trong bụng 'em yêu' nữa. Má em
         nói: "Thôi con về nói anh chị suôi qua đây định ngày
         lành tháng tốt cho hai đứa... Lẹ lẹ lên kẻo trễ!" Hi hi!
          Bây giờ là mình chiếm thế thượng
         phong rồi... Ngu sao mà không làm eo làm xách để kiếm chút
         của hồi môn. Thì cũng theo từ điển Hán Việt của ông
         Thiều Chữ dạy rằng: 'Của hồi môn là tiền của mà người
         con gái đem theo về nhà chồng.'
  Còn
         nghĩ rằng mình là nam nhi chi chí, tính toán như vậy là bần...
         thì đừng cưới vợ Việt Nam. Cưới vợ Ấn Độ đi.
         Má vợ 'Cà ri nị' nầy sẽ bù của cho...mệt nghỉ!
 
         (Của hồi môn mà các cô gái Ấn
         Độ mang theo về nhà chồng thường là tiền, vàng, đồ
         gia dụng, đôi khi còn được cha mẹ ruột cho giường ngủ,
         nhà lầu, xe hơi... trong đó vàng là phổ biến nhất!) Mà
         sao ngộ nha! Nghe tới vàng là con mắt tui sáng lên, lấp lánh hết
         biết!
  2.Má vợ Tây:
          Thưa quý độc giả thân mến!
          Đó là bàn về Má vợ Ta. Còn
         phần nầy là bàn về Má vợ Tây.
  Cuối tuần rồi, người viết với một người bạn
         chí thân đi 'pub' nhậu. Hai đứa đang nói chuyện rôm rả về
         Má vợ thì Johnny và Tony đang nhậu ở bàn bên thấy vui quá
         là vui cũng nhào vô nhập bọn!
  Anh
         bạn người viết nói: "Bà già vợ của tui là một
         'thiên thần'!" Johnny không hiểu... tưởng chết; 'Xin chúc mừng!'
         Xong thở than:  'Bà già vợ của tui còn sống mới chết chớ!'
          Sau đó nó đem bà già vợ nó
         ra mà đấu tố: 'Cách đây hai mươi năm tui và bà
         già vợ tôi đều vui vẻ hạnh phúc. Rồi sau đó tui cưới
         con gái của bà ấy!'
  Rồi:
         'Hai mươi năm nay tui chưa hề mở miệng nói một lời nào
         với bà già vợ của tui hết. Thực ra thì cũng hỏng có cãi
         lộn, cãi lạo gì đâu. Chẳng qua là tánh của tui không
         thích ngắt lời người khác. Vậy thôi!'
  Chê bà già vợ nói dai như cái giẻ rách
         rồi còn chê cái từ tâm của 'mẫu hậu' nữa chớ. 'Tôi
         đau buồn báo cho ông hay rằng Bà già vợ của ông bị nhồi
         máu cơ tim!' ' Không tin bác sĩ. Bà già vợ tui có tim đâu
         mà bị nhồi máu chớ!'
  Rồi
         sau đó Johnny còn cà nanh với ông Adam, thủy tổ con người,
         'Adam là người sung sướng nhứt trần đời vì ông có
         vợ là Eva mà không có Bà già vợ!'
  Cả bốn đứa lại bàn về tình hình thế
         giới, về cái tổ chức nhà nước khủng bố Hồi Giáo
         gì gì đó ở Bắc Irak và Syria giết người như ngóe.
         Ai ai cũng đều căm giận, lên án bọn ác ôn, mất tính
         người nầy thì Tony tỉnh bơ nói: 'Mình là Úc không
         cần phải trả thù tụi khủng bố Hồi Giáo cực đoan nầy
         mà chi cho bẩn tay...để người khác làm. Ai vậy? Thì thằng
         nào cũng có năm ba con vợ. Mà năm ba con vợ là có năm ba
         Bà già vợ. Mình có một thôi mà đã ngất ngư! Tụi
         nó có năm bảy chắc chắn là nó chết!'
  Xong Tony còn kể tội bà già vợ nó như vầy:
         Mấy hôm trước, Bà già vợ nó đường đột đến
         nhà, đòi ở chơi năm ba bữa dù là khách không mời
         mà đến. 
  'Trước khi bà
         già vợ tui đến ở chơi, tui đã mang con chó ở nhà đến
         viên thú y sĩ "Xin ông cắt cái đuôi con chó cho tôi!"
          Viên thú y sĩ khám cái đuôi con chó xong rồi nói:
         'Cái đuôi chó có bị gì đâu mà ông đòi cắt
         bỏ?' Tui trả lời ổng là: 'Bà già vợ tôi sẽ đến
         thăm và tui muốn cho bả biết rằng không có ai trong nhà nầy
         vẫy... chào... mừng khi bà ấy đến!'
  Rồi nó còn trù cho bà già vợ nó lỗ đầu
         nữa chớ!'Bà già vợ tui đi ngang cái đồng hồ treo trên
         tường; rồi một phút sau cái đồng hồ mới chịu rớt xuống...
         nên hụt. Thiệt là đồng hồ 'Made in China' nên bao giờ cũng trễ!'
          ‘Rồi mấy bữa sau Bà già vợ
         tui đi dạo trong công viên bị một con chó nó cắn!'
          Cả bọn ngừng nhậu, kêu lên: 'Trời
         ơi! Chó pitbull hả? Rồi có sao không?'Tony trả lời tỉnh rụi:
         'Bà già vợ của tui thì không sao? Nhưng con chó thì chết!'
          'Rồi mấy hôm sau nữa, theo bả đi chợ,
         tui ra ngoài hút thuốc, rồi trở vô thấy 6 bà nhẩy vô quánh
         Bà già vợ tui một trận te tua. Tui đứng nhìn! Ông hàng
         xóm hỏi:'Sao tui hỏng chịu nhẩy vô chớ! Tui trả lời 6 bà
         là đủ rồi!'
  Rồi có chuyện
         nầy mới kinh thiên động địa nè: 'Khuya hôm đó, tan ca
         đêm, mệt nhoài, trời mùa đông lạnh quá. Tui về tới
         nhà là chui tọt lên lầu, vô phòng ngủ, ôm cái lò sưởi
         37 độ rưỡi, 'em yêu', cho ấm. Một tiếng đồng hồ sau, đói
         bụng, tui bò xuống kiếm cái gì dằn bụng rồi lên ngủ tiếp.
         Bất ngờ gặp 'em yêu' đang pha cà phê trong bếp! Ủa! Vậy ai ở
         trên lầu? Em yêu nói: 'Má em mới tới hồi chiều đó!' Trời
         ơi! Em yêu tức quá; chạy lên lầu cự nự: 'Sao Má không
         nói gì hết để chồng con nó lầm nó tưởng Má là
         con?!' Thì Bà già vợ tui trả lời tỉnh rụi như vầy: 'Má
         đã không thèm nói chuyện với chồng con suốt năm bảy năm
         nay rồi. Lần nầy con muốn Má mở miệng ra hả! Đừng có hòng!'
         Hi  hi.'
  Anh bạn Tony nầy kể chuyện
         dóc mà nghe vui hết biết!
  3.
         Má vợ tui:
  Johnny và Tony chiếm
         đài phát thanh, phát liên tục đề tài Bà già vợ
         của tụi nó hoài coi cũng kỳ... không có vẻ đa văn hóa
         gì hết nên quay qua người viết hỏi: 'Có đụng chạm gì
         với Bà già vợ không mà trông cái bản mặt tui dài như
         mặt ngựa, buồn bã hết biết như vậy?'
  'Mấy bạn biết đó gia đình bên vợ tui giàu
         lắm. Tháng hai rồi ông nội vợ chết để lại cho tui mười
         ngàn đô. Rồi tháng Tư, bà nội vợ chết để lại
         cho tui hai chục ngàn đô. Rồi tháng Sáu, ông già vợ chết
         để lại cho tui bốn chục ngàn đô. Tháng nầy, tui còn Bà
         già vợ mà Bà già vợ tui chưa chịu chết! Hỏi mấy anh là
         làm sao tui không buồn cho được chớ!'
  Thưa quý độc giả thân mến!
  Chuyện nầy vui do tui đặt ra thôi. Nghe qua rồi bỏ xin đừng
         học tăm học tể với 'em yêu' của tui dùm một cái nha! Xin cám
         ơn nhiều... nhiều!
  Còn với quý
         bạn đọc nào đồng cảnh tương lân, người viết xin
         nói rằng:
  "Nếu bà già
         vợ của anh đã chết! Xin chúc mừng anh! Còn nếu bà già
         vợ anh còn sống, tôi thành thực chúc anh: Thân tâm thường
         an lạc!"
  đoàn xuân thu.
Melbourne 
 
      
       VỢ CHỒNG CHỈ MỘT CON ĐƯỜNG MÀ
         THÔI!
 
Tranh Bảo Huân
   
  Một
         người vợ ngoan, hiền, tốt là người luôn luôn tha thứ
         cho chồng mỗi khi chính mình làm bậy! Nghĩa là chồng tốt lúc
         nào cũng sai và vợ ngoan lúc nào cũng trúng... 
  Có như vậy mới răng long đầu bạc! Đồng
         tịch đồng sàng, đồng quan đồng quách... Dù tính tình
         có xung khắc với nhau như nước với lửa; như mèo với chuột,
         như chó với mèo... nhưng phải ngủ chung giường dẫu thường
         gấu ó, cắn xé nhau cho đã... Rồi vẫn tiếp tục ngủ chung
         cho tới chết! Hết!
  Nhớ xưa tình
         mộng: ‘Nếu anh đang ngủ hãy gởi cho em giấc mơ! Nếu anh đang
         vui hãy gởi cho em nụ cười. Nếu anh đang khóc hãy gởi cho em
         dòng nước mắt!'
  Còn thành
         vợ thành chồng rồi là đoạn kết chua chát của bài thơ
         tình thơ mộng: ‘Nếu anh đang trong ‘toilet' thì gởi cho em gì
         đây?!'
   
  Thanh niên, con trai lớn lên ai mà không muốn
         đắt mèo. Đẹp trai, nói dai (như người viết đây chẳng
         hạn, hi hi!) Ghệ nhiều vô thiên lủng, hằng hà sa số là chỉ
         dấu của một dân chơi, một ‘playboy' thứ thiệt! Vào trong phong
         nhã ra ngoài ‘đào hoa' nhưng nhớ đừng ‘đào mỏ'
         là được! 
  Rồi dành dụm
         chút đỉnh, lấy uy tín, thề không bao giờ giựt chạy, vô
         hai ba đầu hụi, hốt trước đóng sau, rinh về chiếc Mercedes ‘xì
         po' hai cửa, đời 2014, cáu cạnh, ruồi đậu té bò lăn, để
         đưa nàng cửa trước; rước nàng cửa sau... Thỏa chí bình
         sinh cho một khoảng thời gian đẹp nhứt của đời người. Kẻo
         sau nầy cưới vợ rồi là phải vào khuôn, vào phép như
         con chó phải đeo rọ mõm, phải đeo lục lạc leng keng cho vợ biết
         chồng đang ở đâu (bây giờ thì em dõi theo anh bằng ‘software',
         phần mềm, định vị mobile anh thường giắt bên hông! Tính cái
         lớn, như lương anh lãnh bao nhiêu, rắc rối chừng nào, mấy
         cắc, mấy xu, em còn tính ra tuốt luốt huống hồ là vi tính?!),
         như con ngựa phải mang hàm thiếc để không được quyền
         hun hít, chút chít... nọ kia; như con trâu phải kéo cày... kiếm
         tiền về ‘nộp' cho em đi shop! Nghĩa là không còn là một
         con người đường đường chính chính nữa mà là lục
         súc tranh công! 
   
  Đời người ngắn ngủi! ‘Life is short!'
         Mà đời đàn ông, con trai độc thân, ong bay bướm lượn
         tùm lum, tà la, không ai kềm kẹp lại ngắn ngủi hơn gấp nhiều
         lần! Hu hu! Má ơi! Con muốn trở về nhà mình với má! 
          Nhưng khi đang bay vu vu, hút mật hết cánh
         hoa chùm gởi nầy đến cánh hoa chùm gởi khác xui gặp một
         em nào cao tay ấn là cũng phải thua thôi! Lịch sử Tàu cũng cho
         biết dân chơi, playboy, như Đường Minh Hoàng cũng phải chịu
         thiệp Dương Quý Phi! (dù nách em hơi bị hôi!) Huống hồ chi
         ‘dã dã mình là dân dã?!'
  Nhớ thuở xưa! Em đang hẹn hò cũng được ba niên chờ
         chàng tốt nghiệp đại học xong rồi đôi ta sẽ nên bề
         gia thất. (Rước dâu bằng xe bò trên cánh đồng quê trơ
         đầy gốc rạ!) Tuy nhiên bốn năm coi bộ quá chừng lâu... 
         Rồi một hôm em nôn ‘ọe' (là trước mắt anh thấy toàn
         là ông kẹ!) Em bèn hối thúc anh về nói với ba mẹ trầu
         cau, (nhớ mua cái hột xoàn ba ly sáu mà phải một cặp mới được,
         một chiếc sợ xui cho tình ta chẳng đựợc dài lâu, vợ chồng
         phải đủ đôi, đủ cặp mới được! Hao chút đỉnh
         nhưng nói ba mẹ ráng đi?!), đến cưới em! Cứng cạy rồi
         mà anh không chịu lấy vợ gì hết ráo. Anh không thấy:
          ‘Trâu kia ăn cỏ bờ ao. Anh mà không
         vợ đời nào có con? Người ta con trước, con sau. Thân anh không
         vợ như cau không buồng. Cau không buồng ra tuồng cau đực. Anh không
         có vợ cực lắm anh ơi! Người ta đi lẻ về đôi. Thân
         anh đi lẻ về loi một mình'.
  Em
         vẫn biết: Lẻ loi để anh bay một mình cho nó mát râu nhưng
         anh là con trai một, lại ngần ngừ, trì hoãn chiến, không chịu
         lập gia đình để có con nối dõi tông đường cho dòng
         họ là bất hiếu lắm đó nha!
  Anh
         nghe cũng xuôi tai lắm lắm... Nhưng nghĩ mình lấy vợ sơm sớm
         làm chi cho uổng phí một đời ‘bay bướm, bướm bay' nên
         cứ lần khân, anh nói: ‘Nhỏ con, vịt đẹt quá, sợ cưới
         em về không đủ sức... hạnh phúc gối chăn đâu!' Tính
         kiếm đường chuồn đây!
  Thì
         em đã chỉ rõ ra rằng: ‘Anh chớ thấy anh nhỏ mà rầu!
         Con ong kia nó bao nhiêu lớn, nó châm bầu bầu thui?'
  Rồi để giục thêm, em mới nói rằng:
         ‘Bởi thương anh nên em mới ốm mới gầy. Cơm ăn chẳng
         đặng gần đầy ba thu. (Chu choa cơm ăn chẳng đặng gần đầy
         ba thu mà sao mập thù lù như cái lu vậy?!) Ngó lên trăng
         sáng sao lu. Thấy anh có nghĩa mấy thu em cũng chờ!'
  Em yêu anh chờ anh ba thu là ba năm rồi đó! Thôi
         mình cưới nhau đi... Em nôn quá hà! (Nghe em nôn! Là đời
         son trẻ của anh là em đã chuẩn bị đi chôn nó rồi!)
          Tranh luận với đàn bà con gái là
         điều tối kỵ của cánh đàn ông tụi mình! Vì kinh nghiệm
         tình trường hằng cho biết muốn làm em yêu hài lòng; nếu
         mình sai thì nhận ngay là mình có lỗi. ‘Anh đang cúi
         đầu chờ ơn huệ; em rộng lòng tha thứ cho anh!' Còn lỡ mình
         trúng thì hãy ngậm cái miệng lại nhớ đừng có nói
         ra nhe!
  Cuối cùng thì anh thua vì em
         nói em đà ốm nghén. Vậy là xong đời trai trẻ! Ngày hôn
         lễ: ‘Tôi tuyên bố hai bên thành vợ, thành chồng! Giờ
         thì có thể về nhà, sửa lý lịch tình trạng độc
         thân của mình trên trang mạng xã hội Facebook hay Twitter đi.'
          Đó là ông chủ trì ký hôn
         thú, Tây gọi là marriage celebrant, nói đó!
  Vậy mà tui đâu có chịu nghe lời khuyên hữu
         lý nầy đâu cứ để nguyên như vậy. Vẫn xẹt qua xẹt
         lại với Hồng, Lan, Đào... Phấn hàng ngày quen biết tên... Tới
         một hôm vác cái mặt bầm tím một con mắt vô sở; thằng
         bạn làm chung hỏi bộ bị tai nạn hả? Đâu có! Chẳng qua là
         con vợ mới cưới của tui nó tìm được mật mã facebook
         của tui đó mà.
  Vợ Việt ghen
         dữ như sư tử Hà Đông nhưng so với vợ Tây thì chẳng
         nhằm nhò gì. 
  Tội bạo
         hành gia đình! Tòa hỏi: ‘Sao bà lấy cái ghế đập
         lên đầu chồng lúc ghen bóng, ghen gió, ghen tuông bậy bạ như
         thế! Dạ thưa quan Tòa vì cái bàn nặng quá em vác không
         nổi ạ!'
  Mà bà Tây giận
         chồng cũng phải! Làm chồng: đi quân dịch là thương nòi
         giống mà truyền giống gì mà yếu xìu lại còn bày đặt...
         bậy bạ nọ kia nữa chớ! Vợ chồng xem đánh bốc. Chưa hết
         hiệp nhứt, đúng sáu mươi giây, mà đã có thằng
         đầu hàng. Chồng nói: ‘Chán thiệt! Cái gì mà yếu
         xìu như vậy? Đánh đấm chả ra sao! Thiệt là mắc cỡ
         đàn ông!'
  Vợ nói: ‘Giờ
         thì anh hiểu em rồi đó! Hu hu!'
  Không
         làm tròn bổn phận chánh yếu của đức ông chồng! Vậy
         mà tối ngày cứ mở miệng ra là ‘còm len': ‘Em không
         yêu anh gì hết trơn!'
  Vợ chỉ
         năm thằng con: ‘Ê! Hổng lẽ em ‘download' tụi nó xuống từ
         Google hả?'
  Rồi còn chê vợ
         nhiều chuyện nói không kịp kéo da non, còn bày đặt mỉa
         mai thân hình bồ tượng như voi của vợ nữa chớ. Ngày yêu
         anh, em mình hạc xương mai, vóc liễu hao gầy; giờ em lên tới mấy
         ‘size', mình đầy những mỡ; anh không thương mà anh còn than
         thở!
  Một thương gia lấy tiền
         đi đầu cơ chứng khoán nhưng thất bại nói với con vợ
         mập của mình rằng: Em là thương vụ thành công duy nhứt
         của anh! Đã tăng gấp đôi từ ngày cưới!
  Tuần đi làm năm ngày về, hai ngày nghỉ,
         anh cứ nằm phè ra trên ghế sa lông, tay cầm lon bia VB (Vợ Bồng) nói
         mùa đông cảm cúm để mà coi ‘World Cup!'
  ‘Nè! Tui biết bác sĩ khuyên ông nên nằm
         nghỉ để qua cơn cảm cúm! Nhưng lời khuyên đó cách đây
         mười năm rồi mà! Sao giờ vẫn còn nằm đây cha nội!'
          Suốt cuộc đời anh, từ khi lấy
         em về chỉ toàn lo ăn với nhậu mà còn đặt chuyện chê
         con vợ hổng biết nấu ăn gì ráo!
  ‘Em ghét thằng cha đến nhà mình ăn xin hôm qua quá!
         Sao vậy? Hôm qua em cho thằng chả một bữa ăn. Hôm nay thằng chả
         tặng lại em cuốn sách dạy nấu ăn!'
  Nghe vậy anh không bênh em, mà chửi cho thằng cha ăn xin bất
         lịch sự một mách; mà còn nói thằng chả đẻ bọc điều,
         hên, được em cho ăn mà không bị trúng độc vì có
         chuyện là: Vợ gọi chồng ở sở: ‘Anh ơi! Em sợ quá! Có
         một thằng ăn trộm chui vào bếp của nhà mình, lục nồi canh
         chua cá hú của em nấu ra, thoải mái, rung đùi ngồi húp rột
         rột!' Nghe vậy anh còn hỏi em là nên gọi cảnh sát cho em hay
         xe cứu thương cho nó! Anh sợ nó trúng độc canh chua cá hú
         của em sao?
  Rồi có lần em nói:
         ‘Em mơ thấy anh mua cho em chiếc nhẫn hột xoàn.' Mà anh nỡ
         lòng nào trả lời là: ‘Còn anh mơ thấy bố em móc
         ví tiền ra trả!'
  Em cũng biết
         đàn ông thanh niên, ai cũng muốn có một con vợ đẹp, hiểu
         biết, tiết kiệm, nấu ăn ngon. Nhưng tiếc thay luật pháp nước
         Úc nầy không cho phép đa thê! Anh biết chứ!
  Rồi tuần rồi anh giận em, bỏ đi nhậu suốt chiều
         hôm tới tối; em nghe đài nói có một thằng cha đang chạy
         xe ngược chiều, ‘wrong way' trên xa lộ gần nhà mình, em lo cho anh
         bèn gọi báo! Vậy mà anh trả lời rằng: ‘Đâu phải
         một chiếc mà hàng trăm chiếc đó chớ!' 
  ‘Làm em hết hồn luôn! Tưởng thằng ngu
         đó là anh! Đừng làm vậy; chờ em mua bảo hiểm nhân thọ
         cho anh rồi hãy ‘wrong way' cũng chưa muộn mà phải không anh yêu!'
          Anh còn đến gặp một người hành
         khất: Ông ấy xin: ‘Hãy cho tôi thức ăn! Tui sẽ mua rượu
         Vodka và thuốc hút cho ông. Không! Tôi không nhậu; Tôi không
         hút thuốc! Vậy tui dắt ông đi kéo máy! Không, tôi không
         cờ bạc. Vậy tui kiếm cho ông một con ghệ. Không, tôi không gái
         gú! Tôi chỉ biết yêu vợ tôi thôi!
  OK! Tui sẽ mua đồ ăn cho ông nhưng trước hết ông phải
         đi về gặp con vợ tui cái đã. Chi vậy? À! tui muốn cho bả
         chứng kiến tận mắt là: ‘Đàn ông không rượu chè,
         hút xách, cờ bạc, gái gú thì số phận sẽ thân tàn
         ma dại như thế đấy!'
  Em biết
         anh đặt chuyện để xỏ xiên em và để biện minh cho cái
         thói nhậu nhẹt, hút xách, cờ bạc, gái gú của anh đó
         mà thôi!
  Em biết hết nhưng thân
         em, lỡ ván đã đóng thuyền rồi, gỡ ra còn dấu đinh
         anh hỉ?! Dám anh lại bảo là em cứ mua ‘chai' về mà trét, thì
         kín lại liền lắm đa!
  Để
         kết luận là: Khi mới yêu thì khác; khi đã là vợ chồng
         rồi thì ai ai cũng chỉ một con đường mà thôi!
   
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
  
      
      Cưới Vợ!
   
    
   
  Thưa quý
         bạn đọc thân mến!
  Bàn về
         tình yêu và hôn nhân, người viết lại nhớ lời ông
         Thủ Tướng Đài Loan, Tôn Vận Tuyền, đã dạy con trai rằng:
          'Trên đời không phải không có
         người nào mà không thể thay thế được, không có vật
         gì mà nhất định mình phải sở hữu được. Con nên
         hiểu rõ ở điểm này. Nếu mai sau rủi người bạn đời
         không còn muốn cùng con chung sống, hoặc giả con vừa mất đi những
         gì trân quý nhất trong đời, thì con nên hiểu rằng: Đây
         cũng không phải là chuyện lớn lao gì cho lắm!
  Trên đời này chẳng hề có chuyện yêu
         thương bất diệt. Ái tình chỉ qua là một cảm xúc nhất
         thời. Cảm giác này tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh
         mà thay đổi. Nếu người yêu rời xa con, hãy nhẫn nại chờ
         đợi, để thời gian từ từ gột rửa, để tâm tư mình
         dần dần lắng đọng thì nỗi đau thương cũng sẽ từ
         từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm ấp hoài niệm mãi
         cái ảo ảnh yêu thương, cũng không nên quá bi lụy vì
         tình!'
  Nhớ là ông cha mình
         cũng dạy rằng: 'huynh đệ như thủ túc mà phu thê như y phục!'.
         Anh em mình đều là máu thịt của cha mẹ mình. Lỡ mình
         có đói khổ cũng quay lại nhờ vả được chút chút.
         Mượn tiền tiêu vặt hay ăn chực một hai bữa cơm thì tình
         anh em hông ai lại nỡ chối từ trừ trường hợp thằng em mình
         là một thằng lựu đạn!
  Do thằng
         đàn ông nào trước khi cưới vợ đều có vài mối
         tình lặt vặt vắt vai. Rồi sau đó chia tay mạnh ai nấy bay... có
         chết thằng Tây nào đâu... đôi khi lấy nhau rồi nó còn
         bỏ mình chạy theo thằng khác nữa kìa. Cho nên người ta mới
         nói: Phu thê là y phục là vậy. Áo quần cũ mình đem cho
         từ thiện, đi David Jones mua quần áo mới mặc, chắc chắn là 'chiến'
         hơn rồi!
  Phải chi hồi xưa mình
         nghe được lời khuyên chí lý của 'Tôn xếnh xáng' nầy
         thì mình vẫn còn độc thân tại chỗ chớ đâu có
         cái phận chim hót trong lồng nầy đâu!
  Muộn rồi! Thuyền đã ra cửa biển! Vậy mà thiên
         hạ nhứt là mấy chú nhỏ cứ cắm đầu theo bước người
         xưa mới chết chớ!
  Bằng cớ là
         đầu tháng 9, hằng năm, Melbourne mùa Đông đã cuốn  gói
         'dông'; mùa Xuân trên đất trời phương Nam, nằm dưới chùm
         sao thập giá này ấm lại; chồi non, lá 'nhú nhú' xanh. Mùa
         cưới! Mùa của sinh sôi, nẩy và... nở!
  Ông bạn già của người viết bất ngờ khệ
         nệ mang một chai rượu Jack's Daniel và một hộp takeaway phao câu vịt
         đến nhà để hai đứa bù khú... nhân dịp em yêu đang
         giận lẫy, ôm đồ về nhà bà già vợ mấy hôm nay. Chuyện
         nhỏ! Lâu lâu cũng cho phép tình ta lạnh và nhạt một chút...
         Em yêu hết giận thì em bò về... Mình bỏ tình ta vô 'microwave'
         hâm... nó nóng; thêm chút muối...thì tình ta nồng ấm và
         mặn mòi lại mấy hồi!
  Thấy
         anh bạn văn đến tham vấn vụ cưới vợ cho thằng con, người
         viết tự hỏi tại sao hồi xưa Lưu Bị tam cố thảo lư tới
         ba lần mới làm Khổng Minh mở miệng nhận làm quân sư quạt
         mo! Hay có lẽ lúc đó Lưu Bị móc bọc, hỏng có tiền
         mua rượu Jack's Daniel và hộp phao câu vịt nên mới bị Khổng Minh
         làm mình làm mẩy.. đày đi tới đi lui cho muốn rụng cặp
         giò!
  Người viết hỏng có cà
         chớn chống xâm lăng như Khổng Minh đâu! Được anh bạn đến
         vấn kế, tham khảo ý kiến... thiệt cũng khoái giống như Cố
         vấn an ninh quốc gia Henry Kissinger mà Tổng thống Richard Nixon làm cái gì
         cũng phải hỏi! Người viết bèn đem hết cái sở học, có
         cái bằng 'đút rơm trâu ăn mê' và kiến thức đầy
         mình để đáp lại tấm lòng tri ngộ bạn đã biết
         tới tài ta! Nhứt định không cố vấn ngu như Kissinger khuyên Nixon
         bỏ Việt Nam đi mà đi chộp lấy chú Ba Tàu!
  Anh bạn, tháng tới sẽ cưới vợ cho con
         trai thì ngày hôn lễ mình làm cái gì cho phải phép để
         bên đàng gái nó hỏng cười tui khoe là bạn nhà văn
         nhà báo mà hỏng biết gì hết ráo...? Phần mất mặt tui
         rồi xấu hổ lây tới anh luôn đó!
  Nghe ảnh gài triệt buộc nên người viết ráng tầm
         chương trích cú mà cố vấn cho ảnh kẻo mất mặt bầu
         cua cả đám! 
  'Về hỏi con anh, có
         thực tình yêu con 'ghệ' nó tha thiết hay không? Vì hôn nhân
         là một việc rất quan trọng; khi đã ký vô tờ giấy hôn
         thú rồi muốn rút ra; đôi khi hao phân nửa cái nhà... vài
         trăm ngàn đô... chớ có ít ỏi đâu nha!' 
  'Tụi nó đã sống thử năm, bảy năm nay rồi
         thì còn chắc lép gì nữa anh!' 
  'Chớ hồi xưa anh cưới chị nhà ra làm sao thì chỉ đại
         cho rồi để tui cứ vậy mà 'cọp dê', chớ rào trước đón
         sau gì cho nó mất thời giờ vàng ngọc?'
  'Tui hả? Hồi xưa có cưới hỏi gì đâu. Bà
         già vợ tui đâu có chịu gả cho cái thằng ma cà bông, ăn
         ở không rồi đi nói dóc! Hỏng chịu gả... Hai đứa tui chống
         xuồng trốn đi; rồi có thằng 'cu'... tui dắt em yêu về nói: 'Bác
         ơi bác không chịu gả con gái Bác cho con thì: Con gái và
         cháu ngoại của bác nè. Xin trả lại cho bác đó. Bà già
         vợ tui trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: 'Tanh bành tí bị hết ráo!
         Tao lấy lại làm gì! Thôi kêu Bác bằng Má đi con! 'Ê thằng
         nhóc kia lại bà ngoại biểu!' Hi hi! Khỏe re!'
  'Chớ không chơi cái chiêu thú phạt nầy thì tiền
         đâu mà lo cho nổi cái lục lễ nầy đó anh. Nào là:
         Lễ nạp thái:  phải mang sang nhà gái một cặp "nhạn"
         (hai con gà trống thiến, mập ú nu) để tỏ ý là đã
         kén chọn nơi ấy. Lễ vấn danh: nhờ ông mai bà mối đến
         hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của em yêu. (Coi chừng
         ông mai nầy nha, hứa cho thằng chả cái đầu heo thì nhớ đừng
         có mượn đầu heo nấu cháo, thằng chả giận: Cây oằn
         vì bởi trái sai! Xa em vì bởi ông mai lắm lời! Làm ông mai
         cái cần nói thì nói đừng có 'đía' tùm lum người
         ta không chịu gả thì đôi ngã đôi ta! Tội nghiệp cho đôi
         trẻ đầu xanh). Rồi Dần, Thân, Tỵ, Hợi tứ hành xung nữa;
         dù ngày nào cũng là ngày của Trời; lại tin dị đoan, nên
         mới bày ra Lễ nạp cát: coi tuổi, kẻo giữa chừng gãy cái
         (đòn) gánh tình ta. 
  Xong là
         tiền đâu, móc xỉa nên có cái Lễ nạp tệ: là sính
         lễ vàng bạc, hột xoàn ba ly mốt, ba ly hai (chiếc đực, chiếc
         cái nữa). Rồi Lễ thỉnh kỳ: xin định ngày giờ để rước
         dâu. Và sau cùng là Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay
         lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai
         mang lễ đến để rước dâu về. 
  Tùm lum lễ! Mà mấy ông già xưa, ỷ mình sống
         lâu lên lão làng, làm trưởng tộc bên đàng gái bày
         đặt kiếm chuyện Nho đùm... ra vẻ ta đây... để hành hạ
         đàng trai chơi cho biết thế nào là lễ độ! Thiệt là
         rầu hết biết! 
  Ông Phi Vân có
         thuật trong một truyện ngắn làm tay nào hồi xưa muốn cưới
         vợ đều lạnh xương sống hết trơn. Đi rước dâu phải
         dầm mưa chờ cho tới giờ hoàng đạo mới được, bắt
         lỗi, bắt phải từng li từng tí. Rước cô dâu xuống 'vỏ
         lãi' chuẩn bị dông cho kịp con nước... mà đàng gái còn
         ráng rượt theo: 'Còn lễ "trao thân gởi mình", sao không
         làm hử? Đàng trai trả lời: 'Trao thân... Cái con khỉ mốc!' Anh
         tài công tàu giựt chuông mở máy...vọt!'
  Rồi đêm động phòng hoa chúc, hợp cẩn giao
         bôi xong, chú rể nằm thẳng cẳng, ngay cán cuốc vì mệt quá!
         Bị đàng gái hành hạ quá chừng! Sức trâu nào mà
         chịu cho thấu chớ!
  Tờ mờ sáng
         sau đêm tân hôn, bỗng nghe tiếng cô dâu khóc ồ ồ như
         bò rống. Chú rể giựt mình tá hỏa tam tinh: 'Gì nữa đây
         hở trời? Hết ba má nó rồi tới nó... hỏng biết nhà nầy
         có bị 'tửng từng tưng' hông nữa? Bèn lồm cồm tuột xuống
         giường cái rột, đỡ em lên: 'Có chuyện gì vậy cưng?
         Nói anh nghe!' 
  'Hu hu em biết 'đã' như
         vậy... thì em đã can Tía Má đừng làm quá... để
         dưỡng sức cho anh! Còn bây giờ hư bột hư đường hết
         ráo!' 
  Hồi xưa hủ tục: Của
         hồi môn, tiền bạc, vàng vòng... mai mối, lục lễ tùm lum còn
         bây giờ thời buổi văn minh, chế bớt rồi, khỏi mất đầu
         heo cho mai mối nó xơi! Nếu hai đứa chịu đèn là cứ chớp.
         Cái khác là: Xưa cha mẹ đặt đâu con ngồi đó bây
         giờ con đặt đâu cha mẹ ngồi đó anh ơi!
  Nói chuyện xưa chút chút thôi còn bây giờ,
         mình bàn về tiền để lo đám cưới trước đi! Đám
         cưới cũng phải làm rình rang một chút cho gia đình bên
         đàng gái nở mặt nở mày. Con của người ta nuôi từ
         ẵm ngửa tới khi lớn chồng ngồng về kêu hai ông bà già
         nầy bằng ba, bằng má... mình không có 9 tháng cưu mang, 3 năm
         bú mớm thì tốn chút đỉnh; đừng có hà tiện... kẻo
         thiên hạ chê mình là người keo kiệt. Lỡ làm cu li có
         đồng nào xào đồng nầy thì tiền kiếm đâu ra? Năm
         ba chục ngàn đô cho bốn, năm trăm khách thì cứ vô hụi,
         rồi hốt liền... Xong xuôi, lấy tiền đi đám cưới của
         khách mời mà từ từ đóng lại cho người ta! Đừng giựt
         chạy là được.
  (Chính vì
         đám cưới hao quá, Úc chỉ tặng quà, hai ba chục đô...
         nên nhiều cặp vợ chồng Úc cứ sống với nhau mà không tổ
         chức đám cưới chi cho nó hao! Vì vậy mình cũng hạn chế
         mời khách Úc nha; vì mời... nó ăn nhiều, đi ít; chắc
         mẻm là mình lỗ sở hụi. Chỉ duy một trường hợp ngoại
         lệ duy nhứt là con nhỏ tóc vàng đó là người xưa;
         mình bao em ăn lần chót để em biết là giờ anh đã chim vào
         lồng; như cá cắn câu để em đừng có tưởng anh còn
         độc thân; cứ bẹo hình bẹo dạng... vợ anh ghen!)
  'Mấy hôm trước ngày hôn lễ nói con
         trai anh nên lè phè, ăn rồi ngủ. Bỏ cái thói đi chơi đêm
         tới hai ba giờ sáng mới bò về... Vì cần dành sức cho ngày
         cưới; giống như cầu thủ trước khi tranh trận chung kết World Cup
         phải giữ gìn sức khỏe. Bằng không thì  'đêm động
         phòng hoa chúc... đuốc hoa còn đó;  mặc nàng nằm trơ'...vì
         chàng xỉn quá... coi mất mặt bầu cua lắm nha con!'
  Ngày cưới, phải chọn thằng phù rể nào có
         tửu lượng như trâu ẩm uống thế; khi đôi tân lang và
         tân giai nhân đi chào từng bàn để gom phong bì mà trả
         nợ. Đây là chuyện cực kỳ quan trọng chẳng thể nào quên.
         Bởi hỏng có tiền đóng hụi, thằng chủ hụi nó kêu
         xã hội đen xử đẹp thì Tía con mình cũng chết!
          Còn điều cũng rất quan trọng nữa
         là: Đi bất cứ đâu luôn luôn để thằng phù rể đứng
         một bên, mình làm cục nhưn đứng giữa, rồi mới tới
         cô dâu! Nhớ đừng cho hai đứa 'xáp' lại gần nhau. Lỡ thằng
         phù rể uống dùm nhiều quá; trông gà hóa cuốc nó tưởng
         chính nó mới là chú rể, bốc hốt tùm lum... thì mất
         tình nghĩa bạn bè lắm nha! Cho dù sau đó nó thề bán
         mạng, xin lỗi là bữa đó tại tao say quá!
  Phần đám phù dâu, chắc cũng có đứa
         hấp dẫn không thua vợ mình chút nào... mà đôi khi có
         đứa còn dám đẹp hơn em yêu nữa. Tới giờ phút nầy
         rồi mọi chọn lựa đều đã trễ tràng. Nếu có thèm
         nhiễu nước miếng đi chăng nữa cũng rán vén lên! Đừng
         tìm cách cọ quẹt mà chi! Hãy để đó... từ từ mình
         sẽ tính sau.
  'Ngày cưới, ngày
         vui sẽ qua mau! Ngày sóng gió đang chờ con trước mặt!
  Tin Tía đi con!'
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
  
      
      Father's Day! Ngày của Tía!
 
                                 
                                
   
  Father's Day là một danh từ tiếng Anh. Khác với
         tiếng Việt, tiếng Anh và tiếng Tàu có một điểm giống nhau
         là: tính từ, tiếng bổ nghĩa cho danh từ thường đi đằng
         trước. Thế nên Father's Day chữ Father cũng chỉ là một tính từ
         bổ nghĩa cho danh từ Day. Sau Father có 'phẩy' rồi thêm 'ếch' nữa nghĩa
         là của. Nên Father's Day là ngày của ai làm Tía, làm Cha, làm
         Bố...
  Em yêu của người viết
         là người thông tuệ, thiên văn trên trời; địa lý dưới
         đất em rành hết ráo... bèn dịch chữ nầy như vầy: Father's
         Day là Ngày của Tía nó! Đúng hỏng cãi vào đâu
         cho được!
  Theo văn phạm tiếng
         Anh, trong chữ Father's Day, Father đóng vai phụ; mà ngoài đời cũng
         vai kép nhì, sau Mother trong văn thơ Tây cũng như Ta!
  Thưa quý độc giả thân mến!
  Có thể là quý vị cho người viết nói như
         vậy làm làm giảm giá trị của bực làm cha sao? Vì tiếng
         Việt mình cũng thường hay dùng cái chữ 'làm cha' như: 'Thôi
         đừng làm cha nữa!' (để chỉ đứa nào cà chớn, dám
         chơi gác mình hoài!) 'Cha'... một từ cực kỳ quan trọng cho sự
         tồn vong của nhân loại! Hỏng có nó là hỏng có đứa
         nào được Má đẻ ra, hỏng có đứa nào là con ráo
         trọi!
  Hỏng phải cà nanh nhưng bàn
         sâu, bàn xa hơn; bàn rốt, bàn ráo thì tình thương của
         con cái dành cho hai bậc sinh thành kìa: Má bao giờ cũng ngon hơn
         Tía! Có người nhận xét là con trai thương Mẹ; còn con
         gái thương cha?! Phải vậy hông?
  Ông
         Y Vân hồi còn nghèo, một hôm, trời đã khuya, thấy má
         mình mang bộ đồ ăn nói duy nhứt của mình ra 'phông tên'
         công cộng giặt; để sáng mai có quần áo mặc mà đi
         làm... bèn xúc cảm 'tối tác' (vì ông viết vào buổi
         tối) bản nhạc mà chắc người Việt Nam mình ai cũng biết,
         cũng thuộc vài câu như: "Lòng Mẹ bao la như biển Thái
         Bình dạt dào! Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt
         ngào!"
  Rồi từ đó, ông
         nhạc sĩ khác thấy Má có rồi mà Ba chưa có bài nào
         coi sao đặng, bèn sáng tác: "Tình Cha ấm áp như vầng
         Thái Dương! Ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn.
         Suốt đời vì con gian nan. Ân tình đậm sâu bao nhiêu. Cha hỡi!
         Cha già dấu yêu!"
  Bà con mình
         thường hay nói trễ còn hơn không! Chu choa! Cha già rồi nó mới
         kêu réo: "Cha hỡi! Cha già dấu yêu!"
  Việt Nam mình là vậy rồi nhưng mấy đứa con
         Mỹ suy cho cùng cũng không khác gì lắm đâu. 
  Đầu thế kỷ 20, Hoa Kỳ đã có Anna Jarvis đề
         xướng ngày Mother's Day, ngày Từ mẫu, ở Grafton, West Virginia rồi mấy
         Mục sư giảng đạo trong nhà thờ, qua bài giảng, truyền cảm
         hứng xuống cho Sonora Smart Dodd. Năm 1910, ngày lễ Father's Day do Sonora Smart Dodd, sanh
         ra ở Arkansas, tổ chức ở Spokane, tiểu bang Washington vào ngày 19 tháng
         6 năm 1910. Ba cô ấy là một cựu chiến binh đã tham gia cuộc nội
         chiến ở Hoa Kỳ, William Jackson Smart, là một người cha đơn thân
         đã một mình nuôi dạy 6 đứa con mình nên người trong
         khi mẹ cô đã mất. Điều nầy rất đặc biệt, rất đáng
         được vinh danh vì lúc đó nhiều người chết vợ đã
         giao con mình cho người khác nuôi dưỡng để mình nhanh chóng
         đi thêm vài bước nữa... cho nó đã. Mới đầu cô
         đề nghị tổ chức vào ngày 5 tháng 6 là ngày sinh nhựt
         của phụ thân mình nhưng các mục sư không đủ thời gian
         soạn bài giảng nên đề nghị hoãn lại tới ngày Chủ
         Nhựt thứ 3 của tháng 6 năm đó, rơi vào ngày 19 tháng 6
         được mọi người đồng ý.
  Sau đó nhiều năm, ngày nầy được ưa chuộng trên
         toàn Bắc Mỹ và nhiều nơi trên thế giới.
  Nhưng hai năm trước đó, Grace Golden Clayton đã tổ
         chức lễ Father's Day vào ngày 5 tháng 7 năm 1908 ở Fairmont, West Virginia rồi.
         Đó mới chính là Lễ Father's Day đầu tiên trên đất
         Mỹ.
  Grace Golden Clayton tưởng niệm ba
         cô đã qua đời trong thảm kịch nổ hầm mỏ kinh hoàng nhứt
         trong lịch sử nước Mỹ, xảy ra vào ngày 6 tháng Chạp năm
         1907 tại Monongah đã làm chết 361 người, 250 người là cha (đa
         số là di dân gốc Ý mới đến); bỏ lại hàng ngàn đứa
         trẻ mồ côi. Chỉ có một người may mắn sống sót, John Tomko,
         là di dân đến từ Hungary. Clayton đề nghị Mục sư Robert Thomas Webb
         vinh danh những người cha nầy!
  Mãi
         đến năm 1972, Tổng Thống Mỹ, Richard Nixon, ký luật Father's Day thành
         ngày lễ toàn quốc mỗi năm.
  Nước
         Mỹ là vậy nhưng Úc thì khác. Ngày Father's Day của Úc
         là ngày Chủ Nhựt đầu tiên của tháng 9, khi mùa Xuân tới!
         
  Dân Úc bày tỏ lòng biết
         ơn đối với thân phụ của mình! Được 'ăn theo' có
         cha ghẻ, cha vợ, cha chồng, cha nuôi, cha đỡ đầu... Ai được
         kêu là Cha, là Ba, là Bố, là Tía là đều có phần
         hết trơn!
  Father's Day thì Úc làm
         gì? Ra công viên, xúm nhau lại ăn thịt nướng, uống
         bia. Đi xem phim. Đi sở thú. Hay đến nơi vui chơi nào đó.
         Quà: giỏ kẹo bánh, sô cô la, quần áo, dụng cụ để
         giải trí hay phiếu mua hàng. Còn làm biếng hay không biết nấu
         ăn thì dẫn thân phụ mình cùng cả gia đình đi ăn sáng,
         ăn trưa, ăn tối ở nhà hàng cho tụi nó có cơ hội nầy
         mà xắt đẹp! Năm có một lần mà rộng rãi chút đi!
         
  Còn con cái ở xa thì gởi thiệp
         mua hay tự tay làm lấy hay gọi điện thăm hỏi. Nhưng quan trọng nhứt
         là nhớ gởi kèm thêm cho Tía cái 'Money order' nha bây!
  Tạp chí, nguyệt san đăng những câu chuyện
         hay, cảm động về tình phụ tử! In lên báo giấy, đăng
         trên online. Truyền hình, radio cũng có nhiều chương trình đặc
         biệt.
  Father's Day không phải là ngày
         lễ chánh thức để người đi làm được nghỉ ở
         Úc. Tuy vậy, nó rớt vào Chủ Nhựt đầu tiên của tháng
         9, công nhân nghỉ. Trái lại, nhiều shop, nhà hàng, chỗ vui chơi,
         lại rất bận rộn... kiếm tiền!
  Nhưng
         tại sao Father's Day của Úc lại khác ngày với của Mỹ? Làm
         như Mỹ rớt vào tháng 6 trời lạnh quéo râu... ăn mừng cái
         gì? Nên chờ tới tháng 9 ở Úc là mùa xuân, thời tiết
         không diễn biến bất thường, trời ấm lên, tuyệt vời cho một
         bữa thịt nướng BBQ, đi picnic hay đi dã ngoại!
  Ăn chơi là chánh... nhưng về tinh thần Father's Day là
         quan hệ của cha con, chồng vợ cùng vui trong bếp lửa mùa Xuân, mái
         ấm gia đình! 
  'Tía thường
         chơi đùa với anh em tôi trên thảm cỏ trước nhà. Má
         bước ra rầy: 'Tía con ông dẫm nát cỏ hết hết trơn!' Tía
         cười hè hè đáp lại rằng: 'Vợ chồng mình nuôi con
         chớ đâu nuôi cỏ phải không em' Và Má ngọng! Thiệt Tía
         tui thông minh hết biết!'
  'Trong ví của
         Tía không có tiền; mà chỉ có hình ảnh Má và tụi
         con. Còn trong ví của Má thì cũng có hình nhưng là hình
         của ông Benjamin Franklin trên tờ 100 đô la Mỹ!'
  Tía thường hay than thở: 'Thấy con mình ngày một
         lớn, sắp bay vào đời, xa tui...Tui buồn muốn chết. Nhưng có cái
         lạ là tui còn buồn hơn nữa là nếu tụi nó hỏng chịu
         lớn... mà cứ theo xin tiền hoài! Hu hu!'
  Ông nội cũng thường dạy bảo Tía rằng: 'Đừng có
         con! Nếu mình không thể làm cha!' Đúng vậy! Mình không muốn
         cực thân làm rồi còn lo nuôi dạy thì đừng đẻ nó
         ra chi... để cho nó đi phá làng phá xóm! 
  Nhưng Tía tui rất thích làm Tía và là một
         người can đảm. Tía nói: 'Nhứt con nhì của! Nhiều con có
         phước hơn là giàu!' 
  'Đẻ
         nhiều làm sao lo cho xuể. Nuôi một đứa nhỏ ở Úc nầy từ
         khi nó đỏ hỏn đến năm 18 tuổi bay đi, là hao tới 250 ngàn
         đô la đó!' Má nói vậy! Tía cười hè hè: 'Trời
         sanh voi; trời sanh cỏ! Nước Úc nầy có ai chết đói đâu
         mà sợ chớ!' Nên Tía muốn Má 'can đảm' thêm vài lần
         nữa nhưng Má không chịu! Tía bèn tính 'can đảm' với người
         khác nhưng Má cũng hỏng chịu luôn! 'Mình hỏng muốn 'can đảm'
         làm thì để cho người khác 'can đảm' với chớ!' Tía
         nói vậy!
  Nói chơi vậy; chớ
         đẻ ra là dễ, nuôi ăn cũng dễ luôn; nhưng dạy mới là
         khó lắm! Người ta nói một người cha bằng ba trăm ông thầy
         nhập lại mà! Rồi bà con cũng thường quy trách nhiệm rằng:
         'Nếu con hư thì đè ông già tía nó xuống mà lấy
         roi phết vô đít!'
  Dạy con, con nên
         người; được con yêu mến mình, được nghe câu nói
         nầy của một đứa con gái ôi thôi quá đã! Nghệ thuật
         nịnh của nó thuộc vào hàng thượng thừa rồi:
  'Tía ơi! Ngày nào đó con sẽ tìm
         được Hoàng tử của lòng con nhưng bao giờ, mãi mãi Tía
         cũng là vua!'
  Đó là con ngoan,
         còn nó mà chịu quậy rồi thì Tía của Tía cũng chết.
         Nên mới có câu chuyện như thế nầy: Một người cha đi
         ngang phòng ngủ của con gái mình thấy cửa mở. Nhìn vô thấy
         giường nệm sạch sẽ, phẳng phiu không bừa bãi như mọi khi.
         Trên chiếc gối lại có một phong thư, ngoài bìa đề: Gởi
         Tía! Linh cảm chuyện chẳng lành, Tía run rẩy mở bì thơ ra đọc.
         Nó viết như vầy: Tía yêu dấu! 
  Con rất lấy làm tiếc và buồn bã viết thơ nầy cho Tía
         biết là con đã ra đi! Con trốn theo Sam, là bạn trai của con, và
         cũng muốn tránh cái cảnh Tía Má phải cãi nhau vì con gái
         cưng của Tía.
  Con yêu Sam lắm mà
         anh ấy cũng yêu con nữa. Con tin rằng Tía mà gặp ảnh, chắc Tía
         cũng thương... Cho dù ảnh có xỏ lỗ tai, đeo khoen lỗ mũi và
         xâm mình, đầu sọ hai xương gác chéo... tùm lum, lại khoái
         mặc cái áo da, cỡi mô tô theo kiểu băng đảng Bikies!
          Nhưng tình yêu là phụ thôi Tía
         ơi! Thực sự là con đã có mang! Sam cũng rất muốn có con...
         Dầu gì ảnh cũng đã 42 tuổi rồi, chưa có công danh sự
         nghiệp gì mà tiền bạc cũng không... Nhưng Tía đừng lo! Sam
         có căn nhà di động chứa đầy củi chắc chắn là tụi
         con sẽ không phải chịu lạnh suốt mùa đông nầy đâu khi
         phải di chuyển từ công viên nầy qua công viên khác.
  Con biết Sam cũng mèo chuột lăng nhăng nhưng
         con tin Sam sẽ trung thành với con! Vì ảnh nói ảnh muốn sau đứa
         nầy, tụi con sẽ có thêm nhiều đứa nữa. 
  Sam là một người từng trải lắm nha Tía! Anh đã
         chỉ ra rằng cần sa không làm hại một ai cả. Ảnh sẽ trồng
         một ít để bán cho bạn bè mình rồi đổi lấy cocain
         hay thuốc lắc mà hai thứ tụi con cần. 
  Bây giờ con xin cầu nguyện cho những nhà khoa học chế ra được
         thuốc chữa bệnh liệt kháng vì con không muốn Sam phải chịu đau
         đớn chút nào đâu!
  Đừng
         lo cho con nha Tía! Dầu gì con cũng đã 15 tuổi rồi. Có thể tụi
         con sẽ về thăm Tía để Tía biết mặt đứa cháu ngoại
         trước khi tụi con 'vù' ra nước ngoài vì Sam hỏng hiểu tại
         sao Cảnh sát Điều tra Liên bang Úc cứ truy tìm anh ấy?! Con yêu
         của Tía. Ký tên: Rosie! 
  Cuối
         thơ có chữ viết tắt là 'PTO' (Please turn over) nghĩa là lật ra phía
         sau, chân ông già Tía đứng hết muốn nỗi, tay run run lật ra phía
         sau, thấy đề: Tái bút: Tía ơi! Những chuyện nói trên không
         có cái nào là thiệt hết trơn! Con đang trốn bên nhà hàng
         xóm. Con chỉ muốn nhắc nhở Tía rằng: Trên đời nầy còn
         có những điều còn tệ hại hơn là cái học bạ, cái
         thành tích biểu, cái bảng điểm của con nhiều. Con để nó
         trong ngăn kéo bàn học. Xin Tía ký tên dùm. Rồi gọi mobile,
         con sẽ về! Con yêu Tía! 
  Hãy chấp
         nhận ngay cả khi con mình học dở ẹc! 
  Happy Father's Day!
           
         
  đoàn xuân thu.
          melbourne
  
      
      Robin Williams:  Đã tắt một nụ cười!
 
   Ở đời người ta cần cái mình không
         có! Nghèo thì cần tiền; vô danh tiểu tốt thì cần chút
         tiếng tăm! Nghĩa là ai cũng cần danh và lợi. Nghèo cần tiền
         mà làm hoài, làm mãi cũng đói nhăn răng thì than khóc.
         Hiếm khi được cười. Đói cơm thiếu áo thì cũng đói
         cả nụ cười!
  Còn may mắn hơn,
         cần tiền, có tiền, cần danh có danh thì là người giàu.
         Nhưng nhà nghèo khóc thì phải rồi... mà nhà giàu cũng
         khóc luôn. Ủa sao vậy? 
  Vì đó
         là tiền tài vật chất là phù du, chết rồi dù có đi
         xe limousine tới huyệt mộ thì cái nút áo thiên hạ cũng lắt
         để lại; không mang theo được gì có chăng tiếng tăm của
         một thời mình đã sống!
  Tuy
         nhiên có cái chung nầy giữa kẻ nghèo và người giàu là
         hình như đời ai buồn nhiều lắm nên ai cũng cần vui, cần cười!
         Nỗi buồn nó thản nhiên đến không cần biết anh là giàu
         hay nghèo; có tăm tiếng hay không?
  Vì
         thế cho nên, quyền lực như Tổng Thống Mỹ Barack Obama hay giàu như
         Bill Gates cũng có buồn; có khóc chớ... cũng đói nụ cười
         hệt như dân ngu khu đen thôi! Cần cái mà mình không có
         mà được ai mang đến hào phóng tặng cho mình một nụ
         cười dù là cười mỉm chi hay cười nghiêng ngả, cười
         đến văng cái thủ cấp ra như Tây nó nói... đều được
         mình yêu mến! 
  Robin Williams
         là người đã ban phát một cách hào phóng nụ cười
         cho toàn nhân loại; bất kể giàu nghèo; già trẻ lớn bé,
         đàn ông hay phụ nữ. Cũng vì vậy cho nên cái chết bất
         ngờ của diễn viên hài kịch Mỹ, Robin Williams làm chúng ta hụt
         hẫng và đau đớn!
  Robin Williams
         có thân phụ là Giám đốc điều hành một công ty sản
         xuất xe hơi, và mẹ là một người mẫu. Chắc thừa hưởng
         chút chút của cha mẹ mình nên Robin Williams rất tài năng và
         đẹp trai. Robin McLaurin Williams sanh ngày 21 tháng 7 năm 1951, trải qua thời thơ
         ấu của mình ở Detroit. Tuổi thiếu niên, Robin về Marin County, Bắc
         California, học trung học rồi cao đẳng trước khi lên New York học kịch
         nghệ. 
  Sau nầy thành công vang danh thiên
         hạ, lúc lên sân khấu nhận giải thưởng Oscar, ông nói đùa
         rằng: 'Hôm nay, lần đầu tiên, tôi bước lên sân khấu
         trình diễn mà không nói được lời nào!' 
  Cầm trong tay tượng vàng  "Nam diễn viên
         phụ xuất sắc nhất" cho vai diễn trong phim "Good Will Hunting" năm 1997,
         ông ngước lên trời: 'Xin cám ơn thân phụ ở trên ấy,
         người mà khi con nói: 'Con muốn thành một kịch sĩ!' Thì ba đã
         bảo con rằng:  "Thật là tuyệt vời!  Nhưng cũng nên học
         một nghề để phòng thân như thợ hàn chẳng hạn!"'
          Trong sự nghiệp Robin Williams được đề
         cử giải Oscar 3 lần, đoạt 5 giải Grammy, 4 giải Quả Cầu Vàng,
         2 giải Emmy.... 
  Một trong những phim nổi
         tiếng của ông là "Good Morning, Vietnam" năm 1987, lấy bối cảnh
         cuộc chiến tranh Việt Nam và cuộc sống của một phát thanh viên
         người Mỹ tại Sài Gòn năm 1965, được quay hoàn toàn
         ở Thái Lan với diễn viên Thái đóng vai người Việt(?!).
          Tài năng, danh vọng ông có tất cả
         nhưng con đường tình ta đi coi bộ không suông sẻ. Ông có
         tới ba đời vợ! Người vợ đầu, Valerie Veladi, có một con trai
         với ông tên là Zak. Rồi người vợ thứ hai, Marsha, sống với
         nhau được tới 19 năm, hai có hai con Zelda và Cody, rồi vợ chồng
         ly dị năm 2008. Tháng 10 năm 2011, Robin Williams đi thêm bước nữa, thành
         hôn với Susan Scheider ở Napa Valley.
  Ông
         không hề che dấu là mình đã phải chật vật chống chứng
         nghiện cocaine và nghiện rượu từ những năm 1980.
  Về thói xấu nghiện cocaine, ông từng hài hước
         rằng: "Cocaine is God's way of telling you that you too much money."
  Cocaine là cách Thượng Đế nói với bạn rằng!
         Bạn có nhiều tiền quá (nghĩa là dính vào đó đi
         rồi mầy sẽ mạt, sẽ ăn mày bị gậy nha con!)
  Và cũng có lần nói về Cocaine: 'Khi hít vào
         thì nghĩ tui sẽ chết đây, tui sẽ chết đây... Sáng hôm
         sau tỉnh dậy thấy mình chưa chết... bèn hít nữa' (Dính vô
         là hít cho đến chết luôn!)
  Còn
         về rượu thì ông thú nhận là mình nghiện rượu rất
         nặng!  Uống tới tối tăm mặt mũi; uống tới lý trí phải
         vọt ra khỏi thân thể, đứng nhìn vào để lỡ có ra tòa
         thì làm nhân chứng!  (Nghĩa là uống đến nỗi không
         biết trời đất là gì nữa! Uống tới chết!)
  Công nhận mình đang phải chiến đấu với
         nghiện ngập đã hai lần ông tự nguyện vào Trại cai nghiện
         để mong cuộc đời của mình trở lại trạng thái cân bằng!
         Không làm việc đến quá độ vì chỉ sợ người ta
         quên bẵng mình đi! Trước khi tự kết liễu đời mình ông
         đã làm việc như điên! Tám phim trong vòng hai năm!  Năm
         2009 phải mổ tim, trả lời phỏng vấn, ông nói: nên chậm lại
         nhưng lại tiếp tục làm thêm 4 phim nữa.
  Ông làm thiên hạ cười vui, làm cho người ta vui phút
         chốc để quên đi nỗi thống khổ của cuộc đời. Suốt
         63 năm nầy, Willliams ít khi thất bại trong việc tạo cho khán giả của
         ông thấy được tài năng hài hước thiên bẩm cộng
         với lòng nhân hậu. 
  Tháng 7/2014,
         ông tiếp tục phải quay lại Trung tâm điều trị chống chứng
         nghiện Hazelden ở Minnesota. Tuy nhiên càng về già cuộc chiến đấu
         càng khó khăn hơn!  Ông từng nói đùa là: "Từ
         Trung tâm Cai nghiện về nhà, tôi thấy tôi càng nghiện nặng hơn!"
         
  Vợ ông, Susan Schneider, là người
         cuối cùng gặp mặt khi ông còn sống, đã đi ngủ lúc
         10 giờ đêm Chủ Nhựt. Sáng hôm sau thức dậy, bà rời nhà
         ở Tiburon ở vùng vịnh San Francisco, nghĩ rằng Williams vẫn còn ngủ
         đâu đó trong nhà.
  Người
         trợ lý riêng của ông đến gõ cửa phòng ngủ nhưng không
         nghe tiếng trả lời, lúc đó là gần trưa ngày 11 tháng
         8 (giờ địa phương) và Robin Williams được xác nhận đã
         qua đời vào lúc 12:02 trưa cùng ngày.
  Một chiếc dao nhỏ tìm thấy gần bên và trên cổ
         tay ông có nhiều vết cắt.  Ông treo cổ bằng chính cái
         thắt lưng của mình. Cảnh sát từ chối xác nhận rằng ông
         có để lại bức thơ tuyệt mệnh nào hay không!
  Nhiều người tự hỏi tại sao một
         con người mang đến niềm vui cho nhân loại trên toàn thế giới
         lại đột ngột quyết định chấm dứt cuộc đời mình?!
          Hàng xóm kinh ngạc khi nghe tin ông tự tử!
         Chúng tôi yêu cái tánh hài hước của ông! Chúng tôi
         thường thấy ông cỡi xe đạp vòng quanh xóm; thỉnh thoảng
         lại dừng nói đùa với mấy đứa trẻ con!
  Ông mất rồi người ta thấy nhớ! Một con người
         tài năng, vui vẻ, từ tâm và nhân hậu. Ông mang tiếng cười
         của mình đến các binh sĩ Mỹ đang chiến đấu ở nước
         ngoài như danh hài Bob Hope ngày xưa đã từng làm trong cuộc
         chiến Việt Nam.
  Ông mang tiếng cười
         đến các trẻ thơ không may lâm bệnh nặng đang nằm ở các
         bịnh viện. Gia đình các em nầy gọi ông là: 'Mẹ Teresa có
         óc hài hước!'
  Theo các chuyên
         gia, tự tử là nguyên nhân chánh của nhiều cái chết nhất
         ở lứa tuổi 46 tới 64 ở Mỹ. Trầm cảm luôn là căn bệnh
         bí mật mà người ta không biết được nó diễn ra như
         thế nào. 
  Thông minh, hài hước,
         đẹp trai và thành công; dường như Robin Willaims có tất cả
         trong đời. Tuy nhiên, bây giờ Robin đã chết! Rõ ràng là
         do sự lựa chọn của chính mình. Tại sao? Có gì bi kịch ở
         đây mà ông không muốn sống nữa?
  Dù vui vẻ, thanh thoát, hài hước nhưng có lẽ Robin
         Williams đang mang một cái mặt nạ, dấu đi nỗi dằn vặt thống
         khổ mà ông phải chịu đựng ngày nầy qua ngày khác cho
         đến lúc không còn chịu nổi nữa... ông dứt áo ra đi!
          
  Ở đây ông làm chúng
         ta cười vui; nhưng ở đó ông âm thầm rơi nước mắt!
          Cái chết của ông làm chúng ta mất
         đi một tâm hồn sáng tạo, tài năng thiên bẩm trên hành
         tinh nầy. Và cái chết đó là lời cảnh báo cho tất cả
         chúng ta.
  Nó nhắc nhở ra rằng
         có người đang cười vui ngoài mặt; nhưng trong lòng niềm vui,
         sự yêu mến cuộc đời đang từ từ dẫy chết!
  Nó nhắc chúng ta về căn bệnh trầm cảm!
         Những người đang tiếp tục chịu đựng cuộc khủng hoảng
         tinh thần... chỉ muốn làm sao chấm dứt sao càng sớm càng tốt
         nỗi đau đớn nầy. Và khoảng khắc tuyệt vọng nào đó,
         lý trí đã phản bội chúng ta và bi kịch xảy ra! 
          Theo thống kê của Trung Tâm Ngăn ngừa
         Tự tử ở Hoa kỳ thì số tự tử từ năm 2000 đến năm
         2011 cứ 100 ngàn người có 10.4 người tăng lên 12.3.
  Số đàn ông, mặc dù được coi là
         phái mạnh, lại tự tìm cái chết nhiều hơn phụ nữ vốn
         được coi là phái yếu!  Năm 2011, trong số người tự tử,
         78.5 % là đàn ông! Lứa tuổi nhiều nhứt là từ 45 đến
         64 chỉ sau những người trên 85 tuổi. 
  Có nhiều người không hiểu tại sao? Tự tử luôn luôn
         là một bi kịch! Không có hai cuộc đời giống nhau! Nên mình
         phê phán cách chọn cái chết người khác thì lời phê
         phán đó có nghĩa tiêu cực hơn là có tích cực. Nên
         cẩn thận đừng vội phê phán. Cuộc đời chúng ta ai cũng
         dù muốn hay không đều mang cái mặt nạ để sống!
          Và có nhiều người quanh ta, đang sống
         đấy nhưng thực ra họ đang hấp hối!
  Một bệnh nhân từng bị trầm cảm nói: 'Tôi cố gắng
         hòa nhập, cố gắng cười đùa với bạn bè, với cha mẹ!
         Ra sân khấu cười vui với khán giả; với máy quay! Nhưng trong lòng
         tôi thì bão tố đang tìm cách vùi tôi xuống vực sâu
         thăm thẳm của biển cả cuộc đời!
  Nguyên nhân trầm cảm có thể là do những chấn thương
         tâm lý thời thơ ấu! Hay sự mất cân bằng của hóa chất
         trong cơ thể con người!
  Không có
         cách giải thích nào đơn giản và cũng không có cách
         chữa trị nào được tiêu chuẩn hóa; hệ thống hóa...
         thì trước hết những bệnh nhân trầm cảm phải công nhận
         nỗi đau của mình. Phải nói ra, để được cùng chia sẻ!
         Nói về những bể nát trong tâm hồn đó thì may ra mình
         mới có cơ hội và hy vọng tìm ra được cách hàn gắn!
         Vì chúng ta cuối cùng rồi cũng phải chiến đấu cho chính
         cuộc sống của chúng ta mà thôi!
  Còn
         những người may mắn không bị khủng hoảng tinh thần; xin hãy đồng
         cảm lắng nghe, an ủi chia sẻ niềm đau dấu kín dưới khuôn
         mặt của mỗi người thân, sơ đang ở quanh ta!
  Nhà thơ Vũ Hoàng Chương của Việt Nam mình
         có một câu thơ rất hay: 'Cười là tiếng khóc khô không
         lệ!' Nghe tưởng chừng phi lý nhưng nó lại có lý vô cùng.
          Robin Williams, 63 tuổi chết, còn trẻ quá;
         ông đột ngột ra đi mang theo những nụ cười ông từng ban phát
         hào phóng cho chúng tôi! Có người thương tiếc rồi cầu
         chúc ông hãy an nghỉ (RIP: Rest in Peace); nhưng có người cũng muốn
         ông mang cái niềm vui, óc hài hước, nụ cười lên thượng
         giới để làm ông Trời được vui vì biết đâu cuộc
         đời của ông Trời cũng buồn bã như của chính chúng
         ta!
   
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne.
________________________________________________________________________________________________ 
           
 
       
      Người Việt dễ thương!
          
Bảo Huân
  Một
         người Úc, một người Pháp và một người Việt Nam tị
         nạn bù khú với nhau trong quán nhậu, tán dóc về hạnh phúc
         của đời người.
Người Úc
         nói rằng không có gì hạnh phúc hơn là đi làm về
         nhà được con vợ nấu cho bữa ăn tối thiệt ngon. Ăn xong, nằm
         dài trên sa lông trong phòng khách, xem trận đá banh cà na kiểu
         Úc.
Người Pháp cắt ngang: mấy
         thằng Úc bây không lãng mạn như Tây gì hết! Với tao, đêm
         dắt người yêu đi dạo dọc sông Seine, rồi ăn tối cùng
         nhau dưới ánh nến lung linh trong một nhà hàng chọc trời, trên
         tầng cao của tháp Eiffel. Đó là hạnh phúc của cuộc đời.
Anh Việt Nam bác bỏ: Vậy mà hạnh
         phúc cái gì? Còn tui hả? Sau 75, đêm đang ngủ trong nhà ở
         Sài Gòn rồi nghe tiếng gõ cửa. ‘Nguyễn Bình An mở cửa
         ra mau!'
 
 Run rẩy vì sợ, tui mở cửa ra thì có hai tay công
         an chìm ùa vào, tra còng vào cổ tay tui, rồi nói: Nguyễn... ‘Bình
         An', ông đã bị bắt vì hoạt động chống phá nhà nước
         ta. Ông sẽ phải đi học tập cải tạo một thời gian dài.
Run run, tui trả lời: "Anh đội ơi!
         Nguyễn ‘Bình An' là hàng xóm, sát vách, chớ hổng phải
         là tui! Tui là Nguyễn văn Tèo" 
 
 Nè hai anh bạn: Đó
         là khoảng thời gian hạnh phúc nhứt của đời tui khi nhớ lại.
         Và chính vì vậy bữa nay tui mới có mặt ở đây, ở
         Melbourne nè! He he!
 
 Rồi khi vượt biên đến Úc tạm dung
         gần vài chục năm, làm ăn cực khổ nên cũng có chút
         tiền; bèn về quê cũ thăm lại người em năm ấy bây giờ
         ra sao; đôi má đào như ngày nào?
 
 Trên chuyến bay
         từ Sài Gòn trở lại Melbourne, Tèo ngồi gần một thằng Úc
         mới đi du lịch Việt Nam trở về. Nó hỏi: Ông là ‘ese' nào?
 
 Tèo lịch sự hỏi: Xin lỗi! Tui hổng hiểu câu hỏi của
         ông!
 
 Thằng Úc lên giọng làm cha: Thiệt là ngu! Tui hỏi
         ‘ese' nghĩa là ông bạn là Vietnamese (người Việt), Chinese (người
         Tàu) hay Japanese (người Nhựt)! Có vậy mà cũng không hiểu!
 
 À! Tui là Vietnamese! 
 
 Tèo tức lắm khi bị thằng Úc
         vô cớ chửi mình là đồ ngu. Quân tử trả thù mười
         năm chưa muộn! Nhưng không chờ tới mười năm, chỉ hai tiếng
         đồng hồ sau, Tèo quay sang hỏi lại, lần nầy giận quá không
         ông bạn gì ráo mà: ‘Mầy là loại ‘ey' nào?' ‘Cái
         gì? Tui hổng hiểu!' 
 
 ‘Mầy thiệt là ngu nhe, tiếng mẹ
         đẻ của mình mà còn không hiểu nữa! Ngu gì mà ngu vậy
         hổng biết! Ý tao muốn hỏi: Mầy là monkey (con khỉ), donkey( con lừa)
         hay Ozzie (Úc) vậy thôi! Hi hi!'
 
 Công bình mà nói người
         Việt lúc mới tới đôi khi cũng bị vài thằng Úc kỳ
         thị, nhưng sau vài chục năm, thấy con cháu mình giỏi quá, bác
         sĩ, kỹ sư không hà nên Úc hết dám kỳ thị... lại đâm
         ra đố kỵ nhỏ nhen... ghen ăn tức ở?!
 
 Chúng ta ra đi mang
         theo quê hương, người Việt mình luôn luôn tự hào là
         con cháu Lạc Hồng, bốn ngàn năm văn hiến, là dân tộc siêu
         Việt nhứt Á Châu; nên đối với các sắc dân khác dù
         hùng mạnh, có bom nguyên tử, bom khinh khí, máy in tiền đô
         Mỹ, (hết tiền cứ bật công tắc điện lên, in thoải mái
         ra xài, không cần vàng bạc làm bảo chứng gì hết trơn
         hết trọi. Ai biểu tụi bây tin vào giá trị của nó làm
         chi) cỡ Hoa Kỳ, yếu yếu hơn một chút như Pháp, Nhựt thì
         người Việt mình đều kêu bằng thằng hết ráo. Kêu bằng
         thằng không phải là mình hổng có lễ phép, hổng có nói
         năng đứng đắn đàng hoàng, cũng hổng phải là khi dể
         tụi nó (nghèo sặc gạch nào dám khi dể ai) mà vì lòng
         tự hào dân tộc, coi thiên hạ dưới trời nầy bằng nhau...
         bằng vai bằng vế! 
 
 Người Việt bỏ nước ra đi cũng
         vì cái vụ tối gõ cửa dẫn đi nói trên. Đất lạ
         quê người, cày sâu cuốc bẫm, làm ăn khấm khá: chủ
         tiệm giặt, tiệm neo hay mua nhà rồi cho mướn... mà người đến
         xin mướn nhà là thằng đen thì đừng có hòng! Còn
         mở thương vụ gì... chỉ khoái làm ăn với người Việt
         mà thôi, cùng lắm là với Á Châu, cùng màu da là hết
         hạng! Thì tinh thần dân tộc hơi quá ‘đô' một chút
         là qua kỳ thị chủng tộc chỉ có một bước chân thôi! 
 
 Thí dụ như con gái muốn chồng hay con trai muốn vợ mà một
         hôm dắt về một đứa đen hay trắng, không phải là vàng,
         thì bất hạnh tình con rồi đó con ơi!
 
 Cái đó
         là dở nhưng cái nầy là giỏi nè! Mấy ông tị nạn,
         thương vợ, thương con hết biết; dù hồi xưa ở Việt Nam
         có làm quan quyền gì đi chăng nữa... đến Úc, đến Mỹ
         đều lăn thân ra làm nuôi vợ, nuôi con. Với đàn ông
         Việt Nam, nghĩa vụ thiêng liêng nhứt của đấng nam nhi là không
         bao giờ để vợ con đói khổ. Thành thử mấy công việc
         hồi xưa là hạ đẳng theo thang cấp trong xã hội kim tiền, như
         nhân viên vệ sinh đi nữa, cũng làm... nhưng không để công
         việc mà thiên hạ coi thường nầy làm giảm đi niềm hãnh
         diện ta đây. 
 Như ông Cao Tần chẳng hạn: ‘Mai mốt anh
         về có thằng túm hỏi: Mầy qua bên Mỹ học được củ
         gì? Muốn biết tài nhau đưa ông cây chổi. Nói mầy hay ông
         thượng đẳng cu li!' Cu li mà có thượng đẳng nữa? Hí
         hí!
 
 Đi làm mà lỡ có đụng chạm thì chẳng
         ngán ai, kể cả thằng boss, (vì bị đuổi chỗ nầy qua chỗ
         kia thì mình cũng cu li thôi, job thiếu gì... Úc có chịu làm
         đâu, vì ngại cực... nên người Việt dễ thương của
         chúng ta móc giấy 500 ra xài, nghĩa là chửi thề tá lả tà
         la và dĩ nhiên bằng tiếng Việt! 
 
 Johnny, người bạn
         Úc cùng sở, Johnny tâm sự rằng nó rất ‘kết' phụ nữ
         Việt Nam vì mấy lần đến nhà chơi thì thấy con vợ cực
         mà ông chồng rất sướng... cứ nằm phè trên ghế sa lông,
         coi Paris by Night (dù đang ở Melbourne) hay mở internet lên nghe ra dô tiếng Việt! 
 
 Mệt và nuốt nhục kiếm cơm; về tới nhà, mình, vua lại
         là vua... ngồi cà nhỏng suốt cuối tuần; còn quý hoàng hậu
         thì làm tất cả! Rửa chén, giặt đồ, bồng con, nấu bếp!
         ‘Quân bây! Nghe lịnh Trẫm!'
 
 Khi khách đến chỉ cần:
         ‘Em ơi! Có khách!' là mười phút sau đã dọn ra món
         đầu trong loạt bò bảy món và trân trọng giới thiệu với
         người bạn Úc: món nầy là của Việt Nam?! 
 
 Ngoài
         ra nó cũng biết là người Việt mình có một số khoái,
         mê ăn thịt chó mà nó cho là rất dã man... Nên sau vài
         chai bia VB, thưởng thức bò bảy món do bà xã, em yêu, trổ tài
         nấu nướng, nó hứng chí kể câu chuyện tiếu lâm như
         vầy:
 
 Có hai sinh viên Việt Nam, con ông cháu cha mới có tiền
         sang Úc du học. Thèm thịt chó, nên gọi: ‘Two dogs!' Cho món ‘hot
         dog'. Khi giở miếng giấy bạc gói khúc bánh mì có ‘hot dog'
         ra, đứa nầy hỏi đứa kia: ‘Mình ăn cái ‘phần' nào
         của con chó vậy ta?' Thấy... mà còn hỏi?
 
 Mình biết
         nó đặt chuyện nầy để chơi khăm, xỏ ngọt người Việt
         mình nên người viết chờ cơ hội cho mầy một bài học
         nhớ đời nha con!
 
 Johnny thường than thở, chán đàn bà
         con gái Úc lắm rồi! Tối ngày cứ đòi nam nữ bình quyền,
         nấu ăn thì không biết gì ráo. Rửa chén bằng máy cũng
         hổng chịu làm, mập thù lù như cái lu, chỉ chờ cuối tuần
         là dông ra ‘pub' bù khú với bạn bè, bỏ thằng chồng ở
         nhà quạnh quẽ phòng không chiếc bóng với cái ti vi! 
         
 Trong khi đó, phụ nữ Việt Nam rất siêng năng, nấu ăn, giặt
         đồ, dùng máy rửa chén để làm sóng chén, đựng
         chén sạch, còn chén bát dơ em rửa bằng tay vì sợ hao nước,
         hao tiền. Thiệt là tam tòng tứ đức. Vợ như vậy mới là
         vợ chớ!
 
 Johnny kết em Việt Nam tên Lan. Lan Huệ sầu ai Lan Huệ
         héo. Lan Huệ sầu đời trong héo ngoài tươi. Vì Lan ngoài
         tươi nên Johnny cứ tò tò theo khen em dễ thương (cute); xin số điện
         thoại nhưng em cứ lắc đầu. (Hey, babee, you cute! Can I hab yo fone numba?") 
 
 Người viết hiến kế Johnny rằng: Con gái Việt Nam mà chú
         ‘dê' kiểu Úc là thua rồi! Tại tui có vợ rồi nếu chưa
         thì...! 
 
 Muốn lấy lòng em thì phải lấy lòng ba em, anh
         em trước đã! Chú em nhảy ngang hông là không ăn thua gì
         đâu. 
 
 Nó hỏi gặp tía, gặp má, gặp anh em thì
         chào hỏi bằng tiếng Việt như thế nào? Người viết bèn
         dạy nó vài câu chửi thề. Kết quả hôm sau đi làm là
         thấy ngay lập tức! Bầm con mắt trái (giống y như tỉ phú Úc
         James Parker quánh lộn với người bạn nối khố David Gyngell, từng là
         phù rể cho y, đang làm xếp lớn của đài số 9) mà Johnny
         không hiểu tại sao lại bị ‘dợt'. 
 
 Tại sao! Cho chú
         em đừng giỡn mặt với tui khi tui đã nhậu sương sương! Tốn
         bia, tốn rượu, tốn mồi, tốn thời gian mà chú em không biết
         cám ơn (dù thi ân bất cầu báo) mà còn dám bày đặt
         chuyện xỏ xiên người Việt của tui ăn... chó!
 
 Dù bị
         ăn vài đấm vô mặt như vậy nhưng Johnny chắc tuổi con đỉa
         nên bám hơi dai... Lần nầy xuống nước nhỏ nhờ tui dạy thêm
         cho vài mánh nữa.
 
 Chẳng hạn như lại nhà người Việt
         được tía má em mời ăn cơm thì đừng có dại dột
         mà từ chối. Quất bốn chén, no cành hông rồi, mà má
         em bảo ‘Ăn thêm đi con!' thì ráng làm thêm bốn chén nữa.
         Nói ‘không' má em nghĩ mình chê bả nấu ăn dở ẹt!
         Thì phiền! Nên nhớ cho dù mình ba, bốn chục gì đi nữa
         mà muốn nhào vô làm rể nhà má thì má đối xử
         mình như mới 14, 15 tuổi thôi. 
 
 Nghèo, mua quà ít tiền
         tặng má thì nhớ mua dầu xanh hiệu con Ó; vì má Việt Nam nghĩ
         rằng dầu xanh con Ó trị bá bịnh: từ sổ mũi, nhức đầu,
         ăn không tiêu hay bị Tào Tháo rượt. 
 
 Còn nếu
         đua ngựa thắng nhiều tiền, rủng rỉnh, muốn giựt sộp mua chiếc
         xe tặng ba em chạy chơi lấy thảo thì cách tốt nhứt là mua xe
         Nhựt Bản, made in Japan, Toyota Camry chẳng hạn! Nhớ đừng mua xe Mỹ vì
         ba sợ hao xăng!
 
 Còn cho má giải trí... thì chơi một dàn
         máy karaoke; tuy già rồi nhưng má rất thích làm ca sĩ. Tiền
         chưa đủ mà còn phải tài nữa! Ráng đi học lấy cái
         bằng bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư gì đó thì may ra. Cha mẹ
         Việt Nam rất không muốn gả con cho Tây ít học như chú mầy! 
 
 Johnny coi bộ tuyệt vọng trước những đòi hỏi cao quá
         tầm tay với. Thiệt là uổng công! Thôi bỏ cuộc! Johnny gặp lại
         em Lan lần cuối đòi lại những món đã trót nghe lời xúi
         dại của người viết mà đầu tư! Em Lan tiễn Johnny bằng một
         cái bạt tai. Người viết an ủi Johnny rằng: ‘Cuối cùng thì
         chú cũng đã toại nguyện vì Lan đã chạm đến thân
         thể của chú rồi... Thôi hãy quên em đi! Để đó cho
         tui!'
 
 Kết luận là: Người Việt dễ thương! Nhưng thương
         không dễ!
  đoàn xuân thu.
          melbourne
   
  
      
      "Chồng Tây?!" 
 
  Thưa quý độc giả
         thân mến!
  Lóng rày tui thấy mấy
         em trong nước ùn ùn lấy chồng ngoại, chồng Tây. Đến nỗi
         mấy ông nhạc sĩ sợ ‘chim' bay hết ráo... nên khóc than bi thiết
         hết biết: ‘Rồi con chim đa đa, ngẩn ngơ đứng trông về
         chốn xa. Còn âm vang câu ca, ngày em bước chân đi theo chồng.
         Lời ru nghe mênh mông, ngày đưa tiễn em về bến sông. Nhìn
         mây trôi mênh mông, nơi quê chồng em còn buồn không?'
          Người viết mới đầu cứ tưởng
         mấy em như cái cột đèn muốn bỏ chạy cái vụ ‘Xạo
         Hết Chỗ Nói' (XHCN) chớ! Hôn nhân với người ngoại chủng
         như một chiếc cầu em bắc qua biển Đông mà mục đích
         cuối cùng là tự do...là tới quận Cam... để hái được
         hai trái cam mà em thường mơ ước.
  Ai dè... Mấy em, tham vàng phụ ngải; khoái tiếng đãi bôi
         ...còn lanh chanh lên báo khoe khoang: ‘mi nhon' như em đây mới lấy
         được chồng Tây; rồi quay lại chê bai mấy ông chồng Ta tơi
         bời hoa lá... Làm ‘qua' cũng hơi nóng mũi đó nhe! 
          ‘Chồng Tây nó giỏi, nó ga lăng,
         nó xách giỏ cho em đi chợ, nó địu con trước bụng như
         con Kangaroo cái, nó thay tã, nó cho bú bình!' Bộ chồng Ta hỏng
         làm hay sao chớ!' Vậy là thấy cây hỏng có thấy rừng đó
         nha! 
  Chồng Tây, chồng Ta cũng có
         thằng tốt thằng xấu! Chớ hỏng phải ‘Made in USA' hay ‘Made in Australia'
         là tốt hết đâu nha! Còn ‘Made in Việt Nam' là xài hỏng
         có được?!' Tổng quát hóa như vậy là trật lất!
          Thưa quý độc giả thân
         mến!
  Người viết chủ trương
         là yêu rồi mới lấy. Mà yêu thì không phân biệt Tây,
         Ta gì hết ráo. Giống ‘hịt' nhau thì phân biệt làm gì?
         Phân biệt nó nói mình kỳ thị! Chỉ cần em đẹp và
         giàu là ‘lấy'. (Ý quên tui có vợ rồi mà!)
  Sau hôn nhân lỡ chén trong sóng có khua rổn
         rảng thì Tây, Ta giải quyết rất khác nhau. 
  Chồng Ta có giận vợ là bỏ nhà đi nhậu chớ
         chẳng bao giờ than phiền, cằn nhằn, cửi nhửi, xỏ xiên, nói xấu
         con vợ mình đâu.(Sao dám?!) Phần trộm nghĩ ‘Trăm năm may rủi
         một đời! Cưới nhầm con vợ lắm lời... cũng vui!'
  Ngược lại, chồng Tây, nó càm ràm
         đến nhức xương luôn? Càm ràm nhiều thứ lắm! 
 
         Trước hết là than phiền con vợ hỏng
         coi bà già nó ra cà ram nào hết! (Chớ đừng tưởng lấy
         Tây là hỏng có vụ làm dâu, là vô tư... là nhìn
         bà già chồng bằng con mắt rưỡi đâu nha!). ‘Có con nhỏ
         ‘dâu Tây' bực mình chuyện bà già chồng cứ xía vô
         cách dạy con cái của nó nên mới ‘email' cho bả như thế
         nầy: ‘Thưa Má! Xin Má đừng chen vô! Má nói con không biết
         cách dạy con nên thằng Bill nó mới hư đốn?! Thằng con trai của
         Má, con dạy chừng ấy năm rồi tới giờ mà nó có tiến
         bộ gì đâu... cũng hư đốn như ngày mới cưới con về
         đó má thấy không? Lỗi tại ai chắc má thừa biết!' Hi hi!
          Rồi than phiền về tánh tham lam của vợ
         nó như vầy: ‘Có một cách chuyển tiền từ tài khoản
         nầy sang tài khoản khác nhanh hơn nhà băng nữa. Cách đó
         là cưới vợ!'
  Rồi than phiền
         về tánh hoang phí! ‘Một đám mấy ngài đáng kính
         đang thay đồ trong phòng để chuẩn bị ra sân chơi golf, thì
         chuông điện thoại kêu inh ỏi. Một quý ông đáng kính
         mở cái ‘speaker' thiệt to vì hơi bị lãng tai, nên ai nấy tò
         mò lắng nghe!
  ‘Hello!' Rồi một
         giọng nũng nịu vang lên: ‘Anh yêu! Em đây! Anh đang ở Câu lạc
         bộ phải không?'  ‘Phải!'  ‘Em đang đi mua sắm ngoài
         ‘city'; có cái áo lông thú tuyệt đẹp mà chỉ có
         1000 đô thôi! Em mua nó được không anh yêu?' ‘Được
         chớ! Nếu em thích!' ‘Em cũng mới vừa ghé chỗ bán xe Mercedes.
         Có một chiếc đời mới.' ‘Bao nhiêu?'  ‘Chỉ có
         80 ngàn hà!' ‘Được nhưng phải đoan chắc là nó
         thiệt ‘xịn' nhe!' ‘Rồi căn nhà tụi mình coi hồi năm
         ngoái, trả giá, họ không chịu bán; giờ thấy quảng cáo
         trên báo giá 1 triệu.' ‘Được! Nhưng trả giá 900 ngàn
         thôi.' Rồi giọng nũng nịu: ‘Cám ơn anh yêu nhe! ‘Chụt
         chụt' Bye! Em yêu anh!' ‘Bye!' Chụt chụt' Anh cũng yêu em nữa!' 
          Ai nấy nhìn quý ông đáng kính
         nầy một cách cực kỳ ngưỡng mộ... thiếu điều trật cái
         cần cổ; nói: ‘Ông yêu bà nhà quá xá há!' ‘Bà
         nhà nào? Số điện thoại nầy của em nào đó... chớ
         đâu phải của con vợ tui. Vợ tui mà xài kiểu nầy chắc là
         tui chết. Còn thằng cha nào có con vợ hay bồ nhí mà xài
         kiểu bà hoàng, bà chúa như thế nầy thì tui lấy làm
         tội nghiệp cho thằng chả nên mới trả lời thay... để thằng
         chả khánh kiệt sớm, chết luôn cho rồi... Sống chi nữa... thêm
         khổ cái thân già... Hi hi!'
  Mấy
         em có qua Mỹ, qua Úc đi du lịch nghe mấy thằng Mỹ, mấy thằng
         Úc tán tỉnh, dụ khị em: ‘Lady First!'. Tin nó là em bán lúa
         giống. 
  Hãy nghe David Letterman của Late night
         show, đài CBS nói rằng: ‘Người phụ nữ được ưu tiên,
         cái gì cũng trước (Lady First) thì thế giới sẽ ra sao?' Dave tự
         hỏi rồi tự trả lời luôn là: ‘Phụ nữ ưu tiên làm
         trước? Thế giới nầy sẽ thành một đống rác!'
 
         Chê vợ nó dở ẹt về tài năng;
         còn về thể hình của ‘em yêu'?  Sau mấy chục năm chung sống
         ít nhiều gì cũng phải tàn phai đi chớ! 40 năm, nước chảy
         đá còn mòn huống hồ gì nhan sắc của ‘em yêu'?! Vậy
         là chồng Tây háo sắc, tham đó bỏ đăng; thấy trăng quên
         đèn! Vợ chồng Tây ở với nhau được 5 năm... là hơi
         hiếm rồi nên nó phải ăn mừng, đó là Lễ Cây (5th Wooden);
         mười năm hiếm hơn một chút là Lễ Thiếc (10th Tin); hiếm hơn
         chút nữa là: 15 năm, Lễ Pha Lê (15th Crystal); rồi 20 năm, Lễ Sứ
         (20th China), cũng còn dễ bể lắm nha. Cứng hơn nữa là 25 năm, Lễ
         Bạc (25th Silver); 30 năm, Lễ Trân Châu (30th Pearl) 40 năm; Lễ Hồng Ngọc,
         (40th Ruby); 50 năm, Lễ Vàng (50th Gold); 60 năm Lễ Kim Cương (60th Diamond). 
         Nếu xui xẻo là hai vợ chồng sống với nhau hơn 60 năm thì khỏi
         kỷ niệm gì ráo mà lúc đó cho hai vợ chồng hai cái gai
         quýt... làm ‘Lể (chớ hỏng phải lễ) ốc gạo' chấm nước
         mắm xả có dằm ớt... ăn chơi cho nó ‘cay'. He he!
  Sống với nhau 40 năm rồi, tưởng chồng Tây
         chung thủy, một dạ yêu em, đi suốt cõi đời ô trọc nầy
         chăng? Hỏng có đâu! ‘Hai vợ chồng trên 60 tuổi. Ăn mừng
         40 năm ngày cưới mà Tây gọi là lễ Ruby, chứng tỏ tình
         ta cứng ngắc như ngọc. Ông Trời thấy cũng ‘nể'...nên cho vợ
         chồng hai điều ước. Em yêu ước có một chuyến du lịch
         vòng quanh thế giới với anh yêu. Ước nguyện được đáp
         ứng ngay lập tức! Trong bàn tay nhăn nheo của con vợ già là 2 vé
         máy bay, 2 vé tàu, không tốn một cắc nào. Còn anh yêu lại
         ước rằng: Xin ông Trời cho con có một người đầu ấp tay
         gối trẻ hơn 30 tuổi. Và ông Trời đáp ứng ngay lập tức!
         Anh yêu biến thành cụ ông 90 tuổi! Đáng đời mầy nha! Ai
         biểu già rồi còn khoái gặm cỏ non!
  Khi kiếm vợ thì nó cũng ‘vụ lợi' như tụi tui thôi!
         ‘Một thằng Úc tối ngày nhậu lè phè, khoái đi câu
         cá để làm mồi nhậu cho đã; bèn rao bố cáo tìm
         vợ trên báo như vầy: ‘Rất thích đi câu! Tìm vợ biết
         đào trùng, biết móc mồi vô lưỡi câu, biết làm cá
         và nhứt là phải có tàu đi câu, có gắn động cơ
         xịn. Xin vui lòng đính kèm hình chụp chiếc tàu!''
  Mấy em cứ nghĩ chồng Tây chỉ biết cơm
         nhà quà vợ hay sao? Lầm... lầm to! Nó chỉ chung thủy... khi đi chợ
         là em phải xích nó vô cạnh giường kẻo nó bò qua cắt
         cỏ nhà hàng xóm!' Mùi nước mắm của em nó tò mò
         nó nếm...chớ làm sao nó quên cho được mùi bơ sữa
         với ‘da ua'?!
  Thưa quý
         độc giả thân mến!
  Còn mấy
         ‘anh yêu' khoái lấy vợ Tây vì chán cái tật nói dài,
         nói dai, nói miệng hỏng kéo da non của vợ Ta; bộ vợ Tây hỏng
         có ‘đức tính' đó hay sao chớ?! Tổng Thống Mỹ Bill Clinton
         đã từng:‘Mỗi lần tui có vài lời với con vợ tui là
         Hillary; thì em yêu bèn đáp lại bằng một bài diễn văn!
          Còn nếu mấy em muốn tìm hiểu theo tiêu
         chuẩn Mỹ một người vợ ngoan như thế nào? Tổng thống Barack
         Obama xin giơ tay, trả lời ngay là: ‘Một người vợ ngoan là một
         người vợ luôn tha thứ cho chồng mỗi khi chính mình làm bậy!'
          Tóm lại, Tây hay Ta cưới vợ rồi
         ít khi muốn bỏ nhau; Còn chẳng đặng đừng... trước khi bỏ,
         Tây nó cũng rán sức nối lại tình ta cho khỏi đứt. 
         Cựu Tổng thống Mỹ thứ 43, George W. Bush, hiến kế như vầy: Muốn
         yêu em dài lâu là: ‘Phải đi nhà hàng tuần hai lần. Bữa
         tối ngon lành, đèn nến lung linh lãng mạn, nhạc dịu dàng và
         khiêu vũ! Quá đã! Nhưng cái quan trọng nhứt là: Em yêu
         đi vào bữa thứ Ba... còn Anh yêu đi vào bữa thứ Sáu!'
          George W. Bush có vẻ thành công trong hôn
         nhân; nhưng Cựu Phó Tổng Thống Hoa Kỳ, Al Gore lại thất bại, mới
         bị vợ bỏ, nghe ổng than nghe thấy thương luôn: ‘Cưới nhau rồi,
         chồng với vợ như hai mặt của một đồng xu. Không thể nào
         nhìn thấy mặt nhau được nữa nhưng vẫn cứ phải dính
         vào nhau...Và tổ ấm có nghĩa là gì? Là chiến tranh; là
         nơi bạn phải ngủ chung với kẻ thù.'
  Cái nầy là do hai vợ chồng dám ăn thua đủ: ‘Em
         yêu tới đâu tui tới đó!' Còn nếu anh yêu tính theo đạo
         Lão, thì nên bắt chước Socrates: ‘Khi cưới vợ, gặp vợ
         hiền bạn hạnh phúc, gặp vợ dữ bạn sẽ trở thành nhà
         hiền triết!'
  Còn nếu hên, chó
         táp phải ruồi, bất chiến tự nhiên thành, được thoát
         củi xổ lồng, có một tay rù quến ‘em yêu' đi xây tổ
         uyên ương. Xin đừng tự ái! Cách trả thù ngọt ngào
         nhứt là hãy để yên như vậy cho thằng đó... chết ‘cha'
         nó luôn!
  Tóm lại, mấy
         em sính chồng ngoại là ‘qua' không cản vì đó là quyền
         tự do luyến ái của mấy em; được hiến pháp bảo vệ đàng
         hoàng! Nhưng ông bà mình cũng có nói: ‘Trăm năm may rủi
         một chồng! Dù ai thêu phượng vẽ rồng mặc ai!' Còn cứ la
         quác quác là chồng Tây ‘number one' còn chồng Ta ‘number ten' là
         không đúng đâu. 
  Vợ chồng
         là duyên số! Còn tối ngày mấy em cứ nằm mơ, quần nát
         nước để mong kiếm được một người đàn ông thông
         minh, đẹp trai và giàu có? Nhân vật đó chỉ có trong huyền
         thoại mà thôi hỡi mấy em ơi!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
  
      
      "Thời  Đồ Cà Chớn!"
 
  Thưa quý độc giả
         thân mến!
  Chuyện rằng: Bác sĩ
         Nikita Levy, 54 tuổi, đã bị ‘the East Baltimore Medical Center' đuổi vào tháng
         Hai năm 2013; vì có đồng nghiệp mật báo là ‘quan đốc
         tờ' nầy dùng một máy chụp hình và quay phim có hình dạng
         giống hịt như cây viết, ông đeo tòn teng ở cổ để chụp,
         để quay vùng ‘nhạy cảm' của nữ bệnh nhân.
  Giới chức thi hành pháp luật đã tiến
         hành việc khám xét nhà của ông bác sĩ hơi ‘bị'
         bịnh nầy và tìm thấy rất rất nhiều hình ảnh ‘cánh
         bướm vườn xuân'  của hơn 7, 8 ngàn nữ bệnh nhân! Có
         hơn 60 cái là của trẻ vị thành niên. 
  Cha cái nầy là ‘găng' lắm đây! Cái gì
         mà làm tầm bậy tầm bạ đụng vô con nít ở bên nây
         là từ bị thương tới chết.
  Mà
         ‘quan đốc tờ' nầy chết thiệt, tự tử bằng cách trùm
         vô đầu mình một cái bao plastic rồi bơm khí helium vào. Ngày
         18 tháng 2 năm 2013, sau khi viết thơ xin lỗi ‘vợ', ông tự kết
         liểu đời mình trước khi bị các nạn nhân kết liểu nghề
         nghiệp và uy tín của ‘ông'
  Nhưng
         ‘quan đốc tờ' chết không phải là hết! Công ty bảo hiểm
         cho ‘the East Baltimore Medical Center' nầy dù đồng ý chi trả 190 triệu đô
         rồi (thiếu điều sập tiệm!) vẫn còn phải đợi ông Tòa
         chấp thuận mới được.
  ‘The
         East Baltimore Medical Center' nhận trách nhiệm là không theo dõi sát và
         ngăn chận kịp thời hành vi của quan ‘đốc tờ' là đi
         sâu, đi sát vào ‘quần' chúng trong khi khám xương chậu,
         để bí mật chụp hình, quay phim ‘cánh bướm vườn xuân'
         của người ta.
  Nhưng một số nạn
         nhân vẫn còn chưa có chịu, nói: ‘Giờ tôi không còn
         đi khám bác sĩ nữa; vì hết tin rồi, cũng không dám dắt
         con, dắt em gái của tôi đi khám vì cũng sợ...nó sẽ  bị
         chụp, chụp ...quá!' 
  ‘Tôi sợ
         vì ông ‘quan đốc tờ' nầy không lương thiện, phản bội
         lại lòng tin của bệnh nhân dành cho bác sĩ, phản bội luôn
         chỗ mình đang làm việc. Nghĩa là phản bội hết trơn, hết
         trọi, hết ráo chẳng chừa một ai. Chắc tôi phải cần một
         khoảng thời gian dài để quên, để hồi phục lại niềm
         tin.' 
  Chu choa chụp hình, quay phim coi cho đỡ
         thèm chút thôi... mà sao bộ phiền quá xá há! 
  Thưa quý độc giả thân mến!
 Còn bên Anh, bên Canada không phải là chuyện bác sĩ phụ lòng
         tin của bệnh nhân mà là chuyện thầy, cô giáo phụ lòng
         tin của phụ huynh học sinh!!
  Bên Anh trước.
         Thầy giáo 25 tuổi tên là Luke Atkinson, một tối Thứ Bảy nghỉ
         dạy (chớ không phải mất dạy nha) rảnh, đi hộp đêm Priory ở
         Lazarus Court vùng Doncaster. Tại đây thầy gặp một em nữ sinh 17 tuổi
         đang đi chơi cùng một nhóm bạn bè.
  Vốn là thầy giáo dạy Thể Dục (Physical Teacher), thầy đưa
         trò vào khách sạn để tiếp tục dạy bài Thể Dục còn
         dang dỡ. Bài học lần nầy là môn ‘Vật Lộn' vì chắc
         thầy Thể Dục thấy cái thể hình, hơ hớ xuân tình, mười
         bảy bẻ gãy ‘sừng' trâu nầy, thầy nhểu nước miếng,
         cầm lòng không đậu hay chăng nên thầy đưa cái ‘sừng'
         của thầy cho em bẻ thử ?!
  Sự việc
         đổ bể, thầy bị đưa ra Hội đồng kỷ luật. Thầy dóc,
         chối hỏng có à nha, bằng cớ đâu? Nhưng máy quay phim của
         khách sạn nó đâu có biết nói dóc nên nó chứng
         minh thầy mới là một tay dóc tổ.
  Em nữ sinh nầy binh thầy nên nói tại em chịu...chịu mà! Nhưng
         mấy thầy cô khác và phụ huynh học sinh dù không có ‘lan
         can' gì tới cái chuyện ruồi bu nầy cũng lắc đầu quầy quậy.
         Để yên vậy thì đâu còn ra cái thống chế ‘thầy
         trò' gì nữa phải không? Phải làm ra lẽ để bảo vệ
         danh dự uy tín nhà giáo chớ, không cho tay nầy bầy hầy, bôi
         bẩn, vụt sình bùn tèm lem tuốt luốt lên mặt tụi tui. Giáo
         chức thà nhứt định dứt cháo chớ không thể nào dứt
         tùm lum tà la như vậy được.
  Thế
         nên thầy Luke phải vác cái ‘mặt mo' của mình mà ra Hội
         đồng kỷ luật. Thầy Luke xin xử kín dùm ‘tui' đi vì làm
         bậy bạ như vậy mà công khai ra thì quê quá, mất mặt bầu
         cua cá cọp hết trơn. Hội đồng kỷ luật bác cái vụ
         xử kín nầy nhe! Rồi cho thầy ‘mất dạy' 5 năm. 
  Nhưng thầy Alan Meyrick, đại diện ông Bộ Trưởng
         Giáo Dục hỏng chịu, phủ quyết cái lịnh cấm dạy 5 năm mà
         cấm thầy bước lên bục giảng suốt đời! Vì ‘Làm
         bậy như vậy mà hỏng thấy thầy hối hận gì hết ráo?
         Thầy mới 23 tuổi lúc thầy ‘tù ti tú tí' với học trò
         thì mình cũng thông cảm là trẻ lòng non dạ nhưng chí
         ít ra cũng phải biết là mình đang làm bậy chớ! Thầy giáo
         chớ đâu phải là ‘trực thăng' mà bãi đáp nào
         thầy cũng đáp được hết đâu? 
  Nên vì quyền lợi của quần chúng nhân dân, tôi
         quyết định cho thầy về nhà ‘húp cháo rùa'; không được
         xin phục hồi quyền đi dạy nữa.
  Còn
         bên Canada, chuyện của một cô giáo còn ruồi bu hơn nữa: Chuyện
         như vầy: Nữ giáo viên trường Công giáo Calgary,  Canada, cô
         Jennifer Mason, 30 tuổi, vừa nhận tội đã lợi dụng sắc đẹp,
         sự hấp dẫn, địa vị xã hội, v.v.. của mình (sexual exploitation)
         để quan hệ tình dục với một nam sinh 16 tuổi.
  Cáo trạng cho thấy cô Jennifer Mason đã gửi những
         tin nhắn "lãng mạn" cho một học sinh...trong lúc cô và tân
         lang đang hưởng tuần trăng mật ở châu Âu.
  Sau chuyến trăng mật này với chồng mà em mới vừa
         ‘ưng'... trở về hồi tháng Tám năm 2012, cô  giáo Mason đã
         gặp em nam sinh này lúc đó mới 15 tuổi  và hai người đã
         ‘tù ti tú tí' bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu?!
          Kể từ khi mối quan hệ này bị phát
         giác, hình ảnh cô Mason này đã bị bêu xấu công khai hết
         mức trên trang bìa tờ The Sun. 
  Dù
         em học trò nầy vẫn tha thiết yêu cô... và sẳn lòng đi
         ở tù chung cho trọn tình trọn nghĩa...nhưng Ông Tòa Sean Dunnigan,
         phán quyết cô có tội.
  Cuối
         cùng ông Tòa cất cô giáo ‘quá sung' nầy vô hộp hai năm.
         Luật sư bào chữa cho bị cáo gật đầu cái rụp. Vậy
         là nhẹ đó nha, mừng húm. Cầm bằng kháng cáo tới lui,
         ông Tòa khác ổng giận ông dọng thêm vài cuốn lịch...
         là đếm mệt xỉu!
  Người
         ta thường nói nhân loại từng bước tiến vào cái thế
         giới văn minh.
  Mấy học giả (nhưng
         có học thiệt) bèn chia con đường phát triển của nhân loại
         thành: thời Đồ đá, thời Đồ sắt, thời Đồ đồng...
         vân vân và vân vân...Rồi sau cùng là ‘Thời Đồ đểu!'
         Nhưng cái đất nước Việt Nam bây giờ, dưới sự lãnh
         đạo anh minh sáng suốt (?) của mấy ‘quan anh' thì từ ‘Thời
         Đồ đểu' đang tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên
         ‘Thời Đồ cà chớn!'
  Hỏng
         ‘Thời Đồ cà chớn' sao được khi thầy bên Anh, cô bên
         Canada phản bội niềm tin của phụ huynh, thầy bị đuổi, cô đi
         ở tù, còn chuyện tương tự như vậy của một cô giáo
         ở Việt Nam thay vì giấu cho thiệt kỹ, lại cứ ‘vô tư', trâng
         tráo đem khoe rùm trên báo?!
  Chuyện
         rằng: Cô giáo kết hôn với cậu học trò kém 6 tuổi. Cô
         sinh năm 1986, trò sinh năm 1992. Ngày cô được phân về lớp
         dạy, cậu học trò đã thầm thương trộm nhớ cô giáo
         mình.
  Học trò nó yêu mình
         thì mình yêu lại nó cho huề để nó chơi ‘gác chưn,
         gác cẳng' như vậy coi sao được phải không?
  Thế nên: cô giáo chia sẻ: "Từ đó
         mình hay nhớ về ‘cậu ấy', mong ngóng những tin nhắn hỏi thăm
         của ‘cậu ấy'. Hai đứa thường xuyên gọi điện, nhắn
         tin hơn. Đến một ngày mình chợt nhận ra đã yêu ‘cậu
         ấy' mất rồi". Trời ạ! 
  Như
         ở Úc, tiểu bang Victoria nầy, ai làm thầy giáo, cô giáo đều
         phải tuân theo cái quy tắc ứng xử (Code of Conduct) đối với học
         sinh. 
  Chẳng hạn như không được
         quyền quan hệ tình dục với học sinh; không được chạm vào
         thân thể học sinh mà không có lý do chính đáng; không
         được dùng ngôn ngữ ‘bậy bạ'; không nhắn tin, điện
         thoại, email hẹn hò vân vân...và... vân vân. Mấy điều cấm
         kỵ, cô giáo XHCN nầy làm hết ráo mà còn kêu nhà báo
         viết tin ‘bố láo' khoe với bàng dân thiên hạ coi ai dám làm
         gì tui? Ha ha! Đúng là cô giáo thời ‘XHCN' văn minh cùng mình,
         hết biết luôn?!
  Bà con
         mình thường nói mấy nước phương Tây nầy văn minh tiến
         bộ nên đời sống tình dục thoáng lắm, mát lắm.... Chỉ
         cần em ‘Ô Kê' là mình thoải mái "Dê'; thoải mái
         ăn ‘sua đủa' mà hỏng sợ thiên hạ rủa mình. 
 
         Nghĩ như vậy là lầm và lầm rất
         to. Đời sống riêng tư của mình, yêu ai, tò tí với ai là
         quyền của mình; không ai được quyền xâm phạm đã đành...
         Nhưng khi đã làm thầy, làm cô rồi là tuyệt đối không
         có cái vụ tình dục linh tinh lang tang như vậy được đâu.
         Nhứt là với học trò! Ngành nghề nào cũng có cái tiêu
         chuẩn đạo đức của ngành nghề đó; ngoài ra còn cái
         lương tâm chức nghiệp nữa mà chi? Ba má học trò gởi con
         em vô tay mình để mình ‘dạy dổ' chớ đâu phải để
         cho thầy hay cô ‘dụ dỗ' phải không? 
  Không những là nghề giáo không thôi mà  bất
         cứ nghề nào có liên quan đến quần chúng nhân dân như
         y tế chẳng hạn là hỏng được quyền chạm tới...cái ‘quần'...chúng.
         
  Hồi xưa, lúc người viết còn
         con nít, là đã nghe cái vụ ‘Vòng Tay Học Trò'  nầy
         um sùm một dạo... mà tác giả nữ nầy nói tui viết theo lối
         hiện sinh...Hiện ‘sinh' hay hiện ‘sình'?!
  Bây giờ thì già rồi; đường vào tình yêu
         có trăm lần vui có vạn lần buồn. Đôi khi lầm lở nhưng
         không có cái vụ lầm lở bậy bạ như đã nói trên.
         Hỏng phải mình ‘đạo đức giả' gì đâu nhưng phụ
         huynh học sinh giao con em vào tay của mình là họ tin. Mình phản bội
         lòng tin của họ coi sao cho được chớ. (Cô giáo yêu thầy
         giáo thì ‘đề nghị hoan hô' nhe!)
  Rồi cái ông nhà báo nào viết tường thuật lâm
         li bi đát chuyện tình ruồi bu nầy, hỏng lẽ ổng muốn cổ
         vũ cho cái trái đạo lý luân thường nầy hay sao hả?
          Đúng là ‘Thời kỳ Đồ đểu'
         của ông nhà báo ‘XHCN' và ‘Thời kỳ  Đồ cà
         chớn' của cô giáo cũng ‘XHCN' luôn. Vì họ xúm nhau lại
         đem chữ ‘Quân Sư Phụ' vụt hết xuống sông rồi.
 
         Chữ rằng "Lương Sư Hưng Quốc'!
         Thầy cô ‘lương' thiện, dạy dỗ cho đàng hoàng thì nước
         mới mạnh được. Còn làm bậy bạ như vậy là xã
         hội đã suy đồi quá xá rồi, mình mất nước tới
         nơi rồi bà con ơi!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne.
___________________________________________________________ 
          
      
      "Xin Đó Đừng Phụ Nghĩa Tao Khang!" 
           
                                                        
   
          Người viết có một người
         bạn cùng lớp thời trung học rất thân. Còn hơn là anh em ruột
         trong nhà nữa kìa. Thân vì hai đứa đều là dân làm
         biếng học. 
  Nhớ có lần thầy
         dạy tiếng Anh gọi nó lên bảng, trả bài, chia động từ ‘to
         rain' nghĩa là mưa. Thầy hỏi khó! Vì động từ nầy không
         có ngôi thứ nhứt: I rain: Tôi mưa; hay ngôi thứ hai: You rain: anh mưa
         ...vì nó vô nghĩa...mà chỉ có ngôi thứ ba số ít: ‘It
         rains' là trời mưa mà thôi! 
  Tuy
         nhiên nó cứ chia tưới hột sen vì có học bài, học vở
         gì đâu mà biết. ‘I rain, you rain, it rain?!" Mấy đứa khác,
         ngồi dưới, ồn ào như cái chợ vỡ, nhắc tuồng ‘it rains'
         có ếch, có ếch nữa(s)! 
  Thầy
         hỏi tại sao lại có ếch (s)! Thì nó trả lời là: ‘Tại
         vì trời mưa; nên có ếch thưa thầy. Hi hi!'
  Rồi sau đó đi lính, mỗi người một
         ngã! Năm 75, sập tiệm, đi học tập cải tạo! Ra tù cũng không
         thấy bóng chim tăm cá nó đâu. 
  Mãi 20 năm sau, bèo giạt hoa trôi tới cái đất Mai Bình(Melbourne),
         Úc Châu nầy, một hôm, buồn quá xá, xuống Footscray ăn phở
         cho đỡ buồn! Nhìn qua bàn bên, thấy có một thằng đang cắm
         đầu gắp lia, gắp lịa, húp rột rột! Sao trông thấy quen quen! Té
         ra là nó! Đúng là trái đất tròn thiệt! Đứa đi
         ngã nầy; đứa đi ngã kia... Tưởng chừng chia lìa miên viễn;
         sao lại gặp nhau đây. Tha hương ngộ cố tri. Dắt nó về tệ
         xá, với một thùng beer để tâm sự ‘nhớ nước đau
         lòng, con quốc quốc! Thương nhà mỏi miệng, cái gia gia!'.
          Té ra nó qua trước mình rất lâu!
         Từ năm 1979 lận. Hỏi sao hay vậy? Nó cười hè hè nói: ‘Hay
         gì hên thì có!'. Chẳng qua sau khi mất nước, tù về nhà,
         nản quá... ăn ở không, rồi nói dóc nên vợ chồng cứ
         cắn đắng nhau hoài. Đói dễ gây lắm! Một hôm nghĩ lại,
         thấy để vợ con mình đói khổ quá cũng coi kỳ nên tui
         quyết đi bán bánh tét, cái nghề cũ của con vợ tui thuở
         mới chịu đèn nhau! Nước mất rồi ‘quan quyền' gì nữa
         mà tự ái. Một hôm vừa bổ xong một xề bánh tét còn
         nóng hổi ở lò ra, lơn tơn xuống bến đò mà bán. Có
         một bà gọi xuống chiếc đò đã đầy khách, sắp
         tách bến đòi mua hết. Cha trúng số rồi! Bán xong, đếm
         tiền, bỏ vô túi áo, gài kim tây cẩn thận, tui lịch sự
         như người có học tới ‘đít lôm', nói: ‘Chúc
         bà con ăn bánh tét no bụng rồi thượng lộ bình an nhe!'. Tui
         tính đò về Bình Đại chớ! Ai dè dợm bước lên
         cầu tàu thì có một ông mặt mày bậm trợn nói: ‘Anh
         không đi đâu hết. Ngồi đó! Ông lên, la um sùm CA hay được
         là tụi tui bị bể!' Té ra tàu vượt biên anh ơi! 
  Tui mếu máo: ‘Còn vợ con tui ở nhà nữa
         hu hu!' Thì ổng trả lời gọn hơ, sắc lạnh: ‘Kệ nó! Thân
         mình lo trước đi'. Thằng cha nầy ác... không nghĩ tình nghĩa
         vợ chồng tấm mẳn, rau cháo có nhau gì hết trọi! Vậy là
         tui đi...luôn. Còn vợ con thì kẹt lại. Anh ở đầu sông em
         cuối sông. Uống chung dòng nước Gò Công Đông! Yêu nhau ta
         hẹn sang mùa tới! Anh đón em về thỏa chờ mong. 
  (Bây giờ gần 20 năm gặp lại bạn hiền xưa thì
         gọi nó bằng anh cho có vẻ đàng hoàng một chút; dẫu gì
         cũng già háp hết trơn rồi! Cứ ‘mầy mầy tao tao' như ngày
         cũ sợ bà con rầy: ‘Ê già rồi mà không nên nết')
          Rồi anh có lãnh ‘chỉ' qua hông? Sao
         không? Vợ chồng mà một ngày cũng nghĩa! Một ngày tình
         cũng trăm năm Thanh Tuyền mà! Còn hai thằng con nữa chi! Ngỡi nhơn
         tui đâu phải cánh chuồn chuồn khi vui nó đậu khi buồn nó
         bay đâu! Huynh!
  Chu choa sau nầy nghĩ lại!
         Lãnh qua hỏng biết là mình khôn hay ngu nữa?! Khi em yêu còn kẹt
         lại quê nhà, bên nầy cày, gởi tiền về cho nó nuôi con!
         Mỗi năm, 5 tuần phép thường niên, mình bay về thăm! Vợ chồng
         như Ngưu Lang Chức Nữ! Tháng 7, khai thuế lấy tiền lại, chắc túi...là
         gặp ‘má sắp nhỏ' một lần! Lo mặn nồng hương lửa ba
         sinh còn chưa đã nữa kìa... Thời giờ đâu mà cãi
         lộn chớ! Tiền bạc thì ít tốn hơn! Tháng tháng mình cho
         mẹ con nó năm trăm đô là no đủ. Còn bây giờ tháng
         tháng mình xùy hai, ba ngàn đô mà em yêu cứ càm ràm
         chê thiếu trước, hụt sau! Vợ chồng gấu ó nhau hoài! Rầu
         hết sức!
  Người viết nghe bạn
         hiền than thở như vậy bèn lên mặt thầy đời mà khuyên
         rằng: "Cây khô nghe sấm nứt chồi. Đạo chồng nghĩa vợ
         giận rồi lại thương.
  Cãi
         nhau là chuyện bình thường. Cãi xong tâm sự trên giường
         cả đêm.'
  Ậy ậy! Chính
         tâm sự trên giường cả đêm nên ‘em yêu' sản xuất
         thêm bốn đứa nữa là sáu đứa tổng cộng. Cày ná
         thở luôn. Còn ông mấy đứa? Tui có năm thôi! Vậy hai đứa
         mình, con tổng cộng 11 đứa; đủ thành lập một đội đá
         banh đi tranh World Cup ở Brazil rồi đó!
  Tuần
         sau, để trả nợ miệng, anh bạn học cũ mời mình đến nhà
         vợ chồng ảnh chơi. Té ra ‘chị nhà' là con nhỏ bán bánh
         dừa, bánh ú, bánh tét trước cổng trường trung học ngày
         cũ cho học trò nghèo ăn sáng. 
  Chỉ
         nói: ‘Hồi xưa ảnh đi học, nghèo, bụng đói... tui cho ảnh
         ăn bánh dừa ghi sổ... Có tiền đâu mà trả nên tui ưng
         ảnh luôn cho anh trả suốt đời chơi! Mà qua đây ảnh hư
         quá trời nhe anh. Đi nhậu hoài bỏ tui thui thủi một mình hoài.
         (Thui thủi một mình mà sáu đứa rồi đó?! Còn không
         một mình thui thủi thì bao nhiêu dám ‘phủi' không hết nữa
         nha?!)
  Phải chi lúc tui mới được
         lãnh qua, tui thôi ảnh cái rụp, lấy Úc, dù nó mập lù
         như cái lu, lăn đi hỏng nổi nhưng nó ‘ga lăng', cưng vợ
         hơn nhiều nếu so với mấy ông Việt Nam phong kiến! 
  Trước khi đi làm, vợ đưa ra cửa: ‘Bye bye! Honey!'
         Còn hun một cái. Ảnh có chịu làm vậy đâu! Qua đất
         nước người ta mà hỏng chịu học cái hay của người ta
         thì biết bao giờ mà tiến bộ chớ! Hỏi sao ảnh hỏng làm
         như thằng Úc hàng xóm thì ảnh nói ảnh đâu có quen
         con vợ nó đâu! Hun bậy bạ nó vã không còn cái răng
         mà ăn cháo. Tui biết ảnh hiểu ý tui muốn gì nhưng giả
         mù sa mưa, cà chớn vậy đó anh ơi! 
  Người viết nghe vậy cũng hơi tự ái cho anh bạn mình
         bèn nói: ‘Bây giờ cũng chưa muộn mà chị!' 
  ‘Già háp rồi còn lấy ai nữa đây!
         Thiệt uổng một đời xuân sắc!'
  ‘Thôi chị ơi đừng đứng núi nầy trông núi nọ
         mà chi. Núi nào cũng đất đá không hà chớ có kim
         cương hột xoàn gì đâu mà ham!' 
  ‘Thôi tui có mua một ký thịt bê thui hảo hạng ở
         chợ Footscray nè! Chị xuống bếp xào với củ hành, đậu phọng,
         bún tàu lên cho tôi với ảnh một dĩa rồi anh chị với tui
         sương sương nói chuyện đời vui lắm. Hỏng vui hỏng ăn tiền!'
         
  Chị chủ nhà thấy anh bạn học
         cũ của chồng mình chơi xộp. Bỏ công vác một thùng beer
         nặng gần trặc xương vai. Còn bỏ tiền ra mua tới một ký thịt
         bê! Mình chỉ hùn vô chút chút có lời nên tất tả
         đi làm.
  Dọn lên một dĩa bàn
         trẹt, thịt bê xào lăn, khói bay nghi ngút nhểu nước miếng.
         Gắp lia, beer khui cái bốp! Làm vài lon là bàn nhậu vui hơn lễ
         cúng đình kỳ yên nữa đó! 
  Người viết mới thuật lại cho ‘ảnh chỉ' nghe rằng: ‘Vợ
         chồng qua cơn biển dâu nầy mà mối tình bánh lá dừa, bánh
         tét ngày xưa không sứt cùi gãy gọng là hay lắm rồi.
          Đừng càm ràm nữa. Nhức đầu lắm!
  Chị có nghe chuyện VN hông?  Ông Chu Văn Chìu ở
         Tuyên Quang, ngoài Bắc, cưới vợ, vô ra đụng mặt mà cứ
         cãi vã nhau hoài nhức đầu quá nên ông bỏ vô rừng
         nghe chim kêu vượn hú còn vui hơn nghe em ‘hót' bản tình ca!
         Hai mươi năm ăn toàn đu đủ, bí đỏ, măng tươi.
         Ngủ thì trên chõng tre có đệm thêm nhiều lá khô ở
         phía dưới giường rồi nằm đè lên cho đỡ lạnh. Hai
         mươi năm tình cũ mà rủ ổng, ổng cũng hỏng chịu về...
         cho bả ở góa chơi... Dù chồng chưa có chết!
  Còn trong Nam, tỉnh Vĩnh Long thì ông nầy nhậu về
         là quậy, là đuổi vợ, đánh con đến nỗi em phải bỏ
         đi Sài Gòn bán vé số! Nhà không ai nấu cơm cho ăn; đói
         bụng quá nên hối hận, vẽ cái bảng bố cáo: ‘Tìm
         vợ', đặt trên xe ba bánh chạy khắp nơi! Hy vọng em ‘yêu'
         nghe được hồi tâm mà quay về nối lại tình xưa để
         anh nhậu đã rồi chửi tiếp. Thiệt là bậy bạ quá!
          Hai ông Việt Nam nầy...linh tinh lang tang ...như
         vậy là vì không chịu đọc sách thánh hiền giảng dạy
         về tình nghĩa vợ chồng! Nghĩa tào khang gì ráo trọi.
          Bà con mình hay dùng chữ tào khang cho
         tình nghĩa vợ chồng. Nhưng theo nhà văn Sơn Nam cắt nghĩa rằng:
         ‘Phải là chữ tao khang mới đúng! (không có dấu huyền).
         
  Truyện Kiều Nguyễn Du cũng có chữ
         tao khang khi nói đến việc Thúc Sinh xa vợ là Hoạn Thư, vừa mần
         ăn buôn bán; vừa ‘mê...mệt' Thúy Kiều. Cả năm không
         thèm ‘email' về Hoạn Thư để cho nàng biết chàng có mắc
         phong, mắc gió gì không? ‘Tin nhà ngày một vắng tin. Mặn
         tình cát lũy nhạt tình tao khang!'  Làm chồng như vậy thiệt
         là tệ. Tui hỏng có như vậy đâu nha!
  Nhưng tao khang là cái chi vậy? 
  Điển tích nói rằng: Ðời nhà Hán, Tống Hoằng nhà
         nghèo, có vợ nhưng cũng học giỏi. Cái nầy hơi lạ vì
         thường là có vợ rồi còn học hành gì nữa có nước
         ‘học...sanh' thì có! Tống Hoằng sau thi đỗ, làm quan lớn. Vua
         muốn cho em gái mình, góa bụa, nhưng còn ngon cơm ngọt nước
         lắm, về làm thiếp tức vợ bé! (So với con vợ già của Tống
         Hoằng thì em ăn đứt) nhưng Tống Hoằng hỏng chịu: "Tao Khang
         chi thê bất khả hạ đường; bần tiện chi giao bất khả phong".
          "Tao" là bã rượu, "khang" là
         cám gạo. Người vợ cùng với mình ăn bã rượu và
         cám gạo (hỏng có cơm mà ăn; ý nói ăn ở với nhau
         từ lúc nghèo nàn) không nên để xuống nhà dưới (ý
         nói không nên ruồng rẫy); người bạn chơi với mình từ
         lúc nghèo hèn không nên quên. Chú Ba Tống Hoằng nầy là
         một người đàng hoàng nhứt trong đám lộn xộn đây!
         
  Rồi người Bạc Liêu, như ông
         Cao văn Lầu, trong bản Dạ cổ hoài lang, thác lời người vợ
         lớn thương nhớ chồng cũng có viết là:
   ‘Chàng dầu say ong bướm. Xin đó đừng
         phụ nghĩa tao khang!'
  Có vợ bé
         thì được (say ong bướm) nhưng đừng bỏ vợ lớn nha mấy
         ông ‘nội'
  Lỡ có vợ bé
         rồi khôn nhứt là dấu biệt tăm biệt tích đừng cho em yêu
         hay sợ em buồn tội nghiệp! Còn lỡ cây kim trong bọc có ngày
         lòi ra thì còn cái sách bắt chước người xưa là
         làm mặt giận: ‘Chồng giận thì vợ làm lành! Miệng
         cười chúm chím: thưa anh giận gì? Thưa anh, anh giận em chi? Muốn
         lấy vợ bé em thì lấy cho!' Vậy là đạt mục đích
         yêu cầu liền chớ có khó chi đâu?!
  Chớ giàu đổi bạn; sang đổi vợ chi cho mang tiếng chớ!
         ‘Vợ cả vợ hai hai vợ đều vợ cả!' Làm sao cho mình trong
         cũng ấm; ngoài cũng êm là mình ‘sướng'!
  Để kết luận so với chồng Úc, chồng Việt mình
         lịch sự tao khang hơn nhiều! Vậy mà mấy bả hở cái là chê!
         Nghe làm sao cho lọt lỗ tai được chớ!
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne.
_________________________________________________________ 
          
      
      "Xin hãy tha thứ cho em!"
   
Tô Hoài
      
   
  Gởi
         má thằng ‘cu'!
  Bài viết nầy
         không phản ảnh quan điểm chính thức của ‘anh yêu'!
          (Né trước cho chắc ăn bà con ơi!)
           
  Trộm
         nghe nhà văn Khiêm Cung, Sydney, viết một bài tán dương nồng
         nhiệt nhà văn Tràm Cà Mau là người có phước; vì
         cưới được vợ hiền! Đọc xong, nghĩ phận mình, tui muốn
         khóc ‘hu hu' quá xá bà con ơi!
  Tui
         cũng tin ‘làm phước được phước'. Còn kiếp trước
         mình lỡ... chưa hề và chưa từng muốn làm phước... thì
         kiếp nầy trời cho con vợ như thế nào mình cũng đành chịu
         trả hết kiếp. trả cho xong cái quả báo luân hồi nầy cho nó
         ‘phẻ', bởi kiếp nầy không trả; kiếp sau cũng phải trả, chạy
         trời không khỏi nắng, nên hỏng có tính giựt chạy đi đâu
         nhá ‘em yêu'!
  Ông Tràm Cà
         Mau chắc có ‘căn tu' nên cưới được một người vợ
         rất dịu hiền như lời ông thuật lại:
  "Vợ tôi chỉ là một người đàn bà trung
         bình trên tất cả mọi mặt. Với một vóc dáng tầm thường
         bên ngoài, không vêu vao xấu xí khó nhìn. Bên trong nàng
         mang một tấm lòng hiền hậu, bao dung, biết hành xử khôn ngoan khéo
         léo, để đem lại cho gia đình hạnh phúc êm ấm lâu bền
         mà tôi vô cùng biết ơn mỗi khi nghĩ đến. Trong nhiều năm
         chung sống, chưa bao giờ nàng nặng lời với tôi, chưa bao giờ có
         cử chỉ hay ngôn ngữ thiếu lịch sự, cũng chưa lần khóc lóc
         giận hờn đòi hỏi điều này điều kia, hoặc đặt điều
         kiện làm khó, hay so đo chuyện nhà với gia đình người khác"
          Rồi nhà văn Khiêm Cung cũng kể một
         câu chuyện thiệt và tui cũng tin là thiệt: "Vợ chồng chị
         đã có mấy mặt con. Chị thường hay nhìn toàn là khuyết
         điểm của chồng rồi cằn nhằn cửi nhửi, chồng chị nhức
         xương lắm, thường tâm sự với tôi. Bất ngờ chồng chị
         lâm trọng bịnh rồi mất. Chị rất can cường, trong đám tang
         chồng, chị không khóc. Sau đám tang chừng mươi ngày, vợ
         chồng tôi đến thăm để an ủi chị. Trong lúc nói chuyện,
         chị rưng rưng nước mắt: Có đêm tôi thức giấc, nhìn
         đồng hồ thấy quá 12 giờ khuya, không thấy anh ấy ngủ bên
         cạnh, tôi thầm hỏi "đi đâu mà tới giờ này chưa
         về?". Rồi tôi liền nhớ ra là anh ấy đã chết!"
          Hối hận hình như hơi muộn màng
         rồi đó nha! Cách đây hơn một trăm năm, có bà vợ
         người Nga cũng hối hận muộn màng y hệt như vậy. 
  Lev Tolstoy, văn hào Nga, tác giả tuyệt
         tác ‘Chiến Tranh và Hòa Bình', đồ sộ cả về nội
         dung lẫn nghệ thuật trong lịch sử văn học Nga. (Nói thiệt! Tui chưa
         có đọc mà chỉ nghe người ta khen) nửa đêm bỏ nhà ra
         đi. Hành động can đảm, vượt thoát đó, dầu muộn
         vì ông đã 82 tuổi rồi, đã đưa đến cái chết
         của một trong những nhà văn vĩ đại nhất của nước Nga,
         làm chấn động thế giới! Bi kịch về cái chết của nhà
         văn lừng lẫy nầy được sánh với bi kịch chìm tàu Titanic
         hay sự khởi đầu của Đệ nhứt thế chiến hoặc cuộc Cách
         mạng tháng 10 Nga xảy ra một thời gian không lâu sau đó.
          Chuyến đi của Tolstoy từ Yasnaya Polyana đến
         nhà ga Satapovo rồi quay trở về chỗ ra đi mười ngày sau đó
         trong chiếc quan tài bằng gỗ sồi đơn giản.
  Lúc 3 giờ sáng ngày 28 tháng 10 năm 1910, Tolstoy mặc
         áo ngủ, chân trần không vớ, mang dép; khuôn mặt đầy nỗi
         thống khổ, xúc động nhưng cương quyết bỏ ra đi. Nửa đêm
         về sáng, cái giá lạnh khắc nghiệt của mùa đông nước
         Nga làm ông sưng phổi. Trên giường bệnh, gần hấp hối, bác
         sĩ chích cho ông một mũi morphine, ông trăn trối: ‘Tôi muốn
         đi đến nơi nào đó mà không một ai có thể làm
         phiền tôi! Tôi muốn trốn ra đi...'
  Lúc
         ông sắp chìm vào hôn mê, vợ ông, Sofya Andreyevna, mới được
         bác sĩ cho phép vào, nhìn mặt chồng lần cuối. Mới đầu
         bà đứng cách xa chỉ giương mắt ra nhìn, sau, bước tới
         hôn vào trán chồng; rồi quỵ gối xuống, nói: ‘Xin hãy
         tha thứ cho em' ‘Forgive me'. Sáu giờ năm phút sáng hôm đó (20
         tháng 11 năm 1910), Tolstoy từ trần!
  Một
         số người cho rằng ông không thể chịu đựng nổi nữa cuộc
         sống chung với người vợ đã gắn bó với ông trong 48 năm.
         Sóng gió phủ lên những năm tháng tuổi già, mâu thuẫn
         giữa ông và vợ ngày càng sâu sắc. Lỗi hoàn toàn ở
         vợ? Cũng chưa chắc! Vì thời trai trẻ, Tolstoy từng là kẻ ăn
         chơi... gái gú... từng phải bán nhà vì cờ bạc?! 
          Còn người viết, thú thực
         sống dưới sự kềm kẹp của CS cũng khá lâu, nên biết
         cách cư xử với em yêu, một con người toàn trị, nắm trong
         tay toàn quyền sinh sát trong nhà; nên luôn luôn tâm niệm năm
         điều là: ‘Đừng nghĩ xấu về em yêu. Còn có nghĩ
         thì đừng dại dột nói thiệt ra cho em yêu nghe. Mà lỡ có
         nói thiệt ra thì đừng có ghi lại. Mà lỡ có ghi lại thì
         đừng có ký tên mà lỡ có ký tên khi vợ hỏi thì
         bảo là anh không nhớ'; nghĩa là mình phải trơn lùi như
         con lươn, con chạch; ‘em yêu' mới không bắt được thóp,
         nắm đầu mình được. Áp dụng cái chủ thuyết 5 không
         đó, nên giờ mình vẫn sống hạnh phúc với ‘em yêu'
         đó thấy hông?! Đâu có đau khổ quá cỡ thợ mộc
         như ông Lev Tolstoy, giận vợ, bèn trốn đi trong đêm Đông lạnh
         lẽo đến nỗi chết ngoẻo cù từ!
  Nói vậy nhưng đôi khi buồn tình cho một kiếp
         đời nô lệ gác tía lầu son, đem so với ông Tô Hoài,
         cũng vừa mới qua đời, thì mình cũng phải công nhận rằng:
         ổng ‘anh hùng' hơn, ‘ngon' hơn mình nhiều! 
  Ông Xuân Sách trong quyển ‘Chân dung các nhà
         văn', vẽ ông Tô Hoài như thế nầy: ‘Dế Mèn lưu
         lạc mười năm. Để O Chuột phải
         ôm cầm thuyền ai. Miền Tây sen đã tàn phai.Trăng
         Thề một mảnh lạnh ngoài Đảo Hoang.'
         (Chữ in đậm là tên những tác phẩm nổi tiếng của
         Tô Hoài)
  Một giai thoại về Tô
         Hoài do nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn (không ai
         ‘quánh' mà khai tùm lum) như vầy:
  (Khi Tô Hoài nói về vợ thì tên ông...(xin lỗi)... thêm
         dấu sắc thành ‘Tố (khổ) Hoài')
  ‘Bà vợ tôi chả hiểu gì về nghề của tôi,
         bà ấy chỉ biết tôi đưa tiền về nhà thì là được.
         Ở nhà, tôi sống một mình trên cái gác xép, đến
         quần áo cũng phải giặt lấy vá lấy. Ấy, vợ tôi cũng
         thế, toàn cho ăn mồng tơi rau đay. Tôi mà đi vắng thì ở
         nhà mâm dọn ra toàn xoong cả, để khỏi phải rửa bát mà!'
          ‘Xì nẹt' vợ như vậy; trong đám
         nhà văn phải nói là Tô Hoài đúng là một tay hảo
         hán giang hồ. Mà thực sự ổng có đứng đắn, đàng
         hoàng gì cho cam. Theo nhà thơ Hoàng Cầm cho biết: ‘Về khoản
         gái, Tô Hoài ghê lắm, hơn bất cứ ai, chỉ có điều
         tâm ngẩm tầm ngầm như thế, nên chết voi, mà chả làm sao
         cả. Đến vợ cũng không ghen thì thôi chứ gì?'
 
         Ông Lê Đạt cũng thuật lại một
         giai thoại là: ‘Có lần, hồi kháng chiến, phải họp để
         phê bình Tô Hoài đánh vợ. Tô Hoài cho một câu gọn
         lỏn, các cậu không biết chứ đánh vợ xong, vợ nó chiều
         lắm!' Hi hi!
  Sống ngon lành như vậy
         hèn chi khi ông mất, theo mấy tay viết báo trong nước cho biết:
         ‘Hà Nội mưa như trút nước tiễn đưa nhà văn
         Tô Hoài'. Làm nhà văn mà dám ‘dọng vô mặt vợ'
         như vậy xưa rày hiếm! Hà Nội khóc là phải?!
  ‘Rồi vợ ông cũng tiễn đưa người
         bạn đời nhạt nhòa trong nước mắt. Bà từng day dứt, không
         được gặp ông trước giây phút nhắm mắt xuôi tay...?'
         
  Sao vậy hả? Lev Tolstoy của Nga không
         sợ vợ. Tô Hoài của Việt Nam cũng không sợ vợ; còn ‘dợt'
         vợ lên bờ xuống ruộng! Cuối cùng hai ông chết mà hai bà
         vợ không ai gặp mặt. Trùng hợp quá nên xin xếp ngồi chung một
         chiếu!
  Còn những nhà văn sợ
         vợ, nể vợ nhứt vợ nhì trời; xin cho ngồi một chiếu khác.
         Kẻo cho mấy ổng ngồi chung lại hạch họe lẩn nhau; chê nhau sao ông
         chết nhát quá vậy thì thêm phiền...
  Người viết có anh bạn là nhà văn khá
         nổi tiếng! Anh có quan niệm sống rất đáng học tập; nhưng
         những người khác xấu miệng, lại nói là ảnh sợ vợ
         thầy chạy luôn?!
  Người viết
         có lần hỏi: ‘Người ta đồn rằng anh sợ vợ lắm phải
         không?' Ảnh tỉnh bơ mà trả lời rằng: ‘Sợ chớ! Hỏng
         sợ sao được? Con nó nó đẻ ra nó còn dám đánh...
         Huống hồ chi tui là người dưng!'
  Người
         viết có thằng bạn Úc làm chung sở, vợ nó là ‘senior',
         nghĩa là làm ‘boss' của nó. Một hôm, người viết hỏi
         để học tập kinh nghiệm sợ vợ của người nước ngoài:
         ‘Lúc vợ giận thì bồ làm sao cho nó hết giận?' Nó cười
         he he trả lời: ‘Tui mở tủ lạnh, xách một ‘pack beer' sáu chai,
         trốn xuống ‘garage' uống hết! Ngủ một giấc, thức dậy, rồi
         bò lên nhà. Dễ ợt! Vợ mình giận thì mình ‘biến'
         là xong!'
  Anh bạn văn cũng gật đầu
         tấm tắc khen thằng Úc nầy khôn! Vì có câu rằng phải hai
         người mới nhẩy được bản tango. Vợ chồng cãi lộn cũng
         y như vậy. Ông bỏ bom; bà bắn pháo mới có chiến tranh chớ!
         Còn bà pháo kích; ông chui xuống tản xê thì làm sao mà
         dính miểng cho được!
  Một
         hôm, người viết lơn tơn tới, rủ ảnh đi nhậu. Lâu quá
         không uống cũng chua miệng. Bước vô cổng, thấy ảnh đang lúi
         húi làm vườn. Ảnh khoát tay nói nhỏ: ‘Ông đợi tui
         ở ngoài kia; gọi vô điện thoại nhà, nhớ nói tiếng Anh
         cho con vợ tui hỏng biết, để tui viện cớ mà ‘dzọt' nha.' ‘Nhưng
         tui có biết tiếng Anh tiếng u gì đâu!' Thì cứ nói đại
         ‘hi, hu' gì đó một tràng cũng được!' Nghe lời ảnh,
         tui né qua một bên, rồi gọi vào. Ảnh dịch tiếng Anh ba rọi của
         tui cho chị nhà nghe rồi ‘dzọt'. Hai đứa vù ra pub Úc ở cuối
         đường, gọi một chai rượu đỏ, rót ra ly, nhấm nháp với
         với hột điều rang muối. Vui hết biết! Bỗng tiếng mobile phone reo. Vợ
         hỏi: ‘Anh đang ở đâu vậy?' ‘Em yêu! Chu choa! Công việc sở
         bữa nay nhiều quá nên thằng boss mới gọi anh vô làm giờ phụ
         trội đó cưng!' ‘Còn em, em ở đâu?' ‘À! Em ngồi ngay
         ở sau lưng anh nè!'
  Thiệt là quê
         xệ! Đành dắt con vợ đến ngồi cùng bàn, nhậu chung một
         chút cho đỡ quê vì bị bể mánh; bị bắt ngay tại trận;
         hết chối. Chị nhà cầm ly rượu đỏ lên nhắm môi rồi
         nhăn mặt la: ‘Trời đất ơi! Sao anh lại uống cái quái quỷ
         gì mà đắng nghét vậy nè!' Ảnh cười hè hè trả
         lời: ‘Em thấy chưa? Vậy mà em cứ rầy anh khoái nhậu cho lắm.
         Nó đắng thấy mồ tổ đi chớ phải không cưng?'
  Ôi! Miệng lưỡi sợ vợ của nhà văn
         sao mà giống như con lăng quăng quá vậy!
  Còn vợ nhà văn mà yêu chồng kiểu ‘toàn trị' như vầy chắc chắn sẽ có
         ngày quỵ hai đầu gối xuống mà: ‘Xin hãy tha thứ cho
         em!'
   
  đoàn xuân thu.
  Melbourne
          
      
      "Cầu thủ thứ 12!"
 
   
   
  Tranh Bảo Huân.
   
  Thưa quý độc giả thân mến!
  Hồi xưa ở quê mình, các trường trung
         học lớn, niên học nào, mấy thầy dạy thể dục thể thao đều
         tổ chức giải vô địch đá banh toàn trường, cho tất cả
         các cấp lớp. Ở cấp trung học đệ nhị cấp gồm đệ
         tam, đệ nhị và đệ nhứt tranh với nhau. Thường thường
         là các lớp đệ nhứt ăn đứt... Vì tụi nó ‘già'
         hơn, bự con hơn; chạy lẹ hơn; lấn giỏi hơn!
  Người viết nhớ năm cuối cùng của bậc trung
         học cũng theo đội lớp mình mà đi đá. Nhưng cái tướng
         ốm nhom, ốm nhách, cao lêu khêu như cây tre miễu, cặp giò như
         hai cái ống điếu mà lừa, mà đá cái gì... nên thằng
         trưởng lớp giao cho mình cái chức thủ môn tức giữ gôn.
         Học trò nghèo có đồng phục thi đấu gì đâu! 
         Ra sân, hai bên mặc quần xà lỏn, chạy rung rinh, lắc qua lắc lại
         y hệt như cái quả lắc đồng hồ...He he! Một bên mặc áo
         thun; một bên ở trần với trái banh.... Rượt, xúm tùm hụm,
         giành nhau chí tử! Không có đội hình hậu vệ, tiền vệ
         hay trung phong gì hết ráo! Mà vui thôi kể gì mà nói!
          Rồi cũng nhớ tới thói quen của con ‘cẩu'!
         Nó đi đâu xa hay giở cẳng sau lên, xịt nước hoa vào một
         gốc cây nào đó để một lát quay lại hửi hửi mà
         nhớ đường về! Cái thằng thuộc lớp đối thủ, nó
         hỏng phải tuổi Tuất, sao lại bắt chước con ‘cẩu' cho đành?!
         Trụ thành mình đang giữ nó bèn để lại chút nước
         hoa mà đối với mình trời ơi: "Khai hết biết!'. Tính cự
         nự: ‘Ê! Chơi dơ quá vậy bồ; nhưng dầu gì cũng lỡ
         rồi nên chịu khó dịch ra khỏi cầu môn một chút! Đâu
         có chết thằng Tây nào!' Ai dè trời bất dung gian đảng, lớp
         bên kia, có đứa giành được trái banh sút đại, cầu
         âu... lốp khỏi đầu thủ môn, vô gôn. 
  Trận đó thua 0-1, (như Argentina thua Đức), mất chức
         vô địch trường. Sau trận đấu, mấy thằng cùng lớp xúm
         lại giũa cho mình một trận te tua. Từ đó giận lẫy... không
         thèm đi đá banh nữa nhưng vẫn khoái coi thiên hạ đá...
         từ thuở thanh xuân cho đến lúc bạc đầu!
  Dẫu mê đá banh như vậy nhưng so với người
         em sầu mộng nầy là mình phải dở nón chào thua!
  Chuyện rằng: Ai cũng biết mỗi đội
         bóng có 11 cầu thủ. World Cup 2014 tại Brazil vừa rồi dành cho thanh niên,
         đàn ông, con trai. Chúng ta cũng có World Cup dành cho nữ nữa đó...
         để không thôi em yêu than phiền anh ‘sút' bắt em chụp không
         hà (trái banh em ôm gọn...chín tháng mười ngày sau hóa ra
         thằng nhỏ?) mà không cho em ‘sút' với!)
  Và khi tường thuật một trận đấu có một trọng
         tài bất công, chăm chăm binh đội nầy, xử ép đội kia
         thì mấy nhà báo thường gọi thằng cha trọng tài nầy là
         cầu thủ thứ 12 của tụi nó!
  Nhưng
         trường hợp cầu thủ thứ 12 của đội Đức lần nầy không
         phải là thằng cha trọng tài mà là một nữ nhi, 59 tuổi, sanh
         ngày 17/07/ 1954 ba ngày trước khi nước Việt Nam mình chia đôi
         lằn ranh quốc cộng qua dòng sông Bến Hải.
  Báo Đức chơi chữ như vầy: "Our twelfth man is
         a woman."
  Mà người viết
         xin dịch là: ‘Cầu thủ thứ 12 của đội tuyển chúng ta là
         một con ‘ghệ'!' Hi hi!
  Con ‘ghệ'
         đó là Angela Merkel, Thủ tướng Đức từ ngày 22 tháng 11
         năm 2005 tới nay. Bà có nhiều kỹ lục: nữ Thủ Tướng đầu
         tiên, trẻ nhứt từ sau đệ nhị thế chiến, xuất thân từ
         Đông Đức bây giờ Tây, Đông gì bà cũng là người
         quyền lực nhứt. Mà không phải riêng nước Đức không
         thôi, tạp chí Forbes cho là bà là ‘number one' trong 100 người phụ
         nữ quyền lực nhứt trên thế giới ba năm liền 2006, 2007 và 2008.
         Nói theo kiểu đá banh là 3 năm liên tiếp bà đoạt quả
         bóng vàng!
  Bố làm mục sư;
         mẹ là cô giáo, lớn lên học giỏi tới tiến sĩ Vật Lý!
         Tiếng Anh, tiếng Nga rốp rốp như bẻ mía. Hồi mới tốt nghiệp
         Tiến Sĩ xin vô trường đại học tiếp tục nghiên cứu nhưng
         không được vì Mật vụ Đông Đức kêu làm điềm
         chỉ, chỉ chọt lung tung nhưng bà không chịu.
  Năm 1986 được phép đi Hamburg, Tây Đức thăm
         bà con; bà đã tính vọt luôn rồi nhưng suy đi, nghĩ lại
         sợ ba má ở nhà bị tụi nó nhốt nên đành phải quay
         trở về mà nộp mạng cho chằn?
  Mãi
         3 năm sau, năm 1989, nghe bức tường Bá Linh sụp đổ, bà khui một
         lon beer, nhậu để ăn mừng! Cha! Lon beer đó mới đã khát làm
         sao?
  Rồi vật đổi sao dời, lên
         làm Thủ tướng Đức từ năm 2005. Đầu năm 2006, các cuộc
         thăm dò dư luận cho thấy Angela Merkel, sau 100 ngày cầm quyền, giành
         được sự ủng hộ cao nhất trong các Thủ tướng nước
         Đức kể từ năm 1949. 
  Angela Merkel
         là Thủ tướng Đức đầu tiên đi thăm nhà tù Hohenschoenhausen
         nơi Stasi, cơ quan an ninh Đông Đức Xã hội chủ nghĩa (hồi xưa
         đã từng cà khịa với bà) giam người một cách bí
         mật! Bà minh họa cho thế giới hiểu thêm về chủ nghĩa cộng
         sản: "Đây là ví dụ cho thấy sự tàn bạo, vi phạm nhân
         phẩm của con người".
  Chỉ 60
         năm sau khi Hitler đi bán muối; để lại một đất nước tan
         hoang vì bom đạn rồi bị mấy thằng quánh ăn xâu xé; chia
         cho mỗi thằng một miếng?! Với GDP của nước Đức thống nhứt
         và tự do là 3 ngàn 3 trăm tỷ USD, nền kinh tế lớn nhất châu
         Âu. Thiệt đáng nể! 
  Mới đây,
         ngày 8 tháng 7 năm 2014, với sinh viên tại đại học Thanh Hoa, Bắc
         Kinh, bà Merkel nói: ‘Pháp luật phải bảo vệ người dân.
         Muốn vậy! Phải đa nguyên, đa đảng, tự do mới được!"
          Ở Bắc kinh về, sau khi cho tập đoàn
         Trung Nam Hải một bài học (trúng không chê vào đâu được)
         thì theo lịch, bà Thủ tướng Đức Merkel phải đón tiếp
         và làm việc với ông Thủ tướng Bảy Cà Ri Ấn độ
         vừa mới đắc cử; nhưng bà bỏ ông khách ở nhà! Xin
         lỗi Chú Bảy Chà nán lại chút chơi... Tui còn bay đi Brazil
         để ủng hộ đội Đức đá chung kết với Á Căn
         Đình.... Rồi mình nói chuyện ‘mần ăn' sau nhá!
  Như quý độc giả đã biết: Đức
         thắng 1-0! Lúc phát giải vô địch bóng đá thế giới,
         bình luận viên nhiều nước khác nhau đều hết lòng ca tụng
         vị Thủ tướng 59 tuổi nầy là một fan cuồng nhiệt của bóng
         đá Đức. Đứa nào đi qua bà cũng ưu ái ôm một
         cái; dù người ngợm mấy thằng nhóc nầy nhể nhại. Chạy
         suốt 120 phút, mồ hôi... hôi thôi hết biết; mà bả vui quá
         nên hỏng thấy nó hôi...He he!
  24
         năm rồi mới được ôm cái cúp vàng về nước... dù
         đổ quá xá mồ hôi nó cũng thơm?!
  Ca khúc khải hoàn! Máy bay về Bá Linh, vòng vòng
         chưa kịp đáp xuống mà hơn nửa triệu người dân Đức
         đã tụ tập dưới đất để chào đón ‘anh hùng'!
         Kìa đoàn quân chiến thắng quay về dưới nắng hồng... 
          Báo chí Đức ăn theo, tăng số phát
         hành, chọc quê đội Á Căn Đình bằng bức tranh biếm
         họa, đăng trên tranh nhứt, vẽ miếng thịt bò bít tết ‘Made
         in Argentina'. Dao, nĩa thì ‘Made in Germany'. Thiệt là đểu! Xát muối
         vào vết thương lòng của Lionel Messi đó nha!
  Uy tín trong nước của bà Thủ tướng cũng được
         ăn theo, vọt lên như pháo thăng thiên! Nghe tin bà sẽ rũ áo
         từ quan sớm, cho người khác lên thay, chứ hỏng chịu tiếp tục
         hi sinh tới năm 2017 lúc hết nhiệm kỳ. Dân Đức năn nỉ: ‘Đừng
         đi!'
  Bàn rộng ra, Anh với Đức
         có yêu nhau bao giờ; vì ai cũng muốn làm cha, làm mẹ Châu Âu!
         Nhưng lần nầy, mấy nhà báo ‘đời' của Anh Cát Lợi
         phải buột miệng, đồng loạt hoan hô Angela Merkel như: ‘Tôi yêu
         Angela Merkel bỡi vì bà ấy yêu bóng đá nhứt nếu so với
         mấy cha lãnh đạo trong nhóm G8!'
  Rồi
         một người khác hứa là sẽ bỏ phiếu cho bà Thủ tướng
         Đức Angela Merkel nầy trong cuộc tổng tuyển cử sắp tới ...của Anh?!
          Tay nầy chắc tính đá giò lái
         đương kim Thủ tướng Anh Cát Lợi David Cameron đây! ‘Ê!
         Nói vậy làm tui tự ái lắm nha!' 
  Chiến thắng nầy của đội tuyển Đức rõ ràng đã
         cứu bồ, vớt uy tín lãnh tụ đảng ta lên! Chẳng qua dân Đức
         đang quạu vụ hai nhân viên chánh phủ Đức làm do thám cho
         Mẻo! Rồi điện thoại của Thủ tướng Đức mà tụi Xịa
         (CIA) dám gắn con bọ vào từ năm 2002, mà nghe lén chớ!
          Cái tình yêu bóng đá
         và tài kinh bang tế thế của nữ Thủ tướng Angela Merkel còn lan
         tỏa... xa tới Việt Nam nữa nhe! 
  Một
         người nói rằng mình hỏng biết nhiều về bóng đá (tội
         nghiệp hông?) không phân biệt được thủ quân và tiền
         đạo?! Nhưng thấy bà Angela Merkel hay như vậy bèn ca tụng bà ấy
         hết lời luôn! Thú thiệt, tui thấy: ‘Đúng là yêu nhau cau
         sáu bổ ba!' 
  Rồi ước bà Thủ
         tướng Đức Angela Merkel thành người Việt Nam! Chi vậy? Tui cho rằng
         nếu bã thành người Việt Nam thì trong cái hệ thống ‘đua
         một mình' đó bã cũng bó tay chấm cơm mà thôi! Hi hi!
          "Người dân Đức may mắn có một
         Thủ tướng như thế! (?)
  Làm
         gì có chuyện may mắn ở đây? Người ta thường nói ‘Hay
         không bằng hên'! Dân Đức hay (có hên xui may rủi gì đâu?)
         vì chọn được môt Thủ tướng giỏi! Vì họ được
         quyền chọn và biết chọn! Đơn giản như 1 cộng với 1 là
         2 vậy!! 
  Rồi sau đó, bà Angela
         Merkel được đem ra so sánh với quý ‘quan lớn' ‘Lãnh đạo
         chúng tôi như con giun con dế....Một đất nước không may khi quá
         nhiều lãnh tụ có tham vọng chính trị nhưng lại thiếu trầm
         trọng một chút tài năng'
  Thưa!
         Xin đừng đổ thừa cho ông Trời làm đất nước mình
         không may; nên không có được một minh quân! Tội nghiệp ông
         Trời lắm!
  Theo ngu ý của tại hạ
         là: Muốn có được một lãnh tụ anh minh, yêu nước, thương
         nòi, có tài và đức... không phải là chuyện trên trời
         rớt xuống hay dưới đất nẻ chui lên. Nên hỏng có cái
         vụ hên xui ở đây?! 
  Lãnh tụ
         nầy là con đẻ của nhân dân và từ nhân dân mà ra.
         
  Và muốn có ‘hiền tài'
         xuất hiện thì phải tạo điều kiện cho họ ra đời chớ.
         Điều kiện đó giống như bà Thủ Tướng Angela Merkel đã
         từng nói với Tập Cận Bình là: ‘Dân chủ, tự do và
         đa nguyên'. (Dễ ợt nhưng hỏng muốn làm vì sợ thua nên hỏng
         dám rủ ai đua! Chạy một mình tui là tui về hạng nhứt!)
          Kinh tế thị trường cho đua mà chánh
         trị thì cấm...Tỉ như chiếc xe hỏng xả thắng tay thì làm
         sao nó chạy chớ?
  Đã không
         dám xài cái hệ thống chánh trị tiến bộ đó... dù
         cầu Trời, khẩn Phật cho ‘hiền tài' xuất hiện chỉ là chuyện
         nằm mơ và mớ... rồi đổ thừa tại Trời nên đất nước
         tui sao xui quá xá! Cứ ở đó mà đổ thừa đi nha!
           
  đoàn xuân thu.
  melbourne.
           
  
      
      Hỏa tiễn địa đối không trong tay kẻ
         vĩ cuồng!
   
   
   
  Chiếc Boeing 777,
         MH-17, của hãng hàng không Mã Lai đã nổ tung trên trời rồi
         rơi xuống làng Grabovo, vùng Donetsk, miền Đông nước Ukraine, vùng
         đất do phiến quân ly khai thân Moscow kiểm soát gần biên giới
         với Nga, hồi xế chiều thứ Năm lúc 14:15 GMT (giờ quốc tế), khoảng
         4 giờ 15 chiều giờ địa phương, ngày 17 tháng 7 năm 2014.
          Chuyến bay nầy từ phi trường Schiphol, gần
         Amsterdam, thủ đô Hòa Lan trên đường tới thủ đô Mã
         Lai. Khi tới Kuala Lumpur, một số hành khách sẽ đổi chuyến, bay tới
         Melbourne vào tối thứ Sáu!  
  Tổng
         cộng 298 người bao gồm phi hành đoàn; không một ai sống sót!
         
  Trên cánh đồng, gần một mỏ
         than, đầy dẫy mảnh vụn xác máy bay và đầy dẫy xác
         người! Rất nhiều phụ nữ và trẻ con! 
  Một nạn nhân là nữ, mặc áo lạnh màu đen,
         nằm ngửa, khuôn mặt đầy máu, cánh tay trái giơ lên cao
         như muốn gọi ai đó. Một phụ nữ khác thân bị rách
         toạt, chân gãy, trên người chỉ còn chiếc áo lót màu
         đen. Mái tóc hoa râm của bà hòa vào màu xanh của cỏ.
         
  Một người đàn ông mặc
         quần short, mang vớ, bàn tay phải đặt trên bụng như đang ngủ.
         Một thanh niên mặc quần ‘short' xanh, giày đỏ, nằm dang tay, chân
         trên cỏ, chiếc cell phone rơi bên cạnh.
  Rất nhiều thi thể trẻ em, trong đó có một bé trai khoảng,
         10 tuổi, xác nằm trên cỏ, mặc chiếc áo gió màu đỏ,
         có in chữ "Đừng sợ!"
  Cả
         thế giới kinh hoàng! Một thiếu nữ đến đặt một bó
         hoa tưởng niệm nạn nhân trước Tòa Đại Sứ Hòa Lan ở
         thủ đô Kiev, nước Ukraine. Ngày thứ Bảy 19/07, nước Úc sẽ
         treo cờ rủ để tưởng niệm những người đã bị giết!
          Ít nhứt 37 người dân Úc đã
         bị thiệt mạng trong thảm kịch hàng không kinh hoàng nhứt trong lịch
         sử nước Úc. Có 18 nạn nhân từ tiểu bang Victoria, 9 người
         từ Queensland, 7 từ Tây Úc, 1 từ NSW, 1 từ ACT và 1 chưa xác định
         được... 
  Việt Nam cũng có một
         người mẹ trẻ, 37 tuổi, Nguyễn Ngọc Minh, và hai đứa con: một
         gái, 17, một trai, 13, mang quốc tịch Hòa Lan, trên đường trở
         về cố hương để làm đám giỗ cho chồng (đã qua đời
         vì tai nạn vào năm trước), cả nhà đều bị thiệt mạng!
         Thiệt là đau xót!
  Ngoài ra còn:
         173 người Hòa Lan, 43 người Mã Lai, 12 người Nam Dương, 9 người
         Anh, 4 người Đức, 4 người Bỉ, 3 người Phi Luật Tân, 1 người
         Mỹ song tịch với Hòa Lan, 1 Canada, 1 người Hong Kong và 37 người khác
         chưa thể xác định. Số nạn nhân của Úc có thể còn
         tăng lên vì có một số mới là thường trú nhân còn
         mang thông hành nước ngoài.
  Có
         6 chuyên gia hàng đầu về bệnh liệt kháng dự trù đến
         hội nghị ở Melbourne bắt đầu vào Chúa nhựt, đã chết.
          Hãng hàng không Mã Lai sẽ bồi thường
         154 ngàn đô Mỹ hay hơn nữa cho người thân của mỗi người
         bị thiệt mạng! Nhưng tiền làm sao bồi thường được nỗi
         đau đột ngột mất người thân một cách bi thảm như thế
         nầy?!
  (Hai người con gái của Thủ
         hiến Campbell Newman, tiểu bang Queensland, Úc Châu, cũng đã cùng đường
         bay qua không phận nầy, 19 giờ trước đó.)
  Không biết là Tổng thống Nga Vladimir Putin có được
         mời dự hội nghị G20 vào tháng 11 ở Brisbane nầy hay không nếu
         cuối cùng các điều tra viên phát hiện ra Nga là người
         cung cấp vũ khí cho phiến quân bắn hạ chiếc phi cơ hành khách
         nầy.)
  Một quân ly khai có
         mặt ở hiện trường, tên Sergei, phải thốt lên rằng "Thật
         kinh hoàng!" (It was horrible!)
  Mảnh vụn
          của phi cơ vương vãi nhiều dặm vuông. Hôm thứ Tư cũng
         trên không phận nầy, phi cơ Nga đã bắn rơi một chiến đấu
         cơ Su-25 của chánh phủ Ukraine.
  Nhiều
         cư dân địa phương ghi những hình ảnh đau xót nầy rồi
         gởi lên YouTube cho thấy: Sách của trẻ con, đồ chơi văng tung tóe.
         Mấy đứa nhỏ có tội tình gì?
  Grabovo là thị trấn nhỏ có mỏ than, Oleg Georgievich, 40, nghe như
         có tiếng hú, xé gió khoảng sau 4 giờ chiều giờ địa phương.
         Ông nói phi cơ chánh phủ Ukraine thường bay ngang qua đây, bỏ bom
         làng bên rất nhiều lần. Bước ra ban công nhà, ông thấy
         từ trên trời có vật gì rơi xuống và sau đó nhận
         ra đó là mảnh vụn của một chiếc phi cơ. Rồi xác người
         tan nát với quần áo rách bươm rơi theo!
  Chánh phủ Ukraine và chánh phủ Nga đổ thừa cho nhau
         về tội ác chiến tranh nầy. Qua hệ thống radar cho thấy một hỏa
         tiễn địa đối không bắn lên rồi chiếc phi cơ MH 17 nổ
         tung ra từng mảnh vụn!! 
  Vậy ai bắn?
          Chánh quyền Ukraine đã cáo
         buộc phiến quân ly khai thân Nga ở miền đông Ukraine đã bắn
         rơi MH17.  Gần đây, quân ly khai nhắm bắn tất cả những máy
         bay quân sự của Ukraine xuất hiện trong khu vực do họ kiểm soát hoặc
         đang tranh chấp.
  Máy bay MH 17 đã
         bay từ hướng Tây sang Đông; từ phần đất thuộc phe chánh
         phủ Kiev sang phần đất phe ly khai đang kiểm soát...  nên có thể
         phe này đã nhầm máy bay dân sự với một chiếc phản lực
         cơ quân sự?! 
  Đáng chú ý,
         một thời gian ngắn sau khi máy bay rơi, một đoạn video, đăng trên
         YouTube cho thấy dân làng ở miền Đông Ukraine, những người trung
         thành với quân ly khai, reo mừng bên một cột khói đen đang lan
         tỏa lên trời! Thậm chí một người còn hô to: "Nó cháy
         thật đẹp!" 
  Rạng sáng ngày
         sau xảy ra sự việc, một trang web liên kết với chỉ huy quân sự
         phe ly khai, Igor Girkin, ra thông báo: "Quân ly khai đã bắn rơi một
         chiếc máy bay chở hàng"  "Đừng bay trên vùng trời của
         chúng tôi!".
  Có người đa
         nghi hỏi: Có phải do quân ly khai thân Nga bắn hay không? Vì hỏa tiễn
         phòng không của phe ly khai chỉ đủ khả năng bắn hạ những
         chiếc máy bay ở độ cao khoảng 9.000 m mà thôi. Trong khi máy bay dân
         sự chở khách thường bay cao hơn 10.000 mét?! 
  Ông nầy không biết là Nga đang vận chuyển những
         vũ khí ngày càng tinh vi tối tân hơn cho quân ly khai. Và hôm
         29/6, quân ly khai chiếm được một căn cứ quân sự của Ukraine,
         tịch thu được hệ thống hỏa tiễn đất đối không, cơ
         động gắn trên xe tải, hệ thống BUK-M2, với tầm hoạt động
         rất xa. 
  Cách đây không lâu,
         phe ly khai này cũng nhận trách nhiệm về việc bắn hạ một chiếc
         máy bay tại địa điểm gần với nơi chiếc MH17 bị bắn hạ.
          Những ngày gần đây, Nga liên tiếp
         tập trung binh sĩ gần biên giới với Ukraine. Hỏa tiễn địa đối
         không của quân đội Nga rất nhiều, và cũng có thể đã
         nhầm lẫn chiếc máy bay dân sự với một máy bay quân sự
         của đối phương, xét theo hướng di chuyển của chiếc máy
         bay từ phía Ukraine về phía Nga?! Nhưng Nga có hệ thống radar tối
         tân hơn nhiều so với quân ly khai nên ít có khả năng chính
         tay quân đội Nga khai hỏa. Bộ trưởng Ngoại giao Nga cũng lập tức
         chối bỏ việc Nga có liên quan bằng cách chối từ hai chiếc hộp
         đen do phiến quân định trao cho?! 
  Trên
         những trang mạng xã hội như Facebook và Twitter của quân ly khai,
         bước đầu khoe khoang thắng lợi, có thể là do Igor Girkin, Bộ trưởng
         Quốc phòng tự phong của cái gọi là Cộng hòa Nhân dân
         Donetsk (Donetsk People's Republic), người làm tình báo cho Nga; người đã
         từng bắn vào chính quân nhân dưới quyền của mình về
         tội bất tuân thượng lịnh!
  Cơ
         quan Mật Vụ của chánh phủ Ukraine tin rằng y có ít nhứt 3 tên
         khác nhau 
  Vợ cũ và con cái của
         y vẫn sống ở Moscow nơi y có bí danh danh là Igor Xạ thủ (Igor the
         Shooter)
  Y đã bị cho là người
         đã ra lịnh bắt giữ những Nhân viên gìn giữ hòa bình
         của Liên Âu mà y kết tội họ làm gián điệp vì họ
         đã mang theo những dụng cụ đặc biệt. (Thiệt khùng hết chỗ
         nói!)
  Tên sát thủ máu lạnh
         nầy đã trâng tráo viết trên mạng xã hội rằng: ‘Chúng
         tôi đã bắn hạ một chiếc máy bay'(We shot down a plane!) ‘Đừng
         có bay qua vùng trời của chúng tôi' (Do not fly in our sky) 
  Một người khác, cũng thuộc phe ly khai thân Nga, có
         bí danh là Igor Bezler, được ghi hình đang cười hả hê với
         đồng bọn khi chiếc máy bay rơi xuống đất và chìm trong biển
         lửa. "Nổ rồi kìa- toàn là những khói!" (That was a blast - look
         at the smoke!)
  Một lát sau, y gởi lên
         mạng xã hội những lời rất phấn khích là y đã ra lịnh
         bắn rơi một chiếc phi cơ quân sự Antonov-26 của không quân Ukraine.
         
  (Qua màn ảnh radar, không phân biệt
         được một chiếc phi cơ chở khách bay cao tới 10 cây số và
         một phi cơ vận tải quân sự mà quyết định dùng hỏa
         tiển địa đối không bắn hạ, giết chết 298 người vô
         tội trong đó có tới 80 trẻ em và vài đứa là trẻ
         sơ sinh cho chúng ta thấy vũ khí hiện đại chừng nào trong tay
         kẻ ngu dốt thì tội ác kinh hoàng chắc chắn sẽ xảy ra thảm
         khốc chừng ấy!)
  Cơ quan an ninh Ukraine
         cũng tiết lộ cuộc nói chuyện giữa điện thoại giữa Igor Bezler,
         báo công với một nhân viên tình báo quân đội Nga là
         Vasili Geranin:
  Bezler: Chúng tôi vừa bắn
         hạ một chiếc phi cơ. Nó rơi ở Yenakievo.
  Geranin: Phi công? Phi công đâu?
  Bezler: Đang cho lính đi tìm và chụp hình. Nó
         đang bốc khói!
  Geranin: Cách
         đây bao lâu?
  Bezler: Khoảng 30
         phút
  Vài phút sau, một cuộc
         điện đàm giữa hai tên theo phe ly khai khác. Một có bí danh
         là Major (Thiếu tá) và Greek (Hy Lạp) nói: Một đơn vị quân
         ly khai xử dụng hỏa tiễn địa đối không bắn hạ một chiếc
         phi cơ và điểm máy bay rơi cách điểm bắn khoảng 25 cây
         số về hướng Bắc.
  Khi tên Greek
         hỏi có vũ khí trên máy bay không thì tên Major trả lời
         là: "Không có! Chỉ có vật dụng dân sự, thuốc men,
         khăn, giấy... đồ chơi của con nít!"
  ‘Có tài liệu nào không?'.
  ‘Có của một sinh viên Nam Dương trường
         đại học Thompsom.  Rồi tiếng chửi thề ‘F***'
  Sau những thông báo chiến thắng, bắn hạ
         chiếc Antonov-26 của quân địch, rồi biết mình lầm... phe ly khai vội
         vàng lấy những thông báo nầy xuống khỏi các trang mạng xã
         hội?!
  Thượng Nghị Sĩ,
         Chủ tịch Ủy ban Quân vụ của Thượng viện Mỹ, John McCain, một
         cựu phi công Hải quân Mỹ, từng tham chiến và bị bắt làm
         tù binh, giam ở Hỏa Lò Hà Nội trong cuộc chiến tranh Việt Nam, với
         kiến thức về quân sự và dựa vào những tin tình báo đã
         phát biểu: ‘Hệ thống vũ khí phòng không của chánh phủ
         Ukraine không có khả năng bắn hạ một chiếc máy bay ở độ
         cao 33000 feet!' Phát biểu như vậy thì ý ông muốn ám chỉ còn
         ai vào đây nữa?
  Một độc
         giả tin chắc là do quân ly khai bắn. Ông viết: ‘Mấy tên ly khai
         nầy đâu có phân biệt được phi cơ dân sự và phi
         cơ quân sự! Chỉ là một chấm... trên màn hình radar (vì
         có được huấn luyện kỹ càng đâu mà biết)!
          Nhưng cũng có độc giả nhảy vô
         bênh vực cho Putin, nói: ‘Đây là tai nạn! Nếu cho rằng Nga cố ý làm,
         tôi không tin mấy thằng Nga ngu đến như vậy!' 
  Tuy nhiên có ông khác cự lại một câu chí
         lý: ‘Đưa vũ khí tối tân của mình vào tay mấy thằng
         ngu thì mình còn ngu hơn nó nữa!'
  Tóm lại là giao vũ khí tối tân của mình vào tay những
         kẻ ‘khoái xiết cò cho vui' (trigger-happy)... thì bàn tay con gấu Nga
         đã đẫm máu dân vô tội: Âu Châu, Á Châu rồi.
         Cãi gì nữa chớ! Đừng tự biện minh cho tội ác chiến tranh
         của mình nữa! Nghe chán lắm!
  Đâu
         phải đây là lần đầu, chiếc KAL số 007 của Hãng Hàng
         Không Nam Triều Tiên, năm 1983, khi nó bay chệch đường, dù đã
         xưng tên họ cũng bị Nga bắn hạ như thường!
  Mới đầu quân ly khai thân Nga ở Donetsk vui quá xá
         vì nghĩ mình bắn rơi phi cơ quân sự của kẻ thù... Sau thấy
         ‘hố' vì lỡ bắn phi cơ dân sự rồi bèn lấp liếm tội
         ác của mình bằng cách nói dóc, đổ thừa cho chánh phủ
         Ukraine. 
  Cuối cùng, phe ly khai thân Nga đã
         đứng ra nhận trách nhiệm, theo tờ Thời Báo Kiev! Chớ hỏng lẽ
         để Putin của Nga đứng ra nhận tội giết người hay sao?!
          Vậy mà dân Nga có người còn ráng
         nghi là âm mưu do Mỹ và Liên Âu dàn dựng, để mượn
         cớ mà can thiệp vào tình hình Ukraine, chống lại Putin. Tới nước
         nầy, rõ rồi, xin "Đừng bênh vực cho Putin nữa! Dơ lắm!"
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne.
   
 
      
      Bye bye World Cup Brazil 2014!
   
       
  Thưa quý
         độc giả khoái đá banh thân mến!
  Rạng sáng nay, 14 tháng 7, (lúc người viết đang cặm
         cụi viết cho xong bài nầy để còn coi đá banh nữa chớ),
         giờ đông bộ Úc Châu, trận thứ 64, ngày thứ 32, cũng là
         trận cuối cùng của mùa World Cup Brazil 2014 sẽ diễn ra giữa hai đội
         Đức (Germany) và đội Á Căn Đình (Argentina). 
  Trước hết, người viết xin thành kính cám
         ơn ông Úc, gốc Hung Gia Lợi (Hungary), Les Murray của đài SBS (Tụi mình
         cùng là dân tị nạn CS, lại khoái đá banh nên đi chung
         xuồng hé! Được hông?!) và các đệ tử của ông
         đã chạy... chọt, chạy tới, chạy lui để SBS truyền hình trực
         tiếp cho bà con Miệt dưới của mình coi mãn nhãn. Mấy lần
         World Cup trước, hỏng có chiếu hết tất cả các trận đấu
         đâu à nha! Nghe nói, xong ông sẽ về hưu. Chúc ông thượng
         lộ bình an! 
  Chữ cũng có nói
         rằng ‘Ôn cố tri tân'. Do đó bài viết nầy để tiễn đưa đại huynh Les Murray về
         đá banh với vợ sau mùa World Cup nầy sẽ có hai phần: Phần một:
         Ôn cố và phần hai là Tri tân.  
  Phần Ôn cố là AP (The Associated Press) có điểm lại 10 cầu
         thủ vĩ đại trong lịch sử của giải đấu World Cup! 
  Phần Tri tân là ai sẽ là cầu thủ xuất
         sắc nhứt; ai là vua phá lưới đoạt chiếc giày vàng, ai
         là bàn tay nhựa, bắt dính nhứt, ai là huấn luyện viên hay
         nhứt và ai là trọng tài ít ‘xây cá nại' nhứt sẽ
         được FIFA bầu chọn để tên tuổi ghi vào sử sách! (Sẽ
         dành cho bài kỳ sau vì giờ chưa có ai biết thì làm sao mà
         viết?!)
  Phần một ‘Ôn cố' gồm
         mười ông cố! 
  Ông
         ‘Cố' thứ nhứt là: Pele, được nhiều người
         cho rằng đó là cầu thủ vĩ đại nhất, là ‘Vua' trong
         lịch sử bóng đá vì ông là cầu thủ duy nhứt, duy ngã
         độc tôn, độc cô cầu bại, đã giành chức vô địch
         ba kỳ World Cup với đội tuyển Brazil. 
  Năm
         1958, hãy còn là thiếu niên, 17 tuổi, giành chức vô địch
         bóng đá thế giới. Bốn năm sau, bị chấn thương, vào
         sân chỉ một trận và Brazil cũng đoạt chức vô địch. Sự
         nghiệp của Pele lên tới chót núi khi ông đã dẫn dắt Brazil
         giành chiến thắng năm 1970. 
  Ông
         ‘Cố' thứ hai là Diego Maradona, người viết xin lén đặt
         cho ông một biệt danh là ‘Người lùn gây máu lửa' (cao
         1 mét 65, lùn hơn tui đó nha!) vì ông rất khoái tranh cãi
         linh tinh, miệng ngậm điếu xì gà Havana khổng lồ của bố nuôi,
         nhà độc tài Fidel Castro, con khủng long ‘nhí', còn sót lại
         của cách mạng Cuba, sắp đi chầu ông bà ông vải.
  Maradona thường tự ‘ên' mình so sánh với
         ‘Vua' bóng đá Pele. Bà con thấy vui, xúm lại xúi hai ông cãi
         lộn nghe chơi, về cái vụ giành nhau chiếc ngai vàng bóng đá!
          Maradona cùng đội tuyển Argentina giành chiến
         thắng năm 1986. Người Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho Maradona vì đã
         ghi bàn bằng tay mà ông gọi là "Bàn tay của Chúa" "Hand
         of God"  trên đường đến chiến thắng tại Mexico. 
 
         Còn người dân Argentina, cho Maradona là một
         huấn luyện viên đội tuyển quốc gia khủng khiếp, ‘dở như
         hạch', cách đây bốn năm tại Nam Phi. Đá thì vô ‘song'!
         Nhưng chỉ cho em út đá là hết trông ‘mong' gì?!
 
         Ngoài ra còn chơi ma túy nữa chớ! Đó
         là một vết nhơ...dơ đến nỗi phải bay qua Cuba mà la: ‘Bố
         Fidel ơi! Bố có kinh nghiệm! Bố cai nghiện dùm con đi. Hu hu! Con hỏng
         muốn ‘chết' vì overdosed'
  Ông
         ‘Cố' thứ ba là Ronaldo, biệt danh Ro Béo, vì ông rất khoái
         hẩu xực nên hơi thừa cân, thừa ký. Và có mái tóc
         của chú tiểu chùa Tây Phương, ba vá miếng vùa, đường
         mòn xưa dãi nắng dầm mưa?
  Ông
         là cầu thủ ghi bàn nhiều nhất trong World Cup với 15 bàn thắng. (Kỷ
         lục nầy vừa bị tiền đạo đội tuyển Đức Miroslav Klose
         bóp kèn ‘tin tin' qua mặt trong vòng chung kết lần nầy!)  Ông
         là một cầu thủ trẻ trong đội hình Brazil đã giành World
         Cup 1994, sau đó đã giúp Brazil lọt vào chung kết hai lần năm
         1998 và  năm 2002. Ông đã lên cơn co giật (động kinh) vài
         giờ trước trận tranh chung kết năm 1998, thua đội Pháp chủ nhà
         với tỉ số 0-3. Nhưng bốn năm sau đó tại Yokohama, Ronaldo ghi hai bàn
         trong trận chung kết và đội tuyển Brazil vô địch thế giới
         thứ năm. Lần tham dự cuối cùng World Cup của Ronaldo là năm 2006. 
          Ông ‘Cố' thứ tư là Zinedine
         Zidane: Đối với  dân Ý, họ nhớ Zidane với cú ‘thiết
         đầu đà', húc và làm hậu vệ Marco Materazzi  đo đất,
         nằm sân trong trận chung kết năm 2006. Zidane lãnh thẻ đỏ và đội
         tuyển Pháp thua khi đá phạt đền sau 120 phút hòa nhau 1-1! 
          Với mấy thằng Tây thì Zidane là một
         cầu thủ xuất chúng, kỹ thuật cá nhân phi thường; đã
         ba lần đoạt giải cầu thủ hay nhứt thế giới và đã giúp
         đội tuyển Pháp giành chức vô địch thế giới năm 1998
         trên sân nhà, ghi bàn bằng hai cú đánh đầu, và vô
         địch Châu Âu năm 2000.  Rồi từ Juventus, Zidane sang đá cho Real
         Madrid với mức chuyển nhượng kỷ lục thời đó là: 65 triệu
         USD.
  Zidane dù bị thẻ đỏ do húc
         đầu địch thủ nhưng về Khải hoàn môn của Pháp được
         đích thân Tổng Thống Pháp lúc đó, Jacques Chirac, đón
         tiếp vào ngày 12 tháng 7 năm 2006, dù thua. Cú húc đầu nầy
         được dựng tượng, hỏng phải để ca tụng bạo lực sân
         cỏ đâu, mà vì mấy thằng thực dân Pháp binh con gà trống
         Gaulois của mình, đổ thừa tại thằng hậu vệ Ý dám cả
         gan nói em của Zidane đi làm ‘gái'?! 
  Đúng ra không nên gọi là cú húc đầu theo báo
         chí (headbutt) mà phải gọi là cú mổ của con gà trống Gaulois
         khi bị chọc tức! 
  Thưa
         quý độc giả thân mến!
  Từ
         ông thứ 5 trở đi người viết không dám giỡn mặt là
         vì mấy ông nầy ngoài cái tài đá banh xuất chúng, họ
         còn đàng hoàng, tư cách hỏng chê vào đâu được!
         
  Như Just Fontaine vẫn còn
         giữ một kỷ lục mà trong tương lai gần và chắc mãi về
         sau khó có ai phá vỡ: ghi 13 bàn thắng trong một giải đấu duy
         nhất, năm 1958 tại Thụy Điển. Bước vào giải, Fontaine (chào
         đời tại Ma-rốc) là một một cầu thủ ít được ai
         biết đến ngoài giải vô địch nước Pháp. Tuy nhiên, Fontaine
         đã cho đối thủ ‘hửi khói' bằng tốc độ cực nhanh
         của mình và cách chuyền bóng hết chỗ chê dù đang mang
         ‘khính' đôi giày của người khác. (Đôi giày của
         ông đã bị ‘banh sà rông' khi ông đấu tập!)
  Franz Beckenbauer là người thứ 6. Beckenbauer
         đóng vai trò trung vệ tự do (libero) của đội tuyển Đức! Phong
         cách chơi bóng rất lịch lãm và nỗ lực không ngừng nên
         được dân Đức thân tặng biệt danh Hoàng Đế (Kaiser). Beckenbauer
         là người duy nhất mang băng đội trưởng (năm 1974) và huấn
         luyện viên (1990) giành danh hiệu vô địch World Cup. Beckenbauer đã
         103 lần ra sân cho đội tuyển Đức.
  Johan Cruyff là người thứ 7. Tiền vệ Cruyff  chưa
         bao giờ giành được một World Cup, cũng không phải là Vua phá
         lưới, chỉ được một lần vào tranh trận chung kết! Nhưng
         Johan Cruyff là một cầu thủ tuyệt vời trong giải vô địch thế
         giới với lối chơi sang trọng, quyến rũ, đầy tốc độ, với
         tầm nhìn thông minh, xa và rộng. 
  Năm
         1974 tại Tây Đức, Cruyff dẫn đầu đội bóng ‘Con lốc màu
         da cam', Hòa Lan đánh bại các đội như Uruguay, Argentina và Brazil
         với lối đá ‘tổng lực' " để lọt vào chung kết
         với đội chủ nhà rồi thua! 
  Nhưng
         thắng bại đâu luận được anh hùng phải không thưa quý
         bạn?!
  Eusebio là người
         thứ 8. Eusebio sinh ra trong cảnh đói nghèo ở châu Phi, trở thành
         một cầu thủ chuyên nghiệp, Eusebio được người hâm mộ
         túc cầu ban tặng cái biệt danh là Báo Đen (Black Panther) bởi lối
         chơi cực kỳ nhanh nhẹn, uyển chuyển và khéo léo như con Báo. 
         
  Ông được trao giải Quả bóng
         vàng (Ballon d'Or) năm 1965, và hai lần giành Chiếc giày vàng (Golden
         Boot), vào năm 1968 và 1973. 
  Ông qua
         đời vào tháng Giêng năm nay để lại một thành tích
         khó quên là: Vào năm 1966, tại Anh quốc, đội tuyển Bồ Đào
         Nha, trong vòng tứ kết, chỉ mới 22 phút đầu đã bị mấy
         chú Bắc Triều Tiên (hỏng biết có ngậm sâm Cao Ly hay không)
         dẩn trước ba bàn và chỉ trong vòng 30 phút sau, con Báo Đen
         Eusebio cắn lại bốn phát. Cuối cùng mấy chú Sâm Cao Ly nầy
         thua 3-5.
  Lev Yashin là người
         thứ 9.Thường thường cầu thủ hay nhứt trong năm ở Châu Âu
         người ta có khuynh hướng chọn các tay vua phá lưới (là
         trung phong); tuy nhiên trường hợp Lev Yashin là ngoại lệ, thủ môn duy
         nhất được bình chọn cầu thủ xuất sắc bóng đá
         châu Âu. 
  Năm 1966, Yashin giúp đội
         tuyển Liên Xô đoạt hạng tư, thành tích cao nhứt hồi xưa
         tới giờ mới đạt được của mấy con gấu Nga chuyên nhậu
         Vodka nầy! Chụp banh cũng giỏi mà chơi khúc côn cầu trên băng
         (ice hockey) cũng hay; ông đã cùng đội Dynamo Moscow đoạt chức vô
         địch Liên Xô.  
  Giuseppe Meazza
         là người thứ 10 trong bảng phong thần. Giuseppe Meazza được mấy
         đứa khoái ăn pizza, spaghetti thay cơm, coi là cầu thủ vĩ đại
         nhất của nước Ý! Meazza chơi ở hai kỳ World Cup, và Ý đã
         giành chức vô địch cả hai. 
  Sinh
         ra và lớn lên tại một vùng ngoại ô Milan, Meazza nhỏ con, 24 tuổi,
         khi Ý là nước chủ nhà World Cup, chơi dạt ra cánh trong khi vị
         trí sở trường của ông là ở giữa sân. Năm 1934 ấy,
         Ý thắng Tiệp Khắc đoạt chức vô địch. Bốn năm sau đó,
         bàn thắng duy nhất, từ chấm phạt đền của ông trong trận
         gặp Brazil ở vòng bán kết, là sự xuất hiện cuối cùng
         của ông trong màu áo Italy. 
  Sân
         nhà của hai đội AC Milan và Inter được đổi tên thành
         Stadio Giuseppe Meazza (hay còn gọi là San Siro) để vinh danh sau khi ông qua đời
         vào năm 1979.
  Thưa quý
         độc giả thân mến!
  Đó
         là chuyện hồi xưa, còn chuyện bây giờ là cứ mỗi mùa
         World Cup, Vua bóng đá Pele lại được báo chí bu theo phỏng vấn
         để ông xủ quẻ xem đội nào sẽ là nhà vô địch.
         Mấy lần trước ông tiên đoán và kết quả lần nào
         cũng trật. Ai lỡ ngu... nghe lời ông mà đi cá độ chắc bây
         giờ không còn cái quần xà lỏn mà mặc! Lần nầy, ông
         chỉ đoán ‘mí mí' là hai đội Germany và Spain sẽ gặp
         nhau ở trận chung kết. Ông đoán trúng được đội xe tăng
         Đức vẫn còn lừng lững tiến tới vì chưa bị trúng súng
         chống tăng bazooka; còn Con bò tót Tây Ban Nha bị đét đít,
         chạy mất tiêu rồi. Thôi đoán trúng được 50 phần trăm
         đã là giỏi. Tui đoán cái nào là trật cái nấy!
         May mà ‘em yêu' giữ ‘rịt' cái ‘bank card' bằng không chuyến
         nầy thua xái bái xài bai, tui sẽ trở thành ‘homeless!'
  Khi xin ‘Vua' bóng đá so sánh giữa Hoàng
         thượng với danh thủ Messi (Xin nhớ là Brazil và Argentina chưa có khen
         lẫn nhau bao giờ?!) thì Pele nói rằng: ‘Tài đôi bên, giữa
         ‘qua' và chú nhỏ đó thì chưa biết ‘mèo nào cắn
         mỉu nào' nhưng tóc của ‘qua' quắn hơn,  đẹp hơn của
         nó! Hi hi!
  Thưa quý độc
         giả thân mến!
  Cuối cùng...thì
         thằng Germany, mặt còn hôi sữa (the boy with baby face), Mario Götze, 22 tuổi, phút
         113, dứt sữa thằng Argentina! Hu hu!
  Bye bye
         World Cup Brazil 2014!
  Hẹn! Tụi mình sẽ
         đi Moscow 4 năm tới với điều kiện (không có là không được)
         Vladimir Putin hết ‘làm cha' mà đã bị dân Nga bộp tai đá
         đít, cho về nhà đuổi gà cho vợ...bé!
  Còn mấy ‘thằng cà chớn' trong nước ‘sụp'
         thì ‘sụp' lẹ lẹ lên đi chớ... để lỡ tui mậu lúi,
         bay đi Moscow không được thì tui bay về Việt Nam (sau mấy chục năm
         xa xứ)...Như ngày cũ, tay cầm lon beer, la ‘dzô dzô' với mấy thằng
         bạn cũ cho vui!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
   
   
  
      
      "Trận đánh võ mồm!"
   
 
   Trì Dương người quê
         quán Biển Trên! Dù họ Dương nhưng không phải tuổi con dê
         mà tuổi con cọp nên tánh tình rất hung dữ!
  Lúc mẹ bồng từ nhà bảo sanh về, cho bú cứ
         khóc ngằn ngặt không chịu bú. Có người nói thằng nhỏ
         bỏ bú vì nó chê hai bình sữa tươi của nó hôi mùi
         rượu và thuốc lá quá chăng? 
  Té ra không phải! Nó sanh ra đã không thích bú mà
         chỉ thích ăn thịt sống gói trong lá vông như nem chẳng hạn!
         Lớn lên, Dương thích làm hổ dữ, làm hùm để có
         thịt sống mà ăn cho khoái khẩu. Tuy nhiên ăn thịt lương dân
         hoài có ngày thiên hạ xúm lại đập cho mà gãy răng
         hết ráo nên bố mẹ Dương khuyên rằng: ‘Ta thấy con là
         người giảo hoạt, miệng lưỡi, cái gì dù sai, dù bậy
         tới đâu cũng đều biến sai thành trúng, biến trúng thành
         trật, biến có thành không, biến không thành có... Nên phải
         biết cái sở trường của mình... dùng cái lưỡi mình
         mà kiếm ăn. Dương vốn người hung bạo đã quen, cự cãi
         lại, không thèm nghe lời bố mẹ mình dạy bảo vì cho làm
         như vậy là hèn, là nhục! 
  Dương
         muốn vào Giải Phóng quân Trung Quốc để: ‘Quân xanh màu
         lá dữ oai hùm. Mắt trừng gửi mộng qua biên giới. Đêm mơ
         Hà Nội dáng kiều thơm!' Dương mơ, 1979, đã chiếm được
         Lạng Sơn cách Hà Nội ‘thơm' chẳng bao xa mà phải ôm đầu
         máu rút chạy về! Thiệt là tiếc! (năm ấy Dương vừa
         tròn 29 tuổi). 
  Ngày bố
         Dương hấp hối, sắp đi chầu ông bà ông vải, chưn cẳng
         bắt đầu lạnh ngắt, sai gia nhân kêu Dương đến cạnh giường
         mà trăn trối. 
  Bố Dương đang
         hả họng ra để thở, hào hển hỏi Dương: ‘Răng ta có
         còn không?' Dương đáp: ‘Thưa bố! Phàm con người có
         32 chiếc răng. Hàm trên 16 chiếc và hàm dưới 16 chiếc. Nhưng
         răng bố chỉ còn có hai. Một hàm trên và một hàm dưới.
         
  Bố Dương lại hỏi: "Con có
         biết tại sao răng ta chỉ còn vỏn vẹn hai chiếc không? Dương
         gãi đầu, gãi tai, bí, trả lời không được. Bố Dương
         thều thào cắt nghĩa: ‘Răng mất nhiều như vậy không phải
         vì ta làm biếng đánh răng mà tại vì nó cứng! Tánh
         ta thuở nhỏ lại ngang tàng, hùa theo bọn vô lại... cướp đất
         Tân Cương, Tây Tạng nên thiên hạ xúm lại đánh cho ta
         gãy răng gần hết. Do đó cứng chắc chắn là sẽ gãy.
         Vì chữ cũng có câu rằng: ‘Nhu thắng cương mà nhược
         thắng cường!' 
  Lấy tàn hơi,
         bố Dương hỏi câu chót: ‘Con hãy xem lưỡi ta còn không?'
         ‘Dạ thưa bố: Còn!' ‘Nó còn vì nó mềm, lưỡi
         không xương nhiều đường lắt léo, miệng không vành nó
         méo tứ tung... Suốt đời ta dùng lưỡi nịnh nọt để kiếm
         ăn nên mới nuôi được một bầy con khôn lớn tới ngày
         hôm nay. Ta thấy con miệng lưỡi rất giảo hoạt, nói xong lại nuốt
         lời có phần giỏi hơn ta nữa. Nên con hãy bỏ cái mộng làm
         cọp, làm hùm dữ, ăn thịt dân ngu khu đen đi! Mà hãy dùng
         lưỡi, trong thì nịnh nọt, ngoài thì lừa đảo thiên hạ,
         chư hầu mà kiếm ăn. 
  Nếu ngươi
         bất hiếu không nghe lời ta dạy bảo... ta chết chỉ nhắm có một
         con mắt mà thôi!' Nói xong bố Dương thăng!
  Tang ma tò le, tí le inh ỏi cả một góc trời. Cư
         tang ba năm, Dương chỉ ngồi nhà đọc sách! Thấy hồi xưa
         chỉ có Tô Tần và Trương Nghi dùng lưỡi lừa đảo
         thiên hạ, chư hầu mà làm tới tướng quốc; bèn lập
         bàn hương án tôn Tô Tần làm nghĩa phụ và Trương
         Nghi làm thúc phụ.
  Dương thi đậu
         vào Quốc tử giám Tàu, rồi nghiên cứu lịch sử Tàu để
         học mọi ngón nghề nói dóc, nói lấy được của tổ
         tiên mình! Công phu năm dài chày tháng trở nên thượng
         thừa; được Quốc tử giám cấp bằng ‘Thái học sanh Sử
         học' tương đương với ‘Tiến sĩ Sử học' ngày nay!
          Có bằng cấp thiệt trong tay, đường
         công danh hoạn lộ của Dương ngày càng thăng tiến! Dương
         làm tới chức Quốc vụ khanh phụ trách về ngoại giao cho Tập Đế.
         Dương vênh vênh tự đắc, coi Vương Nghị, Bộ trưởng
         Ngoại giao Tàu, không ra cà ram nào hết dù Nghị có lòng
         ghen tức hay xăm xỉa sau lưng Dương trong những buổi quốc yến của
         triều đình!
  Nhiệm vụ, Tập
         Đế hết lòng tin tưởng giao cho Dương, là ăn no cho mập rồi
         đi lường gạt thiên hạ, các nước chung quanh!
  Về phương nam, có nước Sao (South) vốn
         là nước nhỏ nếu so với đất đai và dân số của
         nước Nọt (North) của Tập Đế! 
  Bấy
         lâu nay, nước Sao biết phận đàn em nhỏ yếu, muốn giữ vững
         ngai vàng nên hết lòng cống nạp thiên triều! Lâu lâu đứa
         nầy lên, đứa kia xuống đều dâng ít đất biên cương
         và hải đảo cho Tập Đế để chờ đóng mộc sắc
         phong; mặc lòng dân ta thán... mà hình như Tập thiên tử vẫn
         không được hài lòng?!
  Dạo
         sau nầy, Tập Đế (năm thứ hai) thấy nước Sao dám gởi người
         qua bên kia biển, tới nước ‘Sao và Vạch' học nói tiếng
         lạ! Mà không xin phép hay kính báo gì hết trơn nên lòng
         đem nghi ngờ! Bọn chúng bây miệng cúc cung tận tụy, mồm nói
         chung thủy, thủy chung... mà nay dám tính bỏ ta chăng? Tập Đế
         đem lòng ghen tức với Đại Đế ‘Úm Ba La' của nước
         ‘Sao và Vạch' phía bên kia biển (Cứ tưởng tụi bậy thụt
         thụt ló ló với nhau mà Trẫm không biết hay sao?) nên ngày
         quên ăn mà tối ngủ cứ giựt mình hoài!
  Lại nói về nước Sao, triều đình gởi Phạm
         qua nước ‘Sao và Vạch', học tiếng lạ để dễ bề đi
         mượn tiền về xoay sở cho mấy năm mất mùa đói kém!
         Sợ để dân đói quá nó dám cù nèo rượt chạy
         còn không kịp! Chớ bá quan văn võ hèn một lũ; ai mà dám
         lòng một, dạ hai gì ráo trọi!
  Phạm
         vốn là con ông cháu cha. Thuở nhỏ chỉ thích móc đất
         sét lên, nặn hình máy cày, máy bừa...Tính lớn lên
         sẽ vào Bách khoa để về sửa máy cày, máy bừa cho thầy,
         u làm ruộng.
  Bố Phạm, ngày hấp
         hối, cũng kêu con đến bên giường và (chí lớn gặp nhau)
         cũng hỏi Phạm những câu về răng và lưỡi y như bố Dương
         hỏi Dương trước khi đứt ‘chến!' 
  Bố Phạm khuyên: Hãy bỏ cái mộng sửa máy cày,
         máy bừa đi cho khỏe tấm thân! Nên dùng cái lưỡi mà
         kiếm cơm. Thằng làm lớn hơn ta thì dùng lưỡi mà nịnh
         nó. Thằng nào ngang vai phải vế với ta thì dùng lưỡi mà
         gạt nó! Thằng nào kém hơn ta thì dùng lưỡi mà nạt
         nó! Chỉ cần cái lưỡi là vinh thân phì gia con nhớ nhá!
          Tuy nhiên có điều cơ mật nầy! Hãy
         xích lại gần đây, kề tai cho ta nói nhỏ, kẻo tai vách mạch
         rừng! ‘Ta còn mối hận trong lòng là Giang Đế nước Nọt
         đã từng bắt buộc triều đình nước Sao hãy phế bỏ
         ta, đuổi ta về chăm lợn cho ‘u' mầy; trong lúc ta đang chót vót
         ngồi cao trên đài danh vọng! Thù nầy hãy chờ dịp trả dùm
         ta! Tìm cách chửi khéo vào mặt chúng một câu thôi cũng
         được! Vì ta thừa biết triều đình nước Sao nầy bọn
         chúng không bao giờ dám động binh vì quân ta thường ăn nhậu,
         bụng bự, chạy không nổi làm sao mà tiến ra sa trường cho đặng.
         Hãy báo...thù cho ta, hãy chửi vào mặt bọn Bắc Phương
         một câu thôi là ta đã hả dạ lắm nơi suối vàng rồi!"
         Nói xong, Bố Phạm uất nghẹn, ngoẻo đầu qua một bên thở hồng
         hộc, dòng máu từ trong miệng trào ra vì tức... Bố Phạm từ
         trần!
  Phạm nghe lời cha trăn trối
         lòng cũng căm hận Giang Đế nhưng thằng chả đã thoái
         vị rồi biết tìm nó ở đâu mà chửi ‘lén' bây
         giờ?! Còn thừa kế của nó là Tập Đế vốn hung hăng
         con bọ xít, chửi nó; sợ nó quánh không còn cái răng
         như đã quánh bố mình. Nên phải dằn lòng ẩn nhẫn
         chờ thời!
  Tiết Thanh Minh, năm Giáp
         Ngọ, Tập Đế (năm thứ hai) xuống chiếu, triệu Dương vào
         Cơ mật viện mà bàn việc nước. Dương vào chầu, phủ
         phục trước bệ rồng! Tung hô ‘Hoàng thượng vạn vạn tuế!'
         xong, ngẩng đầu nhìn lên thấy hai con chó Ngao, mình mẩy lông
         lá, mặt mày hung ác như loài sư tử. 
  Tập Đế thấy Dương mặt xanh như đít nhái
         (vì nghĩ dám Tập Đế cho chó Ngao hành hình xé xác mình
         như cái bọn Bắc Triều Tiên đã làm!) bèn trấn an: ‘Hai
         con nầy, một con tên là Hải Dương 981, một con tên là Nam Hải
         9! Nó không cắn ngươi đâu vì nó ngửi được mùi
         hoành thánh từ thân thể ngươi tiết ra khắp không gian. Nó
         chỉ cắn xé bọn ăn cơm với mắm tôm, cà pháo hay là
         bọn ăn bánh mì săn huých mà thôi. Hãy bình thân nghe
         trẫm dạy!'
  ‘Ngày 9 tháng 5, tiết
         Thanh Minh, năm Giáp Ngọ, ta sẽ cấp cho ngươi 3 tháng lương ăn
         và 90 chai rượu Mao Đài, mỗi ngày ‘dứt' một chai thôi nhe!
         Uống nhiều hao lắm!'
  ‘Trước
         tiên, hãy dắt con chó Ngao Hải Dương 981 xuống vùng biển nước
         Sao đi dạo lòng vòng trong ba tháng! Tới rằm tháng 8 của Tây;
         mùa bão tố lớn hãy dắt nó về mà phụng chỉ!' Ta cũng
         xủ quẻ rồi! Cát tường lắm! Ngươi tuổi Dần, con cọp;
         còn quan Phạm chúng nó (sanh năm 1959) tuổi Hợi, con heo! Chuyến nầy
         là đại thành công; người sẽ ăn thịt heo quay cho đã!
         Vác về cho ta cái thủ vĩ!'
  Dương
         cúi đầu phụng mạng, thụt đít lui ra! Rồi cả bọn tiền
         hô hậu ủng, tàu hải giám rần rần rộ rộ nhắm về Biển
         Nam trực chỉ.
  Tin tình báo của
         nước Sao và Vạch từ vệ tinh thương tình (thấy nước Sao
         hỏng những nghèo mà còn mạt) nên cho biết: ‘Có nghe tiếng
         chó Ngao sủa rùm ngoài biển Đông kìa!' Triều đình nước
         Sao lấy làm lạ bèn phái quan Phạm ra xem tình hình như thế
         nào để về báo cáo cho cung Vương và phủ Chúa nghe hư
         thực.
  Phạm gặp Dương vốn tình
         đồng chí, 16 chữ vàng và 4 tốt, bèn nắm tay lắc lắc:
         "Nị hạo má?" 
  Con chó Ngao
         Hải Dương 981 nghe mùi mắm tôm, gầm gừ làm Phạm phải lùi
         lại. Phạm vì thể thống quốc gia gặp chó mà sợ thì thôi
         rồi... nên làm gan hỏi: ‘Thưa Dương tiên sinh! Dám hỏi con
         chó của tiên sinh có cắn không? Dương, vuốt râu, cười
         bảo: ‘Chó của ta không cắn bao giờ!'
  An tâm, Phạm đưa tay sờ sờ, vuốt ve lên đầu chó
         Ngao Hải Dương 981 để lấy cảm tình hầu nhờ cậy về sau!
         Nào ngờ nó gừ gừ lên rồi táp cho mấy phát vào tay...
         đau thấy bà tiên tổ!
  Phạm
         giận lắm nhưng cũng không dám đánh đập hay đá con chó
         Ngao Hải Dương 981 một phát nào vì chữ nước Sao có nói:
         ‘Đánh chó phải kiêng mặt chủ nhà!' 
  Chỉ dám đưa con mắt hình viên đạn, còn
         gọi là nhìn kiểu kênh xì po ra nhìn Dương và hơi lớn
         giọng: ‘Sao tiên sinh nói là con chó của tiên sinh không cắn?'.
         
  Dương sửa lại mắt kiếng lão,
         cười đểu, rồi từ tốn trả lời. ‘Đúng! Ta có nói
         chó của ta không cắn bao giờ.
  Nhưng
         con chó nầy đâu có phải chó của ta! Nó là con chó của
         Tập Đế đó!'
  Phạm nghe vậy;
         biết Dương chơi xỏ mình giống như bố nó chơi xỏ bố
         mình năm 1991 tại hội nghị Thành Đô, nhớ thù xưa của
         Bố bèn trả đũa như sau: 
  ‘Triều
         đình nhà Sao của tiểu đệ, chó không cắn người bao
         giờ cả. Chỉ có người cắn (thịt) chó !
  Còn như Quốc Vụ Viện của tiên sinh, tiểu đệ
         cũng không thấy chó cắn người hay người cắn chó mà
         chỉ thấy người cắn người mà thôi!'
  ‘Ạ ạ! nhà ngươi nói vậy là sao? Nhà ngươi
         dám cả gan phạm thượng, khi quân!' 
  ‘Há tiên sinh không thấy Tập Đế đang cắn quan Chu Đô
         Tướng, người từng cầm đầu Cấm vệ quân  đó
         hay sao? 
  Rồi có ngày tới phiên
         tiên sinh cũng sẽ bị Tập Đế cắn xé tơi bời đó
         nha! Tin tui đi! Ha ha!'
  Lời chửi, báo
         thù xưa cho thân phụ được ngậm cười nơi chín suối;
         quan Phạm đã làm xong! 
  Dù chỉ
         là một trận đánh võ mồm mà thôi!
   
  đoàn xuân
         thu.
  melbourne
   
          "Tình ta... coi bộ... xót xa!"
 
   
Thị trấn nhỏ vùng
         quê, nhà thờ đang làm thánh lễ vào sáng Chủ Nhựt bỗng
         một con quỷ Satan xuất hiện. Mọi người trong giáo đường kinh
         hoàng, la hét, bỏ chạy tán loạn. Duy chỉ có một ông già,
         già cỡ người viết, vẫn ngồi bình tĩnh ngồi cười ruồi
         trên băng ghế. 
  Con quỷ Satan tiến
         đến hỏi: ‘Nầy ông có biết ta là ai không?' ‘Biết
         chớ! Ông là quỷ Satan!' ‘Tại sao ngươi không chạy trốn? Ngươi
         không sợ ta à?' 
  Ông già điềm
         đạm trả lời: ‘Tôi đã cưới em gái ông được
         48 năm nay rồi, chắc ông đã biết lòng can đảm của tôi
         ‘vĩ đại' như thế nào rồi? Tại sao tôi lại sợ ông
         nữa ? Hi hi!'
  Nghe chuyện nầy anh bạn
         văn lại lên mặt thầy đời. Ôi cái hôn nhân mà tình
         ta đã nguội ngắt không còn củi lửa gì nữa thì mình
         bỏ đi cho rồi... mua cái bếp ga khác về mà xài. Còn đời
         nô lệ muốn tự do là phải đập tan xiềng xích chớ! Nhưng
         ông thầy ơi tui vốn nhát, phần số sao chịu vậy, vùng lên
         coi bộ cũng hơi ‘bị' khó. Vì ‘the devil you know is better than the devil
         you don't know' ‘Con quỷ mình quen chắc đỡ hơn con quỷ mà mình
         chưa biết!'
  Tui kiên nhẫn chờ
         thời gian, chờ tuổi già,(ai mà không chết) ra tay dùm tui đi! Dà!
         Xin cám ơn nhiều! Thank you very much!
  Một
         tang lễ cử hành cho một phụ nữ mới vừa qua đời. Khi mấy
         ông đạo tì mang quan tài ra khỏi nhà quàn để đem đi
         chôn, bất cẩn làm va cái hòm vô bức tường một cái
         rõ to. Rồi kinh hoàng thay, họ nghe tiếng thì thào trong đó vọng
         ra. Họ mở quan tài ra, chu choa, người phụ nữ đó vẫn còn
         thoi thóp thở!
  Bà ta sống thêm
         mười năm rồi chết. Lần nầy tang lễ lại được cử hành.
         Khi mấy ông đạo tì mang quan tài ra khỏi nhà quàn để đem
         đi chôn ông chồng tất tả chạy theo la: "Cẩn thận! Cẩn thận!
         Coi chừng đụng phải bức tường!"
  Bất cứ ông chồng tội nghiệp nào thì đời chỉ có
         hai lần vui. Lần đầu là cưới vợ. Và lần sau vui như Tết
         là vợ chết. Vậy mà mấy ông đạo tì làm ăn bất
         cẩn quá, hủy hoại hết ngày mồng một Tết của người
         ta?
  Người ‘vui mừng vui quá vui'
         khi bị vợ bỏ hay vợ đi bán muối là phải rồi, bằng nếu
         nó còn sống sờ sờ ra đó mà ‘cha' nào gan dám cắt
         đoạn tình ta thì thiệt tui cũng xin tam bộ nhứt bái mà lạy
         ông làm sư phụ. 
  Như
         chuyện hai vợ chồng một tay ‘pommy' bên Anh Cát Lợi:
  ‘My husband left me for another woman - now I'm happier than ever with HER ex-husband'
         
  ‘Chồng tôi bỏ nhà đi
         theo con ‘quỷ hó' đó. Và bây giờ tôi đang cực kỳ
         hạnh phúc với thằng chồng cũ của nó đấy nha!'
          Người Anh có nói một câu như thế
         này: "One man's trash is another man's treasure." Nghĩa là ‘cái...' bỏ
         đi của thằng nầy lại là ‘cái...' của quý của thằng
         kia! Người ta bỏ... mình lượm về mình xài; đôi khi còn
         tốt chán!
  Chuyện rằng: nhắc điện
         thoại lên, Deborah Parker không thể nào tin được vào cái lỗ
         tai mình. Suốt tuần qua, em đẫm đầy nước mắt khóc một
         cuộc hôn nhân vừa tan vỡ khi anh yêu bỏ em mà đi theo con vợ bé.
         ‘Gió đưa bụi chuối sau hè! Anh mê vợ bé bỏ bè con
         thơ! Con thơ tay ẵm tay bồng. Mình em, em nhậu (còn) thằng chồng ở
         đâu?'
  Tình ta đã 33 năm hương
         lửa. Em còn xăm hình anh lên mông ‘đít' của em để
         anh ngạc nhiên khi nhìn thấy, chuẩn bị cho ngày kỷ niệm hôn
         lễ bạc của tình ta, mà xót xa thay anh lại bỏ anh đi khi chưa
         có dịp nào mà ‘chiêm ngưởng'! 
  Bây giờ thì em đang điện đàm với Alan Goodwin đây
         ‘người chồng cũ của con vợ mới' của anh đó. Lòng anh
         ta cũng tan nát như em.
  Nhưng sao anh ta
         lại biết số điện thoại của em mà gọi? Chẳng qua lúc anh
         bỏ anh đi, em có lên trang mạng xã hội ‘Facebook' mà trải rộng
         tấm lòng của một người vợ bị chồng phụ; sau biết bao năm
         mặn nồng hương lửa.
  Và may
         mắn thay, xác xuất chỉ có một trong một triệu lần, là Alan
         đọc được, bèn nối hai đầu nỗi nhớ! Xin cám ơn ông
         ‘tỉ phú' Mark Zuckerberg một triệu lần!
  Do đó bức thơ cuối cùng nầy gởi cho người
         tình phụ! Anh đọc kỹ đi rồi đốt nhá! Kẻo con vợ mới
         của anh cũng là con vợ cũ của Alan nó ghen lên là anh khó sống!
          Anh Tony nhớ không? Ngày anh ra tối hậu thư:
         ‘Anh không còn yêu em nữa!' Em nghe chừng như đất sụp dưới
         chân mình. Em hoàn toàn tuyệt vọng. Đời em như là đã
         hết! Hơn nửa đời, em cùng anh và cuối cùng anh lại bỏ người
         ra đi! 
  Nhưng bây giờ em xin cám
         ơn Thượng đế là đã khiến anh bỏ em để em có được
         Alan!
  Tony! Anh có nhớ những ngày thơ
         ấu của đôi ta, cùng chung đường về ướt mưa năm ấy!
         Em mới vừa 14 tuổi. (Yêu hơi sớm hé!). Anh có nhớ là anh trốn
         ngoài vườn, chờ tía má em tắt đèn đi ngủ... em từ
         trên lầu, leo qua cửa sổ, tuột theo ống nước mưa để đến
         cùng anh. Rồi hai đứa mình bắt ‘taxi' đến quán nhậu mà
         nhẩy ‘đít cô' (disco)! Vui hết biết!
  Em vẫn nhớ anh là một con người hài hước như Tùng
         Lâm và Thanh Việt! Em yêu anh tha thiết! Và tháng 11 năm 1983 mình
         cưới nhau. Lần lượt em ‘tọt' cho anh 4 đứa. Toàn là năm
         một không hà! Cứ tưởng tình ta như bê tông cốt sắt
         nhưng khi va vào, lòi ra mới biết cốt nó bằng tre!
  Độ sau nầy anh lạ lắm! Anh không còn nói
         chuyện với em nhiều nữa mà cứ mang cái ‘mobile phone' của anh vô
         cầu tiêu mà nói chuyện với ai đó! Nhưng em tôn trọng anh
         vì em cũng thường làm như vậy! Cho đến một hôm, anh nói
         với em rằng, nguyên văn bằng tiếng Anh, mà em dịch đại như
         vầy: ‘I don't love you anymore and I haven't for a long time' (Đã lâu rồi anh không
         còn yêu em nữa!)
  Em kinh ngạc, tim
         em tan nát vì dẫu sao anh cũng chắc chắn là tía của ba đứa
         con em; còn đứa thứ tư thì xin lỗi anh... em không đoan chắc! Em
         đã van xin anh đừng đi; vì em đã 53 tuổi xuân rồi! Hoa đã
         tàn; nhụy đã tan! Đem cho người ta sợ họ còn kêu lính
         bắt. Vậy mà anh khăng khăng nhứt quyết ra đi! Em kéo lại, mạnh
         quá, làm rách cái áo sơ mi mà anh mới mua ngoài tiệm ‘David
         Jones'.
  Em không bắt chước TTKH mà
         ‘buồn quá chiều nay xem tiểu thuyết' mà em lên ‘Facebook' viết
         như vầy: ‘Vậy là xong! Tôi sẽ ‘cu ky' suốt cả đời tôi!'
          Nào ngờ Alan hòa điệu trả lời:
         vợ tôi, người đầu ấp tay gối suốt 24 năm trời cũng đã
         bỏ tôi mà đi theo người khác! Thôi đôi ta tim tan nát thì
         hẹn gặp nhau coi có vớt vát được chút gì không?
          Vậy là Alan đến nhà em, mang theo chai Johnny
         Walker (ông già chống gậy), dù Alan vẫn còn trẻ chưa cần gậy
         để chống đâu anh!
  Em thấy Alan
         cũng có óc hài hước, cũng siêng năng, giỏi dắn chứ
         không nhậu li bì xích xác như người khác! 
  Em kể hết cho Alan nghe chuyện tình hoa muống biển của
         đôi ta để mai sau Alan có biết không hạch hỏi lôi thôi; kết
         tội em là không chân thật. Vì anh biết mà... đàn ông
         nào cũng có giữa hai cái ‘chân' thật là một cái ‘chân'
         tình! Nếu em không nói, sợ Alan nghĩ em là gái lẳng lơ chỉ
         khoái cái ‘chân' tình của ảnh mà thôi!
  Em cũng nói tới việc em xăm hình anh lên mông ‘đít'
         của em để làm anh ngạc nhiên khi đôi ta kỷ niệm ngày cưới
         bạc của mình. Alan đòi xem và hứa sẽ làm thêm giờ phụ
         trội cho tiền em để đi nhờ bác sĩ xài tia laser xóa đi hình
         ảnh của kẻ phụ tình! Thiệt! Alan là một con người quảng
         đại.
  Em không lừa đảo anh ấy!
         Em chỉ thương hại, tội nghiệp mà thôi. Mới đầu em nghĩ:
         chắc Alan phải hư đốn như thế nào nên con vợ suốt 24 năm
         trời mới bỏ đi chớ? Bài bạc, rượu chè, ‘hút rồi
         xách' của người ta? Không! Khi gặp con người thiệt của anh ấy
         em phải kết luận là Alan rất hài hước và đáng yêu
         biết bao, là một người tình thơ mộng, gọi là ‘romantic',
         mua hoa tặng em hoài để em luôn cảm thấy mình là người
         đặc biệt!
  Rồi một chiều thu
         ảm đạm, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không
         có những đám mây bàng bạc, em ‘lạc' đến nhà Alan,
         em cùng ảnh ngồi xem phim truyện trên truyền hình; rồi ảnh xoay người
         em lại và hôn em!
  Em ‘sững' người
         ra; có cảm giác như em chỉ vừa mười mấy tuổi, xôn xao như
         có ‘bướm' lượn ở trong đầu. Em muốn đi ngủ và
         Alan đứng lên. Những người xấu miệng có thể nói là
         em ‘bờ lông rông' lên giường với ảnh! Nhưng không phải
         vậy!
  Tụi em đang tính toán kế
         hoạch để xây dựng lại cuộc đời đổ nát nầy. Em
         không có nhiều tiền; mà Alan cũng vậy! Vì khi vợ ảnh tức
         vợ anh bây giờ bỏ ảnh mà đi... ảnh buồn,  ra ‘pub' uống
         cũng hơi nhiều nhiều... Giờ cũng còn thiếu chịu; tuy nhiên ảnh
         sẽ làm thêm giờ để trả hết nợ! 
  Alan từng tâm sự là khi vợ bỏ đi, ảnh tưởng
         chừng không thể nào yêu ai được nữa?! Nào ngờ hai người
         một bị chồng bỏ và một bị vợ bỏ trời xui khiến gặp
         nhau, sưởi ấm hai tấm lòng tưởng chừng giá băng như nước
         Bắc Băng Dương!
  Nghe nói
         vợ Alan tức vợ anh bây giờ' và ‘chồng cũ của em, tức anh'...
         cũng đang ríu rít như đôi chim ‘cu' trên mái nhà, cứ
         chui vào ống khói mà ‘gù gù' lẫn nhau. Em chúc anh hạnh
         phúc dầu không có em bên! Đôi ta tới ngã ba đường
         tình, mỗi người đi về một hướng, mà không phải ‘U
         turn!'
  Qua kinh nghiệm đắng cay nầy, em
         cũng biết giữ hạnh phúc của mình rồi; không để vuột
         mất lần nữa đâu anh! Khi về với nhau, em sẽ không bao giờ cho phép
         Alan được mang ‘mobile phone' vào toilet!
  Để tụi em sẽ đi trọn đường tình, mà lỡ em có
         chết trước Alan, khi đạo tì mang quan tài em đưa về huyệt
         mộ thì Alan sẽ khóc như cha nó chết chớ không phải tất
         tả chạy theo nhắc mấy ông đạo tì khi khiêng cẩn thận đừng
         để va vào tường làm em giựt mình... sống dậy! 
  Chúc anh hạnh phúc trong tình mới! Vĩnh biệt!
         
  Tái bút: Anh nhớ đừng ghé
         qua nhà hoặc gởi email mượn tiền em nữa nhá! Alan vừa mới đi
         học bắn súng, tốt nghiệp hạng tối ưu và đã có ‘lái
         sần'! Phần em, em không muốn mình sẽ xuất hiện trên trang nhứt
         của mấy tờ báo lá cải... nên có mấy lời chân tình
         gởi anh như vậy đó. Cho em gởi lời thăm con nhỏ giựt chồng
         người!
  Ký tên: Deborah Parker
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne.
   
   
          
       
      Không một mái nhà!
 
   Sơn Nam chuyên
         viết văn và biên khảo nhưng ông cũng có một bài thơ
         duy nhứt làm đề tựa cho tập truyện ngắn Hương Rừng Cà
         Mau do nhà Phù Sa ấn hành năm 1962; trong đó có hai câu: ‘Phong
         sương mấy độ qua đường phố. Hạt bụi nghiêng mình
         nhớ đất quê'.
  Sau 1962, cuộc
         chiến tranh Việt Nam ngày càng khốc liệt! Bà con cô bác phải
         bỏ quê hương bản thổ, xa lìa nơi chốn nhau cắt rún, tràn
         về những thành phố lớn chạy trốn chiến tranh. 
  Từ đó chữ ‘hạt bụi' chỉ thân phận của
         những người cùng khốn, ly hương, không nhà không cửa, phải
         sống lây lất ở Sài Gòn thành những chữ: bụi đời,
         đi bụi, sống bụi...
  Những người
         vì hoàn cảnh chiến tranh bị buộc phải ‘bụi đời', cay đắng
         cho thân phận không nhà không cửa của mình thường nói:
         ‘Nhà tui là khách sạn ngàn sao!' Khách sạn xịn nhứt trên
         thế giới, chỉ 5 hoặc 6 sao là cùng; còn ở khách sạn ngàn
         sao là vì đêm nằm nhà không mái, nhìn lên trời thấy
         ngàn sao lấp lánh nên mới gọi là khách sạn ngàn sao? Thiệt
         là một tiếng cười chua xót!
  Những
         người đó, tiếng Anh, gọi là homeless. Home là gia đình; less,
         tiếp vĩ ngữ, có nghĩa là không; do đó ‘homeless' là người
         không gia đình; người vô gia cư... ‘cu ky', một mình. Còn
         nói văn chương thêm một chút nữa là những người ‘không
         một mái nhà (without the roofs).
  Nhớ
         quay quắt Sài Gòn, những ngày được nghỉ, người viết
         thường lang thang xuống phố Footscray! Ở đây tiếng Việt là sinh
         ngữ một. Đi xuống, đi lên nghe bà con mình vui vẻ chửi thề
         với nhau để mình bớt nhớ chân quê?!
  Lần nào xuống Footscray, người viết cũng thấy một ông
         già da trắng, mặc áo bành tô dù mùa hè nóng nực hay
         mùa đông lạnh cắt da, nhất y nhất quởn, đứng lảng vảng
         gần cột đèn đường xanh đỏ, sè tay ra ăn xin. ‘Có
         tiền lẻ hông?' (Any change?) Cho 50 xu hay một đô, ổng lắc đầu giơ
         hai ngón tay: ‘Two dollars'. Sau nầy lạm phát, ổng ra giá 5 đô la!
         
  Chiều lại thì thấy ổng ngồi
         vắt vẻo trên cái ghế cao bên ngoài một quán bán beer của
         Úc, hút thuốc lá phì phèo... Nóng thì uống beer, lạnh thì
         tay cầm ly rượu đỏ. Sống như vậy là cha rồi. Nhưng người
         viết cũng không quan tâm lắm, cho hai đô hỏng lấy thì thôi!
         Bộ ông nội tui sao! Tuy nhiên, ông vẫn cầm, rồi nói: ‘Thank you
         but next time 5 dolllars!' (Cám ơn nhưng lần tới 5 đô nhe!) Chu choa! Nước
         Úc cho tui đến ở; thì tui đã đi cày, đóng thuế đầy
         đủ hai ba chục năm nay rồi, bộ nó chưa hài lòng hay sao mà
         còn gởi ông già nầy ra đứng đây để đòi tiền
         mãi lộ nữa hay sao?! 
  Ổng già
         homeless nầy làm ăn ở Footscray coi bộ khấm khá vì người Việt
         quê mình vốn có từ tâm! Đi những khu khác của Úc sống,
         ít thấy có người xin ăn như ở Footscray mà chỉ toàn là
         Úc... xin thuốc lá?!
  Khoảng thời
         gian sau nầy không còn gặp ông nữa! Thấy Footscray thiếu thiếu cái
         gì đó! Hỏi ra thì ổng đã về Tây Phương cực lạc!
         Già rồi ai mà không chết?
  Biết
         vậy, sao lòng vẫn cảm thấy bùi ngùi? (Trên đường đời
         đôi khi mình vô tâm; thản nhiên đánh rơi biết bao hình
         bóng cũ!) 
  ***
  Quê hương mình vì chiến tranh mới ra nông
         nỗi không nhà, không cửa như thế. Còn như ở thủ phủ
         Melbourne, tiểu bang Victoria, nước Úc nầy chưa hề kinh qua một cuộc
         chiến tranh khốc liệt nào mà cũng có hàng chục ngàn người
         không nhà, không cửa, vất vưởng trên đường phố đêm
         đêm. Sao kỳ vậy?
  Rồi khi
         đọc được cái tin nhà từ thiện hàng đầu nước
         Tàu sẽ đãi 1000 người homeless ở Nữu Ước, Hoa Kỳ một
         buổi ăn trưa thịnh soạn tại nhà hàng nổi Central Park thì người
         viết tự hỏi: Giàu như Úc, như Mỹ thì nguyên do tại làm
         sao lại có kẻ không nhà ?!
  Những
         người homeless ấy là ai? Họ cũng là người như chúng ta thôi!
         (I Am A Human Being, Just Like You). 
  Khi bắt gặp
         một người vô gia cư vật vạ trên đường phố, chúng
         ta thường có thành kiến nghĩ rằng họ là những người
         nghiện ngập hay bị tâm thần. Đúng! Có một số người
         homeless như thế thật. Một số thôi... chứ không phải là tất
         cả!
  Thường thường là chúng
         ta ít có cơ may nào mà nghe tâm sự cuộc đời của họ
         tại sao ở những đất nước giàu có và văn minh như vậy
         mà lại va vào hoàn cảnh không nhà, không cửa khốn khổ
         như thế nầy!
  Trong tuyển tập ‘Những
         kẻ không nhà' (Stories without roofs) do những người homeless viết, chúng
         ta tìm thấy những kỷ niệm êm đềm hạnh phúc lẫn những
         hồi ức buồn đau. Đó là thơ; đó là nhạc!
          ‘Hai năm đầu khi tôi bỏ nhà
         ra đi, mẹ tôi khóc hằng đêm cho đến khi mòn mỏi chìm
         vào giấc ngủ. Mẹ không biết tôi còn sống hay đã chết?
         Ở tù hay không? Hay gia nhập băng đảng nào trên đường
         phố dẫy đầy bạo lực như Nữu Ước nầy!
  Tôi không phải là con quái vật. Tôi cũng
         là một con người giống như anh. Tim tôi đập! Máu tôi vẫn
         còn luân chuyển. Tôi có một quả tim nhân hậu và một tâm
         hồn biết rung động cũng như ai!
  Tôi nghiện ngập, sau khi anh tôi bị bắn chết, tôi bỏ nhà
         ra đi, bụi đời, rồi gặp ‘em yêu'! Tôi muốn làm lại
         cuộc đời! Tôi cai nghiện, rồi tái nghiện, rồi lại mất nhà,
         mất cửa cho đến khi tôi có con gái đầu lòng!' 
          Câu chuyện làm chúng ta khi nghe phải rơi
         nước mắt!
  ‘Đời ba hoàn
         toàn thay đổi từ khi con ra đời. Thế giới nầy tràn ngập
         những niềm vui. Hỡi thiên thần bé nhỏ của ba. Đừng khóc!
         Có ba bên để dỗ dành con bây giờ và mãi mãi. Quỷ
         dữ vẫn còn ám ảnh đời ba! Một kẻ nghiện ngập không
         nhà! Một người homeless! Tuy nhiên vẫn còn có ba đây, để
         thấy con chập chững bước vào đời. Ba sẽ lo cho con! Nhưng đừng
         lớn nhanh quá vì ba sợ sức ba không thể nào kham nổi để
         lo kịp cho con. Mỗi lần nghe con bập bẹ gọi ‘ba ba' là trái tim ba
         chùng xuống và tan chảy. Ba ở đây để lắng nghe con! Bờ vai
         của ba cho con tựa vào để khóc. Con sẽ vào đời có ba bên
         cạnh, dẫn từng bước con đi! Đừng e sợ khi nói lên sự
         thực vì bao giờ ba cũng là ba của con yêu!'
  Những tâm sự của một người homless có con đầu
         lòng làm ta xúc động! Nhưng khi đọc cái tin nầy thì mình
         lại thấy phẫn nộ: Trời ơi! sao còn có những hạng người
         nhẫn tâm như thế chớ?! 
  Chuyện
         rằng: Một bữa tiệc trưa được quảng bá rầm rộ
         dành cho người homeless ở thành phố Nữu Ước, Hoa Kỳ đã
         kết thúc bằng những lời phẫn nộ trong số nhiều người đến
         dự. 
  Doanh gia Trung Quốc Trần Quang Báo
         đã đãi một bữa ăn trưa miễn phí cho một ngàn người
         không nhà tại một nhà hàng sang trọng ở Central Park.
  Thay vì một ngàn người như đã hứa;
         chỉ có hai trăm người được xe bus chở đến nhà hàng.
         Hỏi tám trăm người nữa đâu? ‘Cái lầy nó sẽ đến
         ăn bữa khác lớ!' Nhân viên an ninh và cảnh sát dầy đặc.
         Phóng viên báo chí, truyền hình đông như ruồi đến
         để đưa tin... lạ!
  Trước
         khi bước vào nhà hàng, những người homeless nầy gồm đàn
         ông, đàn bà được bồi bàn ăn mặc tươm tất
         đón ở cửa; phát cho mỗi người một ly nước ép trái
         cây có nặn chanh và bỏ nước đá!
  Bữa ăn trưa gồm 3 món: cà ngừ ướp mè, rau
         trộn, bít-tết, và kem tráng miệng được dọn ra trên bàn
         trải khăn trắng muốt! 
  Rồi nhà
         triệu phú Trần Quang Báo xuất hiện, dạy đời (qua phiên dịch)!
         Chú Ba Báo nói: ‘Ngộ đến Mỹ thấy người ta lục tung
         thùng rác để kiếm thức ăn; nên ngộ nảy ra sáng kiến
         nầy! Vốn sinh trong một gia đình nghèo khổ nay trở nên giàu
         có, ngộ muốn giúp kẻ nghèo lớ?! Ngộ muốn những người
         giàu có khác trên toàn thế giới bắt chước ngộ để
         thấy thế giới nầy tràn đầy tình yêu thương nhân loại!
         Năm tới ngộ sẽ làm y như vậy ở Phi Châu?!'
  Chú Ba Báo từng khoe là: Ngộ là người có
         ảnh hưởng nhứt nước Tàu, (Most Influential Person of China) và Hình
         mẫu một người đáng yêu và nổi tiếng nhất Trung Hoa (Most
         Well-known and Beloved Chinese Role Model).
  Sau đó
         chú Ba Báo hát bản ‘We are the World' của Michael Jackson! Rồi một bài
         tiếng Tàu, ca ngợi chủ nghĩa Mao Trạch Ðông, có một bọn xây
         lố cố mặc đồng phục Quân đội Giải phóng Nhân dân
         Trung Quốc múa minh họa!
  Bốn màn
         hình cỡ lớn trong nhà hàng chiếu cảnh chú Ba Báo đang múa
         may quay cuồng, say mê quảng cáo cho chính bản thân mình! 
 
         Những người homeless được ăn một
         bữa trưa thiệt ngon (dĩ nhiên!). Nhưng cái họ chờ đợi nhứt
         là 300 đô tiền lì xì như đã hứa... Chú Ba Báo lại
          hứa ‘lèo"!
  Một chiếc
         xe đi chợ (trolley) được đẩy ra sân khấu; có những cọc
         tiền mặt bằng giấy trăm đô Mỹ! Nhưng chỉ có 5 đại
         biểu may mắn nhận được tiền để chụp hình (sau đó
         phải trả lại?) 
  Chuyện tiền hồng
         bao (red envelope), lì xì theo phong tục Tàu nầy từ lạ lùng đưa
         cử tọa đến giận dữ! 
  Sao có
         cái chuyện: Hứa xong rồi lại nuốt lời như chơi như thế nầy?
         Thì chú Ba Báo và đồng bọn nói rằng cho tiền mặt 300
         đô sợ mấy người homeless nầy đứa sẽ mua rượu nhậu
         sạch bách; đứa sẽ mua xì ke mà hút, chích?! 
  Nên chú Ba Báo sẽ hiến tặng cho một tổ
         chức từ thiện 90 ngàn đô để giúp cho những người homeless
         thức ăn nóng, chỗ tắm rửa, chỗ ngủ an toàn, quần áo, vv
         và vv...
  Cử tọa chửi bới quá!
         "Đừng nói dóc nữa! Đừng lợi dụng người cùng khốn
         để chụp hình quảng cáo nữa! Đồ lừa đảo!" 
          Nhân viên an ninh phải quay vòng vòng đưa
         Trần Quang Báo an toàn ra xe mà dọt lẹ!
  Tin tức tràn về Trung Quốc làm những người Tàu chân
         chính, xử dụng internet, cũng mắc cỡ lây, bèn lên trang mạng
         xã hội Sina Weibo (giống như Facebook hoặc Twitter) nhạo báng chú Ba Báo
         như vầy:
  ‘Nếu ngưng những trò
         khỉ nầy nị sẽ ngã lăn ra chết liền hay sao chớ?' 
  Rồi đề nghị Chính quyền trung ương Tàu
         Cộng nên lẹ lẹ triệu hồi y về và nhốt y vào nhà thương
         điên dùm cái!
  (Đừng làm
         vậy e những người bị bệnh tâm thần sẽ xấu hổ khi phải
         chung đụng với y ta nha!)
  Người khác
         thì viết: ‘Báo đã từng bán những lon không khí sạch
         cho dân Tàu ở Bắc Kinh để kiếm tiền! Qua Mỹ nói muốn mua
         tờ Thời báo Nữu Ước (the New York Times)?! Y giống hệt một tên
         hề! Có ai điều tra để biết tiền từ đâu ra và kiếm
         bằng cách nào? Có lương thiện hay không?'
  Rồi tiện tay chơi luôn: ‘Tất cả dân Tàu và
         quan lại đảng Cộng Sản Trung Quốc chắc lấy làm tự hào vì
         không có người Tàu nào vô gia cư tham dự buổi tiệc từ
         thiện nầy ở thành phố Nữu Ước, Hoa Kỳ!' (Nhưng bên Tàu
         thì người vô gia cư hằng hà sa số!)
  Một người khác thì nói chắc như bắp rằng: ‘Trần
         Quang Báo chỉ là tên bù nhìn của tuyên huấn Trung Quốc! Nhiệm
         vụ được đảng giao cho là đi khoe người Trung Quốc giàu
         trong khi người Mỹ nghèo đói. Y muốn tuyên truyền bôi bẩn
         hình ảnh dân Mỹ cho đã tức!
  Tóm lại: Không một mái nhà mà gặp thằng cha nầy vừa
         là Ba Tàu vừa là Ba Xạo nầy cũng khổ ghê! 
  Thôi Chú Ba ‘Báo' ơi! Đừng có ‘Cáo'
         nữa! Những người homeless nầy đã khổ lắm rồi thì đừng
         lợi dụng hình ảnh họ nữa cho mưu đồ riêng của mình;
         có được hông?! (Leave them alone! The idiot!)
   
  đoàn xuân thu.
          melbourne
  
       
      "Từ tâm hay... dã tâm?!"
   
   
  Trong đời
         người, ai mà không có lần cùng khốn? Nhứt là đối
         với những người Việt tị nạn mình, sau năm 75; mất nước!
          Nhà văn Lưu Nhơn Nghĩa cũng va vào
         hoàn cảnh đó, từ tha hương đến tha phương, trôi giạt
         từ New Zealand đến Germany. Thiệt là xiết kể bao ngậm
         ngùi, cay đắng trên bước đường lưu lạc, theo lời
         ông kể lại:
  ...Một bà
         Gypsy vuốt bàn tay tôi "Thưa ông, ông có muốn biết tương
         lai gần cũng như xa không?" Tôi mệt mỏi trả lời "Bà ơi,
         tôi là người Việt Nam tị nạn, đâu có tiền, đâu
         có tương lai." 
  "Đầu
         năm 1981, trời tuyết mịt mùng, đang thất nghiệp, một bà Đức
         đi tới, bà ngoắc tôi lại, rồi mở bóp lục lọi được
         5 Đức mã đưa cho tôi, biểu đi mua Handschuh (bao tay). Cầm 5 Đức
         mã trong tay, mang cái ơn biết chừng nào trả?"
  Người viết đọc văn Lưu Nhơn Nghĩa,
         tin chắc mẻm rằng: trên thế giới nầy bất cứ nước nào,
         bất cứ dân tộc nào cũng có kẻ từ tâm sẵn sàng chia
         sẻ một phần ít ỏi của mình cho những người cùng khốn
         khác.
  Như chuyện bên
         Tàu. Cách đây 7 năm, ở thành phố Nanchan, miền Đông Nam,
         tỉnh Jiangxi, ông Xiong Jianguo, 50 tuổi, một người vô gia cư sống dưới
         một gầm cầu, kiếm cơm bằng nghề móc bọc, đã nhặt được
         một bé gái trong thùng rác; rồi sau đó nhận cháu làm
         con, đặt tên là Yanyan, và nuôi dưỡng cháu như chính con
         ruột của mình!
  "Tôi đang lục
         lọi trong thùng rác, tìm đồ nhựa để bán cho vựa ve chai
         thì nghe tiếng con nít khóc. Cháu được quấn trong chăn và
         để nằm trong một chiếc hộp. Tôi kinh ngạc đến sững người
         luôn. Tôi mua một bình sữa cho cháu bú. Tôi biết từ đó
         tôi muốn chăm sóc và nuôi dưỡng cháu. Bất chấp mọi
         khó khăn, tôi sẽ nuôi cháu đến chừng nào khôn lớn
         để cháu tự đứng được trên chính đôi chân
         của chính mình."
  Là một
         người ít chữ, ông nhờ những người bạn vô gia cư khác
         giúp đỡ để có thể dạy cháu đọc, viết và làm
         toán cộng, toán trừ....
  "Cháu
         thông minh lắm, học rất nhanh! Cuộc sống bụi trên đường phố
         thì cũng không dễ dàng gì nhưng cháu không bao giờ có
         một tiếng thở than."
  Cả hai chỉ
         kiếm đủ tiền sống qua ngày đoạn tháng bằng việc lượm
         rác thải, bán cho vựa ve chai rồi đêm đến cùng nhau dưới
         ánh đèn đường đọc sách và học.
  (Đây là hậu quả của chánh sách một con
         của chánh quyền Tàu Cộng và thái độ trọng nam khinh nữ
         của xã hội Trung Quốc ‘Nhứt nam viết hữu mà thập nữ viết
         vô!')
  Phóng viên nhà báo đến
         thăm thấy mình em đầy vết muỗi đốt và cha con em thường
         bị đói. Nhưng dù đói gì đi chăng nữa mỗi năm cứ
         tới sinh nhựt, là ba cũng rán mua một chiếc bánh nhỏ để
         làm quà!
  Tàu Cộng thì ác
         nhưng dân Tàu cũng có người tốt đó chớ!
  Nhà văn Mỹ O' Henry, người viết
         những truyện ngắn làm lay động lòng người về số phận
         của những người vô gia cư ở Nữu Ước. Những người
         vô gia cư đó kinh sợ mùa đông lạnh cóng nên muốn tìm
         cách phạm một cái tội nho nhỏ nào đó để ‘được'
         lính bắt, để ‘được' ở tù trong ba tháng mà trốn
         cái lạnh khắc nghiệt từ phương Bắc tràn về!
  Sau hơn một thế kỷ, từ khi truyện ngắn "The
         Cop and the Anthem" (Tên Cớm và bản Thánh ca) ra đời (1904) thì tình
         trạng người vô gia cư ở thành phố mệnh danh là thủ đô
         tài chính sôi động nhứt của toàn cầu cũng chẳng khác
         hơn xưa. Giàu thì nứt đố đổ vách; còn nghèo thì
         cũng nghèo mạt rệp vậy thôi!
  Một
         người vô gia cư chỉ mới 21 tuổi, đã bụi đời
         khi mới vừa lên 9. Anh bị động kinh và bị suyễn, đã đi
         nằm bệnh viện tới 4 lần rồi. 
  "Tôi
         đứng bên hè phố xin một người bộ hành chút tiền lẻ.
         Y ném về tôi một cái nhìn khinh bỉ rồi gầm lên: ‘Đồ
         cặn bã!'
  Không có gì cả!
         Kể cả cái túi ngủ về đêm; chỉ duy nhứt bộ quần áo
         đang mặc trên người!
  Bụi đời
         khi còn rất nhỏ, tôi rất dễ dễ bị đánh đập! Họ
         đá vào mặt khi tôi đang ngủ làm tôi gãy cả răng!
         Và trấn lột luôn cái điện thoại của tôi!
  Đôi khi là một trò đùa, một câu
         nói rất nhẫn tâm! Một người đi nhậu về khuya, hét vào
         mặt tôi: ‘Thức dậy, đã tới giờ ăn sáng!' ‘Wake up,
         time for breakfast!'
  Thế nên đêm về
         tôi không dám chợp mắt; cứ đi đi lại lại cho đến lúc
         mệt quá ngồi gật gà trên băng đá và mấy thầy đội
         đến, rọi đèn pin ngay vào mặt và đuổi tôi đi! Đi
         về đâu? Họ cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần là tôi phải
         biến khỏi nơi đây!"
  Nước
         Úc nầy nơi người viết bèo giạt hoa trôi thì tình trạng
         người vô gia cư vật vạ về đêm cũng không hiếm. Năm
         nào cũng vậy khi bắt đầu chính Đông, trời trở lạnh
         là có một ‘cha' tai to mặt bự, chui vào túi, ngủ bụi để
         gây quỹ giúp đỡ những kẻ khốn cùng. Cái khác là
         sáng hôm sau, ‘quan' lồm cồm chui ra, có nhà báo dậy thiệt
         sớm, đến quay phim phỏng vấn! Năm ngoái, khi đảng Lao động
         còn cầm quyền thì Thủ Tướng Úc, Kevin Rudd đi ngủ bụi.
         Năm nay thì tới phiên Malcolm Turnbull, Tổng trưởng truyền thông của
         chính phủ Liên đảng.
  Chuyện
         đó năm nào cũng vậy... nên quen. 
Còn chuyện nầy người viết đọc thấy cũng
         hơi ‘bị' lạ; nên xin kính trình quý độc giả như vầy:
          Theo tờ Bưu Điện Nữu Ước, tỉ
         phú Trung Quốc, 45 tuổi, Trần Quang Báo (Chen Guangbiao) sẽ đãi ăn
         trưa vào ngày 25 tháng 6 cho một ngàn người Nữu Ước vô
         gia cư, khốn cùng tại nhà hàng nổi sang trọng (Boathouse) ở Central
         Park, rồi tặng thêm cho mỗi người 300 đô dằn túi!
  Sau đó, nhà mạnh thường quân nầy, (cứ
         tạm thời cho là vậy đi), sẽ ‘rống' ‘We are the world', một bài
         hát, năm 1985, của Michael Jackson và Lionel Richie sáng tác nhằm chống
         lại nạn đói!
  "Những người
         Mỹ từ tâm đã quyên góp giúp người Tàu khi chúng
         ta gặp thiên tai thì tại sao chúng ta lại không thể giúp người
         nghèo ở Mỹ chớ?" "Tôi muốn nói với người Mỹ là
         ở Trung Quốc cũng có người từ tâm chớ không phải là
         những thằng giàu, khùng, tiêu tiền vô tội vạ cho những món
         hàng xa xỉ để khoe mẻ!"
  Để
         cho thiên hạ biết việc làm từ thiện của mình, ông ‘Báo'
         mướn đăng nguyên trang trên tờ Thời Báo Thứ Hai để những
         người Mỹ nghèo mạt rệp nào muốn được ăn chùa
         một bữa thịnh soạn thì email cho ông ta mà giữ chỗ trước?
         (Đã vô gia cư thì làm sao mà ‘email' cho thằng chả được
         đây?!)
  Trên trang quảng cáo nầy,
         tự tay y viết, rồi tự so sánh mình với Lôi Phong (Lei Feng) một người
         lính của Quân đội nhân dân Trung Quốc đã chết năm 1962
         và được Nhà nước Trung Cộng suy tôn như một anh hùng
         vì có lòng vị tha?! (dù có người nói Tuyên huấn Tàu
         Cộng bịa ra chớ Lôi Phong nầy không có thật?!)
  Trần Quang Báo làm giàu bạc tỉ đô Mỹ nhờ
         tái chế rác, tái xử dụng các vật liệu xây dựng.
          Y đúng là một thằng cha chủ một
         vựa ve chai cỡ bự! (Đồ Made in China, ngoại trừ Vạn Lý Trường
         Thành, không có cái nào có tuổi thọ quá 4 tuần. Mua về
         vụt! Mà rác chừng nào thì thằng cha chủ vựa ve chai nầy càng
         khoái!)
  Mấy nhà báo Mỹ đa
         nghi có câu hỏi là nhà hàng nổi ở Central Park nầy có đủ
         chỗ chứa một ngàn người không?
  Theo báo chí thì chú ‘Báo nhà ta' đã trả 175 ngàn
         đô để quảng cáo trên báo! 
  Sau đó, y còn huyênh hoang là ‘sẽ' thành lập một quỹ
         từ thiện đặt tên là ‘Quỹ từ tâm Mỹ Trung' trị giá
         tới 300 triệu đô. Trên tờ quảng cáo có in chân dung Trần
         Quang Báo đeo mề đay thấy thiệt là oai!
  Tàu thường nói rằng ‘thi ân bất cần gáy' mà
         chú Ba nầy ‘gáy' coi bộ hơi nhiều đa!
  Bữa ăn trưa miễn phí nầy gồm 3 món:
  Khai vị, cá hồi phủ một lớp hạt vừng
         trộn với rau cải Á châu. Món chánh là thịt bò phi lê
         với khoai tây nướng. Xong tráng miệng bằng dâu tây có trét
         kem!
  Franklin Sanchez, một người vô gia
         cư, 26 tuổi, nói: nghe thực đơn như vậy thèm nhễu nước
         miếng nha! Cha quá đã! Chứ ở trung tâm trợ giúp khẩn cấp
         của thành phố Nữu Ước nầy ngày nào tụi tui cũng phải
         xơi bánh mì săn uých lạnh ngắt. Cơm tối ở đây chỉ
         là gà rán và rau rồi hết.
  Lâu
         rồi hỏng được đi ăn nhà hàng xịn; chuyến nầy tụi
         mình ‘đớp' cho nó đã!
  Trước
         cử chỉ đẹp (?) của nhà tỷ phú Trần Quang Báo, thì
         một số người khác nói nó có động cơ chính trị,
         một tiểu xảo quảng cáo của chú ‘Báo nhà ta', người
         đã từng được đưa tên lên báo chí vì đề
         nghị mua lại tờ New York Times.
  "Tôi
         áng chừng các quan chức Trung Quốc cũng thích tham gia vào các trò
         biểu diễn truyền thông giống y như các chính trị gia Mỹ!"
          Tiền quảng cáo ở Mỹ rất mắc, mỗi
         phút trên truyền hình có thể lên đến cả triệu đô
         la. Bỏ ra vài trăm ngàn để bao ăn và cho tiền giới ‘homeless'
         nhưng được đăng tên trên tất cả hệ thống truyền thông
         có tiếng của Mỹ cũng còn rẻ chán... cho đòn phép chính
         trị ‘nhân đạo' trá hình của Tàu! Ông ta nên bỏ tiền
         xây trường học cho cả triệu dân Tàu mù chữ, nghèo đói
         của ông đang sống cơ hàn thiếu ăn, thiếu mặc ở ngay chính
         trên quê hương của ông đi! 
  Còn
         ý kiến của người viết là Chú Ba nầy xài tiền của
         chú vì có từ tâm hay hậu ý... dã tâm; làm quảng cáo
         gì đi chăng nữa thì mình hỏng có ‘ke'. Cũng còn tốt
         hơn cái chánh phủ Tàu Cộng ruồi bu của chú nhiều. Nhớ
         năm rồi, khi Phi Luật Tân bị cơn bão Hải Yến tàn phá nặng
         nề. Người dân Phi đói rét. Cả thế giới chung tay giúp đỡ!
         (kể cả cộng đồng người Việt tị nạn của chúng ta!) Riêng
         Chú Ba Tập Cận Bình cho được 100 ngàn đô. Cho xong rồi bị
         chúng chửi tối tăm mặt mũi vì xưng hùng xưng bá là
         nền kinh tế hạng nhì thế giới mà kẹo kéo quá! (Hay Chú
         Ba còn giận Phi Luật Tân về cái vụ tranh giành biển đảo
         nên trong bụng không muốn chút nào... cũng phải giả bộ thế
         thôi!) 
  Về chánh phủ Tàu Cộng
         là vậy; còn về mấy nhà tỉ phú làm từ thiện thì
         Chú Ba Báo nầy so với Bill Gates của Mỹ thì chỉ là ‘vịt
         đẹt'; nhưng so với một đại gia ‘tiếng tai' lừng lẫy ở
         Việt Nam thì tốt hơn nhiều. Chú Ba bỏ tiền ra đãi thiên
         hạ ăn còn tay đại gia Việt Nam trong nước nầy (cũng có quỹ
         từ thiện nữa nha!) hỏng đãi ai ăn hết ráo! Tao quảng cáo,
         bằng cách mua cái giường ngủ vài trăm ngàn đô từ
         nước ngoài về để vợ chồng tao nằm khoe cái... he he!!!
           
  đoàn xuân thu.
  melbourne
   
  
       
      "Trọng
         tài mà tài...không được trọng?!"
 Tây nhập bóng đá qua nước mình cũng lâu
         lắm rồi, thời Nam Kỳ còn là thuộc địa Pháp! Mới đầu
         chỉ mấy thằng lính Tây chơi với nhau chiều chiều trong đồn
         binh (quan Tây không dám cho lính nghễu ngớn ra ngoài vì sợ dân
         An Nam mình đón đường mà ‘bụp' mấy thằng cướp
         nước!) Sau bà con mình tò mò, thấy Tây khùng làm ngồ
         ngộ, vui vui; bèn bắt chước chơi theo?!
Cái gì mới là có người chưa biết, hiểu theo
         cách khác...?!
Một bà già
         trầu đi coi đá banh lần đầu thấy hai chục đứa xúm giành
         nhau một trái banh, lấy chưn đá ‘rốp rốp' vào nhau, vung tay
         giựt chỏ vào mặt loạn xạ lúc nhảy lên đội đầu.
         Lâu lâu lại có đứa nằm lăn ra đất, kêu oai oái : ‘Má
         ơi! Đau quá!' Vậy mà không thấy ai từ tâm, nhủ lòng thương
         xót, lại đỡ thằng nhỏ lên, coi nó có ra làm sao; mà
         chỉ lo giành được trái banh rồi ráng chạy như dông. Cả
         bọn hì hục rượt theo! Tuy vậy có hai đứa, mỗi đứa một
         bên không có tham gia, chỉ đứng dòm lom lom; không thèm nhảy
         vô can gián gì hết ráo. Còn một đám dân chúng ngồi
         ngoài rìa sân (ác hết biết!)... vỗ tay rào rào... khuyến
         khích mấy đứa nhỏ nầy ‘đánh' nhau nữa chớ! 
Chỉ tội nghiệp, có một ông già đầu
         trọc lóc, như Webb Howard, cầm còi chạy thục mạng, thổi tu hít
         hoét hoét như phú lít, can gián hoài mà tụi nó có
         chịu nghe đâu?
Sau cùng, bà
         già trầu lại thấy một đám khoảng 22 đứa, lần nầy cầm
         cây, cầm gậy rượt theo ông già áo đen, đầu hói, chạy
         chí chết vòng vòng sân vận động. Rồi đám khán giả
         cũng nhập bọn rượt theo làm ổng chạy thiếu điều tóe
         khói! Bà già trầu chán nản tình đời, nói với ông
         chồng: ‘Thôi đi về! Kệ cha tụi nó đi! Thiệt là một
         lũ "hâm hâm!"'
Ông già
         đầu hói cầm còi, mặc quần áo màu đen, bị người
         ta rượt chạy thục mạng đó, là trọng tài bóng đá.
Người ta nói buôn bán là làm
         dâu trăm họ! (Ít quá!) Nữ Thủ Tướng Đức, Angela Merkel, thì
         làm ‘dâu' cho 81 triệu 654 ngàn 118 người Đức. Còn Tổng
         Thống Barack Obama làm ‘rể' cho 322 triệu 278 ngàn 110 người Mỹ. Nghe
         triệu, triệu thì thấy nhiều thiệt nhưng so với trọng tài bóng
         đá quốc tế FIFA, Webb Howard, bắt cho giải World Cup Brazil 2014 thì mấy
         con số nầy là lẻ tẻ; hỏng có nhằm nhò gì hết ráo.
         Vì trọng tài giải World Cup nầy phải làm ‘dâu', làm ‘rể'
         cho cả tỉ người xem trên toàn thế giới. Ca dao mình nói rất
         trúng rằng: ‘Làm dâu khổ lắm ai ơi! Vui chẳng dám cười;
         buồn chẳng dám than!'
Không
         dám than dù bị chửi bới dài dài. Bị gọi là "trọng
         tài xây cá nại" hay "trọng tài cận thị hỏng chịu
         mang kiếng" hoặc "ai cũng thấy, chỉ có trọng tài... hỏng
         thấy; như gã khờ ngọng nghịu đứng...làm thơ! "!
Nghe chửi mà phải nhịn dù nhịn là nhục
         nên người ta mới nói là nhịn nhục. Vì miếng cơm manh áo
         cho vợ con hay sao?
Nghề để kiếm
         cơm thì chắc chắn là không phải rồi. Vì lương hướng
         đâu có bao nhiêu. So với thu nhập triệu, triệu đô của các
         cầu thủ siêu sao như Cristiano Ronaldo của Bồ Đào Nha hay Lionel Messi của
         Á Căn Đình, thu nhập từ tiền lương, từ tiền chuyển nhượng,
         tiền bán áo thi đấu, từ tiền quảng cáo cho các hãng
         cá cược, thì thu nhập của một trọng tài dù là quốc
         tế FIFA như Webb Howard đi chăng nữa chỉ là một giọt nước so
         với đại dương; là một trời một vực! Cùng trong lãnh
         vực bóng đá với nhau, không có ‘tao' là không được,
         không làm nên trận đấu... mà kẻ ăn không hết (còn
         dư tiền nuôi phủ phê mấy em chân dài, trên ngực có hai
         trái banh to tổ bố) mà người lần không ra? 
Kết luận nghề trọng tài khổ như con ‘chó'
         mà tại sao lại có người ham làm quá vậy?
Câu trả lời gần gần đúng là vì
         mấy ‘giả' lỡ mê bóng đá, mà đá dở ẹc! Thôi
         để tui đi làm trọng tài, cũng được mặc áo ra sân,
         được xưng tụng là ‘vua sân cỏ', cũng le lói, chớp chớp
         với ‘em' hàng xóm thường ẹo tới ẹo lui (ngứa con mắt quá
         vì em vốn ‘phòng không chiếc bóng' đã mấy năm nay!)
Nên mới có chuyện như thế nầy:
         Một ông trọng tài đang cầm còi điều khiển trận bóng
         đá. Trận đấu đang hồi sôi nổi. Banh tới lọt vào vùng
         cấm địa, chuẩn bị sút vào; thì tiếng còi trọng tài
         vang lên ngưng trận đấu. Cầu thủ ngơ ngác nhìn. Ông trọng
         tài đứng nghiêm, cúi đầu tôn kính vì ngoài đường
         có một đám tang đi qua, đưa người về bia mộ đường
         quên. Thấy vậy toàn thể cầu thủ cả hai đội đều ngừng
         lại, đứng nghiêm, cúi đầu chào vĩnh biệt người đã
         khuất. Một cầu thủ thầm thì vào tai, nịnh trọng tài: "Ông
         quả là một con người có trái tim nhân hậu!"
Ông trọng tài đáp lại: "Dẫu sao tôi
         đã sống với bà ấy suốt ba chục năm ròng!"
Thằng ‘chả' đam mê đến nỗi tới
         đám ma của vợ ‘yêu' mà thằng ‘chả' cũng không ‘ke';
         chỉ lo cầm còi, rượt theo trái banh để điều khiển trận
         đấu. Tưởng đam mê là niềm vui chớ ‘y' đâu biết
         rằng niềm vui đã nằm trong thiên tai... vì đây là một nghề
         cực kỳ nguy hiểm và bạc bẽo! 
Một ông chết, hồn bay lên tới cổng thiên đàng.
         Thiên đàng vừa thành lập chánh phủ mới, thay đổi chánh
         sách nhập cư. Lần nầy chỉ những người cực kỳ dũng cảm
         mới được cấp ‘visa'.
(Vì
         thiên đàng lo xa cần người dũng cảm để lỡ Tập Cận
         Bình chiếm hết biển Đông có người lội ra biển chiến
         đấu mà ngăn bàn tay ‘nhám nhúa' của nó lại. Bằng
         không, mất biển vì chết nhát, chỉ ngồi nhà chửi đổng,
         chửi vu vơ... Hết hơi... rồi nín; không dám chơi vì sợ nó
         quánh cho mà phù mỏ!)
Viên
         quan phụ trách Bộ Di trú và Định cư, Scott Morrison, tuân lịnh
         trên, bèn làm một cuộc phỏng vấn xét duyệt, hỏi: ‘Dưới
         dương thế ông làm nghề gì ạ?' ‘Dà! Tui làm trọng
         tài bóng đá!'  ‘Trước khi cho phép ông định cư
         ở chốn thiên đàng, xin dám hỏi lúc sinh tiền, tiên sinh có
         làm điều gì rất can đảm, rất dũng cảm hay không?"
Viên trọng tài suy nghĩ hồi lâu... Nhớ xưa
         giờ hình như mình không có làm điều gì can đảm,
         dũng cảm hết! Ngay cả con vợ nhà mà mình còn sợ nó thấy
         bà. Nó nghiến răng trèo trẹo là mình run như cầy sấy.
         Nhưng nếu không kể ra được một hành động can đảm,
         dũng cảm nào sợ không được cấp ‘visa' nhập cư vào
         chốn thiên đàng mà phải xuống địa ngục, bị quỷ sứ
         cưa hai nấu dầu, sợ lắm! Bèn ráng lục lọi trí nhớ rồi
         kêu lên: ‘A! Dạ có rồi!' ‘Hành động can đảm, dũng
         cảm nào kể thử nghe coi?' ‘Dà! Chẳng qua tui mới điều khiển
         trận tranh chung kết Cúp bóng đá thế giới giữa hai đội
         Ba Tây và Á Căn Đình tại Rio de Janeiro, thủ đô của Ba Tây.
         Phút 89 lúc hai đội huề nhau 0-0, tui cho đội Á Căn Đình
         của Lionel Messi được hưởng quả phạt đền.
Ông quan nầy cũng phải gật gù công nhận:
         ‘Trên đất nước cuồng nhiệt bóng đá như Ba Tây
         mà ông dám phạt đền tụi nó ở phút 89 của trận đấu.
         Thiệt là một hành động can đảm, dũng cảm vô song!' Nhưng
         ông có thể cho tôi biết chính xác nó xẩy ra lúc nào
         không để tui ghi vô sổ bộ cho ông Trời ổng ban thưởng anh
         dũng bội tinh hình thập giá (Cross of Valour) và cấp ‘visa' cho ông
         mới được'
Ông trọng
         tài trả lời: ‘Dạ thưa! Cách đây 3 phút!'
Dạ kể chuyện nầy chắc bạn đọc nghĩ
         người viết ở không rồi đặt dóc chớ cái nghề trọng
         tài cho tụi nhỏ đá banh chơi làm gì đến nỗi mà bị
         giết chết nhăn răng ra như thế? Dạ thưa có xảy ra rồi đó
         ạ!
Chuyện rằng: Ricardo
         Portillo, 46 tuổi, điều khiển trận đá banh ở Taylorsville, thành phố
         Salt Lake vào ngày 24 tháng 4 năm 2013! Ông phạt thẻ vàng một cầu
         thủ 17 tuổi. Chú ‘nhóc' nầy nổi cộc quay lại đấm ông
         một phát vào mặt! Mới đầu tưởng nhẹ thôi. Ai dè chở
         vô nhà thương, ông bị xuất huyết não rồi từ giã cõi
         trần sau một tuần nằm hôn mê ở bịnh viện.
Thiệt là đau lòng khi nghe con gái ông trọng
         tài nói với đài CNN rằng: ‘Tụi con đâu ngờ xảy ra
         tới cớ sự như vầy! Ba con yêu thích bóng đá và thích
         làm trọng tài! Đó là niềm đam mê cho tới lúc ba con bị
         đánh đến hôn mê!' Bác sĩ nói: ‘Chỉ còn phép
         lạ mới mang được ba trở về với tụi con thôi. Nhưng phép
         lạ không xảy ra và ba con đã chết vì niềm đam mê đó!'
Đó là chuyện tưởng chỉ xảy ra ở
         Mỹ mà ở Hòa Lan cũng có! Tháng chạp rồi, một trọng tài
         biên, nghiệp dư, 41 tuổi, bị hai thằng nhóc cầu thủ chỉ mới
         15, 16 tuổi nhào vô đấm đá. Nạn nhân rơi vào hôn mê
         sâu và từ giã cõi đời vào sáng hôm sau! Thiệt là
         đau lòng quá! 
Phải chi mấy
         ổng học cái sách của trọng tài bóng đá nước CHXHCN
         Việt Nam thì đâu đến nỗi.
Người viết nhớ hồi xưa, sau 75, có chuyện như vầy xin kể
         lại hầu bạn đọc! Cam đoan có thật 100% 
Một trận đá banh giữa hai đội làng xã tranh
         tài chung kết cấp huyện. Bóng chạm tay một hậu vệ trong vùng
         cấm địa. Cầu thủ đội tấn công lẫn khán giả ngoài
         sân ủng hộ la hét rần rần: ‘Phạt đền! Phạt đền!'
         Ông trọng tài dáo dác nhìn quanh; rồi chạy tuốt lên khán
         đài nơi đám quan chức chóp bu đang ngồi xem. Hỏi rằng ông
         bỏ sân đấu chạy đi đâu vậy? Té ra ông trọng tài
         chạy lên hỏi ý kiến chỉ đạo của đồng chí bí
         thơ huyện ủy coi xử làm sao? Đảng lãnh đạo; nhà nước
         quản lý mà!
Cuối
         tuần rồi thằng con của người viết cũng cầm còi đi đâu
         đó! Tối về, thấy hai con mắt nó bầm tím, sưng chù vù!
         Làm cha, thấy con như vậy ai mà không ‘xót'; bèn sai má bầy
         trẻ lẹ lẹ lấy bông gòn nhúng nước nóng có pha muối
         mà đắp lên mắt cho thằng nhỏ; rồi hỏi cớ sự ra làm
         sao? 
Nó trả lời: ‘Con đi
         làm trọng tài đá banh. Con phạt một thằng thẻ đỏ vì
         tội giựt cùi chỏ vô mặt người ta lúc tranh bóng. Nó quạu,
         nó quay lại... giựt cùi chỏ vô mặt con. Hu hu!'
Nghe vậy người viết la lên rằng: ‘Trời
         ơi! Mầy là con tao mà sao mầy ngu quá vậy? Tao cũng muốn giựt
         cùi chỏ vô mặt mầy đây! Nhớ! Nhớ! Trọng tài bóng
         đá là cái nghề ‘ngu' nhứt thiên hạ đó nha con!'
Sau bình tâm, suy nghĩ lại thấy mình nói
         cũng hơi quá. Nếu không ai dám làm trọng tài vì sợ bị
         chửi; sợ bị ăn đấm; sợ bị ăn đá thì làm sao có
         môn bóng đá. Môn thể thao vua mà vì bạo lực sân cỏ
         phải ngỏm củ từ thì tiếc lắm đó bà con ơi!
Bóng đá là để chơi; chơi mà nắm
         đầu trọng tài quánh tơi bời là hỏng có được
         đâu nha!
      
      "Từ ủng hộ đến ẳm hộ!"
   
 
   
   
  Người
         viết có tâm tình cũng giống như quý độc giả kính
         yêu: mình ra đi mang theo quê hương! Mang theo con đò, bến cũ, hình
         ảnh người xưa, chia tay nhau trong buổi chiều lá rụng... Rồi nhân
         tiện mang theo tình yêu với trái bóng tròn, chất ở trong tim, qua
         Úc. Kỷ niệm mà! Muốn mang bao nhiêu thì mang! Không sợ hành
         lý quá cân, quá ký hay sợ bọn Hải quan Úc lục ra mà
         vụt vô thùng rác... như vụt mấy ký ba khía của má người
         ta cho, đem qua ăn... để đở nhớ sông nước Cà Mau! Mấy
         thằng Úc Hải quan nầy thiệt là đồ ‘cà chớn'?!
          Úc là một dân tộc dù béo phì
         có hạng trên thế giới nhưng lại rất yêu chuộng thể thao.
         Môn nào tao cũng chơi hết ráo. Nhưng đau khổ thay, Úc rặt,
         nó khoái chơi bóng cà na hơn đá bóng tròn. Đối
         với Úc, bóng tròn buồn tẻ quá! Đá suốt 90 phút mà
         la ‘goal' cho sướng cái mỏ hỏng được mấy lần! Hỏng đã!
         Chính vì hỏng khoái nên luật lệ đá banh cực kỳ đơn
         giản và dễ hiểu nhưng tụi nó cũng hỏng biết luôn như
         chuyện vui dưới đây:
  Có ông
         thầy mới tốt nghiệp đại học, về trường phụ trách Sinh
         viên vụ. Nhiệm vụ chánh là hướng dẩn, dạy bảo học
         trò những hoạt động ngoại khóa như văn nghệ, thể thao, hướng
         nghiệp... vv...
  Một bữa, giờ chơi,
         thầy ra sân vận động của trường; thấy một đám học
         sinh đầu đen (đa phần là Việt Nam mình; vì trường thuộc
         Springvale, thủ phủ người Việt mình, phía đông nam Melbourne) chia là
         hai phe, chạy rượt theo trái banh tròn; giành nhau chí chết. Chỉ
         duy có một em đang đứng nhìn trời hiu quạnh. Thầy thấy em cô
         đơn...tội nghiệp quá bèn đến lân la hỏi chuyện. ‘Tụi
         nó thiệt tệ! Chơi mà bỏ ‘trò' đứng đây một mình!
         Như vậy ‘trò' có buồn hông?' ‘Dạ thưa thầy: Hông'.
         ‘Sao trò hỏng chạy theo nhập bọn với tụi nó cho vui đi!' ‘Dạ
         hỏng được?' ‘Sao vậy?' ‘Dạ! Em đang mắc giữ gôn!' Hi
         hi! Thầy Úc ‘khù' hết biết!
  Nhớ
         xưa, còn nhỏ, quê nhà yêu dấu, chiều thứ bảy, vô
         sân vận động Cộng Hòa ở Chợ Lớn coi mấy đội ‘lô
         can' như Tổng Tham Mưu, Quan Thuế, Cảnh Sát Quốc Gia đá (lâu lâu
         mới có đội Hong Kong qua!) với Rạng, Đực I, Đực II, rồi Đổ
         Thới Vinh, Nguyễn văn Ngôn vân vân... hay hết biết. Vừa coi, vừa
         nghe ké ra dô; đang trực tiếp truyền thanh của ông Huyền Vũ la
         làng chói lói... Mỗi đường banh đi xém trụ thành hay vọt
         xà ngang là ổng la "Dzô! Dzô! Hỏng dzô! Ra ngoài trong gang tấc!"
         Trái tim thằng nhỏ đập thình thịch theo trái banh đó nha! 
          Đội banh nào mà được khán
         giả khen nó đá như Ba Tây; không có nghĩa là đá hay
         như Ba, hay Tía của thằng Tây hoặc đá hay như ba thằng Tây
         nhập lại... mà đá hay như đội tuyển Ba Tây của vua bóng
         đá Pelé!
  Sau nầy VC vô, sân
         vận động Cộng Hòa nó đổi tên thành sân vận động
         Thống Nhất. Rồi nó đem vào Nam mấy cái đội Thể Công,
         Tổng Cục Đường Sắt... (Đường cát, đường phèn)...với
         Thế Anh, Cao Cường gì đó...Cao Cường mà đá như hạch...
         Nên lúc nào cũng phải dàn xếp tỉ số, phải để cho
         nó ăn mới được. Vì trăng của Trung Quốc phải tròn hơn
         trăng của Mỹ. Bóng đá xã hội chủ nghĩa phải có tánh
         giai cấp: ‘Ta nhứt định thắng! Nó nhứt định thua!' Biểu thằng
         trọng tài là mọi chuyện sẽ xong ngay! Đá banh ‘cuội' như
         vầy thì Cù Sinh, Cù Hè gì, giỏi hay bao nhiêu, cũng thành
         ‘Cù Lũ nhí' hết trơn!
  Nên
         lòng ham mê bóng đá của bà con mình nguội lạnh rồi nhạt
         phai đi. Chơi cái gì cũng ăn gian hết thì chơi với ai chớ?
          Mãi sau nầy ‘dọt' được ra nước
         ngoài, tình yêu bóng đá đang thoi thóp thở chuyển qua từ
         trần bổng lòm còm...sống lại. Nhờ truyền hình, nhờ internet,
         cứ mỗi 4 năm một lần, lòng già lại rạo rực lên như
         thuở mới bắt đầu yêu...Nhứt là khi nghe những bài hát
         mà các ca nhạc sĩ dành cho World Cup. Thì máu già nó rần
         rật khắp châu thân, chân ngứa ngái, ngủ mớ, đá lung tung
         khiến em yêu phải di tản về nhà tía má em mà lánh nạn...Bởi
         sợ tối nằm kế bên, ảnh sút cho một cái là bỏ ăn
         cả tháng!
  So trên thế
         giới, niềm ái mộ túc cầu, môn thể vua, thì người Việt
         Nam mình, theo tui đoán mò, chứ không có khảo sát thống kê
         gì ráo trọi thì chỉ đứng đằng sau cái thằng Ba Tây
         mà thôi! Ở Ba Tây, từ con nít đến thanh niên, thiếu nữ,
         ông già, bà lão đều khoái, đều mê đá banh hết
         ráo.  Đang biểu tình chống chánh phủ tham nhủng bất công
         ì ì như vậy cũng ngưng lại... để tụi tao đi coi đá
         banh World Cup xong... hết tháng nầy, rồi sau đó sẽ tính sổ với
         Tổng Thống Brazil sau. 
  Nên có chuyện
         vui như vầy: Một thằng nhóc vô vận động trường xem đội
         Ba Tây, sau lễ khai mạc, sẽ thi đấu trận mở màn với đội
         Croatia. Ông hàng xóm, ngồi phía sau, thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
         ‘Ê nhóc! Làm sao mầy có vé ngồi chổ tốt quá; ngay trước
         mặt tao vậy?' Thằng nhóc trả lời: ‘Ờ tui có vé xem của
         anh tui!'. ‘Rồi anh mầy đâu?' ‘À nó đang ở nhà lo đi
         kiếm cái vé xem bóng đá của nó!' 
  Mê đá banh đến nỗi tình nghĩa anh em, huynh đệ
         như thủ túc là để lúc khác chớ lúc nầy ‘chôm'
         bậy cái vé của anh nhe!
  Túc cầu
         ở Brazil không phải là một môn thể thao để chơi; mà là
         một tôn giáo với triệu... triệu tín đồ! Là ước mơ
         của của đám con nít mới chập chững biết đi! Lỡ sanh ra ở
         những khu ổ chuột São Paulo! Đói hả? Nghèo hả? Khỏi đi
         học làm chi cho lâu lắc; lại khó kiếm tiền. Cứ chạy u ra ngoài
         đường mà vũ điệu Samba với quả banh da! Rồi 17 hay 18 tuổi
         đi Châu Âu mà đá. Bạc triệu đô la như Neymar đó
         thấy không?! Người ta sống bằng ước mơ! Đúng vậy! Không
         có ước mơ hão huyền... thì dân ngu khu đen làm sao sống?!
          Ngoài dân Ba Tây và Việt
         Nam ra, dân Đức cũng mê bóng đá ác liệt không kém!
         Bà Thủ Tướng Đức, Angela Merkel, (sau khi Thomas Muller ghi ba bàn trong một
         trận để thắng đậm Bồ Đào Nha 4-0; làm lu mờ luôn siêu
         sao, quả bóng vàng, của đội Bồ Đào Nha Cristiano Ronaldo), đang
         ngồi trên khán đài, đứng bật dậy như điện giựt
         trước mặt bá quan văn võ mà hò hét ‘Dzô! Dzô".
         Sau trận đấu, bà chạy tuốt vô phòng thay đồ của cầu
         thủ để cho tiền đạo Lukas Podolski (đang chơi cho đội Arsenal) chụp
         hình chung bằng cái điện thoại di động ‘xịn' của mình.
         Thiệt là ‘đã' hết biết!
  Còn
         ở Bá Linh (Berlin), những người ủng hộ đội nhà (vốn bị
         vợ cấm không cho đi Brazil; vì sợ mấy em nóng bỏng bên ấy
         nó đem ảnh ra mà nướng barbecue), đã bày ghế ‘xa lông'
         đầy sân vận động của đội Alte Foersterei FC Union theo dõi trực
         tiếp trận đấu của phe ta trên màn ảnh truyền hình cực lớn!
          Có một ông Việt Nam xem hình thấy hơi
         lạ bèn hỏi: ‘Lỡ mưa thì sao?' Thì ông khác cười
         đểu mà trả lời rằng: ‘Lỡ mưa thì ướt chớ sao?
         Dân chơi thì sợ gì mưa rơi chớ!'
  Thằng ‘đế quốc' Mỹ cũng hỏng chịu thua!
         Phó Tổng Thống Joe Biden cũng chạy tuốt vô phòng thay đồ của
         đội tuyển bóng đá quốc gia Hoa Kỳ, ‘đía' rôm rả
         với các cầu thủ Mỹ sau khi đội nhà thắng Ghana 2-1.
  Đã chứng kiến bàn thắng của John Brooks
         Jr, Joe bắt tay khen ngợi: ‘Đúng là một cú đá tuyệt vời!'
         Biden cũng tán dóc với Damarcus Beasley! ‘Qua' còn thiếu ‘chú em'
         một chầu nhậu đó nha!' (Joe Biden went into the US Soccer Team's locker room and promised them
         drinks after their big win).  Cầu thủ nầy đang ở trần, chụp chung hình
         lưu niệm với ông Phó! Vài bạn đồng đội nhắc nhở:
         ‘Ê! Mặc áo vô chớ!' Nhưng ông Phó đang vui! Ở trần
         cũng được đừng có ở truồng là OK! Ông còn chúc
         mừng thủ môn Tim Howard với những lời nồng nhiệt như thể cả
         hai là bạn cũ!
  Ở nhà, Tổng
         Thống Obama nghe tin chiến thắng bay về... nôn, bèn phát trên mạng
         xã hội Twitter những lời ủng hộ đội nhà! ‘Go USA! Go!' Nếu
         Mỹ vào sâu trong giải, ngài Tổng Thống sẽ bay đi Brazil là cái
         chắc! Có cớ trốn ‘bà chằn' ở nhà bay đi Rio de Janeiro ‘rửa'
         cái con mắt thì ngu sao mà hỏng đi chớ!
  Chuyện ủng hộ nồng nhiệt của Thủ Tướng hoặc Tổng
         Thống dành cho đội nhà cũng thường thôi! Tinh thần quốc gia
         dân tộc mà! Ai mà không có! 
  Chuyện
         dưới đây lại tréo ngoe mới lạ chớ! Ông thần nầy
         không những không ủng hộ đội nhà mà ổng chỉ lo ẳm
         hộ ‘tiền' xăng mà thôi!
  Thứ
         Sáu rồi, trong khi toàn thể nhân dân Tây Ban Nha đang cực kỳ
         đau khổ vì đội nhà thua tan nát, thua không còn manh giáp trước
         đội Hòa Lan (1-5) thì ổng, cũng là dân Bò Tót, lại không
         đau khổ chút nào mà là ‘hên' quá mạng là ‘hên'!
          Jacobo Rios-Capape, 56 tuổi, kiến trúc sư, người
         Valancia, cùng 70 ngàn người khác tham gia vào cuộc thi có thưởng
         về kết quả trận đấu giữa đội tuyển Tây Ban Nha, đương
         kim vô địch và đội Hòa Lan do công ty xăng sầu Cepsa tổ chức.
          Kỳ diệu thay, đông như ruồi mà chỉ
         có mình ổng đoán trúng Tây Ban Nha sẽ thua Hòa Lan 1-5 và
         ẳm luôn toàn bộ giải thưởng đổ xăng miễn phí trị
         giá 100 ngàn Âu Kim. Báo chí đổ xô tới phỏng vấn coi
         cha nội nầy có phải là thầy bói, biết sờ mu... rùa hay không
         mà đoán trúng ngay phóc vậy! Thì ông cười hè hè,
         trả lời rằng: ‘Là người Tây Ban Nha, trong bụng tui cũng muốn
         đội nhà thắng lắm chớ (ổng nói vậy vì sợ bị bà
         con xúm vào chữi cho một trận?!) Nhưng nếu đội Hòa Lan dám
         hạ chúng ta; thì chúng nó sẽ thắng đậm lắm! Nên tui đoán
         đại là mình vô lưới mình lượm 5 trái; rồi mình
         được nó an ủi cho một trái danh dự. Chứ hỏng lẽ nó
         dứt mình 5 trái mà mình hỏng đá vô được trái
         nào là mất mặt bầu cua lắm đó! Dẫu gì mình cũng
         lả đương kim vô địch mà!' 
  Thua nặng nề, thua tối tăm mặt mũi ngay trận đầu ở vòng
         chung kết giải thế giới là tiền lệ chưa đội dám làm
         hết trơn nha! Từ năm 1950 đây là cái thua nặng nề nhứt của
         đội tuyển Tây Ban Nha khi đi tranh chức vô địch thế giới.
          Nhưng trên toàn thế giới thì ông
         thần nầy không phải là người duy nhứt đoán trúng đâu.
         Hãng cá cược của mấy thằng Ái Nhỉ Lan (Irish) tên là
         Paddy Power đặt cược 1 đồng trúng 500 đồng cũng có tới
         mười người đoán trúng Hòa Lan sẽ hạ Tây Ban Nha 5-1 đó
         mấy ông ơi! Nên đồng bào Tây Ban Nha đừng có chữi thằng
         chả tội nghiệp; làm mất tiêu niềm vui trúng thưởng của
         người ta! Đời hay không bằng hên!
  ‘Nhóm B, trận tới, Tây Ban Nha sẽ gặp Chí Lợi (Chile) vào
         thứ Tư nầy để chuộc lại lỗi lầm xưa, tui sẽ đánh
         cá nữa! Lần nầy đội mình sẽ thắng thằng Chí Lợi
         5-1; để trả thù cho bà con mình nhá!'
  Thằng cha phản bội tổ quốc Con Bò Tót, phản bội đội
         nhà bằng cách xui xẻo trù ẻo là sẽ thua 5-1 nói mồm là
         vậy chứ trong bụng thì đang khoái tỉ tê đi! Với giải thưởng
         trị giá 100 ngàn Âu Kim tức bằng 80 ngàn bảng Anh nầy, nếu
         tính bình quân một năm xe gắn máy của thằng chả chạy 8200
         dặm, tốn trung bình 1200 bảng Anh tiền xăng thì thằng chả chạy
         cho tới chết... còn chưa hết! Vì theo tính toán thì phải tới
         năm thằng chả hưởng ‘đại... đại thọ' 123 tuổi lận
         mới hết!
  Bóng đá là vui!
         Ủng hộ đội mình yêu thích thường là đội tuyển
         quốc gia mà bóng đá ăn gian kiểu VC, kiểu Cao Cường, chắc
         tới năm 3000 Việt Nam mình mới được vào vòng chung kết Cúp
         thế giới! 
  Nên bây giờ tui xin hết
         lòng ủng hội đội Socceroos, Úc, quê hương thứ hai của tụi
         mình đi, dù tui biết chắc như bắp là nó sẽ thua!
           
  đoàn
         xuân thu.
  melbourne.
  
       
      "Vắt cạn sữa con bò tót?!"
 
   
    
   Thưa quý độc
         giả thân mến!
  Người ta nói
         ‘một năm có bốn mùa!'...Còn người viết thì khoái
         nói ngược lại là ‘bốn năm có một mùa!'... đá
         banh World Cup!
  Như bà con mình đã
         biết, Hòa Lan (Holland) chưa bao giờ đoạt được chức vô địch
         giải bóng tròn thế giới, ôm cúp vàng chạy u về nhà
         khoe với má thằng ‘cu'! Chỉ ráng lết hết bánh tới vòng
         chung kết ba lần, rồi thua... Về tay không. Hai lần trước là thua Tây
         Đức (West Germany) năm 1974; lần thứ hai thua Á Căn Đình (Argentina) năm
         1978! Gần đây nhất là thua 0-1 trước đội Tây Ban Nha (Spain) ở
         Johannesburg, thủ đô Nam Phi vào ngày Chúa Nhựt 11 tháng 7 năm 2010.
          Số phận dung rủi, qua bắt thăm, kẻ thù
         năm xưa, 4 năm sau, gặp lại ta ở vòng đấu bảng B, vào sáng
         thứ sáu ngày 13 tháng 6 năm 2014 tại Salvador của nước Ba Tây
         (Brazil).
  Nhưng gặp lại kẻ thù xưa
         thì mình làm gì? Báo thù chớ làm gì nữa! 
 
         Sách có câu: "Quân tử báo thù
         mười năm chưa muộn'. Nhưng quân tử cái gì mà thù dai
         như vậy hả? Thì sách nói rằng: năm 496 trước công nguyên,
         Ngô vương Phù Sai đánh Câu Tiễn báo thù cho cha. Câu
         Tiễn giương cờ trắng đầu hàng; bị bắt làm tù binh.
         Ba năm sau mới được phóng thích về nước. Câu Tiễn
         nằm gai nếm mật "Chớ quên nỗi nhục!", rồi 10 năm
         sau đó, quánh cho Ngô Phù Sai một trận tan tành xí quách!
         ‘Quân tử báo thù mười năm chưa muộn' là vậy! 
          Còn bây giờ là chuyện đá
         banh. Hỏng cần tới mười năm; chỉ 4 năm thôi, đến hẹn lại
         qua, gặp nhau đây tao đá cho mầy gãy cẳng!
  Thứ Sáu, ngày 13, (giờ Ba Tây) nên Tây (cũng Tây)
         Ban Nha xui quá là xui! Hòa Lan, xứ hoa Tulip, theo màu áo thi đấu, báo
         chí đặt cho hỗn danh là cơn lốc màu da cam, nhưng năm nay tin dị
         đoan, sợ có huông hay sao nên thay màu áo rồi coi có hên không?
         Ai nói Tây hỏng dị đoan như người mình hè? 
  Còn Tây Ban Nha là Con Bò Tót! (Vì vốn
         nước nầy khoái đấu bò, biết bò tót ghét màu đỏ,
         nên cầm cái vuông vải điều quơ qua, quơ lại chọc cho nó
         húc chơi. Đôi khi ‘hên', nó húc trúng, làm đấu sĩ
         quay ‘cu' lơ phải đi nhà thương mà vá ruột... bể. Hay có
         lễ hội chọc cho bò rượt... rồi cả bọn chen lấn, chạy thục
         mạng trên những con đường chật hẹp ở Pamplona. Năm nào cũng
         có mấy thằng Úc qua Tây Ban Nha... rồi em về trên chiếc băng
         ca!) 
  Con Bò Tót, đương kim vô
         địch thế giới, nghĩa là hỏng có thằng nào ‘địch'
         nổi bị đương kim á quân tặng cho cái rổ đựng banh mệt
         nghỉ! Bị thua tới 1-5 chỉ cần một trái nữa thôi... thì đây
         không phải là kết quả của một trận đá banh mà là
         của một ván ‘tơ nít'! 
  Sau
         trận đấu, Louis van Gaal, ông thầy của đội Hòa Lan, nổ ‘pằng
         pằng' còn hơn tướng về hưu. Đáng lẽ tới sáu hay bảy
         trái đó chớ! (It could have been 6-1 or even more!)
  Trận đấu diễn ra tại thành phố Salvador, thuộc nhóm B. Bà
         con mình vừa coi vừa hò hét tưng bừng từ trong ra tới ngoài
         nước nên tui hỏng kể chi tiết lại làm chi vì bà con đã
         biết cả rồi kẻo bị rầy: "Biết rồi! Sao nói mãi?! Chán
         tai ông lắm!"
  Chỉ điểm mấy
         cái nổi bật mà thôi! Diego Costa, (chú nầy má đẻ ở Ba
         Tây nhưng lại chơi cho đội tuyển Tây Ban Nha nên mấy em có
         cái vòng 1 và vòng 3 cực kỳ Brazil nóng bỏng, tự ti mặc cảm
         bởi nghĩ chú chê em ‘đồ' nội mà sính ‘đồ' ngoại
         quốc nên xỉ vả chú quá trời!) 
  Costa xa nhà; nhưng vẫn nhớ điệu Samba, bèn ngã lăn ra trong
         vòng cấm địa để kiếm phạt đền. Và Xabi Alonso ‘dộng'
         cho cơn lốc màu da cam một búa phạt đền phút 27, mở tỷ
         số cho Tây Ban Nha. 1-0.
  Cứ tưởng
         có một bàn bỏ cho ấm túi rồi; mình chỉ ‘tiki-taka', một
         lối đá đưa em bằng võng, đưa qua đưa lại cho nó
         ‘bù' ngủ... rồi lâu lâu ‘thọt' cho nó một cái là
         cha em cũng chết! Điệu ầu ơ ví dầu nầy cực kỳ ăn khách
         suốt năm, bảy năm nay của đội Barcelona do thằng cha Josep Guardiola bào
         chế! Nhưng trong mấy vị thuốc cao đơn hoàn tán nầy phải có
         Lionel Messi ru mới ngọt như đường cát mà mát như đường
         phèn. Còn cỡ Xavi hay Iniesta ru hoài mà Hòa Lan nó không chịu
         ngủ gật đâu! Không ngủ gật mà nó còn rình... Và
         với đường chuyền từ hậu vệ Daley Blind như đặt lên đầu
         Robin van Persie (vốn chơi bên Anh, quen cái thói chạy riết xuống góc,
         tạt vô, đội đầu tung lưới) bay như người dơi gỡ huề
         vào phút 44. 
  Rồi phút 53, cũng
         một cú chuyền bổng và dài của Blind, Argen Robben dùng chân chận
         bóng (coi chừng má giày của nó có dán keo ‘super glue') sút
         vào lưới trống! Hòa Lan nâng tỷ số lên 2-1.
  Hậu vệ Tây Ban Nha như Gerard Piqué hay Sergio Ramos hình
         như quen đánh bộ... nay bị không quân oanh tạc; đành giương
         mắt ếch ra mà ngó.
  Rồi trái
         thứ ba, cũng không quân, phút 65, De Vrij đánh đầu sau quả phạt
         góc treo bóng từ bên cánh trái. 3-1.
  Rồi người giữ đền, Thánh Iker Casillas, hồi bắt hay thì
         được ‘tưng lên tới Thánh'?! Nhưng lần nầy, phút 72,
         là thủ môn, sở trường phải chơi bằng tay mà chú em đem
         cái sở đoản của mình là chơi bằng chân; tính làm
         ‘bồn lừa' với tiền đạo Hòa Lan Robin van Persie;  bị y cướp
         được bóng rồi sút vào lưới trống. 4-1.
  Tới đây cả cầu thủ, huấn luyện viên, cổ
         động viên Con Bò Tót cũng muốn ‘tót' về nhà nhậu
         cho đỡ nỗi buồn thua tơi tả. Vậy mà Robben nó có chịu ngưng
         hành hạ Con Bò Tót nầy đâu. Phút 80, y lừa qua cả Pique lẫn
         Casillas, rồi ‘bắn' vào góc cao khung thành.
  Tóm lại: Robin van Persie và Arjen Robben ghi bàn mỗi đứa được
         hai bàn để trả cái thù thua năm cũ! Cho mấy đứa bây
         biết thua là buồn đến chừng nào!
  Tàn trận đấu, một ông Việt Nam mình bình
         luận như vầy: "Căn vào kết quả 5-1 là mấy em Hòa Lan đã
         vắt cạn sữa của con bò tót Tây Ban Nha rồi!" Ông thần nầy
         thiệt tếu? Bò tót là bò đực làm cái gì có sữa
         mà cho mấy em Hòa Lan vắt đây ông?!
  Còn đội trưởng kiêm thủ môn Iker Casillas xin lỗi người
         hâm mộ Tây Ban Nha vì đã chơi quá ‘ẹ'. Lỗi tại tui
         muôn phần! Tui xin cúi đầu chờ ơn huệ xin rộng lòng tha thứ
         cho tui. Kẻ đã gây cho em nhiều khổ đau khóc hận mới trận
         đầu mà (e) giấc mộng dở dang! 
  Tay
         nầy thôi đá banh đề nghị qua làm dân biểu vùng Franston
         của tiểu bang Victoria, thay tay Geoff Shaw, đương nhiệm nầy!Y làm bậy,
         chôm chỉa... rồi xin lỗi ‘đểu' dân Úc trên chương trình
         nói tiếu lâm hài hước! Thiệt là ‘hỗn', giỡn mặt
         quá nha ‘mậy'! 
  Trong khi đó, HLV
         Tây Ban Nha, Vicente Del Bosque, không ‘rầy' cầu thủ nào hết! Kể cả
         Iker Casillas. Nhà cầm quân 63 tuổi này nói: "Khi một đội bóng
         bại trận, đó là yếu kém của cả tập thể. Tôi không
         đổ lỗi hay chỉ trích màn trình diễn của bất cứ cá
         nhân nào?!"
  Cái nầy nghe hình
         như quen quen! Cá nhân phụ trách, tập thể lãnh đạo! Dở,
         thua, làm ăn bậy bạ, là do tập thể chứ tui đâu có lỗi
         gì đâu mà kêu tui từ chức chớ?! Giống bà Kim Tiến, Bộ
         trưởng Y tế Việt Nam! Ghê!
  Khi Vincente
         Del Bosque thôi chỉ cách mấy em đá banh, đề nghị kết nạp
         ổng vô đảng Cộng Sản Cu Ba! (mà không phải Việt Nam vì
         Cuba của Fidel Castro nói tiếng Tây Ban Nha ông mới hiểu đảng ta; còn
         kết nạp vô đảng Cộng Sản Việt Nam sợ mấy đồng chí
         bí thơ nói tiếng Việt lòng vòng hỏng biết đường ra...
         làm ổng đâm ra ngọng?!)
  Phe thua
         là vậy còn phe thắng thì sao? Một cuộc phục thù hơn cả
         trong mơ! Tiền đạo Robin van Persie (Manchester United) kêu đồng đội đừng
         có đá ăn rồi ngủ luôn... trên chiến thắng! Dù thắng
         5-1 trước ‘đế quốc' Tây Ban Nha, cũng đừng nhắm mắt lại
         mà gáy te te... nhe bạn mình! Muốn trở thành đội bóng Châu
         Âu đầu tiên trong lịch sử giành chức vô địch World Cup trên
         đất Nam Mỹ thì đừng có chủ quan, mới được có
         3 điểm hà. Còn nhớ World Cup 1978, mình lết (giò cẳng rêm hết
         ráo) vô tới chung kết rồi thua đội chủ nhà Argentina 1-3 không
         mấy chú?!
  Lòng khiêm tốn không
         phải bằng bốn lần làm phách, rất đáng cho đảng ta học
         tập! Nhớ cái vụ ‘đế quốc' Mỹ quánh còn ăn thì
         nước giàu dân mạnh là chuyện dễ như lấy đồ trong túi!
         Ai dè sau bao năm nhìn lại thì mấy ‘chả' làm như hạch!
          Bàn về World Cup thì có cái mánh
         nầy các nước độc tài khác phải học đây. Đó
         là muốn dân quên đói, dân đừng bất mãn thì cho nó
         coi World Cup thả giàn.
  Quân đội
         Thái Lan vừa làm đảo chánh bị dân ‘Lẩu Thái' rầy
         quá cỡ nên ông Tướng, vốn nhanh nhạy, rinh từ Hà Nội về
         Bangkok mà áp dụng: bằng cách ra lệnh cho tất cả đài truyền
         hình tư cũng như công phải truyền đi trực tiếp các trận
         đấu tại Brazil miễn phí cho dân coi để tụi nó bớt chửi
         tao!
  Bấy lâu nay, mấy quan to mặt bự
         trong nước ăn nói lôm côm về vụ giàn khoan Trung Quốc bị
         dân xúm lại nó chửi quá trời thì vòng tranh chức vô
         địch bóng đá toàn thế giới nầy xuất hiện như một
         vị cứu tinh! Bèn ra lịnh cho báo đài quốc doanh trong nước làm
         rầm rầm, rộ rộ lên nhe... để dân nó quên đi cái nhục
         là mình đang bị dần dần mất nước. Tạm ngưng cái đề
         tài em chân dài tới nách, chụp hình khỏa thân với ngựa
         vì em yêu con ngựa đi nha! Ế rồi! Thiên hạ hỏng ai chịu coi đâu!
          Đó là chuyện thiên hạ,
         còn chuyện của mình! Đêm nay đốt lò hương cũ xem bóng
         đá một mình; nhớ lại ngày xưa đói nhăn răng đi
         chớ! Rồi bị ‘tụi nó' dụ là hãy quên đói đi
         mà coi World Cup! 
  Nói với ‘em yêu'
         là anh đi coi đá banh World Cup suốt đêm nhe! ‘Honey' tưởng thiệt,
         gật đầu! Bèn chạy u qua nhà ‘em' hàng xóm; coi ké trực
         tiếp truyền hình; nhân tiện coi ‘em' luôn.... mà bà xã đâu
         có biết! Một kỷ niệm còn khoái mãi tới bây giờ! Vì
         cái gì ăn vụng là ngon hà! Mà miếng ngon thì nhớ đời
         phải không thưa quý bạn!
  Giờ
         thì già rồi! Quê người viễn xứ, máy truyền hình ‘xịn',
         bia trên tay cũng ‘xịn', ngồi uống một mình trong phòng khách
         vắng hoe, bạn bè đâu hết cả? Chỉ có tiếng ‘Goal! Goal!'
         của thằng Tây tường thuật la rùm lên trong máy. 
  Phải chi đất nước mình được tự
         do sớm sớm, mình bay về  quê cũ, coi World Cup với mấy thằng bạn
         năm nào; để coi tụi mình còn đủ sức mà la ‘Dzô!
         Dzô!' nữa hay không! 
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne.
   Tại sao hai đội Tây Ban Nha và Hòa Lan mặc đồng phục thi đấu
         khác với màu truyền thống?
 
   Trong khi thiên hạ xúm lại bàn tán rôm rả về trận
         mà Hòa Lan quánh cho một chưởng làm đương kim vô địch
         giải túc cầu thế giới Tây Ban Nha nội thương trầm trọng với
         kết quả 5-1 thì người ta cũng đặt một dấu hỏi to tổ
         bố là tại sao cả hai đội không mặc áo thi đấu như thường
         thấy bấy lâu nay?
  Trận gặp nhau
         đầu tiên giữa bảng B, thứ sáu, ngày 13 tháng 6, năm 2014, Tây
         Ban Nha mặc áo màu trắng còn Hòa Lan mặc áo màu xanh da trời
         đậm!
  Bất cứ đội banh nào
         cũng có hai màu áo. Một lúc đá sân nhà. Và một
         khi chơi sân khách!
  Khi đi thi đấu
         ở sân khách, màu áo của Tây Ban Nha là màu đỏ và
         của Hòa Lan là màu cam nên mới có ‘cơn lốc màu da cam'
         khi đội nầy phát minh ra lối chơi tổng lực: 10 lên tấn công
         rồi 10 xuống thủ ...trừ thằng gôn!  
  
Hãng cá cược thể thao ‘Betfair' đã
         cắt nghĩa chuyện nầy khi trận đấu sắp mở màn như sau:
          Nguyên do chánh là FIFA ra điều lệ về
         trang phục thi đấu mới không cho phép hai đội ra sân cùng màu
         nhạt hay cùng mầu đậm. Mà phải một anh đậm, một anh nhạt.
         (Chắc có lẽ sợ do cầu thủ  chạy quá sức, quáng gà,
         nhìn không rõ mà đưa banh cho đối thủ thay vì đưa cho
         bồ tèo của chúng ta?) 
  Tây Ban
         Nha đứng đầu bảng xếp hạng của FIFA nên được ưu tiên
         chọn màu áo đấu. Họ chọn màu truyền thống là toàn
         ‘đỏ' chét! Nhưng màu áo truyền thống của Hòa Lan lại
         là màu cam, cũng là dạng màu đậm, không khác biệt nhau
         là mấy nên dễ gây ra lẫn lộn?!
  Màu áo thứ hai của Hòa Lan khi thi đấu trên sân khách
         là màu xanh da trời đậm
  Màu
         áo thứ hai của đội Tây Ban Nha lại là toàn đen. Thế là
         hai đội lại cũng gặp rắc rối khi cùng thay màu áo.
          Vì vậy Tây Ban Nha ‘chơi' màu áo
         thứ ba là màu trắng cho nó ‘gọn'.
  (Với Tây, màu trắng là màu trinh nguyên, là màu
         đám cưới, màu em đi lấy chồng vẫn còn là màu trinh
         bạch; dù em thực ra em đã nằm qua mấy lửa rồi! Hi hi!)
 
         (Với Ta, màu trắng là màu tang tóc,
         màu trắng khăn tang mà chắc chính vì chọn màu nầy nên
         Tây Ban Nha mới bị Hòa Lan (5-1) đem chôn mầy luôn chăng? Hi hi!)
          Tóm lại: không phải đội nào ra
         sân muốn mặc sao là mặc mà phải tuân theo điều lệ chỉ
         dẩn về trang phục, giầy vớ...vv... trong cuốn sách dầy 92 trang của
         FIFA. Tiếng Anh gọi là: "Equipment Regulations booklet!"
  Do đó anh bạn hiền ‘diểu dỡ' nói: Hòa Lan thôi
         không mặc áo màu da cam nữa vì sợ xui... Chỉ lết tới trận
         chung kết rồi hết ‘pin' ba lần... mà chưa lần nào được
         chạm tay vào cúp vô địch... là ảnh nói ‘chơi' nghe qua
         rồi bỏ nhe bà con ơi!
  đoàn
         xuân thu
  melbourne
____________________________________________________________ 
   
  
      
      Tô cháo vịt!
 
   Yêu nhau ác liệt
         mà bị mẹ cha bắt buộc đôi ta đời chia biệt thì chàng
         và nàng thường quyết liệt rủ nhau vĩnh biệt cuộc đời!
         Để chim liền cánh, cây liền cành ở kiếp lai sinh?
  Mà chịu chơi chơi tới cùng là Roméo
         và Juliet trong vở kịch của William Shakespeare. Roméo và Juliet là một
         chuyện tình yêu nổi tiếng nhất trong lịch sử nhân loại, được
         dựng thành phim rất nhiều lần, mà em Olivia Hussey, rất‘sexy', (thèm
         nhiễu nước miếng, năm 1968, chiếu ở rạp chớp bóng Rex, Sài
         Gòn)! Khi tui mới biết yêu lần đầu mà em đã yêu (mấy)
         lần sau!
  Cốt truyện là hai họ nhà
         Roméo và Juliet thù nhau bất cộng đái thiên. Giết qua giết
         lại mà khổ nỗi hai trẻ lại tha thiết yêu nhau. (Dà! Chuyện nầy
         xảy ra thời Trung Cổ ở Ý nên mới có cái vụ hở ra là
         đâm như thế; chớ bây giờ ló dao ra là cảnh sát nó
         còng đầu!)
  Cuối cùng Juliet (ép
         dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên) bị gia đình buộc phải lấy
         thằng khác nên uống thuốc độc (giả dược thôi) để
         chết giả. Roméo xớn xác chạy về tưởng ‘Thúy đã
         đi rồi' nên quất cho mầy một vốc thuốc độc chết ngắc. 
         Juliet tỉnh dậy thấy cục cưng của mình nằm sùi bọt mép...
         đi rồi mà không còn chừa viên nào cho em ‘cắn' hết; nên
         nàng lấy dao đâm vô rún chết! Để đôi ta mãi mãi
         mãi bên nhau!
   
  Việt Nam mình thì hay hơn nhiều! Tình duyên
         ngang trái như Lan và Điệp thì Lan chỉ đi tu thôi! Ngu sao mà
         tự vận. Điệp ‘kèo nài' nối lại tình xưa cứ giựt
         chuông cổng chùa hoài... kêu mở cửa, um sùm quá! Lan dứt khoát
         dùng dao, (lại dao nữa), cắt đứt dây chuông để đừng
         kêu réo mắc công. Xui cái là, dù Lan không có chủ tâm,
         ‘vì dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng'... Chuông
         rớt xuống... làm Điệp lỗ đầu! Từ đó về sau dẫu
         ai có cho một, hai trăm đô, Điệp cũng không dám đến giựt
         chuông làm phiền Lan nữa. Hết chuyện!
  Đó là chuyện thất tình đi tu trong cải lương của
         ta; tự vận vì tình trong kịch của Tây... Chớ ngoài đời,
         trong nước bây giờ mấy nàng thất tình giải quyết theo cách
         khác.
  Chắc bà con mình
         đều nhớ cái cầu Bình Lợi bắc qua sông Sài Gòn mà
         chính giữa có đường xe lửa, chạy từ chợ Bến Thành
         tới Biên Hòa. Hồi xưa người viết ở Sài Gòn mà nghe
         em nào mặt dàu dàu nói đi ra cầu Bình Lợi nghĩa là em
         sẽ nhảy tùm xuống sông vì lỡ bị thằng khốn nạn nào
         đó ‘thư' em bụng bự... rồi đi cưới con quan phủ!
          Cây cầu nầy hãng Tây nó xây từ
         năm 1902 tới giờ hỏng biết có mấy tỉ lượt người qua,
         nối những bờ vui, mà cũng hỏng biết có bao nhiêu người đến
         đó mà trốn nợ trần.
  Ông
         coi sóc các trái nổi làm phao tiêu chỉ đường cho tàu
         bè qua lại dưới cầu Bình Lợi cho biết làm ở đây hơn
         bốn chục năm, ông cứu biết bao người đa số là thất tình
         đến đây để nhảy cầu tự vận. Có lúc cứu được
         lúc không? Mà cứu được; sống cũng quặt quẹo khó nuôi!
         Vì khi rơi từ trên cao xuống, mặt nước sẽ tạo ra phản lực
         khiến người rơi bị thương rất nặng. Da người va đập
         mạnh với mặt nước sẽ bị phồng rộp, hay lột hoàn toàn,
         đau đớn không kém gì bị phỏng lửa.
  "Dám nhẩy cầu không phải là can đảm! Can
         đảm là phải dám sống, dám đương đầu, chứ tự
         tử như thế là trốn chạy, là hèn nhát chứ can đảm
         gì. Tui không cho ai chết hèn vậy. Kiểu gì cũng cố cứu bằng
         được!" 
  Phần ông là người
         có đạo nên ngày cũng như đêm, hễ nghe ‘tùm' là
         lao ghe máy ra, vớt ngay. Mỗi năm vớt được bao nhiêu người?
         Không chừng! Năm ít thì vài người, năm nhiều gần cả
         chục. Người tự tử rất ghét bị can thiệp nên thường
         chọn đêm, nhất là đêm mưa gió, không trăng sao, để
         mò ra cầu. Thấy người ta nhẩy cầu sờ sờ trước mắt,
         không cứu không chịu được, thì cứu thôi.  
  Có lần tui thấy một đứa con gái đứng
         buồn ủ rũ ở lan can cầu, mặt nhìn đăm đăm xuống dòng
         nước bạc, rồi vái tứ phương chắc xin lỗi má đã
         chín tháng mang nặng đẻ đau, rồi xin lỗi ba một đời lam lũ
         nuôi con khôn lớn mà giờ con ‘ngu' hết biết như vậy?! Rồi
         tui nghe ‘tùm' một cái; bèn giựt máy Kohler, chạy vội ra, kịp
         nắm cái đầu tóc kéo lên. Xốc nước, chờ cổ tỉnh
         lại, tui mới phân giải như vầy: "Đời nhiều thứ phù phiếm,
         bọt bèo lắm rồi! Nhưng như con kiến nó bò tới bò lui ở
         mép ghe kia còn ham sống; mà cháu lại bất hiếu! Vì tình,
         mà toan tìm cái chết thiệt là bậy bạ quá! Chết đâu
         có hết mà còn tía má, còn em út nữa! Khổ cho người
         ở lại! Kiều bị Sở Khanh, nếu Kiều tự tử chết... thằng Sở
         Khanh nó còn cười cho. Nó phụ mình thì mình kiếm thằng
         khác. Thiếu cha gì! Cổ nghe coi bộ lọt lỗ tai thôi khóc hu hu mà
         nói: "Ừ hé!"
  Ngoài cầu
         Bình Lợi ra bây giờ rồi tới cầu Cần Thơ nữa chớ. Hoàng
         hôn loang loáng trên sông Hậu, cầu Cần Thơ - chiếc cầu dây
         văng dài nhất Đông Nam Á cũng lộng lẫy cong vút trong ráng
         chiều. Đẹp đẽ và thơ! Vậy mà khánh thành được
         4 năm, mà tới 26 vụ tự vận, chỉ có 8 người được
         cứu thôi. Đa phần chết vì tình!
  Người viết nghe anh bạn văn ‘bình loạn' về
         chuyện thất tình đi nhẩy cầu tự vận như vậy sợ bữa
         nhậu cháo vịt cuối tuần u ám quá mất vui nên góp vô
         câu chuyện tiếu lâm như vầy:
  Một
         người con gái bị tình phụ. Tuyệt vọng em ra một chiếc cầu
         cao định gieo mình xuống dòng sông đang lạnh lùng chảy xiết
         mà tự vận. Bỗng em thấy phía dạ cầu có một anh chàng
         bị cụt hết hai tay mà vẫn vui vẻ nhảy múa. Bỏ ý định
         tự tử đi!  Em đi xuống dạ cầu, nói: "Xin cám ơn anh!
         Em tính nhẩy cầu tự sát nhưng khi thấy anh vui vẻ khiêu vũ dù
         đã bị cụt mất hai tay nên em thay đổi quyết định! Anh đã
         cứu đời em đó!"
  "Khiêu
         vũ, nhảy múa ư?  Làm gì có! Ngứa lưng quá trời mà
         tui không biết làm sao để gãi. Thành thử nhảy qua nhảy lại
         cho đỡ vậy mà! Thôi có em đây; xin em gãi dùm lưng tôi
         một chút nha! Cám ơn! Cha! Đã quá! Đã quá!"
          Và kết cục có hậu như một truyện
         thần tiên là em không gãi dùm anh một chút... mà gãi suốt
         đời! Hai người lấy nhau, rồi con đàn cháu đống đề
         huề! Sống tới răng long đầu bạc! Hết chuyện!
  Anh bạn văn ‘rầy' người viết rằng: Câu chuyện
         của anh ‘vô cảm' quá! Tình duyên của anh suông sẻ bởi
         tía má đi cưới vợ cho anh; biểu ưng cô nào là anh ưng
         cô nấy vì như anh nói đứa nào cũng như đứa nấy
         mà thôi! Đâu có ‘cái gì' khác nhau đâu? (Hi hi!) 
          Anh chưa từng bị tình phụ;
         anh chưa biết được ‘thú đau thương" đến nỗi người
         ta phải nhẩy cầu Bình Lợi?!
  Tình
         yêu nó mãnh liệt lắm à! ‘Thương em không tính bạc
         tiền! Hun em một cái chết liền cũng vui!' (Đúng vậy!)
  Tui, nói thiệt, đã có lần tính nhẩy
         cầu Bình Lợi đó nha! Chẳng qua hồi trước 75, tui làm thầy
         cò cho mấy tờ nhựt báo ở Sài Gòn mà kiếm sống! Tui
         có máu cờ bạc chút đỉnh nên có chơi số đề. 
         Đánh một đồng trúng ăn bảy chục. Chơi cho đỡ buồn
         vậy thôi. Nhưng tuần nào không đánh thì lại nhớ con Ba
         đi ghi số đề trong xóm! Chu choa nó ngộ gái lắm nha anh! Nó
         kêu tui là thầy Hai và xưng em ngọt sớt. Lòng tui cũng xiêu xiêu
         rồi. Một bữa trúng được vài ngàn, tui rủ nó qua Gia Định
         ăn cháo vịt. Em Ba có vẻ cũng chịu đèn tui... nhưng nói:
         "Thầy Hai ráng chờ em ít năm nữa! Nhà đông em quá mà;
         chờ cho tụi nó lớn, ăn học thêm chút đỉnh! Chừng hai năm
         nữa thôi, thầy Hai nói tía má ở quê lên đem trầu cau qua
         nhà nói với tía má em một tiếng rồi em ưng cái rụp!"
          Nhưng đâu ngờ tháng 4 năm 75, Việt
         Cộng tràn vô Sài Gòn anh ơi. Đói! Báo chí tư nhân
         nó đóng cửa, nhà văn, nhà báo bị nhốt hết ráo!
         Còn ai viết nữa đâu mà ‘cò'! May còn có chiếc Honda
         cà tàng để chạy xe ôm! Em Ba cũng ngưng ghi số đề vì
         tụi nó nói xổ số là cờ bạc, là văn hóa đồi
         trụy của bọn tư sản mại bản! Nó chửi lúc đầu nhưng
         sau đó công ty xổ số nhiều như nấm mối gặp mưa. Dễ kiếm
         tiền quá mà! Tỉnh nào cũng có: Thứ Hai, đài Cửu Long,
         Thứ Ba, đài Minh Hải ...vân vân và vân vân! Suốt tuần,
         chỉ nghỉ ngày Chúa nhựt! Em Ba lại trở về nghề cũ.
          Tui nhớ đêm cuối của tình ta; tui dắt
         em đi ăn cháo vịt. Tô cháo có màu vàng sánh rất hấp
         dẫn dù là thịt vịt hãng. Mới đút muỗng cháo vô
         họng, nghe em Ba nói thiếu điều tui muốn sặc. Em nói là chắc
         em không về nâng khăn sửa túi cho tui như thề hứa được
         đâu? 
  "Cái thằng ‘chó
         đẻ' công an khu vực nó muốn em mà nếu em không ưng... nó
         sẽ bắt ba má em tội ghi số đề, đưa đi cải tạo mút
         mùa lệ thủy, mút chỉ cà tha luôn! Còn ưng nó, em sẽ
         tiếp tục ghi ‘đề' thoải mái; chỉ cần nộp cho thằng Trưởng
         Công An Phường một mớ hụi chết... là êm! Tía má em có
         nghe phong phanh em với thầy Hai nhưng giờ thầy phải chạy xe ôm, nuôi
         thân còn không nổi, nói chi tới nuôi em! Nên tía má em khuyên
         thôi hi sinh tình ta phứt cho rồi!"
  Tui
         nghe mà buồn biết bao trong tấc dạ! Anh à! Mình có nước mà
         còn không giữ được thì sá gì cái tình vắt trên
         vai của tui với em Ba ghi số đề trong xóm hả anh?
  Tui bị khủng hoảng tinh thần, làm ăn gì nổi nữa;
         nên bán chiếc Honda đi!  Chiều chiều tui ra quán cháo vịt nơi
         hẹn hò năm cũ với em Ba số đề, đầy dấu chân kỷ
         niệm, mà ăn cháo trừ cơm. 
  Em
         Tư bán cháo thấy tui tới ăn hoài nên cũng quen ‘hơi'. Em
         tế nhị, kín đáo cho thêm vài miếng thịt vịt chìm dưới
         đáy tô cho má em đừng có thấy. (Ngọc trầm thủy thượng
         anh ơi!) 
  Thất tình, ngồi không,
         ăn hoài núi cũng lở. Đêm cuối cùng, trời lắc rắc mưa,
         tui đến quán, mặt buồn như đưa đám. Kêu tô cháu
         vịt đặc biệt có xắt thêm một cặp giò chá quẩy và
         một xị rượu trắng! Tui vừa húp cháo vừa suy ngẫm về cuộc
         đời khốn nạn nầy. Em Tư cháo vịt thấy cái mòi hơi
         lạ hỏi tui sao buồn quá vậy. Tui nói: "Cám ơn em! Ngon quá!
         Tô cháo cuối cùng của đời tôi! Hết tô cháo vịt;
         tôi sẽ nhẩy cầu Bình Lợi!" 
  Em
         hỏi: "Bộ tự vận hả? Đừng làm vậy thầy Hai ơi! Đừng
         có chết! Nó bỏ thầy để đi lấy thằng công an khu vực.
         Thiệt là cái đồ 30 tháng 4 mà! Còn em, em không bỏ thầy
         đâu! Hu hu! Thầy Hai là người mình mà! Em sẽ đi bán cháo
         vịt nuôi thầy Hai suốt đời nhen!"
  "Rồi sao nữa? Thì tui ưng nó! Bữa nhậu nầy là kỷ
         niệm 35 năm ngày em Tư cháo vịt về nấu cháo cho tui ăn đó!"
          Kết luận tự vận vì tình là bậy
         bạ lắm! Nếu bữa đó anh Hai làm thiệt thì bữa nay làm
         sao có cháo vịt tui ăn!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne.
_____________________________________________________________________________ 
          
       
      Nhìn Tân
         Cương nghĩ về Việt Nam!
 
 
  Lúc 7 giờ 50 phút, sáng thứ Năm ngày
         22 tháng 5 năm 2014, hai chiếc xe SUV vượt qua rào cản,
         đâm thẳng vào đám đông đang đi chợ bán rau cải
         ngoài trời tại thủ phủ Urumqi (Địch Hóa), khu tự trị Tân
         Cương, phía Tây Bắc Trung Quốc.
  Những
         người trong xe đã ném ra nhiều khối chất nổ. Một chiếc SUV
         phát nổ. Lửa, khói bốc lên mịt trời! Xác người la liệt!
         Người sống sót chạy tán loạn.  
  Theo Tân Hoa Xã:  có 39 người chết và hơn 90 người khác bị thương!
  Khách
         đi chợ sớm đa phần là người Hán cao niên, tuy nhiên chủ
         của nhiều sạp lại là người Uighur (Duy Ngô Nhĩ).
  ‘Thật là kinh hoàng! Làm sao sống nếu
         ngay cả việc đi chợ búa cũng không được? Tôi ở đây
         nhưng nếu có phương tiện, tôi sẽ rời bỏ Urumqi để đến
         nơi nào đó an toàn hơn!" Một cư dân gốc Hán nói.
          Cuộc tấn công này rõ ràng là
         nhắm vào người Hán và được coi là đẫm máu nhất
         trong một loạt các cuộc bạo động trong vài tháng trở lại
         đây. 
  Dĩ nhiên, những cuộc tấn
         công bạo lực làm chết thường dân vô tội dù nhằm mục
         đích gì chăng nữa thiệt là rất khó biện minh! Dễ dàng
         bị chụp mũ là xung đột về chủng tộc chớ không phải
         là cuộc đấu tranh cho bình đẳng, dân chủ, tự do, nhân quyền
         của những sắc dân thiểu số?!
   
  Hồng Lỗi,
         người phát ngôn của Bộ Ngoại Giao Trung Quốc, lu loa rằng: Các
         cuộc tấn công khủng bố nầy được sự yểm trợ từ
         những tên ‘khủng bố' được đào tạo ở nước
         ngoài, có kinh nghiệm chiến trường ở Syria, từ  Phong trào Hồi
         giáo Đông Turkestan (the East Turkestan Islamic Movement - ETIM). Nói như vậy là
         nhằm mục đích đàn áp dân Tân Cương mà quốc tế
         không thể nhảy vô ‘càm ràm' nầy nọ! Vì tụi nó
         là khủng bố quốc tế mà! 
  Tuy
         nhiên nhiều chuyên gia chống khủng bố trên thế giới cho rằng:
         đây là vấn đề nội bộ của Trung Quốc!
  Cuối tháng 4 vừa qua, Tập Cận Bình, Hoàng
         đế Trung Quốc thời hiện đại, đã vi hành về thăm miền
         Tây Bắc tự trị nầy. Sau khi vua hồi loan, dân Tân Cương tiễn
         hoàng thượng bằng một cuộc tấn công đẫm máu dùng
         chất nổ và dao tại nhà ga xe lửa Urumqi, làm 3 người chết và
         79 người khác bị thương.
  Trước
         đó, ngày 28 tháng 10 năm 2013, một chiếc xe jeep lao vào đám
         đông ở quảng trường Thiên An Môn ngay tại thủ đô Bắc
         Kinh, làm 5 người chết và hơn 40 người bị thương. 
          Ngày 01 tháng 3 năm 2014: hai mươi chín
         người thiệt mạng và 130 người bị thương khi 10 người đàn
         ông cầm mã tấu xông vào Nhà ga xe lửa Côn Minh, lớn nhất
         ở phía Tây Nam Trung Quốc.
  Nhưng
         bạo loạn kinh hoàng nhất là vào tháng 7 năm 2009, sau 60 năm thành
         lập nhà nước Trung Quốc cộng sản, số người thiệt mạng
         chỉ đứng sau sau sự kiện biểu tình đòi dân chủ của
         sinh viên Trung quốc tại quảng trường Thiên An Môn bị đàn
         áp khốc liệt năm 1989, là một cuộc đụng độ đẫm
         máu giữa người Uighur và người Hán làm gần 200 người
         bị thiệt mạng, 1700 người khác bị thương, gần 1500 người
         bị bắt, 270 xe đủ loại bị đốt, hơn 200 cửa hàng và
         20 căn nhà bị phá hủy tại thủ phủ Urumqi, Tân Cương.
          Các cuộc biểu tình từ thủ phủ
         Urumqi đã lan ra khắp Tân Cương! Công an mặc giáp chống đạn,
         trang bị súng trường tự động, canh gát cẩn mật tại các
         chốt chặn trong thành phố. Phóng viên bị ngăn cản đưa tin.
         
  Hàng ngàn người Hán cầm
         gậy, cầm xẻng ngang nhiên đi giữa đường phố Urumqi, hò hét
         đòi trừng trị những người Uighur xuống đường trước
         đó và hình ảnh những phụ nữ Uighur yếu đuối khóc
         lóc trước ống kính truyền hình cho thấy có sự thiên vị
         đối với người Hán và sự phân đối xử đối
         với người Uighur đưa đến xung đột về chủng tộc!
          Nghĩa là bạo loạn xảy ra khắp nơi
         trên đất nước Trung Quốc chớ không hẳn riêng ở Tân Cương
         mà thôi!
  Nguyên nhân chính của
         tình hình bất ổn tại Tân Cương và khắp Trung Quốc là
         do chánh sách tàn bạo của nhà cầm quyền Trung Quốc nhằm đàn
         áp Hồi Giáo, tiêu diệt nền văn hóa và ngôn ngữ của
         sắc dân thiểu số Uighur.
  Chính
         quyền địa phương vẫn khăng khăng không chịu đối thoại
         để giải quyết vấn đề trong hòa bình lại đưa công
         an và cảnh sát đến đàn áp... và máu đã gọi
         máu. 
  Chủ tịch nhà nước Trung
         Quốc, Tập Cận Bình từng hăm he "Sẽ trừng phạt nặng nề
         những thành phần khủng bố và dồn hết mọi nỗ lực để
         duy trì ổn định." 
  Hoàng Đế
         lên ‘dầu sống' thì Bộ Trưởng Công An Trung Cộng xách dùi
         cui chạy lăng xăng, khởi động một chiến dịch mới trấn áp
         dân Hồi Giáo đòi ly khai tại Tân Cương. 
   
  Như
         vậy ông nói gà; bà nói vịt! Ai thiệt; ai dóc? Chúng
         ta thử quay về lịch sử một chút.
  "Tân
         Cương, vùng biên giới phía Tây Bắc Trung Quốc, cửa ngõ
         cho Tàu bước vào Trung Á, là một khu tự trị, thành lập
         từ thời nhà Mãn Thanh, rộng trên 1,6 triệu km2, lớn gần bằng
         nước Iran, (lớn nhất trong số các tỉnh và khu tự trị khác
         tại Trung Quốc), rất giàu về tài nguyên khoáng sản, kể cả
         dầu hỏa; nhưng dân số chỉ khoảng 20 triệu người, trong đó
         45% là người Uighur, 40% là người Hán, 5% còn lại là các
         sắc tộc thiểu số khác. 
  Về
         chủng tộc, Uighur, tên Hán là Duy Ngô Nhĩ, thuộc nhóm sắc
         tộc Hán Tạng nhưng tinh thần và văn hóa gần gũi với các
         sắc dân Trung Á hơn là người Hán, đặc biệt là với
         Thổ Nhĩ Kỳ. Tôn giáo chính của họ Hồi giáo Ả Rập
         (Sunni), chính vì thế họ còn được gọi là người Hồi
         Tân Cương.
  Thật ra những cuộc
         nổi dậy của người Hồi thiểu số Tân Cương không
         phải mới đây, chúng đã có từ thời lập quốc của
         người Hán. 
  Vạn lý Trường
         thành ngăn chặn sự xâm nhập hay tấn công của các sắc tộc
         thiểu số (vua Tàu gọi là rợ Hung Nô) phía Tây Bắc vào
         trung tâm Trung Hoa đã được dựng lên trong suốt một ngàn
         năm trước bởi các triều đại Hán tộc. 
  Vì sinh sống trên một vùng đất khô
         cằn, kinh tế kém, ít dân nên lãnh thổ của các sắc tộc
         thiểu số phía Tây Bắc dần dần lọt vào tay người Hán
         vốn đông đảo và hùng mạnh hơn. 
  Khi triều đình phong kiến nhà Mãn Thanh bị diệt
         vong năm 1912, Tân Cương (biên cương mới) được khá nhiều
         quyền tự trị. Năm 1933, quân khởi nghĩa bản địa tuyên bố
         độc lập và thành lập nước Cộng hòa Hồi giáo Đông
         Turkistan dù ngắn ngủi. 
  Đảng Cộng
         Sản Trung Quốc của Mao Trạch Đông chiếm lại vùng đất nầy
         năm 1949 và năm 1955, để duy trì sự ổn định, Mao Trạch Đông
         đã cho  Tân Cương, Tây Tạng một quyền tự trị khá
         rộng rãi, nhưng cấm ly khai!
  Khi chánh
         quyền trung ương nó yếu thì nó bóp cổ dân thiểu số
         nhè nhẹ. Lúc nó mạnh lên thì bóp cổ người ta le lưỡi,
         mắt trợn trắng trợn dọc chớ tốt lành gì?!
  Nói một đàng và làm một nẻo!
         Trung Cộng âm thầm bắt đầu chánh sách thanh tẩy chủng tộc
         bằng cách cho người Hán di dân ồ ạt... để cuối cùng
         bất cứ vùng đất nào tại Trung Quốc người Hán cũng
         chiếm đa số! Hán hóa toàn thể đất nước Trung Hoa!
          Năm 1949, tại Tân Cương, người Hán
         chỉ có 220 ngàn, bây giờ là 8 triệu. Dân bản địa, Duy
         Ngô Nhĩ, 10 triệu. Chẳng bao lâu nữa sẽ thành thiểu số trên
         chính quê hương mình giống y hệt như trường hợp Tây
         Tạng ở phía Nam. Ngay tại thủ phủ Urumqi, dân số 3 triệu thì
         ba phần tư là người Hán.
  Dân
         Tàu mới đến, làm cha, chiếm đoạt công ăn việc làm
         của dân bản địa, đẩy số thất nghiệp của người Duy
         Ngô Nhĩ lên rất cao. 
  Tân Cương
         phát triển nhưng không có đồng đều! Giai cấp thống trị
         người Hán ngày càng giàu có. Cấp lãnh đạo chính
         quyền, chủ nhân các nhà máy, công xưởng, nhà hàng, khách
         sạn đều là của người Hán! Phần lớn cu li và công
         nhân phục dịch lại là người Uighur, làm nô lệ trên chính
         quê hương mình! 
  Đó là
         những nguyên nhân sâu xa và lâu dài của các cuộc nổi
         dậy này là người Uighur không muốn trở thành thiểu số
         và tiếp tục bị phân biệt đối xử trên chính quê hương
         của họ! 
  Về kinh tế là vậy;
         về văn hóa thì cố ý làm suy yếu tôn giáo truyền thống
         Hồi Giáo, cản trở việc bảo tồn và phát huy ngôn ngữ của
         người Duy Ngô Nhĩ.
  Than phiền về
         việc phân biệt đối xử thì bị nhân viên an ninh, công an
         đánh đập dã man! 
  Dù giới
         chức chóp bu cứ kêu la là bình quyền và hòa hợp chủng
         tộc?! Bắc Kinh đang cố tình làm ngơ trước đòi hỏi chánh
         đáng nầy, kiên quyết thực hiện giấc mơ Đại Hán, đồng
         hóa các dân tộc thiểu số mà các triều đại trước
         đó chưa làm được.
  Chánh
         sách phân biệt đối xử, chèn ép người Duy Ngô Nhĩ trên
         chính quê hương của họ làm bùng lên những phản kháng
         đẫm máu chống lại người Trung Quốc. Trước đây hoạt
         động bạo loạn nầy nhắm vào quân đội, công an Trung Quốc
         giờ đây lại nhắm vào ngay cả thường dân! 
  Bắc Kinh liền tìm mọi lý lẽ để gán
         ghép người Hồi Tân Cương là đòi ly khai và là khủng
         bố để lấy cớ đàn áp khốc liệt hơn.
  Có một ông thầy bàn nói "Nguy cơ bạo loạn
         và tách rời Trung Quốc đang đe dọa vùng đất Tân Cương
         và ngay cả Tây Tạng nếu chính quyền trung ương không tìm
         ra một chính sách dân tộc hài hòa và đúng đắn!"
          Nói như vậy là chưa hiểu nhà cầm
         quyền Trung Cộng. Hơn 1 tỉ 3 người hỏng lẽ không có ai biết
         sống đàng hoàng, hòa hiếu với láng giềng hay sao? Có và
         có rất nhiều nhưng tiếc thay lãnh tụ Trung Cộng ở Trung Nam Hải
         không muốn thế mà thôi. Nó biết mà nó hỏng chịu làm!
         Như nước Mỹ, nước Úc... nước nào cũng có cả trăm
         dân tộc thiểu số vẫn sống chung với nhau một cách hòa bình
         đó thì sao? Hỏng lẽ nó không nhìn thấy?
  Hitler, Mussolini, Stalin, những con ác quỷ của thế kỷ trước,
         thanh tẩy sắc tộc, tiêu diệt văn hóa dân tộc khác đã
         đi con đường đẫm máu đó! Thế kỷ nầy mà còn
         ráng bước vào cái đống rác lịch sử đó thì
         coi bộ cũng lạ quá! Vậy mà cũng xưng là văn minh, văn hiến
         chớ!
  Nhìn Tân Cương,
         nghĩ về Việt Nam! 
  Sau một ngàn
         năm Bắc Thuộc, và những khoảng thời gian được độc lập
         rồi lại bị đô hộ sau đó, dân ta chịu biết bao nhiêu
         là đau khổ của một đời nô lệ ngoại bang Phương Bắc.
         Về kinh tế thì bị bóc lột tận xương tủy. Xuống biển
         mò ngọc trai; lên rừng tìm sừng tê giác. Về văn hóa thì
         đốt sách, bắt nho sĩ, giai cấp trí thức, những người tài
         giỏi đem qua nước Tàu nhằm cô lập, tiêu diệt mầm mống
         phản loạn (như trường hợp Nguyễn Phi Khanh thân phụ của Nguyễn
         Trãi). 
  Chống xâm lăng của Trung
         Quốc từ phương Bắc, tổ tiên ta cũng có lúc đánh thua,
         rồi đánh thắng. Lúc thua thì thà chết chớ không chịu
         làm nô lệ như Hai Bà Trưng, sau 3 năm giành được quyền
         tự chủ, thế cô, thua trận thà nhảy xuống Hát Giang mà tuẫn
         tiết. Rồi Nguyễn Biểu, Trần Bình Trọng; thà làm quỷ nước
         Nam hơn làm vương đất Bắc. 
  Xương
         máu tiền nhân của chúng ta đã đổ xuống đất nầy!
         Thắng là vinh quang nhưng trong chiến bại, tổ tiên ta vẫn can trường
         nên mới có được một Việt Nam ngày hôm nay! Việt Nam không
         phải là một phiên bang của Trung Quốc!
  Trong tất cả các tội đối với tiền nhân và hậu
         thế, bán nước, cam tâm làm nô lệ cho giặc là một cái
         tội lớn nhứt; tội không thể nào tha thứ cho được! 
          Nhìn Tân Cương, dân Duy Ngô Nhĩ vùng
         dậy, vì bất công, hết chịu nổi nữa rồi, dù phải chết,
         phát động một cuộc chiến tranh du kích không cân sức, (đôi
         khi rất tàn bạo vì nhắm vào dân thường), chống lại bạo
         quyền trên toàn đất nước Trung Hoa để thấy rằng từ phong
         kiến Trung Hoa đến Cộng Sản Trung Quốc dã tâm vẫn còn y nguyên,
         đôi khi còn thâm độc hơn nhiều! Nam mô một bồ dao găm!
         Hay: Miệng là bạn mà tay cầm lựu đạn! 
  Tin sao được mà tin! Vậy mà có ‘tay' vẫn ráng
         mà tin! ‘Tình hữu nghị Việt Trung đời đời bền vững!'
         Thiệt không thể nào hiểu nổi trong đầu họ nghĩ cái gì
         đây nữa? 
  Người Việt yêu
         nước chân chính của chúng ta trong và ngoài nước đời
         nào cam chịu cái thân phận khốn cùng như người Tân Cương
         cho được. Ngàn lần không, vạn lần không nên các cuộc
         biểu tình rầm rộ đã diễn ra chống Trung Cộng, ‘Đả
         đảo Tàu Cộng!' nhứt quyết một tấc đất, một tấc biển
         cũng không cho chúng xâm lấn. Những kẻ nội thù, Trần Ích
         Tắc, Lê Chiêu Thống thời hiện đại, cam tâm làm tay sai, tiếp
         tay với giặc thì mình phải đem ra ‘dợt' tụi nó trước
         cho chắc ăn!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne
___________________________________________________________ 
         
       
      Dám
         hay không dám? To be or not to be?


 
  Mỗi lần viết xong một
         bài, người viết thường gởi cho anh bạn nhà báo cực kỳ
         ‘thông tuệ' coi ảnh có chỉ bảo thêm điều chi không? Bài
         báo dưới đây anh muốn đặt tựa là: "Người ấy
         và anh! Em chọn ai?" mình thấy ảnh nói cũng hay nhưng có vẻ
         huỵch tẹt quá làm mất đi cái ‘mờ mờ' gợi tánh tò
         mò của độc giả mà một bài báo cần phải có. Nên
         cũng xin phép ảnh cho giữ cái tựa mà mình đặt! 
 
         Và dưới đây là nội dung, xin kính
         mời quý bạn đọc thân mến cầm đũa (Ý quên cầm
         tờ báo!)
  Những người có đầu
         óc hài hước nhìn lên bản đồ thế giới thường
         tưởng tượng ra những điều chưa ai nghĩ tới. Như người
         bạn Úc, gốc Italy, nói: Hình thể nước Ý giống như cái
         giò ‘bung' ra; để đá ‘đít' mấy thằng Mafia của đảo
         Sicily?!
  Người viết cũng góp vui
         rằng: Hình thể nước Việt trên bản đồ thế giới giống
         như người con gái đẹp tuyệt trần, nằm duỗi dài trên
         bao lơn lộng gió; nhìn ra Thái Bình Dương. Cực kỳ khêu
         gợi! Vòng số 1, miền Bắc, nở nang. Vòng số 2, miền Trung, ‘eo'
         em thon thả! Vòng số 3, miền Nam, nở hậu; đồng lúa phì nhiêu;
         nên thực dân hay cộng sản gì nhìn thấy cũng thèm nhỏ giãi;
         tìm đủ mọi cách để ép, để bắt em mãi mãi là
         của anh?! 
  Mà lì lợm nhứt phải
         nói là chú Tàu Phù! Suốt bốn ngàn năm cho tới tận hôm
         nay! ‘Dê dai dữ!'
  Tuân
         lịnh Tập Hoàng đế, Tàu Cộng đem giàn khoan dầu Hải Dương
         981 vào vùng biển gần Quảng Ngãi, ngang nhiên xâm lấn, đóng
         mũi khoan cái cộp trên biển quê ta. Chú Ba muốn thử coi dân Việt
         Nam phản ứng ra sao? Còn đảng Cộng sản Việt Nam, đàn em, thì
         Chú Ba Tàu Cộng biết rõ tim đen hết ráo rồi... nên khỏi
         thử?!
  Và bà con trong nước lẫn
         ngoài nước trả lời dứt khoát là: "Đừng có hòng!"
          Thế nên, Chúa nhựt ngày 18 tháng 5
         năm 2014, hơn 4000 bà con mình ở thủ phủ Melbourne, đã kéo ra
         ‘city', biểu tình rầm rộ trước Tòa Tổng Lãnh Sự Trung
         Cộng, số 75-77 Irving Rd, Toorak để cho chú Ba Tàu Cộng biết dân Việt
         nghĩ gì, làm gì! 
  Thì tụi
         tao ‘quạu' chớ sao! Mà không những ở Melbourne ‘quạu' không thôi
         mà còn ở Sydney, Canberra nữa, đồng bào cũng xuống đường
         cho Tàu Cộng biết sự phẫn nộ ghê gớm của người dân
         Việt trước vụ Tàu Cộng xâm lăng biển đảo quê nhà!
         
  Bà con mình giận Tàu Phù...
         tức thì có tức nhưng khi gặp nhau, cùng nhìn về một hướng,
         nhắm quân thù mà ‘chửi'; mà hô: "Đả đảo Trung
         Cộng! Đả đảo!"; không khí còn vui hơn Tết Đống
         Đa khi Hoàng Đế Quang Trung Nguyễn Huệ cỡi voi vào Thăng Long, rượt
         Tôn Sĩ Nghị chạy muốn sút quần, tuốt về Quảng Tây, Quảng
         Đông (‘y' là Tổng đốc Lưỡng Quảng mà!)...không trông
         mong gì ngó lại! Sợ quá!
  Khí
         thế ‘Đả đảo Tàu Cộng!' của bà con mình làm gợi
         nhớ đến bài hát Hội Nghị Diên Hồng mà hồi xưa, ai
         đi học cũng biết và từng hát:
  "Toàn dân Tiên Long! Sơn hà nguy biến! Hận thù đằng
         đằng! Nên hòa hay chiến?... Trước nhục nước nên hòa
         hay nên chiến? Quyết Chiến! Quyết chiến luôn! Cứu nước nhà!
         Nối chí dân hùng anh... Thế nước yếu lấy gì lo chiến chinh?
         Hy Sinh!"
  Hội nghị Diên Hồng
         vào tháng Chạp năm Giáp Thân 1284, do Thượng hoàng Trần Thánh
         Tông triệu họp các bô lão xin ý kiến nên đầu hàng
         hay đánh khi quân Nguyên Mông sang xâm lược Việt Nam lần thứ
         hai. Thì mấy ‘cụ' hô ‘đánh'!
  Tình hình Trung Cộng và Việt Cộng bây giờ cũng giống
         hồi xưa thôi. Không ai muốn đánh nhau làm gì tuy nhiên có
         trường hợp không đánh không được. Nhịn nữa là
         mất nước!
  Nhưng tại
         sao khi Tập Cận Bình mới lên ngôi cữu ngũ hồi năm ngoái,
         chưa bao lâu mà ‘y' lại cà khịa hết Nhựt Bổn về quần
         đảo Senkaku (Tàu gọi là Điếu Ngư, đảo của ‘Kimono' mà
         chú Ba đòi ra câu cá?!); Phi Luật Tân bãi cạn, Scarborough; tới
         Việt Nam, quần đảo Hoàng Sa rồi Trường Sa, rồi Mã Lai, Brunei
         với đường lưỡi bò chín đoạn thiếu điều ‘liếm'
         sạch biển của người ta? Mấy bloggers toàn thế giới trên hãng
         tin CNN gọi mấy Chú Ba Tàu Phù nầy là ‘hungry dog!'(Chó đói!
         Đụng cái gì cũng táp!)
  Anh
         bạn nhà báo thấy tình hình cực kỳ sôi động... ghé
         tệ xá, làm mặt ngầu, mang mắt kiếng đen, vẻ thầy bói,
         sờ mu rùa rồi phán rằng: 
  "Chú
         Ba Tập làm sảng như vậy chẳng qua là vì nội bộ đảng
         Cộng Sản Trung Quốc bây giờ như nồi cháo heo! Mấy chú trong Thường
         Vụ Bộ Chánh Trị Đảng giành ăn, đấm đá nhau tơi
         bời. Nguy cơ dân Tàu chia năm xẻ bảy! Đứa theo cha nầy đứa
         theo cha kia! Nội chiến chớ hỏng phải chuyện giỡn chơi! 
  Rồi kỷ niệm 25 năm ngày Cộng Sản đem
         xe tăng vô quảng trường Thiên An Môn mà cán chết sinh viên
         của mình đang biểu tình đòi dân chủ. 
  Rồi Pháp Luân Công với cả hằng chục triệu
         tín đồ một lòng một dạ theo giáo chủ Lý Hồng Chí
         nhất định ăn thua đủ với chú Ba... 
  Trong đại lục là vậy, còn ngoài biên địa như
         dân Hồi Giáo Tân Cương, Tây bắc Trung Quốc đâu có chịu
         thần phục, triều cống... cứ vác dao, kiếm chạy vòng vòng khắp
         từ Bắc Kinh xuống Côn Minh, lâu lâu lại ra tay đâm chém. Bây
         giờ thì chơi tới bom xe, nổ cho ‘choáng váng' mấy cái đầu
         trong Trung Nam Hải! 
  Còn Tây Tạng, tuốt
         trên núi cao, lạnh quéo mà lòng dân lúc nào cũng sục
         sôi như nồi thuốc súng. 
  Nội
         trị thì rối như nồi canh hẹ; ngoại giao thì sợ với bàn
         tay lông lá của chú Sam thò vô, thọc ra sẽ làm con khủng long
         cộng sản còn sót lại trên quả địa cầu nầy sẽ ngã
         lăn ra chết ngắc, chết bất đắc kỳ tử, như Liên Xô thuở
         trước!
  Nhớ xưa Đặng Tiểu
         Bình sau 7 năm đi tù cải tạo về... khi Mao Trạch Đông vừa
         ngỏm củ tỏi cũng đã thâu tóm quyền lực vào tay mình
         bằng cuộc chiến tranh biên giới Việt Trung năm 1979! Ngắn ngủi nhưng
         cực kỳ đẫm máu và vụ đàn áp chính con dân của
         mình ở Thiên An Môn cũng tàn bạo và đẫm máu không
         kém!
  Thế nên muốn cũng cố
         quyền lực là Chú Ba Tập phải chơi cái chiêu, học của 
         sư phụ Đặng Tiểu Bình: vẽ ra một kẻ thù tưởng tượng;
         nhằm khơi dậy lòng ái quốc cực đoan của dân Đại Hán.
         Bèn nhắc lại vụ thảm sát Nam Kinh, chết cả 300 ngàn dân Tàu
         hồi đệ nhị thế chiến do quân phiệt Nhựt gây ra. Rồi nhân
         cao trào bài Nhựt, đòi quần đảo Senkaku của Nhựt ở Biển
         Hoa Đông. Lui về phía Nam là chiếm Hoàng Sa, lăm lăm nuốt trộng
         luôn Trường Sa của Việt Nam! 
  Những
         thái độ hung hăng con bọ xít nầy chỉ nhằm chỉ tay vào hướng
         khác cho dân Tàu ‘dòm'... để quên bẵng đi tình trạng
         tồi tệ nầy là do cái đảng Cộng Sản Trung Quốc thối nát;
         mới chính là kẻ nội thù của dân Trung Quốc đang tiếp tục
         đè đầu cỡi cổ, bóc lột dân lành!
  Chính vì nhiều chuyện lu bu như vậy Chú Ba Tàu
         Cộng sau khi ‘chơi' em Kimono Nhựt Bổn hỏng ăn thua, kiếm em nhỏ yếu
         hơn mà ăn hiếp, đem giàn khoan Hải Dương 981 xâm lược
         vùng biển Việt Nam!
  Giặc
         tới ngoài ngõ, buộc phải đánh nhau với quân xâm lược
         thứ nhứt hy sinh là phải rồi. Tuy nhiên bàn sâu bàn xa hơn trước
         khi chuẩn bị đón đỡ cú ‘cẩu quyền' hay ‘cẩu xực
         xí quách' của nó thì ‘o du kích nhỏ' Việt Cộng phải
         xét xem em nhỏ mà có võ hay không? Có nội công, nội lực
         thâm hậu hay không rồi mới ra chiêu chớ. Ra chiêu lạng quạng,
         tẩu hỏa nhập ma, thì cha em cũng chết! 
  Xét nội lực trước: là xét về nội trị và ngoại
         giao.
  Nội trị là quan trọng
         nhứt. Bờ có vững biển mới yên chớ! Mà muốn bờ vững
         thì dân phải đoàn kết một lòng từ trên xuống dưới,
         từ trong ra ngoài mới được. Bấy lâu nay cứ cắm đầu ăn
         một mình... giờ bị giặc đánh mà kêu dân ra đỡ đạn
         thì coi bộ hơi bị khó à nha! Tuy nhiên nếu ăn năn, sám
         hối kịp thời thì phải dân chủ tự do thôi! Chớ không thể
         nào độc đảng, độc tài, độc quyền yêu nước,
         bỏ cái thói độc quyền ăn hết ráo thì còn vớt vát
         chút đỉnh hy vọng dân nghe. Nhưng tui e rằng chắc hơi bị trễ?!
          Dân ngu khu đen chống xâm lược là
         muốn giữ cái đất để cày để cấy, cái biển để
         đánh bắt cá, cái nhà có chỗ chui vô chui ra cho con cái đời
         sau, không muốn đem cái thân mẹo dậu ra làm nô lệ cho Tàu
         Phù, xuống biển mò ngọc trai; lên rừng tìm sừng tê giác.
         Ngay cả thời phong kiến đi chăng nữa, dân sẵn sàng liều chết
         chống xâm lược là vì có vị minh quân, yêu nước, thương
         nòi.  Còn hôn quân vô đạo thì đôi khi không cần
         tới quân xâm lược làm chi; dân trong nước đói khổ quá,
         hè nhau nổi dậy là đã sập một cái rầm rồi! Dân
         yêu nước chứ không phải yêu ‘quan', yêu ‘vua'... Nên nhớ
         kỹ điều đó nha và đừng đồng hóa ‘quan', ‘vua'
         với tổ quốc rồi đụng chuyện gì cũng kêu dân ra đỡ
         đạn! Đừng có nằm mơ chớ!
  Tình hình tàu chiến, máy bay giặc quần tới quần lui để
         bảo vệ giàn khoan của nó trên biển quê mình, thì không thể nào ầu ơ ví dầu, câu giờ được
         nữa mà phải quyết định, chọn lựa ngay. Dân chủ hay độc
         tài ? Đa nguyên, đa đảng hay không?!
  Nếu đất nước được tự do thì nguồn lực trên
         4 triệu đồng bào hải ngoại, có biết bao nhiêu người tài
         giỏi đã đóng góp cho đất nước tạm dung gần 40 chục
         năm nay khiến dân sở tại ai ai cũng cúi đầu khâm phục (mà
         họ chưa chịu về vì họ chỉ muốn phục vụ tổ quốc chớ
         không muốn làm tôi tớ cho giai cấp cầm quyền mục ruỗng) và
         90 triệu dân trong nước cũng biết bao nhiêu người tài giỏi
         (mà ‘loại' người ta ra hỏng chịu xài vì không cùng chung
         phe cánh) sẽ hợp lực lại. Với tài trí đó, với lòng
         yêu nước đó...mới mong quân xâm lược co đầu rút
         cổ, cút đi. Mình mạnh là nó sợ! Đố cha thằng nào
         dám vào đây hiếp đáp!
  Phần
         ngoại giao! Chế độ độc tài, cộng sản ai mà chơi! Ngay nước
         Mỹ, hành pháp vẫn phải nghe lời lập pháp là quốc hội,
         dù có muốn giúp súng ống nầy nọ thì Tổng Thống Mỹ
         cũng phải nghe lời Quốc Hội tức dân Mỹ mới đặng. Mà
         dân Mỹ có đứa nào nó khoái độc tài quân phiệt,
         công an trị đâu!
  Do đó ‘o
         du kích nhỏ' muốn đánh nhau với Tàu Phù thì phải thay đổi
         về dân chủ tự do trước, mới có thể mua vũ khí sát
         thương của Mỹ mà đánh nhau với Tàu Phù. Chớ hỏng
         lẽ chèo xuồng ba lá ra giàn khoan mà lấy nạng giàn thun mà
         bắn cho nó đui con mắt?!
  Nói
         tới thì cũng nói lui! Thấy lời qua tiếng lại hai bên coi có
         vẻ găng thiệt đấy nhưng biết đâu Chú Ba Tập diệu võ
         giương oai đánh ‘cuội', hù em út chơi một chút để
         Chú Ba Tập lên uy tín trong nước đang hơi bị xệ xệ của
         mình... Mà em, ‘o du kích nhỏ' lại tưởng đại ca tính ‘chơi'
         em thiệt! Sợ quá mà ngã gọn vô vòng tay của Chú Sam thì
         mất đi em đẹp? He he!
  Chẳng qua chú
         Ba thấy em đẹp, o du kích nhỏ, trong vòng tay mình mà lại liếc
         mắt đưa tình với Chú Sam, thụt thụt ló ló với Mỹ,
         ngứa con mắt ngộ quá mà, nên nghiến răng trèo trẹo: "Đừng
         ưng thằng Mỹ à; không được đâu nha!" 
  Cuộc hôn nhân không tình yêu giữa hai đảng
         Cộng Sản còn sót lại nầy cũng giống như cuộc hôn nhân
         không tình yêu giữa thằng cha Võ Đại Lang bán bánh bao với
         thiên kiều bá mị ‘o du kích nhỏ' Phan Kim Liên vậy! Giờ có
         Chú Sam, Tây Môn Khánh rủng rỉnh tiền bạc chen vào thì trước
         sau gì tình ta cũng bể!
  Mấy tay
         bình loạn về tình hình chánh trị Biển Đông cũng đồng
         ý với anh bạn làm báo của người viết làm rùm lên:
         "Bẻ lái đi - chờ lúc nào nữa?" Bỏ Võ Đại
         Lang đi! Theo Tây Môn Khánh bởi nó giàu! 
  Đó là ngoài nước, ăn nói tự do nó huỵch
         tẹt, thẳng ra là như vậy! Còn trong nước thì cấm đoán
         nầy nọ; đâu dám nói thẳng ruột ngựa như người ngoài
         nước được! Sợ nó năm phe bảy phái, đứa theo Tàu,
         đứa thân Mỹ, đứa theo Tàu nộ khí xung thiên đem nhốt
         bất tử mấy tay thân Mỹ thì chết Tía! Dẫu vậy, ngạc nhiên
         thay, người viết cũng chép được một đoạn nguyên văn
         trên báo quốc doanh đàng hoàng nha! Cam đoan không nói dóc,
         hoặc thêm bớt một chữ, chỉ cắt ra một đoạn (đoạn nầy
         còn in đậm nữa!) Xin kính mời quý bạn đọc thân mến
         xem qua rồi nghĩ sao thì nghĩ: 
  "Bẻ
         lái, bẻ lái ngay Dũng ơi, mi làm chi chậm rứa mi, bọn tao bọc
         hậu cho mi rồi. Nó áp ngay phía sau kìa...! Những ngày thực sự
         căng thẳng của chuyến ra khơi Hoàng Sa bắt đầu như thế..."
          Mấy tay nhà báo quốc doanh nầy đôi
         khi cũng ‘đểu' lắm, vì viết là phải lách nên mới
         gọi là viết lách chớ!
  Lòng
         dân đã rõ! Cách làm cũng đã rõ! Giờ thì có
         dám làm hay không? Và đã có tin vui trước giờ tuyệt vọng
         mất nước là: Chú Sam, John Kerry, mời ‘o du kích nhỏ' Phạm Bình
         Minh qua Hoa Thịnh Đốn gặp để bắt đầu khởi động tình
         ta!
  Người viết cũng xin bắt chước
         Shakespeare xin hỏi các ‘quan' rằng: Thời cơ đã tới thì: "Dám
         hay không dám"; "To be or not to be"?!
  Nhà
         thơ Tô Thùy Yên trong bài Trường Sa Hành có câu "Dập
         giận, vác khòm lưng nhẫn nhục" Nếu mà mấy ‘quan' sợ
         mất ghế mà tiếp tục ‘dập giận' thì "Đường thân
         thế lỡ, cố đi nhanh'... vào lịch sử chung với bọn: Trần Ích
         Tắc, Lê Chiêu Thống, Hoàng Văn Hoan, Tố Hữu... 
  Nếu sau nầy bị mất nước, con cháu buộc phải
         sống đời nô lệ cho Tàu Cộng; phẫn uất quá nó kêu
         tên ra mà chửi thì lúc đó đừng có trách tui biết
         mà không chịu bảo gì nhau. Hèn thì rán chịu nhục chớ
         có đổ thừa ai!
   
          đoàn xuân thu.
  melbourne
_____________________________________________________________________ 
         
      
      “Nghỉ vài bữa đi chống Trung Quốc rồi
         tính sau!"
 
Khi giàn khoan dầu khủng
         (hoảng) Hải Dương-981 của Trung Quốc, trị giá cả tỉ đô
         la, ngang nhiên tiến vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam,
         chuẩn bị khoan thăm dò trong vòng ba tháng thì những cuộc biểu
         tình chống Trung Quốc (trong nước, dân không dám kêu là Trung
         Cộng vì nó là ‘đại ca’ của VC nên sợ phạm húy?!)
         đã nổ ra ở Sài Gòn, Hà Nội, cùng các thành phố
         lớn khác như Đà Nẵng, Cần Thơ… 
 “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam!”  
“Trung Quốc rút giàn khoan ra khỏi vùng biển
         Việt Nam”... 
 
Những cuộc
         biểu tình ôn hòa ở trung tâm các thành phố lớn đa phần
         là do giới trí thức, nhà văn, nhà báo lề trái và những
         nhà bất đồng chánh kiến tổ chức. Lòng dân ai cũng sôi
         sục! Nhưng các cuộc biểu tình của giới trí thức nầy êm
         đềm, suông sẻ… so với cuộc biểu tình của công nhân
         cả nước sôi bỏng hơn nhiều. 
Tin tức mấy bữa nay tràn ngập trên truyền thông từ trong nước
         lan ra tới hải ngoại!  Như đã biết, suốt từ Bắc tới Nam,
         bây giờ, có khoảng 190 khu công nghiệp, là xương sống của
         nền kinh tế Việt Nam, trị giá 128 tỉ đô, tạo việc làm cho
         2,1 triệu công nhân và xuất khẩu số hàng hóa năm rồi trị
         giá 38 tỉ chiếm 30%  kim ngạch xuất khẩu. Vào thứ Ba ngày 13 tháng
         5 năm 2014 nhiều cuộc biểu tình lớn lao, lên cả chục ngàn người
         xảy ra ở Bình Dương,(Thủ Dầu Một) rồi lan xuống Đồng
         Nai, (Biên Hòa).  Hàng ngàn nam, nữ công nhân, đình công, ùa
         ra đường. Tiếng hô: "Đả đảo Trung Quốc". Rồi cuộc
         biểu tình từ phấn khích đến bạo loạn. Chỉ riêng tỉnh
         Bình Dương, có khoảng 460 công ty xí nghiệp ngoại quốc hoạt
         động sản xuất ở các khu công nghệ đã bị thiệt hại
         từ nhẹ đến nặng, hư hại vì đập phá hoặc bị đốt
         cháy vào hôm thứ Ba và cuộc biểu tình vẫn còn tiếp
         tục qua ngày thứ Tư. Ngày 14 tháng 5, tất cả các công ty có
         mặt ở khu công nghiệp và của cả tỉnh Bình Dương đều
         nghỉ việc, cửa đóng then gài như có chiến tranh.  Hơn 40 công
         an bị thương vì bị chọi gạch, đá lỗ đầu. Hậu quả
         là các doanh nghiệp có vốn đầu tư của Đài Loan, Trung Quốc
         ra thông báo cho công nhân là "tạm thời nghỉ làm". Những
         công ty nào thuộc chủ đầu tư Trung Quốc đều được
         cảnh sát chống bạo động bảo vệ nghiêm ngặt. Hầu hết
         các công ty đầu tư đa quốc gia khác đều không bị đoàn
         biểu tình xâm phạm. Nhưng để cẩn thận, những công ty này
         đều treo cờ quốc gia mình "Chúng tôi là công ty Nhật, chúng
         tôi là công ty Ấn Độ… Chúng tôi ủng hộ chủ quyền
         Việt Nam..." 
Rồi biểu tình chống
         Trung Quốc từ Bình Dương, Đồng Nai phía Nam lan như lửa cháy,
         phừng ra tới Hà Tĩnh, Trung Phần. Từ Đài Bắc, phát ngôn
         viên báo chí của Tập đoàn Formosa Plastics, nhà đầu tư
         lớn nhứt của Đài Loan cho biết nhà máy gang thép đang xây
         dựng tại khu kinh tế Vũng Áng, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh đã
         bị đốt phá sau cuộc đụng độ giữa công nhân người
         Trung Quốc và người Việt Nam. Những thiệt hại về tài chính
         do bị đốt phá vẫn chưa được kiểm kê. 
Biểu tình biến thành bạo loạn nầy xảy
         ra chiều và tối ngày Thứ Tư 14/5/2014 cho tới khoảng 22 giờ đến
         23 giờ đêm cùng ngày mới vãn hồi được trật tự,
         sau khi một số lớn công an, bộ đội, biên phòng được
         huy động! (Tập đoàn Formosa Plastic Group của Đài Loan có một
         số dự án đầu tư đến 20 tỉ USD, trở thành nhà đầu
         tư ngoại quốc lớn nhất tại Việt Nam khi các dự án của họ
         hoàn tất vào năm 2020. Trong đó họ đầu tư xây dựng
         cả một hải cảng và một nhà máy nhiệt điện công suất
         2,150 MW, một nhà máy sản xuất thép lớn nhất Đông Nam Á.)
          Trong số hơn 10,000 người làm các loại việc khác nhau tại công
         ty Formosa ở Vũng Áng, có khoảng 2,000 người Trung Quốc. Mấy tháng
         trước, từng có xô xát giữa dân địa phương và
         công nhân Trung Quốc tại đây.  Dân địa phương kêu ca về
         số lượng quá đông công nhân Trung Quốc, không có giấy
         phép lao động, mà nhà cầm quyền địa phương cố ý
         làm ngơ, bao che… phớt lờ những biện pháp để đối phó?!
         Đây là công ty Đài Loan nhưng những người biểu tình
         bạo loạn nầy nhầm lẫn là công ty Trung Quốc! Mà nhầm cũng
         phải thôi! Đài Loan gì mà công nhân Trung Quốc lại lên
         tới hàng ngàn người (?!) Đúng ra những công ăn việc làm
         nầy phải dành ưu tiên cho dân địa phương theo lời mấy
         ‘quan’ trên hứa hẹn khi lấy đất của dân nghèo mà
         đưa cho chủ đầu tư nước ngoài xây dựng nhà máy
         (?!) 
Công An nói: “Một người
         Trung Quốc thiệt mạng. Nhiều người khác bị thương gồm cả
         người Việt và người Trung Quốc, trong số này có cả công
         an đang làm nhiệm vụ.  Tuy nhiên, hãng thông tấn Reuters thuật lời
         một bác sĩ ở bệnh viện đa khoa tỉnh Hà Tĩnh cho hay, qua điện
         thoại, rằng: Có 5 công nhân người Việt và 16 người khác
         được mô tả là người Trung Quốc đã thiệt mạng.
          Đây là vụ bạo động chết người có thể kể là
         nghiêm trọng nhất kể từ khi có cuộc chiến tranh biên giới giữa
         hai nước hồi năm 1979. 
Không cảm
         thấy an toàn trước tình hình nầy, hàng trăm người Trung
         Quốc đã hối hả rời Việt Nam bằng đường bộ hoặc
         đường hàng không! Hơn 600 người Trung Quốc đã vượt
         qua cửa khẩu quốc tế Bà Vet để vào Cam Bốt, (Việt Nam gọi
         là cửa khẩu Mộc Bài thuộc tỉnh Tây Ninh), nằm trên xa lộ
         nối liền Sài Gòn đến Nam Vang, thủ đô Cam Bốt. Tại phi trường
         Tân Sơn Nhứt, hàng đoàn người Trung Quốc mua vé một chiều
         để bay đi Mã Lai, Thái Lan, Cam Bốt, Singapore hay trở về Đại Lục.
         
Trung Quốc bắt đầu lo sợ về
         tình trạng bạo lực đang xảy ra tại Việt Nam, thúc giục ‘đàn
         em, đồng chí’ phải trừng phạt những tên ‘tội phạm’;
         phải bồi thường cho các nạn nhân.  Phát ngôn viên Bộ Ngoại
         Giao Trung Quốc, Hoa Xuân Oánh, còn nói thêm rằng: “Hà Nội
         giả bộ đui trước những kẻ biểu tình bạo loạn nầy?!”
         Mặc dù là hai nước láng giềng, hai đảng Cộng Sản có
         quan hệ mật thiết về chính trị cũng như kinh tế …thề thốt
         ‘bốn tốt và mười sáu chữ vàng’… cũng không
         ngăn được lòng dân Việt căm phẫn, bài Trung Cộng, xuất
         phát từ lòng tự hào dân tộc về cuộc tranh đấu giành
         độc lập sau 1000 năm đô hộ của giặc Tàu. 
Tranh chấp ở Biển Đông đã ròng rã
         hằng mấy chục năm nay. Lần nầy, Trung Cộng ỷ mình nước lớn
         làm quá, ‘tấn’ đồng chí đàn em tới chân tường.
         Thế nên hàng chục tàu của hai nước đang giáp mặt nhau ở
         giàn khoan và liên tục tố cáo nhau, ‘nó đâm tàu tui’…
         rồi dùng vòi rồng xịt nước vào nhau… Giống như con nít
         đánh trận giả vào mùa hè nóng nực?! Đàn em yếu
         ớt la làng đại ca ‘vi phạm’ lãnh hải của em?! Vi phạm là
         lỡ hay cố ý chạy vào lãnh hải của nước khác rồi
         lẹ lẹ… chạy ra kẻo bị chúng bắt. Còn cái nầy mang giàn
         khoan khổng lồ vô vùng biển của người ta thì không thể
         gọi là vi phạm lãnh hải được mà phải gọi cho chính
         xác là xâm lược hay xâm lăng chiếm đóng vùng biển
         của người ta mới đúng chớ! 
Dã tâm của Trung Quốc hiện ra rất rõ trong khi quan hệ mậu
         dịch của hai bên! Hàng năm kim ngạch thương mãi lên tới hơn
         50 tỉ đô la, vậy mà các công ty Trung Quốc chỉ đầu tư
         2.3 tỉ đô vào Việt Nam… chỉ nhằm mục đích bóc lột
         tài nguyên. Tương tự như đã làm với các nước
         Phi Châu. Xuất khẩu từ Phi Châu đi Trung Quốc đa số là nguyên
         liệu như dầu thô và khoáng sản. Trung Quốc cố ý không
         tạo ra việc làm hay thương mại gì ở các nước đó
         cả? Chỉ đến đó ‘hủ hóa’ quan quyền địa phương
         để được khai thác tài nguyên với giá rẻ mạt rồi
         chở về nước mình! Khủng hoảng xảy ra chỉ một tuần sau khi
         Tổng Thống Hoa Kỳ viếng Châu Á vào cuối tháng 4. Nơi mà
         ông tuyên bố Mỹ có nghĩa vụ bảo vệ các đồng minh trong
         vùng (ám chỉ Nhựt Bản và Phi Luật Tân) đang có tranh chấp
         biển đảo với Trung Quốc. Phát Ngôn viên Tòa Bạch Ốc, Jay
         Carney, phát biểu rằng những tranh chấp nầy nên được giải
         quyết thông qua đối thoại chớ không phải đối đầu.(Chú
         ‘Sam’ đang xoay trục sang Châu Á, khuyên can hai bên rằng: Cải
         nhau thì được nhưng đừng có ‘quánh’ nhau nhe!”  Bộ
         Ngoại Giao Mỹ cho biết đang theo dõi sát tình hình thúc giục
         đôi bên kiềm chế và thêm rằng họ ủng hộ quyền biểu
         tình bất bạo động. 
Nhìn
         lại các cuộc biểu tình biến thành bạo động nầy, một
         người dân Bình Dương "Tôi cũng không ngờ công nhân
         mình dữ như vậy. Ở đây chưa thấm gì đâu, dưới
         Đại Nam (thuôc Khu Công nghiệp Sóng Thần 3) hôm qua, đập phá
         mới banh chành. Đó là đối với công ty do Trung Quốc làm
         chủ mà thôi! Còn chuyện cướp phá hôi của là do bọn
         xã hội đen chung quanh khu công nghiệp lợi dụng chuyện biểu tình.
         Đổ thừa hết cho công nhân đi biểu tình gây ra là không
         đúng! Hôm qua có hàng chục ngàn công nhân biểu tình
         nếu họ xấu hết thì bình địa chớ chẳng chơi." Biểu
         tình chống Trung Cộng là nguyên do chánh, tuy nhiên còn vụ áp
         bức bóc lột do chủ công ty, người Trung Quốc, gây ra nữa chớ!
          Một nhà máy ô nhiễm đầy khói bụi, ngày nào cũng
         tăng ca, phải làm thêm giờ! 21 giờ đêm mới trở về phòng
         trọ, nhỏ như cái ‘hốc bà tó’. Vợ cũng cày như
         trâu. Con thì gởi nhà trẻ tư nhân, lâu lâu bị người
         giữ trẻ cũng bức bối vì cuộc sống, giận cá chém thớt,
         ‘dần’ đến tối tăm mặt mũi. Ăn uống thì thiếu thốn,
         sức lao động bỏ ra mà không được bù đắp lại, thân
         thể cứ héo mòn dần... Lâu lâu lại bị ngộ độc thức
         ăn do nhà máy cung cấp… phải đi nằm bịnh viện đến
         cả trăm người! Trong giờ làm mắc đi tiểu, đi tiêu, chủ
         Trung Quốc cũng không cho... Lương tháng ba, bốn triệu, trễ lên,
         trễ xuống. Ngắt đầu nầy, chận đầu nọ mà chẳng biết
         phải kêu ai? Công đoàn thay vì binh công nhân thì về hùa
         với chủ.  Tết nhứt thưởng 20 ngàn không đủ tiền mua ‘thèo
         lèo cứt chuột’.  Cày còn vậy mà lỡ bịnh hoạn chỉ
         còn nước chết! Ba năm rồi không về được để thăm
         quê, thăm cha, thăm mẹ!  Cùng khốn đến thế trong chủ nghĩa
         tư bản hoang dã, rừng rú nầy như thế là hết mức chịu
         đựng nổi rồi. Làm ăn cái gì cũng vậy! Chủ có cơm,
         người làm có cháo… Còn quan chức và chủ nhân cứ
         hè nhau bất chấp luật pháp, bất chấp đạo lý mà bắt
         công nhân sống một đời nô lệ như vậy thử hỏi ai mà
         không căm phẩn?! Đời sống thống khổ! Nông dân thì bị
         lấy mất đất, xiêu tán ra thành làm công nhân rồi tiếp
         tục bị bóc lột tàn tệ đến tận xương tủy. 
Sống bữa nay mà không thấy ngày mai thì
         bùng nổ khi có dịp cũng là chuyện tất nhiên trước sau gì
         cũng tới. Ông bà mình thường hay nói: “Cùi đâu sợ
         lở!”. Quẫn bách đến nước nầy mà không nhân cơ
         hội nầy để ‘dợt’ cho bè lũ tụi nó một trận nên
         thân thì chờ tới lúc nào? Trung Cộng ngoài biển tính cướp
         dầu; trên đất liền thì cướp mồ hôi nước mắt của
         dân mình. Chơi ‘cha’ như vậy hoài! Sao được?! Vậy mà
         các ‘quan’ trên ngồi trong phòng có máy lạnh giữa Sài
         Gòn, Hà Nội lên mặt thầy đời, bàn chuyện đại sự
         rằng vì công nhân ít học, nên mới manh động đến thế
         khi tự tay đập bể nồi cơm của mình?!  Coi chừng tới phiên
         ông đó ông ơi! Ở đó mà bốc phét!  Công nhân
         không khờ dại vậy đâu! Chủ Trung Quốc đã dựa vào quan
         chức nhà nước địa phương đối xử họ như thế
         nào họ mới phản ứng quyết liệt đến thế chớ! 
Viết tới đây người viết lại nhớ
         tới bài Quốc tế ca (tiếng Pháp: L'Internationale) là bài ca tranh đấu
         nổi tiếng nhất, được nhiều người biết đến nhất trên
         thế giới.  Nguyên bản tiếng Pháp được Eugène Pottier (1816–1887)
         sáng tác năm 1870 bởi, sau này là Pierre Degeyter (1848–1932) phổ thơ
         thành nhạc năm 1888. Bài hát nầy được Cộng Sản quốc
         tế ‘chôm’ về làm đảng ca cho mình. 
‘Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian! 
Vùng lên hỡi ai cực khổ bần hàn! 
Sục sôi nhiệt huyết trong tâm đầy chứa
         rồi. 
Quyết phen này sống chết
         mà thôi…’ 
Một nữ công
         nhân Việt Nam ở Bình Dương không thèm biết tới Quốc Tế
         ca là cái ‘thá’ gì hết mà lời em nói cũng hào
         hùng không kém!  “Dù đang làm cho một công ty Hàn Quốc,
         nhưng tụi em cũng đình công, đi biểu tình!” 
“Nghỉ thế này thì ai trả tiền công,
         không sợ bị đuổi, thất nghiệp sao?” 
"Bất cần, nghèo sẵn rồi đâu sợ nghèo thêm!
         Nghỉ vài bữa đi chống Trung Quốc rồi tính sau!" 
Thiệt đúng là anh thư liệt nữ! 
  đoàn xuân thu.
 melbourne. 
      
      
          Đọc Tô Thùy Yên khi Biển không yên!
 
Trung Cộng từ khi chiếm được Hoa
         Lục năm 1949, bắt đầu giương oai diệu võ! Với đầu óc
         nông dân đặc sệt cả mấy ngàn năm, triều đại nào,
         hoàng đế Trung Hoa nào bao giờ cũng nghĩ tới giành giựt đất
         đai, lấn chiếm ao hồ của hàng xóm nhỏ hơn, yếu hơn mình.
         Cứ chờ thời cơ rồi ngày gặm thêm một chút.
Như Việt Nam từ thời lập quốc tới giờ
         núi liền núi, sông liền sông với chú Ba xấu bụng nầy
         chẳng lúc nào được yên. Trên bộ thì Ải Nam Quan rồi
         thác Bản Giốc; dưới biển thì Hoàng Sa rồi Trường Sa…!
         
Tình hình Biển Đông mấy hôm
         nay lại nổi sóng về cái vụ giàn khoan Trung Cộng lù lù xuất
         hiện ngoài khơi thuộc vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam,
         làm người viết lại nhớ tới bài Trường Sa Hành của
         nhà thơ Tô Thùy Yên viết cách đây đã bốn chục
         năm trời ròng rã.  
Tô Thùy
         Yên tên thật là Đinh Thành Tiên, sinh năm 1938, tại Gò Vấp,
         Gia Định, học Petrus Ký và Đại học Văn Khoa Sài Gòn, ban
         Pháp Văn, gia nhập quân đội khóa 17 Trường Bộ Binh Thủ Ðức.
         Đến 1975, mang lon Thiếu Tá Chiến Tranh Chính Trị, Trưởng Phòng
         Văn Nghệ, Cục Tâm Lý Chiến.  Ông bị VC bắt đi học tập
         cải tạo gần 13 năm; rồi đi định cư ở Houston, Texas, Hoa Kỳ
         năm 1993.  
Trước bài Trường Sa
         Hành của ông, cũng có những nhà thơ khác làm thơ có
         tựa là ‘Hành’ như: bài thơ Tống Biệt Hành của Thâm
         Tâm, năm 1940… 
Nhưng ‘Hành’
         nghĩa là gì? Có người cho đó là một thể thơ cổ.
          Song người viết lại nghiêng về một cách cắt nghĩa đơn
         giản hơn: Hành là đi, là đến trong từ hành trình, du hành,
         vi hành, bộ hành hay hành khách… Nhà văn đi và viết
         thì gọi là ký. Nhà thơ đi và làm thơ thì gọi là
         Hành. Đi Trường Sa làm thơ thì đặt tên bài thơ là
         Trường Sa Hành! Chắc vậy?! 
Trường
         Sa Hành coi như một nhựt ký viết dưới dạng thơ khi Tô Thùy
         Yên đến Trường Sa năm 1974 vào tháng 3 khi gió mùa đông
         bắc thổi. Chuyến đi nầy hai tháng sau khi Trung Cộng xua tàu hải chiến
         rồi chiếm Hoàng Sa ngày 19 tháng giêng năm 1974 khiến 75 người
         lính anh hùng của Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa hy sinh trong lúc bảo
         vệ biển đảo quê mình. 
Trường
         Sa cách đất liền hơn 400 hải lý, nhà thơ đến bằng tàu
         Hải Quân và vẫn còn say sóng cũng y như những người lính
         thú trấn thủ trên đảo (không phải tất cả là ngư dân)
         trước khi đến Trường Sa có thể chưa biết biển bao giờ?!
          Tô Thùy Yên, dân Gò Vấp, dân Sài Gòn, nên đêm
         đầu ra Trường Sa say sóng, cứ bồng bềnh, cứ tưởng đảo
         là con tàu vẫn tiếp tục trôi đi. Tả thực và xuất sắc!
         
 Trường Sa! Trường Sa! Ðảo
         chuếnh choáng! 
Thăm thẳm sầu
         vây trắng bốn bề. 
Lính
         thú mươi người lạ sóng nước, 
Ðêm nằm còn tưởng đảo trôi đi. 
 Trường Sa là quần đảo, tên tiếng Anh
         là Spratly Islands,  đảo Trường Sa lớn là một đảo trong quần
         đảo nầy; lúc nhà thơ đến, không có dân; chỉ có
         lính… Đảo san hô đứng thứ tư về diện tích (0,15 km2).
          
Mãi khi Trung Cộng lấn chiếm quần
         đảo Hoàng Sa, Quân đội Việt Nam Cộng Hòa mới đưa lính
         thuộc tiểu đoàn 371 ĐPQ, thuộc tiểu khu Phước Tuy, ra trấn thủ
         trên các đảo: Nam Yết,  Song Tử Tây,  Sơn Ca, Sinh Tồn và đảo
         Trường Sa lớn. 
 Nhà thơ đến
         chào, hỏi han (lính) đảo Hiu Quạnh lớn (có thể là đảo
         Trường Sa lớn mà nhà thơ tự mình đặt tên! Tôi đoán
         vậy vì nó viết Hoa?!) 
  Và có
         thể vì nhà thơ chỉ là khách, lại là quan ‘văn nghệ’,
         đến chơi vài bữa rồi đi… trong khi những người lính
         gian khổ ở lại… nên bước đầu gặp nhau không vồn vã
         lắm. Những người lính đó làm ‘ngơ’ cũng phải
         thôi! Tới đây là cực, là vất vả hết mức rồi thì
         việc gì phải sợ ‘quan’ nữa chớ?!  
Mùa Ðông Bắc, gió miên man thổi 
Khiến cả lòng ta cũng rách tưa. 
Ta hỏi han hề, Hiu Quạnh lớn!
Mà Hiu Quạnh lớn vẫn làm ngơ.  
Người sống trên đảo năm ấy là lính Địa
         Phương Quân, mỗi đảo chỉ khoảng 20 người, từ đất
         liền ra đảo chẳng bao lâu, nên chưa có ai chết thì hồn ma
         quỷ làm sao mà có?! Thiệt là hiu quạnh! Thảo mộc cây cối
         thì hồi nhỏ tới giờ mới thấy; nên hỏng biết tên gì?
          
Đảo hoang, vắng cả hồn ma quỷ,
         
Thảo mộc thời nguyên thủy
         lạ tên 
Mỗi ngày mỗi đắp
         xanh rờn lạnh 
Lên xác thân
         người mãi đứng yên.  
Cách
         bờ xa quá, nơi những người lính thân cô, thế cô, tuân
         lịnh trên, xa nhà, xa cửa, xa vợ, xa con, xa cha, xa mẹ, anh em đến đây
         để giữ đảo quê mình. Xưa ai làm công chức hay quân
         nhân mà bị đổi đi đảo như Côn Sơn ngay cả Phú Quốc
         đều mang mặc cảm tự ti là mình bị đi đày, bị bỏ
         quên giữa trùng trùng sóng vỗ. (Dù sau ba tháng, sẽ có đại
         đội từ trong đất liền ra thay thế!) 
  Bốn trăm hải lý nhớ không tới 
Ta khóc cười như tự bạo hành 
Dập giận, vác khòm lưng nhẫn nhục, 
Đường thân thế lỡ, cố đi nhanh.  
Vậy mà những người lính tưởng chừng
         như bị bạc đãi, bị lạc loài, bị bỏ quên, không ai
         nhớ đó lại can đảm đánh nhau với Tàu Cộng trang bị
         hùng hậu hơn nhiều để bảo vệ biển đảo quê mình
         rồi ngả xuống… nên: 
 Sóng
         thiên cổ khóc, biển tang chế. 
Hữu
         hạn nào không tủi nhỏ nhoi? 
Tiếc
         ta chẳng được bao nhiêu lệ 
Nên
         tưởng trùng dương khóc trắng trời. 
 Dù gì đi chăng nữa, đã sanh ra làm dân Việt
         nếu phải chết vì đất nước thì chết. Lớp nầy rồi
         lớp khác!  
Mùa gió xoay chiều,
         gió khốc liệt, 
Bãi Đông
         lở mất, bãi Tây bồi. 
Đám
         cây bật gốc chờ tan xác 
Có
         hối ra đời chẳng chọn nơi? 
. 
Trong làn nước vịnh xanh lơ mộng 
Những cụm rong óng ả bập bềnh 
Như những tầng buồn lay động mãi 
Dưới hồn ta tịch mịch long lanh.
. 
  Mặt trời
         chiều rã rưng rưng biển 
Vầng
         khói chim đen thảng thốt quần, 
Kinh
         động đất trời như cháy đảo… 
Ta nghe chừng phỏng khắp châu thân. 
 Để đêm về sống như người nguyên
         thủy bên đống lửa, chờ mồi… rồi nhậu!  
Ta ngồi bên đống lửa man rợ, 
Hong tóc râu, chờ chín miếng mồi, 
Nghe cây dừa ngất gió trùng điệp 
Suốt kiếp đau dài nỗi tả tơi. 
 Rồi văn nghệ, ca hát, không có ‘quan’
         và ‘lính’ chỉ có ‘qua’ và ‘chú em’. Rặt
         ròng Nam Bộ!  
Chú em hãy hát,
         hát thật lớn 
Những điệu
         vui, bất kể điệu nào 
Cho
         ấm bữa cơm chiều viễn xứ 
Cho
         mái đầu ta chớ cúi sâu.  
Rượu
         lâng lâng sầu viễn xứ rồi nhớ tới những người đã
         được gởi ra đây lúc trước, chiến đấu rồi chết
         một cách quạnh hiu mà quân tiếp viện đâu… chờ hoài
         chẳng thấy…như đã từng xảy ra ở Hoàng Sa chỉ mới
         hai tháng trước. 
 Ai hét trong lòng
         ta mỗi lúc 
Như người bị
         bức tử canh khuya 
Xé toang từng
         mảng đời tê điếng 
Mà
         gửi cùng mây, đỏ thảm thê.
. 
 Ta nói với từng tinh tú
         một 
Hằng đêm tất cả
         chuyện trong lòng 
Bãi lân tinh
         thức, âm u sáng 
Ta thấy đầu
         ta cũng sáng trưng.
. 
 Đất liền, ta gọi, nghe ta không? 
Đập hoảng Vô Biên, tín hiệu trùng.
         
Mở, mở giùm ta khoảng cách
         đặc. 
Con chim động giấc gào
         cô đơn.  
Người lính đảo,
         hầu hết là trẻ, là hoa niên, đến đây vì đất
         liền, chạm địch, đối mặt với quân thù thì xin đừng
         bỏ chúng tôi lại chiến đấu một mình trên “Hiu Quạnh
         lớn” đồng bào ơi!  
Ngày
         trắng chói chang như giũa. 
Ánh
         sáng vang lừng điệu múa điên. 
Mái tóc sầu nung từng sợi đỏ 
Kêu giòn như tiếng nứt hoa niên. 
 Tuổi hoa niên trong binh lửa là vậy đó.
         Hy sinh phận mình cho đất nước tồn sinh. 
  Ôi! Lũ cây gầy ven bãi sụp, 
Rễ bung còn gượng cuộc tồn sinh, 
Gắng tươi cho đến ngày trôi ngã
         
Hay đến ngày bờ tái tạo
         xanh. 
.
San hô mọc tủa thêm cành nhánh 
Những nỗi niềm kia cũng mãn khai 
Thời gian kết đá mốc u tịch 
Ta lấy làm bia tưởng niệm Người.  
Nhà thơ đem ‘nỗi niềm’ kia hỏi Trời
         và hiểu ra rồi! Hiểu một điều là đất nầy, biển nầy,
         đảo nầy do những người lính rất bình thường, không
         phải là quan quyền chi hết… gian khổ giử lấy! Và nhà thơ
         cúi đầu khâm phục sự gian khổ hy sinh kính cẩn gọi những
         người lính vô danh đó trong bài thơ của mình bằng chữ
         “Người’, trang trọng viết hoa. 
Năm
         1974, khi Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa, Hải Quân ta chống trả quyết
         liệt thì những nhà thơ quốc doanh phương Bắc chịu nhục, cúi
         đầu câm lặng. Sau 75, Bắc quân chiếm được miền Nam thì
         lại tự cao, tự đại… (dù trong thâm tâm cũng phải cúi
         đầu khâm phục bài thơ nầy do một nhà thơ tài hoa Nam Bộ
         duy nhứt trong nhóm Sáng Tạo (chủ lực có nhà văn Mai Thảo và
         nhà thơ Thanh Tâm Tuyền…viết…) Nhưng vốn tánh nhỏ nhen,
         vẫn cón rán ‘khoèo’ một cái là bài thơ Trường
         Sa Hành của nhà thơ Miền Nam Tô Thùy Yên hay…nhưng thiếu
         tính chiến đấu. 
 Tính chiến
         đấu gì đây?  Đâu phải cứ là:  Cờ in máu chiến
         thắng mang hồn nước, súng ngoài xa chen khúc quân hành ca, đường
         vinh quang xây xác quân thù…  
Tính
         chiến đấu không phải là ngư lôi, là tàu chiến, là
         tàu ngầm Kilo! Đôi khi có rồi mà chưa chắc đã dám
         ‘chơi’… vì nhát?! 
Tính
         chiến đấu trong bài Trường Sa Hành của Tô Thùy Yên là
         gian khổ của người lính trong trùng trùng gió mùa… khắc
         nghiệt, nắng cháy đến phỏng da vào mùa khô! Còm mùa
         mưa bão, những cơn bão nhiệt đới đi qua mạnh đến mức
         dường như thổi bay luôn cả đảo! 
Thiên nhiên là vậy, khắc nghiệt như vậy…vẫn chịu
         đựng để giử biển đảo quê mình…Rồi quân thù
         đến, đánh tới cùng, dù biết rằng chấp nhận ra đây
         là nếu đụng trận là chỉ có chết chứ còn biết rút
         đi đâu, còn ai tiếp viện? Đảo mà!… Xa đất liền
         quá! Hỏng lẽ giơ tay, buông súng mà đầu hàng Tàu Cộng…
         Hai tháng trước khi nhà thơ đến, hải chiến đã xảy ra
         rồi đó ở Hoàng Sa. Đã có hy sinh! Biết vậy nhưng không
         có sợ… Dà! Tính chiến đấu ở đây đó thưa
         ‘chư vị’ thi sĩ quốc doanh miền Bắc! 
Mỗi người đọc thơ đều có thể hiểu cách
         khác nhau! Càng nhiều cách hiểu càng tốt!  Vì một bài thơ
         hay như một cái kính vạn hoa, mỗi lần đọc lại bài thơ
         thì tìm ra cái mới, cái hay, cái lạ là lần đọc trước
         mình chưa tìm thấy, chưa hiểu hết. Như cái kính vạn hoa,
         mỗi bức hình tuyệt tác chỉ là những hạt thủy tinh được
         sắp xếp, như những con chữ được sắp xếp trong thơ, lắc
         lên lại hiện ra hình ảnh khác… rực rỡ muôn màu! 
Người viết không phải là nhà phê bình
         văn học, mạo muội viết ra những điều mình ‘cảm’ về
         bài Trường Sa Hành của một tác giả nổi tiếng như nhà
         thơ Tô Thùy Yên nầy là một việc làm mạo hiểm vì
         dễ bị chê là dốt chẳng hiểu gì thơ.  Tuy vậy, ai chê thì
         chê… mình hiểu tới đâu hay đó, viết ra chia sẻ cùng
         bạn đọc thân mến vì trộm nghe có người phê rằng bài
         thơ hay nhưng không có sức chiến đấu làm mình ‘tức’,
         mình ‘quạu’ lên, ‘quạt’ cho nó một trận cho đã
         tức!! 
Bài thơ nầy viết cách
         đây đã 40 năm vẫn còn đứng vững và chắc rằng
         sẽ còn đứng rất lâu vì một lẽ đơn giản là nó
         hay. 
Biển Đông không yên và
         chắc mãi mãi không yên… Mỗi lần Biển không yên…
         lại đọc Trường Sa Hành của Tô Thùy Yên để yêu
         nước mình thêm.  Tôi xin cảm ơn ông! 
  đoàn xuân thu. 
melbourne 
      
         
“Anh đưa em sang… suối?!” 
  
 
  
Sông Nam Khan bắt nguồn từ cao nguyên Xiengkhuang, Lào. Vào
         đất Việt, nó có tên là sông Lam, là một trong 2 con sông
         lớn nhất Bắc Trung Bộ Việt Nam. Khi vào Nghệ An lại tên là sông
         Cả, đổ ra biển tại cửa Hội, vịnh Bắc Bộ.  
  
 
  
Dòng sông
         Cả hôm đó nước lũ vì chịu ảnh hưởng của Bão
         Xangsane (theo tiếng Lào có nghĩa là “Con voi lớn”) vào cuối
         Tháng 9 năm 2006. Trong số 19 em bị thiệt mạng và mất tích, có
         3 cặp là anh chị em ruột.  
          
 
  
Một bài thơ của
         anh bạn viết, rất đau lòng như vầy: 
  
 
  
“Xangsane: cơn
         bão dữ, đập vào dãy Trường Sơn. Trời làm cơn mưa
         lũ xuống miền Trung tai ương. Em ngây thơ xuôi dòng! Qua trường,
         bên kia bến! Chuyến đò em, định mệnh! Thuyền lật úp, giữa
         sông. Cuồng nộ dòng sông Cả, cuồn cuộn cuốn em đi. Ba mạ
         vật vã tìm, giọt đầm đìa, lã chã. Sông Cả trời
         tóc bạc! Rờn rợn nước sông sâu. Lòng tôi đau xót
         lắm! Mười chín xác xanh xao, chìm trong dòng nước bạc; giờ
         dạt tận phương nào? Em học trò dấu yêu! Tôi một thời
         phấn bảng. Dòng sông tuổi thơ tôi, cuồn cuộn cuốn tôi đi.
         Dòng sông tuổi thơ em, cuồn cuộn cuốn em đi. Quê người xa
         ngàn dặm, tôi nghe tiếng em kêu! Lệ đầm đầm ướt má.
         Xin gởi dòng sông Cả; giọt lệ tôi khóc em! 
  
 
  
Cứ tưởng
         cái bi kịch nầy vốn làm lay động nhà thơ cũng làm lay động
         luôn cái lương tâm của các quan Giao Thông Vận Tải để
         bớt ăn cắp của công mà dành tiền dân để xây dựng
         đường sá cầu cống cho đám học trò nhỏ đi học
         chớ! Nào ngờ ‘vũ như cẩn’ là vẫn như cũ! Cất trường
         xong, có thầy cô; còn việc đến trường phải đeo dây
         ròng rọc, làm diễn viên xiếc, hay ôm can nhựa, ôm cây chuối
         bơi giữa mùa nước lũ qua sông để đi học thì thây
         kệ tụi bây?!  
  
 
  
Như học trò làng
         Nông Nội, xã Đăk Nông, khi qua sông Pô Kô phải đu mình
         trên dây thép để qua sông (giống hồi xưa mấy sinh viên sĩ
         quan trường bộ binh Thủ Đức gọi là đi dây tử thần). 
         
  
 
  
Rồi mấy hôm nay lại rộ lên tin cô giáo, học
         trò bản Sam Lang, xã Nà Hỳ, huyện Nậm Pồ, tỉnh Điện Biên đến trường bằng cách phải
         chui vào túi ni lông, ngồi lọt thỏm trong đó để các thanh
         niên túm gọn miệng bao, kéo, bơi qua suối mùa nước lũ. Nằm
         gọn trong chiếc túi, qua bên kia suối vẫn khô ráo áo quần.
         Bản Sam Lang trời mới cuối Tháng 3, lũ chưa về. Lòng suối rộng
         khoảng 5m, sâu khoảng 1m đến 1m5… cô giáo, học trò còn
         tự nhiên chui vô túi mà qua suối. 
  
Đến giữa Tháng 5 là mùa mưa; lũ sẽ về bất chợt, 
 Cô
         Tòng Thị Minh và đám học trò 
dòng suối
         sẽ rộng ra khoảng 80m, sâu hơn và hung hãn hơn. Mùa khô lòng
         suối trơ cạn, nhưng mùa mưa lũ thì như bao con suối trên những
         địa hình chia cắt bởi nhiều đồi núi dốc, chỉ một trận
         mưa nguồn là dòng suối trở nên mênh mông, cuồn cuộn nước.
         Đúng ra dân không biết chuyện ‘kinh hoàng’ nầy cho đến
         một hôm anh phóng viên nhà báo về bản làng em chơi, cô
         giáo mới cho anh coi cái ‘clip’ xem em vượt sông, qua suối “bám
         trường, bám lớp”. Cái clip nầy, cô giáo quay vào cuối
         mùa lũ năm rồi! Tính để làm kỷ niệm thời ‘son trẻ’;
         nhưng tiện có anh đây… cho anh coi luôn nhá! 
  
 
  
Con suối trong
         đoạn phim ‘rùng rợn’ do cô Tòng Thị Minh kiêm đạo
         diễn quay là suối Nậm Pồ, đoạn giáp ranh giữa hai bản Lai Khoang
         và Sam Lang, trên trục đường từ trung tâm xã vào tận đường
         biên giới Việt - Lào.  
          
 
  
Cô giáo mẫu giáo
         kiêm nhà đạo diễn phim “hiện thực xã hội chủ nghĩa”
         kể rằng: “Hồi Tháng 9 năm 2013 em bắt đầu chuyển từ Nà
         Bủng về trường này. Lần đầu gặp lũ không biết làm
         thế nào để đi qua thì thấy dân bản đều “vượt
         lũ” bằng cách này nên cũng liều mình làm theo”. Đây
         là chuyện thường ngày ở bản. Còn anh phóng viên nầy ở
         vùng xuôi lên; lại cho đó là ‘kinh’ quá như phim Hít
         Cốc, bèn ‘bắn’ cái ‘clip’ nầy về tòa báo tận
         ‘Sè-Gòn’ nơi anh đang cộng tác, cho bà con cô bác cả
         nước coi mà xanh mặt như tàu lá chuối chơi! 
  Anh còn phụ đề
         Việt ngữ như vầy: “Clip cảnh vượt suối đến trường
         vào mùa lũ mà tôi tin chắc chưa ở đâu trên thế giới
         này có kiểu qua suối kỳ lạ như thế, ngoài tất cả sự
         tưởng tượng của chúng tôi!” 
  
 
  
Anh phóng viên nầy
         nói vậy chắc muốn cho vào kỷ lục Guinness về những trò quái
         đản trên thế giới hay sao? Nếu vậy thì ông anh thua rồi. Cái
         vụ chui vô bao ni lông rồi kéo qua suối cho khỏi ướt quần đâu
         có rùng rợn bằng đem ‘thằng nhỏ’ nhét vô bao ni lông
         rồi đem trấn nước!  
          
 
  
Thưa! Tui hổng có nói dóc đâu! Bà con mình chắc còn
         nhớ, dù đã 36 năm trời rồi, từ năm 1978 tới nay, phim Cánh
         Đồng Hoang chớ!  
Chú
         bé bị trấn nước trong phim “Cánh Đồng Hoang” 
Trong
         phim có cảnh nhét ‘thằng nhỏ’ vô bọc ni lông rồi trấn
         nước! Nó cũng giống mấy em học trò vùng cao nói trên nhét
         vô bọc ni lông để qua suối mà thôi. 
  
 
  
Mà trước
         khi xem cảnh nầy mời bà con lược lại chuyện phim như vầy: vùng
         Đồng Tháp Mười, có vợ chồng Ba Đô và đứa con
         trong một căn chòi nhỏ giữa đồng nước bao la. Ngoài việc
         trồng lúa, bắt trăn, bắt cá, nuôi vợ, nuôi con… còn dẫn
         đường cho VC, gọi là giao liên… Nên mới có cái cảnh
         trực thăng của quân đội Mỹ quần thảo khu vực đồng nước
         này nhằm phát hiện đội du kích đang hoạt động. Kết
         quả cuối cùng là “Địch chết ba! Ta chết ráo!” Khi Ba Đô
         bị trực thăng Mỹ bắn trúng, để trả thù chồng (như Trưng
         Trắc đuổi Tô Định để trả thù cho Thi Sách, cọp dê
         cái ‘mô-típ’ nầy một chút, được hông?), vợ
         Ba Đô đã bắn cháy chiếc trực thăng. 
  
 
  
Phim tuyên truyền
         ‘lảng nhách’ nầy do ba ông ‘Sờ’ trí ‘tệ’ làm.
         Ông ‘Sờ’ một là ông Sáng, (Nguyễn Quang Sáng), viết kịch bản. Ông ‘Sờ’ hai là
         ông Sến (Hồng Sến), đạo diễn. Và ông ‘Sờ’ ba là ông Sơn (Trịnh Công Sơn) âm nhạc. 
         
  
 
  
Tới nay ba ông ‘Sờ’ nầy đều đã rửa
         cẳng lên bàn thờ hết ráo! Sến trước tới Sơn rồi tới
         Sáng! Nhưng cái trò nhét ‘thằng nhỏ’ vào bao ni lông
         nầy vẫn còn được ‘copy and paste’.  
  
 
  
Tài tử nhí, mới 16 tháng tuổi, bị mấy cha lớn đầu
         mà chơi dại, cho đóng cảnh kinh dị nầy vào Tháng 11 năm
         1978 tại ấp Bắc Chang, xã Tuyên Thạnh (Mộc Hóa), quê hương
         của ông ‘Sờ’ hai. Ông nội nó thấy nhét ‘thằng nhỏ’
         vô bọc ni lông… rồi trấn nước để quay phim… nhiều
         phen nhảy xuống nước, ráng giựt ‘thằng nhỏ’ lại…từ
         tay nữ diễn viên (tài sắc) Thúy An… Ổng cự nự quá trời!
         Ổng nói: tưởng ba ông ‘Sờ’ nầy khôn; ai dè ‘chơi’
         kiểu gì mà ngu hết biết!  
  
 
  
Đóng phim xong, hổng
         có một cắc tiền ‘cát xê’, tối về ‘thằng nhỏ’
         teo héo, nóng lạnh, giựt mình, hoảng hốt, la khóc nhiều đêm
         liền. Làm ông nội thằng nhỏ cũng ngủ mớ, la làng chói
         lói. Ác chi mà ác dữ vậy không biết! 
  
 
  
Vì ba ông
         ‘Sờ’ nầy lên bàn thờ hết ráo sau khi đặt ra câu chuyện
         ba xạo nầy thiệt là tiếc hùi hụi! Phải chi ba ông ‘Sờ’
         nầy còn sống tới giờ, thấy cảnh ‘người thật, việc
         thật’ khỏi cần viết kịch bản chi cho lâu lắc, cứ vác máy
         ra mà quay như cô giáo vùng cao Tòng Thị Minh đã làm…
         thì đâu có ai dám chê mình xạo; chừa chỗ cho tui xạo
         với chớ! 
  
 
  
Cảnh thật bây giờ thiếu gì: như học trò đu
         dây, ôm can nhựa, ôm thân chuối bơi qua sông... nhét vô bọc
         nylon đưa qua suối, trong nước xiết cuồn cuộn chảy. Đó mới
         chính là “hiện thực xã hội chủ nghĩa” đó nha mấy
         ‘cha’! 
  
 
  
Xem cái đoạn phim kinh dị nầy, một ông Bộ Trưởng
         Giáo Dục già, về hưu, giả nai, nói: 
  
 
  
“Dân ta khổ
         quá! Ở thời bình như vậy mà giáo viên, học sinh qua suối
         bằng túi ni lông! Thật khó tưởng tượng được”.
         
  
 
  
Nhân câu chuyện này, ông khoe thời kỳ còn làm
         Bộ Trưởng, ông từng “vi hành”, mà ngồi xe gắn máy
         (hi hi!) trên đường hiểm trở, bùn lầy nước đọng, đến
         các “vùng sâu, vùng xa”, “động viên” mồm giáo
         viên “bám trường, bám lớp” thì mấy cô giáo bật
         khóc, òa lên nức nở… hu hu… 
  
(Chắc
         mấy cô nói: ‘Bộ Trưởng ơi! Tháng nầy chưa phát gạo
         cho tui?!’) 
  
 
  
‘Ca’ mình xong, ông rầy quan chức kế tục ông
         rằng: “Hội hè, tiệc tùng lãng phí! Vậy tại sao cây cầu
         cho học sinh mình lại không có kinh phí, không làm được?
         Tui thực sự đau xót!”  
          
 
  
Cha! Lại nước mắt
         cá sấu nữa rồi! Thôi ông ơi! Hồi đương chức, đương
         quyền mà ông còn chả làm gì! Giờ về hưu, hết thời
         rồi… nói ai nghe, nói chi cho chúng ghét! Nó nói: trâu buộc
         ghét trâu ăn! 
  
 
  
Và cũng không
         nghe ông Bộ Trưởng Giáo Dục đương nhiệm nói cái giống
         gì mà chỉ nghe ông Bộ Trưởng GTVT ‘la’ rùm thôi. Dù
         đang bận theo ‘phái đoàn’ chánh phủ, đi mượn vốn
         ODA của thằng Nhựt Bổn, ông cũng ráng chứng tỏ mình “năng
         nổ” sảng, bằng gởi cái ‘méc-xịt’ cho cô giáo như
         vầy: “Cảm ơn em, anh sẽ cho anh em nghiên cứu để làm sớm
         1 cây cầu treo”. 
  
 
  
Thế kỷ 21 rồi ông thần! Cô giáo Tòng Thị Minh
         nói chuyện với ông Bộ Trưởng là dân nói chuyện với
         công bộc của dân - chủ ‘ra lệnh’ cho đầy tớ? Chuyện
         nầy của ông… là ông phải làm! Chớ có phải là
         chuyện riêng của ‘đôi ta’ gì đâu mà ‘anh anh em em!’
         ngọt xớt vậy cha nội? Hay là anh xem hình em chụp với học trò
         trên bản, trước căn nhà tranh vách đất, gọi là trường
         nầy, anh thấy em hơi ‘bị’ đẹp chăng?! Con gái người dân
         tộc mà! Phải biết! Như một đóa lan rừng đương độ
         he he! 
  
 
  
Anh Bộ Trưởng bèn hứa cho 3 tỉ 5 làm cầu treo. Làm
         liền! Vừa vẽ, vừa cất, hai tháng phải xong trước mùa mưa
         lũ để cầu đưa em sang suối mà dạy học! Thiệt ‘nước
         sông công lính’ mà! Vinh quang lại thuộc về tui! Tiền ngân sách
         của dân, tiền tỉ, mà quan anh ‘phán’ một cái là nó
         ‘lòi’ ra liền. Anh ưu ái ‘bản’ của em như vậy còn
         ‘bản’ mấy em khác thì sao há? 
  
 
  
Quan anh cho làm
         cầu treo! Thiệt nghe sợ quá anh Bộ Trưởng ơi! Bởi xây cầu
         treo mà nó đứt ốc neo…văng dây cáp; nó hất thầy
         trò em xuống lòng suối… chết hết… như cái vụ sập
         cầu treo tại bản Chu Va 6, xã Sơn Bình, huyện Tam Đường, tỉnh
         Lai Châu, làm chết 8 người, bị thương cả 36 người lúc
         họ đi đưa tang mới đây. Dân cả nước mình xem hình
         trên báo thấy phía dưới dòng suối lởm chởm đá nhuốm
         máu của các nạn nhân? Nạn nhân của cái ‘ốc neo’
         hay nạn nhân của mấy ‘quan anh’ không biết nữa? Hổng thấy
         ai trả lời trả vốn gì hết trơn?  
  
 
  
Nên: “Xin
         cho tụi em sống… chờ lên chủ nghĩa xã hội với! Để
         mấy anh lên mình ‘ên’ lại sợ mấy anh buồn!” 
  
 
  
Nghe tấm lòng
         ‘đại bác’ của ‘quan anh’, bản làng em xin ghi lòng tạc
         dạ… nhưng nhận… thiệt “Tía em cũng hổng dám?!” 
  đoàn xuân thu. 
  melbourne 
  
 
  
       
       Chuối nè cưỡng!
         
 
  
Thưa quý độc giả thân mến!
Xin bà
         con coi kỹ hai cái hình đi! Hình số một là cái nhà…
         À không! Phải là một cái ‘dinh’ mới đúng!
Có em gái
         mặc áo bà ba, chạy xe đạp, đường vắng hoe, không có
         xe cộ gì ráo thì phải ở quê hương Việt Nam mến yêu
         rồi!
Đúng vậy! ‘Dinh’ nầy nằm trên tỉnh lộ 884,
         ngang qua xã Sơn Đông (đừng nghe tên Sơn Đông mà tưởng
         nó bên Tàu! Không! Nó thuộc tỉnh Bến Tre ‘quê hương
         đồng khổ’ đó! )
‘Quê hương đồng khổ’
         mà sao có người không ‘khổ’ mà sướng quá trời
         vậy?  Không ở nhà mà ở ‘dinh’! Dạ! Xin độc
         giả… đừng có nóng, thủng thẳng xem hồi sau sẽ rõ! 
 
‘Dinh’
         trên tỉnh lộ 884, ngang qua xã Sơn Đông, Bến Tre / Dinh của cựu  Tổng Thống
         Viktor Yanukovych, Ukraine
Còn hình thứ hai, cái ‘dinh’ đồ sộ hơn, bự hơn,
         hực hỡ hơn! Có mấy thằng Tây, vai ba lô, tò mò vào tham
         quan cho biết thì nó ở nước ngoài rồi.
Đúng vậy! ở Ukraine. Và của ai? Dạ…
         lại xin đừng có nóng, thủng thẳng xem hồi sau sẽ rõ!
Nhưng
         trước khi nói chuyện bây giờ mình nói chuyện hồi xửa hồi
         xưa một chút đi! Hồi xưa có một ông quan cực kỳ thanh liêm,
         không tơ hào, dù một cây kim sợi chỉ của đồng bào?!
         Lúc về hưu, nhà tranh vách đất, ăn toàn nước mắm kho
         quẹt! Ngày giỗ mẫu từ mà không có một đồng xu dính
         túi để đi chợ mua đồ về cúng!
Bà vợ hiền, phận
         dâu con, dù nâng khăn sửa túi cho ổng bốn, năm chục năm rồi,
         lui cui dưới bếp suốt! Xong, khệ nệ bưng lên một mâm, có
         con gà luộc chấm muối ớt, có thịt heo quay chấm nước tương
         với vài lát ớt, ăn với bánh hỏi trét mỡ hành và
         chai rượu Hennessy! (Quá đã! Chảy nước miếng!)
Đốt
         nhang mời tía má từ âm phủ về ăn đám giỗ. Hết tuần
         nhang, vợ chồng con cái đề huề ăn uống mà không mời đứa
         hàng xóm nào cả; vì bọn chúng có bao giờ thèm chơi
         với quan về hưu mà thanh liêm chánh trực đâu! (Nhờ vả gì
         được nữa mà chơi chớ?!)
 Xé cái đùi gà chấm
         muối ớt, đưa lên miệng nhai rau ráu, quất cạn ly rượu mạnh,
         ‘Quan’ bèn quay sang hỏi vợ: “Nhà mình nghèo! Bà lấy
         tiền đâu ra mà làm đám giỗ một cách thịnh soạn thế
         nầy?
Vợ ‘Quan’ nói: “Anh đừng vỗ bàn, xáng
         chén, đừng quánh!  Em mới dám nói!”
 “Nói
         đi! Nếp sống văn hóa mới mà! Ai mà quánh vợ bao giờ hè!”
 “Chẳng
         qua là lúc anh đương chức đương quyền, có người
         hỏi anh tuổi con gì? Em nói anh tuổi tí. Hôm sau, họ mang đến
         con chuột bằng vàng 24 cara, bốn số 9, kính biếu!”.
 “Em
         giấu anh, cất, để phòng… những ngày mưa!  Bữa nay em ngắt
         cái đuôi con chuột, ra tiệm vàng bán; nên mới có tiền
         mà làm đám giỗ má đó anh!”
Quan ôm đầu la: “Trời
         ơi! Thiệt là con thơ, vợ dại mà! Sao lúc đó bà không
         nói tui tuổi con trâu hả?!”
Và một chuyện khác!
         Một người đến thăm ‘Quan’, xì ra một cục vàng, rồi
         nói: “Cứ nhận đi! Không có ai biết đâu mà sợ!”
‘Quan’
         nhìn cục vàng, ước lượng bằng mắt, xem bao lớn. Xong, từ
         tốn trả lời rằng:  “Sao ông lại nói không ai biết! Ông
         biết! Tui biết! Trời biết! Bây giờ còn thêm một người nữa
         biết!”
Ông đưa hối lộ mặt xanh như ‘đít’
         nhái, răng đánh bò cạp hết trơn! “Phen nầy chắc chết!”
Quan bèn
         nói vọng vào nhà sau: “Em ơi! Ra đây biểu!”
 Một
         người đẹp tựa Tây Thi, ưỡn ẹo bước ra: “Dạ! Quan
         anh dạy em chi?”
 “Em đem ‘cục’ vàng nầy ‘nhốt’
         vào kho tang vật cho anh!”
 (Đồ quỷ nè! Làm người
         ta hết hồn hè! Vậy mà cứ tưởng ‘Cưỡng’ không
         thèm ăn chuối chớ!)
 Tây nó nói ‘Life
         is short!’ Đời người ngắn ngủi! Nhứt là đời làm ‘Quan’
         còn ngắn ngủi hơn đời người nhiều… Nên nói ngắn
         ngủi là không chánh xác, phải nói là nó cụt ngủn như
         thằng ‘Tí’ mắc mưa, mà trời lại lạnh!  Do đó
         hồi còn làm ‘Quan’, có chức có quyền mà không chịu
         ăn tiền thì lúc về hưu rồi hối còn không kịp đó!
 Hồi
         xưa ăn vàng! Vì tỉ trọng vàng hơi nặng 19,31 cồng kềnh quá;
         nên giờ mấy ‘Quan’ không ưa chuộng lắm. ‘Quan’ thích
         đô Mỹ hơn! Giá trị cũng hổng thua gì vàng mà gọn
         nhẹ, dễ cất, dễ giấu!  Bây giờ mà muốn hối lộ mấy
         ‘Quan’ lớn mà đưa phong bì, e rằng lạc hậu quá! Ví
         bằng đô Mỹ đi nữa, cũng đựng đâu có bao nhiêu. Đưa
         phong bì, coi chừng Quan lớn chê ít! Kêu phú lít bắt về tội
         làm tha hóa đảng ta thì người đưa tiền chết cha! Phải
         chất đầy cái cặp táp! Còn đựng không hết thì bỏ
         trong cái vali Samsonite, có càng, kéo đi mới nổi!
Nhưng
         mấy ‘Quan’ nhỏ, nhỏ chức, ít quyền, đành ăn một cái
         phong bì vậy. Năng nhặt thì chặt bị! Hơi mất thời giờ một
         chút! Kiến tha lâu đầy tổ mà! Cá mập, cá xà ‘táp’
         miếng lớn! Mình cá lòng tong, mình ‘rỉa’ vậy!
Nên dân
         gian xứ Bắc có câu rằng: “Thanh cha (thanh tra), thanh (cái) mẹ, thanh gì?
         Đưa cái phong bì là nó thanh kiu (thank you!)”
(Câu nầy thiệt là
         hay! Vậy mà có người cảm không hết, hiểu không hết nên
         viết lại là: “Thanh cha, thanh mẹ, thanh dì! Đưa cái phong bì
         là nó thanh kiu.”
Tự nhiên đưa ‘dì’ nó, con
         em vợ mơn mởn đào tơ vô đây chi vậy? Hỡi mấy ông
         anh rể! Trớt he thơ của người ta!)
Phải hiểu là thanh tra…
         thực ra là hổng có thanh (cái) mẹ gì mà nó chỉ muốn
         thanh cái phong bì… rồi nó nói thanh kiu (cám ơn đã hiểu
         ý tui!)
Sửa có một chữ mà làm câu thơ mất hay đến
         99.9 phần trăm.
Thanh Tra là ‘Quan’ thì phải
         rồi mà nhiệm vụ nó ra làm sao?  Là truy tầm mấy thằng
         tham nhũng, để lôi nó ra ba tòa quan lớn. Cất nó vô hộp.
         Tịch biên tài sản ăn cắp, để trả lại nhân dân! Nghĩa
         là đã làm ‘Quan Thanh Tra’ là hổng có ăn, xực, táp
         gì ráo mới được!
Vậy mà, cách đây vài buổi,
         báo Người Cao Tuổi quậy nước đục ngầu lên, bằng đi
         một bài, ‘chơi’ ngài ‘Cựu Tổng Thanh Tra Nhà nước!’
         Cựu rồi… nên ông Tổng biên tập báo nầy mới dám
         vuốt râu hùm?! Vì nghĩ ‘hùm hưu’ là hùm đã
         rụng răng, hết vồ được rồi chăng?
Tờ báo nầy cho
         phái viên chụp hình cái ‘dinh’ của ‘Quan’ rồi đăng
         chình ình trên mặt báo mà mới nhìn, mình tưởng nó
         ở ‘Dubai’, thành phố sẽ tổ chức World Cup năm 2022 chớ! 
         Tay phái viên nầy nói đây chỉ là một trong nhiều cái
         thôi nha!
 Ê! Nói bậy nè!! Tiền là của mấy đứa nhỏ,
         làm đại lý beer, bán có lời đó! Còn nhà kiểu
         cọ là do đứa cháu, học Kiến trúc thôi, sanh viên chưa là
         kiến trúc sư… mà nó vẽ đẹp hết biết! (Con voi nó
         chết vì ngà! Giờ tao sẽ chết vì nhà… như ‘dinh’!)
         
 Thiên hạ đọc tin, bình luận rôm rả. Có độc giả
         cùng quê với ‘Quan’, nhảy ra binh vực như vầy: 
 “Dân
         cùng quê ông và quê hương Bến Tre biết rằng ông là
         người chân thật, không mưu mô, có tánh tình của người
         Nam Bộ. Chuyện tài sản đến với ông, tôi nghĩ rằng không
         phải là do ăn bớt xén công trình, hay mánh mung gì khác,
         mà chủ yếu là do tự nguyện cống nạp không đưa điều
         kiện cho ông! “Chuối nè cưỡng!”
 Như vậy là lỗi
         hông phải do con ‘Cưỡng’ mà là do người đút chuối
         cho ‘Cưỡng’ ăn đó!
 Vậy mà ông Tổng biên tập
         báo còn dám vỗ ngực là có đủ cơ sở về khối
         tài sản khủng của ‘Quan’.  Rồi còn kêu ‘Quan’ nếu
         có bị ‘oan’ thì gửi văn bản chính thức đến ổng,
         lúc đó, ổng sẽ cho điều tra, xác minh lại; nếu chưa chính
         xác thì báo ổng sẽ cải chính...!
 Giỡn chơi hoài ông
         ‘Tổng’! Ông cho lính viết như vậy nếu ‘Quan’ thanh liêm
         thiệt, không tơ hào đồng xu cắc bạc nào hết của dân…
         thì tui e rằng ‘Quan’ sẽ không gởi văn bản con khỉ mốc gì…
         để phản hồi, phản hiết đâu nha! 
 
 Đến chuyện
         Tổng Thống Viktor Yanukovych, ăn quá xá là ăn, vừa mới bị Quốc
         Hội lật đổ, dắt bầu đoàn thê tử, tính cùng tay chân
         bộ hạ thân tín là Bộ Trưởng Nội Vụ Vitaliy Zakharchenko, (người
         đã ra lịnh bắn vào dân biểu tình tay không ở thủ đô
         Kiev, làm chết gần cả trăm người tuần rồi!), ra sân bay Donetsk,
         bay đi Moscow kiếm: “Anh Putin ơi! Cứu em với!” Nhưng An ninh không cho
         mấy ông ‘vù!’ Hồi xưa người ta đưa tiền hối lộ
         cho ông; giờ ông đưa lại cho mấy tay An ninh nầy tí chút. Vậy
         mà tụi nó hổng chịu ăn chớ!
 Tổng Thống Ukraine này chạy
         sút quần, bỏ lại cái dinh, tên Mezhygirya, rộng  có 136 mẫu
         thôi! (So với cái dinh của ông ‘Quan’ Việt Nam, báo nói 3 mẫu,
         ổng nói có 1 mẫu, thì cái dinh của ông ‘Quan’ nầy không
         là cái đinh gì nếu so với cái dinh của ông Tổng Thống!)
 Dinh có cái sân golf 18 lỗ, sân tennis… chơi mùa hè! Mùa
         đông lạnh, teo ‘bugi’, thì chơi bowling, tập bắn súng dưới
         lòng đất. Mùa xuân hoa nở tốt tươi thì ông dạo vườn
         thú… có cả kangaroo và đà điểu của nước ngoài
         (nghi là của Úc) nhập vô nữa đó! 
 Dinh ông bỏ lại,
         vì ông không rinh đi được, và vì ở sợ bà con nghèo,
         nhào vô  hôi của, kiếm chút cháo, nên người ta dựng
         lên một cái bảng:  “Mọi người đừng phá hủy chứng
         cứ về sự xa hoa ăn cắp này!”. 
 (Theo tui là mấy ‘giả’
         để dành sẽ tới phiên tao vô ở! Nên đừng có phá!)
 Nghe dặn dò vậy, có người dân Ukraine, ngây thơ phát biểu
         một cách rất đáng yêu rằng:
 “Ngôi nhà đó,
         vườn thú đó, và những tài sản xa hoa khác nên trở
         thành một bệnh viện hoặc một trại mồ côi hoặc một cái
         gì đó để bồi thường cho những người chết và bị
         thương trong các cuộc biểu tình! Nó được xây dựng bằng
         tiền của chúng ta do vậy cuối cùng nó cũng phải phục vụ
         chúng ta.”
 Nghe thấy thương hết sức!
 
 Lịch
         sử cách mạng… đủ thứ màu… ở Irak, Tunisia, Libya, Ai Cập
         cho mình nhiều bài học? 
 Lật đổ một chế độ độc
         tài thối nát, thiệt hại về phía nhân dân không hề nhỏ!
         Phải trả bằng máu của gần cả trăm, cả hàng ngàn người,
         sau đó dân thường hay say men chiến thắng, ngây thơ phấn khởi
         hồ hởi sảng?! Rồi cuối cùng lại thất vọng ê chề! Vì
         có thằng khác, nó bò lên, nó quằm còn quá cha cái
         thằng ông nội nầy nữa nhe bà con! 
 Bầu cử tự do, chọn ông
         nào tốt tốt cỡ ‘Nelson Mandela’ mới được! 
 Chớ đừng
         ngu ngơ chạy theo cái bọn giành ăn, tranh nhau quyền lực, đặt bom
         và bắn nhau rầm rầm như phim cao bồi của Mỹ!
 ‘Cưỡng’
         lột lưỡi, ra rả… ‘vì dân’ mà quằm của dân…
         còn nhiều vô số kể! Mình phải lòng dặn lòng rằng: nhứt
         định không còn có cái vụ: “Chuối Nè Cưỡng!”
         nhe mới được!
 đoàn xuân thu.
melbourne 
  
 
  
 
          
       
         
Hoan
         hô Thầy đội!
  

  
Tranh: Bảo Huân 
  
 
  
Thầy đội tức phú
         lít ở đâu cũng vậy, nó có quyền lắm nha! Đôi khi mấy
         ‘giả’ lù khù như con cá lù đù mà có chút
         đỉnh quyền lực rồi là bắt đầu lạm dụng! Ra vẻ ta đây
         thấy mà ghét! Bất cứ có chuyện gì rắc rối với nó
         là nó nghe lời người khác! Chớ hổng bao giờ nghe mình biện
         minh, phân trần gì hết ráo! Lỡ bực bội mà cự cãi, chọc
         tới nó là nó ỷ quyền bức hiếp mình, nặng là nó
         đem mình cất vô hộp; nhẹ nhẹ hơn là phạt vạ, là ‘hao’
         xu lắm đó! 
 Người viết nhớ hồi còn kẹt ở quê
         nhà. Cái thằng tổ phó an ninh trong xóm hổng hiểu sao nó cứ
         tìm cách ‘cà khịa’ với mình hoài? Mươi bữa, nửa
         tháng nó cứ báo công an phường nửa đêm đến xét
         nhà bắt về bót nhốt cho muỗi cắn mình chơi! Dù mình
         hổng có làm cái gì phạm pháp hết! Mà cũng ‘quái’!
         Cái đất nước của mình; vậy mà phải ‘chứng minh nhân
         dân’ mới được. Phải có hộ khẩu mới được.
         Bằng không lên rừng mà ở nhá! 
 Từ cái kinh nghiệm chua
         chát đó người viết rất có ‘ác cảm’ với cảnh
         sát, công an! Chạy tóe khói khỏi Việt Nam mến yêu mà cũng
         không quên rinh theo cái ‘ác cảm’ đó qua cái xứ Úc
         nầy! Nên khi có dịp là người viết cười nhạo tụi nó
         chơi cho đỡ tức cái ‘hận lòng năm cũ’! Ai mà chơi
         khăm được mấy thầy đội là người viết khoái…
         coi là ‘ní’; là bạn hiền đó nha! 
 
 Như chuyện dưới đây:
         Đêm, thầy đội ngồi trong xe, rình mấy đứa nhậu trong quán
         rượu. Coi có đứa nào nhậu đã rồi mà lái xe không?
         
 Thầy đội thấy một tay khật khưỡng bước ra, đút
         chìa khóa vào lần lượt khoảng 6 chiếc, mới tìm được
         chiếc xe của chính mình. Cho mầy chết nha!
 Thầy đội bèn
         rượt theo, chận lại thổi rượu nhưng lạ thay cái dụng cụ
         thổi rượu lại chỉ số không; chứng tỏ chú em không uống
         giọt nào. Thầy đội vò đầu, bứt tai hổng hiểu tại sao?!
         
 Chú em cười cười, nói: “Thầy đội ơi! Tui, bữa
         nay, được mấy chiến hữu phân công không uống giọt rượu
         nào để làm con chim mồi, điệu hổ ly sơn, cho tụi nó ‘vọt’
         đó! He He!”
 Thầy đội Úc lù khù như con cá lù
         đù bị mấy tay Lưu Linh xí gạt như vậy đó. Bên Mỹ
         mấy thầy đội cũng chẳng khá hơn gì!
 
 Một đồn
         cảnh sát bên Mỹ muốn tuyển thêm nhân viên cảnh sát. Một
         ông nộp đơn ứng thí. Viên cảnh sát trưởng phỏng vấn,
         hỏi: “1 với 1 là gì?” Chú trả lời là 11. Viên cảnh
         sát trưởng nghĩ thầm đâu phải câu trả lời mà mình
         muốn nghe nhưng y trả lời cũng đúng chớ!
 Bèn hỏi thêm:
         Ngày nào bắt đầu bằng chữ T? (Thầy đội mong câu trả
         lời sẽ là: Tuesday và Thursday!) Nhưng y lại trả lời: “Hôm nay
         với ngày mai” (Today and Tomorrow!) Một lần nữa y trả lời đúng
         dù không đúng ý viên cảnh sát trưởng. 
 Viên cảnh
         sát trưởng hỏi khó hơn: “Ai giết Abraham Lincoln?” 
 Ứng
         viên bí nên bực bội trả lời rằng: “Tui hổng biết! Chưa
         được làm cảnh sát mà Xếp đã giao cho tui điều tra
         án mạng rồi sao hả?” Ha ha!
 Cảnh Sát ở Úc, ở Mỹ
         lù khù như con cá lù đù còn Công an ở Việt Nam thì
         linh tinh như bọn kiêu binh thời Chúa Trịnh!! 
 
 Nhậu
         xỉn, đụng chết người, bị dân rượt theo chận bắt. Nói
         rằng tại sợ quá nên chạy luôn?! Tay đại úy Lê Quang Bình
         (36 tuổi, đang công tác ở bộ phận nghiên cứu chuyên đề
         về trật tự an toàn xã hội của Văn phòng Công an Bình
         Dương), đụng chết anh Nguyễn Hữu Quân (27 tuổi) rồi chạy luôn
         bỏ mặc nạn nhân nằm chết!
 Quan anh bao che cho quan em nên chiều 22/10/2013,
         sai gia đình đại úy Bình đến đưa trước 30 triệu
         đồng tương đương 1500 đô để phụ chi phí chôn
         cất nạn nhân. Mạng người chết tức tưởi như vậy thiệt
         là quá rẻ!
 Quan anh cũng hứa là sẽ trừng phạt quan em tới
         nơi tới chốn để giữ kỷ cương phép nước! Thôi mà
         mấy ‘cha’ ơi! Ai mà tin? Ai cũng biết từ cái lưỡi tới
         cái tay của mấy ‘cha’ còn xa hơn từ đây tới nước
         Mỹ!
 Ở Úc như vậy vô hộp là cái chắc. Làm lớn
         hơn! Lỗi nhẹ hơn cũng bị ‘dợt’ như thường. 
         
 Luật pháp
         như vậy mới là phải phải! Như chuyện: Cựu ‘trùm cớm’
         Bang Victoria (Victoria Police chief commissioner) mà Úc thòi lòi gọi là ‘top
         cop’ Christine Nixon bị bắt gặp đang lái xe không đăng bộ trong
         một chiến dịch kiểm soát giao thông ở Mornington Penninsula.
 Bà Nixon
         hiện đang sống ở Blairgowrie, trả lời phỏng vấn của đài phát
         thanh 3AW, rằng bà đang lái một chiếc xe mới trên xa lộ Mornington
         Pennisula ở Rosebud vào giữa trưa ngày Thứ Ba và cảnh sát chận
         xe của bà lại! Việc chưa trả tiền đăng bộ chiếc xe là
         vì ‘quên’ (Phải vậy hông?)
 Cảnh sát sẽ gởi cho bà
         xếp cũ một giấy phạt 722 đô về lỗi lái xe không đăng
         bộ.
 Bà Nixon ca tụng là cảnh sát đã làm quá đúng!
         (Phải vậy hông? Nói thiệt lòng hông đó?! He he!)
 Tháng
         4 năm 2001, bà là người phụ nữ đầu tiên làm xếp sòng
         Cảnh Sát bang Victoria đời thứ 19. Cựu xếp Cảnh Sát nầy cũng
         làm xếp Ủy ban Tái Thiết sau vụ cháy rừng ngày Thứ Bảy
         đen (Black Saturday). Dù Thủ Hiến lúc đó là John Brumby yêu cầu
         Bà tiếp tục ‘hy sinh’ nhưng Bà tin rằng đã đến lúc
         rũ áo ra đi sau tám năm làm Xếp lớn và 36 năm làm phú
         lít.
 Tuy nhiên sự thực là bà ‘trùm cớm’ nầy bị
         chỉ trích nặng nề vì đi nhậu với bạn bè khi bà con chết
         trong trận cháy rừng khủng khiếp nhất lịch sử bang Victoria!
 Thế
         mới biết luật lệ ở Úc nầy ai cũng vậy. Vi phạm nhè nhẹ
         là bị phạt thôi; là móc xỉa; hổng có châm chước
         gì hết ráo! ‘Quân pháp bất vị cao tới đâu’ à!
         Chớ hổng phải như Cộng Sản Việt Nam! Một luật cho quan và một
         luật cho dân ngu khu đen. Hổng cần làm lớn đến ‘Trùm cớm’
         của một bang đâu… xoàng xoàng lính lác cỡ Đại Úy
         Công An tỉnh, nhậu xỉn đụng chết người… cũng chìm xuồng
         như thường!(gọi là lính lác vì làm Trưởng Công An
         Phường bây giờ lon lá phải cỡ Trung Tá, Thượng Tá mới
         được. Hồi VNCH mình Trưởng Cuộc Cảnh Sát, chức vụ tương
         đương, lon Thiếu Úy là hết mức!) 
 
 Rồi mới
         đây nghe nói bà con mình trong nước điều khiển phương
         tiện giao thông mà phạm luật còn ‘phẻ’ hơn nữa! Khỏi
         cần đến kho bạc nhà nước nộp phạt để lấy xe về
         chi cho mắc công; chỉ cần nộp thẳng cho Cảnh Sát Giao Thông vừa
         phạt mình là ung dung tiếp tục đường trường xa con chó nó
         tha con mèo. 
 Phẻ nha! Nhưng nhớ bỏ vài trăm ngàn trong túi
         khi ra đường nhe bà con cô bác. Hồi xưa gọi là ‘mãi
         lộ’. Bây giờ mình xài tiếng Nôm luôn là ‘mua đường’
         cho nó gọn. Nhưng ‘đường’ nầy hổng có ‘ngọt’
         chút nào mà hơi cay cay, hơi đắng đắng đó!
 Dẫu
         vậy cũng xin cám ơn nhà nước nhiều vì đã tinh giản
         thủ tục hành chánh, tránh phiền hà cho nhân dân. Gọn, lẹ!
         Tiết kiệm thời giờ cho đôi bên! Hổng có lôi thôi gì
         hết! Hổng có vụ quỳ xuống giữa đường, lạy “Xin đồng
         chí tha cho con! Nghèo lắm đồng chí ơi!”
 
 “Nhưng cho
         tui về làm Cảnh Sát Giao Thông được không hả mấy ông.
         Bên nầy làm cu li kiếm tiền, cày như trâu coi bộ mệt quá.
         Hu hu! Về bển cầm cây gậy, thổi cái hoét. Vô đây! Là
         ấm túi! Ha ha!” Cướp có ‘ba tăng’ mà!
 Đó là
         những chuyện tiêu cực về Công An, Cảnh Sát khắp nơi. Nhưng
         nói như vậy là bất công cho mấy thầy đội lắm. Mình
         viết báo là phải như ông Tòa cầm cân nẩy mực cho nó
         công bằng (Phải vậy hông đây?) 
 Chuyện tích cực nầy
         cũng mới xảy ra đây về Cảnh Sát Victoria!
 
 Có ông
         tài xế chạy xe, vượt đèn đỏ. Cảnh Sát bèn rượt
         theo vì ‘giả’ hổng chịu ngừng cho tới cổng nhà thương
         Dandenong, đông nam Melbourne.
 Lúc đó mấy thầy đội mới vỡ
         lẽ ra là có một bé gái mới sinh khóc ‘oe oe’ trong xe. “Cháu
         xin chào thầy đội ạ! Ha ha”
 Người mẹ, Meta Ouk 25 tuổi, sanh
         con so trên băng sau chiếc xe Lexus nói rằng: “Cháu nó chui ra lẹ
         quá! Tui lo cho mạng sống của con tui. Tui sợ lắm. Tui chỉ muốn ông
         xã vọt lẹ lẹ vô nhà thương càng sớm càng tốt!”
 “Ảnh vượt đèn đỏ, qua mặt luôn xe cảnh sát. Mấy
         thầy đội rượt theo. Một chiếc rồi hai chiếc, rồi ba chiếc
         cho tới khi tui tới nhà thương!”
 Hổng phải vợ chồng người
         Úc gốc Cambodia, sống ở vùng Keysborough nầy, lè phè đâu! Họ
         đã đến nhà thương lúc 8 giờ 45 phút tối Thứ Ba; nhưng
         cô mụ nói: “Về đi! Sớm quá! Còn tới 10 ngày nữa!
         Chưa đẻ đâu mà lo! Mà gần xịt! Lo gì chớ!”
 Té
         ra mấy cô mụ phán trật lất. Nửa đêm bà Meta Ouk chuyển
         bụng! Từ nhà tới nhà thương khoảng 15 phút mà em bé đã
         chui ra giữa đường ‘hello’ mấy thầy đội rồi! Ha ha! Bà
         con người Việt mình gọi là đẻ rơi, đẻ rớt!
 Ông
         chồng, Seyha Ing, nói: “Tui thấy mấy thầy đội cố dừng xe tui lại
         ở đường Stud, Dandenong khoảng 1 giờ 45 phút sáng Thứ Tư. Nhưng
         chuyện chết sống của vợ con mà! Nên tui cứ chạy riết! Chuyện
         gì rồi sẽ tính sau nha!”
 Khi vỡ lẽ ra, mấy thầy đội
         bèn chúc mừng tía má em, nói: “Tụi tui không phạt ông
         bà đâu! Vui quá chừng he!”
 Cháu gái nầy theo người
         viết xủ quẻ: Lớn lên! Bét lắm là làm Tổng Toàn Quyền,
         như bà Quentin Bryce hay như nữ Thủ Tướng Úc, bà Julia Gillard, vì
         mới sanh ra có vài giây mà một đống xe cảnh sát phải
         chớp đèn, hụ còi hộ tống… Đúng là số ‘chánh
         vì vương’ nha!  
 
 Mấy tay Úc đọc tin vui nầy trên báo, rất lấy
         làm phấn khích, bình luận rôm rả rằng: “Vợ đẻ, đau,
         la um sùm! Cớm hú còi rượt theo! Tình hình cực kỳ căng
         thẳng mà ổng vẫn chạy xe được! Tài xế giỏi!”
         Nhưng cũng có thằng cà chớn David cà khịa rằng: “Nguy hiểm!
         Tình huống đó chắc làm ổng phân tâm quá rồi! Lỡ
         vượt đèn đỏ, ông đụng người ta hay người ta đụng
         ổng! Rồi chết tới bị thương! Sao không kêu xe Hồng Thập Tự
         hả?!!”
 Bà con nghe vậy, xúm nhau lại, dợt: “Chờ xe Hồng
         Thập Tự hả? Chờ nó tới là lâu lắc lắm đó! Đâu
         có chọn lựa nào khác đâu cha nội! Cảnh sát Victoria ‘hảo
         hảo’ há!”
 
 Có ông còn bênh vực cho ông Seyha Ing
         rất tận tình rằng: “Có thể là ông bị phân tâm,
         mất tập trung khi lái thiệt; nhưng khối gì người phân tâm
         lúc lái xe. Nghe radio nè, chuông điện thoại reo nè. Con cái ngồi
         chung quánh lộn nè! Rồi tán dóc với người ngồi trong xe nè!
         Thiếu gì chuyện làm tài xế phân tâm chớ! Kêu chờ xe Hồng
         Thập Tự trong khi cách bịnh viện có 15 phút lái. Ngu sao mà chờ!
         Biết chừng nào nó lại! Trời khuya ít xe cộ, trước khi vượt
         đèn đỏ, ổng cũng ngó trước ngó sau chớ cha nội!”
 “Va vô vợ con ông chắc ông ‘bay’ hỏng cẳng; chớ ở
         đó lên giọng thầy đời, dạy khôn bằng cách chờ xe cứu
         thương!”
 Nói chung chỉ có thằng cha David nầy đâm xuồng
         bể mà thôi nên bị xài xể nặng nề là: “Thôi! Nín
         đi cha nội!”
 
 Người viết cũng nhảy vô ‘quánh’
         hôi một cái: “Xin đồng ý với mấy thầy đội và
         bà con cô bác trừ cái thằng cha David nào đó… Thằng
         chả nói chuyện ‘ruồi bu!” He he!
  
 
 
 đoàn xuân thu.
  
melbourne
  
      
         
Đọc thơ đêm
         Nguyên Tiêu!
  
 Thưa! 
  
Người viết trong bụng
         là ghét Tàu Cộng vì nó chiếm Hoàng Sa, lăm lăm ‘hẩu
         xực’ luôn Trường Sa và ăn hiếp ngư dân ta! Chớ người
         Trung Quốc đàng hoàng thì thiệt ‘ngộ’ không có ghét!
         Họ cũng là dân ngu khu đen như mình, cả hai dân tộc đều
         bị Đảng Cộng Sản đè đầu, cỡi cổ thôi! Đồng
         bệnh tương lân mà; thông cảm không hết thì có gì
         đâu mà ghét bỏ họ chớ? 
  
Thêm nữa ‘bà chằn
         lửa’ của người viết là Xẩm lai thì ai ghét bỏ cho đành!
         Hi hi!
  
Nên khi viết hoặc trích, có cái nào ‘lan can’ tới
         Trung Quốc, xin bà con cô bác châm chước cho… đừng rầy
         tội nghiệp! Oan cho tui lắm! Tui không phải là Lê Chiêu Thống tân
         thời rước voi về dầy mả tổ đâu nhe!
  
Sự thể phải rào
         trước đón sau như vậy là vì bài viết nầy sẽ nói
         tới Tết Nguyên Tiêu, rằm tháng giêng năm nay, rớt vào thứ 
         sáu 14 tháng 2 Tây. Mà nói tới ‘tiêu tiêu’ là
         dính tới Tàu hà! 
  
Và “sau một tuần ngất ngư lao động,
         thứ sáu anh thường thức trắng đêm!” Anh bạn thơ già
         của người viết cũng giống y hịt như ông Cao Tần hà! Nên
         sáu giờ chiều thứ sáu là cái ‘mobile’ của người
         viết kêu rùm lên ‘ò ò í í e e!’. Giọng ảnh nghe
         hào hứng lắm! 
  
“Đêm nay là đêm Nguyên Tiêu nè!
         Tui ghé nhà anh đọc thơ rồi nhậu chơi!” 
  
Chời ơi chời! Nhậu
         thì khoái quá rồi có bao giờ tui nói: ‘No’ đâu! Nhưng
         bị bắt nghe đọc thơ là tui ớn chè đậu lắm anh ơi! Bộ
         anh quên lần trước tụi mình đã đồng tâm nhứt trí
         ra ‘quân lệnh’ rằng: Đang nhậu mà ai lôi thơ mình ra đọc,
         làm bẩn tai hàng xóm đang cần sự yên tĩnh để nghỉ
         ngơi, là phạt một thùng beer ‘VB’ sao? “Tui nhớ chớ! Nên
         tui trả tiền phạt trước và trả nhiều hơn nữa kìa! Một
         chai ‘Ông già chống gậy, nhãn xanh’ nhe! (Johnny Walker blue label) 
  
Nghe tới
         đây, mắt sáng rỡ, miệng chép chép, hèm hèm, thèm…
         và cái máy tính trong đầu của tui khởi động như chớp
         rồi ra kết quả liền: OK! Chai nầy hai trăm đô chớ ít đâu?
         Chắc ảnh mới ăn cá ngựa đây!
  
Mười lăm phút sau,
         khi tui mới lúi húi đặt mâm là đã nghe tiếng xe ngừng
         cái kịt rồi ảnh ôm chai rượu chạy vô, để cái cộp
         lên bàn. Trông thiệt là oai hùng hết biết!
  
Bà chằn tui có
         nấu ngót một nồi canh với mấy con cá ‘chim’ còn tươi
         soi sói đây! Cái nầy nhậu bắt lắm! Còn em yêu hả? Rằm,
         ba cô đội gạo lên chùa, một cô yếm thắm bỏ bùa cho
         sư rồi, em đi dự "Hội hoa đăng"! Ở nhà chỉ có tui
         với anh mặc tình mình tán dóc mà không sợ bị ai nghe lén!
         ‘Watergate Richard Nixon’ đi chùa rồi!
  
Thôi! Vô! ‘lì một
         lam’ là làm một ly! Rồi lại ‘lì một lam’ là làm
         hai ly!  Uống ‘sec’ (sèche) hỏng có pha coca gì ráo
         trọi nên ‘phừng’ ngay lập tức… và bắt đầu: Đây
         chương trình phát thanh của em gái hậu phương Dạ Lan rồi
         hè!
  
Ảnh hỏi: “Anh biết đêm Nguyên Tiêu là đêm gì
         hông?” Người viết kính cẩn trả lời là: “Hỏng biết!’
         
  
“Đêm Nguyên Tiêu là đêm rằm tháng giêng.
         (Là đêm hội Hoa Đăng, thường được tổ chức ở
         chùa vì cũng là ngày vía Đức Phật). Người ta ghi những
         lời ước của mình lên chiếc đèn lồng rồi cho nó bay
         tuốt lên Thiên đình…để ông Trời xét duyệt?!
  
Thời phong
         kiến, mấy ông vua, dù biết chữ hay ‘bù’ trất, cũng nghe
         lời quân sư quạt mo đặt ra cái Tết Trạng Nguyên, nhằm đêm
         Nguyên Tiêu, ra vẻ ‘chiêu hiền đãi sĩ’… bằng cách
         gọi các ông Trạng vào vườn Thượng Uyển, sáng trăng
         rằm, thăm hoa, ngắm cảnh, ăn nhậu đã… rồi làm thơ!
         
  
Anh bạn thơ nói: “Thôi tối nay anh làm vua đi; tui làm ông
         Trạng vô chầu…ăn nhậu rồi làm thơ nha!” 
  
Ảnh bèn
         móc trong túi ra một bài thơ, (già rồi hơi lẫn nên thơ
         của ‘giả’ mà ‘giả’ không thể nào nhớ nỗi,
         nhứt là khi có chút đỉnh men cay)! Tằng hắng lấy giọng, ngân
         nga đọc vì ảnh hỏng biết ngâm như Hồ Điệp hay Quách
         Đàm gì ráo trọi. 
  
Thơ rằng: “Mai mốt đây, ông
         già chống gậy, sóng sánh ly, rượu cứ đổ hoài,
         gặp bạn cũ, thấy ông hình quen quá? Chắc tụi mình có
         gặp ở đâu đây!”
  
Cao hứng, như thầy giáo
         dạy văn, diễn Nôm luôn: Ông già chống gậy là Johnny Walker đó!
         Nghĩa thứ hai là chỉ hai đứa mình thôi nhé! Trước sau gì…
         hỏng lâu đâu… tui với anh đều chống gậy hết trơn hết
         trọi! Nói theo mấy tay trong nước già là người cao tuổi, (già
         thì nói đại cho rồi bày đặt chơi chữ người cao tuổi.
         Bộ già xấu lắm hay sao chớ!), sóng sánh ly là cầm mà tay
         run ông thần ơi! Còn gặp bạn cũ mà hỏi chắc tụi mình
         có gặp ở đâu đây… là triệu chứng bắt đầu
         bị lẫn, nhớ nhớ quên quên… rồi đó. Sợ già sợ
         lẫn nên tranh thủ nhậu cho nó đủ ‘đô’! Ha ha!
  
Xong, ảnh
         hỏi ‘hay’ hôn? Người viết trả lời ‘ngon!’. Vì chai
         rượu nầy ngon thiệt, 200 đô bằng hai ngày ‘tía em hừng đông
         đi cày bừa’ chớ ít đâu! Uống cứ như là uống
         dầu thơm Chanel 5 vậy đó!
  
Nhớ mấy lần tụ tập, bù khú với
         mấy anh bạn già còn nhậu được, ai cũng than là bạn ơi
         quan hà xin cạn chén ly bôi, kẻo ngày mai lại vĩnh biệt nhau rồi!
         Hu hu! Nên còn uống được cứ uống nhen! Nói xong, anh quất cái
         tróc, cạn queo. Người viết cũng bắt chước cạn cả một
         hồ trường. Ba ly rồi đó! Nhậu mà! Cái tâm cảm mình
         thay đổi lẹ lắm. Vài ly đầu là vui, hào hứng, chuyện nổ
         như bắp rang, vài ly sau là buồn, rơm rớm nước mắt như muốn
         khóc. Em buồn có chỗ thở than! Anh buồn như ngọn nhang tàn thắp
         khuya! Nên ảnh bắt đầu than thở tuổi già bịnh hoạn khổ thiệt!
         Lú lẫn, xì cà que… vân vân và vân vân! Tui muốn ‘bực’
         một cái là ngay đơ luôn; đừng làm cho méo miệng, mũi
         dãi tùm lum… khó coi lắm!
          
Tui bèn an ủi anh mà cũng an ủi
         tui luôn. Bữa nay lo bữa nay đi! Nói chuyện ngày mai sẽ ra sao nghe rầu
         thấy tía! Vô! Vô!
  
Tuần rồi nè, có anh bạn, sớm đi
         tập thể dục, té cái bịch rồi đi luôn! Trước đó,
         tui cũng tính bỏ rượu vì sợ chết, bỏ bà xã ở lại
         quạnh quẽ một mình, hôm sớm có nhau với thằng khác; nhưng
         bữa đi đám tang anh bạn về, tui nhủ thầm: Thôi! Chơi xả láng;
         sáng về sớm! Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt; còn
         hơn buồn le lói suốt năm canh… nên tui rinh chai rượu xịn nầy
         của thằng con cho, mừng sinh nhựt tía nó, ra; rủ anh… tụi mình
         quất nó cho rồi. Chứ chai Johnny Walker  nhãn xanh nầy là rượu
         chưng, rượu thờ để nhát thiên hạ chơi cho nó sợ. Nhưng
         trộm nghĩ lỡ mình có bề nào… thằng khác nó uống…
         uổng lắm anh ơi!
  
Tui cũng phải hoàn toàn đồng ý với
         ‘hảo bằng hữu’ rằng: Tuổi già ở đâu cũng chán
         chết! Hết xí quách, răng rụng xuống cầu rồi, không còn
         ‘gặm’ ai được nữa nên thường bị thiên hạ khi dễ.
         Ở bên Đức, già thì con cái nó cho mình xuất khẩu qua
         nhà dưởng lão ở Ba Lan cho nó rẽ! Hỏng muốn cũng phải đi
         vì con cái đặt đâu là cha mẹ già ngồi đó! Thằng
         Úc nó bắt chước bây giờ! Hu hu!
  
Ngoài nước, đời
         là vậy! Trong nước cũng hỏng khá gì hơn! 
  
Già
         cả, cô đơn, tụ
         tập với nhau làm thơ mà cũng bị rầy. Ai đó nói rằng:
         mỗi người Việt Nam là một nhà thơ. Vì sao vậy? Thơ là
         tiếng lòng ta! Mà nước Việt mình thì buồn quá, đau quá…
         nên kêu lên cho nó đở khổ?! Lời than thở là thơ. Nó
         là thần dược, ngăn cho mấy ông già như tụi mình không
         bị trầm cảm nặng hay nói quỵt tẹt luôn là… ‘khùng
         ơi là khùng’!
  
Vậy mà trên trang nhà của đài
         RFA tiếng Việt, lan truyền đi toàn thế giới, nỡ lòng nào bạn
         thơ với nhau, sao chẳng nể tình nhau, một ông thi sĩ thuộc cái
         hội văn học nghệ thuật tỉnh Bình Phước xài xể mấy
         lão niên nhà thơ đã một thời nằm mùng chống Mỹ một
         cách quá tay như thế nầy: “Tết Nguyên Tiêu, ngày hội
         thơ Việt Nam hả? Quê mùa lắm, không có rầm rộ đâu.
         Hình ảnh thế thôi chứ đi dự chán lắm, vì thành phần
         tham dự bây giờ chủ yếu là mấy ông già hưu trí nên
         chất lượng chán lắm. Nó trang trí nhiều, treo phông, treo màn
         cũng đẹp nhưng đi dự chán lắm, toàn thơ hưu trí nên
         chán lắm, những người làm thơ đàng hoàng đã ít
         rồi mà họ không đi dự nữa nên chán lắm, toàn mấy
         người đứt dây không à, mệt lắm, nói chung không có
         gì đáng quan tâm. Mình nghĩ ở chỗ khác cũng vậy, nhìn
         bề ngoài vậy thôi chứ chất lượng không có, người làm
         thơ đàng hoàng họ không đi, toàn mấy đám chập dật
         đọc thơ! Ngoài Văn Miếu không biết chứ ở tỉnh lấy người
         đâu ra, Sài Gòn làm gì có ai đâu, toàn mấy thằng
         điên điên…” 
          
Chỉ có mấy câu phát biểu
         với nhà đài mà thi sĩ nầy cứ ‘cà lăm… cà
         lăm’ chán lắm, chán lắm hoài hà?
  
Nhưng chán lắm…
         chán lắm mà rằm tháng giêng nào mấy ‘giả’ cũng
         tổ chức rầm rầm rộ rộ hết trơn vậy? Vì có tiền, gọi
         là kinh phí của ông Chủ Tịch Nhà Văn Xe Tăng Hữu Thỉnh
         cấp để tổ chức Đêm Nguyên Tiêu, Ngày thơ Việt Nam mà!
         
  
Nhưng tại sao gọi là Chủ Tịch Nhà Văn Xe Tăng Hữu Thỉnh?
         Vì ổng có lần khoe là người ta chèo xuồng chống Mỹ còn
         ổng chống Mỹ bằng cột lòi tói vô chân mình, cỡi xe tăng
         Trung Quốc vào để giải phóng Sài Gòn! He he!
  
Cái tỉnh Bình Phước lôm côm
         như vậy còn ở thủ đô Hà Nội ngàn năm văn vật
         thì sao anh? Cha! Nó còn ‘dịch vật’ hơn nữa chớ ‘văn
         vật’ cái gì?
  
Cả nước từ Văn Miếu Hà Nội
         vô tới Sài Gòn và các tỉnh mấy hội nhà văn được
         cho tiền đều tổ chức! Trước là cho mấy nhà thơ đề
         thơ vào quốc kỳ (của nó)…Ngon nhá! Cột bong bóng cho bay lên
         trời để Ngọc Hoàng, ổng đọc!
  
Anh có đọc hai câu
         thơ của nguyên chủ tịch hội văn học nghệ thuật tỉnh Bắc
         Ninh được chọn và thả lên trời ở thủ đô nước
         Việt ngày nguyên tiêu năm ngoái, 2013 chưa? 
  
“Đêm ôm vợ
         thấy lòng giật thót
Thương con thuyền đầu bãi đứng
         chơ vơ!”
  
Ôi nhục nhã cho đất văn hiến Kinh Bắc
         chúng tôi quá! 
  
Chê dở là đủ cho tác giả cay đắng
         lắm rồi mấy ‘cha’ ơi! Nỡ lòng nào chơi ác mà hỏi
         khó:
  
Xin hỏi các người: Đêm ôm vợ thấy lòng giật
         thót là thế nào? Bị bệnh động kinh hay phát hiện vợ là
         đồng giới? Hay phát hiện vợ anh ta không phải giống người?
         Thế mà cũng gọi là thơ hay à?
  
“Thương con thuyền
         đầu bãi đứng chơ vơ!” Như thế hóa ra anh ta nằm ôm
         vợ mà lại nghĩ đến một hình ảnh khác, hình ảnh khác
         đó chắc chắn không phải những người dân đói khổ,
         những nạn nhân chiến tranh, các cháu bé lang thang, mà là những
         cô gái không có chồng để được ôm như vợ anh ta
         (đứng chơ vơ đầu bãi), vậy thì còn gì là nét
         đẹp chung thủy của tình yêu mà các người khoe khoang? Bởi
         văn học là hướng đến chân-thiện-mỹ, ở câu thơ này
         làm gì có?” 
  
Tán tụng cho cái chuyện một dạ hai
         lòng! Còn la rùm lên: “Bớ bà con làng nước ơi tui ngoại
         tình tư tưởng đây nè!” Con vợ ông nó biết được
         là nó ‘lệnh xé xác’ ông ra hàng trăm mảnh!
  
Chê, chửi
         nhà thơ chưa đã giận…rồi còn kêu đích danh ông
         Chủ Tịch Hội Nhà Văn Xe Tăng ra mà trù cho trời đánh nữa!
         Thiệt là hết biết!
  
“Ông Thỉnh ơi! là ông Thỉnh
         ơi! Những câu thơ như thế mà ông cho thả lên trời không
         sợ Ngọc Hoàng trừng phạt?”
  
Chính vì vậy làm thơ để tự chữa bịnh
         cho chính mình mà thấy thiên hạ giành ăn, xúm vô chữi
         nhau quá xá. Nên mình cũng sợ bị lây! Dù xa quê đã
         lâu, tui không cần biết cái hội nhà văn trong nước là cái
         giống gì? Mặc kệ cho mấy ‘giả’ mang hia đội mão, áo
         thụng rồi vái lạy lẫn nhau! Anh viết bài ca tụng thơ tui; tui viết
         bài ca tụng thơ anh! Bánh ít đi; bánh quy lại! Nhiệm kỳ tới
         anh em mình vẫn còn yên vị trên ghế Chủ tịch, Tổng thơ
         ký gì gì đó… Có tiền ăn nhậu, bia ôm bia iếc…
         là khoái rồi! Kệ ‘bố’ mấy đứa ganh ăn tức ở!
         Làm lãnh đạo mà không lì, không lảng tai thì làm sao
         mà làm được chớ?
          
Thôi vãn cái vụ đọc thơ,
         đêm Nguyên Tiêu nầy đi anh! Nhà thơ lão niên thân mến
         của tui! Nghe mà tỉnh hết cả rượu! Phí!
  
 
  
đoàn
         xuân thu.
 melbourne
          
 
  
       
         
Quanh "những vấn
         đề..."  
  

 
  Đặng Mỹ Hạnh                      
         đoàn xuân thu
  
          
Sinh động- khác biệt trong cùng một đề
         tài “Hỏi và Đáp”. Chín tác giả nam- cùng “họp
         mặt” trong một “cuộc trò chuyện” cuối năm với Đặng
         Mỹ Hạnh. Trẻ trân trọng giới thiệu cùng độc giả khắp
         nơi, cuộc “giao lưu” đầy cởi mở,  thú vị với những
         tác giả yêu mến và quen thuộc của chúng ta..
  Đoàn Xuân Thu
 
 1. Xin ông
         có vài hàng giới thiệu về mình: Đời sống thường
         nhật, công việc và việc sáng tác.
 
 Sống Miệt
         Dưới, Melbourne, Úc Châu mà được ‘Miệt Trên’ ‘rờ’
         tới nên khoái quá! 
 
 Không phải tuổi Sửu nhưng vẫn
         cày như con trâu! 
 
 Viết lai rai giải sầu con đom đóm! Cảm
         thương người ôm ốm mà cao!
 
 2. Internet đã tác
         động như thế nào trong quan điểm nghệ thuật, sự sáng tạo
         và đời sống của riêng ông?
 
 Internet tiện lợi,
         giúp viết dễ dàng hơn, viết nhanh hơn và viết ‘dở’
         hơn vì lượng bao giờ cũng tỷ lệ nghịch với phẩm!
 
 Ảnh hưởng rất nhiều đến đời sống. Ít la cà quán
         xá hơn. Ít bạn ‘thật’ hơn, bù lại có rất nhiều
         bạn ‘ảo’, bạn ‘tàng hình’! 
 
 Cái lợi nhứt
         cho đời sống là: ít có thời giờ cự cãi với vợ con
         hơn! Nên gia đình hạnh phúc hơn!
 
 3. Nếu “chẳng
         may” trở thành đàn bà thì ông có nghĩ rằng cuộc
         đời mình sẽ thay đổi như thế nào?
 
 Không có
         cái vụ ‘chẳng may’ ở đây mà phải nói là ‘quá
         may!’
 
 Dĩ nhiên là thay đổi 180 độ!
 
 Tuy nhiên,
         làm đàn bà hay làm đàn ông gì là do ông Trời
         muốn! Mình muốn… là mình cãi lại ông Trời; nên không
         dám! Còn đàn ông cũng có chữ ‘đàn’; đàn
         bà cũng có chữ ‘đàn’ nên ông hay bà gì cũng
         phải cần nhau, phải có nhau để ‘đàn’ với nhau chớ!
         
 
 Do đó làm đàn ông cũng may; mà làm đàn bà
         còn may mắn hơn nhiều! Vì đàn bà được giữ cái
         ‘ví’ của đàn ông! Ai kiểm soát túi tiền là làm
         ‘boss’. 
 
 4. Với ông, điều gì “tệ hại”
         hơn: hôn nhân hay sự cô độc?
 
 Hai cái đều ‘tệ
         hại’ như nhau! 
 
 Có hôn nhân đồng sàng dị mộng;
         mà cũng có cô độc rảnh… đi ‘vọc’ tùm lum!
 
 5. Theo quan điểm và những “trải nghiệm” của riêng
         ông thì Tình yêu của Xưa và Nay khác biệt như thế nào?
 
 Tình yêu là một thói quen khó bỏ nhứt! Xưa giờ cũng
         vậy! 
 
 6. Là người Việt sống ở hải ngoại, ông
         thể hiện mối quan tâm về đất nước Việt Nam trong những lãnh
         vực Văn hoá, Chính trị, và thời cuộc như thế nào?
 
 Thấy bà con cô bác, anh em, bạn bè nói chung, dân trong nước
         còn khổ quá, khổ đủ thứ… mà mình bỏ tất cả
         để chạy luôn ra nước ngoài…thấy ‘kỳ’ quá!
      
         
Ăn gì? Của ai?
  
 
  
 Tranh  Bảo Huân!
  
 
  
Có người triết lý về cái ăn là: “Ăn để
         mà sống! Chớ sống không phải để mà ăn!” 
 Người
         viết xin cực kỳ phản đối cái ý kiến kham khổ, khắc kỷ
         nầy. Nói như vậy mấy cái nhà hàng nó dẹp tiệm hết
         hay sao? 
 Giữa ăn thường thường với ăn ngon thì tui đâu
         có ‘khờ’ mà hổng chịu ăn ngon chớ?! 
 Ăn là một
         nghệ thuật, là một trong tứ khoái… mà lại đứng đầu
         nữa thì khỏi bàn tới bàn lui bàn xuôi bàn ngược gì
         hết ráo cũng đủ biết nó quan trọng đến dường nào!
         Còn thu ăn măng trúc; đông ăn giá… thì kệ mấy ổng!
 Khi thấy hai nước cà khịa đánh nhau bà con dân dã mình
         phán một câu xanh rờn đúng không có chập chờn chút nào
         là hai nước giành ăn!
 Còn ông Kim Chính Ân nghe lời xúi
         bẩy của mấy ‘lão nguyên soái’ nước Cộng Hòa Dân
         Chủ Nhân Dân Triều Tiên lôi dượng Jang Song-thaek ra bắn cái bùm
         thì bà con dân dã mình cũng nói là mấy chả giành ăn.
 Đó là giành ăn chuyện lớn… chuyện tỉ Mỹ kim.
         Còn chuyện thiết thân hơn là nấu gì ăn gì mỗi ngày
         của má thằng ‘cu’ trong ngày tư ngày Tết thì không nói
         chắc bà con cũng biết rồi: thịt mỡ dưa hành. Thấy vậy chớ
         nó ngon dàng trời mây đi! Nhứt là bánh tét ăn với thịt
         kho nửa nạc, nửa mỡ vàng rượm. Viết tới đây thôi cũng
         thấy chảy nước miếng tới rún!
 
 Nhưng ông ‘Chủ’
         báo dạy rằng: Phàm viết báo là đề tài phải giống
         như đồ ăn mới được. Nghĩa là phải mới, phải lạ,
         phải nóng và phải ngon! Cái chuyện thịt mỡ, dưa hành, câu
         đối đỏ năm nào cũng có nhưng đề tài xưa rồi.
         Mấy ông nhà văn ‘quần nát nước’ ông mà viết
         nữa… nó ngán tới cần cổ! Vì độc giả là thực
         khách sành ăn… Bài viết phải đạt được mấy cái
         tiêu chuẩn căn bản nói trên thì độc giả thân mến mới
         ‘dùng’! Bắt họ ăn món xưa, xào, hâm lại là báo
         ế, tui với ông ‘mậu lúi’ nhe!
 Nghe ông ‘Chủ’ báo
         nói: người viết vâng lời dạy cao kiến đó; bèn xin viết
         về đề tài các đế vương xưa nay họ ăn gì? Của
         ai? Cho độc giả vui vẻ đọc. 
 Chuyện ăn của hoàng đế
         Tàu hồi xưa kia là chuyện cơ mật trong cung đình, chuyện bí
         mật quốc gia không được phép tiết lộ ra ngoài. Tại sao phải
         giữ bí mật? Vì để dân dã đang đói xanh râu, rã
         ruột mà nó biết được nó thèm thì tội nghiệp cho
         Trẫm lắm! Nó quậy là ngai vàng của Trẫm sẽ rung rinh gẫy (mẹ)
         nó một chưn là Trẫm té!!
 Theo sử sách thì Hoàng đế
         triều Mãn Thanh ăn là phải có: sắc, hương, vị, lượng.
 Vua xực phàn không được quyền nói xực mà phải nói
         là ngự thiện?! Mỗi bữa ăn của hoàng đế xoàng xoàng
         chỉ khoảng 40 món thôi, 4 loại thức ăn chính, 2 loại cháo (hoặc
         canh). 
 Làm từ gà, vịt, lợn, cá và rau củ theo mùa. Mùa
         nào thức nấy mới ngon! Còn các món sơn hào hải vị, kỳ
         hoa dị thảo nữa. 
 Gạo vua xơi giã từ loại lúa đặc
         biệt, gọi là gạo tiến vua. Ngoài ra, vua còn xực luôn các
         loại nai, đuôi hươu, gân hươu, tay gấu, heo rừng, xương hổ,
         yến sào, vi cá, hải sâm...Con gì dưới đất, trên trời,
         trong rừng, ngoài biển, vua giành, xực ráo!
 Bà Từ Hy Thái
         Hậu ăn mới kinh! Mỗi bữa hơn 100 món! Ngày xực hai lần; mỗi
         lần tốn khoảng 200 lượng bạc. Vậy một ngày chỉ khoảng xơi
         thôi… ngân khố hao 400 lượng bạc rồi! Hổng phải ‘bả’
         ăn ngày một ngày hai mà ‘bả’ ăn ròng rã năm nầy
         qua năm nọ thì thử hỏi đất nước Trung Hoa không tàn mạt
         sao được?!
 Có lần bà nổi hứng mời mấy đại sứ
         mũi lõ nước ngoài dự tiệc bảy ngày bảy đêm. Cho tụi
         bây ăn tới chết còn không hết! Trong các món ăn đó
         có món gọi là sâm thử. Thử là con chuột bạch. Ba đời
         nuôi bằng sâm Cao Ly. Đời ông bà nội chuột, đời ba má
         chuột rồi đời con. Ăn toàn sâm chớ không có thứ gì
         khác! Ăn ba đời mới tới bả ăn. (Dân quê mình cũng ăn
         thịt chuột nhưng chuột đồng chứ không phải chuột cống. Chuột
         nấu canh chua, xào sả ớt để ăn cơm…Ram, khìa… thêm
         một xị rượu đế là tới bến… rồi chìm luôn tại
         bến chớ đã quá thì làm sao mà lết đi đâu cho nổi?
         Dân ăn chuột có nấu nướng đàng hoàng còn bà Từ
         Hy Thái Hậu nầy ăn chuột sâm nhưng chuột còn sống. Chuột
         còn đỏ hỏn đặt trên đĩa, ‘bả’ đưa vô
         miệng cắn cái bụp. Con chuột kêu chít chít. Mấy ông Đại
         Sứ mũi lõ nhìn thấy… thiếu điều chết giấc! Vậy mà
         bả nói: “Nị ăn đi! Ăn đi bổ lắm đó! Chính vì
         vậy, sáu chục rồi mà ngộ trông giống bốn mươi cái
         xuân xanh vậy đó! He he!” 
 
 Dù ăn tùm lum tà la do mấy
         thằng khùng xúi bậy nhưng vua sợ chết lắm nha, (giống tui, tui cũng
         vậy!), nên một món dù ‘quan bếp’ nấu ngon chí tử…
         Vua cũng ‘quằm’ không quá ba muỗng. Đó là vua Tàu, còn
         vua Ta, dù nước nhỏ hơn nhưng ăn bạo cũng không kém! Hồi
         xưa vua nào lên ngôi là cứ sai sứ qua Thiên triều đóng
         mộc An Nam quốc vương. Hèn thế! Giờ cũng vậy! Nhưng mục ‘ăn’
         hả? Tiểu đệ với đại ca ‘đua’!
 Triều Nguyễn, Vua
         Minh Mạng… nội cái đám lăng xăng nấu ăn là từ 50 đến
         100 ông, bà… nghĩa là cả một, hai đại đội chỉ lo bếp
         núc, hầu hạ cho vua ăn thôi?!
 Nấu ăn, phạm sơ suất nhỏ
         như đồ vua kiêng vì dị ứng, như đậu phộng chẳng hạn
         mà cứ nấu dâng; để tối vua gãi trầy da tróc vảy là
         bị đưa mông ra cho lính quánh 100 trượng! Làm đồ ăn
         không sạch là 60 trượng. Quánh kiểu nầy là chết (cha) ‘quan’
         đầu bếp?!! 
 Trong khi đó nấu nhà hàng lỡ có gì
         thì bị ‘cáo sồ’ nó phạt; nó rút giấy phép rồi
         thôi! Xui rủi nhứt là có khách hàng bị Tào Tháo rượt
         đến nỗi phải đi chầu ông bà ông vải thì bảo hiểm
         nó thường. Mình đóng cửa nhà hàng nầy lấy tên con
         vợ ra mở nhà hàng khác… rồi ‘phục vụ’ tiếp! 
         Chừng nào có thằng khác trúng độc chết… rồi hẵng
         hay! Vì làm nhà hàng dù cực trần thân; nhưng một vốn
         ba bốn lời ai hổng ham! 
 Còn nấu cho vua ăn, ổng ăn bằng miệng
         mà mông mình cũng ăn nhưng ‘ăn…đòn’! Thiệt là
         hổng ham chút nào!
 Và cũng theo lịch sử thì vua Gia Long ăn
         uống giản dị nhứt. 
 Ông không uống rượu, chỉ ăn ít
         thịt, cá, cơm rau. Khi vua xơi, vua cũng hổng cho hoàng hậu ngồi cùng
         bàn! Chắc ‘bả’ hổng chịu vì làm vua mà ăn uống
         kham khổ quá vậy tâu Bệ Hạ!
 Vua Gia Long, Nguyễn Ánh, đi chinh
         chiến bị Nguyễn Huệ rượt chạy tới chạy lui đã quen nên
         chắc cũng quen… ăn theo kiểu lính?!
 Nhưng cháu chít ông,
         vua Đồng Khánh thì rất rắc rối! Ăn cơm ngày 3 lần, mỗi
         bữa có 50 món khác nhau do 50 người đầu bếp phụ trách.
         Vua ngồi vua ăn thì 5 cung nữ được vua sủng ái, ban cho… được
         quỳ gối… hầu cơm Đức kim thượng. Hết nói! 
 Vì
         quan niệm ăn gì bổ nấy nên vua ‘xơi’ gân nai, bổ dương;
         hải sâm, bổ âm tráng dương; chim sẻ, tráng dương bổ
         thận; lươn, thông kinh hoạt lạc; thỏ, ba ba bổ huyết, cường
         dương... 
 
 Chính vì vậy mà Thủ Tướng Ngô Đình
         Diệm khi trưng cầu dân ý năm 54 đã đề ra khẩu hiệu là
         ‘bài phong đả thực’. Vì phong kiến và thực dân đều
         ăn; ăn quá xá! ‘Bài, đả’ là phải quá rồi!
 Mà lịch sử cũng cho thấy khi làm Tổng Thống rồi, ông Ngô
         Đình Diệm cũng ăn uống đạm bạc lắm. Mà chắc vì
         vậy nên dân chúng miền Nam thời Đệ Nhứt Cộng Hòa mới
         no đủ.
 
 Rút ra cái kết luận là: lãnh đạo ăn
         ít; thì dân ăn nhiều. Mà lãnh đạo ăn nhiều là dân
         ăn cỏ. Như nước Bắc Triều Tiên chẳng hạn. 
 Còn vua ăn
         bạo và quan ăn hỗn luôn thì trước sau gì cũng loạn lạc.
         Trung Quốc và Việt Nam cũng rứa! Chính vì biết vậy nên Chủ
         tịch Trung Quốc Tập Cận Bình phải xếp hàng mua bánh bao tại
         một tiệm ăn ở Bắc Kinh. Ông Tập ghé qua quán ăn Qingfeng nổi
         tiếng ở Bắc Kinh vào ngày 28.12. 2013, móc túi mình ra, mua bánh
         bao, một đĩa rau và lòng heo xào để ăn trưa.
 Tập tốn
         hết 21 nhân dân tệ (3.5 USD). Báo chí nhà nước Tàu đánh
         phèng la ỏm tỏi mà rằng: ông Tập không hề thông báo trước
         khi đến quán, đứng xếp hàng như dân ngu khu đen, lấy phần
         mình rồi ra bàn ngồi ăn. Dân Tàu ngạc nhiên há hốc mồm
         ra, nhìn lom lom… rồi khoái! Vì xưa giờ đâu có thằng
         cha tai to mặt lớn nào mà làm như vậy đâu!
 Tuy nhiên cũng
         có mấy chú Tào Tháo đa nghi nói: Tập Cận Bình diễn
         tuồng! Mấy “diễn viên” thực khách trong nhà hàng là
         cận vệ của ông ta đấy mà. Dám lắm đa! Tàu ‘khựa’
         bựa lắm ai tin nó cho được?!
 Chuyện ăn uống có vẻ bình
         dân nầy cũng chưa chắc là ‘Trùm’Trung Quốc có quan tâm
         sâu sát tới dân ngu khu đen đâu. Đừng có vội mừng mà
         hụt!
 Một số khác cho rằng Tập Cận Bình bắt chước
         thằng đế quốc Mỹ. Bắt chước Phó Tổng thống Joe Biden và
         Bộ trưởng Tài chính Jack Lew đi ăn những món ăn dân dã
         ở Bắc Kinh trong chuyến viếng thăm Trung Quốc mới đây.
 Bộ
         trưởng Jacob Lew ăn hết 109 nhân dân tệ (17.5 USD) trong bữa ăn trưa
         ngày 20 tháng 3 năm 2013.
 Một người Hoa nói rằng hai tay Đế
         Quốc Mỹ nầy kịch nhưng cũng kèm theo một cú đá giò
         lái ‘lãnh đạo Đảng ta’ là: “chúng tôi chưa
         thấy vở kịch nào tương tự ở các vị quan chức Trung Quốc
         cả?!”
 “Các quan chức Trung Quốc nên xem buổi ăn trưa khiêm
         tốn của các chính khách người Mỹ này là một bài
         học. Họ bỏ tiền túi ra; trong khi các quan chức Trung Quốc xài hàng
         chục ngàn nhân dân tệ tiền dân đóng thuế chỉ để
         ăn bữa trưa”,
 Tờ ‘China Daily’ của Trung Quốc ngày 22.12.2012
         từng đưa thông tin cho biết các bữa tiệc chiêu đãi quan chức
         quốc phòng cấp cao nước này sẽ không được phép có
         những món “sơn hào hải vị” để phòng chống tham nhũng.
         Nghĩa là sao? Nghĩa là có ăn hối lộ thì cất tiền cho kỹ
         trong túi áo khỉ của á xẩm ở nhà còn mấy chú đem
         ra ăn nhậu công khai lộ liễu như thế nầy thì tao cho mầy chết!
         Ngộ ‘tả’ nị à!
 Báo đài nhà nước Trung cộng
         gần đây, nêu gương ‘người tốt việc tốt’ bằng
         cách ‘ca’ ông Tập Cận Bình chỉ ăn “bốn món và
         một chén canh” trong các chuyến vi hành xem dân cho biết sự tình!
 
 Thưa quý độc giả thân mến! 
 Dù ông Tập có
         ăn sơn hào hải vị hay ăn ở quán cơm xã hội đi chăng
         nữa thì người viết cũng không ‘ke’. Chút đỉnh mà
         xính xái đi. Tốn vài trăm lượng bạc cho một bữa ăn
         của Chánh vì Vương thì nói thiệt đất nước Tàu
         cũng không có mạt! Ăn uống tẩm bổ mới có sức mà phục
         vụ ‘bà xã’ và nhân dân chứ! Phải không? Bắt ông
         ‘vua’ ăn uống như ‘dân’ mà làm việc nước? Làm
         việc nước là khổ, là cực lắm đó?!…
 
 Chánh
         vì Vương, ông ăn gì cũng được (who cares?) xin đừng ăn
         cướp đất liền: thác Bản Giốc, biển đảo: Hoàng Sa, Trường
         Sa của Việt Nam là OK Salem!
  
đoàn xuân thu
  
melbourne.
  
 
  
       
         
“Xin Phò Mã nên bảo trọng!”
  
  
Mấy bữa nay báo chí trong nước và báo chí
         phương Tây đồng loạt đưa tin: một tiệm bán Big Mac và
         Happy Meal của McDonald’s sẽ mở cửa tại bùng binh đường Nguyễn
         Bỉnh Khiêm và Điện Biên Phủ (trước 75 là đường
         Phan Thanh Giản) phường Đa Kao, quận 1, bán cho bà con cô bác, ông
         già bà lão thanh niên phụ nữ và kể cả mấy đứa con
         nít! Không cần phân biệt lý lịch là quốc gia hay VC gì ráo
         trọi! Có tiền là OK!
  
Nói chuyện McDonald’s nhảy vào Việt Nam là mới. Còn ở
         cái thủ phủ Melbourne, bang Victoria, Úc Châu nầy là chuyện xưa tích
         cũ. Đâu đâu cũng có McDonald’s! Phường nào cũng có,
         xã nào cũng có… kể cả nơi thâm sơn cùng cốc. Cái
         logo, huy hiệu, chữ M cách điệu, to tổ bố màu vàng trên nền
         đỏ giống cái mông chổng ngược, thiệt tượng hình hết
         biết! 
  
Người viết đôi khi chở đứa cháu nội trên xe còn
         nhỏ tí, chưa biết nói, mà mỗi lần chạy qua tiệm McDonald’s
         là nó chỉ vào la ‘é é’ đòi ăn chớ! Ăn nhiều
         thì mập thù lu như cái lu nên người viết ít khi ghé,
         chạy luôn! Nó khóc bù lu bù loa mới khổ cái thân già.
         Phải dụ khị nó: “Nín đi! Về nhà ông cháu mình
         ăn phở hé!” 
  
Cùng tâm sự với người viết là bà con xứ
         Úc này ở dãy Dandenong, tuốt trong rừng, biểu tình không cho McDonald’s
         mở tiệm mới gần trường tiểu học và mẫu giáo Tecoma, nhìn
         ra công viên quốc gia của dãy Dandenong (the Dandenong Ranges National Park) dù mấy
         ‘giả’ dụ khị rằng cho tui mở buôn bán đi, có việc
         làm cho cư dân sở tại, tui có tiền lời, tui cho mấy ông ‘cáo
         xồ’ tiền… để ủng hộ thể dục thể thao nha! Hỏng có
         mập lù đâu mà sợ! Nhưng cư dân sở tại nhứt định
         nói: “No way!” (Cách chi!)
  
Trở lại cái cửa hàng thức ăn nhanh McDonald’s của Mỹ
         lần đầu tiên xuất hiện tại Việt Nam, ở Sài Gòn, với
         350 chỗ ngồi chính thức mở cửa đón khách từ ngày Thứ
         Bảy 8 tháng 2, 2014.
  
Thức ăn nhanh (fast-food) nầy nói cho dễ hiểu là nó
         bán bánh mì kẹp thịt kiểu Mỹ, mua rồi cầm tay ăn, cho nó
         nhanh. Vậy thôi! Nó cũng giống như xe bán bánh mì thịt trên
         đường phố của bà con miền Nam mình thuở trước. Rẻ,
         ngon, và gọn! Nhưng với Mỹ mà, nó rườm rà hoa lá cành
         hơn! 
  
Cái cửa
         hàng nầy khai trương, buôn bán ì xèo, lại là cái biểu
         tượng cho tình nồng thắm giữa tư bản Mỹ và Cộng Sản
         Việt Nam… sau một trận ‘quánh’ nhau đôi bên u đầu
         sứt trán mấy thập niên trước… nên mấy hãng thông
         tấn nước ngoài đều đồng loạt đưa tin như: CNN, CBS, Reuters,
         VOA và BBC.
  
Chuyện nầy mấy ông Tây, ông Mỹ ngạc nhiên chứ mấy
         ông thầy bói nhà mình biết từ khuya. Mấy thầy đã từng
         phán rằng ‘Mã quy là Mỹ qua!’ vì McDonald’s cũng như ‘Cô
         ca rồi Cô la’ là tượng trưng cho nước Mỹ. Nhớ xưa chèo
         xuồng chống Mỹ, bốn chục năm sau, giờ không chèo xuồng ba lá
         nữa mà cỡi con ‘Mẹc’ (Mercedes) đi ăn McDonald’s! He he! 
  
‘Mã quy là Mỹ
         qua!’. Mà Mã cũng là ngọ. Năm nay là Giáp Ngọ nữa! Bà
         con thấy chưa thầy bói nói y như kinh vậy mà xưa giờ bà
         con cứ xăm xỉa mấy chiêm tinh gia là ‘bói ra ma; quét nhà ra
         rác’ nhá!
  
Việc đổ bộ của McDonald’s lần nầy không phải
         như là quân Mỹ đổ bộ vào cửa biển Đà Nẳng năm
         xưa để quánh nhau đâu…Mà rầm rầm rộ rộ đổ
         bộ để kiếm tiền! Hỏng cần B52 hộ tống nữa! He he! 
  
Vậy mà có lão
         đồng chí, chưa thức thời, hỏi ngặt: “Ủa mấy ‘cha’
         tính tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã
         hội rồi chủ nghĩa cộng sản đại đồng. Còn chủ nghĩa
         tư bản đang giãy đành đạch để chết thì cho tụi
         nó chết luôn đi. Cho nó vô chi vậy mấy ‘cha’? Nó kiếm
         được tiền; nó sống dai lắm đó… rồi nó bóc
         lột và bóc lủm dân mình luôn sao hả?” 
  
(Thôi mấy lão
         đồng chí ơi! Thời mấy ông xưa rồi! Già cúp bình thiếc
         thì đừng tiếc nữa mà chi há!) 
  
Thời nầy là thời của ông Nguyễn Bảo
         Hoàng, tự Henry, Việt kiều Mỹ, giám đốc công ty Good Day Hospitality,
         con rể của đương kim thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng, chồng
         bà Nguyễn Thanh Phượng, chính là người rước ‘Mã quy’!
         
  
Do đó
         McDonald’s vô… là Mỹ qua rồi bà con ơi! Ai lỡ còn giữ
         chiếc xuồng năm xưa chèo chống Mỹ giờ làm ơn chẻ ra làm
         củi chụm dùm… kẻo chú Sam thấy… giận, hỏng chịu cho
         tui nhượng quyền để mở McDonald’s là tui hỏng có đô
         la! ‘Đồng đô la Mỹ không có tổ quốc mà!’ Nên
         bàn chuyện xưa tích cũ có ích lợi gì đâu chớ?!
  
Phò Mã Henry Nguyễn nói: đưa McDonald’s
         vào Việt Nam là ước mơ suốt mười năm qua, nay mới thành
         ‘hiện thực’. Đầu xuôi đuôi lọt! Cái đầu mà
         làm ăn khấm khá là sẽ lần lượt mở thêm 100 tiệm McDonald’s
         tại Việt Nam trong vòng mười năm tới. Nghe phát ham!
  
Bán ngày không
         đủ tranh thủ bán suốt đêm luôn, 24/24… Cửa hàng McDonald’s
         đầu tiên tại Việt Nam còn chơi luôn dịch vụ “Drive-thru”
         mua hàng không cần đậu xe. Khách hàng ngồi trên xe của mình,
         gọi qua ‘micro’ các món ăn và đồ uống mình muốn
         rồi ngồi trên xe nhận hàng ở một cửa sổ bên hông tiệm
         y như Mỹ và Úc vậy nha! Văn minh tân tiến rồi chớ hỏng lạc
         hậu đâu nha! Đừng có chê!
  
Còn nhân viên phục vụ là
         không có ‘lề mề, rề rề’ đâu… Đã đi học
         việc tại McDonald’s ở Philippines, ở Australia… về đó!
  
Phục vụ đã
         xịn, mà muốn bán đắt là cần nhiều thứ nữa. Trước
         hết là phải thay đổi thực đơn, khác với bên Mỹ, cho
         thích hợp với khẩu vị của thượng đế Việt Nam nên Henry
         chế thêm cái món ‘McPork’, bánh mì kẹp thịt heo thay vì
         thịt bò… Vì dân VN, già trẻ gái trai đều khoái ăn
         thịt heo hết ráo!
  
Tuy mấy
         nhà dinh dưỡng học từ lâu chê thức ăn nhanh của Mc Donald’s
         là quá nhiều mỡ, nhiều đường, nhiều muối nên có hại
         cho sức khỏe những người bị bệnh tiểu đường, bệnh tim
         mạch, bệnh cao huyết áp.
          
Nhưng ông chủ tiệm Henry thì hỏng nhắm
         vào ông già bà lão mà chi! Già ăn hỏng bao nhiêu mà
         còn nhiều chuyện?! Phò Mã nói rằng McDoanld’s sẽ hút khách
         con nít vì chính là nơi lý tưởng để tổ chức những
         bữa tiệc sinh nhật hoành tráng của con cháu các cụ cả! Ổng
         nhắm vào cái thế hệ vàng của Việt Nam ‘golden generation’.
         Dụ được thế hệ ‘vàng’ nầy là ‘vàng’ đỏ
         tay luôn, là khẳm địa!
  
Thiệt Phò Mã Henry là một con người thông
         minh, quyền biến! Không hổ danh là có tía làm lớn thời VNCH,
         chạy sớm, học giỏi ở trường Harvard! Từ bác sĩ qua thương
         gia, rồi làm Phò Mã! Cái gì cũng giỏi hết ráo! Chớ
         không ‘lờ khờ’ như chú Ba trong chuyện dưới đây:
  
Vùng bắc Melbourne, như
         Coburg hay Broadmeadows đa số di dân từ Trung Đông hay Thổ Nhĩ Kỳ nên
         theo đạo Hồi. Mà đạo Hồi cấm tín đồ ăn thịt heo.
         Ăn thịt trừu thì được! Nhưng trước khi xẻ thịt, phải
         đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn. Thịt đó gọi là halal
         meat. 
  
Chú Ba,
         người Tàu, lại khoái ăn thịt heo, mà không chịu nghiên
         cứu thị trường gì ráo trọi, mở đại cửa hàng bán
         thịt heo ở khu nói trên. Nhưng bán ế quá chừng mà hỏng
         hiểu lý do tại sao? Nhìn qua cái tiệm bên cạnh của ông Hồi
         Giáo rậm râu, quảng cáo halal meat, khách vô ra nườm nượp
         nên chú Ba bắt chước theo, hạ cái bảng hiệu của mình xuống,
         thêm vào chữ ‘Halal Pork!’ Ha ha! 
          
Phò Mã Henry cũng giỏi quảng cáo,
         mà chữ bây giờ gọi là tiếp thị! Ngoài ra, Phò Mã còn
         giao thiệp rộng và đầy thế lực! Ngày khai trương cái cửa
         hàng so với Tây, U thì nó nhỏ như cái lỗ mũi… mà
         Đại Sứ Mỹ, David Shear, phải cất công từ Hà Nội bay vô để
         cùng bà Phó Thành Phố Nguyễn thị Hồng đến ăn Big Mac và
         Happy Meal thôi!
  
Thiên hạ thấy tiệm bán bánh mì kẹp thịt mà
         sao lính gác đầy đường? Nên tò mò, xúm lại coi;
         rồi sắp hàng vô mua nườm nượp như đi giựt đồ cúng
         cô hồn tháng bảy. Làm Phò Mã tiếp quan khách xong, phải đích
         thân đứng làm cảnh sát giao thông, hướng dẫn bà con chạy
         xe gắn máy, drive-thru, mua về nhà xực! Phải đích thân, cành
         vàng lá ngọc, ra mà giữ trật tự cho hàng nghìn người
         Sài Gòn đã xếp hàng để chờ mua và thưởng thức
         món ‘fast-food’ của Huê Kỳ!
          
Phóng viên hãng AFP thấy vui vui cũng chạy
         lại lấy tin! Y phỏng vấn một chú nhỏ tên hỏng có bỏ dấu
         là: Nguyen Hoang Long, 25, mà hỏng biết chú nhỏ nầy có phải là
         Việt Nam hông mà trả lời tréo bảng họng rằng: “I like fast-food.
         I don't like Vietnamese food. I don't like fish sauce!” “Tui khoái thức ăn nhanh. Tui không
         khoái thức ăn Việt. Tui không khoái nước mắm!” Hết
         ý kiến và miễn bình loạn!
          
Phò Mã thấy nhà báo; bèn quảng cáo luôn:
         mới 22 tháng tuổi là tía, má đã bồng, ẵm… vọt
         luôn qua Mỹ vì VC nó vô tới Sài Gòn. Lên 4 tuổi, được
         ăn cái Big Mac đầu tiên trong đời sao mà quá đã! Ngon ơi
         là ngon!
  
Người viết cũng có thằng cu’ trạc tuổi Phò
         Mã Henry. Bởi tía nó một lòng tin tưởng ‘Nguyễn tông
         tông’ nên hông chịu… chạy , do vậy cách chi mà có McDonald’s
         cho thằng nhỏ ăn nên phải ăn bo bo là thức ăn dành cho bò
         lúc đó. Và chắc cũng chính vì vậy mà lớn lên thằng
         nhỏ khoái chăn bò và khoái uống sữa bò! Hu hu!Ha ha!
  
Vì khoái ăn Big
         Mac nên năm lên 14 tuổi, Henry xin vào chiên khoai tây và bán cho
         McDonald’s… Rồi đêm nhớ về Sài Gòn… thầm mơ ngày
         nào đó sẽ làm chủ một tiệm McDonald’s bán cho con, cho cháu
         mấy đứa đã từng rượt tía má và tui chạy te năm
         ấy ăn chơi! Để trước là dĩ hòa vi quý; sau là kiếm
         tiền bỏ vô áo khỉ vợ nhà! He he!
  
Cái thị trường ‘ăn’
         của 90 triệu dân nầy lớn lắm nha mà đa số đều trẻ,
         khỏe… ‘khoái ăn sang’ xin đừng hiểu lầm là ‘sáng
         ăn khoai’ mà nên hiểu là khoái ăn Big Mac hay Happy Meal… cho nó
         oai dù nó hỏng rẻ chút nào. Một tô phở có một đô
         rưỡi, một cái Big Mac mắc gần gấp đôi, 2 đô 85 xu! Nhưng
         có hề gì! ‘Made in USA’ là phải mắc chớ! Phải không?
         
  
Mở một
         cái tiệm bán đồ ăn nhanh tưởng dễ lắm sao? Hỏng dễ
         đâu nha! Nghiên cứu dữ lắm đó! Phò Mã còn thêm là:
         dân 90 triệu! Mỗi năm, mỗi đứa cũng kiếm được 1500 đô
         Mỹ… Muốn móc tiền túi của đứa nào là mình phải
         biết trong túi nó có bao nhiêu chớ? Nó có tiền nó sẽ
         ăn thôi!
  
Phục vụ khách hàng hết lòng nên Phò Mã còn hướng
         dẫn tận tường thêm về cách ăn ‘fast food’ kẻo bà con
         mình hỏng biết! Ăn McDonald’s là lấy tay mà cầm, đưa vô
         miệng mà xực! Phò Mã than phiền: vậy mà có ‘cha’ nhiếp
         ảnh Tây ‘láu cá’ nào đó chụp cái hình cái
         bánh mì kẹp thịt McDonald’s nằm gọn lỏn trong cái chén kề
         bên đôi đũa. Y, dốt, hỏng hiểu khách hàng Việt Nam của
         tui gì hết ráo. Ăn cơm bằng chén đũa là phải rồi.
         Còn ăn bánh xèo, bánh mì là tụi tui cũng dùng tay mà
         bốc láng. Cái hình nầy chỉ mấy tay Nhựt Bổn mới đúng
         chớ. Chính vì dân Nhựt hỏng chịu ‘xơi’ bằng tay nên
         mấy tiệm McDonald’s ở Đông Kinh vắng như Chùa Bà Đanh thấy
         hông? Làm ăn mà chuẩn bị kỹ càng như Phò Mã nói
         thì thành công là cái chắc!
  
Ông bạn văn nghe người ta thức thời, đón gió
         như vậy cũng nôn… Ổng nói với người viết rằng: “Bấy
         lâu nay tui lo viết bài ‘cổ xúy’ dân chủ, tự do, nhân
         quyền cho bà con mình trong nước mà hỏng ăn thua gì! Thôi tui
         bẻ bút đi về Việt Nam làm ‘bí-zi-net’ để kiếm tiền.
         À! Tui về mở tiệm bán cân, kế bên tiệm của Phò Mã.
         Vì bà con ăn Big Mac, Happy Meal rồi sẽ mập thù lù như cái
         lu! Sẽ bị tiểu đường, mỡ máu hết trơn thì phải cần
         mua cân, cân thử để mà tốp tốp lại chớ!”
  
Ý hay nhưng làm
         ăn cho đàng hoàng nha! Nhớđừng bán cân dỏm ‘Made in China’;
         người ta mới leo lên là gãy mẹ cái lò xò, kim không
         nhúc nhích thì nó nổi khùng lên nó quánh không còn
         cái răng mà ăn cháo!
  
Còn với Phò Mã, ông bạn văn cũng khuyên
         ngược lại rằng: “Mình là chủ, tính mở tới 100 tiệm
         làm sao lo cho xuể. Phải mướn quản đốc cửa hàng nhưng phải
         coi chừng! Coi nó có làm bằng thịt bò Úc chánh tông hay
         không? Chớ đừng ham lời mà ‘chơi’ thịt ngựa như mấy
         thằng ở Liên Âu năm rồi! Bán nói bò mà dò ra là
         ngựa! Khách‘quạu’, nó dợt Henry (Hăng-ri) thành Hăng-rết,
         là hết cả răng đó! 
 
         
Kiếm tiền, để ăn, mà ăn là
         phải có hàm răng cho tốt! 
          
“Xin Phò Mã nên bảo trọng!”
  
 
  
đoàn xuân thu.
  
Melbourne
  
 
  
      
         
Chuyện của ‘đồng chí’
         Zhivago!
  
 Chuyện xảy ra cuối năm ở một hợp
         tác xã trồng khoai tây ở cách thủ đô Mạc Tư Khoa ngàn
         dặm, hồi còn mồ ma đảng Cộng Sản Liên Xô!
  
Cuối năm, mùa đông
         nước Nga lạnh run luôn; vì tuyết rơi nhiều quá! Nhiệt độ
         ngoài trời là âm độ! Bà con xã viên nghỉ; không phải
         ra đồng! Ở nhà, đói meo, không có việc gì làm nên
         có ông chồng ốm nhom, ốm nhách nằm ôm bà vợ ốm tong,
         ốm teo trong tấm chăn rách cho đỡ lạnh!
  
Riêng Zhivago thì co ro ngồi
         với  Tonya, vợ mình, bên ấm samovar, uống trà suông! Đồ
         ăn trong nhà mấy ngày nay sạch bách, không còn gì cả! Mấy
         đứa nhỏ phải lội tuyết ra đồng, cắt mót trộm dây khoai
         về luộc chấm ăn với muối thì:
  
“A lô! A lô! Yêu cầu bà
         con xã viên tụ tập ở hội trường hợp tác xã vào
         giữa trưa nghe ban chủ nhiệm tổng kết thành tích xuất sắc của
         một năm hoạt động. Có chiêu đãi đặc biệt! Có
         chiêu đãi đặc biệt! A lô! A lô!”
  
Bà con xã viên không
         ai muốn đến hội trường hợp tác xã làm gì. Chỉ để
         nghe bọn chúng tào lao, bốc phét! Bụng đói meo! Cơ hàn quá
         mà! Đói chừng nào lạnh run chừng ấy! Không đi, ở nhà,
         Zhivago buồn buồn lên giường nằm gần cái lò sưởi 37 độ
         rưỡi hiệu ‘‘Tonya’ nầy ấm hơn!   
  
Nhưng nghe “chiêu
         đãi đặc biệt! chiêu đãi đặc biệt!” Zhivago sáng
         mắt lên, đứng dậy, tặc lưỡi nói với Tonya: “Thôi kệ!
         Để anh lội tuyết đến coi mấy đồng chí trong ban chủ nhiệm
         chiêu đãi được cái gì nào? Hy vọng gia đình mình
         còn có cái bỏ vào mồm cho đỡ cồn cào gan ruột. May mà
         có tí vodka thấm giọng thì đã lắm! Hổng đi! Sợ ban chủ
         nhiệm tụi nó ‘ăn’ hết phần của nhà mình!”
  
Nói
         xong, Zhivago trùm kín mặt mũi, chỉ chừa có hai con mắt, lội tuyết
         lẹp bẹp đến dự cuộc họp cuối năm.
  
Bước vào hội trường
         thì bà con xã viên mỗi người trên tay cầm một củ khoai
         tây luộc còn bốc khói, đưa lên miệng nhai ngồm ngoàm vừa
         nói chuyện rôm rả vui như Tết!
  
Zhivago nhập bọn, được các
         đồng chí anh nuôi, chị nuôi ‘thân mến’ phát cho ba củ
         khoai tây luộc và một cút rượu vodka cho ấm lòng (cựu chiến
         sĩ ‘Hồng quân’ đã từng anh dũng ‘quánh’ tan quân
         Bạch vệ) trong ngày đông lạnh lẽo!
  
Trên sân khấu, diễn viên là
         ban chủ nhiệm hợp tác xã gồm cả chục mống vừa đảng
         viên, vừa cảm tình đảng!  Mấy ‘chức sắc’ nầy
         đang hưởng tiêu chuẩn lãnh đạo! Mồm nhai ngồm ngoàm thịt
         trừu xông khói với khoai tây nghiền, chan nước sốt! Còn có
         chừng chục chai vodka, mỗi chai dễ chừng cả lít nằm sóng sánh
         trên bàn chủ tọa! Đã nhé!
  
Xong bữa! Đồng chí bí thơ
         chi bộ kiêm chủ nhiệm hợp tác xã khoai tây quẹt mỏ; đứng
         lên phát biểu tổng kết.
  
“Thưa bà con xã viên! Năm rồi hợp tác
         xã ta không hoàn thành được chỉ tiêu kế hoạch đề
         ra vì thiên tai! Mùa hè thì hạn, thiếu nước; mùa đông
         thì sương giá! Bởi vậy cho nên khoai của hợp tác xã ta
         ‘tốt dây mà không tốt củ!’
  
Nhưng xin đồng bào đừng có
         lo! Kế hoạch năm tới là chúng ta sẽ xin đồng chí Lenin kính
         mến cấp cho chúng ta một chiếc phi cơ!”
  
Xã viên ào ào, nhao
         nhao lên có ý kiến.
  
“Tui đề nghị đồng chí bí thơ kiêm
         chủ nhiệm hợp tác xã xin đồng chí Lenin cấp cho chúng ta vài
         tấn khoai tây để ăn trong mùa giáp hạt cho đỡ đói đi!
         Xin phi cơ làm gì?”
  
Đồng chí bí thơ trả lời: “Ậy ậy!
         Các đồng chí biết một mà không biết hai. Sự thực là
         hợp tác xã chúng ta cần khoai tây thiệt! Không có thì chết
         đói cả đám. Mà khoai tây thì ở Mạc Tư Khoa mới có.
         Từ đây tới thủ đô xa lắm! Sợ khoai về không kịp bằng
         đường bộ hay đường thủy mà mình chết đói hết
         ráo rồi; nên tui xin đồng chí Lenin kính yêu một chiếc phi cơ
         để chở khoai tây về cho lẹ mà!
  
Bà con xã viên nghe vậy vỗ tay
         ào ào như sấm! Tưởng được đồng bào hoan hô cao
         kiến của mình, nên đồng chí bí thơ hỉnh mũi lên trời
         hích hích! Ai dè đồng bào vỗ tay cho bớt lạnh!
  
Zhivago nhìn lên bàn
         chủ tọa thấy mấy đứa đảng viên trong ban chủ nhiệm đứa
         nào cũng béo tốt hết! Hợp tác xã làm ăn thua bại, lỗ
         lã, nợ ngập đầu mà bọn chúng mặt cứ phởn ra và
         cằm có nọng!
  
Zhivago ‘ngộ’ ra rằng: Muốn ăn nhậu
         thả giàn bằng tiền của thiên hạ và vợ con mình khỏi chết
         đói thì phải xin gia nhập vào đảng Cộng Sản Liên Xô
         mới được!
  
Nói là làm. Về nhà, Zhivago ngồi nắn nót cả
         buổi mới điền xong cái đơn xin vào đảng.
  
Theo đúng trình
         tự kết nạp đảng viên;  đồng chí bí thơ chi bộ
         kiêm chủ nhiệm hợp tác xã mời xã viên Zhivago lên phỏng
         vấn.
  
- Đồng
         chí Zhivago, đồng chí có hút thuốc không?
- Thưa có! Ngày
         vài điếu!
- Đồng
         chí có biết là lãnh tụ Lenin không hút điếu nào! Mà
         còn khuyên các đồng chí khác đừng hút thuốc?
- Nếu đồng
         chí Lenin nói thế thì tui sẽ bỏ hút thuốc!
- Đồng chí có
         nhậu nhẹt không?
- Cũng có chút chút! Với bạn bè!
- Lãnh
         tụ Lenin phê phán việc say xỉn dữ lắm!
- Thế thì tui sẽ
         bỏ rượu!
- Còn về
         gái gú?
- Cũng có chút đỉnh!
- Đồng chí có
         biết là lãnh tụ Lenin phê phán vụ gái gú, chân dài,
         bia ôm nầy dữ lắm không?
- Nếu đồng chí Lenin phê phán
         tui sẽ bỏ; không đi uống bia ôm nữa!
- Nầy! đồng chí
         Zhivago! Đồng chí có sẵn sàng hy sinh mạng sống mình cho đảng
         ta không?
- Dĩ nhiên rồi! Tôi sẵn sàng chết cho đảng
         ta! Vì sống như vậy thì sống làm (mẹ) gì! Chết còn sướng
         hơn!
  
đoàn
         xuân thu
melbourne
  
 
  
      
         
Những ánh sao băng vì ma túy!
  
 
Trong buổi chiều
         mùa đông ảm đạm ngày 5 tháng 2 năm 2014, Linh mục Jim Martin đã
         dẫn đầu một đám đông hàng trăm người cùng thắp
         nến cầu nguyện bên ngoài công ty ở New York, nơi tài tử màn
         bạc Philip Seymour Hoffman từng làm giám đốc nghệ thuật. 
  
Ông phát biểu:
         “Chúng ta đến đây để chia sẻ nỗi mất mát lớn
         lao nầy; để tưởng nhớ một con người tài hoa với một
         cuộc sống phi thường. Chúng ta không thể tin được bi kịch
         nầy đã xảy ra với nỗi đau buồn tràn ngập!”
  
 
  
Tài tử màn bạc Philip Seymour Hoffman được
         phát hiện đã chết tại một căn hộ ở làng Greenwich, khu
         Manhattan, New York hôm 2 tháng 2. Nguyên nhân chính xác gây ra cái chết
         của nam diễn viên lừng danh từng đoạt giải Oscar vào năm 2006,
         trong vai Truman Capote trong phim Capote, vẫn còn phải chờ kết quả khám nghiệm
         hậu tử sau cùng. 
  
Philip Seymour Hoffman, mặc áo T-shirt và quần short, nằm
         chết trên sàn phòng tắm. Cảnh Sát phát hiện tại hiện
         trường năm bì thơ đựng heroin đã xài hết còn vương
         vẫy khắp nhà.
  
“Rõ ràng là Hoffman đã chích heroin quá liều”
         Một nhân viên điều tra nói với tờ New York Times. “Ống chích
         vẫn còn ghim vào cánh tay ông ấy!”
  
Philip Seymour Hoffman, có ba con, đã
         ‘chơi’ heroin suốt 23 năm và tình nguyện vào trung tâm cai nghiện
         năm rồi. Tuy nhiên điều đó cũng không cứu được mạng
         sống của ông.
  
Một ngày trước khi thiệt mạng, tài tử Philip Seymour
         Hoffman đã rút 1200 đô từ máy rút tiền. Nhân viên điều
         tra thấy có tới 70 túi nhỏ đựng heroin trong căn phòng của ông.
         
  
Thân nhân
         cho biết Philip Seymour Hoffman sẽ được chôn cất trong một tang lễ được
         tổ chức ở New York; chỉ dành riêng cho gia đình và bạn bè
         trong tháng 2 này.
  
Hôm 4 tháng 2, cảnh sát New York đã bắt giữ 3
         người đàn ông và 1 người phụ nữ có thể đã
         liên quan đến 70 gói ma túy tìm thấy ở nhà Philip. Trung sĩ
         cảnh sát New York, Thomas Antonetti, cho biết 4 người bị bắt gồm: Robert Vineberg,
         57 tuổi; Thomas Cushman, 48 tuổi; Max Rosenblum and Juliana Luchkiw, cùng 22 tuổi. Tất cả
         đều bị buộc tội tàng trữ ma túy.
  
 
  
Thành phố New York ngày nay đã trở
         thành trung tâm tiêu thụ heroin. Đa số heroin đến từ phía Tây
         Nam Hoa Kỳ, giáp với Mexico, nơi có những đường hầm bí mật
         đào xuyên qua biên giới. Rồi sau đó heroin được vận
         chuyển bằng xe nhà, xe tải, hay mang theo trong người bằng đường
         hàng không đến New York. Số heroin bị tịch thu ở biên giới giáp
         ranh Mexico tăng chóng mặt lên 300 phần trăm trong vòng 4 năm. Ma túy
         lan tràn khắp nơi ở New York! Ngay cả hôm tranh chung kết bóng bầu
         dục Mỹ gọi là Super Bowl, thứ hai 3 tháng 2 tại MetLife Stadium, East Rutherford,
         New Jersey, nhân viên bài trừ ma túy đã tịch thu được những
         túi nhỏ đựng heroin, có in huy hiệu ‘NFL’.
  
Những tay bán lẻ
         ma túy ở New York thường quảng cáo với các con nghiện rằng:
         “Đây là sản phẩm của tôi, tốt hơn của cái thằng
         đang bán dưới phố đó nha!” “This is my product, this is better than
         the guy down the street.”
  
Tiêu thụ heroin nhiều hơn tất nhiên số tử
         vong vì quá liều cũng tăng lên, thêm 84% vụ chết người liên
         quan đến heroin trong thành phố New York chỉ trong vòng có 2 năm.
  
Còn ở Pennsylvania, những
         tay buôn bán heroin còn đi xa hơn bằng cách trộn thêm thuốc giảm
         đau fentanyl, 100 lần mạnh hơn so với morphine. Hợp chất heroin và fentanyl
         gây ra 22 ca xử dụng quá liều chỉ riêng hồi tháng rồi.
  
 
  
Một tay nghiện ngập ‘chơi’ heroin
         cũng giống như chơi trò Russian roulette (Russian roulette là một trò chơi
         bằng súng lục gây chết người.) Gọi là súng lục (lục
         là sáu, tiếng Hán Việt) vì nó có 6 ổ đạn, tiếng
         Pháp gọi là rouleau, đọc là ru lô, nên thường được
         gọi là súng ru lô. Vì cỡ đạn là .38 caliber nên cũng thường
         được gọi là súng lục 38.
  
Khi muốn nạp đạn thì đẩy
         chốt bên trái, ổ đạn tròn có sáu lỗ tròn sẽ bật
         sang bên trái . Sáu viên đạn được nạp vào sáu lỗ.
         Sau khi đã nạp đạn thì đẩy ổ đạn vào bên trong
         súng. Khi bắn thì bật cò phía sau lên rồi bóp cò. Đầu
         cò sẽ mổ vào viên đạn nằm ngay trước nòng súng.
         Sau khi viên đạn bắn đi thì ổ đạn tròn sẽ quay qua một
         nấc để viên đạn kế tiếp vào nằm ngay trước nòng
         súng. Người bắn tiếp tục bóp cò để bắn viên đạn
         kế tiếp. Cứ thế cho đến khi ổ đạn quay hết một vòng
         thì súng bắn hết sáu viên đạn.
  
Trong trò Rusian roulette sau khi chỉ
         nạp một viên đạn vào một trong 6 ổ đạn, tay chơi bạt
         mạng nầy kê súng vào màng tang hay miệng rồi bóp cò. Người
         chơi có xác xuất 1 phần 6 sẽ chết!
  
Chơi ma túy cũng tương tự như
         vậy; vì người chơi không biết lúc nào mình sẽ bị
         mất mạng! 
  
Những người buôn bán ma túy thường bớt xén
         hoặc trộn heroin với các chất khác có vẻ ngoài tương tự
         nhằm tăng cân nặng để thu thêm lợi nhuận. Các chất trộn
         thêm này có thể gây tác động khó chịu hoặc tác
         hại cho người sử dụng. Rất khó để biết được trong
         hỗn hợp heroin đó cụ thể có những chất gì?
  
 
  
Ma túy có rất nhiều
         loại. Phải là chuyên gia mới mong biết hết được. Dưới
         đây người viết chỉ xin trình bày rất là sơ lược
         về heroin mà thôi! 
  
Ai cũng biết xài ma túy quá liều sẽ chết! Số
         tử vong vì quá liều cứ tăng đều đều từ năm 1970 ở
         Mỹ. Ai cũng biết heroin có thể giết người nhưng giết như thế
         nào? Thực ra thuốc giảm đau (painkillers) mới làm người xử dụng
         chết nhiều hơn là xài heroin và cocaine cộng lại.
  
Theo ‘the National Institute
         on Drug Abuse’, năm 2011, có 4,2 triệu người Mỹ từ 11 tuổi trở
         lên đã thử chơi heroin ít nhứt một lần và 23% số đó
         trở nên nghiện ngập. Theo Centers for Disease Control, cứ 10 người chơi heroin
         là một người sẽ chết!
          
Heroin còn được biết đến với
         những tên như hàng trắng, bạch phiến... Heroin là một chất ma
         túy được dùng rất phổ biến; được bán tổng hợp
         từ morphine, gây độc hại nhiều hơn và gây nghiện nhanh hơn
         vì chất “ma túy” heroin có tác dụng trên hệ thần kinh
         trung ương rất nhanh, ngay sau khi chích người nghiện heroin đã có
         khoái cảm đặc biệt. Heroin có tác dụng làm ức chế, làm
         giảm hoạt động của não bộ và hệ thống thần kinh trung ương.
         
  
Heroin thường
         ở dạng bột, có mầu sắc khác nhau, phụ thuộc vào độ
         tinh khiết. Heroin có mầu trắng thường có độ tinh khiết cao hơn
         so với mầu nâu, hoặc mầu trắng ngà. Heroin thường được
         sử dụng theo đường tiêm chích, hút, hoặc hít. Heroin hấp
         thu vào máu và nhanh chóng tác động lên não của người
         sử dụng.
  
Khi sử dụng heroin, con nghiện phải liên tục tăng liều heroin để
         có thể đạt được cảm giác “phê” mà trước
         đây đã có thể đạt được chỉ với một liều
         dùng nhỏ. 
  
Heroin còn dùng để hút, hít hoặc ăn. Hút, hít
         và ăn làm mất đi một số ảnh hưởng nghĩa là ít
         ‘phê’ hơn là chích. Heroin thường được hòa với
         nước rồi chích thẳng vào mạch máu vì vậy nó có
         tác dụng ngay tức thì!
  
Phương thức hít heroin rất đơn giản, người
         nghiện bỏ bột heroin lên trên giấy thiếc trong bao thuốc lá, kẹo
         cao su rồi dùng bật lửa ga đốt bên dưới cho bột heroin “thăng
         hoa” bốc khói và hít nó vào mũi, có thể người
         nghiện hít trực tiếp hoặc hít qua ống nhựa, ống tẩu. Sau khi
         hít xong, người nghiện phải hút thuốc lá hoặc uống cốc
         nước sôi để “hãm”, chóng “phê” và “phê”
         thời gian lâu hơn.
  
Thông thường, người nghiện đầu tiên sử
         dụng bằng đường hút, hít, sau một thời gian sẽ chuyển sang
         tiêm chích dưới da, bắp thịt hoặc tĩnh mạch. Đây là
         nguyên nhân lây nhiễm HIV và căn bệnh AIDS mà hiện nay chưa có
         cách cứu chữa.
  
Khi heroin vào cơ thể nó chuyển quá thành morphine.
         Morphine có cấu trúc hóa học như chất ‘endorphins’ do não tiết
         ra nhằm giảm cơn đau. 
  
Chất ‘endorphins’ chế ngự những tế bào
         thần kinh (neurons) không làm cho những tế bào nầy bùng nổ, làm
         ngừng cơn đau và tạo ra cảm giác sảng khoái.
  
Hầu hết những người
         mất mạng vì xử dụng heroin quá liều vì cơ thể của họ
         quên thở. Heroin làm cho người xử dụng đê mê, hơi buồn
         ngủ nhưng nếu xài quá liều; nó làm người ta ngủ mê
         mệt và hệ thống hô hấp ngừng hoạt động. Thường thường
         khi ngủ cơ thể vẫn còn thở. Trong trường hợp ‘chơi’
         quá liều là cơ thể quên thở luôn!
  
Tác hại của việc lạm
         dụng heroin là sức khoẻ giảm sút rất nhanh, cơ thể bị suy kiệt,
         mọi sinh hoạt bị đảo lộn “ngày ngủ, đêm ăn”, lười
         vệ sinh cá nhân dễ dẫn tới mắc các bệnh nhiễm trùng da,
         rối loạn dinh dưỡng, viêm đa dây thần kinh… 
  
Rất dễ nhiễm một
         số bệnh nguy hiểm đến tính mạng như nhiễm trùng máu, tăng
         huyết áp, vỡ mạch máu não (đột quỵ). Gây ra hội chứng
         trầm cảm, rối loạn tâm thần. Nguy cơ cao nhiễm HIV/AIDS là do tiêm
         chích ma túy.
  
Gây rối loạn nhân cách hành vi: rối loạn lối
         sống, nếp suy nghĩ, đạo đức bị suy thoái, dần dần người
         nghiện trở nên thờ ơ với những hứng thú bình thường
         như: hoài bão ước mơ, học hành, vui chơi giải trí lành
         mạnh. Thậm chí do nhu cầu sử dụng ma túy ngày càng tăng, nhiều
         người nghiện trở nên hung hãn, mất tính người.
  
Giảm và mất khả
         năng lao động: khi nghiện ma túy, khả năng lao động giảm hoặc
         mất đi tính chăm chỉ, sự khéo léo, ý thức và kỷ
         luật lao động, học tập giảm sút, bê trễ trong công việc…
         Kinh tế sa sút, bị phá sản, gia đình tan vỡ, bị thân nhân
         từ bỏ.
  
Rất nhiều người nghiện ma túy liên quan đến trộm cắp,
         cướp giật, giết người, làm tăng tội phạm hình sự. Nghiện
         ma túy vừa là nguyên nhân, vừa là điều kiện để phát
         sinh các tệ nạn xã hội khác như mại dâm, cờ bạc, buôn
         lậu…
  
*** 
  
Hoffman không
         phải là ngôi sao điện ảnh đầu tiên qua đời vì lạm
         dụng chất gây nghiện. Trước ông nhiều người cũng đã
         chết bởi những chất độc quái quỷ như: heroin, cocaine …
  
Nhiều ngôi sao ca nhạc,
         tài tử màn bạc lỡ nghiện ngập ma túy đã ra đi như
         một ánh sao băng khi tuổi đời còn rất trẻ như: Elvis Presley là
         vua nhạc Rock and Roll. Người ta tìm thấy ông bất tỉnh trên sàn
         phòng tắm, vội đưa tới bịnh viện nhưng ông đã chết
         vì bị ngưng tim do loạn nhịp.  Ông đã xử dụng
         codein, valium, morphine và demerol . Đó là năm 1977 và Elvis Presley chỉ mới
         42 tuổi.
  
Amy Winehouse nổi tiếng trên thế giới với album ‘Back to Black’ năm
         2006.
  
Mới 24 tuổi
         đã được đề cử tranh giải Grammy 6 lần. Năm 2005 cuộc đời
         tươi sáng của cô bị che phủ bởi đám đen nghiệp ngập
         ma túy và rượu. Cô sụt cân nhanh chóng. Sau đó, dùng
         cocain và heroin. Đêm cuối cùng của cuộc đời ngắn ngủi của
         mình, Amy Winehouse vừa xem ‘youtube’ những phần trình diễn của chính
         mình vừa uống rượu. Sáng hôm sau cô không dậy nữa. Hưởng
         dương 27 tuổi.
  
Michael Jackson là Vua nhạc Pop, chấm dứt cuộc đời của
         mình vào ngày 25 tháng 6 năm 2009. Bậc thầy về âm nhạc nầy
         đã chết trên giường trong nhà khi xài một loại thuốc cực
         mạnh là ‘anaesthetic propofol’ cho dù ông có hẳn một bác sỉ
         riêng để canh chừng nhưng cũng không thoát chết. Hưởng dương
         50 tuổi!
  
Whitney Houston chết ở nhà riêng vào tháng 2 năm 2012 khi chỉ mới
         47 tuổi vì sử dụng cocain đưa đến trụy tịm; rồi chết
         ngộp trong buồng tắm. 
  
Danh sách nầy còn rất nhiều, rất dài và trong
         tương lai sẽ còn dài hơn nữa!
  
Đây là một vấn nạn toàn
         cầu. Nước nào cũng bị, cũng có. Từ sự nghiện ngập đưa
         đến tử vong hay những hệ lụy cho xã hội là: trộm cướp,
         giết người hay phải bán cả xác thân để thỏa mản cơn
         nghiện! 
  
Tốt hơn hết là đừng dại dột ‘dính’ vào ma
         túy! Dính vào rồi dù là Vua nhạc Rock and Roll, Vua nhạc Pop, minh tinh
         màn bạc gì đi chăng nữa rồi cũng chết.
  
Chết trẻ như những
         ánh sao đang rực rỡ trên vòm trời văn nghệ cũng băng vì
         ma túy! Buồn thay! 
  
 
  
đoàn xuân thu.
  
melbourne
          
      
         
Chuyện ngựa!
  
Thưa quý độc giả thân mến!
 
 Trước tiên, người viết xin kính chúc xuân quý độc
         giả thân thương của bổn báo:
 
 “Năm mới Tết đến.
         Rước hên vào nhà. Quà cáp bao la. Mọi nhà no đủ. Vàng
         bạc đầy hũ. Gia chủ phát tài. Già trẻ gái trai. Sum vầy
         hạnh phúc. Cầu tài chúc phúc. Lộc đến quanh năm. An khang thịnh
         vượng! Thịnh Vượng cái mà Thịnh Vượng!”
 
 Trước
         thềm năm mới, năm Giáp Ngọ 2014 nầy, theo ‘Thầy’ phán rằng:
         ai sanh ra trong năm này thì cuộc đời có nhiều hay đẹp! Có
         nhiều may mắn về tài lộc cũng như về công danh và sự nghiệp;
         có phần lên cao vào trung vận, và hậu vận có kết quả
         tốt. Tóm lại, tuổi Giáp Ngọ có nhiều may mắn suốt cuộc
         đời!
 
 Nên người viết xin ‘tư vấn’ quý cậu
         nào chưa vợ thì cưới vợ đi! Quý cô nào chưa chồng
         thì lấy chồng đi! Sau đó cùng nhau sản xuất ‘bế bi’
         cho vui nhà vui cửa!
 
 Và bài viết năm nay cũng không qua thông
         lệ là: Năm ngọ nói chuyện ngựa!
 
 Trước hết là
         chuyện ngựa quê nhà, chuyện ngựa của tuổi thơ ‘tui’.
 
 
Hồi nhỏ đi học tiểu học, ngôi trường làng Trung An, Mỹ Tho,
         thơ mộng nằm cạnh một dòng sông nhỏ. Người viết ôm
         cặp đệm, trong đó có nắm xôi, xách bình mực tòn
         ten cùng hai, ba đứa bạn đi dọc theo hàng cây ‘d. ngựa’
         mà Tây trồng dọc theo lề con lộ để đến trường. Suốt
         một thời thơ ấu con mang theo:
 
Cặp đệm má đương, nắm xôi má nấu, xôi
         nếp một, bếp bình minh khói toả, đường mía lau thơm, vị
         ngọt quê nghèo!
 Khi trống trường tan học thì cũng men theo
         lối cũ, đi về. Những năm năm mươi quê nhà thanh bình yên
         ắng lắm, trên đường ít xe, ít cộ, không lo tai nạn gì
         cho mấy đứa nhỏ, học trò. Còn bây giờ trong nước, ra đường
         sợ lắm, sợ mấy thằng cán bộ nhậu say, lái xe điên trên
         phố! 
 
 Đường vắng, thỉnh thoảng giờ tan học trên đường
         về, đôi khi có chú Bảy C. (Dà! Viết tên ổng có một
         chấm lửng cho quý độc giả thân thương thêm vào! Chớ
         viết luôn, mắc cỡ lắm! Người ta có một là đủ ‘nhột’
         rồi mà ông nầy có tới bảy?), đánh xe ra chợ Mỹ. Lâu
         lâu chú Bảy cho mấy thằng nhỏ, học trò quá giang. Ngồi trên
         xe ngựa thiệt là khoái! Tiếng gõ nhịp lóc cóc đều đều
         trên đường nhựa, gió hiu hiu, lâu lâu lại nghe chú Bảy ngọ
         nghẹ gì đó với con ngựa. Con ngựa ‘hí hí’ đáp
         lại! Té ra con ngựa cũng biết nghe và biết nói nữa he!
 
         Sau nầy xa quê, xa cái làng Trung An thuở đó, xa luôn tiếng lóc
         cóc của chiếc xe ngựa ngày nào và xa luôn chú Bảy C.!
 
 Chữ gọi xe ngựa là xe thổ mộ và người đánh xe
         ngựa là xà ích. Thôi xài chi tiếng khó hiểu. Trong lòng
         người viết vẫn còn hoài hình ảnh chiếc xe ngựa và chú
         Bảy C.
 
 Cám ơn chú Bảy đã cho thằng nhỏ quá giang
         không phải một lần, mà nhiều lần nên dù chú có 7 hay
         chú  có tới 10; thiệt người viết cũng không dám ‘cà
         nanh’ đâu chú Bảy của tuổi thơ ơi!
 
 Quê người,
         Melbourne, thứ ba, 4 tây tháng 11 năm nay là Úc xúm nhau lại đua ngựa,
         gọi là Melbourne Cup, lớn nhứt Úc Châu. Nhà người viết bên
         nầy sông, nhìn qua sông không phải là vùng địch đóng
         mà bên kia dòng Maribyrnong êm đềm, lặng lẽ là trường đua
         ồn ào, náo nhiệt! Người ta quần là, áo lượt đông
         vui! Vậy là sắp hết một năm rồi đó; lại xe đi giữa
         mùa thổi rượu (mùa nầy Úc xỉn nhiều lắm nên cảnh
         sát nó lập trạm, thử rượu, thử drug, để xé bằng lái
         của mấy thằng ngu!)
 
 Người ta đi giữa mùa thổi rượu
         thì ông chủ bút nhà mình đi giữa mùa bán báo. Báo
         Tất niên, báo Xuân rồi báo Tân niên. Ông ‘hú u!’
         Bài báo xuân theo truyền thống đi ông ơi! Viết vui lên nhá!
 
 Dà! Anh ‘lịnh’ thì người viết viết thôi! Nhớ
         gởi chút tiền còm, nhuận bút, ăn Tết nha anh!
Để cho vui! Xin hỏi đố độc giả là: Con vật nào đi ngủ
         mà mang giày? Câu trả lời là: Con ngựa! Con vật nào lễ phép
         nhứt? Câu trả lời cũng là: Con ngựa. Vì sao ngựa lại lễ
         phép? Vì đang phi nước đại tới hàng rào, nó kính
         cẩn dừng lại cho ‘tui’ qua trước. Ngựa lễ phép thấy thương
         ghê mà mình, đầu, mắt nổ đom đóm!Nhớ hồi xưa trong làng, Tía Má ở quê
         hay rầy con gái xí xọn. “Ngựa dữ à nha!” Tây hổng biết
         nó có học được cái ‘bí kiếp’ nầy để rầy,
         để cảnh báo con mình không mà: Có một anh nài ngựa luôn
         luôn thắng độ. Hỏi bí quyết gì, khi về hưu, anh mới chịu
         tiết lộ. Anh chuyên cỡi ngựa cái. Mà ngựa cái ‘xí xọn,
         trăng hoa’, nghĩa là ‘ngựa’ lắm; nên trong cuộc đua khi rạp
         mình xuống, cho đừng cản gió, anh chỉ cần thầm thì cảnh
         báo rằng: “Con ngựa, chồng ‘cưng’, nó đang chạy ở
         đằng sau kìa!” Thế là em luôn luôn phi như bay về nhứt!
 
 Nói chuyện ngựa, người viết lại nhớ hồi còn nhỏ,
         Tía Má hay cho tiền vô rạp hát Định Tường ở đường
         Trưng Trắc, Mỹ Tho coi phim cao bồi Django nhưng của thằng Ý làm, Franco
         Nero sắm vai chánh hay chánh hẩu Viễn Tây Huê Kỳ do tài tử
         John Wayne trừ gian diệt bạo. Phi ngựa, bụi tung trời. Móc súng ra, nhanh
         như chớp, bắn ‘pằng pằng’.  Kẻ ác, cướp ngân hàng,
         rồi chạy. Cảnh sát trưởng, đeo ngôi sao bạc, nhảy phóc lên
         yên, phi ngựa đuổi theo. Thằng nhỏ là người viết tin quá,
         ngồi dưới vỗ tay... hối… lẹ lẹ lên! 
 Sau nầy, lớn
         lên vẫn còn khờ; nhưng bớt hơn một chút. Vì thấy sao mấy
         thằng ác vẫn làm cha? Còn anh hùng đôi khi bị rượt chạy
         té khói! Nên anh hùng cao bồi Texas nào… rồi cũng ‘nhạt
         phai’ đi?! 
 
 Nên có chuyện rằng: Một anh chàng cao bồi
         vào quán uống beer, xong ra cửa, con ngựa thằng nào ăn cắp, cỡi
         đi mất rồi. Y bước vào, móc súng, bắn chỉ thiên ‘pằng
         pằng!’ đạn xuyên thủng trần nhà. “Thằng nào dám
         ăn cắp con ngựa của tao hả?” Tất cả dân nhậu trong quán
         đều im thin thít. “Được rồi, tao sẽ làm thêm chai nữa,
         mà con ngựa tao chưa được đưa trở về chỗ cũ thì
         tụi bây sẽ biết tay dân chơi Texas nầy nha!”
 
 Sau khi uống
         hết chai beer, y bước ra khỏi quán thì con ngựa ai đã trả về
         chỗ cũ. Y phóng lên yên, chuẩn bị ra roi. Viên chủ quán chạy
         theo, níu lại hỏi: “Đại ca! nếu tụi nó không trả con ngựa
         lại, đại ca sẽ làm gì ạ?” “Làm gì? Thì tao đi
         bộ về nhà chớ làm gì bây giờ!”
 Đó là chuyện
         bên Mỹ, còn bên Úc nầy mấy ‘giả’ vừa khoái xem
         phim cao bồi Mỹ do Clint Eastwood đóng và cũng khoái coi đua ngựa lắm;
         bất kể đua ở Mỹ, ở Anh, hay ở Úc… nên tan sở  thường
         ghé tạt vào TAB để cá cược. Xong về nhà, vui cười
         hỉ hả vì kiếm được kha khá, phụ thêm tiền nhà, tiền
         chợ cho con vợ nó hết cằn nhằn! 
 
 Vì là bài báo
         Tết, người viết tin dị đoan, nên chuyện cờ bạc cá ngựa
         toàn là chuyện thắng không hà. Chớ người viết không có
         đốc, xúi gì chuyện cờ bạc, cá cược, đua ngựa, đua
         nghiếc gì đâu nha! Phần người viết thiệt không thích đua
         ngựa lắm! Vì người viết chỉ tội nghiệp cho con ngựa mà
         thôi; cuộc đua ngựa nào cũng bất công: con ngựa chạy chết
         ‘cha’ để về nhứt nhưng thằng nài lại ôm giải thưởng?
 
 Và cũng nhân vụ Úc khoái cá ngựa nên mới có
         chuyện vui như vầy:
 
 Anh ngồi đọc báo trên thềm cửa,
         im lặng tận hưởng không khí mùa xuân quê mình yên tĩnh.
         Thình lình!  Em hầm hầm vác cái chảo từ trong nhà đi
         ra, đập vào đầu anh một cái; nghe rõ to!
 
 “Sao em lại
         nỡ đánh vào đầu anh vậy, hở em yêu? Má ơi! Đau quá!”
 
 “Trong túi quần anh, có tờ giấy ghi tên con ‘MaryLou’ nè!”
 
 “Ậy ậy! Đừng có ghen bóng, ghen gió lên như vậy
         chứ! MaryLou là tên con ngựa anh đánh cá tuần rồi đó mà!”
 
 “Chu choa! Em xin lỗi ‘honey’! Vậy mà em hổng biết, đau lắm
         không anh? Để em xức dầu nhị thiên đường cho!”
 
         Ba ngày sau, sáng anh cũng ngồi đọc báo trên thềm cửa, im lặng
         tận hưởng không khí mùa xuân quê mình yên tĩnh. Em lại
         vác cái chảo bổ lên đầu anh một cái thật mạnh. Công
         lực gấp đôi lần rồi!
 
 “Cái gì nữa đây
         hả bà nội con nít? U một cục rồi nè! Má ơi! Đau quá!”
“Nè! Điện thoại từ con
         ngựa của ông nè ! Nghe đi!” Tía tui cũng hổng dám nghe nữa;
         nói chi tui!
Đó là chuyện của Tây, còn với người
         Việt mình cũng nhờ con ngựa mà có được ba ngàn đô
         ăn Tết lớn chơi! Quá đã! Ha ha!
 Chuyện rằng: Chủ quán
         rượu muốn câu khách, bèn bày ra một cuộc thi: “Bổn quán
         có con ngựa trong chuồng! Ai làm cho con ngựa của bổn quán cười,
         thưởng một ngàn đô!”
 
 
Mr. Bean từ Anh Cát Lợi, David Letterman từ Huê Kỳ qua, thi, và đều
         chịu thua. Vậy mà một anh Việt Nam lại dám xin vào, thi thố. Anh
         thầm thì cái gì đó; con ngựa cười hăng hắc không
         thôi!
 
 Lãnh một ngàn đô! Chủ quán tức cái thằng
         cha Việt Nam nầy quá;  bèn tăng giải thưởng lên gấp đôi,
         lên hai ngàn đô! Lần nầy làm cho con ngựa khóc. 
 
 Những
         tài tử, diễn viên bi kịch nổi tiếng trên thế giới đều
         qua, thi và đều chịu thua. Anh Việt Nam nầy lại dám mon men xin vào,
         thi thố. Anh thầm thì cái gì đó mà con ngựa ‘thút thít’
         khóc không thôi! Lãnh thêm hai ngàn đô, anh Việt Nam từ từ
         bước ra cửa trước sự ngả nón cúi đầu, tâm phục,
         khẩu phục của chư vị. Chủ quán tức quá, chạy theo hỏi:
         “Sư phụ ơi! Cho tui biết sao ‘thầy’ làm cho con ngựa của
         tui cười lần trước, lại khóc lần sau ?” “Có gì đâu,
         lần trước tui nói ‘của’ tui ‘ngon’ hơn ‘của’
         nó! Nó không tin, cười hăng hắc. Còn lần sau, tui không phải
         là một thằng dóc tổ, tui cho nó xem tận mắt luôn và nó
         tủi thân,  khóc ngất! Vậy thôi! He he!
 
 Thiệt là vẻ
         vang dân Việt!
  
đoàn xuân
         thu  
  
melbourne.
 
Minh họa:
         Bảo Huân
_______________________________________________________
  
 
  
      
        Chuyện cuối năm 
 
Khói bay vô mắt!

  
Con
         của má viết xong một bài văn, đôi khi đọc lại thấy cũng
         có cái trúng mà cũng có cái trật; nhưng điều mà
         con sắp nói ra lần nầy chắc chắn là trúng. Trúng trăm phần
         trăm! Cái đó là: Ai cũng có Mẹ, ai cũng có Má hết!
         Và ai cũng thương Mẹ, ai cũng thương Má mình sâu thẳm
         tận đáy lòng. Con cũng không là ngoại lệ! 
  
Chiều cuối năm, quê
         người, năm hết, tết đến chợt nhớ Má, nhớ Ba biết bao
         nhiêu mà nói!
  
Nhớ năm 1964, ông Trưởng Ty Bưu Điện Ban Mê Thuột
         đương nhiệm, bất ngờ  ôm hết tiền trong két sắt,
         dắt vợ con mà dông tuốt qua Lào. Số tiền nghe đâu cũng khẳm,
         lên tới vài ba triệu, (lúc đó là rất lớn, vì vàng
         chỉ khoảng hai ngàn đồng một lượng). Đó là tiền của
         mấy ông chủ đồn điền cà phê trên cái xứ Ban Mê
         Thuột nầy gởi. 
  
Ban Mê Thuột là đi 7 phút đã về chốn cũ,
         đi lâu hơn Pleiku được 2 phút, vì lớn hơn một chút.
         Mấy ông nhà văn, gốc lính, đến đây viết bài gọi
         tưng nó lên, là thủ phủ cao nguyên, nơi đóng bộ Tư
         Lệnh Sư Đoàn 23 Bộ Binh. Ban Mê Thuột viết tắt là B.M.T nên
         thiên hạ chơi chữ, đặt cho vài cái mỹ danh là ‘Bụi
         Mù Trời!’; vì tỉnh lỵ vốn nằm trên vùng đất bazan,
         đỏ quạch, sình tới ống chân, nhão hoét khi mùa mưa tới,
         rất tốt cho mấy đồn điền trồng cà phê. Mùa nắng, xe
         qua, cuốn theo từng lốc bụi mù. Xứ rừng, chim kêu, vượn hú,
         vui sao được? Nên còn gọi là cái xứ ‘Buồn Muôn Thuở!’
  
Sau cái vụ thụt
         kết rồi chạy của ông ‘thần’ nầy, mấy xếp lớn trên
         Tổng Nha Bưu Điện lo sốt vó, bèn điều một ông khác
         từ Sài Gòn lên trên ấy để sắp xếp, kiểm tra lại sổ
         sách coi ông Trưởng Ty cũ chính xác ôm theo hết bao nhiêu tiền,
         để biết mà bồi thường cho khách hàng ký gởi. Ông
         nầy không muốn đi, bèn xách giấy vô nằm nhà thương,
         né, vì sợ chết… do tình hình chiến sự ở vùng cao nguyên
         lúc đó đã bắt đầu ác liệt. Quốc lộ 14 từ Ban
         Mê Thuột đi Buôn Hồ, ngược về hướng Bắc lên tới
         phố núi cao, phố núi đầy sương, Pleiku, hay chạy về hướng
         đông, hướng biển, để tới Tuy Hòa bị VC cắt hoài bằng
         cách đắp mô, giựt mìn, phục kích công voa. Từ Sài Gòn
         ra Ban Mê Thuột phải bay bằng máy bay cánh quạt  DC-3 của
         hãng Hàng Không Việt Nam.
  
Ba bị điều đi, mấy ổng hứa: “Đi đi!
         Hai tháng rồi về!”, nên không thoái thác được, dù
         Ba Má rất đông con. Cả 7 đứa leo nheo lóc nhóc ở Cư Xá
         Bưu Điện Hai Bà Trưng. Ba đi, phải làm giấy ủy quyền cho Má
         tới cuối tháng là ra phòng lương bổng của Tổng Nha Bưu Điện
         lãnh một phần lương về để nuôi mấy đứa con. Nhà
         nghèo, chỉ có một đầu lương của Ba. Giờ còn phải chia
         hai. Nhà vắng Ba như thiếu cái cột cái, thiếu cái mái. Gió!
         Trống huơ, trống hoác!
  
Tới bữa, cơm không thiếu nhưng đồ ăn
         thì dè xẻn lắm! Có bữa không có đồ ăn luôn! Má
         phải nấu cơm hơi nhão rồi nén lại, cuốn vô mo cau, xong dùng
         chỉ tét thành từng khoanh như bánh tét cho tụi con chấm với
         nước mắm kho quẹt ăn mà trừ bữa. Hồi còn Ba ở nhà,
         Ba đi đánh máy mướn thêm, nên cũng có đồng vô
         đồng ra mà đắp đổi. Ba đi, nhà vắng, tiền cũng ‘hẻo’
         theo luôn. Và Má dàu dàu buồn vì vắng chồng vốn đã
         quen hơi hướm! Sớm tối có nhau! 
  
Mấy ông quan lớn, ăn trên ngồi
         trốc, thiệt không có chút từ tâm nào mà hiểu, mà cảm
         thông cho hoàn cảnh gia đình của cấp dưới! Mấy ổng chỉ
         lo cho thân mấy ổng mà thôi! Hứa hão là Ba đi chỉ hai tháng
         ; mà rốt cuộc Ba phải xa nhà, xa vợ, xa con hơn cả năm trời. Ở
         nhà chỉ Má, một mình, chèo chống!
  
Má thương con ăn đói,
         nên cuối tháng ra sở lãnh lương của Ba về, Má xuống cái
         tiệm bán bê thui nằm gần cầu Kiệu và chợ Tân Định
         mua đâu khoảng 300 gram thịt bê thui.  Về, má bắt chảo
         lên cho mỡ vào, xào với đậu phộng, bún tàu, củ hành.
         Dọn ra một dĩa, nhỏ xíu, lớn hơn bàn tay một chút. Vậy
         mà khói bay lên, thơm phức. Con chạy u ra chợ, mua về thêm bốn
         ổ bánh mì thiệt bự! Rồi Má kêu mấy anh em con xúm lại
         mà ăn!  Mà ngộ! Má không ăn gì hết! Hỏi: “Sao
         Má hõng ăn gì hết! Má!” “Ờ! Má xào, cái hơi
         nó lên no rồi! Tụi con ăn đi!”
  
Nhỏ khờ đâu biết Má nói
         vậy là để nhường mấy miếng thịt bê ít ỏi, bé
         tí teo đó cho đám con mình. Nên tụi nhỏ thiệt tình tranh
         nhau đớp láng! Dĩa thịt bò hết sạch, vẫn còn thòm thèm,
         ngẩng nhìn lên, thấy mắt má chớp chớp. Má nói bâng quơ:
         “Củi ướt quá, khói bay vô mắt Má!”
  
Sau nầy lớn lên,
         xa Má, xa Ba, con lập gia đình, rồi bận bịu lo cho vợ cho con. Nước
         mắt cứ chảy xuôi hoài vậy sao cà?  Rồi vợ chồng
         con cái bỏ nước ra đi. Và Má với Ba đều mất. Ngẫm
         lại! Có trả hiếu được đồng xu cắc bạc nào đâu
         để bù lại những ngày Má nhịn; cho đám con mình đỡ
         thèm ‘cao lương mỹ vị!’ Mà thiệt thịt bê thui xào
         đậu phộng đâu có phải là ‘cao lương mỹ vị’
         gì cho cam ở cái đất nước Úc Châu này!
  
Cuối năm, quê người, vậy là con xa Má gần hai mươi năm
         rồi đó mà không về tảo mộ. Xin má đừng buồn! Con
         nhớ khói bếp quê nhà dữ lắm! Con cũng muốn về quê cũ,
         thăm mộ má, thắp một nén nhang để thưa với má rằng:
         Thằng con của Má ngày xưa giờ đây không còn đói nữa;
         mà phải nói còn hơn là no đủ. Là phủ phê, là thừa
         mứa! Hõng phải chỉ có tụi con không đâu mà bất cứ
         người nào, rất bình thường như làm hãng ở đất
         nước Úc nầy cũng y như vậy! Nếu con về tảo mộ má chắc
         là được rồi, chắc cũng có đủ tiền để mua vé
         máy bay, bay về với Má; nhưng về khi quê nhà mình vẫn còn
         tan hoang, con no đủ trong khi bà con mình vẫn chìm trong thiếu đói,
         thì trong tận đáy lòng con, con thấy mình hình như có lỗi
         với quê hương mình nhiều lắm đó! Má ơi!
  
 
  
***
  
“Chiều em đi chợ Footscray, mua dùm anh ba ký
         bê thui!” 
  
Vợ con, hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Mua chi nhiều dữ
         vậy? Ăn hõng hết, bỏ tủ lạnh, thịt cũ lần sau ăn, hõng
         có ngon! Mà anh muốn ăn món gì?”
  
“Đừng có cãi! Mua cho anh ba ký!
         Tiền nè!
  
Vợ con nghe lời chồng sai, bèn cầm tiền te te, rẹt rẹt đi ra
         chợ. Về nhà, nó hỏi: “Anh muốn ăn món gì? Để em
         làm!” 
  
“Thì bê thui xào củ hành, đậu phộng với bún
         tàu!” 
  
“À! Bê thui xào lăn!”
  
Rồi nó bày ra thớt, thịt bê thui xắt nhỏ, vừa gắp,
         trộn với tương hột, nước cốt dừa, đậu phộng rang. Uớp thêm gia vị: hạt nêm,
         tiêu, đường, hành tỏi bằm, bột cà ri, bún tàu, nấm
         mèo, ớt tươi rồi thêm hành tây, hành lá, mò om! Đủ
         hết trơn hõng thiếu một món gì! Rồi nó xẹt xẹt,
         bật lò ga nghe cóc cóc, đặt chảo lên cho nóng, đổ
         dầu ô liu, hành, tỏi vào phi vàng, xào với bột cà ri. Thơm
         phức! Xong trút thịt vào chảo chung với nấm mèo, hành tây,
         nước cốt dừa. Lấy cái xạng mà xào tới xào lui! Nước
         từ cả ba ký thịt bê thui tươm ra, hơi sắc lại, là nó
         bắc xuống bếp. Đổ thịt bê thui lên từng cái một, trên
         một chồng dĩa chừng chục cái, rắc đậu phộng đâm dập
         dập; rồi ngắt mấy cọng mò om rắc lên mặt dĩa. 
  
Con nhỏ nầy cũng
         biết nấu ăn quá chớ nhưng chắc ‘tài’ không bằng Má
         đâu! Con nghĩ vậy nhưng để trong bụng chớ nói ra làm chi cho
         nó tự ái! Phần hồi xưa, đói, má nấu đã ngon, con
         ăn cái gì thấy cũng ngon hơn bây giờ nhiều!
  
Móc ‘mobile phone’,
         gọi hai thằng con. “Hai đứa chở mấy đứa cháu về thăm
         ông bà nội chiều cuối năm nhá!” Nửa tiếng sau, hai chiếc
         xe lần lượt ngừng cái kịt trước cổng; mấy đứa nhỏ
         chạy ào vào nhà: “Hello! Ông Nội! Hello! Bà Nội! Cha! Thơm
         quá!”
  
Thằng con lớn, nịnh, đến bên, chép chép cái mỏ, nheo
         mắt hỏi: “Má cho tụi con ăn cái gì mà thơm quá tay vậy?”
         Thằng kế nói: “Bữa nay anh em mình trúng mánh ‘ăn’ rồi!”
  
Vợ con trả lời tụi
         nhỏ: “Ờ! Ba tụi con muốn ăn bê thui xào đậu phộng, củ
         hành với bún tàu đó mà! Người ta gọi là bê thui
         xào lăn! Vậy mà ổng hõng có biết gọi tên nó là
         gì!”
  
Vợ con dọn lên bàn, ê hề, cho mỗi người một dĩa.
         Con nói: “Dọn cho anh thêm hai dĩa nữa để anh mời Ba Má về
         ăn!” Sau đó với hai đứa con trai, hai đứa con dâu và bốn
         đứa cháu: “Thôi! Mấy đứa ăn đi!” 
  
Rồi con khóc!  Đứa
         cháu gái nhìn con trân trân, ngạc nhiên hỏi: “What’s wrong?
         Ông Nội?”
  
Giựt mình, con trả lời: “Ờ! Khói bay vô mắt
         Nội đó mà!” 
  
Nhưng ở đây xài bếp ga mà! Làm gì
         có khói! Phải rồi khói bếp của quê nhà!
  
Quê người, gia đình
         đông đủ chiều cuối năm, thức ăn ê hề, dư dả đến
         mức thừa mứa trên bàn; mà Ba Má đã mất hết còn
         đâu!
  
 
  
đoàn xuân thu.
  
melbourne.
  
      
         
Xử tử ôsin!
 
 
  
Thưa quý
         độc giả thân mến!
  
Người viết hồi xưa, lúc mặc quần
         còn thủng đít, thời Ngô Tổng Thống, sống ‘phẻ’ lắm
         kìa! Thân phụ chỉ làm công chức ‘mén’ mà nhà
         no đủ. Anh em đông vì đầu năm má đẻ con trai; cuối năm
         má sanh con gái; nên phải cần người giúp việc. 
  
Mà dân miền
         Nam mình ‘hịch hạc’ lắm! Đối xử với kẻ ăn người
         ở trong nhà cũng như em cháu mình thôi. Có tình có nghĩa
         chớ hỏng có chủ với tớ hay tôi đòi gì ráo trọi!
         Bằng cớ là trong kho tự vựng Nam bộ, chữ chỉ người giúp
         việc, thường là con gái gia đình nghèo phải đi làm thêm
         bếp núc, giặt đồ, rửa chén và bồng em cho những gia đình
         khá giả hơn là ‘bạn ở’. Người ‘bạn ở’
         nầy được đối xử như là ‘bạn’, được bao
         cơm nước, được cho quần áo và còn có một số
         tiền lương kha khá để gởi về giúp tía má mà nuôi
         một đống em thơ ở nhà nữa!
  
Rồi thời thế đổi thay. 
         Cái chánh quyền thổ tả nầy sau khi chiếm được miền
         Nam trù phú quá sức tưởng tượng vào tháng tư năm
         75, chúng xóa sổ hết ráo. Xóa sổ nhà cửa, ruộng vườn!
         Cho nó vô sở hữu nhà nước ráo trọi! Xóa sổ luôn
         sự trù phú, sung túc, thịnh vượng một thời huy hoàng của
         cả miền Nam! 
  
Trừ mấy ông, mấy bà ‘cách mạng’ ra,
         còn dân đen biến thành ‘vô sản’ hết trơn! Hỏng có
         đủ cái bỏ vô miệng thì còn ai giúp việc cho gia đình
         mình được nữa chớ! Thế là từ ‘bạn ở’ cũng
         cáo chung luôn! Vì bây giờ cả nước phải cùng đi ở
         đợ! Người ta không còn gọi là ‘bạn ở’ nữa mà
         gọi là nhân dân hay đồng bào?!
  
Cái từ ‘bạn ở’
         nầy ngon, một lòng trung với nước, nên nước mất, nó chết
         luôn với nước…Chớ không có bỏ chạy như tui!  Không
         còn ai nghe, không còn ai thấy ‘bạn ở’ nữa! 
  
Năm 1983, đài
         truyền hình nhà nước cho chiếu bộ phim Oshin của Nhựt Bổn cho
         đồng bào xem; chắc ngầm ý là giàu như Nhựt bổn mà
         con nít còn phải đi ở đợ kìa! Do đó xin đồng bào
         đừng bất mản nha! Cứ an tâm mà đi ở đợ cho nhà nước…để
         ta tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên cái chủ nghĩa xã
         hội! Bà con xem loạt phim truyền hình nhiều tập nầy thấy lại
         cảnh xưa mà chữ xưa nhứt quyết không thèm quay trở lại.
         Sinh ngữ mà phải có từ chết đi và phải có từ mới
         sanh ra chớ! Vì sinh ngữ là cuộc đời! Đời sinh ra nó! Nên
         có một từ thay thế ngay! Dạ thưa! Đó là từ ‘ôsin’
  
Vậy ôsin là
         gì? Cái nầy xin dài dòng văn tự một chút, vì sợ có
         một số độc giả của người viết thông minh, nhanh nhạy, chạy
         ngay từ năm 75 nên không rõ. “Ôsin’ là người giúp
         việc cho gia đình người khác để kiếm sống!
  
Từ Osin nầy thực
         ra phải viết là Oshin, có chữ h, là tên của một bộ phim mà
         cũng là tên nhân vật chính trong phim! Oshin phải xa nhà, làm nô
         tì cho người ta, do tài tử Kokone Hamada đóng!  Em còn
         nhỏ mới 7 tuổi thôi mà phải đi ở đợ rồi. Em phải giữ
         em, giặt đồ, xách nước, chẻ củi …vv… rồi còn bị
         hiếp đáp nữa. Bà con mình xem phim khóc quá xá vì hai lẽ.
         Một là cảm thương Oshin quá! Hai là cảm thương chính thân
         phận mình vì cả nước bây giờ gom về một mối thì
         già trẻ, lớn bé gì đều đi ở đợ, đi làm ôsin
         cho cái chế độ nầy hết trơn thì thử hỏi cùng cảnh
         ngộ thì làm sao mà không cảm thương cho được hả? Dà!
         Từ ‘ôsin’ ra đời như vậy đó!
  
Sau 75 ai bị mắc kẹt
         lại quê nhà chắc đều biết lâu lâu phường xã họp
         dân, lùa lên nghe mấy thằng, nó dóc là: “Cán bộ là
         đầy tớ của nhân dân’ Nghĩa là cán bộ đảng viên
         làm ‘ô sin’ cho nhân dân! Giỡn chơi hoài cha! Có nói
         lộn hông tui cho nói lại đó! Phải nói như vầy mới là
         chính xác nè: “Nhân dân làm ô sin cho cán bộ’!
  
Nhưng thôi cán
         bộ ‘khiêm tốn’ muốn làm ôsin cho nhân dân dù bằng
         cái ‘mỏ’ thì mình chịu đi cho nó tưởng mình tin!
  
Cũng nhớ hồi xưa, ‘bạn ở’
         hay ôsin được chủ nhà đưa tiền đi chợ, ma le, tăng giá
         chút đỉnh: năm, mười đồng bạc lên để ghé gánh
         chè thưng, nếu khoái ngọt hay làm bậy tô bún giò heo, nếu
         khoái mặn cho ấm lòng em gái hậu phương! Nhưng mà cũng khó
         dấu bà chủ lắm vì mấy con mẹ bán hàng nầy hay thèo
         lẻo, thọt méc, nâng bi bà chủ bèn học tăm học tể: “Con
         nhỏ ‘ôsin’ ăn cắp tiền, chơi một lượt gần năm cái
         bánh xèo và hai mươi cái bánh cống lúc nó đi chợ
         Cần Thơ hồi sáng đó bà ơi! Nhưng bà chủ rầy sơ
         sơ thôi vì ông chủ cản: “Kệ nó em! Nó 18, 19…đang
         sức lớn, cần ăn mà! Chút chút thôi cũng hỏng mẻ bao nhiêu!”
         Rồi cười he he! Cha! Cái cười nầy gây ra quá nhiều nghi vấn?!
  
Ôsin thường
         là gái nhưng ôsin trong trường hợp dưới đây thì khác.
         Đực trăm phần trăm. Cũng ăn cắp tiền của chủ rồi bỏ
         trốn qua tuốt Kampuchia. Chủ nầy quạu quá, sai khuyển ưng theo bắt về
         trị tội! Mà đòi xử tội tử nữa chớ!
  
Số là ôsin
         nầy ăn cắp hơi ‘bị’ nhiều…nhiều triệu đô la! Và
         ôsin nầy tên là  
  
Dương Chí Dũng! Báo chí
         bồi bút trong nước bàn rằng chắc y khó thoát khỏi án
         tử hình trong vụ đại án được Ban chỉ đạo chống
         tham nhũng trực tiếp giám sát. Phải xử nó để làm gương
         chứ để dân nói nói rằng thằng nào cũng ăn hết thì
         ai sẽ xử ai đây!
  
Dũng ăn cái gì? Ôsin Dũng được
         ông chủ sai đi Nga mua cái ụ nổi (của Nhựt làm năm 1965)?! 
  
(Xin phụ đề
         ở đây một chút về ụ nổi?  Ụ nổi có 4
         cái neo giằng cố định xuống lòng sông (biển). Có máy
         bơm nước ra, vô. Ụ được bơm nước vô, chìm. Tàu
         sữa chữa được kéo vào vị trí định sẵn.  Rồi
         bơm nước ra, Ụ sẽ nổi lên và đẩy tàu lên theo, trên
         mặt nước cho công nhân bảo trì, sửa chửa) 
  
Ôsin Dũng thay vì
         vác về ụ xịn, đáng đồng tiền bát gạo của nhân
         dân thì cố tình vác về một đống sắt vụn… mua ít
         xít ra nhiều như ôsin đi chợ vậy! Rồi chia chác với đồng
         bọn, cũng ôsin của nhân dân, có một triệu sáu trăm sáu
         mươi sáu ngàn đô la Mỹ (1,666 triệu đô) thôi mà!
  
Phần Dũng là
         10 tỷ đồng, em út, đệ tử đựng trong vali kéo (nhiều tiền
         quá, đựng trong bóp làm sao được?) Dũng nói: Hỏng phải
         vali tiền mà là vali đựng rượu. Cha ông ‘thần’ nầy
         nhậu còn hơn cả Lưu Linh?! 
          
Đó là phần tửu còn phần
         sắc? Dũng, ngoài con vợ ở nhà rồi, còn có nhiều em chân
         dài khác nữa. Và đặc biệt một em trong số đó tọt
         cho Dũng được một thằng cu; nên Dũng cưng em lắm. Em đẹp
         dĩ nhiên! Em trẻ dĩ nhiên! Em sanh 1982 còn Dũng 1957 cách nhau có 25
         tuổi thôi mà! 
  
Em, người Thanh Hóa, nhà nghèo phải lưu lạc
         lên chốn Hà Nội, ngàn năm văn vật, làm tiếp viên nhà
         hàng! Em tên tắt là T.T(tê tê) nên làm Chí Dũng họ Dương
         dương lên rồi ‘Tê Tê’ giựt giựt như tên của đôi
         ta! Giống như Thúy Kiều làm Thúc Sinh ‘tê tê’ giựt giựt
         vậy thôi! 
  
Thúc Sinh ăn cắp tiền vợ là Hoạn Thư đi
         nuôi bồ nhí; thì Dũng cũng ăn cắp tiền vợ…đi mua cho
         ‘em yêu’ có hai cái nhà hực hở ở Trung Tâm Hà Nội
         thôi nên làm rùm chi vậy mấy cha! Nó nghe là tui chết!
  
Còn vụ mua đống
         sắt vụng nầy về chẳng qua mua hớ vậy thôi chớ đâu có
         tham ô cắc nào đâu mà kết tội? Đừng nói là tui ăn
         cắp tiền nhà nước tham ô nuôi bò nhí oan cho tui lắm mấy
         anh ơi!
  
Bây giờ mấy ‘quan anh’ muốn xử tử Dũng cũng không
         được đâu vì Dũng là con nhà cách mạng nòi mà!
         Cộng sản đâu cũng giống nhau thôi! Xin mấy quan anh nhìn xa xa một
         chút thì thấy:
  
- Cha truyền con nối (Bắc Hàn) Kim Nhựt Thành,
         Kim Chung Nhất, Kim Chánh Ân!
 
         
- Anh truyền em nối (Cuba) Fidel Castro, Raul Castro.
  
- Cha truyền các
         thái tử đảng nối (Trung cộng) Tập Trọng Huân, Tập Cận Bình,
         Bạc Nhứt Ba, Bạc Hy Lai.
  
- Còn mình là Việt Cộng thì Cha truyền
         cả dòng họ nối! 
  
Như nhà Dũng đây: Bố Dũng làm Giám
         đốc công an Hải Phòng; em Dũng làm Phó Giám Đốc. Cả
         gia đình mấy đời làm ôsin cho nhân dân sao không nghĩ tình
         nhau mà tha bổng chớ!
  
Dũng ơi! Đừng sợ bị tử hình! Vì nhiều
         lẽ! 
  
Một là “hùm dữ còn không nỡ ăn thịt con bao giờ!”.
         Tụi mình là hùm với nhau mà! Ai ăn thịt ai cho được? 
  
Mà nếu lỡ
         có các đồng chí chưa bị lộ muốn Dũng nín, đừng
         khai bậy bạ, cứ an tâm yên giấc ngàn thu, tụi nó sẽ hết
         lòng chăm sóc vợ con cho cũng không được! 
  
Vì ở Viêt
         Nam bây giờ thi hành án tử không còn bắn ‘pằng pằng’
         như trước nữa mà chích thuốc độc cho nó văn minh? Nhưng
         kẹt cái là mấy thằng bác sĩ bị công an sai làm, nó cự
         nự quá! Nó nói bác sĩ là cứu người chớ hỏng phải
         chích chết người đâu. Còn cái vụ bác sĩ chích vaccin
         làm chết con nít tùm lum tà la là do sốc phản vệ của mấy
         đứa nhỏ. Chớ đừng tưởng tụi tui cứ chích là chết…để
         sai đi làm cái chuyện nầy thất đức nầy nhe mấy ông nội
         công an!
  
Do đó Dũng đừng có lo. Mấy anh kẹt đạn, kẹt phé
         hết rồi!
  
Tuy nhiên người viết vốn ghét cay, ghét đắng mấy
         thằng ‘ôsin’ ăn cắp của dân rồi ra tòa chối bai bãi,
         còn bày đặt làm thơ con cóc, đọc sang sảng trong phiên
         xữ mà mấy ông tòa bụm miệng nó không kịp! 
  
Tui ghét vì nó
         làm xấu hổ nhà thơ!  Vì nhà thơ dù không
         có tiền mua bầu rượu để ‘thơ túi rượu bầu’
         cũng không ai đi ăn cắp tiền triệu đô bao giờ… một cắc
         cũng không!  
  
Nên tui xin hiến kế với mấy ‘quan anh’
         rằng: Cứ tha bổng nó đi! Mình được tiếng tình đồng
         chí với nhau! Chém bề sóng không ai chém bề lưởi! Nhưng
         cuối cùng thì nó cũng phải chết mà không phải dưới
         tay mình! Mình mượn dáo Tàu đâm Chệt!
  
Chỉ cần nó
         ôm quần áo ra khỏi trại tạm giam mà con vợ nó đứng đón
         là nó chết! Chết ngay lập tức! Vì cái tội ăn cắp tiền
         vợ mà mua nhà cho con vợ bé! Ha ha!
  
Trong vụ nầy Dũng không cách
         chi thoát khỏi phần số của mình rồi! Chết chắc!
  
Chỉ có em T.T (tê
         tê) là vui! Dù mấy ‘quan anh’ có lấy hai cái nhà lại
         mà chia chác với nhau thì em cũng còn một đống của chìm
         của nổi, vàng đô la, ai mà biết để mà lấy lại chớ!
  
Anh Dương Chí
         Dũng già thấy thương luôn! Dương hết nổi nữa rồi! Em lại
         còn ‘sung’; phen nầy thoát củi xổ lồng, làm lại đời
         ta!
  
Sau màn
         tiếp thị bất đắc dĩ nầy, tiếng tăm em sẽ nổi như cồn,
         lừng lẫy… Mấy ảnh sẽ bu lại hỏi em có ‘bí kiếp
         giường chiếu’ gì hôn mà là chú Dũng mê đến
         thân bại danh liệt vậy? Dĩ nhiên làm sao không có hả?
  
Tiện đây, em
         T.T (tê tê) giựt giựt nầy có lời khuyên mấy em chân dài
         khác muốn đi tắt đón đầu, một bước lên xe hơi nhà
         lầu là: Đừng dại dột lấy Việt Kiều! Mấy ảnh nổ dàn
         trời mây nhưng hà tiện, keo kiệt lắm đó! Hết thương
         là nó đòi tiền lại! Rồi thưa gởi: Lừa đảo! Lôi
         thôi cò bót lắm! 
  
Đẹp vừa vừa thì lấy mấy thằng
         cảnh sát giao thông! Ngày nào nó cũng đem tiền phạt không
         vô sổ, về cống nạp! Phẻ! Rồi có một ngày nó bị
         tài xế quạu húc lên ca bin, chạy vòng vòng hay bị xe tông
         chết thì mình hưởng hết! 
  
Còn đẹp, xuất sắc trong vai
         tì nữ như T.T (xin đọc là tê tê) nên lấy mấy quan tham nhe!
         Trước sau gì thì nó cũng vô hộp! 
  
Chung thân hay bị tử
         hình là nó bị! Còn mình, Tiền tạo nên đẳng cấp!
         Nó tù! Mình tự do bay! He he!
          
 
  
đoàn xuân thu.
  
melbourne. 
          
 
 
         
      
         
Không còn gì để bán!

Nguyên đời Xuân Thu, (từ  năm 722 đến
         năm 481 trước công nguyên), Quản Trọng được Tề Hoàn Công
         cho làm Tể tướng, bèn hiến kế: “Khai mỏ để đúc
         tiền, nấu nước biển làm muối để một chỗ, đợi dịp
         cao mà bán ra lấy lãi”. Nghĩa là đầu cơ muối!
Nhưng có
         cái chi tiết lý thú là Quản Trọng đã hợp thức hóa
         nạn mại dâm, bằng cách lập ra 300 nhà nữ lưu. Nhà nữ lưu
         là nhà chứa, cho khách buôn bán ghé, mua vui để lấy thuế...
         Một công hai chuyện, mấy em nầy vừa có tiền, nhà nước vừa
         có lợi!
Thế nên nếu gọi bán dâm là một cái nghề
         thì cái nghề nầy xưa, xưa lắm ngay trước cả công nguyên.
         Có ông còn phóng đại lên là nó xưa như trái đất!
Làm ăn
         mà có ‘ba tăng’ do Quản Trọng cấp, nên mấy em nhớ ơn,
         cho Quản Thừa Tướng lên làm ông tổ nghề chứa ‘mấy
         em’ mà giờ Úc gọi là công nhân tình dục (sex worker). Bữa
         nào vắng khách, bị ế hàng thì mấy em đến trước thần
         Bạch Mi, tượng chú ba Quản Trọng, cởi cả quần lẫn áo, sexy
         100%, ở trần và ở truồng nhong nhỏng, đốt hương van vái,
         cầu nguyện. Ðoạn lấy hoa mới cúng trên bàn thờ đem lót
         ở chiếu mình nằm, tất sẽ đắt khách làng chơi. Em nào
         mới vào nghề đều phải ‘chào sân’ như thế. 
Trong truyện
         Kiều, Nguyễn Du thuật lại việc Mã giám Sinh đưa Kiều về
         giao cho Tú bà, Tú bà bắt Kiều quỳ lạy tổ, như sau: 
  
“Giữa thì hương
         án hẳn hoi
Trên treo một tượng trắng đôi lông
         mày.
Lầu xanh quen thói xưa nay
Nghề này thì lấy
         ông này tiên sư.
Hương hoa hôm sớm phụng thờ
Cô nào
         xấu vía, có thưa mối hàng
Cởi xiêm trút áo
         sỗ sàng
Trước thần sẽ nguyện mảnh hương lầm
         rầm
Đổi hoa lót xuống chiếu nằm
Bướm
         ong bay lại ầm ầm tứ vi”.
          
Thời Việt Nam Cộng Hòa của mình, soạn giả
         Hà Triều Hoa Phượng coi như là đệ nhứt hạng về tuồng
         xã hội. Vở tuồng ăn khách của hai ông có rất nhiều dịp
         kể lại cuộc đời kỹ nữ, hồng nhan đa truân; vì lý do
         nầy nọ mà phải bán phấn buôn hương. Và nổi tiếng
         nhứt có lẽ là tuồng Nửa đời hương phấn do đoàn
         Thanh Minh Thanh Nga trình diễn năm 60. 
Chuyện rằng The, do Út Bạch
         Lan thủ diễn, là cô gái quê, bị Định, thầy dạy đờn
         dụ dỗ bị thất thân; từ Lái Thiêu phải bỏ lên Sài
         Gòn để tránh tiếng đời dị nghị. Và để sống còn
         trong đô thị, mà một đồng một chữ cũng không, nàng
         đành phải bán phấn buôn hương. Từ The nàng lấy tên
         mới là Hương cho nó ‘thơm’! Yêu Tùng nhưng gia đình
         Tùng không chấp nhận dâu là kỹ nữ nên Hương buồn quá
         về quê chôn mối hận lòng! Nhưng không may bà chủ nợ mò
         tới tận nhà, nói cho cha mẹ cô biết Hương là gái giang
         hồ.
Cha Hương, do nghệ sĩ Minh Điển thủ diễn, vừa thương
         con vừa giận dữ trước hành động làm điếm nhục gia phong
         của Hương:
“Không có cha con gì hết! Người nói
         chuyện với tao, tuy là xác con The,… nhưng là hồn của con Hương.
         Trước kia mày là đứa con gái đàng hoàng, Nay mày lại
         đi làm bại hoại gia phong, lễ giáo nhà tao. Tao cũng tin mày đi
         làm ăn chơn thật. Chớ tao đâu có dè mày đem tiết trinh
         đi bán cho người ta để nuôi mẹ cha. Trời ơi! Đồ cái
         quân mất dạy. Đừng léo hánh về đây, để làm nhục
         tổ tông!”
Kết tuồng, Hương đi tu: “Nay con xin gởi
         lại cho má với ba, mái tóc dịu mềm suôn sẻ này là của
         đứa con lạc loài bạc phận. Còn nửa mái tóc kia là mớ
         tóc nửa đời hương phấn, con đã chôn trước cửa Phật
         đài!”
Như vậy trong tuồng Nửa đời hương phấn
         nầy hai ông Hà Triều Hoa Phượng cho thấy bậc làm cha làm mẹ
         không ai muốn con mình phải đi bán cả cái xác thân; vì
         làm như vậy là ‘điếm nhục gia phong”. Mà ngay cả người
         kỹ nữ cũng coi quãng đời ô nhục đó cần phải quên
         đi! Xấu hổ quá mà!
Rồi 25 năm sau, khoảng năm 1985, khi nước ‘ta’
         chung về một mối dưới quyền của mấy thằng xạo; tưởng
         chừng đâu có còn cái cảnh người con gái phải đem
         thân ra giữa chợ đời rao bán nữa đâu. Vậy mà còn
         mới chết chớ! Bây giờ không những có ở trong Nam mà còn
         xảy ra ở Bắc Trung Bộ.
Chuyện xảy ra ở Ga Vinh, tỉnh Nghệ
         An. Người con gái phải bán thân, quê ở Đô Lương cách
         Vinh 46 cây số theo đường quốc lộ số 46. “Em có muốn
         cùng anh về Đô Lương? Về với mảnh đất nghèo chỉ
         giàu gió nắng!” 
Quê em nghèo lắm anh ơi! Giàu
         gió nắng mà gió nắng làm sao ăn được cho đỡ đói.
         Còn mẹ già, em dại làm sao? Thì phải bán thân thôi!
Theo nhà
         văn Thế Giang trong truyện ngắn “Chỗ Nước Đọng”:
“Ga Vinh
         một buổi tối trời mưa. 
“Bao nhiêu?”
“Năm chục.”
“Ðắt
         thế, gái Sài Gòn còn chả tới nữa là…”
“Thế
         muốn bao nhiêu?”
“Hai chục…?”
“Thôi
         về ngủ với bò cho sướng, để hai chục đấy mai mà ăn
         cháo.”
“Ðồ đĩ rạc!”
Tiếng chân
         dậm dựt bỏ đi.
“Ba chục được không?” Có
         tiếng hỏi với lại.
“Ừ thôi, trời mưa mở hàng
         để lần sau lấy chỗ đi lại.”
“Thanh toán trước
         đi!”
“Gì mà vội thế, chả ‘tình’ tí nào
         cả.”
“Sao? Có tiền không?”
“Lấy
         gạo nhé?”
“Gạo gì? Mậu dịch hay gạo mới?”
“Mới
         chia tiêu chuẩn tháng ở cơ quan về, chưa xem.”
“Gạo
         mậu dịch rồi, tính bao nhiêu?”
“Hai chục.”
“Ðắt quá, mà cũng không
         có cân nữa.”
“Mười tám đồng vậy, đong đại
         bằng ống sữa bò đi…”
“Ừ, thế cho tiện,
         cân mất công, gạo đi mua nặng ký… mà này, có trộn
         đá dăm vào không đấy?”
“Mang đèn ra mà
         soi.”
“Gạo này chỉ mười lăm đồng.”
”Ðong
         vun tay thế kia thành hai cân của người ta chứ còn gì…”
Một thằng
         nhóc chừng chín tuổi thình lình hiện ra như chui từ dưới
         đất lên, đứng mút tay nhìn cảnh đong gạo. Người đàn
         ông còn đang loay hoay cột lại cái bao của mình thì nó giật
         túi gạo nơi tay người đàn bà, chạy vụt ra cửa.
“Nấu
         cơm nhé, đừng nấu cháo… Nhớ để phần cho chị đấy.”
Người
         đàn bà dặn với theo.
“Quê quán ở đâu?”
“Ðô Lương.”
“Sao trôi
         giạt ra tận đây thế?”
“Ở quê khổ quá…”
“Khổ
         một chút nhưng cuộc sống lương thiện, có chồng con đàng
         hoàng có thoải mái hơn không?”
“Ðảng viên phải
         không?”
“Sao biết?”
“Chơi bao nhiêu lần
         rồi?”
“Ừ… mới tham quan một lần cho biết…”
“Có
         thích không?”
“Không sợ chi bộ biết sao?”
“Chỉ
         sợ quần chúng, cảm tình đảng thôi.”
“Bí
         thư phải không?”
“Chưa, mới phó thôi.”
“Sao biết
         mà mò đến?”
“Bí thư giới thiệu… ấy
         không phải, bà con quen biết…”
  Rồi ông Phó Bí Thư lên lớp em rằng:
 “Vẫn ngựa quen đường cũ, phải cố gắng đè
         nén những đam mê thấp hèn mà nghĩ đến tương lai chứ!
         Chết, chết, ai đấy?”
“Ðừng sợ, con chó nằm ngoài
         lạnh, cào cửa đòi vào nhà đấy.”
 …Căn nhà lại chìm trong bóng tối.”
  Thật là một truyện ngắn xuất sắc của
         Thế Giang. Đảng ‘ta’ đã làm thân em ra như thế đấy!
  Năm 85 khoảng thời gian của câu chuyện nầy xảy
         ra trước thềm Đảng ‘ta’ đổi mới. Đổi mới rồi
         mà thân em gần ba chục năm sau cũng hỏng khá gì hơn khi người
         viết tình cờ… lang thang trên mạng mà đọc được bài
         nầy trên trang nhà của BBC do một ông Quản Trọng thời nay hiến
         kế; Ông Quản Trọng nầy ‘Made in Hà Nội’! Quê ông, cái
         thủ đô ngàn năm văn vật của ông, con gái nghèo đói
         phải bán thân thiếu cha gì mà ông không nói… lại chỏ
         mỏ vào Miền Tây Nam Bộ của người viết mà xạo ke như
         vầy:
  “Nhiều gia đình
         miền Tây Nam bộ nghèo từ đời này sang đời
         khác. Ruộng đất tập trung vào một số ít người gọi
         là tầng lớp địa chủ mới, nông dân nghèo làm tá
         điền.” 
  Tầng lớp địa
         chủ mới nầy là ai? Biết! Sao ông không dám nói ra? Dân nghèo!
         Cái chính phủ của ông xóa đói giảm nghèo nhưng hoàn
         toàn thất bại!
  Rồi ông vui mừng
         vui thấy ánh sáng ở cuối đường hầm  rằng: “Hơn
         hai chục năm trở lại đây vùng quê Miền Tây càng ngày
         có ít nhiều thay đổi tích cực. Xóa đói giảm
         nghèo thiết thực, hiệu quả có được chính nhờ
         những người cô gái hiếu thảo, tự nguyện làm những nghề
         gọi là “tệ nạn xã hội” hay mại dâm trên khắp vùng
         miền, những" khu đèn đỏ" nước lân cận hoặc chấp
         nhận lấy chồng các nước như Đài Loan, Hàn Quốc, Mã
         Lai... để có cơ hội, thu nhập cao hơn bình thường giúp đỡ
         gia đình.
  Rất nhiều cô gái
         đi “hành nghề” giúp được bố mẹ già, tưởng
         chừng cả đời ở nhà lá, nay được ở nhà xây ấm
         áp, những đứa em trai có điều kiện học hành đến nơi
         đến chốn, thành người có ích cho xã hội!”
  Nghĩa là người dân bị cướp đất,
         đói phải đi làm ‘gái giang hồ’ để  ba
         má mới xây được nhà, em út mới được ăn học!
  Ông cũng nói nếu đi làm công nhân ở
         những khu chế xuất lương cũng không thể nào đủ sống!
         Già, hết xí quách rồi sẽ ra sao? Khi đất không còn, sức
         lực cũng không còn! Như vậy ai bóc lột ai? Ông biết! Sao không
         dám nói ra!
  Rồi ông dạy thêm
         rằng: “Đạo lý ‘Nghèo cho sạch, rách cho thơm’ cũng
         chỉ duy trì các gia đình nông dân Miền Tây nghèo nàn từ
         thế hệ này sang thế hệ khác mà thôi.” 
  Rồi ông khuyên là nên dẹp cha cái đạo
         lý ông bà mình để lại từ đời nầy sang đời khác
         đó đi! Rồi tiện thể ông rầy báo chí Việt Nam của
         ông là: “Vùi dập, chê bai, phê phán các cô gái đó,
         cho là lối sống nhục nhã, vô đạo đức chứ không chia
         sẻ số phận của họ, khó khăn của gia đình họ… Không
         ai giúp được rất nhiều gia đình nông dân nghèo vùng
         quê Miền Tây thay đổi cuộc sống tốt hơn trừ chính bản
         thân của những người con gái trong gia đình tự nguyện "hành
         nghề" tủi nhục, thầm lặng. Tương lai của các trẻ em những
         nơi đó hoàn toàn phụ thuộc vào hành động của các
         người chị, chấp nhận một cuộc sống phũ phàng, xã hội
         chà đạp để có thể cho các em mình cơ hội nên người!
         Nên chăng phải xem lại việc chấp thuận công khai nghề mại
         dâm đem lại lợi ích thiết thực cho xã hội, cho người
         nghèo tại Việt nam. Tồn tại vĩnh viễn sự lén lút kéo
         theo tồn tại các hình thức bảo kê bất ổn xã hội và
         các hệ lụy ăn theo khác nguy hại cho cộng đồng.”
  Nghĩa là: Cuối cùng ông nói cái chính
         phủ ‘dịch vật’ của ông nên hợp thức hóa nghề mại
         dâm để xóa đói giảm nghèo, vì tương lai đất nước
         nên cho phép các em đi làm ‘gái giang hồ’ hết ráo đi!
         Trời ạ! 
  Người
         viết đọc xong bài
         viết của một nhà trí thức Hà Nội cùng mình nầy mà
         chua xót. Hồi xưa Kiều phải bán mình chuộc cha vì cái chủ
         nghĩa phong kiến khốn nạn; còn ngày nay ông khuyên con gái miền
         Tây Nam Bộ nên bán mình để xóa đói giảm nghèo!
         Mệnh danh là dân trí thức mà ‘ông’ suy nghĩ bịnh hoạn
         như vậy thì bà nội cũng đội chuối khô!
  Mấy thằng cường áo ác bá cướp
         đất nông dân thì đè đầu tụi nó xuống mà giựt
         đất lại trả cho nông dân chớ! Mấy thằng chủ hãng cấu
         kết với bọn tư bản hoang dã nước ngoài bóc lột công
         nhân thì đem nó ra ba tòa quan lớn coi nó phải trả lời trả
         vốn ra làm sao? Chớ đâu phải ăn tiền hối lộ của nó
         rồi câm họng, nín khe luôn? 
 
         Xã
         hội bất công, áp bức thì mình vỗ ngực yêu nước thương
         nòi, theo lời ‘siêu sư phụ’ Karl Max của ông, đâu có
         áp bức là có đấu tranh thì ông phải hòa cùng nhân
         dân đứng lên đòi lại. Ông biết mà ông không dám
         làm thì thôi để dân nó làm; đừng xúi bậy bạ
         cho con gái người ta đi làm ‘gái mại dâm’’ hết trơn
         nghe cha nội! Nếu lỡ va vào gia đình ông, tui hỏi ông có chịu
         để như vậy hay không?
  Miền đồng
         bằng sông Cửu Long, miền Tây Nam Bộ theo như cách ông gọi, xưa
         giờ làm chơi ăn thiệt, ruộng lúa cá tôm, chim trời cá
         nước mặc tình, tha hồ ai bắt được nấy ăn mà ngày
         nay phải đến nông nổi nầy là vì dân bị bọn quan chức
         hè nhau cướp trắng trợn vậy thôi. Cướp sạch bách, cướp
         sạch sành sanh, duy còn lại cái thân xác nầy mà ông muối
         mặt khuyên rằng đem bán nốt luôn đi thì thiệt tui hỏng biết
         còn tìm ra được chữ nào cho đủ nặng để ‘dợt’
         lại ông!
đoàn xuân thu.
melbourne
  
      
         
“Dạ
         thưa thầy!”

 
Chiều cuối
         năm, sau khi phát hành số Xuân thì báo chí hải ngoại nghỉ
         ăn Tết! Mình thì đang viết quen trớn lại dừng đột ngột!
         Mà kinh nghiệm cho thấy chuyện gì ‘hay hay’ định viết mà
         chần chờ thì mất, cụt hứng bỏ luôn!
  
Cái kinh nghiệm về cầm
         viết cho người viết biết là: Muốn viết thì viết ngay kẻo
         nó bay đi mất?! 
  
Còn cái kinh nghiệm về cầm chai cũng cho người viết
         biết là: Nhậu thì nhậu liền! Hẹn tới hẹn lui là khỏi
         nhậu luôn?!
  
Đề tài bữa nay đang làm ngứa tay muốn viết ngay
         kẻo nó bay: câu chuyện Thầy Trò mà mình chạy ngay cái tựa
         đề rất lễ phép là: “Dạ thưa Thầy!”
  
Trước hết, dạ,
         xin nói về câu chuyện thầy trò trong nước trước! 
  
“Rất sốc khi thấy
         học trò ngày nay có thể ngồi tại chỗ trao đổi tay đôi
         với thầy cô đang đứng trên bục giảng. Thậm chí giọng
         điệu còn chuyển sang gay gắt khi tranh luận tính đúng sai của
         vấn đề dù các thầy cô vẫn tỏ ra khá từ tốn!”
         
  
Tác giả
         cũng than thở rằng: 
  
“Thật hiếm hoi nghe được ba chữ “Dạ thưa
         thầy!” hay “Dạ thưa cô!”.
  
Rồi ông so sánh thế hệ học
         trò bây giờ và hồi trước:
  
“Thế hệ của tôi vốn được
         thấm nhuần từ nhỏ sáu chữ “tiên học lễ, hậu học văn”
         nên chuyện gặp thầy cô của mình là vội đứng lên khoanh
         tay cúi đầu chào “Dạ thưa thầy”, “Dạ thưa cô”
         đã ăn sâu và thành nếp dù giờ đầu đã hai thứ
         tóc!
  
Giờ nghĩ lại có lẽ giữa hai học trò cũ, một đứa
         giờ làm ‘sếp’ đi đâu cũng có người tiền hô
         hậu ủng nhưng chỉ bắt tay hờ hững khi gặp thầy cô với một
         đứa học trò không rõ sự nghiệp đến đâu nhưng biết
         khoanh tay cúi đầu chào “Dạ thưa thầy”, “Dạ thưa cô”
         trước mặt bao người, các thầy cô sẽ thích gặp lại
         ai đây?!
  
Cái ngôi vị thứ hai trong xã hội của người
         thầy thời xưa vốn được đặt trước cả cha mẹ (quân
         - sư - phụ) giờ đang nằm ở vị thế nào trong xã hội ngày
         nay?”
  
Tác giả than nghe đứt ruột luôn! Câu than thở nầy làm
         người viết lại nhớ đến kỷ niệm xưa! 
  
Sau 75, người viết là
         ‘thầy giáo tháo giầy’ đi chân đất! Hỏng còn được
         làm nhà giáo nhân dân. kỷ sư tâm hồn gì ráo trọi!
         Vậy mà lâu lâu cũng có mấy em học trò năm cũ ghé
         thăm coi sống chết thế nào rồi khoanh tay lại: “Dạ thưa Thầy
         đi nhậu!”
  
Rồi cũng có em học trò nữ trước khi liều mình
         băng ra biển đến thăm lần cuối, bùi ngùi rưng rưng nước
         mắt, nói: “Xin Thầy cầu nguyện cho em!”
  
***
  
Giờ thì mình đã xa quê, chắc buồn, nên
         mấy học trò cũ thường kết họp với nhau để thành lập
         Hội Cựu học sinh trường nầy trường nọ. Có học trò
         là có thầy; dù mấy thầy cô giờ chỉ còn đếm được
         trên đầu ngón tay và đa số cũng đã già lụm cụm!
         
  
Cũng có
         một số rất nhỏ Thầy Cô ra trường ĐHSP chỉ một, hai năm
         rồi mất nước; dù vậy mấy Thầy Cô nầy giờ cũng đã
         trên sáu mươi; là ông bà nội ngoại hết cả rồi. 38
         năm rồi còn gì nữa mà trẻ trung đây hở Trời!
  
Có lần đi dự một buổi sanh hoạt
         của trường cũ mà người viết làm ‘giáo’ chỉ đúng
         có một niên khóa; một người đẹp tình cờ ngồi chung
         bàn bắt chuyện hỏi: 
  
“Anh học năm nào?” 
  
Người viết tánh liếng
         khỉ không bỏ; bèn trả lời: 
          
“Tui hỏng có học trường nầy; tui
         đi dạy! He he!”
  
Người đẹp ‘Bạch Hoa Thôn’ nầy có vẽ
         hỏng được vui cho lắm vì nghĩ rằng người viết ‘nổ’;
         bèn đớp ngay lại một câu: 
          
“Thì phải có học rồi mới đi
         dạy chớ!” 
  
Người viết cười ruồi; đáp lại rằng: 
  
“Dĩ nhiên! Nhưng
         học ở trường khác! He he! Rồi đi dạy trường nầy!”
  
Câu chuyện tới đó
         là cụt…hứng!
  
Lần khác cũng Đại hội toàn thế giới à nha! Ban tổ chức
         dành hai bàn gần sân khấu cho mấy Thầy Cô. Người bên Mỹ,
         người bên Pháp, người ở Việt Nam qua. 
  
Người viết được
         quý ban tổ chức xếp ngồi bàn số hai. Ngó qua thấy Thầy Hiệu
         Trưởng trường cũ ngồi bàn số một, nên lết qua chào:
  
“Thưa Thầy! em là…!
         Thầy có khỏe hôn?” 
 
         
Thầy Hiệu Trưởng dịch qua một bên,
         nói: 
  
“Ngồi
         xuống đây! Kêu tôi bằng anh đi! Mình là đồng nghiệp
         mà!” 
  
“Dạ! Em không dám!”
  
Chưa hàn huyên ấm lạnh
         được bao nhiêu thì một ‘ông bự’ trong ban tổ chức lại
         nhắc nhỏ: 
  
“Bàn ông bên kia kìa!”
  
Người viết lại thêm
         một lần cụt…hứng. Quay ra và quay về luôn cho nó phẻ!
  
Hởi ơi! 
  
Những người Thầy
         năm cũ dù bằng hay nhỏ tuổi hơn mình đi chăng nữa, dù
         mình có học với họ hay không chăng nữa; mình gọi bằng
         Thầy bằng Cô không có nghĩa là hạ thấp mình xuống mà
         chính mình nâng mình lên đó thôi! Mình là một con người
         chữ nghĩa! Đầy một bụng!
          
Người viết cũng nhớ hồi xưa khi đưa
         con mình lần đầu vào lớp một, gặp Thầy Cô của các
         cháu, mình cũng lễ phép: ‘Một cũng: Dạ Thưa Thầy! Dạ
         Thưa Cô!” Dù họ là thầy cô của hai đứa con mình!
         Mình là phụ huynh mà!
  
Gọi như thế là vì mình kính trọng
         cái nghề giáo vốn đã nghèo, mà đôi khi bạc bẽo
         nữa. Nghèo và bạc bẽo sao Thầy Cô vẫn cứ làm? Vì đó
         là một nghề cao quý nhứt trong những nghề cao quý!
  
Cái nghề giáo…Thời
         nào cũng bạc bẽo hết trơn… thì thôi đừng làm bậy
         bạ chi thêm… Bạc bẽo nhiêu đó! Đủ rồi! Hu hu!
  
Thầy Cô đâu
         cần tiếng xưng hô đó. Đâu có bổ bề ngang bề dọc
         nào cho cam! 
  
Thầy Cô dù có dạy hay không dạy mình đi chăng nữa,
         dù có nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi đi chăng nữa…thì
         Thầy Cô đến với Hội của mình là vì họ còn thương
         hình bóng cũ của trường xưa. Nhớ hồi xưa là học trò
         thì đi học! Là Thầy Cô thì đi dạy! Sao mà vui quá xa
         quà xa! Vậy thôi!
  
Hỏng biết tui nói vậy mà có đúng hông đây?
  
 
  
đoàn xuân thu.
  
melbourne.
  
      
         
Một Chút Quà Cho Quê Hương!


Những năm 80, người
         đi thì đi rồi…người chưa đi vẫn tiếp tục… trốn
         ra đi nếu có vàng đóng cho chủ tàu. Còn đa số dân
         nghèo chạy ăn từng bữa thì ở lại chịu trận! 
  
Vật chất đói
         thì khỏi nói rồi; tinh thần thì còn khổ hơn. Không được
         nói, thấy được thì nhìn… rồi để đó! Cấm
         nói tùm lum mà trở thành ‘phản động’?!
  
Nhạc thì ra rả
         Quốc Hương! Già xấu thấy tội nghiệp luôn! Già cúp bình
         thiếc! Gần 5, 6 chục tuổi rồi… mà lên đài truyền hình
         ‘cưa sừng làm nghé’…đội nón tai bèo, mang súng
         AK… hát Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây! 
  
“Đường ra trận
         mùa nầy đẹp lắm?”
  
Giỡn chơi hoài ‘cha nội’! Ra trận là
         đánh nhau! Là có chết chóc, có thương vong dù ở bên
         nào đi chăng nữa! Tui hỏng tin!  Đi bắn nhau ‘ì ì’
         chớ đâu phải đi ‘picnic’ đâu… mà rảnh rỗi Trường
         Sơn Tây nhớ ‘o’ Trường Sơn Đông đây ‘cha nội’?
         
  
Mà bữa
         nào truyền hình cũng có mặt ‘ổng’ hết trơn. Chán
         như ‘cơm nếp nát!’. Bà con mình muốn ổng đừng lên
         ‘truyền hình’ nữa mà ‘tàng hình’ luôn cho ‘phẻ’
         con mắt và ‘phẻ’ cái lỗ tai!
  
Đó là về tinh thần! Còn
         về vật chất thì đói xanh như tàu lá chuối!  Nhà
         nào có con chạy được vài năm trước, giờ nó gởi
         về cho một thùng ‘quà’ chừng hai, ba chục ‘pounds’ là
         mừng như trúng số!
  
Người viết không có anh em nào chạy được vì lẽ là
         nhà nghèo…hỏng có vàng…vậy thôi! Nên đành ‘ké’
         mấy thằng bạn nhậu khác… có anh em thơm thảo gởi về tí
         chút, ‘an ủi’ chiều cuối năm. Tụi nó đem thuốc tây
         hay vải vóc ra chợ bán được một mớ rồi ‘hú’
         người viết: “Ê! chiều xuống quán Tám Lư ở đường
         Trần Hưng Đạo mà uống bia hơi nhe!”
  
Quán nhậu chiều cuối
         năm cũng rôm rả lắm! Đa số uống rượu thuốc là rượu
         đế (gạo hay nếp) pha màu cho nó dễ ‘ực’. Ai trúng mánh
         như bàn nhậu của người viết và mấy thằng bạn thì
         mới dám uống bia hơi!
  
Đầu hôm, thằng con của chủ quán ham vui, vác
         cái đàn ghi ta ra nhập bọn… đờn ‘tửng từng tưng’,
          chơi nhạc ‘cách mạng’ Trường Sơn Đông, Trường
         Sơn Tây do Hoàng Hiệp phổ thơ Phạm Tiến Duật. 
  
Nửa khuya, thiên hạ
         tan hàng, về nhà hết ráo, quán gần dẹp, nó ra kéo cửa
         lại! Ở trong, còn bàn nhậu duy nhứt của người viết vẫn
         chưa tàn; nó chơi bản “Một chút quà cho quê hương”
  
 
  
Em gởi về cho anh dăm bao thuốc lá
  
Anh đốt cuộc đời
         cháy mòn trên ngón tay 
  
Gởi về cho mẹ dăm chiếc kim may 
  
Mẹ may hộ con tim gan
         quá đọa đầy 
  
 
  
Gởi về cho chị dăm ba xấp vải 
  
Chị may áo cưới hay chị
         may áo tang 
  
Gởi về cho em kẹo bánh thênh thang 
  
Em ăn cho ngọt vì đời nhiều
         cay đắng 
  
 
  
Con gởi về
         cho cha một manh áo trắng 
  
Cha mặc một lần khi ra pháp trường phơi thây
         
  
Gởi về
         Việt Nam nước mắt đong đầy 
  
Mơ ước một ngày quê hương
         sẽ thanh bình 
  
 
  
Em gởi
         về cho anh một cây bút máy 
  
Anh vẽ cuộc đời như ước
         vọng mong manh 
  
Gởi về cho mẹ dăm gói chè xanh 
  
Mẹ pha hộ con nước mắt đã
         khô cằn 
  
 
  
Gởi về
         cho chị hộp diêm nhóm lửa 
          
Chị đốt cuộc đời trong hoang lạnh
         mù sương 
  
Gởi về cho em chiếc nhẫn yêu thương 
  
Em bán cho đời tìm
         đường vượt biên 
  
 
  
Con gởi về cho cha vài viên thuốc ngủ 
  
Cha chôn cuộc đời
         trong trong xứ tù chung thân 
  
Gởi về Việt Nam khúc hát ân cần 
  
Mơ ước yên lành...
         trong giấc ngủ.... dạ... vàng.... –
  
 
  
Lần đầu nghe ‘chú’ hát đâu biết là
         nhạc của ai nhưng phải công nhận là hay! Nhạc như vậy mới
         gọi là nhạc chớ! Nghe tưởng tượng như tác giả ở hải
         ngoại vừa đi siêu thị về, lui cui đóng thùng, gởi về cho
         ba má, anh chị em người một chút… Vừa làm vừa nức nở!
  
Trong thâm tâm, ước
         gì mình cũng ‘may’ như tác giả, được có tiền,
         được đi siêu thị, mua rồi đóng một thùng quà gởi
         về nhà cứu đói. Mình muốn làm người gởi chớ hỏng
         muốn làm người được thăm nuôi đâu!
  
Sau nầy vọt được;  mới
         biết bài nầy là của ông Việt Dũng. Rồi chiều nay nghe tin ổng
         mất ở Huê Kỳ, tại Bệnh viện thành phố Fountain Valley, quận Cam,
         tiểu bang California, hồi 10h35' sáng, ngày 20 tháng 12 năm 2013, chỉ mới
         55 tuổi! 
  
Nghe tin… như mình đang đi mà bị hụt chưn…
         lảo đảo muốn té!
  
Chưa hề được gặp ông, chỉ nghe nhạc
         của ông. Nhạc của ông là một phần đời kỷ niệm bi thiết
         đó của mình!
  
Xin cám ơn ông! 
          
Ông là “Một chút quà cho quê
         hương!” Mà người viết được ‘ké’ vào trong
         đó một chút nước mắt khi nghe năm xưa! Và bây giờ khi
         nghe tin ông mất!
  
 
  
đoàn xuân thu.
  
melbourne
  
 
          
 
  
      
         
Đừng tưởng tụi tui khờ?!


 Lịch sử cho thấy rằng: Ai theo chủ nghĩa dân tộc
         cực đoan đều không tốt! 
          
Adolf Hitler từng cho dân Đức, Nhật Nhĩ
         Man (German), là ưu việt, cái gì cũng hay hơn thiên hạ hết thảy
         nên thiên hạ: Mỹ, Anh, Úc xúm lại ‘quánh’ cho một trận
         nên thân, về nhà má nhìn hỏng có ra!
  
Mấy anh ba Tàu phương
         Bắc của mình cũng vậy từ thời phong kiến đã nghĩ mình
         là thiên tử, là con trời, ông trời là tía ngộ đó
         nha! Mấy ông vua của các nước láng giềng là ‘man di, mọi
         rợ’ nên phải triều cống, để được phong vương. Cấm
         tụi bây xưng đế! Thiệt là lớn lối! Nên Mông Cổ: Thành
         Cát Tư Hãn, Thiết Mộc Chân, rồi Hốt Tất Liệt nó quánh
         cho Tía ‘ngộ’ nhìn cũng hỏng có ra luôn!
  
Chính vì vậy mà
         người viết không theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan gì ráo
         trọi. Vì trộm nghĩ rằng dân tộc nào cũng có cái hay, cái
         dỡ. Cái dỡ thì mình rán bỏ, cái hay thì học. Nhìn
         qua dân tộc khác thì học cái hay của họ để làm cho con
         dân nước mình đỡ khổ cực, đỡ lầm than… hơn là
         cứ vỗ ngực ta đây, bách chiến bách thắng, quánh ăn ba thằng
         đế quốc mà kinh tế, đời sống thiết thực của nhân dân
         cứ nhăn răng, cứ lẹt đẹt chạy sau đuôi thiên hạ hoài
         thì mắc cỡ lắm!
  
Cái chủ nghĩa mà người viết đang đeo đuổi
         đó gọi là chủ nghĩa huề vốn. Có ăn có thua, có dỡ,
         có hay!
  
Vậy mà ông bạn văn cuối tuần ghé chơi. Sau buổi trà
         dư tửu hậu, ổng cãi sanh tử lửa khi nghe người viết trình
         bày cái chủ nghĩa huề vốn của mình. Theo ổng thì cái
         gì thuộc về Việt Nam là nhứt, thuộc về thiên hạ là bét.
         Đua một mình, Việt Nam luôn luôn thắng! Người viết cho rằng
         ông bạn nầy đẻ ở Trảng Bom nên ổng nổ như bom. 
  
Người viết phê
         bình “Ông sao giống Vua Tự Đức bế quan tỏa cảng hoài nên
         mình mới thành nô lệ của Tây suốt cả trăm năm. Ông
         gọi Tây là ‘bạch quỷ’ nhưng nó có súng thần công,
         ông có súng hỏa mai; nó có tàu to, ông có xuồng ba lá
         thì làm sao mà lấy trứng chọi đá? Mình mở cửa, mở
         thị trường cho nó buôn bán mần ăn! Học cái khoa học kỹ
         thuật của nó, kinh tế mạnh lên, nó cà chớn muốn chơi là
         mình chơi tới bến luôn!
  
Như Đế quốc Mỹ nó có thèm chiếm
         đất của ông đâu mà ông cứ châu đầu đòi ‘quánh’
         nhau với nó? Nó chỉ muốn chiếm thị trường! Cái thằng thực
         dân mới nó khác thằng thực dân cũ ở chỗ đó đa!
         
  
Phải chi
         lúc đó nhà Nguyễn chịu mở cửa khiêm tốn mà học
         hỏi thằng Mỹ như Minh Trị Thiên Hoàng của nước Nhựt Bổn
         Phù Tang, mùa xuân sang có hoa anh đào, thì đất nước mình
         ngày nay đâu có tàn mạt đến thế nầy!
  
Mình tưởng nói
         chơi cho vui ai dè ổng giận thiệt! Ổng đùng đùng bỏ đi
         không một lời từ giả, lái xe cái vù cho mát, cho hạ hỏa
         cơn giận. Bài học quý cho người viết là bàn cái gì
         bàn, bàn chánh trị dễ cãi lộn lắm. Mất bạn như chơi!
         
  
Nhưng thôi!
         Ổng giận kệ ổng chớ! Khoái thì tìm nhau, không khoái thì
         đôi ngã đôi ta, hơi sức đâu mà rầu cho tổn thọ!
  
Tưởng ổng giận,
         cắt đứt bang giao rồi, vậy mà hai ba bữa sau lại nhận được
         cái ‘meo’ bài viết của ổng! Cũng cái tật theo chủ nghĩa
         dân tộc cực đoan không bỏ ‘chồng em đẹp, chồng em sang, chồng
         em đứng đắn đàng hoàng hoài?!”. 
  
Người viết xin chép
         lại nguyên văn trình quý độc giả bài viết của anh bạn
         văn nầy! Ổng cực đoan đến nỗi ngay cái chuyện cờ bạc,
         cá cược, một thói xấu cần phải bỏ, vậy mà người
         Việt của ổng cũng khôn hơn thiên hạ. Ăn không chớ chẳng
         lúc nào thua!
  
Chuyện đầu tiên là:
  
Một cô vợ Vietnamese thấy anh chồng Úc, Aussie, thu dọn
         đồ đạc bỏ ra đi; cô vợ ngạc nhiên hỏi: 
  
“Đi đâu vậy
         anh?”
  
“Tới
         Las Vegas!” 
  
“Chi vậy?” 
  
“Có một em Lisa bên đó hứa mỗi lần ‘yêu’,
         trả anh 100 đô! Còn ở đây, em không trả cho tôi một cắc
         nào cả!” 
  
“Chờ em một chút! Cho em đi Las Vegas với!” 
  
“Chi vậy?”
  
“Em xin bắt cá
         1000 đô với anh yêu là trong một tháng mà anh kiếm được
         chỉ có 100 đô thì làm sao anh yêu sống sót được ở
         cái thành phố nổi tiếng ăn chơi đó chớ!” 
  
Ý ổng chê mấy
         ông Úc là: giờ nầy cũng yêu mà yêu yếu xìu?! Chỉ
         có Việt Nam của ổng nhờ ăn nước mắm nên cứng cáp cách
         chi!
  
Ổng cho
         rằng: từ câu chuyện nói trên mình thấy là người Việt
         của chúng ta rất cẩn trọng, dựa vào kinh nghiệm bản thân và
         đầu óc của mình… thấy chắc ăn rồi mời nhào vô
         cá cược là chắc thắng! Nhân tiện dạy cho ông chồng Úc
         một bài học thực tế; chớ đừng có nằm mơ! 
  
Còn vụ cá cược,
         người viết nghĩ khác ông bạn văn của mình: Úc hay Việt
         gì mà láng cháng nhào vô, cái được cuối cùng
         chắc là chỉ còn cái quần xà lỏn mà thôi! Thường
         thường mấy tay tham gia cá cược, bài bạc gì đều tự
         tôn, cho mình là khôn nhứt… còn thiên hạ đều ngu, đều
         khờ hết ráo, ngay cả ông chủ sòng Casino ở Las Vegas hay Macau gì
         đi chăng nữa cũng ngu, cũng khờ hết trơn hết trọi!  Khinh
         địch là mắc địch thôi! Vì vậy cho nên mới thua ‘xái
         bái xài bai!’
  
Vì vậy để ‘tốp tốp’ mấy em lại, có
         một chú Ba bèn chế ra cái thành ngữ như vầy: “Tam nhân
         đồng hành tất hữu ngã sư!” “Trong ba người cùng đi,
         chắc có người là thầy của ta!” Chắc để dạy các
         chú Ba khác về tánh khiêm tốn. Ê! Mình giỏi có người
         giỏi hơn nhe mấy chú! Đừng nghĩ mình ‘độc cô cầu
         bại’ làm cái gì cũng hay cũng giỏi, ngay cả cờ bạc, cá
         cược gì cũng ăn trùm thiên hạ!
  
Nhưng hình như không kể là
         chú Ba thôi đâu mà ngay cả mấy ông Úc mình cũng không
         thèm học, không thèm đọc, không thèm hiểu cái câu thành
         ngữ nầy chi có nó ‘mệt’ mỏi! 
  
Ỷ mình là dân Úc,
         làm thuyền nhân, đến đây trước cả chục đời rồi…
         nên  nhìn mấy tay thuyền nhân lơ ngơ mới tới Úc
         như Vietnamese tụi tui không ra cái ‘cà ram’ nào hết! Có chút
         xíu danh vị là nhìn đời bằng nửa con mắt ‘nheo nheo’ thấy
         ghét? Tưởng mình khôn là mình sẽ ăn ‘đứt’ đám
         Vietnamese. Nghĩ vậy là ông bạn Úc lầm to!
  
Cái đất nước
         Việt Nam bé bằng cây tăm mà ở cạnh ông khổng lồ Ba Tàu
         lớn gấp trăm lần mà ông khổng lồ nầy muốn nuốt trộng
         mà nuốt hỏng có trôi suốt hơn 4 ngàn năm thì dân tộc
         đó phải có cái gì đặc biệt và đặc sắc chớ!
         Cái đặc biệt, đặc sắc và đặc sệt Việt Nam như
         mấy câu chuyện cá cược dưới đây cho thấy là:
  
Một tay Vietnamese vô
         quán rượu, rộng rãi, đãi tất cả mọi người không
         phân biệt Úc đen, Úc trắng gì ráo mỗi đứa một ly!
         
  
Viên
         quản lý quán rượu, là Úc rặt, nói:  
  
“Được thôi!
         Nhưng thời buổi suy thoái kinh tế mà trả tiền trước đi! (Chắc
         y nghĩ Vietnamese di dân mới chân ướt chân ráo tới xứ nầy,
         khờ trân, làm gì biết cách kiếm tiền như dân bản xứ
         mà bày đặt chơi sang!)
  
“Chuyện nhỏ!”
  
Ông Vietnamese bèn móc ra một cộc
         tiền đô dầy cộm. 
  
“Anh làm nghề gì mà giàu dữ vậy?”
         
  
“Tui là
         tay cá cược chuyên nghiệp!”
          
 “Cá cược cái gì?
         Đua ngựa? Đua chó? Đua cá sấu? Đua lạc đà? Đua Kangaroo
         hay đua Koala?” 
  
“Cá cược đủ thứ: Chẳng hạn như tui cá
         với anh năm chục đô là tui có thể cắn được mắt
         phải của chính mình!” 
  
Viên quản lý: “Cách chi! Rồi cá!”
         
  
Vậy là
         ông Vietnamese tháo con mắt giả bên phải ra, đưa lên miệng cắn!
         
  
Viên quản
         lý quán rượu trợn mắt, đấm ngực thình thịch: “Năm
         chục đô nè! Sư phụ!”
          
“Dám cá nữa không? Bây giờ tui
         sẽ cắn con mắt trái của chính mình!” 
  
Viên quản lý nghĩ
         cha nội nầy đâu có đui, cao tay lắm là có một con mắt giả
         bên phải thôi, còn con mắt trái phải là mắt thật thì
         làm sao tháo ra được để mà cắn chớ! Lần nầy mình
         chắc ăn như bắp rồi! Cá một trăm đô đi!” 
  
Ai dè! Ông thần
         Vietnamese nầy bèn tháo hàm răng giả ra đưa lên mắt trái,
         cắn! He he! 
  
Chỉ trong vòng chưa đầy năm phút mà kiếm được
         trăm rưởi đô từ ông bạn Úc ngu thấy thương mà làm
         phách, bằng người Úc bình dân làm một ngày hỏi sao người
         Việt ở Úc dù định cư chưa được bao lâu mà không
         giàu cho được chớ?
  
Thiệt là đàn ông con trai Việt Nam mình
         thông minh hết biết. Nhưng phụ nữ Việt Nam cũng không chịu thua
         mấy anh đâu, nếu không nói là có phần hơn vì như
         vậy Hai Bà Trưng mới rượt được Tô Định chạy có
         cờ! Và Triệu thị Trinh, tức Nhụy Kiều Tướng Quân mới rượt
         quân Đông Ngô của Tôn Quyền chạy xịt khói!
  
Một em Vietnamese ngồi bên cạnh một ông
         Luật Sư Úc trên chuyến bay dài từ Melbourne đi Los Angeles! Chuyến bay
         dài thấy sợ! Cả 16 giờ 22 phút dài đăng đẳng! Viên
         Luật Sư Úc nầy muốn giải khuây, giết thời giờ bằng cách
         bày ra trò “Đố vui để học’. Ông kèo nài em chơi
         cá cược với mình. Em lắc đầu “No! No!” rồi ngủ gà
         ngủ gật! Viên Luật Sư nầy nài nỉ, nói dễ chơi lắm
         mà! Nếu có một câu, em trả lời không được, em thua tui chỉ
         5 đô thôi! Còn nếu tui trả lời không được, tui thua em gấp
         mười lần! 50 đô đó! Nghe vậy em Việt Nam suy nghĩ một hồi,
         rồi gật đầu, đồng ý! OK!
  
Trò chơi bắt đầu: Luật Sư
         hỏi trước: “Từ trái đất lên mặt trăng bao xa?” Em trả
         lời: “Không biết! Nè 5 đô!”
  
Tới phiên em hỏi: “Con gì buổi
         sáng nhỏ; buổi tối không ăn uống gì ráo mà ‘bự’
         lên gấp mười lần?” 
  
Ông Luật Sư Úc, vốn tốt nghiệp hạng
         tối ưu ở trường luật, đại học Melbourne nổi tiếng, vò
         đầu bức tóc, suy nghĩ mãi không ra; bèn xin dở cái laptop lên
         mạng lục lung tung! Cho luôn! Cho điện thoại cả hàng chục bạn
         bè của ông vốn chữ nghĩa cùng mình, bằng cấp treo đầy
         bếp, đang dạy tại các trường đại học danh giá ở Melbourne
         nầy nữa! Cho luôn! Vậy mà ổng và mấy ông khoa bảng đó
         cũng không tìm được câu trả lời nên phải chung cho em 50 đô!
         
  
Xong bèn
         hỏi em: “Con gì vậy?”
  
Em nói: “Em cũng hỏng biết luôn!” 
  
Bèn móc túi chung
         cho ông Luật Sư 5 đô! Cho nó sòng phẳng!
  
Đó là trí thông
         minh của nam thanh nữ tú Việt Nam! Đừng tưởng tụi tui khờ!
  
Còn mấy bậc bô lão nước Việt
         quê mình còn thông minh ác liệt hơn nữa kìa! Làm bậc
         cha mẹ, làm bậc ông bà là phải khôn hơn con cháu là
         cái chắc!
  
Môt cụ bà Việt Nam, tay xách giỏ trầu, miệng nhai
         nhóp nhép, mang 1 triệu đô la Úc đi gởi ngân hàng. Khách
         sộp! Nên ông Tổng Giám Đốc nhà băng đích thân rời
         bàn giấy ra tiếp đón. 
  
Ông niềm nở: “Bà giàu quá! Nếu không
         phiền vì tánh tò mò hay xâm phạm vào đời tư của
         khách hàng, xin bà cho tui hỏi bà làm nghề gì ạ?” (Sự
         thực là ông Tổng Giám Đốc Ngân Hàng nầy sợ bà cụ
         rửa tiền cho mấy tay trồng cần sa, trồng cỏ!) 
  
“Ờ! Tui đâu có
         làm gì… Chỉ chuyên môn cá cược đủ thứ trên
         đời. Chẳng hạn như tui cá với ông là thằng Tèo, tức
         Ngũ Giác Đài hay còn gọi là Bộ Chỉ Huy nặng của ông
         giờ còn đó nhưng ngày mai sẽ biến mất tiêu!” 
  
Ông Tổng Giám Đốc
         nhà băng sợ Bà nầy có phép thuật tà ma yêu quái Harry
         Potter gì đó hay chăng nên thọc tay vô túi quần xem lại Bộ
         Chỉ Huy nặng còn đó hay không? 
  
“Làm sao có chuyện đó được?
         Rồi tui đồng ý ‘cá’ với bà 10 ngàn đô!” 
  
Hôm sau bà già
         Việt Nam quay trở lại cùng một ông Luật Sư. Ông Tổng Giám
         Đốc nhà băng vui vẻ nói: “He he! Nó vẫn còn đây!
         Bà thua tui 10 ngàn đô rồi! Chung đi!” 
  
“Khoan đã! Ông hãy
         chứng minh rồi tui mới tin, mới chồng tiền!” 
  
Viên Tổng Giám Đốc
         thấy đề nghị đó hoàn toàn hợp lý bèn tụt quần
         mình xuống.
  
Viên Luật Sư thấy vậy dọng đầu vào tường
         ‘bang bang’! “What’s wrong with you!  Hả??”
  
“Rồi! Tui thua bả
         hết 100 ngàn đô Úc rồi! Ông Tổng Giám Đốc ơi!”
  
Thì ra bà lão
         Vietnamese cá cược với viên Luật Sư Úc là ông Tổng Giám
         Đốc nhà băng Úc đáng kính nầy sẽ tự động cởi
         truồng trước mặt chúng ta! Ha ha!
          
Do đó anh bạn văn kết rằng: Mấy
         ông bạn Úc thân mến ơi! Đừng tưởng tụi tui khờ!
  
Mấy cái chuyện
         nầy mình cũng biết là ông bạn văn phóng tác rồi tự
         hào sảng! Biết vậy nhưng “Giang sơn dị cải, bổn tính nan
         di!” “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!” Thôi kệ
         ổng đi! Cự lại, ổng sẽ hờn mát như ‘em yêu’ hay làm
         vậy đó!
  
 
  
đoàn xuân thu.
melbourne
  
      
         
Tình và Tiền!
 
 Có ‘chú
         em’ Tây làm chung với người viết, một hôm vô sở ‘thút
         tha thút thít’. Hỏi: Chuyện gì vậy? Thì nó thổn thức,
         nức nở: Thúy đã đi rồi! Nghĩa là con vợ nó bỏ nó
         rồi! Hỏi: Chú em có nhậu xỉn, ghen tuông tầm bậy tầm bạ,
         hạ cẳng chân, thượng cẳng tay, đánh đập chửi bới gì
         nó hông? Hỏng dám đâu! Chẳng qua là: “No money! No honey!” Không
         tiền thì không có anh yêu gì ráo trọi! Con vợ tui nói mạt
         rệp, không tiền, mà bày đặt yêu đương? Sao trước
         giờ nó hỏng nói? Chẳng qua là em ẩn nhẫn chờ thời thôi!
         Bây giờ ‘bắt’ được một thằng ‘cổ tại’, mập
         ‘ví’ hơn… nên em ‘dông’!
Nghe xong, người viết
         thấy buồn, tội nghiệp cho chú em nầy quá vì người viết
         cũng nghèo thấy bà tiên tổ luôn mà con vợ nó có chịu
         bỏ mình đâu… để mình về Việt Nam mà cưới con
         vợ khác?!
Từ câu chuyện thương tâm: tình bỏ ta đi của
         ‘chú em’ Tây làm chung sở thì chữ tiền cứ đeo đẳng,
         quay vòng vòng trong đầu người viết mấy hôm nay chớ trước
         giờ đâu có. Khác với vợ Tây, mấy con đầm, em yêu của
         người viết ngoan lắm, rất sợ chồng, chồng nói gì là răm
         rắp nghe lời, chớ không bao giờ dám cãi. Lãnh lương về
         nói: “Nè! Cất đi!” Thì em yêu ngoan ngoãn lấy tiền bỏ
         vô túi áo khỉ gọn hơ! Vậy mà mấy tay bạn thân lại
         cười người viết là ‘thờ’ bà chớ! Tụi nó nói
         sau lưng nhưng vẫn tới tai người viết là: “Thằng chả ngu thấy
         thương luôn! Làm bao nhiêu cống nạp cho vợ hết bấy nhiêu
         chỉ chừa đủ tiền lỡ ra đường đạp bánh tráng thì
         có tiền mà đền mà thôi!”
Thì ra tiền
         quan trọng quá xá quà xa. Ai cũng binh đường thủ hết! Riêng
         với người viết chữ tình nó nặng hơn tiền! Vì có
         tiền đôi khi cũng chẳng có tình! Hỏng tin hỏi mấy ông già
         về Việt Nam cưới vợ trẻ thì biết! Nó lấy mình vì
         tiền không hà! Cha! Tội nghiệp dữ hôn! Giờ mới biết sao huynh?!
Phần dù
         có tiền do cày cực như trâu chăng đi nữa mình cũng không
         lớn lối gì với em yêu đâu! Sao mà dám! Nó bỏ mình
         rồi ai nấu cơm đây? Nên vợ mình mình sợ. Đừng sợ
         vợ người dưng là được rồi! Nói cho cùng, xét bài
         ‘tẩy’ nhau, hỏng có tay nào có ‘phé’ hết; cũng
         như tát đìa ăn Tết, lúc cạn đìa rồi thì hỏng
         lóc thì trê, ông nào cũng vậy… bày đặt cười
         nhạo tui chi quý bạn!
Suy nghĩ mãi về
         tiền, người viết mới phát hiện ra biết bao điều thú vị.
         Thú vị là ai cũng cần xài tiền. Ai cũng muốn có tiền.
         (Ông nào nói không cần xài tiền, không muốn có tiền
         thì chắc là ‘hâm’ trăm phần trăm. Còn nếu hỏng ‘hâm’
         thì là dóc tổ!) 
Muốn có tiền là phải làm
         việc. Phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có. Không
         có nó là khó… `khó lắm đó! Nên suốt ngày, suốt
         đêm, suốt tháng, suốt bốn mùa lá đổ, suốt cả đời
         người đều phải nghĩ tới nó. Nhức đầu muốn chết!
         
Nhưng tiền là gì? Tại sao mình phải cần tiền? Thì
         lịch sử cho ví dụ rằng: Chẳng hạn em có con bò cái. Anh có
         trái chuối già. Anh muốn uống sữa bò em. Em muốn ‘quằm’
         trái chuối anh. Thì làm sao? Thì trao đổi chớ làm sao bây
         giờ? Bò em đổi lấy chuối của anh! Nhưng trao đổi bằng cách
         em dắt con bò của em tới nhà anh. Rồi anh vác ‘trái chuối’
         của anh tới nhà em! Cha coi bộ nhiêu khê quá! Nhà nước thấy
         vậy nên thương đôi ta bèn chế ra tiền, cầm đi cho nó
         gọn. Có tiền rồi muốn sữa bò của em nào cũng được,
         muốn chuối già của anh nào cũng xong. Sùy tiền ra là gọn bâng,
         khỏi có mất công tìm kiếm người có nhu cầu, trao đổi
         lôi thôi! 
Tiền mới đầu bằng kim loại, bằng vàng, bằng
         bạc, bằng đồng, bằng kẽm cho nó lâu mòn… rồi bằng
         giấy... Vậy là có thằng ở không, làm biếng nhớt thây
         mà muốn sống như ông Hoàng Á Rập dầu lửa, bèn chế
         ra tiền giả. Tiền giấy muốn biết giả hay không thì dùng máy
         soi, dùng bút thử. Còn hồi xửa, hồi xưa muốn biết tiền
         kim loại thiệt hay giả thì người ta dùng răng cắn, coi cứng hay
         mềm, kim loại là thứ thiệt hay không nên mới có vụ anh chàng
         nầy: “Ví dầu nhà dột cột xiêu; muốn đi cưới vợ
         sợ nhiều miệng ăn!” Muốn quá đi chớ nhưng lại sợ
         hao. Sợ nuôi hỏng nổi! Rồi thằng khác nó ‘rinh’. Tội nghiệp
         hôn? 
Thôi muốn vợ thì đầu
         tiên, tiền đâu? Phải ráng cày thuê, ráng cuốc mướn,
         dư dư chút đỉnh, kiếm ông mai, bà mai (cái nầy cũng phải
         tốn một mớ, ít nhứt một cái đầu heo, để ổng bả
         tiếp thị, quảng cáo cho mình) để rước em về chòi. Nghèo
         sặc gạch, ai giàu thì rước em về dinh, còn tui nghèo thì rước
         em về chòi tranh hai quả tim vàng; ngặt có cái là vàng nầy
         đem đi cầm… mấy tay cầm đồ lắc đầu, nói: hỏng
         có cầm đâu!
Mặc cái bộ bà ba đen bằng vải
         ú, chiến nhứt rồi đó, đi cẳng không vì có giày
         dép đâu mà mang, xớ rớ bước vô; nhà gái thấy thằng
         rể tương lai này coi bộ dạng không khá, coi trớt mùng tơi
         quá! Ngay cái mùng tơi, mùng rách tơi tả mà nó cũng
         trớt quớt, hỏng có, thì làm sao nó nuôi con gái cưng của
         mình cho được đây? Cơm đâu mà ăn? Hỏng lẽ sáng
         sắn khoai. Chiều khoai sắn! Tội nghiệp con gái mình tối ngủ mớ
         cứ kêu ‘cơm’ không… thời chết! Nên tìm cách thoái
         thác, thách cưới cho dữ, để mà từ chối. Chàng nhà
         nghèo nầy tim phèo tan vỡ, ôm mối hận lòng vì không cưới
         được em yêu; trở về nhà dột cột xiêu của mình mà
         thành thi sĩ. Chàng bèn sáng tác ra hai câu thơ lục bát như
         thế nầy để mà đá giò lái ông bà già vợ hụt
         một cái đau điếng chơi cho bỏ tức. Mà hai câu thơ chàng
         sáng tác hay quá xá là hay nên nó chui tuốt vô kho tàng
         ca dao mà nằm; nằm từ năm nẳm cho tới năm nay. Thơ hay nó sống
         dai như đỉa vậy! Còn thơ dở làm chưa xong là nó đã
         lặng lẽ từ trần rồi!  Hai câu nầy như vầy: “Tiếng
         đồn cha mẹ em hiền! Cắn cơm không bể, cắn tiền bể hai!”
         Tía Má em bộ nghi anh chơi tiền giả hay sao mà cắn tiền để
         thử? Chớ hột cơm mềm xèo vậy cắn còn không bể nên
         nghe thiên hạ đồn rằng ổng bả hiền lắm nha, hỏng phải nhạc
         mẫu, nhạc phụ, nhạc gia “hắc ám” gì đâu?!  Láng
         cháng tin thiên hạ đồn ‘thổi’ về Tía Má em là anh
         bán luôn lúa giống? Tới chừng chạm mặt, va vô cái thực
         tế phũ phàng, tiền cứng như vậy mà Tía Má em cắn ‘rốp
         rốp’ vậy ta?
Còn nếu may mắn hơn, vượt qua được vòng
         sơ tuyển, được thu nạp sính lễ xong, không phải là cho hai
         trẻ có quyền xáp vô liền, đôi ta nhảy ‘lambada’ để
         sản xuất ra một bầy con nít mà phải ở rể ba năm không công
         cho Tía Má em gỡ gạc lại chút nào hay chút đó vậy mà!
         Để che dấu cái việc bóc lột sức lao động của thằng
         ‘nhỏ’ thì phải chơi chữ gọi là ở rể. Bóc lột
         bằng công cày, công cấy, công gặt lúa vô bồ, công chăn
         trâu ngoài ruộng. Về nhà thì công gánh nước, công chẻ
         củi. Làm sao cuối ngày, nhà đã đỏ đèn lên thì
         nó hết xí quách, xụi lơ cán cuốc đi. Kẻo không thì:
         “Chuột kêu rúc rích trong rương! Anh đi cho khéo (kẻo) đụng
         giường má hay!” Mình phải gìn vàng giữ ngọc của
         con gái mình chớ; cho ‘thẳng’ thèm chơi. Thèm nhểu nước
         miếng tới rún, nó mới chịu cày chớ. Dễ quá, coi chừng
         nó ‘thư’ con gái mình bụng bự… rồi nó dông luôn!
         Đời mà tin người sao bằng tin mình phải không!
Mà
         nói thiệt lao động là vinh quang (nghe quen quen!). Vinh quang chừng nào đói
         dữ chừng ấy… đói dữ nên phải ăn nhiều; ăn nhiều
         thì hao! Nên phải tìm cách hà tiện, đỡ đồng nào
         hay đồng nấy! Xui cho Tía Má vợ tương lai nầy chàng rể nghèo
         tiền nhưng lại giàu chữ… là nhà thơ mới chết. Nên
         chú chơi luôn hai câu lục bát nữa: “Giếng đâu thì
         dắt anh ra. Kẻo anh chết khát vì cà nhà em!” Tía Má
         em hà tiện sợ hao cà; nên dộng vô cả tấn muối nè trời!
         Ai biểu mới đầu chú rao: “Bước qua nhà Má, cái tay
         con xá, cái cẳng con quì. Lòng thương con Má xá gì cái
         thân con!”
Chú muốn vợ quá… tình nguyện cho chúng
         lột thì than thở cái nỗi gì hả?
Do đó bài học
         rút ra ở đây làm thân nhạc phụ, nhạc mẫu tham tiền thì
         hỏng có gì xấu đâu. Công tụi tao nuôi con vợ ‘bây’
         hồi còn ẵm ngửa tới giờ mà ‘bây’ trả lại có
         chút xíu, lỗ sặc gạch, mà còn càm ràm bằng thơ thì
         thiệt là thằng rể này hỏng có rể thảo gì hết mà
         là thằng ‘rễ đu đủ’ nhen! 
Nên xin các bực cha mẹ
         vợ đừng gả con cho mấy cha nhà thơ chi cho nó mang tiếng. Cho nó
         sống cu ki suốt đời đi; ai biểu khoái… làm thơ!
Phần em
         là con gái đời nhỏng nhảnh, đừng có dại khờ mà yêu
         mấy nhà thơ nầy chi nhá! Lỡ em ham tiền, đá một phát thì
         nhà thơ chẳng chịu để yên đâu!
Hỏng tin tui thì mấy em hãy đọc
         bài “Tiền và Lá” của nhà thơ Kiên Giang thử coi. Ổng
         rầy rà ‘em’ tham tiền phụ ngãi, tham đó bỏ đăng, thấy
         trăng quên đèn, nghe nó nhột, nó nhức luôn… cả xương
         sống!
  
“…Anh moi đất nắn "tượng người", 
Em thơ thẩn
         nhặt lá rơi làm tiền. 
Mỗi ngày chợ họp mười phiên,
         
Anh đem "người đất" đổi tiền "lá rơi".
         
Nào ngờ mai mỉa cho tôi, 
Lớn lên em đã
         bị người ta mua rồi. 
…Kiếp tôi là kiếp làm
         thơ, 
Vốn riêng chỉ có muôn mùa lá rơi. 
…Tiền
         không là lá em ơi! 
Tiền là giấy bạc của đời
         in ra. 
Người ta giấy bạc đầy nhà, 
Cho nên
         mới được gọi là chồng em!” 
Mấy chục năm
         rồi mà nhà thơ có chịu quên đâu? Người ta giấy
         bạc đầy nhà. Cho nên mới được gọi là chồng em!
         Chàng trách nàng tham phú phụ bần? Thì làm như vậy cũng
         phải thôi vì như một người đẹp chân dài trong nước
         từng tuyên bố một cách hùng hồn, đúng không chỗ nào
         chê, bất khả tư nghị, bất khả tranh cãi là “Hỏng tiền
         cạp đất mà ăn à?” Khà khà! Đúng quá xá!  
Tóm lại nếu khoái tiền, có tiền
         rồi mới có yêu, thì người viết xin thành thật khuyên em
         là đừng léng phéng, đừng đá lông nheo, đừng thơ
         thẩn gì với mấy nhà thơ hết, đừng tặng khăn tay, đừng
         vay nước mắt, đừng gánh nước đêm trăng chi! Hỏng có
         lợi cho tiếng tăm con nhà gia giáo của mình! Mấy tay xấu miệng
         nó nói mình là xí xọn! Cứ để cho y trụi lủi…
         cho nó biết cái thân nghèo! Đụng vô nó, nó cằn nhằn,
         cửi nhửi mang tiếng lắm!
Và cũng có bài học cho các
         nhà thơ, nhà văn, nhà báo, nhà giáo, là nhà nghèo
         hết ráo, hỏng tiền, mậu lúi… thì đừng mong có vợ
         đẹp nhe em!
Nhưng dòm dáo dác xung quanh, anh bạn nhà thơ của
         người viết đứng đầu trong đám nhà nghèo đó mà
         cũng có vợ như thường đó sao? Hay ảnh là trường hợp
         ngoại lệ? Đem cái thắc mắc nầy về: “Sao như vậy được?
         Anh nghèo, em cũng chẳng cao sang; tay trắng cùng nhau dệt mộng vàng! Anh
         nghèo mà sao em chịu lấy anh vậy là sao hả?”  Em yêu
         bèn trả lời rằng: “Em cũng muốn lấy thằng giàu cho ‘phẻ’
         tấm thân, được lên xe xuống ngựa lắm chớ nhưng ngặt cái
         là mấy thằng giàu hỏng thằng nào chịu lấy em hết trơn,
         hết trọi! He he!” 
Câu trả lời nghe thiệt là tự ái; nhưng
         bình tâm suy nghĩ lại thì đúng quá xá! Vì nếu em đẹp
         tầm cỡ Marilyn Monroe thì John F. Kennedy đã dành nhảy tango với em rồi;
         còn phận tui nghèo chắc phải chờ cho tới Tết Congo!
đoàn
         xuân thu.
melbourne.
  
      
         
Hoan hô anh Bảy Chà Và?!
 
Người
         Việt mình nói chung và
         người dân miền Nam Việt Nam mình nói riêng là những người
         rất dễ thương, rất đáng yêu vì đầu óc rất là
         phóng khoáng. Hồi còn sống trong nước, người viết chưa bao
         giờ nghe đến hai tiếng kỳ thị. Dù miền Nam mình có biết
         bao là sắc dân khác nhau. Trên cao nguyên là người Ba Na, người
         Ê Đê, người Gia Rai,  người Cơ Ho, người Mạ,
         người Xơ Đăng, người Mơ Nông, v.v... Còn dưới đồng
         bằng là người Chàm, người Khmer, người Tàu, người Ấn
         Độ, v.v... Có ai ghét bỏ, kỳ thị gì ai đâu? Sống hòa
         bình, sống vui vẻ, mầy một ly, tao cũng một ly! Mình nhậu! Mãi
         sau nầy lưu lạc tới cái phố Mai Bình (Melbourne) nói theo kiểu ông
         dịch giả Hà Mai Anh, mới nghe mới biết hai tiếng kỳ thị phát
         ghét nầy. Chứ hồi nhỏ, đi quanh quanh cho đời mỏi mệt và
         đói bụng thì ghé nơi nào dẫu là thâm sơn cùng cốc
         nhưng có khói bay lên loằng quằng trên nóc nhà là biết
         có quán hủ tiếu của chú Ba. Người ta nói đâu có
         khói là có ‘ngộ’ đó! Đói, bụng sôi kêu ột
         ột, chờ chủ quán, mặc cái áo thun có tay, cái quần Tiều
         quá gối ra hỏi: Nị xực gì? Dách cô phảnh? “Một tô
         hủ tiếu?” Rồi lui cui de vô bếp, bằm bằm trên thớt, xong dọn
         ra tô hủ tiếu nghi ngút khói và cái xửng tre trong có mấy
         cái bánh bao và xíu mại cho khách làm đỡ dạ vậy! Thiệt
         là khoái! Khoái quá xá vì ở tuốt Việt Nam lại ăn được
         đồ ở tận bên Tàu.
          
Còn nếu ở thành, bữa nào đánh
         số đề, mua con dê, mà chiều thứ bảy sổ xố kiến thiết
         quốc gia giúp đồng bào ta xây cửa xây nhà, ông lên bà
         xuống gì đó mà ra con số 35; là vợ chồng con cái cười
         hỉ hả, quần là áo lượt, đi nhà hàng, ăn cà ri dê
         của anh Bảy Chà Và. Thiệt là khoái! Khoái quá xá vì
         ở tuốt Việt Nam lại ăn được đồ ở tận bên Tân
         Đề Li!
  
Chú Ba và anh Bảy đều là bà con hết ráo; chớ
         dân miền Nam mình đâu có kỳ thị phân biệt chú Ba Tàu
         đến đây bằng ba tàu hay hai tàu rưỡi gì đâu. Có
         theo Dương Ngạn Địch, Trần Thượng Xuyên hay Mạc Cửu? Hay anh
         Bảy chuyên bán bột cà ri nị hay bán vải gần chợ Bến Thành
         hay làm Chà góp tiền chỗ cho chủ chợ. Who cares? Đâu có cần xét tới ba đời lý
         lịch như Việt Cộng sau nầy!
          
Ai cũng bà con hết ráo vì miền Nam
         vốn đất lành chim đậu. Chim trời cá nước, ai bắt được
         nấy ăn! Đâu có quởn mà ghét bỏ người dân xứ
         khác đến đây vì phải tha phương cầu thực. Tấm lòng
         ‘đại bác’ của người dân miền Nam mình thiệt là
         bao la, thiệt là vĩ đại hơn hẳn tấm lòng hẹp hòi của
         ông Tony Abbott, Thủ Tướng Úc bây giờ rất nhiều. Ai đến là
         cứ mại vô, mại vô chớ không thèm ra sức mà ngăn chặn
         tàu vượt biên liều chết đến đây đâu nha?
  
Cái tánh lè phè
         thương người như thể thương thân. Đàn bà con gái
         lại càng thương hơn vì ai cũng là người, là bà con
         hết trơn! Thử phăng lần lần về quá khứ phút giây chạnh
         lòng là tụi mình đều có chung một đầu ông, ông Adam
         và một đầu bà, bà Eva. Bà con hết ráo thử hỏi không
         thương nhau, chẳng lẽ biểu tui đi thương con ‘ki ki’ hả? 
  
Nên khi nghe, khi thấy người ta vui,
         người ta tự hào; người viết cũng nhẩy đại vô mà
         vui. cho tui tự hào với chớ! Nghe tin chiều thứ ba vừa rồi, từ căn
         cứ không gian thuộc bang Andra Pradesh, mấy anh Bảy Chà Và đã đếm
         ngược ‘five, four, three, two, one, zero’ rồi cho khai hỏa cho một phi thuyền
         nặng 1350 kí lô gram, rời dàn phóng lên đường đi Sao Hỏa
         thành công vào 2 giờ 38 phút giờ địa phương ngày 5 tháng
         11 năm 2013; người viết cũng vui, cũng tự hào lây! Mấy anh Bảy
         Chà Và nầy giỏi ‘bá chấy’ há!
  
Phi vụ nầy tốn sơ
         sơ có 73 triệu rưởi đô Mỹ mà thôi. So với mấy chú
         Sam thì nó rẻ chỉ bằng một phần mười tổn phí. Nó
         sẽ bay tới quỹ đạo của Hỏa Tinh vào ngày 24 tháng 9 năm
         tới, năm 2014.
  
Vậy là anh Bảy ngon rồi đó nha!  Chỉ sau
         Mỹ, Liên Âu và Nga. Anh Bảy đứng hạng tư! Anh Bảy đã
         qua mặt Chú Ba Tập Cận Bình một cái vù mà hỏng cần
         bóp kèn, chớp đèn xin đường gì ráo trọi! Sướng
         nhé!
  
Chú Ba
         hầm hầm trong bụng, nhưng cũng ráng mà lịch sự chúc mừng
         cho phải phép, qua lời phát ngôn viên Hồng Lỗi. Hãy đợi
         đấy! Và cuộc đua vào không gian chắc chắn sẽ bắt đầu;
         để bên nào dốc toàn lực ra đua… Rồi hết xí quách,
         hết tiền, hết của thì thua! Cũng như thời Ronald Reagan, chiến tranh
         các vì sao với Tổng Bí Thư Ban Chấp Hành Trung Ương đảng
         cộng sản Liên Xô Yuri Andropov. Để cuối cùng Liên Xô bị
         sập tiệm, rã bành tô! Hô hô!
  
Anh Bảy Cà Ri Nị phóng phi thuyền
         không người lái thành công lên Hỏa Tinh trong khi Chú Ba Hủ
         Tiếu và mấy Anh Nhựt Bổn Sushi thất bại nên tay Bộ Trưởng
         Khoa Học và Kỹ Thuật của mấy anh Bảy Chà Và gáy quá
         tay, gáy re re như dế than vừa ăn một độ! Công của tui đó
         nhe! 
  
Cuộc phóng
         phi thuyền thành công là một bước tiến khổng lồ về phía
         trước (a giant step forward)! Nào là niềm tự hào dân tộc của
         anh Bảy Cà Ri Nị! Chúng ta đã vượt qua chú Ba Hủ Tiếu
         rồi đó. Cho tụi bây bỏ cái tật làm tàng, làm phách!
         Cà Ri bây giờ ngon hơn Hủ Tiếu rồi!
  
Nhưng mấy anh Bảy khác, kể cả
         ông cựu Giám đốc cơ quan thám hiểm không gian lại không
         thèm tự hào dân tộc ta anh hùng, nhân dân ta vĩ đại, khoa
         học ta tài ba mà còn quay sang… cự nự?! 
  
“Thiệt là ngu cả
         lũ! Dân số 1 tỉ 2 mà gần 8 trăm triệu sống dưới mức
         nghèo khổ, kiếm được chưa tới 2 đô la một ngày. Con
         nít còn tội nghiệp nữa! Cứ ba em bé Ấn Độ thì có
         một em đói rã ruột, ăn không đủ no, sữa không đủ
         bú, mà chữ gọi là suy dinh dưỡng. Ở đó hỏng lo mà
         lo đi làm chuyện tào lao, bắc đế!”
  
Nghe dân Anh Bảy Cà Ri chửi Anh Bảy Chà…
         rân lên… làm người viết lại nhớ đến ‘anh hùng
         vũ trụ’ Phạm Tuân của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ
         Nghĩa Việt Nam? Nên người viết cứ mắc cười lỏn lẻn hoài!
         Cười lỏn lẻn cái gì vậy?
  
Số là cách đây 33 năm, Phạm
         Tuân, có giang, đi ké nhà du hành vũ trụ Xô Viết Viktor Vassilyevich
         Gorbatko vào không gian. Y được ràng vô ghế, từ sân bay vũ
         trụ Baikonur, trên tàu Soyuz 37, vào ngày 23 tháng 7 năm 1980, tức ngày
         12 tháng 6 âm lịch năm Canh Thân, trong vòng 7 ngày, 20 giờ và 42
         phút, bay tổng cộng 142 vòng quỹ đạo quanh Trái Đất như
         lời Tuân khoe đó nhá! Và nhờ chưa tới số nên trở
         về Trái Đất ngày 31 tháng 7 trên tàu Soyuz 36 một cách an
         toàn. Còn sống sót trở về, hoàn hồn nên “nổ”!
         Được các đồng chí đón rước rình rang, mấy em
         cười hí hí tặng hoa, rồi ôm hôn rối rít. Tuân tưởng
         Tuân ngon nhưng Tuân có ngờ đâu chúng chỉ mượn cớ đó
         mà có tiền ăn nhậu với nhau!
          
Mấy tay dân ngu khu đen, trụi lủi, trụi
         lơ, đói xanh xương, không được sơ múi món rựa mận,
         nướng, chả chìa… nên vén nước miếng lên, rồi nói:
         Thằng chả chỉ "đi ké"! Liên Xô, nó, trói thằng chả
         vô ghế rồi bay vù vù đi, nói cứng chớ muốn ‘té’
         trong quần, lỡ mà nó nổ là không còn một miếng. May có
         đàn anh du hành vũ trụ Gorbatko gánh hết. Chớ y có làm ra trò
         trống gì mà ‘sủa’ rân như thế?! 
  
Bị chọc quê, xỏ ngọt,
         và xỏ lá… ‘anh hùng vũ trụ’ quê quá, cự lại,
         đứa nào chê tao là dốt: 
          
"Tôi cho rằng những người đó
         không hiểu gì về chuyến bay vũ trụ. Con tàu vũ trụ đòi
         hỏi phải có 2 người điều khiển. Gorbatko là người lái
         chính, điều khiển con tàu. Còn tôi là lái phụ, phụ trách
         các thông số kỹ thuật, bảng điều khiển. Việc phối hợp
         lái chính-lái phụ phải ăn khớp, không thể có chuyện người
         này điều khiển còn người kia chỉ ngồi nhìn". 
  
Dân còn cắc cớ,
         hỏng có ‘anh hùng vũ trụ’ gì ráo mà chỉ mầy tao
         mi tớ, hỏi: “Cả nước ăn độn sắn mì. Mầy vô vũ
         trụ làm gì hở Tuân?” 
          
Tuân trả lời là đi thí nghiệm
         bèo hoa dâu trong không gian. Dân cự lại: Thí nghiệm cái quái
         quỷ gì? Chẳng qua là quảng cáo cho quê nhà Thái Bình 5 tấn
         của ‘chú’ thì có. Bèo hoa dâu nên để ở nhà
         cho má thằng cu "băm bèo cho lợn ăn" thì hay hơn!
  
Phi hành gia đi ké
         đầu tiên của Châu Á chối cái vụ đó hỏng phải
         do tui quyết! 
  
“Chuyện mang bèo đi là do đội ngũ các nhà
         khoa học quyết định, chớ không thể thích mang gì thì mang. Bèo
         hoa dâu dễ sinh sôi nảy nở, hút khí cacbonic, sản sinh ra oxy. Trên
         vũ trụ lại có rất nhiều tia nhiễm xạ có tác động
         lên con người, lên sinh vật tạo lên sự đột biến sinh học,
         và mang bèo hoa dâu lên là để phục vụ mục đích nghiên
         cứu!”
  
Dân ngu khu đen Việt Nam lúc đó đang đói nhăn
         răng ra không chịu nghe lời cu Tuân nói mà còn làm thơ chửi
         bới cu Tuân, nói cu Tuân nịnh Liên Xô và các đồng chí
         của Tuân vin vào cớ nầy để ăn nhậu tưng bừng như sau:
  
“Một thằng lên
         vũ trụ
Trăm thằng đi Mút Cu (Moscow)
Nghìn thằng
         chè chén lu bù
Để dân bảy mươi triệu đói
         thò cu ra ngoài!”
  
Đói chết cha còn bày đặt chân dép
         lốp mà lên tàu vũ trụ!
          
 Viết tới đây
         người viết nhớ ‘cha’ nhà đài BBC phỏng vấn một bà
         Tiến Sĩ Ấn Độ nhân sự kiện Anh Bảy Chà Và vừa phóng
         thành công phi thuyền lên Sao Hỏa. Y hỏi một câu rất đểu
         như vầy: Đất nước của bà vẫn còn phải ngửa tay xin
         viện trợ lương thực, thuốc men của nước ngoài thì lấy
         tiền ở đâu ra mà phóng tàu vũ trụ lên Sao Hỏa vậy?
         
  
Bà Tiến
         Sĩ Cà Ri Nị nầy cà lăm… rồi ngọng… (xin lỗi)! 
  
Người viết mới
         giựt mình tự hỏi hỏng biết mấy khoa học gia Ấn Độ có
         gởi cà ri lên sao Hỏa như Phạm Tuân mang bèo hoa dâu bay vòng
         vòng quỹ đạo trái đất hay không? 
  
Suy nghĩ tới lui, bèn ngộ
         ra một sự thực cay đắng rằng dân Ấn Độ đói lòi
         hai cái lỗ tai luôn; làm nhà nước, làm chánh phủ không
         chịu đêm quên ăn, ngày quên ngủ, mà lo cho dân no đủ;
         lại lo chuyện trên trời Kim, Mộc, Thủy, Thổ, Hỏa tinh… nên hết
         thèm hoan hô anh Bảy Chà Và mà hơn nữa tức quá làm
         thơ xỏ anh Bảy chơi! 
  
Thơ rằng:
          
“Hoan hô anh Bảy Chà Và?!
 Phóng
         tàu Sao Hỏa rồi la ì xèo
Dân Cà Ri Nị đói
         meo!
Xúm lại nó chửi đã nghèo mà ham!” 
 Ấn Độ xài
         có 73 triệu rưởi đô còn bị dân chửi, người viết
         xin mấy quan lớn Cộng Sản Việt Nam đừng có đi mượn tiền
         thiên hạ rồi xây đường xe lửa cao tốc Bắc Nam cả tỉ
         đô gì đó. Đô la Mỹ chứ không phải là tiền âm
         phủ đâu nhe! Bây giờ mấy ông mượn tiền, tương lai ai trả? 
         Rồi mấy ông sẽ về gặp Các Mác, Lê Nin hết ráo…
         Chết người ta để của cho con còn mấy ông thì để một
         đống nợ thì tội nghiệp cho mấy đứa nhỏ! 
  
Nói yêu nước,
         thương nòi?! Thì đừng để dân chín mươi triệu đói
         thò cu ra ngoài nha!
  
Còn mạt mà viễn mơ … Theo 16 chữ vàng và
         4 tốt thì cách tốt nhứt là bắt chước Đường Minh Hoàng,
         tối chui vô giường với Dương Quý Phi, không chịu làm bổn
         phận ông chồng mà lại nằm bắn hỏa tiển, mơ bay lên cung
         trăng gặp Chị Hằng. Dù Dương Quý Phi có cằn nhằn, cửi
         nhửi nghe nhức đầu thiệt nhưng bắn hỏa tiển kiểu đó
         vậy mà hay vì nó đỡ tốn hao tiền của nhân  dân!
         Sư phụ của mấy quan thì mấy quan bắt chước đi cho nó ‘phẻ’,
         cho nó trọn tình sư đệ! He he!
  
đoàn xuân thu.
melbourne.
  
 
  
 
  
       
         
Bang bang! Bắn vào thời thơ dại!

 
  
 
  
 
          
Thời
         thơ dại, ai hỏng có trò chơi giữa những đứa nhỏ
         trong xóm, láng giềng, cả trai lẫn gái với nhau? Từ năm, sáu,
         chín, mười là tuổi thơ ngây, có đứa chơi trốn tìm,
         chơi năm mười, mười lăm, hai mươi, dù quê mình, thuở
         đó, khói lửa mù trời nhưng tuổi thơ vẫn là tuổi thơ
         thôi! 
  
Còn không chơi năm mười, mười
         lăm, hai mươi, trốn tìm thì có đứa lại lấy cành cây
         làm tuấn mã, cỡi, dùng súng giả bắn ‘bang bang’ bằng
         miệng. Kỷ niệm thời thơ ấu đó đã tạo nên một
         bài hát sống hoài với tuổi thơ ngây.
  
Trẻ con đâu cũng thế trong một thế giới đầy tưởng
         tượng cho đến khi va chạm với thực tế phũ phàng, những toan
         tính bệnh hoạn, của những người mệnh danh là người lớn.
  
Bang Bang! My Baby Shot Me Down! 
  
I was five and
         he was six
          
We rode on horses made of sticks
  
He wore black and I wore white
  
He would always win the fight
  
 
  
Bang bang, he shot me down
  
Bang bang, I hit the ground
  
Bang bang, that awful sound
  
Bang bang, my baby shot me down.
  
 
  
Seasons came and changed the time
  
When I grew up, I called him mine
  
He would always laugh and say
  
"Remember when we used to play?"
  
 
  
 Bang bang, I shot
         you down
  
 Bang bang, you hit the ground
  
 Bang bang, that awful sound
  
 Bang bang, I used to shoot you down.
  
 
  
 Music played, and people sang
  
 Just for me, the church bells rang.
  
 
  
 Now he's gone, I don't know why
  
 And till this day, sometimes I cry
  
 He
         didn't even say goodbye
  
 He didn't take the
         time to lie.
  
 
  
 Bang bang,
         he shot me down
  
 Bang bang, I hit the ground
  
 Bang bang, that awful sound
  
 Bang bang, my baby shot me down...
  
 
  
Em lên năm, còn anh lên sáu
  
Tuấn mã phi, bằng những nhánh cây
  
Hắc y, anh,
         bạch y, em trắng.
  
Đấu với em, anh luôn
         luôn thắng!
  
 
  
Bang bang! anh bắn em rồi
  
Bang bang! em ngã xuống đời
  
Bang bang! sao
         kinh hoàng quá
  
Bang bang! anh bắn em rồi!
  
 
  
Đến rồi đi, mùa
         đã đổi chiều!
  
Lớn lên rồi, em
         gọi anh yêu
  
Luôn luôn cười, anh thường
         hay nói
  
Thuở dại khờ, nhớ biết bao nhiêu?
  
 
  
Nhạc trổi lên người
         ta ca hát
  
Còn với em: chuông của giáo đường!
  
 
  
Rồi anh bỏ em; em không
         biết tại sao?
  
Cho tới bây giờ đôi
         khi em vẫn khóc!
  
Anh không buồn nói…
         ngay cả lời ly biệt
  
Không nói một lời…
         dù để dối gian nhau!
  
 
  
Bang bang! anh bắn em rồi
  
Bang bang! em ngã xuống
         đời
  
Bang bang! sao kinh hoàng quá
  
Bang bang! anh bắn em rồi!
  
 
  
Tiếng súng giả
         trong trò chơi thời thơ dại… lớn lên thành người lớn
         là tiếng súng thật, là có người ngã xuống thật, đôi
         trẻ buộc phải tham gia vào trò chơi quyền lực của người
         lớn, là tham gia vào cuộc chiến tranh, giết nhau, máu đổ thịt
         rơi, xương phơi trắng nội vì tham vọng của người lớn,
         của một lũ điên!
  
Năm, mười, mười
         lăm, hai mươi
  
em, anh lên chín lên mười
  
trò chơi thơ dại: năm mười tìm nhau
  
tìm em, em trốn phương nào?
  
mà sao ngõ trước, vườn sau vắng người?
  
năm, mười, mười lăm, hai mươi
  
đột nhiên nghe tiếng em cười đâu đây...
  
trốn, tìm hai đứa thơ ngây!
  
Rồi lớn lên, xa rồi em anh lên chín lên mười mà trở
         thành tuổi dậy thì, thanh xuân, dù mùa xuân không còn xanh
         nữa, vẫn yêu nhau đắm đuối như không yêu là không còn
         kịp nữa trong một trời lửa đạn! 
  
Năm, mười,
         mười lăm, hai mươi
  
em, anh mười chín,
         hai mươi
  
trò chơi thơ dại: năm mười,
         đã xa
  
tình vừa kết nụ đơm hoa
  
Rồi phải có một ngày im tiếng súng chớ! Tưởng
         hòa bình. Tưởng trả súng đạn nầy anh trở về làng
         cũ, quê xưa để đôi ta làm lại từ đầu. Ngờ đâu:
  
đất trời bỗng nổi phong ba tan tành
  
xuống tàu di tản thôi đành
  
tình ta dang dở, em xa quê rồi
  
tìm em, em tận phương
         trời
          
buồn không em? đất quê người nhớ
         nhau.
          
Tình thơ dại đó đã theo nhau ra
         biển. Kẻ chân trời góc biển; người ở chân mây! Đi qua
         thời biến loạn, một hôm tóc đà chớm bạc trong chiều bóng
         xế nhìn thấy cháu, con lại chơi trốn tìm như mình ngày
         cũ. Kỷ niệm xưa tràn về như sóng xô bờ đá dựng.
         Khuyên đừng chơi trốn tìm nhau nữa vì có thể là mình
         sẽ không còn tìm được tình nhau nữa đâu!
  
Năm, mười, mười lăm, hai mươi
  
dạy con! chớ dại chơi trò chơi xưa
  
năm, mười, mười lăm, hai mươi
  
trò chơi thơ dại một đời tìm nhau.
  
tình ơi! tình trốn phương nào?
  
Năm, mười, mười lăm, hai mươi.
  
Rồi cái tham vọng quyền lực, tiền tài đã
         nhẫn tâm xô tất cả vào một con đường thảm khốc, hủy
         diệt luôn cả thơ ngây. Gần 40 năm, xa rồi cái thời kinh khiếp
         đó. Di tản! Ta làm lại từ đầu, bỏ xứ ra đi để
         cho con cháu được tự do chơi trò chơi thơ dại ngày xưa
         trong bình an không tiếng súng?! 
  
Thì đêm nay, quê người, chuyện súng
         đạn nghe chừng như đã ớn! Người viết lại đọc được
         cái tin nầy mà rơi nước mắt.
  
Andy Lopez, 13
         tuổi, mang súng giả ra đường, và cảnh sát đã bắn
         chết ‘trò chơi thời thơ dại’ của em. Em thơ ngây chết
         vì bảy phát đạn vì người lớn nghĩ rằng, một cây
         súng trường trên tay; một cây súng ngắn trong thắt lưng, tội
         của nó là giống y như thật nên họ bắn em rồi! Vì họ
         sợ em sẽ bắn họ?! Tiếng súng nổ ‘bang bang’ 7 lần như vậy.
         
  
Bi kịch nầy vừa xảy ra ở Sonoma County, ở vùng
         Bắc tiểu bang California, Mỹ. Loạt súng đó đã bắn thẳng
         vào thời thơ dại, vào tuổi thơ bình yên em. Có phải là
         người lớn, chúng ta, đã phát điên lên rồi không trước
         một thế giới bất an, trước những đe dọa khủng bố, và
         những vụ nổ súng bừa bãi tràn lan trên nước Mỹ? Từ
         những hoang tưởng đó, có người muốn giết chúng ta, kết
         quả tất nhiên là vụ nổ súng giết chết Andy xảy ra vào
         thứ Ba 22/10, chỉ một ngày sau khi một em 12 tuổi ở Nevada nổ súng
         bắn chết thầy giáo dạy toán và làm bị thương hai bạn
         học khác trước khi tự sát.
  
Andy có tâm hồn
         nghệ sĩ, em đã từng chơi trumpet trong dàn nhạc của trường
         em học. Là một học sinh được bạn bè yêu thích. Bạn
         bè em, hàng xóm khóc thương em! Họ mang nến, mang hoa, mang gấu nhồi
         bông đến hiện trường nơi em bị bắn chết! 
  
Họ nói em rất thông minh. Nhưng dù thông minh thế nào đi
         chăng nữa chắc em cũng không thể nào hiểu được người
         lớn họ nghĩ gì trong đầu? Đây là súng giả em hào
         hứng vừa mượn được của bạn em. Một trò chơi thời
         thơ dại như cao bồi  và ‘sherrif’ bắn súng, như
         trốn tìm hai đứa thơ ngây. Con nít nào mà hỏng có trò
         chơi chớ? Thì việc gì em phải bỏ ‘đồ chơi’ xuống?
         Và súng nổ! Chấm dứt một cách phũ phàng niềm vui của
         một đứa trẻ có cây súng giả trên tay đang dung dăng dung
         dẻ đi về nhà để khoe với anh chị hay với ba, với má?
  
 Cảnh sát trưởng Steve Freitas gọi vụ nổ
         súng là một "thảm kịch"
  
"Là một người
         cha của hai đứa con trai cùng độ tuổi, tôi không thể tưởng
         tượng được nỗi đau mà gia đình này phải trải qua!"
  
Vâng! Đúng là thảm kịch cho gia đình, cho bè
         bạn của em, cho cả hai người cảnh sát đã nhầm lẫn bắn
         chết em. Cái chết của Andy chắc sẽ đeo đuổi họ suốt đời.
  
Mà sâu hơn, đúng ra là thảm kịch của chính
         chúng ta. Những người lớn! Chúng ta đã làm gì, sống như
         thế nào, đối xử với nhau ra sao hay là chúng ta chỉ chăm bẳm
         giết lẫn nhau bằng bất cứ cái gì có trong tay… như súng.
         Chúng ta giết chết thời thơ dại của tuổi thơ nghĩa là chúng
         ta giết ngay tương lai của chính chúng ta. Chúng ta, những người
         lớn, lý do gì đã căm thù nhau tận xương tủy, xông
         vào nhau bắn giết, đã và đang xảy ra trên toàn thế giới
         nếu không phải bởi lòng tham?!
  
Là một trong đám
         người lớn đó, người viết xin nhỏ nước mắt khóc
         thương em!
  
Lỗi tại chúng tôi muôn phần
         khi không tạo ra được một môi trường hòa bình không
         biến loạn cho tuổi thơ em!
  
Từ trò chơi tưởng
         chừng vô hại “Bang bang! You shot me down!” đến “Trốn tìm hai
         đứa thơ ngây!” cuộc tìm kiếm tình ta trong tuyệt vọng, một
         Andy mang súng giả dung dăng dung dẻ trên đường …tất cả trò
         chơi thơ dại đó đều tan vỡ vì một thế giới bất
         an do tham vọng của một lũ điên…
  
Từ cái
         chết bất ngờ tức tưởi của Andy, nghĩ về nền văn hóa
         súng ở Mỹ? Thế giới bất an và ai ai cũng muốn mình có
         súng? Để làm gì? Để được cảm thấy bình an ư
         với cây súng trong tay? Hay là dùng súng để giết nhau ? Bắn
         trước vì sợ, nếu không, nó sẽ bắn mình! 
  
Những công ty sản xuất súng trước siêu lợi
         nhuận khổng lồ? Lại tiền, dù tiền làm bằng máu! Thật
         là điên loạn! Thật là bi kịch!
  
Nhưng chừng
         nào chúng ta chấm dứt được bi kịch của chúng ta. Chấm dứt
         được cơn điên của chính chúng ta đây?! Khi lòng tham
         (tiền tài, danh vọng) vẫn còn ngự trị đâu đây?!
  
 
  
đoàn xuân thu.
  
melbourne.
  
 
      
         
Để trả lời một câu ‘quở’!

Thưa quý độc giả thân mến!
  
Báo
         Việt Luận, số 2790, phát hành thứ sáu, ngày 18 tháng 10 năm
         2013, trong Mục
         Ý kiến độc giả, bạn đọc Anh Nguyen (Sydney) có ‘quở’
         rằng:  Nên cẩn thận trong việc dịch thuật.
  Gần đây tôi có đọc một vài bài trên báo
         Việt Luận nói về ông Bill Shorten và trận đụng độ của
         ông với bà Tàu chủ tiệm bán đồ ăn khi ông ta hiểu
         lầm rằng bà nói cựu thủ tướng Julia Gillard mềm như bánh
         bà bán. Xin trích nguyên văn tiếng Anh sau đây: 
  “The pies are soft, like Julia Gillard,” he claimed she told him. Ms Wong insists Mr Shorten’s anger
         then spilled over as he swore and shouted that she had lost his business as he stormed out of her store.”
Các
         bài báo này dịch lại là ông Shorten dọa sẽ đóng cửa
         tiệm bà này. Thật ra ý ông nói là ông sẽ không mua
         đồ ở tiệm bà nữa. Xin để ý câu nói “his business’
         chứ không phải là ‘her business’. Người Việt mình
         khi dịch từ tiếng Anh sang tiếng Việt nên cẩn thận vì có thể
         sẽ bị “sai một li đi một dăm” như trường hợp này.
         Cũng cần nói thêm là ông Shorten không có quyền gì để
         đóng cửa tiệm này nếu bà không làm gì sai luật cả.”
 ***
 Anh bạn nhà báo sau khi đọc được ý kiến phê bình
         của quý độc giả kính mến này rồi nói với người
         viết rằng:  Mình viết báo mà được độc
         giả bỏ công ra mà đọc, đọc xong, rồi khen cho một phát
         thì phần thưởng tinh thần vô giá đó làm tác
         giả, dù có lao tâm khổ trí để viết bài… tự nhiên
         quên hết mệt nhọc mà ‘Tía em hừng đông đi cày bừa,
         má em hừng đông đi cày bừa’ Dù cày bừa trên cánh
         đồng văn học, báo chí… mệt bở hơi tai nhưng lại thấy
         lòng  mình vui như đi ‘chợ Tết’!
Còn nếu
         không được khen mà bị ‘rầy’, bị ‘quở’ mà
         ‘rầy’ trúng, ‘quở’ trúng thì mình, người viết
         báo, còn vui mừng vui hơn gấp bội vì có dịp được
         học hỏi thêm từ quý cao nhân. Vì nhân vô thập toàn mà!
         Viết báo không trật chỗ này thì cũng trật chỗ nọ…
         Sao mà ‘né’, mà ‘tránh’ cho khỏi?!
Tuy nhiên, trong trường
         hợp này, ông độc giả kính mến Anh Nguyen đã ‘rầy’
         oan tụi tui rồi đó nha: 
Nếu chỉ dựa vào mấy câu
         tiếng Anh nói trên, thì độc giả sửa lưng các tác giả
         cũng không có gì sai. Phần viết thêm là ông Shorten không có
         quyền đóng cửa cái milk-bar của bà này cũng trúng luôn…trên
         phương diện lý thuyết?!
Tuy nhiên, độc giả chỉ dựa
         vào lời phân trần của ông Bill Shorten, lại cho qua ‘phà’ ‘tâm
         sự loài chim biển’ của bà chủ quán milk-bar, để ‘rầy’các
         tác giả những bài nào nói trên đã không cẩn thận
         trong việc dịch thuật thì ‘oan ơi ông Địa’ cho mấy ông
         nhà báo nầy quá!
Muốn biết oan hay ưng thì thiết tưởng chúng ta cũng nên theo dõi
         từ đầu tới cuối màn kịch này. Nghe hết cả hai vai chính,
         ông và bà nói gì, chửi gì chứ không phải ăn gì
         nấu gì của đài SOS (xin lỗi nói lộn, nói lại…đài
         SBS)!
Theo cuộc phỏng vấn của đài 3AW thì: Ông Bill Shorten, lúc
         đó là Tổng Trưởng Quan Hệ Lao Tư, vô cái milk-bar ở đường
         Lygon, Carlton, thuộc thủ phủ Melbourne, tiểu bang Victoria, định mua cái bánh
         ‘pie’ cho thằng con trai đói bụng gần chết của mình ăn.
         Nhưng hết bánh! 
Bà chủ tiệm, Annie Huang, nói, nếu ổng muốn,
         để bả bỏ bánh vô lò vi ba, hâm lại cho nóng nhưng bánh
         sẽ mềm chứ không được dòn rụm đâu nha! Rồi lời
         qua tiếng lại sao đó, ông Tổng Trưởng này xài giấy năm
         trăm trước mặt đàn bà con gái. Cái này bậy dữ à
         nha!
Theo bà chủ quán này thuật tiếp:
 “Ổng không
         nói gì cả, chỉ quay đi, mở cửa bước ra ngoài, rồi quay
         lại nữa, nói: Bà mới vừa sập tiệm!” 
 “He didn’t say anything turns around, opens the door and goes out, then turns around again and says 'You’ve
         lost business,'’ she said.
Đọc câu nầy thì người
         viết hoàn toàn đồng ý với bà chủ milk-bar này là ông
         giận quá ông, ông ‘nổ’, ông hét ra lửa, ông mửa
         ra khói, ông muốn đóng cửa tiệm của bà chớ gì nữa!
Bà
         chủ milk-bar nầy còn ‘bù lu, bù loa’ thêm: (theo ABC News)
“Ngộ
         sợ quá. Tại sao ông nói với ngộ rằng ngộ đã sập
         tiệm hả?’ 
 [I'm] really scared. I say, 'why he
         say to me I lost business?'
Do đó, người viết
         hỏng phải binh phe ta, phe ‘báo đời’; nhưng những tác giả
         mấy bài báo này cũng cẩn thận khi lấy tin lắm đó chớ;
         hỏng có ẩu tả gì đâu cho cam? E rầy như vầy là ‘oan’
         thị Mầu lắm đó! 
Hai là trên lý thuyết, ông Bill
         Shorten không có quyền đóng cửa tiệm bà này nếu bà ấy
         không có làm gì sai? Tuy nhiên lý thuyết chỉ là chất xám
         mà cây đời thì mãi mãi xanh tươi! Đụng với mấy
         tay tổ này, dân ngu khu đen nghe hăm hẹ sợ thiệt chớ hỏng phải
         chuyện giỡn chơi. Nồi cơm của mình mà lỡ có gì, mất
         thương vụ là hết buôn bán mần ăn thì ai nuôi sắp nhỏ,
         con của ‘ngộ’ hả? Vì sợ như vậy bả mới gọi vô
         đài mà ‘méc’ chớ! Bằng không thì  đâu
         có rảnh mà chọc vô ổ kiến lửa làm chi cho mang họa vào
         thân! Sao biết được! Thấy con voi thì tránh vì ông bà
         mình từng dạy rồi: Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Còn hỏng
         tránh, nó dẫm cho một phát là Trời cứu nị!
Câu
         chuyện nào nó cũng có hai chiều hết ráo! Còn nếu mình
         chỉ nghe ông Bill Shorten nói thôi, cho lổ tai mình chạy một chiều…
         và chỉ hiểu theo kiểu ông Bill Shorten muốn mình hiểu là: 
Ông
         không có văng tục trước mặt đàn bà con gái, ông chỉ
         không thèm mua bánh ‘pie’ ở cái milk-bar nầy nữa! Buôn bán
         hỏng lo buôn bán mà thày lay chuyện ‘chánh chị, chánh em’: 
         Phục vụ gì như ‘hạch!’ 
Nếu chỉ có
         vậy? Thì đó là chuyện nhỏ như con thỏ, chuyện thường
         ngày ở huyện, chuyện cơn bão trong tách trà, chẳng nhằm nhò
         gì đâu đến hòa bình thế giới thì hà cớ gì
         mà ông Bill Shorten lại phải hạ mình xin lỗi khi mình hỏng có
         lỗi gì hết ráo? Phải không?
Thuận mua vừa bán
         là quyền của khách hàng. Đâu cũng vậy! Hài lòng khách
         đi rồi vui lòng khách đến! Không hài lòng thời thôi hỏng
         mua bán gì ráo. Việc gì phải xin lỗi. Hết chuyện! 
Nhưng
         khi ngài Tổng Trưởng, đường đường một đấng anh hào,
         mà phải đứng ra xin lỗi ‘con ong, cái kiến’ thì có nghĩa
         là ngài đã ngạo mạn, ỷ thế mà làm bậy, hăm he:
         “You’ve lost business’ cho ‘tụi bây’ biết ông là
         ai rồi! Cái nầy chắc chắn là quan có hăm he thiệt! Hăm cho bà
         này dẹp tiệm luôn! Chắc như cua gạch, chắc như xà bông Việt
         Nam 72 phần dầu rồi!
Nghe cả hai bên, rồi tin ai nói đó
         là quyền của thính giả nghe đài 3AW và công chúng Úc.
         Còn người viết cũng xin nói thiệt lòng mình là: “Già
         hai thứ tóc trên đầu rồi…tóc muối và tiêu nhưng
         tiêu ít mà muối lại nhiều nên người viết hỏng có
         ngây thơ, trong trắng bụi đời mà tin ông nói ngay, nói thiệt!
         Hỏng có lửa sao có khói mù mịt vậy cha nội! He he!” 
đoàn
         xuân thu!
melbourne.
  
      
         
Sao anh bỏ em?

 
Kết hôn xong, chàng chở nàng đi Pháp du hí,
         đôi ta ca bản ‘tù ti, tú tí!’ đã đời trong tuần
         trăng mật! Hết tiền, mậu lúi, chàng bèn chở nàng về ‘dinh’
         ở  Bá Linh, thủ đô nước Đức. Tuần trăng mật…ngọt
         nầy cũng chấm dứt luôn, chỉ còn là cay đắng; một là
         hết tiền, hai là bị vợ mắng… khi chàng bỏ quên nàng
         ở một cây xăng tại thị trấn Bad Hersfeld!
  
Tên thị
         trấn nầy thiệt là tên tiền định! Tên Bad Hersfeld (Bad
         là tệ! Thì làm sao hành động đảng trí nầy của ‘tân
         lang’ làm rớt ‘tân giai nhân’ giữa đường hoa mộng là
         tốt, là hay cho được hả?)
          
Tin động trời, có một không
         hai nầy, cho biết, tân lang, trên đường về, dừng lại đổ
         đầy bình xăng bên cầu biên giới, rồi thản nhiên lái
         đi luôn. Mặt trận miền tây hoàn toàn yên tĩnh! Không có
         hòn đất ném đi, hòn chì ném lại. Sao mà yên tĩnh
         một cách bất ngờ vậy ta? 
          
Chàng bèn quay đầu nhìn lại,
         thì: “Úy trời đất ơi! Con vợ tui nó biến đâu mất
         rồi! Mấy thầy đội ơi!”
          
Mấy thầy đội cũng hoảng kinh
         hồn vía khi nghe tin chàng cấp báo cái mà cấp báo! “Trời
         đất quỷ thần ơi! Cục cưng của ‘giả’ mà ‘giả’
         làm rớt ở dọc đường rồi! Mà rớt ở đâu? Làm
         sao kiếm bây giờ?!” 
  
Bèn hỏi đầu đuôi gốc ngọn
         thì: Cách hai tiếng rưởi, anh còn thấy em nằm ‘ngáy’
         pho pho ở băng sau xe. Đổ đầy xăng, chạy ‘u’ về nhà thì
         em biến…mất! 
  
Té ra là lúc ‘giả’ vô trả tiền,
         thì em cũng chuồn xuống, vô nhà vệ sinh. Khi em ra, thì bóng chàng
         đã khuất mấy ngàn dâu xanh. Ngàn dâu xanh ngắt một màu
         Chàng ngu! Nhưng thiếp chẳng ‘sầu’ chàng đâu?! 
  
Trả lời
         phỏng vấn của một đài phát thanh, em mới 33 tuổi, lập gia đình
         hơi muộn nha, nói: “Mới đầu, em nghĩ thôi rồi! Mình lấy
         nhầm thằng ngu quá xá! Em không có điện thọai di động,
         mà chẳng có xu ten nào trong túi. Biết làm sao bây giờ khi bóng
         chim tăm cá vậy hở Trời? Phải chờ anh cho mãn kiếp chờ! Chờ
         cho rau muống lên bờ trổ bông?! 
          
Nhưng cuối cùng thì anh yêu cũng
         quay trở lại cùng mấy thầy phú lít! “Thôi tha một bàn
         đi; vì em nghĩ thằng chả hỏng cố ý như vậy đâu. Vì
         yêu người như thế đó! Người bỏ người ra đi! Hỏng
         lẻ mới tinh mà lời thề bay trong gió! Gió ơi gió bay cao thôi
         từ nay còn nói năng gì?!”
          
Đọc chuyện, người viết cười
         rung râu luôn, vì trộm nghĩ có thể ‘cha’ nầy cố ý
         hỏng biết chừng! Định dạy em một bài học nho nhỏ, độc
         thân là khác nhưng khi về với chồng là ‘đi thưa; về
         trình’. Muốn xài nhà vệ sinh thì cũng phải nói cho ‘qua’
         hay với chớ. Không chồng đi dọc về ngang! Có chồng thì phải
         ngay hàng nha em! 
  
Độc giả, cũng vui như Tết, bình luận rôm
         rả lên như vầy:
  
Tại vì mới cưới, chưa quen, nên phải hai tiếng rưởi
         sau, ổng mới phát hiện vợ mình mất tích! Còn nếu như
         lấy nhau nhiều năm rồi, khi cùng ngồi trong xe mà không nghe ‘lải
         nhải, càm ràm’ trong vòng 10 phút thì ổng đã phát
         hiện ra ‘sự cố’ rồi !
 
  
Làm chồng thì làm
         gì có cái chuyện bỗng dưng cuộc đời mình sao lại quá
         ‘bình yên’ như thế cho được? Phải có lý do tại
         sao chớ!
  
Có độc giả lại bình như vầy: “Ước
         gì tui được như anh ấy! Tui chạy luôn! He he!”
  Chuyện rằng: Chồng lái xe, vợ ngồi
         bên. Hai người cãi nhau một trận sanh tử lửa, hỏng ai chịu thua
         ai. Từ chiến tranh nóng, cãi sùi bọt mép, bèn chuyển sang chiến
         tranh lạnh! Cả tiếng đồng hồ, hai người thủ khẩu như bình;
         không ai chịu mở miệng ra nói với nhau một tiếng nào! 
  
Bổng ông
         chồng phá tan bầu yên lặng nghẹt thở, lên tiếng, chỉ ra ruộng
         “Bà có thấy con lừa đang thơ thẩn ngoài kia không?” 
  
Con vợ trả
         lời: “Thấy!” 
  
Chồng hỏi tiếp: “Phải bà con của bà
         hông?” 
  
Con vợ gục gặc cái đầu: “Phải! Từ khi tui
         lấy ông. Bà con bên chồng. He he!”
  
Đúng là bên tám
         lạng; đằng nửa cân!
  
Nhưng đừng nghĩ chồng giận thì vợ
         bớt lời. Cơm sôi nhỏ lửa biết đời nào khê! Cứ rùm
         lên một chút cũng không ảnh hưởng gì đến hòa bình
         thế giới! Vì bác sĩ tâm lý chỉ ra rằng: Cuộc hôn nhân
         cãi lộn, đầy sóng gió đôi khi lại là một cuộc hôn
         nhân dài lâu. Vì đôi bên bận tìm cách để ‘chơi’
         nhau thì còn thời giờ đâu mà để ý đến người
         khác. Nên không có chuyện ngoại tình, ông ăn chả, bà
         ăn nem, ghen tuông gì ráo! Ngoại tình mới chính là ‘thủ
         ác’ giết chết tình ta! Còn cự cãi chẳng qua là chút
         muối, chút tiêu cho thêm mặn nồng duyên đôi lứa?!
  
Tuy nhiên
         cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi. Từ cãi lộn rồi
         đập lộn như Tây; dần dần thù nhau bất cộng đái thiên,
         không đội chung trời, như câu chuyện dưới đây là chẳng
         nên đâu.
  
Chồng hấp hối, trăn trối trước khi về chầu ông bà ông
         vải: 
  
“Anh xin cúi đầu chờ ân huệ, em rộng lòng
         tha thứ cho anh. Kẻ đã gây ra nhiều khổ đau, khóc hận! Tới
         giờ nầy mà em chưa hết oán than! Anh đã ‘tò tí’
         hết ráo với mấy con bạn em và ngay cả với em gái của em nữa.
         Xin hãy tha thứ cho anh. Để anh an lòng nhắm mắt!”
  
“Anh yêu!
         Em biết hết cả rồi! Cần chi anh phải tự thú trước quan tài.
         Hãy nghỉ yên cho thuốc độc nó phát huy tác dụng nhá
         anh yêu!”
  
Để kết bài, người viết thấy con đường tình ta đi
         của người em xứ Đức nầy còn dài lắm ít nhứt 5, 7
         năm mới có thể kết luận được là hành động của
         anh chàng nầy khôn hay ngốc?! 
          
Nếu đôi ta hạnh phúc cùng
         nhau đến răng long đầu bạc thì chuyện chàng bỏ quên nàng;
         rồi chàng la làng kêu lính, rồi quay lại trở lại cây xăng
         mà tìm được em yêu là một hành động cực kỳ
         thông minh trong cơn hoảng hốt. 
 
         
Còn cầm bằng con đường tình
         ta đi trắc trở, trái ngang thì hành động quay lại kiếm em yêu
         sẽ làm chú em ân hận suốt đời! Vì phải chi hồi đó
         mình chạy luôn đi! Hu Hu! Mình thiệt là ngu!
  
Đời mà sao biết
         được! Cưới vợ là hên xui, nhứt chín nhì bù dữ
         lắm! Do đó người viết đang chờ vài năm nữa mới biết
         đá vàng nên khoan bình luận! Vì sợ trật!
  
 đoàn xuân thu.
melbourne.
  
 
  
      
         
Ngụ ngôn của thế kỷ 21!
  
 Sư Tử đến
         gặp Con Thỏ và gầm lên: “Ai là Chúa Tể Sơn Lâm hả?”
         
  Con Thỏ run rẩy trả lời: “Dạ thưa! Ngài ạ!”
  Sư
         Tử nói: “Đúng thế!” Rồi bỏ đi! 
  Sư
         Tử đến gặp một Con Trăn và gầm lên: “Ai là Chúa Tể
         Sơn Lâm hả?” 
  Con Trăn ráng dằn cơn sợ, đáp:
          “Dạ em hỏng biết! Để em đi hỏi ‘đại ca’
         em đã!”
  Sư Tử nói: “Đi hỏi ‘đại ca’
         ngươi đi! Rồi trả lời cho ta biết! Lẹ lên!”
  Con Trăn
         bò đi kiếm ‘đại ca’ hơi lâu nên Sư Tử bỏ đi!
  Sư
         Tử đến gặp Con Voi, nó đang ăn. Sư Tử gầm lên: “Ai là
         Chúa Tể Sơn Lâm hả?” 
  Con Voi coi như pha, lại tiếp
         tục ăn! Sư Tử giơ móng vuốt ra, nhe nanh đe dọa; rồi gầm lên:
         “Tao hỏi ai là Chúa Tể Sơn Lâm hả?” 
  Con Voi
         dùng vòi cuốn lấy Sư Tử, nhắc bổng nó lên không, đập
         xuống đất ba lần;  rồi vụt Sư Tử văng vào một
         gốc cây! Nghe cái rầm! Đau thấy bà tiên tổ! 
  Sư
         Tử lồm cồm đứng dậy, lắc lắc cái đầu, nói: 
  “Ngài
         không biết câu trả lời thời thôi! Việc gì mà nổi khùng
         lên như thế?”
  ***
  Tập Cận Bình đang ăn mì hoành thánh trong
         quán. Bàn bên kia, Việt Cộng đang ăn phở. Tập đứng dậy,
         diệu võ dương oai, đi bài quyền Thiếu Lâm, gió bay vun vút;
         rồi gầm lên: “Ai làm chủ Biển Đông hả?”. 
  Việt
         Cộng run rẩy, rơi cả đũa, trả lời: “Dạ thưa! Là xếnh
         xáng ạ!” 
  Tập Cận Bình nói: “Đúng thế!”
         Rồi bỏ đi!
  Tập Cận Bình đến gặp Tổng Thống
         Phi Luật Tân, Benigno Aquino III, đang ăn cơm và cá khô muối, diệu
         võ dương oai, đi bài quyền Thiếu Lâm, gió bay vun vút; rồi
         gầm lên: “Ai làm chủ Biển Đông hả?” 
  Tổng
         Thống Phi trả lời:  “Để tui đi hỏi Liên Hiệp Quốc
         và Đại Ca Cờ Hoa của tui đã!”
  Tập nói:
         “Đi hỏi ‘Đại Ca’ ngươi đi! Rồi trả lời cho ta biết!
         Lẹ lên!”
  Tập đến gặp Tổng Thống Mỹ, Barrack Obama,
         đang ngồi ăn Big Mac; rồi gầm lên: “Ai làm chủ Biển Đông
         hả?” 
  Obama bận ăn, coi như pha, không thèm để
         ý tới! 
  Tập Cận Bình diệu võ dương oai, 
         đi bài quyền Thiếu Lâm, gió bay vun vút; rồi gầm lên:
         “Ta hỏi ai làm chủ Biển Đông hả?”. 
  Obama
         đứng lên, móc súng ra, bắn bể tô mì hoành thánh của
         Tập Cận Bình. Tập xuýt xoa, vì nước súp của tô mì
         hoành thánh còn nóng văng lên trúng mặt mình! 
  Tập
         Cận Bình nói: 
  
“Ngài không biết câu trả lời thời thôi!
         Việc gì mà nổi khùng lên như thế?”
  
 đoàn xuân thu.
  Melbourne
  
 
  
      
         
Đôi
         ta đi giữa trời chung thủy!

Anh
         bạn văn của người viết có lần anh cụng ly tui, tui cụng ly anh,
         tâm tình về con đường tình duyên trắc trở của anh y ‘hịt’
         như vận nước vậy. Ảnh nói: “Ngày canh me vượt biển,
         tui cũng đã có một mối tình nhỏ vắt trên vai rồi đó
         chớ! Nồi nào úp vung nấy! Nghèo đụng nghèo cho nó mạt
         luôn; chớ đâu phải như đại gia nào đó làm giàu
         do ăn hối lộ, bán bãi vượt biên, hay giỏi giựt dọc, cướp
         đất, đuổi nhà người ta mới cưới được vợ đẹp,
         vợ  xinh, hoa hậu, người mẫu… chân dài tới nách…
         mà phận nghèo như tui, làm ăn lương thiện…lại phải
         chịu cu ky?! Ông Trời có mắt mà?!
  
Qua Úc, hai năm sau vô
         quốc tịch rồi, tui tính lãnh người xưa qua. Nhưng mà em hỏng
         chịu đi vì nghe nói tui đang làm ‘farm’! Dù tui giấu kỷ
         lắm, tui nói tui đang làm giám đốc hãng may, có tới 4, 5 chục
         công nhân lận, đông như quân Nguyên mà tui là Hốt Tất
         Liệt?! Nhưng hỏng biết ‘cha’ nào về bển, thày lay, hỏng
         ai ‘quánh’ mà khai hết ráo! Thiệt là cái thằng nhiều
         chuyện, không biết giữ bí mật quân sự nào cho bạn hiền
         hết ráo!Thôi em biết rồi, đành chịu thiệt, chớ ‘dóc’
         nữa làm chi cho nó mất uy tín! 
          
Tui điện về thì em hỏi làm
         ‘farm’ là làm cái giống gì? Thì như mình làm rẫy
         vậy mà. “Thôi! Tưởng qua Úc làm ông nghè, ông cống
         gì đó;  để võng anh đi trước võng nàng
         theo sau; chớ qua Úc làm farm, làm ruộng, làm rẫy thì bên Việt
         Nam thiếu gì, em qua bển chi cho nó xa, cho nó cực…thôi để
         em ở lại, lấy mấy thằng Cảnh Sát Giao Thông chuyên đi đón
         đường, chặn ngỏ người ta mà làm luật, tiền vô như
         nước, phần ở gần nhà, gần tía má cho tròn chữ hiếu!
         Để khỏi có cái vụ: Có con ‘chim’ đa đa, chồng gần
         không lấy; đòi lấy chồng xa! Lỡ mai cha yếu mẹ già, chén
         cơm, đôi đũa, bộ kỷ trà ai dâng?
  
Thôi!  Em
         ‘khờ’, em chê thì mình chịu, chớ làm farm tiền không
         đó, đếm mỏi tay, khô nước miếng luôn chứ bộ! Bên
         ‘ni’ muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền mà không phải đổ
         mồ hôi, sôi nước mắt chỉ có cách là đi ăn cắp
         điện của nhà đèn mà trồng ‘cỏ’ thôi em ơi! 
  
Phần em
         sống trong chế độ xã hội chủ nghĩa đã quen tánh chụp
         giựt, lậm sâu vào trong máu, nên đành bó tay luôn. Phần
         tình mà! Ai ép ai cho được, vì ép dầu, ép mỡ ai nỡ
         ép duyên. 
  
Nói vậy chứ tui cũng buồn quá mạng, em yêu
         của tui thực tế còn hơn là Mỹ nữa! Dẫu buồn, tui cũng an
         ủi được một phần, vì hỏng phải mình tui bị em ‘phụ’
         đâu nha!  Tường Nguyên trong “Gọi đò’; ‘chú
         em’ cũng đau khổ cũng hỏng thua gì tui đâu: 
  
“Gọi
         đò ơi! Ai giúp đưa tôi kịp sang đò. Bên kia sông này
         người ta đang tưng bừng đón dâu. Gọi đò ơi! Cớ sao
         không có ai đưa đò để con đò buồn hiu quạnh. Bến
         quê chẳng còn ai nhớ mong mình về!” 
  
“Ngày đi em đưa
         tôi qua đò chiều. Em hứa bao điều mãi đợi chờ nhau nhưng
         mà sao em lại quên?”“Em quên câu yêu thương. Bao nhiêu năm
         xa quê hương nay lại về. Sắt son câu thề mà người xưa
         bỏ bến theo chồng”. 
  
“Đò ơi, ai đưa tôi qua
         đò chiều. Cho nhắn đôi điều đến người mình yêu.
         Tiếng hò ai nghe quạnh hiu. Mai đi xa quê hương mang trong tim yêu thương.
         Duyên tình đầu thiết tha hôm nào. Mà giờ đây như nước
         qua cầu. Gọi đò ơi... gọi đò ơi... ơi đò... ơi hỡi
         đò ơi...!”
  
Gọi đò gọi gì mà gọi hoài vậy
         hả ‘chú em’? Em đi lấy chồng rồi thì thôi, kiếm em khác,
         hơi sức nào mà gọi hoài, gọi hủy, đã mắc công, lại
         khát nước, khô cổ họng rồi phải tốn tiền nước mía
         nữa. Tốn biết bao nhiêu cho đủ, cho đã khát!
  
Người
         ta không chung thủy thì thôi! 
 
         
Nhưng chung thủy là gì? Theo từ điển Hán
         Việt có nghĩa là: không đổi, trước sau như nhứt. Chung thủy
         tiếng Việt hồi xưa, hồi Việt Nam Cộng Hòa của mình có,
         bây giờ tiến vững chắc lên Xã Hội Chủ Nghĩa rồi nên
         nó chết ngắc, biến mất tăm! Mà ngay cả bên Úc nầy dù
         không có ‘lan can’ gì với chủ nghĩa xã hội, chung thủy
         cũng không có trong từ điển luôn nữa đó. 
  
Chuyện
         rằng: Maria , một người mẹ đơn thân, chữ là ‘single mum’,
         đến sở an sinh xã hội, Centrelink, để xin tiền sữa. Nhân viên
         xã hội hỏi: “Thưa! Bà có mấy đứa con? Tên chúng
         là gì?”  
  
Maria ỏn ẻn trả lời: “Mười đứa
         cả thảy. Tên chúng là: Tom, Tom, Tom, Tom, Tom, Tom, Tom, Tom và Tom.”
  
“Mười
         đứa đều tên Tom hết! Vậy bà có lẫn lộn đứa nầy
         qua đứa khác không?” “Không bao giờ; mà còn tiện cho em
         nữa đó! He he! Chẳng hạn gọi tụi nó về, vì tới giờ
         cơm hay giờ đi ngủ; chỉ cần gọi Tom mười lần, là mười
         đứa đang lang thang chơi đâu đó, mũi dải lòng thòng đều
         ‘bang bang’ chạy về nhà hết ráo! Gọn bân!” 
  
“Còn
         muốn gọi từng đứa thì làm sao?” 
  
“À! Em gọi bằng
         họ của tía nó!”
  
Nghĩa là em Úc rặt rằn ri, Maria nầy,
         có tới mười ông chồng khác nhau, cho em tổng cộng mười đứa
         con thì cũng có sao đâu?! Em ‘điệu’ hết biết với ‘anh’
         Centrelink nầy chắc trong bụng em muốn có thêm đứa thứ mười
         một, cho đủ số cầu thủ của một đội đá banh?!
  
Do đó,
         Việt Nam hay Úc bây giờ, bàn tới chung thủy làm chi cho nó mệt!
         Hết thương, hết đường chao tương, thì  kiếm
         ‘thằng’ khác, ‘con’ khác… thương cho nó gọn. Chớ
         ‘tình đau không phải xách dao mà xử nhau!’ như trong nước
         bây giờ! Hay như Othello ‘bóp cổ’ người ‘thương’
         một cách thảm thương trong bi kịch của Shakespeare đâu nhá!
  
Đó
         là Úc, bây giờ
         Việt Nam mình, định cư ở xứ kangaroo nầy cũng lâu lâu rồi,
         gần mực thì đen, gần đèn mà điện cúp, cũng tối
         hù…cũng chịu ảnh hưởng con kangaroo, nên vài anh, vài em cũng
         bắt chước nó nhẩy lung tung?! Dẩm nát cái nghĩa vợ chồng
         một thời đầu ấp, tay gối, đêm đêm táy máy, ngủ
         ngáy cùng nhau! Nỡ đem cái từ chung thủy ra mà xé cái rẹt
         trước mặt ông tòa, để  đòi chia nhà, chia của
         ra làm hai như vậy chớ?! 
          
Báo Việt Luận, thứ sáu tuần
         rồi, ngày 4 tháng 10 năm 2013, trong mục ý kiến bạn đọc, tác
         giả Phạm Bích Loan, Cabramatta… đã thuật lại một câu chuyện
         rất lý thú như vầy:
  
“Về Việt Nam cả nhà đi ăn
         ở một nhà hàng khá sang trọng…Trực tiếp chỉ huy phục
         vụ cho phòng ăn nầy là một cô khoảng 25 tuổi  mà
         theo bà vợ thì nó “chả có gì đẹp cả chỉ được
         cái chân dài, da trắng và vòng 1 khá to thôi” Em hỏi ông
         chồng : “Anh có dùng thêm bia không?” “Nó gần như nằm
         trên người ông ấy để rót bia, mà  thằng cha
         ó đâm nầy không dám chửi nó lại còn ngồi im”
  
Rồi sau
         đó là:“Thằng chả cần về Việt Nam bốc mộ cho ông
         bà con nào đó” hay “gặp lại người bạn
         chiến đấu ngày xưa” Cuối cùng thì ông ly dị bà
         và em sắp qua Úc. Rồi tác giả khuyên chị em mình đối
         xử với chồng nên nhỏ nhẹ một chút, giờ mình tuồi lớn
         “giá nó cũng xuống rồi”. Già mà sống một mình
         khổ lắm chị em ơi! 
  
Ông anh trong chuyện nầy chịu chơi dữ
         à nha! Ông có ‘ví’ bự! Em ‘địa’ ông. Em có
         ‘ví’ bự! Ông địa em! Dù ví em, em khoe, ví ông. ông
         giấu nhưng  địa qua địa lại! Điện âm hút
         điện dương, nổ cái ầm… làm tan nhà nát cửa! He he!
         
  
Người viết đọc câu chuyện nầy xong, tủm tỉm cười
         một mình. Bỗng nghe tiếng gầm như  sư tử hống, hết
         hồn quay lại nhìn, thấy em ‘yêu’ nghiến răng trèo trẹo
         hỏi: “Chừng nào tới lượt ông?”
  
“Hỏng dám đâu!”
         “Không bao giờ em yêu ơi!” “Thiệt không? Mấy ông là
         vua nói dóc! Ai tin!”
  
Anh nói thiệt: Hồi trước khi đi hỏi
         cưới em cho anh, Má anh có đi coi thầy bói: Thầy bói phán rằng:
         “Thằng nam nầy kiếp trước nợ con nữ nầy; phải trả hết
         nợ đến khi nó ‘ngỏm’. Nghĩa là chết, mới xong hết
         nợ! Hỏng có vụ nửa đường nó bỏ chạy đi kiếm con
         nữ khác đâu! Vì kiếp nầy chưa trả hết mà nó bỏ
         chạy thì kiếp sau phải đi đào thai lên mà trả tiếp. 
  
Thôi! Anh
         cũng rán trả một lần cho xong. Một kiếp là tảng kinh hồn vía
         rồi; nói đến kiếp sau ta tìm thấy nhau; sao nghe mà ớn quá
         xá?”
  
Do đó em yêu ơi; đừng lo chi cho hao mòn thân ngà
         vóc ngọc. Đôi ta đi dưới trời chung thủy tới già. Già
         rồi hỏng còn đi nổi nữa, anh cũng thề hứa bán mạng là:
         anh sẽ chống gậy đi cùng em tới cuối đường hoa mộng luôn!
         Chịu hông hả?
  
 
  
đoàn
         xuân thu.
melbourne
  
      
         Hồng nhan ‘cổ
         tại’!
 
 
   
   
   Thưa quý độc giả thân mến! 
         
Mỹ nhân, mỹ nữ là người
         con gái đẹp. Mỹ nam là người con trai đẹp! Cha! Nhấn nhấn
         về cái vụ con trai đẹp sao nghe ngứa cái lỗ tai làm sao đó?
         Hồi xưa tới giờ mình chỉ nghe ‘trai tài gái sắc’ chớ
         mình có bao giờ nghe ‘mỹ nam, nam vương, ảnh đế’ là
         cái ‘quái’ gì đâu? Mà giờ có đó nha! Trong nước,
         vừa rước một ‘mông xừ’ hỏng biết từ đâu…
         râu rìa lông ngực, gọi là mỹ nam để đến giao lưu…
         cho ‘khù khù’ cả đám! Ha ha!
  Hồi xưa hình như nhà văn,
         nhà thơ bên Tàu hỏng có ông nào được gọi là
         mỹ nam ngoại trừ Tống Ngọc và Trường Khanh. Cái nầy cũng
         dễ hiểu thôi vì làm thơ viết văn là phải động não
         nên mặt lúc nào cũng nhăn nhăn như ‘khỉ ăn ớt’
         thì làm sao cho đẹp trai được chớ ?
  Dù không đẹp trai, mấy ông
         ‘thần’ nầy lại khoái người đẹp, khoái một cách
         tỉ tê như Bùi Giáng (xin lỗi xấu thấy thương luôn!) nhưng
         lại yêu thầm trộm nhớ mỹ nữ Kim Cương mới chết chớ!
         “Kính thưa nương
         tử Kim Cương.Tấm lòng rộng mở phi thường bấy nay. Ngàn năm
         điêu đứng đọa đày.Thiên thu sử lịch cau mày về
         sau…” Yêu ta rồi nhà thơ lại khoái luôn cô
         đầm: “Trời xanh úp mặt nghe tin. Thôi rồi! Em Má Ri Lyn đi
         rồi. Từ đây ta bỏ ngai trời. Thu thời gian đập tơi bời càn
         khôn…”
  Yêu… đau khổ như vậy; vì tim và lòng của
         nhà thơ mấy mỹ nữ đều đem đi nấu cháo lòng ăn
         hết. Mà đau chừng nào thì thơ lại hay chừng ấy?
  Mà mấy ông nhà
         văn, nhà thơ ‘ba trợn’ nầy ít có ông nào mà có
         vợ đẹp lắm; ngoại trừ nhà văn Mỹ Arthur Miller được em
         Marilyn Monroe ‘nâng khăn, móc túi’ mấy năm; còn hầu như
         phu nhân của các nhà văn đều không sắc nước hương
         trời, vì nhà văn nhà thơ nghèo mạt rệp…em đẹp ai
         mà chịu uống nước lã để yêu anh? 
  Ông Trời chí công, bù
         lại cho vợ nhà thơ, nhà văn…phần đức bao la, ta bà thế
         giới… đảm đang lắm, mới chịu nỗi mấy ông thần nầy
         nhậu vô rồi nằm…than mây khóc gió. Ở với tui mà cứ
         tối ngày “Tố của Hoàng ơi! Tố của anh!” Nghe mà
         có ứa gan hông chớ!
  Qua ngòi bút của mấy ổng, người đã đẹp,
         sắc nước hương trời rồi, nghe mấy ổng ‘cao đơn hườn
         tán’ thêm, thiệt tui nghe cũng chạy ‘te’ luôn! 
  Trong suốt mấy ngàn
         năm lịch sử của Tàu, vua, thiên tử, con trời, hằng hà sa số,
         lủ khủ như một lũ ruồi mà hỏng ai thèm biết, thèm nhớ;
         mà chỉ nhớ tới 4 tứ đại mỹ nhân là: Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền và Dương Quý Phi
         mới lọa! Chắc có lẽ là nhờ công đức của mấy nhà
         văn nhà thơ…Lục Tàu Xá nầy. 
  Mấy giả ‘ca’
         rằng Tây Thi đẹp ‘trầm ngư’ nghĩa là con cá chìm sâu
         dưới nước luôn, bất tỉnh hỏng còn lội nỗi khi thấy
         mặt nàng. Còn Vương Chiêu Quân thì đẹp lạc nhạn nghĩa
         là chim nhạn thấy mặt nàng bèn rớt xuống đất cái bịch…‘ngủm
         củ tỏi’! Điêu Thuyền đẹp bế nguyệt nghĩa là trăng
         thấy nàng bèn lặn luôn; làm trời đất tối hù mới
         khổ chớ. Cuối cùng là Dương Quý Phi đẹp
         tu hoa nghĩa là mỗi khi nàng ngắm hoa, hoa thấy
         mặt em đều rũ héo
         vì hổ thẹn.
  Có người nói
         mấy ông nhà văn nhà thơ hồi xưa bên Tàu thực ra là
         đã xã hội chủ nghĩa, xạo hết chỗ nói từ lâu lắm
         rồi; chớ đâu cần chờ tới thời Mao xếnh xáng. Vì thực
         ra là: Tây
         Thi chân bự chảng, Vương Chiêu Quân
         vai xệ cánh, Điêu Thuyền tai nhỏ xíu, Dương Quý Phi thì
         hôi nách!
         Ôi! Một sự thực trần truồng và đầy trắng trợn!
  Mấy chú ba nầy rõ khổ! Chuyện
         gì khen chê, nói tới nói lui, nói xuôi nói ngược đều
         được ráo?! 
  Anh bạn văn cắc cớ, thắc mắc rằng: hồi xưa bên
         Tàu không có thi hoa hậu ‘đại trà’ nghĩa là thi tùm
         lum, thi tà la như nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
         bây giờ;  thi tới hoa hậu cấp phường nữa đó!
         Ha ha! Vậy làm sao mình tìm được người đẹp Trung Hoa hả?
         Cái nầy thì dễ ợt. Cứ đến tam cung lục viện của mấy
         ông trời con, (thiên tử), nầy thời gặp. Leo lên dương xa tức
         xe dê rảo một vòng. Cửa phòng em nào có dắt cành sua đủa
         dụ cho dê ăn, thì xe dê dừng lại ‘quằm sua đũa’ thời
         ta vén áo bước vào, thì sẽ được em mời ngay lên giường
         mà đàm đạo, khi trăng vừa mới nhú! Chu choa đã quá
         chừng chừng! 
  Nhưng chắc là em đẹp hông? Chắc chứ! Vì hồi xưa
         mấy ông vua con nầy truyền chiếu chỉ tới tận địa phương
         là có em nào xinh; cứ việc bắt bỏ lên ‘kiệu’, khiêng
         về cho trẫm nghe! Gọi là tiến cung. 
          Con gái tiến cung rầu gần chết! Một
         là vua già; biết có làm ăn gì được nữa hay không?
         Hai là bỏ chàng lại ở quê để gánh nước đêm trăng
         một mình. Thì lòng em sao nỡ! Mà cãi lại thời không dám;
         vì sợ ‘vua’ nỗi tam bành lục tặc, là tru di tam tộc, chớ
         không phải chuyện giỡn chơi. Mất cái gì thì mất, còn
         châm chước được, chứ mất ‘cái’ đó là ‘Quân
         đâu! Đem tụi nó ra pháp trường, chém hết ráo cho ta!”
         Thế nên bên Tàu, ngày xửa ngày xưa, đẹp chưa chắc
         đã là hên!
  Ngày
         nay trong chế độ cộng sản, độc tài, thân phận mấy ‘ẻn’
         cũng hỏng khá gì hơn, em là con gái trời cho đẹp, đẹp
         là hồng nhan bạc phận hết ráo! Hỏng nghe “Kim Chú Em’ của
         Bắc Hàn đem người yêu cũ ra bắn cái ‘bùm’ đó
         sao?
  Bên Tàu
         và Bắc Hàn xưa giờ vậy rồi; còn ở Mỹ xem phần số
         mấy em có khá gì hơn chăng?
          Tin rằng: em Nina Davuluri, Mỹ gốc Ấn Ðộ, hoa
         hậu New York vừa đoạt vương miện hoa hậu nước Mỹ, em Crystal
         Lee gốc Hoa đoạt giải Á Hậu Một và em Rebecca Yeh gốc Phi Luật
         Tân đoạt giải Á Hậu Bốn vào ngày 15 tháng 9 năm 2013 tại cuộc thi Miss America lần thứ 87. Có 5 em đoạt giải năm nay mà
         hết ba em gốc Á rồi nên mấy tay Mỹ kỳ thị rùm beng lên,
         nói mấy em nầy đâu có phải là Mỹ? Thời buổi nầy
         mà còn kỳ thị chủng tộc vậy là xưa lắm Diễm ơi!
  Nhớ lại cuộc thi Miss America lần đầu tiên vào ngày
         7 tháng 9 năm 1921 tại thành phố Atlantic, New Jersey và người đẹp 
         Margaret Gorman, mới 16 tuổi, đội vương miện, được thưởng
         100 đô. Hồi đó Mỹ còn kỳ thị chủng tộc và phân
         biệt đối xử lắm. Vì theo Luật số 7 là "phải có sức khỏe tốt và là
         người da trắng". 
  Cái nầy kỳ! Trắng
         như sữa mới đẹp sao, đen như cà phê, hay nửa đen nửa trắng
         như cà phê sữa thì uống cũng ngọt, cũng ngon như thường
         nha. Thấy vậy, mấy người đẹp cà phê đen cự nự quá
         trời. Cho tui thi với chớ! La rát họng luôn cho tới thập niên 1970, mấy em mới được ngoe ngẩy đi thi. Mấy em Mỹ gốc
         Phi Châu lý luận rằng: “Trắng da vì bởi phấn dồi! Đen
         da vì bởi chưa dồi phấn thôi! 
  Và khi đoạt giải năm 1984, em Vanessa L. Williams, Mỹ gốc Phi Châu,  dĩ nhiên có  thi trang phục áo tắm một, hai mảnh
         gì đó… tội nghiệp mấy ông coi chưa đã thèm…em
         bèn chịu chơi chơi tới bến luôn, bằng cách đồng ý
         chụp hình cỡi truồng cho mát, lên trang bìa của tạp chí Penthouse.
         He he! Đã ơi là đã! Đó là cái đẹp về thể
         hình. Em làm vậy chắc ngầm cho biết: “Nè! Coi đi, đồ ‘gin’
         đó! Hỏng có ‘dao, kéo gì đâu!”
  Ngoài thể hình
         ra; còn trí tuệ của mấy em thời sao?  Báo chí trong
         nước bây giờ ở không, rỗi chuyện hay dè bỉu, gọi mấy
         em hoa hậu là ‘chân dài mà đầu ngắn!’ Nói ví von
         vậy thôi chứ nói huỵch tẹt ra là đẹp mà ngu?! Người
         viết xa quê đã lâu chưa về nên không rõ, không dám
         có ý kiến gì hết! 
  Còn làm hoa hậu bên Mỹ, chân dài mà
         đầu ngắn là thua! Đẹp mà còn phải khôn nữa kìa.
         
  Vì muốn
         làm hoa hậu là phải thi, hỏng có cái vụ phe đảng hay ăn
         gian, đút lót gì cho được!
          Muốn làm hoa hậu ‘Miss America’ là
         phải là hoa hậu tiểu bang trước. Tổng cộng là phải đấu
         với 49 em tiểu bang khác, 1 em thủ đô Washington DC, 1 em quần đảo Virgin
         thuộc Mỹ mà em nào cũng đẹp như tiên, cũng khôn hết
         sức thì chân dài đầu ngắn thì làm sao mà đậu được
         mấy ‘chế’ ơi!
  Phải lọt qua 5 cửa ải! Một: ban giám khảo phỏng
         vấn thì em phải trả lời lưu loát, lể phép, chánh xác
         và tự tin chiếm 25% tổng số điểm. Em nào có thói quen chữ
         thề thì huề nha! 
  Hai: thi tài hát, đàn…múa gì đó; trình
         diễn ngay trên sân khấu chiếm 35% số điểm. Ba thi áo tắm, he hé
         cho mấy ảnh coi ba vòng 1,2,3 chiếm 15%  số điểm. Bốn thi
         trang phục dạ hội chiếm 20% số điểm và cuối cùng là thi
         ứng xử, lẹ làng, thông minh, sắc sảo trong đối đáp chiếm
         5% còn lại.
  Nhìn vào cách chấm điểm nầy em nào đoạt giải
         thì đã đẹp mà chắc chắc là hỏng có ‘ngu’
         rồi. Mà đa phần mấy người đẹp đoạt giải bây giờ
         đều là sanh viên đại học hết trơn.
  Như em Nina Davuluri, hoa hậu, đang học y khoa, định ra bác
         sĩ. Em Crystal Lee, gốc Hoa, đã tốt nghiệp Standford. Em Rebecca Yeh, gốc Phi Luật
         Tân, đang học dược!
  Đậu hoa hậu tiểu bang, em được 25 ngàn
         đô rồi; hoa hậu Miss America thì ‘cổ tại’ hơn
  thêm 50 ngàn đô
         nữa. Tiền thưởng lãnh bỏ túi là hỏng có vụ muốn
         đi quánh bài hay kéo máy linh tinh gì đó mà phải dành
         trả học phí đại học. Do đó em nào thắng giải là
         ‘phẻ’ cho cái túi tiền của tía má lắm đa!
  Nước Mỹ là
         tư bản; là kinh tế thị trường chánh hiệu con nai vàng nên
         thấy có lợi cho công chuyện mua bán mần ăn là mấy công
         ty nó nhào vô như chớp, ký hợp đồng quảng cáo cái
         rẹt với mấy em. Cái nầy mới khẳm địa. Đẹp cỡ Nguyễn
         Cao Kỳ Duyên dẫu chưa là hoa hậu Miss America, cũng ‘sữa ong chúa’
         được bộn bạc; là ấm túi lắm rồi!
  Còn tân hoa hậu Mỹ gốc
         Ấn mới đây nếu được Bollywood mời làm diễn viên ‘cà
         ri, cà ri cay… xà rông xà rông bay!’… hay hãng bột cà
         ri nào đó mướn em làm đại diện quảng bá sản phẩm
         trên bao bì giống như cô Ba xà bông ở miền Nam mình hồi
         xưa là ‘phẻ’ lắm! 
  Em hoa hậu năm nay tính ra làm bác sĩ như
         tía má em nhưng người viết e rằng đời em đã quẹo sang
         hướng huy hoàng nhung lụa rồi. Đi đường đó đi em ui! Vì
         nếu em nhứt quyết làm bác sĩ để cứu nhân độ thế,
         mà lại đẹp quá, bệnh nhân hết bịnh rồi nó lại hỏng
         chịu xuất viện, cứ nằng nặc đòi cho tui ở lại bịnh viện
         chữa thêm ít ngày nữa đi chớ; chưa có hết đâu, thì
         báo hại cho ngân sách y tế của ông Obama lắm đó nha!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne.
   
 
          
   
      
         Hẩu xực! đừng có ‘gâu
         gâu’! 


   www.akshardhool.com  
Chủ nghĩa tư bản
         và chủ nghĩa cộng sản khác biệt nhau như nước với lửa.
         
  Nước
         theo chủ nghĩa tư bản là làm giàu trước rồi quyền lực
         sau. Có tiền là có quyền! Vì có tiền mua tiên cũng được.
  Nước theo chủ nghĩa
         cộng sản là phải có quyền rồi mới có tiền. Có quyền
         rồi làm sao có tiền? Thì ăn hối lộ chớ làm sao! Hồi xưa
         gọi là tham quan ô lại; còn bây giờ thì gọi nhiều tên
         lắm, nhớ không xuể, như tham nhũng, như bầy sâu; ăn hối lộ
         thì gọi là đục khoét của nhân dân là… bla… bla...
  Nước cộng sản
         nói chung, quan, ai cũng ăn hết! Quan nhỏ ăn nhỏ; quan lớn ăn lớn;
         quan bự tổ bố không ăn nữa mà xực. Xực những miếng rất
         lớn nhưng ít lần nên khó mà bại lộ!
  Tuy nhiên ăn hối lộ
         cũng đòi hỏi kheo khéo một chút, ăn cho có nghệ thuật.
         Chớ bạ đâu táp đấy; vừa ăn vừa sủa gâu gâu; vừa
         chửi dân như ông quan ‘nhí’ dưới đây mà tuyệt
         đường hoạn lộ, là rã bành tô! 
   
  Chuyện rằng: một quan huyện
         ở Trung Quốc vừa bị mấy anh ở trên ‘bợp tai đá đít’
         sau khi một đoạn băng video đã bắn lên internet, cho thấy quan huyện
         vừa hẩu xực tôm hùm và đưa cay bằng rượu Mao Đài,
         vừa chửi dân Tàu là đồ vong ơn bội nghĩa?! 
  Mấy chú, thiếm
         ba xem được đoạn video dài năm phút nầy bèn nổi cơn
         tam bành lục tặc, chửi lại: Tổ cha cái thằng nầy, ăn cho mập
         thây, mập thi mà còn quác cái họng ra mà chửi dân nữa
         hả! 
  Ông thần
         nầy là ai? Cũng thường thường cấp huyện thôi. Ổng là:
         Lương Văn Dũng (Liang Wenyong), Bí thơ huyện ủy Cô Sơn Tử (Gushanzi),
         nằm về phía đông bắc tỉnh Hồ Bắc (Hebei).
  Ông chửi như thế nào? 
         Ông chửi rằng: “Dân có cơm ăn với thịt mà cũng
         còn chửi cán bộ nữa chớ.  Thiệt bạc như dân!
         Đồ cái bản mặt trơ trẻn; thôi đừng nói chuyện sĩ
         diện với bọn chúng làm gì cho mất công! ".
  “They have rice in their
         hands and pork in their mouths and still they curse you," "This is what the common folk are like. They are shameless
         and you can't give them face." 
         
   
  Ông Chệt ‘Dũng’
         nầy chửi dân mà sao giống chửi chính mình quá vậy hả
         ông?
  Hỏng biết
         tay nào chơi khăm, bí mật quay lén cái video nầy hồi tháng
         5 nhưng mới bắn lên mạng toàn cầu vào trung tuần tháng 9? Tác
         giả còn phụ đề thêm tiếng Chệt rằng: “Hải sản, rượu
         xịn, thuốc lá ngoại tốn hết 10,000 nhân dân tệ (khoảng 1600 đô
         Mỹ).
  Sao tay nầy
         rành dữ vậy ta? Hay y có tham gia bữa tiệc, cánh hẩu với nhau, ngồi
         nhậu cùng nhau, ngọ ngọ nị nị, mới cạn lòng tâm sự như
         vậy chớ? Còn nếu không phải là bạn quan, đồng liêu; thì
         cũng phải là đại gia nào đó, đãi quan ăn nhậu, đút
         lót để kiếm hợp đồng chớ gì?
  Còn dân ngu khu đen như chú ba
         đội cái sề đi bán bánh bò, bánh tiêu hay thiếm ba oằn
         lưng dưới gánh ‘xí mà phủ’(chè mè đen) 
         ngày nào cũng lội rã cái giò để kiếm từng xu,
         từng cắc thì cách chi mà léo hánh vô được cái
         nhà hàng sang trọng nầy để mà quay phim? 
  Do đó tui bảo đảm với quan
         rằng: dân nghèo, dù có muốn đá ông văng nó cũng
         không có cách chi mà chơi ông cho được! Đừng có chửi
         bậy! Oan cho họ lắm Chệt Dũng ơi!
          Trong bụng, thiệt tui e rằng thằng phó
         bí thơ đang ngồi nhậu chung với Dũng đó. Nó thèm cái
         ghế của Dũng mà nước miếng chảy dài tới rún; lâu
         lâu lại phải vén lên. Dũng ngồi ghế bí thơ là cản
         đường hoạn lộ của nó rồi, nó phải đá Dũng văng
         ra, để leo lên chớ. Quan trường là đấu trường! Dũng không
         biết hay sao? Dù bí thơ huyện ủy là đầu con chuột thôi;
         nhưng đầu con chuột mới có ăn. Còn đít con chuột chỉ
         dùng để gắn cái đuôi mà ngoe nguẩy đuổi ruồi. Lên
         một chức, là ăn hối lộ thêm một chút. Thử hỏi ai mà
         lại không thèm hả?  
   
          Tay nầy chơi chiêu nầy mà ác chiến
         nha! Chắc cũng nằm vác cẳng lên trán mà suy nghĩ ròng rã
         mấy đêm liền; tìm bí kiếp vẽ ra trận ‘quánh’ sao
         cho tiến thoái an toàn. Bí kiếp đó gọi là “Giáo Tàu
         đâm Chệt” và thủ pháp gọi là: “Ném đá giấu
         tay”.   
Vũ khí YouTube nầy cũng lợi hại lắm nha. Trự nào biết
         xài, xài đúng lúc, xài đúng chỗ thì nó trở thành
         một vũ khí hiện đại, không hại điện và hiệu nghiệm
         để thịt kẻ nào cản đường thăng tiến của ta. Cách
         đây vài tháng, một quan cấp tỉnh cũng bị dứt cho một giáo
         mà ngã ngựa, “Chết ngộ rồi!”. Y tên Yang Dacai, biệt danh là
         ‘đổng đại ca’ (“watch brother”) đeo đồng hồ xịn
         đi thị sát hiện trường một tai nạn xe cộ gây chết người.
         Rồi cũng có chú ba khác chơi y, quay video rồi bắn lên YouTube. Mấy
         anh ở trên bèn nắm ‘chú’ ra; hỏi, tiền đâu mà mua
         đồng hồ xịn? Phải ăn cắp của dân hông? Sau đó tặng
         cho chú 14 cuốn lịch vô trong trỏng mà xem đồng hồ cho nó đã!
  Do đó lần nầy
         ta sẽ học bí kiếp đó mà xuống tay hạ thủ nó cho rồi.
  Bữa đó trà
         tam, rượu tứ mà! Có 4 thằng, trừ Dũng ra, thì 3 đứa còn
         lại nhậu chung, đố cha Dũng biết đứa nào mà ra tay tàn độc
         thế ni?
  Chơi Dũng
         vố nầy thì có hai tình huống: nếu Dũng văng về vườn
         được là quá tốt. Hảo hảo! Còn xui, lỡ Dũng có ‘piston’
         mạnh, trơ như đá, vững như đồng thì cũng hỏng sao! Chức
         đâu ngồi đó; từ ăn tới huề. Ngu sao mà không ‘thịt’
         nó! 
  Mà sao
         quay hồi tháng 5 mà giờ tháng 9 mới bắn lên YouTube. Câu trả
         lời là quay rồi để đó, đợi thời cơ! 
  Tập Chủ Tịch lên
         ngôi cửu ngũ vào tháng 3 rồi; đang hò hét: đào tận
         gốc, trốc tận rễ cái bọn tham nhũng ăn tiền, bức hiếp nhân
         dân! Vụ kêu gào chống tham nhũng trong cái đảng Cộng Sản
         Trung Quốc thì xếnh xáng nào lên mà không gào. Gào mỏi
         miệng khát nước thì thôi. Lần nầy tại thiên tử mới
         lên, giọng còn tốt, tiếng còn to nên bàng dân thiên hạ
         mới biết thế thôi!
  Sau cái vụ quan huyện Cô Sơn Tử, Hồ Bắc bị
         ‘bợp tai đá đít’ nầy, từ rày về sau tui bảo đảm
         với quý độc giả là mấy chú ba bí thơ sẽ mang dép
         râu, mặc bà ba đen, quần nylong dầu mà đi nhậu… giống như
         hồi còn ở trong bưng vậy. Vì không làm vậy mấy đồng
         chí trong đảng ủy nhà ta nó chộp được hình lúc ăn
         nhậu, nói hỗn ẩu chửi dân hay là bận rộn tay chưn, ôm ấp
         mấy em chân dài thì chết…
          Chuyện Trung Cộng xảy ra trước, chuyện
         Việt Cộng xảy ra sau? Anh em mà! Cái đó không do tui nói mà
         do một ông sư trong nước đăng đàn thuyết pháp “Biển
         Đông Dậy Sóng”. Sư cắt nghĩa là xưa giờ Trung Quốc là
         anh; Việt Nam là em. Ông Lý Thường Kiệt đem quân đánh Châu
         Ung, Châu Liêm của nhà Tống là hỗn?! Sao em dám đánh anh! Trời
         ạ! 
  Thôi theo
         ông sư quốc doanh nầy Trung Cộng là anh đi. Nhưng chuyện ăn nầy
         ông anh Trung Cộng phải học ông em Việt Cộng vài chiêu như bài
         học dưới đây.
  Có một tay nhà báo được quan lớn kêu tới
         nhà mà viết bài đánh bóng cho quan. Lần đầu tới, thấy
         nhà quan hực hỡ; nhưng trên bàn chỉ có chai rượu đế
         nút lá chuối khô và vài cái bánh đa trên bàn. Nghĩ
         ông giản dị? 
  Sau, lần nào cũng thấy thế, vẫn chai rượu nút
         lá chuối khô, vẫn chỗ đó, vẫn mấy cái bánh đa vứt
         chỏng chơ trên bàn… mới hiểu là ông “Phan Diễn”.
  Nghĩa là quan đóng
         kịch thanh liêm, uống rượu đế, ăn bánh đa để ‘xí
         gạt’ đàn em. Còn sau bếp là khô lân chả phụng cụng
         với rượu Mao Đài ai mà biết được?!
  Trời đất ơi mãi
         bao năm rồi mà ông nhà văn nầy mới biết sao? 
  Nhà văn, nhà báo
         thường là con người ‘trí tuệ’! Sao ông lại chậm tiêu
         quá vậy? Rầy chút đừng buồn nha! Người viết lù khù
         thiệt mà cũng biết chuyện nầy hồi xửa hồi xưa, hồi năm
         nẩm rồi. Vì vậy mới chạy tuốt qua đây nè! 
  Có thể nhà văn
         nầy sẽ hỏi sao thông minh vậy?  Câu trả lời nó dễ
         ợt. Nguyễn Thổng Thống hồi xưa có nói rằng: “Đừng
         nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì
         cộng sản làm!”.
  Dân Miền Nam kinh nghiệm xương máu sờ sờ ra đó
         nên còn đi xa hơn Nguyễn Tổng Thống nữa kìa. Không những
         không nghe mà cũng không nhìn luôn. Tại sao vậy? Vì cái gì
         cũng dóc hết thì nghe nhìn chi cho nó mệt hai cái lỗ tai và
         hai con mắt chớ! 
  Thấy Đảng lui
         cui chống tham nhũng dân thường nói: “con mèo tha cục mỡ thì
         đánh chí chết, còn con cọp bắt cả con heo thì chẳng dám
         làm gì, có khi bắt người dân lập cả miếu, đúc tượng
         để thờ?!”.
  Nghĩa là sao? Nghĩa là: đảng Cộng Sản chống
         tham nhũng là chống từ rún trở xuống. Còn từ rún trở
         lên thì đừng có ‘rớ’!
  Trung Cộng đàn anh vĩ đại đang
         hô hào chống tham nhũng? Ai tin? Đã gọi là Trung Hoa Cộng Sản
         rồi nghĩa là cộng cái tài sản của người ta vô tài
         sản của mình. Thì làm sao mà chống? Giờ chỉ còn có
         cách là đổi tên Trung Cộng thành Trung Trừ. Không Cộng mà
         Trừ thì may ra! Nhưng e rằng chuyện đó chắc còn lâu!
  Do đó các quan
         ăn thì xin cứ vô tư ăn nhưng kỹ kỹ một chút. Kiếm cái
         tay nào ăn vài tỉ đô mà vẫn phẻ re mà ‘cọp dê’
         theo sách đó. Cứ thế mà làm! Thì sờ sờ trước mặt
         là Ôn Thừa Tướng. Hãy mang nhang đèn, quà cáp, phi thân
         đến, bái y làm sư phụ!
 
         Còn nhớ mấy năm trước, dân bị
         nạn động đất hay lũ lụt, chết hà rầm, nhà cửa tan hoang
         hết, Ôn Thừa Tướng lẹ lẹ vi hành đến khóc lóc ỉ
         eo như Lưu Bị xong chuồn về nhà, lau khô dòng lệ, rồi tiếp
         tục kiếm tiền mà đút túi. Kịch như vậy gọi là ‘kinh’
         kịch hay hơn ‘Phan Diễn’ nhiều?! Giờ Ôn Thừa Tướng đã
         hạ cánh an toàn với hàng tỉ đô la mà chú, thiếm ba,
         có ai nói gì đâu? Vậy mới là siêu sư phụ chớ!
  Đừng như Bạc
         Hi Lai, cựu bí thơ Trùng Khánh, vừa ăn, vừa sủa gâu gâu
         làm mấy anh trong Thường Vụ Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản
         Trung Quốc nghe điếc cả tai. Không nhốt thì chú luông tuồng.
         Mà đem nhốt chú là buồn lòng anh!
  22 tháng 9 nầy, anh cho chú vài cuốn
         lịch vô trỏng mà gỡ. Bởi không làm như vậy dân nó
         nói khùng lên, làm loạn, chừng đó chết chú mà mấy
         anh chưa chắc đã được yên thân!
  Bạc Hi Lai gặp thời thế thế thời
         phải thế, rầu rờ râu râu rụng cũng rán tự trấn an: Tía
         ngộ, Bạc Nhứt Ba, hồi xưa cũng ở tù. Ra tù rồi làm quan
         lớn trở lại. Số ngộ cũng vậy thôi! Tù giờ, quan sau nầy
         thì có gì đâu mà sợ chớ!
  Bạc Hi Lai nói vậy nhưng chẳng
         mấy ai tin vì ông bà mình từng nói rằng phước bất trùng
         lai quạ vô ăn chuối. Bị nhốt trong hộp rồi, ở ngoài chuối
         tụi nó ăn hết ráo làm gì còn có tới phần mà
         chổng mông trông hả chú?
   
  đoàn xuân thu. 
         
melbourne.
           
           
   
      
         Trăm Ngày Trăng Mật! 
   
 
   
  với sự hiện diện của phu nhân Margie, ba ái
         nữ là Louise, Bridget, Frances cùng song thân là Dick và Faye và hai người
         em gái là Christine Forster và Pip Abbott, sáng ngày 18 tháng 9 năm 2013, ông
         Tony Abbot đã tuyên thệ nhậm chức Thủ Tướng thứ 28 của nước
         Úc trước Tổng Toàn Quyền Quentin Bryce. 
  Sau đó là 18 vị Bộ Trưởng trong nội
         các, 11 Phụ Tá Bộ Trưởng và 12 Thơ Ký Quốc Hội cũng
         tuyên thệ nhậm chức luôn.
  Nội các vừa tuyên thệ gồm có 19 thành
         viên kể cả Thủ Tướng:
  1.Tony Abbott (NSW) - Prime Minister. 
  Thủ Tướng.
  2. Warren Truss (Qld) - Deputy Prime Minister; Infrastructure and Regional Development, Leader of the Nationals. 
  Phó Thủ Tướng,
         phụ trách cơ sở hạ tầng và phát triển vùng.
  3. Julie Bishop (WA) - Foreign Affairs; Deputy Leader of the Liberal Party. 
  Bộ Trưởng Ngoại
         Giao. Phó Lãnh Tụ đảng Tự Do.
          4. Eric Abetz (Tas) - Employment; assisting the Prime Minister on the Public Service; Leader of the
         Government in the Senate. 
  Bộ Trưởng Nhân Dụng, Trợ Lý Thủ Tướng
         về Dịch Vụ Công Cộng; Lãnh Tụ Chánh Phủ ở Thượng
         Viện.
  5.
         George Brandis (Qld)- Attorney-General;
         Arts; Deputy Leader of the Government in the Senate. 
          Tổng Chưởng Lý, Nghệ Thuật; Phó
         Lãnh Tụ Chánh Phủ ở Thượng Viện.
  6. Joe Hockey (NSW) – Treasurer. 
  Bộ Trưởng Bộ Ngân Khố.
  7. Barnaby Joyce (NSW) – Agriculture. 
  Bộ Trưởng Nông Nghiệp.
  8. Christopher Pyne (SA) - Education; Leader of the House. 
  Bộ Trưởng Giáo
         Dục; Lãnh Tụ ở Hạ Viện.
          9. Nigel Scullion (NT) - Indigenous Affairs. 
  Bộ Trưởng Thổ Dân Bản Địa.
  10. Ian Macfarlane (Qld) – Industry. 
  Bộ Trưởng Kỹ Nghệ
  11. Kevin Andrews (Vic) - Social Services. 
  Bộ Trưởng Dịch Vụ
         Xã Hội.
  12. Malcolm Turnbull (NSW) – Communications. 
  Bộ Trưởng Thông Tin Liên Lạc.
  13. Peter Dutton (Qld) - Health; Sport'. 
  Bộ Trưởng Sức Khỏe
         và Thể Thao.
  14. Bruce Billson (Vic)
         - Small Business. 
  Bộ Trưởng Thương Vụ Nhỏ.
  15. Andrew Robb (Vic) - Trade and Investment. 
  Bộ Trưởng Thương Mại và
         Đầu Tư.
  16. David Johnston (WA)
         – Defence. 
  Bộ Trưởng Quốc Phòng.
          17. Greg Hunt (Vic) – Environment. 
  Bộ Trưởng Môi Trường.
  18. Scott Morrison (NSW) - Immigration and Border Protection. 
  Bộ Trưởng Di Dân
         và Bảo Vệ Biên Giới.
  19. Mathias Cormann (WA) – Finance. 
  Bộ Trưởng Tài Chánh.
  ***
  Outer ministry - 11 members. 
  11 vị ngoài Nội
         Các.
  Mitch
         Fifield - Assistant Minister for Social
         Services; Manager of Government Business in the Senate. 
          Phụ Tá Bộ Trưởng Dịch Vụ Xã
         Hội. Quản Lý Công Việc của Chánh Phủ ở Thượng Viện.
  Luke Hartsuyker - Assistant Minister for Employment; Deputy Leader of the
         House. 
  Phụ Tá
         Bộ Trưởng Nhân Dụng; Phó Lãnh Tụ ở Hạ Viện.
  Fiona Nash - Assistant Minister for Health; Deputy Leader of the Nationals in the Senate.
         
  Phụ Tá
         Bộ Trưởng Sức Khỏe; Phó Lãnh Tụ Đảng Quốc Gia ở Thượng
         Viện.
  Michael
         Ronaldson - Veterans' Affairs; Assisting
         the Prime Minister for the Centenary of ANZAC; Special Minister of State. 
  Cựu Chiến Binh, Phụ Tá Bộ Trưởng
         về Một Thế Kỷ ANZAC. Bộ Trưởng đặc trách Tiểu Bang.
  Sussan Ley - Assistant Minister for Education. 
  Phụ Tá Bộ Trưởng
         Giáo Dục.
  Marise Payne - Human
         Services. 
  Dịch Vụ
         Nhân Sinh.
  Michael
         Keenan – Justice. 
  Tư Pháp.
  Stuart Robert - Assistant Minister for Defence. 
  Phụ Tá Bộ Trưởng
         Quốc Phòng.
  Michaelia Cash - Assistant
         Minister for Immigration and Border Protection; Minister Assisting the Prime Minister for Women. 
  Phụ Tá Bộ Trưởng
         Di Dân và Bảo Vệ Biên Giới. Bộ Trưởng Phụ Tá Thủ
         Tướng về Phụ Nữ.
  Jamie Briggs - Assistant Minister for Infrastructure and Regional Development. 
  Phụ Tá Bộ Trưởng về Cơ
         Sở Hạ Tầng và Phát Triển Vùng.
  Arthur Sinodinos - Assistant Treasurer. 
  Phụ Tá Bộ Trưởng Ngân Khố.
   
  ***
  Parliamentary secretaries - 12 members.  
         
  12 Thơ Ký Quốc Hội.
  Richard Colbeck - Parliamentary Secretary to the Minister for Agriculture.
  Thơ Ký Quốc Hội
         cho Bộ Trưởng Nông Nghiệp.
  Bob Baldwin - Parliamentary Secretary to the Minister for Industry. 
  Thơ Ký Quốc Hội cho Bộ Trưởng
         Kỹ Nghệ.
  Brett Mason - Parliamentary
         Secretary to the Minister for Foreign Affairs.
  Thơ Ký Quốc Hội cho Bộ Trưởng Ngoại Giao.
  Steven Ciobo - Parliamentary Secretary to the Treasurer. 
  Thơ Ký Quốc Hội cho Bộ
         Trưởng Ngân Khố.
  Concetta Fierravanti-Wells - Parliamentary Secretary to the Minister for Social Services. 
  Thơ Ký Quốc Hội cho Bộ
         Trưởng Dịch Vụ Xã Hội.
 
         Simon Birmingham – Parliamentary Secretary to the Minister for the Environment. 
  Thơ Ký Quốc Hội
         cho Bộ Trưởng Môi Trường.
          Scott Ryan - Parliamentary Secretary to the Minister for Education. 
  Thơ Ký Quốc Hội
         cho Bộ Trưởng Giáo Dục.
  Darren Chester - Parliamentary Secretary to the Minister for Defence. 
  Thơ Ký Quốc Hội cho Bộ Trưởng
         Quốc Phòng.
  Paul Fletcher - Parliamentary
         Secretary to the Minister for Communications. Thơ Ký Quốc Hội cho Bộ Trưởng Thông
         Tin và Liên Lạc.
  Josh Frydenberg - Parliamentary Secretary to the Prime Minister. 
          Thơ Ký Quốc Hội cho Thủ Tướng.
  Alan Tudge - Parliamentary Secretary to the Prime Minster. 
  Thơ Ký Quốc Hội
         cho Thủ Tướng.
  Michael McCormack - Parliamentary Secretary to the Minister for Finance. Thơ Ký Quốc Hội cho Bộ Trưởng
         Tài Chánh.
  Sau
         khi tuyên thệ, ông tân Thủ Tướng Tony Abbott đọc diễn văn,
         hứa là sẽ phục vụ cho toàn thể dân chúng Úc Đại
         Lợi, kể cả những người không bỏ phiếu cho ông. Ông sẽ
         không quên những người khốn khổ, tật nguyền, thổ dân bản
         địa và những người phụ nữ đang gặp khó khăn để
         chu toàn công ăn việc làm và đời sống gia đình.  Ông
         sẽ không bỏ quên tầng lớp nào hết trơn hết trọi! 
  Cha! Nghe mà muốn rớt
         nước mắt!
  Kẻ chiến thắng và những người cùng hội cùng thuyền
         với ông, ngồi trong Dinh Tổng Toàn Quyền (Government House) chờ tuyên thệ,
         cười vui như Tết. Trong khi người thua cuộc thì âm thầm lặng
         lẽ ra đi. ‘Ngày nào cỡi ngựa bắn cung. Giờ mình đi lượm
         dây thun bắn ruồi’. Hu hu! 
  Ông Kevin Rudd đã viết trên mạng xã hội
         Twitter rằng: Với sự tuyên thệ nhậm chức của ông Abbott hôm nay,
         ‘tui’ chính thức thôi chức Thủ Tướng. Xin cám ơn Oz (người
         Úc) đã cho ‘tui’ cơ hội được phục vụ đồng
         bào. Và ông cũng cho biết thêm là: sẽ dắt bà xã Therese
         ngao du, tiếu ngạo giang hồ Trung Quốc, Mỹ và Anh Cát Lợi chơi cho
         đỡ buồn! 
  Thôi tui cũng xin tạm biệt cựu Thủ Tướng nhé!  Đi
         chơi vui vẻ! Hé!
  Sau
         khi tuyên thệ xong, tân Thủ Tướng bắt tay ngay vào việc. Hai việc
         đầu tiên phải giải quyết là: bảo vệ biên giới, chánh
         sách về người tầm trú và hủy bỏ thuế thán khí
         (The Carbon Tax).
  Dù là dân ngu khu đen, ít học như ‘tui’ thiệt, nhưng
         lịch sự có thừa nên tôn trọng hết mình một trăm ngày
         trăng mật với chánh phủ tân cử mà Tây gọi là ‘honeymoon!’
         Dẫu biết rằng ‘moon’ chỉ có một tuần trăng, là một
         tháng; nhưng thôi xính xái một chút đi, cho chánh phủ mới
         nầy 3 tháng 10 ngày luôn đó. Chịu hông? Tụi mình, người
         viết và quý độc giả thân mến, sẽ cho mấy ổng nói
         gì thì nói; chờ mấy ổng làm xong rồi, sau 100 ngày trăng mật,
         thì tụi mình sẽ tính sau!
 
         Cái truyền thống nầy cũng giống như
         vợ chồng son mới cưới nhau về, thì trăm ngày đầu nồng
         ấm…là cấm nói xấu về nhau nhá?! Dẫu có bực mình,
         quạu quọ, quạu đeo gì đi chăng nữa, dẫu đã lầm đưa
         em sang đây, để đêm đêm nghe tiếng thở dài thì cũng
         rán chịu, rán nhịn…nhục, rán chờ cho hết một trăm ngày
         rồi thì…tha hồ bới móc và xỉ vả lẫn nhau! 
  Nhìn vào thành phần tân nội các mới
         vừa nhậm chức, sao thấy toàn là mấy ông không hà? Chỉ
         có một bà (một nữ lưu duy nhứt: bà Bộ Trưởng Ngoại
         Giao Julie Bishop; nên phe đối lập đã nhao nhao, nhẩy cẫng lên, công
         kích là: nam trọng, nữ khinh?) Nhưng cái phe đối lập, cái đảng
         Lao Động vừa mới thua xiểng liểng và mất chánh quyền nên
         còn tức lắm hay sao mà không chịu tôn trọng truyền thống tốt
         đẹp ‘honeymoon’ nầy chớ? Chưa gì mà phê bình, phê
         phán rồi! Làm như vậy là ‘tiểu nhân’ lắm đa! Muốn
         cự cãi nhau còn khối thời gian, cả 3 năm nữa. Gấp làm chi cho
         con nít nó khi?
  Tuy ‘rầy’ mấy ông đối lập như vậy nhưng
         thú thiệt người viết cũng có cái thắc mắc trong lòng cũng
         y chang như vậy mà thôi!  Vì lúc đi tranh cử, Ông
         Tony Abbott  đã khen một em ứng cử viên của phe ta là ‘sex
         appeal’ người viết xin dịch đại là ‘gợi dục’, nghĩa
         là thấy là muốn nhẩy lên giường… cho sập? Giờ thì
         em cũng đắc cử rồi! Sao không chia cho em một ghế để em đặt
         cái vòng số 3 em xuống; để cho nội các của ông có cái
         gì tươi tươi mát mát một chút chớ?! Còn đàn
         ông không hà, ra Quốc Hội tranh luận mà đằng đằng sát
         khí quá người viết e rằng trong tương lai có vặn đài
         ABC theo dõi ‘Question Time’ rồi đêm ngủ dám mớ toàn là
         ác mộng. Khóc ré lên lại làm phiền hàng xóm đang cần
         sự yên lặng để nghỉ ngơi!
          Nhưng thôi! Đã nói là 100 ngày trăng mật thì
         mình cũng nên nói tốt về nhau một chút.
  Cái tốt đầu tiên
         hy vọng không phải là cái tốt cuối cùng của chánh phủ
         Liên Đảng nầy là Bà Bộ Trưởng Ngoại Giao, Julie Bishop, dù
         chưa chánh thức nhậm chức, đã tính đi công du, họp với
         các nhà lãnh đạo trên thế giới tại Đại Hội Đồng
         Liên Hiệp Quốc vào ngày 19 và 20 tháng 9 với sự tháp tùng
         của 2 Bộ Trưởng cùng 3 nhân viên và 23 chuyên gia của chánh
         phủ.
  Để
         lấy lòng bà xếp mới, các em út trong bộ Ngoại Giao dự định
         cho cả phái đoàn chơi sang vài ba bữa bằng tiền thuế của
         dân, phòng khách sạn tốn xỉu xỉu có 1850 đô một đêm
         thôi. Và đi bằng vé máy bay hạng nhứt. Tốn sơ sơ tất
         cả là 132,048 đô cho mấy ngày phó hội. 
  Bà bảo: Thôi mà! Xài
         chi mà xài dữ vậy hè? Khách sạn mình ở, phòng thường
         thôi và vé máy bay mình đi cũng thường thôi! Vậy nha!
  Bà Bộ trưởng
         Ngoại Giao nầy chưa biết làm việc ra sao nhưng bước đầu biết
         tiếc kiệm cho dân đồng nào hay đồng ấy. Vậy là tốt!
         
  Trong khi đó
         nhớ ông Bob Carr nhà ta, cựu Bộ Trưởng Ngoại Giao của thời chánh
         phủ Lao Động, ổng đi đâu cũng dắt ‘má thằng cu’
         theo, ngồi ghế hạng nhứt, ở khách sạn 5 sao cho nó ‘đã’!
         Hai ông bà ‘đã’; nhưng người thọ thuế như tui thì
         xót. Bởi vì hai ông bà 5 sao thì  những người dân
         bình thường như người viết và mấy tay Úc thòi lòi
         bình dân bịnh viện khác nếu có đi du lịch mà mậu lúi
         vì phải đóng thuế quá nhiều, còn cắc nào trong túi
         đâu mà 5 sao nên đành phải đành ở khách sạn ‘ngàn
         sao’ thôi?! 
  Đày tớ mà xài sang là ông chủ mạt! Hu hu!
  Ông bà mình thường
         nói đầu xuôi đuôi lọt. Một trăm ngày trăng mật được
         chánh phủ tân cử ‘dọng’ mật ọng vào họng thì hy
         vọng là sẽ trăng mật dài dài với chánh phủ cho đến
         hết nhiệm kỳ đầu. Ba năm sau, dân Úc sẽ nhớ ơn đầy
         tớ, sẽ bầu cho quý ông quý bà nữa.  Còn cầm
         bằng nói vậy mà hỏng phải vậy! Làm việc còn tệ hơn
         vợ thằng Đậu, tối ngày chỉ lo ăn và nhậu… thì dân
         chắc sẽ ‘bái bai đầy tớ’ thôi nha! 
  Đầy tớ nước Úc
         nầy, chủ giận là cuốn gói đi nhe em chứ không phải như đầy
         tớ nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam bây giờ,
         ông, bà chủ nào dám hó hé là đầy tớ ‘quánh’
         cho ông, bà chủ cái lỗ mũi ăn trầu và cái đầu xỉa
         thuốc!
   
  đoàn xuân thu.
  melbourne.
  Theo ‘The Sydney Morning Herald’.
   
      
         Nổ súng ở Washington!
  “the shooting in Washington”

   
   
   
   
  
  
  
  
  
  
  Ít nhất một tên đã nổ súng
         bên trong một tòa nhà tại  Căn Cứ Chỉ Huy Hải Quân
         ở Washington , làm ít nhất 13 người thiệt mạng.  
Một tay súng đã chết , sau khi đọ súng
         cảnh sát . Cảnh sát cho biết có thể còn có thêm hai tay súng
         nữa.
  Đô
         Trưởng thủ đô Washington DC, Vincent Gray nói:  Đã có
         ít nhất 12 người thiệt mạng và nhiều  người
         bị thương.  Hiện chưa rõ con số đó có bao gồm
         một tay súng đã bị bắn chết hay không?
  Ông Gray nói "Động
         cơ của vụ nổ súng nầy giờ cũng chưa rõ" . Ông cũng
         không cho biết tên của kẻ sát nhân . Ông cho biết chưa có
         chứng cớ gì để nghĩ rằng đây là một cuộc tấn
         công khủng bố .
  Các nhân chứng thuật lại: Một tay súng từ lầu
         tư bắn vào những người trong quán cà phê ở tầng trệt.
         Những người khác thì cho biết một tay súng bắn vào họ
         trong một hành lang ở tầng ba .
   NBC News đưa tin rằng một tay súng là Aaron Alexis 34 tuổi từ
         Fort Hood, Texas, người đã sử dụng căn cước của một người
         đàn ông đã từng làm việc tại Căn Cứ Hải quân
         nầy . Ông nầy là một người dân sự làm theo hợp đồng,
         và đã được xác định thông qua dấu vân tay của
         mình trên căn cước.
  Cảnh sát bắt giữ người đàn ông
         có căn cước được sử dụng nhưng chưa xác định
          được ông là một nạn nhân vô tội hoặc ông
         có liên hệ gì với các hung thủ?
  Bà Cathy Lanier, Tổng Giám Đốc
         Cảnh Sát của Thủ Đô Washington DC,  ca ngợi phản ứng
         của cảnh sát là xuất sắc và anh hùng. Cách ứng phó
         của cảnh sát đã giúp giảm số người chết. Bà cho
         biết cuộc điều tra đang được FBI tiến hành và  cảnh
         sát vẫn đang truy tìm, có thể, là hai tay súng khác?
  Bà  Lanier
         cho biết thêm một trong hai là một người đàn ông da trắng
         , tuổi từ 40-50 , mặc đồng phục hải quân và mang theo một khẩu
         súng ngắn. Trong khi một người da đen thứ hai , cùng độ tuổi 
         tóc bạc và cũng mặc quân phục.
  Bà  Lanier  lúc
         08:15  có người gọi kêu cứu, cấp báo về một
         tay súng tại Căn Cứ Hải Quân và Cảnh Sát khẩn cấp đến
         hiện trường trong vòng bảy phút. 
  Những tường thuât khác cho biết:
         Tay nổ súng đầu tiên đã  trang bị môt khẩu súng
         trường AR15, một khẩu súng ngắn và một khẩu súng lục
  Xe cứu thương và nhân viên công lực
          tràn ngập đường phố xung quanh căn cứ.  Một
         chiếc trực thăng bay lượn trên không.  Trường học
         gần đó đã đóng cửa và  hoạt động
         của máy bay ở Phi trường quốc gia Reagan đã tạm ngưng để
         khỏi ngăn trở hoạt động của trực thăng của cơ quan công
         lực. 
  Căn cứ
         Hải quân nầy là lớn nhất trong năm hệ thống của Hải quân
         và chiếm một phần tư của toàn bộ ngân sách của Hải
         quân . Nó có nhiệm vụ đóng mới các tàu của Hải
         quân và tàu ngầm và hệ thống chiến đấu của họ .
         
  Căn cứ
         Hải quân  chiếm một phần của một khu phố đang phát
         triển mạnh trên bờ sông Anacostia, đông nam Washington, chỉ cách Công
         Viên Quốc Gia vài dãy nhà và cách Quốc Hội Mỹ khoảng
         2,5 km về phía đông nam.
  Tổng thống Mỹ Barack Obama họp báo và nói rằng: Ông thương
         tiếc các nạn nhân đã bỏ mình, những người Mỹ yêu
         nước đã bị thảm sát.
  Ông nói: " Chúng ta đang đối
         mặt thêm một vụ giết người hàng loạt và sáng nay nó
         đã xảy ra ngay trên một căn cứ quân sự ở thủ đô
         đất nước chúng ta. Các nạn nhân là những người đàn
         ông và phụ nữ đi làm để bảo vệ tất cả chúng
         ta. Họ là những người yêu nước! Họ đã không tiên
         liệu được rằng mình sẽ bị tấn công ngay chính trên
         quê hương mình, ngay chính trong văn phòng của mình .
  Tổng Thống  Obama
         cam kết dù bằng cứ giá nào: Bất kỳ ai thực hiện hành
         động hèn nhát này phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
  Tới giờ phút nầy, số người thiệt
         mạng chính xác và những người bị thương nặng nhẹ như
         thế nào vẫn chưa rõ. Có khoảng 3.000 người làm việc tại
         căn cứ  Hải quân nầy, là cơ sở chính để
         đóng tàu, bảo dưởng các tàu Hải quân kể cả tàu
         ngầm.
  Todd Brundidge , một trợ lý điều
         hành của Hải quân, chỉ huy Hệ Thống Biển , cho biết ông và
         các đồng nghiệp khác chạm mặt một tay súng trên tầng ba.
         "Hắn quay lại và bắt đầu nổ súng ", ông Brundidge nói.
  Terrie Durham , một trợ
         lý điều hành với cùng một cơ quan , cho biết cô cũng nhìn
         thấy tay súng bắn về phía cô và ông Brundidge .
  Morgan, một người
         con, lo lắng cho Mẹ mình đang làm việc tại Căn Cứ Hải Quân
         nầy đã gọi Mẹ mình đến 30 lần. Cuối cùng, anh biết
         Mẹ mình may mắn được bình yên. Anh nói đây không phải
         là lần đầu tiên những người trong gia đình anh phải đối
         mặt với hiểm nguy. 
  Ngày 11 tháng 9 Mẹ anh đang làm việc ở Ngũ Giác
         Đài. Và chính anh  cũng là sinh viên ở trường
         Virginia Tech trong cuộc thảm sát năm 2007 đã giết chết 32 người
         .
   
  Patricia , một chuyên
         gia quản lý hậu cần, cho biết cô đang ở trong quán cà phê
         và nghe tiếng súng nổ  ‘pop, pop , pop, " cô nói. 
         Mọi người kinh hoàng và bắt đầu bỏ chạy.
  Cảnh sát Thủ Đô 
         và Đặc vụ Liên bang FBI,  xe cứu thương tràn
         ngập trên đường phố  quanh  hiện trường.
         Máy bay cất cánh từ sân bay quốc gia Reagan đã tạm thời 
         đình chỉ vì lý do an ninh .
           
  đoàn xuân thu.
  melbourne.
   
          Theo CNN.
          5 giờ sáng giờ Đông bộ Úc Châu
  ngày 17/09/2013.
   
      
         
Có một
         dòng sông vẫn chia hai lớp cũ!
  

 Người viết
         xa Mỹ Tho, nghĩa là xa trường Nguyễn Đình Chiểu, năm 1970.
         Tính tới nay đã 43 năm rồi, nghĩa là gần nửa thế kỷ.
         Cậu học trò 18 tuổi, tóc còn xanh mơn mởn, chưa vướng bụi
         đời, đậu tú tài hai, rồi tòng ten ngồi sau cốp xe lô Minh
         Chánh để đi Sài Gòn ‘du’ học! 
  
Đâu biết rằng xa trường
         lần đó là xa luôn, là đi vòng vo trong xứ cho tới ngày
         sập tiệm và cũng như cả triệu người dân Miền Nam khốn
         khổ khác, sau chiến tranh, bị trấn lột đến chỉ còn lại
         cái quần xà lỏn… nên phải tìm cách… đi luôn ra
         biển! Tha hương và tha phương! Vì ở lại là chết! Chết
         từ từ nhưng chết chắc… giống như Nguyễn Biểu bị giặc
         Tàu Trương Phụ trói vào cọc cầu Lam, lúc nước ròng
         rồi chờ cho nước lớn! Sặc nước! Chết! 
  
Bây giờ ở một nơi rất xa quê cũ,
         ngàn dặm biển, đêm nay trầm ngâm bên ly rượu đắng lại
         nhớ về những ngày lang thang ở trường Đại Học Khoa Học Sài
         Gòn; mà sáng sáng ngồi uống cà phê trước khi vào lớp
         cùng Trương Hiếu Dân. Trầm ngâm nhìn mấy con sâu đo xấu
         xí buông mình từ nhánh điệp tây, chắn cả lối đi.
         Cuộc chiến tranh nầy xấu xí như những con sâu đo trước mặt,
         chắn hết cả tương lai tươi đẹp của một đời người!
  
Rồi quẩn quanh thêm
         hai năm nữa ở giảng đường cho đến mùa hè 72, Bắc Quân
         đánh Thừa Thiên, Kon Tum và An Lộc. Xếp bút nghiên, người
         viết vào Thủ Đức, ra trường, giầy sô áo trận, Bình
         Đại, Bến Tre. Rồi lại theo dòng đời mà chìm nổi. Cứ
         lưu lạc như một giề lục bình, cứ trôi trên sông, không
         định hướng, mắc kẹt ở chân cầu nào, bờ nào, bến
         nào thì ở lại một lúc, sút ra, lại trôi đi. Cứ lầm
         lủi sống như vậy! Chán chưa?! 
          
Quê người, tưởng chừng như đà quên hết, buồn
         quá, thảm quá nên cũng ráng quên lắm chớ! Thì đêm
         nay, một người bạn trẻ đồng môn năm cũ, Trần Thanh Liêm,
         Brisbane, kêu réo: “Anh viết cho trường mình một bài đi!”
         Thì kỷ niệm ngày xưa thơ dại lại tràn về trong tâm khảm
         như đồng bằng quê mình đang mùa nước nổi. Nước
         cứ dâng, dâng… lên!
          
Cậu học trò nhỏ ‘híu’ năm
         đó về Nguyễn Đình Chiểu lúc mới 15 tuổi. Mấy thầy
         cho ‘chú mầy’ vô lớp Đệ Tứ 8. Lớp của mấy ‘trự’
         quê Tân Thới, Gò Công, Tân Thạch, Kiến Hòa chuyển trường
         hay phải theo Tía Má làm công chức, quân nhân rày đây
         mai đó, gạo chợ nước sông! Ba năm trước, Thất, Lục, Ngũ
         thì học ở Petrus Ký Sài Gòn. Ba đổi về Bưu Điện Mỹ
         Tho thì con phải đi theo!
  
Lớp Tứ 8 nầy hồi xưa là phòng ngủ dành
         cho học sinh nội trú; nên cửa lớp xây xuyên ngang hông, để
         cho mấy thầy giám thị, đêm đêm, dễ đi kiểm tra, chia lớp
         ra làm hai. Ba dãy bàn học phía trên dành cho mấy đứa nhỏ
         con, chưa tới tuổi dậy thì, còn siêng học, vì ngây thơ
         chưa biết ‘Em tan trường về, anh theo Ngọ về’ và bàn giáo
         sư. Lối vào lớp chia hai, tụi học trò gọi là… dòng sông
         Bến Hải! 
  
Lớp Tứ
         8 nằm ở bìa trái, từ cổng đi vào, thuộc dãy lầu dơi.
         Dãy lầu nầy cất hồi xửa hồi xưa, xưa quá rồi, hồi
         chưa có xi măng, tường kết dính lại bằng cát pha với bọt
         đường…Sườn nhà bằng khung sắt đã mục rỉ, sậm
         màu nâu sỉn…Cầu thang cây ọp ẹp như muốn rã bèn!
         Vì vậy trên lầu không có lớp học nào hết! Sợ sập!
         Không có học trò, chỉ có dơi nên mới gọi là lầu
         dơi. Tầng trệt còn có lớp nhưng lúc đó đi học không
         bao giờ đám học trò khờ khạo nầy lại nghĩ rằng có
         ngày lầu dơi ở trên sẽ đổ ập xuống đầu mình.
         Mãi sau 75, trời mới sập. Còn dãy lầu dơi, lớp cũ ngày
         xưa nghe nói đã xương tàn cốt rụi, sập cái rầm năm
         73 rồi! Như một điềm báo trước vận trường, vận nước…sẽ
         sập luôn… xui tận mạng!
          
Thầy Lê Thế Khởi hình như năm ấy hình như mới
         ra trường, dạy Anh Văn và làm Giáo Sư hướng dẩn. Cùng
         về trường với thầy là cô Chi, đẹp, cũng người Bắc
         như thầy, tóc Sylvie Vartan, thơ cả một khung trời mộng?! Chuông vào
         học mới vừa reng reng, là thầy đã xuống tới lớp rồi. Học
         trò còn đứng, lau nhau chưa chịu ngồi xuống thì cả bọn,
         xóm nhà lá, ráng ngoái nhìn ra cửa lớp, rồi xôn xao: “Thầy
         ơi!” “Cái gì?” “Cô Chi kìa thầy! He he!” Thầy cũng
         nhìn ra, cũng cười…Có người không cười là cô!
         Cô có biết gì đâu mà cười. Chỉ có thầy chợt
         nhìn theo… “Em đi áo mỏng buông hờn tủi…Là hết
         thôi rồi chuyện trước sau!” Và cái lũ nhứt quỷ, nhì
         ma, thứ ba học trò nầy là nhăn răng ra cười hết cỡ…
         trông rất tiếu…lâm!
          
Nhớ cuối năm học đó, thầy là
         Giáo Sư hướng dẩn, phê thành tích biểu giống như học
         bạ bây giờ, thầy khuyên: “Có khiếu về ngoại ngữ, có
         thể đi ban C nếu thích!” Không theo ban C như lời thầy bảo; mà
         đi ban B; vì nghĩ chỉ cần làm trúng toán là đậu. Ban C
         nghe nói học hành làng nhàng, lạng quạng, chơi nhiều hơn học
         là rất dễ rớt tú tài anh đi trung sĩ, em ở nhà lấy Mỹ
         nuôi con. Hu hu! 
  
Mãi năm, sáu năm sau, khi thi tuyển vào Đại Học
         Sư Phạm, không biết phải chọn môn nào vì môn nào mình
         cũng dở ẹt; lại nhớ tới lời thầy dạy, nên chọn đại
         môn Anh Văn và phước đức ông bà để lại, chó táp
         phải ruồi, nên đậu…gần bét lớp! Và mãi khi chạy
         ra được nước ngoài, với cái vốn tiếng Anh dù hơi ‘nổ’
         là đã từng đi dạy à nha, thực sự chỉ ‘English for Today’
         quyển 1, bìa vàng hoặc quyển 2, bìa xanh đậm, nghĩa là tiếng
         Anh đựng không đầy cái lá mít. Nghe Tây nói dù chưa
         điếc đặc, chỉ hơi lảng tai thôi, tiếng còn tiếng mất!
         Trả lời Tây còn cà lập bập, cà lăm lăm, tuy vậy cũng
         giúp ích cho người viết rất nhiều để ‘bắt’ ngay được
         cái ‘job’ của Tây; dù chẳng vẻ vang gì cho lắm…nhưng
         cũng đủ chút tiền ‘còm’ mà nuôi vợ, nuôi con thời
         mới qua, còn lơ ngơ lóng ngóng! 
  
Em chắc mấy chữ thầy phê hồi
         xưa, thầy đã quên mất tiêu rồi? Mà ngay cả tên em, chắc
         thầy cũng không nhớ nó là thằng nào mà viết văn…‘khỉ’
         quá?! Dù
         vậy, mấy chữ đó đã làm thay đổi cả đời em sau
         nầy theo hướng tốt hơn chớ không có làm em sập tiệm! Em xin cám ơn
         thầy!
  
Sau nầy ngao du mấy trang web bên Mỹ, thấy mấy anh, mấy chị trường
         xưa họp mặt, chợt thấy hình thầy cũ. Nhìn thầy, rồi nghĩ
         “Thầy trò ta tóc bạc như nhau!” Ai mà lại không bồi hồi
         nhớ đến trường xưa thầy cũ?! 
  
Ngoài ra dù còn kẹt lại quê nhà hay sống đời
         lưu lạc thì theo năm tháng đời người đã có một
         số thầy giờ đã trở thành người muôn năm cũ, đã
         trở về cát bụi. 
  
Thầy Thứ dạy Anh Văn, (gần đám giỗ thầy
         rồi!), Thầy Thanh, Thầy Nhân, Thầy Chi dạy toán. Thầy Bổn, Thầy
         Nhơn dạy Pháp Văn, Thầy Quang, Thầy Tính dạy Lý Hóa…
  
Mấy thầy còn kẹt
         lại quê nhà khi qua đời…sao vẫn chưa thấy tụi nó, mấy
         thằng học trò cũ của trường Nguyễn Đình Chiểu hồi xưa,
         mà giờ làm quan quyền…gì gì đó ở Mỹ Tho, còn
         sót lại chút ‘tình nghĩa giáo khoa thư’, nghĩa là còn
         nghĩ đến tình thầy trò năm cũ để đứng ra mà khấp
         báo…Hay là vì tụi nó bận ăn no ngập mặt rồi nên
         quên ráo trọi? Hay vì dưới mắt mấy đứa ‘quỷ hó’
         nầy ân sư dạy chữ ngày xửa ngày xưa đều là giáo
         Ngụy hết ráo… hay sao?! Ê! Làm như vậy là bậy bạ lắm
         nha! Mấy chục năm rồi, chờ hoài sao không có đứa nào chịu
         ‘sửa sai’ hết vậy ta? Vậy mà trong tiểu sử các ‘quan lớn’,
         thì vẫn dám đề là cựu học sanh trường Nguyễn Đình
         Chiểu chớ?! Thiệt là đã đứt dây thần kinh ‘hổ thẹn’
         à nha!
  
Anh bạn thơ cùng trường năm cũ nói: “Ông ơi!
         Ông đừng có mơ chuyện hão huyền. Trường mình hồi xưa
         đã chia hai như vậy đó. Với nó, mình là giặc. Anh bèn lẩy
         thơ Vũ Cao: “Anh nghĩ, trường ta giặc chiếm rồi. Trăm nghìn
         căm uất bao giờ nguôi. Giờ tin trường cũ tan hoang hết. Sương
         trắng, người đi lại nhớ người!” Quê ta, trường ta nó
         đã chiếm mất rồi! Mình nhớ; chớ tụi nó phải giả
         bộ quên cho hợp chánh sách chớ?!
  
Lớp Đệ Tứ 8 hồi xưa cũng chia hai như vậy. Đêm,
         nửa khuya, VC pháo kích vô thị xã Mỹ Tho; sáng đứa nào
         may mà còn sống sót, thì vẫn ôm cặp vào lớp học như
         thường. Cả nước đang chiến tranh mà! 
  
Trò Nhung đi học sớm,
         qua Cầu Vĩ, đạp lựu đạn gài, rồi chết. Đứa chưa
         kịp thi tú tài một, phải đi lính, đạp mìn, cụt mất
         hai chân như trò Châu hoặc cưa một chân như trò Hiệp. Hy
         sinh một phần thân thể vì đất nước để cho những đứa
         may mắn hơn, được hoãn dịch vì lý do học vấn, mà
         đi du học như trò Liêm, trò Thiệu, trò Trực, hay học lên
         tới Tiến Sĩ, Cử Nhân, Bác Sĩ, Dược Sĩ, Kỹ Sư như
         trò Chín, trò Hòa, trò Cung, trò Cường. Mà không biết
         mấy thằng ‘khoa bảng’ nầy có nhớ, có nhìn đến bạn
         cũ tình xưa nữa không ta; nếu có dịp gặp lại bạn bè
         năm cũ đang lê tấm thân tật nguyền đi bán vé số để
         mưu sinh? 
  
Thua trận, trò Nhung, trò Hùng, Nha Kỹ Thuật… phải lê thân
         mình trong gông cùm cải tạo 6, 7 năm đất Bắc… Thì cũng
         có đứa, phe thắng cuộc, vênh vang vác súng K 54 vào trường
         cũ, ‘kiếm’ thầy xưa như thằng Thông chẳng hạn! Hay thằng
         Dân (hồi xưa tao với mầy thân lắm mà! Sao nỡ làm vậy?)
         ngồi chéo ngoảy ở Ủy Ban Quân Quản ghi tên mấy thằng bạn
         học cũ đến trình diện học tập cải tạo, nó giả bộ
         tảng lờ như hỏng có quen ai?!
          
Lớp Đệ Tứ 8, phần số có đứa
         bên nầy, có đứa bên kia, cũng có đứa đứng chàng
         hảng, lèng phèng, không ông mà cũng không thằng, thì về
         nhà buôn bán, hay làm ruộng nuôi vợ, nuôi con như trò Hoàng,
         trò Điệu! 
  
Đứa thua cuộc biết nếu ở lại thì sẽ bị
         đứa thắng cuộc trả thù là chắc chết; cho nên dù xác
         em giờ ở phương nào, cũng đêm chôn dầu vượt biển
         mà thôi. Nhưng nhờ bà độ, hên quá là hên… chạy
         tuốt qua Canada như trò Cấm. Đứa thì tha phương cầu thực tận
         đáy địa cầu, Melbourne, như người viết đây thôi! 
  
Học trò bước
         xuống thềm tam cấp, trường cũ xa rồi…có người về đất
         buông xuôi, năm ba đứa bạt phương trời… là có một
         phần số rất khác nhau! Và tất cả đều là bi kịch! Tại
         ai? Tại cái gì hả?
  
Lịch sử Việt Nam có một điều rất kỳ lạ là: Khi bị
         ngoại xâm là cả nước đoàn kết lại, chống quân thù.
         Còn khi không còn ngoại xâm nữa là quay lại đánh lẫn
         nhau tơi bời, đến u đầu sứt trán?!
  
38 năm qua, dòng sông Bến
         Hải, vĩ tuyến 17, chia hai bờ Quốc Cộng. Bây giờ dòng sông đó
         vẫn còn chia hai những lứa học trò lớp Đệ Tứ 8 trường
         Nguyễn Đình Chiểu hồi xưa, năm cũ. 
  
Đôi khi quê người,
         họp mặt trường xưa, mấy người bạn đồng môn hoặc
         đồng song thường hay hỏi tại sao xảy ra chiến tranh Việt Nam? Tại
         sao mình mất nước? Có người nói tại Mỹ? Có người
         nói tại ông Thiệu, ông Kỳ?!
          
Còn anh bạn thơ của người viết
         lại cho rằng người Việt mình dù rất khoái gọi nhau là
         đồng bào, đồng hương, đồng môn, đồng song…nhưng
         vì khoái đồng…tiền…nghĩa là khoái ‘chí tử’
         danh và lợi… nên không biết thương nhau?!
  
Xưa tới nay bao giờ cũng
         vậy!
  
 
  
đoàn xuân thu.
  
melbourne.
  
      
         
“Nguyen” ơi!
         Đừng tuyệt vọng!
  
 
 
  
  www.blogotariat.com                            
         www.greenleft.org.au
  Cuộc bầu cử Liên Bang Úc Châu xảy ra hôm nay ngày
         thứ bảy 7 tháng 9 năm 2013. Phòng phiếu mở cửa lúc 8 giờ sáng
         và đóng cửa lúc 6 giờ chiều. Bất cứ đảng nào chỉ
         cần đạt được 76 ghế ở Hạ Viện là ra thành lập
         tân chánh phủ. 
  
Nước Úc có rất nhiều đảng phái
         chánh trị đưa người ra tranh, hay tự mình ra tranh cử với tư
         cách ứng viên độc lập, hỏng có theo ‘cha’ nào hết
         trọi! Có đảng đặt tên rất vui và rất sướng…
         như ‘Sex Party’ chẳng hạn…
          
(Tui cũng tính gia nhập cái đảng nầy
         mà hỏng biết ông hay bà đảng trưởng biểu đảng viên
         làm cái giống gì nên cũng hơi sợ! He he! Còn con vợ ‘hiền’
         nghe tui rục rịch đòi làm chánh trị cho đời vui trở lại,
         nó bèn nhẩy đong đỏng lên, ra nghiêm lệnh là: Cấm tiệt!
         Hu hu!) 
  
Mặc dầu
         có nhiều đảng như ruồi mùa hè xứ Úc vậy, nhưng hồi
         xưa tới giờ chỉ có hai đảng lớn thay nhau nắm chánh quyền,
         hết tao tới mầy: một là Đảng Lao Động; hai là Liên Đảng
         (liên minh giữa Đảng Tự Do và Đảng Quốc Gia). 
  
Tối nay, khi người
         viết viết tin nóng hổi nầy, lúc 9 giờ 40 phút tối ngày 7 tháng
         9 năm 2013, giờ Đông Bộ Úc Châu thì Kevin Rudd đã lên truyền
         hình chấp nhận thua cuộc; trước đó đã gọi điện
         chúc mừng đối thủ chính trị của mình là Tony Abbott vừa
         chiến thắng! 
  
Kiểu Úc là vậy, thua là chịu thua, buồn rớt nước
         mắt đi chớ, chẳng phải chơi nhưng phải nuốt hận vào lòng,
         vào bụng chớ không phải như của các nước khác như
         Campuchia, Zimbabwe. Bầu cử xong rồi, đối lập la làng: “Ê! Nó
         ăn gian đó nha!”.
  
Lúc 03:32 rạng sáng ngày 8/09/2013, kiểm phiếu mới
         được 76.3 % và Lao Động chỉ được 51 ghế (tối đa là
         57); Liên Đảng được tới 81 ghế (tối đa là 89). Đảng
         Xanh được 1 ghế. Và các đảng khác 2 ghế (tối đa là
         3). Nghĩa là đảng Lao Động, không thể dùng chữ thất bại
         mà phải dùng chữ thảm bại mới đúng! Nghĩa là thua thê
         thảm trong vòng 100 năm trở lại đây như Tony Abbott vừa cười
         ha ha văng nước miếng vừa nói. Điều đó cũng có nghĩa
         là Liên Đảng đã giành chiến thắng một cách quá
         dễ dàng và Tony Abbott sẽ trở thành tân Thủ Tướng thứ
         28 của Úc. 
  
(Xin đừng quên con vợ tui nó bỏ cho ông đó nghe.
         He he! Vì nó ghét Carbon tax hay là thuế thán khí vì nó làm
         em ‘yêu’ phải ‘ma rốc’, móc ra thêm bộn tiền để
         trả ‘biu’ điện, ‘biu’ ga và ‘biu’ nước? Em ‘yêu’
         đòi thêm tiền chợ mà tui hỏng có để đưa thêm
         nên em ‘yêu’ trút căm hờn qua lá phiếu là trừng phạt
         đảng Lao Động bằng cách bầu cho đảng Tự Do! Hành động
         đó, em ‘yêu’ nghiến răng, cho là phải… phải! Làm
         tui cũng rùng mình… ớn quá mấy ông ơi!
  
Còn tui thì khỏi cần;
         vì tui bỏ cho bà đảng Green (Đảng xanh lè) dù biết rằng
         nó không có cách chi mà đủ túc số, có một ghế
         duy nhứt ở Melbourne mà nhờ Trời Phật độ trì, phù hộ mới
         giữ được, thì cách chi mà thành lập chánh phủ cho được
         chớ?! Nhưng tui vẫn bỏ cho Đảng Xanh vì bà Đảng Trưởng
         không chửi di dân, “Stop the Boat”, như mấy ‘cha’, của cả
         hai đảng lớn cứ đem ra mà ra rả! Phần tui cũng muốn phiếu
         số một của tui dành cho đảng Xanh thì đảng sẽ được
         hơn 2 đô 48 xu tiền trợ cấp tranh cử để ăn cà rem chơi
         cho đỡ buồn vậy!)
  
Đêm chưa tàn mà ‘huynh’ đã vội ra đi sao? Trước
         ống kính truyền hình, Kevin Rudd cùng vợ, hai con trai và một con gái,
         một mặt công nhận thất bại, mặt khác từ chức Lãnh Tụ
         Đảng Lao Động nhưng người viết lại rờ mu rùa rằng: Kevin
         chưa chắc đã chịu về đuổi gà cho vợ đâu? Phần
         vì Kevin vẫn còn giữ được chiếc ghế dân biểu của mình
         ở Queensland; khá hơn John Howard năm 2007, dẫn dắt Liên Đảng tới
         chỗ đại bại mà còn mất luôn ghế dân biểu của mình.
         Trong lịch sử Úc chỉ có hai trường hợp như vậy. 
  
Kevin thua, thua thảm…
         nhưng cũng còn hay! Vì Bill Shorten nói nếu tui hỏng trở cờ bỏ
         Julia Gillard mà theo ẳm hộ Kevin Rudd là có thể tanh bành hết ráo.
         Dân Úc thấy hiền như vậy mà chọc tới là nó quánh
         còn đau hơn ong vò vẻ đốt!
  
Thôi hụt giải độc đắc
         thì Kevin trúng giải an ủi vậy! Còn làm dân biểu là còn
         cơ hội ‘biểu’ dân mà. Biết đâu chừng ba năm tới…?
  
Mấy bữa trước,
         lúc chưa xổ gà đá độ mà đã chắc thua, nên Cựu
         Thủ Tướng Bob Hawke của Lao Động đã đề cử Bill Shorten (vẫn
         còn giữ được cái ghế của mình ở đơn vị bầu
         cử Maribyrnong) lên làm Lãnh Tụ Đối Lập rồi hà? Rồi Kevin
         Rudd lại lo nướng xúc xích vừa ăn vừa uống beer nữa chớ!
         Cái nầy là dành cho mấy trự ở không kìa. Còn mình
         đang đi tranh cử mà? Thiệt là làm điềm xui quá xá là
         xui! Hỏi hỏng thua sao được?! 
          
Thua thì phải kiếm người đổ thừa
         chớ! Bàn về nguyên nhân thất bại, Peter Beattie, nguyên Cựu Thủ
         Hiến tiểu bang Queensland, nói là do sự mất đoàn kết trong đảng
         Lao Động và trong chánh phủ. Bà lật ông, rồi ông lật lại
         bà. Lật qua lật lại chìm xuồng… ướt ráo! Dân Úc
         chán quá bèn quất cho đảng một hèo! Đau thấy ông bà
         ông vải!
  
Ông Beattie nóng ruột sợ đồng chí thân yêu… dấu
         của mình chết ráo… bèn hy sanh xả thân ra mà cứu đảng
         nhưng cũng cứu cũng không được, bệnh nặng quá mà; đành
         bó tay luôn; cho dù ở cấp tiểu bang Peter đã từng lãnh đạo
         đảng Lao Động thắng hai lần rồi nhưng con vợ cằn nhằn ‘Đừng
         bỏ em một mình! Trời lạnh quá! Trời lạnh quá!’ nên Peter
         về hong lại tình em cho ấm… nên từ nhiệm Thủ Hiến giữa
         mùa thu lá đổ, từ chức dân biểu luôn, để nhường
         lại cho ‘em’ Anna Bligh mà sau đó bị thua tơi tả, bị Campbell
         Newman đảng Tự Do Quốc Gia ‘quánh’ cho một chưởng không còn
         một manh giáp! 
  
Lần nầy dù Peter muốn nhẩy ra cứu đảng chứ
         không phải cứu bồ Kevin vì thực ra hai ‘trự’ chả ưa thích
         gì nhau. Nhưng tới giờ phút nầy ngay cả Peter Beattie cũng tiêu tán
         thòn luôn rồi! Thôi chìm tàu, chết theo tàu như vậy cũng
         là chánh nhân quân tử Úc! 
          
Nội các đối lập của Tony Abbott giờ
         thắng, lập chánh phủ thì ghế đã chia chác trước rồi.
         Khỏi bàn! Giờ chỉ cần bay lên Canberra, gặp Tổng Toàn Quyền
         Úc, bà Quentin Bryce, đặt tay lên Thánh Kinh mà tuyên thệ nhậm
         chức. Thề nhớ giữ lời nha! Thưa quý vị! Sao ‘qua’ nghi quá
         tay hà!
  
Còn ai sẽ làm lãnh tụ đối lập? Câu hỏi vẫn còn
         trước mặt. Thôi để đảng Lao Động lau khô dòng nước
         mắt vì thua trận đi đã rồi hãy tính sau. Ai sẽ lên làm
         lãnh tụ đối lập thì bắt buộc là phải có, để
         Thủ Tướng đi đâu, làm gì là ‘tui’ đi theo y như
         bóng để mà nghe ngóng và để vô Hạ Viện mà ‘chửi’
         chơi cho đã tức… He he!”. 
          
Dĩ nhiên là tin nóng, nên có những
         dữ liệu còn chưa chín, còn sừng sực! Sẽ cập nhựt sau!
         Thưa quý độc giả thân mến!
  
Còn điều muốn nói thêm ở đây lại là điều
         oái ăm! Đó là đảng mình thắng nhưng mình lại thua,
         mới đau! Mình thua là vì đảng đưa mấy cục xương
         khó nuốt, vì cục thịt nạc tía con nó chia nhau, lủm hết trơn
         rồi?!
  
Đó là trường hợp ứng cử viên gốc Việt John Nguyen
         ở đơn vị Chilshom, Victoria. Lúc 4 giờ 26 phút sáng ngày 8 tháng
         9, 41 trong 45 phòng phiếu và 69.6% phiếu đã được đếm xong.
         Và bà Anna Burke, nguyên dân biểu đương nhiệm và chủ tịch
         Hạ Viện vẫn giữ được ghế của mình với 25,868 phiếu
         bầu số 1 chiếm 40.2 % nghĩa là mất khoảng 4.1 % so với kỳ bầu
         cử trước. Trong khi đó John Nguyen được hơn với 28,069 phiếu
         bầu số 1 chiếm 43.6 %, nhiều hơn đối thủ chánh của mình
         nhưng vì không được hơn 50% tổng số phiếu nên phải tính
         đến việc nhường phiếu ưu tiên. Và bà Anna Burke được
         33,749 phiếu được 52,4% đắc cử dù số phiếu thua kỳ bầu
         cử vừa rồi hết 3.3%. Còn John Nguyen thì 28,769 chiếm 47.6% vẫn thua dù
         được thêm 3.3% nữa so với kỳ bầu cử trước.
  
Thắng phiếu bầu
         số 1 lại thua sau khi tính nhường phiếu ưu tiên nên vẫn thua. Thiệt
         là oái ăm quá! Nhưng luật chơi là vậy nên đành phải
         chịu thôi!
  
Ghế chủ tịch Hạ Viện của bà Anna Burke sẽ gởi
         gió cho mây ngàn bay nhưng có thể bà Anna sẽ bắt được
         cái ghế bộ trưởng đối lập nào đó cũng còn thơm
         chán!
  
Còn John
         Nguyen thì người viết cũng tiếc hùi hụi cho John vì mình là
         người gốc Việt với nhau không ủng hộ còn ủng hộ ai vô
         đây nữa? 
  
Thành bại không luận được anh hùng. John còn
         trẻ, đường tương lai còn dài! Thua keo nầy mình bày keo
         khác. Dĩ nhiên chen vào dòng chánh trị chánh mạch của Úc
         nó còn khó hơn là leo núi Everest! Vì mấy cái ghế ngon,
         ghế an toàn mà đảng đưa ‘Con Lừa’ ra ứng cử cũng
         thắng như thường thì tụi nó giành hết ráo rồi đâu
         có tới phần mình?!
  
Để an ủi! Xin đám con em người Úc gốc
         Việt sau nầy, thế hệ một rưỡi hay hai gì đó đừng có
         nản nha! Vì nhìn xa xa một chút, người Việt tỵ nạn chúng
         ta trên toàn thế giới sau gần 40 năm tha hương cũng có nhiều
         người nước khác thành công đó thôi, người Việt
         mình ‘number one’ mà, như: Phó thủ tướng Đức kiêm
         bộ trưởng Kinh Tế và Kỹ Thuật Philipp Rösler, tên Đức nhưng
         gốc Việt. Còn ở Canada thì có cựu Dân Biểu: Thái thị
         Lạc. Hay cựu Dân Biểu Cao Quang Ánh ở Hoa Kỳ. 
  
Úc thòi lòi lần
         nầy chưa có con thòi lòi gốc Việt nào nhào được
         vô quốc hội nhưng người viết thiệt tình tin rằng rồi có
         một ngày… Chắc mẻm như vậy rồi!
  
Thua lần nầy mình sẽ
         đua lần tới nữa nhé. Trước sau rồi phần thắng sẽ về
         ta! Ha ha! Thua mà mình hỏng buồn nhiều vì đời mà có thua
         rồi mới biết thắng chớ. Thua thì chua. Chua chừng nào thì thắng
         mới ngọt ngào chừng ấy!
  
Do đó: ‘Nguyen’ ơi! Đừng tuyệt vọng!
  
Tường trình nóng
         hổi từ Melbourne, Úc Châu lúc 4:29 am 08/09/2013.
  
đoàn xuân thu.
melbourne
  
      
         
 24 giờ ở Liên Đội Chung Sự! 

my.opera.com 
Ngày 13 tháng 8 năm 1971, trưa hầm hập nóng. Cái nóng  của
         Sài Gòn, hừng hực mái tôn, như chảo lửa đun… sôi…
         
  
Chiến tranh…
         khói… khói… lãng đãng mặt người. Trong căn nhà
         trọ trong hẻm 482 đường Phan Thanh Giản Sài Gòn, mình nằm chịu
         trận như một con cá mắc cạn, ngóc lên mà thở trong cuộc
         chiến khốc liệt nầy… thì nhận được thơ anh. 
  
Bức thơ nhầu nhĩ, bì thơ
         là một tờ giấy, người viết chỉ việc viết vào mặt
         sau, xếp lại, rồi đề địa chỉ ở mặt trước, có in
         tem sẵn, dán lại, gởi đi cho nó gọn mà những người lính
         từ mặt trận thường dùng để gởi về thân nhân là
         ba, má, vợ hay người yêu hoặc mấy đứa em thơ ngây còn
         ở hậu phương. 
  
Thơ anh viết từ ngọn núi Ba Hô nào đó, khoảng 17 cây
         số đường chim bay về phía Tây Bắc Quảng Trị, án ngữ
         đường 9 Nam Lào. Ai kiểm soát độ cao nầy là kiểm soát
         đường  chuyển quân phía dưới. Và muốn tấn
         công, xâm nhập vào Quảng Trị thì phải tìm cách nhổ sạch
         quân trú phòng ở đỉnh Ba Hô! Anh nói những ngày ở đây
         thật là gian khổ và ác nghiệt nhưng gian khổ nhứt là đi
         lấy nước vì địch quân rình bắn sẻ. Anh nói: Gió
         Lào mùa nầy ác nghiệt cũng không kém mấy thằng Bắc Quân
         bên kia núi rình bắn lén. Bầu trời trên đầu, ngày lại
         ngày, không một đám mây, không mưa… khô khốc! Nước!
         
  
Đại
         đội 1, Tiểu đoàn 6 Thủy Quân Lục Chiến của anh nằm trên
         đỉnh Ba Hô đó. Anh không biết ngày về vì hành quân
         liên miên như vậy và đóng chốt ở đây không biết
         đến bao lâu mới có đơn vị khác đến thay? 
  
Thơ anh đến, chưa kịp trả
         lời, thì 21 tây, xác anh đã về tới. 
  
Người anh bà con bạn
         dì, trên chiếc xe Honda, mượn của thằng bạn học khác, chở
         mình lên Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa. Chạy trong cái nắng
         đổ lửa của Sài Gòn mà không nghĩ gì hết. Không tin
         gì hết. Đầu óc như cứng lại, khô khốc, đặc quánh
         lại… như cơn gió Lào vi vút, u u… thổi ngoài kia của
         dãy Trường Sơn. 
  
Xe qua tượng Thương Tiếc, quẹo vào con đường
         vòng cung. Phía trên đồi là Nghĩa Dũng Đài sừng sững,
         rồi ngừng lại ở tiền sảnh của Nhà Quàn Liên Đội Chung
         Sự Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa! 
  
Không có ai chỉ dẫn. Như linh tính
         của tình anh em ruột thịt, mình đến ngay chiếc quan tài hình
         chữ nhựt màu xanh biển thẫm, đã phủ quốc kỳ. Đầu hòm
         có một chữ Hán không hiểu nghĩa là gì? Anh bà con đi
         chung đang học năm thứ hai Văn Khoa, võ vẽ chữ Hán nói: “Chữ
         thượng nghĩa là trên. Đầu nó nằm đây nè!” 
  
Mặt trước quan tài
         có đính một tờ giấy. Trên đó viết vài hàng chữ:
         Cấp bậc: Thiếu Úy. Họ tên: Đoàn Xuân Hòa. Sanh ngày 14
         tháng 9 năm 1949. Đại đội
          
Phó, Đại đội 1, Tiểu Đoàn
         6 Thủy Quân Lục Chiến. Tử trận ngày 15 tháng 8 năm 1971 tại Quảng
         Trị. 
  
Nằm kế
         bên anh là Chuẩn Úy Lê Định, sanh năm 1952, sanh quán Huế, cùng
  
chung đơn vị. Phía
         sau lưng anh là khoảng hai mươi chiếc quan tài nữa, chia làm hai hàng,
         có một vài cái thuộc Sư Đoàn 5, còn bao nhiêu đều
         là lính Đại Đội 1 với anh. 
  
Sau nầy, nghe kể lại, ngày 15 tháng
         8 một trận đánh khốc liệt đã xảy ra trên
  
đỉnh Ba Hô giữa
         bộ đội quân chánh quy Bắc Việt và Đại Đội của
         anh. Đại Đội bắn hết đạn, bị tràn ngập. Trận đánh
         xáp lá cà bằng lưỡi lê đã diễn ra và kết thúc
         bằng phi cơ phản lực đến ném bom. 24 người chiến sĩ Đại
         Đội 1 Tiểu Đoàn 6
  
Thần Ưng Cảm Tử tử trận! 24 chiến sĩ ngã
         xuống và bao nhiêu vành khăn tang đội lên đầu của thân
         nhân tử sĩ ? Nào ai biết được con số chính xác. 
  
Nỗi đau người
         lính không còn đau nữa, đã đền xong nợnước, mà
         nỗi đau của cha mẹ, vợ con, anh em của người chiến sĩ thì
         còn đau mãi đến tận bây giờ! 
  
Quanh quẩn bên chân anh, nhang tàn rồi
         thắp nhang khác, nến tàn rồi đốt ngọn nến khác. Một cọng
         chân nhang, cắm vào đó một điếu thuốc thơm! Mời luôn
         những người đồng ngũ của anh mỗi người một điếu!
         Hà tiện chi nữa! Hết thuốc, lại dốc hết tiền trong túi ra, xuống
         câu lạc bộ nhà quàn mua cho anh hút trước khi xác thân các
         anh về với đất. 
  
Phía
         sau tiền sảnh là một căn phòng tối lù mù, chiếu sáng
         bằng những ngọn đèn tròn, vàng vọt. Rồi có tiếng trực
         thăng sơn chữ thập hồng, phầm phập xuống bãi đáp. Hai người
         lính cứu thương, quân y, bước ra, chuyển từ trong trực thăng
         xác một người lính thuộc Sư Đoàn 5, phù hiệu ngôi
         sao trắng và số 5 màu đỏ máu trên tay áo! Xác tử sĩ
         nằm trên băng ca, một tay thòng xuống, còn đòng  đưa
         theo nhịp đi của hai người lính đang khiêng… chứng tỏ anh
         vừa mới chết, xác hãy còn nóng hổi, chưa lạnh, nên chân
         tay hãy còn dịu nhiễu. Quần áo trận của anh vẫn còn ướt
         sũng và vấy đầy bùn đất! 
  
Xác anh được mang vào
         phòng và những người lính Quân Nhu thuộc Liên Đội Chung
         Sự xúm lại làm phần việc của mình trong im lặng. Trước
         hết dùng kéo
  
cắt quần áo trận ra để tắm rửa cho tử sĩ
         lần cuối. Cái vòi nước xịt vào khuôn mặt giờ hơi
         tai tái nhưng vẫn còn lật qua lật lại được theo tia nước.
         Sau đó là lau khô xác, hớt tóc cho ngắn gọn, dùng phấn
         và son tô lại khuôn mặt, môi người tử sĩ để thân
         nhân nếu có lên nhìn  mặt cho đỡ tủi. Mặc cho
         người lính vừa ngã xuống một bộ ka ki vàng còn hồ cứng.
         
  
Công đoạn
         cuối cùng là đổi cáng. Hai chiếc thẻ bài đeo trên ngực
         tử sĩ được rứt ra. Một sẽ giao lại cho thân nhân và
         một gắn trên đầu hộc tủ, một trong khoảng ba trăm cái của
         phòng lạnh, để biết mà mở ra cho thân nhân lên nhận diện.
         Năm giờ chiều thì Ba, Má dẫn mấy đứa em từ Mỹ
         Tho lên. Lúc đó thấy Má đi không nổi nữa. Chân như
         khuỵu xuống; phải tựa vào vai Ba mà bước! Mấy đứa em còn
         nhỏ quá nhìn quanh… ngơ ngác. Thấy Má như vậy, nước
         mắt mình bây giờ, trưa tới giờ có khóc được giọt
         nào đâu, mới trào ra như suối: 
  
 “Ảnh nằm đây
         nè! Má!” 
  
Má chỉ kêu: “Con ơi!” Rồi khóc! Nghe thảm
         làm sao! 
  
Ba chỉ im lặng, không nói gì, mặt nhăn nhúm lại! 
  
Đêm xuống, Ba, Má
         và mấy đứa em vô nhà khách nghỉ đểbình minh, rạng
         sang mai đưa xác anh về quê cũ. Mình không ngủ được,
         mặc chiếc áo ba-đờ-xuy cho đỡ lạnh. 
  
Trên đồi, gió nhiều
         quá, thổi u…u. Mình ngồi bó gối, dưới chân anh. Nhang tàn
         thắp khuya. Thuốc tàn lại đốt. Tiếng con vạc sành bám trên
         nóc sảnh lâu lâu lại rơi xuống, đập cánh xè xè,
         nghe như hơi người chết từ những chiếc quan tài chập chờn
         ánh nến, thoát ra. 
  
Nhìn lên đồi cao nơi mộ ông Tướng Đỗ
         Cao Trí đèn thủy ngân sáng choang. Nhìn xuống dưới, những
         hàng bia mộngười chết trận… lặng im… chìm trong tối.
         Dọc đường từnhà quàn vào khu gia binh của Liên Đội
         Chung Sự, những mảnh ván quan tài đang đốt dở, cháy leo lét
         trong gió. Những mảnh ván quan tài đang cháy dở là do việc
         thân nhân mướn những người thầu tư nhân rửa xác tử
         sĩ lại để còn nhìn mặt lần cuối. Hòm cũ bỏ đi,
         sau đó xác được đặt vô cái hòm kẽm mới, cò
         chì lại để ngăn mùi tử khí không thoát được
         ra ngoài, có người nằm lại nghĩa trang cùng đồng đội,
         có người được mang về quê an táng. 
  
Ba không muốn khui nắp quan tài anh ra nữa, không
         phải sợ tốn tiền. Mà ba sợ ảnh chết như vậy chắc không
         còn nguyên vẹn gì… mà nếu Má nhìn thấy thì làm
         sao chịu cho nổi! 
  
Hai là hy vọng người tử sĩ nằm đó không
         phải là xác của con mình. Một hy vọng hão huyền là có
         thể ngày nào đó anh sẽ về, gặp lại Ba, gặp lại Má
         chăng? Rõ ràng hy vọng đó chỉ là ảo vọng; dù vậy
         Ba vẫn còn ráng nắm níu, rang mà bám víu theo?! 
  
Sáng hôm sau, một
         bán tiểu đội lính, 6 người, ông Trung Úy già, Trưởng
         Hậu Cứ Tiểu Đoàn chỉ huy và chiếc GMC mười bánh đến!
         Những người lính kê vai, vác, đưa chiếc quan tài lên xe!
         Và anh về quê cũ. Tiếng kèn đồng nghe u uất. Trước đầu
         xe có tràng hoa cườm và băng vải tím. Người yêu anh, chị
         Loan, y tá Bệnh Viện Lê Hữu Sanh của Sư đoàn Thủy Quân Lục
         Chiến, nức nở: “Anh Hòa ơi! Anh Hòa ơi!” lúc di quan! Tình
         nồng thắm của anh chị như bọt nước đã đành tan theo
         vận nước. Lại theo xác anh. Xe qua những đường phố Sài Gòn
         nhộn nhịp. Người lính tử trận… lẳng lặng đi qua. Có
         người dừng lại, chào kính xác người chiến sĩ. Có
         người dừng lại, ngả nón cúi đầu! Đa số vẫn tiếp
         tục đi.Và xe chở xác vẫn đi! Mang anh về lại quê nhà, Mỹ
         Tho… nơi, anh vì nước phải bỏ nó mà đi chỉ mới có
         4 năm! 
  
Mình không
         nghĩ được gì hết! Cuộc chiến tranh nầy ai gây ra ư? Tại
         sao vậy? Làm sao cắt nghĩa được tham vọng của một lũ điên?
         Chỉ biết một điều là một thanh niên mới vừa xong trung học
         là lên đường nhập ngũ, từ Mỹ Tho ra tận 
  
Miền Trung gió Lào
         khô khốc thổi, rồi ngã xuống ở Đỉnh Ba Hô nào đó
         của Quảng Trị để ngăn chận Bắc Quân tràn vào thị xã.
         
  
Ngày 25 tháng 8, ôm tấm di ảnh
         của anh, thằng em kế, thứ năm, nối bước theo sau, trên hai tay là
         chiếc gối nhỏ, màu vàng viền đỏ, màu cờ, có cặp
         lon trung úy và chiếc bảo quốc huân chương đệ ngũ đẳng
         kèm anh dũng bội tinh với 
          
nhành dương liễu, đưa anh đến
         huyệt mộ! Thòng dây đưa quan tài anh xuống kim tĩnh mà mấy
         ông thợ hồ vừa mới xây xong, xi măng chỉ vừa kịp khô nước.
         
  
Ba loạt
         tiếng M-16 bắn chỉ thiên, chào vĩnh biệt người chiến sĩ. 
  
Lại tiếng kêu khóc
         của người yêu anh ở giờ hạ huyệt: “Anh Hòa ơi! Anh Hòa
         ơi!” 
  
Đất lấp lại! Và năm ấy mình vừa 20 tuổi. Ngày
         chôn anh, ngày 25 tháng 8, là ngày sinh nhựt của mình! 
  
 
  
đoàn xuân thu. 
  
melbourne. 
  
      
         
Cướp! Vậy
         mà vui!

 
Thưa quý độc giả thân mến!
  
Có người nói
         đọc báo bây giờ không có tin gì vui hết trơn hết trọi.
         Toàn là tin tội phạm gì đâu không hà, đọc rầu chết
         đi! Thưa không phải vậy cả đâu! Cũng có tin hình sự,
         ăn trộm, ăn cướp… nhưng đôi khi mình đọc xong, dám
         cười bể bụng, cười té ghế luôn!
  
Chuyện rằng một tên
         ăn trộm lẻn vô nhà tính dọn. Vợ chồng chủ nhà đi
         chơi đêm về, vui quá! Y hoảng hồn, bèn trốn tuốt lên lầu,
         nghe ngóng. Ông chồng chắc cũng có máu hài hước cỡ ‘Quang
         Minh, Hồng Đào’ hay ‘David Letterman’ bèn kể cho con vợ nghe một
         câu chuyện vui. Vợ khoái… cười khanh khách. Tên trộm núp
         trên lầu nghe… cũng khoái… cười khanh khách luôn?! 
  
Do đó óc hài
         hước có lợi lắm nha! Nếu không, sao vợ chồng ông nầy bắt
         được ‘thằng’ ăn trộm đang trốn ở trên lầu?
  
Và để tới luôn bác tài,
         người viết vốn ở Nam Bán Cầu, Úc Châu, xin thuật chuyện
         vui nầy xảy ra ở Bắc Bán Cầu để hầu quý độc giả
         thân mến.
  
Chuyện
         rằng: Stockholm là thủ đô của Sweden mà mình quen gọi là Thụy
         Điển. Đất nước Bắc Âu nầy nghe nói là lạnh ‘quéo’
         luôn. Chắc vì lạnh nên anh chàng nầy muốn ấm; bèn lang thang
         lên mạng xã hội mà tìm cách hẹn hò ‘tù ti tú
         ti’ cho tình em làm ấm lại đời ta! Chuyện không có gì
         ầm ĩ đáng nói, nếu em đây là em ‘bự’! Còn em
         nầy thì lại nhỏ xíu hà mới có 13 tuổi thôi! Chàng bèn
         trả trước 500 kronor tiền Thụy Điển, tương đương với
         85 đô Úc, vô tài khoản ngân hàng của em. Đến hẹn
         mà không thấy em đâu nên thiệt là tức tối, rán lần
         mò tìm ra số điện thoại của Tía em, bèn gọi đến
         Tía thuật lại đầu đuôi gốc ngọn để đòi lại
         tiền đặt cọc. Ăn bánh thì trả tiền. Bánh trái không
         có mà lấy tiền tui sao được hả? He he! Kết quả ra tòa về
         tội dụ dỗ gái vị thành niên!
  
Ha ha! Ngu chừa chỗ cho người
         ta ngu với chớ!
  
Ngoài hai cái chuyện vui nói trên, những câu chuyện
         vui dưới đây lại là chuyện về bọn ăn trộm, ăn cướp.
         Đối với những người dân lương thiện, tay làm hàm nhai
         mà nghe nói tới mấy thằng đầu trâu mặt ngựa nầy, mấy
         thằng ăn cướp, ăn trộm hỏi ai mà không sợ? 
  
Mà bàn về ăn
         cướp, chữ nghĩa của ông bà mình thiệt là thâm trầm
         và thâm thúy. Chẳng hạn như ăn trộm, ăn cướp…Nghĩa
         là trộm để ăn, cướp để ăn…Nghĩa là đói
         người ta mới trở thành tội phạm. Bần cùng sinh đạo tặc!
         Câu nầy hoàn toàn đúng khi nó xảy ra ở Mỹ mới đây.
         
  
Hai tên cướp, có súng, xông
         vào một nhà hàng, đe dọa ông chủ và mấy người nấu
         bếp rằng: nếu không cho bọn chúng đồ ăn miễn phí thì
         chúng sẽ bắn chết hết ráo! 
  
Ông chủ nhà hàng bèn tìm
         kế hoãn binh, nói: “Nhà hàng mới vừa bị ăn cướp
         hồi chiều nên giờ lu bu lắm, còn bụng dạ nào đâu mà
         nấu nướng gì được nữa! Thôi hai ông đi đâu đó
         chừng một tiếng đồng hồ sau trở lại, đầu bếp nó nấu
         cho ăn!” 
  
Vậy mà một tiếng đồng hồ sau, hai tên cướp
         nầy quay trở lại thiệt. He he! Và dĩ nhiên bọn chúng hân hạnh
         được gặp mấy thầy phú lít! 
  
“Ha ha! Ngu chừa chỗ cho người ta
         ngu với chớ!”
  
Hai tên nầy cướp nhà hàng vì đói bụng.
         Còn tên cướp ‘nhí’ dưới đây thì cướp xong
         rồi mới đói. John Szwalla, 17 tuổi, bước vào một cửa hàng
         internet café nói với viên thâu ngân: “Đưa tiền đây!
         Tui có cây súng giấu trong túi áo nè!” 
  
Cây súng mà cu
         cậu khoe thực ra chỉ là một trái chuối già. Thiên hạ xúm
         lại bắt giữ cu cậu. Trong khi chờ cảnh sát tới, đói bụng
         quá, cu cậu bèn xực luôn cả ‘cây súng’ của mình!
         
  
Mấy
         thầy đội tới, cười rần: “Ngoài cái vụ truy tố
         nó ra tòa về tội cướp, tụi tui sẽ truy tố nó thêm một
         tội nữa là thủ tiêu vật chứng "destroying evidence". 
  
“Ha ha! Ngu chừa chỗ
         cho người ta ngu với chớ!”
          
Còn tay ăn cướp nầy cũng nhẩy vô giành ngu luôn
         cho thiên hạ biết mặt hảo hán giang hồ. Derrick Mosley thấy cửa hàng
         bán súng đang quảng cáo khuyến mãi, cu cậu khoái súng mà
         không có tiền mua; bèn đi cướp. Y vác cây khúc côn cầu
         bước vào cửa hàng, đập bể kiếng tủ chưng súng, tính
         hốt lẹ rồi dọt. Ai dè ông bán súng, dĩ nhiên là có
         súng rồi, móc chó lửa ra. “Ê! Chú mầy giơ tay lên!
         Kẻo tao phơ một phát là nát cái gáo của mầy!”.
         Cu cậu rét quá, giơ tay lên và chờ phú lít tới mới được
         đưa tay xuống mà đưa tay vô còng, theo thầy đội về bót
         mà đi ‘holiday’ là nói theo kiểu Úc; còn nói theo kiểu
         Mỹ là đi ‘vacation’; còn nói theo kiểu Việt Nam mình là
         đi ‘nghỉ mát’…He he!
          
Cướp đâu không cướp mà nhè
         cửa hàng bán súng mà cướp vậy chú em?!
  
“Ha ha! Ngu chừa chỗ
         cho người ta ngu với chớ!” 
          
Nói vậy chớ ăn cướp cũng là
         con người. Mà con người thì luôn luôn có nhiều chuyện phải
         mắc cười cho dù là chuyện về ăn cướp. 
  
Chuyện rằng: cũng ở bên Mỹ,
         một tên cướp vác súng vào đe dọa cô thâu ngân Angela
         Montez, 43 tuổi. Sợ quá, cô khóc và nói về Thượng Đế.
         Cô bảo cũng chưa trễ mà; nên dừng lại, đừng ăn cướp,
         đừng phạm vào tội ác ông ơi! 
  
Tên cướp nói: “Tui
         có đứa con hai tuổi ở nhà phải nuôi nữa!” Rồi yêu
         cầu nạn nhân với mình cùng cầu nguyện. Cả hai quỳ xuống
         đọc kinh khoảng 10 phút.  Làm cái chuyện ác nhân
         thất đức nầy mà cũng sùng đạo hổng thua ai há! Sau đó,
         để đáp lại lòng tử tế của nạn nhân đã cùng
         mình ‘đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn’, y lấy viên đạn
         ra khỏi nòng súng rồi đưa cho cô ấy; nói súng chỉ có
         một viên đạn thôi và hứa là sẽ không làm gì để
         gây hại cho ai cả?! Nhưng ngạc nhiên thay cho dù hai người đã
         có một câu chuyện tâm tình, đầy cãm xúc như thế;
         y vẫn tiếp tục chương trình cướp bóc của mình y chang theo
         kế hoạch. Y cướp cái điện thoại di động của nạn nhân
         và chỉ lấy trong két 4 tờ giấy bạc, mỗi tờ  5 đô,
         tổng cộng 20 đô, đút túi rồi xin lỗi ‘I’m sorry’
         và dặn rằng chờ khoảng 20 phút sau rồi hay gọi cảnh sát
         nhé! Ha ha!
  
Ngoài chuyện
         cướp mà còn cầu nguyện thì tên trộm nầy không tin vào
         Thượng Đế mà lại tin dị đoan:
  
Năm 2007, y vô nhà 
         của Suzie Fronterotta ở New Mexico ‘khoắng’ được một số nữ
         trang và 1000 đô tiền mặt.
          
Ba năm sau, khổ chủ bất ngờ nhận được
         một bưu phẩm mà người gởi nặc danh. Trong bưu phẩm đó,
         có số nữ trang đã bị trộm kèm theo lời xin lỗi: “Xin
         hãy tha thứ cho tui; tui thực lấy làm hối tiếc là đã đến
         nhà cô mà ăn trộm. Tuy nhiên, sau đó xui quá, vợ tui cũng
         chết rồi, nên tui gởi nữ trang trả lại cho cô. Còn vụ một
         ngàn đô, tui hy vọng sẽ hoàn trả nay mai khi tui kiếm được
         đủ tiền”. Mặc dù có báo cảnh sát nhưng khổ
         chủ không muốn cảnh sát điều tra, bắt giữ, và truy tố tên
         trộm nầy ra tòa mà làm chi. Vì vợ y đã chết rồi hè!
         Tội nghiệp quá! Khổ chủ đã lịch sự mà tên trộm nầy
         cũng tin dị đoan thấy gớm hé ?! He he!
  
Để chấm dứt bài viết mua
         vui cũng được một vài trống canh nầy, người viết lại
         xin kể chuyện ‘lọa rứa’ nầy ở bên Nga!
  
Một gã tên là Viktor vào cướp một
         thẩm mỹ viện. Chủ nhân là một cô 28 tuổi, võ nghệ đầy
         mình, tên Olga. Dù tên là Viktor có nghĩa là thắng nhưng y
         lại bị thua!  Bị bắt giữ nhưng không có chuyện giải
         giao cho cảnh sát mà y chỉ bị ‘em’ còng tay lại, cho uống ‘Viagra’
         và buộc phải làm ‘nô lệ tình dục’ suốt ba ngày.
  
Được thả ra,
         thằng lớn chạy thẳng luôn tới bịnh viện để nhờ bác
         sĩ cứu ‘thằng nhỏ’! Kẻo muộn, thì lớn nhỏ gì cũng
         đều chết ráo! Sau đó Viktor bèn đi thưa cảnh sát. Olga chửi:
         “Cái thằng mất dạy! Chuyện đó cũng có độ một,
         hai chục lần… nhưng ‘em’ cũng có mua cho nó cái quần jean,
         rồi cho nó ăn, và còn đút túi nó 1000 đồng rúp
         nữa mà!”. Hình như tên cướp nầy hơi bị ‘đẹp’
         chăng?
  
Kết cuộc
         là Olga bị cảnh sát truy tố về tội hiếp dâm; còn Viktor bị
         tội ăn cướp. 
  
Một lần cho mầy tởn tới già! Đừng đi nước
         mặn mà hà ăn chưn nghe ‘chú’. He he!
  
 
  
đoàn xuân thu.
  
melbourne.
  
 
  
       
         
 
  
Điềm trời: sư tử mà biết sủa!
 
 
         vietyo.com
Thưa quý độc giả thân mến!
Người viết tin chắc
         như bắp rằng quý vị cũng đã đọc chuyện Tề Thiên
         của Trung Quốc. Chuyện về con khỉ có nhiều phép thần thông,
         biến mình thành ra hàng trăm, hàng ngàn con khỉ khác, giống
         ‘hịt’ mình, mà bây giờ cả ngàn năm sau mấy ông Tây
         gần đây mới làm được, gọi là nhân bản. Tây chỉ
         lấy một tế bào gốc rồi nhân bản ra; chỉ từ một tế
         bào gốc mà làm ra được một con cừu đặt tên là
         ‘Cừu Dolly’; còn Tề Thiên thì hay hơn nhiều, lúc thì
         hóa thành cục đá, cục đất lúc thì thành em ‘xinh’,
         vũ sexy nữa chớ! Chính vì thừa hưởng sự thông minh láu
         cá của tổ tiên mình như vậy nên thời nầy mấy chú,
         thiếm ba Mao Trạch Đông mới bắt chước ông tằng tổ Tề
         Thiên của mình mà hô phong hoán vũ, biến hóa tùm lum tà
         la. Nếu có chức, có quyền thì biến đất người ta thành
         đất của mình, vợ của người ta, nếu đẹp như Cũng
         Lợi hay Chương Tử Di thì thành vợ ‘bé’ của mình.
          Còn nếu không phải là ‘con cháu các cụ cả’
         để được làm xếp lớn như Bạc Hy Lai, Bí Thơ Trùng
         Khánh mà phải cày cục, lạy lục, nịnh bợ mới vớ được
         cái ‘job’ bé tẻo teo, là làm xếp nho nhỏ của một cái
         sở thú… thì biến con chó ngao Tây Tạng thành con sư tử
         để xí gạt người coi mà kiếm bạc cắc?
Chuyện rằng thành phố Tháp Hà, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc,
         Bà Liu dẫn con trai mình đến sở thú để dạy cho nó biết
         phân biệt tiếng kêu của các loài động vật khác nhau. Khi
         con trai 6 tuổi chỉ vào chuồng sư tử và nói rằng: “Má
         ơi! Con sư tử nầy nó sủa y như con chó kìa!”. Quả thật,
         trong chuồng, không thấy sư tử đâu mà chỉ thấy một chú
         chó ngao Tây Tạng to lớn với bộ lông dài thườn thượt.
         
Tốn 15 nhân dân tệ mua vé vô coi mà bị gạt, tức thiệt,
         nên bà càm ràm: “Cái sở thú nầy đã xí gạt
         mẹ con tui một cách trần trắng trợn quá!”. 
Liu Suya, viên quản
         lý sở thú, chống chế cho biết con sư tử châu Phi vắng mặt
         có lý do, vì được gởi đi để nhân giống nên để
         chú chó đóng thế vài bữa vậy mà?! Có gì đâu
         mà ầm ĩ? Bảo Tàng Viện Trung Quốc còn chưng đồ giả
         hằng hà sa số; còn tụi tui giả có chút xíu mà. Khó
         gì mà khó dữ vậy?  
Nhưng dân Trung Quốc
         bị xí gạt nhiều lần quá rồi, ầm ầm lên, phản đối;
         nên cuối cùng thì ban lãnh đạo sở thú đành thú
         thiệt, đứng ra xin lỗi và tạm đóng cửa để mà “sửa
         chữa’. 
Thật nực cười là ở thế kỷ 21 rồi mà
         sở thú này còn dám dùng chó ngao Tây Tạng để đóng
         giả sư tử châu Phi?! Bộ tính lấy muối ớt chà vô mắt
         tụi tui sao chớ? 
Theo người viết thì cái chuyện ruồi bu nầy
         nó xưa như trái đất. Vì hồi tạo thiên lập địa
         tới giờ, mấy chú ba là vua làm hàng dỏm, cho nên mới có
         câu là: ‘Made in Hong Kong bên hông Chợ Lớn’ là vậy!
Hết chuyện Tàu thì
         mình nói chuyện Tây, bò qua Pháp, ở Liên Hoan Phim Cannes, có ông
         Denis Carre cũng làm đồ giả, giả bộ làm Psy, ca sỉ Hàn Quốc
         nổi tiếng với màn ‘ngựa phi ngựa phi đường xa, tiến lên
         đường nắng cháy lóa lóa’ …gọi là ‘Gangnam’s
         style dance!’.
Y đã gạt được khối người, kể
         cả ban tổ chức Liên Hoan Phim, được ăn chực, uống chùa, được
         chụp hình chung với người đẹp diễn viên, người mẫu khác
         nữa kìa!
Chú Củ Sâm nầy tay nghề lừa đảo cũng thuộc
         hạng thượng thừa so với Chú Ba thì kẻ tám lạng người
         nửa cân!
  
Nhưng hỏng phải là dân Trung Cộng, dân Đại Hàn chơi
         đồ dỏm không đâu mà ngay cả những nước văn minh Bắc
         Âu như Na Uy ông Thủ Tướng cũng chơi đồ dỏm như thường.
 Ông Thủ Tướng Na Uy Jens Stoltenberg, lãnh tụ Đảng Lao Động, gần
         ngày bầu cử, bèn đóng vai tài xế taxi dỏm, đi rước
         khách và nói rằng để lắng 
nghe ý kiến của cử tri về những vấn đề mà họ quan tâm.
         Đó là do ổng nói vậy chớ sự thực là vì ổng ngồi
         cũng hơi lâu…lâu, từ năm 2005 tới nay, nên dân Na Uy cũng hơi
         ‘ớn chè đậu’ ổng rồi! Phần, lúc ổng ngồi, thì
         xảy ra vụ nổ bom ở thủ đô Oslo, rồi thảm sát, bắn giết,
         làm chết tới 77 người trên một hòn đảo do Anders Breivik's Oslo
         thủ ác năm 2011. Làm Thủ Tướng mà để mấy em thanh, thiếu
         niên nầy bị bắn chết một cách tức tưởi, oan ức như
         vậy đáng lẽ ổng phải lên ti vi mà xin nhận ‘Lỗi tại
         tui!” rồi từ chức cho rồi. Đằng nầy chỉ có ‘cha’ xếp
         sòng cảnh sát đi ‘đong’; còn ông số 1, ‘number one’
         thì lại muốn ngồi lì. Coi kỳ quá xá há!? 
  
Vì mùa bầu cử
         tới bên chưn, muốn ngồi nữa không chịu đi đâu hết ráo,
         nên ông Thủ Tướng nầy lại hóa phép thành tài xế
         taxi, có ghi hình để lên ti vi mà quảng cáo. Rồi ông cũng
         thú nhận với một hành khách là 8 năm nay ông chưa cầm
         tới cái vô lăng. Phải rồi, làm lớn là phải ngồi cho người
         ta lái, mình ngồi chơi cho nó mát… cái giò…giữa?!
Trong chiếc
         taxi Mercedes màu đen, hành khách đi không phải trả tiền; còn
         ông Thủ Tướng mặc đồng phục tài xế đàng hoàng.
         Sướng nhé! Một bà cụ hành khách nhận ra cái bản mặt
         của ông Thủ Tướng, bèn đưa ra ý kiến là lương
         bổng của mấy xếp lớn trong chánh phủ cả triệu kroner, tiền Na
         Uy, năm là bất công lắm đó nghe! Bà cụ nói: “Đừng
         làm như vậy mới là phải… phải!” Tuy nhiên có một
         cụ ông hành khách, khoái cái cách thăm dân cho biết sự
         tình mới lạ của ngài Thủ Tướng thuộc Đảng Lao Động
         nầy bèn hứa: “Được rồi! Chuyến nầy tui sẽ bầu cho Lao
         Động!” Vậy là ổng được thêm một phiếu đó
         nha!
Một tờ báo Na Uy không thích cái lối quảng cáo ‘người
         tài xế taxi giả danh’ một cách trần trắng trợn như thế
         nầy, bèn hỏi xỏ ông: “Nếu Thủ Tướng thất cử lần
         nầy thì có về chạy taxi hông? He he!”
Ông xuống nước,
         năn nỉ: “Cho tui một nhiệm kỳ nữa đi; tui sẽ phục vụ nhân
         dân nhiều chuyện hệ trọng hơn là làm tài xế taxi mà!”
Riêng người
         viết chỉ có một cái thắc mắc cỏn con là: Không biết ông
         Thủ Tướng nầy có phạm luật, phạm lệ gì không? Vì
         không phải làm Thủ Tướng, nhứt là ở mấy cái xứ tự
         do nầy muốn làm gì là làm đâu. Xứ cộng sản thì
         miễn bàn. Làm tài xế taxi là phải có ‘lái sần’
         nha, phải có bảo hiểm cho tài xế lẫn hành khách. Lỡ xảy
         ra tai nạn là còn có người đền chớ. Vừa lái vừa
         nói chuyện với hành khách, không chịu dòm trước với dòm
         sau là nguy hiểm lắm à! Nếu tui là cớm Na Uy, tui sẽ chặn xe taxi
         ổng lại, xét giấy rồi biên cho ‘Ngài’ một giấy phạt
         để cho ‘Ngài’ bỏ cái tật làm đồ giả!
Tuy nhiên
         giả làm tài xế taxi của ông Thủ Tướng Na Uy nhằm mục đích
         quảng cáo tranh cử mà so với cái giả của Việt Nam ta thì thua
         xa lắc, xa lơ, thua hàng trăm, hàng ngàn cây số.
Chuyện rằng hôm thứ Sáu ngày 9/8 tại chùa Pháp
         Hải, huyện Bình Chánh, chỉ vài ngày trước khi chư tăng
         ni chấm dứt ba tháng cấm túc, tu tập kéo 
dài từ tháng tư đến tháng bảy âm lịch, được
         gọi là An cư kiết hạ.
Vậy An cư kiết hạ là gì?
         An cư kiết hạ là pháp tu hành của các vị xuất-gia trong ba
         tháng hạ. Bắt đầu từ ngày Ðản Sinh của Ðức Phật
         Thích Ca(15/4 âm lịch) cho đến ngày Lễ Vu Lan (15/7 âm lịch). Trong
         ba tháng ấy, Tăng chúng tập họp trong một ngôi chùa, ở một
         chỗ thanh vắng, để chuyên lo tu học, không làm một việc gì
         ngoài sự tu học để tinh tấn đạo nghiệp.
Nhưng tại sao Tăng
         chúng lại chọn ba tháng mùa hạ để tu học? Vì đó
         là mùa mưa gió, cũng là mùa sanh sản của các loài sâu
         bọ. Ðể khỏi dẫm đạp, giết hại các loài sanh vật nhỏ
         bé, trái với từ bi, nên trong ba tháng hạ, các vị xuất gia
         không được đi ra ngoài.
Ngoài ra, người tu hành cần phải
         tìm chỗ an tịnh, chuyên tu thiền quán mới mong có kết quả.
         Trong một năm để chín tháng truyền bá chánh pháp, ba tháng
         còn lại hoàn toàn dành cho sự tu học.
Người đời lấy
         năm sanh mà kể tuổi. Người xuất gia trong đạo Phật lấy số
         kiết hạ làm tuổi. Một người chưa kiết hạ là xem như
         chưa sinh ra thì chưa có tuổi nào. Người kiết hạ hai lần
         thì được hai tuổi. Ngày rằm tháng bảy là ngày thọ
         tuổi của người xuất-gia, người nào tuổi đạo cao thì
         được tôn trọng, được ngôi thứ cao trong Tăng chúng, được
         nuôi dạy, truyền giới pháp cho người tin vào Phật Pháp.
Vậy mà
         cái Hội Liên hiệp Phụ nữ huyện Bình Chánh ‘mắc ôn,
         mắc dịch’ nầy khi chấm dứt mùa An cư kiết hạ năm nay lại
         chỉ đạo nhà chùa: cho các ni cô cởi áo nâu sồng,
         mặc áo tứ thân và những trang phục sặc sỡ, diêm
         dúa ra sân khấu mà múa hát. Đi xa hơn nữa, còn cho các
         ni cô mặc quân phục, nón tai bèo, cầm súng giả, ra sân khấu
         bắn ‘pằng pằng’, rồi nhảy cà tưng, cà tưng, (‘Đoàn
         giải phóng quân một lòng ra đi. Nào có sá chi đâu ngày
         trở về? Nghĩa là một đi không trở lại? Đi luôn?) nhằm
         đẩy mạnh phong trào rèn luyện của ni cô (!?).
Vậy mà có người
         vỗ tay nhen! Đó là Thượng tọa Thích Huệ Minh, Phó Ban Trị
         sự GHPGVN huyện Bình Chánh phát biểu khen: “Mô hình này thật
         hay, mang nhiều ý nghĩa. Vì vậy, cần phải mở rộng và phổ
         biến cho các cơ sở tu viện trong mùa An cư kiết hạ những năm
         sau"?!
Lập lờ đánh lận con đen diễn ra hà rầm trên
         thương trường, trên chính trường, giờ lại còn len sâu
         vào đạo đức tôn giáo. Đây là một thành công
         vượt bực đáng khen của Hội Liên hiệp Phụ nữ huyện Bình
         Chánh?  Trời ạ!
Phật tử trong và ngoài nước
         nghe thấy đều chắc lưỡi lắc đầu.Thật ngao ngán thế đạo,
         tình đời!!!
Người ta tự hỏi: “Sao không để các
         ni cô mặc áo lam, áo nâu, hát những bài đạo ca như Mẹ
         hiền Quan âm, Mục Kiền Liên, Phật Giáo Việt Nam, Trầm hương
         đốt hay Bông hồng cài áo (Nhất Hạnh - Phạm Thế Mỹ), Lòng
         mẹ (Y Vân), Mẹ yêu con (Nguyễn văn Tý), Tình cha… vv...” nhân
         Mùa Vu Lan. Còn hoạt động xã hội thì làm việc từ thiện,
         kiếm tiền nuôi dưỡng cô nhi, quả phụ, những người già
         yếu neo đơn hay người tàn tật… Thiếu gì chuyện phải
         làm! Đâu cần cái kiểu quái đản là cho các ni cô
         mặc quần áo bộ đội, đội nón tai bèo, cầm súng giả…
         (vốn dĩ xa lạ với đức từ bi, nghiêm cấm sát sanh của đạo
         pháp), nhẩy cà tưng cà tưng ngay cả trong sân chùa?
Trước
         đây, trên các trang mạng loan tin các sư Trung quốc ôm súng tập
         bắn, tay trong tay dắt gái đi bách phố, sắp hàng mua hot dog, đánh
         bài trên xe lửa với gái...Bây giờ đến Việt Nam, trước
         tình hình chánh trị, kinh tế của đất nước rối như
         một mớ bòng bong, rối như canh hẹ thì đạo, đời lại
         lẫn lộn thế ư? 
Do đó đi tu là đi tu, tu là để
         giúp đời. Đi tu không phải là đi làm văn công như vợ
         Tập Cận Bình, người đẹp Bành Lệ Viên, leo cao, đeo tới
         cái lon thiếu tướng, nhờ hát, ca ngợi xe tăng đàn áp đẫm
         máu, cán bừa sinh viên biểu tình đòi dân chủ ở Thiên
         An Môn, Bắc Kinh hồi năm nẩm.
Báo chí
         quốc doanh trong nước ‘ngạo’ Sở Thú Trung Quốc có con sư
         tử mà biết sủa, mắc cười ha hả, he he… nên quên coi lại
         cái bản mặt mình trong kiếng; thì ôi thôi! Nó cũng lọ
         nghẹ không hà!
Còn người viết, thưa quý độc
         giả thân mến khi thấy mấy ni cô mặc áo, quần bộ đội,
         đội nón tay bèo, cầm súng, bắn ‘pằng pằng’, nhẩy
         cà tưng cà tưng ở Việt Nam; còn ở Trung Quốc, sư tử mà
         biết sủa thì cho đó là điềm trời báo cho biết là:
         Chế độ nào dựa trên sự dóc láo, dóc từ trên xuống
         dưới, dóc từ trong ra ngoài, dóc từ đời đến đạo
         thì chắc sẽ cáo chung thôi! Đời thì ‘mạt’ vận! Đạo
         thì ‘mạt’ pháp! Dân thì ‘mạt’ rệp! Hỏng chóng
         thì chầy chuyện gì tới là phải tới! Tin ‘tui’ đi! 
đoàn xuân thu.
melbourne. 
         
  
 
  
      
         
Còn lâu
         mới sợ!


Photo: Andrew Meares                              
         www.facebook.com
  
Thưa
         quý độc giả thân mến!
          
Tuần rồi, người viết may mắn có
         đọc được bài: “Ông biết tôi là ai không?” của
         nhà văn Bùi Bảo Trúc trên bán tuần báo Việt Luận.
  
Ông thuật lại
         câu chuyện như thế nầy: xin chép lại nguyên văn một đoạn: 
         
  
“Một bữa đang ngồi trong quán Cái Chùa (La Pagode), đường
         Tự Do, Sài Gòn thì tôi bị một người đàn ông gây
         sự và cuối cùng ông ta quăng ra cho tôi câu hỏi: “Ông biết
         tôi là ai không ?”
  
“Quả thật lúc ấy, tôi không biết ông
         ta là ai thật. Ông không phải là một tài tử, một nhà
         văn, hay một chính trị gia nổi tiếng để tôi phải biết. Tôi
         đành ngồi đó, chịu thua ông, không có câu trả lời.
  
Ít lâu sau, tôi
         được cho biết ông là đàn em của một ông tướng,
         và nhờ đó, ông thỉnh thoảng đem chút “hào quang”
         vay mượn được để hù dọa những người yếu bóng
         vía như tôi.”
  
Ông Bùi Bảo Trúc giận hình như hơi
         dai thì phải? Hơn ba chục năm đằng đẳng rồi mà ông cũng
         còn không chịu tha thứ cho cái thằng dám cả gan hỏi ông một
         câu: “Ông biết tôi là ai không?” Nếu người viết va
         vào trường hợp của ông thì chắc không đủ can đảm
         nín thinh như ông mà sẽ ỏn ẻn trả lời rằng: ‘Dạ!
         Thưa! Em biết ạ!’ cho nó phẻ. Rồi sau đó quên phắt đi
         cái bản mặt của thằng đầu trâu mặt ngựa ấy cho rồi!
         Lại cũng cho nó phẻ! Nhớ làm chi để tối ngủ, ác mộng,
         gặp lại cái bản mặt đó như gặp cái bản mặt của
         thằng Hà Bá thì chỉ thiệt sức khỏe tâm thần của mình
         thôi! Chứ ích lợi gì đâu mà nhớ chớ?! Nó nhát
         mình, nó muốn mình sợ nó thì thôi là nhà văn, nghĩa
         là một con người lịch sự có thừa và dũng cảm có
         dư, dù cóc có sợ thằng cha căng chú kiết nào chăng đi
         nữa thì mình cũng chịu khó giả bộ sợ cho nó vui! Cho nó
         mừng, tưởng mình là sợ thiệt! Cái gì mà không mất
         đồng xu cắc bạc nào mà làm cho con chó nó vui thì mình
         còn làm huống hồ gì là cái thằng cha đó!
  
Hàn Tín thuở hàn
         vi còn bị thằng bán thịt biểu lòn trôn nghĩa là chui qua háng
         nó nhằm mục đích hạ nhục ông. Nếu ông nổi giận mà
         chém chết nó; vì ông có mang theo cây gươm, thì đã
         tức thiệt nhưng lôi thôi cò bót thì làm sao sau nầy làm
         tới đại tướng quân hả? Nhịn là nhục nhưng đôi co
         với mấy thằng đầu trâu mặt ngựa làm gì cho nó rách
         việc, cho nó lôi thôi và cho nó mất thời giờ vàng ngọc
         của mình chớ?!
  
Cái thằng cha dám cả gan hỏi nhà văn Bùi Bảo
         Trúc : “Ông biết tôi là ai không?” Nó cũng còn lịch
         sự chán vì nó còn gọi nhà văn là ông thì cho dù
         một câu hỏi hàm ý đe đọa cho ông lên bờ xuống ruộng
         bởi cái thế lực dựa hơi cọp đó thì theo ý người
         viết là cũng rất nên nghe qua rồi bỏ cho rồi, cho nó khỏi tổn
         thọ!
  
Vì
         ngay cả bên Mỹ là đất nước mệnh danh tự do cùng
         mình, tự do từ đầu tới chưn mà giỡn mặt với ‘ông
         lớn’ là cũng phiền… lắm đó?!
  
Chuyện rằng: Trong cuộc
         thi cỡi bò đực, anh hề này mang mặt nạ cao su cố tình làm
         giống Tổng Thống Barack Obama, với một cây chổi kéo ngược phía
         sau như một cái đuôi, đứng trước mặt một bầy bò
         đực và bỏ chạy khi bị chúng rượt.
  
Giỡn chút vậy thôi
         mà Ban quản lý hội chợ Missouri State Fair quyết định cấm anh hề
         vĩnh viễn không được làm việc tại hội chợ do tiểu bang
         tổ chức nữa. Nghĩa là nỡ lòng nào đập nồi cơm của
         thằng nhỏ? Hỏi tại sao thì: 
          
Đuổi vì giễu như vậy là một
         “việc làm thiếu ý thức; có tính kỳ thị chủng tộc
         KKK.” Hề làm cho người ta cười; giờ thì mấy ông quản
         lý nầy lại nỡ lòng làm cho anh và vợ con anh khóc? Thiệt
         là nhẫn tâm!
  
Người viết cho rằng làm vậy, thi hành kỷ luật
         như vậy là nặng tay một cách vô cùng không cần thiết;
         vì ông Tổng Thống Obama thứ thiệt mà đứng trước một
         bầy bò đực hung hăng lao tới; hỏng lẻ đứng lại cho nó
         húc… thì cũng phải cao bay xa chạy mà thôi. Tía tui cũng chạy
         chớ đừng nói chi tới Tổng Thống Obama! 
  
Từ bài học đó,
         người viết mà có lỡ có va vô trường hợp của ông
         Bùi Bảo Trúc bị một thằng khuyển ưng hù dọa, hay anh hề
         cả gan chọc quê ông ‘trùm đế quốc Mỹ Obama’ thì người
         viết vì nồi cơm, manh áo cho vợ mình và mấy thằng ‘cu’
         bèn theo gương Hàn Tín nhịn cho nó yên thân. Vì lỡ có
         bề gì, bị quánh cho phù mỏ đi nằm nhà thương hay bị
         cất vô hộp thì ở nhà có thằng khác đang chực sẳn
         nhảy vô nuôi ‘em yêu’; rồi tiện thể bạt tai đá đít
         mấy thằng ‘cu’ của mình, nạt nộ, bắt nó cầm chai đi
         mua rượu cho y uống thì sẽ đau lòng tui lắm lắm!
  
Tuy nhiên cũng có
         những người không chịu hèn như người viết hay ông Hàn
         Tín bên Tàu mà chịu chơi, chơi tới cùng! Chén đá
         đụng chén kiểu coi chén nào mẻ trước?
  
Chuyện rằng: Chiều thứ năm ngày 2 tháng
         8 năm 2012,  khoảng 5 giờ ông Bill Shorten, Tổng Trưởng Quan Hệ
         Lao Tư của chính phủ Lao Động Julia Gillard, bước vào một cái
         milk-bar, hỏi mua mấy cái bánh pie, giá 4 đô 80 xu một cái cho thằng
         con đi tập đá banh ‘xực’. Bà chủ tiệm, một người
         Hoa, đã định cư ở Úc được 23 năm và nhiệt tình
         ‘ẵm hộ’ Đảng Lao động, nói: “Xin lỗi! Ngộ bán
         hết bánh nóng rồi! Còn bánh nguội!” “Tuy nhiên nếu nị
         muốn, ngộ bỏ vô lò vi ba, hâm lại!”
  
Ông Bill  Shorten
         bèn hỏi: ‘Vậy thì khác nhau chổ nào?’ Rồi ông không
         nói gì hết, mở cửa đi ra. Nghĩ sao bèn quay trở lại “Nị
         sẽ mất cái doanh nghiệp của nị đó!”
  
Ngộ nói cho mấy ông
         phát thanh nghe: “Tại sao ổng đòi đóng cửa tiệm của ngộ
         chớ. Ngộ giận lắm à nha! Đừng có ăn hiếp ngộ như vậy
         chớ?”
  
Đó là bên bà chủ tiệm milk-bar. 
  
Còn bên ông Tổng
         Trưởng Quan Hệ Lao Tư Bill Shorten thì ổng nói rằng: “Tui nghe bả
         nói bánh pie sẽ mềm như Julia Gillard vậy!” ("It would be soft, like Julia
         Gillard!") Còn bây giờ, thì chắc tại tui nghe nhầm. Ý bả nói
         là bánh pie sẽ mềm và bả thích Julia Gillard.” ("It would be soft.
         I like Julia Gillard!") Nghe thiếu có chữ ‘I’ mà rắc rối quá
         xá há!
  
Thôi cho tui xin lỗi! Hiểu lầm mà! Đâu ai muốn đâu? Còn
         cái vụ chửi thề, xài giấy năm trăm với bả, đòi đóng
         cửa tiệm bả? Thú thiệt là tui không nhớ!
  
Ông Tổng Trưởng nầy
         quên hơi ‘bị’ khôn?
  
Nhưng dân Úc thì không tha ông Tổng Trưởng
         nghe nhầm nầy. Họ nói: “Ông Tổng Trưởng nầy ngạo mạn
         quá! Nên nhớ là ai trả lương cho mấy ông hả? Đừng có
         ăn hiếp người dân nha!”
          
Thiệt là Lục Vân Tiên nói tiếng
         tiếng Úc: Ra đường thấy chuyện bất bình…chơi luôn?!
         
  
Do đó ở các nước dân
         chủ coi bộ ăn hiếp dân khó hơn ở mấy nước độc tài
         đó nha! Người viết sống dưới chế độ Cộng Sản hình
         như coi bộ hơi lâu…lâu nên hèn và nhát nó lậm vào
         máu mất rồi! 
  
Nhớ hồi còn kẹt trong nước là bị ăn hiếp
         từ thằng tổ phó an ninh đến thằng cảnh sát khu vực cò
         con. Chọc nó ngứa mắt là tối nó báo công an phường tới
         nhà, xét hộ khẩu rồi dắt về đồn, nhốt cho muỗi cắn
         chơi! Muốn nhốt lúc nào là nhốt! Muốn nhốt ngày nào
         là nhốt! Nhốt bao lâu cũng được! Chỉ tùy theo cái mũ
         nó cho mình đội trên đầu là loại nào? Cái nầy thì
         dễ ợt thì hỏi làm sao mà không sợ chớ?
  
Bây giờ, đêm
         đêm đôi khi mớ, lạc về quê cũ, tìm lại người xưa
         mà lúc thì bị chôm thông hành; lúc thì bị giựt mất
         bóp; lúc thì bị công an đòi tiền mãi lộ mà không
         có để mà đưa; bị kẹt lại không có cách chi mà
         trở qua thành phố dấu yêu Melbourne mà gặp lại con vợ hiền tấm
         mẳn cùng hai thằng ‘cu’ yêu dấu.  Sợ đến xuất
         hạn dầm dề, mồ hôi, mồ kê nhễ nhại; giựt mình mở
         hí hí một con mắt thì thấy nằm dưới sàn nhà; vì
         cơn ác mộng quá kinh hoàng làm mình vùng vẫy đến nổi
         rớt xuống sàn. Nhưng không cảm thấy đau mà còn mừng vì
         mình còn ở Úc chớ không có kẹt lại cái nước dân
         chủ gấp triệu lần tư bản đâu nha? Ha ha! Khoái quá!
  
Mà cái nước
         Úc nầy nó cũng ngộ? Dân sợ mới dễ đè đầu, cỡi
         cổ chớ! Mới dễ cai trị, mới dễ dàng bóc lột và bóc
         lủm; vậy mà nó lại dạy mấy đứa con nít rằng hổng
         có sợ ai hết… kể cả ông Thủ Tướng nếu mình không
         có làm gì bậy bạ!
  
Chuyện rằng: Joseph Kim, năm tuổi, khi có dịp chụp
         hình chung với ngài Thủ Tướng Kevin Rudd khi ngài đến nhà thờ
         Ryde Uniting Church ở Sydney, nơi cháu đang đi lễ cùng Tía Má cháu
         mà xin phiếu. Thì bất kể rụt rè, cháu bèn chiếm đài
         truyền hình, làm mặt ‘khỉ khọn’ rất đáng yêu và
         còn ‘High- Five!’ với ngài Thủ Tướng nữa chớ! Xin xem hình!
  
Do đó từ Hàn Tín, tới
         ông Bùi Bảo Trúc, rồi tới người viết, qua bà chủ tiệm
         milk-bar ở Melbourne rồi lên tới Joseph Kim, chú nhỏ ở Sydney, cái sợ
         nó giảm dần dần đi. Từ cú phải lòn trôn của Hàn
         Tín, cái im lặng biết trả lời sao của ông Bùi Bảo Trúc,
         cho đến cái sợ chạy mất dép như của người viết, lẹ
         lẹ vọt ra khỏi nước đến hơi sợ sợ của bà chủ milk-bar
         đã bớt run mà kêu lên báo chí, đài phát thanh và
         đài truyền hình để ‘méc’ ông Tổng Trưởng mà
         theo nhiều người xủ quẻ trong tương lai sẽ là Thủ Tướng
         nước Úc cho đến Joseph Kim là hỏng sợ gì ráo. Tại sao
         phải sợ chớ? 
  
Tự do dân chủ là trong tay mấy con, mấy cháu đó
         nha! Tiến lên toàn thắng ắt về ta! Kha kha! Còn bậc cha, ông như
         người viết đối với cháu Joseph Kim, nguyện sẽ noi gương anh
         hùng của các cháu để coi ông có bớt sợ chút nào
         chăng? 
  
 
  
đoàn
         xuân thu!
  
melbourne.
  
 
  
      
         
‘Phẻ’
         hơn bán cá!

theorstrahyun.blogspot.com   www.brisbanetimes.com.au
  Thưa quý độc giả thân mến!
  Trong khi bà con cô bác mình đang chú ý theo dõi cuộc
         bầu cử Hạ Viện, vì nước Úc theo thể chế Westminster giống
         mẫu quốc Anh Cát Lợi, nên đảng nào chiếm được nhiều
         ghế dân biểu hơn sẽ lên làm ‘cha’, lập chánh phủ
         để điều hành đất nước ‘Úc thòi lòi’ nầy
         trong vòng 3 năm tới. Nếu Đảng Lao Động tiếp tục giữ được
         chánh quyền sau khi đã ‘đu’ được 2 nhiệm kỳ thì
         sẽ tiếp tục mượn nợ để mà xài. Lỗ hổng ngân
         sách to bằng cái thúng, ba năm nữa chắc nó sẽ bự bằng
         cái nia! Điều đó là chắc ăn như bắp! Còn nếu Liên
         Đảng thắng thì sẽ đè đầu những người dân bình
         thường, đang cày để trả kiếp trâu, chịu khó móc xỉa
         vì mấy ‘chả’ sẽ tăng thuế, bằng cách nầy hay cách
         khác, mà lấy tiền trả nợ cho mấy ‘chả’. Chuyện bầu
         cử, thắng thua đó dù theo phe nào đi chăng nữa chắc là
         hỏng có gì vui rồi? Bởi vì ai thắng thì người thọ thuế
         cũng phải thua! Thua trắng tay luôn!
  Nên thay
         vì viết bầu cử Hạ Viện, người viết bèn chọn đề
         tài bầu cử Thượng Viện vì ở đó vui hơn nhiều! 
Thượng Viện Úc hiện nay có 76 ghế. Liên
         Đảng được 34, Đảng Lao Động 31, Đảng Xanh 9, Đảng Lao
         Động Dân Chủ 1, Thượng Nghị Sĩ độc lập Nick Xenophon 1. Đảng
         Xanh đang nắm cán cân quyền lực. Kỳ nầy Thượng Viện sẽ
         bầu lại 40 ghế. Ông, bà nào đắc cử sẽ bắt đầu
         nhiệm kỳ của mình vào ngày 1 tháng 7 năm 2014.
Viết
         về Thượng Viện Liên Bang Úc Châu, ra tranh cử lần nầy có
         đảng Wikileaks của ông Julian Assange, người tiết lộ tài liệu mật
         của Mẻo, nên phải trốn vào trong Tòa Đại Sứ Ecuador ở Luân
         Đôn hơn một năm rồi! Ổng hỏng dám ra ngoài. Nếu ra khỏi
         Tòa Đại Sứ Ecuador là bị phú lít Anh Cát Lợi bắt giải
         giao ngay cho Thụy Điển về cái tội dê ‘ăn sua đũa’ không
         đúng cách. Không có phép tắc gì ráo? Nhưng ông nầy
         chối, nói: Hai ‘em’ đó đồng thuận với tui à nha! Cây
         kim sợi chỉ mà! Cây kim nhút nhít, thì sợi chỉ… cách
         chi? Chẳng qua dựng chuyện để bắt tui giao cho ‘Obama’ cạo lông,
         mần thịt tui đó mà! 
Nền chánh trị Úc có
         nhiều chuyện vui quá đổi là vui như vậy đó! Và vui hơn
         nữa, ngoài Julian Assange còn có Pauline Hanson!
  Nói tới Pauline Hanson thì gần hai
         chục năm nay ai cũng biết nàng hết trơn! Không những trong nước
         mà lan ra cả nước ngoài nữa. Thế mới kinh! Nàng sanh ngày 27
         tháng 5 năm 1954 tại Brisbane, Queensland, Australia. Năm nay nàng 59 tuổi xuân…
         xanh. Năm 1971, mới 16 tuổi nàng đã có chồng, e hơi sớm à
         nha? Chàng tên Walter Zagorski. Chàng và nàng sản xuất ra hai thằng nhóc:
         Tony Zagorski và Steven Zagorski. Năm 1980, đi thêm bước nữa với Mark Hanson,
         nàng tặng chàng hai đứa: một gái, một trai: Lee Hanson và Adam Hanson.
         
  ‘Khi xưa ta bé ta ngu! Bang bang!’ ‘Bang bang’
         hơi nhiều nên mới có ba thằng cu và một cái hĩm. Trong khi Cựu
         Tổng Trưởng Ngân Khố Peter Costello chỉ năn nỉ dân Úc rằng:
         Rán ba đứa đi. Một cho Tía, một cho Má và một cho đất
         nước Úc Đại Lợi vĩ đại nầy. Kẻo ‘nín đẻ’
         như thế nầy vài chục năm nữa già khú hết ráo, thì
         ai thay thế đi làm, trả thuế mà nuôi tui đây hởi các bà
         má Australian! Và Pauline Hanson vốn là một người yêu nước Úc
         cuồng nhiệt, nên nàng sản xuất vượt chỉ tiêu? Tặng cho Ông
         Tổng Trưởng Ngân Khố nầy thêm một đứa nữa để an
         ủi nỗi buồn của ổng là: không được làm tướng
         quốc vì John Howard cứ đòi ‘hi sanh’ hoài mà nuốt trọng
         luôn lời mình đã hứa! 
  Thời gian
         dần dần trôi, nàng đã lên chức bà ngoại, bà nội…
         rồi! Chắc nàng cũng còn ‘bang bang” được chút chút;
         nhưng hết tọt ra được ‘thằng cu, cái hĩm’ nào nữa
         rồi; trừ trường hợp muốn chơi nổi là: thụ tinh nhân tạo’?!
         Ai? Chớ nàng dám lắm à nha?
  Pauline Hanson,
         chuyện ‘cầu gia đạo, cạo da đầu’ là thế đó. Đó
         là chuyện đời tư, đời riêng nhưng khi nàng đã trở
         thành chánh trị gia sáng như sao Hôm, sao Mai trên chánh trường
         xứ Úc thì không còn đời tư, đời riêng gì hết
         ráo! Nàng đã sung sướng, tự nguyện mà trở thành người
         trong quần…chúng rồi!  
  Pauline Hanson bắt đầu
         làm chánh trị từ năm 1994 tới nay. Mới đầu thì thuộc Đảng
         Tự Do nhưng sau đó bị mời đi chỗ khác chơi, bèn ra ứng
         cử với tư cách độc lập, đắc cử vào Hạ Viện Liên
         Bang Úc (1996-1998). 
 
         Sau đó nàng thành lập
         đảng One Nation và trong cuộc bầu cử Tiểu Bang Queensland năm 1998, đảng
         của nàng chiếm gần tới 23% số phiếu và được tới 11
         ghế trong Hạ Viện Tiểu Bang. Rồi giành ăn, cãi lộn, lại bị
         chính cái chánh đảng của mình khởi xướng ra mời đi
         chỗ khác chơi! Giận quá, nàng bèn thành lập một đảng
         khác để mà tiếp tục tranh cử, từ Hạ Viện, Thượng Viện
         Tiểu Bang đến Liên Bang, từ Queensland tới New South Wales. Nghĩa là làm
         ráo hết! Chỗ nào vui, có ăn… là ai kêu tui đó? Hỏng
         ai kêu hả? Cũng có tui luôn! Nàng trở thành chuyên gia ứng cử
         và thất cử từ dạo ấy!
  Dù nàng
         từng bán cá chiên nhưng trong suốt hai thập niên qua, Pauline Hanson thôi…nghỉ
         bán cá..mệt quá, bèn lập ra cái chánh đảng cũng có
         cương ‘ẩu’ đàng hoàng nha! Người ta cương lĩnh còn
         nàng là cương ‘ẩu’, cương… nhặng xị lên! Nàng
         đặt ra những vấn đề hóc búa của xã hội Úc rồi
         tự ‘ên’ trả lời. Cách nầy làm nàng nổi tiếng và
         cũng được nhiều người ái mộ trong cộng đồng chính
         mạch của nước Úc thòi lòi. Dù quan điểm cực đoan
         của nàng bị các nhà bình luận chính trị cho rằng cực
         kỳ bảo thủ và cực kỳ kỳ thị chủng tộc!
  Tháng 3 năm 1996 khi vận động tranh cử dân biểu Liên
         Bang, trả lời tờ Thời Báo Queensland, nàng cố ý tạo ra một
         cuộc tranh luận là: người thổ dân bản địa có nên được
         chánh phủ giúp đở về các thứ và nhứt là về trợ
         cấp thất nghiệp trong khi những người Úc khác không được
         hưởng ân huệ đó hay không?
  Khi
         thắng cử, trong diễn văn ‘đầu đời’ ở Hạ Viện Liên
         Bang Úc, tháng 9 năm 1996, Pauline Hanson tạo ra một cuộc cãi lộn khác.
         Trước tiên nàng chống mấy chánh trị gia khác. Kết tội
         họ là tham lam và ích kỷ, không lo lắng gì đến nhu cầu
         và ước muốn của nhơn dân! Sau đó nàng tự giới thiệu
         mình là một con người thông minh và đầy kinh nghiệm, là
         mẹ đơn thân, nghĩa là bỏ chồng hay bị chồng bỏ, tự điều
         hành một tiệm bán cá lăn bột và khoai tây chiên để
         nuôi một đám con còn khờ và dại. Tốn tiền quá nên
         giờ nàng làm dân biểu coi có đở chút nào chăng?
  Cương lĩnh và chánh sách của nàng bắt đầu
         bằng hai Chữ C.. nghĩa là: chửi và chống.
  Chửi mấy nhà kinh tế học không biết gì là kinh tế.
         Làm ăn cái kiểu gì mà dân Úc tình thương mến thương
         của nàng sống mỗi ngày một thêm vất vả vậy? Dở quá!
         Và nếu các nhà kinh tế học nầy có xin làm quản lý
         tiệm ‘Fish and Chip’ của nàng đi chăng nữa nàng nhứt định
         hỏng có cho!
 
         Còn chửi là nàng chửi
         thổ dân bản địa, chửi người di dân, người tầm trú,
         người tỵ nạn, chửi người Á Châu, người Châu Phi, người
         Hồi Giáo… Chửi ráo! Cứ ‘Người’ là nàng chửi!
         Nàng cóc cần biết Công Ước về người tỵ nạn của
         Liên Hiệp quốc là cái giống gì? Nàng không cần biết
         vì có đọc đâu mà biết? Công ước nầy chánh phủ
         ký vô chi vậy? Nó nhiều chữ quá mà? Nên nàng phang đại,
         nói đại ý: Nước Úc sẽ bị tràn ngập bởi di dân
         Á Châu; nên muốn ‘tốp’ lại, bằng cách xác lập quyền
         làm bà chủ nhà của nàng rằng: “Tui được quyền mời
         ai tới nhà tui! Thì đất nước nầy cũng vậy mà thôi!”
  Sau khi thất cử vài lần, trong kỳ bầu cử Liên Bang năm
         2007, nàng mếu máo rằng: con đường nàng đang đi đó,
         toàn là đá xanh lục cục lòn hòn, đi đau chưn thấy
         bà tiên tổ mà chẳng ai thèm giúp tráng nhựa cho nó êm!
         Vì thấy nàng làm chánh trị ăn khách, mấy đảng lớn
         cà nanh, xúm nhau ăn hiếp, không dành phiếu ưu tiên gì cho nàng
         hết ráo vậy? ‘Mông xừ’ Tony Abbott còn vận động gây
         quỹ pháp lý để đưa nàng ra tòa về tội gian lận bầu
         cử! Ra tòa tháng 8 năm 2003 nàng cùng một xếp sòng khác của
         Đảng Một Nước (One Nation) bị ông Tòa cho mỗi đứa 3 cuốn
         lịch vô hộp ngồi mà gỡ. Tuy nhiên ngồi gỡ chưa được
         3 tháng, nàng chống án, vụ án được hủy bỏ, nàng
         ra khỏi hộp? 
 
         Mà thù nàng, ghét nàng
         đâu phải chỉ có ‘mông xừ Tony Abbott’ thôi đâu mà
         còn vô số thiên hà địa lũng khác nữa kìa! Làm nàng
         phát hoảng, phải la lên: “Đồng bào thân mến! Khi đồng
         bào coi được cái ‘video’ nầy thì tụi nó đã
         giết ‘tui’ rồi!”. 
  Nhưng không
         có ‘tụi nó’ nào giết nàng hết; nên nàng lấy lại
         can đảm, quyết tiếp tục đấu tranh không thèm tránh đâu,
         không đầu hàng, không có vụ ‘hàng sống chống chết’!
         Nhứt định ‘quánh’ tới cùng. Kẻ thù ta: ‘Đừng
         có mà tưởng bở! Hãy đợi đấy!’
  Lại ứng
         cử, lại thua, nhưng số phiếu nàng kiếm được lại nhiều
         hơn số phiếu bầu cho ứng viên cái đảng Một Nước (One
         Nation) đã từng đá nàng ra! Thế mới hay! Năm 2007 nàng lập
         đảng mới Đảng Nước Úc Đoàn Kết của Pauline (Pauline’s
         United Australia Party) lại ra ứng cử Hạ Viện Liên Bang, lại thua, nhưng phiếu
         kiếm được cũng khá nên trừ tiền bỏ ra quảng cáo…cộng
         tiền trợ cấp bầu cử căn cứ vào số phiếu… tính ra
         lời! 
 
         Sau đó để quấy động
         dư luận và đánh bóng tên tuổi, nàng bèn bắn lên
         web một tấm hình cực kỳ sexy chụp năm ‘em’ 19 tuổi! Cho tụi
         bây coi mà đui con mắt luôn vì nó nóng, nóng quá chừng
         chừng! Điều đó chứng tỏ nàng là tay giang hồ bãn lãnh,
         cao thủ, đủ chiêu, đủ trò chớ chẳng phải giỡn chơi!
  Tuy nhiên, năm 2010, nàng bỗng nhớ quê Tía Má, bèn
         bán nhà mà trở về mẫu quốc Anh Cát Lợi. Nhưng sống không
         nổi sao đó hay xa mấy con kangaroos nàng buồn; nên tháng 3 năm 2011,
         Pauline quay về lại đất nước dấu yêu nơi nàng đã giận
         dỗi bỏ ra đi, để ứng cử Thượng Viện Liên Bang  cho
         New South Wales lại thua! Hết ‘hạ’ rồi ‘thượng’ cho nó ‘oách’?
  Tuồng của
         Pauline Hanson ‘Vũ Như Cẩn’ là ‘vẫn như cũ’. Tuồng xưa
         hát lại, hát hoài, hát mãi; nếu có người tiếp tục
         nghe để nàng kiếm bộn bộn tiền thì ngu sao mà không hát!
         Vẫn là chống đối các đảng phái chánh trị khác là
         ích kỷ, tham lam, hỏng lo gì cho dân tộc và tiền đồ tổ
         quốc. Vẫn chửi di dân dù hợp pháp hay bất hợp pháp! 
  Năm nàng đắc cử Dân Biểu Liên Bang mới 41 tuổi.
         Mười tám mùa lá rụng đã qua, nàng 59 tuổi rồi, vừa
         lên chức bà ngoại, bà nội, tưởng về già, chỉ còn
         một năm nữa là ăn đáo tế, an nhiên tự tại, ngồi giữa
         phòng khách, mặc ‘mini jupe’ cho con cháu nó lạy mừng? Thôi!
         Bon chen chi nữa? Về cùng ‘già nhơn ngải non vợ chồng’ với
         dượng Tony Nyquist chuyên mua bán nhà đi cho nó phẻ? Sao không chịu
         mà cứ ra ứng cử hoài vậy? Hở Pauline?
  Câu trả lời là cứ ra ứng cử là có tiền! Nếu
         thắng lần nầy, làm Thượng Nghị Sĩ, nàng sẽ bỏ túi
         được 190.550 đô một năm chưa kể các phụ cấp râu
         ria. Xem ra cũng bộn! Cần gì học hành chi cho nó mệt mà chưa
         chắc tốt nghiệp đại học ngành xịn mà kiếm được
         tới phân nửa số đó. Thơm quá là thơm! Còn nếu thua,
         mỗi phiếu của nàng, cử tri quánh số một, là có 2 đồng
         48 xu! Cứ việc đếm số phiếu mà nhơn lên tới tấp. Chẳng
         hạn như năm 2004, ‘đua’ vào Thượng Viện Liên Bang cho Queensland,
         dẫu thua, nàng kiếm được xỉu xỉu có 199.866 đô. Đảng
         Pauline’s United Australia Party của nàng được khá hơn 213.095 đô.
         Dù nàng có than đứt ruột là tốn 100 ngàn đô rồi
         đó! Thì dù có ‘khơ huyền khờ’ đi chăng nữa,
         làm bài toán trừ thì được gần 300 ngàn đô tiền
         đóng thuế chứ có ít ỏi gì! Phải chi mỗi năm mỗi
         bầu thì đã quá đã phải không Pauline?
  Pauline Hanson ơi!
         Pauline Hanson hởi! Hởi con ‘kangaroo mái’ yêu dấu!
  Dẩu biết rằng: “Tiền là Tiên là Phật, là sức
         bật của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, là cái
         đà của danh vọng, là cái lọng để che thân, là cán
         cân của công lý!” Tuy nhiên: cội rễ sinh ra mọi điều ác
         là lòng ham muốn tiền bạc. Tham tiền dập tắt mọi tình cảm
         quý giá: bác ái, đức độ, nhân cách, và tự lòng
         trọng v.v... Tham tiền là Pauline sống, nhưng tâm hồn Pauline đã chết.
         Chết nhăn răng!
  Tuy nhiên người
         viết là ‘Vietnamese’ vốn có lòng từ bi đại bác, hỏng
         chấp nhứt gì đâu và luôn luôn kính trọng con ‘Kangaroo
         mái’, biểu tượng của nước Úc, nên thành tâm thương
         chúc: Pauline Hanson! Good Luck! 
  Vì có can, Pauline
         chắc chẳng có chịu nghe; bởi kiếm tiền kiểu nầy ‘phẻ’
         hơn bán cá nhiều phải không ‘em’?!
 đoàn xuân thu.
melbourne.
  
 
  
      
         
Giọt nước
         mắt cho thuyền nhân!
  
 
 Picture: Rante Ardiles         Selvamalar tells her heartbreaking
         story to Paul Toohey. 
Trong hình là
         Selvamalar, một người mẹ Sri Lanka nức nở khi biết con trai thơ dại của
         mình đã chết chìm rồi nhưng không thể nào chấp nhận
         được sự thật bi thảm đó.
 Người phụ nữ
         đang đầm đìa nước mắt trong ảnh là một người vợ,
         người mẹ… như một trong chính chúng ta trong những thập niên
         70 và 80 khi chúng ta ra biển làm thuyền nhân, túa ra khắp các
         nước vùng Đông Nam Á: Thái Lan, Mã Lai, Nam Dương, Phi Luật
         Tân sau khi Sài Gòn sụp đổ. 
Chồng Selvamalar là Balamanokaran,
         người thiểu số Tamil ở phía đông bắc đảo quốc Sri Lanka,
         đã đào thoát khỏi quê nhà, vượt biển đến Úc
         trên con thuyền gổ mỏng manh 4 năm về trước và giờ đây
         anh đang ở Perth, Tây Úc với chiếu khán tạm có thời hạn
         5 năm. Ngày đi người vợ đang có mang 5 tháng.      
         
Anh muốn bảo lãnh vợ con mình nhưng vì chưa nhập
         quốc tịch Úc nên đơn xin nhập cảnh bị từ chối? Người
         vợ và con thơ đang kẹt lại quê nhà nên chỉ còn duy nhứt
         một con đường là chấp nhận hành trình gian nan, đánh liều
         với phần số, là lên đường vượt biển! 
Cuối năm
         ngoái, cùng em là Rahulan, 25 tuổi, và con Darmithan, 4 tuổi,  Selvamalar
         rời bỏ quê nhà Vavuniya, một tỉnh cực bắc Sri Lanka . 
Trung tuần
         tháng 11 năm 2012, cả ba đến Galle, nằm về phía Nam đảo quốc
         biến động nầy cùng 43 người tầm trú khác rồi lên
         thuyền vượt biển. Mỗi người phải trả cho bọn tổ chức
         7200 đô để được hứa là sẽ tới Nam Dương.
Cách Nam
         Dương khoảng 2000 cây số, tàu chết máy, trôi giạt. Sau 25 ngày
         lênh đênh, thực phẩm hết sạch; rồi có một chiếc tàu
         dừng lại cho thức ăn và nước uống. Thuyền trôi giạt mãi
         trên biển đến ngày thứ 36 lại được một chiếc tàu
         khác cho thức ăn và nước uống rồi lại tiếp tục…trôi
         giạt! Và cuối cùng vào ngày 1 tháng giêng năm 2013, ngày
         đầu năm mới, một chiếc tàu dừng lại, vớt và đưa
         họ đến Nam Dương. Tính ra thuyền đã trôi giạt trên biển
         suốt 45 ngày đêm ròng rã.
Selvamalar thuật lại câu chuyện đau
         lòng của mình cho ký giả Paul Toohey của tờ Sunday Times: “Chánh
         quyền Nam Dương đưa chúng tôi vào trại tị nạn đầy
         nghẹt những người Sri Lanka, người Ba Tư, người A Phú Hãn
         và người Miến Điện ở Medan, thủ phủ Bắc Đảo Sumatra.
         Sau 3 tháng trong trại, Tổ chức di dân quốc tế, IOM (the International Organisation
         for Migration), cho ra ngoài. Ngày 22 tháng 4 lại được đưa tới
         Cisarua miền Trung của West Java nơi mà hầu hết người tầm trú
         ghi tên với Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc UNHCR với hy vọng là
         sẽ được tái định cư ở Úc Đại Lợi. Chờ quá
         lâu nên lại phải tìm đến bọn buôn người. Việc nầy
         không khó khăn gì vì có tới khoảng 40 tay bắt mối cho những
         tay đầu nậu tổ chức. Giá 7200 đô cho mỗi đầu người,
         riêng con nhỏ quá thì được miễn!
Selvamalar thuật
         tiếp: “Họ cho chúng tôi xem hình một chiếc tàu du lịch lộng
         lẫy với ba tầng rồi nhấn mạnh nó sẽ đưa chúng tôi
         tới Úc Đại Lợi. Tàu chớ không phải thuyền gỗ mong manh.
         Thật khó mà tin được vì chồng tôi đã vượt thoát
         từ Nam Dương tới Úc Châu 4 năm trước đó trên một
         chiếc thuyền gỗ tuềnh toàng như sắp đắm. Rồi ký ức
         hãi hùng của 45 ngày giạt trôi trên biển nữa thì làm
         sao mà tin được lời hứa có vẻ hão huyền nầy. Tuy nhiên
         tận cùng trong tâm khảm tôi lại nghĩ mình đã đến gần
         Úc lắm rồi và niềm hy vọng được đoàn tụ với
         chồng cứ lớn dần lên! 
Như sự
         thực là những đầu nậu tổ chức vượt biển nầy là
         những tay lừa đảo. Với họ, lợi nhuận tối đa là trên
         hết. Mạng con người như cỏ rác! Trẻ con, phụ nữ có mang
         cũng chẳng làm chúng phải bận tâm!
Chiều tối ngày
         22 tháng 7 từ Cisarua lại tới một thị trấn nhỏ khác và sáng
         hôm sau, ngày thứ ba chúng tôi ra bờ biển chuẩn bị ra đi. Khi
         xuống con thuyền ọp ẹp nầy, chúng tôi rất lo sợ! Tuy nhiên bọn
         tổ chức trấn an rằng chiếc này chỉ trung chuyển chúng tôi ra
         tàu lớn. Sau hai giờ lênh đênh trên biển tôi biết rằng họ
         đã lừa gạt mình rồi vì không có tàu lớn nào hết!
         Và chiếc thuyền gỗ mỏng tang nầy bắt đầu vô nước. Chúng
         tôi tất cả những hành khách trên thuyền khẩn khoản viên
         tài công quay đầu trở lại. Được 3 tiếng thì một đợt
         sóng lớn làm thuyền tròng trành lật. Thuyền bắt đầu chìm.
         Nhờ mặc áo phao chúng tôi nổi trên mặt biển và cách
         mình chỉ 50 m có một con tàu hiện đại, chúng tôi la hét,
         cầu xin cứu giúp trong cơn hoảng loạn. Chúng tôi cởi áo phao
         ra, vẫy vẫy! Vậy mà trên boong, họ chỉ im lặng đứng nhìn
         chúng tôi sắp chết đuối. Họ bỏ mặc chúng tôi rồi!
Tôi và
         em trai tôi bị một con sóng đánh dạt nhau ra! Tôi vẫn còn ôm
         con mình trong tay. Tôi có áo cứu sinh nhưng tôi lại không biết
         bơi. Tôi không muốn cùng con mình trôi giạt trên biển nữa
         nên khi có một người Sri Lanka bơi gần đấy tôi trao con tôi
         cho ông ấy với hy vọng cháu sẽ được vào bờ một cách
         an toàn. Người đàn ông ấy nhận lấy thằng bé nhưng
         rồi cuối cùng con tôi đã chết. Tôi không biết người
         đàn ông đó có đưa con tôi được vào bờ không?
         Và ai đã nhẫn tâm cướp đi chiếc áo cứu sinh của cháu?”
         
Đầm đìa nước mắt, Selvamalar hồi tưởng: “Con tôi
         hát hay lắm, múa giỏi lắm! Mỗi ngày nó đều nói con muốn
         gặp ba! Chừng nào mình gặp được? Chừng nào mẹ con mình
         đi. Đừng khóc má à! Nó rất dễ thương, rất thông
         minh! Sau nầy nó lớn lên tôi mơ ước cháu sẽ trở thành
         một phi công!”
Còn bây giờ: “Tôi không còn muốn đi
         Úc nữa! Con tôi là tương lai của tôi. Nó là đời tôi!
         Tôi muốn gặp mặt cháu lần cuối! Ông nhà báo ơi! Xin ông
         hãy giúp tôi! Trả con tôi lại cho tôi mấy ông ơi!” 
Ông nhà
         báo đang làm cuộc phỏng vấn mủi lòng bèn thay mặt người
         phụ nữ đáng thương nầy xin nhân viên pháp y của cảnh
         sát chấp thuận lời yêu cầu đó; nhưng họ gạt đi, nói
         rằng đang rất bận, đừng làm phiền họ nữa!”
Có ai đó
         thương tình, cho mượn một chiếc điện thoại di động để
         Selvamalar gọi báo hung tin cho chồng mình ở Perth.
Ông Balamanokaran dự định
         mang vợ con mình đến Úc vào năm tới khi ông có được
         quốc tịch Úc. “Một đất nước đầy tương lai và
         cơ hội để chúng tôi dựng lại cuộc đời! Giờ giấc
         mơ đó đà tan vỡ. Xin chánh phủ Úc hãy gởi tôi tới
         Nam Dương! Cho tôi được gặp vợ tôi và nhìn mặt con tôi
         lần cuối; dù cháu đã chết rồi vì tôi chưa bao giờ
         nhìn thấy mặt cháu bao giờ! Xin hãy gởi tôi đến Nam Dương!
         Bằng không được, xin gởi vợ tôi và xác cháu đến
         với tôi! Chỉ hai tuần thôi! Tôi muốn gia đình mình đoàn
         tụ dù chỉ hai tuần ngắn ngủi. Rồi sau đó gởi trả vợ
         tôi về Sri Lanka cũng được! Xin các ông! Tôi muốn gặp vợ
         con tôi!”
Làng Cidaun trên bờ biển nam của đảo West Java điểm gần
         nhất giữa Nam Dương và Đảo Giáng Sinh của Úc ngày thứ
         tư 24/07 nhuộm đẫm màu tang chế! Hai người phụ nữ Sri Lanka khác
         sống sót trong vụ đắm thuyền lặng lẽ khóc. Một người
         có chồng và ba đứa con vẫn còn mất tích. Người thứ
         hai mất một đứa con trai duy nhứt.
Ai đó từ nhà xác gọi
         tên người phụ nữ thứ hai. Bà nghe lắng nghe với nỗi kinh hoàng
         hiện lên nét mặt. Một chiếc xe cứu thương vừa đến, mang
         theo xác một trẻ thơ vừa được kéo lên từ mặt nước.
         Người phụ nữ chạy ào đến, kêu khóc thảm thiết chộp
         lấy xác con mình tím ngắt, vẫn còn ướt đẫm, rồi
         chạy biến đi! 
Đã quá nhiều câu chuyện thương tâm
         khi chiếc thuyền chở 187 người Sri Lanka và Ba Tư vỡ và chìm
         sau khi ra khơi chẳng bao lâu vào sáng thứ ba. Hình ảnh đó làm
         gợi lại những thảm kịch vẫn chưa hề phai nhạt trong tâm trí
         người Việt chúng ta vài chục năm về trước!
Vấn đề
         thuyền nhân, người tầm trú, người tị nạn, người di dân
         kinh tế, bị trục xuất, bị kéo trở ra biển, bị đưa tới
         Papua New Guinea trở thành một đề tài rất nóng trong cuộc tranh cử
         chánh quyền Liên Bang ở Úc. Chánh sách càng khắc nghiệt bao
         nhiêu càng thu hút được sự ủng hộ của các cuộc thăm
         dò trên báo chí. 
Nhưng nước Úc không tệ như
         thế, không ác như thế đâu! Chỉ có những chánh trị
         gia hoạt đầu, chăm bẫm lo cho cái ghế của mình còn sống
         chết mặc bây! Sau nầy chắc họ sẽ chìm trong hối hận vì
         số xác người tị nạn trôi trên biển không hề nhỏ chút
         nào ?! 
Đây là vấn đề nhân đạo! Tình người,
         con người với con người sao lại nỡ dửng dưng? Dẹp những đấu
         đá chánh trị bẩn thỉu qua một bên! Xin quý ông, quý bà
         bên chính quyền cũng như phe đối lập cùng ngồi lại với
         nhau, bàn bạc cùng các nước trong khu vực và trên toàn thế
         giới để tìm ra một giải pháp khả thi. Vì tị nạn giờ
         đây trong cơn biến loạn là một vấn nạn toàn cầu chở
         chẳng phải của riêng ai!
Còn chánh quyền những nước
         đã đối xử làm sao để đến nỗi con dân nước
         mình phải liều chết bỏ nước ra đi? Có bao giờ bọn ‘bạo
         chúa’ đó suy nghĩ lại mà ngưng đàn áp, bắt bớ,
         truy bức, truy sát những người không cùng chung chánh kiến với
         mình? Cuộc đời con người vốn ngắn ngủi! Sao không nghĩ suy
         là mình phải sống cho ra một kiếp con người!
 Alex, một người
         Úc, công tâm và chánh trực đã gởi một bình luận
         chua xót như sau: “Thay vì vượt biển liều chết đến đây
         thì hàng trăm ngàn người Anh, người Mỹ đã theo một
         phương cách cổ điển hơn là kiếm được một giấy
         nhập cảnh du lịch, đến, rồi không chịu về quê cũ. 
         Đơn giản như vậy! Số người tị nạn mà chánh phủ
         Úc cố ý gọi là di dân bất hợp pháp chẳng thấm gì
         đâu nếu so với số những người nhập cư da trắng bất hợp
         pháp ở lại đất nước nầy. Nhưng vì họ là người
         da trắng, họ nói tiếng Anh. Nên được thôi! Có gì đâu
         mà ầm ĩ!” 
 Và Alex, người viết bình luận,
         kết một câu chua chát và cũng có phần chua xót: “Bởi
         vì người Úc đồng nghĩa với kẻ phân biệt chủng tộc!”
 “…But
         because they’re white and speak English, we don’t mind.
Australian is a synonym for racist!” 
Hãy nhìn kỹ bức
         ảnh của một người Mẹ dù khác màu da chủng tộc với
         chúng ta ràn rụa nước mắt vì đã mất đứa con trai
         duy nhứt của mình trên đường vượt biển mà suy nghĩ lại
         dùm hởi các chánh trị gia xứ Úc! 
Đừng cứ gân
         cổ lên: “Stop the boat! Stop the boat!” “Chận tàu vượt biên lại!”
         “Chận tàu vượt biên lại!” để mong kiếm phiếu cho cuộc
         bầu cử Liên Bang sắp tới. 
Xin nhớ rằng kể cả những người
         dân bản địa từ đại lục đến đây cả hàng chục
         ngàn năm về trước và nhiều đợt di dân sau đó rằng:
         “Chúng ta là thuyền nhân!”
Xin đừng quên chữ ‘Nhân’
         đi!
  
 đoàn xuân thu.
melbourne
  
(Theo: Fatal journey: the cruel lie
         that tore a family apart!
Paul Toohey! The Sunday Times!)
          
 
  
      
         
Thư tình cuối mùa thu!
 
www.time.com                                                                                           www.cotidianul.ro
Khi ông George W. Bush 43, tức ông Bush con làm hết
         8 năm, hai nhiệm kỳ Tổng Thống, lui về Texas chăn bò và vẽ hình
         con chó cưng thì bên đảng Cộng Hòa đưa Thượng Nghị
         Sĩ John McCain tiểu bang Arizona ra đấu cùng Thượng Nghị Sĩ Barack Obama
         năm 2008 rồi thua. Ông Tổng Thống da màu đầu tiên của nước
         Mỹ, thắng lần hai năm 2012 hạ Mitt Romney, Cựu Thống Đốc tiểu bang
         Massachusetts, sẽ làm hai nhiệm kỳ xong… nghỉ. Dù còn hơn ba năm
         nữa mới tới, cuộc bầu cử Tổng Thống Hoa Kỳ năm 2016 đã
         rục rịch bước vào vòng sơ tuyển! Thế nên quý độc
         giả chắc cũng không ngạc nhiên gì lắm khi Cựu Ngoại Trưởng
         Mỹ Hillary Clinton vào Bạch Cung ăn ‘sandwich’ cùng đương kim Tổng
         Thống. “Tới phiên tui ra à nha!”
Đảng Cộng Hòa
         có thể đã sai lầm khi chọn John McCain? Nếu lúc đó mà
         dụ khị được Cựu Ngoại Trưởng thứ 65 của Hiệp Chúng
         Quốc Hoa Kỳ Colin Powell ra tranh và đá độ với Barack Obama, hai ông
         đều da màu, một ông đẹp trai đấu với một người
         đẹp lão thì thế giới chưa biết mèo nào cắn mỉu nào?
         Và có thể lịch sử Hoa Kỳ và cả thế giới thay đổi
         rồi chăng?
Và khi bà Cựu Bộ Trưởng Ngoại Giao thứ 67 của
         Mỹ Hillary Clinton ra, có thể là đảng Cộng Hòa sẽ đưa ông
         Cựu Ngoại Trưởng thứ 65 Colin Powell ra song đấu cũng hỏng biết chừng?
         Bà ‘Ngoại’ đấu với ông ‘Ngoại’ vì cả hai đều
         già hết thì cũng vui! Người viết nhớ ông Ronald Reagan làm Tổng
         Thống nhiệm kỳ đầu cũng đã 70 cái xuân xanh rồi đó!
         Mà luật Mỹ cấm phân biệt tuổi tác thì chỉ cần giấy
         chứng nhận của bác sĩ là ‘còn xí quách’ thì cứ
         ‘hy sanh”!
Người viết đoán mò như vậy dám trúng
         bậy, trúng bạ lắm à nha! Mà trước khi ra võ đài, tui
         ‘khui’ giả trước nên mới có cái vụ ‘xì căng
         đan’ thư tình cuối mùa thu mà người viết, theo tài liệu
         báo chí ầm ĩ mấy hôm nay, mà cống hiến cho quý độc
         giả thân mến vài phút giây thư giãn.
Chuyện rằng: Colin Powell, vị tướng 4 sao của quân đội Hoa Kỳ,
         sau khi đã leo chót vót nấc thang danh vọng trong quân đội, làm
         Tổng tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ; bèn leo qua tham chính và
         chức vụ cao nhất là đứng hàng thứ ba trong chính phủ Mỹ
         chỉ sau Tổng Thống và Phó Tổng Thống nghĩa là làm Bộ
         Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ từ 20 tháng giêng năm 2001 đến 20 tháng
         giêng năm 2005.  Rồi từ nhiệm! 
Tưởng ổng về nhà để lấy hơi…
         đua lên ghế số 1, là ra tranh cử Tổng Thống, ai dè không phải.
          Lại tưởng về dắt con vợ đầu ấp tay gối suốt
         năm chục năm dài ra ngắm trăng bên bờ suối? Ai dè cũng không
         phải luôn?  
Vậy ông về nghỉ để làm
         gì? Thì tía má ơi! Ổng về nghỉ… để lén má
         thằng cu ở nhà mà thư tình cuối mùa thu với người em Lỗ
         Ma Ni bên kia biển! 
Viết tới đây, người viết lại nghe văng
         vẳng trong đầu mình ‘Thư Tình Cuối Mùa Thu’ của nhà
         thơ vắn số Xuân Quỳnh do Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc và em Bảo
         Yến nức nở như vầy:
“Tình ta như hàng cây đã
         yên mùa bão gió. Tình ta như dòng sông đã yên ngày
         thác lũ. Thời gian như ngọn gió, mùa đi cùng tháng năm.
         Tuổi theo mùa đi mãi. Chỉ còn anh và em. Chỉ còn anh và em
         cùng tình yêu ở lại... Kìa bao người yêu mới đi qua cùng
         heo may. Chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại. Chỉ còn anh
         và em cùng tình yêu ở lại!”
Đúng là: Chỉ còn anh và em cùng tình yêu
         ở lại!” 
Dù người ta dấu gần chết
         mà mấy thằng hacker, tin tặc, “Guccifer” nầy hỏng biết tụi nó
         có nghe lời xúi dại của mấy tay trong Ban vận động tranh cử của
         Đảng Dân Chủ hay không mà nó đột nhập vào tài khoản
         ‘Thư tình cuối mùa thu’ của tui rồi thăng lên mạng cho bà
         con bá tánh đọc chơi và báo chí thế giới khoái quá…xúm
         vô cười rần rần. Chắc Đảng Dân Chủ tính ‘tiên
         hạ thủ vi cường’ với tui đây mà?! Ngăn không cho tui ‘tơ
         tưởng’ đến chiếc ghế Tổng Thống Hoa Kỳ năm 2016 khi Tổng
         Thống Obama chấm dứt nhiệm kỳ hai quay về với vợ…?
Khi ‘đánh
         hơi’ được bọn rình mò hộp thư, tui đã giục em
         rằng: Xóa cho mau mà em ‘lờ quờ’ quá và tui cũng vậy!
         Bắn chậm thì chết! Ra chiến trường tui chưa chết mà giờ
         đây em và tui ‘delete’ chậm, coi có chết tui hông? Hu hu!”
“May
         mà nó chỉ chôm được đa phần là thư em gởi tui thôi!
         Tui cũng có ‘chít chát’ chút chút lại: ‘gió đưa
         gió đẩy về rẫy ăn…còng’ vậy mà! Nhưng đọc
         lại thấy cũng ‘quê xệ’ quá trời he! Thôi thì nó
         vạch tới đâu thì mình nhận tới đó vậy! Vì thư tình cuối mùa thu nầy
         nó bị cho bay tá lả trên net thì có chối, chối hỏng có,
         cũng hỏng được!
Tình thư nầy là rất riêng
         tư nha; vậy mà mấy thằng phá làng phá xóm làm rùm
         lên chi vậy? Tui có viết nhưng tui đâu có ngoại tình đâu
         he; vẫn một lòng chung thủy với má bầy trẻ ở nhà suốt
         50 năm rồi đó!
Nói thiệt: Để tui khai cho nghe: Tui gặp Cretu
         cách đây 10 năm khi còn là Bộ Trưởng Ngoại Giao Mỹ và
         Em là phát ngôn viên của chính phủ Romania. Tụi tui chỉ gặp
         nhau "một hoặc hai lần" trong vòng 8 năm qua. Giờ thì em cũng đã
         ‘chống lầy’ là ‘lấy chồng’ rồi. Chuyện gì qua cho
         nó qua luôn được hông? Hả? Hỏng chịu cho qua hả?
Mấy ông
         nói tui nghe; giờ tới phiên mấy ông nghe tui nói:
“Thỉnh thoảng nàng
         và tui có gặp nhau trong các cuộc tiếp tân chính thức mà
         thôi! Lúc tui làm Bộ Trưởng Ngoại Giao. Làm Bộ Ngoại Giao thì
         phải
‘Giao’ tiếp nhưng hỏng có “Ngoại”… tình
         à nha!
 Đừng gán cho tui tội tui không có làm nhe
         mấy thằng ông nội con nít!
 Đúng ra em Corina Cretu
         có viết vầy: “Hãy nhấp cùng em ly rượu như anh đã
         thường nói với em. Tổ cha cái tiếng Anh nầy nó tra tấn em khi
         em viết cho anh!”
“Sao anh đành vô tâm, bỏ em một mình
         trong khi em luôn nghĩ về anh! Anh là tình yêu vĩ đại nhứt của
         đời em "the greatest love of my life". He he!
 Rồi nàng có gởi
         cho tui một tấm ảnh sexy chụp mặc bikini hai mảnh để cho tui xem mà
         giựt gân chơi! Mà gân tui đâu có giựt! Vậy thôi! Có
         gì đâu mà ầm ĩ?
Rồi cho tới đêm Giáng Sinh 24 tháng
         12 năm 2010, em lại viết: 
“Em muốn cho anh hạnh phúc vì em dại
         dột tin rằng anh vẫn luôn chăm sóc cho em nhưng giờ thì anh chỉ
         lo cho anh thôi! Không cho em cơ hội nào được nói chuyện với
         anh vài phút nữa. Chỉ mới 19 tháng 12 mà anh đã gởi thiệp
         Chúc Giáng Sinh và Mừng năm mới? Có nghĩa là anh không muốn
         mình tâm tình thủ thỉ với nhau trong khoảng thời khắc cuối năm
         phải không anh?
“Em yêu anh” viết tháng 11 năm 2011, trước
         khi em đi lấy chồng tình ta 10, 15 năm tha thiết anh là mãi mãi là
         tình em nhưng là tình vô vọng! Thôi em đi lấy ông khác
         đây! Hu hu! He he!
Vậy  đó! Nếu có tình yêu
         chăng đi nữa thì là em yêu tui chớ tui nào có yêu ai?!
Tui chỉ
         viết cho em mấy câu ‘vô thưởng, vô phạt: “Thời tiết
         và em có thể làm anh sẽ tới!” vào ngày 19/8/2005 ? Nhưng lâu rồi he!
Còn đụng
         tay chạm chưn thì cũng có, nhưng chút chút thôi! 
(Sự thực
         là: tháng 7 năm 2011 chàng gặp nàng ngắn ngủi ở Washington và
         khi chụp hình chung trong một nhóm, bác phó nhòm nhòm thấy chàng
         đưa một tay vòng qua eo ếch của nàng và dấu hỏi được
         ngoéo ra là: “Hay chàng muốn bắt ếch?”)
"Không hề có
         cuộc ngoại tình nào lúc đó, và bây giờ cũng không".
         Tụi tui tiếp tục là ‘bạn’ thôi chớ không có ‘bè’?
Nên kết luận là:"Đây
         là một tình bạn mà khi ở trên mạng, nó trở nên rất
         riêng tư và rồi trở về bình thường", 
Hỏng tin hả thì hãy đọc
         kỹ thư em xem sao? “Em xin lỗi vì em đã trở thành một đe
         dọa cho tiếng tăm anh, một con người nguy hiểm mà anh phải lánh
         xa em! Em đâu có rủ anh trèo lên giường đâu, em chỉ muốn
         gặp anh thôi!
"Nobody is saying to go to bed, I just want to see you, nothing more."
"Em yêu
         anh quá nhiều, suốt quá nhiều năm.  Anh là tình yêu
         lớn nhất của đời em...", trong điện thư em gởi tui vào ngày
         14/11/2011. 
 Vào đêm trước lễ tình nhân năm 2011,
         em chỉ ước: "Nhấp một ngụm rượu với anh, như anh từng
         nói với em, và khuyên em tựa đầu lên ghế sofa...". 
 "Kể
         cả chỉ một đêm tuyệt vời thôi em cũng không xứng sao? Và
         đến lúc nào thì anh muốn thấy tim em hoàn toàn vỡ nát?
         Thật không công bằng, Colin, anh thật không công bằng". 
Em gửi tui
         một tin nhắn giận dữ vào tháng 5/2011, sau khi tui từ chối lời hẹn
         gặp của em ở Brussels. 
Do đó, tình yêu nếu có là đến
         từ em. Tình đơn phương! Tình một chiều! Tình ‘one way’!
         Còn tui, tui vô tội! Oan tui quá mấy ông ơi! Hu Hu!
Thưa ông bạn đồng minh Colin!
Năm 1962, ông bạn Colin đã từng tham chiến, cố vấn
         cho Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa. Hành quân dẩm phải chông,
         nên ông về Mỹ. Tui xin cám ơn ông! Tôi cũng phục ông là
         anh hùng khi năm 1968 quay trở lại VN với cấp bậc Thiếu Tá, sĩ
         quan phụ tá hành quân cho Sư đoàn Bộ Binh số 23 của Mỹ.
         Khi chiếc trực thăng rớt và bốc cháy ông đã dũng cảm
         cứu thoát 3 người khác kể cả viên Tư lệnh Sư Đoàn:
         Thiếu Tướng Charles Martin Getty. Nhờ vậy, từ ấy ông lên vù vù
         như pháo thăng thiên! 
Trong tình chiến hữu thắm thiết, cùng
         là lính và cùng là đàn ông con trai với nhau tôi cũng
         ao ước được em nào nhỏ hơn 31 tuổi mà viết tình thư
         mùi như Út Bạch Lan xuống sáu câu vọng cổ mà không được!
         Ông hay hơn và hên hơn tui nhiều! 
Thôi thì: Mình có
         làm mình biết, mình hỏng làm mình biết. Người biết thứ
         hai là ông Trời nên xin chiến hữu đừng thèm ‘thanh minh thanh
         nga’ chi cho nó mệt cái thân già! Ngon mới được em yêu
         ‘one way’ ‘một chiều’ chớ phải không? Tụi nó ganh, tụi
         nó ‘bươi móc’ Kệ tụi nó nhe!
Thêm nữa để
         an ủi bạn hiền trong cơn hoạn nạn nầy tôi lại xin gởi ông
         thêm một đoạn nữa của thư tình cuối mùa thu cho ông ngồi
         suy tưởng bên hồ trong rừng, để nhớ đến tình em đã
         từng một thời làm ‘qua’ xao xuyến! He he!
“Cuối trời mây
         trắng bay, lá vàng thưa thớt quá. Phải chăng lá về rừng,
         mùa Thu đi cùng lá. Mùa Thu ra biển cả theo dòng nước mênh
         mông.
Mùa Thu vàng hoa cúc, chỉ còn anh và em. Là của
         mùa Thu cũ. Chỉ còn anh và em.”
Mùa thu đó kiếp
         nầy chỉ có trong mơ! Thôi thì hẹn nhau kiếp sau ta tìm thấy
         nhau nhen em Romania! Bucharest!
đoàn xuân thu.
melbourne.
          
      
      Những con cua trong giỏ!

 www.tienphong.vn
Tháng
         4 năm 1975, người viết đang đi dạy học rồi đột nhiên mất
         nước, mất trường, ‘mất dạy’… nên không biết phải
         về đâu? Phần là gốc sĩ quan biệt phái, về quê cũ, lỡ
         có thằng cách mạng 30 tháng 4 cà chớn nào trong xóm nó
         ghét, nó điềm chỉ thì phải vô hộp cải tạo là ‘tàn
         đời hoa mộng’! Ở ngoài, nhà tù lớn, ăn bo bo đói
         rã ruột ra rồi mà còn phải đi học tập cải tạo, phải
         chui vô nhà tù nhỏ, không có ai thăm nuôi, thì bỏ mạng
         sa tràng là cái chắc. Cho nên phải nuốt nhục mà bám theo;
         chứ trong lòng ai nào có muốn vậy đâu! Chỉ thầm trách
         là ‘Nguyễn Tổng Thống’ ra đi mà không bảo gì nhau, không
         cho hay gì ráo trọi và cũng hỏng chịu dắt tui theo?
Trường mở lại, các thầy, các cô tứ tán
         khá nhiều nên thiếu… Trong khi chờ cho đám sinh viên Văn Khoa,
         Luật Khoa chuyển qua Sư Phạm học 6 tháng ra trường mà trám vào
         chổ trống đó thì chúng nó đành lưu dung tức là
         dung thứ ‘giáo ngụy’ cho dạy đỡ…để chờ ngày
         ‘đá đít’ chớ có tốt lành gì đâu mà
         hòa giải dân tộc như tía con nó thường hay ra rả?
Khoảng
         thời gian nầy người viết ngẫu nhiên quen với Nguyễn Viết Kỷ.
         Tay Kỷ nầy tốt nghiệp đại học Sư Phạm Vinh, (10+3), dạy văn,
         theo xe tăng Trung Quốc tràn vô Sài Gòn…rồi bò xuống Vị
         Thanh, (tỉnh Chương Thiện hồi xưa), nhẩy ngang hông lên làm giám
         hiệu.  
Sau đó đụng chạm,
         giành ăn với cấp ủy địa phương về chuyện tiền nong, gái
         gú sao đó nên bị hạ tầng công tác chuyển về làm
         giáo viên quèn, dạy chung trường với người viết. 
Bất mãn nên Kỷ thường rủ rê người
         viết ra chợ huyện nhậu chơi cho quên cái tình đời đen bạc,
         đồng chí với nhau mà nó nỡ chơi tui! 
Thường đề tài trên bàn nhậu là chuyện văn
         chương cho nó ‘lành’. Chớ bàn chính trị lỡ nó ‘ốp’
         mình thì sao. Trong cái chế độ đầy ‘tai vách mạch rừng’
         nầy ai mà dám tin ai cho được phải không?
Có lần, anh ta thuật lại một giai thoại nầy hỏng biết
         có thiệt hay không? Người viết chỉ xin phép thuật lại nguyên
         xi như vầy hầu quý độc giả thân mến.
Chuyện rằng: Tố Hữu có làm bài thơ: Kính gửi
         Cụ Nguyễn Du! “Hỡi người xưa của ta nay. Khúc vui xin lại so
         dây cùng Người”? 
Xuân Diệu nghe
         vậy, phê ‘lén’ Tố Hữu là: “Tài Tố Hữu chỉ
         tới cái đầu gối của Nguyễn Du” mà cũng đòi so dây
         cùng Người. Tại sao tài chỉ tới ngang cái đầu gối? Nghĩ
         cho kỹ thì thấy ông Xuân Diệu nầy thâm thiệt? 
Và hỏng biết tay nào mách lẻo mà tới tai
         ông trùm văn nghệ của Đảng. Chu choa ton hót lấy điểm như
         vầy chắc chết ‘tui’, nên mặt xanh như tàu lá chuối, chối
         bai bải là: ‘Em nào dám nói anh Lành như vậy đâu. Nó
         ‘cáo’ oan em đó’ Hu hu!
Tố Hữu, nhà
         thơ công thần của chế độ, leo lên tới Bộ Chính Trị,
         làm Phó Thủ Tướng giá lương tiền.  Chọc tới
         ảnh là mất sổ gạo như chơi!
Giai thoại văn
         nghệ nào cũng thực thực hư hư. Cái thực là Tố Hữu
         đòi so dây với Cụ Nguyễn Du. Còn hư hư là biết ông
         Xuân Diệu có nói như vậy hay không? Hay là tay cung thủ nào
         đó đã bắn một mũi tên làm trúng một lượt hai
         con ‘chim’ cho bỏ ghét!
Sau Tố Hữu,
         Cù Huy Cận cũng là nhà thơ, cũng bò lên tới chức Bộ
         Trưởng Bộ Văn Hóa. Khi ông về hưu rồi, ông Xuân Sách
         thấy giậu đã đổ nên bìm leo, bèn ‘giỡn mặt’
         chơi cho đỡ lòng căm tức; chứ nếu ông Huy Cận còn tại
         chức mà viết như vậy là dám cùng chung số phận với Quang
         Dũng Đôi Bờ hoặc Hữu Loan Màu Tím Hoa Sim là về nhà đuổi
         gà cho vợ nhe em?
Xuân Sách dán nhãn
         ông Cù Huy Cận là nói dóc mà theo tiếng Hà Nội ngàn
         năm văn vật là nói dối! Rồi tiện tay ông ‘quất’ cho
         mấy câu: “Các vị La hán chùa Tây phương. Các vị
         gầy quá, tôi thì béo. Năm xưa tôi hát Vũ trụ ca. Bây
         giờ tôi hát Đất nở hoa. Tôi hát chiến tranh như trẩy hội.
         Đừng nên xấu hổ khi nói dối. Việc gì ủ mặt với mày
         chau. Trời mỗi ngày lại sáng có sao đâu!”
Thì ra một số nhà văn, nhà thơ miền Bắc
         đã dùng tài văn thơ của mình mà chửi bới, đấm
         đá, dẩm đạp lên nhau… vì kẻ ăn ngập mặt mà
         người lần không ra. Giành ăn rồi dùng thơ văn xỏ xiên
         nhau thiệt là bậy bạ quá! Mà ‘chơi’ nhau nặng quá, không
         ‘tình nghĩa giáo khoa thư’ gì ráo trọi? Sao không nghĩ
         có lúc mình lại phải gặp mặt nhau?
Thời
         Tây thuộc địa vậy mà còn đỡ hơn nhiều. Nhà văn,
         nhà thơ đều tự nguyện vác trên vai mình một thiên mệnh
         là khai trí nhân dân để chờ thời cơ giành độc lập!
         ‘Văn dĩ tải đạo’ chờ không phải ‘văn dĩ tà
         đạo’ như bây giờ.
Chính vì
         vậy mà anh bạn văn của người viết ‘bức xúc’ lắm?
         Anh còn mang máu Lục Vân Tiên trong người: Giữa đường thấy
         chuyện bất bình chẳng tha! Nên khi thấy chữ nào ‘Bên Thắng
         Cuộc’ dùng sai thì anh ‘bức’ và ‘xúc’ luôn cho
         sạch. Chuyện nào bố láo, bố lếu là anh la rùm lên “Bớ
         làng nước ơi! Coi mấy ‘giả’ viết tầm bậy tầm bạ
         như vầy nè trời!”
Chuyện văn chương
         mà anh bạn văn lại muốn ‘ân oán giang hồ’ chi vậy? Người
         viết thì ‘an nhiên tự tại’ và ‘an bần lạc đạo’.
         Chuyện ai muốn viết gì thì viết, sai đúng thì kệ người
         ta. Rảnh đâu mà gây thù chuốc oán vậy hả?
Anh bạn nhà văn thì không chịu cái tánh lè
         phè thường dân Nam Bộ của người viết nên rầy rà quá.
         Anh nói: Theo cụ Nguyễn Đình Chiểu ‘văn dĩ tải đạo’
         và để chứng minh cái thiên chức của người cầm bút,
         anh bèn đọc cho người viết nghe bài thơ  Nợ Bút
         Nghiên của La Quốc Tiến: 
Về Ba Tri nghe người
         làng đồn rằng. Cụ Đồ Chiểu dù sớm mù đôi mắt.
         Về già, tai lại còn bị điếc. Nhưng mỗi khi muốn viết. Người
         đều bảo: "Hãy để ta tự tay mài mực. Các con múc cho
         thầy gáo nước. Ta cần rửa và lau mặt. Trước khi soi vào
         nghiên gương mặt của mình" Cụ Đồ gọi đó là
         chút nợ bút nghiên.”
Theo cụ Nguyễn
         Đình Chiểu viết văn là truyền bá cái đạo nghĩa thánh
         hiền. Và văn là người, nên khi cầm cây viết lên là
         lòng mình phải thật và tâm mình phải sáng, phải trong mới
         được!
Anh nói nhà văn, nhà thơ
         là phải học Cụ Nguyễn Đình Chiểu Lục Vân Tiên sống
         có tư cách như vậy mới được! 
Còn bây
         giờ vài ông văn sĩ Bắc Hà sau 75, tràn vô miền Nam trù
         phú kiếm ăn thì đáng chán và đáng ngán lắm chú
         ơi! Không thèm giữ gìn sĩ diện của nhà văn, nhà thơ
         gì ráo trọi? 
Thay vì tìm hiểu nền
         văn học phương Nam sau 21 năm đất nước bị chia cắt (1954-1975)
         nó phát triển ra làm sao? Có cái nào hay; cái nào dở để
         học hỏi thêm mà mở mắt, sáng với người ta thì lại
         giở cái giọng huênh hoang, khoác lác một tấc tới trời của
         ‘Bên Thắng Cuộc’ mà chê bai vô lối ?
Mấy ‘ổng’ chứng tỏ ta đây là ‘duy ngã
         độc tôn’ nên đem Sơn Nam, một trong những nhà văn được
         coi là nổi cộm, nổi bật, nổi trội nhứt của văn học Miền
         Nam ra mà ‘dợt’ trước. Chưa chắc mấy ‘ổng’ có
         đọc hết và có hiểu nổi Sơn Nam không đi nữa mà dám
         mở miệng ‘phê bình’ như vầy:
 “…
         Sỡ dỉ Sơn Nam không được lãnh giải thưởng gì đó
         ngoài trung ương, vì chỉ nhờ biết tiếng Tây, đọc các
         bài viết cũ rồi viết lại chứ không có công trình gì…”?
Đi xa hơn nữa là chê hết ráo:“Người
         Miền Nam nói chung, cả nhà văn nữa, viết như nói!”. Câu
         này có ý chê “Văn miền Nam dở.”(!?), do nói sao viết
         vậy, nhiều từ ngữ đời thường, câu cú không thành,
         ý tứ không chặt...”.
Bình tĩnh,
         từ tốn, Ông Sơn Nam ‘phản biện’ như vầy:  “...
         Không phải cứ ghi âm lại cuộc nói chuyện của người Nam Bộ
         là thành văn chương được đâu...Văn chương Nam Bộ
         có một cái gì khác nữa kìa. Đó là thứ văn chương
         gần với ngôn ngữ nói, không nặng trau chuốt mượt mà, làm
         mất đi bản sắc đời thường, vốn có những “góc
         cạnh” của nó!”. 
“Với ‘Đồng
         quê’ của Phi Vân, ta thấy ‘văn nói’ nào phải lấy
         cái máy ghi âm để ‘thâu băng’ rồi phát ra, viên thơ
         ký đánh máy lại là xong. Đó là một kỹ thuật riêng,
         đòi hỏi tay nghề, câu nào phải cải biên, nói theo người
         viết nhạc là “biến tấu” lại, tóm gọn hoặc kéo dài
         ra. Chữ nghĩa trên trang sách khó diễn đạt lại giọng điệu
         hoặc bộ tịch của người nói. Về mặt nầy, tôi thấy Phi
         Vân lúc bấy giờ đâu khoảng ba mươi tuổi đã thành
         công”.
Như vậy nhà văn Sơn Nam
         đã đem ông Phi Vân (1917-1977) với tập truyện ‘Đồng Quê’
         mà trong đó nổi tiếng cho tới bây giờ là truyện ngắn “Trao
         Thân Con Khỉ Mốc’ ra mà ‘đá’ với mấy tay ‘Bên
         Thắng Cuộc’ vì đừng ỷ mình làm lớn, quan chức văn
         nghệ rồi nói cho thơ ký đánh máy lại và lại gọi
         đó là văn chương?
Tuy nói vậy
         nhưng ông Sơn Nam bổn tánh xuề xòa của Hương Rừng Cà
         Mau dĩ hòa di quý, kẻo nó thù vặt lại mất công lo bể
         nồi cơm vì lẽ ‘cơm áo không đùa với khách thơ’?!
         Nên ông nói:
“Có thể nhiều
         người không thích lối văn này, riêng tôi lại khác. Thôi,
         đó là chuyện sở thích. Ai thích thứ gì thì tùy!” 
Thôi! Cứ để cho dân ngu khu
         đen như tui đọc rồi sẽ biết ‘ông’ nào hay ‘ông’
         nào dở liền hà?
Tuy nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng
         chịu ngừng! Giờ thì tới phiên mấy chú nhỏ… mà dám
         vuốt râu hùm! Xin quý độc giả thân mến đọc một đoạn
         ‘nhăng nhố’ nầy cho biết:
“Chơi với
         nhà văn Sơn Nam bền bỉ mấy chục năm nó không nói cho ông
         biết nó đọc gì của ông. Đến khi Sơn Nam sắp về trời
         nó mới liệt kê 14 cuốn sách của ông, kể cả cuốn Chuyện
         xưa tình cũ in năm 1958, năm nó mới hai tuổi, khiến Sơn
         Nam quá ngạc nhiên. Chưa hết, nó còn tính cho ông những gì
         ông chưa in thành sách, cả thảy hơn mười nghìn trang. Nghe thế
         Sơn Nam rưng rưng nước mắt, nói tao chết cũng vui rồi, ít nhất
         có một người nhớ tao, đó là mày.
…Dần dà mới biết chẳng những thơ nó hay, văn
         nó cũng hay không kém. Hai tập bút kí về đất rừng Cà
         Mau nó viết từ những năm tám mươi đến giờ đọc vẫn
         sướng. Đặc biệt mảng tản văn vài trăm cái về những
         nét đặc sắc văn hóa miền Tây và văn hóa Việt thì
         nói thật trừ Sơn Nam không ai bì được... Mình vẫn nói
         vui với bạn văn, nói thằng Tín là ông Sơn Nam đời mới.
         Anh Sơn Nam nghe chúng nó nói lại thì cười, nói Sơn
         Nam chỉ văn hóa Nam Bộ thôi, thằng Tín có cả văn hóa Việt.
         Tức Sơn Nam là một bộ phận của thằng Tín. Nói
         xong ông ngửa cổ cười lớn, như phát hiện điều gì to
         lớn lắm.”
Thiên hạ chắc cười
         cái rần khi thấy hai ‘chú’ nầy đem nhà văn ‘Sơn Nam’
         vô làm cái cớ để vái lạy lẫn nhau?! 
Phải thiệt vậy hông ? Hay đặt chuyện bốc phét đây
         cho nổi ? Sao tui nghi quá à nha? Ông Sơn Nam có nói vậy không? Chú
         nào nói dóc là ‘bà bẻ cổ’ đó nha! 
Anh bạn văn và người viết đều nhớ rằng:
         Nhà văn Sơn Nam xưa giờ chưa có ‘Chuyện Xưa Tình Cũ’
         nào hết ráo! Nếu có na ná là ‘Chuyện Xưa Tích Cũ’
         viết chung với nhà văn Tô Nguyệt Đình xuất bản năm 1958 mà
         thôi. 
Và cũng nên nhớ rằng ‘chú Tín’
         nào đó sanh năm 1956, còn nhỏ hơn con gái lớn của nhà
         văn Sơn Nam là Đào Thùy Hằng tức Mỹ Linh tên gọi ở
         nhà, sanh năm 1951. Thì ‘chú Tín’ nầy còn chưa đẻ
         khi nhà văn đã cầm bút từ rất lâu trước đó!
         Sao dám đặt chuyện “Tức Sơn Nam là một bộ phận của
         thằng Tín!” cho được hỡi mấy ông nội con nít! 
Còn nếu nói là giỡn chơi thì ít nhứt
         cũng phải chừa cái bàn thờ ra chớ? Giỡn chơi như vậy mà
         gọi là ‘nói vui’ thì người viết đọc thấy hỏng
         có cái gì ‘vui’ hết trơn hết trọi?!
Trộm nghĩ: Người viết văn là người tao nhã và
         để xứng đáng với lòng độ lượng của độc giả
         xưng tụng, gọi mình là văn sĩ, thi sĩ thì nên cư xử
         cho nó đàng hoàng một chút!  Đừng biến mình
         thành những con cua trong giỏ thấy ai trèo cao hơn mình mà quơ càng
         kéo xuống! Vì làm như vậy coi kỳ lắm nha quý hỡi các
         ‘nhà văn đáng kính’! 
đoàn xuân thu.
Melbourne
      
       
  
www.doctormacro.com                      
         phapluattp.vn                                
Chữ và
         nghĩa!
Ông Charlie Chaplin (1889-1977) mà người
         mình thường gọi là Vua Hề Sạc Lô chuyên diễu, phim câm.
         Có thể là thuở ban đầu phim ảnh còn thô sơ, chỉ có
         hình ảnh mà chưa có tiếng nói nên phim phải câm, chỉ
         có lồng nhạc theo phim mà thôi?
Dù không có
         lời thoại nhưng những tác phẩm đó thật là tuyệt! 
         Nó làm người ta cười và nó làm người ta khóc! 
         Cái cười có ý nghĩa thâm thúy, giáo dục chứ không
         phải là cái cười cợt rẻ tiền, vô vị, vô duyên. Diễn
         viên không phải õng ẹo giả gái, chanh chua, mồm loa mép giải,
         tung hứng một cách lãng xẹt vô chừng vô độ mà không
         chứa đựng một thông điệp gì hay ho ráo trọi? 
Làm hề ăn khách thì còn dễ nhưng mà
         làm hề để đời phải ngả nón cuối đầu, xưng tụng
         như nghệ sĩ: Charlie Chaplin, thì người viết e rằng phải vài thế
         kỷ mới có được một ông.
 Ông
         Charlie Chaplin cũng có nói một câu rất thú vị rằng:
“Words are cheap. The biggest thing you can say is 'elephant' ”.
“Tiếng nói, chữ là chuyện nhỏ. Vì cái
         lớn nhứt bạn có thể dùng chữ để diển đạt là
         ‘con voi!”
Như vậy ông Sạc Lô chỉ
         xưng tụng điệu bộ, cữ chỉ, hành động! Còn ngôn ngữ
         ông coi chẳng ra ‘cà ram’ nào cả nên ông khoái đóng
         phim câm chăng? Và những phim câm tuyệt tác đó chẳng cần
         đến một lời nói gì hết ráo mà sao ai cũng hiểu hết?
         Vậy mới hay!
Người viết thì không
         cực đoan như ổng! Phàm viết văn, tất phải sử dụng tới
         chữ. Và theo lời tuyên bố của anh bạn văn: “Chữ nghĩa quan
         trọng lắm chớ! Nếu nghe theo ông Sạc Lô, thì làm sao mình lại
         có được một nền văn chương trên thế giới đồ
         sộ đến mức kinh hồn, đọc cả đời chưa ‘mẻ’
         đi một góc?!”
Và khi dùng chữ để
         làm văn, anh cũng tỉ mỉ soạn riêng cho mình một quyển từ
         điển. Những chữ gì chưa rõ mà nói theo kiểu của ông
         Vương Hồng Sển là còn ‘tồn nghi’ thì anh dọng thêm
         cái dấu hỏi bự ‘tổ bố’ đằng sau, để lúc có
         thời giờ rảnh, ảnh sẽ tìm hiểu mà sửa đổi hay bổ
         sung thêm. Cách làm nầy thiệt hay! Ngày một chút! như kiến
         tha lâu đầy tổ. Nên vốn từ vựng của anh nhà văn nầy
         một ngày một giàu có thêm.Thiệt là nghề chơi cũng lắm
         công phu!
Mấy hôm trước, anh bạn nhà văn ghé tệ xá chơi.
         Sau buổi trà dư tửu hậu, anh nhắc lại chuyện hồi xửa hồi
         xưa.  Khoảng những năm cuối thập kỷ 70, trên Đài
         Phát Thanh Sài Gòn, sau Tết Mậu Thân, có chương trình Phát
         Thanh Thương Mại. Chương Trình Phát Thanh Thương Mại nầy thường
         chơi mấy bản nhạc do Hoàng Oanh và Trung Chỉnh hát như  “Trộm
         Nhìn Nhau” xem dung nhan đó bây giờ ra sao? chẳng hạn… rồi kèm
         thêm mấy cái quảng cáo! 
Dù là quảng
         cáo thương mại nhưng câu chữ hành văn thiệt là đàng
         hoàng, rõ ràng và tề chỉnh như: “An toàn trên xa lộ,
         thanh lịch trong thành phố! Suzuki!” để quảng cáo cho xe gắn máy
         làm tại Nhựt Bổn!
Người viết nghe anh nói
         bèn nhớ tới đoạn quảng cáo thuốc ho Acodin. Có người đẹp,
         ngâm sĩ, ngâm thơ của thi sĩ Tản Đà: “Trận gió thu
         phong rụng lá vàng. Lá rơi hàng xóm lá bay sang. Vàng bay mấy
         lá năm già nửa. Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng.  Ho!
         Ho! Ho! Acodin!”
Anh bạn văn nói: Khổ
         thơ nầy của ông Tản Đà hay nhứt là ba chữ ‘năm già
         nửa’. Chữ ‘già’ thiệt là đắt à nha! ‘Già’
         là đã qua…có nghĩa là hết hai mùa xuân hạ tới
         mùa thu là hết nửa năm rồi! Tuy nhiên ‘trận gió thu phong’,
         thì gió thu là đủ, còn thêm chữ phong làm gì, dư. Lại
         một lần nữa người viết phải đồng ý…kiến với
         anh.
Anh cũng ‘phê’ là có tác giả lại không cẩn
         trọng lắm khi dùng thành ngữ! Thay vì “cục đất chọi chim’
         thì lại xài ‘mảnh đất chọi chim’? 
Anh nói: Bà con nông dân mình ở Miền Tây, tay lấm,
         chân bùn, bán lưng cho đất, bán mặt cho trời, vất vả, gian
         nan. Thất mùa đã chết rồi mà được mùa cũng chết
         luôn vì mấy công ty thu mua gạo xuất khẩu của nhà nước
         hè nhau chèn, ép giá. Nghèo, thiếu ăn, dù làm ra lúa gạo
         thì xí quách đâu? Sức khỏe đâu? Sao mạnh bằng Hercules
         mà vác nổi cả một ‘mảnh đất’ để chọi chim’
         đây hở trời? ‘Cục’ đất còn may ra? Do đó trật
         có một chữ…‘sai một li, đi một dặm’ nghe!
Rồi tới luôn bác tài, anh cắt nghĩa cho người
         viết nghe sự khác biệt của hai động từ ‘Cầm lòng và
         Dằn lòng’. Thí dụ thấy đàn ông ăn hiếp đàn
         bà nên anh tức quá, nộ khí xung thiên, muốn ra tay can thiệp, làm
         anh hùng cứu mỹ nhân thì phải nói:  “Dù cái
         thằng đầu trâu mặt ngựa đó có dữ dằn, mặt mày
         bặm trợn cách mấy đi chăng nữa, tui cũng không thể dằn lòng
         được nữa! Dù chết nhát, không dám…nhẩy vô can thiệp
         thì ít nhứt tui cũng đã kêu lính bắt nó…?!”
Còn ‘Cầm lòng” là khi ta thấy một chuyện
         gì thương cảm; phải ra tay hành hiệp! Chẳng hạn như về Việt
         Nam du hí, đi uống bia ôm, nghe em than não ruột: “Má ốm, ba đau,
         nhà ngập nước!”  Bèn móc hết tiền túi ra,
         ‘boa’ cho mấy em ráo trọi rồi về nhà có bị bà xã
         ‘dợt’ thì rán chịu. Hành động đó phải gọi
         là ‘cầm lòng không đậu!”
Anh
         bạn văn nhấn nhấn: Chú thấy tiếng Việt của mình huyền diệu
         hông? Dằn lòng và Cầm lòng khác nhau lắm đó nha! Chỉ
         có chữ ‘lòng’… mà lòng thòng vậy đó!
Rồi
         người viết thấy anh đang cao hứng làm diễn giả, diễn giải
         tùm lum, bèn đẩy đưa cho anh tới bến luôn nên hỏi: 
         Nếu đọc sách vỡ, báo chí hay xem, nghe đài truyền hình,
         ra dô mà gặp chữ nào mà không rõ, mờ mờ ảo ảo
         thì tui phải làm sao? 
Anh nói thì tra tự điển.
         Chớ đừng vỗ ngực ta đây, tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ
         của tui nên tui biết hết ráo là lầm to nhe. Nên nhớ: Những gì
         mình biết chỉ là ‘hạt cát’. Còn những gì mình
         không biết là một ‘đống cát’!
Nhưng cẩn thận, đừng cả tin, coi chừng bị dụ! Khi tra từ
         điển phải lựa cuốn nào được soạn một cách đàng
         hoàng nghiêm chỉnh một chút như cuốn Việt Nam Từ Điển của
         Lê văn Đức do Lê Ngọc Trụ hiệu đính, nhà Khai Trí
         phát hành là xài được! Chớ đừng ‘khờ’ như
         tui mà vác cái quyển từ điển ‘mắc ôn’ nầy về,
         vừa mất tiền, vừa mất công vừa mang thêm cục tức.
Anh nói: Mấy năm trước, anh có nhờ thằng bạn
         bắn cu li hồi nhỏ, còn kẹt lại trong nước, mua giùm cuốn từ
         điển về chữ nghĩa quê mình. Tội nghiệp ‘thằng nhỏ’
         khệ nệ đi mua cuốn Từ Điển Từ Ngữ Nam Bộ của ông Tiến
         Sĩ Huỳnh Công Tín do Nhà Chính Trị Quốc Gia xuất bản rồi
         gởi qua tui.
Chú ơi! Thiệt là tiếc tiền
         và tiếc công của thằng bạn hiền hết sức!
Sao vậy? Coi nè. Coi chữ Bảo an đi. ‘Giả’ dám cắt
         nghĩa như vầy chớ:
Bảo an: dt 
         một sắc lính của quân đội Sài Gòn cũ trước
         năm 1975, chuyên mặc đồ đen, thường là bọn an ninh, bọn chỉ
         điểm, “Mấy thằng lính bảo an này, phải coi chừng, chớ bọn
         nó ác lắm đó.”
Lính Bảo An
         sau nầy gọi là Địa Phương Quân, cũng như Dân Vệ sau gọi
         là Nghĩa Quân. Lính là mặc đồ lính chớ. Phải không?
         Tui nghi cha tiến sĩ nầy ‘bé cái lầm’ không phân biệt được
         giữa lính bảo an và cán bộ bình định xây dựng nông
         thôn thời Việt Nam Cộng Hòa mà dám cả gan cắt nghĩa ẩu,
         lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia?
Nhưng
         cái tệ hại nhứt của soạn giả tiến sĩ nầy là ông không
         tuân thủ những tiêu  chuẩn căn bản khi soạn từ điển
         gì ráo trọi. Vì làm từ điển là làm một công trình
         khoa học nhân văn thì phải chính xác, phải ngắn gọn, phải
         hết sức trung thực và hoàn toàn trung lập! 
Từ điển là sách để tra cứu! Chớ nó không
         phải là bích chương, khẩu hiệu tuyên truyền cho phe ta, mà chửi
         bới phe địch cho sướng cái mỏ thì e rằng ông tiến sĩ
         nầy chưa già mà đã lẫn rồi chăng?
Khi bàn về
         cách soạn từ điển, nhà văn Sơn Nam có viết: Ông được
         đọc Đại Nam quốc âm tự vị của Huỳnh Tịnh Của, Việt
         ngữ chánh tả tự vị của Lê Ngọc Trụ và một quyển
         là của Vương Hồng Sển. Ông cũng ao ước : “Từ lâu
         rồi, tôi muốn bắt chước làm một quyển như thế ...”
Ông muốn… nhưng chưa làm được vì thấy:
          “…Việc làm gian nan của các cụ lão thành phần
         lớn là do ‘có chí lớn’, ghi chép cẩn thận trong sổ tay!”
Rồi khi nhà văn Sơn Nam được ông tiến sĩ
         nầy ‘dời gót ngọc’ đến xin mấy lời giới thiệu cho
         quyển từ điển của mình thì nhà văn nể tình, bèn
         chia sẻ chút kinh nghiệm một chữ trong câu hát: “Ru em em théc cho
         muồi. Mẹ đi chợ Truồi mua bánh em ăn”. Nhà văn Sơn Nam nói:
         “Một bà ở Huế kế bên nhà giải thích: “Théc là
         khóc, đứa bé théc là khóc lớn tiếng”. Ở Sài Gòn
         và ở rừng U Minh, đã quen với hai tiếng “khóc théc”?
Bà Huế hàng xóm của nhà văn Sơn Nam nói
         trật lất rồi vì anh bạn văn có lần cũng thắc mắc y ‘hịt’
         như vậy; nên đem chữ théc ra, đi hỏi một người em xứ
         Huế, đất Thần Kinh chánh tông như ca sĩ Ngọc Hạ vậy, thì
         được cắt nghĩa là:  “Ở Huế, không gọi là
         con ngủ, mà nói là théc. Théc cho muồi là ngủ say sưa, con
         hãy ngủ một giấc thật dài để mẹ rảnh tay ra chợ mua sắm
         các thứ nhật dụng, như vôi, trầu, cau và thuốc lá Cẩm
         Lệ!”
Chính vì: ‘Em nói gà,
         mà bà nói vịt’nên Nhà Văn Sơn Nam đã than thở: “Chữ
         nghĩa quả thật là gánh nặng dành cho thế hệ trẻ!”
Chắc chủ ý ông Sơn Nam muốn khuyên mấy chú
         nhỏ sau nầy nên cẩn trọng đừng có liều mạng mà làm
         ẩu à nha?
Nhưng tiếc thay mấy chú nhỏ
         nầy hăng tiết vịt quá, coi trời bằng vung nên chẳng chịu nghe
         lời khuyên chí lý của bực hiền giả?!
Theo anh bạn
         văn, phải nói ngay rằng:  Dù mấy ông tác giả nầy
         dù có học hàm Giáo Sư, học vị Tiến Sĩ gì đi chăng
         nữa thì một mình ông cái chắc là chưa đủ sức, chưa
         đủ khả năng một mình làm từ điển…mà múa gậy
         vườn hoang như thế? 
Tây nó có hàng trăm
         ông Giáo Sư Tiến Sĩ đủ các thứ chuyên ngành rồi mới
         dám  hợp nhau lại mà làm từ điển; như từ điển
         tiếng Anh của Oxford chẳng hạn. Vậy mà khi phát hành rồi, đôi
         khi cũng phải thu hồi mà chỉnh sửa sai sót do những người tra
         cứu phát hiện ra. Làm ăn kỹ càng như vậy còn chết; huống
         hồ gì mấy ‘chú’ cu ky một mình mà dám ‘hát’
         sơn đông mãi võ? Do đó mới trật tùm lum, trật tà
         la, trật nát bét…trật nát ngấu như tương tàu!
Tra cứu từ điển của mấy chú, mấy đứa
         nhỏ học trò, sanh viên thơ ngây tin mấy chú thì có mà
         bán lúa giống!
Vậy mà khi nghe mấy chú
         nổ quá, dám một mình làm từ điển: Đây là công
         trình biên soạn dưới sự ‘chỉ đạo hay chỉ đại’
         của Hội Ngôn ngữ học Việt Nam và Trường Đại học Cần
         Thơ, người viết cũng hơi ‘khớp, khớp con ngựa ô”, thì
         úi trời đất ơi! soạn cái từ điển dành cho tra cứu
         mà cũng sợ ‘thành ủy’ rầy nữa sao mà bẻ cong sự
         thực như trong từ ‘bảo an’ đã trích phía trên ? 
Thiệt: Tui sợ mấy ‘cha’ trong nước làm từ
         điển ‘lôm côm’ như vầy quá xá hà! Vậy mà cũng
         khoe là đoạt được hai cái giải…thưởng gì rồi
         đó nhe!
đoàn xuân
         thu.
melbourne
      
      
“Mình ông giữ đến
         hai bồ, ớn chưa?!”


namrom64.blogspot.com                                    
         nhungbaivanhay.edu.vn
Thưa quý độc giả thân mến!
Người viết có anh bạn văn cũng in đâu được
         vài chục cuốn sách để dành tặng bằng hữu vì một
         lẽ dể hiểu là bán hỏng ai mua? 
Anh bạn văn
         vốn chữ nghĩa đầy một bụng, cũng từng thành thực thú
         nhận rằng anh có cái tật xấu là hay cà khịa! Nhứt là
         về phương diện văn chương, chữ nghĩa. Mà về văn chương
         chữ nghĩa thì lại dính tới các nhà văn, nhà thơ, nhà
         báo, nhà đài. Mà nhà nào thì chữ nghĩa cũng dài
         như rau muống biển! Nên quý vị danh giá đó không hề thích
         ai ‘cà khịa’ mình rồi. “Tui viết vậy đó! Rồi sao?”
         
Anh bạn văn cũng biết vậy nhưng anh than:
         Thấy rồi! Ngứa miệng! Mà nói thì chúng ghét; nên tui muốn
         “qua phà’ cho rồi nhưng thiệt im re thì tức quá!
Chẳng
         là hôm tối thứ ba, ngày 16 tháng 7 năm 2013, ảnh có vặn cái
         ra-dô mà theo dõi bản tin của đài SBS thì nghe người em sầu
         mộng, phát thanh viên, nói về cái vụ “Hai năm sau sự sụp
         đổ của chế độ Miền Nam”?
Nghe
         sao thấy kỳ kỳ? Bèn tầm nguyên trích cú, dò đến lạch,
         nguồn coi nó có phải vậy hông em?
Anh nói: “Tuy
         là chuyện nhỏ nhưng nó thành lớn vì cái danh từ “Chế
         độ Miền Nam” nầy nó liên quan đến Địa Lý, đến
         Sử Ký của nước mình mà! Cứ để vậy, im re hỏng nói
         gì hết ráo; sợ tụi nhỏ sau nầy không hiểu, bèn gọi cái
         đất nước, cái chế độ mà mình yêu dấu là “Chế
         độ miền Nam” như vậy thì hư bột hư đường ráo
         trọi?!”. 
Nên buộc lòng anh bạn văn
         phải lên tiếng, cà khịa, sửa lưng ‘em’. Mà nếu em có
         lưng, nhưng không cho sửa, thì ảnh nhứt quyết cũng phải sửa.
         Sửa rồi có đau chút chút thì ảnh thành thật mà xin
         lỗi nhe! Đau mà hết bịnh cũng nên ‘đau’ lắm chớ?
Người em sầu mộng đọc cái bản tin về người
         Việt mình tầm trú như sau: “…Xu hướng hiện tại cho thấy
         năm nay 2013 sẽ chứng kiến số lượng kỷ lục của người
         tầm trú Việt Nam đến Úc bằng thuyền sẽ vượt qua con số
         868 người tỵ nạn hồi năm 1977 hai năm sau sự sụp đổ
         của chế độ Miền Nam.”
Anh bạn văn
         không khoái chữ “chế độ Miền Nam” nầy nên bỏ công
         lục trên tờ The Australian thì thấy như vầy:
“On current trends, this year will see the greatest number of Vietnamese boat arrivals on record; surpassing
         the 868 asylum-seekers who arrived in 1977, two years after the fall of the South Vietnamese regime.” 
Nếu tay ký giả Úc nầy viết là “The South Vietnam
         regime’ em dịch là “Chế độ Miền Nam” cũng còn “châm
         chế’ được đi. Chứ nó viết là: “The South Vietnamese Regime”
         mà dịch là “Chế độ Miền Nam” thì làm buồn lòng
         tui lắm nhe em ‘ui’! 
Ảnh bèn múa rìu
         qua mắt thợ, mà ‘dịch… vật’ như vầy:
“The South Vietnamese regime” nên dịch là chế độ của người dân miền
         Nam thì mới chính xác? Bởi vì South Vietnamese là tính từ
         sở hữu có nghĩa là của người dân Việt miền Nam. 
Hơn nữa, chúng ta không có ‘Chế độ Miền
         Nam’? Mà chỉ có Chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Vì cuộc
         chiến Việt Nam không phải là một cuộc nội chiến như ở Hoa
         kỳ hồi xưa; mà nó là một cuộc xâm lăng, nếu nói
         một cách chánh thức và chính xác là: Việt Nam Dân Chủ
         Cộng Hòa (Cộng Sản Bắc Việt) xâm lăng, tấn công Việt Nam
         Cộng Hòa!
Theo hiệp định Geneve 1954 thì
         chúng ta là một nước độc lập và có chủ quyền đàng
         hoàng à nha! Nên nói về Chế độ thì phải nói là
         Chế độ Việt Nam Cộng Hòa thì mới chính xác. Còn Chánh
         quyền phải là chánh quyền Việt Nam Cộng Hòa mới được!
         
Chứ không hỗn hào như tụi nó,
         thường gọi tụi mình là ‘Ngụy quyền Sài Gòn’ hay
         “Chế độ Miền Nam” đâu nha? 
Người
         viết nghe! Thiệt hoàn toàn tán đồng ý kiến của anh bạn
         văn nên ‘nịnh’ anh một phát: “Anh thiệt là trí tuệ!”
Anh bạn văn nghe ‘nịnh’ khoái quá, quất cạn
         ly rượu đỏ nghe cái trót, khà một tiếng, rồi cao hứng tiếp
         luôn:
Giờ để tui ‘bình’ đề thi trong nước cho chú
         nghe! Để tui ‘sửa’ lưng tụi nó!
Đề
         thi là: “Khi có lỗi, người tử tế thì sẵn sàng
         nhận lỗi, kẻ ti tiện chỉ tìm cách đổ lỗi”.
Hãy viết một bài văn ngắn (khoảng 600 từ) trình
         bày suy nghĩ của anh, chị về ý kiến trên”.
Theo ông Trần Mạnh Hảo thì câu 2 của "Đề thi môn
         ngữ văn cao đẳng 2013" của Bộ GD&ĐT mắc hai lỗi sai văn phạm”.
Và ông Trần Mạnh Hảo phê như thế nầy:
“Bất kể ai đã học qua cấp một (tiểu học)
         khi chỉ thoáng nhìn phần đề bài thi trên đã nhận ra câu
         ra đề có hai lỗi văn phạm.
Lỗi thứ nhất:
         thừa một từ: “THÌ”.
Lỗi thứ hai:
         thiếu ba từ: “CHO NGƯỜI KHÁC”.
Như
         vậy, đề thi cao đẳng quốc gia môn ngữ văn, câu 2, phải viết
         lại như vầy mới đúng văn phạm:
“Khi
         có lỗi, người tử tế sẵn sàng nhận lỗi, kẻ ti tiện
         chỉ tìm cách đổ lỗi cho người khác”.
Rồi ổng ‘xì nẹt’ mấy ông Giáo Sư
         Tiến Sĩ đầu ngành môn Ngữ Văn hơi nặng như sau:
“Than ôi, một hội đồng ra đề thi đại
         học, cao đẳng gồm toàn các giáo sư tiến sĩ, hoặc các
         giáo sư đầu ngành môn ngữ văn, lại được duyệt bởi
         một hội đồng toàn các giáo sư đầu ngành khác, sao
         lại để sai hai lỗi văn phạm rất nặng như trên? Cái lỗi
         mà một học sinh đã học qua tiểu học cũng không được
         phép sai phạm. Xem ra, nền dạy văn và học văn nước nhà đã
         đến thời mạt vận rồi sao!”
Nhưng một ông
         bạn văn của ông Trần mạnh Hảo thì lại nói rằng:
“Mình thì (he he lại “thì”) thấy trong câu
         đề thi trên không phải thừa một chữ THÌ ở vế trước
         mà thiếu một chữ THÌ ở vế sau. KHI có thêm chữ CHO NGƯỜI
         KHÁC như ý kiến của nhà văn Trần Mạnh Hảo THÌ làm
         cho câu thêm rõ nghĩa nhưng không cần thiết phải có chữ
         CHỈ. Cụ thể là nên viết lại như sau:
“KHI có lỗi, người tử tế THÌ sẵn sàng
         nhận lỗi, kẻ ti tiện THÌ tìm cách đổ lỗi CHO NGƯỜI
         KHÁC”.
Anh bạn văn của người
         viết thì nói: Mấy ‘giả’ cứ hò hét hãy giữ gìn
         sự trong sáng của tiếng Việt mà lại khoái xài tiếng Hán
         Việt ‘quá xá quà xa’? Dĩ nhiên ngữ vựng tiếng Việt
         ta có rất, rất nhiều từ Hán Việt, nó làm cho tiếng Việt
         giàu có, phong phú hơn. Điều đó khỏi cãi rồi nhưng
         nếu mình xài từ Hán Việt vô độ, vô chừng mực thì
         lại làm cho một câu văn đơn giản lại trở nên tối tăm
         ngữ nghĩa như đêm ba mươi> Viết xong rồi lạc luôn trong đó
         hỏng thấy đường mà đi ra nữa?!
Theo
         anh, trong cái đề thi nầy, Người tử tế là người sống
         đàng hoàng, không bất lương, không trộm cắp, không cướp
         của, giết người. Còn kẻ ti tiện là kẻ nhỏ nhen, hèn hạ!
         
Và sau ba chữ “Khi có lỗi” phần
         còn lại phải nói về khi có lỗi thì phải làm  sao?
         Về văn phạm thì phải là hai vế đối nhau, tương phản
         ý nghĩa với nhau. Người tử tế không có phản nghĩa là
         kẻ ti tiện. 
Cho nên cả hai chữ đó
         trớt he hết trơn, không có liên quan, có bà con gì với “Khi
         có lỗi…” hết á!
Cho nên anh bạn
         văn đề nghị sửa lại thế nầy để giữ gìn sự trong
         sáng của tiếng Việt; để câu văn rõ ràng mạch lạc,
         xuôi chèo mát mái chớ không lục cục lòn hòn như đường
         rải đá xanh mà chưa tráng nhựa!
Cái
         đề phải như vầy, theo ý ảnh: “Khi có lỗi, người
         trung thực sẵn sàng nhận lỗi; kẻ dối trá thì đổ thừa
         cho người khác”. 
Vì: người
         trung thực là người luôn luôn tôn trọng sự thực, tôn trọng
         chân lí, lẽ phải. Sống ngay thẳng, thật thà! Nhận lỗi khi mình
         lầm lỗi.
Còn kẻ dối trá là
         kẻ dóc từ trên xuống dưới, dóc từ trong ra ngoài, dóc
         từ xưa đến nay, nghĩa là toàn dóc tổ. 
Phản nghĩa của người trung thực là kẻ dối trá.
         Hai hạng người trong xã hội, hai cách ứng xử đối lập, khác
         nhau khi lầm lỗi! Trung thực là nhận; còn dối trá là đổ
         thừa…! 
Giữ gìn sự trong sáng của
         tiếng Việt bằng cách xài từ Hán Việt đúng nơi, đúng
         lúc! Đừng lạm dụng nó! Viết văn đơn giản rõ ràng
         như mình ăn canh chua, cá kho tộ; còn lạm dụng từ Hán Việt
         lúc hành văn giống như đi ăn ‘yum cha’ của nhà hàng
         Tàu.  Vừa phải thì ngon mà nhiều quá làm nặng
         bụng lắm chú ba ơi!
Rót đầy
         thêm ly rượu, anh cao hứng cất giọng Minh Vương và biểu người
         viết làm Lệ Thủy, để anh chơi một màn trích đoạn cải
         lương về vụ có lỗi và nhận lỗi trong việc làm em có
         bầu rồi ‘dọt’ của Minh trong tuồng Tô Ánh Nguyệt của ông
         Trần Hữu Trang tức soạn giả Tư Trang để mình học hỏi thêm
         về cách xài chữ của mấy ông soạn giả cải lương. Coi
         vậy, chớ thâm trầm ảo diệu lắm à nha?!
Người viết cũng khoái cải lương lắm; nhưng tiếc
         thay lại có cái giọng ồ ồ như con vịt đực mà bắt
         làm Tô Ánh Nguyệt là em hỏng chịu đâu nha! Vì thế cho
         nên, anh bạn văn đóng hai vai luôn vừa là Minh, Minh Vương vừa
         là Tô Ánh Nguyệt, Lệ Thủy!
Trước khi bắt
         đầu trích đoạn nầy, người viết cũng vỗ bàn nhậu
         nghe ‘cộp cộp’ như hồi xưa mấy ông bầu gánh lột guốc
         ra, đập ‘cộp cộp’ trên sàn sân khấu trước khi mở
         màn của Gánh hát Bầu Tèo năm cũ vậy mà.
Người viết cũng ‘phi lộ’ cho quý khán,
         thính giả gồm có: bà xã tức em yêu và mấy đứa
         cháu nội đang ngóng mỏ chờ nghe… Rằng thì là:
Tô Ánh Nguyệt, câu chuyện tình đẫm nước
         mắt, kể về người phụ nữ đời chỉ một lần yêu. Nguyệt
         là con ông Hương Cả, gia đình dư dã chút đỉnh ở
         làng nên Nguyệt được Tía cho lên Châu Thành ăn học.
         Ở đây Nguyệt gặp Minh rồi tự nguyện yêu nhau… rồi tự
         nguyện văng luôn khỏi vòng lễ giáo. Nguyệt ‘dính’ bầu!
         Gia đình Nguyệt còn phong kiến. Gia đình Minh buôn bán nên thực
         dụng. Mối tình Minh, Nguyệt không còn là trăng sáng nữa mà
         tối hù, là phải vỡ tan thôi. Nhưng dù ba bắt anh về cưới
         vợ khác chăng đi nữa… thì “anh vẫn mãi mãi yêu
         em hé hé!”.
Người viết bèn dùng
         cái miệng móm sọm của mình thế cây đàn ghi ta phiếm lõm
         mà họa theo lời ca của anh bạn văn ‘tăng tăng tẳng tằng tăng’.
         
Và Minh, Minh Vương hát như vầy:
“Nguyệt ơi, anh đang cuối đầu chờ ơn huệ,
         em rộng lòng tha thứ cho anh. Kẻ gây cho em khổ đau lận đận. Suốt
         cuộc đời duyên nợ dở dang!”
Nguyệt:“Lương
         tâm thầy cắn rứt chăng?”
Minh: “Tui mong
         chuộc lại lỗi lầm xưa!”
Nguyệt:“Để
         chiều ý thầy, tui sẽ kêu thầy bằng mình, hoặc ba thằng Tâm,
         hay chỉ bằng anh thôi?”
Minh: “Mình
         (Ho! Ho!Ho!)… Ba thằng Tâm… nếu được tiếng mình, có nghĩa
         là em đã sẵn lòng tha... thứ?”
Rồi
         anh lấy hơi, xuống sáu câu muồi rệu:
“Nguyệt ơi, từ nay chúng ta âu yếm gọi nhau cho đến
         hơi thở sau… cùng! Nửa đời còn lại anh với em gắn bó
         mặn nồng”
Mấy đứa cháu nội
         lẫn bà xã nghe khoái quá, vỗ tay ầm ĩ, còn la: “Bis! Bis!”
         nữa chớ.
Anh bạn văn cảm động,
         đứng lên cúi đầu chào quý vị khán giả con nít một
         cách cực kỳ cảm khái! Anh nói: Lầm lỗi rồi xin lỗi là
         phải như vậy đó. Viết văn như vậy mới là viết chớ!
Nghe anh bạn văn lên lớp người viết về chữ
         và nghĩa, nói theo kiểu nhà thơ Bùi Chí Vinh thì người
         viết phải công nhận công lực của anh bạn văn đã đạt
         đến mức thượng thừa, võ công vô cùng cao siêu, thâm
         hậu. Thiệt là:
“Thiên hạ chữ nghĩa bốn bồ! Mình
         ông giữ đến hai bồ, ớn chưa?!
Ớn
         thiệt! Chớ không phải chuyện giỡn chơi nha?
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      “Dân chơi mà nhát hít!”


 
         khmerization.blogspot.com                                                  
         
Đời con người ngắn ngủi. Mà đời tình
         ái ‘tò tí te tè le’ của con người càng ngắn ngủi
         hơn! Lúc dậy thì, bắt đầu phựt cháy, hừng hực tuổi
         thanh xuân, rồi leo lét như ngọn đèn cạn dầu, lụi bấc lúc
         gần về chầu ông bà ông vải. 
Chính vì
         ngắn ngủi như vậy nên đàn ông dù có vợ rồi cũng
         năm bảy lá gan, lá ở cùng vợ, lá toan cùng người. Nhưng
         lỡ con vợ biết được thì giải quyết chuyện ‘hai trái
         bầu một con cua nầy’ ra làm sao? Mỗi người có một đối
         sách khác nhau mới là chuyện đáng bàn, đáng nói phải
         hông bạn? 
Đọc Kiều, ai cũng chê Thúc sinh là kẻ sợ
         vợ! Người viết thì rất thông cảm với chàng. Trong truyện
         Kiều, các nhân vật đàn ông của Nguyễn Du, thì người
         viết chấm Thúc Kỳ Tâm là nhân vật ‘người’ nhứt,
         đáng yêu nhứt! 
Sao vậy? Thúc Sinh học hành
         làng nhàng, dang dở (giống như người viết) bèn theo Tía mình,
         mở cửa hàng mua bán ở Lâm Truy. Một ngày đi uống beer ôm,
         Chàng Thúc gặp Thúy Kiều lần đầu tiên ở xóm Bình
         Khang. 
Ôi! Chu choa mẹt ơi!  "làn
         thu thủy nét xuân sơn, hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh".
         Đẹp! mê là cái chắc; nên "trước còn trăng gió,
         sau ra đá vàng". Tiền tốn biết bao nhiêu mà kể, mặc
         ai chê là thằng dại gái, "trăm nghìn đổ một trận
         cười như không!" Dù Kiều là con người "phượng
         chạ loan chung" nhưng Chàng Thúc đứng trước tấm thân
         ngà ngọc "làm cho đổ quán xiêu đình" thì
         mình cũng sập cái rầm thôi, (tui cũng vậy); nên hỏng có
         cười chi ổng hết! 
Sợ em hỏng tin ‘qua’
         hả? Thúc Sinh bèn bảo hiểm với Kiều rằng:  Sinh rằng:
         Hay nói đè chừng. Lòng đây lòng đấy chưa từng hay
         sao? Đường xa chớ ngại Ngô Lào, Trăm điều hãy cứ trông
         vào một ta! Đã gần chi có điều xa. Đá vàng đã
         quyết phong ba cũng liều!"
Thế nên khi
         Tía biết được, giận thì chàng đòi tự tử cho vẹn
         câu thề nha: “Phong lôi nổi trận bời bời, Nặng lòng e ấp,
         tính bài phân chia!”  Bởi "Chưa vui sum họp đã
         sầu chia ly". Tía kêu con bỏ nó là con nhẩy cầu Bình Lợi
         à nha! “Lượng trên quyết chẳng thương tình! Bạc đen
         thôi có tiếc mình làm chi!" làm ông già cũng chịu
         thua luôn.
Thiệt còn gì hạnh phúc
         cho bằng được sống với người mình yêu! Nhưng khi ‘Bà
         Chằn Lửa’, ‘con Sư Tử Hà Đông’ ở nhà biết được
         thì: Mè ôi! Khóc thôi chứ biết làm sao bây giờ nữa hở
         trời?! "Sụt sùi giở nỗi đoạn trường, giọt châu tầm
         tã đẫm tràng áo xanh". Thôi chia tay từ đây, chạy cho
         lẹ đi em, kẻo chết! “Liệu mà xa chạy cao bay, ái ân
         ta có ngần nầy mà thôi!”
Thúc Kỳ Tâm,
         chơi vậy là tình nghĩa với nàng lắm rồi. Nhắm không êm,
         hết phương bảo bọc em được trước cơn thịnh nộ của
         vợ nhà, chàng Thúc vẫn can đảm lẻn vào Quan Âm Các khuyên
         nàng nên dọt lẹ!
Còn Hun Thủ Tướng là dân chơi Biển
         Hồ Tonlesap thì lại tệ hơn nhiều! Tệ như thế nào? Tệ làm
         sao? Xin quý độc giả thân mến kiên nhẩn xem tiếp hồi sau sẽ
         rõ.
Hun Thủ Tướng đây là Hun Sen, Thủ
         Tướng Cambodia, xuất thân làm ruộng.
Làm ruộng
         thì có gì đâu mà dấu? Nói theo kiểu nhà thơ Bùi
         Chí Vinh là: “Sau này con lỡ làm thiên tử! Nhớ đừng
         quên gia phả chăn trâu!” 
Hun Sen đã
         từng biểu diễn trước các nhà báo nước ngoài bằng
         cách: đáp trực thăng xuống bờ mẫu. Và trước mặt bà
         con nông dân tay lấm chân bùn, cổ quấn khăn rằn, ông dùng
         liềm cắt lúa? Ha ha! mị dân chút đỉnh thôi mà!
Nhỏ chăn trâu, sau theo du kích Khmer đỏ, rồi thời
         thế tạo anh hùng, leo lên làm Bộ Trưởng Ngoại Giao năm 27 tuổi
         và chót vót quyền lực xứ Chùa Tháp, Thủ Tướng, năm
         mới 33 tuổi. Rồi ngồi lì ở đó cho tới nay cũng được
         28 cái thu sầu rồi mà còn dự tính ngồi đến năm 90 tuổi
         nữa chớ!
Tại sao ông ngồi lâu tới
         mục ghế như vậy? Không phải bởi dân thương; mà vì thế
         lực của Hun Thủ Tướng tạo dựng ra còn lớn hơn Sihanouk, còn
         ngon hơn cả Pol Pot!
Thế lực lớn và muốn
         dài lâu là phải lo xa vì lỡ giữa chừng có trúng gió
         mắc phong gì đó rồi ‘hui nhị tì’ cũng không sao cho cái
         tài sản bỏ biết bao nhiêu công mà tom góp của đồng bào!
         Nên cụ bị, chuẩn bị trước cho con cái hết rồi: trai lẫn
         gái! Con trai cả, Hun Manet, tướng hai sao, chủ chốt Bộ Quốc
         phòng. Con trai thứ, Hun Manith, đại tá lực lượng tình
         báo quân đội. Con trai út, Hun Many, 30 tuổi, con rể Dy Vichea,
         sỹ quan cảnh sát cao cấp sẽ làm dân biểu kỳ bầu cữ
         tới!  Sao giống đàn anh Việt Nam quá tay vậy? Hay hai ‘cha’
         học cùng một sách?
Còn má bầy trẻ là
         Bun Rany thì làm Chủ Tịch Hội Hồng Thập Tự. Đúng ra Hội
         Chữ Thập Hồng nầy là phải cứu người, giúp người nhưng
         bà Chủ Tịch Bun Rany lại ‘mần thịt’ tình địch. Ai biểu
         nó léng phéng với chồng tui chi?
Chuyện ‘mần thịt tình địch’
         nầy theo tờ L’Express của Tây nói như sau: 
Piseth Pilika mồ côi năm 13 tuổi, vì cha nàng là giáo sư
         Pháp Văn trường Đại Học Korokosl, chết trong chế độ Khmer đỏ.
         Được cậu, dì nuôi dưởng, lớn lên là diễn viên
         múa Apsara trường Nghệ Thuật Sân Khấu Nam Vang. 
Tài sắc vẹn toàn làm nên danh tiếng, nàng trở thành
         ngôi sao điện ảnh rực rỡ được quần chúng Khmer cực kỳ
         ái mộ. Thành hôn với nam tài tử Khai Praseth. (Giống như Thanh Nga
         và Thành Được!) Nàng đóng vai chánh hơn 60 phim và còn
         trình diễn ở  nước ngoài như: Ấn Độ, Thái
         Lan,Việt Nam, Singapore, Nam Dương, Trung Quốc, Đại Hàn, Nhựt Bổn, Nga,
         Pháp và ngay cả Hoa Kỳ! 
Theo tuần báo
         L’Express, xuất bản tại Paris, số đề ngày 7 tháng 10 năm 1999
         hung thủ vụ ám sát nữ tài tử Pilika hôm 6 tháng 7 năm 1999
         là Bun Ranny, phu nhân đương kim Thủ Tướng Hun Sen vì có chuyện
         tình ái ‘lăng quằn lít quỵt’ với Thủ Tướng Hun Sen.
         
Minh tinh màn bạc Piseth Pilika đã tỉ mỉ ghi lại
         nhiều điều bí mật trong quyển nhật ký của nàng. Cả đứa
         cháu gái và chị của nàng cũng đã trốn ra được
         ngoại quốc. Vì thế âm mưu ám hại Piseth Pilika mới được
         phơi bày ra ánh sáng. Trong quyển nhật ký có đoạn như
         sau: Ngày thứ hai, 10 tháng 5 năm 1999: “Ông Hok Lundy, Giám Đốc
         Sở Công An, kêu tôi tới gặp trong một nhà hàng kín đáo
         của khu phố Kieu Svay và khuyên tôi nên tạm lánh ở một nơi
         nào đó vì bà Bun Ranny Hun Sen giận dữ vì ghen với tôi và
         muốn giết tôi... 
Tôi không biết họ tha
         tôi hay giết tôi bởi họ hiện là chủ nhân của xứ này...
         Chỉ có Trời mới cứu được tôi...”
Nhưng Bun Ranny chối và hăm sẽ đưa L’Express ra Tòa.
         Hăm thôi chớ hỏng có làm?
Cũng theo bài
         báo, Heng Pov, Phó Giám Đốc Sở Công An thủ đô Nam Vang kiêm
         Trưởng Phòng Điều Tra Xét Hỏi năm 1999, chịu trách nhiệm
         chính điều tra về cái chết của minh tinh màn bạc, khai như sau:
         Khi án mạng xảy ra, tôi thẩm vấn hai thằng khuyển ưng, đầu
         gấu: Bon Na và Keov Vichet. Tụi nó đã ra tay theo lịnh của Hok Lundy. Vì
         tội ác liên quan tới Hok Lundy, và dù là Phó Giám Đốc
         Sở Công An nhưng tui cũng không làm gì được, vì nó
         là ‘boss’ của tui! Nên một người vô tội bị giết, mà
         không ai bị trừng phạt làm tôi rất là tức tối nha ?!
Tôi biết trước khi bị giết, nàng có quan hệ
         tình ái với Hok Lundy, Giám Đốc Sở Công An. Chồng nàng thì
         thường xuyên ở ngoại quốc, bỏ nàng một mình thui thủi ở
         nhà, Hok Lundy nhân cơ hội, thừa nước đục thả câu, đưa
         nàng đi ăn nhậu và mua quà biếu xén!
Sau đó Hok Lundy giới thiệu nàng cho Hunsen. Trước khi là
         người tình của Thủ Tướng thì em cũng chẳng khá giả
         gì.  Nhưng sau đó em lại kiếm được rất nhiều,
         nhiều tiền. Thì ra là vậy! Ngân khoản của em trong nhà băng
         Canada có khoảng 30,000 Gia Kim khi em mất. Em cũng được ‘ảnh’ cho
         một chiếc Honda CRV mới cáu cạnh và một biệt thự to đùng!
         Anh cho em xếp ‘hộp’ thì em cho anh ‘độp’ vậy thôi! Đời
         mà! Bánh ít đi bánh quy lại! 
Nhưng khi phát
         hiện ra cuộc tình bí mật nầy, vợ Hun Thủ Tướng kết tội
         Hok Lundy là thằng dắt mối! Chết tía tui rồi! Để được
         an thân và tiến thân, Hok Lundy hứa sẽ tìm cách chia cắt ngôi
         sao màn ảnh nầy với Hun Sen. 
Chia cách làm sao? Chia cắt kiểu
         nào? Chia cắt như thế nầy: Sáng hôm 6 tháng 7 năm 1999, Piseth Pilika
         cùng với hai người chị và hai đứa cháu đến tiệm bán
         xe đạp Derong trong khu phố cổ O’Russei của Nam Vang mua một chiếc xe đạp,
         để tặng cho đứa cháu trai 12 tuổi vừa thi đậu. 
Vừa bước vào trong tiệm thì một người đàn
         ông trạc ba mươi theo vào, rút  khẩu súng lục ra
         và bóp cò hết băng đạn vào người Piseth Pilika. 
Cháu gái Sereimean đã bị thương, thuật lại:
         “Khi ông ấy bắn phát đầu tiên, cháu tưởng đâu
         có một bánh xe nào đó nổ. Dì cháu té xuống vừa
         kêu lên “Cứu tôi!” Và cháu nhào xuống đất bên
         cạnh dì!” 
Hung thủ bình tĩnh hoàn
         tất công việc được giao phó, nhảy lên một chiếc mô
         tô, ngồi phía sau, cho tên đồng lõa vụt chạy.
Pilika được hai người chị và hai đứa cháu chở
         ở băng sau xe, đến nhà thương 
Caloatte, nơi các
         giới chức chánh quyền thường hay đến để được điều
         trị bịnh, nhưng nàng muốn được chở đi nơi khác vì
         sợ sẽ bị ám hại thêm một lần nữa.Và than ôi! Chỉ
         một tuần sau, Pilika chết!
Giữa tháng 7 năm 1999, như
         một quốc tang, hàng vạn dân Khmer đã thương khóc như mưa,
         tiễn đưa nữ minh tinh Piseth Pilika về nơi chín suối! Tất cả cửa
         hàng ở Nam Vang đều đóng cửa, các ban nhạc, báo chí,
         đài phát thanh đồng ca ngợi tài hoa và thương tiếc số
         phần bạc mệnh của nàng! Nhưng không một ai dám hó hé
         điều gì về hung thủ cả?
Tình cờ run rủi, người viết
         tìm tài liệu viết bài nầy để thương tiếc một tài
         hoa bạc mệnh, là đồ chơi trong tay mấy tay ‘Trùm Đỏ’
         lại xảy ra đúng vào ngày 13 tháng 7 mà cách đây 14 năm
         trời, nàng đã từ giã cõi đời ô trọc, đáng
         chán nầy? Hai người đẹp, sắc nước hương trời: Piseth Pilika
         và Thanh Nga cùng tài hoa và cùng chung mệnh bạc? Sao vậy? Nỡ lòng
         nào:Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen! 
Thưa quý độc giả thân mến!
Nhưng nếu tui là Hun Sen, chó táp phải ruồi, vớ được
         một em đẹp như Hằng Nga tái thế mà lỡ con vợ già, sư
         tử Hà Đông muốn xé xác nàng ra, tui sẽ bỏ hết, bỏ
         chức Thủ Tướng một nước nghèo mạt rệp nhứt Đông
         Nam Á luôn! Tui sẽ đưa nàng tới thành quách cũ, Đế
         Thiên Đế Thích của ông cố nội tui, thuộc tỉnh Xiêm Rệp
         mà bắt ‘rệp’ cho nàng! Chớ ai nỡ lòng nào để nàng
         bị bắn chết thảm thương như vậy hỡ trời?
So với Thúc Sinh, cùng là ‘dân chơi’ với nhau, mà
         cư xử như Hun Thủ Tướng thì tệ quá!
Thiệt là: “Dân chơi mà nhát hít!” “Sợ
         vợ quá trời he!”
đoàn xuân
         thu 
melbourne.
      
      Ngẫu Hứng Lý Tên Đường!


  biquyetdep.com
Nhà Văn Sơn Nam nói viết văn trước hết là yêu
         đất, rồi yêu nước. Mà đất thì có tên, có tuổi
         nghĩa là có địa danh. Chẳng hạn về Miệt Vườn, ông nói:
         khác với mấy ông khoa bảng trí thức, dân không gọi ‘Đồng
         bằng sông Cửu Long’ mà gọi là Miệt Vườn, vì câu
         ca dao: “Mẹ mong gả thiếp về vườn, ăn bông bí luộc, dưa
         hường nấu canh!”.
Rồi từ cái tên Miệt
         Vườn tới cái địa danh Cà Bây Ngọp trong Tình nghĩa giáo
         khoa thư, ông cắt nghĩa cái ‘tích’ như sau:
“Xứ Cà Bây Ngọp, nghĩa là trâu chết. Hồi đó
         nghe nói trâu “len” tới đây thất bại, phong thổ ẩm thấp,
         trâu chết nhiều quá. Họ đặt tên kỷ niệm luôn… Bởi
         vậy dân tình bệnh hoạn, thưa thớt, làng này chưa cất nổi
         cái trường học…”
Khoái cái
         tên Cà Bây Ngọp, người viết bắt chước ông mà yêu
         đất, yêu nước nên yêu luôn cái địa danh, cái tên
         làng, cái tên xóm. Người viết vốn là dân ‘vưỡn’,
         dù ‘vưỡn’ vậy nhưng đôi khi nằm gác tay lên trán,
         nghĩ về những cái tên ở Miệt Vườn lại đem lòng kính
         trọng ông cha mình từ hồi năm nẩm, cơm đùm cơm gói
         từ ngoài Trung vô Nam mà khẩn đất biết bao nhiêu! Vì thấy
         rõ cái lòng tôn kính, cái sự ‘galant’, cái nịnh đầm
         nếu nói theo bây giờ, của mấy ổng đối với đàn bà
         con gái xứ mình. Địa danh, tên đất, vùng mới khẩn hoang
         lập ấp là ưu tiên dành cho quý bà, quý cô trước…
         Như cho em ưu tiên qua cầu Bến Lức vậy! Tại sao người viết
         nói vậy? Thưa bà con cô bác: Là vì địa danh vùng đất
         mới do quý ông đặt ra thì đa phần là dành cho phụ nữ
         không hà! Phụ nữ đặt cho phụ nữ là thường vì phe
         ta cùng là má phấn môi son nên muốn ủng hộ nhau? Còn cái
         nầy đàn ông đặt cho đàn mà mới hay chớ cho dù chế
         độ mẫu hệ nước mình hình như nó ‘vãn’ từ
         trước thời Hai Bà Trưng rồi đó!
Đi theo Lộ Đông Dương hồi xưa, Quốc lộ 4 thời mình, còn
         thời nó, hỏng biết nó kêu là cái giống gì? Thì thấy
         biết bao tên đất, tên làng bắt đầu bằng Cái (có nghĩa
         là của con gái) như Cái Bè, Cái Bé, Cái Côn, Cái
         Hươu, Cái Nai, Cái Mơn, Cái Răng, Cái Sắn, Cái Nước,
         Cái Thia, Cái Vồn, Cái Vừng…
Ai dám bảo
         đàn ông Việt Nam coi thường đàn bà con gái xin chỉ ‘tui’
         coi! Rồi từ cái hình tượng của người phụ nữ… đồi
         núi chập chùng… mới có: Gò Bầu, Gò Găng, Gò Quao,
         Gò Tre, Gò Xoài… Gò Công. Nhiều Gò thì thành Giồng
         như Giồng Ông Tố, Giồng Tháp, Giồng Tượng, Giồng Xe…
Và tượng hình hơn cả là Xẻo (nơi có
         nước chảy ra) như: Xẻo Bần, Xẻo Lá, Xẻo Nước, Xẻo Rô…
Phần mấy ông tự nguyện để em yêu xí phần
         gần hết, chỉ chừa cho mình chút đỉnh là Hòn… như:
         Hòn Chông, Hòn Chồng… Hòn Đất mà thôi?
Thưa quý bạn đọc thân mến! Thưa những tri kỷ sanh
         cùng thời với người viết chắc đều nhớ Mùa Hè đỏ
         lửa 72? Bắc quân đánh Thừa Thiên, Kontum, An Lộc thì lệnh tổng
         động viên từng phần được ban hành. Mấy chú sanh viên
         như người viết xếp bút nghiên, giã nhà đeo bức chiến
         bào, thét roi cầu Vị ào ào gió thu. Vô Thủ Đức ‘đường
         trường xa, con chó nó tha con mèo’!
Trưa
         thứ bảy được đi phép 24 tiếng, vội vã đóng bộ
         ka ki vàng hồ cứng, đội kết pi, vai đeo alpha vàng chóe, giầy
         bóng lưỡng, nhìn vô cười nhăn răng thấy hết mấy cái
         răng vàng, vội ra chợ Nhỏ, đồi Tăng Nhơn Phú, bắt xe lam,
         dọt về Sài Gòn để gặp em yêu. Thằng bạn cùng trung đội,
         ngồi chung xe, người viết hỏi nó về đâu? Nó cười hè
         hè nói: “Tao về Ngã Ba Chú Ía!”. Người viết ngây
         thơ tưởng nhà nó ở Ngã Ba Chú Ía thiệt chớ? Sau nầy
         lớn thêm chút đỉnh… À thì ra là vậy... vậy!
Do đó cái địa danh quan trọng lắm nghe! Nhắc
         tới là gợi lên đầy nỗi nhớ. Mà thiệt vậy, ngay cả
         cố nhà báo Trường Kỳ, dù gốc Bắc di cư vô Sài Gòn,
         sau 75 ông vượt biên tới tận Canada và khi nhớ về quê cũ,
         cũng bồi hồi nhắc nhớ: “Hồi xưa tui ở đường Da Bà
         Bầu đó nhe! He he!”
Do đó cái lớp lính
         tráng già như người viết bây giờ có ai nhắc đến “Ngã
         Ba Chú Ía’ của Sài Gòn mình hồi trước 75 lại bồi
         hồi cả một trời kỷ niệm à nha!
Sau
         nầy bỏ nước ra đi cũng khá lâu không biết có còn cái
         tên Ngã Ba Chú Ía hay không nữa? Nhưng cái chắc là nếu
         không còn Ngã Ba thì đã có Ngã Tư nhảy vào thay thế.
         Ngã Tư Sung Sướng? Nơi mà những người con gái dân quê
         bị cướp ruộng, cướp vườn, cướp đất… phải sa
         chân vào chốn bùn nhơ, chốn đèn mờ, chốn đèn xanh
         đèn đỏ, bán nốt cái thân xác còn lại của mình
         để mà ráng sống sót cho tới bình minh?
Đó là cái địa danh làng xóm! Còn hổm rày trong nước
         mấy ‘giả’ ở không, hỏng có chuyện gì làm nên ‘đề
         xuất’ đặt lại tên đường! Chu choa! Tía con nó xúm
         nhau cãi lộn còn vui hơn là mổ bò. Dù có một bực thức
         giả nhảy vô can: “Tàu của Tập Cận Bình nó nườm
         nượp tràn xuống biển Đông kìa! Hãy tập trung lo việc đại
         sự trước, nguy cấp lắm rồi, đừng lạc đề vào hoa hòe,
         tên đường, chim kiểng, non bộ... nữa, các bác ơi!”.
Vậy mà anh ba, anh tư giả bộ: ‘Đêm nghe tiếng
         ếch bên tai! Giựt mình lại tưởng tiếng ai gọi đò?”.
         Người ta gọi đò chớ có ai gọi Hội Nghị Diên Hồng toàn
         dân nghe chăng sơn hà nguy biến đâu mấy em?
Nhớ hồi xửa hồi xưa khi chiếm được Sài Gòn,
         tay nào làm lớn thì chiếm nhà lớn, biệt thự to tổ bố
         hay nhà mặt phố! Nhà vừa vừa, nho nhỏ như cái chuồng thỏ
         cũng giành luôn, giành hết ráo! Nhà cửa, ruộng đất giành
         đã đành vì nó là vàng, là bạc, là ‘đô’
         Mỹ. Vậy mà còn chưa đã thèm? Nên ngay cả cái tên
         đường nó cũng giành luôn? Cái tên đường ‘đưa
         em về dưới mưa’ của người viết cũng đành cam chịu
         chung số phận cùng vận nước!
Những con đường
         mang tên những người yêu nước đã bỏ mình khi chống
         lại Thực Dân Pháp như Phan Thanh Giản hay Nguyễn Thái Học thì
         tượng bị đập bỏ, tên đường tháo ra đem vụt láng
         chít. Nghĩ mà đau lòng con ‘quốc quốc’?!
Bỏ tên đường cũ, đòi đặt tên đường
         mới thì chí ít cũng phải biết chút chút về Sử Ký
         chớ mấy cha nội! Đằng nầy: Bù trất! Dốt đặc cán mai!
         Dốt đầy cán cuốc! Dốt như cây cột còn bày đặt
         thưa với thốt hỏng chịu ‘nín’ mà nghe? Nên mới có
         cái chuyện như vầy:
Cô giáo dạy Sử hỏi: Ai ăn
         cắp nỏ thần của An Dương Vương?
Cả
         lớp im lặng như tờ! Cô bèn chỉ đại một học sinh: Em biết
         ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương không? Học sinh sợ
         sệt, mếu máo: Dạ không phải em! Cô ơi!
Vừa lúc đó thầy hiệu trưởng đi ngang. Cô giáo
         phân bua: Thầy xem, học trò bây giờ tệ quá. Tui hỏi ai ăn cắp
         nỏ thần của An Dương Vương mà không ai biết.
Thầy hiệu trưởng gật gù: Thôi cô nói anh
         Vương làm bản báo cáo rồi tui nói ban giám hiệu xuất
         quĩ đền cho. Đừng làm rùm beng nhe! Trường mình mang tiếng
         chết!
Trời đất ơi! Ông An Dương Vương
         tên là Thục Phán, vua nước Âu Lạc, từng đóng đô
         tại Phong Khê (nay là vùng Cổ Loa, huyện Đông Anh-Hà Nội).
Năm 218 trước công nguyên, ông chống lại cuộc
         xâm lăng do Đồ Thư, tướng của Tần Thủy Hoàng thống lãnh
         và làm Đồ Thư phải bỏ mạng giữa sa tràng.
Sau, vì vụ gián điệp tình ta “Trọng Thủy
         Mỵ Châu’ và nỏ thần mà mất nước!
Vậy mà có học như Thầy Hiệu Trưởng cũng ‘bù
         trất’ thì nói chi tới mấy cha học mới tới lớp ba mà cũng
         đòi đặt tên đường ?
Đặt tầm
         bậy tầm bạ nên mới có cái vụ: “Nam Kỳ Khởi Nghĩa
         tiêu Công Lý! Đồng Khởi vùng lên mất Tự Do!”.
Rồi đi xa hơn nữa, tên đường do mấy ‘giả’
         ngẫu hứng lý tên đường, làm bà con cô bác còn kẹt
         lại trong nước cũng ‘la trời không thấu’! Mà ngẫu hứng
         là gì hả? Là hứng lên, là làm đại, bất kể quân
         thần gì ráo trọi nên mới có cái vụ tên đường
         Cựu chiến binh không rác (xã Xuân Thới Thượng, huyện Hóc
         Môn -xin xem hình- kẻo không lại nói ‘tui’ bày đặt chuyện
         nói dóc mà xuyên tạc chánh quyền cách mạng!).
Dù ngẫu hứng lý tên đường gì chăng
         đi nữa thì thiệt ra hứng là hứng nhưng cũng phải có điều
         kiện là ông nào, bà nào là bà con với tui, hay là má,
         là ba, là ‘mèo’, là vợ của đồng chí Bí thơ
         Tỉnh Ủy, Bí thơ Huyện Ủy là tui cho lên bảng ráo trọi,
         chẳng cần đồng bào biết mấy ổng, mấy bả là ai? Tui biết
         là đủ rồi!
Chắc có lẽ vì cái
         ‘tiêu chí’ đó nên ở phường Phú Thạnh, quận
         Tân Phú có một loạt tên đường mang họ Lê nhưng thiệt
         cũng không hiểu thuộc triều đại nào, công trạng ra sao với
         đất nước? Như: Lê Lâm, Lê Niệm, Lê Lư, Lê Lộ, Lê
         Sao, Lê Thúc Hoạch…vân vân và vân vân. Người viết
         thiệt cũng ‘bí’ luôn vì lần đầu em mới được
         nghe tên mấy ‘chả’ he he!
Hèn chi học
         trò bây giờ nó ngán, nó chán môn ‘Sử Địa’
         là phải lắm! Mới đây học sinh trường THPT Nguyễn Hiền ở Sài Gòn nghe thi Tú Tài
         không có môn Sử, tụi nó vui mừng vui quá vui xúm lại xé
         đề cương môn Sử rồi thả từ tầng 4 xuống trắng cả
         sân trường. Lỗi đâu phải của tụi nhỏ mà do mấy thằng
         lớn đầu mà dại…?!
Thôi! Lấy tên người mà
         đặt thì nghe thiên hạ than phiền hỏng biết ổng là ai thì
         lấy tên bông hoa mà đặt cho mấy tay nhiều chuyện nín quách
         cho yên như tính đặt đường “Sen Hồ Tây” ở ngoài
         Hà Nội. Còn trong Sài Gòn quận Phú Nhuận thì có tên
         đường Hoa Lan với lại Hoa Mai... rồi.
Ngoài tên
         Hoa, thì có ông đầy tâm hồn ăn uống nên ‘đề xuất’
         tên đường phải là các loại đặc sản của Nam Bộ
         để đặt tên như:  đường Hủ tiếu Mỹ Tho,
         đường Bún nước lèo Sóc Trăng, đường Cá lóc
         kho tộ, đường Xoài cát Hòa Lộc...?
Và tên đường theo đặc sản vùng miền thì dân
         Quảng cũng muốn có tên đường Mì Quảng nữa. Mà đường
         Mì Quảng thì chung chung quá nên người ta sẽ đặt tên cụ
         thể là đường Mì Quảng Nam, đường Mì Quảng Ngãi,
         đường Mì Quảng Bình, đường Mì Quảng Trị, đường
         Mì Quảng Ninh....
Một nhân dân ký tên:Yêu
         lắm Trảng Bàng quê tui thì năn nỉ ỉ ôi xin đừng có
         bỏ sót cái quê của ổng nha, nên đề nghị mấy quan đặt
         tên đường "Bánh tráng phơi sương cuốn thịt luộc"
         hoặc đường "Bánh canh Trảng Bàng" để ổng nhớ quê
         của ổng.
Tuy nhiên có ông lại không
         chịu nên nói rằng: đặt tên theo các loại đặc sản tiêu
         biểu cũng chỉ làm tăng thêm bệnh đau bao tử vì ăn nhiều
         quá mấy ông ơi!
Có ông quan lớn, chắc
         cỡ nhứt phẩm triều đình, thiệt là nghiêm túc, chen vô:
         “Nên lấy tên mấy bà mẹ Việt Nam anh hùng, liệt sĩ, những
         người có công đối với đất nước mà đặt. Cuộc
         xâm chiếm miền Nam từ phương Bắc làm đất nước ta có
         hàng triệu liệt sĩ, hàng chục nghìn Bà mẹ Việt Nam anh hùng.
         Các liệt sĩ, các mẹ ở địa phương nào thì lấy
         tên họ ra đặt cho địa phương đó. Chức vụ cao thì
         đặt tên cho đường lớn, chức vụ nhỏ thì đặt tên
         cho đường nhỏ, còn cấp thấp thì đặt tên hẻm?! Xài
         tới Tết Congo! Xài làm sao hết, nên nếu thằng Mỹ, thằng Tàu,
         thằng Nga mà muốn, ta sẽ tặng miễn phí luôn cho tụi nó; để
         tụi nó biết nước ta giàu…!
Còn có ông
         không xin đặt tên đường gì ráo trọi mà chỉ xin, tha
         thiết xin, thống thiết xin: Tên đường gì cũng được, miễn
         đừng có tên "Đường xuống âm phủ" là OK!
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Ngọn Đèn ‘Qunu’ Cháy
         Mãi Chẳng Lụi Tàn!
 
Nói tới Nelson Mandela là phải nói tới Apartheid!
         
Nhưng Apartheid là gì? Apartheid, tiếng Hòa Lan, có nghĩa là
         phân biệt chủng tộc. Chính quyền thiểu số da trắng nước
         Nam Phi đã phân biệt, tách dân tộc nước mình ra thành
         nhiều nhóm khác nhau: nhóm dân da trắng, nhóm dân da đen, nhóm
         dân châu Á và nhóm dân da màu (dân lai). Phân biệt chủng
         tộc để nhằm mục đích xác lập và củng cố quyền
         uy của người da trắng đối với các chủng tộc khác. 
Quốc hội chỉ dành riêng cho người da trắng.Người
         dân da đen không có quyền bầu cử, ứng cử. 
Người dân da đen và người lai phải sống riêng,
         không được ở chung hoặc lai vãng đến những nơi có người
         da trắng. Hôn nhân giữa người da trắng và người da đen bị
         cấm.  
Người dân da đen phải
         học riêng. Các trường học của người da trắng không nhận
         người da đen, da màu.
Có công việc chỉ đặc
         biệt dành riêng cho người da trắng, những nhóm khác không được
         làm. Người dân da đen không được quyền đình công.
         
Năm 1910, nhóm dân da trắng thiểu số
         chiếm tới 80% đất đai. Nhóm dân da đen chiếm 75% dân số mà
         chỉ có 13% đất đai. 
Năm 1912, Đại
         Hội Dân Tộc Châu Phi (ANC) được thành lập nhằm chống lại 
         chính sách phân biệt chủng tộc hà khắc đó với
         tuyên ngôn là: “Nam Phi thuộc về tất cả những người sống
         trên mảnh đất này, cả người da đen và người da trắng”
         . 
ANC tiến hành cuộc đấu tranh trường
         kỳ đòi bãi bỏ luật Apartheid
Từ năm 1960
         đến giữa những năm 1970, chính phủ còn đưa người da đen
         tới những vùng kinh tế mới, tạo nên những làng quê bị
         bần cùng hóa -  những khu vực “hạng hai”.
Dĩ nhiên không thể cam chịu những bất công khắc
         nghiệt đó, những người bị áp bức đã vùng lên
         chống lại: bằng biểu tình, bằng đình công, bằng bãi thị…
         
Các nhà văn có lương tâm cầm bút, cho dù là
         da trắng như Gerald Gordon cũng tham gia vào. 
Nhà văn, Chủ
         Tịch Văn Bút Nam Phi, Gerald Gordon sinh ngày 19.01.1909, tại Kimberley, Cộng hòa
         Nam Phi. Ông cũng là luật sư, từng bào chữa thành công nhiều
         vụ án, giành quyền bình đẳng cho người da đen. Ông mất
         năm 1998, thọ 89 tuổi. 
Và để lại cho đời
         một trong những tác phẩm được cho là hay nhất, vẽ ra toàn
         bộ thảm trạng của đất nước Nam Phi dưới chánh sách
         phân biệt chủng tộc tàn bạo, vô luân là tiểu thuyết: “Hãy
         để cho ngày ấy lụi tàn” (Let the day perish)
Chuyện rằng: Mary, da màu, yêu và lấy chồng da trắng. Mary
         có hai người con. Con đầu là Anthony, da trắng giống cha, thông minh,
         tuấn tú, được học ở trường của người da trắng.
         Em là Steve, da đen giống mẹ. 
Lớn lên, Anthony
         trở thành một luật sư nổi tiếng trong xã hội da trắng. Anh chối
         bỏ cội nguồn, xa lánh tất cả cha mẹ, em ruột và họ hàng.
         
Mary tự tử khi có thai lần thứ ba vì
         sợ đẻ con ra, nó lại phải chịu số phận cay nghiệt như hai
         đứa anh mình. Vì chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, gia đình
         Mary tan nát: vợ chết, chồng tìm quên trong men rượu rồi chết
         trong cơn say, để lại hai đứa con bất hạnh.
Biến cố xảy ra khi một người da trắng đến nhà
         Anthony để đánh ghen. Lúc ấy, em trai Steve đang ở trong nhà. Vì
         không muốn lộ nguồn gốc, Anthony đã ngộ sát người luật
         sư da trắng nầy. 
Ra Tòa, vì để chứng
         minh mình vô tội, Anthony phải tiết lộ mình là dân da màu,
         cha trắng, mẹ đen. Rồi đau đớn nhận ra lâu nay mình chỉ là
         kẻ giả dối, sống nơm nớp như cá nằm trên thớt, sợ những
         người da trắng biết được mình có mẹ là da đen. 
Cuộc sống như vậy có còn ý nghĩa gì?
         Anthoney hiểu ra mình quá hèn yếu; trong khi Steve, em mình, lại sống
         bất khuất, tích cực làm báo chống phân biệt chủng tộc.
Anthony nói: “Chúng tôi đã bị đem ra xử
         án từ lâu. Phiên toàn đó đã diễn ra từ trước
         khi chúng tôi ra đời. Chúng tôi bị xử án vì những hành
         động của tổ tiên chúng tôi, bị kết tội và bị kết
         án phải sống trong một thế giới đầy thiên kiến về màu
         da. Cho dù giờ đây các ngài có tha bổng cho tôi, bản án
         đó vẫn còn hiệu lực. Nó vẫn còn hiệu lực cho đến
         khi cuộc sống dưới trần thế của chúng tôi chấm dứt"
Đất nước Nam Phi mà tệ nạn phân biệt chủng
         tộc đã ngấm vào tâm can, vào máu của biết bao thế hệ!
         Không chỉ người da trắng khinh miệt người da đen, mà chính
         người da đen cũng tự ghê tởm, chối bỏ nguồn cội của mình.
         Đó là bi kịch do chánh sách phân biệt chủng tộc tạo ra
         kéo dài hằng thế kỷ!
Còn Nelson Rolihlahla Mandela thì khác.
         Ông không hề muốn chối bỏ nguồn cội của mình. Ông chào
         đời ở một làng quê, Qunu, thuộc Mveso, Transkei của đất nước
         Nam Phi vào ngày 18 tháng 7 năm 1918.  
Cái làng nhỏ Qunu nằm trong một thung lũng đồng cỏ dọc
         theo dòng sông Mbashe. Không có đường xá chỉ có lối mòn.
         Dân làng sống trong những túp lều tồi tàn. Thực phẩm thì
         thiếu thốn! Chỉ có ngô, lúa miến, bí và đậu. Nhưng
         gia đình ráng sức cho ông đi học và là người con duy nhứt
         trong gia đình được đi học. Thầy giáo đặt tên ông
         là Nelson cho dễ gọi.
Thời thơ ấu, Mandela được
         ông bà kể lại là: trước khi người da trắng đến, những
         người da đen sống trong hòa bình, thương yêu đùm bọc
         lẫn nhau. Nhưng người da trắng đến, đã chia rẽ họ, làm
         tan vỡ nghĩa đồng bào để cướp đất đai của họ,
         cướp đi tất cả, kể cả không khí làm cho họ ngợp thở,
         sống thoi thóp trong hoàn cảnh đọa đày!
Lớn lên, Mandela theo học trường Đại Học Fort Hare và
         Witwatersrand rồi tốt nghiệp ngành luật năm 1942. Năm 1944, ông gia nhập
         Quốc Dân Đại Hội Châu Phi (the African National Congress) gọi tắt là
         ANC. 
Suốt hai mươi năm đầu, Mandela tranh đấu
         một cách hòa bình, không bạo động để chống lại tệ
         phân biệt chủng tộc, đòi hỏi mọi người dân Nam Phi phải
         được có đầy đủ quyền công dân, đòi phân chia
         lại đất đai một cách công bằng, đòi quyền thành lập
         nghiệp đoàn, đòi quyền được hưởng một nền giáo
         dục cưỡng bách và miễn phí cho tất cả trẻ em bằng cách
         dùng những biện pháp như tẩy chay, đình công, bất tuân
         dân sự (civil disobedience) và bất hợp tác.
Ông
         cũng lập ra công ty luật bào chữa miễn phí cho những người
         da đen. 
Sau khi ANC bị cấm hoạt động vào năm
         1960. Năm 1961, ông nhận thấy phương pháp bất bạo động không
         mang lại kết quả, ông nghiêng về biện pháp vũ trang, dùng vũ
         lực!
Năm 1962, ông bị bắt, bị kết án
         5 năm tù lao động khổ sai. Năm 1963, cùng với nhiều lãnh tụ
         khác của ANC, Mandela bị truy tố về tội âm mưu dùng vũ lực
         để lật đổ chính quyền. Lời biện hộ trước Tòa
         của ông đã được công luận toàn thế giới quan tâm
         đến. 
Ngày 12 tháng 6 năm 1964, ông
         bị xử chung thân, bị nhốt và phải lao động khổ sai ở một
         mỏ vôi thuộc nhà tù đảo Robben ngoài khơi Cape Town. 
Ở nhà tù nầy, tù chính trị bị giam giữ
         riêng biệt với tù thường phạm. Tù chính trị bị đối
         xử khắc nghiệt hơn. Ông thuộc tù nhân da đen, nhóm D (hạng
         thấp nhất). Sáu tháng mới được thăm nuôi một lần và
         nhận phần ăn ít nhất. Ăn uống kham khổ, làm việc khổ sai
         đã làm ông mắc bệnh lao nhưng vẫn ráng học hàm thụ,
         qua thơ tín, để lấy được Cử Nhân Luật của trường
         Đại Học Luân Đôn.
Năm 1969, chính
         phủ Nam Phi đã âm mưu tổ chức cho Mandela một cuộc vượt ngục
         để có cớ mà bắn ông. Nhưng kế hoạch bỉ ổi đó
         không thành!
Mười tám năm sau, tháng
         3 năm 1982,  ông bị giải tới nhà tù Pollsmoor trên 
         đất liền, để tách rời ảnh hưởng của ông đối
         với những tù nhân chính trị khác. Vì nhà tù Robben này
         được những nhà tranh đấu gọi là ‘Trường Đại
         Học Mandela!’ 
Năm 1985, Tổng Thống P.W.
         Botha, chiêu dụ, hứa phóng thích với điều kiện Mandela từ bỏ
         đấu tranh vũ trang nhưng ông thẳng thừng từ chối. 
Trong những năm tù ngục, tiếng tăm Nelson dần dần
         vang dội ra khỏi nước. Nhân loại xem ông là một lãnh tụ
         da đen của Nam Phi và là biểu tượng của phong trào chống lại
         chánh sách phân biệt chủng tộc do ông từ chối thỏa hiệp
         với nhà cầm quyền là ngừng tranh đấu để đổi lấy
         tự do cho chính bản thân mình.
Ngày 11 tháng 2 năm 1990, sau 27 năm
         tù, ông được phóng thích, ra khỏi nhà tù Victor Verster ở
         Paarl vào ngày 11 tháng 2 năm 1990. Sự kiện này được phát
         hình trực tiếp trên toàn thế giới.
Ông
         vẫn tiếp tục theo con đường đấu tranh chống chánh sách phân
         biệt chủng tộc mà ông đã từng theo đuổi suốt 40 năm
         dài. 
Năm 1991, ANC được phép hoạt động
         trở lại và Mandela được bầu là Chủ Tịch Đảng. Năm
         1993 ông đoạt giải Nobel Hòa Bình.
Năm 1994, Nelson Mandela
         được bầu làm tổng thống nước Cộng Hòa Nam Phi lúc
         đã 77 tuổi. Tất cả các luật lệ phân biệt chủng tộc
         ở Nam Phi đều được hủy bỏ.
Không tham quyền
         cố vị, Mandela chỉ làm tổng thống một nhiệm kỳ.
Ông từng chỉ trích Robert Mugabe, Tổng Thống Zimbabwe, cũng
         hoạt động vì tự do quốc gia; nhưng sau khi thành công thì lại
         bám chặt vào quyền lực để trở thành độc tài và
         tham nhũng!
Barack Obama, vị Tổng Thống da màu
         đầu tiên của Mỹ, so sánh Mandela với  George Washington. “Vị
         Tổng Thống đầu tiên của nước Mỹ, được khâm phục
         vì ông chỉ phục vụ hai nhiệm kỳ dù lúc đó không
         hề có giới hạn. Ông trở lại đời thường. Đến lúc
         dành cho người khác và đó mới là dân chủ!”
Ông Obama xưng tụng Mandela là anh hùng của cả thế giới.
         Và Mandela cũng được so sánh với Abraham Lincoln, Tổng Thống thứ 16 của Hoa Kỳ, vì đã giải phóng người da đen
         khỏi ách nô lệ!
Trong quyển tự truyện xuất
         bản năm 1994, bí mật viết trong tù: ‘A long walk to freedom’: ‘Con
         đường dài mới tới tự do’, Mandela viết: 
“Tôi chiến đấu chống tệ phân biệt chủng tộc
         suốt cả đời tôi. Tôi không muốn người da trắng hoặc
         người da đen thống trị. Tôi chỉ muốn xây dựng một đất
         nước Nam Phi mà tất cả người dân bất luận đen hay trắng
         đều có quyền sống bình đẳng như nhau. Và tôi sẵn sàng
         hy sinh cả mạng sống của mình vì lý tưởng đó!”
“Để thực hiện được điều nầy thì
         giáo dục là vũ khí hiệu lực nhứt để chúng ta thay đổi
         toàn thế giới. Một cái đầu thông minh, một trái tim nhân
         hậu cộng với sự quyết tâm là chúng ta làm được tất
         cả ngay những điều tưởng chừng không thể!”
“Chúng ta phải can đảm. Can đảm không phải là
         không sợ hãi mà là chiến thắng sự sợ hãi. Và khi đã
         đạt được tự do, tự do không chỉ đơn giản là bức
         tung xiềng xích mà còn phải tôn trọng tự do của người
         khác nữa!”
“Vì con người sinh
         ra là để yêu thương nhau chớ không phải để căm thù
         người khác vì màu da, vì giai cấp xã hội hay vì tôn
         giáo khác nhau!”
Và khi được trả
         tự do, Mandela nói:  “Bước ra khỏi nhà tù nầy để
         được tự do, tôi đã bỏ lại sự căm thù, cay đắng
         mà tôi phải chịu ở lại sau lưng!”
Lên
         cầm quyền, ông kêu gọi  các nước giàu hãy
         giúp đở nước nghèo. Người giàu hãy giúp đở
         người nghèo. Vì theo ông hành động giúp kẻ khốn cùng
         vượt qua đói khát không phải là làm từ thiện mà
         là một hành động công bằng. Vì chính nhân loại đã
         tạo ra sự nghèo khổ nên chính nhân loại phải cùng nhau giải
         quyết vấn đề!
Tháng 6 năm 2004, chánh thức về
         hưu, tóc ông bạc trắng, phải chống gậy đi từng bước
         một; và dù bị chứng mất trí nhớ của người già,
         nụ cười vẫn luôn nở trên môi! Ông trở về làng quê
         cũ ‘Qunu’, tỉnh Eastern Cape, cách Pretoria khoảng 1.000km. 
Và trong di chúc viết vào tháng giêng năm 1996 lúc còn
         làm Tổng Thống, Mandela ước nguyện khi mất sẽ được chôn
         cất ở quê nhà gần ba người con đã mất của ông; mà
         Makgatho, một trong những người con, năm 2005, đã chết vì bệnh
         liệt kháng, làm ông hối hận là mình đã không làm
         đủ để chống lại cơn đại dịch nầy trên đất nước
         Nam Phi yêu dấu của ông cũng như trên toàn thế giới.
Ngày 8 tháng 6 năm 2013, ông được đưa tới
         một bệnh viện ở Pretoria vì nhiễm trùng phổi. Ông đang  ở
         trong tình trạng nguy kịch!
Ông Mandela 94 tuổi
         rồi thì trước sau gì, dù muốn hay không, chúng ta cũng phải
         vĩnh biệt ông! Dù phải vĩnh biệt Nelson Mandela đi nữa thì ngọn
         đèn ‘Qunu’ sẽ cháy mãi chẳng lụi tàn!
đoàn xuân thu
melbourne 
      
      “Chào Em! Đệ Nhứt Tình
         Nhơn”
“Bye bye! Timothy Mathieson”

Nguồn: http://t.co/Uvbj46Lice
Cuộc đảo chánh đã thành công!
         Không có súng ống, xe tăng, thiết giáp nổ ‘bùm bùm’,
         ‘chéo chéo’. Không có người chết hay giới nghiêm gì
         hết. Chỉ có ‘hu hu’ của người thua. Và ‘ha ha’ của
         người vừa thắng cuộc. Kẻ thắng thì khen người thua? Người
         thua thì chúc mừng người thắng? Dù trong bụng giận lắm à
         nha?!
Kevin Rudd quay trở lại sau 3 năm 3 ngày khi bị
         Julia Gillard lật đổ. 
Hôm qua, nghe ‘cha’ nào
         xúi bậy, Julia Gillard lên truyền hình đan áo cho con Hoàng Tử William
         và Công nương Kate Middleton dù hoàng tử hay công chúa nầy chưa
         ‘tọt’ ra đời? Người viết vốn tin dị đoan, than thầm:
         Thôi rồi! Đang làm Thủ Tướng Úc mà về nhà đang áo
         cho em bé! Điềm gở thế nào cũng về nhà mà đan cho nó
         đã… ‘Cha’ nào đạo diễn tuồng nầy cho ‘người’
         diễn nhằm kiếm phiếu mấy bà má Aussie, gốc mẫu quốc Anh Cát
         Lợi.. thiệt là…đáng ‘quánh’ trăm roi!
Còn Kevin Rudd trở lại, mình sẽ nghe ‘chửi thề’ dài
         dài! Vì chửi thề là một tật ‘đáng yêu’ và
         cực kỳ khó bỏ! Ha ha! 
Số phiếu bầu
         của các nhà lập pháp, Thượng Nghị Sĩ và Dân Biểu
         Đảng Lao Động là 57 cho Kevin Rudd và 45 cho Julia Gillard. Chỉ cần 52 phiếu
         là đậu!
Julia Gillard thua, mất chức Thủ
         Tướng và cũng từ giã chính trường luôn! Vì đã
         hứa: Nếu thua, sẽ không tiếp tục ra ứng cữ dân biểu lần
         tới! 
Cùng giũ áo ra đi với Bà ‘thuyền
         trưởng’ là những Bộ Trưởng cao cấp trong nội các. Chìm
         xuồng rồi mạnh ai nấy lội!
Theo Malcolm Farr của
         news.com.au  thì: Lội theo Bà Thủ Tướng đầu tiên của
         nước Úc có:
1. Bộ Trưởng Bộ Ngân
         Khố (Treasurer) Wayne Swan.
2. Bộ Trưởng  Bộ
         Truyền Thông (Communications Minister) Stephen Conroy.
3. Bộ Trưởng
         Bộ Biến Đổi Khí Hậu (Climate Change) Greg Combet.
4. Bộ Trưởng Bộ Thương Mại (Trade Minister) Craig Emerson.
5. Bộ Trưởng Bộ Nông Nghiệp (Agriculture Minister) Joe Ludwig.
6. Bộ Trưởng Bộ Phụ Trách Trường Học ( Schools
         Minister) Peter Garrett.
Ngoài ra còn có Bộ Trưởng
         Bộ Định Cư (Immigration Minister) Brendan O'Connor và Bộ Trưởng Bộ Thể
         Thao (Sports Minister)  Kate Lundy cũng ra đi!
Dù
         Kevin Rudd đã hứa là sẽ không báo thù, sẽ không có cái
         vụ “ông đá tui, tui đá lại ông!’ Vì hành động
         nhỏ nhen như vậy là thuộc về nền chánh trị kiểu xưa rồi
         Diễm?!
Cuộc họp kín của Đảng Lao
         Động (Labor Party caucus) cũng đã bầu Anthony Albanese làm Phó Lãnh
         Tụ, người được 61 phiếu, thắng Simon Crean, người chỉ được
         38 phiếu.
Penny Wong sẽ thay Conroy làm Lãnh
         Tụ Đảng ở Thượng Viện và Jacinta Collins làm Phó Lãnh
         Tụ Đảng ở Thượng Viện.
Cựu Bộ Trưởng
         Chris Bowen, phước lại trùng lai, sẽ quay từ hàng ghế sau trở lại
         nắm Bộ Ngân Khố!
Dĩ nhiên phe Liên Đảng đối lập của
         ‘mông xừ’ Tony Abbott sẽ tiến hành chiến dịch tấn công
         ‘mông xừ’ Kevin Rudd, võ sĩ vừa mới trở lại võ đài,
         sẽ ‘chọc quê’ ông, là nói dóc, là hỏng chịu giữ
         lời, bằng cách dựa vào lời tuyên bố của ông Rudd vào
         ngày 22 tháng 3 năm 2013: 
“Dù bất cứ hoàn
         cảnh nào, tôi cũng sẽ không trở lại làm lãnh tụ trong
         tương lai” 
"There are no circumstances whatsoever
         under which I'd return to the leadership in future".
Nhưng chính
         trị mà! Cờ tới tay ‘ngu sao mà không phất’? Chỉ cần nói:
         “Vì hàng chục ngàn người dân Úc bình thường yêu
         cầu tôi trở lại? Vì tiếng nói của nhân dân có ảnh
         hưởng rất lớn đối với tui nha! Vân vân và vân vân!”
Ha ha! Nói xuôi cũng được; nói ngược cũng
         xong!
Những người dân Úc thòi lòi,
         bình dân bịnh viện như người viết cũng hào hứng theo dõi
         tấn tuồng chính trị hỉ nộ ái ố nầy chơi cho đở buồn
         mấy hôm nay! Vì quốc hội chỉ còn họp hai ngày nữa là
         nghỉ; để quý ông bà ‘dân biểu’ đi vận động
         tranh cử, đi ‘biểu dân’ bầu cho mình một lần nữa vào
         ngày 14 tháng 9 năm 2013. 
Lần nầy thay chủ đổi
         ngôi có thể bầu cử sẽ làm sớm hơn vào đầu tháng
         8 cũng hỏng biết chừng?
Trên đài truyền hình quốc
         gia ABC báo: Lúc 7 giờ tối 26 tháng 6 năm 2013 sẽ bầu lại lãnh
         tụ Đảng Lao Động.
6 giờ 30, chỉ 30 phút trước
         giờ bỏ phiếu, Bill Shorten (Employment Minister) Bộ Trưởng Bộ Nhân Dụng
         họp báo: “ Cũng vì nước, cũng vì dân, cũng vì đảng,
         tui thôi ‘ủng hộ’ Julia Gillard mà đổi qua ‘ẵm hộ’
         Kevin Rudd”. Vậy là xong!
Cách đây 3 năm 3 ngày,
         cũng Bill Shorten đưa “ông nầy xuống, bà nầy lên!”. Bây
         giờ thì lại “ông nầy lên, bà nầy xuống”. 
Báo chí Úc gọi Bill Shorten là người ‘nặn
         ra vua’!
Thói đời là vậy! Trong chính trường
         làm gì có bạn trăm năm đâu mà nhờ, mà cậy, mà
         tin tưởng lúc tối lửa tắt đèn. Mà lỡ có tắt đèn
         là cho em tối thui luôn!
Nhưng ‘chơi’ là
         chấp nhận thương đau! Đời chính trị chỉ là một ván
         xì phé. Hai bên tố cạn láng! Được ăn cả ngã về
         không! Được làm Thủ Tướng; còn thua thì mất luôn ghế
         ‘Dân Biểu’ như ‘mông xừ’ John Howard, cựu Thủ Tướng
         Úc của Liên Đảng năm 2007 vậy thôi! Chớ hỏng có chơi
         kiểu ăn gian ‘được làm vua mà thua làm giặc’ như mấy
         Chú Ba trong lịch sử Trung Quốc.
Cũng như Cao
         Tần nói là: “ Láng đời chót đã tan trên chiếu bạc!
         Thì sá gì thêm một chuyến ra khơi!”
Quý bạn đọc cũng như người viết, thua thì phải
         ra khơi! Ở lại nó ‘đì’ làm sao mà sống?
Còn Julia Gillard thua thì chắc cũng về nhà, tay trong
         tay với đệ nhứt tình nhơn Timothy Mathieson mà đi du hí… để
         bỏ những ngày em, anh xa vắng? Tiền bạc hả? Khoe re! Tiền hưu trí,
         bạc triệu đô, cả đống! Xài sao hết?!
Thiệt tình, người viết thấy ai làm Thủ Tướng
         cũng vậy thôi! Mình cũng cày tuần 5 ngày, ngày 8 tiếng,  cơm
         ngày ba bữa và đóng thuế đều chi…để nuôi mấy
         ‘giả’ vô quốc hội mà ‘chửi lộn’? Làm thường
         dân xứ Úc, không lên voi xuống chó gì hết! Cỡi Kangaroo tà
         tà chơi! Khỏi có âu với sầu chi cho nó mệt?! 
Chỉ thương Tim, ‘đệ nhứt tình nhơn’!
         Hôm qua còn ‘quá giang’ máy bay của Không Quân Hoàng Gia Úc
         Đại Lợi, tháp tùng em yêu, đi ngoại quốc miễn phí thì
         hôm nay lại phải Ma rốc, móc ra, trả tiền như ‘tui’ vậy
         thôi.
Giấc kê vàng sực tỉnh! Giấc Nam Kha
         khéo bất bình! Bừng con mắt dậy thấy mình tay không? He he!
đoàn
         xuân thu.
melbourne.
      
      Những kẻ khốn cùng!

1.Kính thưa quý độc giả thân mến!
         
Bức hình trên làm chúng ta nhỏ
         lệ! 
Trong cái đổ nát, tan tành là hình
         ảnh một thanh niên ôm một thiếu nữ trong vòng tay. Cả hai đều
         đã chết. Có vệt máu từ tuyến lệ chảy ra, in hằn trên
         khuôn mặt thống khổ của những kẻ khốn cùng đẫm đầy
         bụi cát. Trước khi chết, chắc họ đã có một thời gian
         dài hấp hối, đớn đau?
Hình ảnh nầy
         được một phóng viên nhiếp ảnh ghi lại trong thảm kịch kinh
         hoàng nhất của nền công nghiệp may quần áo ở Bangladesh, Đông
         Hồi. 
Xưởng may Rana Plaza ngoại ô thủ đô
         Dhaka của Bangladesh đổ sập tan tành thành đống gạch vụn vào
         ngày 1 tháng 4 năm 2013. Hơn 1.129 người chết, nhiều công nhân
         khác, tuy còn sống sót,  nhưng lại phải chịu cụt
         tay hoặc cụt chân!
Khi tòa nhà cao 8 tầng
         sụp đổ, những người cứu hộ vội vã đến để
         đào bới đống gạch vụn, hy vọng còn tìm được người
         sống sót. Nhưng những nhân viên cứu cấp nầy không hề có
         kỹ năng nào về phẫu thuật, về cưa chân, cắt tay và không
         có cả thuốc mê! Đành phải dùng dao chặt thịt hay ngay cả
         cưa sắt để xẻ thịt, cắt xương hầu đem những người
         bị thương còn mắc kẹt ra ngoài cấp cứu. 
Cô Rikta, 27 tuổi, đang làm việc ở tầng 3, bị cưa tay
         phải. Cô Noor, 25 tuổi, đang làm ở tầng 6, thì bị cưa chân
         phải. Cô Laboni, 21 tuổi, đang làm ở tầng 4, cánh tay trái bị
         cắt rời mới đem được cô ra khỏi đống gạch vụn 36
         tiếng đồng sau khi tòa nhà sụp đổ. 
Chủ nghĩa tư bản hoang dã rừng rú, chủ nhân bóc
         lột tận xương tủy công nhân mà không hề tỏ ra một chút
         gì thương tiếc vẫn đã, đang và sẽ còn tiếp tục
         hoành hành trên đất nước Đông Hồi nghèo khổ nầy.
         Một đất nước chìm trong tham nhũng và bất công. Tiền là
         tất cả, là mục đích cuối cùng phải đạt đến bằng
         bất cứ giá nào cho dù phải mất đi hàng ngàn sinh mạng
         những người cùng khốn. 
Tình cảnh
         công nhân Bangladesh cũng giống hệt, giống y chang như ở Trung Quốc hay ở Việt
         Nam hiện nay!
2. Còn bức hình
         thứ hai đưa chúng ta về lại đất nước Sudan một thời chìm
         trong nội chiến vì cái tội có quá nhiều dầu hỏa? 
Đàn ông, người lớn đi bắn nhau để kiếm
         cơm. Còn trẻ con và đàn bà thì ở nhà mà chết
         đói!
Trong khi chúng ta, những người
         may mắn ở Úc, ở Mỹ thừa dinh dưỡng, hằng năm quẳng vào
         thùng rác cả hàng tỷ mỹ kim tiền thực phẩm! Có cái
         còn chưa khui, chưa hề được đụng tới. Thì ở đất
         nước Châu Phi đó người ta, dẫu không cùng màu da chủng
         tộc với chúng ta nhưng cũng là nhân loại, lại đang chết dần,
         chết mòn vì đói khổ?!
Chúng ta chạy
         vòng vòng vì chúng ta sợ mập! Em nhỏ Sudan lết đi tìm
         một miếng ăn! Còn cái con kên kên, loài quái điểu
         thích ăn xác chết, đang kiên nhẫn chờ em...gục chết.
         Nhà nhiếp ảnh nhìn em...tay bấm máy...Thế giới gì tàn nhẫn
         vậy Chúa ơi? 
Bức hình Kevin Carter
         chụp là một em bé không biết gái hay trai, kiệt sức vì đói,
         đang cố gắng bò, lết đến nơi phân phối thực phẩm cứu
         trợ. Sau lưng em là một con kên kên đang đứng đợi. Kên
         kên là loài chim ăn thịt và ăn xác chết. Kên kên ít
         khi tấn công một con thú khỏe mạnh nhưng có thể giết chết
         những con bị thương hay bị bệnh. Chắc nó đánh hơi được
         mùi tử khí quanh đây? 
Ngược lại với nhiều loài chim săn mồi khác, trong văn
         hóa phương Tây, kên kên thường bị coi là đáng ghê
         tởm do nó gắn liền với cái chết. Một số nhà báo trong
         nước bây giờ chuyên viết tin giật gân, tìm kiếm các tin
         tức về các vụ phạm tội đẫm máu, đôi khi cũng bị
         gọi là nhà báo "kên kên". Các nhà đầu tư tài
         chính tìm kiếm các công ty hay các quốc gia đang mắc nợ để
         mua các loại chứng khoán ở giá thấp cũng được gọi
         là các nhà đầu tư ‘kên kên’. Các luật sư thu
         lợi từ cái chết, chẳng hạn thừa kế, ngộ sát hay các luật
         sư trong lĩnh vực bảo hiểm nhân thọ cũng có thể bị gọi
         là luật sư "kên kên".
Tấm hình nầy
         nhanh chóng trở thành một biểu tượng thống khổ khôn cùng
         và vô cùng tuyệt vọng của Lục Địa Châu Phi. Nó làm
         cho cả thế giới phải sụt sùi rơi lệ!
Kevin Carter sanh ngày 13 tháng 9 năm 1960 tại Johannesburg trong một gia đình
         trung lưu da trắng thời đất nước Nam Phi yêu dấu của ông vẫn
         còn chìm đắm trong tệ ‘phân biệt chủng tộc’, chủ
         nghĩa Apartheid. 
Hồi niên thiếu, thỉnh thoảng
         Kevin nhìn thấy các cuộc tấn công của cảnh sát để bắt
         giữ người da đen bất hợp pháp, những người đã sống
         trong khu vực. 
Tốt nghiệp trung học, bỏ dở
         đại học Dược Khoa, ông gia nhập không quân. Năm 1980, chứng
         kiến một người bồi bàn da đen bị sỉ nhục,  Kevin
         Carter đã đứng lên bảo vệ nạn nhân. Kết quả là ông
         bị các bạn đồng ngũ da trắng đập cho một trận tơi bời!
         
Rời quân đội và sau khi chứng kiến các
         vụ đánh bom ở Church Street, Pretoria, ông quyết định trở thành
         phóng viên nhiếp ảnh cho tờ The Star năm 1983. Những bức ảnh đăng báo
         của ông hướng vào việc phơi bày sự tàn bạo của chủ
         nghĩa phân biệt chủng tộc trên đất nước Nam Phi. 
Kevin Carter đoạt nhiều giải thưởng của Nam Phi và
         là thành viên của Bang Bang Club. Sau đó, Kevin làm cho tờ The Sunday Tribune,
         The Daily Mail 1990; rồi làm việc toàn thời cho hãng thông tấn Reuters.
Vào tháng Ba năm 1993, trong một chuyến đi đến
         Sudan, Kevin Carter đã chụp được tấm ảnh nầy. Tấm ảnh được
         bán cho tờ New York Times và xuất hiện lần đầu tiên vào ngày
         26 tháng 3 năm 1993.  Sau đó nó được nhiều tờ
         báo khác trên thế giới đăng lại. 
Thư
         độc giả tới tấp về tòa soạn hỏi về số phận của
         em bé đó ra sao? Độc giả còn hỏi là Kevin Carter có làm
         gì để giúp đỡ em không? 
Tòa soạn trả
         lời là không biết em bé khốn cùng đó có bò, có
         lết đến được Trung Tâm cứu trợ thực phẩm hay không nữa?
         
Năm 1994, bức ảnh đoạt giải Pulitzer. Giải
         Pulitzer là một giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực, trong
         đó quan trọng hơn cả là về báo chí và văn học. Đặc
         biệt về báo chí, Pulitzer được xem như một trong những giải
         danh giá nhất. 
Phóng viên
         nhiếp ảnh Kevin Carter đã đạt tới đỉnh vinh quang!
Sau nầy, trong một cuộc phỏng vấn của giới truyền
         thông, Kevin thuật lại là: Ông thấy một con kên kên hạ cánh
         phía sau em bé. Kevin bò đến rất chậm để không làm con
         kên kên sợ hãi bay đi! Và ảnh được chụp từ khoảng
         cách độ10 mét. Chụp xong thì Kevin đuổi con kên kên bay đi.
         Sau đó ông làm gì? Kevin ngồi xuống dưới một tàng cây,
         châm một điếu thuốc rồi khóc nức nở!
Hình ảnh bi thảm đó ghim vào tâm trí ông. Bức
         ảnh đó đưa ông tới vinh quang nhưng nó cũng đưa ông
         chìm sâu trong trầm cảm và tuyệt vọng. 
Ông trở về dòng sông thuở nhỏ thời thơ ấu. Dòng
         sông chảy xuyên qua khu ngoại ô phía bắc Johannesburg. Mặc chiếc quần
         jean lâu ngày không giặt và chiếc áo T- shirt. Kevin đã dùng
         một vòi nước tưới cây, nối nó vào ống xả khói
         của xe hơi, rồi đề máy, nằm ngã đầu trên ghế xe, nghe
         nhạc bằng cái Walkman và không bao giờ dậy nữa.
Trong bức thơ tuyệt mệnh: “Tôi chìm trong tuyệt vọng.
         Không điện thoại! Tiền nhà, tiền nuôi con… Tôi chìm trong
         những hình ảnh kinh hoàng năm cũ.  Sát nhân, xác
         người!  Cuồng nộ, đau đớn! Trẻ con bị thương,
         chết đói! Những thằng điên lấy chuyện giết người để
         được làm vui! Cảnh sát, những tên đao phủ!” 
“Thôi! Tôi đi gặp Ken đây! (Ken Oosterbroek (1963-1994)
         người bạn cũ, phóng viên nhiếp ảnh đã bị bắn chết
         ngày 18 tháng 4 năm 1994!) 
Kevin Carter mất
         ngày 27 tháng 7 năm 1994 ở tuổi 33, bỏ lại con gái vừa lên sáu,
         cha mẹ già và hai chị em gái.
Câu chuyện đời ông được dựng thành phim năm
         2010, The Bang-Bang Club và tài tử Taylor Kitsch đã thủ vai Kevin Carter.
3. Đó là cuộc
         đời của một phóng viên nhiếp ảnh chuyên nghiệp đã
         đạt được tột đỉnh vinh quang; rồi kết cục lại là
         bi kịch! 
Còn hình ảnh dưới đây
         lại được chụp bởi một phóng viên nhiếp ảnh Việt Nam
         chưa được nổi danh lắm; dù vậy tác phẩm cũng đủ
         làm chúng ta tuôn rơi nước mắt! Vì đồng bào của mình
         đây mà!
Hình ảnh bi thảm đó
         và câu chuyện: Chó và người!
Khoảng 5 giờ
         sáng, ngày 10 tháng 6 năm 2013, một số người dân ở xóm
         3, xã Tân Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An thấy hai tên
         trộm chó với một túi đồ nghề đang ôm một con chó
         bỏ chạy. Thấy vậy mọi người đã hô hoán nhau đuổi
         bắt hai người này. Chạy được một đoạn, cả hai bị
         ngã xe, dân làng quây đến đánh, chiếc xe gắn máy cũng
         bị đốt ngay sau đó. 
Đó là
         hai anh em ruột: Nguyễn Trọng Hóa và Nguyễn Trọng Minh ở xóm 1, xã
         Diễn Lâm, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An. Hóa đã bị đánh
         đến chết. Minh thì bị thương nặng!
Không
         còn từ nào khác hơn để diễn tả chuyện nầy là: “man
         rợ”
Trong ảnh là một thiếu phụ
         còn rất trẻ. Mặc chiếc áo màu, bông nhỏ đang ôm người
         chồng, mình ở trần, nằm úp mặt xuống, bị thương nặng
         sau khi bị cả làng ùa ra đánh hội đồng một cách dã
         man vì ăn trộm chó. 
Khuôn mặt, ánh mắt
         người thiếu phụ đó ám ảnh để tôi có bài viết
         nầy. Xung quanh người con gái đó là những bàn chân của
         cả ngàn dân làng mà trước đây chẳng bao lâu đã
         bằng gậy gộc, đập túi bụi cho hai người ngã xuống rồi
         giẫm đạp một cách điên cuồng và giết chết người
         anh mà xác đẫm đầy những máu vẫn còn nằm sóng soài
         trên mặt đất, trong sự hả hê của một đám đông
         cuồng loạn. Những tay thủ ác đó còn ngăn, cản không cho
         xe chở người em đi cấp cứu. 
Ánh mắt đó
         nói gì? Ánh mắt đó nói rằng: “Chồng con có ăn
         trộm chó nhưng ảnh cũng là đồng bào của mình mà!
         Làng nước ơi! Sao đến nông nỗi nầy?” 
Tình làng nghĩa xóm. Lòng nhân hậu đã biến
         mất đi đâu để cả một bọn người, bầy đàng xúm
         vào ‘hành hình’ một người nghèo đi ăn trộm chó.
         Có phải dân tộc mình đang ở thế kỷ 21 hay vẫn còn chìm
         đắm trong hỗn mang thời trung cổ? Vậy mà có rất đông người
         nhẫn tâm bình luận: “Chết như vậy là đáng đời
         rồi! Ai biểu đi ăn trộm chó làm chi?” 
Thì thôi! Chắc không còn gì để nói nữa? Một
         đất nước đang trên hồi tan rã phải không? Khóc lên
         đi ôi quê hương yêu dấu!
đoàn xuân thu.
melbourne
      
      Từ vợ kiểng tới vợ
         cọp!


Trong
         buổi điều trần tại Quốc Hội Anh, ngày 19 tháng 7 năm 2011, về
         cái vụ nghe lén điện thoại của tờ News of the World, Luân Đôn,
         có một người xông vào biểu tình, phản đối bằnh cách
         ném một cái bánh làm bằng kem cạo râu vào mặt Rupert Murdoch,
         vì vua không ngai của đế chế truyền thông thế giới! 
Ông lão 82 tuổi nầy đớ người ra vì tuổi
         già bóng xế chiều hôm. Già là chậm. Cậu con trai, Lachland, còn
         trẻ, khỏe, nhạy hơn, vội giơ tay ra, ngăn lại. Người vợ yêu
         của ông lão thì lẹ hơn nhiều. Đang ngồi phía sau lưng chàng
         và vốn là một danh thủ bóng chuyền từng đoạt giải quán
         quân thời trung học, em đã quơ tay phải, đập một cú như
         trời giáng vào mặt cái thằng dám hỗn láo với chồng
         tui. Tui hỗn thì được! 
Cú đập
         ‘đìa rét’ này hỏng biết có làm cái bản mặt
         dài như mặt ngựa biến thành tròn quay như quả bóng chuyền
         hay không?  Nhưng cú đập này nổ cái bốp, rào
         rào trên Youtube làm em nổi như cồn! 
Bà
         con xưng tặng em hỗn danh rất thân thương là: ‘Vợ Cọp’.
         Chữ ‘Vợ Cọp’ mà người viết dịch từ chữ ‘Tiger
         Wife’ không có nghĩa là vợ của con cọp mà là vợ dữ
         như cọp. Là ‘nữ kê tác quái, gà mái đá gà
         cồ’. Sao giống vợ tui quá? Ha ha!
Người ‘Vợ Cọp’ dữ
         như cọp nầy là ai?
Em chào đời ngày 8
         tháng 12 năm 1968 tại Jinan, Trung Quốc, năm nay đang bước vào nửa
         chừng xuân, 44 tuổi và cao 1m83.
Ba em là kỹ
         sư, quản đốc một xưởng máy ở Quảng Châu, miền Nam Trung
         Quốc. Em có hai chị gái và một em trai!
Em
         nói: Trung Quốc, ở quê, người ta thích con trai, (chắc khỏe để
         kéo cày thay trâu chớ gì?). Còn ở thành thì khác vì
         thị dân biết con gái thông minh hơn nhiều?!
Em cũng nói ba má muốn em học Y, ra bác sĩ để chăm
         sóc cho ba má lúc về già. Dưỡng nhi đãi lão mà! Nuôi
         con để trông cậy lúc về sau, theo truyền thống Trung Hoa! Dù em không
         thích chích thuốc người ta; em chỉ thích người ta chích em thôi!
         Em chỉ mơ, chỉ muốn đi Mỹ, để coi con cọp giấy Mỹ nầy,
         theo Mao Chủ Tịch nói, nó ra làm sao? 
Cơ hội tới,
         em bèn chụp lấy để ‘quy mã’, qua Mỹ! Có kế hoạch
         hẳn hoi, em cứ từng bước mà làm. Khi sống ở Quảng Châu,
         một thành phố lớn gần Hương Cảng, em quen được một gia
         đình người Mỹ. Chồng là Jake, vợ là Joyce Cherry, cùng mấy
         đứa con. Jake dạy tiếng Mỹ cho em rồi bảo trợ cho em sang Los Angeles học
         đại học. Lúc đó em mới vừa 19 tuổi! 
Để đền ơn đáp nghĩa, em chăm lo hai trái cherry của
         Jake! Joyce phát hiện, đuổi em đi! Nào ngờ Jake cũng cuốn gói
         đi luôn, rồi cưới khi em mới vừa 22 tuổi.
Tình ta lận đận được 3 năm. Cưới nhau được
         4 tháng, rồi em ‘dông’, vì em đã có thẻ xanh ở lại
         Mỹ rồi. Em giờ với David Wolf, trẻ hơn nhiều. Jake Cherry, trái anh đào
         nầy già quá, hơn em gần 30 tuổi, thành rượu mất rồi còn
         ngon lành gì nữa mà xơi… Em hết khoái trái ‘Cherry’
         rồi; bây giờ em khoái ‘Wolf’, con chó sói nầy hơn!
Em
         muốn xóa đói, giảm nghèo bằng cách vừa học vừa làm
         ở nhà hàng Trung Quốc. Dù cực nhưng vui khi nhớ lại ngày xưa
         quê, em chưa từng được đi siêu thị lần nào. Ở nhà,
         có cái tủ lạnh mà má, ba không cho mở. Sợ mở cửa nhiều
         lần, nó sẽ sút ra?! À! không phải cái tủ lạnh thôi đâu.
         Cái gì ‘Made in China’ cũng rứa. Kể cả cái chủ nghĩa ‘Cộng
         Sản mang màu sắc Trung Hoa’ nữa đó?!
Sau
         khi lấy được MBA ở Yale, em làm cho Star TV do Rupert Murdoch làm chủ. Em,
         người phụ nữ Trung Quốc duy nhứt, làm quản đốc, trong khi mấy
         cánh hồng Trung Quốc khác là lo đẩy xe để phục vụ trà,
         cà phê, cà pháo mà thôi?! 
Năm 1997, cuộc
         đời em vọt lên như pháo thăng thiên khi gặp con dê già Rupert
         Murdoch, (old goat), chủ của em! Trong buổi họp công ty, em ‘tiếp thị’
         cánh bướm vườn xuân của em với ông chủ một cách rất
         thông minh, sắc sảo: bằng cách đứng lên hỏi Murdoch rằng thì
         là: “Tại sao chiến lược kinh doanh công ty mình ở thị trường
         Trung Quốc tệ quá vậy?” Một mũi tên trúng hai con ‘chim’.
         Một, em chê boss mà em đang dưới quyền dở ẹt! Hai, xin ngài hãy
         nhìn em đây! Hi hi! Cánh bướm vườn xuân đây! Mời người
         vô bắt bướm? 
Và viện lẽ không hài
         lòng với câu trả lời sau buổi họp, em giăng bẫy nhền nhện,
         tìm cách thảo luận thêm với ngài về công việc mần ăn.
Và Rupert Murdoch dính ‘bùa yêu’, ‘dính chưởng”!
Tháng
         6 năm 1999, em bay tới London, Ngài xưng anh với em rồi nói: “Qua vừa
         mới ly thân và rất cô đơn! Thôi mình đi ăn tối đêm
         nay em nhé!” Hỏng biết một người đang cô đơn rủ một
         người đẹp không thua gì Cũng Lợi hay Chương Tử Di đi ăn
         tối, rồi còn gì nữa làm sao ai biết được? Đoạn nầy
         xin kiểm duyệt. Nhưng theo bà vợ thứ nhì, Anna, ‘tui tố cáo’
         thì ông ăn ‘chả’ đã lâu rồi! Nếu không, tại
         sao chỉ mới 17 ngày, sau khi ra tòa xé hôn thú cái rột, chấm
         dứt hơn 30 năm con đường tình ta đi, ổng bèn cưới nó
         hả? 
Thôi nhận được 1 tỉ 2 đô
         la Mỹ là đã quá rồi! Giờ thì cũng vui mà vui với tiền!
         Vì có tiền, tiên mua còn được; há gì ba cái lẻ
         tẻ tình ta? 
Trước em, Rupert Murdoch đã có hai đời
         vợ rồi! Vợ thứ nhứt là chiêu đãi viên hàng không,
         Patricia Booker, cưới năm 1956 và có một đứa con gái tên Pruden
         năm 1958. Ông bà ly dị vào năm 1967. Cùng năm ông cưới Anna,
         ký giã làm việc cho tờ Daily Telegraph ở Sydney và họ có 3 con:
         Elisabeth, Lachland và James! 
Em là ai mà ‘nghiêng thùng đổ nước’?
         Nội công thâm hậu vô lường?
Thưa: Em là
         Wendi Deng, một cánh hồng Trung Quốc, một ‘China Rose’, làm cho một
         ông Mỹ khờ, Jake Cherry, bỏ vợ chạy theo và một ông Úc ‘khạo’,
         Rupert Murdoch, bị viêm túi và cõi lòng tan nát… ngấu!
Ngày 25 tháng 6 năm 1999, em làm đám cưới trên
         chiếc du thuyền sang trọng đậu ở Cảng New York với 81 khách mời
         danh dự. Lúc em lấy nhà tỷ phú nầy, mấy người ghen tức
         gọi em là kẻ đào mỏ ‘gold digger’. Còn ác miệng hơn,
         gọi em là vợ kiểng ‘Trophy Wife’. Còn xúm lại chọc quê
         em là: “Hỏng biết khi hun chàng, em có dòm mặt không há?”.
         Ý chê ‘tân lang’ già cỡ ông ngoại em đó!
Nhưng hề gì! Cưới vợ trẻ hơn 40 cái xuân
         xanh thì anh nhuộm tóc, mặc quần áo thời trang đúng hàng hiệu
         là kéo lại tuổi xuân thì. Dù chưa cần tới Viagra nhưng
         nếu không tự tin; thì xài nó cũng được!
Em xưa thì ‘xuềnh xoàng’ quần áo chợ! Giờ thì
         khác rồi, quần áo, nữ trang do chính những nhà vẽ kiểu trứ
         danh nhứt trên thế giới làm cho. 
Em rặn cho chàng,
         hai công nương: Grace, 11, and Chloe, 9. Grace được Tony Blair, cựu Thủ Tướng
         Anh Quốc, nhận làm cha đỡ đầu.
Nhưng cơm lành
         canh ngọt được 14 năm, cũng hơi dài? Mấy năm sau này, buồn
         bã, ông tâm sự với con trai mình, Lachland, là: “Tía đã
         lầm đưa em sang sông rồi!”
Và thứ năm
         ngày 13 tháng 6 năm 2013, Rupert Murdoch sai luật sư của mình đệ đơn
         lên Tòa Án Tối Cao New York xin bỏ vợ với lý do là : cuộc
         hôn nhân không thể nào cứu..nên vãn luôn… cho nó ‘phẻ’!
Hiện giờ, Murdoch xếp thứ 78 trong danh sách những người
         giàu nhất thế giới, theo Bloomberg, với 12,2 tỷ USD. Chắc là phải
         ‘Ma Rốc’, móc ra cũng bộn bộn theo hợp đồng ‘tiền hôn
         nhân’ để mua lấy sự tự do!
Ai làm tan vỡ tình ta? 
Thiên hạ đồn rùm trên internet, người thứ
         ba chen vô phá vỡ tình ta lại là: Tony Blair. Cố vấn của Tony chối:
         “Bậy nà! Bạn thân thôi! Vì đỡ đầu cho con của bạn
         mà xấu miệng đồn bậy bạ quá đi!”
Người viết cũng không tin! Tony Blair bây giờ bán nước
         bọt, diễn thuyết có khối tiền. Nếu muốn, thì có ngay biết
         bao em đẹp, em xinh, mơn mởn đào tơ! Dại dột gì rớ vào
         một em nửa chừng xuân, trong đã héo; dẫu ngoài còn tươi?
         Quan trọng hơn nữa là ‘cục cưng’ của đại vương giới
         truyền thông! Ổng giận, ổng sai em út viết bài bơi móc chuyện
         đời tư, ăn vụng, ăn vặt của mình thì chắc chết. Còn
         uy tín đâu mà người ta mời tới mà nói dóc ăn tiền.
         Bể nồi cơm sao? Nên em hỏng có ngu? Còn nếu có, chỉ là
         tình mộng mà thôi!
Nghe tin ly dị nầy, người ‘bênh’ Wendi,
         nói: “Sống với con dê già nầy 14 năm đủ rồi! Giờ thì
         mình vui vẻ về hưu trong nhung lụa nhá em!”
Nhưng giới thượng lưu lại hốt hoảng, báo
         động đỏ: “Xin quý mệnh phụ phu nhân nhốt mấy ông lại.
         Wendy Deng đã sổng chuồng rồi…bà con làng nước ơi!”
Người thì dạy đời Ruper Mudoch rằng: “Mấy
         trự đực rựa Phương Tây đừng nghĩ phụ nữ Á Châu
         là ngu, ‘em’ ở trong tay mình! Hôn nhân với họ là cuộc
         mua bán. Lấy nhau, là em lột, lột và lột… chỉ chừa anh cái
         quần xà lỏn. Khi làm ăn thất bại đừng mong em cho mình: vai em
         anh hãy tựa đầu…Không làm ra tiền thì cút đi…chỗ
         khác chơi!”
Ông Tây nầy nói chuyện
         xưa như trái đất. Trung Hoa biết chuyện nầy lâu lắm rồi. “Trai
         tài gái sắc!”. Thử hỏi đẹp như Wendi Deng lấy ông già
         bằng tuổi ông ngoại mình mà nếu ổng không là tỷ phú
         thì lấy làm gì?
Đó là lẽ công
         bằng! Nghèo rán chịu chớ có trách ai đành phụ rẫy nghĩa
         tao khang.
Giàu như Rupert Murdoch, ly dị, chung một mớ,
         chắc cũng chẳng nhằm nhò gì?
Không tới 1
         tỉ 2 như chung cho con vợ thứ nhì đâu? 
Nhưng
         người viết cũng tội nghiệp cho ông Rupert Murdoch quá! 82 tuổi rồi!
         Hỏng biết sống chết ngày nào! Tiền như núi Everest mà sao tình
         duyên lại lận đận quá tay? Đúng là người giàu cũng
         khóc? 
Ông bạn văn nghe chuyện, rầy: “Chú chỉ lo con bò
         trắng răng! Có tiền, ổng thanh lý hợp đồng với bả cái
         rẹt, là được tự do bay nhảy. Bay đâu thì bay; nhảy đâu
         thì nhảy. Còn ở, mà ‘léng phéng’ là nó xài
         giấy ‘năm trăm’ không mà đôi khi nó đập vô mặt
         như đập trái bóng chuyền thì phiền nữa?”
“Tui mới là người đáng tội nghiệp nhứt
         đây: Sáng sớm, tui lui cui chiên 2 cái trứng gà, một vào bỏ
         vào hộp cơm đem theo vô hãng để ăn trưa. Một để
         ăn sáng. Dọn ra bàn, ngồi một mình trong cơn lạnh mùa đông
         Melbourne lạnh thấu xương vì gió len qua cửa sổ. Con vợ còn đang
         ngủ say, vì tối hôm qua coi Paris By Night khuya quá. Ngồi chăm bẳm nhìn
         vào cái trứng chiên, bỗng tui khóc ồ ồ lên, như bò rống.
         Con vợ giựt mình tỉnh giấc, cằn nhằn: “Chuyện gì nữa đây
         hả? Hỏng cho ai ngủ nghê gì hết trơn hết trọi. Thiệt là
         bất lịch sự!”
Tui thổn thức trả lời:
         “Em yêu đừng rầy anh nữa! Tại anh nhớ chuyện 30 năm về trước.
         Lúc đó, tò tí với em mà em mới vừa 16 tuổi. Ba em biết
         được, đe dọa anh, rồi cho anh hai điều kiện: Một là cưới
         em. Hai là ổng sẽ kêu lính bắt. Anh sẽ bị ở tù ‘mút
         chỉ cà tha’, ít nhứt là ba chục năm vì tội dụ dỗ
         gái vị thành niên. Anh sợ ở tù lắm nên đồng ý cưới
         em. Bữa nay anh khóc vì anh ngu quá! Nếu thay vì cưới em mà anh
         chịu ở tù thì bữa nay là ngày anh được tự do rồi!
         Hu hu! Má ơi!
Do đó: ‘Không có gì
         quý hơn độc lập tự do! Hu Hu! Ha ha!’ 
Xin
         chúc mừng ngài Rupert Murdoch! Giàu, có tiền bồi thường, bỏ
         em cái rụp! Đời đã vui trở lại! 
Còn
         tui tiền đâu mà thường, tui buồn muốn chết chú ơi! 
đoàn xuân thu.
melbourne
      
      Một đi không trở lại!
 
Hổm rày cái đồn cảnh sát
         Sunshine, Melbourne đang ‘tang gia bối rối’!
Chẳng
         qua là tại đồn nầy có hai thầy cai, thượng sĩ trong cái
         câu lạc bộ vui chơi của Cảnh Sát Sunshine (Sunshine police social club) đem
         phân phát cho mấy thằng em, lính lác của của mình 50 cái
         ‘stubby holders’ tạm dịch là ca làm lạnh đựng chai bia. 
Trên cái ca đó có in hình con ‘mudfish’, một loài
         cá, môi dầy thười lười và mắt lộ như ốc bưu. Ám
         chỉ khuôn mặt người da đen Phi Châu. 
Dưới cái
         hình chọc quê nầy, còn chơi thêm câu: Thằng nào nói:
         Làm cảnh sát ở Sunshine là vui lắm là thằng đó (dóc
         tổ) chưa bao giờ làm việc ở đây!
"Sunshine
         police. Whoever says Sunshine brings happiness has never worked here."
Phía
         sau thì in “Ngày sanh của ‘tui’ là: mồng một, tháng giêng,
         không có năm sanh, "My date of birth is 01/01/?". Ám chỉ di dân Sudan hoặc
         di dân Phi Châu khác đến từ những đất nước bị chiến
         tranh tàn phá nên không có giấy khai sanh gì ráo trọi, nên
         không biết được mình sanh năm nào? 
Cười, nhạo về hình dáng người khác như mấy
         tay Cảnh Sát nầy làm người viết nhớ hồi còn nhỏ thường
         nghe mấy thằng nhóc tì trong xóm hay hát như vầy: “Chà Và
         Ma Ní tí te! Cái bụng thè lè, con mắt ốc bưu!”
Con nít, nó hỏng biết, kỳ thị thì thôi còn
         châm chước được! Chứ thế kỷ 21 rồi, văn minh, tiến bộ
         lên chút đi chớ! Bên Mỹ, nó còn có Tổng Thống, Thống
         Đốc, Thượng Nghị Sĩ, Dân Biểu… da màu kìa!
Vấn đề không phải là màu da! Dân tộc nào,
         cộng đồng nào cũng có người xấu, người tốt. Mà
         đa phần là tốt. Chỉ vài ba thằng ‘quậy’ rồi gom đũa
         cả nắm coi sao đặng? Nhứt là người thi hành luật pháp mà
         luật pháp cấm ngặt việc kỳ thị mà mình lại ngồi xổm
         lên luật pháp thì bậy bạ quá! 
Xếp
         lớn quạu, nên chuyến nầy tao làm tới nơi tới chốn chứ hỏng
         bỏ qua đâu nha! Thủ Hiến Victoria, Denis Napthine, nói: “Tui chán ơi
         là chán…ghét ơi là ghét… có cái thói nầy
         mà làm cảnh sát à nha!”
“Victorian Premier
         Denis Napthine said he was frustrated and disgusted by the police officers' behaviour!”
Chính vì vậy nên hai thầy cai nầy mới lo sốt gió.
         Giỡn chút chơi mà lớn chuyện vậy sao? Thôi giỡn ngu thì rán
         chịu đi nghe. Hỏng ai dại mà nhảy vô bao che, binh đâu mà mong!
Bên
         Mỹ thì cũng thế. Cảnh sát làm bậy cũng lãnh búa như
         thường. Ông Tòa ổng dùng búa mà gõ ‘bộp bộp’
         tuyên án ‘Ỷ quyền làm quá!’ Là hao lắm đó!
Một sinh viên Việt Nam đi du học Mỹ, gây lộn với
         bạn cùng phòng rồi hăm: Ở Việt Nam, tao cho mầy chết! 
Sự thực thì bố nó cũng làng nhàng, Giám
         Đốc Sở ở miền Trung nghèo lắm anh ơi, vậy thôi chớ cũng
         chả to bự gì đâu; nhưng quen cái thói nổ cho Mỹ ngán vậy
         mà. Thằng Mỹ con nầy ngán thiệt; bèn kêu cảnh sát. Chắc
         tiếng Anh, tiếng U mới qua hỏng có bao nhiêu; kinh nghiệm đụng chạm
         với ‘cớm’ Mỹ chưa có lần nào? Lớ rớ sao đó,
         cớm Mỹ nó ‘dợt’ cho mấy cái. Ra Tòa, được bồi
         thường khoảng chín chục ngàn đô, cỡ tỉ đồng tiền
         VN, mừng hơn trúng số! Chú con quan nầy giờ chắc khoái Mỹ rồi.
         Và không còn ‘tè’ cớm Mỹ nữa: “Mầy ngon, mầy quánh
         tao đi, mầy quánh tao đi! Ăn đòn chút xíu, tao lại có tiền
         tỉ!” He he!
Nhưng thưa! Đừng thấy vậy mà ham! Việt Nam là khác,
         khác xa luôn. Người viết thường khuyên quý bạn hiền, khúc
         ruột ‘già’ xa ngàn dặm, về Việt Nam ‘du hí’ mà 
         lỡ  có lôi thôi gì với cảnh sát thì đừng
         nổ là Việt Kiều Mỹ hay Úc về. Đừng tưởng khúc ruột
         xa ngàn dặm mà làm tàng, làm phách là có thể một
         đi không trở lại đó nha. Khúc ruột hay dồi trường gì
         đó, nó quạu lên là nó đem ra khìa, nhậu hết à
         nha!
Có khoái bia ôm, bia iếc gì đó
         mà đang hồi mê ly cụp lạc, lỡ Công An, Cảnh Sát VC nhào
         vô nó còng thì đừng có cự nự. Cứ bình tĩnh, thư
         thả về đồn, phải quấy tính sau. Cứ ‘xùy đô’
         ra là êm re như con bò kéo xe. Chờ nó thả ra thì mình đi
         bia ôm tiếp; chớ cự nó, nó quánh… không còn cái răng
         mà ăn cháo. Việt Kiều nó quánh theo kiểu Việt Kiều! Có
         khi lỡ tay là bay một mạng, là một đi không trở lại, là
         bỏ mạng sa trường, làm con vợ hiền bên nầy nó khóc lòi
         con mắt ‘biếc’ luôn đó!
Bà con trong nước
         ở gần, đi tới, đi lui gặp mặt mỗi ngày mà nó còn
         đập chết tươi thì nhằm nhè gì bà con Việt Kiều ở
         xa, lâu lâu về thăm nhà mà ‘chảnh’!
Rừng nào cọp nấy đừng ỷ có rũng rĩnh tiền
         đô mà lớn lối nha mấy ‘cha’?
Hỏng tin tui hả? Đọc
         cái nầy đi: Sáng 28 tháng 5, Công An xã Trường An, Thành Phố
         Vĩnh Long mời Nguyễn Văn Đức, (sanh năm 1982, thường trú đường
         8/3, phường 5, Vĩnh Long, tỉnh Vĩnh Long) để điều tra một vụ
         cướp giật xảy ra hơn một năm trước. 
Được Công An mời? Làm người viết nhớ đến
         chuyện đùa thời Stalin ở Liên Xô.
Nửa
         đêm cả gia đình kinh hoàng bật dậy vì nghe tiếng đập
         cửa rầm rầm. “Hãy mang theo tất cả đồ đạc và ra khỏi
         đây! Ngay lập tức!”
Mọi người
         thiếu điều chết giấc; cho tới khi giọng nói tiếp tục: “Tui
         không phải Công An đâu! Tui là hàng xóm nè! Đừng kinh
         hoảng! Chẳng qua chúng cư mình đang bị cháy! Thế thôi!”
Mà tại sao người dân Nga kinh hoàng, kinh hoảng…sợ
         như vậy khi được Công An mời lên làm việc? Vì được
         mời đi, có khi rất lâu mới được về nhà như câu
         chuyện dưới đây: Tù cũ hỏi tù mới “Mấy năm?”
         “Mười năm!” “Tội gì?” “Không tội gì hết!”
         “Nói dóc vừa vừa thôi cha nội! Không tội gì hết chỉ
         bị…năm năm thôi!”
Còn anh Đức
         được Công An Vĩnh Long mời tạm giam có bốn tháng thôi! Nhưng
         mới một ngày trong ‘hộp’ thì đã vào cấp cứu tại
         Bệnh Viện Đa Khoa tỉnh Vĩnh Long trong tình trạng sốt cao, co giật. Gia
         đình vội đến bệnh viện nhưng nạn nhân đã ‘đi
         rồi’ lúc 18 giờ ngày 29 tháng 5. 
Vợ, Trịnh Kiêm
         Liên, xin người giữ nhà xác cho vào nhìn mặt. Cởi quần
         áo chồng ra, thấy nạn nhân thương tích đầy mình: gãy
         2 xương sườn ở 2 bên, nứt sọ, có vết thương dưới
         nách trái.
Mẹ, Tống Thị Lý, nói
         mấy ngày nay, cơ quan Thi hành án của Công An cứ điện thoại
         kêu lên phường, lên trụ sở công an nào đó để
         giải quyết nhận khoảng mười mấy triệu đồng, gọi là
         tiền giải quyết chế độ; nhưng bà sợ quá không dám
         đi. Bà nói: “Con tôi bị cho là nghi can, đâu phải con ‘quan’
         hay người có công với cách mạng gì đâu mà được
         giải quyết ‘chế độ’?!”
Người dân
         trong nước bình luận như vầy: “Xin chia buồn với gia đình.
         Tôi cũng không hiểu, theo quy định của pháp luật thì cơ quan
         thi hành án có vai trò gì trong vụ anh Đức bị chết đây?
         Đang trong giai đoạn điều tra, án đã tuyên đâu mà thi
         hành án…tử?”
Có người lại bình
         rất ‘đểu’ như thế nầy: “Nạn nhân vì sợ hãi
         và suy nghĩ nhiều quá nên làm nứt sọ! Việc gẫy 2 xương
         sườn thì Công An nói do bác sĩ  rồi ...Bác sĩ
         đâu phải sức trâu mà ấn đến dập gan, nát phổi, bể
         tim...Chắc ‘Bác sĩ Khủng long, Bác sĩ Kung-fu, Sát thủ miền Tây,
         nên làm hô hấp nạn nhân đến nỗi gãy hai xương sườn
         một thanh niên như vậy...đó?”
Có người
         nhân cơ hội, nhào vô tố thêm: “Tôi vi phạm luật giao thông
         nhưng không như mấy đồng chí Công An viết trong biên bản,
         tôi cãi lại thì bị bắt về phường, đầu tiên vào
         anh trực ban có màn chào hỏi bằng tay chân trước, sau đó
         mới dùng đến...dùi cui!”
"Trung tá Nguyễn
         Mạnh Hùng - chánh văn phòng Công An tỉnh Vĩnh Long - cho hay trong quá
         trình làm việc, anh Đức tự té và bị chấn thương ở
         đầu". 
Dạo này nghe nhiều vụ vào
         đồn công an ‘tự té’ rồi… chết khá nhiều đó
         nha! Cho nên tốt nhất là vi phạm điều gì thì đừng để
         công an bắt về đồn là ‘tiêu đời’!
Người khác lại cắt nghĩa ‘ba trợn’ như thế
         nầy: “Anh Đức ‘hy sinh’ trong khi giúp công an truy tìm tội phạm".
         Do đó Công An Vĩnh Long ‘kêu’ gia đình anh Đức lên lãnh
         tiền chế độ là đúng!
Có ‘cha’
         giả bộ đóng vai Công An ‘bự’, trả lời dân như thế
         nầy: “Công An Vĩnh Long sẽ cho điều tra liền. Và sẽ "xử
         lý nghiêm khắc những ai có sai phạm ...", "Sai đến đâu
         sẽ xử lý đến đó...". Người thân anh Đức và
         bạn đọc đừng bức xúc lo lắng mà ảnh hưởng tới
         sức khoẻ và công việc làm ăn nha! Thôi chết trước thì
         khỏi chết sau. Chết trước được mười mấy triệu cũng
         được rồi. Kiện cáo chẳng đến đâu, gây mất trật
         tự an ninh lắm!” 
Thật tội nghiệp cho
         một gia đình đang yên ấm bổng tan nát, đau thương. Tội
         nghiệp người vợ trẻ mất chồng, đứa con thơ mất cha, bà
         mẹ già mất con. Với bà mẹ già của anh Đức, thêm vào
         nỗi đau con chết, cháu mồ côi. Rồi tôi già ai nuôi tôi đây hở
         trời? 
Có người ‘chỉ chọt’ thưa
         chỗ này chỗ nọ nhưng có một bực thức giả nói rằng:
         “Chính phủ biết hết nhưng không làm; do đó cũng không
         nên trách gì lực lượng cảnh sát, công an vì họ cũng
         chỉ là công cụ, tay sai; là đầu trâu mặt ngựa! Hãy thẳng
         thắn đặt vấn đề với "người" sử dụng công cụ
         mà thôi bạn nhé! Than thân trách phận mà được tha chết
         hay sao? Chỉ ngay mặt nó! Còn không dám thì mai mốt tới phiên
         mình đó!
Nỗi sợ khủng khiếp mang tên ‘được công an mời’!
         
Mà nỗi sợ này nguyên ủy xuất
         phát từ cái nôi Cách Mạng Mười Nga, rồi như vết dầu
         loang, lan qua Trung Quốc rồi tràn xuống Việt Nam. 
Chuyện rằng: Một phái đoàn đại biểu nhân dân
         vào họp với Stalin một tiếng đồng hồ rồi ra về. Stalin không
         tìm được cái ‘ống vố’ để hút thuốc bèn
         sai Công An điều tra coi thằng nào dám lấy cái ống vố của
         tao?  Ba mươi phút sau Stalin tìm lại được cái ống
         vố, bèn ra lịnh thả phái đoàn đại biểu nhân dân ra.
         Viên cầm đầu Công An điều tra xét hỏi báo cáo: “Thưa!
         Xin lỗi đồng chí lãnh tụ Stalin! Trễ quá rồi ạ! Vì phân
         nửa đoàn đại biểu nhân dân thú nhận là có ăn
         cắp cái ống vố của đồng chí. Còn phân nửa đã
         theo ‘ông bà ông vải’ trong quá trình điều tra tội phạm
         rồi ạ!”
Đọc cái chuyện Nga rồi
         cái chuyện Việt Nam xong, người viết nghe cũng sợ thiệt! Sợ quá
         đi chớ! 
Còn ‘cha’ nào ham vui, liều
         mạng về Việt Nam, ‘chơi tới bến’, ‘chơi cho đã’,
         nếu có gì thì rán chịu nha! Đừng trách sao bạn hiền
         biết mà không bảo gì nhau!
đoàn xuân thu.
melbourne
      
      Phải Chi Còn Má!
 

Bà ‘chằn’ của người
         viết hồi xửa, hồi xưa là con gái Cần Thơ. Con gái Cần Thơ
         thì không cắc cớ, nhưng em là trường hợp ‘ngoại lệ’!
Yêu là phải lựa ‘thằng’ thông minh, học
         giỏi, con nhà giàu rồi mới chịu ‘ưng’ cho nó ‘phẻ’!
         Làm như là Hoa Hậu Venezuela không bằng?
Mà
         muốn biết thông minh hay không thì ‘em’ thường ra câu đố
         cho ‘chàng’ giải đáp; để coi cái IQ (xin đọc theo kiểu
         Việt Nam mình) của ‘chàng’ ra sao? Giống như bây giờ mấy
         thằng Úc, trước khi mướn người làm, thường ‘interview’.
         Không qua được ‘interview’ là mình tiêu. Vậy thôi!
“Tiếng anh ăn học làu thông! Lại đây em
         hỏi khăn lông mấy đường?” 
Câu trả lời
         dễ ợt: “Em về đếm sạch cỏ vườn! Ra đây anh nói:
         mấy đường khăn lông!” Hỏi vậy mà cũng bày đặt
         hỏi!
Nhưng có lần em chơi khó, hỏi: “Anh là dân Mỹ
         Tho. Anh nói: Má anh có quầy bán cơm tấm để nuôi anh ăn
         học trên đường Huyện Toại. Mà anh có biết Huyện Toại
         là ông nào vậy hông?” 
Mình bí!
         Nhém chút nữa là em cho mình rớt rồi! Nhưng có lẽ nhờ
         ‘đẹp trai’ và nói hơi ‘dai’ nên em cho đậu vớt.
         
Dù em cho đậu vớt nhưng không trả
         lời được cho em: “Huyện Toại là ông nào?”  Người
         viết rất tức tối! Rất: ‘Hận đời đen bạc! Hận kẻ
         bạc tình! Hận cả gia đình! Hận luôn hàng xóm!’ Nghĩa
         là hận hết ráo! Và trong trường hợp nầy người viết
         còn hận luôn mấy ông soạn sách giáo khoa nữa đó!
Như quý độc giả thân mến từng biết: 
         Trước 1975, thời trung học, từ lớp đệ thất tới lớp
         đệ nhứt, năm nào cũng có môn Sử Địa, 2 giờ một
         tuần. Một giờ Sử, một giờ Địa. Giờ học đã ít,
         mà chương trình học thì ‘thiên la địa võng’. Học
         Sử Việt từ thưở ‘Được Voi đòi Hai Bà Trưng’
         cho tới thời ‘Bảo Đại’! Học từ ‘Tây mũi lõ’
         cho tới ‘Tàu khựa, Tàu phù’. Học thiệt nhiều nhưng biết
         chẳng bao nhiêu vì ‘lớt lớt bên ngoài như xài thuốc đỏ’.
         Nhưng có cái ngộ, kỳ kỳ là địa phương mình, nơi
         mình ăn dầm nằm dề thì bù trất? Học trò hỏng biết
         xa hơn cái lỗ mũi. Sử anh hùng dân tộc ngay chính quê hương
         bản thổ của mình thì mấy ổng không cho vô chương trình.
         Không học! Sao biết?  Nên thấy tên ông Huyện Toại
         mình cứ tưởng người dưng? 
Sau nầy VC vô,
         còn tệ hại hơn! Không có Huyện Toại gì ráo? Chỉ có
         ‘Ông Lê Nin ở nước Nga! Mà sao ông đứng vườn hoa nước
         nầy?  Ông ngửa mặt, Ông chỉ tay! Làm như  nước
         Việt này là của ông?’. Đó là ngoài Hà Nội. Còn
         trong Sài Gòn thì: Huỳnh văn Bánh, Đoàn văn Bơ, Mạc thị
         Bưởi. Bộ đói lắm sao mà đặt tên đường toàn
         là bánh trái không vậy hả mấy thằng ‘ông nội con nít’?
         Mấy cái tên đường nầy ‘Lê văn Tám’ quá 
         nên khỏi có ý kiến gì cho nó mệt!
Phàm muốn dạy dân yêu nước, thương nòi đâu
         phải ngang xương nhẩy cái rét vô ‘Yêu tổ quốc, yêu
         đồng bào…?’ Mà phải bắt nguồn từ gia đình. Gia đình
         là rường cột quốc gia mà! Phải thương yêu cha mẹ, anh em
         trước. Lớn lên một chút thì bà con cô bác… rồi
         láng giềng thôn ấp. Lúc ‘dậy thì’, râu măng ‘tí
         chút’, bể tiếng khàn khàn như con vịt đực… mới ngó
         qua cô em láng giềng, người em cách dậu mồng tơi xanh rờn chớ!
         Thương như vậy mới tuần tự nhi tiến và hợp lẽ giềng
         mối với Đất và Trời!
Vì là phe
         ta, nên người viết mới bỏ công ‘buồn’ mấy ông soạn
         chương trình giáo khoa Sử  Địa hồi trước 75 lắm
         nha! ‘Mấy thầy soạn chung chung, ta bà thế giới quá! Còn học
         trò như ‘em’ lại không biết ất giáp gì về địa
         phương, về cuống rún chưa lìa, về quê hương bản thổ
         hết trơn hết trọi á!’
Gần 40 năm sau,
         xa quê, xa cái xã Điều Hòa, cái Thị Xã Mỹ Tho ngày
         mất nước, quê người, Melbourne, đêm nay viết bài nầy thì
         con đường Huyện Toại mới trở lại mà hành hạ đứa
         học trò từ lúc tóc còn xanh mơn mởn ngày xưa cho đến
         đầu chớm bạc bây giờ!
Ổng là ai?
         Ông là ai? Là ai? Là ai? 
Bèn làm cái
         nghiên cứu, lục lọi thì thấy rằng:
Ông Huyện Toại
         thực ra là Huyện Thoại. Tây, nó viết bỏ chữ h nên thành
         Toại. Tên họ ổng là: Đỗ Trình Thoại, người thôn Yên
         Luông, huyện Kiến Hòa, trấn Định Tường (thời VC thì thuộc
         huyện Gò Công Tây, tỉnh Tiền Giang).
Năm
         Quý Mão (1843), đậu Cử nhân tại Trường Hương Gia Định,
         được bổ làm Tri huyện Tân Hòa (bao gồm khu vực Gò Công
         thuộc tỉnh Tiền Giang ngày nay) nên được mọi người quen gọi
         là Huyện Thoại. 
Tây đánh Lục Tỉnh
         Nam Kỳ, ông chống lại. Vào tờ mờ sáng ngày 22 tháng 6 năm
         1861 (Tân Dậu), ông cùng 600 nghĩa quân đánh đồn Gò Công
         do một sĩ quan hải quân Pháp là Paulin Vial và 27 quân sĩ trú
         đóng. 
Huyện Toại dùng gươm giết
         được một tên lính Hải Quân Bodiez và đâm trọng thương
         trung úy Paulin Vial, Trưởng đồn kiêm Giám đốc bản xứ sự
         vụ Gò Công.  Nhưng sau đó, bị trúng đạn, ông
         hy sinh tại trận tiền cùng với 14 chiến sĩ khác.
Để trả lời một câu hỏi về chính quê nhà
         mình… mà cần tới 40 năm mới làm được! Thiệt nghĩ
         mắc cỡ quá! Nhưng trễ còn hơn không!
Sau khi dựng em yêu đang ‘ngáy như sấm’ dậy, để
         nghe ‘trả lời một câu hỏi’ 40 năm về trước. Người
         viết còn nhắc cho ‘em yêu’ về quan niệm hồi xưa đi chọn
         vợ của mình như thế này: chỉ cần có hai điều kiện
         thôi. Một chánh, một phụ. Chánh là phải đẹp! He he! (con vợ
         nghe, nó khoái quá trời?) Phụ là phải biết nấu cơm tấm
         để về nhà tiếp Má mình đi bán…để nuôi mình!
         
Nhớ ngày xưa em nói em yêu có anh
         thôi! Không ai ngoài anh nữa? Và em là con gái Cần Thơ chỉ
         biết làm bánh cống. Còn cơm tấm, chịu thua! Thua thì bỏ. Em
         nghe hăm; sợ không được làm ‘Con Gấu Mẹ Vĩ Đại’,
         nên năn nỉ ỉ ôi: “Anh dạy em đi!”
Người viết
         từng chạy bàn cho quầy cơm tấm của Má mòn gần chục đôi
         dép nên rành sáu câu vọng cổ, bèn soạn cái ‘giáo
         án’ nầy để ‘Dạy con dạy thuở còn thơ. Dạy vợ
         dạy thuở bơ vơ mới về!’ Trước hết là bày cách
         cho em lấy lòng Má của mình; sau là cho em biết thế nào là
         lễ độ!  Chớ hỏng phải bất cứ cái gì cũng
         ong óng lên: “Tui biết hết” đâu nha!
Người viết dạy em rằng: Dĩa cơm bì sườn ngon phải
         nhiều màu sắc đẹp mắt như tranh Picasso. Trắng của cơm, vàng
         ươm của sườn nướng, đỏ của cà rốt, xanh của dưa
         leo.  Sườn nướng phải mềm, thơm. Bì thịt, thính
         và bông da ăn phải ngứa răng.  Đồ chua phải dòn,
         nhai rau ráu . Nếu muốn, chơi thêm một trứng gà ốp
         la nữa cho nó bổ… ‘thận’? 
Sườn nướng
         phải là thịt ‘cốt lết’ ngon, tẩm mật ong, muối, nước
         mắm, dầu hào, dầu mè, tỏi, hành khô, hạt tiêu cho ngấm
         rồi đem nướng vĩ than. Chu choa, mỡ  cháy xèo xèo,
         khói thơm bay xa …ba cây số!
Còn bì thịt
         là thịt nạc mông hoặc thịt nạc vai, ướp muối, hạt tiêu,
         tỏi, đường, nước mắm.  Xong đem ram cho vàng rồi
         xắt sợi.
Phần nước mắm: nước
         mắm ngon Phú Quốc, hiệu ba con cá cơm, đựng trong tỉn. Nấu sôi,
         vớt bọt, nêm đường, giấm, tỏi với ớt bầm pha thêm vài
         trái dừa xiêm. 
Còn đồ chua là cà
         rốt, đường, giấm, muối, có thể thêm củ cải trắng với
         dưa leo và cà chua ăn kèm cho đỡ ngán. 
Còn phi mỡ hành: hành lá rửa sạch, thái nhỏ, trộn
         vào tô hành một ít dầu ăn, phi trên bếp khoảng 30 giây
         để hành vừa chín tới. 
Nấu cơm tấm,
         sau khi đã nhặt hết mấy hạt sạn nho nhỏ còn lẫn trong tấm. 
         Làm ẩu tả, còn sót sạn, cắn nghe cái ‘bốp’ là
         gãy răng.  Không nấu kiểu thường, trừ trường hợp
         muốn ăn cơm cháy với tép mỡ rắc đường, mà phải
         đổ tấm, sau khi vo sạch, vào từng vỉ nhỏ, xăm xắp nước,
         bỏ vào nồi lớn, hấp. Thêm vài cái lá dứa cho thơm ‘râu’!
Sau khi hướng dẫn em yêu thật tỉ mỉ phần lý
         thuyết, tính dắt ‘ Con Gấu Mẹ Vĩ Đại’ về thưa với
         Má là: con đi học ở Cần Thơ kiếm được một đứa
         về đỡ tay đỡ chân cho Má nè! Nhưng chưa lần nào em
         được ‘hân hạnh’(?) làm dâu thì Má bị tai biến
         mạch máu não và ra đi khi tuổi mới 40. Má ơi!
Tháng
         6, Melbourne, trời cuối thu, sắp sang đông. Gió nhiều, mưa cũng lắm. 
         Tới ngày giỗ má rồi. Năm nay như mọi năm, vợ con sẽ
         làm cơm tấm sườn bì cúng má. Chính tay con sẽ làm nước
         mắm với ‘bí quyết gia truyền’ nầy cho hai thằng con, hai đứa
         con dâu và 4 đứa cháu nội ăn, để tụi nó ngả nón
         cuối đầu mà khâm phục Tía nó cũng biết làm… chớ
         không phải chỉ chuyên ‘dóc tổ’!
Con
         đường Huyện Toại, quầy cơm tấm của má ngày xưa đi
         suốt theo con cả thời niên thiếu cho mãi đến bây giờ! 
Thu Melbourne, lá vàng đã đầy trên lối! Dĩa
         cơm tấm ngày xưa, con đường Huyện Toại và bài hồi ức
         nầy làm con nhớ Má biết bao nhiêu!
Vợ con, ‘Con
         Gấu Mẹ Vĩ Đại’, nói rằng: nó cám ơn Má nhiều
         biết bao nhiêu vì Má đã đẻ ra con và cho nó một người
         chồng rất dễ thương…và dễ dạy! 
‘Con Gấu Mẹ Vĩ Đại’ nói một câu rất ăn
         tiền là: “Phải chi Má còn sống! Giờ dẫu Má có già,
         có quên trước quên sau hoặc tánh tình khó khăn gì đi
         chăng nữa, em nhứt định làm bổn phận dâu con…mà dâu
         ‘ngọt’ chớ hỏng có chua; hết lòng phụng dưỡng Má
         của anh như Má của em! Nhứt định không bao giờ ‘xúi bẩy’
         anh đưa Má vô Nhà Dưỡng Lão( Nursing  Home) đâu
         nha?!”
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Vọc Nước Chiêm Bao!
Gởi Bạn Văn Hoàng Chu!

"Makes
         the Whole World Kin", có người dịch là Đồng Bệnh Tương Thân,
         là truyện ngắn của O. Henry in năm 1911 ở New York.
Truyện rằng: Một tên đầu trộm đuôi cướp, còn
         trẻ, bỏ túi một khẩu súng lục, leo qua cửa sổ vào nhà
         định ăn trộm. Trong lúc lục lọi tìm những vật quý giá,
         hắn thấy đèn trong phòng ngủ còn sáng và thấy ông chủ
         nhà đang ngủ. Hắn đánh thức ông dậy, bắt dơ tay lên.
         Ông già chỉ dơ được một tay thôi vì ông bị bệnh
         thấp khớp. Trùng hợp thay, tên cướp này cũng bị bệnh y như
         vậy. Tên ăn cướp và nạn nhân, hai người rủ rỉ rù
         rì, ‘tâm sự loài chim biển’ về bệnh trạng và cách
         chạy chữa rồi trở thành bạn thiết. Rủ nhau ra pub nhậu. Ra khỏi
         nhà ông già quên mang tiền theo thì tên cướp nói: “Đừng
         lo, để tui trả!” He he!
Do đó bạn
         ôi! 
Cuộc đời đôi khi bất ngờ lại
         cho ta những điều còn quý hơn là cả tiền bạc, châu báu:
         Đó là tình bạn!
Hai người trước
         là kẻ cướp và người bị cướp. Một trẻ, một già.
         Vậy mà cùng bị bệnh thấp khớp đã làm họ trở thành
         bạn nhậu! 
Còn chúng ta, cùng khoái đọc, khoái viết, khoái
         văn thì trước sau gì rồi cũng sẽ có những tình bạn
         văn quá đã, quý giá hơn châu báu nữa bạn ôi! 
         
Chẳng hạn, mới đây, bài 'Hành
         Trình một tiếng ru em!' đi trên Trẻ Magazine, Texas, Hoa Kỳ, có độc
         giả hỏi về nghĩa chữ 'Ve'? Người viết rất hân hạnh vì
         bài mình được đọc, nên sung sướng trả lời rằng
         : “Bắp non mà nướng lửa lò. Đố ai 've' đặng con đò
         Thủ Thiêm!”
Viết là học! Vui là
         độc giả đọc, rồi có thảo luận một vài cái chưa
         rõ. Để mình có cái cơ hội mà 'ngâm' cứu thêm.  He
         he!
Đó là chuyện bên Mỹ. Còn bên
         Úc nầy, người viết vừa mới nhận được cái bài
         viết của anh bạn trẻ măng, mới 5 bó, Hoàng Chu, dưới đây!
         Xin kính trình quý độc giả thân mến, kèm theo những lời
         ‘cà khịa’ của người viết trong cái tình thắm thiết
         văn nghệ ‘gừng cay, muối mặn’ như sau:
Theo dõi cái blog Việt Luận này từ hồi còn trứng
         nước, thỉnh thoảng cũng góp vui, lời qua tiếng lại với bà
         con cho rậm đám. Từ các cây viết tài tử buổi đầu
         ngày càng vững tay cho đến sau này có sự tham gia của vài
         cây bút như Đoàn Xuân Thu (dxt) chẳng hạn. Và lâu nay đọc
         mấy bài viết của ổng mà nhớ tới nhiều chuyện xưa.
Từ bài 'Tần Quỳnh khóc bạn' làm mình nhớ tới truyện
         'Thuyết Đường', quyển truyện Tàu dầy cộm đầu tiên mình
         đọc trọn, và mở đầu cho 'Tàn Đường', 'La Thông Tảo
         Bắc', 'Tiết Nhơn Quý Chinh Đông', ‘Tiết Đinh San Chinh Tây', ‘Tam
         Quốc Chí’, v.v... sau này.
Hồi đó
         đang học lớp Năm, còn ở với ông bà ngoại, đang tuổi
         ham chơi mà trưa nào cũng bị bắt phải nằm ngủ cả tiếng
         đồng hồ; không buồn ngủ cũng phải nằm xuống, dù nhắm
         mắt... để đó. Trưa nào cũng vậy, nằm mà không ngủ
         được, ngọ nguậy ngồi dậy là có cây roi mây chờ sẵn.
         May quá vớ được quyển Thuyết Đường dầy cộm, trước
         chẳng để vào mắt, nay đem đọc tạm; lúc đầu định
         đọc cho dễ ngủ, nào ngờ càng đọc càng bị hấp dẫn,
         ngày qua ngày cho đến hết quyển sách hồi nào không hay.
Từ nhân vật Tần Quỳnh tức Tần Thúc Bảo,
         quân sư Từ Mậu Công cho đến anh chàng ba búa Trình Giảo
         Kim, anh chúa đảng cướp ngồi không chia của Đơn Hùng Tín.
         Những nhân vật trong truyện là những điển hình về các
         mẫu người: trung, ngay, gian, nịnh - khác hẳn trong các truyện cổ tích
         trước kia - đã dẫn mình vào một thế giới rộng lớn
         hơn để sau này đến với Kim Dung, Cổ Long.
Rồi đến
         bài 'Bến Thành! Súp Lê vội thổi!' ông dxt lại nhắc đến
         'Tuấn, chàng trai nước Việt' cùa Nguyễn Vỹ, một quyển truyện
         dài khác, 2 tập dầy cộm, đã cho mình những kiến thức
         vỡ lòng về thời Pháp thuộc. Từ cậu Ký Thanh với câu tiếng
         Tây rau muống dài lòng ngòng , đến những nhà hoạt động
         chính trị Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, đến cả các tay tổ Cộng
         sản Đặng Xuân Khu (Trường Chinh), Đặng Thái Mai. 
Thủa đó mới lên trung học, ở với ba má
         trên Ngã Bảy; lúc đó kinh tế gia đình cũng khá, má
         lại phát hiện ra chợ sách cũ Sài Gòn trên đường Nguyễn
         Trung Trực, gần trường Kỹ Thuật Cao Thắng. Mình đã đi với
         má lên đó mua sách; gọi là chợ sách cũ nhưng đa số
         các sách bán ở đó còn mới toanh, không biết do nhà
         in in dư tuồn ra hay in lậu mà giá thì rẻ hơn trong nhà sách
         rất nhiều.  
Má mua một
         loạt các truyện của các nhà văn Tiền Chiến như 'Xóm Cầu
         Mới' của Nhất Linh, 'Tiêu Sơn Tráng Sĩ' của Khái Hưng,... đặc
         biệt má rất thích các truyện của nhà văn Lê Nguyên
         Trương. Ngoài ra còn có các bộ truyện Tàu, và bộ
         'Tuấn chàng trai nước Việt' mà trước đó mình có
         đọc một vài đoạn trong bán nguyệt san Phổ Thông. Chả là
         cũng trong thời gian 'ngủ trưa' thời tiểu học đã kể ở trên,
         sau khi 'ngốn' xong bộ 'Thuyết Đường' mình quay sang 'ăn tạp', đọc
         đến cả các nguyệt san của các cậu từ Bách Khoa, Thời Nay
         cho đến Phổ Thông, dĩ nhiên là không đọc hết mà chỉ
         các bài viết ngắn hoặc các truyện mà mình thấy thích.
         Đến bây giờ vẫn còn nhớ vài đoạn trong 'Mình ơi' (một
         mục tạp ghi tương tự như 'Thư gửi bạn ta' của Bùi Bảo
         Trúc bây giờ) của Diệu Huyền (một bút hiệu khác của Nguyễn
         Vỹ) chẳng hạn như bài viết về trận đấu giữa hai đội
         bóng tròn nữ ở Cái Vồn, Long Xuyên với đoạn
         thơ dưới đây:
“Mấy cô
         thôn nữ Long Xuyên. Cô nào cũng đẹp như tiên hở đùi.
         Đen thui đen thủi đen thùi. Hăm hai thiếu nữ trông mùi quá
         ta. Hăm hai cầu tướng chu choa. Giành nhau một quả banh da giữa trời!”
Bạn văn ôi!
Nhà văn Lê
         Văn Trương chứ không phải Lê Nguyên Trương! Ông mà đổi
         tên ổng là phải nấu chè đó nhe! He he!
Còn Cái Vồn, tức Bình Minh, bên kia Bắc Cần Thơ,
         thuộc Vĩnh Long chứ không phải Long Xuyên. Đất, căn cứ địa,
         của Trần văn Soái tức Năm Lửa, Hòa Hảo. Tui cho rằng hai đội
         ‘đàn bà đá banh’ nầy: một của Cái Vồn, Vĩnh
         Long và một của Long Xuyên. Còn quả banh da giữa trời là của
         tui? He he!
Trong những quyển sách má mua
         ở chợ sách cũ cũng có các tác phẩm của Bình Nguyên
         Lộc như 'Quán bên đường', 'Đò dọc'. Ông dxt cũng nhắc
         đến một đoạn nói về công tử Quờn trong bài 'Chữ của
         thánh thần!'.  Đoạn này mình còn nhớ đọc lần
         đầu tiên trong quyển sách Giảng văn lớp Đệ Thất của
         tác giả Đỗ Văn Tú, sau đó được đọc toàn
         bộ trong quyển 'Đò dọc'. Tuy chỉ là một nhân vật phụ, rất
         phụ trong quyển truyện mà sao mình vẫn nhớ đến bây giờ?
Trong bài 'Ba Tôi! Người Đánh Máy Mướn!' dxt nhắc về
         các tiệm Ronéo và đoạn đường Lý Thái Tổ - Phan Đình
         Phùng. Đoạn đường này mình cũng rất rành. Khi ở ngôi
         nhà trên Ngã Bảy mình học thêm Toán Lý Hóa ở một
         trường dạy kèm nằm trên lầu của một tiệm Ronéo như
         vậy. Hàng ngày từ nhà ở đường Pétrus Ký len lỏi
         qua khu nhà của các đồng bào tạm cư do hỏa hoạn sau Tết
         Mậu Thân và Việt kiều chạy nạn 'cáp duồn' từ Campuchia về,
         ra đường Lý Thái Tổ, băng qua đường đi về phía
         ngã ba Phan Đình Phùng để đến lớp. Cũng con đường
         này cuối tuần ba má hay chở các con, từ Pétrus Ký quẹo vào
         Lý Thái Tổ, rồi sang Phan Đình Phùng, quẹo vào đường
         Nguyễn Thiện Thuật để ăn hủ ‘tíu’ bò viên. Thỉnh
         thoảng mình còn được ưu tiên thêm một chén bò viên
         không: chỉ có bò viên và hành lá thái nhỏ thơm phưng
         phức.
Bạn văn ôi! 
Ông nhắc tới bò vò viên, làm tui lại nhớ quá
         chừng những chiếc xe bò vò viên gần rạp Đại Đồng,
         ngã tư Phan Thanh Giản và Cao Thắng. Tui thì 'hẩu xực' bò vò
         viên có ngò gai xắt nhỏ chớ không có bỏ hành như của
         ông đâu! Mà bò vò viên là của người Tiều, trong
         khi hủ ‘tíu’, mì thì lại do người Quảng nấu! Do đó
         hủ ‘tíu’ bò vò viên là Tiều Quảng giao duyên? He he!
Cũng trong bài viết này mình mới biết: Hóa ra ông dxt là
         đồng môn của mình. Ổng là đàn anh học trước mình
         cả mười năm ở trường Pétrus Ký. Hồi đó nhà dọn
         lên Ngã Bảy nên ở nhà muốn mình thi vào trường này
         vì trường nổi tiếng mà gần, đi bộ chỉ khoảng hai mươi
         phút. Than ôi! Lực bất tòng tâm! Mình thi rớt, chỉ đủ
         điểm vào lớp bán công, học buổi tối. Còn nhớ trường
         có 15 lớp mỗi bậc, chia đều cho 5 lớp mỗi buổi, mình vào
         lớp 6/13. Học bán công cũng cùng chương trình, cùng các
         thầy cô như lớp ngày chỉ có vài khác biệt nhỏ. Thứ
         nhất là cái phù hiệu, học sinh lớp ngày mang phù hiệu có
         chữ Pétrus Trương Vĩnh Ký màu đỏ, còn học sinh lớp
         tối phù hiệu cũng y vậy nhưng chữ màu xanh. Ngoài ra mỗi ba tháng
         cả lớp xếp hàng đi lên văn phòng đóng học phí. Học
         buổi tối với ước mong có ngày nào đó do học giỏi
         sẽ được chuyển lên lớp ngày (chỉ nghe nói thôi chứ
         chưa thấy trường hợp nào). Đến cuối năm lớp 8 thì Việt
         Cộng vào, giải tán lớp tối, học sinh được chuyển sang các
         trường tư thục nay đã biến thành trường công. Trường
         Pétrus Ký mất tên, tượng ông Trương Vĩnh Ký trong sân
         trường và ngoài công trường đối diện nhà thờ Đức
         Bà cũng bị hạ bỏ, còn nhớ có một bài báo trên
         tờ Sàigòn Giải Phóng ca tụng việc đó và gọi ông
         là "tên học phiệt". Ôi! Thật là một cuộc đổi
         đời!
Đọc mỗi bài viết của
         dxt lại làm mình nhớ đến những chuyện xưa, vậy mà muốn
         bỏ vài câu bình luận lại không biết viết gì, chắc vì
         có nhiều điều muốn viết quá chăng!?
Nay thôi thì gom góp lại làm một bài gọi là tạ
         lòng người viết đã nhắc nhớ nhiều đến thời thơ
         ấu.
Bạn văn ôi!
Petrus
         Ký chứ không phải là Pétrus Ký. Không có dấu sắc trên
         chữ e. Tên thánh của ông Trương Vĩnh Ký!
Bạn có để ý cái tượng đồng bán thân
         của Ông Trương Vĩnh Ký, mặc áo dài khăn đống, đeo
         một dãy huân chương bên ngực trái và trên gò má
         phải có vết lõm không?
Vết nầy, nghe
         thuật lại, là do đạn bắn gây ra. Vì trưa ngày 27 tháng
         4 năm 1955, trường Petrus Ký là chiến trường giữa lính Bình
         Xuyên Bảy Viễn và Quân đội Quốc gia của ông Ngô Đình Diệm
         (lúc đó Lại văn Sang, phe Bảy Viễn, đang nắm Tổng Giám Đốc
         Cảnh Sát Quốc Gia. Tổng Nha nằm phía bên kia đường Cộng
         Hòa đối diện trường Petrus Ký. Cái tiếu lâm là hồi
         trước đó Bảy Viễn là ăn cướp! Ha ha!) 
Bạn văn Hoàng Chu ôi! Xin cám ơn nhiều…nhiều!
Mình xa quê, xa Sài Gòn đã lâu mà nhắc
         tới vẫn thấy bồi hồi quá xá hé?
Những hình ảnh cũ bây giờ chỉ còn lại trong chiêm
         bao. Đêm quê người thỉnh thoảng lại nhớ những ngày vui năm
         cũ thì cũng chỉ là ‘vọc nước chiêm bao’ của những
         người phải làm cái thân xa xứ mà thôi!
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Hội chứng Stockholm!
 
Thứ hai, ngày 6 tháng 5 năm 2013, với sự giúp
         sức của một ‘anh hùng bất đắc dĩ’, Charles Ramsey, người
         hàng xóm, Amanda Berry đã đào thoát khỏi căn nhà, cũng
         là ngục tù, mà tên bắt cóc đã giam giữ cô gần
         suốt một thập niên trên Seymore Avenue, thành phố Cleveland, tiểu bang Ohio,
         Hoa Kỳ.
Lời nói đầu tiên của Amanda với
         nhân viên trực tổng đài Cảnh Sát 911 là: 
“I’m free now” “Tôi đã được tự do!”
Hai phút sau,  Cảnh Sát ào tới căn nhà
         của Ariel Castro, 52 tuổi, tên hung phạm.
Căn nhà hoàn
         toàn bị khóa kín. Khóa ở tầng hầm, khóa ở các phòng,
         khóa ở nhà chứa xe. Những cửa sổ đều bị dán kín
         bằng những bao vụt rác khiến người bên trong không thể nhìn
         ra bên ngoài và người bên ngoài cũng không nhìn thấy được
         bên trong!
Ở đó, cảnh sát giải
         cứu được 3 người phụ nữ và một bé gái vừa lên
         6, tên Jocelyn, con của Amanda.
Tin tức về tội ác
         này, nhanh như chớp, qua giới truyền thông, làm rúng động nước
         Mỹ và toàn thế giới!
Tên thủ ác,
         con quỷ đội lớp người nầy, dưới một cái vỏ bọc
         rất hiền hòa, là một tài xế xe bus cho một trường học
         ở địa phương, chuyên đưa đón học trò đi học.
Nạn nhân của y là: 
Amanda
         Berry biến mất lúc tuổi mới vừa 16 vào ngày 21 tháng
         4 năm 2003 khi chấm dứt ca làm ở Burger King và trên đường về
         nhà. 
Gina de Jesus là bạn học với
         con gái hung phạm, biến mất lúc tuổi mới vừa 14, lúc trên đường
         đi học về, một năm sau đó.
Michelle Knight
         biến mất năm 2002 và lúc được cứu thoát cô đã
         32 tuổi.
Những nạn nhân nầy đã lần lượt
         bị Ariel Castro bắt cóc, mang về nhà tù của y, trói lại, giam giữ
         ở những căn phòng khác nhau và bắt buộc họ phải làm nô
         lệ tình dục cho con quỷ nầy suốt cả một thập niên dài.
Một trong ba người phụ nữ này được biết
         đã sẩy thai ba lần vì bị đánh đập, tra tấn và bị
         bỏ đói.
Dù khoảng thời gian dài
         đằng đẳng, thê lương như vậy nhưng gia đình, bè bạn
         của những người bị mất tích, thất tung chưa bao giờ từ bỏ
         niềm hy vọng là họ vẫn còn sống sót ở đâu đó.
         Sẽ có ngày gặp lại?
Bà ngoại của
         Amanda Berry nức nở nói:
 “Xin
         cám ơn Thượng Đế! Bà luôn luôn nghĩ tới con. Không bao
         giờ quên được! con ơi!”
Nhưng mẹ của
         Berry, bà Louwana Miller, không được may mắn gặp lại con mình.
Suốt ba năm, sau ngày Berry bị bắt cóc, bà vẫn
         không ngừng tìm kiếm. Niềm đau đớn đó đã làm
         bà lâm bệnh nặng, rồi từ giã cõi đời vào tháng
         3 năm 2006 với một trái tim hoàn toàn tan vỡ. "She literally died of
         a broken heart!" 
Tên hung phạm nầy rồi
         đây sẽ phải ra trước Tòa để trả lời về những hành
         động tàn ác mà y đã gây ra. Hắn đã tước đoạt
         tự do của người khác; giờ chắc có lẽ là hắn sẽ không
         bao giờ có được tự do nữa. Ác giả, ác báo!
Còn nạn nhân thì có thể sẽ phải mất
         nhiều tháng, thậm chí nhiều năm, mới hồi phục được
         sức khỏe tâm thần sau những thử thách khắc nghiệt mà họ
         phải trải qua. Và trong trường hợp này, chưa rõ ba nạn nhân
         có mắc phải ‘Hội chứng Stockholm’ hay không?
Nhưng hội chứng Stockholm là gì?
Hội chứng
         Stockholm là thuật ngữ được nhà tội phạm học, bác sĩ
         tâm thần Nils Bejerot đặt ra, sau một vụ cướp ngân hàng và
         cầm giữ con tin xảy ra năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển, dùng để
         mô tả một trạng thái tâm lý của một người bị bắt
         cóc lâu ngày, chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông
         cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình! 
Ngày 23/8/1973, Jan Erik "Janne" Olsson, là một tù nhân đang
         được đi phép,  mang một khẩu súng máy, xông
         vào cướp ngân hàng Kreditbanken ở Stockholm, bắt 4 nhân viên ở
         đây làm con tin trong suốt 6 ngày liền.
Hắn
         đòi hỏi phải phóng thích và mang bạn tù của y là Clark
         Olofsson đến, cùng 3 triệu đồng tiền Thụy Điển (Swedish Krona) tương
         đương với 3 triệu đô Mỹ theo thời giá bây giờ, với
         hai khẩu súng, áo giáp chống đạn, nón sắt và một chiếc
         xe ‘cực kỳ tốc độ!’
Trận đánh
         cướp nầy lần đầu tiên được trực tiếp truyền hình
         trên thế giới.
Ngày 28 tháng 8, Cảnh Sát
         dùng hơi gas tấn công và hai tên cướp đầu hàng. Những
         con tin được giải thoát.
Nhưng kinh ngạc,
         bất ngờ thay những con tin nầy không những đã ôm hôn những
         kẻ đã cầm giữ mình suốt sáu ngày liền, mà còn
         lên tiếng oán than, chê trách những nhân viên công lực đã
         đương đầu với nguy hiểm (bằng cớ là có hai cảnh sát
         đã bị chúng bắn trọng thương) để giải cứu mình!
Tại sao như vậy?
Các bác sĩ
         tâm thần giải thích rằng các nạn nhân đã bị hội
         chứng Stockholm. Hội chứng nầy xảy ra khi nạn nhân bị ép buộc
         phải đối diện với một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, đe
         dọa đến mạng sống của mình thì phản ứng lại bằng
         cách cam chịu thay vì kháng cự. Nạn nhân đã tự biện luận
         và chấp nhận việc cầu thân với kẻ địch để thích
         hợp với môi trường mới, hòng khỏi bị giết hoặc bị
         đánh đập, bạo hành.  Sau một thời gian dài thì
         các nạn nhân dần dần tỏ ra tuân phục,  rồi cảm
         mến do sự chăm sóc dù rất nhỏ nhoi của thủ phạm mà không
         ý thức được phải trái nữa!
Mà
         không phải chỉ 4 nhân viên ngân hàng này mà còn có
         những trường hợp khác còn quái đản hơn nữa như: 
Natascha Kampusch, người Áo, bị nhốt dưới tầng
         hầm suốt 8 năm, từ năm 1998, khi mới 10 tuổi. Wolfgang Priklopil đánh
         đập cô hơn 200 lần một tuần và xích cô lại trong khi họ
         ngủ chung, nhưng mãi đến tháng 8/2006, Kampusch mới quyết định
         thoát ra. Còn Priklopil thì đâm đầu vào tàu hỏa tự sát.
Có người còn đi xa hơn nữa! Không những
         không căm ghét mà còn cộng tác nhiệt tình với kẻ thù,
         như vụ: Patty Hearst bị bắt cóc năm 1974 đã tiếp tay, giúp bọn
         chúng cướp ngân hàng!
Khi bị bắt
         làm nô lệ, làm con tin thường thì có hai trường hợp xảy
         ra: Nếu bọn cướp này hung bạo đánh đập, tra tấn con tin thì
         chúng sẽ bị nạn nhân căm thù đến tận xương tủy.
         
Còn nếu chúng chỉ đối xử lịch
         sự một chút thôi, cũng đủ làm nạn nhân hàm ơn vì
         được tha chết; mà hết lòng thương mến và ủng hộ
         bọn chúng!
Chuyện nầy xảy ra hà rầm
         trong các chế độ độc tài Cộng Sản.
Theo ý người viết, những hành động về hùa, tiếp
         tay với kẻ thù, gọi nó là ‘Stockholm Syndrome’ chi cho nó rối
         rắm! Gọi một cách trần trụi hơn là hội chứng “Hun Hít
         Kẻ Thù” cho nó dễ hiểu hơn!
Xét trên
         bình diện một quốc gia. Chẳng hạn như mới đây ở Bắc
         Triều Tiên cũng có ít nhứt là một người đang chịu
         hội chứng đó. 
Ông nội, cha, rồi con nhà
         họ Kim cầm giữ dân tộc Triều Tiên như nô lệ. Nhân dân
         Bắc Triều Tiên chịu biết bao nhiêu là thống khổ; đói rách,
         lầm than…Vậy mà nữ cảnh sát giao thông, 22 tuổi, Ri Kyong-sim đã…
         dập lửa cứu một tấm áp phích có tên Kim Jong-un.  Rồi
         thành “Anh hùng Cộng hòa”! Ri Kyong-sim, khóc suốt lúc nhận
         huân chương...Ngoài danh hiệu anh hùng, ‘em’ còn được
         thưởng một căn hộ mới ở Bình Nhưỡng.
Một người Việt, trong nước, nói rằng: “Nếu tặng
         tôi... cái nhà, chẳng cần phong anh hùng gì ráo trọi, mà
         kêu tôi khóc; tôi còn khóc nhiều hơn ‘em’ nữa kìa!
         Khóc như cha chết vậy đó?!” He he!
Cả
         một dân tộc bị ông nội rồi cha, rồi con họ Kim, nhất là
         lãnh tụ trẻ tuổi Kim Jong-un thường hay ông lên bà xuống nầy,
         bắt cóc, làm tù nhân đã quá lâu trên chính đất
         nước của mình thì hội chứng Stockholm thì làm cách chi mà
         tránh cho khỏi?
Còn Việt Nam thì sao? Thì cũng vậy thôi!
Cả dân tộc bị bắt làm con tin, làm tù nhân quá
         lâu rồi, hằng mấy chục năm dài, thì làm sao mà tránh
         khỏi, không bị hội chứng Stockholm ? 
Có người
         bị bịnh, bịnh rất nặng, nặng đến nỗi không những không
         căm ghét kẻ đã hành hạ mình, tước đoạt sự tự
         do của mình; mà còn quay lại, tung hô vạn tuế, khen ngợi, bợ
         đỡ, hun hít để được gia nhập vào guồng máy cai trị
         độc đảng, để đàn áp, bắt bớ ngay chính đồng
         bào mình, dân tộc mình suốt bấy nhiêu năm nhằm phục vụ
         cho tham vọng của bọn cường quyền!
Những người
         bị bắt làm nô lệ, làm con tin mà phản ứng như vậy để
         sống còn là điều còn có thể hiểu được. 
Nhưng những ông tai to mặt lớn đã nhanh chân leo
         lên máy bay mà đào tẩu, tam thập lục kế, dĩ đào vi
         thượng, chạy thoát năm 75, chưa hề bị bắt làm nô lệ,
         làm con tin một ngày nào hết thì sao bây giờ cũng thấy họ
         hoàn toàn tuân phục kẻ tính giết hại đời mình như
         vậy hả? 
Chẳng hạn như mới đây
         có một ông tai to, mặt cũng vừa vừa thôi, không lớn lắm,
         nói vầy:
“Tôi thấy Việt Nam đang
         phát triển vùn vụt, dầu còn thua Thái Lan, Indonesia, Malaysia hay Hàn
         Quốc, nhưng quả thật đang thay da đổi thịt, đang phát triển
         thật sự?” 
“…Lòng dân ư?
         Tôi tiếp xúc và tôi thấy đa phần dân chúng ở Việt
         Nam chỉ muốn yên ổn phát triển làm ăn và họ muốn ôn
         hòa đối thoại để cải tiến những mặt trái của chính
         trị và xã hội…”
Nghĩa là sao?
         Nghĩa là đừng tìm cách kêu cứu rồi đào thoát khỏi
         một cảnh đời nô lệ như Amanda Berry đã làm. Hãy vui vẻ
         mà ở tù đi nhá!
À! Cái nầy
         thì chắc không phải bị hội chứng Stockholm rồi! Vì ổng chạy
         lẹ quá;  đâu có bị nó bắt làm con tin đâu
         mà bị ‘Stockholm Syndrome’!  
Nhưng tự dưng
         quay đầu về nộp mạng cho chằn; tôi cho rằng ổng bị hội chứng
         ‘Tiền và Gái’, nhứt là tiền đô Mỹ và gái
         chân dài! Không cần phải là bác sĩ tâm thần mới hiểu
         được! Vì dễ hiểu quá mà?!
Bà
         con, dân ngu khu đen mình, nghe và nhìn ổng ‘đờn’, rao hơi
         ‘xề’, là mình chẩn đoán bịnh ‘tiền và gái’
         của ổng trúng ngay chóc! Khỏi có cãi. Ha ha!
Nhưng mà kệ ổng! Bạn ơi! Y ‘dụ’ mà mình
         không nghe thì huề trớt!
Tin tôi đi!
          Một ngày nào đó, sớm hay muộn, thì dân tộc
         Việt Nam và dân tộc Bắc Triều Tiên cũng sẽ nói giống hệt
         như Amanda Berry thôi. 
 “I'm free now!”
         “Tôi đã được tự do!”
Nghe
         sao mà nó quá đã! Đã quá đã! Phải không?
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Hành Khất Đại Hiệp: Bill Gates!
     
Người sáng lập Microsoft, Bill Gates, 57 tuổi, ngày
         23 tháng 4 năm 2013, đã đến Hán Thành (Seoul) để đọc
         bài diễn văn nói về Quỹ từ thiện mang tên Bill và Melinda Gates
         trước Quốc Hội của Nam Triều Tiên.
Hôn
         thứ hai, báo chí Nam Triều Tiên ‘chộp’ hình Bill Gates dùng
         tay phải bắt tay Tổng Thống Park Geun-hye trong khi tay trái lại ‘thọt’
         trong túi quần! 
Hình ảnh cái bắt
         tay, chuyện nhỏ… này, được in đầy trên trang nhứt các
         nhựt báo phát hành vào ngày thứ ba. Truyền thông Nam Triều
         Tiên ‘nhao nhao’ lên, kết tội Bill Gates là vô phép, không tôn
         trọng lãnh tụ của họ?!
Ở Nam Triều
         Tiên và một phần của Á Châu, bắt một tay được xem
         là không tôn trọng người đối diện và thường chỉ
         làm đối với người trẻ hơn; hay là với bạn chí thân!
Báo chí Nam Triều Tiên còn vạch lá tìm sâu,
         khi viết : Năm 2002 Gates bắt hai tay với Tổng Thống Kim Dae-jung ; nhưng năm
         2008 thì chỉ bắt một tay với Tổng Thống Lee Myung-Bak . 
Báo
         chí Nam Triều Tiên coi bộ hơi ở không và hơi khó? Chứ cách
         chào hỏi mỗi nơi mỗi khác mà! Dễ dễ chút đi!
Như ở Nhựt khi chào mà không cuối đầu thấp
         hơn người đối diện thì bị cho là vô lễ. Còn chào
         cuối đầu hơi sâu như Tổng Thống Obama trước Nhựt Hoàng
         thì bị báo chí Mỹ cho là hèn…?!
Vỗ nhẹ trên đầu nhau, Tây là thân thiện, mà làm
         như vậy ở Thái Lan là nó quánh cho cái lỗ mũi ăn trầu,
         cái đầu xỉa thuốc. Đầu để ‘thờ’ à nha?! 
Cũng như lấy ngón cái và ngón trỏ chạm
         vào nhau tạo thành một vòng tròn,  ở Mỹ gọi là
         ‘OK sign’ thì ở Hy Lạp hay Thổ Nhĩ Kỳ lại cho rằng là thô
         tục; là chỉ ‘cái đó’? Nó quạu, nó quánh cho về
         nhà má nhìn hỏng ra luôn! 
Còn ở Trung
         Quốc hay Đài Loan tốn tiền mua tặng gia chủ một cái ‘đổng’,
         cái đồng hồ, không những nó chẳng cám ơn mà còn
         chửi rùm lên vì cho rằng mình trù cho nó chết sớm?!
Thiệt là lắm chuyện!
Trở
         lại cái bắt tay của Bill Gates với Nữ Tổng Thống xinh đẹp Park
         Geun-hye không phải chỉ xảy ra với ‘em yêu’ mà còn đối
         với những tay ‘cộm cán’ trên chốn giang hồ chính trường
         nữa. Bill Gates từng bắt bằng một tay, tay kia thọt vô túi quần với
         tân Hoàng Đế Trung Hoa Tập Cận Bình, với Tổng Thơ Ký Liên
         Hiệp Quốc Ban Ki-Moon, Tổng Thống Pháp  Nicolas Sarkozy, Tổng Thống
         Nam Phi Thabo Mbeki ..vv..
Bà con trên mạng thì
         vui như đua ngựa Melbourne Cup, bình loạn cả lên. 
Có người thì nói ổng thọt tay vô túi quần
         vì phải giữ chặt cái ví tiền của mình để trong đó!
“He keeps his wallet in his left pocket.”
Có người tiếu lâm hơn, nói rằng: “Ổng thọt
         tay vô túi quần để giữ cho con ‘cọp’ của ổng không
         sút chuồng vì em Park, Nữ Tổng Thống Nam Triều Tiên, ‘nóng’
         quá, hấp dẩn quá tay!” 
“He was probably
         just keeping the tiger in the cage. Park is pretty hot!”
Ông Bill Gates sanh
         năm 1955, theo người Việt mình, thì ông tuổi Mùi, ‘Con Dê!’,
         khoái ăn sua đũa nên câu bình ‘loạn’ nói trên thiệt
         là hợp tình, hợp cảnh của một con người cực kỳ trí
         tuệ! 
Người viết cho rằng chẳng qua là thói
         quen của Bill Gates mà thôi? Khi đi dạo một mình, ổng cũng thường
         thọt tay vô túi quần, để kiểm tra cho chắc ăn là ‘con cọp’
         của mình còn ở trong đó hay không? 
Vậy
         thôi! Chớ có gì đâu mà làm lớn chuyện hở mấy chú
         Sâm Cao Ly?
Hãy phán xét những hành động nhân
         ái của Bill Gates dành cho nhân loại thì hay hơn nhiều!
Là người giàu thứ hai trên trái đất này,
         chỉ sau tỷ phú truyền thông Mexico,  Carlos Slim Helú , 69 tỷ
         USD, thì  người sáng lập tập đoàn Microsoft, Bill Gates,
         chỉ có ‘xỉu xỉu’ 61 tỷ USD thôi!  
Đổi tất cả tiền của Bill Gates ra tờ 1 USD, bạn
         có thể làm con đường nối từ trái đất đến mặt
         trăng và phải sử dụng 713 máy bay Boeing 747 để chở số tiền
         đó.
Bill Gates kiếm được 250 USD mỗi
         giây, khoảng 20 triệu USD mỗi ngày và 7,8 tỷ USD một năm.
Bill Gates có thể cho mỗi người trên trái đất
         này 15 đô, đi ăn phở, tô xe lửa, mà vẫn còn giữ lại
         được 5 triệu USD.
Còn so sánh với Michael
         Jordan, là vận động viên được trả lương cao nhất ở
         Mỹ,  nếu Michael không ăn, không uống, mà không ngỏm
         củ từ, thì sẽ giữ lại toàn bộ thu nhập khoảng 30 triệu
         USD mỗi năm, thì phải đợi đến đến năm 227 tuổi thì
         mới giàu như Bill Gates hiện nay.
Có người nói tiền bạc
         không làm nên một con người? Mà chính nhân cách mới làm
         nên một con người vĩ đại?!
Chúng ta, những
         người dân ngu khu đen, thường có thành kiến và nhìn những
         tay nhà giàu không mấy thiện cảm? 
Tuy nhiên công
         tâm mà nói, người viết phải cảm ơn, thank you so much, những công
         việc Bill Gates đang làm với Quỹ từ thiện Bill và Melinda Gates, khi ông
         cho đi hàng tỷ USD của mình để chống lại sự lan tràn của
         dịch bệnh và phát triển nguồn lương thực cho những người
         đang đói rách trên thế giới. 
Theo Business Insider,
         Quỹ từ thiện của Bill Gates quyết thực hiện những việc sau đây:
Quỹ Gates muốn loại bỏ hoàn toàn căn bệnh bại
         liệt bằng cách thực hiện một chương trình tiêm chủng trên
         toàn thế giới.
Quỹ Gates giúp người
         dân Zambia có mùng trừ muỗi. Giúp họ phun thuốc xịt muỗi trong
         nhà. Tìm kiếm vắc-xin phòng bệnh sốt rét và các loại
         thuốc diệt muỗi mới.
Quỹ Gates đã chi 2 tỷ
         USD vào vắc-xin chống lại HIV, ngăn chặn sự bùng phát của căn
         bệnh thế kỷ ở Châu Phi và làm giảm chi phí điều trị
         cho người bệnh.
Quỹ Gates chi 1,5 tỷ USD trong
         vòng 5 năm tới, để chăm sóc sức khỏe các bà mẹ và
         trẻ em tại Ấn Độ, Ethiopia và một số nước có tỷ lệ
         phụ nữ và trẻ em tử vong cao.
Cho gần hết
         tài sản của mình, ông chỉ muốn để lại cho 3 đứa con,
         Jennifer Katharine, Rory John  và Phoebe Adele  mỗi đứa 10 triệu
         đô, để làm vốn, vào đời. Số tiền đó với
         người viết thì ngủ nằm ‘mơ và mớ’ cũng không
         thấy được! 
Nhưng dù có cho đi
         gần hết, vẫn không đủ tiền tài trợ những dự án dành
         cho nhân loại còn đang thống khổ, nên ông đành phải trở
         thành ‘hành khất đại hiệp’! Phải ‘ông
         đi qua, bà đi lại’, xin tiền ‘tỷ’ các nhà tỷ phú
         khác cũng có lòng thương nhân loại vô bờ bến như vợ
         chồng ông! 
Hành khất đại hiệp Bill Gates được sự tiếp tay của
         tỷ phú Warren Buffett và ít nhất là 30 tỷ phú khác đã
         hứa hiến tặng một nửa số tài sản của họ cho việc từ
         thiện.
Người viết xin chào ông với tấm
         lòng khâm phục vô biên! Và nếu may mắn được gặp và
         bắt tay với ông; nếu ông có bắt một tay, còn tay kia ông muốn
         ‘thọt’ đi đâu thì cứ ‘thọt’?! Xin cứ ‘vô
         tư’! 
Anh bạn văn, trong buổi ‘lai rai’
         cuối tuần, may mắn hơn người viết, cho biết là gặp ông Bill
         Gates hoài; nhưng mà không có bắt tay! 
 “Gặp
         ở đâu vậy?”  Thằng chả cười ‘hè hè’,
         rồi trả lời: “Trên truyền hình chớ ở đâu?”. Trả
         lời nghe lãng xẹt!
Dẫu ‘Tiền kỳ thanh,
         bất kiến kỳ hình’, cũng xin đa tạ cái Quỹ học bổng
         do ông sáng lập, vừa giúp một em học sinh Mỹ gốc Việt, Ngân
         Nguyễn, Bloomington Kennedy High School, Minnesota tiếp tục con đường học vấn
         bậc đại học cho dù ông đã từng bỏ ngang trường Harvard
         khi còn rất trẻ! 
Tuy vậy, anh bạn văn lại ‘đâm
         xuồng bễ’, cà chớn nói rằng: “Vụ làm từ thiện của
         Bill Gates còn thua xa mấy em người mẫu trong nước bây giờ? Mấy
         em chân dài nầy còn dám ở truồng chụp ảnh mà làm từ
         thiện đó nha! Bill Gates dám hông? Chắc là hông rồi?” 
         
Đem thân xác của mình ra tiếp thị,
         quảng cáo, lại đội lốt, mang danh từ thiện mà hỏng biết
         mắc cỡ gì hết trơn hết trọi?
Bill Gates giàu
         tiền tỷ đô, cho đi gần hết để làm từ thiện; 
         còn  ở VN có ‘cậu nhỏ’ ca sĩ nầy, đã
         từng ‘hửi nước mắm hòa với tiêu cay’ ở Huê Kỳ
         hai ba năm về trước, không biết giàu mấy ‘mủn’ mà
         la hoảng lên! “Em mất cái đồng hồ Cartier tiền tỷ VN, khi đi
         trình diễn ở Bạc Liêu và vài chiếc nhẫn kim cương mấy
         năm trước?” 
‘Cậu nhỏ’ này
         bỏ ra chút tiền còm, không phải để làm từ thiện ‘khỉ
         khô’ gì mà là nhờ đám phóng viên báo lá cải
         trong nước viết la um xùm, vừa quảng cáo, vừa khoe khoang, vừa nổ
         sảng… Nổ mà không biết nhục?!  
Thưa
         quý bạn đọc thân mến!
Người viết
         sau khi làm ‘nháp’ xong một bài, thường gởi cho anh bạn văn
         già, trên ‘thông thiên văn; dưới tường địa lý’,
         duyệt trước để xem coi có sửa đổi, thêm thắt gì hông? 
         Vì viết lạng quạng là dể bị ‘tơi bời hoa lá’
         lắm chớ hỏng phải chuyện giỡn chơi!
Đọc
         xong bài nầy, anh bèn hạ cố ‘rồng đến nhà tôm’.
         Người viết chuẩn bị sẵn dĩa thịt bò xào và chai rượu
         đỏ. 
Nhưng anh khoát tay “Bữa nay anh
         đến chú, để nói về đạo lý, về sự giàu có
         và lòng nhân ái, nên không uống rượu?!” 
Người viết nài nỉ: “Chút chút thôi mà! 
         Cho thông cổ họng!”. 
“Thôi nể
         tình chú, rót cho anh một ly! Anh đến vì muốn nói về Vương
         Khải và Thạch Sùng, con thằn lằn! Hai ‘cha’ giàu mà không
         làm từ thiện gì sất! Chỉ lo đọ kim cương, hột xoàn,
         đô la Mỹ và tài khoản trong nhà băng Thụy Sĩ. Cuối cùng
         Thạch Sùng thua ‘cá độ’ vì không có cái ‘mẻ
         kho’. Thạch Sùng tức quá, ngỏm, thành con thằn lằn, cứ chắt
         lưỡi hoài! 
Bà con cho rằng y tiếc của?
         Anh thì nghĩ không phải vậy. Cái ‘mẻ kho’ là dấu chỉ
         một khoảng đời nghèo khó. Thạch Sùng giàu có bởi đầu
         cơ, tích trữ lúa gạo lúc thiên hạ mất mùa đói khát
         lầm than vì lũ lụt! Giàu tiền nhưng lòng nhân từ thì nghèo
         mạt! Không làm từ thiện cho ai hết nên trời phạt chết thành
         con thằn lằn, cứ chắt lưỡi, tiếc hoài sao khi xưa mình không
         sống cho đàng hoàng tử tế một chút!
Đó là chuyện xưa. Còn bây giờ thằng nào giàu
         vì tham nhũng, cướp nhà, cướp đất của dân; phá rừng,
         bán đất, dâng biển cho ngoại bang rồi vênh mặt lên, quên
         thuở chân quê ‘chèo xuồng chống Mỹ’, làm cho đồng
         bào cực kỳ thống khổ…khi chết sẽ thành con thằn lằn.
         Chú xem coi có đúng như vậy hay không?”
Người viết phải buột miệng khen anh bình như vậy thiệt
         là thâm trầm ảo diệu. “Cám ơn chú khen anh! Xin rót cho anh
         thêm ly nữa! He he!” 
Nhìn lại chai rượu
         đỏ cạn queo! Anh bạn văn này không ‘từ thiện’ cho mình
         một giọt nào! (dù rượu của mình mua). Hu hu ! 
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      
Sụp lỗ chưn trâu!
         Thưa quý độc giả kính mến!
Chắc quý vị đều đã từng nghe qua hai câu đối
         nầy: 
“Vũ vô kiềm toả năng
         lưu khách! Sắc bất ba đào dị nịch nhân!” 
Chuyện rằng ngày xửa ngày xưa ở nước ta:
         Nguyễn Giản Thanh, người làng Ông Mặc (làng Me), huyện Ðông
         Ngàn (nay là Từ Sơn), Bắc Ninh sinh năm 1482, mất năm nào không
         rõ, đời Vua Lê Uy Mục.
Một hôm đi
         học, thầy là Thượng Thư Ðàm Thận Huy vừa giảng bài
         xong thì trời đổ mưa to, học trò đều phải ngồi lại.
         
Nhân vậy, để giết thời giờ, thầy
         ra một câu đối để học trò cùng đối cho vui:
“Vũ vô kiềm toả năng lưu khách”. Nghĩa là: Mưa không giữ chân
         mà người khách phải ở lại. Trò Thanh đối ngay rằng: “Sắc
         bất ba đào dị nịch nhân!”
Nghĩa là: Sắc
         đẹp chẳng phải là sóng gió mà lại làm người ta
         chết đuối.
Thầy xem xong, khen hay, rồi bói
         cho trò một quẻ về đường hậu vận: "Câu đối này
         hay lắm, giọng văn này có thể đỗ Trạng được, nhưng
         sau tất mê đắm vào vòng sắc dục làm hại lây đến
         sự nghiệp!".
Quả nhiên, mấy năm sau,
         Nguyễn Giản Thanh thi đỗ Thủ Khoa, rồi đỗ Trạng làm tới quan
         tới Lễ Bộ Thượng Thư, nhưng vì say đắm cô gái đẹp
         ở kinh thành mà đến ô danh bại giá.
Cái đó mình gọi là đi sông, đi biển dẫu sâu;
         về nhà ‘sụp lỗ…chưn trâu’… chết?!
Đàn ông con trai theo thời thế ngày càng văn
         minh, khôn ra nhưng về đường sắc dục người viết e rằng
         ngàn năm trước đến ngàn năm sau rồi cũng ‘ngu’ y như
         vậy!
Chẳng hạn mới đây tại Mỹ, cũng “Sắc
         bất ba đào dị nịch nhân’. Nhưng ‘Nhân’ ở đây
         là ‘Nhân Sâm’ hay còn gọi là ‘Củ Sâm’. Mà
         nhắc tới ‘Củ Sâm’ là nhắc tới nước Nam Triều Tiên
         còn gọi là Đại Hàn. Và chắc có lẽ vì ngậm ‘củ
         sâm’ hoài, nên sung, nên ‘Củ Sâm’ trên đầu bảo
         ‘Củ Sâm’ ở dưới mà nó hỏng chịu nghe cho nên mới
         tới ô danh bại giá!
Chuyện rằng: Cô (chưa
         chồng nên gọi là Cô) Tổng Thống Park Geun-hye của Nam Triều Tiên
         trong chuyến công du tới Huê Kỳ đã phải buộc lòng ‘đá
         đít’ phát ngôn viên của mình: ‘Mông xừ Yoon Chang-jung’
         về chuyện sờ ‘Mông’ mà không được phép của người
         chủ chiếc ‘Mông’. Ông sờ ‘Mông’ mà em đã nói
         ‘Non’ Mông xừ! Vậy là xong! Chổng mông!
Cảnh sát Washington DC cho biết ‘Củ Sâm’ này đã
         sờ, bóp mông một nữ thực tập sinh, người em gái Nam Triều
         Tiên, nhưng quốc tịch Mỹ, tại một khách sạn trong thành phố
         vào tối thứ ba ngày 7/05/ 2013 từ  9 giờ 30- tới 10 giờ
         tối theo giờ địa phương khi đi nhậu về!
(Lại thực tập sinh nữa? Làm gợi nhớ em thực tập sinh
         Monica Lewinsky của tay chơi kèn Saxophone, cựu Tổng Thống Mỹ Bill Clinton!)
Cô Tổng Thống nầy chưa lấy chồng nên chưa
         có kinh nghiệm nhiều về chuyện nầy? Vậy mà nghe ‘cấp báo,
         cấp báo’ đã không thông cảm gì ráo, lại còn nổi
         tam bành lục tặc mà ra lịnh cho ‘Mông xừ Củ Sâm’ này
         bay về nước ngay tức khắc. Chắc sợ chậm  chân, Cảnh
         Sát Mỹ, nó ‘tó’ thì nhục cho cả đám !
Báo chí Đại Hàn nhào vô ăn có! Sờ,
         bóp mông có một chút xíu mà kết tội là làm nhục
         quốc thể thì hơi quá lời đó nha?! Nhưng chắc có lẽ
         tại hơi lâu từ 9 giờ 30 tối tới 10 giờ đêm.  Nửa
         tiếng đồng hồ chớ có ít ỏi gì đâu! Trong nửa tiếng
         ‘sơ huyền sờ’ mấy lần? Sờ một lần, là số ít;
         mà hai lần trở lên là số nhiều! Mà nhiều thì nhục quốc
         thể thiệt. Hỏng dám cãi!
Nhưng cái lạ
         là phát ngôn viên của Nữ Tổng Thống, dĩ nhiên là phải
         có tài ăn nói và đối đáp; chắc còn giỏi hơn
         Tôn Nữ Thị Ninh hồi xưa hay Lương Thanh Nghị bây giờ của Bộ
         Ngoại Giao Cộng Sản Việt Nam, (cái miệng của Tổng Thống 
         chắc là phải ‘môi mép’ hơn cái miệng của Bộ
         Trưởng rồi) mà hỏng hiểu sao ông ‘im re’, nín khe, hỏng
         có cãi, dù một lời ‘cay đắng cho nhau’?!  Nên
         thiên hạ tin chắc như bắp là ông này có làm ‘bậy’
         thiệt rồi?
Anh bạn văn của người
         viết nghe chuyện, cười ha hả, thiếu điều phun rượu vào mặt
         người viết, rồi nói: “Thằng cha này thiệt là chậm tiêu
         mà hỏng hiểu sao được làm lớn vậy ta? Nếu tui là thằng
         chả, nhậu ba hột cửng cửng rồi, mà thấy cái vòng số ba
         của em, đồi núi quá nên mình cầm lòng không đặng
         thì mình xin phép trước. Em phựt đèn xanh thì tới, chớp
         chớp đèn vàng thì mời đi ăn‘kim chi’ cho nó cay cay cái
         đã… rồi quà cáp gì đó. Còn đèn đỏ
         thì dừng. Thắng cái rét, dù lết bánh, mòn hết vỏ xe
         Hyundai đi chăng nữa!”
Nhìn thôi!  Đừng
         đụng tới! Look! Don’t touch! Có phải là ‘an toàn trên xa lộ;
         thanh lịch trong thành phố’ phải không?
Thôi
         mất chức rồi! Cũng tại thằng nhỏ xúi bậy mà thằng lớn
         ngu, làm theo; nhưng cũng còn may là nhanh tay lẹ cẳng mà chạy thoát.
         Chẳng qua là nhờ tình bạn thắm thiết Mỹ- Hàn, nên nó
         giả bộ chậm cho mình chạy. Chớ sực nhớ cái chuyện thằng
         cha Tổng Giám Đốc Quỷ Tiền Tệ quốc tế Dominique Strauss-Kahn  ăn
         bánh trả tiền, vậy mà lên máy bay rồi, nó còn rượt
         theo mà bắt ‘nhốt’, hỏng thấy sao?  Nhớ lại còn
         run hai cái đầu gối nè! 
“Một lần
         thôi tởn tới già! Đừng đi nước mặn mà hà ăn chưn!”
Nhưng về tới Seoul, biết trả lời sao với con ‘Sư
         Tử Hán Thành’ đây? Thiệt một lần ngu dại mà di hại
         ngàn thu là vậy!
Làm đàn ông con trai, thói
         thường, ai thấy người đẹp mà không khoái chớ? Khoái
         thì khoái nhưng cũng nên ‘Ôn Cố Tri Tân!’ một chút!
Một là phải theo lời dạy của Khổng Tử muốn
         làm bất cứ cái gì thì phải ‘Tu thân’ trước đã.
         Nghĩa là trong thân thể của mình, trên bảo dưới phải nghe!
         Nó lì lợm không nghe thì chết chắc?
Hai
         là làm bậy như vậy; dẫu có ‘phê như con tê tê’,
         giựt giựt …hỏng bao lâu mà đường hoạn lộ bấy nay dày
         công vun đắp nay trở thành tuyệt lộ?
Dân
         Mỹ có lẽ khoái Cô Tổng Thống Đại Hàn nầy nên tha
         thiết đề nghị cô qua Mỹ để thống lãnh cái chuyện dọn
         dẹp cho sạch sẽ cả đống vụ quấy nhiễu tình dục đang
         xảy ra hà rầm trong quân đội Mỹ:
“We
         need to put her in charge of the US military to clean up the rot that is causing these kinds of assaults!”
Ông ‘Củ sâm’ này làm lớn, đã
         56 tuổi đầu rồi mà còn ngu; thì trách chi mấy thằng thanh niên
         đang ‘sung…sức’  khỏe?!  
Thanh niên hả? Làm ‘bậy’ cũng bị chửi tá lả
         tà la luôn! Hỏng miễn trừ gì ráo! Thiệt là bất công
         nha?!
Chuyện rằng: “Ngày 20 tháng 4 năm
         2013 vừa qua,trên chuyến bay VN 595, từ Hồng Kông đi Sài Gòn. Vì
         hâm mộ người đẹp, các phi công đã mời Đại Sứ
         Du Lịch VC Lý Nhã Kỳ vào buồng lái chụp ảnh. Đang điều
         khiển máy bay, nhưng các phi công vẫn rời ghế lái để nhường
         chỗ cho Lý Nhã Kỳ và thay phiên nhau, quay mặt lại cùng chụp
         ảnh.” 
Dĩ nhiên hai chàng này đã
         để ‘auto pilot’, lái tự động, thì làm gì la um sùm
         lên vậy? Làm như phi cơ rớt … rớt tới nơi vậy! Hai phi công
         Ấn Độ trên chuyến bay của hãng hàng không Air India từ Bangkok
         tới Delhi còn giao cho chiêu đãi viên hàng không coi, để mình
         đi ngủ nữa kìa! Sao không qua đó mà ‘xì nẹt’ tụi
         nó?
Ông nhà văn Nguyễn Quang Lập trong nước
         hỏng chịu cái lập luận cà chớn để chống chế nầy,
         nên ông rầy rà quá.  Xin chép một đoạn:
“Thật là nguy hiểm. Những viên phi công vô trách
         nhiệm với con người kia phải được tống cổ ra khỏi ngành.
         Máu gái đến lú lấp. Người bình thường cũng hiểu
         cho người lạ ngồi vào ghế điều khiển trong khi máy bay đang
         bay trên trời nguy hiểm đến nhường nào, cớ gì bọn này
         không hiểu?
Lý Nhã Kỳ là đại
         sứ du lịch chứ không phải là con bò, cô thừa hiểu người
         không có nhiệm vụ không được vào buồng lái. Đáng
         lẽ khi các phi công mời vào buồng lái chụp ảnh cô phải
         mắng họ, rằng tại sao lại bỏ nhiệm vụ đi chụp ảnh, các
         anh không biết sau lưng các anh là tính mạng của hàng trăm con
         người hay sao? 
Đằng này cô lại
         tí tởn ôm vai hót cổ với các phi công đang làm nhiệm
         vụ. Thế mà khi phóng viên báo Tiền phong gọi điện hỏi,
         cô còn nói: “Anh hỏi cái này làm gì? Điều này
         có liên quan gì tới anh và em đâu”. Thật là quá đáng,
         không lẽ lại văng tục với người đẹp.”
Ông nhà văn này khoái thực hiện quyền làm
         chủ nhân dân XHCN trên ‘blog’ của ổng; nên ổng rầy ‘đầy
         tớ phi công và đầy tớ Đại Sứ Du lịch’ quá xá
         quà xa! Thôi thì cũng phải?!
Hai phi công và
         người đẹp chân dài đầu ngắn nầy một lần ngu dại
         mà hại ngàn thu, bị chửi lu bù là vậy!
Chuyện
         phi công CSVN ‘hám gái’ là chuyện ‘nhỏ như con thỏ’.
         Còn chuyện của ông Tổng Giám Đốc Quỷ Tiền Tệ Thế
         Giới IMF Dominique Strauss-Kahn thì ‘bự’ hơn nhiều. 
Trời còn ngó lại cho dân Phú Lang Sa. Nếu không, ‘y’
         làm Tổng Thống Pháp thì mấy bà đầm chắc chết!
Vì sao vậy? Tháng 5 năm 2011, trong thâm tâm, chắc
         ổng nghĩ rằng: ‘Mù u đống lá mù u! Lá nhiều quá
         xá… ngu sao nhịn thèm?’
Vốn là luật
         sư, nên theo luật, ‘consensual relationship’ nghĩa là sợi chỉ cây
         kim đều đồng thuận thì ‘ngựa phi đường xa’ chớ!
          
Vậy mà xong rồi, ra phi trường,
         quy cố hương, lại bị em Nafissatou Diallo, bồi phòng khách sạn ở
         New York, chơi đểu, thưa lính bắt.
Bị còng, bị
         nhốt. Thả ra, mất ‘job’ thơm, tan tành luôn cái mộng làm
         Tổng Thống Pháp, để được dọn vô Điện Élysée
         mà ‘nhẩy đầm”; rồi lại phải bù cho ‘em đểu’
         này sáu con số để mua được sự ‘im lặng’ của em!
         Thiệt là đau! 
Vậy mà có hết đâu!
         Mấy chục em ‘xưa’ thấy có ăn, bay tới vo ve tới, rồi chích
         lung tung. Viết sách khai tùm lum tà la trong khi mình muốn dấu thấy bà!
         
Dẫu không còn tình thì còn nghĩa
         chớ. Vậy mà em Marcela Iacub chỉ có 7 tháng tình lận đận với
         anh mà nỡ lòng nào viết sách ‘Beauty And Beast’ chửi anh là
         “Nửa người, nửa heo!” “Half man, half pig”! Heo gì?
Đọc sách em viết mà anh kinh hoàng! Cũng bởi
         đồng tiền mới ra đến nông nỗi nầy .
Thôi mấy em ơi! Lợi dụng tính trăng hoa của anh để
         kiếm tiền nhiều quá rồi. Xin để anh yên! Please!
"I've had enough of people using me. I want one thing only, to be left in peace," 
Người viết nghe ‘ổng’ than mà thương đứt ruột!
Vì  mình vốn làm ‘nhỏ như con thỏ’,
         lương thì ba cọc ba đồng; dù có muốn cũng không có
         tiến tỉ như ‘y’ để mà ‘ngao du sơn thủy’ ‘lên
         đèo, xuống núi’ cho được. Nên dù có thèm, nước
         miếng có nhểu tới rún, cũng rán mà vén lên. 
Cam đành số phận:
“Trâu ta ăn
         cỏ đồng ta,
Tuy đồng cỏ chát…
         nhưng mà thơm… râu!” 
He he! Cho nó ‘phẻ’!
         Khỏi lo sụp lỗ chưn trâu gì ráo trọi!
đoàn xuân thu.
melbourne
      
      “Cái con… ba chấm chấm!”
Trong phiên tòa xử blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải về
         tội: ‘Tuyên truyền chống Nhà nước’ tại tòa
         án Thành phố Hồ Chí Minh ngày 24 tháng 9 năm 2012, trước
         sự canh gác dày đặc của hàng trăm công an, Trung tá công
         an Vũ Văn Hiển, phó công an phường 6 quận 3, đã tuyên bố
         với một người phụ nữ, bà Dương Thị Tân, vợ cũ của
         ông Điếu Cày một câu xanh dờn là: “Tự do cái con…
         ba chấm chấm!” 
(Xin lỗi quý bạn đọc
         kính mến! Người viết không dám chép nguyên văn e rằng sẽ
         vi phạm thuần phong mỹ tục!) 
Câu nói nầy
         của Vũ Văn Hiển gây ấn tượng mạnh đến độ nhà
         văn Nguyễn Quang Lập, trong nước, đề nghị đưa nó vào
         đề thi môn Văn trong kỳ thi tốt nghiệp phổ thông lần tới,
         như sau:
“…Trung tá công an Vũ Văn
         Hiển nói:“ Tự do là cái con …ba chấm chấm!” Từ những
         gì trải nghiệm ở nước ta, bạn hãy viết một bài luận
         về vấn đề này để chứng minh phát ngôn của Trung tá
         công an Vũ Văn Hiển về tự do ở Việt Nam là hoàn toàn chính
         xác.”
Theo người viết, ý kiến
         của ông Nguyễn Quang Lập rất là thú vị! Thú vị vì nhiều
         lẽ. Thứ nhứt là chỉ một câu tuyên bố ngắn, gọn, đã
         đủ để lột trần, lột truồng cái xã hội chủ nghĩa
         hiện thực nầy cho bàng quan trên thế giới được nhìn và…được
         ngắm! 
Phải nói ông Trung tá công an nầy
         là một người can đảm và phát ngôn ‘cực kỳ chuẩn
         không cần chỉnh’; nghĩa là trúng quá rồi, không cần sửa
         chữa hay thêm thắt gì nữa hết?! 
Câu nói ngắn
         ngọn, dễ hiểu, không thiếu, không thừa một chữ, đã diễn
         tả đầy đủ tự do ở cái nước Cộng Hòa Xã Hội
         Chủ Nghĩa Việt Nam nầy! Theo suy nghĩ của người viết: Nó đã
         đi vào văn học sử hiện đại và sẽ đứng rất lâu
         trong trí nhớ của nhiều bloggers trong nước đang đấu tranh về quyền
         tự do ngôn luận?! 
Trung tá công an Hiển này
         cực kỳ xứng đáng để thay thế ông nhà thơ Hữu Thỉnh
         mà làm Chủ Tịch Hội Nhà Văn trong nước đó nha!
Người viết cũng đồng ý với ông Nhà
         văn Nguyễn Quang Lập là vì câu nói gây ấn tượng rất
         mạnh…rất nên chọn… để làm đề thi môn Văn. 
Nhưng thôi! I ‘can’ you! Tha cho mấy em nhỏ, học trò
         lớp 12, một bàn nầy đi ‘thầy’! Vì mấy em mới 17 tuổi,
         còn vị thành niên, còn nhỏ quá… mà mấy ‘thầy’
         cho bình luận một câu trần truồng và trần trụi như thế,
         thì người viết e rằng các em sẽ bắt chước mà xổ nho…
         từng chùm, từng chùm… trong bài viết thì chắc chắn sẽ
         làm khổ các cô giáo lỡ dạy Việt Văn lắm lắm?!
Không nên giữ làm đề thi Phổ Thông Trung Học
         được, thì người viết xin đề nghị chuyển nó qua thành
         đề tài luận án tiến sĩ đi! 
Nghe
         nói trong nước cần tới 20 ngàn tiến sĩ trong vòng vài năm
         tới. Cần nhiều, rất nhiều; vì ngay cả xã trưởng, phường
         trưởng cũng phải cần văn bằng tiến sĩ mới làm việc được.
         Thì cái đề tài này sẽ là thước đo, là cái
         sàng, cái nong, cái nia, cái sịa để lọc, lựa mấy thằng
         ‘ngu’ ra, để không cho nó được bén mảng đến gần
         cái văn miếu dành riêng cho một ‘bầy’ tiến sĩ nhá!
Cũng
         trên web, người viết có đọc được một giai thoại vui nói
         về đồng bào ta hồi thập niên 90, đi xuất khẩu lao động
         ở nước Cộng Hòa Dân Chủ Đức của đồng chí Erich
         Honecker (1912-1994).  Khi
         bức tường Bá Linh sụp đổ, nước Đức thống nhứt,
         bà con ta bèn làm đơn xin ở lại và viết như vầy: 
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Độc
         Lập, Tự Do, Hạnh Phúc. Đơn Xin Tỵ Nạn! 
Người viết thiệt tình không hiểu độc lập, tự
         do, hạnh phúc mà xin tỵ nạn cái gì mấy ‘bố’? 
Sau nầy, sau cái vụ Trung tá công an làm từ điển,
         định nghĩa chữ ‘tự do là cái con…ba chấm chấm!’ này
         và trong cái đơn xin tị nạn này, đồng bào dùng chữ
         tự do của ông Trung tá công an Vũ văn Hiển, thì người viết
         mới ‘ngộ’ ra, hiểu ra và thấy được đồng bào miền
         Bắc làm đơn xin tị nạn như thế là không có gì sai
         trật mà còn trúng…trúng từng chữ, trúng từng câu một
         đấy nhá! 
Thiệt là trí tuệ
         của nhân dân!
Mà không phải riêng
         cái Cộng Hòa Xã Hội Việt Nam đâu, mà còn có  cái
         mồ ma Cộng Hòa Dân Chủ Đức của đồng chí Erich, rồi
         Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Triều Tiên của đồng chí
         Thống Chế ‘Kim Ủn Ỉn’ nữa. Dân Chủ và Dân Chủ?! 
Riêng các đồng chí Cu-Ba ‘Phi Đen’ thì
         ‘ba chấm chấm’ này nó rút bớt còn ‘hai chấm chấm’
         thôi; nên không cần chữ ‘dân chủ’ của ông Trung tá
         công an nầy đâu nhá! 
Cu-Ba là đủ
         nghĩa rồi! Phải không?
Lại nữa người viết cứ những tưởng
         trong quá trình cách mạng vô sản toàn thế giới liên hiệp
         lại, Đảng Cộng Sản Việt Nam luôn luôn học tập và làm
         theo đàn anh vĩ đại là Đảng Cộng Sản Trung Quốc, luôn
         luôn là người học trò xuất sắc của Mao Chủ Tịch!
Nhưng lần nầy thì không phải! Đảng Cộng
         Sản Trung Quốc lại phải học đàn em Trung tá công an Vũ Văn
         Hiển bài học: “Tự do là cái con… ba chấm chấm!” mà
         không cần tranh cãi lôi thôi gì hết. 
Khổng
         Tử đã từng, rất xưa, chê bai: ‘Năng thuyết bất năng hành!’
         nên đảng đàn anh bèn dựng luôn cả một tượng đài
         hoành tráng ngay tại thủ đô Bắc kinh! Không cần ‘thuyết’
         ‘hành’ luôn! Thế mới kinh chớ!  
              
     
         hugchina.com                      
                                       hình
         Telegraph
Tượng đài, đáng chiêm ngưỡng
         đó, là Trụ sở Nhân Dân Nhật Báo đang được
         xây dựng (xin xem hình!)
Như quý bạn
         đọc kính mến đều biết: Nhân Dân Nhật Báo là cơ
         quan ngôn luận chính thức của Đảng Cộng Sản Trung Quốc,
         với nhiều ấn phẩm bằng nhiều thứ tiếng
         và các kênh tuyên truyền bằng nhiều phương tiện
         bây giờ lại phải xách cặp mà đi học đàn em! Thế mới
         sướng chứ?!
Hình ảnh tượng đài
         hoành tráng này đã trở thành tin tức ‘nóng bỏng’
         sau khi một số người có đầu óc "đen tối" phát
         hiện ra tòa nhà trụ sở đang xây dựng của báo này bắt
         đầu trông giống... cái "đồ của nợ"?!
Tòa nhà cao 150 mét và đang được xây dựng tại
         Bắc Kinh. Nhờ hình dáng khá ‘đặc biệt’ của nó mà
         nhiều người đã tạo ra những hình ảnh vô cùng tinh nghịch,
         ranh mãnh và lan truyền nó trên mạng Sina Weibo của Trung Quốc.
Hơn một người, đã chỉ ra rằng, chỉ với
         một chút kỹ thuật photoshop, tòa nhà mới này của Nhật Báo
         Nhân dân Trung Quốc (People's Daily) cùng với trụ sở của Đài
         Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) được gọi đùa là
         cái "quần lót cỡ đại "(hình bên phải) sẽ tạo
         thành cặp ‘song kiếm hợp bích’ không thể chê vào đâu
         được!
Trang HuffPost, theo blog Hug China viết rằng:
         “Hai tòa nhà nầy có ý nghĩa rất thâm trầm, ảo diệu
         về triết học lắm đó!” 
“Hai toà nhà
         này thực sự là hiện thân của triết lý âm dương hoà
         hợp của Trung Quốc. Trong đó, trụ sở của CCTV đóng vai trò
         là Âm (nữ) và trụ sở mới của Nhật báo Nhân dân
         là Dương (nam)?!”
Các trang mạng Trung Quốc ‘cóc thèm’ thấy cái
         ảo diệu triết học gì ráo, bèn tràn ngập bình luận,
         chế giễu cái trụ sở mới của Nhân Dân Nhật
         Báo, mà người ta cho là giống hình ‘sinh thực khí’
         của đàn ông.
Một người Trung Quốc
         xem hai tấm ảnh này rồi khen ‘đểu’ như sau: 
“Tôi thấy đẹp và sáng tạo đấy chứ! Tòa
         nhà đầu tiên tuy không ‘đẹp’ nhưng ‘quý’!
         
Một người khác sử dụng
         mạng xã hội Sina Weibo viết: 
"Tất nhiên
         cơ quan ngôn luận quốc gia thì phải hoành tráng
         rồi!".
Và một người khác
         lại viết: 
"Chắc là Nhân Dân
         Nhật báo sẽ còn vươn lên, và thế là
         có hy vọng cho giấc mơ Trung Quốc!"
Ý
         người này nhắc tới cụm từ 'Trung Hoa mộng', mà
         lãnh đạo Đảng Cộng Sản mới đưa ra gần đây
         để cổ súy cho lòng tự hào và sự phục hưng
         của dân tộc Trung Hoa.
Mấy ‘chú
         ba’ nầy viết comment nầy thiệt là hài hước không thua gì
         bà Hồ Xuân Hương hay Ba Giai, Tú Xuất của Việt Nam mình!
Phải công bình mà nói Đảng Cộng Sản Trung
         Quốc rất đáng ‘khen’ khi dẹp qua cái tư tưởng bá quyền
         nước lớn, chuyên đi ‘cà khịa láng giềng’, mà lại
         khiêm tốn đi học hỏi, ‘cọp dê’ ý tưởng của đàn
         em! 
Có gì xấu đâu? Hồi xưa xây
         dựng Tử Cấm Thành Bắc Kinh cũng do kiến trúc sư người Việt,
         ông Nguyễn An (1381-1453), làm đấy thôi!
Câu chuyện phiếm
         trên mạng này đã nhanh chóng đến tai các quan chức kiểm
         duyệt của Trung Quốc, và ngạc nhiên thay, họ quyết định cần
         phải dập tắt câu chuyện cười đùa, nhạo báng này của
         mọi người. Thiệt mấy ‘chú’ có quyền, có tiền mà
         không có óc hài hước chút nào hết? He he!
Trong khi đó các cơ quan truyền thông quốc tế như BBC
         và Reuters lại vui vẻ chạy tin: Trung Quốc chặn Internet bàn về tòa
         nhà hình ‘của quý’!
Giờ đây,
         khi mọi người vào mạng xã hội Weibo và tìm kiếm từ "People's
         Daily building" (toà nhà Nhật Báo Nhân dân), họ sẽ gặp thông
         báo: "Theo các quy định, chính sách và luật pháp, kết
         quả tìm kiếm không thể hiển thị".
Nên
         Reuters bình luận về việc này như sau: "Điều này đã
         khiến những người dùng Internet trẻ tuổi của Trung Quốc tức giận,
         đồng thời vấn đề nhạy cảm này biến các nhà kiểm
         duyệt Internet trở nên ngớ ngẩn".
Tuy nhiên, giới
         chức kiểm duyệt không thể chặn được hết
         các bình luận trên internet. Lực bất tòng tâm! Hu hu! Ha ha!
Vì bị chọc quê, bị cười, nên mấy quan ‘quạu
         đeo’, dám nổi khùng lên mà đem tòa nhà nầy đi đập
         bỏ lắm đa? Lại tốn tiền dân! 
Xin can mấy ‘chú’!
         Cứ để đó đi!  
Vì nói cho
         cùng ‘cái con… ba chấm chấm’ này nó có tội tình
         gì đâu hả?
Không có nó, thì
         làm sao có mấy chú, để mà ngăn chặn quyền tự do ngôn
         luận, quyền tự do phát biểu và quyền truy cập internet của nhân
         dân hả ?
đoàn xuân
         thu.
melbourne
      
      Hành trình một tiếng ru em!


Ca dao là một
         từ Hán-Việt. Ca là bài hát có chương khúc, giai điệu;
         dao là bài hát ngắn, không có giai điệu, chương khúc.
Tác giả thường là không được biết
         đến. Có thể là bà con, cô bác, xóm giềng làm ra, rồi
         truyền từ đời này qua đời khác. Nhà thơ đầu tiên,
         làm ra câu ca dao đó, câu ru em đó, mới thực chính là
         ‘Nghệ Sĩ Nhân dân’ mà không cần phải làm đơn
         từ xin xỏ ‘thằng nào, con nào’ để mình được
         phong tặng danh hiệu gì ráo trọi!
Nhưng không
         phải tất cả các bài ca dao nào cũng được trúng tuyển,
         chọn để hát ru em đâu! Lời thơ, ca dao dành ru em, là phải
         mượt mà, dễ hiểu, dễ nhớ và nhứt là nội dung phải
         diễn tả ngổn ngang một trời tâm sự!  Nghèo khổ nên
         tình duyên trắc trở hay phụ phàng duyên kiếp ba sinh gì gì
         đó. Càng buồn thì con nít, nằm trên võng nghe ầu ơ…ầu
         ơ… mới buồn theo… mà buồn… ngủ!
Cách đây hai, ba chục năm về trước, người viết
         có anh bạn thơ sống không nổi ở cái ‘thiên đường’
         tưởng tượng, bèn giã từ ‘em’ mà ra biển. Thằng bán
         dầu khốn nạn, lấy tiền dầu bỏ túi rồi điềm chỉ, báo
         công an chặn bắt khi anh bạn thơ  vừa mới từ ‘taxi’
         đổ ra con ‘cá lớn’. Cả bọn bị tụi công an Trà Vinh,
         bắt đi tù vượt biên cải tạo. Hai năm sau, ra tù, một ngày
         trở về quê cũ muốn tìm lại người xưa mà mới dừng
         chưn trước cổng nhà em, bất ngờ kinh ngạc đến kinh hoàng
         khi nghe tiếng em kẽo kẹt võng, ru con! Con của thằng khác chớ không
         phải con của mình, thì ca dao đúng là ‘dao’ thiệt, nó
         cắt mình đứt từng đoạn ruột mấy ông ơi! 
Lại đoạn trường nhớ ‘Ngày xưa em nói:
         em thương có anh thôi! Không ai ngoài anh nữa’. Lại còn thề
         tán mạng nữa chớ! Em mà phụ anh là ‘bà bắt em đi!’
         Ha ha!
“Chừng nào xe lửa Mỹ bung vành!
Tàu Tây kia liệt máy em mới đành xa anh!”
Dù em nói vậy mà không phải vậy nhưng đàn
         ông, con trai Mỹ Tho dễ thương vô cùng! Bị em đá, đau hơn
         ‘bò’ đá, cũng lẳng lặng, im khe mà chịu trận. Còn
         nếu có buồn quá thì cũng hỏng đủ ngu để đâm đầu
         xuống sông mà tự vận hay vác dao ra mà xử đẹp em như bọn
         trẻ trong nước làm vì thất tình như bây giờ. Cũng đâm
         đầu vậy nhưng đâm đầu vô ‘em’ khác! He he! 
Cưới vợ, em khác, rồi cũng xong, cũng sanh con đẻ
         cái đùm đùm. Cày ná thở nuôi vợ, nuôi con; còn
         cái tình xưa nghĩa cũ, cái vết đau lâm râm ấy…lâu
         mấy cũng thành thẹo chớ! Mà nếu có nhớ đến người
         xưa phụ bạc thì trưa hè ru con trên võng cho con vợ giặt đồ
         chẳng hạn, buồn buồn, chơi một tiếng hát ru, chọc quê người
         cũ, là hàng xóm khít vách, trách em nỡ lòng nào phụ
         bạc, bỏ anh, không thăm nuôi gì ráo, lúc anh sa cơ thất thế,
         tù rạc mà lại đi ưng thằng khác hả? Và nhân tiện
         vừa trách em ‘tham đó bỏ đăng’; vừa ca tụng cái thủy
         chung như nhứt của mình thì cách hay nhứt là ru con bằng câu
         ca dao này; chỉ có việc thay vị trí chữ em qua anh là muồi rệu
         rồi?
“Chừng nào xe lửa Mỹ bung vành!
Tàu Tây kia liệt máy anh mới đành xa em!”
***
Câu ru em này hay nên bay xuống tới tận Cần Thơ, Long Xuyên,
         Châu Đốc, Rạch Giá, Cà Mau… Nhưng khi tới những vùng đất
         không có xe lửa thì nó thay đổi. Nghĩa cũng vậy nhưng thay
         vì: “Chừng nào xe lửa Mỹ bung vành!” lại thành: “Chừng
         nào chiếc xáng nọ bung vành! Tàu Tây kia liệt máy anh mới
         đành xa em!”
Người viết không biết
         chiếc xáng nó có cái vành hay không để mà bung vành
         như xe lửa Mỹ (Tho)? 
Tình cờ thì được
         biết cũng có một nhà văn đàn anh cũng khoái tỉ tê
         câu ru em này như người viết vậy. Đó nhà văn gốc Tiều
         Châu, Phong Hưng Lưu Nhơn Nghĩa (1941-2007) của xứ Xà Tón, Tri Tôn,
         Châu Đốc. 
Xin chép một đoạn văn
         của ông:
“Cách đây 9 năm, lúc
         tôi làm trong hãng cưa gỗ làm bàn tủ ở Wildbad, máy bị
         hư bất ngờ, tiếng ken két ngưng làm người quen với tiếng
         động thấy chơi vơi. Tôi đứng thẩn thờ mệt nhừ trước
         những miếng gỗ nặng khiêng gẫy lưng, trong đầu trống rỗng,
         đón nhận câu hát ru em dội về, xa vắng man mác, dù lúc
         đó gần hai giờ sáng của ca làm đêm, cuối năm tuyết
         đổ, lạnh rát mặt. Câu ru em vỏn vẹn bốn chữ buồn xa vắng
         "Tàu Tây kia liệt máy..." kéo dài than thở, dặn dò, khuyên
         nhủ.
Nhưng khi đi làm công, chợt
         thấm thía, nhờ máy cưa gãy cốt im lìm như ‘Tàu Tây
         kia liệt máy’, tôi tìm được duyên tri kỷ với câu ru
         em này. Đầu óc ám ảnh, tại sao " Tàu Tây kia liệt máy?"
         Câu trước, câu sau tìm không ra, hỏi ai cũng không nhớ. Câu
         hát ru em làm nao lòng người mà thất truyền thì uổng phí
         và thiệt thòi biết chừng nào! 
Tôi
         cất giữ mấy chữ đó trong tận đáy lòng, giống như giữ
         một phần tấm bản đồ tìm kho tàng, chờ tìm những mảnh
         còn lại để ráp cho đủ.
Câu ru em đã
         tìm tôi, cũng như tôi đi tìm nó, gặp duyên may bất ngờ.
         Tháng 6 rồi, tình cờ bạn tôi nhắc, thêm mấy câu ráp thành
         trọn vẹn:
 ‘Khi nào xáng
         nọ bung vành
Tàu Tây kia liệt máy
         anh mới đành xa em!’
Người đó
         là anh Phan Lương Quới, hôm gặp anh, dù chưa quen, tôi quên phép
         xã giao, hỏi quê quán anh Quới (anh gốc Cần Thơ) rồi hỏi phăng
         ra bốn câu trên. Anh xua tay và đọc lại nguyên văn anh còn nhớ:
“Khi nào chiếc xáng nọ bung vành!
Tàu Tây kia liệt máy anh mới đành phụ em!”
Ông Phong Hưng Lưu Nhơn Nghĩa đã may mắn tìm
         lại được ‘người xưa” rồi đó!
Nhưng mà xáng là cái gì chớ? Người viết thiệt
         không biết chiếc xáng hình thù tròn méo ra sao? Có thấy
         đâu mà biết? Nó có vành không để mà bung. Chứ chiếc
         xe lửa thì ắt có và phải có vành bằng sắt để chạy
         trên đường rầy mà nó chắc ơi là chắc, cách chi mà
         bung được; cũng như tình anh mãi mãi yêu em, nó cứng khư,
         cứng khừ như vậy.
Thì theo nhà
         văn Nguyễn văn Ba, cũng đất Cần Thơ, trong bài “Ca Dao, Dân
         Ca Kinh Xáng, Cửu Long” cắt nghĩa:
“Từ cuối thế kỷ 19 đến đầu
         20, một hệ thống kinh rạch đã hình thành khắp nơi ở vùng
         đồng bằng sông Cửu Long bằng phương tiện cơ giới gọi là
         xáng. Thời đó kỹ thuật móc đất còn thô sơ, chưa
         có xáng thổi, chỉ có xáng cạp. 
Xáng cạp gồm hai miếng sắt rất nặng hình cong như hai cái muỗng, đưa
         lên cao, mở rộng ra, hay đổi vị trí, buông xuống, khép lại...
         Bởi cần cẩu và dây cáp, động tác cạp đất của
         xáng tương tự cầm cái muỗng múc nên được gọi
         nôm na là xáng múc. Do đó xáng là phương tiện cơ
         giới dùng để đào kinh thay sức người vì năng suất cao
         hơn hẳn.
Có hai loại kinh
         xáng ở đồng bằng sông Cửu. Thứ nhứt là kinh xuôi, thường
         dài, rộng, giúp nước lưu thông giữa đồng ruộng và
         sông lớn như sông Hậu hoặc vịnh Thái Lan. Thứ hai là kinh ngang,
         thường hẹp, ngắn, như cây cầu nối những kinh xuôi lại với
         nhau. Hệ thống kinh xuôi và kinh ngang dày đặc như lưới nhện
         thuộc các tỉnh Phong Dinh (Cần Thơ), Chương Thiện, Bạc Liêu... 
Nước ngọt sông Cửu Long theo kinh xáng
         vô ruộng; nước phèn, nước tù theo kinh xáng ra biển. Những
         khu vực trước kia là đồng chua đầy năng, lác, đế, sậy, là rừng tràm hoang vu... trở
         thành đồng lúa phì nhiêu, vườn cây ăn trái xanh tốt,
         năng suất lúa gia tăng gấp hai, ba lần!”
Thì ra câu
         hát ru này: “Chừng nào xe lửa Mỹ bung vành! Tàu Tây kia liệt
         máy anh mới đành xa em!” từ Mỹ Tho, lội bộ qua Phà Mỹ
         Thuận rồi Bắc Cần Thơ ‘di tản’ xuống  tới Cái
         Răng, Ba Láng, Vàm Xáng, Xà No, thì nó đổi khá nhiều
         nha! 
Vì Cần Thơ không có thiết lộ
         như Sài Gòn Mỹ Tho mà chỉ có Kinh Xáng Xà No chẳng hạn,
         nên từ chiếc xe lửa Mỹ nó chuyển qua chiếc xáng. 
Nhưng dù xe lửa Mỹ hay xáng nọ gì thôi cũng
         được đi nhưng “Khi nào xáng nọ bung vành!” thì không
         hay bằng chữ  “Chừng nào xáng nọ bung vành!”
‘Chừng nào’ trong tận cùng của chữ, nghĩa
         đã là không, là chẳng bao giờ xãy ra được
         hết á! Con gái Mỹ Tho mà mình theo ‘ve’; mà em trả lời
         rằng: ‘Chừng nào á!’ nghĩa là hết đường tương
         chao rồi đó ông bạn hiền ơi? Gài số de đi là vừa!
Do đó chỉ hai câu: “Chừng nào chiếc xáng
         nọ bung vành! Và “Khi nào chiếc xáng nọ bung vành!” cũng
         đủ làm cho chúng ta suy nghĩ đến cái thâm diệu vô cùng
         về cách dùng chữ của ông bà mình.  Người
         viết càng nghĩ, càng ‘kinh’ tiếng Việt của mình và kính
         trọng lòng chung thủy của con trai Mỹ Tho biết chừng nào?! Trong đó
         có mình! He he!
Vậy mà có một ‘trự’
         cũng xưng hùng xưng bá.. là văn sĩ Bắc Hà 75, vô Sài
         Gòn kiếm ăn, muốn viết về chợ Bến Thành đã ‘càm
         ràm’ như thế này: 
“Bây giờ,
         chúng ta sẽ đi tìm hiểu lịch sử hình thành và phát
         triển của chợ. Để làm được điều này, ta sẽ phải
         nghiên cứu sử sách Sài Gòn. Tuy nhiên, ta sẽ gặp một số
         bất lợi. Thứ nhất, lịch sử của Sài Gòn xưa gắn liền
         với sự xâm lược, chiếm đóng của thực dân Pháp, đế
         quốc Mỹ vì thế có nhiều địa danh, tên đường Sài
         Gòn liên quan đến các nước này. Thứ hai, các nhà sử
         học miền Nam có một lối viết sử dụng phương ngữ khá
         nhiều mà nếu bạn là người vùng khác thì bạn sẽ
         rất khó hiểu. Thứ ba, một số nhà nghiên cứu về vùng đất
         này lại thích viết theo lối “bác học” nên càng khó
         cho chúng ta khi muốn tìm hiểu về vùng đất Sài Gòn. Đây
         là những bất lợi chính mà bạn cần quan tâm khi muốn khám
         phá vùng đất này qua sử sách. (sic!)
Tiếng địa phương trong văn chương Nam Kỳ Lục Tỉnh
         như của Hồ Biểu Chánh, Vương Hồng Sển, Sơn Nam… viết, 
         nếu mình không hiểu thì tìm hiểu, thì học chớ! Làm
         biếng nhớt thây mà còn cằn nhằn cái gì hả ‘thằng
         ông nội con nít’?
Viết bá láp như vậy
         mà cũng lên mặt ‘làm tàng, làm phách’ ý quên
         ‘làm kiêu  làm hãnh, chảnh!’ (xài chữ kiêu
         hãnh cho ‘chả’ hiểu)… Sợ mình sử dụng phương ngữ
         Nam Bộ ‘làm phách, làm tàng’ thì khứa lại rầy…la
         lối… bậy!
Ha ha!
đoàn xuân thu
melbourne.
____________________________________________________
      
      Bến Thành! Súp Lê vội
         thổi!


Nhà văn Sơn Nam(1926-2008) có lần than phiền
         rằng:  Mấy thằng Tây làm bản đồ nước Việt
         Nam mà ghi mấy cái địa danh trật lất hết trơn! 
Tây! Trật là phải rồi mà ngay cả người
         Việt mình, quê mình, mình còn trật huống hồ Tây?!
Chẳng hạn Sơn Nam cắt nghĩa Cần Thơ là ‘con
         cá sặt rằn’; thì mấy tay tỉnh ủy Cần Thơ đòi đưa
         ông ra gặp mấy ông tòa quan lớn vì tội ‘biêu xấu’
         tỉnh nhà? Vì theo mấy giả, Cần Thơ là Cầm Thi, đất của
         thơ mới phải. 
Thôi nó có súng
         thì nói gì hỏng được? He he!
Nhà văn Sơn
         Nam chắc cũng không thèm chấp mấy thằng vừa dốt, vừa ngu lại
         vừa hỗn ẩu nên ông chỉ khuyên mấy thằng em út văn nghệ,
         văn gừng của ông đang tập tễnh ‘bò’ vào đường
         văn học sử là: “Muốn viết văn cho hay là phải học Sử
         Địa!” 
Mà Sử Địa nào mới
         được chớ? Chớ cái Sử Địa ‘Tề Thiên dóc tổ’
         mà học; thì thôi để tui đi nhậu lai rai với bạn văn sướng
         hơn nhiều?! 
Do đó mình cũng không
         lấy làm gì ngạc nhiên khi mấy đứa nhỏ bây giờ nghe tin
         bỏ môn Sử trong kỳ thi tốt nghiệp phổ thông đã ‘vui mừng
         vui quá vui’ xé đề cương môn Sử dỏm, từ trên lầu
         quăng xuống, bay lả tả đầy sân trường Nguyễn Hiền ở Sài
         Gòn như vừa mới xảy ra đây!
Người viết
         thì may mắn không phải đọc cái ‘Sử ruồi bu’ đó!
         
Nhưng phải học ‘Sử xịn’ chớ! 
         Dù là ‘Sử xịn’ nhưng đôi khi cũng có trường
         hợp ông nói gà mà bà nói vịt?  Mà mấy
         ông toàn là sư phụ , ‘danh trấn giang hồ’, mà mỗi ông
         lại hiểu một kiểu, ‘đá’ với nhau ‘chan chát’ thì
         em biết tin ai bây giờ?
Chẳng hạn như ông Vương Hồng Sển (1902-1996)
         có chép câu ca dao:
"Mười giờ
         tàu lại Bến Thành,
"Xúp
         lê vội thổi, bộ hành lao xao"
Rồi ông cắt
         nghĩa là: Mười giờ có một chuyến xe lửa từ Mỹ Tho lên,
         đỗ ga "Bến Thành" thì kéo còi....
Ông Vương Hồng Sển là người Sóc Trăng nhưng
         lại cắt nghĩa chữ tàu đây là tàu hỏa hay còn gọi
         là xe lửa theo tiếng miền Nam nên người viết không đồng ý…
         kiến….Bèn lục tìm, kiếm thêm coi còn cái nào khả dĩ
         hợp lý hơn chăng?
Mười giờ, lúc có
         đồng hồ, thì chắc câu ca dao này là thời Tây thuộc địa
         rồi. Nhưng động từ ‘lại Bến Thành’ để chỉ chiếc
         xe lửa vào ga thì nghe không có lý. ‘Lại’ chỉ chiếc
         tàu vô, cặp bến thì có lý hơn?!
Còn ‘súp lê’ theo ông Hồ Biểu Chánh (1884-1958) cắt
         nghĩa rất rõ và rất chi tiết rằng: Súp lê, ông viết bằng
         chữ ‘s’ thay vì chữ ‘x’ như ông Vương Hồng Sển.
         
“Síp lê (siffler: thổi còi xe lửa)
         ở chỗ nơi thoát hơi nước. Xe lửa không được phép
         cho hơi nước thoát xuyên qua ống khói vì sẽ gây ô nhiễm
         (bụi than) nên có âm thanh như tiếng huýt sáo; Tiếng Pháp siffler:
         thổi, hút gió, huýt sáo, còi. Ở đây: thổi còi bằng
         hơi nước, nghĩa là còi xe lửa”
“Súp lê (soufler: thổi còi tàu) khác với xe lửa,
         tàu được phép cho hơi nước thoát qua ống khói nên
         có âm thanh như thụt ống bễ.
Như vậy theo
         ông Hồ Biểu Chánh nên dùng ‘súp lê’ cho tàu, còn
         xe lửa thì là ‘síp lê’.
Thế nên theo
         ông Hồ Biểu Chánh thì lúc 10 giờ, tàu mới vừa cặp vô
         bến Bến Thành; thì chưa gì đã vội thổi súp lê,
         chuẩn bị tách bến; nên bộ hành lao xao hỏi sao kỳ vậy cà?
  
 
Còn
         Bến Thành cũng là tên một bến sông, một cái chợ, một
         ga xe lửa vì thế cho nên mình mới dễ lẫn lộn. 
Tuy nhiên “Bên dưới có sông; bên trên có
         chợ! Ta với mình chồng vợ nên chăng?” Để tiện giao thông,
         buôn bán hàng hóa, khi đường bộ còn chưa phát triển,
         thì đường thủy, đường sông là chọn lựa trước
         tiên?
Quả vậy! theo các nhà Sử Địa
         cho biết về Bến Thành và Chợ Bến Thành như sau:
“Nguyên thủy, chợ Bến Thành đã
         có từ trước khi người Pháp xâm chiếm Gia Định. Ban đầu,
         vị trí của chợ nằm bên bờ sông Bến Nghé, cạnh
         một bến sông gần thành Gia Định (bấy giờ là thành Quy,
         còn gọi là thành Bát Quái). 
Bến
         này dùng để cho hành khách vãng lai và quân nhân vào
         thành, vì vậy mới có tên gọi là Bến Thành và khu chợ
         cũng có tên gọi là chợ Bến Thành.
Tuy nhiên, sau cuộc nổi loạn của Lê Văn Khôi (1833-1835),
         thành Quy bị triệt hạ, phố chợ Bến Thành cũng không còn
         sầm uất như trước.
Tháng 2 năm
         1859, Pháp chiếm thành Gia Định và hai ngày sau, các binh lính
         người Việt đã tổ chức hỏa công thiêu rụi cả thành
         phố, tất nhiên chợ Bến Thành cũng bị thiêu hủy. 
Sau khi đã vững chân trên mảnh đất Nam Kỳ,
         năm 1860, người Pháp đã cho cho xây cất lại chợ Bến Thành
         ở địa điểm cũ (thời Việt Nam Cộng hòa là địa điểm
         Tổng Nha Ngân khố trên đường Nguyễn Huệ). 
Ngôi chợ được xây cất bằng cột gạch, sườn
         gỗ, và lợp lá. Đến tháng 7 năm 1870, chợ bị cháy mất
         một gian, phải xây cất lại bằng cột gạch, sườn sắt, lợp
         bằng ngói, tất cả có năm gian: gian thực phẩm, gian hàng cá,
         gian hàng thịt, gian hàng ăn uống và gian hàng tạp hóa. 
Vào năm 1887, người Pháp cho lấp con kênh và
         sát nhập hai con đường lại làm một thành đại lộ Charner.
         Dân bản xứ gọi nôm là đường Kinh Lấp (nay là Đại
         lộ Nguyễn Huệ). Khu chợ càng trở nên đông đúc với
         các cửa hiệu phần nhiều là của người Hoa, người Ấn
         Độ và người Pháp. 
Tuy nhiên, khoảng
         giữa năm 1911, ngôi chợ trở nên cũ kỹ và lâm vào tình
         trạng có thể bị sụp đổ. Để tránh tai họa, người
         Pháp cũng lựa chọn một địa điểm khác để xây cất
         một khu chợ mới, lớn hơn để phục vụ nhu cầu buôn bán
         sầm uất ngày càng phát triển. 
Địa
         điểm được lựa chọn nằm gần ga xe lửa Mỹ Tho (nay là
         Bến xe Sài Gòn), tức là địa điểm chợ Bến Thành ngày
         nay.
Năm 1955 thời Đệ nhất Cộng hòa
         Việt Nam, bốn con đường này đổi tên thành đường
         Lê Thánh Tôn, đường Phan Bội Châu và đường Phan Châu
         Trinh.
Do đó “Mười giờ tàu lại
         Bến Thành. Súp lê vội thổi bộ hành lao xao” là nên hiểu
         theo nghĩa là chiếc tàu (khách, tàu đò) cặp bến Bến Thành
         hơn là chiếc xe lửa vào ga Bến Thành?!
Người viết thiệt trong bụng là hỏng dám cãi ông
         Vương Hồng Sển rồi. Nhưng không cãi nghe cũng tức ‘anh ách’
         trong bụng làm sao đó?!
Còn về chữ ‘súp lê’
         người viết cũng tìm được thêm trong câu ca dao:
“Tàu súp lê một! Còn trông
         còn đợi! 
Tàu súp lê hai! Còn đợi còn chờ! 
Tàu
         súp lê ba! Tàu ra biển Bắc... 
Tay anh vịn song sắt, nước mắt
         chảy ròng ròng; 
Anh lấy khăn mu soa ra chậm. 
Cái điệu vợ chồng ngàn dặm không quên!”
Thì lại nghe ông Toan Ánh (1916-2009)
         cắt nghĩa như vầy người viết cũng hỏng chịu luôn?!
Ông viết rằng:
         “Pháp chiếm Việt Nam, một mặt dân Việt Nam căm hờn, một
         mặt một số cô gái Việt Nam kém ý thức, vì hoàn cảnh
         đã sánh duyên với Pháp trở thành me Tây. Lính Pháp
         lấy me trong thời gian ở đất Việt, rồi anh lính trở về Pháp,
         cô me Tây ở lại nước Việt lại lấy chồng, một anh lính
         khác.
Cuộc tiễn đưa ắt phải
         xảy ra tại bến tàu Saigon, và có anh chàng Tây đã thút
         thít vì phải xa vợ, anh bảo rằng ngàn dặm không quên, có
         thật hay chăng anh ra cửa bể như rồng lên mây? 
Sao có sự mâu thuẫn giữa hai câu thơ trên, hay ý tại
         ngôn ngoại, chỉ có sự mâu thuẫn trên hình thức, còn thực
         ra thì ngàn dặm có đời nào mà không quên đối với
         những lứa đôi dị chủng, nhất là trong cuộc chắp nối giang
         hồ.”
(Trích tác phẩm "Hương
         Nước Hồn Quê", tác giả Toan Ánh, NXB. Thanh Niên) 
Theo ông Toan Ánh là vậy; nhưng có ông
         bạn văn không đồng ý; vì nghĩ Tây thì làm ‘quái’
         gì mà rành tiếng Việt quá vậy để có thể làm ra
         được một đoạn ca dao tuyệt vời như thế này?  
Mà theo anh bạn văn này nói: Đây là của
         một anh chàng nông dân nghèo khổ,có con vợ mà lại bị
         bắt đi lính cho Tây trong đệ nhứt thế chiến (1914-1918). 
Anh đọc cho người viết nghe một đoạn trong ‘Tuấn,
         Chàng Trai Nước Việt, chương 12, của ông Nguyễn Vỹ(1912-1971) để
         ủng hộ cho cái phản bác của mình.
“Tuấn đọc to lên cho cả làng nghe. Tờ ‘Trung Kỳ Bảo
         Hộ công báo’ là một tờ báo của Toà Khâm Sứ ở
         Huế gởi đi các tỉnh, tỉnh gởi về huyện, huyện gởi về
         các làng. Tờ báo đăng tin Nhà nước Bảo hộ Pháp-lang-sa
         đang đánh giặc với Đức, tức là nước Phổ-lô-si
         (phiên âm chữ Prusse, Đức phiên âm chữ Deutsch ). 
Đức là một nước "dã man, tàn bạo",
         bị Pháp-lang-sa đánh cho liểng-xiểng, binh lính Đức chết vô
         số, có cả hàng ngàn, hàng vạn…v.v... 
Nhưng trận giặc còn lâu dài, cho nên "dân An Nam nhờ
         nước Pháp-lang-sa bảo hộ, phải quyên tiền và đem binh lính
         sang Pháp để đánh lũ giặc Đức mọi rợ... v.v...
Dân làng, bất luận giàu, nghèo, đều phải
         góp tiền để mua Phiếu Quốc Trái. 
Hơn nữa, làng phải mộ dân tình nguyện đi lính sang
         Pháp để ‘đánh đuổi giặc Đức’. 
Sự thật, không có dân nào tình nguyện cả.
         Sau cùng làng xã phải bắt ép thanh niên khoẻ mạnh, gọi là
         tráng đinh đi lính. Hầu hết lớp "lính tình nguyện"
         nầy ở khắp xứ Trung Kỳ , Bắc Kỳ cũng như ở Nam Kỳ đều
         là thanh niên nho học từ 21, 22 đến 24, 25 tuổi. 
Phong trào mộ thanh niên đi tùng chinh sang ‘Mẫu Quốc’
         là một dịp cho các quan An Nam từ quan tỉnh xuống quan huyện , cho đến
         các ông hương , ông xã trong làng , đòi ăn hối lộ. 
         Một số đông các ông này chơi ác, cứ nhè bắt
         bọn thanh niên trai tráng con nhà giàu, đi tùng chinh. Thế là các
         bậc cha mẹ phú hộ phải đem của tiền lo lót, cho con khỏi đi.
         Phải lo lót xã một phần, lên lo lót huyện một phần , rồi
         lo lót các cụ lớn trên tỉnh nữa. 
Hối lộ gần như công khai. Nhà giàu đua nhau nhờ cậy
         chổ này chổ nọ, chạy chọt ông này ông kia, bán cả ruộng
         đất, nhất là con trai trưởng trong gia đình , khỏi bị bắt
         "tình nguyện" đi lính sang Pháp. 
…Vì lớp thanh niên nhà giàu, hoặc nhà khá giả,
         hoặc con trai các vị hương chức đều nhờ hối lộ, và
         nhờ có quyền thế, đã được miễn tùng chinh. Sót lại
         chỉ có con nhà nghèo không có miếng đất cắm dùi, cho
         nên phải đi lính "tình nguyện" qua ‘mẫu quốc’ đánh
         giặc ‘Phổ Lổ Sĩ’. 
Nói là qua
         ‘mẫu quốc’ đánh giặc, nhưng sự thật thì qua bên đó
         nhập vào một đơn vị gọi là ‘đoàn quân thuộc
         địa’ chỉ dùng riêng vào việc vận tải lương thực
         ở hậu tuyến mà thôi.  Một số bị bắt ra mặt
         trận, nhưng cũng chỉ là khiêng vác các khẩu súng lớn,
         đẩy các cổ đại bác và đào hầm trú ẩn. Chẳng
         có một người "lính thuộc địa" nào, nhất là lính
         "Tirailleurs Annamites" được cầm súng đánh giặc cả. 
Tất cả thanh niên tùng chinh đều được lịnh
         đến trình diện tại đồn lính Khố xanh ở các tỉnh,
         rồi từ tỉnh họ được chở đi tập trung lại, đợi tầu
         sang Pháp.” 
Do đó bị bắt đi
         lính vì nghèo, phải xa vợ, xa con, xuống tàu đứng sau song sắt
         như bị ở tù, hỏng khóc sao được? Xúc cảm như vậy
         mới làm được bài thơ não lòng, bi thiết!  Rồi
         bài thơ đó trải qua biết bao thử thách của thời gian mới
         được trở thành ca dao, thành tiếng hát ru cho thân phận những
         người cùng khốn. 
Chứ không phải là
         lời của thằng Tây nào với em Me Tây nào ráo trọi như ông
         Toan Ánh nói đâu?
Thưa quý độc giả thân mến!
         Đối với những nhà văn tiền bối như Hồ Biểu Chánh, Vương
         Hồng Sển, Nguyễn Vỹ, Toan Ánh thì người viết đều kính
         phục cả , xin ngả nón cúi đầu; nhưng sỡ dỉ theo ông nầy;
         bỏ ông kia chẳng qua là chuyện chẳng đặng đừng?!
Ca dao, hát ru là tiếng quê hương. Xa quê, viễn
         xứ, vẫn nhớ về quê cũ, lại nhớ tới ca dao. 
Em yêu sai: “Ru con ngủ cho em đi chợ!” mà thằng nhỏ
         cứ khóc hoài? 
Ru tới ru lui chỉ có hai
         bài làm thằng nhỏ chắc sẽ thuộc lòng như cháo; mà lớn
         lên cắc cớ nó hỏi: “Tía ơi! Nghĩa nó là gì vậy?”
         Làm tía mà hỏng biết trả lời sao thì mất mặt ‘bầu
         cua’ lắm lắm! Cho nên mới có bài viết nầy thưa quý độc
         giả thân mến! 
Có gì sai, xin bỏ quá,
         và người viết cũng rất hân hạnh sẵn lòng nghe chỉ giáo
         của các bực cao minh… để mà được học hỏi thêm!
         
đoàn xuân
         thu.
melbourne. 
      
      Từ Bill tới Khiêu!


Bill
         và Khiêu là hai cái tên cúng cơm, khi đọc lên, đều
         có vần “iêu’ hay ‘yêu’. Cũng tại chữ ‘iêu’
         mới ra đến nông nỗi này! Nếu mà yêu con vợ nhà như
         người viết, một lòng một dạ thủy chung, cơm nhà quà vợ,
         không léng phéng thì làm sao mà ‘thân bại danh liệt’
         cho được?
Trước hết, mình cười
         đế quốc Mỹ trước đi; kẻo mấy tay Cộng Sản nói mình
         bất công với nó? Hỏng có ‘phe’ (fair) ?
Bill
         tên rất phổ biến của Mỹ là phải rồi! Mà Bill còn là
         tên của một người Mỹ rất tăm tiếng và đầy tai tiếng
         nữa! Bill đã từng làm Tổng Thống Hoa Kỳ hai nhiệm kỳ tới
         tám năm (1993-2001). Người viết muốn nói đến Bill Clinton!
Còn Khiêu là Ba Khiêu tức Trần Khiêu, Chủ Tịch
         Tỉnh Trà Vinh vừa bị buộc từ chức vì vụ lùm xùm gái
         gú!
Ông bạn văn của người viết cho
         rằng đặt tựa bài như vậy là khập khà khập khiễng!
         Làm sao mà so sánh một trùm đế quốc Mỹ như Bill Clinton với
         Trần Khiêu, Chủ Tịch Tỉnh Trà Vinh cho được? 
Quyền lực của Bill lớn hơn nhiều. Bill đã từng là
         lãnh tụ siêu cường duy nhứt còn lại trên thế giới khi Mikhail
         Gorbachev bị buộc cho siêu cường thứ hai Liên Bang Xô Viết rã
         bành tô, sập tiệm. 
Còn Khiêu chỉ là
         Chủ Tịch Tỉnh Trà Vinh quèn, phèn vàng vạt áo, nghèo nhứt
         nước Việt Nam Cộng Sản mà thôi!
Nghĩ
         như anh bạn văn, thì theo người viết, là chỉ đúng một
         nửa!
Khiêu mặc dù chức ‘nhỏ như con
         thỏ’ nhưng dám chơi, dám chịu, dám bao che cho ‘em’…Bị
         buộc, thì cũng dám từ chức… chớ không cần chờ cho mấy
         anh ở trên nổi khùng mà ‘nắm đầu và đá đít!’
         
Còn Bill Clinton là không dám rồi nha!
         Từ chức, về nhà, bà xã là Hillary Clinton quánh cho không còn
         cái răng mà ăn ‘xúc xích’?
Do
         những điểm tương đồng và tương phản của hai tay chơi
         nổi tiếng, nổi đình nổi đám này người viết xin trích
         từ ‘luận án tiến sĩ’ của chính mình, với tựa đề
         là ‘Sex and Power’ tạm dịch là ‘Tình dục và Quyền lực’
         mà người viết sẽ long trọng bảo vệ trước trường đại
         học Kangaroo, Úc Châu sắp tới đây! 
Xin
         kính trình để quý độc giả thân mến thẩm định
         trước:
Trước hết nói về gái, về ‘sex’,
         thì ‘cha’ nào hỏng ham? Từ trẻ tới già. Già thì già
         tóc già râu. Tóc râu già hết…cái cần câu… không
         già!
Khi bị Quốc Hội và báo chí Mỹ
         ‘quay mòng mòng’ quá, đòi đàn hặc lung tung về vụ
         tò tí của mình với ‘cún yêu’, Bill Clinton khẳng định
         như đinh đóng vô cột là: 
“I want to say one
         thing to the American people. I want you to listen to me. I'm going to say this again: I did not have sexual relations
         with that woman, Miss Lewinsky. I never told anybody to lie, not a single time; never!” 
 “Tui
         muốn nói điều này với dân chúng Hoa Kỳ. Xin đồng bào
         lắng nghe tui nói. Tui xin xác định một lần nữa là: Tui không
         hề có quan hệ tình dục với người phụ nữ này, cô
         Lewinsky.Tui chưa bao giờ nói dóc, dù chỉ một lần. Chưa bao giờ!”
Sau đó thì dân Mỹ, ai cũng biết ‘khứa lão’
         này dóc ơi là dóc! 
Do đó để
         cười cái thói ‘trăng hoa, già không bỏ nhỏ không tha’
         của chàng Bill, dân Mỹ có truyện vui như sau:
Trong một cuộc phỏng vấn hai ngàn phụ nữ Mỹ, câu hỏi là: “Quý bà có muốn quan hệ
         tình dục với Bill Clinton không?” 
94% 
         người được hỏi đã trả lời rằng: “Chẳng bao
         giờ có… lần thứ hai… đâu nha!”
A recent poll asked 2000 women if they would have sex with Bill
         Clinton.
94% replied, "Never again."
Thói thường khi ăn vụng, thì người ta dấu thấy
         ‘tía’ luôn,  mà báo chí tư bản và cộng
         sản cứ nhè cái ‘mụt’ đó mà khui ra. Phải khui, mới
         bán báo được chớ! Tư Bản hay Cộng Sản gì thì cũng
         cần tiền hết ráo! Trự nào mặc quần áo đều có may
         túi hết trơn, phải không?
Chuyện của Bill rùm quá, ai cũng
         biết và cũng hơi xưa rồi! Còn chuyện Chú Ba Khiêu, Chủ Tịch
         Tỉnh Trà Vinh, thì mới xảy ra đây nên xin dài dòng một
         chút cho bà con, ai chưa biết thì biết, để cười chơi!
Khi bị hỏi có phải từ chức là vì gái
         hay không? Thì Chủ Tịch Ba Khiêu này nói: Tui từ chức là vì
         lý do sức khỏe, 59 tuổi rồi, sau nữa là cho lớp trẻ lên thay!
         
Cha! mấy lớp trẻ này nghe ‘đại
         ca’, một sứ quân cát cứ Tỉnh Trà Vinh này, bày tỏ nỗi
         lòng mà cãm động tới rụng rún. Phải thiệt vậy hông
         ông anh?
Xin nghỉ mấy lần rồi đó chớ
         mà mấy ảnh không cho? Chớ tui có ham quyền cố vị gì đâu?!
         Bốn chục năm theo cách mạng, thấy cống hiến đã đủ rồi;
         mà ăn nhậu cũng đã đủ rồi… giờ mấy anh ở trên
         muốn ‘cách cái mạng’ em; thì xin lỗi mấy anh cư xử như
         vậy cũng hệt như chú chệt trong truyện Tàu là: vắt chanh bỏ
         võ, hết thú giết chó săn, đặng chim bẻ ná hay sao á?
         "Trách ai đặng cá 
quên nơm, đặng chim bẻ ná, quên
         ơn… tao nằm vùng?" 
Tóm lại,vụ Ba Khiêu
         nói qua nói lại với mấy anh ở trên đúng ra chỉ là một
         chuyện ruồi bu, who cares? 
Vậy mà chuyện ruồi
         bu này cũng được lên trên web của đài BBC Luân Đôn
         nữa đó! Xin trích một đoạn như sau: 
Nguyễn
         Bá Thanh, Trưởng Ban Nội Chính Trung Ương Đảng ‘xì’
         ra cho dân Đà Nẳng biết. Và báo chí hải ngoại tận Úc Châu, như tờ
         Việt Luận, cũng chạy nhựt trình rằng: Mới đây, báo chí Việt Nam nói nhiều
         vụ một nữ phó phòng ở tỉnh Trà Vinh bị kỷ luật
         vì ‘quậy phá’ trụ sở UBND tỉnh.
Sau vụ này, ông Trần Khiêu, Chủ tịch UBND tỉnh Trà
         Vinh, đã làm đơn xin nghỉ hưu sớm trong khi có nghi vấn
         về quan hệ giữa ông và người phó phòng ở
         trên.
Nghĩa là Trần Khiêu, 59 tuổi,
         Chủ Tịch Tỉnh Trà Vinh có ‘quen’ người em gái nhỏ: Trần
         Hồng Ly, mới tuổi băm…băm, trên mức bình thường… Ba
         Khiêu chối! 
Báo chí hải ngoại là
         kẻ thù của cách mạng thì không nói làm chi! Chỉ buồn
         là phe ta, huynh đệ như thủ túc, anh em vậy thôi, mà anh Nguyễn
         Bá Thanh, cựu Bí Thơ Đà Nẵng, giờ là Trưởng Ban Nội
         Chính Trung Ương, lại ‘xì’ ra để ‘chơi’ em : Nỡ
         lòng nào mà anh nói như vầy cho được hở Bá Thanh?
“…Nhưng cũng nói thật nghe, phải coi chừng đó,
         chứ một ông chủ tịch UBND tỉnh trong miền Nam có xôn xao léng
         phéng với một cô gái, Bộ Chính trị vừa có ý kiến
         cho nghỉ luôn đó, không đùa đâu!”
Anh là đồng chí của tui mà khui hũ ‘mắm bò
         hóc’ này ra chi vậy? 
Thôi anh chơi
         cạn tàu ráo máng thì cũng cho em đọc diển văn đáp
         từ với chớ: “Thưa các đồng chí chưa bị lộ! Thằng
         nào cũng như thằng nấy thôi. Cười người nên chớ cười
         lâu. Cười người hôm trước hôm sau người cười’
         He he!
Hỏi 59 tuổi rồi, ăn sơn hào hải
         vị, rồi đông trùng hạ thảo, uống Mao Đài Trung Quốc hay
         whiskey Mỹ hay Viagra gì chăng đi nữa thì đời sống tình dục
         của tui cũng y như của mấy anh thôi. Rán kéo thì cũng dài
         thêm chút đỉnh, chứ có dài thòng đâu mà sợ mất
         uy tín đảng bộ của mình. Nó cũng như ngọn đèn sắp
         tắt vậy thôi. Phựt lên một cái rồi tắt ngủm luôn thì
         mấy anh trên Bộ Chính Trị làm khó em chi. Hỏi tới hỏi lui hoài.
         Hỏng hỏi cũng biết thì hỏi làm chi cho mất tình đồng chí
         với nhau. Chẳng qua là Tư Lực,Trưởng Ban Quản lý Khu kinh tế tỉnh
         Trà Vinh, muốn cưa ghế của em! Nó mà nhằm nhò gì. Em gãy
         ghế nó cũng không lên ngồi được đâu. Nó cũng ăn
         quá trời, tiền tỉ không! Tuần nào thứ bảy, chủ nhựt đều
         dông lên Sài Gòn, du hí bằng công xa đó thì sao? Nhưng
         sau lưng nó là cái thằng đở đầu cho nó kìa. Em biết
         sư phụ nó thèm cái ghế của em nhểu nước miếng đầm
         đìa tới rún đó!
Dân nghèo tỉnh Trà Vinh và
         cả nước nghe chuyện cha con nó chơi nhau vui như Tết, vui hơn là
         xem cậu Hoài Linh giả gái, ẹo tới, ẹo lui trên đài truyền
         hình nhà nước; nên chế ra cái chuyện vui này xin cống hiến
         bà con cô bác trong nước đọc chơi cho đở đói!
Chuyện rằng:  Ba Khiêu chết, phải leo lên
         hai ngàn bậc thềm, mới vào được thiên đàng. Ông Thánh
         giữ cổng cho Ba Khiêu một viên phấn. Khiêu hỏi: Để làm gì?
Thì được trả lời: Mỗi lần chú ngoại
         tình, dấu chuyện bồ bịch với vợ con thì gạch một vệt phấn
         lên bậc thềm để được xóa tội, khi nào xóa hết…
         mới vào được thiên đàng!
Giữa đường,
         đang lui cui bước lên, vạch…vạch thì Ba Khiêu ngạc nhiên
         khi thấy Bill Clinton từ trên đi xuống, bèn hỏi:
“Bill! Anh đi đâu vậy?” Bill Clinton trả lời : “À!
         Tao đi xuống cổng lấy thêm phấn đó mà!”
Do đó đường chơi mấy con gà móng đỏ của
         chú em Ba Khiêu so với Bill Clinton thì nhằm nhò gì?
Để chấm dứt bài
         tạp ghi này người viết vốn cũng là đàn ông, ‘càng
         nhìn em và yêu em mãi’, nên xin phép quý độc giả thân
         mến có đôi lời phi lộ…liễu với hai ông già mà mất
         nết, răng rụng gần hết…ráo mà trệu trạo cỏ non như
         vầy: 
“Thôi mà hai ‘tía’! Mình
         cùng là đàn ông với nhau nên biết tỏng cả rồi. Dấu
         làm chi. Dấu đầu thì lòi đuôi. Mang tiếng anh hùng hảo
         hớn, có chơi là có chịu…thiệt! Mới là ‘dân chơi
         sợ gì mưa rơi’ chớ! Dấu làm chi cho mấy con mèo hai cẳng
         của mình và thiên hạ nói mình ham chơi mà nhát..! Mắc
         cỡ chết! He he!
Cứ xem Đường Minh Hoàng vì
         sủng ái Dương Quý Phi mà bị An Lộc Sơn vốn là ‘tà
         lọt’ của mình rượt chạy, nhém sút quần. Còn Ngô
         Phù Sai vì sủng ái Tây Thi mà bị Câu Tiển ‘niểng’
         cho một phát mà mất nước. Còn Bill thì bất quá chỉ bị
         Hillary Clinton bắt mang khóa trinh tiết như trong hình minh họa. Còn Ba Khiêu
         mất chức Chủ Tịch Tỉnh về đuổi gà cho vợ thì cũng
         là chuyện nhỏ phải không?
Ruồi, (con gà móng đỏ),
         tới mỏ mà không táp, để cho ‘đồng chí’ khác
         nó táp! Chừng đó  tiếc…là quá muộn. Táp
         một phát cho đã… rồi kệ tới đâu thì tới hé
         Chủ Tịch Tỉnh Ba Khiêu! Quâu quâu!”
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Cẩu xực xí quách!
       
 
                       
   
         spinalboxing.com   www.wagerweb.ag                     
                          
‘Cẩu
         xực xí quách’ nguyên nghĩa là con chó ăn xương hầm.
         Nhưng theo bà con dân gian mình khi ‘quánh’ không lại chẳng
         hạn, kẻ yếu hơn, dùng toàn lực để tổng tấn công địch
         thủ; mà võ khí rất hữu hiệu trong trường hợp này là
         hàm răng, làm địch thủ đau thấy bà tiên tổ, còn cho
         mình đở phải ngứa răng đó là: chiêu ‘cắn’ hay
         gọi kiểu kiếm hiệp giang hồ Kim Dung tiền bối là ‘cẩu xực
         xí quách!’
Sau một tuần lễ căng
         thẳng do tin tức khủng bố ở Boston, ở Canada; căng quá sợ đứt
         dây đàn, nên tuần này người viết ‘vũ như cẩn là
         vẫn như cũ’ trở về với tạp ghi, viết ‘tùm lum tà la’
         để quý bạn đọc quên đi âu lo trong cuộc đời đầy
         rủi ro và bất trắc này mà cười lên một chút cho đời
         lên men giấm…
Nên cho dù là chuyện
         tào lao nhưng cũng nên viết lắm phải không, thưa quý độc
         giả thân mến? 
Đầu tiên là chuyện về mấy chú nhỏ
         đá banh.
Luis Suárez là cầu thủ đang
         chơi ở vị trí tiền đạo cho đội bóng Liverpool Anh Quốc và
         cũng là tuyển thủ của đội tuyển quốc gia Uruguay. 
Không ai có thể phủ nhận tài năng thiên phú
         và sự siêng năng tập luyện của chú em 26 tuổi này (sinh ngày
         24 tháng giêng năm 1987).  Chú có tài thì tài thật
         nhưng tật, tật xấu lại chẳng thiếu chi. Mà đã gọi là
         tật thì khó bỏ giàn trời, cứ lập đi lập lại hoài.
         Làm bậy, xin lỗi, bị phạt rồi lại làm nữa! Tật mà!
Luis Suárez, mới 15 tuổi, đá banh đã hay và
         cũng đã có máu anh chị trong người rồi. Bằng cớ là
         chú bị thẻ đỏ, bị đuổi ra sân vì húc đầu vào
         ông trọng tài. Sau đó, lớn lên một chút, chơi bóng càng
         lúc càng hay thì máu anh chị càng nhiều hơn, càng quậy tợn!
         
Kiếm tiền coi bộ dễ, nên chú ăn
         nhậu ‘mút chỉ cà tha’, bù khú thâu đêm suốt sáng
         đến nỗi huấn luyện viên phải cảnh cáo là sẽ không
         cho ra sân đấu; trừ trường hợp là cư xử một cách đứng
         đắn đàng hoàng một chút nhá!  
Rời quê nhà qua Âu Châu đá, dù được câu
         lạc bộ bóng đá Hòa Lan Ajax bầu là cầu thủ xuất sắc
         trong năm (Player of the Year!) nhưng chú cũng nhận khá nhiều thẻ vàng
         và thẻ đỏ khi chơi cho câu lạc bộ hay ngay cả khi đại diện
         cho màu cờ sắc áo của đội tuyển quốc gia Uruguay.
Giải vô địch bóng đá thế giới năm
         2010 tổ chức tại Nam Phi, ở vòng tứ kết, Uruguay đấu với Ghana.
         Sau khi hòa 1-1, trận đấu bước vào hai hiệp phụ, Suárez chơi
         bóng bằng tay để ngăn cú đánh đầu của Dominic Adiyiah trước
         vạch cầu môn. Trọng tài phạt chú thẻ đỏ, đuổi cổ
         ra khỏi sân và cho đội Ghana được hưởng phạt đền.
         Nhưng xui là Asamoah Gyan lại sút trúng xà ngang và đội Ghana thua
         tức tưởi 2-4 trong đợt đá phạt đền luân lưu. Ghana bị
         loại. 
Luis Suárez bị dân Ghana, cay hơn ăn ớt,
         gọi là kẻ côn đồ (villain), là thằng chơi lận (a cheat)! Tuy nhiên
         chú cười hè hè rồi nói: "If I am obliged to stop a ball in the last minute
         and we win, then I will repeat the action."
“Nếu tui có
         bổn phận phải chận quả banh lại vào phút chót và thắng
         trận thì tui sẽ lại làm như thế nữa! He he!” 
Đội bóng Ajax chắc cũng ‘râu huyền rầu’ với
         chú em lắm tài nhiều tật này lắm, thôi đở phải nhức
         đầu, nên bán chú đi. 
Ngày 28 tháng
         giêng năm 2011, Luis Suárez đến thi đấu cho đội Liverpool với hợp
         đồng hậu hỉnh giá 22.8 triệu bảng Anh cho tới năm 2016.
Tại Anh Quốc, chú vẫn chứng nào tật ấy. Vẫn
         chơi bóng rất hay và tiếp tục chơi bóng bằng tay nếu có
         dịp. Và lần này không phải để ngăn đối thủ ghi bàn
         mà là để mình ghi bàn như trong trận Liverpool thắng Mansfield Town
         2-1 ở vòng 3 Cúp FA.
Vì quan niệm phải thắng
         bằng mọi giá cho dù là ma giáo, tà đạo cũng không từ.
         Đạo đức thể thao là cái ‘quái’ gì? Nên chú
         thường hay ‘té’ dỏm trong khu cấm địa để hòng kiếm
         phạt đền cho đội mình. 
Đối với
         đồng đội thì hung hăng, chửi lộn để giành đá phạt.
         Đối với đối thủ thì phun ra những lời lẽ sặc mùi kỳ
         thị khi gọi Patrice Evra của đội Manchester United là thằng mọi đen (Negro!).
Còn nếu không chửi rủa đấu thủ thì chú
         em này dỡ chiêu ‘cẩu xực xí quách!’
Ngày 20 tháng 11 năm 2010, chú cắn vào vai của Otman Bakkal
         của đội PSV. Báo De Telegraaf Hòa Lan đặt hổn danh cho chú là:
         the “Cannibal of Ajax”, “Kẻ ăn thịt người của đội Ajax”.
         Sau đó chú bị cấm đá 7 trận và bị phạt một số
         tiền không được tiết lộ.
Ngày 21 tháng
         4 năm 2013, tại sân Anfield, Luis Suárez lại ngứa răng, bèn ‘táp’
         hậu vệ của đội Chelsea là Branislav Ivanović vào tay nhưng trọng
         tài không thấy, dù Ivanovic có trình dấu cắn cho ông xem. Sau đó,
         trong giờ đá bù, chú em ghi bàn gở hòa 2-2 cho Liverpool.
Hình như mỗi lần chơi xấu, xài tiểu xảo,
         nhào dỏm trong vòng cấm địa, chơi bóng bằng tay, hay ‘cẩu
         xực xí quách’, Luis Suárez lại hưng phấn hơn, chơi hay hơn
         chăng?!
‘Cẩu xực xí quách’ lần này
         thì Luis Suárez bước đầu bị Liên Đoàn bóng đá
         Anh FA cấm đá 3 trận và bị phạt 300,000 bảng tương đương
         với ba tuần lương.
Hỏng biết mất tiền
         kha khá như vậy chú có tởn chưa? Nhưng dám cắn hai lần,
         thì ai dám bảo đảm là sẽ không có cắn lần thứ ba?!
Nhưng
         hai lần cắn đối thủ của Luis Suárez cách khoảng 3 năm; còn
         đối với võ sĩ quyền anh Mike Tyson không cần chờ chi tới ba năm
         cho lâu lắc. 
Một trận đấu mà sau
         đó báo chí gọi là trận cắn lộn "The Bite Fight". Tyson
         cắn đối thủ hai lần luôn cho nó gọn!
Trong trận tranh giải vô địch quyền anh hạng nặng giữa Mike
         Tyson và Evander Holyfield tại võ đài MGM Grand Garden Arena ở Las Vegas, Nevada năm
         1997, chắc bị đấm đau quá, nên Tyson dỡ chiêu ‘cẩu xực
         xí quách!’ 
Lần thứ nhứt khi chỉ
         còn 40 giây nữa là chấm dứt hiệp 3, Tyson cắn đứt vành
         tai phải của Holyfield và chắc chê vành tai này không ngon bằng bánh
         lỗ tai heo, nên phun miếng thịt nhầy nhụa máu này xuống sàn
         đài. Trận đấu ngừng vài phút cho bác sĩ khám tai Holyfield
         …rồi cho ‘đấm’ nữa. Lần thứ nhì thì Tyson cắn bên
         tai trái. Tuy trầy trụa sơ sơ nhưng Holyfield hoảng quá nên mét
         trọng tài và trận đấu dừng lại! Tyson bị xử thua, bị truất
         quyền thi đấu vĩnh viễn và bị phạt 3 triệu đô Mỹ. Sau
         đó, thưa gởi tới lui, Tyson lấy lại được cái ‘lái
         sần’ để tiếp tục thượng đài đánh bốc. 
Lần này, tía nó cũng không dám ‘cắn’
         bậy nữa đâu! Hao quá mà!
Đến ngày
         16 tháng 10 năm 2009, trên show truyền hình The Oprah Winfrey, Tyson đã công
         khai xin lỗi Holyfield. Thời gian chắc cũng làm vành tai không còn đau
         đớn nữa; nên Holyfield cười hề hề, xí xóa cho chiêu ‘cẩu
         xực xí quách’ của chú em Mike Tyson ‘hăng quá dại!’ nầy
         rồi!
Hai chú em nói trên vì ham ăn thua đủ nên xài chiêu
         ‘cẩu xực xí quách’ còn chú em 27 tuổi này, cư dân
         Palm Bay, tiểu bang Florida bên Mỹ, xài chiêu ‘cẩu xực xí quách’
         với con vợ không phải vì muốn ăn thua đủ mà vì tức
         và vì sợ.
Tức là bị nó quánh
         chỉ vì thọt lét con vợ đang ngủ, thức dậy nấu cơm chiều
         cho ba cha con chú ăn mà em vẫn còn nằm ‘phê’ thẳng cánh.
         Con vợ bị thọt léc, phá giấc ngủ, quạu, lấy cái gì đó
         quánh vào đầu anh chàng này hỏng biết? 
Đau vì bị vợ quánh mà không dám quánh lại
         vì sợ bị cảnh sát nhốt về tội bạo hành trong gia đình
         nên ‘cẩu xực xí quách’ vào vai em một phát!
Ông Tòa thông cảm cho đương sự bị quánh
         trước; nên không nhốt, mà chỉ bắt phải làm vài trăm
         giờ lao động công ích về tội ngứa răng, cắn bậy… cắn
         không nhằm chỗ và cắn cũng không đúng lúc?!
Ông bà mình nói: “Yêu nhau lắm cắn nhau đau!”
         chắc là nghĩa bóng thôi! Chớ yêu nhau ai nỡ cắn nhau cho đành.
         Đau thấy năm bảy ông trời chớ chẳng phải chuyện giỡn chơi?
         Còn nghĩa đen, ghét mầy lắm nên tao cắn và ba trường hợp
         trên đây đều là ‘cẩu xực xí quách’ kẻ thù
         mà thôi!
Đưa cái tin: ‘Con vợ vì làm biếng không
         nấu cơm chiều cho chồng con ăn nên bị cắn’ này cho em yêu
         đọc. Thì em cứ nhăn răng ra, cười hè hè, mà phán
         rằng: “Cái thằng nhỏ, Christopher Huyhey này, mới 27 tuổi, răng còn
         tốt, cắn còn đau! Chứ già như anh yêu thì… ha ha!”
Chắc quý độc giả thân mến của bổn báo
         đã biết tại sao rồi chớ gì?
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Bài chót trong loạt bài
         viết về vụ bom nổ tại Boston
Từ Chechnya tới
         Boston!

  
www.news.com.au                                                                                       
         tvnz.co.nz 
Dzhokhar
         A. Tsarnaev, nghi phạm thứ hai, trong hai vụ nổ bom tại mức đến cuộc
         thi chạy Marathon quốc tế tại thành phố Boston, bang Massachusetts, Hoa Kỳ đã
         được tìm thấy nằm trốn trong một chiếc tàu nhỏ ở sân
         nhà trên đường Franklin, thị trấn Watertown rất gần nơi hai anh
         em nghi phạm chạm súng với cảnh sát 24 giờ trước đó.
Chủ
         căn nhà này đã phát hiện ra Dzhokhar A. Tsarnaev khi ông thấy vệt
         máu bên ngoài tàu, ông dở miếng bạt che lên và thấy
         nghi phạm, mình đẩm máu, đang trốn trong tàu. Ông vào nhà
         gọi 911. Trực thăng cảnh sát dùng tia hồng ngoại xác định
         nghi phạm vẫn còn ở đó.  Nghi phạm bị bao vây, sau
         vài loạt súng nổ qua lại của đôi bên thì cảnh sát
         bắt được y, đưa đến bệnh viện dưới sự canh phòng
         cẩn mật của cảnh sát trong tình trạng bị thương tích trầm
         trọng ở cổ và lưởi nên không nói được. 
Do
         đó cảnh sát phải chờ đợi để thẩm vấn nghi can. Phát
         hiện trễ hơn có thể hung phạm đã bỏ mạng vì mất máu
         quá nhiều!
Ngay tối thứ sáu, 19/04/2013, trong cuộc họp báo tại
         Tòa Bạch Cung, Tổng Thống Barack Obama đã nói rằng: “Bảy ngày
         qua đất nước Hoa Kỳ đã trải qua một giai đoạn rất khó
         khăn: cuộc tấn công khủng bố ở Boston, vụ nổ nhà máy phân
         bón ở West, Texas và hai bức thơ có tẩm chất độc ricin gởi
         tới ông và một Thượng Nghị Sĩ Mỹ.”
Khi nói về
         hai vụ nổ bom khủng bố ở Boston, ông đã ca tụng dân chúng
         Hoa Kỳ rất can đảm, không chấp nhận bị đe dọa và khen ngợi
         cơ quan công lực Tiểu Bang cũng như Liên Bang Mỹ đã xuất sắc
         hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ dân chúng bằng việc bắt sống
         được nghi phạm số 2 Dzhokhar A. Tsarnaev  .
Tuy nhiên cũng
         còn nhiều câu hỏi được đặt ra? Tại sao hai thanh niên này
         lớn lên, học tập và là một phần tử của cộng đồng,
         đất nước Hoa Kỳ lại dùng những phương sách bạo động
         tàn ác đến thế?
Chúng đã lên kế hoạch và thực
         hiện cuộc tấn công như thế nào? Có tổ chức khủng bố
         nào đã giúp đở cho chúng thực hiện không?
Xét về
         nhân thân của hai nghi phạm này thì chúng đã đến Hoa Kỳ
         tỵ nạn một thập niên trước đó từ Chechnya thuộc Liên
         Bang Nga. Trong rừng tin tức của giới truyền thông quốc tế cho chúng
         ta thấy vài điều đáng lưu ý như sau:
Nghi phạm 19 tuổi
         Dzhokhar A. Tsarnaev không thích bạn gọi mình là người Nga mà phải
         gọi là người Chechen dù y được sinh ra ở Kyrgyzstan. 
Trên mạng xã
         hội Twitter, sau vụ đặt bom, vào quá nửa đêm tối thứ ba,
         y từng chia sẻ với bạn bè rằng:
"There are people that know the truth but stay silent
         & there are people that speak the truth but we don't hear them cuz they're the minority."
“Có
         những người biết được sự thật nhưng lại im lặng &
         có những người nói lên sự thật nhưng chúng ta không muốn
         nghe vì họ chỉ là thiểu số”
Từ những câu nói mập mờ
         nói trên, cộng với sự kiện, cách đây hai năm, FBI đã
         thẩm vấn nghi phạm thứ nhất, Tamerlan Tsarnaev, giờ đã chết, theo lời
         yêu cầu của chính phủ Nga.
Sau được báo cáo là hai
         anh em nhà Tsarnaev gốc Chechnya, Tổng Thống Mỹ Barack Obama đã điện
         đàm với Tổng Thống Nga Vladimir Putin để tìm kiếm sự hợp
         tác chặt chẽ hơn trong các nỗ lực chống chủ nghĩa khủng
         bố.
Từ những chi tiết đáng chú ý nói trên đưa
         chúng ta trở về với đất nước Chechnya.
Những năm 90s khi
         Liên Xô sụp đổ, chính phủ lâm thời của Chechnya tuyên bố
         độc lập, đặt tên nước là Cộng hòa Chechen. Và hai
         cuộc chiến cách khoảng nhau giữa những người đòi độc
         lập cho Chechnya và Nga đã nổ ra đẩm máu. 
Lần thứ nhứt
         từ tháng 12 năm 1994 đến tháng 8 năm 1996.  Quân Nga tử
         vong là 5.500.  Số dân quân Chechnya bị giết, con số ước
         lượng là từ 3.000 đến hơn 15.000 người. 
Số thường
         dân bị chết từ 30.000 và 100.000 người, có thể hơn 200.000 người
         bị thương. Các thành phố và làng mạc trên khắp nước
         cộng hòa bị tàn phá.
Lần thứ hai là giai đoạn sau
         của cuộc chiến tranh ở Bắc Kavkaz, từ ngày 26 tháng 8 năm 1999. Quân
         đội Nga và Lực lượng bán quân sự Chechnya thân Nga phải
         trả giá đắt mới chiếm được thủ đô Grozny, sau một
         cuộc vây hãm từ cuối năm 1999 đến tháng 2 năm 2000. Nga thiệt
         hại hơn 5.200 quân (con số thương vong chính thức của Nga). 
Và
         khoảng từ 25.000 đến 50.000 người chết hoặc mất tích, chủ
         yếu là thường dân Chechnya. 
Phiến quân Chechnya tiếp tục gây
         thương vong nặng cho quân Nga khắp khu vực Bắc Kavkaz trong vài năm tiếp
         theo. Cho đến năm 2009, về cơ bản, quân Nga mới dập tắt được
         phiến quân Chechnya. 
Trong khoảng thời gian đánh nhau ác liệt
         đó, một số phiến quân Chechnya cũng tiến hành các cuộc
         tấn công khủng bố nhằm vào thường dân ở Nga.  
Năm
         2002, dân quân Chechen bắt 8 trăm thường dân đang xem hát ở Moscow
         làm con tin. Lực Lượng Đặc Biệt Nga (Russian Special Forces) phản ứng
         mạnh. Kết quả là 129 con tin bị chết cùng với 41 tên khủng bố.
         
Và bi thảm hơn, làm thiệt mạng nhiều người hơn, là
         cuộc khủng hoảng con tin  tại trường Số Một, thị trấn
         Beslan, vùng Bắc Caucasus thuộc Liên Bang Nga vào ngày mùng 1 tháng  9
         năm 2004 kéo dài suốt 3 ngày. Nhóm dân quân vũ trang Hồi Giáo
         ly khai (group of armed Islamic separatist militants) đã bắt giữ 1.100 người làm
         con tin, trong đó có 777 trẻ  em. Những tên cầm giữ con
         tin này thuộc tiểu đoàn Riyadus-Salikhin Battalion, do lãnh tụ đòi
         ly khai người Chechen, Shamil Basayev chỉ đạo. Y đòi Liên Hiệp Quốc
         phải công nhận nền độc lập cho Chechnya và quân Nga phải triệt
         thoái. Ngày thứ 3 của cuộc khủng hoảng, quân đội Nga phản
         ứng rất mạnh với xe tăng, rốc kết… Kết quả kinh hoàng là
         334 con tin bị giết trong đó có 186 trẻ em và một số rất lớn
         người bị thương và mất tích.
Trong lịch sử cuộc tranh chấp giữa
         người Nga và người Chechen kéo dài hằng thế kỷ, đánh
         nhau rồi ngưng; rồi lại tiếp tục đánh nhau.
Lịch sử chủ
         nghĩa khủng bố Chechen cũng rất tàn bạo, gian ác. Không một thủ
         đoạn mà không được dùng tới như: tấn công xe lửa,
         xe điện ngầm, nổ bom tự sát trên máy bay! 
Giờ đây
         đến thành phố hiền hòa Boston của Mỹ rất xa Chechnya cũng bị
         lôi vào cuộc.
Giải quyết như thế nào rõ ràng là
         một vấn đề rất nan giải?
Cuộc điều tra của FBI và các
         cơ quan công lực Mỹ đang tiến hành, chúng ta chỉ biết chờ
         xem. 
Chỉ xót thương những thường dân vô tội phải bỏ
         mình một cách oan uổng đúng như  Nhạc sĩ Trịnh
         Công Sơn đã từng viết trong cuộc chiến tranh Việt Nam “Thịt
         da này dành cho thù hận! Cho bạo cường! Cho tham vọng của một
         lũ điên!”
đoàn xuân thu
melbourne
 
 
      
       Bài viết nóng hổi
         về vụ bom nổ tại Boston
Cần một câu
         trả lời! Tại sao?

Lúc 22 giờ 48 phút ngày 18 tháng 4 giờ địa
         phương, cảnh sát viên tên là Sean Collier, 26 tuổi, khi đến điều
         tra một vụ náo động (disturbance),  đã bị bắn chết
         khi ngồi trong xe,  gần Tòa nhà số 32 trong khuôn viên trường
         đại học kỹ thuật MIT(Massachusetts Institute of Technology) ở Cambridge thuộc thành
         phố Boston.
Hai nghi can vừa bắn chết viên
         cảnh sát; đã dùng súng cướp một chiếc xe, bắt người
         tài xế làm con tin, lên đường bôn tẩu. Nửa tiếng sau, viên
         tài xế xe được chúng thả ra tại một trạm xăng mà không
         bị thương tích gì.
Hai nghi phạm giống
         như hình mà Cơ Quan Điều Tra Liên Bang Mỹ (FBI) công bố trên
         phương tiện truyền thông nhờ dân chúng nhận diện để
         giúp cho cuộc điều tra của cơ quan công lực đang tiến hành
         về vụ nổ bom tại mức đến của cuộc thi chạy Marathon do thành
         phố Boston tổ chức vào hôm thứ hai 15 tháng  4 năm 2013.
Nghi can thứ nhứt đội chiếc kết của cầu thủ
         bóng chày, màu đen. 
Nghi can thứ hai
         đội ngược chiếc kết màu trắng. (Xin xem hình)
Cơ Quan Điều Tra Liên Bang Mỹ (FBI) đã thâu thập những
         hình ảnh, cử chỉ, hành động khả nghi của hai nghi can trong hai vụ
         nổ bom khủng bố nói trên từ camera an ninh, từ mobile phone của quần
         chúng.
Thì đến tối thứ năm, chúng lại
         ra tay, tiếp tục sát hại một cảnh sát viên đang thi hành nhiệm
         vụ bảo vệ an ninh cho trường đại học MIT; rồi cướp xe, chạy
         trốn hướng về thị trấn Watertown khoảng 10 dặm, phía Tây thành
         phố Boston.
Cảnh sát đặc nhiệm, biệt
         đội chống khủng bố, trực thăng quần đảo trên bầu trời.
         Và cuộc đọ súng đã xảy ra khoảng 1 giờ sáng ngày
         thứ sáu. Súng và chất nổ được hai nghi can sử dụng nhằm
         ngăn cản sự truy đuổi của cơ quan công lực.
Kết quả là thêm một cảnh sát giao thông bị thương
         nặng. Và nghi can số một đã chết vì trúng đạn và
         vết thương do chất nổ của chúng gây ra. Còn nghi can thứ hai thì
         vẫn còn đang tại đào. 
Cảnh sát thông
         báo rằng: y có võ trang và cực kỳ nguy hiểm. Cảnh sát cũng
         khuyến cáo dân chúng không nên tìm cách tự mình bắt
         giữ nghi phạm mà hãy thông báo cho cơ quan thẩm quyền có trang
         bị đầy đủ phương tiện hữu hiệu đối phó với
         hung phạm!
***
Đêm bình
         yên Boston đã tan vỡ từ vụ đặt bom ở cuộc chạy marathon quốc
         tế. Tan vỡ vì cái chết của một cảnh sát viên đang làm
         nhiệm vụ giữ an ninh cho 11,000 sinh viên đang theo học tại trường MIT.
         
Tan vỡ vì một cảnh sát giao thông
         bị thương nặng trong vụ đọ súng với hai hung thủ.
Tan vỡ vì 3 người đã chết khi đứng xem tại
         mức đến cuộc thi chạy marathon ở Boston vào chiều thứ hai 15 tháng
         4 năm 2013. Còn 23 nạn nhân trong tình trạng thập tử nhứt sanh (critical
         condition); 40 người với thương tích trầm trọng (serious) và nhiều
         người phải cụt tay, cụt chân trong vụ nổ bom khủng bố.
***
Ảnh bên: Dzhokhar Tsarnaev (hình fbi.gov)
Hai tên khủng bố này là
         ai? 
Reuters đưa tin: Dzhokhar Tsarnaev, sinh ngày 22/07/1993
         (nghi phạm thứ hai), đang là một sinh viên y khoa, từng đăng link trên
         các trang web đạo Hồi, kêu gọi tự trị cho Chechen. 
Còn nghi phạm thứ nhứt vừa bị bắn chết là anh ruột
         của y tên là Tamerlan Tsarnaev. 
Tại sao họ
         lại nhẫn tâm làm như vậy, vẫn là câu hỏi chưa được
         trả lời thỏa đáng?
Nhân dân Mỹ,
         nhất là thân nhân của những người đã chết và bị
         thương trong vụ nổ bom và trên đường truy bắt hung phạm cần
         câu trả lời đó.
Hy vọng Cơ Quan Công Lực
         Hoa Kỳ sẽ bắt giữ được nghi phạm thứ hai vẫn còn sống;
         để y ra trước Tòa mà trả lời về những hành động
         tàn ác mà y đã gây ra cho những người lương dân vô
         tội! 
Tại sao?
đoàn xuânthu
melbourne.
(tổng hợp từ CNN, CBS, ABC, VOA, BBC, Reuters  breaking news)
      
      Không trở về nhà nữa rồi!

       
         www.stuff.co.nz                                      
Boston
         là thủ phủ của tiểu bang Massachusetts ở Hoa Kỳ. Được thành
         lập năm 1630, Boston là một trong những thành phố cổ xưa nhất
         và có ảnh hưởng lớn đến văn hóa và thể thao của
         Mỹ quốc.
Năm nay là lần kỷ niệm
         năm thứ 238, ngày Patriots’ Day (Ngày Ái Quốc, vinh danh lòng yêu
         nước) của thành phố Boston. Như thông lệ, một cuộc thi chạy
         ‘marathon’ được tổ chức với hàng chục ngàn người
         từ khắp nơi, trong nước Mỹ và cả nước ngoài đến
         tham dự. Sự kiện thể thao này trở thành truyền thống đáng
         gìn giữ không những cho thành phố Boston mà cho toàn thể nước
         Mỹ.
Nhưng kinh hoàng thay, ngày thứ hai 15 tháng 4 năm 2013, trước
         3 giờ chiều giờ đông bộ Hoa Kỳ, hai trái bom đã phát nổ
         cách nhau khoảng 10 giây nơi mức đến của cuộc đua và đã
         biến nơi đây thành bãi chiến trường. Máu loang lổ khắp
         nơi, người bị thương nằm la liệt! 
Dù
         khói bom chưa tan hết, nhân viên cứu cấp, có mặt trước tại
         cuộc đua, đã bất chấp hiểm nguy còn rình rập, đổ xô
         đến tiếp cứu và đưa những người bị thương đến
         bịnh viện.
Một cảnh tượng kinh hoàng
         đầy máu và nước mắt làm khắp nơi trên thế giới
         người xem truyền hình không thể nào ngăn được niềm xúc
         động sâu xa!
Theo các chuyên gia về vũ
         khí, bước đầu, cho biết mặc dù được chế tạo tại
         nhà (home-made bomb) nhưng nó vận hành tương tự như một quả
         mìn ‘claymore’ mà các đơn vị quân đội thường
         sử dụng ở chiến trường nhằm chống lại biển người. Quả
         bom có chứa chất nổ, mảnh kim loại bén, những hòn bi nhỏ bằng
         sắt, nén trong một nồi áp suất làm bằng inox, thép không rỉ,
         dùng để nấu ăn trong gia đình (dung tích 1.6 gallon tương đương
         với 6 lít), được sát thủ bỏ trong một cái túi xách
         bằng nylon màu đen, đặt cạnh một thùng bỏ rác ven đường,
         gần mức đến. Khi đám đông khán giả đang tụ tập,
         đứng reo mừng, cổ võ những lực sĩ vừa cán mức đến
         thì bom phát nổ. 
Hai vụ nổ bom này đã giết chết một
         bé trai 8 tuổi, tên là Martin Richard, người Boston. Nạn nhân thứ hai
         là cô Krystle Campbell, 29 tuổi ở Medford. Nạn nhân thứ ba là một
         nữ sinh viên, mang quốc tịch Trung Quốc, đang theo học bậc cao học về
         toán thống kê tại trường đại học Boston, tên Lu Lingzi và
         làm bị thương nặng một trong hai người bạn của cô tại
         Quảng Trường Copley, nơi bom phát nổ
Ngoài ra, hai vụ
         nổ này còn làm bị thương hơn 183 người khác và vài
         người đang ở trong tình trạng trầm trọng đến nỗi em gái
         vừa lên 6 tuổi của Martin Richard phải cưa chân và má em, Denise cũng
         bị thương ở đầu rất nặng. Cả một gia đình tơi tả,
         tan tác sau vụ đánh bom.
Martin Richard, một
         đứa bé yêu hòa bình, chống bạo lực đã từng viết
         trên bảng trong trường cháu theo học là : 
‘No hurting people’ ‘Đừng giết hại con người!’ 
và ‘Peace’ ‘Hòa Bình!’ 
Giờ thì em đã chết vì bạo lực mà em đã
         từng kêu gọi những kẻ thủ ác hãy dừng tay lại! Hỏi làm
         sao không khiến những người thiện tâm trên toàn thế giới
         không đau xót cho được? 
Hai cô gái
         còn rất trẻ và một cháu trai chỉ vừa lên 8 tuổi phải
         chết mà không biết tại sao? Hay mình đã làm nên tội tình
         gì? Mà phải chết một cách thảm khốc như vậy?
Bạn bè của hai cô gái: một người Hoa, một
         người Mỹ đã chia sẻ nỗi đau xót, lòng nuối tiếc tất
         cả người đã chết và cầu nguyện cho tất cả các nạn
         nhân. 
"Wish there's no pain in heaven!” “May the girls rest
         in peace!" 
“Không còn nỗi đau đớn
         trên thiên đường!” “Mong hai em hãy yên nghỉ!”
Còn hàng xóm của gia đình chú bé Martin
         Richard chua xót, đau đớn nói rằng: “Từ nay cháu không về
         nhà được nữa rồi!” 
"That little boy will
         never come home again!''
Ai cũng đều rơi nước
         mắt! 
Vậy mà một nhóm khủng bố gọi là Jordanian Muslim Salafi,
         tên cầm đầu Mohammad al-Chalabi đã nói: 
 “Tôi lấy làm vui sướng khi thấy nỗi kinh hoàng
         ở Boston” “I am happy to see the horror in Boston” theo tờ Washington Post. 
Y còn nói rằng: “Máu của người Mỹ không
         quý giá hơn máu của người Hồi Giáo” “American blood isn’t
         more precious than Muslim blood” 
và rằng: “Hãy để
         cho người Mỹ phải chịu đau đớn như chúng tôi đã
         chịu khi quân đội các người chiếm đóng Iraq và Afghanistan
         và giết chết dân tộc chúng tôi”. “Let the Americans feel the pain
         we endured by their armies occupying Iraq and Afghanistan and killing our people there.”
Thì thử
         hỏi một cháu bé chỉ mới vừa lên 8 tuổi đã biết kêu
         gọi hòa bình, cùng hai cô gái đang tuổi thanh xuân, tràn đầy
         nhựa sống mà cuộc đời bị cắt ngang một cách bất ngờ
         như thế này cùng hơn 183 nạn nhân, có cả các trẻ thơ
         chưa hề biết hận thù là gì mà giờ đây bác sĩ
         phải cưa chân, cưa tay các em để hy vọng các em còn sống
         sót!  Các em thơ này đã làm nên tội tình
         gì?
Tiếng kêu gọi ‘máu trả máu’
         của loài quỷ dữ làm phẫn nộ những người công chính
         trên toàn thế giới.
Tổng Thống Mỹ Barack Obama
         thề quyết đưa hung thủ ra trước công lý để xem xét về
         tội ác chống nhân loại đáng ghê tởm này!
Bom nổ ở Boston mà Melbourne và toàn Úc Châu lòng
         chúng ta rúng động. Xin gởi lời cầu nguyện cho những người
         đã nằm xuống và cầu chúc cho những người đang đau đớn
         trong bịnh viện vì những vết thương do bom nổ gây ra mau bình
         phục. 
Thế giới này sẽ tốt đẹp hơn nếu tất cả chúng
         ta quyết liệt và nhứt định nói không với chủ nghĩa khủng
         bố! Điều cực kỳ phi lý là bọn khủng bố thường nhân
         danh những điều tốt đẹp… mà lại nhẩn tâm giết hại
         những người vô tội! Từ già tới trẻ!
Em Martin Richard, Krystle Campbell và Lu Lingzi  không về nhà
         nữa rồi! Nhưng cái chết của các em làm chúng ta hiểu hơn,
         yêu hơn về cuộc đời đẹp đẻ biết bao nhiêu, đáng
         cho chúng ta trân quý biết bao nhiêu. Những người thiện tâm và
         công chính trên toàn thế giới sẽ hiệp lực lại truy đuổi
         và đem bọn khủng bố tàn ác, dã man này ra trước cán
         cân công lý để đền tội. Thì lúc đó những nạn
         nhân đã bỏ mình một cách oan ức này mới có thể
         yên nghỉ trên chốn thiên đường! 
đoàn xuân thu.
Melbourne
_____________________________________________
Thơ gởi Anh Ba!

www.tinmoi.vn                                   
         www.atlazbooks.com                        
         
Anh Ba ơi!
Em nhớ hồi còn nhỏ,
         đi học, cô giáo dạy văn ra đề: “Em hãy phát biểu cảm
         nghĩ của mình về thân phận nàng Kiều trong thời đại phong
         kiến!”
Hỏng biết con bạn em, là học
         trò giỏi văn cấp xã này, có máu tiếu lâm hay không,
         mà nó viết như vầy: "Kiều là 1 người con gái tài
         sắc vẹn toàn, song nàng đã bị chế độ phong kiến vùi
         vào đống bùn nhơ. Đến nỗi, chịu không nổi, nàng đã
         nhảy xuống sông Tiền Giang tự vận. May thay lúc đó có một
         bà đảng viên đi công tác về, bà liền nhảy xuống sông
         cứu nàng. Sau đó, Kiều giác ngộ và đi theo con đường
         Cách Mạng."
Dĩ nhiên đi theo Cách
         Mạng là vô Đảng, thành đảng viên mới có cơ hội
         mà chấm mút chớ! 
Riêng Hồng , người đẹp
         Càng Long, là em, như Anh Ba thường gọi, lại ở Trà Vinh, hơi xa
         sông Tiền Giang thuộc Mỹ Tho, nên em không có cách chi mà nhảy
         xuống sông Tiền Giang tự vận, để được vớt lên rồi
         thành đảng viên. 
Sở dĩ em thành đảng
         viên là vì bà nội em nuôi chứa Anh Ba thời kháng chiến. Để
         bây giờ anh được làm xếp sòng ở tỉnh. Cám ơn Anh Ba
         đã nghĩ ‘tình xưa nghĩa cũ’ với bà nội em, nên
         không cần ướt quần, ướt áo em cũng thành đảng viên
         như thường.
Nhưng Anh Ba ôi! Em hơi nóng tánh, giận lẫy có một
         chút, mà em quậy Anh Ba lộ liểu quá, làm cả đám đảng
         viên khác sợ ‘văng miễng’, bèn ‘đuổi’ em đi chổ
         khác chơi, không cho ngồi ăn nhậu chung như trước nữa! Ai cần?
Chẳng qua là em mới cất căn nhà lầu cho Tía
         Má vui, nên ăn tân gia ba ngày, ba đêm liên tục. Chắc ba ngày,
         ba đêm ăn nhậu ‘lu bù xích xác’ nên em hơi ‘quỷnh’
         và hơi ‘quậy’. Em lấy chiếc xe SH, biển số đẹp, vào
         công đường của Anh Ba để kiếm tài xế của Anh Ba. Xin ‘nhấn
         nhấn’ là tài xế của Anh Ba chớ không phải Anh Ba. 
(Anh Ba có nhớ đoạn Truyện Kiều nầy hông? Mà
         í quên! Anh Ba có học đâu mà nhớ. Cái nầy cũng giống
         như là đoạn gả Thúy Kiều cho ‘cha’ thổ quan chứ không
         phải cho Hồ Tôn Hiến.  Dù tối qua hai người đã
         ‘lu bù xích xác’ với nhau nhưng: “Nghĩ mình phương
         diện quốc gia!  Quan trên trông xuống người ta trông vào!”).
         Em kỹ, nên em nói thế thôi!
Kiếm tài xế
         Anh Ba không được, sao tự nhiên em nổi nóng: đập xe, đập
         cả công đường của Anh Ba. Lính lệ vô cản, em đập luôn
         cho đã tức. Mà em tức cái gì thì Anh Ba ơi em quên rồi.
         Cấn thai hai tháng nay làm em hay quên lắm. Anh Ba thông cảm cho em nhá!
Vậy
         là kẻ thù của Anh Ba mừng hơn cha nó chết để lại vài
         căn nhà lầu mặt phố;  bèn đem ‘em’ ra mà hài
         tội!
Cái ‘thằng’ đểu này còn
         rủ mấy thằng phóng viên đang ‘đói mồi, khát rượu’
         về ‘quê em lúa thơm đậm tình’ ăn nhậu…rồi làm
         phóng sự.
Mấy tay phóng viên này,
         tụi nó ‘phóng’ tùm lum, hỏi nhiều câu móc họng, toàn
         là đi ‘dép râu’ dẫm nát đời son trẻ. Dám thản
         nhiên bước vào đời tư của em với Anh Ba Chủ Tịch không
         hà? 
Toàn là những câu hỏi ‘nhạy
         cảm’ làm em cực kỳ ‘bức xúc.! (Hỏi nhạy cảm là
         hỏi tới là nhột. Còn bức xúc là em nóng ‘gà’
         lên rồi đó nha!) 
Như nó hỏi: “ Em và Anh Ba có gì hông?
Người ta anh em thiệt tình, ‘thân thiệt là thân’
         nên em mới dám đòi đuổi cổ mấy thằng lính lệ đó
         chớ. Lính mà nhằm gì! Quan ‘Trưởng’ Ban Quản Lý Khu Kinh
         Tế Tỉnh, em còn muốn đuổi nó luôn đấy chớ!
Nó còn hỏi: “Em mới 34 tuổi mà Anh Ba gần
         60 cái xuân xanh ? Năm tới về hưu rồi, mà sao ‘anh em cà rem’
         quá vậy; hỏng sợ chảy tòe le toét lét hết trơn sao?”
Nó còn hỏi vụ em lại nhà Chị Ba, dợt cho bả
         một trận về cái vụ bả dám kêu em ‘con…này, con…
         nọ’.. vv… là ‘bia ôm nội bộ’ nữa chớ. Nhưng Chị
         Ba chối leo lẻo nên em chỉ nhổ hai cây kiểng ‘Trinh Nữ Hoàng
         Cung’ của Chỉ, để phạt vi cảnh, dằn mặt Chỉ, về tội
         nghe đồn ‘thổi’ mà chia cách tình ta thắm thiết bấy nay!
          Tiện tay em lấy về nhà chữa bịnh phụ nữ luôn thể!
Anh Ba cũng hứa với em là ‘trời yên bể lặng
         rồi’. Em có hỏi: “Sao hay vậy?”  Thì Anh nói đã
         ‘đả thông tư tưởng’ Chị Ba bằng câu ca dao mùi tận
         mạng là :“Con cá làm ra con mắm. Vợ chồng già thương
         lắm mình ơi!” 
Anh Ba làm kinh tế thiệt
         giỏi, nên tỉnh mình nghèo mạt rệp, bét…nhứt nước,
         nhưng làm văn nghệ cũng hay!
Mấy thằng phóng
         viên còn hỏi: “ Cái bầu tâm sự của em đang mang là
         của ai khi em đã thôi chồng rồi?”  Cha! Cái nầy
         là đáng thưa tụi nó ra ông Tòa áo đỏ lắm nha? Của
         ai? Kệ tụi chớ! Luật pháp đâu có cấm! Vậy mà có
         thằng đọc báo, xấu miệng, viết ‘comment’ là: “Hỏi
         em, em còn không biết của ai nữa kìa!” Sao không biết. Nhưng
         nói ra làm chi hả?
Mấy thằng phóng viên
         nầy từ ngoài Bắc vô, không làm sao nó biết được:
         “Con cá Trà Vinh xanh kỳ đỏ dạ. Con gái xứ nầy không
         lang chạ đâu nha!’ 
Còn kẻ thù
         của Anh Ba, nó phao tin em là ‘bia ôm nội bộ’, nó cũng dốt
         luôn. Nó không biết là: “Con quạ nó đậu nhánh gáo.
         Nó kêu nam đáo nữ phòng. Biểu cô hai đừng lấy hai chồng.
         Dao phay kia hai lưỡi nó hòng phanh thây!”. Do đó em đâu
         có ngu như tụi nó nghĩ ?
Còn cái vụ nhà đất cả
         hàng chục tỷ thì do công khó của em mần ra; chớ dựa vào
         lương công chức là húp nước mắm. Đời mà! Trâu
         buộc ghét trâu ăn. Vậy thôi!
Anh Ba là người
         ‘trí tuệ’, đã từng nói với em rằng: “Quan trường
         như một cái giỏ cua. Con này trèo lên là con kia quơ càng để
         mong kéo nó xuống!” Thiệt là đúng như kinh!
Mỗi lần họp đảng bộ, tụi nó còn mang theo mỗi
         đứa một cây cưa. Biết chi hông? Thì để cưa ghế lẫn
         nhau chớ để làm gì? Có đứa còn đòi cưa ghế
         của Anh Ba nữa chớ! Còn có một năm nữa Anh Ba về vườn rồi
         mà nóng lòng chi! Chơi vậy sao không nghĩ đến thuở xưa nằm
         hầm chung, chống Mỹ! Cục muối sẻ đôi mà cục đường
         lủm hết hay sao?
Chuyến này Anh Ba ‘quánh’ lớn, em biết! Nhưng lỡ Anh
         Ba xui, mà ngã ngựa, thì bất quá em với Anh Ba như  ‘Phạm
         Lãi với Tây Thi’. cắp tay nhau chèo vô Ngũ Hồ rồi hô ‘biến’
         vậy thôi!
Ngũ Hồ bên Tàu hơi xa.
         Thôi em với anh, quê Càng Long, mình qua Tiểu Cần đi cho nó gần.
         Em sẽ an ủi nỗi buồn của anh bằng: Tiểu Cần một khúc tình
         ca: “Về Trà Vinh, quê em đất mẹ kiên trung. Say hương lúa
         thơm đậm tình. Mênh mang gió trên dòng sông. Tiểu Cần miền
         quê em đó. Cho anh gởi tặng bài thơ. Ai về Cửu Long thương
         nhớ. Mênh mông biển lúa xanh rờn. Xuồng ai thấp thoáng trên
         sông. Nước chảy xuôi dòng. Tiểu Cần đất mang phù sa. Để
         người hát khúc tình ca. Ơi…ơi hò ơi hò là hò
         ơi! Xuồng em tải gạo trên sông. Nước chảy xuôi dòng. Tiểu
         Cần ơi! Quê em nắng chảy trên sông. Xôn xao tiếng chuông giọng
         hò. Quê hương miền đất phù sa!”
Em thương Trà Vinh, Tiểu Cần, Càng Long và Anh Ba nữa. Trong
         cơn hoạn nạn này bỏ ảnh sao đành? 
Thôi thì: “Anh về dìu em trong nắng. Trao nhau người em
         ngày xưa.  Mang tình giòng sông thương nhớ. Thêm thương
         hạt nước yêu tình!”
Cuối cùng
         thì  Anh Ba ơi nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ. Cạn đìa,
         lóc cũng chết, mà trê cũng chết. Chết hết! Tụi nó nướng
         rơm, nhậu hết trơn!
Chỉ tình
         ta, đố ‘cha’ thằng nào phản anh, mà nhậu được!
Hồng Càng Long của anh Ba!
đoàn xuân thu.
melbourne
      
      Tình phụ! Làm gì?
  
                                                           
Kính thưa quý độc giả thân
         mến! 
Xin thưa trước là: Bài tạp ghi này
         nói về những mối tình dang dở, dở dang là của ai kia từ Tây
         cho tới Mít. Người viết không có ‘lan can’ gì trong đó!
         
Vì để lỡ con vợ người viết
         có đọc bài này, sợ nó hiểu lầm, nó ‘Hoạn Thư’
         lên, phát biểu linh tinh: “Thằng chả nhị tâm, hai lòng… Đã
         có vợ rồi mà còn dám ‘tơ tưởng…nhớ’ đến
         người xưa hồi năm nẩm! Nó sẽ biết tay tui!”
Nghe mà phát rét! E! Phải tốn cả đống tiền
         mua Panadol để chống lại nhức đầu! 
Sở
         dĩ lo xa như vậy vì người viết vốn thuộc nhóm người
         đứng bên tay phải như trong câu chuyện dưới đây:  
“Một nhóm đàn ông chết và lên thiên
         đàng. Thượng Đế ra lệnh chia làm hai nhóm: Nhóm sợ vợ
         đứng bên tay phải!  Nhóm không sợ vợ bên tay trái!
         Thế là tất cả đều chạy sang...bên tay phải !
Thượng Đế sau vài giây ngạc nhiên… cũng
         chạy sang bên tay phải đứng. Chỉ còn sót duy nhứt một anh chàng
         đứng lẻ loi bên tay trái. 
Thượng Đế
         khen:“Ta thật khâm phục nhà ngươi! Ngay cả Ta còn sợ vợ
         như vậy mà nhà ngươi không sợ! Thật đáng mặt anh hùng?”
Y đáp: “Dạ! Anh hùng gì cơ ạ ? Chẳng qua ở nhà, vợ
         tớ dặn rằng: Chỗ nào tụ tập đông người thì...CẤM!”
Do đó người viết xin hầu chuyện quý độc
         giả cho vui thôi, chứ thiệt tình không dám và không muốn bài
         viết của mình sẽ gây ra trăm ngàn cái‘rắc rối’ làm
         chi cho nó khổ! Và vốn dĩ từ hồi đi Thủ Đức về nên
         có tánh ‘cư an tư nguy!’ cứ ăn tự ngủ. Muốn yên ổn
         là phải lo trước cho nó ‘phẻ’!
Nên
         chuyện dưới đây, một lần nữa, là của người khác,
         chứ không phải của người viết. Dạ xin minh xác trước cho
         con vợ khỏi phải hiểu lầm. Vì người viết hồi nhỏ đến
         khi lập gia đình là không có ‘tình nhỏ làm sao quên’
         hay ‘tình vắt vai, sầu ai nấy chịu’ gì cả? 
Ba má dắt đi hỏi vợ, chỉ một lần thôi! Về biểu
         cưới là cưới; chứ không dám cãi lời cha mẹ. Vì một
         lẽ rất đơn giản là: Ngu sao mà cãi? 
Và do đó chỉ có một mối tình duy nhứt với má
         hai ‘thằng cu’ nếu ai hỏng tin thì người viết xin thề ‘độc’
         là : “Thề có đất trời anh không ‘dóc’ em đâu?!”.
Dà! Bắt
         đầu bài viết, xin nói chuyện Ăng-Lê trước:
Đêm buồn, sương sương chút đỉnh mà nghe Adele rền rĩ
         "Someone Like You" thiệt là muốn tự vẫn cho rồi?
“I heard that you're settled down. That you found a girl and you're married now. I heard that your
         dreams came true. Guess she gave you things I didn't give to you”.
Nghe anh yêu đã
         yên bề gia thất. Anh đã tìm được và cưới được
         ai kia! Niềm ao ước đó đã trở thành sự thật. Ai kia có
         những điều, em không có cho anh!
Thua là phải!
         Tuy nhiên: “…Never mind, I'll find someone like you. I wish nothing but the best for you too. Don't forget
         me, I beg. I remember you said "Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead”.
Nhưng đừng lo! Em sẽ tìm được một người
         giống như anh! Em chỉ cầu chúc cho anh hạnh phúc. Nhưng van anh! Đừng
         có quên em! Em vẫn nhớ lời anh thường bảo: Trong tình yêu mong
         hạnh phúc nhưng đôi khi lại lẫn đắng cay!
Tuy nhiên đừng quên em! Hãy để em quên trước đã.
         He he!
Còn con gái Việt Nam mà bị chàng phụ rẫy tình xưa
         thì ngồi làm thơ mà chửi rủa khi nghe tin vui thiệt là hả dạ,
         lợi gan khi người xưa của mình lại bị con nhỏ chằn ăn, trăn
         quấn đó đá ‘đít’:
“Nắng lên cho héo lá lan. Cho đáng kiếp chàng, phụ rẫy tình xưa. Nắng lên cho héo ngọn dừa. Đánh
         chết chẳng chừa cái thói đổi thay. 
Nắng lên cho héo nhánh mai. Tui rủa tối ngày kẻ chẳng thủy chung!”
Nhưng đàn ông Việt Nam dẫu bị em đá
         dù đau hơn ‘bò’ đá cũng độ lượng ra đây
         người quân tử chẳng thèm chửi rủa mà làm chi? Chuyện đó
         để đàn bà làm. Còn 
nam nhi chi chí, nếu biết được Do Ré Mi Fa Sol La Sí thì người
         viết sẽ bắt chước ông Trần Thiện Thanh đặt nhạc cho Tuấn
         Vũ hát, thở than chơi:
“Yêu người
         như thế đó. Người bỏ người ra đi. Lời thề bay theo gió.
         Gió ơi gió bay cao thôi từ đây còn nói năng gì? Yêu
         người như thế đó! Nên lỡ một lầm hai. Tình ngờ đâu
         tan vỡ. Thôi còn dám yêu ai thôi từ đây còn dám yêu
         ai! Anh vẫn hỏi thầm anh từng ngày… 
Tại sao em phụ anh cho đành
         lòng? Anh cứ hỏi lòng anh từng giờ 
Tình em hay tình loài
         bươm bướm bay?..”
Nhưng không phải ai cũng dịu dàng chỉ than
         thở như ông nhạc sĩ bị tình phụ này;  rồi lấy
         hứng viết nhạc đem bán, lấy tiền mua rượu nhậu chơi giải
         sầu; cho quên hết người ‘đá’ ta sao đành?
Ông nông dân miệt xứ Cổ Cò, Mỹ Tho, đặc sệt chất dân
         quê này lỡ có con ‘bạn’ hơi xí xọn một chút hay
         trần trụi hơn là hay ‘ngọ’ một chút như chim… cứ
         chuyền từ cành này qua cành khác; ôi rầu cách chi mà kể:
         “Chim chuyền nhành ớt líu lo. Mãn sầu con bạn ốm o gầy
         mòn!” Rầu đến nỗi lòi cả hai cái lỗ tai luôn. Nhưng
         nhịn thì tức, dạy hoài hỏng nghe. “Không chồng đi dọc
         về ngang Có chồng cứ thẳng một đàng mà đi”. Nên
         ông quạu quá, ổng dợt cho vài cái mà lòng đau như kiến
         cắn: “Không đánh thì bậu luông tuồng. Giơ tay đánh
         bậu cho buồn lòng qua!”
Dẫu sao cái
         chuyện chàng phụ nàng, nàng phụ chàng cũng có cái hay là
         nỗi đau thất tình đó đã làm biết bao ‘cha’ vai u,
         thịt bắp, mồ hôi dầu, một chữ bẻ đôi không biết, bỗng
         trở thành  nhà văn, nhà thơ, ‘nhà nhạc’ ráo
         trọi! 
Nhà văn, nhà thơ thì vẫn mạt
         nhưng ‘nhà nhạc’ hết mạt thành nhà giàu vì nhờ
         sản xuất ra đĩa hát cả triệu người mua nghe, đĩa bạch
         kim, như của Adele! 
Đó là chuyện hồi xửa hồi xưa. Còn
         bây giờ trong nước, bọn trẻ, bọn 9X, giải quyết nhanh hơn, gọn
         hơn và cũng giúp ích rất nhiều cho các báo lá cải như
         báo Công An, báo Pháp Luật tăng thêm số bán. Và hãng
         làm lịch có thêm khách hàng vì mấy em, mấy chú sẽ
         mua vài chục cuốn để vô hộp, ngồi gỡ từng tờ một!
Cách giải quyết của mấy cô, mấy chú choai choai
         này là giải quyết bằng dao Thái Lan! 
Hồi
         xưa người ta nói: “Lấy kim chích thịt thì đau. Lấy thịt
         chích thịt nhớ nhau suốt đời”. Còn bây giờ thì lấy
         kim chích thịt thì đau. Lấy dao chích thịt thì đau hơn nhiều!”
Do đó có người mách nước: mấy cô
         khi đi chơi với kép trước khi cãi lộn vụ con này, con kia, thằng
         này, thằng nọ chẳng hạn… thì nên xét xem coi nó có
         mang dao theo không?
Vì lỡ cãi nhau với
         nó, nó quạu lên bất tử, nó lụi cho một phát thì trời
         cứu nị! 
Nhưng mấy cô em 9X này
         không chịu, cãi lại là: “Làm sao xét coi nó có mang dao
         theo hay không cho được ? 
Nếu em thọt
         tay vô túi quần của nó, lỡ mà ‘đụng hàng’ thì
         còn chết lớn! He He!”
Đem câu: “Tình phụ! Làm gì?”
         đi hỏi một thằng bạn Úc làm chung tên Johnny thì nó cười
         hè hè trả lời: “Hỏng làm gì hết!” Rồi còn rống
         cổ lên ca bản: “Don’t worry! Be happy!” Đừng lo lắng, buồn phiền
         gì hết! Cứ vui lên đi! Chỉ cần một thùng beer VB (Vợ Bỏ)
         là đủ!
Nó còn phát biểu một
         câu xanh dờn rằng: “Nếu con vợ tui đá ‘đít’ tui mà
         đi theo thằng cha phát thơ chẳng hạn… thì tui cũng hỏng có
         buồn gì. Đời mà! Có hợp rồi có tan chớ! Niềm vui nào
         mà không nằm trong thiên tai. Nó nói y như ông Vũ Thành An vậy
         đó” 
Nhưng mà sao có vụ ông
         phát thơ trong này vậy cà? Thì nó kể: Có một thằng
         nhóc Úc vô trường, học được cái ‘mánh’ của
         bạn. 
Về nhà : “Con biết được cái
         bí mật của Ba rồi!”. Ba nó cho 20 đô ăn Mc Donald’s. Dặn
         đừng nói cho Má nó nghe! 
Nó ăn quen,
         nói với Má nó: “Con biết bí mật của Má rồi!”.
         Má nó bèn cho 100 đô, muốn mua games nào chơi cũng được!
         Dặn đừng nói cho Ba nó nghe! 
Cuối cùng,
         nó quay qua ông phát thơ : “Con biết được bí mật của
         Ông rồi!” 
Ông phát thơ rơm rớm
         lệ, giơ cả hai tay ra: “Vậy hả! Lại đây con!”
Do đó mấy ông bị tình phụ, nếu nó cương
         quyết ra đi đôi khi lại hay hơn là phải nuôi con thằng khác.
         He he!
đoàn xuân
         thu.
melbourne
      
      Khoe vợ kiểu China!


  
Úc Đại Lợi là một đất
         nước tự do. Tự do không có nghĩa là: muốn làm gì thì
         làm, muốn nói gì thì nói, muốn viết gì thì viết.
         Làm cũng phải theo luật, theo lệ đàng hoàng. Viết báo, phát
         thanh, truyền hình, internet, vân vân và vân vân cũng phải tuân
         thủ theo luật pháp. 
Cho nên dù là ‘free
         speech’ mà viết lách lạng quạng là phải xách chiếu ra tòa!
         Thường ít khi bị vô hộp nhưng đôi khi phải móc tiền
         túi ra đền, có khi đến táng gia bại sản mà phải ca cái
         bài ca ‘homeless’. 
Bài học ‘chế’
         ra tin tức lôm côm, bậy bạ của tập đoàn truyền thông Rupert
         Murdoch còn sờ sờ ra đấy. Nhém chút nữa là ông vua truyền
         thông đầy quyền lực người Mỹ, gốc Úc Thòi Lòi, gốc
         Adelaide này ‘tiêu tán thòn’ rồi!  
Tuy
         nhiên căng quá thì ai dám cầm bút? Cho nên Tây, mỗi năm,
         có ngày 1 tháng 4 theo truyền thống của báo chí gọi là ‘April
         Fools’, Việt mình thì gọi là ‘Cá Tháng Tư’ cho mấy
         ông làm báo mặc tình mà nói dóc để ‘xả xú
         páp’!
Ngày ‘Cá Tháng Tư’,
         là ngày hội vui vẻ, hấp dẫn đối với những người tinh
         nghịch và hài hước. Đây là ngày mà bạn bè có
         thể bị lừa nhau hoặc chơi khăm nhau mà không sợ bị giận hay
         bị đánh!
‘Cá Tháng Tư’
         dù không phải là ngày nghỉ lễ chính thức nhưng vẫn được
         rất nhiều nước tổ chức kỉ niệm hàng năm vào đúng
         ngày 1 tháng 4, bằng cách tung nhiều tin đồn hoặc nói xạo,
         nói đùa về rất nhiều chủ đề khác nhau nhằm tạo niềm
         vui hay trêu chọc ai đó!
Những tin giả
         như thế thường được tung ra trong cả ngày 1 tháng 4 ở hầu
         hết các nước như Hoa Kỳ, Pháp, Ireland,... trong khi một số quốc
         gia khác nó phải được chấm dứt vào giữa trưa như Anh,
         Gia Nã Đại, Úc và Tân Tây Lan.
Nhưng
         ở Trung Quốc thì không cần một ngày đặc biệt như thế.
         Vì ngày nào, suốt 365 ngày trong năm, đều là ngày ‘Cá
         Tháng Tư’ ráo trọi. Nghĩa là ngày nào cũng ‘dóc’
         hết. Vì vậy mới là Trung Quốc vĩ đại chớ!
Do đó khi người viết đọc bản tin trên web là Chủ
         Tịch Tập Cận Bình chọn Nga là nơi đến đầu tiên trong
         chuyến công du nước ngoài sau khi lên ngôi cửu ngũ, ngồi trên
         đầu trên cổ 1,3 tỉ người Trung Quốc, dắt vợ là Ca sỉ
         Bành Lệ Viện đi theo? 
Thì người
         viết coi bản tin này có vào đăng vào ngày ‘Cá Tháng
         Tư’ không? Thì không phải. Nghĩa là tin thứ thiệt, chứ không
         phải là tin dóc ‘tổ sư bồ đề’ trên báo chí,
         truyền thông Trung Quốc ra rả mỗi ngày.
Tại
         sao người viết đa nghi như Tào Tháo vậy? Vì cái này coi
         bộ mới?! Với Phương Tây, nguyên thủ quốc gia vác vợ ra khoe
         là chuyện thường ngày ở huyện. Nhưng với Trung Quốc thì
         không?
Mang theo Đệ nhất Phu nhân, the First Lady, khi
         xuất ngoại để tăng thêm hình ảnh của chồng là việc
         đã được các Tổng Thống Hoa Kỳ, thực hiện từ rất
         lâu. Từ J.F. Kennedy đến B. Obama. Vì vợ ‘cha’ nào ‘cha’
         nấy cũng đẹp hết trơn! 
Mà ở Phương
         Tây, chẳng cần phải là vợ chồng có ký hôn thú, có
         ra nhà thờ ‘I do’ mới có quyền tháp tùng nguyên thủ
         quốc gia đi công du hải ngoại; chỉ cần ‘bồ bịch’ là
         đủ. 
Chẳng hạn như tình nhân của Nữ Thủ
         Tướng Úc Julia Gillard là ‘xừ’ Tim Mathieson, vốn là thợ hớt
         tóc, cũng được ‘ăn theo’ vợ như thường. 
Báo Chí Úc gọi thằng chả là: ‘The First Bloke!’
         ‘Đệ Nhứt Tình Nhân!”. Khứa này đúng là ‘đẻ
         bọc điều’ lại hỏng chịu im đi mà ‘hưởng phước!’
         Đôi khi ông lên, bà xuống nổi hứng, giỡn vô duyên thấy
         ông bà ông vải! 
Có lần ‘y’ phát
         biểu linh tinh rằng là: mấy ông đi khám ung thư tuyến tiền liệt
         nên lựa nữ bác sĩ Úc gốc Á Châu vì cô nàng có
         bàn tay nhỏ nhắn? Hỏng biết ‘y’ suy nghĩ cái gì trong đầu
         mà nói chuyện đùa nhạt như nước ốc và vô duyên
         một cách kỳ lạ như vậy? 
Mới hôm qua,
         hôm kia, ăn theo ‘mèo’, công du Trung Quốc, lẻo đẻo sau ‘đít’
         bả, tới phi trường Bắc Kinh; người ta ra đón chào Nữ Thủ
         Tướng, để hy vọng mua được thêm quặng mỏ từ tài
         nguyên bạt ngàn xứ Úc. Khi bước ra khỏi máy bay của Không
         Quân Hoàng Gia Úc Đại Lợi, Nữ Thủ Tướng chưa vẫy tay
         chào Chú Chệt thì ‘chả’ đã dành, giơ tay ra trước,
         mặc dù đang đứng ở đằng sau? 
Người
         viết coi truyền hình thiệt là mắc cỡ với bạn bè năm châu
         thế giới! Vì dầu gì chăng đi nữa thì mình cũng là
         người Úc gốc Vietnamese mà nó là ‘The First Bloke’, tức là
         nó đứng trước mình mà làm ‘bất kể quân thần’,
         chẳng có bài bản ngoại giao đoàn gì sất làm mình cũng
         thấy ‘quê’ lây! 
Giận cá thì
         chém thớt! Tháng chín này bầu cử Liên Bang Úc, người
         viết sẽ không bầu cho ‘mèo’ y nữa, để cho y về vườn
         hớt tóc; cho bỏ cái thói ăn cơm hớt nhe ông bạn! Thấy mà
         ghét!
Đó là chuyện của Úc còn trở lại
         chuyện của Chú Ba: ngày 14/03/2013, Tập Cận Bình được Quốc
         hội bù nhìn Trung Cộng bầu làm Chủ Tịch Cộng Hòa Nhân
         Dân Trung Hoa thay thế Hồ Cẩm Đào về vườn. Vợ ông ta, đời
         thứ hai, là Bành Lệ Viện, một bước, từ Thiếu Tướng
         Ca Sĩ dân ca nhảy lên làm ‘Đệ Nhứt Phu Nhân Trung Quốc!’
         Ôi! Mừng vui quá vui!
Vì bây giờ Trung Cộng
         đã khác hồi xưa nhiều lắm rồi?! 
Nhớ
         hồi mồ ma Lưu Thiếu Kỳ, năm 1963, lấy tư cách Chủ Tịch Trung
         Cộng, y dắt người vợ thứ 6 là Vương Quang Mỹ đi ‘nhậu’
         ở 4 nước Indonesia, Miến Điện, Cambodia và Bắc Việt! 
Về! Mao Xếnh Xáng không nói gì! Chờ cho Cách
         Mạng Văn Hóa do Mao phát động nhằm loại trừ đối thủ
         chính trị, Mao đem Lưu ‘đồng chí’ ra mà bắt ‘chí’!
         
Mao Trạch Đông phê phán Lưu Thiếu
         Kỳ đi thăm các nước mà đưa vợ đi theo là ‘tư
         tưởng tư sản’, a dua theo các nước phương Tây! 
Chụp cho Lưu Chủ Tịch cái ‘nón tư sản’
         này hơi ‘bị’ nặng à nha!
Từ đấy,
         mấy bà vợ quan lớn, hình như hơi ‘bị’ giận lẫy: “Tao
         thà ở nhà đánh mạt chượt còn sướng hơn đi theo
         mấy ổng!”
Cho đến khi Giang Trạch Dân
         làm ‘big boss’, thì y chẳng thèm dắt vợ là Vương Trị
         Bình đi đâu cho nó vướng cẳng, vướng chưn. Viện lẽ
         là bà này vừa già, vừa bịnh, tánh tình thì thầm lặng,
         đặt đâu ngồi đó, đuổi ruồi cũng không bay… nên
         đem theo làm chi cho nó mệt…mỏi?!  
Nhân dân Trung Quốc thấy vậy cũng tội nghiệp cho ‘người’;
         bèn âu yếm gọi Đệ Nhứt Phu nhân của mình là ‘Vú
         Già’ cho thêm phần thân mật với đảng ta?
Đến thời Hồ Cẩm Đào, vợ là Lưu Vĩnh Thanh,
         theo Hồ công du thế giới vài ba lần. Nhưng ăn mặc chẳng ‘fashion’
         gì ráo trọi, làm cho một số dân Tàu cảm thấy thất vọng
         và suy nghĩ: “Vợ Chủ Tịch Trung Quốc gì mà giống vợ Hai
         Lúa quá tay?!
Nhưng thời Tập Cận Bình thì khác. Sau
         khi dạy cho Bí Thơ Trùng Khánh Bạc Hy Lai một bài học thế nào
         là lễ độ, nhốt đầu Bạc Bí Thơ vô khám, để
         ăn mừng ‘chiến thắng’, Tập Chủ Tịch dắt vợ công du!
Bành Lệ Viện, Đệ Nhứt Phu Nhân, là một
         văn công quân đội nổi tiếng! Là ca sĩ nổi tiếng thì
         phải cần thanh và sắc. Nhờ giọng ca đó, khuôn mặt đó,
         thân hình đó mà làm tới thiếu tướng? 
Thiệt tội nghiệp cho ca sĩ, bác sĩ Trung Chỉnh nhà mình
         chỉ được đeo tới lon ‘Đại Úy’ mặc dù ông
         hát nhạc ‘muồi’ nghe cũng khỏi chê!
Ông Trời thiệt hỏng công bằng!
Ông
         bà mình cũng nói: “Người đẹp nhờ lụa!” Mà Bành
         Lệ Viện mặc lụa Tô Châu nữa thì phen này Putin, Tổng Thống
         Cộng Hòa Nga, dám trặc cần cổ chớ hỏng phải chuyện giỡn
         chơi?!
Đúng vậy! Báo chí tường thuật
         rằng: khi đến phi trường quốc tế của Moscow, Bành Lệ Viện
         một tay cầm chiếc túi xách, mặc chiếc áo khoác ngoài xanh
         đậm chít eo, bước xuống cầu thang chiếc máy bay Air China một
         cách tự nhiên, rực rỡ bên cạnh ông chồng, mặt hơi ‘bị’
         khó đăm đăm như đau khổ vì bịnh trĩ? 
Sau khi cụng vodka với Putin, Tập dắt vợ bay đi về rừng rậm
         Châu Phi, đem Mao Đài Tửu ra mà dụ mấy chú: Tanzania, Congo và
         Nam Phi để xì nhân dân tệ, đồng yuan, ra mà mua rẻ mạt tài
         nguyên xứ họ!
Nghe vợ của tân Chủ
         Tịch Trung Quốc sắc nước hương trời, dù đã gần năm
         chục cái xuân xanh, nên thấy khó đọ với vợ ông trời
         con, Thiên Tử này bằng ‘phẩm’; Jacob Zuma, tổng thống 6 vợ của
         Nam Phi, tính đọ bằng ‘lượng’? Bèn lựa ra hai con ‘vợ’
         đẹp hơn bốn ‘em’ còn lại, ra phi trường ‘nghinh’ rồi…đón!’
         
Tiện thể khoe cùng thế giới rằng:
         “Còn ai dám chụi chơi hơn tui nữa không hả?”
Mấy ông Tổng Thống, Thủ Tướng, Chủ Tịch gì gì
         đi chăng nữa khoe một vợ thì OK. Mà khoe hai vợ thì hơi kỳ
         kỳ rồi đó! 
Nhưng xin mấy ông nghe lời
         khuyên thiệt là chân tình, khẩn thiết của người viết rằng:
         “Đừng có bao giờ bắt chước Hoàng đế Cao Vỹ sanh năm
         556 của Bắc Triều Trung Hoa mà làm ‘dân ngu khu đen’ như em mừng
         hụt!” 
Sao vậy? Vì có chuyện rằng:
         Cao Vỹ có người thiếp, vợ bé, tuyệt đẹp tên Phùng
         Tiểu Liên. Nhưng y nghĩ một mình, mình hưởng thụ thì sẽ
         không còn đẹp nữa? Vì như thế chỉ có một mình mình
         biết là nàng đẹp, sẽ uổng phí sắc đẹp khuynh thành
         và làn da như ngọc quý của nàng!
Thế
         nên ông Vua Tàu chịu chơi, chơi tới bến này, ra lệnh cho Phùng
         Tiểu Liên, ngay giữa triều đình, cởi bỏ hết quần áo, khỏa
         thân nằm trên một chiếc bàn lớn, sau đó bắt các quan,
         xếp thành hai hàng, lần lượt từng người, bước lên chiêm
         ngưỡng sắc đẹp và thân thể mỹ nhân! Quá đã!
Chịu chơi như vậy mà nỡ lòng nào quân
         Bắc Chu lại tấn công và bắt được Cao Vỹ đem ra mà xử
         tử năm 577. 
Hoàng Đế Vạn Tuế! Vạn
         Vạn Tuế! Hưởng dương 21 tuổi!
Chắc tại Cao
         Vỹ quên mời Hoàng Đế Bắc Chu qua coi vợ mình vũ ‘sexy’
         chớ gì! Giận là phải!
Nhưng cũng xin
         mấy ông đừng khoe theo kiểu Jacob Zuma! 
Đất nước
         Nam Phi nghèo sặc gạch. Công nhân Mỏ mới đình công đòi
         tăng lương chút chút là cảnh sát đã bắn họ chết
         tươi rồi mà Tổng Thống lại nhiều vợ quá thì ai nuôi
         cho nổi đây ông nội! 
Vừa vừa phải
         phải thôi chớ!
đoàn xuân thu.
melbourne
      
      Tình ta thời ôn dịch!
 
Thanh
         niên Việt Nam hồi xưa, nhứt là mấy chú ở vườn ở ruộng,
         ở bưng khi chấm em nào thì rất là kiên trì và kiên nhẩn…nhục!
         Cho dù em đã nổi lửa lên rồi, làm phỏng cả trái tim anh!
         Chú cũng rán mà không nhảy tưng tưng ‘trai tơ đòi vợ
         khóc thầm suốt đêm’!
Muốn rước
         em về ‘dinh’, về cái chòi tranh với hai quả tim vàng mà lở
         kẹt tiền đem cầm chẳng ai chịu cầm mà đem bán chả có
         ai chịu thèm mua? Mấy chú đêm nằm gác ‘chưn’ lên
         trán mà tính. Để cho chắc ‘cú’, chú thường đi
         có bài, có bản như quánh võ Vovinam, từng, từng bước
         một. 
Trước là lễ phép với tía má
         nàng cái đã. ‘Bước qua nhà má, cái tay con xá,
         cái cẳng con quỳ, lòng thương con má sá gì cái thân
         con!’
Sau là lỡ có đi đâu
         xa, như đi quân dịch là thương nòi giống chẳng hạn, thì
         cũng phải viết thơ thường thường mà thăm hỏi, nhắc nhở
         ‘Em ơi! Đợi anh về!’ Kẻo tía má và em lỡ quên thì
         công mình thành công ‘cốc’. 
‘Viết thơ
         thăm hết mọi nhà. Trước thăm phụ mẫu sau là thăm em!’
         Viết thơ thăm hết trơn nhe, thăm tía má, nhưng cái chính
         cũng là thăm em thôi. Ai cũng biết vậy nhưng không ‘màu mè’
         là thua, thua trắng tay luôn! 
Kế đó,
         bước thứ hai, nếu tía má có bằng lòng cho chú đến
         nhà ở rể, để coi giò coi cẳng tiện thể ‘bóc lột
         sức lao động’ của mình luôn thì nếu có khổ, có
         cực quá thì phải rán nhịn, chớ cự nự um sùm là hư
         bột hư đường, bể bạc hết trơn! 
Nhưng
         cũng đừng có khờ mà nín khe nghe. Than với em một tiếng chớ:
         ‘Giếng đâu thì dắt anh ra, kẻo anh chết khát vì cà
         nhà em!’ Để em biết mà thương xót cho tình anh với
         chớ! Vì yêu em mà dẫu má em có ‘hà tiện hà tặn’,
         vắt chày ra nước, cho ăn anh cà mà sợ cà hao, bỏ muối
         cả đống, mặn gần chết! Anh uống thiếu điều cạn queo giếng
         nước nhà em mà vẫn chưa đã khát, dù vậy anh cũng
         rán chịu, bấm bụng mà chịu, vì lỡ thương em rồi, em ôi!
Còn khi nào đã rán làm thân trâu cày,
         ngựa kéo cho cả nhà em mà vẫn bị từ hôn vì nghèo mạt
         rệp thì mình có quyền chửi thề, chửi đổng hay chửi xỏ
         xiên, chửi chó mắng mèo gì đi chăng nữa cũng đâu có
         muộn màng chi? 
‘Tiếng đồn cha mẹ em hiền.
         Cắn cơm không bể cắn tiền bể hai’. 
Tía má em hiền thiệt,
         cắn cơm không bể mà đưa cho vài trăm quan tiền để làm
         sính lễ, tía má hơi nghi ngờ tiền giả một chút là cắn
         liền để thử, ai dè cắn mạnh quá đồng tiền nó bể
         làm hai rồi mấy cha ôi! 
Nhưng đời
         ai mà hỏng ham tiền? Đâu phải riêng ba má của em đâu mà
         ‘càm ràm’ chi cho nó mệt. Còn chờ, chờ hoài, chờ hũy…
         để kiếm được ông bà già vợ nào chê tiền thì
         e rằng chắc phải chờ cho tới Tết Congo?!
Tuy nhiên,
         cũng có người khôn ‘lỏi’ hơn. Đi đường đó
         coi bộ hơi ‘bị’ xa thì mình kiếm đường tắt mà
         đi! Tây gọi là ‘short cut’.
Như trong bài
         ca vọng cổ: Gánh nước đêm trăng của ông Viễn Châu, đương
         sự trực tiếp tiếp cận đối tượng mà không thèm thông
         qua tía má bằng cách: è cái vai ra, gánh nước dùm em hay
         hơn là gánh nước dùm má em chi cho nó mệt. Lấy lòng
         con nhỏ nầy trước. Nó chịu đèn rồi mà tía má nó
         có chê mình nghèo không thèm gả, thì mình dắt nó
         trốn đi; sau đó cho em mang cái ba lô ngược về ‘thú phạt’
         là huề. Ai về nhà nấy! 
Nhưng người
         tính không bằng trời tính? Cái xui của chú nầy là em đã
         có vẻ chịu đèn rồi mà chú lại nổi hứng đi làm
         ăn xa chi vậy?  Xa mặt là cách lòng! Chú hỏng biết
         sao?
Cái sai thứ hai là em tặng cho chiếc khăn
         tay thì lấy làm chi xui lắm! Điềm gở cho tình duyên tan nát
         đó! Xa em rồi, mà có buồn, có khóc đầy một hồ lệ,
         đầy một dòng sông.. thì cái khăn tay này nhỏ chút tẳn
         thì làm sao thấm hết cả dòng châu cho được?! … 
‘Tôi vội lấy khăn ra lau nước mắt và
         gánh hộ cho em đi một đổi đường gọi là lần cuối
         cùng giúp đỡ cho nhau... Khăn tay tôi cất đem theo, còn in nước
         mắt bạn nghèo năm xưa... ?’
Còn cái màn trước khi
         đi kiếm tiền về làm đám cưới, mà bắt em hứa thì
         hứa vậy thôi. Biết anh có kiếm được cắc nào hông chớ?
         Chớ đêm khuya chỉ có hai đứa ngoài giếng nước; hỏng
         hứa, gặp thằng vũ phu nó đục cho phù mỏ thì sao? Nên phải
         hứa! Còn hứa, mà thằng nào ngu, tin thì rán chịu. ... 
‘Em có thương tôi thì đừng vội lấy
         chồng... Em cười em bảo với tôi, thề có đất trời em không
         phụ anh đâu!’ 
Mà đâu phải con trai làng Đôn Châu, huyện Trà
         Cú, Tỉnh Vĩnh Bình trong Gánh nước đêm trăng này ngây
         thơ mà Tây như Michael Bublé cũng rứa: 
Bây giờ em nói em cô đơn. Em đã khóc suốt đêm.Thì
         em ơi! Hãy khóc cho tình anh lệ cả một dòng sông đi em! 
Anh đã từng tuôn rơi bao nước mắt! Bây giờ
         em xin lỗi vì đã lầm! Em đã làm tim anh tan nát mà em yêu
         chưa hề nhỏ cho tình anh một giọt lệ nào!
Em đã từng nói yêu anh mà em đã lừa dối anh!
         Bây giờ em lại nói yêu anh. Hãy chứng minh bằng cách khóc
         cho tình anh cả một dòng sông đi em yêu! Nếu em còn có thể!
Em yêu, em đá anh rồi, giờ cô đơn nên em
         quay trở lại. Ai tin? Hãy khóc cho tình anh lệ cả một dòng sông,
         cry me a river, rồi anh sẽ tin em vì nước mắt không thể nào nói
         dóc được, trừ khi em là tài tử Elizabeth Taylor thì không nói!
Tây thì vậy! Hở cái là chứng minh chứng cớ, chứng
         tùm lum… chứ chú em gánh nước đêm trăng thì chân
         thật, chất phác như rau mác đất đồng bằng, bị em đá,
         giận thì chửi toáng lên. Chửi thằng tình địch ỷ giàu,
         đem tiền ra mà ăn hiếp thằng nghèo, nên gọi nó là tốt
         mã giàu sang. Nó đâu phải là gà đâu mà gọi là
         tốt mã?
Thôi thì rán chịu, chửi
         đổng thôi ‘chớ chờ đợi chi nữa uổng công đợi chờ!’
         
‘Ba năm sau tôi trở về quê củ… Chồng của em ở miền đô
         thị , lại là người tốt mã giàu sang, còn tôi mặt nám
         da đen bởi mưa nắng của miền rừng sâu núi thẳm... …Ai phụ
         tôi có đất trời chứng giám... Phận tôi nghèo đâu
         xứng đáng cùng ai... Tưởng giếng sâu tôi nối sợi dây
         dài... hay đâu giếng cạn tôi tiếc hoài sợi dây....’
         
Hồi xưa, như trong gánh nước đêm trăng, con gái lấy
         chồng giàu dù ở thành thì cũng vòng vo tam quốc trong nước;
         còn bây giờ mấy em trong nước còn bay ra nước ngoài, qua tới
         tận Đài Loan, Hàn Quốc nữa nha! Gọi là cô dâu xuất khẩu!
Mà món hàng này đắt quá! Làm mấy ông
         ‘nhà’ văn, ‘nhà’ thơ, ‘nhà’ soạn nhạc phải
         lên tiếng, la dùm mấy chú ‘nhà’ nghèo rằng: 
‘Rồi con chim đa đa ngẩn ngơ đứng trông về
         chốn xa. Còn âm vang câu ca ngày em bước chân đi theo chồng. Lời
         ru nghe mênh mang ngày đưa tiễn em về bến sông. Nhìn mây trôi
         mênh mông nơi quê chồng em còn buồn không?’
Ông nhạc sĩ Võ Đông Điền này hỏi ‘ngộ’
         dù có buồn thì cũng rán chớ. Lấy vì tiền mà dù
         có buồn cũng phải gắng gượng làm vui! Vì đâu phải
         mình em đâu. Cả bầy đó chớ! Chỉ nội cái cù lao nhỏ
         xíu, nằm lọt thỏm giữa dòng sông Hậu, xã Tân Lộc, huyện
         Thốt Nốt, Cần Thơ đã có gần 700 em đi lấy Đài Loan
         trong vòng 5 năm trở lại đây, còn trước đó thì không
         kể, nên mới có tên là đảo Đài Loan!  
Lấy nhiều đến nỗi ông thi sĩ Hoài Tường
         Phong, ổng nhìn trăng, kêu trời… mà ‘Trăng Nghẹn’ luôn:
         
‘Đồng bằng quê hương tôi
         nhiều cái nhất ngậm ngùi: Sản lượng lúa nhiều, vùng cá
         ba sa lớn nhất! Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng
         nhất! Và cũng dẫn đầu, những cô gái lấy chồng xa!’
Người viết cũng thắc mắc là sao các ông
         văn, thi sĩ, nhạc sĩ này khoái so sánh người con gái lấy
         Củ Sâm Hàn Quốc hay Chú Tàu Vị Yểu Đài Loan là chim
         đa đa mà tại sao là chim đa đa mà không là chim se sẻ, chim
         bồ nông hay chim gì gì đó…chẳng hạn? 
Đem thắc mắc này đi hỏi ông bạn nhà thơ trọng
         tuổi ‘đầy trí tuệ’ thì ông nêu nghi vấn là chim
         đa đa nó cùng ‘vần’ với cái lá đa chăng?
Tuy nhiên, viết mà ‘xỏ xiên’ mấy em nầy nặng
         lời quá coi cũng ‘bậy’! Vì đã là phận nữ nhi rồi
         khi yêu, có em cũng lãng mạn lắm chớ… Nhưng khi lấy chồng
         thì phải thực tế mới sống được!
Mấy em đầm thường nói: ‘No money! No honey!’ Vì
         lấy chồng nghèo, đầu tiên là tiền đâu mà trả tiền
         nhà, tiền điện, tiền nước, tiền ga và đủ thứ ‘hầm
         bà lằng xắn cấu’ khác cho cái tổ uyên ương?
Mà cho dùm em có chịu anh hai đi chăng nữa thì
         tía cũng ‘can’ em. 
Em về hỏi tía, đặng
         em tính lấy anh hai làm chồng thì tía hỏi:
-“Nó có nhà không?”
-“Không!”
         
-“Nó có xe không?” 
-“Không!” 
-“Nó có
         ‘job’ không?” 
-“Không.” 
Thì tía em nói: “Nó khổ quá rồi, theo tía
         nghĩ, con nên ‘tha’ cho nó đi! Làm phước!”
Tía em nói vậy thì em cũng bó tay chấm cơm
         (botay.com) luôn!
Thôi thông cảm cho em nghe đi
         anh hai! Bởi tình ta là tình ta thời ôn dịch chỉ có tiền là
         ‘địch’ lại nó thôi anh hai ơi?!
đoàn xuân thu.
melbourne
_____________________________________________________________
      
      Coi như anh đã qua sông đắm
         đò!


  
                        
         Trước
         và sau khi lấy vợ!
Người viết rất hân hạnh được làm bạn với
         một nhà thơ xuất chúng. Anh đã xuất tiền túi ra, in được
         vài tập thơ, chất đầy cả nhà để xe; nên tiếng tăm
         cũng lừng lẫy trên chốn Tao Đàn! Bút hiệu anh là ‘Trường
         Hận’. 
Có lần người viết hỏi
         nhà thơ sao bút hiệu anh có vẻ ‘hận đời đen bạc’
         thì được anh ngâm cho nghe hai câu lục bát của Nguyễn Bính
         trong bài Lỡ Bước Sang Ngang như vầy: “Anh giờ sống cũng như
         không. Coi như anh đã sang sông đắm đò.” Anh nói hai câu
         này anh đã gởi cho người muôn năm cũ của anh khi nàng rủ
         anh can đảm lên, bỏ con vợ Hàn Quốc ở Melbourne mà bay lên vùng
         nắng ấm Sunshine State, Queensland để đàn lại bản tình xưa.
Người viết tò mò lại hỏi: Rồi sao nữa?
         Trường Hận trả lời : “Trăng sao gì nữa. I wasn’t born yesterday.
         Anh đâu phải mới đẻ hôm qua đâu chú. Tin đàn bà
         con gái, dù là đàn bà con gái của bất cứ xứ nào,
         là chết liền lập tức!” 
Chú không
         có nghe người ta thường hay nói: “Tình yêu là mù quáng
         mà hôn nhân làm người ta sáng mắt ra sao?”
Cha! Cái nầy mới! Chứ người viết từ hồi cưới
         bà xã tới giờ có sáng mắt ra đâu hay có lẽ vì
         mình thiếu Vitamin A nên bị quáng gà chăng?
Thi sĩ Trường Hận ra vẻ đàn anh, kẻ cả, vỗ vai
         người viết môt cách sỗ sàng… rồi thân mật nói rằng:
         “Anh là nhà thơ nên anh biết đàn bà hơn chú nhiều.
         ‘Nai’ như chú có mà chết?!
“Nè! Nguyễn
         Bính trong Lỡ Bước Sang Ngang nói: người con gái trong thơ ông
         trước khi lấy chồng, mới 17, mà đã ‘tò tí’ với
         người khác rồi. "Em ơi! Em ở lại nhà.Vườn dâu em đốn,
         mẹ già em thương…Chuyến này chị bước sang ngang. Là tan
         vỡ giấc mộng vàng từ nay!”
“Em lỡ bước
         sang ngang, xa thằng bồ cũ, lòng khôn nguôi thương nhớ.. mà mình,
         chồng, xui vớ phải thứ ‘second hand’ hỏi chú sao cánh đàn
         ông mình không tức? Nhưng lỡ rồi; ván đóng thuyền rồi
         gỡ ra còn dấu đinh?! Còn con cái nữa chớ. Mình thôi nó
         ra thì con theo mẹ là mất cha, mà theo cha là mất mẹ. Mà bè
         lũ, lủ khủ đó có tội tình gì đâu? Tan đàn thì
         xẻ nghé! Do đó đi cũng dở mà ở lại cũng ‘dỡ…dang’
         luôn?!” 
Chu choa! Coi bộ cuộc hôn nhân
         của Thi sĩ Trường Hận nầy không được trong ấm ngoài êm;
         mà sao ngộ cái là ‘công xi’ của ‘giả’ lại sản
         xuất ra một bè lũ, lủ khủ như vậy há? 
Thi sĩ Trường Hận cắt nghĩa: “Anh không bao giờ biết hạnh phúc là gì…
         cho đến khi anh lấy vợ.......không phải một lần mà hai lần…và
         sau đó mọi chuyện đã trở nên quá trễ!!” 
“Thôi trễ thì cho nó trễ luôn mới ra cớ
         sự như vầy. Và đó cũng chính là nguyên nhân của mọi
         nguyên nhân làm anh trở thành Thi sĩ Trường Hận nổi tiếng
         ngày hôm nay. Vì phải mang tâm sự gì ‘u uất’ lắm làm
         thơ mới hay được chú ơi!”
Người ta hay
         nói mà anh thấy rất đúng là: “Một hôn nhân hạnh
         phúc là phải có cho và nhận - người chồng cho và vợ
         anh ta nhận! Mình cho, cho hết… để cuối cùng nhận ra là mình
         đã trả giá quá đắt để được quần áo giặt
         miễn phí?!” 
Chẳng hạn mới hôm qua
         ‘người’ càm ràm là: “Em già rồi nên anh không còn
         yêu em nữa!” Anh giỡn chơi đáp lại rằng: “Phải hồi
         xưa thay vì lấy anh, em hãy kết hôn với một ông khảo cổ
         học. Em càng già ổng sẽ càng yêu em hơn nữa!”. Vậy là
         bà xã Hàn Quốc ‘Choi Song Dong’ của anh dơ tay ra. Và anh nắm
         lấy. Hồi anh mới yêu ‘người’, anh nắm tay ‘người’
         xao xuyến. Bây giờ anh nắm tay ‘người’ không còn tình yêu
         nữa mà chỉ là sự tự vệ đó thôi!
***
“Mà chú
         ơi! Anh đã ‘dại’ hai lần mà nhìn qua, nhìn lại thấy
         Úc, nó cũng ‘ngu’ như mình. 
Trong sở làm,
         anh có chơi với một thằng Úc còn trẻ, khá thân. Thằng
         này độc thân vui tính, tiền lính tính liền. Tối thứ sáu
         nào nó cũng bị hội chứng gọi là ‘Friday night fever!”. Tắm
         rửa, cạo râu, xức dầu thơm vào nách, diện kẻng, nó bò
         ra pub, trước là nhậu, sau kiếm một em mà nó gọi là ‘hot
         chick’ để có một tối cuối tuần ‘âm ấm’. Sống
         như vậy là vua, anh nhìn thấy mà thèm nhễu nước miếng.”
         
Vậy mà tuần rồi, ông lên bà
         xuống sao đó? Nó nói với anh rằng nó tính từ giã cuộc
         sống độc thân, lông bông quá và tính cưới vợ. Nó
         nói: “Con ghệ của em là thiên thần!”. Anh xỏ ngọt nó:
         “Joe thiệt là may mắn, vì con ‘ghệ’ của em đã lên
         thiên đàng!”. “Còn con ‘ghệ’ của anh vẫn còn sống
         nhăn răng!” “Bậy nà! Em đâu có nói nó chết đâu;
         ý em là: nó đẹp như thiên thần! Em tính cưới nó
         làm vợ!” 
“Thằng Joe này đã
         ‘lậm bùa mê thuốc lú’ rồi chú ơi! Anh rất thân với
         nó nên rán mà lai tỉnh bạn hiền; kẻo mà ngu dại, sa chân
         vào ‘đường vào hôn nhân có trăm lần vui có vạn
         lần buồn!’
Chúa nhựt rồi anh rủ
         nó đi uống cà phê để cố thuyết phục nó từ bỏ
         cái ý định ‘ngu xuẩn’ đó đi. Dẫu sao anh với nó
         là bạn thân của nhau năm bảy năm rồi. Thấy bạn mình sắp
         ‘tra chân vào cùm’ thì lòng anh không nỡ!
Anh kể cho nó chuyện tình ‘hoa muống biển’ của anh
         để cho nó ‘rút kinh nghiệm’
Anh nói: “Joe
         à! Hai mươi năm về trước, vợ anh, Úc đàng hoàng à
         nha, đẹp như Nicole Kidman, một hôm trời xui đất khiến làm sao nó
         đến nhà anh, cực kỳ ‘sexy’ và trên tay một ‘pack of beer’.
         Sau đêm đó, hai đứa ra nhà thờ lẩm bẩm gì đó
         và nên vợ nên chồng. Hai mươi năm sau thì em từng đến
         với ta như cơn bão và khi em ra đi, cũng giống hệt như cơn bão:
         em mang theo một nửa căn nhà của ta và một chiếc xe hơi!”
Sau đó, chưa tởn,  anh đi thêm bước
         nữa với người em Hàn Quốc, chân dài như người mẫu,
         chỉ có mắt hơi một mí, hơi hí một tí. Nhưng anh đã
         cho tiền đi cắt mắt rồi nên trông cũng đơ đở. 
Hôm qua nghe Joe đòi cưới vợ, anh can hoài mà
         em chẳng chịu nghe; nên anh về nhà thỏ thẻ với vợ anh, người
         em Hàn Quốc, như vầy:
“Em yêu! Honey! Anh muốn
         mời Joe, thằng bạn thân, đến nhà mình ăn tối!
“Cái gì? Bộ anh điên hả? Nhà thì dơ
         dáy, bề bộn như thế này. Em chưa đi chợ, chén bát còn
         đầy ra đó, chưa rửa. Tối qua bận coi phim tập Hàn Quốc suốt
         đêm nên hỏng muốn nấu nướng vì sất?”
“Anh biết!”. 
“Biết! Biết!
         Thì tại sao anh lại mời bạn đến nhà mình ăn tối?”
“À! Chẳng qua là anh muốn dạy cho thằng ngu nầy
         một bài học thực tế vì nó cứ nằng nặc đòi cưới
         vợ!”
***
Thưa quý độc giả thân mến.
Người viết hoàn toàn không đồng ý với nhà
         thơ Trường Hận, có lẽ vì anh ‘xài’ đồ ngoại,
         mà đồ ngoại thì khác đồ nội…đôi khi phẩm chất
         của nó lại không bằng? Nhưng công khai ‘phát biểu’ thì
         sợ anh buồn, giận, mất đi một ông bạn nhậu mà bữa nào
         lỡ bà xã giận đuổi ra khỏi nhà, thì mình không biết
         phải đi đâu? 
Nên chỉ xin ‘trình’
         một vài ý nho nhỏ với quý độc giả thân mến là:
         căn nhà nào cũng có bếp lửa, như tình yêu đôi lứa,
         thuở xuân xanh cho đến lúc bạc đầu. Dĩ nhiên là có
         mưa sa gió táp chút chút… đôi khi… nhưng vợ chồng
         phải xúm với nhau mà giữ ‘lửa’ chớ…để tình
         ta cháy mãi tới ngàn thu…vĩnh biệt! Vì ông bà mình
         đã dạy: ‘tình nghĩa vợ chồng’ Dẫu không còn tình
         thì còn nghĩa chớ. Chớ hở ra là ‘hăm’ về Việt Nam
         rước một em chân dài qua cho bả biết tay mà đừng làm phách…
         thì coi kỳ quá phải không?
Còn nhà thơ
         Trường Hận có vợ Úc, vợ Hàn, không phải vợ Việt
         Nam, có chơi có chịu, khoái chơi ‘đồ ngoại’ thì kệ
         ‘thằng chả’
Cứ coi như là : Giả
         đã qua sông đắm đò vậy thôi!
Còn
         người viết, dù ai nói ngã nói nghiêng; thì ta cứ vững
         như kiềng ba chân.
Người viết vẫn một
         lòng chung thủy sắc son mà ‘ăn cơm nguội’. Chàng ơi giận
         thiếp mà chi. Thiếp là cơm nguội phòng khi đói lòng! Cho nó
         ‘phẻ!’
đoàn xuân
         thu.
melbourne.
      
      Năm bảy đường ‘ăn’!


Mấy thằng Tây làm chung sở thường hay nói: ‘Tell
         me what you eat, I’ll know who you are’. Cho tui biết ‘bồ’ ăn cái gì,
         tui sẽ biết ‘bồ’ là ai? Cái nầy là khỏi cãi vì
         nó đúng quá trời!
Chẳng hạn như
         Úc thì ăn cá lăn bột và khoai tây chiên (fish and chip) như em
         Pauline Hanson chẳng hạn. Ý thì mì ống, mì sợi, tùm lum loại
         mì… spaghetti, Thổ thì Kebab, chú Ba thì xì dầu, còn Việt
         mình thì nước mắm!
Nhưng dẫu cùng
         một dân tộc, cùng ăn ‘xì dầu’ hay nước mắm gì
         đi chăng nữa thì dân thường và vua chúa, quan quyền bất
         cứ ở đâu cũng đều ăn uống rất khác nhau… trừ Mỹ?
         
Do đó, thưa quý độc giả thân
         mến, trước khi bàn về cái ăn của quan và dân thời hiện
         đại, ta cũng nên coi lại cái ăn thời ‘cổ trang’ nó
         như thế nào?
Mà nói đến cái
         ăn của vua chúa thời ‘cổ trang’ thì không thể không nói
         tới 7 món ăn ‘kinh dị’
         của Từ Hi Thái Hậu!!!
Vì trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại từ
         trước đến nay, chưa có yến tiệc nào linh đình, trọng
         thể, vĩ đại… bằng tiệc Xuân năm Canh Tý (1874) do Từ Hi Thái
         Hậu (Tây Thái Hậu), đời nhà Thanh, Trung Hoa, tổ chức để
         khoản đãi phái đoàn Sứ Thần, tướng lãnh các quốc
         gia Tây phương. 
Tiệc được chuẩn
         bị 11 tháng 6 ngày trước, sử dụng 1750 người phục vụ, tốn
         kém 98 triệu hoa viên thời đó tương đương 374 ngàn lượng
         vàng ròng, gồm 400 thực khách và đại tiệc kéo dài suốt
         7 ngày đêm bắt đầu từ giao thừa (12 giờ đêm) Tết nguyên
         đán năm Canh Tý.
Thực đơn gồm tất
         cả 140 món. Theo chiếu chỉ của Tây Thái Hậu, mỗi tỉnh tuyển
         lựa mười đầu bếp tài giỏi. Các đầu bếp này họp
         nhau ở thủ đô từ ngày rằm tháng hai năm Kỷ Hợi (1873) nghĩa
         là 11 tháng 6 ngày trước đại tiệc để cùng nhau soạn
         thảo các món ăn ngon, lạ.
Sau gần hai tháng
         thảo luận, một thực đơn gồm 140 món được hình thành,
         trong số này có 7 món thật bổ dưỡng, thật đặc biệt,
         thật lạ lùng, mỗi ngày chỉ thiết đãi một món, thực
         khách ăn vào chẳng những không thấy đầy bụng mà sự
         mệt mỏi, bực bội như tan biến đi, tinh thần sảng khoái gấp
         bội.
Bảy món ‘quái dị’ ấy là:
1)Sâm thử
         là chuột sâm, chuột nuôi bằng sâm. 2)
         Não Hầu là óc khỉ. 3)Tượng
         tinh là tinh khí của voi. 4)Trư vương
         là một giống heo quí báu. 5) Phương Chi
         Thảo 6) Sơn Dương Trùng
         7) Trứng Công.
Ăn như vậy mất nước là phải quá rồi. Còn cằn
         nhằn gì nữa!
Chắc vì học được
         cái bài học lịch sử ‘ăn’ nầy của Từ Hi Thái Hậu
         bên Tàu nên ‘trùm đế quốc Mỹ’ là Tổng Thống
         Barack Obama thời hiện đại này đã chọn cách ăn uống giản dị như bao người
         dân Mỹ khác. Chắc có lẽ ông không muốn ăn mà làm
         mất nước như bà Từ Hy Thái Hậu chịu ‘ăn’ nói
         trên chăng?! 
Bắt chước huynh trưởng Bill Clinton
         ăn rất bình dân bằng cách dắt vợ Hillary và con gái Chelsea
         đi ăn phở ở Sài Gòn, Obama chưa đi Sài Gòn, chưa có
         dịp ăn phở tái nạm gầu thêm nước béo và hành trần
         nên đành ăn trứng trong bữa sáng với 5 chủ doanh nhân cỡ
         nhỏ tại quán cà phê Rausch tại Guttenberg, Iowa, ăn món sườn
         trong một chuyến thăm quán Kenny BBC tại Washington, ăn tại cửa hàng
         xúc xích Rudy tại Toledo, Ohio cho các bữa trưa!
Ăn vậy có vẻ ta đây
         là người ‘Bình Dân Bịnh Viện’! Nên khi các nguyên
         thủ nước ngoài đến thăm chơi, ông dắt Thủ Tướng
         Anh David Cameron đi xem bóng rổ, là môn ông khoái, và rủ cha ‘Ăng
         Lê’ nầy ăn xúc xích chơi. Được trớn tới luôn bác
         bài, khi Tổng thống Nga thời đó Dmitry Medvedev đến, ông dắt ra
         nhà hàng Ray's Hell tại Arlington, Virginia ăn hamburger cho nó gọn, (xin mở ngoặc
         ở đây Obama ăn ‘ham’ nghĩa là thịt heo vậy mà có thằng
         Mỹ xấu miệng xuyên tạc rằng Obama là anh em chú bác với Osama…Bin
         Laden?!)
Ăn như vậy không tốn ‘bi’ nhiêu,
         nên đở tiền thuế của nhân dân Mỹ rất nhiều. ‘Number
         one’ hà tiện như vậy thì ‘Number two’ sao dám ‘sáng ăn
         khoai, là khoái ăn sang’. Nên trưa hôm 18/8/2011, sau khi hội đàm
         với lãnh đạo Trung Quốc xong, ông Phó Joe Biden cùng cô cháu
         gái được Đại Sứ Mỹ Gary Locke dẫn đến ăn trưa tại một nhà hàng
         bình dân khiêm tốn nằm trong một khu dân cư ở Bắc Kinh.
         Bữa ăn chỉ tốn tất
         cả hết 79 yuan. Ăn xong, ông Biden rút ví lấy tờ 100 yuan (300.000 VNĐ)
         trả, cộng thêm tiền ‘tip’ nghĩa là chưa tới 20 đô Úc.
Còn đại sứ Mỹ gốc Hoa, Gary Locke, cũng ‘hà
         tiện, hà tặn’ như vậy. Vai đeo ba lô dắt tay con gái tự
         đi mua cà phê tại sân bay, trên đường sang Trung Quốc nhậm
         chức. 
Hình ảnh các quan chức tại Mỹ tự
         mình làm các việc lặt vặt vốn là điều hết sức bình
         thường. Nhưng đây là điều gì đó không thể tin
         nổi tại Trung Quốc vì với ngay cả những quan chức cấp thấp cũng
         không tự làm các việc. Sẽ có ai đó đi mua cà phê
         cho họ và có ai đó mang hành lý cho họ nữa?!
Chú ba nói: ‘Phó Tổng thống cùng Đại
         Sứ người ta, cả đoàn 5 người, ăn trưa hết có 79 nhân
         dân tệ, trong lúc mấy vị “đày tớ dân” cỡ tép
         riu của Hội Hồng Thập Tự chúng ta nhậu một bữa trưa hết
         hơn chục nghìn ‘yuan’ thì lại được coi là chuyện bình
         thường?! Hỏng biết mắc cỡ sao mấy quan ‘anh’?
Tác phong “giản dị, liêm khiết, gần dân” của
         Phó Tổng Thống và Đại sứ Mỹ làm cho giới quan chức Trung
         Quốc khó chịu, bực bội… tới giận dữ. Mấy quan nói: ‘Nó
         ‘kịch’ đó! Đừng tin mấy thằng ‘thực dân mới!’
Thì dân Tàu phản ứng lại, cho rằng cứ cho là
         mấy ‘chả’ kịch đi… thì xem lại các quan nhà ta làm
         biếng nhớt thây… cũng chẳng thèm kịch chi cho mệt xác. Ăn
         thì cứ ăn cho đã! Có phải tiền đổ mồi hôi sôi
         nước mắt của mình đâu mà tiếc?!
Chẳng hạn như một huyện nghèo ở tỉnh Hồ Bắc bỏ
         ra 800.000 yuan (120.000 USD hoặc 2,4 tỷ đồng VN) để thết đãi mấy
         quan chức cấp tỉnh về huyện làm việc 20 ngày. Rồi Cục Kiểm
         toán thành phố Hải Môn cử 24 cán bộ tiếp 15 quan chức Tứ
         Xuyên đến công tác 2 ngày 2 đêm, thời gian làm việc hết
         có 4 tiếng đồng hồ, còn lại là ăn nhậu, chơi bời,
         quà cáp, tốn hơn 100.000 yuan (300 triệu đồng VN).
Và còn…nhiều, nhiều nữa?!
Dân ngu khu đen Trung Quốc tức quá, la làng: ‘Các quan chức
         Trung Quốc, hãy nhìn người Mỹ mà đỏ mặt. Họ tự trả
         tiền ăn, trong khi các quan chức của chúng ta tiêu hàng nghìn tệ,
         tiền của chúng ta!’ 
Ăn như vậy hèn chi dân không tàn, không mạt,
         đất nước không ‘banh xà rông’ sao được?
Trung Quốc là vậy rồi, đệ tử ruột của Trung
         Quốc, Kim Jong-un, Bắc Triều Tiên, còn chơi ngon hơn nữa! Cần gì
         dấu diếm hay đóng kịch chi cho nó mắc công. Mình ăn khô
         lân, chả phụng, tôm hùm, trứng cá caviar còn nhân dân Bắc
         Triều Tiên ăn gì thì kệ nó. Nên mới có câu chuyện
         dưới đây:
Vào một buổi chiều cuối năm rồi,
         hai vợ chồng Kim Jong-un, lãnh tụ Bắc Triều Tiên vi hành,
         thăm dân cho biết sự tình, thì thấy một người nghèo đang nhai cỏ bên
         đường; vợ chồng y
         dừng xe lại, hỏi: 
- Tại sao nhân dân lại ăn cỏ? 
- Dạ! Thưa Đồng Chí Chủ Tịch tại tôi không có tiền mua thức ăn!
- À! vậy hả, đi theo ta!
-
         Nhưng thưa… tôi còn
         vợ và 6 con nhỏ.
- Mang họ
         đi theo luôn. Dẫn
         cả làng theo cũng được!
Vợ chồng, con cái nhân dân Bắc Triều Tiên cực kỳ
         cảm động; bèn tán dương hai vợ chồng Kim Chủ Tịch rằng:
- Đồng Chí
         Chủ Tịch thật là vĩ đại! Cảm ơn vì đã dẫn chúng tôi về
         nhà.
- Nhân dân đừng
         lo! Cỏ trong sân dinh Chủ Tịch của ta cao
         tới 2 mét lận?! 
Trở lại Việt Nam, nhớ hồi còn ‘chèo xuống
         chống Mỹ’, giặc càn ác liệt quá nên phải họp ‘chi
         bộ’ dưới hầm và đồng chí bí thư đã chỉ
         đạo rằng: ‘Ăn
         hột mít lùi
         tro có thể gây
         mất đoàn kết nội bộ và nghi ngờ lẫn nhau?!’
Sau này
         cướp được chánh quyền, các đồng chí không phải
         ăn hột mít lùi tro nữa mà khoái ăn cái khác như: ăn
         đất, ăn cát, ăn vàng, ăn đô la… mạnh ai nấy ăn;
         nên các đồng chí đoàn kết nội bộ hơn rất nhiều
         và chấm dứt việc nghi ngờ lẫn nhau vì thằng nào cũng ăn
         như thằng nấy!
Còn dân nghèo ở Việt Nam bây giờ sau khi mất nhà, mất
         đất do bị các đại gia và quan chức toa rập cùng nhau ăn
         cướp thì bây giờ họ không ăn nữa mà họ ‘húp’,
         húp cháo trắng cầm hơi cho qua ngày đoạn tháng!
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Người ‘chửi’ ta sao đành?
 
Người viết có người bạn ‘nhậu’chí thân
         tên Hiền. Sở dĩ chí thân vì hai lẽ: thứ nhứt là anh, chiều
         cuối tuần, cứ khoái lai rai mặc kệ mưa bay! Thứ hai là tên Hiền,
         nên anh không có dữ. Phải nói là hiền như ‘cục đất’.
         Nhưng cục đất, đôi khi còn bị người ta dùng để
         chọi vào mặt kẻ thù, đối thủ  nên cũng chưa
         được hiền lắm! Hoặc cục đất nằm im lìm trên mặt
         đất mà khi đi qua nếu mình không để ý, vấp phải cũng
         đau. Nên so sánh anh Hiền với cục đất là chưa chính xác
         vì anh còn hiền hơn thế nữa! Anh hiền như con sò, con ốc ngoài
         biển, chỉ nhờ vào cái vỏ ‘cứng ngắt’ của mình để
         che chắn trước cơn cuồng nộ của bão táp mưa sa?!
Đôi khi đang ngồi ‘chén chú, chén anh’
         với người viết mà ‘chị nhà’ có dằn mâm, xáng
         chén hay mắng chó, chửi mèo gì đó… anh coi cũng như ‘pha’.
         Anh còn nói với người viết là: ‘Chú đừng để
         ý làm gì! Chú đến đây nhậu với anh thì là chuyện
         anh với chú; còn chị nhà đôi khi làm vậy để xả ‘stress’
         đó mà?!
Người viết thì chả
         để ý làm gì: vì vợ thằng ‘chả’, chớ có phải
         vợ mình đâu? Mà vợ mình, đôi khi mình nhậu với bạn
         hiền cũng ‘ưa’ làm như vậy. Thì hơi sức nào mà
         ‘để ý’ đến vợ người dưng. Thân mình, mình
         lo, cho nó ‘phẻ’. Tuy mới đầu cũng thấy mất mặt ‘bầu
         cua’ lắm lắm; sau thì nói theo kiểu Ông Trịnh Công Sơn là:
         ‘lâu rồi đời mình sẽ quen?!’. 
Dù
         hơi nể vợ như ‘Ngưu Ma Vương’ sợ bà ‘La Sát’,
         đôi khi người viết cũng làm gan trốn bà ‘La Sát’ ở
         nhà, bò lại ‘bạn Hiền’ mà ‘bù khú’.  Lại
         xui rủi gặp thêm một bà ‘La Sát’ nữa thì coi bộ đời
         ‘u ám’ quá;  nên độ sau này người viết
         ít ghé nhà ‘chiến hữu’, dù rất nhớ và rất muốn
         vì vốn dĩ đôi ta là hai bạn đồng hội, đồng thuyền,
         đồng râu quặp như nhau!
Nhưng cuối tháng
         rồi,  Hiền gọi và tha thiết mời người viết đến
         lần chót, dự tiệc tiễn hành. Đưa người sao không đưa
         qua sông? Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng? Giọng Hiền nghe buồn bã
         quá, coi bộ sức khỏe ‘tâm thần’ không ổn rồi nha! 
         Nếu mình làm lơ; mà ‘giả’ làm bậy, hủy hoại
         cuộc đời ‘son trẻ’ của y thì chắc người viết sẽ
         ân hận tới già vì đã lỡ thản nhiên trước nỗi
         đau đồng loại! Nên người viết bèn trốn vợ ra đi. Chứ
         còn xin phép nó, thì còn lâu nó mới chịu gật đầu.
         
Nhưng trước cái sợ hoang tưởng
         của mình, khi người viết bước vào phòng khách thì thấy
         anh đang ngồi tréo ngoảy trên ghế sofa mà hát karaoke. 
- Chị đâu rồi anh? 
- Bả ôm đồ
         về với má bả rồi. Ngồi đây, làm một ly đi! 
Rồi anh tiếp tục hát, giọng đầy cảm xúc
         như Tuấn Vũ: ‘Yêu người như thế đó! Người bỏ
         người ra đi!’ 
Nhưng đoạn cuối là:
         ‘Yêu người như thế đó người nỡ đành ‘nạt’
         ta! Chim chuyền bay trong gió người ‘chửi’ ta sao đành?’ 
Và nước mắt anh ràn rụa trên má! 
‘Chu choa cái này găng rồi đây! Anh kể tui nghe
         đi!’
‘Chú ơi! hồi chiều anh đọc
         trên báo thấy có một
         nghiên cứu mới của trường đại học Yale bên Mỹ. Nó nói: ‘Muốn thành công, phái nữ nên nói ít hơn!’.
         Trúng ý anh quá, nên anh đưa bản tin này cho ‘chị chú’
         xem. Ai dè bả nỗi trận đùng đùng gió táp mưa sa. Anh đành
         chịu trận! Vậy mà chưa đã giận, bả lái xe về nhà
         má bả rồi?! 
Người viết cười
         nói: Vậy thì hai anh em mình khỏe! 
Anh cự lại:
         Khỏe cái gì? Anh mời chú lại, uống với anh một bữa cuối
         cùng đêm nay rồi chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà! Anh sẽ ra đi về
         miền gió cát trước khi bà ‘La Sát’ kịp thời quay trở
         lại đây. 
-Giỡn chơi hoài anh! Đi
         đâu? 
-Đi Anh quốc. 
-Sao Anh Quốc vậy anh? 
Hiền nói; Chú biết anh mà! Nhỏ thì sợ mẹ, sợ cha! Lớn lên sợ
         vợ, về già sợ con! Bạn bè cười nói anh là râu quặp.
         Anh cũng nuốt nhục làm quên. Nhưng cái gì cũng vừa vừa phải
         phải thôi chớ! Tức nước thì vỡ bờ; anh muốn thoát ra, vì
         nói theo Tây là: 
‘I am sick to death of
         my wife, I cannot take any more!’ 
Diễn Nôm là : ‘Tui
         chán con vợ tui muốn chết! Hết chịu nỗi nữa rồi. Tui ‘dông’
         
Nhưng tại sao anh chọn Anh quốc vì anh đọc
         báo thấy ‘con đường cứu rỗi’ của đời anh rồi.
         
Sau đó, Hiền bèn đưa cho người viết
         một bài báo nguyên văn như vầy:
Julie Griffiths, 43 tuổi, tại Anh bị toà phạt về tội...
         ‘chửi’ chồng nhiều quá!
Julia bị phạt về thái độ phản
         xã hội (Anti-Social Behavior) khi bị hàng xóm gọi cảnh sát, báo
         cáo là bà hay la mắng chồng, người được hàng xóm
         tả là “người đàn ông ngọt ngào nhất trên đời”.
         Dù bị ‘bạo hành’ dữ dội như vậy, ông cũng chưa
         bao giờ (dám) hó hé điều gì với cảnh sát cả?! 
Lần đầu bà Julia bị phạt $700. Tốn tiền, nên
         bà bớt hung hăng với chồng được một thời gian ngắn, nhưng
         rồi cảnh cũ, tuồng xưa tái diễn?! 
Máy
         dò kiểm soát thái độ mà Tòa cho phép gắn trong nhà
         của bà đã ghi được bà ‘chửi anh yêu’ đến
         47 lần trong vòng 3 tháng!  Có hơi ‘bị’ nhiều! 
         Lệnh Toà lần này là cấm bà chửi chồng đến 5 năm.
         
Bản án này sẽ thành Thông Luật
         và ông Tòa khuyên nên được áp dụng rộng rãi đến
         các nước khác.
Anh cũng hy vọng là luật
         này sẽ áp dụng ở nước Úc mình; nhưng chắc còn lâu
         quá vì Thủ Tướng mình là phụ nữ. Mà phụ nữ thì
         ‘bênh’ đàn bà, tất nhiên, vì thế cho nên anh tuyệt
         vọng lắm rồi chú ơi!
Thưa quý độc
         giả thân mến!
Xin hãy kiên nhẫn, cùng
         lắng nghe một con người tuyệt vọng tỏ bày ý kiến:
Bấy lâu nay ta nghe quý bà than phiền về nạn bạo
         hành trong gia đình (domestic violence), về ‘chồng chúa vợ tôi! Chồng
         quánh vợ! Dạy con dạy thuở còn thơ. Dạy vợ dạy thuở bơ
         vơ mới về!’ Mấy bà nhân viên xã hội còn chỉ bảo
         cách thức gọi đường dây nóng (hot line) cho cảnh sát khi bị
         chồng ‘dợt’. Mà không cần tới ‘dợt’ nữa; chửi
         cũng là ‘bạo hành’ rồi nha?.
Còn chúng
         ta, những người ‘nam nhi chi chí’, khi bị vợ chửi, mắng thì
         chẳng ai thèm đoái hoài, lo lắng, giúp đỡ gì hết, dù
         mình cũng phải đóng thuế như ai?! Vậy mà xã hội còn
         cười sao mình ‘nhát hít hà!’ để cho: ‘Nữ kê
         tác quái; gà mái đá gà cồ!’ 
Họ cười trên nỗi đau khổ vô cùng tận của
         chúng ta. Thì thiệt là phân biệt đối xử! Thiệt là bất
         công quá xá!
Nói xong anh lại ngửa
         cổ tu một hơi, cạn hết chai rượu đỏ. Rồi từ tốn, cầm
         cái ‘speaker’ lên than thở, nghe buồn não ruột làm sao, khiến
         người nghe cũng đầm đầm giọt lệ, dòng châu lã chã:
         ‘Yêu người như thế
         đó! Người bỏ người ra đi!’ ‘Yêu người như thế
         đó, người nỡ đành ‘nạt’ ta! Chim chuyền bay trong gió
         người ‘chửi’ ta sao đành?’
Cám
         cảnh bạn hiền và cũng thương cho chính thân phận mình; nên
         đêm đó người viết cùng anh ‘dục tửu phá thành
         sầu’ đến 22 nút, quắc!
Sau đó vài
         tháng không nghe tin tức gì anh Hiền nữa.  Tưởng chừng
         anh đã vượt thoát, đi rồi. Mừng cho anh đã vượt biên
         thành công lần nữa, qua Anh Quốc, để nhờ luật pháp xứ Ăng
         Lê bảo vệ cho mình! 
Nào ngờ, mới hôm qua,
         người viết khệ nệ xách cái giỏ theo sau bà xã đi chợ
         Footscray thì lại thấy anh Hiền cũng khệ nệ xách cái giỏ theo
         sau, tiếp bước em yêu của ảnh?!
Trời ơi! cái
         mộng đào thoát đã bể rồi, đã không thành rồi
         bạn ơi! 
Thôi thì rán chịu dù: ‘Yêu người như thế đó
         người nỡ đành ‘nạt’ ta! Chim chuyền bay trong gió, người
         ‘chửi’ ta sao đành?’
Mong mấy bà
         ‘La Sát’ có đọc bài này, suy nghĩ lại cho em nhờ chút
         chút được không ạ? 
Hu Hu! Hiền ơi!
         Tui ơi!
đoàn xuân
         thu.
melbourne 
      
      Căn Nhà Trên Đường Bush!
Gởi Trần Bang Thạch!

Ông bạn văn,
         Trần Bang Thạch, ở Houston Texas, xa người viết ở Melbourne một rẽo đất
         trên Google Earth và một cái biển Thái Bình. Mấy năm trước,
         ông có gởi tặng người viết một tuyển tập truyện ngắn:
         ‘Quẩn Quanh Chuyện Đời’ của ông do Thư Ấn Quán của
         ông Trần Hoài Thư phát hành. 
(Sách in đẹp; nhưng không bền, vì đọc chỉ vài
         lần là long bìa, sút gáy. Nói vậy không phải là chê
         mà là phục: phục vì sách trình bày đẹp, ít lỗi
         còn sở dĩ không bền là vì vì ông Trần Hoài Thư
         tự làm bằng tay hết ráo từ A tới Z cho bạn văn của mình!
         Phục là phục ở chổ đó! Đời rãnh, người viết
         thường la cà nhậu nhẹt khắp nơi; chứ chẳng hề có tấm
         lòng nào bằng một góc, nếu so với ông Trần Hoài Thư đối
         với bạn văn của ổng đâu!)
Trong tập
         truyện ngắn này, người viết cảm nhất là chuyện ‘Căn
         Nhà Trên Đường Bush’. Nên định nghiền ngẫm lại; rồi
         viết một bài. Nhưng khổ thay! tập sách đọc quá nhiều lần;
         nên trang còn, trang mất. Xin nữa thì sợ bạn tốn cước phí
         bưu điện tới hai, ba chục đô gởi từ bên Mỹ qua đây;
         nên điện thư xin nhà văn gởi qua email, ‘attachement’ vừa nhanh,
         vừa rẻ nếu ông còn có chứa nó trong USB của ổng. Ổng
         hứa; làm mình chờ hoài! ‘Hẹn cùng ta Lũng Tây Nham ấy.
         Sớm đã trông nào thấy tăm hơi?!’ ‘Người sao mười
         hẹn,chín thường đơn sai?’
Ông
         Trần Bang Thạch ơi! 
Thôi thì chuyện
         của ông, tui nhớ gì viết đó, nếu có sai vài chi tiết
         hoặc không trúng ý ông; thì xin ông ‘chín bỏ làm bù’
         cho tui nhé?!
Chuyện về một cặp vợ chồng người Việt Nam, bồng bế mấy
         đứa con, bỏ xứ ra đi, như những cánh chim tan tác, lìa tổ
         quốc, quê hương, trôi dạt đến tận đất người, quê
         lạ! 
Căn nhà đầu tiên
         hai ông bà mua, dĩ nhiên, mới tới là phải nghèo rồi, phải
         mua nhà rẻ - ở khu lao động, không an ninh cho lắm! Họ làm việc
         vất vã, cực khổ để gầy dựng lại mái ấm gia đình.
         Vợ chồng con cái đoàn tụ, sum họp với nhau dưới một mái
         nhà sau một thời nước mất nhà tan; là một giấc mơ nay đã
         trở thành hiện thực. Nhưng thời gian dần trôi đi, con cái lớn
         lên, thành đạt, rời cái tổ ấm nhỏ nhoi đó để
         bay đi vào khung trời cao và rộng! 
Người
         cha già yếu rồi qua đời; người mẹ thui thủi một mình trong
         căn nhà nghèo thiệt là nghèo nhưng đầy ắp biết bao là
         kỷ niệm; không muốn bỏ nhưng cuối cùng cũng phải ra đi. 
Người viết cho là đây là một
         trong những truyện xuất sắc nhất của ông Trần Bang Thạch! Vì
         không phải ổng viết riêng cho ổng mà cho cả người viết nữa!
Không phải ‘nịnh’ ổng đâu mà
         tận đáy lòng, người viết thiệt tình suy nghĩ như vậy
         vì mình cũng tha hương, cũng dắt vợ con đi. 
Căn nhà người viết đã và đang ‘cày
         sâu, cuốc bẩm’ để mua không phải ở đường Bush, Houston,
         Texas như của ông mà ở đường Ballarat, Melbourne. 
Căn nhà, nơi chốn có khác, nhưng cái giống
         là người cha, người mẹ Việt Nam nào cũng muốn quần tụ
         vợ chồng, con cái để gầy dựng lại cái tổ ấm gia đình
         sau một thời bão giông tan tác!
Chuyện
         ngắn nhưng cái tình lại dài! Cái tình cảm giữa cha mẹ
         và con cái; nghĩa vợ chồng trong cái thời buổi hỗn mang, thần
         suy quỷ lộng?!
***
Nhưng tại sao tự nhiên người
         viết lại nhớ đến câu chuyện ‘Căn Nhà Trên Đường
         Bush’ của ông Trần Bang Thạch? 
Số
         là hôm qua, đọc trên báo mạng một câu chuyện mà sao khi
         đọc xong…khó lòng mà ngăn được dòng nước mắt
         về tình phụ tử.
Ông Mikio Okada ở
         thị trấn Yubetsu trên đảo Hokkaido, bắc Nhựt Bổn. Vợ ông mất
         vì bạo bệnh cách đây đã hai năm. Ông ở vậy nuôi
         con. Một đứa con gái dể thương vừa lên chín. 
Bốn giờ chiều ngày 2/3 Mikio đến trường
         đón con về. Hai cha con kẹt trong bão tuyết kinh hoàng dưới cơn
         gió lên tới 109 km/giờ, nhiệt độ xuống trừ 6 độ Celcius.
         Ông quyết định rời chiếc xe truck, bế con đi, vì ở lại cũng
         chết. Nhà chỉ còn cách vài km, Mikio đã ôm chặt con mình
         vào lòng, cố gắng vượt qua giông bão. Tuyết rơi dày đặc
         đã cản bước chân ông. Ông chỉ đi được có
         300 m từ chiếc xe tải. Thế mới biết cơn bão tuyết đó kinh
         khủng tới dường nào?
Bảy
         giờ sáng ngày chủ nhật 3 tháng 3, người ta tìm thấy cha con
         ông thì ông đã từ giã cõi đời này rồi; để
         lại đứa con gái chỉ mới vừa lên chín; bây giờ hoàn
         toàn côi cút. 
Trong vòng
         tay của xác ông đà lạnh giá; thì con ông, Natsune, còn sống sót đang tức tưởi khóc. Ông đã nhường
         sự sống cho con bằng chiếc áo ấm của mình và ôm chặt
         con vào lòng để tránh cơn gió rét.
***
Cách đây gần 20 năm, khi lần đầu đặt chân tới Úc,
         tháng 9, Melbourne đang mùa xuân, hoa nở rộ. Ra khỏi cửa tự động
         của phi trường quốc tế Tullamarine, thân phụ người viết và
         mấy đứa em ra mừng đón. Ba cũng đã cởi chiếc áo choàng
         đang mặc, đưa cho người viết rồi nói: ‘Con mặc vô kẻo
         lạnh!’ 
Melbourne mùa xuân
         19 hay 20 độ C nhưng đối với những người bay từ vùng nhiệt
         đới sang  đây thì lạnh lập cập đến run người.
         Suốt cả cuộc đời vất vả của ba, lúc nào ba cũng sợ
         con mình đói lạnh! Tấm áo của ba đưa ngày đó làm
         sao con quên được vì con biết bất cứ lúc nào, bất cứ
         ở đâu, mãi mãi trong lòng, ba đều ước muốn cho đàn
         con của mình được no và ấm!
Cám
         ơn ông Trần Bang Thạch và ‘Căn Nhà Trên Đường Bush’
         đã gợi hứng cho bài viết về tình phụ tử này!
Xin nhang tàn thắp khuya, tưởng nhớ ông Mikio
         Okada. Tình phụ tử của ông dành cho con gái Natsune của ông đã làm
         người viết nhớ tới ba mình tha thiết biết bao vì bây giờ
         ba đã mất, còn đâu!
Chừng
         tuổi nào đi nữa; mà mất ba mất má rồi thì mình cũng
         vẫn mồ côi!
đoàn xuân thu.
melbourne
      
      Bạn văn!
 Thưa quý bạn đọc thân mến. Người
         viết làm thơ, viết báo lai rai, chủ yếu ‘vui thôi mà’!
         Mà vui cũng có; buồn cũng có. Vui quá xá là vui mà buồn
         đôi khi quá ‘hớp’ thành ‘rầu’ luôn! Nhứt là trường hợp hơi bị xui…‘va’
         vô trường hợp của một tác giả nổi danh bên Mỹ bị ‘phê’
         và  bị ‘chê’ là: Phần đầu viết thật dài, mà không chịu xuống
         hàng, khó chịu cho người đọc quá. Truyện lãng mạn, nhưng
         đọc một nửa đã biết được đoạn cuối. Hy vọng
         sẽ được đọc truyện khác của ông khá hơn…?! Phê kiểu này này ‘khó’
         sao giống như giám khảo mấy cuộc thi ‘Hoa Hậu Hoàn Vũ’ vậy
         ta?! Vậy mà ‘Đã mang lấy nghiệp vào thân! Cũng đừng
         trách lẫn trời gần trời xa!
          Vì đã
         ‘sa chân’ vào chốn đoạn trường: làm văn, viết báo…
         ra giữa chợ đời… thì ai là người tri kỷ?  Ông
         Nguyễn Du, đại thi hào, còn nhang tàn thắp khuya, thở than: ‘Bất
         tri tam bách dư niên hậu. Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như.
         Ba trăm năm nữa nào biết được. Thiên hạ ai người khóc
         Tố Như!’Ông Nguyễn
         Du còn vậy; người viết lại là ‘cù lủ nhí’ nên
         coi như pha. Bèn bỏ qua  nỗi buồn tai nạn ‘nghề tay trái’
         mà vui mừng vui quá vui khi có được vài người bạn văn
         chịu chơi và chơi được là đủ để khoái thấu
         trời xanh rồi. Hỏng dám đòi hỏi gì thêm nữa? Trời cho
         bao nhiêu (bạn) là chơi bấy nhiêu!Cầu
         là được. Ước là thấy. Tuần rồi  bất ngờ
         nhận được một cái ‘meo’ do báo Việt Luận chuyển đến
         nguyên văn như vầy:‘Tôi
         xin đường đột tự giới thiệu là Ông Già Ba Tri ‘dziết’
         báo Việt Luận. Tôi đọc bài của anh và thấy thích nên
         muốn làm quen. Trước là nói chuyện văn nghệ, văn gừng giữa
         người cùng nghề cho vui; sau lại xin nói thẳng cái hậu ý
         như thế này: Số là tôi coi cái blog Việt Luận (tại blogvietluan.blogspot.com) nên trước hết mời anh ghé ‘dzô’ đó coi thử mặt
         mũi cháu ra sao; sau lại xin anh gởi vài bài cho blog. Mong được tin
         của anh. Ký là: OG3T Thưa quý bạn đọc thân mến.Ông bà mình nói: ‘Mã tầm mã. Ngưu tầm
         ngưu!’( Xin đừng hiểu lầm tui câu này! Tội nghiệp!) Viết
         văn, viết báo thì ‘tầm’ nhau là chí phải. Hồi xưa, thân phụ người viết cũng
         làm văn nghệ, dù là văn nghệ tay ngang mà cũng có biết
         bao là văn hữu. Lúc
         người viết tắm sông còn ở truồng, một hôm, khoảng năm
         1957, người viết thấy bạn làm báo của ba, từ Sài Gòn
         chạy xe hơi xuống thăm chơi, ông Việt Định Phương, sau này
         làm chủ nhiệm nhựt báo Trắng Đen. Cha! Chiếc xe của ổng hiệu
         Traction, màu đen, còn lấm bụi đường, ngừng cái xịch trước
         nhà, gần cua Đạo Ngạn, cách Mỹ Tho chừng 4 cây số, mà
         hơi nước bốc lên ngùn ngụt. Chẳng qua là chiếc xe của ‘ổng’
         hơi bị cũ. Ông xin nước đổ vào bình cho mát máy kẻo
         nó ‘lột dên’; mà phải nước ‘soda’ mới được.
         Làm báo nghèo thấy ‘bà tiên tổ’ mà ông này lại
         chơi sang hơn Úc! Ba má
         người viết mời bạn văn ở lại dùng cơm lấy thảo. Ổng
         bèn xin ‘hùn’ một cái ‘đùi’ thịt chó, gói
         bằng giấy nhựt trình, bỏ trong túi quần sọt, mang theo phòng xa,
         sợ tới nhà bạn văn, ở quê… xa chợ nên thiếu ‘đồ
         nhắm’ hay chăng?Cái gì
         chớ ‘thịt chó’ là má người viết ‘chịu thua’
         nên chỉ đãi khách văn ăn canh chua cá lóc nấu với bông
         sua đũa. Món quê nghèo, vậy mà thấy ổng sì sụp húp
         đến chảy cả mồ hôi trán! Thấy thương luôn!Cái tình bạn văn như vậy mà ‘cảm
         động…đậy!’ đến mấy chục năm sau?!Vì thế cho nên, khi được bạn văn muốn bắc nhịp cầu
         thông cảm, tri âm muốn tìm Hoàng Oanh, Trung Chỉnh thì người
         viết khoái lắm chứ; vì bạn này là bạn thứ thiệt, vì
         hai ‘cha’ cùng nghèo do làm văn, làm báo, nên có tiền
         là đãi nhau nhậu một cuộc là dữ lắm; chứ hỏng có
         cái vụ mượn tiền nhau…(vì có ai dư đâu mà cho mượn?)
         Rồi hỏng thèm trả để phải xích mích, tan vở tình bạn
         như ở đời thường. Vả lại bạn văn thường đối với nhau phóng khoáng, chữ
         ‘sòng phẳng’ đi chổ khác chơi, chẳng câu nệ gì hết.
         Đó là về tiền bạc, còn về tính khí thì người
         viết xin thú thiệt là: hơi ‘tưng tửng’ do đó bạn văn
         có cái gì ‘hình như’ không được bình thường
         thì cũng cho qua luôn. Vì trộm nghĩ, bữa nay ‘thằng chả’
         thì mai tới phiên mình thôi. Chắc như cua gạch!Nói về chuyện chơi với bạn văn, lại nhớ ông Bùi Giáng!
         Theo lời người ta kể, ông tới tòa soạn tuần báo Nghệ Thuật,
         để cái túi vải thơ xuống, nói khát quá và xin một
         chai bia uống. Ông nói ông thích chai bia lớn hơn chai nhỏ vì uống
         được nhiều hơn, rồi ngồi tréo ngoảy châm thuốc hút.
         Uống cạn chai bia, đeo cái túi vải thơ lên và bỏ đi. Còn
         thầm thì… thầm thì:  “vui thôi mà!”. Vui thôi
         mà của ông Bùi Giáng là vui kiểu tía người ta?! Có
         lẽ ông Bùi Giáng với bạn văn, bạn thơ của ổng thân
         quá nên ông mới chơi ‘cha’ như vậy?! Còn mình với ông bạn văn ‘Bích Câu kỳ ngộ’
         này, bút hiệu ‘Ông Già Ba Tri’! Cha! dám ông ‘thần thừ’
         này là cháu đích tôn của Ông Già Ba Tri thứ thiệt đã
         từng hai tay ôm mo cơm nếp, quần xắn gối, lội bộ từ Ba Tri, Bến
         Tre ròng rã cả năm trời ra triều đình Huế để mà thưa
         cái ‘thằng’ cường hào ác bá dám chặn ngang đường
         nước dẩn vô ruộng của  ổng?!Thôi thủ cho chắc ăn, nên cũng phải tìm
         hiểu ‘lý lịch’ trích ngang của ông bạn này chớ. Để
         biết cách mà cư xử cho có vẻ là con người có ăn
         và có ‘văn’ có… ‘học’?!Bèn ‘meo’ hỏi về cái bút hiệu ‘Ông
         Già Ba Tri’ của ‘giả’ để tiện việc xưng hô cho cái
         buổi đầu sơ ngộ. Vì bà xã người viết cười, nói:
         ‘Ông bạn văn mới của anh 'khôn' ghê, lấy bút hiệu như
         thế nên ai cũng kêu ổng bằng 'Ông Già'! May phước là còn
         có chữ Ba Tri. Chứ không, thì tưởng ổng là 'tía' của
         mình rồi!Thì được ổng trả lời
         là: Cám ơn anh nối tình văn nghệ văn gừng với Ông Già
         Ba Tri. Tui chọn cái tên trịch thượng này và tự xưng với
         bá tánh mình là "OG" cho nó....già.  OG cày ở
         VL chắc chừng hơn chục năm có à. Hiện thời, OG lui về phía
         sau và 'dziết" mấy bài không báo nào không có nhưng chắc
         là không có nhiều người đọc...
OG và anh cày chung hãng
         Việt Luận nhưng chưa thấy mặt nhau. OG lâu lâu cũng liếc qua bài
         của anh và thấy bài của 'thằng chả" hay lắm. Rồi định
         bụng lâu lâu chôm vài ý ở trỏng. Từ đó, biên thơ
         tìm cách ra mắt với anh…(Đăng lời bạn văn ‘ca’ mình lên! Sao mắc cở quá!
         Hehe)Rồi sau đó ngon trớn
         chạy luôn; ổng ‘lăng xê’ tui trên blog của ổng nguyên văn
         như sau:  Cây viết này từng in nhiều bài
         trên báo giấy Việt Luận. đoàn xuân thu. không viết chữ
         hoa và thêm dấu chấm dứt khoát ở phía sau. Rồi còn thêm
         chốn ở Melbourne; mỗi ngày có đủ bốn mùa.Nhìn vào cái tên, ta thấy cây viết
         này chăm chút từng chữ từng chấm. Nhờ chăm chút, đoàn
         xuân thu. có cái nhìn đến tận chi tiết nhỏ trong đời. Có
         chi tiết thật nhỏ nhưng chần dần ở giữa một nước và
         đeo dính cứng nhiều thế hệ. Chi tiết này lồ lộ ra đó
         mà chả ai thấy.  Như cái mặt của phỗng sành chỉ
         Tú Xương thấy:Ở
         phố Hàng Nâu có phỗng sành .Mặt thời lơ láo, mắt thời xanh. Vuốt râu nịnh
         bợ, con bu nó.Quắc mắt khinh đời, cái bộ anh .Bài bạc
         kiệu cờ cao nhất xứ. Rượu chè trai gái đủ tam khoanh .Thế
         mà vẫn nghĩ rằng ta giỏi .Cứ việc ăn chơi, chẳng học
         hànhNhư cảnh đời
         lưu vong chỉ Cao Tần thấy:Chiều đi bát phố gặp toàn Tây. Bỗng tiếc xưa không làm quen cả xóm
         . Tự trách mình ngu hơn con cầy. Đáng kẹt lại cho thằng
         Cộng tóm. Cần một
         chút chăm chút. Cấn một chút khinh bạc. Cần thêm tấm lòng
         trải rộng ghê lắm mới có đoàn xuân thu.Blog Việt Luận xin mở cửa đón bạn văn
         vào và mời bà con đọc đoàn xuân thu. cho vui. Og3tBạn hiền ôi!Thôi
         thì ông ‘xá’ tui thì theo phép tui cũng xin ‘xá’ lại
         ông một cái! Bữa nào quỡn từ Canbera bay về Melbourne, xin hú tui
         một tiếng; trước là biết mặt tròn mặt méo của nhau; sau
         nâng ‘cốc’ chúc cho tình hữu nghị bạn văn bền vững…
         xanh mãi tới ngàn sau?! Câu này hình như ‘quen quen’ à nha?!
         Chịu hông ông bạn?! đoàn xuân thu.melbourne.  
      
      Cái yếm!
  
 
Trong bài thơ
         Quê Hương, ông Đỗ Trung Quân rầy rà hay nói đúng hơn
         là chửi bới: 'Quê hương nếu ai không nhớ. Sẽ không lớn
         nổi thành người!' Sẽ không lớn nổi thành người? Thì
         thành cái gì? Ông chửi bới người ta thì có người
         chửi lại ông; nên ông chống chế là bài thơ của ông
         không có câu: ‘Sẽ không lớn nổi thành người’
         mà do biên tập, nó thêm vào. Mà người biên tập đó
         giờ đã đi ‘bán muối’ rồi; nên độc giả nào
         muốn kiểm chứng coi ai nói thiệt? ai nói dóc? cũng phải chịu
         thua. Huề!
Vì sợ ông Đỗ Trung Quân
         rầy: ‘Sao ở nước ngoài mà không chịu nhớ quê hương
         hả?’ người viết cũng rán lên web, tìm về quê cũ, làng
         xưa nhớ chút đỉnh; kẻo phải văng miểng do nhà thơ họ
         Đỗ cho ‘nổ’.
Mà muốn tìm kiếm
         hình xưa, ảnh cũ của quê hương để nhớ thì không
         gì bằng hình ảnh của cái trường xưa. Cái trường mà
         hơn 40 năm về trước người viết đã từng là ‘giáo’.
         Đó là trường Trung Học Phan Thanh Giản Cần Thơ mà bây giờ
         thiên hạ gọi là Trường PTTH Châu Văn Liêm Cần Thơ.
Trên You Tube, người viết may mắn hay xui rủi xem được
         một tiết mục múa của các em, các cháu nữ sinh lớp 10 A9 nhân
         dịp khai giảng đầu năm học vào ngày 5 tháng 9 năm 2012. 
Mời xem link dưới đây do
         BBT/Website sưu tầm:  http://youtu.be/903hM4nEAHw. Khai giảng trường THPT Châu Văn Liêm - Cần Thơ.mp4
về trường Châu văn Liêm tức Phan thanh Giản hồi
         xưa! Cảm giác khi xem xong rồi: là kinh ngạc
         tới kinh hoàng?!
Nhưng tại sao kinh hoàng
         hay là tại mình không đủ trình độ để thưởng thức
         múa đương đại Việt Nam?
Không hiểu
         thì tìm hiểu; không biết, dốt, thì mình học.
Thì cũng trên web, có một ông NSND Múa dạy rằng: ‘Một vở
         múa thành công phải đạt được 3 tiêu chí về ngôn
         ngữ múa, âm nhạc và trang phục trong đó ngôn ngữ múa
         là yếu tố tiên quyết.’ 
Nhưng cho dù
         múa bằng ngôn ngữ nào đi nữa thì điều quan trọng bao trùm
         lên vẫn là nói được cái gì với khán giả.’ 
Nhưng ông còn thêm: “Múa hiện đại Việt Nam là đứa con mang nhiều dòng
         máu mà không biết con ai’. Trời đất! Vậy sao?
‘Trên sàn
         diễn múa hiện nay, người xem dễ dàng nhận ra sự pha trộn, lai
         căng những phong cách đông tây kim cổ… là sự hổ lốn… là “tả
         pí lù”.’ 
Đem bài học căn bản vở lòng về Múa của
         ông dạy để mà tìm hiểu cái tiết mục văn nghệ Múa,
         trình diễn ngày 05/9/2012,  ‘clip’ dài 11phút 47 giây
         của trường xưa vừa được thăng lên You Tube.  
Trên cái nền nhạc sao mà giông giống của Trung
         Quốc quá vậy cà? Các em nữ sinh lớp 10 A9 đội vương miện,
         mặc yếm đào, màu đỏ, hở cả cái lưng ong. Váy bằng
         voan mỏng, màu vàng trong suốt nhìn thấy cả cái bắp đùi…
Nghĩa là cái váy vàng ‘mỏng vánh như
         cánh con chuồn chuồn’, mỏng đến mức không còn mỏng hơn
         được nữa?! 
Ngôn ngữ Múa là đóa
         sen hồng thôi thì cũng được đi! Cho dù trong một đống
         bùn tanh nhơ nhuốc… Sầm Đức Xương, Nguyễn Trường Tô…Hiệu
         Trưởng và Chủ Tịch tỉnh Hà Giang, là Mã Giám Sinh và
         Thúc Sinh thời a còng (@) đó, có còn mọc lên được
         đóa sen hồng nào thơm ngát nữa hay không?
Nhưng váy thì biết rồi còn yếm là cái gì?
         
Người viết vốn là Tư Ếch, dân
         văn minh miệt vườn Sơn Nam, hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ có
         thấy đàn bà con gái xứ mình mặc yếm bao giờ đâu
         mà biết.  Chỉ thấy Má hay Ngoại, mùa hè nóng
         nực mặc chiếc áo ‘lá’ ở nhà. Còn có phải đi
         tiệm, đi xóm thì mặc thêm chiếc áo bà ba nút bóp bên
         ngoài cho nó có phần kín đáo!
Đem
         cái ‘théc méc’ của mình đi hỏi một bà cụ, thân
         mẫu một bạn văn gốc Bắc, thì được cho biết: yếm là
         nội y, là áo lót, nên nhớ là áo lót, dùng để che ngực, không thể thiếu
         của phụ nữ miền Bắc
         nước ta xưa.
Vào thế kỷ 18-19,
         chiếc yếm có hình vuông vắt chéo trước ngực, góc trên
         khoét làm cổ, hai đầu đính mẩu dây để cột ra sau gáy.
         Nếu cổ khoét tròn gọi là yếm cổ xây, cổ nhọn đầu
         hình chữ V gọi là yếm cỗ xe, đáy chữ V mà sẻ sâu
         xuống gọi là yếm cổ nhạn. Hai góc hai bên có dây để
         buộc ra sau lưng. 
Yếm thường được mặc chung với áo cánh và áo
         tứ thân,
         với nón quai thao, khăn nhiễu
         và khăn mỏ quạ.
Màu sắc yếm nói lên khá nhiều về tư cách, nghề nghiệp người chủ của nó: Bà cụ thời mặc yếm cũng nhấn mạnh:
         yếm cũng có nhiều loại,
         loại cho con gái nhà nông, loại cho tiểu thư nhà danh giá, loại
         cho người buôn thúng, bán bưng, loại chỉ dùng cho các cô đầu, kỹ nữ... 
Người lao động đồng ruộng mặc yếm
         màu nâu bằng vải thô. Người lớn tuổi mặc yếm màu
         thẫm. Con gái nhà gia giáo thì mặc yếm màu trang nhã và
         kín đáo. Kiểu yếm màu sặc sỡ, cổ khoét sâu thì
         ít người dùng, chỉ những người như kiểu Thị Mầu mới dám xài.
         
Yếm không còn
         được sử dụng rộng rãi nữa, yếm thường chỉ được
         dùng cùng với các trang phục cổ trong các dịp lễ hội truyền
         thống.
Số người sử dụng hiện nay rất hiếm hoi vì lẽ áo loại này không kín đáo, không
         phù hợp với gia phong truyền thống của người Việt
Người con gái đứng đắn đàng hoàng không bao giờ chỉ mặc độc
         chiếc yếm ra đường vì mặc như vậy bị cho là con nhà
         không có người dạy. 
Kết luận là không phải muốn mặc yếm ở
         đâu thì mặc, muốn màu gì cũng được…?
Hỡi
         ôi! vậy mà cái trường xưa yêu quý của tôi bây giờ
         không biết ai "biên đạo" cho các em trình diễn màn Múa…
         từ kinh ngạc đến kinh hoàng… như vậy?
Các em, các
         cháu học lớp 10 thì mới 15, 16 tuổi. Vị thành niên! Thơ dại!
         Các em không có lỗi gì hết. Còn nhỏ quá mà! Lỗi là
         người lớn kia kìa. Bậy bạ quá!
Mà
         không phải chỉ có người lớn ở cái trường Châu văn
         Liêm Cần Thơ này bậy bạ mà ngay cả cái trường THPT Chuyên
         Lê Hồng Phong Sài Gòn từ giả 3 năm học ngày 21/05/2012 bằng
         một màn nhảy tập thể ở sân trường gọi là nhảy ‘flashmop’
         như một đàn khỉ mắc kinh phong… giựt giựt.
Còn trường Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho, trong chương
         trình, cái gọi là ‘Khúc hát nắng sân trường’ ngày
         27/03/2011 , gọi là nhảy hiện đại, mấy em diễn viên múa, là
         nam sinh, lại ‘vị thành niên’, bắt chước Michael Jackson, đưa
         tay xuống dưới… bốc thẩy… bốc thẩy…
Lên YouTube xem mà lòng đau như cắt! Tụi nó là con,
         là cháu của tụi mình cả mà. Sao mà đến nông nổi
         này? 
Có người nói sao người viết
         Vương Hồng Sển, xưa quá?! Trách tui thì tui chịu; chứ trong lòng
         người viết tin chắc rằng: 'There was something wrong somewhere' như Tây nó
         nói đó thôi!
đoàn xuân thu.
Melbourne
      
      Em đã nín rồi !
 
Hugo Chavez, Tổng thống
         Venezuela, đang còn ngáp ngáp chuyển qua từ trần. BBC Vietnamese nói ông
         hưởng thọ 58 tuổi thì ông bạn văn lại cãi là: dưới
         60, là hưởng dương chứ không được gọi là hưởng
         thọ. 
Theo người viết, thì dù hưởng
         dương hay hưởng thọ gì thì Hugo đều có ‘hưởng’
         hết. Mười bốn năm ngồi trên đầu thiên hạ rồi mà
         vẫn còn hưởng chưa đã sao? Còn tính ngồi thêm sáu
         năm nữa cho chẳn hai chục. Có lẽ chưa đã vì Venezuela, xứ
         dầu, hút lên, bán là có tiền. Còn con gái Venezuela biết
         bao cô xinh như mộng; là hoa hậu thế giới đó nha! Đời chỉ
         có tiền và gái thì dại hay sao mà xuống chớ?!
Nhưng nhiêu đó nhằm nhò gì nếu so với
         ông bạn nhậu kiêm ‘tía nuôi’ Fidel Castro, Cuba của ông, y còn
         ngồi lâu hơn ông nhiều, ngồi từ năm 1959, ngồi đến khi hết
         ‘xí quách’; bữa nọ đang nói dóc với dân chúng
         Cuba, thì cắm đầu, nhủi ra phía trước, làm mấy tay ‘tà
         lọt’ chạy theo đở đồng chí Fidel gần chết… mà không
         kịp. Bị lỗ đầu, đồng chí mới ‘de’ qua một bên,
         để ‘thằng em tao’ lên thay mà cầm trịch cái đảo quốc
         vùng Caribbean này chớ! Chú em này trẻ hơn nhiều…chỉ có
         ngấp nghé 78 cái xuân xanh. Và mới đây, chú Raul Castro cho biết
         sẽ về vườn năm 2016 nghĩa là chẳn chòi 86 cái xuân tròn.
Mấy ông độc tài này khi bám được
         cái ghế quyền lực rồi thì bắt hàng trăm cái bù lon,
         con tán, ốc vít… vào ghế ngồi cho chắc; chứ dễ gì chịu
         xuống trừ trường hợp bị nhân dân ‘bợp tay hay đá đít’ 
         rồi mới chịu đi luôn. 
Mười
         bốn năm là cha thiên hạ vậy mà ‘ngỏm củ tỏi’ rồi
         cũng có đứa khóc than trên đường phố Caracas, thủ đô
         Venezuela. Người viết không ngạc nhiên chút nào trước hiện
         tượng này. Nhớ hồi Kim Jong-il, lãnh tụ Bắc Triều Tiên, ‘xí
         lắc léo’ thì nhân dân Bắc Triều Tiên khóc như ‘bò’
         rống dù phải đang ăn cỏ thay cơm. Chẳng qua là có vị quan
         tham nhũng đụng gì ăn nấy, quan trên về xem xét muốn đổi
         ‘y’ đi. Dân khóc lóc, kêu than rùm trời. Đừng làm
         vậy quan ơi! Sao vậy? Nó ăn quá mà! Dạ nó ăn dữ thiệt
         nhưng cũng lưng lửng bụng rồi. Quan đưa thằng khác tới nó
         còn đói, nó không ăn mà nó ‘táp’ thì chết
         tụi con hết trơn! Hu hu!
Đời
         mà; làm chính trị bao giờ cũng có đứa thích, đứa
         không, khi đi bán muối thì có đứa khóc nhưng cũng có
         đứa cười, vui mừng vui quá vui! Tại Doral, Florida, thành phố đông
         di dân Venuezula nhất Hoa Kỳ, hàng trăm người gốc Venezuela tụ họp
         tại nhà hàng lớn nhất ở đây, cười vui, phất cờ quốc
         gia, mắt sáng ngời niềm hy vọng là có lẽ dân chủ, tự
         do và thịnh vượng sắp đến cho một “Venezuela không có Chavez.”
Họ nói Chavez là kẻ độc tài, chuyên
         quyền, thâu tóm quyền lực chính trị và kinh tế vào tay nhà
         nước, quân sự hóa chính trị, và đưa Venezuela đến chỗ
         “ngày càng bệ rạc.”
Như nhiều nhà độc tài khác, sau khi nhậm chức năm 1999,
         Chavez tập trung hết quyền bính trong tay, kiểm soát mọi ngõ ngách
         chính quyền, nắm quân đội, ngân hàng quốc gia, kỹ nghệ
         dầu hỏa, hầu hết các cơ quan truyền thông, quốc hữu hóa
         nhiều doanh nghiệp tư nhân. 
Chavez biến
         Venezuela thành một nước ngày càng lệ thuộc vào dầu hỏa.
         
Năm 1998, dầu chiếm 77% tổng số
         xuất cảng của Venezuela, giờ đây lên đến 96%. Ðiều này
         phải mất nhiều chục năm mới có thể cứu vãn vì chính
         sách quốc hữu hóa của chính quyền Chavez đã làm què
         quặt nền doanh thương tư nhân, xua đuổi cả giới đầu tư
         quốc nội lẫn ngoại quốc. 
Kết quả
         gia tài Hugo Chavez để lại là nền kinh tế Venezuela đang trong tình
         trạng hỗn độn, với tỷ lệ lạm phát cao nhất thế giới,
         tăng liên tục 23% một năm trong hơn mười năm liên tiếp, so với
         4.6% của châu Mỹ Latinh.
Tuy nhiên, Hugo Chavez,
         hồi còn sanh tiền, cứ mở miệng ra là xã hội chủ nghĩa,
         là bình đẳng, bình đẳng… cũng dụ khị được
         một số tầng lớp dân ngu khu đen. Cho dù “bình đẳng mà
         làm gì, nếu cả nước ngày càng lụn bại.”
Tự tin vào cái lưỡi không xương nhiều
         đường lắc léo của mình, Chavez không thèm chơi trò gian
         lận trong việc kiểm phiếu; Chavez gian lận bằng truyền thông vì tin
         quá xá vào cái tài hùng biện của mình: khi nói con chim
         nghe cũng rớt xuống đất cái bịch; mà con cá đang lội cũng
         phải nhảy lên bờ. Vì ‘đẹp trai không bằng nói dai mà!’
         Hay nghe quen quen hơn là: ‘Xạo hết chổ nói!' 
Trong suốt 14 năm trị vì, Chavez nói chuyện với dân
         chúng mỗi hai hay ba ngày một lần, với những bài nói chuyện
         dài mấy tiếng đồng hồ, mà  các đài truyền
         hình và truyền thanh nhà nước lẫn tư nhân bắt buộc phải
         truyền đi.
Dù vậy, đời tin ai
         được, nên sau khi Hugo Chavez ‘vĩnh biệt đồng bào!’, mấy
         thằng đệ tử đã dàn quân đội và cảnh sát ra
         cho chắc ăn để mà làm lễ quốc tang chớ.
Chavez chết đi để lại một Venezuela thiếu hụt điện
         nước, tỷ lệ tội phạm cao nhất thế giới, tỷ lệ
         lạm phát cao tới gần 27% theo tính toán của Wall Street Journal. Năm 2009,
         nước này tăng trưởng âm 2,9%. Nghĩa là người ta chạy
         tới thì y de lại!
Người viết may mắn
         không phải là con dân của đất nước Venezuela nên không dám
         có ‘ý kiến, ý cò’ gì hết; vì chính những người
         dân lầm than, tội nghiệp đó có nằm trong chăn mới biết có
         bao nhiêu con rận và con rận đó bao lớn, hút máu bao nhiêu
         người? 
Cái người viết không
         thích là cái lối khoe khoang, dạy đời của Hugo Chavez đối với
         những đối thủ chính trị của mình: ‘Chân mình
         còn lấm bê bê. Lại cầm bó đuốc mà rê chân
         người’. Như chuyện cô (gọi là cô vì em chưa ‘chống
         lầy’) cựu Ngoại trưởng Mỹ Condoleezza Rice: năm 2006, Condoleeza  Rice
         nói: Venezuela là đe dọa cho dân chủ khu vực. Thì Chavez đáp
         lại một cách ‘cà chớn’ rằng: 
"Hãy nhớ cho, bé con, tôi như cây có gai nở hoa giữa
         đồng bằng. Đừng giỡn mặt, Condoleezza. Đừng giỡn mặt với
         ta, em bé.”
Đối với Hillary Clinton
         thì Chazez cũng giởn mặt ‘bầu cua cá cọp’: khi đang đọc
         dở bài diễn văn hồi tháng Sáu 2010, Chavez bắt đầu ngâm
         nga lời hát “Hillary Clinton không yêu tôi…mà tôi cũng chẳng
         yêu em!” 
Ngoại trưởng Mỹ Hillary
         Clinton khi đi thăm Châu Mỹ Latinh đã chỉ trích chính phủ Chavez.
         Bà nói: Mỹ muốn cải thiện quan hệ với Chavez nhưng “có
         vẻ ông ta không muốn” ?!
Còn với
         những lãnh tụ ‘đực rựa’ như ông, Chavez còn đi xa hơn
         nữa khi gọi người ta là ‘chó”: Năm 2005, ông mô tả
         tổng thống Mexico, Vicente Fox, là “con chó kiểng” của chủ nghĩa
         đế quốc Mỹ.
Vì bạn ông toàn
         là một giuộc, mã tầm mã, ngưu tầm ngưu…như Cuba Fidel Castro,
         Tổng thống Zimbabwe Robert Mugabe, Tổng thống Iran Mahmoud Ahmadinejad toàn là một
         lũ độc tài; lên rồi không bao giờ muốn xuống. 
Hugo Chavez ghét George Bush ‘con’ thậm tệ; nên
         ai ghét Bush là bạn của ông vì: kẻ thù của kẻ thù ta
         là bạn ta! 
Trong diễn văn toàn quốc
         tháng Ba 2006, ông mắng nhiếc Tổng thống Bush: ‘Cha ấy là thằng
         hèn, kẻ giết người, thằng say rượu, kẻ dối trá, vô
         đạo đức.”
Nhưng Bush là dân
         chơi, cowboy Texas thứ thiệt, nên đâu có coi chuyện đó ra ký
         lô gram nào. Bush đã từng bị một phóng viên lột giày,
         chọi hai cái vào mặt mà ông đều né được, còn
         cười hề hề khi trả lời báo chí là:  ‘Cha đó
         mang giày số 10!’. He he! Bush là dân Mỹ nhưng lại phớt tỉnh
         Ăng Lê khi nghe Hugo Chavez chửi bới… 
Nhưng tại
         một hội nghị năm 2007 ở Santiago, Chile, Hugo Chavez không được gặp
         may như vậy: Vua Juan Carlos của Tây Ban Nha thì ‘quạu’ hơn khi bị
         Chavez cứ ngắt lời hoài, khiến nhà vua nổi giận nói: “Sao ông
         không im giùm đi!’ Tiếng Anh gọi là ‘Shut up! Please’.
Bây giờ Hugo Chavez đi chầu ‘ông bà ông
         vải’ rồi, Vua Tây Ban Nha khỏi cần kêu: ‘em nín đi em!’
         vì em đã nín ngàn thu rồi ông ạ!
Người viết chắc cũng như quý vị độc giả
         thân mến: ghét chế độ độc tài toàn trị cho dù ông
         có giỏi, có hay… giàn trời mây gì chăng đi nữa. Ngồi
         mãi, đi vô đi ra cũng thằng cha hồi nãy, cái mặt hãm tài
         trên TV, xem hoài, trông chán chết! 
Khoái cái
         kiểu Đại Hàn Dân Quốc, cứ hết một nhiệm kỳ năm năm
         là ‘dông’, để cho người khác ‘hi sinh’ với chớ!
         
đoàn
         xuân thu.
melbourne.
      
      Câu chuyện Tề Thiên!

Người viết là một thằng ‘liếng khỉ’ như má
         hồi xưa thường hay nói . Lớn lên, cưới vợ, lập gia đình
         đã vài chục năm nay rồi mà vẫn còn ‘khỉ khọn’
         như ngày nào, dù tóc đã muối nhiều hơn tiêu?!
Đôi khi thấy bà xã rán thức dậy sớm,
         ‘nổi lửa lên em’, để nấu cơm cho chồng cho con mang theo đi
         làm, dưới cái ánh lửa bập bùng của bếp ga trong nhà
         bếp mà bà xã hà tiện, không chịu mở đèn lên! Cái
         bóng hiu hắt, hằn lên vách, lung linh hình ảnh một người vợ,
         một người mẹ Việt Nam chịu thương, chịu khó cho gia đình
         nơi đất lạ quê người. Ai mà không cảm động! 
Trước hình ảnh cảm động đó, người
         viết hay nói với vợ hiền: ‘Cho anh ‘thơm’ một cái để
         cám ơn em!’ Bà xã e thẹn: ‘Nè! đừng có làm cái
         trò khỉ nữa! Con, nó thấy, nó cười cho!’ Người viết
         biết bà xã giả bộ cự nự, làm màu, chứ khoái gần
         chết. Vì suy bụng ta ra bụng người, người viết đây mà
         được vợ ‘thơm’ một cái đã khoái giàn trời
         mây; mà nếu được vợ thằng Úc hàng xóm đòi
         ‘thơm’ mình một cái thì còn khoái triệu lần hơn!
Tuy
         nhiên, hãy coi chừng! Người viết có anh bạn văn xa quê đã
         lâu nay về thăm quê cũ. Tới phi trường Tân Sơn Nhứt, có
         người em đẹp như Tây Thi đang đứng đón. Nàng yểu
         điệu thục nữ, vội bước lại, ôm chầm lấy anh bạn văn,
         hôn đánh chụt vào má một cái rõ to! 
-Ôi anh yêu! anh đi đường có mệt lắm hôn?
Ông bạn văn ngạc nhiên, sướng đến tê
         cả người. 
-Ô! không phải! Em  nhầm!
         Xin lỗi ông! 
Người bạn văn cư
         xử như Tây: dỡ nón, nghiêng đầu, lịch sự: 
-Thưa cô không có chi! Rất lấy làm hân hạnh!
Về tới nhà coi lại thì mất cái bóp!!!
Do đó cái ‘trò khỉ’ đôi khi người
         viết trêu bà xã chắc chắn là an toàn trên xa lộ, vì
         ao nhà, ta về ta tắm ao ta?! Không lo bị mất bóp như anh bạn văn
         vừa nói trên vì cái bóp của tui bà xã đã tịch
         thu từ thuở anh về với em rồi. Còn đâu nữa mà mất?!  
Ngoài
         cái chuyện ‘liếng khỉ’ là tánh từ thuở cha sanh mẹ đẻ
         ra mình, nói tới khỉ là khoái, chắc có lẽ vì phần
         hồi nhỏ người viết khoái đọc Tây du ký, còn gọi là
         chuyện Tề Thiên. Nó là một trong những tác phẩm kinh điển trong văn học Trung Hoa,  những năm 1590  được cho
         là của Ngô Thừa Ân.Trong tiểu thuyết, Trần Huyền
         Trang  được Quan Âm Bồ Tát bảo đến Tây Trúc (Ấn Độ) thỉnh kinh Phật giáo mang về Trung Quốc. Theo ông
         là ba đệ tử - một khỉ đá tên Tôn Ngộ Không, Tề Thiên, một yêu quái
         nửa người nửa lợn tên Trư Bát Giới và
         một thủy quái tên Sa Tăng.
Tề Thiên coi mình to ngang với Trời (Tề Thiên: bằng Trời),
         và muốn lên trời xuống biển, quậy phá đều làm được
         tất, không chút đắn đo, chẳng hề ngần ngại. Đối với
         Trời, vẫn tự xưng "Lão Tôn" một cách kiêu căng. Trước
         mặt ông Trời vẫn nghênh ngang, không chịu quỳ, ăn nói bất
         kể tôn ti trật tự . Cái tánh ngang tàng đó làm cho mấy
         đứa ‘chọc trời  khuấy nước’ khoái quá
         nên từ xưa tới giờ Tề Thiên đã và đang trở thành
         một trong những nhân vật hư cấu được yêu mến nhất trong
         văn học Trung Hoa. Và cả Việt Nam!
Khỉ rất nghịch ngợm và hay bắt
         chước. Bởi vậy, khi ai đó nhắc tới một đứa trẻ nghịch
         ngợm thì họ luôn nói: ‘Con nghịch như con khỉ vậy!’ Mà
         nghịch chừng nào thì lại thông minh chừng ấy như câu chuyện
         dưới đây: 
Hồi xửa hồi xưa ở
         một cái làng nhỏ bên Ấn Độ có một người bán
         nón nghèo. Ông kiếm sống bằng nghề chằm nón và đem đi
         bán ở các làng bên. Một lần đi bán nón, phải băng
         qua một cánh rừng, mệt mỏi nên ông ngủ quên dưới một
         gốc cây. Khi tỉnh giấc, ông vô cùng kinh ngạc khi thấy tất cả 
         cái nón bỏ trong giỏ đều mất sạch.. Và ông thấy
         một bầy khỉ đang lủng lẳng trên cành, mỗi con trên đầu
         đều đội cái nón của ông.  Ông nảy ra một
         sáng kiến để lấy lại nón bằng cách lấy cái nón
         mà mình đang đội trên đầu vụt xuống đất. Khỉ bắt
         chước làm theo. Ông lượm lại được tất cả, mĩm cười
         chiến thắng! 
Nhiều năm nữa trôi qua, ông
         có một đứa cháu nội cũng nối nghiệp bán nón. Một
         hôm đứa cháu đi bán nón ở làng bên. Trước khi đi,
         ông dặn cháu hãy cẩn thận với bầy ‘khỉ khọn’ và
         truyền cho bí quyết nếu bị bọn khỉ ăn cắp nón.
Đứa cháu băng rừng, mệt mỏi rồi cũng nằm
         ngủ quên dưới gốc cây. Thức dậy cũng bị mất nón giống
         y chang như ông nội của mình. Chú mĩm cười; mình sẽ xài
         cái ‘bí kiếp’ của ông mình truyền lại bằng cách
         lấy cái nón đang đội trên đầu vụt xuống đất và
         hy vọng bọn khỉ sẽ bắt chước làm y như vậy. Nào ngờ
         có con khỉ nhỏ, trên đầu chưa có nón, nhảy xuống lượm
         cái nón, đội lên, rồi phóng vụt lên cây, còn cười
         ‘khọt khẹt’, chọc quê: ‘Ha ha! bộ chú tưởng chỉ có
         loài người của chú là có ông nội thôi sao hả?’
Khác
         với Đông Phương, Tây Phương hình như chỉ khoái chó,
         khoái mèo, mèo hai chưn lẫn bốn chưn; còn với khỉ, nó
         không khoái lắm mà còn ‘ cà chớn’ với khỉ nữa.
         Chẳng hạn khi tả một đứa trẻ trông xấu xí thì họ
         luôn nói:‘giống  y như con khỉ vậy!’
Một bà bế con, lên xe bus. Viên tài xế bĩu môi:
         ‘Tui chưa hề thấy đứa nhỏ nào xấu quắc như thế!’.
         Bà ngồi xuống ghế, rất tức giận, nói với ông hành khách
         kế bên là: viên tài xế đã xúc phạm bà! Ông khách
         kế bên nói: ‘Bà hãy bước lên, bảo y:‘Hãy câm
         miệng lại! Và tôi sẽ trông chừng ‘con khỉ’ này cho bà.
         Đừng lo!’
Đối với Tây, khỉ không những xấu, không khôn
         lanh như người Việt mình nghĩ mà nó còn ngu nữa. Như để xỏ ngọt thằng sếp
         ở chổ làm, Úc nó đố nhau: Con khỉ nặng 200 ký lô gọi
         là gì? Thì gọi nó là ‘boss’!
Khỉ còn đồng nghĩa với những hành
         động ngu xuẩn!
Thầy đội đến điều
         tra môt tai nạn xe cộ nghiêm trọng làm hai người mất mạng: một
         nam, một nữ. Bỗng có con khỉ từ trong xe phóng ra, nhảy tới nhảy
         lui.
Thầy đội hỏi: ‘Có hiểu tiếng
         người không?’ Con khỉ gục gặc cái đầu! ‘Chuyện gì
         đã xãy ra vậy? Con khỉ cầm lon beer đưa lên miệng. ‘À!
         tụi nó nhậu hả?’ Rồi con khỉ kẹp hai ngón tay lại, đưa
         lên môi. ‘À! tụi nó hút cần sa hả?’ Con khỉ lại
         gật đầu. ‘Sao, rồi tụi nó còn ‘giao lưu’ nữa hả?’
         Con khỉ lại gật đầu. Vậy thì: ‘Ai lái xe?’ Con khỉ lấy
         tay chỉ vô ngực mình: ‘Tao!’
Ngoài ra Tây còn dùng hình
         ảnh, tiếng kêu, thói quen ẩm thực của khỉ để phân biệt
         chủng tộc, kỳ thị, nhục mạ người khác nhất là đối
         với người Phi Châu
Tiền vệ Mario Balotelli
         của đội AC Milan là người Ý, gốc Ghana, trong trận đấu với
         đội Inter Milan, mỗi lần anh chạm banh là cổ động viên đội
         Inter đồng loạt kêu ‘khọt khẹt’ và đưa trái chuối
         về phía anh. Kết quả hành động kỳ thị này là đội
         Inter Milan bị phạt khoảng 66,500 đô Úc! Thế kỷ 21 rồi mà còn
         phân biệt chủng tộc như vậy thì tệ quá! 
Nhưng cho dù Tây nghĩ về khỉ như thế nào người
         viết vẫn không quan tâm; vì tấm lòng ái mộ đối với
         Tề Thiên Đại Thánh từ nhỏ ở Việt Nam, giờ qua Úc, vẫn
         không hề thay đổi; vì người viết rất khoái ‘trò khỉ’
         và cũng vì ngay cả khi theo ông theo bà, khỉ cũng còn giúp
         cho chúng ta có tiền mà sống sót trong thời buổi kinh tế suy thoái
         toàn cầu như câu chuyện dưới đây:
Có ông diễn viên đoàn
         kịch câm bị thất nghiệp, đến sở thú và quyết định
         kiếm sống bằng cách trình diễn ngoài đường kiếm chút
         tiền còm mà ăn KFC hay McDonald’s cầm hơi, qua ngày đoạn tháng.
         Khi anh bắt đầu thu hút được một số khán giả thì nhân
         viên Thảo cầm viên lôi anh vào gặp ông Giám Đốc.
Ông Giám đốc nói với anh rằng: ‘Con khỉ
         đã từng thu hút rất nhiều khách tham quan nhưng nó già quá
         và chết ngắc rồi; nên tôi muốn anh ‘hóa trang’, trùm
         vào bộ da khỉ để thành con khỉ… trong khi chờ đợi mình
         có con khỉ khác!’
Dĩ nhiên là anh diễn
         viên đồng ý tức thì. Sáng hôm sau đi làm, anh rất thích
         công việc mới này: vì có thể ngủ bất cứ lúc nào,
         thức dậy bất cứ lúc nào, chỉ có việc chơi, giỡn, nhảy
         nhót trong chuồng và ăn chuối bất cứ lúc nào mình muốn.
         Sau vài cơn bão ở Queensland, chuối mắc lắm, tới 10 đồng một
         ký lận!
Mới đầu anh cũng thu hút
         khá nhiều khán giả nhưng dần dần thì ế! Con sư tử ở
         chuồng kế bên hấp dẩn hơn! Không muốn mất việc vì ế
         khách, nên anh đu qua, đu lại, nhảy tới, nhảy lui trên chuồng sư
         tử, kêu khọt khẹt, chọc quê con sư tử cho bỏ ghét, vì cướp
         khách của mình. Và trò này rất tuyệt, số khán giả
         đông dần lên và anh cứ được tăng lương đều đều!
Cho đến một hôm, vì quá phấn khích, lúc
         nhảy nhót, anh trật chân, té lọi giò, nằm một đống trên
         nền chuồng. Con sư tử chăm chú nhìn anh, chuẩn bị vồ. Anh kinh
         hoàng, rán gượng dậy, nhảy lò cò quanh chuồng trong khi con sư
         tử đuổi riết theo sau. Anh kiệt sức nằm ngã ngửa. Thôi hết
         đời! Anh định kêu: ‘Cứu tui với! Cứu tui với!’ Thì
         còn con sư tử đã thì thầm: ‘Câm miệng lại thằng ngu!
         Bộ mầy muốn tao với mầy bị đuổi việc hết hay sao chớ!’
Do
         đó khỉ ơi, anh yêu em! Em đã theo ông bà, ông vải rồi
         mà còn giúp cho người bạn của anh có ‘job’ và giúp
         cho anh có đề tài viết báo, được tiền nhuận bút,
         mua beer uống chơi.
Ngoài bà xã anh ra, anh
         vẫn mãi mãi yêu em; dù cho ai có nói ngã nói nghiêng gì
         chăng đi nữa!
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Xót hình bóng cũ!


Mấy
         lần đi họp hội ‘Cụ’ Học Sinh trường cũ (sở dĩ gọi
         là ‘Cụ’ Học Sinh thay vì Cựu Học Sinh vì  mặt
         mày ai nấy cũng xếp ‘li’ hết trơn, hết trụi), tui đều
         lận lưng theo chai rượu đỏ để chén tạc, chén thù với
         các bạn đồng môn. 
Sau vài vòng
         giao cảm, có tí hơi men, làm mình ăn nói lưu loát hơn,
         người viết khoái chạy lên sân khấu giành cái ‘speaker’
         của ông MC để kể chuyện tiếu lâm. 
Văn
         nghệ ai cũng khoái, riêng người viết càng khoái hơn thiên
         hạ?! Làm sao vui thì thôi! Nhưng ca cẩm thì bù trất. Như vọng
         cổ người ta xuống câu hò, trầm, thì cái giọng ‘vịt
         đực’ của mình lại ‘bổng’ ngang xương, tréo cẳng
         ngỗng! Mà theo lẽ thường trên đời: ‘xấu che, tốt khoe’,
         người ta đem khoe cái gì thì cái đó phải hay, phải tốt!
Nằm gác tay lên trán suy nghĩ hoài, văn nghệ
         thì mình đâu có cái gì hay để đem khoe đâu ta? Chợt
         nhớ lời bà xã nói : ‘Anh tuy xấu nhưng lại có ăn nói
         có duyên nên em mới ‘ưng’ anh chớ bộ?!’. Thiệt là
         một sự thực phủ phàng đầy cay đắng!
Nghe lời vợ phán là mình có duyên ăn… và
         nói… nên lần họp mặt trước bèn làm gan, lên sân
         khấu kể một chuyện vui như vầy: ‘Vợ tui nói: thằng cha Úc
         hàng xóm mới dọn đến; trước khi leo lên xe, vọt đi làm,
         đều ôm vợ, hôn từ giã! Thiệt là đã! Sao anh không
         làm như vậy? Tui trả lời rằng: anh cũng muốn lắm chớ; nhưng
         bà ấy mới tới anh sợ làm như vậy e có đường đột
         lắm không?!’ 
Mấy ông bạn ngồi bên
         dưới nghe, cười, thiếu điều sặc rượu, té ghế mà
         chết!
Từ đó, tự dưng tui nổi tiếng
         ngang xương. Lần này họp nữa, tui đến sớm cho bà con ‘chiêm
         ngưỡng cái bản mặt’ mình chớ; thì từ xa có ông
         bạn hình như mới gặp đầu, đến chào rồi nói: ‘Hai’
         (Hi!) chào kiểu Úc mà; cho nó gọn. Tui lại trả lời ổng: Dạ
         xin lỗi, tui thứ ba. (Cho ổng kêu mình bằng ‘Ba’ chơi!). Nhưng
         ông bạn không phiền mà nói:  Giỡn chơi hoài ông
         bạn!
- Dạ thưa, quý danh? 
- À! tôi tên Tùng nhưng hãy gọi tôi là Tửng!
         
- Tàu hả? Không, bà xã! Xẩm!
Tửng hỏi: lần này ông có tiết mục nào
         không? 
- Sao khỏi! Chí Tài mà! 
- Vậy xong phần ông, nhờ ông giới thiệu tôi lên
         với nhá. Tôi hơi nhát ánh đèn sân khấu. 
- Anh hát hò gì? 
- Tôi ngâm
         thơ cũng được, mà hát cũng hay!
 (Cha
         tự tin dữ à nha?!)
Tửng tằng hắng, rồi
         ngân nga luôn : ‘Từ khi bước xuống thềm tam cấp. Là đã
         sa chân xuống nẻo đời!’ 
(Nghe cũng lâm
         li lắm!) 
Còn hát, thì hội cựu học
         sinh, mình sẽ chơi: Nỗi buồn Hoa Phượng: Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn. Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương...
Và "Lưu bút ngày xanh": Lòng xao xuyến
         mỗi khi hoa phượng rơi.
         Nhắc lại câu chuyện
         buồn. Trường còn kia ôi mái đổ tường
         rêu. Nơi kỷ niệm êm ái...
- Được!
         nhưng anh mua ‘beer’ cho tui uống trước đi!
- Chuyện nhỏ!
Từ đó tui và Tửng
         thành bạn thân chí cốt. Rảnh là Tửng rủ tui trốn bà
         xã, đến nhà anh nhậu nhẹt hoài! 
Năm
         nay Tửng và tui lấy phép thường niên cùng một lượt, anh
         mời tui đến nhà ăn giỗ. Sau vài tuần rượu, rơm rớm nước
         mắt, anh kể: Cách đây 30 năm, tàu Kim Hoàng,  MT65,  đi
         từ Cửa Đại, Mỹ Tho ngày 26 tháng 11 năm 1978 chở theo trên 300
         người vượt biển. Sáu ngày sáu đêm lênh đênh cũng
         đến được Mã Lai 6 giờ chiều ngày mùng một tháng chạp
         năm 1978. Biên Phòng Mã Lai không cho cập bến, bắn đuổi, đành
         phải neo đậu, cách bờ  khoảng 200m.  Năm giờ
         sáng, bão tới, tàu chìm. 196 người chết, trong đó có
         vợ con tôi.  Gia đình tôi chỉ mình tôi sống sót!
         Hôm nay là ngày đám giỗ vợ con tôi!
Đêm, tôi ác mộng hoài! Tôi nghe tiếng gỏ cửa, mở
         cửa ra, tôi thấy vợ tôi bồng đứa con trên tay mà người
         ướt đẫm. Vợ tôi nói: ‘Lạnh quá! Cho em vô!’
Hơn ba mươi năm rồi tôi vẫn chưa quên. Nên
         ở vậy!
Ôi! cuộc đời đôi khi
         ta thản nhiên đi qua nỗi đau của người khác mà không chút
         bận lòng để dừng lại an ủi, hỏi han?!
Khoảng gần Tết, lại vắng tin anh. Khi từ Việt Nam bay trở lại,
         anh nhắn tôi qua. Anh nói: Từ độ đi tới giờ, hơn ba mươi
         năm, tôi chưa về lại Việt Nam lần nào. Vì còn gì nữa
         đâu mà về! Nhưng lần nầy phải về vì Má tôi bịnh
         nặng, rất nặng và mất rồi! Tôi bay về vuốt mắt cho Má
         yên nghỉ! Nên vắng tăm hơi! Trong tiếng nói nghèn nghẹn của
         anh nghe chừng có long lanh nước mắt!
Rồi anh mang cái
         Ipad ra, cho tôi xem một tấm hình, anh hỏi:
-
         Ông còn nhớ con đường này hông?
- Nếu tui đoán không lầm thì tấm hình này là đường
         Gia Long hồi xưa;  sau này VC đổi tên là đường
         30 tháng 4 thì phải!
Con đường này hồi xưa đẹp biết bao với
         những căn biệt thự xây kiểu Pháp, như Dinh Tỉnh Trưởng, Nhà
         Biện lý, Dự thẩm, Ty Bưu Điện Mỹ Tho, Ty Ngân Khố... Sau 75, tụi
         nó phá sạch trơn thiệt là tiếc. Cũng như con đường Hùng
         Vương với hai hàng me thơ mộng trước cổng trường Nguyễn
         Đình Chiểu, mùa mưa lá xanh mướt, mùa khô là lá
         rụng bay bay đầy trên tóc học trò mà bây giờ bị tụi
         nó đốn sạch trơn và nghe nói ngay cả trường xưa cũng
         đã bị kéo sập xuống rồi! Bên Úc chuyện như vậy chắc
         chắn là không được vì đã được xếp hạng 'di
         tích’ rồi.
Con đường này trong
         hình nếu so với biết bao con đường ở Melbourne hay Sydney thôi thì
         nó chả là cái 'đinh' gì cả, kể cả cái cầu Rạch
         Miễu mới xây xong.
Dưới bàn tay của những
         con người ‘khoái bắn vào quá khứ bằng súng lục’,
         không có cái kiến thức căn bản về kiến trúc, về bảo
         tồn di tích thì những hình ảnh đẹp của quê nhà chắc
         lại tiếp tục bị 'banh chành' như thế này thôi. Hình xưa,
         cảnh cũ còn đâu? người xưa đà mất trong màu tịch
         dương!
Xem ảnh thiệt là bùi ngùi...thương
         cho Mỹ Tho mình thiệt biết bao nhiêu?! Cũng như Kiều mà lọt vào
         tay ‘thằng’ Mã Giám Sinh!
Thiệt là:
         Xót hình bóng cũ! 
Lần này thì người
         viết cũng có một niềm đau giống Tửng! Tửng ơi!
đoàn
         xuân thu
melbourne.
      
      Anh còn nợ em!

Golf là một
         môn chơi bằng cách đánh một trái banh nhỏ từ một nơi…
         đến khi banh… lọt vào lỗ nhỏ… ở nơi khác. Sau khi đánh
         cho banh lọt vào hết số lỗ quy định (thường là 18) thì
         xếp hạng. Số lần đánh càng ít càng có hạng cao.
Có người nói golf là một trò chơi ở Trung
         Quốc thời cổ đại. Người thì nói golf là của người
         Roman, người chơi sử dụng một cây gậy cong để đánh một
         quả bóng da nhồi. Người thì nói golf từ Iceland, là trò chơi
         của những người chăn cừu ngày xưa. Trong khi lùa cừu đi ăn,
         họ dùng cây gậy có một đầu to để đánh viên sỏi
         tròn đi xa, và họ thi với nhau xem ai đánh đi xa nhất và chính
         xác nhất. 
Mấy ông nói ‘tùm lum,
         tùm la’ rồi rốt cuộc… ‘tui’ hỏng biết tin người nào.
         Nhưng có cái lạ là: cái gì cũng Trung Quốc ‘xía’
         vô hết vậy ta?
Muốn chơi golf, người
         chơi cần phải có một sân cỏ rộng đến vài chục ha, trồng loại cỏ đắt tiền . Sân golf được
         thiết kế đẹp và càng hoang dã càng tốt. Trong màu cỏ
         xanh mát mắt, người chơi sẽ cảm thấy thư thái, quên đi
         những lo toan hàng ngày... Khung cảnh đẹp, nhiều cây xanh, là một
         môi trường lý tưởng để hít thở không khí trong lành,
         vì vậy chi phí bảo trì và vận hành rất lớn, điều
         này được tính vào giá chơi golf, tất cả những thiết
         bị chơi golf cũng rất đắt tiền nên môn chơi này còn
         được gọi là môn chơi của các nhà quý tộc, nhà
         giàu. Còn nghèo như ‘tui’ là phải coi mấy ông nhà giàu,
         nó chơi trên đài truyền hình chớ tiền đâu mà mua
         vé vô cửa đây?! 
Mà nói tới
         golf là phải nói tới Tiger Woods. Một siêu sao! Vài bữa trước,
         Tiger đã ‘quánh’ với Tổng Thống Mỹ Obama. Và sau trận
         đấu, Tổng thống Obama đã nói với đài truyền hình
         San Francisco rằng: “He is on another planet.” (Chú em nó đến từ hành
         tinh khác!’)
Khen như vậy thì cũng đúng
         thôi vì Tiger đã và đang vác gậy, đi ‘quánh’ toàn
         thế giới và đoạt biết bao giải quán quân; nên tiền vô
         như nước: tiền vô cửa trước; mà tiền cũng vô cửa
         sau luôn. Nên giàu nứt vách. Tài sản chừng 600 triệu đô
         Mỹ. 
Nhưng ngày ‘quánh’ golf, đêm
         về khách sạn, xa nhà, xa em yêu dấu, biết ai cho ‘tay em, anh hãy
         tựa đầu; cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…’ nên Tiger
         vác ‘gậy’ của mình đi ‘quánh’ lung tung…Chú em
         có hàng tá người tình, vợ bé, gái bao, cho quên hết
         nỗi cô đơn xa nhà, để khỏi buồn nào hơn đêm nay?!
Cũng có thể vì Tiger còn trẻ người, nên
         non dạ, cũng tò mò: Chưa đi chưa biết ‘Đồ’ Sơn?!
         Nên muốn thử?! Còn mấy ông Việt Nam ham vui của mình thì đi
         rồi, kinh nghiệm nhiều rồi, về phán một câu xanh dờn: ‘Đi
         rồi mới biết chẳng hơn ‘Đồ’ nhà?!
Ông bà mình nói
         y như kinh: cây kim trong bọc có ngày lòi ra! Huống hồ là cây
         ‘gậy’ quánh golf.  Nên đêm 27 tháng 11 năm 2009, vợ biết…tao cho mầy
         chết. Lần này không phải là Tiger cầm gậy mà vợ y, Elin, người
         em xứ lạnh Thụy Điển, mà tánh không ‘lạnh’ chút
         nào, vác gậy rượt theo. Tiger lái chiếc Cadillac Escalade cáu cạnh
         chạy có cờ, dộng vô trụ nước cứu hỏa rồi táng vô
         một gốc cây. Elin rượt theo, quật gậy làm nát bét chiếc
         xe…cho đã giận.
Sau 5 năm, mặn nồng ân ái, đưa vợ ra nhà bảo sanh
         hai lần, ‘rặn’ ra hai đứa: Samantha và Charlie, hai người ra Tòa
         ly dị; anh đường anh, tui đường tui vào năm 2010. Em chia được
         110 triệu đô Mỹ. Khỏe à nha!
Bị vợ bỏ,
         Tiger xuống dốc không phanh: bị cắt hợp đồng quảng cáo nhiều..
         nhiều triệu đô, xuống tinh thần, ‘quánh’ đâu thua đấy.
         Lại tìm vui với mấy em ‘chân dài, đầu ngắn’ nhưng
         chỉ là tình một đêm không thể nào khỏa lấp được
         nỗi cô đơn.
Em cũng chẳng ‘chính
         chuyên’ gì! Ông ăn chả, bà ăn nem! Cũng sớm đưa Tống
         Ngọc, tối tìm Tràng Khanh. Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh, Giật
         mình, mình lại thương mình xót xa. 
Tại
         em giận thằng chả quá mà?!
Hai năm tình
         lận đận, Tiger tâm sự loài chim biển với người bạn thân
         rằng: 'I love Elin. Without her, I'll be miserable for the rest of my life.' Tui yêu Elin. Không có
         em bên, tui sẽ khổ suốt đời tui!’ Hu hu!. 
Thiệt là: ‘Chưa đi chưa biết ‘Đồ’ Sơn! Đi
         rồi mới biết chẳng hơn ‘Đồ’ Nhà! Tò mò sân
         của người ta! Đi rồi mới biết sân nhà sướng hơn!’
Nhưng Tiger cũng còn hy vọng gương vỡ lại lành
         nhờ có dán keo. Dù keo hơi mắc: Cái gì không mua được
         bằng tiền, sẽ mua được bằng rất nhiều tiền ...Cũng như
         ông bà mình nói: Có tiền mua tiên cũng được!
Nên
         Tiger ‘bỏ nhỏ’ với Elin là: Về đây đi em! ‘Qua’ sẽ
         cho em thêm 200 triệu đô nữa. Em lắc…hỏng tin anh nữa đâu!
         Tuy nhiên nếu trong điều khoản hợp đồng tiền hôn nhân do anh
         đề nghị, nếu anh còn ‘chít’(cheat) em nữa thì phải trả
         thêm 350 triệu đô. 
Tiger đồng ý liền,
         không chút đắn đo, đến nỗi viên kế toán phải la trời:
         ‘Cha nầy điên rồi! Hợp đồng này chiếm hơn nửa tài
         sản của nó rồi?!’
Giáng sinh vừa
         rồi, ‘cọp’ chớ hỏng phải châu về hợp phố, Tiger cho bà
         vú dắt hai đứa nhỏ đi chơi và trước khi lên giường,
         ‘quánh’ golf với Elin, để bỏ bao ngày nhung nhớ, Tiger quỳ xuống,
         dâng cho nàng cái nhẫn kim cương to tổ chảng để làm sính
         lễ: mong em ráp lại tình xưa.
Rõ ràng là
         Tiger Woods đang ca bản ‘Anh còn nợ em!’ Nên về đây đi em…
         cho anh trả tiếp!  
Nhưng thưa quý
         bạn đọc thân mến xin đừng tưởng Tiger Woods là dân chơi
         thứ thiệt, vì mấy ông vua Tàu (lại Tàu nữa), hồi xưa mới
         chính hiệu ‘playboys’. Đường Minh Hoàng trả nợ em Dương
         Quý Phi mà sém mất nước. Rồi còn Trụ Vương, Đắc
         Kỹ nữa chớ! 
Nhưng cũng còn thua ‘tui’
         nếu xét về phần trăm. Tiger, ‘Anh còn nợ em’ mới trả chừng
         50% tài sản. Còn người viết thì trả gần 100% luôn. Một
         tuần làm được khoảng ngàn đô, chạy u về nhà, đưa
         cho em cất, vì ‘anh còn nợ em’; chỉ được em cho lại năm
         chục dằn túi… phòng khi ra đường, đạp bánh tráng
         mà có tiền đền. Cho nên xét theo tỷ lệ phần trăm thì
         ‘tui’ chịu chơi hơn mấy ‘chả’ nhiều?! 
Nhưng người viết biết mình không phải là hạng
         nhứt mà chỉ được giải nhì vì còn thua ông nhà thơ
         Phan Thành Tài. (Xin lỗi ông nha! Cho ‘giỡn’ chơi chút mà?).
         Ông ‘trả nợ tình gần!’… sạch bách hết trơn mà
         vẫn còn: ‘Anh còn nợ em’. Công viên ghế đá. Lá
         đổ chiều êm. ‘Anh còn nợ em’: Dòng xưa bến cũ. Con
         sông êm đềm.  ‘Anh còn nợ em’: Chim về núi
         nhạn. Trời mờ mưa đêm. ‘Anh còn nợ em’: nụ hôn vội
         vàng . Nắng chói qua song . ‘Anh còn nợ em’. Con tim bối rối. ‘Anh
         còn nợ em’. Và còn nợ em . Cuộc tình đã lỡ. ‘Anh
         còn nợ em’. Nợ… em…em…em!!!
Trả
         hết cho em cuộc đời, tiền bạc, công danh sự nghiệp mà vẫn
         còn nợ nên ông đòi rinh ghế đá công viên và dòng
         sông bến cũ để trả thêm?!
Nhưng tui xin can
         ông vì cái  ghế đá công viên không phải của
         mình, mà của ‘cáo sồ’, ông mà gỡ lên, trả bậy
         coi chừng bị lính bắt nha ông?! Lại xin lỗi ông nhà thơ lần
         nữa để chấm hết bài này!
đoàn
         xuân thu.
melbourne.
 
      
      đoàn xuân thu 
Tường
         trình từ Springvale! Australia!

Hồi xưa thiệt là xưa, lúc học đệ nhị, đệ nhứt,
         khuya nhà im ắng, lo học bài thi Tú Tài 1 và Tú tài 2 tại
         nhà là Ty Bưu Điện Mỹ Tho, số 31 đường Gia Long, lâu lâu
         lại vặn cái radio transistor, nghe đài tiếng nói Hoa Kỳ. Lại để
         ý đến cái bài đọc của một ông mà khi chấm dứt
         bài, ông nói: ‘Tôi là Hoàng Trọng Tuổi tường trình
         từ Hoa Thịnh Đốn!’ 
Ông này
         là phóng viên của đài VOA, ông tường trình cái gì
         thì lâu quá người viết quên mất tiêu rồi! Nhưng cái
         tên Hoàng Trọng Tuổi từ Hoa Thịnh Đốn lại ở trong trí người
         viết rất lâu. Lâu thiệt là lâu! Để sau khi, ‘chó táp
         phải ruồi’ đậu được cái Tú tài 2, ngồi sau cốp
         xe lô Minh Chánh từ Mỹ Tho lên Sài Gòn ‘du học’, người
         viết định là mình sẽ học về Báo Chí để có
         ngày nào đó được lên đài VOA và chấm dứt bài
         bằng câu nói: Tôi là: đoàn xuân thu tường trình từ
         Cạnh Đền, muỗi kêu như sáo thổi; mà đỉa lội lền
         như bánh canh!
Nhưng mơ là một
         chuyện; thực tế là chuyện khác! Mơ học Báo Chí thì năm
         70s chỉ có Viện Đại Học Đà Lạt mới có. Nghèo sặc
         gạch như người viết, đi học Toán Lý Đại Cương ở
         Đại học Khoa Học Sài Sòn mà má, ba còn lo không xuể
         thì cách chi mà lên Đà Lạt để ‘mùa xuân sang có
         hoa anh đào!’ Thôi đành: ‘em ơi! nếu mộng không thành
         thì thôi!’
Mãi đến khi phiêu
         bạt quê người mới có dịp làm báo. Chẳng qua bạn hiền
         Bùi Hữu Trạng, nguyên là một giáo sư dạy Việt văn, tốt
         nghiệp Đại Học Sư Phạm Cần Thơ, cảm tình ái mộ, hú:
         ‘Ông ơi! Viết cho tờ đặc san trường mình Phan Thanh Giản &
         Đoàn Thị Điểm một bài đi!’ 
Ai kêu tui đó?
Viết đến ai kêu
         tui đó; lại nhớ đến một chuyện vui: Ba Tèo, Hai Tèo đã
         là nghèo thấy ông bà ông vải rồi… mà ông này
         lại tới Ba Tèo, khỏi nói chắc bạn đọc cũng biết là
         ông này ổng nghèo tới mức nào rồi! Nghèo mà ham vui. Vui
         thì phải nhậu! Mà nhậu thì cần rượu. Ngặt cái hỏng
         có tiền mua! Nên chiều chiều dạo quanh trong xóm để coi ‘Ai kêu
         tui đó?’ Ba Tèo không có ai thèm kêu hết trơn hết trọi
         á? Qua bàn nhậu, cha! vui mừng vui quá vui! mà tụi nó ‘đui’
         hết trơn không thấy được Ba Tèo. Thôi thì ‘Ai kêu tui
         đó? À! hỏng có ai kêu hết hả? Thôi tui xin chịu lỗi, uống
         ba ly! Trước khi từ giã ra về, vô ba, ra bảy! Thôi tui cũng xin chịu
         phép cáo từ theo luật bảy ly! 
Khỏe re!
Do đó, người viết, được Thầy Bùi
         Hữu Trạng hú…. 
Bèn “Ai kêu tụi
         đó? Có chai ‘Jack Daniel’ nào không thầy? 
Chuyện nhỏ! Chiều thứ sáu ngày 25 tháng giêng,
         nhằm 14 tháng chạp âm lịch. Ông giáo Việt Văn nầy hơi khó…
         nhắc đi, nhắc lại là tháng giêng tây, tháng chạp ta, chứ
         không phải như mấy ông đài SBS Việt Ngữ Úc Châu kêu
         tháng một và tháng mười hai nhe! Thính giả nghe đài chứ
         hỏng có vụ khán giả nhe cha?! Nói tiếng Việt cho đúng à
         nha!
Nhưng để làm cái gì? 
Thì nhậu! Hỏng lẻ tui kêu ông để ‘mi’
         ông một cái đâu?! Mình một hệ chứ đâu đa hệ?
         Phải không? 
Có đóng tiền hôn?
         
Ăn? Ai hỏng trả tiền! 25 đô! 
         Ông khỏi; với điều kiện là sau đó ông viết cho tui
         một bài tường trình! OK? 
Buồn ngủ
         gặp chiếu manh. Mậu lúi mà được bạn mời cho ăn, cho nhậu
         miễn phí thiệt là quá đã! Chỉ xin vài chữ. Mà chữ
         mình một bụng; nhưng bán chẳng ai mua. Thôi thì ‘ế!’ Đem
         đổi rượu cũng được! Cái nào cũng tiền hết trơn!
Năm giờ chiều, Thiếu Úy Nguyễn Hoàng Nhân
         lái chiếc Toyota Tarago đời tám hoảnh, tới rước. Nhân là
         Sĩ Quan Trợ Y, con thầy thuốc Bắc ở chợ Tham Tướng. Đúng là
         con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh. Nên Nhân có
         hai đứa con làm dược sĩ, làm một giờ cả trăm mấy đô,
         bằng người viết cày một ngày. Con cái chúng ta thiệt là
         ‘vẻ vang dân Việt’! 
Nhưng khoái
         Nhân một chổ là Nhân ‘uống rượu như thằn lằn uống
         nước cúng!’ Nên đi nhậu có Nhân là  ‘đường
         trường xa, con chó nó tha con mèo!’. Tao chấp cho cớm Úc thổi
         rượu!
Bên Mỹ nói: ‘Không
         ăn đậu không phải là Mễ; không đi trễ không phải Việt
         Nam!’. Úc cũng vậy thôi! Mời sáu giờ, sáu giờ rưỡi
         Nhân còn ở city. Ò e í e! Mầy đâu vậy? City! Bận nói
         chuyện tào lao với ‘chã’; nên lạc! Sorry!
Mùa hè xứ Úc ngày dài đêm vắn, nên
         bảy giờ chiều rồi mà vẫn còn chói chang nắng. Thôi thì
         vô mà khai mạc đi chớ! 
Người
         viết có cái ngạc nhiên là qua đây có rất nhiều hội
         đoàn. Mà nhiều nhứt lại là hội cựu học sinh các trường
         trung học!  Đem thắc mắc này hỏi ông bạn ‘già
         khú đế’ thì được trả lời rằng: ‘Con trai mới
         vừa bể tiếng, có râu măng! ăn cơm nhà, ba má nuôi, học
         là phụ, mà ‘Em tan trường về; anh theo Ngọ về’ là chính!
         Có đứa đuôi dài, đầu sọc theo em. Em hoảng quá; bèn
         ‘ngựa’ phi đường xa. Vừa về tới cổng nhà thì đã
         thấy má đang cầm cái chổi lông gà ‘Ngọ ơi là Ngọ!’.
         Bỏ qua cái oan thị Mầu, thị Kính này đi, giờ già nhớ
         lại, thì đúng là cái thời ở trường trung học là
         khoảng thời gian đẹp nhứt của đời người. Đẹp thì
         mình nhớ, chớ xấu nhớ làm chi!
Vô bàn,
         đặt mâm, người viết ngồi kế kỹ sư Trần Đông, Văn
         Khố Thuyền Nhân. Đông ‘tu’, cữ rượu, uống ít, nhưng
         vụ ‘kia’ thì từ từ sẽ cữ!
Mình nói anh bạn văn Trần Bang Thạch ở Houston, Texas gởi lời
         thăm Bùi Hữu Trạng và ông; ảnh có nhờ tui uống dùm ảnh
         mỗi người một ly. Nhưng tui không có rượu! 
Khỏe re, Trần Đông nói: tui có chai Penfold 1993 đây;
         rót cho ông một ly! 
Lại vô mánh! Luật
         sư nói là có tiền; còn mình nói là có rượu!
Người dẩn chương trình hôm nay là Bùi
         Hữu Việt, cũng là Giáo Sư dạy Việt Văn, em kế của Bùi
         Hữu Trạng. Trạng thứ sáu, Việt thứ bảy nên anh em thân mật
         gọi là Bảy Việt! Việt là một người nghệ sĩ chịu chơi,
         thích sưu tầm các loại nhạc khí, nhạc cụ và rất nhiều
         các loại đàn…từ đàn đá …tới cả…‘đàn…bà!
         Thiệt hết biết luôn?! 
Việt thích
         ngâm thơ. Bữa nay, Việt ‘ai oán’ với phần phụ họa của
         tiếng sáo Tô Kiều Ngân từ đĩa CD : ‘Con mất nước giờ
         mất thêm cả má! Lã chã lệ đời trắng hết cả màu
         bông!’. Sao vậy? 
Thì còn má, mình
         cài bông hồng đỏ; Má mình mất rồi… mình khóc
         đến nỗi màu đỏ cũng phai luôn! Bà con nghe khôn cầm, lã
         chã giọt châu!
Việt là giáo,
         đọc nhiều, có duyên.  Nói chuyện cảm động cũng
         có mà hài hước cũng nhiều…nên khi dẩn chương trình
         mà Nguyễn Ngọc Ngạn ở đây thì người viết tin rằng
         “Ngạn’ sẽ cà lăm!
Nói có
         sách; mách phải có chứng! Khi chương trình bắt đầu dạ
         vũ, chẳng qua là mấy chị Đoàn thị Điểm, Melbourne, Australia được
         một vũ sư của Ban Văn Nghệ Hoàng Thi Thơ, tên gì quên mất
         tiêu rồi, hướng dẩn, nên khi múa đẹp như Hằng Nga múa
         điệu Nghê Thường, Giáo Việt rao như thế này: Việt Nam, chồng
         hay ‘quánh vợ’ nên gọi là vũ phu. Qua đây, đất của
         Nữ Hoàng, vợ ‘quánh’ chồng gọi là ‘vũ nữ’.
         Còn thưa quý vị! Khi hai vợ chồng ‘quánh’ nhau thì ta gọi
         là vũ ‘sexy’!
Sau màn vũ sexy là
         tới Karaoke, KQ Lưu Minh Đức, (vốn là dòng dõi hoàng tộc bên
         Tàu vì Đức kêu Lưu Bị bằng Chú Ba?!) với ‘Mắt biếc
         em xưa ngày nào!’ (Tuấn Ngọc mà nghe Lưu Minh Đức hát thì
         chỉ còn có nước ‘chun một góc giường?!’)
Thôi tui về đây ông ơi! Sao vậy? Con vợ
         của ông ngoài cửa kìa! Chị ấy người Việt Nam mình, mắt
         đen; mà ông ca mắt biếc, màu mắt của mấy con Úc, là mình
         chết! Chết chắc!
Người viết vốn
         là dân ‘vưỡn’, ở vườn. Quê đồng bằng, ruộng
         vườn rẫy bái…chiều chiều ra bờ mẫu ngồi, nhìn trời
         hiu quạnh, bèn làm sáu câu vọng cổ, lên bổng xuống trầm,
         mình ‘hót’ mình nghe; vậy mà cảm khái cách chi?! Xa quê
         lâu, đất khách quê người, bữa nay lại có dịp may nghe người
         em ‘sầu mộng’, tên gì quên mất tiêu rồi, lên ca sáu
         câu vọng cổ “Võ Đông Sơ, Bạch Thu Hà’; người
         viết cũng còn ‘phiêu’ y như thế?! 
Em kể rằng: Võ Đông Sơ bị giặc phục kích, bây giờ
         gọi là ‘tao ngộ chiến’, trúng tên, thọ tiễn nhưng trước
         khi ‘ngỏm củ từ’ còn đủ sức ca sáu câu vọng cổ,
         biểu con ngựa của mình về báo hung tin cho Bạch Thu Hà lấy chồng
         khác mần ăn!
Giọng em hòa với
         tiếng đàn kìm, đàn cò, đàn gáo, đàn ghi-ta phiếm
         lõm làm mình nhớ Minh Cảnh quá chừng chừng!
Đêm vui nào cũng phải tàn. Thôi gặp nhau đây
         rồi chia tay!
Người bạn nhậu mới
         quen, bắt tay tạm biệt, bùi ngùi: Ông về với tui. Con vợ tui bay về
         Việt Nam ăn Tết rồi! Đêm nay về nhà một mình! Đêm lạnh
         chùa hoang! 
Thôi hỏng dám đâu
         anh. Vợ tui, nó rầy chết! Thôi hẹn sáu tháng sau nhá bạn hiền!
         
Đường về, cớm chặn Nhân
         lại thổi rượu vì là tối thứ sáu. Nhân cười hè
         hè: ‘Cứ vô tư đi! Có uống giọt nào đâu mà thổi…
         hè hè! Xí hụt!” 
đoàn
         xuân thu tường trình từ Springvale! Australia!
đoàn xuân thu.
melbourne.
 
      
      Năm mới! Trường xưa!
 
Mấy thằng Tây
         làm chung, mới ngày thứ ba của tuần lễ đầu tiên trong tháng
         tháng 11 dương lịch là Melbourne Cup, thì tụi nó đã xúm
         lại đi coi đua ngựa và đánh cá trên TAB. Mùa lễ hội
         tới sát bên rồi, cũng có đứa ham chơi hơn, đã lai rai
         từ khi vừa chớm xuân, đầu tháng 9. 
Tháng
         11 nóng thấy cha, nhưng mấy bà đầm khoái nóng, viện cớ
         làm sao cho bớt nực nên mặc thiếu vải, khoe hai trái dưa hấu
         ‘Tân Mỹ Chánh, Mỹ Tho’ một chút, cho mấy thằng đực
         rựa, đàn ông, tụi nó nhìn trật cần cổ và đui con
         mắt nó luôn!  
Cái không
         khí háo hức, rạo rực lan tỏa cả không gian thì làm cách
         chi mà ‘cày’ cho nỗi? Nên tụi nó ào ào lấy phép
         thường niên, phép nghỉ bệnh rồi chuồn, đi chơi cho nó đã!
Cuối tháng giêng, cha con nó quay trở lại, thì tới
         phiên mình. Tết âm lịch sau tết tây thường một tháng. Mầy
         nghỉ đã rồi tới phiên tao chớ! Lấy một tháng, chơi! Cày
         cho lắm thì tắm cũng ở truồng! Vậy thôi! 
Nhưng mà nghỉ ở nhà thì buồn. Làm ‘trâu’
         quen, nằm trong chuồng ‘nhơi’ rơm hỏng quen, cũng chán. Cũng như
         đời nô lệ, làm ‘trâu’, làm ‘chó’ quen… giờ
         tự nhiên được tự do, cũng không biết phải làm gì? 
Bèn
         dỡ tờ báo ra đọc thơ để giải sầu con đom đóm. Cảm
         thương người ôm ốm mà cao?! 
Bài “Chiều
         cuồi năm trong quán bên sông nhìn lá rụng’.
Ông Hạc Thành Hoa than… thấy thương luôn:
‘Chiều cuối năm còn ngồi trong quán 
Nỗi lòng ta biết gửi về đâu
Mây đã ngừng trôi sông nước lặng
Mang mang thiên địa ý xuân sầu!’
Cuối năm, ông ra quán, uống một mình, nghĩ về
         tuổi già buồn thấy tía! Nhưng buồn mà chi ông Hạc Thành
         Hoa ơi! 
Trên sáu mươi,
         sống thêm được một năm nữa là do trời thương, Tây
         gọi là ‘bonus’, được trời cho sống thêm chút nữa thì
         vui lên đi! Vì ông Y Vân đã từng nói: ‘Em ơi có
         bao lăm! Sáu mươi năm cuộc đời!’. Nghĩa là sáu mươi
         năm thì mình ngỏm, mình đi bán muối, nên khi vừa chẳn
         sáu mươi, con cháu đã quần tụ, ‘chu choa’, ông nội
         già quá há! Mình mặc áo dài, khăn đóng, đội trên
         đầu một khúc cá kho, cho con cháu lạy mừng, mình ăn đáo
         tế! Là ‘vui mừng vui quá vui!’ rồi còn gì!
Mặc dù ở tuổi sáu mươi, cái nào cũng cao hết.
         Tuổi cao, đường cao, máu cao chỉ có một cái là xuống! 
         Không nói thì quý độc giã thân mến chắc đều
         biết cái nào xuống cả rồi?!
Nói vậy, chứ
         một mình, ở không, cũng buồn như dế kêu chiều chạng vạng!
         
 
Vì thế cho nên khi cái điện thoại di động ‘ò
         ò e í e’, nghe như là Phạm Đình Chương, Hoài Bắc
         chơi ‘Ly rượu mừng!” Tết mà! Mừng là mừng như hồi
         xưa, còn nhỏ, mừng má đi chợ về, có mua bánh mì và
         đường tán!
- Sáu Quan…Quan Sáu…đây
         ông! 
 (Quan ba là đại úy,
         quan sáu là đại tá. Hồi trước 63, trên quan sáu là thiếu
         tướng rồi. Sau 63, khi mấy ông lật đổ Tổng thống Ngô Đình
         Diệm của tụi tôi, chấm dứt thời kỳ hoa mộng, không có giới
         nghiêm, tối đi chơi thả ga, chơi xả láng, sáng về sớm! Mấy
         ông nhìn qua, trông lại, sao tướng nhiều quá ta? Bèn đặt
         ra lon chuẩn tướng.  Tá không phải là ông, mà tướng
         thì mới chuẩn, chẳng qua là ‘trầm đò’ một chút
         vậy thôi. Nên gọi là C. tướng! 
Nguyên
         ‘quan sáu’ hồi ở Việt Nam Tía Má đặt tên là Quang
         hy vọng đời con ‘sáng’ hơn một chút. Ra nhà việc làng,
         mấy ông hộ tịch ‘ba xí ba tú’ sao đó cắt mất của
         ‘thằng nhỏ’ cho chữ ‘g’. Mấy ông hộ tịch nầy rầu
         ghê! Em tên Lan ‘Lan, Huệ sầu ai Lan, Huệ héo’ mà nỡ lòng
         nào ông dọng thêm cho em một chữ ‘g’. Hư bột hư đường
         ráo trọi! 
Sáu Quan coi bộ ít tiền
         quá; bèn đổi ra Quan Sáu cho nó le! Nhậu ‘cườm cườm’
         Quan Sáu tự xưng mình là Đại Tá Tỉnh Trưởng tỉnh
         Chắc Cà Đao?!)
Ờ! bữa nay thứ sáu, mai thứ bảy, hai mươi sáu tháng
         giêng, quốc khánh Úc, kỷ niệm ngày Hạm đội số 1, đổ
         bộ lên Sydney, rượt thổ dân chạy có cờ, tui lên Footscray rước
         ông, xuống nhà, nhậu!
Nhà tui lộng
         gió bốn phương, tiền, tui gởi nhà băng lấy lời hết rồi,
         không lo ăn trộm, ăn cướp như ở Việt Nam bây giờ. Cho tui làm
         Bình Nguyên Quân một bữa nhe ông!
Phần
         người yêu cũ của tui, tức con vợ tui bây giờ vừa được
         mấy anh chị em cựu học sinh bầu làm Chủ Tịch Victoria. Bả làm
         chủ ‘Hội’ chứ hỏng phải chủ ‘Hụi’ rồi giựt chạy
         nghe cha; bả khoái quá, nên tụi mình ‘líp ba ga’, tới luôn
         bác tài. Hỏng lo mệt cái lỗ tai!  OK Salem?
Thiệt là: Cửu
         hạn phùng cam vũ. Tha hương ngộ cố tri. Động phòng hoa chúc
         dạ. Kim bảng quải danh thì! Nắng hạn gặp mưa rào. Xa quê gặp bạn cũ. Đêm động
         phòng hoa chúc. Lúc đề tên bảng vàng!
Đời có bốn cái
         sướng! Người ta gọi là tứ khoái?! 
Hai cái sau: đêm động phòng hoa chúc. Lâu quá, nên
         quên mất rồi! 
Đi thi thấy mình thi đậu!
         Người viết hồi nhỏ tới lớn thi đâu rớt đó đến
         nỗi Má phải than: ‘Con thi trường học, má thi trường đời!’
         Nên thi xong, rồi lặn luôn có dám ló mặt ra xem kết quả
         đâu, mà có ló ra, thì cầm chắc là mình cũng rớt
         cái bịch, nên cái sướng được bảng hổ đề danh thiệt
         tình là chưa biết mặt mũi nó tròn méo ra làm sao cả?
Chỉ có hai cái đầu là khoái thiệt. Một
         là: mùa hè nước Úc, nó nóng thôi bá cháy! Mà
         gặp mưa, trời không mưa tui cũng gọi trời mưa…Trời ơi!
         trời không mưa là tui chết! 
Hai là: chiều
         cuối năm xa quê, gặp bạn hiền! Tàu gọi là ‘hảo bằng
         hữu’, Tây gọi là ‘mate’. Còn Việt gọi là ‘mầy’!
         
Phần người viết là ‘Cu Li’ mà
         được quan sáu làm tài xế đưa rước, cho ăn, cho nhậu
         thì người ta nhìn thấy dám tưởng mình ít nhứt cũng
         là là ‘C. Tướng’ chứ không phải ‘Cu Li’ đâu
         thì hỏi làm sao hỏng OK Salem sao được?!
Viết tới
         đây, lại nhớ chuyện vui thời còn mồ ma cộng sản Liên Xô.
         
Gorbachev, tối, quất cho mầy bốn, năm chai
         vodka. Xin bạn đọc thông cảm cho y; vì mùa đông Mạc Tư Khoa
         lạnh thấu xương, lạnh quá, trừ cả chục độ C.  
Tối qua, chống lạnh quá chén, nên Gorbachev sáng
         dậy trễ, mà bữa nay lại có cuộc họp Bộ Chính Trị tại
         Điện Cẩm Linh. Lặn không được, nên Gorbachev nói với thằng
         tài xế: “Mầy ra băng sau ngồi, để tao lái đi cho lẹ!’
         
Cảnh sát giao thông Mạc Tư Khoa lại
         được lịnh là bất cứ thằng nào chạy quá tốc độ
         là phạt!
Thấy chiếc xe chạy vù
         vù như đua Formula 1, hai tay cảnh sát giao thông rượt theo, rồi về
         tay không! 
Về, thằng trưởng đồn
         hỏi: Sao không phạt nó? 
Hỏng dám đâu
         Sếp! Sao vậy? Cha này quan trọng lắm! Nó là ai? 
Em không biết? Nhưng tài xế của nó là: đồng
         chí Tổng Bí Thư Ban Chấp Hành Đảng Cộng Sản Liên Xô:
         Gorbachev!
Do đó người viết có
         quan sáu làm ‘tà lọt’, tài xế thì còn ‘ngon’
         hơn Gorbachev thuở hoàng kim nhiều?!
Nhà ‘quan sáu’ tận Doncaster,
         tựa bìa rừng. Chiều chạng vạng, chim về trên nhánh cây ‘thương’.
         Xa ‘em yêu’ mới mấy tiếng đồng hồ, nghe tiếng chim chét
         chét kêu chiều, ‘ỏm tỏi’ cả thảo lư… làm anh nhớ
         em tha thiết, em ôi! Muồi như Út Trà Ôn! 
Đêm thứ sáu gọi là nhóm họ, mai họp hội cựu
         học sinh, mà lại tổ chức tại nhà, coi như là ‘hấp hôn’,
         đám cưới chủ gia, thì chìm xuồng tại bến cho rồi. Khỏi
         lo mất ‘dầm’, mất xuồng?! Ghe lui còn sót lại dầm. Người
         thương đâu mất, chổ nằm còn đây!
Khách mời danh dự là chàng tuổi trẻ vốn giòng hào
         kiệt, chủ Hội Liên Bang, bay từ Brisbane xuống với ‘em yêu dấu”;
         lúc trước ‘dấu’; giờ thì không ‘dấu’ nữa; mà
         vác ra khoe (người viết dùng chữ ‘vác’ sợ chú em buồn
         nên người viết có hỏi ý).  Chàng cười hè
         hè…: “Có gì đâu anh ơi! Bà xã em, dù không ‘sổ
         sữa’ chút nào hết thì em cũng đã:  ‘Vác
         em xuống phố trưa nay, đang còn nhức mỏi đôi vai!’. Anh viết
         vậy, nó hỏng có buồn gì đâu?! Mà có buồn, thì
         nó chỉ ‘cự’ em thôi! Mai mốt, tụi em bay về nhà rồi. Anh
         có nghe, thấy gì đâu mà e với ngại!
Đêm vui ngắn chỉ tày gang, tan hàng sau khi 5 ‘trự’ cưa
         hết hai thùng beer VB đang ‘on sale’ chỉ có 76 đô…
Sáng sớm lạ nhà, giựt mình tỉnh giấc, lại
         nhớ Cao Tần: ‘bình minh tới một chàng bừng tỉnh
         giấc, thấy chiến trường la liệt xác anh em, năm tráng sĩ bị
         hai thùng quất gục, đời tha hương coi bộ vẫn êm đềm!’
         (Xin lỗi ông Cao Tần vì dám cả gan đổi thơ ông từ ‘mười
         chai’ qua ‘hai thùng’ cho nó phù hợp với thực tế!)
***
Hôm sau, đúng ngọ ta, 12 giờ trưa tây,
         bàn ghế dọn ra xong. Anh chị em trường cũ quê hương lục tục
         đến. Lần này, ‘quan’ sáu không có mời Luật Sư Trần
         Bá Láp. ‘Phẻ’ à nha! Thôi Chúa ai nấy thờ! Chớ Luật
         Sư Bá Láp cũng như các ca, nhạc sĩ sáng ‘quánh’,
         tối ‘đầu’ để về Việt Nam được ăn xà bần
         là mình hỏng có quen đâu nha quan sáu!
Mấy chị nữ sinh thiệt là giỏi quá tay, làm bánh bèo
         mặn, tôm chấy, ăn với nước mắm cay thiệt là cay, chu choa, Melbourne,
         thèm bánh bèo...tốn bi nhiêu thì bi…mà có ai bán đâu
         mà ăn?!
Rồi lẩu chua, quan sáu là
         ‘chef cook’, nấu cái gì cũng phải chua chua, vô mới bắt! Rồi
         thêm món hủ tiếu Mỹ Tho nữa! mà nhìn kỹ thì hỏng phải
         là hủ tiếu mà là mì Mỹ Tho. Bèn hỏi: cái này trật
         chìa rồi nhe! Mỹ Tho phải là hủ tiếu chớ mì Chợ Lớn mới
         là vô địch?!
‘Quan’ sáu nói: Thông
         cảm đi mấy ông!  Đóng có mười đồng mà
         đòi hỏi cho dữ?! Thì nấu mì hay hủ tiếu cũng vậy thôi.
         Cũng nhiêu đó công! 
Hỏng phải!
         tiếc công gì đâu ông ơi, dân chơi không sợ mưa rơi
         mà!  Chẳng qua là tại tui hỏng biết nấu hủ tiếu
         Mỹ Tho. Bả là dân Mỹ Tho.  Còn tui là rễ ‘đu
         đủ!’ Bộ mấy ông quên sao?
Thấy ‘quan’ anh có vẻ hơi
         ‘buồn nào hơn đêm nay!’ nên có anh bạn lên, xin phát
         biểu đôi lời và hát vài bài để thay đổi không
         khí. 
Ông nầy nói có đôi lời nhưng
         đôi lời của ổng bằng hàng ngàn, hàng vạn lời của
         người ta. Sau đó ông còn làm thêm…Mỗi năm đến
         hè lòng man mác buồn…chưa đã, lại thêm… Những
         chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng. Em chở mùa hè của tôi
         đi đâu? Nên ông Phó Hội, kiêm MC, muốn cắt. Nhưng ông
         không có chơi kiểu ‘ba que, xỏ lá’ như chủ tịch Hội
         nhà văn Hữu Thỉnh ‘cắt’ nhà thơ Tố Hữu, nguyên là
         Phó Thủ Tướng nhưng đã hết thời rồi, mà còn khoái
         đăng đàn, phát biểu linh tinh, bằng cách cúp điện!
Ông Phó chỉ thỏ thẻ vô lỗ tai ông này
         một chút! Nhưng lạ thay lại thấy ông này nói nữa?! Cha cái
         nầy ở nhà chắc ‘đời tôi cô đơn; nên yêu ai cũng
         cô đơn đây?!’
Lúc sau, người
         viết hỏi thăm: Coi mấy ổng nói cái gì? Thì được biết:
         Ông biểu cho ổng nói thêm 5 phút nữa đi; ông cho hội thêm
         một trăm đô! Người viết cười ha hả nói:  ‘Lần
         sau nếu muốn, nói ổng cho Hội chiếc Toyota Tarago của ổng; mình sẽ
         cho ổng nói tới Tết Congo!’
Chuyện còn rất dài…nhưng
         có cái rất ‘dài’ thì ‘hay’ nhưng viết văn, viết
         dài, viết dai ắt là viết dỡ. 
Hai bữa tiếu
         ngạo giang hồ vặt, vác cái mặt về, ‘em yêu’ không thèm
         nói một câu, chỉ nhìn người viết với ‘đôi mắt
         hình viên đạn!’ Người viết biết thân, bèn lủi thủi
         lên lầu, ngủ vùi hai bữa. Bữa nay ló mặt xuống, check mail, thì
         nghe anh Chủ Nhiệm biểu viết bài cho số Tân Niên. 
Thôi anh biểu thì tui xin vâng! Mà anh còn chơi ‘ngặt’,
         kêu viết gì …vui vui một chút. Tết mà! Muốn là chiều!
         Vì nói thiệt với anh có bài đăng báo là tui khoái lắm
         vì:‘Tui cũng háo danh lắm anh ơi!’
Do đó để
         kết bài viết ‘Năm mới! Trường xưa’ này! Người
         viết xin kính chúc quý độc giã thân mến: 
“Vạn sự như ý! Công thành danh toại! Miệng cười
         chúm chím như hoa nở giữa mùa xuân năm Quý Tỵ!”
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      
Nịnh!
Khi
         con người biết sống quần tụ lại thành bộ lạc, có tù
         trưởng làm ‘cha’, có quyền lực thì ‘nịnh’ đã
         ra đời. Rồi khi các bộ lạc quần tụ lại, ở không, hung hăng
         tìm cách đánh nhau, chinh phạt, giết chóc tơi bời để thành
         lập triều đình phong kiến. Có quân thần thì nịnh cũng đã
         có ‘em đây!’. Nghĩa là nịnh cũng xưa như trái đất!
         
Hồi còn nhỏ, đi xem hát bội cúng đình, hát mấy
         cái tuồng xưa thiệt là xưa, hát những tích như Nhạc Phi,
         Tần Cối…chắc quý bạn đọc thân mến đều thấy diễn
         viên hát bội phân biệt từ mặt mũi, râu tóc, áo quần để rõ kẻ trung nịnh, ai minh chánh, ai gian
         tà. Sắc đỏ được dùng dặm mặt để biểu hiện
         vai trung thần; màu xám là nịnh thần. Trung thần như Nhạc Phi thì được
         tán thưởng, còn gian thần, nịnh thần như vợ chồng Tần Cối
         thì bị căm ghét đến nỗi mấy chú ba chế ra cái bánh
         làm bằng bột mì, bỏ vô vạc dầu chiên tới chiên lui cho
         nó phình lên và đặt tên là ‘dò chá quảy’
         ăn mầy luôn với mì hay hoành thánh cho bỏ ghét. 
Còn bây
         giờ, thời hiện đại, ‘nịnh’ hơi khang khác một chút
         nhưng nếu quý bạn thấy, nghe và để ý một chút thì
         ‘nịnh’ cũng khó dấu lắm bạn ơi! 
Nhưng đôi
         khi thấy vậy mà không phải vậy! Thấy có vẽ ‘nịnh’
         mà lại không phải là ‘nịnh’. Chẳng hạn như chuyện
         dưới đây!
Ngày thứ bảy, 14
         tháng 11 năm 2009 khi được Hoàng đế Nhựt Bổn Akihito và Hoàng
         hậu Michiko đón tiếp ở Hoàng cung, Tổng thống Mỹ Barack Obama đã
         cúi rạp mình 90 độ khi bắt tay Hoàng đế Nhựt Bổn. Mấy
         thằng Mỹ ở không, chê: đường đường là Tổng Thống
         một siêu cường duy nhứt còn lại sau khi Liên Xô sập tiệm,
         rã bành tô, mà lễ phép quá đáng, nịnh quá coi kỳ,
         làm mất thể diện một đống quốc gia?! 
Theo ý người
         viết: chuyện nhỏ mà; chẳng qua Obama cao tới 185 cm mà Nhựt hoàng
         thì hơi thiếu thước tấc một chút thì khi bắt tay, ông phải
         cúi mình xuống, chớ đứng sổng lưng, e phải ‘nhấc’
         Nhựt Hoàng lên, hỏng giò sao mấy tía! Có vậy mà cũng
         chê khen, bình loạn lên, thiệt là ở không quá xá?! 
Barrack
         Obama lịch sự có thừa vậy thôi, vì khiêm tốn là bốn lần
         làm phách; chớ đã là trùm ‘Đế Quốc Mỹ” rồi
         thì có ngán ‘thằng’ nào đâu mà phải giở bài
         nịnh nọt.
Nếu mấy tía có ở không mà rỗi hơi chê cái thói
         nịnh nọt thì nên chê cái ông ‘thần thừ’ nầy. Chê
         thôi chứ đừng chửi chớ. Nhỏ, yếu mới phải nịnh! Còn
         lớn, mạnh thì nói chi ?
Chuyện rằng một blogger trong nước đã đăng lại tấm
         hình một tiến sĩ, kiến trúc sư … cúi khom đến gập
         nửa thân người, ôm lấy bàn tay Chủ tịch nước trong buổi
         lễ trao giải thưởng nhà nước về văn học nghệ thuật ngày
         27/5/2012 tại Nhà hát lớn Hà Nội. 
Đăng hình lên đã làm
         ‘quê’ mặt người ta rồi; lại còn xài xể nặng lời
         là: “Bức ảnh thể hiện một tư thế hèn mạt của người
         trí thức. Sự hèn mạt không gì hèn mạt hơn!”
Nịnh
         có ‘chút xíu’ vậy mà ‘xài’ nặng người ta
         chi ông bạn?!
Hèn vì nịnh, vì muốn kiếm chút cháo
         ‘bào ngư’ chớ hèn mà còn bị ‘mạt’ nữa thì
         ngu sao mà hèn? Phải không?
Người nịnh vì có kẻ khoái
         được nịnh. Vì lời nịnh như mật rót vào tai! Sao không
         khoái? Mật ngọt, ruồi còn chết; huống chi con người! Còn người
         nịnh hót thì phải có cái gì đó bỏ túi: nếu không
         lợi thì danh mà đôi khi còn có cả hai. Đôi khi nịnh không
         phải vì danh, vì lợi mà vì sợ. Sợ không nịnh nó, tới
         cơn, nó ‘dợt’ tui sao?
Còn nếu anh không cần lợi và không
         cần danh và cũng không sợ…thì anh ‘nịnh’ để làm
         gì? 
Chẳng hạn như trong truyện dưới đây:
Tề
         Tuyên Vương nghe tiếng Nhan Súc là bậc kỳ-sĩ,
         một hôm ngự xe đến chơi nhà, muốn vời ra, cho làm quan. Nhan Súc
         từ chối. 
Một lần Tề Tuyên Vương đến chơi
         nhà Nhan Súc. Vua bảo: “Súc lại đây!”. Nhan Súc cũng bảo:
         “Vua lại đây!”. 
Các quan thấy vậy,
         nói: “Vua là bậc chí tôn, Súc là kẻ thần hạ, vua bảo
         “Súc lại đây!” thì không sao, nhưng Súc cũng bảo “Vua
         lại đây!” thì như thế có nghe được hay không?”
         
Nhan Súc nói: “Vua gọi Súc, mà Súc
         lại, thì Súc là người ‘xu nịnh’ quyền thế. Súc
         gọi vua, mà vua lại, thì vua là người người quý trọng
         hiền sĩ. Nếu để Súc này mang tiếng xu nịnh quyền thế, thì
         sao bằng để nhà vua được tiếng quý trọng hiền tài?!
         
Nhan Súc biện luận sắc sảo như vầy nếu
         có đầu thai sống lại chắc chắn sẽ làm Luật Sư nỗi
         tiếng cũng cỡ Trịnh Hội hay Thùy Dương chứ chắc hỏng có
         thua đâu?!
Còn ở Việt Nam hồi xưa cũng
         có hai nhà thơ rất tài ba mà cũng ‘cóc’ có chịu
         nịnh ai: Một là Cao Bá Quát; hai là Trần Tế Xương! 
Giai thoại rằng: sau khi khởi
            nghĩa chống lại triều đình thất bại, Cao Bá Quát bị đem
            ra pháp trường xử trãm. Ông vẫn thản nhiên như không và
            làm bài thơ sau đây:
“Một bước
            cùm lim chân có đế
Ba vòng xích
            sắt bước thì vương”
Ý nói Đế và Vương là thứ ông đạp
            dưới chân. Ông chẳng sợ ai và cũng chẳng xu nịnh tay nào!
Còn Tú Xương không những
         không thèm nịnh quan quyền mà thấy mấy thằng nịnh quan quyền,
         ông còn làm thơ chọc quê nữa chớ: 
“Trên ghế bà
         đầm ngoi đít vịt
Dưới sân ông cử ngổng đầu rồng”
Tú Xương đem cái đít vịt bà đầm ra đối với đầu rồng
         một ông cử dốt đang lạy tạ mũ áo vua ban.
Nhà thơ
         đất Vị Xuyên ‘xì nẹt’ mấy ông khoa bảng này nghe
         sao mà ‘nhục ơi là nhục!’
Còn người viết ra nước ngoài, sống cũng khá lâu
         lâu, thấy Tây có gì hay hay thì mình cũng học. Nhưng Tây
         hỏng phải cái gì nó cũng hay hết đâu nha! Cái hỏng hay
         là: Tây cũng như ta, nịnh dữ lắm! ‘Boss is always right!’ Xếp bao
         giờ cũng đúng! 
Người viết có một ông bạn nhậu
         rất thân, vốn là Phó thường dân Nam Bộ, tự nhận mình
         là ‘dân ngu, khu đen’ vì không có bằng Tiến Sĩ, Kiến
         Trúc Sư gì ráo trọi… nhưng ổng rất lấy làm tự hào
         về cái tánh khẳng khái của mình nên nói với bà xã
         rằng: ‘ Anh đi làm không nịnh thằng Tây nào hết!’. 
         Bà xã nghe xong, phán rằng: ‘Anh làm vậy là chí phải
         vì nịnh hót chi cho mất công. Mình cu li, thì bét hạng rồi,
         còn sợ bị ai ‘đì’ nữa? Còn rán trèo lên được
         chức ‘cai’(supervisor), thêm vài đô một tuần, không đáng
         ‘nịnh’, để làm mất mặt ‘bầu cua cá cọp Vietnamese!’
Nói vậy, không có
         nghĩa là ông bạn của người viết không có nịnh ai bao giờ!
         Có chớ! Nịnh đầm. Đầm này dứt khoát là không phải
         là mấy con nhỏ Úc, tóc vàng sợi nhỏ, mỏ đỏ, mắt
         xanh làm chung sở. Mà ‘đầm’ này là con vợ của ổng,
         da vàng, mũi tẹt 72 phần dầu. 
Mà tại sao phải ‘nịnh’
         đầm? Vì đàn ông yêu bằng con mắt; mà đàn bà
         thì yêu bằng hai cái lỗ tai. 
Hơn nữa trong nhà, ‘nó’
         lại có quyền lực hơn mình nhiều; dù nó chỉ lo toàn chuyện
         nhỏ như chuyện tiền bạc, nhà cửa, xe cộ. Còn ổng lại toàn
         lo chuyện lớn như chuyện Đảo Senkaku.  Chừng nào Trung Nhật
         ‘quánh’ nhau chẳng hạn?
Ông bạn nói: ‘Chính vì
         định cư ở Úc nên vật đổi sao dời, tôn ti trật tự
         gia đình đảo lộn nên những tật xấu như ‘bợp tay, đá
         đít bà xã’ thì ổng đã bỏ lại quê nhà rồi!’
Hồi
         xưa ‘chồng chúa vợ tôi’ còn bây giờ đem con vợ ra
         đằng trước, dời thằng chồng ra đằng sau nên thành ‘vợ
         chúa chồng tôi’. Mà trong hai người, người này quyền lực
         hơn người kia thì ‘nịnh’ lại ra đời! Nịnh là biểu
         hiện của sự bất bình đẳng và sống dai hơn con đỉa đói
         vì công bằng là không bao giờ có thiệt ở trên cõi đời
         này?! 
Cái mới,
         ổng học của Tây, là nịnh đầm, hôn tay người vợ hiền
         nhân ngày ‘hiền mẫu’ chẳng hạn (ngày hiền mẫu chứ
         không phải ngày tình yêu, Valentine’s Day, vì ổng thường đối
         đãi với bà xã như đối đãi với mẹ hiền).
Chẳng
         hạn, đi làm về mệt gần chết, cũng rán bắt chước Tây,
         hôn tay vợ một cái: ‘Chu choa sao mà bàn tay em ‘thơm’ (chứ
         không phải hôi!) mùi nước mắm dữ vậy?! Tay em làm anh nhớ
         quê mình tha thiết. Nhớ cơm tấm bì, chả. Nhớ canh chua cá lóc,
         nhớ cá lòng tong kho tộ! Xa nhà mà em lại mang theo được quê
         hương. Lại chịu cực khổ vì chồng, lo lắng cho con thì đáng
         được anh ‘nịnh’ một ‘cái’ lắm phải không?’
         
Do đó cứ
         ‘đàn’ lên đi, thưa quý bạn đọc thân mến!
Nghe
         ổng khuyên người viết rằng: ‘Nịnh vợ tối đa, nịnh mọi
         lúc, nịnh mọi nơi, nịnh không mắc cỡ, không cần biết nịnh
         trúng hay nịnh trật; vì mình chẳng tốn đồng xu cắc bạc
         nào cả mà còn yên nhà, lợi cửa!
Đừng ‘nịnh’ như kiểu ông
         Tiến Sĩ, Kiến Trúc Sư gì gì đó… nói trên thì
         coi hỏng có đặng đâu nha?!’ 
đoàn xuân thu.
melbourne
 
      
      Như bác Ba Phi!

Bác Ba Phi là một nhân
         vật có thật ở Đầm Dơi, Cà
         Mau những năm  thế kỷ trước (1884-1964).  Ông
         có óc hài hước, tài kể chuyện, mà chuyện lại ‘dóc
         tổ’ một cách tài tình. 
Chẳng hạn,
         có lần đi thăm đồng, theo lời ông kể, ông gặp một con
         rắn dài chừng hơn trăm thước và bề ngang cũng hơn một
         trăm thước?! Nghĩa là con rắn nó hình vuông?! 
Ai cũng biết là ông ‘dóc tổ’ rồi nhưng bà
         con nông dân tay lấm chân bùn rất khoái nghe ông kể chuyện ‘trèo
         lên cây ớt, té lọi chưn!’
Có giai thoại
         là hồi xưa, Việt Minh đêm về họp dân, kêu ông hiến
         đất. Ông cứ giơ tay lên: “Tôi xin hiến...Tôi xin hiến…”.
         Và cuối cùng số đất ông hiến nhiều gấp mấy lần số
         đất ông đang có! 
Hài hước
         nhưng chua cay! Nó có ‘súng’, nó kêu mình hiến đất,
         không hiến không được…thôi thì hiến đất của mình,
         hiến của bà con, hiến của chòm xóm luôn cho tiện bề sổ
         sách?!  Nè tụi bây lấy hết ‘cha’ nó cho rồi!
Và người viết cứ tưởng khi xa quê, xa Bác
         Ba Phi rồi thì không còn nghe ai ‘nói dóc’ nữa cho vui rồi
         chớ! Ngờ đâu tại nước Úc này, người viết còn
         may mắn gặp lại Bác Ba Phi mà không những Bác Trai mà còn
         Bác Gái nữa như mấy câu chuyện dưới đây: 
1.Một ông Mỹ dự định viết cuốn sách về những
         ngôi giáo đường nổi tiếng trên thế giới; nên ông mua
         vé máy bay, bay khắp nước Mỹ từ Nam chí Bắc.  
Ngày đầu tiên, ông đặt chân vào một
         giáo đường để chụp ảnh, ông để ý thấy có
         cái điện thoại bằng vàng, mắc trên tường, với lời
         ghi chú: một cú gọi: giá 10 ngàn đô!
Ông tò mò hỏi Cha Xứ và được trả lời rằng:
         “Nếu ông trả 10 ngàn đô thì ông có thể gọi trực
         tiếp đến thiên đường và nói chuyện với Thượng
         Đế!”
Sau đó, ông chu du khắp
         các tiểu bang nước Mỹ, từ Cali tới Texas và bất cứ giáo
         đường nào ông cũng thấy cái điện thoại bằng vàng
         và cước phí 10 ngàn đô để gọi đến thiên đường!
Cuối cùng, ông bay qua Úc để xem trong các giáo
         đường của nước Úc có cái điện thoại bằng vàng
         nào có thể gọi đến thiên đường như nước Mỹ
         của ông hay không?
Cái nhà thờ đầu
         tiên ông bước vào cũng có cái điện thoại bằng vàng,
         mắc trên tường, gọi thẳng đến thiên đường nhưng lạ
         thay chỉ tốn có 25 xu?!
Rất đổi ngạc nhiên,
         ông tìm đến Cha Xứ và hỏi: “Thưa Cha! Bên Mỹ, nhà
         thờ nào cũng có điện thoại gọi thẳng đến thiên đường
         nhưng phải tốn tới 10 ngàn đô cho một cú gọi; nhưng tại
         sao ở Úc này lại rẻ quá, chỉ tốn có 25 xu?”
Vị Cha Xứ mỉm cười, trả lời: “Vì đó
         là một cú gọi địa phương!” 
Nghĩa là nước Úc này là thiên đường; nên
         người Úc ‘vui mừng vui quá vui!’ nên thành ‘dóc tổ’!
         như chuyện dưới đây:
2.
Một nông dân từ tiểu bang Texas, Hoa Kỳ đến Úc
         du lịch. 
Ông được một nông gia
         Úc chỉ cho coi những cánh đồng lúa mì bạt ngàn xứ Úc.
         Ông Mỹ này trề môi nói: “Bên tui, nó còn rộng gấp
         đôi mấy cái này!” 
Ông Úc hơi
         quê, chỉ một đàn bò sửa đang gặm cỏ. 
Ông Mỹ cũng trề môi nói: “Ôi! cái đàn
         bò bên Texas của tui còn nhiều gấp đôi. Nhiêu đây nhằm
         nhò gì!” 
Ông Úc cụt hứng, hết
         khoe. 
Bỗng có một bầy kangaroos chạy rào
         rào trước mặt. Ông Mỹ, hồi nhỏ tới lớn, chưa thấy con
         kangaroo lần nào nên vọt miệng hỏi: “Ồ! Cái con gì vậy?”
Ông nông gia Úc, giả bộ ngạc nhiên, hỏi lại:
         “Bộ cái xứ Texas của ông hỏng có con cào cào, châu
         chấu nào hay sao?”
Thiệt là ‘dóc Ba
         Phi’ hết biết!
3.
Nhưng dóc vậy cũng chưa nhằm nhò gì khi so với Bà
         Bộ Trưởng Bộ Gia Đình, Jenny Macklin, của Chính Phủ Liên Bang
         Úc, giờ đang do Đảng Lao Động lãnh đạo.
Vì muốn cắt giảm thâm thủng ngân sách Liên Bang trong
         vòng 4 năm tới một số tiền là 728 triệu đô Úc, nên
         bà Bộ Trưởng chuyển trợ cấp cho các các bậc cha mẹ Úc
         thất nghiệp mà phải nuôi con nhỏ (Parenting Payment) qua trợ cấp tìm
         việc (Newstart Allowance) chỉ còn có 35 đô một ngày. 
Khi trả lời báo chí, trong một cuộc phỏng vấn,
          Bà Bộ Trưởng, lãnh lương 6321 đô một tuần,
          có thể sống sót với 35 đô một ngày này hay
         không?
Bà ta nói: “Được chớ!”
Thiệt người
         viết cũng xá ‘bà Ba Phi Úc’ này ba xá. Vật giá như
         vầy, 35 đô một ngày, thì làm sao mà sống cho được
         hỡi trời!?
4.
Và chắc vì chán như cơm nếp nát cái cảnh nói dóc
         của các chánh trị gia xứ Úc cho nên mới đây một con trăn
         dài 3m ở tiểu bang Queensland, cùng quê với bà Bộ Trưởng, đã
         từ bỏ thiên đường ‘Down Under’, lên đường bôn tẩu.
         
Nó bám trên cánh máy bay Qantas QF 191,
         suốt hai giờ, từ thành phố Cairns  đến Port Moresby, thủ
         đô của Papua New Guinea.
Nhưng nhiệt độ bên
         ngoài máy bay là trừ 12 độ C với sức gió 400 cây số giờ.
         Gió đánh vào cái đuôi còn ló ra ngoài chừng ba tấc,
         kéo dãn thân nó ra. Con trăn này trở thành một lá cờ
         đuôi nheo bất đắc dĩ, bay phất phới cho đến khi máy bay đáp
         xuống phi trường thì tội nghiệp thay! nó đã lặng lẽ từ
         giã cỏi đời ô trọc sao mà dóc quá tay này rồi!
Kết: Nói dóc cho vui như Bác Ba Phi thì được!
         Chứ mà nói dóc, có tà ý, có dã tâm, nói lấy
         được như bà Bộ Trưởng Bộ Gia Đình chánh phủ Liên
         Bang Úc này thì nói thiệt là ngày người viết ngày
         còn kẹt lại ở quê nhà,  sau khi miền Nam Việt Nam thất
         thủ đã nghe đầy cả hai cái lỗ tai này rồi! 
Nên xin quý ông, quý bà… chánh trị gia xứ
         ‘Úc thòi lòi’… Em đã đi làm đóng thuế nuôi
         quý ông , quý bà… Nên xin quý ông, quý bà niệm tình
         tha cho ‘Em’ một bàn đi nhá! Xin đừng có ‘Ba Phi’ em nữa!
         Được không ạ?!
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Người lính!

1. Chiến Trường
Vừa nhô đầu lên một chút
         khỏi giao thông hào, để quan sát địch quân thì  anh
         binh nhì thấy tim mình như bị ai xiết vào đau nhói.  Trước
         mắt mình, thằng bạn thân cùng chiến đấu lâu nay, vọt khỏi
         giao thông hào, thét xung phong, chạy tới…rồi trúng đạn, ngã
         vật xuống. 
Tiếng đạn của địch quân vẫn rít qua đầu. Người
         lính xin với viên Trung Úy, đại đội trưởng, cho anh bò lên
         kéo xác bạn mình.
‘Tùy mầy!
         Nhưng tao nghĩ  không làm được gì đâu! Chắc
         nó chết rồi! Tụi nó bắn rát quá mà mày bò lên
         thì nguy hiểm lắm! Chết như chơi!’
Người
         lính không quan tâm đến lời khuyên của viên Trung Úy. 
         Anh bò lên khỏi giao thông hào và trườn lên về phía
         trước. Súng vẫn nổ liên hồi. 
Kỳ diệu thay,
         anh đến được xác bạn, vác vội lên vai, chạy thiệt nhanh
         trở lại.  Cả hai thân người cùng ngã nhào xuống
         rãnh.  Tiếng đạn vẫn réo trên đầu!
Viên
         Trung Úy cúi nhìn, xem xét lại vết thương trí mạng, máu
         loang cả màu áo trận của người lính vừa ngã xuống, rồi
         nói với anh binh nhì: ‘Thấy chưa! Tao đã nói rồi: Không
         đáng liều lĩnh như vậy. Nó chết rồi! Mà mầy cũng sém
         đi luôn!.’
Người lính trả lời:
         ‘Đáng liều lĩnh lắm chứ ông Thầy!’
Viên Trung Úy nói: ‘Đáng cái gì? Bề
         nào thì nó cũng đã chết!’
‘Không! Khi em bò lên, nó vẫn còn đang hấp hối!’
         
Nó nói với em rằng: ‘Tao biết
         mầy không bao giờ chịu bỏ tao đâu !’

2. Qui cố
         hương!
Từ cuộc chiến tranh khốc liệt Việt Nam, cuối cùng thì
         người lính cũng trở lại được quê nhà. 
Từ San Francisco, anh gọi điện về cho ba má mình.
         
‘Má  ơi! Ba ơi! Con về
         tới rồi; nhưng con xin ba má một điều: Con có một người bạn
         đồng ngũ. Con muốn đưa nó về nhà mình với con!’
Ba má anh trả lời: ‘Được! con à!’
Người con tiếp tục: ‘Nhưng con có cái này
         phải nói cho ba má biết trước. Nó bị thương rất nặng
         lúc hành quân. Nó dẩm phải một trái mìn. Mìn nổ…
         cắt mất của nó một chân và một cánh tay rồi!’ Nó
         quay về nước và không biết sẽ đi đâu mà ở. Con muốn
         nó về sống với gia đình mình!’
‘Nè con! Ba má rất đau buồn khi biết chuyện này!
         Nhưng chắc con không hiểu được là yêu cầu của con có
         quá đáng lắm không?  Chúng ta có cuộc đời
         của chúng ta quen sống. Bây giờ con mang về một người bạn chiến
         đấu chịu nhiều thương tật nặng nề như thế là vô
         tình con mang cả một gánh nặng đặt lên vai cả gia đình
         mình. Đừng để gánh nặng quá sức đó chen vào cuộc
         sống của chúng ta! Ba má nghĩ con nên về nhà và quên người
         bạn đó đi. Tự cậu ấy sẽ tìm cách sống mà! Lo lắng
         mà chi!’
Nghe tới đây người
         lính cắt ngang cuộc gọi và gác máy. Gia đình không nghe được
         thêm tin tức gì của anh nữa.
Vài
         ngày sau. Cảnh Sát San Francisco gọi cho ba má anh và báo rằng anh đã
         nhảy lầu tự sát!
Ba má anh hết sức đau
         buồn, vội vã đáp chuyến bay lên San Fancisco và được Cảnh
         Sát đưa đến nhà xác bệnh viện thành phố để nhận
         dạng con mình.
Ba má nhận ra anh ngay và trong nỗi ngạc nhiên đến kinh hoàng
         hiện lên ánh mắt: Người con yêu quý của họ chỉ còn
         lại mỗi một chân và mỗi một cánh tay!
đoàn xuân thu.
melbourne
phỏng dịch từ trang web :
Moral Stories dưới đề mục: “Inspirational Stories,
Motivational Stories” | by AcademicTips.org, 
tác giả vô danh.
      
      Ngày thứ
         sáu đẫm máu! tang thương!
.
 
Sáng thứ sáu, 14 tháng chạp, năm 2012, còn
         đúng 11 ngày nữa là tới lễ Giáng Sinh. Kinh Hoàng! 
Sau khi bắn chết người Mẹ đã mang nặng, đẻ đau
         ra mình tại nhà, đường Yoganda, thị trấn nhỏ Newtown, chỉ khoảng
         27 ngàn cư dân, cách Newyork khoảng 60 dặm phía đông bắc, Adam
         Lanza, 20 tuổi, lái xe của Mẹ y đến trường Newtown's Sandy Hook Elementary
         School.
Trường có chừng 700 học sinh, tuổi từ 5
         tới 10.  Y mặc áo giáp và mang theo 3 khẩu súng: hai súng
         ngắn và một khẩu súng trường.
Adam Lanza đã bắn
         chết cô Hiệu trưởng Dawn Hochsprung và một chuyên gia tâm lý
         của nhà trường rồi y lầm lì tiến vào hành lang các lớp
         học. 
Cô giáo Kaitlin đang dạy lớp 1, vội
         vã đóng cửa lớp và bảo học sinh núp trốn trong phòng
         vệ sịnh và may mắn thay, lớp học đầu tiên này trên con
         đường cuồng sát của y… còn sống sót!
Cô
         Kaitlin Roig thuật lại:
"I told them we had to be absolutely quiet, because
         I was just so afraid if he did come in, then he would hear us and just start shooting the door," 
Tôi bảo các em học trò hãy cực kỳ im lặng vì
         tôi sợ y ta khi bước ngang qua lớp, nghe tiếng chúng tôi, hắn sẽ
         bắn vào cửa để xông vào”
Lớp
         học kế bên không còn cơ hội sống sót như vậy nữa.
         Hung thủ xông vào và bắn chết tất cả 14 em học sinh và cô
         Lauren Rousseau, 30 tuổi . 14 em mới vừa 6 hay 7 tuổi, sợ hãi chui rúc vào
         nhau và tên cuồng sát này nhẩn tâm bắn chết hết tất cả.
Khi cảnh sát vào được phòng học, nghe tiếng kêu rên, sau
         khi dời xác các em bị giết chết rồi, họ tìm được
         một bé trai đang hấp hối, vội chở em đến nhà thương
         nhưng em đã chết trên đường tới bịnh viện.
Cuộc bắn giết này xãy ra trong phạm vi hai lớp học và
         chỉ trong vòng vài phút.
Còn những lớp
         học khác khi nghe tiếng súng nổ, các thầy cô khóa cửa lớp
         lại và đưa các em trốn vào trong tủ.
Khi
         cảnh sát đến hiện trường lúc 9:38 thì hung thủ tự sát.
         
6 người lớn và 18 trẻ em bị giết ngay tại
         chổ và hai em chết trên đường đi cứu cấp và chỉ duy
         nhất một người bị thương còn sống sót.
Nước
         Mỹ, năm rồi, có 9000 người bị giết bằng súng trong khi đó
         ở Đức là 170 và Canada 150. 
Đây là cuộc
         tấn công bằng súng gây chết người đứng hàng thứ hai
         sau vụ thảm sát ở trường đại học Virginia Tech năm 2007 làm
         32 người mất mạng và nhiều người khác bị thương
Tòa Bạch Ốc và một số
         tiểu bang trong Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ treo cờ rũ.
Tổng thống Obama không cầm được nước
         mắt trước thảm kịch này. 
‘Lòng tôi trĩu nặng nỗi đau buồn này. Xin chia sẻ
         cùng với cha mẹ, ông bà, anh, chị em của những em xấu số và
         gia đình của các cô giáo thiệt mạng trong nỗi tang thương
         này!’
"Our hearts are broken today, for the parents, grandparents,
         sisters and brothers of these children, and for the families of the adults who were lost," 
Nhưng
         ông thị trưởng New York, Michael Bloomberg, đòi hỏi phải hành động
         ngay tức khắc. 
‘Chúng ta nghe quá đủ về
         những lời hùng biện. Cái cần là hành động ngay từ Tòa
         Bạch Ốc và Lưỡng Viện Quốc hội đế chấm dứt những
         vụ giết người kinh khiếp như ở Newtown!’
Nhìn
         lại những cuộc bắn giết kinh hoàng trong lịch sử Hoa Kỳ, ta thấy:
1984: James Oliver Huberty bắn chết 21 người tại McDonald's ở California
1986: Một nhân viên giết 14 người tại Sở Bưu Điện
         Oklahoma
1991: George Hennard giết 23 người tại một cafeteria
         ở Texas
1999: Hai sinh viên trường trung học Columbine
         giết 13 và làm bị thương 20 người trước khi tự sát
2007: Môt sinh viên bắn chết 32 người và bắn bị thương
         nhiều người khác tại trường đại học kỹ thuật Virginia.
2009: 13 người bị giết tại  căn cứ quân sự
         Ford Hood, Texas
2012: James Holmes giết 12 người và làm
         58 người bị thương tại rạp chiếu phim Aurora, Colorado.
Những người dân vô tội chết đã nhiều rồi
         và thảm sát ngày thứ sáu 14/12/2012 là một biển máu trong
         nhiều biển máu… 
Xin hãy tìm cách nào đó
         ngăn lại bàn tay quỷ dữ để cho các em thơ bỏ mạng ngày
         thứ sáu tang tóc đẫm máu này còn chút an ủi trên chốn
         thiên đường là cái chết của các em đã làm thức
         tỉnh nền văn hóa súng của Hoa Kỳ!
Xin đốt
         nến cầu nguyện cho các em và các cô giáo, các nhân viên
         nhà trường Newtown's Sandy Hook Elementary School  đã bỏ mình
         một cách đau thương và tức tưởi trong mùa Giáng Sinh bi
         thảm năm nay!
đoàn xuân thu
melbourne.
_________________________________
      
      Tình
         anh như ngọn hải đăng!


Có người bạn văn, thường tâm sự với
         người viết về bà vợ rất thích ‘ca trù’, vừa gởi
         cho người viết hai câu chuyện tình cảm động về một chàng
         trai có người yêu mù lòa tăm tối và một người chồng
         có vợ phải sống trong cảnh tối tăm. 
Người
         viết xin lược dịch, để chia sẻ cùng quý độc giả thân
         mến, nhất là quý ông, cùng một cánh phe ta. Khi yêu, ta hy sinh
         tất cả cho người mình yêu, coi như thân nầy kể bỏ. Tình
         anh làm sáng lại đời em!
1.Có cô gái mù, cô căm
         thù thân phận mù đui của mình. Cô căm thù tất cả
         mọi người trừ người yêu của cô. Anh ấy luôn ở cạnh
         bên để giúp đở khi cô cần tới. Cô nói nếu có
         thể sáng mắt, cô sẽ kết hôn với anh!
Rồi một ngày, có người hiến cho cô đôi mắt
         và rồi cô nhìn thấy rõ cuộc đời đục trong…và
         cả người mình yêu dấu! 
Người yêu
         cô nói: Bây giờ em đã sáng mắt rồi!  Em có
         đồng ý làm vợ anh không?
Người con gái
         kinh hoàng khi nhận ra anh cũng mù đui, tăm tối như mình thuở trước
         nên từ chối lời cầu hôn. 
Anh rơi nước
         mắt, rồi bỏ ra đi. Và sau đó, gởi lại cho em một lá thơ:
Em yêu! hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của
         anh!
“Just take care of my eyes dear!
2.Còn câu chuyện thứ hai là: Hành khách trên chuyến
         xe bus cảm thông nhìn người phụ nữ trẻ đẹp, dùng cây
         gậy màu trắng, cẩn thận lần dò tìm bực cửa xe. Cô trả
         tiền cho tài xế rồi dùng tay, xúc giác, để xác định
         hàng ghế, rồi xuyên qua  lối đi, đến được
         chiếc ghế mà ông tài xế nói với cô là còn trống.
         Cô ngồi xuống, đặt cái cặp táp lên đùi và để
         cây gậy dò đường tựa vào chân mình.
Susan, 34, mù đã một năm. Do sự chẩn đoán nhầm
         lẫn, chữa trị muộn màng, cô mất dần thị lực, rồi mù
         hoàn toàn, chìm đắm trong bóng tối đêm đen, trong buồn
         bã, tuyệt vọng và tự ti mặc cảm. Tất cả bây giờ là
         phải dựa dẫm vào Mark, chồng cô.
Mark là sĩ
         quan không quân. Anh yêu Susan tha thiết. Khi cô mất thị lực, anh đau
         đớn nhìn vợ mình chìm sâu trong tuyệt vọng. Anh quyết định
         giúp vợ mình tìm lại sức mạnh và lòng tự tin để
         có thể sống đời tự lập.
Cuối cùng,
         sau bao ngày đau khổ, Susan cũng muốn quay trở lại làm việc để
         khuây khỏa tìm quên! Nhưng làm sao để đi đến được
         sở làm? 
Hồi xưa cô thường đi
         xe bus. Nhưng bây giờ, một mình ra thành phố khi mù lòa như
         thế nầy quả là một chuyện làm cô cảm thấy kinh hoàng
         khi nghĩ tới! 
‘Em mù!’ cô trả lời
         một cách cay đắng. ‘Làm sao em biết được em sẽ đi đâu?
         Em có cảm giác là anh đã bỏ rơi em!’ ! 
Mark nghe những lời này mà cõi lòng tan nát nhưng anh
         biết mình sẽ phải làm gì! Anh hứa với Susan rằng mỗi sáng
         và mỗi chiều anh sẽ cùng đi xe bus với em cho đến khi em tự đi
         được một mình mà không cần anh giúp.
Và những gì xảy ra đúng như vậy. Suốt hai tuần
         liền, Mark trong bộ quân phục, đưa Susan đi làm và đón cô
         về mỗi ngày. Anh dạy cô dựa vào những giác quan khác, nhất
         là thính giác, để xem coi mình đang ở chổ nào; để
         quen thuộc với môi trường xung quanh. Anh giúp cô ấy kết bạn với
         những viên tài xế xe bus, người có thể thay anh, coi chừng cô
         và dành sẳn cho cô một chổ để ngồi.
Sau hai tuần làm quen, cuối cùng Susan quyết định là mình
         có thể đi xe bus một mình. Sáng thứ hai, trước khi rời nhà,
         Susan choàng tay ôm Mark, người bạn đồng hành trên xe bus với
         mình bấy lâu, người chồng, người bạn đời yêu dấu
         của cô! Nỗi hàm ơn làm Susan rơi nước mắt vì sự chung
         thủy, kiên nhẫn và tình yêu của Mark dành cho mình. Cô từ
         giã và lần đầu tiên họ đi làm theo hai ngã khác nhau.
         Thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm… ngày qua ngày… Susan tự
         đi được một mình và cảm thấy sung sướng khi mình lại
         trở nên tự lập.
Vào sáng thứ sáu,
         Susan đón xe bus như thường lệ và khi cô trả tiền vé để
         xuống xe người tài xế nói:  ‘Chàng trai đó!
         Tôi thật lòng khâm phục ông ấy biết bao!’
Susan không rõ là người tài xế nói chuyện với
         mình hay đang nói với người nào khác. 
Nói cho cùng, ai lại khâm phục một người phụ nữ
         khiếm thị như mình đang tìm cách sống lại như những ngày
         trước khi rơi vào tăm tối?
Tò mò, cô
         hỏi người tài xế: ‘Tại sao ông lại nói ông khâm phục
         tôi?’
Người tài xế trả lời:
         ‘Thật là hạnh phúc cho cô khi có người hết lòng lo lắng
         và bảo vệ cho cô!’
Susan không hiểu
         người tài xế nói gì, bèn hỏi lại: ‘Ông nói vậy,
         có nghĩa là sao?’
Người tài xế trả
         lời:  ‘Mỗi sáng, suốt mấy tuần qua, có chàng thanh
         niên mặc quân phục, đứng ở góc đường, dõi mắt
         trông theo khi cô vừa bước xuống xe bus. Anh chờ, để đoan chắc
         là cô băng qua lộ an toàn.  Anh chờ,  cho đến
         khi cô bước lên bực thềm công sở, Anh gởi cho cô cái hôn,
         vẫy tay chào, rồi mới bước  đi. Cô thật là một
         người may mắn!’ 
Nước mắt vì sung sướng
         ràn rụa chảy trên má Susan. Dù không thể trông thấy chồng
         mình nhưng cô luôn luôn cảm thấy sự hiện diện của anh. Cô
         vô cùng may mắn vì anh đã cho cô một món quà còn quý
         hơn là thị lực. Món quà tình yêu đó sáng như là
         một ngọn hải đăng trong đêm tối bất kể đôi mắt cô
         nay đã mù rồi! 
Chuyện tình đẹp như
         mơ đó làm người viết nhớ tới tiếng hát Whitney Houston And
         so you'll go, and yet you know. That I'll think of you each step of my way. And I will always love you! I will always love
         you! 
Khi em đi và em biết rằng anh dõi theo
         từng bước chân em! Anh mãi mãi yêu em! Anh mãi mãi yêu em!


3.Tây yêu em, hy sinh cao cả như vậy thì Việt mình cũng
         chẳng có thua gì!
Trong đêm thi chung kết
         ngày 10 tháng 9 năm 2012, với ba món ăn: Salad
         cua papaya Thái, cơm tấm sườn ốp-la Việt Nam và kem
         dừa chanh, Cô gái khiếm thị gốc Việt đoạt
         giải Vua đầu bếp Mỹ  Chistine Hà,
          gốc Việt, 32 tuổi, đến từ Houston, Texas là
         thí sinh khiếm thị đầu tiên trong lịch sử giành chiến thắng vinh quang trong cuộc thi MasterChef
         ở Mỹ. 
Bắt đầu từ năm
         1999, Christine  bắt đầu mắc căn bệnh viêm
         thần kinh thị giác (neuromyelitis optica: một chứng bệnh xảy ra tại hệ
         thần kinh trung ương, gây ảnh hưởng lên thị lực và tủy
         sống). Từ sau khi mắc bệnh, thị lực một bên mắt cứ giảm dần, cho đến năm 2007,  Christine hầu
         như không thấy được gì nữa.
Vinh quang cộng với sự giàu sang
         sẽ đến: với tiền thưởng, tiền hợp đồng viết sách,
         Christine Ha sẽ thành triệu phú đô la. Thật đáng khâm phục!
Tuy nhiên người còn đáng khâm phục hơn nữa
         là người bạn đời của Christine. Anh dõi theo từng bước em
         đi. Anh là ngọn đèn biển của đời em!
Người viết tin rằng Christine cũng tin như vậy. Nhìn anh đẩy
         tiếp chiếc xe, bên cạnh người vợ, phải dùng gậy để
         dò đường, ra dự cuộc thi được truyền hình cho hàng
         triệu khán giã trên nước Mỹ và toàn thế giới xem, không
         ai mà không cảm động đến rơi nước mắt! Hành động
         nhỏ nhưng ý nghĩa thật lớn biết bao!
4.Để kết bài tạp ghi này người viết có đôi lời
         với: ‘Tình em sáng mãi đời anh!?’
Vợ yêu! Dù yêu em, lấy em, anh đã trở thành ‘mù’…
         ‘quáng’. 
Nhưng cám ơn ‘má
         bầy trẻ!’  Em là ngọn hải đăng, đèn biển
         của đời anh. Anh không kể khổ gì hết, vì vốn thân phận,
         đời anh là như vậy rồi. Chứ anh không như ‘thằng’ bạn
         văn của anh nói trên đầu bài là nó cứ than phiền: có
         con vợ mà nó cứ ‘ca trù’ hoài?! Chắc có lẽ tại
         ‘y ta’ chưa tìm được ngọn đèn biển đích thực
         của đời mình như anh đã tìm thấy em trong cuộc đời
         tăm tối này!  Hỡi má…thằng ‘cu’! 
Trong tình yêu, phe cánh chúng ta thiệt đáng phục
         biết bao? 
đoàn xuân
         thu
melbourne.
      
       Mùa đông Quý Châu
         lạnh quá! Ngoại ơi!             
          


  
Hàng năm khi những ngón tay giá
         lạnh của mùa đông về, chạm lại vào thân thể những
         người vô gia cư, rét buốt! Những mảnh đời càng bất
         hạnh hơn trong nỗi cơ hàn. Cơ là đói. Hàn là lạnh,
         rét. Cơ hàn là đói lạnh. Khi bao tử rổng không, thì cái
         lạnh càng thêm khắc nghiệt! 
Mùa đông
         năm nay có thể đến rất sớm ở Quý Châu, Trung Quốc, khi người
         viết đọc cái tin chua xót: 5 trẻ em vô gia cư Trung Quốc chết
         ngạt trong thùng rác đặt trên đường phố, làm gợi nhớ
         đến truyện ngắn xuất bản lần đầu năm 1845, Cô bé bán
         diêm (The Little Match Girl) của nhà văn Đan Mạch Hans Christian Andersen. 
Câu chuyện về niềm hy vọng và ước mơ đã
         chết của em bé bán diêm trong đêm Thiên Chúa sắp chào
         đời!:
…Que thứ nhất bật lên, hơ tay trên ngọn lửa
         ấm áp sáng bừng như cây nến nhỏ, em tưởng mình đang
         ngồi trước chiếc lò sưởi sắt to với chân đế và
         tháp trang trí bằng đồng. Lửa vụt tắt, lò sưởi biến
         mất, chỉ còn lại trong tay em là nửa que diêm cháy dở.
Cô bé
         bật que diêm thứ hai, bức tường trước mặt bỗng trở nên
         trong suốt, bé nhìn thấy trong nhà là một bàn ăn phủ khăn
         trắng như tuyết với con ngỗng quay nhồi táo và mận khô đang
         bốc hơi nghi ngút. Và lạ kỳ chưa! con ngỗng bỗng từ trên
         đĩa nhảy xuống, lạch bạch tiến về phía em với dĩa và
         dao cắm ở ngực. Bỗng que diêm phụt tắt, chẳng còn gì ngoài
         bức tường dày tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo ngay trước
         mặt.
Bé bật một que diêm nữa, và thấy mình
         đang ngồi dưới cây thông Noel trang hoàng dây nến và tranh rực
         rỡ. Với tay về phía cây thông, que diêm tắt lịm, em thấy ánh
         nến bay lên cao, cao mãi trông như những vì sao. Rồi một vì
         sao rơi xuống, "Ai đó đang từ giã cõi đời.", em bé
         nghĩ vì nhớ đến lời bà, người duy nhất yêu quý mình
         trên cõi đời này.
Cô bé bật que diêm thứ tư,
         ánh sáng bỗng bao trùm, giữa vầng sáng, bà đang đứng
         đó, mỉm cười hiền hậu và âu yếm. "Bà ơi!",
         em khóc nấc lên, "Bà mang cháu đi cùng nhé! Cháu biết
         bà sẽ rời bỏ cháu khi que diêm cháy hết, bà sẽ biến
         mất như chiếc lò sưởi ấm áp kia, như chú ngỗng quay và
         cây thông rực rỡ". 
Em vội vàng cho cả gói diêm
         vào ngọn lửa, ánh sáng bừng lên còn hơn cả vầng dương
         và bà trông như chưa đẹp lão, cao lớn đến thế bao giờ.
         Bà ôm em trong vòng tay rồi cả hai cùng bay lên, trong ánh sáng
         và niềm hân hoan, xa dần mãi mặt đất, đến với Chúa,
         đến nơi không còn đói khát và nỗi khổ đau.
Rạng sáng
         hôm sau, người ta thấy cô bé đáng thương đang ngồi tựa
         vào tường, má ửng hồng, nụ cười nở trên môi. Em đã
         chết cóng, tay vẫn nắm chặt những que diêm, một nhúm đã
         cháy tàn…


  
Hơn 150 năm sau, câu chuyện thương
         tâm ở xứ  Đan Mạch xa xôi đã trở thành một
         sự kiện bi thảm ở Trung Quốc. Sáng thứ sáu, ngày 16, tháng
         11, thành phố Bijie, tây nam tỉnh Quý Châu, nhiệt độ xuống tới
         6 độ C, một người nhặt rác tình cờ phát hiện thi thể
         của 5 em nhỏ chết ngạt, vì thán khí, bên cạnh một đống
         than đang cháy dở trong thùng rác. 
Các em đã
         chui vào cái thùng rác ngang 1.3m, dài 1.6m, trốn cái lạnh cắt
         da bằng cách đốt than lên để sưởi. Các em đóng cửa
         thùng rác lại, để tránh cơn gió Đông và các em
         đã đóng lại cuộc đời mình vĩnh viễn khi tuổi mới
         lên mười…
Cái chết bi thảm của
         5 đứa trẻ làm bùng lên nỗi niềm căm giận từ dư luận;
         nên  chính quyền tỉnh Quý Châu trước sự phẫn
         nộ của nhân dân đã ‘chỉ’ lung tung. 
Một chính quyền của Bí thơ tỉnh ủy ‘Đổ
         Thừa!’. Tám quan chức ‘cắc ké, cò con’ bị sa thải hoặc
         đình chỉ chức vụ tối 19/11. Phải có ‘thằng’ nào
         chịu tội chớ với điều kiện không phải là ‘tao’. Vậy
         thôi! 
Còn chính quyền Trung Ương của Ôn
         Thừa Tướng sao không thấy động tĩnh gì hết, chỉ im re?!
Mấy lần trước, khi đất nước Trung Quốc gặp
         thiên tai như động đất hay lũ lụt thì  Ôn Thừa
         Tướng đều vội vã đi thăm nhưng không quên lận lưng
         theo chai dầu ‘Nhị Thiên Đường’ để nếu cần, thì
         xức vào mắt, mà khóc thương cho những cảnh đời bi thảm
         của quần chúng ‘nhân dân’ đang ‘nhăn răng’ ra vì
         đói khổ.
Ôn Thừa Tướng đã
         chia sẻ bữa cơm đạm bạc với những kẻ khốn cùng nên
         truyền thông Trung Quốc ‘đè’ Thừa Tướng ra, mà gắn
         cho cái tiếng thân thương ‘Ông Ngoại Ôn’ (Grandpa Wen) 
  

Vậy mà mới đây cái ‘thằng’ nhà
         báo phản động ‘Thời Báo Nữu Ước’ (The New York Times) dám
         chạy tin rằng: tài sản chìm nổi của gia đình Ôn Thủ Tướng
         không thể nào đếm nổi. Vì mỏi miệng lắm, xéo quai hàm,
         mà chưa chắc đã đếm xong?!
Ôn Thừa Tướng
         tục danh là Ôn Gia Bảo, bảo vật của gia đình nên Ông Ngoại
         lên ngôi Thừa Tướng năm 2003 cho tới nay mà Gia Bảo của Ôn
         Thừa Tướng đã lên tới 2.7 tỉ đô la.  Và
         tháng 11 năm 2012 là Ngoại xuống rồi, nếu không, chắc Gia Bảo
         còn nhiều…nhiều tỉ nữa.  
Chắc
         tay Bạc Hy Lai, vì mất chức Bí Thơ Trùng Khánh, nên thù Ngoại,
         chơi xỏ bằng cách ‘xì’ thông tin tối mật này cho bọn
         phản động nước ngoài  nhằm ‘bôi tro, trét trấu’ lên mặt Ngoại.
Nó nói rằng:
         má Ngoại tức bà “Cố’, 93 tuổi rồi, mà còn đầu
         tư vào công ty Bảo Hiểm Ping An 120 triệu đô Mỹ.
Còn phu nhân của  ‘Ngoại’, tức Bà
         Ngoại, lợi dụng uy quyền của chồng mình để nhận hoa hồng
         ‘khủng’ trong việc mua bán kim cương.
Còn
         con trai của Ngoại, gọi là ‘Cậu’, là Xếp của công ty Unihub.
         Con gái của ‘Ngoại’, gọi là ‘Dì’, thì có cổ
         phần trong công ty vàng bạc đá quý Gallop. 
Ôn Thừa Tướng đòi thưa ‘thằng’ báo New York
         Times, của con cọp giấy Mỹ, ra tòa về tội đặt điều, bêu
         xấu lãnh đạo!
Và có lẽ Ngoại bận
         ‘thưa’ mấy thằng phản động ‘Bạch Quỷ’ ra ba tòa
         quan lớn cho nó biết thân vì đặt điều láo khoét, 
         nên ‘Ngoại’ quên bẳng đi lời kêu than thống thiết,
         không những của 5 em nhỏ chết thảm ở Quý Châu mà còn
         cả chừng 1.5 triệu  em bé Trung Quốc đang lang thang trên nẻo
         đời cơ nhở khi mùa đông đã tới sát bên khung cửa.
Mùa đông Quý Châu, Mùa đông Trung Quốc năm nay
         lạnh quá! Ngoại ơi!
đoàn xuân thu.
melbourne
______________________________________________
      
      Thương tiền bá tánh!!!


Đạo Phật xuất hiện ở nước ta gần hai nghìn năm trước.
         Người sáng lập ra đạo
         Phật là Thái Tử Tất-đạt-đa (Sidharta) ở Ấn Độ.  Ngài
         là Thích Ca Mầu Ni (Sakia Muni), tức là Phật Tổ.
Người Việt Nam ta, phần đông theo đạo Phật, thường
         hay đến chốn chùa chiền cúng lễ và thờ Phật ngay trong nhà
         mình.  Ở các
         chùa nổi tiếng, những ngày mồng một, ngày rằm, ngày tết,
         ngày lễ, Phật Tử đến lễ rất đông, 
Tư tưởng của đạo Phật rất rộng, rất
         sâu. 
Phàm là con người, chớ có những
         ham muốn thấp hèn, đừng làm điều xấu, điều ác, nghĩa
         là phải từ bi bác ái với nhau. Có như thế, mới thoát
         khổ, không bị nghiệp báo.  Triết lý đạo Phật
         dạy mọi người sống có đức, có nhân và hợp lòng,
         hợp sức với nhau làm cho xã hội trở nên tốt đẹp. ‘Thứ
         nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa’ 
Phật tại tâm - là triết lý có ý nghĩa
         rất cao đẹp và sâu xa- Phật chính ở cái tâm, ở lòng
         lương thiện của mỗi người, từ ngay trong gia đình của mình
         đến các mối quan hệ xã hội.
Từ tư tưởng,
         triết lýđó, Phật cũng dạy Phật Tử: Tam Quy, Ngủ Giới: 
Tam Quy : Tam
         là 3 , quy là nương tựa. 
1/ Quy y Phật : nương tựa vào Phật, người đã sáng tạo ra đạo Phật .
2/ Quy y Pháp : nương
         tựa vào các điều dạy của Phật .
3/ Quy y Tăng : nương
         tựa vào các Tăng Sĩ
         của Phật Giáo để học đạo .
Ngủ là 5 , giới là điều
         răn cấm . Năm điều giới
         cấm đó là :
1/ Không sát sinh .
2/ Không  trộm
         cắp.
3/ Không tà dâm .
4/ Không  nói dối.
5/ Không  uống rượu.
Những  giới cấm căn bản đó từ xưa cho
         tới bây giờ đã giúp rất nhiều trong việc gìn giữ kỷ
         cương, giềng mối của xã hội được bền vững trước
         mọi biến động của cuộc đời. 
Và
          trong văn hóa, văn chương Việt Nam hình ảnh ngôi chùa
         ở một làng quê nào đó và tiếng chuông chùa ngân
         nga mỗi buổi chiều tà là âm thanh, hình ảnh thanh bình của
         quê hương, luôn thao thức trong lòng những người con xa quê, xa
         xứ…
Nhà thơ Xuân Tâm khi mất mẹ,
         đã than thở rằng:… ‘Hoàng hôn phủ trên mộ. Chuông chùa nhẹ rơi rơi. Tôi thấy tôi mất mẹ.
         Mất cả một bầu trời!’ 
Lời thơ làm
         người viết nhớ lại ngày xưa cùng thân mẫu viếng chùa
         Tam Bảo ở Rạch Giá, Kiên Giang thời thơ ấu. Hình ảnh đẹp
         về mẹ hiền, về ngôi chùa ở một làng quê, những sư
         cụ, bà vãi, sư thầy, chú tiểu đầu ba vá miếng vùa,
         là những hình ảnh đẹp, khó phai mờ trong tâm trí, nhứt
         là của những kẻ tha hương.
Thế nên khi
         đọc những câu chuyện có tính cách xỏ xiên, bêu xấu
         tăng sĩ là người viết có cảm giác như là họ xúc
         phạm tới chính tới bản thân mình. 
Như chuyện Lỗ Trí Tâm trong
         Thủy Hử của Thi Nại Am trong văn học cổ điển Trung Quốc. Người
         viết xin chép lại một đoạn:
Lỗ Trí Thâm tên thật là
         Lỗ Đạt, vốn làm chức Đề hạt ở Đông Kinh, là người lực lưỡng, mặt tròn tai lớn,
         mũi thẳng mồm vuông, hai bên mép có một hàng râu xoăn xoăn,
         mình cao tám thước Tàu. Vì giết Trấn Quan Tây Trịnh Đồ nên bị truy nã, phải xuống tóc đi tu trên
         núi Ngũ Đài Sơn, làm môn đệ của trưởng lão Trí Chân.  Sư cụ đặt pháp
         danh Lỗ Đạt là Trí Thâm và dạy bảo Tam Quy, Ngủ Giới.
Nhưng Lỗ Trí Thâm là nhà sư ‘casual’, nhà sư thời
         vụ, vì trốn sai nha, kẹt quá phải làm ‘sư’, cũng như
         trong câu ca dao của ông cha mình thời khẩn hoang miền Nam: Đến đây
         gặp vịt cũng lùa. Gặp gái cũng chọc, gặp chùa cũng tu! Nên
         khi thèm rượu, quên hết lời sư phụ, Lỗ Trí Thâm ‘bò’
         xuống Hạnh Hoa Thôn kiếm nhậu:
- Tôi muốn mua rượu uống chơi,
         xin chủ nhân bán cho tôi một ít. Chủ hàng đem rượu đến,
         Trí Thâm uống luôn mấy mươi be, rồi ngửi thấy mùi thịt
         thơm xông đặc lên mũi liền đứng dậy chạy vào sân
         trong thấy bên cạnh tường có nồi thịt chó đương nấu
         bèn bảo với chủ hàng rằng: Trong nhà có thịt chó sao bác
         không bán cho tôi ?
Thưa ngài! Tôi sợ những
         người ‘xuất gia’ không xơi được thịt chó, cho nên
         không dám hỏi.Tiền đây hãy bán cho tôi nửa quầy. Chủ
         hàng lấy nửa quầy thịt chó mang ra để trước mặt bàn.
         Trí Thâm trông thấy cả mừng giơ tay cầm lấy đùi chó
         vừa xé vừa ăn, lại vừa uống hết mươi be rượu nữa.
         Bấy giờ còn thừa lại nửa quầy thịt nữa, Trí Thâm lại
         đút túi để mang về.
Về chùa, xỉn,
         Lỗ Trí Thâm quậy tưng bừng. (Hết trích) 
Ai đọc Thủy Hử của Thi Nại Am cũng ‘Thầy chạy!
         chạy Thầy!’ Lỗ Trí Thâm. Sư mà ăn thịt chó và nhậu
         bét nhè, bí tỉ!!!
Tưởng cái chuyện như
         vậy chỉ là hư cấu trong tác phẩm, văn học cổ điển Trung
         Quốc, đọc chơi rồi bỏ! Nào ngờ cuối tháng 4 năm 2012, tại
         thủ đô Hán Thành của nước Đại Hàn, 6 nhà sư
         cấp cao tụ tập trong khách sạn, nhậu nhẹt, hút thuốc, đánh
         bạc ăn tiền suốt 13 tiếng đồng hồ mà số tiền bài bạc
         lên đến 1 tỉ won tiền Đại Hàn tương đương với
         875,300 đô Mỹ. Giáo hội này có hơn 10 triệu tín đồ,
         chiếm 1 phần 5 dân số Đại Hàn. Tín đồ nổi giận. Họ
         nói: "Basically, Buddhist rules say don't steal. Look at what they did, they abused money from Buddhists for gambling,"
         Căn bản,  Phật Giáo cấm không cho ăn cắp. Nhưng nhìn
         những gì mấy sư thầy làm, họ lạm dụng tiền bạc của
         Phật Tử cúng dường Tam Bảo để đánh bài, đánh
         bạc!”
Thiệt là: ‘Thầy chạy! chạy
         Thầy!’ 
Còn
         chuyện này không biết nên cười hay mếu vừa mới xảy ra tại
         Việt nam còn nóng hổi , làm biết bao nhiêu Phật Tử buồn lòng:
         một nhà sư lên sân khấu ‘hôn môi’ với ca sĩ Đàm
         Vĩnh Hưng. 
Một màn kịch ‘sơn đông mãi võ’ trong buổi đấu
         giá, bên nầy mua, bên kia mua chăng ? Rất có thể! Nhưng dù là
         kịch, dù là sơn đông mãi võ đi chăng nữa, ai cũng ‘kinh’
         trước sự ‘chịu chơi quá cỡ thợ mộc của hai sư thầy’,
         một ở Long Thành, một ở tận Hồng Ngự, Sa Đéc, một Nam Tông,
         một Bắc Tông.
Hai sư dùng tiền cúng
         dường của Phật Tử (cúng dường lo cho Tam Bảo) mua chai rượu
         đấu giá với 55 triệu đồng trong khi giá thực chỉ có 4 triệu
         đồng và được ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng  khuyến
         mãi một ‘nụ hôn môi’ trước mặt bàng quan thiên hạ.
         
Việt Nam đã từng là một quốc
         gia mà đạo Phật hưng thịnh cách đây nhiều thế kỷ, từ
         thời Lý- Trần cho đến ngày hôm nay, đạo Phật vẫn giữ
         được vị trí trang trọng trong lòng người, cho dù không xuất
         gia hành đạo, người viết vẫn thành kính mỗi khi nhắc tới
         Đức Phật, Phật Pháp và Tăng Ni. 
Bởi
         thế người viết chỉ biết thở dài, đúng là thời mạt
         pháp, khi thấy sư thầy được ca sĩ nổi tiếng quậy, ‘vít
         cổ hôn môi’?!
Nhưng còn buồn hơn
         thế, là hai ông sư này
         ‘cứ ngỡ đùa vui trong chốc lát. Nào
         ngờ đâu đùa mãi đến điêu linh’, nên
         vô tình giết chết đi hình ảnh đẹp trong lòng người
         viết, đang tha hương, về tiếng chuông chùa ngân nga thời thơ
         ấu. 
Nhưng người viết cũng không dám
         ‘cự nự’ gì, vì sợ hai sư thầy nầy hành xử giống
         như sư thầy trong truyện vui dưới đây: 
Có một thằng bé chạy vào chùa nghịch ngợm.Thế
         là nó bị các nhà sư đánh cho một trận . Nó chạy
         về nhà khóc và gọi bố nó đến. Bố nó gặp nhà
         sư và nói: 
-Tại sao ông chửi con tôi ?
-Thiện tai! thiện
         tai! Bần tăng chưa chửi ai bao giờ , nhà sư nói: 
-Thế tại
         sao ông đánh con tôi?
-Thiện tai! thiện tai!  Bần tăng
         chưa đánh ai bao giờ! 
-Cái ông này, đã đánh con tôi
         tại sao lại không nhận . Có giỏi thì đánh tôi đây
         này! 
-Thiện tai! thiện tai! Bần tăng chưa ‘ngán’
         ai bao giờ ...!!!
Và chắc bần tăng chưa
         ‘ngán’ ai bao giờ… nên mới thản nhiên làm
         trò ‘khỉ’ trước mặt bàng quan thiên hạ, ‘vít cổ
         hôn môi’ như vậy chớ?! Thiệt là: ‘Thương tiền bá
         tánh!!!’
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Ông nói thiệt hay giỡn chơi, 
         
thưa Tổng Thống?
         
 
 
            
Xế trưa ngày thứ sáu 19 tháng 10, 2012, một thanh
         niên gốc Việt vừa treo cổ, tự tử chết tại một công viên
         thuộc thành phố Milpitas, California, Hoa Kỳ. 
Henry Lê, 21 tuổi,
         học giỏi, tốt nghiệp trung học, nhưng xin việc ở đâu cũng không
         có.  Đôi khi có người nhờ vài việc lặt vặt,
         cho ít tiền, là cháu đi ngay 
Bà ngoại kể:
         “Chiều qua, cháu ngồi bóp chân cho bà suốt buổi, rồi hỏi
         nhà có gì ăn không, thì bà nói nhà đâu có gì
         ăn, và bà chỉ có 2 mỹ kim trong túi mà thôi. Cháu lấy
         2 mỹ kim đi mua gà về nấu cho bà và các em ăn, và đâu
         có ngờ là bây giờ cháu đã thắt cổ, tự tử chết…Từ
         nay! ai sẽ bóp chân cho tôi nữa đây…rồi bà khóc…
         
Người mẹ Phương Lê, than rằng:
         cháu đi như thế thì không biết lấy gì lo cho cháu: “Tôi
         thậm chí không có nổi 25 xu. Cả nhà ăn welfare, và chỉ còn
         100 mỹ kim phiếu thực phẩm mà thôi.”
Từ
         Melbourne,  Úc Châu, đọc cái tin đó, trên tờ Cali
         Today ở Mỹ, buồn quá, người viết tìm đường ra biển,
         ngồi trên dốc, đời đi xuống, nhìn buổi chiều chầm chậm
         rớt, lại nhớ ông Cao Tần:  Này biển chiều
         sóng xô ào lớp lớp. Những tiếng đời tan nát khóc thương
         nhau! 
Đời người lặn hụp trước đói
         nghèo, tuyệt vọng, ngoi lên để thở, trước những đợt
         sóng xô. Những đợt sóng xô do những con người đầy tham
         vọng quyền lực - một lũ điên- chồm lên nhau, rượt đuổi,
         giành giựt, ăn cho nhiều, ăn cho ngập mặt. Cuối cùng thì cũng
         va vào thành đá dựng, vỡ tan thành bọt nước.
Vậy mà tụi nó cứ tiếp tục giành, giành
         và không từ một thủ đoạn dơ bẩn nào từ thuở khai thiên
         lập địa cho mãi tận tới bây giờ?! 
Ông Cao Tần cũng than rằng: ‘Ông học được Mỹ đất
         trời bát ngát. Nhưng tình người nhỏ hơn que tăm!’ 
Tiền chôn cất Henry Lê sẽ tốn khoảng 10 ngàn
         đô; nhưng tình người Việt Nam bên ấy, không nhỏ hơn que
         tăm như ông Cao Tần than, cách đây gần 30 năm về trước;
         mà lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá rách
         nát. Cuộc lạc quyên do báo Cali Today bắt đầu và chỉ trong vòng
         hai ngày đã  được hơn 17 ngàn đô để
         lo cho cháu Henry Lê đi và lo cho bà ngoại và mẹ, cùng anh em cháu
         đang vật lộn với nền kinh tế tiếp tục suy trầm ở Mỹ.
Trong khi đó thì ông Tổng Thống Barack Obama, trong một lần
         giểu dở, ông xin dân chúng Hoa Kỳ trả lương cho bà vợ của
         ông, Michelle Obama. Vì, theo ông, làm đệ nhứt phu nhân nước Mỹ
         là cực lắm. 
‘Job’ của Michelle là
         ‘tough job’! Cực thiệt! Mà bà lại không được hưởng
         lương. 
Nhưng lương mà nhằm nhè
         gì! Bổng mới là quan trọng chớ! 
Cái bổng đó
         là: Nhà ở không trả tiền, không bill điện, nước, ga, điện
         thoại gì ráo. Bà chỉ có hơn hai mươi người tôi tớ
         thôi: từ đầu bếp, dọn phòng, tài xế  thay phiên
         nhau làm việc 24 tiếng một ngày. Và dân Mỹ è cổ ra mà
         trả hơn 1.5 triệu đô Mỹ một năm cho họ .
Còn tiền ăn diện, dù không ‘fashion’, nghĩa là
         thời trang ‘chớp nháy’ như Jackie Kennedy, chỉ chiếc áo choàng
         của Michelle Obama, giá đã hơn 6,800 đô, hơn xa tiền một gia đình
         người Mỹ trung bình kiếm trong một tháng là 4,284 đô.
Còn tiền đi
         chơi thì thôi khỏi nói, theo tờ The Washington Times, tháng 8 năm 2010, đi
         Costa del Sol, Tây Ban Nha, tốn gần 0.5 triệu đô. Tháng 12 năm 2011, Michell
         Obama đi Hawaii chơi với bạn bè tốn dân đóng thuế Mỹ…xỉu
         xỉu  có 1.5 triệu đô!
Người ta nói:
         nước chảy ào ào không hao bằng lổ mội! Mà lổ mội
         của bà tổng thống ‘bành ky nái’ như vậy, mà ông
         Tổng Thống còn xin dân Mỹ trả lương cho vợ ông nữa. Ông
         nói thiệt hay giởn chơi, thưa Tổng Thống?
Xót thương Henry Lê, cháu còn trẻ quá, 21 tuổi, lại
         nhớ Cao Tần: Này biển chiều sóng xô ào lớp lớp . Những
         tiếng đời tan nát khóc thương nhau! 
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Câu chuyện bí, bầu!
 
  
Hồi mới đặt
         chân lên nước Úc, mặc dù được chính phủ cấp
         ngay tiền, gọi là trợ cấp an sinh xã hội để sống, người
         viết vốn biết phận mình, tha hương cầu thực, ráng tìm việc;
         vì vốn nghĩ mình đâu phải ‘tía’ nó đâu mà
         nó nuôi hoài! 
Trời không phụ người
         ‘ngay’; nên sau sáu tháng chạy vòng vòng, người viết
         đã tìm được một việc, làm chung với mấy thằng Úc.
         Thôi thì ráng cày để trả nợ áo cơm, để nuôi
         con khôn lớn nên người đàng hoàng. Nhưng khổ nỗi cái
         tiếng Úc này, nhất là tiếng Úc bình dân, nghe mà hiểu
         được chết liền, dù người viết có cơ may đã học
         hết mấy quyển ‘English for today!’ Quần tới, quần lui nát nhừ
         như cháo. Vậy mà cũng không hiểu tụi nó nói cái giống
         gì? Thí dụ như mình gặp Úc thì chào hỏi: ‘Good morning!
         How are you?’ Trả lời là: ‘Very well! thank you! And you?  Úc thì
         không nói vậy; mà là: “G’day! Mate!  How are you going? Trả
         lời là: “Good. Yourself ?” Cái gì? tiếng Anh gì mà ‘quái’
         vậy ta? Sau mới nghiệm ra rằng: À! cái tiếng Anh mình học trong sách
         giáo khoa là để nói chuyện với Tổng Thống Mỹ Obama hay Nữ
         Hoàng Anh Elizabeth… chứ  thực sự nó không có tồn
         tại trên đường phố Melbourne này.  
Nhưng lâu dần đời mình sẽ quen! Nghe riết rồi hiểu,
         rồi bắt chước, cho nó hội nhập vào dòng chính mạch tiếng
         Úc ngọng chớ. Từ từ vượt qua cái cửa ải, trở ngại
         về ngôn ngữ, thì lại đụng tới cái văn hóa nơi làm
         việc. Và cu li Á Châu trở thành cái đề tài cho mấy thằng
         Úc xỏ lá ba que chế nhạo. Sau này kinh nghiệm nhiều, mới hiểu
         đó là một trong thiên hình vạn trạng cách bắt nạt, ăn
         hiếp mình ở chỗ làm việc.
Có lần, một
         tay Úc làm chung hỏi người viết rằng: ‘Mấy đứa Việt
         Nam bây khoái ăn ‘baby duck’ lắm hả? Rán hiểu coi ‘baby duck’
         là cái giống gì! Thì ra nó nói dân mình khoái ăn
         ‘hột vịt lộn’. Mình cũng ừ! Thì nó nhăn mặt, chun
         mũi, ra vẻ ghê tởm lắm. Người viết trả lời ‘chuyện nhỏ
         như con thỏ!’ Cũng như tụi bây ăn thịt con Kangaroo hay con Emu, vốn
         là quốc huy, quốc hồn, quốc túy của tụi bây thôi. Phải
         không?
Mình cứ tưởng nó hỏi chơi vì
         tò mò, vì muốn tìm hiểu sự khác nhau của hai nền ẩm
         thực. Nào ngờ lần sau nó lại đố: ‘Ở đâu con chó
         chạy nhanh nhứt ?’ Chưa kịp trả lời; thì nó trả lời luôn
         là: ‘Ở Springvale!’ nơi có đông người Việt. Nó cười
         hô hố, nghe rất là khả ố. Nghe là muốn ‘dọng’ vô
         mặt nó một cái. Nó nói là người Việt mình khoái
         ăn thịt chó, ăn thịt người bạn mà nó còn thương
         hơn cả vợ con, tía má nó nữa, do đó nó ghét; bèn
         ‘chế’ ra cái chuyện con chó lạc tới Springvale là phải chạy
         cong đuôi, chạy tuốt. Thiệt là cái thằng ‘đểu cáng’!
Tới đây thì người viết lờ mờ hiểu
         rằng: mình đã trở thành mục tiêu cho bọn xỏ lá ba que
         này hiếp đáp rồi. Nên thủng thẳng, bình tỉnh mà trả
         lời rằng:  ‘Ê! bạn nói với tôi thì tôi bỏ
         qua cho; nhưng bạn có đi Springvale mà ‘cà khịa’, ‘cà
         chớn’, ‘cà pháo’ như vậy, tôi e rằng bạn sẽ chạy
         nhanh hơn con chó đó nữa à nha!
Thấy mình
         phản ứng quyết liệt với trò đùa quá lố đó, tụi
         nó ‘ê càng’ không dám xắn tới mà chỉ dám nói
         xấu sau lưng. Nói xấu mình sau lưng không phải là hảo hán
         nên kệ tía nó. Đời mà ‘mềm nó nắn, rắn nó
         buông’! Đi làm việc để kiếm tiền nuôi vợ con chớ đâu
         phải đi để gây lộn…Thôi xính xái! Chín bỏ làm
         mười! Cho qua!
Dẫu vậy, trước cái nạn
         ăn hiếp, hiếp đáp nghiêm trọng hơn là phải cương quyết
         nói không, cự lại, chớ ‘nhịn là nhục’…đó
         nha! Dập ngay đóm lửa mới bắt… còn hơn là chữa một
         trận cháy rừng; ắt hẳn phải tốn nhiều công sức mà chẳng
         được lợi lộc gì ráo!
Bị Úc ‘ăn
         hiếp’, cũng tức lắm nên người viết về ‘mét’ vợ.
         Má thằng ‘cu’ thương chồng nên nói : ‘Thôi để
         em đi kiếm việc làm, cho anh quay lại trường Đại Học, học
         lại, rồi ‘định bằng cấp’, thành công nhân cổ trắng,
         làm việc với những người có học, lịch sự hơn… chắc
         nó không dám và không muốn ‘ăn hiếp’ anh yêu’. Nói
         là làm! Vợ hiền xin đi làm cho hãng may của người Việt
         nhỏ xíu như cái lỗ mũi mà số công nhân chỉ được
         8 mống kể luôn cả vợ chồng chủ hãng.  Xui cái là
         ‘khứa’ chủ hãng này chắc là con cháu Hội Đồng Dư,
         Tiếng Hò Sông Hậu, nên đối xử với nhân công khắc nghiệt,
         thiệt là tệ hơn vợ thằng Đậu. Lương thì trả dưới
         quy định của chính phủ… mà hống hách, chửi thề, nạt
         nộ nhân công, coi như luật Lao Động Úc như pha. Đi đâu
         cũng nổ như kho đạn Long Bình khi trúng pháo kích của VC, xưng
         mình là Giám Đốc hãng may, mà chẳng chứng tỏ chút nào
         là văn minh, có học. Người viết nóng lòng con vợ… định
         sửa trị cho nó một trận; nhưng má thằng ‘cu’ can gián:
          ‘Thôi anh! dẫu sao cũng là người Việt của mình!’.
         Thiệt là tấm lòng ‘đại bác!’
Không phải đi làm mới bị hiếp đáp bởi Úc mà
         ngay khi đến sở An Sinh Xã Hội của chính phủ cũng bị dính
         ‘chấu’ luôn.
Người viết có đứa
         em gái mới chân ướt chân ráo qua Úc, chăm sóc cho thân
         phụ bị ung thư giai đoạn cuối. Có việc, phải ra sở An Sinh Xã
         Hội (Centrelink), cập nhập thông tin về tiền trợ cấp. Em gái người
         viết không sắc nước hương trời, thiên kiều bá mị cỡ
         Thùy Dương mà chỉ bằng một nửa. Dù tiếng Anh kiểu Mỹ
         em đã học hết 12 lớp của hội Việt Mỹ 55 Mạc đĩnh Chi
         Sài Gòn; nhưng vì giọng Úc nghe chưa quen nên buổi phỏng vấn
         có ‘khứa lão’ làm thông dịch. Không biết có phải
         nhằm gây ấn tượng với người đẹp ‘Bạch Hoa Thôn’
         không? mà y hống hách quá trời. Thông dịch thì cứ việc
         chuyển ngữ qua lại giữa đôi bên; mà y tưởng mình là
         trùm sò, ‘trùm Năm Cam’ thiên hạ?! Bộ cứ tưởng thông
         dịch cho Centrelink thì mình có quyền cắt trợ cấp của người
         ta hay sao chớ? Còn thông dịch cho cảnh sát thì tưởng mình
         là cảnh sát có quyền bắt ai là bắt, sao tía? Ôi thôi!
         tiếng than phiền dậy cả đất trời miền Tây Melbourne! Không biết
         có tới tai ‘y’ không? Để y sám hối, quay đầu về nẻo
         thiện, bỏ cái tánh ‘ăn hiếp’ đồng bào mình. 
Đừng để thông dịch viên trở thành thông
         dịch ‘vật’ chớ. Phải không?
Nhưng chuyện
         ông thông dịch ‘vật’ kia mà so với cái chuyện bí bầu
         này thì cái chuyện em người viết bị ‘ăn hiếp’ là
         ‘chuyện nhỏ như con thỏ’.  
Suốt
         hai tuần qua, trên các báo địa phương như The Age, Herald Sun và
         đài phát thanh sắc tộc SBS, chương trình tiếng Việt và
         bán tuần báo Việt Luận chạy tin ‘phe ta ăn hiếp phe mình’
         qua câu chuyện một đốc công người Việt hiếp đáp công
         nhân Việt Nam, mà toàn là nữ ở hãng làm thực phẩm ở
         Brunswick, Melbourne.
Sự bức hiếp này kéo
         dài cả hàng năm, sáu năm trời. Cuối cùng một trong những
         nạn nhân bị trầm cãm, tự cắt tay mình, phải đưa vào
         bệnh viện Miền Tây Footscray cấp cứu và bác sĩ đưa chuyện
         này qua Sở An Toàn nơi làm việc, WorkSafe, để điều tra cho tới
         nơi, tới chốn.
Theo báo chí thì do việc
         sự ‘lơ huyền lờ’ của lão chủ, bà đốc công này
         thường xuyên la hét, chửi bới nhân công. Bà phớt lờ luật
         lao động. Tự bà làm ra luật như Quốc Hội Liên Bang: như 
         muốn nghỉ bịnh, phải báo trước 48 tiếng đồng hồ. Bắt
         nhân công làm thêm giờ phụ trội mà không cần cho biết
         trước. Cấm nhân công liên lạc với ông chủ hãng. Gìm
         lương công nhân đôi khi đến hai tháng. Những ai làm việc
         theo thời vụ (casual) nếu được vào chính ngạch (full time) thì
         phải  xuất tiền túi ra, đãi cả hãng ăn trưa
         và mua quà kính biếu bà xếp ‘nhí’ này!
Ông bà mình nói: là người Việt với nhau,
         là đồng bào, cùng tha phương cầu thực như nhau, đất
         lạ quê người, thương nhau không hết, còn ỷ thế, hà
         hiếp đồng hương coi sao đặng ? Sao không chịu nhớ câu: Bầu
         ơi thương lấy bí cùng. Tuy cùng khác giống nhưng chung một
         giàn! 
Chuyện hiếp đáp là không ai chịu
         được rồi. Mình phải chống lại nó chớ! Phải không?
         Nhưng chống lại bằng cách nào đây? Khi mình làm công,
         là làm nhỏ, nhỏ như con thỏ. Nhưng nhỏ thì phải có ‘võ’.
         
Và đây là vài miếng võ người
         viết học lóm được ở chùa ‘Thiếu Lâm’... xin truyền
         lại cho anh chị em mình, cùng phận ‘cu li’ với nhau. Hõng thương
         sao được?!
Mấy miếng võ đó
         là: khi bị ăn hiếp thì đừng buồn bực. Bình tĩnh, tự
         tin, không cay cú. Âm thầm chịu đựng trả thù sau. Đừng tự
         ti mặc cảm. Làm tốt phần việc của mình; đừng cho nó có
         cơ hội ‘đì’ mình sói trán. Đoàn kết với những
         công nhân cùng cảnh ngộ; đừng lo đoàn kết là chết
         chùm. Ghi chép, ghi âm lại bằng chứng, vật chứng, nhân chứng.
         Tìm kiếm sự giúp đở từ các sở, ban, ngành của chính
         phủ, của nghiệp đoàn. Mình làm có đóng thuế đàng
         hoàng thì họ phải có cái bổn phận, giúp đở mình
         khi đụng ‘trận’. Nói chuyện với tâm lý gia để tránh
         sự buồn bực làm mình rơi vào tình trạng trầm cãm; chỉ
         có hại cho bản thân, gia đình mình thôi. Nếu đổ bịnh
         thì ai nhào vô lo đây? Cho nên phải giữ gìn sức khỏe để
         học hỏi thêm về cách chống lại cách bức hiếp nơi làm
         việc mà Tây gọi là ‘anti bullying at work’. Đừng trông mong những
         kẻ hiếp đáp sẽ buông tha khi mình im lặng, thủ khẩu như
         bình vì: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Và cuối
         cùng đây sẽ là cuộc kháng chiến trường kỳ bạn ơi!
         Nhưng phần thắng ắt về ta!
Để kết
         bài viết về câu chuyện bí, bầu này, người viết xin gợi
         nhớ câu hò này với mấy tay ‘hơi bị bịnh’, khoái
         ăn hiếp đồng hương rằng:
“Bầu ơi
         thương lấy bí cùng.
Mai sau có lúc
         nấu chung một nồi!”
đoàn xuân thu.
melbourne
      
      Tôi chỉ mới vừa 19 tuổi!
 
1.  Có nghững người làm thơ rất ít; nhưng bài thơ
         lại đứng lâu, rất lâu trong lòng người đọc. Trần Bích
         Tiên trong giai phẩm xuân 1972, trường nữ trung học Bùi Thị Xuân
         - Đà Lạt với bài thơ: ‘Nói Với Em Lớp Sáu’
         là như thế!
‘Này em lớp sáu này
         em nhỏ. Em hãy dừng chân một chút lâu. Chị vuốt tóc em rồi
         chị nhớ .Tóc em thơm ngát mùi hương cau …Hương cau vườn
         chị xa như tuổi. Ba má chị nằm dưới mộ sâu .Vườn cũ
         nhà xưa tàn với lửa. Chị đi về hai buổi âm u!’ 
Tác giả
         bài thơ chắc cũng chừng 18, 19 tuổi thì thầm với người em
         lớp 6: ‘Giữ hoài cho chị tuổi hoa niên!’
Nhưng tuổi hoa niên của Trần Bích Tiên và người
         em lớp 6 đó cũng đã tàn theo binh lửa mất rồi! Cuộc chiến
         tranh tàn khốc đó, hủy hoại biết bao nhiêu là mộng ước
         một thời phải nói là đẹp nhất của đời người.
2. Những ngày thanh bình miền Nam xem chừng ngắn
         ngủi, chỉ vỏn vẹn được vài năm dưới chế độ
         Đệ Nhứt Cộng Hòa cho đến khi Bắc Quân phát động cuộc
         chiến tranh, xâm chiếm Miền Nam. Mà một trong những cao điểm tàn
         khốc của cuộc chiến là Tổng tấn công và Tổng nổi dậy
         Tết Mậu Thân 1968. Tổng tấn công thì có mà tổng nổi dậy
         thì không. 
Dưới dòng nhạc Trịnh Công
         Sơn, ông hát trên những xác người trong trận đánh 68, Tết
         Mậu Thân, cố đô Huế: ‘Chiều đi lên đồi cao, hát
         trên những xác người. Tôi đã thấy, tôi đã thấy:Trên
         con đường, người ta bồng bế nhau chạy trốn…Bên khu vườn,
         một người mẹ ôm xác đứa con…Trên con đường, người
         cha già ôm con lạnh giá. Chiều đi qua Bãi Dâu, hát trên những
         xác người .Tôi đã thấy, tôi đã thấy:Những hố
         hầm đã chôn vùi thân xác anh em…’ để những
         người mẹ, người cha mất con, người vợ mất chồng, người
         con gái mất anh, mất em, đến nỗi phải phát điên …
‘Mẹ
         vỗ tay reo mừng chiến tranh. Chị vỗ tay hoan hô hòa bình. Người
         vỗ tay cho thêm thù hận.Người vỗ tay xa dần ăn năn!’
3. Còn người
         lính, Linh Phương, ngoài mặt trận: ‘Em hỏi anh bao giờ trở
         lại? Xin trả lời mai mốt anh về. Không bằng chiến trận Plei Me hay Đức
         Cơ – Đồng Xoài – Bình Giã. Anh trở về hàng cây nghiêng
         ngả. Anh trở về hòm gỗ cài hoa. Anh trở về bằng chiếc băng
         ca. Trên trực thăng sơn màu tang trắng. Mai trở về chiều hoang trốn
         nắng. Poncho buồn liệm kín hồn anh. Mai trở về bờ tóc em
         xanh. Vội vã chít khăn sô vĩnh biệt. Mai anh về em sầu thê thiết.
         Kỷ vật đây viên đạn màu đồng. Cho em làm kỷ niệm
         sang sông. Đời con gái một lần dang dở. Mai anh về trên đôi
         nạng gỗ. Bại tướng về làm gã cụt chân.Em ngại ngùng
         dạo phố mùa xuân. Bên người yêu tật nguyền chai đá.
         Thì thôi hãy nhìn nhau xa lạ. Em nhìn anh – ánh mắt chưa quen.
         Anh nhìn em – anh sẽ cố quên. Tình nghĩa cũ một lần trăng
         trối!’…
Có người cho đó
         là những bài thơ phản chiến. Nhưng ai mà không phản chiến
         bởi con người sinh ra không phải để đánh nhau. Mà cầm súng
         là chuyện bắt buộc, chuyện chẳng đặng đừng vì phải
         đem thịt xương này ra để ngăn lại bạo tàn, chống lại
         tham vọng của một lũ điên.
4.
         Cái tham vọng của lũ điên đó cũng đã lôi kéo
         cả một người lính Úc từ Melbourne thanh bình, lên tàu về
         chốn lạ, tham gia cuộc chiến trong một thời gian cực kỳ ngắn ngủi,
         một năm; mà vết thương trong tâm hồn còn dai dẳng cho tới
         bây giờ:
‘Mẹ, ba, Denny nhìn cuộc
         diễn binh ở Puckapunyal. Cuộc diễn hành dài của những tân binh.Tiểu
         đoàn 6 tới phiên và tôi là người trúng tuyển. Tới
         Canunggra và Shoalwater huấn luyện thêm trước khi đi.
Townsville sắp hàng
         trên lối khi chúng tôi tiến ra bến cảng.
Chúng tôi trẻ, khỏe, sạch sẽ, tinh tươm in hình trên
         báo chí!
Đó là tôi, chiếc
         nón nhà binh, khẩu súng và quân phục màu xanh lá. 
Trời ơi! Tôi chỉ mới vừa 19 tuổi! God help me, I was only nineteen.
Từ Vũng Tàu trực thăng vào bụi
         mù Núi Đất. Đã trèo lên, nhảy xuống trực thăng cả
         tháng trời. Lấy lều làm nhà, beer VB và hình gái khỏa thân
         dán trong tủ áo. Xuyên qua rừng bụi, trời hoàng hôn đẫm
         màu độc chất da cam! 
Thưa bác sĩ
         sao tôi không ngủ được? Đêm đêm về…cánh rừng
         đen… hòa tiếng M16? Sao những vết mẩn đỏ này cứ đến
         rồi đi? 
Trời ơi! Tôi chỉ mới vừa
         19 tuổi! God help me, I was only nineteen.
Hành quân dài
         bốn tuần và mỗi bước đi có thể chỉ còn lại một
         chân! Tôi chiến đấu cùng nỗi sợ! Nhưng không bỏ rơi
         đồng đội trừ phi phải nhắm mắt xuôi tay!
Thôi nhắm mắt lại, rán nghĩ ra điều gì khác!
Có ai đó la lên ‘chạm địch!’ Đồng đội phía
         sau bật lên tiếng chửi thề! Loay hoay cả giờ… rồi tiếng nổ…
         long trời lở đất. Frankie đặt chân lên trái mìn ngày nhân
         loại đặt chân lên tới mặt trăng!
Trời ơi! nó sẽ trở về nhà vào tháng sáu.
Vẫn còn thấy Frankie uống beer khi đi phép 36 tiếng
         ở Vũng Tàu. Vẫn còn nghe Frankie nằm thét lên vì đau đớn
         giữa cánh rừng mênh mông nhiệt đới! Cho đến khi thuốc giảm
         đau phát huy tác dụng và tiếng rên xiết đó chết đi!
Huyền thoại Anzac không nói về bùn, máu và
         nước mắt. Và những câu chuyện ba tôi kể đường như
         là không thật. Tôi dính vài miểng vào lưng mà không
         hề hay biết.
Trời ơi! tôi chỉ mới vừa
         19 tuổi. God help me, I was only nineteen.
Thưa bác sĩ
         sao tôi không ngủ được ? Sao tiếng trực thăng của đài
         truyền hình số 7 làm chân tôi lạnh? Sao những vết mẩn đỏ
         này cứ đến rồi đi?
Trời ơi! tôi chỉ mới vừa
         19 tuổi! God help me, I was only
         nineteen.
5.  Cuộc chiến đó đã về
         tới Sài Gòn! Chiều qua, nhận thư anh viết từ Núi Ba Hô Quảng
         Trị. Những địa danh xa lạ: Khe Gió, Cam Lộ, Đông Hà, Ái
         Tử.  Đại đội 1, Tiểu đoàn 6 Thủy Quân Lục
         Chiến. Anh đóng trên núi cao mà mùa này gió Lào khắc
         nghiệt, khô khốc! Phải bò, trườn, xuống thung lũng lấy nước…Nhưng
         rán học nha em! Anh dặn! Cuộc chiến này rồi cũng có lúc phải
         tàn chớ. Mình về xây dựng lại! Nhưng anh không về nữa.
         Thơ anh đến chiều qua. Chiều nay đã có tin báo tử. Lên nghĩa
         trang Quân đội Biên Hòa nhận xác anh. Chiếc hòm gổ sơn
         xanh có chữ thượng trên đầu, phủ cờ vàng ba sọc đỏ.
         Nằm kế anh là Lê Định, chuẩn úy, và hai mươi người
         lính đại đội 1, tiểu đoàn 6 Thủy Quân Lục Chiến trong
         trận đánh chống Bắc Quân tràn ngập đỉnh Ba Hô.
Buổi chiều 20 tháng 8 năm 1971, nắng vàng cam thoi thóp thở
         chân mây. Má tựa vào ba từng bước chậm, theo sau là một
         đàn em lóc nhóc, lên nhà quàn của Liên đội chung sự,
         nhận xác anh. Má khóc sưng con mắt, đỏ chạch!
Trời ơi! tôi chỉ mới vừa 19 tuổi!
         God help me, I was only nineteen!
đoàn xuân thu.
(4/72/SQTBTD)
melbourne
      
      Quà tặng hơi bị nặng!
 
Nhiệm vụ của cảnh sát nói chung là tuân thủ luật
         pháp, giữ gìn an ninh trật tự, bảo vệ con người lẫn tài
         sản và điều tra tội phạm. Tuy nhiên nhiều cảnh sát bức
         hiếp dân, không thực sự bảo vệ và phục vụ nhân dân.
         Tệ hơn nữa là quấy nhiểu để ăn hối lộ do đó dân
         gọi cảnh sát, công an là ‘Tên tội phạm mặc sắc phục!’
         The criminal in uniform! 
Những người ác cảm với
         cảnh sát còn nói rằng: ‘Cop chỉ tốt khi nó ngỏm củ tỏi!’
         ‘The only good cop is a dead cop!’
Để chọc
         quê, dân Úc thường gọi mấy tay cảnh sát Úc là ‘Cop’.
         Còn Việt Nam Cộng Hòa mình gọi cảnh sát là ‘cớm’.
         Sau 75, dân gọi công an là ‘Bò Vàng’, vì nó thường
         mặc sắc phục màu vàng, mang dép râu, đội nón cối. Còn
         những người dân hàng ngày phải tiếp xúc với quan quyền
         thường gọi cảnh sát, công an là anh ‘đội’… gợi
         nhớ những ‘hung thần’ trong thời cải cách ruộng đất ở
         miền Bắc! 
Nói chung dân ở đâu
         cũng vậy thường coi cảnh sát, công an là mấy thằng ngu! Một
         bệnh nhân đến bịnh viện khảo giá để xin thay não. Bác
         sĩ cho giá: Não của ông tiến sĩ 10 ngàn đô. Não của
         khoa học gia đầu ngành thám hiểm không gian NASA 15 ngàn đô.
         Và cũng có não của cảnh sát, giá 50 ngàn đô. Cái
         gì? Sao của thầy đội mà lại mắc dữ vậy?
Bác sĩ trả lời: Là vì nó chưa được sử
         dụng lần nào hết trong đời làm cảnh sát của y!’
Chuyện đùa chê thầy đội ngu vì thầy đội
         thường ‘cà chớn’ với dân, ngay cả cái ngày quan trọng
         nhứt đời mình như câu chuyện sau đây: Thầy đội chận
         một chiếc xe đang chạy như bay về con phố chính của thị trấn.
          Tài xế nói: ‘Thưa thầy cho tôi cắt nghĩa’.
         ‘Câm miệng lại! Về đồn!’ ‘Nhưng thưa thầy đội
         cho tôi nói.’ ‘Câm miệng lại! Chờ ông trưởng đồn
         về giải quyết!’ 
Vài tiếng đồng hồ
         sau, thầy đội nói với viên tài xế đang bị nhốt: ‘Bữa
         nay anh may mắn đấy! Vì là ngày đám cưới con gái xếp
         đó nha!”  Viên tài xế từ trong buồng giam nói vọng
         ra:’ ‘Thầy khỏi nhắc tới đám cưới con gái ổng làm
         gì. Trễ rồi! Vì chính tôi là chú rễ đây!’
Quấy nhiễu, lớn lối với người lớn mà ngay
         cả con nít nó cũng không tha: Ngày lễ Giáng Sinh một thầy đội
         cởi ngựa tuần tra, dừng lại ở trụ đèn giao thông và một
         chú bé cởi chiếc xe đạp bóng láng ngừng kế bên. Thầy
         đội nói với chú bé: Có xe đạp đẹp quá há!
         Có phải ông già Santa mang đến cho cháu không?  ‘Dạ
         đúng’ đứa bé trả lời. 
Thầy đội
         nói: ‘Năm tới nói Santa gắn đèn phía sau xe đạp nhé!’
         Rồi phạt thằng bé hai chục đô vì vi phạm luật an toàn
         khi cỡi xe đạp. 
Thằng bé nhận giấy
         phạt xong, hỏi thầy đội: ‘Con ngựa thầy cỡi thiệt là đẹp!’.
         ‘Có phải Santa mang nó cho thầy không?’  Thầy đội
         cười hề hề, nói: ‘Phải’. 
Thằng
         bé thêm: ‘Năm tới, nhớ nhắc Santa đặt ‘cái ngu ngốc’
         trên đầu con ngựa hay hơn là đặt trên ‘yên’ của
         nó nha thầy đội! 
Thầy đội bị thằng
         nhỏ chửi xỏ, tức lắm, nhưng ‘ngọng’.
Và cũng có người bực bội cảnh sát, xí gạt
         nó chơi, như ông cụ này:
Xe cảnh sát
         ngừng trước nhà một bà cụ và ông cụ, chồng bà,
         bước ra khỏi xe cảnh sát. Thầy đội nói với bà cụ:
         ‘Ông cụ lạc ở công viên vì không nhớ đường về
         nhà!’
Bà cụ nói với chồng: ‘Sao
         lại thế được? Hai đứa mình dạo chơi công viên đó
         suốt hơn ba chục năm rồi mà?!’ Ông cụ thì thầm vào
         tai bà cụ: ‘Tôi đâu có lạc. Chẳng qua đi bộ về mỏi
         cẳng quá. Vậy thôi!’
Dân thì chơi
         xỏ cảnh sát; còn tội phạm dĩ nhiên là nó căm thù
         cảnh sát quá cở thợ mộc rồi:
Tên sát nhân
         đang ngồi trên ghế điện, chờ bị thi hành án tử. Vị
         linh mục rửa tội hỏi: ‘Con có đòi hỏi gì trước khi
         chết không?’‘Thưa cha! Có ạ! Xin cha cho tên cớm đã bắt
         con, đến đây nắm tay con lần cuối được không ạ?!’
Ngoài ra, dân còn trút cái căm tức lên đầu
         cảnh sát như trong bài hát ‘Dead cop!’
Down on the street. Giving poor the heat. With their clubs and guns. Doin' it all for fun. Xuống phố. Áp
         bức người nghèo. Với dùi cui và súng. Làm vậy để
         vui thôi! 
Dù bị chửi, bị chê
         như vậy, xã hội nào cũng phải cần phải có cảnh sát
         để giữ gìn an ninh trật tự. Không có nó là loạn liền.
         Cái ‘job’ này chua lắm! Rất dễ lãnh ‘búa rìu dư
         luận’. Tuy nhiên cảnh sát không phải tay nào cũng xấu. Cũng
         có người biết hy sinh vì lý tưởng ‘bảo quốc an dân’
         của mình như hai nữ cảnh sát  Anh quốc mới đây.
Một tên tội phạm trên đường đào tẩu
         đã gài bẫy bằng cách gọi cảnh sát báo giả về một
         vụ trộm ở khu ngoại ô Hattersley khoảng 10 dặm về phía bắc thành
         phố Manchester. Và hai nữ cảnh sát không võ trang được phái
         đến điều tra và bị y bắn chết. Cô Fiona Bone, 32 tuổi, sắp
         sửa lập gia đình và Nicola Hughes 23 tuổi. Hung thủ là Dale Cregan 29 tuổi,
         đang bị cảnh sát truy nã vì tình nghi là thủ phạm của
         hai vụ sát nhân trước đó. Thủ Tướng Anh, David Cameron, nói:
         ‘Sự kiện bi thảm trên gợi nhớ đến món nợ của chúng
         ta đối với những người đã xông pha vào chốn hiểm nguy
         để giúp cho cuộc sống được bình yên!’
Chuyện bên Tây, cảnh sát đa phần là tốt chỉ
         có vài trự ‘con sâu làm sầu nồi canh’. Còn ở Việt
         nam thì khỏi nói. ‘Cả một bầy sâu?’. Thưa quý bạn
         đọc thân mến: như đã nói dù thích hay không thì
         xã hội nào cũng cần có cảnh sát, công an. Nhưng Việt Nam
         bây giờ lại là ngoại lệ. Không có cảnh sát, công an thì
         xã hội có thể bình an hơn. Vì sao có chuyện tréo ngoe, tréo
         cẳng ngổng như thế? Vì: được công an Việt Nam ‘mời’
         đi lấy cung là rất có khả năng ‘một đi không trở lại’.
         Như ông kế toán trưởng
         một công ty vỏ xe ở Bình Dương, bị bắt, rồi chết bằng
         cách thắt cổ. Trước khi tự vẫn, ông không có thời giờ
         viết thơ tuyệt mệnh gởi lại ba má, anh em hay người vợ mới
         cưới gì cả; mà ông có thời giờ viết thơ, khen ngợi
         cán bộ điều tra đã làm việc ‘cực kỳ xuất sắc’.
         Mấy ông cớm thuộc công an tỉnh Bình Dương này đúng
         là còn xuất sắc hơn nhà văn viết chuyện ‘Những kẻ
         thích đùa’ Aziz Nesin Thổ Nhỉ Kỳ?! Nếu ông Aziz Nesin này có
         sống dậy, chắc ông cũng phải ngả mũ chào và nói: ‘Tao
         ‘bái’ tụi bây luôn!’’
Trong Nam là vậy mà ngoài Bắc
         còn lộ liễu hơn nhiều. Sau hơn 3 giờ có mặt tại trụ sở
         công an, một người dân ở xã Kim Nỗ Hà Nội, đã tử
         vong với rất nhiều vết bầm tím trên cơ thể ! Xác định
         ban đầu của cơ quan điều tra cho thấy ông chết vì có tác
         động của ngoại lực. 
Tác động
         ngoại lực là cái quái gì? Còng rồi lấy dùi cui đập
         gảy vài ba cái xương sườn, nát bấy lục phủ  ngũ
         tạng rồi chết thì nếu mấy quan là anh hùng thì nói : Tao
         quánh nó đến chết đó! Làm gì tao?  Dám chơi
         dám chịu mới gọi hảo hán chớ! Chơi chữ vòng vo ‘tác
         động ngoại lực’ chi cho dân nó nói mình hèn!
Hồi xưa, người ta nói
         giặc nó ác lắm ‘Giặc tới nhà, đàn bà nó cũng
         đánh’. Còn bây giờ con nít tới nhà công an thì nó
         cũng đánh luôn. Ngày 17-9, năm học sinh lớp 7 và lớp 9 Trường
         THCS Thủy Châu, bị hỏi cung tại Công an phường Phú Bài vì
         nghi trộm cắp tài sản. 
Tại đây,
         4 ông ‘bạn dân’ đã hỏi cung các em mà không có
         giám hộ. 
Trong quá trình hỏi cung, mấy
         ông đã dùng roi mây đánh năm học sinh làm mông và
         hai đùi của những học sinh này bị sưng tấy, thâm tím! May
         mà chưa có em nào vong mạng! 
Hồi xưa, người
         viết đôi khi cũng bị thằng công an khu vực nửa đêm dắt
         dân quân lại khõ cửa nhà, rồi dắt về phường nhốt,
         hiến máu cho muỗi, vì tội không có tên trong hộ khẩu. Tổ
         cha nó! Nhà của vợ mình mà nó không cho được ở.
         Làm người mà đối xử với người dân lương thiện
         như vậy mà không thấy xấu hổ hay sao? Cái mặt như con ‘kên
         kên’, nhìn muốn đục vô mỏ nó một cái cho bỏ ghét.
         Nhưng ‘dân ngu khu đen’, mà ‘cu’ cũng đen luôn, thôi
         thì một sự nhịn là chín sự nhục cho rồi, vì nó có
         súng AK!
Còn bây giờ chạy ra được
         nước ngoài rồi, hú hồn nhìn lại, thì hơn ba mươi năm
         qua, vẫn thế! Cũng cái màn xét nhà, quấy nhiễu, làm khó,
         làm dễ, để dân nó lòi tiền ra mà ăn, mà nhậu ngập
         mặt như câu chuyện dưới đây:
Một
         bà chủ khách sạn  đã “gởi tặng” hai chiếc
         quan tài cho một ‘quan anh’ ở phường 5, thành phố Mỹ Tho, tỉnh
         Tiền Giang. Bà cho biết, đã
         chi gần 150,000 đô la mở khách sạn. Trong vòng ba tháng sau ngày
         khai trương, chính quyền địa phương sáu lần đến “kiểm
         tra hành chính” khách sạn của bà. Có đến hai lần, ‘quan
         anh’ đích thân đưa đoàn kiểm tra đến khách sạn,
         kiếm chuyện hạch sách, quấy nhiễu lung tung. Bà cho biết, ‘quan anh’
         còn xộc đến cửa phòng khách sạn, gõ cửa đòi vào
         trong để kiểm soát xem “khách đang làm gì?” Vì vậy,
         khách sạn của bà bị vắng dần. 
Ngoài việc bị
         kiểm tra 6 lần, địa phương còn làm khó
         khi đèn chiếu sáng dẫn từ đường chính vào khách
         sạn bị cắt. Ông Phó Chủ tịch, anh ruột của ‘quan anh’, kêu góp 3 triệu đồng để phụ tiền điện
         với địa phương. Ngoài ra, ông Bí thư kêu góp tiền làm đường lên tới vài
         chục triệu đồng. Làm
         ăn ế ẩm mà hụi chết nhiều như vậy nhưng bà chủ vẫn
         vui vẻ gởi ‘quà tặng hơi bị nặng’ phải chở bằng xe
         ba bánh, là hai chiếc quan tài đến nhà ‘quan anh’ làm tốn
         thêm của bà hết 4.8 triệu đồng, tương đương
         240 đô la. Thiệt là tình nghĩa như bát nước đầy hết
         biết?!
Hồi xưa ai có ông bà, cha mẹ già,
         thường hay mua trước cái quan tài, để nằm thu lu trong góc nhà
         . Họ không gọi là cái ‘hòm’ để chôn người chết
         mà gọi là cái ‘thọ’; để mong ông bà, cha mẹ được
         sống lâu cùng con cháu. Bây giờ, bà chủ khách sạn có
         hảo ý tặng ‘quan anh’ hai cái ‘thọ’ chắc cũng mong ‘quan
         anh’ được sống lâu… mà sách nhiễu dân lành?!
Vậy mà mấy quan lớn bên trên lại không chịu
         hiểu cái ý nghĩa sâu xa, thâm trầm của ‘quà tặng hơi
         bị nặng’ này mà lại đòi khởi tố vụ án “đe
         dọa giết người”,“khủng bố” bằng 2 chiếc quan tài.
         Hỏng cám ơn thì thôi mà còn đưa lòng tốt của người
         ta ra tòa; thiệt đúng là kẻ bạc tình, bạc nghĩa à ta?
Tuy nhiên bây giờ bà chủ khách sạn cũng cất
         được một mối lo canh cánh trong lòng: vì mình lỡ không
         biết điều, đóng hụi chết cho ‘quan anh’; cũng như cho anh em
         ông đang làm chức sắc trong phường, sợ có ngày được
         mời lên đồn công an làm việc. Mà ngày đi thì có,
         ngày về thì không!  Nên bà gởi trước hai cái
         quan tài tới ‘quan anh’ để phòng xa vậy mà?  Thủ
         cho chắc ăn?!
Dân bị bức hiếp như vậy
         mà nhà cầm quyền lại cứ ra rả: “Dân chi phụ mẫu?!”.
         Còn quan thì sao?  Không phải là ‘quan chi phụ mẫu’
         gì đâu!  Nó là ông nội của dân thì có!
         
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Tình ta… ba tập!

Tập 1.
Hồi con trẻ, ông Út Trà Ôn có thiên tình sữ
         đẫm lệ: ‘Gánh nước đêm trăng Viễn Châu’ như
         thế này:
… Gìn
         lòng hai chữ nghĩa nhân, yêu ai yêu chỉ một lần mà thôi.
         Em cười em bảo với tôi thề có đất trời không phụ anh
         đâu…
…Tôi vội lấy khăn tay ra lau nước mắt
         và gánh hộ cho em đi một đoạn đường gọi là lần
         cuối cùng giúp đỡ cho nhau... 
Nhưng khi ông
         trở về bờ giếng cũ thì có thằng ‘tốt mã giàu sang’
         nào đó nhẩy vô, gánh nước hộ dùm em, rồi tiện thể
         ‘gánh’ em luôn. Nên ông đau lòng, đứt ruột than rằng:
…Cớ sao em vội bước sang ngang không đợi,
         không chờ. Chồng của em ở miền đô thị, lại là người
         tốt mã giàu sang… Tưởng giếng sâu tôi nói sợi dây
         dài. Hay đâu giếng cạn... hò ơ... hay đâu giếng cạn tôi
         tiếc hoài sợi dây...
Nhưng người con gái không phải ai cũng ‘tệ’
         như con ‘ghệ’ của ông Út Trà Ôn mà cũng có người
         cũng ‘ngon’ lắm chớ. Ba đánh em đánh quằn, đánh
         quại; đem em ra treo tại cột đình. Đứt dây rớt xuống, thương
         mình em vẫn thương!
Tình yêu kẻ
         vầy người khác phải không? Phụ tình hay chung tình đều
          có người làm thơ, viết nhạc để người viết
         bữa nào bị vợ rầy, chiến tranh lạnh Nga Mỹ, thì bèn bò
         lên nghe Youtube nghe ông Út Trà Ôn than vãn một hồi mà muốn
         tự vận cho rồi vì cái thói đời đen bạc?! 
Nhưng khi người viết nghe kể chuyện tình này thì tỉnh
         giấc nam kha ngay. Chuyện rằng: chàng và nàng yêu nhau tha thiết nhưng
         không lấy được nhau vì môn đăng hộ đối. Hai người
         hẹn nhau đêm ra bờ mẫu ngoài ruộng, cùng nhau ‘tâm sự loài
         chim biển’, rồi tự vận, để được sống cùng nhau bên
         kia thế giới. Chàng trai lận lưng theo chai độc dược. Đêm sắp
         tàn, chàng đưa chai độc dược cho nàng uống trước. Nàng
         không chịu, đùn qua đẩy lại, thì thôi chàng uống cho rồi.
         Uống xong, nằm lăn ra đất, sùi bọt mép, nhưng không quên
         ‘hí’ con mắt mà nhìn em. Nàng hoảng quá, quăng chai thuốc,
         rồi bỏ chạy một hơi. Chàng đứng vậy, ‘phủi đít
         cái rẹt’ rồi đi luôn. Vài năm sau trở về làng cũ thì
         em đã con con bế, con bồng. Đứa dứt thôi nôi, đứa lôi
         đầy tháng với thằng khác…Chấm dứt thiên tình sữ…
         cười bể bụng…
Còn Tây thì không có vụ gánh nước dùm chi,
         cho nó lôi thôi phiền phức…chỉ cần đầu tiên là tiền đâu. Không tiền,
         mậu lúi là không có em yêu gì hết? Như câu chuyện dưới
         đây:
Joe độc thân, sống và làm
         việc cho tía mình. Khi biết ông già sắp ‘hui nhị tì’
         sẽ để lại toàn bộ gia sản cho mình nên Joe định cưới
         vợ. Chớ một mình ăn sao hết?! Tình cờ Joe gặp một em đẹp
         cở Nicole Kidman, hút hồn Joe, từ cái nhìn đầu tiên. Joe nói:
         ‘Coi anh lè phè vậy nhưng khi tía anh qua đời, anh sẽ giàu to
         vì anh sẽ thừa kế toàn bộ gia sản. Đây là địa chỉ
         của anh!’. Và ba tháng sau, người đẹp như Nicole Kidman mà Joe
         dự định lấy làm vợ, đã trở thành ‘kế mẫu’
         của Joe!  
Tập 2.
Người Việt mình lảng mạn khi yêu nhưng cưới nhau
         về thì cũng thực tế như Tây. Vì tập một ‘mùi’.
         Tập hai phải thực tế hơn mà sống chớ. Chớ ‘mùi’ hoài
         lấy gì ăn đây ta? Vậy là chồng cày, vợ cấy, con trâu
         đi bừa! Được vậy thì đồng lòng tát biển đông
         cũng cạn. 
Nhưng đời mà khi mới
         biết nhau người ta chỉ thấy phân nửa của vấn đề: cái
         đẹp. Còn phân nửa còn lại cái xấu như: ngủ ngáy
         như ‘trâu rống’ chẳng hạn hay khoái nhậu nhẹt tình tang…còn
         vợ thì già chuyện…thấy thương thì chưa thấy?! 
Chuyện rằng: vợ về nhà và thấy chồng với một cái vỉ
         đập ruồi trên tay, hỏi: ‘Anh đang làm gì vậy? Đập ruồi!
         Ồ, thế đã giết được con nào chưa? Rồi, ba con đực,
         hai con cái! Sao anh biết con nào đực, cái? Ba con bò trên chai bia, hai
         con đậu ở điện thoại.’ Tức là đàn ông khoái
         nhậu… còn đàn bà thì nhiều chuyện. Và cũng xin thưa
         rằng người viết không dám quơ đủa cả nắm. Nếu có
         rầy, xin rầy cái ông kể chuyện tếu này cho người viết nghe
         nhen quý bạn.
Đôi khi cày, cuốc cực quá, chiều về chồng chỉ
         cần vài con ba khía làm "mồi", là "chén chú chén
         anh" chút chút sầu đời… mà cũng bị vợ càm ràm.
         Do đó nếu quý bạn nào có đi vô viện bảo tàng nhân
         chủng học thấy hai bồ xương khô chắc bạn sẽ biết cái
         nào của ông; cái nào của bà? Rất dễ! Bộ xương của
         quý bà, cái xương hàm gần môi dưới, trễ xuống một
         chút vì mấy bà nói nhiều quá đến nhức cả đầu.
Mà đôi khi vác cày về tới nhà mà lửa củi
         lạnh tanh, đói bụng gần chết mà con vợ mắc tướng đỏ,
         tướng đen, quằn với khạp hỏi sao không tức. Tức thì dợt.
         Dợt nhưng cũng đau lòng lắm lắm… Không đánh thì bậu luông tuồng. Mà dang tay đánh bậu cho buồn lòng qua?
Còn vợ Tây ư? Cũng chẳng khá gì hơn. Nhậu xong, chồng Tây nói huyên thuyên, dể
         xúc cảm, lái xe ẩu tả, không suy xét gì hết và đánh
         nhau vì những lý do không đâu. Còn vợ Tây cũng cư xử
         y hệt vậy mà chẳng cần nhậu nhẹt gì hết!
Đã vậy, mà còn yêu cầu cho cả đống như: Chồng phải kính trọng, yêu thương, trung thành, lương
         thiện và kiên nhẫn đối với vợ. Vợ là số một. Nếu
         vợ sai, phải chỉ dẩn một cách dịu dàng tránh làm xúc
         phạm ‘cục cưng’. Nên Tây cũng chán, không dám quánh,
         sợ nó kêu lính bắt, mà chỉ muốn trốn đi. Do đó có
         một ông Tây đăng báo cần vợ là hôm sau cả trăm cái
         thơ bay tới tấp đầy cả hộp thơ, chỉ duy nhất một yêu
         cầu: Cưới vợ của tao đi?!
Còn không
         trốn được thì khóc lóc thảm thiết trước mồ. Xin hỏi:
         ‘ba, mẹ, hay con ông vậy? ‘Không phải! Mộ thằng chồng cũ
         của vợ tôi. Tổ cha nó, nó chết sớm chi vậy… còn để
         lại con ‘quỷ hó’ đó cho tôi gánh nè trời?!’
Còn không thì tìm cách trả thù cho bỏ ghét.
         Chồng nói với nha sĩ: Chúng tôi gấp lắm nên không cần thuốc
         tê gì ráo! Cứ nhổ đại cái răng đó ra. Nha sĩ nói:
         ông thật là can đảm. Hãy cho tôi xem cái răng đau nhức đó
         đi. Chồng quay lại bảo vợ: Em yêu hãy hả họng ra nào!”
Người viết có thằng bạn làm chung người
         Ethiopian, dắt vợ từ Melbourne bay về thăm quê cũ. Ra khỏi phi trường
         Addis Ababa, đột nhiên nắm đầu vợ quánh túi bụi ‘Cho mầy
         kêu cảnh sát nha!’
Tưởng chuyện bị
         chồng đánh là chuyện xưa trong ca dao hay chuyện nghe chơi rồi bỏ
         của mấy thằng Tây, nào ngờ trên báo Người Việt online có
         một bà Việt Nam than: “Ngày
         đầu lấy chồng là em đã bị đánh rồi! Hơn mười
         năm chịu đựng, nên em tâm sự với Nhật báo Người Việt:  em định
         ngâm thơ, ra mắt CD 'Thế giới thi ca'. Mục đích để gây quỹ xây dựng nơi
         nương náu cho những phụ nữ bị chồng đánh. Ông chồng
         này thiệt tệ! Làm mất mặt ‘Vietnamese’ hết trơn! Ông quên
         rằng: đừng bao giờ đánh một người phụ nữ dù bằng
         một cành hoa hay sao?
Còn ở Úc, có bà Việt Nam chỉ mới vừa
         bị chồng hăm dợt, bả đã kêu phú lít tới. Mà cảnh
         sát Úc hành xử người người máy, ‘robot’. Bạo hành
         gia đình hả? Còng, nhốt trước rồi tính sau?! Giải ông chồng
         đi, bà vợ lịch bịch chạy theo như con vịt ‘Ủa! sao nhốt chồng
         tui?’
Tập 3.
Chuyện chồng
         quánh vợ là bậy bạ quá, nhưng cũng có ông thương vợ
         ‘ra rít’ đi chớ. Như ông Tú Xương,
         dân chơi thứ thiệt, cũng có một bài thơ tặng vợ rất
         cảm động: Quanh năm buôn bán ở mom song.Nuôi nổi năm con với
         một chồng. Lặn lội thân cò khi quãng vắng. Eo sèo mặt nước
         buổi đò đông. Một duyên hai nợ âu đành phận. Năm
         nắng mười mưa dám quản công...
Ông
         Vũ Hữu Định cũng có một bài tặng vợ khi phải vượt
         cạn một mình: Lần nào em sanh nở. Anh cũng không có nhà.
         Lần này em sinh nở. Anh đang trên đường xa...
Còn ông Bùi Giáng có người vợ trẻ ông bỏ lại quê
         nhà vì ông còn mãi ham vui. Khi vợ mất, ông nhỏ lệ, làm
         nát lòng người đọc: Anh cứ ngỡ đùa vui trong tí chút.
         Đâu có ngờ đùa mãi đến điêu linh.
Ở đời, có được bao
         nhiêu nhà thơ làm thơ tặng vợ? Trừ mấy ông nói trên,
         vì nhà thơ vốn lãng mạn nên căn bản họ chỉ làm thơ
         tặng cho người tình, người yêu. Thơ tặng vợ rất hiếm.
         Đúng vậy! Vậy mà tuần rồi trên đài SBS người viết
         có ‘trộm nghe’ các thi sĩ ‘xứ’ mình làm thơ ca tụng
         vợ mình?! Thiệt là những nhà thơ ‘trí tuệ’ đó
         nha. Vì: Dù không sinh
         đẻ ra ta. Nhưng công nuôi dưỡng thật là lớn lao! 
Tây cũng nói
         rằng một ông chồng thông minh bao giờ cũng bắt đầu câu nói
         là: Vợ tôi, nó, nói thế này…
Vì thế cho nên trong lớp học về tâm lý giáo dục
         gia đình: Giáo sư viết lên bảng: cha mẹ, vợ con rồi kêu
         một học viên lên hỏi: Nếu phải chọn, Ông sẽ chọn ai giữa
         các người nầy? 
Ông học viên gạch tên
         cha mẹ rồi nói: Tía má già rồi cũng phải chết nên trước
         sau gì thì cũng bỏ tôi đi. Sau đó gạch tên con. Lớn lên
         nó phải cưới vợ, lấy chồng rồi cũng bỏ tôi đi thôi.
         Chỉ còn lại vợ! 
Người ta phản đối
         rầm rầm cho ông là người con bất hiếu, người cha không ra
         gì. Ông phân trần: Đừng chửi rủa tôi nữa quý bạn
         ơi! Chẳng qua là: con vợ tôi! trời ơi! nó đang ngồi ở dưới
         kìa?!
Thưa bạn đọc thân mến người
         viết thường hay bị bạn bè, em út chê là sợ vợ. Nhưng
         người viết chỉ cười ‘hề hề’ cho qua, vì trộm nghĩ:
         sợ vợ mình có gì xấu đâu? Còn đở hơn là sợ
         vợ hàng xóm! 
Còn vợ mình sợ là
         phải rồi; vì một lẽ rất đơn giản là: con nó, nó
         còn ‘quánh’ khóc mò…huống chi mình là người
         dưng? 
Sợ là phải? Phải không thưa quý
         độc giã thân mến?
đoàn xuân thu.
melbourne
______________________________________________
      
      Người đẹp Tây Đô!


 
Xin
         thưa cùng quý bạn đọc thân mến rằng: Xin đừng nhầm
         Tây Đô trong bài viết này là Cần Thơ, là Chiều Tây
         Đô Lam Phương. Chúng ta ra đi mang theo quê hương. Nên nghe Tây
         Đô là nghĩ ngay tới quê nhà, nghĩ tới… bà đại
         gia thủy sản cá tra, găm vốn của những người nuôi cá, bán
         cá của dân rồi không chịu trả tiền; mà lấy, đi đầu
         cơ nhà đất. Nhà đất không sang tay được, kiếm chút
         cháo ‘bào ngư’…Không có tiền trả cho dân, bèn
         tổ chức đám cưới cho con trai một cách ‘hoành tráng, siêu
         xe cộng với chân dài’ để mong xức ‘dầu cù là’
         vào mắt thiên hạ, để câu giờ, mà mượn thêm…
         rồi giựt chạy. Gạt thêm không đươc, bèn bay qua Mỹ, nằm
         nhà thương trốn nợ.  Chớ nằm nhà thương trong
         nước, người ta xót của, đổ mồ hôi nước mắt của
         mình, họ xúm lại, quánh cho cho lỗ mũi ăn trầu, cái đầu
         xỉa thuốc rê luôn nhá.  Cái thói chụp giựt, mượn
         đầu heo nấu cháo mà cũng gọi đại gia? Làm ăn kiểu đó
         ở Úc này, là nó nhốt em luôn ?
Xin
         thưa ngay cùng bạn đọc: Tây Đô của bài viết này là
         Perth, thủ phủ bang Western Australia.  Người Anh tới bờ Đông
         Úc Châu: Sydney, Melbourne rồi nhìn về hướng tây gọi đó
         là Tây Úc, Western Australia.  Người Việt tỵ nạn mình
         đến Sydney, Melbourne, bờ đông Úc Châu, cũng nhìn về hướng
         tây, thân thương gọi em Perth là Tây Đô cho đở nhớ nhà?!
Khác với Tây Đô của Việt Nam có đại
         gia giựt chạy; Tây Đô của Úc sản sinh ra một người em ‘kiệt
         xuất’ về tài làm ra tiền và cũng ‘kiệt xuất’ về
         tài nói chuyện ‘ruồi bu’ cho nổi?!
Tên đầy đủ của em là 
Georgina "Gina" Hope Rinehart. Gina sinh ngày 9 tháng 2 năm 1954 tại Perth, thủ phủ
         bang Tây Úc . Em là thừa kế tài sản của tía má em là
         ông Lang Hancock và bà Hope Margaret Nicholas, trở thành bà trùm
         của kỷ nghệ khai khoáng, hầm mỏ Úc khi tía em từ giã cỏi
         đời vào tháng 3 năm 1992. 
Việc đầu tiên em làm là: đưa
         bà mẹ kế, Rose Porteous, ra Tòa để đòi lại tiền, hàng
         chục triệu đô Úc, mà tía em đã hào phóng tặng
         cho con bồ nhí, vốn là người giúp việc trong nhà và nâng
         khăn sửa túi tía em cho đến lúc cuối đời. Mẹ ghẻ,
         con chồng dắt nhau ra ba tòa quan lớn, ròng rã suốt 14 năm trời. Ông
         tòa mệt, nhưng luật sư thì mừng: vì vô mánh. Dì ghẻ
         của em, sau khi tía em mất, phòng không chiếc bóng, chắc lạnh, nên
         ‘quằm’ luôn ông luật sư cho ấm và hy vọng ‘chàng’
         có nghĩ chút tình tấm mẳn đôi ta mà giảm giá chút
         nào chăng?
Em Gina thưa dì
         ghẻ dẫu sao cũng là người dưng, rồi tới phiên 3 đứa con
         em thưa lại em! Mới là ruột thịt? Tòa lại rầu, ngồi xử
         muốn mục xương sống luôn; thì luật sư lại mừng: vì
         được vô mánh nữa!
Chuyện là:
         khi tía em mất, theo di chúc, giao em quyền giám hộ một quỹ đầu
         tư mà ông chia phần cho mấy đứa cháu ngoại cưng. Hiện tài
         sản của quỹ có trị giá 2,4 tỷ USD, trong khi tài sản của tập
         đoàn khai thác mỏ quặng là 10,3 tỷ USD. Trong năm tài chính
         kết thúc vào tháng 6/2011, lợi nhuận của quỹ này là 2,01
         triệu USD, tăng so với con số 1,01 triệu USD của năm trước đó.
         
Quyền giám hộ này đã kết thúc
         vào tháng 9 vừa rồi, nhân dịp sinh nhật lần thứ 25 của cô
         con gái út Ginia. Tuy nhiên, theo cáo buộc của 3 người con khác,
         em Gina đã tự ý kéo dài thời hạn giám hộ đến năm
         2068. Em dọa sẽ để cho quỹ đầu tư phá sản nếu các con
         không để em tiếp tục làm người giám hộ quỹ.  Vì
         theo em, tụi bây  thiếu các kỹ năng kinh doanh cơ bản cũng
         như kinh nghiệm để quản lý quỹ. 
Em
         Gina tuyên bố là đã cho con cái một cuộc sống sung sướng
         xa hoa, không bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền bạc. Vậy mà
         còn hõng chịu, thiệt là ngu?!
"Chính lòng
         tham là thủ phạm gây ra tình cảnh mẹ con kiện nhau, quên cha cái
         câu ‘mẫu tử tình thâm’, để làm trò cười cho
         thiên hạ?” 
Dù bận rộn chuyện thưa gởi ruồi bu, giành giật tiền
         bạc với nhau trong gia đình, em cũng không quên làm giàu. Em Gina Rinehart thừa hưởng một công
         ty trị giá 75 triệu USD từ tía em năm 1992.  Hai mươi năm
         sau , nó phình lên 386 lần.
Năm 1992, em đã
         có tên trong bảng phong thần 200 người giàu nhất thế giới của
         tạp chí the Business Review Weekly (BRW). Năm 2006, em trở thành tỷ phú do kỹ nghệ khai khoáng bùng
         nổ . Tài sản em vọt lên như pháo thăng thiên. Năm 2010, em giàu
         nhứt nước Úc. Năm 2012, là phụ nữ giàu nhất thế giới,
         theo ước tính là A$29.17 tỷ Úc Kim. Và trong tương lai, em sẽ
         qua mặt luôn mấy ‘trự’ đàn ông, giờ còn giàu hơn
         em. ‘Tụi bây đợi đấy!’ Vì tài sản em có thể
         lên đến 100 tỷ Mỹ Kim nếu chuyện làm ăn cứ ‘xuôi chèo
         mát mái’. 
Tuy nhiên càng giàu, em
         càng tỏ ra keo kiệt và ngạo mạn! Em kêu chính phủ Úc hãy
         giảm tiền lương tối thiểu của công nhân xuống  khoảng
         606.40 đô một tuần và giảm thuế cho em, để em tạo thêm công
         ăn việc làm cho nước Úc. Em xin nhập khoảng 4,000 công nhân từ
         Trung Quốc vào, để trả lương rẻ hơn. Em còn nói: nhìn
         sang Châu Phi kìa, ở đó công nhân làm chỉ có $2 đô
         một ngày. Còn tụi bây chỉ tối ngày đi nhậu, rồi còn
         càm ràm nữa sao? 
Em dạy đời: “Đừng ghen tị với những người có nhiều tiền
         hơn mình, đừng ngồi đó mà than trời trách đất. Hãy
         làm cách nào đó để kiếm tiền,  bớt nhậu
         nhẹt, bớt hút sách, bớt chơi bời hoa lá cành…hãy làm
         việc nhiều hơn, chăm chỉ hơn!
Nói trắng
         ra là em chê những người làm công cho em, giúp em giàu nứt
         trứng là mấy thằng làm biếng nhớt thây?! 
Nhưng thực ra công nhân hầm mỏ có làm biếng đâu.
         Nhận đồng tiền của em cũng làm đổ mồ hôi sôi nước
         mắt chớ bộ!
Làm thợ mỏ không phải
         là công việc cho tất cả mọi người; nhất là những người
         đã có vợ, có con. Vì phải ở trong mỏ, là nơi hoang vu.
         Thường thì người ta chỉ làm 40 giờ tuần, theo luật định
         là 38, có 2 tiếng tính phụ trội…. Còn thợ mỏ thì làm
         việc ngày 12 tiếng, 7 ngày trong tuần. Nếu quen làm việc 40 tiếng
         tuần mà phải làm 84 tiếng tuần; thì ‘hết xí quách’
         chớ chẳng phải chuyện giỡn chơi!
Thứ hai là
         nóng, bụi… với ruồi. Mùa hè mà làm ngoài trời nóng
         như thiêu, như đốt… mới biết đá vàng!
Ngày nào như ngày nấy! 4 giờ sáng thức dậy,
         ‘đào’ riết 12 tiếng, về nhà  tắm rửa, cơm
         nước, lên giường lúc 7 giờ tối. Muốn đi chơi một chút
         thì đi đâu ở cái Hốc Bà Tó này?!
Còn nhớ má thằng cu ở nhà, muốn ‘dục tửu phá
         thành sầu’, thì cũng phải hạn chế. Trước khi bắt đầu
         ngày làm việc, phải thử rượu, coi mày còn say xỉn hay không?
          mới cho làm, theo tiêu chuẩn sức khỏe và an toàn nơi
         làm việc..
Theo bảng lương thợ mỏ, thấy cũng nhiều, hơn A$ 100,000
          năm nhưng chủ nghĩa tư bản mà, tiền nào công
         nấy thế thôi! Thu nhập nhiều hy sinh cũng nhiều. Đời mà! Có
         ai cho không ai cái gì bao giờ?
Cực khổ như
         vậy, ‘trần ai khoai củ’
         như vậy mà còn bị
         em Gina Rihart rầy thì cũng tức. Nhiều người Úc phản pháo lại,
         nói là em ngạo mạn và tham lam vô độ?!
Nhưng buồn, giận mà chi bạn hiền! Không phải người
         chủ nào cũng tham lam vô độ như em đâu. Melbourne có ông Patriarch Ken Grenda, 79, khởi
         nghiệp từ 4 tuyến đường xe bus ở Dandenong 1945; tới nay đã có
         1300 chiếc xe chạy kiếm ăn trên các nẻo đường gió bụi
         Melbourne, Adelaide và Perth . Trước khi về hưu, ông tự nguyện gởi cho
         1,800 nhân viên của mình, mỗi người một món quà tạm biệt
         tùy theo số năm họ gắn bó với công ty. Ông giữ bí mật
         cho đến khi tiền chui vào tài khoản của họ. Người ít nhất
         thì được $1000; người nhiều nhất tới $30,000. Món quà tạm
         biệt của ông không nhỏ: A$15 triệu; nhưng tấm lòng nhân hậu
         của ông lại lớn hơn rất nhiều lần!
Ông
         nói:. Một thương nghiệp thành công khi có những người giúp
         việc tuyệt vời. Có người đã làm cho công ty suốt 52 năm
         từ đời cha tới đời con. Xin cám ơn quý bạn!
So với em Gina Rinehart, thì tài sản của ông nhằm
         nhò gì?! Tiền triệu mà so với tiền tỷ như châu chấu đá
         xe. Nhưng túi tiền nhỏ hơn không có nghĩa là có trái tim
         chuột nhắt . Sở dĩ em Gina giàu mà còn giàu thêm nữa: vì
         em chỉ biết làm toán cộng, không biết làm toán trừ, biết
         làm toán nhân mà không biết làm toán chia. 
Hỡi ơi! Trong chủ nghĩa tư bản văn minh ở Miệt Dưới
         này, dù không phải như chủ nghĩa tư bản rừng rú ở
         Việt Nam bây giờ, dù có luật, có lệ bảo vệ người
         công nhân trước sự bóc lột, bóc lủm.. quá đáng của
         những ông, bà chủ tham lam vô độ thì tìm một ông chủ
         tốt như vậy cũng khó như tìm chiếc lá mùa đông !
Tìm ông ấy, sau nầy, ta có thể lên gặp Thánh
         Peter trên Thiên đàng. Còn những ông chủ, bà chủ tham lam vô
         độ khác thì quý bạn đọc thân mến chắc biết phải
         tìm ở đâu rồi?!
Nhưng tìm họ mà chi
         chớ? Người chỉ biết ‘tiền và tiền’ thì họ có
         bạn bè với ai bao giờ đâu?!  Kiếm mắc công! Vã
         lại, khi chết, cái nút áo còn lắc lại, họ cũng trụi lủi
         như mình; có mang theo được tỷ nào đâu, mà mua ‘beer’
         cho bạn uống phải không?!
Thôi! thay vì
         ‘lưu xú vạn niên’ thì hai em: một đại gia Tây Đô
         Việt Nam và em đại, đại gia.. lũy thừa… Tây Đô nước
         Úc nên ‘cải tà quy chánh’, đế lại cho đời một
         tấm lòng nhân hậu, coi ‘qua’ (người viết) và mấy người
         bạn Úc ham nhậu, ham vui… có ké được chút nào chăng?!
đoàn xuân thu
melbourne
_______________________________________________________________________
 
      
      Em hồn nhiên chín háp!  


Trước khi giàu, ai cũng nghèo. Đó
         là cái chắc! Nghèo mạt rệp, nghèo sặc gạch, nghèo trớt
         mùng tơi, nghèo đến nỗi cái mùng rách, cái mùng tơi
         để ngủ cho muỗi khỏi cắn cũng không có, cũng trớt quớt
         luôn. Chính vì vậy, nghèo là cái đáng sợ nhất?! 
Nghèo cũng có nhiều cái tại, cái bị. Nghèo
         vì tại ba má tui nghèo. Ra đời không có cục đất chọi
         chim, đất không có để một nắng hai sương làm ruộng,
         làm rẫy hay có mà bị trưng thu mất rồi…mà tiền bồi
         thường  rẻ như bèo hoa dâu, hỏng được bao nhiêu!
         Vì “Nó” mua như ăn cướp. Vốn mần ăn cũng không,
         thì nếu không đi làm mướn, bán cái thân mẹo dậu,
         hỏi làm sao mà sống?
Còn nếu ba
         má tui giàu thì tui khỏe re như con bò kéo xe. Vì con vua thì
         được làm vua. Con sãi ở chùa phải quét lá đa. Mà
         không phải cần là con vua mới khỏe re; chỉ cần là con Thái
         Tử, cỡ con Thái tử Charles chẳng hạn, thì hoàng tử Harry chẳng
         cần lao động là vinh quang gì sất; vì không lao động cũng
         vinh quang như thường. Để đêm nay nhậu London, diện đồng phục
         Đức Quốc Xã Hitler, đêm mai bay đi Las Vegas nhậu cho quắc cần câu,
         ở truồng nhong nhỏng đưa ‘bố mầy ra’, cho báo chí chụp
         hình đăng báo để cho bàn dân thiên hạ biết thế nào
         là kinh…  và tởm…
Nhưng là con
         người có ai chọn được chổ ‘xịn’ để chui ra đâu.
         Được như vậy là trúng số phải không? Việt Nam nói
         giàu trong trứng giàu ra. Còn Tây thì bảo "been born with a silver spoon in his mouth". Mà có
         lỡ không có cái thìa bạc trong mồm thì có cày như trâu
         như  em tài công
         tàu du lịch chợ nổi Cái Răng, thời xã hội chủ nghĩa dính
         cái đuôi kinh tế thị trường, nhân vật chánh trong bài báo
         đăng trong trang blog của Ngọc Lan, báo Người Việt online, thì cũng
         bó tay!
Theo bài báo của nữ ký giả tài
         hoa Ngọc Lan thì em tài công này tự giới thiệu: Em
         22 tuổi, làm nghề lái tàu đưa khách du lịch tham quan sông Hậu,
         chợ nổi Cái Răng. Em làm việc 7 ngày một tuần,
         từ 5 giờ sáng đến 9, 10 giờ đêm, tùy theo giờ khách nhậu
         xong thì về. Lương mỗi tháng em được 1 triệu 800 ngàn (gần
         $90 đô), ngày nào nghỉ thì bị trừ 60 ngàn. Tháng nào
         có nhiều khách du lịch, chủ thưởng thêm cho em một trăm ngàn.
         Lương lãnh bao nhiêu, em về đưa hết cho mẹ. Mỗi ngày
         đi làm, mẹ cho 50 ngàn tiền cữ ăn sáng và ăn trưa, tính
         luôn cả tiền cà phê và thuốc lá. Tối về ăn cơm nhà
         “nên không tốn.” 
Hai mươi hai tuổi, lái tàu du lịch, làm ngày mười mấy tiếng,
         suốt tuần, suốt tháng, suốt năm. Rồi năm này qua năm nọ.
         Xong buông ra ngủ, thức dậy làm tiếp. Thiệt cuộc sống còn thua
         con bò, con trâu cày ruộng đồng sâu nữa?! 
Em không có bạn gái, vì “nếu đi chơi với bạn
         gái, trong túi phải có ít nhất một trăm ngàn đổ lên,
         em không có đủ số tiền đó nên thôi.” – “Không
         có bạn gái thì làm sao cưới vợ?” – Em cười hiền
         lành, “Đó là chuyện ba mẹ tính. Kêu em cưới ai thì
         em cưới người đó. Không cãi.”
Không có thời giờ, mà ngặt nhứt là không tiền,
         dù đang tuổi xuân phơi phới, muốn tìm một em để có
         tay mà gối đêm đêm; cũng khó tựa như mò kim đáy
         biển Đông. Hồi xưa thanh niên nhà nghèo, ai cũng lo: “Ví
         dầu nhà dột cột xiêu.  Muốn đi cưới vợ, sợ
         nhiều miệng ăn!”. Còn bây giờ thì  em này nản
         quá, khỏi lo luôn, để má tính. Em cứ nghĩ thân trai mười
         hai bến nước, trong nhờ, đụt lóng phèn vậy thôi?! Thời buổi
         kim tiền mà. Thiệt là xa ‘ngay ngáy’ cái thời: chết sống
         vì yêu, tiền kể bỏ: “Cha mẹ em có đánh quằn, đánh quại. Bắt em ra treo tại nhành
         dương. Biểu từ ai, em từ đặng. Chớ
         biểu em từ người thương, em không từ!” 
Còn bây giờ
         em tài công này tuyệt vọng lắm rồi trên con đường tình
         duyên gia đạo. Sao vậy? Vì theo ông Hoài Tường Phong là: Trăng
         nghẹn
“Xóm bên
         sông nhiều cô gái rời quê,
Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.
Vài căn nhà xây, đổi đời
         nhờ những đồng tiền báo hiếu,
Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi…”
Người ta bằng
         tuổi em đã đi lấy chồng xa, Hàn Quốc, Đài Loan hết rồi!
         Ai mà ở không mà chờ lấy người tài công tàu du lịch
         chở khách ‘tham quan’ Chợ Nổi Cái Răng như em, mà mỗi ngày
         chỉ có 50 ngàn dằn túi, vừa cơm trưa, vừa cà phê, thuốc
         lá. Lấy em về cạp đất mà ăn sao? Chi bằng Hàn Quốc, Đài
         Loan dù nó có già, có khùng chăng đi nữa cũng còn có
         chút tiền gới về cho cha mẹ gọi là báo hiếu: công sanh thành
         dưởng dục và nhơn tiện giúp đở chính quyền tỉnh nhà
         có thành tích báo cáo lên trên là: quê ta giờ khởi
         sắc nhờ các thôn nữ xinh đẹp, hiền hòa do phù sa sông
         Hậu, biến con ‘chim’ mình thành con ‘chim đa đa’…đi
         lấy chồng xa?
 ‘Em có dự
         định đổi công việc để có thêm nhiều tiền không?”
         – “Dạ không. Em thích công việc này. Em thích lái tàu
         đi đây đó. Lái tàu không bị bụi bặm, không kẹt
         xe. Tối em cũng xuống tàu nằm ngủ, vừa yên tĩnh vừa mát
         mẻ.”
Còn đổi công việc khá
         hơn ở đâu mà có? Thôi thì có cơm ăn, có chổ
         ngủ là xong rồi. Mơ ngày mai trời lại sáng? Lỡ nó không
         sáng mà tối thui luôn là chết giấc, còn chết luôn cả
         má nữa?... Lại tuyệt vọng?!
 Trên
         hành trình ra chợ nổi có lúc máy tàu đứng khựng, em
         nói ngay, “bịch nilong cuốn vào chân vịt.” – “Rồi làm
         sao?’ – “Để em gỡ nó ra.”
Em rời tay lái, đi về cuối tàu, cởi áo, thò nguyên
         cái đầu và nửa người xuống lòng máy. Dĩ nhiên lúc
         ngóc lên là một cái đầu và nửa người ướt sũng.
         Em lắc lắc mái tóc cho khô và nhanh nhanh mặc áo vào. Tiếp
         tục ngồi vào tay lái.
Thân lo còn
         chưa xong, hơi đâu mà lo cho môi trường tào lao bá láp?
         Bịch nilong mắc vào chân vịt máy tàu, khòm đầu xuống
         nước, cố gở nó ra, rồi chạy tiếp.. Còn ai ném bịch nilong
         xuống dòng sông? Ai xả nước thải từ nhà máy công nghiệp
         thẳng ra dòng sông, làm nó ô nhiễm hóa chất, chết dần
         mòn, em cũng chẳng quan tâm, thắc mắc? Thân mình còn lo chưa
         xong nữa; nói đến dòng sông chi vậy? 
Nhà báo Ngọc Lan nói rằng: Không một lời phàn
         nàn. Chỉ cười. Vì sao? Vì em tuyệt vọng quá rồi. Sao mới
         22 tuổi đầu mà an bần lạc đạo, an nhiên tự tại như ông
         ‘Đạo Vuốt’ vậy ta?  Ông Nguyễn văn Vĩnh nói:
         Việt Nam mình gì cũng cười. Hõng lẽ khóc? Tiếng cười
         của em tài công này là tiếng khóc khô không lệ?!
Tuổi thanh xuân của em là trái, là hoa của đất
         nước mà ai làm cho em hồn nhiên chín háp vậy hỡi
         trời? Thanh xuân của em là thanh xuân của đất nước; em là
         rường cột của quốc gia… mà em tuyệt vọng đến chừng
         nầy thì ơi hỡi Việt Nam?!
Ông Trịnh Công Sơn cũng có lần tuyệt vọng như thế,
         nên ca rằng: 
“Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng.
         Em là tôi và tôi cũng là em.
Con diều bay mà linh hồn lạnh
         lẽo. Con diều rơi cho vực thẳm buồn thêm…” Vậy mà ổng lại khuyên đừng làm
         gì cho rắc rối thêm ra… đừng tung xích xiềng vào mặt
         nhân gian như ông Nguyễn Đức Quang, đừng ‘tranh đấu’ rồi
         chẳng biết ‘tránh đâu’? “Đừng tuyệt vọng, em ơi
         đừng tuyệt vọng. Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh?”. Cha!
         Chắc cái này chờ cho đến khuya lơ khuya lắc, chờ cho đến
         mút mùa Lệ Thủy, chờ cho đến Tết Ma Rốc đi chăng nữa
         mà không chịu làm cái gì đó để đạp đổ
         cái chế độ bất công này, cái chế độ làm cho kẻ
         ăn không hết, người lần không ra, thì người viết e rằng
         cái bình minh ông nói chắc chỉ có trong tranh vẽ của ông thôi.
Đi xa hơn nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, khuyên em hồn
         nhiên chờ bình minh tới, nhà báo Ngọc Lan còn tán dương
         em tài công Chợ Nổi Cái Răng nhiệt liệt: Tôi nhìn em, thầm
         nghĩ, “bao giờ thì tôi mới học được cách không hề
         buông một lời than vãn và biết bằng lòng với cuộc sống
         như em nhỉ? Em quay sang nhìn tôi, mỉm cười, trong vắt, bình
         an.
Người viết vốn là dân Miệt Dưới
         (Down Under), trên là Nữ Hoàng Elizabeth Đệ Nhị, Tổng Toàn Quyền
         Madame Quentin Bryce, Thủ Tướng Mademoiselle
         Julia Gillard , chịu phụ nữ áp bức quen rồi, nên vô cùng ‘cung
         kính…trọng’ nữ ký giả tài hoa Ngọc Lan. Không dám ‘càm
         ràm’ chi hết. Tuy nhiên qua lời ký giả Ngọc Lan nói muốn học
         cái cách sống của em lái tàu tuyệt vọng trên chợ nổi
         Cái Răng, an nhiên tự tại, an bần lạc đạo để Việt Nam
         đoạt huy chương bạc, nghĩa là hạng  nhì, về chỉ
         số sống hạnh phúc trong ‘lồng’, thì  người
         viết dù có  ‘Lady First’ bấy nhiêu cũng xin phép
         không đồng ý…kiến?
Em, hai mươi
         hai tuổi, là hoa, là trái đang độ thanh xuân của đất nước
         mà em hồn nhiên chín háp vậy sao?! Hoa đất nước thì như mấy em ở cù
         lao Tân Lộc, Cần Thơ, giờ có tên là đảo Đài Loan,
         vì con gái nơi nầy đi lấy chồng Đài Loan ráo trọi. Ngay
         cả mới 14 tuổi là hoa mới chum chúm, chưa nở cánh nào, mà
         đã lấy khai sinh của con chị để được đủ tuổi kết
         hôn mà đi lấy chồng xa. Còn trái như em tài công của tàu
         du lịch trên sóng nước Cái Răng thì thành trái ‘cu ky’.
         
Đêm nay, sau môt ngày làm việc vất
         vả, về lại khoang tàu để ngã lưng chắc em sẽ rầu rầu
         mà hát Chim Đa Đa, chồng gần sao không lấy, lại lấy chồng
         xa? Hay văn nghệ thêm một chút, em chơi câu ca dao: Tay em đã trắng
         lại tròn. Em cho ai gối sao mòn một bên? Câu trả lời dể ợt:
         Tay em đã trắng lại tròn. Cho chú Chệt gối, nên mòn hết
         trơn!
Còn phần “Qua” cũng xin trả lời em luôn:
         Đời em chín háp như vậy là tại “Nó” chứ tại
         ai! Còn không dám chỉ tay thẳng vô mặt “Nó”;
         tại mầy chứ ai, thì  Cách Mạng Hoa Lài, Mùa Xuân Á rập! Mohamed Bouazizi tự thiêu, chống lại áp bức bất công, cũng kệ
         anh ấy; thì người viết e rằng đất nước mình chắc còn
         lâu…còn rất lâu… mới khá?!
đoàn xuân
         thu.
melbourne.
__________________________________________________________________________
      
      Vài
         Cái Cù Nèo!

Hồi xửa hồi xưa Tô Đông Pha đọc
         thơ Vương An Thạch, thấy có hai câu:
Minh nguyệt sơn đầu khiếu
Hoàng khuyển ngọa hoa tâm
Đông Pha chê
         là vô lý: trăng sáng sao lại hót ở đầu núi, chó
         vàng sao lại nằm trong lòng hoa được?
Do nghĩ như vậy nên
         Đông Pha lấy bút sửa chữ khiếu ra chữ chiếu, sửa chữ tâm
         thành chữ âm, thành ra:
Minh nguyệt sơn đầu chiếu Hoàng khuyển ngọa hoa âm  | Trăng sáng
         soi đầu núi Chó
         vàng nằm dưới hoa  | 
Sau đó, Tô Đông Pha bị
         đổi tới một nơi ở phía nam. Ở đó, Đông Pha thấy
         một loài chim tên là Minh Nguyệt, và một loài sâu tên là
         Hoàng Khuyển. Lúc đó, Đông Pha nhớ lại hai câu thơ của
         Vương An Thạch, có nghĩa là:
Con chim Minh Nguyệt hót ở đầu núi
Con sâu Hoàng Khuyển nằm
         giữa đóa hoa
Lúc
         ấy Đông Pha mới biết kiến thức của mình còn kém họ
         Vương nhiều (hết trích)
Bài thơ này của Vương An Thạch, vốn
         làm quan tới Tể Tướng… như Thủ Tướng bây giờ, theo
         tài thô trí thiển của người viết thấy, thì có gì
         hay đâu; nhưng Ông Tô Đông Pha chắc ỷ mình hay chữ nên
         dám lớn lối sửa thơ Tể Tướng Vương An Thạch mà chẳng
         hay kiến thức động vật học của ông thua Vương An Thạch nên
         mới bị hố to…  Minh Nguyệt là tên con chim thì ông
         lại nghĩ là trăng sáng. Hoàng Khuyển tên một loài sâu
         thì ông nghĩ là chó vàng. 
Cái giai thoại này nghe ‘linh tinh lang tang’
         lắm. Bởi, theo người viết, thì mấy chú Ba làm thơ khoái
         đối nhau chan chát lắm. Câu trên đối câu dưới, chữ này
         đối chữ kia…thì ‘trăng sáng’ cách chi mà đối
         với ‘chó vàng’ được. Mà thi bá cỡ Tô Đông
         Pha hỏng lẽ không biết ‘đối’ mà phê ẩu như vậy
         để bị ‘quan anh’ căm tức; bèn lạm dụng quyền lực ‘đày’
         nhà thơ đi thâm sơn cùng cốc, cho đi thực địa, để
         đi một đàng học một sàng khôn?! Nhưng nếu ngài tể
         tướng có ‘đì’ nhà thơ dốt mà láo đi chăng
         nữa thì cũng châm chước được; vì vậy cũng còn
         nhẹ; chớ bây giờ trong nước ai mà phê hay chê tể tướng
         là lên bờ xuống ruộng ngay nghe em. 
Thấy cái gương tày liếp
         của thi bá Tô Đông Pha người viết bèn ‘rút kinh nghiệm’
         là: có đọc thơ ai, hiểu tới đâu thì hiểu chứ không
         dám chê, khen gì ráo trọi. Nếu nhà thơ đó có quyền
         hành như anh Lành, Tố Hữu làm tới Phó Tể Tướng, ai chê
         thơ ‘y’ là về nhà ăn ‘bo bo’ mệt nghỉ như Phùng
         Quán với Hữu Loan…
Nhưng đọc mà không hiểu, rồi lại
         sợ không dám hỏi ai thì cũng ấm ức trong lòng lắm! Có
         lần người viết hỏi ông bạn thơ khoái nổ, về bài thơ
         ông luôn luôn đăng trang trọng trên đầu trang báo nghĩa là
         gì; thì ông bạn thơ phán rằng: “Tao viết, tao còn không
         hiểu; huống chi mày! Xin lỗi nhe, bữa đó xỉn quá nên quên
         là tao muốn nói cái gì rồi?!”
  
Ngay cả Bùi Giáng, nghe nhiều người nói ông là nhà thơ
         lục bát hay nhất Việt Nam thời hiện đại mà người viết
         đọc cũng không hiểu ông muốn nói cái gì. Chẳng hạn
         như:                                                                                                                                        
         
Tôi
         gọi Mỹ Tho là Mỹ Thỏ 
Tại sao
         gọi Mỹ Tho là Mỹ Thỏ?  Hay là ông chê thằng Mỹ
         đổ quân vào giúp Việt Nam Cộng Hòa chống lại sự xâm
         lăng của Cộng Sản, nửa đường như ‘Thỏ’ đã
         cuốn gói dông luôn; nên bị ông chê ‘nhát như Thỏ’.
Hay câu
Tôi gọi Cần Thơ là Cần Thở 
Tại sao Cần Thơ là Cần Thở?  Hay là
         VC vô, bóp cổ dân mình mắt trợn trắng trợn dọc, nên Cần
         Thơ phải Cần Thở chăng?
Tôi
         cũng tính làm gan định hỏi ông; nhưng tiếc thay ông đã
         qua đời rồi thì giờ biết hỏi ai đây?
Hoặc ông Nguyên Sa, đi Tây về, nên thơ ông
         cũng cũng rất Tây luôn:
‘Hôm
         nay Nga buồn như con chó ốm’
Ông Nguyên Sa, người Bắc, nên Nga, con chó ốm của ông, không
         phải là con chó ốm nhom, ốm nhách… mà là con chó bị
         bịnh… Nhớ hồi đến gặp em yêu; chắc mới bị ba rầy má
         chửi sao đó, nên em buồn hiu hắt… Thấy câu thơ Nguyên Sa
         hay vì lạ, nên người viết ‘chôm’ làm ý của mình..
         Người viết lại diễn Nam rằng: “Sao bữa nay em buồn như con chó
         bị bịnh vậy?”
Kết quả
         là nhém ăn một bạt tay; may mà lẹ con mắt nên né được…Từ
         đó ‘cạch’ mấy ông nhà thơ. Không dám ăn cắp;
         dù là thơ của mấy ông hay đến đâu đi nữa?!
Xa thơ, người viết bò qua văn xuôi.
         Nhớ hồi còn kẹt ở quê nhà, người viết được một
         ‘cây đa, cây đề’ trong làng báo đương thời khoe
         một bài viết của ổng đăng trang trọng trên nhựt báo Nhân
         Dân tựa là: “Vàng nổi đồng bằng”. 
Tính người viết thì xởi lởi,
         ăn ngay nói thật, nên ‘thỏ thẻ’ với ông rằng: Tôi
         biết ông viết bài, ‘ca’ công ty Mekong Cần Thơ chuyên ‘thu
         mua’ vịt rồi ‘quay’, xuất khẩu đi Hong Kong. Vịt nổi đồng
         bằng mà?! Vịt làm công ty giàu to trong khi nông dân dầm sương
         dãi nắng với bầy vịt đến bạc trắng phong trần. Tôi biết:
         nó có ‘bồi dưởng’ để ông ‘ca’. Nhưng ông
         đặt tựa như vậy, dân Nam Bộ, nó cười ông chết; vì
         nó tưởng ông nói… ‘cái đó’ nó nổi lềnh
         bềnh …trên sông nước đồng bằng?!
Tưởng lời ngay tình thật cho ông từ Bắc Pó
         vào…học thêm cái ‘Văn Minh Miệt Vườn Sơn Nam’ nhè
         đâu ông nổi ‘cáu’ hỏng thèm cho mầy đọc bài
         viết của tao nữa! Thiệt người ngay mắc nạn?!
Bị một lần, người viết cũng chưa tởn!
         Mới đây, người viết đọc bản tin trên báo điện tử
         Dân Trí của ‘cây đa, cây đề’ ngày xưa; giờ là
         phóng viên thường trú đồng bằng. Bài này rõ là
         không do ông mà do thằng đệ tử ông viết. Lỗi lầm hơn
         20 năm rồi, thầy trò vẫn y chang, mới chết chớ! 
Xin chép nguyên văn trước khi có lời bình
         Kim Thánh Thán.
Ông
         Chang Song-taek là chú rể lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un.
Ông Chang Song-taek, người kết
         hôn với em gái cố Chủ tịch Kim Jong-il và được các nhà
         quan sát tin là nhân vật quan trọng phía sau tân lãnh đạo Kim
         Jong-un, đã đến Bắc Kinh hôm qua…
Theo người viết, em hay
         chị gái của ba mình thì gọi bằng cô, chồng của cô thì
         gọi bằng dượng nhưng ông ‘thần thừ’ này gọi ổng
         là chú rể của Kim Jong Un. Viết như vậy có ‘tửng’ hông
         ông? Hay là tiếng quê ông là vậy? Còn trong đám cưới
         thì chú rể là thằng nào?
Khoèo phe địch thì cũng ‘móc cù
         nèo’ phe ta hai cái cho nó công bằng.
Xin chép một đoạn trên trang
         blog của ông Nguyễn Xuân Hoàng trên VOA:
Từ Nhà Ga Flinders thay vì
         băng ngang qua cầu đi tới sở làm nằm bên Nam ngạn thành
         phố (Southbank) tôi đi dọc Swanston Street ngược về hướng Bắc,
         hướng của hai đại học sát phố RMIT và Đại học Melbourne.
Vì là bài
         đăng trên blog của một nhà văn nổi tiếng, viết về thủ
         phủ bang Victoria, Melbourne, nơi người viết ‘bèo dạt hoa trôi’
         nên được đọc khá kỷ. Té ra tác giả dịch địa
         danh ‘Southbank’ thành Nam ngạn thành phố. Hồi xưa giờ đọc
         cũng nhiều, chỉ nghe thấy hữu ngạn, tả ngạn một dòng sông.
         Như hữu ngạn hay tả ngạn Sông Hồng chớ có bao giờ nghe Nam ngạn
         thành phố ? 
Hay
         là chữ mới mà người viết ‘văn dốt vũ nát’ chưa
         hề biết tới?
Bèn
         lục cuốn từ điển của ông Lê Văn Đức thì thấy:
         tả ngạn, danh từ, Bờ bên trái (bắt từ nguồn): Tả ngạn sông
         Cữu Long.
Còn
         nam ngạn, bắc ngạn thành phố hỏng có gì ráo… thiệt
         mới tức?! Hỏng lẽ thầy sai? 
Theo ý thì Southbank là bờ phía nam của
         dòng sông Yarra chảy qua Melbourne trước khi đổ vào Vịnh Phillip. Thì
         bờ phía nam sông Yarra cho rồi. Dịch vậy nghe cũng thơ quá đi chớ;
         phải không? Nam ngạn thành phố chi cho nó rối việc, thưa thầy?
Đó là chuyện
         bên Úc; còn bên Mỹ, trên tờ Thời Báo, người viết
         có đọc một bản tin: 
Một
            cụ ông Việt bị đánh chết trong bệnh viện, vì mê hát
            
Saturday, 18 August 2012
         15:51 Tin
            Bắc Mỹ 
Santa Anna, California:
         Một cụ ông 83 tuổi đã bị buộc tội đánh chết một
         cụ ông 94 tuổi người Việt ở cùng một phòng trong bệnh viện,theo
         bản công bố của tòa thượng thẩm tiểu bang California hôm thứ
         sáu ngày 17 tháng 8 năm 2012.
Theo bản cáo trạng thì vào ngày 1 tháng 10 năm
         2010, nghi can William Leo McDougall và nạn nhân là cụ ông Nguyễn Văn Mạnh,
         cùng ở trong một phòng tại bệnh viện Palm Terrace ở Laguan Woods, sau cuộc
         giải phẩu xương hông. Theo bản cáo trạng thì nghi can McDougall đã
         trở nên giận dữ khi người cùng phòng đã hát những
         bài hát Việt Nam. Nghi can đã lấy một thanh gỗ trong tủ, liên
         tiếp đánh vào đầu nạn nhân. Một y tá trông thấy can
         thiệp, nhưng nạn nhân đã chết sau đó.
Đây là một
         tấn thảm kịch. Một người vô tội cuối đời rồi còn
         bị đánh chết chỉ vì hát tiếng mẹ đẻ của mình.
         Đọc thật chua xót! Vậy mà đọc cái tựa trên của nhà
         báo, người viết càng buồn hơn nữa, vì trong bản tin này
         có nói gì về cụ ông này mê hát để bị
         đánh vào đầu cho tới chết đâu?
Đặt tựa như vậy
         tạo sự giựt gân, thu hút người đọc, nhưng làm như vậy;
         có nhẫn tâm quá hay không?
Thưa quý bạn đọc thân mến.
Người viết
         xin chân thành cáo lỗi với hai tác giả phe ta nói trên; nếu
         có điều gì thất thố. Còn đối với bọn văn nô,
         bồi bút trong nước viết lách ‘lôm côm’ như thế thì
         kệ cha chúng nó!!!
đoàn xuân thu.
melbourne
      
      Tình yêu thời quỷ ám! 
 
  
Đoạn
         Tuyệt là tiểu thuyết
         luận đề của nhà văn Nhất Linh, xuất bản năm 1936. Chuyện rằng:
         Loan, có học, có tư
         tưởng mới, không muốn sống ‘trong sự phục tòng cổ lệ’
         như mọi người con gái khác. Loan yêu Dũng, Dũng yêu Loan; nhưng
         Loan bị cha mẹ ép gả cho Thân, con nhà giàu ở Thái Hà, một
         thanh niên tầm thường, cổ hủ, nhu nhược, không có óc tự
         lập. 
Bà Phán Lợi là một
         bà mẹ chồng rất trung thành với lễ nghi cũ, cay nghiệt và hiểm
         độc đối với con dâu mà bà muốn phải hoàn toàn tòng
         phục .
Loan có cố gắng tỏ ra thần phục,
         kính trọng mẹ chồng và yêu chồng để được yên
         thân. Nàng sống tủi cực, ngày ngày phải chịu những sự
         hành hạ vô lý của mẹ chồng, của gia đình chồng. 
Cuối cùng cao trào của cuộc xung đột xảy ra:
         bị chồng đối xử tàn nhẫn nhân một chuyện nhỏ, bẩn
         thỉu, Loan chống cự. Trong lúc Thân hung hăng như con hổ dữ sấn
         lại phía nàng, tay cầm một chiếc lọ đồng, nàng hoảng hốt
         vớ lấy một con dao rọc sách định giơ đỡ. Bị đạp
         mạnh, Loan trượt chân ngã xuống giường. Thân ngã theo, bị
         con dao đâm trúng ngực chết. Loan được tòa án tha bổng sau
         một thời gian bị giam cầm.  
Nhất Linh, dù
         cuộc hôn nhân của chính bản thân ông là do cha mẹ sắp
         đặt, nhưng ông đã hết lòng cổ vũ cho quan niệm tự do
         luyến ái, giải phóng người phụ nữ khỏi những ràng buộc
         cổ hủ, lổi thời…
Tựa đề
         Đoạn Tuyệt của Nhất Linh nghĩa là dứt khoát với cái cũ,
         cái thói gả bán, gả con để trừ nợ…Cuộc hôn nhân
         không tình yêu mà người phụ nữ là nạn nhân chịu
         nhiều đau khổ nhất.
Vậy
         mà cho đến thập niên 60s,  hồi Mậu Thân, đêm
         ngồi học bài thi Tú Tài 2, nhà là Bưu Điện Mỹ Tho, 31
         đường Gia Long , xung quanh toàn là nhà ông lớn… chờ nghe VC
         pháo kích vào thành phố đêm đêm mà chạy xuống hầm
         trú ẩn. Và để đở căng thẳng thần kinh vì không biết
         trái pháo 130 ly của VC nó có rớt xuống trúng đầu mình
         không? Người viết, trên radio, vẫn còn nghe Giáng Thu than van, rền
         rỉ cho mối tình trúc trắc, trái ngang: Thân Phận, Lê Mộng Bảo,
         mà nói theo ông Hoàng Hải Thủy là: ‘Cảm khái cách
         chi!’
Tối qua có người đến
         nhà xin bỏ trầu cau. Ba mẹ đón chào chuyện hỏi cưới bàn
         thật lâu. Em buồn em khóc biết bao nhiêu. Nhớ anh và thương anh
         thật nhiều nhưng lòng giận anh và yêu anh cớ sao không tìm em?
Mẹ thương em đến bên giường hôn trán em thì thầm:
         Con nhỏ này dạy ghê mẹ chọn nơi quyền quý người ta thế
         mà chê? Cưng nghe mẹ đi cưng hai lần hai là bốn thực tế vậy
         mà thôi!
Vắng anh thấy buồn khóc hoài không ngủ cả đêm.
         Gió mưa trước thềm đèn lẻ lói càng buồn thêm! Em
         là con gái yêu hôm nay. Biết sao ngày mai trong cuộc đời xin đừng
         bỏ em đừng xa em dưới cơn mưa trời đêm!
Té ra 30 năm sau ngày nhà văn Nhất Linh cho nhân vật Loan
         của mình đoạn tuyệt với cái lề thoái cổ hủ hôn nhân
         gả bán, trừ nợ gia đình thì cuộc hôn nhân không tình
         yêu, vì tiền, vì môn đăng hộ đối… vẫn còn rơi
         rớt, bám lại trong xã hội quê mình ‘dai như con đỉa đói’!.
Sau này ra được nước
         ngoài thấy có tự do, có cơm ăn áo mặc nhưng cái thích
         nhứt, đối với người viết, vẫn là tự do luyến ái. Còn
         yêu còn ở; hết yêu thì ra tòa chia con, chia của, đường
         ai nấy bước vậy thôi! Người con gái được tôn trọng: Được lấy người mình yêu mà không
         ai, kể cả cha mẹ được quyền áp đặt nhân danh bất cứ
         cái gì. Người phụ nữ được tự do yêu và tự do
         ‘nghỉ’ yêu nếu muốn…
Vậy mà khi
         đọc báo thấy chuyện sát nhân này xảy ra ở Pakistan người
         viết cảm thấy kinh hoàng! Thương xót cho người con gái lỡ
         sinh ra trong một đất nước mà hủ tục hôn nhân do sự sắp
         đặt của gia đình vẫn còn tồn tại và tác yêu tác
         quái. Thế mới kinh hoàng!
Hãy nghe một
         nhà báo nữ Pakistan: Sehrish Wasif 
         than thở: 
Sinh ra làm con gái ở Pakistan là một bi kịch: phụ nữ
         Pakistan không được quyền đi xe gắn máy hay xe đạp để
         đi học hay đi làm. Khi ra ngoài thì phải chịu đựng những
         lời trêu chọc thô bỉ của cánh mày râu, đôi khi bị
         mấy ông già mất nết, đáng tuổi cha chú, dừng xe lại cho
         có giang… để tìm cách sàm sỡ. Còn đứng một mình
         chờ một chiếc taxi thì bọn chúng trố mất nhìn một cách
         đểu giả như thể mình là một vật chưng bày trong tủ
         kính.
Còn nếu đủ can đảm ra ngoài
         đi dạo một mình thì hàng xóm đã mắng vốn  là:
         “Hãy coi chừng con gái ông bà phóng túng quá, đừng
         để nó vượt qua những điều cấm kỵ, lề thói của
         xã hội, của cộng đồng?!”
Và thay vì
         ủng hộ, khuyến khích con mình hội nhập với thế giới văn
         minh bên ngoài; thì ba má lại khuyên: “Thôi ở nhà cho nó
         an thân!” Nói như vậy là mặc nhiên chấp nhận sự tự
         giam cầm, mất tự do của chính con mình.
Pakistan
         là đất nước độc lập nhưng nó không có tự do!
We call Pakistan an independent state but I do not experience any freedom!
Tàn nhẫn hơn nữa là chuyện giết người để
         bảo toàn danh dự (honour killing). Mà ‘honour killing’ là gì? Cái gọi là ‘honour killing’
         là gia đình giết hại thành viên trong gia đình bị cho là
         đã làm ‘điếm nhục gia phong’!
The so-called ‘honour killings’ are murders
         by families on family members who are believed to have brought ‘shame’ on the family name.
Sự tủi nhục này là do nạn nhân từ chối
         một cuộc hôn nhân đã định trước hoặc có những
         quan hệ tình ái mà gia đình cho rằng không đúng đắn.
The apparent "shame" could be caused by a victim refusing to enter into an arranged
         marriage or for having a relationship that the family considers to be inappropriate. 
‘Honour  killing’ kinh hoàng nhất vừa mới xãy
         ra tuần rồi ở Pakistan,  Luật sư Javed Iqbal Shaikh đã dấu
         cây súng lục trong áo choàng luật sư , mang vào phòng xử,
         rồi bắn vào đầu, hạ sát ngay chính em ruột Rahila của mình
         trong một phiên tòa Hyderabad's Sindh High Court (SHC) Circuit Bench, chỉ vì cô ấy
         lấy người cô yêu mà không chịu lấy người theo gia đình
         sắp xếp. Vì làm như thế là ‘điếm nhục gia phong?!’
Sehto, người chồng khốn khổ của nạn nhân, nức
         nở nói: “ Trước khi ngã xuống, vợ tôi tuyệt vọng đưa
         ánh mắt hướng về tôi!”  
Sehto said: “Before she fell to the ground, my wife was looking straight at me!”
Kẻ thủ ác thường là người ít học
         nhưng trường hợp này lại là người học cao hiểu rộng,
         làm tới luật sư, nghĩa là thầy về luật, mà nỡ nhẫn
         tâm bắn chết ngay cả em ruột của mình trong phiên tòa có mặt
         biết bao người. Thì thiệt đúng là thời quỷ ám!
Hành động sát hại chính
         người ruột thịt của mình nhân danh bảo vệ danh giá gia đình
         (honour killing) không chỉ xãy ra ở Pakistan mà cả ở Anh Quốc. 
Giận dữ vì
         con gái không đồng ý lập gia đình với người em không
         yêu do gia đình sắp đặt trước, nên em đã bị cha mẹ
         đánh đập nhiều lần. Có lần em phản kháng bằng cách
         uống nước tẩy rửa để chết và phải nằm nhà thương
         suốt hai tháng trời mới hồi phục. Em đã tìm cách trốn
         đi và khẩn cầu sự giúp đở của nhà trường, nhân
         viên xã hội, cảnh sát … 
Cho tới một
         đêm, bực mình vì cách ăn mặc theo lối phương Tây, là
         chiếc áo T- shirt, của Shafilea, cha mẹ em là Iftikhar Ahmed, 52,  và Farzana, 49, đè em xuống,  nhét bao plastic vào miệng
         và bịt miệng em lại, làm em ngạt thở đến chết. Sau đó
         gói xác em vào một cái chăn, Iftikhar Ahmed bỏ lên
         xe chở đi phi tang. Xác em được tìm thấy ở sông Kent, vùng
         Cumbria, tháng 2 năm 2004.
Dù cố gắng quanh co che
         dấu, cuối cùng quả báo nhãn tiền, trước lời khai của chính
         một trong những đứa con gái đã chứng kiến hành động
         sát nhân này, khi đó em chỉ vừa 12 tuổi,  khai trước
         tòa.  Bồi thẩm đoàn tuyên bố hai con người bị
         quỷ ám này phạm tội sát nhân và lảnh án chung thân.
Một đất nước tự do không thể nào dung thứ
         cho hành động giết người ghê tởm trên dù nhân danh bất
         cứ lý do gì chăng nữa!
Năm tới, 2013, kỷ niệm 50 năm ngày mất nhà văn Nhất
         Linh, người viết nhớ tới ông, nhớ tới Đoạn Tuyệt, nhớ
         tới Loan, dù đọc nó hồi còn đệ lục, đệ ngũ Petrus
         Ký Sài Gòn, nên không hiểu hết. Bây giờ nghĩ kỹ lại,
         người viết càng kính phục cái tuyên ngôn giải phóng người
         phụ nữ trong tiểu thuyết luận đề Đoạn Tuyệt của ông,
         đi trước thời quỷ ám này gần tám mươi năm!
Tình yêu không ai hủy diệt được, dẫu trong
         thời quỷ ám. 
Phải không thưa quý
         bạn đọc thân mến?
đoàn xuân thu.
melbourne
 
      
      Tiền ‘ta’ là nụ
         cười người ấy!


Ông
         Bảo Quốc đóng vai một ông râu quặp. Thiên hạ cười,
         chê ?! Nên chống chế rằng con sư tử Hà Đông ở nhà
          rất sợ ông. Ông nói gì là bà ấy làm ngay
         răng rắc... Chẳng hạn khi lãnh lương về, ông biểu vợ: “Cất
         đi!” Bả bèn riu ríu nghe lời ông đem cất vô túi bả!
Đó là khi đã thành vợ thành
         chồng, nghĩa là ván đã đóng thuyền, khi người nữ chiếm
         được chính quyền, đã làm chủ tình thế… chứ
         hồi còn là tình nhân em cũng rộng rãi lắm à nha. Em cũng
         dám ‘chi’ lắm.
Giống Lan Lệ
         Thủy căn dặn Điệp Trọng Hữu rằng: “Đây chút tiền mọn từ lâu em dành dụm, trao
         anh làm lộ phí đường xa. Mai mốt đây khi danh phận rỡ ràng,
         xin chớ phụ phàng tình xưa duyên cũ!” 
Còn Điệp
         thì: “Nhớ người yêu trút ống cho anh ăn học, nguyện
         trọn một đời không vong phụ đổi thay ...?”
Xui cái
         là Lan đầu tư tiền bỏ ống nhầm người vong phụ, em bị
         ‘bankrupt’ nên bỏ đi tu rồi chết!
Chắc vì vậy mà sau này phụ nữ trở nên thực
         tế hơn. Binh đường thủ cho chắc ăn. Vì có người định nghĩa: Tiền là Tiên
         là Phật. Là sức bật tuổi trẻ. Là sức khỏe tuổi già.
         Là cái đà danh vọng. Là cái lọng che thân. Là cái
         cân công lý. Có tiền là hết ý...!!!”
Cũng
         có người nói:“Tiền là Tiên, là Phật.  Là
         sức bật con người . Là nụ cười người ấy!”
Mấy em Lan Úc không biết có đọc được
         câu vè này không mà cũng hiểu quyền lực của đồng
         tiền hơn cánh đàn ông Điệp Úc một trời một vực!
         “No money! No Honey!” “Không tiền thì chẳng có anh yêu nào
         ráo trọi!”. Ai mà không ‘yêu’ tiền.  Vì yêu
         tiền nên yêu người là một chuyện; mà lấy người nào
         làm chồng là chuyện khác?! 
Ở
         Bắc Triều Tiên cũng thế thôi! Chính vì vậy mà Kim Chính
         Ân, thống chế tự phong, của nước Bắc Triều Tiên Cộng Sản,
         mặt như con heo ‘sữa’ cũng ‘sắm’ được con vợ đẹp
         quá chừng chừng?! Không có quyền và có tiền thì còn
         lâu chú Kim mới rớ được cọng lông…chưn của em nhá!
Tư tưởng lớn gặp nhau! Mấy em Lan Úc
         cũng rất là thực tế như Kim Phu Nhân, Ri Sol-ju,  thường dạy dỗ với nhau rằng: “Em sẽ
         lấy một anh chàng nghèo mạt rệp hay em kết hôn với một người,
         ít nhứt cũng có đủ tiền cho gia đình sống sót? Đem
         tình yêu đi mua thực phẩm được không em?”
“Will you marry someone if you will live in poverty with him or will you
         choose to marry someone with enough money at least for you and your family to live? Can you buy food with your love?”
Lúc mới đượm sơ sơ; chưa tới
         nồng nàn hương lửa, em đã đem bàn tính ra, khỏ ‘cóc
         cóc’ để xem binh đường nào lợi? Thủ hay dương như
         đánh bài ‘sập xám’? Còn thành gia thất rồi thì
         em “thủ” cẳng tiền riêng cho chắc ăn!!!
Như trong các gia đình người Nhật, vợ
         cầm tiền. Tháng lương, chồng đưa vợ trả tiền nhà, tiền
         bill, tiền chợ. Vợ đưa lại chồng tiền túi, chừng 30,000 yen khoảng
         300 đô Mỹ gọi là ‘kozukai’ đề phòng ảnh ra đường
         đạp bánh tráng mà có tiền đền…
Sau khi
         chi dụng cho gia đình, còn dư chút đỉnh, thì em giấu vào
         một nơi bí mật, phòng những ngày mưa mà ngay cả ông chồng
         cũng không biết nó nằm ở đâu và được bao nhiêu
         rồi?! Tiếng Nhựt gọi cái hành động thủ cẳng đó là:
         heso kuri.
Theo tạp chí Time chuyện vợ giấu
         tiền riêng không phải là mới mẻ gì Vì từ tạo thiên
         lập địa, thuở từ cái đám cưới đầu tiên của
         nhân loại là nó đã có rồi. Một cuộc khảo sát 1000
         phụ nữ có đi làm năm 1995, 13% các bà dấu tiền riêng.
         Mà bà nào trải qua hai ba đời chồng rồi thì còn thủ
         kỹ hơn nữa. Theo thống kê 71% quý bà ở với đời chồng
         thứ hai có dấu tiền riêng.
Em dấu;
         ngu gì anh không dấu?! Nên mấy ông Nhật, dù là truyền thống
         võ sĩ đạo, danh dự là trọng, chuyện gì cũng quang minh chính
         đại, đường đường chính chính, cũng dấu như thường,
         cũng bỏ một số tiền bí mật cho riêng mình trong tủ có
         khóa ở sở làm, dành để đi nhậu, bù khú với bạn
         cùng nhiệm sở cho tới chiếc xe lửa cuối cùng trong đêm, 
         say, ‘quỷnh củ tỉ’ lết về nhà…Tiền dấu vợ
         xài cho đã chớ không ‘quờ quạng’ dấu tiền như ông
         Úc ‘thòi lòi’ trong câu chuyện dưới đây:
Ông thần thừ này ở Sydney bán chiếc
         xe Toyota Supra sport được 15
         ngàn đô Úc khoảng 15,652 đô Mỹ. Thay vì dấu dưới tấm
         nệm trong phòng ngủ hay chôn ở sân sau thì ông dấu vô lò
         nướng ít khi dùng. Tiền ông nói để trả thêm vào
         tiền nhà cho nhà ‘bank’. Nếu những gì ông nói là thật;
         thì dấu vợ làm quái gì?
Xui cho
         ông là vợ ông lại xài cái lò để nướng gà
         cho hai đứa con ăn.
Bà nướng
         gà và nướng luôn số tiền ông dấu. Khi khói bốc lên
         mù mịt nghe ông la trời, bà mới biết, khóc ròng…May phước
         là tiền Úc làm bằng giấy ‘polyme’ chứ không phải bằng
         ‘plastic’ như đồng Gia kim của Gia Nã Đại. Chứ bằng ‘plastic’,
         gặp nóng, nó chảy tiêu hết; thì ông ‘húp cháo rùa’
         rồi.
Ngân hàng trử kim Úc Châu
         kêu ông ra ngân hàng Westpac, nơi cho ông mượn tiền mua nhà, xin
         giúp đở. Nếu tiền cháy dưới 20% ông nhận lại đầy
         đủ. Cháy trên 20% còn bao nhiêu phần trăm thì nhận lại
         bấy nhiêu phần trăm còn lại của giá trị số tiền bị
         cháy. Thôi của đổ, hốt lại được đồng nào hay đồng
         nấy vậy ông ơi. Cho bỏ cái tật giấu tiền với vợ nha ông!
Còn ở Florida, USA, một bà cụ 90, góa
         chồng cũng khá lâu. Nhớ chồng yêu và những ngày mặn nồng
         năm cũ; bà đem cuồn ‘film’ đựng trong hộp,  quay
         cảnh sum họp gia đình hồi năm nẩm, đến Walmart gần nhà để
         nó chuyển từ ‘film’ nhựa ra DVD cho bà giữ làm kỷ niệm.
         Walmart gởi cho ‘Yes Video’ ở Georgia làm. Ở đó người ta khám
         phá ra 3100 đô Mỹ dấu ở trong hộp đựng ‘film’ và muốn
         trả lại cho bà cụ may mắn này.
Năm
         1996, chồng bà, ông Mickey Weiner về hưu được hai tháng thì mất.
         Hồi sinh tiền, ông thường nói là muốn dành tiền để
         đi Do Thái.
Ông mất đi mà
         ước vọng chưa thành. Thương người ‘cày tới chết’!
Bà Evelyn nói rằng: “Bây giờ
         đọc báo, nghe radio, xem ti vi thấy toàn là người xấu, toàn
         là bọn ăn cắp mà không ngờ vẫn còn người tốt tìm
         được số tiền mà không ‘im lặng vô tuyến’; mà
         bỏ túi riêng; còn tìm cách trả lại cho bà. Xã hội
         vẫn còn người lương thiện đó chớ! Chắc nhờ người
         chồng yêu, dẫu chết rồi, vẫn còn phù hộ bà và mấy
         đứa con, cháu… qua cơn túng ngặt của thời buổi kinh tế
         Mỹ đang hồi suy thoái!”
Thưa
         quý bạn đọc thân mến, người viết làm ‘cu li’, lương
         ba cọc ba đồng, có đồng nào là xào đồng nấy, chỉ
         đủ tiền đưa cho vợ trả tiền nhà, tiền bill, tiền chợ,
         có dư cắc nào đâu mà dấu vợ… để năm nay ba đau,
         năm sau má ốm mà có cớ ‘phịa’ với má thằng cu…
         để bay về Việt Nam bia ôm, bia iếc. Vã lại người viết vốn
         là ông chồng ngoan ngoản: “Nhớ người yêu trút ống cho
         anh ăn học, nguyện trọn một đời không vong phụ đổi thay ...?”
Không những không ‘vong phụ đổi thay’
         mà còn cung kính với vợ mình như cung kính Má…bầy
         trẻ. Xin thề có đất trời anh không dấu em đâu?! Bởi vì
         có dấu cũng không thoát!!!
đoàn xuân thu
melbourne
      
      Ngôi trường như đóm lửa!


Bị tạt acid, bị đầu độc: là những nguy cơ có
         thể xãy ra với các em nữ sinh Afghanistan khi cắp sách đến trường!
Razia Jan đã thành lập một trường nữ  ở
         ngoại ô Kabul Afghanistan, nơi các em gái nhận được một nền
         giáo dục miễn phí. Nhiều nhóm vũ trang trong đất nước này
         chống lại cái ý tưởng các em gái đựợc đi học
         và đe dọa sử dụng vũ lực nên trường phải thực hiện
         những biện pháp bảo vệ các em trước những kẻ cuồng tín
         toan tính tấn công. 
Nhưng những tên khủng
         bố này sẽ không có cách nào ngăn cản được các
         em gái Afghanistan đi học.
Razia Jan nói: “Họ điên
         rồi! Ngày chúng tôi khai giảng thì phía bên kia thành phố,
          chúng đã ném lựu đạn và giết chết cả
         trăm nữ sinh” 
“Mỗi ngày đều
         có tin ai đó tạt acid vào mặt các em hay bỏ độc chất vào
         nước uống ở trường”
Theo Liên Hiếp
         Quốc thì 185 cuộc tấn công nhắm vào trường học và bịnh
         viện ở Afganistan hồi năm ngoái. Mà đa phần là do bọn khủng
         bố có vũ trang tiến hành nhằm chống lại việc giáo dục
         các em gái Afghanistan.
Thật là đau lòng khi
         thấy những tên khủng bố này đối xử với phụ nữ như
         thế. Jan, 68 tuổi, nói:  “Dưới mắt chúng, phụ
         nữ chỉ là một đồ vật mà chúng muốn sở hữu. Chúng
         sợ rằng khi các em gái nhận được nền giáo dục sẽ
         hiểu được quyền phụ nữ và đòi hỏi  phải
         được đối xử như một con người!”
Mặc dầu bị đe dọa dùng vũ lực, Jan vẫn mở cửa
         trung tâm giáo dục Zabuli. Đó là tòa nhà hai tầng có 14 phòng
         học để cho 354 nữ sinh được đến trường mà không
         phải trả học phí.
Địa phương trường
         tọa lạc gồm 7 làng nhỏ, dù không phải do Taliban kiểm soát,
         nhưng cũng rất khó mà thay đổi quan niệm ngu xuẩn của những
         người chống đối lại việc giáo dục dành cho phái nữ.
         Chính vì vậy mà hầu hết đàn ông, đàn bà nơi
         nầy đều mù chữ. Học trò ở trường này là thế
         hệ đầu tiên được đi học. 
Buổi
         chiều trước ngày tựu trường có 4 người đàn ông
         đến gặp Jan và nói: 
“Đây là cảnh cáo lần chót…
         Bà phải chuyển trường dành cho nữ sinh này thành trường
         nam vì con trai là  trụ cột của Afganistan.”
Jan quay lại nói:
         
“Xin lỗi! Chính các em gái mới
         là triển vọng, là tương lai của đất nước này nhưng
         thiệt là không may khi các ông không nhận ra được điều
         đó và tôi thực sự muốn giúp quý ông nhìn ra bản
         chất sự việc!” 
Đừng sợ chúng! Bạn
         phải dũng cảm nói “không”. Và có thể vì tôi đã
         lớn tuổi rồi nên chúng không dám tranh luận với tôi chăng?
Trung tâm giáo dục Zabuli dạy các em gái từ mẫu
         giáo đến lớp 8. Không có trường này, các em sẽ không
         biết đi học ở đâu?
Khi khai giảng năm
         2008, học trò đến xin học 90% không biết viết ngay cả chính tên
         mình dù các em đã lên 13, 14 tuổi. Còn bây giờ tất cả
         đều biết đọc và biết viết!
Trường
         dạy toán, khoa học, giáo lý và ba sinh ngữ: tiếng Anh, Farsi và
         Pashto. Mới đây, trường có thêm phòng máy điện toán
         kết nối với mạng toàn cầu. Các em có thể ngồi ở đây
         mà liên lạc với thế giới bên ngoài. Và tri thức là điều
         mà không ai có thể cướp được của các em!

Các nữ sinh bị đầu
         độc hay bị tạt acid.
Để
         bảo vệ các em khỏi bị tấn công, Jan vừa mới xây xong một
         bước tường bằng đá quanh chu vi trường. 
Mỗi ngày hiệu trưởng và nhân viên bảo vệ sẽ
         uống thử nước từ giếng múc lên để xem có an toàn
         hay không? Nếu an toàn, họ sẽ châm đầy các bình nước
         và khuân vào lớp học.
Thêm nữa, mỗi
         ngày nhân viên bảo vệ đến sớm để xem phòng học có
         bị nhiểm hơi độc hay không. Nhân viên bảo vệ mở tất
         cả các cửa lớp ra, xem xét phẩm chất của không khí; trước
         khi cho các em vào lớp.
Jan nói: “Người
         ta chống đối việc giáo dục phụ nữ nên chúng tôi phải
         cẩn thận đề phòng!”
Ra đời tại
         Afghanistan những năm 40s, Jan đã đến Mỹ 1970 để học Cao Đẳng,
         Nhiều người trong gia đình Jan đã bị giết hoặc phải đào
         thoát  khi Nga Sô xâm lăng Afghanistan. Jan ở lại Mỹ, nuôi
         nấng môt đứa con trai, bằng cách mở một tiệm may và trở
         thành công dân Mỹ năm 1990, luôn tham gia những việc từ thiện
         của cộng đồng  Duxury Massachusetts. 
Rồi
         sự kiện kinh hoàng ngày 11 tháng 9 xảy ra làm rúng động cả
         tâm can nước Mỹ.
“Tôi thực sự kinh hoàng trước những gì xảy ra cho những
         người Mỹ vô tội. Bạn không thể nào tưởng tưởng
         được là cùng con người với nhau sao lại nỡ ác tâm
         làm như thế?!”
Jan chuyển tiệm may bé nhỏ
         của mình thành nhà xưởng để may 400 cái chăn, gởi tới
         những nhân viên cấp cứu ở ‘Ground Zero’, giúp đở các
         nạn nhân và  gởi 200 thùng đồ cho binh sĩ Mỹ ở
         Afganistan, những người lính đang chiến đấu chống lại quân
         khủng bố. Khi  nghe lính Mỹ cần giày để phân phát
         cho trẻ em Afghanistan, Jan và những người bạn thiện nguyện khác gởi
         ngay cho họ 30 ngàn đôi giày.
Trong thâm tâm,
         Jan còn có một ước mơ lớn hơn nữa! 
Trở về thăm quê hương năm 2002, Jan thấy phụ nữ Afganistan
         đã chịu thống khổ như thế nào trước sự cai trị tàn
         bạo của chế độTaliban.
“Tôi thấy
         các phụ nữ là người chịu thống khổ nhất. Chế độ
         Taliban rất tàn nhẩn.  Phụ nữ không hiện hữu trong chế
         độ dã man đó. Phụ nữ không có quyền. Không được
         nói lên điều gì cả!”
Trong khi cuộc sống
         ở Mỹ đầy đủ, ấm no, do đó giấc mơ lớn hơn nữa
         của Jan là thành lập một cơ sở giáo dục dành cho các
         em gái Afghanistan.
Năm 2004 Jan bắt đầu
         tìm đất để cất trường. Năm 2005, được sự tài
         trơ của tổ chức thiện nguyện không vụ lợi do chính mình
         sáng lập: “Tia Hy Vọng của Razia”, Razia's Ray of Hope, Massachusetts. Trong chuyến viếng thăm Afghanistan, Jan thương thảo với
         Bộ Giáo Dục và tìm được một miếng đất mà Trung
         Tâm Giáo Dục Zabuli tọa lạc bây giờ. 
“Sau năm năm, dân địa phương đã chen vai thích
         cánh với chúng tôi.  Đó là điều tuyệt diệu
         và không thể nào tin được rằng họ đã hãnh diện,
         tự hào về những đứa con gái của mình biết bao!”.
Trường miển phí, dù phải tốn khoảng 300 đô
         một năm cho mỗi em học trò. Chi phí này được tài trợ
         bởi tổ chức thiện nguyện vô vụ lợi của Jan.
Dù không phải túc trực ở trường mỗi ngày, Jan
         cũng dành nhiều thời gian thăm viếng phụ huynh học sinh, lảnh đạo
         cộng đồng và các bậc kỳ lão tại địa phương hai
         hay ba lần một năm để nêu lên những vấn nạn phát sinh, tìm
         cách cùng giải quyết; đồng thời tranh thủ sự ủng hộ của
         họ dành cho trường.
Jan không nhận bất cứ
         đồng lương nào khi làm việc ở trường vì tin tưởng
         rằng nền giáo dục dành cho các em là ích lợi lớn lao không
         những cho cá nhân mình mà còn cho toàn thể đất nước
         Afghanistan.
“Trường của tôi rất
         nhỏ. Không có gì lớn . Nhưng bắt đầu từ đây như
         đóm lửa, sẽ cháy bùng lên!
Tôi
         hy vọng một ngày nào đó các em nữ sinh này sẽ quay lại
         trường cũ để giảng dạy; vì tôi sẽ không ở đây
         cho đến hết suốt cuộc đời tôi nhưng tôi muốn trường
         này sẽ tồn tại thêm 100 năm nữa.”
"My school is very small. It's nothing big. But for this to start here, I think it's like a fire. And
         I think it will grow," she said.
"I hope that one day these girls
         ... will come back and teach, because I'm not going to be there all my life. I want to make this school something that will
         last 100 years from now."
Thà nhóm lên đóm lửa; còn hơn ngồi nguyền
         rủa bóng đêm!
đoàn xuân thu
melbourne 
nguồn CNN.
      
      Tiếu Ngạo Giang Hồ!
Khi lên net, đọc tin về chú nhóc 11 tuổi, Liam Corcoran, ở
         Manchester xứ sương mù Anh Cát Lợi tót lên máy bay, bay đi La
         Mã, Ý rồi lại bay trở về với má, người viết lại
         nhớ đến Bottom of FormPhạm Hữu Quang (1952-2000), quê Thốt Nốt, Cần Thơ, có bài thơ “Giang Hồ”
         đọc nghe rất đã và rất tiếu ngạo giang hồ... 
Top of Form
Tàu đi qua phố, tàu qua phố
Phố
         lạ mà quen, ta giang hồ
Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
Chẻ củi, trèo thang với… giặt đồ?
Giang hồ đâu bận lo tiền túi
Ngày đi ta
         chỉ có tay không,
Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi
Mây trắng
         trời xa, trắng cả lòng…
Giang
         hồ ta ghé nhờ cơm bạn
Đũa lệch mâm suông cũng gọi
         tình
Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng
Cười xưa Dương
         Lễ với Lưu Bình.
Giang hồ có
         bữa ta ngồi quán
Quán vắng mà ta chẳng chịu về
Cô
         chủ giả đò nghiêng ghế trống
Đếm thấy thừa ra một
         gốc si.
Giang hồ mấy bận say như
         chết
Rượu sáng chưa lưa đã rượu chiều
Chí
         cốt cầm ra chai rượu cốt
Ừ. Thôi. Trời đất cứ liêu
         xiêu…
Giang hồ ta chẳng
         thay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng
         nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên
         đường.
Giang hồ ba bữa
         buồn một bữa,
Thấy núi thành sông biển hoá rừng
Chân
         sẵn dép giầy, trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù
         tung…
Giang hồ tay nải cầm chưa
         chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ
         vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.
Ông nhà thơ này “chẳng lẽ suốt ngày bên
         bếp vợ” nên ông tiếu ngạo giang hồ. Mậu lúi cũng đi.
         Áo rách cũng đi. Cần gì chải lược với soi gương. Vẫn
         đi. Vẫn giang hồ. Vẫn cũng có cơm, có rượu như thường.
         Mới biết cái tình văn nghệ đối đãi với nhau ‘có
         gì chơi nấy’ thiệt đúng giang hồ. Nhưng cuối cùng thì
         ông cũng nhớ nhà quá ‘nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà
         ’, nhớ má thằng cu ở nhà! Thôi thì quy cố hương vậy!
         Trong lòng nhà thơ, dẩu tóc râu đã lấm tấm màu tiêu,
         muối sao vẫn còn chảy hoài cái dòng máu mạo hiểm của
         tuổi thơ ngây. 
Và tiếu ngạo
         giang hồ của tuổi thơ ngây như Liam Corcoran trong câu chuyện dưới
         đây:
Liam Corcoran, 11 tuổi, đã qua hệ thống kiểm tra an ninh  mà
         không bị xét hỏi gì hết trước khi lên chuyến bay của hảng
         hàng không Jet 2 ngày 24/07/2012  tại phi trường Manchester Anh Quốc.
Từ cái vụ khủng bố ngày 11 tháng 9 năm 2001,
         trước khi bay trên toàn thế giới, hành khách bị ‘đày
         ải’ qua biết bao nhiêu là thủ tục nhiêu khê, rắc rối và
         phiền toái….
1. Khi mua vé máy bay, hành
         khách trong các nước thuộc khối EU phải cung cấp một số chi tiết
         cá nhân cho hảng máy bay thường là tên, ngày sinh, nam hay nữ,
         số và ngày hết hạn của sổ thông hành.
2. Trình sổ thông hành ở quầy check-in tại phi trường
         để được nhận thẻ lên tàu. Ai làm thủ tục check in bằng
         máy vi tính thì đi đến quầy kiểm tra an ninh.
3. Trình thẻ lên tàu cho nhân viên an ninh và đôi
         khi phải chụp hình.
4. Qua máy quét (scan) để
         coi họ có mang theo những vật gì có thể gây nguy hiểm hay không.
         Ngay cả chất lỏng cũng phải được đựng trong túi plastic trong
         suốt.  Phi trường Manchester buộc bạn phải trả 1 bảng Anh
         cho cái túi plastic này.
5. Trình thông hành một
         lần nữa trước khi vào phòng chờ đợi.
6. Trình sổ thông hành lần nữa tại cổng lên tàu.
7. Trình thẻ lên tàu cho chiêu đãi viên hàng
         không xem và được hướng dẩn đến chổ ngồi. 
Cuối cùng nhân viên phi hành đoàn đếm
         số đầu người để đoan chắc khớp với số hành khách
         trong danh sách chuyến bay. 
Và chuyện hi hữu này
         xảy ra khi Liam Corcoran lén mẹ cậu khi cùng đi shopping ở Wythenshawe Civic Centre
         lên xe bus đến phi trường Manchester cách đó 3 dặm.
Liam ráp đuôi theo một gia đình đông con và
         nhân viên an ninh phi trường không nhận ra là chú đi một mình
         và không có sổ thông hành và thẻ lên tàu.
Tóm lại là ở sân bay Manchester Anh quốc, Liam nhập
         vào môt nhóm trẻ con khác và có vẻ như môt thành viên
         trong gia đình đó là lý do tại sao Liam không được ai hỏi
         và cũng không hỏi ai, lên máy bay rồi tự mình kiếm chổ
         để ngồi.
Chuyến bay LS&791 của hảng Jet
         2 đang bay qua nước Pháp thì hành khách nghi ngờ khi thấy chú
         chỉ ‘cu ky’ một mình, nên mới báo cho phi hành đoàn,
         lúc đó đã quá trể để quay trở lại, thế nên
         cuộc hành trình vẫn tiếp tục
Phi công trưởng
         gọi Manchester và cảnh sát cho mẹ cậu biết là cậu vẫn an toàn;
         tuy nhiên máy bay trên đường tới La Mã, Ý Đại Lợi.
Sau khi đáp xuống phi trường Fiumicino ở La Mã và
         quay trở lại Manchester cùng chuyến bay, chú nhỏ gặp lại mẹ mình
         vào khoảng 9 giờ tối ngày thứ ba 24/07/2012. Cuối cùng sau 8 tiếng
         rời khỏi phi trường Manchester, Liam chấm dứt ‘dế mèn phiêu lưu
         ký’...
Trả lời báo the Sun, Liam nói
         việc bay đi Ý không cần vé và thông hành còn dể hơn
         là làm bài tập mà thầy cô cho về nhà.
“Con không phải mang theo một thứ gì và không ai xét
         hỏi cái gì cả. Họ chỉ mĩm miệng cười duyên khi thấy
         con?!” 
Liam kể lại với mẹ mình rằng: “Con
         biết là con găp rắc rối khi máy bay quay đầu ra phi đạo rồi
         cất cánh. Con chỉ làm những gì cô chiêu đãi viên hàng
         không biểu.  Con ngồi đó và thắt dây an toàn.”
Liam nói: “Cảnh Sát phi trường Ý chờ con ở
         đó. Lớn chuyện rồi và con hơi sợ. Con chỉ muốn về nhà
         với má con thôi! Hu hu!...”
Liam ở lại
         phi trường Ý gần 2 tiếng đồng hồ với cảnh sát và
         nhân viên phi trường. Họ cho cậu ăn kẹo, bánh mì sandwich và
         chocolate trước khi đáp chuyến bay trở lại quê nhà. 
Tiếu ngạo giang hồ vặt của chú nhỏ làm má
         chú là Mary, 28 tuổi, kinh hoàng. Bà cứ tưởng con bà bị người
         ta bắt cóc…
Ông Justine Greening phụ trách
         về Giao Thông của chính phủ Anh đã phát biểu với đài
         BBC rằng: “Tôi xem trường hợp này là sự vi phạm rất nghiêm
         trọng về an ninh rất, rất là nghiêm trọng! Thế nên chúng tôi
         cùng với phi trường Manchester, hảng hàng không Jet 2 đang mở cuộc
         điều tra để tìm biết chính xác vụ việc đã xảy
         ra như thế nào?”
Ngày khai mạc Thế Vận
         Hội Luân Đôn gần kề mà làm ăn như vậy lỡ khủng
         bố thì sao? Nên hảng hàng không Jet 2 đình chỉ công tác
         3 nhân viên. Nhân viên an ninh phi trường Manchester 4 người ‘dính
         chấu’…. Vì tội không biết đếm?!
Rõ ràng là chú bé này đã không được
         kiểm tra giấy tờ ở cổng vào cũng như lúc bước lên tàu.
         Tuy nhiên chú bé đã bước qua thiết bị kiểm tra an ninh vì
         thế nên sự an toàn của hành khách và máy bay không bị
         đe dọa!”
Theo giới chức phi trường biện
         minh thường thì cha mẹ có thẻ lên tàu cho cả đám con của
         mình do đó nhân viên an ninh thường đếm đầu người
         so với thẻ lên tàu nhưng họ đếm không chính xác…
         dôi ra một đứa không được đếm. 
Bà con chú nói : “Liam thường khoái chơi trội để
         cho người ta chú ý 
Chú từng bỏ đi tiếu
         ngạo giang hồ vặt nhiều lần nhưng lần này chú lại tiếu
         ngạo giang hồ tới tận La Mã, thủ đô nước Ý. Cũng đáng
         nể mặt ‘bầu cua cá cọp’ đó chớ!”
Khi trở lại trường, với bè bạn, con dế mèn phiêu
         lưu này sẽ ‘gáy te te’ cho mà coi. Một chuyến tiếu ngạo
         giang hồ dài 3000 dặm ! Và rùm beng trên báo chí truyền thông
         !
Tiếu ngạo giang hồ vặt thì cũng có
         chuyện cười muốn mếu… 
Một trự, bạn
         người viết, hiện định cư ở Toronto Gia Nã Đại buồn chuyện
         tình duyên gia đạo, cạo da đầu…bèn tiếu ngạo giang hồ
         vặt qua Melbourne tìm thằng bạn cũ thời nối khố, thời quần rách,
         áo ôm…giờ giàu thấy ham luôn. Không phải để đọ:
         ‘Nhà mầy lớn! Nhà mầy cao! Sao bằng nhà tao!!! Mà sầu đời
         nên nhớ nghĩa kim bằng! Tưởng bở rằng nó sẽ chắt chai rượu
         cốt ra mà đãi bạn hiền năm cũ. Nào ngờ đâu nó
         dắt ra Footscray ăn phở tái nạm gầu rồi ‘bái bai’ ai về
         nhà nấy ngủ. Về lại Gia Nã Đại, nó viết điện thơ
         qua chửi… Làm người viết nghe chuyện cũng phải buồn lây
         cho cái tình đời đen bạc Lưu Bình Dương Lễ.
Người viết ‘cày’ hoài đâm ‘oải’.
         Đôi khi cũng muốn tiếu ngộ giang hồ vặt để trốn ‘con
         giặc lái’ dăm ba bữa nhưng khổ nỗi là có mấy thằng
         bạn thiết, đứa thì bay về Việt Nam trốn lạnh… tìm ấm.
         Đứa thì cày như ‘trâu’ để trả nợ nhà, xe thì
         còn có đứa nào ở không đâu mà thù tiếp bạn
         giang hồ. 
Còn cầm cái thông hành,
         mua vé máy bay, bay qua Mỹ, quy mã, thì cũng vậy thôi. Nên bèn
         hát theo ông Châu Kỳ là “Em còn buồn nữa chị ơi!”
Tuổi thơ rất là dể thương. Muốn tiếu ngạo
         giang hồ vặt là đi. Cần gì vé máy bay, sổ thông hành
         hay chiếu khán chi cho nó rắc rối. Bay như những cánh chim. Chổ nào
         lạ, mà vui thì tới.
Chỉ vì cái thời buổi
         khủng bố này mà những biện pháp an ninh hàng không ngày càng
         phức tạp, nhiêu khê, rắc rối…tầng tầng lớp lớp mà
         người đi vẫn cảm thấy bất an, làm cho những người khoái
         tiếu ngạo giang hồ vặt như người viết đâm ra mất hứng.
         
Thiệt là: “Tổ cha mấy thằng khủng
         bố!”
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Bóng người thương lẩn khuất
         giữa sông... đầy...!
.
Hồi xưa mục ‘Gỡ rối tơ lòng’ trang báo dành cho đàn
         bà, con gái như trong tờ Phụ Nữ Diễn Đàn chẳng hạn, thường
         do bà Tùng Long phụ trách. 
Tơ lòng rối
         là cái chắc.  Một mình gỡ không ra nên phải nhờ
         thức giả gỡ dùm. 
Bây giờ thì trong nước,
         văn minh hơn, có mục trực thoại truyền thanh gỡ rối tơ lòng…thòng
         mà thính giả gọi vào thì được chuyên viên tư vấn
         tâm lý giúp đỡ, gỡ cho. 
Đừng tưởng
         nó là bá láp! Mấy chương trình này có chỉ đạo
         đàng hoàng đó nha. Nó nhằm mục đích cho đám nhỏ
         sa đà vào chuyện tình ái ‘lăng quăng’, mà quên đi
         cái bọn Tàu Phù đang giành đất, lấn biển Đông?!
Một thính giả, chắc là con đám giang hồ đất
         Cảng, đã gọi vào và khoe rằng: Chú đã thịt cô chị
         rồi mà nay cô em đang nhởn nhơ, phởn phơ trước mắt, bẹo
         tới bẹo lui hoài, nên bối rối quá hỏng biết phải tính
         làm sao?
Chuyện gia tư vấn, chắc cũng
         cùng một giuộc, thuộc giang hồ đất Cảng, hỏi: “Chú em có
         muốn thịt luôn cả họ nhà nó không? Nếu không, đến
         nhà tìm cô chị, không có ở nhà thì vào phòng cô
         em để làm gì? Mà nếu người ta đóng cửa phòng lại,
         thì mình phải biết đường ra chớ?! Con chuột nó còn biết
         tìm cách lách ra khỏi cửa huống chi là mình. Đúng không...?".
         
Cách hỏi và cách trả lời sao nhuốm
         ‘mùi xã hội đen’ quá cở thợ mộc?!
Chú em này chắc: Ta đây là: bố quan nha, nhà mặt
         phố nên nghĩ em nào cũng khoái nhào vô!  Hỏi không
         phải để hỏi. Hỏi chỉ để khoe thôi…?!
Còn bên Perth, Tây Úc, cũng nói vậy, nhưng không phải
         vậy. Nói chỉ để khoe thôi.  
Ông ‘thần’ này, không cần ai tư vấn gì sất,
         tự ‘ên’, tới luôn bác tài, rồi kêu báo, đài,
         tới phỏng vấn chơi . 
Chuyện rằng: Marc Glasby có
         vợ là Belle gần 30 năm. Thình lình con vợ tìm lại được
         người em gái song sinh thất tán từ nhỏ. Chị em về ở chung. Ông
         anh rể này chắc khó lòng phân biệt đứa nào là đứa
         nào; nên thôi ‘thịt cả nhà nó’ luôn! Cho tiện việc
         sổ sách. Đêm nay bà này; đêm mai bà kia. Hơi mệt chút
         nhưng cũng có phần êm ấm. Y cười hè hè nói: “Tui
         như khúc ‘sausage’ kẹp giữa hai lát bánh mì ‘sandwich’
         vậy mà!” 
Tưởng gì?  Có
         vậy mà cũng khoe! Cách đây mấy ngàn năm, theo Tam Quốc Chí,
          thì Lưu Bị đã làm trước mấy mươi đời
         vương rồi.  Khi làm quan ở Dụ Châu, Lưu Bị ‘quằm’
         Cam Phu nhân, My phu nhân, là hai chị em ruột, rồi sau đó là em gái
         Tôn Quyền,  rồi sau đó nữa là Ngô Phu nhân. Sơ
         sơ có bốn bà thôi! Thời đó chưa có Viagra chắc Lưu
         tiên sinh ‘oải’ dữ à nha!
Như vậy Tây,
         Tàu, Ta đều khoái tỉ tê cái chuyện hai mái một trống
         hay nói một cách cờ bạc là hai bầu một con cua, hay hình tượng
         hơn một chút là khúc sausage kẹp giữa hai lát bánh mì sandwich.
         Nhưng  Úc đâu có chịu. Nó làm luật đàng
         hoàng: 
“Ai có vợ, có chồng rồi
         mà còn kết hôn với người khác là bị tội song hôn
         theo chương 94 của luật gia đình 1969.  Hình phạt tối
         đa là 5 năm tù ở!!!”
Do đó cỡ
         Lưu Bị gặp Úc mà không chạy sút dép (vì tiên sinh thuở
         thiếu thời từng đi bán dép) thì Úc nó nhốt . Chứ nó
         không chịu ‘xính xái’ cho ‘xính xáng’ đâu à
         nha?
Bên Tây chắc cũng có luật na ná
         như vậy nên ông tổng thống Pháp François Hollande chẳng thèm
         cưới hỏi gì ráo trọi cho nó rắc rối. Bà nhỏ, ông
         ở lúc còn nhỏ, là Ségolène Royal, chính trị gia, đẻ
         cho ông 4 trự. Bà lớn, ‘ghệ’ ông lúc lớn, là Valérie
         Trierweiler, ký giả. Ông đắc cử thì bà thành ‘đệ
         nhứt tình nhân’ của nước Phú Lang Sa vì có cưới
         hỏi gì đâu mà đòi làm ‘đệ nhứt phu nhân’.
         Và bà này cay như ớt hiểm. Số là Ségolène Royal ứng
         cử nghị sĩ. Tình xưa, nghĩa cũ, tổng thống, cùng đảng
         Xã Hội, hết lòng ‘ẵm hộ’ người xưa. Nhưng bà
         ‘đệ nhứt tình nhân’ này lại ủng hộ Olivier Falorni, là
         đối thủ chính trị của Ségolène Royal. Rốt cuộc Royal thất
         cử. Tan tành cái mộng làm chủ tịch quốc hội Phú Lang Sa. Cũng
         tại ‘nó’ mà ra!.
Do đó tuyên
         bố rằng hai vợ là trong ấm ngoài êm như vua lúa giống, ở
         Lương Hòa Lạc, Mỹ Tho là dóc tổ…
Nội cái chuyện ‘đêm nay anh vô em nào’ cũng là
         rắc rối lắm rồi.
Chuyện xưa quê mình bằng thơ như vầy:
Người vợ nhỏ: 
“Rượu
         nằm trong nhạo chờ nem”
Nằm hoài mà
         có thấy khúc ‘sausage’nó đâu? Bèn ấm ức ‘chít
         chát’ rằng: 
“Đêm khuya gió lặng
         sóng yên
Lái kia có muốn ghé thuyền sang chơi!”
Khúc ‘sausage’
         bèn ‘chít chát’ lại rằng: 
“Muốn sang
         bên ấy cho vui
Mắc đồn lính gác, khó xuôi được
         đò!”
Thì vợ
         lớn lại ra điều kiện rằng:
“Sông kia ai
         cấm mà lo
Muốn sang thì nộp thuế đò rồi xuôi!”
Trời đất!
“Không buôn không bán thì thôi
Qua đồn
         hết vốn còn xuôi nỗi gì?”
Thế
         là tan vỡ một đêm vui! Mạnh ai nấy nằm chèo queo. Nên nữ
         sỉ Hồ Xuân Hương tức quá, chửi um:
“Chém cha cái kiếp lấy chồng chung
Kẻ đắp chăn
         bông kẻ lạnh lùng!”
Vây mà Giáo
         Hương trong Tuyệt Tình Ca của Hoa Phượng và Ngọc Điệp đâu
         có ngán. Ở Mỹ Tho, Giáo có một bà và hai thằng cu rồi;
         lại lang bạt qua Vĩnh Long để găp em Lan chi nữa. Rồi ‘tọt’
         ra Lê thị Trường An và Lê Long Hồ. 
Thời
         buổi loạn lạc, Giáo lên Sài Gòn làm ông cò quận 9.
         Thất tán người xưa. Kết cuộc đau lòng là con dòng lớn
         thì ăn chơi lêu lổng. Vợ thì bài bạc. Còn bà nhỏ,
         nghèo quá, quần quật làm nuôi con đến nỗi  ho lao.
         Con gái, Lê thị Trường An, phải đi làm ‘gái bao’ nuôi
         má, nuôi em! 
Ngày găp lại người
         xưa, Giáo rơi nước mắt. Khổ quá chừng chừng mà hỏng
         ai thương?! Còn phải nghe bà lớn đay nghiến:
 “Trồng trầu thì phải
         khai mương
Làm trai hai vợ mà ông thương không đồng
Chim quyên ăn trái nhản lồng
Lia thia quen chậu mà vợ chồng
         sao ông lại quên hơi”
 Còn em Lan, vợ nhỏ, thì
         hờn trách:
“Nhưng chồng của tôi lại
         quá đỗi bạc tình
Về với vợ lớn rồi, không trở
         lại thăm mẹ con tôi
....Từ Mỹ Tho xuống Vĩnh Long chỉ có một
         đoạn đường
Tôi chờ đợi mỏi mòn, anh Hương vẫn
         không thèm xuống
Bỏ tôi lạc lỏng, giữa chợ đời với
         lũ con thơ
Sống vất vưởng bơ vơ, với cái nghèo bữa
         đói bữa no!!!”
Thưa
         bạn đọc trân quý, nhất là quý ông! Nay cơm, mai phở ai
         mà không khoái. Nhưng nhức đầu quá, xin hỏng dám đâu!
         Nếu mà lỡ có em nào còn thương xót ‘chim hót trong lồng’
         thì cũng xin ‘từ tạ trong đêm’ bằng câu vọng cổ đầy
         thở than, ai oán của Giáo Hương khi phải giã biệt người
         xưa, em Lan của cái làng Tân Ngãi, Vĩnh Long rằng:
 “Tôi đứng đây mà tưởng chừng
         như đang đứng trên bờ sông Mỹ Thuận. Khi mình quay xuồng tách
         bến để trở lại với hai con. Bờ cây xa mờ nhuộm khói hoàng
         hôn. Con nước lớn lục bình trên rời rạc. Chiều đã
         xuống mặt trường giang bát ngát, mà bóng người thương
         lẩn khuất giữa sông... đầy...!”
Em yêu ơi! Cám ơn em đã yêu anh! Nhưng thôi!
         Bóng chim tăm cá đi em! Xin bóng người thương lẩn khuất giữa
         sông đầy… để trái tim ‘qua’ ngủ yên. Cho nó khỏe!
Đa thê là đa mang, là đa khổ hận phải không?
         Thưa quý bạn hiền!
đoàn xuân thu.
melbourne.
_________________________________________
      
      Liên Xô với Trúc Phương!

Karl Marx cải tử hoàn sanh, đến Liên Xô.
         Ông được đưa đi ‘tham quan’ nhà máy, bịnh viện,
         thành phố, làng mạc …vv…
Cuối cùng, ông
         xin phép được phát biểu trên đài truyền hình. Bộ
         Chính Trị ngần ngại vì e rằng ông sẽ nói những điều
         chưa được chấp thuận. 
Marx hứa là chỉ
         nói một câu thôi. Với điều kiện như vậy, Bộ Chính
         Trị đồng ý. 
Karl Marx chỉ ấp úng một
         lời: “Công nhân các nước xin hãy tha tội cho tôi!”
Karl Marx was resurrected and came to the USSR. He was shown factories, hospitals, cities and villages,
         etc. 
Finally, he requested to be allowed to make a speech on TV. The Politburo hesitated
         as they were afraid he might say something they wouldn't approve. 
Marx promised he would say only
         one sentence. Under this condition, the Politburo agreed. 
Karl Marx uttered the following
         sentence: "Workers of all countries, forgive me!”
Không biết là
         sau đó Karl Marx có bị KGB đưa đi Seberia cải tạo ‘mút mùa
         lệ thủy’ hay không? Hy vọng là không?!  Vì dẫu sao
         ông cũng là cha đẻ của ‘Chủ Nghĩa Cộng Sản’?! 
Còn người dân Liên Xô với hàng đống kinh
         nghiệm đau thương đã từng ‘lòng dặn lòng’ rằng:
“Nếu anh có suy nghĩ thì đừng nói!
Nếu
         nói thì đừng viết ra! 
Nếu nói và viết ra
         thì đừng ký tên! 
Nếu nghĩ, nói, viết
         ra, ký tên thì đừng ngạc nhiên nhé!
If
         you think, then don't speak.
If you think and speak, then don't write.
If
         you think, speak and write, then don't sign.
If you think, speak, write and sign, then don't
         be surprised.
Vì ngay cả một con vẹt trong chế độ
         Cộng Sản ở Liên Xô cũng có thể làm bạn gặp rắc rối
         như câu chuyện dưới đây:
Môt ông hớt hải trình
         báo với KGB, cơ quan an ninh nhà nước Xô Viết. 
“Con
         vẹt biết nói của tôi đã biến mất rồi”. 
“Này! Không phải chuyện của chúng tôi. Qua trình báo
         bên Cảnh Sát Hình Sự” 
Xin lỗi, dĩ nhiên tôi
         biết; nhưng tôi chỉ muốn đến đây để minh xác với
         quý ông rằng: 
“Tôi hoàn toàn không đồng
         ý với những lời phát biểu của nó!”
A frightened
         man came to the KGB "My talking parrot disappeared." "This is not our case. Go to the criminal police."
         
"Excuse me. Of course I know that I have to go to them. 
I am
         here just to tell you officially that I disagree with that parrot. 
Vì
         phát biểu ‘linh tinh, lạng quạng’ là gở lịch như chơi:
Trong khám, hai bạn tù chia sẻ kinh nghiệm: 
“Ông
         bị bắt tội gì? Chính trị hay hình sự?” 
“Dĩ
         nhiên là tù chính trị rồi! 
Tôi là thợ sửa ống
         nước. Họ kêu tôi đi sửa ống cống bên Huyện Ủy. 
Tôi xem xét, rồi nói: “ Ê! Cần phải thay toàn bộ hệ
         thống này!” 
Thế đấy, họ cho tôi bảy năm!
“In a prison, two inmates share their experience. 
"What did they arrest you for?" one
         of them asks. "Was it a political or common crime?" 
"Of course political!”. 
I'm a plumber. They summoned me to the district Party committee to fix the sewage pipes. 
I looked
         and said, 'Hey, the entire system requires replacement.' So, they gave me seven years." 
Quý
         bạn thân mến! Đọc các đoạn trên, chắc quý bạn mĩm
         cười nhưng đến khi nghe những lời tâm sự hiếm hoi cuối đời
         của người nhạc sĩ tài hoa Trúc Phương, chúng ta lại muốn
         ‘khóc’.
 “Sau cái biến cố cuộc đời,
         tôi sống cái kiểu rày đây mai đó,”bèo dạt hoa trôi”…Nếu
         mà nói đói thì cũng không đói ngày nào, nhưng mà
         no thì chẳng có ngày nào gọi là no…Tôi không có cái
         mái nhà, vợ con thì cũng tan nát rồi, tôi sống nhà bạn
         bè, nhưng mà khổ nổi hoàn cảnh họ cũng bi đát, cũng
         khổ, chứ không ai đùm bọc ai được…đến nửa lúc
         đó thì vấn đề an ninh có khe khắt. Lúc đó thì bạn
         bè tôi không ai dám “chứa” tôi trong nhà cả, vì tôi
         không có giấy tờ tùy thân, cũng chẳng có thứ gì trong
         người cả. 
Tôi nghĩ ra được một cách..là tìm
         nơi nào mà có khách vãng lai rồi mình chui vào đó
         ngủ với họ để tránh bị kiểm tra giấy tờ…
Ban ngày
         thì lê la thành phố, đêm thì phải ra xa cảng thuê một
         chiếc chiếu, 1 chiếc chiếu lúc bấy giờ là 1 đồng…thế
         rồi ngủ cho tới sáng rồi xếp chiếc chiếu trả người ta..thế
         là mình lấy 1 đồng về….như là tiền thế chân…Một
         năm như vậy, tôi ngủ ở xa cảng hết 9 tháng…
Mà
         nói anh thương…khổ lắm….”
Người
         viết cũng có một thời bi thảm như thế nhưng chắc chưa tội
         nghiệp bằng xấp nhỏ sau này:
Một người Cộng Sản
         già nói vói đồng chí của mình: 
“Chắc
         tui với ông không còn sống để thấy cái chủ nghĩa Cộng
         Sản. Nhưng con cháu chúng ta. Ôi! tội nghiệp cho chúng biết bao!”
"No my friend, we will not live long enough to see communism, but our children... poor children!" 
đoàn xuân thu.
melbourne.
      
      Mộ Gió!                   
         

Có người nói: ‘ Tất cả
         những người Úc đều là thuyền nhân!’, kể cả thổ
         dân cách đây khoảng 5, 6 chục ngàn năm từ đại lục vượt
         biển đến đây, sau đó, thế kỷ 19 là ‘convicts’, tội
         phạm, từ mẫu quốc Anh Cát Lợi, bị lưu đày, mà lúc
         đầu tưởng nơi đây là hoang đảo, những người đến
         từ Âu Châu… và làn sóng thuyền nhân Việt nam thập niên
         70s, 80s…
Mới nghe, thì thấy có lý.
         Tới đảo, mà là cái đảo lớn nhất địa cầu thì
         phải đi thuyền, người đi thuyền là ‘thuyền nhân’ thì
         rất hợp lý, rất đúng. Nhưng nghĩ lại thì thuật ngữ
         thuyền nhân ‘boat people’ chỉ mới xuất hiện sau này, khi Cộng
         Sản chiếm Miền Nam Việt Nam, để chỉ người dân Việt từ
         chối cái thiên đường Cộng Sản đó, mà liều mình
         ra biển.
Theo các bực thức giả thì:
Boat people is a term that usually
         refers to refugees, illegal immigrants, or asylum seekers who emigrate in numbers in boats that are sometimes old and crudely made. The
         term came into common use during the late 1970s with the mass departure of Vietnamese refugees from Communist-controlled Vietnam,
         following the Vietnam War.
Thuyền nhân là thuật ngữ thường chỉ làn sóng người
         tị nạn, người nhập cư bất hợp pháp hoặc
         người tầm trú bằng thuyền ọp ẹp, đóng sơ sài,
         không an toàn để đi biển. Thuật ngữ này
         ra đời từ cuối thập niên 1970 khi một số rất lớn người Việt
         Nam đào tị khi Cộng Sản xích hóa Miền Nam Việt Nam sau cuộc chiến. 
Đêm nay, quê người, Melbourne, chính đông,
         trời mưa bụi, lắc rắc, rất lạnh, đọc tin trên net về người
         tị nạn lật thuyền, chết ngoài khơi đảo Christmas, kỷ niệm
         đớn đau xưa lại trở về trong trí não. Người viết lên
         You Tube nghe “Xác em nay
         ở phương nào?” của Nhạc sĩ Trần Chí Phúc phổ thơ
         Ngọc Khôi:
Chiều ra biển đứng ê chề
         /Tìm trên ngọn sóng ngó về xác em /Vớt rong rêu ngọn tóc
         mềm /Quay về hướng gió tưởng em thơ dại /Biển lớn cuốn
         em đi /Biển lớn cuốn em đi /Rồi xa, rồi xa, rồi xa mãi /Biển ơi,
         trả cho ta ... /Biển ơi, trả cho ta ... /Xác em yêu /Xác em yêu /Chiều
         ra biển đứng ngậm ngùi /Nhớ em và nhớ cả trời Việt Nam.
Người viết
         nhớ mình cũng từng là thuyền nhân. Vậy mà khi nghe 94 người
         đã chết khi thuyền vượt biển của họ chìm ngoài khơi
         đảo Christmas, thân nhân đau
         xót, nước mắt chan lời cầu nguyện?! mình ở đâu trong thảm
         kịch này? Nhân loại sẽ về đâu nếu chúng ta không còn
         lòng trắc ẩn nữa?
Tin nói: cuộc
         tìm kiếm đã dừng lại. Tìm được 17 xác. Số còn
         lại dập dềnh trên biển sóng. Rồi rã tan?!
Đây không phải là lần đầu những người đào
         tị bỏ mình trên biển cả. Tháng 12 năm 2010 khoảng 50 người
         tị nạn thiệt mạng khi tàu đâm vào vách đá ngoài
         đảo Christmas. Trong tháng mười hai, theo báo chí, 200 người tị
         nạn Afghanistan và Iran được cho là đã chết sau khi chiếc thuyền
         quá tải của họ bị chìm ngoài khơi Indonesia trên đường
         đến Úc.
Nhưng bi thảm nhất là vụ
         đắm thuyền X SIEV trong năm 2001, 353 của hơn 400 người tị nạn đã
         chết. 
Đảo Christmas, 135 km²
         . Dân số là 1.493. Đảo Christmas hay Đảo Giáng Sinh là một lãnh
         thổ của Úc nằm ở Ấn Độ Dương, 2600 kilômét về
         phía tây bắc của Perth, Tây Úc và 500 kilômét về phía
         nam của Jakarta, Indonesia, được thuyền trưởng William Mynors đặt tên
         khi ông đặt chân lên đảo vào ngày Giáng sinh 25 tháng
         10 năm 1643 trên chiếc tàu Royal Mary của công ty Đông Ấn. 
Về khoảng cách, đảo gần với Indonesia hơn, và
         vẫn luôn là thiên đường phải chạm tới của những người
         tuyệt vọng trên biển cả.
 Thuyền như chiếc lá trên biển mênh mông, đêm đen đe
         dọa, bão táp chực chờ! Đâu là bờ, là bến? Đâu
         là đảo Giáng Sinh? Giáng Sinh niềm hy vọng của những con người
         tuyệt vọng chạy trốn cuộc đàn áp ở quê mình.
Ngày xưa là người Việt chạy trốn Cộng Sản.
         Bây giờ là thuyền nhân Irak…Iran,
         Afghanistan, Sri Lanka chạy
         trốn bạo quyền…..Lịch sử là điều lập lại. Người
         ta vào chỗ chết để tìm ra chỗ sống, rồi bỏ mình trên
         biển. Con số là rất nhiều, nhiều lắm, chắc chắn chúng ta không
         bao giờ biết rõ được. 
Ngay cả Việt
         Nam sau 37 năm Miền Nam thất thủ vẫn còn có người tuyệt vọng,
         không thấy được ngày mai, vẫn còn tìm cách bỏ nước
         ra đi.
Tháng 6 năm 2010, 26 người Việt đến
         lãnh hải Úc được đưa vào trại tị nạn ở đảo
         Giáng sinh. Ngày 21.2.2011, 35 người Việt khác lại liều chết ra đi,
         đến được đảo Giáng Sinh. Nhưng cũng có người bị
         bắt giử, giam cầm trước khi đến được đảo Giáng Sinh.
         Ngày 2.6. 2012, cảnh sát Indonesia bắt giử 50 người Việt Nam, gồm 47
         nam và 3 nữ, trong tình trạng kiệt sức trên một con tàu đang
         hướng đến Úc.
Đó là những mảnh
         đời phiêu dạt, những con người đã hoàn toàn tuyệt
         vọng trên chính quê hương mình dù là Việt Nam, Irak, Iran, Afghanistan
         hay Sri Lanka. 
Còn những người đã vùi
         thây trong chập chùng biển sóng thì sao? 
Thầy người viết, một
         giáo sư Trung Học Nguyễn Đình Chiểu, chống lại hải tặc,
         bị giết, xác bị ném xuống biển. Một người bạn, giã
         từ buổi nhậu cuối cùng trên hè phố Cần Thơ năm nào,
         một người yêu không kịp trao nhau nụ hôn vĩnh biệt… chỉ
         ngậm tăm ra biển, rồi biệt tăm…không còn ai biết xác em
         nay ở phương nào… cho tới bây giờ…?!
Người dân vùng biển
         quê mình có một tập tục: Đó là những người chết
         trên biển, không tìm được thi thể thì phải làm ‘Mộ
         Gió’, dựng cây tre đầu làng, trên cành tre buộc mảnh vải
         trắng với niềm tin là gọi hồn người chết trở về nhập
         vào ngôi mộ. 
Đã bao nhiêu người
         chết trên biển, không tìm được xác? Có bao nhiêu ngôi
         ‘Mộ Gió’ trong thảm trạng thuyền nhân? 
Nguy hiểm chết người như vậy nhưng tại sao người
         ta vẫn tiếp tục ra đi? Vì ngay chính trên quê hương mình,
         họ không còn tương lai nữa. Không có ngày mai thì phải
         đi thôi!!
Chừng nào còn áp bức
         bất công, chừng nào còn nghèo đói và mất hết hy vọng
         về tương lai, con người vẫn buồn đau rời bỏ quê hương
         cố thổ, nơi chôn nhau cắt rún để ra đi, dù biết rằng
         thân xác mình có thể dập dềnh trên sóng dữ.
Các chính trị gia quy lỗi cho bọn buôn người,
         đúng nhưng chưa đủ. Thủ ác chính là bọn cầm quyền
         bạo ngược đã làm cho người dân tuyệt vọng, không thể
         thấy ngày mai tốt hơn hôm nay, đã khiến họ phải ra đi…
         
Chỉ có tự do, dân chủ và nhân
         quyền là lời đáp cuối cùng, tuyệt đối đúng, để
         giải quyết thảm kịch người tỵ nạn trên toàn thế giới. 
Bằng không
         thì chúng ta vẫn còn đau xót khi nghe lời căn dặn của
         nhà thơ Du Tử Lê:
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển 
Đời lưu vong không cả một ngôi mồ 
Vùi đất lạ thịt xương e khó rã 
Hồn không đi sao trở lại quê nhà 
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển 
Nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
         
Bên kia biển là quê hương tôi
         đó 
Rặng tre xưa muôn tuổi vẫn
         xanh rì 
Khi tôi chết hãy đem tôi
         ra biển 
Và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi 
Cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối 
Biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi
         
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển 
Đừng ngập ngừng vì ái ngại cho tôi 
Những năm trước bao người ngon miệng cá 
Thì sá gì thêm một xác cong queo 
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển 
Cho tôi về gặp lại các con tôi 
Cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi 
Từ những mắt đã buồn hơn bóng tối 
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển 
Và trên đường hãy nhớ hát quốc ca 
Ôi lâu quá không còn ai hát nữa 
(bài hát giờ cũng như một hồn ma) 
Khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết 
Đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn. 
.
Mộ Gió của hàng trăm
         ngàn người mất xác trên biển rồi! Những kẻ cầm quyền
         bạo ngược cần bao nhiêu ‘Mộ Gió’ nữa để sám
         hối, để biết xót thương chính dân tộc mình đang dập
         dềnh trên sóng dữ? 
đoàn xuân thu.
melbourne. 
________________________________________________
      
      Rửng Mỡ! 
 
Đây là
         chuyện ở Liên Xô: Người chồng về nhà thấy vợ mình
         trên giường với một người lạ mặt. Điên tiết, anh ta hét
         lên: “Thiệt là đồ vô tích sự! Giờ này mà còn
         nằm đây trong khi cửa hàng mậu dịch quốc doanh ở góc phố
         đang bán trứng gà và tụi nó chỉ còn có ba hộp nữa
         là sạch bách.”
A man came home and found his wife
         in bed with a stranger. Furious, the man shouted, "You, good-for nothing, look at what you're spending your time for,
         while at the corner store they're selling eggs, and they have only three boxes left!"
Không biết
         nghe vậy, người vợ và tình nhân còn trần truồng, có cuống
         cuồng chạy ra cửa hàng mậu dịch quốc doanh, trong cái lạnh mùa
         đông nước Nga buốt căm căm, để mua trứng gà về, để
         có cái gì mà bỏ vô bụng trong cái thiên đường xã
         hội chủ nghĩa Xô Viết hay không?!
Đây là chuyện ở Trung Quốc: Một người Tàu bị an ninh nhà
         nước Trung Quốc nhốt và bỏ đói một tháng để hy vọng
         anh ta khai ra bè đảng phản động dám chống đối đảng
         và nhà nước ta. 
Gần một tháng, không
         thấy kết quả, nên nhân viên an ninh nhà nước nghĩ ra một
         kế: mang vào phòng giam một tô cơm và một em đẹp như 
         Chương Tử Di lúc ở truồng, để ‘dụ khị’. 
Nhà nước cho anh hai điều chọn một: ‘Cơm
         hay Chương Tử Di ?”
Tên phản động thều
         thào: “C…ơ…m” 
Do đó: Đói
         là ăn trước! Tình yêu, tình dục, chuyện đó tính
         sau!
Nhưng ở cái nước Việt Nam đang ‘đâm
         đầu ra biển lớn’ này, thì theo báo chí trong nước, bây
         giờ, có nhiều triệu phú giàu rồi không còn ‘c…ơ…m’
         nữa, mà chơi cái ‘xế’ hàng triệu đô nhập xe ‘ăn
         cắp’ từ xứ Cờ Hoa. 
Ông bà mình
         nói: ‘cơm no bò cưỡi’ và ‘ăn no rửng
         mỡ’ nên người viết kính mời quý bạn đọc thân
         mến theo dõi câu chuyện rửng mỡ dưới đây của lão đại
         gia Lê Ân. 
Đại gia là nhà lớn,
         theo ổng khoe, là có 15 ngàn tỉ đồng khi chết, sẽ sung vào
         quỹ từ thiện của ông, chứ hỏng cho vợ con một cắc nào hết.
         Ngay cả người vợ đầu đẻ cho ông 7 đứa con, cái nhà
         nó lấy, ông cũng muốn ông tòa đòi lại dùm, để
         ông sung vào cái quỹ từ thiện của ông luôn, cho nó tiện
         việc sổ sách.
Còn gọi là lão nghĩa
         là già, nghĩa là ông không còn trẻ nữa. 74 tuổi rồi còn
         gì. Trời coi bộ hơi xa mà đất lại rất gần. Có lẽ
         biết vậy nên lão đại gia này ‘còn ít thời giờ quá’
         ngu sao hỏng chơi?! 
Do đó ông mới vừa
         ‘thôi’ con vợ thứ tư mới 25 tuổi, để cưới một em
         20 tuổi, vốn cũng nghèo, sanh ra trong một gia đình rất đông con
         giống y chang cái hoàn cảnh của ông thuở hàn vi. 
Nên lúc em ‘xinh’ mang cái ‘miếng da trâu’ (nói
         theo kiểu nhà văn Phùng Nhân) đi xin việc ở công ty ông, với
         máu ‘từ thiện’ sục sôi trong huyết quản, ông hỏi: “Em lấy tôi làm chồng không?  Em nhỏ nhẹ nói: “Ông
         để em suy nghĩ ít lâu...” Rồi sau đó, em: “Ừ”
Thấy cái hình lão đại gia chụp với em ‘xinh’
         trong đám cưới, đầu còn đen mướt quá mà, chắc
         nhờ thuốc nhuộm ‘Made in China’. Hy vọng lão đại gia còn sống
         lâu lâu…
Một bạn văn hỏi người
         viết; ‘Ông có biết tại sao em mới 20 cái xuân xanh mà chịu
         lấy ông già khú đế như vậy không?” 
Người viết trả lời: “Tiền”. 
Người bạn nói: “Đúng nhưng chưa đủ; vì
         khi em hỏi tuổi thằng chả để đi coi bói. Chả nói: anh 94 tuổi
         rồi; nên em ưng cái rụp vì nghĩ 94 rồi thì còn được
         mấy lăm hơi!”
Người viết hy vọng rằng
         đây là người vợ thứ năm, cũng là người vợ cuối
         của lão đại gia vì mỗi lần thôi vợ, cưới con vợ mới,
         thì con vợ mới này lại trẻ hơn con vợ cũ 5 tuổi. Nếu lão
         đại gia thôi người vợ thứ 5 để cưới người vợ
         thứ 6 trẻ hơn em 5 tuổi, thì người vợ này theo toán học,
         là 15 tuổi thì người viết e rằng lão đại gia sẽ lại
         vô ‘hộp’ vì tội ‘ấu dâm’. 
Mà vô hộp thì lão đại gia đã vô hai lần
         rồi: một là lúc vượt biên, toan bỏ đảng và nhà nước
         để ‘chuồn’. Hai là với tội danh lừa đảo, lạm dụng
         chức vụ, chiếm đoạt tài sản, cố ý làm trái, gây
         hậu quả nghiêm trọng, cái án hơn 5 năm tù.
Sách dạy Văn Phạm tiếng Anh viết: một là số ít,
         hai trở lên là số nhiều.
Lão đại
         gia Lê Ân nhiều tiền, người viết nghèo trớt mùng tơi, chỉ
         ao ước cái số lẻ của ông. Còn nhiều vợ như lão đại
         gia người viết xin ‘hổng dám đâu’! Vợ giàu thì ham,
         còn ‘giàu’ vợ, nghĩa là có nhiều vợ như lão đại
         gia và ca sĩ Chế Linh, lên báo khoe rùm beng, thì người viết
         ‘lạy cả nón’! 
Vì theo tiểu sử của
         lão đại gia mỗi lần lão đại gia vô hộp là em lại
         rinh hột xoàn, vàng vòng dông theo thằng khác!
Mong rằng đây là tình cuối của lão đại gia để
         không có hôm nào đó người viết xem Paris by night không phải
         thấy MC Nguyễn Ngọc Ngạn trân trọng:  “Xin khán giả
         cho một tràng pháo tay để chào đón Ca Sĩ Lê Ân vói
         nhạc phẩm Tình Bơ Vơ của nhạc sĩ Lam Phương”
…Anh đâu ngờ
có ngày đàn đứt dây tơ
một
         phút tim em ơ hờ
trọn kiếp anh vương sầu nhớ
cho ngày
         mộng được nên thơ
Cuối cùng là tình bơ vơ!”
…“Ngày mình yêu
anh đâu hay tình ta gian dối…?!
 ‘Good Luck’ nghe chú 5 Ân! 
đoàn xuân thu
melbourne
 
      
      Đan Mạch nó à nha!
.
Người viết chưa hề hân hạnh được biết hết tất cả
         các dân tộc trên thế giới; nhưng ở nước Úc này hơn
         130 dân tộc khác nhau và hầu như dân tộc nào cũng có tiếng
         chửi thề. 
Tiếng
         Việt mình cũng vậy. Hồi mới qua, ra đường còn ít đồng
         hương, tối ngày chỉ nghe quanh mình tiếng Úc “sì sì”
         nghe nhột thấy bà. Thảng hoặc nghe sau lưng có ai đó xài tiếng
         ‘Đức’ hay tiếng ‘Đan Mạch’ của mình, thiệt là
         mừng như trúng số. Đảo mắt qua lại tìm, nhìn đồng
         hương rồi dắt nhau vô ‘Pub’ làm vài vại beer cho quên sầu
         cố xứ! 
Còn
         bây giờ đông rồi. Xuống Footscray, chiều cuối tuần, nghe bà con
         xài tiếng ‘Đan Mạch’ thấy thương luôn?!
Tiếng Việt mình
         ngồ ngộ và hay lắm như “Muôi” thêm dấu sắc thành
         muối, dấu huyền thành muồi, dấu ngã thành muỗi dấu nặng
         thành muội thì nghĩa hoàn toàn khác hẳn nhau. 
Nhưng chữ “đu”
         không dấu, bỏ dấu huyền hoặc bỏ dấu nặng thì nghĩa lại
         the ‘same’. 
Viết
         tới đây khoái quá! Hình như người viết là người
         đầu tiên phát hiện ra chuyện này. Giống như Newton bị trái
         táo rớt lên lỗ mủi mà Định Luật Vạn Vật Hấp Dẩn
         ra đời vậy. 
Phải
         hỏi luật sư để chỉ cách đăng ký bản quyền hay là
         chọn nó làm đề tài làm luận án tiến sĩ mới được.
         Vì thú thật với bạn đọc kính mến rằng: Ước mơ
         được thiên hạ gọi mình là tiến sĩ; đã và đang
         cháy bỏng trong lòng, từ khi người viết mới biết khóc oe oe.
Cứ tưởng phải
         là dân ngu khu đen, chữ nghĩa không đầy cái lá mít như
         người viết mới khoái chửi thề chớ?! Nào ngờ đâu cũng
         có một bậc tiền bối xài tiếng “Đan Mạch’ bằng thơ.
         Mà thơ ‘Đan Mạch’ này lại nổi tiếng nhứt, mới đã
         làm sao? 
Đó
         là ông Cao Bá Quát (1809-1855) tự là Chu Thần, hiệu là Cúc
         Đường, biệt hiệu là Mẫn Hiên. Văn như Siêu, Quát vô
         tiền Hán (Văn như Nguyễn Văn Siêu và Cao Bá Quát, đời
         Tiền Hán không có ai bằng). 
Ông thường tự hào : “Thiên hạ có 4 bồ chữ,
         mình tôi chiếm 2 bồ, anh tôi là Bá Đạt và bạn tôi
         là Nguyễn Văn Siêu giữ 1 bồ, còn lại 1
         bồ phân phát cho mọi người trong thiên hạ”. 
Chữ
         hai bồ như Cao Bá Quát là quá xá dư xài nhưng đôi
         khi ông cũng cần xài tiếng ‘Đan Mạch’ như ai. Bằng chứng
         là: Sau khi khởi
            nghĩa chống triều đình thất bại, Cao Bá Quát bị đem ra pháp
            trường xử trảm. Ông vẫn thản nhiên như không và làm
            bài thơ sau đây: 
“Ba hồi trống giục đ. cha kiếp
Một nhát
         gươm đưa đ.. mẹ đời!”
Đó là hơi ‘xưa xưa’,
         còn nhà thơ hiện đại bây giờ như Ông Nguyễn Bắc Sơn
         chẳng hạn:
 “Khi
         thấm mệt tôi đi luồn ra núi
Cuối chiều tà chỉ gặp bãi
         hoang sơ
Bước
         lủi thủi tôi đi luồn vô núi
Nghe nắng tàn run rẩy bóng cây
         khô
Chân
         rục rã tôi đi luồn ra núi
Hồn rụng rời trước mặt bãi hư
         vô!”
Ông
         này rảnh ghê! Đi luồn ra núi rồi lại luồn vô núi. Vậy
         mà ‘chú’ nào dám phê ông lười ‘lao động xã
         hội chủ nghĩa’ thì ông xài tiếng ‘Đan Mạch’ ngay.
         
Bằng
         chứng là: “Đ. mẹ/Cây bông/Hắn không/Lao động/Ai trồng/Chật
         chỗ/Mày nhổ/Xem sao/Máu trào/Thiên cỗ!”
Không những xài
         tiếng ‘Đan Mạch’ mà ông còn đòi ‘dộng’ hộc
         máu ‘cha nội’ nào uống mật gấu dám nhổ cây bông
         của ổng?!
Cao
         Bá Quát hay Nguyễn Bắc Sơn vốn là thi sĩ, làm thơ, thì
         chắc tính cũng hơi ‘ngông’ nên chửi thề bằng thơ. Thôi
         cũng đặng?! 
Còn
         ở nước Úc Kangaroo này, tinh hoa dân tộc như Thủ Tướng hay
         lãnh tụ đối lập đều chửi thề tuốt luốt.
Kevin Rudd,
         cựu thủ tướng Úc, con người đầy xúc cãm, có giọng
         nói ‘ỏn ẻn’ như Nguyễn Cao Kỳ Duyên, tay chân thì dịu
         nhiễu như diễn viên múa “ba lê”. Tưởng con người đầy
         nữ tính như vậy sẽ ăn nói dịu dàng như con gái, nào
         ngờ ông là một người hay xài giấy năm trăm, xổ nho chùm,
         nói tiếng ‘Đan Mạch’ khét tiếng, lừng danh. Mà nói theo
         kiểu Úc là ông sính xài chữ “F” 
“Mr Rudd said it was no secret that he did often swear.”
Ông Rudd nói rằng
         cái việc ông hay chửi thề đâu có gì đâu là bí
         mật, nghĩa là ai cũng biết.
Cái gì không vừa ý ông: từ bữa
         ăn tối trên chuyến bay lúc công du ngoại quốc; ông văng tục.
         Đến người phiên dịch tiếng Hoa làm ông nỗi quạu, ông
         văng tục luôn. Làm cô chiêu đãi viên hàng không phải
         thút thít khóc, nước mắt, nước mũi chàm ngoàm. 
Vậy mà người Úc binh ông, nói: “Kevin là người chớ
         đâu phải robot, người máy đâu?!”. Mà là người
         thì ai không ‘hỉ nộ ái ố ai lạc dục’. Nên chửi thề
         khi nỗi nóng là điều có thể thông cảm được. 
Thấy vậy, lãnh
         tụ đối lập Tony Abbott, vốn tu xuất, nên ăn nói chắc cũng
         đàng hoàng, bèn bắt chước theo?!
Trong chuyến đi thăm lính Úc
         ở A Phú Hãn để cố gắng chứng minh rằng chính phủ Lao Động,
         đối thủ của ông, không cung cấp yểm trợ đầy đủ
         cho chiến sĩ ngoài tiền tuyến và khi được các binh sĩ trả
         lời là họ được chăm sóc khá đầy đủ. Đó
         là câu trả lời ông không muốn nghe; nên ông bèn văng tục
         “S..t”
Đài
         truyền hình số 7 ‘chơi’ ông, vặn lên, vẹo xuống, vặn
         qua, vặn lại làm ông “ngọng”! 
Dù
         ông Kevin Rudd khoái xài tiếng ‘Đan Mạch’ và ông Tony Abbott
         rán học mà trật vuột lên xuống vì chửi không đúng
         lúc, đúng chổ, đúng người …Bà Tiến Sĩ Kate không
         ‘đề nghị hoan nghinh’. Bà dạy rằng: người ta chửi thề
         khi nóng giận, khi bực bội, hay khi thất vọng. Người ta cũng chửi
         thề để sỉ nhục người khác. Đôi khi người ta chửi
         thề để chứng tỏ mình là người thông minh và vui tính.
         
Dù
         để làm gì đi nữa thì chửi thề nơi công cộng làm
         người xung quanh bực bội, thực sự làm phiền nhiễu người khác
         bằng lời thô tục.
Nên nhớ rằng nhớ mình đang ở đâu,
         đâu phải một mình một chợ đâu mà hở một cái
         là xài tiếng ‘Đan Mạch’. Phải nghĩ về quyền lợi của
         người khác, nghĩ về cảm xúc của họ nữa chớ.
Ai cũng có quyền
         được cảm thấy an toàn mà bị bắt nghe những lời nói
         thô tục sẽ làm họ cảm thấy bất an.
Mình có quyền nói
         ra điều mình nghĩ nhưng nhớ nên dùng từ ngữ thanh tao. Chửi
         thề không chấp nhận được! Nên ta quyết không chửi thề
         nơi công cộng, nơi có con nít, có bậc cao niên, trường học,
         rạp hát,  shopping, sân chơi thể thao, thánh đường,
         trên truyền hình, đài phát thanh hay bất cứ nơi nào để
         khỏi làm người nghe bực bội vì cảm thấy bị xúc phạm.
         Nếu người ta làm phiền bạn bởi ngôn ngữ thô bỉ đó
         hãy bỏ đi và không sử dụng ngôn ngữ đó để chửi
         lại. 
Chửi
         thề là một thói xấu nhưng thật ngạc nhiên là thói xấu
         đó rất khó từ bỏ.
Theo cuộc khảo sát gần đây của báo
         The Irish Daily Mail, chửi thề là thói xấu khó bỏ nhứt, còn khó
         bỏ hơn là bỏ uống cà phê hay thôi hút thuốc.
Má thằng ‘cu’
         đọc được tin này bèn ra ‘lịnh’ cho người viết
         ngưng ngay cái việc chửi thề à nha! Người viết cũng như các
         bạn đọc thân mến: Nhỏ sợ ba, lớn sợ vợ, già sợ con;
         cho nên dù bỏ khó ‘giàn trời mây’ cũng rán bỏ và
         bỏ được khá lâu. Đôi khi cảm xúc buồn vui lẫn lộn
         chỗ làm việc, bực bội tiền nong ‘hẻo’ quá, tình đời
         thế thái, lại muốn chửi thề một tiếng cho xả ‘stress’ nhưng
         sợ má thằng ‘cu’ buồn lại thôi!!!
Em nói từ ngày thôi
         chửi thề, mặt anh đẹp trai hơn, lời nói thơm tho như hoa hồng,
         hoa cẩm chướng buổi bình minh, đêm thì như dạ lý hương
         tỏa hương thơm ngát. 
Mè ơi! Mật ngọt chết ruồi. Nghe khen ai không
         khoái nhất là má thằng ‘cu’ ở nhà ít khen ai lắm. Ít
         thì quý. Nên người viết khoái tỉ, khoái tê… tê.
Vậy mà hôm qua đọc
         cái bản tin về vụ bà Phạm Thị Lài, 52 tuổi, và con gái
         Hồ Nguyên Thủy, 33 tuổi, khỏa thân để chống lại bọn công
         ty CP Đầu tư Xây dựng 8 cướp đất của mình. Và sáng
         ngày 6-6, Ông Lê Thanh Tâm, Phó Chủ tịch UBND quận Cái Răng,
         nói: “Ngoài phương án bồi thường đã được phê
         duyệt, còn nâng giá đất lên 400.000 đồng/m2 cho hộ ông Tư,
         bà Lài tổng cộng thành tiền là hơn 1,25 tỉ đồng. 
         So sánh giá đất do nhà nước quy định tại thời điểm
         này thì giá đất mà công ty bồi thường cao gấp 3,3 lần”
Người viết
         nhớ lời vợ dạy không dám xài tiếng ‘Đan Mạch’ 
         mà chỉ hỏi ông ‘quan’ tên Tâm mà ổng có trái
         tim không vậy cà? 
Rồi bà Võ Kim Phượng, Chủ tịch Hội LHPN quận Cái
         Răng cũng hùa theo: “Hình ảnh khỏa thân của mẹ con bà Lài
         được đăng tải trên mạng tạo phản cảm, gây dư luận
         không tốt cho xã hội và trái với thuần phong mỹ tục, bất
         chấp pháp luật. Chúng tôi có vận động và bà Lài
         cùng con gái cam kết không làm như vậy nữa?!!”. 
Quan ông, quan bà nói
         rồi tới dân nói chớ…cho nó công bằng! Nhưng dân giận
         quá không thèm nói mà dân chửi: “Đất đai của dân, mang
         danh nhà nước vào cướp trắng trợn của người ta với
         giá rẻ mạt ... Quyền ở trong tay các ông, các bà… không
         ai làm gì được nhưng Trời Phật sẽ không dung tha những hạng
         người như vậy đâu”. 
Ông phó quận Tâm, ông ‘đại
         điểm quần thần’ Chấm To * này à: Xin đừng giả mù
         sa mưa nữa! Mức giá bán hiện nay của công ty tại miếng đất
         này khoảng 7 triệu đồng/m2 thì 3.000m2 của người dân có
         phải là 21 tỷ không?. 21 tỷ bắt người ta bán 1 tỷ. Vậy
         mà nói bồi thường thỏa đáng thì làm sao nghe cho đặng!
         
Còn
         Bà Võ Kim Phượng, Chủ tịch Hội LHPN quận Cái Răng, phụ
         nữ mà không ‘binh’ phụ nữ, lại ‘binh’ tiền: Nếu gia
         đình bà bị thu đất như vậy thì bà làm gì?
Nghe ông bà
         trời ơi đất hỡi, chức sắc quan quyền Tây Đô này, “thỏa
         đáng…thỏa đáng”; nghe cả tiếng kêu bi thương, thống
         thiết của người dân bị áp bức, lâm vào cảnh khốn
         cùng, người viết chưa kịp mở miệng ra xài tiếng ‘Đan
         Mạch’; thì nghe tiếng gầm như ‘sư tử hống’ phía sau
         lưng, từ cái miệng xinh đẹp có hai đồng tiền duyên của
         má thằng ‘cu’, vốn hồi xưa là con gái đất Cần Thơ: 
         
“Đất
         đai của người ta đổ mồ hôi, sôi nước mắt mà mua
         như ăn cướp vậy. Giá 21 tỉ, trả 1 tỉ. Bắt phải bán
         vậy mà mở miệng ra là đền bù thỏa đáng!” 
         
Đan
         Mạch nó à nha!” 
Người viết nhìn má thằng ‘cu’trân
         trân… thiếu điều té ghế!
Em nói: “Xin lỗi anh yêu! Chứ cái này
         không chửi không được!”
đoàn xuân thu.
melbourne
*Chuyện
         “Đại điểm quần thần”. Năm 1934, quận Tâm (Nguyễn Văn Tâm) được
         thăng ngạch Đốc phủ sứ. Ngày khai bằng khánh hạ, mấy trăm
         người đến dự và tặng rất nhiều quà cáp.
Bấy giờ ở Long Tiên có ông Nguyễn Thiện Tiên, tục
         gọi là Hương Nghị Sảnh, nguyên là con trai cụ Nguyễn Minh Triết,
         người của phong trào Minh Tân. Ông Nghị vốn là người học
         giỏi và cương nghị, tuy chỉ làm chức vụ nhỏ trong Ban hội
         hương nhưng cũng bị buộc phải đi dự lễ khai bằng. Ông bèn
         thuê thợ làm một tấm hoành phi sơn son thếp vàng, chạm khắc
         bốn chữ “Đại điểm quần thần”, hàm ý khen tặng,
         trong số bầy tôi của mẫu quốc, quan Đốc phủ làm điểm
         nổi bật nhất, to nhất.
Ít lâu sau mới có người
         phát hiện đây chỉ là câu chơi chữ, nói lái:
-
         Đại điểm là chấm to, lái lại là chó
         Tâm.
- Quần thần là bầy tôi, nói lái
         là bồi Tây.
Quận Tâm tức cành hông, nhưng
         tác giả thì đã cao chạy xa bay.
_____________________________________________
      
      Cõng ! 
Hồi
         nhỏ, khoảng mười tuổi, nhà người viết ở lầu 2, cư xá
         Bưu Điện Tân Định, đường Hai Bà Trưng, Sài Gòn.
         Dưới lầu có khoảng sân chơi nho nhỏ, có đám con nít
         trong xóm tùng tam tụ ngũ bắn bi, chọi đáo. Trên lưng người
         viết là nhỏ em chừng ba tuổi ngủ gà, ngủ gật. Chiều đi
         học về, cõng em đi chơi, tối, cõng em ra trước nhà thờ Tân
         Định đợi ba về. Ba thường về muộn vì phải làm hai ‘jobs’.
         Và ba hay mua bánh mì Tám Cẩu ở ngả tư Cao Thắng, Phan Thanh Giản
         cho con mình. Đón, mừng ba và mừng bánh mì luôn thể…
Người viết cõng ‘dài dài’, hết đứa
         này tới đứa khác vì nhà đông em. Làm anh khó lắm
         phải đâu chuyện đùa. Cõng mà vui, được đi ra ngoài
         chơi, được ăn bánh mì Tám Cẩu… mà không bị
         tù túng trong nhà. 
Sau này, quê người,
         vì chỉ lo viết văn, nên ‘mậu lúi’, người viết thường
         ghé mấy đứa, kiếm chút tiền mua beer uống chơi, lại nhắc
         kỷ niệm xưa: “Tụi bây có nhớ hồi nhỏ anh cõng mấy
         đứa hông?” Tụi nó cười nắc nẻ…
Anh cõng em mình là chuyện nhỏ, chuyện thường ngày ở huyện.
         Còn ông Ding Zhu Ji (62 tuổi) bồng bế, cõng mẹ đi chửa bịnh mới
         là “Thập Nhị Tứ Hiếu”. Chuyện rằng: Một
         người đàn ông bế mẹ đi khám bệnh tại bệnh viện
         Chi Mei, Đài Loan đã làm lay động hàng triệu trái
         tim người Đài Loan…
Ding Zhu Ji (62 tuổi), một
         cựu nhân viên của cơ quan tư pháp ở Tainan, mẹ ông 85 tuổi, tháng trước bị gãy chân, và ông
         Ding cõng mẹ đi chữa bệnh. 
“Năm 2007, mẹ muốn
         đi thăm người thân ở Trung Quốc, nhưng ông Ding không thể đưa
         bà đi do công việc không cho phép. Ông ấy phụ trách công
         việc an ninh nội địa ở Đài Loan. Vì tính chất nhạy cảm
         của công việc, ông ấy không thể đến Trung Quốc khoảng 3 năm
         sau khi nghỉ việc. Vì vậy, ông ấy quyết định nộp đơn
         xin nghỉ hưu sớm so với tuổi nghỉ hưu bắt buộc là 65 tuổi.
         Ngay sau khi hết hạn 3 năm, ông Ding lập tức thực hiện mong muốn của
         mẹ”.
Ông Ding đã từng từ chối
         được thăng chức, vì điều đó sẽ khiến ông phải
         chuyển sang sống ở một khu vực khác và không thể trông nom mẹ
         mình. 
Người ta hay nói: “Mẹ thương con như Biển Hồ lai
         láng. Con thương mẹ tính tháng tính ngày” Trong chuyện này
         thì câu ca dao đó trật lất, trật tuốt luốt, trật quá xa.
Và cũng cõng mẹ là Hùng Quý Tài, người Quý Châu - Trung Quốc, đã cõng
         mẹ già 81 tuổi, sức
         khỏe rất yếu, mắt kém, đi lại khó khăn vượt hơn
         700 km từ thành phố An Huy đến nhà em gái ở tận thành phố
         Liêu Thành - tỉnh Sơn Đông để cho mẹ thăm em.
Cõng mẹ đi
         chửa bệnh, cõng mẹ hàng 7 trăm cây số thăm em thiệt là
         cãm động. Còn cãm động hơn nữa là cõng mẹ chồng.
         Chuyện xưa rằng :
Châu Tuấn bị lưu đày, vợ là Thoại Khanh suốt
         17 năm sống truân chuyên để giữ tiết và lao khổ để nuôi
         mẹ chồng. 
Sau đó, Thoại Khanh cõng mẹ đi tìm chồng : Ông
         Viễn Châu ‘tao đàn’ rằng : 
“Ai nức nở với giọng đàn Tư Mã nhạc
         sầu vương theo xác lá lạnh lùng rơi. Đàn làm chi buồn
         lắm Thoại Khanh ơi! ta ray rứt bồi hồi sa ngấn lệ cầm chiếc đàn
         lên, nghiêng vai cõng mẹ, tìm người thương khắp cả bốn
         phương trời.”
         
  
Mẹ chồng dẩu sao cũng
         là má của anh ấy. Còn cô bé Việt Nam đáng yêu này
         lại cõng người dưng. 
Nguyễn Thị Lân, học sinh lớp 11B8, trường THPT Lê Văn Hưu, huyện
         Thiệu Hóa, Thanh Hóa, là con cả trong gia đình có ba chị em. Hoàn
         cảnh gia đình khó khăn nên bố mẹ Lân phải tha hương
         vào Nam cầu thực. Và Lân sớm trở thành trụ cột chính
         của gia đình với ông bà nội bị mù lòa, năm nay đã
         hơn 80 tuổi và hai đứa em thơ.
Gánh gia đình
         sớm đè nặng lên đôi vai cô học trò nghèo. Nhưng vượt
         lên những khó khăn trong cuộc sống,  hàng ngày cô
         học trò nghèo Nguyễn Thị Lân vẫn liên tục cõng em Nguyễn Thị Liên, bạn học,
         tật nguyền vì sốt bại liệt hồi nhỏ, đến trường. Và ròng rã cõng suốt
         9 năm. Bao nhiêu cây số? Làm sao mà đo, đếm được lòng
         em hả?!.
Cõng người dưng, giúp người dưng làm ai cũng cãm động
         nhưng trường hợp này thì lại bị chửi.
Wu Xiuying, 50 tuổi,
          lao công trường Cao đẳng Truyền thông Vũ Hán, tỉnh
         Hồ Bắc, cõng trên lưng một thiếu nữ tay cầm ô và sách,
         lội qua sân trường lấp xấp nước mưa đến 10 cm hôm 29/5
         vừa qua. 
Trong khi thầy cô ca ngợi trái
         tim nhân hậu của bà Wu thì hầu hết những người xem ảnh
         lại phản đối gay gắt và bày tỏ lo ngại về tương lai
         khi các nữ sinh này tỏ ra quá yếu ớt, đến mức một đoạn
         nước ngập cũng không thể tự mình vượt qua.  
Có lẽ vì tiểu thư mặc quần jean, giày hiệu
         nên sợ bị ướt chăng?
Vậy mà có
         cha quỷ ‘đêm lạnh chùa hoang’ nào ở Việt Nam, hồi xưa,
         thấy em: ‘Xắn quần em lội qua lung. Quần em tụt xuống anh hun chổ nào’.
         Hỏng cõng em qua lung, qua bàu thì thôi mà còn ở đó dòm
         cho đã đời rồi chơi một câu lục bát nữa. Mà trời
         đất ơi! câu này lại ‘đi cẳng không’ vô ca dao mới
         đã chớ!
Con nhà nghèo thì
         phải chịu thôi. Dân nghèo lội qua lung, qua bàu mà lỡ…thì
         cũng rán chịu cho nó dòm, chớ ai cõng mình bây giờ. Nhưng
         nếu là con Ủy viên bộ chính trị, Trưởng ban Tổ chức Trung ương Đảng CSVN, Tô Huy Rứa thì khác. Ba em cõng
         em đã rồi đặt em xuống, bắt 2000 nhân viên Công ty Cổ phần Đầu tư Xây dựng
         Vinaconex - PVC (PVV) bắt đầu
         cõng em
         Hương. từ sáng 14/4/2012, em sẽ ‘chỉ đại’ công ty này trong nhiệm kỳ bốn năm 2012-2016.
Sỡ dĩ gọi
         là ‘chỉ đại’ vì em học báo chí thì biết cái
         ‘khỉ mốc’ gì về xây dựng mà ‘chỉ đạo’.
         
Tô Linh Hương sinh năm 1988, là Cử nhân ngành Quan hệ Quốc tế
         tại Học viện Báo Chí và Tuyên Truyền. Sau khi
         được (có) bầu, ngày 19/4 Tô Linh Hương đã "đến thăm, động
         viên đội ngũ cán bộ, công nhân đang thi công" tại một
         công trình xây chung cư cao cấp ở Cổ Nhuế.
Trong ảnh, tân chủ tịch HĐQT mặc bộ váy màu
         hồng và tuy đội mũ bảo hộ nhưng đi giày cao gót
         cũng màu hồng. Chỉ
         thiếu tấm thảm màu hồng là tưởng em đi thi hoa hậu chân
         dài… đầu ngắn chớ!
Đó là
         chuyện hai ngàn người cõng một người ở Việt Nam. Còn ở
         Bắc Triều Tiên hơn 25 triệu người oằn lưng cõng ba đời
         chú Kim Ủn-Ỉn. Cõng ông nội, cõng tía, rồi cõng con luôn…
         muốn ná thở!!!.
Là cháu nội của Kim Nhật Thành, là con thứ ba, cũng là con út của người
         lãnh đạo tối cao thứ hai của Cộng hòa Dân chủ Nhân dân
         Triều Tiên Kim Chính Nhật, Kim 
Jong-un, phiên âm Hán Việt: Kim Chính Ân sinh ngày 8 tháng 1 năm 1984, là lãnh đạo tối cao của Cộng hoà Dân chủ Nhân dân
         Triều Tiên, đương kim Bí thư thứ nhất Đảng Lao động Triều Tiên, Chủ tịch thứ nhất Hội đồng Quốc phòng Triều Tiên, Chủ
         tịch Quân ủy Trung ương Đảng Lao động Triều Tiên. Đại
         tướng Quân đội Nhân dân Triều Tiên. 
Kim Chính Ân, khi còn du học Thụy Sĩ, làm biếng nhớt thây và học
         như hạch…Năm đầu  Kim trốn học 75 ngày. Năm thứ hai, tới 105 ngày. Rớt  môn khoa học, tiếng Anh và tiếng Đức
         thì đậu vớt. Môn toán, khá nhất,
         là điểm trung bình.Vậy mà giống
         như cha và ông nội, được
         mấy thằng nịnh không hay hỏng ăn tiền, ‘hót’ là: 
 'Đại
         tướng Kim Chính Ân: ba tuổi bắn súng, tám
         tuổi lái xe'. Đại
         tướng Kim lái chiếc xe chở hàng cỡ lớn vượt
         qua đoạn đường khúc khuỷu với vận tốc bình
         quân 120 km/h và tới đích an toàn (!)".
"Không có môn nào Kim Chính Ân không giỏi", nhất là môn bóng rổ thì ngay từ
         10 tuổi Kim đã "khiến nhiều vận động viên
         chuyên nghiệp ngả mũ kính phục".
Chính Kim Chính Ân đã ra lệnh phóng "hỏa tiễn vệ tinh"
         trong tháng Tư này, gây phản ứng lo lắng và tức giận
         từ nhiều quốc gia trong khi nhân dân Bắc Triều Tiên nhơi cỏ như trâu.
Nhưng đời không phải người nào cũng tệ như
         “vợ thằng đậu đâu.” Cũng có người em tự cõng đời em vậy. 
Diane Tran, học sinh lớp 11 trường Willis High School, Willis là một thành phố
         nhỏ 6100 dân, ở cách Houston 50 miles về hướng bắc, từng bị ra
         tòa một lần vì tội vắng mặt quá nhiều. Thẩm phán Lanny
         Moriarty ra lệnh cấm em vắng mặt lần nữa, nhưng tới khi em lại không
         tới lớp, tòa gọi lên và bắt bỏ tù  ngay tại
         chỗ 24 tiếng đồng hồ và phạt $100.
Diane học điểm cao, xuất sắc
         nhưng Diane phải làm toàn thời gian ở một tiệm giặt ủi, và
         làm thêm ở Vineyard of Waverly Manor, một ngôi nhà cho thuê làm đám
         cưới, vào cuối tuần. để nuôi anh và em cũng còn đi
         học. Diane nói lý do vắng mặt là buổi sáng mệt quá không
         dậy nỗi. 
Thẩm Phán Lanny Moriarty
         nói vụ án này không phải chỉ cho riêng Diane Tran mà để
         làm gương cho tất cả. “Tha một học sinh trốn học, rồi
         những học sinh trốn học khác thì sao? Tha hết à?” 
'If you let one (truant
         student) run loose, what are you gonna' do with the rest of 'em? Let them go too?' he said.
Luật sư Brian Wice nói: “Em ấy không phải kiểu người
         trốn học để đi xem nhạc Rock - Em vừa làm vừa học suốt ngày
         đêm để giúp anh, em. 
Người Mỹ thấy ông Tòa xử vậy kỳ quá?!.
         Có người còn mỉa mai bản án của ông Tòa bằng cách
         chơi chữ: “Your Honor isn’t honor!” tạm dịch là: “Ông Tòa
         xử vậy không danh dự gì đâu!”
Chủ
         của Diane nơi em làm việc bán thời nói: “Mấy ông có quyền
         uy nên giúp em hơn là làm tổn thương em ấy”
Ms Tran's employer at the Waverly Manor wedding venue, where she works over the weekends, suggested
         that the authorities should 'help (the family), don't harm them'.
Sau khi thông tin này được đưa ra, hàng nghìn người trên
         toàn thế giới đã quyên góp được tổng số tiền
         hơn 100.000 USD thông qua trang HelpDianeTran.com chỉ trong vài ngày ngắn ngủi
         để ủng hộ; bởi họ biết em phải vất vả làm thêm để
         hỗ trợ gia đình.
Cuối cùng ông Tòa
         cũng chịu không nỗi búa rìu dư luận bèn hủy bản án
         ‘dư’ luật mà thiếu tình người này.
100,000 đô là một số tiền rất lớn với Diane Tran, tuy
         nhiên em nói “không” vì: “Còn có nhiều trẻ em khác
         ngoài kia đang phải vật lộn với đời vất vả hơn em”,
         'There's some other
         kid out there struggling more than me.' 
Diane Tran muốn đứng trên chính
         đôi chân của mình vừa làm vừa học, em cõng chính đời
         em, để ngày nào đó em trở thành bác sĩ giúp đời
         chứ không phải để kéo “Medicare”.“She one day hopes to become a doctor!”.
Từ đó người viết mong rằng một người
         cũng trẻ tuổi đẹp như tiên: Tô Linh Hương, một ngày nào
         đó, ăn trúng phải thứ gì đó, nói với ông Tô
         Huy Rứa rằng: “Bố ơi! Đừng bắt người ta cõng con nữa!
         Hãy để cho con đứng lên bằng đôi chân của con” thì
         phước đức ba đời cho dân tộc Việt Nam.
Và ông Kim Ủn-Ỉn ngày nào đó, cũng ăn trúng
         phải thứ gì đó, rồi tuyên bố với nhân dân dân Bắc
         Triều Tiên đang nhơi cỏ thay cơm rằng: “Cám ơn nhân dân
         Bắc Triều Tiên đã nhăn răng cõng ông nội,cõng tía
         tôi, rồi cõng tới tôi… Sợ cõng thêm nữa sẽ làm
         gãy xương sống của đồng bào. Để tôi xuống. Tôi
         sẽ lật, sẽ bò, sẽ đứng chựng… rồi đi trên chính
         đôi chân của mình”.
Ngày đó
         chắc toàn thể nhân dân Việt Nam và nhân dân Bắc và Nam
         Triều Tiên sẽ bắn pháo hoa. Và thế giới sẽ vổ tay!
đoàn xuân thu.
melbourne.

_____________________________________
      
      Có gì đâu mà nhục!
.
1. Quê người. 
Hôm rồi, buổi
         tối nhóm họ, tại nhà ông bạn già làm sui so. Người viết
         may mắn được ngồi gần một anh bạn trẻ chừng 5 bó, bay qua
         Melbourne từ Perth, Tây Úc. Rượu vô lời ra. Anh bạn trẻ biểu tui.
         
“Anh rờ tay em đi!” 
Cha cái này ngặt dữ à nhen! Tui đâu có hai hệ đâu.
         
Anh hỏi: “cứng hay mềm?
 “Cứng!” 
“Làm gì
         biết không? 
‘Làm rẫy !” 
“Đúng! bên nây gọi là làm farm.” 
Chờ một chút, anh bạn vô phòng, lôi ra chai ông
         già đi bộ: Johnny Walker, nhản xanh, blue label.
 “Uống
         cái này mới đã, chứ uống cái Jack Daniel’s này bịnh
         chết?!”. 
Tôi tự hỏi: chú em này
         chắc đẻ gần kho đạn Long Bình nên nổ dữ!
Đoán được ý tôi, anh bạn phân trần : 
“Em trúng số!”
“Bao nhiêu?”
“Triệu rưởi” .
“Đã quá!”
“Nhưng không phải trúng vé số tattslotto. Mà
         vầy. Em người Cần Thơ. Cần Thơ gạo trắng nước trong. Ai đi
         đến đó lòng không muốn về. Cái đó là cho mấy
         thằng VC kìa. Còn em dân chánh gốc Cần Thơ à nhen. Nó vô
         thì em đi. Đi luôn ra biển.” 
“Qua Perth làm
         gì?”
“Ba má em làm ruộng. Em qua
         đây làm rẫy. Tiếng Anh tiếng U một chữ hỏng biết thì làm
         sao? 
Cực trần thân chớ! Mùa hè, em chui
         vô nhà kiếng, nửa tiếng chui ra. Lâu hơn là chết. Mà có
         người chết rồi. Cực, nhưng có tiền kha khá, mua lại cái
         farm của thằng Ý, chừng trăm ngàn.
Tàu, thôi
         cách mạng văn hóa, đánh đấm nhau. Mèo trắng, mèo đen,
         mèo gì cũng được; biết bắt chuột thì OK. Tàu mở cửa,
         sản xuất dỏm, thiệt đủ thứ. Anh hỏng nghe trời đất tạo
         ra mình, còn phần còn lại là ‘Made in China’ sao?”
Vậy là kỹ nghệ khoáng sản Úc bùng nổ.
         Công nhân khắp nơi tụ về, cần nơi ở. Giá nhà , giá
         đất ở Perth lên vùn vụt như tàu vũ trụ Discovery. Mấy thằng
         công ty xây dựng Úc mua đất, cất nhà bán, kiếm lời. Nó
         trả farm em 1 triệu. Em đòi triệu rưởi. Nó Ok. Em khỏe re như con
         bò hết kéo xe.” Hay hỏng bằng Hên!
“Giờ
         làm gì?”
“Ở không đi nhậu
         và nói dóc. 
Anh qua Perth. Xuống phi trường,
         hú em một tiếng. Mercedes rước anh. Cơm nước, nhậu nhẹt là
         chuyện nhỏ. Dân Cần Thơ, em nói thiệt, chứ hỏng nói dóc
         như tụi nó trong nước bây giờ.”
2. Quê nhà. 
Cũng là mua
         đất cất nhà, bán, lấy lời như bên Úc, chủ đất
         thì trúng số, còn ở Phường Hưng Phú, Quận Cái Răng, Thành Phố Cần Thơ của chú
         em nói trên thì lại khác. Chủ đất không trúng số mà
         trúng gió. Vì phải trần truồng chống lại bọn đi cưỡng
         chế. Cưỡng chế là nói văn hoa còn huỵch tẹt ra là đi
         ăn cướp.
Nhớ Tắt Đèn của Ngô
         Tất Tố.
"Chị Dậu, như người ta vẫn nói 'con giun xéo lắm
         cũng quằn', đã nói với bọn lính lệ như thế này: “Mày
         động vào chồng bà đi, rồi bà sẽ cho mày xem”. 
Ở đây không phải là: “Mày động vào chồng bà
         mà là động vào đất của bà” và bà cho chúng
         nó xem thật!
Trưa 22/5, tại lô 49, dự án
         Khu dân cư Hưng Phú (Q. Cái Răng, Cần Thơ) do Cty CP Xây dựng số
         8 - CIC 8 (Bộ Xây dựng) làm chủ đầu tư, gia đình
         ông Hồ Văn Tư, 58 tuổi, ngụ khu vực 1, phường Hưng Thạnh, quận
         Cái Răng,
bà Phạm Thị Lài, 52 tuổi, với con gái Hồ Nguyên
         Thủy, 33 tuổi, đã lột hết quần áo để “nghênh chiến”
         với những người đàn ông đang có mặt trên công trường.
         
Hai người này đã bị đám
         vệ sĩ lôi trên cát, bãi cỏ và các đống vật liệu
         trong tình trạng khỏa thân dưới cái nắng gay gắt.
Một người dân chứng kiến nói rằng nhiều
         thanh niên “trấn áp” hai phụ nữ không mảnh vải che thân
         là “chướng mắt”. 
Bà Lài nghẹn lời:
         “Đất này gia đình tôi bỏ tiền mua để cất nhà
         sinh sống mấy chục năm.
         Tụi nó tự đưa giá rồi ép chúng tôi nhận
         tiền mà không cho chúng tôi quyền được thỏa thuận mua bán.
         UBND Q. Cái Răng dùng lực lượng CA cưỡng chế giao đất. 
Hiện giá đất mà đang chào bán ngay tại vị trí đất
         của hộ bà Lài là hơn 5 triệu đồng/m2. Trong khi theo bà Lài,
         Cty này chỉ bồi thường cho gia đình bà chỉ 500.000 đồng/m2
         và cũng không được bố trí tái định cư. 
Được biết,
         giá bồi hoàn đưa ra bị nhiều người dân trong khu vực nầy phản đối. 
Tuy cách xa về địa lý, tuy khác xa về quy mô, xong Cái
         Răng và Văn Giang đều có những người dân bị hất văng
         khỏi đất đai, điền sản của mình với số tiền đền
         bù quá nhỏ mà nỗi uất ức lại quá lớn.   
Khi không thể bấu víu vào đâu để giữ
         đất, khi không còn biết “kêu” ai về quyết  định một chiều từ chính quyền, khi mà trụ cột trong gia đình,
         ông Hồ Văn Tư, đã tìm đến cái chết bằng thuốc
         trừ sâu (may mà cứu được) để  phản đối chính sách đền bù, thì những người phụ
         nữ tội nghiệp kia còn biết làm gì hơn là trần truồng
         để phản đối việc cướp đất bất nhân. Nè còn
         cái này, tụi mầy lột luôn đi!  | 
Người mẹ bị lôi đi trong tình trạng không mảnh
         vải che thân.  | 
3. Quê xưa.
Ôn cố tri tân,
         đọc lại “Hình bóng
         cũ” của Sơn Nam, lại thấy những kẻ lợi dụng uy quyền để bóc lột,
         chà đạp lên nỗi oan khổ của người dân quê ngàn năm
         còn đó.
Nhân vật Henri Nhan và vợ, trong
         “Hình bóng cũ” đại diện cho lớp “côn đồ ác
         ôn”, thời nào cũng có. Chúng không ngại nhúng tay vào
         những việc nhơ bẩn, bất nhơn, bất nghĩa miễn sao được lợi
         riêng mình. Chúng cấu
         kết với bạo quyền để
         tạo thế mạnh. Chúng xảo trá, lưu manh. Chúng là quân giết
         người, quân khốn nạn. Chúng là vết nhơ của xã hội.
         Chúng ích kỷ, đê hèn. Chúng ngụy tạo danh nghĩa
         để che đậy sự thối tha, nhơ nhớp do chúng tạo nên. 
Chỉ biết có
         tiền mà không cần đạo lý. Một lũ cướp ngày trắng
         trợn. Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan.
Nhưng xưa chúng ta còn có lão Tư Hiếm ở vùng Mốp-Giăng,
         chúng ta có cô Thừa dám cởi hết áo quần trước mặt
         quan kinh lý che ngang ống kính đạc điền và cãi lý vì
         quyền lợi chung:
“Làm cái gì vậy?
         Trần truồng như nhộng giữa đám đông chẳng biết mắc cỡ
         à?”
Cô gái đáp:
“Mắc cỡ gì? Hễ cái miệng đói thì
         cái… mông cũng chết! Xưa nay, chưa có người nào chết
         đói mà cái mông còn sống được. Tôi làm vậy
         đó. Không mắc cỡ gì hết!”
Đó là hồi xưa, còn bây giờ chúng ta cũng có bà Phạm Thị
         Lài và người con gái Hồ Nguyên Thủy cũng liệt nữ, anh thư như vậy: 
“Mẹ con tôi
         biết lột hết quần áo để phản đối trước mặt nhiều
         người là quá nhục nhưng phải cắn răng chịu vì quá
         bức xúc!”
4. Kết.
Người viết xin ngã nón, chào kính hai người
         phụ nữ đất Cần Thơ còn chìm trong vòng áp bức, đã
         kiên cường, bất khuất, đấu tranh nhưng cũng xin lổi có điều
         không đồng ý là: 
Có gì đâu
         mà nhục?! Mình là nạn nhân bị ăn cướp mà nhục cái
         gì? Nhục chăng là bọn đi ăn cướp đất của dân và
         bè lũ núp sau lưng chúng nó mà thôi! 
đoàn xuân thu.
melbourne
      
      Vĩnh biệt tình hè!

1.Tình Mộng
Hồi 16, 17 tuổi tập tễnh đường yêu, người
         viết đọc Uyên Ương Gãy Cánh (Broken Wings) của Kahil Gibran , nhà
         văn Mỹ gốc Li-Băng.
Kahil và Selma yêu nhau nhưng
         Selma vâng lời cha lấy người, vốn có quyền thế, mà nàng
         không yêu, vì hiểu rằng cha nàng phải làm điều đó
         để tránh những thảm họa đổ xuống gia đình.. 
Rồi nàng chết. Cùng với cái chết của nàng,
         Gibran đã chôn vùi luôn cả trái tim của mình dưới mộ
         sâu, ôm xác em sầu!!!
Tình mộng
         kết thúc đầy nước mắt!!!
Chịu ảnh hưởng
         tiểu thuyết, người viết nguyện với lòng rằng: lớn lên sẽ
         lấy người mình yêu. Tiền bạc nhằm nhò gì?! Có sức
         mình sỏi đá cũng thành sạn…
Giờ
         cưới vợ gần bốn chục năm rồi, nghĩ lại…thấy mình
         “khờ” biết bao! Tình mộng chỉ đẹp trong tiểu thuyết mà
         thôi?! 
Phải chi hồi đó giống cái chuyện
         này: 
Mình hẹn nàng ra Đèn Ba Ngọn, Bến
         Ninh Kiều, Cần Thơ. Đêm đầy sao. Lung Linh. Mình quỳ xuống cầm
         tay nàng. “Em làm vợ anh nhá?” Nàng nói “không” và
         sau đó hai người đều sống trong hạnh phúc.
Còn bây giờ lỡ rồi Băng Đình bạn ơi! Thuyền
         đã ra cửa biển!!!
2.Tình chia hai.

Nhưng, hôm qua, đọc Herald Sun, thấy lòng ấm
         lại khi thấy “khứa lão” này còn “khốn nạn” (xin
         hiểu theo tiếng Bắc) hơn mình nhiều!!! 
Chuyện
         như vầy: Hai người gặp nhau vào cuối những năm
         1980, đưa
         nhau ra nhà thờ để “I do!”. Sau 11 năm thì anh đường
         anh, tôi đường tôi, tình nghĩa đôi ta có thế thôi! Chàng
         biết thân, là dân đất Nữ Hoàng, Lady First, nên chung chi trước
         cho nàng và thằng “cu” 19 triệu đô bất động sản rồi
         cộng 1 triệu tiền mặt, năm, cho phí ăn chơi chóng lớn. 
Vậy mà nàng cũng chưa chịu, trong khi chờ chính
         thức ly dị, coi anh được bao nhiêu tui bao nhiêu, thì nàng đòi
         thêm 24 triệu nữa trong phần bất động sản, 2 triệu cho thằng “cu”
         xài với 400,000 cho nó đi du hí.
Còn hàng tuần thì 9,000 đô để trả trả biu bộng chớ.
         Để mua đồ ăn, 1200, quần áo 1100, tóc tai 770, làm vườn,
         sửa xe, xà bông tắm …vân vân và vân vân… 
Em nói rằng xưa tình nồng, xài thả cửa. Bây
         giờ 9,000 đô tuần nhằm nhò gì… Bà Tòa cho rằng hơi
         nhiều nên cắt bớt 3,000 còn 6,000 chẳn, tuần. 
Của chồng, công vợ?!
Hồi xưa ông bà mình nói: của chồng công vợ. Thôi nhau thì chia hai. Án lệnh bất thành văn này có
         trước án lệnh thành văn của quan tòa Tây cả mấy trăm
         năm. 
Nhưng phụ nữ mình hồi xưa dễ
         thương lắm cà! Lỡ có xa chàng, vàng vòng, bông tai, hột
         xoàn, cà rá… cũng hỏng thèm, chỉ xin mang con theo, để mẹ
         con em về với má. Hu Hu!!!
“Lỡ mai thiếp có xa chàng
Đôi bông
         thiếp trả, con chàng thiếp xin.”
Hai mẹ con khóc hu hu, xách bọc quần áo cũ, xin chàng
         đủ tiền đò rồi thôi.
“Lỡ mai thiếp có xa chàng
Thì xin cho thiếp đò ngang thiếp về.”
Chứ đâu phải như
         bây giờ em đưa chàng ra ba tòa quan lớn để kiếm thêm triệu
         nào hay triệu nấy.!!!
   
3. Tình đời.
Đó là chuyện “Tây”. Còn dưới đây là chuyện
         “Ta” được viết ra chỉ để giải sầu trước tình
         đời đen bạc. Mà tình đời đen bạc không phải cho người
         viết mà cho một ông đồng hương ở xứ Cờ Hoa; vì là
         đàn ông con trai với nhau “thố tử hồ hỏng bi” coi sao đặng?! 
Chuyện rằng: Mến Nguyễn sinh năm
         1954, tên cúng cơm là Nguyễn Văn Mến,  dân Phan Thiết.
         Bỏ học năm 13 tuổi, làm lơ xe, vượt biên. Đến Mỹ, 1978,
         Mến Nguyễn mất mũ, mất râu trên đầu thành Men Nguyen.
Tình thơ dại với người em Châu Mỹ La Tinh. Một
         đứa con gái xinh xắn tưởng rằng kết nối tình ta tới ngày
         răng long tóc bạc. Nào ngờ  một ngày đi làm về, 
         em bế con đi mà chẳng thèm nói ‘bái bai”. Vợ bỏ
         Men, Men nghĩ: tui nghèo, em cũng chẳng cao sang, sao em nỡ bỏ Men cho đành..
         ?! Đúng là đường vào tình yêu có trăm lần vui, có
         vạn lần buồn. Men hát Thói đời Trúc Phương tập một:
“…Người
         yêu ta rồi cũng xa ta
nên chung thân ta giận cuộc đời!”
Đen tình biết đâu chừng đỏ bạc?
Men lên Las Vegas, nghĩ đánh cho vui, cho giải sầu và thua tối
         tăm mặt mũi". Men có hổn danh là money machine" (máy rút tiền)
         vì cứ thua hết phỉnh là Men lại chạy ra máy ATM của casino rút
         tiền. Tây còn khi dễ gọi Men là Men Monkey. Men Khỉ.
Có công
         mài sắt có ngày nên sắt, cộng với thiên tài xác xuất
         thống kê, Men dần nổi danh trong làng cờ bịch, chơi poker, phé, và
         chơi chuyên nghiệp. Hai mươi năm chơi Poker, Men Nguyen, Nguyễn Văn Mến,
         đã có tới 75 trận toàn thắng với giá trị tiền thưởng
         lên tới 10 triệu USD. Tây, tâm phục, khẩu phục, bây giờ gọi
         Men là Men Master. Sư Phụ Mến. 
Thói đời
         là vậy: Nghèo chúng khi. Mà giàu chúng ghét?!!!
Giàu rồi, em xưa muốn
         “hàn” lại, nhưng Men nói “No”.
Men tâm sự loài chim biễn rằng: "Trong sâu thẳm, Men vẫn biết
         ơn em, vì bị em đá, Men không văng xuống mà văng lên…
         thành đa triệu phú…đô.”
Men tài đến nỗi đọc
         được ngay cả bài của đối thủ còn giấu trên tay nhưng
         lại, lần nữa, không đọc được tình em, Thói Đời
         Trúc Phương tập hai:
“Đôi mắt nào từng đêm buốt giá!
bên chiếu chăn tình xa nhịp thở,
Tiền đổi thay khi rủ cơn
         mê
để chua xót trên lối về !...”
Năm 1990, Men về
         thăm quê. Lần về ấy, gặp một người con gái xinh như mộng,
         ngủ mớ còn chưa thấy được, tên Nguyễn Thị Tuyết V. Tuy
         V. ít hơn Men 13 tuổi nhưng bằng trái tim của người đàn ông
         đa tài và đa tình, Men đã nhanh chóng chinh phục được
         V. Men đã quyết định cưới V. ngay dù lúc đó rất nhiều
         người khuyên Men không nên cưới bởi Tuyết V. quá trẻ.
Tình yêu không phân biệt tuổi tác nên Men Nguyen và Tuyết
         V. đã nên duyên chồng vợ. Men chăm lo cho V. và gia đình bên
         vợ không thiếu thứ gì. Vậy mà khi Men và em có với nhau đến
         ba đứa con thì Tuyết V. đòi ly dị và lấy đi gần hết
         số tài sản mà bao năm Men dành dụm được. 
“Lỡ mai thiếp có xa
         chàng.
Nhà đất thiếp… “xí”,
         nợ nần chàng ...ôm”
Em còn đòi “xí” phần luôn cả cái nhà
         Men mua cho em gái của mình ở Phan Thiết nữa. Thiệt… tình tận,
         em, tận tình… lột sạch sành sanh...
“Bắt thang lên hỏi ông Trời! 
Lấy tiền
         cho gái có đòi được không? 
Ông trời ngoảnh mặt
         lại trông 
Tao đòi chưa được huống chi là mày!”
Do đó bây giờ cặp nào trước khi thành hôn, mà
         lỡ có giàu bạc tỷ như ông chủ Facebook: Mark Zuckerberg và Priscilla Chan, trước khi động
         phòng hoa chúc, lo chạy kiếm luật sư vắt giò lên cần cổ
         để làm cái hợp đồng tiền hôn nhân gọi là “prenup”
         để theo đó mà chia tài sản… nếu lỡ mai thiếp có
         xa chàng. 
Yêu mà tiền
         bạc… coi kỳ quá phải không Men ơi?
Cho
         nên Men ơi! Khi yêu, con
         tim mình còn cho nó được, mất trái tim là mình chết,
         chết chắc, thì vài triệu đô hay vài chục triệu đô
         mà nhằm nhò gì. 
Và khi em ca bài “Vĩnh biệt tình hè” thì
         thôi mình ra hè mà ở vậy. Men ơi!!! Hu Hu!!!
đoàn xuân thu.
melbourne
__________________________________________________
      
      
Giễu Giỏi 
Hay Giễu Dở!
Người ta nói rằng: “Rừng nhu biển thánh khôn dò,
         nhỏ mà không học lớn mò sao ra!” Hồi nhỏ người viết
         không học, thiệt lớn, già rồi cũng khó. Nhưng Tây hay nói:
         “It’s never too late” do đó khi rảnh rỗi, người viết thường
         hay lên web tìm học lời hay ý lạ của những nhân vật tăm
         tiếng trên chốn giang hồ (xin quý độc giả thân mến đừng
         đọc nhầm chữ “tăm tiếng” thành “tai tiếng”!) để
         tu tâm dưởng tánh…
Khổng Tử nói:
         “tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư” nghĩa là trong
         ba người cùng đi chắc có người là thầy của ta. Vạn
         thế sư biểu mà còn khiêm tốn như vậy, nên tôi, vốn
         biết phận mình, càng khiêm tốn hơn.
Trong bài tạp ghi dưới đây: không phải là ba mà là
         bốn, đều là thầy tôi cả. “Tứ nhân đồng hành
         tất cả ngã sư.!” 
Người thứ nhứt là Ronald Reagan. Óc hài
         hước, dù trong hoàn cảnh thập tử nhứt sinh, đã làm ông
         là một trong những vị Tổng Thống được yêu mến nhứt
         của nước Mỹ. 
Chẳng hạn, sống sót khi bị bắn năm 1981, ông nói với vợ,
         Nancy, rằng: 
“Em yêu! Hồi nãy anh quên
         ‘né’!” ''Honey, I forgot to duck.'' 
Rồi trước
         khi lên bàn mổ để lấy viên đạn nằm trong phổi ra, ông
         còn “bông phèn” với toán phẫu thuật rằng: “Hy vọng
         quý ông là đảng viên đảng Cộng Hòa” ''I hope you're all
         Republicans.'' 
Đúng vậy! Giao sanh mạng cho “phe
         ta” là chắc ăn như bắp! 
Bàn về chủ
         nghĩa Cộng Sản, ông cũng có những câu thiệt đáng kể,
         đáng nể và đáng để đời như: “Người Cộng
         Sản là người đọc Marx và Lenin. Còn Người Chống Cộng
         là người hiểu Marx và Lenin.”
How do you tell a communist?
         Well, it's someone who reads Marx and Lenin. And how do you tell an anti-Communist? It's someone who understands Marx and
         Lenin. 
Về nhà nước Liên Xô độc
         đảng, ông ‘bó tay chấm cơm’ (botay.com) rằng:
“Nếu Liên Xô cho thành lập một đảng thứ hai thì
         vẫn là một nhà nước độc đảng, vì đảng viên
         đảng Cộng Sản sẽ chạy qua cái đảng mới thành lập này
         ráo trọi!”
If the Soviet Union let another political party come into
         existence, they would still be a one-party state, because everybody would join the other party. 
Tổng Thống Ronald Reagan cũng nói nhưng lời ông nói
         thiệt là ‘tăm tiếng’ chứ không ‘tai tiếng’ như ông
         ‘thần thừ’ Bill Clinton dưới đây:. 
Người mà
         người viết phục lăn ra đất, mà có đứng được,
         đi được thì cũng tam bộ nhất bái, ba bước lạy một
         cái, là tổng thống Bill Clinton. Tại sao vậy?
Giống như chư bằng hữu hải nội huynh đệ, người
         viết cũng có cái tật hay ‘léng phéng’ nhưng không dám,
         vì còn sợ ‘con sư tử Hà Đông ở nhà’. Nó bắt
         được! Có nước chết! 
Vậy mà học
         cái bài học của Bill tổng thống thấy hiệu nghiệm vô cùng:
         Chối! chối. Chối bai bải. Ngu sao mà nhận!
Đứng
         bên vợ, Hillary, trong cuộc họp báo ở Bạch Cung, ông nói:
“Tôi không hề có quan hệ tình dục với
         người phụ nữ này, cô Lewinsky.”
“I
         did not have sexual relations with that woman,
         Miss Lewinsky” 
Dù em thực tập sinh ở tòa
         Bạch Cung thú nhận, môt cách sung sướng, rằng: từ năm 1995 đến
         1997, Bill tổng thống chỉ dạy em chơi kèn saxophone có chín lần.
Ông tổng thống tài hoa, biết chơi đàn saxophone
         này, khi chối bay, chối biến làm tim em tan nát nhưng túi em lại
         đầy tiền, đầy hàng triệu đô xanh qua thù lao do trả lời
         phỏng vấn của truyền thông nước Cờ Hoa về mối tình diễm
         lệ của em với “quân vương”  của thế kỷ 20.
         
Còn hơn là Thị Hến bị quan huyện
         ‘khám điền thổ’ trong Nghêu Sò Ốc Hến chẳng có một
         xu… ăn xôi!!!
Có người giễu
         giỏi như Ronald Reagan, cũng có người giễu như thiệt là Bill Clinton;
         nhưng cũng có người giễu dở. Đã giễu dở mà giễu
         hoài là Hoàng Tế Philip, chồng của Nữ Hoàng Elizabeth, nước
         Anh Cát Lợi. 
Trong chuyến du hành thăm
         dân cho biết sự tình, nhân kỷ niệm 60 năm Nữ Hoàng Elizabeth
         đăng quang, khi đến Bromley, nam thủ đô Luân Đôn, thần dân
         sắp hàng đón chào Hoàng Gia có người em, Hannah Johnson, 25 tuổi,
         diện chiếc áo đỏ rất bắt mắt, với dây kéo phía trước. 
         Ông rể Hoàng Gia này bèn ‘rủ rỉ rù rì’ với
         thầy đội đứng gần đó: 'I would get arrested if I unzipped that dress!' "
         Tôi sẽ bị nhốt ngay nếu tôi tuột cái dây kéo đó
         xuống!” làm thầy đội nghe xong muốn ngã ngửa ra mà chết
         giấc…Vì ông rể Hoàng Gia thích đùa này sẽ ăn mừng
         sinh nhật lần 91 vào tháng tới.
Còn người
         đẹp nạn nhân thì nói: “Giễu vô duyên!” (Being brushed off
         as joke, but not OK!")
Nhưng đây không phải
         lần đầu, ông bị ‘vạ miệng’ như vậy. Có lần được
         đón tiếp bởi Tổng Thống Nigeria Phi Châu, mặc chiếc áo truyền
         thống na ná như áo ngủ của ông, ông bèn vọt miệng hỏi:
         
“Ông chuẩn bị đi ngủ hả?  "You
         look like you're ready for bed!" 
Qua Tây Úc, Australia,
         được Thổ Dân bản xứ đón tiếp cũng theo truyền thống,
         ông hỏi: “Mấy chú còn phóng lao giết nhau không?” "Do you still throw
         spears at each other?” 
Nigeria và Australia dẫu sao thì cũng thuộc khối Thịnh
         Vượng Chung còn gọi là khối Liên Hiệp Anh thôi thì châm
         chế, dù gì cũng là rể đu đủ của Hoàng Gia nhưng với
         Trung Quốc, là nước không thuộc Khối Liên Hiệp Anh, chàng rể
         này cũng ‘vui’ luôn.
Khi nói chuyện
         với sinh viên Anh Quốc đang đi học ở Trung Hoa năm 1986: “Chú em
         đừng ở đây lâu nhá, về nhà mắt bị hí đó
         nha!”
"If you stay here much longer, you will go home with slitty eyes."
         
Còn với người Quảng Đông, ông
         cũng ‘vui quá là vui’: 
“Cái gì
         bốn chân mà không phải là ghế, hai cánh, biết bay mà không
         phải là phi cơ, biết lội mà không phải là tàu ngầm thì
         người Quảng Đông sẽ ‘xơi tất tần tật!”
"If it has got four legs and it is not a chair, if it has got two wings and it flies but
         is not an aeroplane, and if it swims and it is not a submarine, the Cantonese will eat it."
Tôi coi ông là thầy để học cách ông nói mà
         có học gồng tôi cũng không dám nói như ông. Ông thuộc
         Hoàng Gia, người ta bị ông ‘chọc quê’ không dám ‘dợt’
         ông. Còn tôi ‘dân ngu, khu đen’ mà làm vậy thì có
         nước lỗ mũi ăn trầu và cái đầu xỉa thuốc hay cái
         mỏ sưng chù vù, về nhà má bầy trẻ nhìn hết có
         ra?
Chuyện “ta bà thế giới”
         từ Anh qua Mỹ nhưng người viết lại phục nhứt là những thiên
         tài trẻ tuổi hài hước Hoài Linh Việt Nam, dưới mái trường
         xã hội chủ nghĩa, mà tương lai đầy xán lạn (sáng lạng?!)
         như đêm ba mươi, qua hai câu chuyện dưới đây:
Cô giáo biểu giải thích câu tục ngữ "Giặc
         đến nhà, đàn bà cũng đánh".
Trò trả lời: "Câu tục
         ngữ nói lên sự tàn ác của bọn giặc cướp nước,
         khi đã tràn vào làng mạc, nhà cửa thì không cứ đàn
         ông, mà cả đàn bà, trẻ con chúng cũng đều đánh
         tuốt…luốt… " 
Mà còn “ác
         liệt” hơn nữa là bài văn, bình tác phẩm Tắt Đèn
         của Ngô Tất Tố.
"Chị Dậu, như người ta vẫn nói 'con giun
         xéo lắm cũng quằn', đã nói với bọn lính lệ như thế
         này: “Mày động vào chồng bà đi, rồi bà sẽ cho mày
         xem”. 
Và chị cho chúng nó xem thật." 
Người viết không biết chị Dậu cho bọn lính lệ xem cái
         gì nhỉ?
Xin nhứt bộ
         nhứt bái, một bước lạy một cái, thiên tài của xã
         hội chủ nghĩa Việt Nam, đàn em của Phạm Tuân, anh hùng lực
         lượng vũ trang nhân dân, người từng mang dép lốp… ‘quá
         giang’ tàu Liên Xô vào vũ trụ! 
Người
         viết, cũng có môt thời ‘dạy giáo’, nghe vậy, chỉ còn
         biết là: “Thầy Chạy”. Thiệt là “Bó tay chấm cơm!!!”
đoàn xuân thu
.melbourne.  
      
      Một Gói Khoai Chiên 
Từ Thành Phố Vạn Sồi!
Nam Kinh là "Kinh Đô
         phía Nam", thủ phủ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Nam Kinh, hạ lưu sông Dương Tử, là
         thành phố lớn trong lịch sử và văn hóa Trung Hoa. Nam Kinh từng là
         kinh đô của 6 triều đại phong kiến Trung Hoa và là thủ đô
         của Trung Hoa Dân Quốc thời
         Tưởng Giới Thạch. Đây còn là trung tâm thương mại, giao
         thông vận tải, du lịch, giáo dục và nghiên cứu trong suốt lịch sử Trung Hoa thời cận đại,
         sau Thượng Hải. 
Thời Tam Quốc, Khổng Minh Gia Cát Lượng viết về Nam Kinh như sau: "Chung Sơn long bàn, thạch đầu hổ cứ,
         chân nại đế vương chi trạch dã"  nghĩa là: "Núi Chung thế rồng cuộn, đá hình hổ phục,
         thật là chốn đế vương vậy!". 
Ngày nay thì đế vương đã về
         Bắc Kinh. Nam Kinh chỉ còn sót lại một bà lảo ăn mày, cô
         độc, đói và khát trên đường phố đông người
         mà chẳng thấy ai lo?!
Thousand Oaks (Vạn Sồi),
         thường được gọi là "T.O.", thành phố thuộc tiểu bang California, Vùng Đại Los Angeles, vì nó có nhiều Sồi. 
Chàng thanh niên Mỹ lớn lên từ thành phố Vạn Sồi
         (Thousand Oaks) vừa tốt nghiệp trường đại học Arizona đến Nam Kinh,
         thủ phủ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc làm việc.
Trên góc phố
         Nam Kinh, chàng thanh niên Mỹ Quốc chia sẻ cùng một bà cụ ăn
         xin Trung Quốc vài miếng khoai chiên, và chút nước suối giữa
         mùa hè nóng bức. Ai đó, người dân Trung Quốc, chụp lại
         hình ảnh này, đưa lên mạng xã hội Sina Weibo. Và nó đã
         tạo nên cơn bão.
Trả lời phỏng vấn tờ Thời
         Báo Los Angeles, Jason Loose nhớ lại: 
Tôi thấy một bà cụ, vẻ buồn bã và cô độc
         đang xin ăn trên phố đông người. Lúc đó trong cái lon xin tiền của bà, chẳng có
         một xu.
Tôi chợt nghĩ chắc bà ấy đang đói và khát.
         Mà cần hơn đói và khát là cần một ai đó để
         cảm thông.
Tôi hỏi mình có thể giúp gì được
         cho bà cụ đáng thương này hay chăng? Tôi mua một gói khoai
         chiên, chai nước suối từ McDonald's và chia sẻ với
         bà ấy.
Bà ấy, từ một vùng quê tỉnh An Huy, phiêu bạt đến
         đây. Già…yếu! Làm gì bây giờ? Không ai lo! Chỉ nước
         ăn xin?!
Trời nóng, khát quá. Tôi rót nước từ chai nước
         suối cho bà, hỏi han về sức khỏe. Bà nói: Già… yếu
         rồi. Cám ơn tôi, dù bà không thích khoai tây chiên lắm…!!!
Jason
         Loose theo học trường Ðại Học Nam Kinh đã được 9 tháng,
         không ngờ mình lại trở nên một người nổi tiếng.
“Tôi
         chỉ tình cờ tặng bà ấy vài miếng khoai chiên mà theo tôi,
         chúng cũng không tốt cho sức khỏe lắm, đồng thời ngồi nói
         chuyện với bà trong vài phút. Theo tôi, hành động như thế,
         chẳng có gì đáng để trở thành một mẩu tin.”
Một
         hành động có thể rất bình thường của chàng sinh viên
         Mỹ, đến từ thành phố Vạn Sồi, nhưng trở thành phi thường
         trong mắt một người Trung Quốc, chụp được bức hình nầy,
         rồi tải lên trang mạng xã hội Sina Weibo Trung Quốc.
Một người
         Trung Quốc cho rằng: “Chinese
         people, let’s all learn from this!” 
“Nhân dân Trung Quốc hãy học lấy điều
         này!” 
Nhiều người dân ở Hoa Lục nghĩ rằng: đất nước họ
         đang nhắm mắt chạy theo đồng tiền mà đánh mất hết đạo
         lý, khiến ai cũng trở nên dửng dưng trước nỗi thống khổ
         của những người không quen biết!!!
Người viết cho rằng: Người
         phải học bài học về tình người này nhất: phải là
         Bạc Qua Qua? 
Bạc Qua Qua là ai? Tại sao phải học?
Bạc Qua Qua, sinh năm 1987, cháu nội Bạc Nhất Ba, nguyên Phó
         Thủ Tướng Trung Quốc, là con Bí Thư Trùng Khánh Bạc Hy Lai vừa
         bị các đồng chí “kính yêu” bợp tai, đá đít
         văng ra khỏi Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Trung Quốc và lột
         luôn lon Bí Thư Thành Ủy Trùng Khánh.
Bạc Qua Qua là một
         trong những cái tên hàng đầu trong nhóm “Con Cháu Các Cụ
         Cả”. Thiếu gia nhà họ Bạc lớn lên trong khu biệt thự dành
         cho cán bộ cao cấp, có lính gác, có tài xế riêng. 
“Tôi
         biết nhiều người thuộc tầng lớp quý tộc thích sống kín
         đáo, nhưng như thế thì tẻ nhạt quá” - Bạc Qua Qua nói-
Bạc
         thiếu gia nổi tiếng với những chiếc xe cỡ Ferrari và xài tiền
         như nước nhưng “không mặn mà với sách vở”. 
Theo
         bè bạn, thiếu gia họ Bạc từng mời một đoàn võ sư
         từ chùa Thiếu Lâm sang biểu diễn tại Oxford, nơi thiếu gia đang
         học. 
Thiếu gia cũng “nổ” với bạn cùng trường qua việc
         mời siêu sao phim hành động Thành Long qua chơi, thậm chí còn
         nhảy lên sân khấu hát chung với Thành Long.
Bạc Qua Qua
         nổi tiếng với các màn tiệc tùng. Ngay trong những tuần đầu
         mới nhập học, anh ta đã mua rượu champagne cho tất cả mọi người
         và mở một bữa tiệc “kinh hoàng” ngay tại nơi ở. 
Những
         tấm hình Bạc Qua Qua quần áo xộc xệch, nhậu nhẹt, nhảy nhót
         với các thiếu nữ xuất hiện đầy trên trang mạng làm người
         dân Trung Quốc bình thường chua xót phận mình?!
Kết bài viết này, xin có bốn câu thơ gởi Bạc Qua Qua, chơi
         bạt mạng, sẽ làm đất nước Trung Hoa tàn mạt như vầy:
Có chàng tên Bạc Qua Qua
Bí thư Trùng Khánh là cha
         của chàng
Mỹ du ăn học làng nhàng
Nhậu nhẹt, gái
         gú thì chàng là cha! 
Bạc Qua Qua và hàng ngàn thiếu gia nữa
         “Con Cháu Các Cụ Cả”, sẽ cai quản đất nước Trung Quốc
         trong một tương lai không xa. Mà bây giờ đã ăn chơi tàn
         mạt như vầy thì chắc chẳng bao lâu Nhân Dân Trung Quốc sẽ
         đi ăn mày ráo trọi! 
Những hành động, lời nói, cách sống của hai thanh niên, đồng trang
         lứa, thuở đôi mươi: Bạc Qua Qua và Jason Loose cho chúng ta biết trước hai nước: Trung
         Quốc và Mỹ Quốc sẽ đi về đâu!!!?
đoàn
         xuân thu.
melbourne
_______________________________________________
 
      
       Con Quỷ Phạm Nhan*!


Chiều thứ sáu, thằng nhóc Johnny ngồi
         trong lớp học thì cô giáo bảo:
“Các em nghe
         đây: ai trả lời được một trong những câu đố này
         thì cô sẽ cho về sớm bữa nay và được nghỉ học ngày
         thứ hai tới.”
Ai khám phá ra Châu Úc
         và năm nào?
Trò Jenny Chan dơ
         tay, trả lời: “Thưa cô Thuyền Trưởng Cook năm 1788”
Giỏi lắm Jenny, em có thể về sớm, thứ ba đi học”
Thưa cô không! Lớn lên em muốn làm bác sĩ
         nên em phải siêng học. Em không nghỉ ngày thứ hai đâu!”
 Câu kế:  Ai tìm ra Châu Mỹ
         và khi nào?
Jimmy Nguyen trả lời: “Christopher Columbus
         năm 1648 ạ!”
“Giỏi lắm Jimmy! Em có
         thể về sớm và được nghỉ ngày thứ hai tới.”
Thưa cô không! Lớn lên em muốn làm luật sư
         nên em phải rán học. Em không muốn nghỉ ngày thứ hai đâu!”
Thình lình cuối lớp có đứa hét tướng
         lên: “Tổ cha mấy đứa Á Châu!”
Cô giáo giận dữ hỏi:
“Em nào nói
         đó?”
Thằng nhóc Johnny trả lời:
“Pauline Hanson, năm 1996”
Trả lời xong,
         Johnny chạy ù ra cửa, còn nói vói lại:
“Gặp cô thứ ba nhé!”
Trong truyện vui này có Jenny Chan, gốc Trung Hoa, Jimmy Nguyen gốc Việt
         Nam, căn cứ vào họ của các em. Còn Little Johnny là tên những
         người Úc thích đùa gọi cựu Thủ Tướng Úc John Howard
         vì vốn dĩ ông hơi nhỏ con. Pauline Hanson, chủ quán bán cá chiên,
         fish and chips, khét tiếng kỳ thị…
Tưởng rằng Pauline Hanson, dân biểu liên bang một nhiệm kỳ thuộc đơn vị Oxley, Queensland, 1996–1998, và
         Thủ Tướng John Howard thất bại thê thảm trong cuộc bầu cử liên
         bang năm 2007, mất chánh quyền về tay đảng Lao Động mà còn
         mất luôn cái ghế dân biểu của chính cá nhân mình trên
         lãnh địa Bennelong gọi là an toàn khu của Đảng Tự Do thì
         tệ nạn phân biệt chủng tộc đã thuộc về lịch sử. 
Nhưng không! Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, tệ
         nạn kỳ thị như con quỷ Phạm Nhan, bị chặt đầu này nó
         mọc ra đầu khác.
Sau Pauline Hanson tới phiên dân
         biểu tự do liên bang Teresa Gambaro thuộc Brisbane, Queensland. 
Khi trả lời phỏng vấn của báo The Australian, người đẹp
         thuộc gia đình di dân gốc Ý này đã phán một câu
         xanh dờn rằng:
Di dân đến Úc làm
         việc theo diện tay nghề phải được dạy bảo là giữ vệ
         sinh thân thể như: dùng thuốc khử mùi hôi nách và học
         cách xếp hàng.
Những
         người Úc đàng hoàng như nghe thấy kỳ quá, bèn nhao nhao
         phản đối như ông Pino Migliorino chẳng hạn. Ông nói: Giởn chơi hoài ! Những di
         dân đến đây theo chiếu khán làm việc đều là người
         có học và học cao nữa mà chê rằng họ “hôi” quá
         nghe sao đặng!
Những di dân diện tay nghề từ ngoại quốc đến đây làm
         việc cho bệnh viện, chăm sóc những người già yếu, neo đơn
         hay đến những vùng quê hẻo lánh đang thiếu hụt nhân công
         trầm trọng.
Em Teresa quên rằng những di dân dân đến
         đây theo diện tay nghề đa phần là tốt nghiệp đại học,
         khác với những năm sáu mươi mà những di dân gốc Ý
         lúc đó đã từng bị kỳ thị, bị gọi là dirty wogs!
         (mấy thằng đen ở dơ!) chỉ vì da họ không được “trắng”
         lắm? đa phần là lao động chân tay!!!
Có người còn đùa,
         xỏ xiên, gọi em Teresa Gambaro là “Người em hửi nách (Armpit Sniffer)”.
         
Có người còn xài xể
         hơi nặng là chắc Teresa, dù miếng pizza còn dính kẽ răng, đã
         vội quên bố mình là di dân gốc Ý đến đây, đổ
         mồ hôi, sôi nước mắt trong xưởng máy hay hầm mỏ. Và
         những giọt mồ hôi, nước mắt đó đã giúp em ăn
         học nên người mà sao em nỡ lòng nào nói vậy?!
Cuối cùng bị dư luận phản đối quá
         xá, dân biểu Gamaro xin lỗi là không cố tình nói những lời
         xúc phạm, kỳ thị di dân; chứ thực ra em ủng hộ chủ nghĩa
         đa văn hóa?!
Chuyện bọn chánh
         trị gia lợi dụng con bài di dân để kiếm phiếu như Pauline Hanson,
         Teresa Gamaro hay ngay cả tổng thống Pháp Sarkozy là chuyện xưa rồi Diễm
         ơi!
Còn cái chuyện ông “cớm”
         ở Victoria, Australia, người tuân thủ và thi hành luật pháp mà
         còn “dọng vô mặt” thiên hạ vì kỳ thị thì cái
         này mới “lọa”.
Theo báo The Age,
         ngày thứ sáu 4 tháng 5 năm 2012 viết: cảnh sát bang Victoria đã
         phải trả nhiều chục ngàn đô la, dàn xếp ngoài tòa, cho
         những “di dân” bị “bạn dân”  nựng 
         hơi quá tay như:  em Abdullah Abdi năm 2007, từ Phi Châu, khi mới 15 tuổi. Ông
         “cớm” này đã gầm lên:
''If you want to f--- around
         with the police, this is what you get you f---ing black c---,'’ ''I'll f---ing shoot you, you black c---.”
Xin tạm dịch là:
“Nếu mầy muốn giỡn mặt với cảnh sát, thì cái
         mầy được đây nè thằng mọi đen! Ông sẽ bắn mầy..”
Đất nước này không của riêng ai, hành
         tinh xanh này cũng không của riêng ai. Mà là của tất cả chúng
         ta: đỏ, vàng, đen, trắng nào cũng có quyền được sống
         một cách tự do, bình đẳng không phải chịu những cảnh áp
         bức, bất công như lúc còn ở quê nhà. Vì áp bức,
         bất công nên nên họ mới bỏ quê hương, dù cực kỳ
         yêu dấu, mà trốn đến đây. Thì cho dù kỳ thị là
         con quỷ Phạm Nhan có triệu đầu đi chăng nữa chúng ta, những
         con người chân chính, chặt nó đầu này nó hiện ra đầu
         khác thì chúng ta vẫn phải tiếp tục chặt…chặt… dù
         chặt hoài “mỏi tay thấy tía”, thì cũng phải làm…làm
         thế hệ này qua thế hệ tới để cho con cháu chúng ta sau nầy
         dù đỏ, vàng, đen, trắng có đi khắp nơi trên thế giới,
         khắp bốn phương trời, đều hãnh diện: “Aussie! Aussie! Aussie!
          Oi! Oi! Oi!” (Úc! Úc! Úc! Đây! Đây! Đây!).
         Chứ không phải cuối gầm mặt xuống, xấu hổ, khi thiên hạ
         hỏi: Có phải quý vị đến từ đất nước của Pauline
         Hanson???!!!
*(Theo truyền thuyết, Phạm Nhan vốn
         là một thầy phù thuỷ đi theo quân Nguyên xâm lăng nước
         ta. Y có tài hô phong, hoán vũ “gọi gió, kêu mưa”, đặc
         biệt là khả năng “chém đầu này mọc đầu khác”).
         
đoàn xuân thu.
melbourne
____________________________________________
      
      Tình đời ghẻ lạnh!
Lúc
         5 giờ 30 phút chiều ngày 13 tháng 10 năm 2011, thành phố Phật Sơn,
         tỉnh Quảng Đông, ngôi chợ nhỏ, trời sắp chuyển mưa, lúc
         mẹ đang lo đi gom quần áo đang phơi thì bé Vương Duyệt
         Duyệt, hai tuổi lang thang ra ngoài đường chơi. 
Rồi Duyệt Duyệt bị môt chiếc xe ‘van’ màu trắng
         đụng phải. Duyệt Duyệt ngã xuống, bánh xe trước cán qua
         người em. Chiếc xe ‘van’ ngừng lại nhưng tài xe không bước
         xuống, dừng một lát, rồi lái xe đi. Và bánh sau chiếc xe lại
         cán qua người em. 
Ít nhất 18 người đã
         đi qua chỗ em nằm sóng soài. Vài người dừng lại, nhìn,
         rồi bỏ đi luôn. Thêm chiếc xe tải nữa chạy đến. Bánh
         trước và bánh sau xe cán qua hai cái chân bé bỏng của Duyệt
         Duyệt. Cuối cùng rồi cũng có bà nhặt rác, cúi xuống
         bế em vào lề. Bà đến quá trễ. Máy thu hình an ninh gắn
         trên đường phố cho thấy Duyệt Duyệt khóc vì đau đớn,
         đôi tay bé bỏng ôm lấy đầu, tay và chân của bé giựt
         giựt… người đầy những máu…
Duyệt
         Duyệt được đưa vào bệnh viện, chìm vào hôn mê
         sâu. 
Ba Duyệt Duyệt khóc: “Tôi ước
         sao con tôi tỉnh lại và gọi hai tiếng Ba ơi !” 
Nhưng không!!! Duyệt Duyệt đã giã từ cuộc đời
         ghẻ lạnh nầy vào hôm thứ sáu 15 tháng 10 năm 2011 
 
 
 
Trời ơi! một em bé
         2 tuổi bị xe tải cán qua người, nằm sóng soài giữa đường
         chờ chết trước sự thờ ơ, lãnh đạm của mọi người
         xung quanh. Những người lái xe thấy em bé đang nằm bất
         tỉnh trên đường cũng mặc kệ, cố lách để
         đi tiếp nên em bị cán thêm một lần nữa bởi
         một chiếc xe tải khác và tài xế xe tải cũng bỏ
         chạy luôn làm như cán phải một con chó băng qua đường
         không bằng! Không một ai kêu xe hồng thập tự chở em vào bịnh
         viện cấp cứu. 
Tai nạn thương
         tâm đó đã khuấy động dư luận quốc tế về lương
         tâm, về đạo đức của người dân trong xã hội Trung Quốc
         hiện đại. 
Sự vô cảm đáng
         sợ của một bộ phận người dân Trung Quốc. Họ thấy chết
         cũng mặc kệ cho dù là một em bé gái đáng thương xót.
         Cái gì không có lợi cho bản thân họ, họ không làm. 
Có báo Trung Quốc viết rằng: “Mang tên
         là thành phố Phật Sơn thế mà người dân ở
         nơi đây không có tâm Phật, hay là Phật đã đi
         nơi khác rồi nên người dân ở đây mới chạy
         theo phù hoa, danh lợi mà sinh ra dững dưng với tha nhân.” 
Khổng Tử dạy: ‘Nhân-Nghĩa-Lễ-Trí-Tín’,
         lấy chữ ‘Nhân’ làm đầu. Chữ Nhân đâu rồi trong
         nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa? 
Niềm ô nhục
         của người dân Trung Quốc!!! 
Như một blogger
         Trung Quốc viết: Đó chính là chỗ suy đồi của đạo đức,
         luân lý xã hội. 
Người
         viết chợt nhớ đến đoạn kết phim “Chuyện Tử Tế”
         do nhà đạo diễn trong nước Trần Văn Thủy :“Tất nhiên
         chỉ có súc vật mới có thể quay lưng lại nỗi khổ đau
         của đồng loại mà chăm lo riêng cho bộ lông của mình”.
         
Sợ rằng lời bình trong phim viết ra có
         thể làm ‘mếch’ lòng người duyệt phim kỹ tính, nên
         mượn lời của các danh nhân thì đuợc ‘bảo kê’
         hơn, vì đó là chân lý, là danh ngôn, vì vậy nên
         thay chữ HẾT của bộ phim nhỏ bé này bằng câu nói của
         Karl Marx tôn kính: “Ê! Marx nói à nha!” 
Mấy năm trước qua Hoa Kỳ, đạo diễn Trần Văn Thủy
         đã làm một ‘chuyện tử tế’ là thành thật tự
         thú rằng : “Tất nhiên chỉ có súc vật mới có thể
         quay lưng lại nỗi khổ của đồng loại mà chăm lo riêng cho bộ
         lông của mình” thiệt không phải là của “Karl Marx tôn
         kính” nào cả mà câu nói này là của ‘tui’?!!
         
Thôi ‘xính xái’ đi!!! Vì muốn
         bảo vệ nồi cơm của mình, muốn tránh bị dợt tơi tả,
         lên bờ xuống ruộng bởi các quan văn nghệ kiểm duyệt, dưới
         bàn tay của những anh Lành, Tố Hữu, chẳng hạn…Cái gương
         tày liếp: Nhân Văn Giai Phẩm còn sờ sờ ra đó, nên ông
         Trần Văn Thủy làm cái phim “Chuyện Tử Tế” này phải
         dán cái ‘bùa lổ ban’ to tổ bố trên trán bằng cách
         gắn câu nói trên vào mồm ông Karl Marx… Nhưng cho dù là
         ông Trần Văn Thủy nói hay ông Karl Marx râu xồm nào đó
         nói… thì tôi cũng thấy rằng câu nói đó trật chìa,
         trật bàn đạp và trật lất… thấy rõ.
Bằng cớ là ngày thứ bảy 14 tháng 4 năm 2012, hai con chó
         băng qua đường phố tấp nập ở La Puente, California, Hoa Kỳ. Và hình
         ảnh do bộ phận chăm sóc thú vật thuộc County of Los Angeles cho thấy:
         một con Mực buồn bã đứng cạnh bạn mình đang nằm chết,
         sau khi bị xe đụng trên đường phố Hoa Kỳ, mà không hề
         e sợ những dòng xe cộ ầm ầm xuôi ngược.
Do đó, sinh mạng của Duyệt Duyệt trong “thiên đường
         Cộng Sản Trung Quốc” của mấy cha nằm như Đặng Tiểu Bình,
         hay còn ngồi ngáp ngáp như Hồ Cẩm Đào ở Trung Nam Hải
         bền tâm xây dựng và sinh mạng của một con chó ở “hang
         ổ bọn tư bản dẫy chết Hoa Kỳ” làm chúng ta thấm thía
         đâu là tình đời ghẻ lạnh? 
Người
         và Chó ai sẽ hơn ai? Chữi súc vật hay chữi chó chỉ biết
         “chăm lo bộ lông riêng của mình”như ông Karl Marx hay
         ôngTrần Văn Thủy nói thì thiệt là hỏng phe (fair)?!
Thiên đường chắc có chỗ cho Duyệt Duyệt
         và bà già hốt rác từ thành phố Phật Sơn, tỉnh Quảng
         Đông, Trung Quốc đến định cư. Và cũng có chỗ cho hai
         con chó: một Mực, một Vàng trên đường phố Hiệp Chủng
         Quốc Hoa Kỳ.
Còn những con người
         ghẻ lạnh chỉ biết “chăm chút cho bộ lông” của mình
         chắc phải đi chỗ khác chơi thôi! 
đoàn xuân thu.
melbourne
_______________________________________________
      
      Bắn vào quá khứ 
bằng
         súng
            lục…!

 
            
Xa quê hương, bóng chiều đã xuống gần tới
         chân mây, những người học trò năm cũ cuối năm thường
         hay tổ chức gặp mặt, hàn huyên ấm lạnh, nhắc lại kỷ niệm
         thời đi học. 
Trường xưa, bất kể
         lớn hay nhỏ, lâu đời hay không, đào tạo ra những con người
         lỗi lạc là quan trọng; nhưng còn quan trọng hơn nữa là trường
         xưa, thầy cũ, bạn bè là hình bóng quê hương, là người
         đó… Là chỉ dấu để cho mình tìm về thời thơ
         dại, phải nói là đẹp nhất đời người mà sau này
         những người học trò đã tung cánh chim xa lìa tổ cũ, dù
         thành công hay thất bại trong đường đời đã lắm phong
         ba, mà khi nhìn lại, ai cũng bùi ngùi nhớ tiếc một thời hoa
         mộng.
Mang xúc cảm đó, người viết
         bèn làm một bài thơ, đăng vào đặc san, coi như là
         bài tưởng niệm một thời phấn bảng:  khi năm 75 trường
         xưa bị mất tên, tượng cụ Phan Thanh Giản* bị đập bằng
         búa. 

Trường
         xưa còn đó, bao thương nhớ!
từng gốc phượng
         đau, rụng lá sầu.
phấn trắng, bảng đen,
         mình một thuở
trôi vào quá khứ,
         cuộc bể dâu.
Bục
         giảng ngày nào, ta đứng đó,
trầm ngâm trong
         gió đợi thu về.
lá rụng ngoài sân
         như muốn tỏ:
chào cố nhân! người
         trở lại xóm quê.
Em
         hỏi: ta làm gì khi xa quê hương?
ta chỉ là
         nhà thơ khốn khổ,
với những bài thơ buồn.
(thơ ta đăng, những trang còn trống chổ
em đọc để mà quên!)
Em hỏi: thơ ta nói những gì?
toàn là tan vỡ với chia ly.
đời toàn mất mát! vui sao được?
ngay chính trường ta cũng mất tên. 
Ôi! trường ta! tang thương!
theo vận nước nhiễu
         nhương!
học trò năm
         cũ giờ đâu cả,
em giạt về đâu mấy
         nẻo đường?
(Viết
         cho ngôi trường đã bị mất tên!)
Nhớ mà tiếc. Vì hồi xưa
         đi học, đi dạy… sao mà vui quá xá. Kỷ niệm học trò,
         kỷ niệm “dạy giáo” hằn sâu vào tâm trí để
         gần năm mươi năm sau vẫn còn muốn “hằng năm cứ vào
         độ cuối thu”
         
Xin
         nghe nhà văn Lương Thư Trung nhắc về thời đi học của mình
         với nhiều thương mến:
“Hồi trước,
         đi học ở đâu cũng vậy, học trò nhỏ chúng tôi sợ
         nhất là bị thầy kêu trả bài. Hôm nào rủi không thuộc
         là hôm ấy cái mông coi như bầm tím mấy ngày vì roi mây
         ghé thăm. Nhất là những bài học thuộc lòng bằng tiếng
         Tây rất khó nhớ. Hồi còn tiểu học Bình Hoà, thầy Nhì,
         thầy Chánh nổi tiếng là nghiêm khắc. Thầy Chánh nói tiếng
         Tây ra khói mà đánh học trò cũng ra khói luôn. Nhưng ai
         đã qua lớp Nhứt của thầy rồi là nên thân ráo trọi,
         trừ khi đứa nào quá dở vì đi học mà mê theo mấy
         con dế lửa, dế mun gáy te te vào tháng ba nắng cháy trên đất
         cày…”
Học trò hồi xưa biếng
         học, ham chơi bị thầy đánh mà không dám “oán”, không
         dám về nhà méc ba, méc má, hay xúi ba má đi thưa. Không
         dám than một tiếng vì sợ ba má sẽ đánh thêm.
Còn sau này thì:

Ngày 9/1/2012, trong giờ học thầy Bùi
         Văn Toàn Trường THPT Phan Bội Châu, huyện
         Di Linh, tỉnh Lâm Đồng, thấy em Đỗ
         Thế Hòa, học sinh lớp 12B7, không thuộc bài và trốn học hai
         ngày nên mời phụ huynh vô để mắng vốn. 
Vậy mà chờ lúc thầy ra ngoài
         hành lang, Hòa núp phía sau vung dao lên chém. Thầy Toàn né được và bỏ chạy. Hòa tiếp tục vác dao rượt theo. Rất may, nhát dao chí mạng đã không trúng người,
         do thầy đã kịp giơ vội chiếc cặp lên đỡ.
Hỡi ơi trò biếng học, thầy rầy; trò
         trả lời bằng dao búa.
Đó là chuyện ở Lâm Đồng. Còn chuyện này
         thì xảy ra ở
         Cần Thơ, trường
         Châu Văn Liêm vốn là trường Phan Thanh Giản cũ. 
Cô Nguyễn Hoài
         Thi - Hiệu phó Trường THPT Châu Văn Liêm, TP Cần Thơ cho biết: sáng 12/1/2012, trong giờ thể dục một nam học
         sinh khối lớp 10 của trường bất ngờ dùng một viên đá
         đập vào mặt một thầy giáo thể
         dục của trường (cụ thể là
         đập trực tiếp vào một bên tai của thầy giáo).
Được
         biết, ngay sau khi vụ việc xảy ra, phụ huynh học sinh này đã tới
         tận nhà thầy giáo xin lỗi và đưa thầy giáo đi bệnh
         viện chụp hình vết thương. Kết quả cho thấy vết thương
         ở phần mềm, bị trầy xước ngoài ra và chảy máu chứ
         không nghiêm trọng.
Học trò lấy đá đập vào mặt
         thầy. Hỡi trời cao đất dầy ơi! Vì không nghiêm
         trọng nên học
         sinh nam đó, nhà trường đã cho về
         nhà lấy lại tinh thần, bình tĩnh, viết bản kiểm điểm. 
Dư luận quần chúng
         ào ào phản đối, dù "ban giám hiệu" cố làm nhẹ
         vấn đề. Hỏng có sao! Thầy bị thương nhẹ nhẹ thôi mà
         …trầy sơ sơ, chảy máu chút chút vậy mà?!
Đứa học trò “trời ơi đất hởi”
         này đập vào mặt ông thầy, là nó đập vào mặt
         cả một hệ thống giáo dục đã đi trật lất. Một nền
         giáo dục xem nhẹ “Quốc Văn Giáo Khoa Thư”!
Nghe nói sau đó em có đến
         nhà xin lỗi. Vậy cũng còn đơ đở.
Còn những những người được gọi chung là
         người (?) năm 75,  họ lấy búa đập vào mặt ân sư
         Phan Thanh Giản sao cho tới giờ này mà họ vẫn cứ êm re?
đoàn xuân thu.
melbourne
* Rasun Gamzatov, nhà thơ của dân tộc Dagestan.
 "Nếu bạn bắn vào
         quá khứ bằng súng
            lục, thì tương lai sẽ
         bắn vào bạn bằng đại
            bác".
Bottom of Form
*Phan Thanh Giản.
Cuối tháng sáu năm 1867, Pháp đánh chiếm
         Vĩnh Long, An Giang và Hà Tiên. Trước sức mạnh quân sự của
         Pháp, Kinh Lược Sứ Phan Thanh Giản thấy rõ tương quan lực lượng
         giữa quân ngoại xâm và binh đội trỉều đình, nên quyết
         định bảo toàn tính mạng dân chúng. Cụ trao thành, không
         kháng cự rồi tuyệt thực và uống thuốc độc quyên sinh vào
         ngày 4 tháng 8, hưởng thọ 72 tuổi. 
_________________________________________________________________________________
 
      
      Con có
         còn sống tới ngày mai ?
_____________________________________________ Cám ơn bạn văn Trần Bang Thạch, Houston và
         Lộc Tưởng, Boston có lời thăm hỏi người viết trong
         trận cháy rừng kinh hoàng nhất trong lịch sử Australia ngày thứ bảy
         7 tháng 2 năm 2009 làm hơn 173 người đã chết.
đoàn xuân thu.
melbourne

Melbourne
         là thủ phủ bang Victoria, Australia và Marysville là thị trấn yên bình
         rợp bóng cây, phía tây bắc, chỉ cách Melbourne một giờ rưởi
         lái xe, chưa đầy 100 km. 
Marysville với những
         cây cổ thụ ngập tràn màu sắc, vang tiếng hót của bầy
         chim, những thảm cỏ xanh mướt, vườn hoa rực rỡ trước những
         ngôi nhà xinh xắn.
Mùa đông, đi núi
         tuyết Lake Mountain, tôi đã từng dừng chân ở Marysville vì cảnh
         nơi đây đẹp như là tranh vẽ của Levitan.
Nhưng chỗ thiên đường
         đó đã biến thành hỏa ngục: Trận cháy rừng ngày
         7 tháng 2 năm 2009, ngày thứ bảy đen tối, ngày thứ bảy tang tóc,
         Marysville đã hoàn toàn bị thiêu hủy. 
Những lớp khói bụi đen ngòm, che cả ánh mặt trời, trong khi
         ngọn lửa vàng rực, nuốt dần những ngôi nhà xinh xắn đó.
         
"Không khác gì trận bão lửa
         từ địa ngục đuổi theo". 
"Chẳng khác
         gì thảm họa ở Hiroshima, chẳng khác gì một vụ bom nguyên tử.
         Xác động vật nằm la liệt khắp trên đường!".
Toàn bộ thị trấn này
         bị thiêu rụi và ngôi làng Marysville đẹp như tranh giờ chỉ
         còn là đống tro tàn.
"Marysville, một
         trong những thị trấn đẹp nhất bang Victoria, nếu không nói cả
         Australia, đã hoàn toàn bị xóa sổ"
Ngày tang tóc đó,
         một người cha đặt hai đứa con thơ vào xe rồi quay vào nhà
         lấy thứ gì đó. Một loáng sau, chiếc xe chìm trong biễn lửa,
         lũ trẻ vẫn còn kẹt trong xe. Nước mắt! 
"Khi điện tắt, tôi vội
         vã chộp lấy vài món đồ cho vào túi. 'Bế lấy con! Ra
         khỏi nhà ngay!'. 
Chúng tôi lái xe đi,
         khi lửa ngùn ngụt trên những ngôi nhà hai bên vệ đường”.
         
Khi đó, Melbourne, nhiệt độ lên hơn 47 độ C. Lịnh cấm lửa
         toàn diện. 
Tôi vẫn ung dung ngồi ở nhà,
         trong cái hiu hiu mát của máy điều hòa không khí chạy hết
         ga thì chuông điện thoại reo. Nhà trường kêu đón cháu
         về sớm, vì khói rừng cháy đã theo gió tràn về thành
         phố.
Đến trường, hai ông cháu ra trước
         sân. Con bé dừng lại, nhìn về phía xa xa, nói:
“Nội à! cháy rừng! Hỏng biết mấy bạn có
         sao không?
Tôi nói cho cháu yên lòng
         “ Chắc hỏng sao đâu con?!”
Cùng lúc ấy, môt bé gái trạc tuổi cháu tôi,
         trên đường bôn tẩu ở Marysville, hỏi mẹ  khi trận
         bão lửa cùng hơi nóng quét qua:
'Mẹ, khi nào
         con gặp lại các bạn? 
Con có còn
         sống đến ngày mai không?'.
Câu trả lời
         là:
“Có! con yêu! Con sẽ còn sống
         để về dựng lại Marysville”
Marysville thành phố của một người con gái tên “Mary”
         chiều nay đã cháy!

đoàn xuân thu.
melbourne.
______________________________________________
      
      Tạp ghi đoàn xuân thu
Thương hình bóng cũ!
Hồi còn nhỏ, ba má tôi thường bắt ngủ
         trưa. Ba đứa nằm sấp lớp trên giường mà con mắt mở trao
         tráo. Con nít thích chơi hơn thích ngủ. Nhưng sợ bị đòn
         thì phải vậy chứ biết sao hơn? Thằng em nhỏ nhứt được
         cưng, nằm võng. Trong cái trưa hè của làng quê Đạo Ngạn,
         Mỹ Tho…gió hây hây thổi, má tôi ru:
“Gió đưa bụi chuối
         sau hè;
anh mê vợ bé bỏ bè
         con thơ,
con thơ tay ẳm tay bồng,
tay nào xách nước tay nào vo cơm.”
Nhưng ba tôi lại ru con, không bằng ca dao mà bằng bài ca
         vọng cổ: 
“Sầu Vương Biên Ải”
         Út Trà Ôn phát trên đài phát thanh Pháp Á:
... “Thâu canh
         hồn ngơ ngẩn nhìn bóng trăng khuya lặng lẽ giữa đêm…
         trường…"
Những năm 50, miền Nam thanh bình, trù phú, thạnh trị. Đêm không
         giới nghiêm. Nhà tôi có cái ra dô chạy đèn, lúc đó
         chưa có ra dô tran- sit- to như sau này. Thời đó có cái ra dô
         như vậy là “oách” lắm rồi. Tối thứ bảy bà con lối
         xóm: bà dì, bà cô, bà thiếm xách theo giỏ trầu đến
         nằm, ngồi trên bộ ngựa trong nhà, vừa nhai trầu bõm bẽm vừa
         thả hồn theo câu xàng xê, câu vọng cổ của tuồng cải lương
         trực tiếp truyền thanh trên đài phát thanh Sài Gòn.
Ba tôi là người nghệ sĩ mần văn. Năm
         1957, ông Trần Tấn Quốc, chủ báo Tiếng Dội, phụ trách trương
         kịch trường đầu tiên của làng báo Việt Nam Cộng Hòa,
         khuyến khích, thân phụ tôi viết kịch trường, phê bình những
         vở cải lương cùng với Thanh Tâm, bút hiệu của ông Trần
         Tấn Quốc, Phong Vân, Nguyễn Ang Ca và Việt Định Phương.
Cách phê bình
         của thân phụ tôi hơi khác, hơi lạ. Thay vì nhận xét về
         tuồng tích, phê phán khen chê soạn giả và diễn viên thì
         ba tôi lại lượm lặt những cảm xúc chân thành của bà
         con khán giả: bà năm, cô bảy, chị hai, em ba gom lại thành bài
         viết… 
Ông đóng vai kép
         độc như Việt Hùng chẳng hạn mà khán giả kêu ông bằng
         “thằng”, chửi ông tắt bếp thì ông đã thành công
         xuất sắc trong vai trò kép độc. 
Còn “Sầu Nữ Út Bạch Lan’ xuống một câu vọng cổ mà
         ai nấy đều thút thít khóc thì xứng danh với “Đệ
         Nhứt Đào Thương”.  Những mỹ danh này đều
         do ký giả kịch trường đặt cho họ.
Cách viết đó, nửa
         thế kỷ về trước, là mới. Còn bây giờ là xưa rồi.
         Bây giờ họ “comment” bài viết của mình đôi khi chửi
         tác giả như tát nước…thôi hết biết đường nào
         mà kể...?! 
Tôi được ba dẩn theo đi coi cải lương. Ba mặc
         áo dài tay, gài nút măn sét, thắt cà vạt. Tôi, áo
         trắng bỏ vô quần sọt, mang xăng đan. Ba nói: mình ăn mặc
         chỉnh tề để tôn trọng người nghệ sĩ. Khi trình diễn,
         họ ăn mặc đàng hoàng, y trang, cảnh trí, mình là khán
         giả, tại sao không? 
Theo ba,
         tôi vừa hào hứng vừa e dè khi vào hậu trường, nơi có
         bàn thờ tổ khói hương nghi ngút. Có bàn trang điểm, làm
         mặt của kép và đào. Có ban nhạc cổ đang so dây, nắn
         phím. Đàn kìm giữ nhịp song lang, cò, guitar phím lõm, sáo,
         tranh, bầu, trống. Còn giàn nhạc tây thì ngồi gần hàng ghế
         danh dự chứ không ngồi sau cánh gà như dàn cổ nhạc…
Khi trình diễn thì có người đứng
         sau lưng phông màn nhắc tuồng và người kéo micro theo cái ròng
         rọc cho nghệ sĩ hát.
Ký giả kịch
         trường được ngồi ghế thượng hạng, thường là sát
         bên với soạn giả còn gọi là thầy tuồng. Xưa chỉ có
         soạn giả viết tuồng rồi phân vai cho nghệ sĩ. Chứ không có
         đạo diễn như bây giờ
Năm 1957, đoàn Thúy Nga Phước Trọng về
         Mỹ Tho, diễn phúc khảo tuồng hương xa: “ Khi Hoa Anh Đào Nở”
         của Hà Triều Hoa Phượng tại rạp Vĩnh Lợi đường Lý
         Công Uẩn của thầy Năm Tú, ba tôi là ký giả kịch trưòng
         được mời đi xem. 
Cha con tôi ngồi sát bên hai bác soạn giả Hà Triều Hoa Phượng.
         Kép chánh đêm diễn là Thành Được, năm ấy ông
         mới vừa mười chín tuổi, mặc áo kiểu hiệp sĩ Lã Sanh
         Môn, dắt gươm trên lưng. Còn đào chánh là “Kiều
         nữ Bích Sơn” mặc kimono đi từng bước ngắn trên đôi
         dép cao của Nhựt.
Đoạn cuối vở tuồng còn ngâm hai câu thơ:
         “Cổng chùa đã khép lại rồi…” 
Dàn nhạc tây thì chơi “Ò e Robe đánh
         đu, Tạc dăng nhảy dù, Zoro bắn súng”. 
Và màn nhung buông xuống, em trở lại đời thường,
         trả lại phấn son. 
Ba tôi được hai bác soạn giả Hà Triều Hoa
         Phượng mời đi ăn cháo khuya cùng anh em nghệ sĩ. Cái tình
         văn nghệ thuở ấy sao mà nồng ấm như tô cháo trắng tép
         rang có chan nước cốt dừa của ngày năm cũ.
Vài hôm sau, bài
         viết của ba lên trương kịch trường của nhựt báo Tiếng
         Dội, tạo dư luận háo hức chờ đoàn hát nhập thủ đô
         Sài Gòn, rạp Nguyễn văn Hảo ra mắt bà con mộ điệu. 
Sau “Khi Hoa Anh Đào Nở” thành công vang
         dội, Hà Triều Hoa Phượng còn thêm “Đợi Anh Mùa Lá
         Rụng, Cầu Sương Thiếp Phụ Chàng”.
Năm 61, tuồng hương
         xa đã xa hương, Hà Triều Hoa Phượng chuyển qua tuồng xã hội
         mà vở đầu tiên là “Nửa Đời Hương Phấn”
Hương, con nhà gia giáo ở vùng Lái Thiêu,
         bị một tên nhạc sĩ sở khanh dụ dỗ đến mang thai. Sợ dư
         luận đàm tiếu, cô phải lên Sài Gòn trốn tránh. Số
         phận cay nghiệt đã đưa đẩy Hương vào con đường
         bán phấn buôn hương, rồi tình cờ gặp được Tùng.
         Vì danh giá gia đình không cho phép Tùng lấy một người
         con gái bán phấn buôn hương. Cang, anh Tùng phản đối và
         bày kế chia rẽ, khiến Tùng cứ ngỡ Hương phản bội mình
         nên đã bỏ đi lấy vợ. 
Nhưng
         trái ngang, đau lòng, vợ Tùng, Dịu, là em ruột của Hương.
         Hương đã vào chùa quy y để quên đi mối tình dang dỡ!
Thân phụ tôi
         nói: “Dịu chứ không phải Diệu do Ngọc Nuôi đóng. Vì
         Hương, Út Bạch Lan tên “The” trước khi thành gái giang hồ.
         Tên mùi vị quê nhà, mà The cho là “quê” nên đổi
         tên là “Hương”. Hương, tên đẹp, nhưng là Hương
         của “Nửa Đời Hương Phấn”. Cách chọn tên của soạn
         giả thiệt thâm trầm!
“Nửa Đời Hương Phấn”, phảng phất Marguerite
         Gautier trong Trà
         Hoa Nữ và Lan Điệp trước cổng chùa, đã lấy đi nước
         mắt biết bao nhiêu khán giả khóc thương cho một mảnh hồng
         nhan bạc phận!
Đó là chuyện ba mươi
         năm về trước, khi tôi còn thơ dại…theo ba.
Năm 90, từ Adelaide, Nam Úc…thằng
         Quân, em tôi gởi giấy bảo lãnh về cho thân phụ tôi đi. Ba
         không muốn. Vì ba già rồi, vì không muốn má tôi nằm
         lại một mình, không ai nhang khói. Quê nhà ai muốn bỏ mà đi.?!
Tôi từ Cần
         Thơ “bay” về, nói “bay” nghĩa là về thiệt lẹ chứ
         Cần Thơ Mỹ Tho giàu có gì mà đi máy bay. Mà có máy
         bay đâu mà đi… 
Tôi thuyết phục
         ba tôi: “Em con lãnh ba đi, chắc nó có ở hai bên rồi, nên
         biết sướng khổ thế nào, nó không lãnh ba qua đó mà
         chịu khổ đâu. Đi khó về dể! Ba cứ đi, nếu khổ quá
         thì về…”
Ba tôi thấy tôi
         có lý.
Tiệc tiển hành, ba nói: “Bên đó chắc
         không có cải lương đâu con?!” 
Em gái tôi tìm được cuồn cát sét “Nửa
         Đời Hương Phấn” cho ba mang theo…
Cả
         nhà nghe bài Phụng Hoàng với Út Bạch Lan vai Hương, Thành Được
         vai Tùng và Ngọc Nuôi vai Dịu.
“Dù em có thành hôn với ai đi nữa, 
thì chị cũng ráng về với ..... em;
để mừng ngày
         em xuất giá.
Cho vui lòng ba má
chị cũng nở mặt nở mày
         với lối xóm bà con… 
Còn dượng ba đây-
là một
         thanh niên-  có học thức lại đàng hoàng. 
Chị
         vô cùng sung sướng; 
thấy em có một tấm chồng đúng
         như lòng chị đã ước mong! 
Cha con tôi nghe hết mấy câu
         Phượng Hoàng này thì lại nhớ về hình bóng một thời
         thơ mộng cũ. Thời có ba, có má, có anh, có em, có cải
         lương, có thanh bình mà không có tham vọng của một lũ điên.Thời
         ba làm ký giả kịch trường dắt con thơ dại theo coi hát. 
Ba nói: “Mai, ba đi, mang
         theo hình ảnh quê nhà, hình ảnh má con và kỷ niệm nầy.
         Không biết ba còn có dịp trở về quê cũ nữa hay không?” 
         
Ba tôi suốt một đời lao khổ vì
         con, chỉ hưởng được năm năm ở chốn thiên đường
         rồi vướng vào bạo bịnh, chiến đấu với bệnh tật ba năm
         nữa rồi thua cuộc. Trước khi đi vào hôn mê, ba trăng trối:
         “Hết giặc, tụi con mang tro than của ba về quê cũ. Ba muốn về cạnh
         má con! Sao đành bỏ má con một mình cho được…!”
         
“Nhà thương thí miền tây con
         đâu ngờ lần cuối, 
ráng chiều
         cháy chân mây, 
ngày cuối cùng hấp
         hối, 
“quê nhà! trái tim ba!” 
ba nhìn con trăng trối...
***
Mộ má nhìn ra lộ Đông Dương ,
như trông như ngóng người thương trở về;
         
người thương nay đã trở về,
         
dẫu tro than vẫn câu thề ngày xanh: 
“chừng nào xe lửa Mỹ bung vành; 
tàu Tây kia liệt máy anh mới đành xa em”*
Ba tôi mất hơn mười
         năm lẻ, anh em tôi vẫn chưa đáp ứng được lời trăng
         trối tha thiết của phụ thân; vì lẽ đêm quê nhà dài,
         dài quá cho tới bây giờ mà sao bình minh vẫn còn diệu vợi.
         Vậy là hằng năm tới ngày giỗ ba, em tôi bay từ Adelaide lên,
         cả nhà đoàn tụ nhắc về kỷ niệm xưa của gia đình.
Phượng, em gái tôi, mang cuồn cát sét kỷ vật
         “ Nửa Đời Hương Phấn” ra hát lại. Thời gian hủy hoại
         dần tất cả. Cuồn băng nhão đi, chỉ còn nghe được câu
         đầu:
“Dù em có thành hôn
         với ai đi nữa, 
thì chị cũng ráng
         về với ..... em!”
Và nước mắt!
đoàn xuân
         thu.
melbourne