Đất
dung thân
Nhiều năm dong rủi đất
dung thân
Những sáng mùa đông thấy trời
gần
Mây thấp mù sương cơn gió lạnh
Vài ba chiếc lá rụng ngoài sân
Lá úa vàng, nâu đỏ bên đường
Vài
cơn gió nhẹ, chút hơi sương
Lề đường cúc
dại đua nhau nở
Thu đến lá bay rụng trong vườn
Vườn sau chim hót tiếng líu lo
Hoa cỏ xinh tươi
bướm nhởn nhơ
Trời xanh, mây trắng cơn gió mát
Xuân
về ngẩu hứng bút đề thơ
Mùa
hè về trên đất tạm dung
Mặt trời chiếu sáng trên
không trung
Nắng đổ trên hàng thông xanh ngắt
Nhớ tiếng
ve, phượng đỏ vô cùng
Trời buồn,
nhà vắng một mình ta
Không tiếng gà trưa cũng nhớ nhà
Ngòai song cơn gió mang mưa bụi
Tiếc thời tuổi trẻ đã
đi qua
Rót ly vang đỏ ngồi tưởng nhớ
Đoạn đời dỉ vảng tựa giấc mơ
Có lúc đời
trao toàn chén đắng
Lịch sử qua trang lở cuộc cờ
Nhớ bạn bè trôi dạt tứ phương
Có thằng
về tới cỏi thiêng đường
Có thằng nặng nợ đời
cơm áo
Còn ta tóc bạc vẫn tay không
Cám ơn nhiều đất nước tạm dung
Đã giúp người
qua cảnh khốn cùng
Để đàn con cháu nên danh phận
Xin cám ơn lòng người bao dung.
Trần
Chấn Hòa
Nhớ Cuộc Đời Qua
Chiều đông mây kéo lê thê
Ngoài hiên từng giọt nảo nề rơi rơi
Ngồi đây nhìn gió mưa rơi
Thấy màu hoa cỏ tả tơi úa vàng
Thì ta củng giấc mông tàn
Cuộc
đời đầm ấm đã tan lâu rồi
Thời Hoàng Kim đã pha phôi
Còn
chờ tới kiếp tái hồi mà thôi
Cuộc đời cát bụi nổi trôi
Bao nhiêu uốc vọng của thời tuổi xanh
Đường qua bao giấc mộng lành
Chìm trong lủa khối chiến tranh điêu tàn
Đường hành quân lắm gian nan
Rừng sâu hiểm trở, đồng hoang tiêu điều
Thương đời góa phụ quạnh hiu
Bạn bè chiến hửu phiêu diêu cỏi nào
Đứng nghiêm, đưa tay lên chào
Tụi bây một thuỏ cùng tao quân hành
Vết thương mất nước chưa lành
Nước thời gian gội tóc xanh bạc màu
Người xưa dong rủi vó câu
Còn
ta mấy bận vượt cầu tử sinh
Giờ
nơi hải ngoại một mình
Vẩn còn
thương áo nhà binh một thời
Chiều
dông mưa gió tơi bời
Ngồi đây
thương nhớ cuộc đời đã qua
Trần Chấn Hòa