Song Quang TẢN MẠN
VÀO THU
Thứ sáu tuần nầy, đài Khí tượng
nước Mỹ chính thức bắt đầu bước vào mùa Thu.Sáng
đi bộ loanh quanh đã nhìn thấy những xác lá vàng rơi rụng
đầy lối đi.Trên hàng cây xen lẫn sắc xanh và vàng của
lá khiến cho ta có một cảm giác mơ hồ...buồn buồn.Không
khí se se lạnh,gió nhẹ thổi miên mang làm cho tâm hồn thêm
rạo rực để đón chào một mùa Thu nữa lại về với
vạn vật.
Sáng nay lành lạnh se người
Từ trong tâm thức : Thu mời gọi nhau
Thu
về quyến rũ làm sao !
Thu nầy lại nhớ hôm nào mới qua
Mây trời bàng bạc trôi xa
Rừng cây lá đỗ cho ta nhớ về
Một
thời áo trắng tóc thề
Vàng khung trời nhỏ bộn bề lá rơi.
Nhớ lại hôm nào,Thu mới vừa đi qua để nhường lại
cho một mùa đông buốt giá,tiếp một mùa Xuân nắng ấm
với cỏ cây hoa lá xanh tươi,sang một mùa Hè nóng bức (mà
cũng theo ghi nhận của khí tượng ở Dallas-Texas) là một mùa
hè với sức nóng lên ba con số và kéo dài nhất trong hơn
một thập kỷ qua.
Nay Thu lại trở
về,thời gian đi không ngừng nghĩ,lặng lờ trôi và dòng đời
cũng trôi theo như một mắc xích của bánh xe
Hãy soi gương nhìn ta qua bóng !
Thấy gì không ? Vóc dáng thời gian
Ngày xưa,tóc chải hai hàng
Bây giờ tóc đã trắng bàng bạc mây.
Thu về ! Thu về ! Niềm vui buồn lẫn lộn. Vui vì được hít
thở một không khí trong lành , một không gian mát mẽ , một
bối cảnh nên thơ và một khung trời lãng mạn.
Thu về lên tiếng gọi
Cho tình buồn vu vơ
Đường
xưa tìm lối củ
Mộng ước ghép vào thơ.
Buồn
vì biết rằng giòng thời gian xuôi chảy ,đời người cũng
trôi theo.Hiện tại thành quá khứ/Tương lai sẽ về đâu
?/Thân già nơi xứ lạ /Thêm nghĩ bạc mái đầu.
Thu về thêm nổi nhớ
Chút tản mạn cuối trời
Vọng về miền dỉ vãng
Thương quá mùa Thu ơi !
SONG QUANG