THƠ
Trần Chấn Hòa
Houston, Texas
_________________________________________

 

Đất dung thân

Nhiều năm dong rủi đất dung thân

Những sáng mùa đông thấy trời gần

Mây thấp mù sương cơn gió lạnh

Vài ba chiếc lá rụng ngoài sân

Lá úa vàng, nâu đỏ bên đường

Vài cơn gió nhẹ, chút hơi sương

Lề đường cúc dại đua nhau nở
Thu đến lá bay rụng trong vườn

Vườn sau chim hót tiếng líu lo
Hoa cỏ  xinh tươi bướm nhởn nhơ
Trời xanh, mây trắng cơn gió mát
Xuân về ngẩu hứng bút đề thơ

Mùa hè về trên đất tạm dung
Mặt trời chiếu sáng trên không trung
Nắng đổ trên hàng thông xanh ngắt
Nhớ tiếng ve, phượng đỏ vô cùng

Trời buồn, nhà vắng một mình ta
Không tiếng gà trưa cũng nhớ nhà
Ngòai song cơn gió mang mưa bụi
Tiếc thời tuổi trẻ đã đi qua

Rót ly vang đỏ ngồi tưởng nhớ
Đoạn đời dỉ vảng tựa giấc mơ
Có lúc đời trao toàn chén đắng
Lịch sử qua trang lở cuộc cờ

Nhớ bạn bè trôi dạt tứ phương
Có thằng về tới cỏi thiêng đường
Có thằng nặng nợ đời cơm áo
Còn ta tóc bạc vẫn tay không

Cám ơn nhiều đất nước tạm dung
Đã giúp người qua cảnh khốn cùng
Để đàn con cháu nên danh phận
Xin cám ơn lòng người bao dung.

Trần Chấn Hòa

 

Nhớ Cuộc Đời Qua

Chiều đông mây kéo lê thê

Ngoài hiên từng giọt nảo nề rơi rơi

Ngồi đây nhìn gió mưa rơi

Thấy màu hoa cỏ tả tơi úa vàng

Thì ta củng giấc mông tàn

Cuộc đời đầm ấm đã tan lâu rồi

Thời Hoàng Kim đã pha phôi

Còn chờ tới kiếp tái hồi mà thôi

Cuộc đời cát bụi nổi trôi

Bao nhiêu uốc vọng của thời tuổi xanh

Đường qua bao giấc mộng lành

Chìm trong lủa khối chiến tranh điêu tàn

Đường hành quân lắm gian nan

Rừng sâu hiểm trở, đồng hoang tiêu điều

Thương đời góa phụ quạnh hiu

Bạn bè chiến hửu phiêu diêu cỏi nào

Đứng nghiêm, đưa tay lên chào

Tụi bây một thuỏ cùng tao quân hành

Vết thương mất nước chưa lành

Nước thời gian gội tóc xanh bạc màu

Người xưa dong rủi vó câu

Còn ta mấy bận vượt cầu tử sinh

Giờ nơi hải ngoại một mình

Vẩn còn thương áo nhà binh một thời

Chiều dông mưa gió tơi bời

Ngồi đây thương nhớ cuộc đời đã qua

Trần Chấn Hòa

NẰM MƠ THẤY THIỀN SƯ MẢN GIÁC

       Kính tặng Thầy Nguyễn Trung Quân


Ông về cõi Phật đã lâu

Mà ông còn để mấy câu cho đời

Nắng mưa là chuyện ông Trời

Xuân còn hoa nở, hoa rơi xuân tàn

Việc đời là chuyện miên man

Tĩnh ra giấc mộng bàng hoàng làm sao!

Ngày nao xanh tóc có nhau

Chiều hôm nắng xế phai màu mắt xanh

Buồn thay, đời lại vắng tanh

Một mình một bóng loanh quanh trên đường

Cành mai sân trước đọng sương

Đêm qua chợt thấy mới tường lời ông

Nếu tôi đệ tử của ông

Một cây thước bảng chắc lòng nhớ ơn

Như sông như núi giang sơn

Chưa đi thấy vậy! Đi rồi cũng y

Mai sau nếu có ra đi

Theo ông xách túi. Cái gì ở trong?

Ông phang cho một câu thòng

“Quẵng đi, quẵng hết cái còng nhẹ tênh”


Spring Texas, June 5/2007

CÁM ƠN ĐỜI

                                 Kính tặng Thầy Võ Văn Vạn

Bốn mươi năm trường xưa rêu phủ

Thi thư kinh sử đã vàng phai

Thấp thoáng bóng mây ngày xưa cũ

Đêm không giấc ngủ mộng về đâu?

Bục giảng ngày xưa phấn bụi mờ

Bên bờ sông lạnh gió miên man

Hồn mộng giữa ngàn đêm sóng vỗ

Tâm sự chưa vơi nến đã tàn

Có khi giật mình trông ngoảnh lại

Sư, đệ phong trần giữa khói sương

Thương Thầy thức trắng tàn canh mộng

Một đời khổ nạn nợ áo cơm

Nếu có đêm nào nhìn trăng úa

Giọt sương rơi lạnh ướt hồn thơ

Thương những ngày vui xưa đã mất

Đời vẫn lung linh ánh nguyệt mờ

Thôi thì cũng một kiếp nhân sinh

Chiều trông lá rụng rớt đầy sân

Còn cười, còn khóc, còn thương nhớ

Xin “CÁM ƠN ĐỜI” ban phước ân


Spring,
Texas October 2006

ĐI ĐÂU CŨNG NHỚ HOUSTON

         Tặng bạn bè cựu học sinh PTG-ĐTĐ Houston

Đi đâu rồi cũng nhớ Houston
thành phố cao bồi miền Nam nước Mỹ

Mùa hè nóng cháy da

Mùa đông lạnh run lập cập


Chỉ mùa xuân và thu hơi mát mẻ

Mà đi tìm em mãi chẳng thấy đâu

Chẳng lẽ tìm hoài không gặp em sao?

Đi đâu rồi cũng nhớ Houston

Nhớ sân cỏ úa vàng trước nhà vì nắng

Nhớ mấy buội cây trụi lá run run

buồn đứng chơ vơ trong gió rét mùa đông

Nhớ bông cúc dại lẻ loi bên đường vắng

vàng như mơ

như áo em vàng thuở trước bên anh


Đi đâu rồi cũng nhớ Houston

Nhớ những ông bạn già hóm hỉnh

choàng vai đùa vui nói chuyện văn chương

Những ông thisĩ, văn sĩ, chủ nhiệm, chủ bút

đi cày đêm ngày, thở hết ra hơi

Hễ cứ rảnh là thơ văn tuôn ra như nước chảy

Sao mấy bà lại chê “ông già lẩm cẩm”

thuốc có mấy viên phải nhắc nhở uống hoài


Đi đâu rồi cũng nhớ Houston

Nhớ đường Bellaire có Quán Hẹn Hò

Mỗi lần bạn bè gặp nhau mừng rỡ

cười giỡn đùa vui ồn ào như chợ

câu chuyện kéo dài rứt chẳng muốn ra


Đi đâu rồi cũng nhớ Houston

Nóng, lạnh ân tình khó quên muôn thuở

Qua tuổi sáu mươi gặp bạn bè năm cũ

Chung mái trường xưa nên gắng bó thân tình

Đời có câu “Văn kỳ thinh bất kiến kỳ hình”


Nên đi xa gặp người chào hỏi

Ngẩn ngẩn ngơ ngơ như kẻ lạc thiên thai

Khi mộng lớn mộng con một thời tuổi trẻ

Đã tan thành mây khói bay đi

Còn chút đam mê văn chương nên làm văn thi sĩ

Có phải vậy không? Các ông bạn già yêu quí

Mà sao các bà cứ chê, cứ muốn xô ra

Tay này xô ra rồi đưa tay kia kéo lại

Vì sợi dây buộc mấy mươi năm quá chắc, quá dai

Có phải thế không các bà, các chị?


Nên đi đâu rồi cũng nhớ Houston

Và đi đâu rồi cũng nhớ Houston.

Trần Chấn Hòa

Enter supporting content here