ĐÔI LỜI TÌNH NGHĨA
CHO
ĐẠI HỘI
PTG – ĐTĐ
2007 HOUSTON
bài của
GS PHẠM KHẮC TRÍ
Nhóm thực hiện trang
nhà:
Chúng tôi nhận được
Email của Thầy Phạm Khắc Trí từ những ngày đầu tháng 6/2007
nhưng mãi đến hôm nay mới đưa lên trang nhà của chúng
ta được. Định có đôi lời giới thiệu thêm, nhưng
giới thiệu thế nào đây, vì bài viết của Thầy đã
chứa chan quá nhiều tình cảm sâu đậm về Tình Nghĩa ở
đời. Thôi thì xin phép hai đồng môn khi đọc được
Email kèm bài nầy của Thầy, đã gởi đi trên mạng, thay lời
cho nhóm thực hiện trang nhà của chúng ta:
1. Email
của đồng môn Nguyên Nhung viết: “Thầy
ơi! Tại Cô không tin cái tình PTGDTD sâu đến mức nào, nên
năm nay lặn lội theo Thầy đến nơi đến chốn, bây giờ thì
thầy mới chứng minh được bài toán cho cô phải không Thầy?
Em cũng rất vui mừng cho BTC đã thành công trong ngày Đại Hội,
sau một năm sóng gió tơi bời, tình tự PTGDTD vẫn bất diệt
trong lòng mọi người học trò già hôm nay. Kính mến. NN”
2. Email của đồng môn Nguyễn Thiên Long viết: “Kính Thầy P.K. Trí, Lời trần tình của Thầy đã
làm em xúc động xôn xao. Cám ơn những lời thật tình Thầy
đã không ngại ngùng nói ra cùng các em CHS và CGS đồng
nghiệp. Em còn kẹt con còn nhỏ nên đã không đi dự được
đại hội, nhưng lòng cứ mơ màng trong những bgày đại
hội và mức độ nặng hơn sau khi đọc những lời thân thương
của Thầy. Kính chúc Thầy-Cô và quý quyến lắm sức khoẻ.
Thân kính, NT Long”.
Kính mời
quý Thầy Cô, quý anh chị đồng môn và bạn đọc trang
nhà ptgdtdusa cùng đọc và chia sẻ tâm tình của cựu GS.PTG Phạm
Khắc Trí khi tham dự Đại Hội XI-2007 tại Houston Texas Hoa Kỳ.
Nhóm thực hiện
Trang
Nhà PTGDTDUSA
“Gặp nhau,
tay bắt mặt mừng, lời nói là thừa. Mấy ngày họp mặt vừa
qua ở Houston đã thật vui, đã ắp đầy tình nghĩa, và
đã... không còn chỗ cho dù chỉ là “đôi lời tình
nghĩa”. Gửi để mọi người đọc cho vui mà thôi. Thân
kính”.
TRÍ
PHẠM
Tôi vốn không hay nói vì một trong những lý do là biết
mình nói không được hay. Mấy năm gần đây, có đôi
chút thì giờ riêng tư, tôi đã tìm đọc, học hỏi
qua lời hay ý đẹp của người xưa, những mong lời nói sẽ
giúp mình hiểu biết được người nhiều hơn, sẽ khiến
người hiểu biết được mình nhiều hơn, và khiến mình
sẽ hiểu biết được chính mình nhiều hơn, để... thương
nhau nhiều hơn. Nhưng cho đến nay, phải thú nhận là chuyện học
ăn học nói của tôi cũng chưa ra đâu vào đâu cả,
mà hôm nay lại có vài điều muốn được nói, nên
đành phải có lời xin lỗi trước, xin và muốn được
thứ lỗi từ các bậc huynh trưởng đã coi tôi như một
đứa em trong nhà, từ các CHS hai trường PTG và ĐTĐ, dù đã
đổi đời, vẫn lấy cái lễ Thầy trò đối xử với
anh chị em nhà giáo chúng tôi, từ các em học trò, dù đã
bao nhiêu nước chảy qua cầu, vẫn giữ được chút cảm tình
thân ái ngày xưa dành cho một người thầy cũ, và từ
nhà tôi, người bạn đời và cũng là một tấm gương
soi, giúp tôi giữ được mình, để hôm nay còn có thể
nói được vài lời tình nghĩa với các anh chị em mà
tôi hằng kính mến.
Vâng xin được
nói 3 điều
Điều thứ nhất là chúng tôi mới ở Pháp
về tuần trước. Ở Paris, đã gặp được anh Dương Hồng
Đức giáo sư Pháp Văn PTG và em Phạm Minh Toàn CHS PTG 1970 là
con của cố GS Phạm Minh Đức GS Sử Địa PTG. Em Toàn hiện là
Kiến Trúc Sư ở Paris. Em đã dành một ngày nghỉ, lái xe
cho tôi đi Blois cách Paris khoảng 150 km, để gặp gia đình anh Phùng
Quang Lộc GS Công Dân, Việt Văn và Triết PTG. Chị Lộc lại chính
là Chị Phạm Thị Đức Hạnh GS Sử Địa PTG. Không nói
hết được nỗi vui mừng gặp lại nhau ở xứ người sau bao
nhiêu năm xa cách. Các anh chị Đức, Lộc, Hạnh và em Toàn
đều đã có một đời sống ổn định, con cháu học
hành thành đạt, có nhờ tôi chuyển lời thăm hỏi đến
mọi người và cũng bày tỏ sự cảm kích về những hoạt
động kết nối tình đồng môn nghĩa sư đệ của đại
gia đình PTG – ĐTĐ chúng ta ở bên này. Anh chị Đức
và anh chị Lộc ơi, ráng thu xếp qua đây ít nhất một lần
cho vui để người bạn của các anh chị, tuy danh lợi có bao giờ
ham muốn đâu, nhưng người bạn của các anh chị vẫn còn
rất ham được uống café sáng, suốt một tháng liền, do Danh
Nguyệt, đôi uyên ương thật dễ thương của đại gia đình
PTG – ĐTĐ ở Houston khoản đãi như đã hứa, nếu tôi
mời được các anh chị qua đây.
Điều thứ hai là mấy năm
trước đây, vào dịp Tết, nhà thơ Trầm Vân tức là
anh Võ Văn Vạn, GS Toán PTG, từ bên nhà có gửi cho tôi mấy
câu thơ thăm hỏi:
Xuân về nhẹ
gót chân son
Trí ơi 4 túi
thơ còn phấn không.
(Trong thời gian dạy học, tôi được gán cho cái biệt hiệu
là Trí 3 túi, anh Vạn chắc vì quá quí mến nhau, nên đã
cho tôi thêm 1 túi nữa thành Trí 4 túi).
Xuân về nhẹ gót chân son
Trí ơi 4 túi thơ còn phấn không
Trò xưa bạn cũ nhớ mong
Có nghe tình trải suốt lòng mình đây.
Trong xúc động, tôi cũng võ vẽ mấy câu thơ họa lại:
Xuân về ngơ ngẩn lòng son
Hỏi chi thơ phấn có còn hay không
Ngắm thân bèo giạt não lòng
Cuối đời còn chút ấm lòng này đây.
Vâng, chút ấm lòng trong câu thơ chính là điều thứ ba mà tôi muốn được nói
với các anh chị em ở đây hôm nay. Chính
là chút ấm lòng mỗi lần nghe được
tiếng gọi “Thầy ơi!” từ một người học trò cũ hay
nhận được những lời thăm hỏi của các anh chị em PTG –
ĐTĐ từ Đức, từ Úc, từ Canada, từ Anh, từ Pháp, từ các
tiểu bang ở Mỹ... Chính là chút ấm lòng gặp lại
được các bạn và học trò cũ trong ngày họp mặt thường
niên mỗi năm từ 10 năm trở lại đây. Chính là chút
ấm lòng đọc được những dòng chữ thân thương
về một quãng đời bảng xanh phấn trắng ngày trước trong Đặc
San, Bản Tin... Chính là chút ấm lòng nghe được những
hoạt động tình nghĩa thăm hỏi và giúp đỡ CHS/CGS bên
nhà của các anh chị em bên này... Không biết nói gì hơn...
Hy vọng ở những lần họp mặt những năm tới, lời nói của
tôi sẽ được trang trọng hơn, đầy đủ hơn, ý nghĩa
hơn như mong muốn, còn hôm nay, tôi chỉ biết nói như thế
này. Anh chị em chúng ta là những người, sau một quãng đời
sóng gió nổi trôi, vẫn còn ráng đi tìm chút Tình chút
Nghĩa ở nhau để mà sống, tôi nghĩ là chúng ta đã tìm
thấy được chút Tình Nghĩa này ở đây, hôm nay. Xin được
phép cảm ơn Nhóm Houston, nếu không trân trọng thương quí
nhau đến như vậy, thì đã không thể bỏ công sức ròng
rã cả một năm trời chuẩn bị thật chu đáo để có
được mấy ngày họp mặt gia đình thật ấm cúng và
thật thân mật như mấy ngày hôm nay.
Đọc trong sách xưa, có câu “người trí thì
không nói, người nói thì không trí”.
Trong tình anh chị em trong nhà,
tôi đã không ngại là người không trí, chỉ ngại là
mình không nói được hết lời mà thôi. Vậy, xin được
nói thêm một lời nữa. Xin được cảm ơn nhau và xin
được cùng nhau gìn giữ chút tình thân ái này để
được cùng nhau đi trọn con đường Tình Nghĩa ở phần
đời còn lại.
Trân trọng kính chào và cảm ơn tất cả các anh chị
em.
PHẠM KHẮC
TRÍ
Phamid@msn.com
CGS PTG 1968-1975
Houston 05/27/2007