THƠ

Diên Vỹ - Dương Hồng Thủy____________________

 nhỏ ơi !                      

biết đến bao giờ 

chú bảo yêu, nhưng nhỏ hỏng có tin 
nên đau khổ in hằn trong đáy mắt ... 
(giả sử ...như lời chú là sự thật ...) 
ơ mà không ...gian dối sẽ hay hơn .... 

chưa chi mà con nắng đã dỗi hờn 
nên đêm xuống , trời không trăng làm bạn ... 
buồn á chú .... cứ ngày ...rồi sang tháng ... 
năm qua năm ...chồng chất những nhớ thương ... 

- nhỏ bây giờ ....vẫn khoẻ ..vẫn bình thường ...? 
câu chú hỏi ...nhỏ gật đầu ..im lặng ... 
có những nỗi lòng biết làm sao nói đặng ... 
nên đành thôi ...cứ để mặc lòng đau .. 


 

- giá như mà ...mình được ở cạnh nhau
 
- để ....chiều xuống mình ...cùng đi dạo phố ...
 
điều chú ước ....nhỏ cố tình giả bộ ... 
nhưng cũng nghe tim thấp thỏm niềm mơ ... 

tháng hạ qua rồi, thu trụi lá ...bơ vơ 
đông đang đến chú nghe lạnh lòng chứ hở ... 
biết đến bao giờ mùa hạ xưa vơi nhớ ... 
cho đôi lòng thôi gánh nặng ưu tư ... 

Diên Vỹ 11/04/05

 

CHÚ VẪN GỌI NHỎ ƠI !

(từ biết đến bao giờ của Diên Vỹ)

 

  Cháu bảo sao ? chú nói cháu hỏng tin

Rằng đã yêu thương cô cháu nhỏ

Cái con bé hay dỗi hờn nhõng nhẽo

Đã mười tám tuổi đầu chớ còn bé gì đâu.

 

Mưa mùa Thu con nắng cũng úa sầu

Luôn ẩn núp sau làn mây trắng đục

Có lẽ chú nói năng không đúng lúc

Nên vô tình làm hai kẻ phải vấn vương.

 

Cháu bảo rằng chú nói thiệt nhỏ thương

Chú lỡ dại thốt liền không kịp nghĩ

Chú cục mịch lời văn không hoa mỹ

Nên cháu ỡm ờ vờ chẳng hiểu gì nhau.

 

Đà Lạt sương mù một thuở ngọt ngào

Thỉnh thoảng tay trong tay đi bát phố

Chú đâu ngờ cháu thường hay giã bộ

Dáng thơ ngây từng câu nói dại khờ.

 

Đà Lạt bây giờ còn lại vần thơ

Nhớ về cháu lắm tinh ranh thuở đó

Thời gian qua mau không xua niềm nhớ

Nên bây giờ chú vẫn gọi nhỏ ơi !

Dương hồng Thủy

( 26/08/2013 )

 

 

 
 
PHỐ SƯƠNG MÙ___________________________

phố sương mù giờ đã ra sao ?           


chú đa tình hay chú yêu nhỏ thôi 
mà thơ viết dường như cho thiên hạ 
đọc đôi câu lòng thêm buồn bã 
chuyện tình yêu như con nước xuôi dòng 
 
có bao giờ chú thật sự yêu không? 
hay khao khát dẫm bừa lên mọi thứ 
thuyền lênh đênh biết về đâu hở chú 
bởi bến bờ nào cũng chẳng bình yên 
 
có lẽ là mình thật sự có duyên 
mà kiếp trước do không hề vướng nợ 
nên tơ nồng chẳng thành câu chồng vợ 
rưng rức lòng, nhỏ gọi chú mà đau... 
 
phố sương mù giờ đã ra sao ? 
con đường nhỏ dâu chắc đà rụng chín 
nắng công viên có cho lòng bịn rịn 
như nụ hôn vội vã của thuở nào 


DIÊN VỸ

08/13/05

 

 

 

  CON ĐƯỜNG NHỎ NGÀY NÀO

                                                                                      
  
(từ Phố sương mù giờ đã ra sao của Diên Vỹ)

 

Đồi Robin – con đường nhỏ ngày nào

Tay trong tay chú cháu mình leo dốc

Dọc lối đi hai hàng ngo cô độc

Sương lạnh lùng cứ nhỏ giọt rưng rưng.

 

Chú chưa bao giờ dám nói chú thương

Cô gái nhỏ bước tung tăng chân sáo

Sợ cặp mắt thơ ngây buồn một dạo

Chia rẽ chú cháu mình đến… ngàn sau !

 

Có thể thương – không nói – thật là đau

Vì tuổi tác – vì éo le - định mệnh

Nhưng khi xa – dù bận gì cũng đến

Để nhìn nhau trao trìu mến vô cùng.

 

Phố sương mù vẫn quạnh quẽ mông lung

Con đường nhỏ những trái dâu màu đỏ

Rơi hững hờ buổi hoàng hôn hôm đó

Như nụ hôn đầu - thuở nọ không quên !

 

Dương hồng Thủy

(17/08/2013)


Enter supporting content here