|
|
|
thơ Nhất Dạ Cần Thơ CHS Phan Thanh Giản 68-75 _________________________________________________
CHIA SẼ
Chiếc gánh nhỏ trên vai trĩu
nặng
Mặc thời gian
nào kể sớm trưa Thương
chồng con nào quản nắng mưa
Thân lao khổ không hề em trách móc
*** Tình nghĩa nặng chia vai em gánh Dẫu đời em gian khổ lắm
chua cay Nào kể chi mái lá
tranh nghèo Cơm dưa hẩm
, gừng cay muối mặn
***
Thương chồng con bởi lỡ thời lỡ vận
Chí anh hùng vùi lấp bởi vì
đâu Con nước kia hết
cạn lại đầy Đời
còn đó , mình còn đây nào biết
*** Lòng em vẫn yêu anh tha thiết Sá gì đâu , em nào
kể gì đâu !!!
NHẤT DẠ BUỒN
Phố vắng đèn vàng soi bóng nhỏ
Em đi về cô lẻ giữa đêm đen
Lối mòn xưa một bóng đã quen
Dòng
nước mắt âm thầm em nức nở
***
Đời cô phụ bao đêm trăn trở
Giữa
đời xuân có cả một trời đông
Giấc chiêm bao mà cứ ngở ngàng
Hình bóng củ chập chờn trong giấc mộng
***
Anh yêu hỡi ! Người em mới gặp
Ngỡ mùa Xuân trở lại giữa trời đông
Nào ngờ đâu duyên phận má hồng
Một lần nữa em làm người cô phụ
***
Gió ngoài trời nghe sao lồng lộng
Gió trong lòng cô động nỗi ưu tư
Em ngồi nghe hoa úa trăng phiền
Dòng lệ thắm bao đêm em vẫn khóc
NHẤT DẠ
|
|
|