Tho TCH

TCHoa_Selfportrait.JPGt  h  ơ
.
TRẦN 
CHẤN HÒA
______________________________

 

 

BÃO HARVEY 

Harvey_Houstonflood.jpg

 

Trước nhà bạn 1 giòng sông,

nhà tôi cũng vậy chớ không khác gì.

Tệ thay cơn bão Harvey

khi không thổi đến làm chi thêm sầu.

Ngồi nhà chng được đi đâu

cầu mong mình có phép mầu bảo ngưng

Chờ mai mưa dứt gió dừng

Trời lên nắng ấm hoa mừng, cỏ vui. 

 

Trần Chấn Hòa

 

Tự Tình Ca
* Tặng Trần Bang Thạch
            Lê Cần Thơ
...và bạn bè tới tuổi này
 
Theo thời gian tới tuổi này
Thấy mình là hạt bụi bay trong chiều
Đời mình quạnh vắng đìu hiu
Kiếp nhân sinh biết bao điều đắng cay
Nhớ câu Phật dạy hằng ngày
Đời là bể khổ ngày ngày ghi tâm
Tu tâm sửa tánh sai lầm
Gắng quên thù hận khổ tâm cuộc đời
Nước non dù có đổi dời
Thay ngôi đổi chủ cũng thôi chớ buồn
Xưa nay lịch sử luôn luôn
Suy đồi, hưng thịnh tấn tuồng đổi thay
Trời cho sống đến hôm nay
Cháu con thành đạt là may lắm rồi
Tuy tha hương ở xứ người
Chớ buồn cố quận xa xôi làm gì
Bạn bè lần lượt ra đi
Qua bên kia đó có gì vui không?
Ngồi buồn suy nghĩ vin vông
Chuyện đời có có không không là thường
 
6/2015
Trần Chấn Hòa

 

Theo Giòng Thời Gian


Đêm nằm nghe tiếng thời gian

Âm thầm lặng lẽ trôi ngang phận người

Nhân sinh một kiếp khóc cười

Khi đi gần hết đường đời mới hay

Có khi cũng lắm chua cay

Đôi khi cũng được một hai ngọt bùi

Có người lại bảo đời vui

Đôi khi lại bảo cuộc đời khổ đau

Thời gian thi lướt trôi mau

Làm sao giữ được một màu hoa tươi

Đời người lắm chuyện khóc cười

Riêng ta vin xứ như người chết khô

Bạn bè xanh mấy nắm mồ

Cuộc đời chinh chiến như mơ thời nào

Tiếc thương tuổi trẻ ngọt ngào

Thương về phố thị đêm nào mưa rơi

Hương đêm hương tóc chơi vơi

Tình dài đêm ngắn trong thời nhiểu nhương

Anh bềnh bồng mãi gió sương

Em trong khung của mỏi mòn nhớ mong

Thời gian tàn phá tấm lòng

Nên đời lạc dấu tình không vuông tròn

Cuối đời còn nợ nước non

Giòng xưa bến cũ không còn bóng ai

Thời gian tàn phá hình hài

Thôi thì chờ một kiếp mai sum vầy

May 25, 2014 

 

Tự Trào

Sáu mươi lăm tuổi vẫn lang thang
Nay đây mai đó tựa kẻ nhàn
Râu ria lún phún vài ba cọng
Tóc bạc le hoe mấy sợi dài.

 Bạn đời khuất bóng muời năm truớc
Giấc ngủ nằm mơ thấy dáng ai
Chợt thèm mùi tóc đêm ân ái
Giật mình nghe tiếng gió thở dài.

 Văn thơ cuối đời vài câu mọn
Chữ nghĩa buồn như buổi chợ chiều
Nhạc sâu đêm vắng thân lử thứ
Đời như đò vắng bến cô liêu.

 Nhớ nuớc nhiều đêm không ngủ đuợc
Thương hồn Thục Đế quốc kêu sương
Giận mình sức mỏng tài hèn mọn
Đành phận lưu vong đến cuối đuờng.

 Texas 2010

NẰM MƠ THẤY THIỀN SƯ MẢN GIÁC

       Kính tặng Thầy Nguyễn Trung Quân


Ông về cõi Phật đã lâu

Mà ông còn để mấy câu cho đời

Nắng mưa là chuyện ông Trời

Xuân còn hoa nở, hoa rơi xuân tàn

Việc đời là chuyện miên man

Tĩnh ra giấc mộng bàng hoàng làm sao!

Ngày nao xanh tóc có nhau

Chiều hôm nắng xế phai màu mắt xanh

Buồn thay, đời lại vắng tanh

Một mình một bóng loanh quanh trên đường

Cành mai sân trước đọng sương

Đêm qua chợt thấy mới tường lời ông

Nếu tôi đệ tử của ông

Một cây thước bảng chắc lòng nhớ ơn

Như sông như núi giang sơn

Chưa đi thấy vậy! Đi rồi cũng y

Mai sau nếu có ra đi

Theo ông xách túi. Cái gì ở trong?

Ông phang cho một câu thòng

“Quẵng đi, quẵng hết cái còng nhẹ tênh”


Spring Texas, June 5/2007

CÁM ƠN ĐỜI

                                 Kính tặng Thầy Võ Văn Vạn

Bốn mươi năm trường xưa rêu phủ

Thi thư kinh sử đã vàng phai

Thấp thoáng bóng mây ngày xưa cũ

Đêm không giấc ngủ mộng về đâu?

Bục giảng ngày xưa phấn bụi mờ

Bên bờ sông lạnh gió miên man

Hồn mộng giữa ngàn đêm sóng vỗ

Tâm sự chưa vơi nến đã tàn

Có khi giật mình trông ngoảnh lại

Sư, đệ phong trần giữa khói sương

Thương Thầy thức trắng tàn canh mộng

Một đời khổ nạn nợ áo cơm

Nếu có đêm nào nhìn trăng úa

Giọt sương rơi lạnh ướt hồn thơ

Thương những ngày vui xưa đã mất

Đời vẫn lung linh ánh nguyệt mờ

Thôi thì cũng một kiếp nhân sinh

Chiều trông lá rụng rớt đầy sân

Còn cười, còn khóc, còn thương nhớ

Xin “CÁM ƠN ĐỜI” ban phước ân


Spring, Texas October 2006

ĐI ĐÂU CŨNG NHỚ HOUSTON

         Tặng bạn bè cựu học sinh PTG-ĐTĐ Houston

Đi đâu rồi cũng nhớ Houston
thành phố cao bồi miền Nam nước Mỹ

Mùa hè nóng cháy da

Mùa đông lạnh run lập cập


Chỉ mùa xuân và thu hơi mát mẻ

Mà đi tìm em mãi chẳng thấy đâu

Chẳng lẽ tìm hoài không gặp em sao?

Đi đâu rồi cũng nhớ Houston

Nhớ sân cỏ úa vàng trước nhà vì nắng

Nhớ mấy buội cây trụi lá run run

buồn đứng chơ vơ trong gió rét mùa đông

Nhớ bông cúc dại lẻ loi bên đường vắng

vàng như mơ

như áo em vàng thuở trước bên anh


Đi đâu rồi cũng nhớ Houston

Nhớ những ông bạn già hóm hỉnh

choàng vai đùa vui nói chuyện văn chương

Những ông thisĩ, văn sĩ, chủ nhiệm, chủ bút

đi cày đêm ngày, thở hết ra hơi

Hễ cứ rảnh là thơ văn tuôn ra như nước chảy

Sao mấy bà lại chê “ông già lẩm cẩm”

thuốc có mấy viên phải nhắc nhở uống hoài


Đi đâu rồi cũng nhớ Houston

Nhớ đường Bellaire có Quán Hẹn Hò

Mỗi lần bạn bè gặp nhau mừng rỡ

cười giỡn đùa vui ồn ào như chợ

câu chuyện kéo dài rứt chẳng muốn ra


Đi đâu rồi cũng nhớ Houston

Nóng, lạnh ân tình khó quên muôn thuở

Qua tuổi sáu mươi gặp bạn bè năm cũ

Chung mái trường xưa nên gắng bó thân tình

Đời có câu “Văn kỳ thinh bất kiến kỳ hình”


Nên đi xa gặp người chào hỏi

Ngẩn ngẩn ngơ ngơ như kẻ lạc thiên thai

Khi mộng lớn mộng con một thời tuổi trẻ

Đã tan thành mây khói bay đi

Còn chút đam mê văn chương nên làm văn thi sĩ

Có phải vậy không? Các ông bạn già yêu quí

Mà sao các bà cứ chê, cứ muốn xô ra

Tay này xô ra rồi đưa tay kia kéo lại

Vì sợi dây buộc mấy mươi năm quá chắc, quá dai

Có phải thế không các bà, các chị?


Nên đi đâu rồi cũng nhớ Houston

Và đi đâu rồi cũng nhớ Houston.

Enter supporting content here