GẶP LẠI THẦY XƯA
Gởi thầy VÕ VĂN VẠN kính mến
Khát
khao gặp lại thầy xưa
Những lời giảng ấm như vừa bay ngang
Cái thời mực tím tập trang
Tiếng cười vui vẻ rộn vang sân trường
Bảng đen dòng phấn thân thương
Mãi còn dẫn lối con đường em đi.
Gặp thầy rưng lệ bờ mi
Nửa vòng thế kỷ còn gì thời gian
Tìm về kỷ niệm trường PHAN
Xôn xao năm tháng ngày vàng tuổi xuân
Tóc thầy đã bac sợi trần
Thăng trầm đưa những bước chân vô thường
Nụ cười ẩn dấu nỗi buồn
Xót xa lắm nỗi hoàng hôn bóng mờ
Hàn huyên câu chuyện bình thơ
Thoáng thôi bịn rịn tới giờ chia tay
Mắt rưng rưng giọt lệ gầy
Ra đường còn thấy bóng thầy nhìn theo.
Nắng vàng dâng ngập chân chiều
Em về trở gót lưng đèo nghĩa ân
KIM
QUANG
CHIỀU MƠ
Một thoáng anh
về trong giấc mơ
Vòng tay say đắm mấy thu chờ
Năm ngón tay mừng qua kẻ
ấm
Đôi lòng bay bổng giữa
trời thơ
Vẫn thấy mắt em thật dịu
dàng
Thuyền anh đắm đuối,
bến đò ngang
Hãy giữ hồn em từng bước
nhẹ
Ngập ngừng lá gió nhón
thu sang
Em muốn anh là một
cánh chim
Chiều thương tổ ấm nhớ
đi tìm
Em muốn anh là hơi thở nhẹ
Cho từng giọt ấm chảy
qua tim
Em muốn anh là áng mây hồng
Chiều tà chảy mát cả dòng sông
Gió vờn quanh quẩn trời xanh biếc
Bên nhau phơi phới hết chờ mong
Em muốn anh là gió ngoài khơi
Hối hả tìm nhau khắp biển
đời
Nắng gầy in bóng, mình trên cát
Biển reo sóng hát chẳng
mòn hơi
Ta đã gặp nhau đời huyển mộng
Vương vấn ngà say chút ráng
hồng
Tóc gió vờn quanh mây lử thứ
Ngàn năm mây gió…chỉ hư
không
KIM QUANG
MÙA NƯỚC NỔI
Em đưa anh đi, ra tận ngoài sông
Vào mùa nước nổi ngập đầy đồng
Mùa yêu thương cũng dâng cao tiếng hát
Tình cũng xanh màu mạ ngát hương long
Tàn chinh chiến lại nối đời phiêu bạt
Anh phải đi…vì mệnh nước nổi trôi
Em đưa anh sương trắng phủ bồi hồi
Mắt rưng lệ tím lên màu mây khói
Trăng sao cứ im lìm nghe đau nhói
Hoa cỏ nghiêng buồn đau cảnh biệt ly
Em đưa anh không nói một lời gì
Cây đứng lặng nắng qua hồn vụn nát
Anh bước đi với cuộc đời lang bạt
Lặng lẽ em hóa thành đá, đợi chờ.
Biết mấy mùa đi, thương nhớ ngẩn ngơ
Mất dấu chim bay hồn như lạc lõng
Lá vàng rơi cuốn theo mùa hy vọng
Rồi một ngày…thuyền tách bến sang ngang
Em tiễn em trời sụp đổ bàng hoàng
Lòng tan nát xé từng tràng pháo nổ
Chợt một ngày… mắt đau nhìn bỡ ngỡ
Cả xóm làng mừng vui đón anh về.
Mưa tràn lòng, rưng rức nỗi tái tê
Em đã chết từ… dạo mùa nước nổi.
KIM QUANG