|
|
|
thơ Văn Anh Tú Nguyễn Hồng Ẩn Stamfort, Connecticut - Cựu giáo sư Đoàn Thị Điểm _____________________________________________________
TẶNG... Hoa hồng một đóa tặng chàng Tiễn người chiến sĩ lên đàng
trừ gian Biển Đông một góc giang san Có lũ tham tàn ngắm nghé xâm lăng Hải đảo chàng hãy vững tâm Bảo vệ tổ quốc ngàn
năm vẹn toàn. Anh Tú May 23, 2014 TÌNH BÉ CON
Sơ mi tay ngắn quần xà lỏn Chân đất đầu trần
đội nắng hè Bảy
ba tóc ngắn thường lười chải Em bé thẩn thờ nghe tiếng ve
Tiếng ve réo
rắc buồn héo hắc Vừa
mới gặp nhau đã vội xa Nghỉ hè ba tháng sao lâu quá Mơ ước thời gian nhanh lướt qua
Lướt
qua mong chóng về trường lớp Để gặp mỗi hôm dáng một người Thẹn thùng cuối mặt khi có kẻ Còn bé mà yêu chẳng
hổ ngươi!
Hổ ngươi vì nhỏ không
thông hiểu Nếu hiểu mà thương
vẫn cứ thương Lúc mới
sinh ra đà lãng mạn Thì
sao lại cưỡng chuyện yêu đương?
Anh Tú May 27, 2014
CHÀO BIỂN
Biển Đông
nắng sớm lung linh
Nhấp
nhô làn sóng đậm tình Âu Cơ
Tự ngàn xưa mãi đến giờ
Lịch sử ghi dấu biển bờ Việt Nam
Đừng hòng lũ giặc tham lam
Rắp tâm xâm lấn bạo tàn cướp đi.
Quyết tâm từng tấc từng li
Con Hồng cháu Lạc xá gì máu xương
Giữ gìn toàn vẹn quê hương
Để không hổ thẹn tổ đường Hùng Vương.
Anh Tú
May 22, 2014
NGÀY DÀI THĂM THẲM
Mỗi sáng tiếng chuông nhà Chúa
đổ
Trống công phu cửa Phật vang đồng
Gà báo canh năm o ó
gáy
Hôm nay sao lặng lẽ thinh không?
Thao thức suốt đêm… chờ giấc
ngủ
Từ khuya rơi nặng hạt cơn mưa
Tầm tã suốt ngày như
thác đổ
Mây mù, cây cối gió đong đưa.
Bó gối đăm chiêu nghe tiếng sấm
Ỳ ầm vang dội tự trời
xa
Ngao ngán một ngày dài thăm thẳm
Bao giờ mưa dứt chuổi
phong ba?
Anh Tú
Suốt ngày mưa gió
bão bùng: April 30, 2014
XIN XUÂN… Nắng trên
vài mảng tuyết sầu
Khi đông từ giã vẫy chào
xuân xanh Nụ lá hoa nhú trên
cành Vạn vật tỉnh giấc đầu
gành cuối sông Hiu hiu mát rượi xuân phong Gọi
hồn nhân thế bềnh bồng bay cao Xin xuân một ít ngọt
ngào Để tôi xua bớt những ngao ngán đời! Anh Tú Daylight saving time March 9, 2014
HAI NƠI Bờ này Đông
bờ kia Xuân Trời lạnh lùng …hồn lâng lâng Thiết tha nhớ về bên ấy Muôn ngàn
kỷ niệm bâng khuâng. Em dợm Hạ anh tàn Đông Năm tháng với nỗi chờ mong Mắt rưng
rưng … mưa rào rạt Hoa ngập ngừng đợi xuân hồng. Sao không bên nhau ngọt bùi Hai
nơi nuốt những bùi ngùi Mây chiều đợi chờ nắng
sớm Bao giờ nếm được niềm vui? Khác nào cách trở âm dương Thức
ngủ chập chờn nhớ thương Số phần đôi
ta nghiệt ngã Có ai chia sẻ đoạn trường? A. February 25, 2014
Feb/13: tuyết rơi tầm tả bên ngoài,
trong nhà là thơ ...thiền! CHỈ LÀ NẮM
TRO* Ai
cũng chào đời bằng tiếng khóc Lớn lên nhờ: sửa mẹ thơm tho
Dưởng khí món quà trời
đất tặng Nắng
hồng tươi vũ trụ ban cho. Ngày tháng năm qua đời vất vả
Bàn chân lang bạt kiếp sông
hồ Thân
tứ đại sau cùng tơi tả… Nắm tro tàn trả lại hư vô. Buông xả hết
cho lòng trống rỗng Mọi ưu tư... để nghiệp nhẹ nhàng Lúc sống/ chết... đời
luôn tự tại Là
con đường hạnh phúc thênh thang. Anh Tú February 13, 2014 *Cám
tác từ Chỉ Là Một Năm Tro của Ni sư Thích Nữ Hạnh Chiếu
TỪ KHI… (Tặng anh Đinh Hoài Xuân, New
York)
Từ
trăng mười sáu ngọt ngào Vườn ai sáng
rực sắc màu hoa yêu Từ em vóc dáng diễm kiều Có người trai trẻ mơ điều nợ duyên. Từ khi có những lời nguyền Keo
sơn gắn bó thuyền quyên anh hùng Mặc cho mưa
gió bão bùng Chia ngọt sẻ đắng tình chung năm
dài Vui hôm nay đợi ngày mai Dòng đời
êm ả tình say nồng nàn. Bỗng em giấc ngủ mê man Rụng rời với
cảnh ngỡ ngàng chia ly. Từ lúc mang mối sầu bi Mất em anh đã còn gì nữa đâu! NHA February
4, 2014
TỰ THÁN Cuối ngày
ngắm ánh dương tà Cuối năm nhặt cánh bạch hoa nhớ nhà
Hướng Đông đồng
lúa xa xa Phương Tây mút mắt giang hà thấy đâu? Ngưu lang Chức nữ / mưa
Ngâu Còn tôi viễn xứ đã lâu không về Oải chân đường lạ
lê thê Cớ sao mình mãi bộn bề tháng năm? NHA Ngày
chót năm Quý Tỵ January 30, 2014
EM VỀ Em về vạn vật xôn xao Dòng sông nước ngọt, ngọt ngào thêm lên Cội gìa ủ rũ buồn tênh Bỗng đâu xanh lá đón nghênh chân nàng Chừng như bên vắng đò ngang Chèo khua dầm khuấy rộn ràng hôm nay Dừa tươi đải khách ngọt ngây Nhắc nhở lữ khách nhớ hoài quê ta Rồi em lại đi thật xa Để bao lưu luyến
thiết tha cho người. Em chính là mùa Xuân tươi Ban phát hạnh phúc
nụ cười khắp nơi. NHA
January 24, 2014
24 tháng chạp, Quý Tỵ
BUÂNG KHUÂNG Ngày đến rồi đi thêm kỷ niệm Mang nặng trong tim một
mối tình Nước-non-tình mãi trong say đắm Thắm thiết ... quê / tôi tợ
bóng / hình. Lá
theo thu … cội nằm thềm cũ Đông về tuyết trắng phủ ưu sầu Hoa chờ xuân thắm ve mong hạ Còn tôi ngắm bóng nắng
trôi mau. Trong mơ: mai nở với hoa đào Cành cây chim sẻ chuyền
lao xao Chuồn chuồn vờn lượn khoe cánh mỏng Ong bướm mừng
xuân vạn sắc màu. Giật mình tỉnh giấc ..chỉ
là mơ Tâm tư bỗng chốc rối như tơ Trời ơi! Nhớ
quá non và nước Mỗi độ xuân về dạ ngẩn ngơ. Lẫn lộn xuân đông trong
tuyết trắng Nhớ Tết quê hương một nỗi niềm Buâng khuâng len
lén nằm khoé mắt Phải vì viễn xứ buồn triền miên? A. January
20, 2014
CÓ MỘT MÙA XUÂN Từ rừng lá thấp ta về Mang
theo nỗi nhớ đường đê đất xình In
dấu chân của bạn mình Lê bước
từ lúc bình minh chưa về. Từ đấy có những ngô
nghê Chân bước khập khểnh hồn mê muội dần Người mới xa lạ tình thân Người
cũ cuối mặt tránh dần từ xa. Xuân thuở ấy vẫn mượt
mà Ngu ngơ lạc lỏng phần ta ngậm ngùi Làm sao có được niềm vui Khi thuyền
không lái ngược xuôi dòng đời? A. January 14, 2014 14 tháng chạp,
Quý Tỵ
THƠ TỰ XƯỚNG HỌA
Xướng: GỞI
KẺ MIỀN XA Đã cuối năm rồi em có
hay?
Trời xa đất rộng nước vơi đầy Tình
ta chia cách hoài mong đợi Em vẫn phương trời tôi ở đây! Bên ấy mùa đông tiết
lạnh lùng Có ngồi bên cửa ngắm mông lung Nhớ về quê mẹ
bao yêu dấu Còn giữ trong tim nghĩa thủy chung?
Nhờ gió gởi em chút nắng hồng Mang
hồn sông núi tổ Tiên Rồng Và thương nhớ của
người xưa cũ Sưởi ấm tim người xa núi sông. NHA December 31, 2013 Họa: TỪ MỘT GÓC TIM
Xuân sắp đến rồi em đã hay! Quê hương mùa Tết nhớ
vơi đầy Biết anh từng phút hằng chờ đợi Đành phụ lòng ! Em vẫn
ở đây! Từ
thuở xa anh em lạnh lùng Tháng năm duyên phận vốn mông lung Tủi thân như bị người ta phụ Nhưng mãi trong tim giữ thủy
chung. Mong núi sông
luôn ngập nắng hồng Sáng danh giòng giống nước Tiên Rồng Anh hãy
noi gương người năm cũ Được thế! Vui! Dù xa núi sông! NHA January 5, 2014 (Mồng 5 tháng chạp Quý Tỵ)
HOA TUYẾT NỞ
Hôm nay tuyết đổ
đầu mùa Nắng vàng đi vắng, lạnh đùa thịt da Ngàn
cây bỗng chốc trổ hoa Trắng tinh trời đất, chan hoà tình đông Ấm
sao bên bếp lửa hồng Đôi bàn tay nắm nghe nồng nàn thương. A.
December 11, 2013
ĐÔI DÒNG… Lễ Tạ Ơn Mưa rơi gió vờn! Lạc chân miền đất lạ Đếm
ngày ghi dấu nỗi cô đơn! Xưa quanh ta Đồng ruộng bao la Đàn cò bay thẳng cánh… Vầng mây
hồng lảng đảng chiều tà.
Mai này đây Vẫn nắng vẫn mây Vẫn Thu Đông Xuân
Hạ Còn bao lăn lóc cõi trần này? NHA Đông
Bắc Mỹ Châu 2013
TRÊN ĐƯỜNG MÂY (Nhân một chuyến về quê hương
của bạn) Ai đang trên con đường mây Hướng
về quê mẹ ngọt ngây mía lùi Để cho ngày tháng ngậm ngùi Lang
thang đất khách sẽ nguôi nỗi sầu. Cho
tôi nhắn hỏi vài câu Đến dòng sông nhỏ còn cầu
khỉ không? Và đìa ao vũng ruộng đồng Vẫn
còn mùi đất thơm nồng tình quê? Ưu
tư hai chữ đi về Tại sao đi để lê thê nhớ nhà Ta
bà trong cõi người ta Nổi trôi theo những phong ba dòng đời. NHA November 24, 2013
MƠ EM Đêm
dài thăm thẳm đêm trôi Bao lần thức giấc thấy tôi một
mình Mong cho mau đến binh minh Có tia nắng rọi để nhìn
thấy em Vắng lâu đã dấy cơn thèm Vòng tay âm ấm
môi mềm má thơm Tình em như tình lửa rơm Cháy lên
cho chín chén cơm dân mình Bao giờ thấy được bình
minh? A. 1:33 AM November 14,13
THỜI GIAN Thời gian hai chữ hững hờ Sáng chiều còn mất vật vờ có không Nắng mai ấm áp mặn
nồng Chiều
vàng vào tối đèn chong hết dầu Đến từ đâu, đi về
đâu? Mịt mờ sương khói cúi đầu ngẩn ngơ. A. November 3, 2013
KHI LÁ
ĐỔI MÀU (Vay vần một bài thơ
của bạn) Lá đổi màu gây nhớ nhung
kỷ niệm Gió
giao mùa mang đến mối sầu thương Hạt sương đêm âu yếm cúc
sau vườn Ngôi
sao rụng tựa thiên hà đổ vỡ. Có lẽ
dĩ vãng đã không say ngủ Nên thu qua, khi vướng mắc cô liêu Vắng nàng thơ, hoài niệm
ít thành nhiều Những con chữ còn kia chưa biến nhạt. Nếu
có những chuyện “tang điền thương hải” Là thường tình! Nhưng
mắt vẫn cay cay Đường vào Thu thấp thoáng mối u hoài Với tôi, kẻ lang thang đời
lữ khách. NHA Thu 2013 Chú thích: Tranh thiết-kế bởi Yên Dạ Thảo
Giấc
ngủ chập chờn, bao lần trở giấc trong đêm, mắt trao tráo khi “gà
chưa gáy sáng” (như vào thời điểm ở quê nhà), nghĩ
“lang thang” về ngày tháng cũ, ngày tháng của tuổi mình
còn trẻ, đã từng ngạc nhiên sao mẹ (mẹ ruột lẫn mẹ
của người phối ngẫu của mình) tại sao thức sớm như vậy?
Bây giờ mới hiểu và….
TÌM ĐÂU? Bao lần tôi cố đi tìm Một hình
bóng cũ đã chìm trong sương. Sương thu lạnh thoáng mùi hương Thơm
mùi hạt gạo Nàng Hương quê nhà. Người
mờ khuất, dỉ vảng xa Bóng hình ấy vẫn…mặn mà ngàn năm. Mẹ
ơi! Nơi chốn xa xăm Biết con nhớ mẹ tím bầm ruột gan? NHA Thu 2013 (October 8, 13)
TAN TRƯỜNG (Viết thay một người) Vạt nắng chiều vướn chân em Đường về nhà
vẫn êm đềm bước đi. Quanh co ngõ nhỏ Cổ Trì Bước qua Cầu Lộ xá
gì dốc cao Tan trường bè bạn bên nhau Líu lo đùa giỡn len vào
tai ai? Có
người áo trắng mỗi ngày Im lìm cười mĩm miệt mài làm đuôi. Dòng
đời ngày tháng ngược xuôi Xa rồi thuở ấy! Bùi ngùi trong tim! A. September 15, 2013 CHIỀU MỘT MÌNH Ngu ngơ vài chiếc lá vàng Chập chờn theo gió trên ngàn lướt qua Chiều sa sương khói
nhạt nhoà Chợt nghe xao xuyến chan hoà yêu thương Dừng
chân đứng lại bên đường Ngắm cụm hoa cúc màu
vương nồng nàn Đằng kia thơ thẩn đôi ngang Nơi
đầy có kẻ lang thang một mình. A, Thu 2013
CÒN “TAO VỚI MẦY" (Tặng Phú Thạnh) Buổi tối bên cầu thang
bến vắng Dòng
sông vằng vặc bóng trăng trôi Gió đêm man mác len cành lá Tụ hợp vui đùa trẻ
xóm tôi. Rộn rã cười làm chim vỗ cánh Xôn xao bay lượn rộn trời
xanh Mầy
tao hai tiếng thân thương quá Mộc mạc nghe ra rất nhiệt thành. Bốn
đứa ngày nao, hai vắn số Còn thằng bám trụ nhớ bạn xưa Có tên lang bạt xa quê cũ Tóc trắng phủ đầu
che nắng mưa. Sẽ đến phiên mình mầy có
biết? Giả
từ tất cả cõi vô thường Trở về cát bụi… nơi đoàn
tụ Tay bắt mặt mừng chốn viễn phương. (Hạnh phúc cùng nhau đến
miên trường.) NHA September 1, 2013
THÁNG BẢY
Đã
mấy mươi năm rồi hở má? Ngày âm u, nước
nổi tràn đồng, Mưa tí tách rơi từ mái
lá, Nằm yên nhìn, mắt mẹ lưng tròng. . Ngập trời xót đớn đau khôn
xiết Bất lực nhìn hơi thở mỏi mòn Giết chết từng giây đời của mẹ Khổ
sầu nào chụp phủ lên con? . Nước nổi! Xác thân chìm đất lạnh Mẹ tôi đi tháng Bảy Vu Lan Ngùn ngụt mây
đen giông bão tố Một ngày sầu khổ đến mênh
mang! . Từ độ trời
“cho” tôi tháng Bảy Ngày rằm sao vẫn
tối âm u Không
còn Mẹ! Con còn gì nữa! Nỗi buồn nầy, buồn của muôn thu! NHA August
16, 201 (9 tháng 7, Quý Tỵ)
NHỚ DÌ Khi
sáu tuổi theo má đến ở với bà ngoại, tôi mới bắt
đầu có những hiểu biết về những thân nhân bên ngoại.
Ngày qua ngày, những kỷ niệm vui buồn xảy ra đầy ắp đời
tôi. Ông bà ngoại có tất cả năm người con mà tôi
gọi là dì Hai, dì ba, Má, ? và cậu Sáu. Lúc này, ông
ngoại, dì Ba, cậu Sáu đã qua đời từ lâu; riêng người
con thứ năm tôi không nghe ai nhắc đến. Dì Hai
còn sống ở làng kế bên. Dì dượng Ba có
hai người con là anh Hai Đài, chị Ba Xứng, cậu Sáu có một
con trai mà tôi gọi là “thằng” Hai; ba người cháu mồ côi
này đang được sự đùm bọc của bà ngoại già nua
góa bụa nghèo nàn. Năm tháng trôi qua, anh Hai Đài
và chị Ba Xứng lập gia đình; thằng Hai thì đi chống Pháp
rồi chết ở chiến trường. Tôi đi học, tốt nghiệp rồi
ra đời… Bà ngoại quá vãng, má tôi chỉ
còn lại dì Hai là ruột thịt thân thích nhất. Hai người
đã thương mến nhau thì bây giờ trong hoàn cảnh mới tình
thương càng nhân đôi. Dì Hai xem tôi như con ruột. Dì Hai là con chim đầu đàn trong đại gia đình
bên ngoại, chỉ về mặt tinh thần thôi nhưng vô cùng quan trọng
và được mọi người quý kính. Mỗi lần
tôi gặp dì, những câu hỏi thăm tíu tít, ánh mắt có
nụ cười, cái đánh yêu lên vai đã biểu lộ tất
cả sự trìu mến của dì dành cho người cháu mồ côi
cha này. Mỗi khi dì hoặc má tôi đau ốm là
người này lo lắng cho người kia bất kể ngày đêm. Trước và sau 1975, dì Hai và má tôi đã già
và những biến động xã hội khiến hai bà thêm cằn cổi
thấy mà thương. Năm 1979, má tôi bị bạo
bệnh không vượt qua được. Khoảng thời gian má tôi hấp
hối (kéo dài đôi ngày), tôi với em gái tôi cùng dì
Hai thay nhau ở bên cạnh má. Một đêm dì Hai và tôi canh chừng,
săn sóc má, thấy tôi mệt mỏi nên dì bảo tôi đi “chợp
mắt” để dì lo cho. Cũng muốn nghỉ ngơi một chút rồi
sẽ thay phiên cho dì, tôi nghe lời. Quá nửa đêm hôm ấy,
dì lay tôi dậy và thì thào “ Thức dậy đi con, má con
sắp đi…”. Một đêm đau khổ nhất của đời tôi
không bao giờ quên. Dì Hai nức nở khóc thương cho người em
duy nhất còn sót lại nay cũng bỏ đi. Là vào tháng bảy
mưa Ngâu, mưa khóc cho gia đình bên ngoại tôi mất thêm một
thành viên nữa. Năm tháng trôi qua, dì tôi
mái tóc pha sương nay đã bạc và lại thưa thớt hơn,
mắt lõm sâu, da “trổ đồi mồi” và nhăn nhúm nhiều
nhưng tình thương của dì dành cho tôi vẫn không thay đổi
mà còn tăng gấp bội vì nay tôi côi cút cả mẹ lẩn
cha, với lại cuộc sống rất bấp bênh. Rồi một ngày tôi
đến gặp dì tựa như thăm viếng bình thường nhưng trong
thâm tâm của tôi là từ giã để đi xa không biết bao
giờ trở về. Do sợ dì buồn, bịn rịn với nước mắt, lo
lắng mà tôi phải dấu diếm chỉ cho con của dì biết mà
thôi; sau này nếu biết thì chuyện đã rồi nhưng dì sẽ
ít xúc động hơn.
Chẳng
đặng đừng phải đi xứ xa Viếng thăm lần cuối giã
từ bà Bâng khuâng chỉ nói bằng ánh mắt Mai mốt
phương trời nhớ thiết tha! Tóc bạc da nhăn mắt lặp loà Chia ly lưu luyến nắm tay bà Nén lòng để lệ
không vương mắt Đời sống vô thường nghĩ xót
xa!* Một đứa con gái tôi quay
về quê khi cháu tốt nghiệp trước khi đi làm, đã thay tôi
đến thăm dì. Đã vào hàng 90, dì còn minh mẫn nhưng
sức khoẻ yếu và mắt đã loà; nhìn hình của dì
mà tôi rưng rưng nước mắt. Đến khi tôi về được
thì dì đã thành người thiên cổ; tôi chỉ biết tạ
tội với dì là “ lỗi tại con, xin dì tha thứ” vì con
đã chần chờ. Quay lại quê nhà để viếng thăm Bà
nay yên nghỉ cõi xa xăm Con quỳ bốn lạy lời cầu nguyện Gởi đến bà theo hương khói trầm.* Năm nay mùa lễ Vu Lan sắp đến, con
xin viết đôi dòng tưởng nhớ đến dì Hai thương kính…
A. July 21, 2013 *Trích NHỚ XƯA - A.
THIẾU VẮNG Đêm thiếu trăng,
sao trời sôi nổi Không gió
rung, cây cỏ bình yên Có
bao giờ lá hờn cây cội
Vốn
xinh hoa tiếp tục làm duyên.
Em vắng anh, thời gian vẫn chảy Dòng thơ tình chữ nghĩa đậm đà Tím hoa sim gợi thêm thơ ý Buồn làm chi cho phí ngọc ngà. A. July 19, 2013 NỬA ĐÊM VỀ SÁNG Chợt
thức giấc lúc nửa đêm về sáng Dội vào tai tiếng máy lạnh rì rào Đông Bắc Mỹ mùa hè đang nóng bức Nhắc Sài-Gòn một thuở …nhớ dạt
dào! Đường Nguyễn Cảnh Chân sinh-viên gác
trọ Mái “tôn”
nắng nhiệt-đới nóng kinh hồn Như nung chí trai “dùi mài kinh-sử” Mồ hôi rơi, trang sách cũng bồn chồn. Có
những trưa cuối tuần đi trốn nắng Xem Xi-nê thường-trực rạp Đại-Nam Khi vào chiều đi ra đường bát phố Nóng vẫn còn …đưa chân bước
lang thang. Một chút nhớ mang ta về dĩ-vãng Nửa thế-kỷ rồi như mới hôm qua Thú-vị lắm khi người còn hơi thở Ký-ức làm đời sống vẫn thiết-tha! A. July 20, 2013_3:50AM
Cánh hồng XUÂN HẠ
Xuân
hồng về đậu vườn ai Cánh hoa hứng lấy nắng
mai ấm nồng Trời xanh mây trôi bềnh bồng Nương
gió chuyên chở chút lòng đến em.
Xuân
đi hè đến bên thềm Hạ hồng vẫn đẹp êm
đềm thiết tha Xứ người nhắn hỏi quê nhà Hồng
thay cánh phượng tình xa vẫn gần.
Hạ,
Xuân thay đổi bao lần Hợp
tan, vui khổ xoay vần quanh ta. Hoa nở, giây phút ngọc
ngà Hoa tàn nhụy tạ, xót xa nao lòng?
A. Hè xứ
người July 16, 2013 .
PHƯƠNG THÀNH* NỖI NHỚ
Phương-Thành ơi! chợt nhớ em da diết Mấy
mươi năm rồi cách biệt xa xôi Bao kỷ-niệm
thân thương còn lưu giử Tên ngọt ngào anh từng
nhẩm không thôi.
Nằm võng tàu đò
tìm em một thuở Qua dốc đồi xe “lam” đến
Thuận-Yên Hàng dừa xanh lá rì rào gió biển Đưa
chân anh ngơ ngẩn đến Hà-Tiên.
Bến
Tô-Châu một chiều vàng nắng nhạt Gió Đông
Hồ vờn nước mặn Thái-Bình Cửa sông
nối hồ thơ và biển cả Dừng chân anh chờ cô lái
đò xinh.
Khi gặp em …dạt dào bao
cảm xúc… Thị-trấn đơn côi trấn ải
biên-cương Anh chọn em… lần đầu tiên
dấn bước Vào đời, như tàu thám-hiểm
đại-dương.
Sạp báo Minh Xuân, Đại-Tân
khách-sạn Không ngỡ ngàng mà lại rất thân
tình Hiếu khách những anh chị em biên-giới Xao
động lòng, tim mở đón tình xinh.
Ngôi
trường đơn sơ, bạn bè mới gặp Như là
nhà, êm ái những vòng tay Thương quá đi thôi
học-sinh mộc mạc Nở nụ cười rạng rỡ đón
ngày mai.
Đường Bạch-Đằng
nơi đầu tiên ở trọ Nơi thứ hai , ngỏ Nhật-Tảo
thân thương Tình nghĩa ấy ghi sâu trong tâm
tưởng Thời-gian qua nhưng ân vẫn còn vương.
Sau
lớp học: Bãi Nò , lăng Mạc Cửu Lang thang viếng
thăm thập cảnh Hà-Tiên Thương ánh điện …tợ
đèn dầu leo lét Nước ao sen vẫn ngọt lịm
lương duyên.
Đâu sá gì với đôi
điều trắc trở Như vị cay, gia-vị bửa tiệc ngon
Kỷ-niệm đắng cho cuộc sống thêm dòn Vẫn
trân-trọng xấu, xinh ngày tháng ấy.
Tình-yêu
Phương-Thành làm sao nói hết Thôi thì giử gìn trong
những hóc tim Đôi lúc nhớ nhung đem ra ngắm
nghía Để đời anh không tẻ nhạt im lìm.
A. July 18, 2013 *Tên
cũ của Hà-Tiên
SƯƠNG LEN TRONG LÁ Mùa hè sáng sớm nắng chưa lên Trời mây u ám bay lênhđênh Chim sẻ đùa nhau ca ríu rít Sương len trong lá rừng mông
mênh! Đường mòn nhẹ bước trong
im vắng Nghe tiếng xạt xào đeo gót chân Không gian
chìm lắng chào ngày mới Sương đêm biệt nắng loảng tan dần. Nhẹ tênh nhân thế trong giây lát Hạnh phúc
là đây có phải không? Huýt gió chợt reo nhưthuở bé Chăn trâu gỏ nhịp hát vang đồng. NHA July 14, 2013
VẪN LÀ… .
Em vẫn là mơ của thuở xưa Tan trường ngắm vạt áo đong đưa Vấp chân té ngã còn nhìn tiếp Nghe vẳng tiếng cười: ” Đáng kiếp chưa?” Em vẫn là mùa Xuân của anh Bướm xinh hoa đẹp lá xanh cành Tô điểm cuộc đời luôn
rực rỡ Mai chiều ánh sáng chiếu long lanh. Em vẫn là tương lai của anh Kiếp sau mong lại lá liền cành Khổ sầu
hạnh phúc đều vui nhận Cho
thỏa tình đôi ta mãi xanh. NHA July
4, 2013
MÙA HÈ THEO EM
Từ xứ xa hè
theo em về quê mẹ Phượng trường nhà như
trỗ rặt hoa hồng Có những điều khó giải thích cho
thông Em ấp úng còn tôi sao ngọng nghịu.
Lung linh nắng… dìu dịu cơn gió hạ Nóng nung lòng đậm đặc những mộng mơ Thỏ thẻ lời trao
đẹp tựa dòng thơ Phượng đỏ thay hồng nhung chào người lạ.
Hè
nhẹ nhàng qua … ngày trôi lặng lẽ Em bước quay đi cánh phượng tiêu điều Bao suy tư mờ theo
khói sương chiều Tôi đứng lặng nhìn chuyến xe dần khuất. A. Hè 2013
MƠ VỀ LẠI QUÊ NHÀ Cảnh cũ người xưa nơi
đâu Hoài tìm không thấy nghe sầu lên ngôi Thời-gian qua đủ xa xôi Sao dời
vật đổi bồi-hồi tâm cang. Ta, cánh chim bay lang-thang Nương theo cơn gió bạt
ngàn chân mây Một lần về lại nơi đây Nhặt thêm kỷ-niệm cho dầy
tình quê. NHA June 11, 2013
NHỚ Hai vai hiếu mẹ thảo cha Con chưa trả được
người đà qui tiên. Ngẩn ngơ vắng bóng cha hiền Nghẹn ngào tiển mẹ về miền
xa xôi. Cuối đầu
tôi khóc với tôi Trời sầu đất thảm mồ côi xót lòng. NHA Memorial
Day 2013/Hoa-Kỳ
BÀI
KHÔNG TÊN (Từ những hạt tuyết trễ tràng trong mùa Xuân Bắc Mỹ Châu) Xuân về mà vẫn như Đông Đời sao lắm khổ chất chồng oằn
vai. Cũng đành sống hết tháng ngày Đưa tay đón cả chua cay, mặn nồng. Vật vờ trong ngọn hàn phong Hình như chan chứa bao dòng nhớ thương Chập chờn chút nắng pha sương Mơn man cánh lá, đoá hường
nhà bên. Ngập ngừng thơ vội không
tên Gởi theo hạt tuyết rơi
lên Xuân hồng Đất trời nắm níu
mùa Đông Như người vương vấn
tơ lòng đầy vơi. Trôi
theo ngày tháng sầu rơi Có
người cô quạnh bên trời xa xôi Cho xin
một ít đơn côi Rằng
tình đồng điệu để tôi cùng buồn! NHA April 22,
2013
Buýt
Sài-Gòn xưa Thơ:
Nguyễn Hồng Ẩn - Khung thơ: Hải Đường
NGƯỜI VÀ TÔI Người hờ hững đứng
bên xa lạ Tôi
khép tâm ngồi lặng lẽ im Chim trời cánh mỏi sau muôn ngả Tia nắng mai chiều cũng lịm chìm. Trang kinh sám hối nằm trước
mặt Màu tím
hoa sim rải dốc đồi Người, tôi tay siết chia ly nhé. Đời với buồn vui cũng vậy thôi! NHA March 29,
2013
TÌNH BUỒN Ra ngõ… Đông còn
dấu Thu Cây trơ
lá gió vi vu tình gầy. Từ chia tay đến ngày nầy Ngàn chua muôn xót đong đầy tim đau. Có nợ duyên… lại
xa nhau Buồn…
trăng ẩn bóng khuất sau mây mờ Lẻ loi cánh nhạn bơ vơ Mắt ai biếng mở khép hờ bờ mi. Tình không vẹn buồn
ích chi Trời xanh
vẫn đẹp khi vì sao rơi? Em theo lối hẹp cuộc đời Ly tình! Đành liệm nụ cười anh ơi! NH. A March
24, 2013
TÌNH
SẦU Kể từ
khi cánh én bay Về non từ giã nơi này đồng quê. Xa nhau mấy dặm sơn khê Có bao giờ nhớ trở về
thăm qua? Còn đâu
những thiết những tha Trao nhau ngày ấy mình, ta hẹn hò. Còn chăng lữa tắt, tàn tro Bếp lò lạnh lẽo để
cho tình sầu! A. March 23, 2013
XUÂN CA Em về! Níu lại thời
gian Để em rực
rỡ ngỡ ngàng trời xanh Hoa quê Mua đẹp mong manh Đơn sơ dâng hiến tình anh đong đầy. Em về! Nắng dịu chân
mây Ngẩn ngơ
gió đứng cây gầy tay suôn Hương hoa thoang thoảng đầy vườn Cho đời ngây ngất từng vuông
tấc tình. Em
về! Ngàn giọt thủy tinh Lung linh mát dịu thanh bình mưa Xuân Côn trùng nôn nả lời mừng Chào em trở lại nơi từng
lướt qua! NHA March 17, 2013
NGU
NGƠ Có những lúc hồn nghe
trống vắng Vài mươi năm có
nghĩa gì đâu Ta thơ-thẩn
mong ngày qua chậm Tay vuốt tay xoa nhẹ khổ sầu. Có những lúc tim nhanh nhịp đập Đếm thời-gian chờ đợi chiều
sa Ngắm mây hồng nhớ nhung ngày cũ Mí mắt cay xao-xuyến nhớ nhà. Có những lúc bùi-ngùi số
phận Kiếp con người nghĩa chữ
vô thường Trần-gian nơi khóc cười
vui khổ Rồi giã-từ có thấy
vấn-vương? Có những lúc ngu-ngơ
lẩn-thẩn Bạn đi rồi sẽ đến
phiên ta Hãy chờ đó chúng
mình gặp lại Cùng nắm tay dấn bước
đường xa. NHA March 10, 2013
RAU MUỐNG Mong người mãi mãi vui tươi Để đời luôn có tiếng cười vang xa. Từ ngày đó anh thành người
vô dụng Em tiểu thơ phải lăn xả vào đời Da
mịn trắng nắng chói chan làm bạn Tóc em đen vài sợi bạc
chơi vơi. Anh dặm bước thân phơi trần chân đất Sáng
tối chiều cấy rau muống ven mương Lội bì bõm cắt cột
rau thành bó Em chợ quê đem bán thấy mà thương. Kiếm
từng cắc đổi thức ăn độ nhật Thời thế
cùng! Xe đạp kẽo kẹt than Mắt em đau! Xót xa anh thầm
khóc Ôi cánh cò vĩ đại với thời gian. Rau
muống xanh tình em hồng sống mãi Trong tim anh vốn không thốt thành
lời. Sao quên được nét son người phụ nữ Trong
gian nan nghị lực tỏa sáng ngời. NHA March 7, 2013
MỘT ĐÊM KHÓ NGỦ Mấy hôm nay trời trở ấm. Tôi
cảm thấy ấm hơn vì sáng sớm nhiệt độ chỉ ở vào
trên dưới 40 độ F chớ không như lúc trước dưới 32
độ F (0 độ C). Mấy hôm nay chỉ có mưa, thường có mây
xám nhưng thỉnh thoảng mặt trời lên chói chang. Tôi thầm nghĩ
hình như mùa Xuân sắp trở lại. Định xem những nhánh cây
trụi lá có nhú mầm không nhưng chưa làm, tánh tôi hay
lừng khừng như vậy! Tối qua nhìn vào lịch của
tháng ba: ngày 10 là Daylight Saving Time starts (đổi giờ), và ngày 20
là Xuân Phân. Đúng là mùa Xuân sắp trở về! Giới thương mại đã và đang bán hạ giá những
món hàng mùa Đông và sửa soạn bày những hàng hoá
mùa Xuân. Nét mặt của mọi người tươi tắn hơn mong đợi
một mùa vui. Tôi cũng sẽ bận rộn với việc
nhà cửa vườn tược, dù cực hơn mùa Đông nhưng vẫn.
..khoái. Bận rộn sẽ bớt hay không làm thơ.. để có một
số bạn “thương tôi” mà “nhắc nhở”, để các
bạn đó khỏi phải tốn cơm nhà mà lo cho tôi. Xin cám ơn. Dù vậy, chuyện trời đất làm sao mà chắc được;
những trung tâm dự đoán thời tiết có lúc cũng sai bét;
trong tháng ba dương lịch này, dĩ nhiên là vùng tôi ở,
biết đâu tuyết cũng sẽ còn rơi. Đêm
về nhiệt độ vẫn hạ thấp do đó máy sưởi rì rầm
chạy suốt không như ban ngày. Thú thật dạo này nghe máy sưởi
càng chạy tôi lại càng sốt ruột, không sợ lạnh mà là
sợ hầu bao vơi nặng do giá dầu chạy máy sưởi cuối Đông
luôn tăng lên. Đổ dầu đầy bình xài được tháng
rưỡi phải đánh đổi trọn tháng lương hưu. May không
chết đói vì có thằng con trai ở chung. Đêm
nay không rõ sao khó ngủ, ngủ được đôi giờ chập chờn,
càng dỗ giấc càng khó ngủ và đâm ra bực bội với
tiếng đồng hồ đánh nhịp. Không ngủ được khiến đầu
óc nghĩ ngợi lang mang: chuyện sống chết, chuyện hỉ nộ ái ố...,
chuyện chiến tranh...Chết: thầy cô bè bạn vơi dần…đương
nhiên nhưng cũng vẫn buồn. Chuyện đời: sao có nhiều tị hiềm,
khích bác, lỗi phải, ích kỷ…Chiến tranh: vì tham lam, hận
thù… Hai giờ khuya có tiếng mở cửa! Thằng
con trai đi ra ngoài trời lạnh giá để chạy đi mua thuốc cho con
vì con trai (cháu nội của tôi) chợt bị sốt. Tôi vào sờ
đầu cháu để xem sao: cháu nhỏ nhắn ngây thơ, ngơ ngác…ôi
thương quá đi thôi. Nhớ lại hồi xưa vợ chồng
lo cho con cũng như con trai của mình lo cho cháu tôi bây giờ: cái
vòng lẩn quẩn, lối mòn nhưng sao thiêng liêng quá. Ngó đồng hồ: 4:29 AM Saturday, March 02, 2013 (ET/USA)! Những hôm khác
giờ này tôi cũng đã thức rồi! Lại cà phê, lại ăn
sáng, cái bao tử đòi hỏi chớ tôi đâu muốn và may
mắn là có cái miếng ăn. Không quên
câu: Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy Có thêm ngày nữa để
yêu thương! Bạn
bè tôi ơi! Hãy giữ cái yêu thương mà trời ban phát
cho mỗi sáng thức dậy! NHA
YÊU
DẤU Yêu dấu người thương
suốt kiếp thôi Cỏ cây
xanh ắp trong tim tôi Lá hoa rực
rỡ ngàn năm nhớ Gắn bó
đời nhau chẳng rẽ đôi. Yêu dấu người thương suốt kiếp đời Phố đường bình dị nhớ nhung
thôi Bốn phương dẩn lối
về trường cũ Có dáng
thầy cô bè bạn tôi. Yêu
dấu người thương suốt kiếp thôi Dẩu nay mất dấu thuở xa xôi Quay về tìm kiếm hình xưa cũ Chỉ thấy trong tim hồn trí tôi. Yêu dấu người thương: chợ Vãng tôi! Cầu Lầu Cầu Lộ với Cầu Đôi Long Hồ lịch sử đời ghi dấu Hùng vĩ Cửu Long lừng lững trôi.
NHA Feb 24, 2013 (Rằm Thượng Nguyên
Quý Tỵ)
Râm Ran Nhớ ! Mai vàng ơi! Đẹp tuyệt trần Ngân vang Xuân khúc… buâng khuâng
lòng này! Tổ
Quốc ngàn dặm chim bay Bao nhiêu thương nhớ bao ngày râm ran Trong tim trong óc vang vang Hồn quê thôi thúc gọi đàn
cố hương! NHA February 07, 2013 (27 Tháng Chạp, Nhâm Thìn)
CHỢ XUÂN - CHỢ QUÊ
Xướng:
Chợ
Xuân Một người trong mắt một người Không
ai biết được ai cười với ai Cuối năm bán
rau tàu bay Chợ xuân cất lá trầu cay nơi nào Đường về mất bóng hàng cau Chim
chìa vôi cũ bay vào giữa không Từ ngày ai kia
có chồng Bông tàu bay tím còn nồng lá xanh ? Vườn nhà vắng mẹ ngồi canh Hàng
cau đâu nữa trầu xanh đã tàn ! Một người
đến, một người sang Một người đứng lại
ngỡ ngàng không tên Cuối năm bán nhớ mua quên Nụ cười trong mắt ai đền cho ai Chợ
xuân đi qua từng ngày Rơi trên bóng cũ rơi
dài lặng im Phong Tâm January 1, 2013
Họa: Chợ
Quê Chợ quê người nhẳn mặt người Xóm làng đều biết
ai cười với ai. Liếc ai rồi nhìn mây bay Hỏi rằng trồng đám trầu
cay chỗ nào? Ai mơ ai… chuyện trầu cau Nợ duyên không có nên vào hư không. Buồn nhìn
ai bước theo chồng Cau khô trầu héo mất nồng hết xanh Đêm dài đếm bởi
năm canh Ngày dài đếm bởi sáng xanh chiều tàn Cầu ngang đã vắng người
sang Nỗi buồn chợt đến ngỡ ngàng không tên Chợ quê muôn thuở không
quên Đuôi mắt ngày cũ đủ đền cho ai? Chợ quê nhộn nhịp mỗi
ngày Đâu đây bóng cũ ngã dài lặng im! NHA January 12, 2013
GIẢI THOÁT Sáng nay trời ấm hơn mọi khi, tôi mừng rỡ ra đường
đi bộ mà hơn tuần nay vì nhiệt độ dưới không độ
bách phân nên trốn trong nhà. Đặc biệt hôm nay có sương
mù dày đặt , cách chừng mười thước đã không
thấy nhau. Lúc sương bớt đi, những hàng cây từ mùa thu đã
trụi lá đang ẩn hiện trơ vơ mờ ảo xung quanh cho tôi một cảm
xúc buâng quơ buồn về đời sống con người. Còn
mươi ngày nữa là đến Tết, tôi gọi điện thoại chúc
Tết cô Phạm Thị Kim Chi, giáo sư dạy Lý Hoá cho tôi năm
Đệ Nhất 61-62 tại Tống Phước Hiệp, sợ biết đâu rồi
sẽ quên. Qua điện đàm, cô Kim Chi cho biết đưá con trai lớn
của cô Trưởng Nhi vừa qua đời tại Vĩnh Long. Tôi bàng hoàng
giây lát! Buồn, dỉ nhiên nhưng một ý nghĩ mâu thuẩn hiện
ngay trong đầu: thôi thì mẹ già trút bớt gánh nặng săn
sóc hai con bịnh hoạn tật nguyền bấy lâu đã mỏi mòn và
con của cô cũng được an bình nơi chín suối. Tôi bèn
gỏ Giải Thoát. GIẢI THOÁT (Gửi
Chị Trưởng Nhi) Sáng sớm Đông, sương
phủ mịt mờ Rừng cây trụi lá chập chờn mơ Tợ đời
ảo ảnh sanh rồi tử Về cõi hư vô chẳng bến bờ.
Chợt biết quê nhà
chuyện chia ly Mẹ buồn rưng lệ phút phân kỳ Giờ chờ
giải thoát con vừa đến Trả hết nợ rồi thanh thản đi. Chị hởi! Chị ơi! Chớ
khổ sầu Đời
như thảo mộc có vui đâu? Lo cho con, mẹ đà mòn mõi Đến lúc trời cho bớt giải dầu! NHA January
30, 2013
TẾT NGHÈO
(Nhớ Tết của mẹ tôi ngày xưa)
Rằm tháng chạp
rồi đó hởi ơi Xuân
về đầu ngõ mẹ chơi vơi! Con không áo mới mừng đón Tết Bà chẳng rượu ngon rót vái trời. Cơm lạt đơn sơ dâng lễ cúng Nước trong đạm bạc rót khách
mời. Tết nghèo mẹ cũng vui mừng
đón Lời chúc an
khang gởi khắp nơi.
NHA January
26, 2013 (Rằm tháng chạp năm Nhâm
Thìn)
無題(李商隱)
相見時難別亦難, 東風無力百花殘。 春蠶到死絲方盡, 蠟炬成灰淚始幹。 曉鏡但愁雲鬢改, 夜吟應覺月光寒。 蓬山此去無多路, 青鳥殷勤為探看。
VÔ ĐỀ Tương
kiến thời nan biệt diệc nan Đông phong vô lực bách hoa tàn Xuân tàm đáo tử ti phương tận Lạp chúc thành hôi lệ thủy can Hiểu kính đãn sầu vân
mấn cải Dạ ngâm ưng
tác nguyệt quang hàn Bồng
Lai thử khứ vô đa lộ Thanh điểu ân cần vị thám khan. LÝ THƯƠNG ẨN Thoáng
dịch nghĩa: KHÔNG ĐẦU ĐỀ Gặp được đã khó
xa càng khó Gió đông không sức giử để trăm
hoa héo tàn Tằm xuân đến chết tơ mới hết nhả Nến
cháy đến lụn tàn mới ngưng lệ Thấy tóc đã
bạc khi soi gương buổi sáng Ngâm thơ ban đêm lạnh
ánh trăng Đường đến Bồng lai không có nhiều
lối Xin chim xanh ần cần chỉ lối giùm. Thoáng dịch bằng thơ: KHÔNG
ĐỀ Khó gặp thì càng khó biệt nhau Gió đông thiếu ấm giữ hoa lâu Sợi tơ ngưng nhả khi tằm chết Ngọn nến lụn tàn ngưng lệ
lau Sáng sớm soi gương đầu
tóc bạc Đêm khuya
ngâm phú lạnh trăng sầu Bồng Lai đường đến không nhiều nẽo Chỉ lối chim xanh giúp
giùm mau NGUYỄN HỒNG ẨN January
7, 2013
Chuyện Cũ Vừa Đi Qua Tôi định
khoe với anh chị em một chuyện người khác có thể đã gặp
nhưng với tôi là lần đầu. Và qua đó, tôi và nhà
tôi đã xem là một niềm vui trong những ngày cuối năm 2012. Vì
quá bận và cũng chờ đợi câu chuyện này đi đến
đâu nên mãi đến hôm nay mới bắt đầu viết xuống.
Vì vậy tôi đặt tựa bài là Chuyện cũ vừa trôi qua… Từ Lễ Ma Quỷ (Halloween) vào
cuối tháng mười, tôi thấy “nó” xuất hiện trong vườn
trước nhà tôi, nhỏ nhắn cở ngón chân cái màu đỏ
nhưng tôi không chú tâm. Trong thời tiết bắt đầu trở lạnh
khi đêm về cho đến sáng, trưa thì ấm lên một chút,
tôi nghĩ nó sẽ không tồn tại được lâu. Vào tháng
mười một, nhiệt độ đã thấp xuống lắm rồi dù chưa
xuống đến không độ C (32 độ F) thế mà nó phát triển
bình thường, ngạo nghễ trong không gian khi mà mọi cây khác
đều trụi lá. Vì vậy bắt đầu để ý tới nó…cho
đến ngày 28 tháng 11, tôi quyết định đặt tên cho nó
là Nụ Hồng Mùa Đông; tôi tiếp tục theo dõi và chụp
hình…nó.
H1 Trong
hình 1 bạn thấy chỉ có các cây thuộc họ thông thì luôn
xanh lá và ngoài đường còn những đống lá vàng đang
chờ nhân viên của tỉnh hạt đến hốt đi. Năm nay do bảo
Sandy hoành hành tạo nhiều cây ngả nên chuyện dọn lá đã
bị chậm lại; trước kia công tác này luôn luôn xong trước
ngày Lễ Tạ Ơn.Năm nay sau ngày lễ này, những đống cây
lá vẫn còn nằm chờ…
H2 Như mọi
sáng chúng tôi thường đi bộ và phải trở về nhà khoảng
9:00 AM để giử cháu nội cho vợ chồng con trai tôi đi làm. Hôm
nay đã là 30 tháng 11, chúng nó thấy hoa hồng rất đẹp
nên nhờ tôi chụp một ảnh để kỷ niệm; từ trái qua mặt
là Lê Hoàng, Thanh Thi, Lê Thanh và Minh Anh. H3,4 Trong
hình 3, phía sau xa xa các bạn có thấy “nàng Sandy ” (bảo
tố) đến viếng vùng chúng tôi ở …đã để lại
dấu vết? Một cây thông bị nàng bẻ gảy; phần cây gảy
cắt đứt đường dây dẫn điện khiến chúng tôi phải
xài đèn nến, nấu cơm bằng bếp gas nhỏ loại dùng cho “tả
pín lù” trong một tuần trọn. Trong hình 4, lá hoa hồng đã
trỗ màu vàng vì bị ảnh hưởng của nhiệt độ rét
khắc nghiệt của mùa Đông, nhưng hoa vẫn còn tươi tốt.
H5 Ngày
18 tháng mười hai tôi đi Florida thăm gia đình của đứa con
gái thứ vừa mới dời đến theo công ăn việc làm, nhân
đó làm quen vùng nắng ấm bấy lâu nghe tiếng mà chưa biết
và cũng vui Giáng Sinh với gia đình chúng nó. Trước khi đi
tôi cũng không quên từ giã cánh Hồng Mùa Đông bằng
cách chụp một ảnh.
H6 Sau mười ngày đi xa, trời lạnh gió mạnh mà đóa
hồng vẫn còn đó dù vài cánh mỏng đã bắt đầu
héo hon đôi chút. Ngày 29 tháng 12, tuyết trắng rơi đầy
trời; màu trắng làm nền cho màu đỏ nổi bật, cánh hoa
hồng vẫn đẹp rực rỡ, ngất ngưởng rung rinh theo cơn gió đông
ve vuốt.
H7 Giáng
Sinh này đứa con gái út làm việc bên California về thăm nhà
và sẳn lúc sửa soạn đi dự tiệc tất niên ở nhà một
đứa em vợ, chúng tôi cùng chụp ảnh bên đóa Hồng Mùa
Đông mà nó sống tươi tắn suốt khoảng hai tháng ròng
trong thời tiết băng giá trên dưới 0 độ C trong vườn nhà
chúng tôi.
H8 Và thêm một ảnh riêng cho hai mẹ con. Cần nói thêm là ở chợ thì
những bó hoa hồng tươi bày bán hằng ngày không thiếu nhưng
những cánh hồng này được trồng từ vùng ấm hay trong nhà
kiếng có điều hoà nhiệt độ thích hợp. Khi đi bộ quanh
vùng, tôi đã để ý nhưng chẳng thấy một loài hoa nào
còn sống.
H9 Một thành viên của gia đình tôi rất thích trồng hoa, lựa
trồng toàn những loài hoa “hồi sinh”sau mùa Đông trong đó
có cây hồng cho cánh Hồng Mùa Đông đặc biệt năm nay,
lòng buồn buồn tiếc nuối khi thấy đôi cánh nhỏ của hoa
đã rơi xuống đất bèn kêu tôi chụp một ảnh dù
hoa bắt đầu tàn úa; người đó là bà xã của
tôi: trồng là phần của nàng, săn sóc… của tôi. Ngẩm nghĩ niềm vui nào cũng
qua đi, cuộc sống nào- của hoa, cỏ,vật,con người…- đều
cũng đến lúc tàn tạ. Đó là quy luật tạo hoá. Biết
vậy chúng ta hãy chấp nhận và vui sống với những lúc nào
ta có thể.
H10 Cánh Hồng Mùa Đông năm nay đã cho chúng tôi một hạnh
phúc quý hiếm đặc biệt. Tôi chụp thêm một ảnh cuối
cùng (H10 ) vào ngày tôi viết xong cậu chuyện này.Chúng tôi
xin chia sẻ hạnh phúc cỏn con này với tất cả quý bạn hửu
và mong tất cả quý bạn cũng nhận được phần nào niềm
vui khi đọc bài này. Chúc tất cả anh chị em luôn luôn được mọi
sự như ý trong những ngày tháng sắp tới.
NHA January 4,2013 ________________________________________________________
Xướng:
Nỗi Nhớ Dầy Vơi
Lạnh lẽo NỖI lòng réo rắt mưa
Buồn ơi NHỚ quá kể sao vừa Sương rơi ĐẦY ấp
mùa thương cũ Lá rụng VƠI tròn nỗi nhớ xưa Thu
đó ĐÂU mong bông trắng đổ ? Đông này CÓ đợi
tuyết rơi chưa ? Gió rung MỜ ảo đêm huyền thoại Mây
chẳng PHAI tàn vẫn đẩy đưa
Đỗ Hữu Tài Tue Jan 01, 2013
Hoạ:
Khi Chờ Ngày Mới
Trời đất quê nhà chỉ nắng
mưa Trong tôi nỗi nhớ kể sao vừa Xứ người trăn trở
chờ ngày mới Quê mẹ ưu tư nhớ chuyện xưa Tuyết
đổ nơi này không buồn dứt Trời xanh bên ấy đã
xanh chưa? Thời gian tích tắc vô tình bước Đâu đó
người lo chuyện đón đưa!
NHA January 3, 2013
Xướng: Tự Hỏi
Lẽ nào tôi giặt giũ tôi Phơi hong ủi xếp
bán rồi lại mua Lẽ nào tôi nhuộm mặc nưa Đem thân
đợ lấy nắng trưa phũ phàng
Lẽ nào thui nướng tơ
vàng Tro hoàng hôn gởi bảo tàng bình minh Lá buồn ru
một cành xanh Treo hương trái chín mong manh chợ chiều
Ngổn
ngang ếch nhái ao bèo Cánh cò cô độc nhẹ hều đường
bay Sương đồng khói ruộng đâu đây Mặt sông
vuốt thẳng tháng ngày đi qua Trói xuân nhốt lẫn vịt gà
Nửa đêm mài nghệ uống trà dỗ khuya.
Phong Tâm
Hoạ:
Để Thương Xuân
Vàng
Làm sao giặt giũ được ta Đã khô héo
úa..ủi là...như không Nhuộm màu thêm chuyện uổng công
Có sao giử vậy cho lòng thảnh thơi.
Đợi ngày tắm
lửa đầy vơi Khói ta bay bổng lên bầu trời xanh Rồi
làm ngọn gió mong manh Về thăm nhà cũ rung mành vấn an Thêm
phần phân bón tro tàn Cho lúa tươi tốt mùa màng hạt
say.
Nhìn cánh cò lượn đường bay Sáng chiều
quê mẹ tháng ngày khói sương Nắm vui gạt bỏ buồn
vương Dỗ khuya mài nghệ để thương xuân vàng.
NHA January 1, 2013 ________________________________________
Nhớ Nhà
Tạm
để sau lưng lạnh cắt da Cây trơ cành, lá đã bay xa
Mây trôi lờ lửng buồn giăng mắc Ảm đạm một mùa
hoa tuyết sa!
Đi đến nơi này nắng chói chang Cỏ cây
hoa lá đẹp ngỡ ngàng Cháu con hiền dịu là mật ngọt
Tràn ngập tâm hồn vui mênh mang.
Thức giấc nửa đêm
rưng rức buồn Nhớ nhung: khe cửa gió rét luồn Bàn tay
ấm lạnh bên lò sưởi Mau bước về thôi… “ nước
nhớ nguồn”!
A. Giáng Sinh 2012 Với cháu con ở
PBG, FL
Giáng Sinh này tôi nghĩ…
Thú thật không thể
nhớ khi nào tôi để ý tới lễ Giáng Sinh lần đầu tiên;
có lẽ vào các năm cuối của bậc Trung học, sau một thời
gian tiếp xúc với cuộc sống thị thành và tuổi đời lớn
hơn. . Bắt chước mọi
người xung quanh, tôi cũng nhịn ăn để dành tiền mua vài tấm
thiệp, tập tành viết lời chúc Giáng Sinh cho vài bạn thân.
Dần dần số thiệp tăng theo số bạn quen biết và hòa mình
vào những niềm vui dịp lễ này dù tôi là người ngoại
đạo. . Những kỷ niệm về
lễ Giáng Sinh, tôi còn nhớ một vài cách mờ nhạt, một
vài thì rõ ràng. . Vào thập
niên 1960-1970, mỗi lúc vào tháng mười hai dương lịch, tôi
nôn nao chờ đợi những ngày vui này cũng như bao bạn bè cùng
lứa tuổi. Dưới thời Đệ nhất Cộng Hòa miền Nam, Giám
mục Ngô Đình Thục cai quản địa phận Thiên chúa giáo
ở Vĩnh Long, vốn là anh của Tổng thống Ngô Đình Diệm, có
năm đã tổ chức rất rình rang lễ Giáng sinh. Ngoài giáo
dân đi xem lễ còn rất nhiều dân chúng tràn xuống đường
để cùng vui, nhất là đi xem đốt pháo bông.
. Khi bước chân vào Đại học ở Sài Gòn, sự tham gia
vui chơi Giáng Sinh của tôi có phần sôi nổi hơn. Thời tiết
tháng mười hai vào đêm gay gay lạnh là dịp để nam thanh
nữ tú ăn diện quần áo mùa đông khoe với mọi người
và …với đất trời. Tôi nhớ rất rõ, tối ngày hai
mươi bốn, nhóm bạn của chúng tôi, chỉ là bạn trai thôi,
đã ăn diện và nôn nả chen chân vào dòng người đông
nghẹt, nhích từng bước chân ngắn, trên đường Tự Do từ
đại lộ Lê Lợi hướng về nhà thờ Đức Bà để
xem lễ. Có những cặp đôi trai gái nắm tay nhau cũng hăng hái
lăn xả vào đám đông; có lẽ đây là dịp may để
chàng ra tay “bảo vệ” người yêu cách hợp tình hợp
lý với những cử chỉ thân mật cố ý.
. Tôi đã có dịp ăn Réveillon nhưng ăn ở lề đường
với chúng bạn mà thức ăn chỉ là miến gà, sâm bổ
lượng…Khó mà diễn tả được cảm nhận về cái
thú ăn đêm lang thang “rất Sài Gòn” thuở ấy. Nhớ
lại thấy thương nó làm sao và sẽ không bao giờ có lại
được dù bây giờ cố ý trở lại nơi xưa tìm kiếm. . Một Giáng Sinh nào đó tôi dự pinic với nhóm bạn của
một bạn thân lúc đó đang học ở trường Kỷ Thuật
Phú Thọ (Sài gòn). Dịp này, tôi quen thêm nhiều bạn mới
mà sau này theo thời gian trở nên rất thân tình. Thời ấy còn
trẻ nên vui chơi hết mình: có lần tôi được phái đi
mua phim chụp hình, bị té Vélo Solex chân bị thương đi cà
nhắc mà vẫn không bỏ cuộc chơi. Bây giờ, sau khoảng nửa
thế kỷ tôi còn liên lạc nhóm bạn này được phân
nửa; như vậy có lẽ đã là điều hạnh phúc.
. Khi đi vào cuộc đời, những mùa Giáng Sinh dần dần mất
đi không khí sôi động, lãng mạn của tuổi trẻ mà lại
có hương vị khác: hương vị thơm tho, nhẹ nhàng, đầm
ấm của gia đình hoặc chua chát, đắng cay của xã hội. . Một Giáng Sinh năm nào, vợ chồng chúng tôi ngồi bên
nhau, tay trong tay, nhìn dòng người qua lại trên đường phố, vui
với niềm vui của họ. Vào nửa đêm tặng vợ một nụ hôn
…nồng nàn trên má theo cách rất Á Đông và cùng
nhau tìm vào giấc ngủ thật bình yên.
. Sau năm 1975, với tôi, Giáng Sinh đã vào quên lảng khi đối
diện với những đổi thay của xã hội. Tuy vậy dịp này, một
lần trong đời, vào một đêm hai mươi bốn tháng mười
hai, tôi đón đêm Giáng Sinh trong đình Tân Giai thuộc Phường
ba Thị xã Vĩnh Long cùng một số người giống hoàn cảnh,
với một manh chiếu nhỏ, nằm nghĩ ngợi mông lung rồi cố mà
ngủ trên tấm ván bề ngang hai tấc, là chỗ dành cho khán giả
ngồi xem hát bội (hát bộ) khi cúng đình. Người ta nói
Giáng Sinh dạo đó ngủ như thế chúng tôi sẽ được
an toàn hơn là ở nhà với vợ con.
. Những năm định cư ở ngoại quốc, Giáng Sinh là ngày
nghỉ ngơi làm việc ở hảng xưởng, là dịp làm những
chuyện cho nhà cửa thay vì vui đón Giáng Sinh. Nói vậy chứ
nhìn đám con của mình hợp bạn thuộc các sắc dân khác
đón Giáng Sinh với quà cáp gói giấy sặc sỡ, thiệp chúc
đủ kiểu, đèn giăng mắc khắp nơi, cây thông giả hay thật…mình
cũng vui lây. . Khi ấy con mình
còn nhỏ, ngây thơ sống bên cha mẹ, Giáng Sinh vốn không là
ngày lễ truyền thống của mình nên tôi thật vô tình thờ
ơ với ý nghĩa, sự nhộn nhịp chào đón nó của người
bản xứ. . Dần dần tôi
biết người dân nơi đây đã xem ngày Giáng Sinh rất quan
trọng như ngày Tết Nguyên Đán của Việt Nam mình, ngày
họp mặt, tạ ơn Chúa, tạ ơn đời, tạ ơn người với
người; người sống với người sống và cả với người
chết. . Theo thời gian, con cái
lớn có vợ có chồng, sống rải rác nhiều nơi theo nghề nghiệp
thì đoàn tụ đại-gia-đình lại một nơi trong ngày Giáng
Sinh thật vô cùng khó khăn. Chụp được một tấm hình
có đủ mặt mọi người trong gia đình ở một thời điểm
nào đó là chuyện…may mắn, hi hửu.
. Năm nay tôi đi thăm nhà mới của đứa con gái thứ, nhân
đó gặp em gái của nó từ tiểu bang khác cùng đến.
Bà xã của tôi ở nhà với con trai lớn chờ cô gái út
từ xa về. Con trai áp út thì vẫn ở tại nhà của nó để
đón nhạc gia đến viếng. Như vậy đó! Giáng sinh này
đại-gia-đình của tôi ở ba nơi.
. Cũng có nhiều Giáng Sinh vợ chồng chúng tôi không ở
bên nhau vì hoàn cảnh dù buồn cũng phải chấp nhận nhưng
không ưu tư. Khi mà tuổi đời chồng chất, tình cảm có
phần nhạy cảm hơn chăng mà năm nay, hôm qua đi bộ một mình
nơi nắng ấm mà tôi cảm thấy lành lạnh, cô đơn, nhớ
nhà hơn bao giờ hết. Qua lễ tôi về nhà, cái ổ của mình,
sẽ thấy ấm áp hơn dù nó nhỏ bé, cũ kỷ và ngoài
trời đang là mùa Đông rét lạnh. Nhưng lại chạnh nghĩ
rồi sẽ có một ngày nào đó ta đi không bao giờ và
không thể nào trở về tổ ấm nữa. Và tôi thốt lên
hai chữ thường dùng khi sự thể không tránh được: đành
thôi! . A December 21, 2012
ƯỚC
Cho tôi đời sống lục bình Lang
thang lếch thết lình xình theo sông Vô ra con nước lớn ròng
Ngoài tai thế sự phiêu bồng sớm hôm Lá xanh che chắn ngõ
hồn Tím ...hoa để tím hoàng hôn đất trời. Được
không ngày tháng thảnh thơi? Mốt mai rồi cũng một đời
phôi pha.
A. 12/12/12 TA... LỤC BÌNH
Lục bình một kiếp thong dong Rày
đây mai đó bềnh bồng nước sông Những khi trời nổi
cơn giông Lá hoa tơi tả cũng không ngại gì Ngoài tai
lời thị tiếng phi Ta đời cây cỏ sá gì ngay gian Sông
hồ kinh rạch thênh thang Dửng dưng thế sự an nhàn tháng năm.
A. December 16, 2012
QUÊ XA - XỨ NGƯỜI Xướng: Quê Xa
Thân tặng anh Nguyễn hồng Ẩn
Là trong
nỗi nhớ nghìn trùng Ơi em lửa
cháy ngọn cùng quê xưa Đầu
cầu chiều vắng trưa thưa Đèn
hiu hắt bóng suốt mùa đi xa Hồng Băng Họa: Xứ Người (Để cảm tạ QUÊ XA của Hồng Băng thân tặng) Quê hương xa thẳm ngàn trùng Thương
non nhớ nước với cùng hương xưa. Xứ
người tình nhạt duyên thưa Một mình lủi thủi
bốn mùa xót xa. Nguyễn Hồng Ẩn .
Tơ Lòng Mùa Đông
Lạnh về héo hắt
tơ lòng
Sợi mong manh nắng trời
Đông gọi mời Hồn thơ bảng lảng chơi vơi Len vào hoa tuyết
gieo lời yêu thương Ta đây, người ở viễn phương Hai đường
cách trở tình vương vấn tình Dòng thơ đôi lúc lặng
thinh Vẫn nghe vang vọng duyên mình lên ngôi.
NHA December 1, 2012
Ý nghĩ vụn vặt một sáng
Bắt
đầu tháng cuối cùng của năm 2012. Cứ khoảng ba
hay bốn giờ sáng là thức giấc, tôi ít khi ngủ trở lại
được ngoại trừ hôm trước đã bị mất ngủ. Mãi
rồi trở thành thói quen. Để ngủ được ít nhất sáu
tiếng đồng hồ cho mỗi đêm nên tôi phải đi ngủ sớm.
Theo dòng thời-gian, ta thường trãi qua những điều lạ mà lúc
thanh-niên ta không bao giờ nghĩ tới. Không-gian thật tĩnh lặng;
chỉ có tiếng gõ nhịp của chiếc đồng hồ treo tường
dù chạy điện mà tiếng tích tắc vẫn rõ mồn một.
Tôi có cảm-giác đó là tiếng bước chân của mình
như xê dịch dần đến một điểm đích nào đó
ở cõi mơ hồ. Bốn muỗng cà-phê xay sẵn cho vào”phin”,
một ly nước sôi thêm vào, chờ đôi phút, tôi sẽ có
“ly cà-phê một mình” pha với một ít sữa bột, không
đường. Dân “xây chừng” chắc chẳng có ai thích loại
cà-phê này đâu; với tôi nó là “số một”…!
Ăn cơm chiều sớm mỗi ngày nên qua đêm thức dậy là đói
meo. Một lát bánh mì và một trái chuối để lót dạ
là tối thiểu.. Tôi tự nghĩ mình cũng còn tốt
số - còn có thể tự mình làm ly cà-phê / mẫu bánh mì
cho cái bụng, còn có cái máy vi tính để viết/để
vào mạng đọc tin trao đổi thư từ,...cho “cái đầu”-
hơn bao nhiêu người thiếu-thốn …ở đâu đó trên
trái đất này rồi. Nhìn xuống để có cảm-giác dễ
sống chớ nhìn lên mỏi cổ khổ-sở lắm. Hạnh-phúc nho nhỏ
cũng dễ-dàng tìm, nó ở quanh ta; nhưng hạnh-phúc là đủ
nghĩa rồi đâu cần phải là nho nhỏ hay là to tát. Sáng
mùng một tháng mười hai rồi! Chỉ còn ba mươi mốt ngày
nữa kể cả hôm nay tôi sẽ được thêm một tuổi. Nhanh thật!
Mới đó! Tiếng trống công-phu, tiếng gà gáy báo
sáng thường-lệ nhưng sao hôm nay tôi say-sưa lắng nghe; nghe thấy
hơi thở mình thật ngọt-ngào làm sao! Một ngày mới với
sức khoẻ dồi-dào cho tôi niềm vui sống: hạnh-phúc! Có
ai chia sẻ cùng tôi ý nghĩ vụn vặt này? Nếu có tôi sẽ
nhận thêm một hạnh-phúc khác nữa và xin cảm-ơn. A. December
1, 2012 _______________________________________________
Em
Là Hồn Thu Như gió hiu nhẹ lướt,
lượn lờ lá vàng rơi, Giọt mưa tí-tách buồn rớt từ tầng xám mây
trời, Tia nắng
ấm rực-rỡ từ trên kia xanh thăm-thẳm, Là những loài hoa lòng người say đắm:
cúc, pensé
…sắc màu óng-ánh, Hơn hết là những cánh hồng nở muộn trong vườn
nhà anh, Những cây
thông màu xanh nỗi bật trong rừng cây hoàn-toàn trơ cành, Những con đường trong thành,
ngoài phố
với những đống lá rách tội-nghiệp oằn-oại, Những con đường mòn trong rừng
ngập lá khô xào-xạc dưới chân nai Đang nhởn-nhơ tìm lá non, hoa tươi
tuyệt-vọng, Không-gian
đã tràn đầy khí trời lạnh-lẽo theo gió lộng Nâng bậc cô-đơn,
buồn rũ… Là hồn em! Anh yêu hồn của em lãng-đãng… dù đã tàn thu! A. Thanksgiving
2012
Tuyết Đầu Mùa
Định cư tại vùng đất này khá lâu tôi
có bao giờ để ý tới những trận tuyết đầu mùa đâu.
Nói gì lần đầu tiên gặp tuyết lúc mới định cư
tại Hoa Kỳ coi như đã mờ mịt trong ký ức. Lúc đó
bở ngở với mọi thứ cho đời sống của một gia đình nơi
xứ lạ, ngôn ngữ bất đồng, không tiền bạc, không nghề
nghiệp phù hợp với xã hội mới …thì tâm trí đâu
để ý đến chuyện tuyết rơi. Lăn xả vào cuộc sống với hai bàn tay trắng thì tuyết là
một trở ngại đáng ghét khi Đông về. Lạnh rét, trơn
trợt, càng nguy hiểm hơn khi trở thành nước đá nếu nhiệt
độ hạ xuống thấp thì màu tuyết trắng…là màu tượng
trưng cho sợ hải.. Phải
dọn tuyết cho con đường vào nhà, tuyết rơi ít thì việc
này là việc nhỏ nhưng nếu tuyết nhiều hoặc thường xuyên
thì cũng …làm đau lưng lắm. Người địa phương nếu
có tiền thì họ mua máy thổi tuyết hoặc mướn người
cào còn như mình, dân tha phương cầu thực, đã sống
và lớn lên tại đất nước nghèo khổ thì chịu khó
tự lo toan để tiết kiệm thêm ít tiền mua gạo. Những lần
cầm xẻng xúc tuyết … ném tuyết đi đôi khi cũng cho tôi
những hoài niệm về quê nhà dấu ái. Vốn xuất thân từ
giai cấp bần cố nông, đào rãnh vét mương, đấp bờ
ngăn nước…là chuyện thường ngày; rồi những lần lao
động xã hội chủ nghĩa đào kinh thủy lợi, đắp đê
nuôi tôm xuất khẩu năm nào thì chuyện xúc tuyết chỉ là chuyện đi dạo chơi ngắm cảnh mà thôi. Đôi
phút nhớ về như thế cũng đã làm chùn dạ kẻ xa quê
hương. Thiển nghĩ dù có nhọc nhằn nhưng đôi bàn chân
dẫm lên đất mẹ, đôi tay chay cứng nắm cái xẻng cán
bằng cây lưởi thép rèn từ lò rèn thủ công, đầu
đội trời xanh thăm thẳm, nắng chang chang, mũi thở mùi đất…nồng
mùi rạ mục, mắt nhìn quanh thấy bà con tóc đen, mũi tẹt
nói …tiếng độc âm thì tâm tư ấm áp vô cùng.
Điều này nói ra nếu có là cường điệu đi chăng
nữa nhưng nó là sự thật đã nằm sâu kín trong góc
tim khi xa quê cha đất tổ. Những
bở ngở ban đầu nơi xứ lạ rồi cũng qua đi. Nhập giang tùy
khúc nhập gia tùy tục, bụng đói thì tay phải làm…để
hàm nhai nghĩa là phải hội nhập. Một trong những cái hội nhập
phải biết lái xe và phải mua xe, dù mới dù cũ; mua xe để
làm phương tiện di chuyển chứ không phải để…làm của,
khoe sang. Lần lái xe đầu tiên, cái gì đầu tiên cũng…run,
thực tập để thi lấy bằng lái, lần đầu tiên đưa
vợ đi chợ đi làm, đưa con đi học, lần đầu tiên lên
xa lộ xe cộ như mắc cưởi chạy vùn vụt …đều run! Khỏi
nói lần đầu tiên lái xe khi đường có tuyết còn run
gắp nhiều lần, xe nó lạn qua lại, thắng thì xe quay đầu hoặc
cứ …trườn tới mãi! Riết rồi cũng quen: ngày qua ngày kinh
nghiệm tích lũy cho việc lái xe trong tuyết nên bớt sợ hãi nhưng
luôn luôn phải cẩn trọng. Nhớ có lần lái trên đường tuyết đổ bằng chiếc
xe con “front wheel drive” (tạm dịch là loại hai bánh trước phát
động; loại này khá hơn loại hai bánh sau phát động, và
thua loại bốn bánh phát động khi đi trong tuyết) lái một cách
khép nép, từ tốn, chậm rãi sát lề thì có chiết xe
Jeep “four wheel drive” (bốn bánh phát động) chạy vù qua mặt,
vừa qua mặt một đổi thì chiếc xe ấy quay như bông vụ; có
lẽ do tài xế thắng gấp thì phải. Có lúc đi làm “ca” hai,tôi luôn về khuya. Một hôm
dưới một trận bảo tuyết giửa đêm, tám hướng tuyết
trắng xoá, phải lái xe như rùa bò theo sự đoán mò phương
hướng của con đường về nhà. Theo cách này xe bị leo lề
đường …dễ xảy ra như chơi. Căng mắt lên để lái
xe, miệng niệm “Di Đà” và trời lạnh thế mà thân
thể đẫm ướt mồ hôi. Tuy nhiên, thuở ấy còn…phong độ nên nàng tuyết hành
hạ cở nào cũng không có ngán. Những năm gần đây khi vào tuổi hưu, mỗi lúc Đông
về thì bắt đầu để ý đến tuyết đầu mùa,
thầm vái trời mùa Đông mỗi năm càng ít tuyết càng
tốt vì đã ngán cái lạnh thấu xương và cảnh lom khom
xúc tuyết. Dù vậy đôi lúc cũng thấy tuyết đẹp khi
nhớ lại thời đi học xem phim L’Arbre De Vie (thuở ấy dịch là Cây
Nhân Sinh) mê đào Elizabeth Taylor vận y phục màu đỏ nằm trên
tuyết trắng như bông gòn. Hôm 29/10/2012 nàng “ superstorm” Sandy tấn công vùng Tri-State (New Jersey,
New York và Connecticut) ở bờ Đông Bắc Huê Kỳ gây cảnh màn
trời chiếu đất, mất điện, mất nhà, dân chúng chưa kịp
hoàn hồn thì một trận bão mới gọi là Nor’easter có
gió mưa tuyết tấn công nơi này lần nữa. Thật là “họa
vô đơn chí”. Có thấy được những hình ảnh tàn
phá nhà cửa khủng khiếp tại những nơi mà trung tâm bảo
lướt qua làm người dân ở đấy mất tất cả, sống
vất vưởng trong giá băng thì mình đang êm ấm trong nhà
mới cảm nhận được cái phúc to tát mà mình đang hưởng. Ngày 7/11/2012, trận bão mới
bắt đầu, tuyết đầu mùa bắt đầu rơi khi trời sắp
tối.(P1). Sáng hôm sau
thức dậy thấy tuyết đã rơi phủ đầy sân(P2), tuyết bám
trên cành cây, tuyết phủ những đống cây ngả (do Sandy gây
ra) được gom lại…(P3,4)
Sáng 9/11/2012 do nhiệt
độ ấm trở lại, tuyết đã tan phần nào, chúng tôi đến
sân vận động gần nhà nơi mà mỗi sáng thường đi
bộ. Thấy trên sân có một “tảng đá” bằng tuyết(P5),
chắc do ai đó đến đùa với tuyết hôm qua đắp thành. Lạnh lẽo, ướt át …khó
làm công việc dọn dẹp ngoài trời, một cháu nội đến
trường còn một đứa ở nhà cũng dễ “quản lý”,
có chút thì giờ nên ngồi xuống ghi ra bất cứ những ý
nghĩ gì liên quan đến tuyết chợt xuất hiện trong đầu để
đánh dấu một móc thời gian và chuyển đến bè bạn
đọc chơi để … “giết” thì giờ. NHA Mùa
bầu Tổng Thống Hoa Kỳ November, 2012 _________________________________________________
XÓT XA
(Từ truyện trên Internet)
Bà mẹ
góp gom đôi nải chuối Mớ rau cùng nắm ớt buồng cau
Đem đi bán chắt chiu
từng cắc Không nệ hà sương gió giãi dầu!
Con
đến lớp: niềm vui của mẹ Đổ mồ hôi: học phí
cho con. Ra trường, đôi mắt mừng rơi lệ Mẫu tử tình
thương tợ núi non.
Bận việc rất lâu không viếng mẹ Đến
hôm nay có dịp về quê. Quá vui vẻ nấu cơm mừng trẻ Giữa
bữa ăn con nở trách chê.
Trong chén cơm tìm ra sợi tóc: “Làm
ăn cẩu thả quá đi thôi!” Lạnh lùng quay bước ra phòng
khách Mẹ ngồi tượng đá nghẹn không lời!.
Thằng
út chợt săm soi sợi tóc Ngây thơ ngó mẹ mỉm môi cười Giọng
còn ngọng nghịu vô tư nói: “Tóc bạc nhiều rồi đó
má ơi!”
A. Superstorm Sandy , Đông Bắc Hoa Kỳ October 29, 2012
THU TÀN HỒNG MUỘN
Thu tàn sao nụ hồng
còn nở? Cánh
bám sương mai lấp lánh sao Kém sắc sảo nhưng màu rực rỡ Gởi đến em một chút ngọt
ngào! Buồn lao
xao tiếng Thu xào xạc Từng hạt mưa thưa lác đác rơi Dồn dập lá vàng tràn mặt
đất Lòng
nghe xao xuyến đến chơi vơi! Hỏi rằng nơi ấy cây còn lá Hay đã trụi cành xơ xác
xơ? Xin hãy
nhận hồng dù nở muộn Để đời luôn cảm thấy nên thơ! A. October 26. 2012
Vạn Cổ Buồn Xa cách quê-hương:Tổ-Quốc
sầu Nhiều đêm
thao-thức đếm canh thâu Đêm dài im-ắng nghe hiu-quạnh Ngày tháng trôi mau tóc đổi
màu! Bên ấy
hồn quê luôn ngóng trông Người con lữ-thứ trở về không? Mơ về thăm lại hương đồng
nội Núi thẳm
sông sâu thỏa tấm lòng! Cắt rún chôn nhao chốn trở về Cuối đường một kiếp tợ
cơn mê Bao
nhiêu mộng lớn chưa thành tựu Ta phải làm sao vẹn ước thề? A. October 23,2012
Vướng Víu Buồn (Viếng
Đại Hội PTG-ĐTĐ XVI Boston , Massachusetts , USA) Một chút buồn vướng
víu tim Hụt chân một chuyến đi tìm hương xưa Lây
huây với chuyện nắng mưa Cũng đành chịu thiệt cho vừa
phận ta. Nhìn nhau mừng lẫn xót xa Gặp vui, buồn với ngày
qua mất còn. Thôi thì chia ngọt sẻ ngon Xiết tay chúc phúc héo
hon ích gì! NHA October 12, 2012
Trong Im Ắng... Trong im ắng... tiếng đồng hồ gõ nhịp Nỗi buâng khuâng nhè nhẹ lẻn
vào tim Niềm đơn
côi bàng bạc với im lìm Nén hơi thở cố quên buồn trống vắng. Trong im ắng... lạnh lùng
len cùng nắng Thu còn đây Đông lại sớm quay về? Lúc giao mùa mưa gió vẫn lê
thê Đời
lữ thứ thắm thêm nhiều cay đắng! A. Một sáng sớm Thu 2012
Nhật Ký Một Chuyến Đi Hai hôm nay trời Houston giông
gió Đến
đây ngồi bó gối ngắm mưa tuôn Chiều u ám nhớ em sao da diết Không em bên anh thấy dạ nao buồn. Thăm mẹ bạn xưa hẹn
mà không viếng Bà vẫn còn nhớ mặt cháu hổ ngươi Ngoài trời mưa tình người
thêm ấm áp Nét nhăn nheo vẻ rạng rỡ nụ cười. Con cái lớn như cánh chim vở tổ Đứa mỗi nơi cha mẹ
nhớ mõi mòn Bus đưa chân chạm chiều vàng Dallas Háo hức lòng trăm dặm đến thăm con. Xưa nghe tin, trò tìm thăm
thầy cũ Arlington
thầy trả nghĩa trả tình Ba thầy trò chụm đầu nhau tâm sự Màu trắng/ hoa râm dăm phút
lặng thinh. Gom
chút nắng mưa đem về quà cáp Gói bằng tình anh trao tặng em thương Chỉ vắng tiếng nhau đôi ngày
ngắn ngủi Nhớ
làm sao không ngủ suốt đêm trường. NHA September
27 - October 1, 2012
CHÚT CHẠNH
LÒNG
Ngày xưa gió nộ mưa cuồng Không nao
núng sợ mà luồn lách đi. Ngày nay đường sá phẳng
lì Đôi chân như gãy, lòng thì hắt hiu!
Cuối
đời tợ buổi chợ chiều, Là dòng suối cạn, cánh diều
đứt dây. Xưa tình yêu: mật ngọt ngây; Giờ sao chua
chát, đắng cay không ngờ!
Nhìn chiều buồm biển xa bờ
Nhắm đôi mắt lại mộng mơ hải hồ. Dù đời
vốn cõi hư vô Vẫn mong làm sóng nhấp nhô đôi lần.
NHA. September 21, 2012
NÀNG THƠ NGỌT NGÀO Cầu thơ bắt nhịp nôn nao Bên ni bên nớ xôn xao chào mừng. Xin thơ tuôn chảy không ngừng Em là mạch sống, xin đừng phụ anh. Một mai lá có lìa cành Mùa Thu nếu đến cũng đành mà thôi. Dòng đời hai ngả chia đôi Suối vàng cũng vẫn không thôi nhớ
nàng Ngọt ngào thấm đậm tâm
cang Hương thơ sẽ giữ đến
ngàn kiếp sau. A. August 27, 2012
Tình Thơ Như Ngàn Lá Chiều cuối Hạ tiết trời đang trở lạnh Nắng nhạt nhòa ray
rức cả buồng tim Của những ai tình cảm trót dịu mềm
Mau nước mắt chỉ vì cơn gió nhẹ.
Em khẻ
trách bằng đôi lời thỏ thẻ: Khi Xuân về anh viết
những dòng thơ Đậm yêu thương đưa rước bạn
vào mơ Giờ xa vắng vì mùa hoa đã hết.
Xin hãy nhớ tình thơ luôn bất diệt Bám cành
cây cánh lá lẫn hồn anh Hay theo mây nương gió lẻn
qua mành Khắp ngỏ ngách tìm em trao thân ái.
Xin
hãy nhớ tình thơ luôn sống mãi Dù Hạ đi Thu đến
lá vàng rơi Dù Đông sang tuyết trắng khắp nơi rồi
Duyên Xuân vẫn tồn sinh như ngàn lá.
Xin hãy
nhớ tình thơ là khối đá Thời gian trôi… tình
chẳng chút phôi phai Sự mất còn… vô nghĩa với
tương lai Tình này… thật, không là điều ảo
mộng!
A.
September 4, 2012
“Trứng Trời” (Mến tặng KN)
Hôm nay, tôi rất xúc-động khi tình-cờ
biết được tâm-sự của một người bạn vắng cha từ
lúc còn trong bụng mẹ đã tìm được lại tình phụ
tử sau hơn nửa thế-kỷ. Bạn đang tận hưởng hạnh-phúc
to lớn này mà bạn ngỡ rằng chỉ có thể gặp trong mơ. Hạnh-phúc
đã tỏa sáng ngời lên mặt bạn, ở ánh mắt long lanh, ở
nụ cười rạng rỡ, ở lời tâm-sự chia sẻ với bạn bè
một cách tha-thiết, nồng ấm…tình cha con. Bạn
ơi, Bạn chỉ vô phước nửa đời người
thôi bạn ạ, nửa còn lại bạn hãy tận hưởng tình cha
con thiêng-liêng, tuyệt-vời nhé bạn. Bạn hạnh-phúc hơn tôi
đó vì cha của tôi giã-từ cõi đòi này khi tôi vừa
lên năm và dỉ-nhiên tôi vĩnh-viễn mất cha. *** Xưa, tuổi đời quá ít ỏi, tri-thức vừa mới chập-chững
trong bộ óc non nớt, tôi chỉ nhớ một vài kỷ-niệm với cha
thân-yêu mà tôi xem đó là những hạnh-phúc hiếm quý
nhất của đời mình. Nó cứ hiển hiện về thật ấm áp
mỗi dịp gặp những tình-tự về cha mà tôi xem đó là
những hạnh-phúc tìm lạị. Ba má tôi
vì hoàn-cảnh sống đời trôi nổi, rày đây mai đó. Có lần chúng tôi đã sống một thời-gian tại
Cái Khế (Cần Thơ) trong một ngôi nhà lá nhỏ nghèo-nàn.
Trước nhà là một con đường cho xe hơi cũ kỹ với đất
đá lồi lõm vì không được bảo-quản, bên kia là
một con rạch nhỏ mà mỗi chiều tôi thường đến tắm rửa,
vui đùa. Một hôm sau khi tắm xong vượt lộ về nhà, tôi đã
bị một xe đạp đụng phải, té và trán bị thương
đến nay vẫn còn vết xẹo: Nhớ thuở
xưa theo giòng đời xuôi ngược Ba má tôi trôi nổi đến Cần Thơ Sống lam lũ một thời gần Cái
Khế Cảnh cũ
người xưa nhớ mãi đến giờ. . Có
những lúc tình cờ tay xoa mặt Chạm vết trầy trên trán: vết yêu thương. Thương mẹ cha, thương
giòng Bassac Ấm
áp lòng khi mỗi lúc soi gương! . Một chiều,
qua bên kia đường đi tắm Ở rạch con nho nhỏ nước lững lờ Khi đùa giỡn vướng chân
té ngã Vết
thương thành dấu ấn thuở ấu thơ. (Trích Vết Thương Trên Trán_2010_N.H.A.) Thuở ấy vì còn bé nên sự hoài-niệm các khoảng
đời không liên-tục. Tôi lại nhớ có lúc
chúng tôi đã sống trên một chiếc tam bảng với cái mui
tròn làm bằng lá (lá dừa nước thì phải?), nấu cơm
bởi chiếc cà ràng ở phía sau lái. Cuộc sống gom gọn trong
lòng chiếc tam bảng với cảnh gạo chợ nước sông không biết
kéo dài bao lâu. Má tôi là người lo mọi việc cho cuộc
sống lang thang này: cơm nước, chèo chống, thuốc men trị bịnh
cho ba tôi… Một buổi sáng, chiếc tam bảng cấm sào trên dòng
rạch nhỏ, nước ròng chảy siết cuốn trôi theo những trái
mận chín rơi rụng từ những vườn cây của vùng đất
phì-nhiêu Chợ Lách. Ba tôi ở sau lái, tôi trước mủi tam
bảng cùng nhau vớt trái, lựa những trái còn nguyên vẹn để
ăn dần. Thỉnh-thoảng cha con khoe với nhau mỗi lần vớt được
trái ngon với nụ cười vui vô-tư bất chợt có được. Hôm nay hoài-niệm về ba nhưng không thể nào không
nhắc lại sự gian-nan của má tôi, người phụ-nữ hiền-hoà
miền quê sông nước Cửu Long, suốt đời chịu nhiều nỗi
truân-chuyên, cay đắng. Tay yếu chân mềm phải chèo bơi tam bảng
di-chuyển đó đây, có lần dòng nước chảy quá nhanh
làm chiếc mui vướng một thanh cây của cầu khỉ bắt ngang dòng
rạch, tưởng đâu nhận chìm “ cả nhà” xuống nước.
Không lâu sau đó, bịnh ba tôi trở nặng,
ba mẹ quyết-định về ngôi nhà tổ phụ nơi bác Hai của
tôi đang quán-xuyến. Chúng tôi phải vượt ngang sông Cổ Chiên.
Không may khi đang giữa sông thì một cơn giông chợt đến, con
nước nổi cơn thịnh-nộ, những đợt sóng to hăm dọa nhận
chìm “cái nhà” và cả chúng tôi xuống lòng sông.
Với sức cố-gắng vượt bực cùng sự trợ lực yếu ớt
của ba đang bịnh hoạn, và hơn hết chắc là sự phò trợ
của Phật Trời mà chúng tôi đến bờ phía Vĩnh Long an-toàn
trong sự hải-hùng …vừa biến mất. Về
đến nhà bác Hai, tôi ngã bịnh. Đứa con nít năm tuổi
thì chắc chắn còn “nhỏng nhẻo” “vòi vĩnh” cha mẹ
cái này cái nọ, cả những cái mà cha mẹ không thể lo
được dù là chiều con. Những “tánh con nít” này
lại dai dẳng hơn khi bị bịnh hoạn. Lần đó vì khó chịu
trong mình nên tôi khóc dai dù mẹ kiên-nhẫn dỗ-dành. Ba tôi
nhỏ nhẹ hỏi: “Con muốn gì cứ nói, ba sẽ làm lo cho con”.
Chắc có lần nghe thấy ai nói “gì đó” mà tôi trả
lời : “Con muốn ăn trứng… trời!” và tay tôi chỉ lên
trời. Ba tôi đã cười ngất và nói sẽ kiếm “trứng
trời” cho tôi ngay. Ba đã nhờ người leo lên các cây cau
tìm trứng chim cho tôi. Chuyện nhỏ mà hạnh-phúc
ba đã cho tôi rất lớn; nó ngon tuyệt, béo ngậy…mà hương-vị
đến bây giờ như vẫn còn ở vòm lưởi…và cả
trong tim tôi. *** Bạn ơi, Bạn đang tận hưởng hương-vị hạnh-phúc của
tình phụ tử hiện-thực còn tôi thì đang hưởng cùng
một thứ hạnh-phúc tuyệt-vời ấy nhưng ở trong …hoài-niệm.
Ai hạnh-phúc hơn ai hở bạn? A. September
7, 2012 ______________________________________________________________
Nhớ Ngày Giỗ Mẹ Năm ấy đến,Vu
Lan tôi chẳng biết Mẹ nằm kia mặt nhợt nhạt xanh xao Bịnh nan y gây những nỗi thương đau Giết đời mẹ tôi nhanh giây
phút cuối. Đời
mẹ gắn liền cùng hờn với tủi Kiếp hồng nhan nhiều chuyện truyên chuyên Theo chân ba gian khổ khắp
bưng biền Đất
Lục tỉnh chống chèo tìm nẻo sống Ba mất sớm mẹ/con đành lạc lõng Giữa đời đầy cạm
bẩy phải gánh vai Nuôi con thơ khôn lớn theo tháng ngày Tròn lời hứa với người thương xa vắng. Thời chinh chiến bao nhiêu
lần cay đắng Thuở đói cơm quần áo rách tả tơi Đôi buồng cau lá chuối rổ
mồng tơi Gom
từng cắc xây xài qua khốn khó. Một mình mẹ cấy cày vuông đất nhỏ Đến mùa khô vài
gịa lúa đền công Mồ hôi rơi giọt lệ tủi lưng tròng Chén cơm hẩm muối dưa
vui lòng mẹ. Lúc
ngã bịnh cắn răng không chia sẻ Với con thơ chòm xóm lẫn bà con Để đến khi thân xác đã
hao mòn Ôi quá
trễ con xót xa chờ mẹ chết. Nợ trần thế, giờ này đà trả hết Mẹ thảnh thơi, hồn phách
ở suối vàng Không lợi danh, miên viễn với bình an Thôi như vậy con đành theo định mệnh. Ngày giỗ mẹ: sau Vu Lan hai
bửa Mâm cơm
chay tưởng nhớ mẹ kính thương Một bình hoa, chung rượu nhạt, cây hương Dâng hồn mẹ linh thiêng
về chứng giám. NHA September 1, 2012
Ước Mơ -Cô mua giúp con vài tờ
giấy số. -Nếu
số hên trúng giải cháu mong gì? Lí nhí rằng: Xe đạp để con đi… Bán vé số xong… liền ngay đến lớp. -Có xe đạp con không
còn trễ học! Bổng
ngập ngừng mắt liếc lẹ xuống chân: -Con
xin thêm món nữa được hay chăng? Một đôi dép vì bàn chân chay cứng! Số không trúng. Ngượng
ngùng tôi thấy cháu Mỗi ngày, đầu không
nón vẫn chân trần. Ước mơ này, suy nghĩ
nọ: Buâng khuâng! Mai sẽ gọi “Cháu ơi!
Đây…nón, dép.”
A. August 30, 2012
Mơ Dưới Mưa Cơn mưa hè bất chợt
rơi tầm tả Tôi lầm lũi đi như lạc lối mơ Đến khắp nơi nơi… ưóc gặp nàng
thơ Xin viết
lại giúp bao nhiêu nỗi nhớ. Nếu thần tượng mến yêu không gặp gở Sẽ tương tư vật vã
đến bao giờ? Thương chữ nghĩa bơ vơ, xơ xác xơ, Và hồn thơ tuyệt vọng đành
quên lãng? Bước
đi dưới mưa lâng lâng lãng mạn Mộng mơ tình tha thiết của nàng thơ Rồi tôi ca lời hát rõ
vu vơ Nương
nhờ gió rải rong trời ảo mộng! A. August 17, 2012
Kể Chuyện Với Cha Cha
ra đi khi trẻ vừa năm tuổi Non nước còn dày xéo bởi
ngoại nhân, Gia đình mình dưới đáy vực cùng bần, Tình
phụ tử phải đi vào dang dở! Số mạng đẩy mẹ
bơ vơ, bỡ ngỡ Bao chông gai chờ đợi ở tương lai. Bốn
mươi năm sau ngậm đắng nuốt cay Con đã lớn mẹ yêu
còn đớn khổ. Bịnh nan y quật mẹ con ngả đổ Lúc
quê hương vào bước rẽ đau thương. Mẹ theo cha,
con nhận khúc đọan trường; Rằm tháng bảy là ngày
đầy ngấn lệ! Nguôi nhớ thương mẹ cha không là dễ Vì
huyết thống song thân vẫn trong con. Vu Lan này nhớ phụ mẫu, nước
non; Vài dòng mọn tỏ chút lòng tệ tử! NHA August 21, 2012 (5 tháng 7 âm lịch, năm Nhâm
Thìn)
Những Ly Chè Đậu Đỏ Đoản văn Có
dạo tôi biết nhà của ĐHM, bạn chí-cốt, ở thị-trấn
Phụng-Hiệp (Phong-Dinh) nhưng chưa một lần đến chơi vì chúng
tôi có thể gặp nhau bất-cứ lúc nào tại phố-thị Cần-Thơ.
Vào lúc muốn tìm thăm bạn để tạm-biệt đi làm ăn
xa, tôi đành phải cầu may đi hỏi thăm láng-giềng của bạn
mà thôi. Bằng xe gắn máy, từ Cần-Thơ
lấy quốc-lộ 1 về cuối miền đất nước, tôi đến xóm
nhà trước khi gặp cầu Phụng-Hiệp như M. chỉ-dẫn lúc trước;
rất may bà con cho biết gia-đình bạn vẫn còn ở nơi này.
Vợ của M. ân-cần tiếp đón và cho
biết chồng đang đi làm việc đến tối mới về nên chỉ
đường cho tôi đến gặp bạn hiền ngay. Tại
nơi làm việc là lò sản-xuất đường bên dòng kinh Búng
Tàu hiền-hoà, cạnh những đống mía ngổn-ngang vừa chất
lên bờ từ ghe thu mua, những đống bã mía vừa ép xong còn
mùi thơm hấp-dẫn đám ruồi, với vẻ ngạc-nhiên cùng
tột, với đôi chân không…cân-đối nhau (vì bị mìn,
không chết là may), bạn “cà nhắc” ùa chạy đến ôm
chầm tôi mừng-rỡ. Không ngờ hai đứa còn gặp nhau sau hơn
mười năm từ khi bắt-buộc phải lìa bỏ Cần-Thơ, nơi hai
đứa đã có thêm rất nhiều kỹ-niệm đầm-ấm không
kém so với những kỹ-niệm thời còn đi học. Tức-khắc,
bạn giao công việc cho người khác, cùng tôi trở về nhà
để hàn-huyên. Một bửa cơm đạm-bạc được chị
M. nấu nhanh đải khách; ba món canh chua tôm bông so đũa, hột vịt
xào khổ qua và cá trê vàng nướng chấm nước mắm gừng.
Ôi bửa cơm tái ngộ rất “truyền-thống của dân Nam Bộ”
sao mà hấp-dẫn vô cùng; càng ngon hơn khi nó chan-hoà tình
bạn thân-thiết của hai hàn-sinh đã từng chia ngọt xẻ bùi
cũng như cay đắng thuở nào. Tay vừa cầm đũa, miệng đã/
hỏi đáp “túa xua” từ lúc bắt đầu bửa cơm tái-ngộ
dẫn cho đến khuya hôm ấy; đêm tôi ở nhà bạn lần đầu
(và có lẽ là lần cuối). Hỏi han nhau những gì đã xãy
ra khi chúng tôi phải lìa bỏ mọi công việc đang làm ăn
ở Tây-Đô để trở về nguyên-quán năm nào. Khoảng
thời-gian sau đó chúng tôi cùng trãi-nghiệm những tình-huống
tương-tự với nhau; những truân-chuyên rồi cũng qua đi để
cuộc sống trong hoàn-cảnh mới được hình-thành. Thật là thoải-mái và hạnh-phúc khi chúng tôi có
dịp quay về dĩ-vãng, thuở hai đứa được trúng tuyển vào
trường Collège de Vĩnh-Long mà sau đó không lâu được
đặt tên bằng quốc-ngữ Trung-Học Công-Lập Nguyễn Thông và
tiếp theo đổi thành là Trung-Học Tống Phước Hiệp. Đối với học-trò khờ khạo của trường nhỏ
miền quê vừa đậu Tiểu-học như chúng tôi, chập chững
lên phố-thị vào trường trung-học là một biến-cố vĩ-đại
của đời mình. Bao nhiêu khó-khăn, ngỡ-ngàng khiến mình
vừa lo sợ vừa bị kích-thích trên bước đường học-hành
xây-dựng tương-lai. Dạo đó, M. và tôi
chưa quen biết, mãi đến cấp lớp đệ nhị (hay 11) do một tình-cờ
mà từ đó bắt đầu chơi thân khi biết hoàn-cảnh giống
nhau: cùng là học-trò nghèo từ quê lên tỉnh-lỵ, được
tha-nhân giúp-đở cho ở trọ miễn phí mà còn xem như con
cháu trong nhà. Cuối niên-khóa lớp đệ
nhị, chúng tôi phải đi thi Tú-Tài 1 cho nên mọi môn học
cần phải chăm-chỉ trao-dồi cẩn-thận nhất là những môn chánh
như Toán, Lý Hóa và Việt văn . Năm ấy có một vị
giáo-sư Việt Văn rất tích-cực dạy dỗ chúng tôi. Thầy
soạn rất nhiều tài-liệu cho học-sinh tham-khảo, nhiều bài thơ
của Nguyễn Công Trứ, Nguyễn Khuyến, Trần Tế Xương, Cao Bá
Quát…bắt chúng tôi học thuộc lòng để có tài-liệu
dẩn-chứng khi làm luận văn. Thầy cần “quay rô-nê-ô”
bài vở để phát cho tất cả học-trò của thầy. Thầy
giao cho hai đứa tôi làm việc này. Rô-nê-ô là lối in thông-dụng
thời đó: đánh máy bài viết lên giấy stencil, loại giấy
đặc-biệt rất dai không thấm ướt,, máy đánh chữ sẽ
đụt lỗ trên giấy khi đánh chữ. Sau đó giấy này được
gắn lên “máy rô-nê-ô” quay bằng tay, bài viết in ra được
đóng lại thành tập như quyển sách. Công việc này đòi
hỏi phải kiên-trì, chăm-chỉ, kỹ-lưỡng…Thầy cho chút
ít thù-lao trích ra từ tiền do học-sinh góp lại cho chi-phí. Sau
giờ học, hai đứa “tác-nghiệp” bằng cách nhờ máy
đánh chữ, và máy quay rô-nê-ô của văn-phòng của
nhà trường. Một đứa đọc bài cho đứa kia đánh máy
và thay phiên nhau… Sau những giờ “làm việc”
nhọc-nhằn, để tự tưởng thưởng cho mình khi có tiền
thù-lao, hai đứa thường đạp xe lên miếu Bảy Bà*(nơi
này lúc ấy có bán hàng ăn vặt,thức uống trên những
xe đẩy nhỏ cho học sinh), tọa-lạc giửa Trung-Học Bán Công
Nguyễn Thông (lúc ấy trường Trung-học công-lập Nguyễn Thông
đã đổi tên thành Trung-học công-lập Tống Phước Hiệp
và trường Trung-học bán công của tỉnh nhà mới dùng tên
Nguyên Thông) và Trung-học Tư-thục Long Hồ, để thưởng-thức
những ly chè đậu đỏ rất ngon, béo và ngọt và có
lẽ …càng ngon/ngọt/béo hơn khi để tâm-hồn bay theo những
tà áo dài trắng thướt tha trước mắt. Nhớ bạn tôi
ăn chè đậu đỏ …với cái miệng rất dễ thương:
không bao giờ thiếu những cái chép miệng và đôi lúc có
cả …hít hà!!! Say-sưa nhắc những kỹ-niệm
khác nữa cho đến quá khuya, nhưng phải tạm dừng lại để
đi ngủ khi chúng tôi nghe được tiếng “tằng hắng” của
chị M. vẫn chưa an giấc. A. August
8, 2012 *Miễu đã trùng-tu và ghi là “Di-Tích
Cửa Hữu Thành Long-Hồ”
Cây Trứng
Cá
Có những trưa hè nắng chói chang Tôi buồn thơ thẩn dạo
lang thang Quanh cây
trứng cá chân lần bước Nghe tiếng ve sầu ca hát vang! Nhớ về bạn, dạ nao chi lạ Thuở thiếu thời hai đứa thiết
thân Chung lớp
học, chia nhau sách vở Cùng tranh giành hái trái ngoài sân. Đường đời sớm rẻ chia
hai ngả Bạn ở
phương nào? Tôi vẫn đây. Cây trứng cá chờ ai úa lá Mõi mòn mong có dịp sum vầy. A. August
2012
Buổi Sáng Mong Manh Những buổi sáng cuộc
đời tôi đã gặp Khi nắng hồng tươi hoặc lúc bảo giông Chẳng nệ chi, chào ngày
trong háo hức Mơ là chim tung cánh thỏa tang bồng. Nam Bắc Tây Đông thấy sao nhỏ bé Mộng lên trời xuống
biển thỏa chí trai Nhẹ tợ tơ hồng con đường sinh tử Có bao giờ để ý đến
tháng ngày. * * * Thời gian dài vó câu
qua cửa sổ Mộng
chưa thành, đuôi mắt dấu chân chim. Ngày đìu hiu cùng đêm đen sâu thẳm Giết dần từng giọt
máu nóng trong tim. Vẫn những bình minh xưa tôi từng gặp Mà bây giờ buổi sáng thấy
mong manh. Chút
vị đắng vướng vít nơi đầu lưởi Khi gió nhẹ đưa chiếc lá
lìa cành! A. July 26, 2012
Sáng Sớm Lao Xao (Tặng ngưởi yêu hoa Dạ Yến
Thảo) Nắng chưa lên sương còn đọng lá
cành Chân rảo
bước tìm ai trên nẻo vắng Tiếng chim hót líu lo trong im ắng Gieo niềm vui cho cuộc sống mong manh. . Lối mòn cô liêu lanh quanh chân bước Nhìn cỏ cây chào đón
sáng tinh mơ Vài nai vàng họp bạn dáng ngu ngơ Bên dòng suối con, nước trôi róc
rách. . Cơn gió mát len qua từng ngỏ ngách Đong đưa hoa Dạ Yến
Thảo ven bờ Xao
xuyến hồn nhung nhớ đến nàng thơ Thức giấc hay còn rong chơi trong mộng? A. July
21, 2012
Vùng Nhớ (Mượn vần từ Miền Nhớ của Mỹ Trinh) Bài
thơ bạn đưa tôi vào vùng nhớ Thuở
xa xưa đầy ấp những dấu yêu Bên vườn
trầu, đám cau, dừa….xanh lá Cùng mẹ,
cha vui ruộng rẫy sớm chiều. Đêm rằm sáng trăng,
sao trời lấp lánh Bạn bè chơi đùa…
đánh động dơi bay Trên thuyền thả trôi
theo dòng nước chảy Râm rang tiếng cười chuyện
kể gái trai. Bạn cũ trường xưa một trời
kỹ-niệm Sáng chờ mong tối vào giấc mộng
mơ Vạt áo trắng ai bay… quên mưa nắng. Yêu làm sao một thuở sống ngu ngơ! Cám
ơn bạn cho tôi niềm hoài cảm Chuyện ngày
xưa nay bổng chốc quay về Vùng trời cũ đầy yêu
thương đằm thắm. Hạnh-phúc thay khi tìm lại
đam mê! A. June 28, 2012 .
NHỚ Nay…hè trời mưa Nhớ
lắm ngày xưa Đưa em dạo phố Hàng me lá đổ gió đùa. Sài-Gòn
năm nào Hai đứa bên nhau Giảng-đường
đại-học Thời-gian ngà ngọc. Ngọt-ngào! Sân bay hoàng-hôn Xao-xuyến tâm hồn Bồi-hồi đưa tiển Chia tay vĩnh-viễn.
Mất em! A. June 22, 2012
Nỗi
Niềm Lúc Chuyển Mùa .
Những lúc lang thang đi dưới mưa Rì
rào nghe tiếng giọt đầy thưa Như lời tình tự từ trời thẩm Xoa dịu
hồn anh lúc chuyển mùa. .
Mùa hạ vui
say vạt nắng nồng Để rồi tiếc nuối lúc vào đông Luyến
lưu từng nét khung trời ấm Sâu lắng niềm riêng nặng cả
lòng. .
Nỗi buồn đôi lúc chợt dâng
trào Hồn bổng bay xa tận mãi đâu Nghĩ ngợi miên
man thương tuyết trắng Một đời ngắn ngủi khiến lòng
đau! .
Muôn hoa đua sắc nức lòng anh Mấy
chốc hoa tàn! Ôi mỏng manh! Mưa xuân xoa dịu lòng
thương cảm Mong ước mỗi mùa lá vẫn xanh.
A. June 20, 2012
Có Ai Chung Nỗi Nhớ? Mỗi
tháng Năm về... lòng man mác nhớ Hoa học trò màu phượngđỏ
vấn vương Kỷ niệm thương với bạn học chung trường Cô
thầy cũ chập chờn trong ký ức. Thuở còn bé mùa
bải trường háo hức Mừng hè… như mặc áo mới
mùa Xuân Xa bạn thân lòng chẳng chút buâng khuâng Hớn
hở với niềm vui“không sách vở”. Thuở nhìn trời, trời
luôn luôn rạng rỡ Thuở nhìn hoa, hoa đỏsắc thẹn thùng Khi
Hạ sang, tim thoáng gợn nhớ nhung Hỏi ai đó có cùng chung
nỗi nhớ? Năm Đệ Nhất ra trường buồn tim vỡ Bạn
và ta còn có dịp gặp nhau? Tình trót trao mai này sẽ ra
sao? Lo, thương, nhớ, ...chợt sầu lên chất ngất! A. Memorial Day 2012
HÈ THƯƠNG
. Nắng hè về trải đầy
khắp ngõ Hoa
học trò rắc đỏ lối đi Những đầu xanh chăm chỉ học thi Xen sách vở là trang lưu bút. Viết cho nhau lời thương/ lời chúc Ép cánh hoa
bên cạnh bài thơ Thơ học trò dệt những mộng mơ Lời mộc mạc đậm đà tình tự. Gởi cho nhau vài dòng tâm sự Ba tháng hè tạm biệt
chia đôi Tình
học trò xin mãi lên ngôi Như những lúc bên nhau thắm thiết. Lỡ không may bạn / ta ly biệt Người cách xa lòng vẫn
thấy gần Hãy
khắc ghi muôn thuở tình thân Luyến nhớ từng phút giây kỷ niệm.
A.
Quê Ngoại Tôi
(Để nhớ Ngoại và Mẹ) Quê Ngoại tôi ở vùngđất quê mùa Đôi khúc sông tím màu
hoa rau mác Có
cánh đồng nước ngọt lẫn phèn chua Đổ mồ hôi lúa mới đơm đầy hạt! Về Ngoại khi cha yêu vừa
khuất bóng Mẹ
cô đơn sống đạm bạc với bà Cùng goá bụa, bà tôi lại đã già Nương tựa nhau sớm hôm
nuôi tôi lớn. Quê nghèo khổ ngày cơm rau hai bữa Thời thực dân “Tây bố” thường xuyên Đã tạo ra bao nhiêu nỗi
truân chuyên Tuổi
ấu thơ của tôi như thế đó! Nhắm mắt lại thấy gốc cây bụi cỏ Hai bờ sông với đườngđất
quanh co Ở đầu
làng có ngôi trường nho nhỏ Nơi đó thầy tôi chân đất “đưa đò”. Nhớ những lúc mẹ chèo
tam bản Hai bên
bờ… dừa nước lẫn cóc kèn Cười đón/đưa chúng tôiđi chợ
Vãng Cảnh đơn
sơ, mộc mạc rất thân quen. Dù dầu dãi biết bao nhiêu gian khó Luôn luôn mến yêu vùngđất
thôn quê Nơi
có mộ Ngoại, Mẹ tôi nằm đó Nơi ngày nào tôi cũng sẽ quay về! A. Mother's
Day 2012
Mình Hãy Ngủ Đi! . Mình ơi! Con trẻ ngủ chưa Ra hiên ngắm ánh trăng
vừa nhú lên. Trời trong, cao rộng mông mênh Tợ tình sâu
đậm vững bền đôi ta. Mình… cô thôn nữ thật thà
Anh người chung thủy vốn là chồng em. Mình ơi! Trăng chiếu
qua rèm Nhìn ta hạnh phúc êm đềm bên nhau. Bất kỳ
mai mốt ra sao Anh đây mình đó nghèo giàu sá chi. Mình
ơi! Mình hãy ngủ đi Gió không đủ mát anh thì quạt
cho! . A. May 5, 2012
M? Đọc là “em”, âm thanh nghe
thân thiết Thuở
xa xưa khi ở lớp vở lòng Thầy cô dạy… đánh vần, và cách viết M là gì ? Nhớ mãi
chữnon sông. Là cây chuối say quằng buồng trái ngọt, Bếp lửa hồng cho cơm nước
sáng chiều. Là tí tách mưa đêm rơi từng giọt Thánh thót rì rào khúc
nhạc phiêu diêu. Là ngôi miếu thần hoàng bên góc xẻo Thơm nén nhang, bánh, trái, xôi,
chè. Là tiếng
dế, tiếng ve, chim chèo bẻo, Rau càng cua, bụi ớt hiểm sau hè. Là bụi hẹ, đám bạc
hà, rau nhúc, Ao cá tra, sân giậm lúa, chuồng trâu. Là kinh rạch nước khi trong khi đục Bón phù sa cho ruộng lúa,
nương dâu. …………………………………. Tất cả là M thêm E,
nặng ...MẸ Là
bà mẹ quê cao cảmuôn đời! Nghe tình nước len vào tim nhè nhẹ Tổ quốc ơi! Cao vời vợi bằng
Trời! A. April 30, 2012
Nói Với Ngày Này
Những ngày tháng Tư mưa tầm tả
Ngọn cỏ non nghiêng ngã eo xèo Hoa vừa nở rã rời vật
vã Tình chớm thơm gió cuốn bay vèo.
Mắt héo hắt
dõi nhìn chiếc lá Màu xanh tươi vội vã thay màu Theo con nước trôi ra biển cả Dạt về đâu? Tơi tả đáy
sâu? * * * Từng tờ lịch cơ cầu ngày tháng Trời
mùa Xuân sao mãi mưa Ngâu? Thấp đến cao âu sầu, ngao ngán
Đất, nước sao mãi thấm đòn đau?
Niềm tin còn
dạt dào lai láng Mong giọt mưa chan chứa tình thương Sông
núi ta rạng ngời xán lạn Chim hát ca hạnh phúc miên trường!
A. April 27, 2012
Tháng Tư Nhớ Bạn
(Gởi hương hồn Anh Trần Quang Vinh
Cựu Giáo sư Trung học Đoàn Thị Điểm, Cần Thơ
Giám Học Trung học Bình Minh, Vĩnh Long) Từ giã Cần Thơ về nguyên quán* Bỏ
lại sau lưng nhóm bạn bè, Bến Ninh Kiều, Cái Răng, sông Hậu, Cầu
Nhị Kiều… cả những hàng me.
Lưu luyến nào anh quay trở lại Trung học
Bình Minh bên kia sông Sáng vượt phà, ngắm tia nắng sớm Chiều về nhà, nhìn rán mây hồng.
Cứ
ngỡ dòng đời trôi êm ả Vui nhà trường, bè bạn, duyên
tình Đêm tháng Tư năm nào pháo kích Anh phủi
tay một kiếp phù sinh.
Ba-mươi-bảy năm như giấc mộng Buồn
viết bài thơ nhớ bạn hiền Hối hận vì lời mời cộng tác** Để
đớn đau anh sớm quy tiên!
Nơi miên viễn hồn người có
biết Bạn bè luôn thương nhớ tháng năm Hiền
thê anh*** trung trinh tiết liệt Tình yêu trao anh đã không lầm!
NHA April 24, 2012
*
Mỹ Tho ** Lời mời anh làm việc tại Trung Học
Bình Minh *** Chị Diệp Như Nga, CHS Đoàn Thị Điểm Giáo
sư TH Bình Minh
Ly
Cà-phê Đưa Tiễn
(Chuyện láng
giềng: anh bạn từ giã cô hàng cà-phê...)
Anh đến quán tìm người em gái nhỏ
Nói giã từ, mai cất bước ra đi Phận làm trai phải
có chút danh gì Để khỏi thẹn đường tương lai phía
trước.
Em có biết anh ra đi vì nước Chuyện trở
về như mộng ước mà thôi Ly cà-phê thay chén rượu
ly bôi Nụ cười trên môi thay lời tiển biệt.
Thương
tổ quốc là tình yêu bất diệt Thời chiến chinh chuyện trai
gái sá gì Góc quán sẽ buồn vắng kẻ tình si Từng
ngồi đó âm thầm mơ hạnh phúc.
Giọt cà-phê đậm
hơn thay lời chúc Đường ngọt hơn như em đã hiểu
anh Nếu một mai đất nước dứt chiến tranh Sao chẳng thể
tình chúng ta nối lại?
A. April 17,
2012
Xuân Virginia
Virginia vào Xuân Bờ Potomac đầy hoa Dưới trời xanh thăm
thẳm Kẻ viễn xứ nhớ nhà.
Virginia vào Xuân Bao mùa qua cô đơn Vài cánh hoa theo gió Có hồn ai chập chờn?
Virginia vào Xuân Khách bốn phương dập dìu Nụ cười tràn
ánh mắt Riêng mình lòng đìu hiu.
Virginia vào Xuân Đêm về đẹp não nùng Bao tình nhân say đắm Ta vào mơ chập chùng. A. March 23, 2012
Bàn
Tay
(Chuyện
của người)
Hai đứa là đồng
hương đi trọ học Nơi tỉnh xa nên thân thiết bên nhau An ủi em khi nhớ nhà em khóc Nấu giùm anh chén cháo lúc
anh đau.
Có một hôm hai đứa đi quán nước Ngại
anh nghèo lòn trao một ít tiền Dưới gầm bàn chạm tay
em mềm mại Lòng ngẩn ngơ thầm mơ chuyện nhân duyên.
Khi ra trường hai đứa thành chồng vợ Cùng quyết tâm xây
hạnh phúc tương lai. Anh xài phí em lại người cần kiệm:
Chợt buồn nhìn tay ai có vết chai.
Tim chùn lại nhớ về
ngày tháng cũ Tự trách mình bấy lâu quá vô tâm
Xiết bàn tay chai ngõ lời xin lỗi Tội vợ tôi đã
chịu khổ âm thầm!
A. March 12, 2012
Tình
Đầu
(Nhân đọc Truyện
Ngắn Nhất trên Internet) Khi lớn lên hai chúng ta biết được Có chung nhau nhiều dấu ái trong đời: Dòng sông quê hương ngọt ngào
tình nước Cảnh vật làng quê êm ả lúc chiều
rơi.
Lớp vỡ lòng nơi ngôi
trường mái lá Nghèo nhưng
đậm đà tình nghĩa thầy trò Anh chân trần, em áo bà ba đến lớp Theo con đường làng bùn đất quanh co.
Tuổi mười tám cùng nhau ra tỉnh
học Biết ngẩn ngơ khi em mắt
có đuôi Tình đầu đời thiết
tha anh bày tỏ Em“chu mỏ”cười:
“Con nít đùa thôi!”
Cuộc chiến đẩy đưa anh vào quân đội Chuẩn úy ra trường xin hỏi cưới
em Sợ chết chóc sẽ trở thành
goá phụ Hoặc ngày đêm chờ
mòn mỏi bên rèm!
Anh Đại úy theo tháng ngày quân
ngũ Khó chết rồi em đồng
ý phải không? Chọn ngày
cưới, bỗng tháng tư loạn lạc Mất
dấu nhau, buồn cho cánh thiệp hồng! Sau những
năm tù tình cờ gặp lại. Hai con
rồi! Ôi em đã có chồng! Mặc
cảm buồn cho số phần lận đận Khi mất
em đời còn nghĩa gì không? Mươi
năm sau gặp nhau nơi đất khách Chồng
qua đời, con lớn, em cô đơn. Lòng
“mừng rơn”: tình chúng ta nối lại? Đã già rồi anh có rõ nguồn cơn! A. March 4, 2012
Nồi Cá Bống
Kho Tiêu (Nhânđọc
“Truyện Ngắn Nhất” trên Intenet) Độc thân ba mươi tuổi đời lỡ vận Kiếp tù đày vì
lận đận nước non Mẹ đã già con không tròn phụng dưỡng Mà mẹ còn
phải lặn lội nuôi con. Lần đầu mẹ đến thăm, tôi bỡ ngỡ Tóc muối tiêu cùng cá bống kho tiêu Nước mắt
người chan hoà trong vị mặn Buồn nhìn nhau trong bóng ngã xế chiều! Qua ba năm tóc
muối tiêu đã bạc Bước vẹo xiêu người vẫn gắng thăm
con Thương
lắm:”Thôi mẹ đừng đi đến nữa!” Đáo định kỳ vẫn
chờ đợi mỏi mòn. Suốt hai năm sau mẹ hiền vắng bóng Ngỡ mẹ nghe
lời khuyên của con yêu Nào ngờ người đã trở thành thiên
cổ Ngày được tha, ngày mưa gió tiêu điều! Vào kỳ giỗ kho một nồi
cá bống Có rắc tiêu và cả nước mắt con Trước bàn thờ tôi
chân thành khấn vái Hồn mẹ thiên xin phù hộ nước non! A. March 1, 2012
Nhờ Em…
Mai em về lại quê hương Cho anh thăm hỏi người thương
bên nhà Hôn
giùm những nụ hoa cà Thơm mùi đất mẹ chan hoà nắng mưa. Nghe giúp tiếng võng đong
đưa Ru con của
mẹ ban trưa giấc nồng. Nhờ gởi vài cánh hoa hồng Cho thầy cô cũ răng long mắt mờ. Dạo chơi Sông Cửu đôi
bờ An Thành,
Xóm Bún bây giờ ra sao?* Hỏi lòng em có nao nao Nhớ người yêu dấu năm nào giờ đâu? Nhờ em rảo bước qua cầu Cái Cá, Cầu Lộ, Cầu
Lầu….mến yêu* Nơi xưa gái Vĩnh mỹ miều Tan trường tiếng guốc gió chiều xa đưa. ……………………………… Chào giùm cảnh cũ người
xưa Quê cha,
quê mẹ cho vừa nhớ thương! NHA February 25, 2012 *Các địa danh của Vĩnh Long
Nỗi Niềm
Bám quê khi non sông lữa khói Bên
bờ ao thửa ruộng nương khoai Cùng mẹ cha bà con lối xóm Sớt chia nhau gian khổ đọa đày.
Khi đất nước hòa
bình trở lại Ngỡ niềm vui hạnh phúc lên ngôi Nhưng
chua xót trớ trêu chợt đến Khiến bao người… tổ
quốc xa xôi!
Đâu ai muốn sống đời trôi nổi Xác xứ người hồn ở quê nhà Thương thiết tha
gốc cây bụi cỏ Nhớ đậm sâu bầy vịt đàn gà.
Quê ta đó còn mồ còn mã Của tổ tiên, hồn
nước Tiên Rồng Phải bỏ lại sau lưng đành đoạn Vì cớ nào ai thấu hiểu không?
Đêm đối diện
một mình với bóng Ngày lang thang đếm bước thời gian Đường ta đi, đi không nơi đến Mà thoáng đâu
đây bóng nghĩa trang!
Ta, cát bụi rơi vào quên lãng Nhưng niềm tin Tổ Quốc quang vinh Dãy Trường Sơn, sông Hồng,
sông Cửu, Hoàng Trường Sa…mãi mãi trường sinh!
A. February
16, 2012
Anh?
Anh là gì ? Làm đời
em chao đảo Là
gió mây làm mưa bảo cuộc đời Làm cành lá hoa rơi ngả tơi bời Mỗi lần lướt qua miền
quê êm ả?
Anh cũng
là khói hoàng hôn thôn dả Thoáng hương thơm mùi rạ quê hương. Ánh mắt nụ cười
lời nói yêu thương Rót mật ngọt vào tim em bé bỏng.
Anh chính là nhịp đu đưa của võng Dưới những bóng xoài
bóng mận bóng dừa Là ca dao ru thiêm thiếp giấc trưa Cho hạnh phúc mộng mơ đời con gái.
Anh là dòng sông cho thuyền xuôi mái Những đêm rằm lấp lánh
ánh trăng, Chở
những ước mơ chú Cuội chị Hằng Của trai gái trong làng tràn nhựa sống.
Anh chính là những anh hùng lương đống Dâng máu xương cho Tổ
Quốc mến yêu. Em mến thương anh không biết bao nhiêu Anh vẫn còn đó và còn mãi mãi.
Em sống lại từ khoảng đời thơ dại Đến hôm nay khi mái tóc
điểm sương. Hoài niệm về anh hoài-niệm quê hương Là hành trang của đời em muôn
thuở.
NHA
Những Đoản khúc Hà
Tiên
(Nhớ một
thời lảng tử)
Những đêm trăng chị Hằng soi
bóng nước Trong cô đơn đếm bước Bến Trần Hầu “Vọng gác
đêm sương”́́* nhạc sầu réo rắc Nhớ hôm nao
ai quay mặt tình đầu.
Người đến rồi vội đi ai ở lại Để chiều
hôm thơ thẩn bến Tô Châu Nhìn bóng mây trôi theo giòng nước chảy Hồn ngu ngơ ngờ
nghệch đếm nỗi sầu.
Rồi những buổi trưa hè Lăng
Mạc Cửu Nghe ve kêu réo rắc khúc chia tay Nhắc nhớ thiết tha
muôn ngàn kỹ niệm Thuở học sinh vô tư lự tháng
ngày.
Hoà tan trong không gian mùi muối mặn Đón gió trùng dương bải
cát Mũi Nai Trong thoáng chốc cảm như vừa thoát tục Thanh thản hồn
đã rũ nợ trần ai?
Có đôi lúc viếng thăm Hòn Phụ Tử Bước thong dong
giẫm cát trắng bải Dương Từng hạt mịn vuốt ve bàn chân đất Truyền vào
tim tình yêu mến quê hương.
Như Thạch Sanh đi tìm chằn tinh dữ Len lỏi leo vào Thạch
Động âm u Lên hang cao nhìn mây trời lảng đảng Thả hồn bay theo gió
chuyến lảng du
Bến Đông Hồ đón ánh dương sáng sớm
Tia
nắng hồng còn vương vấn hơi sương Từ sức sống tạo
hoá cho nhân loại Vững niềm tin vui cất bước dặm trường.
Núi Đá Dựng sừng sửng nhìn biên giới Giữa Việt Nam
và người bạn Cao Miên Ai đến đó gặp
ngay hồn đất nước Nghe tình thương Tổ Quốc rất thiêng liêng!
*Nhạc Mạnh Phát NHA November
3, 2011
Hà Tiên Nỗi Nhớ .
Ngôi trường nhỏ cuối miền đất nước Đám học trò hiền hậu thân
thương Những gắn bó đời
tôi vùng đất mới Như
tình nhân yêu dấu miên trường.
Dung dị tình người dân biên
giới Nụ cười tươi
luôn nở trên môi Truyền
xao xuyến vào tim khách mới Vào
đời ngờ nghệch bước chơi vơi.
Đến lúc phải chia tay ly biệt Chân đi xa, lòng vẫn không rời Những dấu ấn in trong tim óc Mang theo tôi đi khắp nơi nơi.
Tô Châu, Bãi Nò, dừa ba ngọn Bãi Thuận Yên, Mỹ Đức, Bình San Bao địa danh là... bao thân mến Dậy trong tôi nỗi nhớ ngút ngàn!
NHA November 25, 2011
Hoa "Sanh Bạch Tử Hồng" *
(Để nhớ
lần đầu đến Hà Tiên năm 1965)
Tôi đến đó vào một chiều cuối hạ, Nắng hoàng hôn hấp hối ở
chân mây, Hương
lá rừng thoang thoảng lẫn quanh đây, Ngây ngất kẻ tìm tương lai xứ lạ.
Núi bên mặt, biển mênh mông bên trái, Bến Tô Châu vắng khách
đợi sang sông. Sóng lăn tăn gió giỡn mặt hồ Đông ** Đón khách lạ, Hà Tiên
đang e ấp.
Bóng đêm xuống đèn
mờ soi phố nhỏ, Gió biển khơi hoà mùi cá, hương rừng. Ôi! Xa lạ nhưng quê hương
ta đó Yêu
vô cùng! Lòng cảm thấy rưng rưng!
Lang thang bước trên đường ngập sáng Hai hàng dừa , lá lấp lánh ánh
trăng Ngước
nhìn trời cao tìm mặt chị Hằng Tôi ngây ngất phiêu du đêm huyền hoặc.
Huyền hoặc đẩy đưa chân vào quán
nhỏ Tràn ngập
hương trầm của một loài hoa, Nhạc du dương mộng mị những tình ca. Tôi chết ngất trong mộng, đời
rộn rả!
Ở đấy có một loài
hoa hoang dã Đẹp
vô cùng những cánh nhỏ đơn sơ. Tên của em đầy ý nghĩa, nên thơ. Tôi nhớ mãi, em yêu
từ dạo ấy:
Có loài
hoa rất dễ thương, Một lần gặp gở là vương tơ lòng: Sắp tàn hoa trổ màu hồng Khi nở màu trắng thơm
nồng mùi hương.
NHA
* Một dân bản địa cho
biết tên loài hoa này khi được hỏi; có thể là “nick
name”. ** Đông Hồ _______________________________________________________________________________________________
Chiếc Áo Tết
Vải Vàng
(Viết để nhớ
mẹ tôi)
Năm 1945, ba tôi qua đời tại
quê nội. Vì hoàn cảnh đặc biệt nên năm sau má mang con
về với bà ngoại đã già cũng đang đơn chiết một
mình. Từ dòng
sông An Lương quê nội quê mùa, chúng tôi thối về dòng
sôngTân Qui quê ngoại càng quê mùa nghèo khó hơn. Những
năm này thực dân Pháp vẫn còn cai trị nước ta, hay bố ráp
vùng sâu có du kích chống Pháp bám trụ mà quê ngoại
tôi là một. Những năm bốn mươi này đại đa số dân
chúng nghèo khó thiếu ăn, thiếu mặc; về mặc thì áo quần
tả tơi vá víu thậm chí có người mặc bằng bố tời
(dùng làm bao bì đựng lúa gạo). Những ngày cuối năm năm ấy, má gom góp
được vài nải chuối, buồng cao, dừa khô, rau cải…chèo
tam bảng len lỏi sông rạch chằng chịt miền quê đi chợ
Vãng (Vĩnh Long) để bán kiếm tiền may đồ Tết cho con. Với
mớ tiền chắt chiu dành dụm trước đó, má gom đủ tiền
mua một khúc vải vàng ( màu của áo thầy tu), loại vải thô
mà tôi trộm nghĩ dạo đó chỉ có thứ này mà thôi.
Má đưa tôi xem, nói “sẽ may đồ Tết cho con của má
nếu còn đem về được tới nhà”. Với trí óc con
nít đâu hiểu gì, lòng chỉ biết mừng rơn cười cầu
tài, nở cờ trong bụng mà khờ khạo chẳng biết nói hoặc
ôm má để tỏ lòng cám ơn ( như con nít khôn ngoan nhanh
lẹ bây giờ). Dù còn bé, đến bây giờ tôi vẫn còn
nhớ mồn một lời má tôi nói (cũng như khung cảnh lúc ba
tôi mất). Trên
đường về, đến một nơi vắng vẻ má tôi dừng lại,
bảo tôi cổi áo (một cái áo sơ mi đen vá nhiều lổ),
quấn khúc vải mới quanh bụng tôi, buộc chặt rồi mặc áo
trở lại. Má bảo tôi ngồi yên gần trước mủi tam bản;
cẩn thận không động đậy nhất là lúc dừng lại trạm
kiểm soát của du kích nơi kiểm soát an ninh, hàng hóa mang ra, mua
vào từ vùng địch…Má tôi biết rằng khúc vải này
sẽ bị tịch thu nếu bị bắt gặp vì có người đã
từng bị như vậy. May mắn họ xét từ đầu chí cuối chiếc tam bảng
nhưng không để ý đến đứa con nít như tôi. Thế
là năm ấy má đã may cho tôi một áo sơ mi mới ngắn
tay để tôi tung tăng vui Tết trong khi má và ngoại vẫn chỉ mặc
bộ quần áo cũ thường ngày. Nụ cười luôn nở trên môi má trong những ngày
Tết khi má đã cho tôi một mùa Xuân vàng rực như những
cành mai đầy hoa nở rộ trước sân nhà. Bản thân tôi
siêng năng hơn trong phận sự đốt nhang bàn thờ tổ tiên mỗi
tối và bình nước trà của ngoại trên bộ ghế giữa
nhà luôn đầy ắp. Tôi nói chuyện huyên thuyên với ngoại,
với má hơn thường ngày, đủ mọi chuyện “trên trời
dưới đất”. Tình thương đằm thắm của má mà đặc biệt là
trong những ngày Tết năm ấy đã là chất liệu giúp tôi
biết phải làm gì để cho má vui lòng. Má đã thành người thiên cổ vào một trong những năm
khó khăn nhất của thập niên bảy mươi, hình ảnh má
nằm trên giường bịnh đau buồn hỏi tôi “Con đang lo cho má
đó hả?” khi mà chúng tôi đang lo cất trại để làm
một cái tiệc cưới nho nhỏ cho em gái lại trùng hợp với
lúc má biết mình sắp lâm chung. Tôi không cầm được
nước mắt trả lời trong nghẹn ngào “ Đâu có má ơi!
Lo đám cưới cho em con đó” “Thôi đừng gạt má!”
Tôi không nhớ nét mặt má lúc ấy ra sao vì màng lệ đã
che mắt tôi rồi! Bà con góp ý là lo "đôi bạn" cho em gái tôi để
em khỏi bơ vơ với đời ở căn nhà tổ phụ này khi má
tôi mất vì biết chắc rằng má tôi không qua khỏi và tôi
cũng sẽ phải lưu lạc xa nhà sau này. Xong đám cưới cho em là mẹ cũng vĩnh biệt
chúng tôi. Chiếc
áo vàng và hình ảnh buồn hiu ốm o của má với những
câu hỏi xé lòng ( và còn nhiều kỹ niệm khác nữa) mãi
mãi nằm trong ký ức tôi.
NHA Mùa Tết Nhâm Thìn January 10, 2012
Buổi Sáng Đầu Năm
Sương lạnh mùa Đông
bám dầy cửa kính Mờ mờ dáng cây trụi lá xa xôi Thật im vắng, rõ tiếng
kêu máy sưởi Buồn không tên lảng đảng lên ngôi.
Trông lên vách thấy bóng mình cô độc Hỏi bao lần nhìn tờ lịch
đầu năm Và còn nữa, được bao lần như thế? Lòng nao nao chút xao xuyến
âm thầm!
Vuốt mặt vết nhăn tay nghe
cảm giác Tim
đập nhanh đua giây phút trôi qua Nhịp phổi mệt nhoài len trong hơi thở Cái gì đây? Chào
ngày mới ngọc ngà!
Miên
man nghĩ, thời gian trôi êm ả Quay nhìn ra ngoài nắng sớm lên cao Sương trên kính bắt đầu
tan thành nước Hơi ấm mặt trời: sức sống dạt dào!
Xoa hai tay với nhau lên hơi ấm Áp vào tim nghe tiếng đập nhịp nhàng Nụ cười cháu thơ thức
giấc vang vang Chợt
tìm thấy niềm tin yêu trở lại! NHA Đông Bắc
Hoa Kỳ January 1st, 2012
Ngày Xưa Quê
Mẹ .
Ảnh Học Trò Già HTT Dòng sông … Xưa mẹ ở bên con
sông nhỏ Êm ả quanh năm nước lớn ròng Khi
nước “nhửng” dòng sông lờ lững Lục bình trôi
chầm chậm thong dong.
Tam bản … Chiếc tam
bản chèo bơi xuôi ngược Chở mạ non cấy lúa ngoài đồng Đưa cháu con sớm hôm đi học Chở tình thương
sau trước một lòng.
Dừa nước … Vàm
chí ngọn: hai bờ dừa nước Đêm hứng sương lấp lánh ánh
trăng Ngày xạt xào lá đùa với gió Lợp
nóc nhà che nắng mưa ngăn.
Cây bần … Những đêm tối lập loè đôm đốm Trên cành cây bần
sống ven sông Như hồn quê chập chờn hôm sớm Ai
đi xa ghi khắc trong lòng.
Dần công … Nhớ mãi những
đêm trăng sáng Trai gái làng giã gạo dần công Giã chày
ba… hai người tranh một Giã chày đôi… hai kẻ phải
lòng.
Hát đình … Ngôi đình làng mỗi năm mở hội Tạ ơn thần phù
hộ dân sinh Xôi oải heo quay cùng hát bội Mừng
quê tôi ngày tháng thanh bình.
Mất còn … Theo
thời gian sao dời vật đổi Mất mát đành chấp nhận mà thôi Còn gì? Còn quê hương hồn nước Rất thiêng
liêng…miên viễn trong tôi.
NHA December 15, 2011
Lá Vàng
Ngu-Ngơ
Chiều
thơ-thẩn buồn đứng bên
cửa sổ Đắm nhìn trời xanh, mây trắng lững-lờ Gió thu sớm lang-thang mang lá
đổ Những
chiếc đầu mùa chao lượn ngu-ngơ!
Thân-phận lá và con người nào khác Thả hồn trôi về lại
thuở ấu-thơ Thuở ấy màu hồng,hương thơm ngào-ngạt Nay bạc đầu, hồn lẩn-thẩn,
mắt mờ!
Có
tiếng chim véo-von chuyền cây cỏ Nét hè yêu còn lãng-vãng đâu đây Như tim héo-hon chưa
buồn đóng ngõ Vẫn còn thương yêu ngày tháng..ngất-ngây!
Mỗi con người được
một đời để sống Với buồn vui, nước mắt lẫn nụ cười Là chuyện bình- thường:
chuyển mùa, sinh tử Cứ để hồn rung-động với đất trời!
NHA August 08, 2011
Tình-Yêu
và Café .
Bất chợt tôi muốn làm
điều so-sánh Giữa cà-phê và trai gái
yêu-đương. Có mấy ai tránh được
chuyện tình trường Quyến-rũ như ly cà-phê
huyền-hoặc.
Ly cà-phê
dù nhạt hay đậm-đặc Mùi vẫn thơm
thẩm-thấu đến óc tim. Thiếu cà-phê là bạn
phải đi tìm Dù vị đắng nhưng vô-cùng
quyến-rủ.
Có người
uống hai/ba ly chưa đủ Vẫn còn mơ khi giấc ngủ
đang nồng Tìm ly nữa đề hồn phách phiêu-
bồng Ôi hạnh-phúc: tình-yêu cà phê
đắng!
NHA
August 11, 2011
Biển Gọi Mẹ
Âu Cơ mang năm mươi con xuống bể Bốn
ngàn năm đã hùng cứ biển Đông Nhìn chân trời xa lấp lánh vầng hồng Ta hãy nhớ biển trời này là Tổ Quốc. .
Để kẻ cướp xâm lăng không thể
được Mẹ ta sầu, Trường Sơn khổ héo
hon Cha Long Quân nguyền rủa lũ cháu con Hèn
nhát không giữ non sông gấm vóc. .
Biển Đông gọi bằng sóng vang gió lộng Thuyển ra khơi mang tiếng thét Lạc Hồng Hãy đem máu xương bảo vệ non sông Từng tấc biển là Tổ Tiên ta đó! .
NHA July 24, 2011
TÂM TÌNH THIÊN NGA
Anh bảo em là
Thiên Nga Bơi trong hồ nước
ấy là tim anh. Lời tỏ tình
quá mong manh Như cơn gió
thoảng qua mành cô đơn!
Có một hồ nước lớn Hiện hửu với đời tôi: Nhởn nhơ ngày đùa giởn Đêm
về hồn đơn côi!
Mượn gió làm gian dối Sóng
vồ dập bến bờ Tôi ngở tình ban phát Gió đi, hồ lững lờ!
Thiên Nga tim tan vở Cất
tiếng kêu não nề Khóc mối
tình lãng mạn Của khoảng đời ngô
nghê!
Bao
giờ hồ cũng thế Lời ngọt ngào đầu
môi Thơ tình hồ …sẽ viết? Tình, thơ trắng như vôi!
NHA July
17, 2011
Hoài-Niệm Về Trường Tiểu-Học Ngã Tư Long-Hồ,
Vĩnh-Long (Nhân dịp Đại-Hội
PTG&ĐTĐ với chủ đề ƠN NGHĨA THẦY CÔ - July
30, 2011)
Ba
người thầy đầu đời của tôi được tôi đặc-biệt
gọi là Những Thầy Chân Đất. Đó là má tôi, thầy
Thinh và thầy Tất.
Bấy giờ vào những năm 1950, chúng
tôi đang ở Ấp Tân-Qui thuộc xã Tân-Long-Hội là vùng xôi
đậu, ban đêm thường có bộ-đội Việt Minh về và
thỉnh-thoảng bị Tây ruồng bố. Nhớ có lần thầy Tất đã
hướng-dẫn nhóm môn sinh trong đó có tôi đi thi vào trường
Huyện mà sau này tôi mới biết đó là trường trong vùng
sâu thuộc lảnh-địa của Việt Minh. Khăn gói đi
thi, chúng tôi chỉ có thể đi bằng đường bộ: quá giang
qua sông, đi cầu khỉ, băng đồng ruộng với chân trần…
Mẹ tôi có cho tôi một số tiền …xài vặt. Nhớ buồi
sáng đầu tiên, mua một gói xôi để ăn sáng, tôi trả
năm đồng thì bà bán hàng từ-chối, bà nói “Tiền
giả cháu ơi!”.Thì ra chánh-quyền thực-dân bấy giờ tung
tiền “ bác Hồ giả” để lủng-đoạn nền tài-chánh
của Việt Minh. Hỏi “Sao bà biết?”. Trả lời “Chữ và
số in sắc-sảo là tiền giả, còn chữ và số nhoè là
thiệt”. Buổi sáng đầu tiên đành nhịn đói và
đó cũng là buổi sáng cuối cùng nơi đây vì vài
giờ sau có báo động “Tây bố” ( lính Tây ruồng bố),
thầy trò chúng tôi chạy “vắt giò lên cổ” trở về
nhà. Thế là từ đó tôi đành “ở không” vì
đã “lấy hết chữ”(thầy tôi nói vậy) của thầy
tôi rồi và không có nơi khác để tiếp-tục đi học.
Một
năm sau, bác Hai tôi ở An-Lương thuộc xã An-Đức (bây giờ
là xã Long-An) kêu tôi lên để cho đi học lại tại trường
Tiểu-học Ngã Tư Long-Hồ. Niên-khoá 1951-1952 tôi được vào
lớp ba học với thầy Sổ, cùng lớp với bạn Biện Công Nho,
Biện Công Nhã, Biện Công Văn, Biện Công Chương, Nguyễn Phú
Thạnh, vân vân…Kế bên cũng là lớp ba, lớp con gái, có
chị Nguyễn Ngọc Bích, Nguyễn Ngọc Diệp(chị vợ của Thầy
Ngô Quang Vỹ sau này)…do thầy Đoàn dạy. Trường là những
căn nhà cũ ở gần trại lính Tây, tọa-lạc gần dốc cầu
Ngã Tư ,bên tay trái,hướng Vĩnh-Long đi Trà-Vinh, trước khi
qua cầu sắt củ kỷ, nhỏ hẹp. Quý thầy ở ngoài chợ Vĩnh-Long,
sáng đi xe gắn máy vào. Tôi nhớ thầy Sổ đi bằng Mobylette. Năm
kế, trường được mở nhiều lớp hơn. Trường mới, sườn
cây vách lá, dời qua phía chợ, dọc sông Long-Hồ, mặt sau hướng
ra ngã ba sông(hướng đi Hoà-Tịnh/Phú- Đức/Long-Mỹ) Năm
này tôi biết thêm vài thầy khác như thầy Mạnh, thầy Hai
Lương (Lương là họ)…và thầy Hoà là Hiệu-Trưởng.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ mặt từng thầy, nếu nhắm
mắt lại là hình như các thầy đang đứng trước mặt
tôi.
Thầy Hai Lương rất hiền lành. Có lần
thầy gọi bạn tôi, Nguyễn Phú Thạnh ngồi bàn đầu, xoè
bàn tay ra, thầy thả một con kiến mà thầy nhặt đâu đó,
sai Thạnh đem thả ra bải cỏ ngoài sân.Thầy đem theo thức ăn
trưa. Có một con chó hoang đói khát, ốm yếu còn da bọc
xương, lông sần sùi gớm ghiết đến quanh quẩn bên thầy
Hai khi thầy dùng bửa. Thay vì đuổi đi thì thầy cho nó
thức ăn, và tiếp-tục như vậy cho nên sau này chó trở nên
mập mạp, lông mướt rượt rất dễ thương. Khi ra tỉnh học
.,tôi có dịp đến viếng nhà thầy, lúc bấy giờ ở dảy
phố xưa- phố Tàu( …của nhà thơ Phố Xưa?) ngang Bungalo, nhà
thầy nuôi đầy mèo ..có đến cở một tá. Theo dòng
đời trôi nổi,… đến sau 1975 thì thầy tá-túc trước
nhà của môn sinh cũ của thầy là Giáo sư Hồ Văn Chính,
bạn học của tôi.
Tôi học lớp nhất với thầy Hòa.
Thầy dạy rất tận-tâm, nghiêm-khắc, nghiêm-khắc đến độ
có vẻ...”dữ-dội”:khẻ tay, hít đất, “thụt dầu”…
là chuyện thường. Hình phạt mà tôi sợ nhất là “há
miệng, chống hai hàm răng bởi cục phấn( đo và được bẻ
ngắn cho vừa)”. Dù thế nào thế-hệ học-sinh chúng tôi
sợ thầy nhưng luôn kính thương, biết ơn thầy suốt đời.
Chính vì với sự nghiêm-khắc ấy, thầy đã đào-tạo
nhiều học-sinh giỏi, những con người có ích cho xã-hội sau này. Niên-khoá
1953-1954, tỉ-số học-sinh đậu bằng Tiểu-học rất cao và có
hai học-sinh trúng tuyển vào lớp đệ thất ở Collège de
Vĩnh-Long(sau là Trung-học Nguyễn Thông rồi Tống Phước Hiệp).
Cuối-cùng,
tôi muốn nhắc đến thầy Mạnh. Phải nói ngay rằng thầy là
một ân-nhân vĩ-đại của tôi trên con đường học-hành
hướng ra tỉnh lỵ. Tôi và một số học-sinh ở vùng quê,
không quen biết ai ở ngoài thành, nên khi đi thi tiểu-học không
nơi tạm trú thì thầy đã dang tay mở cửa nhà của thầy
để đón chúng tôi.Thầy cho chúng tôi nơi ăn chốn ở,
hướng-dẫn mọi chuyện và ban cho tình thương bao la. Sau kỳ thi
Tiểu-học thì đến kỳ thi Đệ thất, tôi…lại đến
nhờ vả thầy lần nữa, thầy vẫn vui lòng giúp-đở. Lúc
bấy giờ nhà thầy ở cuối đường Petrus Ký(?), phía sau nhà
là “Đất thánh Nam ”. Để được nên người,
những vị thầy Tiểu-học đã xây nền móng vững chắc
cho sự học-vấn của học-sinh mình; chẳng những thế những người
thầy của tôi đã làm thiên-chức với tình thương tuyệt-vời.Là
học-sinh cuả Quý thầy nếu không nhớ ơn, kính-yêu thì là
người không xứng-đáng làm người.
Tôi
cũng muốn ghi lại đây vài kỹ niệm nho nhỏ khác nữa. Ở
cùng xóm đi học cùng trường có bốn người: Đỗ
Văn Mậu (chú họ của tôi:chú Tám), Trần Văn Bé (anh họ
của tôi: Hai Bé), Nguyễn Phú Thạnh (Năm Thạnh) và tôi. Nhà
chúng tôi cách trường khoảng năm cây số nhưng đến trường
rầt khó khăn. Dạo đó câu “ngăn sông cách chợ”
bà con hay nói đến vì lẽ đường bộ bị gài chông,
lựu đạn bởi Việt Minh nên người ta chỉ di-chuyển bằng đường
sông. Gia-đình Cô Dượng Ba, song-thân của Thạnh khá-giả
nhất xóm nên sắm cho con một chiếc xuồng làm phương-tiện
đi học. Nhờ lòng tốt của Cô Dượng (và cả Phú Thạnh
nữa), ba chúng tôi được quá giang đến trường. Dưới
bến sông nhà Thạnh có hàng sầu riêng và một “nhà
thủy tạ” (?) (loại cầu:sàn lót ván, hai bên có băng
ngồi chơi, có một cầu thang chúi xuống sông). Chúng tôi thường
đến đây thật sớm để sẳn sàng lên đường, không
để Phú Thạnh chờ đợi sẽ… phiền lòng. Có lần
tôi vừa đến, sáng tinh sương mát rượi, hương hoa bưởi
thoang thoảng trong cơn gió nhẹ, một tiếng “bịt” phát ra ngay
sau gót chân tôi, mát gáy: một trái xoài riêng chín cây
rụng; nếu sớm hơn một giây thì…Bạn ơi! Trái xoài
riêng rỏ to, gai chơm chởm rớt ngay đầu…thì các bạn đoán
ngay ra được chuyện gì sau đó! Và có những
đêm trăng, đặc-biệt là trăng rằm, chúng tôi thường
họp mặt tại bến nước của nhà Phú Thạnh để đùa
giởn ,vui chơi.
Đối-diện chợ bên kia sông là
“thành lính Tây”, trước hiệp-định Genève
1954. Có lần xuồng chúng tôi lướt ngang gần bến sông của
thành lính thì thấy một ‘thằng Tây” với vẻ mặt
sợ hải, “xí xô xí xào” kêu đồng đội chỉ
xuống đám cỏ ven sông …Chúng tôi nghĩ anh này thấy rắn,
ai ngờ chỉ là cọng cỏ bị “cuốn theo dòng nước” nên
khi thì đứng lên khi rạp xuống tùy theo sức mạnh của dòng
nước chảy. Chúng tôi cười nấc nẻ và kháo nhau “Tây
gì mà ngu như ..bò!”.
Bơi xuồng đi học dạo đó
còn có nhóm của Nho/Nhã, Văn/Chương và Bích/Diệp. Nhóm
của các anh chị này ở trong “ngọn” sông An-Lương, xa hơn
nhóm chúng tôi. Mỗi lúc tan trường các nhóm “đua xuồng”
trên dòng sông nhỏ thân yêu, khi nước xuôi khi nước ngược
vô-cùng náo-nhiệt vui vẻ…cho mau về “tổ ấm”. Riêng
nhóm chúng tôi chưa bao giờ bơi qua mặt nhóm người đẹp
dù thừa khả-năng: còn nhỏ nhưng biết “ga lăng” lắm
lắm!!!
Anh Hai Bé, có lúc “tậu” được
một chiếc xuồng cũ; khi dùng thì một người bơi, một người
tát nước vì xuồng nhiều lổ lủng được trám bằng
đất sét (không có tiền ăn hàng vặt thì tiền đâu
mà mua sửa-chửa ). Quá giang mãi cũng mắc cở nên hai anh em “lái”
chiếc xuồng “cổ lổ xỉ’ này đi học. Có hai chuyện
đáng nhớ xãy ra lúc này. Chúng tôi thường đi học
thật sớm.Vào một trong những buổi sáng có trăng hạ tuần,
sau khi thức dậy, chúng tôi vội-vàng đi học vì thấy trời
đã “sáng bét”. Khi đến đầu Kinh Mới, sắp rẽ
phải ra sông Phú Đức là đến cầu Ngả Tư, hai bên có
đồn canh của lính Tây, là đến chợ thì thấy dòng
sông vắng vẻ. Thường khi đến giờ Tây cho mở chợ thì
ghe xuồng tấp nập. Như vậy là còn quá sớm. Chúng tôi
phải đậu xuồng lại, tay này tát nước tay kia đập muổi
mãi đến hai giờ sau mới có thể đến trường. Hoá ra
vì trăng sáng hạ tuần, sau giấc ngủ say nên”ba chớp ba
nhoáng”, cộng với tâm-trạng của người học-sinh “gương
mẫu”(!) sợ bị trể học nên xảy ra cớ sự. Và
có lần trên đường đi học, chúng tôi bị một toán
commando ( lính Tây) chận lại. Chúng dọa nạt, kê súng vào
lổ tai làm như sắp bắn khiến chúng tôi sợ hãi vô cùng
( xin lỗi nếu tôi muốn nói là sắp …xón..), may là chúng
chỉ đùa thôi. Sau đó chúng bắt anh Bé phải trèo hái
dừa nạo cho chúng giải khát; không rõ tại sao chúng không
bắt tôi trèo dừa có lẽ vì tướng thư sinh của tôi
chăng? Năm 2002 trở về thăm quê nội, tôi có gặp
anh lúc bấy giờ đã cằn cỗi lắm, sống cảnh túng bấn
và tôi đâu ngờ đó là lần cuối gặp anh vì vài
năm sau anh đã ra người thiên cổ.
Chú
Tám Mậu của tôi lập gia-đình sớm, lập nghiệp xứ xa nên
tôi không có dịp gặp lại cho đến những năm gần đây
nghe tin chú cũng qua đời.
“Bốn chàng ngự-lâm pháo-thủ
nhà quê cởi xuồng” đi học ngày nào giờ đây còn
sót lại hai thằng: một xa xứ là tôi, một bám trụ quê
nhà là Năm Thạnh nay chắc cũng là một “đại gia”(?)
thường giao-du với “FM đầu bạc” Lê Bửu Trân (FM đầu
bạc là súng liên thanh còn gọi là súng máy thời thực-dân
Pháp/Việt Minh. Xin lỗi chọc bạn cho vui nghe Trân). Hai bạn già này
thường “kêu réo” tôi về chơi trước khi đã trể,
sẽ “bao” từ đầu chí cuối (cái này …tôi gài
độ đấy). Hẹn … “anh sẽ về”!
Nhân
Thu Nguyệt gởi cho tôi tấm ảnh ngôi trường Tiểu-học Ngã
Tư Long-Hồ khang-trang cũng vị-trí cũ sau hơn nửa thế-kỷ, dù
hình ảnh ngôi trường ngày xưa chỉ còn trong ký-ức, nhưng
ngôi trường hôm nay vẫn cho tôi sự ấm-áp lẫn với niềm
vui trong sư phát-triển ở quê mình, thúc đẩy tôi ghi lại
đây những hoài-niệm này.
Nhiều
người nói mấy ông già tối/ngày cứ nói ba chuyện đời
xưa thật chán mớ đời!Thôi thì nói cho vui: “Dĩ-vãng
là kho tàng dồi-dào, quý giá được chắt chiu dành dụm
bấy lâu đối với người lớn tuổi, khi chờ con đò Tử
Sinh trở lại rước qua sông”, chúng tôi hào phóng lấy
ra xài “thả cửa”, đem chia sớt với mọi người không
dè xẻn, nếu bạn hửu … chê xin cứ “tự nhiên”…ngó
chỗ khác, còn trái lại thì khổ chủ vô-cùng cám ơn.
NHA June 26, 2011
Lòng Chợt Dâng Trào Hôm nay là ba mươi tháng tư, Tại sao ngày này tôi tư lự Mới sáng sớm mắt chưa kịp mở Mà nước mắt đã trào ra: Có phải nhớ mẹ nhớ cha Đã ra người thiên-cổ? Chắc không phải vậy đâu Vì đã từ lâu Tôi
hằng nhớ! ….. Đêm hôm qua thao-thức suốt canh thâu Để hoài-niệm một thời sóng gió Nhưng thật hạnh-phúc vô cùng Quê-hương dù súng nổ đì
đùng Mà tự-do ung-dung len khắp
nẻo Những mộng mơ lãng-mạn
lứa đôi Thơ, văn,
nhạc ca tụng lên ngôi Đời
thật đẹp từng phút giây như mở hội ……. Ba mươi
tháng tư không lời trăn-trối Sáng rực-rỡ, chiều dịu-dàng Nắng bổng trở màu hấp-hối Như quê-hương yêu-dấu vội biến hình Những chuyến xe, tàu đưa dân-tộc đến điêu-linh! ….. Chợt nhìn vào gương, thấy mình xấu hổ Khóc làm chi khi sắp hết kiếp người Viết vài dòng cho bớt chút hổ-ngươi Thân nam-tử đã không tròn bổn-phận Thôi nuốt vào tim niềm uất-hận Hổ-thẹn một đời nhìn ngày tháng
trôi mau.
Nguyễn Hồng Ẩn April 30, 2011
Khóc Thư Tình Cũ
Nghe tin em đốt
thư tình Buồn lòng mình viết
cho mình mấy câu. .. Thư tình có tội gì đâu Em đành đem đốt cho sầu nghĩa nhân Thư tình bắt nhịp bao lần Anh, em trao gởi những vần thơ yêu. . Duyên ta dù đã ngược chiều Chồng thư tình cũ còn nhiều hương
xưa. Khói thư gió cuốn
đong đưa Xoá hết
kỹ niệm cho vừa lòng nhau? . Chừng như
mưa cũng nghẹn ngào Khóc
tiển tro khói tan vào hư không. Duyên số thấp, khổ chất chồng Thôi đành lần nữa đau lòng vì em! . Nguyễn Hồng Ẩn March 13,2011 |
ĐỪNG…
Đừng
giả vờ hững hờ Vì thấy
qua ánh mắt: Anh có ý ước mơ Hai đứa thành bè bạn.
Đừng ngại ngùng bày tỏ Những gì nghĩ trong hồn Tim em đà bỏ ngỏ Đang chờ đợi bồn chồn.
Đừng chần chờ e ấp Đắm đuối yêu thật nhiều Vì một đời nhân thế Thời gian có bao nhiêu?
Đừng sợ hải chia tay Nếu tình ta không hợp Đó chắc là duyên số Không phải lỗi tại ai.
Tìm hạnh phúc: đường dài Khúc khuyểu, đầy chông gai. Chớ nản lòng dừng bước Còn sống còn tương lai!
Feb 21,2011
CÓ BUỒN KHÔNG? .
Một
hạnh ngộ bên dòng sông Cửu Khi Xuân về đất Vĩnh quê tôi
Bởi có chút duyên nên thành bằng hữu Ngày
tháng dài tình ái bước lên ngôi.
Đôi bạn
chắt chiu từng kỷ niệm Hai tim hòa nhịp điệu yêu thương Mắt
đắm say, môi ái ân ngọt lịm Tay trong tay dạo bước
khắp nẻo đường.
Nhớ những cuối tuần không gặp
mặt Chữ nghĩa sầu sách vở buồn hiu Phố thị rộn
ràng lại thấy tiêu điều Em biết đó vì nhớ em da diết.
Tình
yêu đang vô cùng thắm thiết Ngỡ trăm năm bền vững thủy chung Nhưng
cuộc đời thường không như ta tưởng Chẳng bình
yên mà sóng gió chập chùng.
Mang mộng lớn, mắt không nhìn thẳng
Ngước trời cao, vói những vầng sao Lửa tình
yêu em dần dần tắt hẳn. Nắng bình minh chiều xuống cũng lao
đao.
Lần cuối viếng em ngập ngừng trước cổng Cửa
vào nhà không mở rộng như xưa Anh tự biết tình
yêu đà hụt hẫng Đành ra về dầu trời sắp đổ
mưa.
Em lạnh nhạt lúc chân anh quay gót Có buồn không?Khi
lòng tự hỏi lòng Buồn bã đó nhưng tim thành
hờ hững Có gì đâu đời vốn chuyện hư không!
Nguyễn
Hồng Ẩn Trên đường mây California-Connecticut Feb 14,2011
Chúc Tết
Tân Mão Quê nhà Xuân đến khắp nơi Xứ người
xin viết những lời yêu thương Gởi theo sóng vượt
đại dương Về vui Tết với quê hương ngọt ngào. Lá, hoa thức giấc xôn xao Đón Xuân phong
đến với bao nồng nàn. Hồn Tổ Tiên quyện khói nhan: Rắc gieo Hạnh Phúc cho đàn cháu con, Nhắc rằng còn nước
còn non Tiên Rồng giòng giống mới còn ngàn năm. Ai ơi gìn giữ Việt Nam Mỗi người vung cánh
tay làm hùng anh. Tết về chúc vạn điều lành Nước tôi
được mãi màu xanh thanh bình. Nguyễn Hồng Ẩn January 31, 2011 28 tháng chạp,Canh Dần
Bài Thơ Cho Tết Quê người: Miền viễn xứ Tết về lặng lẽ Cây trơ cành ủ rủ khắp
nơi Trời
rét căm hoa tuyết rơi rơi Lòng thổn thức nhớ về quê mẹ. Quê nhà: Giờ bên ấy Xuân về muôn
vẻ? Trên
trời xanh én có liệng quanh? Hoa Mai vàng nở rộ trên cành? Và em bé vui cùng áo mới?
Ở đâu đó mẹ già trông
đợi Dõi
mắt chờ: con, cháu miền xa? Vợ mong chồng trấn thủ xa nhà Rưng nước mắt đón Xuân
trở lại?
Chúc Tết: Chúc nhà nhà vui Xuân hiện tại Hy vọng ngày mai sẽ đẹp xinh Non nước ta sẽ được phồn vinh Người người sống một đời
hạnh phúc. Mong mỏi: Gió đem đến khắp nơi lời chúc
Như chuông
nhà thờ vang lúc rạng đông Như trống vọng phu dội khi chiều xuống Gieo rắc niềm tin mọi tấm lòng!
Nguyễn Hồng Ẩn Jan 21, 2011
Tình muộn
"Mười
năm không gặp tưởng tình đã cũ…"
Trần Quảng Nam
Tay trong tay, thông
qua ánh mắt Chuyện ngày xưa như đã nhắc trao Dĩvãng nào làm dạ nao nao? Tái ngộ em! Tóc anh xanh lại! . Chúng ta đã qua thời thơ dại Hệ lụy đời chồng chất trên vai Ngỡ yêu đương
chai đá tháng ngày Nào ngờ vẫn thiết tha nóng
bỏng! . Nhớ thuở học trò anh trông ngóng Tình yêu em ban phát cho anh Từng đợi
chờ hy vọng mong manh Và uống những giọt sầu tuyệt vọng! . Gặp lại khi không còn bé bỏng Lòng muốn yêu, ta cứ nói yêu Thời gian còn không có bao nhiêu Hãy bù đắp tháng ngày lận đận. . Mĩm cười nghĩa là em chấp nhận Không rút
tay là đã bằng lòng Tình muộn màng như
một nụ hồng Trang điểm cho hoàng hôn cuộc sống! . nha January 14, 2011
Một
Trong Những Lời Thầy Dạy
Cuộc-đời-thường-tình luôn luôn hai mặt Có buồn có vui có nắng có mưa.
Nhớ lại một lời thầy dạy ngày xưa Như đứng thẳng, khom lưng khi viết bảng.
Những dòng chữ đầu ta đứng
thẳng Lòng xôn xao vui vẻ phấn bảng
chào. Bảng đã đầy thì tình
nghĩa lao đao Muốn viết nữa ta bắt đầu
khom xuống. Còn
nhiều nữa những chuyện đời hai mặt Trời
sinh trai sinh gái để giao thoa Có âm dương
để trời đất hài hòa Hãy
chấp nhận cho cuộc đời thanh thản.
Sáng thật sớm January 9,2011
|
Một Nhịn Chín Lành Cuộc đời lắm nỗi long đong Hận thù nung nấu trong lòng thêm chi? . Xin đời ném bỏ sân si Nhân sinh tự cổ đường đi một chiều Trải lòng tâm được phiêu diêu Hồn ta thanh thản với nhiều niềm vui. Một mai ngày tắt ngậm ngùi
Mỉm cười nhắm mắt buông xuôi cuộc đời. . Thứ tha đẹp lắm người ơi Thương yêu ngọn lửa sáng ngời
trần gian!
(Cảm tác từ bài viết *Trả
Thù Và Tha Thứ* của Võ Hiếu Nghĩa) Connecticut, Về
sáng January 7, 2011
NGƯỜI EM XÓM BÚN (Cho hương linh Lê Thị
Lan, em tôi cũng là bạn của hiền thê tôi) . Sáng
sớm cuối năm buồn da diết Từ quê nhà thân thiết báo tin: Đã
ra đi dứt đời cay nghiệt Em tìm về đất Phật thanh bình. . Khóc
chào đời bên dòng sông Cửu Một xóm nghèo đất Vĩnh thân
thương. Em lớn lên vun trồng mộng ước Như bao cô gái sống
đời thường. . Cũng áo trắng dung dăng
dung dẻ Cùng bạn bè cắp sách đến trường Cũng hái hoa bắt
bướm yêu đương Cũng xao xuyến khi đêm về im vắng. . Nhưng đời
vốn có nhiều cay đắng Như bao người cùng vướng đau
thương Khi đất nước chìm trong hổn loạn Em vào đời
lăn lóc gió sương. . Em giúp mẹ tảo
tần tìm sống Cho gia đình từng bửa cháo rau. Ngã quỵ khi tuổi
đời non trẻ Em sống đời thảo mộc lao đao! . Hai mươi
năm hơn chìm trong mộng ảo Em hưởng gì khi bất động trên
giường Mặt thẩn thờ khờ dại đến đau thương! Tôi đã
khóc trong một lần gặp mặt. . Hôm nay viết bài
thơ trong nước mắt Gởi tặng em: Hương hồn ở nơi đâu? Nhưng tôi
biết thân em thành tro bụi Đã trả về cho đất Mẹ ân
sâu! . Nguyễn Hồng Ẩn January 2, 2011
Tình
một chiều. (Cảm tác từ câu thơ: Tình bơ vơ cũng thấy thiên
đường của Sơn Ca- Thân tặng Sơn Ca) Chúc người tìm thấy thiên đường “..Lịm người trong thú đau
thương..”* một mình! Cuộc đời vẫn đẹp vẫn xinh
Dầu cho có vạn mối tình trái ngang. Dầu cho gió có lang thang Cùng mây hạnh-phúc miên
man khắp trời. Dầu cho vật đổi sao
dời, Sơn ca vẫn hót những
lời véo von. Sơn ca chưa ở lầu son Nên đời em mãi mãi còn
…tìm yêu. Tìm yêu đến lúc
xế chiều Cho tim rướm máu với
nhiều vết thương. Cuộc đời vốn cõi vô thường,
Thôi xin khép lại một chương chuyện tình! Nguyễn Hồng Ẩn *Trích thơ Lưu Trọng Lư
Nỗi Nhớ Mông
Lung
Cho nỗi nhớ Tết Dương lịch 1963 - Sài Gòn . “Mà
nhớ điều chi? Hay nhớ ai? Cũng không biết nữa.- Nhớ nhung hoài Những
trời xa lắm, xưa, xưa quá Đến nỗi trong lòng sắc đã
phai” * . Mỗi đầu năm nghe lòng nhung nhớ Nỗi
nhớ mông lung một bóng hình Bóng hình người ấy rất đẹp
xinh Có mớ tóc mơ che đuôi mắt. . Mỗi
khi vào lớp em e ấp Ấp ún chào thầy giáo sinh viên Dấu
môi ngà ngọc đầu cuối thấp Vén làn tóc rối
dáng nghiêng nghiêng . Lớp học tối sinh viên thiện nguyện Thầy:
sinh viên, em tuổi học trò Chuyện yêu đương có gì
không phải? Thế mà thầy/tôi mãi đắn đo! . Chuyện
tương tư xãy ra từ đó Mang nặng trong tim suốt cả đời Gởi
dòng thơ này theo làn gió Cho vơi nỗi nhớ đó, em ơi! . Nguyễn
Hồng Ẩn December 29, 2010 . *Thơ Xuân Diệu
Bàn Tay Tiên
Gặp gỡ em lúc hè nhạt
nắng Khi em vào độ tuổi tròn trăng Mắt ngây thơ ngước nhìn phấn bảng Tay
búp măng em tập làm văn.
Mỗi
sáng cùng nắng vào lớp học Bóng nghiêng
nghiêng trên lối em đi Em rạng ngời như ngà
như ngọc Đẹp làm sao thiếu nữ xuân thì! .
Giữa niên học em về
phố thị Bỏ trường quê quận lẻ sau lưng Phút giã từ nước mắt rưng rưng Lệ
đó nghĩa gì tôi không rõ?!
Phấn cùng bảng nhuốm buồn từ đó Theo
thời gian rồi sẽ phôi pha? Chuyện chia tay sau khi gặp gỡ Đó phải là hạnh phúc xót xa?
Em hẳn biết một điều rất rõ Là
“bàn tay năm ngón mưa sa”(*) Những “mủi
viết thon thon” từ giã Dấu ấn tim tôi chẳng
nhạt nhoà!
Phố
thị Cần Thơ tôi gặp lại Bến Ninh Kiều
áo trắng em bay Bàn tay tiên ai đang cắp sách Chuyện ngày xưa sống lại hôm nay?
Bài thơ tình bàn tay tiên viết Quà
Giáng Sinh thắm thiết tình nồng Làm ấm
lòng tiết lạnh mùa Đông Nhưng ngang trái
xé lòng bỏ ngỏ! Nguyễn Hồng
Ẩn December 20, 2010
Giáng Sinh Nhớ
Anh .. (Viết thay cho một người
mất tình yêu…) . Nhớ ngày nào: . Bên
sông Xóm Đạo hồi chuông đổ Mừng Chúa ra đời anh biết không? Em, cô giáo trẻ nơi làng vắng Tâm hồn rộn rã những ước
mong! . Sau Giáng Sinh, đường
làng ngập nắng Em đến
trường dạy dỗ trẻ thơ Làm đuôi anh lính nhìn yên lặng Mà mắt chứa chan những mộng mơ! . -Lời nhắn nhủ trong lần gặp gỡ Ai là người trao gởi yêu đương: Là những anh lính chiến can trường. Không phải những chàng trai ủy mị. . -Anh có một ít lòng nghĩa khí Đem máu sương gìn giữ quê hương Em ơi! Xin cho được yêu thương: Em, cô gái hậu phương thùy
mị! . Anh, em đã trao lời nguyện ước Giáng Sinh nào Chúa chứng lời
thề Hẹn nhau vui tình
nghĩa phu thê Nhưng
anh sớm đền ơn Tổ Quốc! . Và
bây giờ: . Mỗi Giáng
Sinh về em nhớ lại Từng
hồi chuông vang vọng bên sông Bóng hình anh trong tim em mãi Anh nơi nào? Anh có biết không? . Nguyễn Hồng Ẩn Connecticut, December 6, 2010
|
|
Những Thầy Chân Đất
(Kính
dâng hương hồn những người thầy đầu đời của tôi:Thầy
Thinh, Thầy Tất và Mẹ) .
Không có nhớ khi nào tôi biết đọc Chữ
a, ê của thuở học vở lòng Cũng chẳng biết ai là thầy số
một Nên hỏi rằng: “ Thầy là mẹ phải không?” .
Mẹ
mỉm cười vò đầu tôi không nói Tay vẽ chữ
“ờ” giữa trán của tôi Mắt nhìn mẹ lòng thương cảm
bồi hồi Bèn âu yếm rúc đầu vào lòng mẹ. .
Chợt
mắt chạm đôi chân trần đi đất Của mẹ tôi
hôm sớm dẫm ruộng đồng Da sờn, chai cho cây lúa trổ bông: Công
ơn mẹ làm sao con quên được! .
Hết
chữ dạy mẹ tôi buồn hiu hắt: Không lớp,trường con đi học nơi
đâu? Liếc nhìn con thơ sáng, tối âu sầu Lòng
mẹ ưu tư từng giây, từng phút! .
Ván
ngựa (*) làm bàn, gổ thô làm ghế, Vài trẻ con trong
xóm nhỏ là trò, Có người trai nghèo trở thành
thầy giáo: Vang vang đình làng tiếng đọc ô, o…! .
Quần
cụt, áo thun, đầu trần ,chân đất, Thầy
kính yêu tận tụy dạy tháng ngày Chút chữ nghĩa
nhưng tình thương chất ngất: Biếu thầy đôi lít gạo, nhận
ơn dày! .
Thầy Thinh thứ hai, thứ ba thầy Tất Nhọc
nhằn dạy tôi chữ, toán đầu đời. Hình ảnh
thân thương những Thầy Chân Đất Ấm áp đời
tôi mãi mãi không vơi! .
Tôi may mắn
nhận thật nhiều ơn sủng Từ thôn quê nghèo cho đến thị
thành Giáo dục của bao Thầy Cô kính mến Cả
cuộc đời ghi nhớ với lòng thành! .
Nguyễn
Hồng Ẩn Connectiut, 12/3/2010 .
(*) Một loại giường ngủ bằng
cây, tên gọi “bộ ngựa” gồm ba tấm gổ dày,
thông dụng ở vùng quê miền Nam.
|
|
|