biết đến bao giờ
chú bảo
yêu, nhưng nhỏ hỏng có tin
nên đau khổ in hằn trong đáy mắt
...
(giả sử ...như lời chú là sự
thật ...)
ơ mà không ...gian dối sẽ
hay hơn ....
chưa chi mà con nắng đã
dỗi hờn
nên đêm xuống , trời
không trăng làm bạn ...
buồn á chú
.... cứ ngày ...rồi sang tháng ...
năm
qua năm ...chồng chất những nhớ thương ...
- nhỏ bây giờ ....vẫn khoẻ ..vẫn bình thường ...?
câu chú hỏi ...nhỏ gật đầu ..im lặng
...
có những nỗi lòng biết làm
sao nói đặng ...
nên đành thôi
...cứ để mặc lòng đau ..
- giá như mà ...mình được ở
cạnh nhau
- để
....chiều xuống mình ...cùng đi dạo phố ...
điều chú ước ....nhỏ cố tình giả
bộ ...
nhưng cũng nghe tim thấp thỏm niềm
mơ ...
tháng hạ qua rồi, thu trụi
lá ...bơ vơ
đông đang đến
chú nghe lạnh lòng chứ hở ...
biết
đến bao giờ mùa hạ xưa vơi nhớ ...
cho đôi lòng thôi gánh nặng ưu tư ...
Diên Vỹ 11/04/05
CHÚ VẪN GỌI NHỎ ƠI !
(từ biết đến bao giờ của Diên
Vỹ)
Cháu bảo sao
? chú nói cháu hỏng tin
Rằng đã yêu thương cô cháu
nhỏ
Cái con bé hay dỗi hờn
nhõng nhẽo
Đã mười
tám tuổi đầu chớ còn bé gì đâu.
Mưa mùa Thu
con nắng cũng úa sầu
Luôn ẩn núp
sau làn mây trắng đục
Có lẽ chú
nói năng không đúng lúc
Nên vô tình
làm hai kẻ phải vấn vương.
Cháu bảo rằng chú nói thiệt nhỏ thương
Chú lỡ dại thốt liền không
kịp nghĩ
Chú cục mịch lời
văn không hoa mỹ
Nên cháu ỡm
ờ vờ chẳng hiểu gì nhau.
Đà Lạt sương mù một thuở ngọt ngào
Thỉnh thoảng tay trong tay đi bát phố
Chú đâu ngờ cháu thường
hay giã bộ
Dáng thơ ngây
từng câu nói dại khờ.
Đà Lạt bây giờ còn lại vần thơ
Nhớ về cháu lắm tinh ranh thuở
đó
Thời gian qua mau
không xua niềm nhớ
Nên bây giờ
chú vẫn gọi nhỏ ơi !
Dương hồng Thủy
( 26/08/2013 )