TÂY BẮC

Nguyễn Thị Thanh Dương, Trầm Vân

TL_mar9_TayBac.jpg

ĐƯA EM V TÂY BC.

( Cm tác theo nhng hình nh Tây Bc)

.

Anh ơi, hãy đưa em về Tây Bắc,

Đi trên Cầu Mây qua sông Mường Hoa,

Em tựa vai anh dù cầu không đong đưa,

Anh nắm tay em dù em không thể ngã.

Đâu cần cầu này chòng chành anh nhỉ,

Mình vẫn hiểu nhau, vẫn cần có nhau,

Xuống đến thung lũng khi đi qua cầu,

Em mang theo cả tình anh xuống bản.

Sapa mùa này ruộng đang xới đất,

Trâu và người cùng vất vả cày bừa,

Mai lúa nảy mầm ruộng bậc thang kia,

Mai biển lúa xanh rì như tranh vẽ.

Mình đến Lai Châu núi cao hùng vĩ,

Sương mù che núi làm lòng bâng khuâng,

Nhưng chẳng thể nào che khuất tình em,

Dù anh có là núi cao chất ngất.

Đến dòng sông Đà nước mạnh chảy xiết,

Cầu Hang Tôm tha thiết nối hai bờ,

Dù anh ở bên này em ở bên kia,

Chẳng dòng sông nào cách chia nhau được.

Em thích ngôi nhà sàn ở Nậm Mức ,

Hay nhà bên sông nước chảy trong veo,

Giữa đất trời hoang vắng một tình yêu,

Giữa em và anh mộng đời chỉ thế.

Sông chảy về đâu? Mặc đời dâu bể,

Em chỉ về một nơi chốn có anh,

Dù đưa em về trời đất mông mênh,

Và hoang dã của núi rừng Tây Bắc.

Em và anh không cần bùa hộ mệnh,

Hình mặt trời gắn con nước bên sông,

Em và anh không cần tới bùa linh,

Vì tình cho nhau đã là thần thánh.

Tình chúng ta cũng nhà quê, đơn giản,

Như “bánh xe nước” ở sông Nậm La,

Khi bánh xe quay bọt nước tung ra,

Mỗi giọt nước là mỗi tình yêu dấu.

Anh ơi, hãy đưa em đi khắp nẻo,

Thăm nhà người Thái bản Lác Mai Châu,

Thăm người Hmong Bắc Hà, Lào Cai ,

Gặp phiên Chợ Tình chúng ta ghé lại..

Đêm hôm ấy anh và em trao gởi,

Chén rượu ngô làm chén rượu ân tình,

Không đi qua cầu mà hồn chông chênh,

Chúng mình cùng say giữa trời Tây Bắc.

Nguyễn Thị Thanh Dương.

( March. 8, 2013)

.

Qua Miền Tây Bắc

 

Ta về Tây Bắc xa xôi

Một vùng đất đẹp núi đồi cỏ hoa

Vịn Cầu Mây sóng Mường Hoa

Qua sông nhịp bước an hòa thênh thang

Ghé Sapa, ghé bản làng

Tình yêu ta gửi đôi hàng cây nghiêng

Đêm về rung tiếng khèn chiêng

Ánh trăng dốc núi thắp đèn lung linh

Ruộng bậc thang xếp bậc tình

Tiếng chim kể chuyện chúng mình reo vui

Nheo nheo đuôi mắt em cười

Cầm tay ta bước quanh thời đam mê

Chợ Tình ghé chớ lạc nghe

Loa tình yêu phát bốn bề cảm rung

Hình như anh cũng phải lòng

Quay về em mắt ngoái trông yêu kiều

Lai Châu hùng vĩ gió xiêu

Bạt ngàn suối chảy chim kêu núi rừng

Đẹp xinh cô gái H'mông

Bông tai lủng lẳng đeo cùng nét duyên

Cái nghèo đeo bám đã quen

Trâu cày người đẩy ướt mèm mồ hôi

Xanh lên cây lúa tình người

Xanh lên ánh mắt lứa đôi nồng nàn

Một miền Tây Bắc đi ngang

Tình ta gửi lại nhà sàn núi cao

Sông Đà con sóng nôn nao

Ta về vọng tiếng suối Lào Cai xa

Trầm Vân

BIỂN và SÓNG             
Nguyễn Thị Thanh Dương - Trầm Vân
TL_song.jpg
.

BIỂN VÀ SÓNG.

( Cảm tác theo hình)

Có phải khi biển vui thì biển sóng?

Sóng tung mình những hạt nước trong veo,

Khoe trên đầu ngọn sóng có em theo

Từng hạt nước và tưởng mình là sóng.

Em đã nở trăm đóa hoa cánh mỏng,

Vừa hiện ra những cảnh sắc nên thơ,

Em lại vội đi như một giấc mơ,

Em rực rỡ cũng chìm vào biển lớn.

Có phải khi biển vui thì biển sóng?

Vươn lên cao những cột sóng thủy tinh,

Thướt tha như vạt áo tuổi thanh xuân,

Sóng và chân trời một màu trắng xóa.

Sóng buông mình thủy tinh rơi vụn vỡ,

Những niềm vui ngắn ngủi đã qua mau,

Sóng hôm qua ai biết đã về đâu?

Chẳng bao giờ sóng đứng yên chờ đợi.

Biển biết vui, biển cũng từng hờn dỗi,

Sóng buổi chiều nhuốm vàng nhạt tà dương,

Giữa biển khơi em là ngọn sóng buồn,

Hát bài tình ca ngậm ngùi thương nhớ.

Sóng khóac cho mình một màu ráng đỏ,

Khi mặt trời sắp lặn xuống biển xa,

Sóng hắt lên những giọt lệ nhạt nhòa,

Em khóc mãi cho biển đầy thêm nữa.

Và có khi biển chuyển mình giận dữ,

Sóng hung hăng kiêu ngạo đến lạ kỳ,

Em không muốn là ngọn sóng chia ly,

Để anh thất tình trên bờ biển vắng.

Sóng ngất ngưỡng từng bước chân chuyển động,

Sóng cuộn mình rồi vội vã lăn xa,

Nước biển tươi xanh bỗng hóa thành gìa,

Sóng bạc đầu vì đời người qúa ngắn.

Em và anh, nếu là biển và sóng,

Em xin được là những ngọn sóng ngoan,

Sóng vỗ về anh, tan biến vào anh,

Vào biển cả một tình yêu bất tận.

Nguyễn Thị Thanh Dương

.

Tình Anh Biển Sóng

.
Tình anh dào dạt biển xanh

Nhớ em hóa sóng chòng chành cơn mơ
Sóng mơn man vỗ quanh bờ
Trăng vàng cát trắng thẫn thờ nụ đêm

Sóng lăn từng cuộn nước mềm
Trổ ngàn hoa trắng trao em nồng nàn
Ầm ào tiếng trống trường tan
Ngày xưa đón đợi đôi hàng cây rung

Tình anh sóng vỗ điệp trùng
Dìu con gió thắt eo lưng ngày vàng
Mây đưa tà áo bay ngang
Hải âu chao cánh vội vàng nghiêng theo

Sóng lăn ngàn tiếng suối reo
Thác Prenn hò hẹn trong veo nước nguồn
Ngẩn ngơ Đà Lạt mù sương
Lời yêu dấu lịm ngọt đường môi nhau

Khi giông bão sóng dâng cao
Là bao hờn dỗi đập vào con tim
Tình ta chơi cuộc trốn tìm
Hồn anh bịt mắt nổi chìm hoang mang

TRẦM VÂN

Enter supporting content here