Thơ         
Trương Nhị Kiều
Người Kéo Màn
Nguyễn Đấu Lộc 
Toronto, Canada_____________________________

 

NVP_2019Card.jpg

 

đầu năm xông đất

 

trước cuối năm gởi thiệp xuân cho bạn

viết mấy dòng thăm, chúc được an khang

hạnh phúc yên vui, tài lộc đầy tràn

sáng mùng một bạn hồi âm, chán nản.

 

"cảm ơn anh bao nhiêu năm ròng rả,

tết đến xuân về chúc bạn gần xa.

tài lộc đầy sân, hạnh phúc chật nhà

mở cửa sớm rước Xuân vào,

say chếnh choáng!

nhưng bạn ơi,

những thứ đó bây giờ là của đảng

chứ dân mình cùng khổ đã nhiều năm !

có bao giờ họ thấy đươc mùa Xuân

suốt tháng quanh năm, sống đời cơ cực

thật xa xỉ khi nói đến từ hạnh phúc

sống từng ngày trong lừa lọc, mưu toan

khắp quê nhà đâu cũng thấy dân oan!

tham nhũng tràn lan, nợ công chồng chất

đời sống dân nghèo khốn cùng chật vật

biết bao giờ được vui Tết đón Xuân !

 

tết năm sau, nếu bạn còn nhớ chúc mừng

xin bạn chúc cho tôi còn lý trí

sống xứng đáng, không thờ ơ vị kỷ

biết đau lòng theo vận nước nỗi trôi

sống làm sao cho xứng đáng một con người

không vô cảm nhìn nỗi đau đồng loại

không yếu đuối, không nhác hèn sợ hãi

sống ngẩng cao đầu, cho con cháu có mùa Xuân".

 

nguyễn đấu lộc

Toronto Canada 

Mùa Thu Không Mơ

Trương Nhị Kiều

 

Khác với mọi năm, mùa Thu năm nay nơi tôi ở bon chen đến sớm. Mới đầu tuần lề thứ ba của  tháng 9, trong lúc cây cỏ còn xanh tưổi tận hưởng thời tiết nắng ấm của những ngày cuối Hè, khí hậu thay đổi đột ngột, trời nhiều mây, gió nhẹ và thỉnh thoảng buổi chiều có mưa lắc rắc, nhiệt độ giảm xuống vào ban đêm. Dự báo thời tiết cho biết mùa Thu năm nay về sớm hơn thường lệ hai tuần. Một vài loại cây sau nhà, trước ngỏ lá bắt đầu kém xanh chuyển sang màu vàng trước khi lìa cành. Tạo một cảm giác buồn man mác. Tôi chợt nhớ lại bài thơ Gió Thu của thi sĩ Tản Đà:

 

"Trận gió thu phong rụng lá vàng Lá rơi hàng xóm, lá bay sang. Vàng bay mấy lá năm già nửa Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng! Trân gió thu phong rụng lá hồng. Lá bay tường Bắc gió sang Đông. Hồng bay mấy lá thu hồ hết. Hờ hửng kìa ai vẫn đứng trông!"

 

 

Ông cụ đã về hưu, bác An, ở nhà bên cạnh có thú vui mùa Hè thích đi câu cá ở các vùng có sông hồ nước sạch rất xa thành phố. Ông cụ có tay sát cá, mỗi lần đi câu đều được rất mhiểu loại cá ngon, đem về phân chia cho gia đình mấy bạn thân quen để dành nhậu lai rai suốt mùa Đông.

Ông nghe radio báo tin mùa thu đến sớm làm ông không vui. Ông cụ tặc lưởi phàn nàn.

 

 - Lại mùa thu nửa "cướp chính quyền!"

 

Nghe ông cụ lầu bầu, tôi rất ngạc nhiên nhìn ông trân trối. Một năm có bốn mùa Xuân, Hạ,Thu, Đông đã có từ thời khai liên lập địa, trở thành những biểu tượng mang tính ước lệ, "rất trung hoa", trong văn chương của nhiều văn nhân thi sĩ từ trước đến giờ. Tứ Thời Thi"Xuân du phương thảo địa. Hạ thưởng lục hà trì. Thu ẩm hoàng hoa tửu. Đông ngâm bạch tuyết thi."

từ ngày xa xưa đó có lẽ ông cụ quên mất rồi nên nét măt lộ vẽ không vui.

 

Cho đến bây giờ, khuông sáo cũ vẫn còn trói buộc nhiều người chưa thoát được. Có người ngồi trầm ngâm bên bàn viết với tách trà hay đang gật gù nhấm nháp một ly rượu hoặc cốc cà phê, đã lấy được cảm hứng "nhả ngọc phun châu", không cần phải ‘tức cảnh sinh tình" vẫn có thể cho ra nhiều "tuyệt tác" văn chương phẩm bình bất hủ.

Nhớ ngày đầu tiên khi vào lớp đệ Thất ở trường Phan Thanh Giản,cô giáo sư Việt văn cho chép một bài giảng văn xuôi Tôi Đi Học của nhà văn Thanh Tịnh và bảo về nhà học thuộc lòng. Giờ giảng văn tuần sau, cô kêu trả bài nhiều bạn không thuộc lòng nổi bài bài văn xuôi khá dài, bị cô giáo ghi vào sổ điểm hai số dê-rô mà chúng tôi thường "chọc quê"nhau.

 

 - Cô cho trò ăn hai trứng vịt lộn

 

Mùa Thu trong văn chương thật thơ mộng,trử tình rất đẹp nhưng cũng rất buồn man mát cảnh chia ly." Ngô đồng nhất diệp lạc. Thiên hạ cộng tri thu".Tôi lớn lên theo thời gian bỏ xa dần tính hồn nhiên của con nít để bước qua ngưỡng cửa tuổi biết buồn. Hè về nghe tiếng ve sầu, thương hoa phượng đỏ, viết lưu bút chia sẻ vẩn vơ với bạn bè, đầy lưu luyến trong dịp bãi trường..

Rồi mùa Thu, tựu trường tung tăng vào lớp, nhìn quanh tìm kiếm bạn cũ, lòng cảm thấy buồn khi phát hiện sự thiếu vắng vài ba khuông mặt thân quen. Những bạn đã không trở lại lớp trong năn học mới. Không còn dịp gặp nhau để lưu luyến, nói lời chia tay...

Tôi giật mình trở về thực tại khi nghe tiếng cốc cà phê đặt nhẹ xuống bàn và lời phê phán của cụ An.:

" Các anh cũng như con tôi, được sống ở Miền Nam quá nhiều ưu đải và bây giờ sống ở sứ tự bản "giẫy chết" này đã không thấy được những nỗi khốn cùng của người dân miền Bắc chúng tôi. Ngót ba phần tư thế kỷ trôi qua trong khổ đau cũng bởi cái mùa Thu chết tiệt này anh a. Mơ ước của người dân chúng tôi chỉ muốn có được một cuộc sống an lành, bình dị nhưng không được, nên đã hai lần phải bỏ xứ ra đi.".

 

Như chưa ngăn được dòng cảm xúc trào dâng ông kể tiếp nhiều mẩu chuyện về Mùa Thu Không Mơ- "Mùa Thu Cách Mạng" vẫn luôn luôn ám ảnh cuộc đời ông bắt đầu từ ngày niên thiếu đến bây giờ. Ông cụ An người láng giềng của tôi quê Hà Tỉnh ba đời gia đình ông bám biển, quen làm ngư phủ để sinh nhai. Năm 1946, ở tuổi thanh thiếu niên ông và nhiều bạn trẻ đi "theo cách mạng", được đoàn ngủ hóa trong các đội thanh niên cứu quốc, một số xung phong gia nhập bộ đội "cụ Hồ". Nhắp thêm một ngụm cà phê cụ An thở dài.

 

- "Ở tuổi 30, tam thập nhi lập, tôi đã biết suy nghĩ cái đúng cái sai. Tôi hiện đã quá tuổi"bất hoặc" từ lâu nên không còn mơ hồ, ảo tưởng nửa. Tôi không cảm thấy hảnh diện tí nào khi nhắc đến một khoảng đời của mình bị người ta lợi dụng."

                                                                                                                                      

Sau hiêp định Geneve năn 1954, ông An và nhiều người trong thôn biết mình đã bị lừa nên quyết định rời Hà Tỉnh di cư vào Nam. Gia đình ông định cư tại Quảng Tri và vẫn tiếp tục theo nghề bám biển mưu sinh. Năm 1982 trong một lần ra khơi, cụ An quyết định bỏ nghề đánh cá để chuẩn bị cho cả gia đình đi vượt biển tìm tự do. Nghe cụ An kể "chuyện đời mình" tôi mới hiểu vì sao cụ không thể yêu mùa thu, bởi vì cụ và hàng triệu triêu người Việt Nam đã khốn khổ triền miên bởi Mùa Thu Không Mơ, một mùa thu "chết tiệt" này.

 

(2/9/2018)

 

 

Thu

Nguyễn Đấu Lộc

           

 

Trời đã vào thu em có hay?

sương thu thấm lạnh dáng Thu gầy,

lâu rồi không trở về quê cũ,

nhặt lá thu vàng trong gió bay.

 

Ôm ấp tình thu của tuổi thơ?

thẹn thùng,hương sắc lẫn đam mê.

tốn bao giấy mực không thành chử,

chếnh choáng hồn say lạc lối về!

 

Rì rào gió thổi lá vàng bay,

lất phất mưa giăng đục bóng mây.

dáng Thu chầm chậm đi vào mộng

nghiêng ngã đài trang vực tỉnh say.

 

Thời gian từng tháng năm chồng chất,

đời lắm phong trần sạm gót chân

tình thu vẫn sáng trong như ngọc

ẩn khuất kiêu sa lẩn ngại ngùng

 

Vẫn đợi chờ nhau giữa lặng thầm?

bao mùa hưng phế bấy nhiêu năm.

quê nhà đất khách xa vời vợi,

thu đến rồi đi lạnh gối chăn ! 

NĐL 

 

 

 

NDLoc_mevangnha.jpg

 

Xem phim: https://baotiengdan.com/2018/07/26/phim-me-vang-nha/ 

Chiều Cuối Tuần

Thứ Bảy chiều nay đi xem hát

"Mẹ Vắng Nhà" xúc động làm sao !

Khán giả người Mình rơm rớm lệ

Cô bé "người Tây" cũng nghẹn ngào

Hết phim ra cửa trời hanh nắng

Một buổi chiều Thứ Bảy qua mau

Ngày mai, ngày mốt ai còn nhớ

Chuyện trong "tàu ngựa một con đau" ?

 

Nguyễn Đấu Lộc

_________________________________________________________________________________ 

 

TL_tongbieutinh.jpg

 

bao nhiêu năm

 

Bao nhiêu năm,

anh theo đoàn theo đảng,

làm được những gì ích nước lợi dân?

Đảng dạy anh,

hận thù giai cấp

tôn kính mù lòa, sùng bái cá nhân!!

 

Bao nhiêu năm,

sau khi dứt chiến tranh,

Anh thấy đó, ai giàu sang ai đói khó ?

Đảng toàn trị,

độc tài TƯ BẢN ĐỎ.

Dân đói nghèo,

bị bóc lột DÂN OAN

Anh có nghe,

lời ta thán rền vang,

cùng khắp nước của đồng bào anh đó!!

 

Bao nhiêu năm,

anh tự hào về danh hiệu "NHÂN DÂN"

trong lực lượng vũ trang: công an, bộ đội

Nay trước cảnh giặc Tàu lớn lối

dưới biển, trên rừng, đòi mở rng đường ranh!!

Đảng khấu đầu: dạ dạ, vâng vâng

Đoàn khúm núm: lo "dời phao, đổi mốc"

Anh không thấy,

đây là QUỐC NHỤC,

như triệu triệu đồng bào,

trong ngoài nước sao anh ?

 

Nhìn kỷ đi anh,

trong đám dân oan,

những đồng bào

đang bị các anh đàn áp,

có những người,

một thời đã từng là cán bộ, đảng viên,

họ có đủ huy chương,

có bằng khen, tưởng lục.

Nay thấy đảng sai lầm,

họ giác ngộ đã quay về cùng dân tộc.

Sao anh chị vẫn chần chờ,

chưa chịu hồi tâm?

Ngày mai Tổ Quốc quang vinh,

Dân Chủ, Tự Do, Công Lý phục hồi.

Cả nước mừng vui ngày hội lớn

anh sẽ đứng nơi nào trong vòng tay MẸ VIỆT NAM??

 

nguyễn đấu lộc 



 

tôi là ai ?

 

tôi là ai ?

câu hỏi đặt ra tưởng chừng như chẳng khó

nhưng khi trả lời không phải dễ dàng đâu

trong cõi trần gian bất định biển dâu

thân tứ đại - tôi là ai - không rõ được !

do duyên nghiệp quả nhân từ thuở trước

tham sân si chồng chéo gia bờ mê...

 

tôi là ai ?

mãi loanh quanh chưa rõ lối đi về

ôm tham vọng, tranh đỉnh cao quyền lực

lặng ngụp mãi trong vũng lầy vô thức

giữ hận thù, nuôi mộng bá đồ vương

 

tôi là ai ?

đang trụ thân gia không có vô thường

là vi thể nhỏ nhoi như buị cát

khi bình ổn nằm yên trong sa mạc

lúc vở tan hòa quyện gia trùng dương.

là con người mang hờn giận, yêu thương

đang học hỏi để làm ngưi không vị kỷ

Nguyễn Đấu Lộc 

 

 bốn mươi năm

 

40 năm nổi, trôi theo vận nước

cuộc đổi đời cay nghiệt chẳng vì đâu.

thân phận con người có khác gì nhau

thằng ở lại, thằng ra đi lưu lạc

 

nơi  đất khách, mày buồn thân vin xứ

sống nhọc nhằn, thân phận kẻ ly hương

buồn vây quanh, trong ni nhớ niềm thưong

ngày hai buổi đi về như chiếc bóng

 

tao ở lại vy vùng trong lửa bỏng

bởi đòn thù từ mọi phía bủa vây

khổ nhục chất chồng sớm tối lay quay

kẻ thua cuộc khác gì thằng nô lệ !

 

tao hứng chịu, những đắng cay dâu bể

vững niềm tin, nuôi hy vọng ngày mai

bóng tối đêm đen, không thể kéo dài

bình minh đến báo tin ngày nắng ấm

 

ngày vui đó dù đến mau hay chậm

mơ ước  thành sự thật sẽ không xa

đất nước tự do, dân chủ thái hòa

thầy bạn, anh em mừng  vui Hạnh Phúc

 

Bốn mươi năm nổi trôi theo vận nước

Bọn chúng mình "mất hết chỉ còn nhau "

 

trương nhị kiều

  

Mong Ước Đầu Năm
 
Xuân này Tết đến thiếu niềm vui  
Nghĩ  tới quê hương luống ngậm ngùi !
So với Miên Lào rơi mấy bậc
Sánh cùng Thế Giới rớt sau đuôi
Thương người yêu nước, dân oan khổ
Ghét bọn tham ô, lũ nhặn ruồi
Mong đuổi độc tài ra khỏi cửa
Chờ trông dân chủ ghé vào chơi
Tống cựu ba miền chung góp sức
Nghinh tân khắp nước đón Xuân vui.
 

Người Kéo Màn 

_____________________________________________________________________________________________________ 

NẾU



Nếu một mai trời cao buồn giáng tội

Thế gian này biến mất hết đàn ông

Chắc lúc đó chị em tôi buồn lắm

Bởi vườn hoa si-lụy chẳng ai trồng !!
***

Không có ai để các nàng nũng nịu

Trút giận hờn dù chưa rõ nguyên do

Ngày hai buổi đi về, ôm trống vắng
Chẳng còn ai, xin đưa đón hẹn hò !!!
***
Thơ tình viết không người xerm vội xé
Xé vừa xong lại muốn viết cho ai ??
Nhiều mong ước đẹp tươi đời con gái
Cũng hết rồi theo ngày tháng nhạt phai !!
***
Nhưng may mắn trời cao chưa bắt tội
Thế gian này vẫn còn có đàn ông
Lắm lúc cũng gây phiền hà rắc rối.
Thôi vẫn đành, thà có vẫn hơn không !!
***
Để thần thiếp tỏ bày cơn hỷ nộ
Cho thượng hoàng buồn khổ, vẫn chờ mong...
31/12/2012

Enter supporting content here