Chiều Québec
. . .
Thơ
Nguyên Nhung
Trời mây vương mối sầu vạn cổ
In dấu thềm xưa những bước chân
Québec
một chiều ta ghé đến
Chút buồn,
chút nhớ, chút bâng khuâng . . .
Những hạt mưa
rơi hè phố vắng
Cung đàn trầm lắng
buồn lâng lâng
Trên nóc giáo đường
chim vỗ cánh
Nghe vọng từ xa tiếng nguyện
cầu
Ta đến rồi đi chiều vọng tưởng
Tiếng lòng lạc lõng giữa đâu đâu . . .
. . . . . .
Đừng bước vội để chiều thôi
lờ lững
Nhanh làm chi đâu đuổi kịp
hoàng hôn
Dăm khách lạ dừng chân hè
phố vắng
Hoa thầm thì kể chuyện bốn trăm
năm
Có ai biết những nẻo đường xuôi
ngược
Rồi một ngày phố nhớ dấu
chân xưa
Góc phố buồn hiu rớt những giọt
mưa
Mưa thánh thót rung bản đàn năm
cũ
Ngó quanh quất tìm người quen phố
lạ
Mà sau lưng là tượng đá vô
tri
Trước mặt dập dìu bao bóng người
đi
Lâu đài cổ có còn ai trong đó?
. . . . .
Thôi hãy vui với những gì trước
mặt
Đừng ngoảnh nhìn hoang phế ở sau lưng
Thành phố buồn tuổi đã bốn trăm năm
Đã thấu hiểu những nỗi buồn trôi giạt
Đôi mắt ướt rưng rưng chiều nắng nhạt
Nhìn hàng cây dăm chiếc lá rơi rơi
. . . . .
Có chút nắng ửng hồng nơi góc phố
Sau cơn mưa trời lại đẹp như mơ
Những lâu đài nghiêng bóng xuống dòng sông
Có ai biết đời cũng nghiêng như bóng?
Giữ được không bức chân dung ngày cũ
Bụi thời gian hoen ố bóng hình xưa
Những rộn ràng cuả sớm nắng chiều mưa
Cũng lặng lẽ mỉm cười nơi góc phố . . .
Bánh xe lăn đưa chiều qua dốc nhỏ
Cuối con đường thấp thoáng bóng hoàng hôn
. . .
Kỷ niệm ghé
thăm Québec 400 năm
Muà hè 2008
Nguyên Nhung