Chuyển nhịp thời gian- năm tháng
ơi
Mới xuân mà lại sắp xuân rồi
Nghe hơi gió bấc về đô thị
góp lại mùa xanh tặng đất trời
cơm áo quê người thêm cám cảnh
giữa dòng luân lạc mãi chơi vơi.
.
Quê cha chỉ cách dòng sông nhỏ
Mà ngậm ngùi xa cả một đời
Rạch Miễu tôi về năm tháng đó,
Bồi hồi qua hết tuổi năm mươi
!
Má tôi với gánh hàng rong cũ
Và cánh cò kia xếp lại rồi.
Phủi kiếp trầm luân nơi đất khách
Thiên đường không biết được
yên vui?
.
Khi tôi
vừa lớn là chinh chiến
Bom đạn
mù che một góc trời
Lửa
loạn tràn lan – thơ ấu mất
Đâu
còn giấy trắng mực mồng tơi.
Vẫn
nuôi mộng ước theo nghề giáo
Gà
gáy nửa đêm thức dậy rồi
Chỉ
sợ trễ phà nên trễ học
Sông
Tiền man mác lục bình trôi !
Rờn
rợn đường quê lăng lắc bước
Chập
chờn đâu đó bóng ma trơi…
.
Vậy đó- cũng qua thời trẻ
dại
Đường mơ theo bốn chục
năm trời
Buồn ít-vui nhiều trong nghiệp
dĩ
Học trò, bè bạn mãi bên tôi.
Quen nhau từ lúc còn đi học
Ước
một ngày mai một hướng đời
Hồi
đó anh nghèo vai áo rách
Em thầm
mong vá một lần thôi.
.
Hai con càng lúc càng khôn lớn
Em
cũng vì anh tóc bạc rồi
Nếu
có kiếp sau- ngàn kiếp nữa
Vẫn
là chồng vợ-vẫn chung đôi.
Như
vậy, có cần chi phải khóc ?
Vì
anh “ lãng mạn” chút cho vui
Còn vợ
-còn con - còn trách nhiệm
Đò ngang
đâu dễ đắm sông đời !
.
Sáng sớm bốn giờ anh đã
thức
Chỉ mong cháu ngoại nở môi cười
Nấu nước rửa ly là quá dễ
Áo quần hai cháu nhớ đem phơi !
Năm giờ – ra quán ngồi “ câu khách”
Bè bạn thân sơ khoảng chục người
Chuyện đất, chuyện trời, mưa nắng
đó
Cả ngày bàn luận cũng không
thôi!
Đợi đúng bảy giờ vào
lớp học
Thế là qua hết một ngày
vui
Buổi chiều- điện thoại reo liên
tục
Sáu Đời, Cây Bưởi..lẹ
thầy ơi!
Vợ cười: Sáu một,
hai ba, bốn
Thì đến bao giờ sáu mấy
mươi ?
.
Ôi
sao hạnh phúc nhiều như thế
Ân
huệ trời cho gửi tặng người
Mong ước gì hơn khi đã đủ
Kiếp nào cho thỏa mộng rong chơi?
.
Bài thơ tôi viết từ tâm
cảm
Để tặng riêng mình tuổi
sáu mươi…
.
Cần
Thơ, tháng 11.2010
.
Lê
Phước Nghiệp