- Anh hoàn toàn đồng ý và chấp
thuận lời đề nghị của Thùy Trang.
Tôi
cho xe đậu lại chiều ngang theo bãi biển dưới hàng dương liễu,
về đêm nhìn ra biển khơi những đóm đèn mờ tỏ
của các thuyền đánh cá như cả một thành phố trên
mặt nước chông chênh. Trên vòm trời có vạn tỷ vì
sao như một bức tranh thiên nhiên êm đẹp diệu hiền khó tả
và làm lòng người có tâm sự buồn đau như Thùy Trang
cũng được trầm lắng xuống dễ chịu hơn trong cảnh nên thơ
hiếm có như đêm nay. Tôi vào xe lấy áo ấm jacket phi hành
để trải xuống bờ biển cho Thùy Trang ngồi dựa lưng vào thành
xe jeep. Trời về đêm vào khoảng tháng sáu nóng bức vì
ảnh hưởng gió lèo thổi qua khi ngồi xuống bãi cát vẩn
còn thấy ấm bàn tọa. Trên bờ biển nhờ đêm nay trời
yên lặng không gió không một đợt sóng, những con dã tràng
hăng say tranh đua nhau xe cát làm từng viên nhỏ như đang vui chơi
trong trời ấm áp.Thùy Trang và tôi ngồi kế bên nhau tâm sự
giữa trời nước mênh mông, mặt biển yên như tờ. Thùy
Trang cất tiếng êm nhẹ :
- Anh có biết không,
Thùy Trang chỉ tay về hướng Bắc, nơi bãi biển nhỏ bé xinh
đẹp nên thơ và kín đáo nầy ngày xưa có những
nàng tiên xuống trần gian để đi tắm biển đó! Nếu ban
ngày mình sẽ nhìn thấy các cánh bông hoa rừng xinh tươi
muôn màu mọc lên từ các kẻ hở đất cát và vách
đá dựa lưng vào Núi Sơn Trà trông rất nên thơ và
một vẻ đẹp thiên nhiên tuyệt diệu. Bức tranh thiên tạo ít
có trên trần gian. Không chừng vì lẽ đó nơi đây ngày
xa xưa các nàng tiên xuống trần để vui đùa cùng sóng
nước biển trong xanh trên nền cát trắng mịn, ngắm nhìn các
vách đá với những hoa đẹp muôn màu. Các nàng tiên
với thân hình đẹp hoàn hảo, dưỡng nghỉ dưới những
tàn cây xanh tươi rợp bóng mát trong mùa nắng hạ, nên
nhân gian mới cho tên rất mỹ miều thơ mộng bãi biển Tiên
Sa.
- Anh cũng mới biết đây, nghe nói ngày
xưa có các nàng tiên giáng xuống trần để vui đùa
sóng nước với cảnh thiên nhiên. Anh không biết các nàng
tiên ngày xưa đẹp như thế nào vì anh lúc đó còn
là hạt bụi nhỏ đang bay lang thang ngoài không gian....nên chưa được
gặp bao giờ. Nhưng có một điều anh chắc chắn rằng các nàng
tiên xuống đây mặc quần áo tắm toàn kiểu rất mắc
tiền hiệu.....No...Kini...
Thùy Trang liền hỏi:
- Em thường nghe nói áo tắm cho phụ nữ là phải
Bikini hay quá lắm...Monokini, chớ còn em chưa bao giờ nghe thứ áo tắm
kiểu No...Kini. Vậy No... Kini là thứ hiệu nào, mặc ra sao vậy anh??
Tôi nhìn Thùy Trang nghiêm nghị giải nghĩa:
- Bi...là hai mảnh, Mono là một mảnh ...... No ..Kini là....
không có mảnh nào hết. Nghĩa là ‘'cuồng trởi''.....
Thùy Trang đôi mắt diụ vợi thơ ngây, không
một lời, với một cử chỉ nhè nhẹ nàng hất cánh tay vào
hông tôi, nhìn tôi mỉm cười đầy trìu mến và nói:
- Anh nầy....
Ngồi bên nhau nàng
kể tôi nghe về gia đình nàng di cư từ Bắc vào Nam năm 1954,
cư ngụ tại Huế. Người cha ngày trước đi lính cho Pháp
vào Nam được đi học ra trường sĩ quan Ðồng Ðế chừng
độ năm mươi tuổi đang làm đại đội trưởng Ðịa
Phương Quân đóng đồn ở quận Điện Bàn tỉnh Quảng
Nam. Hai người anh một người hai mươi ba tuổi đang học trường
kỹ sư Phú Thọ và một người anh hai mươi mốt tuổi kế
Thùy Trang đang học ở trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Ðức, nàng
mười chín tuổi hiện đang ở với cô chú để theo học
trường nữ trung học.....tại Ðà Nẵng và đã thi lớp 12
xong. Năm nay phải vào Qui Nhơn bốn năm nữa cho xong Ðại học Sư
Phạm nên không ở theo gia đình được. Nàng còn hai đứa
em một gái kế nàng 15 tuổi đang bắt đầu vào trung học Ðồng
Khánh và em trai mới ba tuổi. Tôi nhìn nàng cười hóm hỉnh
và nói:
- Ông già còn Gân quá há!!!
nên em mới có đứa em mới ba tuổi đầu?
- Mẹ em đâu có muốn đâu nhưng anh phải hiểu cho đời
lính chiến, lâu lâu ba em mới về thăm nhà mà lỵ... Thả
giàn.
Tôi bảo cho nàng biết về địa
thế ở quận năm, phiá Bắc có núi Sơn Trà, có bãi
biển Tiên Sa, ở phía Ðông có biển Mỹ Khê, ở phía
Tây thạch động Tiên Trú tại núi Ngũ Hành về phía
nam. Cho nên các nàng tiên xuống Tiên Sa tắm biển, lên núi
Sơn Trà thưởng thức trà và đàm đạo, rồi về thạch
động Tiên Trú... để ngủ qua đêm.. Ngọc Hoàng đã
dành một chổ....rất tiện lợi cho các nàng Tiên xuống trần.....
Tôi ngừng ở đây....Thùy Trang nhìn tôi mơ
màng trìu mến hỏi:
- Tiên xuống trần,
rồi để làm gì....nữa hở anh...???
-
Thì các nàng Tiên đi...nghỉ mát.Vacation...và có một nàng
tiên mới nhìn dễ mến , nhìn lâu thêm yêu.... Nàng lỡ
tay đập bể bình nước của Ngọc Hoàng cho đem theo uống chớ
sợ nước trần gian ô nhiểm nên bị đày ở lại và
hiện giờ hình như đang lang thang....ở bãi Tiên Sa trong đêm nay...
Và...tôi ngưng ở đây...Trang nhìn tôi hỏi:
- Nàng tiên đang lang thang.... làm gì ở đâu
hở anh???
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt
ngây thơ dịu hiền của Thùy Trang, rồi thả tầm mắt ra biển
đông:
- Nàng Tiên đang.... đang.....ngồi
kế bên anh đây chắc đúng rồi thì phải? Chớ còn gì
nữa...phải không em.
Nàng mỉm cười e
lệ nhìn tôi và bảo...
- Anh sao khéo nói...
Hai đứa chúng tôi cười bên nhau trong đêm
thanh vắng giữa trời nước mênh mông. Nàng dựa đầu vào
vai tôi hơi thở nhè nhẹ thơm và trìu mến ngước nhìn
tôi.... Tôi luôn thận trọng và thương nể những người
con gái tôi gặp lần đầu tiên...đó là tánh của tôi
không bợp chợp không lợi dụng. Chúng tôi đứng dậy thả
dài theo bãi biển, tôi kể chuyện ra đây nhận nhiệm vụ mới
ở căn cứ KQ Ðànẳng. Mấy người bạn dẫn đi chung quanh cho
biết dân tình, anh thấy địa hình của khu nầy rất hữu tình
thật đẹp. Phía bắc có núi Sơn Trà, có bãi biển
xinh xinh đẹp nên thơ Tiên Sa, bên ngoài có biển Mỹ Khê,
bên phía trong có núi Ngũ Hành toàn đá cẩm thạch...
Có chùa Non Nuớc, có thạch động Tiên Trú, xa hơn nữa theo
tỉnh lộ lần về phía nam có quận Ðiện Bàn.
Tiếng Ðiện Bàn vừa dứt, chúng tôi đang đi, Thùy
Trang đứng lại xoay qua nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng thoáng
buồn và thốt lên lời hơi rung động:
-
Anh cũng biết Ðiện Bàn nữa sao?
Thùy Trang
quay trở về lại hướng xe Jeep đang đậu, tà áo trắng bay phất
phơ, bước đi khập khểnh, chiếc khăn tay che vào miệng để
khỏi bật lên thành tiếng khóc. Tôi bàng hoàng bước theo
Thùy Trang và cất tiếng xin lỗi:
- Thùy
Trang em, nếu anh có nói gì không phải và chạm phải vào đời
tư và tâm sự u buồn của em. Anh xin muôn vàn tạ lỗi vậy!!
Nàng vẫn khóc thút thít và nói thì thầm
bên tai tôi:
- Trời ơi!! Em khổ lắm anh Tuyền
ơi!!! Em khổ lắm!!!!
Khi đến xe Jeep chúng
tôi ngồi xuống, nàng tựa lưng vào tôi dù rằng Thùy Trang
đang cắn chặt chiếc khăn tay vẫn còn khóc, bờ vai run run và
than thở trong tiếng nấc:
- Trời Phật ơi!!! Ðiện
Bàn ơi!! Tại sao lại xảy ra cho đời con phải khổ thế nầy???
Tôi khuyên Thùy Trang:
- Trong đời
ai cũng có lầm lỡ, đừng mang theo mãi trong lòng để càng
ngày càng lớn nặng tâm tư làm em khổ thêm thôi. Em hãy
nói ra đi để được vơi bớt sự đè nén lòng
mình trong muôn một.
Thùy Trang càng nấc
lên nhiều hơn, tôi tiếp tục khuyên nàng:
- Nói đi em, nói đi em, để anh chia xẻ cùng em cho vơi được
nỗi tâm sự buồn đau trong tận cùng của con tim.
Sau một hồi, tiếng nấc lần bớt lại, Thùy Trang ngước
nhìn tôi,với hai dòng lệ nóng tràn dâng chan hòa lên khóe
mắt với khuôn mặt nặng trĩu buồn đau và nói:
- Em chưa lầm lỗi trong đời, em chỉ là người con gái trời
bắt phải khổ đau thôi. Vết thương đó còn lưu mãi
trọn đời, khi em tắm dòng nước mát chảy vào càng đau
nhói vào tim, thay quần áo đụng vào còn ê ẩm xót xa
và khi nhìn xuống càng buồn hận não lòng cho đời người
con gái. Em sẽ mang nó mãi mãi trọn đời cho đến hơi thở
cuối cùng khi em đi về miền Miên Viễn...
Thùy
Trang bắt đầu kể:
- Mùa hè 1962, lúc bải
trường, nếu em chịu nghe lời và cùng đi với mẹ về Huế
thì việc chắc không xảy ra. Em được Dì mời cùng đi
chung vì em nóng lòng muốn xuống Ðiện Bàn để gặp thăm.....
- Chắc em nôn nóng đi gặp người tình muôn
thuở hay người yêu suốt đời của em chớ gì???...
Thùy Trang nghe tôi hỏi bắt đầu khóc ra tiếng trở lại....
- Không đâu anh....
-Hoặc Thùy
Trang lỡ gặp một chàng đẹp trai mộng tưởng sở khanh nào
đó, phá đời trinh nữ, rồi gã quất ngựa truy phong để
hận muôn đời trong lòng người trinh nữ phải không em???
- Không phải đâu anh!!! Em đi xuống thăm ba.... bằng
xe đò...
- Trời ơi!!! Người cha nào tàn
nhẫn vô lương tâm vậy, con gái xuống thăm mà để hận
lòng tủi nhục suốt đời cho con vậy???
-
Không phải như anh tưởng đâu... nghĩ vậy làm thêm đau
lòng Trang...Xe đò xuống gần đến quận Ðiện Bàn còn
cách chừng hai cây số đến chỗ ba em đóng đồn Ðiạ
Phương Quân. Thấy có lính ra chận xe, hành khách tưởng
đâu Địa Phương Quân trạm xét hỏi như thường lệ,
nào ngờ đâu chúng nó lùa tất cả mọi người xuống
trong đám rừng....
- Chắc lính ÐPQ chúng
nó làm hỗn hại đời trong trắng của em phải không??? Cho anh biết
đồn ở đâu, nếu có một cơ hội nào bay ngang qua anh gởi
tặng cho chúng nó vài trái bom 500 cân nhắc nhở anh em đừng
hãm hại dân lành, phải bảo vệ sinh mang tự do và đời sống
của họ.
- Không đâu ...Tím 1 ơi!!! Đó
là tụi lính việt cộng đang định tấn công đồn ba em
đó... và phi cơ khu trục bay đến yểm trợ. Chiếc phi cơ đầu
bắn một loạt súng, phi cơ thứ hai vừa nhào xuống... ngưng bắn
lại kéo lên, may là không thả bom.
Tới
đây Thùy Trang ôm ngực, càng sùi sụt khóc lớn trong tiếng
thở than...
- Sao Trời Phật không cho lằn đạn
hôm đó nhích thêm chừng một phân nữa đi thẳng vào
xuyên tim em chết tức khắc trong giây phút... Như vậy sướng cho
đời con gái của em hơn. Sao trời lại bắt đời người con
gái phải mang vết đau và tật suốt đời... và phận sự
làm mẹ trong tương lai không còn đủ khả năng nữa.
Vì khi Thùy Trang đang chơi vơi trong biển đau khổ
tột cùng như muốn tìm ai chia sẻ và nâng đỡ tinh thần.
Nàng không ngần ngại trịt áo dài và áo nịt xuống một
phần để lộ rõ ra trên bộ ngực hai bầu sữa của Thùy
Trang không còn nguyên vẹn vì viên đạn lạc vô tình. Chỉ
còn để lại những vết thẹo sần sùi lồi hủn vì đường
may không khéo tay của các y tá bịnh viện. Tôi siết chặt Thùy
Trang trong vòng tay, tim như đứng lại, thiếu nhịp không đủ chuyển
máu đi nên đóng băng toàn thân, toát mồ hôi lạnh.
Ðời sao quá nghiệt ngã để tôi rơi vào một tình huống
phũ phàng ngang trái thế nầy.
Nỗi đau
buồn cùng cực của người nữ học sinh ngây thơ vô tội
vì chữ hiếu đi thăm cha mà nên nổi nầy...đang dày xéo
con tim tôi. Lời nguyền và tinh thần trách nhiệm của đời phi
công Khu Trục là bảo vệ dân lành đang cắn xé và nghiến
nát tâm cang tôi, sẽ pha hòa lẫn vào dòng máu tôi cho đến
trọn đời. Tôi cắn môi đến rỉ máu để khỏi bật
tiếng khóc. Nhưng hai giòng nước mắt âm ấm rơi từ từ
xuống trên lòng ngực Thùy Trang, không chỉ mong để chia bớt và
xoa dịu phần nào vết thương đau ngàn đời trên người
trinh nữ, mà mong hòa lòng hối hận mông lung đang tràn ngập
đời phi công khu trục của tôi... với tâm sự người con gái
trời bắt khổ đau.
Sau những tiếng Thùy
Trang thở than, nào là Tím 1 ơi!!! Phi cơ khu trục đến...bắn loạt
súng đầu...phi cơ thứ hai nhào xuống.....ngưng bắn ...kéo lên...đã
kéo trả tôi trở về với dĩ vãng...
Ngày
X tháng Y, năm 1962...vào một buổi chiều hè....Panama gọi phi vụ khẩn
cấp... Tiếng Bạch Ðằng gọi ...Phi Hổ Tím....Hình ảnh...Người
áo trắng...Ðiện Bàn...đi khấp khểnh tay ôm ngực đầy
máu tà áo sau bay phất phới...đã theo đuổi tâm hồn tôi
trong hai năm qua. Giờ đây tôi gặp được người bằng da bằng
thịt, người nữ sinh nạn nhân của chính tay tôi và phận
sự của đời trai tôi không làm tròn cho đất nước để
bảo vệ dân lành. Chính tôi là thủ phạm và chịu trách
nhiệm viên đạn vô tình đã để lại vết hằn trên
thân thể của người trinh nữ vô tội giữa hai lằn đạn
bạn và thù. Tại sao cao xanh quá trớ trêu và thần linh trên
quả đất tròn rộng lớn nầy, đã xui khiến cho tôi gặp
lại nạn nhân đau khổ mà chính tay tôi gây ra. Thùy Trang cài
nút áo lại sau mấy giọt nước mắt ấm xót đau thương,
ăn năn hận tủi rơi vào vùng đỉnh cao chiến thuật của
Thùy Trang. Nàng ngước mặt lên: - - Tím 1 cũng khóc để
chia sẻ nỗi đau buồn vô tận của tâm tư cùng Trang phải không??
- Ðúng vậy, nhưng anh xem đó không chỉ là
phần thân thể thầm kín của Thùy Trang, mà nơi tượng trưng
lòng đất mẹ bị cày nát vì những vết bơm đạn
đau thương hằng ngày chính các anh phải mang đi để ngăn
giặc chặn thù trên mảnh quê hương đất Việt miền Nam.
Trời đã quá khuya hơn hai giờ sáng rồi, muôn
vạn vì sao đang chớp trên nền trời, gió im lặng. Cảnh vật
như chìm đắm vào tâm tư đau buồn của Thùy Trang hòa
cùng nỗi lòng tan nát vì trách nhiệm của người phi công
khu trục trong thời chiến tranh tương tàn của đất nước Việt.
Thôi chúng mình về đi em, Thùy Trang lên xe, tôi rồ máy trực
chỉ nhà nàng. Chừng năm phút sau tôi ngừng lại trước cửa
một nhà khá khang trang, cổng vào có giàn hoa thiên lý và
hoa lài tỏa một mùi hương thơm dìu dịu làm dễ chiụ
lòng người trong đêm khuya thanh vắng. Trước khi bước xuống
xe Thùy Trang bảo:
- Nếu vì chuyện của em
làm buồn lòng Tím1 đêm nay, Thùy Trang xin tạ lỗi cùng Tím
1. Bước xuống xe nàng đi vòng qua bên trái chỗ tôi lái
xe đứng sát bên nhìn tôi và nói :
-
Một lần nữa xin cám ơn Tím 1 đã cho Thùy Trang một đêm
tâm sự đầy tình người.
Tôi chúc
lại Thùy Trang mau thành cô giáo sư đẹp của miền Sông Hương
Núi Ngự. Nàng mở cổng hàng rào đi vào gần đến cửa
nhà, tôi biết thế nàoTrang cũng trở ra. Cái ví của nàng
còn nằm dưới ghế xe tôi, lẹ tay tôi móc túi sau quần lấy
trọn bao thơ mà lương của tôi vừa lãnh hồi chiều nhét
vào chiếc ví của Thùy Trang. Em trở ra đứng áp sát bên
tôi, ngước mặt nhìn tôi với đôi mắt ngây thơ như
đang chờ đợi. Tôi lắc đầu nhẹ, lòng tôi ngỗn ngang.
Tôi đang cầm chiếc ví, tôi trao cho Trang, nàng nói cám ơn và
hôn nhẹ vào bên má trái của tôi rồi thoăn thoắt đi
vào nhà. Tôi nói vói theo khi Thùy Trang khi vào đến cổng:
- Anh có gởi cho em món quà trong ví.
Tôi rồ xe chạy đi, Thùy Trang chạy trở ra cổng và còn
đứng trông theo cho đến khi xe quẹo vào tỉnh lộ. Tôi vẫn
còn thấy màu áo trắng và sẽ theo đuổi hồn tôi trọn
kiếp người. Ngày mai, sau khi đi bay về nhận được tờ thư
của Thùy Trang do Phi Hổ Vàng 3 Nguyễn Du đem đến, nàng có đôi
lời cám ơn Tím Một và sẽ dùng món quà trọn cho năm
học tới ở trường Sư Phạm Qui Nhơn.
Tháng
sáu 1964 tôi đổi về làm chỉ huy trưởng Căn Cứ Tân Sân
Nhứt tôi không theo dõi Thùy Trang cho đến năm 1972, khi ra nhận lãnh
Căn Cứ 60 Chiến Thuật KQ Phù Cát do Mỹ trao lại, trong chương trình
Việt Nam hóa chiến tranh. Tôi có dịp ra thăm Căn Cứ KQ Ðà
Nẵng gặp lại Thiếu tá Nguyễn Du, cho biết Thùy Trang đã ra Trường
Sư Phạm và làm việc tại Qui Nhơn về thăm gia đình ngoài
Huế miền An Cựu vào dip Tết Mậu Thân, cả gia đình đã
bị thảm sát, chỉ trừ có người anh thứ ba còn sống mà
không biết bây giờ đang phiêu bạt nơi đâu.....