Nguyễn Thị Gấm

tường thuật 

Chuyến Đi Toronto

Tham Dự Đại Hội

CHS Trường Phan Thanh Giản và Đoàn Thị Điểm Cần Thơ lần thứ 19

NTGam_NHomNE.jpg

Nhóm New England tại ĐÊM ĐH. Từ trái: Gấm, Ẩn, Báu, Trình, Lợi, Ánh, Liên, Xử

Đại Hội Toronto được tổ chức vào ngày 3, 4, 5 tháng 7 năm 2015 .

Nhóm CHS  PTG và ĐTĐ vùng New England chúng tôi đã bàn tính và sắp xếp trước đó cả tháng để rồi cùng quyết định là  thuê một chiếc xe van 12 chỗ ngồi có tài xế để cùng đi với nhau.

Từ Boston đến Toronto chỉ  có 10 tiếng lái xe, song vì đây là một chuyến đi chơi chung rất hiếm có nên chúng tôi  muốn được thoải mái mà  thưởng ngoạn cảnh đẹp hai bên đường, vì thế nên mới thuê xe có tài xế.

Trong chuyến đi nầy có Anh niên trưởng Trần Bá Xử, anh chị Trần Thế Trình - Lợi, em gái anh Trình cô Trần Kim Phượng , anh chị Phạm Công Ánh - Liên, anh Vũ Đức Báu và vợ chồng Thái Ngọc Ẩn - Gấm.

Sáu giờ sáng ngày 2 tây tháng 7 là xe đã đến trước nhà của chúng tôi, trong nhà đã có mặt anh chị Trình và cô Phượng đến từ Connecticut, kế đó là anh chị Ánh cùng anh Báu. Tôi đã  làm nhiều ổ bánh mì thịt, anh chị Ánh đem hai cases nước  và bánh bao do chị làm, cô Phượng đem trái cây còn anh Trình thì đem theo nhiều cái CD do tự anh làm để nghe dọc đường.

Anh tài xế là một người Hoa trẻ tuổi tên Sam, anh lái xe rất giỏi và rất vui vẻ. Anh niên trưởng Xử thì đợi rước ở một trạm xăng gần nhà anh ở Springfield. Chuyện rước anh Xử cũng có thể làm trái tim của  bà con trong xe đập loạn nhịp. Vốn cẩn thận nên anh niên trưởng đã gọi nhiều lần cho chúng tôi từ mấy ngày trước cho đến khi  trên đường đi  anh cũng trực tiếp căn dặn tài xế địa điểm rước anh, thế mà khi đến trạm ấy thì tài xế đã đi lố khoản  vài chục thước, nếu không lùi xe thì chắc phải mất nhiều thì giờ để vòng lại, thế thì anh tài xế trẻ tuổi đầy nhiệt tình nầy bắt đầu lùi xe ( trên highway)! . Anh nhờ các anh chị ngồi phía sau làm lơ xe, nói cho anh ấy biết lúc nào xe có thể lùi. Khi xe vô được khỏi highway thì lại gặp một chiếc xe chạy ra,  đây là lúc rụng tim vì đường thì rất hẹp chỉ vừa đủ cho một chiếc xe mà thôi, nếu không khéo thì lật xe xuống mé mương kế bên!.

Anh Sam quá giỏi nên mọi người vổ tay hoan nghênh anh và mừng rước được anh niên trưởng lên xe.

Chạy được vài tiếng thì xe ngừng lại để bà con giải lao, lúc đó thì mọi người bắt đầu bày thức ăn ra lai rai cho đở đói. Anh Xử đem theo bánh Pate Chaud, mọi người cười nói vui vô cùng, đây là những giây phút thật quý giá và khó mà có cơ hội được cùng nhau trò chuyện thân mật. Đề tài vui nhộn nhất mà mọi người đều hưởng ứng tham gia đó là chuyện của anh niên trưởng. Các đàn em thấy anh đơn côi nên ai cũng muốn tìm cho anh một niềm vui lúc tuổi anh còn hăng say hoạt động và vẫn còn mơ ước có người yêu! ( không phải tuổi già bóng xế). Tụi đàn em đều đoán biết người yêu trong mộng của anh là ai rồi song vô phương kế để giúp đỡ anh, vì tụi em tuy nhỏ nhưng cũng biết cái đại ngu là làm mai mối!

Đến 3 giờ chiều là xe đến Niagara Falls, nhìn thấy thác nước hùng vĩ chảy ầm ầm, phong cảnh thật là tuyệt vời, lòng người phơi phới quên hết lúc mệt mõi vì đường đi quá xa.

Cả nhóm vào Holiday Inn check in, ở đây cũng phải chờ cả tiếng mới lấy được phòng, vì rất đông khách, mặc dù mình đã đặt và trả tiền trước.

NTGam_NiagaraFalls_Grp.jpg

Bên bờ thác:

Anh chị Trình, cô Phượng, anh chị Ánh, anh chị Ần-Gấm, anh Xử, anh Báu 

NTGam_NiagaraFalls_2_withraincoats.jpg

Chuẩn bị lên tàu MM Maid of the Mist để hứng nước thác Niagara

NTGam_NiagaraFalls_BauXu.jpg

Thân hữu Vũ Đức Báu & Niên Trưởng Trần Bá Xử 

Quên hết mệt mõi cả nhóm đi xuống tàu MM Maid of the Mist để tàu chạy vòng dưới thác,  mọi người được phát một cái áo mưa màu xanh da dương, nói là áo mưa chớ thật sự nó chỉ  giống một cái bao rác để giúp chúng ta đừng bị ướt quần áo mà thôi. Trùm cái áo nầy vào cũng khó khăn lắm vì nó rất lớn nên mình cũng không biết chỗ nào  cho cái đầu hay cho cái tay vô cho đúng !

Tàu bắt đầu chạy, nước chạt vào người như thác đổ (đúng vậy, thác đổ) , tàu chong chênh như muốn lật, tiếng la hét  vì quá vui chớ không phải vì sợ hãi,tiếng trầm trồ xuýt xoa, tiếng cười nói, kẻ chụp hình, người quây phim, người chạy chỗ nầy tìm cảnh đẹp kẻ chạy chỗ kia thật là rộn rịp vô cùng.

Nhìn các anh chị của nhóm mình đứng xếp hàng chụp hình mà tôi không khỏi nín cười vì mọi người đều xanh dờn từ đầu tới chân,  tôi nghĩ  Alien đến từ hành tinh khác xuống chắc cũng giống như vậy.

Rời khỏi tàu, vứt bỏ cái áo mưa là mọi người "hồ hởi, phấn khởi "  leo lên mấy bậc thang cao để được đứng  gần kề bên thác mà chụp hình và thưởng ngoạn. Thác Niagara Falls là một kỳ quan của thế giới, ai cũng biết vậy song đến tận mắt để chiêm ngưỡng thì chúng ta phải nói cái cảnh hùng vĩ  nầy thật là tuyệt đẹp và thiêng liêng.

Chị Liên, phu nhân của anh Phạm Công Ánh đã chụp ảnh không ngừng. Chị là một nhiếp ảnh viên tài tử song chị có tài lắm, hình người "có tuổi " có nhiều vết nhăn vô tay chị thì ai cũng trẻ đẹp như con gái mười tám!

Sáng ngày 3 tây lúc 9 giờ sáng chúng tôi lại lên xe để đi Toronto.

Anh Sam đưa chúng tôi vào một nhà hàng  để ăn trưa, đây là một cái lâu đài, có thể nói như vậy vì kiến trúc của nó giống như những lâu đài vua chúa ở Pháp. Từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác, chúng tôi bước vào trong thì thấy cách trang trí thật là sang trọng với nhiều tấm tranh, hồ cá, nhiều tượng hình các nữ thần Âu Châu .

Tên nhà hàng nầy là Premiere Ballroom and.... Điểm Sấm? ( mấy chữ sau mờ quá không đọc được). Nó nằm trên tỉnh Richmond Hillon, kế bên Toronto .

NTGam_Diemsam.jpg

Ăn diemsam 

 Bây giờ thì nói đến chuyện ăn uống. Khi các cô tiếp đãi viên đến (các cô mặc đồng phục, người  nhỏ nhắn, xinh đẹp  và rất  lịch sự) đưa các menu ra thì ai cũng ngẩn ngơ vì chỉ có tiếng Tàu mà thôi! Thôi thì mọi người ra dấu, chỉ chỏ thức ăn bàn kế bên ...và kêu "xin xăm", hễ thấy thức ăn bưng ra mà hợp nhản thì gọi thêm 4 phần, 5 phần, đến khi anh Sam, tài xế vào thì nhờ anh Sam order giùm .

Riêng anh niên trưởng thì gọi tô cháo nóng ăn cho khoẻ, còn chị  Ánh thì thích  tàu hủ ki, ai đó thích cẳng gà ( giò gà ?) gọi mỗi thứ 5 phần, còn tôi thì thích bánh ướt nhưn tôm cũng gọi 5 phần để mọi người cùng ăn, nào há cảo, nào xíu mại...mạnh ai nấy gọi vì món nào cũng ngon quá chừng. Tổng cộng chừng 50 dĩa thức ăn! Tôi nghĩ mấy cô xẫm trong nhà hàng tưởng tụi nầy bị bỏ đói lâu ngày nên kêu thức ăn bồi bưng lên không kịp! Các bàn kế bên chắc người ta cũng có câu hỏi tương tự.

Ăn no nê còn dư lại cũng 4, 5 hộp anh niên trưởng đem về phòng để sau Tiền hội sẽ mời anh em đến lai rai. Tôi nghĩ phen nầy chắc cái bill tính tiền phải nhiều lắm song  chỉ có hơn hai trăm mà thôi. Các anh chị có đi Toronto nên ghé vào nhà hàng nầy để ăn thử. Địa chỉ của nó là : 9019 Leslie Street L4B4A3   Richmond Hillon .

Ăn xong thay vì chạy vào khách sạn để check in, chúng tôi nhờ anh Sam chở thẳng ra chợ Tàu để mua trái cây. Thôi thì đủ thứ trái cây, những thứ mà bên Boston không có. Chị Lợi, chị Liên và tôi  "cộ" nào là mãng cầu xiêm, trái na, măng cụt, bòn bon, mít, nhãn .....Có gì vui hơn là tha hồ mà lượm trái cây bỏ vào giỏ như là người ta cho không.

Lúc 2 giờ trưa là nhóm chúng tôi vào đến khách sạn Sandsman, mọi người check in trôi chảy còn vợ chồng tôi thì bị trục trặc vì phòng đã có người vào trước rồi, để đền bù vào sự chờ đợi, tiếp tân cho chúng tôi cái phòng lớn có bồn tắm jacuzzy.

Giờ nầy thì các Giáo sư, các đồng môn thân hữu và gia đình đã đến rất đông , không khí ở  lobby thật  là ồn ào náo nhiệt, mọi người mừng rỡ chào đón các bạn bè thân tình.

Đến 7 giờ thì xe đến rước mọi người đến nơi tổ chức Tiền hội, không khí ở đây rất ồn ào, vui nhộn  vì có hơn 300 người tham dự. Văn nghệ thì có  các ca sĩ cây nhà lá vườn , MC thì có anh Nguyễn Công Danh đầy nhiệt tình và kinh nghiệm đảm trách.

Sáng hôm sau nhóm chúng tôi khi đi ăn sáng ở Phở Hưng rồi cùng  đi xem thành phố Toronto, đến thăm Casaloma & Spadina Museum, viếng CN Tower, Lake Shores. Đến xế chiều thì trở về khách sạn để chuẩn bị đi dự Đại hội. Ngày hôm nay thì anh Vũ Đức Báu đã "bị" BTC trưng dụng nên không đi theo nhóm được. Anh Báu đã tận tình phụ giúp đắc lực cho BTC Đại Hội, đó là bản chất của anh. Phần của anh niên trưởng Trần Bá Xử cũng "tách hộ", anh đi du ngoạn trên đảo cùng với đoàn của BTC. Nhóm chúng tôi sáng nay thiếu hai vị nầy thì cũng bớt phần vui nhộn đi .

NTGam_Tienhoi.jpg

Gặp nhau tại Đêm Tiền Hội

Từ trái: anh Ánh, anh Xử, chị Gấm, chị Hồng Hoa 

NTGam_Gam_conanhXuan.jpg

Chị Nguyễn Thị Gấm & con gái anh Đinh Hoài Xuân 

Đêm Đại Hội thật là trang trọng,  mọi sắp xếp đều được chuẩn bị kỹ càng. Không khí thật là vui nhộn với MC Bùi Hữu Việt từ Úc qua. Trưởng Ban Tổ Chức anh Nguyễn Văn Phép rất từ tốn, điềm đạm, anh  điều khiển chương trình cùng với các anh chị trong BTC mà không thấy ai chạy đôn chạy đáo xuất mồ hôi, thật là đáng phục. Tôi gặp anh Dược sĩ Lê Văn Hai, anh là bạn cùng khóa với tôi ở trường Dược Khoa, tay bắt mặt mừng vì lâu ngày không gặp. Anh Hai cũng là một người hăng say trong BTC. Tổ chức Đại hội mà được những đồng môn thân hữu hết lòng giúp đỡ thì chắc chắn ĐH sẽ thành công.

Nhóm chúng tôi được ngồi cùng bàn nên không khí càng vui hơn, chưa bao giờ mấy anh em chúng tôi có những giây phút vui cười và thoải mái như vậy.

NTGam_grp2.jpg

Đêm Đại Hội. GS & CHS 

NTGam_dinnertable.jpg

Nhóm New England tai bàn tiệc Đêm ĐH 

NTGam_GSQuanand.jpg

Thầy trò gặp nhau tại Đêm ĐH

CHS Nguyễn An Ninh Phạm Công Ánh gặp cựu HT Ng An Ninh Nguyễn Trung Quân

NTGam_GamAnPTGGate.jpg

Cặp tình nhân ngày xưa gặp lại dưới cổng trường PTG: NG T Gấm & Thái Ngọc Ẩn 

NTGam_GSChi_chiAnhGam.jpg

Chị Liên, GS Chi, chị Gấm 

Nói tóm lại về đại hội PTGvà ĐTĐ ở Toronto đã thành công nhờ có những ưu điểm sau :

Tổ chức rất chu đáo.

Tôn trọng Thầy Cô, chăm sóc bạn hữu , các MC có nhiều kinh ngiệm (không thua gì Nguyễn Ngọc Ngạn của Paris by Night!), thức ăn khá ngon.

Chương trình văn nghệ vui, hay, đẹp. Đặc san phân phối đầy đủ, Thủ quỹ báo cáo rõ ràng minh bạch.

Hoan hô anh Phép và các anh chị trong BTC Đại Hội.

Đến ngày 5 tây là chúng tôi lên xe để trở về Boston, trên đường  đi chúng tôi ghé vào đi thuyền để xem Thousand Islands . Phong cảnh sông nước thật là hữu tình,những cái lâu đài, các căn  nhà lớn nhỏ trên cả trăm hòn đảo, có những đảo chỉ có một cái nhà mà thôi, chung quanh nhà là sóng nước minh mông, thật không có gì thơ mộng hơn. Nếu vợ chồng già như chúng tôi mà được ở một trong một căn nhà nhỏ đó thì đúng là "túp lều lý tưởng có hai quả tim vàng", ngày thì chàng ra sân câu cá, nàng thì săn sóc mấy cụm hoa,  còn đêm về thì bắt ghế ngồi ngắm trăng, nước mà  nhắc lại chuyện tình của ngày xa xưa ấy! Mọi người trầm trồ ao ước phải chi mình có được một cái nhà nhỏ xíu trên hồ nầy thì cũng mãn nguyện lắm rồi, mộng nầy thì chắc để kiếp sau vì một cái nhà nhỏ ở đây cũng cả triệu bạc, có làm đến suốt đời cũng khó mà thực hiện được cái mộng nầy, chỉ trừ .....trúng số Power Ball!

NTGam_1000Island_grp.jpg

Du ngoạn 1000 Islands.

Từ trái:Trình, Báu, Gấm, Ẩn, Xử, Ánh

NTGam_1000Isalnd.jpg 

Về tới nhà tôi là 7 giờ tối, chúng tôi cầm anh chị Trình và  cô Phượng ở lại ăn tô mì cho ấm bụng rồi mới chạy về nhà (cách 3 tiếng).

Trước khi chia tay thì mọi người đều hứa hẹn với nhau là chúng mình sẽ cùng nhau tổ chức những chuyến đi khác giống như chuyến đi nầy trong một ngày gần đây.

Trở về nhà mọi người đều phấn khởi và cảm thấy như mình đã có được them nhiều sinh lực để trở lại làm việc; ngoài ra tình bạn hữu của chúng tôi lại còn khắn khít hơn và thân tình hơn xưa.

Đúng là một chuyến đi tuyệt hảo.

Boston, Tháng  Mười năm 2015

Nguyễn  Thị Gấm 

__________________________________________________________________________________ 

CHS Nguyễn Thị Gấm
Watertown, Massachusetts
__________________________________________

TÔI HỌC VẼ

.

BBT Trang Nhà: Khoảng trung tuần tháng 2/2012, BBT Đặc San 17 của ĐH XVI-Boston 2012 nhận được bài viết Tôi Hoc Vẽ của đồng môn Nguyễn Thị Gấm. Tôi đã có dịp đọc bài nầy. Bài văn tuy ngắn nhưng nội dung đã đủ để nhắc lại bước đường học vẽ, đồng thời đã gieo mối cảm hoài cho người đọc qua nỗi thương tâm của chính tác giả. Điểm nổi bật ở đây là tác giả bày tỏ lòng biết ơn đối với một họa sĩ tài danh đã tình nguyện hướng dẫn, với sự hổ trợ về mặt tinh thần của người bạn đường, để tác giả vừa đến gần với hội họa, vừa nguôi ngoai nỗi buồn; nỗi buồn quá lớn đến nỗi tác giả đã nói: “Sự đau buồn thất vọng đến tột đỉnh nầy gần như nó đã đưa tôi tới đáy của cái vực sâu”.

Bài viết là 1 tâm sự gởi tới đại gia đình Trường Nhà, cũng là lời tri ân Người Thầy Họa Sĩ đã biến cây cọ trên tay người-mẹ-tuyệt-vọng thành những bậc thang cho người-học-trò-họa-sĩ leo trở lại cuộc đời với những yêu thương vẫn chờ đợi quanh mình. Quả là Nghệ Thuật làm thăng hoa Cuộc Sống.

Nhưng bài viết cảm động, xúc tích như vậy mà đã vắng mặt trên ĐS 17! Đây là lỗi kỹ thuật do sự lưu chuyển bài vở trên mạng, cũng là lỗi của BBT/ĐS đã để sót khi dàn trang. Nhân đây xin Tác Giả và HS Nguyễn Trọng Khôi nhận cho lời xin lỗi của BBT/ĐS 17.

Trân trọng gởi tới bạn đọc Trang Nhà “Tôi Học Vẽ”

TBT

NTGam_Oct29_1_Studio.jpg

CHS Nguyễn Thị Gấm- một góc studio tại nhà

         Ngày xa xưa, lúc tôi còn học lớp đệ tam của trường Phan Thanh Giản tôi có một mộng ước  là sau khi ra trường tôi sẽ xin vào trường Cao Đẳng Mỹ Thuật ở Sài Gòn để học vẽ, cái mơ ước nầy, sau khi tôi nêu ra thi người đầu tiên chống đối đó là người bạn thân ngồi kế bên tôi, Lâm Tiết Lệ: “ Mầy vẽ xấu hoắc mà đòi học vẽ cái gì “, rồi nó cười khúc khích. Lệ nói chắc đúng vì trong giờ học vẽ với GS Nguyễn Đình Cường, lúc nào tôi cũng được cỡ 13/20 điểm mà thôi. Có một hôm thầy cho vẽ một chùm mận, vẽ  bằng viết chì, vẽ xong tôi thấy chùm mận của mình đẹp và giống thật quá, tôi cứ nhìn nó mà lòng hãnh diện lắm, chắc phen nầy thế nào cũng lớn điểm. Đến chừng thầy trả bài lại thì tôi cũng chỉ được có 13 điểm, tôi buồn và thất vọng lắm, thất vọng vì chắc mộng đi học vẽ của mình chắc không thành rồi, vẽ dở quá thì trường nào mà cho vào học  .

         Học  hết năm đệ nhị tôi mới nói với anh Hai tôi là tôi muốn vô trường Cao Đẳng Mỹ Thuật để học vẽ và sẽ làm họa sĩ, anh Hai tôi nói : “Em thành họa sĩ thì khó kiếm việc làm và sẽ nghèo lắm vì ít có họa sĩ nổi tiếng, thành công, em hãy đi học Sư Phạm hoặc học các ngành khác thì dể kiếm việc làm hơn “. Tôi muốn học vẽ là vì tôi thích chớ không bao giờ tôi nghĩ đến tìm việc làm sau nầy hay sẽ nghèo vì không có việc làm, ở cái tuổi đầy mộng mơ đó thì làm gì mà nghĩ tới chuyện kiếm cơm. Từ đó tôi đã bỏ ý định học vẽ.

         Cuộc đời thăng trầm, trải qua bao nhiêu biến đổi, mấy chục năm sau vào ngày 22 tháng 9 năm 2002 thì một thảm họa đã xảy ra cho gia đình tôi, đứa con trai đầu lòng của tôi đã đột ngột qua đời lúc nó chỉ mới 37 tuổi. Sự đau buồn thất vọng đến tột đỉnh nầy gần như nó đã đưa tôi tới đáy của cái vực sâu. Tinh thần tôi bị bấn loạn, tôi không còn tha thiết gì đến cuộc sống nầy nữa, nó hoàn toàn vô nghĩa với tôi, tôi cũng không màng tới những tình cảm, thương yêu của những người thân vây quanh tôi, tất cả đều là vô nghĩa, tôi sống trong yên lặng của cái thế giới riêng của tôi .

         Một hôm Ẩn đã cầu cứu với anh Họa sĩ Nguyễn Trọng Khôi,  anh Khôi đến nhà dạy tôi vẽ , anh Khôi là một Họa sĩ có tiếng ở VN, sau khi qua đây anh có làm nhiều cuộc triển lãm và rất được nhiều người yêu chuộng.  Anh Khôi đã dẫn tôi đi đến tiệm chuyên môn  bán vật dụng vẽ như: màu dầu, canvas, cọ, giá vẽ, dầu pha, dầu  rửa cọ… Anh dạy tôi cầm cọ , pha màu, rửa cọ, dạy từng chi tiết, độ lớn nhỏ của phối cảnh, ánh sáng, bóng tối…Anh đã kiên nhẫn chỉ dạy cho tôi vì tôi hoàn toàn không biết gì cả, anh dạy tôi vẽ tranh sơn dầu. Tôi nhớ đến bạn tôi, ở Montreal,  chị Lê Thành Ý, chị ấy cũng vẽ tranh sơn dầu, chị nói sơn dầu thì dễ hơn tranh lụa, vì trên lụa khi vẽ sai thì mình phải bỏ tấm lụa đi, còn tranh sơn dầu thì dễ lắm, nếu vẽ cái núi mà có sai thì mình bôi nước sơn lên để làm nó thành cái biển cũng được!

         Tấm tranh đầu tiên là một cái bình bông để ở trên bàn. Anh Khôi biểu tôi mua bông về rồi tự sắp xếp coi sao cho vừa ý, sau đó dùng viết chì để phác họa rồi mới bắt đầu dùng cọ sơn màu lên. Bức tranh vẽ xong, tôi vui mừng lắm vì đó là tác phẩm đầu tay của tôi. Ông thầy khen rối rít, song tôi nghĩ thầy thì phải khen học trò rồi cũng như mẹ thì lúc nào cũng khen con. Tôi vui và bận rộn trong việc vẽ tranh, chạy đi mua màu, mua thêm canvas…sau đó thầy biểu vẽ dĩa trái cây… Lại đi mua bưởi, lựu, cam quit…hay rau cải .. Gặp lúc thầy đi triển lãm tranh thì tôi cũng đi theo phụ bưng tranh, treo tranh, có lúc thầy triển lãm tranh ở thư viện ở Newton, một town giàu có, thầy định treo 44 tấm, tôi nói thầy treo 43 tấm thôi, thầy hỏi tại sao? thì tôi nói 43 là con số hên!, thầy treo 43 tấm, chỉ trong vòng hai tuần lễ thầy bán được nhiều tranh. Thấy thầy bán được nhiều tranh tôi vui mừng lắm .

NTgam_Oct29_2_Flowervase.jpg NTGam_Oct29_3_Iris.jpg

Nguyễn Thị Gấm – Calla Lilysơn dầu trên canvas 14 x 18 & Hoa Irissơn dầu trên canvas 14 x 18

NTGam_Oct29_4_backYard.jpg NTGam_Oct29_5_Hanoicorner.jpg

Nguyễn Thị Gấm -  Phía sau nhà tôisơn dầu trên canvas 16 x 20 & Một góc Hà Nộisơn dầu trên canvas 16 x 20

NTGam_Oct29_6_HonPT.jpg NTGam_Oct29_7_lotus.jpg

Nguyễn Thị Gấm – Hòn Phụ Tử Hà Tiên – sơn dầu trên canvas 18 x 24 & Bông súngsơn dầu trên canvas 16 x 20

NTGam_Oct29_8_Buoi.jpg NTGam_Oct29_9_ca.jpg

Nguyễn Thị Gấm – Tĩnh vật với bưởi – sơn dầu trên canvas 16 x 20 & Tĩnh vật với cà tímsơn dầu trên canvas 16 x 20

         Sau đó tôi lại vẽ theo những tấm hình mà lúc tôi đi về VN  đã chụp như Hòn Phụ Tử ở Hà Tiên, Chùa Một Cột, Phố Cũ Hà Nội  hay Vườn Sau Nhà... Điều làm tôi hăng hái hơn là mỗi khi Ẩn đi làm về, anh bắc ghế ngồi nhìn say sưa tấm tranh vẽ chưa xong, còn nằm trên giá vẽ, và mỗi khi đi đâu anh đều lo chụp hình bông hoa hay cảnh đẹp để đem về cho vợ vẽ. Điều quan trọng hơn là tôi đã bớt buồn vì quá bận rộn, vả lại trong lúc vẽ tôi có cảm tưởng như mình thoát trần và đang đi vào một cõi tiên đầy hoa thơm cỏ lạ và yên bình.

         Nhà anh Khôi ở rất gần nên anh đến dạy tôi vài lần trong tuần lễ – anh không lấy thù lao – anh cũng như Ẩn là muốn giúp tôi thoát qua khỏi sự khủng hoảng  tinh thần .

         Sau vài năm thì tranh của tôi vẽ đã quá nhiều, có một hôm bà hàng xóm qua nhà, bà khen “tranh của you vẽ đẹp quá, song you tính làm gì khi nó nhiều quá?”.  Câu hỏi nầy làm tôi nhớ lại có một lần tôi nghe qua là có một ông nọ thích vẽ quá, tranh để đầy nhà xe rồi sau cùng phải mướn người ta đi đổ!  Nghe qua sao nó phũ phàng quá.  Có một lần có chị bạn đến nhà chơi chị cũng khen tranh đẹp và đề nghị bán để chị mua. Tôi không bao giờ có ý định đó, song tôi hỏi theo chị nghĩ thì một tấm cỡ bao nhiêu? chị nói cở bảy tám chục đồng,  Tôi nói thầm chưa đủ tiền mua vật liệu để vẽ! (tôi méo mặt, nhưng ít ra mình cũng biết mình vẽ đẹp tới đâu!).

         Mãi đến hôm nay anh Khôi vẫn khuyến khích tôi tiếp tục vẽ song vì quá bận rộn với việc nhà, cháu nội, cháu ngoại, có lúc phải xuống làm thơ ký cho Ẩn … nên tôi đã ngưng vẽ, song lúc nào tôi cũng tự hứa là tôi sẽ vẽ lại một ngày gần đây. Tranh mình vẽ thì cũng giống như những đứa con của mình, con lúc nào thì cũng đẹp đối với cặp mắt của bà mẹ song với người khác ở ngoài đời thì đôi khi nó chỉ là một tấm tranh như những tấm tranh bình thường khác mà thôi . .

         Điều mà tôi luôn ghi nhớ là công lao của anh Khôi, anh đã bỏ thì giờ quý báu, ra công sức chỉ dạy cho tôi và giúp tôi thoát được cơn khủng hoảng tinh thần và  giúp tôi tìm lại được sự an bình trong tâm não, ngoài ra tôi cũng hết sức cảm ơn  Ẩn, người bạn đường của tôi, anh đã giúp tôi về mọi mặt, cận kề, an ủi và lúc nào cũng cố gắng làm cho cuộc sống tôi luôn được vui tươi và hạnh phúc.

Boston, tháng 2-2012

CHS NGUYỄN THỊ GẤM

(Watertown, Massachusetts)

Enter supporting content here