HOÀNG THỊ TỐ LANG _____________
Má tôi và vầng trăng
ngày cũ
Những ngày ở VN đêm
nào tôi cũng ngồi nói chuyện với Má suốt cho đến khi Má
bắt đầu thời công phu lúc 10 giờ. Ở cái tuổi 90 Má tôi
vẫn còn yêu thơ như thuở nào, Má vẫn còn làm thơ, bài
nào làm xong Má hay đọc cho tôi nghe, tôi nhớ hoài bài Đêm
trăng buồn của Má. Tôi biết vầng trăng ngày cũ đã xa
Má lâu lắm rồi. Trăng đã buồn theo đời Má từ cái
ngày tháng Tư năm ấy. Từ cái ngày Ba bỏ Má mà đi.
Má ngược xuôi, xuôi ngược một thân một mình nuôi đàn
con dại, sống với đồng lương cô giáo $50 mỗi tháng nhỏ
nhoi của tôi. Áo góa phụ choàng lên đôi vai gầy guộc của
Má buồn hơn theo năm tháng, theo vận nước nổi trôi. Ngày
ấy trong đêm một mình tôi hay nghe Má khe khẽ ngân nga mấy câu
thơ của ai nghe mà đứt ruột:
Chẳng biết thuở nào trăng hết xanh
Sương buồn như lệ hết long lanh
Bao giờ mây biếc thôi say gió
Tôi hết vương mang một ảnh hình
Mấy
câu thơ Má ngâm tôi không cầm được nước mắt. Tôi
biết Má nhớ Ba. Má nhớ ngày xưa của Má. Vầng trăng xưa
của Má đâu rồi.? Ôi vầng trăng xưa ai xẻ làm đôi.
Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường. Rồi trăng buồn hơn. Trăng
lẻ loi hơn từ lúc con của Má lần lượt bỏ Má mà đi.Trong
hoàn cảnh hiện tại, quê nhà không còn là nơi chốn để
dung thân, những đứa con của Má như những cánh lục bình
trôi dật dờ tới những bến bờ xa lạ...
Má - một người con gái quê xưa, ở
thập niên 20 - 30, mà tâm hồn Má rất khác thường, không
giống như những người cùng tuổi tác thế hệ của Má.
Nếu nói Má thuộc cả quyển Chinh Phụ Ngâm thì dễ có mấy
ai tin. Nhưng sự thực là như thế. Sau tháng 4 năm ấy Má khóc,
má ôm cả chồng sách cũ đem vào ruộng nhà Ngoại chôn
dấu. Má nhờ người đào hố, rồi Má bỏ xuống cái
khạp lớn và chất những cuốn sách mà một thời Má yêu
quí. Xong rồi Má cứ phập phồng lo. Rồi Má sợ đủ thứ.
Má sợ bị xét nhà bị ghép tội cất giữ văn hòa phản
động, Má lại đem lên và ngồi một mình trong đêm đốt
từng trang sách mà nước mắt rưng rưng. Má bảo tôi Má
sợ không thể giữ được quyển Chinh Phụ ngâm nầy và bằng
mọi cách Má phải học cho thuộc để mà còn dù ở
trong hoàn cảnh xấu nhứt không thể giữ được Nó, và
chỉ trong thời gian ngắn Quyển Chinh Phụ Ngâm đã được cất
giữ bên Má suốt đời suốt kiếp. Để rồi trong những đêm
trường tĩnh mịch một mình trong đêm Má ngân nga những câu
trong chinh phụ ngâm nghe thật não nùng ai oán
Chàng thì
đi cõi xa mưa gió
Thiếp
lại về giường cũ chiếu chăn
Đoái trông theo đã cách ngăn
Tuôn màu mây biếc trải ngần núi xanh...
Má tôi không giống như các bà Má cùng
tuổi Má. Má ăn mặc rất là giản dị. Một cái áo
bà ba trắng với chiếc quần đen là đủ rồi. Thế mà
tâm hồn Má trẻ lắm. Chị em tôi hay đùa với nhau bằng một
niềm hãnh diện khôn cùng - Má mình mà -. Vâng Má mình
là thế đó. Má thích làm thơ. Má thích đọc thơ.
Má thích nói chuyện thơ văn với những người trẻ tuổi.
Ngày xưa lúc còn đi dạy, bạn bè tôi đến nhà hay
được má làm cà phê phin cho uống và cùng Má nói
chuyện thi văn. Ai nói thơ đến đâu, má nói tới đó.
Má như trẻ lại trong cái thế giới thi ca của Má. Những Vũ
Hoàng Chương, Nguyễn Bính và nhất là TTKH. Đó là những
dòng thơ mà Má tôi yêu thích. Bài nào Má cũng
nhớ, cũng thuộc không sót một câu. Tôi thích ngồi nghe Má
đọc thơ. Má nói thơ. Sau 75 Má làm thơ nhiều hơn. Bài
thơ một lần mà Má đến Kinh làng Thứ Bảy tìm tôi
sau chuyến đi năm ấy, mới đó mà đã 35 năm.
Sóng nước mênh mông thuyền
bé nhỏ
Vượt đường
gian khổ đến thăm con
Từng
không lớp lớp mưa rơi xuống
Thấm ướt bờ mi lệ tủi hờn
Đã bốn
mươi ba năm qua. Tiếng tụng kinh của Má vẫn đều đều
trong đêm trường thanh vắng. Chẳng biết câu kinh, tiếng kệ có
làm cho Má tôi phôi pha chuyên ngày tháng cũ? Quên đi rồi
chuyện nước non?
Ôi! Vầng trăng ngày ấy của Má
đâu rồi? Có ai khâu dùm tôi lại miền ký ức xưa chở
về cho Má ánh trăng của một khoảng đời yêu dấu cũ...
Hoàng
thị Tố Lang
Thế là tôi lại lỗi hẹn. Cái
lỗi hẹn đã bao nhiêu lần. Tôi cũng không hiểu tại sao nữa.
Lần nào cũng như lần nào Visa, Passport, hành lý đã sẵn
sàng và quyết định cuối cùng là ở lại thôi không
về nữa. Nhà tôi lắc đầu thở dài khẽ bảo "Em làm
sao ấy, cứ về như mọi người đã về, đừng nghĩ
ngợi gì nữa có hơn không!
Tôi lại lỗi hẹn với người ở
bên nhà. Ở lại thành phố buồn tẻ nầy đón thêm cái
Tết ly hương của những đứa con lưu lạc. Tôi nhớ một câu
hát nào đó xa lắm rồi "nếu mai không nở em đâu biết
xuân về hay chưa".
Tôi hát nho nhỏ và nước mắt chực
rơi. Xứ người mai cũng không có và mùa xuân Tết về
cũng nào có thấy. Trời Winnipeg cuối tháng Giêng buồn tênh.
Bên trong cửa sổ nhìn ra tuyết trắng cả bầu trời. Trong những
ngày cuối năm lòng tôi quanh quẽ hơn bao giờ hết. Những nhớ
nhung quay quắt tưởng chừng muốn điên lên được. Tưởng
là tất cả đã ngủ yên. Tưởng là phận đời ngày
xưa đã xếp lại nhưng không, tất cả vẫn còn đó.
Vẫn nằm yên đó. Chỉ cần một câu nói, một lời ca,
một ảnh hình nào đó tất cả sẽ hồi sinh; như sáng
nay trước giờ đến sở nhà tôi bảo:
"Em ở nhà lau dọn bàn thờ, nấu cơm để chiều
nay mình cúng mời Ông Bà về ăn Tết, và 12 giờ trưa em
nhớ phone cho mẹ chúc Tết. 12 giờ trưa bên nầy là giao thừa ở
Vịêt Nam..." Cả một khung trời dĩ vãng trở về, những lớp
sóng xưa đã chỗi dậy: Giao thừa, cơm chiều cuối năm. Nhớ
ngày xưa mẹ tôi thường hay nói "Đi đâu thì đi,
ngày tư ngày Tết buổi cơm chiều cuối năm đứa nào cũng
phải có mặt ở nhà. Tôi vẫn nhớ lời mẹ dạy song đứa
con lưu lạc vẫn chưa về trong chiều nay... Tôi nhìn lên bàn thờ
xem còn thiếu cái gì nữa không. Tôi muốn làm những gì
mà ngày xưa mẹ tôi đã làm. Tôi cũng hầm một nồi
khổ qua nhồi thịt, làm mấy lọ dưa cải chua ăn kèm với thịt
kho nước dừa. Nồi thịt kho của mẹ tôi ngày xưa thì còn
có cá lóc béo ngây và thêm vài chục trứng vịt. Tôi
còn nhớ hồi còn nhỏ ngày đầu năm chẳng bao giờ tôi
dám đụng đũa tới cái hột vịt mẹ tôi rất ngạc
nhiên vì món nầy là món tủ của tôi. Mẹ cứ hỏi
"Sao con không ăn hột vịt đi, mẹ kho riu riu, hột vịt thấm ngon lắm
con à". Tôi cứ bảo "Nhiều món quá mẹ để từ từ
cho con", nhưng sau nầy mẹ mới vỡ lẽ ra tôi sợ ăn hột vịt
đầu năm sẽ xui trọn năm vì chị Hai tôi đã nói với
mẹ "Chắc nó sợ đầu năm làm bài bị ăn trứng vịt
đó mẹ" Từ đó về sau ngày Tết mẹ không còn ép
tôi ăn hột vịt nữa. Tối đêm qua tôi cũng đã gói
dăm đòn bánh tét và mấy chục bánh ít. Vừa gói
mà vừa khóc, khóc ngon lành như chưa bao giờ được khóc.
Tôi muốn dựng một cái Tết quê hương nơi xứ người
mà tôi có dựng được đâu. Những hân hoan, rộn ràng
của năm xưa có còn đâu nữa. Chị em tôi đâu còn
quay quần bên mẹ để đón xuân về. Đứa ở Mỹ, đứa
ở Canada, đứa ở tận Úc Châu xa tít. Nhà tôi ngồi xuống
bên tôi vỗ về, anh là người hơn ai hết hiểu được
tâm trạng của tôi trong chiều nay "Làm chi cho cực vậy em, ngoài
chợ có bán đủ cả, mua về cúng có sao đâu". Anh nói
thế chứ anh đã phụ tôi làm cái giò thủ bao tử từ
mấy ngày trước. Anh cùng các con tôi xúm xít bên tôi
lau lá, cột dây. Con Ty con gái lớn của tôi chợt nói "Sao mẹ
làm nhiều thứ quá" Tôi trả lời cũng như ngày xưa mẹ
tôi hay nói "Tết mà con". Mẹ tôi con đông năm nào cũng
thế mẹ gói cả hơn 50 đòn bánh tét, bánh ít thì
cả trăm. Mẹ hay bảo "Tết nhất phải có đồ ăn đầy
nhà con biết không." Hồi còn nhỏ trong số các chị em tôi
tôi là đứa hay quấn quít bên mẹ để được, mẹ
sai vặt. Tôi gật đầu bảo "Con biết" mà thực ra tôi có
biết gì đâu, tôi đâu có nghĩ như mẹ, cái trí
óc non nớt của tôi ngày ấy tôi chỉ nghĩ ngày Tết có
thức ăn nhiều để ăn cho thỏa thích thế thôi.
Nhà
tôi đang sửa sọan để cúng cơm chiều 30 Tết, trên bàn
thờ đèn đuốc sáng choang, mâm ngũ quả lóng lánh đủ
màu đủ sắc. Các con tôi phụ Bố bày thức ăn lên bàn
thờ. Nhà tôi thắp nến, đốt nhang, ngọn nến lung linh, mùi nhang
thơm của Nhật Bản nhè nhẹ một mùi hương thanh thóat. Không
khí vừa trang nghiêm mà vừa buồn bã. Tôi nghe lòng rưng rưng,
không cầm được giọt lệ khi nghe nhà tôi lâm râm khấn
nguyện "vợ chồng con và các cháu có chút cơm canh xin rước
ông bà hai bên nội ngọai về đây ăn tết với gia đình
chúng con". Thấy mẹ khóc, mấy đứa con tôi không hiểu chuyện
gì cũng òa khóc theo, nhà tôi mắt đã đỏ hoe tự bao
giờ.... Ôi! Cái tết ly hương sao mà buồn vậy. Thằng út đến
bên tôi thỏ thẻ "Mẹ nhớ bà ngọai phải hông mẹ."
Vâng
đêm nay tôi nhớ mẹ tôi hơn bao giờ hết. Thế mà tôi
xa mẹ tôi hơn hai mươi năm rồi. Ngày ra đi tóc hãy còn
xanh. Bây giờ tóc đã bạc màu. Mẹ tôi một mẫu người
đàn bà miền nam hiền lành đôn hậu song có một tâm
hồn tuyệt vời. Tâm hồn mẹ tôi ướp bằng thơ văn, bằng
nhạc. Mẹ không học nhiều chỉ đến bằng tiểu học ngày
xưa nhưng ở mẹ là cả một rừng sách vở có quyển nào
của Tự Lực Văn Đòan mà mẹ không đọc. Một người
con gái quê sinh ở thập niên 20-30 mà tư tưởng rất hòa
đồng với thế hệ tôi. Bạn bè dạy cùng trường với
tôi rất qúi mẹ, lần nào đến nhà cũng được mẹ
pha caphê phin cho uống và cùng mẹ nói chuyện thi văn. Mẹ rất
yêu thơ Nguyễn Bính. Ngày còn nhỏ mẹ thường ru tôi ngủ
bằng những bài lục bát dễ thương của Nguyễn Bính. Thơ
Nguyễn Bính bài nào mẹ cũng thuộc. Chẳng biết mẹ có tâm
sự gì không mà mẹ đọc bài "Lỡ bước sang ngang"
thật là não nùng.
Trời mưa ướt
áo làm gì
Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng
Người ta pháo đỏ rượu
hồng
Mà
trong lòng chị một vòng hoa tang.
...
Nhưng em ơi một đêm hè
Hoa soan nở xác con ve hoàn hồn
Dừng chân trên
bến sông buồn
Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang...
Nguyễn Bính
(Lỡ bước sang
ngang)
Theo lời mẹ tôi kể có lần Nguyễn Bính xuống
Rạch Giá, mẹ tôi đã lén ngọai để đi xem buổi ngâm
thơ mong nhìn thấy mặt nhà thi sĩ, tài hoa mà mẹ từng mến
mộ. Tôi ghẹo mẹ: Chắc Nguyễn Bính, đẹp trai lắm hở mẹ.
Mẹ cười thật dễ thương và nói: Nguyễn Bính mặt rỗ
chằng hà. Nhưng không vì thế mà ngai vị thần tượng sụp
đổ trong lòng mẹ. Có lẽ từ sự đam mê ấy mẹ làm
thơ rất hay, những dòng thơ mang âm hưởng của Nguyễn Bính
rất nhiều mà mẹ không học từ trường lớp nào cả.
Thế rồi biến cố 30-4 xảy đến như một tai trời ách
nước. Mẹ lại gồng gánh nuôi chồng nuôi con, nước mắt
mẹ đã thấm con đường thăm nuôi từ Nam ra Bắc.
Con Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc
nỉ non.
Mẹ là hiện thân của Cái Cò
Tản Đà năm xưa. Ba đi rồi một thân một mình mẹ bương
chải ngược xuôi để nuôi đàn con dại. Lúc ấy đồng
lương cô giáo 50$ một tháng của
tôi làm sao có thể thay Ba để nuôi sống gia đình. Sau một
thời gian bán buôn ế ẩm mẹ về ngọai bám víu mảnh vườn
của ngọai ở ngọn Vàm Trư Rạch Giá mong kiếm miếng cơm đắp
đổi qua ngày. Sáng sớm mẹ đi, chiều tối mẹ với về.
Hôm nào mẹ về trễ chị em tôi đứng ngồi không yên,
lo cho mẹ đi đò qua sông có chuyện gì không, mẹ mà có
bề gì tôi mới làm sao đây. Có hôm tối mịt, đèn
đường đã lên mẹ mới về đến nhà với gánh
hàng kĩu kịt trên vai đủ thứ trái cây để hôm sau đem
ra chợ bán. Thế mà mẹ cũng không quên gói về mấy khúc
cá chiên, một nhúm tép rang cho các con, chị em tôi mừng biết
bao nhiêu khi có thức ăn cho buổi cơm chiều. Giọng mẹ tràn đầy
thương yêu "Ăn cơm đi con". Nhìn các con ngồi ăn tôi
nghe mẹ thở dài rồi mẹ rấm rức khóc...
Sống trong chế độ
hiện tại các em tôi phải gia nhập vào đội ngũ văn nghệ
phường khóm để khỏi phải đi lao động. Bài hát thịnh
hành nhất vào những ngày đầu giải phóng vướng vấn
chút nhiều tình cảm lãng mạn là bài Trường Sơn Đông,
Trường Sơn Tây. Em tôi chơi đàn Mandoline tuyệt vời. Có hôm
vừa đàn nó vừa nghêu ngao hát "Cùng mắc võng trên
rừng Trường Sơn hai đứa ở hai đầu xa lạ, đường ra
trận mùa nầy đẹp lắm Trường Sơn Đông nhớ Trường
Sơn Tây". Mẹ kêu em tôi đến vừa khóc vừa nói:
Mẹ khổ lắm con ơi, thương mẹ về nhà con đừng hát mấy
bài nầy nữa... nữa. Cái tình nước non đầy ắp trong tâm
hồn mẹ. Lúc nầy mẹ làm thơ nhiều lắm. Hai chị lớn của
tôi đã đi lấy chồng trước 75, ngòai tôi ra mẹ đâu
còn ai để tâm sự các em tôi còn nhỏ quá. Mẹ chỉ
biết trang trải nỗi lòng bằng những dòng thơ đa sầu đa cảm
của mình. Làm xong bài nào mẹ cũng đọc cho tôi nghe. Tôi
hỏi mẹ sao không chép vào vở. Mẹ lắc đầu và không
trả lời câu hỏi của con gái. Có bài thơ của mẹ mà
tôi nhớ mãi dù đã mấy chục năm qua.
Người
đã xa rồi ta nhớ mong.
Niềm
riêng canh cánh ở bên lòng
Sầu dâng lai láng buồn man mác.
Dặm liễu mờ xa ai ruổi dong
...
Ta cố quên đi ngày tháng cũ
Cho lòng vơi bớt nỗi đau thương
Nhưng nhìn non nước màu tang
tóc
Lạnh buốt tim ta
mấy đọan trường
...
Chẳng biết thuở nào ta trở
lại.
Sống thời tươi
đẹp thuở xa xưa
Nụ
cười đượm nở trên môi thắm
Chẳng lệ chia tay chẳng tiễn đưa
Mơ ước chỉ là mơ ước thôi
Thời gian đã xóa giấc mơ
đời
Giờ đây
thực tại buồn, thương lắm
Muôn vạn niềm đau hận chơi vơi
...
Ta sống âm thầm trong tiếc thương
Muôn người vượt sóng lướt trùng
dương
Chân mây xa
thẵm xin cầu nguyện
Cho
người mạnh tiến chốn biên cương
Và
mong một sớm trời tươi nắng
Muôn vạn người đi quay trở về
Phất phới tung bay cờ chiến thắng
Đẹp tình non nước trọn
tình quê
Tôi kính phục mẹ tôi vô cùng. Trong
cuộc sống dầu sôi lửa bỏng thế mà mẹ còn cả một
tấm lòng cho non nước. Từ mẹ tôi đã học được tình
quê hương. Mẹ đã vạch ra lý tưởng cho chị em tôi theo
đó mà đi. Ngày còn trẻ mẹ yêu biết bao nhiêu là
kháng chiến mùa thu. "Mùa thu rồi ngày 23 ta đi theo tiếng ca sơn
hà nguy biến" Thế rồi kháng chiến mùa thu đã làm vỡ
mộng biết bao tâm hồn yêu nước. Ngày ấy mẹ cũng gia nhập
vào đòan thể "Phụ Nữ Tân Văn" Có lần ngoại kể
chuyện về mẹ cho tôi nghe và ngoại cười "Chẳng biết mẹ
mầy giống ai" ý ngọai nói là mẹ không giống ngoại song
tôi thầm cám ơn Trời Phật đã ban cho tôi một người
mẹ thật tuyệt vời như thế.
Ôi! Cả một trời kỷ niệm dấu yêu
tôi đã bỏ lại nơi quê nhà. Tôi không ân hận đã
bỏ mẹ mà đi. Chỉ buồn cho hòan cảnh của quê hương không
cho phép mình ở lại. Hai mươi mấy năm qua mà hình ảnh buổi
sáng tiễn biệt năm nào vẫn còn đây. Mẹ như chết đứng.
Nước mắt dầm dề, không nói nên lời khi tôi ôm mẹ thốt
lên lời giã biệt. Tôi không chịu đựng nổi, nấn ná
thêm phút giây nào nữa tôi sẽ bỏ cuộc. Tôi sẽ ở
lại. Tôi buông mẹ ra, đi thật nhanh như trốn, như chạy. Sau lưng
tôi, tôi nghe tiếng mẹ đứt đọan "Thôi ở lại đi
con, để các em con tụi nó đi một mình, con đi mẹ khổ lắm." Tôi
đã mềm lòng cùng lúc ấy hình ảnh run rẩy của mẹ
trong đêm khuya vắng khi nghe tiếng gõ cửa trổi lên. Mẹ giục hai
em tôi chui ngay xuống cái khạp chôn dưới chân giường để
trốn. Lúc ấy chính quyền trong tỉnh đang phát động chiến
dịch "Thanh niên thi hành nghĩa vụ quân sự". Tôi nói thật
nhỏ, thu hết can đảm, nói lời sau cùng "Mẹ yên tâm,
rồi con sẽ về mà". Nơi bến đò Ông Dình Ký
Rạch Giá buổi sáng hôm ấy lại tiễn người đi. Thuyền
từ từ tách bến. Qua làn sương mỏng ban mai tôi nhìn quê
nhà lần cuối cùng. Thuyền càng ra xa thành phố chỉ còn là
một chấm nhỏ, nhỏ dần và khuất hẳn, chỉ còn nghe tiếng
máy đuôi tôm nổ phành phạch cùng tiếng sóng vỗ vào
mạn thuyền. Tôi ngồi bệt xuống khoang thuyền ôm mặt khóc nức
nở...
Thế là tôi xa mẹ từ buổi sáng hôm ấy. Đã
hai mươi mấy năm trôi qua tôi vẫn chưa một lần về thăm
chốn cũ. Tôi vẫn biết mẹ buồn lắm khi tôi lại thêm một
lần lỗi hẹn. Có chọn lựa nào mà không mất mát đâu.
Tôi nghe lòng thanh thản hơn khi viết xong những dòng nhật ký sau
cùng trong đêm nay. Như một món quà cho mẹ, cho quê hương
bỏ lại.
Đêm nay nơi phương
trời viễn xứ xa cách quê nhà ngàn trùng sóng nước biết
bao nhiêu người cùng một tâm sự như tôi đang sửa sọan
đón thêm một mùa xuân lạnh lùng nơi đất khách. Bao
nhiêu giọt lệ ngậm ngùi ứa ra trong giờ phút giao thừa.
Xin gửi về mẹ, về quê hương những
giọt lệ chung tình của con nơi ngàn dặm xa xôi...
HOÀNG THỊ TỐ LANG
_____________________________________________________
Thu về cho tôi nhớ
Kính
dâng hương hồn cô Dương thị Hồng Diễm - Vị Thầy mà
tôi hằng thương mến.
HTTL
Đêm qua dễ chừng đến 2
giờ tôi mới chợp mắt được, vậy mà 6 giờ sáng tôi
đã thức giấc. Tung chăn dậy. Tôi khép nhẹ cửa phòng bước
ra ngoài. Không thể ngủ thêm nữa nhất là buổi sáng chủ
nhật. Cái thói quen đã từ bao năm nay là như thế. Một buổi
sáng chủ nhật cho riêng mình. Tôi thích một mình như thế
nầy trong sáng nay. Bên tách cà phê. Hớp từng ngum nhỏ tôi
đưa mắt nhìn qua song cửa. Thành phố tôi ở gió nhiều quá.
Đêm qua gió ơi là gió. Không ngủ được, tôi nghe cả tiếng
gió lùa qua khe cửa. Lá vàng sáng nay rụng nhiều quá, phủ
đầy sân. Trải vàng khắp lối đi. Mùa thu đã về tự
bao giờ.
Tôi đến
thành phố nầy cũng một buổi chiều thu của 30 năm về trước.
Lạc lỏng. Bơ vơ. Chiếc áo khoác của cơ quan từ thiện cho
không đủ ấm. Từng cơn gió lướt qua cho lá vàng bay, cho
tôi co ro, cho tôi bậm môi, buồn tủi. Một chút ngậm ngùi nào
đó cho tôi nghe mằn mặn bờ môi. Lá vàng cả thành
phố. Lá bay trong gió. Tôi ngất ngây trước cái đẹp não
nùng của mùa Thu xứ người mà lần đầu tiên tôi
nhìn thấy trong đời.
Rạch Gíá quê tôi
hai mùa mưa nắng, cho tôi say mê mùa Thu qua sách vở, qua bài
Gỉang văn đầu tiên của năm xưa mới bước vào ngưỡng
cửa Trung Học "Hàng năm cứ vào cuối Thu lá ngoài đường
rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc.
Lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường...
Buổi mai hôm ậy. Một buổi mai đầy sương thu và gió lanh.
Mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi dẫn đi trên con đường
làng dài và hẹp. Con đường nầy tôi đã quen đi lại
lắm lần nhưng lần nầy tự nhiên tôi thấy lạ Cảnh vật
chung quanh đều thay đổi vì chính lòng tôi hình như có
sự thay đổi lớn. Hôm nay tôi đi học". Cái áng văn
mượt mà ấy đã theo tôi suốt chặng đường
học sinh cho mãi đến ngày hôm nay và hình ảnh cô giáo
sư trẻ tuổi vơí vóc dáng nhỏ nhắn, xinh xinh và với
bài Giảng văn đầu tiên đã ướp hình ảnh mùa thu
vào tâm hồn tôi từ thuở ấý và suốt 3 năm liên
tiếp của bậc Trung học tôi đã được nghe từ cô, say mê
nhừng mùa thu tuyệt vời của bao thi nhân mà Cô đem vào
lớp học như
"Trận gió thu phong rụng lá
vàng.
Lá bay hàng
xóm lá bay sang
Vàng
bay mấy lá năm già nữa
Hờ
hững ai xuôi thiếp phụ cháng" (Tản Đà)
Ngày đó trong những bài thơ mùa Thu tôi yêu nhứt ngày
ấy là Tiếng Thu của Lưu Trọng Lư. Chỉ một bài thơ thật
ngắn mà lãng đãng cả một trời thơ mộng.
"Em
nghe chăng mùa Thu.
Dưới
trăng mờ thổn thức.
Em
nghe chăng rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu.
Trong lòng người
cô phụ
Em nghe chăng rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác.
Đạp trên lá vàng khô.
Rồi từ Tiếng Thu Cô dẫn học trò đi vào thế giới của Chinh
phụ ngâm
Hồn tử sĩ gió ù ù thổi.
Mặt
chinh phu trăng dõi dõi dòi soi.
Chinh phu tử sĩ mấy người.
Nào ai mạc mặt nào ai gọi hồn"...
Tôi bồi
hồi xao xuyến với cả một trời kỷ niệm đi về...Hay buồn hơn
Thu về, se sắt cõi lòng ly biệt của Tản Đà Nguyễn Khắc
Hiếu
Từ vào thu đến nay
Gió thu hiu hắt
Trăng
thu đẹp
Sương thu lạnh, khói thu xây thành
Lá thu rơi
rụng đầu ghành
Song thu đưa lá bao lần biệt ly...
Mùa thu về! Cho sáng nay tôi
nhớ Cô vô chừng là nhớ. Nhớ từng câu thơ cô đọc.
Nhớ cô với gió thu. Nhớ cô với bàng bạc trăng thu. Nhớ
cô với đôi mắt tròn xoe, xinh như búp bê. Nhớ Cô với
những dòng thơ đa cảm đa tình. Không biết cô ngày áy
có tâm sự gì không mà sao những vần thơ cô đọc sao mà
tha thiết quá:
"Em là gái bên song cửa.
Anh là mây bốn phương trời" (LTL)
hay não nùng
hơn với:
"Đưa người sao không đưa
qua sông.
Sao có tiếng sóng ở trong lòng.
Bóng chiều không thắm không vàng vọt.
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong... (Thâm Tâm)
hoặc Mõi mòn của Thanh Tịnh
mà hai câu cuối của bài thơ giọng cô chùn xuống, hụt
hẩng, nào nề...
Ngựa hồng đã tới bên hiên.
Chị ơi trên ngựa chiếc
yên vắng người.
Dươi ánh mắt của con bé học
trò lớp Đệ Thất thôi mà từ ngày ấy tôi đã
xem cô như một thần tượng. Cho tôi dệt ước mơ. Cho có
lần tan học về nhà tôi thỏ thẻ với Má "Má ơi sau
nầy lớn lên con sẽ làm Cô Giáo nghe Má". Rồi bao năm trôi
qua. Ươc nguyện ngày còn thơ đã thành tưu.Tôi đã
trở lại trường xưa làm cô giáo như Cô. Tôi đứng
trên bục giảng như cô ngày nào và tôi say sưa đọc
biết bao lần bài giảng văn của Thanh Tịnh năm xưa cho học sinh của tôi
mỗi khi niên học mới bắt đầu.
Sau 1975, đắt
nước đổi thay. Tôi và Cô còn ở lại. Cô trò tôi
vẫn đến trường đi dạy như xưa. Nhưng bài giảng văn
năm xưa tôi không còn có lần đọc cho học trò nghe ở
buổi tựu trường nữa. Cuộc sống hiện tại là đầu
tắt mặt tối, là vật lộn với miếng cơm manh áo, là chắt
chiu từng giỏ đồ đi thăm nuôi, là những chuyến tàu ra khơi
đi tìm một nơi chốn dung thân ở một vùng trời lạ xa khác.
Những chiếc áo dài xinh đẹp một thời của Cô của tôi
đâu rồi. Còn đâu hình ảnh con nai vàng ngơ ngác năm
xưa. Cho đến năm 1978 lúc đó phòng Giáo Dục Tỉnh triệu
tập một buổi gặp gỡ tất cả thầy cô giáo với nhà
thơ Lưu Trọng Lư. Buổi chiều đó nơi tầng dưới của
trường NguyễnTtung Trực cũ lần đầu tiên tôi diện kiến
tác giả của Tiếng Thu. Bằng tất cả niềm tự tin nhà thơ
giới thiệu mình bằng sự nhắc nhở bài Tiếng thu năm xưa
với mọi người .Tôi còn nhớ ông bảo "Có lẽ trong tất
cả các bạn có mặt trong hội trường hôm nay tôi nghĩ không
ai là không có lần nghe qua tiếng Thu của Lưu Trọng Lư". Hội
trường vỗ tay như một lời chào mừng nhà thi sĩ mà lân
đầu tiên mọi người gặp mặt. Tác giả đọc lại bài
thơ xưa mà từng câu, từng chữ như ru hồn người về
một bến bờ mộng mơ năm nào mà giờ đây đã như
xa xôi lắm rồi. Ôi mùa Thu ngày ấy đã xa. Chỉ còn chăng
chút dư hương ngày tháng cũ. Tác giả bảo đó là
bài Tiếng Thu 1 được sáng tác năm 1939 trước Cách Mạng
mùa thu. Thời gian sau tác giả ý thức được về hình
ảnh của người thanh niên trong chế độ mới ông đã sáng
tác môt bài cũng là Tiếng Thu. Đó là Tiếng thu 2. Tôi
còn nhớ bài thơ như sau
Mắt bàng hoàng
khóc trước mảnh gương
soi
Xa chưa... Xa chưa
cánh bèo trôi dập dờn sóng
nước
Hết rồi những đau buồn đêm trước
Lá vàng không rụng nữa
lá vàng ơi
Và con nai vàng
không còn ngơ ngác nữa em ơi....
Cả hội trường im phăng phắc. Tác giả
đọc lại từng câu và và nhấn mạnh đến tai sao "con nai
vàng không còn ngơ ngác nữa". Tác giả nói nhiều lắm.
Cái phân tích. Cái lập luận sắc bén nhuốm màu sắc chính
tri, đứng trên lập trường của XHCN làm mọi người hụt
hẩng. Tôi tự hỏi "Bài thơ một phần nào có phải chăng
là nỗi lòng của tác giả. Ngay câu mở đầu của bài
đà cho ta thấy ngay cái khắc khoải, niềm đau của chính mình
khi nhìn lại mình trước mảnh gương soi...Tôi không muốn nhắc
lại. Tôi chỉ thấy thương cảm. Một chút tội nghiệp nào
đó cho thân phận con người trong một chế độ. Cái bẽ
bàng của người cầm bút. Phải bẻ gãy ngòi bút để
sinh tồn. Có người nghe xong bài thơ trên bảo nhỏ với nhau rằng
tiếng thu đã chết. Tác giả của con nai vàng ngơ ngác năm
xưa thật sự đã chết rồi. Còn đâu Lưu Trọng Lư của
Vầng trăng lên mái tóc mây
Một hồn thu tạnh,
mơ say hương nồng.
Mắt em là một dòng sông
Thuyền ta
bơi lặng trong dòng mắt em. (Trăng lên, LTL)
Cô tôi cũng có mặt trong buổi chiều hôm
ấy. Tôi không hiểu Cô nghĩ sao về bài thơ ấy. Riêng tôi
con nai vàng ngơ ngác ngày xưa mãi mãi vẫn còn. Tiếng thu
xưa và nhừng sáng tác của Lưu Trọng Lư thời tiền chiến
vẫn sống mãi trong lòng mọi người vì tôi nghĩ rằng chế
độ phi nhân bản hiện tại không thể nào tạo được
một LTL với những áng thơ tuyệt vời như thế, bằng chứng bài
thơ Tiếng Thu 2 của ông hình như không có lần đươc nhắc
nhở đến. Có thể theo cách diễn giải của người dân
miền Nam bài thơ như một lời oán trách chế độ từ 2
câu mở đầu của bài thơ chăng và như nói lên tâm
sự và nỗi lòng của người dân Việt Nam sau cuộc đổi
đời của đất nước. Tôi chỉ suy luân như thế và có
thể vì như thế bài thơ không được phổ biến rộng
rãi và dường như không mấy ai biết đến và đã
chìm vào lãng quên của mọi người.
Từ đó đến nay cũng hơn
30 năm. Chẳng biết các Thầy cô hiện diện trong buổi nghe thơ LưuTrọng
Lư có còn nhớ chăng bài thơ ấy. Riêng tôi, tôi xem buổi
hôm xưa đó như là một kỷ niệm cho môt lần được
gặp nhà thơ mà mình hằng mến mộ. Thế thôi. Tôi chỉ
biết và đọc thơ ông, yêu thơ ông của ngày tháng cũ.
Tôi không cần biết và không cần tìm hiểu các sáng tác
sau nầy của ông.
30 năm qua. Dòng đời biết bao thay đổi.
Tôi lưu lạc xứ người đã bao năm. Sáng nay nghe thu về tôi
chạnh lòng nhớ chuyện xa xưa. Tôi nhớ cô. Mấy năm trước
lúc cô còn sinh tiền, có lần tôi nghe kể lại có người
học trò Rạch Giá xưa về quê thăm nhà có ghé thăm
Cô. Cô không nhớ anh học trò đó là ai nhưng Cô lại
hỏi "Ở Canada mà em có biết TốLang không? Tố Lang cùng
ở bên ấy". Tôi nghe người bạn thuật lại mà nghe lòng
rưng rưng và tự hỏi. Không biết Cô còn nhớ bài luận
văn đầu tiên của tôi ở năm Đệ Thất mà Cô cho
điểm cao nhất và Cô đọc cho cả lớp nghe không? Bây giờ Cô
tôi đã ra người thiên cổ. Ngày cô ra đi tôi không có
ở bên nhà để thắp cho cô nén hương đưa tiễn sau
cùng, nhưng cô ơi bài Giảng văn của Cô ngày nào vẫn
còn đó. Mùa thu và những dòng thơ văn lãng mạn cô
gieo vào tâm hồn em ngày thơ vẫn còn đó, dù em đi tận chân
trời góc biển nào. Em vẫn nhớ. Cô ơi...
Đất khách Mùa thu 2010
HTTL
ĐỌC & NGHE 1 TRUYỆN NGẮN HAY:
Chuyện Một Người Mang Tên Nguyễn Thị Di Tản
- tác
giả Hoàng Thị Tố Lang
Nghe đọc truyện
& Nhạc:
Tên tôi là Nguyễn thị Di
Tản. Cái họ Nguyễn của tôi đã chứng tỏ tôi là người
Việt Nam chính hiệu con nai vàng. Song có điều tôi là đứa
bé Việt Nam chào đời ở một miền đất lạ xa - đảo
Guam- một nơi chốn thật lạ lẫm với quê hương tôi. Theo lời
mẹ tôi kể tôi chào đời vào những tháng ngày buồn
thảm nhất của miền Nam Việt Nam. Tôi đã nằm trong bụng mẹ,
theo mẹ trên con đường di tản của dân tộc tôi. Tôi đã
là một chứng nhân của lịch sử. Tiếng khóc chào đời
của tôi ở một quần đảo nơi quê người đã giúp
mẹ tôi nhiều can đảm vượt qua những thử thách, gian truân
của cuộc đời. Tôi đã là Nguyễn Thị Di Tản từ ngày
ấy. Thế mà đã hơn một phần tư thế kỷ kể từ 30
tháng 4 năm ấy. Thế mà đã 35 năm qua...
Đã 35
năm qua. Tôi đã lớn. Đã trưởng thành nơi miền đất
tạm dung của một tỉnh lỵ miền Tây Canada. Thành phố Winnipeg buồn
hắt hiu như tâm sự "Người di tản buồn" của mẹ. Mẹ
rất yêu bản nhạc "Người di tản buồn" của Nam Lộc. Ngày
còn bé, bằng bài hát ấy mẹ đã ru tôi ngủ. Riết
rồi tôi quen với từng lời ca tiếng nhạc. Mẹ bảo đêm nào
không nghe bài hát ấy tôi không ngủ. Đến lúc tôi bập
bẹ biết nói mẹ dạy tôi hát. Tôi vừa quấn quít bên
mẹ vừa đỏ đẻ hát:
Chiều nay có một người
đôi mắt buồn
Nhìn xa xăm về quê hương rất xa
Chợt
nghe tên Việt Nam ôi thiết tha
Và rưng rưng lệ vương mắt
nhạt nhòa
Bạn ơi đó là người di tản buồn
Ngày
ra đi lặng câm trong đớn đau.
Rồi đêm đêm hằn lên
đôi mắt sâu
Thời gian đâu còn những phút nhiệm mầu
Cho tôi xin lại một ngày, ở nơi nơi thành phố cũ
Cho tôi
xin lại một đời, một đời sống với quê hương
Cho tôi
đi lại đoạn đường, hàng cây vươn dài bóng mát
Cho tôi yêu lại từ đầu, bên người yêu dấu ngày xưaChiều
nay có một người di tản buồn
Nhìn quê hương còn ai,
hay mất ai ?
Còn bao nhiêu thằng xông pha chiến khu ?
Và bao nhiêu
nằm trong những lao tù ?
Ở đây có những chiều mưa rất
nhiều !
Nhiều hơn khi hành quân trong tháng mưa
Buồn hơn khi
rừng khuya vang tiếng bom
Ngày vui ơi giờ đâu nước không còn
Cho tôi xin lại một lần, ở nơi tôi dừng quân cũ
Cho tôi
xin lại bìa rừng, nơi từng chiến đấu bên nhau
Cho tôi xin
một lời chào, chào bao nhiêungười đã khuất
Cho tôi
xin một mộ phần, bên ngàn chiến hữu của tôi !
Tôi hát như sáo. Mẹ hát sao tôi hát
theo vậy. Mẹ bằng lòng lắm. Dần dà tôi có thể hát được
cả bài. Bạn bè của mẹ đến nhà chơi mẹ,đem con sáo
của mẹ ra khoe. Mẹ bắt tôi hát. Mỗi lần hát xong các bác
các cô, bạn của mẹ ai cũng đều rươm rướm nước
mắt. Có lần tôi thỏ thẻ hỏi mẹ "Sao con hát hay mà mẹ
với các bác lại khóc". Mẹ ôm tôi vào lòng và
nói "Bao giờ con lớn con sẽ hiểu tại sao". Cái trí óc
non nớt ngày ấy của tôi mơ hồ cảm nhận có một điều
gì khác thường ở mẹ, một cái gì mất mát lớn lao
trong đời mẹ. Những lúc rảnh rỗi, sau giờ cơm chiều mẹ dạy
tôi nói, tôi đọc:
-Con là người gì ?
-Dạ thưa
con là người Việt nam
-Con tên gì ?
-Con tên là Di Tản
-Con có yêu nước Việt Nam không ?
-Con yêu Việt Nam lắm !
Tôi đã thuộc nằm
lòng những câu mẹ dạy. Tôi đã quen thuộc với cái tên
Di Tản. Tôi thấy tên tôi nó ngồ ngộ, dễ thương làm
sao. Đến lúc tôi lên năm, mẹ dắt tôi đến một ngôi
trường tiểu học ở gần nhà để ghi tên đi học. Từ
ngày còn bé tôi chỉ loanh quanh ở cái apartment mẹ ở mà thôi.
Chung cư nầy đa số là người Việt nam. Lần đầu tiên đến
trường, một khung cảnh mới, người mới. Các học sinh cùng
lớp với tôi hoàn toàn là những khuôn mặt lạ xa. Cô giáo
cũng thế. Không giống mẹ. Không giống các bác, các cô
đến chơi nhà mẹ. Lúc mẹ chào cô giáo ra về. Tôi
ở lại trường với tâm trạng thật lạc lõng, bơ vơ. Tôi
muốn khóc. Tôi muốn theo mẹ ra về làm sao. Tôi ngồi cô đơn
một góc lớp. Cô giáo rất trẻ, đến bên tôi nhỏ nhẹ
hỏi
- "What is your name ?".
Tôi cúi mặt, bặm môi chừng như
rướm máu, lí nhí đáp bằng cái giọng Việt Nam đặc
sệt -Dạ .. Di Tản. Cô giáo chừng như không hiểu, cô xem lại
quyển sổ và hỏi lại tôi -your name is Đaithen. Tôi lắc đầu
và lập lại "Di Tản". Cả lớp rộ lên cười. Tôi
bật khóc. Tôi khóc ngon lành như bị ai ức hiếp. Sau buổi học,
mẹ đến đón tôi về. Trên suốt quãng đường từ
trường về nhà Tôi lặng thinh, không nói một điều gì
cả với mẹ. Mẹ âu yếm hỏi tôi "Con đi học có vui không".
Chừng như tôi chỉ chờ mẹ hỏi, Tôi òa lên khóc và
bảo:
- Sao mẹ không đặt cho con một cái tên nào dễ kêu
như Helen, như Cindy hay Linda như tụi nó mà mẹ đặt tên con là
Di Tản. Cô giáo đọc không được tên con, mấy đứa
cùng lớp tụi nó chọc ghẹo con.
Mẹ tôi dịu dàng, từ
tốn bảo:
- Con có biết cả nước Canada nầy có biết bao nhiêu
là Helen, là Cindy không con. Còn tên Di Tản chỉ có mỗi một
mình con. Con không thấy con đặc biệt sao con. Con phải hãnh diện vì
cái tên rất là Việt Nam của con mới phải. Tôi nũng nịu
pha một chút hờn dỗi:
- Mà cô giáo đọc là Đaithen
mẹ thấy có kỳ không ?
Mẹ trìu mến đưa tay vuốt tóc
tôi, hiền hòa khẽ bảo:
-Tại cô giáo không biết cách
phát âm của ngươì Việt Nam mình đó thôi. Con phải
đọc lại cho cô biết rồi từ từ cô sẽ đọc đúng.
Giọng mẹ thiết tha hơn, chùng xuống, sũng đầy nước mắt.
-Mẹ đã mất tất cả rồi con ơi. Mẹ chỉ còn cái tên
Việtnam mẹ gửi cho con. Con có biết như thế không ?
Đầu óc
của một đứa bé lên năm làm sao tôi hiểu đuợc hết
những gì mẹ nói, song tôi biêt mẹ buồn lắm. Có một cái
gì làm cho mẹ khổ tâm lắm. Tôi cảm thấy ân hận. Tôi
ôm mẹ, hôn me, và bảo:
- Con xin lỗi mẹ. Con làm mẹ buồn
lắm phải không mẹ.
Tôi thấy mắt mẹ long lanh ngấn lệ.
- Không phải đâu con, con của mẹ ngoan lắm.
Đó là câu chuyện ngày lên năm của
tôi. Mãi cho đến những năm sau nầy tên tôi vẫn là một
đề tài cho lũ bạn chọc ghẹo. Cái chọc ghẹo cho vui chứ không
có một ác ý nào cả. Lúc tôi vào Highschool tôi đã
lớn lắm rồi. Tôi đã hiểu những u uất của đời me. Tôi
thương mẹ hơn bao giờ hết. Thấm thoát mà tôi đã là
cô gái 18. Soi gương tôi cũng biết mình đẹp lắm. Mẹ
không cho tôi cắt tóc ngắn. Cả trường con gái mái tóc
dài chấm lưng với khuôn mặt Á Đông của tôi vẫn là
một đề tài nổi bật nhất. Lại thêm cái tên Di Tản
nữa. Lúc nầy tôi không còn buồn mỗi lần bị giáo sư
đọc trật tên. Bạn bè tôi, những đứa quen nhau từ lớp
mẫu giáo đến giờ được tôi huấn luyện cách phát
âm nên đọc tên tôi đúng lắm. Tụi nó bỏ dấu còn
lơ lớ nhưng tạm được. Nhưng mỗi lần bắt đầu một
niên học mới, tên tôi lại là một tràng cười cho lũ
bạn cùng lớp mỗi khi các giáo sư mới gọi tên tôi. Giáo
sư nào cũng thế. Ngập ngừng một hồi lâu rồi mới đọc.
Tôi cũng không nín cười được cái giọng như ngọng
nghịu của một giáo sư người Canada đọc một cái tên
lạ quơ lạ quắc chưa bao giờ thấy và gặp trong lịch sử dân
tộc. Trên tay cầm bài Test của tôi, ngập ngừng rồi vị thầy
gọi "Đai then". Cả lớp ồ lên một loạt " Oh, my god". Vị
giáo sư lúng túng, đảo mắt nhìn quanh lớp. Cả lớp nhao
nhao lên như bầy ong vỡ tổ. Chừng như tụi nó thích những
dịp như thế để câu giờ, "nhứt quỉ, nhì ma, thứ ba học
trò" mà. Con Linhda ngồi cạnh, hích nhẹ cùi chỏ vào tôi
và khẽ bảo:
-Ditan, ổng đọc sai tên mầy rồi kìa, mầy
sửa cho ổng đi.
Tôi đỏ mặt. Tôi chưa kịp nói gì
cả thì tụi con trai ngồi sau lưng tôi ào ào lên như chợ
nhóm " Ditản, Ditản not Đai then". Vị giáo sư lúc đó
mới vỡ lẽ ra, mới biết là mình phát âm sai, ông gục gặt
đầu nói lời xin lỗi và lập lại "Ditản Ditản".Lúc
nầy tôi không còn nhút nhát như ngày xưa nữa. Bạn bè
tôi Tây Tàu, Canadian nữa đều "cứu bồ" tôi mỗi lần
có tình trạng như trên vừa xảy ra. Dần dà mọi người
gọi tên tôi rất ư là dễ thương. Đến bây giờ nhớ
lại những lời mẹ nói với tôi ngày nào, tôi hãnh diện
vô cùng về cái tên mẹ đã cho tôi. Tôi thương mẹ
vô cùng. Cái đất nước Việt Nam khổ đau muôn chiều đã
gắn liền với mẹ tôi như hình với bóng trong cuộc đời
lưu lạc xứ người hơn một phần tư thế kỷ. Một điều
mà tôi có thể khẳng định rằng "dù hoàn cảnh có
thể tách rời mẹ ra khỏi quê hương, nhưng không có một
hoàn cảnh nào tách rời quê hương ra khỏi tâm hồn mẹ
được". Mẹ sống như chờ đợi, như mong mỏi một điều
gì sẽ đến. Có lần tôi bắt gặp mẹ ngồi một mình
trong đêm, tay mân mê, vuốt ve bức ảnh bán thân của bố tôi.
Mẹ vẫn nuôi hy vọng Bố còn sống và sẽ có lần gia đình
tôi laị đoàn tụ như xưa. Nhưng định mệnh đã an bài.
Sau khi nhờ một người bạn làm ở Usaid đưa mẹ con tôi di tản.
Bố hứa Bố sẽ gặp lại mẹ sau. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng
Bố bảo sao, mẹ nghe vậy. Một mình mẹ bụng mang dạ chửa mẹ
đã lên phi cơ, theo đoàn người di tản và mong có ngày
gặp lại Bố. Nhưng niềm hy vọng đó đã vơi dần theo năm
tháng cho đến một ngày mẹ được tin Bố đã nằm
xuống nơi trại cải tạo. Mẹ như điên loạn. Rồi mẹ tỉnh
lại. Mẹ biếng cười, biếng nói. Cuộc sống của Mẹ đã
thầm lặng bây giờ càng thầm lặng hơn xưa. Ngoài giờ ở
sở. Về nhà cơm nước xong, trò chuyện với tôi đôi lát
rồi Mẹ vào phòng. Cái khoảng đời quá khứ ngày xưa.
Những kỷ niệm ngọc ngà ngày nào của Bố và Mẹ như
chút dấu yêu còn sót lại. Thời gian không làm nhạt nhòa
mà ở Mẹ không một hình ảnh nào mà Mẹ không nhớ.
Mỗi lần nhắc tới Bố, Mẹ như trẻ lại. Mắt Mẹ long lanh ngời
sáng. Mẹ kể cho tôi nghe chuyện tình của cô sinh viên Văn khoa
với chàng thủy thủ Hải Quân. Tôi thuộc nhiều bài hát
Việt Nam lắm nên tôi ghẹo Mẹ "Mẹ và Bố giống em hậu
phương còn anh nơi tiền tuyến quá". Ngoài tình mẹ con ra,
tôi như một người bạn nhỏ để Mẹ tâm sự, để
Mẹ trang trải nỗi niềm nào là "con biết không Bố hào hoa
và đẹp trai lắm .. v.v... và v.v...Tôi nịnh Mẹ:
-Bố không
đẹp trai làm sao cua được Mẹ.
Mẹ cười thật dễ thương.
Một điều mà tôi biết chắc chắn rằng không ai có thể
thay thế hình bóng Bố tôi trong tim Mẹ. Tôi không ích kỷ. Song
điều đó làm tôi yên tâm hơn. Tôi muốn cùng Mẹ
nâng niu, giữ gìn những kỷ niệm dấu yêu, ngọc ngà của
Mẹ và Bố cho đến suốt cuộc đời.
Hôm nay nhân ngày
giỗ lần thứ 35 của Bố. Con muốn thưa với Bố một điều.
Con cám ơn Bố Mẹ đã tạo cho con nên hình, nên vóc. Dù
chưa một lần gặp mặt Bố. Dù bây giờ Bố đã nằm
xuống. Bố đã đi thật xa, không có lần trở lại với
Mẹ, với con. Song với con Bố vẫn là một hiện hữu bên con từng
giờ, từng phút. Con nghĩ Bố đã che chở Mẹ con con hơn một
phần tư thế kỷ nay. Xin Bố hãy giữ gìn, che chở Mẹ, con trong
suốt quãng đời còn lại. Con mong làm sao ngày nao đất nước
thật sự thanh bình Mẹ sẽ đưa con trở về thăm lại quê
hương. Con sông xưa sẽ trở về bờ bến cũ. Ngày ấy ở
một phía trời nào đó của quê hương con thấy bố mỉm
cười và Bố nói với con .. Bố sung sướng lắm, con biết không
? Con yêu dấu !
Đất
khách Tháng Tư 2010
Hoàng
thị Tố Lang
Hoàng Thị Tố Lang
_______________________________________________________________________________________
Hội Ngộ Tha Hương,
những giọt lệ tao phùng,
Phải
nói chuyến đi về VN lần nầy của tôi đi từ ngạc nhiên
nầy đến ngạc nhiên khác một cách đầy thú vị. Người
xưa có nói "Tha Hương ngộ cố tri". Xa Xứ mà gặp người
quen thì còn gì bằng. Còn trên phố ảo thì sao? Có
thể ta có lần gặp nhau chăng ? Chuyện thật là không tưởng.
Thế mà kỳ lạ thay tôi đã gặp Thầy Trầm Vân rồi, và
hôm nay chị Kim Quang mới vừa phone cho hay ngày mai theo "gánh hát Kim
Quang" sẽ có sư huynh Trần Bang Thạch cùng phu nhân Ánh
Nguyệt tháp tùng chị lên đường đi về Rạch Gía,
và trong buổi hội ngộ nầy sẽ có thầy Cao đình Vưu tức
nhà thơ Cao Thoại Châu từ Tân An sẽ về Rạch Gía để
chung vui ngày Blog Tha Hương Thầy Trò hội ngộ.
Như thế Tha Hương có còn là phố ảo nữa chăng? Nhớ một
email nào anh TBTviết cho tôi "Trời ơi Tố Lang ơi! Winnipeg và Houston
anh em mình không thể gặp nhau mà phải về VN, rồi xuống tận
Rạch giá mới gặp được cô em nè trời". Như vậy
thì quí vị cũng hiểu thế giới ảo gặp được nhau như
thế nầy không phải là chuyện dễ mà phải có một nhân
duyên nào đó mới được.
Sáng nào cũng vậy, trời còn sớm lắm tôi đã
thức. Tôi thả bộ một vòng ra biển, từ hôm về đến giờ
tôi đã có thói quen nầy như từ bao giờ. Từ nhà ra biển
không xa lắm. Khác với cái oi bức của buổi trưa, buổi hừng
đông sáng gió hây hây từ biển trổi về cho tôi một
vuốt ve thật dễ chịu. Từng bước, từng bước một mình
trên con đường đi học ngày xưa.. Bên bờ biển trong buổi
bình minh, nhìn mặt trời lên tôi như sống trọn vẹn cho mình,
cho riêng mình trong giây phút nầy, lòng vô cùng thanh thản và
cảm thấy một hạnh phúc thật tuyệt vời nào đó, một
yên bình thật sự hơn lúc nào hết.
Tôi
đi vòng ra chợ mua hoa để thay bình hoa mới. Hôm nay thì tiệm
hoa có hoa hồng lớn và rất đẹp mà người chủ tiệm
buổi sáng chào khách đon đả, vồn vã quảng cáo
"Hoa mới về đó Cô". Cô còn hỏi thêm "Hình như
Cô ở nước ngoài mới về thì phải". Tôi đã nghe
câu hỏi nầy nhiều lần. Tôi chỉ mỉm cười nhẹ và bảo
"Tôi người Rạch Gía mà".
Bó hoa thật đẹp mà chỉ có 200.000 VN nghĩa là 10 đô.
Nhìn bó hoa thật rực rỡ tôi nghe lòng vui vui.
Mẹ tôi thì lầu bầu :
- Mua hoa chi cho tốn tiền con, con bày vẽ quá, chưng một
chút xíu thì héo, thì bỏ.
Tôi
bảo Mẹ :
- Biết vậy song hôm nay
phải có hoa mới vui mà ...và tôi cũng đã hiểu hoa mang đến
niềm vui cho tôi tự bao giờ. Thế thôi.
Phone reo. Phone bà chị KQ. Chị Kim Quang đang trên đường đến
đây, chị hí hửng báo tin khoảng một tiêng nữa là đến
Rạch Gía, Nguyên nhung không sang được vì đang trên đường
ra Bắc, có anh chị TBT nữa.
Nghe
anh chị TBT qua Rạch Gía thiệt tôi nghe lòng thật vui và thật cảm
động, vì chỉ còn vài ngày thôi anh sẽ lên đường
trở về Texas. Thế mà anh chị cũng đã dành chút thì giờ
cho buổi hội ngộ nầy. Trong cái giao tình bấy lâu anh em chúng tôi
chỉ biết nhau qua sợi dây thân tình của Thầy Trò bè bạn
2 trường Nguyễn Trung Trực và Phan Thanh giản mà thôi. Tôi là
học trò của Thầy Phạm Huy Viên nơi Rạch Gía. Anh là học
trò của thầy Võ văn Trí nơi Cần Thơ và Thầy TRí
với Thầy Viên lại là đồng nghiệp nhau lúc Thầy Viên
từ Rạch giá đổi qua CT. Chúng tôi quen nhau qua các Thầy từ
đó và càng thân tình hơn trong việc trao đổi bài vở
trên website vì anh cũng như HTTL. Anh em chúng tôi cùng"ăn cơm
nhà vác ngà voi" mà thôi.
Chúng
tôi đến với nhau như vây. Tuy không ai biết mặt ai song cái thân
tình thật đep, càng ngày càng gắn bó như anh chị em cùng
thầy, chung trường chung lớp tự bao giờ. Chúng tôi chia xẻ cho nhau
biết là bao nhiêu điều. Như chị Kim Quang, người chủ xị buổi
tiệc hội ngộ nầy tôi chưa một lần biết mặt mà chị
em tôi như thân nhau từ kiếp nào. Tôi rất quí và thương
chị cũng như chị bao giờ cũng xem tôi như cô em nhỏ của mình,
và buổi tiệc hôm nay chị bảo "Mừng em về" đã nói
lên điều đó. Chị làm tôi cảm động trong cái tình
thật đẹp mà chị gửi gấm trong buổi tiệc tao ngộ nầy.
Tôi
về lần nầy như món quà tốt nghiệp cho con trai sau 4 năm Đại
Học, vì đi cùng con nên thì giờ cho riêng mình và bè
bạn cũng giới han. Do đó khi nghe cô em báo tin chị KQ bảo "Em
không ghé Cần Thơ được thì chị sẽ sang Rạch Gía thăm
em vì biết có lần nào mà gặp được em", sẵn đó
thăm Thầy Phạm Huy Viên cho biết ông Thầy luôn. Rồi chị vẽ
ra một buổi tiệc thật " hoành tráng"nào là món đặc
biệt nem nướng Cái Răng chị sẽ mang qua Rạch giá đãi nè
rồi ... rồi lung tung món đủ thứ. Tội chị ghê! tôi nghe mà
cảm động khôn cùng. Tôi không ngờ cái tình cảm chị
dành cho tôi nhiều đến như vậy. Chờ cho chị nói xong tôi
mới đề nghị :
-Em nghĩ mình
nên làm tiệc chay đi nha chị. Em muốn thưởng thức các món
chay thần sầu của chị.
Các bạn
có biết tại sao tôi đề nghị thế không? Vì chị KQ là
người ăn chay trường lâu nay, mà một người ăn chay trường
mà mua đồ mặn để đãi mình tôi thấy nó làm
sao đó và khi nghe tôi nói thế, mặc dù miệng chị nói
"Không được đâu em, bắt mọi người ăn chay kỳ lắm,
vui mà ăn chay ăn không được mất vui" song tôi biết chị
mừng lắm vì người ăn chay mà nghe người khác muốn ăn
chay thì vui vô cùng
Bàn qua bàn lại và với sự hổ trợ
đặc biệt cái tiệc chay từ Cóc Con bên trời Cali, chị tôi
đồng ý đãi chay và đã cho tôi cái Menu lạnh lùng
sương khói như sau :
1/ Đồ nguội ( Chả lụa , giò
thủ, ham).
2/ Súp ( Nấm hầm bà lằng).
3/ Gỏi + bánh phồng tôm chay
4/ Bánh ướt thịt nướng
chay
Soup chay
Giò thủ chay
Chả chiên chay
Ham chay
Gỏi chay
Bánh cuốn thịt nướng chay
Chao ơi ! Tôi nghe mà muốn nhễu
nước miếng luôn các bạn ạ. Nhìn qua cái menu nầy quí
vị nghe đói bụng không ? Tôi không nghe mùi chay đâu cả
mà giống như tiệc đám cưới đồ mặn quá chừng
chừng ha ha. Vơi cái tật tham ăn hàng vặt của con gái Rạch
giá, tôi còn đòi chị mua sang cho mấy cái bánh cà bắp
và mấy đòn bánh Tét Thập Cẩm Cần Thơ, cùng bánh
bao chay. Thấy tôi mới bị Tào Tháo rượt một trận muốn hết
xí quách mà bây giờ đòi ăn tưng bừng như thế chị
cũng phì cười. Tôi còn nói thêm " Em thèm ăn xôi bánh
phòng nữa chị ơi ". Thế mà tưởng là nói chơi ai dè
chị mang qua thiệt .... Chị mang không thiếu một món gì cả trời
ạ.
Buổi sáng 12 tháng năm
trời Rạch Gía thật đep như để đón mừng khách từ
phương xa đến. Em tôi đã chuẩn bị hai bàn ăn thật đẹp,
khăn bàn thật tươm tất với ly chén bày ra vô cùng
lịch sự. Người Rạch Gía quê tôi tuy nước mặn song tình
thì ngọt vô cùng, nên nghe tôi bảo mai các bạn chị bên
Cần Thơ sang chơi, mặc dù dở dang bán buôn buổi sáng em cũng
sửa soạn đàng hoàng cho chị nó. Má tôi nghe con đãi tiệc
chay má mừng lắm.
Đúng
9.30 thì xe chị và phái đoàn đã đến. Đã biết
chị qua hình và nói chuyện phone nên chị em tôi không ai lạ
nhau chút nhau. Đến lúc nầy tôi mới tin là sự thât. Tôi
ôm lấy chị, tôi cười mà thấy giọt lệ hạnh phúc nào
long lanh trong mắt. Trời ơi mừng quá chị ơi. Cả sân trước
nhà rộn ràng. nhốn nháo hẳn lên. Theo sau trên xe bước xuống
là anh chị Trần Bang Thạch. Anh y chang hình tôi thấy trên Web Phan Thanh
giản mà thôi. Cùng dáng dấp đó. Cũng nụ cười đó.
Trông anh xa xa tưởng là ông Tây nào vì tóc anh trắng quá
( tóc anh trắng quá
nhìn không ra anh ạ
) ha ha. Cho đến hôm nay tôi mới được diện kiến chị
Ánh Nguyệt nàng thơ của anh. Thì ra vầng trăng của anh đây,
theo anh trên vạn dặm đường ... Chị ơi chị nghe anh nói nè,
tình quá đi thôi:
Có chút gì... như chút dễ thương
Chút mộng, chút mơ, chút hờn, chút
dỗi...
Chỉ một chút của
em mà lòng anh bối rối
Nghe
sao thương giọt nắng bên thềm
Nghe ngọt ngào từng hạt mưa đêm
Để anh thức làm thơ. Và làm
thêm nỗi nhớ
Rồi từng hạt
ngọc châu tình yêu tuổi nhỏ
nối dài thêm Xâu Chuỗi Ân Tình ....( TBT)
Rồi Loan bạn của
chị Kim Quang với tay xách những giỏ đồ ăn nặng trĩu cười
thật dễ thương chào tôi vào nhà. Đến lúc nhìn thấy
như thế nầy mới biết cái tình của bà chị tôi như
thế nào. Loan móc trong giỏ ra lủ khủ hai chục cái bánh bao, mấy
xâu bánh cà bắp, rồi xôi vò, bánh phòng, bánh Tét
thập cẩm Cần Thơ cho tới 5 đòn. Các anh lỉnh kỉnh theo sau nào
nồi súp, thau gỏi, giò chả, bánh phồng tôm lung tung đủ
thứ món khác. Má tôi hôm nay thật vui. Má như vui trong nỗi
vui của con gái mình ...
HTTL và TBT đứng hai bên Nhà thơ Cao
Thoại Châu (mang kính) & nhà thơ Chân Diện Mục
Mọi người đã chuẩn bị đồ ăn
dọn ra bàn thì tiếng lao xao ngoài ngõ . Thầy Viên đã đến
cùng chị Kim Chi và Thầy Cao Thoại Châu nữa.Tôi chạy ra đón
tiếp các Thầy. Thế mà cũng gần 40 năm tôi mới gặp lại
vị thầy cũ năm xưa. Trong tôi vẫn còn đó hình ảnh Thầy
Phạm Huy Viên trong những giờ học Việt văn năm Đệ Tam với Thầy.
Đi bên cạnh Thầy Chị Kim Chi vẫn thật tươi như thuở nào.
Tôi biết chị từ những ngày chưa học với Thầy, từ những
ngày chị và gia đình dọn về căn phố nhà nước gần
nhà tôi. Em chị là Kim Mai học cùng lớp với tôi nên chị
xem tôi như em út trong nhà, vì thế mặc dù chị trở thành
phu nhân của ông Thầy mà tôi vẫn quen miệng không sao sửa được,
cho đến bây giờ cùng thế, xoay qua Thầy thì thưa Thầy, xoay qua
chị thì thưa chị và em nghĩ có lẽ Thầy và chị cũng
thông cảm cho em điều nầy phải không ?
Đây là lần đầu tôi hân hạnh gặp Thầy Cao
Thoại Châu. Thầy là bạn thân của thầy Viện, thầy mới đến
Tha Hương trong thời gian gần đây. Điểm
đặc biệt tôi thấy ở Thầy là với mái tóc pha sương,
dài chấm vai và xoăn xoắn lại ... và tôi nghĩ chắc các
thi sĩ hay để tóc như vậy cho có vẻ nghệ sĩ chăng? Chị
Kim Quang cứ líu lo hết Thầy sang bạn thấy mà thương. Chị tôi
hôm nay vui quá. Chị như cô nữ sinh 15, 16 khi xưa. Hôm nay anh TBT chắc
là vui hết biết, vì có ngờ đâu gặp lại ông bạn đồng
nghiệp đàn anh ngày xưa "Cao Thoại Châu" nơi trường Thủ
Khoa Nghĩa một thời nơi Châu Đốc. Trong cái rộn ràng mừng
các Thầy lúc nầy tôi nghĩ phải có thầy Võ Văn Trí
thì càng vui biết chừng nào. Ai cũng nói. Ai cũng cười. Chưa
ăn mà hình như mọi người đã no. No trong cái tình Thầy
Trò, bè bạn. Tội bà chị KQ, chị cứ lo mà nói :
- Nghe em xúi làm đồ chay hỏng biết
có ai ăn không nữa, coi chừng ăn không ngon hết vui em ơi.
Tôi cười và nói cho bà chị
yên lòng :
- Ha ha em vui là được,
chị vui là được và Cóc con vui là đủ rồi.
Chị cười và đùa với tôi
:
- Con nhỏ nầy ăn nói ngộ chưa.
Tôi tiếp lời chị :
- Để rồi chị coi bày đồ ăn cho vui thôi,
không ai ăn đâu mà ngon với dở, mặn với chay, mừng gặp nhau
nói chuyện cho đã đời mà thôi chị ơi.
Đến với
buổi tiệc hôm nay còn có một số bạn học cũ cùng lớp,
cùng trường ngày xưa với tôi như Chị Lương Minh Nhựt,
anh Lê văn Thu, Trần Đức Minh, Trần Ngọc Thuận, Phạm Ngọc Yên
và Lâm thị Quyên.
Bạn
kể tôi nghe những ngày yêu dấu cũ
Tiếng guốc ban trưa
lối nhỏ tan trường
Thầm thì kể những ngày yêu
dấu cũ
Như cổ tích nào vời vợi lắm yêu thương
(VX)
Nhìn đồng hồ đã 11 giờ hơn. Chị Kim Quang
kêu tôi nói đôi lời như để khai mạc buổi tiêc. Nói
gì trong phút giây thật cảm động nầy đây? Tôi chỉ
biết cám ơn sự có mặt của các Thầy và bạn bè đã
đến trong buổi hội ngộ thật kỳ thú tuyệt vời nầy như
anh TBT đã nói"Thiệt là một buổi hội ngộ vô tiền
khoáng hậu" và người tôi phải nói lời cám ơn
ân tình nhất là chị Kim Quang tôi vì không có chị sẽ
không có buổi họp mặt đầy kỷ niệm như hôm nay. ..
Cám ơn ai có lần ta gặp
lại
Hong lại tuổi đời bao
năm tháng pha sương
Xóa
hết nỗi buồn của kiếp sống viễn phương
Kể lại nhau nghe khoảng đời ta đánh mất ( VX)
Rồi
mọi người nâng ly. Kẻ thì bia, người thì nước ngọt.
Tiếng cười hòa vỡ vang dậy cả một góc trời. Mọi người
hả hê nói cười không ngớt. Niềm vui như bất tận tưởng
chừng không bao giờ hết. Những máy ảnh đua nhau làm việc không
ngừng, như để lưu dấu một lần gặp gỡ trong đời.
Các món ăn món nào cũng ngon. Xôi
vò chị Kim Quang làm quá khéo, hột nếp tơi ra thật đẹp
cho đến những khoanh giò thủ cắt khoanh xếp trong dĩa ai mà biết
đó là món chay mà ăn thì khoái khẩu vô cùng.
Món xúp của chị dách lầu luôn
và món sau cùng là bánh ướt thịt nướng thì thật
tình tôi ăn không nổi nữa vì tôi đã lén ăn trước
hai cái bánh cà bắp ha ha. Nó tham ăn như thế, mà thật ra bánh
cà bắp khó mà tìm được ở xứ người quí vị
ạ.
Nhà nhạc sĩ Mã Quốc Thái của Tha Hương ta vắng
mặt hôm nay vì vợ bịnh, phải vào bịnh viện mổ. Thái phone
gửi lời xin lỗi và cũng đã gửi một số CD với những
bản nhạc mới của anh và Thầy Cao Thoại Châu trao tôi một sổ
thi phẩm " Mời em uống rượu " của Thầy để mang về Canada
gửi tặng thân hữu dùm Thầy,( mặc dù có lần Thầy bảo
là Thầy không hề biết uống rượu ??)
Nhớ tới mấy giỏ quà của tôi, tôi trở vào nhà
mang ra cùng các phong bì của anh chị em bên trời Tha Hương gửi
tặng các thân hữu của Tha Hương bên nhà cũng như nhờ
chị KQ mang quà về cho MQT như chút tấm lòng của người viễn
xứ. Người gửi, người nhận chúng ta đã trao cho nhau những
tình cảm thật quí giá trong giao tình bấy lâu nay phải không
qúi Vị mà có mơ tôi cũng không nghĩ nổi có giây phút
thật cảm động và chân thành như thế nầy.
Dù
cho có vui cách mấy thì tiệc nào cũng tan. Mọi người lần
lượt đứng lên từ giã ra về để chị Kim Quang và
phái đoàn CT còn sửa soạn lên đường trở về Cần
Thơ cho kịp trong ngày. Những cái bắt tay giã từ sao mà ngùi
ngùi, đầy lưu luyến ...
Xe đã
từ từ lăn bánh. Tôi còn đứng bên đường, ngùi
trông theo cho đến khi xe khuất dần qua ngã ba đường. Mấy tiếng
đồng hồ ngắn ngủi bên nhau song cái tình của người
viễn xứ và kẻ bên nhà thật đep. Mong rằng những giao tình
đó sẽ bền chặt mãi mãi với thời gian. Tôi muốn nói
vơí chị KQ điều đó.
Gặp nhau đây rồi chia tay, ngày vàng như đã vụt qua trong
phút giây. Niềm hăng say còn chưa phai. Đường trường sông
núi hẹn mai ta sum vầy ....
Xin Cám ơn Các Thầy
Cám ơn các anh chị cùng bạn hữu
Cám ơn những ân tình ta đã
có cùng nhau
hôm nay, ngày
mai và mãi mãi...