Đi đâu rồi cũng nhớ Houston
thành phố cao bồi miền
Nam nước Mỹ
Mùa hè nóng cháy da
Mùa đông lạnh
run lập cập
Chỉ mùa xuân và thu hơi mát mẻ
Mà đi tìm em mãi chẳng thấy đâu
Chẳng
lẽ tìm hoài không gặp em sao?
Đi
đâu rồi cũng nhớ Houston
Nhớ
sân cỏ úa vàng trước nhà vì nắng
Nhớ
mấy buội cây trụi lá run run
buồn đứng chơ
vơ trong gió rét mùa đông
Nhớ bông cúc dại
lẻ loi bên đường vắng
vàng như mơ
như áo em vàng thuở trước bên anh
Đi đâu rồi cũng nhớ Houston
Nhớ những ông bạn
già hóm hỉnh
choàng vai đùa vui nói chuyện văn chương
Những ông thisĩ, văn sĩ, chủ nhiệm, chủ bút
đi cày đêm ngày, thở hết ra hơi
Hễ
cứ rảnh là thơ văn tuôn ra như nước chảy
Sao
mấy bà lại chê “ông già lẩm cẩm”
thuốc
có mấy viên phải nhắc nhở uống hoài
Đi đâu rồi cũng nhớ Houston
Nhớ
đường Bellaire có Quán Hẹn Hò
Mỗi lần bạn bè
gặp nhau mừng rỡ
cười giỡn đùa vui ồn ào như
chợ
câu chuyện kéo dài rứt chẳng muốn ra
Đi đâu rồi cũng nhớ Houston
Nóng, lạnh ân tình
khó quên muôn thuở
Qua tuổi sáu mươi gặp bạn
bè năm cũ
Chung mái trường xưa nên gắng bó
thân tình
Đời có câu “Văn kỳ thinh bất
kiến kỳ hình”
Nên đi xa gặp người chào
hỏi
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ như kẻ lạc thiên thai
Khi mộng lớn mộng con một thời tuổi trẻ
Đã tan thành mây khói bay đi
Còn chút
đam mê văn chương nên làm văn thi sĩ
Có
phải vậy không? Các ông bạn già yêu quí
Mà
sao các bà cứ chê, cứ muốn xô ra
Tay này xô ra rồi đưa tay kia kéo lại
Vì sợi dây buộc mấy mươi năm quá chắc, quá dai
Có phải thế không các bà, các chị?
Nên đi đâu rồi cũng nhớ Houston
Và đi đâu rồi cũng
nhớ Houston.